Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 314 [Chương 1566 đến 1570]
❮ sautiếp ❯Chương 1566: Vô Cực Thiên Đế
Sau khi Lâm Phong trở về phòng, hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.Từ khi Vô Cực đồng tới tay, những người khác như thế nào, hắn cũng chẳng muốn để ý. Rút kinh nghiệm bị người ám sát giáo vừa nảy, hắn đã triệu hồi Thần Vũ Vũ Hoàng ngay trước mặt của mọi người. Nên hắn không tin còn có người dám động thủ với hắn.
Dù thật sự có một ít người có lòng dạ khó lường, muốn ra tay với hắn, thì Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo cũng có sẽ giải quyết hết dùm a. Khi bên ngoại dần trở nên yên tĩnh, Lâm Phong đã bất tri bất giác phóng thích Thiên Thư Vũ Hồn ra.
Hắn cũng mang năm khối đồng ném vào ma thổ, sau đó thu Thiên Thư Vũ Hồn vào thể nội. Vũ Hồn, là trữ vật giới chỉ tốt nhất, đặt năm khối đồng trong Vũ Hồn, đố ai biết được. Giờ phút này, thần niệm Lâm Phong đã xuất hiện bên trong Vũ Hồn ma thổ. Khi hắn nhìn năm khối đồng, Vô Cực đế cung xuất hiện. Mà phía dưới đế cung, Đế Cung Đồ cũng đã xuất hiện, một tấm hoàn chỉnh Đế Cung Đồ, không có bất kỳ khuyết điểm nào.
– Thật là một nơi thần kỳ, không biết đây là nơi nào?
Lâm Phong mới chỉ đến đại thế giới, nên hắn cũng không biết địa điểm được đánh dấu trên bản đồ. Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, nơi đó vô cùng thần kỳ, tràn ngập một cỗ cảm giác kỳ diệu. Nơi đó được chia làm bốn khối, nhưng lại như hợp lại làm một. Trừ điểm đó ra, thì trên bản đồ còn đánh dấu một địa điểm, chỗ đó là một nơi trống rổng, không có bất kỳ đánh dấu gì. Sau khi xem xét tỉ mĩ, Lâm Phong lấy thần niệm, sao bản đồ thành vài bản. Mặc dù hắn không biết đây là nơi nào, nhưng chắc chắn Vũ thúc biết, nên hắn chỉ cần yên lặng chờ đợi là được rồi.
– Oanh!
Đúng vào lúc này, hư ảnh của đế cung đột nhiên biến mất, thay vào đó là hình ảnh của một vị lão nhân tầm thất tuần*. (* thất tuần: độ tuổi 70) Một màn đó khiến Lâm Phong có chút cứng đờ. Hắn không ngờ, khi năm khối Vô Cực đồng tụ tập lại, lại huyễn hóa ra một đạo nhân ảnh.
– Ngài là Vô Cực Thiên Đế ư?
Lâm Phong liền thấp giọng hỏi một câu. Trên người lão nhân rõ ràng có khí tức chấn động. Nên lão giả đó có thể là thần niệm của Vô Cực Thiên Đế lưu lại khi còn sống, nó vẫn bảo tồn bên trong những khối đồng, chưa từng tán đi. Mà khi nghe được câu hỏi của Lâm Phong, lão nhân khẽ gật đầu, mở miệng nói:
– Ngươi tên gì?
– Vãn bối tên Lâm Phong!
Lâm Phong khom người hồi đáp. Hắn không ngờ mình có thể nhìn thấy thần niệm của Vô Cực Thiên Đế. Vô Cực Thiên Đế nhàn nhạt hỏi.
– Ta hỏi ngươi, nến đi vào Vô Cực đế cung, ngươi nhất định sẽ gặp cảnh cửu tử nhất sinh.
Vô luận thực lực ngươi mạnh mẽ bao nhiêu, không có vận khí, vẫn sẽ chết. Ngươi có nguyện ý đi đến đó không. Cảnh này liền khiến cho Lâm Phong nhíu mày lại, sau đó hỏi.
– Tiền bối, xác suất tử vong là bao nhiêu?
– Trăm người đi vào, chỉ có một người có thể còn sống đi ra!
Lão giả thản nhiên nói, thanh âm của lão vẫn bình tĩnh như trước, không hề có nửa điểm gợn sóng.
– Nếu như thế, vãn bối tình nguyện buông tha.
Xin tiền bối hãy chọn người khác. Lâm Phong sẽ không đưa chính tính mệnh của mình giao phó cho vận mệnh, nên hắn không muốn đi.
– Chỉ cần ngươi còn sống, ngươi có thể đạt được truyền thừa của ta, ngươi không muốn sao?
Lão giả thất tuần lại nói.
Lâm Phong lại cự tuyệt một lần nữa. Mặc dù không có Vô Cực Thiên Cung, hắn vẫn có cơ hội thành tuyệt thế cường giả. Nên hắn không cần phải mang tính mệnh ra đặt cược.
– Tốt, chúc ngươi may mắn.
Lão giả nhẹ gật đầu, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng, trực tiếp chui vào đầu Lâm. Khi thấy cảnh đó, thần sắc Lâm Phong ngưng lại. Vào lúc này, trong đầu của hắn có một ít ký ức kỳ lạ, khi nhìn những ký ức kia, đôi mắt Lâm Phong liền cứng đờ. Sau đó lập tức nở một nụ cười khổ. Trước khi Thiên Đế chết, hắn đang mang thần niệm phong tồn bên trong rất nhiều khối đồng cũng, sau đó lại phân mỗi khối đồng thành năm khối nhỏ hơn, phân bố ra địa vực mênh mông vô tận. Khi năm khối đồng hợp nhất, có thể huyễn hóa ra Vô Cực Đế Cung Đồ, cũng khiến cho thần niệm Thiên Đế hội tụ, tái hiện thế gian. Trên thế giới rộng lớn, bao la bát ngát này, có rất nhiều nơi đều xuất hiện các khối đồng giống như khu vực của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo. Khi người những nơi khác tập hợp đủ năm khối đồng, cũng sẽ xuất hiện Đế Cung Đồ. Nếu như chỉ có Đế Cung Đồ, đương nhiên chưa thể tìm được Vô Cực đế cung, đạo thần niệm của Vô Cực Thiên Đế mới là chìa khoá của Đế cung. Đây cũng coi như cách Vô Cực Thiên Đế tìm kiếm truyền nhân sau khi chết. Nên có rất nhiều người đều có cơ hội đạt được truyền thừa Vô Cực đế cung. Lâm Phong hắn chỉ là một trong số đó mà thôi. Khi nghĩ đến đây, Lâm Phong đột nhiên sực nhớ đến năm khối đồng, hô to.
– Aaaaa.
.. Khi Lâm Phong nhìn xuống phía phía, đồng tử của hắn liền co rút lại, lập tức nở nụ cười khổ. Giờ phút này, năm khối đồng đó đã yên tĩnh nằm nơi đó, không có bất kỳ chấn động gì, giống như năm khối đồng bình thường.
– Ta nên nói như thế nào đây.
