Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 320 [Chương 1596 đến 1600]
❮ sautiếp ❯Chương 1596: Kết oán
Ngày tiếp theo, cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo như đang có sóng ngầm, tin tức về việc Tề Thiên Bảo xâm nhập vào nói đóng quân của Dược Vương Tiên Cung đả thương người, phá hư và cướp đoạt Dược Viên đã truyền khắp nơi, hơn nữa Tề Thiên Bảo còn cố ý mang theo trận đạo đại sư Mộc Ân và Mộc Dịch theo khiến cho Dược Vương Tiên Cung không dám ra tay tàn nhẫn, Tề Thiên Bảo lần này quá độc ác, chắc hẳn đã chọc giận Dược Vương Thiên Cung rồi.
Cường giả Dược Vương Tiên Cung không ngừng đến nơi đóng quân của mình, Tề Thiên bảo cũng vậy, sau khi Tề Vân Kiêu nghe tin, nhanh chóng dẫn đầu nhóm cường giả đến nơi đóng quân. Biết được động tác của hai thế lực lớn, rất nhiều người cảm thấy đây là dấu hiệu muốn khai chiến giữa hai bên, còn bảy thế lực còn lại trong cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo im lặng chờ xem náo nhiệt. Lúc này ở Dược Vương Tiên Cung, một vị cường giả Vũ Hoàng râu bạc trắng ngồi trên ghế chủ vị,đưa mắt nhìn phía dưới, thản nhiên nói:
– Việc này đã truyền khắp khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, người của Dược Vương Tiên Cung ta bị vũ nhục như vậy, mặt mũi đã mất sạch, chư vị có suy tính gì?
– Đại nhân, chuyện này ta cảm thấy có chút kì quặc.
Bên dưới có vị Vũ Hoàng lên tiếng đáp:
– Theo ta được biết, hôm qua chỉ có Kim Thần Quân cầm đầu mấy vị Vũ Hoàng đến chứ không phải người cấp cao hơn, mà trước giờ Dược Vương Tiên Cung ra và Tề Thiên Bảo cũng chưa động chạm quá nhiều nên Kim Thần Quân cũng không có bất cứ lí do gì để khiêu khích chúng ta, huống hồ hắn cũng không có cái can đảm đó.
– Ngươi nói cũng không phải không có lí, không có người phía trên không chế thì có cho Kim Thần Quân mười lá gan hắn cũng không dám làm vậy, nhưng nếu không phải Kim Thần Quân thì không lẽ Mộc Ân tự đến rồi quậy tứ tung sao.
– Cũng có thể có khả năng này, Mộc Ân kia là người của Vô Cực Cung, lại biết được trận đạo nên vô tháp vô thiên không coi ai ra gì, không để cửu đại Thiên Cung Thiên Bảo chúng ta vào mắt, lần trước hắn đã vũ nhục đệ tử Dược Vương Tiên Cung ta, hôm nay lại đến nơi đóng quân, khi nhìn thấy linh dược linh thảo luền nảy sinh lòng tham, muốn đoạt lấy, hơn nữa dù hắn có làm việc này cũng sẽ có Tề Thiên Bảo chịu thay nên hắn không sợ chúng ta.
Người kia lại nói, không ít người Dược Vương Tiên Cung gật đầu đồng tình, bọn họ cũng không phải kẻ ngu dốt, nếu không có cường giả của Tề Thiên Bảo chỉ đạo sau màn thì Kim Thần Quân sẽ không dám làm vậy, thế thì khả năng là tên Mộc Ân coi trời bằng vung kia. “Răng rắc!” Vũ hoàng râu bạc đập một phát lên cái ghế đang ngồi khiến nó nát bấy, lạnh lùng nói:
– Tên Mộc Ân này khinh người quá đáng nhưng việc này do Tề Thiên Bảo hay Mộc Ân gây nên thì cũng chỉ có thể tính cho Tề Thiên Bảo.
Tất cả mọi người đồng tình, bọn họ hiểu rõ lần này Tề Thiên Bảo nhất định phải phụ trách, Dược Vương Tiên Cung nếu như không làm gì thì còn mặt mũi nào ở khu vực này nữa, người của bọn họ làm sao có thể ngẩng đầu kho đi ra ngoài và khi đối mặt với tám đại Tiên Cung Thiên Bảo khác nữa đây.
– Bí mật tìm hiểu đóng thái nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo, mặt khác đi thông tri bên Dược Vương Tiên Cung, ba ngày sau chúng ta sẽ làm rung chuyển toàn bộ nơi đó.
Ông ta lại nói, bên trong đôi mắt loé lên tia sát ý, Mộc Ân này hắn sẽ nhớ kỹ, lần này đối phó với Tề Thiên Bảo coi như đưa cho ngươi một lời cảnh cáo! Cũng cùng lúc này, bên trong đại điện của Tề Thiên Bảo, Tề Vân Kiêu ngồi trên ghế chủ vị, các cường giả khác đứng đầy sảnh, bây giờ sắc mặt hắn khó coi vô cùng, hắn hiểu được sức ảnh hưởng của sự việc lần này, người của Tề Thiên Bảo xâm nhập vào nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung hoành hành ngang ngược, việc này giống như đánh vào mặt họ khiến bọn họ không ngẩng đầu lên được, vậy nên Dược Vương Tiên Cung làm sao có thể bỏ qua. Lúc này Kim Thần Quân đứng phía dưới chỉ biết cúi đầu không nói, ánh mắt lạnh băng của Tề Vân Kiêu khiến hắn có cảm giác bị đè ép mãnh liệt. Kim Thần Quân hiểu rõ chuyện này nói thế nào thì hắncuxng phải chịu trách nhiệm, vất vả lắm Tề Thiên Bảo mới có thể nời được Mộc Ân đại sư đến đây nên sẽ trách cậu ta sao? Thậm chí bọn họ còn không dám nhác đến trước mặt đại sư nếu không đại sư giận dữ bỏ đi thì công sức mấy ngày qua của họ bỏ phí rồi.
– Cút về tiếp đãi Mộc Ân đại sư cho chu đáo.Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Tề Vân Kiêu lạnh lùng nói, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, hắn có trách Kim Thần Quân cũng không có tác dụng gì, bây giờ chỉ có chuẩn bị cách đối phó thôi. Đến bây giờ Lâm Phong vẫn thản nhiên như mọi chuyện không hề liên quan đến gắn, Lâm Phong và Mộc Dịch đang ở cùng một chỗ không ngừng tung thủ chưởng khắc một trận đạo quanh Tề Thiên Bảo, Mộc Dịch giúp hắn giải phóng pháp tắc lực lượng bên trong mệnh cách ra một cách chậm rãi và khiến nó dung nhập vào bên trong văn lộ Lâm Phong vừa khắc. Từng trận vân đan lại với nhau tại Thành thánh văn sáng rực rồi lập tức biến mất không còn lại gì, nố dường như đã trở thành một thể độc lập, nhưng Lâm Phong vẫn không dừng lại, theo động tác của hắn mà những thân độc lập đó lại đan vào nhau hoá thành một trận đạo nhỏ. Muốn tạo ra một phá diệt trận đạo ở Tề Thiên Bảo mênh mông rộng lớn thế này thì trước tiên phải tạo vô số trận đạo nhỏ, động tác của Lâm Phong vẫn chưa đạt được như Viên Đế, ngày đó khi Viêm Đế khắc Thánh văn chi trận thì mỗi một động tác dù nhẹ nhất cũng tạo ra được văn lộ, quá dễ dàng để thực hiện, nhưng dù vậy Lâm Phong bây giờ cũng đã tiến bộ, thuần thục và nhanh hơn trước nhiều. Kim Thần Quân sớm đã đứng cách đó không xa nhưng hắn vẫn an tĩnh mà đứng, không hề có ý định bước đến quấy rầy khi Lâm Phong đang khắc trận.
– Tên này tuy làm việc lung tung nhưng lúc khắc trận lại có thể nhập tâm đến vậy, làm lần lượt từng bước một, hình ảnh này khác hoàn toàn so với hắn ngày thường, đây lẽ nào là thiên phú của hắn trong việc khắc trận ư.
Kim Thần Quân âm thầm nói, thời điểm Lâm Phong khắc trận cùng với thói cư xử ngày thường hoàn toàn trái ngược nhau, bây giờ rất yên tĩnh, nhập tâm và chăm chú vô cùng. Một nhóm người tiến đến bên cạnh Kim Thần Quân, cũng là đám người Tề Vân Kiêu, hắn định mở miệng đã bị chặn lại, Tề Vân Kiêu quan sát Lâm Phong bày trận mà cảm khái:
– Ta nghe nói trận đạo cường đại thì trận vân của mỗi một trận đạo cũng không được để mắc sau lầm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến uy lực của trận đạo, một đại trận nguyên vẹn lợi hại đều do vô số văn lộ đan thành, bó có thể đoạt lực lượng thiên địa, người tu luyện cần nhất sự chuyên chú, chỉ có chuyên chú mới có thể khắc ra được trận pháp một cách tỉ mỉ, võ bọn họ tu luyện cũng rất lợi hại, từ xưa đến nay những đại sư trận pháp đều lợi hại về cả hai mặt.
