Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 33 [Chương 161 đến 165]
❮ sautiếp ❯Chương 161: Lòng người
Tiếng ầm đột nhiên vang lên kia cắt ngang buổi bán đấu giá đang được tiến hành, tất cả mọi người đều nhìn sang phía Lâm Phong.
Đám người của phòng đấu giá khẽ cau mày, sao lại thế này, sao khu vực khách quý lại có kẻ gây sự?
Cũng có không ít người vốn đi theo Lâm Phong đến đây, nhìn thấy một quyền đánh vỡ nát bàn đá thì khiếp sợ, kẻ này thật không dễ chọc, thật ngang ngược, không chỉ đại náo Tù đấu trường mà ở phòng đấu giá này cũng chẳng hề kiêng dè chút nào.
Kẻ bất ngờ nhất chính là mấy người ở cạnh Lâm Phong, cô gái đang che mặt mình kia lập tức bỏ tay ra, thấy bàn đá hóa thành bột phấn thì chấn động, trong lòng không biết là có cảm thụ gì.
Không ngờ lại có người vì nàng mà nổi giận đánh nát phòng đấu giá, không hề cố kỵ.
Mà người của phòng đấu giá cũng bị Lâm Phong làm cho khiếp sợ, Lâm Phong khiến y nói lại lần nữa, y vừa nói xong thì tiếng ầm này vang lên, khiến trái tim y cũng run lên theo.
Nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt y lộ ra hàn quang lạnh lẽo,
Nhưng Lâm Phong vốn chẳng hề để ý đến ánh mắt y, chỉ lạnh lùng nói:
– Ta mang Xích Diễm Ma Sư đến phòng đấu giá của các ngươi để đấu giá, là khách quý của các ngươi, nhưng phòng đấu giá các ngươi lại nhục nhã khách quý như vậy chăng?
– Xích Diễm Ma Sư!
Mọi người chấn động, hắn chính là kẻ vừa dẫn Xích Diễm Ma Sư đến, không ngờ là để bán đấu giá.
Nhiều người không biết tình hình đều hơi rung động, Xích Diễm Ma Sư có lực hấp dẫn không hề nhỏ với bọn họ.
Chỉ là bọn họ đều hiếu kỳ, theo lý thuyết thì Lâm Phong lấy Xích Diễm Ma Sư đến đấu giá thì sẽ được coi là khách quý, nhưng sao có thể bị nhục nhã?
– Cũng là khách của các ngươi, ta chưa từng trêu chọc gã, là gã chủ động mạo phạm ta! Ngươi không phân đúng sai, chỉ vì bình ổn lửa giận của gã liền khiến người tiếp đãi ta đi bồi tội cho gã, đi làm cho gã tiêu lửa giận mà chẳng hề hỏi ý kiến của ta, thậm chí quắc mắt hầm hầm nhìn ta! Phòng đấu giá các ngươi đối đãi với ta như thế, làm ta để mặt mũi ở đâu? Ngươi cảm thấy Xích Diễm Ma Sư của ta phải nhờ phòng đấu giá của các ngươi thì mới bán đi được có phải không?
Lâm Phong chất vấn, đứng lên nói:
– Nếu thật là như thế, ta muốn lấy vật đấu giá của ta lại! Khách quý của các ngươi, ta làm không nổi!
Mọi người đều nghe được rõ ràng, lại nhìn cô gái bên cạnh Lâm Phong cùng tên thanh niên cách đó không xa thì lập tức hiểu được mọi chuyện từ đầu đến cuối, là thiếu gia Mông gia, thảo nào người của phòng đấu giá không muốn đắc tội.
Nhưng người kia dường như làm không được tốt, không tôn trọng Lâm Phong như thế, Lâm Phong há lại không giận. Loại hành vi đó không thể nghi ngờ là nhục nhã Lâm Phong, là đánh mặt Lâm Phong, đổi lại người khác thì đều phẫn nộ.
Sắc mặt người của phòng đấu giá kia cứng ngắc, tên khốn này…
Y không hề biết Lâm Phong bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư, y không hề nghĩ rằng Lâm Phong sẽ phản ứng dữ dội như vậy, náo lớn chuyện này lên. Nay Lâm Phong đã chiếm lấy chữ Lý, mà y thì không cách nào biện giải được.
Ngay tại lúc này, một bóng người vụt tới, xuất hiện ở khu vực khách quý, đúng là lão già Lâm Phong gặp ở hậu trường.
– Xin lỗi, lần này là do người của chúng tôi xử lý không chu toàn.
Lão ta nói với Lâm Phong với vẻ mặt áy náy.
– Xin lỗi, chỉ một câu xin lỗi là đủ?
Lâm Phong lạnh nhạt nói.
Hàn quang lóe lên trong mắt lão già kia, thân thể lão hóa thành một đạo ảo ảnh.
Một tiếng vang lập tức truyền ra, mọi người liền nhìn thấy một người bị lão già đá bay ra ngoài, chính là kẻ lạnh lùng nhìn Lâm Phong và yêu cầu cô gái đi hầu hạ Mông thiếu kia.
– Đồ phế vật vô dụng.
Lão già lạnh lùng nói, kẻ này bản lĩnh chẳng học được nhưng mắt chó lại có một đôi. Dù Mông thiếu có địa vị tôn quý, nhưng dù thế nào thì Lâm Phong vẫn được coi là khách quý của phòng đấu giá, kẻ này lại đối xử như vậy với Lâm Phong trước mặt mọi người, làm cho mặt mũi Lâm Phong để vào chỗ nào, Lâm Phong sao có thể không tức giận. Trận náo loạn này phải nhờ phòng đấu giá bọn họ đến chùi đít, thực là làm việc không chịu động não suy nghĩ.
Người kia bò dậy, lau vệt máu ở khóe miệng, sắc mặt rất khó coi nhìn Lâm Phong, lúc này hoàn toàn muốn làm thịt Lâm Phong rồi, nhưng y không dám nói câu nào.
– Còn không xin lỗi!
Lão già lạnh lùng quát một tiếng. Người nọ ánh mắt cứng đờ, nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của lão già thì run sợ, vội nói với Lâm Phong:
– Xin lỗi.
– Còn tưởng ánh mắt mình sáng như nào, kết quả mới phát hiện ra nó chỉ là một đôi mắt chó!
Lâm Phong sao không nghe ra sự ác độc trong lời của đối phương, lãnh đạm châm chọc một tiếng rồi nói:
– Bảo y cút đi!
– Có nghe thấy chưa, còn không mau cút.
Lão già quát lớn một tiếng.
Trong ngực kẻ kia như bốc lên một ngọn lửa giận, y ác độc liếc Lâm Phong một cái rồi xoay người bỏ đi, sự cô đơn lúc này so với sự oai phong vừa rồi thật là tương phản.
Nhìn y rời đi, lão già mỉm cười xin lỗi với Lâm Phong, nói:
– Xử trí như vậy, ngài đã vừa lòng chưa?
Lâm Phong liếc lão già một cái, chỉ vào cô gái trước người:
– Nàng ấy vì ta mà bị khuất nhục, bị súc sinh nhục nhã, ta muốn nàng ấy, phòng đấu giá các ngươi sẽ không từ chối chứ?
– Đương nhiên là không, về sau cô ta sẽ là người của ngài.
Lão già liếc cô gái một cái, thản nhiên nói. Cô gái này cũng khá may mắn, gặp được Lâm Phong. Loại tỳ nữ như này, phòng đấu giá bọn họ không hề thiếu, tặng cho Lâm Phong cũng chẳng hề gì, chỉ là phải bồi dưỡng người khác ra thay thế.