Khi nghĩ đến đó, Lâm Phong lại lắc đầu cười khổ, nếu hắn giao ra những khối đồng này, những người kia sẽ nói hắn đã đánh tráo các khối đồng. Đến khi đó, hắn có nhảy xuống sông, cũng không cách nào giải thích được. Mà hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, bắt đầu chìm vào trong mộng cảnh, tiến hành tu luyện. Nếu như đã chiếm được thần niệm của Vô Cực Thiên Đế, hắn cũng muốn đi Vô Cực đế cung một chuyến. Trước khi bước vào Vô Cực đế cung, hắn phải tranh thủ để cho mình lớn mạnh hơn một chút. ….. Một đêm trong mộng trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, Nghịch Trần Vũ Hoàng của Thanh Đế Sơn đã đến đánh thức Lâm Phong, gọi ra ngoài. Nơi này là địa bàn của Thanh Đế Sơn, nên chuyện Nghịch Trần Vũ Hoàng tới trước cũng bình thường. Mà khi Nghịch Trần Vũ Hoàng đến, làm sao có thể không nhìn Đế Cung Đồ một lần. Cùng lúc này, trong một cái quảng trường trong đại bản doanh của Tề Thiên Bảo đang có rất nhiều bóng người tụ tập. Những người này đều là những người xuất hiện vào đêm qua, bọn họ vẫn nhớ kỹ chuyện bản đồ của Vô Cực đế cung. Khi nghe nói Nghịch Trần Vũ Hoàng đến, bọn hắn lập tức đi đến gặp ghịch Trần Vũ Hoàng, phảng phất như sợ Nghịch Trần Vũ Hoàng ở một mình cùng Lâm Phong. Khi Lâm Phong chậm rãi bước vào trong sân, hắn nhìn thấy Nghịch Trần Vũ Hoàng. So với một năm rưỡi trước, khí chất của hắn có biến hóa cực kỳ bé nhỏ. Đến tu vi cở hắn, một trăm năm đều sẽ không có quá nhiều biến hóa.
– Lâm Phong bái kiến Nghịch Trần Vũ Hoàng tiền bối.
Hắn bình tĩnh nhìn Nghịch Trần Vũ Hoàng, khách khí nói, nhưng chưa từng khom người. Lúc trước, hắn đã từng hi vọng cho huynh đệ bị khống chế một cơ hội. Nhưng Nghịch Trần Vũ Hoàng đã cự tuyệt hắn, nên chẳng khác gì đoạn một tia hi vọng đó. Mà Nghịch Trần Vũ Hoàng còn có ước định với Vũ thúc, nên Lâm Phong chỉ cần có sự tôn trọng tối thiểu đối với Nghịch Trần Vũ Hoàng, không cần quá cung kính. Nghịch Trần Vũ Hoàng đương nhiên cũng chú ý tới chi tiết này, nhưng hắn cũng không có nửa điểm chấn động, chỉ bình tĩnh nhìn ngiời thanh niên trước mắt. Người thanh niên bị hắn cự tuyệt, đã có tu vi của Tôn Vũ tầng tám đỉnh phong. Trong vào một năm, mà có thể từ Tôn Vũ tầng bảy đến Tôn Vũ tầng tám cũng chỉ có thể gọi bình thường, nhưng không biết chiến lực của hắn như thế nào thôi. Mà bọn người Tề Vân Thịnh cũng không muốn đi báo cáo chiến lực của Lâm Phong cho Nghịch Trần Vũ Hoàng và Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng sẽ không cố ý đi hỏi bọn hắn, nên hắn cũng không rõ lắm về chiến lực của Lâm Phong.
– Vô Cực đồng đang trên tay ngươi à?
Nghịch Trần Vũ Hoàng nhàn nhạt hỏi một tiếng.
– Đúng vậy!
Lâm Phong gật đầu.
– Ân, mau lấy ra cho ta xem một chút!
Nghịch Trần Vũ Hoàng bình tĩnh nói. Tuy giọng nói của hắn vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến người ta không cách nào chối từ.
– Vãn bối cho rằng, nên chờ người của Yêu Dạ Đảo, Tần Lĩnh Tiên Cung cùng với Thần Đạo Cung người đều tới, rồi nói sau.
Khi Nghịch Trần Vũ Hoàng nghe được lời của Lâm Phong, thần sắc của hắn có chút chấn động, lông mày nhíu lại, cao giọng nói:
– Ngươi nói cái gì?
– Vãn bối cho rằng, chờ người của Yêu Dạ Đảo, Tần Lĩnh Tiên Cung cùng với Thần Đạo Cung tề tụ, rồi lại nhìn.
Lâm Phong lại lặp lại một tiếng. Vào lúc này, cả cái quảng trường liền trở nên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, ngạc nhiên nhìn Lâm Phong. Tên gia hỏa này thật to gan, ngay cả Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng dám cải lại.
Chương 1567: Tứ Tượng Vực
Vào lúc này, cả quảng trường đều đang bị một cỗ khí thế đè nép, Nghịch Trần Vũ Hoàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Mặc dù không có phóng thích khí tức của mình, nhưng vẫn khiến Lâm Phong cảm nhận được một cỗ áp lực to lớn. Nhưng thần sắc của Lâm Phong vẫn rất bình tĩnh, không nói lời nào.
– Ngươi cho rằng ta không có tư cách nhìn Đế Cung Đồ?
Nghịch Trần Vũ Hoàng bình tĩnh nói. Nhưng Lâm Phong vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
– Lâm Phong thật không có ý này.
Đến hôm nay, Đế Cung Đồ đã xảy ra một ít biến hóa nhỏ, nên vẫn chờ người của Yêu Dạ Đảo cùng hai đại thế lực khác đến vẫn hơn. Khi nghe vậy, Nghịch Trần Vũ Hoàng liền trầm mặc một lát. Sau đó lập tức nhìn Lâm Phong, nở một nụ cười, nói:
– Rất tốt, ta sẽ chờ một chút.
Đệ tử của Thần Vũ Vũ Hoàng rất có cá tính.
– Đa tạ tiền bối thành toàn.
Sau khi Lâm Phong cám ơn Nghịch Trần Vũ Hoàng, hắn lập tức an tĩnh chờ. Mà những người khác cũng rất muốn biết, Đế Cung Đồ đã có biến hóa gì?
– Lâm Phong, ngươi đã nói, đợi đến lúc Thần Vũ Vũ Hoàng đến rồi.
Thì ngươi sẽ để cho Thần Vũ Vũ Hoàng nói cho chúng ta biết, vị trí của Đế Cung Đồ, ngươi sẽ không quên chứ?
– Yên tâm đi, chuyện ta đáp ứng, tất nhiên sẽ làm được.
Lâm Phong đáp lại một tiếng. Mà khi nghe được thanh âm thản nhiên của Lâm Phong, mọi người cũng hơi yên lòng một chút, kiên nhẫn chờ đợi. Sau hai canh giờ, phương xa có một tiếng cuồn cuộn truyền đến, lại có một vị cường giả đến rồi. Người này khoác trên người một bộ trường bào giống Tần Chính, nhưng màu sắc lại hơi khác. Người đó rõ ràng là cường giả của Tần Lĩnh Tiên Cung. Mà khi thấy người đó, Tần Chính liền cung kính hô một tiếng.
– Sư tôn.
Ánh mắt của cường giả Tần Lĩnh Tiên Cung liền nhìn về phía Tần Chính, hỏi:
– Đế Cung Đồ ở đâu?
Nghe vậy, Tần Chính liền nhìn về phía Lâm Phong, mà Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng đứng dậy, cười nói:
– Đế Cung Đồ đang trên người hắn, người này tên Lâm Phong, đệ tử của Thần Vũ.
Hắn nói, cần phải có đủ các vị cường giả của bốn đại thế lực đều đến, mới có thể lấy ra Đế Cung Đồ. Người kia đưa ánh mắt về phía Lâm Phong, hỏi.
– Có đúng như thế không?
Lâm Phong lập tức cung kính nói với cường giả của Tần Lĩnh Tiên Cung.
– Vãn bối chắc chắn sẽ cho tiền bối một câu trả lời thuyết phục.
Người kia cũng lập tức gật đầu, nói.
– Vậy thì tốt, ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi!
Sau một lúc, thì cường giả của Thần Đạo Cung và Thần Vũ Vũ Hoàng cũng cùng nhau bay tới bay tới.
– Lâm Phong!
