1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Chương 111: Xung đột đến chương 115

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Chương 111: Xung đột đến chương 115

❮ sau
tiếp ❯

Chương 111: Xung đột

Ánh mắt đám Lâm Phong lạnh lùng nhìn qua đôi nam nữ đang nói chuyện. chỉ thấy khóe miệng bọn họ mang theo ý cười giễu cợt.

– Các ngươi nói cái gì?

Đoàn Phong lạnh lùng hỏi lại.

Nhưng bất ngờ, Lâm Phong lại huých hắn một cái, nói rằng:

– Đoàn Phong, đi thôi, đi ghi danh.

Nói xong, Lâm Phong tiếp tục kéo xe ngựa đi lên trước.

– Lâm đại ca.

Đoàn Phong sửng sốt một chút, gọi một tiếng, lại thấy Lâm Phong lắc đầu cười nói:

– Người ngu ngốc nhiều như vậy, đệ có khả năng tức giận hết sao?

Đoạn Phong ngây ra một chút, lập tức lắc đầu cười.

Nhưng lời Lâm Phong nói lại làm cho sắc mặt đôi nam nữ trẻ tuổi xấu xí, ánh mắt băng hàn.

– Dân đen, nếu không phải hôm nay học viện Thiên Nhất không cho phép gây sự, ta nhất định phải phế ngươi.

Thanh niên kia lạnh lùng nói, nhưng Lâm Phong mặc kệ không để ý tới gã, gặp phải chuyện này nhiều rồi, nên cũng thản nhiên hơn.

– Tả Khưu, tức giận với ai đó.

Lúc này, phía sau thanh niên truyền đến một giọng nói, Tả Khưu cùng Chung Linh đều quay lại, lập tức thấy Đoàn Ngọc cầm nhuyễn tiên trong tay, hướng phía bọn họ đi tới.

– Không có gì, một tên dân đen thôi mà.

Tả Khưu thản nhiên nói, người từ trên Khiếu Nguyệt Lang nhảy xuống, mà Chung Linh cũng làm một động tác tương tự.

Tuy rằng Đoàn Liệt ở trong đám người đông đảo của Đoàn gia không phải là không có địa vị, nhưng họ Đoàn hắn ở đâu chứ, thân là vương gia Tuyết Nguyệt quốc, Đoàn Ngọc lại là quận chúa, hai người bọn họ vẫn là có chút tôn kính.

Ở chỗ bọn họ, người chia ba năm loại, đẳng cấp là chín cấp, hơn nữa đẳng cấp cực kỳ nghiêm ngặt, không ai dám vượt qua nửa bước, bởi vậy bọn họ thấy Đoàn Ngọc tới thì xuống ngựa, lại chửi Lâm Phong là dân đen.

Bởi vì, đẳng cấp của bọn họ phân chia là dưới Đoàn Ngọc, trên Lâm Phong.

– Nếu là dân đen, cần gì tức giận, đi, đi ghi danh.

Đoạn Ngọc thản nhiên nói, lúc này dấu năm ngón tay trên mặt ả đã biến mất, nhà ả làm sao lại thiếu hụt linh dược, muốn trị chút thương tổn này dễ như trở bàn tay, nhưng tôn nghiêm của ả bị xúc phạm, lại không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Ngay trước mặt mọi người, Lâm Phong hung hăng đánh ả một bạt tai, sợ rằng việc này không lâu sau sẽ truyền khắp hoàng thành, ả còn mặt mũi nào gặp người.

Đoàn Phong đi tới trước bàn đá, chỉ thấy lão già ngồi trên băng đá nói thẳng:

– Thư đề cử, lấy ra.

– Đây.Chỉ là kẻ quét rác Dương Khai,sai vặt.. Ai.. Cơ duyên do ăn đòn hành hạ mà sinh mà tiến con đường Võ Đạo Cao Xứ Bất Thành Hàn A ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đoàn Phong lấy thư đề cử ra đưa cho lão già, lão già nhìn thoáng qua, ánh mắt híp lại, ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Phong một cái, hỏi:

– Ngươi họ Đoàn?

– Đúng.

Đoàn Phong trả lời.

– Ừm, qua bên kia lấy lệnh bài, sau đó tiến vào bên trong học viện, tự nhiên sẽ có người tiếp đãi ngươi.

Lão nhân chỉ vào một bên nói, Đoàn Phong khẽ gật đầu.

– Lâm đại ca, chúng ta đi qua.

Đoàn Phong quay qua nói với Lâm Phong lại nghe lão nhân hỏi:

– Mấy người các ngươi, thư đề cử đâu?

Thư đề cử?

Đám người Lâm Phong làm sao có thể có thứ đó, lắc đầu, Lâm Phong nói:

– Chúng ta đến cùng hắn, không có thư đề cử.

– Không có thư đề cử thì không phải người của Thiên Nhất học viện, không phải người Thiên Nhất học viện, bất kỳ kẻ nào cũng không được bước vào nửa bước, cho dù là người nhà cũng không được, các ngươi đi đi.

Lão già bình tĩnh nói, giọng điệu là không được phép nghi ngờ.

Nghe lão già nói vậy, Lâm Phong đột nhiên nghĩ đến, đám người tới đây mặc dù là con dòng cháu giống, nhưng có rất ít người mang thân nhân đến, chắc hẳn cũng do quy định này.

– Dân đen vẫn là dân đen, không hiểu quy củ, ngay cả thư đề cử cũng không có, thật mất mặt.

Ba người Tả Khưu tới gần, vừa lúc nghe được lão già nói chuyện với Lâm Phong, trong miệng bật ra giọng điệu tràn đầy ý giễu cợt, thích thú.

– Tả Khưu nói rất đúng, cũng không biết từ đâu chạy tới một dân đen, thật mất mặt.

Chung Linh bên cạnh phụ họa một tiếng, trong giọng nói cũng cực kỳ châm chọc.

– Đoàn Ngọc, ngươi thấy thế nào?

Chung Linh hướng Đoàn Ngọc bên cạnh nói, cô ta chính là biết Đoàn Ngọc kiêu ngạo nhất, cực khinh thường những dân đen này, có thể tùy ý quất roi.

