Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 266 [Chương 1326 đến 1330]
❮ sautiếp ❯Chương 1326: Chặn giết Y Nhân Lệ
– – Điện hạ!
Thanh niên đao phong phun ra hai chữ khiến con ngươi Lâm Phong sững lại, một vị võ tu mạnh mẽ Tôn Vũ tầng ba nắm trong tay hai áo nghĩa tầng năm, hướng Y Nhân Lệ hô một tiếng điện hạ, thậm chí, còn quỳ một chân trên đất, loại lễ ngộ cao nhất này, không thể nghi ngờ là tượng trưng địa vị cao quý của Y Nhân Lệ.
– Hai khí chất, hai thân phận!
Tâm đang gợn sóng của Lâm Phong dần dần bình tĩnh lại, trước khi đặt chân lên chiến trường này Mộc Trần từng nói với hắn, Bát Hoang Cảnh cùng Cửu U thập nhị quốc tương thông, có lẽ người hắn gặp phải cũng có thể đến từ Cửu U thập nhị quốc, Cửu U thập nhị quốc cũng đồng dạng có cường giả Bát Hoang Cảnh ở đó rèn luyện, không nghĩ tới lời ấy lại ứng nghiệm nhanh như vậy, Y Nhân Lệ, nàng hiển nhiên thuộc về Cửu U thập nhị quốc, sau đó mới đến Bát Hoang. Mặc dù Y Nhân Lệ là thánh nữ của thế lực Vũ Hoàng ở Bát Hoang Cảnh, dù sao, hai chữ điện hạ này, đại biểu chính là truyền thừa, huyết thống truyền thừa, Y Nhân Lệ, rất có khả năng là công chúa của một đế quốc.
– Đứng lên đi!
Y Nhân Lệ thanh âm bình tĩnh, thanh niên đao phong kia lúc này mới đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Y Nhân Lệ mang theo thần sắc khác thường, tựa hồ, có từng tia từng sợ tia ái mộ. Y Nhân Lệ, công chúa cao quý của đế quốc, tuổi so với hắn trẻ hơn rất nhiều, nhưng tu vi so với hắn không kém bao nhiêu, hơn nữa, còn có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, thanh niên đồng lứa ưu tú của đế quốc, người ái mộ công chúa không chỉ có một mình hắn, nhưng cũng chưa bao giờ có người có thể chinh phục mỹ nhân kiêu ngạo này. Đương nhiên, bây giờ trong đế quốc có chút lời đồn đãi nhảm nhỉ, bất kính đối với công chúa, tuy nhiên là một trong những người ái mộ công chúa, Đao Hà hắn hiển nhiên không tin. Bất quá khi ánh mắt Đao Hà rơi vào trên người Lâm Phong, Lâm Phong rất rõ ràng cảm nhận được trong con ngươi đối phương có một cỗ đao phong nhuệ khí đang phóng tới.
– Điện hạ, người này là ai?
Đao Hà sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Không liên quan tới ngươi!
Y Nhân Lệ nhàn nhạt nói một tiếng, bước chân tiếp tục hướng về phía trước, Lâm Phong bình tĩnh nhìn Đao Hà một chút, cũng đi qua từ bên cạnh hắn, tình cảnh này làm cho ánh mắt Đao Hà phát lạnh, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Phong, khi công chúa ở đế quốc cho tới bây giờ đều chưa từng qua lại với nam nhân. Thân hình lấp loé, Đao Phong rất nhanh đuổi theo bước tiến của Y Nhân Lệ, ở sau lưng nàng nói:
– Nghe nói điện hạ muốn về đế quốc, gia tộc cố ý để ta đã bên trong chiến trường này nghênh tiếp, không nghĩ tới lại không gặp phải điện hạ, cũng còn may khi đi vòng vèo thì nhìn thấy điện hạ trở về, mặt khác, cường giả của gia tộc cũng đã đến thông đạo này, cung nghênh điện hạ trở về đế quốc.
– Biết rồi!
Y Nhân Lệ khẽ gật đầu, như trước không có nhiều lời, điều này làm cho Đao Hà khá phiền muộn, ý của gia tộc hắn hiểu rõ, làm sao công chúa điện hạ có thể có ý với hắn, đương nhiên, thân là hậu nhân của đế quốc đao Hoàng, hắn sao lại có thể từ bỏ, chí ít, sẽ không thua cho một tiểu tử Thiên Vũ tầng chín!
– Có sát khí!
Nhưng vào lúc này, bước chân Lâm Phong đột nhiên ngừng lại, cảm giác nhạy cảm nói cho hắn, có người muốn giết bọn họ. Y Nhân Lệ cùng Đao Hà nghe thấy Lâm Phong nói thế cũng ngừng lại cước bộ, nếu nói có người muốn giết bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không có nửa điểm hoài nghi, thậm chí, người muốn giết Y Nhân Lệ tuyệt đối không ít. Quả nhiên, sau khi ba người dừng lại cước bộ, có một nhóm cường giả chớp lóe đi tới bên này, bốn người một đội, lại có tới ba đội, trên người trần ngập từng sợi từng sợi sát ý, không hề che giấu một chút nào. Thực lực của đội ngũ này rất bằng nhau, cứ bốn người đều là một vị Tôn Vũ tầng năm, ba vị Tôn Vũ tầng bốn.
– Điện hạ, chúng ta cần lập tức giết ra ngoài, nếu không sẽ có phiền toái lớn!
Trên người Đao Hà tỏa ra ánh sáng sắc bén, dứt tiếng, thân thể của hắn cũng xông ra ngoài, bước tiến đạp lên áo nghĩa của không gian, nhanh như chớp giật. Thanh đao của Đao Hà cũng xuất hiện, một thanh đại đao óng ánh loá mắt, cực kỳ lạnh giá, hơn nữa trong đó còn tràn ngập từng sợi từng sợi khí tức không gian, phảng phất như tăng cường lực khống chế đối với lực lượng không gian.
– Giết!
Thanh đao của Đao Hà trực tiếp chém tới, đại đao óng ánh xẹt qua đao quang to lớn, giống như một vòng cung trăng lưỡi liềm thê lương, như muốn chém không gian ra làm đôi, hơn nữa tốc độ của đao này nhanh đến mức có chút doạ người.
– Đao Hà!
Nhìn thấy đao quang này sắc mặt bốn người kia trong nháy mắt thay đổi, điên cuồng nhanh chóng thối lui, thế nhưng đao quang như chém đứt không gian quá nhanh, thân thể bốn người bị đánh trúng, ngay cả máu tươi cũng không kịp bay tung tóe, liền chết trong tay Đao Hà. Cùng lúc Đao Hà đồng thời, Y Nhân Lệ cùng Lâm Phong cũng xông về phía một tiểu đội, Y Nhân Lệ đồng thời sử dụng áo nghĩa biến ảo và áo nghĩa của nước, đồng thời để ba người trong đó nhìn thấy nụ cười mị hoặc chúng sinh của Y Nhân Lệ, ba vị cường giả Tôn Vũ tầng bốn, nhanh chóng bị giết chết, chỉ còn dư lại một người, Y Nhân Lệ muốn giết hắn không khó. Về phần Lâm Phong cũng mới vừa giết chết một người, chưởng lực ma đạo dâng trào đánh về phía người thứ hai, cặp ma đồng nhìn chằm chằm đối phương, khiến cho Tôn Vũ tầng bốn luân hãm vào bên trong.
– Giết!
Ma đạo chưởng lực thần uy vô tận hòa áo nghĩa nguyền rủa cùng hoang chi áo nghĩa vào trong đó, đánh về người phía trước, nhưng hầu như đồng thời, Lâm Phong cảm nhận được một luồng đao ý lạnh đến tận xướng, khiến ánh mắt của hắn đột nhiên đại biến.
– Vù!
Thân thể Lâm Phong biến mất khỏi vị trí ban đâu, phảng phất như dịch chuyển tức thời trong hư không, xuất hiện trên bầu trời, mà chớp mắt khi hắn biến mất, đao quang xuất hiện, ba người khác trực tiếp bị đao quang giết chết. Lâm Phong xoay người, ánh mắt khi nhìn về phía Đao Hà lướt qua một đạo lãnh ý khủng bố, một đao kia của Đao Hà, ngay cả hắn cũng chém, nếu hắn chậm một bước, liền chết.
– Không gian thần thông?
Đao Hà cau mày, thủ đoạn mà Lâm Phong sử dụng rất giống với một người mà hắn gặp được trước đây, có thể tiến hành càn khôn đại na di.
– Ngươi ngay cả ta cũng giết!
Lâm Phong lạnh lẽo hỏi.
– Vướng chân vướng tay, giết thì thế nào!
Đao Hà lạnh như băng nói.
– Ầm!
Trên người Lâm Phong, ma ý cuồn cuộn xông thẳng lên trời, trong đôi mắt đen kịt ẩn chứa ma ý khủng bố. Trong chớp mắt khi Đao Hà nhìn thấy đôi mắt này, chỉ cảm thấy đôi mắt mình phảng phất như bị ma niệm ăn mòn, đôi mắt này, quá hàn, quá lạnh, phảng phất như dung hợp ma ý đáng sợ vào trong đó.
– Ta muốn cho ngươi bị ma ý hủy diệt!
Lâm Phong nghiêm túc nói, khiến Đao Hà thần sắc cứng đờ, đôi mắt như luân hãm vào trong đó, hắn phảng phất như nhìn thấy từng vị Ma vương cực kỳ cường thịnh xuất hiện trong đồng tử của Lâm Phong, cuối cùng, hắn lại nhìn thấy một ma ảnh Thương Thiên ngạo mạn đứng bên trên vòm trời, riêng ta độc bá.
– Ngươi bất quá chỉ là một nô bộc thấp kém, quỳ rạp trên mặt đất, giống như một loại côn trùng!