Lâm Phong khẽ gật đầu, coi như hài lòng:
– Điều cuối cùng, nếu ta ở khu vực khách quý thì hi vọng khu vực khách quý phải có dáng vẻ của nó, không phải loại súc sinh nào cũng có thể ở được.
Tên Mông thiếu ở phía sau nghe thế thì ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, hình như Lâm Phong không chỉ một lần sỉ nhục gã là súc sinh.
Lão già nghe Lâm Phong nói thế thì trầm ngâm rồi quay sang phía thanh niên nói:
– Mông thiếu, đây là phòng đấu giá, hy vọng Mông thiếu có thể nể mặt chúng tôi một chút, đừng gây sự ở đây! Khi nào đấu giá chấm dứt, rời khỏi phòng đấu giá, Mông thiếu muốn làm gì, chúng tôi sẽ không quản, cũng không xen vào.
Ánh mắt thanh niên cực kỳ âm trầm, gã gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt lăng lệ, ra khỏi phòng đấu giá, Lâm Phong sống hay chết sẽ do gã quyết định, giờ cứ để hắn sống thêm một lát.
– Cảm ơn Mông thiếu đã lý giải.
Lão già nói một tiếng rồi cất cao giọng nói:
– Hi vọng những người khác cũng giữ quy định của phòng đấu giá! Được rồi, không nói nhiều nữa, tiếp tục đấu giá.
Nói xong, lão già liếc Lâm Phong một cái rồi mới rời khỏi nơi này.
Lâm Phong nhìn bóng người dần biến mất kia, cười lạnh trong lòng. Sao hắn không nghe ra gợi ý của lão ta, rõ ràng là nhắc nhở tên Mông thiếu kia chờ đấu giá chấm dứt là có thể tùy ý đối phó Lâm Phong. Thực hiển nhiên là Lâm Phong gây chuyện ở phòng đấu giá này đã khiến người ta không vui, nhưng vì đây là phòng đấu giá nên lão ta chỉ có thể ra hòa giải.
Nhưng ra khỏi phòng đấu giá, tên Mông thiếu kia có thể làm gì hắn đây!
– Cảm ơn, công tử!
Cô gái bên cạnh nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt mang theo sự biết ơn sâu sắc. Nàng đương nhiên hiểu là Lâm Phong đòi người với lão già kia là lo nàng là người của phòng đấu giá, kết cục chắc chắn sẽ rất bi thảm.
Lâm Phong cứu nàng ra khỏi hố lửa.
– Thuận tiện mà thôi, không cần cảm ơn gì ta đâu.
Lâm Phong không thèm để ý.
Nhưng cô gái lại lắc đầu, không đồng ý, vị thanh niên đeo mặt nạ màu bạc này không hề đơn giản.
Nhìn như liều lĩnh nhưng tâm tư tinh tế, một chiêu mạnh mẽ kia đánh nát bàn đá rõ ràng là để người ta chú ý, nháo lớn chuyện lên, như vậy phòng đấu giá không thể không ra mặt.
Nhưng cô gái cũng không nghĩ nhiều như vậy, với Lâm Phong, nàng chỉ có cảm kích, vô cùng cảm kích. Dù thế nào thì Lâm Phong cũng vì nàng mà đắc tội tên thanh niên quý tộc, còn đắc tội cả phòng đấu giá, nếu không thì Lâm Phong đại khái là có thể mặc kệ, để nàng bị đưa đến chỗ thanh niên kia, bị nhục nhã ở đó.
Trước kia, phòng đấu giá chỉ coi nàng là nô tỳ, là công cụ, nếu không phải nàng xinh đẹp thì ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có, cho tới bây giờ nàng chưa từng được tôn trọng dù chỉ là chút ít.
Nhưng Lâm Phong lại đối đãi với nàng như thế, vì nàng làm ra chuyện như vậy, từ nay về sau nàng chính là người của Lâm Phong, một lòng một dạ trung thành tận tâm.
Điểm ấy Lâm Phong chưa từng nghĩ tới, hắn làm chuyện như vậy là để không có lỗi với lương tâm của mình mà thôi.
Cô gái vì hắn nên mới đắc tội với tên quý tộc kia, Lâm Phong hắn không thể nhìn một cô gái xinh đẹp như vậy rơi vào tay đối phương, chịu sự nhục nhã không phải của mình.
Chương 162: Bá đao
Lúc này, buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, tấm màn che sau đài đấu giá được nhấc lên, hai người đi ra từ sau tấm màn đó. Một người là lão già vừa rồi, mà người khác lại bị xích sắt khóa chặt tay chân lại, đồng thời trên mặt y có khắc một chữ Bá cực lớn.
Chữ Bá này phối hợp với mái tóc dài rối loạn của y khiến y trông khá bá đạo, khá lạnh lùng.
– Nô lệ võ tu.
Lâm Phong ngưng mắt lại, quả nhiên phòng đấu giá này đấu giá cả nô lệvõ tu.
Người thế mà lại bị coi thành dã thú để bán đấu giá.
Lúc này, mọi người nhìn tên nô lệ võ tu kia, không ngừng kinh hô, nhất là những người thường xuyên đi Tù đấu trường thì lại nhìn y với ánh mắt nóng bỏng.
– Bá Đao, là Bá Đao.
Cuối cùng cũng mang Bá Đao ra đấu giá lần nữa, nhiều người trong bọn họ đã chờ cơ hội này rất lâu.
Lão giả quét mắt qua đám người, thấy bọn họ hưng phấn, lão mỉm cười đắc ý.
– Bá Đao, tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu, chiến tích trên Tù đấu trường, tám mươi mốt trận toàn thắng!
Lời nói lạnh nhạt của lão già khiến mọi người đều khiếp sợ, thắng tám mươi mốt trận, thật khủng bố. Chiến đấu tám mươi mốt trận mà không hề thua trận nào, giết tám mươi mốt tên võ tu cùng cấp khác, quá kinh khủng.
Lâm Phong cũng chấn động, chỉ là tám mươi mốt trận thắng đó, nhưng ý nghĩa sau những trận thắng đó là tám mươi mốt tên võ tu Linh Vũ cảnh tầng sáu đã chết trong tay Bá Đao. Tám mươi mốt vị cường giả Linh Vũ cảnh tầng sau, đây tuyệt đối là một con số khủng bố, dùng máu tươi của tám mươi mốt vị cường giả cùng cấp thành tựu Bá Đao của hôm nay.
– Giá trị của y thì ta không nói thêm nữa! Các vị chỉ cần hiểu, Bá Đao bước chân vào Huyền Vũ cảnh là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó y có thể so sánh được với Bát đại công tử! Một tên nô lệ võ tu có thể so với Bát đại công tử, mọi người có thể tưởng tượng đó.
Lão già cười nhạt một tiếng, lại nói:
– Bá Đao, giá sàn là hai trăm khối nguyên thạch trung phẩm, bắt đầu đấu giá.
Lão già vứt dứt lời, ánh mắt mọi người càng thêm nóng rực, gắt gao nhìn Bá Đao. Đúng vậy, đây là nhân vật phong hoa giống với Bát đại công tử trong tương lai, nếu y là nô lệ võ tu của mình, như vậy thì mình sẽ uy phong nhường nào.
Giống như là nhận ra ánh mắt của mọi người, Bá Đao chậm rãi ngẩng đầu lên, nhất thời đao ý cảnh sắc bén phóng ra, bá đạo, làm nhói đau ánh mắt người khác. Chỉ ánh mắt thôi như mang theo đao quang, có thể đả thương người khác.
