Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 251 [Chương 1251 đến 1255]
❮ sautiếp ❯Chương 1251: Áp lực từ Bát Hoang
Lâm Phong nhìn đối phương, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, nó như một tia kiếm đáng sợ muốn đâm thủng người hắn, ánh mắt Tôn giả đột nhiên đơ ra, trong lòng từng cơn gợn sóng nổi lên.
– Muốn chết!
Trong miệng Lâm Phong phun ra một âm thanh lạnh lẽo, bàn tay giơ lên rồi đột nhiên xẹt qua trên không trung, trong hư không xuất hiện một ánh kiếm óng ánh chém vào người đối phương. Lâm Phong tùy ý vạch một đường mà trời đất như bị chém đứt, chỉ thấy được một ánh kiếm chớp lóe, người kia một vẻ mặt ngơ ngác muốn chống lại nhưng lại nghe tiếng xì xì vang lên rất gần, một cánh tay của hắn đã rơi xuống, nó bị chặt đứt một cách dễ dàng. “Ầm!” Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Phỉ dừng lại nơi cánh tay đó, trong lòng nàng đột nhiên thấy run rẩy, nàng bị chấn động sâu sắc.
Nàng vẫn nằm trong lòng Lâm Phong như trước, một tay hắn ôm nàng, một tay khác chỉ cần giơ lên rồi vạch một đường đã khiến cho cường giả trong truyền thuyết như Tôn giả bị chém rơi một cánh tay! Ánh kiếm kia quá nhanh, nó chỉ như một tia chớp đánh xẹt qua rồi biến mất. Lâm Phong, lần này hắn trở về đã có thể tiện tay chém Tôn giả! Sắc mặt Tôn giả trong nháy mắt trắng bệch, sức mạnh huyết thống cuồn cuộn gào thét dâng trào như từng cơn sóng lớn của đại dương bao la, nó đã khôi phục lại cánh tay cho hắn nhưng hắn vẫn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Ngươi.
.Lâm Phong! Trong đầu Tôn giả chợt nảy lên một cái tên, ánh mắt không thể tin được nhìn Lâm Phong.
– Hả? Ánh mắt Lâm Phong khẽ cứng lại, sau đó lóe lên hàn quang nhìn đối phương: – Người Bát Hoang Cảnh!
Chỉ có người Bát Hoang Cảnh mới có thể nhận ra hắn, người này lại nói ra được tên hắn vậy chắc là người từ Bát Hoang Cảnh đến.
– Đã đắc tội rồi, mong các hạ bỏ qua cho.
Vẻ mặt người kia giờ chỉ còn xám xịt, giọng nói cường thế khi nãy bây gờ lại tỏ ra thấp kém, uy danh Lâm Phong đã truyền ra khắp Bát Hoang, đến nhân vật yêu nghiệt của Tề gia như Tề Thiên Thánh còn bị chém, kể cả Tôn chủ Tề gia cũng không tha, huống hồ gì hắn chỉ là một Tôn giả nho nhỏ mà thôi, yếu thế hơn rất nhiều a, nên Lâm Phong chỉ cần phất tay một cái là có thể tiêu diệt được hắn rồi.
– Có chuyện gì xảy ra? Lúc này, lần lượt có người bay đến, khí tức trên người bọn họ vô cùng mạnh mẽ, hẳn đều là cường giả cấp bậc Tôn vũ, bọn họ nhìn thấy bạn mình bị chém rơi một cánh tay thì ánh mắt liền khó coi, quay sang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
– Lâm Phong, người không biết không có tội, mong các hạ sẽ bỏ qua cho.
Người kia tựa hồ sợ bạn mình đắc tội Lâm Phong nên cuống quit mở miệng nói trước, nếu như đắc tội thêm lần nữa thì bọn họ sẽ chết rất thê thảm a, một vài người như họ còn chưa đủ để lọt vào mắt Lâm Phong.
– Lâm Phong!
– Hắn là Lâm Phong!
Thần sắc những Tôn giả kia đều thay đổi chuyển thành khiếp sợ, quả nhiên như trong lời đồn, Lâm Phong tuổi trẻ tài cao, tu vi cũng chỉ là Thiên Vũ tầng tám thôi nhưng có thể tùy tiện chém chết Tôn giả, nghe nói không cần đến thiên kiếm mà Tôn vũ cấp thấp cũng chỉ như con giun con dế trước mặt hắn.
– Tự vả miệng mình!
Lâm Phong phun ra thanh âm lạnh lẽo, trong lòng hắn đang vô cùng nghi hoặc, vì sao Tuyết Nguyệt quốc lại xuất hiện nhiều Tôn giả như vậy, lẽ nào đều là người Vấn gia mời đến thông qua Thiên Hư cô trận? Sắc mặt Tôn giả cứng đờ ra, vả miệng sao, đường đường Tôn giả như hắn phải vả miệng trước mặt đồng bọn mình?
– Ta chỉ cho ngươi ba hơi thở!
Thanh âm Lâm Phong rét lạnh phóng ra một tia hàn ý. “Chát!” Tiếng vanh truyền ra lanh lảnh, Tôn giả thật sự đánh cho mình một bạt tai mạnh mé, hắn chỉ có thể tự trách mình, đắc tội ai chứ không nên đắc tội người này, cũng may hắn không muốn mạng mình, đã vậy hắn không ngại từ bỏ khuôn mặt già nua này. Lúc này Lâm Phong đã bình tĩnh ngồi trên cự kiếm, Liễu Phỉ trong lòng hắn càng ngày càng bị dọa sợ rồi, nhiều cường giả khủng bố như vậy mà Lâm Phong cũng chỉ một cái nhấc tay đã có thể tiêu diệt khí thế bọn họ. Hơi ngẩng đầu nhìn người phía trên, Liễu Phỉ thấy một dung nhan anh tuấn, trên mặt hắn có nụ cười nhưng tại sao lòng nàng lại chua xót, Lâm Phong đã trưởng thành đế mức có thể khiến cho cả Tôn giả cũng phải sợ, nhưng để đạt được như vậy hắn đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ sợ rằng không thể tưởng tượng được. Nhưng nhìn thấy người mình nhận định là Lâm Phong, quan sát hắn từ lúc còn là một cậu thiếu niên đến bây giờ đạt được nhiều thành tựu khiến nàng cảm thấy vô cùng cao hứng.
– Các ngươi là người của Vấn gia? Lâm Phong lạnh lùng hỏi.
– Không phải.
Đối phương lắc đầu một cái khiến cho sự nghi hoặc của Lâm Phong càng lớn.
– Nếu không phải người của Vấn gia, Bát Hoang Cảnh đến Tuyết Nguyệt quốc xa như vậy, các ngươi sao có thể đến trước ta? Lâm Phong lạnh lùng nói, đối phương cũng hiểu rõ ý trong câu hỏi của hắn, trong lòng bọn họ một hồi sợ hãi, Lâm Phong cư nhiên chạy đến đây từ Bát Hoang Cảnh vậy mà tốc độ lại nhanh như vậy, chuyện này cũng quá khủng khiếp rồi.
– Sau khi Thiên Hư cổ trận xuất hiện, có lời đồn được truyền ra nói nơi xuất hiện nó sẽ có bí ẩn kinh thiên động địa nên thế lực Bát Hoang Cảnh tạo ra áp lực cho Vấn gia, thậm chí còn vận dụng toàn bộ dư luận Bát Hoang để áp bức Vấn gia bắt bọn họ công khai Thiên Hư cổ trận!
Tôn giả đáp, câu trả lời khiến Lâm Phong sững sờ, Bát Hoang Cảnh gây áp lực cho Vấn gia bắt họ mở Thiên Hư cổ trận. Tuyết Nguyệt quốc đến cùng ẩn giấu cái gì mà cư nhiên có thể làm cho toàn bộ thế lực cường đại của Bát Hoang Cảnh tạo áp lực, cuối cùng Vấn gia phải thỏa hiệp, điều này có thể thấy được áp lực đến từ Bát Hoang Cảnh lớn thế nào, chỉ sợ sau khi hắn rời đi Bát Hoang Cảnh đã có từng đợt sóng lớn, có sự đấu đá nhau cả ngoài sáng lẫn trong tối.
– Công khai Thiên Hư cổ trận và tất cả mọi người đều có thể mượn dùng? Lâm Phong hỏi.
– Đúng, thời kì này Vấn gia đã thỏa hiệp, hướng về Bát Hoang Cảnh mà công khai toàn bộ Thiên Hư cổ trận nhưng cần phải trả giá nhất định để đánh đổi, Vấn gia họ không thể để tiêu hao quá nhiều tài nguyên của bản thân chỉ vì người Bát Hoang Cảnh mà không ngừng khởi động Thiên Hư cổ trận!
– Cút đi, tại Tuyết Nguyệt quốc thành thật một chút, nếu như ngươi dám động đến người bình thường, chém chết không tha!
Trong ánh mắt Lâm Phong lóe lên một đạo hàn quang, nhóm người kia nhất thời như được đại xá mà đi mất. Chờ đến sau khi họ rời đi Lâm Phong mới nở nụ cười khổ, thật không nghĩ tới chính mình đi ngang qua các khu vực rộng lớn như thế cũng chỉ làm lãng phí thời gian, Thiên Hư cổ trận cũng đã được mở ra rồi. Đương nhiên, trước đó hắn không hề nghĩ đến loại khả năng này, không ngờ toàn bộ thế lực Bát Hoang Cảnh lại tạo áp lực lên Vấn gia!
– Vân Hải sơn mạch đến cùng đang ẩn giấu cái gì đây? Trong mắt Lâm Phong lóe lên từng đạo phong mang, xem ra việc cường giả giáng lâm còn nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, bão táp nho nhỏ bên trong tòa thành cổ Thiên Hư đã biến thành cơn sóng lớn xé rách không gian đến với Tuyết Nguyệt quốc, đợi đến thời điểm thích hợp không biết còn có thêm bao nhiêu người nữa.
