1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 297 [Chương 1481 đến 1485]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 297 [Chương 1481 đến 1485]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1481: Rèn Luyện Lâm Phong

Trong hư không, tầng mây quay cuồng, một nhóm người Vũ Hoàng đi phía trước đàm luận, bọn người Lâm Phong đi phía sau.
Vũ Hoàng, Vấn Hoàng, Thiên Ma Hoàng vốn hình thành đồng minh, quan hệ cũng không tệ, Lục Dục Vũ Hoàng do ngày xưa thời điểm chúng hoàng ước hẹn từng vào lúc Tề Hoàng muốn giết Mộng Tình đã đứng ra ngăn cản, hôm nay cũng ở chung hòa hợp, còn Tê Phượng Vũ Hoàng, sau khi bị thương bọn người Vũ Hoàng nguyện ý chiếu cố hắn một đoạn đường, hắn tất nhiên sinh lòng cảm kích. Sau lưng mấy vị Vũ Hoàng, hậu bối của bọn họ tức thì cũng chung đụng hòa hợp, Lâm Phong, Vấn Thiên Ca, Vấn Ngạo Tuyết trước đó vốn quen biết, Tiêu Vũ và Lâm Phong cũng quen biết cũ, mặt khác Y Nhân Lệ, Phượng Huyên, Phượng Linh Nhi, ba vị mỹ nữ cũng đều quen biết với Lâm Phong, thật cũng không có lạnh nhạt.

– Vũ Hoàng, ngươi khẳng định ký ức của Tuyết Bích Dao không có bị phong ấn hoặc phá hư sao ?

Mấy vị Vũ Hoàng phía trước đang bàn luận sự tình của Tuyết Bích Dao.

– Ừ, điểm ấy không thể nghi ngờ, cho dù Trung Vị Hoàng phong ấn hoặc phá hư, ta cũng không thể nhìn không ra, trí nhớ của nàng bên trong thần niệm, tựa hồ có một cỗ lực lượng kỳ lạ!

Vũ Hoàng bình tĩnh nói, trong nội tâm cũng có chút nghi hoặc, tình huống của Tuyết Bích Dao, có chút cổ quái. Vấn Hoàng trầm ngâm không nói gì, lộ ra thần sắc kỳ quái, lẩm bẩm nói:

– Chẳng lẽ ký ức của nàng tự động biến mất hay sao?

– Tuyết Bích Dao thân là thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết, lai lịch của nàng có chút thần bí, thẳng đến sau khi tu luyện đến Thiên Vũ mới bắt đầu có tin tức xuất hiện, trước đó, hình như không có bất cứ cái gì!

Vũ Hoàng bình tĩnh nói một tiếng, điều này làm cho mấy vị Vũ Hoàng đều lộ ra một vòng dị sắc, thời gian Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thành hoàng cũng đã mấy trăm năm, nhưng bọn họ cũng tại mấy năm trước mới khai sáng Thiên Đài, mấy trăm năm trước, bọn họ đều rất ít lộ ra dấu chân.

– Ta nghe nói có loại năng lực kỳ lạ, công pháp liên quan đến di vong, tu luyện giả thường cách một đoạn chu kỳ có thể quên đi những gì trước đó, duy chỉ có tu luyện võ đạo không bị quên mất, khiến cho tâm vô tạp niệm, trừ võ ra thì không có bất kỳ vật gì khác quấy nhiễu.

Vấn Hoàng thấp giọng nói.

– Quên đi!

Lâm Phong thần sắc ngưng tụ, loại công pháp này rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đối với chính mình, quên đi quá khứ của mình, chỉ để lại ký ức võ đạo.

– Thế giới rộng lớn, quả nhiên không thiếu cái lạ.

Y Nhân Lệ đứng bên người Lâm Phong, cười yếu ớt, ánh mắt còn quét nhìn Lâm Phong một cái.

– Tuyết Bích Dao ngược lại là một nữ tử rất tốt, nếu như thật sự tu luyện đại công pháp cường đại hiếm thấy, về sau chỉ sợ sẽ không ngừng lột xác, lần lượt thay đổi trở nên cường đại hơn nữa, khó trách Tề gia lại coi trọng, khiến Tề Viêm cưới Tuyết Bích Dao.

– Hôm nay Tề Viêm đã chết, một nữ tử tốt như vậy lại lưu lạc bên ngoài, cũng thật đáng tiếc, tiểu Thiên, ngươi cũng trưởng thành rồi, không bằng đi tìm Tuyết Bích Dao, mang nàng cưới vào Vân gia của chúng ta, về sau cũng có thể cùng ngươi dắt tay lưu lạc thiên hạ.

Vấn Hoàng quay đầu lại nhìn Vấn Thiên Ca, cười nói.

– Ách.Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

. . Vấn Thiên Ca ngẩn người, sau đó lộ ra một nụ cười khổ. Mà những Vũ Hoàng khác đều quay đầu nhìn hậu bối của mình, Thiên Ma Hoàng cười nói:

– Nơi đây nữ có nam có, đều là thanh niên đồng lứa nhân tài kiệt xuất, nếu như bọn họ nguyện ý, vừa vặn có thể ghép được mấy đôi!

– Y kiến hay!

Vấn Hoàng cũng cười nói, nơi này có ba thiếu nữ, theo thứ tự là Y Nhân Lệ, Phượng Huyên cùng với Phượng Linh Nhi, tướng mạo của các nàng đương nhiên không cần nhiều lời, vẻ đẹp mị hoặc của Y Nhân Lệ làm cho người khác hít thở không thông, Phượng Huyên và Y Nhân Lệ, Tuyết Bích Dao đều là một trong tứ đại mỹ nữ, đều khuynh quốc khuynh thành, còn tuổi của Phượng Linh Nhi mấy năm trước có phần nhỏ, nhưng hôm nay đã là hoa nhường nguyệt thẹn, duyên dáng yêu kiều, tướng mạo không thua Phượng Huyên bao nhiêu, hoàn toàn có thể xứng đôi với mấy vị nam tử này.

– Chỉ cần các nàng cam tâm tình nguyện, ta ngược lại cũng không có ý kiến gì.

Tê Phượng Vũ Hoàng nhìn Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, Tê Phượng Sơn nằm ở thế yếu, hắn lại bị thương, có thể nói tràn đầy nguy cơ, nếu như có thể cùng những thế lực này nhờ vả chút quan hệ, ít nhất có thể bảo vệ được hai người Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi.

– Sư tôn, Linh Nhi phải bồi ngươi.

Phượng Linh Nhi nhìn nhìn Tê Phượng Vũ Hoàng, dung nhan của đối phương giống như già nua đi rất nhiều, trên mặt lại xuất hiện từng đạo nếp nhăn, thời điểm nhìn về phía Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi lộ ra thần sắc hiền lành.

– Nha đầu ngốc, nữ hài tử lớn rồi cuối cùng phải tìm một người tốt để gả đi!

Tê Phượng Vũ Hoàng duỗi tay ra, vuốt ve đầu Phượng Linh Nhi, mang theo thần sắc sủng nịch.

– Huyên nhi, ngươi nhìn xem chọn trúng người nào, sư tôn cùng mấy vị tiền bối Vũ Hoàng làm chủ cho người!

Tê Phượng Vũ Hoàng lại đem ánh mắt chuyển qua trên người Phượng Huyên, ôn nhu cười nói. Phượng Huyên nhìn mấy vị thanh niên bên cạnh một cái, tuy nhiên lại khẽ lắc đầu, nói:

– Sư tôn, hiện tại ta không muốn cân nhắc nhi nữ tư tình.

– Nha đầu ngốc!

Tê Phượng Vũ Hoàng mỉm cười lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

– Y Nhân Lệ, ngươi có chọn trúng vị nào hay không?

Vấn Hoàng cười hỏi Y Nhân Lệ một tiếng, có vẻ rất tùy ý, Y Nhân Lệ tu luyện Lục Dục Thiên Công, nếu như có thể gả vào Vấn gia, trượng phu của nàng nhất định có thể đạt được không ít chỗ tốt. Lục Dục Vũ Hoàng cười lắc đầu nói:

– Y Nhân nhà ta trong tâm đã có nam nhân, phải khiến Vấn Hoàng thất vọng rồi!

Vừa nói, trong lúc lơ đãng ánh mắt của Lục Dục Vũ Hoàng vẫn còn nhìn lướt qua trên người Lâm Phong, tuy nhiên chỉ là thoáng một cái rồi biến mất, chỉ có Lâm Phong cảm giác được, điều này làm cho Lâm Phong có chút ngượng ngùng, yếu ớt nhìn Y Nhân Lệ bên cạnh một cái. Đôi mắt đẹp của Y Nhân Lệ mang theo nụ cười mị hoặc, hướng Vấn Hoàng khẽ khom người:

– Khiến Vấn Hoàng tiền bối chê cười, chớ trách Y Nhân.

– Ha ha, thì ra như vậy, ngược lại do ta đường đột, chẳng biết có thể mạo muội hỏi một tiếng hay không, thanh niên mà Y Nhân ưa thích, không biết là vị kiệt xuất tài tuấn nào, nhất định không thể tầm thường a!

