1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 249 [Chương 1241 đến 1245]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 249 [Chương 1241 đến 1245]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1241: Chém

– Dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng thì làm sao? Lâm Phong lạnh lùng đáp, sau đó quét nhìn tên cường giả kia một chút, hắn nói.

– Hắn là hậu duệ của Vũ Hoàng, vậy ngươi cũng là hậu duệ của Vũ Hoàng sao? Vừa dứt lời, có một đạo kiếm quang đánh đến mi tâm cường giả kia trong nháy mắt.

Ánh mắt người kia trở nên ngây dại, hắn đã bị Lâm Phong chém chết. Khi thấy cảnh đó, trên trán Tề Thiên Thánh xuất hiện vài giọt mồ hôi. Vừa nãy, khi một kiếm kia của Lâm Phong lướt qua, hắn đã cảm nhận được cái chết đã thật sự đến gần hắn. Lúc này, hắn mới ý thức được, Lâm Phong thật sự dám giết hắn.

– Ta không thể chết được!

Sắc mặt Tề Thiên Thánh càng thêm trắng bệch, hắn là dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng, một trong thập đại yêu nghiệt, nên tương lai của hắn đã định trước vô cùng tươi sáng, hắn là người thừa kế Tề gia, tiền đồ óng ánh như vậy, hắn tại sao có thể chết được. Mà còn chết dưới tay kẻ hắn đã từng xem thường, Lâm Phong.

– Giết, giết hắn cho ta!

Nghĩ tới đó, Tề Thiên Thánh nổi giận gầm lên một tiếng.

– Hả? Khi nghe Tề Thiên Thánh nói thế, đôi mắt Lâm Phong cứng đờ.

Tề Thiên Thánh đang nói chuyện với ai vậy? Sau khi hắn phóng thần niệm ra, hắn cảm giác được một luồng cảm giác nguy hiểm. Sau đó Lâm Phong bỗng nhiên xoay người, bổ ra một kiếm về phía hư không. Một kiếm này ẩn chứ uy lực cực kỳ đáng sợ, gần như có thể khiến cho không gian bị xé rách.

– Ầm ầm.

Sau đó Lâm Phong thấy một bóng người nhanh chóng thối lui, trong đôi mắt của hắn đột nhiên lóe lên một đạo hàn mang lạnh lẽo.Thân thể hắn nhảy một cái bay lên trời, Thiên kiếm vững vàng khóa chặt cường giả đó, chém ra một phát nữa.

– Diệt!

– Xì, xì, xì… Khi thấy một kiếm kia, vị cường giả hòa vào trong không gian, nhưng Thiên kiếm cũng lập tức bám theo hắn.

– A… Sau đó có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể người nọ cũng hiện ra.

Hắn ta khoác trên người một bộ trường bào hắc sắc, mà khí tức của hắn cũng vô cùng khủng bố.

– Oanh ca.

Dư uy một kiếm kia đánh xuống mặt đất, xé tan đại địa. Sau đó có mấy tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên của mấy người né tránh không kịp, mà bị kiếm quang kia làm bị thương.

– Một kiếm kia thật đáng sợ.

Bảo kiếm của Vũ Hoàng không cần Lâm Phong khống chế. Chỉ cần hắn hơi động ý nghĩ một chút, đã có thể phát động công kích. Vào lúc này, mọi người mới cảm thấy uy lực của Thiên kiếm mạnh cỡ nào. Nhưng họ cũng vô cùng bất ngờ, vì cái tên cường giả mặc áo bào đen kia lại không bị một kiếm kia giết chết. Nếu hắn có thể sống sót trước một kiếm có thể miểu sát Tôn Vũ trung kỳ, thì hắn rõ ràng là một vị Tôn chủ.

– Tề Thiên Thánh quả thật ngu xuẩn!

Khi mọi người nhìn thấy sắc mặt trắng xám của Tề Thiên Thánh, bọn họ thầm mắng một tiếng. Đáng lẽ, vị Tôn chủ kia đã lại gần Lâm Phong, nhưng bởi vì hắn sợ chết mà hô lên. Nên mới khiến cho Lâm Phong chú ý, bằng không thì Lâm Phong đã bị lão yêu quái kia đánh lén rồi.

– Hừ, Tề gia rất bá đạo!

Vào lúc đó, Vấn lão thái gia hừ lạnh một tiếng, tựa hồ lão phi thường không thích vị cường giả mặc áo bào đen kia. Nhưng chỉ cần hơi động não, mọi người hiểu rõ tại sao Vấn lão thái gia lại tỏ ra như vậy. Tề gia cử một vị Tôn chủ ẩn nấp trong bóng tối, điều này nói rõ cái gì? Vừa nãy, trong đám người ra tay với Vấn gia, có phần của Tề gia.

– Đội hình thật mạnh.

Ánh mắt Lâm Phong hướng Tề Thiên Thánh.Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

– Tiểu tử, nghe ta nói vài câu đã!

Cái tên Tôn chủ của Tề gia mở miệng nói. Tuy sức mạnh huyết mạch có thể khôi phục phần bị chặt đứt. Nhưng lại không thể hoàn toàn khôi phục vết thương do Thiên kiếm gây ra. Vào lúc này, Lâm Phong đang nhìn về hướng vị Tôn chủ kia.

– Ngươi có thiên phú dị bẩm, tương lai có thể chứng đạo thành Vũ Hoàng.

Tề Thiên Thánh dù sao cũng là dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng, nếu như ngươi giết hắn, Tề gia cũng không tha cho ngươi đâu, ngươi cần gì phải vì nhất thời sảng khoái, mà làm cho mình có kẻ thù mạnh như vậy. Âm thanh vị Tôn chủ kia vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có một tia uy hiếp nhàn nhạt. Hắn đang định dùng chiến thuật cây gậy và củ cà rốt, khuyên Lâm Phong không nên vì Tề Thiên Thánh mà đánh mất tương lai tươi sáng. Sau khi nghe xong, Lâm Phong nhìn chằm chằm Tề Thiên Thánh.

– Võ đạo là một con đường không có đường về, nếu muốn leo đến đỉnh cao, phải trải qua cửu tử nhất sinh.

Nếu ta mà sợ mấy cái uy hiếp của lão, nếu như ta không dám giết người muốn giết ta, cần gì phải chứng đạo thành Vũ Hoàng! Nếu như vậy, thà về quê chăn bò sướng hơn. Lâm Phong chậm rãi nói, trên con đường võ đạo, nếu như cứ lo trước sợ sau thì còn nói gì chuyện nghịch thiên cải mệnh. Mà cho dù hắn không giết Tề Thiên Thánh, Tề gia sẽ bỏ qua cho hắn sao? Chỉ báo thù không mãnh liệt như khi giết Tề Thiên Thánh mà thôi. Khi Tôn chủ kia cảm nhận được sát ý trên người Lâm Phong, đôi mắt hắn đột nhiên gian biến đổi, lạnh lùng nói:

– Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ngươi không nên vì nhất thời sảng khoái mà giết Thiên Thánh.

Coi như ngươi không chết, thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi cũng sẽ chết!

– Xì… Khi âm thanh của người kia vừa dứt, Lâm Phong chém ra một kiếm.

– Không!

Tề Thiên Thánh điên cuồng hét lên một tiếng, sắc mặt vốn trắng bệch như tờ giấy của hắn lại càng thêm trắng. Sau đó hắn nhắm mắt lại, nhưng hắn lại phát hiện ra hắn không chết, chỉ một một cánh tay mà thôi. Sau đó hắn mở mắt ra, nhìn về phía Lâm Phong. Trong ánh mắt Lâm Phong nhìn hắn, tràn đầy sự đùa cợt, giống như xem hắn là một thằng hề vậy.

– Ngươi dám.

Vị Tôn chủ kia kia quát to một tiếng. Sau đó hắn thấy Lâm Phong giơ kiếm lên một lần nữa. Thời khắc này, trái tim tất cả mọi người đều đập thình thịch. Liệu Lâm Phong, có dám chém hay không?

