Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 240 [Chương 1196 đến 1200]
❮ sautiếp ❯Chương 1196: Kinh động Kiếm Các
Lúc này Y Nhân Lệ cũng đứng trên hư không, trong con ngươi của nàng mang theo nụ cười khuynh thành.
– Thiên địa sắp biến đổi rồi.
Y Nhân Lệ cười nhạt nói ra, nhiều thể chất mạnh mẽ xuất hiện nên đây chắc chắn là thời đại cường giả tranh bá. Thiên Long yêu thể, tiên linh thể, viễn cổ Phượng thể, Thiên hỏa thể chất, cự Long thể, Thiên mâu thể, bất tử Minh Vương thể, Thủ Vọng Giả, Thất Sát, Sát Phạt giả, còn có thể chất của Phượng Linh, Mộng Tình, Không Minh hòa thượng, Lâm Phong nữa, những thể chất này không thể nghi ngờ đều sẽ khiến Bát Hoang tiến vào thời kỳ thịnh thế. Đương nhiên cái gọi thịnh thế kia kỳ thực cũng chính là một trường thời đại máu me thôi, những nhân vật yêu nghiệt bị tiên đoán không bằng người khác kia chắc chắn sẽ không cam lòng, họ sẽ dùng máu của người khác lát thành con đường của chính mình, đạp lên người khác để chứng minh thiên phú của mìn không thua kém bất luận người nào. Đặc biệt những người được Lão giả kia ưu ái như Lâm Phong, Quân Mạc Tích sẽ không được yên ổn.
– Lâm Phong!
Y Nhân Lệ nở nụ cười, chớp mắt thân thể biến mất tại chỗ. Lúc này Lâm Phong cùng mấy người bên cạnh đều xuất hiện bên ngoài Vận Mệnh thành, nơi Kiếm Thành cùng Vận Mệnh thành giao nhau. Vận Mệnh thành bị mây mù mờ ảo vây quanh, cả tòa thành trì dường như lại khôi phục lại sự yên tĩnh rồi dần dần biến mất, lần sau xuất hiện không biết sẽ là lúc nào nữa. Mộng Tình, Hoàng Phủ Long, Cùng Kỳ đều bên người Lâm Phong, lúc này Cùng Kỳ vẫn hoá thân thành đạo sĩ như trước, mặt hắn tràn đầy hắc tuyến giống như đang rất phiền muộn chuyện gì đó!
– Tiểu hỗn đản, sau này ngươi nên cẩn thận một chút, hiện tại người muốn mạng của ngươi không ít đâu.
Cùng Kỳ quay về Lâm Phong nhắc nhở, vô luận những nhân vật yêu nghiệt kia hay người mới xuất hiện người đều sẽ coi Lâm Phong là đối thủ, bọn rất có thể bọn họ sẽ muốn mạng của Lâm Phong để lót đường cho con đường thành Hoàng của chúng, đặc biệt những người bị đánh giá thấp sẽ càng muốn chứng minh mình hơn.
– Ừm.
Lâm Phong rất tán thành gật gật đầu, thời điểm hắn được tiên đoán hắn đã cảm nhận được vài đạo sát cơ, có không ít người muốn chém giết hắn, mặc dù hắn đạt được lời tiên đoán rằng hắn có khả năng là một loại thể chất mạnh mẽ gì đó có thể thành Hoàng nhưng đường đi phía trước sẽ không quá bằng phẳng, hắn sẽ phải chính mình từng bước một bước đi. Lúc này có vài bóng người từ đằng xa đi bộ Đến, họ đều là những nữ tử cực kỳ xinh đẹp, đó chính là Phượng Huyên cùng Tuyết Bích Dao, các nàng cũng giống như Lâm Phong đều từ Kiếm Thành bước vào bên trong Vận Mệnh thần điện, đúng dịp thấy Lâm Phong ở chỗ này nên mới chạy lại đây.
– Lâm Phong, không nghĩ tới thể chất của ngươi lại mạnh nhất.
Phượng Huyên quay về phía Lâm Phong khẽ gật đầu.
– Ngươi cũng như thế mà, lão tiền bối đã nói chỉ cần ngươi có thể nắm được một chữ tình còn thiên phú tuyệt không có vấn đề, hi vọng sẽ có một ngày ta có thể nhìn thấy ngươi chứng đạo.
Lâm Phong cười đáp lại.
– Đương nhiên, tỷ tỷ sẽ trở thành Vũ Hoàng nhanh nhất.
Phượng Linh thò đầu ra quay về Lâm Phong le lưỡi một cái, Lâm Phong nhìn thấy Phượng Linh nở nụ cười, nghe ý tứ Vận Mệnh giả thì tiểu nha đầu này rất có khả năng cũng nắm giữ cái thể chất lợi hại gì đó.
– Nếu như sau này ngươi thật sự trở thành nhân vật khủng bố, hi vọng ngươi đừng làm địch nhân của Thiên Khung Tiên Khuyết ta.
Tuyết Bích Dao phức tạp nhìn hắn, vì nàng biết Thiên Khung Tiên Khuyết và Lâm Phong có chút xích mích, nếu họ biết Lâm Phong đạt được lời tiên đoán như vậy không biết họ có ra tay trước với Lâm Phong hay không, trong lòng nàng tự nhiên không hy vọng tình huống như thế phát sinh.
– Nếu Thiên Khung Tiên Khuyết không làm khó dễ ta thì ta sẽ nể mặt Tuyết tiên tử, ta sẽ không làm gì cả.
Lâm Phong mỉm cười nói ra, tất cả chuyện này không thể do hắn quyết mà do Thiên Khung Tiên Khuyết lựa chọn như thế nào. Tuyết Bích Dao gật đầu.
– Lâm Phong tuy rằng Vận Mệnh giả đánh giá ngươi rất cao nhưng nếu có cơ hội ta vẫn sẽ cùng ngươi tái chiến, quyết rửa sạch thất bại lần trước, ta sẽ không tụt hậu phía sau ngươi.
Tuyết Bích Dao nói xong lập tức xoay người ngự không bay đi.
– Ta luôn sẵn sàng tiếp đón.
Lâm Phong nhìn bóng người Tuyết Bích Dao rời đi lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng.
– Ta cũng phải mang Linh nhi về trên núi đây, sự kiện ở Vận Mệnh thành đã kết thúc nhưng chắc chắn mọi người đều chiếm được một ít chỗ tốt, họ đều sẽ bế quan tu hành một thời gian, lần sau tái hiện Bát Hoang e sợ đều nắm giữ thực lực đáng sợ hơn, Lâm Phong ngươi cũng phải nắm chặt cơ hội này.
Phượng Huyên nở nụ cười sáng lạn sau đó lập tức mang theo Phượng Linh cùng rời đi, thân thể xinh đẹp khiến người ta mê luyến nên rất nhiều người nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Cũng cùng lúc này phía xa nghị luận càng lúc càng sôi nổi, rất nhiều người bảo vệ bên ngoài Vận Mệnh thành đều đang suy đoán xem người nào trở thành người đứng đầu? Và Vận Mệnh giả tiên đoán những gì? Nhưng ngoại trừ những thiên tài bên trong biết thì không có ai bên ngoài biết bên trong xảy ra chuyện gì, những thiên tài kia không mở miệng nên bọn họ căn bản không có được tin tức nào, lòng họ nóng như lửa đốt vì rất muốn biết kết quả ra sao.
– Tuyết tiên tử cùng yêu nữ Phượng Huyên đi rồi, hai người có tiên linh thể và viễn cổ phượng thể nên các nàng khẳng định đạt được lời tiên đoán mạnh nhất, nhưng sao trước khi rời đi các nàng đều tìm Lâm Phong? Rất nhiều người bên trong Kiếm Thành nhận ra Lâm Phong, ngày đó hắn cùng Tuyết Bích Dao đại chiến nên hấp dẫn rất nhiều người.
Lẽ nào Lâm Phong cũng nhìn thấy Vận Mệnh giả?
– Lâm Phong!
– Lâm Phong, rốt cục đi ra rồi!
Lúc này có hai bóng người đạp bước mà Đến, hai người này là Lâm Nhược Thiên cùng với Mông Phách, bọn họ nhìn thấy Lâm Phong thì lập tức chạy lại đây, cười nói:
– Lâm Phong, như thế nào? Vận Mệnh giả tiên đoán ra sao? Lâm Nhược Thiên cùng Mông Phách khá phiền muộn, bên trong Vận Mệnh thành tuy bọn họ đạt được không ít chỗ tốt nhưng cường giả rất nhiều, có vài lần họ gặp phải nguy cơ mãnh liệt, suýt chút nữa bị người ta đánh giết, cuối cùng họ không thể bước vào khu vực Ngũ hành, bị ngăn cản bên ngoài, họ thấy Lâm Phong dĩ nhiên nhìn thấy Vận Mệnh giả nên cố ý lại đây hỏi dò.
– Vận Mệnh giả nói ta sẽ trở thành đại Đế.