Thanh âm của Lâm Phong trực tiếp chiến nhập vào bên trong bộ não của đối phương, trong con ngươi, ma ảnh Thương Thiên ngạo mạn phảng phất như hóa thành một dòng sông Cửu U, còn hắn như bên dưới Cửu U, chịu đựng sự gột rửa của ma quỷ.
– Không, ta Đao Hà, là hậu nhân của đao Hoàng!
Trong con ngươi Đao Hà tựa hồ xuất hiện một thanh đại đao loá mắt, đánh bại tất cả loại đao khác, có thể chặt đứt vòm trời.
– Đao Hoàng, cũng phải thần phục trước mặt ma chủ, một đời này của ngươi, nhất định chỉ có thể quỳ trên mặt đất, ngưỡng mộ người mà ngươi quý mến!
Câu nói của Lâm Phong đâm nhói tim Đao Hà, khiến ý chí của Đao Hà có một loại cảm giác tan vỡ, phảng phất đao đạo của hắn cũng không có cứng cỏi như vậy. Lúc này Y Nhân Lệ đã giết một người khác, quay người lại, đúng dịp thấy tình trạng bên này, con ngươi lãnh ngạo mỹ lệ không khỏi nhìn chằm chằm Lâm Phong, lộ ra một thần sắc nghi hoặc.
– Không.
. . Ngươi đang ăn mòn ý chí của ta! Đao Hà nổi giận gầm lên một tiếng, trên người phóng ra đao ý vô cùng đáng sợ, nhưng mà hầu như đồng thời, Lâm Phong bước tới một bước, hạ xuống trước mặt Đao Hà, thiên ma chưởng ấn đánh tời, đồng thời còn ẩn chứa áo nghĩa nguyền rủa cùng với hoang chi áo nghĩa.
– Cút ngay!
Đao Hà gào thét một tiếng, đao quang chém tơi, nhưng chưởng ấn hầu như cũng đồng thời hạ xuống, tiếng vang ầm ầm truyền tới, tiêu diệt cả đao quang vội vàng chém tới kia, ma đạo chưởng lực khủng bố đánh vào bên trên hộ đao tử sắc của Đao Hà, khiến hắn phải lùi lại phía sao, ngực giống như có gì đó mắc nghẹn ở đó, cực kỳ khó chịu.
– Ầm!
Lâm Phong bước chân đạp xuống, ma khí cuồn cuộn tấn công Đao Hà, vô cùng cuồng bá, tuy thực lực không bằng Đao Hà, nhưng vẫn muốn chiến đấu. Hầu như đồng thời, từng sợi từng sợi khí tức cường thịnh tràn ngập tiếnđến, khiến Đao Hà sắc mặt đại biến, nói:
– Dừng tay!
Lâm Phong hơi nhướng mày, hắn cũng phát hiện có thật nhiều cường giả đang tiến đến, sát khí tràn ngập, cường giả lần này, so với ba tiểu đội vừa nãy cường thịnh hơn rất nhiều, đều là nhân vật mạnh mẽ Tôn Vũ tầng năm cùng Tôn Vũ tầng sáu.
– Đều là hướng về phía Y Nhân Lệ mà đến, xem ra người muốn giết điện hạ mỹ nữ này không ít!
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, Y Nhân Lệ ở thời gian chúng Hoàng ước hẹn còn có trăm ngày trở về Cửu U thập nhị quốc, không biết nguyên nhân gì, hơn nữa, nàng và Đao Hà hiển nhiên đều biết sẽ có người chặn giết.
– Đây chắc chắn không phải lữ trình vui vẻ, nhưng nhất định sẽ phi thường kích thích!
Lâm Phong nghĩ đến câu nói lúc trước của Y Nhân Lệ, cái gọi là không vui cùng kích thích, sẽ là gì chứ! Con ngươi ma đạo lạnh lẽo của Lâm Phong quét nhìn Đao Hà một chút, lạnh lùng nói:
– Không muốn lại có thêm lần sau!
Nhìn thấy đôi mắt đen kịt của Lâm Phong, Đao Hà thế nhưng cảm thấy mát mẻ, vừa nãy, tên Thiên Vũ tầng chín này dựa vào một đôi mắt, muốn ăn mòn ý chí của hắn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hôm này, hắn lại gặp được hai tên yêu nghiệt Thiên Vũ tầng chín.
– Hừ!
Đao Hà đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Phong, không hề sợ hãi.
– Ta cũng không muốn nhìn thấy lần sau!
Y Nhân Lệ thanh âm lạnh như băng truyền vào trong tai Đao Hà, khiến thần sắc Đao Hà cứng đờ, sau đó khẽ gật đầu, nhìn nàng thấp giọng nói:
– Điện hạ, ta đã thông qua dấu ấn thông báo với cường giả gia tộc, chúng ta chỉ cần kéo dài một quãng thời gian!
Dứt lời, Đao Hà chuyển người qua, ánh đao tử sắc lấp loé trong hư không, nhìn chằm chằm vào năm thân ảnh đang bước đến.
– Giết!
Trên người năm người tỏa ra sát khí cường thịnh, không nói bất kỳ thứ gì, vừa bước tới liền tấn công, một chưởng ấn đại địa to lớn từ trên trời giáng xuống, phảng phất như một ngọn núi đè xuống, phát ra tiếng vang khủng bố.
Đao Hà xẹt qua đao quang lạnh lẽo, dung hợp áo nghĩa công kích đánh tới, chém chưởng ấn đại địa từ bầu trời đè ép xuống ra làm đôi, nhưng sau một khắc lại có một tia kiếm quang lóa mắt chém tới, nhanh như tia chớp. Đồng thời, hai vị Tôn cường giả Vũ tầng sáu đánh về phía Y Nhân Lệ, trên người một người hiện lên ánh vàng sắc bén, tên còn lại lại hóa thành một cơn lốc khủng bố, đều muốn lấy mạng Y Nhân Lệ!
– Tựa hồ có hơi khó đối phó!
Lâm Phong nhìn thấy năm người này, ma mâu lấp loé ánh sáng, hiển nhiên không có dự liệu được chuyến đi này sẽ đặc sắc như vậy, còn chưa đặt chân đến Cửu U thập nhị quốc đã liên tục bị chặn giết!
Chương 1327: Không che giấu sát ý
– Y Nhân Lệ nhìn thấy hai người đánh tới, trên người phát ra tiếng vang ào ào ào, giống như thanh âm nước chảy không ngừng vang lên, bất ngờ bao phủ lấy ánh sáng kim sắc kia.
Thủy chí nhu, hóa thành lao tù bằng nước, muốn ngăn cản thân thể của đối phương, tuy nhiên kim lại chí cương, ý niệm sắc bén tỏa ra ngập trời, thân thể cường giả kia xuyên thấu thủy lao, tựa như có một màn mưa từ trên trời rơi xuống, lại tựa như đại dương mênh mông cuộn tới. Chưởng ấn kim sắc vô cùng loá mắt muốn bắt sống Y Nhân Lệ, nhưng mà Y Nhân Lệ trong chớp mắt khi chưởng ấn sắp chạm tới người, thân thể vô cùng ôn nhu kỳ diệu vặn vẹo né tránh, rõ ràng chính là sức mạnh áo nghĩa né tránh, làm cho thân thể của Y Nhân Lệ giống như rắn nước.
– Giúp ta ngăn trở một người!
Y Nhân Lệ hướng Lâm Phong truyền âm, chỉ thấy giờ khắc này một cỗ bão táp hủy diệt đang cuốn về phía nàng, che ngợp bầu trời, cát vàng cuồn cuộn, vùng thế giới này tựa như muốn bị bão táp hủy diệt, bão táp lần này, so với lần trước Lâm Phong nhìn thấy còn cường thịnh hơn rất nhiều lần. Đôi mắt Lâm Phong tất cả đều là ma ý ngập trời, nhưng hắn rất rõ ràng, hai vị cường giả tấn công Y Nhân Lệ đều là Tôn Vũ tầng sáu, nếu như đối phó với hắn dễ như trở bàn tay, không có cách nào chống đối, muốn kéo dài trong chốc lát cũng cực kỳ khó, Tôn Vũ tầng sáu cùng Tôn Vũ tầng năm cách biệt một cảnh giới, thực lực chênh lệch lại rất khủng bố.
– Ta đối phó với cường giả kim chi áo nghĩa.
Lâm Phong hơi suy nghĩ, ngay lập tức trong tay xuất hiện một quyền trượng, trong khoảnh khắc, lực lượng nguyền rủa khủng bố lan tràn xuất hiện, cực kỳ khủng bố.
– Giết!
Quyền trượng nguyền rủa hóa thành một cây cổ thụ nguyền rủa khủng bố, đập tới phía cường giả nắm trong tay kim chi áo nghĩa, cổ thụ mang theo sức mạnh nguyền rủa khiến ánh mắt cường giả kia khẽ sững lại, nhìn chằm chằm vào quyền trượng nguyền rủa trên tay Lâm Phong, một Thánh khí mạnh mẽ.
– Chụp lấy!
Đại thủ ấn kim sắc bất ngờ chụp lấy quyền trước, bàn tay màu vàng thế nhưng bắt lấy quyền trượng muốn rút lấy nó, kéo thân thể Lâm Phong lên theo.
– Chú!
Lâm Phong phun ra một chữ, ngay lập tức sức mạnh nguyền rủa khủng bố bên trong quyền trượng nguyền rủa lan tràn đến bàn tay kim sắc to lớn, chưởng ấn vô kiên bất tồi thế nhưng dần dần tan rã, đang bị lực lượng nguyền rủa hoà tan, trong nháy mắt hóa thành một vũng nước màu vàng.
– Vù!
Người cường giả kia sắc mắt biến đổi, thu hồi bàn tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay kim sắc của hắn, từng sợi từng sợi kim thủy hòa tan xuất hiện, trong đó thậm chí có từng tia từng tia máu tươi đang chảy ra, khiến sắc mặt hắn ngưng trọng, không thể đụng vào cổ thụ to lớn này, sức mạnh nguyền rủa ẩn chứa trong đó phi thường cường thịnh.
