1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 32 [Chương 156 đến 160]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 32 [Chương 156 đến 160]

❮ prev
next ❯

Chương 156: Thế và Vi

Thiếu niên mỉm cười đột nhiên xuất hiện này đến gần, khẽ gật đầu với Lâm Phong rồi lại nói:

– Để ta làm người làm chứng, không biết mọi người có ý kiến gì không?

Lâm Phong hơi kinh ngạc, y lại cười với hắn, nhưng lại cho hắn cái cảm giác như tắm trong gió xuân, thực thoải mái. Người này có khí chất cao quý lại bình dị gần gũi, tươi cười nho nhã lại ôn hòa, thoạt nhìn rất là hoàn mỹ, có thể nói là bất cứ ai gặp y thì đều không nghĩ y là người xấu.

Lâm Phong tuy không biết người này, nhưng cũng không định từ chối yêu cầu của đối phương, để đối phương làm người làm chứng.

Loại cảm giác này khiến Lâm Phong cảm thấy khá quái dị, quá hoàn mỹ làm cho hắn thấy không chân thực chút nào.

– Đương nhiên là không có ý kiến.

Vị đệ tử quý tộc kia lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn mang theo vẻ khiếp sợ như trước, hiển nhiên rất bất ngờ với sự xuất hiện của thanh niên này.

Mục Phàm nghe được lời của thanh niên quý tộc thì ánh mắt hơi ngưng lại, gã không biết người này, nhưng hiển nhiên là thân phận người này không hề tầm thường, nếu không thì sao có thể khiến vị thanh niên quý tộc có thân phận cực cao kia lại lộ vẻ sợ hãi, mà lại rất cung kính, không dám cãi lời y.

– Ngươi thấy thế nào?

Thanh niên vừa xuất hiện này lại nhìn Lâm Phong, cười nói:

– Yên tâm, ngươi và hắn tiến hành tù đấu, ta có đảm bảo là tuyệt đối công bằng, mà sau này không ai dám truy cứu ngươi.

Giọng điệu thật lớn.

Lâm Phong cố đoán thân phận của người này, nhưng lại chẳng có bất kỳ manh mối nào nên chẳng thể đoán ra đối phương là ai, chỉ biết y nhất định là kẻ phi phàm.

– Nếu đã vậy, ngươi hãy làm người làm chứng đi.

Lâm Phong gật đầu, tuy cảm thấy đối phương không quá chân thật, nhưng hắn vẫn đồng ý. Với thân phận của mình, người này không có khả năng làm bộ làm tịch trước mặt mọi người, huống hồ y cũng chẳng cần phải như vậy.

– Cảm ơn.

Y mỉm cười gật đầu với Lâm Phong, cực kỳ khách khí.

Lâm Phong lại chuyển mắt sang nhìn Mục Phàm, nói:

– Mời!

Mục Phàm liếc Lâm Phong một cái thật sâu, nhưng gã chỉ nhìn ra sự sâu sắc và lạnh nhạt chứ chẳng hề thấy chút khẩn trương, chứ đừng nói đến sợ hãi.

Đi vào giữa lao tù, người phụ trách kia dắt Xích Diễm Ma Sư ra ngoài, nhường lao tù cho Lâm Phong và Mục Phàm.

Hai người đứng đối diện nhau, Lâm Phong vẫn bình tĩnh như vậy, không hề sợ hãi như thế.

Mà Mục Phàm thì hơi nheo mắt lại, nói:

– Đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện, Mục Phàm, các hạ là người phương nào?

– Đoạt Mệnh!

Lâm Phong tùy ý nói một tiếng.

Nhất thời, hai huynh muội Lâm Thiên và Lâm Hồng trên khán đài đều chấn động thân mình.

– Đoạt Mệnh!

Cái tên quen thuộc nhường nào, thế mà cũng tên là Đoạt Mệnh.

Ngày xưa hội võ ở thành Dương Châu, Lâm Phong cũng đeo mặt nạ màu bạc, hóa thân Đoạt Mệnh.

– Lâm Phong?

Lâm Hồng thì thào, đôi mắt híp lại thành một khe nhỏ, thật trùng hợp, khiến gã không thể không hoài nghi thân phận của người này.

– Không phải Lâm Phong.

Lâm Thiên lắc đầu:

– Nếu hắn là Lâm Phong thì sao hắn có thể nhìn chúng ta một cách bình tĩnh như vậy, thậm chí chỉ thản nhiên lướt qua chúng ta một cái. Huống chi thiên phú Lâm Phong tuy không kém, nhưng lúc ở thành Dương Châu thì mới chỉ là Linh Vũ cảnh tầng hai, nay chưa đến nửa năm, dù hắn có lợi hại thế nào thì cũng không thể đạt tới cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng năm được.

Từ thực lực Linh Vũ cảnh tầng hai lên Linh Vũ cảnh tầng năm, ở giữa là ba cảnh giới lớn, muốn vượt qua thì nói dễ hơn làm, nhiều người cả một năm cũng không cách nào vượt qua được một cảnh giới. Mà có thể vượt qua hai thì đã được coi là thiên tài, thiên phú coi như là cao, mà nửa năm vượt qua ba cảnh giới hoàn toàn không thể làm được.

Lâm Hồng cũng gật đầu đồng ý với lời của Lâm Thiên, Lâm Phong dám tù đấu với Xích Diễm Ma Sư hiển nhiên thực lực đã là Linh Vũ cảnh tầng năm, với cái tu vi lúc ở thành Dương Châu kia thì hắn không thể nào tiến bộ lớn như vậy.

Lần này chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trong lao tù, Mục Phàm nghe được cái tên đó thì cười lạnh:

– Đoạt Mệnh? Thật không biết ngượng, ta muốn xem ngươi dựa vào cái gì mà cuồng vọng như thế.

Nói xong, lãnh ý tản ra từ người Mục Phàm, gã bước chân ra, ép tới Lâm Phong. Một cỗ thế từ từ sinh ra, làm cho Lâm Phong cảm thấy như người đang bị gánh nặng ngàn cân đè xuống.

– Thế?MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

Lâm Phong ngưng mắt lại, không ngờ đối phương lại nắm một loại thế trong tay, thế áp bách rất mạnh, thảo nào đệ tử quý tộc lại chịu dùng loại thủ đoạn này tặng Xích Diễm Ma Sư cho gã. Với thực lực của Mục Phàm, đáng để tên đệ tử quý tộc kia mượn sức, chỉ là cái giá một con Xích Diễm Ma Sư này có vẻ hơi lớn.

Thấy Lâm Phong ngưng mắt lại, Mục Phàm lộ ra vẻ đắc ý, xem ra thực lực kẻ này cũng không có gì đặc biệt, tin là gã có thể lấy thế áp bách dễ dàng giành được thắng lợi.

– Kẻ miệng lưỡi lợi hại, ở dưới đại thế áp bách của ta, thực lực của ngươi chỉ có thể phát ra năm phần, mà ta lại có thể phát huy thực lực tầng mười hai, ngươi vốn không phải là đối thủ của ta. Đề xuất sinh tử đấu, ngươi đúng là tìm chết.