Lâm Phong mỉm cười nói khiến Lâm Nhược Thiên cùng Mông Phách trợn tròn mắt, hiển nhiên họ không tin lời Lâm Phong, đại Đế nói nghe thì dễ nhưng có thể trở thành Vũ Hoàng đã vô cùng tốt rồi, có thể được tiên đoán trở thành Vũ Hoàng trung kỳ thì lại càng tuyệt vời hơn, còn đại Đế thì bọn họ không dám tưởng tượng.
– Lâm Phong, cho dù Vận Mệnh giả tiên đoán ngươi vô pháp thành Hoàng thì cũng không thể nản lòng, vận mệnh của ta do ta nắm giữ làm sao có thể tin hoàn toàn vào một người nói như vậy chứ.
Lâm Nhược Thiên an ủi Lâm Phong, dưới cái nhìn của hắn thì Lâm Phong có thể bước vào khu vực Ngũ hành nhìn thấy Vận Mệnh giả đã vô cùng tốt rồi, mặc dù bị tiên đoán vô pháp thành Hoàng thì tương lai hắn cũng có thể trở thành một tôn giả mạnh mẽ.
Lâm Phong ta cùng Lâm Nhược Thiên mặc dù không có bước vào được khu vực Ngũ hành thì chúng ta cũng không có nản lòng, không cần biết kết quả tiên đoán ra làm sao thì ngươi cũng mạnh hơn so với chúng ta rồi. Mông Phách đấm nhẹ Lâm Phong một cái cười nói:
– Huống hồ, ngươi bây giờ tu vi cũng đã là Thiên Vũ tầng bảy rồi, tương lai trở thành một tên Tôn giả mạnh mẽ cũng có thể ở Bát Hoang Vực mở ra cho mình một khoảng trời riêng, sáng tạo một cái tiểu thế gia.
– Ta hiểu!
Lâm Phong vỗ vai hai người cười nói, hắn đã biết trước dù có nói với bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không tin tưởng. Lâm Nhược Thiên cùng Mông Phách nhìn thấy Lâm Phong cũng không có ý nản lòng thì đều nở nụ cười, lập tức quay về phía Lâm Phong nói:
– Chúng ta chuẩn bị trở về Thiên Đài bế quan, ngươi cùng chúng ta trở về chứ? – Các ngươi về trước đi, ta còn có chút sự tình cần xử lý.
Lâm Phong lắc đầu.
– Tốt, chúng ta đi trước một bước vậy.
Lâm Nhược Thiên cùng Mông Phách cáo từ rồi rời đi trước, hon sợ tâm tình Lâm Phong vẫn còn gợn sóng nên bọn họ cũng không có hỏi dò việc tiên đoán nữa, sớm muộn họ cũng sẽ biết được. Lâm Phong nhìn theo hai người rời đi, sau đó lập tức nhìn về phía Hoàng Phủ Long hỏi:
– Đại Hại Trùng, ngươi dự định gia nhập Thiên Đài à? – Không, Lão nhân kia không phải nói ta cần đi ra ngoài xông sáo hay sao, ta tin hắn nên chuẩn bị đi chung quanh lịch làm một phen.
Hoàng Phủ Long lắc đầu. Lâm Phong gật đầu, tuy là huynh đệ nhưng mọi người cũng không thể mỗi ngày đều sống chung một chỗ được, họ đều sẽ có con đường riêng của chính mình phải đi, rồi sẽ có một ngày chúng huynh đệ đều sẽ bay lên, lúc đó họ sẽ thoải mái chè chén.
– Khi nào đi? – Hiện tại đi luôn, Lâm Phong ngươi nhất định phải trưởng thành đó, tương lai chúng ta cùng Mạc Tích sẽ đứng trên đỉnh cao của Bát Hoang ngắm nhìn vùng thế giới này, chúng ta còn phải đi tìm U U nữa!
Hoàng Phủ Long mạnh mẽ nói ra sau đó hai người cũng đấm vào ngực nhau một cái, cuối cùng Đại Hại Trùng cũng rời đi, bóng người dần dần trở lên mơ hồ, hắn đi truy tìm con đường của chính mình.
– Nhất định sẽ có một ngày như thế.
Lâm Phong nhìn Đại Hại Trùng biến mất trong tầm mắt mình thì cũng tự nói một câu.
– Tiểu hỗn đản, bản Đế cũng phải rời đi đây, ta phải đi tìm kiếm nơi có hỏa diễm để bế quan một thời gian, sau này ta sẽ lại tới tìm ngươi.
Cùng Kỳ buồn bực nói ra, đời này hắn xem như dính với Lâm Phong rồi.
– Các ngươi cũng theo ta đi.
Cùng Kỳ nhìn hai người Đoạn Vô Đạo nói ra.
– Lão bất tử, ngươi lần này đột phá không cần quá mức đâu.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng nhưng hắn chỉ thấy Cùng Kỳ đạp đất một cái tiêu sái rời đi, đi tìm nơi có hỏa diễm, lần này hắn đột phá cần có hỏa diễm cực mạnh mới có thể thành công, tây hoang Hỏa Diệm Sơn có lẽ khá thích hợp, cái tên Vũ Hoàng chó má gì đó lại dám tự xưng viêm Hoàng, này không phải cướp bát cơm của hắn ư!
– Chúng ta sẽ đi nơi nào? Mộng Tình quay sang hỏi Lâm Phong.
– Đi Kiếm Các một chuyến.
Lâm Phong kéo Mộng Tình hướng về phía Kiếm Các. Lúc này có một người trở về Kiếm Các trước cả Lâm Phong, sau khi Kiếm Bi từ Vận Mệnh thành ra ngoài đã chạy thẳng về Kiếm Các, hắn có nghi vấn muốn thỉnh giáo trưởng bối trong gia tộc. Đạt được tin tức từ Vận Mệnh thành nên người Kiếm Các cũng khá là kích động mong chờ kết quả, rất nhanh bọn họ đã đợi được Kiếm Bi Đến.
– Kiếm Bi, sự việc như thế nào? Một vị trưởng lão trong Kiếm Các quay về phía Kiếm Bi hỏi.
– Vận Mệnh giả tiên đoán ta có tư chất trở thành Vũ Hoàng sơ kỳ, hơn nữa còn khuyên ta thay đổi con đường tu luyện.
Kiếm Bi mở miệng nói, những lời này do Vận Mệnh giả tiên đoán cho hắn, hơn nữa hắn còn tận mắt thấy Lâm Phong dùng Thiên Cơ kiếm nên giờ khắc này trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, hắn mơ hồ cảm giác mình đi nhầm đường nên cần cải biến.
– Hắn đâu? Lão giả hỏi lại lần nữa, hắn trong miệng vị trưởng lão này ai cũng rõ ràng là chỉ ai, lúc này những lão giả kia đặc biệt kích động, tựa hồ như họ đối với Lâm Phong đạt được tiên đoán như nào so với Kiếm Bi còn muốn quan tâm hơn, điều này làm cho Kiếm Bi sinh ra một chút bi ai, quả nhiên bây giờ trong mắt gia tộc chỉ có kiếm của tổ tiên!
– Người kia muốn thu hắn làm đệ tử, vận mệnh của hắn vô pháp tiên đoán, số mệnh số chính hắn nắm giữ!
Kiếm Bi đáp lại nhất thời khiến những lão nhân kia chấn động, quả nhiên… Kiếm Các có hi vọng một lần nữa đi lên!
– Hay, hay… mấy vị trưởng lão trong Kiếm Các kích động nói ra: – Hắn có đáp ứng hay không? – Hắn nói tạm ký danh sau đó lại bàn sau.
– Không sai, đây mới là tính cách của người nắm giữ kiếm của tổ tiên, cho dù ngươi vó là Vận Mệnh giả thì lại làm sao, không có hắn thì Lâm Phong vẫn sẽ trở thành cường giả!
Lão giả phi thường hài lòng đối với kết quả này!
Chương 1197: Con đường kiếm Hoàng
Thời điểm Lâm Phong trở lại Kiếm Các, phát hiện mấy vị trưởng lão đã đang đợi hắn trở về. Thấy cảnh này nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, hắn kéo Mộng Tình hướng về trước đi tới nhưng Mộng Tình thấy cảnh này hơi sửng sốt một chút, đối với việc ngày ấy Lâm Phong làm cho các cường giả trong Kiếm Các đồng loạt xuất hiện nàng khá khiếp sợ, bây giờ lại nhìn thấy mọi người tại Kiếm Các người cung cung kính kính đối xử với Lâm Phong như vậy càng khiến nàng sinh ra từng tia hiếu kỳ. Đồng thời cường giả Kiếm Các nhìn thấy Mộng Tình cũng hơi sửng sốt một chút, người nắm giữ kiếm của tổ tiên dẫn theo cô gái này trở về làm gì?
– Thiếu chủ!
Lúc này người cầm đầu Kiếm Các quay về phía Lâm Phong hơi khom người, những người khác thấy thế nhất thời đều nhịn xuống lòng hiếu kỳ, hơi khom người, cung kính hô một tiếng thiếu chủ. Lâm Phong bình tĩnh gật đầu, trên người lộ ra một chút ngạo ý sau đó trực tiếp hướng về bên trong đi vào.