Vấn Hoàng tò mò hỏi, chẳng lẽ Y Nhân Lệ đã đọa lạc trên người ai bất thành, vậy mà lại không có tiếng gió truyền tới.

– Tiền bối, người mà Y Nhân thích có lẽ không hi vọng Y Nhân để lộ ra hắn là ai, khiến tiền bối chê cười.

Y Nhân Lệ cười nói, khiến Vấn Hoàng càng thêm hiếu kỳ hơn, bất quá chỉ là khẽ cười, cũng không có hỏi nhiều cái gì.

– Ngược lại thật đáng tiếc, ta còn muốn mang Y Nhân tiên nữ đón vào Vấn gia đây này.

Vấn Hoàng lắc đầu cười nói, sau đó nhìn huynh đệ Vấn Thiên Ca:

– Hai người các ngươi ngược lại nên phấn đấu một chút, sau này nên tìm một tiên nữ ưu tú như nàng.

Mọi người đều bật cười lớn, cũng không có quá để ý, Lâm Phong thì chỉ yếu ớt nhìn thoáng qua Y Nhân Lệ bên cạnh.

– Hôm nay Bát Hoang Cửu U đều rung chuyển bất ổn, thế lực của các đại Vũ Hoàng đều đang phiêu diêu ở trong phong vân, thông đạo Thánh Thành Trung Châu hôm nay cũng sắp mở ra, các ngươi nên khẩn trương tăng tu vi, đến lúc đó đi đến Thánh thành Trung Châu cũng có thể thuận lợi hơn.

Vũ Hoàng cười khẽ nói với mọi người, tất cả mọi người gật đầu.

– Sư tôn, nếu như người trẻ tuổi chúng ta đều đi tới Thánh Thành Trung Châu, mà số lượng Vũ Hoàng ở Bát Hoang lại đang không ngừng giảm bớt, tương lai của Bát Hoang Cửu U phải làm như thế nào?

Tiêu Vũ hỏi Thiên Ma Hoàng.

– Có vài người sau khi tiến nhập Thánh Thành Trung Châu còn có thể trở về, có vài người không tiến nhập Thánh Thành Trung Châu cũng có cơ hội trở thành Vũ Hoàng, tất có đều có số mệnh riêng, điểm ấy các ngươi không cần phải lo lắng, đi tốt con đường của mình là được.

Thiên Ma Hoàng đáp lại. Một hàng thân ảnh cuồn cuộn, xuyên thẳng qua bên trong hư không, qua một lúc, bọn hắn đã sớm cách xa Tề quốc.

– Chư vị, đến Thiên Vấn đế quốc rồi, chỗ này một đoạn thời gian cũng rất tốt, ta cũng sẽ hết sức tận tình.

Vấn Hoàng cười nói với mọi người, Thiên Vấn đế quốc này được Trung Vị Hoàng của Vấn gia đang chủ trì, đế quốc chi quân.

– Đúng lúc ta cũng đang rảnh rỗi, tùy ý đi vòng vòng quanh Thiên Vấn đế quốc một chút, Vấn Hoàng chớ chê ta quấy rối là được.

Vũ Hoàng cười cười, hôm nay Thiên Đài tạm thời giải tán, hắn phiêu bạt xung quanh, tùy ý ở đâu cũng đều giống nhau.

– Ta còn muốn trở về xử lý một vài chuyện, cũng không thể dừng lại ở đây rồi!

Thiên Ma Hoàng và Lục Dục Vũ Hoàng không muốn dừng lại, chuẩn bị trở về Bát Hoang, mà Tê Phượng Vũ Hoàng thì ở lại, dưỡng thương tại Thiên Vấn đế quốc. Mọi người tách ra, đều có tương lai riêng. Hai ngày sau, Thiên Vấn đế quốc, một chỗ địa thế sơn mạch, hai đạo thân ảnh đứng phía dưới khe sâu, rõ ràng là Vũ Hoàng và Lâm Phong, đồng thời, mấy người Hầu Thanh Lâm cũng người ở giữa sườn núi ngắm nhìn, Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi cũng ở đó, Vũ Hoàng cũng không lảng tránh hai nữ tử các nàng.

– Lâm Phong, bí truyền thổ chi đại địa có chút dễ dàng lĩnh ngộ, bởi vì địa phương mà chúng ta đang đứng chính là một đại địa mênh mông, ngươi tỉ mỉ đi cảm thụ, đi lắng nghe nhịp đập của thổ, xem đại địa như một thứ có sinh mệnh.

Vũ Hoàng chậm rãi nói với Lâm Phong đang ngồi xếp bằng.

– Sư tôn, ta đương nhiên hiểu rõ, nhưng cụ thể muốn đi cảm thụ, cũng không có dễ dàng như vậy!

Lâm Phong đáp lại Vũ Hoàng nói.

– Vậy thì tốt, hai chân của ngươi không được rời khỏi mặt đất, ta đến dạy ngươi cảm thụ!

Vũ Hoàng bình tĩnh nói, Lâm Phong gật đầu, phóng thích ra ý thức bén nhạy, cảm thụ được mỗi một sợi rung động của đại địa. Sau một lát, hắn quả nhiên cảm giác được mặt đất tựa như đang ngọ nguậy, cảm giác rất kỳ diệu, mặt đất rõ ràng rất rất vững vàng, nhưng hắn vẫn có ảo giác đại địa đang nhúc nhích. Trong lúc đó, một cỗ cảm giác nguy cơ hạ xuống, thân thể Lâm Phong mãnh liệt lóe lên lùi về phía sau, tiếng vang xuy xuy truyền tới, từng đạo gai sắc bén nhọn xuất hiện khắp mặt đất, giống như từng chui kiếm vậy.

– Ong!

Vị trí sau khi Lâm Phong di chuyển, thổ địa phía dưới lại truyền tới một cỗ dị tượng, sau đó hắn cảm thấy đại địa đang rạn nứt, thân thể của hắn lại lần nữa mãnh liệt dời đi, đã thấy cảm giác nhúc nhích kia càng ngày càng kịch liệt, thanh âm ầm ầm cuồn cuộn truyền tới, hoàng thổ đầy trời, những tường chắn bằng đất lần lượt xuất hiện, ngăn trở thân thể của hắn, đồng thời, từng sợi rung động rất nhỏ không ngừng truyền đến từ dưới chân, tốc độ Lâm Phong tăng vọt, mãnh liệt lóe lên rời khỏi, mà trong nháy mắt mỗi khi hắn rời đi, thổ lợi kiếm cũng liền theo đó xuất hiện. Cả thân thể Lâm Phong phảng phất đều kéo căng lên, theo tần suất nhanh hơn của gai sắc, cảm giác của hắn vậy mà trở nên càng ngày càng nhạy cảm, muốn tránh né ám sát, hắn nhất định phải không ngừng đột phá cực hạn của mình, để cho mình trở nên càng thêm nhạy cảm hơn, đi cảm thụ rung động của đại địa, phòng bị sự ám sát từ bên dưới. Không mất quá nhiều thời gian, mặt đất thủng lỗ chỗ, Lâm Phong không biết đã tránh né bao nhiêu lần ám sát, khắp đại địa giống như sắp sụp đổ, xung quanh vỡ ra, tương tác của Lâm Phong với lực lượng của đại địa đang nhanh chóng tăng cường, người chỉ có đang bị bức bách, tại thời điểm gặp nguy hiểm, tiềm lực mới có thể tăng vọt, Vũ Hoàng đang dùng lực lượng pháp tắc của đại địa không ngừng kích thích Lâm Phong. Bảy ngày sau, Vũ Hoàng và Lâm Phong vẫn chưa từng ngừng nghỉ, từng đạo vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đánh tới hướng Lâm Phong, từng đạo từng đạo thổ lời kiếm từ dưới mặt đất giết tới, lúc thì sẽ có mặt đất nổ tung tóe, khắp không gian hiện lên tư thế trời long đất lở, đặc biệt mạo hiểm.

– Tỷ tỷ, Vũ Hoàng đối với Lâm Phong thật tốt!

Phượng Linh Nhi nhìn thấy Vũ Hoàng một mực rèn luyện Lâm Phong, mỉm cười nói với Phượng Huyên.

– Một khối ngọc thô chưa mài dũa, cường giả đương nhiên ưa thích tạo hình, sư tôn đối với chúng ta không phải cũng như vậy sau, Linh Nhi, về sau khi chúng ta cường đại hơn, nhất định phải báo đáp sư tôn thật tốt!

Phượng Huyên sờ lên đầu Phượng Linh Nhi, ôn nhu nói.

– Ân!

Phượng Linh Nhi nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục xem Vũ Hoàng chỉ điểm Lâm Phong, các nàng cũng ngẫu nhiên có thể từ đó lấy được một tia linh quang.