Mọi người nghe được lời Tề Vân Kiêu nói đã hiểu được mà nhìn về trận pháp kia với vẻ bội phục, còn trẻ như vậy mà đã quá giỏi, tương lai nhất định đạt được thành tựu rất cao.
– Mấy ngày này các ngươi hãy nhìn Mộc Ân đại sư khắc trận để ngộ ra những điều cần thiết đi.
Tề Vân Kiêu nói với mọi người. Lâm Phong khắc một lần kéo dài tận ba ngày, ba ngày này Lâm Phong hoàn toàn chuyên chú vào bên trong trận pháp, tốc độ không hề chậm lại, đám Kim Thần Quân cũng đứng quan sát cả ba ngày, trong lòng bọn họ đều nghĩ Mộc Ân đại sư này quả nhiên giống lời Tề Vân Kiêu nói, một khi khắc trận thì lập tức chìm đắm vào nó, trong mắt hắn không hề có cái gì tồn tại ngoài trận đạo, những ngày qua hắn chưa hề ngước lên nhìn bọn họ lần nào. Mộc Dịch cảm thấy thán phục không thôi, gia hoả này ba ngày ba đêm chìm trong trận pháp nhưng không hề có dấu hiệu mệt mỏi, ngược lại còn hưng phấn hơn, lúc khắc trận cũng tỉ mỉ cẩn thận vô cùng, Mộc Dịch cảm thấy có lẽ đây là một trong những nguyên nhân mà hắn cảm thấy không bằng được người trẻ tuổi. Lúc này, thủ chưởng của Lâm Phong đã quấn quanh vòng cuối , bây giờ hắn đang đứng ở vị trí trung tâm của Tề Thiên Bảo, chung quanh là những trận đồ như ẩn như hiện đan vào nhau.
– Thành!
Lâm Phong hơi run tay khắc lên trên trung tâm của các trận đồ đó, lập tức xuất hiện vô số hào quang, trong chóc lát toàn bộ Tề gia đều sáng rực hào quang, vô số trận vân và nhiều trận đạo nhỉ đã đan lại thành một đại trận hoàn chỉnh.
– Phá.
.! Ánh mắt Kim Thần Quân đang đứng bên trên sáng lên, nhìn từ trên xuống đã thấy toàn bộ Tề Thiên Bảo được luồng sáng đó bao bọc, ánh sáng vừa cặn tạo thành chứ phá, bên trong nó dường như có cỗ lực lượng phá diệt không ngừng dao động, tùy thời cơ thể bùng nổ.
– Nếu triển khai trận pháp này không biết sẽ lợi hại đến mức nào.
Kim Thần Quân thì thào, trong nội tâm thầm cảm phục, thành quả sau ba ngày ba đêm đó sao?
– Tề Vân Kiêu đại nhân nói không sai, Mộc Ân đại sư dù không chuyên tu nhưng nhất định sẽ có thành tựu ở võ đạo.
Đông Hoàng cũng cảm khái, hôm nay quanh bọn họ còn có các cường giả Vũ Hoàng khác đến do sự triệu tập của Tề Thiên Bảo, ngày trước bọn họ đã đắc tội Dược Vương Tiên Cung nên không thể nào không đề phòng được.
– May mắn không làm nhục mệnh, trận đạo cuối cùng cũng đã khắc xong.
Lâm Phong bay lên không đến trước mặt đám Kim Thần Quân, cười nói.
– Mộc Ân đại sư khổ cực rồi.
Kim Thần Quân thoải mái nói, hắn lại cảm thán tài nghệ của Lâm Phong, hắn càng cảm thấy Tề Thiên Bảo nhất định sẽ muốn kết giao với Lâm Phong thật lâu dài, dù sao thì trong tương lai hắn rất có thể sẽ trở thành một nhân vật khủng bố, đáng sợ và có khả năng đi đến con đường như Vô Cực Thiên Đế. Nếu như có ngày đó, Lâm Phong ở phía trên của Vô Cực Cung, còn bọn họ lại có quan hệ với hắn, khi ấy dừng nói Dược Vương Tiên Cung mà đến cả Thanh Đế Sơn cũng phải nể họ mấy phần.
– Tề Thiên Bảo vì ta làm nhiều như vậy, ta tận lực non nớt của mình cũng đương nhiên, sao lại nói vất vả được.
Lâm Phong vẫn trao nụ cười đậm trên mặt, lời nói mang theo ý vị thâm trường, hắn đã làm rất nhiều đây này! Ngay khi Lâm Phong vừa nói xong, chúng Hoàng Tề Thiên Bảo chợt nhướng mày lập tức nhìn về phía xa, vô số ánh sáng bén nhọn. Lâm Phong cũng quay đầu lại liền nhìn thấy phía xa có vô số thân ảnh cưỡi mây đến, tình cảnh này làm Lâm Phong mỉm cười, rốt cuộc cũng đã tới, thật khéo a!
Chương 1597: Phá diệt chi uy
– Người Dược Vương Tiên Cung đến rồi.
Những người bên ngoài ngẩng đầu nhìn lên nhóm người bên trên, trong lòng không nhịn được run rẩy, Dược Vương Tiên Cung thật sự sẽ ra tay với Tề Thiên Bảo để rửa nỗi nhục ngày hôm đó.
– Không biết các vị Dược Vương Tiên Cung đến Tề Thiên bảo chúng ta có việc gì?
Lúc này, Tề Vân Kiêu mang theo mọi người bay đến, lần này Dược Vương Tiên Cung đến lai giả bất thiện nhưng một khi đã đến nơi đóng quân này thì ý hẳn muốn “cực kì chào hỏi” đây.
– Tề Vân Kiêu, chuyện gì hẳn ngươi hiểu rõ, không cần nhiều lời.
Vị cầm đầu đám người Dược Vương Tiên Cung là ông lão râu trắng, dứt lời hai tay ông ta run lên, vô số dây leo đánh về phía bên dưới, những cái dây leo này như những thanh kiếm mạnh mẽ đâm về phía các toà kiến trúc của Tề Thiên Bảo. Chỉ trong khoảng khắc đã có vô số kiến trúc đổ sụp hoá thành tro tàn, mọi người điên cuồng chạy thục mạng, lần này người của Dược Vương Tiên Cung đến cũng không nhiều nhưng thực lực tu vi đều là Vũ Hoàng, Vũ Hoàng một khi đã ra tay, ngay cả cơ hội ra tay tham chiến bọn họ cũng không có. Không chỉ có ông già kia động thủ mà những vị Vũ Hoàng khác cũng bắt đầu ra tay không ngừng đánh phá Tề Thiên Bảo như muốn san nơi này thành bình địa, ngày đó Tề Thiên Bảo đã đánh vào mặt bọn họ nên bây giờ là lúc trả thù.
– Chiến!
Tề Vân Kiêu vốn còn muốn nói điều gì nhưng thấy một màn này và cả huyết nhục của người Tề Thiên Bảo bị đánh cho văng tung tóe, hắn có quyết định, đã đến mức này rồi thì không cần phải giữ mặt mũi cho nhau nữa, Dược Vương Tiên Cung đã giết đến, Tề Thiên Bảo hắn cũng không bỏ qua. Tề Vân Kiêu bước mạnh chân ra lập tức đã xuất hiện giữa trời cao thẳng hướng về phía lão già râu bạc kia, những Vũ Hoàng còn lại của Tề Thiên Bảo cũng lần lượt ra tay, trên không trung của Tề Thiên Bảo đã diễn ra cuộc hoàng hiến mạnh mẽ cùng khốc liệt. Đám người nhìn thấy trận chiến này thì vẫn còn sợ không nguôi, Dược Vương Tiên Cung và Tề Thiên Bảo chính thức đụng chạm nhau rồi, ai nấy đều ra tay không chút lưu tình và không hề nói nhiều lời mà trực tiếp đến chiến với nhau, những toà kiến trúc không ngừng sụp xuống, mọi người cảm thấy rối rắm không biết đến cùng sẽ có cái cục diện gì mới, nhưng dù ai thắng ai thua thì cả hai đều đã có mối thù hơi sâu với nhau rồi. Lâm Phong đang đứng trên một nóc nhà quan sát cuộc chiến, đôi mắt yên bình, thản nhiên, dường như mọi chuyện đều nằm trong suy đoán của hắn, đương nhiên đây chỉ là tiền lãi của Dược Vương Tiên Cung và Tề Thiên Bảo mà thôi, mọi chuyện sẽ không yên đâu, tuy hai bên đã khai chiến nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy thù này chưa đủ sâu, hắn vẫn còn có thể khiến cho quan hệ bọn họ bay lên một tầng khác. Lâm Phong không tham dự vào đại chiến mà chỉ an tĩnh ngồi xem, Dược Vương Tiên Cung cũng không cử người đến lấy mạng hắn, dù sao giết một người của Vô Cực Cung quá nguy hiểm bọn họ không dám làm, không ai có thể xác nhận được địa vị của Lâm Phong ở đó thế nào, nhỡ không may tên đại sư Mộc Ân này là con cháu trong Vô Cực Cung, một khi động vào không phải gặp đại nạn sao. Người khởi xướng mọi chuyện là Lâm Phong lúc này lại giống như chuyện không liên quan đến mình mà đứng xem, đương nhiên Lâm Phong cũng nhận được vài ánh mắt lợi hại, chính là cường giả Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung phóng đến muốn tạo áp lực cho hắn.