– Thiếu chủ, người này là? Cường giả Kiếm Các thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Lâm Phong sáng rực lên, trong ngươi hắn bắn ra một đạo hàn quang óng ánh, tâm niệm hơi động Thiên Cơ kiếm liền hóa thành một đạo hào quang hướng về phía cường giả kia côn kích, sức mạnh lôi điện cùng lực lượng không gian, phong lực lượng lượng, sức mạnh hỏa diễm đồng thời tỏa ra cực kỳ khủng bố.
– Ầm!
Trong đầu người kia mạnh mẽ run lên, sắc mặt chấn động sau đó chợt giơ tay lên ngăn trở kiếm uy, nhưng thân thể hắn lại nằm rạp xuống cung kính nói.
– Thiếu chủ thứ tội!
– Kiếm uy của tổ tiên a, kiếm uy của tổ tiên a!
Những lão giả khác thấy cảnh này thì trên mặt đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, kiếm uy của tổ tiên hiện ra trên người Lâm Phong, bọn họ phảng phất như nhìn thấy lão tổ Thiên Kiếm Hoàng của họ thời còn trẻ tung hoành thiên hạ!
– Ta đã nói rồi, Lâm Phong ta có cuộc sống riêng của chính mình, chuyện của ta không cho phép các ngươi hỏi nửa câu!
Âm thanh Lâm Phong băng hàn tràn đầy sự kiệt ngạo, tuy một chiêu kia đối với mấy vị lão giả này mà nói không tính quá mạnh mẽ nhưng nó cũng đủ khiến trong lòng họ chấn động dữ dội.
– Sau này lão nô tuyệt đối không dám hỏi thiếu chủ nửa câu.
Đầu người kia hầu như cúi hẳn xuống đất, thấy giờ khắc này hắn nhìn thấy tu vi Lâm Phong đã bước vào cảnh giới Thiên Vũ, lại có kiếm uy kinh khủng như thế nên hắn càng thêm tin chắc Kiếm Các sẽ trở lên huy hoàng trong tay Lâm Phong, hắn nơi nào dám có nửa điểm ý kiến, Kiếm Các bọn họ chờ đợi ngày này đã mấy ngàn năm rồi! Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, tâm niệm hơi động Thiên Cơ kiếm liền trở về, sau đó tiếp tục lôi kéo Mộng Tình bước đi và lãnh đạm nói:
– Ta về mộ kiếm một chuyến, tất cả mọi đều không cần theo, mặt khác từ nay về sau mộ kiếm không cần người bảo vệ nữa.
Dứt lời thì bóng người Lâm Phong cũng đã bước vào bên trong Kiếm Các dần dần biến mất, giờ phút này hắn đối với Kiếm Các mà nói tựa như thần linh vậy.
Kiếm Bi nhìn cường giả Kiếm các sau đó lại nhìn bóng lưng Lâm Phong biến mất thì hơi cắn răng, ngày ấy hắn cũng từng lập chí phục hưng Kiếm Các trở thành kiếm giả mạnh nhất như Lâm Phong, như giờ đây vinh quang này hắn vô vọng đạt được, tất cả đều do hắn dẫn Lâm Phong tiến nhập mộ kiếm mà thay đổi, vận mệnh Kiếm Các đang thay đổi tốt lên hay xấu đi đây? Lâm Phong đương nhiên không nghĩ nhiều như thế, nếu Kiếm Các đã từng muốn hắn trở thành kiếm nô thì bây giờ hắn sẽ nô dịch tất cả người tại đây, đây là quả báo của họ phải nhận.
Lâm Phong mang theo Mộng Tình đi tới mộ kiếm, nơi đây không có cung điện nguy nga mà chỉ có đất màu vàng nhàn nhạt mà thôi, lão nhân quét rác bên trong Kiếm Các vẫn như trước, lão tựa hồ như đang rất mệt mỏi để cái chổi dưới đất, mình lại ngồi lên cái chổi, phần lưng dựa vào vách tường mộ kiếm.
– Tiền bối!
Giờ khắc này Lâm Phong tự nhiên không có vẻ kiêu căng như vừa nãy nữa mà lộ ra một nụ cười ôn hòa, hắn phi thường kính trọng lão nhân quét rác tặng cho hắn kiếm tịch này.
– Trở về rồi à!
Lão nhân lười nhác nói một tiếng sau đó lập tức lấy tay chống đất chậm rãi bò lên, việc này tựa hồ như có hơi gian nan, Lâm Phong tiến lên đem lão nhân nâng dậy, lão nhân vỗ vỗ bụi bậm trên người cười nói:
– Càng ngày càng già, không còn dùng được nữa rồi, không biết ngày nào sẽ chôn xương trong mộ kiếm này nữa!
Lão giả ho khan hai tiếng, lão giả thật sự giống như một người lúc nào cũng có thể trở về với cát bụi. Lâm Phong đưa tay ông lão ra nhìn một chút thì thấy nơi đó có một vệt máu. Tình cảnh này khiến sắc mặt Lâm Phong hơi cứng đờ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, lão thật sự bị thương! Lão nhân không phải ngụy trang!
– Tiền bối… Lâm Phong vẫn cho rằng lão nhân này ngụy trang thế nhưng giờ khắc này tận mắt nhìn thấy lão giả ho khan ra máu, hắn đã tin lão giả thật sự bị người đả thương, lấy thực lực lão nhân này mà suy đoán thì thương thế này khả năng rất đáng sợ!
– Không có chuyện gì, rất nhiều năm rồi nó vẫn như vậy!
Lão nhân nhìn rất hào hiệp, tùy ý nở nụ cười sau đó hướng về phía mộ kiếm đi đến. Lâm Phong và Mộng Tình cùng đi sau lưng lão giả, sau ba người khi tiến vào mộ kiếm thì mộ kiếm cũng tự động đóng cửa lại, lão giả lại tùy ý ngồi xuống, Lâm Phong cũng theo lão nhân ngồi trước người của hắn.
– Cô gái này là? – Thê tử của ta!
Lâm Phong đáp lại một tiếng.
– Không sai, có thể lấy người có thể chất Tuyết Linh Lung làm vợ, ngươi thật có phúc.
Lão nhân thuận miệng nói ra lại làm cho vẻ mặt Lâm Phong cùng Mộng Tình cứng đờ lại, hai người đối diện nhìn nhau một chút. Lão nhân chỉ nhìn một chút đã nhìn ra Mộng Tình chính là Tuyết Linh Lung!
– Tiền bối, thương thế… Lâm Phong kiên định hơn với suy đoán của chính mình, lão nhân có thể nhìn một chút đã nhận ra thân phận Mộng Tình thì thực lực cảnh giới không thể nghi ngờ được, như vậy thương thế kinh khủng đến mức nào mới khiến lão bày ra vẻ già nua bậc này ẩn cư trong mộ kiếm.
– Nói rồi, không quan trọng.
Lão nhân lắc đầu như trước.
– Tiền bối, ngươi xem cái này có thể dùng hay không.
Tâm niệm Lâm Phong hơi động thì trong tay hắn đã xuất hiện một khối ngọc tinh khiết mặt trên dường như có một giọt nước mắt, nó tràn đầy hơi thở của sự sống.
– Nước mắt sinh mệnh!
Lão nhân nói nhỏ một tiếng sau đó lập tức cười nói:
– Cái này cũng không sai nhưng đối với ta mà nói vẫn còn kém một chút, hiếm khi thấy ngươi có loại hảo tâm này, chính mình giữ lại đi!
– Còn kém một ít!
Lâm Phong cười khổ, xem ra thương thế trên người lão nhân xác thực quá khủng bố.
– Để ta xem một chút trong những ngày qua tiến bộ của ngươi tới đâu!
– Vâng.
Lâm Phong khẽ gật đầu, tâm niệm khẽ nhúc nhích, Thiên Cơ kiếm lần thứ hai xuất hiện, lôi điện, không gian và các loại sức mạnh khác sôi trào cuồng mãnh, nó giống như có sự sống, con ngươi lão giả lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức gật đầu.
– Được, một lần xông sáo đi Vận Mệnh thành mà có thể làm được bước này quả thực không dễ dàng, chắc ngươi cũng chịu không ít khổ đi.
– Xem ra việc dưỡng kiếm đối với ngươi mà nói đã không có bất cứ vấn đề gì rồi!
– Dưỡng kiếm không có vấn đề nhưng khi ra khỏi Vận Mệnh thành lại rất khó tìm được những loại điều kiện kia.
Lâm Phong triệu hồi Thiên Cơ kiếm, bên ngoài không có cơ hội như bên trong Vận Mệnh thành nên hắn rất khó có đột phá trong thời gian ngắn.
– Đều sẽ có cơ hội thôi, ta chỗ này còn có một bộ kiếm tâm kinh nghiệm của Thiên Kiếm Hoàng ngày xưa tu luyện, ngươi có hứng thú không? Lão nhân quay về phía Lâm Phong mỉm cười nói.
