Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 298 [Chương 1486 đến 1490]
❮ sautiếp ❯Chương 1486: Thiên phú
“Rắc…” Âm thanh cửa đá mở ra lại vang lên, Lâm Phong quay đầu lại thì nhìn thấy vị nữ tử xinh đẹp ban nãy tiến vào, đôi mắt nàng nhìn hắn chằm chằm mang theo tia lạnh lùng.
Nhưng nàng cũng không có ý tứ động thủ, dù sao ở không gian bên trong này cũng không tiện để động thủ.
– Cổ Lực vẫn còn đang tu luyện, hắn cũng đã ở đây một tháng rồi, không biết nay đã đạt được đến trình độ nào.
Nữ tử kia nghĩ thầm khi nhìn thấy thanh niên đang ngồi dưới tám mặt Thiên Bích mà an tĩnh lĩnh ngộ. Lâm Phong cũng đang vận đánh giá không gian này, tám mặt Thiên Bích toả ra hài quang chói mắt chiếu ra những sợi thiên địa đại thế lướt qua mọi người.
– Lực lượng Thiên Bích hẳn mạnh hơn uy áp của thiên địa đạp thế gấp trăm lần, đối với ta mà nói thì nhiêu đây cũng không quá khó!
Lâm Phong đứng nhìn mọt lát rồi quay lại nói với hai người Phượng Linh Nhi và Phượng Huyên, bộ dáng của bọn họ như đang cố hết sức mà lĩnh ngộ, dù có chút thống khổ nhưng trong mắt họ lại ánh lên tia hưng phấn nhất là Phượng Linh Nhi, sau khi cảm nhận được từng sợi thiên địa đại thế lướt qua người mình, sự hưng phấn càng hiện rõ hơn trong đôi mắt xinh đẹp.
– Tu luyện cảm ngộ của bản thân đối với thiên địa đại thế nơi này thật không tồi, nơi đây giúp cho nọi việc trở nên dễ dàng.
Trong nội tâm Lâm Phong bất giác hiện lên ý nghĩ này, ở bên ngoà, muốn tu luyện cảm thấy rất khó khăn, có khi lại không lĩnh ngọi được gì mà chỉ tốn thời gian còn ở nơi đây, thiên địa đại thế không những được thực thể hoá mà còn có thể tuỳ ý hấp thụ, tuỳ ý lĩnh ngộ. Lâm Phong nhấc chân đi về phía Thiên Bích, càng đến gần bước chân hắn càng nặng nề hơn.
– 200 lần!
Thần sắc Lâm Phong trở nên trầm xuống, tám mặt Thiên Bích trên cao kia quả nhiên mỗi mặt mang đến một uy áp khác nhau, chuyện này thật thần kì. Từng sợi thiên địa đại thế dung nhập vào người Lâm Phong, mỗi một tế bào của hắn hiện tại đều cảm nhận được cõi uy áp này, 200 lần đại thế di chuyển qua huyết mạch, da thịt lại trở về, mọi thứ cứ diễn ra tuần hoàn không ngừng nghỉ.
– Tỷ tỷ, nếu cứ tiếp tục như thế này, không bao lâu nữa gân cốt của ta chỉ sợ sẽ chịu không nổi mà bị bại nổ mất.
Sau lưng vang lên âm thanh thanh thuý của Phượng Linh Nhi, Lâm Phong khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, loại thiên địa đại thế này dung nhập và máu thịt, với thực lực của hắn mà đã cảm nhận được gân cốt cứng ngắc, huyết nhục căng ra như muốn ép hắn bạo nổ.
– Khó trách người Thiên Bích sơn trang lại lĩnh ngộ được trình độ cao siêu như vậy.
Lâm Phong thầm nghĩ, nếu không có trớ chú lực lượng thì hắn khó có thể đối phó với tên Tôn Vũ tầng tám vừa rồi, tên đó hoàn toàn có khả năng đè hắn xuống, hơn nữa vị nữ tử kia lại còn mạnh hơn, tu vi Tôn Vũ tầng chín mà thiên địa đại thế cũng đã 500 lần, những người trong Thiên Bích sơn trang đều đi ra ngoài thì Bát Hoang Cửu U cũng đã bị cuồng phong càn quét.
– Vị trí giữa tám mặt Thiên Bích không biết đại thế bao nhiêu lần đây!
Lâm Phong nhìn thoáng qua thanh niên đang ngồi xếp bằng phía xa, tám loại đại thế đang điên cuồng dập vào người hắn vậy mà hắn lại có thể ngồi vững, tên đó hiển nhiên là Lâm Phong cũng đã gặp rồi, hắn là người mời rượu hắn trong bữa tiệc ở Tề quốc nhưng lúc đó Lâm Phong cũng không để ý lắm đến người này.
– 300 lần đại thế chi lực ư, ta cũng có thể làm được!Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!
Lâm Phong ngẫm nghĩ rồi bước đến ngồi bên dưới tấm Thiên Bích thứ ba, đúng như hắn suy đoán, mặt Thiên Bích này mang uy áp 300 lần đại thế, chúng không ngừng quất vào da thịt hắn, lưu chuyển bên trong cơ thể hắn. Lâm Phong ngồi xếp bằng rồi nhắm mắt lại, tâm thần bắt đầu thả lỏng mà cảm thụ nhẹ nhàng, sau khi hắn bước vào không gian này liền hiểu rõ rằng mình không thể rời đi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được, sau khi ra ngoài, nhất định phải chạy nhanh về Thiên Cảnh thành để đáp ứng thời gian hẹn gặp với sư tôn và các sư huynh a. Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, Tiêu Vũ cũng ngồi xuống nhưng vị trí thì khác nhau, hai người kia ngồi bên dưới tấm Thiên Bích đầu tiên còn Tiêu Vũ thì lại ở tấm thứ hai. Thời gian chầm chậm trôi, tưởng như cgir vừa mới bắt đầu vậy mà đã qua hơn một canh giờ, Lâm Phong đã cảm nhận được có thể đang bị kéo căng ra, ngay khi luồng thiên địa đại thế lướt ngang đã khiến hắn cảm nhận được cơ thể mình đang muốn bạo nổ, cái cảm giác đó chèn ép đến mức khiến người ta hít thở không thông. Lại trôi qua thêm hai canh giờ nữa, người Lâm Phong đã thấm ướt mồ hôi, lực áp bách quá cường đại nên khiến cơ thể hắn thở gấp, không chỉ hắn mà đến hai người Phượng Linh Nhi cùng Phượng Huyên cũng không kém, các nàng không giống với Lâm Phong, lần 100 đại thế cũng chỉ là lần đầu nên đương nhiên khó mà chịu được cái cảm giác này. Thân thể Lâm Phong dù sao cũng đã được đoạt thiên chi môn cải tạo trở nên phù hợp với việc lĩnh ngộ hơn, dù cho lực lượng này có chèn ép thân thể hắn đến cỡ nào cũng không thể làm gì hắn, từng sợi dần dung nhập vào người Lâm Phong nhanh hơn, trong lúc vô tình cảm ngộ cũng có thể sinh ra uy áp. Cứ như vậy, thân thể không ngừng bị chèn ép, bắt buộc phải thích ứng và cải tạo, mọi việc cứ lặp đi lặp lại nên hắn cũng đã dần thích ứng được, thời gian lại trôi nhanh, cuối cùng thì mỗi một tấc da thịt trên cơ thể hắn, cảm giác như đang đồng hành với sự luân chuyển của khí xung quanh đó, mỗi tế bào của hắn đang vận động, ta động ngươi động, mỗi khi có một tia uy áp lướt qua thân thể, hắn cũng khẽ run. Đến cuối cùng hắn đã gần như hoàn toàn thành một phần của thế giới này, hô hấp hoà vào dòng khí lưu chuyển, thông thuận vô cùng. Thời gian hiện tại đã trôi qua hơn hai ngày, nếu bên ngoài mà dù có một tháng hay thậm chí một năm cũng không thể có được kì ngộ như này, khi Lâm Phong mở mắt ra thì thở mạnh một hơi, cỗ hơi thở này làm chấn động không gian, điều kì diệu là nó mang theo lưuc lượng cường đại hướng về phía trước a. Thân thể Lâm Phong có chút cứng, xương cốt cứ kêu khi hắn nhúc nhích, chúng đã được cải tạo lại hoàn hảo hơn rồi.
