Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 241 [Chương 1201 đến 1205]
❮ sautiếp ❯Chương 1201: Thiên Long Thần Bảo
Trong nháy mắt, nửa tháng lại trôi qua. Bắc Hoang lan truyền tin tức, Thu Nguyệt Tâm của Thu gia đã phá tan bình cảnh, thành công xung kích Cảnh giới Tôn Vũ. Ánh mắt của mọi người tại Bắc Hoang, đều nhìn chằm chằm vào Thu gia, thậm chí ngay cả các thế lực lớn trong các khu vực khác của Bát Hoang Cảnh cũng dõi theo Thu gia. Thu Nguyệt Tâm chắc chắn có thể chất kinh người, mà bây giờ mới mới vừa thức tỉnh.
Nên nàng mới có thể từ Thiên Vũ tầng bảy trở thành Tôn giả trong khoảng thời gian nửa năm được. Chỉ nghe qua đã thấy khủng bố, dù cho Bát Hoang thập đại yêu nghiệt, cũng không làm được như vậy. Sau đó không lâu, lại có một tin tức vô cùng chấn động truyền ra, thiên tài Long Đằng của Thiên Long Thần Bảo ở tây hoang, cũng đang trùng kích cảnh giới Tôn giả. Mà cũng có người thấy một trưởng lão Thu gia xuất hiện trong Thiên Long Thần Bảo. Có vẻ như Thu gia và Thiên Long Thần Bảo định thông hôn.
Thiên Long Thần Bảo, muốn Long Đằng kết thành phu thê với Thu Nguyệt Tâm. Bọn họ định hớt tay trên trước khi thể chất thần bí của Thu Nguyệt Tâm bị bạo lộ. Chuyện này cực kỳ trọng đại đối với Thu gia, có thể kết thông gia cùng Thiên Long Thần Bảo, một chuyện vô cùng vinh quang. Thế nhưng bởi vì liên lụy đến mặt mũi của Thiên Đài, nên việc này được làm khá bí ẩn, chỉ có một ít phong thanh lộ ra.
Dù sao thì Thu Nguyệt Tâm cũng là môn đồ Thiên Đài, mà chuyện Thiên Long Thần Bảo có cừu oán cùng Thiên Đài thì mọi người đều biết. Nhưng mà Thu gia, không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nếu như thành công, bọn họ sẽ leo lên được chiến xa của Vũ Hoàng thế lực. Nhìn thì chỉ cách có một bước, nhưng kì thực lại là một bước lên trời. Mà Long Đằng cũng có thiên phú xuất chúng và sẽ có một ngày hắn sẽ trở thành Vũ Hoàng của Thiên Long Thần Bảo. Nên chuyện này đối với Thu gia mà nói, chính là kỳ ngộ hiếm có.
Đồng thời ở Bắc Hoang cảnh, còn có một chuyện khiến người khác đặc biệt chú ý, Hiên Viên Phá Thiên chuẩn bị cưới thiên kim Dương gia, Dương Tử Diệp. Mà khi tu vi cũng Hiên Viên Phá Thiên bước vào Thiên Vũ tầng chín, hắn đã cuồn ngạo phát biểu, muốn chém chết Lâm Phong của Thiên Đài. Nhưng Lâm Phong lại mất tích, để rất nhiều người cảm thán. Không biết khi nào Lâm Phong mới dám ứng chiến Hiên Viên Phá Thiên. … Đối với những chuyện này, Lâm Phong không biết gì, hắn vẫn còn bên trong tiểu trấn đó.
Vào lúc sáng sớm, những tiếng thét to đặc biệt vang dội, từ dưới chân núi hướng về hướng tiểu trấn. Mọi người trong tiểu trấn đều đang tập luyện, Từ sư phụ lúc này đang chỉ đạo mọi người tu luyện. Lúc này, Diệp Tuyết cũng đang trong đám người tập luyện dưới chân núi, nhưng nàng lại có vẻ mất tập trung. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại nhìn về hướng thác nước. Dưới chân thác nước, một một người mặc một bộ trường bào màu trắng đang bình tĩnh nhìn thác nước nước chảy. Hắn dường như đang hòa vào tự nhiên.
– Tiểu Tuyết, ngươi lại nhìn lén Lâm Phong à? Khi Từ sư phụ thấy Diệp Tuyết mất tập trung, cười nói.
– Hừm, tiểu di gần nhất đều nhìn lén Lâm thúc thúc.
Tiểu Thần đang ngồi dưới đất, dùng thanh âm non nớt của nó mở miệng nói. Khi Diệp Tuyết nghe được câu chuyện của hai người, sắc mặt của nàng liền ửng đỏ, hơi cúi đầu.
– Ha ha, tiểu Tuyết.
Nếu như ta là con gái, nhìn thấy Lâm Phong tuấn tú như vậy, ta cũng sẽ thích. Huống hồ, Lâm Phong lại có được tu vi sâu không lường. Từ sư phụ trêu ghẹo nói.
– Từ sư phụ, ngươi lo chuyện của ngươi đi.
Diệp Tuyết trừng mắt nhìn Từ sư phụ một cái, rồi nói.
– Lâm Phong chỉ là người bình thường, nào có tu vi sâu không lường như ngươi nói cơ chứ.
Ngươi có thấy hắn tu luyện sao?
– Con đi tìm Lâm thúc thúc chơi đây!
Tiểu Thần lập tức đứng lên, bước chân chạy về hướng về Lâm Phong. Tuy nó còn nhỏ, nhưng tốc độ nó không chậm chút nào.
– Ha ha, tiểu tử sắp có thể tu luyện được rồi.
Khi Từ sư phụ nhìn thấy dáng dấp khả ái của tiểu Thần, ông cười to. Khi Tiểu Thần không ngừng chạy về hướng thác nước, Từ sư phụ cùng Diệp Tuyết đều mặc kệ nó. Khi tiểu Thần đang vừa chạy vừa hô Lâm thúc thúc, thì tiểu tử đó đột nhiên dừng hạ, trợn trừng mắt lên. Khi nảy, nó vừa mới thấy Lâm thúc thúc chỉ cần phất tay một cái đã có thể chém đôi thác nước.
– Phốc Đùng!
Tiểu tử kia liền ngã rầm trên mặt đất, nó nằm ở đó, nhìn về thác nước. Nhưng thác nước lúc này đã khôi phục như cũ. Hai tay của nó liền chống đất, bò dậy, lập tức chạy ngược lại, trong miệng vẫn hô to:
– Từ sư phụ, tiểu di.
– Từ sư phụ, tiểu di.
..
– Tiểu Thần, làm sao vậy? Khi Từ sư phụ nhìn thấy tiểu tử kia lại chạy về, trên khuôn mặt nhỏ bé của nó cũng trở nên đỏ bừng bừng, không khỏi có chút kỳ quái.
– Lâm thúc thúc.
.. Lâm thúc thúc, hắn chỉ dùng một đầu ngón tay… Sau đó, sau đó thác nước… Liền đứt đoạn mất! Tiểu tử kia không ngừng thở hổn hển, nhưng vẫn không ngừng nói, đặc biệt đáng yêu. Nhưng sau khi nghe mấy câu nói của nó, thần sắc của Từ sư phụ hơi cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về hướng thác nước.
– Tiểu hài tử thì biết cái gì, không được nói bậy.
Diệp Tuyết liền đi lên trước, vò vò cái đầu của tiểu tử một cách cực kỳ sủng nịch.
– Tiểu di, ta nói thật.
Tiểu tử kia liền tỏ vẻ không phục, trừng mắt với Diệp Tuyết nói.
– Được rồi được rồi, ngươi nói thật!
Diệp Tuyết liền nặn khuôn mặt nhỏ của tiểu Thần.
– Ô ô ô… Nhưng vừa đúng lúc đó, phía xa xa đột ngột vang lên một tiếng kèn lệnh, đánh vỡ sự yên tĩnh của nơi này trong nháy mắt.
Từ sư phụ liền cả kinh, ánh mắt của ông liền hướng về phía xa xa, tiểu trấn đã xảy ra vấn đề rồi.
– Đi!
Mọi người liền dồn dập đứng dậy, họ lập tức chạy về hướng tiểu trấn, mà tiếng kèn lệnh càng ngày càng nhanh. Lâm Phong cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, không khỏi cau mày.
– Tại sao khi nghe tiếng kèn lênh, mọi người đột nhiên rời đi? – Mà cũng đến lúc ta nên đi rồi.
