Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 316 [Chương 1576 đến 1580]
❮ sautiếp ❯Chương 1576: Càn Khôn Đại Đế
Khi giọng nói của Lâm Phong làm rung động tứ phương, thì bên trong Tuyệt Vô Cung lập tức có đạo thân ảnh bay lên trời, phóng về phía cửa.
Mà khi Tịch Dao nhìn thấy vẻ bá đạo của Lâm Phong, trái tim của nàng nhảy lên thình thịch. Trước khi nàng mang Lâm Phong đến Tuyệt Vô Cung, nàng cũng không ngờ Lâm Phong lại bá đạo như vậy, trực tiếp động thủ bên ngoài Tuyệt Vô Cung. Khiến cho nàng không biết nên làm như thế nào.
– Ngươi dám náo loạn Tuyệt Vô Cung ta, thật không biết sống chết!
Cái tên đạo nhân trông cửa cũng bị khí thế khủng bố của Lâm Phong chấn động, nhưng hắn vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Phong, lạnh lùng quát.
– Buồn cười!
Vừa dứt lời, Lâm Phong lại đạp mạnh xuống đất một cái nữa, khiến cho cả người đối phương đều bị ép tới mức không thể nổi. Sau đó, Lâm Phong dùng Đại Diễn Thánh Thuật, huyễn hóa ra một cái Đại Thủ Ấn khủng bố, chế trụ thân thể của đối phương. Mà khi người kia bị chế trụ, sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch, nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói:
– Ta chính là đệ tử của Tuyệt Vô Cung, sao ngươi lại dám làm tổn thương ta!
Khi người kia vừa dứt lời, Đại Thủ Ấn kia đè xuống mạnh hơn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi. Vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị chấn nát, thân thể thì giống như một đống bùn nhão, rên rỉ không ngừng. Đúng lúc đó, bên trong có một người đạp không bay đến, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, mà trên người hắn cũng có một luồng sát khí cường đại phóng ra ngoài. Giận dữ nói.
– Ngươi là người phương nào?
Tại sao lại dám làm càn ở Tuyệt Vô Cung! Lâm Phong cũng cao giọng mở miệng nói.
– Lâm Phong ta đến đây để tiếp kiến Tuyệt Vô tiền bối, nhưng lại bị một con chuột nhắt trông cửa vũ nhục, nên ta mới giáo huấn hắn một chút.
– Người này ngông cuồng vô cùng, không hề coi Tuyệt Vô Cung ta ra gì?
Tam sư huynh, hãy mau giết chết hắn Khi nghe tên đạo nhân trông cửa gào thét, Lâm Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, một cỗ khí thế mênh mông giáng xuống, khiến cho người kia cứng ngăc tại chỗ.
– Hắn vũ nhục ngươi như thế nào?
Lúc này, cái tên tam sư huynh có tu vi Tôn Vũ đỉnh phong lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, mở miệng nói. Ở khu vực chung quanh, Tuyệt Vô Cung chính là vương giả, không có người nào dám động vào Tuyệt Vô Cung. Nhưng hôm nay, lại có một tên Tôn Vũ tầng tám dám giương oai bên ngoài, còn trực tiếp chấn thương thủ vệ đệ tử, hắn không thể nhịn được. Mà sắc mặt của Tịch Dao lúc này cũng có chút tái nhợt. Cái tên tam đệ tử này của Tuyệt Vô Cung vô cùng cường đại, tu vi Tôn Vũ đỉnh phong. Nên Lâm Phong sẽ gặp chuyện không may rồi.
– Tiền bối, Lâm Phong huynh không biết quy định của Tuyệt Vô Cung, nên khi nghe thủ vệ kia muốn hắn dập đầu ba cái ơbên ngoài Tuyệt Vô Cung.
Thì mới tức giận, ra tay giáo huấn hắn ta, huynh ấy không hề muốn quấy rối Tuyệt Vô Cung. Khi tên tam sư huynh kia nghe Tịch Dao giải thích, hắn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói với Lâm Phong:
– Đã như vầy, các ngươi hay mau dập đầu ba cái bên ngoài Tuyệt Vô Cung, rồi cút đi, ta sẽ bỏ qua chuyện này.
Khi Tịch Dao nghe được những lời này, thần sắc của nàng lập tức cứng đờ. Mặc dù mới gặp Lâm Phong, nhưng nàng cũng đã hiểu rõ một chút tính tình của hắn. Muốn hắn dập đầu ba cái là chuyện bất khả thi. Khi nghĩ vậy, nàng bắt đầu hối hận khi mang Lâm Phong đến Tuyệt Vô Cung này. Khi Lâm Phong nghe thấy thế, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Sau đó, hắn lại đạp mạnh xuống đất một cái, một cái đại chưởng ấn khủng bố trực tiếp đánh đến vị trí của tên tam đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân. Cái đại chưởng ấn kia ẩn chứa ma quang vô cùng đáng sợ, nhưng lại giống như một cái nham thạch cự chưởng. Khiến cho người ta cảm thấy như cả một ngọn núi đang ép tới. Vào lúc này, sắc mặt của tam đệ tử Tuyệt Vô Đạo Nhân cũng trở nên cứng đờ. Hắn cảm thấy được cái kia cổ uy áp kinh khủng kia đang khiến cho thân thể hắn run bần bậc, ép hắn không thở nổi.
– Hắn ta chỉ là Tôn tầng tám, làm sao có thể mạnh như thế!
Khi đối mặt với một chưởng này, hắn mới biết, hắn không thể phá giải được nó. Chỉ ần khí tức ẩn chứa trong đó, thân thể của hắn đã cảm thấy cứng đờ, khó có thể nhúc nhích. Khi hăn muốn dốc hết toàn bộ lực lượng để đối kháng với một chưởng kia cũng không thể làm được gì, bị bắt gọn ngay tại chỗ. Mà khi những người xung quanh thấy tam sư huynh của họ đánh không lại Lâm Phong, họ cũng lập tức nhao nhao phi ra, tấn công Lâm Phong.
– Cút ngay!
Lâm Phong tiếp tục bước chân đạp mạnh xuống đất, khiến cho khí tức tử vong tràn ngập khắp thiên địa thiên địa. Làm cho tất cả mọi người cảm nhận được một sát khí đang kéo tới, khiến cho bọn họ không thể không thu hồi công kích.
Khi Tịch Dao nhìn thấy bóng người màu trắng của Lâm Phong đang trấn áp tứ phương, trái tim của nàng đập thình thịch nhanh hơn nữa, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Nàng không ngờ chiến lực của Lâm Phong lại mạnh như vậy, mỗi động tác của hắn đều khiến nàng rung động không ngớt. Vào lúc này, Lâm Phong đã xuất hiện bên cạnh tam đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân, đạm mạc nhìn đối phương:
– Ta hỏi, ngươi trả lời.
Nếu như ngươi nói dối,… giết! Khi Lâm Phong vừa dứt lời, sát ý của hắn đã hội tụ trên người đối phương. Khiến cho sắc mặt của tên đó trở nên trắng bệch.
– Ở cái thế giới này có người nào tên Vô Cực Thiên Đế không?
Ngươi có biết Vô Cực đế cung ở chỗ nào không? Thanh âm của Lâm Phong xuyên thấu màng nhĩ của đối phương, khiến cho hắn ta có chút choáng ván. Mà đôi ma đồng lạnh như băng của hấn dường như đã đánh tan ý chí của đối phương, làm cho hắn ta không dám nói dối.
– Vô Cực Thiên Đế, Vô Cực đế cung!