Lâm Phong run lên, hắn tự nhiên không thể từ chối.
– Kinh nghiệm Kiếm Hoàng ta đương nhiên đồng ý lấy!
Lâm Phong hồi đáp.
– Được, ta truyền thụ cho ngươi.
Mi tâm lão nhân có một vệt hào quang lấp loé sau đó trực tiếp xâm nhập vào bên trong mi tâm Lâm Phong, trong khoảnh khắc đầu Lâm Phong lại tăng thêm rất nhiều thông tin. Yên tĩnh cảm thụ thông tin trong đầu, con ngươi Lâm Phong bắn ra vô số kiếm ảnh cực kỳ sắc bén, chúng dường như muốn đâm thủng không gian.
– Trần thế tẩy tâm, tâm như nước, một kiếm nơi tay bay lượn trời cao!
Lâm Phong lẩm bẩm sau đó thán phục.
– Kiếm Hoàng tiền bối đúng là tuyệt đại thiên kiêu!
– Ngươi có ý kiến gì không? Lão nhân quay hỏi Lâm Phong.
– Kiếm Hoàng tiền bối dùng hồng trần luyện kiếm tâm, tâm như nước, dường như muốn quên đi tất cả, nhưng khi kiếm trong tay, thiên địa chỉ có duy nhất một kiếm, bầu trời cũng có thể bị phá, tuyệt thế phong thái!
Lâm Phong xuất phát từ nội tâm tán thưởng, luyện kiếm tâm, dung kiếm hồn hàm nghĩa, có thể phá thiên địa!
– Vậy ngươi cần thần thông kiếm thuật không? Lão nhân hỏi.
– Không cần!
Lâm Phong lắc đầu, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sắc bén. Kiếm Hoàng tiền bối dùng tâm luyện kiếm, đi tìm con đường kiếm đạo của chính mình, tuy bây giờ ta không có tư chất như Kiếm Hoàng tiền bối nhưng ta vẫn muốn khai sáng con đường kiếm đạo thuộc về ta, ngộ ra thần thông kiếm thuật của ta! Lâm Phong dứt lời, trong con ngươi dường như có thần mang thoáng hiện, phóng đãng bất tuân, kiêu căng khó thuần, tu kiếm tâm, ngộ kiếm thuật, kiếm thuật thuộc về chính mình! Lão nhân mỉm cười gật đầu, Thiên Kiếm Hoàng chưa bao giờ tu luyện kiếm thuật của tiền bối, mười năm dưỡng kiếm, sau đó rèn luyện kiếm tâm, đi trên con đường kiếm đạo của chính mình, sáng lập con đường vô tiền khoáng hậu.
Chương 1198: Khi nào tưởng niệm, khi đó gặp lại
Kiếm Các, mộ kiếm! Lúc này chỉ có Lâm Phong cùng Mộng Tình ở lại, còn lão nhân kia đã cầm cái chổi ra bên ngoài nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc này trên Lâm Phong có một cái trường bào óng ánh, lực lượng không gian khủng bố lực tràn ngập hư không làm thân thể hắn như ẩn như hiện, dường như lúc nào hắn cũng có thể biến mất giữa hư không.
– Không gian trường bào!
Lâm Phong bên trong mộ kiếm ròng rã bảy ngày để luyện hóa cái Thánh khí không gian này, bây giờ hắn đã hoàn toàn chưởng khống lực lượng không gian nên luyện hóa loại Thánh khí này càng thêm thuận tiện, bởi vì cảnh giới thấp nên hắn chỉ có thể luyện hóa một nó một chút nhưng đối với Lâm Phong mà nói như thế hắn đã rất hài lòng.
Lâm Phong chỉ cần dùng một cái ý niệm, bóng người hắn chậm rãi biến mất nhưng chỉ được một cái chớp mắt lại lập tức xuất hiện lại, cái trường bào mày có thể giúp hắn ẩn nấp giữa hư không, thực lực hắn hôm nay chỉ có thể làm được như vậy mà thôi, ngoài ra trường bào này còn có công dụng thuấn di, nếu như hắn luyện hóa hoàn toàn được cái trường bào này thì chỉ hắn chỉ cần một cái nháy mắt đã thuấn di được một khoảng cách rất xa, nó nắm giữ sức mạnh khó mà tin nổi. Ngoài ra không gian trường bào còn có thể giúp hắn lĩnh ngộ lực lượng không gian để hắn thời thời khắc khắc cảm thụ được lực lượng không gian.
Tâm niệm Lâm Phong hơi động thì nước mắt sinh mệnh liền hiện ra, đây là chí bảo nắm giữ sức sống khủng bố, cái dấu ấn nước mắt kia có thể tự mình dưỡng dục ra nước mắt sinh mệnh, kì thực tinh hoa sinh mệnh lực lượng đối với bất kỳ một cường giả Thiên Vũ nào cũng đều có hiệu quả cực kỳ khủng bố. Một người bị thương nặng tới mức nào đi nữa chỉ cần dùng tay cầm nước mắt sinh mệnh thì cũng có thể làm cho thương thế khôi phục, nhưng đáng tiếc nó vẫn vô pháp khôi phục thương thế trên người lão nhân kia.
– Nàng cầm đi!
Lâm Phong nhìn về phía Mộng Tình nói ra.
– Đặt trên người chàng và trên người ta khác nhau chỗ nào đâu!
Mộng Tình vẫn chỉ cười nhu hòa như trước, nhìn thấy nét cười của nàng vẻ mặt Lâm Phong liền xụ xuống, hắn thực sự không có biện pháp tỏ ra nghiêm khắc đối với nàng nên chỉ có thể cười khổ thu hồi nước mắt sinh mệnh lại.
– Chúng ta nên rời đi rồi!
Lâm Phong thấp giọng nói rồi cùng Mộng Tình đồng thời đứng dậy hướng về phía bên ngoài, đi tới bên người lão nhân.
– Đi thôi!
Lão nhân nhắm mắt dưỡng thần nhưng chưa chờ Lâm Phong mở miệng đã bình tĩnh nói một tiếng. Lâm Phong không hề nói gì, lùi về sau vài bước sau đó lập tức quay về phía lão nhân hơi khom người, sau cùng hắn dẫn Mộng Tình hướng về phía Kiếm Các mà đi.
– Thiếu chủ!
Khu vực bên ngoài mộ kiếm có một vị trưởng lão Kiếm Các đứng đợi ở đây, nhìn thấy Lâm Phong lại đây thì hắn lập tức cung kính hô một tiếng.
– Giúp ta chuẩn bị một cái Thánh khí phi hành ta phải chuẩn bị đi xa nhà một chuyến!
Lâm Phong lãnh ngạo nói một tiếng, trưởng lão kia sau khi nghe thấy thì cung kính đáp lại.
– Thiếu chủ chờ một chút ta đi lấy liền!
– Ta đứng bên ngoài Kiếm Các chờ ngươi!
Lâm Phong không có dừng lại mà cùng Mộng Tình cùng đi ra khỏi Kiếm Các, một lúc sau có mấy vị trưởng lão của Kiếm Các đồng thời đi lại đây, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt Lâm Phong, trưởng lão kia hơi động tâm niệm, thanh kiếm kia nhất thời điên cuồng mở rộng ra hóa thành một thanh cự kiếm đủ để chứa đựng trăm người, thanh kiếm kia hạ xuống có thể chém nát một mảnh cung điện.
– Vô cùng bạo tay nha!
Lâm Phong âm thầm gật đầu thoả mãn, hắn chỉ tùy ý nói một câu mà Kiếm Các đã trực tiếp đưa một thanh kiếm lớn như vậy lại đây.
– Thiếu chủ, cự kiếm này có thể luyện hoá rất dễ dàng, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh!
– Ừm.
Lâm Phong gật gật đầu, hắn lấy cự kiếm tự cắt ngón tay mình sau đó lập tức dùng thần niệm xâm nhập vào trong kiếm, quả nhiên Lâm Phong dễ dàng cảm nhận được liên hệ với cự kiếm.
– Các ngươi đi đi, ta có việc thì sẽ thông qua kiếm hồn liên hệ các ngươi, các ngươi không cần tìm ta đâu.
Lâm Phong nhàn nhạt nói tiếng sau đó lập tức cùng Mộng Tình bước lên cự kiếm, chân nguyên bao phủ thân kiếm đem toàn bộ kiếm văn kích hoạt lên, trong nháy mắt cự kiếm liền đạt tốc độ khủng khiếp!
– Tốc đọ thật khủng khiếp!
Lâm Phong và Mộng Tình thán phục một tiếng, cương phong kinh khủng thổi qua người giống như những lưỡi đao sắc bén! …… Mọi người Thiên Đài lục tục thông qua các loại thủ đoạn trở về, nhóm đầu tiên gồm tám mươi mốt vị cường giả Thiên Vũ cảnh, phần lớn bọn họ là đệ tử của các đại gia tộc nên đều có linh khí phi hành, sau khi Vận Mệnh thành đóng lại liền chạy về Thiên Đài.