Chương 1482: Thiên Bích sơn trang

Ba tháng sau, vẫn tại phiến sơn mạch kia, Lâm Phong đang ngồi xếp bằng một cách an tĩnh, hắn đã không còn toả ra loại khí thế làm người khác kinh tâm động phách nữa mà thay vào đó là loại cảm giác ẩn nhẫn, hắn ngồi nơi đó nhưng lại tạo ra cảm giác như hắn đã là một phần của thiên nhiên xung quanh.

– Hô… Thở dài một cái Lâm Phong đứng lên, chân đạp mạnh xuống đất khiến cho mặt đất kêu lên răng rắc và xuất hiện rất nhiều khe hở, chuyện tiếp theo như một điều kì diệu, mặt đất thế mà lại nghe theo ý nghĩ của Lâm Phong tiếp tục nứt ra rồi lại dâng lêng thành một khối đất khá cao.

– Đại địa, hợp lại!

Lâm Phong nói nhỏ, trên người có một tầng đất màu vàng không ngừng lưu chuyển, bao trùm lấy thân thể hắn khiến hắn trông như đang mặc một cái khôi giáp dày cộm vậy, nhưng khi tâm hắn lại động một lần nữa thì nó lại hoá thành từng tia sáng nhỏ màu vàng ròi dần dần tiêu biến.

– Đúng vậy, ba tháng này chuyên tâm tu luyện đại địa bí truyền nên thổ bí truyền đã đạt đến tầng thứ tám, cũng đã có thể đuổi kịp với tốc độ của hoả bí truyền.

Lâm Phong nghĩ thầm, ánh mắt hắn chiếu đến nơi ở của Vũ Hoàng dưới sườn núi, cười hô:

– Sư tôn!

– Hiệu quả rất tốt, từ giờ đến lúc thông đạo Thánh thành Trung Châu mở ra cũng không còn nhiều thời gian, ta sẽ mang ngươi đến một chỗ rồi sau đó hồi thành tụ họp với các sư huynh còn lại.

Vũ Hoàng cười nói, ánh mắt nhìn sang nhóm người trong đó có Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, nói:

– Các ngươi theo sư tôn về Tê Phượng Sơn trước đi, để họ lại cho ta chiếu cố rồi sẽ mang trả hắn lại.

– Cám ơn Vũ Hoàng tiền bối!

Phượng Huyên khách khí nói.

– Đi thôi!

Một nhóm người bước chân nhảy vào tầng mây, hiện tại bọn họ vẫn còn đang ở Thiên Vấn quốc, mấy người Hầu Thanh Lâm chắc rời đi rồi.

– Sư tôn, còn chúng ta thì sao?

Lâm Phong đứng giữa không trung hỏi Vũ Hoàng.

– Bên trong một toà thành cổ của Thiên Vấn quốc có một nơi tên gọi Thiên Bích sơn trang, chủ nhân của nó là một cường giả Vũ Hoàng lánh đời không quan tâm đến nhân tình thế thái, bên trong đó có cất giữ tám mặt Thiên Bích giúp người ta tăng cường cảm ngộ đối với thiên địa, chúng ta sẽ đi Thiên Bích sơn trang này i.

Vũ Hoàng đáp. Lâm Phong gật đầu, thế gian rộng lớn thế này đương nhiên không thiếu thứ lạ, vẫn có những cường giả Vũ Hoàng ẩn mình. Đoàn người đi nhanh như gió mà lại giống như một làn khói vậy, dù có đi ngang qua người khác cũng chưa chắc sẽ bị phát hiện ra. Đúng như Vũ Hoàng nói, Thiên Bích sơn trang nằm trong Thiên Vấn đế quốc, hơn nữa nó còn trong một thành nhỏ, hẻo lánh. Ngay khi họ đặt chân đến trấn nhỏ lập tức phát hiện ra tu vi của những người nơi đây tương đối thấp, đa số đều là Thiên Vũ hay Huyền Vũ, cảnh giới như Tôn Vũ cũng hiếm thấy.

– Cường giả Tôn Vũ, hơn nữa còn là tầng sáu của Tôn Vũ!

Lúc này Lâm Phong lại phát hiện phía trước có một thanh niên mang khí tức mạnh mẽ đứng cách đó không xa mặc dù hắn không hề phóng ra khí tức của mình, nhìn qua cũng không thấy hắn khác gì những người còn lại trong nhóm đang đứng, nhóm này cũng không đặc biệt gì, nữ có nam có, mạnh nhất đã đạt đến Tôn Vũ tầng sáu. Bọn họ dường như cũng đã chú ý đến Lâm Phong bên này, mọi người đều hướng ánh mắt về đây, vẻ mặt họ chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhóm ba người này có tu vi cường đại vô cùng, có lẽ là Vũ Hoàng vì bọn họ cũng không cách nào nhìn thấu.

– Sao lại có nhiều người đến Thiên Bích sơn trang chúng ta vậy?

? Một thanh âm trầm thấp của người trong nhóm đó phát ra, dù hắn đã cố gắng hạ giọng xuống nhưng bọn Lâm Phong đều có thể nghe tất rõ, nhưng người này thấy tu vi của họ đã đoán được họ vì Thiên Bích sơn trang mà đến, hơn nữa, nhóm người kia là người của Thiên Bích sơn trang.

– Có vẻ như đã đến hẹn trăm năm rồi, hẳn bọn họ muốn mượn Thiên Bích sơn trang chúng ta để khiến cho thực lực cao hơn một tầng rồi tiến vào Thánh thành Trung Châu!

Người còn lại nói khiến cho thần sắc Lân Phong trở nên nghiêm túc, người của Thiên Bích sơn trang tuy nói là ẩn sĩ nhưng chuyện của ngoại giới biết cũng không hề ít, bí mật loại này cũng chỉ có những đại nhân vật như Vũ Hoàng trở lên mới biết thôi đấy, người khác cũng đừng hòng biết. Nhóm người hướng đến nơi đã định, không bao lâu đã đến bên ngoài cửa sơn trang, Lâm Phong cảm thấy linh khí sơn trang xung quanh kì diệu vô cùng, nó khiến người ta cảm thấy như đang hoà làm một với sơn trang.

– Lâm Phong, đã đến nơi cần đến, ta không thể vào cùng ngươi được nên ngươi phải tự mình đi thôi, chỉ cần mượn Thiên Bích sơn trang một thời gian ngắn là được.

Vũ Hoàng mỉm cười nói với đám Lâm Phong, thân thể ông liền biến mất.

– Chúng ta cũng vào thôi!

Lâm Phong nhìn thoáng qua vị trí Vũ Hoàng biến mất rồi quay sang nói với đám Phượng Huyên, bọn họ bước vào sơn trang mà không bị một ai ngăn cản. Bên trong cánh cửa là một hành lang dài, phía trước có một nhóm người dang nhìn chằm chằm họ, bọn họ đã gặp phải những người đứng đợi nơi đây rồi.

– Tại hạ Lâm Phong vào Thiên Bích sơn trang vì muốn nhìn qua một chút Thiên Bích, chư vị có thể cho chúng ta mượn xem chút không?

Lâm Phong cao giọng nói, âm thanh rõ ràng vang vọng khắp hành lang, nhóm người đưa mắt đánh giá họ, một tên trong đó cười nói:

– Thiên Bích đã bị người khác mượn rồi, các ngươi ngày khác lại đến.

– Các hạ, ba người chúng ta ngàn dặm xa xôi mới đến được đây, thời gian cấp bách không thể đợi thêm được, nếu như cần phải bỏ ra cái giá gì đó các vị cũng có thể nói với chúng tôi.

Lâm Phong vẫn giữ thái độ khách khí, dù sao Thiên Bích sơn trang này cũng là nơi Vũ Hoàng ẩn cư, hiện tại hắn là khách còn đối phương là chủ nên đương nhiên phải giữ sự tôn trọng. Nếu như thật sự phải bỏ ra cái gì để được vào Thiên Bích sơn trang thì hắn cũng nguyện ý, sư tôn nếu đã dẫn hắn đến, hiển nhiên có thể đi vào, còn nếu như không vào được, chỉ có thể trách hắn vô dụng.

– Muốn vào thì không cần cái giá nào cả, hơn nữa từ trước đến này Thiên Bích sơn trang vốn hiếu khách, nếu như ngày bình thường mà các vị đến, chúng ta cũng sẽ cho vào nhưng hôm nay thì không thể, nếu như các vị nguyện ý, chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho, dừng chân nghỉ ngơi bên trong sơn trang thì có thể được.

Thanh niên kia thấy Lâm Phong khách khí, thân là người nơi này cũng sẽ không mất cấp bậc lễ nghĩa mà khách sáo nói. Lâm Phong nghe thế tỏ vẻ thất vọng, không lẽ đã đến không đúng lúc thật sao?

– Ngươi nói dối!

Lúc này, bên trong hành lang vang lên một giọng nói, trên mái hiên bên ngoài hành lang có một thân ảnh đang đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười lạnh nhìn về tên thanh niên vừa nói. Lâm Phong quay đầu nhìn lại liền thấy một thân ảnh quen thuộc, không khỏi vui vẻ:

– Tiêu Vũ huynh!