Nhưng mà khi Chung Linh nhìn về phía Đoàn Ngọc đã thấy, ánh mắt Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, thân thể khẽ run, trong con ngươi hiện lên vẻ phức tạp, có phẫn nộ, cũng có sợ hãi.

Lâm Phong quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Đoàn Ngọc, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười thản nhiên, khiến sắc mặt Đoàn Ngọc cứng đờ.

– Quả thực là hạng người gì, kết giao bằng hữu nấy, hai người bọn họ xem ra cũng ngu ngốc giống ngươi, luôn mồm chửi dân đen, lại không biết mình miệng tiện.

Lời nói lạnh lùng của Lâm Phong khiến sắc mặt của Chung Linh cùng Tả Khưu đồng thời cứng đờ, âm trầm không gì sánh bằng.

Dân đen này cũng dám nhục nhã bọn họ? Hơn nữa, ngay cả Đoàn Ngọc cũng dính đến cùng nhục nhã, thật là lớn mật.

Nhưng khi bọn họ nhìn về phía Đoàn Ngọc, lại thấy Đoàn Ngọc trừ sắc mặt bên ngoài xấu xí, cũng không có biểu hiện gì khác, tính ả luôn luôn cao ngạo nóng nảy, lần này bị người nhục mạ lại trầm mặc, khiến Chung Linh cùng Tả Khưu cảm giác có chút quái dị.

– Ngươi nói miệng của người nào tiện?

Thấy Đoàn Ngọc không nói gì, ánh mắt Chung Linh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, Hỏa Diễm Sư ngồi xuống trong miệng phát ra tiếng gào trầm thấp.

Bản thân Linh yêu thú vốn đã có linh trí, sau khi bị thuần phục có thể đọc hiểu ý tứ của chủ nhân.

– Miệng tiện thì thôi, ngay cả tự mình biết mình cũng không nổi, thật không hiểu, vì sao Thiên Nhất học viện ngay cả loại hàng này cũng muốn.

Lâm Phong lắc đầu nói, vũ nhục hắn một hai lần dân đen thì thôi đi, hắn có thể coi như không nghe thấy, nhưng đối phương tựa như được một tấc lại muốn lên một thước, khiến hắn không muốn để ý cũng không được.

– Dân đen ngay cả thư đề cử cũng không có, lại còn nghi ngờ Thiên Nhất học viện, thực sự là không biết xấu hổ, hôm nay, cho dù Thiên Nhất học viện không cho phép gây sự, ta cũng phải đánh ngươi.

Thanh âm Chung Linh lạnh lùng, trước giờ chưa từng có người nào dám trước mắt mọi người dùng chữ tiện này trên người cô ta.

– Được rồi, hôm nay là ngày báo danh của Thiên Nhất học viện, muốn gây sự cút đi xa một chút.

Trong mắt lão già đang ngồi trên băng đá lóe lên tâm trạng không kiên nhẫn, nhấn rõ từng chữ nói.

– Thưa thầy, đây là thư đề cử của ta, ngài xem qua.

Chung Linh đi lên trước, tới bên cạnh Lâm Phong, đem thư đề cử đưa cho lão ta.

Tiếp nhận thư đề cử, lão ta thấy người ký tên đề cử không khỏi hơi sững sờ, lập tức nói:

– Ngươi bây giờ có thể đi lĩnh lệnh bài, tiến vào học viện, sau này sẽ là một phần tử của Thiên Nhất học viện.

– Không vội.

Chung Linh đắc ý liếc mắt nhìn Lâm Phong, mà đồng thời, Tả Khưu cũng tiến lên, đem thư đề cử của mình đưa lên.

Lão già lật nhìn xuống, ánh mắt lần thứ hai bị đình trệ, khẽ gật đầu nói

– Tốt, không đến mười bảy tuổi, Linh Vũ tầng thứ hai. Tả gia sinh được con trai tốt.

– Thầy quá khen rồi.

Tả Khưu cười nói, trong giọng nói tràn đầy tự hào.

– Nhưng Tả Khưu, ngươi cũng không nên vui vẻ quá sớm, Thiên Nhất học viện thiên tài đông đảo, mỗi một người từ đó đi ra đều có thể có thành tựu lớn, tương lai ngươi chớ có ném mặt mũi Tả gia mới đúng.

Đôi mắt lão ta hơi lóe lên, hướng phía Lâm Phong nhìn thoáng qua.

– Tuy nói hôm nay là ngày Thiên Nhất học viện nhận người, không cho phép gây sự, nhưng mà đối với người không có thư đề cử này, không ở trong phạm vi quy ước.

Lời nói của lão ta khiến cho ánh mắt đám người Lâm Phong cứng lại, cười lạnh nói:

– Người Thiên Nhất học viện, ánh mắt, năng lực cũng nông cạn như vậy, không hơn gì nhau.

– Miệng của ngươi tiện như vậy, không vả miệng ngươi, ta uổng là người học viện Thiên Nhất.

Tả Khưu cười lạnh nói, người này ngay cả thư đề cử cũng không có, lại không biết sống chết như vậy, tự mình chuốc khổ.

Lúc này, đám người xung quanh dần dần đông lên, ngày cả học viên bên trong Thiên Nhất học viện cũng không ít người đi ra xem náo nhiệt, không nghĩ tới lại có người náo loạn ở nơi Thiên Nhất học viện nhận người.

– Dân đen vẫn là dân đen, vẻ mặt không biết xấu hổ, đúng là tìm đánh.

Trong đám người có một thiếu niên mặc hoa phục cười nhạt nói, giọng nói cao ngạo, khinh thường những bình dân này. Đây là do bọn họ từ nhỏ đã dưỡng thành tính kiêu ngạo, theo bọn họ, Thiên Nhất học viện cần phải ngăn chặn thu nhận con em bình dân mới đúng. Thiên phú của bọn họ mạnh, nhưng sao có thể so sánh với con dòng cháu giống vừa sinh ra chỗ tốt, vừa có thiên phú mạnh, con dòng cháu giống có tài nguyên tu luyện, chúng nó sao có thể so sánh.