– Ngươi muốn tìm chết, ta sẽ giúp đỡ ngươi!
Người cường giả kia nhìn chằm chằm Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, trên người toả sáng hào quang kim sắc, bàn tay duỗi ra, một tháp cao hư huyễn màu vàng hiện lên, trong đó in dấu hoa văn kim sắc khủng bố.
– Giết!
Tháp cao kim sắc ném ra, lao thẳng tới phía Lâm Phong, tháp cao kia tỏa ra hào quang vạn trượng, muốn đè ép tiêu diệt Lâm Phong.
– Đi ra!
Lâm Phong hơi suy nghĩ, ngay lập tức trong bàn tay xuất hiện một cái giường, giơ tay ném về phía kim tháp đang lao tới.
– Ầm ầm!
Kim tháp vô cùng chói mắt trấn áp xuống, oanh kích ở bên trên cổ giường, Lâm Phong chỉ cảm thấy xương trên cánh tay như muốn gãy vỡ, phế phủ quay cuồng, chân cũng xuyên vào dưới nền đất, chỉ còn dư lại nửa đoạn thân thể ở phía trên. Kim, nặng mà sắc bén, thần thông kim chi áo nghĩa biến thành kim tháp, so với một ngọn núi thật còn nặng hơn.
– Mạng ngươi thật cứng!
Người kia hừ lạnh một tiếng, kim tháp gào thét bay lên không, lần thứ hai hướng về hạ không ép xuống, không gian cũng phát ra tiếng nổ chói tai, cực kỳ đáng sợ.
– Ầm!
Trên người Lâm Phong ma khí ngập trời không ngừng lăn lộn, một tia không gian khủng bố rung động truyền ra, thời gian ngàn cân treo sợi tóc khi kim tháp rơi xuống, thân thể hắn đột nhiên biến mất, phảng phất như xuyên thấu hư không, xuất hiện trước mặt cường giả kia, quyền trượng nguyền rủa đột nhiên đập về đầu đối phương.
– Ầm ầm!
Kim tháp đánh vào bên trên đại địa, mặt đất bị nứt nẻ, Lâm Phong tuy thông qua không gian trường bào rời đi, nhưng vẫn như trước cảm thấy một trận run sợ, cũng còn may trên người còn có tuyệt phẩm Thánh khí.
– Vong hồn chú!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, ngay lập tức dường như phía trên chiến trường có mấy vong hồn đang gầm thét, thâm nhập vào bên trong bộ não của đối phương, muốn ăn mòn ý chí đối phương.
– Khu diệt!
Cường giả kia nổi giận gầm lên một tiếng, Kim thân bao phủ toàn thân, bước chân đạp xuống, thân thể đột nhiên biến mất, đánh giết về phía Lâm Phong, tiếng vang ào ào ào khủng bố truyền tới, sức mạnh huyết mạch của hắn bắt đầu lăn lộn, ngay lập tức hư không này phảng phất như hóa thành một thế giới đầy vàng, Lâm Phong cảm giác thân thể của mình nặng nề như núi, toàn bộ hư không đều là kim sắc vô cùng nặng nề. Cường giả Tôn Vũ tầng sáu kia mấy lần ra tay đều không thể giết chết Lâm Phong, có vẻ hơi không kiên nhẫn, nên đã sử dụng sức mạnh huyết thống. Ánh mắt Lâm Phong đột nhiên ngưng lại, lực lượng không gian gợn sóng, muốn bỏ chạy lần nữa, nhưng lần này hắn chỉ có thể lui về phía sau khoảng mấy mét, như trước bên trong mảnh không gian nặng nề này, tuyệt phẩm Thánh khí tuy mạnh, nhưng thực lực bản thân hắn hạn chế, không cách nào phát huy ra uy lực thật sự, dù nguyền rủa quyền trượng hay không gian trường bào đều như vậy. Nhìn đối phương tấn công về phía mình, ánh mắt Lâm Phong lại nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, đó là vài người trong những người vừa này hắn giết chết!
– Vong linh chú thuật!
Bên trong quyền trượng nguyền rủa tràn ngập sức mạnh nguyền rủa khủng bố, ngay lập tức thi thể bò lên, vong linh thức tỉnh.
– Giết!
Lâm Phong phun ra một chữ, trong con ngươi vài đạo vong linh lướt qua hắc mang, xông về phía cường giả đang công kích Lâm Phong, cũng cùng lúc này quyền trượng nguyền rủa Lâm Phong lại oanh kích lên thế giới nặng nề kia, hắn biết vong linh không ngăn được sự công kích của đối phương.
– Chú kim!
Kim sắc tan rã, Lâm Phong bước chân nhanh chóng nâng lên, ma khí ngập trời, xông ra khỏi thế giới kia.
– Chạy đi đâu!
Một đạo chưởng ấn kim sắc truy kích thân thể Lâm Phong, nhanh như chớp giật, trong nháy mắt đánh giết tới, Lâm Phong trở tay đánh lại một chưởng, ma khí cường thịnh không ngừng lăn lộn, đại ma chưởng ấn hòa vào sức mạnh của kim chi áo nghĩa.
– Ầm ầm!
Thân thể Lâm Phong bị đánh bay ra ngoài, thời điểm rơi trên mặt đất bước chân liền lùi lại, cánh tay hơi buông xuống, xương cốt gãy vỡ không ít. Tiếng vang ào ào truyền tới, huyết mạch trong cơ thể Lâm Phong bắt đầu lăn lộn, tuy rằng không phải Tôn Vũ, nhưng hắn vẫn có sức mạnh huyết thống, máu dịch trong cơ thể hắn có tinh huyết của Yêu Long. Ý niệm khẽ động, Lâm Phong lấy ra giọt lệ sinh mệnh uống vào, đồng thời áo nghĩa sinh mệnh bao phủ toàn thân, nhanh chóng khôi phục thương thế của chính mình. Nhưng thân ảnh bám dai như đỉa kia căn bản không cho hắn có thời gian thở dốc, thân thể nhanh chóng đuổi tới. Thấy cảnh này bên trong đôi mắt Lâm Phong lướt qua tia sáng cực kỳ yêu dị, mi tâm hắn phảng phất như mở ra, thời khắc này Lâm Phong trở nên vô cùng yêu dị, ma, mà lại là yêu.
– Thần niệm hữu dụng?
Trong con ngươi đối phương lướt qua một tia xem thường, bàn tay kim sắc đánh tới, một chưởng này liền muốn mạng của Lâm Phong.
– Yêu Hải, mở!
Mi tâm Lâm Phong nứt ra, Yêu Hải xuất hiện, trong khoảnh khắc, đại dương Hoang Hải đột nhiên tràn ra ngoài, đây mới thực là hoang, Lâm Phong lấy Linh Lung thánh tiên khí cầm cố vào Yêu Hải. Hoang chi hà lưu khủng bố đánh về phía đối phương, ăn mòn mọi thứ, kim lực phảng phất như cũng muốn tan rã.
– A.
. . Cường giả kia kêu thảm thiết một tiếng, đôi mắt yếu ớt nhất bị hoang ăn mòn, trong nháy mắt vô cùng đau nhói, sau đó không có cách nào mở ra.
– Giết!
– Giết!
Lâm Phong cùng đối phương gần như cùng lúc quát một tiếng, quyền trượng nguyền rủa đập về phía đầu của đối phương, mà chưởng ấn của đối phương cũng xuyên thấu hoang đánh về thân thể của Lâm Phong.
– Chết đi!
Trên người Lâm Phong ma khí ngập trời không ngừng lăn lộn, lộ ra một tia điên cuồng, trên người ngoại trừ một luồng ma khí mênh mông còn có một luồng tiên khí, Linh Lung thánh tiên khí hộ thể, đồng thời sấm sét tôi thân.
– Ầm ầm!
Quyền trượng nguyền rủa mang theo cự lực ngập trời cùng với sức mạnh của nguyền rủa nện lên đầu của đối phương, đập vỡ đầu đối phương, mà đồng thời chưởng lực của đối phương cũng đánh vào lồng ngực Lâm Phong, tiếng vang răng rắc không ngừng xuất hiện, tiếng xương cốt vỡ vụn phi thường lanh lảnh, ngũ tạng lục phủ cũng giống như đều bị vỡ nát. Thân thể Lâm Phong bay ra ngoài mấy mét mới mạnh mẽ ngừng lại, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, ngực có một bàn tay kim sắc in dấu ở đó, nhưng trong con ngươi của hắn mang thần sắc khát máu như trước, còn lộ ra một tia điên cuồng, liều mạng cuối cùng cũng coi như đã giết chết đối phương, bất quá từ Hoang Hà mang ra từ bên trong Hoang Hải cũng đã sử dụng gần hết. Tình huống của Y Nhân Lệ giờ khắc này cũng không khả quan hơn , tương tự cũng bị thương, cũng may nàng nắm giữ áo nghĩa né tránh, mới có thể vẫn kiên trì.
– Phụ thân!
Giờ khắc này, Đao Hà hướng về xa xa gào thét một tiếng, một nhóm cường giả cấp tốc tới nơi, ngay lập tức khiến cường giả đang tấn công Y Nhân Lệ lộ ra thần sắc điên cuồng, vùng thế giới kia toàn bộ đều là bão táp, cuồng sa bay lượn, như đang có một trận bão táp cát bụi ngập trời.
– Xuy, xụy… Một vệt đao quang trực tiếp giết tới, nhanh đến mức khó mà tin nổi, lập tức bên trên vòm trời xuất hiện một đạo đao quang, từ không trung chém xuống, tiếng vang truyền tới, máu tươi bay ra từ bên trong bão táp, dần dần, bão táp mới lắng xuống, thân thể Y Nhân Lệ lần thứ hai xuất hiện bên trong, thậm chí quần áo cùng mái tóc dài đều hơi có mấy phần loạn xạ, tuy nhiên cũng không có ảnh hưởng chút nào tới khí chất cao ngạo trên người nàng.