– Lâm huynh, chủ nhân của Thiên Bích sơn trang là một cao nhân ẩn dật, cho phép mọi người bên ngoài đến mượn xem Thiên Bích, không có chuyện đến không đúng lúc gì cả, hắn chỉ đang nói dối mà thôi!

Tiêu Vũ đạm mạc nói, sau khi nghe thấy lời này, quả nhiên sắc mặt đám người kia đại biến, quét một ánh mắt lạnh lùng về phía Tiêu Vũ.

– Ngươi quả nhiên âm hồn bất tán.

Thanh niên kia lạnh lùng nói. Lâm Phong khẽ nhíu mày, xem ra Tiêu Vũ nói đúng, nếu như chủ nhân của Thiên Bích sơn trang đã cho phép bất cứ người nào cũng vào được, tại sao đám người này lại muốn ngăn cản chứ.

– Các hạ, nói vậy thì không phải chúng ta tới không đúng lúc mà các hạ cố tình gây khó dễ?

Ánh mắt Lâm Phong dừng trên người thanh niên trước mặt, hỏi, trong thanh âm có sự kiên quyết, tên này vừa rồi khách khí như vậy đã khiến hắn thật sự nghĩ rằng mình đến không đúng lúc nhưng bây giờ ghe Tiêu Vũ nói thế có vẻ như không hề có chuyện gì cả.

– Ta nói không phải lúc này thì chính không phải, các vị về đi!

Tên thanh niên kia nói, phất tay từ chối tiếp khách, sau khi vị vạch trần hắn cũng không cần khách khí làm gì nữa, cứ thế mà lật mặt. Thần sắc Lâm Phong trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén.

– Tiêu Vũ huynh, ngươi có biết chuyện này thế nào không?

Lâm Phong quay đầu hỏi Tiêu Vũ.

– Một tháng trước có một nhóm người đến Thiên Bích sơn trang này và bái kiến giống ngươi vậy, ba tháng trước đám người đó còn tham gia tiệc rượu cùng chúng ta nhưng sau này dường như họ đã chiếm được sự ưu ái của chủ nhân nó mà tiến vào khu vực Thiên Bích, cũng từ ngày đó trở đi sơn trang không cho bất cứ kẻ nào vào nữa cả, còn lấy lí do là không phải lúc nhưng thực chất hẳn là đám người đó không muốn bị ai quấy rầy thôi.

Tiêu Vũ giải thích, Lâm Phong nghe qua đã hiểu:

– Người cùng một bàn với sứ giả đại nhân?

– Thông minh!

Tiêu Vũ cười khen.

– Nói vậy có nghĩa không phải chúng ta tới không đúng lúc mà những người này không chào đón chúng ta, hơn nữa còn xem thường chúng ta?

Trong đôi mắt Lâm Phong lộ ra tia cười lạnh, sau khi những người đó đến thì nơi này thì từ chối tiếp khách, biến Thiên Bích thành nơi độc quyền không cho kẻ khác bước vào.

– Có vẻ thế!

Tiêu Vũ gật đầu đồng tình. Mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, lại lần nữa dừng trên đám người:

– Các ngươi làm theo lời trang chủ tiền bối dặn dò sao?

Trang chủ là ẩn sĩ nhưng khi sự tình sơn trang hẳn cũng không biết, mặc cho những người này muốn làm gì thì làm quá. Tiêu Vũ lạnh nhạt nói.

– Nói đủ chưa?

Thanh niên cầm đầu kia cười lạnh nhìn bọn Lâm Phong, nói:

– Ngươi nói đúng, sư tôn cũng không biết, dù gì cũng chỉ là chuyện của sơn trang, mọi chuyện đều do bọn ta làm chủ nên hiện tại nơi này từ chối tiếp khách, các vị đi thong thả!

Thanh niên vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài muốn trục khách!

Chương 1483: Nhỏ như hạt gạo

– Chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi để đến đây xem Thiên Bích, sao có thể chỉ vì một câu nói đã đi được!

Lâm Phong bước chậm rãi về trước, ánh mắt sắc bén, nếu như đây là quy định của Thiên Bích sơn trang, hắn đương nhiên sẽ không có ý gì, cho dù có phải trả một cái giá cao để được vào hắn cũng nguyện ý nhưng hiện tại vấn đề không nằm trong quy định của nơi này mà chỉ do những người trước mắt khinh thường không cho bọn hắn vào. Sau khi những vị kia bước vào liền đuổi những người còn lại ra, đám người đang đứng đây hẳn đang muốn nịnh nọt người bên trong.

– Chẳng lẽ ngươi muốn xông vào à!

Tên cầm đầu cười lạnh:

– Tên trước ngươi kia cũng đã từng muốn xông vào nhưng lại bị bọn ta chặn lại và hắn cũng chỉ có thể rời đi, hôm nay nếu các ngươi không biết tốt xấu cũng đừng trách chúng ta không khách khí!

– Nói chuyện cùng bọn hắn làm gì cho tốn hơi sức.

Một nữ tử băng lạnh đứng bên cạnh thanh niên kia đột nhiên mở miệng, ánh mắt quét đến hai người Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, sư huynh rõ ràng thấy hai người này xinh đẹp nên mới nói chuyện khách khí với tên Lâm Phong đó, mà vẻ đẹp của bọn họ làm cho lòng nàng đột nhiên sinh loại chán ghét, đố kị.

– Làm người phải biết thức thời, cớ chi phải tự mình chuốc khổ, đến lúc đó các ngươi có muốn đi cũng không được!

Vị nũ tử đó lạnh lùng nói, Thiên Bích sơn trang có vị trí kì diệu vô cùng nên bất cứ ai muốn vào sơn trang cũng đều khách khí với bọn họ, cường giả họ đã gặp nhiều rồi, sớm đã quen với việc nhìn thấy cường giả Tôn Vũ tầng tám, tầng chín, còn tu vi của Lâm Phong cùng lắm chỉ là Tôn Vũ tầng sáu đỉnh phong thôi, Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi lại càng yếu hơn nên đương nhiên bọn hắn không hề đặt đám Lâm Phong vào mắt.

– Lâm Phong ta đến sơn trang này để mượn xem Thiên Bích!

Lâm Phong tiến bước về trước, tiếng bước chân cùng lời nói vừa rồi vang vọng khắp hành lang, mọi người đều có thể nghe rất rõ ràng lời hắn nói.

– Tự tìm chết!

Tên kia thấy Lâm Phong không những không rời đi mà lại còn tiến về phía hắn. “Đông!” Trong nhóm người có một vị nhanh chóng bước lên nghênh tiếp Lâm Phong, xung quanh liền vang lên âm thanh xé gió vù vù, trời đất rung động, cảm giác như linh khí trong thiên địa đều bị hắn điều động mà tụ lại quanh thân hắn, sau đó, một cỗ khí tức cuồng bạo hướng về phía Lâm Phong chèn ép, cả không gian xung quanh cũng bị đè nén.

– Cảnh giới Tôn Vũ tầng sáu lại có thể họi tụ khí tức thiên địa mạnh gấp trăm lần tu vi như vậy, tuyệt đối vượt qua cấp bậc Tôn Vũ tầng sáu rồi!

Lâm Phong sau khi cảm nhận lực lượng của đối phương thì nghĩ thầm, thanh niên Tôn Vũ tầng sáu này có khả năng còn lợi hại hơn tên này, hơn nữa trong sơn trang hẳn là còn người mạnh mẽ hơn bọn họ, có thể nói đây là nơi tàng long ngoạ hổ, khó trách bọn họ lại có thể cao ngạo như vậy, họ hoàn toàn có cơ sở để làm thế, cũng không trách được việc nhóm Tiêu Vũ bị đánh trở về. Cường giả sống ẩn trên thiên hạ này cũng không ít, nếu không có Vũ Hoàng, Lâm Phong hắn cũng không biết được trong một thôn nhỏ hẻo lánh này lại có một cường giả mạnh mẽ sinh sống, hơn nữa còn nắm giữ Thiên Bích, mỗi người trong sơn trang này lại rất am hiểu lực lượng của trời đất, có lẽ vị ẩn sĩ này có tu vi cũng không kém nếu không thì Thiên Bích sơn trang này lại có thể tránh được sự dòm ngó của các thế lực khác chứ, dĩ nhiên việc này cũng có liên quan đến mối quan hệ của trang chủ, ai đến hắn cũng đều cho vào nên các chư Hoàng cũng không làm khó gì. “Ông!” Trên người Lâm Phong bùng phát ra cỗ khí thế không hề thua kém tên kia, cả hai cỗ khí thế cuồn cuộn này gộp lại có thể phá nát được nơi đây, trong hư không dường như tồn tại một ranh giới rõ ràng, nơi hai nguồn lực va chạm nhau rồi dội ra khiến cho không khí dần trở nên căng thẳng, khẩn trương, có chút cảm giác hít thở không thông.

– Khí thế thiên địa gấp trăm lần sao!