– Chỉ biết ỷ đông hiếp yếu, ngoại trừ lấy đan dược nâng cao tu vi còn có cái gì, một đám phế vật hèn nhát mà thôi.

Cùng lúc một thanh âm tranh cãi vang lên, người này cùng người nọ vừa vặn tương phản, coi thường con dòng cháu giống.

Mà cùng với lời nói của hai người, hai nhóm người chia ra, cũng mơ hồ hiện ra thế giằng co.

Trong Hoàng thành, quá nhiều người thân phận hiển hách, bởi vậy con dòng cháu giống cũng rất nhiều, bọn họ luôn luôn không coi ai ra gì, coi thường bình dân, lâu ngày, Hoàng thành tự nhiên hình thành hai loại người đối lập, đây là đặc sắc của Hoàng thành nước Tuyết Nguyệt mà những địa phương khác không có.

Chương 112: Ai bạt tai ai

– Hừ, cần gì nói nhảm nhiều như vậy, để cho hai người bọn họ đánh một trận chẳng phải sẽ biết ai mạnh ai yếu sao.

Trong đám con dòng cháu giống, thanh âm lần thứ hai vang lên, trong bọn họ có người nhận ra Tả Khưu, hậu bối thiên phú tốt nhất xuất chúng nhất Tả gia, tu vi Linh Vũ cảnh tầng thứ hai, ở tuổi này của gã cực kỳ hiếm thấy, Lâm Phong chẳng qua chỉ mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi, không có khả năng đạt tới loại cảnh giới này.

– Hừ, các ngươi để cho một tên có thư đề cử đánh một trận với hắn, công bằng sao, có dám thì từ trong chúng ta chọn ra một người.

Người đối diện cũng không phải người ngu, nhìn ra đối phương không có sợ hãi, cũng không coi trọng Lâm Phong.

– Dám hay không dám, cần gì tìm nhiều lý do như vậy, Tả Khưu, ngươi đánh tên kia mấy cái bạt tai, để cho bọn người kia biết, quý tộc không phải là người mà dân đen có thể so.

Thanh âm vừa rồi lại vang lên lần nữa, lúc này, ánh mắt Lâm Phong lập tức chuyển qua, tập trung lên người đang nói, là một gã thanh niên mặc hoàng sam, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trên mặt kiêu ngạo.

– Yên tâm, Bạch Trạch, cho dù ngươi không nói, ta cũng muốn tát hắn mấy cái, khiến hắn hiểu rõ miệng ai tiện.

Tả Khưu cười lạnh nói.

– Ha hả, vậy là tốt rồi, nhưng ngươi đừng có ném đi mặt mũi của Tả gia mới đúng.

Bạch Trạch ười thâm trầm, cho dù thực lực Tả Khưu so với học sinh cũ của Thiên Nhất học viện cũng không kém hơn chút nào, đối phó với một dân đen ngay cả thư đề cử cũng không có, còn không dễ như trở bàn tay.

– Ném mặt mũi Tả gia đi, làm sao có thể?

Trong mắt Tả Khưu lóe lên một tia coi thường, ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói:

– Nếu là ngươi tự nguyện đánh mình, ta có thể không ra tay.

– Chết cũng không bớt ngu ngốc được.

Lâm Phong thì thầm một tiếng, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn Đoàn Ngọc đứng một bên, chỉ thấy Đoàn Ngọc cũng không nhắc nhở Tả Khưu, chỉ là đứng ở đó, lẳng lặng nhìn mọi thứ diễn ra.

E rằng chuyện ả bị Lâm Phong bạt tai sẽ rất nhanh truyền tới, cũng không thể nghi ngờ ả sẽ cực kỳ mất mặt, nếu lúc này để cho Lâm Phong trước mặt người khác, thể hiện một chút thực lực, chí ít, ả cũng sẽ không quá mất mặt. Bằng không, người khác còn tưởng rằng Đoàn Ngọc ả bị một người tùy tiện bạt tai.

– Ngu ngốc?

Đoàn người nghe thấy Lâm Phong nói không khỏi lộ ra vẻ mặt thú vị, những đệ tử quý tộc kia cũng bắt đầu ồn ào.

– Tả Khưu, dân đen trong miệng ngươi đang chửi ngươi ngu ngốc đấy.

– Ha hả, Tả Khưu, xem ra ngươi không đủ khả năng dọa người a.

Từng câu rơi vào trong tai Tả Khưu, khiến gã cảm thấy cực kỳ chói tai, sắc mặt cũng lạnh lùng thêm.

– Ta không chỉ muốn bạt tai ngươi, ta còn muốn đánh bay lỗ tai hắn, khiến hắn khắc sâu giáo huấn này một chút.

Tả Khưu liếc nhìn Lâm Phong.

Nằm mơ đi.

Đám người lặng yên, lời của hắn khiến sắc mặt Lâm Phong lạnh lẽo, trong lòng sinh ra lãnh ý, hắn không muốn phạm người, nhưng người lại muốn phạm hắn.

– Ngươi, còn chưa đủ khả năng đó.

Thanh âm Lâm Phong lạnh lùng, khiến sắc mặt Tả Khưu cứng đờ, lửa giận trong lòng phun trào, thân thể run lên, Tả Khưu đi lên phía trước, bàn tay của hắn giờ lên, bất ngờ lập tức hạ xuống, mang theo kình phong điên cuồng mà lạnh lùng.

Một tát này nếu đánh trúng, đủ để đánh bay người ra ngoài.

Lâm Phong nhếch miệng “Hừ?” Ánh mắt Tả Khưu cứng lại, người này khí lực thật lớn, vậy mà có thể ngăn được cánh tay hắn.

– Ngươi cho là có vài sức mạnh thì có thể dùng sao?

Tả Khưu nói lạnh như băng, một ngọn lửa từ hắn phun ra ngoài, rực cháy không gì sánh được, chỉ thấy hắn mở miệng há mồm phun một cái, liền thấy hỏa diễm điên cuồng, vậy mà bay đánh tới Lâm Phong.

– Thật là võ kỹ kì dị.