Khi nói, Mục Phàm bước từng bước lại, nhất thời thế áp bách này lại càng thêm mạnh, đè chặt xuống người Lâm Phong.

– Thế, thì sao chứ!

Lâm Phong cười lạnh, thân thể hơi rung lên, nhất thời thế áp bách lên người kia yếu đi vài phần.

Nhấc chân lên, Lâm Phong bước tới phía trước, thân thể hóa thành ảo ảnh đi xuyên qua thế áp bách này.

Một trận gió kéo tới khiến quần áo Lâm Phong bay phần phật.

Lâm Phong nhưng lại nghênh thế áp bách này mà bước lên.

– Hử?

Mục Phàm nhíu mày lại rồi hừ lạnh một tiếng, cũng bước lên một bước. Thế áp bách này lại phát ra tiếng vù vù, ngày càng mãnh liệt, nhào tới Lâm Phong.

Nhưng lúc này, Mục Phàm chỉ thấy Lâm Phong giơ tay lên, khóe miệng hơi cười lạnh. Lâm Phong không hề để ý đến thế áp bách này, mà trên bàn tay hắn từng đạo hàn quang khiến người run sợ phun ra như mũi thương độc long.

Thế là một loại cảnh giới, vô hình vô ảnh, lại có thể áp bách đối thủ để tăng lên thực lực của mình, nhưng cảnh giới của Lâm Phong lại từ thế nhập vi, cảnh giới vi cao hơn thế của đối phương rất nhiều, vô hình trung đã hóa giải phần lớn thế của đối phương. Có thể nói, thế của Mục Phàm căn bản không ảnh hưởng nhiều đến Lâm Phong.

Mọi người nhìn thương mang đen sì phun ra nuốt vào kia mà lòng sợ hãi, chẳng lẽ vũ hồn của Lâm Phong là vũ hồn vũ khí, thương?

Mà Mục Phàm thì nhíu mày lại, thương mang này khiến lòng người run sợ kia không rầm rộ như thế, cũng không có cảm giác uy áp mãnh liệt, nhưng vô hình trung đã lộ ra khí thế khiến gã thấy chấn động, giống như có một cảm giác nguy cơ lớn truyền đến.

– Ta nắm giữ được thế, lực công kích vô cùng mạnh, cũng là tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, sao ta phải sợ hắn.

Mục Phàm cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngạo nghễ. Gã giẫm chân xuống đất một cái thật mạnh, nhất thời mặt đất ầm ầm rung lên, bụi bay mù mịt.

Mà thân thể Mục Phàm mang theo thế mênh mông vô cùng này nhằm phía Lâm Phong, trên người hắn lại bắn ra những tia sáng trắng chói lóa, làm cho tâm thần người ta run rẩy kịch liệt.

– Kẻ này có thực lực thật lợi hại, thân động, thế mạnh, nguyên khí lại phun ra như muốn phá thể mà ra.

Mọi người thầm than một tiếng, xem ra Lâm Phong nguy hiểm rồi, kẻ này không hổ là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, quả nhiên có thực lực hùng mạnh, vừa ra tay đã mạnh như thế.

– Ha ha, tên cuồng vọng kia dám tự xưng là Đoạt Mệnh, ta dám cược là hắn ngay cả một chiêu của Mục Phàm sư huynh cũng không tiếp được, chiêu này đủ để lấy mạng hắn rồi.

Giữa đám người Tuyết Nguyệt thánh viện, một tên mở miệng nói, những kẻ khác lập tức phụ họa. Theo bọn chúng, Lâm Phong chắc chắn phải chết rồi.

Đôi mắt Lâm Phong vẫn lạnh nhạt như thế, đạm mạc như tế, dường như tất cả mọi thứ bên ngoài không hề có liên hệ với hắn. Mục Phàm dù có mạnh hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng đến hắn chút nào.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, thế áp bách cuồng bá càng ngày càng mạnh. Bụi đất mù mịt, thế nhưng lại che phủ cả hai người ở trong.

Trên bàn tay Lâm Phong, thương mang kia áp súc đến tận cùng, một quầng sáng yêu dị lóe lên, khí thế sắc bén phụt ra.

Xùy!

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, ánh sáng đen thui kia phá tan tất cả, khí thế mênh mông mà lạnh lùng không thể ngăn cản nó chút nào. Chỉ trong chớp mắt, nó đã giáng xuống người Mục Phàm, làm cho cả người Mục Phàm run lên dữ dội, mặt đầy hoảng sợ.

– Cảnh giới nhập vi!

Sợ hãi tràn ngập trong lòng Mục Phàm, chiếc mặt nạ màu bạc yêu dị kia lại dữ tợn đến thế!

Chương 157: Sỉ nhục thánh viện

Thế và Vi là chênh lệch giữa cảnh giới.

Thế rầm rộ ào ạt, dùng năng lượng trời đất để mình sử dụng, áp bách đối phương, tăng cường công kích của bản thân, là đại thế vô cùng lợi hại.

Mà vi lại là sự thăng hoa của thế trên cảnh giới, dùng năng lượng trời đất tan thành một điểm, huyễn hóa ra rất nhỏ, nhìn một chiêu lơ đãng nhưng lại mang theo sức mạnh hủy diệt.

Thế của Mục Phàm gặp cảnh giới nhập vi của Lâm Phong mà lại ngang bằng tu vi, há có thể là đối thủ.

Lúc này, Mục Phàm đã hiểu vì sao Lâm Phong không bị thế ảnh hưởng, thì ra hắn đã đạt tới Nhập Vi cảnh, kẻ Nhập Vi có tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, thật quá đáng sợ.

Lui, đây là ý nghĩ duy nhất của Mục Phàm.

Giơ chân giẫm mạnh xuống đất, cát bụi lại bay lên mù mịt, mà thân hình Mục Phàm cũng không ngừng lùi ra sau.

– Chậm rồi!

Âm thanh lạnh lẽo phát ra từ miệng Lâm Phong, thân thể hắn như ảo ảnh, bàn tay giáng lên người Mục Phàm.

Hai tiếng răng rắc vang lên rõ rệt, hai bóng người ở trong bụi đất ngừng lại. Thương mang tối đen kia chui vào cơ thể Mục Phàm, chỉ chớp mắt đã phá hủy sức sống của Mục Phàm, một chiêu giết chết.

– Hả?

Mọi người híp mắt, trong bụi đất bay mù mịt kia, không biết hai người kia lúc này như thế nào.

Đám người Tuyết Nguyệt thánh viện lại nhìn chằm chằm bụi đất đang tung bay kia, hận không thể nhìn xuyên qua xem bên trong xảy ra chuyện gì.

– Hừ, cái tên không biết lượng sức mình tự xưng là Đoạt Mệnh kia chắc chắn đã chết trong tay Mục Phàm sư huynh rồi!

Lúc này một giọng nói vang lên, làm cho những người của Tuyết Nguyệt thánh viện kia khẽ gật đầu, bỏ đi chút lo lắng trong lòng.

