Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 317 [Chương 1581 đến 1585]
❮ sautiếp ❯Chương 1581: Lung Lay
Có thể dùng thần niệm dẫn động thiên địa là cảnh giới chung cực của trận đạo, uy lực của nó khỏi phải bàn.
Phải biết rằng, mỗi một trận pháp cường đại đều do vô số phù văn cấu tạo thành, nên cái gọi là “Thánh nhân chấp bút, một nét vẻ thiên địa” chính là Thánh văn. Mặc dù Lâm Phong chưa thấy nhiều Thánh văn, nhưng hắn cũng biết Thánh văn hắn khắc họa nông cạn đến cỡ nào.
Dựa vào khả năng siêu cường lĩnh ngộ cùng với khả năng nhìn thấu bổn nguyên, hắn biết rõ, mỗi một Thánh văn đều có rất nhiều văn lộ kỳ diệu. Muốn khắc họa một cái Thánh văn cường đại, phải hiểu rõ tất cả văn lộ tạo nên Thánh văn. Nếu như khắc sai, cũng có thể hình thành Thánh văn, nhưng uy lực của nó lại không hề cường đại, dù hợp thành trận pháp, thì sức mạnh của trận pháp cũng bị suy yếu rất nhiều.
Mỗi một cường giả am hiểu trận đạo, đều có thể khắc Thánh văn, khiến cho nó phát huy ra uy lực lớn nhất. Nhưng trong mắt Lâm Phong, cái kia không thể gọi khắc trận, mà chỉ có thể nói sao chép. Trận đạo của Vô Cực Thiên Đế mới thật sự là trận đạo, vô cùng bác đại tinh thâm, mỗi một bút đều yêu cầu sự chính xác rất cao.
Như chư thiên đại trận được cấu thành từ 3000 đại trận, mà 3000 đại trận lại được cấu thành từ 18000 tiểu trận. Mỗi một tiểu trận trong 18000 tiểu trận lại do vố số văn lộ cấu thành, mà mỗi một sợi văn lộ đều có lý giải riêng. Mà trận đạo chân chính không chỉ cấu thành từ 3000 đại trận cùng với 18000 tiểu trận, đây chỉ là cách gọi của Vô Cực Thiên Đế mà thôi.
Bất kỳ người am hiển trận đạo nào cũng đều biết có rất nhiều cách tổ hợp Thánh văn để tạo thành trận pháp. Nên ai mà bị những con số của Vô Cực Thiên Đế nói ra đánh lừa, thì trình độ của người đó rất khó để tiến thêm. Ngoài yếu tố độ chính xác của Thánh văn, trong tay của mỗi người khác nhau, uy lực của trận pháp cũng bị áo nghĩa của người đó ảnh hưởng.
Nếu như dùng lực lượng của áo nghĩa cùng thuộc tính với trận pháp, uy lực của trận pháp đó sẽ được phát huy tối đa và ngược lại. Ví dụ như ngươi muốn khắc tù lao trận thì nên dùng đại địa áo hoặc đại địa pháp tắc thì sẽ thích hợp nhất, nhưng dùng phong áo nghĩa thì uy lực sẽ bị suy yếu. Sau khi nghiên cứu kiến thức của Vô Cực Thiên Đế trong đầu, Lâm Phong không khỏi cảm thấy trận đạo bao la như biển, thứ hắn biết chỉ là một giọt nước trong đại dương mà thôi.
– Xem ra muốn trở thành trận đạo tông sư chính thức, còn cần am hiểu nhiều loại áo nghĩa và pháp tắc, dù Vô Cực Thiên Đế cũng như vậy.
Càng am hiểu càng nhiều loại pháp tắc mới có thể khắc ra nhiều trận pháp có thuộc tính khác nhau. Nên Vô Cực Thiên Đế rất có thể là một người giống Lâm Phong, nhưng cũng có khả năng Vô Cực Thiên Đế chỉ là dùng một loại pháp tắc duy nhất khắc họa trận pháp.
– Muốn phá vỡ màn sáng đang phong tỏa cửa động phủ, nhất định phải khắc họa một bộ phá diệt trận.
Khi biết được thông tin này, Lâm Phong trở nên vô cùng ngưng trọng. Phá diệt trận là một trận trong 3000 đại trận, dùng đại địa áo nghĩa hoặc đại địa pháp tắc để khắc sẽ có hiệu quả mạnh nhất. Mà muốn thoát ra khỏi đây thì chỉ có cách khắc phá diệt trận. Khi nghĩ tới đây, Lâm Phong cười khổ một tiếng, điều kiện để ra ngoài không khỏi quá mức hà khắc. Chẳng lẽ không khắc họa được phá diệt trận, hắn sẽ bị vĩnh cửu bị nhốt trong động phủ? Khi nghĩ vậy, Lâm Phong cảm thấy run rẩy, cảm thấy Vô Cực Thiên Đế không khỏi quá độc ác. Khắc không được đại trận, sẽ không được ra ngoài, mà muốn khắc được một trong 3000 đại trận cũng phải tốn từ 10 năm đến 100 năm. Nên bây giờ, Lâm Phong cảm thấy rất hối hận khi đi vào. Nếu tập trung lĩnh ngộ trận đạo thì tiến độ tu luyện sẽ bị chậm lại.
Nhưng uy lực của 3000 đại trận cũng rất cường hoành, so với một kích toàn lực của hắn còn mạnh hơn vài lần. Mà l trận đạo còn có thể dùng trên tu luyện, đối với chuyện luyện khí cùng với luyện đan, thậm chí trị bệnh cứu người cũng có tác dụng rất lớn. Nên dù không có bị vây khốn, hắn cũng khó có thể buông tha? Ngày xưa, khi Viêm Đế bố trí Thánh văn trận pháp ở Thiên Trì Tuyết Sơn, đã khiến cho lực lượng áo nghĩa cuồn cuộn không dứt, thiên địa nguyên khí điên cuồng tụ hội, biến Thiên Trì trở thành Thánh địa tu luyện.
Còn trong luyện khí, thì trận pháp càng là thành phần không thể thiếu, phàm là luyện khí đại sư, đều là cao thủ trận đạo. Nếu không có trận pháp, thì binh khí chỉ là cái xác không hồn. Sau khi đã nghĩ thông, Lâm Phong nhắm mắt, bắt đầu đắm chìm trong đống kiến thức trận đạo. Tuy đã nhắm mắt, nhưng tay của hắn lại không yên, nó không ngừng tung bay trong hư không, vẻ ra từng đạo văn lộ. Muốn bắt đầu nghiên cứu trận đạo, nhất định phải bắt đầu từ cái cơ bản nhất, thận trọng từng bước, không ngừng tích lũy. Ngoài ra thì trận đạo còn yêu cầu sự tập trung cao độ, thì mới có thể khắc họa được 3000 đại trận. Dù cái lão gia hỏa Viêm Đế tinh thông trận đạo, thì cũng phải mất hơn một năm mới có thể khắc thành công một trong 3000 đại trận.
Còn chuyện hoàn toàn lĩnh ngộ 3000 đại trận, thì tính sơ sơ cũng mất 3000 năm. ….. Một tháng sau, Lâm Phong đã có thể tụ trận văn lại cùng một chỗ, ngưng thành Thánh văn, tốc độ này đã rất nhanh, nhưng Lâm Phong vẫn không dám có chút buôn lỏng, Thánh văn tạo thành cơ sở của 18000 tiểu trận đạo, mà đại trận được cấu thành lại rất nhiều tiểu trận, nên khoảng cách của hắn tới chuyện hoàn thành phá diệt trận vẫn còn rất xa. Cái gọi tu luyện không quan tâm tuế nguyệt hoàn toàn có thể áp dụng cho việc nghiên cứu trận đạo. Đã từng có một vị trận pháp đại sư vô cùng lợi hại bế quan nghiên cứu trận đạo ngàn năm, mới có được chút thành tựu.