Khi Thần Vũ Vũ Hoàng thấy Lâm Phong, liền hô một tiếng. Mà Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng nhìn Thần Vũ Vũ Hoàng một cái, nói.
– Thần Vũ huynh, ngươi cuối cùng đã tới.
Huynh đã dạy ra một tên đệ tử rất giỏi đó. Khi Thần Vũ Vũ Hoàng nghe vậy, trong mắt hắn liền hiện ra một đạo phong mang, nói:
– Ta chỉ mang Lâm Phong đến Yêu Dạ Đảo mà thôi.
Lâm Phong thực sự không phải đệ tử của Thần Vũ ta, mà ta cũng không dạy hắn được. Thần Vũ Vũ Hoàng cũng không phải nói ngoa, hắn chỉ có thể cho Lâm Phong một ít trợ giúp. Lâm Phong là thập tuyệt thiên tài, hắn muốn dạy cũng không được, dù sao thì mỗi người đều am hiểu lĩnh vực khác nhau. Nghịch Trần Vũ Hoàng đạm mạc nói:
– Vậy sao!
Chúng ta đã từ biệt gần hai năm, Thần Vũ huynh còn nhớ rõ ước hẹn của chúng ta không?
– Ngạo Phong, ngươi mau ra đây!
Khi Nghịch Trần Vũ Hoàng vừa dứt lời, Vấn Ngạo Phong khẽ gật đầu, lập tức đi ra.Thần Vũ Vũ Hoàng cũng nhìn Vấn Ngạo Phong một cái, hắn biết rõ Nghịch Trần có ý gì? Tu vi của Vấn Ngạo Phong hôm nay đã là Vũ Hoàng cảnh. Nghịch Trần Vũ Hoàng thản nhiên nói.
– Đệ tử của ta đã là Vũ Hoàng, nên trận chiến này đã không còn ý nghĩ nữa rồi.
Câu nói ngày xưa của Thần Vũ vẫn canh cánh ở trong lòng hắn.
– Nghịch Trần, ta không nghĩ tới ánh mắt của ngươi lại thiển cận như vậy!
Thần Vũ đạm mạc nhìn lướt qua Nghịch Trần, nói:
– Một năm rưỡi trước, Vấn Ngạo Phong là Tôn Vũ đỉnh phong, ta không biết hắn đã lĩnh ngộ được đại thế hay chưa?
Nhưng ít ra cũng lĩnh ngoộ được bảy tám phần, mà áo nghĩa của hắn cũng đã đến cực hạn, khoảng cách với Vũ Hoàng chỉ một bước ngắn. Mà khi ta dẫn Lâm Phong đi, hắn mới chỉ có tu vi Tôn Vũ tầng bảy, ngay cả áo nghĩa tầng chín cũng không có. Nên chuyện Vấn Ngạo Phong trở thành Vũ Hoàng sớm hơn hắn, có gì đáng khoe khoang. Mà ngươi không chỉ mang một mình Vấn Ngạo Phong đến Thanh Đế Sơn, người khác hay đứng ra cho ta xem một chút nào. Mọi người thấy Nghịch Trần cùng Thần Vũ đối chọi gay gắt, không khỏi có chút buồn bực. Bọn họ đến đây vì Vô Cực Đế Cung Đồ, chứ không phải nhìn hai người này cãi nhau.
– Mấy người các ngươi, hay mau đứng ra đây cho Thần Vũ tiền bối nhìn một cái nào.
Khi Nghịch Trần Vũ Hoàng vừa dứt lời, lập tức có bốn năm người đi ra từ trong đám người đang đứng quan sát. Bọn họ đều là những người đã từng chiến đấu với Lâm Phong.
– Cảnh giới của bọn chúng cao hơn Lâm Phong không ít.
Nhưng nếu như Nghịch Trần ngươi thích so sánh, thì ngươi hay tùy ý chọn lựa ba người. Ta sẽ cho Lâm Phong đánh ba người họ cùng một lúc, nếu Lâm Phong chết trận, ta cũng sẽ không nói gì? Giọng nói hùng hồn của Thần Vũ Vũ Hoàng khiến cho mọi người đều bất ngờ. Mọi người đều thấy Thần Vũ rất điên cuồng và vô cùng tò mò, tại sao hắn lại hắn tự tin như vậy? Dù sao thì người được Nghịch Trần Vũ Hoàng bồi dưỡng, đều không phải là hạng người yếu ớt. Cùng lúc đó, vì cường giả của Tần Lĩnh Tiên Cung đang khoanh tay trước ngực, hăng hái nhìn một màn ở trước mắt. Nhưng vị Vũ Hoàng cường giả của Thần Đạo Cung lại đột nhiên nói.
– Hai vị không cần so tài nữa, ta còn đang chờ nhìn thấy Đế Cung Đồ đây này!
– Chuyện này vẫn chưa xong đâu, ta sẽ chống mắt lên nhìn, bao lâu Lâm Phong mới thành Vũ Hoàng.
Nghịch Trần Vũ Hoàng lạnh lùng nói, hắn không đánh bạc trên người đám Tề Vũ Thần bọn, chỉ có Vấn Ngạo Phong mới là đệ tử chân chính của hắn.
– Bây giờ, tất cả mọi người đều tới rồi, ngươi nên đưa Đế Cung Đồ ra đi.
Nghịch Trần Vũ Hoàng liền nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói.
– Mấy khối đồng đó đã không dùng được nữa rồi!
Khi Lâm Phong vừa dứt, bầu không khí liền trở nên yên tĩnh. Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy cổ an tĩnh không bình thường.
– Nhưng trước khi Vô Cực đồng mất đi tác dụng, vẫn bối đã kịp sao chép lại Đế Cung Đồ.
Chỉ cần mấy vị Vũ Hoàng tiền bối nhìn qua, sẽ minh bạch những chuyện đã xảy ra. Khi Lâm Phong lên tiếng lần nữa, trong mi tâm của hắn lập tức có bốn đạo thần niệm bay về hướng bốn vị Vũ Hoàng. Trong thần niệm của Lâm Phong có Đế Cung Đồ hoàn chỉnh, nhưng Lâm Phong cũng sẽ không để cho bọn hắn thấy đạo thần niệm của Vô Cực Thiên Đế. Lâm Phong biết rất rõ, nếu như hắn không mang Đế Cung Đồ hoàn chỉnh giao ra, những người này sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Huống hồ, bọn hắn có chiếm được vị trí cụ thể, cũng không có cách nào tiến vào Vô Cực đế cung! Khi bốn vị Vũ Hoàng cường giả thấy những gì được lưu trong thần niệm, trong đôi mắt của bọn họ hiện lên một đạo phong mang. Mà khi đám người chung quanh nhìn thấy một màn này, họ vô cùng tức giận. Lâm Phong không hề cho họ thấy gì. Sau một lúc, vị cường giả của Tần Lĩnh Tiên Cung thản nhiên nói một tiếng.
– Tốt.
Nhưng Nghịch Trần lại lạnh lùng nhìn Lâm Phong một cái. Hắn cũng không ngờ Lâm Phong đã sớm đã có được khối đồng thứ năm, nhưng lại không đưa ra, mà lại lừa bốn khối Vô Cực đồng khác tới tay. Đương nhiên, Nghịch Trần Vũ Hoàng sẽ không nói ra những lời này.
– Lâm Phong, ngươi sẽ không quên lời hứa của mình chứ?
Đúng lúc này, trong đám người có người nóng nảy, hô to. Lâm Phong nói với Thần Vũ Vũ Hoàng.
– Yên tâm đi.
Vũ thúc, ta cũng không biết nơi đó là nơi nào, thúc có thể nói cho chư vị ở đây không? Thần Vũ nhẹ gật đầu, ánh mắt quét về phía mọi người:
– Nơi được ghi trên Đế Cung Đồ, Tứ Tượng Vực!