– Lão già kia, lão dám lấy thân nhân bằng hữu ra uy hiếp ta, ta sẽ cho lão thấy.

Sát khí trên người Lâm Phong lập tức dâng trào, hắn chậm rãi chém xuống. Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, theo sát từng động tác của hắn.

– Ngươi dám giết ta sao? Tề Thiên Thánh điên cuồng hét lên một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.

– Bây giờ ta sẽ giết ngươi!

Đáp lại Tề Thiên Thánh, một âm thanh lạnh như bằng, ngay sao đó một kiếm chém xuống, những tiếng ầm ầm vang lên, Thiên Kiếm va chạm với dấu ấn của cường giả trên người Tề Thiên Thánh. Nhưng khi cái kia dấu ấn kia còn chưa tới kịp phát uy đa bị nuốt mất. Sau đó mọi người nhìn thấy bóng người Tề Thiên Thánh hoàn toàn biến mất. Rốt cục Lâm Phong vẫn chém xuống, hắn không thèm để ý đến uy hiếp của vị Tôn chủ kia và Tề gia.

– Người điên!

Vào lúc này, mọi người chỉ cảm thấy cái bóng người cầm kiếm đang đứng ngạo nghễ kia đúng là kẻ điên. Ngay cả dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng mà hắn cũng dám giết. Họ thật sự rất khâm phục dũng khí của Lâm Phong, như lại cảm thấy tiết cho hắn, vì sau này hắn phải đối mặt với sự trả thù của Vũ Hoàng gia tộc. Ngay khi mọi người còn đang chấn động, Lâm Phong lại bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm. Số tài sản cũng những Tôn giả kia và Tề Thiên Thánh không nhỏ. Trong đó chắc chắn sẽ có một đống áo nghĩa tinh, áo nghĩa mảnh vỡ, công pháp, thần thông võ kỹ, Thánh văn, Thánh khí,…

– Ca!

Khi thấy Tề Thiên Thánh bị giết, Tề Kiều Kiều bi thống hô một tiếng, mà sắc mặt nàng cũng trở nên trắng bệch. Tất cả đều do nàng, nếu nàng không đi trêu chọc Lâm Phong, tì Nhị ca của nàng cũng đã không bị Lâm Phong giết chết! Khi thấy Tề Kiều Kiều đang khóc, Lâm Phong nhìn về phía Tề Kiều Kiều, sao đó hắn chậm rãi bước về phía nàng.

– Lâm Phong!

Khi thấy như thế, vị Tôn chủ kia nổi giận gầm lên một tiếng. Lâm Phong đã giết Tề Thiên Thánh còn chưa đủ hay sao? Mà còn muốn động đến Tề Kiều Kiều?

– Ân oán không liên can đến người nhà, ngươi đừng quên mình là đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng!

Vị Tôn chủ kia lạnh lẽo quát lên. Nhưng Lâm Phong không hề để ý, chỉ thản nhiên nói:

– Đây chính là chuyện buồn cười nhất, ta nghe được trong ngày hôm nay.

Mà mọi người cũng đều trào phúng nhìn vị Tôn chủ kia. Vừa nãy, hắn còn nói sẽ động đến thân nhân bằng hữu của Lâm Phong, mà hiện tại lại nói ân oán không liên can đến người nhà, quả thực buồn cười, cái này đúng là tự lấy đá đập chân mình.

– Đương nhiên, ta ra muốn cảm tạ sự nhắc nhở của ngươi.

Ta vốn định chém Tề Thiên Thánh là được rồi, nhưng suýt quên các ngươi rất vô sỉ. Nên trước khi ta chết, ta sẽ giúp Tề gia chăm sóc nàng thật tốt. Nếu như Tề gia các ngươi làm ra một chút chuyện gì đó khiến ta không vui, ta sẽ “Chăm sóc” nàng tốt hơn nữa. Sau đó Lâm Phong đặt kiếm trên cổ Tề Kiều Kiều, đúng như hắn nói. Ban đầu hắn chỉ định giết Tề Thiên Thánh, nhưng khi đối phương dùng thân nhân bằng hữu của hắn để uy hiếp hắn, hắn không thể không có phương án dự phòng. Nếu nhú Tề gia thật sự làm ra chuyện gì đó, hắn nhất điều sẽ hối hận cả đời. Vì lẽ đó, nên trong tay hắn nhất định phải có một thứ gì đó có thể uy hiếp đến Tề gia. Mà Tề Kiều Kiều chính là muội muội của Tề Thiên Thánh, cũng là dòng dõi đích Tôn của Vũ Hoàng, nàng là một ứng cử viên rất phù hợp. Vào lúc này, đôi mắt Tề Kiều Kiều cũng chuyển thành đỏ đậm, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phong. Thế nhưng Lâm Phong vẫn hồn nhiên nói:

– Không cần nhìn ta như vậy? Trong lòng ngươi phải biết rất rõ tại sao ta làm như vậy chứ, ai ép ta tới mức này? Tất cả mọi người đều biết đáp án, nếu Tề Thiên Thánh chiến không bảo cường giả Tôn Vũ trung kỳ giết Lâm Phong, Lâm Phong sao lại trở nên điên cuồng như thế? Tất cả chỉ là nhân quả, đều do Tề Thiên Thánh tự tìm lấy!

Chương 1242: Lo lắng

– Kiếm!

Sau đó Lâm Phong hô to, Thiên Cơ kiếm bay tới trước mặt Tề Kiều Kiều. Trên thân tràn đầy vô số áo nghĩa đáng sợ, chỉ cần Lâm Phong hơi suy nghĩ một chút, Tề Kiều Kiều sẽ trở thành một người chết.

– Cô tốt nhất không nên nhúc nhích, bằng không ta lại lỡ tay khiến cho một đóa phù dung như nàng phải héo tàn!

Lâm Phong lạnh lùng nói, sau đó hắn lập tức bay lên không, nhìn về phía Tôn chủ kia. Khi thấy cảnh đó, thần sắc mọi người cũng trở nên ngưng trọng. Lẽ nào Lâm Phong còn muốn muốn tiêu diệt tên Tôn chủ kia? Mà thần sắc tên Tôn chủ kia cũng trở bên băng giá, lạnh lùng đến cực điểm.

– Ngươi sẽ hối hận!

Tôn chủ hô lên một tiếng lạnh như băng. Vừa dứt lời, thân thể hắn hòa vào ên hư không, sau đó hắn xuất hiện tại một nơi khác.

– Dùng thân nhân bằng hữu của ta để uy hiếp ta, mà ngươi còn muốn đi sao? Khi thấy tên Tôn chủ kia dần dần đi xa, Lâm Phong lạnh nhạt nói: – Chém hắn!

– Vù!

Khi Lâm Phong vừa dứt lời, Thiên kiếm đã biến mất. Nó dường như có thể xuyên thấu hư không, xông thẳng đến phía tên Tôn chủkia. Sau đó một tiếng va chạm kinh Thiên động địa vang lên hòa cùng những tiếng kêu thảm thiết, khiến cho mọi người cảm thấy cả kinh.

– Thanh kiếm kia thật à đáng sợ, chỉ cần Lâm Phong nói một câu, thanh kiếm kia đã chính mình đi tiêu diệt Tôn chủ!

Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy run sợ không ngớt. Thanh kiếm thật sự rất có khả năng là bảo kiếm của Thiên Kiếm Hoàng, nếu không thì nó đã không có uy lực kinh khủng như thế. Sau đó họ nhìn thấy, Thiên kiếm đã hóa thành một đạo hào quang óng ánh bay trở về bên cạnh Lâm Phong. Khi đến gần Lâm Phong, nó phát ra những tiếng vang, như đang khoe công với chủ nhân vậy. Lâm Phong bây giờ đã trở thành một trong những người không thể trêu trọc trong Bát Hoang cảnh. Một tên nắm giữ Bảo kiếm Thiên Kiếm Hoàng, chỉ một câu nói có thể làm cho một vị Tôn chủ biến mất, ai dám động hắn. Mà có một số người khi thấy uy lực của Thiên kiếm cũng nổi lòng tham, nhưng bọn họ tỉnh táo lại trong chớp mắt. Thanh kiếm kia có thể dùng một kiếm giết Tôn Chủ, trước khi muốn đoạt nó, bọn họ phải xem thử họ còn mạng để dùng nó không đã.