Nhưng Lâm Phong lại không có nhiều thời gian như vậy, dù có chỉ dẫn và cảm ngộ của Vô Cực Thiên Đế, nhưng để hoàn toàn thông hiển một trong 3000 đại trận cũng tốn rất nhiều thời gian, mà những người không có sự chỉ dẫn của Vô Cực Thiên Đế còn tốn nhiều thời gian hơn. Nên truyền thừa trận đạo của Vô Cực Thiên Đế đối với ngoại giới mà nói, là bảo vật vô giá. Trong nháy mắt, nửa năm đã trôi, nhưng Lâm Phong vẫn không ngừng khắc họa Thánh văn, chưa có giây phút nào ngơi nghỉ. Một khi đã quyết định không tha, hắn sẽ toàn lực ứng phó, nêm giờ khắc này, trước mặt Lâm Phong đã xuất hiện một bộ tiểu trận rồi. Nếu có người nhìn thấy hắn chỉ dùng nữa năm, mà một người bình thường như Lâm Phong đã có thể khắc ra một cái tiểu trận, họ sẽ phải sợ hãi thán phục về thiên phú của hắn. Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Trên đại thế giới, cũng đã từng có một vị trận pháp đại sư tình cờ chiếm được một trong 3000 đại trận của Vô Cực Thiên Đế. Sau khi hắn dốc hết lực lượng đi cảm ngộ, cộng thêm khổ tu hơn mười năm, thì hắn xuất quan, hắn mới chỉ có thể khắc ra hình thức ban đầu của đại trận. Mà uy lực của đại trận đó cũng mới chỉ bằng một phần mời miêu tả, nhưng đã khiến vô số người sợ hãi thán phục 3000 đại trận đạo của Vô Cực Thiên Đế. …. Lại một năm nửa trôi qua, Lâm Phong từ từ hạ tay xuống, đôi mắt mở ra, lộ ra thần sắc thất vọng, thì thào nói nhỏ một tiếng.
– Một năm rồi!
Trong một năm nay, hắn không có làm bất cứ chuyện gì khác, chỉ tập trung khắc trận. Nhưng càng về sau, hắn càng phát ra hiện cái phá diệt trận này vô cùng ngoằn ngoèo và khó khăn, không biết dùng bao nhiêu thời gian mới có thể lĩnh ngộ xong. Điều này không khỏi làm cho Lâm Phong có vài phần lung lay, nhưng hắn vẫn tử nhủ với lòng không thể buôn bỏ.
Kỳ thật, tốc độ của Lâm Phong đã rất nhanh rồi, nếu để cho người khác biết được hắn đã lĩnh ngộ đến trình độ này, tất cả đều sẽ kinh hãi. Cũng không phải ai cũng như Viêm Đế, tên kia vốn tinh thông trận pháp, nên có thể hoàn thành trong một năm cũng hình thường. Vào lúc này, trong một cái động phủ khác, Lục Nghiêu đã hoàn toàn buông tha việc tiếp tục lĩnh ngộ 3000 đại trận mà lại bắt đầu tu luyện.
Hắn cảm giác dựa theo hắn tiến độ của hắn, có lĩnh ngộ 10 năm đến 100 năm nửa đều không nhất định có thể lĩnh ngộ đi ra. Nên hắn cảm thấy rất chán chường, dứt khoát khổ tu để tăng cường lực lượng. Hy vọng khi đột phá Vũ Hoàng cảnh, có thể mở động phủ ra.
Chương 1582: Ba Năm
Sau khi Lâm Phong đi vào tuyệt địa hơn một năm, đã có rất nhiều người thông qua được Tứ Tượng tuyệt địa, bước chân vào cái phiến tiểu thế giới kia.
Mà Càn khôn Đại Đế lại được xưng là đệ nhất trận sư của tiểu thế giới, nên rất dễ dàng đoán được càn khôn Đại Đế có khả năng là Vô Cực Thiên Đế. Mà chỉ cần đi tới bên ngoài Đế cung, thì mọi người đều nhận ra nó chính là Vô Cực đế cung.
Bởi vậy, nên chỉ cần có thể an toàn đến tiểu thế giới này, việc tìm ra Đế cung không khó khăn gì. Vào lúc này, trên đại thế giới đang có tin đồn rấ nhiều người đã bước vào Tứ Tượng tuyệt địa. Còn có lời đồn Vô Cực đế cung đang tại Tứ Tượng tuyệt địa, chỉ cần tới Tứ Tượng tuyệt địa, sẽ có yêu tượng tiếp dẫn đến Đế cung. Những tin đồn lập tức khiến cho không ít người mạo hiểm tiến vào bên trong tuyệt địa lúc tượng minh vang lên.
Trong một lần tiếp dẫn, cự tượng đã từng nổi cơn điến, hất văng tất cả cường giả trên lưng nó khi đi qua khu vực nguy hiểm nhất. Mà nguyên nhân của chuyện đó là vì có một vị cường giả cấp đại đế âm thầm leo lên cự tượng, khiến cho nó vô cùng tức giận. Mà những người được cự tượng tiếp dẫn lần đó cũng không còn ai còn sống, nên ngoại giới vẫn không đã từng có chuyện động trời như vậy …… Do đang bị giam, nên Lâm Phong hoàn toàn không biết những chuyện động trời bên ngoài. Vào lúc này, hắn đang cau mày, lộ rõ vẻ suy tư. Sau một lúc lâu, hắn mới thở một tiếng thật dài, thì thào nói nhỏ:
– Con đường Trận đạo yêu cầu sự nghiêm cẩn rất cao, chỉ cần một bút vẻ sai, uy lực của trận pháp sẽ bị giảm.
Mà nó cũng còn yêu cầu thiên phú rất cao về khả năng suy diễn và tính toán. Thành tựu của Vô Cực Thiên Đế có thể đạt đến mức khủng bố như vậy cũng do dựa vào năng lực suy diễn của hắn. Nhờ nó, hắn mới có thể sáng lập ra 3000 đại trận cùng với 18000 tiểu trận.
Khi nghĩ đến đây, Lâm Phong lại bắt đầu lấy bất diệt lực khắc họa ra từng đường văn lộ. Vì đã gặp bế tắc, nên hắn cũng không có tiếp tục khắc họa tiểu trậ nữa, mà bắt đầu lại từ đầu. Một một nét bút của hắn bây giờ đều vô cùng nghiêm cẩn, không hề giống như lúc đầu mới tập khắc. Hắn không ngừng lập lại những thao tác trụ cột nhỏ bé nhất. Không biết qua bao lâu, cánh tay của Lâm Phong đột nhiên dừng lại, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một cái văn lộ nhỏ bé, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng chấn động kỳ diệu bên trong văn lộ, phảng phất như những nhịp đập của trái tim.
Sau một lúc, cánh tay của Lâm Phong bắt đầu hoạt động lại, tùy ý vẽ lên không trung. Chỉ một lát sau, lại có từng đường văn lộ xuất hiện, không ngừng đang xen, giao cắt, hình thành một cái tiểu trận. Sau đó, Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng.
– Lão gia hỏa Viêm Đế kia chắc đã sớm đến cấp độ này rồi.