Khi nghe hai cái tên đó, tam đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân có chút trầm ngâm. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghe nói trên đại lục này có vị Thiên Đế nào tên Vô Cực Thiên Đế cả. Vị tam sư huynh kia có chút sợ hãi nhìn Lâm Phong, đáp.
– Ta không biết, ta chưa từng nghe thấy cái tên đó.
Khi nghe vậy, Lâm Phong liền hỏi lần nữa.
– Ở cái đại lục này, ai có trình độ trận đạo cao nhất?
– Càn Khôn Đại Đế!Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!
Tên tam đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân không chút do dự trả lời. Sau đó tiếp tục nói:
– Càn Khôn Đại Đế được xưng là đệ nhất trận sư của đại lục, nhưng ngài ấy rất ít xuất hiện.
Khi nghe vậy, Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng.
– Vô Cực Thiên Đế, Càn Khôn Đại Đế!
Không biết hai vị Đại Đế này có phải cùng một người không? Lâm Phong lại lạnh lùng hỏi lần nữa.
– Càn Khôn Đại Đế ở chỗ nào, có phải một cái Đế cung không?
Tên tam đệ tử kia đáp.
– Ở Càn Khôn chủ thành có một cái Càn Khôn Cung, nơi đó được xưng là thánh địa của Càn Khôn chủ thành.
Nó đã đứng sững ở Càn Khôn thành vô số năm, được vô số người kính ngưỡng. Ta không biết Càn Khôn Cung có phải Đế cung trong lời của huynh đài không! Sau khi hắn dứt lời, lại đột nhiên xuất hiện hai cổ khí tức mênh mông, bay vây Lâm Phong.
– Đại sư huynh, Nhị sư huynh!
Khi đám người chung quanh thấy hai người đó thì kích động hô to. Hai người vừa mới xuất hiện chính là hai vị đệ tử mạnh nhất của Tuyệt Vô Đạo Nhân. Cả hai đều có tu vi vô địch Tôn chủ, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, không người nào có thể chống lại. Đặc biệt tên đại sư huynh, một khi hắn xuất thủ, thủ thì không người nào có tu vi dưới Vũ Hoàng có thể chống lại. Mà khi Tịch Dao thấy hai người đó xuất hiện, nàng càng xiết chặc tay.
– Oanh!
Sau đó, tên nhị đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân bước một bước, khiến cho cả hư không run rẩy. Áo nghĩa hắn am hiểu nhất chính là thổ áo nghĩa, nên một động tác của hắn đều có thể bạt núi lấp biển, mang theo khí thế vô địch. Mà khi thấy tên nhị sư huynh kia động, Lâm Phong cũng chậm rãi bay lên không, bước đến bên người Tịch Dao, kéo Tịch Dao chậm rãi hướng về phía trước. Mà trước mặt hắn, là nhị đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân.
– Cút ngay!
Khi nghe Lâm Phong nói thế, mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Họ không nghĩ tới, khi đối mặt với hai vị vô địch Tôn chủ, mà Lâm Phong vẫn còn bá đạo như vậy, quả thực vô pháp vô thiên. Vào lúc này, sắc mặt nhị đệ tử Tuyệt Vô Đạo Nhân cũng trở nên lạnh lẽo. Hắn liền vận dụng thổ áo nghĩa hóa ra một ngọn núi, đánh về phía Lâm Phong.
– Người nào ngăn ta, chết!
Khi thanh âm của Lâm Phong vừa vang lên, đại thế của hắn đã hàng lâm trên người đối phương. Khiến cho sắc mặt của nhị đệ tử trở nên vô cùng khó coi. Sau khi nhìn thấy Lâm Phong đang đi đạp một bước nữa, khóe miệng người kia co giật một cái. Nhưng khi cảm thấy uy áp trên người của hắn tan biến ngay lúc đó, thì thân thể của hắn liền giãy dụa mãnh liệt. Cố gắn tấp qua một bên, nhường ra một con đường để cho Lâm Phong mang theo Tịch Dao đi qua. Mà Lâm Phong cũng không thèm nhìn đối phương một cái, tiếp tục đi về phía trước. Ở trước mặt hắn vẫn còn có một người, mà người đó chính là đại đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân, có thực lực ngập trời, được xưng là đệ nhất nhân dưới Vũ Hoàng.
– Đại náo Tuyệt Vô Cung, còn muốn sống sót đi ra?
Sau khi người kia dứt lời, hắn và Lâm Phong đồng thời phóng ra đại thế. Đại thế của hai người liền triệt tiêu lẫn nhau, không bị đối phương quấy nhiễu. Nhưng khi Lâm Phong bước chân thêm một bước nữa, sát ý trong người hắn cuồn cuộn trào ra ngoài. Cùng lúc đó, trên lòng bàn tay của hắn cũng xuất hiện một cổ lực lượng vô biên, khiến thân thể của hắn đột nhiên hóa thành một đạo ảo ảnh, biến mất ngay tại chỗ.
– Giết!
Cùng lúc đó, tên đại đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân cũng đánh ra hai quyền. Hắn không chỉ du nhập đại thế đại thế và lực lượng lượng áo nghĩa vào trong Tuyệt Vô thần, khiến cho quyền này có thể phá diệt hết thảy, trấn áp bát phương.
– Đại địa nứt ra!
Khi Lâm Phong vừt lên tiếng, hắn đã xuất hiện trước người đối phương. Khi nắm tay của hắn va chạm với quyền của đối phương, một cổ ánh sáng xuất hiện. Vào lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm những gì đang diễn ra trước mắt, phảng phất như sợ bỏ qua cái gì đó vậy.
– Răng rắc!
Một âm thanh thanh thúy vang lên, cơ thể người được xưng là đệ nhất nhân dưới Vũ Hoàng và là đại đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân xuất hiện từng vết nứt. Khi một cơn gió thổi qua, cả người hắn nổ tung, hóa thành một đống bụi. Mà Lâm Phong vẫn nắm tay Tịch Dao, từ từ biến mất trước mặt bọn họ.
Chương 1577: Đế Cung Xuất Hiện
Vào lúc này, tất cả đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân đều cảm thấy như đang nằm mơ, đại sư huynh của bọn họ, người được chư vị sư đệ ngưỡng mộ và khâm phục.
Người có tu vi Vô địch tôn chủ, đại đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân, được xưng đệ nhất nhân dưới Vũ Hoàng, lại bị người ta giết chết bằng một chiêu. Thanh niên cường giả có vinh quang vô hạn, cứ như vậy bị một quyền của người ta đánh cho thân thể nổ tung, do hắn quá yếu, hay do Lâm Phong quá mạnh?
Đến lúc này, khi người Tuyệt Vô Cung nhìn về hai bóng người đã biến mất phương xa, trong nội tâm của họ vẫn chưa hết rung động. Đặc biệt là vị nhị đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân, toàn thân hắn lúc này đang chảy ra mồ hôi lạnh, hô hấp trầm trọng. Nếu vừa rồi, hắn không tránh đường, chỉ sợ hắn cũng đã trở thành người chết. Hắn biết rõ thực lực của đại sư huynh hắn mạnh như thế nào, dù hắn nắm giữ áo nghĩa cực hạn, ở trước mặt đại sư huynh, hắn cũng không đỡ nổi mấy chiêu.