Lâm Phong liền tự lẩm bẩm, hắn đã sững sờ ở trong cái trấn nhỏ không ít thời gian, tiểu trấn này quả yên tĩnh và an lành, khiến hắn cảm thấy phi thường thoải mái. Lúc này, trong tiểu trấn đang có từng cơn bụi bặm tung bay, trên con đường bằng đá xanh kia không ngừng có những âm thanh khủng bố truyền ra, làm cho lòng người chấn động. Khi đám người Từ sư phụ chạy tới nơi, họ liền nhìn thấy một đám người cưỡi long mã đang bước vào tiểu trấn. Những người kia tỏ ra vô cùng nguy hiểm, tựa như một đám người ở trên cao nhìn xuống các cư dân trong tiểu trấn.
– Tiểu Tuyết, mau mang Tiểu Thần rời đi.
Khi Từ sư phụ nhìn thấy đám người kia, lòng hắn cảm thấy hồi hộp, truyền âm cho Diệp Tuyết một tiếng. Mà chính hắn, lại đi về phía thanh niên cầm đầu của đám người cưỡi Long mã kia, nói:
– Chư vị tuấn kiệt, không biết các vị đi Long Tuyền trấn để làm gì? – Nghe nói Long Tuyền trấn các ngươi có một khối đá, gọi Long Tuyền thạch.
Ngươi hãy mau đi lấy nó tới cho ta. Người thanh niên cưỡi long mã kiêu ngạo liếc mắt nhìn Từ sư phụ phía dưới. Sau đó dùng giọng ra lệnh. Khi nghe được lời thanh niên, ánh mắt mọi người hơi ngưng lại, trợn mắt nhìn. Long tuyền thạch, bảo vật do tổ tiên của bọn họ truyền xuống, khiến cho cả trấn của bọn họ có thể tu luyện võ đạo. Bọn họ làm sao có khả năng giao nó ra. Sau khi Từ sư phụ nghe được thanh âm huyên náo của mọi người, ông liền phất phất tay bảo mọi người im lặng, rồi quay về phía thanh niên kia nói:
– Các hạ, Long tuyền thạch là đồ vật do tổ tiên của chúng ta truyền lại.
Kính xin chư vị tuấn kiệt có thể khoan hồng độ lượng!
– Câm miệng!
Thanh niên kia liềnvquát chói tai một tiếng, sau đó ngạo ngễ nói:
– Ta xưa nay không nói lần thứ ba, đây là lần thứ hai ta mở miệng.
Mau đưa long tuyền thạch tới đây!
– Các hạ, dù gì Thiên Long Thần Bảo cũng là Vũ Hoàng thế lực, các ngươi làm như thế.
Thật sự rất quá đáng. Âm thanh của Từ sư phụ liền trầm xuống. Bảo vật tổ tông truyền lại, há có thể bị người lấy đi.
– Hả? Thanh niên kia cau mày, sắc mặt của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Hắn không ngờ trong một cái trấn nhỏ như thế này, lại có người nhận ra bọn họ là người của Thiên Long Thần Bảo!
– Tiểu Tuyết, đi gọi Lâm Phong đến!
Từ sư phu liền xoay người, truyền âm cho Diệp Tuyết.
– Nhanh đi!
Từ sư phụ lớn tiếng nói, Diệp Tuyết lúc này mới cắn răng, chạy như điên về phía sau núi.
– Một cô nương rất đẹp, nhưng nàng có thể chạy thoát sao? Người thanh niên kia liền lạnh lùng nở nụ cười, nhìn Từ sư phụ nói: – Nếu ngươi đã biết chúng ta là người của Thiên Long Thần Bảo, sao còn dám không đem đồ vật giao ra đây? – Đồ vật của Tổ tông, không thể vứt!
Ánh mắt của Từ sư phụ liền trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm đối phương.
– Rất tốt!
Trong con ngươi của tên thanh niên liền hiện ra một đạo hàn quang.
– Ngươi để cô gái kia gọi người tới sao.
Nói cho ngươi biết, ta sớm đã điều tra cái tiểu trấn này rõ ràng. Trừ ngươi là Thiên Vũ tầng bảy, không hề có một cái tên Thiên Vũ cảnh cao cấp nào, ngươi cho nàng đi gọi ai? Thần sắc của Từ sư phu liềṇ cứng đờ, diện sắc của ông liền hơi tái nhợt. Những người này đều là môn đồ của Thiên Long Thần Bảo, tu vi thấp nhất cũng là Thiên Vũ tầng năm. Mà cái thanh niên đang ở trước mắt này lại có tu vi Thiên Vũ tầng tám. Không biết Lâm Phong có thể đối phó được không?
– Nếu cô nàng kia đã đi gọi người tới.
Thì ta sẽ chờ xem viện binh của các ngươi là ai? Sau đó sẽ chém luôn một thể, miễn cho phiền phức. Tên thanh niên kia bình tĩnh nói. Nếu như bọn họ đã biết hắn là người của Thiên Long Thần Bảo, thì bọn họ không thể sống.
– Các ngươi… Sắc mặt củaTừ sư phụ liền trở nên trắng xám trong nháy mắt.
Cái đàm súc sinh này quá độc ác!
– Trước tiên ta sẽ phế bỏ đôi tay ngươi đã!
Khi người thanh niên kia nói xong, bên cạnh hắn có hai người nhảy xuống Long mã, lạnh lùng đi về hướng Từ sư phụ.
– Đừng trách ta, ai bảo đại sư huynh Long Đằng sắp đi tới Thu gia cầu hôn.
Người sư đệ như ta cũng phải biểu thị một chút. Long tuyền thạch của các ngươi là một bảo vật không tệ! Từ sư phu mắc dù là người lợi hại nhất tiểu trấn, nhưng ông chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng bảy. Sao có thể là đối thủ của hai vị đệ tử Thiên Long Thần Bảo. Hai tiếng kêu thảm thiết liền truyền ra, nương theo đó là hai tiếng xương bị bẻ gãy. Đám người của tiểu trấn liền bị kích động, chuẩn bị xông lên.
– Toàn bộ đứng lại cho ta!
Từ sư phụ liền giận dữ hét một tiếng, tất cả mọi người lập tức dừng lại, nhưng trên mặt của bọn họ vẫn tràn đầy vẻ phẫn hận. Từng ánh mắt khát máu liền nhìn chằm chằm Từ sư phụ đang quỳ dưới đất. Một cánh tay của hắn đã bị bẻ gãy.
– Ta không cho phép các ngươi thương tổn Từ sư phụ!
Tiểu Thần liền dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm cánh tay bij bẻ gẫy của Từ sư phụ.
– Tiểu tử, mau trở lại!
Từ sư phụ liền quát mắng một tiếng.
– Không, Từ sư phụ.
Ta không cho phép bọn họ thương tổn ngươi, tiểu di đã đi gọi Lâm thúc thúc tới. Lâm thúc thúc thật sự rất lợi hại, hắn sẽ đến cứu ngươi! Tiểu Thần liền đi tới bên người Từ sư phụ, phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng người phía trước.
– Một đứa nhỏ thật đáng yêu!
Cái tên thanh niên đang cưỡi Long mã, liền nở một nụ cười tà ác:
– Mang nó tới đây!
– Cầu các ngươi hãy buông tha cho nó, nó chỉ là một tiểu hài tử!
Từ sư phụ giận dữ hét.
– Ôm tới!
Tên thanh niên kia lạnh lẽo nói.
– Khà khà!
Cái tên bẻ gẫy cánh tay Từ sư phụ liền cười một tiếng đưa tay hướng về tiểu Thần.
– A… Nhưng đúng vào lúc này, sắc mặt của hắn đột nhiên biến thành màu đen.
Sau khi kêu thảm thiết một tiếng, hăn liền lập tức ngã xuống, trên mặt của hắn liền có một luồng hắc khí tỏa ra. Tình cảnh này, khiến cho mọi người xung quanh vô cùng rung động, cái tên vừa mới cười khà khà kia đã chết.
Chương 1202: Trở lại
– Chết rồi!
Khi nhìn thấy cái kia bóng người kia ngã xuống, cả không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh. Không phải tên kia định bắt tiểu Thần sao? Làm sao hắn lại đột nhiên chết rồi?
– Đi bắt đứa bé kia lại mau!
Tên thanh niên ngồi trên Long mã, lạnh lẽo nói. Lập tức có một người phía hắn nhảy ra, con mắt lạnh lùng của hắn quét về phía những người dân trong trấn, chậm rãi đi về hướng tiểu Thần.
– Vù.
Từ thân thể hắn đột nhiên tỏa ra một luồng sát khí, cánh tay hắn đột nhiên chụp lấy tiểu Thần, nhưng ngay lúc đó, đột những có một luồng khí tức kinh khủng giáng lâm, trực tiếp đi vào trong thân thể của hắn, hắn lập tức co giật liên hồi, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, sau đó ngã xuống đất.
– Ầm!