– Tứ Tượng Vực!
Khi nghe mọi người nghe vậy, có người lên tiếng.
– Tại sao lại là nơi đó.
Trước kia, Vô Cực đế cung cũng ở tại Tứ Tượng Vực. Từ khi Vô Cực Thiên Đế vẫn lạc, đám người muốn tìm Vô Cực đế cung đã lật ba thước đất của Tứ Tượng Vực lên. Nhưng họ vẫn không tìm được gì.
– Nếu không tin ta, ngươi có thể hỏi bọn hắn!
Khi nghe Thần Vũ Vũ Hoàng nói, mọi người đều nhìn về phía ba vị Vũ Hoàng còn lại, bọn hắn đều nhẹ gật đầu.
– Đích thật là ở Tứ Tượng Vực.
Chúng ta sớm đã nhận ra bản đồ vẽ nơi đó, nhưng Tứ Tượng Vực quá mênh mông vô tận, nên mục tiêu tìm kiếm cũng quá lớn. Lão già râu bạc của Dược Vương Tiên Cung nhàn nhạt nói một tiếng. Hắn lại hướng mũi dùi chỉ về phía Lâm Phong. Tứ Tượng Vực lớn như vậy, ai mà biết Đế cung ở đâu, có lẽ Lâm Phong đã cất giấu thứ gì đó?
– Điều ta đáp ứng chư vị, thì ta đã làm được.
Nếu các ngươi muốn các khối đồng đó, thì hãy cầm lấy đi. Sau khi dứt lời, Lâm Phong liền ném bốn khối đồng vô dụng đó ra. Sau đó lập tức nói với Thần Vũ Vũ Hoàng:
– Vũ thúc, chúng ta đi thôi!
– Tốt!
Thần Vũ Vũ Hoàng cũng nhẹ gật đầu, lập tức mang theo Lâm Phong rời đi. Trước khi Thần Vũ Vũ Hoàng đến, Lâm Phong không thể rời đi. Nhưng một khi Lâm Phong đã giao bản đồ cho bốn đại thế lực, cũng không cầnngăn cản hắn. Mặc dù có người cảm thấy rất không thoải mái, cũng chỉ có thể nhìn Thần Vũ Vũ Hoàng mang Lâm Phong ly khai!
Chương 1568: Tái Chiến Viên Hoàng
Khi tin tức vị trí của Vô Cực đế cung ở Tứ Tượng Vực truyền ra, rất nhiều người đều biết được.Nhưng cũng có vô số nghi hoặc, họ không tin Vô Cực đế cung lại ở Tứ Tượng Vực. Nói ra thì có chút buồn cười. Ngày xưa, trước khi Vô Cực Thiên Đế vẫn lạc, Vô Cực đế cung là cổ thế lực kinh khủng nhất Tứ Tượng Vực.
Nhưng sau khi Vô Cực Thiên Đế chết, đám đệ tử và kẻ thù của Vô Cực Thiên Đế đã đào sâu ba thước ở Tứ Tượng Vực, nhưng lại không tìm thấy Vô Cực đế cung. Mà hôm nay, vị trí Vô Cực miếng đồng chỉ lại chính là vị trí lúc trước của Vô Cực đế cung. Trên đường trở về Yêu Dạ Đảo, Thần Vũ Vũ Hoàng cũng đã giải thích cho Lâm Phong tất cả mọi chuyện.
Mà Thần Vũ Vũ Hoàng còn nói cho Lâm Phong một tin tức khác, vị trí được mô tả, là vị trí cũ của Vô Cực đế cung. Tại Tứ Tượng Vực, Vô Cực đế cung tọa lạc bên ngoài một Tiên Sơn, mà gần đó lại có một cái tuyệt địa, có thể làm cho người ta cửu tử nhất sinh.
Mà vị trí của Vô Cực đế cung được đánh dấu ở trên bản đồ là cái tuyệt địa kia. Sau khi nghe xong, Lâm Phong cũng không biết nói gì hơn. Hắn cũng không ngờ Vô Cực đế cung lại ở bên trong một tuyệt địa? Mà cũng chỉ có giải thích như vậy, mới có thể lý giả tại sao những cường giả kia không tìm ra Vô Cực đế cung. Nhưng dù vậy, Lâm Phong vẫn quyết định đi đến Tứ Tượng Vực một chuyến.
Ít nhất cũng phải nhìn một cái, nếu thật sự cửu tử nhất sinh, hắn sẽ buông tha. Nhưng Lâm Phong cũng không vội đi Tứ Tượng Vực, hắn phải tranh thủ đề thăng một ít thực lực ở Yêu Dạ Đảo đã. ….. Vào lúc này, bên trong Yêu Dạ Đảo đang có một vị nữ tử xinh đẹp đang phối chế dược tề. Khi nhìn thấy cảnh đó, Lâm Phong lại nhớ tới Tiêu lão. Ngày xưa, khi Tiêu lão phối chế dược tề, cũng rất cẩn thận tỉ mỉ và cực kỳ chuyên chú như vậy. Đối với một đại dược sư, thuốc là sinh mạng thứ hai của bọn hắn. Tuy Doãn nhi không phải dược sư, nhưng nàng cũng đam mê phối chết dược tề.
– Lâm Phong!
Khi Mục Doãn thấy Lâm Phong đi tới, trong đôi mắt của nàng lộ ra một tia vui vẻ. Ở trong một ngôi nhà cỏ bên cạnh, còn có một vị lão giả đang ngồi, vị lão giả này khiến cho người ta có vẻ rất tự nhiên, phảng phất như sinh ra đã như thế. Mà khi thấy lão nhân đó, Lâm Phong liền cung kính hô một tiếng.
– Hỏa Tình tiền bối!
– Ân.
Lão yêu hầu gật đầu. Từ trước đến nay, lão ưa thích trầm mặc, nên mới không nói gì.
– Doãn nhi, đoạn thời gian này, ta chuẩn bị bế quan một khoảng thời gian.
Sau đó lại ly khai Yêu Dạ Đảo, nên ta sẽ không thể tới thăm ngươi được. Mục đích của Lâm Phong đến thăm Doãn nhi là để tạm biệt nàng, miễn khi Doãn nhi đi tìm hắn, lại đến lúc hắn đang tu luyện.
– Ân, huynh ở bên ngoài nhớ cẩn thận một chút.
Doãn nhi gật đầu cười, nhu hòa nhìn Lâm Phong.
– Tuy Yêu Dạ Đảo là yêu đảo, nhưng so với thế giới nhân loại, lại thêm vài phần thuần phác!
Khi Lâm Phong thấy Doãn nhi tươi cười, thấp giọng nói. Tuy trên đảo thường xuyên có một ít yêu thú cường đại đánh nhau, nhưng những yêu thú kia đều phi thường thống khoái, chỉ cần cảm thấy khó chịu, sẽ đại chiến một trận. Nên cũng vô cùng thú vị, khiến cho bầu không khí trở nên náo nhiệt không ít, và Lâm Phong cũng cảm thấy lũ yêu thú đối với hắn đều rất tốt, mặc dù thường xuyên hành hạ hắn, nhưng cũng vì tăng lên thực lực của hắn.
– Thì ra huynh cũng cho rằng như vậy.
Nơi đây rất thích hợp với muội! Tuy Yêu Dạ Đảo rất tốt, nhưng nơi đây chỉ có thể khiến cho thực lực của hắn tăng lên trong nhất thời, không có khả năng tăng lên mãi mãi.