Nhờ có trụ cột vững chắc và sự nghiêm cẩn, nên trình độ trận đạo của Lâm Phong đã tiến một bước dài. Hắn không có hoàn toàn bắt chước trận đạo của Vô Cực Thiên Đế, mà dùng sự lý giải của mình để khắc trận. Trong quá trình đó, hắn không ngừng suy diễn các loại trận pháp, suy diễn tại sao lại thất bại, suy diễn nguyên nhân thành công. Sự thành công khiến cả người trầm mê vào trong suy diễn, không cách dứt ra được. ….. Thế giới bên ngoài xuân đi thu đến, hoa nở rồi hoa tàn. Tính đến ngày hôm nay, Lâm Phong đã bước vào Vô Cực đế cung được ba năm. Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ dùng nhiều thời gian như vậy để làm một chuyện. Nhưng nhờ sự chuyên chú đó, mà trì độ trận đạo của hắn đã đến cảnh giớ tương đối cao thâm. Vào lúc này, 3000 động phủ trong nội cung của đế cung đã phong bế hơn một nửa, nên có thể thấy được đã có bao nhiêu người tới cái phiến tiểu thế giới này. Tám mươi mốt đạo cửa ải của Đế cung vô cùng khó khăn, nếu không cẩn thận và không tinh thông trận đạo, thì không cách nào thông qua được. Nên có rất nhiều người đến tiểu thế giới này, nhưng người có thể bước vào trong nội cung của Đế cung cũng chỉ chiếm số ít. …. Trong một động phủ nào đó của Đế cung đang có một vị Vũ Hoàng cường giả Thần Đạo Cung vừa mới mở mắt ra, thì thào nói nhỏ:
– Thần Đạo Cung ta vốn am hiểu trận pháp, nhưng khi tiếp xúc với trận đạo của Vô Cực Thiên Đế, ta mới cảm thấy bản thân nông cạn đến cỡ nào.
Không biết khi nào ta mới có thể lĩnh ngộ xong một trong 3000 đại trận để đi ra cái động phủ này đây
– May mà ta không có mang Huyền Sân đi cùng.
Nếu nó đến nơi này, cũng chỉ bị khốn ở đây, không biết trăm năm sau có thể ra ngoài hay không nữa? Vừa dứt lời, vị cường giả Vũ Hoàng của Thần Đạo Cung lại thở dài một cái. Truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế không dễ lấy được, dù hắn đã cố gắn lĩnh ngộ, nhưng cũng không biết muốn bao lâu sau mới có thể thành công. Nhưng một khi lĩnh ngộ thành công một trong 3000 đại trận, trình độ trận đạo của hắn sẽ được lột xác, tiến lên một bước dài. Nếu được như thế, thì dù võ đạo không thể tiếng thêm, hắn vẫn có thể đi luyện khí, bày trận, được vô số người kính ngưỡng. Không phải tất cả người đều có thiên phú tu luyện siêu cường, nên đại đa số người đều sẽ đến lúc tu vi trì trệ. Mà con đường tu luyện lại càng lên cao càng khó, khiến cho rất nhiều người khi bước vào Vũ Hoàng cảnh, muốn tiến thêm một bước, đều khó như lên trời. Thậm chí bọn hắn còn sẽ vĩnh viễn ở một cái cảnh giới, không cách nào tăng lên. Nên lực lượng của trận đạo có hao phí rất nhiều thời gian, vẫn có vô số người nguyện ý đi tu luyện. Đối với cường giả Vũ Hoàng, trăm năm cũng không phải cái gì to tát, để tiến lên một cảnh giới mới, mấy ngàn năm cũng rất bình thường. Nên có không ít người tu luyện trận đạo. Nhưng trận đạo, há lại có thể dễ dàng như vậy! ….. Cùng lúc đó, trong một động phủ bên cạnh động phủ của Lâm Phong đang có một vị thanh niên mặc long bào nhìn chằm chằm lên cửa đá. Hắn là đệ tử của một đại gia tộc ở Tứ Tượng Vực, mà cái gia tộc của hắn rất am hiểu trận đạo, trong gia tộc, ngộ tính của hắn cũng được xếp vào top mười, mặc dù tu vi của hắn chỉ là hạ vị Hoàng, nhưng đã có thể lợi dụng trận pháp tiêu diệt cường giả cùng cảnh. Nhưng khi chứng kiến một trong 3000 đại trận của Vô Cực Thiên Đế, hắn lại có cảm giác cực kỳ khó khăn. Hắn đã suy diễn ra được đại trận, nhưng khi bắt đầu thực hành, sự chênh lệch giữa lý thuyết và thực tế lại rất xa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết khi nào hắn mới có thể thành công. Mà Không chỉ có hai người bọn họ gặp khó khăn, mà những cường giả bên trong động phủ cũng như vậy. Trong những người đó có không ít thượng vị Hoàng, nhưng khi tiến vào trong động phủ đã gần hai ba năm, bọn hắn vẫn có cảm giác thời điểm có thể phá vỡ động phủ lại xa xa không hẹn. Chỉ có một người ngoại lệ, như một tên mặc đạo bào, nhưng lại không có chút đạo cốt nào, trong mấy năm này, hắn đã ra vào hơn mười cái động phủ. Với trụ cột hoàn mỹ và năng lực suy diễn cường đại, càng về sau càng nhẹ nhõm. Vào lúc này, cái tên đạo sĩ kia đang ảo tưởng có thể quét sạch toàn bộ 3000 động phủ trong nội cung. ….. Sau ba năm, trong các sơn mạch trùng điệp bên ngoài Tứ Tượng tuyệt địa, vẫn có rất nhiều người đang quan sát. Từ khi lời đồn có cự tượng tiếp dẫn lan truyền, cũng đã hơn hai năm. Nhưng từ nửa năm trước, trong Tứ Tượng tuyệt địa đã không có có tiếng tượng minh nữa. Khiến cho vô số nghe chạy đến Tứ Tượng tuyệt địa, chỉ có thể ở nơi đây trơ mắt ếch ra nhìn cái phiến tuyệt địa kia, mà không có cách nào bước vào trong đó. Vào lúc này, trên một tòa sơn mạch nào đó, Tề Vũ Thần cũng đang nhìn Tứ Tượng tuyệt địa, trong đôi mắt của hắn có một chút thần sắc thất vọng, nhưng một tia thất vọng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, rồi biến mất không thấy đâu. Nếu thật sự hắn vô duyên với Đế cung, cũng không sao, có rất nhiều cường giả đi truy tìm Đế cung, mà đến bây giờ vẫn còn không có người nào trở về, cũng sống hay chết. Hắn không thể tiến vào Đế cung là chuyện tốt, huống hồ ba năm này, tu vi của hắn đã có sự tiến bộ lớn. Hắn đã chạm vào bích chướng Vũ Hoàng, nhưng chỉ thiếu chút nữa, nên hắn chuẩn bị trở về Thanh Đế Sơn để bế quan một lần. Xem thử có thể đột phá Vũ Hoàng hay không?
– Xem ra thiên phú của ta so với Vấn Ngạo Phong vẫn kém không ít, khó trách sư tôn lại coi trọng Vấn Ngạo Phong hơn.
Tề Vũ Thần đứng dậy, thì thào nói nhỏ một tiếng. Ba năm trước, Vấn Ngạo Phong đã bước chân vào Vũ Hoàng, mà hắn đến bây giờ, vẫn kẹt chỗ này, không cách nào đăng lâm Vũ Hoàng. Nhưng không chỉ có hắn, mà đám Chu Thiên Nhược cũng giống vậy, tất cả đều một mực cắm ở Tôn Vũ đỉnh phong khá lâu, nhưng vẫn không thể phá vỡ cái bích chướng kia. Nhưng mà Tề Vũ Thần cũng không nhụt chí, nếu có thể trở thành Vũ Hoàng, cường giả Vũ Hoàng thật sự không đáng giá nữa. Hắn mãi không đột phá được, chỉ vì cơ duyên của hắn còn chưa tới. Nếu như hắn sử dụng mệnh cách để trùng kích Vũ Hoàng, hắn có thể thành công, nhưng hắn sẽ làm vậy. Một khi sử dụng mệnh cách để trở thành Vũ Hoàng, đó không là Vũ Hoàng thật sự, hết thảy dựa vào chính mình mới là chính đạo!
– Lâm Phong, ngày xưa ngươi mới chỉ có Tôn Vũ tầng tám, tuy có chiến lực cường đại.