Lúc này mọi người trong Bát Hoang vực đều xông sáo đi tìm hiểu kết quả trong Vận Mệnh thành, nhưng mà mọi người chỉ biết người nào nhìn thấy Vận Mệnh giả người nào đạt được Thủ Vọng tiễn, còn lời tiên đoán của Vận Mệnh giả với những người kia hỏi không biết được điều gì.
Những người nhìn thấy Vận Mệnh giả đều là nhân vật thiên tài cùng với nhân vật yêu nghiệt nên khi bị Vận Mệnh giả đánh giá thấp như thế thì trong lòng bọn họ sẽ không cam lòng, nên hỏi sẽ không đi để lộ ra, những người được đánh giá cao thì lấy tâm chí của bọn họ tự nhiên sẽ không đi khắp nơi khoe khoang vì bọn họ chỉ một lòng cầu võ đạo, bởi vậy lần này Vận Mệnh thành kết thúc tình hình có vẻ đặc biệt quỷ dị, mọi người chỉ có thể tự suy đoán kết quả mà thôi.
Không Minh hòa thượng khẳng định đạt được đánh giá cao, bởi vì lúc đó hắn đạt được hai cái Thủ Vọng tiễn, Quân Mạc Tích cùng Hoàng Phủ Long khiến người ta bất ngờ, hỏi không phải là nhân vật trong thập đại yêu nghiệt nhưng lại đạt được Thủ Vọng tiễn, hẳn là họ cũng nắm giữ thể chất, kỳ lạ.
Bát Hoang vực tứ đại mỹ nhân dĩ nhiên không có một vị nào đạt được Thủ Vọng tiễn khiến người ta mở rộng tầm mắt. Mấy ngày sau Bát Hoang vực có vẻ đặc biệt yên tĩnh, những thế lực lớn có đệ tử trở về từ tứ đại Cổ Thành sợ đều đi bế quan tăng lên thực lực cùng tu vi của chính mình, thời điểm lần thứ hai bọn họ bước vào trần thế sợ rằng đó cũng chính là thời điểm chân chính thiên tài tranh bá, khi đó ngồi xem chúng yêu nghiệt thiên tài ai mạnh ai yếu, ai có thể vấn đỉnh Bát Hoang cũng rất thú vị. T
rên hư không Thiên Đài có âm thanh kiếm rít vô cũng khủng bố, không ít người ngẩng đầu những thì chỉ thấy trong hư không có một thanh cự kiếm khủng bố hướng về phía dưới lao đến làm chấn động lòng người.
– Là Lâm Phong, tên kia rốt cuộc cũng quay về rồi, Lâm Phong cũng nhìn thấy Vận Mệnh giả đó!
Lâm Nhược Thiên vừa về tới trước một bước liền nhìn thấy Lâm Phong cũng trở về nên không khỏi cười nói với đối với sư huynh đệ xung quanh.
– Khà khà, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ của Thiên Đài, không biết hắn có đạt được tiên đoán hay không.
Mọi người sang sảng cười nói, cự kiếm lập tức hạ xuống, Lâm Phong cùng Mộng Tình nhảy xuống. Nhìn thấy Mộng Tình đi tới thì rất nhiều người đều ngẩn ngơ, trở nên thất thần, nữ nhân này quá đẹp, giống như tiên tử vậy, người này là thê tử Lâm Phong sao?
– Lâm Phong huynh, cho chúng ta hỏi một chút Vận Mệnh giả đã nói những gì đi, chúng ta đều rất hiếu kỳ.
Thời điểm bên ngoài Vận Mệnh thành đã có không ít người bị ngăn bên ngoài, không nghe được bên trong nói cái gì nên trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, giờ khắc này nhìn thấy Lâm Phong nên họ chỉ muốn hỏi một, hai.
– Phàm những người bước vào bên trong, chỉ cần không chết hầu như đều có thể chứng đạo thành Hoàng, đây là lời Vận Mệnh giả nói!
Lâm Phong cười đáp lại một tiếng khiến mọi người cứng đờ! Hầu như đều có thể chứng đạo thành Hoàng sao?
– Có cái gì kinh khủng không? Có người thấp giọng hỏi.
– Hừm, xuất hiện rất nhiều thể chất kỳ lạ như tiên linh thể, viễn cổ phượng thể, cự long thể, Thiên Long yêu thể, bất tử Minh Vương thể, còn có mấy người có thể chất tốt hơn một chút muốn Vận Mệnh giả giữ bí mật nữa.
Lâm Phong tùy ý nói ra khiến mọi người co giật, thật là khủng khiếp, bất tử minh Vương thể cũng đều xuất hiện, xem ra Bát Hoang vực sắp náo nhiệt rồi.
– Lâm Phong ngươi đạt được lời tiên đoán gì vậy ? Có người cười hỏi, Thiên Đài bọn họ tựa hồ như sắp lạc hậu so với người khác rồi.
– Ta, Vận Mệnh giả nói hai vợ chồng ta đều có tư chất đại đ#ế.
Lâm Phong cười nói thế nhưng mọi người chỉ bĩu môi cười mắng:
– Cái tên nhà ngươi có cần phải bốc phét như thế không.
– Bao nhiêu năm qua Bát Hoang vực chưa từng xuất hiện cường giả đại Đế, đó là tồn tại chí cao cỡ nào chứ, hai vợ chồng các ngươi.
.. Lâm Phong, ngươi cũng nên khiêm tốn một chút đi! Mọi người cười nói, hiển nhiên không tin Lâm Phong. Lâm Phong nhún vai một cái, nói thật mà người ta không tin thì hắn cũng hết cách rồi, thế nhưng bầu không khí ở Thiên Đài vẫn như thế này khiến hắn khá vui mừng. Nhưng đúng vào lúc này mọi người đột nhiên yên tĩnh lại bởi vì xa xa có một đạo bóng người thướt tha chậm rãi đi tới, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên khá quỷ dị.
– Nguyệt Tâm!
Lâm Phong nhìn người tới là Thu Nguyệt Tâm.
– Hân Diệp? Mộng Tình đi lên trước nhìn Thu Nguyệt Tâm hô lên, hiển nhiên nàng cũng nhận sai người.
– Ta không phải Hân Diệp, xem ra ta thật sự cùng người kia giống nhau như thế!
Thu Nguyệt Tâm khẽ lắc đầu, nàng nhìn Mộng Tình.
– Ta tên Thu Nguyệt Tâm, ngươi là thể tử Lâm Phong sao, ngươi đẹp quá.
!
– Tại sao lại có cảm giác quen thuộc… Lúc này Thu Nguyệt Tâm tâm đặc biệt loạn, nàng bên trong Vận Mệnh thành cũng đã nhìn thấy Lâm Phong cùng Mộng Tình, nhưng khi nhìn thấy Mộng Tình lần đầu tiên thì nàng đã sinh ra cảm giác quen thuộc, đương nhiên cũng có một loại tâm tình khác ở trong đó.
– Không phải Hân Diệp? Mộng Tình có chút thất thần, xác thực khí chất nàng không giống, thế nhưng tại sao lại giống nhau như đúc vậy.
– Lâm Phong!
Thu Nguyệt Tâm khẽ mỉm cười đi tới bên người Lâm Phong, Lâm Phong vừa muốn nói gì lại nghe Thu Nguyệt Tâm cười nói:
– Ta tới cáo biệt cùng ngươi, ta phải về gia tộc!
– Phải đi? Trong lòng Lâm Phong khẽ run lên.
– Ừm, trong gia tộc triệu hồi ta trở lại!
Thu Nguyệt Tâm gật gật đầu. Lâm Phong trầm mặc nhất thời không biết nên nói cái gì.
– Ta đi rồi, ngươi cùng thê tử của ngươi phải sống tốt đó!
Thu Nguyệt Tâm nói xongưlập tức xoay người chậm rãi rời đi.
– Nguyệt Tâm.
Lâm Phong nhấc chân lên đuổi theo hỏi:
– Lúc nào có thể gặp lại? Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại nở nụ cười xinh đẹp hào hiệp nói: – Khi nào tưởng niệm, khi đó gặp lại!
Dứt lời, nàng lấy ra hư không chiến hạm do Lâm Phong đưa cho ngự không rời đi, nàng quay lưng về phía Lâm Phong phất phất tay, giờ khắc này nụ cười xán lạn trên mặt nàng tựa hồ như có nước mắt!
– Khi nào tưởng niệm, khi đó gặp lại!
Lâm Phong đang tự lẩm bẩm thì thấy Mộng Tình đi tới bên cạnh hắn, cầm tay của hắn, u oán liếc mắt nhìn hắn:
– Thương nữ nhân khác rồi phải không!
Lâm Phong cười khổ, Thu Nguyệt Tâm hào hiệp rời đi như vậy hắn không có thời gian phản ứng nên mới hơi buồn.
– Khi nào tưởng niệm, thì đi tìm nàng trở về!
Mộng Tình cúi đầu thấp giọng nói ra, Lâm Phong nắm bàn tay nhỏ yên tĩnh cảm thụ nhiệt độ trong đó!