– Cái này không chỉ tăng sự lĩnh ngộ thiên địa đại thế mà còn có thể tôi luyện gân cốt cùng cơ thể khiến cho cơ thể trở nên hoà hợp với đất trời hơn, công dụng cũng tương tự như đoạt thiên chi môn vậy!
Bên trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra tia sáng rồi ngẩng đầu ngìn lên tám mặt Thiên Bích đang lơ lửng, trang chủ Thiên Bích sơn trang có thể rất mạnh và thương yêu đệ tử, đợi khi đệ tử của hắn tu luyện đến giới hạn thì bất luận công pháp thần thông gì cũng có thể coi như làm chơi mà ăn thật, thiên phú của những người này đã được cải tạo trở nên mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
– Có thể đối mặt với 400 lần đại thế rồi!
Lâm Phong vừa nghĩ vừa bước về trước, khi đến được mặt Thiên Bích thứ tư đã cảm nhận sự thay đổi ngày càng trầm trọng hơn, quy luật di chuyển cũng không còn như trước nữa, thân thể Lâm Phong lại chịu thêm một trận uy áp khác. Ngay khi ngồi xuống Lâm Phong lập tức cảm nhận xung quanh, hắn không để lãng phí chút thời gian nào. Năm ngày sau Lâm Phong đã tiến đến mặt thứ năm để cảm nhận 500 lần đại thế. Sau đó hắn lại tiến đến mặt thứ sáu, lần này thân thể có chút chịu không nổi, phải mất sáu ngày mới có thể thích ứng được, khi đó hắn lại tiếp tục tiền về tấm thứ bảy. Mà thời gian hắn dừng lại ở tấm thứ bảy ngắn hơn trước nhiều, chỉ mất khảong bốn ngày đã hoàn thành. Đến mặt thứ tám lại giống như lần đầu đứng dưới Thiên Bích vậy, tám mặt Thiên Bích cùng tụ họp lại một nơi nhưng khí thế lúc này đã cường thịnh hơn rất nhiều lần, 800 lần đại thế chi lực đủ để ép chết mọi người đang sống nhăn ra đấy, thế mà Lâm Phong vẫn tiến về phía trước, cảm ngộ đối với thiên địa đại thế của hắn ngày càng sâu nên có thể thừa nhận được uy áp này, chỉ hơi gượng ép bản thân khiến cho lưng hơi còng xuống, những sợi tơ kia di chuyển đáng sợ với tần suất cao không ngừng dung nhập vào hắn. Vị nữ tử ngồi dưới mặt Thiên Bích thứ bảy vừa mở mắt ra đã thấy được môt màn này, Lâm Phong không ngừng tiến về phía trước bước đến mặt thứ tám, trong mắt nàng chợt loé lên tia hàn quang sắc bén. Gia hoả này chỉ mới lần đầu tiên đã đến được mặt Thiên Bích thứ tám mà chỉ tốn chưa đến hai mươi ngày, hơn nữa còn chưa có dấu hiệu nào quá sức chịu đựng cần ra ngoài, cái tốc độ này còn đáng sợ hơn của Cổ Lực.
– Không biết hôm nay hắn đã lĩnh ngộ được đến mức độ nào.
Nữ tử thầm nghĩ, lĩnh ngộ thiên địa đại thế và thừa nhận được thiên địa đại thế là hai khái nuệm khác nhau, tuy giờ phút này Lâm Phong có thể thừa nhận được lực lượng của tám mặt Thiên Bích nhưng chưa chắc đã có thể nắm giữ được 800 lần địa thế, nếu không thì hắn đã có thể hoàn toàn bỏ qua Thiên Bích ngay từ đầu rồi. Nghĩ đến đây nàng đứng lên đẩy cửa đá bước ra khỏi nơi này, nàng đã sống tại Thiên Bích sơn trang rất nhiều năm nên bây giờ nó đã không còn hiệu quả lắm đối với nàng, lần đầu tiên lĩnh ngộ Thiên Bích có hiệu quả nhất vì vậy người đến đây lần đầu đều dùng toàn lực mà ứng phó để tăng cảm ngộ càng cao càng tốt, sau đó mọi thứ sẽ giảm dần nhưng vẫn xem dễ dàng hơn so với việc tu luyện bên ngoài. Cổ Lực chỉ mới một lần đã đến mặt thứ tám, bây giờ vẫn còn lĩnh ngộ, còn tên Lâm Phong này lại trở thành người thứ hai sau Cổ Lực bước lên mặt thứ tám chỉ trong lần đầu tiên. Bây giờ cái nhìn của nữ tử kia về Lâm Phong đã có chút thay đổi, tên này là một yêu nghiệt với thanh danh vang dội bên ngoài, nay đến Thiên Bích sơn trang bộc lộ ra thiên phú khiến người khác phải rung động.
Chương 1487: Lão nhân cùng thanh niên
Bên ngoài cửa đá là Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi, các nàng đi được đến mặt thứ tư nhưng cũng chỉ giữ được một khoảng thời gian ngắn đã không thể tiếp nhận được nữa nên mấy ngày trước hai người đã ra khỏi đó.
Những người đến từ Thánh thành Trung Châu đứng cách đó không xa đang bàn về Cổ Lực và Lâm Phong, đã nhiều ngày trôi qua mà Cổ Lực vẫn còn chưa ra, điều này cho thấy tiềm lực của tên này vô cùng khủng bố, bọn họ trước đó cũng vào nhưng chỉ chịu được cùng lắm hai mươi ngày ở mặt thứ năm thứ sáu đã phải rời khỏi, nếu còn ở lại không chừng bị cỗ khí thế ép tới chết, không hấp thu được thì phải từ bỏ thôi, nếu tham quá ngược lại còn ảnh hưởng đến tu vi. Ở bên trong lĩnh ngộ một thời gian đến khi bước ra ngoài đã có thể cảm nhận được sự tiến triển rõ ràng.
– Hắn ta cũng đã tiến vào lâu rồi!
Một tên thanh niên nói, đương nhiên hắn ở đây chính là Lâm Phong.
– Mới hai mươi ngày mà thôi, nhiêu đây cũng không nói lên điều gì cả, chẳng phải ta chẳng phải cũng nhiêu đó ngày sao?
Người còn lại bình tĩnh.
– Cũng đúng, nhìn hai vị mỹ nữ kia xem, tu vi không tệ mà còn có thể kiên trì lâu vậu thì thiên phú nhất định không kém, điều quan trọng là bọn họ ai cũng xinh đẹp động lòng người cả.
Những người kia dần chú ý sang Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, thế giới võ đạo đương nhiên đặt võ lên hàng đầu nhưng bên cạnh đó nam nhân lúc rảnh rỗi thường tìm thú vui, bây giờ hai mỹ nhân đứng trước mắt bảo sao họ không chú ý. Phượng Huyên, một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang Cảnh, bộ trường bào đỏ rực tôn lên đường nét hấp dẫn cùng khuôn mặt không chút tỳ vết khiến cho người ta nhìn vào không nhịn được mà muốn âu yếm, còn Phượng Linh Nhi duyên dáng yêu kiều tuy không nóng bỏng như Phượng Huyên nựg cũng đủ nhỏ nhắn để khiến người khác mơ màng.
– Ha ha chẳng lẽ Thiên Nhược huynh muốn mang mỹ nữ về.
Một tên cười nói. Người kia nhún vai, nói một cách tuỳ ý:
– Mỹ nhân như vậy nếu như chưa bị nam nhân động vào thì lấy làm vợ rất tốt.
– Thiên Nhược huynh có ý này nhưng vẫn chưa hỏi qua mỹ nhân người ta có nguyện ý hay không a?
Người nọ lại trêu, nam từ được xưng Thiên Nhược nhìn lướt qua Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi, cười nói:
– Một đôi hoa tỷ muội nếu có thể cùng ôm về thì tốt vô cùng nha, không biết ý của hai vị mỹ nhân đây thế nào?
Giữa hai hàng lông mày của Phượng Linh Nhi đã hiện lên vẻ tức giận, vừa định mở miệng lại bị Phượng Huyên ngăn cản:
– Thật có lỗi, tỷ muội chúng ta đã có người trong lòng!