Ánh mắt mọi người đông lại, thầm nghĩ Lâm Phong gặp xui rồi.

Mà lúc này lại thấy bàn tay kia của Lâm Phong đánh ra, chưởng ấn khắp bầu trời mang theo hơi thở cứng rắn, trực tiếp đem hỏa diễm nuốt hết, hướng Tả Khưu đánh tới.

Vẻ mặt Tả Khưu ngưng đọng, lùi lại một bước, lấy cánh tay từ trong tay Lâm Phong ra, đồng thời giơ hai tay lên, một chuỗi hỏa diễm dài hiện lên trên tay hắn, chống đỡ lại chưởng ấn điên cuồng đánh tới.

Không khí xao động, đôi mắt Tả Khưu băng hàn, thầm nghĩ đã đánh giá thấp Lâm Phong.

Đúng lúc này, chưởng ấn cùng nhau biến mất, đột nhiên một bàn tay trắng bóc từ sau vươn tới, trong con ngươi bên trái Tả Khưu không ngừng phóng to.

– Lui.

Thần sắc Tả Khưu cứng lại, trong lòng khẽ hô một tiếng, nhưng mà lúc này đâu còn kịp.

– Bốp…

Một thanh âm thanh thúy vang dội truyền ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây sững sờ, trong đó bao gồm cả Tả Khưu.

Muốn bạt tai Lâm Phong, ngược lại lại bị Lâm Phong trực tiếp đánh một bạt tai?

Lực đạo Lâm Phong cũng không lớn, Tả Khưu thậm chí vẫn đứng vững vàng ở nơi đó, nhưng đau hơn là, sau một bạt tai này, tôn nghiêm của hắn hoàn toàn bị hủy.

– Ngươi dám đánh ta?

Tả Khưu dường như còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tay ôm má, trong mắt tơ máu đỏ bừng.

– Nói ta dân đen, ta không có cự lại, không phải là không dũng cảm, mà là không đáng.

Lâm Phong không để ý đến câu hỏi ngu ngốc của Tả Khưu. Không dám đánh hắn? Cũng mệt hắn nói ra.

– Nhưng mà, người lại vài lần khiêu khích sự kiên nhẫn của ta, tự đem mặt tới cho ta đánh, nếu ta không đánh, thì chẳng phải là coi thường ngươi, lại bị ngươi khác bảo không can đảm, cho nên, cút đi.

Lời nói Lâm Phong rơi xuống, bàn tay lần thứ hai đánh tới, lần này lực tay Lâm Phong cũng không nhẹ như vừa rồi, một cái tát, trực tiếp đem cả người Tả Khưu đều bay ra ngoài.

Ánh mắt của Lâm Phong chuyển qua Chung Linh, khiến Chung Linh trong lòng run lên, lùi về sau một bước.

– Đối với ngươi, ta cũng không thèm đánh.

Khóe miệng Lâm Phong toát ra tia trào phúng nhàn nhạt, khiến con ngươi Chung Linh co rút lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, cực kỳ nhục nhã.

– Ta muốn giết ngươi.

Lúc này, Tả Khưu từ dưới đất bò dậy, gầm lên giận dữ, quát:

– Khiếu Nguyệt.

Thanh âm vừa rơi xuống, Khiếu Nguyệt lang hung mãnh hướng Lâm Phong nhào tới, tốc độ thật nhanh, móng vuốt sắc nhọn trong không trung rạch một cái. Cùng lúc có một đạo bạch quang.

– Súc sinh.

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, ánh sáng lóe lên, ngay sau đó, đám người thấy thân thể Khiếu Nguyệt Lang từ trên không rơi xuống, phủ phục tại chỗ, một lát sau, liền không còn sống sót.

– Là kiếm, đạo ánh sáng kia là kiếm quang.

Đám người trong lòng khiếp sợ, kiếm thật nhanh, chỉ một kiếm chém chết Linh thú Khiếu Nguyệt Lang.

– Ngươi….

Ánh mắt Tả Khưu dữ tợn khủng bố.

– Không muốn vĩnh viễn không thể nói được, tốt nhất không nên để cho ta lại nghe thấy ngươi mở miệng.

Lâm Phong lạnh lùng uy hiếp một tiếng, quả nhiên, lời vừa xong, Tả Khưu lập tức ngậm miệng, tuy rằng ánh mắt thâm trầm không gì sánh được, nhưng lại không dám nói thêm câu nào.

– Ha hả, đây chính là người bọn hắn kiêu ngạo, không hổ là con dòng cháu giống, đến loại thời điểm này là thành ma ốm, là phế vật không chịu nổi sóng gió.

Một tiếng giễu cợt chói tai truyền ra, khiến sắc mặt những đệ tử quý tộc kia không gì khó coi hơn, mới vừa rồi, bọn họ la hét muốn Tả Khưu giáo huấn Lâm Phong, bạt tai Lâm Phong, để cho đám dân đen mất mặt. Nhưng không nghĩ tới, Tả Khưu chẳng những không thể bạt tai Lâm Phong, trái lại bị Lâm Phong hung hăng đánh hai cái bạt tai. Mà hai cái bạt tai này cũng giống như đánh vào mặt bọn họ.

– Tả Khưu, ngươi thật đúng là khiến Tả gia vinh quang a.

Bạch Trạch lạnh lùng nói một tiếng, khiến vẻ mặt Tả Khưu đông cứng, thiếu chút nữa tức đến phun máu, tên khốn nạn bỏ đá xuống giếng này.

Nhưng nhớ tới người đứng sau lưng Bạch gia, Tả Khưu chỉ có thể đem lửa giận đè xuống.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt vô tư của Lâm Phong rơi vào Bạch Trạch, khiến đôi mắt Bạch Trạch co rút lại nhìn xuống.

– Vừa rồi là ngươi kêu hắn đánh ta mấy cái bạt tai?

Lâm Phong nhìn Bạch Trạch nhàn nhạt hỏi một tiếng, làm cho đám người trong nháy mắt liền yên tĩnh lại. Lâm Phong lại muốn khiêu khích Bạch Trạch?