Bá Đao đảo qua đám người dừng ở trên người Lâm Phong. Tiếp xúc đôi mắt kia, thân thể Lâm Phong khẽ run, giữa ánh mắt như cũng có sự sắc bén tản ra, sắc bén, vô cùng sắc bén, như muốn đâm rách tất cả.
Đây là, kiếm ý cảnh.
Ánh mắt của Bá Đao dừng ở trên người Lâm Phong, tầm mắt hai người giao hội giữa không trung, đao đạo và kiếm ý va chạm nhau, một cổ khí sắc bén vô hình tràn ngập trong không gian.
Nhưng Bá Đao nhanh chóng dời mắt đi, làm cho Lâm Phong thả lỏng toàn thân, nội tâm lại âm thầm chấn động.
– Đao ý của Bá Đao, tên nô lệ võ tu này lĩnh ngộ nắm giữa đao thế, mà lĩnh ngộ rất sâu!
Lâm Phong thầm nghĩ, khó trách đối phương có thể thắng tám mươi mốt trận mà không hề thua trận nào, lĩnh ngộ về thế của y mạnh hơn tên Mục Phàm kia rất nhiều, mà lại thêm thế này là đao thế, ở trong những kẻ cùng cấp thì ít có địch thủ.
Trừ phi có người giống y, không chỉ lĩnh ngộ thế mà còn đạt tới Nhập Vi cảnh, như vậy mới có thể ngăn chặn sự bá đạo của đối phương.
Thanh niên phía sau Lâm Phong nóng rực nhìn Bá Đao, nô lệ võ tu Linh Vũ cảnh tầng sáu, lại từng đánh chết tám mươi mốt cường giả cùng cấp, sức hút thật quá lớn. Nếu có thể mua được, tương lai gã sẽ có một tên nô lệ Huyền Vũ cảnh, khi đó sẽ oai phong cỡ nào.
– Ba trăm nguyên thạch trung phẩm!
Lúc này có người mở miệng ra giá, trực tiếp tăng lên một trăm nguyên thạch trung phẩm.
– Năm trăm nguyên thạch trung phẩm.
Lại một giọng nói nữa vang lên mà không hề do dự, giá tiền này vẫn là thấp.
Một gã nô lệ võ tu có tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu có lẽ giá trị không cao, nhưng một gã nô lệ võ tu đã giết tám mươi mốt vị cường giả cùng cấp thì giá trị đâu chỉ tăng lên gấp bội, mà một gã nô lệ Huyền Vũ cảnh tương lai thì càng không cách nào phỏng đoán được giá trị.
– Một ngàn nguyên thạch trung phẩm.
Lại một âm thanh nữa nhàn nhạt vang lên, Lâm Phong không nhịn được giật giật, những kẻ này thực giàu có. Ở trong trữ vật thạch giới, hắn cũng chỉ có hơn vạn nguyên thạch trung phẩm, Lâm Phong vốn tưởng thế là rất nhiều, nhưng giờ hắn mới phát hiện ra là hắn nghèo đến đáng thương.
Đây mới là báo giá, có lẽ giá trị của tên nô lệ võ tu này có thể khiến hắn khuynh gia bại sản mất.
– Năm ngàn nguyên thạch trung phẩm!
Lâm Phong vừa nghĩ thế thì một giọng nói nữa lại vang lên.
Năm ngàn nguyên thạch trung phẩm, mấy chữ này thật là khủng khiếp, có thể tùy ý tu luyện trong tháp tu luyện.
Hơn nữa giọng nói này đúng là truyền ra từ sau Lâm Phong, người đấu giá là tên thanh niên họ Mông kia.
Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, nhiều người cười gượng, năm ngàn nguyên thạch trung phẩm, bọn họ không thể tăng giá lên nữa, mà giá tiền này cũng đủ cao rồi.
Lão già thấy mọi người đều im lặng thì cười cười nói:
– Mông thiếu thật tinh mắt, ra năm ngàn nguyên thạch trung phẩm, đây chính là nô lệ Huyền Vũ cảnh tương lai, không biết còn ai đặt giá nữa không?
Giọng của lão ta mang theo mê hoặc nhè nhẹ, nhưng mọi người vẫn im lặng như trước. Huyền Vũ cảnh tương lai chứ giờ vẫn chưa phải, năm ngàn nguyên thạch trung phẩm, cái giá quá kinh khủng.
– Năm ngàn lẻ một nguyên thạch trung phẩm.
Lúc này, một âm thanh bình tĩnh vang lên khiến ai cũng giật mình, cùng nhìn lên khu vực khách quý, mà kẻ mở miệng rõ ràng là người vừa một quyền đánh nát cái bàn đá kia, Lâm Phong.
Thanh niên hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Phong, trong mắt lóe lên hàn quang.
– Năm ngàn một trăm nguyên thạch trung phẩm!
– Năm ngàn một trăm lẻ một.
Lâm Phong vẫn bình tĩnh ra giá.
Mọi người đều ngồi đó xem trò vui, xem ra Lâm Phong đây là cố ý, mỗi một lần chỉ thêm một khối nguyên thạch trung phẩm.
– Năm ngàn năm trăm nguyên thạch trung phẩm.
Sắc mặt thanh niên kia càng ngày càng lạnh, chậm rãi nói.
– Năm ngàn năm trăm lẻ một.
Lâm Phong lại nhàn nhạt tiếp giá.
Ánh mắt thanh niên đó trở nên dữ tợn, mà đúng lúc này, một nam tử áo bào xám bên cạnh gọi gã một tiếng.
– Thiếu gia, đấu giá chính là một cách mà thôi!
Thanh niên khựng lại rồi lập tức cười cực kỳ âm lãnh, đúng vậy, muốn có được tên nô lệ võ tu này thì không nhất định phải đấu giá.
Mọi người đều run lên, lời này không thể nghi ngờ là đang đe dọa Lâm Phong.
Quả nhiên thanh niên không đấu giá nữa. Một lát sau, lão già nhìn Lâm Phong rồi nói:
– Chúc mừng, giờ ngài có thể mang Bá Đao đi.
– Cứ để ở hậu đài đã, ngươi hãy đấu giá Xích Diễm Ma Sư của ta luôn, nguyên thạch trừ vào chỗ đó.
Lão già trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:
– Có thể được.
Giá trị một con Xích Diễm Ma Sư nhất định sẽ cao hơn Bá Đao, dù sao chỉ cần Xích Diễm Ma Sư trưởng thành thì trở thành Huyền yêu là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa Xích Diễm Ma Sư có thể trở thành Huyền yêu thú lợi hại, thậm chí là Thiên yêu.
Quả nhiên, khi lão già kia dắt Xích Diễm Ma Sư ra khỏi màn che, ánh mắt mọi người lại càng thêm nóng bỏng, thậm chí mang theo cả điên cuồng.
Trong đám người ở phòng đấu giá này, có một kẻ tóc tai đều màu vàng, tán loạn ra, thậm chí đôi mắt y cũng mang theo sắc vàng óng ánh, trông cực kỳ yêu dị.
Nhìn thấy Xích Diễm Ma Sư, thanh niên có đôi mắt màu vàng này thản nhiên nói:
– Xích Diễm Ma Sư là của Cuồng Sư ta, không ai có thể cướp nó đi.