Chương 1199: Thu Nguyệt Tâm dị biến
Thiên Đài rất nhanh lại khôi phục lại sự yên tĩnh, bởi vì chỉ một hồi chiêu thu môn đồ của Vũ Hoàng nên Thiên Đài to lớn như vậy lại có vẻ hơi quạnh quẽ, tất cả mọi người đều tiến hành bế quan, yên tĩnh tu luyện lên, đặc biệt là những người ở Vận Mệnh thành đạt được một chút chỗ tốt liền mượn cơ hội này lợi dụng tài nguyên xung kích cảnh giới cao hơn.
Chư vị sư huynh Thiên Đài cũng chưa hỏi đến sự tình Vận Mệnh thành, cá nhân tu luyện sư huynh sẽ không đi can thiệp, tất cả đều do chính mình nắm giữ, đi tranh thủ, những đệ tử thân truyền cùng với môn đồ Tôn giả cũng có chuyện của chính mình, họ cũng cần không ngừng trở nên mạnh mẽ. Mộng Tình bên trong cung điện của Lâm Phong tu luyện, nơi đó có dấu tích đại đạo nên Mộng Tình mà ở đây tu luyện thì phi thường thích hợp, nàng chuẩn bị bế quan một quãng thời gian cố gắng xung kích cảnh giới cao hơn.
Một hôm Lâm Phong khoác lên mình một bộ trường bào đạp lên cự kiếm đi ra khỏi Thiên Đài, một đường hướng về phương bắc… Đi theo bước chân tiền bối tìm kiếm đại đạo của chính mình, kiếm đạo chỉ thuộc về một mình Lâm Phong hắn.
Ngày đó Bát Hoang vực đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, sau khi Vận Mệnh thành đóng lại dường như các thế lực lớn đều ngừng chiến tranh, mọi thứ trở nên rất yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, những lời tiên đoán trong Vận Mệnh thành vẫn như trước không có truyền ra, chỉ có những thiên tài yêu nghiệt cùng những trưởng bối của thế lực lớn mới biết sự tình cụ thể, nhưng bọn họ hiển nhiên không đi khoe khoang cái gì.
Mười ngày sau có người nhìn thấy một toà núi lớn của Bắc Hoang vực đột nhiên có khí tức nóng hừng hực bồ lên, cả tòa núi đều bắt đầu cháy rừng rực, liệt diễm trùng thiên, hủy diệt tất cả, rung động lòng người. Có người nói họ đã từng nhìn thấy một thanh niên bên trong ngọn núi tu luyện, hắn có một thanh kiếm sặc sỡ loá mắt vắt ngang hư không rút lấy Thái Dương Hỏa Diễm tu luyện, thanh niên kia lại càng có thể dẫn dụ ánh sáng mặt trời, trên người hắn thậm chí còn có dấu ấn mặt trời, chính vì hắn tu luyện nên mới làm ra trận hỏa diễm ngập trời này.
Một tháng sau Bắc Hoang vực nổi lên mắt bão kinh khủng, có người nhìn thấy có một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi trong cơn bão có thể xé rách Tôn giả cấp thấp múa kiếm. Một kiếm lại một kiếm được vung ra, kiếm rất chậm giống như hắn tùy ý mà vung tùy tâm mà động vậy, nhưng mà mỗi một kiếm phảng phất như cùng mắt bão dung hợp lại với nhau, vẽ ra quỹ tích tươi đẹp.
Nhưng mà khi mọi người nghe nói như thế chạy tới chỗ cơn bão thì lại phát hiện người kia đã từ lâu không còn, nơi đó chỉ còn cuồng phong vẫn tàn phá bừa bãi như trước, nó phát sinh từng tiếng rống giận dữ với cùng khủng bố khiến người ta không dám tới gần, nơi đó Tôn giả bình thường cũng không dám đặt chân đến, mà một tên Tôn giả bình thường đã xem như là nhân vật lợi hại có thể gia nhập bất kỳ thế lực lớn nào. Ba tháng sau tại một nơi chuyên thi táng có tà phong mãnh liệt, có rất ít người dám đặt chân đến bên này.
Nơi này có quá nhiều thi thể, nơi chôn xác người. Lúc này có một bóng người trung niên đi ngang qua nơi đây, hướng về nơi thi táng liếc mắt nhìn, thời khắc này cảnh tượng phía trước nhất thời khiến lòng hắn mạnh mẽ run lên, phía trước vậy mà lại có hai đạo vong linh sống lại hướng về phía bên này đi tới, khi thấy hắn lại ầm ầm ngã xuống đất.
– Rầm rầm!
Trung niên kia chính là một cường giả Tôn Vũ tầng một, nhưng khi thấy cảnh này cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt hơi tái nhợt?
– Bộp Bộp … Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, lúc này một thanh niên có mái tóc khá tán loạn nhưng khuôn mặt lại phi thường sạch sẽ đi tới, nhìn hắn chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Thanh niên cảm nhận được sự tồn tại của trung niên này nên hướng ánh mắt về phía bên này liếc mắt một cái, một ánh mắt không có nửa điểm gợn sóng yên tĩnh như mặt nước nhưng cũng để trái tim của trung niên run rẩy. Sau đó người này liền nhìn thấy thanh niên kia bay lên trời ngự không rời đi.
– Thiên tài của thế lực khủng bố nào vậy? Trong lòng Tôn giả kia khẽ run, sau đó lập tức đi vào nơi thi táng, ánh mắt của hắn trong nháy mắt trừng lớn lên, sắc mặt cực kỳ trắng xám.
– Thi chú… Trong miệng hắn phun ra hai chữ sau đó thân thể của hắn lấp loé lên nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn dường như sợ gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ vậy.
Thanh niên kia tự nhiên sẽ không để ý tới phản ứng của hắn, một đường tiếp tục bắc hành, khí tức Hoang Hải cũng dần dần tràn đến rơi vào trên người thanh niên nhưng hắn dường như không có uý kỵ mà lại mở miệng hút mạnh một cái tựa hồ như rất chờ mong loại khí tức này.
Rốt cục phía xa xa cũng có khí tức hủy diệt cuồn cuộn bốc lên, biên giới Hoang Hải có mấy chiếc tàu nhưng nó không phải là loại chiến hạm khủng bố mà nó chỉ là đồ cho cá nhân sử dụng bên trong Hoang Hải tìm kiếm bảo vật. Lúc này bầu trời hình như có thanh âm gào thét cuồn cuộn mà ra, những người biên giới Hoang Hải ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ nhìn thấy một thanh niên bay thẳng đến bên trong Hoang Hải, càng chấn động hơn chính là bọn họ ngơ ngác phát hiện thanh niên kia lao xuống Hoang Hải.
Một đạo thanh âm nhẹ nhàng vang lên, không có sóng to bắn lên không có vùng vẫy, thanh niên kia chớp mắt đã bị Hoang Hải cắn nuốt mất khiến những người kia lộ ra thần sắc quái lạ. Đây là… Tự sát sao?
– Đang yên đang lành vì sao một người thanh niên lại tự sát.
Một lão giả cảm thán nói ra, thanh niên kia tựa hồ như rất trẻ, nhìn liếc qua một chút cũng chỉ khoảng chừng hai mươi mà thôi, hơn nữa thực lực tựa hồ như rất mạnh, hẳn là thuộc về tầng lớp thiên tài nhưng vì sao lại nghĩ không thông, muốn rơi vào Hoang Hải.
– Phỏng chừng cậu ta phải chịu gánh nặng gì đó nên nghĩ không thông, hoặc bị thất tình, bằng không thanh niên ưu tú như vậy võ đạo chi tâm hẳn phải phi thường cứng cỏi mới đúng.
Một hán tử bên cạnh lắc đầu thở dài, hắn không nghĩ ra thanh niên tuổi còn trẻ kia sao phải khổ như thế chứ.
– Lão trượng, các ngươi xem, hắn thật giống như đang nổi lên, hắn không có bị Hoang Hải nuốt chửng? Một người lộ ra thần sắc kinh hãi nhìn chằm chằm phương xa, họ chỉ thấy thanh niên kia tựa hồ như đang trôi nổi ở bên trên Hoang Hải giống như nước chảy bèo trôi vậy, mặc cho sóng Hoang Hải thổi bay hay là bị cắn nuốt mất thì hắn vẫn không có bị hủy diệt!
– Làm sao có khả năng, coi như Tôn giả sơ kỳ bước vào Hoang Hải cũng sẽ bị cắn nuốt trong nháy mắt đến hài cốt không còn, người kia làm sao có thể có chuyện đó được? Nếp nhăn trên mặt lão giả phảng phất như bắt đầu nhảy lên, trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn.
– Lẽ nào, hắn không phải đến để tự tử? – Lão trượng, bên cạnh hắn giống như có một thanh kiếm cùng hắn trôi nổi bên trong Hoang Hải.
Lúc này thần sắc của hán tử kia đại biến thân thể hắn đều bắt đầu run rẩy, thanh niên kia bị sóng lớn cuốn lên nhưng không có làm sao thanh kiếm bên cạnh vẫn lẳng lặng đi theo hắn.