Nhưng sau ba năm, thì ngươi vẫn chỉ là Tốn Vũ mà thôi, ta nhất định sẽ bước vào Vũ Hoàng cảnh trước ngươi! Có đôi lúc, Tề Vũ Thần đã tự hỏi, hắn không thể đăng lâm Vũ Hoàng vì bóng ma Lâm Phong lưu lại trong lòng hắn. Nhưng hắn tin tưởng, hắn nhất định sẽ trở thành Vũ Hoàng sớm hơn Lâm Phong. Nếu như Tề Vũ Thần biết Lâm Phong ba năm này không hề tu luyện, mà mang toàn bộ tinh lực dùng cho nghiên cứu trận đạo, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì?
Chương 1583: Thanh Bào Đại Đế
Trong động phủ truyền thừa Phá Diệt Trận, Lâm Phong đột nhiên mở mắt ra, cánh tay của hắn liên tục bay múa trên không trung, thôi diễn ngàn vạn động tác.
Mỗi khi bàn tay hắn rung động đều ẩn chứa vô số biến hóa, khiến cho người ta có cảm giác như từng cái bóng hư ảo.
– PHÁ.
..! Khi Lâm Phong vừa dứt lời, lập tức một cổ năng lượng kinh khủng bay về cái màn sáng đang phong bế động phủ. Ngay sau đó, những tiếng ầm ầm cuồn cuộn vang lên, một cơn sóng xung kích đáng sợ liền bắn ngược về phía đến Lâm Phong, khiến cho của hắn phải lui lại. Sau khi đứng dậy, Lâm Phong khẽ lắc đầu, thất vọng nói.
– Uy lực của phá diệt trận vẫn còn quá yếu, không thể phá hủy màn sáng kia được.
Nếu có vị trận pháp đại sư nghe được lời của hắn, vị đó nhất định sẽ tức chết. Người có thể dùng ba năm để suy diễn ra đại trận không gọi thiên tài thì không ai có thể gọi là thiên tài.
– Không biết có thể đi ra ngoài được chưa?
Sau khi dứt lời, Lâm Phong chậm rãi hướng về phía trước. Khi đi tới trước màn sáng, hắn lập tức đánh ra từng đạo chưởng ấn lên bên trên màn sáng, trên màn sáng lập tức xuất hiện ngàn vạn đạo văn lộ vô cùng ngoằn ngoèo, phảng phất như có thể tự hành diễn biến. Trong lúc đó, Lâm Phong vẫn không ngừng truyền năng lượng của đại địa áo nghĩa vào phía trên màn sáng, khiến cho khắp nơi tràn ngập khí tức bất diệt. Khi những văn lộ kia tạo thành một chữ “ phá “,cả động phủ đều bị một cỗ khí tức hũy diệt bao phủ, đáng sợ đến cực hạn. Mà khi thấy cảnh đó, Lâm Phong lập tức lui về phía sau. Khi một đường văn lộ cuối cùng hình thành, lập tức có một đạo hào quang xuất hiện. Lực lượng kinh khủng của phá diệt trận dường như đã đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có bùng phát. Nhưng ngay lúc đó, trên cái màn sáng đột nhiên xuất hiện từ đạo phù chú màu vàng kim, triệu tiêu phá diệt trận, mà cái màn sáng kia cũng biến mất. Sau đó, cửa đá cũng chậm rãi mở ra, khiến cho từng tia sáng chiếu vào trên người Lâm Phong.
– Ba năm!
Khi Lâm Phong đi ra từ trong động phủ, hắn lập tức nhìn về phía bầu trời, tận hưởng từ tia nắng. Hắn biết rõ bầu trời đó là giả, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân rất khoan khoái, dễ chịu. Từ trước tới giờ, hắn chưa từng tu luyện một thời gian dài như vậy, thậm chí khi bị giam viễn cổ chiến trường tại hoang hải, hắn cũng chỉ bị giam hơn hai năm mà thôi. Hắn không ngờ, chuyến đi lần này đã làm hắn tốn mất ba năm, e rằng trong ba năm này, ngoại giới đã xảy ra biến hóa cực lớn, những thiên tài đến cấp độ vô địch Tôn chủ, chắc cũng đã bước vào Vũ Hoàng cảnh. Sau một lúc, Lâm Phong nhìn về phía những động phủ không người khác, chuẩn bị đi vào bên trong một tòa động phủ tiềm tu.
– Ầm ầm.
Nhưng vào ngay lúc đó, đột nhiên có một cổ khí tức kinh khủng xuất hiện, nó khiến cho người ta có cảm giác như thiên địa muốn sụp đổ vậy. Mà chấn động mãnh liệt đó cũng khiến cho cả người Lâm Phong đều khẽ lắc lư, lông mày nhíu thật chặc, nhìn về hướng không trung.
– Chuyện gì đang xảy ra vậy?
– Oanh Tạch.
..! Vào lúc đó, đôt nhiên có một cổ lực lượng đáng sợ đánh vào bầu trời, khiến cho cả vùng trời dao động, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến mất. Mà khi thấy cảnh này, cả người Lâm Phong đều trở nên cứng đờ. Hắn không ngờ lại có người đang công kích Đế cung, muốn dùng lực lượng tuyệt đối để phá vỡ cái Đế cung mênh mông này. Không chỉ có Lâm Phong cảm nhận được cổ khí tức kinh khủng đó, mà tất cả những người đang tu luyện ở trong 3000 động phủ đều cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ đó. Vào lúc này, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh hãi, rốt cục có chuyện gì đang xảy ra? Khi cổ chấn động kinh khủng kia chấm dứt được một lúc, Lâm Phong lại cảm giác có một cỗ lực lượng càng thêm đáng sợ đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, cả Đế cung đột nhiên bị một cỗ sức mạnh đáng sợ làm rung chuyển. Thật chí sơn mạch trùng điệp trong nội cung đều xuất hiện từng đạo vết nứt. Mà vòm trời cũng xuất hiện từng vết nứt dài, phản phất như bất cứ lúc nào cũng có có thể sụp đổ mất. Khi bên trên sơn mạch càng ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt, vòm trời xuất hiện vang lên. Sau tiếng nổ rung trời đó, cả bầu trời hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là một phiến tinh không vô hạn. Mà trên vòm trời cũng xuất hiện một đạo thân ảnh mặc một trường bào màu xanh ngạo nghễ đứng đó. Đôi mắt của hắn phảng phất như có thể xuyên thấu hư không, nhìn thẳng vào cơ thể của Vô Cực Thiên Đế. Thoạt nhìn, người mặc bộ trường bào xanh đó khoảng chừng ba mươi tuổi, trên mặt lộ rõ vẻ uy nghi. Mặc dù hắn không có uy thế vô địch, nhưng Lâm Phong lại có thể rõ ràng cảm thấy một cỗ áp lực không thể ngăn cản.
– Tồn tại cấp Đại Đế!
Vào lúc này, Lâm Phong có thể khẳng định người mặc áo bào xanh kia tuyệt đối là một vị Đại Đế. Nếu không, hắn đã không để phá vở phòng ngự của Đế cung. Khi Lâm Phong còn đang chìm trong sự rung động, đột nhiên có một tiếng tượng minh truyền đến, khiến cho cả thiên địa run rẩy. Ngay sau đó, trên bầu trời cũng xuất hiện một đầu cự tượng to lớn. Người thanh niên liền nhìn cự tượng, hừ lạnh một tiếng.
– Nghiệt súc, ngươi cho rằng ném ta vào tuyệt địa sẽ có thể lấy mệnh của bổn Đế?
Vừa dứt lời, trên hư không lập tức xuất hiện một cái màn sáng màu vàng kim, khắc họa vô số phù văn. Từ khi xuất hiện, cái màn sáng kia điên cuồng khuếch trương, dường như muốn bao phủ con cự tượng kia.
– Cút!