Người đứng trên mái nhà khẽ nhíu mày, Lâm Phong thế mà cũng có khí thế mạnh mẽ như vậy, trong cấp bậc Tôn Vũ tầng sáu mà đã lĩnh ngộ được khí thế cường đại rất đáng quý, dù sao thì mọi người ai cũng chỉ lo tăng cao cảnh giới và coi trọng các loại công pháp công kích, nhiều người đợi đến khi cảnh giới luyện được đến đỉnh phong mới bắt đầu lĩnh ngộ khí thế thiên địa này, còn người Thiên Bích sơn trang bọn hắn lại đi con đường trái ngược, trước tiên phải lĩnh ngộ khí thế thiên địa rồi dùng nó để tẩy rửa bản thân, để hai bên cùng hỗ trợ lẫn nhau mà tăng cấp. Tu vi của Lâm Phong là Tôn Vĩ tầng sáu, hắn lại không phải người của Thiên Bích sơn trang, thế mà lại có được khí thế mạnh mẽ vậy nên bọn họ rất ngạc nhiên. Đám người đối diện Lâm Phong đều cứng đờ, cỗ khí thế này của Lâm Phong mạnh ngang ngửa tên kia, cảnh giới Lâm Phong lại cao hơn một bậc, hiển nhiên hắn thua rồi.

– Ta lĩnh ngộ khí thế thiên địa mạnh mẽ, hơn nữa khi công kích còn có thể dung nhập được khí thế này vào đòn đánh khiến cho nó mạnh lên gấp nhiều lần, điều này đồng nghĩa với ciệc ta có thể thắng được hắn dù có sự chênh lệch kia!

Tên Tôn Vũ tầng năm nghĩ thầm, nghĩ thế hắn liền bước mạnh mẽ về phía trước, trên người khẽ truyền ra tia khí tức mạnh mẽ, cả người hắn giống như một yêu tượng, hai chân như hai trụ đá, từng bước chân đều khiến cho mặt đất rung động đến nứt cả ra. Lâm Phong đứng chắp tay, trường bào bay bay, thân ảnh thờ ơ, khi hắn bước chân ra lần nữa cũng là lúc trời đất như rung chuyển,một cỗ khí thế mạnh mẽ làm cho đối phương có cảm giác bất ổn.

– Nứt ra cho ta!

Ngay khi chân Lâm Phong chạm đất, hư không như bị nứt ra, bước chân của đối phương trong khoảnh khắc bị sụp xuống khe, ngay lập tức luồng khí thế cuồng bạo đập vào người hắn muốn xé tan hắn ra.

– Cút!

Lâm Phong vẫn một tư thái vân đạm phong khinh, lại lần nữa bước chân lên, thêm một tiếng vang phát ra, thân thể người nọ như bị một sức nặng ngàn cân đánh vào, bay ra xa, miệng phun ra dòng máu tươi. Một thân ảnh xuất hiện trên hư không tiếp lấy thân thể người kia, sau đó thả hắn xuống, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Lâm Phong, chân không ngừng bước về trước.

– Ngươi vậy mà lại nắm giữ lực lượng mạnh gấp trăm lần thiên địa chi thế nhưng như thế vẫn chưa có tư cách để giương oai tại Thiên Bích sơn trang này, nể tình ngươi có thiên phú không tồi, bây giờ xin lỗi sư đệ ta, ta sẽ cho phép ngươi ngày khác có thể trở lại.

Thanh niên Tôn Vũ tầng sáu thả sư đệ đã bị tổn thương nặng của mình xuống, liếc nhìn Lâm Phong đầy lạnh lùng, câu nói mang theo sự kiêu căng lẫn cao ngạo, sư tôn không thích tranh đấu, nếu như Lâm Phong chịu xin lỗi, hắn sẽ thả cho Lâm Phong một con ngựa mà đi, nếu không thì hắn sẽ khiến cho tên đó một đi không trở lại. “Ông!” Một cỗ lực lượng áp bách đánh về phía hắn, không một ai đáp lời hắn mà chỉ có cỗ khí thế này đập đến.

– Nhỏ như hạt gạo mà cũng dám giương oai!

Người kia hừ một tiếng, bước chân hướng về phía Lâm Phong, giây phút đó lực lượng trong thiên địa như điên cuồng, hoá thành một cỗ thuỷ triều hung mãnh, đáng sợ đến cực hạn, nhiêu đó cũng đã đủ ép một người Tôn Vũ tầng sáu chết vì không thở được.

– Hiện tại cho dù ngươi có muốn cầu xin ta cũng đã muộn!

Người kia liên tục bước lên hai bước khí thế thiên địa đã dâng lên đến cực điểm, ước chừng 200 lần uy áp đại thế.

– Thật đáng sợ!

Khi Lâm Phong cảm nhận được cỗ uy áp này thân thể như bị rơi vào một cái ao, có một loại cảm giác khó kiềm chế được, nhưng lúc này trong mắt hắn lại hiện lên sự hưng phấn, tên này nhất định đã ngộ được Thiên Bích, tu vi cũng chỉ là Tôn Vũ tầng sáu mà đã có thể lĩnh ngộ được thiên địa đại thế 200 lần, ngộ tính của Lâm Phong hắn từ trước đến nay vô cùng cường đại, sao có thể bị đối phương làm gì được chứ. Còn muốn hắn quỳ xuống xin tha sao? Haha, buồn cười đến cực điểm, trong mắt Lâm Phong loé lên đạo hàn quang, thiên địa đại thế cũng chỉ là một loại lực lượng,chẳng lẽ tên này cho rằng có được 200 lần thiên địa đại thế thì có được tất cả sao! “Xuỳ~Xuỳ~!” Từng âm thanh xé rách không khí vang lên, trên người hắn có luông không gian mờ mịt vây quanh, gió nhẹ nhàng tiêu sái. Đột nhiên thân thể hắn phóng ra như tên lửa, trong luồng khí thế kinh khủng kia xuất hiện vô số thân ảnh Lâm Phong.

– Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là đại thế!

Tên kia gần như phóng ra cùng lúc với Lâm Phong nhưng sau một khắc hắn đã cảm thấy sai sai, xung quanh hắn lúc này rất nhiều tàn ảnh, không thể phân biệt được đâu là bản thể của Lâm Phong. “Ầm ầm!” Trong không gian phât ra âm thanh vù vù, đột nhiên xuất hiện một chưởng tay trên trời rơi xuống khiến cho trời đất bị lay động dữ dội như muốn sụp đổ, luồng áp lực kinh khủng này khiến tên đó phải ngẩng đầu nhìn lên rồi sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, thân thể hắn vội vã muốn di chuyển để né tránh nhưng lại phát hiện ra không thể, áp lực này chèn ép đến nỗi hắn không cách nào động đậy được. “Ba…” Một tiếng vang thanh thuý truyền đến tai mọi người, giây phút đó, luồng khí thế cường hãn kia tan thành mây khói ngay lập tức như chưa từng xuất hiện, thân thể tên Tôn Vũ tầng sáu kia bay ra xa té lăn lông lốc, trên mặt hắn có năm dấu tay rõ ràng, hắn lúc này thì đang bưng mặt hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Lâm Phong.

– Nhỏ như hạt gạo mà đòi giương oai!

Lâm Phong lạng lùng nhìn thân ảnh trên mặt đất, mang lời nói của đối phương trả lại cho chính hắn:

– Tìm người yếu hơn ngươi mà nói lời này a!

Người nọ đứng dậy, trong lòng có chút run rẩy, mặt hắn bây giờ đã sưng phồng lên, mơi vừa rồi vẫn còn kiêu ngạo mà hiện tại đã bị ăn một bạt tay làm hắn ngã lăn ra đất một cách nhục nhã, 200 lần thiên địa đại thế cũng không ngăn được đối phương. Đồng bạn của hắn cũng mang thần sắc khó coi không kém, giống như mỗi người đều bị Lâm Phong tát mộ cái. Cùng lúc đó một âm thanh bước chân truyền đến, mọi người chỉ thấy ở phía xa xa xuất hiện một vài thân ảnh, người cầm đầu khoác trên người một chiếc váy dài xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại mang theo tia cao ngạo cùng lạnh lẽo, những người đi sau nàng đều câm như hến, đi nhanh theo sau chân nàng!

Chương 1484: Mạnh mẽ xông vào

– Các ngươi đến Thiên Bích sơn trang vì chuyện gì?

Nữ tử kia lạnh lùng nhìn sang đám Lâm Phong hỏi.

– Lân Phong ta mang theo hai vị bằng hữu đến đây muốn mượn xem Thiên Bích một chút!

Lâm Phong bước lên phía trước, trên người hắn toát ra luồng khí thế mạnh mẽ như lưu vân xoay chuyển không ngừng.

– Ngươi đến mượn Thiên Bích xem một chút hay gây chuyện?

! Nữ tử kia hừ lạnh bước về phía Lâm Phong, trong chớp mắt đã tung ra một quyền mang khí thế 200 lần thiên địa đại thế, uy lực lớn đến nỗi không gian xung quanh như muốn bạo phát, thậm chí còn xuất hiện vài tia sét, tất cả đều hội tụ một chỗ, sự mạnh mẽ này khiến người ta không thể không sợ hãi.

– Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!