Nếu muốn lớn mạnh, hắn vẫn phải đi ra bên ngoài tôi luyện. Không có người có thể một mực bế quan, mà trở thành tuyệt thế cường giả, dù thiên phú của hắn vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ gặp bình cảnh. Sau khi nói chuyện phiếm gần hai canh giờ, Lâm Phong đứng dậy ly khai, bắt đầu bế quan khổ tu. Hắn không định tăng cảnh giới, mà chỉ cầu sức chiến đấu và sự lĩnh ngộ áo nghĩa tăng lên. Vào lúc này, hắn có gia tăng thêm vài cảnh giới nữa, cũng không có bao nhiêu tác dụng, trừ phi thành Vũ Hoàng, sức chiến đấu của hắn mới tăng thêm một đoạn dài. ….. Một tháng sau, bên trên biển đang có từng tiếng rống kinh thiên động địa vang lên.
– Rống!
Vào lúc này, Đại địa ma viên đang nổi giận gầm lên một tiếng, trên người tràn ngập ma ý, nhanh chóng chạy đi. Mỗi bước chân của nó đều khiến cho mặt đất vở tan, núi sông rung chuyển.
– Ầm ầm!
Một đạo ma chưởng mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa được Lâm Phong đánh ra. Một chưởng kia giống như từng viên thiên thạch, khiến cho phạm vi trăm mét bị hủy diệt. Cùng lúc đó Đại địa ma viên cũng gào thét một tiếng.
– Trốn chỗ nào!
Cánh tay của hắn được đại địa pháp tắc gia trì, biến thành một cái cự chưởng khổng lồ. Thân là cường giả Vũ Hoàng, nên hắn có thể dung nhập pháp tắc lực lượng của mình vào trong hư không. Cộng thêm đại thế, hắn có thể dễ dàng điều động pháp tắc của phiến hư không này, khiến chúng hóa thành lực lượng công kích.
– Đại địa Băng Liệt!
Mặc dù một chưởng kia của Đại Địa ma viên có gia trì phong pháp tặc, nhưng Lâm Phong đã mau mắn trốn thoát, bay ra khỏi phạm vi công kích.
– Ầm ầm!
Khi chưởng kia đánh xuống, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu vô cùng lớn. Nhưng đại địa ma viên vẫn cuồn cuộn lao tới, những nơi nó đi qua, mặt đất đều xuất hiện vô số hố to. Mỗi chưởng của nó ẩn chứa vô số ma khí, lại thêm lực lượng vô cùng bá đạo, nó không tin Lâm Phong lại có thể chịu được.
– Xùy~~!
Ngay lúc đó, một đạo kiếm quang có tốc đọ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi đã phá tan những chưởng kia. Mà Lâm Phong cũng lập tức thi triển phong áo nghĩa, tránh khỏi tầm công kích của Đại địa ma viên.
– Oanh!
Sau một lúc truy đuổi Lâm Phong, Đại địa ma viên cũng đã ngừng lại, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Phong, nộ hống một tiếng.
– Lâm Phong, ngươi là tên khốn kiếp!
Vào lúc này, Đại địa ma viên cảm thấy rất phiền muộn, dù hắn có lực công kích vô cùng đáng sợ, nhưng hắn lại không đánh trúng Lâm Phong. Tốc độ của Lâm Phong quá nhanh, mà đại thế lại không có hiệu quả với đối Lâm Phong. Hắn am hiểu cận thân, nên khi phát động viễn trình công kích, lực công kích không đủ mạnh, bị Lâm Phong phá vỡ mất. Mà tên Lâm Phong lại khi dễ tốc độ của hắn, nên đại địa ma viên sao có thể không giận cho được! Dù Vũ Hoàng có tốc độ chậm, cũng nhanh hơn cường giả Tôn chủ rất nhiều. Nhưng bởi vì đại địa ma viên lại là Yêu Hoàng am hiểu lực lượng, không am hiểu tốc độ, lại gặp cái tên Lâm Phong có tốc độ biến thái. Cho nên đại địa ma viên thân là Yêu Hoàng lại có tốc độ không bằng Lâm Phong.
– Rốt cuộc ta cũng không sợ bị người ngược đãi nữa rồi!
Lâm Phong cười nói. Lúc trước, hắn đã bị đại địa ma viên hành hạ không ít lần trên hòn đảo này. Nếu như lúc vừa mới bắt đầu, Đại địa ma viên đã dùng một quyền phá không, trực tiếp trấn áp hắn, đánh cho hắn không đứng dậy được. Nhưng bây giờ, hắn đã có thể tự bảo vệ mình. Khi thấy vẻ đắt ý của Lâm Phong, Đại địa ma viên nói.
– Không chơi!
– Này, ông bạn già, ngươi cũng nên cho ta thử một lần chứ!
Vừa dứt lời, Lâm Phong xông về phía Đại địa ma viên với tốc độ vô cùng kinh khủng, nhanh đến chỉ còn lại tàn ảnh.
– Bạo!
Khi nắm đấm Lâm Phong đánh vào trên lồng ngực nở nang của đại địa ma viên, một cỗ ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi bốn phương tám hướng. Lực lượng khủng bố ẩn chứa trong nắm đấm đó khiến cho đại địa ma viên ngẩn người, lập tức ngẩng đầu, nhìn thân hình bé nhỏ của Lâm Phong.
– Ầm ầm!
Vào lúc đó, thân thể Đại địa ma viên chấn động một cái, cứng rắn đánh bay Lâm Phong. Nhưng hắn cũng lùi lại vài bước, duỗi bàn tay to lớn che ngực. Sau một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong mắt của đại địa ma viên có chút khó có thể tin. Lập tức mở miệng nói lớn.
– Tiểu nhị, ngươi có thể ra ngoài chơi được rồi.
– Ta cũng đang có ý đó, ông bạn già, lần sau gặp lại nha!
Vừa dứt lời, thân hình Lâm Phong lóe lên, phất tay tay tạm biệt với đại địa ma viên, sau đó liền biến mất. Khi nhìn thấy Lâm Phong ly khai, đại địa ma viên liên nhếch miệng cười, thầm nói.
– Gia hỏa này, ngày càng biến thái a!
Chương 1569: Gặp Lại Ở Tứ Tượng Vực
Bên dưới bầu trời xanh thẳm có mặt đất mênh mông bao la bát ngát, vĩnh viễn không có phần cuối.Vào lúc này, trên trời đang có từng đám mây trắng phiêu động, nhưng hình như chúng không phải mây. Mà do có rất nhiều người đứng trong mây, trên đó có đầy những con yêu thú kinh khủng đang ngự không phi hành. Chỉ một cái vỗ cánh của chúng, cả thiên địa đều phải biến sắc, cuồng phong cuồn cuộn.
Lúc này, bên trong những đám mây đang có một thanh lợi kiếm đang được cuồng phong bao bọc, phá không bay đi. Trong tiếng kiếm rít cuồn cuộn không nghỉ, dườnh như có hòa lẫn âm thanh của gió và sấm sét, trên thanh kiếm đang có một thanh niên mặc một bộ quần áo màu trắng đứng chắp tay.
Vô cùng phong khinh vân đạm, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy của hắn, phảng phất như có thể nhìn thấu thế gian. Người thanh niên đó là Lâm Phong. Vào lúc này, ánh mắt của hắn đang nhìn về phía những bóng người đang bay ở phương xa. Đến bây giờ, Lâm Phong mới cảm thấy cái đại thế giới này quả thật có rất nhiều cường giả, trong tiểu thế giới, không thể nào nhìn thấy được cảnh tượng này.
Tất cả mọi người đều có khí tức vô cùng cường thịnh, thậm chí còn có thể thấy một vị Vũ Hoàng cường giả có thực lực thâm bất khả trắc bay ngang qua. Đây mới thực sự là đại thế giới. Khi nhìn những cường giả đó, Lâm Phong càn thêm quyết tâm trở nên mạnh mẽ. Khoảng cách giữa Yêu Dạ Đảo và Tứ Tượng Vực phi thường xa xôi, nên hắn đã sử dụng Thiên Cơ Kiếm thay cho cự kiếm.