Nhưng giờ đây, chỉ có một quyền mà đã khiến cho đại sư huynh của hắn chết không toàn thây! …… Vì sớm đã rời đi, nên Lâm Phong cũng sẽ không biết suy nghĩ của đám người Tuyệt Vô Cung. Lúc này, hắn đã mang theo Tịch Dao đi đến Càn Khôn chủ thành. Càn Khôn Đại Đế là người có trình độ trận đạo cao nhất tiểu thế giới này, mà hắn còn lưu Càn Khôn đế cung bên trong Càn Khôn chủ thành.
Nên Càn Khôn Đại Đế rất có thể là Vô Cực Thiên Đế. Cộng thêm cái tiểu thế giới này có rất ít cường giả Đại Đế, mà người am hiểu trận đạo thì gần như bằng không. Nên với uy danh trận đạo của Vô Cực Thiên Đế trên đại thế giới, thì chuyện hắn là người có trình độ trận đạo cao nhất tiểu thế giới này cũng bình thường. …… Bảy ngày sau, Lâm Phong đã nhìn thấy một tòa thành trì mênh mông rộng lớn, Càn Khôn chủ thành.
Cùng lúc đó, khi Tịch Dao thấy Lâm Phong ngự kiếm bước vào Càn Khôn chủ thành, trong mắt nàng lộ ra vài phần khác thường. Người thanh niên thần bí mà cường đại kia giống như một điều bí ẩn, khiến cho nàng vô cùng tò mò.
Hắn nắm giữ sức chiến đấu đáng sợ, có thể đơn giản giết chết đại đệ tử của Tuyệt Vô Đạo Nhân, nhưng lại không biết điều gì về thế giới này. Hắn hỏi nàng rất nhiều vấn đề kỳ quái, kà những vấn đề đó đều là những chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Khiến Tịch Dao có đôi lúc hoài nghi, người này có phải người một mực khổ tu trong núi sâu, đến khi tu vi có thành tựu nhất định thì mới nhập thế.
Nhưng người có thể dựa vào bế quan khổ tu, mà đến loại cảnh giới này, quả rất đáng sợ. Tóm lại, Tịch Dao hoàn toàn nhìn không thấu Lâm Phong. Nếu nàng biết thế giới này chỉ là một góc của Cửu Tiêu đại lục, một tiểu thế giới trong vạn ngàn thế giới, thì nàng sẽ hiểu tất cả.
Trong mắt Tịch Dao, Lâm Phong không chỉ thần bí, mà còn không hiểu phong tình, giống như một cục đá vậy. Nàng đã xuất ra tất cả vốn liếng, nhưng lại vô dụng đối với Lâm Phong, hắn vẫn nhìn nàng một cách lãnh đạm. Nhiều lúc, nàng còn hoài nghi Lâm Phong là gay, nếu không thì sao có thể không động lòng trước vẻ đẹp nghiên nước nghiên thùng của nàng được.
Tạm rời ra những dòng suy nghĩ của Tịch Dao, chúng ta quay lại với nhân vật chính Lâm Phong. Vào lúc này, hắn đã đưa mắt nhìn Càn Khôn thành, trong chủ thành này, tu vi trung bình của mọi người cao hơn tòa thành của Tịch Dao không ít. Ở đây có thể tùy ý nhìn thấy Tôn Vũ, mà cường giả Tôn chủ cũng không ít, thậm chí còn có thể thấy mấy vị Vũ Hoàng thâm bất khả trắc.
Nhưng hết thảy đều không có quan hệ với Lâm Phong, chuyến này hắn chỉ vì Càn Khôn Đại Đế mà đến, nhìn thử Càn Khôn Đại Đế có phải Vô Cực Thiên Đế không mà thôi.
– Chúng ta đi xuống dưới tìm Càn Khôn đế cung đi!
Khi vừa dứt lời, Thiên Cơ Kiếm hạ xuống trước mặt một vị Tôn Vũ, hỏi:
– Các hạ!
Người kia nhìn Lâm Phong một cái, khi thấy Lâm Phong có tu vi Tôn chủ, không khỏi cung kính một chút.
– Càn Khôn Cung ở đâu vậy?
Lâm Phong lập tức hỏi. Khi vị Tôn Vũ nghe thấy vậy, nói nhỏ lên tiếng.
– Lại là Càn Khôn Cung!
Khi Lâm Phong nghe thế, trong đôi mắt hiện lên một tia dị sắc, hỏi:
– Có rất nhiều người tìm Càn Khôn Cung sao?
– Tiền bối, mấy năm gần đây có rất nhiều người đi tới tìm Càn Khôn Cung, không biết muốn gì nữa.
Sau đó, người kia liền chỉ đường đến Càn Khôn Cung cho Lâm Phong. Khi Lâm Phong bay lên trời lần nữa, hắn đã xác định có người của đại thế giới đã đến đây. Chắc trước hắn rất lâu, đã có người tìm thấy các khối miếng đồng, nên đã mạo hiểm tiến vào trong tuyệt địa, nhờ cự tượng tiếp dẫn tới phiến thế giới này.
Càn Khôn Cung cũng không ở trung ương Càn Khôn chủ thành, mà ở một góc ngoài rìa của chủ thành, một tòa cung điện nguy nga như một tòa thành, chỉ là một tòa cung điện, nhưng lại trông không đến phần cuối. Vô luận chiều rộng hay chiều dài, đều không thể nhìn thấy hết được. Khi Lâm Phong đi vào Càn Khôn Cung, hắn cũng cái Đế cung mênh mông này làm rung động. Hắn chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có một tòa Đế cung to lớn giống như tòa thành trì vậy. Mà bên trên cửa của đế cung, còn có khắc hai chữ, Vô Cực.
– Vô Cực đế cung!
Đế cung này rất giống với hình ảnh của Đế cung trong các khối đồng. Nhưng trong năm khối đồng đó chỉ là hư ảnh, không thể hiện được hết sự hùng vĩ của Đế cung. Mà cái đế cung ở trước mắt chính là Vô Cực đế cung thật sự.
– Vô Cực!
Cùng lúc đó, khi Tịch Dao nhìn thấy hai chữ Vô Cực trên cánh cửa uy nghiêm của Đế cung, nàng đã liên tưởng tới Vô Cực Thiên Đế đang được Lâm Phong tìm kiếm. Chẳng lẽ Vô Cực Thiên Đế trong lời của Lâm Phong là Càn Khôn Đại Đế! Vô Cực đế cung đã trong tiểu thế giới của Tứ Tượng tuyệt địa không biết bao nhiêu lâu. Nên Lâm Phong dám khẳng định, hắn tuyệt đối không phải người thứ nhất đến đấy, có lẽ trước đây rất lâu, đã có người đến nơi này rồi. Đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang theo dõi mình. Khi Lâm Phong nhìn lại cũng gặp không ít người quen, bọn họ đều là những người được cự tượng tiếp dẫn cùng một đợt với hắn. Mà rất nhiều đứng đó đều là cường giả Vũ Hoàng, nên tốc độ của những người này cũng nhanh hơn hắn không ít. Khi bọn hắn nghe ngóng một lúc, cũng có thể đoán được Càn Khôn Đại Đế rất có thể là Vô Cực Đại Đế. Nhưng khi tới bên ngoài Vô Cực đế cung, bọn hắn lại chần chờ, bồi hồi bên ngoài Đế cung, không dám lập tức bước vào trong đó. Vô Cực Thiên Đế am hiểu trận đạo, đã từng tru sát rất nhiều cường giả khủng bố, nên chắc chắn sẽ bày ra vô số sát trận trong Đế cung. Bởi vậy nên khi thấy đế cung xuất hiện trước mặt, mọi người không dám đi vào. Bọn họ đang đợi chờ một người dẫn đường giống như lúc bên ngoài Tứ Tượng tuyệt địa. Có người dẫn đầu dẫn đường, có nghĩa có hi vọng, nên bọn họ quyết tâm chờ đợi. Nếu có thể an toàn đi vào, thì dại gì không làm. Đúng lúc này, phương xa lại có hai người cuồn cuộn lao đến, khi thấy Lâm Phong, hai người kia hô to một tiếng.