Đúng vậy, một kẻ không danh tiếng sao có thể là đệ tử có thiên phú Mục Phàm của Tuyết Nguyệt thánh viện, Mục Phàm nhưng nắm thế trong tay, cực kỳ mạnh. Một tên tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm bình thường vốn không phải là đối thủ của gã, ở trong cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng năm, Mục Phàm với thế trong tay hầu như không có địch thủ, dù là Tuyết Nguyệt thánh viện cũng vậy huống chi là Lâm Phong.

– Mục Phàm sư huynh thắng rồi.

Tên thanh niên quý tộc kia nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo niềm tin nồng đậm. Mục Phàm nhất định phải thắng, nếu thua thì mặt y để đâu cho nổi.

– Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.

Một giọng nói thanh thúy vang lên khiến mọi người chấn động.

– Một kẻ không có ý chí võ giả của mình, dựa vào thủ đoạn hèn hạ để thể hiện mình mạnh mẽ thì lợi hại cái nỗi gì.

Giọng nói kia lại truyền ra. Bụi đất đầy trời cũng dần tan, Lâm Phong và Mục Phàm cùng xuất hiện.

Lúc này, Lâm Phong chậm rãi xoay người lại, mà Mục Phàm thì từ từ ngã xuống.

Rầm!

Tiếng ngã không lớn nhưng lại truyền rõ vào lòng người, khiến ai nấy đều run lên.

Thắng, nhưng người thắng thực sự không phải là Mục Phàm mà ai cũng nghĩ, mà là Lâm Phong.

Một kẻ chưa từng nghe nói đến bao giờ, đeo mặt nạ xuất hiện ở nơi đây, lại chỉ dùng một chiêu đánh bại đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện đang cực kỳ hưng thịnh kia.

Lâm Phong thậm chí không hề dao động, ánh mắt và khí tức hắn vẫn bình tĩnh, vẫn lạnh nhạt như thế, giống như kết cục vốn là như vậy.

– Thua?

Đám người Tuyết Nguyệt thánh viện mở to mắt, không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mắt. Lâm Phong chỉ dùng một chiêu đánh chết Mục Phàm.

– Thiên tài trong Tuyết Nguyệt thánh viện, ha ha, quả nhiên rất lợi hại, ta xem như đã được thấy rồi!

Lâm Phong thản nhiên nói khiến mọi người đều giật mình, lời nhục nhã trắng trợn. Lúc này Lâm Phong nói ra những lời này, hàm ý nhục nhã đã rất rõ ràng, không thể nghi ngờ là đánh mặt đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện đó, đồng thời cũng đánh mặt Tuyết Nguyệt thánh viện.

Thiên tài cũng chỉ là loại này, Tuyết Nguyệt thánh viện có thể tốt đến mức nào?

Đám đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện kia ai nấy đều sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt như muốn ăn thịt luôn Lâm Phong.

– Chỉ là may mắn mà đã kiêu ngạo tự đại, không coi ai ra gì như thế, làm gì có tư cách nói đến võ đạo.

Thanh niên quý tộc cứng ngắc mặt mũi, lạnh lùng nói một câu, khiến Lâm Phong sửng sốt, lập tức trong đôi mắt hắn lộ ra vẻ trêu tức.

Người lại có thể không biết xấu hổ đến trình độ này, đúng là một đóa hoa tuyệt thế rồi.

– Không bằng ngươi tù đấu với ta một lần thử xem?

Lâm Phong giương mắt nhìn lên thanh niên quý tộc kia, miệng thì nhàn nhạt nói một câu khiến đối phương bị kiềm hãm lại. Mục Phàm đã không phải đối thủ của Lâm Phong, thực lực y kém Mục Phàm rất nhiều, sao dám lên chịu chết.

Thấy đối phương không nói lời nào, Lâm Phong tiếp tục nói:

– Ngay cả tư cách ứng chiến cũng không có, ngươi ở đó phóng rắm cái gì thế!

Sắc mặt tên kia xanh mét lại, trong đôi mắt tỏa ra sát khí.

– Nói thì ai cũng lợi hại, bản lĩnh châm chọc cũng lô hỏa thuần thanh, nhưng chân chính chiến đấu thì lại không chịu nổi một chiêu, đã thế còn ở đó lắm lời, thật không biết thẹn là gì! Chẳng lẽ người của Tuyết Nguyệt thánh viện lần nào tạo uy lập tế cũng phải dựa vào mấy thủ đoạn ám muội như này sao?

Lâm Phong không thèm để ý đến ánh mắt đối phương mà cứ nói tiếp:

– Cũng đúng, Tuyết Nguyệt thánh viện các ngươi đang cần tạo thế dương oai, làm cho người ta cảm thấy các ngươi mạnh nhất! Đương nhiên, sự thật như nào thì hôm nay các vị đã tận mắt nhìn thấy, ta cũng không nói gì thêm.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm Lâm Thiên, kẻ này nói thật sắc bén, chỉ vài câu tùy ý đã khiến Tuyết Nguyệt thánh viện bị trát lên vết nhơ, bị cho là không đáng một đồng, là một đám chỉ biết tạo thế chứ chẳng hề có thực lực.

Có thể nói, hôm nay không chỉ mấy tên đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện bọn họ mất hết mặt mũi, mà cả Tuyết Nguyệt thánh viện cũng bị bôi nhọ, khó có thể rửa sạch. Thật không biết kẻ này có thù hận gì với Tuyết Nguyệt thánh viện, lại cố ý hạ thấp Tuyết Nguyệt thánh viện như thế.

Mà thanh niên làm chứng thì liếc Lâm Phong một cái đầy thâm ý.

– Mới tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm mà đã đến Nhập Vi cảnh, không đơn giản!

Thanh niên đó thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng lại lộ ra ý cười thản nhiên ôn hòa, khẽ nói một tiếng:

– Tra!

Lời vừa ra, lập tức phía sau thanh niên có một bóng người lặng lẽ rời đi.

Lâm Phong không nói gì thêm, chuyển sang nhìn người đang dắt Xích Diễm Ma Sư kia, nói:

– Giờ ta có thể tù đấu chứ?

Người nọ lén liếc thanh niên quý tộc trên khán đài kia một cái, không thể tự quyết định nên vẫn chưa trả lời Lâm Phong.

Cảnh này bị Lâm Phong bắt được khiến hắn cười lạnh trong lòng, quả nhiên hắn đoán đúng, thanh niên quý tộc kia dường như có địa vị rất cao, những người trong Tù đấu trường này đều phải nghe lệnh của y.

– Nếu người ta đã thắng thì các ngươi còn nhìn cái gì nữa?

Thanh niên ôn hòa kia thấy thế thì lạnh nhạt nói một tiếng, làm cho tên đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện kia giật mình, lập tức khẽ gật đầu.

– Được, giao nộp hai mươi nguyên thạch trung phẩm, ngươi có thể tiến hành tù đấu.

Người phụ trách tù đấu kia dắt Xích Diễm Ma Sứ vào giữa lao tù, khiến Lâm Phong nghi hoặc trong lòng.

Người Tù đấu trường nghe lời thanh niên quý tộc, mà tên đệ tử quý tộc của Tuyết Nguyệt thánh viện kia dường như rất sợ người làm chứng. Như vậy, thanh niên ôn hòa làm chứng kia là người phương nào, lại có quyền lực lớn như vậy, một câu như bình thản mà lại khiến tên đệ tử quý tộc Tuyết Nguyệt thánh viện kia không dám kháng cự, phải ngoan ngoãn tuân theo.