Vào thời khắc này, trên người tất cả những cường giả Thiên Long Thần Bảo đều tỏa ra một luồng hàn khí, ánh mắt họ nhìn những người dân trong trấn. Ở trong đám người đó, có một bóng người phi thường không đáng chú ý, đang yên tĩnh đứng ở đó, hắn dường như đã hòa vào bên trong mảnh không gian này.
– Là hắn, lúc nảy hắn không có đứng ở đó!
Tên cường giả cầm đầu liền chỉ ngón tay về phía bóng người kia, thần sắc hắn vô cùng lạnh lùng. Người thanh niên kia vừa mới xuất hiện, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy hắn gần như không tồn tại. Sau khi bị phát hiện, người thanh niên kia liền chậm rãi bước ra, tuy thần sắc của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một tia khí tức làm cho người ta thấy sợ hãi. Khi Từ sư phụ nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Lâm Phong, thì hắn đột nhiên cảm thấy yên lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Cũng cùng lúc đó, phía xa xa đang có một bóng người nhanh chóng chạy tới, đó chính là người đã đi gọi Lâm Phong, Diệp Tuyết. Giờ khắc này, trái tim của nàng cũng đập liên hồi, do tốc độ Lâm Phong quá khủng bố, không thể theo kịp.
– Từ sư phụ.
Khi Diệp Tuyết nhìn thấy Từ sư phụ đang bị thương, trong lòng nàng liền cảm thấy đau xót.
– Không có chuyện gì.
Từ sư phụ liền nở nụ cười, ánh mắt hắn vẫn nhìn Lâm Phong, tất cả hi vọng của hắn đều đặt trên người Lâm Phong. Lúc này hắn chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi đi lên trước, ôm tiểu Thần lên.
– Lâm thúc thúc, bọn họ là người xấu!
Âm thanh của Tiểu Thần vẫn vô cùng non nớt, nhưng cũng đã pha chút phẫn nộ.
– Thúc thúc biết.
Lâm Phong liền vò đầu tiểu tử kia.
– Ngươi là ai? Tên thanh niên cầm đầu của đám người Thiên Long Thần Bảo vẫn ngồi trên Long mã, lạnh lùng quan sát Lâm Phong mở miệng nói.
Lâm Phong liền nhìn đối phương một chút, sau đó liền ngồi chồm hỗm xuống, lập tức lấy ra một cái bình có màu lam, nói:
– Từ sư phụ, ngươi hé miệng ra!
Tuy rằng Từ sư phụ rất nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo Lâm Phong, lập tức há miệng ra. Lâm Phong liền nhỏ một giọt thuốc vào trong miệng của Từ sư phu. Từ sư phụ liền cảm thấy thương thế trên người nhanh chóng khép lại, xương cốt từ từ khôi phục, những kinh mạch bị chấn bể cũng được chữa trị. Giọt thuốc kia chính là sinh mệnh chi lệ do sinh mệnh chi thủy thai nghén, Thánh thủy chữa thương. Chỉ trong chốc lát, Từ sư phụ liền nhấc cánh tay lên, hai bàn tay nắm chặt, lập tức có những tiếng răng rắc truyền ra. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ, kinh hãi nhìn Lâm Phong.
– Từ sư phụ!
Đoàn người liền dồn dập tiến lên, khi họ nhìn thấy hai tay của Từ sư phụ đã khôi phục như cũ, thì đều lộ ra thần sắc hưng phấn.
– Ta đang hỏi ngươi đấy.
Một đạo âm thanh lạnh lẽo thấu xương lập tức đánh gãy hưng phấn của mọi người. Họ chỉ thấy trên người tên thanh niên cầm đầu tràn đầy sát ý, khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
– Bọn họ là người nào? Lâm Phong vẫn tỏ ra không hề nghe thấy lời của đối phương, mà lại quay người về phía Từ sư phụ, hỏi.
– Bọn chúng là người của Thiên Long Thần Bảo, bọn họ muốn đoạt bảo vật của trấn chúng ta.
Bởi vì ta biết thân phận của bọn họ, nên bọn họ muốn tàn sát cả trấn. Từ sư phụ phẫn nộ nói.
– Thiên Long Thần Bảo!
Lâm Phong liền chậm rãi đi về hướng những người cưỡi Long mã, tuy rằng hắn bước lên rất chậm, nhưng vô cùng vững vàng.
– Chém hắn!
Thanh niên cầm đầu liền lạnh lùng nói, lập tức có hai người đột nhiên đánh về hướng phía Lâm Phong. Những bước chân Lâm Phong vẫn vững vàng tiến lên như trước, hai bàn tay hắn vung lên. Mọi người chỉ nhìn thấy hai tia sáng lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức có hai tiếng phốc đông vang lên, thân thể hai người kia ngã trên mặt đất, chỉ giãy dụa một chút, rồi nằm im không nhúc nhích! Tình cảnh này, khiến cho mọi người đột nhiên run lên, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
– Tiểu di, ta đã nói rồi.
Ta không có lừa ngươi. Có phải Lâm thúc thúc rất lợi hại không? Hắn chỉ dùng một ngón tay, đã khiến cho thác nước đứt rời. Tiểu Thần ngửa đầu nhìn Diệp Tuyết. Trên mặt Diệp Tuyết lúc này cũng tràn đầy vẻ chấn động. Vào giờ khắc này, ai lại không tin lời tiểu Thần cơ chứ. Đúng như Từ sư phụ nói, Lâm Phong quả thật có tu vi sâu không thể lường.
– Một kiếm thật nhanh!
Thần sắc của tên thanh niên cầm đầu liền trở nên cứng ngắc, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Hắn thấy rõ, Lâm Phong đã dùng tay phát ra hai đạo kiếm khí kinh khủng, chém chết hai người kia trong nháy mắt.
– Các hạ, chúng ta chính là đệ tử của Thiên Long Thần Bảo người.
Mọi chuyện hôm nay, cứ xem như là một hồi hiểu lầm được không? Ánh mắt của những người dân trong trấn lạnh lùng nhìn về phía thanh niên kia. Lâm Phong vẫn bình tĩnh đi tới phía trước, ở trên người hắn, phảng phất như đang có một luồng khí lưu vô hình.
– Các hạ, chúng ta là đệ tử của Thiên Long Thần Bảo đó!
– Đệ tử Thiên Long Thần Bảo thì làm sao? Lâm Phong ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn tên thanh niên kia.
Khi nhìn thấy cặp mắt bình tĩnh của Lâm Phong, trong lòng mấy vị cường giả còn lại của Thiên Long Thần Bảo liền cảm thấy sợ hãi.
– Cùng tiến lên, liên thủ chém hắn.
Thanh niên kia lạnh lùng nói, một luồng sát cơ khủng bố lập tức bao phủ Lâm Phong. Tất cả cường giả của Thiên Long Thần Bảo đều đồng thời ra tay. Cào đúng lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy hắn đang bị mấy con nộ Long nhìn chằm chằm. Những luồng nguyên khí cuồng bạo liền đánh về hướng hắn.
– Lôi Phong Trảm.
Bàn tay Lâm Phong tùy ý xẹt qua không gian, đạo kiếm quang chói mắt lập tức ngang hư không. Thân thể những người kia liền trở nên cứng ngắc, lập tức có những tiếng nổ truyền ra, thân thể của bọn họ hoàn toàn nổ tung. Trong khoảng thời gian này, Lâm Phong vì luyện tâm mà quên đi tất cả, chỉ tập trung luyện kiếm. Một kiếm vừa rồi đã ẩn chứa tất cả những cảm ngộ của Lâm Phong. Một kiếm kia nhìn như tùy ý, nhưng lại dung hợp phong áo nghĩa cùng lôi áo nghĩa, nên trở nên không hề đơn giản. Những công kích bình thường chỉ sử dụng một loại áo nghĩa, mà chiêu kiếm kia có thể dung hợp hai loại áo nghĩa thì sẽ có uy lực lớn hơn.Đương nhiên là có rất nhiều cách dung hợp các loại áo nghĩa khác nhau, mà sự kết hợp giữa phong và lôi là một trong những loại đơn giản nhất. Đương nhiên, chiêu kia đối với Lâm Phong chỉ một chiêu tùy ý, nhưng trong mắt của mọi người trên tiểu trấn, lại vô cùng khủng bố. Đây là người thanh niên không có tu vi sao? Đây là người thanh niên tuấn tú xưa nay không tu luyện sao? Vì sao một người trẻ tuổi như, lại có sức mạnh kinh khủng như vậy? Chỉ cần vẫy tay một cái, thì những cường giả của Thiên Long Thần Bảo đã chết. Chấn động, chỉ có chấn động! Lâm Phong bàn vung lần thứ hai lên, lưu lại toàn bộ Long mã. Rồi lập tức mới xoay người, nói với Từ sư phụ:
– Mọi người có muốn đi lánh nạn một chút không? Những người này là đệ tử của Thiên Long Thần Bảo người, hắn có thể chém nhữngngười này, nhưng không thể tiêu diệt Thiên Long Thần Bảo.
