Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 253 [Chương 1261 đến 1265]
❮ sautiếp ❯Chương 1261: Di tích của đại Đế
Lâm Phong quan sát bên dưới rồi lại liếc mắt nhìn vùng trời nơi đây, sau đó đáp xuống trên một ngọn núi nhỏ, khoanh chân ngồi đó dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn bầu trời và đám người trên mặt đất.
– Người Vấn gia!
Phía bên trái cách Lâm Phong khoảng ngàn mét có một bóng người quay về phía hắn mỉm cười, là Vấn Thiên Ca, có thể bước vào được khu vực này đều là những thế lực đứng đầu Bát Hoang Cảnh, hay còn gọi thế lực Vũ Hoàng, những người khác thì không được dù chỉ là nửa bước, toàn bộ nơi này đã bị phong tỏa.
– Hả? Nhưng đúng lúc này Lâm Phong lại cảm thấy từng đạo ánh mắt lạnh như băng đang trên người mình, chân mày hắn khẽ cau lại, đảo mắt qua nhìn hướng bên phải cách hắn mấy vạn mét, nơi đó cũng có một luồng thế lực lớn – người Tề gia của Bát Hoang Cảnh Đông hoang, Lâm Phong nhìn thấy trong đó có một vị thanh niên ánh mắt đặc biệt lạnh, nhuệ khí ép người, mạnh mẽ vô cùng.
– Muội muội ta đâu? Thanh niên kia mở miệng nói, trong thanh âm lộ ra một vệt hàn băng kiên quyết, đôi mắt khủng bố phóng ra hàn quang như muốn xé rách không gian, Tề gia có ba anh em, Tề Thiên Húc là đại ca của Tề Thiên Thánh và Tề Thiên Kiều, hắn còn nằm trong thập đại yêu nghiệt đời trước.
Ba anh em Tề gia nhưng kì thực chỉ có Tề Thiên Húc, Tề Thiên Thánh có thiên phú cao nhất, thiên phú Tề Kiều Kiều cũng không thấp nhưng phải mang danh hiệu một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang Cảnh mới có thể đứng cùng một bầu trời với Tề Thiên Thánh và Tề Thiên Húc, được gọi ba anh em Tề gia. Nhưng đáng tiếc, trong đó Tề Thiên Thánh đã bị Lâm Phong chém, còn Tề Kiều Kiều bị hắn tù, chỉ còn dư lại Tề Thiên Húc, thân làm huynh trưởng, sao hắn lại không hận Lâm Phong chứ, sát ý ngày càng nhiều, nếu như không phải kiêng kị trên người Lâm Phong có Thiên kiếm, hắn chắc chắc đã xóa bỏ Lâm Phong từ lâu.
– Sống sót!
Lâm Phong lãnh đạm phun ra hai chứ, ba anh em Tề gia, huynh trưởng Tề Thiên Húc hắn đều đã được nghe nói tới, xem ra là người này.
– Ta nhất định sẽ chém ngươi!
Tề Thiên Húc lạnh lẽo nói rồi cũng quay đi không nhìn Lâm Phong nữa. Lâm Phong cũng không tiếp tục nhìn hắn mà chỉ ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, nơi này có người của rất nhiều thế lực Vũ Hoàng ở Bát Hoang Cảnh nhưng người Thiên Đài tựa hồ không đến, gốc gác Thiên Đài không thể so với các thế lực Vũ Hoàng cường giả như mây, dù gì thiên tài cũng cần có thời gian trưởng thành nói chi đến một môn phái, Thiên Đài cũng chỉ vừa mới đặt chân đến Bát Hoang Cảnh, thời gian vẫn quá ngắn. Lâm Phong còn phát hiện thập đại yêu nghiệt, ngoại trừ Tề Thiên Thánh đã bị hắn chém và Bạch Thu Lạc, tám người khác cũng đến, người Mệnh Vận chi thành sau một khoảng thời gian đều thành công xung kích lên cảnh giới Tôn Vũ nên đương nhiên muốn ra ngoài rèn luyện, trốn trong Tông môn hay tu luyện trong gia tộc mà không tranh đấu cùng các yêu nghiệt bên ngoài, sớm muộn gì cũng bị người khác vượt qua. Trừ những nhân vật yêu nghiệt ra, Lâm Phong còn thấy không ít bóng dáng quen thuộc như Phượng Huyên, Tuyết Bích Dao, Lôi Yêu, bọn họ đều là người quen của hắn ở Mệnh Vận chi thành, Lôi Yêu vừa nhìn thấy Lâm Phong chớp mắt hiện lên lôi quang cuồn cuộn, nhưng trong ánh mắt đã có sự kiêng kị nhất định, lâm Phong từ lâu đã không còn là thanh niên Lâm Phong trong Mệnh Vận chi thành khi xưa, hiện tại hắn áp chế không nổi, Long Đằng và Tề Thiên Thánh đều thua trong tay Lâm Phong. Chỉ sợ hiện tại chỉ có Yêu Hoàng hiện thân như Đại Bằng Hoàng Kim Dực trong các thanh niên đồng lứa ở Man Hoang yêu vực mới có thể có đủ khả năng ép Lâm Phong. Đại Bằng Hoàng Kim Dực, so về thân thể hay tốc độ đều tuyệt đỉnh, trong thập đại yêu nghiệt không có mấy ai có thể tranh đấu với hắn, mặc dù Lâm Phong đã đánh bại Tề Thiên Thánh nhưng nếu muốn đối mặt với Đại Bằng Hoàng Kim Dực cũng không thể, Lôi Yêu nhìn chằm chằm Lâm Phong mà trong đầu hắn đang suy nghĩ làm cách nào để chém Lâm Phong. Nhưng hiển nhiên Lâm Phong không chú ý đến Lôi Yêu, hắn đột ngột mở mắt ra, đứng lên bước một bước dài vượt qua tên đó rồi cười nói:
– Ngươi cũng đến rồi!
– Khà khà, nhiều gia hỏa đến rồi a, Viên gia ta tự nhiên cũng phải tập hợp để tham gia trò vui chứ.
Viên Phi nhếch miệng cười nói:
– Nhưng tên Quân Mạc Tích kia không đến, nghe nói Thần Cung sắp xảy ra chuyện lớn, ngày đại nạn của lão Hoàng chủ đã sắp đến.
– Lão Hoàng chủ sắp đến đại nạn rồi ư? Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, chuyện này đối với Thần Cung mà nói thì tuyệt đối không phải tin tức tốt gì, một thế lực Vũ Hoàng mà có lão Hoàng chủ đại nạn, nếu như vậy lại không có người nối nghiệp tiếp nhận thì vô cùng nguy hiểm.
Mà Thần Cung cư nhiên lại không có tân Hoàng tiếp nhận, nếu không cũng không đến phiên Quân Mạc Tích trở thành thiếu cung chủ, lão Hoàng biết được đại nạn của mình thì sẽ tìm người nối nghiệp lúc sinh thời nhưng chỉ đáng tiếc lần đại nạn này đến quá nhanh.
– Hừm, cũng còn may hiện tại toàn bộ ánh mắt của Bát Hoang Cảnh đều tập trung nơi này, nếu không có việc Vấn gia bại lộ thì ánh mắt cũng sẽ không ở đây mà ở Thần Cung rồi, như thế họ càng gặp phiền phức lớn hơn.
Từ trước đến giờ tính cách của Viên Phi rất ngay thẳng, nghĩ gì nói đó, một thế lực Vũ Hoàng là một đại bảo khố, một khi Vũ Hoàng đại nạn tử vong, có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu người mơ ước nhắm đến nó, dường như Kiếm Các cũng như thế, bị người khác ức hiếp, may Thiên Kiếm Hoàng có lưu lại một vài thứ tốt mới có thể bảo vệ nó đến bây giờ, chính vì vậy mà Kiếm Các mới muốn tại kiếm nô, lựa chọn Thiên Chi Kiếm để thôn tính Lâm Phong.
– Nơi này đến cùng có cái gì? Lâm Phong hỏi ra nghi vẫn trong lòng, sau khi hắn rời đi Bát Hoang Cảnh mới phát sinh ra việc của Vấn gia nhưng Lâm Phong lại không có bất cứ tin tức gì, không biết do nguyên nhân nào mà khiến cho mọi ánh mắt của Bát Hoang Cảnh tập trung vào Vân Hải sơn mạch này như vậy.
– Có tin tức truyền ra nói dãi núi này từng có dấu chân của Tam Sinh Đại Đế, hơn nữa còn từng xảy ra Đế chiến nên có thể sẽ có di tích khủng bố nào đó!
Viên Phi nói cho Lâm Phong nghe, chuyện này đã truyền khắp Bát Hoang Cảnh có nghĩa có người cố ý thả tin ra, vì thế bọn họ cưỡng bức Vấn gia mở ra Thiên Hư cổ trận.
– Tam Sinh Đại Đế!