– Người Tề Thiên Bảo am hiểu các loại lực lượng khác nhau còn cường giả của Dược Vương Tiên Cung thì có vũ hồn đa dạng và chúng phần lớn đều có liên quan đến thực vật, kì lạ thật.
Lâm Phong nhìn cuộc chiến mà âm thầm nói, hắn nhìn thấy một Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung có vũ hồn là một cái cây màu vàng óng khiến cho người đó như được ngâm mình vào luồng sáng, hơn nữa còn bao bọc láy những người khác trị liệu cho họ. Đương nhiên, đại thế giới có cường giả vô số, nhìn riết cũng sẽ quen mắt, đối phương có vũ hồn kì lạ cũng bình thường nhưng như thế thì sẽ tạo áp lực cho Tề Thiên Bảo, bọn họ phải đối mặt với cường giả của Dược Vương Tiên Cung – những người mà chút thương thế nhỏ cũng chẳng nhằm nhò gì mà cơ thể khôi phục trong nháy mắt, còn người bên này bị thương chiến lực sẽ suy yếu không ngừng, huống hồ cường giả của Dược Vương Tiên Cung cũng nhiều hơn, đối phương là tra rõ lực lượng rồi mới đến. Vì vậy cục diện này Tề Thiên Bảo tuyệt đối yếu thế hơn, đã có một vị Vũ Hoàng bị đánh trọng thương.
– Vân Kiêu tiền bối, nếu như cần ta ra tay thì cứ mở miệng nói, ta đã được Tề Thiên Bảo chiếu cói nên nếu yêu cầu ra sẽ đáp ứng giúp ngươi đánh tan bọn họ.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Tề Vân Kiêu đang ở xa, hắn không chủ động ra tay mà đợi đến khi Tề Vân Kiêu mở miệng nói, chỉ có như vậy mọi chuyện mới được quy hết lên đầu Tề Thiên Bảo chi Dược Vương Tiên Cung tính sổ.
– Nếu có thì làm phiền đại sư rồi.
Tề Vân Kiêu vừa đánh một đại chưởng ấn xuống vừa nói, cả bàn tay hắn đánh ra cột sáng xuyên thủng mọi thứ, lấy Tề Vân Kiêu làm tâm không gian bắt đầu rung chuyển. Vũ Hoàng Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung đấu với nhau còn đặc sắc hơn trận Hoàng chiến Lâm Phong từng được thấy trong tiểu thế giới, đây mới thực sự là Hoàng chiến, vũ hồn Hoàng cấp chứa thần niệm cường thịnh, pháp tắc ngập trời, lực lượng công kích mạnh như Thánh văn, mỗi một Vũ Hoàng đều am hiểu khác nhau nên công kích cũng không giống nhau, dù sao mỗi người đều có thành tựu ở các lĩnh vực khác nhau, có Vũ Hoàng sở hữu vũ hồn phụ trợ công kích còn có người có loại thần niệm rất lạ… Tề Hoàng phong vân một cõi trong tiểu thế giới khi trước đang chiến đấu một cách chật vật với một vị của Dược Vương Tiên Cung, hắn không phải đối thủ của người kia, không chỉ do thực lực của hắn trên mọi phương diện đều yếu mà còn bản thân hắn khi thành Hoàng đã mượn nhờ mệnh cách nên khống chế pháp tắc cũng không bằng người khác.
– Không… Lúc này một âm thanh gào thét vang lên trong hư không, cuối cùng đã có một vị Vũ Hoàng bên Tề Thiên Bảo bị dây leo ăn mòn xuyên qua thân thể, pháp tắc lực lượng dần ăn mòn cơ thể hắn hoá thành một bãi nước mủ phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
– Dược Vương Tiên Cung, tốt lắm.
Tề Vân Kiêu thấy có Vũ Hoàng ra đi đã lập tức hét lớn:
– Kính xin Mộc Ân đại sư ra tay!
Tề Thiên Bảo đã có Vũ Hoàng hi sinh, Tề Vân Kiêu hắn không cố kị gì nữa, Dược Vương Tiên Cung ngươi đã muốn chạm đến ranh giới cuối cùng thì ta đây cũng không ngại chiến với ngươi.
– Tốt.
Lâm Phong lộ ra sự vui vẻ, bước chân tiến vào trung tâm trận đạo rồi nói với người Tề Thiên Bảo:
– Chư vị hãy rút về đứng bên cạnh ta.
– Rút lui!
Tề Vân Kiêu hét lớn, cường giả Tề Thiên Bảo lập tức rút về, Lâm Phong khẽ gật đầu với Mộc Dịch, hắn nhào ra cứu viện cho những người đang bị bắt giữ. Từng thân ảnh đã lui về cạnh Lâm Phong nhưng người Dược Vương Tiên Cung vẫn bám theo đến, dường như bọn họ cũng muốn cướp đoạt vị trí bên cạnh Lâm Phong khi hắn khởi động trận pháp.
– Giữ lấy vùng biên giới, đánh bọn họ văng ra.
Lâm Phong nhàn nhạt nói ra rồi lập tức tung chưởng xuống ấn bên dưới, văn lộ bắt đầu loé sáng, trong nháy mắt toàn bộ Tề Thiên Bảo bừng sáng, vô số đầu vân loé lên với hào quang chói sáng, lực lượng phá diệt kinh khủng tràn ra khiến lòng người run sợ.
– Đi, lên không phòng ngự!
Vị Vũ Hoàng râu bạc trắng vừa rồi không quá để ý, ông nghĩ dù cho trận đạo của Lâm Phong có mạnh mẽ cũng không thể nào uy hiếp được nhiều Vũ Hoàng như bọn họ nhưng ngay giây phút trận đạo được khởi động ông lại cảm thấy run sợ, đây là một trận đạo được xây dựng từ pháp tắc chi lực, hơn nữa nó còn là một đại trận hoàn chỉnh.
– Giết!
Lâm Phong hét lớn một tiếng thiên địa lập tức bạo động, dường như cả mặt đất đều đang rung không ngừng, pháp tắc chi lực hội tụ bên trong trận đạo rồi tạo thành nhiều cột sáng mang khí tức phá diệt xông thẳng lên trời. Đại trận pháp phá diệt, huỷ diệt mọi thứ, hoá thành hư vô. Những người trong trung tâm trận pháp thấy vô số cột sáng, cảm nhận được nội tâm mình đang run rẩy điên cuồng, đây thật sự là trận pháp do một vị Tôn Vũ khắc ư, từng cây cột phá diệt đều che tầm mắt họ lại rồi, bọn họ liếc mắt nhìn lại chỉ thấy được ánh sáng vô biên.
– A….
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến thu hút ánh mắt mọi người, một vị cường giả Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung đã bị cột sáng xuyên qua và thân thể trực tiếp nổ tung hoá thành hư vô. Vũ Hoàng trước trận đạo này đều trở nên yếu ớt. Không chỉ có đám người Tề Thiên Bảo mà cả Mộc Dịch cũng bị rung động sâu sắc, hai tay hơi run, đây mới thực sự là 3000 trận đạo hợp thành một phá diệt trận đạo hoàn chỉnh có khả năng huỷ diệt mọi thứ, nhưng đây thật sự là do một tay Lâm Phong khắc sao? Mộc Dịch cũng là người giúp Lâm Phong khắc trận nhưng đến giờ này hắn còn không dám tin tưởng. Bên ngoài, mọi người nhìn thấy một màn này đều há hốc mồm, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm nơi này, bọn họ chỉ cảm thấy bản thân đã bị á khẩu không thốt nên lời. Lúc này Lâm Phong đứng chắp tay tại trung tâm trận đạo ngẩng đầu lên nhìn trận pháp do mình khắc đang phát ra những cột sáng vô biên, nội tâm hắn có chút không bình tĩnh, đây mới là phá diệt trận đạo, chỉ có dùng pháp tắc lực lượng khắc mới có thể phât huy ra được uy lực chân cửuh của nó. Hai tay nắm chặt lại đến mức kêu răng rắc, ánh mắt Lâm Phong tràn đầy tự tin, hắn có quyền kiêu ngạo, trận pháp huỷ diệt này từ tay hắn mà ra, 3000 trận đạo chỉ vì một ý nghĩ mà làm rung chuyển cả đất trời!