– Vậy sao?
Trong đôi mắt thanh niên kia loé lên tia sáng, lập tức có cỗ khí tức như đang chèn ép hai người Phượng Huyên khiến cho Phượng Linh Nhi khẽ cựa quậy lại càng không vui, những người này thật không biết xấu hổ, ỷ vào thực lực của mình mạnh mà đi khing bạc hai người các nàng.
– Đúng vậy, vừa rồi ngươi không phải cũng đã thấy sao, nếu ngươi có thể chiến thắng hắn, chúng ta sẽ suy nghĩ về đề nghị này của ngươi!
Trên mặt Phượng Huyên vẫn mang theo nụ cười từ tốn nhưng trong lòng đã sớm băng giá đến cực điểm, bây giờ tỷ muội nàng xung đột với bọn họn chỉ có chịu thiệt nên chuyện này đành đẩy lên người Lâm Phong vậy, Phượng Huyên nàng rất tin tưởng nếu như Lâm Phong chiến đấu với người này thì chưa chắc người chịu thua thiệt lại là hắn.
– Ha ha, mọi người đều đã nghe rồi đấy, chính miệng mỹ nhân đã đáp ứng ta.
Bên trong đôi mắt tên đó hiện lên vẻ kiên quyết:
– Không nghĩ tới chuyến đi này Chu Thiên Nhược ta còn có thể mang về một đôi hoa tỷ muội, xem ra vận khí ta cũng không tệ.
– Ha ha, Thiên Nhược huynh thật có phúc khí, về sau có thể cùng ôm bọn họ đi ngủ rồi.
Những người khác cũng nở nụ cười khinh bạc, Phượng Huyên trầm ổn còn Phượng Linh Nhi lúc này đang rất tức giận, bàn tay nắm chặt không còn một tia máu, hận không thể đập chết tên đó. Thời gian chậm rãi trôi, nháy mắt Lâm Phong đã bên trong đó gần được một tháng, ngày hôm nay phía trên Thiên Bích sơn trang xuất hiện hai thân ảnh đạp mây tiến đến, một ngườ là lão giả râu tóc bạc trắng mang theo vài phần cốt cách thiên tiên, một bộ dáng cao nhân ngồi trên cao tuỳ ý nhìn xuống thế giới. Phía sau hắn có một thanh niên thanh tú, dáng người cao ráo đứng chắp tay, trên người cũng có vài phần khí thế thiên tiên giống lão giả.
– Sư tôn đã trở lại!
Lúc này không ít người của Thiên Bích sơn trang đều ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt họ hiện lên sự vui vẻ. Thời hạn một năm sư tôn mang theo tiểu đệ đi dạo chơi thiên hạ đã đến, đến lúc người trở về rồi! Nữ tử xinh đẹp bên ngoài cửa đá đứng bật dậy khi nhìn thấy hai thân ảnh kia, sau đó nàng lập tức bay lên trời:
– Sư tôn, tiểu sư đệ, rót cuộc hai người đã về rồi!
– Đại sư tỉ, nhiều ngày không gặp mà ngươ lại càng đẹp ra!
Bạch y nam tử cười nói.
– Miệng lưỡi dẻo thật, một năm này ngươi theo sư tôn dạo chơi thiên hạ đã tăng tu vi được đến Tôn Vũ tầng năm rồi, tốc đọ không chậm đâu a, hơn nữa thiên địa đại thế hẳn là đã trên đại sư tỉ ta rồi.
Trong đôi mắt nàng hiện lên sự vui vẻ, cười đùa.
– Đây đều là công lao của sư tôn thôi, sư tôn thế mà biết không ít những nơi nguy hiểm a.
Trong mắt bạch y nam tử khi nhìn về lão nhân tràn đầy cung kính, nếu như lúc trước hắn sẽ tuyệt đối không biết nhiều nơi xa xôi nguy hiểm trùng trùng như thế, sự nguy hiểm này đến Vũ Hoàng cường giả còn bị đe doạ nhưng kì ngộ trong nó cũng khiến người ta ohair khiếp sợ đấy.
– Cũng không phải toàn bộ vì ngươi, ngươi và sư tỉ ngươi đã đạt một cảnh giới nhất định rồi nên cũng đến lúc đi ra ngoài thăm thú thế giới, nếu cứ mãi ở chỗ này thì sẽ như ếch ngồi đáy giếng vậy!
Lão nhân cười nói, hai người cũng đã đáp xuống mặt đất.
– Tỷ tỷ, người đó là Vũ Hoàng cường giả!
Phượng Linh Nhi có chút sợ hãi, chủ nhân của nơi này đúng là Vũ Hoàng, hoen nữa nàng luôn có cảm giác vị lão nhân này một người thâm tàng bất lộ, có khi hắn còn lợi hại hơn cả sư tôn nàng.
– Ân.
Phượng Huyên đương nhiên cũng cảm nhận được điều này. Lúc này tầm mắt của lão giả cũng dừng lại trên người bọn họ, trong đôi mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt không nhìn ra được đó có phải là hải cảm hay không.
– Hai nha đầu không tệ, tu luyện chăm chỉ thì tương lai sẽ có tiền đồ!
Lão nhân cười nói rồi lại liếc nhìn sang đám người đến từ Thánh thành Trung Châu, lông mày khẽ nhướng, đôi mắt loé lên một tia sáng khác thường:
– Rửa sạch duyên hoa, hẳn đã được đan dược cải tạo thân thể, cả thần hồn cũng vậy, hẳn là người từ bên kia!
Lời nói của ông ấy khiến cho sắc mặt đám người trầm trọng hơn, hiện lên tia bén nhọn, chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhìn ra căn bản của bọn họ, loại cảnh giới này rất đáng sợ không chỉ hình dung bằng hai từ Vũ Hoàng là được. Điều này khiến thân thể bọn họ không tự chủ mà đứng dậy, cường giả nên được tôn trọng dù cho bọn họ là người đến từ bên kia cũng phải hiểu rõ đạo lí này.
– Thời hạn trăm năm đã đến nên Thiên Bích sơn trang ta cũng náo nhiệt, bây giờ có nhiều khác quý đến như vậy!
Lão nhân cười nhu hoà sau đó nhìn về thạch bích:
– Bên trong còn có ai không?
– Còn ba người, một tên trong đó là người bên kia tới còn hai tên còn lại là cùng một chỗ với hai vị thiếu nữ này, sư tôn người có thể đi vào nhìn một chút.
Nữ tử xinh đẹp đáp lại một cách cung kính.
– Được, ta đi nhìn xem!
Thân hình vị lão giả liền loé lên, cửa đá tự động mở ra cho ông bước vào sau đó hó lại tự động khép kín, lão giả vừa bước vào đã thấy ngay ba người bên trong, một người đang ngồi dưới mặt thứ bảy thừa nhận áp lực mà mồ hôi đầm đìa, còn hai ngườ kia đều đã ngồi ở nơi giao nhau của tám mặt, được tám loại đại thế mạnh yếu khác nhau luân phiên đập vào người nhưng họ không hề hấn gì, an tĩnh xếp bằng giống như hết thảy mọi chuyện bên ngoài đều không liên quan gì đến bọn họ. Đôi mắt ông loé lên tia khác thường sau đó quay người lặng lẽ đi ra ngoài, cười nói:
– Đúng, bọn họ không tồi chút nào!
– Sư tôn có vẻ cao hứng.
Thanh niên áo tráng cũng cười theo.
– Bên trong có hai thanh niên có thiên phú không hề kém hơn ngươi đâu, họ đều là kì tài đấy!
Lão nhân cười nói, lời này khiến cho vị nữ tử xinh đẹp bên cạnh sững sờ, thiên phú của tiểu đệ nàng rõ nhất, sự không chế cùng khả năng lĩnh ngộ của hắn rất đáng sợ, nàng còn theo không kịp vậy mà hai người bên trong sư tôn đều khen không ngớt lời. Ngoại trừ Cổ Lực ra không lẽ tên thanh niên khinh cuồng ban nãy cũng là thiên tài ư? “Đông!” Âm thanh cửa đá lại truyền đến, phía trên thạch bích không ngừng có từng đợt thiên địa đại thế kinh khủng đánh ra khiến đám người bên ngoài cả kinh.