Lão già đứng trên đài bán đấu giá lẳng lặng nhìn mọi người hưng phấn, đợi khi bầu không khí lên cao nhất, lão mới giơ tay lên ra hiệu cho mọi người yên lặng xuống, rồi mở miệng nói:
– Giá trị Xích Diễm Ma Sư ta không nói nhiều, hơn nữa ta tin rằng ngay khi Xích Diễm Ma Sư còn ở trong Tù đấu trường, nhiều người đã chờ mong rồi. Cuối cùng, nay Xích Diễm Ma Sư đã đến phòng đấu giá của chúng ta, giờ tất cả mọi người đều có cơ hội giành được nó, Huyền yêu tương lai, thậm chí là Thiên yêu.
Lão giả cũng rất hưng phấn, lão ta cũng không hiểu vì sao Xích Diễm Ma Sư lại rơi vào tay Lâm Phong. Theo lý thuyết thì Bạch gia, thậm chí là cấp trên của Bạch gia không thể nào lại giao Xích Diễm Ma Sư cho người ngoài, cũng không mang đi đấu giá, họ chỉ để lại cho chính người của bọn họ.
Lão ta không hề biết cuộc xung đột ở Tù đấu trường kia, lúc ấy tên thanh niên áo vàng thật sự muốn dùng Xích Diễm Ma Sư để mượn sức Mục Phàm, khiến Mục Phàm thành người của gã, Xích Diễm Ma Sư cũng chạy không thoát. Ai ngờ Lâm Phong tự dưng nhảy ra, càng khiến cho thanh niên kia buồn bực là người kia lại tới, đã thế còn tới làm người làm chứng, làm cho gã không có cơ hội cướp Xích Diễm Ma Sư lại từ trong tay Lâm Phong. Gã vốn định bàn bạc thêm rồi mới tính, nhưng không ngờ Lâm Phong lại không hề tính dùng Xích Diễm Ma Sư mà mang đến chỗ đấu giá này.
Chương 163: Cái giá khủng bố
Lão già thấy đám người hưng phấn lên, mới mở miệng nói:
– Được rồi, giá sàn của Xích Diễm Ma Sư là năm trăm nguyên thạch trung phẩm, giờ bắt đầu đấu giá.
– Oa!
Lão ta vừa nói xong, tiếng áp lực đè nén trong phòng đấu giá lập tức bộc phát. Có người lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói:
– Nguyên thạch trung phẩm, một nghìn!
– Nguyên thạch trung phẩm, một nghìn hai.
– Ta ra một nghìn năm trăm nguyên thạch trung phẩm.
Nhiều người lục tục ra giá, nhưng bọn họ cũng biết đây mới chỉ là bắt đầu, Xích Diễm Ma Sư há lại có thể bán đi chỉ với một hai nghìn nguyên thạch trung phẩm.
Lâm Phong lại rất lạnh nhạt ngồi trong đình đài, tự hắn đã đánh giá thấp giá trị của Xích Diễm Ma Sư. Nhưng cạnh tranh giá mua Bá Đao xong là hắn hiểu được, Xích Diễm Ma Sư sẽ có cái giá khủng bố hơn nhiều.
Cô gái ngồi bên cạnh thì thú vị nhìn Lâm Phong, đôi mắt dưới lớp mặt nạ màu bạc kia vẫn bình tĩnh như thế.
– Thiếu gia, về sau em nên xưng hô với ngài như nào?
Thiếu nữ hỏi Lâm Phong.
– Xưng hô?
Lâm Phong chớp mắt, tùy ý nói:
– Cứ gọi ta là Phong thiếu đi.
– Phong thiếu gia, em là Y Tuyết.
Thiếu nữ ngọt ngào nói một tiếng. Lâm Phong khẽ gật đầu, chỉ chốc lát mà Xích Diễm Ma Sư đã lên tới giá ba nghìn nguyên thạch trung phẩm, có lẽ nó sẽ nhanh chóng đạt tới giá của Bá Đao.
Phía sau Lâm Phong, tên thanh niên họ Mông kia lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, cười khẩy.
Gã đứng dậy đi đến lan can của khu quý tộc, nói:
– Hôm nay, con Xích Diễm Ma Sư này Mông Thông ta bắt buộc phải có, mong các vị nể mặt không tranh với ta, sau này chúng ta là bằng hữu. Nếu các vị dám tranh giành, cuối cùng tranh không được mà ngay cả bằng hữu cũng làm không nổi, như vậy sẽ không được tốt cho lắm.
Nghe Mông Thông nói thế mọi người đều sững sờ, tên khốn này lại lấy thế đè người, lời của gã không thể nghi ngờ là đang uy hiếp mọi người, muốn làm bạn hay kẻ địch thì các ngươi cứ lựa chọn!
Mọi người nhìn chằm chằm Mông Thông, nhưng nghĩ đến đối phương ở khu vực khách quý mà lại họ Mông nên cũng không dám nhiều lời.
Hoàng thành này chỉ có một vị quý tộc là họ Mông!
– Giờ ta ra ba nghìn lẻ một nguyên thạch trung phẩm.
Mông Thông cười khẩy, liếc qua Lâm Phong, dám cướp đồ gã muốn thì gã cũng khiến cho số nguyên thạch bỏ ra mua Bá Đao cũng không trả nổi.
Trên đài cao kia, lão già rất không vui liếc Mông Thông một cái, kẻ này càng như thế lại càng khiến lão khó chịu.
– Xích Diễm Ma Sư là của ta!
Ngay khi Mông Thông đắc ý, một giọng nói khí phách vang lên:
– Bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm.
– Ai dám.
Sắc mặt Mông Thông phát lạnh, không ngờ gã vừa đắc ý thì đã có kẻ không hề mặt, khiến gã khó chịu.
Mông Thông quét qua đám người tìm kẻ vừa nói.
– Là ta.
Âm thanh lạnh lùng bá đạo lại vang lên một lần nữa, lập tức một người chậm rãi đứng dậy, người này đầu đầy tóc vàng óng ánh, ngay cả mắt cũng lóe lên ánh sáng màu vàng, trông cực kỳ yêu dị.
Nhìn người kia, nhiều người khiếp sợ, là y!
– Cuồng Sư!
Mông Thông híp mắt lại.
– Ngươi muốn thế nào?
Cuồng Sư nhìn lên khu vực khách quý, lạnh lùng nói.
Mông Thông hơi khựng lại, sắc mặt cứng ngắc:
– Ha ha, thì ra là cao đồ của Vạn Thú môn! Ngươi đã muốn đấu giá thì ta nể mặt ngươi đó, không tranh giá với ngươi.
Cuồng Sư lập tức quay đi, không để ý đến Mông Thông nữa, khiến Mông Thông càng thêm khó chịu, mặt mũi gã coi như mất hết.
– Phì!
Một tiếng cười đầy trào phúng đột nhiên vang lên, trong không gian yên tĩnh này có vẻ khá là chói tai. Mông Thông lạnh lùng xoay người sang, nhìn Lâm Phong.
– Ngươi cười cái gì?
– Ta cười kẻ nào đó, nói chuyện còn thối hơn cả phân.
Lâm Phong châm chọc một tiếng. Tên Mông Thông này cách đây không lâu còn vô cùng kiêu ngạo, bắt người khác không được tranh giành với gã, nhưng thấy Cuồng Sư cái thì lập tức rút lui, biết là tranh không nổi, lại còn nói là nể mặt người khác, quả là buồn cười đến cực điểm.
Vạn Thú môn, một trong các thế lực mạnh nhất nước Tuyết Nguyệt này, tọa lạc ở ngay trong Hoàng thành, vô cùng lợi hại. Mông Thông tuy có thân phận phi phàm, nhưng thấy người của Vạn Thú môn thì lập tức rút lui.