Ánh mắt Lâm Phong run lên, đột nhiên nhìn về nói Vân Hải phong biến mất, lẽ nào Cửu Chuyển Phật Ma Công là tiền thân của Tam Sinh Ma Kinh, do Tam Sinh Đại Đế lưu lại? Hơn nữa Viêm Đế trước khi biến mất cũng phong ấn tên kia lại bên trong tiểu thế giới, người đó không phải Tam Sinh Đại Đế chứ?
– Đế chiến!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, Dương Châu thành cùng lắm cũng chỉ là một tòa thành nhỏ cư nhiên lại xảy ra Đế chiến, vậy hẳn chuyện này chí ít cũng cả ngàn năm trước rồi, dù gì Viêm Đế cũng là nhân vật của thời đại nhưng cụ thể đã bao nhiêu năm rồi Lâm Phong cũng không biết, chỉ sợ người biết cũng chỉ có Viêm Đế. Nếu Tam Sinh Đại Đế từng xuất hiện ở Tuyết Nguyệt quốc thì phong ấn của Tam Sinh Đại Đế trong một cơ thể người ở Tử Vong Sơn Mạch là ai?
– Đã có di tích nhưng vì sao vẫn chưa động thủ? Lâm Phong nghi hoặc hỏi.
– Đều đang đợi!
Viên Phi trả lời.
– Ngươi có thể đi thử xem độ bền bỉ của nó!
– – Hả? Lâm Phong hỏi nhướng mày liền phóng ra một ánh kiếm trong đôi mắt, tay vung lên lập tức có một sắc kiếm bén nhọn đâm xuống lòng đất.
“Xì, xì…” Kiếm bén nhọn đâm vào bên trong đại địa nhưng Lâm Phong lại phát hiện thời điểm kiếm khí khủng bố xé rách mấy chục mét dưới đất như bị tiêu tan, kiếm khí giống như đã bị một luồng sức mạnh khủng bố ngăn cản lại. Lâm Phong khẽ nhíu mày, thật không nghĩ đến dưới đất Vân Hải sơn mạch lại cứng như vậy, bây giờ kiếm của hắn đã cực kì sắc bén nhưng vẫn bị một luồng sức mạnh khác chặn lại.
– Không chỉ có ngươi mà cấp bậc Tôn chủ cũng đã mạnh mẽ chém xuống rồi mà không được, các thế lực Vũ Hoàng đương nhiên đều có gốc gác của mình nhưng đương nhiên họ sẽ không ra tay, tất cả đều đang đợi người khác lấy ra gốc gác của mình!
Lâm Phong khẽ nở nụ cười, đều muốn giữ lại bài tẩy để tránh người ta biết sao, nhiều thế lực ở đây như vậy, ai sẽ nguyện ý làm con chim đầu đàn ngu ngốc, nên có thể vì vật mà bọn họ không ai ra tay, đọ sự kiên nhẫn của nhau.
– Nơi này có nhiều lão gia hỏa nhẫn nhịn thật tốt nha!
Lâm Phong cười nói, chỉ sợ bọn họ còn muốn biết bên dưới có gì hơn bất cứ người nào nhưng lại không muốn ra tay a.
– Đều là những người tu luyện cả trăm năm, sao lại thiếu kiên trì được, chỉ có vùng đất này sẽ chạy không khỏi thôi.
Viên Phi quét mắt nhìn đoàn người một cái rồi cười nói, những lão gia hỏa kia bình chân như vại, nhắm mắt dưỡng thần, đối với bọn họ mà nói thì dù có trôi qua mấy tháng cũng chỉ như được nghỉ ngơi một thời gian thôi, chớp mắt đã thành quá khứ.
– Lâm Phong!
Lúc này có một tiếng vang lanh lảnh truyền đến, ánh mắt Lâm Phong chuyển qua lập tức thấy một bóng dáng bạch y, một nam tử xinh đẹp tuyệt trần, còn đẹp hơn con gái. Sau khi Lâm Phong nhìn thấy người này liền nở nụ cười, gặp lại cố nhân thì khó tránh khỏi trong lòng sinh ra cảm giác thân thiết. Bạn cũ ngày xưa ở Thiên Nhất học viện thậm chí có thể nói là sư huynh hắn, bạch y sát thần – Vấn Ngạo Tuyết.
– Đã lâu không gặp!Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Phong nở nụ cười nhìn Vấn Ngạo Tuyết, tên đó đi đến bên người Lâm Phong với vẻ mặt khá kinh ngạc:
– Không nghĩ đến người bạn cũ khi xưa xuất thân từ Tuyết Nguyệt quốc bây giờ đã vang danh Bát Hoang!
– Ta cũng chưa hề nghĩ đến người bạn cũ lại đến từ gia tộc Vũ Hoàng ở Bát Hoang!
Lâm Phong thở dài một tiếng, gặp lại Vấn Ngạo Tuyết nhưng hắn có cảm giác cảnh còn người mất.
– Hết cách rồi, mệnh lệnh của gia tộc, ta đã sững sờ ở Tuyết Nguyệt nhiều năm.
Vấn Ngạo Tuyết nở nụ cười mê người, nó có thể làm cho cả nam nhân phải động tâm. Hai người nói chuyện phiếm hai câu, Vấn Ngạo Tuyết cáo từ rơi đi, trở về trận doanh Vấn gia.
– Hình như không được cao hứng? Viên Phi hỏi Lâm Phong.
Nhưng Lâm Phong cũng chỉ lắc đầu, hắn có chút cảm giác cảnh còn người mất, nhìn thấy được Vấn Ngạo Tuyết cư nhiên là người Vấn gia, khó mà có thể dùng tâm tình trước đây để đối với tên đó, có một số việc khó có thể nói rõ ràng, tuy trước đây quan hệ giữa hai người vô cùng tốt nhưng nếu như tên đó đã là người của Vấn gia, việc cư xử hay mọi chuyện đều mang theo mục đích cả, nếu không thì ngày xưa thời điểm Yên Vũ Bình Sinh chết hắn ở đâu chứ? Đương nhiên Lâm Phong cũng không trách tội gì Vấn Ngạo Tuyết, chỉ khó ở chung được với nhau như trước đây thôi, trong những thế lực lớn kia mà người có thể có mối thâm giao với hắn như Viên Phi rất ít!
Chương 1262: Ma văn, phong ấn
Viên Phi, ngươi đến đây với ai? Lâm Phong hỏi Viên Phi một câu, cường giả Bát Hoang Cảnh đều tập hợp ở Tuyết Nguyệt, mỗi một thế lực đều có nhân cật cấp Tôn chủ, dù có thiên tài yêu nghiệt gì trong những thanh niên đồng lứa cũng không thể một mình đến đây, quá nguy hiểm.
– Khỉ già!
Viên Phi chỉ tay về một vị đại hán ở xa xa, vóc dáng của người đó khôi ngô, bộ dạng giống hệt Viên Phi, đều là yêu viên nhất tộc trời sinh.
– Lão tử của ta cùng một đám Khỉ già!
Vị đại hán trung niên đánh mắt về phía bên này gật đầu cười với Lâm Phong một cái, Lâm Phong đương nhiên cũng phải đáp lễ lại, lão tử của Viên Phi hẳn là Tôn chủ yên Viên nhất tộc trời sinh, hơn nữa những người bên cạnh phụ thân hắn mỗi người đều cực kì khỏe mạnh, bọn họ đứng chung một chỗ liền tạo ra cảm giác uy hiếp đối với người khác. Viên Hoàng ở Bát Hoang Cảnh đã truyền thừa cho thế hệ của mình không biết bao nhiêu năm nên đương nhiên yên Viên nhất tộc ở Bát Hoang Canh Man Hoang yêu vực sẽ không kém, chỉ là so với thế lực Vũ Hoàng của nhân loại thì có nhân số ít ỏi hơn thôi.
– Lâm Phong, nếu như thật sự có di tích bị phát hiện mà ngươi có thể chiếm được thì cẩn thận một chút, nơi này đều là những lão bất tử giết người không đền mạng, vượn già vốn không nghĩ đến chiếm nó nhưng ta muốn đi chơi đùa một chút và vì vậy bọn họ cũng đi theo, họ lo lắng ta gặp nguy hiểm đó, nếu như phát sinh loạn chiến mà ngươi chết rồi cũng không biết ghi thù cho ai đúng không? Viên Phi nhắc nhở một tiếng, hắn tuy ngay thẳng nhưng cũng không ngốc, nếu như có loạn chiến mà những lão già kia muốn âm ngươi, trưởng bối của ngươi lại không có mặt thì ngươi sẽ chết, mà một khi chết rồi cũng không thể biết được do ai âm ngươi.
– Ta sẽ trốn ra xa một chút!
Tuy miệng cười nói nhưng Lâm Phong cũng để lời nói của Viên Phi trong lòng, dù hắn có Thiên kiếm trong tay nhưng có thể cũng khó bảo toàn được tính mạng nếu có người muốn âm hắn.
– Khà khà, nhìn bọn họ đều rất nhàn nhã tự tại, chúng ta cũng nên thành thật một chút.