Không nghĩ nhiều nữa, Lâm Phong nhìn Xích Diễm Ma Sư trước mặt, ánh mặt lộ ra ý cười đầy ý vị sâu xa. Linh yêu thú cấp năm, mà tương lai có thể trưởng thành thành Huyền yêu thú, thậm chí là Thiên yêu vô cùng khủng bố.

Sức mạnh hùng mạnh, tốc độ nhanh nhẹn, có thể phun ra nuốt vào lửa, đôi cánh kia thậm chí có thể khiến nó ngao du trên không trung.

Thanh niên quý tộc kia thật đúng là bỏ được, lại định tặng con Xích Diễm Ma Sư này cho tên Mục Phàm. Nhưng nếu Mục Phàm mà nhận thì phỏng chừng về sau sẽ thành người của thanh niên kia thôi.

Lấy ra hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, Lâm Phong ném cho đối phương. Người phụ trách tù đấu kia lập tức thả Xích Diễm Ma Sư ra, nhìn về phía Lâm Phong với ánh mắt khá phức tạp, dường như mang theo chút ghen tị.

– Grào!

Xích Diễm Ma Sư rống lên một tiếng với Lâm Phong, ngay sau đó thân thể nó rung lên, vồ tới Lâm Phong, mở cái miệng lớn và phun ra một ngọn liệt diễm vô cùng nóng, đốt cho không gian trước người nó đỏ bừng lên, ánh lửa đầy trời.

Lâm Phong lại lăng không nhảy lên, trường kiếm cùng vỏ kiếm trên lưng đều được Lâm Phong nắm trong tay, ngay sau đó thân thể hắn ầm ầm rơi xuống, đôi tay nắm lấy vỏ kiếm đánh xuống Xích Diễm Ma Sư!

Chương 158: Bán đấu giá

Răng rắc!

– Ngao…

Tiếng trước là tiếng xương cốt rung lên như muốn vỡ ra, mà tiếng sau là tiếng tru đau đớn, vang lên rõ ràng trong không trung.

Hai tiếng này đều phát ra từ trên người Xích Diễm Ma Sư.

Lúc này Xích Diễm Ma Sư bị Lâm Phong dùng sức mạnh khổng lồ đánh trúng lưng, như có máu tươi chảy ra, mà thân thể cao lớn của nó cũng bò rạp xuống đất, cuối cùng thở ra những hơi thở màu trắng như không còn chút sức lực nào nữa, nhưng những hơi thở màu trắng này vẫn mang theo chút ngọn lửa nóng rực.

Thấy cảnh tượng này, ai nấy đều khiếp sợ. Tuy thực lực Lâm Phong rất mạnh, nhưng Linh yêu thú cấp năm, mà lại còn là Xích Diễm Ma Sư hùng mạnh không đến mức không chịu được một kích như vậy chứ?

Ngay cả bản thân Lâm Phong cũng giật mình sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra, trên mặt lộ ra nụ cười thú vị, thì ra là thế, quả nhiên là đủ đê tiện.

– Cảm ơn ngươi đã tặng yêu thú!

Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn về tên đệ tử quý tộc của Tuyết Nguyệt thánh viện trên khán đài xa xa, khóe miệng lộ ra ý trào phúng.

Linh yêu thú cấp năm hùng mạnh lại không chịu nổi một chiêu, như vậy chỉ có một cách giải thích, Tù đấu trường đã động tay động chân lên con Xích Diễm Ma Sư này, chuẩn bị đưa Xích Diễm Ma Sư cho Mục Phàm, khi đó Mục Phàm của Tuyết Nguyệt thánh viện vừa ra tay liền đánh được yêu thú hùng mạnh, oai phong cỡ nào!

Nhưng lại nhảy ra một tên Lâm Phong chặn đường, xáo trộn toàn bộ kế hoạch. Mục Phàm vì thế mà chết, Lâm Phong lại nhặt được một con Xích Diễm Ma Sư.

Lúc này Lâm Phong cuối cùng cũng hiểu vì sao người dắt Xích Diễm Ma Sư lại lộ ra ánh mắt ghen tị như thế, thì ra là vậy, đối phương biết là Linh yêu cấp năm đã thuộc về Lâm Phong hắn.

Câu cảm ơn này khiến sắc mặt thanh niên quý tộc càng thêm khó coi, không thể nghi ngờ là Lâm Phong đang nhắc nhở mọi người, y động tay động chân lên Xích Diễm Ma Sư, âm thầm làm cái hành vi không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Quả nhiên, Lâm Phong vừa nói xong thì mọi người đều nhìn về phía chỗ các đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Hay cho một cái Tuyết Nguyệt thánh viện, thật đúng là vô sỉ, lại dùng cái thủ đoạn hèn hạ này để tạo thế chứ chẳng có thực lực gì, làm cho bọn họ còn tưởng là Tuyết Nguyệt thánh viện thần thánh lợi hại thế nào, hóa ra không hơn gì cái này.

Thanh niên quý tộc kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lộ ra ý cười lạnh như băng, nói:

– Cảm ơn ta làm gì, tuy ngươi hàng phục Xích Diễm Ma Sư, nhưng sau này nó đi theo ngươi cũng không phải dễ dàng gì, đừng để đến lúc đó bị Xích Diễm Ma Sư cắn trả mới tốt.

Lâm Phong cũng mỉm cười, chậm rãi nói:

– Yên tâm đi, cái tình huống mà ngươi nói đó không thể nào xảy ra được, dù thực lực của ta thực sự không bằng con Xích Diễm Ma Sư này.

Nói xong, Lâm Phong quay sang nói với người phụ trách tù đấu kia:

– Giờ ta có thể dắt nó đi được chưa?

– Có thể.

Người kia nói với ngữ khí không tình nguyện cho lắm, nhưng Lâm Phong cũng không thèm so đo. Nắm lấy dây xích, Lâm Phong kéo Xích Diễm Ma Sư ra khỏi lao tù cực lớn kia.

Hít thở không khí ngoài lao tù, Lâm Phong nhìn lướt qua vô số người trong khắp Tù đấu trường này, đôi mắt dưới mặt nạ kia lộ ra ý cười sáng sủa, lạnh nhạt nói:

– Một con Linh yêu thú cấp năm Xích Diễm Ma Sư có thể trưởng thành Huyền yêu thú, hẳn là rất đáng tiền nhỉ!

Mọi người nghe thấy Lâm Phong nói thì sửng sốt, đáng tiền? Người này lại nói yêu thú có tiềm lực vô cùng này đáng tiền.

Lâm Phong có ý gì?

Không để mọi người phải chờ đợi, Lâm Phong tiếp tục nói:

– Nếu các ngươi thích con Xích Diễm Ma Sư này, cũng không phải là không có cơ hội, đến phòng đấu giá đi.

Lời của Lâm Phong lại khiến mọi người chấn động.

Phòng đấu giá?

Người này lại muốn bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư?