Lúc này, sắc mặt Mông Thông đã âm trầm tới cực hạn, hôm nay gã bị Lâm Phong hạ nhục, vốn muốn từ trận đấu giá Xích Diễm Ma Sư này lấy lại chút mặt mũi, ai ngờ vừa mới dùng thân phận trấn áp đám người khác thì lại gặp phải Cuồng Sư. Mà Lâm Phong lại dùng lời nhục nhã gã, Mông Thông gã hôm nay đã mất sạch thể diện.
Nhưng những người khác không rảnh để ý đến tâm tình gã, lão già cười nhạt, ở trên đài bán đấu giá nói:
– Bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm, còn có giá nào cao hơn không? Xích Diễm Ma Sư, Huyền yêu tương lai, thậm chí còn có thể trở thành Thiên yêu hủy thiên diệt địa, khi đó có thể hoành hành trên nước Tuyết Nguyệt không hề cố kỵ, xưng vương xưng bá.
– Bốn nghìn năm trăm nguyên thạch trung phẩm.
Lão già vừa dứt lời thì lại có người tăng giá. Tuy bọn họ hiểu là mình không thể cạnh tranh được với Cuồng Sư, nhưng dầu gì cũng phải thử một phen, bởi vì đây chính là Xích Diễm Ma Sư.
– Năm nghìn nguyên thạch trung phẩm.
Cuồng Sư mặt không chút thay đổi, chỉ cần thứ gì y nhận định thì nhất định sẽ làm được, đây cũng là lý do vì sao Mông Thông bỏ tranh giá, bởi vì gã hiểu tính cách của Cuồng Sư.
– Sáu nghìn nguyên thạch trung phẩm.
Một ông già mặc áo bào đen cắn răng ra giá.
– Một vạn nguyên thạch trung phẩm.
Cuồng Sư bình tĩnh phun ra cái giá khiến người ta khiếp sợ, một vạn nguyên thạch trung phẩm, y thậm chí còn không hề nhíu mày.
– Thảo nào mọi người nói Vân Hải tông là một trong những thế lực nhỏ bé nhất Tuyết Nguyệt này, xem là lời này không sai.
Lâm Phong thầm cảm khái, Vân Hải tông quả thực bị bỏ quá xa, chỉ riêng tài nguyên là có thể thấy được. Một Thiên Nhất học viện không danh tiếng gì đã có bốn nguyên khí địa mạch lớn, Vân Hải tông không hề có. Vạn Thú môn, mỗi tên đệ tử đều có thể tùy ý ra cái giá trên trời một vạn nguyên thạch trung phẩm, mà Vân Hải tông ngày đó thì nguyên thạch hạ phẩm đã là cực kỳ quý giá, hoàn toàn không thể nào sánh được.
– Một vạn một nghìn nguyên thạch trung phẩm.
Ông già mặc áo bào đen kia rít ra mấy chữ này với sắc mặt khó co, nay thực lực ông ta đã đạt tới bình cảnh, cần phải nhờ đến năng lực của yêu thú.
– Một vạn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm.
Cuồng Sư lại lên tiếng. Mọi người đều khiếp sợ, rồi lại cười khổ, quả nhiên không ai có thể tranh được với kẻ này. Một vạn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm, rất nhiều gia tộc đều không lấy ra được chứ đừng nói là một người. Không ai đấu giá nữa.
Cuối cùng, với cái giá một vạn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm, Cuồng Sư đã đấu giá thành công Xích Diễm Ma Sư.
Lâm Phong nở nụ cười thản nhiên, cái giá này khiến hắn rất hài lòng, mà chuyện hắn hứa hẹn giảm một trăm nguyên thạch trung phẩm thì không còn ai chú ý nữa. Lâm Phong thật không ngờ hắn lại đấu giá được số tiền lớn khủng khiếp đến vậy.
Hắn nghĩ rằng con Xích Diễm Ma Sư này đấu giá được ba bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm đã là không tệ rồi.
Cùng Y Tuyết đi đến hậu đài, có người từ sau tấm màn che thứ hai kia đi ra, đưa một đống nguyên thạch trung phẩm tới trước mặt Lâm Phong.
– Đây là một vạn nguyên thạch trung phẩm, là của ngươi, ngươi tính đi.
Lão già nói với Lâm Phong. Hắn mỉm cười, một vạn nguyên thạch trung phẩm, nhiều hơn dự đoán của hắn nhiều.
Nhận lấy nguyên thạch, một quầng sáng lóe lên, số nguyên thạch này liền biến mất không thấy gì nữa. Cảnh này khiến lão già kinh ngạc liếc Lâm Phong một cái.
– Xem ra lão hủ hoa mắt rồi.
Lão ta nhìn chàm chằm mặt nạ màu bạc của Lâm Phong, lão cố ý mang nhiều nguyên thạch trung phẩm như vậy ra là để làm khó Lâm Phong, lại không ngờ Lâm Phong có được trữ vật thạch giới.
Trữ vật thạch giới không phải là thứ mà người bình thường có được, Lâm Phong không hề đơn giản.
Dưới lớp mặt nạ kia, Lâm Phong cười nhạt, không trả lời. Lão ta cũng không hỏi nhiều, mà chỉ vào Bá Đao bên cạnh rồi nói:
– Từ nay về sau y là người của ngươi, tùy ngươi xử trí.
Lúc này lão ta lại có phần tò mò, Bá Đao, võ tu có tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu, nắm giữ đao thế, không biết thực lực Lâm Phong thế nào, có thể hàng phục được tên nô lệ võ tu này không.
– Đi theo ta.
Lâm Phong liếc Bá Đao một cái, thản nhiên nói rồi lập tức bước ra ngoài.
Toàn bộ xiềng xích trên người Bá Đao đã được cởi ra, y mặt không chút thay đổi đi theo Lâm Phong.
Ra khỏi phòng đấu giá một lúc lâu sau, Lâm Phong mới dừng lại, quay người nhìn Bá Đao cũng dừng bước, sắc mặt lạnh lùng vô tình kia.
Khi nô lệ võ tu được cởi gông xiềng, không bị trói buộc, đương nhiên sẽ có ý nghĩ của mình chứ không hề thành thật như trước nữa, dù sao thì bọn họ vẫn là người!
Chương 164: Bày cục, giết
Ánh mắt dưới mặt nạ của Lâm Phong kia thật bình tĩnh, đạm mạc y hệt ánh mắt của Bá Đao, không có chút dao động.
Giật giật khóe miệng, Lâm Phong nói:
– Ngươi muốn đi?
Bá Đạo hơi nhíu đôi lông mày rậm lại, chữ Bá in trên mặt kia khiến y trông càng thêm lạnh lùng.
Bá Đao không nói gì, nhưng sự im lặng của y đã là một cách tỏ thái độ, y đương nhiên muốn đi, ai lại chịu làm nô lệ cho kẻ khác.
– Dấu ấn nô lệ của ngươi không phải ta in lên, ta cũng không coi người là nô lệ mà đối đãi.
Lâm Phong nhìn Bá Đao, chậm rãi nói:
– Nếu ngươi muốn đi thì giờ có thể xoay người rời đi, ta sẽ không cưỡng cầu, càng không ngăn cản. Nếu ngươi muốn theo ta thì gật đầu, từ nay về sau tùy tùng ta.