– Chuyện hôm nay, chắc chắn oanh động Bát Hoang!

Khi thấy Lâm Phong ngạo ngễ cầm Thiên Kiếm, có người cảm thán. Cùng lúc đó, ánh mắt Lâm Phong đang nhìn về hướng vài tên hộ vệ cuối cùng của Tề gia. Khiến những người kia bắt đầu run rẩy, lộ ra một tia sợ hãi, trước mặt Lâm Phong, bọn họ không dám chạy trốn. Ngay cả Tôn chủ đều trốn không thoát, huống chi bọn họ, chỉ cần Lâm Phong hơi suy nghĩ một chút, bọn họ đã đầu lìa khỏi cổ rồi.

– Các ngươi hãy trở về chuyển cáo với Tề gia, nêu muốn báo thù, phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy những đòn đáp trả của ta.

Mà ta cũng sẽ thay Tề gia các ngươi chăm sóc Tề Kiều Kiều, nêu Tề gia dám làm hại tới thân nhân của ta, thì ta sẽ làm thịt nàng ta. Sau khi nghe được lời của Lâm Phong, ánh mắt những người kia lóe lên một tia hi vọng.

– Cút!

Lâm Phong lạnh lùng hô to. Mấy người như được đại xá, nhanh chóng chạy trốn. Khi đối mặt với một người điên như Lâm Phong, bọn họ cảm thấy rất áp lực, nên bọn họ không muốn phải ở lại một chút nào. Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ là trở lại thông báo gia tộc, còn những chuyện sau đó, đã không còn liên can tới họ nữa. Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Lâm Phong nhìn về phía Vấn gia lão thái gia, áy náy nói:

– Tiền bối, tiểu bối đã mang đến phiền toái cho ngài rồi!

Nhưng Vấn lão thái gia lại nở một nụ cười, lắc đầu nói:

– Không có gì? Nếu không có ngươi, vị Tôn chủ kia của Tề gia sẽ không hiện thân.

Mà ta cũng không biết Tề gia có tham dự vào chuyện hôm nay.

– Đa tạ tiền bối không trách tội, Lâm Phong cáo từ.

Sau đó Lâm Phong khẽ khom người chào Vấn lão thái gia, lập tức trở về bên cạnh Tề Kiều Kiều. Sau khi trói nàng ta lại, hắn đứng trên cự kiếm, mà Thu Nguyệt Tâm cũng lập tức đi lên cự kiếm, cự kiếm phá không bay đi. Bây giờ Lâm Phong rất muốn rời khỏi chỗ thị phi này, ơnơi đó có quá nhiều lão quái vật Tôn chủ. Mà Lâm Phong cũng không dám bảo đảm bọn họ không thèm muốn Thiên kiếm, nên hắn quyết định rời đi càng sớm càng tốt. Tôn chủ thật sự quá nguy hiểm, nếu như Lâm Phong sơ ý một chút, đối phương rất có thể dùng một đòn giết hắn. Khi nhìn bóng lưng Lâm Phong xa dần, mọi người thầm than một tiếng. Sau ngày hôm nay, cái tên Lâm Phong chắc chắn sẽ xuất hiện trong thập đại yêu nghiệt. Dù sao Lâm Phong đã dựa vào thực lực của hắn đánh bại Tề Thiên Thánh. Sau khi Lâm Phong biết mất, Vấn lão thái gia ngóng nhìn về phương hướng của Bắc Hoang. Ở nơi đó, đang có một Vũ Hoàng thế lực đang quật khởi, nó dường như đang chầm chậm mạnh lên từng ngày. Mà hình như cái tên Hầu Thanh Lâm đã từng được xếp vào trong thập đại yêu nghiệt, bây giờ cũng đã bước vào Tôn Vũ trung kỳ, thậm chí đã gần đột phá Tôn Vũ hậu kỳ. Mà Thiên Đài bây giờ lại xuất hiện một tên Như Tà đang thế chỗ Hầu Thanh Lâm, bên trong lớp hậu bối lại có Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm đang quật khởi. Rất khó tưởng tượng, mấy chục năm sau, Thiên Đài sẽ trở thành như thế nào. Bắc Hoang yếu thế một thời, dường như đã có một luồng số mệnh giáng lâm, khiến cho nó bắt đầu phồn thịnh.

– Thiên Ca, theo biểu hiện của Lâm Phong hôm nay và lời tiên đoán của nhà tiên tri, thì hắn chắc chắn không phải vật trong ao.

Con có thể giao hảo với, nhưng không nên qua lại quá gần. Trong ánh mắt thâm thúy của Vấn lão thái gia lộ ra một tia cơ trí, truyền âm cho Vấn Thiên Ca ơbên cạnh, Vấn Thiên Ca khẽ gật đầu, hắn tự nhiên hiểu dụng ý của lão thái gia. Vào lúc này, cự kiếm đang mang theo Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm bay trong mây mù. Giờ khắc này, Lâm Phong đang bay về phương hướng của Kiếm Thành. Mà hắn đã thu hồi Thiên Kiếm. Hắn chỉ có ba lần sự dụng nó, nhưng khi nảy đã dùng mất một lần, nên hắn phải tiết kiệm. Từ khi Thiên Hư cổ trận hiển hiện ra hình ảnh của Vân Hải sơn mạch trong Tuyết Nguyệt quốc, không lâu sau, những người tấn công Vấn gia cũng sẽ nườm nượp kéo tới Tuyết Nguyệt. Vấn gia truyền tống đông đảo cường giả đến Vân Hải sơn mạch, hiển nhiên có mục đích khác. Những Lâm Phong không thể nào biết được, nhưng hắn biết Tuyết Nguyệt sắp phát sinh đại sự, nên hắn nhất định phải trở về một chuyến. Tuyết Nguyệt quốc so với Bát Hoang Cảnh, nó đúng là một chỗ khỉ ho gà gáy, ngay cả Thiên Hư Cổ Thành còn to hơn toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc vô số lần. Trước kia, do tu vi của hắn còn rất yếu nên mới cảm thấy Tuyết Nguyệt quốc rất mênh mông. Nhưng đối với Tôn giả, Tuyết Nguyệt quốc quá nhỏ. Bất kỳ tên Tôn giả nào đều có thể trở thành bá chủ của Tuyết Nguyệt quốc, thậm là toàn bộ Tuyết Vực. Mà Tuyết Nguyệt quốc bây giờ lại đang hấp dẫn ánh mắt của Bát Hoang Cảnh, nên số lượng Tôn giả đi tới đó sẽ vô cùng khủng bố. Nếu Lâm Phong không trở về, hắn không thể yên lòng được. Nhưng hắn cũng chưa lo lắng lắm, dù sao thì đám cường giả Bát Hoang Cảnh cũng phải một ít thời gian để tìm tọa độ chính xác của nó. Mà không phải thế lực nào cũng có truyền tống trận xịn như Thiên Hư cổ trận, nên họ cũng không thể đi tới Tuyết Nguyệt bằng truyền tống trận. Họ chỉ có thể dựa vào ngự khi phi hành mà thôi, nên hắn có thể nhanh chân tới trước. Mà tên Viêm Đế kia cũng đã bố trí một trận pháp có thể tru diệt Tôn giả tại Tuyết Nguyệt quốc, mà hắn cũng đã đưa cái địa đồ tàn tạ kia cho cha mẹ. Nên Lâm Phong cũng khá yên tâm về sự an toàn của họ, chỉ hơi nhớ họ thôi.

– Không biết mọi người thế nào rồi? Khi nghĩ tới đó, khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Phong nở một nụ cười nhã nhặn: – Phụ thân, mẫu thân, Hân Diệp.

Không biết bọn họ có khỏe không? Không biết Liễu Phỉ có hết buồn hay chưa? Mà nha đầu Tiểu Nhã có hơn lớn rồi chút hay không? Còn có Tĩnh Vân, Y Tuyết, Vân Hi, không biết các nàng có khỏe không? Ta rất nhớ mọi người.