Viên Phi cùng Lâm Phong ngồi xuống trên một ngọn núi nhỏ nhắm mắt dưỡng thần đợi xem những người kia nhẫn nại đến khi nào. Lâm Phong nhắm mắt lại, yên tĩnh tìm hiểu ma đạo công pháp cùng với Thánh văn đồ án của tám mươi mốt đạo kiếm, tuy hắn không đi tu luyện nhưng cũng có thể tự tìm con đường kiếm đạo cho mình trong lúc này. Bây giờ cực hạn của hắn là hòa vào ba loại sức mạnh hàm nghĩa để hóa thành kiếm thuật thần thông nhưng muốn hòa một loại thôi đã rất khó, mà sức mạnh hàm nghĩa đơn thuần lại không phát huy ra uy lực lớn bao nhiêu cả, chỉ có dung hợp thần thông thuật mới đủ mạnh, còn nếu như có thể hòa vào bốn loại, sức mạnh sẽ tăng gấp nhiều lần. Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong chớp mắt nhưng mọi thứ vẫn không có đọng tĩnh gì, mảnh đất này đúng là đã bị phong tỏa bên ngoài, có nhiều thế lực nhiều lần không nhịn nổi mà muốn tiến vào vùng trung tâm xem thử. Lúc này bên trong trận doanh của Tề ga có một vị cấp bậc Tôn chủ đột ngột mở mắt ra nhìn về hướng của Vấn gia, nói:
– Vấn gia chuẩn bị nhiều năm như vậy, hơn nữa còn dùng Thiên Hư cổ trận đưa các gia tộc cường giả đến thì không thể không có chuẩn bị đi, vậy mà lại chờ lâu như vậy, không tính hành động hay sao.
Bên phía Vấn gia cũng có một Tôn chủ mở mắt ra màng theo phong mang nhìn về trận doanh Tề gia, ngày xưa bọn họ dòm ngó Thiên Hư cổ trận, đợi nó xuất hiện hình chiếu liền đến tham dự, sau đó lại có người thả ra tin tức của di tích đại đế nên lập tức tiến đến ép buộc làm cho Vấn gia phải bất đắc dĩ công khai Thiên Hư cổ trận, vậy mà bây giờ Tề gia lại muốn diễn thêm một lần như thế à!
– Liệt Không cổ kính của Tề gia hẳn ngươi luôn mang trên người a!
Vấn gia tôn chủ cười gằn, trực tiếp vạch trần khiến cho sắc mặt tôn chủ Tề gia đen lại, lão hỗn đản kia hỏi thăm rất rõ ràng, Liệt Không cổ kính đúng là ở trên người hắn.
– Liệt Không cổ kính của Tề gia chính là tuyệt phẩm Thánh khí, Hoàng khí không ra thì cổ khí xưng hung, hơn nữa, với thực lực của nguơi hẳn là dùng uy lực của nó để xé rách vùng đất này mà không có vấn đề mới đúng chứ!
Tôn chủ Vấn gia lại mở miệng nói, nhất thời rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía Tề gia, nếu như đã có Vấn gia tiên hạ thủ vi cường thì để Tề gia làm chim đầu đàn đi.
– Vấn tôn chủ nói đúng, Tề gia nếu như đã mang theo Liệt Không cổ kính thì động thủ đi, hà tất gì phải giấu giấu diếm diếm chứ, lại khiến nhiều người phải chờ đợi!
Tôn chủ Tư Không gia nói.
– Nếu như Tề gia không muốn sử dụng Liệt Không cổ kính thì chúng ta cũng không ngại khi thay thế Tề gia sử dụng nó.
Tôn chủ của Yêu Hoàng điện ở Yêu Vực lộ ra ngạo khí mãnh liệt, nói một cách lạnh lẽo. Sắc mặt đám người Tề gia cứng ngắc, bọn khốn kiếp kia đều là những tên mượn gió bẻ măng, không cho Tề gia bọn họ mở miệng, bây giờ không lấy ra cũng không được, trong thanh âm của đám người Yêu Hoàng điện kia đã mơ hồ lộ ra uy hiếp.
– Kính xin Tề gia mở ra Liệt Không cổ kính!
Vấn tôn giả cười gằn, tiếp tục kế bức bách.
– Đã như vậy thì kính xin chư vị cũng giúp mở ra!
Tôn giả Tề gia đứng dậy, hắn biết chiều hướng phát triển của chuyện này, nếu tất cả mọi người đều nhìn Tề gia thì không muốn động thủ cũng không được. Đoàn người dồn dập đứng lên, trong ánh mắt lóe lên tia phong mang, rốt cuộc cũng muốn động thủ! Tôn chủ Tề gia bay lên không trung, xuất hiện trên khu vực trung tâm, khẽ suy nghĩ liền có một chiếc gương cổ xuất hiện trong tay hắn, nó dường như ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ dao động không ngừng, không gian trước cổ kính cũng không ngừng vặn vẹo, bị xé rách. “Vù….” Từng gợn sóng khủng bố truyền ra, cổ kính dầ to lớn lên hóa thành một cái kính như mặt trời, chiếu trực tiếp xuống bên dưới, mọi người cảm thấy có từng sợi tơ nhỏ phóng ra hư không, một cảm giác cực kì đáng sợ.
– Đi!
Tôn chủ Tề gia khẽ quát một tiếng, sức mạnh hàm nghĩa quẩn quanh trên cổ kính, nó chiếu rọi ra từng tia hào quang màu vàng, các chum sáng không ngừng chiếu ra từ cổ kính, tiếng không gian bị xé rách không ngừng truyền đế, hào quang đã lao thẳng đến nơi cần đến. “Xì, xì…” Không hề có tiếng nổ tung đáng sợ như mọi người nghĩ, bọn họ chỉ nghe được âm thanh không gian bị xé rách, rồi nhìn đến nói bị cổ kính chiếu đã xuất hiện một cửa động to lứn hình trụ không nhìn thấy đáy, chỉ sợ là có cả trăm mét, còn đường kính của động có khi lên đến cả mấy chục mét. “Vù…” Từng người một lần lượt bay lên trời, trong khoảnh khắc đó, từ một không gian mênh mông trở nên đông đúc toàn người là người, họ đều nhìn về cái cửa động với ánh mắt thâm thúy, bên trong có sức mạnh gì có thể làm cho mặt đất cứng rắn như vậy. Lâm Phong cũng bước lên, hắn không dùng thần niệm dò xét, Tôn chủ Tề gia đang cầm Liệt Không cổ kính trong tay có khả năng xé rách tất cả mà có kẻ nào lấy thần niệm ra mới ngu.
– Một mảnh đen kịt!
Lâm Phong cố gắng nhìn nhưng bên trong đại địa đó chỉ có một màu đen, vẫn nhận ra nó khác màu đen của đất. Bên cạnh Lâm Phong có Viên Phi, đột nhiên ánh mắt hắn trở nên cực kì yêu dị, dường như nó đã biến hóa thành mắt thần chiếu vào trong đại địa đen kịt, từng dòng đồ án xuất hiện trong mắt hắn.
– Đó là…Ma văn!
Ánh mắt Viên Phi đỏ rực như có lửa chiếu đến từng khu vực bên trong đó, từng đạo hoa văn đen kịt, thâm thúy mà hắn ám làm cho người khác run sợ. Liệt Không cổ kính bên trên lại phóng thêm một chùm sáng xuống, hư không như bị nứt ra, đại địa lại lần nữa bị xé rách, thêm một cửa hang lớn xuất hiện. Tôn chủ Tề gia khẽ cau mày, vùng đất này thật cứng, hắn đã sử dụng đến Liệt Không cổ kính mà chỉ có thể làm vẻn vẹn nó đến đây thôi.
– Lên!
Quát một tiếng, Liệt Không cổ kính nhất thời bay lên cao hơn và ngày càng lớn hơn, lơ lửng giữa trời cao, từng sợi lại từng sợi hào quang tỏa ra trong không gian, đó là sức mạnh cuối cùng của Liệt Không cổ kính và cũng là mạnh nhất.
– Nứt ra cho ta!
Tôn chủ Tề gia lại quát một tiếng, ánh sáng mạnh mẽ hơn lại phóng đến, giờ phút này có đến cả trăm mét đất bị xé rách, mặt đất bao la bên dưới đã xuất hiện một cửa động mà mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong.
– Đó là cái gì? Ma văn? Mọi người đều run lên, dưới đáy đại địa có một đồ vật sắt thép, dường như nó là một áo giáp sắt màu đen trông cực kì dữ tợn, điều chấn động chính là cái áo giáp này như có thép vônfram bên trên và khắc rất nhiều hoa văn nhìn vô cùng phức tạp, trông nó rất hắc ám, giống như là ma chi thánh văn.
– Nứt, nứt, nứt….