– Vậy mà lại có thể làm rung chuyển Thiên Bích đến như thế!
Nàng kia đột nhiên xoay người nhìn về phía cửa đá, tiếng vang vẫn chưa dứt, mọi người nhìn nhau, đại thế từ bên trong cứ tràn ra mà không có dấu hiệu chấm dứt. Sau một lúc lâu cửa đá dần mở ra, nơi đó đân xuất hiện hai thân ảnh sóng vai nhau bước ra, trên thân hai người đều toát ra luồng thiên địa đại thế đáng sợ không ngừng va chạm vào nhau, tại nơi va chạm như có một cỗ uy áp xông thẳng lên trời, điều này khiến cho mọi người không tin nổi, đây là nghịch thế cỡ nào a!
– Làm sao có thể?
Thần sắc nữ tử xinh đẹp có chút gượng gạo, nàng không dám tin chuyện này là thật, Lâm Phong ở bên trong cũng chỉ có một tháng mà khi đi ra đã vượt qua được nàng, sự tự tin cùng tự hào của nàng cảm thấy bị đả kích nặng nề, bản thân mình kém cỏi vậy sao? Nghĩ như vậy khiến cho gương mặt xinh đẹp kia trở nên cứng ngắc.
– Ân?
Ngay lúc đó ánh mắt Lâm Phong lại chạm vào mắt của bạch y nam tử, hai ánh mắt như bùng nổ sự rực rỡ của niềm vui khiến cho nàng lại suy ngẫm, chuyện gì đang xảy ta đây?
Chương 1488: Hoàng kim thánh khí
Lâm Phong cùng bạch y nam tử chầm chậm đi về phía đối phương, trong khoảnh khắc một cỗ đại thế sôi sục bùng nổ từ hai người họ va chạm vào nhau.
Loại sức mạnh này có thể khiến cho cả một ngọn núi cũng bị đổ sụp nhưng nó lại không ảnh hửing gì đến vị lão giả phía sau, trên người cả hai lúc này đã lộ ra khí thế hung mãnh đánh về phía đối phương, trông không gian ẩn hiện lên những sợi nhỏ chuyển động không ngừng nghỉ tạo thành cơn lốc xoáy, theo thời gian họ tới gần nhau hơn. “Oanh!” Một tiếng nổ lớn vang lên, hai người dường như ra quyền cùng lúc, hai bên đụng nhau nhưng không hề có công kích thần thông gì cả mà chỉ là lực lượng thuần tuý chạm nhau thôi, một quyền này đánh cho không gian xung quanh không ngừng dao động nhưng tay bọn họ như dính với nhau, hồi lâu sau vẫn chưa tách ra mà mắt họ ngày càng sáng.
– Ta còn tưởng rằng có thể vượt qua ngươi!
Bạch y nam tử cười nói, trên gương mặt thanh tú hiện lên sự sáng sủa, vui vẻ.
– Vậy hẳn ngươi cảm thấy thất vọng rồi!
Lâm Phong cũng cười đáp lại.
– Nhưng như vậy cũng tốt, thế ta mới có động lực.
Vị kia cười đùa, ngay sau đó hai cỗ khí thế đã biến mất như chưa từng xảy ra một màn vừa rồi, hai người tiến đến ôm nhau rồi phá lên cười. Chuyện xảy ra khiến cho những người xung quanh đều ngẩn người, nhất là vị được xưng đại sư tỷ của bạch y nam tử, tiểu sư đệ của nàng vậy mà lại có quen biết với tên vừa xông vào sơn trang không lâu! Bên trong đôi mắt lão giả loé lên tia khác thường, Phi Dương thế nhưng lại có quan hệ với thiên tài này, hơn nữa mối quan hệ này có vẻ không chỉ tốt tầm thường thôi đâu.
– Lâm Phong, đây là sư tôn của ta cũng chính là trang chủ nơi này, thật không nghĩ tới vậy mà lại gặp ngươi bên trong sơn trang.
Vân Phi Dương giới thiệu sư tôn với Lâm Phong.
– Thiên Đài Lâm Phong bái kiến trang chủ tiền bối!
Lâm Phong khẽ khom người tỏ thái độ tôn kính.
– Ha ha, thiếu niên anh kiệt, Thiên Đài lại có thêm một kì tài, hai vị Vũ Hoàng nhất định rất vui mừng!
Lão nhân cười nói, tuy nói ông là ẩn sĩ nhưng không thể nào không biết gì về tình hình bên ngoài, ông đúng thật không hề để ý đến chúng nhưng có những chuyện cũng cần phải biết.
– Nguyên lai ngươi đã gia nhập vào Thiên Đài!
Vân Phi Dương đương nhiên cũng biết đến thế lực Vũ Hoàng, sau đó hắn lại chỉ vào vị nữ tử bên cạnh:
– Đây là đại sư tỷ của ta, Bắc Yên Vân!
– Đây là huynh đệ ta, Lâm Phong, hai người chúng ta đều luôn đi cùng nhau nhưng sau này lại chia ra đường ai nấy đi!
Vân Phi Dương lại quay sang giới thiệu Lâm Phong. Bắc Yên Vân nhìn Lâm Phong, khoé miệng hắn khẽ nở một nụ cười nhẹ, Bắc Yên Vân cười nói:
– Lâm Phong, xin lỗi ngươi, không nghĩ tới ngươi lại là huynh đệ của Phi Dương đệ, nhưng nói đi cũng phải nói lại không đánh nhau thì không quen biết, chỉ là ta lại có thái độ không coi ai ra gì, xem ra bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều thiên tài, bọn họ nhất định không hề kém so với người Thiên Bích sơn trang chúng ta!
– Bắc cô nương thiên tư xuất chúng lại có vẻ đẹp trời ban, lần gặp gỡ hiếm có như này cho thấy Lâm Phong đây cảm thấy có chút may mắn!
Lâm Phong khách khí cười nói, Bắc Yên Vân cũng đã nói xin lỗi nên hắn cũng không nên để bụng những chuyện cỏn con thế này, dù gì Bắc Yên Vân cũng là đại sư tỷ của Vân Phi Dương.
– Xem ra ngươi cũng miệng lưỡi trơn tru không kém gì Phi Dương sư đệ, khó trách bên ngươi lại có hai cô nương như hoa như ngọc!
Bắc Yên Vân bật cười sinh ra một cỗ mị hoặc người, mỹ nhân như cậy chỉ cần nở nụ cười mỉm thôi đã khiến nam nhân phải nháo nhào rồi. Lâm Phong ngảnh lại nhìn hai chị em Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi một cái, Phượng Huyên đang đỏ mặt xấu hổ còn lông mi của Phượng Linh Nhi không ngừng run rẩy, cười khanh khách nhìn Lâm Phong.
– Yên Vân tiểu thư hiểu lầm rồi, Phượng Huyên và Linh Nhi đều là bằng hữu của ta, sự thật không như ngươi nghĩ.
Lâm Phong cười nói.
– Phải không, hai cô nương vừa rồi cũng không có nói vậy!
Bắc Yên Vân cười nhẹ khiến cho Phượng Huyên càng xấu hổ.
– Không sai, vừa rồi hai vị mĩ nhân có nói chỉ cần thắng được ngươi thì các nàng liền trở thành nữ nhân của ta!
Chu Thiên Nhược vốn vẫn luôn đứng bên cạnh nay đã lên tiếng xen vào, ánh mắt đám Lâm Phong chuyển sang hắn, một nam tử đang đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt lộ ra sự kiên quyết nhìn Lâm Phong, chỉ cần hắn thắng được tên này là có thể mang hai vị hoa tỷ muội đi rồi, chuyện này hấp dẫn vô cùng a, có hai tỷ muội xinh đẹp cùng phục vụ, cái này chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy không chịu nổi.
– Vừa rồi hai vị cô nương này chỉ nói đùa chút thôi, hà tất gì phải để tâm!
Bắc Yên Vân nói với Chu Thiên Nhược.
– Nhưng ta cũng không hề nói đùa, hơn nữa mọi người ở đây ai cũng nghe câu ấy!
Ánh mắt Chu Thiên Nhược đảo sang hai người Phượng Huyên, sự kiến quyết trong đôi mắt càng mãnh liệt.