Nếu như thế lực khủng bố đó muốn gây bất lợi cho một trấn nhỏ, chỉ cần một cái phất tay Từ sư phụ quay đầu lại nhìn mọi người một chút, lập tức lắc đầu nói:
– Không cần, những người này ắt hẳn lén lút đến cướp đoạt bảo vật trấn chúng ta, nên không gióng trống khua chiêng để những người khác người biết.
Chỉ cần chúng ta xử lý sạch sẽ, thì sẽ không có ai sẽ hoài nghi chúng ta làm, dù sao thì ở trấn này, không có ai có thể giết được họ!
– Ta chỉ lo lắng vạn nhất!
Lâm Phong thấp giọng nói câu. Những người này có thực lực không mạnh, không coi là nhân vật tinh anh của Thiên Long Thần Bảo. Nên cái chết của bọn họ cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió, nhưng chỉ sợ vạn nhất.
– Cũng đúng, trước hết ta sẽ để cho phần lớn người trong trấn rút đi, tạm thời tránh một chút, đồng thời phái người đi trông chừng.
Nếu hơi có gì bất bình thường, mọi người sẽ phân ra bỏ chạy. Lâm Phong liền khẽ gật đầu, Từ sư phụ có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Hắn không thể tiếp tục lưu lại, bởi vì tiểu trấn không thể có cường giả có thể giết chết những người này.
– Cẩn thận một chút, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Lâm Phong liếc mắt nhìn mọi người, lẩm bẩm nói nhỏ.truyện tiên hiệp audio
– Ta sẽ cẩn thận, huống hồ ta nghe người kia nói, Thiên Long Thần Bảo muốn đi đại Long Đằng đi cầu hôn Thu gia.
Mà Long Đằng là Thiên Long yêu thể của Thiên Long Thần Bảo, có địa vị phi thường cao, nên việc cầu hôn rất được trọng thị. Nên bây giờ không rảnh để ý chuyện này đâu. Từ sư phụ lơ đãng nói, nhưng lại để con ngươi Lâm Phong đột nhiên run lên.
– Thiên Long Thần Bảo đại Long Đằng muốn cầu hôn Thu gia? – Đúng, ta không có có nghe lầm đâu.
Thu gia, chỉ Bắc Hoang Thu gia. Từ sư phụ biết một ít tin tức thế giới bên ngoài, tiểu trấn nằm ở nơi giao nhau giữa Bắc Hoang cùng tây hoang, nhưng vẫn thuộc Bắc Hoang, nên hắn đương nhiên nghe qua Thu gia.
– Ta nên rời đi rồi!
Lâm Phong trong lòng tự nói, lập tức đi tới bên người tiểu Thần, vò đầu của nó, nói:
– Tiểu tử, sau này cố gắng tu luyện, bảo vệ tốt tiểu trấn và người thân nha!
– Ừm.
Tiểu tử dùng sức gật gật cái đầu. Lâm Phong liền nở nụ cười nhu hòa, lập tức nhìn Diệp Tuyết nói:
– Tiểu gia hỏa này không chịu nổi sức mạnh thần niệm, ta sẽ lưu ít thứ cho ngươi.
Vừa dứt lời, mi tâm Lâm Phong có một đạo thần niệm bay ra, lao thẳng tới Diệp Tuyết, tiến nhập vào đầu của nàng.
– Cáo từ!
Tâm thần Lâm Phong hơi động, thân thể hắn lập tức bay lên không, một thanh khủng bố cự kiếm lập tức xuất hiện dưới chân. Sao đó nó liền gào thét bay đi.
– Lâm thúc thúc… Tiểu Thần liền đuổi theo Lâm Phong, nhưng nó làm sao có thể đuổi kịp, lập tức ngã rầm trên mặt đất.
Nhưng vẫn ngước đầu, không ngừng mà hô Lâm thúc thúc, trong đôi mắt của nó đã có mấy hạt lệ quang! Khi Diệp Tuyết nhìn bóng người đang đi xa kia, nàng dùng tay che miệng lại, trong lòng nàng có chút đau lòng. Tất cả mọi người, đều nhìn theo bóng hình Lâm Phong, không biết đời này, ho có thể gặp lại không?
– Lâm thúc thúc!
Sau khi ta lớn lên, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi! Tiểu Thần liền quay về phía bóng người biến mất, dùng sức hô to một tiếng! Có chuyện gì, Thiên Đài chịu trách
Chương 1203: nhiệm
Thiên Đài vẫn có vẻ đặc biệt an bình như trước, từ khi bị Hiên Viên Phá Thiên khiêu khích, các môn đồ Thiên Vũ của Thiên Đài tu luyện càng thêm khắc khổ. Trong khoảng thời gian này, Mộc Trần sư huynh cũng đã từng xuất hiện một lần, khiến cho bọn họ yên tĩnh, không nên quá chấp nhất thắng bại. Mặc dù Hiên Viên Phá Thiên có chút ưu thế so với bọn họ, nhưng chỉ câng bọn họ cố gắng tu luyện, đuổi kịp Hiên Viên Phá Thiên chỉ là việc sớm muộn, ở đại lục, cũng có rất nhiều đại tài trưởng thành muộn.
Mộc Trần sư huynh còn nói, hắn đã từng là một võ tu cực kỳ phổ thông, mãi đến khi trở thành Tôn giả, hắn mới tỉnh ngộ, khiến cho tu vi tiến triển cực nhanh.Tuy nói như vậy, nhưng khi mọi người nghe Hiên Viên Phá Thiên muốn chém Lâm Phong, trong lòng bọn họ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mà lúc này, trên cửu trùng thiên, một đạo thân ảnh giống như Cửu Thiên huyền nữ tiên tử đang đứng bên ngoài cung điện. Nàng đang hướng mắt, nhìn về phương xa, tuy nàng rất nhớ Lâm Phong, nhưng nàng không thể quấy rầy Lâm Phong đi truy tầm kiếm đạo.
Nên trong khoảng thời gian này, nàng vẫn không có chủ động liên hệ Lâm Phong. Nàng thậm chí còn không có bước ra cửu trùng thiên, chỉ yên tĩnh tu luyện, thỉnh thoảng nghe đám người dưới mấy trùng thiên phía dưới đàm luận một ít đại sự Bắc Hoang. Tỷ như, Thu Nguyệt Tâm sắp bước vào Tôn Vũ, hơn nữa, thiên tài Thiên Long Thần Bảo, Long Đằng đang muốn cầu hôn nàng. Và cái tên Viên Phá Thiên cũng đang cầu hôn Dương gia.
Tất cả những chuyện này đều có quan hệ rất lớn với Thiên Đài. Cùng lúc đó, một nơi cách Thiên Đài mấy ngàn dặm đang có một thanh cự kiếm khủng bố bay ngang. Bên trên thanh cự kiếm, một bóng người tuổi trẻ đang ngồi khoanh chân.
Người thanh niên này đặc biệt thanh tú, nhưng đường nét trên mặt đặc biệt ôn hòa, yên tĩnh và an lành. Nhưng trên người hắn, ngẫu nhiên sẽ có vài sợi kiếm khí bay ra.
Lúc này, bên trong vũ hồn của Lâm Phong, mảnh thế giới hoang vu bây giờ đã có màu sắc, có một cái bóng mờ cũng đang ngồi khoanh chân trong vũ hồn, đó là hình chiếu của Lâm Phong, mà trước mặt hình chiếu đó đang có tám mươi mốt bức đồ án, mà nhưng bức đồ án đó vô cùng phức tạp. Chúng là thứ Lâm Phong đoạt được từ trong kiếm điện của Ngọc Hoàng Cung.
Những đồ án đó ẩn chứa vô số hoa văn từ đơn giản đến phức tạp, trong đó còn có cả Thánh văn và kiếm ý. Lâm Phong bây giờ đang yên tĩnh cảm ngộ, không tu luyện, hắn đang muốn dùng kiếm ý trong những bức đồ án đó hoàn thiện kiếm đạo của riêng hắn. Những cơn gió trong hư không tuy rằng rất cuồng bá, nhưng không vẫn quấy rầy chuyện tu luyện của Lâm Phong.
Tâm cảnh hắn bây giờ đã không giống như xưa, bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể hòa vào thiên địa. Khoảng cách ngàn dặm đối với cự kiếm có tốc độ khủng bố giống như thể này, thì chỉ cần một vài hơi thở đã tới nơi.