Tôn giả Tề gia lại cho kính không ngừng quét quanh khu vực đó, từng đạo ánh sáng mạnh mẽ lao đến khiến cho mặt đất điên cuồng nứt ra rồi biến mất luôn, rất nhanh sau cửa động đã được mở ra nhưng lại giống như cực hạn, đến tận khi tôn giả Tề gia phá tan phạm vi vạn mét xung quang cũng vẫn thấy khối đen đầy ma văn kia ở dưới.
– Đó là vật gì mà đến Liệt Không cổ kính của tôn chủ cũng không phá ra được.
Trong lòng mọi người chấn động, không thể nghi ngờ gì, bọn họ thật sự đã phát hiện ra di tích. Lâm Phong quét mắt nhìn về phía Liệt Không cổ kính, trong lòng có một tia kiêng kị, Tôn chủ đó cầm trong tay một tuyệt phẩm thánh khí, uy lực của nó rất đáng sợ, nếu như nó quay về hắn để chiếu thì chắc chắc là đến cả bộ xương cũng không còn, sau này đối mặt với Tề gia nhất định phải cẩn thận một chút, tuy hắn cũng có tuyệt phẩm thánh khi nhưng không thể phát huy được như tôn chủ chỉ vì tu vi của hắn thấp hơn. Động tác của tôn chủ Tề gia ngừng lại, thu hồi Liệt Không cổ kính về rồi mở miệng nói:
– Chư vị cũng đã nhìn thấy vùng đất này đáng sợ thế nào,hiện tại có phải nên xuống hợp sức lại phá tan nó không? – Tôn chủ nói chí lí.
Từng bóng người lần lượt hạ xuống, không cần tôn chủ Tề gia phải nói thì bọn họ cũng muốn đi xem là cái gì.
– Cẩn thận một chút.
Viên Phi khẽ dặn dò Lâm Phong, hai người cũng hạ xuống đặt chân đến địa phương sâu mấy tẳm mét kia, nhìn ngắm kĩ áo giáp màu đen đó. Lâm Phong ngồi xổm xuống dùng kiếm khí tàn phá bừa bãi, hắn chém nhưng nó căn bản là không hề có phản ứng gì cả. Đưa tay dò xét thử, ma văn trên áo giáp này có chút lạnh lẽo mà gây ra cho người khác cảm giác thê lương.
– Kim loại gì mà không hề lưu lại vết kiếm chém của ta, hơn nữa đến Liệt Không cổ kính cũng không làm nó dao động được.
Lâm Phong ngẩng đầu hỏi Viên Phi, không biết Viên Phi có từng thấy hay nghe qua chưa. Nhưng Viên Phi cũng không biết, hắn lộ ra thần sắc đầy mê mang, mặt trên của khối đen này có hoa văn khủng bố, hơn nữa tựa hồ như toàn thể vật này đều có, hoa văn bao phủ toàn khối.
– Đây không phải kim loại, đây là phong ấn!
Lúc này có một âm thanh gây chấn động truyền đến tai mọi người khiến tâm bọn họ run rẩy, cái khối giống như áo giáp làm từ vônfram này là phong ấn sao? Rốt cuộc sức mạnh phong ấn thế nào mà đáng sợ thế này?
Chương 1263: Vũ Hoàng xuất hiện
– Phong ấn!
Ánh mắt Lâm Phong đột nhiên ngưng trọng, trong đôi mắt lóe ra một tia sáng, nếu thật sự có phong ấn thì phải Đến mức nào mới có thể mạnh mẽ như vậy, Tôn chủ đã sử dụng tuyệt phẩm thánh khí mà nó lại không chút mảy may, Đến cùng cái khối đen đó là gì?
– Lẽ nào thật sự nó có quan hệ với Tam Sinh Đại Đế? Lâm Phong suy đoán trong lòng, nếu đây là phong ấn của cường giả cấp đại Đế thì đừng nói là Tôn giả, có khi Đến cả Vũ Hoàng bị phong ấn cũng đừng mong chạy thoát được.
– Tề Vân, xem ra lần này còn phải phiền ngươi tiếp tục phá rồi, chúng ta phải nhìn xem phạm vi phong ấn này rộng bao nhiêu mới có thể suy đoán ra loại phong ấn nào!
Lúc này có người quay lại nói với Tôn chủ Tề gia. Tề Vân chần chừ một lúc rồi lập tức đáp:
– Được, lần này ta sẽ giúp đỡ các ngươi.
Tề Vân vừa dứt lời, đi lấy Liệt Không cổ kính tiếp tục phá tan mở rộng đại địa, còn các vị cường giả khác cũng bắt đầu bước lên chưởng từng đạo oanh liệt ra để giúp mở rộng đại địa.
– Phong ấn này rốt cuộc rộng lớn đến mức nào chứ? Rất nhiều người nhìn thấy phạm vi không ngừng được mở rộng nhưng vẫn chưa dừng lại, lòng bọn họ hung hăng run rẩy, dường như bên dưới mặt đất bao la đều là của khối phong ấn hoàn chỉnh này, hiện tại ngày càng nhiều cường giả giúp sức mở rộng đại địa để nhìn xem nó rộng đến mức nào.
– Phong ấn như vậy chỉ có thể của đại Đế bố trí thôi!
Lâm Phong tự lẩm bẩm một mình rồi nhìn những cường giả kia ngày càng đi xa hắn, dường như toàn bộ không gian bên dưới đã có cái phong ấn này tồn tại từ lâu. Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi một vị cường giả chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể bổ sơn mạch ra nhưng bọn họ liên tục mở ra, hơn nữa còn kết hợp với cả Liệt Không cổ kính của Tôn chủ Tề gia vậy mà vẫn cần phải bỏ ra hơn nửa canh giờ mới nhìn thấy được đểm tận cùng của phong ấn. Vân Hải sơn mạch khi xưa nay trong phạm vi mười dặm cung quanh đều là một khối phong ấn đã được nhìn thấy hoàn chỉnh. Vì không thể thấy được phần cuối của phong ấn nên rất nhiều người muốn hít khí, ánh mắt hơi dại ra, hoa văn chi chít được khắc đầy trên phong ấn, nó dường như ma văn từ thượng cổ, yên tĩnh mà nằm ở nơi đó, không hề tiết ra nửa điểm khí tức.
– Đến!
Từng người một bay lên không nhìn xuống, không hề thấy được toàn bộ phong ấn. Lâm Phong cũng bay lên theo, đến được bên trên liền nhìn xuống phía dưới, nơi kia có một cái phong ấn nằm sâu cả trăm mét trong đất, một thể hoàn chỉnh, hơn nữa những hoa văn hình như liên tiếp nhau mà không hề dừng lại một điểm nào, đoàn người lại không có biện pháp nhìn thấu nó, hoa văn phiền phức như thế thì cho dù cấp bậc Tôn chủ cũng không tìm hiểu gì được. Nhưng mọi người lại có ảo giác, phong ấn này giống như ẩn chứa phong đại đạo chi lý, nó có sức mạnh của phong đại đạo để niêm phong nơi này, nếu như người Vấn gia không lần theo dấu chân chân Tam Sinh Đại Đế thì căn bản sẽ không thể phát hiện dưới ngọn núi này có một khối phong ấn khổng lồ.
– Ở thời thượng cổ có đồn đại về một khối bia đá có thể phong ấn thần ma, nó gọi Phong Ma bia, ẩn chứa bên trong là sức mạnh phong ấn cuối cùng, mấy ngàn năm trước cũng có người nói Phong Ma bia đá đã được hoàn chỉnh trong tay một nhân vật tuyệt thế!
Lúc này đôi mắt của Tư Không gia chủ lóe lên ánh sáng kì lạ, hắn tựa hồ như đang lẩm bẩm một mình nhưng ai cũng có thể nghe được, tâm bọn họ nhịn không được khẽ run.
– Phong Ma đại Đế, thần ma đều có thể phong ấn được!
Nhiều người cũng lẩm bẩm nói nhỏ, khi nghe Tư Không gia chủ nói như thế, trong đầu bọn họ liền hiện lên một cái tên, một nhân vật danh chấn thiên hạ lúc bấy giờ. Trong lịch sử Cửu Tiêu đại lục từng xuất hiện rất nhiều tuyệt thế thiên tài, có vài người còn vang danh khắp cả đại lục, dù người Bát Hoang Xảnh nhưng cũng từng nghe nói qua Đến cái tên Tam Sinh Đại Đế và Phong Ma đại Đế, bọn họ đều là những cường giả tuyệt đỉnh.
– Sau khi Phong Ma đại Đế ngộ đạo, được khen là đệ nhất phong ấn cổ kim, ông sáng lập ra 3,681 loại Phong Ma thuật chấn thước cổ kim, nhưng sau khi thành đạo ông đã phá hủy khối Phong Ma bia đá này thành năm mảnh, hòa thành nhiều khối và từ đó về sau không còn một ai nghe nói đến việc bia đá đó xuất hiện lần nữa.