– Ha ha hai vị mỹ nhân đây đã đáp ứng Thiên Nhược huynh, chúng ta có thể nhìn xem Thiên Nhược huynh ôm được mỹ nhân về rồi!
Một người bên cạnh Chu Thiên Nhược phụ hoạ, vẻ mặt tràn đầy hăng hái. Lâm Phong chậm rãi nhìn sang hai chị em họ.
– Hắn ỷ thế chèn ép ta cùng tỷ tỷ, hơn nữa còn dùng lời nói khinh bạc chúng ta nên đương nhiên chúng ta phải nghĩ ra biện pháp, lúc đó cũng chỉ có thể lấy ngươi ra làm lá chắn thôi!
Phượng Linh Nhi thấy Lân Phong nhìn sang thì ngay lập tức giả trình sự việc. Lâm Phong nhìn thấy nha đầu kia cười nói vậy liền hiểu ngay mọi chuyện. Lâm Phong đưa mắt về phía người vừa nói bên cạnh Chu Thiên Nhược, cười nhạt, thấp giọng hỏi:
– Ai thấy hai vị đây đã đáp ứng hắn?
– Ha ha tất cả chúng ta đều nhìn thấy!
Một thanh niên nói với giọng đùa cợt.
– Chú!
Lâm Phong phun ra một chữ, trên bầu trời lập tức xuất hiện trớ chú lực lượng, khí tức tử vong xâm nhập vài thân thể hắn cướp đoạt tính mạng, gương mắt đang tươi cười nháy mắt đã trở nên xanh xao yếu ớt.
– Đừng nhúc nhích!
Lâm Phong nhìn lướt qua những người khác lạnh lùng mở miệng, gió lốc đang bốc lên cuồn cuộc cũng dừng lại mà không tiến lên, bọn họ nhìn Lâm Phong với ánh mắt lạnh lẽo.
– Ngươi.
.làm càn! Trên người Chu Thiên Nhược ẩn ẩn có hoàng kim chi khí, đây có thể xem như một lực lượng mạnh mẽ có khả năng phá tan mọi thứ. Nhưng Lâm Phong đến giờ cẫn chưa luếc mắt nhìn sang hắn lần nào mà chỉ chăm chăm vào tên phụ hoạ khi nãy.
– Hiện tại chỉ cần một ý niệm trong đầu ta thì có thể cướp đoạt tính mạng của ngươi!
Lâm Phong nhàn nhạt nhìn mặt đã chuyển màu xám tro của tên kia, tu vi của hắn thì tếu mà trớ chú lực lượng của Lâm Phong thì lại cường hãn, đây không chỉ đe doạ suông mà Lâm Phong hoàn toàn có khả năng khiến hắn chết!
– Nếu như ta thắng hắn, ngươi phải quỳ xuống khấu đầu với ta, thế nào?
Lâm Phong chỉ vào Chu Thiên Nhược nói với tên kia, sắc mặt hắn cứng đờ, cùng lúc đó trớ chú lực lượng càng mạnh mẽ, khí tức tử vong trên người hắn càng đậm hơn, đã sắp chết rồi hắn còn nghĩ được gì nữa chứ?
– Tốt!
Người đó gật đầu với sắc mặt khó coi, bị người khác áp bức mà đồng ý yêu cầu vô lí như vậy thì làm sao thoải mái được!
– Còn ai thấy được nữa?
Bên trong đôi mắt Lâm Phong ánh lên ý cười, đảo qua đám người bên cạnh Chu Thiên Nhược một cách sắc bén, nhìn thấy đôi mắt tử vong thì bọn họ lại câm như hến.
– Người này dung hợp trớ chú lực lượng cùng với tử vong bí truyền để phát huy đến mức cực đại của chúng đến mức chỉ trong khoảnh khắc có thể cướp đi tính mạng của người khác, chuyện này kinh sợ đến mức nào đây!
Trong lòng mọi người đều run, họ không muốn giống tên phụ hoạ vừa rồi.
– Hừ, vừa rồi tại sao hai người họ lại đáp ứng yêu cầu vô lí của ngươi hẳn là không cần ta phải nói ra a!
Lâm Phong nhìn về phía Chu Thiên Nhược cười lạnh, đám người đương nhiên hiểu ý hắn, giống như thanh niên vừa rồi bị khí tức tử vong bao trùn làm sao lại không đáp ứng cái yêu cầu vô lí kia được chứ, lúc ấy khi Chu Thiên Nhược trêu chọc hai chị em Phượng Huyên cũng phóng ra những sợi khí tức nhỏ, nếu như Phượng Huyên đáp trả chỉ sợ đã có một cục diện khác.
– Hoàn toàn chính xác, ngươi chiến đấu với ta thì cứ đến!
Chu Thiên Nhược lạnh lùng nói, giờ phút này nói gì cũng vô dụng mà chủ còn cách dùng thực lực nói chuyện thôi. Hắn bay lên không trung, hoàng kim chi khí cuồn cuộn dâng lên, trên người Chu Thiên Nhược đã xuất hiện một tầng giáp màu vàng, cả người hắn giờ giống như kim chú, có lẽ là để phòng khí tức tử vong của Lâm Phong ăn mòn, nếu không hắn cũng không cần sử dụng đến mức này!
– Đi lên đây!
Chu Thiên Nhược nhìn về phía Lâm Phong bên dưới gầm lên, khí tức hoàng kim lập tức trở thành những thanh kiếm bén nhọn bay về phía Lâm Phong một cách mạnh mẽ, hoàng kim chi khí cường đại lao đến nhanh như một cơn gió. Nội tâm Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi run rẩy, những người này đều đến từ Thánh thành Trung Châu, hai nhóm lần lượt do Chu Thiên Nhược và Cổ Lực đứng đầu, hẳn họ là người của thế lực mạnh mẽ nên mới cường đại như vậy, đám người còn lại đều không dám lên tiếng nói lại Lâm Phong, điều đó chứng minh không phải bất kì ai của Thánh thành Trung Châu cũng đều lợi hại!
Chương 1489: Chà đạp
– Lực lượng bí truyền tầng chín đỉnh phong, hơn nữa còn tu luyện cả công pháp lợi hại, kim sắc kia như hoàng kim Thánh khí!
Lâm Phong hỏi ngửa đầu nhìn Chu Thiên Nhược phía trên cao, cái bộ giáp đó không phải hoàng kim Thánh khí chân chính mà chỉ do khí hoá thành, điều này chứng minh tên đó tu luyện cổ kinh cường đại. Giờ phút này Cổ Lực đứng chắp tay bình tĩnh nhìn Chu Thiên Nhược, hắn hiểu khá rõ thực lực của tên này, dù có chút chênh lệch với bản thân nhưng cũng đủ cường đại để đối phó với đám người đỉnh phong tầng chín bên này dễ dàng, còn Lâm Phong cũng rất mạnh, vừa rồi khi cả hai cùng bước ra thì đại thế của họ không ngừng va chạm nhau nhưng bất phân thắng bại mà bay thẳng lên trời làm rung động cả Thiên Bích.
– Mau lên đây!
Chu Thiên Nhược không ngừng bay lên không tạo ra nhiều cơn gió lốc bên dưới, công pháp của hoàng kim Thánh khí quá mạnh mẽ nên nếu đánh gần Thiên Bích sơn trang có thể sẽ phá huỷ cả nơi này mất, mà hắn lại rất cố kị nơi này, dù sao đây cũng là nơi ở của trang chủ thần bí cường đại. Thời điểm hắn hét lớn đã làm xuất hiện cỗ hoàng kim Thánh khí đâm thẳng về phía Lâm Phong, xa vạn mét nhưng lại gần ngay gang tấc. Trong mắt Lâm Phong hiện lên ánh sáng, bước chân đạp mạnh xuống khiến cho đám người xung quanh có cảm giác hơi run, bọn họ đương nhiên không động mà phiến không gian này đang bị chấn động, một cỗ đại thế mạnh mẽ cũng cùng lúc bay thẳng lên trời giữ hoàng kim Thánh khí lại, thậm chí còn bức được nó lùi về sau, luồng lực lượng này như hoá thành một con rồng xoay tròn trong không gian tạo ra âm thanh gào thét cuồn cuộn rồi nó đập thẳng về phía Chu Thiên Nhược. Người chưa gặp nhau mà khí thế đã va chạm đến mức như vậy. “Xuỳ..~” Trong tay Chu Thiên Nhược xuất hiện một Thánh kiếm hoàng kim, ánh sáng phât ra có thể làm người khác chói mắt đến đau, ẩn trong nó là sự kiên quyết mạnh mẽ.