Y Tuyết giật mình, nhìn Lâm Phong với ánh mắt quá đỗi ngạc nhiên. Hắn lại đồng ý thả Bá Đao, nhưng hắn đã tốn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm mới mua được Bá Đao. Năm ngàn nguyên thạch trung phẩm, hoàn toàn có thể coi là một con số lớn, đủ để mua một tên nô lệ võ tu cực kỳ lợi hại.
Ánh mắt Bá Đao cũng thoáng dao động, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, lộ ra chút đăm chiêu.
– Ta chỉ cho ngươi một cơ hội để lựa chọn, hoặc là giờ rời đi, hoặc là theo ta, vĩnh viễn không được phản bội.
Lâm Phong lại nói lần nữa. Một lần, hắn chỉ cho Bá Đao một cơ hội duy nhất.
Quyết định của Bá Đao lúc này liên quan đến vận mệnh của y.
Ánh mắt Bá Đao dần trở nên sắc bén, khí phách như một thanh đao cuồng ngạo, xuyên qua lớp mặt nạ kia nhìn đôi mắt Lâm Phong, nó vẫn đạm mạc như trước, hay phải nói là tự tin, hết sức tự tin.
Hắn có thể ném năm nghìn nguyên thạch trung phẩm này đi, thả Bá Đao, nhưng nếu Bá Đao lựa chọn đi theo hắn thì không có quyền đổi ý nữa.
Đời người có nhiều lúc phải lựa chọn, nếu Lâm Phong không đấu giá được Bá Đao thì sau này có lẽ Bá Đao vẫn là nô lệ. Hắn cho Bá Đao lựa chọn là chí nhân chí nghĩa với Bá Đao, ngươi có thể đi, đi rồi thì không liên quan gì tới ta nữa, ngươi cũng có thể ở lại, nhưng nếu ngươi chọn ở lại thì không được phép phản bội. Lâm Phong sẽ không đốt số tiền lớn như thế mà còn để Bá Đao có quyền phản, hắn chưa phải là Thánh.
Ánh mắt Lâm Phong và Bá Đao lại lần nữa giao hội trên không trung, ánh mắt hai người cùng sắc bén như nhau, cùng bá đạo như nhau. Không gian xung quanh như có một luồng khí túc sát sinh ra, làm cho Y Tuyết thấy thân thể lạnh lẽo, trái tim đập thình thịch.
Lạnh quá, không chỉ lạnh thân thể mà còn lạnh cả cốt tủy cùng linh hồn.
– Ta theo ngài.
Im lặng một lát, ánh mắt Bá Đao không còn sắc bén nữa, nói với âm thanh trầm thấp, khẽ gật đầu với Lâm Phong.
– Tốt!
Lâm Phong mỉm cười, năm ngàn nguyên thạch trung phẩm đấu giá được một tên nô lệ võ tu, nếu cứ để Bá Đao đi như thế hắn không thể nào không đau lòng được, Bá Đao tự nguyện đi theo hắn đương nhiên là tốt nhất.
– Nhớ kỹ, ta cho ngươi cơ hội lựa chọn, ngươi có thể rời đi nhưng ngươi không làm mà chọn theo ta, đã như vậy, sau này nếu ngươi phản bội ta, ta sẽ khiến ngươi thảm hại hơn cả bây giờ.
Lâm Phong lạnh lùng nói tiếp, không gian cũng lạnh lẽo hẳn.
Bá Đao trầm mặc gật đầu, y hiểu được ý của Lâm Phong khi cho y lựa chọn.
Hôm nay, nếu không có Lâm Phong, nếu người khác mua được y, bọn họ chắc chắn có năng lực chế phục y, y vẫn chỉ là nô lệ. Nhưng Lâm Phong lại mua được y, thậm chí chịu thả cho y đi, từ điểm đó có thể thấy được Lâm Phong sẽ không coi y là nô lệ, từ bất kỳ phương diện nào thì Lâm Phong là người có ân với y.
Mặt khác, Bá Đao y chỉ là một tên nô lệ, trên mặt còn khắc dấu ấn nô lệ, nếu y chọn đi thì y vẫn là nô lệ, có lẽ sẽ có người lại bắt y rồi coi y là nô lệ tiếp, y không thể thoát được số mệnh của mình. Đương nhiên cũng có khả năng là từ nay về sau y được tự do, chẳng qua là không thể dùng khuôn mặt thật gặp người.
Cho nên Lâm Phong để y lựa chọn, là chọn vứt bỏ người có ân với mình, mạo hiểm thử một lần, hoặc là theo Lâm Phong, một người không coi y là nô lệ.
Bá Đao lựa chọn điều thứ hai, đã lựa chọn rồi thì y không hối hận nữa, không hề phản bội, đây chính là con đường bản thân y lựa chọn, Lâm Phong chưa từng ép buộc y.
– Chúng ta đi thôi!
Lâm Phong bước đi, Y Tuyết và Bá Đao đều đi theo sau Lâm Phong.
Lúc này bước chân của Bá Đao như nhanh hơn, đi đến sau Lâm Phong không xa, nói:
– Có kẻ đi theo chúng ta.
– Ta biết.
Lâm Phong cũng không quay đầu lại mà thản nhiên đáp một tiếng.
Y Tuyết lại căng thẳng cả người, nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái.
Chỉ thấy sau lưng bọn họ tầm trăm mét, rõ ràng là có một người bám theo bọn họ mà không kiêng nể gì, cũng không có ý định ẩn núp, đối phương dường như thấy thế là không cần thiết.
– Là gã.
Y Tuyết híp mắt nhìn, người đi theo bọn họ rõ ràng là nam tử áo xám bên cạnh Mông Thông kia.
– Đừng để ý.
Lâm Phong thản nhiên nói. Y Tuyết xoay người lại, nhưng không cách nào giữ vững loại thản nhiên như không của Lâm Phong kia, đối phương dám đi theo chắc chắn là có nắm chắc.
– Thực lực của gã ta là Linh Vũ cảnh tầng bảy, hơi thở kéo dài, huyết mạch dồi dào, trên người còn có sát khí, là kẻ thường xuyên sát phạt, rất khó đối phó. Ta chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, đánh lâu tất thua.
Giọng của Bá Đao khá trầm thấp, y lại có thể nói thực lực đặc thù của đối phương rõ ràng như vậy khiến Lâm Phong khá ngạc nhiên.
– Vậy ngươi có biết ta có thực lực gì không?
Lâm Phong hỏi.
– Linh Vũ cảnh tầng năm, không chỉ hơi thở kéo dài mà huyết mạch cực kỳ dồi dào, hơn nữa tinh, khí, thần tương dung! Nếu ta đoán không sai, ngài còn hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm thế, người ở cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng sáu đều không phải là đối thủ của ngài, dù là ta cũng chưa chắc có thể thắng được ngài.
Bá Đao bình tĩnh nói, làm cho Lâm Phong rất ngạc nhiên, xem ra Bá Đao biết thực lực của tên nam tử áo xám kia không phải là do ngẫu nhiên, mà là có thể phỏng đoán được thực lực người ta như thế nào, mà lại phán đoán rất tinh chuẩn.
Y Tuyết kinh ngạc liếc Lâm Phong một cái, mới Linh Vũ cảnh tầng năm mà hắn lại dám thu Bá Đao, kẻ đã Linh Vũ cảnh tầng sáu, hơn nữa người hắn lại mang theo sự tự tin cực kỳ.
– Nghe ta an bài.
Lâm Phong không nói gì nhiều ngoài một câu đơn giản đó, hắn lập tức bước nhanh hơn.