– Đúng hắn!
Lâm Phong lập tức nhận ra hai người đó, Lục Nghiêu và tên thanh niên đã từng giật dây Lục Nghiêu đối phó với hắn. Vào lúc ấy, hai người này cũng bị cự tượng quăng tứ tung, nhưng lại gặp nhau vào lúc nửa đường, nên kết bạn đến nơi này. Lúc đầu, bọn hắn còn cho rằng tốc độ của bọn hắn đã rất nhanh, nhưng lại không ngờ tốc độ của những cường giả kia và Lâm Phong còn nhanh hơn.
– Ta muốn bước vào Đế cung, ngươi bên ngoài chờ ta.
Nếu không muốn chờ, thì cũng có thể rời đi! Sau khi nghe Lâm Phong nói xong, sắc mặt Tịch Dao trở nên cứng đờ, nói:
– Lâm Phong, huynh điên rồi.
Đây là Đế cung của Càn Khôn Đại Đế đó, được vạn chúng ngưỡng thị. Sao huynh lại muốn đi vào? Đại Đế là tồn tại bực nào, một cái tát của hắn cũng có thể đưa bọn họ đi lên bàn thờ. Nhưng Lâm Phong lại dám tự tiện bước vào Đế cung, trong mắt của Tịch Dao, Lâm Phong đang phát rồ. Nhưng trong lòng nàng cũng có một tia nghi hoặc, vì sao Lâm Phong lại tìm kiếm Vô Cực đế cung, chẳng lẽ bên trong thật sự có ẩn tình gì? Nhưng Tịch Dao có nghĩ như thế nào, Lâm Phong vẫn bước chân vào Đế cung. Hắn nắm giữ một tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế, nên hắn phải vào thử một lần. Nếu như Càn Khôn Đại Đế là Vô Cực Thiên Đế, thì Càn Khôn Đại Đế đã vẫn lạc, chỉ lưu lại Đế cung nên không nguy hiểm lắm!
Chương 1578: Sinh Tử Lộ
Khi nhìn thấy Lâm Phong thật sự đi vào Đế cung, sắc mặt Tịch Dao trở nên ngơ ngát.Nàng không nghĩ hắn sẽ thật sự muốn vào Đế cung. Mà không chỉ có Tịch Dao, những người xung quanh đó cũng cảm thấy ngở ngàng khi Lâm Phong đi vào. Vô Cực Thiên Đế được xưng là người khống chế 3000 đại trận đạo, 18000 tiểu trận đạo, có thể diễn hóa thành vạn vật trận. Nên Đế cung của ông ấy sẽ có vô số sát trận, làm cho tất cả mọi người đều rất cẩn thận. Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng bọn họ lại không cam lòng đứng bên ngoài, bọn họ chỉ đang đợi một cơ hội. Giờ phút này, khi thấy Lâm Phong bước vào, có nhiều người đều động lòng.
– Tên nhóc kia, mau đứng lại!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, khiến cho Lâm Phong lập tức ngừng. Sau đó, hắn thấy một lão già mặc trường bào màu tím đang chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười nói:
– Vô Cực Thiên Đế nổi danh có trận đạo vô địch, một tên Tôn Vũ tầng tám như ngươi mà cũng dám đi vào, quả thật to gan.
Sau khi nghe xong, Lâm Phong nhìn lão già mặc trường bào tím một cái, trên mặt nở một nụ cười, nhưng lại khiến cho người cảm thấy rất giả dối. Bình tĩnh nói.
– Tu vi của vãn bối đã đến bình cảnh, nên nghe nói Đế cung của Vô Cực Thiên Đế có truyền thừa, thì đi tìm.
Nếu như đã đến nơi này, làm sao không vào thử một chút chứ. Lão già mặc trường bào màu tím lập tức mĩm cười, nói.
– Tốt, không nghĩ tới tiểu hữu còn trẻ mà đã này có dũng khí như vậy, ta sẽ theo tiểu hữu, nếu có gặp nguy hiểm, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Nhưng trong mắt Lâm Phong, hành động của hắn ta vô cùng giả dối.
– Đa tạ tiền bối!
Cổ nhân có câu “kính lão đắc thọ”, vãn bối xin nhường tiền bối đi trước.
– Tiểu hữu cứ đi trước đi, ta phía sau thì mới có thể chiếu cố cho tiểu hữu.
Sau khi nghe xong, Lâm Phong khẽ gật đầu, mỉm cười quay người trở lại, tiếp tục đi vào Vô Cực Đế cung. Hắn đương nhiên minh biết lão nhân kia chỉ muốn lấy hắn làm người dò đường, nhưng đối phương là Vũ Hoàng, nên Lâm Phong cũng không tiện phản bác. Khi những người chung quanh nhìn thấy hai người thật đi vào Vô Cực Đế cung, họ lập tức rục rịch.
– Có lẽ hắn biết chút tin tức gì đó, đi!
Khi Lục Nghiêu vừa dứt lời, hắn và đồng bọn lập tức chạy theo sau Lâm Phong. Mà khi những người khác thấy cảnh đó, không ngừng có người chạy theo sau Lâm Phong vào Đế cung. Vào lúc này, Lâm Phong cũng không cố đoán ý nghĩa của người khác nữa, chỉ tập trung bước vào Đế cung. Chuyện bọn họ bước vào Vô Cực đế là chuyện của bọn họ.
– Hô.
. . Ngay khi Lâm Phong giơ chân bước chân vào cánh cửa Đế cung, hắn có cảm giác như vừa mới xuyên một cái trận pháp bảo hộ. Sau đó, hắn thấy bốn cánh cửa uy nghiêm xuất hiện ngay trước mắt, trên mỗi một cánh cửa có khắc một chữ, lần lược là càn, khôn, khảm, ly. Khi lão già áo tím đi vào sau Lâm Phong, thấy bốn cánh cửa, đôi mắt của lão nheo lại, cười nói:
– Tiểu hữu, cánh cửa nào mới là sinh môn?
– Có lẽ bốn cánh cửa đó đều có sinh môn.
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, trong mắt lão già áo tím lập tức lóe lên sự vui vẻ, nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Phong lại làm cho sắc mặt của lão ta cứng lại:
– Mà bốn cánh cửa kia cũng có thể đều là tử môn!
Sau một lúc, lão già áo tím cười nói:
– Nếu Vô Cực Thiên Đế đã lưu lại Đế cung cho hậu bối, chắc sẽ có sinh môn.
Không biết tiểu hữu chuẩn bị đi vào cánh cửa nào?
– Càn!
Khi Lâm Phong vừa nói xong, hắn lập tức bước chân về hướng cửa càn! Khi thấy vẻ tùy ý của Lâm Phong, ánh mắt của lão già áo tím liên tục lóe lên, dường như đang suy nghĩ gì đó, thầm nói.
– Kẻ này có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy, rất có thể hắn đã chiếm được các khối vô cực đồng do Vô Cực Thiên Đế lưu lại, ta nên đi cùng hắn.