Lâm Phong bước mạnh chân ra, sát lục ma quyền lập tức bùng phát ra cỗ khí thế khủng bố xuyên qua hư không va chạm với quyền ý của nữ tử làm nổ tung nơi đó, không khí dường như vẫn còn muốn xé rách mọi thứ, dư âm này cũng thật đáng sợ nhưng cũng vô cùng lợi hại.

– Phá.

.! Lâm Phong quát lạnh một tiếng, sát lục ma quyền lấy ma lực làm chủ, dung nhập vào bất diệt bí truyền khiến cho lực lượng không những không tiêu hao mà còn mạnh mẽ hơn, nó như muốn tiêu diệt hết mọi thứ. Khí thế xung quanh bạo phát ngay thời điểm hai quyền chạm vào nhau, thân ảnh của nàng kia hơi loạng choạng, vì ảnh hưởng của cuộc nổ mà bị bắn ra xa, trên miệng xuất hiện vết máu. Nữ tử đó ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.

– Tu vi Tôn Vũ tầng bảy sao, Thiên Bích sơn trang này cũng không đến phiên ngươi làm chủ, xem ra, chắc do thực lực của ta không đủ nên mới để người như ngươi ra đây.

Lâm Phong nhìn lướt qua nữ tử kiêu ngạo kia, ma khí trên người dần tăng lên, bên trong thiên địa đại thế tràn ngập ma khí, hắn bước từng bước về phía trước, mỗi một bước đều để lại một dấu chân thật sâu, bộ pháp của hắn như đang hoà làm một với đất trời, cỗ khí thế cũng ngày càng mạnh hơn và hướng về phía của nhóm người trước mắt.

– Gia hoả kiêu ngạo!

Thần sắc đám người lạnh lùng, từng người một bước lên trước bao vây hắn, một thân Lâm Phong phải đối mặt với nhiều cường giả của Thiên Bích sơn trang như vậy, nơi này không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm, cường giả nhiều vô cùng, dù bình thường bọn họ không màng đến danh lợi quyền thế nhưng lực lượng chân chính của họ rất mạnh mẽ, không hề yếu kém so với bất kì thế lực nào trên đại lục này. Cho tới bây giờ vẫn chưa có kẻ nào dán diễu võ giương oai trước mặt Thiên Bích sơn trang, từ xưa cho đến một tháng trước, có một thanh niên đến đây đánh những người nơi này đến điên cuồng, sau này tên kia liền trở thành thượng khách. Hôm nay lại có người muốn động đến Thiên Bích sơn trang, nhưng người trước mắt này có tu vi kém hơn người kia nhiều. Một cỗ đại thế mênh mông đánh về phía Lâm Phong, cường giả Thiên Bích sơn trang đều mượn Thiên Bích để lĩnh ngộ thiên địa đại thế nên đương nhiên đại thế của bọn họ vô cùng lợi hại, lúc này Lâm Phong lại phải đối mặt với một nhóm người như vậy, ít nhất cũng 100 lần đại thế rồi, hư không như bị ai đó xé toạc ra ngay khi lực lượng này bùng nổ, một cảm giác bị chèn ép lan dần trong tâm mỗi người. “Xuỳ~!” Một kiếm chấn động cả đất trời, trên người Lâm Phong toả ra khí thế mạnh mẽ không lùi bước, hai tay hai kiếm bước đi, mỗi một kiếm chém ra có thể chặt đứt cỗ khí thế cường đại kia giống như nó có thể khai thiên lập địa vậy.

– Các ngươi đã không cho ta vào, vậy ta sẽ tự mình đi tìm.

Âm thanh Lâm Phong sắc bén, lực lượng bí truyền bao lấy hắn khiến cho người khác cảm nhận được cỗ lực lượng trầm trọng trên người Lâm Phong, dù cho người khác có mạnh mẽ cuồng nhiệt thế nào ta vẫn một mình bất động. Hai tên đối diện nhắm đến trái phải của hắn tấn công, tung đấm với khí thế đã được dung nhập thiên địa đại thế nhưng đám người Thiên Bích sơn trang này tuy sự lĩnh ngộ thiên địa đại thế so với nhóm Bát Hoang Cửu U Vũ Hoàng vượt trội hơn mà thủ đoạn lại không có thì cũng như không, đối phó bọn họ cũng không khó gì. Hàn quang loé lên, trong tay Lâm Phong xuất hiện một thanh đao, lực lượng đại địa bí truyền nhanh chóng dung nhập vào nó, sau đó Lâm Phong mạnh mẽ đánh ra gây nên một tiếng “oanh” bạo nổ, lực lượng kinh khủng đánh trúng hai người nọ khiến bọn họ bị văng ra khá xa đập vào cột đá rồi ngã xuống, tình hình này có vẻ như lục phủ ngũ tạng bên trong đã nát, mà sự va chạm của họ khiến cho các cột đá lung lay, hành lang có vẻ như sập đến nơi. Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, trên người Lâm Phong không ngừng phát ra ánh sáng chói mắt, cả người đột nhiên biến mất nhưng chỉ chốc lát sau lại xuất hiện phía trước đám người với đôi mắt đã nhuộm rõ sự điên cuồng. Một tên trong đám đó vô tình chạm vào đôi mắt ấy, hắn ngay lập tức cảm nhận được một luồng ma đạo mạnh kinh khủng đâm vào mắt, xuyên qua não, chặn lại và làm suy yếu ý chí chiến đấu của hắn.

– Cút!

Lâm Phong vừa hét lớn vừa bước chân, khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn bùng phát dữ dội hướng về thân thể tên kia tấn công, tên đó cũng giống như bạn mình, đều bị đánh bay ra ngoài.

– Lại dùng chiêu cũ!

Vẻ mặt đám người kia đơ ra, bọn họ không nghĩ tên Lâm Phong này không ngờ lại điên cuồng đến vậy. Vị nữ tử kia nói một câu lạnh buốt, thoát ra luồng áp lực chèn ép Lâm Phong gắt gao, nàng bước từng bước một về phía Lâm Phong, khí tức ngày càng tăng khiến thân thể hắn dần không nhịn được mà ngã xuống.

– Các ngươi thật sự không biết sống chết, nếu như vừa rồi là sinh tử chiến thì các ngươi đã sớm chết!

Đồng tử Lâm Phong đen kịt cùng với giọng nói lạnh buốt truyền vào đầu đối phương, đôi mắt ấy đảo qua bọn họ mang đến sự rùng mình, Lâm Phong cũng không nói sai chút nào, nếu đây thật sự là một cuộc chiến sinh tử thì hắn đã đọc tử vong trớ chú rồi, đến lúc ấy mấy ngừi này chỉ sợ đã chết thảm.

– Chú!

Lâm Phong cường thế bước ra một bước, trớ chú lập tức xuất hiện tác động lên mọi người, nhất là vị nữ tử băng lãnh đang đến gần Lâm Phong, khi ánh mắt nàng chạm vào đối mắt hắn, nàng có cảm giác như bản thân mình đang chìm đắm trong ảo giác, dù thực lực thiên địa đại thế mạnh mẽ nhưng tu vi không cao, chỉ dừng lại ở Tôn Vũ tầng bảy, ngày xưa nàng có Kim Sí Đại Bằng, Bằng Ma nắm giữ Hoàng khí, so về tốc độ, công kích hay phòng ngự đều không ai dám tranh phong, vậy mà hiện tại lại bị Lâm Phong chèn ép đến mức chật vật như thế này, các loại lực lượng của nàng rất mạnh nhưng vẫn không thể chịu nổi được trớ chú lực lượng này.

– Chết!

Lâm Phong thốt ra một chữ đã khiến nàng kia cảm thấy như sắp chết, lực lượng bí truyền mang khí tức tử vong đáng sợ bao phủ lấy nàng còn trớ chú thì đang rút cạn sinh mệnh, cơ thể nàng lại run lên khi nhìn thấy đôi mắt đen kịt kia, nó mang đến cho người ta sự sợ hãi không thể kiềm chế, Lâm Phong giờ phút này đã trở thành một ý niệm ăn sâu bén rễ trong đầu nàng. “Ông!” Lâm Phong vươn tay chế trụ cổ nàng, sau đó vung mạnh rồi hét lên:

– Cút!

“Oanh…” Thân thể vị nữ tử kia bắn vào cột đá làm nó xuất hiện nhiều vết nứt, nàng trượt dọc theo cột mà ngã xuống, miệng phun ra một dòng máu đỏ thẫm, trên mặt nàng lúc này đã không còn thấy được vẻ lãnh ngạo mà đã bị thay thế bằng sự yếu ớt. Phượng Huyên và Phượngh Linh Nhi đứng phía sau thấy một màn này liền kinh hãi, tên gia hoả này thật bá đạo.

– Tỷ tỷ, thực lực của Lâm Phong hiện nay có vẻ như đã đến tầng ba Tôn Chủ rồi.