Chương 1598: Bồi tội
Đến cả Lâm Phong còn đánh giá thấp trận đạo của chính mình, đánh giá thấp uy lực của nó, hắn khi còn trong Vô Cực đế cung động phủ đã lĩnh ngộ được phá diệt trận đạo này, bây giờ lại lấy mệnh cách chứa pháp tắc chi lực để khắc thì nó giống như một vị cường giả Vũ Hoàng lĩnh ngộ được và khắc trận pháp này vậy, lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.
Tề Vân Kiêu nhìn thoáng qua Lâm Phong đã thấy một bóng dáng đứng chắp tay sau lưng một cách đầy ngạo nghễ, khoé miệng hắn hơi run, nghĩ thầm:
– Tề Thiên Bảo ta nhất định không tiếc bất cứ giá nào để kết giao với người này, trận đạo mạnh mẽ như thế chỉ sợ đại sư trận đạo cấp Vũ Hoàng của Vô Cực Cung cũng không làm được, qua một thời gian người này nhất định sẽ thành danh.
Lâm Phong nhìn bình thường sẽ thấy hắn coi trời bằng vung nhưng một khi đung đến trận đạo thì sự chuyên chú làm ai cũng ngưỡng mộ, bóng lưng Lâm Phong lúc này khiến hắn cảm thấy người này hoàn toàn có khả năng để kiêu ngạo, thanh niên này hắn không thể nào nhìn thấu được, việc hắn cần làm chính là dốc hết sức lực để duy trì mối quan hệ tốt đẹp với người này. Im lặng đi về trước, Tề Vân Kiêu đã không để ý đến đám người Dược Vương Tiên Cung nữa mà đến bên cạnh Lâm Phong thấp giọng nói:
– Thành tựu trong tương lai của Mộc Ân đại sư chắc có thể đuổi theo tiền bối Vô Cực Thiên Đế rồi.
Lâm Phong nghe thấy lời Tề Vân Kiêu xoay người, cười nói:
– Thiên Đế là một ngươi toàn năng về trận đạo, ta nếu có thể bằng được một hai phần mười của người thì cũng mừng rồi.
– Mộc Ân đại sư khiêm tốn rồi.
Tề Vân Kiêu thấy Lâm Phong nói như thế nhưng trong mắt vẫn lộ ra sự ngạo nghễ và tự tin, hắn biết rõ đối phương cũng chủ nói ra lời khiêm tốn thôi chứ dường như Mộc Ân cũng có loại suy nghĩ này trong lòng, một ngày kia mình nhất định sẽ đạt được uy danh như Vô Cực Thiên Đế.
– Vân Kiêu tiền bối, xin lỗi về những người bị ngộ sát và các kiến trúc bị phá huỷ.
Lâm Phong biểu đạt sự áy náy, Tề Vân Kiêu vội lắc đầu :
– Nơi đây cũng chỉ là nơi đóng quân của Tề Thiên bảo mà thôi, những cường giả đều đã ở đây, những người khác cũng không quá quan trọng, còn về kiến trúc thì chỉ cần sửa chữa mấy ngày đã lại như cũ ấy mà.
Hôm nay tuy Tề Vân kiêu cảm thấy hơi tiếc hận nhưng cũng không dám nói thế trước mặt lâm Phong, bây giờ hắn nịnh nọt Lâm Phong còn không kịp chứ nói gì đến biểu hiện thái độ, hắn cũng đã được chứng kiến uy lực của phá diệt trận đạo này.
– Vậy tốt rồi.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng lạnh lẽo vô cùng, những tên này xem mạng ngườ như cỏ rác, đều là người Tề Thiên Bảo nhưng nếu không cường đại thì cũng chỉ như những người bình thường, có thể hi sinh những lúc cần thiết, thì càng khỏi phải nói đến tiểu thế giới, nó trong mắt bọn họ cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi thôi. Uy lực của phá diệt trận đạo giảm dần rồi biến mất, những cột sáng đã không thấy đâu nữa, văn lộ cũng mờ đi. Mọi người lại nhìn vào nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo mà thở hắt ra, trong lòng đã không thể bình tĩnh nổi mà không ngừng dậy sóng. Toàn bộ nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo đã bị san thành bình địa, khắp nơi trở nên hoang tàn, đôi chỗ vẫn còn các hòn núi giả nhưng những chỗ còn lại đã là phế tích. Uy thế của trung vị Hoàng cũng không đáng sợ đến thế, cái này trong nhây mắt đã phá huỷ mọi thứ tung hoành ngang dọc. Ngẩng đầu lên nhìn trên không, mọi người chỉ thấy được ba thân ảnh, đứng đầu vẫn là vị Vũ Hoàng râu bạc nhưng bên cạnh chỉ còn lại hai vị Vũ Hoàng.
– Chỉ còn lại ba người, những người khác đã chết hết!
Mọi người run rẩy, một kích kia đã giết 6
-7 Vũ Hoàng ư.
– Trận pháp.
Phía trước mọi người chỉ còn một mảng đất trống, ánh mắt tất cả đều hướng về Lâm Phong, trận pháp đó do Mộc Ân đại sư khắc a, trận đạo huỷ diệt kinh khủng vừa rồi do người trẻ này khắc vì Tề Thiên Bảo. Thân thể vị Vũ Hoàng râu bạc khẽ run, vừa rồi trận pháp kia thật sự đã đe doạ đến tính mạng của hắn, nếu như hắn không có tốc độ nhanh thì cũng đã bị giết giống vậy rồi, chỉ một Tôn Vũ nho nhỏ mà có thể dùng trận đạo giết trung vị Hoàng, chuyện này thế nào chứ. Những người được gọi là Vũ Hoàng cũng chỉ như con sâu cái kiến trước nó thôi sao, muốn dùng thực lực Tôn Vũ để giết Vũ Hoàng ư, chuyện này căn bản không thể làm được, hắn sống nhiều năm như vậy cũng chỉ mới nghe thấy có một người làm được, người kia đi ra từ tiểu thế giới, trung vị Hoàng và hạ vị Hoàng cũng không có chênh lệch quá nhiều với tên đó, vượt cấp khiêu chiến rất khó mà cảnh giới càng cao thì lại càng khó đấu hơn, lần này thấy rõ thực lực hai bên giữa Tôn Vũ và Trung vị Hoàng lớn đến thế, từ trước đến nay Tôn Vũ cũng chỉ là những thứ nhỏ bé trong mắt trung vị Hoàng thôi nhưng hiện tại, chỉ một tên có tu vi Tôn Vũ đã giết được bảy vũ Hoàng của Dược Vương tiên Cung hắn, ba người bọn họ ban nãy cũng không kém phần nguy hiểm, nghĩ đến điều này họ cảm thấy quá khó tin.
– Hô… Vị Vũ Hoàng râu bạc thở hắt ra, nhìn Lâm Phong nói: – Trập pháp của Mộc Ân đại sư thật tuyệt vời, Dược Vương Tiên Cung chúng tôi không dám đối địch với ngài, những chuyện trước kia mong đại sư bỏ qua không tính toán, còn về Tề Thiên Bảo, chuyện hôm nay xem như chưa có gì, nhưng nỗi nhục này Dược Cương Tiên Cung chúng ta nhớ kĩ.
– Chúng ta đi.
Lão giả râu bạc phất tay rồi cùng hai vị Vũ Hoàng quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh nơi này một cái bay lên không rời đi, người Tề Thiên Bảo cũng không đuổi theo.
– Dược Vương Tiên Cung tính chuyện này hết lên Tề Thiên Bảo, rõ ràng Mộc Ân giết người của họ nhưng vậy mà họ lại hướng Mộc Ân tạ lỗi.