– Đi!
Lâm Phong hơi suy nghĩ cự kiếm liền xẹt đi, nó bay nhanh như tia chớp về Dương Châu thành. Liễu Phỉ trong lòng Lâm Phong khẽ động, quay đầu nhìn về hắn hỏi:
– Bát Hoang Cảnh là nơi nào? Trung ương của Cửu Tiêu đại lục, được gọi Thánh Thành Trung Châu, mà bên ngoài nó có mười vực Bát Hoang, Cửu U mười hai quốc gia bao chung quanh, Bát Hoang Cảnh chỉ là một trong mười vực.
Lâm Phong giải thích cho Liễu Phỉ một tiếng.
– Trung tâm đại lục bên kia nhất định cường giả như mây.
Liễu Phỉ tự mình lẩm bẩm, chẳng trách được chỉ tùy ý đã có mấy vị Tôn giả khủng bố khác xuất hiện.
– Hừm, Vũ Hoàng hủy thiên diệt địa không ít, còn người cấp bậc Tôn Vũ thì nhiều như trâu bò của nông dân vậy!
– Vũ Hoàng!
Thần sắc Liễu Phỉ cứng đơ, đối với người ở Tuyết Nguyệt, Vũ Hoàng quá xa xôi, họ như ngôi sao trên trời không thể với tới, chỉ có thể tưởng tượng thôi, chỉ là sự tồn tại thuộc về truyền thuyết, trước đây khi Lâm Phong chưa bước ra khỏi Tuyết Nguyệt quốc cũng đã nghĩ như thế, trong mắt nàng chỉ cần Tôn giả thôi cũng đã không thể với tới.
– Bọn họ hình như rất sợ ngươi, ngươi lợi hại như vậy ư!
Liễu Phỉ đột nhiên nở nụ cười trừng mắt nhìn Lâm Phong.
– Không lợi hại làm sao có thể ôm mỹ nhân về tay được chứ.
Lâm Phong cười đùa nói khiến cho Liễu Phỉ trợn tròn mắt:
– Không đứng đắn, trước đây ngươi cũng có thể phải cung kính trước Tôn giả, bây giờ lại lưu manh như vậy!
– Lưu manh sao.
Lâm Phong nhún vai một cái, ôm Liễu Phỉ mà tay không yên khiến cho nàng khẽ run lên, trên mặt đã chuyển thành một mảnh đỏ ửng, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt mạnh mẽ trừng Lâm Phong, sau đó lại chui vào lòng hắn mà e thẹn không thôi.
– Lúc trước tựa hồ cũng như thế này.
Trên mặt Lâm Phong vẽ lên một nụ cười xán lạn, hắn dường như trở lại khoảng thời gian vui đùa bên suối với Liễu Phỉ, nhớ đến nhứng năm tháng mình mới đến thế giới này kì thực rất trong sáng cùng tinh khiết, mãi đến khi Vân Hải Tông bị diệt môn hắn mới không ngừng thay đổi, dần dần cũng quen với việc dùng bộ mặt lạnh lùng đối mặt với thế giới tàn khốc, chỉ có khi trước mặt những người thân quen nhất hắn mới có thể nở nụ cười tươi vui như bây giờ.
– Ngươi…khốn nạn, lưu manh!
Liễu Phỉ vẫn còn e thẹn không ngừng đánh nhẹ lên người Lâm Phong.
– Thiếu nữ nóng bỏng ngày xưa sao bây giờ e thẹn thế, hơn nữa bây giờ mới như vậy đã nói lưu manh rồi, tương lai có thể sẽ còn lưu manh hơn đấy!
Lâm Phong cười haha nói khiến cho mặt nàng đã đỏ lại đỏ hơn, không dám ngẩng mặt lên nhìn. Tuyết Nguyệt quốc, Dương Châu thành. Hai bóng người bồng bềnh trên không trung, một nam một nữ, nam tử thì tuấn lãng, phi phàm còn thiếu nữ thì phi thường mỹ lệ, vóc người nóng bỏng, câu hồn đoạt phách khiến cho lòng người rung động, hai người đặc biệt xứng đôi khiến cho người qua đường phải quay lại nhìn mấy lần.
Hai người này đương nhiên là Lâm Phong cùng Liễu Phỉ, sau khi đến Dương Châu thành, bọn họ liền rời cự kiếm đi bộ vào trong, sức mạnh thần niệm của Lâm Phong tuôn ra từ từ để dò xét đám người trong thành, hắn phát hiện Tôn giả xuất hiện không hề ít bên trong Dương Châu thành, tùy ý tìm đều có thể thấy được một hai người.
– Quả nhiên, chung quanh đều là Tôn giả.Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!
Lâm Phong đã chứng thực được suy đoán của mình, Thiên Hư cổ trận đã công khai, không biết đến cùng có bao nhiêu cường giả từ Bát Hoang Cảnh đặt chân đến đây, đối với Tôn giả mà nói thì Tuyết Nguyệt quốc cũng chỉ là một tiểu quốc có cương vựa hẹp hòi, nên đương nhiên mỗi thành trì đều có thế lực đóng quân nhất là Hoàng Thành và Dương Châu thành, hơn nữa Lâm Phong có thể dự đoán được các thế lực xung quanh Vân Hải sơn mạch mới là những thế lực mạnh mẽ của Bát Hoang Cảnh.
Cũng còn may, những người đến từ Bát Hoang Cảnh cũng sẽ không làm xằng bậy, bọn họ đến Tuyết Nguyệt quốc có mục đích nên đương nhiên sẽ không làm khó dễ những người bình thường, nếu không, chuyện này sẽ là một đại nạn. Nhưng không biết họ có động đến người hoàng cung hay không, dù sao hoàng cung cũng đặt ở Dương Châu thành. Nghĩ tới chuyện này Lâm Phong kéo Liễu Phỉ đi như một trận cuồng phong, người đi đường chỉ cảm thấy có bóng người lướt qua mình nhưng khi xoa mắt nhìn lại thì phát hiện chẳng có gì cả, mọi thứ chỉ như một cơn gió lùa qua mà thôi.
Chương 1252: Ta đã trở về
Dương Châu thành, Hoàng Thành bây giờ của Tuyết Nguyệt quốc phồn hoa như gấm, hoàng cung của Tuyết Nguyệt mấy năm qua xuất hiện rất nhiều cường giả bước đến cấp bậc Thiên Vũ, nở rộ hào quang chói mắt. Tuyết Nguyệt ngày xưa có Đoàn Nhân Hoàng lấy Thiên Vũ Cảnh xưng bá, không một người dám tranh tài với ông nhưng hiện tại Thiên Vũ cũng không mấy ngạc nhiên nữa, có người nói trong Hoàng ít nhất mười người đã đặt chân đến cái cảnh giới kia, từ giờ có thể thấy được Tuyết Nguyệt quốc phát triền mạnh mẽ, mơ hồ nhìn được tương lai có thể sánh ngang với đế quốc hạ phẩm. Nhưng gần đây không ít người ở Dương Châu thành phát hiện ra vốn Thiên Vũ cao thượng trong mắt bọn họ lại vô cùng nhỏ yếu đáng thương, trong mắt các cường giả đến từ nơi khác chỉ như một con giun con dế, thế mới biết thế giới bên ngoài cường thịnh đến đâu, người Thiên Vũ là tùy tùng còn người có quyền nói là nhân tài Tôn Vũ, những Tôn giả mà khi trước bọn họ ngóng trông nay có người nói trong Dương Châu thành có rất nhiều.
– Tuyết Nguyệt hoàng thấy trải qua nhiều đau khổ nhưng vậy nhưng không nghĩ tới chung quy vẫn rất yếu đuối a, chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Bên ngoài hoàng cung lúc này có đám người nhìn vào bên trong mà không khỏi thở dài. Trước mặt những cường giả kia thì dù hoàng thất Tuyết Nguyệt cao thượng cũng chỉ như cá nằm trên thớt chờ người xâu xé mà thôi.
– Có biện pháp gì khác đâu chứ, hoàng cung đã từng có trận pháp có thể tru diệt Tôn giả, rất lợi hại, nhưng nếu như không có được trận pháp đó thì những người đó sao có thể được đám người kia nói chuyện khách khí như vậy, nếu không có nó thì đã trực tiếp bị cướp giật rồi chứ làm gì còn cho Hoàng thất thời gian để di chuyển đây.
Bên cạnh thành có một vị lão nhân than thở, mấy thế lực ngoại lai kia quá cường thế, chỉ cần quát to một tiếng, người ta có thể bị đánh chết, một chửng ấn có thể đập chết một đám người, hoàng thất Tuyết Nguyệt ngoại trừ cái trận pháp kia miễn cưỡng có thể chống lại được thôi nên chỉ có thể thỏa hiệp.
– Đáng tiếc, Lâm Phong Quân Vương đã sớm rời đi rồi, nếu không không biết tình huống hiện tại thế nào, có thể với cường thế của Lâm Phong Quân Vương sẽ không phải di chuyển nữa.
– Lần trước Lâm Phong Quân Vương đã có thể tru diệt Thiên Vũ, thậm chí còn lợi dụng đại trận khủng bố mà giết chết được Tôn giả, đến bây giờ thì không biết thực lực Lâm Phong Quân Vương thế nào rồi.
– Vô dụng thôi, tuy Lâm Phong Quân Vương rất mạnh nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ, làm sao có khả năng đáng đồng với các vị Tôn giả, hơn nữa lần này không phải một hai Tôn giả mà là vài thế lực khủng bố đấy, đương nhiên bọn họ có thể tiêu diệt toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc dễ dàng rồi chứ nối chi đến trận pháp nhỏ bé.