Ở phía sau ba người Lâm Phong, nam tử áo xám cười lạnh lùng, thầm nói:
– Đã bị đuổi kịp rồi mà còn muốn chạy trốn à!
Bá Đao, một gã nô lệ võ tu Linh Vũ cảnh tầng sáu cùng với Lâm Phong, một kẻ có hơn vạn nguyên thạch trung phẩm trên người, lực hấp dẫn không phải là nhỏ.
Điểm nhẹ mũi chân lên mặt đất, thân thể nam tử áo xám trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, giống như một trận gió nhẹ lướt trên đường, không ngừng kéo gần khoảng cách với đám người Lâm Phong.
Nhưng đúng lúc này, đám người Lâm Phong lập tức vọt vào trong một gian tửu lâu.
Nam tử áo xám nhíu mày lại, lập tức bước nhanh đến, liếc qua bên trong một cái rồi sải bước đi vào, nhưng không thấy đám người Lâm Phong đâu.
– Lầu hai!
Nam tử áo xám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên thanh tú tuấn dật chậm rãi đi xuống cầu thang, ánh mắt mang theo ý cười nhu hòa nhàn nhạt.
– Cút ngay.
Nam tử áo xám sải bước chạy lên cầu thang, sát qua vai thanh niên thanh tú kia.
Ngay khi nam tử áo xám sắp lên lầu thì một bóng người chặn ở cửa cầu thang lầu hai. Người này tay cầm trường đao, cả người lộ ra khí bá đạo không gì sánh được, đao ý cảnh phóng lên không trung, làm cho mọi người hoảng sợ.
– Đao ý thật cường liệt, không đúng, là đao thế!
Nam tử áo xám lạnh lùng nhìn Bá Đao nói:
– Bá Đao, hãy đi theo Mông thiếu, Mông thiếu sẽ đối xử tử tế với ngươi, cần gì phải tự tìm đường chết!
Bá Đao không để ý đến lời của nam tử áo xám mà chậm rãi giơ trường đao trong tay lên, một luồng đao thế mênh mông điên cuồng trào ra khiến không gian rung lên.
– Chém!
Bá Đao lăng không nhảy xuống, trường đao xoẹt qua ánh sáng trắng rực rỡ, không gian thế nhưng lại xuất hiện ngấn đao như bị cắt đứt.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, dưới đao ý này cầu thang trong khoảnh khắc sập xuống. Nam tử áo xám mặt lạnh lùng quát:
– Muốn chết!
Nói xong, nam tử áo xám rung đôi tay, chưởng lực điên cuồng đánh ra nghênh đón một đao sáng chói kia. Mà thân thể gã dưới lực phản chấn của đao thế và chưởng lực của mình mà rơi xuống từ không trung.
Nam tử áo xám rung tay chuẩn bị lăng không công kích tiếp, nhưng vào lúc này một cảm giác nguy cơ tuyệt cường từ phía sau gã truyền đến!
Lòng chấn động, nam tử áo xám đột nhiên có cảm giác như vừa rồi gã đã bỏ qua một thứ trí mạng.
Lập tức quay mặt nhìn xuống dưới, gã thấy thanh niên thanh tú tuấn dật bị gã xem nhẹ kia, nhưng lúc này ánh mắt thanh niên này lạnh như băng, lại tràn ngập sát khí.
Tim của gã lại run lên dữ dội!
Chương 165: Đóng băng sinh mệnh
– Là hắn.
Nam tử áo xám cuối cùng cũng hiểu mình đã để lỡ cái gì, gã thế nhưng lại để lỡ mục tiêu Lâm Phong, tên thanh niên tuấn tú mỉm cười đi ngang qua gã kia.
Đúng lúc này, cổ đao ý bá đạo tuyệt luân trên không trung kia lại kéo đến, đao phong khủng bố cắt đứt không gian. Mà nam tử áo xám vẫn còn ở giữa không trung, gã do dự, cho dù là Bá Đao bá đạo hay Lâm Phong đang có con ngươi màu xám vô tình kia đều khiến gã cảm thấy nguy cơ vô tận. Hai người này đều là nhân vật nguy hiểm.
Trong giây lát đó, nam tử áo xám đã lựa chọn, Bá Đao Linh Vũ cảnh tầng sáu khiến gã cảm thấy đáng sợ hơn, nếu quay lưng về phía Bá Đao thì quá nguy hiểm. Dưới tay Bá Đao là tám mươi mốt tên võ tu cùng cấp, hơn nữa y vốn là nô lệ của Tù đấu trương, là hạng liều mạng.
– Ha….!
Nam tử áo xám rung thân thể, trường bào bay phất phới, thế nhưng lại động ở giữa không trung, mà lúc thân thể đang rơi xuống kia lại bay lên, trên người phóng ra sát khí lạnh thấu xương tủy, vô cùng cuồng bạo.
Chưởng lục dời non lấp biển vung ra, không gian xuất hiện những gợn sóng chưởng phong, nghênh đón Bá Đao vô cùng bá đạo chém xuống từ bên trên kia.
Ầm!
Không gian tửu lâu rung lên dữ dội, kình phong cuồng bá và đao ý cắt nát những vật trang trí xung quanh tửu lâu. Mọi người bên dưới không ngừng lui ra sau, mà chiếc bàn bọn họ ngồi lại trực tiếp bị cắt vỡ, nổ tung, có thể thấy được đao phong này mạnh đến thế nào.
Dưới luồng lực lớn này, thân thể nam tử áo xám nhanh chóng hạ xuống, liếc Lâm Phong một cái thì thấy lúc này Lâm Phong cũng động, ánh mắt vẫn lạnh lẽo vô tình như trước.
– Bài Sơn chưởng!
Nam tử áo xám hét lớn một tiếng, vẫn còn dư lực trực tiếp đánh ra một chưởng lực tới Lâm Phong.
Nhưng lúc này, con ngươi gã lại lóe lên một tia sáng yêu dị.
Một tiếng thanh thúy vang lên như thứ gì bị cắt đứt, nam tử áo xám lập tức cứng ngắc cả người, muốn động nhưng lại chẳng thể động đậy được.
Lúc này, cánh tay chém ra chưởng phong của nam tử áo xám đã bị Lâm Phong nắm chặt lại, mà tay kia của Lâm Phong thì nắm một thanh chủy thủ yêu dị, một thanh chủy thủ không nhìn thấy hàn quang đâu, bởi vì chủy thủ đã đâm vào cổ họng nam tử áo xám, chỉ để lộ ra chuôi ở ngoài.
Nam tử áo xám nhìn về phía trước, không gian vẫn còn tàn ảnh của Lâm Phong, vẫn chưa tan hết. Tốc độ của công kích này sao có thể nhanh đến thế, lại còn dễ dàng đột phá được chưởng lực trói buộc của gã.
– Kiếp sau nên theo đúng người!
Lâm Phong lạnh lùng nói, rút chủy thủ ra, máu tươi phụt ra. Cổ họng nam tử áo xám giật giật, ngay sau đó thân thể gã từ từ ngã xuống, dù chết rồi nhưng đôi mắt gã vẫn mở to, không thể nào nhắm lại được.
Lâm Phong lau sạch chủy thủ rồi lập tức cất đi, đôi mắt hắn cũng khôi phục bình thường, thần sắc đạm mạc, bình tĩnh liếc thi thể trên mặt đất một cái.
Cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bảy thật lợi hại, nếu không có Bá Đao ép đối phương không còn đường lui, không còn mấy dư lực, lúc rơi xuống không thể làm động tác gì thì Lâm Phong cũng không dễ dàng đắc thủ như thế.