Sau đó, lão già áo tím đi theo phía sau Lâm Phong, bước cửa Càn. Mà bọn người Lục Nghiêu nhao nhao đuổi theo, đi vào cửa Càn. Trừ những người còn bên ngoài hoặc hành động quá chậm, hầu như mọi người đều chọn cửa Càn. Sau khi đi qua cửa càn, trước mặt Lâm Phong xuất hiện một cái cầu thang dài vô tận, trên tất cả bậc thềm đều có khắc hai chữ sinh, tử! Mà dưới cầu thang không ngừng có một cỗ khí tức kỳ diệu mà khủng bố thoát a. Khiến cho hắn có cảm giác, chỉ cần bước sai một bước, sẽ đạp vào tử lộ. Khi những người phía sau thấy cây thanh dài vô tận trước mặt, sắc mặt của họ trở nên vô cùng khó coi, thầm nói.
– Sinh tử lộ.
Tất cả bọn họ đều nghe nói qua, sinh tử lộ là một loại sát trận vô cùng đáng sợ, chỉ cần sai một bước, không thể quay về. Sau một lúc, lão già áo tím nhìn chằm chằm Lâm, cười nói.
– Tiểu hữu, cái sinh tử lộ này nên đi như thế nào?
– Tiền bối, vãn bối chưa từng đi qua sinh tử lộ, làm sao có thể biết nên đi như thế nào?
Khi thấy vẻ mặt ngây thơ của Lâm Phong, sắc mắt lão già mặt áo tím liền lộ ra vẻ không hài lòng thản nhiên nói:
– Tiểu hữu nói giỡn à.
Nếu như tiểu hữu đã mang lão phu đến nơi này, làm sao có thể không biết? Lâm Phong có chút không vui, lạnh lùng đáp.
– Tiền bối tự nguyện đến, sao lại nói ta mang tiền bối đến đây.
– Hừ!
Sau khi nghe vậy, lão già áo tím lạnh lùng nhìn Lâm Phong một cái. Sau đó, lão lập tức chậm rãi đi lên phía trước. Khi đi đến sinh tử lộ, từ trong ống tay áo của lão lập tức bắn ra một đạo ánh sáng bay đến một bậc thang. Ngay khi đạo ánh sáng kia chạm vào bậc thang, lập tức có một đạo ánh sáng hủy diệt bao phủ bậc thang đó. Mặc dù luồng ánh sáng kia chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi, nhưng mọi người đều cảm thấy luồng ánh sánh kia có thật hủy diệt bất kỳ người nào ở đây. Khi thấy cảnh đó, sắc mặt của lão già áo tím trở nên rất khó coi, lão chậm rãi quay người, nhìn Lâm Phong, cười nói:
– Tiểu hữu, ngươi vẫn nên tiếp tục dẫn đường đi thì hơn.
Sau khi nghe vậy, Lâm Phong khẽ chau mày một cái. Hắn biết rõ lão giá đó muốn lời dụng hắn để dò đường, nhưng không ngờ lão lại thực sự coi hắn là quả hồng mềm. Nếu như hắn không có được lộ tuyến an toàn do một tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế, hắn chết là cái chắc.
– Tiền bối, trong Đế cung chắc chắn sẽ có rất nhiều trận pháp nguy hiểm.
Nên chúng ta cần phải làm đồng tâm hiệp lực nghiên cứu cách hóa giả trận pháp, chứ không phải lấy người ra dò đường. Lâm Phong bình thản nói với lão già áo tím. Ngay sau đó, một vị cường giả Vũ Hoàng cũng mở miệng nói tiếp.
– Hắn nói rất đúng, lấy người dò đường là tiểu đạo.
Ở phía trước chắc chắn còn có không ít khảo nghiệm đang chờ đợi chúng ta. Nếu bây giờ không hóa giải được, thì làm sao có thể ứng phó với thử thách phía sau. Lão già áo tím lập tức nhìn người kia, hỏi.
– Các hạ cho rằng, chúng ta nên làm như thế nào?
– Theo ta biết, sinh tử lộ có vài cách bố trí khác nhau, thập tử vô sinh chính là tử lộ, cửu tử nhất sinh một đường sống, chín đường chết.
Nên chúng ta phải thử nghiệm một chút. Khi vị cường giả Vũ Hoàng vừa dứt lời, thì hắn lập tức bước chân lên, bắn ra một đạo ánh sáng vào chỗ khắc chữ tử trên bậc thứ nhất. Nhưng không hề có phản ứng gì, đến khi hắn tiếp tục bắn ra một đạo ánh sáng vào vị trí khắc chữ tử của bậc thanh thứ hai, thì luồng ánh sáng hũy diệt lại tái hiện.
– Cửu tử, xem ra rất có thể cửu tử nhất sinh!
Sau khi vị cường giả Vũ Hoàng kia vừa dứt lời, hắn lập tức huy động trường bào, bắn ra tám đạo ánh sáng đến tám bậc thang tiếp theo. Khi những đạo ánh sáng đó chạm vào những tám bậc thang tiếp theo thì đều hiện liên luồng ánh sáng hủy diệt. Khi thấy mọi chuyện, Lâm Phong thầm nói nhỏ một tiếng.
– Khẳng định người này có am hiểu trận đạo, nên mới có thể đoán ra cửu tử nhất sinh.
Cùng lúc đó, lão già áo tím lại quay sang nhìn Lâm Phong, cười nói.
– Tiểu hữu, cửu tử nhất sinh chi lộ đã hiện, xin mời tiểu hữu đi trước.
Sau đó, Lâm Phong liền nhìn lão già áo tím một cái, khẽ gật đầu, nói:
– Tốt, ta đi trước đây.
Vừa dứt lời, Lâm Phong hóa thành một cơ gió, lướt qua từng bậc thang cầu thang, an toàn đi qua bên kia.
– An toàn đi qua.
Khi mọi người thấy cảnh đó, trong đôi mắt họ lộ ra một tia ánh sáng, lập tức nhao nhao bước lên trước, chuẩn bị đi qua sinh tử lộ. Ngay lúc đó, lão già áo tím lại mỉm cười tiến lên, nói:
– Chư vị đừng nóng vội.
Để tránh xúc động tử lộ, nên từng người đi lên. Ta xin đi trước đây. Sau đó, lão đi đúng theo con đường lúc nảy Lâm Phong đi. Ngay khi lão sắp đến nơi, lão thấy trong đôi mắt của Lâm Phong hiện lên một đạo hàn ý lạnh như băng, mà trong bàn tay của hắn cũng xuất hiện một tia kiếm quang. Lão lập tức nhận ra Lâm Phong đang định làm gì, lạnh lùng quát một tiếng:
– Ngươi muốn làm gì?
– Lấy mạng của lão già ngươi!
Sau đó, Lâm Phong liền phóng ra một đạo kiếm quang về phía cầu thanh.
– Ngươi dám!
Lão già kia liền nổi giận gầm lên một tiếng, cùng lúc đó, lão cũng đánh ra một trảo để ngăn chặn đạo kiếm quang của Lâm Phong. Nhưng mà một kiếm kia quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, nó đã chạm đến cầu thang.
– Ông!
Một luồng ánh sáng hủy diệt kinh khủng liền xuất hiện, khiến cho lão già áo tím chỉ kịp kêu thảm một tiếng, oán độc nhìn Lâm Phong. Toàn thân hắn đang bị luồng ánh sáng kia hóa thành hư vô.
– Đừng cho mình thông minh, muốn hại ta mà còn muốn sống ư?Phong Thủy tức là Gió và Nước . Dù bạn có tiền nhiều như nước hay công việc có thuận gió thuận buồn. Tất cả chỉ là phù dù nếu không có Địa. Tại Sao ư đơn giản đó là lòng thăm không đáy …!