Mà Yêu Dạ Đảo cũng đã điều động cường giả đi đến Tứ Tượng Vực từ lâu, nhưng Lâm Phong lại không muốn đồng hành cùng bọn hắn. Nên phải bay hơn một tháng, hắn mới bước chân vào Tứ Tượng Vực. Diện tích của Tứ Tượng Vực vô cùng mênh mông, hơn xa Bát Hoang cảnh và Cửu U trong tiểu thế giới. Nên Lâm Phong cũng tốn khá nhiều thời gian để tìm đến địa điểm của của Vô Cực đế cung.
Mà không chỉ có Lâm Phong, từ trước đây rất lâu, đã không ngừng có người đi tới Tứ Tượng Vực. Đúng như lời của Vô Cực Thiên Đế, hắn rãi rất nhiều khối đồng ra khắp thế giới. Nên Lâm Phong biết các địa vực khác cũng có người đạt được các khối đồng, biết được tin tức của Vô Cực đế cung. Mặc dù không có tập hợp đủ năm khối đồng, nhưng chỉ cần ba bốn khối, thì đã có thể đoán được, Vô Cực đế cung ở tại Tứ Tượng Vực.
Nên cả Tứ Tượng Vực đã trở nên rất náo nhiệt, thậm chí còn có cường giả trực tiếp dựng động phủ ở đây. Theo tin đồn, Vô Cực Thiên Đế đã từng là cường giả chấn động cổ kim. Hắn sáng tạo rư Vô Cực trận đạo, nắm giữ năng lực thông thiên triệt địa quỷ thần khó lường. Mà trong đám đệ tử của Vô Cực Thiên Đế cũng có không ít người đã trở thành đại nhân vật vô cùng hiển hách.
Thậm chí còn xuất hiện rất nhiều vị cường giả cấp Đại Đế, uy chấn một phương. Nên khi tin tức truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế ở Tứ Tượng Vực, rất nhiều người đều đổ xô đi tìm. Đương nhiên, trong Tứ Tượng Vực cũng có vô số thế lực cường hoành, cũng muốn đoạt truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế. Nếu không phải Lâm Phong đã chiếm được một tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế, hắn đã không tới nơi đây.
Cường giả ở Tứ Tượng Vực nhiều như mây đang tìm kiếm Đế cung, thậm chí còn có rất nhiều cường giả Đại Đế cũng đang tìm kiếm nó. Nên muốn có được truyền thừa trong Vô Cực đế cung quá khó khăn, nhưng Lâm Phong cũng muốn thử xem. Nếu không thử một lần, hắn sẽ rất khó chịu.
– Một thanh kiếm thật tốt!
Đúnh lúc này, phương xa hư đang có có bốn người đạp không bay tới, trong đó có một vị nữ tử vô cùng xinh đang nhìn về hướng Lâm Phong. Khi nàng thấy Lâm Phong đang đạp Thiên Cơ Kiếm, lập tức nhịn không được, nói nhỏ một tiếng. Sau lưng bốn người đó đều lưng đeo một thanh kiếm, nên rất có thể là kiếm tu. Mà khi thiếu nữ dứt lời, một thanh niên bên cạnh nàng nhìn qua Lâm Phong, nói:
– Kiếm chỉ có thể dùng để sát phạt, nên thanh kiếm đó không xứng là kiếm.
Mà chủ nhân của thanh kiếm đó cũng không xứng là kiếm tu!
– Đây chẳng qua là cái nhìn của ngươi mà thôi.
Đại đạo có ngàn vạn đạo, kiếm đạo cũng có ngàn vạn tiểu đạo, mỗi người đều đi những con đường khác nhau. Nên sao có thể vì kiếm đạo của người ta không giống với mình, có thể phủ nhận người ta! Khi thiếu nữ vừa dứt lời, nàng lập tức nhìn một nam tử mặc áo đen đang nhắm mắt ngồi bên cạnh. Vì sau lưng tên nam tử áo đen cũng có đeo một thanh kiếm, nên có thể kết luận, hắn và những người đó đến từ cùng một thế lực. Nhưng từ nảy đến giờ, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất như mọi chuyện ở ngoại giới đều không liên quan tới hắn.
– Sư muội nói cũng có lý, nhưng ta vẫn cho rằng, người kia không phải kiếm tu.
Kiếm của hắn chỉ có hoa, không có quả. Chỉ có kiếm có thể giết người, mới là hảo kiếm. Người thanh niên vừa nảy lại mở miệng lần nữa, nhưng khi thấy nữ tử xinh đẹp không nhìn hắn, hắn không khỏi có chút không hài lòng. Hắn lập tức nhìn nam tử mặc áo đen một cái, thầm nói.
– Từ khi cái tên gia hỏa này bước vào Kiếm Sơn, sư muội đã đặc biệt chú ý đối với hắn.
Khi nghe tên nam tử kia nói, thiếu tử đó lập tức nhíu mày, nói lại.
– Huynh làm sao lại biết.
kiếm của đối phương chỉ có hoa, không có quả. Cái này chẳng phải trông mặt mà bắt hình dong sao! Sau đó nàng lại tiếp tục nhìn tên nam tử mặt áo đen. Hắn ta vẫn không hề mở mắt liếc nhìn nàng một cái, khiến cho nàng không khỏi có chút cảm giác nhụt chí, thầm nghĩ.
– Cái gia hỏa này, đúng là một tên đầu đất, chẳng lẽ mình không có chút lực hấp dẫn nào đối với hắn sao?
– Như Tà sư đệ, ngươi mở mắt ra nhìn bên kia một chút, cho chút nhận xét đi.
Sau khi nghe thiếu nữ kia nói vậy, Như Tà lập tức mở mắt ra, lãnh đạm nói nói:
– Có gì ở bên đó?Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
– Bên đó có một thanh kiếm tốt.
Khi thiếu nữ thấy Như Tà cũng chịu mở mắt, nên chỉ về hướng Thiên Cơ Kiếm. Khi ánh mắt của Như Tà ánh nhìn thấy Thiên Cơ Kiếm phương xa, thì đôi mắt của hắn liền có chút trì trệ. Sau một lúc, hắn lại nở nụ cười. Khi thấy Như Tà trên nơ nụ̉ cười, thì thiếu nữ kia liền sửng sốt một chút.
– Nhanh!
Khi Nhược Tà vừa dứt lời, thân ảnh của hắn đã biến mất ngay tại chỗ, dùng tốc độ cực hạn lao về phía Lâm Phong.
– Lâm Phong!
Khi nghe được thanh âm thanh thúy từ phía sau truyền đến, cơ thể Lâm Phong cứng đờ. Mà Thiên Cơ Kiếm cũng đột nhiên dừng giữa trời, không hề di động. Khi xoay người lại, Lâm Phong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, trên gương mặt của hắn cũng nở một nụ cười sáng lạn, hô to.
– Như Tà sư huynh!
Hai bàn tay to lớn của Lâm Phong và Như Tà liền hung hăng nắm chặt nhau.
– Không nghĩ tới, chúng ta còn có thể gặp lại!
Sau khi buông tay ra, Như Tà cảm thán một tiếng, Lâm Phong cũng nhẹ gật đầu một cái. Chuyện bọn họ gặp nhau quả thật không dễ. Không biết mười một vị đệ tử của Thiên Đài uy phong một cõi, đang ở phương nào? Hai năm xa cách dài đằng đẵng, đối với hai huynh đệ mới bước vào cái phiến đại thế giới này mà nói, rất có thể như từ biệt vĩnh viễn. Dù họ có muốn đi tìm nhau, cũng không biết đi nơi nào để tìm, trong cái thế giới mênh mông vô tận, muốn gặp lại đầu phải dễ dàng vậy. Chuyện hai người có thể gặp lại nhau trong Tứ Tượng Vực thật không dễ dàng.