– Giết!
Một tiếng gầm giận dữ phát ra, thanh kiếm đã xé rách hư không mà lai thẳng xuống Lâm Phong. Lâm Phong lại bước chân ra lần nữa, thiên địa tiếp tục bị chấn động, âm thanh gió lốc gào thét, hắn đánh một quyền ra, Sát Lục Ma quyền dung nhập vào cỗ đại thế làm không gian như bị đóng băng, bên trên thì có hoàng kim Thánh kiếm mang theo kim sắc vô tận lao xuống, khí tức hoàng kim thuần tuý nhất.
– Cút!
Lâm Phong hét lớn, ma chú lập tức xâm nhập vào óc Chu Thiên Nhược nhằm rung chuyển thần niệm hắn, vốn kiếm thế đang dâng lên cuồn cuộn nay lại ngừng một chút, giây tiếp theo ma quyền đã mạnh mẽ đánh tan thiên địa mang theo khí thế chém giết đánh vào ngực hắn khiến cả cơ thể lẫn lục phủ ngũ tạng như bị phá nát, ma quyền kết hợp với thiên địa đại thế càng tăng thêm sự hung hãn của luồng khí tức này, nó cường ngạnh càn quét trong thân thể hắn như muốn phá nát mọi thứ. Mi tâm Chu Thiên Nhược bắn ra tia sáng hoàng kim vô cùng rực rỡ, nó như một bánh xe xoay tròn quanh hắn chặn đứng lại mọi thứ, tâm hồn hắn đã không bị ảnh hưởng bởi luồng khí kia, hoàng kim Thánh kiếm lao ra nhưng sức càn quét khủng bố kia vẫn khiến hắn phải bước lui lại, ngay lúc này Lâm Phong cũng đã bay lên đối mặt với hắn, đôi đồng tử đen kịt loé lên tia miệt thị tất cả mọi thứ. Sau khi Chu Thiên Nhược thấy đôi đồng tử kia liền nheo mắt lại, tâm thần khẽ chấn động, hiện tại sức chiến đấu của Lâm Phong vô cùng bá đạo cùng bức người, ma khí tràn ngập trong không gian, hắn coi rẻ mọi thứ, dù đối thủ là ai hay mạnh mẽ bao nhiêu thì hắn vẫn giữ nguyên tư thế bá đạo như thế, đây chính là ma.
– Khí chất của ma lại có thể bá đạo như vậy, hơn nữa lại sáp nhập vào kiếm ý vô biên!
Đám người bên dưới đang quan sát hai người chiến đấu, bất luận Chu Thiên Nhược hay Lâm Phong, ai cũng có sức chiến đấu mạnh mẽ có khả năng khiến đối phương lâm vào đường cùng, hiện tại xem ra Lâm Phong có ưu thế hơn, mặc dù tu vi Chu Thiên Nhược cao nhưng dường như vẫn bị khí thế của Lâm Phong chèn ép.
– Hoàng kim Thánh thủ!
Ánh mắt Chu Thiên Nhược lạnh lùng nhìn Lâm Phong trong khi miệng mở ra nói mấy chữ, sau đó hoàng kim Thánh khí trên người hắn càng mạnh mẽ hơn, giống như hắn đã mọc thêm nhiều cánh tay hoàng kim mang theo hào quang vạn trượng, mà trên mỗi một cánh tay đều cầm theo một Thánh kiếm goàng kim. Hai tay Lâm Phong mở ra lập tức kiếm quang tràn ngập không gian, tay không ngừng run động và sau đó nhiều thanh kiếm xuất hiện trước người hắn, kiếm này mang khí thế bất diệt vô cùng mạnh mẽ.
– Trảm!
Chu Thiên Nhược hét lớn, hoàng kim Thánh khí bay lên trời cao rồi bay xuốg với tốc độ như muốn xé rách bầu trời, mang khí thế chém giết mà hướng đến Lâm Phong.
– Giết!
Lâm Phong cũng hét lên một tiếng, hai tay đưa ra, kiếm khí dần trở nên đáng sợ hướng lên đối đầu với hoàng kim Thánh khí, ngay khi hai luồng kiếm quang cực đại va chạm, hư không nơi đó bị xé toạc ra đến mức độ mà khiến người xem cũng phải giật mình.
– Tuy không phải cường giả cường hãn nhưng công kích đã đạt đến cáp bậc cao nhất của Tôn Vũ!
Mọi người nhìn thấy lỗ rách xuất hiện, nó khiến người ta cảm thấy run sợ trong lòng. Một tiếng ầm vang lên, Lâm Phong đã bước về phía trước, không gian xung quanh như bọc lấy hắn tuỳ ý hắn điều khiển. Nhanh, tốc độ Lâm Phong hiện tại như nhập vào thiên địa, trên không trung xa xôi xuất hiện những tàn ảnh nhanh đến mức khó có thể nhìn thấy được.
– Thánh văn chấn động!
Lúc này mọi người nhìn thấy tại những nơi mà tàn ảnh của Lâm Phong đi qua phảng phất như có dấu chân Thánh văn, mỗi bước đi đều tràn ra luồng lực lượng chấn động, khó trách hắn có thể có tốc độ kinh người như thế. Chu Thiên Nhược vẫn đang ngưng tụ hoàng kim Thánh kiếm đã nhận ra có một uy áp cường đại trên hư không truyền đến, sau đó hắn thấy được tàn ảnh của Lâm Phong đang trên đỉnh đầu mình tung một chưởng, cổ ấn ngay lập tức hoá thành một tảng núi lớn che trời, ngọn núi này dung nhập vào thiên địa đại thế nên đáng sợ đến cực hạn, âm thanh mọi thứ trong đát trời đều đang rung động thật khiến người ta rùng mình. Cổ ấn này đến từ Đại Diễn Thánh Pháp của Lâm Phong, đại địa bí truyền tràn ra ngoài với một tốc độ khó nhìn thấy, đánh thẳng xuống.
– Phá…!
Chu Thiên Nhược ngẩng đầu nhìn trời tức giận mà hét lớn, hoàng kim Thánh khí vẫn không hề suy yếu, hắn không thể lui nên đã bị Lâm Phong chiếm thế thượng phong nhưng hiện tại nhất đinnh không thể lui. Mắt Lâm Phong không hề rung động, vẫn bình thản như trước mà bước mạnh chân ra mang theo ngọn núi lớn bay đến, song chưởng cùng lúc tung ra khiến ngọn núi ngập trong lực lượng đại thế, trông như có ngàn vạn hư ảo đã nhập vào nó, sự to lớn đã vượt qua cả những ngọn núi thật. Chu Thiên Nhược bên trong ngọn núi phát ra âm thanh giận dữ, nó như bị nhuốm đầy hoàng kim Thánh khí dần dần như hoá thành một ngọn núi hoàng kim, lực lượng hoàng kim cũng từ những góc nhỏ mà tràn ra ngoài. Từng vết nứt xuất hiện, cuối cùng một âm thanh truyền đến chứng minh ngọn núi đã bị phá huỷ, thân thể Lâm Phong và Chu Thiên Nhược đều xuất hiện bên trong cự thạch. Lúc này Chu Thiên Ngược nhắm mắt lại, hoàng kim Thánh khí trở nên cường đại đến tận cùng, cả người hắn như hoá thành một luồng sáng hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.
– Thuật này do ta sáng tạo ra với khả năng giết chết được mọi thứ mà không ai có thể chống lại, ta gọi nó là Phá Thiên Chi Thuật!