Mọi người thầm nghĩ, lão giả kia có thể lí trí đến vậy, trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, họ trước xin lỗi Mộc Ân và bỏ qua mối liên hệ giữa hắn với chuyện này để cho Mộc Ân thấy thái độ của họ, còn mọi chuyện lại quy lên đầu Tề Thiên Bảo, dù tất cả mọi người đều thấy Lâm Phong giết các Vũ Hoàng nhưng mọi chuyện lại bị phủi đi. Trung vị Hoàng đúng là trung vị Hoàng, những người mình mang tới đã chết gần hết mà vẫn có thể bình tĩnh, khi nhìn sang trận đạo mọi người đều hiểu rõ Mộc Ân từ Vô Cực Cung này có năng lực khắc trận rất đáng sợ, dù Dược Vương Thiên Cung cũng không đụng được đến hắn, tốt nhất vẫn không nên kết thù oán gì nếu không về sau càng nguy hiểm. Người Tề Thiên Bảo đoán được ý nghĩ của Dược Vương Tiên Cung, lúc này Tề Vân Kiêu nhìn sang Lâm Phong, thần nghĩ hôm nay dù thế nào hắn cũng phải kéo mối quan hệ lại với người này, còn Dược Vương Tiên Cung thì bỏ qua một bên, thuận theo tự nhiên đi, binh tới tướng đỡ. Lâm Phong cười thầm, mọi chuyện đã phát triển hoàn mĩ còn hơn hắn tưởng tượng, Tề Thiên Bảo và Dược Cương Thiên cũng có lẽ không ngờ được cục diện hôm nay đều do một tay Lâm Phong tạo ra, Lâm Phong đã từng bước một dẫn hai bên vào thế đối lập nhau.
– Mộc Ân đại sư, hôm nay đa tạ ngươi xuất thủ tương trợ, những chuyện tiếp theo cứ giao cho ta, bây giờ đại sư trở về Yêu Vân Phong nghỉ ngơi cho khoẻ.
Tề Vân Kiêu khách khí, Lâm Phong khẽ gật đầu:
– Đã vậy thì ta cũng không ở đây thêm nữa.
– Kim Thần Quân, Đông Hoàng, các ngươi đợi đối diện Yêu Vân Phong đi, nếu Mộc Ân đại sư có gì phân phó thì phải lập tức làm ngay biết chưa.
Tề Vân Kiêu lại nói, Kim Thần Quân và Đông Hoàng hiểu được bây giờ Lâm Phong quan trọng thế nào đối với Tề Thiên Bảo, lực lượng của trận pháp vừa rồi quá đáng sợ.
– Vâng, đại nhân.
Hai người đồng thanh rồi cùng biến mất theo Lâm Phong.
– Đại nhân, muốn hay không….
Lúc này một người bên cạnh Tề Vân Kiêu nói, nhưng ánh mắt Tề Vân Kiêu đã ngay lập tức quét sang, lườm:
– Về sau không cho phép nói như vậy.
Được nhiên hắn biết người này muốn làm gì, muốn nhìn Lâm Phong khắc trận, kì thật trong lòng hắn cũng muốn lâm Phong khác lại trận háp nhưng sợ làm mất hứng người ta nên phải dằn ý nghĩ xuống, biết đâu ngày nào đó Lâm Phong tự nói muốn chỉ cho bọn họ cách khắc và khống chế phá diệt trận đạo này nếu không bọn họ cũng không biết làm. Nếu Lâm Phong đã có thể khắc được trận pháp mạnh như vậy thì chắc chắn sẽ có thể khắc được lần hai, lần ba nữa. Chuyện ở Tề Thiên bảo đã truyền ra bên ngoài với tốc độ khủng khiếp, rất nhanh đã đến tai người của chín đại Tiên Cung Thiên Bảo khiến lòng người run động, Mộc Ân này chỉ với tu vi Tôn Vũ tầng tám đã có thể khắc ra trận pháp có sức mạnh vô biên giết được bảy vị Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung và uy hiếp cả trung vị Hoàng, danh tiếng hiện tại của Mộc ân không ai không biết. Nơi đóng quân của Đại Chu Tiên Cung, trong kim sắc đại điện có vị cường giả trung vị hoàng đang ngồi trên ghế chủ vị nhìn mọi người noi:
– Các vị thấy thế nào?
Mọi người nhíu mày chặt lại, một vị Vũ Hoàng nói:
– Tài nghệ của tên Mộc Ân này khủng bố quá vậy thì địa vị ở Vô Cực Cung cũng không hề tầm thường, có khi hắn chính là hạch tâm đệ tử ra ngoài rèn luyện.
– Ừm.
Vị kia khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi hai bước về phía trước, ánh mắt nhìn ra bên ngoài:
– Đại Chu Tiên Cung chúng ta hiện đang kết oán với Mộc Ân, lần trước các thế lực đều đến mời duy chỉ có Dược Vương Tiên Cung và Đại Chu Tiên Cung chúng ta không đến, sau khi Mộc Ân đến Tề Thiên bảo làm khách thì lại dẫn người ta đến Dược Vương Tiên Cung gây chuyện, ta hoài nghi việc này do Mộc Ân cố ý sắp đặt.
– Ý của đại nhân là Mộc Ân này ghi hận đại Chu Tiên Cung chúng ta và Dược Vương Tiên Cung nên cố ý trả thù?
Mọi người ngây ra, sắc mặt dần trở nên khó coi.
– Đây cũng chỉ là lo lắng của ta mà thôi, dù sao thì ân oán giữa chúng ta với Mộc Ân cũng sâu, nếu hắn ghi hận thì về ssu mọi chuyện sẽ bất lợi cho Đại Chu Tiên Cung.
Vị mặc kim sắc trường bào thấp giọng nói.
– Đại nhân nghĩ chúng ta nên làm thế nào?
Có người mở miệng hỏi. Vị cường giả trầm mặc một lát rồi ánh mắt rơi xuống người vừa hỏi:
– Thiên Khiếu, ngươi mang chút đại lễ và kêu một vài người hộ tống đến Tề Thiên Bảo hương Mộc Ân bồi tội.
– Bồi tội.
Thàn sắc mọi người dại ra, Đại Chu Tiên Cung bọn họ mà lại hướng một Tôn Vũ xin lỗi ư?
Chương 1599: Quỳ nói chuyện
Thanh Đế Sơn, tiên khí mênh mông nồng đậm, có hai người đang ngồi dưới một cây to.
– Tề sư đệ, ván cờ này của ngươi cũng như trận đạo của ngươi, thật khiến ta mặc cảm a.
Một âm thanh ấm áp vang lên, người đó mỉm cười lộ ra vẻ thân thiết, dù thua nhưng cũng không hề chán nản.
– Nghịch Trần sư huynh chê cười rồi, chỉ chút tài nho nhỏ này không thể bày ra rồi.
Người được gọi cũng chỉ mỉm cười lắc đầu mà không có vẻ đắc ý gì cả.
– Trận pháp của Vô Cực Cung nếu nói không thể bày ra thì Nghịch Trần ta đây không biết làm thế nào để tăng tiến rồi.
Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn người đối diện, cười nói:
– Ta nghe nói ở khu vực của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo có một trận đạo đại sư trẻ tuổi lấy tu vi Tôn Vuc tầng tám khắc trận đạo diệt bảy vị cường giả Vũ Hoàng, hơn nữa còn suýt chôn vùi luôn cả trung vị Hoàng, nhân tài của Vô Cực Cung xuất hiện lớp lớp không biết Phong huynh có biết vị nào của Vô Cực Cung đi đến đó rèn luyện không?
– Tôn Vũ tầng tám khắc ra trận pháp giết cửu Vũ Hoàng và suýt chôn vùi trung vị Hoàng?
Tề Vân Lôi khẽ nhướng mày, nói:
– Việc này là thật?
– Đương nhiên, việc này vừa xảy ra hôm qua, người của Thanh Đế Sơn ta ở Tiên Cung Thiên Bảo đã báo lại nên ta mới biết được.
Nghịch Trần gật đầu nói, cửu đại Tuên Cung Thiên Bảo là khu vực quan trọng trực thuộcThanh Đế Sơn, tuy họ sẽ không can thiệp vào chuyện gì của bên kia nhưng vẫn có người nằm vùng ở đó để xem chuyện gì xảy ra, ngày hôm qua có một thanh niên làm khách ở nhà Tề Thiên Bảo, khắc trận đạo mang khí thế sát phạt mạnh mẽ để giết bảy Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung nên người Thanh Đế Sơn đã cấp tốc báo lại cho bên trên.
– Lực lượng bí truyền không có khả năng bố trí được trận đạo đáng sợ như vậy.
Tề Vân Lôi lắc đầu nhưng hắn cũng hiểu Nghịch Trần Vũ Hoàng sẽ không lừa hắn trong chuyện này.
– Hắn mượn lực lượng bên trong mệnh cách.
Nghịch Trần Vũ Hoàng nói.
– Dù có mượn pháp tắc chi lực thì cũng khó mà thực hiện được trận đại này.