Khi nhớ tới những khuôn mặt quen thuộc kia, Lâm Phong phảng phất như vui hơn, trong cái thế giới võ đạo tàn khốc này, mà có người khiến cho mình phải lo lắng, cũng là một chuyện tốt. Nhớ năm đó, hắn mới chỉ là một tên thiếu niên chán nản, bị ức hiếp, mà bây giờ, hắn đã trở thành người có thể dễ dàng chém giết Tôn giả sơ kỳ, hắn cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ vậy!

Chương 1243: Trở về Thiên Đài

Tuy Bát Hoang Cảnh vô cùng mênh mông, nhưng tốc độ truyền bá tin tức lại vô cùng khủng bố. Nên mọi chuyện diễn ra ơtrong ngày mừng thọ sáu trăm của Vấn lão thái gia lấy lan với tốc độ nhanh chóng đến khắp Bát Hoang Cảnh. Mà Kiếm Thành cùng Thiên Hư Cổ Thành đều iqr Trung Hoang, nên tin tức truyền đạt rất nhanh, trong các tửu lâu to nhỏ của Kiếm Thành, đều đang bàn luận chuyện tại Thiên Hư Cổ Thành.

Vấn gia tốn vô số công sức mở ra Thiên Hư Cổ Thành để đưa cường giả trong gia tộc truyền tống đến chỗ hẻo lánh kia, hiển nhiên Vấn gia đã phát hiện nơi đó có khả năng có bí cảnh.

Mà khi chuyện Lâm Phong dù bảo kiếm của Thiên Kiếm Hoàng chém Tề Thiên Thánh, Bạch Thu Lạc và mấy vị cường giả Tôn Vũ cũng khiến cho mọi người kinh động. Mà khi đám người Kiếm Các nghe được tin này, họ cũng cực kỳ chấn động và hưng phấn.

Mặc dù tổ kiếm cướp đoạt thân thể Lâm Phong, nhưng uy lực của kiếm vẫn còn như trước. Chẳng trách lúc trước thiếu chủ lại không muốn đi theo bọn họ. Mà thiếu chủ không cần dựa vào tổ kiếm, mà đã có thể đánh bại Tề Thiên Thánh. Thập đại yêu nghiệt trước mặt thiếu chủ, chẳng tính là gì? Tương lai thiếu chủ nhất định sẽ cùng Tổ kiếm danh chấn Bát Hoang, khiến cho Kiếm Các lấy lại vinh quang của ngày xưa.

Mà khi đám người Kiếm Các đang vui mừng, lại có mấy bóng người Xuất hiện ở Kiếm Các. Mà người cầm đầu chính là Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong cũng không có tiến vào bên trong Kiếm Các. Khi thấy như vậy, các cường giả của Kiếm Các dồn dập đi ra, cung kính hành lễ với Lâm Phong.

– Cung nghênh thiếu chủ trở về!

một ông lão dẫn đầu có tu vi tôn chủ cung kính nói với Lâm Phong một tiếng.

– Không cần, ta tới để cho các ngươi thay ta đi làm một chuyện!

Tuy thần sắc Lâm Phong rất bình tĩnh, nhưng cả người hắn đều là những luồng kiếm khí. Ở trước mặt đám người cũng Kiếm Các, hắn phải duy trì bá đạo khí tức, cao cao tại thượng. Bởi vì trong mắt của đối phương, hắn không phải Lâm Phong, mà là bảo kiếm của Thiên Kiếm Hoàng.

– Xin thiếu chủ cứ phân phó!

Đám người Kiếm Các cung kính nói.

– Ta sẽ cho ngươi một cái tọa độ, nơi đó được gọi là Tuyết Nguyệt quốc của Tuyết Vực.

Đó là nơi Vấn gia đã truyền tống các cường giả của họ tới. Nên các ngươi hãy phái ra đội hình mạnh nhất Kiếm Các đi tới Tuyết Nguyệt quốc. Nhớ xé lẻ ra, sau đó bí mật đóng quân tại đó. Đặc biệt không nên gây sự chú ý với những người khác, không có mệnh lệnh của ta, trừ phi người khác giết các ngươi, bằng không, không được động thủ, hiểu chưa? Tên tôn chủ của Kiếm Các tự nhiên nghe hiểu được lời của Lâm Phong, nhưng hắn có chút không rõ dụng ý của thiếu chủ. Mà có chút tò mò tại sao Lâm Phong biết điểm đến của Vấn gia là Tuyết Nguyệt.

– Thiếu chủ, ta đã rõ!

Tuy rằng trong lòng vẫn rất nghi hoặc, nhưng hắn vẫn cung kính đáp lại một tiếng. Chuyện thiếu chủ giao cho, hắn đương nhiên phải toàn lực ứng phó.

– Ta sẽ đưa tọa độ cùng một bộ địa đồ cho ngươi!

Sau khi dứt lời, thần niệm Lâm Phong hóa thành một thanh tiểu kiếm, đưa vào mi tâm của đối phương. Lúc hắn ở Càn Vực, hắn đã từng chiếm được một bộ địa đồ mênh mông, mà trong đó cũng có đánh dấu vị trí của Bát Hoang Cảnh, nhưng do địa đồ miêu tả rất nhiều nơi nên nó cũng không có đánh dấu vị trí của mấy địa phương nhỏ như Càn và Vực Tuyết Vực. Nên Lâm Phong mới trích một phần ký ức của hắn, để người Kiếm Các dễ dàng tìm tới Tuyết Nguyệt.

– Được rồi, nhớ kỹ, phải tới nơi đó bằng tốc độ nhanh nhất.

Sau khi đến nơi, cứ yên lặng chờ tin tức của ta! Lâm Phong lại lấy giọng ra lệnh dặn dò một tiếng. Sau đó hắn điểu khiển cự kiếm bay về Bắc Hoang. Muốn về Tuyết Nguyệt quốc, tất nhiên phải đi về Bắc Hoang, sau đó vượt qua Hoang Hải.

– Nguyệt Tâm, ta muốn đi về quê một chuyến, nàng muốn theo ta, hay ở lại Bát Hoang Cảnh? Trong lúc cự kiếm đang bay, Lâm Phong hỏi Thu Nguyệt Tâm một tiếng.

Mà Thu Nguyệt Tâm cũng mở miệng nói:

– Thiếp sẽ không đi theo chàng, thiếp phải về Thu gia!

– Được, nàng về nhà một chuyến, cố gắng ở cùng với cha mẹ một chút, tâm ý đoạn tình của nàng sẽ nhạt đi rất nhiều.

Nhớ kỹ, không được tu luyện vô tình công . Lâm Phong nở một nụ cười, vút ve gò má Thu Nguyệt Tâm nói. Hắn không phản đối quyết định của Thu Nguyệt Tâm, dù sao chuyện đi tới Tuyết Nguyệt quốc cũng không phải một chuyện dễ dàng. Không những phải tốn rất lâu mà còn phải vượt qua Hoang Hải. Mà khi đến Tuyết Nguyệt, còn muốn đối mặt với rất nhiều cường giả, Thu Nguyệt Tâm không thích hợp theo hắn. Mà khi nàng về nhà bầu bạn với cha mẹ, có thể có giúp nàng chiến thắng chấp niệm kia. Sau khi thương lượng xong, Lâm Phong đưa Thu Nguyệt Tâm về Thu gia. Sau đó hắn điều khiển cự kiếm đi thẳng đến Thiên Đài. Khi Lâm Phong mở cửa lớn cũng cung điện trên cửu trùng thiên, hắn cảm thấy một luồng tiên linh khí mãnh liệt phả vào mặt. Lúc này, trong cung điện đó đang có một vi tiên tử mỹ lệ mặc bạch y trắng đang khoanh chân ngồi trên một đóa kim liên tinh khiết. Giờ khắc này, ơtrên đóa kim liên kia có một tầng tuyết tinh khiết bám vào, mà tiên linh khí cũng tràn ngập trong hư không, khiến cho bóng người tuyệt mỹ của Mộng Tình trong đó giống như cửu thiên tiên nữ, không thể khinh nhờn.