Những người đó đàm luận về sự việc phát sinh gần đây của thành Dương Châu, sau khi nghị luận sôi nổi thì lại ngẩu nhiên thờ dài. Nhưng bọn họ không biết tất cả những lời này đều rơi vào tai Lâm Phong. Lúc này Lâm Phong cùng Liễu Phỉ đã xuất hiện bên ngoài hoàng cung, sự vui sướng trong ánh mắt đã bị lạnh lùng hòa tan, quả nhiên vẫn có người muốn động đến Hoàng cung – nhà của hắn! Hoàng cung, nơi tượng trưng cho địa vị, bây giờ lại có nhiều thế lực Bát Hoang Cảnh đến đây như vậy nên đương nhiên ý định muốn tranh cướp hoàng cung tựa hồ cũng không khó lí giải lắm, huống hồ chỉ cần có tâm quan sát sẽ thấy được hoàng cung có bố trí rất nhiều đại trận.
– Hi vọng người nhà đều mạnh khỏe!
Bước chân Lâm Phong tăng nhanh lên, trước cửa vào cung có một nhóm giáp sĩ đứng canh gác, từng người đều mặc áo giáp xích sắt với thần thái nghiêm túc cực kì, lộ ra sự già dặn, hai mắt họ lấp lánh có thần, chính là quân đoàn Xích Huyết, họ là những người tinh nhuệ nhất trong đó, ngày xưa họ cũng từng dưới trướng Lâm Phong nhưng chỉ đi theo hắn trong một thời gian ngắn ngủi. Quân sĩ bình thường không thể được giao cho trọng trách bảo vệ vùng đất thần thánh này, chỉ có Xích Huyết quân đoàn mới có được vinh quang như thế. Khi những quân sĩ đó nhìn thấy hai bóng người đang tiến đến thì ánh mắt chợt dại ra, trong khoảnh khắc đó thân thể bọn họ chợt run lên, áo giáp trên người đều phát ra âm thanh xào xạc. Cô gái xinh đẹp có vóc dáng nóng bỏng thì bọn họ sao có thể không nhận ra chứ, ngày xưa là con gái của Liễu tướng quân nhưng bây giờ đã trở thành Liễu Phỉ tướng quân rồi. Bên cạnh Liễu Phỉ là một thanh niên tuấn dật, chỉ liếc mắt nhìn một lần đã khiến người khác khó lòng dời mắt. Âm thanh leng keng vang lên không ngừng, trường thương rơi trên mặt đất, đám người đang ngóng nhìn về phía Hoàng cung thấy cảnh này rất ngạc nhiên, thủ vệ hoàng cung Tuyết Nguyệt cư nhiên lại quỳ một chân trên đất đối với đôi nam nữ kia.
– Quân Vương!
Một tiếng hét lớn đồng thanh vang lên dường như muốn đánh hư màng nhĩ mọi người, trong không gian chỉ còn khí tức thiết huyết.
– Quân Vương!
Thần sắc của đám người phía xa cứng lại, Quân vương, danh xưng này ở Tuyết Nguyệt quốc cũng chỉ có một nam nhân, Lâm Phong!
– Lâm Phong!
Như nghĩ đến cái gì, thân thể đám người khẽ run rẩy, Lâm Phong sao, Lâm Phong Quân Vương! Đầu bọn họ chỉ cảm thấy vang lên một tiếng ầm ầm, dần cảm thấy mất cảm giác, thanh niên anh tuấn bồng bềnh kia chính là Lâm Phong! Lâm Phong Quân Vương, hắn lần nữa trở về Tuyết Nguyệt!
– Tất cả đứng lên đi!
Lâm Phong nhìn về đám quân sĩ mở miệng cười nhu hòa, nụ cười kia khiến cho đám quân sĩ cảm thấy mình dường như được giải thoát, chỉ còn lại ngọn gió xuân ấm áp. Lâm Phong nhấc chân đi, hắn kéo theo Liễu Phỉ bức vào trong, bên trong đó chính là nhà của hắn. “Leng keng….” Những quân sĩ tay cầm trường thương, áo giáp không ngừng phát ra tiếng vang, thần sắc bọn họ tràn đầy kích động, Lâm Phong tướng quân đã trở về, tất cả đều sẽ được giải quyết! Vào đến Hoàng cung, thần niệm của Lâm Phong điên cuồng phóng ra bao phủ lấy hoàng cung to lớn, nhất thời nhất cử nhất động trong này đều không qua nổi mắt Lâm Phong được. Lúc này mẫu thân Nguyệt Mộng Hà và phụ thân hắn đang trong trường đình với vẻ mặt vô cùng khó coi, bọn họ tựa như đang bàn đến một chuyện không vui. Hân Diệp vẫn đẹp như vậy, nàng đang trong tiểu viện của mình vẽ chân dung, bên cạnh Hân Diệp có vài thiếu nữ yêu kiều thướt tha, phi thường mỹ lệ.
– Tiểu Nhã, Vân Hi, Y Tuyết các nàng cũng đều khỏe!
Nét lạnh lùng trên mặt Lâm Phong biến mất mà thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, Tiểu Nhã bây giờ đã dáng ngọc yêu kiều, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp; Vân Hi thì tốt rồi, đôi mắt vẫn trong veo, đơn thuần như trước đây thậm chí còn hơn mấy phần; Y Tuyết cũng xinh đẹp không kém, các nàng đều rất tốt khi sống trong Hoàng cung, ngoại trừ thời gian làm cho các nàng trưởng thành thì cũng không để lại quá nhiều dấu vết năm tháng lên khuôn mặt.
– Hỏa lão cùng Xích lão hẳn là vẫn còn đang bận rộn luyện đan đây!
Lâm Phong khẽ cười, hai vị lão nhân đang trong phòng luyện đan với mặt mày xám xịt, nhưng cũng đang rất bận rộn đi tới lui. Nhưng điều mà Lâm Phong muốn nhất chính là chỉ cần mọi người mạnh khỏe dù có chuyện gì đi nữa, còn những cái khác thì không phải đã có hắn sao, hắn đã trở về rồi! Nghĩ rồi Lâm Phong ngẩng cao đầu, ánh mắt mang theo ý cười tươi sáng, hít sâu một hơi sau đó hô to:
– Ta đã trở về!
Ta đã trở về……Ta đã trở về….. Âm thanh trong khoảnh khắc vang vọng khắp Hoàng thành, từ lúc này trong hoàng cung to lớn chỉ còn lại một âm thanh duy nhất, ta đã trở về….. Lâm Hải đang nói chuyện cùng Nguyệt Mộng Hà đột nhiên đơ ra, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ mừng như điên, đột ngột nhìn ra ngoài, nơi phát ra âm thanh.
– Âm thanh của Tiểu Phong? Nguyệt Mộng Hà lẩm bẩm như đang tự nói chuyện với bản thân, đôi mắt đã lóng lánh nước, nhi tử đi xa ngàn dặm thì người lo lắng nhất không ai khác ngoài cha mẹ, đã bao nhiêu buổi tối rồi họ đều mơ thấy hài nhi của mình, dù Lâm Phong có lớn thế nào, thực lực mạnh bao nhiêu thì đối với bọn họ hắn vẫn chỉ là một hài tử đáng yêu của họ!
Hân Diệp đột ngột làm rơi bút, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, lệ trong mắt đã chực trào ra kể từ khi nghe thấy âm thanh nàng luôn trông ngóng ấy. Đôi mắt linh động của Tiểu Nhã lóe lên, lập tức bay lên trời mà hô to một cách hưng phấn:
– Ca ca!
– Lâm Phong!
Vân Hi lẩm bẩm, ánh mắt tinh khiết lộ ra ý cười nhìn về phương hướng kia. Y Tuyết vẫn ngồi xổm như trước mà cười một cách đơn thuần, ngây ngô, dường như thấy người bên cạnh hài lòng nàng cũng cao hứng theo. “Ầm ầm!” Trong lòng luyện đan phát ra một âm thanh nổ vang trời, sau đó có hai bóng đen lao nhanh ra, hai người nhìn đối phương một cái rồi cười lớn chỉ vào mặt nhau, trên mặt họ là một mảnh đen kịt. Tất cả mọi người trong hoàng cung bây giờ đều ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh, tin tức Lâm Phong trở về giống như một trận bão táp tàn phá trong Hoàng cung, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã quét đi mọi thứ nơi đây mà thay vào đó chỉ còn lại sự hưng phấn cực độ. Lâm Phong Quân Vương đã trở về, hết thảy mọi chuyện sẽ được giải quyết! Người đầu tiên xuất hiện trước mặt Lâm Phong là nha đầu Tiểu Nhã, hắn chỉ kịp thấy nàng rơi từ trên không trung xuống, vẻ mặt tươi cười bay thẳng và lòng Lâm Phong.
– Ca, rốt cuộc ngươi đã trở về rồi a!
Lâm Phong đón lấy Tiểu Nhã lao vội từ trên không xuống với vẻ mặt chảy đầy vạch hắc tuyến, muốn đè chết hắn sao!
– Đã là đại cô nương rồi mà lại không biết thẹn thùng!
Lâm Phong ôm nha đầu Tiểu Nhã đặt xuống, Tiểu Nhã bây giờ dáng ngọc yêu kiều và cũng chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu.
– Ai bảo ngươi lâu như vậy mà không chịu trở về xem người ta, đây không phải vì quá nhớ ngươi ư!
Trên mặt Tiểu Nhã một mảnh đỏ ửng, nàng thấp giọng nói khiến cho Lâm Phong cùng Liễu Phỉ khi nghe thấy liền quay sang nhìn chằm chằm rồi bắt đầu cười lớn, nha đầu này đang thẹn thùng đấy!
– Không cho cười người ta!
Tiểu Nhã nghiêm mặt, có chút buồn bực nói.
– Được, không cười!
Lâm Phong vò đầu Tiểu Nhã,hắn lập tức nhìn thấy hai bóng người đang đi đến phía sau Tiểu Nhã, ánh mắt hắn ánh lên nụ cười rạng rỡ:
– Phụ thân, mẫu thân!
– Trở về tốt rồi, trở về tốt rồi… Trước đó khóe mắt Nguyệt Mộng Hà đã tràn đầy nước mắt, trong ánh mắt của bà giờ chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười của người đối diện, gương mặt hiền hậu của bà mang theo niềm vui không xiết.
– Tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng về thăm lão tử rồi!
Lâm Hải trừng mắt nhìn Lâm Phong nói, Lâm Phong nghe được liền nở nụ cười, mọi người thấy vậy cũng cười đùa với nhau. Lúc này tiếng thở dốc vang lên, một bóng người ôn nhu chạy về phía bên này với ánh mắt tràn đầy niềm vui nhưng cũng đã ngân ngấn lệ, nước mắt vui sứng cùng kích động. Dừng bước, Hân Diệp cứ đứng đó như thế nhìn Lâm Phong như muốn nói điều gì nhưng lại phát hiện dù có thiên ngon vạn ngữ cũng không thể nói ra một lời nào vào lúc này. Lâm Phong bước lên trước một bước đến bên người Hân Diệp, hai tay nâng khuôn mặt nàng lên, lau khóe mắt nàng nhưng nước mắt dường như càng lau lại càng nhiều, không hề ngừng lại. Nhẹ nhàng ôm Hân Diệp vào lòng, nước mắt của nàng không cách nào dừng lại được mà càng tuôn ra điên cuồng hơn nữa, thấm ướt cả áo Lâm Phong.
Chương 1253: Người nhà khiếp sợ
– Ta đã trở về, mọi chuyện đều qua rồi!
Lâm Phong khẽ vuốt mái tóc dài suôn mượt của Hân Diệp nói một cách ôn nhu, những người khác thấy hai người như vậy đều nở nụ cười vui mừng. Đã rất lâu rồi không có cười vui vẻ như vậy, chỉ có Lâm Phong mới có thể mang đến một màn vui vẻ như vừa rồi, nguyên nhân cũng vì trong lòng mỗi người đều luôn lo lắng cho hắn.
– Phỉ Phỉ ngươi trở về rồi!
Nguyệt Mộng Hà tiến lên trước lôi kéo Liễu Phỉ cười nói nhu hòa.
– Nguyệt di!
Liễu Phỉ nhìn thấy Nguyệt Mộng Hà liền có một cảm giác khác, bản thân cùng Lâm Phong tiến triển thì Nguyệt Mộng Hà có tể xem như là mẹ của nàng rồi.
– Nha đầu ngốc, con khổ rồi!
Nguyệt Mộng Hà từ tốn nói:
– Con cũng nên đổi cách xưng hô đi!
Ngày xưa Liễu Phỉ một mình ở hoàng cung vì thủ mộ Liễu Thương Lan, sau khi Lâm Phong rời đi Nguyệt Mộng Hà cũng thường xuyên đến thăm Liễu Phỉ, nha đầu này luôn có vẻ cô độc, bình thường khi Liễu Phỉ ở cùng Hân Diệp mới có thể thoải mái không ít nhưng không bao lâu sau Liễu Phỉ rốt cuộc lựa chọn rời đi đến Đoạn Nhận thành. Thế nhưng tâm tư của Liễu Phỉ làm sao Nguyệt Mộng Hà không thấy được chứ, bây giờ nàng về cùng với Lâm Phong nên Nguyệt Mộng Hà chỉ cần liếc mắt một cái sang Liễu Phỉ thôi cũng biết có chuyện gì xảy ra. Nghe được lời nói của Nguyệt Mộng Hà, Liễu Phỉ càng cúi đấu thấp xuống, vẻ mặt ngượng ngùng khẽ nói:
– Mẫu thân!
– Con ngoan!
Vẻ mặt Nguyệt Mộng Hà mừng rỡ ôm lấy Liễu Phỉ, sau đó nhìn nàng nói:
– Sau đó ngươi chỉ cần xem ta và Lâm thúc thúc như cha mẹ ruột là được rồi!
Bà biết nỗi khổ trong lòng Liễu Phỉ, cô ấy giống như Hân Diệp đều là những đứa bé sinh ra với số khổ, Hân Diệp sinh ra trong Hoàng tộc nhưng bị người thân lợi dụng, không có tình thân gì cả; còn Liễu Phỉ, mẫu thân đã mất từ lâu, phụ thân chết trận, các nàng đều khổ, có thể nói Lâm Phong là chỗ dựa của họ nhưng hài tử kia lại đi một cái liền đến khoảng thời gian dài như vậy.
– Cũng không biết hài tử này đã tu luyện bao nhiêu mà có được phúc phận này!
Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong đang ôm ấp Hân Diệp mà thấp giọng chửi mắng nhưng ánh mắt của nàng lại đặc biệt nhu hòa, nhiều nữ tử yêu thích con trai của mình nên người làm mẫu thân như nàng trong lòng cực kì cao hứng. Lúc này, Hân Diệp thoát khỏi lòng Lâm Phong, nàng đã lau sạch sẽ nước mắt nhưng mắt vẫn còn chút hồng hồng sung sung, nàng nhìn Lâm Phong cười khúc khích.
– Đã khóc đến nỗi thành mặt hoa rồi!
Lâm Phong nắm khuôn mặt Hân Diệp mà cười đùa, trêu đến khi bị nàng liếc mắt nhìn một cái. Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nhìn thấy hai thiếu nữ sau lưng Hân Diệp liền hô một tiếng:
– Vân Hi, Y Tuyết!
Hai người nghe thấy Lâm Phong gọi tên liền cười ngây ngô đáp lại, vẫn đứng ở nơi đó.
– Tiểu tử ngươi đã trở về rồi!
Lúc này lại truyền đến từng âm thanh sang sảng, đoàn người ngẩng đầu lên nhìn về nói phát ra âm thanh, ngay lập tức thấy được hai bóng người đang dần dần hạ xuống mặt đất, trên mặt họ nhất thời đệu lộ ra thần sắc thẹn thùng, vẻ mặt có chút đỏ. Lâm Phong nhìn thấy hai cái mặt đen xuất hiện cũng ngạc nhiên vô cùng, cười haha nói:
– Hỏa lão, Xích lão, các ngươi có vội vã đi đón ta thì cũng đừng như thế chứ, trước nhất vẫn nên rửa mặt a!
Mọi người nghe được câu đùa của Lâm Phong liền cười vui vẻ.
– Hai vị lão gia tử đã là cường giả Thiên Vũ rồi mà sao không chú ý hình tượng đây!
Lâm Hải cố ý nói chuyện cười.
– Còn không phải do con trai bảo bối của ngươi hô một tiếng làm cho hai lão già chúng ta giật mình phá hủy cả lò luyện đan à.
Xích lão thôi râu mép trừng mắt nhìn, nó phối hợp với một bộ mặt đen thui của ông nhất thời liền khiến đoàn người phải cười to, hai lão nhân tức giận đến nỗi cắn răng.
– Lâm Phong, đến đây, ngươi có thể giảng giải cho lão già ta về thế giới võ đạo bên ngoài không a!
Ánh mắt nóng rực của Xích lão nhìn chằm chằm Lâm Phong giống như nhìn thấy bảo vật.
– Tiểu Phong, ta cũng muốn biết mẫy ngày nay ngươi ở bên ngoài trải qua cái gì, đến những nơi gì.
Lâm Hải cũng mở miệng nói, bây giờ tu vi của Lâm Phong bọn họ đã nhìn không thấu, đương nhiên do chênh lệch quá lớn, hơn nữa trên người Lâm Phong không có một chút khí tức gì cả, hắn giống như một người bình thường nhưng bọn họ dĩ nhiên sẽ không đánh đồng một thiên tài như Lâm Phong với loại người phổ thông, bọn họ muốn biết được thiên tài Quân Vương của Tuyết Nguyệt ở bên ngoài gặp đươc chuyện đặc sắc gì.
– Ngồi xuống tán gẫu đi!
Lâm Phong nhàn nhạt nhìn mọi người đang quan tâm và hiếu kì, hắn nói xong đoàn người lập tức đến đình đài to lớn ngồi xuống, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp ngồi cùng một chỗ, sau đó Hân Diệp lôi kéo Liễu Phỉ ngồi cạnh bên mình, động tác tinh tế này làm cho Lâm Phong cảm thấy ấm áp trong lòng, không cần hắn phải nói thêm gì cả vì sự thiện lương của Hân Diệp đã đủ, hơn nữa Mộng Tình cũng đã được đối xử như thế nên tại sao phải bài xích Liễu Phỉ chứ! Nha đầu Tiểu Nhã từ phía sau nằm nhoài trên người hắn, hai tay ôm lấy cổ treo trên người hắn khiến cho Lâm Phong chỉ biết cười khổ mà thôi.
– Ở khu vực trung ương của đại lục này có một mảnh đất mênh mông gọi Bát Hoang Cảnh, tại Bát Hoang Cảnh có bốn hoang ở bốn hướng, lần lượt là Trung Hoan,Tiên Hoang, Man Hoang và Huyết Hoang, mỗi hoang đều cực kì rộng lớn nắm giữ thế lực Vũ Hoàng hoặc cường giả Thông Thiên Triệt Địa Vũ Hoàng, hay cả Yêu Hoàng… Câu nói đầu tiên của Lâm Phong đã làm cho mọi người bị hấp dẫn mạnh mẽ, trung ương đại lục có Bát Hoang Cảnh, nơi đó có Thông Thiên Triệt Địa Vũ Hoàng và có cả Yêu Hoàng!