Khi người mặc áo xanh kia hô lên lần nữa, màn sáng đột nhiên co rút với một tốc độ nhanh chóng, rồi lập tức bành trướng một cách mãnh liệt. Bất cứ nơi nào màn sáng đó quét qua, nơi đó đều không còn bất cứ thứ gì. Ngay cả cự tượng cũng bị cái màn sáng kia ép cho liên tục lui về sau. Nhưng nó vẫn không thoát khỏi khu vực bao phủ của cái màn sáng, bị đưa vào hư không. Sau khi thấy Cự tượng đã bị đánh bay về phía hư không, người thanh niên kia bước tới một một bước. Trong chớp mắt, hắn xuất hiện trước mặt Vô Cực Thiên Đế, lạnh lùng nói:
– Ta không ngờ ngươi sẽ trốn trong tiểu thế giới này.
Nhưng đáng tiếc, Tứ Tượng tuyệt địa làm dao có thể ngăn cản ta, ngươi đệ tử ưu tú nhất của ngươi! Vừa dứt lời, người áo bào xanh đánh ra một chưởng về phía Vô Cực Thiên Đế. Một chưởng kia ẩn chứa sức mạnh vô cùng kinh khủng, dường như có thể phá vỡ tất cả. Nhưng khi sắp đánh trúng cơ thể của Vô Cực Thiên Đế, chung quanh Vô Cực Thiên Đế đột nhiên xuất hiện một cái màn sáng, triệt tiêu sức mạnh của một chưởng kia. Khi thấy cả đó, vị Đại Đế kia phải liêng cau mày, nhưng vẫn lạnh lùng cười nói:
– Trận pháp này quả rất mạnh mẽ, không biết đã bảo vệ cái thân thể này của ngươi bao lâu.
Nhưng ngươi không nên quên, ta là đệ tử ưu tú nhất của ngươi, trình độ trận đạo của ta cũng không kém ngươi chút nào. Có lẽ chính ngươi cũng biết, chỉ cần ta tìm được ngươi, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. Ngươi hãy cảm thụ một chút phá diệt trận của đệ tử ngươi diễn hóa đi, nó mạnh mẽ hơn phá diệt trận của ngươi. Khi vừa dứt lời, Đại Đế Áo bào xanh lui ra phía sau, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một cỗ cổ sức mạnh kinh khủng. Mà khi thấy cả đó, Lâm Phong cũng nhanh chóng tránh xa, căn bản không dám tới gần. Cái tên mặc áo bào xanh đó không coi ai ra gì, không thèm để ý đến hắn bên cạnh. Mà trong mắt Đại Đế, loại tu vi như hắn thật không khác con sâu cái kiến, tồn tại hay không tồn tại, cũng không khác nhau bao nhiêu. Mà khi Lâm Phong đã lui ra phía sau, phía trước của vị Đại Đế đó đã xuất hiện một cỗ lực lượng đáng sợ, dường như có thể hủy thiên diệt địa.
– PHÁ.
..! Vào lúc này, vị Đại Đế kia vô cùng ngạo nghễ và tự tin, phá diệt trận ẩn chứa sức mạnh vô biên, lại được ngưng tụ vào một điểm. Nên hắn chắc chắn, trận pháp kia sẽ không bảo vệ được cơ thể của Vô Cực Thiên Đế
– Răng rắc!
Khi một thanh âm thanh thúy vang lên, trận pháp bảo vệ Vô Cực Thiên Đế đã xuất hiện từng đạo vết nứt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Mà khi thấy cảnh đó, vi Đại Đế kia nở một nụ cười lạnh lùng.
– Không tốt!
Nhưng ngay lúc đó, sắc mặt vị Đại Đế kia đột nhiên thay đổi, trở nên rất khó coi. Vào lúc này cái đại trận bảo vệ Vô Cực Thiên Đế đột nhiên bắt đầu xoay tròn, phảng phất như đang tự diễn biến. Mà trong đại trận cũng xuất hiện một cỗ lực lượng to lớn, trong khoảnh khắc, nó khóa chặt vị Đại Đế kia. Vị Đại Đế rất muốn rời đi, thế nhưng lực lượng của đại trận đã khóa chặt hắn, trực tiếp tác động đến thân thể của hắn. Sau khi tiếng nổ vang trời biến mất, cả người vị Đại Đế kia đã bị đánh luống sâu vào trong một vách núi. Mặc dù hắn lúc đó, hắn đã kịp sử dụng lực lượng để bảo vệ nhục thể, thế nhưng thân thể của hắn vẫn bị luồng năng lượng kia ăn mòn, như muốn phá hủy cơ thể hắn.
– Diễn hóa, làm sao có thể như vậy?
Trận pháp của ngươi làm sao lại có thể tự động diễn hóa được? Vị Đại Đế kia nhìn chằm chằm cở thể Cực Thiên Đế, hét to. Tuy cơ thể kia vẫn không có bất kỳ cử động nào, nhưng cặp mắt của hắn đã mở ra. Mặc dù không có hô hấp, không có tiếng tim đập, nhưng cặp mắt kia, lại khẳng định hắn vẫn còn sống!
Chương 1584: Vô Cực Truyền Thừa
– Ngươi đừng quên, ta là sư tôn của ngươi.
Tất cả trận pháp của ngươi đều do ta truyền thụ. Vô Cực Thiên Đế bình tĩnh nhìn vị Đại Đế kia, chậm rãi nói.
– Hừ, người khác cho rằng Vô Cực Thiên Đế có thiên phú trận đạo rất lợi hại, nhưng lại không biết trận đạo của Vô Cực Thiên Đế có được từ Thánh Đế.
Vì ngươi đoạt truyền thừa của Thánh Đế, nên mới có thể trở thành Đại Đế. Người khác không biết, nhưng chẳng lẽ ta không biết được sao? Lấy thiên phú của ta, nếu ngươi mang truyền thừa của Thánh Đế đưa cho ta, ta nhất định sẽ mạnh hơn ngươi nhiều. Vị Đại Đế kia đi ra từ bên trong vách đá, lạnh lùng nhìn Vô Cực Thiên Đế.
Mà vào lúc này, cự tượng cũng đã xuất hiện bên cạnh Vô Cực Thiên Đế, lạnh lùng nhìn vị thanh bào Đại Đế. Một khi Lâm Phong nghe được đoạn đối thoại của hai người, trong lòng của hắn nổi sóng. Ai lại có thể ngờ Vô Cực Thiên Đế lại có truyền thừa của Thánh Đế? Mà Thánh Đế là ai? Sau đó, hắn thấy Vô Cực Thiên Đế chậm rãi vươn tay tới phía trước, đánh ra từng sợi văn lộ.
Khiến những động phủ đang bị phong bế cũng được mở ra, từ trong đó, lập tức có từng đám người lao ra. Nhưng khi bọn họ thấy hai đạo thân ảnh trên không trung, thân thể của họ lập tức cứng đờ tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Vô Cực Thiên Đế.
– Nếu như ngươi có thể hối hận, gọi ta một tiếng sư tôn, vi sư có thể tha thứ cho ngươi, và mang y bát suốt đời truyền thụ cho ngươi.
Khi nghe thấy lời của Vô Cực Thiên Đế, trong mắt vị Đại Đế kia xuất hiện một tia khinh thường, lãnh đạm nói:
– Ngươi cho rằng, ngươi còn có cơ hội đánh bại ta sao?
– Đã như vậy, thì thôi!
Khi Vô Cực Thiên Đế vừa dứt lời, thần niệm của hắn điên cuồng lao ra ngoài, hóa thành ngàn vạn đạo lưu quang, trực tiếp chui vào mi tâm của đám người Lâm Phong. Mà khi thấy cảnh đó, lông mày của vị Đại Đế kia liền nhíu lại, lạnh nhạt nói:
– Ngươi làm cái gì vậy?
Vô Cực Thiên Đế lập tức nở một nụ cười, đắt ý nói.