Sau khi nghe Lâm Phong lạnh lùng nói vậy, đám người đối diện đều khẽ run một cái. Cái lão Vũ Hoàng này tự cho mình đúng, dùng Lâm Phong dò đường, nhưng lại chết trong tay Lâm Phong, rất oan a. Sau khi thấy thân thể của lão già áo tím bị tiêu diệt, Lâm Phong quay người, trực tiếp đi vào một cánh cửa!
Chương 1579: Vô Cực Thiên Đế Chưa Chết?
Bốn cánh cửa càn, khôn, khảm, ly ở lối vào của Vô Cực Đế cung đều là sinh lộ, nhưng cũng có thể nói là tử lộ.
Tất cả chúng đều có thể dẫn đến nội cung, lộ tuyến chỉ bất đồng mà thôi. Những thứ này, đều tin tức do tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế nói cho Lâm Phong. Nếu không có tin tức trong của thần niệm trong các khối đồng, muốn vào nội cung rất khó. Những trận pháp kia vô cùng lợi hại, chỉ cần người có tu vi yếu hơn Vô Cực Thiên Đế xúc động trận pháp, chết là cái chắc.
Nên những người có tu vi cao, cũng chưa chắc có thể đi vào nội cung của Vô Cực Đế cung. Muốn vượt qua 81 đạo sát trận, không chỉ dựa vào trình độ trận đạo, mà còn phải có vận khí. May mà Vô Cực Thiên Đế cũng không phải người hiếu sát, nên trong Đế cung vẫn có sinh lộ. Nhưng muốn đến nội cung của Đế cung, bắt buộc phải có thông tin trong thần niệm.
Còn trong nội cung có cái gì, Lâm Phong cũng không biết. Nên khi hắn tiến vào Đế cung, cũng không phải là tuyệt đối an toàn, còn có ẩn số mà hắn chưa biết. Khi nghĩ tới đây, Lâm Phong không khỏi có chút hối hận vì đã mang Như Tà cùng đi vào Tứ Tượng tuyệt địa. Ban đầu, hắn tưởng Như Tà sẽ bên cạnh hắn, dù gặp phải Đế cung, hắn có thể mang Nhược Tà đi vào. Nhưng hôm nay, hắn và Như Tà nếu lại bị chia tách, nến Như Tà bước vào Đế cung, thì sẽ rất nguy hiểm.
– Hi vọng Như Tà sư huynh không đi vào bên trong Đế cung.
Đương nhiên, Lâm Phong tin Như Tà không phải kẻ lỗ mãng, hắn tìm Đế cung cũng chỉ lịch lãm rèn luyện. Huynh ấy cũng không có hy vọng xa vời đạt được truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế. Nếu huynh ấy thật sự tìm được Đế cung, hy vọng có thể biết khó mà lui. Nhờ có thần niệm của Vô Cực Thiên Đế, Lâm Phong có thể an toàn vượt qua các thử thách trong đế cung.
Nhưng sau lưng Lâm Phong vẫn có người bám theo, khi bọn họ thấy Lâm Phong an toàn đi qua tất cả sát trận, thì liền đi theo hắn. Ban đầu, họ cũng không nghĩ tới Lâm Phong thật sự có thể vượt qua tất cả sát trận. Nhưng sự thật đã chứng minh, trước mặt Lâm Phong, dường như tất cả sát trận đều trở nên vô dụng. Điều này làm cho những người theo sau Lâm Phong vô cùng vui mừng, từng người đều theo sát hắn, như sợ mất dấu Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong cũng không có để ý tới bọn họ, hắn vẫn chậm rãi đi qua các sát trận, như không hề biết phía sau có người đi theo.
– Tâm cảnh của kẻ này đã đến cảnh giới siêu thoát.
Khi thấy Lâm Phong không quan tâm bọn họ có đi theo hắn hay không, chỉ cần bọn họ không chạm đến đến hắn thì hắn không thèm để ý tới bọn họ, vị Vũ Hoàng am hiểu trận đạo lúc nảy cảm thán một tiếng. Hắn thấy vị Vũ Hoàng áo tím cực kỳ đáng thương, hắn ta tự cho thông minh, bắt Lâm Phong dò đường thay hắn, nên mới chết oan uổng như vậy. Nếu như hắn không làm như vậy, chẳng những không chết, mà còn có thể đi theo Lâm Phong vào nội cung rồi. ….
Diện tích của Đế cung này quả nhiên cực kỳ bao la, dù tốc độ của Lâm Phong cũng không chậm, nhưng vẫn phải mất khoảng nửa ngày, mới đi đến nội cung. Khi Lâm Phong bước vào cánh cửa cuối cùng, trước mặt hắn xuất hiện một phiến thiên địa bình yên. Với bầu trời xanh thẳm mà cao vút, từng thác nước không ngừng chảy, khắc sâu vào trong tâm trí Lâm Phong.
Nhưng tất cả những thứ đó đều không thể sánh với một dãy núi cao lớn, tựa như một bức tường vỹ đại. Khi Lâm Phong ánh nhìn về phía chính giữa cái dãy núi hùng vĩ kia, hắn lập tức nhìn thấy một bóng người đang ngồi xếp bằng. Người đó không hề có hô hấp, cũng không có tiếng tim đập, giống như một bức tượng, nhưng bức tượng đó lại quá mức chân thật, giống như người thật. Nhưng gương mặt của bức tượng đó giống hệt như hư ảnh của Vô Cực Thiên Đế trong năm khối đồng vậy.
Đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy có chút đầu đầu, từ trong mi tâm của hắn lập tức có một đạo quang mang bay ra. Nó chính là một tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế. Sau khi tia thần niệm đó đi ra, nó trực tiếp bay vào mi tâm của Vô Cực Thiên Đế.
– Đây là!
Vào lúc này, trái tim Lâm Phong có chút dồn dập. Hắn không ngờ tia thần niêm kia của Vô Cực Thiên Đế lại tự trở về bức tượng của Vô Cực Thiên Đế. Chẳng lẽ cái bức tượng kia lại là thân thể của Vô Cực Thiên Đế. Sau một lúc, Lâm Phong từ từ bay lên trời, tiếp cận Vô Cực Thiên Đế. Nhưng khi hắn sắp chạm vào Vô Cực Thiên Đế, lại có một cổ lực lượng kinh khủng đánh bay Lâm Phong ra ngoài. Sau khi ổnn định thân hình, Lâm Phong dùng linh nhãn để dò xét Vô Cực Thiên Đế. Hắn chỉ thấy cơ thể của Vô Cực Thiên Đế đang bị một luồng lực lượng bao bọc, khiến hắn không thể nào tới gần.
– Thật chẳng lẽ đây đúng cơ thể của Vô Cực Thiên Đế.
Vào lúc này, trong lòng Lâm Phong đang có vô số luồng suy nghĩ thay nhau xuất hiện. Khi nghĩ tới khả năng Vô Cực Thiên Đế vẫn không chính thức vẫn lạc, trái tim của hắn lại đập liên hồi.
Nhưng nếu Vô Cực Thiên Đế vẫn chưa chết, tại sao lại đưa Đế cung vào trong Tứ Tượng tuyệt địa, chẳng lẽ hắn đang tránh né ai đó? Khi Lâm Phong nhìn Vô Cực Thiên Đế lần nữa, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đó chắc chắn là cơ thể của Vô Cực Thiên Đế, nhục thể này không có bất kỳ sinh cơ nào, nhưng lại trông rất sống động, phảng phất như một bức tượng vậy.