– Lâm Phong, sư tôn có khỏe không?
Vào lúc này, Như Tà có chút khẩn trương nhìn Lâm Phong. Lúc trước, Lâm Phong rời đi cùng Vũ Hoàng, mà hôm nay chỉ có Lâm Phong xuất hiện. Nên hắn vô cùng lo lắng cho Vũ Hoàng.
– Đệ đã không gặp sư tôn cũng hơn một năm rưỡi rồi.
Nhưng khi hai người bọn đệ tách ra, thì thương thế cũng sư tôn đã hoàn toàn khỏi hẳn. Lấy thực lực của sư tôn, chỉ cần cẩn thận một ít, việc tự bảo vệ mình cũng sẽ không có vấn đề gì. Lời của Lâm Phong liền khiến cho Như Tà có chút an lòng. Sau đó, Như Tà lại hỏi một tiếng.
– Đệ có tin tức của cách sư huynh đệ khác không?
– Bát Nhã, Ly Hận cùng Hình Chiến đều bị Tề Thiên Bảo khống chế rồi.
Khi Như Tà nghe Lâm Phong nói như vậy, bên trong con ngươi của hắn hiện lên một đạo lãnh quang. Khi hắn thoát đi, thì hắn đã chạy trốn trong sa mạc rất lâu. Đợi đến lúc hết thảy đều gió êm sóng lặng, hắn mới đi ra sa mạc, một đường đi về phương xa. Cuối cùng có được cơ duyên vào Kiếm Sơn.
– Như Tà, huynh có tin tức của đại sư huynh hay không?
Lâm Phong vẫn có thói quen xưng hô Mộc Trần là đại sư huynh. Có lẽ là vì xưng hô này khiến cho hắn cảm thấy thân thiết, nên hắn vẫn giữ cách xưng hô này.
– Đại sư huynh am hiểu linh hồn pháp tắc, ta tin tưởng huynh ấy sẽ không có chuyện gì?
Ta tận mắt thấy nhị sư huynh phá vỡ trở ngại thoát đi, nhưng không biết hiện tại đã đi nơi nào. Khi nói tới đây, ánh mắt của Như Tà lóe lên một cái. Hắn rất lo lắng cho những sư huynh đệ bị mất tích, nhưng cũng chỉ có thể hi vọng bọn hắn đều bình an.
– Ta tin, sẽ có một ngày, mười một đệ tử Thiên Đài sẽ đoàn tụ.
Khi Lâm Phong nói xong, trong mắt hắn liền hiện lên một đạo phong mang. Đợi đến lúc hắn trở nên cường đại, hắn nhất định sẽ dẹp yên Tề Thiên Bảo, giải cứu ba vị sư huynh sư đệ và Viên Phi. Lâm Phong sẽ đưa Viên Phi đi đến Yêu Dạ Đảo, nơi đó có ngàn vạn yêu đảo, có rất nhiều yêu tộc. Nên khi đến đó, Viên Phi sẽ như cá gặp nước!
– Lâm Phong, đệ có nghĩ tới chuyện trùng kiến Thiên Đài trên đại thế giới, sau đó hiệu triệu chư vị sư huynh sư đệ trở về không?
Như Tà đột nhiên hỏi Lâm Phong một tiếng, khiến cho Lâm Phong lâm vào suy nghĩ. Sau đó, hắn nói.
– Mấy trăm năm về sau, thậm chí ngàn năm về sau, những người ở Bát Hoang Cửu U sẽ liên tục đi ra đại thế giới.
Nếu Thiên Đài quật khởi, có thể cho bọn họ một chút che chở. Thậm chí khống chế cả tiểu thế giới trong tay. Đó cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của hai vị sư tôn!
Chương 1570: Đế Cung Cũ
Trong số mười một đệ tử của Thiên Đài, ngoại trừ ba người bị Tề Thiên Bảo khống chế cộng thêm Lâm Phong và Như Tà, còn có sáu người đang lưu lạc bên ngoài.
Nếu như Thiên Đài có thể quật khởi trên đại thế giới, nhất định có thể tụ hợp tất cả bọn họ. Khi những đi ra từ Bát Hoang cảnh biết được Thiên Đài, thì họ cũng sẽ đến thăm. Khi đó cũng có thể dễ dàng tìm được Mộc Trần và Vũ Hoàng. Mà đây cũng là mơ ước của đại sư huynh. Huynh ấy đã vì mục tiêu tiêu diệt thế lực sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh và cho tiểu thế giới trở nên tự do, mà đã nổ lực rất nhiều Sau một hồi trầm ngâm, Lâm Phong nói với Như Tà.
– Thực lực hiện tại của chúng ta còn chưa đủ mạnh, nên không thể thành lập được một thế lực trên đại thế giới.
Nếu thành lập được, thì cũng sẽ bị người ta tiêu diệt. Chúng ta cứ nhớ kỹ việc này trong lòng, sau khi trở nên cường đại sẽ nói tiếp. Như Tà đương nhiên biết những lời của Lâm Phong rất có lý. Ở Bát Hoang cảnh, Vũ Hoàng đích thế lực chính là thế lực ở trên đỉnh, nhưng trên đại thế giới, hạ vị Vũ Hoàng không có gì to tát, chớ nói gì thành lập một thế lực, Nhược Tà khẽ gật đầu.
– Ân, ta minh bạch.
– Nhược Tà, đây là sư đệ ấy của ngươi ở tại tiểu thế giới đó hả?
Ta không ngờ hai người các ngươi lại có hùng tâm tráng chí như vậy. Muốn thành lập một thế lực trên đại thế giới, ít nhất cũng phải có tu vi thượng vị Hoàng nha. Bây gió nói chuyện đến chuyện này không khỏi có chút xa xôi. Không biết ngày tháng năm nào mới thành lập được đây? Đúng lúc này, ba người khác của Kiếm Sơn cũng đã đi tới. Khi người thanh niên đã từng lên tiếng bình luận về Lâm Phong, nghe được đoạn đối thoại của Lâm Phong cùng Như Tà, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy buồn cười. Như Tà chỉ mới Tôn Vũ tầng chín, mà Lâm Phong lại chỉ là Tôn Vũ tầng tám, cả hai người họ cũng chỉ miễn cưỡng đi lại bên ngoài. Nhưng bọn hắn lại nói muốn thành lập một cổ thế lực, không phải không biết trời cao đất rộng sao.
– Đa tạ nhắc nhở.
Như Tà bình tĩnh nói một tiếng, hắn và Lâm Phong đang trò chuyện mà lại có người lại lắm miệng. Nhưng người kia lại hỏi Lâm Phong một tiếng
– Đúng rồi, sư đệ của ngươi đang tu luyện ở nơi nào?
Lâm Phong nhìn người kia một cái, đáp:
– Ở trên một hòn đảo!
Đúng lúc này, thiếu nữ xinh đẹp đi lên trước, phi thường khách khí nói với Lâm Phong.
– Ngươi có muốn gia nhập Kiếm Sơn ta.
Ngươi cũng là tu kiếm, mà Kiếm Sơn lại chính là Thiên Đường của kiếm tu. Ta có thể đề cử ngươi vào. Khi nghe vậy, người thanh niên kia khẽ quát một tiếng.
– Sư muội!
Sau đó tiếp tục nói:
– Mỗi người đều có l con đường tu luyện riêng của mình.
Mà Kiếm Sơn cũng không tùy ý thu nhận môn đồ. Tại sao muội lại lỗ mãng như thế? Thiếu nữ kia lập tức đáp.
– Thử một lần thì có làm sao đâu chứ.
Nhưng người thanh niên kia lại tỏ ra không nghe, tiếp tục nói với Lâm Phong.