– Mộng Tình đang tu luyện tới thời khắc mấu chốt, nên không cần nói với nàng đâu.

Khi thấy Mộng Tình đang tu luyện, Lâm Phong tự nói trong lòng. Bây giờ cũng đã đến lực Mộng Tình nên xung kích cảnh giới Tôn Vũ. Mộng Tình là hồ trung tiên tử, Tuyết Linh Lung, nàng nắm giữ huyết mạch cực kỳ cao quý. Mà thiên phú tu luyện của nàng cũng cực kỳ khủng bố, có thể sánh ngang với những yêu thú đáng sợ trong truyền thuyết như Yêu Long, Kỳ Lân,… Mà thiên phú của những yêu thú đó là thứ mà tất cả những nhân loại đều mơ ước hướng tới. Ví dụ như đám Thiên Long Thần Bảo, bọn họ chỉ tu luyện hóa Long thuật, mà đã trở nên phi thường cường hãn, sức mạnh thân thể cùng với phòng ngự đều đạt đến trình độ khủng bố. Khi nhìn bóng người giống như tiên tử kia, Lâm Phong nở một nụ của nhã nhặn, hắn chậm rãi đi ra khỏi cung điện, lặng yên đóng cửa lại.

– Có lẽ sau khi ta từ Tuyết Nguyệt trở lại, Mộng Tình đã là Tôn Vũ rồi.

Khi nghĩ tới đó, Lâm Phong nở nụ cười. Hắn không đành lòng đánh thức Mộng Tình từ trong tu luyện, tất cả những gì Mộng Tình làm đều vì hắn, nên trong lòng Lâm Phong, ngoài sự yêu thương nồng đậm, còn có một chút hối lỗi nhàn nhạt. Một vị tiên nữ hoàn mỹ hết lòng yêu hắn, mà hắn lại để nàng chịu khổ, nên hắn mới cảm thấy bứt rức.

– Sau khi xong việc ở Tuyết Nguyệt, ta sẽ trở về.

Sau khi đóng cửa, Lâm Phong quay về phía cung điện, hô to một tiếng. Sau đó hắn đạp trên cự kiếm, xông lên mây xanh. Vào lúc này, Tề Kiều Kiều cũng đang bên trên cự kiếm, nàng vẫn bị Lâm Phong trói bên người. Nhưng vẫn không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, mà Lâm Phong cũng mặc kệ nàng.

– Xem ra ngươi là người cũng Tuyết Nguyệt quốc, nơi đó hẳn có thân nhân của ngươi.

Khi cự kiếm đã bay được một lúc này, Tề Kiều Kiều đột nhiên lên tiếng. Sau đó thấy Lâm Phong nhàn nhạt nhìn nàng, bình tĩnh hỏi:

– Ngươi muốn nói cái gì? – Ngươi mang ta bên người, không thấy sợ ta biết thân nhân và bằng hữu của ngươi đang ở đâu sao.

Nếu ta tiết lộ nó, ngươi sẽ cảm thấy hối hận khôn cùng. Tề Kiều Kiều uy hiếp nói. Khi nghe mấy lời của Tề Kiều Kiều, Lâm Phong nở nụ cười nhàn nhạt, đặc biệt thú vị nhìn Tề Kiều Kiều, cười nói:

– Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội rời khỏi ta sao? – Ngươi… Vẻ mặt Tề Kiều Kiều cứng đờ.

Nàng không ngờ tên khốn đó lại muốn cầm tù nàng cả đời bên người hắn? Khi nghĩ tới đây, trong lòng Tề Kiều Kiều bắt đầu hoảng loạn. Nàng thật sự không dám tưởng tượng, nên nàng phải đối mặt với kẻ thù cả mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm, nàng sẽ ra cái gì?

– Trước khi ta có năng lực tiêu diệt một Vũ Hoàng gia tộc, nàng không cần nghĩ tới chuyện rời xa ta.

Cũng may bên cạnh ta đang thiếu người chăm sóc, nên nàng cứ yên tâm ở lại. Khi Lâm Phong nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mà lạnh lẽo của Tề Kiều Kiều, bình tĩnh nói.

– Đương nhiên, nếu như nàng không an phận, ta sẽ giam nàng vào lồng giành cho yêu thú, nàng phải cẩn thận đó.

Chương 1244: Thiên Trì Tuyết Phong

Sau khi xuyên qua Bắc Hoang, Tề Kiều Kiều tưởng Lâm Phong sẽ cưỡi chiến hạm vượt qua Hoang Hải. Nhưng hành động tiếp theo của hắn lại khiến cho nàng chấn động. Lâm Phong không hề đi chiến hạm như nàng nghĩ, mà vẫn tiếp tục dùng cự kiếm bay vào trong Hoang Hải. Khí tức Hoang hải khiến cho Tề Kiều Kiều sợ mất mật, những con sóng của Hoang Hải dường như có thể nuốt trọn nàng. Nhưng khi Tề Kiều Kiều nhìn về phía Lâm Phong, nàng nhìn thấy hắn vẫn bình tĩnh ngồi trên cự kiếm. Dường như đang có từng sợi từng sợi sức mạnh của Hoang hải chui vào cơ thể hắn. Tình cảnh này khiến cho Tề Kiều Kiều chấn động, nàng không ngờ Lâm Phong lại dám lợi dụng Hoang Hải để tu luyện.

– Ngươi nên vào đi thôi!

Sau khi dứt lời, Lâm Phong lấy ra một tòa kim tháp to lớn đặt bên trên cự kiếm.

– Không cần.

Trong đôi mắt Tề Kiều Kiều có chút giận hờn, lạnh lùng nói.

– Ta muốn đi vào Hoang Hải, nếu như ngươi không sợ chết, có thể không đi vào!

Lâm Phong lãnh đạm nói một tiếng. Thần sắc Tề Kiều Kiều cứng ngắc.

– Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi sao? Tề Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng.

Khi tiếng nói của nàng vừa dứt, nàng thấy cự kiếm bay vào trong Hoang Hải. Sắc mặt Tề Kiều Kiều trở nên trắng xám trong nháy mắt, sau đó nàng đột nhiên phóng vào trong kim tháp, thà bị kim tháp giam cầm, còn hơn bị khí tức Hoang hải xung kích.

– Xì… Sau khi cự kiếm đi vào Hoang Hải, kim tháp kia vẫn bên trên cự kiếm.

Mặc dù trong tháp, nhưng Tề Kiều Kiều vẫn có thể thấy bên ngoài. Lâm Phong đã thật sự đi vào bên trong Hoang Hải.

– Không ngờ lại có người dám thôn phệ sức mạnh của Hoang hải để tu luyện!

Vào lúc này, Tề Kiều Kiều cảm thấy nàng thật đáng thương và có chút hối hận. Nàng đường đường là thiên kim của Tề gia, được ngàn người ngưỡng mộ, nhưng bây giờ lại trở thành tù nhân của Lâm Phong. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy hối hận cũng đã muộn. Bởi vì thù hận của Lâm Phong cùng Tề gia đã đến mức người sống ta chết. Vì hắn không muốn thân nhân bằng hữu bị Tề gia hãm hại, nên Lâm Phong không thể thả nàng rời đi. Trừ phi có một ngày, Lâm Phong có năng lực tiêu diệt Vũ Hoàng gia tộc, khi đó, hắn có thể mới thả nàng. Tận mắt nhìn Lâm Phong xuyên qua Hoang Hải, đi tới một lục địa xa xôi chưa từng đặt chân qua, ai cũng cảm thấy hoang man. Có rất nhiều người cả đời cũng sẽ không bao giờ rời đi Bát Hoang cảnh

. Đối với một số người mà nói, Bát Hoang đã rất rộng lớn, muốn để dấu chân khắp Bát Hoang Cảnh là một chuyện không thể nào. Sau khi vượt qua Hoang Hải, sẽ cảm thấy thiên địa rộng lớn đến nhường nào. Có vô số pháo đài, thảo nguyên, sơn mạch, sông ngòi, cấm địa không ngừng xẹt qua trước mắt. Khi Lâm Phong ngồi bên trên cự kiếm, ánh mắt hắn dường như xuyên thấu tầng mây, nhìn mảnh đất mênh mông vô tận

Cảm ngộ sự rộng lớn thiên địa và cảm thụ dãi nắng dầm mưa, thưởng thức hoàng hôn. Tất cả đều giống như cùng mây khói phù vân, tuy gần ngay trước mắt, nhưng lại hư vô mờ mịt. Dọc đường, có rất nhiều người phát hiện bóng người Lâm Phong. Mặc dù họ chỉ nghe thấy âm thanh của cự kiếm gào thét, nhưng cũng đủ để cho bọn họ ngơ ngác. Sau khi yên tĩnh cảm ngộ và tu luyện, hắn đã âm thầm vượt qua hai mươi ngày. Lúc này Lâm Phong mới trở lại nơi hắn quen thuộc.