Nếu thần niệm của Vô Cực Thiên Đế không bay vào trong đó, Lâm Phong không dám nghĩ đó là một người sống. Đúng lúc này, những người đi theo sau Lâm Phong cũng đã vào được cái phiến không gian này. Khi họ thấy Vô Cực Thiên Đế, bọn họ cũng lộ ra thần sắc kinh hãi, âm thầm suy đoán người này là ai? Đúng lúc này, vị cường giả Vũ Hoàng am hiểu trận đạo liền đi tới bên người Lâm Phong, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Vô Cực Thiên Đế, nói:
– Quanh người hắn có một cái trận pháp rất khủng bố, lại vô ảnh vô hình.
Nếu như không phải bị ngươi xúc động, nó sẽ không hiện ra. Ngươi nhận ra hắn sao? Lâm Phong biết rõ vị cường giả Vũ Hoàng này có nghiên cứu trận đạo, nên mở miệng đáp lại một tiếng.
– Nếu không có đoán sai, người này chính là Vô Cực Thiên Đế.
– Nếu như người này thật sự là Vô Cực Thiên Đế, thì Vô Cực Thiên Đế rất có khả năng đã bố trí một âm mưa rất lớn.
Sau khi hắn vừa dứt lời, trong hắn lập tức xuất hiện ba miếng khối Vô Cực đồng. Ngay lúc đó, đột nhiên có một cỗ lực hút truyền đến, hút ba khối đồng kia về phía Vô Cực Thiên Đế. Khiến cho vị Vũ Hoàng kia sửng sờ.
– Bên trong các khối Vô Cực đồng có ẩn chứa một tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế.
Nếu như có thể tìm được năm khối đồng, thì có thể ngưng tụ thành một tia thần niệm hoàn chỉnh. Lâm Phong chậm rãi giải thích.
– Ngươi nhìn kìa, trên vách núi hình như có động phủ!
Nhưng vào đúng lúc này, vị cường giả Vũ Hoàng kia đột nhiên lên tiếng, khiến Lâm Phong quay lại nhìn dãy núi trùng điệp phía sau. Bây giờ Lâm Phong mới phát hiện trên dãy núi đó có không ít động phủ, có một số động phủ đã bị phong kín và một ít động phủ lại mở ra.
– Đi!
Khi mọi người thấy cảnh đó, thì chạy đến những động phủ trên dãy núi. Bọn họ đã đi theo sau Lâm Phong, đi qua tám mươi mốt đạo sát trận, mặt dù không có người chết, nhưng lại vô cùng kinh tâm động phách. Nên khi thấy những cái động phủ đó, ai lại không kích động. Vì còn có rất nhiều động phủ, nên Lâm Phong cũng không vội vã bước vào trong đó. Lúc này, hắn đang hỏi vị cường giả Vũ Hoàng kia.
– Tiền bối, người đã có dự́ định gì chưa?
– Ta cũng không biết, tất cả tùy duyên.
Sau khi nghe xong, Lâm Phong khẽ gật đầu một cái, sau đó từ từ đi về hướng của một tòa động phủ. Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có một người bên trong động phủ đi ra. Khi Lâm Phong nhìn thoáng qua người đó, khuôn mặt của hắt lập tức trở nên cứng ngắt, toàn thân run rẫy, hai mắt trợn tròn. Người vừa mới xuất hiện trước mặt Lâm Phong đúng một tên đạo sĩ. Khi tên đạo sĩ kia nhìn thấy Lâm Phong, lập tức nheo mắt lại, cười hì hì nói:
– Tiểu hỗn đản, ngươi còn chưa có chết ah?
Lâm Phong khinh bỉ nhìn lão đạo sĩ thúi một cái, nói.
– Cái lão khốn khiếp nhà ngươi còn sống, ta làm sao có thể chết được.
Chương 1580: Trận Đạo
Cái tên đạo sĩ mới xuất hiện kia là tên khốn Viêm Đế.
Lâm Phong thật không ngờ có thể gặp được hắn ta trong Vô Cực Đế cung. Dù đã xa cách gần hai năm, nhưng cái vẻ hèn mọn, bỉ ổi của lão bất tử kia vẫn không thay đổi. Khiến cho Lâm Phong cảm thấy vô cùng thân thiết.
– Lão bất tử, đã không gặp lâu như vậy, lão đã bước vào trung vị Vũ Hoàng chưa?
Sau khi nghe câu hỏi đểu của Lâm Phong, Viêm Đế lập tức trợn trắng mắt, mắng nhỏ một tiếng:
– Ngươi nghĩ Vũ Hoàng là Huyền Vũ, Thiên Vũ ah?
Dù Cửu Tiêu đại lục mênh mông vô tận, thì số người có thể đăng lâm Vũ Hoàng cũng vạn người không có một. Dù có thể nhập Vũ Hoàng cảnh, cũng tốn rất nhiều thời gian mới có thể làm cho tu vi tiến bộ một chút. Sau khi tiến vào Vũ Hoàng cảnh, mỗi một bước đều có một đạo khảm, mặc dù bổn Đế thần võ vô địch, nhưng cũng không thể bay vọt cảnh giới được. Khi thấy Viêm Đế trợn trắng mắt, Lâm Phong lập tức tủm tỉm cười, hắn cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, nhưng không ngờ Viêm Đế lại nói nhiều như vậy.
Từ khi cái tên khốn khiếp này trọng sinh đến bây giờ, hắn chưa bao giờ gặp phải bình cảnh tu luyện. Nhưng khi bước vào Vũ Hoàng cảnh, đã tiếp cận cảnh giới ngày xưa của hắn, nên tốc độ tu luyện trở nên chậm cũng bình thường. Số người có thể trở thành Vũ Hoàng trong đại thế giới cũng rất hiếm vạn người không có một, nhưng tỉ lệ này đã hơn xa Bát Hoang Cửu U.
Dân số ở Bát Hoang Cửu U cũng gần vài tỷ, nhưng Vũ Hoàng vẫn rất thưa thớt. Dù cho trình độ của đại thế giới cao hơn Bát Hoang Cửu U, nhưng Vũ Hoàng vẫn rất hiếm. Đại thế giới có nhiều Vũ Hoàng như vậy, cũng bởi vì dân số của đại thế giới quá mức khổng lồ, không thể tính hết.
Có một ít người cả đời chỉ có thể ngước nhìn Vũ Hoàng cảnh, nhưng cũng có một ít người lại có thể dùng trăm năm mà đã đăng lâm Hoàng vị, thậm chí ngắn hơn. Đây chính là sự tàn khốc của võ đạo, chỉ có cường giả mới có thể trường tồn, còn kẻ yếu nhất định sẽ bị đào thải. Nếu không muốn bị đào thải, cũng chỉ có cách không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi một kỷ nguyên mới đến, sẽ vô số nhân vật mới quật khởi, cũng vô số nhân vật cũ vẫn lạc.
– Ngươi đã tới nơi này được bao lâu rồi?
Mà trong những động phủ đó có cái gì? Viêm Đế hơi híp nói.
– Ta đến sớm hơn một năm, còn trong động phủ có cái gì?
Thì ngươi hãy tự mình đi cảm thụ đi, đương nhiên là đồ tốt. Khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Vô Cực Thiên Đế, trong đôi mắt hắn liền lộ ra một thần sắc cổ quái, nói:
– Cố gắn tận dụng thời gian để lĩnh ngộ, không nên lãng thời gian phí ở nơi này.