Trên Thiên đài vang lên mấy tiếng xé gió kinh khủng, đã kinh động không ít môn đồ đang tu luyện trong mấy cung điện ơngoại vi. Khi bọn họ nhìn thấy Lâm Phong đang bên trên cự kiếm, thần sắc của bọn họ không khỏi cứng lại. Lâm Phong, trở về rồi! Sau khi mất tích hơn nửa năm, Lâm Phong cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người. Ở Bắc Hoang đang có hai chuyện có quan hê rất lớn vớị Lâm Phong.
Mà chuyện thứ nhất, Thu Nguyệt Tâm sắp đính hôn, mà mọi người Thiên Đài đều biết Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm có quan hệ rất phức tạp. Thậm chí nàng vì Lâm Phong mà suýt chém người trong gia tộc nàng. Mà bây giờ, Thu Nguyệt Tâm lại đột nhiên thay đổi. Có tin tức thiên tài Long Đằng của Thiên Long Thần Bảo đang chuẩn bị cầu hôn Thu Nguyệt Tâm.
Hắn hình như đang muốn gây hấn với Thiên Đài, dù sao thì Thu Nguyệt Tâm cũng là môn đồ Thiên Đài. Chuyện thứ hai, Hiên Viên Phá Thiên tuyên bố muốn chém Lâm Phong, nhưng Lâm Phong biến mất. Bây giờ, hắn rốt cục lại xuất hiện rồi! Sau khi đáp xuống đất, Lâm Phong liền lập tức bước chân về cửu trùng thiên. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn thấy Lâm Phong, khi họ nhìn thấy hắn, thần sắc của họ không khỏi cứng lại, kinh ngạc hô to.
– Chờ đã, vì sao tu vi của hắn vẫn là Thiên Vũ tầng bảy? Nhưng vào lúc này, không ít người đều cảm thấy tò mò.
Sau khi mất tích hơn nửa năm, tại sao tu vi của Lâm Phong vẫn là Thiên Vũ tầng bảy. Phải biết bây giờ, Thu Nguyệt Tâm đã đang trùng kích Tôn giả, Hiên Viên Phá Thiên cũng đã bước vào Thiên Vũ đỉnh cao. Mà Lâm Phong lại không hề có tiến bộ, điều này có chút khác thường.
Nếu như bọn họ biết, nửa năm này Lâm Phong làm cái gì, thì sẽ rất kinh ngạc, bởi vì hơn nửa năm này, Lâm Phong không hề tu luyện.
Lúc này, Lâm Phong đang chậm rãi bước chân lên cửu trùng thiên, chìa khó đi cửu trùng thiên, hắn đã sớm giao cho Mộng Tình. Giờ phút này, hắn đã đi lên cửu trùng thiên bằng chính sức mình, từng bước từng bước, vững vàng đến cực điểm, trên người hắn không hề có bất kỳ gợn sóng nào. Trong nháy mắt, hắn đã đi đến tầng sáu, tầng bảy, tầng tám! Tuy dễ dàng đi lên cửu trùng thiên, nhưng tâm tình của Lâm Phong không hề có nửa điểm chập trùng.
– Về rồi à? Khi Mộng Tình nhìn thấy Lâm Phong, thì nàng liền thấy Lâm Phong đã thay đổi, khí chất của hắn không giống lúc trước lắm.
– Ừm.
Lâm Phong liền gật đầu, sau đó liền đi tới bên người Mộng Tình, hai tay của hắn ôm nàng vào lòng, cười nói.
– Nàng gầy đi một chút rồi!
Mộng Tình nhẹ nhàng lắc đầu.
– Chàng mà không về, mấy ngày nữa, ta cũng phải thông báo cho chàng về.
Người Thiên Long Thần Bảo đang muốn đi Thu gia cầu hôn, cầu hôn Thu Nguyệt Tâm! Nhìn thấy Lâm Phong trầm mặc không nói gì, Mộng Tình liền kéo tay của hắn, cười nói:
– Đi đi, cũng đã đến lúc rồi.
Lâm Phong liền nhìn Mộng Tình một cái, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười khổ. Hai bàn tay của hắn liền nhéo mà Mộng Tình, cười nói:
– Tại sao nàng lại tốt như vậy? – Bởi vi,.
. Mà chàng phải hứa với ta, nhớ kỹ đã. Đôi mắt trong veo của Mộng Tình nhìn Lâm Phong, trên mặt nàng đã nở một nụ cười khuynh thành.
– Được, ta nhất định sẽ nhớ kỹ.
Lâm Phong liền gật đầu.
– Vì ta muốn chàng phải sống vui vẻ, nên không thấy để chàng cảm thấy tiết nuối được.
Ta chỉ cảm thấy hạnh phúc khi chàng tươi cười. Mộng Tình liền ôn nhu nói, giọng nói bình tĩnh của nàng khiến Lâm Phong vô cùng cả đông.
– Nha đầu ngốc!
Lâm Phong vút mái tóc dài của Mộng Tình.
– Chỉ cần chàng nhớ tới ta là được rồi.
Mộng Tình cười cợt, nhưng lại dặn một tiếng.
– Lâm Phong trở về rồi!
Ngay lúc này, trong hư trong liền có một thanh âm truyền đến, Mộc Trần sư huynh.
– Đi.
Lâm Phong liền kéo tay Mộng Tình bay về hướng trung ương Thiên Đài.
– Đại sư huynh!
Một lúc sau, Lâm Phong cùng Mộng Tình đi tới khu vực trung ương của Thiên Đài, ngoại trừ Mộc Trần, còn có hai người nữa bên cạnh hắn. Một người là đệ nhất môn đồ của Tôn Vũ, người còn lại chính là khổ hạnh tăng. Khi các môn đồ khác dồn dập đi tới bên này, Mộc Trần liền nở nụ cười với Lâm Phong, nói.
– Không sai, chúc mừng đệ đã tiến vào cảnh giới mới.
– Hả? Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, tu vi cũng Lâm Phong vẫn là Thiên Vũ tầng bảy.
Nhưng tại sao đại sư huynh lại nói hắn tiến vào cảnh giới mới?
– Những ngày qua, ơBắc Hoang cảnh phát sinh một chuyện, ngươi có biết không? Mộc Trần liền hỏi Lâm Phong.
– Vừa mới nghe nói.
Lâm Phong liền đáp lại.
– Hừm, ba ngày sau, người Thiên Long Thần Bảo sẽ tới Thu gia cầu hôn, mà Dương gia gia chủ cũng sẽ đi chúc mừng.
Có lẽ Hiên Viên Phá Thiên cũng sẽ cầu hôn Dương gia vào ngày hôm đó. Chắc chắn sẽ khá náo nhiệt, Lâm Phong, ngươi mất tích hơn nửa năm, cũng nên đi ra ngoài đi tham gia trò vui đi! Nụ cười trên mặt Mộc Trần liền theo một tia sâu xa. Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lập tức thấy người đại sư huynh này… Thật đáng yêu!
– Ta sẽ để đứa ngốc và Như Tà hộ tống ngươi, còn những người khác, ai muốn đi, hãy mau tập hợp tham gia trò vui đi!
Sau khi nghe được lời Mộc Trần, trong mắt mọi người đều lộ ra thần sắc hưng phấn, nóng lòng muốn đi. Có hai vị sư huynh làm bạn, tất nhiên không người nào có thể bắt nạt bọn họ.
– Đi thôi!
Mộc Trần liền xoay người, nhẹ nhàng rời đi, nhưng âm thanh của hắn vẫn cuồn cuộn như cũ.
– Muốn làm cái gì, thì cứ làm đi.
Có chuyện gì, Thiên Đài sẽ chịu trách nhiệm!
– Cảm tạ sư huynh.
Khi Lâm Phong nhìn thân ảnh Đại sư huynh biến mất, trong lòng hắn liền cảm thấy ấm áp.
– Có chuyện gì, Thiên Đài chịu trách nhiệm!
Chương 1204: Thu gia
Ba ngày sau, cả Bắc Hoang vô cùng náo nhiệt. Từ khi Thu Nguyệt Tâm quật khởi, cùng với chuyện Hiên Viên Phá Thiên nháo Thiên Đài, Bắc Hoang đã không còn bình tĩnh. Bây giờ lại có thêm chuyện Thiên Long Thần Bảo đi cầu hôn, có thể khiến cho thế cục Bắc Hoang biến hóa.
Tây hoang Thiên Long Thần Bảo có thù oán với Thiên Đài của Bắc Hoang. Mà không biết vì sao Thiên Long Thần Bảo lại đi cầu hôn Thu gia.Thiên Long Thần Bảo chính là Vũ Hoàng thế lực, nếu không có sự đồng ý trước của Thu gia, thì bọn họ làm sao dám cầu hôn? Nếu như bị từ chối, bọn họ mất hết thể diện.