Âm thanh Chu Thiên Nhược vang lên lúc trầm lúc bổng đi vào trong tai mọi người, trang nghiêm mà ngưng trọng. Tâm mọi người khẽ run lộ ra vài phần bội phục, giờ phút này cả người Chu Thiên Nhược như hoá thành một đạo Thánh quang, một kích này của hắn mang theo uy lực khiến gười ta sợ hãi, hơn nữa nó còn do hắn tự chế ra, tên này quả danh xứng với thực. “Oanh, oanh, oanh” Hàng loạt khối cự thạch trong hư không bị vỡ ra, một luồng khí tức trầm trọng hội tụ trước người Lâm Phong nhưng đột nhiên từ đâu lại có thanh kiếm chắn trước mặt hắn, kiếm này không hề toát ra sự sắc bén nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy bá đạo, bên trong đó còn ẩn giấu khí tức tử vong và luồng thiên địa đại thế mạnh mẽ. Sát Lục Ma quyền vốn là một loại quyền dùng để giết chóc nhưng bản chất của nó cũng rất bá đạo, sự tử vong dung hợp cùng lực lượng bí truyền lại cộng thêm đại thế đã khiến nó trở nên hoàn mỹ, thậm chí đại thế bất diệt trong không gian cũng dung nhập vào trong nó, thanh kiếm lơ lửng nơi đó nhưng lại làm cho người bên dưới không tự chủ được rùng mình. “Xuỳ~!” Trên không trung có từng cơn gió mạnh thổi qua, thân thể Chu Thiên Nhược đã biến mất, hắn hoá thành tia sáng bay thẳng về phía đối thủ. Lâm Phong bước chân mạnh mẽ đến nỗi thiên địa đều bị chấn động. Thân thể cũng không tên mà nhoài người tới bay đến tia sáng kia với khí thế chém giết mạnh mẽ. Hoàng kim tháng quang kinh khủng che đi tầm mắt mọi người, bọn họ không thể nào nhìn rõ được mọi chuyện khi mà hư không cứ không ngừng bạo loạn như vậy, dù thế nhưng cái khí thế cường hãn từ bên trên vẫn chèn ép tim của mỗi người. “Oanh!” Một tiếng nổ lớn làm màng nhĩ mọi người như bị xé, chuyện diễn ra tiếp theo là thân thể Chu Thiên Nhược bị một chưởng đánh bay ra xa rồi rơi xuống, áo giáp trên người đã bị vỡ tan nát trông cực kì thê thảm. Lâm Phong lại bước lên đạp thân thể Chu Thiên NHược xuống, cả hai người cùng bay xuống, Lâm Phong lúc này vẫn đạp tên kia khiến hắn bị vùi sâu vào cả trong lòng đất.
– Thật đáng sợ!
Ánh mắt mọi người ngây dại, Chu Thiên Nhược đã bại trận, hơn nữa còn bị Lâm Phong chà đạp đến thảm thương. Sau đó vang lên tiếng Chu Thiên Nhược gào thét không cam lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong đầy căm phẫn:
– Thánh Khí Phá Thiên do ta tự nghĩ ra sao có thể bại được, nói đi, ngươi đã dùng loại lực lượng thần thông gì?
Lâm Phong quan sát đôi mắt của hắn bằng ánh mắt lạnh băng của mình, cười:
– Thánh Khí Phá Thiên thuật?
– Mỗi một đạo công kích của ta đều không có tên đây, chúng cũng do chính ta nghĩ ra!
Lâm Phong miệt thị nhìn Chu Thiên Nhược, chà đạp lên lòng tự tin cùng tự tôn của hắn!Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!
Chương 1490: Mang đến tin tức
Thần sắc Chu Thiên Nhược đang bị Lâm Phong chà đạp đã thay đổi trở nên cứng ngắc, hắn vừa nói mỗi một đạo công kích đều do bản thân tự nghĩ ra ư.
Mọi người có thể tưởng tượng được hiện tại Chu Thiên Nhược cảm thấy khó chịu và sỉ nhục đến cỡ nào, hắn vẫn luôn cho rằng tự mình có thể nghĩ ra được công kích cường đại như hoàng kim Thánh khí phá thiên thuật đã tuyệt vời đến tạn cùng nhưng bây giờ Lâm Phong lại nói hắn biết mỗi một đạo công kích đều tự nghĩ ra, trước mặt Lâm Phong, Chu Thiên Nhược hắn chỉ vì thế mà có tư cách kiêu ngạo sao? Tự tin của hắn cùng với sự mạnh mẽ của công kích đã bị chà đạp cùng đả kích nặng nề.
– Giết!
Chu Thiên Nhược phẫn nộ la lớn, trên mặt đất xuất hiện các vết nứt ngày càng to ra, bên trong đó lập tức trào ra luồng khí tức ám sát mạnh mẽ, thân thể Lâm Phong cũng kịp thời bay lên trên cao, đồng thời phóng thích ra kiếm quang ngập trời.
– Có thể dừng lại được rồi!
Ngay khi hai người muốn xông lên lại nghe thấy âm thanh khác lạ, trong khoảnh khắc đó cả hai đều cảm nhận được lực lượng không thể kháng cự đang đè mình xuống khiến cả hai như đứng hình. Lâm Phong đảo mắt sang liền thấy trang chủ Thiên Bích sơn trang đang mỉm cười với hắn:
– Chẳng lẽ các ngươi muốn huỷ diệt sơn trang của ta?
Lâm Phong lại nhìn lướt sang xung quanh, mặt đất sụp đổ, các toà kiến trúc cũng không còn nguyên vẹn, rất nhiều phòng ốc nay đã thành các bãi phế tích, tình huống này khiến hắn thấy có chút xấu hổ:
– Tiền bối chớ trách!
Sau khi nói Lâm Phong thu liễm khí tức lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Chu Thiên Nhược một cái, bây giờ tên đó vẫn còn toả ra hoàng kim Thánh khí mãnh liệt, quanh thân còn có áo giáp bao bọc và đôi mắt vẫn ánh lên chí chí chiến đấu mạnh mẽ. Nhưng Lâm Phong cũng không thèm để ý đến hắn mà hoá thành một đạo tàn ảnh, sau đó nhìn lại đã thấy hắn đứng dưới đất. Điều này làm cho sắc mặt Chu Thiên Nhược trông khó coi vô cùng, sự bỏ qua này khiến cho lòng tự tôn của hắn có cảm giác bị miệt thị, Lâm Phong căn bản không hề để hắn vào mắt. Ngay khi Lâm Phong đi đến trước người nãy giờ vẫn bị tử cong chi khí quấn lấy, người đó không tự chủ được mà khẽ run, ánh mắt cũng không dám nhìn lên.
– Ta đã đánh bại hắn, hãy quỳ xuống trước hai vị mỹ nữ mà xin lỗi đi!
Âm thanh bình tĩnh của Lâm Phong lại giống như một tia chớp giáng xuống làm cho tên đó run lên, hắn quỳ xuống, xin lỗi? Chỉ thấy hắn há to miệng, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.
– Ngươi dám?
Đôi mắt Chu Thiên Nhược lộ ra hàn quang mãnh liệt bắn về phía Lâm Phong.
– Ngươi còn có tư cách mở miệng?
! Đôi đồng tử đen kịt của Lâm Phong đảo sang chỗ Chu Thiên Nhược , lạnh băng nói.
– Khoan dung độ lượng, nên làm a!
Lúc này truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Cổ Lực khiến đôi mắt người kia ánh lên tia hi vọng, Cổ Lực này còn mạnh hơn cả Chu Thiên Nhược, nếu hắn ra mặt thì rất có thể ngăn chặn được Lâm Phong.
– Ta không cho rằng nếu như hắn thắng sẽ bỏ qua cho bằng hữu của ta đâu.
Lâm Phong nhìn Cổ Lực , nói:
– Nếu đã có gan ức hiếp người khác thì phải có gan chịu, người này phải được giác ngộ, ta đây không muốn nói làn thứ ba!
– Hiện tại mau quỳ xuống xin lỗi!