– Trong bọn họ có người đã chiếm được truyền thừa của ta, có thể một người, mà cũng có thể là hai người.
Và rất có khả năng không có người nào. Bây giờ, ngươi muốn chọn đuổi theo bọn họ hay đuổi theo ta? Khi vừa dứt lời, dưới chân Vô Cực Thiên Đế xuất hiện một cái vòng tròn màu vàng. Trong nháy mắt, Vô Cực Thiên Đế đã biến mất.
– Cái đồ xảo trá!
Sau đó, trong đôi mắt vị Đại Đế kia liền xuất hiện một đạo hàn mang, lập tức chế trụ hai người ở gần hắn nhất. Thần niệm của hắn trực tiếp xuyên thấu mi tâm của hai người đó, tìm toài trong trí nhớ của họ.
– Không có!
Sau khi không tìm thấy gì, hắn ta bóp nát thân thể của hai người kia, rồi áo xông thẳng về phía hư không, truy kích Vô Cực Thiên Đế. Tuy hắn rất muốn ra tay điều tra tất cả những người ở đây, nhưng lại lo lắng Vô Cực Thiên Đế đã lừa hắn. Nên hắn chỉ có thể tùy ý điều tra một chút, rồi quay sang truy kích Vô Cực Thiên Đế. Mà hắn cũng không muốn giết tất cả những người ở đây, vạn nhất trong bọn họ thật sự có người chiếm được truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế, mà bị hắn giết mất, thì hắn sẽ lỗ lớn.
– Đi lên!
Sau khi thấy vị Đại Đế kia biến mất, cự tượng liền hô to một tiếng. Tuy thần sắc của mọi người đều trở nên ngưng tụ, nhưng họ vẫn lập tức bước lên trên lưng cự tượng. Nếu không có cự tượng đưa bọn hắn trở về, bọn họ đừng mong rời khỏi đây. Giờ phút này, lông mày của Lâm Phong đang nhíu thật chặc, hắn đang lo lắng cho hai người Như Tà. Bọn họ cũng hắn đi tới cái tiểu thế giới này, mà khi cự tượng muốn đưa mọi người về, thì lại không thấy đâu. Nếu như hai người Như Tà bỏ qua cơ hội này, thì rất khó có thể trở về. Mà không chỉ có là Lâm Phong biết đây là cơ hội duy nhất, nên tất cả mọi người đều nhao nhao bước lên phần lưng của cự tượng. Sau một lúc, cự tượng liền gầm to một tiếng, thân hình khổng lồ của nó mạnh mẽ xông lên vòm trời.
– Viêm Đế!
Vào thời khắc này, Lâm Phong đột nhiên thấy Viêm Đế lao ra khỏi lưng của cự tượng.
– Bổn Đế có việc cần phải xử lý, ngươi phải cố gắn bảo trọng.
Khi Viêm Đế vừa dứt lời, hắn đã biến mất. Cùng lúc đó, khi những người bên ngoài Đế cung nhìn thấy cự tượng bay lên không, họ vô cùng kinh hãi. Mà thần sắc của đám người đại thế giới đều trở nên cứng đờ, lập tức nhao nhao phóng lên trời, truy đuổi cự tượng.
– Cự tượng tiền bối, xin chờ một lát.
Khi Lâm Phong thấy trong đám người phía dưới có hai người Như Tà, hắn liền hô lớn một tiếng. Khi nghe vậy, thân hình khổng lồ của cự tượng liền có chút chậm lại, rồi nhanh chóng đáp xuống. Khi thấy cảnh đó, những người đến từ đại thế giới liền vô cùng kích động, nhao nhao bước lên lưng cự tượng. Cùng lúc đó, khi Tịch Dao thấy Lâm Phong trên lưng cự tượng, trong đôi mắt dễ thương của nàng có chút mất mát. Nàng nhớ Lâm Phong một mực tìm kiếm Vô Cực đế cung, nhưng hắn lại trong đế cung của Càn Khôn Đại Đế hơn ba năm. Chẳng lẽ Càn Khôn Đại Đế chính là Vô Cực Thiên Đế? Bởi vì Tuyệt Vô Đạo Nhân đã từng truy sát đến Càn Khôn chủ thành, nên nàng buộc phải ly khai một thời gian. Cho đến một năm trước, nàng lại trở về, chờ đợi Lâm Phong. Nhưng đến bây giờ, khi nàng vừa mới nhìn thấy Lâm Phong, hắn lại phải ly khai. Mà khi Lâm Phong nhìn thấy Tịch Dao, hắn liền hô to một tiếng.
– Tịch Dao!
Vừa dứt lời, Lâm Phong ném một chiếc nhẫn trữ vật về phía nàng. Sau đó, cự tượng lại bắt đầu gia tốc, trong chớp mắt đã xông về hướng vòm trời.
– Tạm biệt.
Khi Tịch Dao nhận được cái nhẫn trữ vật, nàng nhìn thân ảnh của cự tượng đang biến mất trong hư không, thì thào nói nhỏ. Vào lúc này, nàng rất tò mò, tại sao cự tượng lại bay lên trời, rốt cục nó muốn dẫn bọn họ đi đến nơi nào?
– Chẳng lẽ ngoài cái thế giới này, còn có thế giới khác?
………. Sau khi cự tượng xuyên qua vòm trời, bọn hắn đến Tứ Tượng tuyệt địa. Ngay sau đó, cự tượng dùng sức mạnh trận đạo xuyên thẳng qua hư không. Nhưng những luồng khí tức hủy diệt kinh khủng vẫn không ngừng đánh vào màn sáng quanh người nó. Khiến cho vài người không may bị những luồng khí tức hủy diệt kia biến thành tro bụi. Sau khi cự tượng đã phá tan phiến khu vực nguy hiểm nhất, đám người trên lưng nó vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cái thế giới này quá nguy hiểm, không ngờ nó chỉ có một lối ra ở Tứ Tượng tuyệt địa. Nên dù cường giả cấp bậc Đại Đế có muốn phá tan gông cùm xiềng xích, đi ra tiểu thế giới cũng rất khó khăn.
– Lâm Phong, đệ đã vào Đế cung à?
Đúng lúc này, Như Tà ngồi bên người Lâm Phong, truyền âm hỏi. Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không phải Lâm Phong hô to một tiếng, cự tượng đã không dừng lại. Mặc dù chuyện đó đối với cự tượng mà nói, chỉ là một chuyện nhỏ xíu, nhưng đối với những người còn ơdưới mặt đất như bọn họ, nó có ý nghĩa vô cùng lớn. Mà Như Tà cũng cảm thấy có chút may mắn, may mà hắn ở bên ngoài Đế cung, nếu không thật đúng là khó trở về. Mà những người không có bên ngoài Đế cung, không biết lúc nào mới có thể trở lại đại thế giới.
– Vâng, Cần Khôn đế cung đích thật là Vô Cực đế cung, bên trong đó có tám mươi mốt đạo cửa ải vô cùng nguy hiểm, nên có rất nhiều cường giả chết ở bên trong.
Nhưng chỉ cần thông qua tám mươi mốt đạo cửa ải đó mới có thể đến nội cung, chỗ đó có 3000 động phủ, mà mỗi một tòa động phủ đều truyền thừa một trong 3000 đại trận của Vô Cực Thiên Đế. Khi Như Tà nghe đến đây, trong con ngươi của hắn hiện lên một đạo quang mang. 3000 đại trận của Vô Cực Thiên Đế chính là bảo vật vô giá.
– Đệ đạt được một bộ trận đạo là tốt rồi.