Vào ngày thứ 21, Lâm Phong đã bước vào Càn Vực. Nơi này là một nơi trọng yếu trong cuộc đời lữ đồ của hắn, nếu không có Càn Vực, không có Thiên Trì, cũng sẽ không có Lâm Phong ngày hôm nay. Khi ngắm Thiên Trì từ xa, mọi người nhìn thấy Tuyết Sơn mênh mông, trên đó đang có vô số hoa tuyết không ngừng tung bay, bầu không khí của nó cũng rất yên tĩnh, an lành, dưới chân Thiên Trì đang có rất nhiều người hành hương, trong đó cũng có không ít thanh niên của Thiên Trì đế quốc.

Tất cả bọn họ đều muốn trở thành đệ tử Thiên Trì. Trong mấy năm nay, Thiên Trì phát triển rất nhanh, trong mấy năm ngăn ngắn, Thiên Trì đã xuất hiện thêm mấy vị Tôn giả. Mà trong Thiên Trì đế quốc cũng có người đồn, Thiên Trì mấy năm trước, đã từng xuất hiện một vị đệ tử thiên tài. Chính nhờ sự tồn tại của hắn, mà Thiên Trì mới cường thịnh trong mấy năm qua. Khi vị đệ tử thiên tài kia rời khỏi Thiên Trì, hắn đã lưu lại bên trên lục đại chủ phong của Thiên Trì một bộ trận pháp, làm cho Thiên Trì trở thành Thánh địa tu luyện. Ngày xưa, khi Đông Hải Long Cung, Ngọc Thiên Hoàng Tộc và các thế lực khác liên thủ tấn công Thiên Trì.

Nhưng lại bị trận pháp khủng bố kia bị tiêu diệt mấy vị cường giả, mà môn chủ Tiêu Diêu Môn cũng bị trận pháp kia chém một cánh tay. Mặc dù hắn ta có tu vi Tôn giả, cũng vô pháp phục hồi như cũ. Mà tên đệ tử kia cũng dùng một cây đuốc, đốt cháy tổng bộ Tiêu Diêu Môn, khiến Tiêu Diêu Môn bị cả Càn Vực chế nhạo. Mặc dù mấy đại siêu cấp thế lực của Càn Vực vẫn liên thủ đối phó Thiên Trì. Nhưng bọn họ cũng chỉ dám lén lút săn giết đệ tử Thiên Trì mà thôi. Bây giờ Thiên Trì đã trở nên vô cùng khủng bố, những thế lực lớn kia đã không thể dao động được Thiên Trì nữa.

– Ầm ầm ầm!

Vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh khủng bố cuồn cuộn vang lên. Sau đó một thanh cự kiếm vô cùng khủng bố đang bay đến. Hai thứ đó khiến Tuyết Sơn mênh mông trở nên điên cuồng.

– Thật khủng khiếp, hình như cái bóng đó là một thanh kiếm thì phải.

Đám người dưới chân Thiên Trì chấn động. Sau đó bọn họ lập tức nhìn thấy một thanh cự kiếm khủng bố đang bay tới, tốc độ của nó nhanh đến mức bọn họ không thể thấy rõ. Nhưng khi đến gần Thiên Trì, thanh cự kiếm kia giảm tốc độ.

– Thật đẹp trai!

Lúc này, mọi người người mới phát hiện bên trên cự kiếm kia đang có một người thanh niên ngồi đó. Người thanh niên đó vô cùng thanh tú và tuấn lãng, đôi mắt hắn lại thâm thúy như biển sâu. Càng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là khí chất của hắn vô cùng khó nắm bắt, khi như yên tĩnh như hồ nước, khi sắc bén như một thanh kiếm. Sau đó mọi người thấy người thanh niên kia hướng mắt về hạ không, khóe miệng của hắn nụ cười nhàn nhạt. Hắn lập tức thu hồi cự kiếm, bước chân về phía Tuyết Sơn mênh mông.

– Đây là Thiên Trì Thánh địa, không được tùy ý đặt chân!

Vào kúc này, hai thanh niên bay đến ngăn cản Lâm Phong. Nhưng khi đó, bọn họ chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, người thanh niên kia đã biến mất. Khi thấy cảnh đó, hai người kia cảm thấy run sợ.

– Đi, mau đi thông báo cho phong chủ!

Hai người kia nhìn nhau một chút, sau đó họ lập tức rời đi. ….. Vào lúc này, ơbên trên Thiên Tuyền Phong có vẻ đặc biệt náo nhiệt, mấy vị tôn giả đang bế quan cũng đã xuất quan. Giờ khắc này, đại điện trên ngọn núi chính, đang có một đám người khoác trường bào, chuyện trò vô cùng vui vẻ. Hôm nay, hai vị đệ tử kiệt xuất của Thiên Tuyền Phong đã trở về sau khi rèn luyện bên ngoài. Hai người họ là một nam một nữ, nam tử thì phong thần tuấn lãng, nữ tử thì tinh khiết như tuyết, đặc biệt mỹ lệ, là Hàn Thu Vũ và Thiên Trì thánh nữ, Thiên Trì Tuyết!

– Mới chỉ đi mấy năm, mà Thiên Trì Tuyết và Hàn Thu Vũ lại trở thành một đôi, thật bất ngờ nha.

Tuyết tôn giả mỉm cười nói. Hàn Thu Vũ cùng Thiên Trì Tuyết đều có thiên phú vô cùng tốt. Thiên Trì Tuyết là người được các thanh niên của Thiên Trì đế quốc gọi thánh nữ. Còn Hàn Thu Vũ thì lại nắm giữ Thư vũ hồn phi thường lợi hại, nếu như hắn có thể đến một nơi cao hơn để phát triển, thành tựu của hẵn sẽ rộng lớn hơn.

– Ân ân, vô cùng tốt.

Bây giờ các ngươi đều đang đến Thiên Vũ tầng sáu, chuyện bước vào Tôn Vũ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hỏa Tôn giả cũng mỉm cười nói. Bây giờ, Thiên Trì có đông đảo đệ tử ra ngoài rèn luyện, có người có khả năng gặp phải kỳ ngộ, cũng có người chôn xương tha hương. Nhưng khi bọn họ trở về, những trưởng bối như họ đều rất hài lòng.

– Lão sư, Lâm Phong có từng trở lại không? Thiên Trì Tuyết hỏi Tuyết tôn giả hỏi.

Trong lòng nàng có một luồng cảm giác không tên đối với Lâm Phong. Người thanh niên nàng đã từng đứng trên Tuyết Phong nhìn xuống, đã chứng minh chính mình trong bí cảnh. Khiến cho nàng đều phải canh cánh trong lòng đến tận bây giờ. Nên những năm gần đây, nàng đã liều mạng tu luyện, rốt cục nàng đã bước vào Thiên Vũ tầng sáu. Mà tu vi của nàng cũng vô cùng vững chắc, thậm chí có thể chiến đấu ngang tay với Thiên Vũ tầng bảy. Dù cho Lâm Phong trở về, thì tu vi của hắn cũng gần như như nàng thôi!

– Lâm Phong!