Những cường giả kể rõ lịch sử của Phong Ma đại Đế mà Lâm Phong chỉ cảm thấy trong lòng trập trùng không yên, sau khi Phong Ma đại Đế thành đạo liền có thể phá nát Phong Ma bia đá, lí do là hắn tự tin vào bản thân, không cần Đế nó hắn cũng có thể phong ấn thần ma. Lâm Phong cúi đầu nhìn xuống phong ấn to lớn bên dưới; bọn họ nói đến Phong Ma đại Đế, lẽ nào cái phong ấn to lớn này là do Phong Ma đại Đế bố trí? Nếu thật sự của Phong Ma đại Đế vậy thì bên dưới cái khối đáng sợ đó sẽ là vật gì chứ, hắn phong ấn cái gì đây? Bây giờ các Tôn chủ đều hai mặt nhìn nhau, trong đôi mắt mỗi người đều lóe lên phong mang, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ rằng lại như vậy, nếu như thật sự là tác phẩm của Phong Ma đại Đế thì cần phải mời Vũ Hoàng xuống núi rồi! Ngay lúc này ở nói xa xôi, bên trong Hắc Phong Lĩnh có một vị tu sĩ trường bào tung bay đáng nhìn một viên cổ thụ, ánh mắt hắn lập lòe không yên, người này không ai khác là Viêm Đế. Nhưng hiện tại thần sắc của hắn rất nghiêm túc, không còn nửa điểm nô đùa.
– Bọn khốn kiếp kia, phát hiện cũng quá sớm đi!
Trong lòng Viêm Đế thầm nguyền rủa những người Bát Hoang Cảnh khốn nạn, nhanh như vậy đã Đến Vân Hải sơn mạch của Tuyết Nguyệt quốc.
– Chư vị, chúng ta cùng lúc thử xem, thế nào? Lúc này Vấn gia Tôn chủ kiến nghị, nhiều người cũng gật đầu theo, trên người bọn họ lập tức có nguồn sức mạnh dâng trào lao Đến nói phong ấn kia bao phủ lấy nó tựa hồ như muốn khởi động ma văn, nhưng không có tác dụng, phong ấn vẫn tỏa ra sắc đen như trước, nằm yên tĩnh ở kia mà không có phản ứng gì.
Những Tôn chủ kia liền từ bỏ, vô dụng, bọn họ căn bản không có khả năng mở phong ấ này.
– Cần thỉnh cầu Vũ Hoàng rồi!
Viên Phi đứng bên cạnh Lâm Phong trừng lớn mắt nhìn bên này, hắn cũng không ngờ rằng một quốc gia nho nhỏ thế này lại có phong ấn khủng bố bị người Vấn gia phát hiện, có thể đây còn là do Phong Ma đại Đế bố trí, chuyện này cũng đòng nghĩa là bên trong nó có đồ vật đáng giá để đại Đế ra tay, thế nên đối với Vũ Hoàng nó cũng sẽ có sức hấp dẫn. Lâm Phong lúc này cũng nhăn mày suy tư, cũng đã muốn thỉnh Vũ Hoàng Đến, chuyện này đối với Tuyết Nguyệt không biết là phúc hay là họa đây! Nếu như nó phong ấn một cường giả tuyệt thế thì đến lúc đó nên làm gì? Vũ Hoàng mở ra phong ấn mà không có cách nào dừng lại thì đối với Tuyết Nguyệt đó là tai ương ngập đầu. “Ầm!” Lúc này như có một dấu ấn đã bị bóp nát, một luống khí tức mạnh mẽ giáng lâm, sau đó bọn họ thấy phương hướng của Tề gia hư không đang cuồng loạn làm cho lòng người rung động.
– Xin mời Vũ Hoàng!
Ánh mắt mọi người run lên khi thấy hư không đang cuồng loạn chợt biến thành một cổ kính, bên trong nó xuất hiện môt bóng người khủng bố vô cùng.
– Vũ Hoàng, Tề gia Vũ Hoàng!
Thần sắc mọi người run lên, bọn họ chỉ thấy ánh mắt của vị trong cổ kính kia hướng về vùng đất, thần sắc cũng thay đổi, nói nhỏ một tiếng:
– Phong ấn!
– Vũ Hoàng, chúng tôi suy đoán có thể là của Phong Ma đại Đế lưu lại.
Tôn chủ Tề gia cung kính nói, ánh mắt của người kia liền lâm vào trầm ngâm, tựa hồ như đang duy nghĩ điều gì đó. “Ầm ầm ầm…” Hư không lại cuồng loạn, khí tức của thiên địa trở nên cuồng bạo, nó điên cuồng lăn lộn, tiếp theo mọi người liền thấy một bóng người xuất hiện trên hư không liếc mắt nhìn Tề gia Vũ Hoàng rồi lập tức bay đến phong ấn.
– Dấu ấn linh hồn!
Thần sắc Viên Phi run lên, bóng người vừa xuất hiện là Vấn gia Vũ Hoàng, Vấn gia so với Tề gia mà nói càng coi trọng cái này, dấu ấn của linh hồn Vũ Hoàng luôn ở đây.
– Cái này giống như Tiêu lão ngày xưa in dấu trên người ta vậy sao!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, phong ấn này đã thật sự kinh động Vũ Hoàng. Vấn gia Vũ Hoàng nhìn trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn về hư không, trong mắt lóe lên một đạo hào quang chói mắt:
– Phong tỏa vùng hư không này, bất kỳ ai cũng không được phép manh động.
Ánh mắt sắc bén lộ ra một tia uy nghiêm, không thể nghi ngờ, nó khiến cho người ta gật đầu một cách không tự chủ, cùng lúc đó các thế lực Tôn giả đều bóp dấu ấn gọi Vũ Hoàng. Bóng người Vấn gia Vũ Hoàng tiêu tán trong hư không giống như chưa từng xuất hiện nhưng mọi người đều biết, chúng Hoàng của Bát Hoang Cảnh đã biết! Vũ Hoàng sắp giáng lâm Tuyết Nguyệt!
Chương 1264: Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên
– Vũ Hoàng!
Lâm Phong nói nhỏ trong lòng nhưng không hề hưng phấn, Tuyết Nguyệt quốc đối với Tôn giả đã rất nhỏ vậy khi đối mặt với Vũ Hoàng lại còn không bằng một tấc thì làm sao đây. Hơn nữa phong ấn này cũng phải ít nhất Vũ Hoàng mới có thể mở ra, chuyện này đối với Tuyết Nguyệt cũng không phải điều tốt đẹp gì.
– Tam Sinh Ma Đế từng xuất hiện, Viêm Đế bị phong ở đâ, bây giờ lại xuất hiện một nhân vật đỉnh phong như Tam Sinh Ma Đế – Phong Ma đại đế, dấu chân của ba vị đại Đế đã từng ở đây, rốt cuộc bên trong phong ấn này có cái gì mới được!
Trong lòng Lâm Phong vô cùng lo lắng.
– Toàn bộ lui ra ngoài phong ấn, phong tỏa vùng không gian này đi!
Tôn chủ Vấn gia lãnh đạm nói một tiếng, nhiều người lùi đến nơi an toàn, bọn họ đã không phá được phong ấn, chỉ còn cách chờ Vũ Hoàng đến thôi. Lâm Phong và Viên Phi cũng lui về sau, sau đó Viên Phi quay sang nói với Lâm Phong:
– Lâm Phong, Tề gia sẽ có Vũ Hoàng đến, ngươi trước tiên nên tránh một chút đi, nhiều cường giả ở đây vậy mà vẫn phải mời đến Vũ Hoàng, dù cho trong di tích có bảo vật cũng không đến phần chúng ta!
Lâm Phong nghe thế nở nụ cười, hắn đương nhiêu hiểu được hảo ý của Viên Phi, cường giả như Vũ Hoàng không hề bình thường, dù hắn có Kiếm Hoàng ở đây nhưng cũng không chắc chống lại được, bọn họ chỉ cần quát to một tiếng liền có thể khiến cho tinh thần của hắn run rẩy, nếu như họ không hề nể mũi mà giết Lâm Phong thì hắn cũng không hề có sức chống đỡ, thực lực quá yếu không làm được gì, mặc dù có thiên kiếm mạnh nhưng như vậy thì đến cả cơ hội để sử dụng nó cũng không có.
– Nếu như Vũ Hoàng trở mặt, chúng ta có thể chạy trốn đến nơi nào đây? Lâm Phong mỉm cười lắc đầu, Tuyết Nguyệt làm gì rộng lớn, Vũ Hoàng nếu như muốn giết một Thiên Vũ như hắn thì đương nhiên có trốn cũng không thoát, chỉ có một con đường chết thôi, nhưng dĩ nhiên Lâm Phong cũng có lí do để tin tưởng rằng một Vũ Hoàng cũng sẽ không vì một tên Tề Thiên Thánh mà trở mặt với hắn, một khi như vậy thì danh tiếng của họ cũng không hay, hơn nữa lại còn xúc phạm đến quy cũ của Vũ Hoàng luôn sống ẩn dật xưa nay.