Thấy Bạch Trạch nhìn mình cũng không nói gì, khóe miệng Lâm Phong mang theo một tia lạnh lùng.

– Ngươi kêu hắn tới bạt tai ta, hiện tại hắn không làm được, ngươi có phải hay không nên tự mình ra tay? Để cho người khác biết, lời nói quý tộc của ngươi có bao nhiêu uy phong?

Lời khiêu khích của Lâm Phong vang lên trong đám người, nhất thời những võ tu bình dân không có bối cảnh đều nở nụ cười.

– Bạch Trạch, ngươi vừa nhục nhã người khác, hiện tại người ta tìm ngươi đấy, ngươi còn ở đó làm gì?

– Bạch Trạch, người vừa mới nói cái gì mà quý tộc không phải là thứ dân đen có thể so sánh, thế nào, không chứng minh lời mình nói đi, lẽ nào quý tộc các ngươi, trừ mạnh miệng thì không có bản lĩnh nào khác?

Thanh âm chói tai vang lên liên tiếp, ngay cả ánh mắt của những đệ tử quý tộc cũng cùng nhau rơi vào Bạch Trạch. Đối mặt với khiêu khích của Lâm Phong, y có nên ứng chiến hay không.

Chương 113: Một ngón tay khí phách

Bạch Trạch đứng ở trong đám người quý tộc, khí chất đẹp đẽ quý giá trên người không còn sót lại chút gì, lại thay thế bằng là một loại âm trầm lạnh lùng.

Lâm Phong nói móc cực kỳ trần trụi, nếu y không ứng chiến, chẳng phải là muốn bị người chế nhạo chết.

Thế nhưng, Tả Khưu vừa cùng Lâm Phong giao chiến, căn bản nhìn không ra thực lực chân thật của bọn họ, chỉ biết là Tả Khưu không phải là đối thủ của Lâm Phong, mấy chiêu đã bị bạt tai, nhìn không thấu tu vi của Lâm Phong.

– Hắn chẳng qua mười sáu, mười bảy tuổi, cho dù lợi hại nữa, cũng cao nhất là Linh Vũ cảnh tầng một đỉnh phong, so với Tả Khưu mạnh hơn.

Bạch Trạch thầm nghĩ cho mình tự tin, tu vi của chính y là Linh Vũ cảnh tầng thứ ba, sẽ đối phó dễ dàng hơn Tả Khưu.

Ban đầu, trong mắt y, Lâm Phong là dân đen, nhưng biểu hiện vừa rồi cùng nụ cười lạnh nhạt của Lâm Phong lúc này, khiến y có chút do dự.

Bởi vì trận chiến này bất kể thắng thua, đối với y đều không có lợi.

Thắng, là đương nhiên, y là đệ tử Bạch gia cao cao tại thượng, thắng một tên dân đen thì tính là gì, thậm chí người khác còn có thể nói y khi dễ người yếu. Nhưng thua, danh của y sẽ mất hết hoàn toàn, không ngóc đầu lên được.

– Ngươi xác định muốn ta chứng minh cho ngươi xem?

Lời Bạch Trạch nói u ám, lại khiến Lâm Phong cùng mọi ngươi ở đây có cùng cảm giác, là rắn độc, một con rắn độc tàn nhẫn.

– Đúng.

Lâm Phong gật đầu, vân đạm khinh phong.

– Ngươi có muốn suy nghĩ lại không?

Sắc mặt Bạch Trạch càng thêm lạnh lẽo.

– Biết đâu ta chứng minh sẽ khiến ngươi hối hận cả đời.

– Ha hả.

Khóe mắt Lâm Phong hiện lên một tia châm chọc, thản nhiên nói:

– Con dòng cháu giống các ngươi, mở miệng ta đã lĩnh giáo rồi… rất tiện, cho nên, ngươi cũng không cần tiếp tục để bị coi thường.

Vừa nói chuyện, đồng thời ánh mắt Lâm Phong còn liếc nhìn Tả Khưu, mới vừa rồi, Tả Khưu khí phách tao nhã, không giống Bạch Trạch lúc này, không coi ai ra gì!

– Ha ha, nghe thấy không Bạch Trạch, ngươi cũng không cần tiện thêm nữa.

– Hay, nhưng bọn quý tộc mở miệng quả thực là đủ tiện, lại nói tiếp cũng không có lợi hại hơn, chân chính đứng lên chiến đấu cũng không đỡ nổi một kích.

Tiếng giễu cợt của người bình dân vang lên liên tiếp, khiến sắc mặt đám đệ tử quý tộc kia âm trầm, nhất là Bạch Trạch, trong mắt hắn dày thêm tia sát khí.

– Ngươi nói lời này, đã nghĩ qua hậu quả chưa?

Bạch Trạch rốt cuộc từ trong đám ngươi đi ra, đôi mắt rắn độc híp lại thành một đường.

– Ngươi mở miệng chữ nào cũng dân đen, ngươi hiểu rõ hậu quả chưa?

Lâm Phong nhảy một bước qua, việc đáng làm thì phải làm, trên người phóng ra khí thế mãnh liệt, đối chọi gay gắt với Bạch Trạch.

– Ta sinh ra cao quý, là ngươi Bạch gia trong hoàng thành, chưa đến mười tám tuổi đạt tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, thân phận, thiên phú, thực lực, tất cả đều là cao cấp, ngươi tính là cái gì, ta gọi ngươi một tiếng dân đen có gì sai?

Bạch Trạch lại nhảy tới một bước, hàn khí âm trầm lạnh thấu xương hướng Lâm Phong đánh tới, dường như muốn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của Lâm Phong, bộc phát toàn bộ thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba.

– Ta sinh ra bình thường, không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, dựa vào nỗ lực bản thân, lúc bước qua tuổi mười sáu là lúc đạt tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, ngươi có thể so sánh sao?

Lâm Phong kiên nghị như sắt, trong ánh mắt lộ ra tia sắc bén không gì sánh kịp, giống như thanh lợi kiếm, vĩnh viễn không lùi bước, mà trên người hắn tỏa ra kiếm khí mãnh liệt.