Đồng thời, còn có tin tức truyền ra. Vào ngày hôm nay, một trong các thế gia Bắc Hoang, Dương gia cũng tới chúc Thu gia. Đến lúc đó, Hiên Viên gia cũng sẽ xuất hiện cầu hôn Dương gia. Chuyện này khiến cho mọi người vô cùng hiếu kỳ.
Nếu Hiên Viên Phá Thiên muốn cầu hôn, tại sao lại trực tiếp đi tới Dương gia mà lại Thu gia? Đây có phải là dấu hiệu Hiên Viên gia, Thu gia, Dương gia sắp đầu nhập Thiên Long Thần Bảo? Tất cả mọi ánh mắt của Bắc Hoang lúc này đều đồng hướng về Thu gia , thậm chí còn có rất nhiều người đích thân đi tới Thu gia để chứng kiến tận mắt đại sự sắp phát sinh. Bây giờ, tất cả mọi người đều nghi vấn. Không biết vào ngày hôm nay, người Thiên Đài có xuất hiện ở Thu gia không? Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên mặt đất, khiến bầu không khí trở nên ấm áp. Từng tia sáng mặt trời chiếu rọi phủ đệ của Thu gia, khiến cho nó lộ khí thế đặc biệt.
Hôm nay, Thu gia cũng trở nên ồn ào hơn rất nhiều, khắp Thu gia đều được trang trí vô cùng lộng lẫy. Từ từng cái hành lang, cho đến các đình viện, đình viện, và đặc biệt là diễn võ trường. Bây giờ, bên trong diễn võ trường mênh mông của Thu gia đang có không ít người, tất cả họ đều là người đến chúc mừng. Mà giờ khắc này, vẫn không ngừng có người đi vào Thu gia.
Khi Những người này đi vào, bọn họ biết chuyện Thiên Long Thần Bảo cầu hôn Thu gia đã thành. Song phương đã sớm đạt thành một loại hiệp nghị nào đó. Nếu không, Thu gia làm sao lại gióng trống khua chiêng, nghênh tiếp ‘Quý khách’. Mà quý khách hiển nhiên là người Thiên Long Thần Bảo sắp sửa đến đây cầu hôn. Thời gian chậm rãi qua, người đến chúc mừng Thu gia càng ngày càng nhiều, khiến cho Thu gia vô cùng bận bịu lên.
– Ha ha, Thu Hạo hiền chất, chúc mừng chúc mừng!
Đúng lúc này, một âm thanh sang sảng cuồn cuộn vang lên, chỉ thấy một đoàn người đang bay về hướng diễn võ trường. Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên uy nghiêm, trên mặt đang nở một nụ cười nhiệt tình, gia chủ Dương gia, Dương Lâm!
– Đón Dương thúc đại giá quang lâm là vinh hạnh của tiểu chất.
Thu Hạo phóng khoáng cười nói, nhưng lại không tiến lên nghênh tiếp. Khiến cho Dương Lâm thầm mắng trong lòng. Bây giờ Thu gia đã leo lên chiến xa của Thiên Long Thần Bảo, quả nhiên bất đầu thay đổi thái độ. Hắn tốt xấu gì cùng là nhân vật đồng lứa với phụ thân Thu Hạo, mà đối phương chỉ đứng chắp tay đó.
Tuy Dương Lâm nghĩ như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn không có bất kỳ sự không hài lòng nào, mà lại rất nhiệt tình hàn huyên với Thu Hạo. Mà hắn làm sao biết Thu Hạo đang vô cùng buồn bực trong lòng, bây giờ địa vị của Thu Nguyệt Tâm đã tấn thăng, mà hắn lại bất hòa với Thu Nguyệt Tâm. Đặc biệt là khi Thu Nguyệt Tâm vì một cái người ngoài giết con của hắn, hắn làm sao có thể cao hứng được.
Hai người liền nói vài câu, khách và chủ đều tỏ vẻ hài lòng, rồi lập tức ngồi xuống. Dương Tử Lam cùng Dương Tử Diệp vẫn sau lưng Dương Lâm, lúc này Dương Tử Diệp có vẻ hơi kích động. Nàng biết người cũng Hiên Viên gia cũng sắp đến rồi. Quả nhiên, không quá lâu, phía xa có âm thanh truyền đến.
– Hiên Viên gia đến.
Người dẫn đầu Hiên Viên gia là một nam tử khoác Kim thân trường bào, khoảng chừng ba mươi, khí tức dâng trào, mạnh mẽ phi thường. Người này chính là thúc phụ của Hiên Viên Phá Thiên, Hiên Viên Uy. Mà người bên trái Hiên Viên uy chính là Hiên Viên Phá Thiên.
– Hiên Viên huynh!
Thu Hạo liền tiến ra đón, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khách khí. Hiên Viên gia đã từng có cường giả Vũ Hoàng, nên gốc gác của họ so với Dương gia thâm hậu hơn rất nhiều.
– Thu huynh không cần khách khí như thế.
Hiên Viên uy sang sảng cười nói, ánh mắt của hắn liền chuyển hướng sang Dương gia. Sau đó lập tức đi tới, nói:
– Dương thúc cũng đến à? – Ừ.
Dương Lâm liền đứng dậy, liếc mắt nhìn Hiên Viên Phá Thiên, phi thường hài lòng:
– Khí tức Phá thiên càng lúc càng cường thịnh, chắc không lâu sẽ xung kích Tôn Vũ cảnh giới, tìm vinh quan ngày xưa của Hiên Viên gia.
– Ha ha, có thể lắm.
Hiên Viên uy cười to nói, Dương Lâm cũng gật đầu hiểu ý cười.
– Ầm ầm ầm!
Nhưng vào lúc này, xa xa lại có từng đạo thanh âm truyền đến. Thời khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía xa, thậm chí có rất nhiều người bay lên không trung để nhìn rõ hơn. Chỉ thấy vùng trời xa xa kia, đang có từng con Long mã khoác long giáp kéo một chiếc chiến xa cuồn cuộn chạy đến.
– Người của Thiên Long Thần Bảo, đến rồi!
Khi nhìn từng toà từng toà Long liễn ở phía xa xa, trong lòng mọi người đều thấy rung động, Thiên Long Thần Bảo thật sự đến Thu gia. Giờ khắc này, phương xa có mấy đạo thân ảnh bay về phía Thu gia, bọn họ muốn nhìn thử, hôm nay Thu gia sẽ phát sinh chuyện gì?
– Vù!
TrongThu gia có những bóng người lần lượt từng bay lên trời, cầm đầu người là lão giả, đã đến tuổi già mà vẫn vô cùng cường tráng. Lão giả kia chính là lão gia chủ Thu gia, Thu Tung. Vì người Thiên Long Thần Bảo đã đến, nên lão đích thân nghênh tiếp.
– Lão gia chủ không cần khách khí như thế.
Xa xa có một âm thanh cuồn cuộn truyền đến, chỉ chốc lát, những chiếc Long liễn chiến xa đã đi tới diễn võ trường. Từ trong đó đi ra một nhóm cường giả của Thiên Long Thần Bảo. Hôm nay, Long Đằng không tự mình đến đây, hắn cũng đang trùng kích Tôn Vũ cảnh giới.
– Chư vị đạo hữu Thiên Long Thần Bảo đại giá quang lâm, nên lão hủ tự nhiên tự mình ra đón.
Thu tung cao giọng nói, chuyện hôm nay liên quan đến vận mệnh sau này của Thu gia, hắn làm sao có thể không coi trọng.
– Được rồi.
Lão gia chủ, chúng ta mau xuống đi. Cường giả dẫn đầu Thiên Long Thần Bảo đáp lại một tiếng, lập tức bảo mọi người xuống đất. Mà Thu gia lão gia chủ cũng không quên quay về trong hư không rống lên một tiếng, nói.
– Hôm nay tất cả mọi người đều là khách, chư vị đều tùy ý đi, không cần câu nệ!truyện kiếm tu audio
Khi tiếng nói của hắn vừa dứt, đoàn người trong hư không liền dồn dập đi tới, diễn võ trường của Thu gia tràn đầy tiếng người huyên náo.
– Lão gia chủ.
Mục đích hôm nay chúng ta tới đây, chắc lão gia chủ cũng đã biết. Sư đệ Long Đằng Thiên Long Thần Bảo ta có thiên tư xuất chúng, trong thanh niên đồng lứa cũng thuộc về tuyệt đỉnh, nắm giữ Thiên Long yêu thể. Mà thiên kim Thu Nguyệt Tâm của Thu gia không chỉ có dung nhan mỹ lệ, mà cũng có thiên phú tuyệt luân. Bởi vậy nên Thiên Long Thần Bảo thay mặt Long Đằng cầu hôn Thu gia, hy vọng có thể thúc đẩy một đôi thanh niên thiên kiêu kết thành phu thê. Cường giả Thiên Long Thần Bảo đi thẳng vào vấn đề chính. Âm thanh cuồn cuộn của hắn vang vọng khắp nơi, dường như muốn cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
– Được Thiên Long Thần Bảo để mắt tới là vinh hạnh của Thu gia.