Sau đó Lâm Phong bắt đầu kể rõ thế lực Bát Hoang Cảnh cho mọi người biết, thỉnh thoảng cũng kể về việc của chính mình, hắn nói đến Thiên Đài, nói đến một vài vị sư huynh của mình và cũng nói đến bản thân đã trải qua bao nhiêu chuyện ở Bát Hoang Cảnh, đương nhiên có nhiều việc Lâm Phong không kể ra, dù sao hắn chỉ muốn nói cho mọi người về vài việc đơn giản thôi, để cho những người có chút mơ màng như họ hiểu được cuộc sống nơi này so với địa phương mênh mông rộng lớn kia khác thế nào, thuận tiện cũng khích lệ mọi người một phen. Nghe được chuyện Lâm Phong đại chiến cùng Tôn giả, cái mặt đen của Xích lão cùng Hỏa lão đều hóa hồng, bọn họ cảm thấy như máu đang sôi trào dữ dội, một thế giới thật đặc sắc, Tuyết Nguyệt quốc bọn họ so với nó chỉ như ếch ngồi đáy giếng. Bát Hoang Cảnh có một thế lực Vũ Hoàng khủng bố tên Thiên Khung Tiên Khuyết, nơi đó là thánh địa Luyện đan, có cả luyện đan Vũ Hoàng, ngoài ra còn có thánh nữ Thiên Khung Tiên Quyết, Tuyết Bích Dao, nàng ta có tiên linh thân thể khiến cho người khác mơ màng.
– Ca ca, sau khi thánh nữ bị ngươi đánh bại thì thật sự đưa Tạo Hóa Thánh Đan cho ngươi để cứu Mộng Tình tỷ tỷ? Tiểu Nhã nói nhỏ bên tai Lâm Phong.
Lâm Phong gật đầu:
– Đương nhiên, nhưng người Thiên Khung Tiên Khuyết cũng không tình nguyện gì, họ muốn truy sát ta!
– Thánh nữ xinh đẹp như vậy mà tâm địa lại như thế, ca ca tại sao ngươi không lừa gạt bọn họ một vố đau vào!
Tiểu Nhã cười hì hì nói, Lâm Phong trợn tròn mắt nhìn, nha đầu này thật tàn nhẫn.
– Mộng Tình tỷ tỷ có khỏe không? Hân Diệp căng thẳng nhìn Lâm Phong hỏi.
– Ừm, đã hóa thành hình người triệt để, hơn nữa thiên phú của nàng phi thường lợi hạ, hiện tại đang ở Thiên Đài tu luyện, có thể đến khi các ngươi nhìn thấy thì nàng đã là Tôn giả rồi.
Lâm Phong cười nói.
– Tôn giả!
Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, nhanh như vậy đã muốn xung kích Tôn giả rồi, thật khủng khiếp!
– Không nghĩ tới ta sắp có con dâu Tôn giả rồi!
Vẻ mặt Nguyệt Mộng Hà tươi sáng, tÔn giả là cường giả trong truyền thuyết, vậy mà người con dâu sắp bước vào cửa của nàng lại có cái cấp bậc này.
– Tiểu Phong, tu vi hiện tại của ngươi là gì? Lâm Hải hỏi một tiếng, bọn họ đối với tu vi bây giờ của Lâm Phong chưa rõ ràng lắm.
– Thiên Vũ tầng tám!
Tiểu Nhã nói thầm một tiếng, ánh mắt mọi người nhất thời nhìn về Tiểu Nhã, nha đầu này không phải nói loạn đó chứ? Lâm Phong cảm thấy ngạc nhiên mà nhìn Tiểu Nhã, chỉ thấy nàng nở một nụ cười tinh nghịch, lém lỉnh, còn le lưỡi một cái nói:
– Ca, ta chỉ tùy tiện nói thôi a!
– Tiểu nha đầu không đơn giản nha!
Lâm Phong vò đầu Tiểu Nhã làm cho tóc nàng nhất thời bị loạn cả lên, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Phong:
– Ca, Tiểu Nhã cũng đã lớn rồi mà ngươi còn xoa đầu ta nữa!
– Lớn rồi nhưng không phải vẫn là muội muội ta sao? Lâm Phong cười nói.
– Tiểu Phong, con đúng Thiên Vũ tầng tám? Lâm Hải khá kích động, Thiên Vũ tầng tám đã xem như rất lợi hại rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Tôn giả trong truyền thuyết kia.
– Ừm, cách Tôn giả cũng còn khá xa.
Lâm Phong gật đầu.
– Không sao, ta tin tưởng vào thiên phú con trai ta sớm muộn gì tương lai cũng thể trở thành Tôn giả cao cao tại thượng làm người ta phải kính sợ.
Ánh mắt Lâm Hải sáng lấp lánh, hắn cũng không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy con trai hắn đã bắt đầu theo đuổi cảnh giới trong truyền thuyết kia. Thiên Vũ đã từng là mục tiêu mà người Tuyết Nguyệt quốc bọn họ ngóng nhìn, nhưng bây giờ Lâm Phong mới hai mươi tuổi thôi mà đã theo đuổi Tôn Vũ rồi.
– Hừ!
Liễu Phỉ trừng Lâm Phong một cái làm cho hắn nở nụ cười nhạt.
– Phỉ Phỉ, ngươi làm sao? Nguyệt Mộng Hà quay sang hỏi Liễu Phỉ khi thấy nàng như vậy.
– Mẫu thân, Lâm Phong không thành thật.
Liễu Phỉ cười nói.
– Làm sao lại không thành thật chứ, chẳng lẽ hắn không chỉ Thiên Vũ tầng tám!
Thần sắc Lâm Hải ngưng trọng, nếu như không chỉ ở Thiên Vũ tầng tám vậy thì càng tiếp cận gần Tôn Vũ hơn rồi.
– Phụ thân!
Liễu Phỉ khá ngượng ngùng khi hô một tiếng như vậy với Lâm Hải, điều đó làm cho Lâm Hải tươi cười.
– Các ngươi không biết được, lúc Lâm Phong đón ta ở Đoạn Nhận thành, đang trên đường đến thành Dương Châu thì gặp rất nhiều Tôn giả ở Hoàng Thành củ.
Liễu Phỉ mở miệng kể lại khiến cho thần sắc mọi người nhất thời căng thẳng hẳn lên, Lâm Phong hắn đã gặp phải Tôn giả.
– Sau đó thì sao, xảy ra chuyện gì? Lâm Hải liền vội vàng hỏi.
Liễu Phỉ nhìn về phía Lâm Phong một cái rồi cười nói:
– Lâm Phong hắn chỉ một đòn liền có thể chém rơi cánh tay tôn giả!
“Tê….” Lâm Hải cùng bọn Hỏa lão đều hít vào một ngụm khí lạnh, Lâm Phong chỉ một đòn đã chém đứt được cánh tay tôn giả? Người kia là cường giả trong truyền thuyết mà chỉ bị Lâm Phong ra một đòn liền không chịu nổi hay sao.
– Tiểu Phong, ngươi hãy nói thật với phụ thân xem, ngươi có thật sự là Thiên Vũ tầng tám không? Lâm Hải trừng mắt hỏi Lâm Phong.
– Thật sự!
Lâm Phong không ngừng cười khổ, lời nói của hắn càng khiến Lâm Hải chấn động sâu sắc, từ những chuyện Lâm Phong kể, Lâm Hải cũng biết được sức chiến đấu của con trai mình rất mạnh nhưng cũng không nghĩ đến có thể cường đại đến độ này, có thể vượt qua khoảng cách lớn về tu vi mà đánh bại Tôn giả.
– Phụ thân, ta còn chưa nói xong mà!
Liễu Phỉ thầm nói một tiếng làm cho Lâm Hải ngưng lại mọi hành động, còn có phía sau sao? Ánh mắt của những người khác cũng lập tức đổ dồn về Liễu Phỉ, Lâm Phong chẳng lẽ còn chém Tôn giả nữa sao?
– Sau đó có thật nhiều Tôn giả đồng thời bay lên không xuất hiện trước mặt chúng ta, khí tức của bọn họ phi thường mạnh mẽ khiến cho ta có cảm giác bị ngạt thở!
Mọi người nghe được lời nói của Liễu Phỉ liền căng thẳng trong lòng, không thể nói được gì mà tiếp tục chăm chú lắng nghe.
– Thế nhưng sau khi bọn họ nghe được hai chữ Lâm Phong thì lập tức một câu cũng không dám nói, hơn nữa Lâm Phong còn kêu người ta tự vả miệng và đặc biệt vị Tôn giả đó thật sự tự vả miệng mình!
Liễu Phỉ nhìn một lượt xung quanh rồi thấp giọng nói ra câu cuối, mọi người nhất thời đều như bị đóng băng lại, sau khi nghe được hai chứ Lâm Phong thì đến rắm cũng không dám thả? Hơn nữa còn tự vả miệng?
Chương 1254: An bình
Liễu Phỉ nở nụ cười yếu ớt nhìn ẻ mặt khiếp sợ của mọi người mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lúc đó nàng cũng bị dọa cho kinh ngạc hồi lâu mới bình phục lại được, không ai có thể ngờ được Lâm Phong hắn lại có thể giẫm đạp lên những Tôn giả trong truyền thuyết kia. Sau khi hoàn hồn lại mỗi một người bọn họ đều quay sang nhìn Lâm Phong với vẻ mặt mang thần sắc quái lạ, tiểu tử này đã vậy mà còn lợi hại quá thể đáng như vậy luôn sao? Đoàn Hân Diệp nhẹ nhàng lôi kéo tay áo hắn, thực lực Lâm Phong bây giờ đã mạnh mẽ như vậy nên đương nhiên nàng phải cao hứng rồi và nó xuất phát từ nội tâm.
– Tiểu Phong, sau khi ngươi tiến vào Mệnh Vận thành, có xảy ra chuyện gì không? Ánh mắt Lâm Hải mang theo tia hiếu kì mà nhìn Lâm Phong hỏi.
– Một lời khó nói hết, nói chung là bên trong Mệnh Vận thành tràn đầy những điều thần kì, ta ở nơi đó được lột xác, còn những chuyện sau đó thì một lời không thể nói tỉ mỉ được chứ nếu không thì không biết phải nói đến khi nào mới xong đây.