Lúc này, mọi người đã hiểu được câu mà Lâm Phong vừa nói là có ý gì, dù thực lực của hắn không bằng Xích Diễm Ma Sư, cũng không thể bị Xích Diễm Ma Sư cắn trả, bởi vì từ đầu tới cuối hắn hoàn toàn không có ý định mang Xích Diễm Ma Sư đi.

– Kẻ này đang nghĩ gì trong đầu vậy, đây chính là Xích Diễm Ma Sư đó!

Nhiều người đều cho là Lâm Phong điên rồi, đem một con Xích Diễm Ma Sư chưa trưởng thành đi bán đấu giá, với bọn họ thì hành vi này thật quá ngu xuẩn.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ, Lâm Phong sẽ không mang theo một con Xích Diễm Ma Sư bên người.

Tục ngữ nói, thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Bản thân chưa đủ thực lực thì dù có được bảo vật cũng chỉ khiến kẻ khác chú ý, dẫn đến tai vạ, với hắn thì chẳng có lợi ích gì.

Nay điều Lâm Phong hắn cần làm là tăng thực lực bản thân lên mà không phải là dựa vào Xích Diễm Ma Sư, như vậy bị người tính kế, ngược lại sẽ đưa mình vào hiểm địa, tầm mắt Lâm Phong không thiển cận đến mức ấy.

Một con Xích Diễm Ma Sư còn chưa khiến Lâm Phong bị mê hoặc, muốn khiến hắn động tâm rất khó.

Nói là làm, hắn dắt Xích Diễm Ma Sư đi lên cầu thang, ra khỏi Tù đấu trường rồi lập tức đi đến khu giao dịch.

Mà người ở Tù đấu trường thì nhiều kẻ đi theo sau Lâm Phong, thanh thế khá là to lớn.

Trong bọn họ có kẻ đi xem náo nhiệt, cũng có người muốn đấu giá được Xích Diễm Ma Sư.

Dù sao trong đám người này không ít người mang theo rất nhiều nguyên thạch, mà với bọn họ, nguyên thạch thì dư thừa, Xích Diễm Ma Sư mới là trân quý.

Nếu có thể thuần hóa được một con Xích Diễm Ma Sư, đợi nó trưởng thành Huyền yêu sẽ là trợ lực lớn cỡ nào, dẫn bên người đều thấy thật oai phong.

Dòng người trong thành trong thành này vốn lớn, vô số người đi lại. Đoàn người của Lâm Phong chậm rãi đi đến, thanh thế đồ sộ, đến đâu là náo động đến đấy, như một dòng nước lũ càng lúc càng không thể cứu chữa, đám người ngày càng nhiều thêm.

Nhiều người đều xì xào bàn tán, tin có người muốn bán Xích Diễm Ma Sư cũng nhanh chóng lan truyền, làm cho càng nhiều người tập trung tới bên này.

Lâm Phong rất hài lòng với hiệu quả này, hắn sợ người đến không đủ nhiều.

Bán đấu giá càng nhiều người thì cạnh tranh càng dữ dội, giá cũng tăng lên càng khủng bố, như vậy với hắn chỉ có lợi chứ không hề hại.

Qua một lúc sau, một phòng đấu giá lộ thiên rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phong, bên trong không ngờ là mấy nghìn tòa đình đài.

Tuy quy mô phòng đấu giá không lớn như Tù đấu trường, nhưng bố cục và quang cảnh thì đẹp hơn Tù đấu trường rất nhiều. Ngồi ở trên đình đài là có thể vừa thưởng thức trà vừa xem bảo vật trong phòng đấu giá, xem có nên tranh giá hay không.

Lâm Phong thấy tình hình trong phòng đấu giá thì cười, đi đến bên kia.

Nhưng khi Lâm Phong sắp đến phòng đấu giá thì có mấy người chặn trước người Lâm Phong.

– Xích Diễm Ma Sư, ngươi không thể có được.

Một tên nam tử âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Phong, lãnh đạm nói.

Lâm Phong bình tĩnh đáp lại:

– Nếu ta là các ngươi ấy thì cút xa được bao nhiêu sẽ cút xa bằng đó.

Mấy người đối diện nghe vậy thì híp mắt lại, phóng thích lãnh ý trên người, không ngờ ai nấy cũng không hề yếu.

– Một trăm nguyên thạch trung phẩm, nhượng Xích Diễm Ma Sư cho bọn ta.

Người kia lại nói.

– Một đám ngu ngốc.

Lâm Phong lạnh lùng nói:

– Ta đếm đến ba, các ngươi không biến thì ta sẽ nói cho người đứng sau ta, ai giết các ngươi, người đó sẽ được hai trăm nguyên thạch trung phẩm và Xích Diễm Ma Sư của ta, các ngươi cảm thấy chuyện gì sẽ xảy ra?

Mấy người kia biến sắc mặt, mà nhiều người sau lưng Lâm Phong đều động đậy, nóng lòng muốn thử.

– Một!

Lâm Phong lạnh lùng đếm, ngay lập tức lại có không ít người bước lên một bước.

– Hai!

Thấy đối phương vẫn không phản ứng, Lâm Phong cười đầy tà dị, tiếp tục đếm.

Một luồng sát khí tỏa ra trong không gian, bao phủ mấy người đứng trước Lâm Phong, bọn họ tinh thần chấn động, sắc mặt khó coi.

– Ngươi nhớ đấy.

Người nọ lạnh lùng uy hiếp một tiếng, ngay sau đó đám này lui ra một bên.

– Đúng là đám ngu ngốc.

Ánh mắt Lâm Phong phát lạnh, nói:

– Sau này trước khi làm việc, các ngươi làm ơn hãy học cách dùng đầu óc chút đi.

– Giết bọn chúng, cho dù ai đến đấu giá Xích Diễm Ma Sư của ta đều được giảm một trăm nguyên thạch trung phẩm!

Lâm Phong lạnh lùng nói ra lời khiến đám người kia sắc mặt kịch biến.

Chương 159: Khu vực khách quý

Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mặt Lâm Phong chẳng có biểu hiện gì. Mấy kẻ kia muốn cướp Xích Diễm Ma Sư cũng chẳng biết phân biệt thời điểm, Lâm Phong đã cho bọn chúng cơ hội để biến mà chúng lại còn dám uy hiếp, đã như vậy thì giết luôn.

Lâm Phong thậm chí chẳng cần tự mình ra tay, chỉ một câu đã khiến cho rất nhiều người xông lên giết mấy kẻ kia.

Một trăm nguyên thạch trung phẩm không phải là số lượng nhỏ, nhiều người đến là vì Xích Diễm Ma Sư, giết mấy kẻ kia là có thể được giảm một trăm nguyên thạch trung phẩm nếu đấu giá được Xích Diễm Ma Sư, bọn họ đương nhiên là sẽ vui vẻ giúp Lâm Phong đánh chết mấy tên không biết thời thế là gì kia.

– Cường giả trong Hoàng thành quả nhiên rất nhiều!

Lâm Phong nhìn đám người phía trước kia, thầm nói một tiếng. Bọn họ có rất nhiều người đều là Linh Vũ cảnh tầng bảy tầng tám, thậm chí còn có tầng chín, thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng một khi sát phạt thì lại lạnh lùng, giết người như giết chó.

Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư đi đến phòng đấu giá lộ thiên cách đó không xa.

Ở giữa những tòa đình đài có một con đường trải gạch xanh rất rộng rãi, mọi người có thể tự do đi lại.

Lâm Phong đi tới bậc thang của con đường lát gạch xanh này, chỉ thấy hai bên có hai vị mỹ nữ, ăn mặc gợi cảm đẹp đẽ, trông tươi mát xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

– Công tử có cần hỗ trợ không?

Thấy Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư đến, một cô gái xinh đẹp mỉm cười hỏi Lâm Phong, ngữ khí nhu hòa, cực kỳ êm tai.

– Ừ, ta muốn bán đấu giá con Xích Diễm Ma Sư này.

Lâm Phong mỉm cười đáp lại.

Cô gái xinh đẹp kia liếc Xích Diễm Ma Sư một cái rồi lại mỉm cười nói:

– Công tử, mời đi theo ta.

Nói xong, cô ta dẫn Lâm Phong đi vào con đường ở chính giữa kia.

Người ngồi trong đình đài thấy có người dắt một con Xích Diễm Ma Sư đến thì ngưng ánh mắt lại, liếc Lâm Phong, chẳng lẽ kẻ này muốn bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư?

Lâm Phong không để ý đến ánh mắt róng rực của mọi người xung quanh, hắn quan sát phòng đấu giá này một cái, rất hùng vĩ, mà lại còn tao nhã, không khiến người ta cảm thấy áp lực chút nào, dường như có thể giảm bớt sự khẩn trương khi bán đấu giá.

Cuối con đường lát gạch xanh là sàn bán đấu giá, ở sau sàn có hai tấm màn che rất lớn, ở sau màn che chính là hậu trường bán đấu giá.

– Công tử, mời đi bên này!

Tới đài cao cách đó không xa, hai bên lại xuất hiện hai lối đi. Cô gái xinh đẹp kia dẫn Lâm Phong đi theo một lối, vòng qua đài cao, thông qua vài cửa gác rồi đi tới sau màn che.

Chỉ là sau màn che lại vẫn còn một tấm màn che khác, nơi Lâm Phong đến chẳng qua chỉ là phòng mà người của phòng đấu giá dùng để tiếp đãi bọn hắn.

– Vinh lão, vị công tử này muốn bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư.

Cô gái xinh đẹp kia nói với một ông lão ngồi trong hậu trường. Từ lúc Lâm Phong dắt Xích Diễm Ma Sư bước vào thì lão ta đã đứng lên, ánh mắt nhìn Xích Diễm Ma Sư kia cũng hiện lên chút thú vị.

– Con Ma Sư của Bạch gia này lại đến tay ngươi!

Lão cười tủm tỉm nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt lóe lên một chút ý vị sâu xa, dường như có vẻ khá cao hứng.

– Bạch gia?

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng.

– Đúng là Tù đấu trường, nơi đó do Bạch gia phụ trách.

Lão ta cười nói, có phần kinh ngạc vì Lâm Phong lại không biết điều này.

– Tù đấu trường là do Bạch gia phụ trách, thảo nào ngày ấy bọn họ lại gọi Bạch Trạch là thiếu gia, lại có nhiều người của Bạch gia đến Thiên Nhất học viện hưng sư vấn tội. Nhưng mà ngày ấy thanh niên áo vàng bị gã ẩu đả cùng với thanh niên quý tộc giữa dám người Tuyết Nguyệt thánh viện hôm nay, bọn họ có thân phận gì, cho dù là Bạch Trạch hay người của Tù đấu trường đề rất sợ bọn họ.

Lâm Phong thầm nghĩ, không biết bên trong có quan hệ ghê gớm gì, hơn nữa hôm nay là thanh niên quý tộc kia muốn tặng Xích Diễm Ma Sư cho Mục Phàm, dường như y nói là được tính.

– Ha ha, nghe nói một thời gian trước Bạch gia xông vào Thiên Nhất học viện, chết không ít người, ngay cả Bạch Trạch cũng bị giết! Xem ra vận số Bạch gia đã hết, Tù đấu trường sớm hay muộn cũng phải đổi chủ.

Lão ta lại nói, trong ánh mắt như có khí thế sắc bén tỏa ra, dường như là thấy được kỳ ngộ gì đó.

Lâm Phong không biết nhưng hắn vẫn rõ, Thành trung thành này chỉ có một chủ nhân, nhưng nhiều khu vực bên trong đã bị nhiều gia tộc chia cắt. Tựa như nhà này chiếm được phòng đấu giá, mà Bạch gia chiếm được Tù đấu trường, bọn họ đều phục vụ cho một nhà, nhưng lại có quan hệ cạnh tranh với nhau. Tù đấu trường kia là một quả trứng vàng, gia tộc này vẫn muốn lấy vào tay mình.

– Ngươi có yêu cầu gì đặc biệt với bán đấu giá không?

Lão ta nhìn Lâm Phong rồi hỏi:

– Ví dụ như, ít nhất phải được bao nhiêu, hay là chỉ dùng vật phẩm nào đó để đổi.

– Nguyên thạch là được rồi.

Lâm Phong đáp.

– Vậy được, khi bán đấu giá, khách có lẽ sẽ dùng vật phẩm khác để đổi, nhưng chúng ta sẽ lấy nguyên thạch định giá vật phẩm của họ ngay tại đây, nếu cuối cùng là lấy vật đổi vật thì phòng đấu giá sẽ căn cứ vào giá trị vật phẩm để đổi thành nguyên thạch giao cho ngươi. Nhưng mà, những gì đấu giá được thì phòng đấu giá chúng ta sẽ lấy một phần trăm trong số đó.

– Có thể, cuối cùng khi xác định giá bán đấu giá xong, phiền ông giảm đi một trăm nguyên thạch trung phẩm cho người được giá, đây là lời hứa của ta với bọn họ.

Lâm Phong bổ sung.

– Không thành vấn đề.

Lão ta gật đầu, thương lượng xong, lão đưa một lệnh phù màu vàng có khắc mấy chữ giao cho Lâm Phong, rồi nói với hắn:

– Dựa vào lệnh phù màu vàng này, khi bán đấu giá Xích Diễm Ma Sư kết thúc, ngươi có thể tới lĩnh nguyên thạch.

– Được.

Lâm Phong gật đầu, lập tức đi ra ngoài.

Cô gái xinh đẹp kia đuổi theo Lâm Phong, cười nói:

– Công tử, ở phòng đấu giá này có không ít thứ tốt, công tử có thể qua xem có thứ nào vừa ý không, nếu có thì cũng có thể tham gia đấu giá.

– Đó là đương nhiên.

Lâm Phong mỉm cười, chuyện này không cần đối phương nói hắn cũng sẽ chú ý, nếu gặp thứ cần thì hắn sẽ thử một chút.

– Công tử, mời bên này.

Cô gái xinh đẹp dẫn Lâm Phong đi tới một khu vực gần đài đấu giá, nơi này có một mảnh đình đài độc lập, ở bên trong đã có không ít người ngồi.