Lúc này, Bá Đao và Y Tuyết đã xuống tửu lâu, hai người nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của Lâm Phong mà lòng thì dao động.
Thiên phú thật đáng sợ, Lâm Phong mới chỉ tầm mười bảy tuổi mà đã có thực lực kinh khủng như vậy, một chiêu giết chết gã kia.
Bá Đao biết thực lực mình như thế nào, từng bước từng bước đi qua trong máu tươi mới có được sự bá đạo ngày hôm nay. Mà Lâm Phong, cho dù nội tức tinh thần đều cực kỳ lớn mạnh tràn đầy, nền tảng vững chắc, mà năng lực thực chiến rất mạnh, nếu không thì không thể bày ra một chiêu hoàn mỹ đến vậy.
Y Tuyết chớp mắt, vừa rồi cô còn tưởng rằng Lâm Phong với tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm sẽ yếu hơn nhiều, nhưng lúc này cô ta lại chẳng hề cảm thấy thế. Cô ta không thể ngờ rằng dưới mặt nạ lạnh lùng đó lại là một khuôn mặt tuấn tú đến vậy, khiến cô nhìn hồi lâu mà chẳng thể dời mắt đi được.
– Đi.
Lâm Phong chỉ nói một chữ, nói xong hắn liền bước ra khỏi tửu lâu.
Bá Đao và Y Tuyết đều theo sát Lâm Phong, chỉ để lại một thi thể và đám người đang kinh ngạc ở trong tửu lâu.
Chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối đều chỉ trong chốc lát, một gã cường giả Linh Vũ cảnh tầng bảy bị tiêu diệt ngay trước mặt bọn họ như thế, mà còn bị hai kẻ yếu hơn tiêu diệt.
Cho dù là tên nô lệ võ tu có khắc chữ Bá trên mặt kia hay là thanh niên tuấn dật, cả hai đều để lại những ấn tượng không thể xóa nhòa cho bọn họ.
Nhưng lúc này, một bóng đen vụt đến, bước vào giữa tửu lâu khiến mọi người khiếp sợ.
Bóng đen này tiến vào im hơi lặng tiếng như là u linh, chỉ một thoáng liền xuất hiện trước mặt bọn họ, thực khủng bố.
– Đã chết!
Chỉ thấy bóng đen này nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Bàn tay run lên, một luồng dao động mãnh liệt trào ra từ tay bóng đen, bao phủ lấy thi thể trên mặt đất kia. Một tiếng vang nhỏ truyền đến, thi thể kia thế nhưng hóa thành một quầng sáng rồi biến mất.
Mọi người chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và kính sợ.
– Huyền Vũ cảnh!
Bóng đen này là cường giả Huyền Vũ cảnh, mà dường như cũng theo chân mấy người kia đến đây.
Bóng đen lại biến mất trước mặt mọi người, chỉ khoảnh khắc sau đã xuất hiện ở ngoài tửu lâu, nhìn về phía xa xa, bóng đen lại một lần nữa định vụt biến.
Nhưng lúc này, ánh mắt bóng đen hơi ngưng tụ, vốn định biến mất thì ngừng lại.
Bởi vì lúc này, ở phía trước cách bóng đen không xa, có một người đang thản nhiên đứng đó.
Áo trắng thắng tuyết, bồng bềnh như tiên tử.
Chỉ bóng lưng thôi đã khiến cho người ta khát khao vô hạn, nàng đứng đó thật như một con sông băng, muốn ngăn cách tất cả.
– Cao thủ!
Bóng đen không hề động nữa, chỉ liếc mắt một cái là gã có thể đoán được đối phương chắc chắn là cường giả, cường giả Huyền Vũ cảnh. Bóng hình màu trắng thánh khiết này rất nguy hiểm.
– Theo lâu như vậy, nên dừng lại rồi!
Bóng hình thánh khiết này chậm rãi xoay người lại, dung nhan được một tấm lụa mỏng che lại, lại khiến người ta vô cùng muốn liếc trộm dung nhan khuynh thành dưới tấm lụa mỏng kia.
Thấy đối phương, dù là trái tim chưa từng dao động của bóng đen cũng phải rung động.
Kinh diễm, tuyệt thế!
Lúc này, người con gái quá đỗi xinh đẹp đó chậm rãi bước về phía bóng đen.
Không gian đột nhiên rét lạnh vô cùng, kèm theo mỗi một bước chân của người con gái tuyệt sắc kia, không gian sẽ lập tức xuất hiện hàn băng. Mảng không gian nơi đây lại bao trùm một tầng sương, lạnh lẽo vô cùng, dù là đám người ở xa cũng đều nhìn sang bên đây với ánh mắt sợ hãi.
Bóng đen khựng lại, thân thể run lên, cơ thể gã hóa thành một mũi tên màu đen, nhanh như tia chớp, một vòng dao động hủy diệt truyền ra từ lòng bàn tay gã.
– Băng Tâm!
Khóe miệng dung nhan khuynh thế kia lạnh lùng nói, ngay lập tức cơ thể bóng đen run lên, cả người cứng ngắc, lạnh như băng. Đối phương chỉ nói hai chữ, mà trái tim gã như bị phủ lên một tầng băng, sắp bị băng phong.
Lạnh lẽo tản ra trong trời đất, bóng đen cố chịu đựng băng hàn vô tận này, bàn tay tịch diệt kia vung lên, một vòng sóng hủy diệt màu trắng ra không gian, trông như mộng ảo rực rỡ.
Răng rắc, răng rắc!
Hàn băng trong trời đất cùng lúc càng dày, cả không gian như bị bao trùm bởi một tầng băng sương. Bóng đen đánh ra chưởng lực tịch diệt lên trên băng sương trắng toát kia, làm cho băng bị đánh tan.
Nhưng hàn băng lại như vô cùng vô tạn, dường như muốn đóng băng toàn bộ thế giới lại.
– Sương Lãnh Trường Thiên!
Âm thanh lạnh lùng lại một lần nữa được bóng hình tuyệt thế kia nói ra, hàn ý cuối cùng hoàn toàn đóng băng, đem cả mảng không gian này đóng băng lại.
Bóng đen cảm giác vô tận hàn băng kéo đến, điên cuồng vung chưởng lực, bộc lộ ra chân nguyên hùng mạnh vô cùng vô tận, tịch diệt khí trào ra. Nhưng ở trong thế giới đóng băng này, tất cả đều hóa thành hư vô, hàn băng càng ngày càng tới gần, từng khối hợp làm một, chen chúc thân thể gã. Cuối cùng, đóng băng cả thân thể, cả trái tim gã lại.
Cuối cùng, bóng đen ngừng giãy dụa. Mà đám người ở bên ngoài thì run lên bần bật.
Bọn họ nhìn thấy gì vậy?
Đó là một thế giới đóng băng cực lớn, một khối hàn băng to lớn như một căn nhà đóng băng bóng đen kia ở trong.
Chỉ thấy người con gái thánh khiết kia điểm mũi chân xuống đất một cái, lập tức biến mất không còn bóng dáng, dường như từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện ở đây.
Qua hồi lâu, khối hàn băng kia từ từ vỡ tan, hóa thành bông tuyết vô tận rơi lả tả xuống đất.
Mà ở giữa, một bóng đen lẳng lặng nằm đó, sinh cơ đã sớm bị diệt sạch.
Bóng đen này là cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng lúc này lại chỉ im lặng nằm kia, đã không còn sinh mệnh nữa!Nguồn truyện audio