Viên Phi không nói thêm gì nữa, xác suất để xảy ra chuyện như vậy quả thật rất nhỏ, Lâm Phong vẫn không có đủ sự uy hiếp lớn đến mức như vậy, Tề gia Vũ Hoàng cũng không phải làm đến vậy. “Vù…” Xa xa có một cơn lốc cuồn cuộn mà đến, mọi người lập tức nhìn thấy một bóng người đến.
– Tốc đột thật nhanh!
Lâm Phong kinh ngạc thốt lên một tiếng, thân ảnh ấy không thể gọi khôi ngô nhưng nhìn đế lại tạo cho người khác một loại cảm giác vĩ đại vô cùng, một bước chân hạ xuống dường như có thể làm cho cả thiên địa run rẩy, xuất hiện bất thình lình như khi nãy, vị này chính là Vấn gia Vũ Hoàng.
– Thiên Hư cổ trận của Vấn gia, tự nhiên Vấn gia Vũ Hoàng đến nhanh nhất rồi!
Viên Phi nói, chỉ thấy trong mắt đám người Vấn gia lóe lên tia vui mừng, toàn bộ bước lên trước cung nghênh hắn, khom người với một bộ dáng cực kì khách khí, mặc dù cùng người Vấn gia nhưng Vũ Hoàng lại là một cường giả ở tầng khác. Lâm Phong nhìn thấy Vấn gia Vũ Hoàng chỉ mới bước đi vài bước đã đến trung tâm phong ấn, một luồng khí thế khủng bố giáng từ trên xuống cùng lúc với việc hắn đáp xuống. “Ầm ầm!” Một tiếng vang trầm thấp làm cho cả trời đất cũng phát ra âm thanh đó, dường như thanh âm của đại đạo vang vọng lại làm cho không gian xung quanh bị rung động mạnh mẽ. Lâm Phong khẽ rên một tiếng, tâm đột nhiên run rẩy, trong nháy mắt đó hắn dường như bị sự chấn động của đại đạo kia làm cho tim muốn nổ tung, cỗ khí thế này mới thật sự là của đất trời, một bước ra đã hòa cùng trời đất. Phong ấn dường như có một tia gợn sóng, có vẻ như nó đã bị rung động. Vấn gia Vũ Hoàng lại bay lên không lần nữa, nhìn lướt qua phong ấn to lớn bên dưới rồi lại quan sát những ma văn kia, trong lòng hắn cũng khá chấn động.
– Hẳn là tác phẩm của Phong Ma đại Đế!
Vấn gia Vũ Hoàng tự lẩm bẩm, lời nói khiến mọi người khẽ run rẩy, không đoán sai được, Phong Ma đại Đế tự tay bố trí a. Không chỉ có dấu chân Tam Sinh Đại Đế ở đây mà nay lại có thêm Phong Ma đại Đế, cả hai vị đại Đế sao! Nếu như bọn họ biết Viêm Đế cũng đã suýt bị đánh cho hồn phi phách tán ở nơi đây rồi bị phong ấn thì không biết sẽ có cảm tưởng gì. Nhưng sau khi Vấn gia Vũ Hoàng nói xong câu đó liền trầm mặc nhìn chằm chằm phong ấn, trầm tư. Vũ Hoàng không mở miệng nên mọi người cũng không dám nói lời nào, không gian rơi vào tĩnh mịch, đến Vũ Hoàng còn không biết làm thế nào để phá tan phong ấn này mà, nó là phong ấn của Phong Ma đại đế bố trí thì làm sao có thể phá dễ dàng được. Xa xa lại có một cơn lốc gào thét, mọi người cảm thấy có một luồng gió khủng bố lao đến giống như muốn phá hủy mọi thứ, nó khiến cho mắt mọi người phải híp lại mà không thể nhìn thẳng, đợi sau khi mọi thứ bình ổn lại bọn họ liền mở mắt ra, phát hiện trước mặt Vấn gia Vũ Hoàng xuất hiện một bóng người.
– Vũ Hoàng!
Người Tư Không gia ở Trung hoang đều khom người, thân ảnh ấy là Vũ Hoàng của Tư Không gia. Đôi mắt Vũ Hoàng Tư Không gia biến hóa thất thường như muốn nhìn thấu tất cả, hắn chòng chọc nhìn vào ma văn bên trên phong ấn. “Ầm!” Chỉ chốc lát sau thân thể Tư Không gia Vũ Hoàng run lên gào thét một tiếng, đột nhiên nhắm mắt lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
– Hả? Mọi người ngơ ngác nhìn, đôi mắt Vũ Hoàng Tư Không gia giống như Thiên nhãn vậy, trùng hợp lại giống như Tư Không Hiểu trong thập đại yêu nghiệt cũng nắm giữ đôi Thiên nhãn, nhưng vừa nãy khi phóng thích nó thì đôi mắt của Vũ Hoàng dường như đã bị thương, phong ấn này đáng sợ đến mức nào chứ!
– Thế nào? Vấn gia Vũ Hoàng hỏi Vũ Hoàng Tư Không gia một tiếng.
Vũ Hoàng Tư Không gia lại mở mắt lần nữa, nói:
– Chỉ sợ ta đã dùng Thiên nhãn dòm ngó phong ấn đã động đến một trong 3,681 loại Phong Ma thuật nên nó muốn phong ấn luôn đôi mắt của ta!
– Phong ấn cả Thiên nhãn của Vũ Hoàng!
Trong lòng mọi người đều kinh hãi, phong ấn này quá khủng bố, muốn dò xét cũng không được, như vậy sẽ bị phản phệ. Xa xa lại truyền đến sự khủng bố của đợt lốc xoáy, sau đó mọi người lập tức nhìn thấy ba người dắt tay nhau đến, họ là cường giả của Huyễn Thế Thiên Cung, Tề gia và Tiêu DaoThần Tông, mọi người đồng thời khom người hô một tiếng Vũ Hoàng. Bốn vị Vũ Hoàng của tứ đại thế lực ở bốn cổ thành Trung hoang cũng đã đến, Tề gia Vũ Hoàng ở Đông hoang cũng đến, Tuyết Nguyệt quốc hôm nay có năm vị Vũ Hoàng giáng lâm. Nhưng sau khi ba người đến sau liếc mắt nhìn phong ấn cũng lâm vào trầm mặc, bọn họ không có cách nào mở được phong ấn này.
– Các ngươi thấy thế nào? Vấn gia Vũ Hoàng quay sang hỏi các vị Vũ Hoàng khác một tiếng.
– Cần biết rõ đây là loại phong ấn nào thì mới có thể tìm được kẽ hở của nó, nếu không thì thực lực có thể thông trời cũng không thể phá được phong ấn của Phong Ma đại Đế!
– Đúng, trước tiên cần biết rõ loại phong ấn chi thuật nào!
– Không thử sao biết không phá được!
Lúc này có một âm thanh truyền đến, khí thế cuồng ngạo vô cùng, ở phía xa xa có ánh sáng vàng kim xông đến đây với tốc độ nhanh hơn cả âm thanh khiến cho mọi người đột nhiên căng thẳng, ánh sáng màu vàng này rất đáng sợ, nó như muốn xuyên thấu tất cả, sau khi nó đi qua thì không gian liền truyền đến âm thanh ầm ầm.
– Bằng Hoàng!
Những vị Vũ Hoàng nhìn thấy người vừa đến liền nói nhỏ một tiếng, lập tức trên bầu trời xuất hiện những ánh chớp vàng, bên trong đó có một người toàn thân đều màu vàng kim, phía sau như có đôi cánh chim thần che kín cả bầu trời, hắn đứng bên trên đó nhìn xuống như đang quan sát chúng sinh, tạo cảm giác hắn là vương giả trong thiên địa này.
– Bằng Hoàng, ngươi muốn dùng lực để phá phong ấn? Vấn gia Vũ Hoàng ngẩng đầu nhìn người đang lơ lửng trong hư không kia mà nhàn nhạt hỏi một tiếng, người này là Bằng Hoàng của Yêu Hoàng điện trong thập đại yêu nghiệt, ở Bát Hoang Cảnh là chim thần duy nhất, bản thể của hắn là Đại Bàng Hoàng Kim Dực, tốc độ cùng thể lực ở Bát Hoang Cảnh có thể nói là đệ nhất.
– Không thử xem làm sao biết không phá ra được!
Bằng Hoàng kiêu ngạo đứung một bên mở to đôi cánh, ánh vàng tỏa ra vô tận hào quang, người trong phạm vi mấy chục dặm đều cảm nhận được tâm ý sắc bén kia.
– Nha!
Bằng Hoàng hét lên một tiếng giận dữ, thân thể đáp xuống làm cho không gian cuồn cuộn lay động, ánh sáng vàng đã hóa thành một chùm sáng bay thẳng xuống phong ấn. “Ầm ầm!” Phong ấn rung động, vòm trời rung động, sự va chạm này khủng bố đến mức nào mà đến tâm của mọi người cũng bị chấn động mạnh mẽ, nhiều người còn không chịu nổi mà kêu ra tiếng, khóe miệng chảy máu, lực lượng va chạm kia thật đáng sợ, nó làm toàn bộ hư không và cả mọi người đều bị ảnh hưởng không nhỏ.