Tề Vân Lôi nói nhỏ, hiện nay Vô Cực Cung cũng không còn nhiều đại trận đạo để các đệ tử có thể tu luyện, ngoại trừ những đệ tử hạch tâm ra thì không ai có thể dùng thực lực Tôn Vũ để uy hiếp trung vị Hoàng, hắn biết có hai người có thể làm được nhưng bọn họ sẽ không ở đó mà rèn luyện mới đúng.
– Nghịch Trần sư huynh, ngươi có biết tên hắn và người nơi nào không?
Tề Vân Lôi hỏi.
– Nghe nói người đó tên Mộc Ân và đang làm khách ở Tề Thiên Bảo.
Nghịch Trần Vũ Hoàng mỉm cười nhìn Tề Vân Lôi khiến hắn ngẩn ra, người này đang ở nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo.
– Mộc Ân…Mộc Ân… Tề Vân Lôi thì thào, dù địa vị ở Vô Cực Cung của hắn không cao nhưng dù sao cũng là một đệ tử trong đó, đối với những thanh niên xuất chúng không thể nào hắn chưa nghe đến, cái tên Mộc Ân này, hắn thật chưa nghe đến.
– Nghịch Trần sư huynh, đúng lúc ta muốn về Tề Thiên Bảo một chút, không nghĩ tới vừa vặn biết chuyện này nên cũng muốn đi gặp tên đó một lần, ta vậy mà chưa từng nghe đến tên hắn.
Tề Vân Lôi nghi hoặc, hơi xấu hổ cười nói, nhân vật như vậy mà ở Vô Cực Cung hắn chưa từng nghe qua, có lẽ Nghịch Trần sư huynh sẽ khinh bỉ hắn a.
– Hả?
Nghịch Trần nhìn Tề Vân Lôi một cái lập tức mỉm cười gật đầu:
– Cũng tốt, ngươi cũng lâu rồi chưa về Tề Thiên Bảo, nhưng Tề sư đệ ngươi chỉ mới đến không lâu nên hãy ở lại đây một chút, ngày mai hẵng lên đường, mặt khác ta sẽ phái ít người hộ tống Tề sư đệ trở về, nếu như đúng với lời nói thì sẽ mời hắn đến Thanh Đế Sơn một chuyến.
– Đã vậy ta đành nghe theo ý sư huynh.
Tề Vân Lôi khẽ gật đầu, không hề nóg lòng, hắn là dòng cửuh Tề Thiên Bảo, vì có chút thiên phú mới được gia nhập Thanh Đế Sơn, hơn nữa tài nghệ của hắn ở trận đạo cũng không tệ nên do cơ duyên xảo hợp mà trong lần lịch luyện lại có thể tiến vào Vô Cực Cung. Tề Thiên Bảo không cho phép những người bị họ khống chế tiếp xúc với Thanh Đế Sơn, một khi tiếp xúc thì bọn họ sẽ quay sang hận Tề Thiên Bảo, nhưng đối với dòng cửuh thì họ lại hi vọng có thể tiến vào Thanh Đế Sơn để tu luyện, mở ra tiền đồ mới cho bản thân, ví dụ như Vấn Ngạo Phong hay Tề Vũ Thần vậy. Thanh Đế Sơn cũng sẽ không hạn chế tương lai của võ tu của mình, dù sao cũng có vài người khi đạt đến trình độ nhất định đã rời khỏi Thanh Đế Sơn vùng vẫy trong thế giới rộng lớn bọn họ cũng không bị trói buộc, nếu Thanh Đế Sơn trói buộc họ thì cũng giống như mua dây buộc mình, vì chuyện này mà Thanh Đế Sơn và cửu đại Tiên Cung Thần Bảo luôn tồn tại mối quan hệ không rõ ràng, Tề Vân Lôi cũng vậy, hắn là dòng của Tề Thiên Bảo trở thành người Thanh Đế Sơn và sau đó lại trở thành người Vô Cực Cung, tình huống này cũng không ít, vì vậy mà ngày đó Nghịch Trần mới cự tuyệt Lâm Phong, mối quan hệ lợi ích này quá phức tạp. … Nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo, một bãi đất trống khi trước, hôm nay đã được dựng lên một toà thành mênh mông chit trong một đêm, nó đã được khôi phục cái khí thế uy nghiêm như thế giới cường giả, dù cường giả thì muốn xây lại một thành trì cũng không khó mà huống hồ gì lực lượng của Tề Thiên Bảo cũng không ít, chuyện này đã trở nên rất dễ dàng. Lúc này bên ngoài nói đóng quân của Tề Thiên Bảo có một đám thân ảnh tiến đến, những người này đều mặc trường bào vàng kim óng ánh.
– Người Đại Chu Tiên Cung đến Tề Thiên Bảo tiếp kiến.
Chu Thiên Khiếu đã đến bên ngoài nơi đóng quân, cất tiếng nói vang vọng khắp nơi. Một lát sau thân hình Kin Thần Quân xuất hiện;
– Chu huynh đến Tề Thiên Bảo chúng ta có chuyện gì?
– Chúng ta đến bái kiến Mọc Ân đại sư, mong Kim Thần quân bẩm báo một tiếng.
Chu Thiên Khiếu mỉm cười nói khách khí. Ánh mắt Kim Thần Quân loé lên, trong nháy mắt đã đoán ra được tâm tư của những người này, đại Chu Tiên Cung và Lâm Phong trước có va chạm không nhỏ, hôn qua Lâm Phong đã thể hiện ra lực lượng kinh người nên hôm nay Chu Thiên Khiếu mang những người này đến để giải quyết ân oán ngày đó. Nhưng nếu những người này đến để tiếp kiến Lâm Phong thì Kim Thần Quân ũng không dám tự làm chủ. Đưa người vào nơi đóng quân tiến đến Yêu Vân Phong, không lâu sau một hàng người đã đến cầu treo bên ngoài Yêu Vân Phong.
– Chư vị chờ một lát để ta đi bẩm báo đại sư một tiếng.
Kim Thần Quân nói với mọi người, Chu Thiên Khiếu khẽ gật đầu đáp lại;
– Làm phiền Kim Thần Quân rồi.
Lúc này Lâm Phong đang ngồi bên đình đá nhắm mắt dưỡng thần, Kim Thần Quân đi đến bên cạnh thấp giọng nói:
– Mộc Ân đại sư!
Kim Thần Quân cố ý đè nén âm thanh xuống thấp nhất như sợ quấy rầy Lâm Phong, Lâm Phong mở mắt quay sang Kim Thần Quân cười:
– Có chuyện gì sao?
– Mộc Ân đại sư, Đại Chu Tiên Cung Chu Thiên Khiếu dẫn một ít người đến bái kiến, không biết đại sư có muốn gặp hay không?
Kim Thần Quân chậm rãi nói.
– Chu Thiên Khiếu?
Nghe tên Lâm Phong hơi lộ ta thần sắc thú vị, đám người ngày xưa cao cao tại thượng nói hắn không xứng là người học võ đạo vầ hôm nay lại đến bái kiến hắn.
– Ngươi ra gọi bọn hắn vào đi.
Lâm Phong nói, Kim Thần quân khẽ gật đầu lập tức lui ra, không lâu sau liền dẫn đám người đó vào. Đây là lần đầu tiên Chu Thiên Khiếu nhìn thấy Lâm Phong sau khi đã dịch dung, quả nhiên như lời đồn tướng mạo không có gì lạ, sắc mặt hơi vàng, tu vi cũng chỉ ở Tôn Vũ, dù đi ngoài đường không gây chú ý mấy nhưng ai mà ngờ một người bình thường như thế lại là một đại sư trận đạo cường đại.
– Chu Thiên Khiếu mang người Đại Chu Tiên Cung đến bái kiến Mộc Ân đại sư.
Chu Thiên Khiếu rất khách khí nói, tuy hắn không tình nguyện đến đây nhưng trưởng bối lại nói muốn xem nhuệ khí trên người hắn nên hắn cũng không tiện cự tuyệt.
– Có chuyện gì sao?
Lâm Phong bình tĩnh nhìn Chu Thiên Khiếu hỏi.
– Thời gian trước chúng ta và Mộc Ân đại sư đã xảy ra chút việc không thoải mái, việc này lỗi sai đều ở chỗ chúng ta, ta cũng đã xử lí mấy tên đó, lần này ta đến đây tiếp kiến đại sư để tạ lỗi, mặt khác còn dâng lên thành ý bày tỏ sự áy náy của Đại Chu Tiên Cung chúng ta.