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong lại rơi vào người tên kia, tử vong chi khí đã trào ra ngày càng dày đặc bao lấy thân thể tên đó. Đôi mắt Phượng Huyên nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Phong với vẻ cảm kích, hiện tại Lâm Phong làm đang muốn lấy lại tôn nghiêm cho tỷ muội các nàng, vừa rồi hai người bị đám người này chèn ép, khinh bạc, dù chuyện đó không có kết quả gì xấu lắm nhưng vẫn có thể xem như đang miệt thị tôn nghiêm người khác mà bây giờ Lâm Phog lại bức bách người đó như thế cũng do muốn giúp các nàng. Ánh mắt thanh niên kia nhìn sang Cổ Lực nhưng tử vong chi khí lúc đó đã trở nên mạnh mẽ hơn khiến hắn thay đổi sắc mặt, có cảm giác như sắp chết đến nơi, đến giờ phút này hắn hiểu được rằng có cầu cứu cũng vô ích, dù cho Cổ Lực coa ra mặt vì hắn hay Cổ Lực mạnh đến đâu thì cũng không ngăn cản được việc Lâm Phong muốn giết hắn. Đồng tử của Lâm Phong ngày càng đen kịt, nâng chân lên bước về phía Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi. Một tiếng vang nhỏ vang lên, ngay sau đó là hình ảnh một đám người quỳ trên mặt đất hướng về Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi:
– Lời nói hôm nay của tại hạ không thích đáng, mong hai vị tiểu thư thứ tội!
Phượng Linh Nhi hừ lạnh quét mắt nhìn bọn họ một cái, nàng đối với những người này vốn không hề có hảo cảm gì.
– Cút!
Phượng Huyên lạnh lùng nói, người kia liền ngẩng đầu đứng dậy mà đôi tay nắm chặt, trên người như đang có sát ý quấn quanh chờ bùng phát. “Ông!” Tử vong chi khí lại đập vào hắn khiến cho tên đó sợ hãi quay đầu lại nhìn Lâm Phong, hét:
– Không!
– Ngu mà lì, ngươi đã tự đi tìm đường chết, ta đây thoả mãn ngươi, giết!
Lâm Phong nói một chữ sau cùng thì tử vong trớ chú điên cuồng chạy vào người tên đó khiến thân thể hắn khẽ run, Lâm Phong cũng đưa tay chạm vào hắn làm xuất hiện ngọn lửa màu đen, sau đó tên này liền ngã xuống, thi thể vẫn còn đang cháy lách tách.
– Tên này thật quả quyết!
Mọi người nhìn một màn này đều lộ ra nét mặt kinh hãi, đến cả Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng tuyệt đối không cảm thấy thương cảm cho hắn. Bên trong mắt Vân Phi Dương loé lên tia sáng lạ kì, tên gia hoả Lâm Phong này quả nhiên đã thay đổi trở nên càng cứng cỏi hơn trước rồi, hơn nữa lại còn sát phạt quyết đoán như thế. Hoàng kim tháng khí trên người Chu Thiên Nhược được gia tăng đến cực hạn, người kia chính là người của hắn, thế nhưng lại bị Lâm Phong giết chết một cách tàn nhẫn, không lưu tình trước mặt mọi người như vậy. Lâm Phong đương nhiên đã cảm nhận được khí tức của Chu Thiên Nhược nên quay sang nhìn hắn lạnh lùng, nói:
– Ta biết rõ trên người ngươi có Hoàng khí hộ thân nhưng nếu như ngươi lại tiếp tục phóng tia địch ý ra, ta không ngại chiến sinh tử cùng ngươi đâu!
Lâm Phong vừa rồi cũng có giết một phần ý niệm của Chu Thiên Nhược nhưng hắn cũng cảm nhận được rõ ràng trên người đối phương có một lực lượng bảo vệ, lộ ra pháp tắc khí tức rất mạnh mẽ vậy nên Lâm Phong muốn giết chết tên này cũng khá khó khăn, hơn nữa bên đó còn có Cổ Lực mạnh mẽ hơn cả Chu Thiên Nhược, hai người này tại Thánh hành Trung Châu hẳn rất có thân phận không tầm thường, nếu không thì tên sứ giả kia cũng sẽ không ngồi cùng bàn với họ, hơn nữa nhóm người này đều do bọn họ cầm đầu. Nếu như giết không chết sẽ có thể gây nguy hểm cho mình, nên Lâm Phong hắn không thể mạo hiểm nhưng nếu Chu Thiên Nhược muốn chiến thì hắn không ngại. Quả nhiên sau khi Chu Thiên Nhược nghe được lời Lâm Phong thì cứng đơ, trên người hắn quả thật có hoàng kim Thánh khí hộ thể nhưng hắn cũng không có cách nào để khởi động nó, cái này chỉ khi sinh mệnh hắn bị nguy hiểm mới xuất hiện, đây hẳn là để cho hắn không thể mượn lực lượng hoàng kim.
– Lâm Phong!
Lúc này bên ngoài hành lang có một âm thanh phát ra đã thu hút sự chú ý của Lâm Phong, sau đó sắc mặt liền biến đổi vui vẻ hơn:
– Nhược Tà, Kình Thiên, sao hai người lại đến đây?
– Lâm Phong, đại sư huynh để ta đến thông báo cho ngươi rằng thời gian ước định và địa điểm đều bị thay đổi, mọi thứ dời sang một tháng sau ở Tây Hoang, Thiên Long sơn mạch!
Nhược Tà truyền âm cho Lâm Phong khiến nó bắn ra mọi tia sáng hoang mang, địa điểm lại là Thiên Long sơn mạch. Tây Hoang chỉ có hai thế lực Vũ Hoàng, đầu tiên là Lạc Thiên Các và Thiên Long Thần Bảo. Thiên Long sơn mạch giáp với Thiên Long Thần Bảo, có thể nói ngay bên trong, khoảng cách này gần ngay gang tấc, không thể không nói sự lựa chọn này hoàn toàn có dụng ý. Ánh mắt Nhược Tà trong lúc lơ đễnh nhìn về phía Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi một cái rồi lộ ra thần sắc khác thường, lại truyền âm tiếp:
– Lâm Phong, Bát Hoang Cảnh hiện nay rung chuyển vô cùng, Thí Hoàng đồng minh đã không còn che giấu kế hoạch của bọn chúng nữa, các Vũ Hoàng đều bị ám sát, đến Vũ Hoàng của Tê Phượng Sơn cũng không còn, mà địa chỉ của chúng ra cũng bị theo dõi!
– Vũ Hoàng Tê Phượng Sơn đã chết rồi sao!
Ánh mắt Lâm Phong bùng nổ hàn quang, lại thêm một vị Vũ Hoàng ra đi, hắn nên sớm nghĩ đến việc Thí Hoàng đồng minh sau khi thất bại ở Tề gia khi đó sẽ không buông tha dễ dàng như vậy được, một khi bọn họ phát động kế hoạch sẽ có thể khiến thiên địa rung chuyển. Ngày đó Tê Phượng Sơn Vũ hoàng không nên trở về nhưng hắn không yên lòng nên đã quay lại và không may lại gặp nạn, nhưng Tê Phượng Sơn Vũ Hoàng cũng đã có tính trước mà giao Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi gửi cho Vũ Hoàng, điều này cho thấy ông có lẽ đã phòng bọn chúng từ trước. Lâm Phong không nhìn hai tỷ muội họ, loại tin tức này hắn cũng không biết nên thông báo như thế nào. Sau khi Nhược Tà và Mạc Kình Thiên thông báo xong thì quay ra nhìn mọi người một cái, khi ánh mắt rơi xuống trang chủ Thiên Bích sơn trang cả hai đều cúi người:
– Tiền bối đích thị là sơn trang trang chủ rồi, sư tôn Vũ Hoàng của chúng ta hướng hai vị trang chủ vấn an!
– Thay ta vấn an sư tôn các ngươi!
Trang chủ cười gật đầu. Dứt lời hai người nhìn sang Lâm Phong gật đầu mọit cái rồi nhấc chân bay lên trời cao.
– Xem ra Thiên Cảnh thành không hề an toàn nên đại sư huynh mới cố ý phái Nhược Tà và Kình Thiên tới thông báo cho ta!
Lâm Phong thầm nghĩ, ánh mắt loé lên, trong một tháng hắn đang bận tu luyện dưới tám mặt Thiên Bích đã lĩnh ngộ được hiệu quả to lớn, hiện tại cũng nên trở về Bát Hoang Cảnh, Thánh thành Trung Châu cũng đã mở ra, hơn nữa còn có Thí Hoàng đồng minh càn quét, Bát Hoang Cảnh gió tanh mưa máu a.Nguồn truyện audio