Mà Lâm Phong còn nhận ra giữa những người này có không ít người đeo mặt nạ như Lâm Phong, hiển nhiên là bọn họ không muốn để lộ thân phận.

– Sao lại dẫn ta tới đây?

Lâm Phong nghi ngờ hỏi.

– Công tử, đây là khu vực khách quý, chỉ có khách hàng giao vật phẩm quý trọng để đấu giá cùng những người có thân phận cao quý mới có thể ngồi ở khu vực này. Nếu công tử coi trọng vật phẩm gì thì có thể hưởng thụ ưu đãi nhất định.

Cô gái xinh đẹp này giải thích với Lâm Phong, giọng nói ngọt ngào, tận tâm, cuối cùng là nụ cười mỉm thật xinh đẹp.

– Khu khách quý!

Lâm Phong cười, thảo nào người ở đây lại đeo mặt nạ, vì có vật phẩm quý trọng muốn bán, bọn họ đương nhiên là không muốn lộ ra thân phận, kéo đến phiền phức không cần thiết. Về những người đeo mặt nạ khác, bọn họ cũng đều có khí chất phi phàm, hoặc là mang theo khí chất quý tộc, đều là những người có thân phận.

Những người này thấy Lâm Phong vào thì liếc hắn một cái rồi lập tức quay đi, không nhìn nhiều.

– Công tử, ngài hãy ngồi ở đây đi.

Cô gái chỉ vào một đình đài để không, nói với Lâm Phong.

Lâm Phong khẽ gật đầu, cô gái chọn chỗ có tầm nhìn không tệ, có thể quan sát rõ ràng đến từng góc trong phòng đấu giá, nhất là chiếc đài bán đấu giá kia lại có thể nhìn rõ không sót thứ gì.

Cô gái này không chỉ xinh đẹp, gợi cảm mà cực kỳ cẩn thận, đúng là người tri kỷ.

Lâm Phong đi vào trong đình đài mà cô gái chỉ rồi ngồi lên chiếc ghế đá.

– Hử?

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong cảm thấy sau lưng có kẻ đang nhìn chằm chằm mình, chậm rãi xoay người lại.

Chỉ thấy ở phía sau hắn, một thanh niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá lạnh lùng nói:

– Cút ngay, ngươi không biết là ngươi đang chặn tầm mắt của ta à!

Lâm Phong híp mắt lại, lại nghe cô gái rất khách khí nói:

– Vị công tử này, tất cả các vị trí ở nơi đây đều có thể ngồi tùy ý, nếu chặn tầm mắt của ngài, hy vọng ngài có thể thông cảm.

– Nơi này đến lượt ngươi nói sao?

Thanh niên này quay sang nhìn cô gái, thấy cô ta lại có dung nhan đẹp đẽ mà dáng người lại rất nóng bỏng thì ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, liếc thân thể cô gái một cái rồi cười rất xấu xa:

– Một nữ bộc mà thôi, đến bên thiếu gia này, hầu hạ thiếu gia hài lòng là thiếu gia sẽ mang ngươi về nhà cho ngươi hưởng thụ.

Chương 160: Ai nổi giận

Cô gái nghe thế thì sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói:

– Thiếu gia, ngài nói đùa rồi.

– Ai rảnh đùa với ngươi, đến chỗ thiếu gia nhanh đồ tiện nhân! Một nữ nô lệ mà thôi, cần gì phải ra vẻ thanh cao như vậy chứ.

Thanh niên quát lớn một tiếng, trông có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, cực kỳ bá đạo.

Lâm Phong hơi nhíu mày lại, cường giả và thiên tài ở Hoàng thành quả là nhiều, nhưng loại công tử quý tộc kiêu căng ngạo mạn này hình như còn nhiều hơn, ai cũng không coi người khác ra gì, tự cho mình là đúng.

Mà cô gái kia thì khẽ cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Đúng như thanh niên kia nói, thân phận của những người như các cô quả thực quá thấp bé, coi như một loại đầy tớ, hạ nhân, nếu không thì cũng không đứng ngoài đón khách, với ai cũng phải niềm nở đón chào. Ở đại lục này, đây vốn là nghề nghiệp cực kỳ thấp kém.

Bởi vậy, nếu đối phương muốn chà đạp cô, cô quả thực không thể phản kháng.

Nhớ rõ lần trước, một bằng hữu của cô được một tên đệ tử quý tộc coi trọng, vì cô ta không theo mà bị cưỡng hiếp tới chết, kết cục cực kỳ thê thảm. Phòng đấu giá sẽ không ra mặt vì những tỳ nữ như cô.

Các cô được huấn luyện là để xu nịnh khách nhân.

Nhìn thấy sắc mặt cô gái như thế, tên kia lại càng cười đắc ý, nói:

– Dường như lần trước Mông Xung kia ở đây chơi đùa một ả, đùa cho tới chết! Nếu ngươi không đến đây khiến bản thiếu gia vừa lòng, ta sẽ đưa ngươi vào quân doanh cho chúng tướng sĩ đói khát kia hưởng thụ một phen, xem ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu người.

Sắc mặt cô gái lại tái nhợt hẳn, trông vô cùng khó coi, muốn nhiều người cùng chơi đùa nàng ư?

Lúc này, một tia sáng lạnh hiện lên trong mắt Lâm Phong, thật là tên súc sinh không biết xấu hổ, ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà nói ra những lời dâm ô như thế, mà lại còn dương dương tự đắc.

– Ngươi không nói lời nào là sợ người khác không biết miệng ngươi thối như thế nào à?

Lâm Phong quay đầu lại, đôi mắt dưới lớp mặt nạ lạnh lùng liếc thanh niên kia một cái, giọng nói lạnh lẽo.

Thanh niên kia hơi khựng lại, lập tức trong tròng mắt lộ ra ý âm lãnh, nói:

– Ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?

– Đương nhiên biết.

Lâm Phong gật gật đầu. Thanh niên kia lộ vẻ thú vị, lạnh lùng cười:

– Nếu biết, ngươi không nghĩ đến hậu quả à, hay ngươi chỉ là nóng đầu lên vì một ả đàn bà, xúc động nhất thời?

– Nói chuyện với súc sinh thì cần phải lo đến hậu quả sao?

Lâm Phong mỉm cười đầy trêu tức, cười nhạt nói.

– Phì…

Có người ở khu vực khách quý nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười, Lâm Phong đang trêu đùa thanh niên kia chứ đâu.

Nghe được tiếng cười trào phúng, sắc mặt tên thanh niên kia cứng đờ, quát:

– Phế nó đi, quăng ra ngoài, mang con kia tới đây cho ta.

– Dạ.

Ở trong đình đài mà thanh niên kia ngồi, một bóng người đứng dậy, bước về phía Lâm Phong.

Người này mặc một bộ trường bào màu xám cực kỳ giản dị, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, thân thể đứng thẳng tắp, lúc cất bước lại mang theo tiếng gió.

Lâm Phong nhìn về phía người này, chỉ thấy một luồng sát khí kéo tới, Lâm Phong nhận ra kẻ này rõ ràng quyết đoán, thân mang sát khí thiết huyết, thật giống quân nhân.