– Nếu như bằng hữu muốn đi Kiếm Sơn ta thử vận khí một chút, ta hoàn toàn có thể đề cử.
Nếu không gia nhập được Kiếm Sơn thì cũng không sao.
– Không cần, đa tạ.
Mặc dù Lâm Phong không biết tại sao người này lại có ý trào phúng hắn. Nhưng hắn cũng sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này, mà tranh luận cùng đối phương.
– Như Tà sư huynh, chúng ta đi tới trước nói chuyện đi!
Sau khi Lâm Phong dứt lời, hắn và Như Tà lập tức ngự kiếm mà đi, trong chớp mắt đã bay đi khá xa. Nhược Tà bình tĩnh nói một tiếng.
– Lâm Phong, người của thế giới này không giống với chúng ta.
Tu vi của bọn hắn tiến triển nhanh hơn chúng ta quá nhiều, nên tâm cảnh hơi thiếu hụt. Nguyên do đối phương khiêu khích Lâm Phong rõ ràng vì hắn, mà chuyện này không chỉ lần đầu, nên hắn cũng chẳng muốn so đo cùng đối phương. Hắn đang tập trung tu luyện, nên không muốn đi trêu chọc thị phi.
– Vâng.
Lâm Phong đáp một tiếng. Ở thế giớ này, có rất nhiều cường giả mới tấn thăng Vũ Hoàng đều có tâm trí chưa được thành thục. Tâm trí không có quan hệ nhiều tới tu vi, thứ ảnh hưởng đến tâm trí và tâm tính của một người, chính là kinh nghiệm của hắn.
– Ở cái thế giới này, có vô số loại đan dược trợ giúp tu luyện, sau khi sinh ra không lâu, đã có phục dụng cải tạo thân thể, khiến cho bọn phù hợp với thiên địa hơn.
Nên từ khi còn nhỏ, bọn họ đã có cảnh giới khá cao. Tất cả những người sinh ra ở đại lục này từ lúc mới sinh ra, đã được trưởng bối của bọn hắn cho nốc một đống thuốc bổ, mặc dù giá chúng khá cao, nhưng đối với một tên võ giả giàu có một chút, thì lại không là vấn đề gì. Khi Lâm Phong nghe thấy lời Như Tà, hắn ngây người một lúc, sau đó lập tức cười khổ. Lời của Như Tà cũng giống như những gì trang chủ của Thiên Bích sơn trang đã nói.
– Không nói những chuyện này nữa, đệ đang chuẩn bị đi đâu đó?
Nhược Tà liền hỏi Lâm Phong một tiếng.
– Đệ muốn đi đến vị trí trước kia của Vô Cực đế cung.
Sau khi nghe câu trả lời của Lâm Phong, thần sắc của Nhược Tà liền trở nên ngưng lại, lập tức cười nói:
– Đệ đến Tứ Tượng Vực vì Vô Cực Đế Cung sao?
Nhưng sau khi nói xong, Như Tà lại hơi chau mày, nói:
– Lâm Phong, trong Kiếm Sơn ta nghe được một lời đồn.
Rất có khả năng, Vô Cực đế cung đang nằm trong Tứ Tượng Vực, mặc dù nó có xuất hiện, cũng sẽ không xuất hiện ở vị trí cũ. Sao đệ không đến chỗ khác thử thời vận đi.
– Đệ lại nghe được tin tức nói, Vô Cực đế cung rất có khả năng sẽ xuất hiện ngay trong khu vực cũ của Đế cung.
Lời của Lâm Phong liền khiến cho Nhược Tà giật mình, lập tức gật đầu.
– Vậy cũng, ta sẽ theo đệ đi xem một chút.
Nhưng hi vọng cũng không quá lớn. Vừa dứt lời, hai người liền tăng thêm tốc độ, khiến cho mấy người phía sau phải tế ra kiếm để cấp tốc đuổi theo.
– Như Tà, ngươi muốn đi đâu vậy?
Người thiếu nữ kia liền hô một tiếng. Mà Nhược Tà cũng đáp lại một tiếng.
– Vị trí cũ của Vô Cực Đế cung.
Sau khi nghe xong, nàng ta nhíu mày, mà người thanh niên vừa rồi lại trào phúng nói:
– Ngươi điên rồi sao, Vô Cực Đế cung làm sao có thể xuất hiện ở vị trí cũ.
Nghe vậy, Như Tà lạnh lùng nói lại một tiếng.
– Ta cũng không bảo ngươi đi cùng!
Sắc mặt của người thanh niên kia đọng lại, ánh mắt lập tức nhìn sang thiếu nữ ở bên cạnh:
– Nếu sư đệ đã muốn như vậy, chúng ta tách ra với hắn thôi.
– Ân, chúng ta tách ra đi.
Ta sẽ đi theo Như Tà. Vừa dứt lời, người thiếu nữ kia ngự kiếm đuổi theo Như Tà cùng Lâm Phong. Khiến cho sắc mặt của người kia trở nên rất khó coi, hắn không thể không đuổi theo. …. Một ngày sau, nhóm người Lâm Phong đã xuất hiện ở một chỗ khác của Tứ Tượng Vực, trước mặt bọn họ là những cung điện trùng điệp tan hoang, rộng lớn giống như tòa thành. Khi Lâm Phong nhìn thấy từng cung điện, đền đài rách nát, hắn vẫn cảm thấy một cỗ khí tức uy nghiêm và cổ xưa. Từ đó, hắn có thể phần nào tưởng tượng được khung cảnh của Vô Cực đế cung ngày xưa.
– Sau khi Vô Cực Thiên Đế vẫn lạc, Vô Cực Đế Cung cũng biến mất cùng hắn.
Ngày xưa, đây chính là vị trí tọa lạc của nó. Vào lúc này, thiếu nữ bên cạnh Như Tà đưa tay chỉ về một mảnh đất trống rỗng mênh mông trong vô số đề đài kiến trúc. Chỗ đó mới thật sự là Vô Cực đế cung, những kiến trúc chung quanh chỉ là phụ thuộc Đế cung.
– Thiên Đế vẫn, Đế cung bại!
Một thanh niên cũng nói nhỏ một tiếng. Có rất nhiều tuyệt đỉnh cường giả bọn, đều đã từng là nhân vật hiển hách một thời, uy chấn một phương. Nhưng một khi bỏ mình, hết thảy đều sẽ trở thành hư vô, lại sẽ có một nhân vật mới quật khởi, thay thế vị trí đó.
– Nghe nói nguyên nhân Vô Cực Thiên Đế vẫn lạc, do bị đệ tử của hắn ám toán, không biết thật hay giả nửa?
Thiếu nữ nói nhỏ một tiếng.
– Sư muội!Nguồn truyện audio
Một người thanh niên đột nhiên quát to một tiếng, ánh mắt nghiêm túc, nhìn chằm thiếu nữ. Mà thiếu nữ kia cũng tranh thủ thời gian, ngậm miệng lại, nàng cũng ý thức được mình nói sai. Mặc dù Vô Cực Thiên Đế đã vẫn lạc, nhưng không ít đệ tử của hắn vẫn còn sống, đặc biệt là người đệ tử mạnh nhất của hắn, cũng là một vị cường giả Đại Đế cực kỳ đáng sợ. Đừng nói bọn họ, ngay cả Kiếm Sơn đều không thể trêu nổi. Mà không chỉ có đám người Lâm Phong đi đến di tích Đế Cung, mà còn có rất nhiều người khác. Nhưng khi chiêm ngưỡng Vô Cực đế cung, họ cũng có cảm giác cực kỳ bất ngờ. Vô Cực Thiên Đế đã vẫn lạc không biết bao nhiêu năm, nhưng dư uy của hắn vẫn vô to lớn, khiến cho vô số người khắc ghi.