Đôi mắt Phượng Linh Nhi loé lên tia khác thường nhìn chằn chằm vào bóng lưng của Lâm Phong. “Oanh…” Ma quyền của Lâm Phong lại rơi xuống người một tên khác trong nhóm đó, lục phũ người kia ngay lập tức bị đánh vỡ, thân thể không ngừng lùi lại không thể chịu nổi sự công kích này, còn uy thế chèn ép trên người Lâm Phong thì ngày càng yếu đi, bọn họ không thể ngăn cản hắn nổi nữa.

– Cút ngay!

Lâm Phong như đang đánh đổ mọi thứ, trên mặt đất cũng đã xuất hiện vô số khe hở lớn, khí tức tử vong tràn lên khoá chặt cả những người còn lại, sắc mặt bọn họ đã không còn chút huyết sắc, đây chính là lực lượng tử vong bí truyền, hôm nay bọn họ đừng mong chạy thoát được.

– Linh nhi, cảnh giới cao, nắm giữ lực lượng bí truyền và cả thiên địa đại thế cũng cường hãn như vậy, bọn chúng hỗ trợ cho nhau mới có thể có được uy lực mạnh nhất, nếu như chỉ tập trung vào thiên địa đại thế mà bỏ qua nhứng thứ khác thì khi gặp được cường giả chân chính sẽ không thể chịu nổi một kích đâu, giống như bọn họ đang phải đối mặt với Lâm Phong kia kìa.

Phượng Huyên nói, những người đối diện này có sự lĩnh ngộ đối với thiên địa đại thế rất mạnh nên khiến cho Phượng Huyên nàng vừa rồi sinh ra ảo giác, những tưởng phương pháp tu luyện của họ rát chính xác, dù có phải đối mặt với cường giả mạnh hơn vẫn có thể chiến thắng. Vậy mà lúc này khi nhìn thấy những việc làm của Lâm Phong Phượng Huyên nàng đã biết mình sai lầm, chỉ có thiên địa đại thế mà gặp phải Lâm Phong thì sẽ có kết cục vô cùng đáng tiếc, thậm chí sẽ chết, trớ chú lực lượng bây giờ có vẻ như đang ở mức độ thấp, Phượng Huyên tin rằng nếu như Lâm Phong thật sự muốn hạ sát thủ thì bọn họ đã chết rồi. Không lâu sau đám người kia toàn bộ đều bị đánh gục, sắc mặt bọn họ chỉ còn lại sự yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phong.

– Thật có lỗi, nếu các ngươi không đồng ý thì ta chỉ có thể tự mình tiến vào thôi!

Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng lướt qua bọn họ rồi sau đó quay đầu lại nói với hai người Phượng Huyên:

– Chúng ta đi!

– Lợi hại!Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Tiêu Vũ đang đứng trên xà ngang cũng cười rồi lập tức đuổi theo Lâm Phong, hành lang này vô cùng dài không thấy lối ra, Lâm Phong phải dùng thần niệm để tìm đường. Dọc đường đi có không ít người muốn tiến lên ngăn cản hắn nhưng hắn chẳng bận tâm mà cứ cường hãn tiến về trước, rốt cuộc bọn họ cũng đã đến một nơi kì lạ, trong đó chỉ có một khu đất trống và có vài toà sơn phong lơ lửng trên không, tám mặt thiên bích cũng ở không xa, chỉ trong chốc lát Lâm Phong cảm nhận được cỗ thiên thế chân chính từ chúng toả đến toà sơn phong, đây chính là uy thế thiên địa vô cùng mạnh mẽ, đứng ở xa Lâm Phong vẫn cảm nhận được!

– Tám mặt Thiên Bích!

Lâm Phong nhìn nơi kì lạ kia, nó giống như nơi giao nhau giữa trời và đất, có vẻ như Thiên Bích này là một loại chí bảo. Nhưng hiện tại trên khu đất đó có đứng mấy thân ảnh, có cả nam lẫn nữ, tu vi đều cường đại, so với đám người bên ngoài mà Lâm Phong vừa đụng độ khi nãy còn mạnh hơn, trong đó Lâm Phong cũng đã thấy qua vài người quen mặt, những người này đã ngồi cùng bàn với sử giả đại nhân đây mà. Còn người đang nói chuyện cùng họ hẳn là người của nơi này, bọn họ đều mạnh mẽ, tu vi thấp nhất cũng là tầng bảy, mà mạnh nhất trong đó lại là một nữ nhân xinh đẹp, dáng người nàng thon thả, từ nàng toát ra khí chất cao quý vô cùng, tu vi thì ở Tôn Vũ tầng chín. Bọn họ cũng đã nhìn thấy Lâm Phong, ngay khí đám Lâm Phong đặt chân đến nơi này đã thu hút ánh mắt của họ.

Chương 1485: Thiên Bích

– Là ngươi!

Có một thanh niên đứng trong đám người thốt lên khi nhìn thấy Lâm Phong, tên này đã tận mắt chứng kiến một màn chiến đấu của hắn ở Tề quốc, tuy cảnh giới của Lâm Phong không cao nhưng chiến lược lại rất mạnh, có thể giết chết một cường giả Tôn Vũ tầng chín, hơn nữa uy danh của hắn tại Bát Hoang Cảnh cũng không hề nhỏ. Lâm Phong nhìn thoáng qua đám người, đây là những người đến từ Thánh thành Trung Châu, xem ta Tiêu Vũ nói không sai, hình như bởi vì bọn họ mà Thiên Bích sơn trang mới từ chối tiếp khách và không cho hắn mượn xem Thiên Bích.

– Hắn là người nào?

Vị nữ tử Tôn Vũ tầng chín xinh đẹp đang đánh giá bọn Lâm Phong, một đám người này không hề có tu vi mạnh mẽ mà lại đến được đây thì có thể nói năng lực chiến đấu quá mạnh, nàng đã từng nói với người Thiên Bích sơn trang rằng không muốn có người nào đến vậy nên không có khả năng lại có người không nghe lời mà cho họ vào được.

– Lâm Phong, cái tên này các ngươi hẳn đã nghe rồi, thanh danh của hắn cũng không nhỏ.

Ánh mắt của người kia nhìn về phía nữ tử, cười nói.

– Lâm Phong!

Lúc này lại có tiếng nói của người Thiên Bích sơn trang:

– Lâm Phong của Bát Hoang Cảnh sao, cái tên này đích thực cũng có chút danh tiếng, dù ta ở một tiểu thành xa xôi cũng đã nghe đến cái tên Lâm Phong này, hắn trong buỗi lễ ước hẹn của các Vũ Hoàng mà giết con cháu của họ, hơn nữa sau khi tiến vào quấy phá Tề gia thì vẫn có thể lui ra một cách vẹn toàn!

– Ta cũng có nghe, thật không nghĩ tới hắn chỉ mới có tu vi có Tôn Vũ tầng sáu, ta vẫn tưởng thực lực của Tôn Chủ mới làm được thế chứ, xem ra phát triển rất tốt nha.

Vị nữ tử khẽ gật đầu. Lâm Phong đứng đó không nói gì, chỉ nhìn đám người kia đang bàn luận sôi nổi về mình, dựa vào thanh âm tràn đầy bình tĩnh của họ có thể nghe ra được sự kiêu ngạo của bản thân, Lâm Phong cũng chẳng là cái gì lớn lao đối với họ.

– Có lẽ hắn đến đây vì Thiên Bích, tiểu thư người định xử lí hắn thế nào?

Một thanh niên của Thánh thành Trung Châu thắc mắc.

– Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?

Vị kia hỏi ngược lại.

– Cố huynh vẫn còn chưa ra, mà huynh ấy lại không muốn bị người khác quấy rầy!

Thanh niên kia nói một cách tuỳ ý, chỉ một câu nói đã quyết định được chuyện này. Nàng kia khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Lâm Phong, nói:

– Ngươi cũng đã nghe rồi đó, hôm nay không thích hợp, ngày khác ngươi có thể trở lại!

– Thiên Bích sơn trang do ai làm chủ?

Tiêu Vũ lúc này đã bước lên trước để hơi nàng kia.

– Đương nhiên sư tôn của ta!

Nữ nhân nhàn nhạt nhìn Tiêu Vũ đáp.

– Chủ nhân của Thiên Bích sơn trang có quy định, bất kì người nào đến đây đều có thể mượn xem Thiên Bích, đúng không?

– Đúng!

Vị kia lại gật đầu.

– Nếu vậy thì tại sao chúng ta cũng đến đây mượn xem Thiên Bích mà ngươi lại không cho, ngươi dựa vào việc có người khác ở bên trong sao?

Đôi mắt Tiêu Vũ hiện lên ma ý, những ngày này trong lòng hắn luôn mang theo cỗ tức giận không thể giải toả, cảm giác bị người ta đứng trên nhìn xuống không thoải mái chút nào, ở Bát Hoang Cảnh hắn chưa từng phải chịu cái nhìn như vậy bao giờ.

– Chỉ bằng việc người bên trong mạnh mẽ hơn ngươi, mà người bên ngoài cũng vẫn mạnh mẽ hơn ngươi!