– Điện hạ!
Người đến chính là một Tôn Chủ sử dụng đao, hướng Y Nhân Lệ hơi khom người, khá cung kính, cũng cùng lúc này, những cường giả khác giúp Đao Hà dọn dẹp sạch sẽ, cũng đều đến bên người Y Nhân Lệ, khom người hô lớn điện hạ.
– Đa tạ chư vị đúng lúc chạy tới!
Đôi mắt đẹp của Y Nhân Lệ lấp loé, quét nhìn đoàn người một chút, cũng không có gợn sóng gì lớn, sau đó bước chân của nàng lấp lóe đi về phía Lâm Phong, nàng đương nhiên cũng nhìn thấy thi thể của cường giả Tôn Vũ tầng sáu bị Lâm Phong giết chết, trong con ngươi xinh đẹp không khỏi lướt qua một tia dị sắc .
– Rất kích thích đi!
Y Nhân Lệ nhìn Lâm Phong lộ ra một nụ cười rung động lòng người, bất quá cường giả phía sau không thể nhìn thấy, chỉ nghe thấy thanh âm không hề lạnh lùng của Y Nhân Lệ, điều này làm cho phụ thân Đao Hà cau mày, nhìn Đao Hà một chút, trong con ngươi Đao Hà cũng lướt qua một đạo hàn mang, ngay lập tức hai bên đều hiểu rõ trong lòng.
– Điện hạ, người này là ai?
Đao Cổ nhanh chân đi đến trước mặt Lâm Phong, không hề che giấu một tia sát ý, để Lâm Phong hơi sững lại, lão già này muốn tiêu diệt mình a!
– Chú ý ngôn từ của ngươi!
Y Nhân Lệ lạnh lùng phun ra một thanh âm.
– Đao Cổ hiểu rõ, chỉ là lần này điện hạ trở về có chuyện trọng đại, vì an nguy của điện hạ, người này không thể lưu lại!
Đao Cổ bá đạo nói, vô cùng nghiêm khác, không hề che giấu sát ý. Y Nhân Lệ lạnh lẽo quét nhìn Đao Cổ một chút, sau đó đi tới bên người Lâm Phong, cơ thể hơi ngồi xổm xuống, đỡ cánh tay của Lâm Phong, tình cảnh này khiến ánh mắt đám người đều hơi cứng đờ.
– Hắn là nam nhân của ta!
Y Nhân Lệ nâng thân thể Lâm Phong lên, nhìn chằm chằm Đao Cổ, ánh mắt lạnh lùng nói!
Chương 1328: Băng Tuyết đế quốc
– – Hắn là nam nhân của ta!
Câu nói của Y Nhân Lệ cùng động tác thân mật khiến người Đao gia đều sững sốt, đặc biệt là Đao Hà, đôi mắt vốn đã sắc bén hiện tại càng sắc bén hơn, giống như muốn xuyên thấu Lâm Phong. Liền ngay cả bên trong tròng mắt đen láy của Lâm Phong cũng lướt qua thần sắc khác thường, bất quá chỉ thoáng qua rồi biến mất, ma đồng hắc ám lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người trước mắt, những người này thế nhưng lại muốn giết hắn, chỉ bởi vì hắn cùng với Y Nhân Lệ sao! Nhìn như vậy, bọn họ muốn tác hợp Đao Hà cùng Y Nhân Lệ, quan hệ của gia tộc này và Y Nhân Lệ tựa hồ cũng chẳng phải đơn giản!
– Điện hạ mặc dù vì bảo vệ hắn, cũng không cần tổn hại thanh danh của chính mình.
Đao Cổ ánh mắt thâm thúy, dời khỏi người Lâm Phong, hướng Y Nhân Lệ khách khí nói.
– Ngươi cảm thấy ta như đang nói đùa ư!
Y Nhân Lệ dựa trên người Lâm Phong, hai người tựa hồ càng thân mật hơn, nhưng đôi mắt nàng vẫn như cũ mang theo lãnh ý. Lâm Phong nhìn chằm chằm Đao Cổ, người này là Tôn Chủ cấp bậc nhân vật, nếu như đặt trong Bát Hoang Cảnh, cho dù bên trong thế lực Vũ Hoàng cũng thuộc về nhân vật trọng yếu.
– Đao Cổ, điện hạ cùng người yêu đồng thời trở về đế quốc là chuyện vui, ngươi đây có ý gì!
Lúc này, một ông lão bước lên từ phía sao, người lão giả này thân như trát long, lưng hùm vai gấu, cực kỳ cường tráng, hơn nữa khí tức cũng cường đại, hô hấp lâu dài hùng hậu, vừa nhìn chính là võ tu có huyết thống cường thịnh mạnh mẽ, tương tự, cũng là một vị nhân vật cấp bậc Tôn Chủ.
– Ta chỉ lo lắng điện hạ che đậy vì người ta mà thôi, nếu điện hạ nói không đùa, Đao Cổ ta đương nhiên vui vẻ, Đao gia, cung nghênh điện hạ trở về đế quốc!
Đao Cổ dứt tiếng, ngay lập tức người Đao gia dồn dập nhanh chóng thối lui đến hai bên, nhường ra một con đường, bảo hộ Y Nhân Lệ trong đó.
– Điện hạ, chúng ta về đế quốc đi!
Tôn chủ cường tráng kia cũng cung kính nói, cũng những cường gia khác bảo vệ Y Nhân Lệ, hiển nhiên bọn họ cùng Đao gia, là hai cỗ thế lực khác nhau.
– Phiền phức rồi!
Y Nhân Lệ khẽ gật đầu, sau đó cùng Lâm Phong sóng vai đi về phía trước, hai đại thế lực cường giả hộ vệ bên người, một đường thông suốt không có gì ngăn trở, cũng không mất quá nhiều thời gian, Lâm Phong phần cuối của thông đạo này, mà trước mặt Lâm Phong, xuất hiện mười hai thông đạo uốn lượn, điều này làm cho Lâm Phong nhớ tới lời nói trước đó của Y Nhân Lệ, mười hai lối đi là tọa độ trong hư ảo, chúng tương ứng với mười hai đại đế quốc của Cửu U thập nhị quốc. Người dẫn đường phía trước trực tiếp bước lên một con đường trong đó, đây là con đường làm ra từ không gian hư ảo, đoàn người tốc độ rất nhanh, đi bên trong thông đạo uốn lượn này hơn nửa canh giờ, cuối cùng Lâm Phong cũng nhìn thấy lối ra, cửa ra này tràn ngập không gian dao động cường thịnh, cửa ra này là nơi liên kết giữa không gian hư ảo và không gian thực tế, cũng mang ý nghĩa chỗ này là một vết nứt, nhưng muốn để cho nơi này vĩnh viễn không khép kín, đương nhiên phải nắm giữ dao động khủng bố.
– Điện hạ, xin mời!
Đao Cổ cùng với Tôn Chủ cường tráng kia dừng lại cước bộ, hướng Y Nhân Lệ chỉ dẫn nói, bởi vì cửa ra này rất nhỏ, đây dù sao cũng chỉ là một vết nứt, vết nứt càng lớn thì muốn cầm cố nó mãi không thể khép lại càng khó hơn.
– Chúng ta đi ra ngoài!
Y Nhân Lệ cùng Lâm Phong cùng đi, lối ra vừa cho hai người đi qua, khi Lâm Phong bước lên, hắn phát hiện mình xuất hiện ở một nơi phủ đầy bụi, cách hắn một khoảng, có rất nhiều vách đá to lớn bằng băng, hàn băng trong suốt phảng phất như đang phản chiếu thân ảnh của hắn.
– Trở về rồi!
Y Nhân Lệ nói nhỏ một tiếng, bước chân đi ra bên ngoài, hang đá bên trong băng sơn phủ đầy bụi này vô cùng yên tĩnh, thời điểm Lâm Phong bước tới dòng sông băng phủ đầy bụi, bước chân cũng hơi cứng đờ, cách hắn một khoảng, có hai người đá, tựa như pho tượng hoàn mỹ, nhưng Lâm Phong lại cảm giác được, đây là hai con người chân chính.
– Thủ vệ!
Lâm Phong nhớ tới câu nói của Y Nhân Lệ, hai vị băng nhân này, hẳn là thủ vệ của lối ra, bất quá bọn hắn lại đang nhắm mắt dựa vào trên sông băng, không có bất kỳ phản ứng nào.
– Một cái băng cốc trong thông đạo!
Lâm Phong tự mình đi ra khỏi động phủ, nhưng phía trước vẫn như trước là một thông đạo băng, bọn họ vẫn còn bên trong thế giới đóng băng. Theo thông đạo, một đường đi ra ngoài, cuối cùng, Lâm Phong đi ra thế giới bên ngoài, trước mắt hắn là một màn ầm ầm sóng dậy, kiến trúc thành trì nhỏ bé nhưng mênh mông vô tận kia, cùng với đám người đông đúc như kiến, thu hết vào đáy mắt, mà vị trí của hắn lúc này, là bên trên con sông băng cao vạn mét, hơn nữa, còn là sông băng giữa sườn núi.
– Phía trên đỉnh đầu của chúng ta là cái gì?
Lâm Phong hướng Y Nhân Lệ hỏi một tiếng.
– Đi xem xem chẳng phải sẽ biết sao!
Y Nhân Lệ bước về phía trước, Lâm Phong nhún vai một cái, giờ khắc này trên người hắn còn có vết thương, bất quá cũng không trở ngại hắn ngự không, bước chân cũng đi theo Y Nhân Lệ, đến xa xa, hắn quay đầu lại nhìn lên bầu trời, bên trên sông băng mênh mông, là cung điện mênh mông vô tân, giống như hình thang không ngừng hướng lên trên, gần như không nhìn thấy điểm cuối. Cái kia xa xa nhất một toà cao vút trong mây băng chi Tuyết Điện, mang theo vài phần mơ hồ tâm ý, tựa hồ kết bạn với vòm trời.