Chu Thiên Khiếu vừa nói vừa đi về trước trình lên chiếc nhẫn trữ cật. Lâm Phong tiếp nhận nó, Chu Thiên Khiếu lui về còn Lâm Phong thì bắt đầu kiểm tra bảo vật bên trong, sau khi thấy được vật quý bên trong hắn liền nở một nụ cười thản nhiên.
– Đại Chu Tiên Cung các ngươi ba lần bảy lượt muốn giết ta, nếu như không phải ta có chút thủ đoạn thì hôm nay chỉ sợ đã không còn ở đây rồi, hiện tại một câu xin lỗi là đủ sao?
Lâm Phong không chút khách khí cất nhẫn vào, nói lời khiến bọn họ ngây ra.
– Mộc Ân đại sư muốn chúng ta phải làm thế nào xin mời nói rõ, Đại Chu Tiên Cung chúng ta chắc chắn sẽ làm được.
Chu Thiên Khiếu áp chế ngạo khí trong lòng mà khách khí.
– Vì để biểu đạt thành ý, các ngươi có thể quỳ nói chuyện.
Lâm Phong chậm rãi đứng lên nhìn xuống dưới bằng ánh mắt kiêu căng, giọng nói bình tĩnh khiến Chu Thiên Khiếu run rẩy, trong lòng hắn đang có ngọn lửa giận muốn bùng phát, bắt bọn họ quỳ nói chuyện ư?
Chương 1600: Lộ Hãm
— – Mộc Ân đại sư, Đại Chu Tiên Cung ta thành tâm đến đây nói xin lỗi, hy vọng có thể trở thành bằng hữu với đại sư, nếu như đại sư có yêu cầu gì Đại Chu Tiên Cung ta chắc chắn toàn lực đáp ứng yêu cầu của ngài.
Trong lòng Chu Thiên Khiếu có chút lạnh, người này không khỏi quá mức ngông cuồng, lại còn bắt hắn quỳ xuống rồi nói, Chu Thiên Khiếu hắn là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất của Đại Chu Tiên Cung, nếu như bắt hắn quỳ xuống trước một người Tôn Vũ bát trọng thì làm gì còn mặt mũi nào mà sống, về sau làm sao có thể ngẩng đầu lên làm người. Nhưng trước khi hắn tới đây trưởng bối đã dặn dò cẩn thận nên hắn cũng không dám trở mặt với Lâm Phong chỉ có thể đè xuống nỗi tức giận trong lòng, phải duy trì bộ dáng khách khí. Không chỉ có Chu Thiên Khiếu mà đám người Đại Chu Tiên Cung tới đây lần này sắc mặt cũng đều có chút thay đổi, duy chỉ có Kim Thần Quân trong con ngươi vẫn lộ ra một nụ cười thản nhiên, đứng trên lập trường của Tề Thiên Bảo hắn đương nhiên không hi vọng Đại Chu Tiên Cung và Lâm Phong quá thân cận, tốt nhất cãi nhau rồi trở mặt mới tốt.
– Ngày đó lúc Đại Chu Tiên Cung ngươi tới giết ta, uy phong xiết bao, cao cao tại thượng, trực tiếp lấy lực phá tan huyễn trận, bây giờ ta cho ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, các ngươi cảm thấy ủy khuất thì cút đi.
Lâm Phong phất tay đuổi khách, không hề có nửa điểm khách khí khiến cho bọn người Chu Thiên Khiếu ánh mắt có chút ngưng lại, nếu nhưcứ như vậy mà về thì chuyến đi hôm nay chẳng những uổng công mà thậm chí sẽ khiến cho oán hận của Lâm Phong đối với Đại Chu Tiên Cung càng thêm sâu.
– Nếu như ta quỳ xuống thỉnh cầu Mộc Ân đại sư thông cảm, vậy thì ân oán giữa Đại Chu Tiên Cung và Mộc Ân đại sư có thể biến mất không?
Chu Thiên Khiếu đang nhắm mắt lập tức mở ra, trong con ngươi hiện lên một tia ngoan sắc, chậm rãi mở miệng nói.
– Vậy chờ tới khi nào ngươi quỳ xuống rồi nói sau.
Lâm Phong nghe thấy lời này thì trong lòng có chút xúc động, không nghĩ tới Chu Thiên Khiếu lại thật sự có thể bị khuất nhục mà chấp nhận quỳ xuống, Chu Thiên Nhược quả nhiên không bằng hắn.
– Được.
Chu Thiên Khiếu thở dài, lập tức nói:
– Quỳ xuống.
Dứt lời, hắn dẫn đầu quỳ xuống, quỳ một chân trên đất, cúi đầu, nói:
– Đại Chu Tiên Cung ta trước kia đã làm chuyện có lỗi với đại sư, mong Mộc Ân đại sư thứ lỗi.
Lâm Phong không nghĩ tới Chu Thiên Khiếu thật sự quỳ xuống, nhìn người trước mặt quỳ xuống hắn cũng không quá đắc ý, Chu Thiên Khiếu chỉ bởi vì danh tiếng Vô Cực Cung của hắn mới tạm thời khuất phục ẩn nhẫn mà thôi, không đủ để trong lòng, hắn cần phải dựa vào thực lực chân chính triển áp Chu Thiên Khiếu để cho hắn biết, ai mới là người không thích hợp nói võ. Chu Thiên Khiếu ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phong đang trầm mặc không nói, đang đợi Lâm Phong trả lời. Lâm Phong cứ như vậy đứng nhìn Chu Thiên Khiếu, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, phun ra một chữ:
– Cút!
– Cút!
Trong lòng Chu Thiên Khiếu hung hăng run rẩy, một cỗ tâm ý khuất nhục bốc lên như có hỏa diễm bốc lên vậy, hắn đã quỳ một chân trên đất nhưng Lâm Phong đổi lại chỉ cho hắn một chữ cút, điều này thể hiện thái độ miệt thị và khuất nhục cỡ nào. Chậm rãi đứng lên, lưng Chu Thiên Khiếu lưng tắp, khẽ khom người với Lâm Phong, nói:
– Quấy rầy đại sư rồi, cho dù đại sư có cái nhìn như thế nào thì Đại Chu Tiên Cung ta cũng đã biểu đạt sự áy náy rồi, xin cáo từ.
Khom người một chút với Lâm Phong, Chu Thiên Khiếu dẫn đám người rời khỏi nơi đây, nhìn bóng lưng rời đi của Chu Thiên Khiếu, mặt Lâm Phong không mang theo chút biểu tình, người này so với Chu Thiên Nhược mạnh hơn rất nhiều.
– Chư vị đi thong thả.Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Kim Thần Quân cười nhạt tựa hồ có chút vui vẻ, tốc độ cảu người Đại Chu Tiên Cung nhanh hơn, không muốn ở lại chỗ này thêm chút nào nữa, nếu như Lâm Phong không phải người Vô Cực Cung hơn nữa trận đạo của hắn cũng không cường thịnh như vậy thì bọn hắn thực sự đã động thủ đánh chết Lâm Phong rồi. Sau khi người của Đại Chu Tiên Cung rời khỏi, Kim Thần Quân quay người đi đến trước mặt Lâm Phong, cười hỏi:
– Mộc Ân đại sư có cần ta đi làm hay không?
– Không có gì, mấy ngày nay ta đang chuẩn bị tiềm tu trận đạo, đừng để cho người khác đến quấy rầy.
Lâm Phong nói với Kim Thần Quân.
– Vậy thì tốt rồi, Kim Thần xin cáo từ.
Kim Thần Quân chậm rãi thối lui, đợi đến lúc Kim Thần rời khỏi đây, long mày Lâm Phong lại có chút nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi cái gì vậy.
– Người của Đại Chu Tiên Cung cũng đã tới nói xin lỗi, thậm chí Chu Thiên Khiếu cũng đã quỳ xuống, có thể thấy được lực ảnh hưởng của đại trận phá diệt ngày hôm qua phá diệt đại trận lực ảnh hưởng, đây rốt cuộc phúc hay họa đây.
Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, có chút mặt ủ mày chau. Một bóng người đáp xuống bên cạnh Lâm Phong, Mộc Dịch.
– Đang suy nghĩ gì đấy.
Mộc Dịch thấy Lâm Phong đang cau mày, không khỏi cười hỏi một tiếng.
– Ta đang suy nghĩ về chuyện trận đạo cường thịnh ngày hôm qua, có sức ảnh hưởng quá lớn, không biết.
. . Lâm Phong nhìn về phía Mộc Dịch, Mộc Dịch cười nói:
– Hoàn toàn chính xác, quả thực trận đạo của ngươi đã khiến ta phải chấn động, không biết đã truyền đi bao xa rồi, nhưng chỗ Tứ Tượng Vực của Vô Cực Cung cách nơi này quá xa, muốn truyền tin tức tới đó cũng cần có thời gian, vì vậy ngươi cũng không cần phải lo lắng.