– Nhanh, nhanh đi mời lãnh chủ đại nhân tới nhìn.
Thanh niên này không phải tới đây tìm chết, Hoang Hải không ăn mòn được thân thể hắn, nếu không phải tìm chết thì như vậy thanh niên này nằm trong Hoang Hải để làm gì? Tu luyện hay cảm ngộ? Hán tử kia nhanh chóng chạy đi mời cường giả đến xem, nhưng mà giờ khắc này thanh niên kia dần dần bị Hoang Hải đẩy đi xa, thân ảnh hắn như ẩn như hiện cuối cùng lão trượng triệt để không nhìn thấy tung tích của thanh niên kia nữa, trong lòng lão không khỏi kinh hoảng.
– Chuyện gì xảy ra? Một vị Tôn giả chạy tới hỏi, người này lưng hùm vai gấu, vóc người khôi ngô, trên người ơn trần.
– Lãnh chủ, ta thấy giống như có người bên trong Hoang Hải tu luyện!
Lão trượng khiếp sợ nói ra.
– Tu vi gì? – Thiên Vũ hậu kỳ!
– Không thể nào, Thiên Vũ cảnh tiến nhập Hoang Hải hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
– Thế nhưng ta tận mắt nhìn thấy.
Lão trượng vội la lên.
– Ta đi xem xem!truyện Kiếm Hiệp
Tên lãnh chúa kia bước chân hướng về phía Hoang Hải mà đi thế nhưng làm gì còn tìm được bóng người kia, đi một lúc lãnh chúa liền trở về lắc lắc đầu.
– Hoang Hải quá khủng bố, ta cũng không dám thâm nhập quá sâu, bằng không gặp sóng gió Hoang Hải cuốn vào trong đó thì chỉ có đường chết, điều ngươi nói ta vẫn không tin như trước Thiên Vũ cảnh tuyệt đối không thể sống sót.
Sắc mặt lão nhân kia hơi đỏ lên nhưng hắn cũng chỉ trầm mặc, hắn không biết Hoang Hải khủng bố đã cuốn thanh niên kia đi bao xa rồi, có thể trăm dặm cũng có thể ngàn dặm! Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt thời gian từ khi Vận Mệnh thành đóng lại đã trôi qua nửa năm, thiên tài cường giả bắt đầu lục tục kết thúc bế quan một lần nữa nhập thế.
Mà Bắc Hoang có hai việc đặc biệt làm người khác chú ý, một trong những việc đó chính là thiên tài Thu gia thiếu nữ Thu Nguyệt Tâm nửa năm trước dường như đánh vỡ ràng buộc tu vi bắt đầu tăng nhanh như gió, thời gian nửa năm tu vi liên tục đột phá thẳng vào Thiên Vũ đỉnh phong, xông thẳng tới Tôn giả cảnh, trong lúc nhất thời dẫn tới sóng gió tại Bắc Hoang, dường như lại có một nữ tử yêu nghiệt sắp nhập thế. Không có ai biết trên người Thu Nguyệt Tâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có người nói Thu Nguyệt Tâm trong Vận Mệnh thành đạt được đại kỳ ngộ, đột nhiên “thể hồ quán đỉnh” mở ra võ đạo chi linh, tu vi ngày đi ngàn dặm. Cũng có người nói bản thân Thu Nguyệt Tâm có một loại thể chất khủng bố, giờ khắc này mới thức tỉnh nên nàng mới quật khởi như vậy!
Chuyện còn lại chính là Hiên Viên Phá Thiên của Hiên Viên gia tộc một đường đánh tới Thiên Đài, khiêu chiến bất kỳ cường giả Thiên Vũ nào của Thiên Đài, rửa sạch sỉ nhục ngày xưa Thiên Đài không thu hắn làm đệ tử, hắn muốn hướng về Thiên Đài chứng minh chính mình, cũng hướng về Bắc Hoang chứng minh thiên phú của Hiên Viên Phá Thiên hắn!
Có người nói bởi vì đệ nhất nhân Thiên Vũ cảnh Lâm Phong của Thiên Đài không có đó bằng không Hiên Viên Phá Thiên làm sao hung hăng như vậy, Hiên Viên Phá Thiên thấy vậy chỉ để lại một câu nói hắn tới đây cũng vì muốn chém Lâm Phong! Nhưng cao tầng Thiên Đài lại có vẻ không để ý chút nào, không có bất kỳ động tác gì. Trong lúc nhất thời hai việc này lay động nhân tâm người Bắc Hoang vực!
Chương 1200: Lâm thúc thúc
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, rốt cuộc cũng có tin tức của Thu gia, Thu Nguyệt Tâm thật đang trùng kích Tôn Vũ, một khi nàng phá tan bình cảnh, thì sẽ bước vào hàng ngũ Tôn giả. Tin tức này để cho mọi người vô cùng chấn động, trong lòng đều cảm thấy tiết cho Thu Nguyệt Tâm.
Thu Nguyệt Tâm không có đi gặp nhà tiên tri quá ư đáng tiếc. Nếu không, nhà tiên tri đã biết thể chất của nàng là gì? Tại sao lại có thể khiến thiên tư của nàng trở nên khủng bố như vậy? Tin tức Thu Nguyệt Tâm của Thu gia tộc đột phá Tôn Vũ cảnh, thậm chí còn lan truyền qua các khu vực khác của Bát Hoang Cảnh. Làm cho vô số người phải kinh ngạc. Thậm chí còn có lời đồn, có rất khủng bố thế lực đang muốn làm thông gia với Thu gia. Tin tức này còn oanh động hơn tin tức Thu Nguyệt Tâm đột phá Tôn Vũ cảnh, khiến cho cả Bắc Hoang trở nên náo nhiệt.
Mà cái tên Hiên Viên Phá Thiên kia thiên phú không kém, lại có thể dùng nữa năm để bước vào Thiên Vũ tầng chín. Hắn ta còn bá đạo, tuyên bố Lâm Phong kẻ nhu nhược, chỉ biết trốn trong Thiên Đài, không dám đánh với hắn một trận. Hiên Viên Phá Thiên có thể càn quấy như vậy, vì hắn tin chắc Thiên Đài sẽ không làm gì hắn.
Đường đường là một trong những thế lực lớn nhất Bắc Hoang, nếu họ dám phái cường giả ra giết hắn, mặt mũi Thiên Đài sẽ bị mất sạch. Trừ phi, trong đám đệ tử Thiên Vũ cảnh của Thiên Đài có người có thể đối phó được Hiên Viên Phá Thiên. Nhưng trong đám đệ tử của Thiên Đài không có người nào có thể đánh bại hắn. Còn cái tên Lâm Phong được Thiên Đài ký thác không ít hy vọng, thì lại mai danh ẩn tích, hơn nửa năm nay đã không thấy tăm hơi của hắn đâu rồi. Có người nói Lâm Phong không dám chiến, vì sợ Hiên Viên Phá Thiên chém giết hắn. Mặc dù Lâm Phong là đệ nhất môn đồ trong đám Thiên Vũ của Thiên Đài, nhưng tu vi thật sự của hắn vẫn rất thấp.
Làm sao có thể chống đỡ được cái tên Hiên Viên Phá Thiên đã bước vào Thiên Vũ tầng chín kia! Cũng có người từng ước, Thu Nguyệt Tâm mà ở trong Thiên Đài, thì trận chiến của nàng cùng Hiên Viên Phá Thiên sẽ rất hấp dẫn. Đương nhiên đó cũng chỉ là tưởng tượng của mọi người mà thôi.
Bây giờ, Lâm Phong hoàn toàn không biết những chuyện đang diễn ra ở Bắc Hoang, hắn đã cùng ngoại giới đoạn tuyệt liên hệ. Sau khi phiêu bạt mấy tháng trong Hoang Hải, rốt cục thì hắn đã lên bờ. Sau đó hắn đi khắp nơi, lúc thì xem mặt trời lặn, lúc thì ngắm sao, vô cùng tiêu diêu tự tại. Đôi khi có hứng thú, Lâm Phong sẽ lấy ra Thiên Cơ kiếm ra múa kiếm hoặc ngộ kiếm trong sấm sét, cũng có thể luyện kiếm trong Hoang Hải. Một người, một kiếm, lưu lạc Bát Hoang.
Khi bước lên cuộc hành, Lâm Phong mới biết Bát Hoang Cảnh mênh mông đến mức nào. Sau khi phiêu bạt trong Hoang Hải và du hí trên đất liền nửa năm, mà hắn vẫn không ra khỏi Bắc Hoang. Lúc này, hắn đang ơtrong một cổ lão tiểu trấn ở nơi giao giới giữa Bắc Hoang và Tây Hoang. Số nhân khẩu trong trấn cũng không nhiều, chỉ có hơn một ngàn người. Tiểu trấn này vô cùng an bình, khi mặt trời ló dạng, mọi người trong tiểu trấn sẽ theo trên trấn một vị cường giả Thiên Vũ cấp cao tu luyện ở dưới chân núi. Những tia sáng của mặt trời vào sáng sớm vô cùng ấm ám, chiếu thằnh vào người của những người đang tu luyện ở dưới chân núi. Tạo ra một cảnh tượng an lành.