Có lẽ một ngày nào đó, cái lão bất tử kia sẽ giống như bổn Đế lúc trước. Sau khi nghe xong, Lâm Phong nhìn Viêm Đế một cái, khẽ gật đầu. Hắn minh bạch ý của Viêm Đế, Viêm Đế cũng cho rằng Vô Cực Thiên Đế có khả năng chưa chết. Mục đích của hắn khi phong ấn thần niệm vào bên trong các đồng, đặt khắp nơi trên Đại Lục là thu hút những người nắm giữ Vô Cực đồng nghĩ biện pháp tìm được Đế cung, mà một khi tiến vào Đế cung, bọn họ sẽ lấy các khối đồng ra để thử xem còn có tác dụng không? Mà một khi lấy Vô Cực đồng ra, thần niệm sẽ trở về vị trí cũ.
– Đi thôi!
Sau một lúc, Viêm Đế từ biệt Lâm Phong, hắn cũng lười ôn chuyện với Lâm Phong, nếu như Lâm Phong còn sống trở về, cũng miễn cho hắn phải báo thù. Sau khi thấy Viêm Đế đi vào một động phủ khác, Lâm Phong không hề đình trệ, trực tiếp đi vào cái động phủ Viêm Đế vừa mới đi ra.
Ngay khi hắn bước chân vào cái động phủ đó, lập tức có từng tia sáng xuất hiện, phong bế cửa vào của động phủ. Mà trước mặt Lâm Phong cũng đột nhiên xuất hiện từng đạo Thánh văn kỳ diệu. Nhìn thì có vẻ tấm màn sáng khí rất mỏng manh, nhưng khi Lâm Phong vươn tay chạm vào nó, hắn cảm thấy có chút lạnh buốt và cứng rắn. Vào lúc này, cái màn sáng kia dường như đã hóa thành một bức tường không thể phá.
Nhưng Lâm Phong vẫn muốn thủ độ cứng của nó, nên hắn giơ tay đánh màn sáng kia. Lâm Phong cảm thấy như nắm đấm của hắn đã đánh một miếng vạn niên hàn thiết. Khi thấy không thể lây động được màn sáng, Lâm Phong nhíu mày suy nghĩ. Sau một lúc, Lâm Phong lại đánh ra một quyền ẩn chứa một cỗ lực lượng đáng sợ. Khi một quyền kia đi lướt qua, thì không gian của chỗ đó liền bị phá vỡ, hội tụ thành một luồng khí xoáy.
– Đại địa toái liệt!
Theo lý thuyết, một quyền này của Lâm Phong có thể phá hủy cả một ngọn núi một cách đơn giản. Nhưng khi Đại địa toái liệt đánh vào màn sáng, nó vẫn không có chút lung lay nào. Mà còn có một cỗ lực lượng đáng sợ phản chấn trên người Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong phải bay lui về phía sau. Sau khi chạm lưng vào vách dồng phía đốt diện, Lâm Phong cảm thấy phần lưng của hắn vô cùng đau nhức, dường như sắp gẫy.
– Cái lão bất tử Viêm Đế lại không có nhắc nhở ta một tiếng cơ chứ.
Sau khi cơn đau dần bớt, Lâm Phong âm thầm phỉ báng Viên Đế một tiếng. Hắn cũng không có tiếp tục thử nghiệm độ cứng của màn sáng nữa.
Một kích vừa rồi ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của hắn, mà vẫn không làm cho cái màn sáng kia lung lay một chút nào, hắn có thể nhìn ra, lực lượng của hắn không thể phá vỡ được nó, mà ngay cả chính cái lão gia hỏa Viêm Đế kia, cũng không nhất định có thể phá nó. Sau một lúc Lâm Phong đi đến giữa động phủ, lập tức khoanh chân ngồi ở đó.
Ngay lúc đó, những trận văn chung quanh liền bắt đầu chuyển động. Khiến Lâm Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn cố nhắm mắt lại, cảm thụ những trận văn đóa. Nếu như Viêm Đế có thể đi ra ngoài, thì nhất định có phương pháp ra ngoài, mà cái phương pháp đó rất có khả năng liên quan đến những trận văn này.
Khi những trận văn di chuyển đến đỉnh đầu Lâm Phong, cả cái động phủ trở nên cực kỳ sáng chói. Vào lúc này, Lâm Phong có cảm giác như hắn không phải đang trong một cái động phủ hẹp hòi, mà đang tại một phiến không gian cực lớn, bên trong phiến không gian này có vô cùng trận lộ cùng với phù văn đang phiêu động trước mặt của hắn, không ngừng khắc sâu vào trong đầu hắn, nhưng đang truyền thừa vậy.
– Trận!
Sau một lúc, trong mi tâm Lâm Phong có một chữ “trận” khổng lồ xuất hiện. Mặc dù nó chỉ có một chữ, nhưng lại là kết tinh của toàn bộ tri thức Lâm Phong điên cuồng hấp thụ nãy giờ. Nó ẩn chứa vô số phù văn, trận văn giống hệt như những một cái sát trận Vô Cực Thiên Đế bày trong Đế cung, nên những cái động phủ này rất có thể đang ẩn chứa trận đạo truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế.
Trải qua một khoảng thời gian rất lâu, số tri thức về trận đạo đó mới được quán thâu đến trong đầu Lâm Phong. Nhưng hắn lập tức phát hiện, số tri thức hắn lấy được, chỉ là một đạo trong 3000 đại trận đạo mà thôi. Lại tốn thêm một khoảng thời gian để nghiên cứu những tri thức kia, Lâm Phong cảm thấy trình độ trận đạo của hắn đã có tiến bộ rất lớn.
Đã đến mức có thể mượn nhờ ngoại vật bố trí trận pháp giống như Viêm lúc trước. Hắn bây giờ có thể dùng tinh thạch hoặc một ít binh khí, để bố trí trận pháp, dẫn động lực lượng của chúng để phát ra uy lực cường đại. Nhưng trong trận đạo của Vô Cực Thiên Đế, thì đây chỉ là cách bố trí trận pháp yếu nhất.
Mà những người hơi có thành tựu trên trận đạo, có thể không cần ngoại vật, mà lại dùng lực lượng của họ để dẫn động thiên địa lực lượng, dùng tay không khắc Thánh văn, tạo ra trận pháp. Mà uy lực của nó so với loại thứ nhất thì chỉ có mạnh hơn, nhưng muốn bố trí trận pháp lợi hại, phải tốn rất nhiều thời gian, mới có thể bố trí xong.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Còn cường giả trận đạo chân chính, có thể dùng thần niệm điều khiển thiên địa, một ý niệm đã câu thông được lực lượng thiên địa, nắm giữ sức mạnh vô cùng to lớn! Ví dụ như những người am hiển đại địa pháp tắc, câu thông đại địa pháp tắc trong thiên địa. Trực tiếp lấy thần niệm câu thông pháp tắc chi lực, khiến pháp tắc lực lượng của thiên địa hội tụ thánh văn, khắc họa thánh trận.
Nếu như có thể dẫn động lực lượng pháp tắc trong phạm vi lớn, có thể phát huy uy lực u vô cùng đáng sợ. Nhưng muốn đạt tới loại cảnh giới đó, không phải chuyện dễ dàng, chỉ một đống trận vân vô tận kia, cũng đã đủ khiến rất nhiều người nghiên cứu cả đời. Mà những tri thức đó đã lật đổ hoàn toàn nhận thức về trận đạo của Lâm Phong, đối với trận đạo tông sư chân chính, chuyện nhất niệm động thiên địa cũng rất bình thường!