Lâm Phong nở nụ cười, không có ý định nói tiếp chuyện này, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, nhìn Lâm Hải hỏi ngược lại:
– Phụ thân, nghe nói có người gây sức ép muốn chúng ta giao ra Hoàng cung này đúng không? Từ lúc bước vào hoàNg cung Lâm Phong đã luôn muốn hỏi đến vấn đề này nhưng hắn lại không muốn sự vui sướng khi vừa mới gặp mặt lại nhau sẽ bị vấn đề này làm cho tan biến, vì vậy hắn tiết lộ một chút về thực lực của mình cho người nhà biết để bọn họ an tâm và cũng yên tâm mà nói ngọn nguồn mọi chuyện nói cho hắn biết.
Lâm Hải khẽ trầm ngâm, sau đó lập tức gật đầu.
– Lâm Phong, Dương Châu thành đột nhiên có thêm nhều thế lực, hơn nữa thực lực bọn họ còn mạnh đến mức đáng sợ, có không ít Tôn giả trấn giữ, trong đó có ba cõ thế lực mạnh mẽ muốn tiến vào hoàng cung chúng ta và yêu cầu chúng ta trong vòng ba ngày phải cút khỏi Hoàng cung, nếu không đi ra ngoài một người thì giết một người.
– Ra ngoài một người, giết một người!
Lâm Phong nghe được lời nói này liền lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trong đôi mắt dường như lóe lên một tia kiếm quang lạnh lẽo.
– Hơn nữa đây cũng là vì chúng ta có trận phá có thể ngăn cản bọn họ đấy, chứ nếu không họ đã tiến vào, đến một vài Xích Huyết quân sĩ đang sống sờ sờ đó cũng bị một chưởng tiêu diệt!
Lâm Hải nói mà ánh mắt lóe lên đạo hàn quang, Lâm Phong không ở đây, hắn liền được coi như chủ nhân nơi này mà đối mặt với loại cường giả kia cũng chỉ có lực cảm, dựa vào phát động trận pháp mà chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn một vài Xích Huyết quân sĩ bị chém chết trong nháy mắt.
– Nếu chúng ta dời ra ngoài, khi đó không có trận pháp để dựa vào thì muốn giết hay muốn hành hạ đều tùy bọn họ định đoạt.
Lâm Phong nghe được vào Xích Huyết quân sĩ bị giết thì hàn quang trong mắt càng lạnh lẽo hơn.
– Cái này cũng là lo lắng của ta, vì vậy ta đang phân vân xem có nên bảo mọi người đều tiến vào trong Hoàng cung để nhờ trận pháp chống đỡ hay không, nhưng cứ như vậy đợi đến một ngày họ có thể dẫn cường giả đến phá tan được trận pháp này cũng công cốc, khi đó cũng không thể ở lại Hoàng cung nữa!
Lâm Hải phẫn nộ nói.
– Tiến thoái lương nan!
Hỏa lão cũng nói một tiếng, không có thực lực là thế, chỉ có thể mặc người xâu xé.
– Sau ba ngày ư.
. Lâm Phong lẩm bẩm, âm thanh lạnh lùng.
– Tiểu Phong, ngươi cũng không nên kích động!
Nguyệt Mộng Hà nghe được câu nói của Lâm Phong liền khuyên nhủ nhỏ nhẹ:
– Bọn họ đều là Tôn giả, mặc dù thực lực hiện tại của ngươi rất mạnh, có thể đối phó được với Tôn giả nhưng chống lại với ba cỗ thế lực lớn cùng lúc thì khác, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi.
– Nếu như không được thì cùng bọn họ hao tổn, chúng ta vẫn không đi ra ngoài để xem bọn họ có thể ở Dương Châu thành ngốc đến bao giờ.
Lâm Hải cũng không hi vọng Lâm Phong bước ra chiến đấu làm gì, ba cỗ thế lực mạnh mẽ không phải chỉ một mình Lâm Phong là có thể đối phó được, bây giờ con trai bọn họ có thiên phú trác tuyệt, trẻ tuổi như vậy đã có thể đối phó Tôn Vũ rồi, với tiềm lực của hắn thì chỉ cần đợi thêm mấy năm cũng không sợ không báo được thù.
– Cùng lắm thì đến Thanh Sơn không lo củi đốt, nhưng Lâm Phong ngươi thì cần thời gian đấy, chuyện này không gấp được!
Xích lão cũng khuyên bảo một tiếng, Lâm Phong khẽ cười, hắn đương nhiên biết rõ mọi người quan tâm tới hắn, sợ hắn nhất thời kích động mà đi kiếm bọn người kia.
– Hơn nữa, theo như ta tìm hiểu, không chỉ có Dương Châu thành không thôi mà toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc hiện tại có rất nhiều cường giả xuất hiện, trung tâm cơn bão này cư nhiên lại là vị trí tôn môn ngày xưa của Tiểu Phong ngươi – Vân Hải sơn mạch, có người nói những cường giả đóng nơi đó mới kinh khủng nhất, bọn họ đều là thế lực lớn cực kì đáng sợ, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện!
– Bọn họ đến từ Bát Hoang Cảnh như ta đây.
Lâm Phong cười nói, mọi người nhất thời ngây ra, thì ra đều đến từ Bát Hoang Cảnh.
– Chẳng trách mỗi thế lực đều đáng sợ như thế, nguyên lai đến từ nơi Bát Hoang có cường giả nhiều như mây!
– Tiểu Phong, ngươi phải nhớ kĩ là không nên vọng động đây đấy, chúng ta còn thời gian là mấy ngày, ngươi có thể suy tính một chút xem nên đi nơi nào, chúng ta đều nghe theo ngươi.
Lâm Hải tựa hồ vẫn chưa an tâm nên lại khuyên thêm một tiếng.
– Phụ thân, ta hiểu rõ mà.
Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn cũng không giả thích thêm gì cả, nói nhiều ngược lại càng khiến cha mẹ lo lắng hơn thôi.
– Được rồi, Tiểu Phong, ngươi mới đi đường xa từ Bát Hoang Cảnh đến mà chúng ta lại lôi kéo ngươi hết hỏi đông lại hỏi tây làm cho ngươi cảm thấy mệt mỏi rồi, những lão gia hỏa chúng ta đi trước, ngươi bồi Hân Diệp đi!
Lâm Hải khẽ nở nụ cười, Lâm Phong cũng có chừng mực nên hắn khuyên cũng đã khuyên rồi, Lâm Phong tự nhiên sẽ có quyết định của mình thôi, hắn tin con trai mình sẽ không mù quáng.
– Tiểu Phong, dù Mộng Tình hay Hân Diệp, cả Phỉ Phỉ nữa, các nàng đều cam tâm tình nguyện mà theo ngươi, đây là phúc của ngươi, ngươi không nên phụ lòng những đứa con ngoan này của ta a.
Nguyệt Mộng Hà đột nhiên quay lại nhìn Lâm Phong rồi truyền âm, lời nói rất nghiêm túc, con trai mình có nhiều nữ tử yêu mến, người làm mẹ đương nhiên cao hứng, nhưng nàng cũng không hi vọng con trai sẽ phụ bất cứ người nào, nàng cùng Lâm Hải đã chịu đau khổ quá nhiều rồi nên không muốn những chuyện như vậy lại xảy ra trên người con trai và các cô gái mến mộ nó.
– Mẫu thân, ta hiểu rõ!
Lâm Phong cũng truyền âm trở lại, Nguyệt Mộng Hà nghe xong liền trừng mắt nhìn hắn một hồi rồi lập tức nhìn về phía Hân Diệp và Liễu Phỉ:
– Hân Diệp, Phỉ Phỉ, các ngươi cố gắng bồi Lâm Phong nhé!
Dứt lời nàng cùng Lâm Hải rời đi, Hỏa lão cùng Xích lão nở một nụ cười, đương nhiên họ rất hức thời mà rời đi, chỉ còn lại các cô gái bên người Lâm Phong thôi. Hân Diệp và Liễu Phỉ sau khi nghe lời nói sau cùng trước khi rời đi của Nguyệt Mộng Hà liền biến thành mặt đỏ hồng, Lâm Phong nở nụ cười quay đầu nhìn sang Hân Diệp, khẽ vuốt gương mặt nàng, nói ôn nhu:
– Hân Diệp, khổ cho ngươi rồi!
Hân Diệp đặt ngón tay lên miệng Lâm Phong chặn lại, ánh mắt tràn đầy tâm ý:
– Trở về là tốt rồi, đi đến chỗ ta!
Nói xong Hân Diệp liền lôi kéo Lâm Phong đứng lên, chạy đến bên cạnh Liễu Phỉ nắm tay nàng lôi theo luôn:
– Phỉ Phỉ, ngươi cũng đến chỗ ta luôn.
Liễu Phỉ trước đây luôn ở quân ngũ nên bây giờ để nàng không nghĩ đến chuyện thương tâm đó thì đương nhiên vẫn mang nàng cùng đi thì mới tốt.
– Cảm tạ!
Liễu Phỉ biết được Hân Diệp có ý tốt với mình nên cảm kích mà nhìn nàng.
– Đều là người một nhà cả, cảm tạ gì chứ, sau này ta gọi ngươi Phỉ Phỉ tỷ, bây giờ chúng ta đi thôi!
Hai nữ nhân vừa nói cười vừa nắm tay nhau bước ra khỏi phòng, bọn họ đã quên mất Lâm Phong đang đứng đó, điều này khiến cho hắn chỉ biết dử khóc dở cười.
– Ca, ngươi xem, vẫn là muội muội đây tốt với ngươi nha!
Tiểu Nhã nhảy lên trên lưng Lâm Phong, đưa đầu về phía trước mà cười nói.
– Được, Tiểu Nhã tốt nhất!
Lâm Phong nhìn nha đầu này một chút, khi trước nhỏ nhắn trắng trẻo, bây giờ đã dáng ngọc yêu kiều thế này, nhưng đến cùng vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi, nghĩ vậy hắn liền cõng nàng đuổi theo hai người Hân Diệp. Hân Diệp yêu thích thanh tĩnh, tao nhã nên nơi ở của nàng vẫn như trước, có cây cầu nhỏ, tiếng nước chảy réo rắt cùng gian phòng được trang trí trang nhã thay cho cung điện xa hoa, Tiểu Nhã và Vân Hi vẫn luôn đi theo Hân Diệp nên các nàng cũng ở lại nơi này, những nữ hài, nữ tử ở cùng nhau vô cùng hòa hợp và vui vẻ.