Thanh âm thanh thuý của nữ tử vang lên một cách nhẹ nhàng, bình tĩnh, lời nói của Tiêu Vũ không hề khiến nàng ta thay đổi sắc mặt. Thần sắc Tiêu Vũ khẽ cứng lại, ma ý trên người bắt đầu tràn ra, đồng tử cũng trở nên đen thẫm, nhưng đúng lúc này Lâm Phong lại lên tiếng:

– Chỗ đó có một cánh cửa, nếu như muốn mượn xem Thiên Bích thì chủ cần đi qua cánh cửa đó là được phải không?

– Có thể nói như vậy!

Tiêu Vũ hơi sửng sốt nhưng vẫn đáp lại Lâm Phong.

– Đã vậy thì chúng ta dựa theo quy định của sơn trang mà tiến vào thôi!

Lâm Phong lại nói khiến cho Tiêu Vũ bật cười, lại gật đầu:

– Cái đó cũng có thể!

– Vậy thì còn đứng đây nói lời thừa thãi làm gì?

Ánh mắt Lâm Phong loé lên sự vui vẻ, sau đó hắn nhấc chân lên vượt qua nhóm người tiến về phía cánh cửa, nếu nhưng đã không thèm để ý gì đến hắn rồi thì hắn cần gì phải để bọn chúng vào trong mắt? Đây không phải tự khiến mình cảm thấy không thoải mái sao! Một nhóm người trực tiếp bị bỏ qua, sau khi bọn họ nhận ra điều này đều tức giận, liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đã quên cừa rồi chính mình không xem đối phương ra gì, đến khi loại chuyện này rơi xuống người họ nới biết được cảm giác thế nào. Có lẽ trong thâm tâm họ luôn cảm thấy bản thân giỏi, vượt trội hơn Lâm Phong nên mới làm thế, dù Lâm Phong có nổi danh cách mấy nhưng đối với người của Thiên Bích sơn trang thì hắn chưa chắc đã bằng họ, căn bản không có tư cách đối co với họ, còn nhóm người đến từ Thánh thành Trung Châu thì trong tiềm thức đã luôn nhận định rằng mình mạnh mẽ không ai sánh bằng, đám người nơi này chẳng là gì đối với họ, nói cách khác thì những người nơi đây chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Đương nhiên bọn họ dù gì cũng chỉ là môt nhóm người của Thánh thành Trung Châu mà thôi, không hẳn ai cũng cảm thấy bản thân mình ưu việt, thời điểm Lâm Phong nhìn thấy Hạ Thiên Phàm đã cảm thấy tên này quá yếu dù cho hắn có đánh bại được Vấn Thiên Ca.

– Lưu lại hắn!

Vị nữ tử xinh đẹp kia nhìn thấy một màn này thì lập tức phát ra một âm thanh trầm thấp lạnh lùng, trong câu nói còn ẩn chứa một chút sự giận dữ và nghiêm túc của nàng. Một thân ảnh chợt biến mất, tên này bước đi trên hư không một cách mạnh mẽ rồi hướng về phía Lâm Phong, ngay lúc đó xuất hiện một đạo ý chí ngập trời giáng xuống người hắn, ước chừng khoảng 300 lần thiên địa đại thế, nó cường đại đến nỗi mọi người ở đây cảm thấy hít thở không thông, điều này đã thành công khiến cho Lâm Phong phải dừng lại, hô hấp cũng khó khăn hơn còn Tiêu Vũ bên người hắn đã phát ra luồng ma khí cuồn cuộn dâng lên trong không khí, sắc mặt tên này khó coi không khác gì Lâm Phong, những người này hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo, vị này pịe hại như vậy hẳn là đã ở tu vi Tôn Vũ tầng tám, mà thiên địa đại thế cũng mạnh mẽ không kém, 300 lần đại thế đè xuống người hắn như muốn nghiền nát người bên dưới nó vậy. Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi bị ép đến thở gấp cũng không được, chân không gừng lùi về sau, thân thể có cảm giác như muốn nổ tung, nếu không có Lâm Phong đứng chắn trước gánh phần lớn uy áp thì bây giờ họ đã xong đời từ lâu. Bước chân Lâm Phong hơi lảo đảo, bên trong mắt lại bùng nổ sự kiên quyết lần nữa xuyên qua mắt đối phương, trớ chú lực lượng lập tức tràn ra xâm nhập vào người kia, chỉ trong nháy mắt thân thể tên đó đã bị tử khí xâm chiếm, thân thể biến thành màu đen và sinh mệnh đã bị tước đoạt.

– Cút!

Lâm Phong bước lên một bước, vung quyền mang khí thể sát phạt đến đối phương, thân thể tên đó vốn đã vị trớ chú ăn mòn mà trở nên yếu ớt thì bây giờ lại bị cú đánh xuyên thấu này đánh vào nên đã bay đi một quãng xa, nhưng hắn vẫn còn cảm thấy may mắn vì đã thoát được cái cảm giác sống không bằng chết nãy giờ. Lâm Phong không hề nhìn thêm lần nào, liên tục bước về trước, một bộ dáng phong đạm vân khinh, chỉ cần hắn tuỳ ý khoát tay, trớ chú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, trớ chú bí truyền của Lâm Phong hiện tại đã rất đáng sợ, đợi khi nó dung hợp hoàn chỉnh thành tử vong trớ chú lại càng đáng sợ hơn, đến cả cường giả Tôn Vũ tầng tám cũng bị nó ăn mòn cơ mà.

– Tiếp theo đây ta dẽ không hạ thủ lưu tình nữa!

Một âm thanh đạm mạc phát ra từ Lâm Phong, thần sắc nhóm người trầm xuống, Lâm Phong đã đánh bại cường giả tu vi Tôn Vũ tầng tám, hơn nữa còn nắm trong tay thiên địa đại thế 300 lần dễ như trở bàn tay, cái danh của hắn không phải hư vô, quả nhiên hắn có chiến lực mạnh mẽ vô cùng lại còn rất bá đạo.

– Lực lượng tử vong vừa rồi có thể khiến người ta chết nhanh chóng, một khi người cẫn còn ở cấp bậc Tôn Vũ mà gặp đối địch hắn thì rất nguy hiểm!

Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ này, tuy muốn ra tay ngăn cản Lâm Phong nhưng lại không thể và khi bọn họ còn đang do dự thì Lâm Phong đã đến trước cửa Thiên Bích từ lúc nào. “Ong…!” Vị nữ tử đứng dậy tung chiêu về cửa đá, lần này nàng ta đánh ra thiên địa đại thể cường đại hơn gấp mấy lần, chính xác là 500 lần đại thế, hơn nữa nàng còn là Tôn Cũ tầng chín nên thân thể Lâm Phong bị ép chặt vào tường đá. Tôn Vũ tầng chín có lĩnh ngộ 500 lần thiên địa đại thế, khả năng này đur để khiến cho những cường giả cấp Tôn Vũ khác phải kinh sợ.

– Chết!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, trớ chú tử vong phát ra mạng mẽ, bước chân hán mạnh mẽ dậm lên mặt đất khiến cho nó xuất hiện vô số khe hở, Tử Vong Kiếm cũng xuất hiện theo, sau đó Lâm Phong đập mạnh tay lên cửa đá khiến nó mở ra rồi nói:

– Đi vào!Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Thân ảnh Phượng Linh Nhi, Phượng Huyên và Tiêu Vũ chợt loé lên rồi biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện trước cửa đá để đi vào, Lâm Phong vừa đặt một chân vào liền quay lại nhìn đám người kia với đôi mắt lạnh băng, vung tay lên, hai đạo kiếm quang xé không lao đến đám người, hắn lười phải dây dưa với họ nên trực tiếp hạ thủ. Trong khoảnh khắc bước vào đó, Lâm Phong cảm nhận được một cỗ thiên địa đại thế cường đại đang trên người mình, vừa ngẩng đầu lên Lâm Phong đã thấy tám mặt Thiên Bích lơ lởng trên không trung, từ chúng như đang toả ra lực lượng mạnh mẽ, chúng hoá thành những gợn sóng mà không ngừng chèn ép bọn hắn. Khí thế mà có thể hoá thành gợn sóng để con gười thấy được, dường như mọi thứ trong thiên địa đã được thực thể hoá hết cả, một cài gợn sóng lướt qua người hắn, du tẩu trên từng tấc da thịt.

– Thật thần kì, Thiên Bích này có thể khiến cho thiên địa đại thế trở nên chân thật để người ta cảm thụ nó để rồi lĩnh ngộ được nó một cách sâu sắc!

Lâm Phong thầm nghĩ, tám mặt Thiên Bích này đã có thể xem như chí bảo vô giá, khó trách ngay cả người của Thánh thành Trung Châu cũng đến đây mượn nó để lĩnh ngộ thiên địa đại thế. Tại trung tâm của tám mặt Thiên Bích phía trước, một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, tám loại đại thế khác nhau không ngừng hướng về đỉnh đầu hắn như từng sợi ánh sáng đã bị hắn hấp thụ, cảnh tượng này vô cùng lộng lẫy, đại thế trên người tên đó dao động không ngừng và cũng không có chiều hướng dừng lại!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 15 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 22 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin