1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 24 [Chương 116 đến 120]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 24 [Chương 116 đến 120]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 116: Ba loại người

Đi ở trong Thiên Nhất học viện, Lâm Phong phát hiện ra, những người trong học viện khí chất không giống nhau, có một số người có khí chất rất kém.

Nói thí dụ như Lâm Phong gặp một cô gái, trên mặt mang một nụ cười thật rạng rỡ làm mê hoặc lòng người, nhưng bên trong nụ cười kia lại cảm thấy ẩn chứa vẻ lạnh lùng với một hơi thở thật đáng sợ.

Mà vừa rồi Lâm Phong còn gặp một thanh niên toàn thân mang theo một hơi thở lạnh lùng, trên người phảng phất còn mang theo một cỗ sát khí rất lớn.

– Ngươi nhìn ra điều gì đó sao?

Vấn Ngạo Tuyết nhìn thấy trong mắt Lâm Phong có vẻ khác thường, thản nhiên nở một nụ cười ma quái.

– Khí chất trên người bọn họ rất đặc biệt.

Lâm Phong nhẹ nhàng nói, không chỉ riêng có hắn cảm thấy như vậy mà ngay cả Tĩnh Vân và Đoàn Phong cũng cảm thấy như thế, khe khẽ gật đầu.

– Đúng vậy thật là đặc biệt, lúc đó bởi vì thực lực của bọn họ còn rất xa mới đủ, nhưng lại dễ dàng bị người ta nhìn ra chỗ đặc biệt.

Vấn Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, lập tức y vươn cánh tay trắng nõn tinh tế như cánh tay thiếu nữ chỉ về phía mấy tòa cổ bảo ở phía xa nói:

– Ở Thiên Nhất học viện của chúng ta chỉ bồi dưỡng ba loại người, điều này cũng đồng nghĩa với vấn đề ngươi gặp phải! Nếu ngươi muốn trở thành loại người nào trong ba loại người này thì ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ tương ứng.

– Ba loại người?!

Lâm Phong chớp chớp mắt hỏi:

– Ba loại người ấy như thế nào?

– Chinh chiến sa trường, máu nhuộm cát vàng, có thể chỉ huy vạn quân, mà lại có được dũng khí hung hãn không sợ chết, có thể ở trong đám loạn quân lấy đầu tướng địch! Đó là thứ nhất.

– Tướng quân.

Sắc mặt Lâm Phong như bị ngưng đọng lại, loại người thứ nhất Thiên Nhất học viện muốn bồi dưỡng chính là tướng quân trên sa trường, hơn nữa còn có thực lực cường đại và lại còn có tài năng của người làm tướng, có đại dũng khí và đại trí tuệ.

– Loại người thứ hai là loại người ở sau màn che, lại có thể chỉ huy nếu cần, khống chế tất cả, ngay cả trong khi trò chuyện cũng có thể xóa sổ người tài.

– Quan!

Đồng tử Lâm Phong co rút lại cái loại người này trong miệng Vấn Ngạo Tuyết nói ra là loại người không nghi ngờ là loại quan quyền trên có thể trị vua dưới có thể trị dân, bao phủ khắp thiên hạ.

– Loại thứ ba thì sao?

Lâm Phong trong lòng có chút tò mò, hai loại người mà Thiên Nhất học viện muốn bồi dưỡng là quan cùng tướng, làm cho trong lòng hắn sinh ra một cảm giác kỳ dị.

– Loại người thứ ba còn lại là đi xuyên trong gió hành tẩu giữa sương mù, là loại người nguy hiểm nhất mà cũng thần bí nhất, bọn họ không xuất hiện thì thôi, mà khi đã xuất hiện thì tất nhiên có máu chảy.

Ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết chớp động chậm rãi mở miệng nói, mà dôi mắt của Lâm Phong thì lại một lần nữa ngưng đọng lại, loại thứ ba này dĩ nhiên là thích khách!

– Hiện nay người đứng sau Thiên Nhất học viện là ai?

Trong lòng Lâm Phong sinh ra nghi vấn sâu sắc, ngoại quan, nội tướng, lại thêm có thích khách phụ vào, ba loại này cùng hợp lại đủ để trị một quốc gia.

Người nào có dã tâm lớn như thế.

– Chẳng lẽ là quân vương nước Tuyết Nguyệt?

Lâm Phong tự nói thầm với mình, nhưng mà ngay lập tức thì trong lòng lại phủ định. Nếu là quân vương Tuyết Nguyệt sáng tạo ra học viện thì sao lại cho phép Đoàn Thiên Lang xây dựng Tuyết Nguyệt thánh viện, nhưng mà nếu không phải quân vương xây dựng thì tại sao lại cho phép một cái địa phương nguy hiểm như thế này tồn tại.

– Hiện nay viện trưởng Thiên Nhất học viện là ai?

Lâm Phong hỏi Vấn Ngạo Tuyết một câu làm cho ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết ngưng đọng lại, ánh mắt xinh đẹp nhìn Lâm Phong nói:

– Rất nhiều người đều muốn biết, nhưng mà Thiên Nhất học viện gần như chỉ có phó viện trưởng, viện trưởng chưa từng xuất hiện bao giờ. Nhưng mà có thể khẳng định một điều, viện trưởng là người của hoàng thất, hơn nữa là thân phận rất cao, đối với một điểm này ta nghĩ ngươi cũng có thể hiều được.

Lâm Phong khẽ gật đầu, là người hoàng thất, không thể nghi ngờ Thiên Nhất học viện sinh ra là để phục vụ hoàng thất.

– Cũng chính bởi vì nguyên nhân này nên Thiên Nhất học viện cũng không công khai rộng rãi, đều là lấy thư đề cử hình thức là tiến cử nhân tài. Đệ tử quý tộc chiếm rất nhiều, bọn họ cũng rất lạc quan khi được vào học ở trong học viện, biết người của Thiên Nhất học viện, hiểu được chỗ lợi hại của học viện, người vào học trong học viện tuyệt đối sẽ không hối hận.

Vấn Ngạo Tuyết tiếp tục nói, Lâm Phong âm thầm gật đầu.

– Đúng rồi, tên của ta thì ngươi đã biết rồi, nhưng ta còn chưa biết tên của ngươi.

– Lâm Phong.

– Lâm Phong, tên rất hay.

Vấn Ngạo Tuyết lặp lại nói:Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!

– Vừa rồi ta đã giới thiệu với ngươi ba loại người mà Thiên Nhất học viện huấn luyện bồi dưỡng! Các đệ tử quý tộc bình thường đều muốn trở thành loại thứ hai, giống như các trưởng bối trong gia tộc họ, đứng ở sau màn che có thể thay đổi như chong chóng, lật tay thay đổi thời thế. Đương nhiên bên trong những người bình dân cũng không có ít người muốn trở thành loại này, tuy nhiên đối với bọn họ thì khó khăn hơn rất nhiều.

– Mà những nam nhi có được dũng khí và nhiệt huyết thì sẽ chọn để trở thành loại người thứ nhất! Loại thứ ba là ít người chọn nhất, bọn họ đứng ở phía sau màn, thậm chí ít người biết đến họ, nhưng bọn họ làm những chuyện như vậy, tính chất nguy hiểm so với loại thứ nhất thấp hơn nhiều, thậm chí còn rất ít.

Lâm Phong hoàn toàn có thể đồng ý lời nói của Vấn Ngạo Tuyết, người bình dân muốn bước vào cao tầng trải qua sắt và máu, đơn giản và trực tiếp. Muốn vào tầng lớp quý tộc loại người thứ nhất thì rất khó, cần phải có âm mưu và thủ đoạn, bọn họ không có chỗ dựa khó có thể dung nhập vào bên trong.

Về phần thích khách có thể có bao nhiêu người nguyện ý đi làm thích khách, mỗi lần xuất hiện đều là ở giữa cái sống và cái chết.

– Đương nhiên lựa chọn của bọn họ cũng quyết định bởi thiên phú của bọn họ, vũ hồn của bọn họ, hơn nữa vô luận Thiên Nhất học viện đưa ra lựa chọn gì thì thực lực vẫn là chiếm vị trí thứ nhất. Nếu không có thực lực thì tất cả chỉ là nói suông, bởi vì đây là thế giới của những võ giả, đứng trước một lực lượng tuyệt đối, bất kỳ quyền mưu quỷ kế gì đi nữa cũng đều hóa thành hư vô.

Vấn Ngạo Tuyết nhín Lâm Phong hỏi:

– Lâm Phong, ngươi bây giờ cần phải suy nghĩ xem, ngươi muốn trở thành loại người như thế nào?

– Loại thứ nhất.

Lâm Phong trực tiếp đáp lại, nếu chỉ có ba loại lựa chọn này, hắn không nghi ngờ mình sẽ chọn loại thứ nhất.

Loại thứ hai đứng phía sau trùng trùng màn che, đấu đá với nhau không phải là ý muốn của Lâm Phong, thích khách Lâm Phong cũng không thích cái loại này, cho nên hắn chỉ còn có thể nguyện ý trở thành một thanh kiếm sắc trên sa trường.

– Loại người thứ nhất cần nhiệt huyết, dũng khí cùng với lòng trung thành.

– Nhiệt huyết cùng với dũng khí thì không thành vấn đề, còn về phần trung thành thì ta muốn biết là phải trung thành với ai?

Lâm Phong mang theo một ý vị khác nhìn Vấn Ngạo Tuyết.

– Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết.

Vấn Ngạo Tuyết chớp chớp cặp mắt xinh đẹp giống như thiếu nữ kia, tay giang ra.

– Lâm Phong ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ ngươi muốn.

– Còn ngươi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi thích trở thành loại người nào?

Lâm Phong nhìn Vấn Ngạo Tuyết, người này đẹp đẽ yêu kiều trên người mang theo một cổ quý khí, tuy nhiên lại không có cái cao ngạo như các đệ tử quý tộc khác, nhưng lại cũng không có ý chí dũng cảm và nhiệt huyết kiên cường.

– Ngươi cảm thấy ta giống loại người nào?

– Là loại người thứ ba.

Lâm Phong không một chút do dự đáp lại làm cho Vấn Ngạo Tuyết sửng sốt lập tức cười, nhưng không nói gì.

– Còn Đoàn Phong, đệ muốn trở thành loại người như thế nào?

Lâm Phong quay đầu lại nhìn Đoàn Phong rồi hỏi, hắn cũng không quên lần này là bởi vì có Đoàn Phong nên hắn mới đi đến học viện này, tự mình thần xui quỷ khiến đi đến Thiên Nhất học viện.

– Đệ á?

Đoàn Phong cười nói:

– Đệ nghĩ đệ cùng Lâm Phong đại ca giống nhau, muốn trở thành loại thứ nhất.

– Vậy thì thật là tốt chúng ta cùng nhau đi xem đi.

Lâm Phong mỉm cười.

Không bao lâu sau mấy người nhanh chóng đi tới phía trước những tòa điện, một chỗ rộng lớn ở quảng trường trong đó có không ít người đang đứng, mà ở phía trước đám người có một bóng người ngồi ngay ngắn, ở phía trước người bày một chiếc đàn cổ.

– Muốn trở thành loại người thứ nhất, tức là khi đã vào Thiên Nhất học viện còn phải trải qua một cuộc khảo nghiệm, chỉ có thông qua lần khảo nghiệm này thì mới có thể thực sự được bên này tiếp nhận, bồi dưỡng cho ngươi trở thành loại người thứ nhất.

Vấn Ngạo Tuyết nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Phong thì giải thích.

Lâm Phong chớp chớp mắt nói:

– Nếu muốn trở thành loại người thứ nhất thỉ phải đi qua một loại khảo nghiệm như vậy với hai loại người kia thì chắc là cũng giống nhau thôi.

– Loại thứ hai thì không cần, nhưng muốn trở thành loại thứ ba là khó khăn nhất phải trải qua ba loại khảo nghiệm

Vấn Ngạo Tuyết cười cười làm cho ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng lại, loại người mà nhiều người không muốn trở thành nhất thì lại là loại khó khăn nhất.

Mà quý tộc thì lại là một loại người dễ dàng nhất

Đứng ở trong quảng trường, ngoài những người mới cũng không thiếu những người đã vào nhập học viện từ trước, bọn họ nhìn thấy Vấn Ngạo Tuyết cùng mấy người vui vẻ đi tới không khỏi giống như là nhìn thấy quỷ, ánh mắt lóe ra kinh ngạc vô cùng.

Kỳ lạ hơn nữa là Lâm Phong phát hiện ra rất nhiều người khi thấy Vấn Ngạo Tuyết đi qua đều tự động tránh đường, dường như là họ rất sợ Vấn Ngạo Tuyết.

Nhìn cảnh này không khỏi làm cho Lâm Phong thấy có chút kỳ lạ.

Chương 117: Khúc đàn

– Hình như bọn họ rất sợ ngươi!

Lâm Phong cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn Vấn Ngạo Tuyết, dường như muốn từ gương mặt xinh đẹp này nhìn ra được một cái gì đó, một người con trai có một khuôn mặt xinh đẹp giống như là thiếu nữ này thế nhưng lại làm cho người ta sợ hãi.

– Có lẽ là kính nể.

Vấn Ngạo Tuyết cười, không chút để ý.

Lúc này mấy người bọn Lâm Phong đứng lại bọn họ phát hiện ra ở vị trí bọn họ rõ ràng là ít người hơn ở các nơi khác, rõ ràng nguyên nhân chính là vì Vấn Ngạo Tuyết.

– Khảo nghiệm Tướng Tinh hàng năm đều giống nhau, không phải là quá khó khăn, ngươi hẳn là không có vấn đề gì. Hơn nữa người muốn trở thành Tướng Tinh loại thứ nhất cũng là nhiều nhất, bởi vậy ở bên trong học viện Thiên Nhất của chúng ta thì phái thứ nhất cũng là cường đại nhất. Hàng năm vào những ngày này khi học viện Thiên Nhất thu nhận học viên, nơi này có rất nhiều người đến tham gia khảo nghiệm, bao gồm cả học viên cũ của hệ Tướng Tinh, họ muốn nhìn xem thực lực của mình tăng lên bao nhiêu.

Nhìn thấy trên quảng trường đám người lục tục đến nhiều hơn, Vấn Ngạo Tuyết thấp giọng nói với Lâm Phong.

– Nội dung khảo nghiệm chỉ là nghe ông ấy đàn một khúc thôi.

Lâm Phong nhìn người ngồi ngay ngắn ở phía trước, đôi tay đang gẩy đàn, đôi mắt lại nhắm lại.

– Đúng vậy, nội dung khảo nghiệm chỉ là nghe ông ta đàn một khúc thôi.

Vấn Ngạo Tuyết mỉm cười nói.

Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một tia nghi ngờ, khảo nghiệm, nghe nhạc?

Đoàn Phong cùng Tĩnh Vận cũng có chút kinh ngạc, nghe nhạc như thế thì khảo nghiệm như thế nào?

Duy chỉ có Mộng Tình là vẫn như vậy, hờ hững để lộ ra ánh mắt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vô cùng bình tĩnh giống như bất cứ chuyện gì đều không có quan hệ gì tới nàng.

– Rất nhanh thôi rồi các ngươi sẽ rõ.

Vấn Ngạo Tuyết nhìn thấy thần sắc mấy người nghi hoặc, cũng không nói rõ.

Trong quảng trường dòng người đổ về càng ngày càng nhiều, không bao lâu sau đã có tới hơn hai trăm người đổ về đây.

Phía sau có mấy người nhìn thấy Vấn Ngạo Tuyết cùng với Lâm Phong, thần sắc không khỏi ngưng tụ lại thấp giọng nói:

– Là hắn, hắn cũng đã chọn vào hệ phái Tướng Tinh của ta.

– Ha ha, người này thiên phú thực lực đều tốt, hơn nữa lại liều lĩnh đi diệt uy phong của đám người quý tộc kia, có thể thực sự tiếp xúc một chút, không biết hắn có vượt qua được khảo nghiệm hay không?

– Khẳng định không thành vấn đề, ngươi cũng thấy đấy, hắn đã dễ dàng đánh bại Bạch Trạch hơn nữa lại dám cho Tả Khâu một cái tát, dám chống đối cả thầy, dũng khí cùng tâm chí cũng sẽ không thành vấn đề!

Những người này đúng là đám người ngoài học viện Thiên Nhất, đối đầu cùng với đám đệ tử quý tộc. Bọn họ nhìn thấy thực lực cùng với dũng khí của Lâm Phong, cho nên đối với Lâm Phong có mấy phần bội phục.

Người nguyện ý trở thành người của hệ Tướng Tinh không thiếu hạng người huyết chính trực.

Cũng vào lúc này, người ở trước đám người kia mở mắt ra, liếc mắt nhìn đám người một cái, ánh mắt nhu hòa yên tĩnh làm cho mọi người có một cảm giác yên bình, một loại cảm giác thật thư thích.

– Được rồi, bây giờ cuộc khảo nghiệm sẽ bắt đầu, những người đã bỏ lỡ khảo nghiệm sẽ tiếp tục vào ngày mai.

Giọng nói của người đàn ông trung niên mang theo mấy phần yên tĩnh, ông ta nói:

– Học viên cũ chuyển sang bên phải và bên trái, còn học viên mới thì ngồi vào giữa.

Đám người đều khẽ gật đầu, học viên cũ đều đi về hai bên sau đó ngồi xuống, học viên mới cũng không ai biết quy củ đều trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.

– Tiếp theo các người chỉ cần ngồi yên, nghe một khúc nhạc là được rồi.

Vấn Ngạo Tuyết cùng với mấy người Lâm Phong cùng mỉm cười, lập tức nói:

– Chúng ta cũng ngồi xuống thôi.

Lâm Phong cùng với mấy người nói xong lập tức khoanh chân ngồi xuống đất.

– Được rồi, ta bắt đầu đây!

Người đàn ông trung niên kia hai tay đánh đàn, ngón tay thon dài tinh tế lướt trên các phím đàn, các âm thanh du dương liên tiếp từ trong đàn cổ bay ra.

Nhưng mà ánh mắt Lâm Phong lại rơi xuống hai cánh tay trắng nõn mà tinh tế, ngón tay thon dài rất giống với hai tay của Vấn Ngạo Tuyết.

Những âm thanh trong đàn cổ do ngón tay phiêu động bay ra. Không khí yên tĩnh tường hòa càng ngày càng nồng đậm.

Không bao lâu sau khắp quảng trường trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ những âm thanh của chiếc đàn bay ra tuyệt nhiên không có bất kỳ một thanh âm nào khác.

Ở trong khúc nhạc thanh bình này mi mắt nhiều người đã chậm rãi nhắm lại, lẳng lặng hưởng thụ khung cảnh yên tĩnh này, hưởng thụ khung cảnh thanh bình này.

Giống như đang ở trên một bãi đất trống trải, hít thở bầu không khí trong lành để cho tâm hồn đi lang thang.

Hai tròng mắt Lâm Phong đang dần dần muốn khép kín, nhưng mà trong giờ phút này tâm của hắn không tự chủ được lại rung động, dưới một ý chí lạnh lùng từ linh hồn sinh ra, làm cho hắn trong nháy mắt lại tỉnh táo rất nhiều, ánh mắt không khỏi híp lại.

– Thôi miên!

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, trong lòng run sợ khúc nhạc này có ý thôi miên, làm cho người ta trong lúc vô tình ngủ thiếp đi trực tiếp ảnh hưởng tới tinh thần.

– Thật là lợi hại! Đây cũng là một loại võ đạo, khúc nhạc này không biết là có gì huyền diệu.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, lập tức nhắm mắt lại để cho mình trầm luân vào giữa cảnh thôi miên, hắn muốn nhìn xem khúc nhạc này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Có lẽ là khúc nhạc này quá mức lợi hại, và cũng có lẽ là Lâm Phong cố ý nhập vào, cho nên rất nhanh Lâm Phong thật sự đã tiến vào ý cảnh của khúc nhạc này.

Trên mặt đất mở rộng vô biên, chỉ có một mình hắn đứng ở trong không khí, hít thở vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng ngay lúc này vó ngựa cuồn cuộn điếc tai, trong trời đất lại mang theo một cổ khí tiêu sát.

Rất nhanh hắn phát hiện ở hai bên hắn, nghìn vạn người cưỡi ngựa chạy như điên, vung lên những thanh trường đao trong tay rét lạnh hướng về phía đối phương mà chém giết.

Máu tươi lạnh như băng bắn tung tóe trên mặt.

Phần còn lại của chân tay bị chém cụt rơi ra trước mặt hắn, thậm chí bắn cả vào hắn.

Thậm chí một cái đầu lâu đầm đìa máu đang bay tới phía hắn, với đôi mắt vẫn mở to mang theo oán hận vô cùng.

Cả người hắn bị máu tươi dính đầy, dưới chân của hắn là một dòng sông máu. Xung quanh những thi hài chồng chất cao như núi, từng cái thi thể vừa mới rồi đây còn là một sinh mệnh tươi sống, máu của bọn họ vẫn còn chảy ra.

Mặt trời buổi chiều đang dần dần hạ xuống phía tây, có tiếng khóc của phụ nữ vang lên bên tai, bọn họ còn mang theo cả trẻ nhỏ, ở trong đám thi hài tìm kiếm thi thể.

Ánh trăng lạnh như băng chiếu xuống.

Bên trên vang lên bên tai những oan hồn kêu khóc, hình ảnh máu chảy đầm đìa không ngừng hiện lên ở trước mắt.

Lúc này giữa quảng trường, rất nhiều người đều mở to mắt, hoặc hơi thở dồn dập, hoặc ánh mắt lạnh như băng, hoặc trong đôi mắt đỏ bừng nhưng không có ngoại lệ, trên người bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi.

Bọn họ toàn bộ là bị ý cảnh trong hình ảnh mà bừng tỉnh, nhìn về hai bên phải trái cùng với những người khác, Lâm Phong cũng giống như họ, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ra. Mặc dù là ai đi nữa khi nhìn thấy cảnh tượng giống như địa ngục này cũng đều không thể tuyệt đối lạnh nhạt, hơn nữa trong ý cảnh của khúc nhạc nhất thiết giống như là phát sinh ở ngay trước mặt, căn bản không phải là hư ảo, cái ý cảnh này hoàn toàn rất chân thực.

Cảm giác lạnh lùng nhè nhẹ lại một lần nữa từ trên người sinh ra làm cho Lâm Phong trong óc run lên, có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo trên lưng.

– Ảo ảnh, ảo ảnh của khúc nhạc thật là mạnh!

Lâm Phong từ trong ý cảnh tỉnh táo trở lại mở mắt ra, tiếng đàn này lại có thể đem ý cảnh cắm vào trong giữa óc người ta, làm cho người ta đắm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế được, quá kinh khủng.

Nếu là khúc đàn này tấu cường đại thêm một chút nữa, làm cho không khí kinh khủng hơn cắm vào trong đầu người ta, ở trong ý cảnh hiện ra chẳng phải là là muốn làm cho tinh thần người ta thất bại.

Ánh mắt nhìn sang hai bên phải trái Lâm Phong phát hiện Đoàn Phong vẫn như đang nhắm chặt đôi mắt, nhưng thân thể gã cũng đang hơi hơi run rẩy. Mà Tĩnh Vân thì đã mở mắt ra, mở to miệng mà hít thở.

Về phần những người khác, rất nhiều người đã tỉnh nhưng cũng có nhiều người vẫn nhắm chặt đôi mắt, nhưng thân thể đều đã có phản ứng.

– Loại khảo nghiệm này quả thực rất lợi hại.

Lâm Phong nói thầm một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cổ quái, vừa rồi bởi vì đắm chìm vào giữa ý cảnh này bởi vậy hắn không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hắn suy nghĩ liền hiều được ý tứ của lần khảo nghiệm này là gì, nhưng hắn dường như là đã thất bại không vượt qua được khảo nghiệm.

Quả nhiên một lát sau tiếng đàn cuối cùng cũng dừng lại, mọi người lục tục mở mắt ra.

Chỉ thấy người đàn ông trung niên kia liếc mắt một cái nhìn mọi người nói:

– Lần khảo nghiệm này là khảo nghiệm tâm chí và năng lực tiếp nhận của các người, nếu là trong ý cảnh này không thể tiếp nhận được, bị giật mình tỉnh lại, nếu thật sự ở trên chiến trường, lòng của các ngươi cũng sẽ bối rối! Những người vừa rồi có tỉnh lại đều đi đi, các ngươi không thích hợp để làm tướng lĩnh.

– Quả nhiên là như thế.

Khóe miệng Lâm Phong hiện lên một nụ cười gượng gạo, nhưng vì hắn không phải không thể thừa nhận, mà hắn tỉnh lại là vì vũ hồn của hắn đưa hắn bừng tình, không cho hắn hoàn toàn chìm đắm vào loại ảo cảnh này.

Trong đôi mắt rất nhiều người lộ ra vẻ thất vọng lục tục rời đi, bọn họ hiểu được có lưu lại cũng vô dụng, cảnh tượng vừa rồi làm cho bọn họ cũng nghi ngờ lựa chọn của mình, có lẽ họ thật sự không thích hợp để trở thành tướng lĩnh.

Ánh mắt của người đánh đàn chậm rãi di chuyển qua đám người cuối cùng dừng ở trên người Lâm Phong

Ông ta hỏi:

– Vì sao ngươi vẫn không rời đi?

– Ồ?

Những người biết Lâm Phong ánh mắt ngưng lại, Lâm Phong không vượt qua được khảo nghiệm.

Ngay cả Vấn Ngạo Tuyết cũng lộ ra một thần sắc kỳ quái, chẳng lẽ là tâm chí Lâm Phong không cứng rắn, khảo nghiệm này mặc dù không phải là dễ dàng nhưng đối với những người có tâm chí kiên nghị thì không phải là khó thông qua. Dù sao cũng giống như trên thực tế nhưng cũng không phải thực tế, ở trong ý cảnh mà bừng tỉnh thì làm sao có thể rong ruổi trên sa trường.

– Thưa thầy, ta cũng không có bị đánh thức.

Lâm Phong gượng cười lắc đầu. Sau khi hắn nói xong hắn cũng cảm giác được rất nhiều ánh mắt hèn mọn đang nhìn hắn, thầy là người thế nào làm sao có thể nhìn sai, Lâm Phong ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, loại hành vi này khiến bọn họ khinh thường.

– Nếu ngươi thực sự muốn trở thành Tướng Tinh mà không muốn buông tha, giờ này ngày mai lại đến đây!

Giọng nói của người đàn ông trung niên này thật bình thản, thật cũng không biết nói với Lâm Phong cái gì.

– Ngày mai?

Lâm Phong trầm ngâm, ngày mai hình như là ngày sáng lập thánh viện Tuyết Nguyệt.

– Thầy, có thể thử lại lần nữa không?

Lâm Phong gượng cười, lắc đầu nói.

– Người này thật không biết xấu hổ, thầy đều đã cho ngươi cơ hội rồi làm gì còn phải mặt dày mày dạn, ngày mai đến không được à?

Một giọng nói thô tục vang lên làm cho sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, đám người cũng đều nhìn hắn chỉ chỉ chỏ chỏ.

Lâm Phong lắc đầu không thèm để ý, một lần nữa mở miệng nói:

– Xin thầy cho một cơ hội nữa.

Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Phong mang theo một sắc thái kỳ dị, thấp giọng nói:

– Theo như chấp nhất của ngươi cùng với giờ phút này thể hiện, đúng ra là không nên khảo nghiệm lại mới đúng, nhưng hôm nay ta có một ngoại lệ, cho ngươi một cơ hội nữa.

Chương 118: Thánh viện

Tu sĩ võ đạo rất coi trọng thể diện.

Nếu là Lâm Phong thực sự khảo nghiệm đã bị thất bại, đã bị điểm danh đến tên lẽ ra Lâm Phong phải rời đi, nhưng Lâm Phong lại không làm như thế.

Hơn nữa làm cho tất cả ánh mắt khác thường của mọi người nhìn vào hắn, thậm chí sỉ nhục hắn nhưng hắn vẫn mỉm cười xin cho một cơ hội nữa, bên trong nụ cười kia thực sự là bất cần.

Bởi vậy người trung niên kia mới cho rằng, Lâm Phong không phải không tôn nghiêm mà là chấp nhất, người chấp nhất mới có thể kiên trì, hạng người có tâm trí kiên nghị mới có thể bất cần.

Đám người kia hơi có chút kinh ngạc, thầy thế nhưng lại thật sự nguyện ý cho Lâm Phong một cơ hội nữa, hơn nữa nghe ngữ khí của thầy thì hình như là đã có chút tin tưởng Lâm Phong.

– Cảm ơn thầy!

Lâm Phong nhìn người đàn ông trung niên khẽ gật đầu. Hắn đối với ông thầy này cũng sinh ra một cảm tình tốt đẹp, bình dị gần gũi, ánh mắt nhu hòa, trên người không có nửa ý kiêu căng.

– Ta bắt đầu gảy đàn đây, lúc này chỉ có một mình ngươi có thể nghe được tiếng đàn thôi.

Người đàn ông trung niên thản nhiên nói, lập tức tiếng đàn du dương lại một lần nữa truyền ra, nhưng mà đúng như người đàn ông trung niên đã nói, giờ đây đám người đều không nghe được khúc nhạc này, thầy lại có thể khống chế âm thanh hoàn toàn chỉ có tiến vào trong tai của Lâm Phong.

– Thật là lợi hại.

Trong lòng mọi người thầm khen một tiếng, trước kia thầy chưa từng ở trước mặt bọn họ lộ ra chiêu thức này.

Lúc này Lâm Phong cảm giác được khúc nhạc không ngừng chui lọt vào trong tai, làm cho hắn muốn nhắm mắt lại tiến vào trong ý cảnh của khúc nhạc.

– Thiên Chiếu Vũ Hồn lạnh như băng vô tình thế nhưng có thể tự động phòng ngự, chỉ cần ta bảo trì một tia trạng thái loại này liền không thể bị khúc nhạc kia mê hoặc.

Lâm Phong thầm nói với mình, một luồng hơi thở lạnh lùng chậm rãi rải lên trên người của hắn, làm cho đầu óc của hắn vô cùng tỉnh táo, tất cả chung quanh đều trực tiếp khắc sâu vào trong óc.

Tuy rằng tiếng đàn vẫn như trước nhưng Lâm Phong thì không hề dao động, đôi mắt trong trẻo mở to lẳng lặng nhìn thầy gảy đàn.

– Ồ?

Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong có thể bảo trì thông thấu như thế trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, làn điệu biến hóa khúc nhạc chui vào trong tai Lâm Phong càng thêm mau lẹ, trực tiếp làm run rẩy tâm linh.

Nhưng đôi mắt Lâm Phong vẫn mở to.

Ánh mắt trong suốt trước sau nhìn thầy không có một gợn sóng sợ hãi, không có một nửa dấu hiệu lâm vào ý cảnh của khúc nhạc.

Khúc nhạc càng dồn dập chỉ thấy ngón tay của người đàn ông trung niên bay múa trên phím đàn nhưng lại xuất hiện ra từng đạo ảo ảnh.

Nhưng ông ta rất nhanh phát hiện ra Lâm Phong vẫn thờ ơ như trước.

Một lát sau người đàn ông trung niên hiện lên vẻ mặt tươi cười, khúc nhạc dần dần chậm lại cuối cùng thì dừng hẳn.

– Ngươi tên là gì?

Người đàn ông trung niên hỏi Lâm Phong.

– Lâm Phong!

– Ngươi nói không sai, ngươi đã qua khảo nghiệm.

Người đàn ông trung niên nói lại một lần nữa làm cho mọi người mở to đôi mắt ngưng trệ, Lâm Phong thông qua khảo nghiệm, đây lại là chuyện gì?

Mà lần này thầy gảy đàn không lâu liền dừng lại, Lâm Phong thậm chí đều không có tiến vào trạng thái, đây cũng là ý gì?

– Đa tạ thầy đã cho ta cơ hội.

Lâm Phong cười đáp lại, nếu ông ta không cho hắn cơ hội thì hắn cũng không có cách nào.

– Thưa thầy, đây là chuyện gì? Rõ ràng vừa rồi hắn đã bị đánh thức rồi vì sao còn nói thông qua khảo nghiệm?

Một thanh niên khôi ngô bước lên, tiếng nói trong như tiếng chuông cảm thấy khó hiểu hỏi thầy, vừa rồi đúng là gã đã mắng Lâm Phong là kẻ mặt dày mày dạn.

– Đâu chỉ là thông qua khảo nghiệm, hắn căn bản không chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn của ta, nói gì đến chuyện đánh thức. Chính là bản thân hắn đã bừng tỉnh, ở Thiên Nhất học viện mấy năm nay, đây là lần đầu tiên ta gặp tình huống này.

Người đàn ông trung niên kia lắc đầu lại một lần nữa khẽ mỉm cười.

– Không chịu ảnh hưởng của tiếng đàn?

Đám người đều sửng sốt nhìn Lâm Phong với vẻ mặt ngạc nhiên, người này quái vật.

Ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết cũng biểu hiện kinh ngạc, có thể không chịu tiếng đàn mê hoặc y không làm được.

Người thanh niên khôi ngô kia mở to hai mắt, tay sờ sờ đầu đi đến trước mặt Lâm Phong nói:

– Xin lỗi, ta đã có lời nói thô tục, hiểu lầm ngươi, thậm chí nhục mạ ngươi! Bây giờ ngươi muốn nói gì, tùy ý ngươi.

Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đang mở to trước mặt, trong lòng vốn có hơi tức giận nay cũng biến mất không thấy gì nữa.

Người này chắc cũng nhanh mồm nhanh miệng giống như kiểu Hàn Man, kỳ thật cũng không có tâm tư xấu, hơn nữa dám làm dám chịu.

Nhớ tới Hàn Man, trong lòng Lâm Phong lại hiện lên một tia lạnh lùng Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn.

– Ngươi vừa rồi có nói gì ấy nhỉ, ta quên rồi!

Lâm Phong mỉm cười nói làm cho thanh niên khôi ngô kia sửng sốt, lập tức nở nụ cười đôn hậu rồi giơ ra bàn tay thô dày ra.

– Viên Sơn!

– Lâm Phong!

Lâm Phong cũng giơ tay ra nắm tay Viên Sơn, hai người cùng nhìn nhau cười.

– Chấp nhất, kiên định, trí tuệ rộng lớn, nếu có thêm thực lực cùng dũng khí nữa thì đó là một tướng lĩnh tài ba.

Người đàn ông trung niên đứng một bên lẳng lặng gật đầu, cất đàn cổ đi rồi nói với Lâm Phong:

– Lâm Phong, nếu ngươi muốn học đàn ngươi có thể tới tìm ta.

Người đàn ông trung niên nói xong liền xoay người nhẹ nhàng lướt đi, để lại sự ngạc nhiên cho đám người.

Lâm Phong cũng rất sửng sốt, nhưng lập tức trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười nhìn theo cái bóng lưng nhẹ nhàng rời đi kia nói với theo:

– Thưa thầy, nhưng đến lúc đó thầy đừng trách ta làm phiền.

Mọi người thấy Lâm Phong như thế, ánh mắt đều trở nên cực kỳ ngưỡng mộ, cầm tu là một loại võ tu kỳ lạ, cái lợi hại của cầm tu này thực là khủng bố phi thường, có thể thực sự một cái búng tay mà làm tan thành tro bụi.

– Lâm Phong, chúc mừng ngươi, ta có muốn học thầy cũng không dạy đâu.

Vấn Ngạo Tuyết đi đến bên Lâm Phong cười nói.

– May mắn thôi!

Lâm Phong lắc đầu cười nói.

– Vận khí của ngươi dường như cũng tốt quá.

Vấn Ngạo Tuyết trêu ghẹo nói:

– Bây giờ ngươi đã là người của Thiên Nhất học viện rồi, trước tiên ta dẫn ngươi đến chỗ ở.

– Ừ!

– Ta cũng đi xem xem.

Viên Sơn đôn hậu nói.

– Đi, ngươi cũng là vừa mới vào Thiên Nhất học viện theo ta đi làm quen một chút.

Vấn Ngạo Tuyết dẫn theo đoàn người đi vào trong một tòa cổ bảo, khi đi vào trong tòa cổ bảo Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên trong lòng hơi kinh ngạc. Tòa cổ bảo này cao tới hai mươi mấy tầng, bốn phía bị vây kín mà ở giữa trống, tuy nhiên lại có một tòa tháp cao ngang bằng độ cao với tòa cổ bảo, cực kỳ đồ sộ.

– Phòng ốc ở bốn phía đều là phòng ở của các đệ tử của Thiên Nhất học viện, ở giữa đó là tháp tu luyện, đầu tiên hãy đi tìm chỗ ở cho các người trước đã.

Hai mươi mấy tầng cổ bảo, chỗ để không thật nhiều, khi đi vào Lâm Phong phát hiện ra sau mỗi một cánh cửa lớn đều có một động thiên khác, cũng có vài gian phòng và phòng khách thật lớn.

– Các chỗ ở đều giống nhau không có gì đặc biệt, các ngươi tùy ý lựa chọn, chỗ nào không có người ở thì mới có thể ở được! Nhưng mà phải nhớ kỹ, bởi vì nam và nữ cùng đều ở nơi này hơn nữa có người thích yên tĩnh, tốt nhất nếu không được người khác đồng ý thì không nên tự động đi vào nơi ở của người khác, đó là điều cấm kỵ duy nhất.

-Ừ!

Lâm Phong gật gật đầu, thật ra đối với hắn cũng không có yêu cầu gì đặc biệt đối với chỗ ở. Mấy người chọn lựa năm gian liên tục không có người ở, như vậy bọn họ có thể ở cách vách nhưng vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau.

– Ta ở gian phòng này thôi.

Lâm Phong tùy ý chỉ một gian cửa đá, Tĩnh Vân và Đoàn Phong thì chọn hai phòng cách vách với Lâm Phong, còn Viên Sơn thì lại chọn một phòng cách vách với Đoàn Phong.

– Sao nàng còn chưa chọn.

Lâm Phong nhìn Mộng Tình hỏi.

– Ngươi ở đó không phải là có vài gian phòng sao, cho ta một gian là được rồi.

Mộng Tình thản nhiên nói, giọng nói bình tĩnh nhưng làm cho Lâm Phong và đám người hết sức ngạc nhiên.

Vấn Ngạo Tuyết nửa cười nửa không nhìn Lâm Phong, hơn nữa cái khuôn mặt xinh đẹp kia làm cho Lâm Phong có cảm giác cả người không được tự nhiên, còn cái ánh mắt kia nữa…

– Ha ha, một chủ ý không tồi.

Viên Sơn sảng khoái cười nói làm cho Lâm Phong phải trừng mắt liếc gã một cái, biết thì ngươi cũng đừng nói ra chứ.

– Như vậy cũng có thể được, vừa vặn ta có đủ để chiếu cố đến nàng.

Lâm Phong tùy ý nói, giọng nghiêm trang làm cho Đoàn Phong ngạc nhiên nhìn Lâm Phong, hắn chiếu cố Mộng Tình tỷ?

– Lâm Phong đại ca quả nhiên là lợi hại.

Đoàn Phong thầm nghĩ trong lòng, nhưng những lời này gã cũng không dám nói ra.

– Nếu ở chung như thế mỗi ngày ngươi có thể cùng ta nói mười câu chuyện.

Mộng Tình thì thào nói làm cho Lâm Phong chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, thật là một cô gái ác độc…

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người vẫn tiếp tục đến Thiên Nhất học viện, nhưng mà so với hôm qua thì rõ ràng ít hơn rất nhiều.

Hoàng thành, trong khu vực thành nội có một quảng trường vô cùng rộng lớn, người nhiều vô số trùng trùng điệp điệp liếc mắt nhìn không thấy đâu là bờ, vậy mà mọi người vẫn còn đang tiếp tục tiến đến.

Ở phía sau quảng trường có một cái cửa lớn được đúc bằng vân nham, trên mặt được khắc mấy chữ vô cùng bá đạo – Tuyết Nguyệt Thánh Viện.

Hôm nay đúng là ngày thành lập Tuyết Nguyệt thánh viện, người trong nước Tuyết Nguyệt ở các nơi sau khi nhận được tin tức đều tới đây, có người hy vọng có thể có cơ hội tiến vào Tuyết Nguyệt thánh viện. Cũng có những người chỉ là đến để chứng kiến một sự kiện trọng đại của nước Tuyết Nguyệt và có khả năng ảnh hưởng đến nước Tuyết Nguyệt.

Ngày hôm nay nhất định là một ngày không yên tĩnh rồi

Chương 119: Tụ họp

– Xem ra sức hấp dẫn của Tuyết Nguyệt thánh viện đã vượt xa Thiên Nhất học viện rồi.

Giữa đám đông, Lâm Phong đeo mặt nạ bằng đồng, quan sát biển người mênh mông, trong lòng thầm nghĩ.

Đám người Mộng Tình đều đang đứng cạnh Lâm Phong, hơn nữa ngay cả Vấn Ngạo Tuyết cùng Viên Sơn cũng theo Lâm Phong đến xem, bọn họ muốn biết Tuyết Nguyệt thánh viện có thể ồn ào náo nhiệt đến đâu.

Tĩnh Vân nhìn chiếc mặt nạ bằng đồng trên mặt Lâm Phong, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nếu Lâm Phong đã đeo mặt nạ thì rõ ràng là không muốn bị người khác nhân ra, không biết hôm đó ở Vân Hải tông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ánh nắng mặt trời dần dần xuất hiện sau tầng mây, từng vệt sáng chiếu xuống đám đông, mang theo một chút ấm áp.

– Kìa, bọn họ ra rồi, thật là uy phong.

Lúc này từng tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, mọi người hướng mắt đến nhìn, liền thấy một đoàn người oai phong lẫm liệt bước ra từ bên trong Tuyết Nguyệt thánh viện.

Đoàn người này tất cả đều mặc trường bào màu trắng, bên trên thêu hai chữ Tuyết Nguyệt vô cùng tinh xảo, lại cộng thêm phục sức phối hợp hài hoà khiến cho người ta có cảm giác vô cùng bắt mắt.