– Nếu như kiếp trước có người nhìn qua kỳ cảnh như vậy, sẽ không cảm khái cung điện Potala rộng lớn nữa.
Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, đây hoàn toàn là một cung điện to gấp ngàn lần cung điện Potala, quần bảo cung điện đứng sừng sững bên trên sông băng, rộng lớn mà trang nghiêm.
– Một trong Cửu U thập nhị quốc, Băng Tuyết đế quốc!
Y Nhân Lệ thấp giọng nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn nhìn thấy hai vị Tôn Chủ liền đoán được, Y Nhân Lệ tất nhiên là công chúa một trong thượng phẩm đế quốc trong Cửu U thập nhị quốc.
– Điện hạ!
Đao Cổ đi đến cùng chúng cường giả, nhìn Y Nhân Lệ nói:
– Chúng ta hộ vệ điện hạ hồi cung!
Y Nhân Lệ khẽ gật đầu, sau đó đoàn người chuyển động như gió lốc, đi về phía cung điện mênh mông vô tận kia. Y Nhân Lệ nếu như là công chúa của đế quốc, đương nhiên sẽ có cung điện độc lập thuộc về mình, tuy rằng nàng rất ít khi trở về, nhưng cung điện vĩnh viễn sẽ để đó cho nàng. Cung điện Y Nhân Lệ ở nơi xa nhất, cũng tức là chỗ tòa thần điện cao nhất kia, cung điện cổ hình bậc thang cũng tượng trung cho quyền lợi cùng địa vị, càng tới gần thần điện cung điện, địa vị càng cao.
– Các ngươi đều trở về đi thôi!
Khi trở lại cung điện, Y Nhân Lệ nhìn đám người Đao Cổ nói.
– Điện hạ, chúng ta.
. .
– Nếu ta đã trở về, sẽ không có người dám động thủ, ta không muốn bị người khác quấy rối!
Y Nhân Lệ đánh gãy lời nói của Đao Cổ, Đao Cổ gật gật đầu một cái nói:
– Cái kia điện hạ nghỉ ngơi cho tốt, ta đi bẩm báo tuyết chủ!
– Điện hạ, cáo từ!
Một gã Tôn Chủ khác cũng cung kính nói một tiếng, sau đó đoàn người dồn dập rời đi, chỉ có Đao Hà là người cuối cùng rời đi, trước lúc rời khỏi, ánh mắt hắn còn không quên lạnh lùng quét về phía Lâm Phong. Sau khi đoàn người rời đi, ánh mắt của Y Nhân Lệ nhìn về phía Lâm Phong, vừa vặn lúc này ánh mắt của Lâm Phong cũng đang nhìn nàng
– Rất nghi hoặc sao, nam nhân của ta?
Y Nhân Lệ nở nụ cười xinh đẹp, khí chất lãnh ngạo băng sương kia phảng phất trong nháy mắt tan rã, trong lúc nàng nụ cười xinh đẹp phảng phất giống như trăm hoa đua nở, khuôn mặt kiều diễm ướt át khiến người ta say mê. Bên trong tòa thành mênh mông vô tận này, mỗi một toà cung điện đều là toàn thể độc lập, đặc biệt là cung điện của công chúa như nàng, mênh mông bao la, hơn nữa trong hư không còn tràn ngập từng sợi từng sợi khí tức cấm chế, bao vây cả tòa cung điện, vì lẽ đó trừ phi tự mình đến, bằng không những người khác không thể nhìn thấy được gì. Nhìn đôi mắt quyến rũ như nước kia, Lâm Phong cảm thấy rung động trong lòng, tuy nhiên đôi đồng tử đen nhánh vẫn bình tĩnh như trước, nói:
– Công chúa điện hạ của Băng Tuyết đế quốc, sẽ không muốn để ta thành một thành viên trong hậu cung của ngươi đúng khống?
– Yên tâm, hiện tại, ngươi là một người duy nhất, nếu như ngươi đồng ý, có thể, có thể trở thành hiện thực.
. . Y Nhân Lệ trong mắt lộ ra vô hạn mị hoặc, đi tới trước người Lâm Phong, hơi thở như hoa lan:
– Lâm Phong!
– Lâm Phong!
Y Nhân Lệ phun ra câu nói khiến con ngươi Lâm Phong hơi sững lại, tựa như quên đi ý niệm mị hoặc kia, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ đang gần trong gang tấc, bất kỳ nam nhân đều khó tránh khỏi tim đập thình thịch.
– Ta cứ nói người làm sao lại dễ chết như vậy, nếu như người của Tề gia cùng Thiên Long Thần Bảo đánh đổi lớn như vậy, thậm chí hai vị Vũ Hoàng cũng xuất hiện, nếu biết ngươi còn sống sót, không biết có thể tức điên hay không, thậm chí, còn bị người của Bát Hoang Cảnh cười nhạo không biết chừng!
Y Nhân Lệ kiều diễm cười, rất khó tưởng tượng người có khí chất cao ngạo trước đây không lâu.
– Cô chắc chắn?
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Phong dần dần phục hồi như cũ, bình tĩnh hỏi.
– Sức mạnh ma chú, cảnh giới Thiên Vũ tầng chín, năng lực chiến đấu khủng bố vượt cấp, nhiều loại sức mạnh áo nghĩa, còn có, khí tức của giọt lệ sinh mệnh, ta làm sao sẽ không biết!
Y Nhân Lệ cười duyên nói rằng:
– Khiến ta khiếp sợ chính là, thiên tài yêu nghiệt Lâm Phong am hiểu kiếm thuật thần thông, thanh niên cường đại am hiểu sức mạnh ma đạo và sức mạnh nguyền rủa thế nhưng lại là cùng một người, chẳng trách ngày xưa ngươi cam nguyện ném Ma Tiêu, sau đó Lâm Phong xuất hiện cường thế đoạt lại.
– Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Y Nhân tiên tử không phải cũng như thế sao, ngoài áo nghĩa dục, biến ảo, né tránh, sinh mệnh ra, con nắm trong tay áo nghĩa của nước, thánh nữ của lục dục Tiên cung, vốn nên sa đọa trong lục dục, nhưng nàng ở Cửu U thập nhị quốc, lại là công chúa lãnh ngạo cao quý, ta thực sự có chút nghi hoặc, tiên tử nếu như công chúa của đế quốc, vì sao lại ngàn dặm xa xôi đi tới Bát Hoang Cảnh, hơn nữa còn tu luyện lục dục.
Lâm Phong cũng nhìn Y Nhân Lệ, chậm rãi nói. Đây tựa hồ rất khó mà tin nổi, công chúa lãnh ngạo của thượng phẩm đế quốc, tiên tử sa đọa tu luyện lục dục, tựa hồ là hai thái cực.
– Khoảng thời gian ở Băng Tuyết đế quốc này, ngươi sẽ từ từ rõ ràng, dù sao, ngươi bây giờ, là nam nhân của ta, chí ít, trong một trăm ngày này!
Y Nhân Lệ mỗi khi cười đều lộ ra ý niệm mị hoặc.
– Được rồi nam nhân của, kế tiếp ngươi nên hảo hảo chuẩn bị một chút, sau đó còn phải gặp phụ Hoàng cùng mẫu hậu, băng Hoàng cùng với tuyết chủ của Băng Tuyết đế quốc!
Chương 1329: Y Nhân Lệ mê hoặc
– – Băng Hoàng, tuyết chủ!
Ánh mắt Lâm Phong nhìn Y Nhân Lệ, hỏi:
– Đều là Vũ Hoàng?
– Đúng!
Y Nhân Lệ mỉm cười gật đầu, Băng Tuyết đế quốc, băng Hoàng cùng tuyết chủ, đều là cường giả Vũ Hoàng.
– Cửu U thập nhị quốc hẳn có đẳng cấp khác với Bát Hoang Cảnh, chỉ thua Thánh Thành Trung Châu thần bí nhất, nghe Tiểu Nhã nói Thánh Thành Trung Châu độc lập với thế giới bên ngoài, rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Lâm Phong nói nhỏ trong lòng một tiếng, trong lòng lại có nhàn nhạt chờ mong, Thánh Thành Trung Châu, trung tâm Cửu Tiêu đại lục, đây là nhận thức chung của người sinh sống trên này, nhưng mà, Lâm Phong cũng rất ít nghe có người nói đến Thánh Thành Trung Châu, hình như ít có ai hiểu biết nhiều về nó. Chuyện này Lâm Phong cũng cảm thấy khá nghi hoặc, âm thầm suy đoán, Thánh Thành Trung Châu, có lẽ cũng không phải nơi có thể tùy ý đặt chân.
– Y Nhân tiên tử, Thánh Thành Trung Châu, ngươi nghe nói qua bao nhiêu?
Lâm Phong hỏi Y Nhân Lệ một tiếng, có lẽ nàng sẽ biết một vài tin tức cũng không biết chừng.
– Ta chỉ nghe nói Thánh Thành Trung Châu là trung tâm của Cửu Tiêu đại lục, chỉ có nắm giữ thực lực mạnh mẽ, mới có cơ hội đặt chân, ta cũng từng hỏi dò qua tin tức của Thánh Thành Trung Châu, tuy nhiên, dù mẹ hay sư tôn ta đều chỉ ngậm miệng không nói gì, chỉ nói đợi tới thời điểm ta được biết, thì sẽ biết.
Trong đôi mắt đẹp của Y Nhân Lệ cũng lộ ra hiếu kỳ đối với trung tâm của Cửu Tiêu đại lục.
– Tuy nhiên ta nghe nói, chúng Hoàng ước hẹn của Bát Hoang Cảnh, cùng với ước hẹn của Cửu U thập nhị quốc đế quốc, có chút quan hệ với Thánh Thành Trung Châu.