Hơn kẻ bỏ cuộc giữa đường như ta rồi. Nhược Tà cười nói. Mặc dù có chút nuối tiết, nhưng hắn cũng không có quá để ý, nếu đã vô duyên thì hắn cũng không cố cưỡng cầu. Nếu như Như Tà biết, không lâu sau khi kia bước chân vào đế cung, đã có không ít người cảm hối hận. Suýt nữa bọn họ bị vĩnh cửu bị nhốt bên trong. Nhưng cũng may, bọn họ đều có thể còn sống đi ra, mà còn mang theo trận đạo truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế. Mặc dù chỉ là một trong 3000 đại trận, nhưng cũng là bảo vật vô giá, nhất là đối với những người am hiểu trận đạo, nó càng thêm trân quý.
– Có vẻ trong ba năm nay, huynh sống khá tốt.
Tu vi của huynh cũng đều đã đến Tôn Vũ đỉnh phong, có lẽ sắp trùng kích Vũ Hoàng cảnh. Mà tu vi của đệ lại vẫn trì trệ không tiến. Lâm Phong truyền âm cười nói. Tùy trong lời nói có chút ai oán, nhưng hắn không hề có chút tiếc nuối nào. Mà trái lại, hắn còn cảm thấy vô cùng hưng phấn. Bởi vì, hắn không chỉ chiếm được một trong 3000 đại trận, mà đã chiếm được toàn bộ 3000 đại trận. Lâm Phong không biết Vô Cực Thiên Đế có còn chọn người khác hay không. Nhưng Vô Cực Thiên Đế đã thật sự truyền 3000 đại trận cho hắn. Tổn thấy ba năm tu luyện không tính cái gì, nhất là khi đến Vũ Hoàng cảnh, ba năm liền chỉ như một cái nháy mắt. Mà trận đạo truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế chính là bảo vật có giá trị không thể đo lường!
Chương 1585: Trở Lại Đại Thế Giới
Cùng lúc đó, Lục Nghiêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh ba người Lâm Phong, nhàn nhạt nói:
– Lâm Phong.
Đã qua ba năm, mà tu vi của ngươi vẫn là Tôn Vũ tầng tám ứ. Chẳng lẽ ngươi đã được thành tựu trên trận đạo rồi sao? Sau khi nghe xong, Lâm Phong nhìn Lục Nghiêu một cái, cười lạnh nói:
– Cũng coi như có được chút thành tựu.
– Cũng coi như có ư?
Lục Nghiêu hừ lạnh một tiếng. 3000 đại trận của Vô Cực Thiên Đế không phải người thường có thể nắm giữ. Dù trận đạo đại sư, trong vòng ba năm, cũng khó có khả năng lĩnh ngộ được cái gì. Mà cái tên Lâm Phong này lại dám khoe khoang khoác lác, tự cho mình đã lĩnh ngộ được 3000 đại trận. Lúc trước, hắn đã dùng hơn nửa năm để nghiên cứu trận đạo, mà vẫn không có chút tiến bộ nào, nên mới trực tiếp buông tha, bắt đầu khổ tu võ đạo. Nhờ đó, mà đến hôm nay, hắn cũng đã tiếp cận Vũ Hoàng cảnh, chỉ còn cách một bước. Mà trong ba năm này, kiếm đạo của hắn cũng đã có sự đột phá, nên hắn rất tự tin có thể vượt qua Lâm Phong. Đặc biệt khi thấy tu vi của Lâm Phong không có nửa điểm tiến bộ, hắn càng tự tin hơn. Đối với hắn Lục Nghiêu, truyền thừa trận đạo chỉ là một bảo vật có giá trị rất lớn, chứ không hề giúp ích gì chính tu luyện.
– Lâm Phong, trình độ kiếm đạo của ngươi vô cùng cao, có thể thắng ta chỉ một chiêu.
Nhưng hôm nay, ngươi lại lãng phí thời gian vào trận đạo, không phải lãng phí thiên phú sao. Có rất nhiều Vũ Hoàng đều không nhất định có thể thông hiểu trận đạo, huống hồ chúng ta, ngươi nên quay về kiếm đạo đi thì hơn. Lục Nghiêu bình tĩnh nói ra, phảng phất như đang khuyên nhũ Lâm Phong. Mà khi Lâm Phong thấy vẻ mặt của Lục Nghiêu lúc này, không khỏi nở một nụ cười, nói.
– Nói xong chưa?
Sau khi nghe thấy giọng nói trào phúng của Lâm Phong, Lục Nghiêu liền hừ lạnh một tiếng. Hắn thật muốn biết, sau ba năm, Lâm Phong có thể làm được gì?
– Rồi.
Lục Nghiêu nhẹ gật đầu.
– Nói xong rồi, thì hãy cút đi, cách ta xa một chút.
Sau khi Lâm Phong vừa dứt lời, sắc mặt Lục Nghiêu lập tức trở nên cứng đờ. Hắn không ngờ, sau ba năm không có chút tiến triển, Lâm Phong vẫn dám ngông cuồng như vậy. Lục Nghiêu lập tức đứng dậy, hừ lạnh một tiếng:
– Đợi sau khi trở lại đại thế giới, ta cũng muốn cùng so tài với Lâm huynh một phen.
Cáo từ. Vừa dứt lời, Lục Nghiêu lập tức bay về chỗ cũ, nhưng Lâm Phong vẫn không nhìn hắn. Trong lòng Lâm Phong, Lục Nghiêu và hắn không phải cùng một đẳng cấp, hắn cũng không cần phí thời gian trên người đối phương. Nếu như vài câu nói của Lục Nghiêu cũng có thể làm cho tâm cảnh của Lâm Phong chấn động, Lâm Phong đã không phải Lâm Phong rồi. Vào lúc này, vị sư muội của Lục Nghiêu bên cạnh Nhược Tà, đang nhìn chằm chằm Lâm Phong. So với ba năm trước, Lâm Phong vẫn cường thế như thế, không thay đổi gì mấy. Nàng cũng rất tò mò muốn biết, tại sao Lâm Phong lại có thể tự tin như vậy, dù sao thì Lục Nghiêu cũng đã đến Tôn Vũ Đỉnh Phong.
– Tiểu hữu!
Đúng lúc này, một vị cường giả Vũ Hoàng đột nhiên đi tới bên người Lâm Phong. Vị cường giả Vũ Hoàng kia chính là vị cường giả am hiển trận đạo và cũng đã từng giúp Lâm Phong. Nên Lâm Phong đối với người này vẫn rất có hảo cảm. Vị Vũ Hoàng rất chính khí, nên không phải hạng người gian trá.
– Tiền bối.
Lâm Phong khẽ gật đầu với vị Vũ Hoàng kia. Sau đó vị cường giả Vũ Hoàng lập tức cười nói:
– Tiểu hữu không cần phải kêu tiền bối này, tiền bối nọ là gì?
Cứ gọi ta là Mộc Dịch là được rồi. Lâm Phong khách khí cười nói.
– Kính lão đắc thọ, nên vãn bối vẫn nên xưng hô Mộc Dịch tiền bối cho phải đạo.
– Cũng tốt.
Mấy năm này, tu vi của tiểu hữu không có tiến bộ, nên chắc chắn đã có lĩnh ngộ với trận đạo rồi nhĩ? Quan điểm của Mộc Dịch và Lục Nghiêu không giống nhau. Theo hắn, Lâm Phong nhất định là người sát phát quyết đoán, tâm trí cứng cỏi, tuyệt không phải bình thường hạng người. Nên nếu như hắn chịu tốn ba năm để nghiên cứu trận đạo, thì hắn nhất định sẽ có đạo lý riêng của hắn.
– Hơi có chút thành tựu thội ạ.
Lâm Phong khiêm tốn nói. Hắn làm sao có thể chỉ hơi có chút thành tựu, ngoại trừ Viêm Đế, hắn là người duy nhất chỉ dùng ba năm, mà đã lĩnh ngộ xong một trong 3000 đại trận, đi ra khỏi động phủ. Khiến cho Vô Cực Thiên Đế đem toàn bộ 3000 đại trận truyền thụ cho hắn.
– Nói khoác không biết ngượng!