Đoàn người này ước chừng có khoảng mấy trăm người, mỗi người đều cực kỳ trẻ tuổi, bọn họ rất nhanh đã đi ra ngoài cửa thánh viện, đến trước quảng trường, bước lên bậc thang tiến về đài cao rộng lớn trên quảng trường.

Những người này ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám đông, mỗi ánh mắt đều mang chút thờ ơ cao ngạo, bọn họ là tốp người đầu tiên được chỉ định vào Tuyết Nguyệt thánh viện, từ khắp nơi tụ tập về đây, lúc này, đang đứng trên đài cao được mọi người ngước nhìn, quang vinh lẫy lừng, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác tự hào.

Lâm Phong nhìn những bóng người trên đài cao, đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ dẫn trở nên băng hàn, lạnh lẽo, trong số những người này, có không ít người hắn vô cùng quen thuộc.

– Lệnh Hồ Hà Sơn, Đồ Phu, Văn Nhân Nham.

Trước đây, ba người này là rường cột của Vân Hải tông, được Vân Hải tông coi trọng bồi dưỡng, được xem như những trụ cột vững chắc trong tương lai. Nhưng hiện giờ, Vân Hải tông bị Đoàn Thiên Lang tiêu diệt, bọn chúng lại đứng trên đài cao cùng Đoàn Thiên Lang chia xẻ niềm vinh quang ấy.

Hơn nữa, ngoài ba người này, Lâm Phong còn nhìn thấy một vài đệ tử khác của Vân Hải tông, bọn họ đều là những đệ tử có tên trong bảng xếp hạng thạch bích, đầu hàng trước Đoàn Thiên Lang, tìm cho bản thân cơ hội giữ lại mạng sống.

Không chỉ có Vân Hải tông, những tông môn lớn khác cũng đều có đệ tử trong đám người này, bao gồm cả hai người con của đại bá của Lâm Phong, Lâm Thiên của Hạo Nguyệt tông cùng với Lâm Hồng của Băng Tuyết sơn trang, đều có mặt ở trong đó.

– Ha ha, Lâm Duệ thúc, thúc xem Thiên Thiên cùng Hồng nhi hôm nay đã là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, vinh quang vô cùng, tương lai tất sẽ làm nên nghiệp lớn, rạng danh Lâm gia ta, khiến Lâm gia ta trở thành gia tộc mạnh nhất thành Dương Châu, thậm chí thôn tính cả các gia tộc khác.

Lúc này từ một chỗ nào đó trong đám đông, đại bá của Lâm Phong, Lâm Bá Đạo đang nói chuyện sang sảng, còn bên cạnh y có rất nhiều người của Lâm gia, ngay cả Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ cũng đã đến.

– Ừm, ta quả nhiên không nhìn lầm Thiên Thiên cùng Hồng nhi, sau này Lâm gia phải dựa vào hai đứa nó rồi.

Lâm Duệ đối với Lâm Bá Đạo vô cùng khách khí, hiện giờ Lâm Bá Đạo có được hai đứa con như vậy, quả thực là con hơn cha cả nhà có phúc.

– Chỉ có điều Nạp Lan Hùng cũng đã tới, con gái của lão ta Nạp Lan Phượng cũng là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lâm Bá Đạo lướt nhìn đến một chỗ nào đó giữa đám đông, ở đó cũng có một đám người thành Dương Châu, chính là đám người nhà Nạp Lan thành chủ thành Dương Châu.

– Hà tất phải để ý, Lâm gia chúng ta có hai người được vào thánh viện, bọn họ chẳng qua chỉ có một mình Nạp Lan Phượng, dựa vào phiên phú vũ hồn của Thiên Thiên, lẽ nào lại sợ không bằng Nạp Lan Phượng.

Lâm Duệ thản nhiên nói, quả nhiên sau khi Lâm Bá Đạo nghe xong liền cười lớn, vô cùng sảng khoái.

Lúc này, cách chỗ bọn họ không xa, Lâm Phong có chút ngạc nhiên nhìn đám người Lâm Bá Đạo, bọn họ không ngờ cũng đã từ thành Dương Châu đến đây.

Đối với đám người Lâm Bá Đạo mà nói, bọn họ tất nhiên rất coi trọng thân phận đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện, cho rằng đây đó là một thân phân vô cùng cao quý, đáng để tự hào. Vậy mà bọn họ lại không hề biết, trong Lâm gia từng có một người hết lần này đến lần khác từ chối lời mời của Đoàn Thiên Lang, một lòng vì Vân Hải tông, liều mạng bảo vệ tông môn của hắn, chỉ là người này đã bị Lâm gia bọn trục xuất khỏi gia tộc.

– Ha ha, hôm nay có thể có nhiều người đến Tuyết Nguyệt thánh viện như vậy, Đoàn mỗ vô cùng vinh hạnh

Lúc này một tiếng nói sang sảng từ xa truyền đến, chỉ thấy một bóng người đang từ xa tiến lại gần đài cao, nhất nhanh đã bước lên trên, đứng ở phía trước.

Hai người xuất hiện ở giữa kia, ngoài Đoàn Thiên Lang cùng Đoạn Hàn ra thì còn có thể là ai nữa.

– Xem ra tin đồn quả nhiên không phải là giả, Tuyết Nguyệt thánh viện do Thiên Lang Vương trực tiếp quản lý.

Trong lòng đám đông thầm nghĩ, mấy hôm trước có tin đồn về việc sáng lập Tuyết Nguyệt thánh viện, người lãnh đạo của học viện này có thể sẽ là Thần Tiễn Liễu Thương Lan, nhưng hôm nay cuối cùng cũng quyết định là Thiên Lang Vương.

– Các vị ngàn dặm xa xôi tới đây, Đoàn mỗ ta cũng chỉ muốn nói ngắn gọn vài câu! Hôm nay là ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện, mục đích là để chiêu mộ đệ tử thánh viện, phàm là thanh niên ưu tú thực lực Linh Vũ cảnh đều có thể báo danh, sau đó sẽ lựa chọn ngay tại chỗ, xác định danh sách gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, võ kỹ công pháp Huyền cấp trung phẩm đều có thể tuỳ ý lựa chọn. Người có biểu hiện xuất sắc vượt trội, thậm chí có thể lựa chọn võ kỹ công pháp Huyền cấp thượng phẩm.

Thiên Lang Vương cao giọng nói, lập tức khiến rất nhiều người xao động, công pháp Huyền cấp hoàn toàn không phải là thứ dễ dàng có được, đặc biệt là công pháp võ kỹ Huyền cấp trung phẩm phải trở thành đệ tử của tông môn lớn mới có thể đạt được, hoặc không thì cũng phải dùng một cái giá trên trời để đi đổi, còn về công pháp võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm thì lại càng không cần nói, cho dù là ở một vài môn phái lớn, cũng không thể dễ dàng đưa cho đệ tử tu luyện.

Lời này của Thiên Lang Vương rõ ràng là cực kỳ hấp dẫn, chỉ là yêu cầu thực lực thấp nhất cũng phải là Linh Vũ cảnh, quả nhiên không hổ là Tuyết Nguyệt thánh viện.

– Ngoài ra, Đoàn mỗ còn một việc cần tuyên bố, có hai người mà các vị rất muốn gặp mặt, cũng sẽ chính thức ra nhập vào Tuyết Nguyệt thánh viện vào hôm nay.

Đoàn Thiên Lang ra vẻ thần bí, khiến đám đông đều rộ lên ồn ào phỏng đoán, người mà ai cũng muốn gặp? Sẽ là ai đây?

Hơn nưa nghe ngữ khí của Đoàn Thiên Lang, chắc chắn hai người này cực kỳ phi phàm.

– Hai vị ra đây đi!

Đoàn Thiên Lang lớn tiếng nói, lập tức một luồng khí lạnh bao trùm khắp nơi.

– Lạc Tuyết công tử!

Đám đông vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại là Lạc Tuyết công tử, đệ tử mạnh nhất của Tuyết Nguyệt sơn trang, một trong số bát đại công tử cũng đã gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện?

Ngay lúc mọi người còn bàng hoàng, một cơn cuồng phong gào thét thổi đến, bông tuyết bay lượn lung tung, trên vòm trời cao, một chấm đen nhỏ hoá thành một bóng người, xuất hiện trong tầm nhìn của đám đông, bóng người này đang vươn cao sải cánh.

– Đại Bằng công tử!

Mọi con ngươi đều thu nhỏ lại, đám đông càng thêm chấn động, Đại Bằng công tử cùng Lạc Tuyết công tử không ngờ lại cùng gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, đây quả thực là điều mà người ta không thể ngờ nổi.

Đại Bằng công tử Sở Triển Bằng chính là con trai của Sở Kình, tông chủ Hạo Nguyệt tông, y không ngờ lại trở thành đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện.

– Thì ra Lạc Tuyết công tử cùng Đại Bằng công tử đến Hoàng Thành là để gia nhập vào Tuyết Nguyệt thánh viện.

– Chiêu này của Thiên Lang Vương thật lợi hại!

Đám đông đều đang bàn tán, ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện quả nhiên có nhiều bất ngờ.

Lạc Tuyết công tử cùng Đại Bằng công tử lần lượt đáp xuống bên trái phải Đoàn Thiên Lang, cảnh tượng này cũng có nghĩa là, từ nay về sau Tuyết Nguyệt thánh viện đã có hai vị công tử, số lượng ngang bằng với hoàng thất.

Đoàn Thiên Lang khẽ mỉm cười, giơ hai tay lên khiến đám đông yên tĩnh lại.

– Giờ ta tuyên bố, Tuyết Nguyệt thánh viện chính thức mở cửa, Đoàn Thiên Lang ta làm viện trưởng kỳ đầu tiên.

Giọng nói Đoàn Thiên Lang đều đều vang vọng, giống như một cơn nước lũ cuộn chảy từ xa, chấn động màng nhĩ tất cả những người đang nghe.

– Đoàn Liệt con cháu Đoàn thị, chúc mừng Tuyết Nguyệt thánh viện sáng lập.

Một tiếng nói lanh lảnh truyền đến, trong đám đông rất nhiều người đột nhiên chen lên, trong tay bê những hộp lễ màu vàng.

– Bạch gia, chúc mừng Tuyết Nguyệt thánh viện sáng lập.

– Chung gia, chúc mừng Tuyết Nguyệt thánh viện sáng lập.

– Cốc gia, chúc mừng Tuyết Nguyệt thánh viện sáng lập.

Từng tiếng nói liên tiếp vang lên, trong đám đông náo nhiệt, không ngừng có người đi ra, dường như đã chờ đợi từ trước, chỉ trong chốc lát, quảng trường đã đứng đầy người đến chúc mừng.

Khoé miệng Đoàn Thiên Lang nở ra nụ cười tươi rói.

– Đoàn mỗ đa tạ ý tốt của các vị, nhận lễ!

Đoàn Thiên Lang vung tay lên, hào khí cao ngất, lập tức có người bước ra đón nhận lễ vật

Chương 120: Công bằng

Những người đến chúc mừng này đều là quý tộc của Hoàng Thành, điều này cũng là ám thị cho mọi người biết, thế lực đứng sau Tuyết Nguyệt thánh viện chính là hoàng thất.

Rất nhiều người đều mong chờ háo hức, hoàng thất đích thân đứng ra xây dựng thánh viện, lực lượng này không cần nói cũng biết nhất định sẽ cường mạnh không gì địch nổi, nếu như có thể được gia nhập vào đó, sẽ không cần phải lo lắng sau này không có tương lai.

Đám người đến chúc mừng dần dần lui đi, trở lại hoà vào đám đông, Thiên Lang Vương vẫn đứng đó mỉm cười, mọi người đều biết bước tiếp theo chắc hẳn sẽ là thánh viện chiêu mộ đệ tử.

Nhưng ngay chính lúc này, trên bầu trời, một tiếng hét xé rách hư không truyền đến, đám người bên dưới thậm chí có hể cảm nhận được luồng khí tức vô cùng sắc nhọn trên đỉnh đầu mình, khiến bọn họ phải vội vàng ngẩng đầu lên.

– Tên!

Trên bầu trời một mũi tên lao vun vút xuống hoá thành một đường cong vô cùng hoa mỹ, mũi tên đó đang hướng thẳng về phía Thiên Lang Vương.

– Chuyện gì thế này?

Đám đông đều dông đều bàng hoàng sửng sốt, không ngờ có người lại dám bắn tên trắng trợn vào Thiên Lang Vương, hơn nữa còn là vào ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện, thật quá là ngông cuồng!

Sắc mặt Đoàn Thiên Lang cứng ngắc, nụ cười trên khuôn mặt đã biến mất từ lâu.

– Phá!

Một đường kiếm khí cường mạnh gào thét chém ra, mũi tên kia đột ngột dừng lại, rơi xuống từ không trung, cũng chính lúc này, tiếng vó ngựa ầm ầm chấn động trời đất từ xa truyền đến.

– Liễu Thương Lan, chúc mừng Tuyết Nguyệt thánh viện thành lập.

Một tiếng nói ồm ồm truyền đến khiến mọi ánh mắt đều tụ lại.

Liễu Thương Lan, Thần Tiễn Liễu Thương Lan cũng đã tới!

– Xích Huyết thiết kỵ, chúc mừng Tuyết Nguyệt thánh viện thành lập.

Sóng âm vang dội trời đất, mang theo một luồng sát khí, từ phía xa, đám đông như có thể cảm thấy một đoàn quân thiết huyết đang không ngừng tiếp cận.

– Đó là thứ gì?

Lúc này rất nhiều người đứng dưới đã biến sắc sắc, chỉ thấy từ phía xa có vô số mũi tên đang lao đến, mang theo cuồng phong gào thét nhào tới, vô cùng tráng lệ.

Ánh mắt mọi người đều đã dừng lại ở một điểm, ngơ ngác nhìn bầu trời bị che phủ bởi cơn mưa tiễn, trong nháy mắt mặt trời như bị ngăn cách ở bên ngoài.

Thần Tiễn Liễu Thương Lan, có thật là đến để chúc mừng không?

– To gan!

Vẻ mặt Đoàn Thiên Lang âm u tới cực điểm, nổi giận quát lên một tiếng, cơ thể phóng lên không trung, trong tay mang theo kiếm quang rực rõ chói mắt.

Đồng thời rất nhiều người của Tuyết Nguyệt thánh viện cũng bay lên, từng luồng khí thế nở rộ, lực công kích mạnh đến kinh người, toàn bộ đều hướng về phía những mũi tên đang phi xuống.

Không gian bên trên, vô số tên tiễn bay múa, đám người bên dưới cũng trở nên hoảng loạn, chạy trốn toán loạn, sợ bị mũi tên bắn trúng.

Tiếng võ ngựa ầm ầm truyền đến, từng con thiết kỵ Huyết Xích lao nhanh vào đám đông, mang theo gió bụi mờ mịt.

Người cầm đầu có sắc mặt cương nghị, ánh mắt tinh thâm, mái tóc dài trắng như tuyết lại càng khiến người ta chú ý.

– Là Liễu Thương Lan, sao tóc của ông ấy lại bạc trắng hết rồi?

Đám đông nhìn đàn thiết kỵ Xích Huyết hung hăng cuồng chiến, lẽ nào Liễu Thương Lan lại muốn quấy rồi trong ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện?

– Liễu Thương Lan, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?

Đám đông trong Tuyết Nguyệt thánh viện sớm đã trở nên toán loạn, sắc mặt Đoàn Thiên Lang vô cùng u ám, nhìn chằm chằm vào Liễu Thương Lan đang ngồi trên thiết kỵ.

– Ta đến đòi lại công bằng.

Liễu Thương Lan nói với giọng vô cùng bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh đó ẩn chứa sự kiên định không gì sánh nổi.

– Công bằng?

Đoàn Thiên Lang cười lạnh:Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Hôm nay là ngày khánh thành của Tuyết Nguyệt thánh viện, người người vui mừng, ngươi lại đến đòi ta công bằng?

– Ta vì Tuyết Nguyệt, dành nửa đời người chinh chiến trên chiến trường, chưa từng một lần than vãn! Tuyết Nguyệt quốc muốn sáng lập thánh viện, ta để con gái duy nhất của ta là Liễu Phỉ bôn ba khắp nơi, tìm kiếm người gia nhập thánh viện, trở thành trụ cột cho đất nước…

Mái tóc trắng của Liễu Thương Lan bay lượn trong gió, ông ngẩng đầu lên trời, từ từ dãi bày:

– Ta một lòng vì Tuyết Nguyệt, ngay cả thiết kỵ Xích Huyết cũng giao cho các người! Vậy mà ngươi, Đoàn Thiên Lang, lại đem thiết kỵ Xích Huyết liên hợp các môn phái đi tiêu diệt Vân Hải tông, chính Vân Hải tông đã dạy ta nên người, nhưng nay Vân Hải tông đã máu chảy thành sông, Đoàn Thiên Lang, ngươi nói xem ta muốn đòi lại công bằng gì?