Y Nhân Lệ còn nói một câu, khiến đôi mắt Lâm Phong sững lại, ngoại trừ chúng Hoàng ước hẹn của Bát Hoang Cảnh, Cửu U thập nhị quốc cũng tồn tại ước hẹn đế quốc ư? Trong những người mà Lâm Phong quen biết, chân chính đặt chân qua Thánh Thành Trung Châu, ngoại trừ những đại đế trong lời đồn ra, cũng chỉ có Tiêu lão cũng Tiểu Nhã, cùng với mẫu thân nuôi của Mộng Tình, nhưng phiền muộn chính là, Tiêu lão cùng mẫu thân của Mộng Tình, tựa hồ cũng không muốn mình đi tới Thánh Thành Trung Châu.
– Có thể những Vũ Hoàng đó từng đi vào, chỉ im miệng không nói mà thôi!
Lâm Phong tự nói trong lòng một tiếng, vùng đất này nắm giữ mấy năm lịch sử, cũng từng xuất hiện một vài nhân vật thiên tài, Ma Hoàng tuyệt thế, Thiên Kiếm Hoàng, bọn họ đều từng trên mặt đất bao la này lưu lại vết chân của mình, thế nhưng, bọn họ vì sao lại mai danh ẩn tích không có tin tức? Bọn họ đi nơi nào? Còn có, các đại thế lực Vũ Hoàng cùng tiền bối của thế gia Vũ Hoàng, bọn họ lẽ nào đều còn ở lại Bát Hoang? Vũ Hoàng tuy cũng có ngày đại nạn, nhưng ít ra tính toán ngàn năm qua mới có thể thượng vị Hoàng, số lượng chắc không ít, nhưng Bát Hoang Cảnh lẽ nào không có cường giả có thể xung kích đến cảnh giới Đế sao? Tất cả những thứ này, tựa hồ cũng hướng về phía Thánh Thành Trung Châu, có thể đến nơi đó, hắn có thể tìm được dấu chân của những tiền bối đó, chiêm ngưỡng truyền thuyết của bọn họ. Giống như dự liệu của Y Nhân Lệ, xa xa hư không truyền đến từng đạo từng đạo khí tức dâng trào, Lâm Phong và Y Nhân Lệ cùng chuyển mắt nhìn, sau đó liền nhìn thấy trong hư không có một đám người mặc áo giáp tướng sĩ băng tuyết đạp không mà tới.
– Điện hạ, băng Hoàng cho mời!
Ánh mặt trời phản chiếu lên áo giáp băng tuyết của người dẫn đầu, hào quang loá mắt, nhưng âm thanh của đối phương lại mang theo vài phần ý lạnh. Hơn nữa còn là lấy giọng điệu trên cao nhìn xuống, nói chuyện với Y Nhân Lệ! Lâm Phong cau mày, thái độ bất kính của đối phương, tựa hồ có ý vị sâu xa, Y Nhân Lệ dù sao cũng là công chúa điện hạ, vậy mà những tướng sĩ mặc áo giáp này lại dám càn rỡ như thế. Lại nghĩ tới việc Y Nhân Lệ bị ám sát trong đường hầm, cùng với sự bảo vệ của đám người Đao Cổ đối với Y Nhân Lệ, làm cho Lâm Phong mơ hồ cảm giác được, bên trong Hoàng cung Băng Tuyết đế quốc này, có đại nhân vật bất hòa với Y Nhân Lệ. Hơn nữa, thậm chí còn là nhân vật có cùng cấp bậc thân phận với Y Nhân Lệ, công chúa, hoặc Hoàng tử. Bất quá thực lực của những tướng sĩ này xác thực rất cường hãn, tu vi của quân sĩ phổ thông cũng đều là Tôn Vũ cấp thấp, mà người cầm đầu này, lại là Tôn Vũ tầng bốn, nếu như một ngày nào đó Tuyết Nguyệt có đội hình cường thịnh như thế, chắc chắn sẽ rất khủng bố.
– Các ngươi đang nói chuyện với ai đấy!
Y Nhân Lệ sớm đã thu lại toàn bộ mị hoặc, tái hiện khí chất lãnh ngạo, hình như ở trước mặt người của Băng Tuyết đế quốc, đây mới là Y Nhân Lệ nàng. Tựa hồ cảm nhận được hàn ý trên người Y Nhân Lệ, tướng sĩ kia tựa hồ có vẻ hô hấp không thông, bất quá nghĩ đến những gì mình đã cống hiến, liền lại ngẩng đầu, từ trên nhìn xuống, lạnh lùng nói:
– Điện hạ, lời ta đã mang tới, cáo từ.
Dứt lời, tướng sĩ này liền bay lên không, không chút ý tế để điện hạ là Y Nhân Lệ vào trong mắt.
– Nam nhân của ta, chàng thấy sao, bọn họ khi dễ Y Nhân như vậy kìa!
Y Nhân Lệ sóng thu lưu chuyển, giống như hồn nhiên không để ý chuyện vừa rồi, ánh mắt quyến rũ nhìn Lâm Phong.
– Lấy thực lực của ngươi giết bọn họ cũng không khó đi!
Lâm Phong không hề bị lay động, bình tĩnh nói. Y Nhân Lệ u oán nhìn Lâm Phong một chút, phảng phất như đang trách cứ Lâm Phong không vì nàng ra mặt.
– Nói đi, giá trị của ta ở đâu?
Lâm Phong thấp giọng hỏi một câu. Con ngươi Y Nhân Lệ lướt qua một tia dị sắc , cười yếu ớt nói:
– Chỉ cần làm nam nhân của ta đã có thể biết rồi!
Lâm Phong nhún vai một cái, nói:
– Có lẽ ta không quen không rõ ràng bị người khác lợi dụng, Y Nhân tiên tử vẫn nói rõ ràng thì tốt hơn, bằng không Lâm Phong sợ sau này nếu như xảy ra chuyện gì, không thể bảo đảm nhất định sẽ đứng về phía Y Nhân tiên tử.
Lâm Phong nói xong, ánh mắt chuyển qua, con ngươi thâm thúy nhìn về phía Y Nhân Lệ, đôi tròng mắt trong suốt kia, vô cùng sạch sẽ. Ánh mắt của Y Nhân Lệ vẫn như trước mang theo oán niệm, rất say lòng người.
– Thế lực Vũ Hoàng ở Cửu U thập nhị quốc kỳ thực chỉ có mười hai đế quốc, so với Bát Hoang Cảnh thì ít hơn, nhưng thực lực của Cửu U thập nhị quốc so với Bát Hoang Cảnh chỉ mạnh chứ không yếu, hơn nữa trong mười hai đế quốc đều có vài nước phụ thuộc, biên giới mênh mông, diện tích gấp năm lần Bát Hoang Cảnh, còn nguyên nhân chân chính để mười hai đế quốc đứng sừng sững không ngã là thần điện truyền thừa của mười hai đế quốc.
Y Nhân Lệ từ trong ánh mắt Lâm Phong hiểu Lâm Phong cần cái gì, Lâm Phong, phải hiểu rõ tin tức thật sự, vì lẽ đó, nàng cũng không tính gạt hắn.
– Nơi đó, là nơi tượng trưng cho Băng Tuyết đế quốc, băng tuyết thần điện!
Y Nhân Lệ nói xong, chỉ về thần điện cao vút trên mây kia, nằm sâu bên trong đám mây, tựa như chân chính đứng sững trên bầu trời.
– Ta nghe nói thần điện bản nguyên của mười hai đế quốc đến từ Thánh Thành Trung Châu, thế nhưng chân tướng cụ thể thế nào ta cũng không hiểu, ta chỉ biết, thần điện, cho dù Vũ Hoàng của đế quốc cũng không thể tùy ý đặt chân vào, chỉ có trước khi hẹn ước đế quốc trăm năm một lần mới sẽ mở ra, minh ước của đế quốc, tương ứng với chúng Hoàng ước định của Bát Hoang Cảnh, ta thậm chí suy đoán, Vũ Hoàng của Bát Hoang Cảnh và Vũ Hoàng của mười hai đế quốc sẽ có va chạm, theo ta được biết, minh ước của đế quốc cùng chúng Hoàng ước hẹn sẽ mở ra cùng một ngày!
Lâm Phong nghe thấy câu nói của Y Nhân Lệ thì sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên Y Nhân Lệ làm cho hắn giật mình, minh ước của đế quốc cùng chúng Hoàng ước hẹn của Bát Hoang Cảnh lại mở ra cùng một ngày, có vô số liên hệ, hơn nữa, trước khi minh ước của đế quốc mở ra, thần điện mới sẽ mở ra, mà căn cứ theo lời nói của Y Nhân Lệ, thần điện của mười hai đế quốc trong Cửu U thập nhị quốc, bắt nguồn từ Thánh Thành Trung Châu, tất cả những thứ này đều biểu thị, chúng Hoàng ước hẹn cùng minh ước của đế quốc, đều liên quan đến Thánh Thành Trung Châu.
– Chuyện này có liên quan tới ta sao?
Lâm Phong có chút nghi hoặc nói.truyện ma
– Đương nhiên có liên quan, trong lịch sử của Băng Tuyết đế quốc, người thống trị của đế quốc xưa nay không cho phép nữ nhân của Hoàng thất bước vào bên trong băng tuyết thần điện, mãi đến tận khi tuyết chủ xuất hiện, nàng muốn phá bỏ quy củ này, tuy nhiên lại gặp phải lực cản trước nay chưa từng có, cuối cùng, song phương đều thối lui một bước, nữ nhân muốn bước vào bên trong băng tuyết thần điện, tiền đề nàng phải có nam nhân!
Thanh âm của Y Nhân Lệ dần dần nhỏ dần, giống như muốn từ từ xâm nhập vào trong lòng Lâm Phong. Tuy nhiên nghi hoặc của Lâm Phong lại càng sâu, hướng Y Nhân Lệ hỏi:
– Ta không hiểu, vì sao hai bên đều thối lui một bước kết cục sẽ là nữ nhân phải có nam nhân!