– Bằng Hoàng, đây là phong ấn chi thuật, dù thực lực ngươi có thông thiên cách mấy cũng không thể nào phá nổi nó!
Vấn gia Vũ Hoàng mở miệng giải thích, thân thể Bằng Hoàng bay lên lại như một cơn gió lốc, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm phong ấn không thôi, với sức mạnh đáng sợ của hắn mà vẫn không thể làm phong ấn này dao động.
– Lượng Thiên Tôn!
Ngay lúc này lại có một thanh âm truyền từ xa đến, mọi người quay đầu lại với một bộ mặt nghi hoặc, bọn họ chỉ thấy một đạo sĩ khoác trường bào đứng đó.
– Gia hỏa này cũng tới rồi!
Thần sắc Lâm Phong ngưng trọng, gia hỏa này dù gì cũng đã bị giam trong phong ấn ở Vân Hải sơn mạch nên có thể hắn sẽ biết một ít tin tức.
– Chư vị Vũ Hoàng, bần đạo biết đây thuộc loại phong ấn chi thuật gì? Đạo sĩ đầy vẻ bụi bặm vung tay tiêu sái nói, lời của hắn khiến cho mấy vị Vũ Hoàng đều nhìn về phía đó, tên đạo sĩ cấp bậc Tôn Vũ này lại biết đây là loại phong ấn nào sao? – Nói nghe một chút!
Tề gia Vũ Hoàng nhìn chằm chằm Viêm Đế, mở miệng.
– Chư vị Vũ Hoàng hãy nhìn kĩ một chút, ma văn hiện lên ánh đen, nếu như nó chia làm tám khối lớn thì cũng như đại diện cho tám cánh cửa, không nên nhìn toàn bộ phong ấn mà chỉ nên xem một cửa trong đó thôi!
Viêm Đế giải thích làm cho những Vũ Hoàng kia nhất thời nhìn về phong ấn lại, rất nhanh bọn họ đã nhận thấy quả thật như có tám cánh cửa mơ hồ.
– Đây thuộc loại phong ấn chi thuật nào? Vấn gia Vũ Hoàng nhìn Viêm Đế, phong mang lấp lóe, mọt Tôn giả cư nhiên lại biết được lai lịch của phong ấn chi thuật này.
– Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên, Tỏa Thiên Địa Chư Thần Ma!
Viêm Đế bình tĩnh nói ra nhưng khiến ho đôi mắt những vị Vũ Hoàng kia run lên, Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên Phong Ấn Chi Thuật!
Chương 1265: Viêm Đế âm Hoàng
– Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên, Tỏa Thiên Địa Chư Thần Ma!
Ánh mắt của các Vũ Hoàng đồng loạt nhìn về phía Viêm Đế, tên đó chỉ là Tôn giả mà lại biết được Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên Phong Ấn Chi Thuật. Loại Đế thuật phong ấn khủng bố này đến cả thần ma cũng có thể phong ấn, cái tên này bọn họ cũng chỉ mới được nghe chứ chưa nhìn thấy bao giờ.
– Giải thích xem? Bằng Hoàng nhìn chằm chằm Viêm Đế, sức mạnh yêu tà kinh khủng áp lên người hắn khiến cho trường bào đạo sĩ của tên đó tun bay.
– Thứ cho ta nói thẳng, Phong Ma đại đế bố trí Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên nơi đây, có thể bên dưới phong ấn này một Ma Đầu đáng sợ, không bằng chúng ta bỏ mặc không quan tâm đến nó nữa chứ nếu không Ma Đầu kia ra được thì chẳng phải thiên địa sẽ đại biến sao, khi đó dù cho có các vị Vũ Hoàng đây cũng khó chịu đựng được hậu quả này.
Giờ khắc này thần sắc Viêm Đế rất nghiêm túc, hắn thật sự tỏ ý khuyên bảo. Nhưng Lâm Phong lại nhìn hắn một cách gắt gao, tên khốn Viêm Đế này từ trước đến này đều giết người không đền mạng, hắn thật sự muốn khuyên bảo sao? Huống hồ nếu như thật muốn khuyên bảo thì hà tất chi phải đứng ra nói vậy, những Vũ Hoàng kia vốn cũng không phá được phong ấn mà.
– Tên khốn này muốn làm gì đây!
Lâm Phong thầm nghĩ, Viêm Đế sẽ không đến cả Vũ Hoàng mà cũng dám đùa giỡn chứ? Nghĩ vậy Lâm Phong liền đứng ngồi không yên, nếu vậy thì tên này đùa lớn rồi.
– Hả? Nghe được câu trả lời của Viêm Đế mà chân mày bọn họ nhíu lại, gia hỏa này thật sự có biết một ít tin tức.
– Nếu như biết được thì mau nói!
Thân hình Bằng Hoàng lóe lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Viêm Đế, bày tay kim sắc vươn ra thủ sẵn trước ngực hắn, lạnh lùng mà nói, một phong thái vô cùng bá đạo.
– Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên Phong Ấn Chi Thuật, ngoài miệng Bát Môn có đầy ma văn kì thực đều do Bát Môn kéo dài ra, chỉ cần các ngươi đến tám cửa và tập hớp đủ tám vị Vũ Hoàng, nhỏ máu vào trên cửa, ma văn sẽ tự khắc khởi động, khi đó các vị Vũ Hoàng sẽ có thể có đủ lực để phá tan Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên!
Viêm Đế bình tĩnh nói, thần sắc không hề có nửa điểm gợn sóng, đến cả Lâm Phong cũng đang cảm thấy gia hỏa này nói thật.
– Nếu như ta phát hiện ngươi nói dối thì ta đảm bảo ngươi sẽ chết rất thê thảm!
Bằng Hoàng thả Viêm Đế ra, thân hình hắn lóe lên rồi mọi người liền thấy hắn ở trên một trong tám cửa, chỉ một tên Tôn Vũ mà dám lừa dối hắn thì có thể sẽ bị xóa bỏ bất cứ lúc nào.
– Còn hai vị nữa!
Đôi mắt những Vũ Hoàng khác ngưng trọng, thân hình bọn họ lóe lên rồi chia nhau ra mỗi người một cửa.
– Chúng ta đến rồi!
Hai âm thanh cùng lúc phát ra, từ xa xa lập tức có một cơn lốc quét đến, một người khoác trường bào màu đỏ, cả người lộ ra hỏa diễm cường thịnh chính là Viêm Hoàng Hỏa Diễm Sơn của Tây hoang; người còn lại cả người đầy rẫy yêu khí cuồng bá, Thiên Long Hoàng của Thiên Long Thần Bảo! Trước hết có năm vị Vũ Hoàng, thêm vào Bằng Hoàng và bây giờ lại đến thêm Viêm Hoàng cùng Thiên Long Hoàng, vừa vặn đã đủ bát Hoàng.
– Nếu nư các ngươi đã biết thì làm như vậy đi!
Bằng Hoàng thản nhiên nói, Viêm Hoàng cùng Thiên Long Hoàng nhất thời liền xuất hiện ở hai cửa còn lại kia.
– Bát Hoàng đã đứng tại Bát Môn!
Ánh mắt mọi người tràn ngập sự kinh hãi, lời nói của đạo sĩ kia liệu có phải thật?
– Nếu như ngươi dám nói sai dù chỉ một chút thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Thiên Long Hoàng quét mắt nhìn sang Viêm Đế, khí thế thô bạo tỏa ra nhằm áp bức hắn. Lúc này, nơi tụ tập cường giả Hỏa Diễm Sơn, Phó Hắc nhíu mày, hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng, nếu như người khác thì hắn tin tưởng sẽ không dám lừa dối Vũ Hoàng đâu nhưng tên khốn đạo sĩ này rất có khả năng sẽ làm vậy! Nhưng các vị Vũ Hoàng còn chưa nói gì làm gì đến phiên hắn đến quơ tay múa chân, hắn không có tư cách để mở miệng nói bất cứ điều gì nên chỉ có thể đứng đó mà nhìn thôi.
– Chư vị Vũ Hoàng yên tâm, lấy sức mạnh to lớn của mọi người khởi động phong ấn rồi đồng thời nhỏ máu lên trên mỗi cửa, các ngươi sẽ nhìn thấy được Thiên Ma Toả Liên rồi!
Thanh âm Viêm Đế vẫn bình tĩnh như trước khiến cho Vũ Hoàng yên tâm mà gật đầu, từng luồng khí tức mênh mông mạnh mẽ được phóng ra, sức mạnh kinh khủng đến cả mây cũng không yên tĩnh được mà bắt đầu lăn lộn, đại địa dường như cũng đang run rẩy. Một giọt máu tươi nhỏ xuống, đó là máu của Vũ Hoàng! Máu tươi nhỏ vào trên phong ấn, những ma văn kia như sống lại, nó không ngừng lấp lóe biến ra một ánh sáng đen lộng lẫy, một luồng sức mạnh đáng sợ tràn ngập.