Nguyệt Tâm cũng đã thành niên, nó cũng nên thành gia lập thất. Về lời cầu hôn, ta…
– Tất nhiên không thể đáp ứng!
Khi Thu tung còn chưa nói xong, nghe được phương xa có một thanh âm cuồn cuộn mà đến. Mọi người lập tức rùng mình, ánh mắt của họ liền đồng thời nhìn về nơi có âm thanh vang lên. Phương xa, một âm thanh cuồn cuộn như vô tận kiếm khí gào rít vang lên. Lập tức có một thanh cự kiếm, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
– Thiên Đài, người Thiên Đài đến rồi!
Mọi người cảm thấy rùng mình, người Thiên Đài đã thật sự đến, mọi chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây. Ánh mắt Thu Tung cũng nhìn về hướng thanh cự kiếm kia, hắn không nghĩ tới, Thiên Đài thật sự đến, xem ra mọi chuyện ngày càng rắc rối. Rất nhanh, thanh cự kiếm kia liền bay tới nơi, nó lập tức cắm thẳnh vào mặt đất.
– Lâm Phong!
Thần sắc Hiên Viên Phá Thiên liền trở nên lạnh lùng, trong con ngươi của hắn lập tức lộ ra hàn mang. Lâm Phong đã đến chịu chết rồi.
– Lâm Phong!
Dương Tử Lam cùng Dương Tử Diệp đều nhìn người thanh niên mới xuất hiện kia, trong con ngươi của họ cũng hiện ra một đạo hàn mang.
– Vừa nãy ngươi nói chuyện.
Thu Hạo liền chỉ ngón tay vào Lâm Phong, lạnh lùng nói:
– Lâm Phong, ngươi có hiểu tôn ti trật tự hay không? – Ngươi là ai? Thần sắc Lâm Phong vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn Thu Hạo một chút.
Con mắt Thu Hạo lập tức cứng đờ, tràn đầy vẻ giận dữ, hắn không ngờ tiểu tử này, lại làm bộ không quen biết hắn.
– Tiểu tử, người tới là khách.
Thu gia ta rất hoan nghênh ngươi đến, nhưng ngươi lại cướp lời lão hủ thật sự rất mất lịch sự! Thu Tung từ tốn nói, hắn không muốn làm cho quan hệ của Thu gia với Thiên Đài quá căng thẳng. Mà hắn cũng biết Lâm Phong, có người nói Lâm Phong chính là người yêu của Nguyệt Tâm. Tuy Lâm Phong không tệ, thế nhưng tu vi của hắn hơi hơi thấp chút.
– Long Đằng không xứng với Nguyệt Tâm!
Lâm Phong bình tĩnh nói một tiếng, nhưng khi lọt vào tại của mọi người lại khiến cho họ có chút chờ mong.
– Buồn cười, Long Đằng có Thiên Long yêu thể, lại là thiên tài Thiên Long Thần Bảo, sao lại không xứng với Nguyệt Tâm, ngươi xứng sao? Dương Tử Lâm lạnh lùng chế giễu một tiếng, ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Dương Tử Lam.
Khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Lâm Phong, Dương Tử Lam lại thấy hơi sợ hãi. Ngày xưa, khi Lâm Phong chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng năm đã có thể bại hắn, mà bây giờ Lâm Phong đã có tu vi Thiên Vũ tầng bảy.
– Đi ra!
Lâm Phong nhìn Dương Tử Lam nói, đôi mắt hờ hững của hắn dường như ra mệnh lệnh cho Dương Tử Lam. Trong lòng mọi người liền cảm thấy kích động, chuyện càng ngày càng thú vị rồi. Không ít người ở đây đều biết Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm mối quan hệ phức tạp và có thù với Dương gia huynh muội. Khóe miệng Lâm Phong liền lộ ra nụ cười nhợt nhạt, hắn liền chậm rãi bước chân về hướng Dương Tử Lam. Dương Tử Lam đã nhiều lần muốn giết hắn, hắn còn chưa đi tìm đối phương, mà đối phương lại chủ động trêu trọc hắn.
Chương 1205: Sát Na Hoang Vu
Ánh mắt Dương Tử Lam hơi nheo lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phong. Nếu nhưng bảo hắn đứng ra đánh với Lâm Phong, hắn đích thật không dám. Tu vi bây giờ của Lâm Phong đã đến Thiên Vũ tầng bảy, trong mắt những người khác cũng không tính cao, nhưng cũng đủ thịt hắn rồi. Bởi vậy nên Dương Tử Lam lựa chọn trầm mặc.
– Là con cháu của Dương gia mà chịu uất ức như vậy sao? Âm thanh Lâm Phong rất bình tĩnh, nhưng câu vừa nảy của hắn lại làm cho sắc mặt của đám người Dương gia rất khó coi.
– Hôm nay là ngày vui của Thu gia, tiểu bối ngươi vẫn nên thu liễm lại một chút!
Dương Lâm lạnh lùng nói một tiếng.
– Mấy ngày trước Dương Chiến rời Thiên Đài, chẳng lẽ Dương gia đang chuẩn bị phản lại Thiên Đài, cấu kết với Thiên Long Thần Bảo sao? Lâm Phong lạnh nhạt hỏi một tiếng, vẻ mặt Dương Lâm cứng đờ, trở nên vô cùng lạnh lẽo.
– Nói chuyện chú ý một chút!
– Đoạn thời gian trước, có một người Thiên Long Thần Bảo bí mật đi tới Hiên Viên gia, Dương gia.
Bây giờ, lại tới Thu gia cầu hôn, quả thực không coi Thiên Đài ra gì. Không biết có phải muốn xấm chiếm toàn bộ Bắc Hoang? Lâm Phong nhàn nhạt nói, ánh mắt của hắn liền dời đến trên người Dương Tử Lam:
– Ngươi đã định giết ta nhiều lần như vậy? Hôm nay, chúng ta nên giải quyết hết ân oán ở đây.
Nếu như ngươi còn là một nam nhân, hãy mình đi ra đi, đừng để cho ta động thủ!
– Ngươi.
.
– Có một số việc nên giải quyết trong hôm nay.
Đừng để ta dẫn người tới Dương gia, khi đó không có dễ dàng giải quyết như vậy đâu. Lâm Phong bình tĩnh nói, thần sắc đám người Dương gia ngưng lại, nói.
– Thiên Đài để không đến nỗi vì ân oán của hậu bối, mà đối phó chúng ta chớ? Nói xong, ánh mắt Dương Lâm liền nhìn phía khổ hạnh tăng.
– Thiên Đài sẽ không quản, nhưng Kiếm Các sẽ quản, chỉ cần ta hiệu lệnh một tiếng, Kiếm Các sẽ biến Dương gia thành tro bụi, ngươi có tin không? Âm thanh Lâm Phong vô cùng lãnh đạm, đôi khi uy hiếp một ít, cũng có thể giảm thiểu một ít chuyện không cần thiết.
Sau khi nghe xong, con ngươi Dương Lâm đột nhiên hơi co lại. Trước khi Mệnh Vận chi thành mở, Kiếm Thành đã phát sinh một đại sự, theo như tin tức được lan truyền, Lâm Phong đã trở thành thiếu chủ Kiếm Các.
– Ngươi đang uy hiếp Dương gia ta? – Có phải uy hiếp hay không, ta không biết.
Ta chỉ biết, ta từng đã cứu Dương Tử Diệp, nhưng lại có một ít người có ý đồ riêng, lấy oán báo ân, muốn giết ta. Nhưng bây giờ ta không truy cứu, thế nhưng sau đó ta lại bị truy sát mấy lần. Thì Dương gia phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng. Ta sẽ cho các ngươi mười giây, mười giây sau hắn còn không đi ra, ta sẽ động thủ, hơn nữa sẽ đến Dương gia vào một ngày khác! Khi nghe Lâm Phong bình tĩnh nói xong, trong lòng Dương Lâm liền nổi lên vô số cơn sóng. Ánh mắt Dương Lâm liền nhìn về phía Hiên Viên Phá Thiên, tựa hồ đang cầu cứu. Khi Hiên Viên Phá Thiên định bước ra thì lại nghe Lâm Phong nói:
– Ngươi trước tiên cứ đứng một bên, sau khi giải quyết xong chuyện với Dương Tử Lam, sẽ đến phiên ngươi.
Nếu như bây giờ ngươi muốn tham dự vào, thì không phải đối mặt với một mình ta đâu. Quả nhiên sau khi nghe mấy câu nói cũng Lâm Phong, Hiên Viên Phá Thiên ngừng bước chân lại. Nếu Lâm Phong thật sự lôi Thiên Đài vào, hắn thật không có cách nào đối phó Lâm Phong.