– Thực tế người khống chế Băng Tuyết đế quốc vẫn là nam nhân, mà nghe đồn, chủ nhân truyền thừa của băng tuyết thần điện lại là nữ nhân, bởi vậy người điều khiển Băng Tuyết đế quốc các đời xưa nay không dám để cho nữ nhân đặt chân vào băng tuyết thần điện, hắn muốn cho con cháu đời sau mình đều nhận được sự chúc phúc của thần linh, nhưng bởi vì bây giờ tuyết chủ cường thế, băng Hoàng không thể không thỏa hiệp lùi một bước, kết cục của việc lùi một bước dù là, nữ nhân muốn bước vào thần điện nhất định phải có nam nhân, bởi vì nữ thần Băng Tuyết sẽ không tặng truyền thừa của thần điện cho một nữ tử không thuần khiết!
Thân thể Y Nhân Lệ dựa vào trên người Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra mấy phần mê hoặc, dường như muốn khiến Lâm Phong vì nàng mà sa đọa.
– Nói như vậy, nữ nhân muốn đặt chân vào thần điện, kỳ thực không cần sống chung với nam nhân, chỉ cần nữ nhân này không thuần khiết đã có thể.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía khuôn mặt mỹ lệ gần trong gang tấc, thấp giọng hỏi.
– Đúng!
Y Nhân Lệ gật đầu.
– Vậy ngươi cần gì phải tìm ta?
– Bởi vì ta hiện tại người ta vẫn thuần khiết, chưa bị đâm a!
Y Nhân Lệ đôi mắt như nước, quay sang Lâm Phong phun ra một làn gió thơm, ám chỉ xích lõa cùng với dụ hoặc thế này đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào điên cuồng.
– Nam nhân của ta, ngươi hiện tại đã biết rõ ta muốn lợi dụng ngươi như thế nào sao, ta muốn ngươi, làm cho ta không còn thuần khiết!
Một loại lợi dụng như vậy, tuyệt đối bất kỳ nam nhân nào cũng khó có thể chống lại, thánh nữ của lục dục Tiên cung trong Bát Hoang Cảnh, công chúa của Băng Tuyết đế quốc, muốn lợi dụng Lâm Phong, cùng nàng đồng thời sa đọa.
– Tại sao lại là ta?
– Lúc mới bắt đầu ngươi nói muốn đi theo ta, ta cũng chưa hề nghĩ tới, nhưng sau đó phát hiện nguyền rủa giả cùng Lâm Phong là một người, ta thừa nhận, ta động lòng, nếu muốn sa đọa, vì sao lại không lựa chọn một nam nhân ưu tú mà sa đọa!
– Nếu như ở chiến trường hư ảo không gặp phải ta thì thế nào?
Lâm Phong hỏi.
– Vậy ta liền ở Cửu U thập nhị quốc lựa chọn một người, có lẽ, sẽ là Đao Hà!
Y Nhân Lệ vẫn cười cười như trước, nhưng trong lòng Lâm Phong phảng phất như có một sợi dây đang rung động, bởi vì sự tàn nhẫn của nữ nhân này, tàn nhẫn đối với mình, vì bước vào băng tuyết thần điện, nàng tựa hồ không để ý chút nào giao chính mình cho một nam nhân xa lạ.
– Đáng giá không, ngươi dù sao cũng là thánh nữ của lục dục Tiên cung, công chúa của Băng Tuyết đế quốc, huống hồ, chính ngươi cũng nói, nữ thần Băng Tuyết, sẽ không để truyền thừa của thần điện ban tặng cho một nữ tử không thuần khiết!
– Từ khi ta lựa chọn lục dục Tiên cung, liền sớm muộn sẽ có một ngày phải sa đọa, còn truyền thừa của thần điện, ta chỉ tin tưởng tín niệm của ta!
Y Nhân Lệ chậm rãi cười nói:
– Được rồi nam nhân của ta, sa đọa trong lục dục, không phải rất tốt sao, tu vi của ngươi bây giờ đã đạt tới Thiên Vũ đỉnh cao, có lẽ, Y Nhân có thể trợ giúp ngươi đột phá thành Tôn, huống chi, Y Nhân cũng không phải làm người ta chán ghét như vậy đi!
Lâm Phong lắc đầu cười khổ, một cái vưu vật như vậy, sẽ làm người khác chán ghét sao?
Chương 1330: Thế cuộc của đế quốc
– Lâm Phong hơi dời đầu qua, nhìn vào gương mặt kiều diễm mê người kia, đưa tay nâng cằm nàng, cười yếu ớt nói: – Y tiên tử một chút cũng không sợ ta quất ngựa truy phong sao?
Y Nhân Lệ cười yếu ớt, tay ngọc duỗi ra, ôm lấy cổ Lâm Phong, hướng về Lâm Phong phun ra một làn gió thơm, đôi mắt mị hoặc như làn nước, khiến người ta trầm mê không cách nào tự kiềm chế.
– Sau trăm ngày này, Y Nhân vẫn là Y Nhân, Lâm Phong vẫn là Lâm Phong, trăm ngày này, nam nhân của ta có thể tùy ý chiếm lấy ta!
Âm thanh của Y Nhân Lệ tràn ngập dụ hoặc, Lâm Phong buông tay đang đặt dưới cằm Y Nhân Lệ, sau đó hơi đi tay ngọc đang đặt trên cổ mình, thậm chí không nhìn vào đôi mắt của nàng, dục áo nghĩa, có thể làm cho người ta có ý niệm lục dục, nếu còn như vậy, hắn sợ mình sẽ giải quyết cô nàng tại chỗ.
– Không phải muốn đi gặp Băng Hoàng cùng tuyết chủ sao?
! Lâm Phong nhấc chân lên, ra bên ngoài cung điện. Y Nhân Lệ nhìn bóng lưng của Lâm Phong, đôi mắt u oán như nước, nhẹ nhàng bước theo Lâm Phong, dựa vào trên cánh tay của hắn, âm thanh say lòng người lần thứ hai truyền tới:
– Nam nhân của ta, ngươi nhẫn tâm để Y Nhân sa đọa trên người Đao Hà sao?
– Đao Hà!
Trong con ngươi Lâm Phong lướt qua một đạo ánh sáng lạnh, nếu nói lần thứ nhất Đao Hà bên trong chiến trường hư ảo chém giết mình Lâm Phong vẫn chưa để trong lòng, như vậy lần thứ hai hắn từ phía sau lưng ra tay cùng với lần thứ ba người của Đao gia giáng lâm, không nghi ngờ đã làm Lâm Phong tức giận. Hai người thân hình lấp loé, trong chớp mắt đi tới một tòa cung điện hùng vĩ phía dưới băng tuyết thần điện, đại điện băng tuyết mặc dù suốt ngày chịu đựng ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu tan chảy, trái lại càng óng ánh long lanh hơn, sặc sỡ loá mắt. Đại điện không có bất kỳ thủ vệ nào, trên thực tế vị trí Vũ Hoàng của Băng Tuyết đế quốc, cần có thủ vệ sao?
– Y Nhân, con gái của ta, ngươi đến rồi!
Lâm Phong cùng Y Nhân còn chưa tới, liền nghe được một đạo thanh âm ôn nhu truyền tới từ xa xa, theo âm thanh chỉ dẫn, Lâm Phong cùng Y Nhân Lệ đi tới trung tâm đại điện, khí thế rộng lớn, bên ngoài toàn là băng tuyết, mà bên trong, lại được làm bằng vàng, bên trên trụ đá to lớn, có điêu khắc hình ảnh một nữ thần tuyệt mỹ, hình như điêu khắc nữ thần Băng Tuyết. Ngay phía trước đại điện, đoàn người tùy ý ngồi ở đó, có vài chục người, mà khiến người chú ý nhất, đương nhiên là hai người ngồi ở vị trí cao nhất, hai bên trái phải, phương vị phía trái, một vị trung niên thân hình cân xứng, giống như một tượng băng, trong chớp mắt khi Y Nhân Lệ dẫn theo Lâm Phong bước vào, ánh mắt hắn nhìn lướt qua trên người Lâm Phong, một luồng hơi lạnh thấu xương tựa như muốn đông cứng linh hồn Lâm Phong, lạnh đến bên trong cốt tủy. Người này, hẳn là Băng Hoàng. Mà bên phải bên trên ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng lại có một nữ tử đang ngồi đó, đơn giản, sạch sẽ, thân khoác trường bào tuyết sắc, không dính một hạt bụi, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhìn qua lại giống như một mỹ nhân hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, làm cho Lâm Phong không thể không cảm thán, thực lực mạnh mẽ để thanh xuân cũng có thể vĩnh cửu. Không thể nghi ngờ, nữ tử mỹ lệ nhìn qua lớn hơn Y Nhân Lệ một chút này, khẳng định là tuyết chủ. Phía dưới Băng Hoàng và tuyết chủ cũng ngồi không ít bóng người, bên phía Băng Hoàng, thanh niên chiếm đa số, ung dung hoa quý, dáng vẻ có khí thế, khí phách, trong con ngươi tinh mang lấp loé, khí thế mà lại nội liễm, từng người từng người khí vũ hiên ngang, những đệ tử không tầm thường, những thanh niên này, hẳn đều là quý tộc đế Hoàng. Bên phía tuyết chủ cũng chỉ có Đao Cổ vừa nãy, Đao Hà, cùng với Tôn Chủ cường tráng kia cùng với một thanh niên lạ mặt.
– Phụ Hoàng, mẫu thân!
Y Nhân Lệ kéo cánh tay Lâm Phong đi lên phía trước, hướng Băng Hoàng cùng tuyết chủ hơi khom người, Lâm Phong cũng hướng hai người khẽ khom người nói:
– Tiền bối!
– Con gái của ta càng ngày càng đẹp.