Mộc Dịch chưa từng hỏi về ân oán giữa Lâm Phong và Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo nhưng đứng ở ngoài quan sát lâu như vậy, Mộc Dịch lại rất tinh tường, Lâm Phong và Tề Thiên Bảo, Dược Vương Tiên Cung với Đại Chu Tiên Cung có lẽ đã có ân oán từ trước, nếu không Lâm Phong cũng không cần phải làm như vậy.
– Có lẽ do ta suy nghĩ nhiều, nhưng ta cũng phải trải sẵn đường lui thật tốt mới được.
Lâm Phong cười một tiếng, Tứ Tượng Vực cách nơi này có cương vực vô tận nằm ngang chính giữa, nhưng tin tức lớn như vậy rất có thể thực sự sẽ truyền tới Vô Cực Cung, người của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo không có khả năng tới Vô Cực Cung dò xét nhưng Vô Cực Cung lại không như vậy, một khi bọn hắn biết có người cảnh giới Tôn Vũ dùng trận đạo thí giết Vũ Hoàng thì rất có thể sẽ phái người đến.
– Ngươi nói không sai, phải chuẩn bị đường lui cho mình thật tốt.
Con mắt Mộc Dịch thâm thúy nhẹ gật đầu, Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo mặc dù không rộng lớn như Vô Cực Cung nhưng cũng là một thế lực rất mạnh, một khi biết bọn hắn thực sự không phải người Vô Cực Cung, rất nhiều chuyện có thể đoán được trong nháy mắt, Lâm Phong trăm phương ngàn kế châm ngòi quan hệ giữa bọn hắn hơn nữa ám hại bọn hắn, sở dĩ bây giờ không có người nào hoài nghi, nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là năng lực trận đạo của Lâm Phong quá mạnh mẽ, thành tựu trận đạo mà hắn đạt được đã che dấu được quá nhiều thứ khiến cho lực tập trung của mọi người đều đặt lên trận đạp của hắn, như vậy hắn là người Vô Cực Cung dường như là chuyện đương nhiên.
– Ta đi khắc trận phù đây.
Lâm Phong khẽ gật đầu với Mộc Dịch, lập tức đi về phòng mình, Mộc Dịch nhìn bóng lưng Lâm Phong đôi mắt hơi lóe lên, lập tức cười lắc đầu, trên người Lâm Phong dường như có rất nhiều bí mật, nhưng điều này cũng không liên quan đến hắn, ít nhất Lâm Phong trên phương diện trận đạo đã tiếp đãi hắn chân thành, cho hắn không ít trợ giúp. Một ngày này Lâm Phong cũng được yên tĩnh, sau khi dặn dò Kim Thần Quân thì không có ai lại đến quấy rầy hắn nữa. Ngày thứ hai, bên ngoài nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo, Tề Vân Lôi và một hàng người Thanh Đế Sơn cưỡi mây đi tới, Tề Vân Thịnh và Tề Vũ Thần đều đang trong đó.
– Tề Vân Lôi đại nhân.
Lúc này, Kim Thần Quân bay lên trời, nhìn người tới thì khẽ khom người cung kính, Tề Vân Lôi đại nhân đã trở về rồi, Tề Vân Lôi đại nhân hôm nay tu luyện trong Vô Cực Cung, tuy rằng địa vị không cao nhưng dù sao đó cũng là Vô Cực Cung.
– Vừa vặn có thể trao đổi với Tề Vân Lôi đại nhân nhiều hơn một chút về Mộc Ân đại sư rồi.
Kim Thần Quân thầm nghĩ trong lòng.
– Vân Lôi, ngươi về rồi.
Lúc này, Tề Vân Kiêu cũng bước vào hư không, thấy Tề Vân Lôi đến trong mắt hắn lộ ra ý cười vui vẻ, hắn và Tề Vân Lôi cùng với Tề Vân Thịnh đều là dòng chính của Tề Thiên Bảo, hơn nữa mấy người đều là người nổi bật trong đám bạn đồng lứa nên đương nhiên rất tinh tường.
– Vân Kiêu huynh trưởng.
Tề Vân Lôi mỉm cười nhẹ gật đầu với mọi người, lập tức một hàng người đáp xuống hạ không.
– Vân Lôi, tại sao trở về cũng không thông báo một tiếng?
– Lần này Vô Cực Cung đã xảy ra một vài chuyện, rất nhiều người Vô Cực Cung bị điều động ra ngoài để tìm một người, ta dừng chân lại tại Thanh Đế Sơn một ngày rồi lại lập tức trở về, xem gia tộc bên này như thế nào, cũng không cần phải báo trước cho mọi người.
Tề Vân Lôi mỉm cười nói:
– Đúng rồi, ta nghe nói có một vị đại sư trận đạo của Vô Cực Cung tới Tề Thiên Bảo của chúng ta, ngươi miêu tả cho ta một chút về tình huống của hắn đi.
Trong long Tề Vân Lôi vẫn luôn tồn tại một nghi vấn, Vô Cực Cung rất lớn, người cũng cực kỳ nhiều, nếu như Mộc Ân chỉ là một người bình thường trong đó, hắn chưa từng nghe nói cũng rất bình thường, nhưng mà Mộc Ân này lại lấy tu vi Tôn Vũ khắc ra đại trận có thể diệt Hoàng, thậm chí uy hiếp đến trung vị Hoàng, loại người này ở Vô Cực Cung có được mấy người chứ, thanh danh cũng cực kỳ vang dội, tuyệt đối không có Mộc Ân, đương nhiên Tề Vân Lôi cũng từng nghĩ tới có lẽ mấy người kia dùng tên giả để tới nơi này cũng không chừng.
– Không nghĩ tới ngay cả Vân Lôi ngươi cũng đều nghe nói rồi.
Tề Vân Kiêu cười, lập tức miêu tả cho Tề Vân Lôi về đặc thù của Lâm Phong và sự am hiểu trận đạo của hắn, hơn nữa còn nói cả tới Mộc Dịch người bảo hộ hắn, sau khi nghe xong, chân mày Tề Vân Lôi càng nhíu chặt hơn.
– Làm sao vậy?
Thấy phản ứng của Tề Vân Lôi, Tề Vân Kiêu hỏi.
– Hiện tại ta cũng không chắc chắn nhưng theo những gì ta được biết, Vô Cực Cung không có nhân tài như Mộc Ân đại sư trong miệng các người vậy, nhưng ta vẫn nên tới gặp hắn một chút.
Tề Vân Lôi mở miệng nói khiến cho thần sắc Tề Vân Kiêu cứng đờ, không có người như vậy?
– Vân Lôi, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, chuyện lần này rất trọng đại, ngươi phải hiểu rõ.
Thần sắc Tề Vân Kiêu ngưng trọng, hắn cũng đã từng có ý nghĩ như vậy, nhưng bởi vì uy lực trận đạo của Lâm Phong ngày hôm trước đã khiến ý niệm này của hắn trong nháy mắt bị loại bỏ, nếu không nếu như bị Mộc Ân phát hiện ra chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm lớn, nhưng lúc này Tề Vân Lôi nói như vậy lại khiến hắn không thể không thận trọng.
– Người Tôn Vũ dùng trận đạo giết Vũ Hoàng, Vô Cực Cung có một vài thanh niên thiên phú có thể làm được nhưng căn cứ theo sở thuyết của các ngươi, hắn ta ngay cả trung vị Hoàng cũng đều có thể giết chết, thanh niên Tôn Vũ có thể làm được điều ấy ở Vô Cực Cung chỉ có mấy người thì ta có may mắn đều đã từng gặp, há có thể nhớ lầm nhưng vì có thể bảo đảm đạt được mục đích, ta vẫn nên tới gặp hắn trước, thăm dò một phen.
Tề Vân Lôi nói thật.
– Được, ta dẫn ngươi đi nhưng cũng đừng để lộ ra điều gì quá rõ ràng, ngươi hãy coi như chỉ tùy ý tâm sự cùng hắn, cũng đừng để lộ ra ngươi là người Vô Cực Cung.
Tề Vân Kiêu lộ ra thần sắc suy tư, thận trọng nói:
– Hơn nữa, mặc dù hắn thật sự không phải người Vô Cực Cung đi nữa thì cũng không cần lập tức vạch trần, cần phải bàn bạc kỹ hơn, một vị đại sư trận đạo mạnh như thế, chúng ta phải thận trọng.
– Ta biết rồi.Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
Tề Vân Lôi khẽ gật đầu, đang suy nghĩ làm sao để thăm dò Lâm Phong, bước chân của bọn hắn đã chậm rãi đi về hướng Yêu Vân Phong nhưng trong lòng lại bao phủ một tầng sương mù!