– Còn bảy giây.
Ánh mắt Lâm Phong liền nhìn chằm chằm Dương Tử Lam. Sắc mặt Dương Tử Lam lúc này đã trở nên trắng bệch, hai bàn tay đang nắm chặc, tựa hồ rất phẫn nộ, nhưng hắn vẫn không dám đi ra ngoài!
– Năm giây!
Lâm Phong lại nói, mọi người chung quanh cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, tất cả bọn họ đều đang nhìn Lâm Phong.
– Ngày hôm nay ngươi không muốn chết, cũng phải chết, còn ba giây.
Mỗi một câu nói của Lâm Phong bầy giờ giống như những con dao sắc đang cắt trái tim của Dương Tử Lam. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Phong sẽ cường thế như vậy, trực tiếp dùng thế lực ép gia tộc hắn.
– Một giây!
– A… Khi Lâm Phong nói xong, Dương Tử Lam rốt cục cũng không thể chịu đựng, điên cuồng hét lên một tiếng.
Thân thể hắn điên cuồng lao về hướng Lâm Phong, rồi tung ra một chưởng.
– Ầm ầm!
Khi thấy một chưởng kia của Dương Tử Lam trực tiếp khắc trên người Lâm Phong, vẻ mặt của mọi người cứng đờ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Lâm Phong dễ dàng bị đánh trúng như thế? Khi một chưởng kia đánh trúng Lâm Phong, thì ngay cả Dương Tử Lam cũng sửng sốt một chút, trong ánh mắt của hắn lập tức lộ ra vẻ khát máu. Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn lại trở nên trắng bệch, bởi vì bây giờ, hắn mới cảm thấy một chưởng kia của hắn khi đánh vào người Lâm Phong lại cảm thấy như đánh vào tường đồng vách sắt, khiến Lâm Phong dao động một chút cũng không được.
– Ngươi vẫn yếu như thế!
Lâm Phong hơi cúi đầu, bình tĩnh nhìn Dương Tử Lam đang điên cuồng dùng sức tấn công hắn. Giọng nói Lâm Phong vô cùng êm ái, nhưng khi lọt vào tai Dương Tử Lam, chỉ cảm thấy khuất nhục. Hắn đã dùng toàn bộ sức mạnh mà ngay cả chuyện khiến cho thân thể Lâm Phong dao động cũng không làm được.
– Ca!
Dương Tử Diệp hô một tiếng, đám người Dương gia cũng đều đứng dậy, khiếp sợ nhìn tình cảnh này. Mặc dù thực lực Dương Tử Lam không bằng Lâm Phong, nhưng Lâm Phong làm sao có khả năng không bị gì?
– Thật khủng khiếp, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ cảnh của Thiên Đài, Lâm Phong đây sao? Không biết khi hắn đánh với Hiên Viên Phá Thiên chiến thì sẽ như thế nào? Trong lòng mọi người đều rung động, bây giờ Lâm Phong rất giống một con tiềm Long, một khi đã bay ra thì có thể khiến cho mọi người kinh động.
– Nơi đầu tiên ta ở khi bước vào Bắc Hoang chính là Dương gia.
Chúng ta vỗn có thể trở thành bằng hữu! Chỉ tiếc… Sau đó Lâm Phong liếc nhìn Dương Tử Diệp một cái rồi lại không nói gì. Khiến cho vẻ mặt đám người Dương gia người đầy vẻ phức tạp và hối hận, đặc biệt là Dương Lâm cùng Dương Tử Diệp. Ngày xưa, bởi vì mấy câu nói của Dương Lâm và sự ba phải của Dương Tử Diệp mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
– Ầm!
Một luồng khí tức kinh khủng lập tức từ trên người Lâm Phong tỏa ra, mọi người liền nhìn thấy thân thể Dương Tử Lam lập tức bị Lâm Phong đánh bay ra ngoài. Khi Dương Tử té lăn trên đất thời điểm, đã không còn nữa điểm khí tức. Vẻ mặt của mọi người liền trở nên vô cùng đặc sắc, nhưng chuyện này đối với Lâm Phong đã không còn trọng yếu nữa. Giết Dương Tử Lam chỉ giải quyết xong một cái chuyện nhỏ thôi, hắn thậm chí còn không thèm để ý Dương Tử Lam sống hay chết. Ánh mắt Lâm Phong liền về phía Hiên Viên Phá Thiên. Lúc này, ơtrong đôi mắt của Hiên Viên Phá Thiên cũng đang tràn đầy sát khí. Nguyên lực trên người hắn cũng điên cuồng sôi trào, tựa như đã nhẫn nhìn rất lâu.
– Hơn nửa năm, ngươi rốt cục cũng dám đối mặt ta rồi!
Trong con mắt Hiên Viên Phá Thiên đầy sát khí, coi như Lâm Phong có là thiếu chủ Kiếm Các. Thì ngày hôm nay, hắn cũng phải chém chết Lâm Phong. Sau khi giết Lâm Phong xong, hắn sẽ gia nhập Thiên Long Thần Bảo, khi đó không ai có thể làm khó hắn được nữa. Mặc dù thực lực Lâm Phong rất cường đại, nhưng sao có thể so với Hiên Viên Phá Thiên hắn. Hắn đã bước vào Thiên Vũ tầng chín, lại thêm sức mạnh của huyết mạch, hắn không tin hắn không giết được Lâm Phong. Hắn không thể để Lâm Phong trưởng thành được, bằng không, Lâm Phong sẽ thật sự vượt qua hắn.
– Ngươi cho rằng những đoàn thời gian này, ta vẫn ẩn núp vì không dám đánh với ngươi ư? – Chẳng lẽ không đúng sao!
Hiên Viên Phá Thiên liền chậm rãi bước lên, sát ý hắn đã bao phủ hư không, mỗi một bước hắn bước ra đều khiến cho mặt đất dưới chân hắn nứt vỡ.
– Chỉ cần giết ngươi, tất cả mọi người ở Bắc hoang đều sẽ biết Thiên Đài hoang đường đến cỡ nào.
Mới có thể để cho ngươi trở thành đệ nhất môn đồ Thiên Vũ. Chỉ cần giết ngươi, thì danh dự Thiên Đài sẽ bị mất hết. Nói xong, khí tức cuồng bá của Hiên Viên Phá Thiên liền lao thẳng tới Lâm Phong. Lâm Phong, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ của Thiên Đài, chỉ cần có thể giết hắn, danh dự Thiên Đài sẽ mất sạch. Nên Thiên Đài mới không dám để cho Lâm Phong đứng ra.
– Ta sẽ chặt cánh tay phải của ngươi trước!
Khi nghe những lời của Lâm Phong, vẻ mặt của mọi người xung quanh liền cứng đờ. Vì sao trong thanh âm bình tĩnh Lâm Phong lại làm cho bọn họ cảm thấy hắn sẽ chém được cánh tay phải của Hiên Viên Phá Thiên Vậy.
– Buồn cười!
– Ầm ầm!truyện Ma Tu audio
Chân của Hiên Viên Phá Thiên liền mạnh mẽ đạp xuống mặt đất, khiến mặt đất nổ tung, thân thể của hắn nhảy lên một cái. Khí tức kinh khủng tràn ngập hư không, khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở. Sau đó trong tay Hiên Viên Phá Thiên liền hiện ra một cái chiến phủ, hắn lập tức chém một cái về phía Lâm Phong. Đòn này của hắn có sức mạnh vô cùng to lớn, dường như có thể chém rách cả bầu trời. Lâm Phong rốt cục cũng đã động, lần đầu tiên mọi người thấy hắn chính thức động thủ sau một khoảng thời gian dài. Mọi người chỉ thấy hắn chém ra một đạo kiếm man hủy diệt, tựa như có thể cắt đứt hư không. Kiếm quan kia xuyên qua đòn đánh của Hiên Viên Phá Thiên, chém vào tay phải của hắn. Chiêu kiếm vừa nảy của Lâm Phong được gọi là Sát Na Hoang Vu, có ẩn chứa hoang vu ý cảnh. Khi Hiên Viên Phá Thiên rơi xuống đất, mọi người liền cảm thấy vô cùng rung động khi nhìn thấy Hiên Viên Phá Thiên đã mất cánh tay phải. Lúc trước, họ chỉ cho rằng Lâm Phong nói đùa, nhưng Lâm Phong đã dùng hành động nói cho tất cả mọi người biết, hắn, đệ nhất môn đồ Thiên Đài. Không phải kẻ mà Hiên Viên Phá Thiên có thể khinh nhờn. Một kiếm, Sát Na Hoang Vu!