Tuyết chủ đứng dậy, đi tới trước người Y Nhân Lệ, sờ sờ gò má Y Nhân Lệ, trên gương mặt sạch sẽ lộ ra từ ái, nhưng mà tình cảnh này lại làm cho Lâm Phong cảm thấy hơi quái lạ, hai người đứng cùng một chỗ giống như tỷ muội, chứ không phải mẹ con. Ánh mắt tuyết chủ hơi chuyển qua, rơi vào trên người Lâm Phong, cười yếu ớt nói:
– Đây chính là người đàn ông nhỏ bé của con gái ta sao?
– Ặc.
.. Lâm Phong không biết nói gì, người đàn ông nhỏ bé!
– Được rồi con gái của ta, lại đây ngồi!
Tuyết chủ lôi kéo Y Nhân Lệ, mà Y Nhân Lệ thì lại trước sau lôi kéo Lâm Phong, đi tới vị trí bên dưới ngôi vị Hoàng đế của nàng ngồi xuống.
– Y Nhân!
Lúc này, Băng Hoàng vẫn chưa mở miệng cuối cùng cũng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Y Nhân Lệ.
– Phụ Hoàng!
Y Nhân Lệ vẫn như trước lạnh như băng, bình tĩnh hô một tiếng.
– Đế quốc chúng ta nam tử ưu tú ngàn vạn, dòng dõi đông đảo của chúng ta, cũng có nhiều người có tư chất bất phàm, ngươi nếu như yêu thích, phụ Hoàng đều có thể vì ngươi làm chủ, ngươi cần gì phải tùy ý tìm đại một nam nhân đến qua loa lấy lệ với phụ Hoàng và mẫu thân của ngươi.
Âm thanh của Băng Hoàng rất là bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ gợn sóng nào. Nhưng khi nghe thấy lời nói của hắn thì ánh mắt Lâm Phong hơi có chút gợn sóng, thì ra như vậy, Y Nhân Lệ, hẳn cũng không phải con gái của Băng Hoàng, nhưng vẫn gọi Băng Hoàng là phụ Hoàng. Vừa nãy từ xưng hô của Y Nhân Lệ trong cũng có thể đoán ra một chút, Y Nhân Lệ nàng gọi Băng Hoàng là phụ Hoàng, mà lại gọi tuyết chủ là mẫu thân.
– Thế cuộc của Băng Tuyết đế quốc, có vẻ như hoàn toàn khác với Bát Hoang Cảnh, tuy cũng đồng dạng là Vũ Hoàng đứng đầu, thế nhưng hai đại Vũ Hoàng cùng thuộc về đế quốc chí tôn, hiển nhiên không thể song Hoàng đồng tâm giống như Thiên Đài!
Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, Băng Hoàng cùng tuyết chủ, thậm chí mơ hồ còn có cục diện đối lập. Liền giống như Y Nhân Lệ nói, Băng Hoàng không hy vọng nữ nhân đặt chân vào bên trong băng tuyết thần điện, vì muốn củng cố mạch truyền thừa này của hắn, mà tuyết chủ, thế nhưng lại muốn đánh phá quy củ này.
– Phụ Hoàng lo xa rồi, Y Nhân làm sao có thể tùy ý tìm một người đàn ông!
Thân thể Y Nhân Lệ chậm rãi dựa vào trên người Lâm Phong, trong đôi mắt băng sương lộ ra ý cười ôn nhu, tình cảnh này làm cho ánh mắt của Đao Hà đứng phía sau nàng lướt qua đạo phong mang, hắn chưa từng nhìn thấy điện hạ Y Nhân lộ ra thần sắc nhu tình như nước thế này.
– Nếu phụ Hoàng còn có nghi ngờ, trước khi bước vào thần điện, Y Nhân sẽ chứng minh cho phụ Hoàng xem!
Y Nhân Lệ tiếp tục thấp giọng nói, chứng mình mà nàng nói, mọi người đương nhiên hiểu rõ là cái gì. Băng Hoàng khẽ gật đầu, nói:
– Nếu ngươi đã có quyết định, phụ Hoàng đương nhiên sẽ không nói gì, chẳng qua cảm thấy có chút đáng tiếc, trong dòng dõi của phụ Hoàng, lại không có người có thể cho ngươi để mắt tới!
– Nào có chư vị Hoàng huynh đều ưu tú hơn Y Nhân, Y Nhân tự cảm thấy không xứng!
Y Nhân Lệ khiêm tốn nói, nàng đương nhiên không thể lựa chọn dòng dõi của Băng Hoàng, đó là cục diện nàng không thể nào khống chế, nếu như không có Lâm Phong, nàng tình nguyện lựa chọn Đao Hà.
– Ta ngược lại cho rằng Hoàng muội đang tự hủy mình.
Lúc này, phương hướng bên dưới Băng Hoàng, một vị thanh niên người mặc Hoàng bào thấp giọng nói, người này vóc người thon dài, gương mặt mang theo mấy phần quý khí, ánh mắt hắn giờ phút này đang nhìn Y Nhân Lệ nói:
– Y Nhân hẳn hiểu rõ ái mộ của vi huynh đối với Hoàng muội, thế nhưng Hoàng muội lại tình nguyện tùy ý tìm một người đàn ông đến qua loa lấy lệ, cũng không muốn cho vi huynh một cơ hội, vi huynh vi Hoàng muội mà cảm thấy không đáng!
– Tâm ý của Hoàng huynh Y Nhân chỉ có thể chân thành ghi nhớ!
Y Nhân Lệ khách khí nói, liếc mắt nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt tất cả đều là ôn nhu, khí chất lãnh ngạo giờ phút này tựa như đều biến mất không còn một mống.
– Đã như vậy, vi huynh cũng không nói nhiều!
Thanh niên thấp giọng nói, ánh mắt nhìn về phía tuyết chủ, nói:
– Không biết mẫu hậu thấy việc này thế nào?
Băng Tuyết đế quốc, Vũ Hoàng làm đầu, bước vào Vũ Hoàng, chính là chúa tể của Băng Tuyết đế quốc, Băng Hoàng cùng tuyết chủ, cũng không phải phu thê, nhưng thời điểm khi bọn họ bước vào Vũ Hoàng, hai người, đều là đế quốc chí tôn, Băng Hoàng là đế quốc chi phụ, tuyết chủ chính là đế quốc chi mẫu, bởi vậy, Y Nhân Lệ gọi Băng Hoàng là phụ Hoàng, mà dòng dõi của Băng Hoàng, cũng gọi tuyết chủ là mẫu hậu. Loại quy định này, từ thời đại viễn cổ đã truyền thừa xuống, chính là vì sự vững chắc mạnh mẽ của đế quốc, trong đế quốc, Băng Hoàng tuyết hậu sẽ phân tranh ám đấu, nhưng nếu như đối mặt với người của những đế quốc khác thì sẽ cùng chung mối thù, nếu như đã đế quốc chí tôn, dĩ nhiên phải gánh vác trách nhiệm.
– Ta đương nhiên tuân theo ý nguyện của nữ nhi, đương nhiên, nếu như nữ nhi của ta có thể có lựa chọn tốt hơn, ta cũng không ngại!
Tuyết chủ bình tĩnh cười đáp lại một tiếng.
– Mẫu thân lo xa rồi, nếu con gái đã lựa chọn, sẽ không thay đổi!
Y Nhân Lệ cười đáp lại.
– Mọi việc luôn có bất ngờ, Hoàng muội ngược lại cũng đừng nói quá tuyệt đối!
Thanh niên kia lại mở miệng nói một tiếng, khuôn mặt ung dung hoa quý nhàn nhạt lướt qua lãnh ý, không hề che giấu chút nào.
– Nam nhân của ta tính khí không được tốt, nếu như có người muốn sử dụng chút thủ đoạn ngược lại lại phải chịu thiệt, Hoàng huynh cũng không nên nói muội muội không nhắc nhở nha!
Y Nhân Lệ bình tĩnh đáp lại một tiếng, mơ hồ có tranh đấu đối lập. Lâm Phong vẫn yên tĩnh ngồi đó, con ngươi đen nhánh lượn lờ ma quang nhàn nhạt, mâu thuẫn này, tựa hồ so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn không ít, cũng khó trách trên bên trong không gian hư ảo sẽ có người chặn giết Y Nhân Lệ, trước mặt Băng Hoàng và tuyết chủ cũng như thế, huống chi ở sau lưng. Không thể nghi ngờ, người chặn giết Y Nhân Lệ, hiển nhiên chính là ai đó trong đám người đối diện, hoặc một vài người, Lâm Phong cũng có thể lý giải thái độ của những tướng sĩ kia đối với Y Nhân Lệ, rất hiển nhiên, bọn họ người bên phe Băng Hoàng, mà đám người Đao Cổ đứng phía sau tuyết chủ, lại thuộc phe của tuyết chủ. Trong tay Song Hoàng khống chế các thế lực của riêng mình, cân bằng khống chế lẫn nhau.
– Ta cũng hi vọng hắn có thể có chút nóng nảy!
Thanh niên cười lạnh:
– Phụ Hoàng, mẫu hậu, hài nhi xin cáo lui!Nguồn truyện audio
Dứt lời, thanh niên đứng dậy, hướng Băng Hoàng và tuyết chủ khẽ khom người, sau đó nhìn về phía Y Nhân Lệ:
– Cánh cửa đại điện của ta, bất cứ lúc nào cũng mở rộng vì Hoàng muội!
Cười cợt, thân thể hắn chậm rãi lui ra khỏi đại điện, bóng lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, mang theo một tia ngạo khí, truyền thừa của băng tuyết thần điện, tuyệt đối không thể đến trong tay nữ nhân, Y Nhân Lệ cho rằng tùy ý tìm một người đàn ông đi tới đế quốc sẽ có tác dụng sao, khoảng cách thần điện mở ra còn thời gian rất dài, những ngày tháng này, nhất định sẽ không cô quạnh!