Xung quanh truyền ra tiếng huýt gió chói tai, trong lòng đoàn người chấn động mạnh. Lâm Phong cùng bước qua tuổi mười sáu như Bạch Trạch lại cùng đạt tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, về thiên phú mà nói còn quái vật hơn Bạch Trạch nhiều lắm, hơn nữa, Lâm Phong sinh ra bình thường, Bạch Trạch xuất thân cao quý, luận hoàn cảnh tu luyện mà nói, không thể nghi ngờ là Bạch Trạch tốt hơn Lâm Phong rất nhiều, Lâm Phong còn trẻ hơn một, hai tuổi, chênh lệch quá.

– Người quái vật như thế, vậy mà không có thư đề cử của Thiên Nhất học viện? Lẽ nào, hắn muốn đi Tuyết Nguyệt thánh viện?

Đoàn người nghĩ thầm trong lòng, đối với Lâm Phong coi trọng hơn rất nhiều.

Chung Linh cùng Tả Khưu đứng một bên đều trầm mặc không nói, trong lòng không biết là tư vị gì. Bọn họ luôn mồm nói Lâm Phong mệnh tiện, coi thường Lâm Phong không có thư đề cử, nhưng lúc này lại phát hiện về thiên phú bọn hắn ngay cả tư cách so sánh với Lâm Phong cũng không có, cho dù là Bạch Trạch ở trước mặt Lâm Phong cũng có chút buồn bã biến sắc.

Võ đạo, so sánh thực lực xem ai mạnh hơn, so sánh khí thế người nào sắc bén, sục sôi hơn.

Trước so khí thế, Bạch Trạch không thể nghi ngờ là thua, thua hoàn toàn, y nói ra thiên phú của mình, nhảy tới, khí thế tuôn trào, vốn định đem khí thế đè ép Lâm Phong, vậy mà không ngờ lại tự rước lấy nhục.

Khí thế Lâm Phong mạnh hơn y, càng sắc bén, bá đạo hơn, quyết tiến không lùi.

– Thiên phú võ tu ngoại trừ tốc độ tu luyện còn một số thứ quan trọng như lĩnh ngộ đối với công pháp võ kỹ, quan trọng hơn không thể thiếu là vũ hồn, vũ hồn là linh hồn của võ tu, vũ hồn của ta chính là yêu thú Bạch Xà, ngươi làm sao có thể so sánh với ta.

Khí thế Bạch Trạch bị Lâm Phong đè ép, không cam lòng, thả ra võ hồn, hư ảnh Bạch Xà bay lên không, quấn trên thân thể y, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Phong.

– Quả nhiên là yêu xà.

Lâm Phong cười nhạt trong lòng, khi bị Bạch Trạch nhìn hắn đã cảm giác như bị người nham hiểm nhìn chằm chằm, suy đoán vũ hồn của Bạch Trạch là vũ hồn xà loại, quả đúng như thế.

– Vũ hồn quả thực là linh hồn của võ tu, nhưng mà có vài người, cho dù sử dụng vũ hồn vẫn như trước, không thể đỡ nổi một kích.

Lâm Phong nhàn nhạt nói, thân thể lướt qua, nhảy đến trước người Bạch Trạch, một ngón tay điểm ra, không có bất kỳ khác thường gì.

– Muốn chết.

Bạch Trạch lạnh lùng cười, Lâm Phong lại coi rẻ hắn như thế, chỉ tùy ý hướng một ngón tay về phía hắn. Bàn tay khẽ run, giống như linh xà lè lưỡi, lượn vòng hướng về phía trước.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Bạch Trạch đột nhiên cứng lại, một cỗ khí tức hủy diệt tràn ngập trên người y, đầu ngón tay Lâm Phong giống như hóa thành một vũ khí sắc bén không gì sánh bằng, kiếm khí quét ngang trời đất, giống như hòa vào trong một ngón tay này, càng tới gần, càng cảm giác được khí tức khủng bố quấn quanh đầu ngón tay.

– Một ngón tay này, ta không thể đỡ được.

Trong lòng Bạch Trạch đột nhiên sinh ra một cảm giác chán chường, thất bại. Đối mặt với một ngón tay này, y có một ảo tưởng không thể nào chống đỡ.

Kiếm khí xung quanh đã biến mất toàn bộ không thấy bóng dáng tăm hơi, đám người thậm chí không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Trạch lại rõ ràng, kiếm khí vô tận lúc này dường như đọng lại thành một khối, ngưng tụ ở đầu ngón tay Lâm Phong, khửng bố không gì sánh được.

– Xuy…. xuy…!

Thanh âm rất nhỏ vang lên, Bạch Trạch cảm giác trên tay hơi đau, chỗ đó xuất hiện một cái lỗ máu. Ngón tay Lâm Phong còn chưa tới, bàn tay của y đã không thể chịu đựng cỗ kiễm khí ngưng tụ, bị đâm thủng bắt đầu thối rữa.

– Lui.

Bạch Trạch bỗng nhiên ngừng tiến lên, cước bộ nặng nề trên mặt đất muốn lui về phía sau. Nhưng mà, Lâm Phong tích lực một ngón tay này sao có thể thất bại.

– Diệt.

Một chữ phun ra, trên ngón tay của Lâm Phong có một đạo bạch quang chói mắt lóe lên, phá không mà ra.

Xuy xuy tiếng vang không ngừng, Bạch Trạch kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay bị đạo bạch quang kia trực tiếp xuyên thủng, Bạch Xà Vũ Hồn hung mãnh nhào tới, nghênh đón đạo ánh sáng kia.

Trong khoảnh khắc, Bạch Xà Vũ Hồn tán loạn, tiêu thất trong vô hình, thân thể Bạch Trạch run mạnh một cái, trực tiếp quỳ một chân trên mặt đất.

Toàn bộ ánh mắt mọi người đều đọng lại, chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Trạch, không gian vắng vẻ không tiếng động.

– Tí tách.

Một tiếng vang nhỏ, đám người liền thấy Bạch Trạch cúi đầu xuống, một giọt máu tươi nhỏ trên mặt đất.