Liễu Thương Lan từ từ chuyển ánh mắt về phía Đoàn Thiên Lang, tia nhìn vô cùng sắc bén.

Đám đông nghe được lời của Liễu Thương Lan đều cảm thấy chấn động trong lòng, Liễu Thương Lan là vị tướng vang danh thiên hạ, vậy mà tông môn của ông lại chỉ vì một tờ thánh chỉ của hoàng thất mà bị tiêu diệt!

Không một ai nhận thấy, Đoàn Thiên Lang dẫn người đi diệt Vân Hải tông không hề có được chỉ thị của hoàng thất.

– Vân Hải tông không ủng hộ sáng lập Tuyết Nguyệt thánh viện, không tuân theo hiệu lệnh của hoàng thất Tuyết Nguyệt, kẻ phản nghịch ắt phải tiêu diệt! Đến giờ Liễu Thương Lan ngươi lại dẫn quân xông vào Hoàng thành, gây rối trong ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện, ngươi có biết ngươi đáng tội gì không?

Đoàn Thiên Lang lạnh lùng liếc nhìn Liễu Thương Lan:

– Còn nữa các ngươi vốn là quân của Tuyết Nguyệt, lại đứng về lũ phản nghịch, đánh về Hoàng thành, đã biết tội chưa?

– Phản nghịch?

Mọi người sửng sốt trước lời nói của Đoàn Thiên Lang, không ngờ Liễu Thương Lan lại bị quy thành phản nghịch.

Có điều sắc mặt của đám người Đoàn Thiên Lang đều không chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh.

– Vì công bằng thì có tội gì, Liễu Thương Lan ta không hổ thẹn với Tuyết Nguyệt, chỉ hổ thẹn với tông môn, hổ thẹn với huynh đệ của ta.

Liễu Thương Lan đưa mắt nhìn đám đông một lượt, trong ánh mắt mang theo một tia áy náy.

– Có thể cùng chết với tướng quân thì đời này không còn hối tiếc gì.

Một người ở bên trái Liễu Thương Lan nói, ánh mắt tràn đầy tình huynh đệ.

– Được cùng sống chết với tướng quân, không uổng!!

Mấy trăm quân thiết kỵ đồng thanh hô lên, bọn họ đều tự nguyện theo đến đây, trước khi đến cũng đã chuẩn bị tinh thần, không hề sợ chết.

Đám đông nhìn đoàn quân thiết huyết thề nguyền vào sinh ra tử có nhau, trong lòng dấy lên cảm giác bi tráng, lại cũng như có một luồng nhiệt huyết đang không ngừng trào dâng.

– Một tướng quân như vậy thì đời này còn cầu mong gì hơn nữa.

Trong đám đông, Vấn Ngạo Tuyết đứng lặng im nhìn về phía đoàn quân, sâu trong ánh mắt thoáng hiện lên nỗi đau thương.

Lâm Phong đứng bên cạnh Vấn Ngạo Tuyết, đôi mắt sau tấm mặt nạ không ngừng chớp loé, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Liễu Thương Lan dẫn đầu đoàn qân thiết kỵ tiến vào Hoàng Thành, ai nấy đều đã xác định rõ, cho dù là chết cũng phải đòi lại công bằng, nhưng có lẽ, Liễu Thương Lan cũng hiểu rõ ngay cả khi ông ta chết thì vẫn không có cách nào đòi lại công bằng.

Liễu Thương Lan nhìn đám huynh đệ, thở mạnh một hơi, giọng nói có chút ảm đạm:

– Nếu đã như vậy, hôm nay, chúng ta sẽ cùng đánh một trận cuối cùng, đáng tiếc là không phải trên chiến trường mà là trong Hoàng thành Tuyết Nguyệt.

Đoàn quân lập tức tháo nỏ trên lưng xuống, giương cung nhắm bắn về phía Đoàn Thiên Lang.

Đoàn Thiên Lang lại vô cùng bình tĩnh, khoé miệng nhếch lên cười nhạt, đồng thời phía sau Đoàn Thiên Lang đột nhiên có rất nhiều cao thủ xuất hiện, phóng ra khí tức lạnh lẽo, sát khí vô cùng sắc bén.

Một trân chiến lớn hết sức căng thẳng.

– Đợi đã.

Đúng lúc này một tiếng nói truyền ra từ trong đám đông, giọng nói vang vọng vô cùng rõ rệt, ngay sau đó một bóng người từ từ bước lên phía trước.

Chỉ thấy trên mặt người này đang đeo mặt nạ bằng đồng, không nhìn rõ tướng mạo.

Liễu Thương Lan liếc qua một cái, vốn định ra tay, nhưng khi nhìn thấy chiếc mặt nạ đồng này trong lòng chợt run lên, hai tay giương cung từ từ hạ xuống.

– Là hắn!

Liễu Thương Lan từng gặp qua Lâm Phong, khi còn ở Vân Hải tông, ông ta muốn tự phế tu vi nhưng lại bị Lâm Phong ngăn cản, sau này qua lời của thuộc hạ thì ông mới biết, người đeo mặt nạ đồng này chính là Lâm Phong, Lâm Phong mà toàn bộ Vân Hải tông trên dưới dùng tính mạng để bảo vệ cho hắn.

– Việc này không liên quan đến ngươi, cút.

Liễu Thương Lan lạnh lùng nói, có điều Lâm Phong sao có thể không hiểu rõ ý ông ta, hắn bình tĩnh lắc đầu, nói với Liễu Thương Lan:

– Tướng quân nếu đã nhìn thấu tất cả, tội gì còn phải đến Hoàng thành.

– Vì muốn đòi lại công bằng.

Liễu Thương Lan thản nhiên đáp lại, không ngờ Lâm Phong lại càng lấn tới, khiến ông rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

– Công bằng? Đó chẳng qua chỉ là công bằng trong mắt tướng quân, còn trong mắt những người này, công bằng, chính là muốn lấy mạng tướng quân mà thôi, công bằng, một xu cũng không đáng.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, bước gần đến bên cạnh Liễu Thương Lan, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Thiên Lang.

– Thiên Lang Vương, hôm nay là ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện, ta liệu có thể thỉnh giáo mấy vấn đề không?

Đoàn Thiên Lang nhíu mày lại, y không ngờ đột nhiên lại xuất hiện thêm một một tên Lâm Phong, nhưng chuyện ngày hôm nay nhất định phải làm cho tốt, do đó mà lão cũng không từ chối, lạnh lùng đáp lại:

– Nói.

– Tuyết Nguyệt thánh viện vì sao lại gọi là thánh viện?

– Thanh khiết, cao quý, vi thánh, Tuyết Nguyệt thánh viện xưng danh là thánh viện chính là để chỉ địa vị cao quý của nơi này.

Đoàn Thiên Lang nói.

– Thì ra là thế.

Lâm Phong khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện nói:

– Trong số bọn họ, có người là đệ tử của Hạo Nguyệt tông, có người là người của Băng Tuyết sơn trang, cũng có người là đệ tử của Vân Hải tông đã bị các ngươi tiêu diệt, hiện giờ bọn họ đều là đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, theo như ý của Thiên Lang Vương, thì việc mời gọi đệ tử của môn phái khác tức là cao quý, thu nhận những tên phản nghịch đến Tuyết Nguyệt thánh viện tức là thanh khiết, có đúng không?

Giọng nói của Lâm Phong vẫn đều đều tiếp diễn:

– Vừa rồi Thiên Lang Vương ngài cũng cảm thấy hổ thẹn với hai chữ phản nghịch, nhưng Vân Hải tông bị Thiên Lang Vương ngài tiêu diệt, đệ tử của Vân Hải tông lại đi theo ngài, việc này không phải là phản nghịch thì là gì? Học viện chứa chấp những tên phản nghịch ô hợp thì sao có thể xưng là thánh viện? Hơn nữa còn thêm tên Tuyết Nguyệt, như vậy chẳng phải là trở thành biểu tượng cho Tuyết Nguyệt sao? Thứ cho tại hạ ngu dốt, mong Thiên Lang Vương chỉ rõ điểm này.

Lâm Phong thấy Đoàn Thiên Lang trầm mặc, lại lên tiếng lần nữa, vừa nói hết câu, sắc mặt Đoàn Thiên Lang lại càng trở nên u ám.

Miệng lưỡi lợi hại, lời lẽ sắc bén, khiến lão không thể phản bác lạiNguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 3 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 3 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 3 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)