Cùng lúc đó, khi Lục Nghiêu nghe được lời của Lâm Phong, lập tức lên tiếng trào phúng. Nhưng khi Mộc Dịch nghe vậy, trong mắt lão lại hiện lên một sắc mừng rỡ. Nếu như Lâm Phong thật sự lĩnh ngộ thành công một trong 3000 đại trận, hắn đích thị là thiên tài rồi.
– Tiểu hữu, ta cũng có một chút lý giải với trận đạo, nên sau khi ra ngoài, ta với tiểu hữu hãy trao đổi một ít tâm đắc về trận đạo đi.
Không biết tiểu hữu nghĩ như thế nào? Mộc Dịch lập tức đề nghị với Lâm Phong, trong mắt hắn, Lâm Phong rất bất phàm, nên hắn mới có ý tưởng này. Mà khi Lâm Phong nghe được lời đề nghị của Mộc Dịch, hắn cũng có chút động tâm. Nếu như bên người hắn có một vị cường giả Vũ Hoàng, không hẳn không phải chuyện tốt. Mà hắn cũng không biết tính cách của Mộc Dịch như thế nào? Tuy nói hiện tại Lâm Phong cảm giác đối phương cũng không tệ lắm, nhưng nếu như đến lúc đi cùng hắn, mà đối phương trở mặt, hắn cũng không biết phải làm sao. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quyết định đồng ý. Dù sao Mộc Dịch cũng không biết hắn có được truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế, mà trừ đối trận đạo, hắn cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn một vị Vũ Hoàng cả. Sau khi nghĩ thông, Lâm Phong lập tức gật đầu cười nói:
– Nếu Mộc Dịch tiền bối đã muốn như vậy, vãn bối tất nhiên sẽ không có ý kiến.
– Ha ha, tốt.
Đúng lúc tu vi của ta cũng gặp phải bình cảnh, nên ta đành phải chuyển sang nghiên cứu trận đạo. Hi vọng sau khi trao đổi với tiểu hữu, ta cũng có thể có chút thành tựu a. Sau khi Mộc Dịch thấy Lâm Phong đáp ứng, cao hứng nói. Mà sau khi nghe đoạn đối thoại giữa Mộc Dịch và Lâm Phong, sắc mặt của Lục Nghiêu trở nên vô cùng khó coi. Hắn còn chuẩn bị sẽ đối phó với Lâm Phong sau khi trở về, nhưng bây giờ Lâm Phong lại đi cùng với một vị Vũ Hoàng, kế hoạch của hắn đã đi tong rồi. …… Sau một lúc, khi những luồng khí tức hủy diệt đã yếu bớt, cự tượng đã không còn sợ hãi, trực tiếp lấy cái vòi to lớn của nó hút sạch những luồng khí tức hủy diệt kia. Sau đó không lâu, cự tượng đã đi tới khu vực bên ngoài của Tứ Tượng tuyệt địa.
– Đi thôi, sau khi ra ngoài, lập tức ly khai Tứ Tượng Vực!Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
Sau khi đáp xuống, Cự tượng lập tức rống to một tiếng. Sau đó, lập tức có từng đạo thân ảnh lóe lên, lao ra khỏi Tứ Tượng tuyệt địa, trở về đại thế giới. Ngay khi đám Lâm Phong lao ra khỏi Tứ Tượng tuyệt địa, phía xa xa có vô số đạo ánh mắt sắc bén liền phóng về phía bọn họ. Trong ba năm, tin tức Vô Cực đế cung trong Tứ Tượng tuyệt địa đã sớm truyền khắp nơi, khiến cho không biết bao nhiêu người lập tức đi nơi này. Nhưng vì gần đây, cự tượng không còn xuất hiện nữa, nên có rất nhiều người đã rời đi.
– Đi ra rồi!
Phía xa xa, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm những người vừa mới đi ra từ trong Tứ Tượng tuyệt địa. Tất cả những người ở đây đều không ngờ bọn hắn có thể trở về bình yên vô sự.
– Ông!
Ngay lúc đó, đột nhiên có vài vị Vũ Hoàng xuất hiện trước mặt đám người vừa mới đi ra Tứ Tượng tuyệt địa. Một người trong đó liền đạm mạc nói:
– Các ngươi đến từ chỗ nào?
Có phải từ trong Đế cung không? Cùng lúc đó, Mộc Dịch lên tiếng.
– Đúng, Đếế cung bên trong Tứ Tượng tuyệt địa, nhưng nó đã bị một vị cường giả Đại Đế hũy diệt rồi.
Khi nghe vậy, thần sắc của những vị Vũ Hoàng đó liền trở nên ngưng trọng, hỏi lại.
– Đế cung đã bị hủy diệt rồi ư?
– Lục Nghiêu, Như Tà, Lâm Tuyết!
Đúng lúc này, đột nhiên có một thanh âm cuồn cuộn vang lên. Sau đó, mọi người lập tức thấy một vị cường giả Vũ Hoàng lưng đeo cổ kiếm xuất hiện, nói với ba người Như Tà.
– Các ngươi đi theo ta.
– Vâng.
Lục Nghiêu lập tức gật đầu, chạy theo vị Vũ Hoàng kia, dưới loại cục diện này, chỉ có đi theo trưởng bối ly khai, mới có thể an toàn. Mà Như Tà cũng khẽ gật đầu với Lâm Phong một cái, rồi lập tức rời đi cùng Lâm Tuyết. Vì có vài vị Vũ Hoàng của Kiếm Sơn ra mặt, nên cũng không có người ngăn cản bọn họ, dù sao ở đây vẫn còn có rất nhiều người, không sợ không hỏi không ra tin tức. Không chỉ có Kiếm Sơn đưa người của mình đi, mà một ít thực lực cường đại khác cũng trực tiếp ra mặt, dắt người của mình ly khai.
– Chúng ta đi thôi.Nguồn truyện audio
Sau khi Mộc Dịch thấy những người này có thanh thế rất lớn, nhưng cũng chỉ muốn hỏi một tin tức. Nên lấy thực lực của hắn, mang Lâm Phong ly khai, thì tin cũng sẽ không có ai dám ngăn trở. Mà khi đám người kia thấy hắn mang theo Lâm Phong rời đi, ánh mắt của họ nhìn chằm chằm vào những người còn lại. Ngay lúc này, xa xa đột nhiên có từng luồng khí tức mênh mông cuồn cuộn lao đến. Khiến cho Mộc Dịch phải nhíu mày, lập tức kéo Lâm Phong nhanh chóng ly khai. Mà không chỉ có Mộc Dịch, tất cả mọi người ở đây cũng đều chia nhau ra, cuồn cuộn ly khai.
– Vô Cực Lệnh, tất cả những người đi ra Tứ Tượng tuyệt địa, đều không được đi.
Ngay lúc đó, một thanh âm cuồn cuộn liền vang vọng thiên địa, tựa như có thể trấn áp tất cả. Nhưng Mộc Dịch cùng những vị Vũ Hoàng khác vẫn không định dừng lại, mà còn tăng tốc rời đi, trong hoàn cảnh này, chỉ có kẻ đần mới ở lại, nếu lúc này không đi, thì chờ đến khi nào.
– Mộc Dịch tiền bối, Vô Cực Lệnh đó có liên quan gì đến Vô Cực Thiên Đế không vậy?
– Sau khi Vô Cực Thiên Đế vẫn lạc, đệ tử của hắn đã xây lại Vô Cực Cung, nhưng lại trong một khu vực khác của Tứ Tượng Vực.
Mà kẻ công kích Vô Cực Thiên Đế, cũng rất có thể là cung chủ hiện nay của Vô Cực Cung. Chắc chắn là hắn đã sự dụng phương pháp đặc thù để thông tri cho người của hắn đến đây. Nhưng đáng tiếc là hắn vẫn chậm hơn chúng ta một bước.