Thực lực một ngón tay Lâm Phong kinh khủng như vậy.

Giống như hắn đã nói, có vài người, cho dù sử dụng vũ hồn vẫn như trước không chịu nổi một kích, mà có vài người, mặc dù không sử dụng vũ hồn, vẫn cường đại không gì sánh bằng.

Đám người không cho Bạch Trạch là loại người thứ nhất, bởi vì bọn họ biết rõ thực lực Bạch Trạch rất mạnh, chí ít là trong những người cùng tuổi, tính ra là mạnh vô cùng, nhưng Lâm Phong rất quái vật, hắn không thể nghi ngờ là thuộc loại người thứ hai, không sử dụng vũ hồn vẫn cường đại không gì sánh bằng.

Lúc này, Lâm Phong nhìn Bạch Trạch quỳ một chân trên mặt đất, lòng cũng có chút kinh ngạc, thực lực một ngón tay này hắn rất hài lòng.

– Luyện kiếm, trước do nhập thế, sau do nhập vi, cuối cùng là bước vào cảnh giới người kiếm hợp nhất. Hôm nay, ta chỉ mới vừa lĩnh ngộ nhập vi, không thể tay không tạo ra kiếm, bởi vì còn rất xa mới đạt tới mức người kiếm hợp nhất, nhưng uy lực của bản thân mạnh như vậy, khiến Bạch Trạch ngay cả một ngón tay cũng không chịu được, nếu ta đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất, vậy sẽ mạnh lên bao nhiêu lần?

Lâm Phong tự nói trong lòng, vừa nãy, hắn chính là sử dụng nhập vi, đem nhập vi hòa vào một điểm, nhỏ đến không thể tìm thấy, lại kỳ diệu không gì sánh được.

Hôm nay Lâm Phong khống chế kiếm khí, so với trước đây không biết gì, cường đại lên ít nhiều rồi.

– Khoảng cách người kiếm hợp nhất còn rất xa, bây giờ ta phải làm là nắm giữ nhập vi.

Lâm Phong biết rõ muốn đạt được người kiếm hợp nhất là rất khó, chí ít là bây giờ hắn không thể nào làm được, chỉ có thể từng bước từng bước, không ngừng hướng về phía trước.

– Khụ!!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Bạch Trạch ho khan ra ít máu tươi, vẫn không đứng lên, y không có mặt mũi nào đứng lên.

Ban nãy y kiêu ngạo như vậy, ngông cuồng tự cao, ở một bên chế giễu Lâm Phong, giựt dây Tả Khưu. Bây giờ chiến đấu, y thậm chí ngay cả một ngón tay Lâm Phong cũng không đỡ nỗi, mất mặt vô cùng.

Lâm Phong nhìn Bạch Trạch, trong mắt không có thương hại, ngươi xỉ nhục người khác, không đáng thương hại. Khóe miệng nhếch lên, Lâm Phong châm chọc nói:

– Đây là thiên phú kiêu ngạo trong miệng quý tộc của ngươi, ngươi luôn mồm gọi ta là dân đen, như vậy hiện tại, ngươi tính là cái gì?

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, như một bạt tai đánh vào mặt Bạch Trạch, so vào bạt tai trên mặt Tả Khưu còn đau hơn.

Hơn nữa, không chỉ có Bạch Trạch, kể cả những con dòng cháu giống chế giễu Lâm Phong, mỗi một người cũng giống như bị người bạt tai vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi

Chương 114: Lão già uy hiếp

Trước đó không lâu, bọn họ đều dùng ánh mắt cao ngạo miệt thị nhìn Lâm Phong, khinh bỉ Lâm Phong là dân đen.

Giờ đây dân đen trong mắt bọn họ không những chỉ cho Tả Khưu một cái tát mà lại còn dễ dàng đánh bại Bạch Trạch, người được xem là một thiên phú xuất chúng.

Vậy thì nếu Lâm Phong là dân đen thì bọn họ là cái gì, ngay cả dân đen mà cũng không bằng.

– Một đám những tên cao ngạo tự đại này không biết hôm nay được bài học này có mở mắt ra không.

Một âm thanh chói tai ở trong trận doanh bình dân vọng tới làm cho những đệ tử quý tộc kia đều trầm mặt xuống.

– Câm miệng, có giỏi đánh với ta một trận.

Một tiếng quát mắng lạnh lùng truyền ra làm cho ánh mắt những người đang nói chuyệt lập tức bị ngưng trệ lại.

– Vinh Viêm ngươi chỉ biết lựa chọn để đấu với người yếu, sao không thử cùng đấu với ta xem.

Ở cả hai phe đều không ai nhường ai, ngươi một câu ta một câu không bên nào chịu bên nào, lại nghe tiếng lão già lãnh đạm nói:

– Đều câm miệng cho ta.

Đám người nghe tiếng lão già đều ngừng lại, ở Thiên Nhất học viện này thực lực tất cả các vị thầy đều rất phi thường cường đại, không có một chút nào yếu ớt, cho nên bọn họ đều phải nể mặt, mặc dù là xuất thân là đệ tử quý tộc cũng không dám làm càn.

Ở hoàng thành quý tộc quá nhiều mà ở Thiên Nhất học viện lại càng tập trung rất nhiều đệ tử thiên phú xuất chúng, có thể làm thầy những người này không thể là hạng vô danh.

– Còn ra thể thống gi nữa đừng quên hôm nay là ngày gì?

Ánh mắt lạnh lẽo của lão già đảo qua đám người, nhất thời tất cả đều yên tĩnh trở lại.

Chỉ thấy lão già cất bước đi đi đên bên người Bạch Trạch rồi thản nhiên nói:

– Đứng lên.

Bạch Trạch ngẩng đầu nhìn lão già trong mắt hiện lên sắc mặt xấu hổ, trước mặt mọi người y đã bị một người ngoài đành bại còn mặt mũi nào, về sau nhất định sẽ bị mọi người nhạo báng.

– Thưa thầy.

Bạch Trạch đứng dậy đầu vẫn cúi thấp như trước không mặt mũi nào mà ngẩng lên.

– Hừ ngươi còn có mặt mũi kêu thầy ư?