Khi nghe Thiên Trì Tuyết hỏi Lâm Phong, mấy vị tôn giả nhìn nhau một chút. Bọn họ đã từng tự mình dốc lòng bồi dưỡng Lâm Phong, sau đó lại tiễn hắn rời khỏi Càn Vực, để Lâm Phong đi tới mội cái vũ đài lớn hơn. Không biết bây giờ, Lâm Phong như thế nào rồi!

– Lâm Phong!

Đột nhiên ơsau lưng Tuyết tôn giả có một đạo âm thanh kích động lên. Sau đó, Tuyết tôn giả nhìn về phía người phía sau, một thiếu nữ mỹ lệ phi thường, ánh mắt trong suốt, vô cùng ôn nhu, khiến người ta cảm thương yêu. Nàng chính là người được Thiên Trì đế quốc gọi là thánh nữ, Hoắc Thi Vận!

– Thi Vận, ngươi biết Lâm Phong sao? Tuyết tôn giả thấp giọng hỏi, môi của Hoắc Thi Vận khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.

Sau đó, trên mặt nàng lập tức nở một nụ cười xán lạn, khẽ nói:

– Ta nhập Thiên Trì cũng đã gần một năm, làm sao sẽ không biết Lâm Phong được – Ha ha.

Thi Vận, nếu ngươi nhìn thấy Lâm Phong, ngươi sẽ phải thích hắn đấy. Câu nói của Hỏa Tôn giả khiến Hoắc Thi Vận ửng đỏ nhàn nhạt, hơi cúi đầu, hai tay vò áo, dường như có tâm sự vậy.

– Đã lâu chưa thấy tiểu từ kia, không biết thế nào rồi!

Mà Kiếm Phong Tử hiếm khi mở miệng cũng thở dài một tiếng. Hắn đang vô cùng tò mò cái tiểu tử có ngộ tính siêu phàm với kiếm đạo đã có cảnh giới gì rồi?

Chương 1245: Lão sư chấn động

– Con cũng muốn gặp hắn.

Thiên Trì Tuyết lãnh đạm nói. Vào lúc này, ánh mắt của nàng đang lấp loé không yên, mà trên người nàng cũng có một luồng chiến ý nhàn nhạt. Dường như nàng đang muốn đấu với Lâm Phong một trận

– Nếu Lâm Phong trở về, con cũng muốn cùng luận bàn với hắn một phen.

Xem thử tu vị của hắn bây giờ đã đến mức nào rồi? Khi Thiên Trì Tuyết vừa dứt lời, mấy vị tôn giả cũng nhìn thấy chiến ý trong mắt nàng. Tất cả bọn họ đều nở một nụ cười, nhưng cũng vẫn chưa chú ý lắm. Thiên Trì Tuyết vốn là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiên Tuyền Phong, nhưng sau khi Lâm Phong gia nhập, hắn đã dùng thiên phú đáng sợ của hắn ép Thiên Trì Tuyết xuống vị trí thư hai. Bây giờ, Thiên Trì Tuyết muốn chiến một trận cùng Lâm Phong, chưa chắc đã không phải một chuyện tốt. Bởi vì có sự tồn tại của Lâm Phong, nên mới khích lệ Thiên Trì Tuyết phấn đấu.

– Được, nếu Lâm Phong trở về, ta sẽ để hắn luận bàn cùng con một phen.

Tuyết tôn giả cười nói, tuy hắn không cho rằng Thiên Trì Tuyết có thể đánh bại được Lâm Phong, nhưng hắn vẫn đồng ý yêu cầu của nàng.

– Thu Vũ, con có hay bị Tuyết nhi bắt nạt không? Hỏa Tôn giả cười nhìn Hàn Thu Vũ nói.

Mà Hàn Thu Vũ nở nụ cười, không nói gì.

– Ha ha, không nói việc này, vốn ta cùng cái tên Thiên Cơ tử kia quyết định sẽ tổ chức một buổi tiệc để cho các đệ tử của Thất đại chủ phong tụ hội vào bảy ngày sau.

Mà hôm nay, Tuyết nhi cùng Thu Vũ lại cùng nhau trở về. Ta thấy không bằng tổ chức vào ngày hôm nay đi. Buổi tiếc này cũng không phải là đại sự gì, chỉ để cho đệ tử của Thất đại chủ phong giao lưu một chút, để khích lệ lẫn nhau mà thôi.

– Cũng được, ngươi chuẩn bị tổ chức ở đâu? Hỏa Tôn giả cười hỏi.

– Ngay trên Thiên Tuyền Chủ Phong của bọn ta đi.

Tuyết tôn giả cười đáp. Hỏa Tôn giả và Kiếm Phong Tử đều khẽ gật đầu. Khi các thế lực lớn của Càn Vực tấn công Thiên Trì Tuyết Sơn, đã ảnh hưởng rất lớn đến Thiên Trì. Nhờ chuyện đó, mà Tuyết tôn giả mới lộ ra thực lực chân chính của hắn. Mà đệ tử Lâm Phong của Thiên Tuyền Phong lại vì là Thiên Trì bố trí thánh văn đại trận, nên địa vị Thiên Tuyền Phong đã hơn xa ngày xưa. Huống hồ Thiên Xu Tử chết, Thiên Trì tự cũng càng thêm đoàn kết, nên sẽ không có ai phản đốí đề nghị của Tuyết tôn giả. Sau khi thương lượng xong, Tuyết tôn giả bay lên không trung, hét lớn một tiếng:

– Thiên Tuyền Phong, cho mời chư vị phong chủ và các đệ tử Thiên Trì đến Thiên Tuyền Chủ Phong dự tiệc.

Âm thanh Tuyết tôn giả cuồn cuộn lan ra bốn phía vang vọng ở trên Thiên Trì Tuyết Phong. Khi âm thanh kia chấm dứt, đám người trên các chủ phong khác đều trở nên bận rộn. Các vị phong chủ bắt đầu triệu tập đệ tử, chuẩn bị đến Thiên Tuyền Phong. Họ đang thắc mắc, không biết Tuyết tôn giả tự nhiên đang yên đang lành, lại dời thời gian tổ chức. Khi Lâm Phong nghe được âm thanh cuồn cuộn kia, thần sắc của hắn hơi ngưng lại. Trên mặt hắn lập tức lộ ra một nụ cười ôn hòa.

– Tiếng của lão sư, làm sao lại trùng hợp như vậy? Sao hôm nay lão sư lại mời đệ tử của chư phong đến Thiên Tuyền Phong tụ tập.

Chẳng lẽ lão sư biết ta đã trở về sao? Lâm Phong tự lẩm bẩm. Sau đó hắn nụ cười ôn hòa.

– Lão sư!

Giọng nói cuồn cuộn của Lâm Phong lao thẳng tới Thiên Tuyền Phong. Khiến cho Tuyết tôn giả đang lơ lững trong hư không lập tức cương cứng.

– Giọng nói này sao lại quen vậy, hình như giọng của.
.. Lâm Phong! Cùng lúc đó, khi hỏa Tôn giả cùng Kiếm Tôn giả nghe được thanh âm kia, thần sắc của bọn họ cũng hơi ngưng lại. Sau đó, hỏa Tôn giả lập tức nở một nụ cười, thấp giọng cười nói:

– Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi.

– Tiểu Phong tử trở về rồi Kiếm Phong Tử lập tức hô to, trong đôi mắt của hắn lập loè như muốn phá tan hư không, nhìn về phương xa.

– Lâm Phong!

Mà sắc mặt Thiên Trì Tuyết tỏ ra bất ngờ.

– Lâm Phong!

Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Thi Vận sáng lên, ôn nhu nói. Trên mặt nàng xuất hiện một vệt đỏ ửng, thân thể khẽ run lên. Rất nhanh, mọi người nhìn thấy một bóng người tuấn dật mặc trên người một bộ bạch y.

– Về rồi à, hình như con đã trở nên mạnh hơn thì phải.

Ba vị Tôn giả mỉm cười, nhìn chằm chằm bóng người đang đi tới

– Lão sư!

Lâm Phong bay đến trước mặt ba vị lão sư, mỉm cười nói.