Từ sư phụ năm nay đã bốn mươi, nhưng bởi vì có tu vi khá mạnh mẽ, nên vẫn giữ được tướng mạo như mới ba mươi. Hắn bây giờ đang chỉ đạo mọi người tu luyện võ kỹ, rèn luyện thân thể hoặc kỹ xảo chiến đấu nào đó. Độ tuổi của người người tu luyện cùng hắn, lại phi thường hỗn tạp, nhỏ nhất chỉ có năm, sáu tuổi, mà lớn nhất cũng có ba mươi, bốn mươi tuổi.
– Lâm thúc thúc, có phải thúc rất lợi hại không? Không thì tại sao thúc không tu luyện cùng họ? Lúc này, có một đạo thanh âm non nớt truyền ra, chỉ thấy bên dưới chân núi đang có một đứa bé đáng yêu hơi vểnh mặt lên nói với người thanh niên đang ngồi trên ghế đá bên cạnh.
Cái người thanh niên bị gọi là Lâm thúc thúc có độ tuổi khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi. Tóc của hắn thì tùy ý buông trên bả vai, có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch, trên mặt hắn có một chòm râu dài lâu ngày chưa cạo. Nhưng đôi mắt của hắn lại vô cùng thâm thúy, có vẻ đặc biệt trong suốt như mặt hồ bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào. Nhìn đứa nhỏ mới chỉ ba, bốn tuổi trước mắt đang hỏi, người thanh niên kia liền đưa tay ôm nó lên, đặt trong lòng hắn, sau đó liền co cọ chòm râu lên mặt đứa bé, cười nói:
– Thúc thúc làm sao lợi hại như họ, chỉ vì đã lớn, nên không tu luyện mà thôi.
Chỉ cần tiểu Thần lớn lên một chút, con có thể đi theo Từ sư phụ tu luyện rồi.
– Lừa người, Từ sư phụ và mụ mụ cùng tiểu di đều nói, Lâm thúc thúc rất lợi hại.
Tuy rằng chưa bao giờ thấy Lâm thúc thúc động thủ, nhưng chắc chắn rất lợi hại. Tiểu Thần liền giẫy giụa thoát khỏi chòm râu của người thanh niên kia, tức giận nhìn hắn.
– Tiểu Thần, Từ thúc thúc nói ta lợi hại như thế nào? Khi thanh niên nhìn thấy dáng dấp khả ái của tiểu Thần, hắn liền vui đùa, nói.
– Từ thúc thúc nói, ông ấy cũng không dám khẳng định.
Có thể thúc thật sự không có tu luyện, cũng có khả năng thúc lợi hại hơn ông ấy rất nhiều. Nhưng mụ mụ cùng a di đều không tin thúc thúc lợi hại hơn Từ sư phụ.
– Tiểu Thần có tin không? Tiểu Thần liền lắc lắc đầu, giương mặt lên trừng mắt nhìn người thanh niên nói: – Tiểu Thần cũng không tin, nếu như Lâm thúc thúc lợi hại như vậy? Thì tại sao thúc lại đi bộ lên núi ngồi cả ngày, những người lợi hại có thể bay lên đó mà.
– Tiểu Thần, con lại chạy tới làm phiền Lâm thúc thúc à? Đúng lúc đó, lại một đạo âm thanh lanh lảnh truyền đến.
Chỉ thấy cách đó không xa, đang có một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa chạy lại đây. Tuy thiếu nữ kia đã 18 tuổi, nhưng lại có chút trẻ con, vô cùng thuần phác. Thậm chí khi nàng nhìn về phía thanh niên kia, mặt nàng còn hiện lên một tia đỏ bừng.
– Lâm Phong đại ca, tên tiểu tử này lại chạy tới gây phiền phức cho ngươi à? Thiếu nữ kia liền ôm Tiểu Thần đang trong lòng Lâm Phong lên, khi chạm tới cánh tay của Lâm Phong, trên mặt nàng liền hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
– Không sao, ta thích tên tiểu tử này.
Thanh niên kia chính là Lâm Phong đã biến mất ở Thiên Đài hơn nửa năm nay. Hắn đã ở tiểu trấn này hơn một tháng, nên mọi người trong tiểu trấn đều biết có có một quái nhân thích leo núi.
Có lúc trên núi cả một ngày và thích xem mọi người tu luyện. Nhưng bởi vì Lâm Phong rất ôn hòa, nên mọi người trong tiểu trấn cũng khá yêu thích hắn. Thỉnh thoảng cũng có người trêu hắnlà hắn có phải vì bị người yêu đá, nên mới ẩn cư núi rừng.
Thiếu nữ trước mắt tên Diệp Tuyết, một mỹ nữ hiếm thấy của tiểu trấn nàng vô cùng thuần phác. Tuy nàng không có dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, nhưng cũng đẹp hơn cái đám Tề Kiều Kiều, Dương Tử Diệp. Mà Diệp Tuyết còn làm một thiên tài tu luyện của tiểu trấn, mặc dù còn trẻ, nhưng nàng đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy. Nên nàng nhất định có thể bước vào Thiên Vũ trong tương lai. Được rất nhiều người trong tiểu trấn ký thác kỳ vọng, mà nàng cũng có rất nhiều người theo đuổi.
– Lâm Phong đại ca… Lúc này, Diệp Tuyết đang nhìn Lâm Phong, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng lại thôi, khiến cho trên mặt nàng lộ ra thần sắc e lệ.
– Làm sao? Lâm Phong cười hỏi.
Nếu như nhìn kĩ, sẽ thấy cặp mắt trong suốt của hắn, tựa hồ không hợp với vẻ bền ngoài lôi thôi của hắn. Diệp Tuyết liền móc ra một thanh đao nhỏ từ trên người, đặt trước mặt Lâm Phong, có chút ngại ngùng nói:
– Lâm Phong đại ca, ngươi có thể cạo râu đi được không? Nói xong, sắc mặt Diệp Tuyết lại đỏ lên, mắt chớp chớp hai lần, tỏ vẻ thiếu nữ hiếu kỳ.
Lâm Phong liền ngẩn người, con mắt của hắn cũng chớp theo đôi mắt của Diệp Tuyết, sau đó lập tức cười nói:
– Được!
– Há, con cũng muốn dánh vẻ của Lâm thúc thúc sau khi cạo râu.
Tiểu Thần tỏ ra đặc biệt hưng phấn, cười nói.
– Đưa dao cho ta, để ta đi tới dưới thác nước cạo râu.
Lâm Phong nở một nụ cười, sau đó tiếp nhận con dao nhỏ. Hắn lập tức bước chậm đi tới dưới thác nước bên cạnh chân núi, sau khi nhìn dáng vẻ dưới nước, hắn không khỏi nở một nụ cười xán lạn. Với dáng dấp bây giờ của hắn, coi như Mộng Tình cũng khó có thể nhận ra.
– Đã nửa năm rồi, không biết tình hình Mộng Tình và Tuyết Nguyệt như thế nào rồi.
Không biết nàng có khỏe không? Tình thế Bát Hoang Cảnh ra cái gì rồi? Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, sau khi vứt bỏ hết thảy mọi thứ trong hồng trần luyện tâm, Lâm Phong cảm thấy nửa năm nay rất dễ chịu, phi thường ung dung. Khi đi du lịch ở Bắc Hoang mênh, hắn đã có không ít cảm ngộ, khiến cho tâm cảnh và kiếm đạo của hắn tiến bộ không ít.
Sau khi cao râu và cắt lại mái tóc bù xù, trên mặt nước đã xuất hiện hình chiếu của một thanh tú thanh niên có nụ cười xán lạn. Sau đó Lâm Phong dùng nước lạnh rửa một chút, đứng dậy mặc một bộ trường bào màu trắng. Sau khi đã chỉnh xong mọi thứ, hắn đi về đám người phía xa xa. Lúc này, Diệp Tuyết cùng Tiểu Thần đang xem Từ sư phụ dạy mọi người. Khi tiểu Thần quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Phong đi tới, thì con mắt của nó không ngừng nhấp nháy, giống như không quen biết vậy.
– Lâm thúc thúc… Tiểu Thần hô lên một tiếng, Diệp Tuyết lập tức xoay người, nhìn về hướng Lâm Phong.
Dưới ánh mặt trời ôn hoà của sáng sớm, đang có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, vô cùng tuất dật, chậm rãi bước về phía nàng. Khi những tia sáng mặt trời chiếu vào trên mặt của hắn, càng làm hắn thêm nhu hòa và đập chai. Khiến cho Diệp Tuyết há miệng kinh ngạc.
– Cái tên thanh niên tuấn tú này chính là Lâm đại ca lôi thôi kia sao? – Diệp Tuyết!
Lúc này, Từ sư phụ liền hô một tiếng. Khi Hắn nhìn thấy Lâm Phong, hắn không khỏi sửng sốt một chút, cảm thán.
– Thật tuấn tú!Nguồn truyện audio