– Thiên Ma Tỏa Liên đã xuất hiện!
Đám người đang đứng trên hư không run lên, bọn họ thấy phong ấn to lớn cư nhiên thật sự xuất hiện từng đóa Tỏa Liên rõ ràng, dường như thấy được đại đế cầm Tỏa Liên trong tay để che kín khí thế của Ma Đầu rồi bắt đầu phong ấn. Tỏa Liên tràn ngập cả tám cửa, trong chốc lát mọi người thấy Thiên Ma Tỏa Liên leo lên thân thể các Vũ Hoàng, nó đang quấn quanh thân thể bọn họ.
– Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên phong ấn thần ma, tám cửa là nơi tỏa ma khí mạnh nhất, các ngươi đã tự tìm cho mình đường chết rồi!
Lúc này Viêm Đế phun ra một âm thanh lạnh băng như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ vào đầu mọi người khiến cho thân thể bọn họ không tự chủ được mà run rẩy điên cuồng. Tên đạo sĩ kia lại dám âm Vũ Hoàng! Tám cửa là nơi tỏa ra ma khí, các Vũ Hoàng đang tự tìm đường chết?
– Hống!
Giờ khắc này thiên địa đang gào thét giận dữ, khí tức kinh khủng bay thẳng lên trời làm cho bầu trời bị rung động không ngừng, tám vị Vũ Hoàng thật sự đã bị Thiên Ma Tỏa Liên quấn quanh, nơi tỏa ra ma khí cũng là nơi chôn thân của họ!
– Ngươi muốn chết!
Cả người Bằng Hoàng tràn ngập ánh sáng màu vàng, một luồng sáng khủng bố vọt thẳng lên trời khiến cho toàn bộ đất trời dường như háo thành màu vàng kim.
– Phá cho ta…Phá, phá!
Bằng Hoàng hét lên giận dữ hóa thành bản thể, Đại Bàng Hoàng Kim Dực để phá sự ràng buộc của phong ấn nhưng từng đóa Toả Liên lại háo thành đạo ma văn hắc ám quấn quanh thân thể hắn nhiều hơn, dù cho thân thể hắn lớn lên hay thu nhỏ lại cũng vẫn bị ma văn trói. “Ầm!” Đoàn người đều bị chấn động tinh thần mà bắt đầu run lên, Vũ Hoàng bị trói rồi, hơn nữa còn có tám vị cùng một lúc.
– Giết!
Đại Bàng Hoàng Kim Dực nhìn về phía Viêm Đế mà hét một tiếng điên cuồng, một đạo kiếm vàng lao đến chỗ hắn, cả không gian giống như bị xé rách. Nhưng ngay lúc này Viêm Đế vẫn bình tĩnh như trước, trong tay hắn đã bóp nát cái gì đó, một tiếng ầm ầm vang lên, không gian nổ tung và thân ảnh Viêm Đế cũng biến mất.
– Tám vị Vũ Hoàng, hiến tế đi!
Một thanh âm từ trong bầu trời truyền đến, là âm thanh của Viêm Đế nhưng người thì đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.
– Ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!
Bằng Hoàng ngửa mặt lên trời rít gào, ánh sáng vàng lao lên như muốn phá tan cả bầu trời, hư không không ngừng tan vỡ, bầu trời dần không còn yên tĩnh.
– Khặc khặc!
Lâm Phong bị ảnh hưởng trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, Viên Phi bên cạnh cũng không tốt đẹp gì, chỉ một tiếng hét giận dữ này đã làm cho toàn bộ đất trời run rẩy, bên dưới đại địa không ngừng bị kim quang xé mở rộng thêm.
Lâm Phong hét lớn một tiếng, thân thể điên cuồng lùi về sau, không chỉ riêng hắn àm tất cả mọi người đều lùi lại, Vũ Hoàng phẫn nộ làm cho trời long đất lở.
– Tên khốn Viêm Đế kia muốn làm gì? Trong lòng Lâm Phong không ngừng rung động, hắn không hề nghĩ đến tên khốn kia thật sự dám đùa giỡn với Vũ Hoàng.
Lúc này tám vị Vũ Hoàng đều điên cuồng giãy dụa nhưng vô ích, giống như Viêm Đế nói, tám cửa chính là nơi tỏa ra ma khí và cũng là địa phương có phong ấn mạnh nhất, bọn họ đang chịu chết! “Oanh, oanh, oanh….” Bầu trời không ngừng nổ tung, kim quang đã phá muốn tan trời đất, bầu trời trên đầu Thiên Long Hoàng tràn đầy huyết quang Yên Thiên nhưng cũng vô dụng; Tề gia Vũ Hoàng và Vấn gia Vũ Hoàng đều sử dụng hư không thuật nhưng nó đã mất đi hiệu lực! Sắc mặt những vị đó dần trở nên trắng bệch, hận không thể đem tên đạo sĩ kia chém thành ngàn mảnh, trong lòng bọn họ không ngừng dâng lên những đợt sóng lớn, nếu như Vũ Hoàng có chuyện thì gia tộc của người đó liền suy tàn nhưng giờ khắc này Vũ Hoàng đều dùng mọi chiêu để trốn thoát khỏi Thiên Ma Tỏa Liên nên mọi người không dám đến gần mà chỉ có thể âm thầm cầu khẩn.
– Ai dám động đến bổn Hoàng!
Bằng Hoàng lại thét một tiếng tràn đầy giận dữ, từng dòng chảy của máu hắn đang theo thân thể hắn truyền xuống dưới Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên, hắn cảm thấy như có người đang rút lấy tinh hoa trên người hắn.
– Không….
Khốn nạn, ta phải chém ngươi thành muôn mảnh! Thiên Long Hoàng cũng đã phát hiện ra, giờ khắc này cả người hắn như một con Yêu Long được huyết quang bao phủ toàn thân, nhưng bên dướ phong ấn vẫn như có người đang rút đi tinh hoa của hắn.
– Tám vị Vũ Hoàng, hiến tế đi!
Trong đầu mọi người liền vang lên âm thanh lúc Viêm Đế rời đi, nhất thời như hiếu ra, sắc mặt lập tức chuyển thành màu trắng, bên dưới phong ấn Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên rốt cuộc có nhân vật đáng sợ nào?
– Chúng ta đồng thời lấy sức mạnh mạnh nhất của mình để công kích phong ấn!
Vấn gia Vũ Hoàng rống lên một tiếng, tám vị Vũ Hoàng đều cảm nhận được tinh hoa của họ đang bị rút cạn, tất cả những thứ này đều do một giọt máu đưa đến mầm họa, nhưng cũng chính do tên đạo sĩ chết bầm kia nói nhỏ máu để khỏi động ma văn.
– Được!
– Ra tay cùng lúc!
Các Vũ Hoàng đồng loạt gật đầu đồng ý, đoàn người lập tức thấy phía trên bầu trời xuất hiện hư ảnh của Đại Bàng Hoàng Kim Dực, rồng, bàn tay lớn, dấu tay Thiên hỏa…. tám cỗ sức mạnh cường thịnh cùng xuất hiện khiến cho bầu trời như điên cuồng vậy, chusnh cùng lúc bay về phía trung tâm phong ấn.
– Đi!Nguồn truyện audio
Đám người xa xa gào thét, điên cuồng chạy trốn, một tiếng ầm lớn vang lên làm lan tràn nguồn sức mạnh có khả năng hủy thiên diệt địa, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy, phạm vi xung quanh nó không còn một cọng cây ngọn cỏ nào tồn tại, trên hư không có rất nhiều người chạy trốn không kịp liền trực tiếp bị đè ép xuống, từ một người sống sờ sờ chỉ một nhát liền chết ngay. Lâm Phong và Viên Phi trên cự kiếm không ngừng ho ra máu, sắc mặt tắng bệch không còn chút sức sống, sức mạnh thật đáng sợ, mọi thứ đều bị hủy diệt không còn lại gì. Nhưng phong ấn của Bát Môn Thiên Ma Tỏa Liên vẫn không hề bị phá tan nhưng dường như nó đã xuất hiện một vết nứt nho nhỏ. “Ầm ầm ầm!” Xa xa có luống khí khủng bố đang tiến đến, mọi người quay nhìn liền thấy hai bóng người xuất hiện.
– Chư vị đang bị làm sao thế? Một âm thanh đạm mạc phun ra, trên hư không có một người như tắm trong lô quang lộ ra yêu tà khí, ám kim lôi chim nhất tộc Lôi Hoàng, khi nhìn thấy tám vị Vũ Hoàng đều bị trói lại liền hỏi nhưng trong ánh mắt hắn lại hiện lên vẻ yêu dị, trời giúp hắn mà!
– Lão gia tử đến rồi!
Viên Phi ngóng nhìn về người còn lại kia, hắn chính là Viên Hoàng!