– Thiên Vũ tầng tám, không tệ!

Tuyết tôn giả đi lên trước, vỗ vai Lâm Phong:

– Đi, chúng ta mau đi vào trong!

Khi mọi người đi vào trong Thiên Tuyền Phong, Lâm Phong nhìn thấy Thiên Trì Tuyết và Hàn Thu Vũ. Hắn quay lại gật đầu chào hỏi hai người đó. Mặc dù hắn và Thiên Trì Tuyết có một ít ma sát, nhưng đều vì Thiên Trì, nên đương nhiên sẽ không tính toán những việc nhỏ đó. Đối với hắn mà nói, nhưng chuyện kia chỉ là một cơn sóng nho nhỏ trong cuộc đời bảo táp của hắn thôi.

Khi Thiên Trì Tuyết nhìn thấy Lâm Phong gật đầu chào hỏi nàng, nàng không khỏi hơi sửng sốt một chút. Sau đó lập tức nở một nụ cười đáp lại, nhưng không được tự nhiên như Lâm Phong. Điều này làm cho Thiên Trì Tuyết cảm thấy có chút tự ti, trong lòng nàng luôn lấy Lâm Phong là đối thủ của nàng. Nàng luôn luôn muốn chứng minh cho Lâm Phong thấy, nàng cũng là thiên tài như hắn. Nhưng khi hai người gặp lại, phản ứng đầu tiên của nàng dường như đã rơi xuống hạ phong. Sau khi chào tất cả mọi người, Lâm Phong nhìn về phía Hoắc Thi Vận. Nàng chính là người hắn đã từng gặp trong Long Sơn đế quốc, nàng vẫn mỹ lệ giống như trước đây, nhưng bây giờ, nàng có chút ngượng ngùng.

– Lâm Phong.
..truyện tà tu audio

– Hình như Hoắc Thi Vận muốn nói cái gì, nhưng lại chần trừ không có thể nói đi ra.

Nàng chỉ nở một nụ cười càng ngày càng xán lạn, khiến người ta cảm thấy thư thái và rất ngọt ngào. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy, người ta dường như có thể loại bỏ hết thảy buồn phiền.

– Thi Vận, đã lâu không gặp!

Lâm Phong nở nụ cười, đánh vỡ trầm mặc, Hoắc Thi Vận cũng lập tức nói nhỏ.

– Đã lâu không gặp.

– Lâm Phong, các con.
.. biết nhau à? Khi Hỏa Tôn giả nhìn thấy biểu hiện hai người, đôi mắt hắn liên lóe lên một cái. Mới vừa nảy, hắn còn nói nếu như Thi Vận nhìn thấy Lâm Phong sẽ yêu hắn. Không ngờ hai người này đã quen nhau từ trước.

– Dạ, khi đó con vẫn không chưa đến Càn Vực, con đã quen Thi Vận ở Long Sơn đế quốc.

Khi thấy Lâm Phong cười nói, đôi mắt Hỏa Tôn giả lóe sáng, lập tức cười lớn nói:

– Tốt lắm, tốt lắm.
.. Khi nhìn thấy nụ cười ý vị thâm trường của hỏa Tôn giả, Hoắc Thi Vận không khỏi trở nên đỏ ửng, dường như có chút e lệ.

– Tiểu Phong, sau khi con rời đi Thiên Trì, con có đến Bát Hoang Cảnh không? Hỏa Tôn giả đột nhiên hỏi Lâm Phong.

Khi vị cường giả kia giáng lâm Càn Vực, tuyên bố Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng muốn thu Vũ Hoàng môn đồ. Thì Lâm Phong lập tức rời khỏi Thiên Trì, đi theo vị cường giả kia. Từ đó đến đến hôm nay, Lâm Phong mới trở về, nên bọn họ cũng muốn biết, Lâm Phong đi nơi nào? Có phải đến cái Bát Hoang Cảnh xa xôi kia hay không?

– Có, con trở về từ Bát Hoang Cảnh.

Lâm Phong cười nói.

– Bát Hoang Cảnh như thế nào? Có nhiều cường giả hay không? Hỏa Tôn giả cấp tốc hỏi, tuy hắn đã đến Tôn Vũ cảnh, nhưng hắn cũng chỉ từng tới mấy khu vực xung quanh Càn Vực.

Còn cái Bát Hoang Cảnh xa xôi kia, chỉ bên trong tưởng tượng của hắn.

– Bát Hoang Cảnh mênh mông tận, ngay cả cường giả Vũ Hoàng có khả nằn hủy thiên diệt địa, cũng có hơn mười vị.

Mà dưới mỗi một vị Vũ Hoàng đều sẽ có một luồng thế lực khủng bố, trong đó có không ít cường giả Tôn chủ, còn Tôn giả thì nhiều như mây. Mà bất kì một hoang cảnh nào của Bát Hoang cảnh đều lớn hơn Càn Vực không biết hơn bao nhiêu lần! Câu trả lời của Lâm Phong khiêến cho đôi mắt hỏa Tôn giả đột nhiên trở nên sắc bén, dường như hắn cũng muốn đi tới cái nơi xa xôi kia để xông sáo một phen. Mà thần sắc mấy người còn lại cũng đều trở nên cứng đờ.

– Chẳng trách, tu vi hắn lại đến Thiên Vũ tầng tám, ở Bát Hoang Cảnh xa xôi kia, lấy tu vi của Lâm Phong chỉ sợ cũng sống không được tốt cho lắm.

Thiên Trì Tuyết âm thầm nói.

– Lâm Phong, con có hay thử trở thành Vũ Hoàng môn đồ không? Sau khi nói xong, Hỏa Tôn giả nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Vị cường giả tên Hầu Thanh Lâm kia đã từng nói, nửa năm sau sẽ có hai vị Vũ Hoàng chiêu thu môn đồ. Không biết Lâm Phong có đuổi tới kịp hay không?

– Có.

Lâm Phong cười nói.

– Kết quả làm sao? Vào lúc đó, ba vị Tôn giả gần như cùng lúc đó mở miệng hỏi.

Bọn họ vô cùng tò mò muốn biết Lâm Phong có trở thành Vũ Hoàng môn đồ hay không? Khi Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt mong chờ của ba vị lão sư, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, lập tức nở một nụ cười trên xán lạn nói.

– Tất nhiên con thành công rồi!

– Được!

– Rất tốt, vô cùng tốt.

Khi nghe câu trở lời của Lâm Phong, mấy vị Tôn giả đặc biệt kích động, trong ánh mắt họ lộ ra một tia vui mừng. Vũ Hoàng môn đồ, Thiên Trì cũng đã có người trở thành Vũ Hoàng môn đồ. Mà ánh mắt Thiên Trì Tuyết cùng Hàn Thu Vũ lại lấp loé không yên, Lâm Phong, hai người bọn họ đều không ngờ Lâm Phong lại trở thành Vũ Hoàng môn đồ. Mà trên mặt Hoắc Thi Vận lại lộ ra một nụ cười vui vẻ, dường như kích động vì Lâm Phong.

– Lão sư, ta không chỉ trở thành Vũ Hoàng môn đồ, mà ta còn tận mắt thấy Vũ Hoàng!

Khi Lâm Phong nhìn các thần sắc kích động của mọi người, hắn tiếp tục cười nói:

– Mà Vũ Hoàng còn thu ta làm đệ tử thân truyền.

– Ầm!

Khi nghe tới đó, trái tim đám người Tuyết tôn giả mạnh mẽ đập một cái. Vũ Hoàng trong mắt bọn họ, cường giả đứng trên đỉnh cao của đại lục, nên có thể tưởng tượng được một câu nói kia của Lâm Phong đã khiến cho bọn họ chấn động đến cỡ nào. Khi thấy thần sắc kích động của lão sư, nụ cười của Lâm Phong càng thêm sáng lạn. Nếu như bọn họ biết vị Vũ Hoàng mà hắn nhìn thấy là ai? Thì không biết vẻ mặt của họ sẽ ra gì nữa.

– Lão sư, con muốn gặp Thiên Cơ tử sư bá, con có mấy lời muốn nói với sư bá!Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