Mà vừa rồi thanh niên kia cũng nhắc tới hai chữ quân doanh, chẳng lẽ gã có quan hệ với quân doanh gì sao!

– Đợi chút!

Lúc này, một giọng nói truyền đến khiến nam tử áo bào xám kia dừng lại, nhìn về phía người nói.

Lúc này, một người bước tới, mở miệng nói với thanh niên kia:

– Mông thiếu, người ở đây đều là khách quý của phòng đấu giá, trước khi rời đi thì phòng đấu giá có nghĩa vụ đảm bảo sự an toàn cho các vị! Hi vọng Mông thiếu có thể thông cảm, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

– Đương nhiên, về ả này, nếu Mông thiếu thích thì ta sẵn lòng đưa ả cho Mông thiếu, tùy Mông thiếu xử trí.

Người tới nói chuyện rất khách khí khiến sắc mặt thiếu niên kia mới thư thái chút, cũng không quá mức quét mặt phòng đấu giá, dù sao chủ nhân nơi này có thân phận không hề tầm thường, không dễ chọc như vậy.

– Coi như ngươi gặp may.

Thanh niên lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, mắt hiện lên hàn quang. Ở trong phòng đấu giá không thể động tới Lâm Phong, nhưng ra ngoài rồi thì đó chính là lúc Lâm Phong gặp xui.

– Bảo ả tiện nhân kia tự mình đến đây cho ta, bản thiếu gia sẽ cho ả nếm thử cảm giác ở trước mặt mọi người.

Thanh niên nói với ngữ khí âm trầm, làm cho sắc mặt của cô gái xinh đẹp kia tái nhợt vô cùng, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng.

Nàng không ngờ chỉ tùy ý nói một câu liền rơi vào kết cục như vậy, mà nàng cũng không nói gì sai, các vị trí ở khu vực khách quý này quả thật có thể tùy ý ngồi.

Nhưng trên thế giới này vốn không có phân chia sai hay không sai, thực lực sẽ quyết định vận mệnh.

– Vâng.

Người tới kia nhìn cô gái, lạnh lùng nói:Nguồn truyện audio

– Lời của Mông thiếu ngươi đã nghe rồi đó, còn không tự mình đi tới.

Sắc mặt cô gái tái nhợt, thân thể khẽ run, nàng không biết nếu nàng đi qua thì thanh niên đó sẽ làm gì nàng.

– Hừ?

Người nọ hừ một cái. Nước mắt ngập trong đôi mắt cô gái, cô gái đã hoàn toàn cam chịu số phận, giơ bước chân nặng trĩu chuẩn bị đi đến chỗ thanh niên.

Cảnh này khiến thanh niên kia lại nở nụ cười tà ác.

Nhưng vừa bước ra một bước, thiếu nữ đã cứng đờ lại, bước chân cũng dừng ở trên không.

Nhìn thoáng qua cánh tay nhỏ nhắn của mình, ở đó, một bàn tay to đang nắm chặt lấy, khiến nàng không đi được.

– Ngồi với ta.

Lâm Phong nhàn nhạt nói khiến thân thể cô gái khẽ run, nhìn thoáng qua Lâm Phong với chút vẻ cảm động trong ánh mắt, nhưng lại không dám.

– Bảo cô ngồi thì ngồi, không cần phải đi đâu hết.

Lâm Phong hơi dùng sức kéo cô gái ngồi xuống cạnh hắn, khiến cho không ít người sửng sốt.

– Vị công tử này, xin cậu đừng làm chúng tôi khó xử!

Người của phòng đấu giá kia không ngờ Lâm Phong lại không biết điều như vậy, theo y thấy, y đã nể mặt Lâm Phong rồi, xem Lâm Phong là khách quý nên mới ra mặt bảo vệ hắn. Nhưng Lâm Phong dường như không biết điều, khiến tiếng nói của hắn có vẻ không tốt cho lắm.

– Khó xử?

Lâm Phong cười lạnh, nhìn y rồi thản nhiên nói:

– Ta cũng được coi là khách quý của phòng đấu giá?

– Đương nhiên, nếu không thì công tử đã không ngồi ở đây.

Đối phương gật đầu nói.

– Nếu như ta là khách quý của phòng đấu giá các ngươi, nàng vì tiếp đón ta mà bị tội, bị các ngươi đưa cho tên súc sinh miệng thối kia chỉ để gã tiêu giận, nhưng các ngươi có nghĩ đến mặt ta để ở đâu không?

Lâm Phong lạnh lùng nói, đối phương không hề nể mặt hắn.

Cô gái này tiếp đón hắn, chăm sóc hắn, vì để hắn ngồi xuống đây mà đắc tội thanh niên nên nàng liền bị trừng phạt, bị đưa cho tên kia ngược đãi, như vậy Lâm Phong hắn là cái gì?

Người của phòng đấu giá kia từ đầu đến cuối đều chưa từng hỏi ý kiến của hắn, trực tiếp coi hắn là không khí, chỉ là để tên kia tiêu trừ lửa giận. Vậy lửa giận của Lâm Phong hắn thì nên tiêu như thế nào?

Đối phương nghe được lời của Lâm Phong thì sắc mặt cứng đờ, quả thật y chỉ suy nghĩ đến cảm nhận của thanh niên kia, mà hoàn toàn không nghĩ gì đến Lâm Phong. Theo y, thân phận của thanh niên kia, Lâm Phong há có thể so với, y làm vậy thì Lâm Phong phải cảm kích y mới đúng, vì y đã giúp Lâm Phong chuyển nguy thành an.

Mặc dù lúc này nghe được lời Lâm Phong nói, y vẫn cảm thấy Lâm Phong không biết phải trái.

Hơi nheo mắt lại, người này nhìn Lâm Phong một cái thật sâu rồi lập tức nhìn cô gái kia và nói:

– Ai cho ngươi ngồi xuống, ta bảo ngươi qua hầu hạ Mông thiếu, ngươi không nghe thấy sao?

Thanh niên vốn nổi giận vì những gì Lâm Phong nói, nhưng thấy người kia nói vậy thì lại mỉm cười, coi như kẻ này thức thời. Gã lại muốn xem lần này Lâm Phong xuống đài như thế nào.

– Thật là nể mặt mà không cần!

Thanh niên khẽ nói một câu, cười lại càng thêm rực rỡ, mà những lời này cũng là những suy nghĩ của người của phòng đấu giá kia. Theo y, Lâm Phong đúng là cho mặt mà không biết đường.

Lâm Phong híp mắt lại nhìn người của phòng đấu giá kia, nhà nhạt nói:

– Ngươi vừa nói cái gì?

– Hừ!

Người này hừ lạnh một tiếng, chỉ vào cô gái rồi nói:

– Ta bảo ả đi hầu hạ Mông thiếu!

Ầm!truyện kiếm tu audio

Người nọ vừa nói xong thì một tiếng ầm vang lên, đá vỡ bắn khắp nơi, mặt đất rung lên dữ dội. Chỉ thấy chiếc bàn đá trong đình đài của Lâm Phong bị một quyền của hắn đánh xuống, vỡ thành bột phấn!

❮ prev
next ❯

Avatar

Recent Comments
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 days ago
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 3 days ago
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!