– Trong phòng còn ôn tuyền hay không? Lâm Phong nhìn gian phòng vẫn như trước mà nhìn về phía Hân Diệp cười nói làm cho mặt nàng nhất thời đỏ lên, trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái.
– Đêm nay ta và Phỉ Phỉ tỷ ngủ chung với nau, ngươi nằm ngoài rừng trúc đi!
Hân Diệp hừ hừ mà nói.
– Ngạch… Lâm Phong khẽ nở nụ cười, hắn chỉ vừa mới về nhà thôi mà lại tàn nhẫn đến thế ư!
– Lẽ ra có thể ngủ nhiều hơn một người mới đúng chứ!
Lâm Phong thấp giọng nói, Hân Diệp nghe thấy liền quay phắt lại, nũng nịu mắng Lâm Phong:
– Ngươi lưu manh!
– Phỉ Phỉ tỷ, chúng ta không để ý đến hắn nữa.
Hân Diệp lôi kéo Liễu Phỉ đi vào phòng để lại Lâm Phong đang gào khóc trong yên lặng, khi trước Hân Diệp và Mộng Tình cũng từng như vậy, gạt hắn sang một bên.
– Thiếu gia, không thì ngươi đi sang bên kia nghỉ ngơi đi, ta với Vân Hi có thể chen chúc được mà.
Y Tuyết nhìn vẻ mặt Lâm Phong đau khổ nên không khỏi khuyên nhủ. Lâm Phong liếc mắt nhìn sắc trời, lúc này màn đêm đã buông xuống liền khẽ gật đầu:
– Cũng được, Y Tuyết, phiền ngươi rồi!
– Không phiền đâu, nếu như không có thiếu gia, Y Tuyết vẫn phải ở nơi đây làm nô tỳ, ta đi sửa sang phòng một chút!
Nói rồi Y Tuyết chạy đi, Vân Hi cũng chạy theo nàng, Lâm Phong nhìn về phía Tiểu Nhã vẫn còn đứng đó mà dùng hai tay nâng gò má nàng, nói: Tiểu Nhã, có muốn gặp gia gia ngươi hay không? Tiểu Nhã sửng sốt một chút, sau khi trầm mặc rồi gật đầu.
– Chờ thời cơ đến ta liền dẫn ngươi đi tìm gia gia!
Lâm Phong nựng má Tiểu Nhã với vẻ mặt sủng nịch, nói.
– Hừm, nhưng ca ca còn phải trở nên mạnh hơn nha, Thánh Thành Trung Châu độc lập với đại lục, nó ngăn cách với các địa vực khác, chỉ khi ca ca chân chính đến nơi đó thì mới hiểu được thế nào là một mảnh đất trù phú, nó cường thịnh hơn Bát Hoang Cảnh rất nhiều lần a!
Tiểu Nhã cười hì hì nhìn Lâm Phong.
– Ta sẽ cố gắng, Tiểu Nhã ngươi cũng cố lên!Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!
Lâm Phong cười nói, thực lực ngày càng mạnh mẽ nên những thứ hắn biết được cũng tăng lên, ngày xưa Tiêu lão có lưu lại một dấu ấn trên người hắn, thứ đó không phải một lực lượng thần niệm hoàn chỉnh, chỉ đơn giản là một kiểu dấu ấn mà thôi, nhưng dù chỉ như thế, Tiêu lão đã có thể dọa lui được Tôn giả, vậy nên chỉ có thể nói thực lực của Tiêu lão là sâu không lường được.
– Thời niên thiếu, lập công danh, lập lời thề, mọi thứ đều muốn công phá trong Cửu Tiêu đại lục này!
Lâm Phong khẽ lẩm bẩm trong miệng, hắn đột nhiên nhớ đến câu ca dao của Tiêu lão, ở Thánh Thành Trung Châu có một thanh niên dám lập xuống lời thề, dấu ấn phong vân muốn xông phá Cửu Tiêu đại lục, người đó chính là ca ca đã mất của Tiểu Nhã, không biết hắn có thiên phú mạnh thế nào đây!
Chương 1255: Hân Diệp đạo
Ban đêm trong hoàng cung rất yên tĩnh, Lâm Phong đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, hắn vẫn cứ mở mắt mà hưởng thụ chút yên tĩnh hiếm có này. Sau một khoảng thời gian nữa Vân Hải sơn mạch có thể không còn yên bình, vậy nên bây giờ có thể ở trong nhà mà hưởng thụ cái sự thanh nhàn này thì phải làm cho thật tốt, bảo toàn tâm thái ôn hòa ổn định. Một tiếng cọt kẹt khẽ truyền đến, ánh mắt Lâm Phong lóe lên ý cười rồi ngay lập tức nhắm đôi mắt lại
. Hân Diệp cẩn thận đi vào, lặng lẽ liếc mắt nhìn người trên giường, sau đó bước chân nhẹ nhàng tiến đến cạnh Lâm Phong, nàng nhìn dáng ngủ của người kia mà không khỏi bĩu môi rồi nằm xuống cạnh hắn. Nhưng Lâm Phong nhìn như ngủ rất say nên vẫn không hề có phản ứng gì cả, Hân Diệp thấy thế nhịn không được liền khẽ động Lâm Phong nhưng vẫn không có bất kì động tĩnh gì.
– Ngươi còn giả bộ à? Hân Diệp hơi không cao hứng mà đụng mạnh vào Lâm Phong khiến hắn nở nụ cười, sau đó quay người lại tay chống lên đầu nhìn Hân Diệp cười một cái khiến nàng phải mạnh mẽ trừng mắt giận dỗi hắn.
– Sao thế, nhớ ta rồi à? Lâm Phong xoay người nằm phía trên Hân Diệp khiến cho mặt nàng trong nháy mắt đã đỏ như quả cà chua chín, cười ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu đồng tình với lời nói của hắn.
– Ngươi lại an tâm ngủ ở đây mà không thèm đến nhìn ta một chút.
Hân Diệp u oán nói.
– Ta đây không phải sợ bị ngươi nói lưu manh sao chứ? Lâm Phong buồn bực nói, thật khó chiều lòng người a.
– Hừ.
Hân Diệp chu miệng ra đã thấy đầu Lâm Phong hơi hạ thấp khẽ hôn lên môi nàng, nụ hôn ấy khiến mặt Hân Diệp cứng đờ ra, tâm tình khó chịu trong mắt chỉ trong chốc lát đã được xóa bỏ mà thay vào đó là đôi mắt tinh khiết tràn ngập tình yêu thương. Hai tay Lâm Phong ôn nhu nâng gò má Hân Diệp, cười nói:
– Hân Diệp, làm sao tu vi của ngươi lại lợi hại như vậy? Khi vừa nhìn thấy Hân Diệp, trong lòng Lâm Phong đã nghi hoặc, người có tu vi cao nhất trong Hoàng cung bây giờ lại không phải cha mẹ hắn, cũng không phải Xích lão cùng Hỏa lão mà lại là Hân Diệp!
Tu vi Hân Diệp bây giờ đã đạt đến Thiên Vũ tầng năm, tiến bộ này có thể nói khá khủng bố, dù sao trước đây Hân Diệp cũng chưa bao giờ thích tu luyện võ đạo cả. Hân Diệp nghe được câu hỏi của Lâm Phong liền lộ ra vẻ mặt kì lạ, tựa như nàng cũng đang nghi hoặc:
– Ta cũng không biết, chỉ đột nhiên có một ngày trong cõi u minh hình như có người đang dạy ta tu luyện, hơn nữa ta còn cảm giác được à công pháp tu luyện này vô cùng lợi hại a.
Ánh mắt Lâm Phong đột nhiên ngưng trọng, hắn cảm thấy dường như cỗ dự cảm không lành kia sắp diễn ra. Tình huống của Hân Diệp vô cùng giống với Nguyệt Tâm, hơn nữa tướng mạo của các nàng còn giống nhau như đúc nữa!
– Lâm Phong, ngươi làm sao thế? Hân Diệp dường như cảm nhận được nhiệt độ tay của Lâm Phong giảm dần nên không khỏi lo lắng.
– Không có chuyện gì!
Lâm Phong thu tâm tình lại, nở một nụ cười ôn nhu nhìn Hân Diệp, rất nhanh nàng cũng mỉm cười lại.
– Lâm Phong, Phỉ Phỉ tỷ còn ở chỗ ta, đên nay ta ở nơi này, ngươi mau đi bồi Phỉ Phỉ tỉ.
Hân Diệp khẽ lay Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong lại lắc đầu, cười nói:
– Người đã đưa đến cửa rồi mà còn muốn chạy trốn ma trảo ư? Nghe được lời nói đầy hàm ý của Lâm Phong, sắc mặt Hân Diệp đã gần như chuyển đỏ, Lâm Phong ngay lập tức trượt tay xuống rút đi áo nàng.
Hân Diệp nghiêng đầu sang một bên không dám nhìn Lâm Phong, trên mặt nàng hiện tại chỉ còn một màu đỏ chót. Ánh mắt Lâm Phong nóng hừng hực nhưng động tác tay lại cựa kì ôn nhu, hắn cũng bận rộn cởi đồ của mình, người bạn nhỏ của hắn đã dựng đứng lên rồi, đầu hắn hơi hạ thấp xuống xoay mặt Hân Diệp lại và hôn vào môi nàng, bàn tay hắn cũng không để yên, nó nhẹ nhàng xoa nắn trên đỉnh đồi một cách ôn nhu, tiếng thở gấp dần truyền ra, hai tay Hân Diệp ôm lấy cổ Lâm Phong dần dần tiến vào trạng thái lên cao. Một kiện quần áo bị rút đi, tiếng thở dốc lại càng gấp gáp hơn, hai thân thể quấn quýt lấy nhau không ngừng.
– Hân Diệp!
Lâm Phong trên người Hân Diệp không ngừng phát động ra vào, da thịt chạm nhau có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương. Hân Diệp mở mắt nhìn hắn, trong đôi mắt nhu tình như nước cùng với đôi chút ngượng ngùng, hơi thở của nàng như hoa lan có mùi thơm say lồng người.
– Hân Diệp, dù cho sau này có chuyện gì xảy ra ngươi cũng phải nhớ, ngươi là Hân Diệp, là thê tử ta yêu tha thiết!
Lâm Phong nói rồi lại lần nữa hòa làm một với nàng.
– Ừm!
Hân Diệp tận tình đáp, ôm chặt Lâm Phong, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ con người làm nàng say đắm này. Cảm xúc mãnh liệt không ngừng truyền đến, Lâm Phong dần phát hiện ra khi hắn cùng Hân Diệp hòa làm một thì thế giới này dường như không còn một ai cả, chỉ có hai người bọn họ tồn tại. Hân Diệp cũng không hề che giấu thanh âm mình phát ra, nàng hoàn toàn phóng túng, mọi thứ xung quanh phòng từ rừng trúc hay rừng mưa đều yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại thanh âm của hai người họ.
– Lâm Phong, đây là thế giới của ta, cứ mạnh mẽ mà yêu ta!
Trong ánh mắt Hân Diệp lộ ra một vẻ mị hoặc, kích tình, âm thanh nàng tràn đầy mê hoặc khiến cho Lâm Phong như càng chìm sâu vào bên trong tình ái, hắn cảm giác như mình dường như đã dung nhập vào thế giới tự nhiên này, hòa làm một với Hân Diệp, hắn và Hân Diệp, còn có thế giới này như một thể thống nhất. Không biết qua bao lâu hai người mới buông nhau ra, ôm chặt nhau, Lâm Phong nhìn Hân Diệp trong lòng đang mang sắc mặt đỏ chót, không còn bộ dạng phóng túng như khi nãy mà đã trở lại vẻ e lệ vốn có của nàng, không dám ngẩng lên nhìn Lâm Phong. Lâm Phong cũng không nói thêm gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Hân Diệp, vừa nãy hẳn là họ ở trong lĩnh vực của Hân Diệp, nàng cư nhiên đã tu luyện ra lĩnh vực, cũng giống như hắn khi ở tu vi Thiên Vũ tầng năm liền xuất hiện lĩnh vực, nhưng Lâm Phong cũng sẽ không đi hỏi làm gì, động tác của hắn nhẹ nhàng nhưng có vẻ căng thẳng, dường như đang lo lắng người trong lòng đến một ngày nào đó sẽ rời khỏi hắn.
– Người pháp địa, địa pháp trời, trời pháp đạo, đạo pháp tự nhiên; Không câu nệ, không ức, thuận theo tự nhiên, ngộ tâm, ngộ tình, cũng ngộ đạo!
Hân Diệp lén lút ngẩng lên nhìn Lâm Phong một chút, trên mặt nàng lộ ra nụ cười đơn thuần. Để mọi chuyện tự nhiên, thích làm gì làm, không gó bó tình cảm, tất cả đều để cho thuận theo tự nhiên, đi lĩnh ngộ mọi thứ trong thiên địa này ắt sẽ ngộ đại đạo. Chẳng trách Hân Diệp phóng túng tình cảm của chính mình, cũng do công pháp hiện tại nàng tu luyện khiến cho nàng đi theo con đường đại đạo.
– Hân Diệp của ta lợi hại đến như vậy rồi!
Lâm Phong cười đùa với nàng, nhất thời Hân Diệp lộ ra nụ cười đơn thuần như trước, nàng đã được người này ca ngợi, nàng cảm thấy hạnh phúc lớn nhất của mình.
– Nha đầu ngốc!
Lâm Phong lấy tay đẩy đầu Hân Diệp vào lòng mình, hai người liền cứ giữ tư thế đó ngủ một cách nhẹ nhàng nhất, thả lỏng hoàn toàn, không hề có tâm tình nào khác. Đêm đó Lâm Phong ngủ đặc biệt sâu, thoải mái cực kì, như được dứt bỏ tất cả vậy, thời điểm hắn mở mắt đã thấy Hân Diệp mặc xong quần áo rồi ngồi bên cạnh hắn chống đầu ngơ ngác nhìn hắn.
– Hân Diệp, có còn muốn nằm tiếp nữa không a!
Lâm Phong cười đùa trêu nàng khiến cho mặt nàng đỏ ửng lên, trừng Lâm Phong một cái rồi thấp giọng nói:
– Mau đứng lên, ta còn phải sửa soạn lại gian phòng nữa, ngươi đã làm rối loạn nơi ở của Y Tuyết rồi.
– Ngạch….
Lâm Phong cười nhẹ rồi đứng dậy ngay lập tức, suýt chút nữa hắn đã quên mất đây vốn là phòng của Y Tuyết. Qua một khoảng thời gian sau khi hai người thu thập xong liền mở cửa phòng bước ra.
– Ca ca!
Tiểu Nhã dường như đã sớm chờ bên ngoài, khi thấy Hân Diệp cùng hắn bước ra liền tỏ vẻ như đã hiểu, cười hô:
– Hân Diệp tỷ tỷ, hôm nay ngươi đổi quần áo nhìn thật đẹp mắt nha!
Hân Diệp nghe được ẩn ý trong lời nói của Tiểu Nhã liền đỏ mặt, Tiểu Nhã sau đó liền cười cười lôi kéo Lâm Phong:
– Ca, tối hôm qua ngươi ở cùng Hân Diệp tỷ tỷ nên ngày hôm nay có thể bôi Tiểu Nhã ra ngoài một chút không, chúng ta bình thường đều rất ít khi ra ngoài!
– Được, bồi Tiểu Nhã!
Lâm Phong sờ đầu tiểu nha đầu lém lỉnh.
– Còn có Vân Hi tỷ tỷ, Y Tuyết tỷ tỷ cũng muốn đi đó.
Tiểu Nhã cười hì hì đáp.
– Hừm, được thôi!
Lâm Phong gật gật đầu, trở lại Dương Châu thành nhưng hắn vẫn chưa đi xem thật kĩ quê hương mình hiện tại thế nào, hôm nay đi cùng với đám Tiểu Nhã các nàng nhìn ngắm phong cảnh Dương Châu thành, chốc lát sau hắn liền nghĩ đến có rất nhiều chuyện bắt đầu khỏi động rồi, không biết hiện tại Vân Hải sơn mạch thế nào rồi nhưng thực lực cường đại bên Dương Châu thành vẫn chưa có động tĩnh, nói vậy thì rất có thể nơi đó cũng không có chuyện gì, nếu như có chỉ sợ bây giờ các thế lực đóng quân khắp Tuyết Nguyệt quốc đã sớm hành động. Không khí sáng sớm của Dương Châu thành đặc biệt trong lành, một nhóm người bước chậm rãi trên các con phố lớn nhỏ của Dương Châu thành khiến cho không ít người phải liếc mắt.
– Thiếu nữa kia đẹp quá, mà có đến tận mấy người, hơn nữa thanh niên kia là ai mà có khí chất bất phàm như vậy a!
Không ngừng có ánh mắt hâm mộ hướng về phía bọn họ, một nhòm thiếu nữ đang tuổi lớn, mỗi một người có thể xưng là mỹ nhân khuynh thành, hơn nữa các nàng còn có vẻ thân thiết với tên thanh niên kia, nhìn bọn họ thật thuần mĩ và tao nhã. Một người thì có dáng người ma quỷ, một là tiểu nha đầu đáng yêu hoạt bát, phía sau còn có hai vị thiếu nữ ôn nhu như nước không khỏi khiến người yêu thích. Đoàn người như vậy sao lại không khiến người kahsc chú ý sao được chứ.
– Ca, nơi này!Nguồn truyện audio
Nha đầu Tiểu Nhã chạy đến phía trước nhìn một quầy hang bán mấy món đồ chơi nhỏ, còn có các loại trang sức, những thứ đồ này ở Dương Châu thành có thể thường thấy nhưng Bát Hoang Cảnh thì không thể. Lâm Phong rất hưởng thụ cỗ yên tĩnh này, tu vi bình quân của người Dương Châu thành so với ngày xưa là có tăng lên, nhìn nha đầu hoạt bát kia Lâm Phong cảm thấy vô cùng hài lòng. “Đùng, đùng, đùng…” Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến dẫn đến không ít ánh mắt. Cầm đầu là hai người, một đôi nam nữ, năm có khí chất bất phàm còn nữ tử thì anh tư hiên ngang, khoác trường bào đỏ rực, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại có vẻ lạnh nhạt.
– Là Lâm Thiên, kiều nữ trời sinh của Lâm gia nhưng đáng tiếc Lâm gia chỉ là đã từng có tên thiên tài Lâm Phong thôi, nếu không thì Dương Châu thành bây giờ đã do Lâm gia xưng hung!
Có người chỉ trong nháy mắt đã nhận ra nữ tử này, đây là nữ tử Lâm gia trở về Dương Châu thành này cách đây không lâu, nàng đã từng trục xuất Lâm Phong ra khỏi gia tộc nhưng sau đó Lâm Phong lại quật khỏi mạnh mẽ ở Tuyết Nguyệt và đã trở thành thần thoại của cả Tuyết Nguyệt quốc này, hắn từ lâu đã trở thành tiêu điểm để mọi người ca tụng và bàn tán trong các tửu điếm, đương nhiên cũng sẽ có người nhớ đến Lâm Thiên, nếu như không có Lâm Phong. Lâm Thiên tuyệt đối là nhân vật thiên tài, quái vật của Lâm gia. Đặc biệt là khoảng thời gian trước đây khi Lâm Thiên cường thế trở lại Lâm gia đã dấy lên một hồi phong ba không nhỏ a!