Lão già lạnh lùng hừ một tiếng làm cho sắc mặt Bạch Trạch lại càng đỏ bừng lên, ngay cả thầy bây giờ cũng coi thường y.

– Con đường võ đạo, luyện võ cũng là tu tâm, trong đại lục vô số cường giả không ai dám nói là mình mạnh nhất, cho dù là thực lực có là thiên phú so với ngươi vẫn có khối người mạnh hơn. Cái trọng yếu là nội tâm phải mạnh mẽ, có được một trái tim mạnh mẽ, trái tim của một võ giả, thắng không nghĩ là vinh, bại không nghĩ là nhục, phải biết xấu hổ nhưng không phải là sa sút mà là để mà hăm hở tiến lên, làm cho mình trở nên ngày càng mạnh hơn.

Lời lão già vang vọng ở bên tai Bạch Trach lại chấn động cả nội tâm của y, giống như tiếng trống buổi sớm, tiếng chuông buổi chiều tuyên truyền giác ngộ.

– Thưa thầy, đệ tử hiểu rồi.

Bạch Trạch hơi khom người vô cùng cung kính, người thầy đã cho y bài học khắc sâu trong lòng.

– Biết thì lui về đi, hãy tự xét lại mình.

Lão già lãnh đạm nói sau đó ánh mắt chuyển sang dừng lại ở trên người Lâm Phong.

Lúc này Lâm Phong cũng đang đánh giá lão già, trong lòng thầm giật mình. Trong học viện thì thầy dạy là việc chính, giúp đỡ đệ tử tu luyện võ đạo. Thiên Nhất học viện tọa lạc ở giữa Hoàng thành, tuyển nhận những người có thiên phú ưu tú, thầy ở đây quả nhiên cũng không phải tầm thường, chỉ nói có mấy câu liền làm cho Bạch Trạch đang sa sút khôi phục lại, biết xấu hổ sau sẽ mạnh hơn.

Nhưng mà thấy tuy rằng lợi hại dù sao thì cũng là thầy của Thiên Nhất học viện, mà Lâm Phong thì hắn căn bản lại không phải là người của Thiên Nhất học viện, nhưng hắn đã làm nhục nhã đệ tử Thiên Nhất học viện.

– Ở học viện chúng ta đang lúc chiêu sinh ngươi đến trước cửa quấy rối, ta hỏi ngươi, ngươi có dụng ý gì?

Lão già nhìn Lâm Phong đột ngột mở miệng hỏi làm cho ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng tụ lại.

Lâm Phong hắn quấy rối? Gần như từ đầu tới cuối hắn đều là phản ứng tự nhiên chỉ là để phản kháng.

– Ngươi ở ngoài học viện làm nhục đệ tử Thiên Nhất học viện chúng ta, ngươi nghĩ rằng hoc viện chúng ta không có người nữa sao?

Lão già thấy Lâm Phong không nói lời nào lên tiếng hỏi lần nữa giọng nói lạnh như băng.

Những đệ tử quý tộc kia đều sửng sốt, khóe miệng lập tức nở ra nụ cười lạnh lẽo. Ở Thiên Nhất học viện không phải chỉ có đệ tử phân ra phe phái, ngay cả nhiều vị thầy cũng như thế lão già này không nghi ngờ là người của phe đệ tử quý tộc bọn họ.

Tên Lâm Phong này phải gặp xui xẻo, chọc giận thầy sẽ không thể có kết cục tốt.

Những đệ tử bình dân kia tất cả đều không nói gì, mặc dù biết là lão già đã lật ngược phải trái muốn trị tội Lâm Phong, nhưng bọn họ cũng không dám mở miệng. Dù sao lão già cũng là thầy của Thiên Nhất học viện, không nói thực lực, thân phận cũng đều cao hơn bọn họ rất nhiều. Bọn họ không thể đắc tội, chỉ có thể trách Lâm Phong không may mắn, lại đụng phải cái ông thầy bao che khuyết điểm này.

Lâm Phong có chút hơi buồn cười nhìn lão già, cười nói:

– Khi thời điểm Tả Khưu giáo huấn ta, ta có nhớ hình như ngươi đã nói, người không có thư đề cử, người không có giao kết gì, bởi vậy Tả Khâu có thể động thủ với ta, nhưng giờ phút này ngươi lại nói ta cố ý quấy rầy làm nhục người của Thiên Nhất học viện. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi thân là thầy của học viện, là tiền bối ngươi có thể mở to mắt mà nói lời bịa đặt như thế sao?

– To gan.Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Lão già đột nhiên hét lớn một tiếng ánh mắt ánh lên những tia sáng lạnh lẽo, bá đạo nói:

– Ta làm cái gì trong lòng ta hiểu rõ, không cần ngươi phải dạy ta, ngươi muốn làm gì?

Ánh mắt Lâm Phong hơi hơi nheo lại cười lạnh trong lòng, thực lực vi tôn, có được thực lực là có thể bá đạo như thế, thậm chí bịa đặt lật ngược phải trái.

Giống như là vào giờ phút lão già nghĩ rằng Tả Khưu có thể đối phó với mình, bởi vậy bật đèn xanh cho Tả Khưu giựt dây cho gã ra tay với mình, đến giờ phút này lại nói Lâm Phong làm nhục Thiên Nhất học viện, quả thực là buồn cười.

– Tiền bối, ngươi làm sao có thể nói như thế, rõ ràng là bọn họ đã khiêu khích trước.

Đoàn Phong bất mãn nói, gã về sau này cũng là một thành viên của Thiên Nhất học viện, đương nhiên là hy vọng Thiên Nhất học viện là tốt, không nghĩ đến ngay ngày đầu tiên Lâm Phong cùng với Thiên Nhất học viện lại xảy ra xung đột.

Hơn nữa là thầy của Thiên Nhất học viện lại đổi trắng thay đen.

– Câm miệng, ngươi đừng quên, ngươi về sau cũng là một thành viên của Thiên Nhất học viện, hay ngươi không nghĩ vào Thiên Nhất học viện?

Lão già lạnh lùng quét mắt về phía Đoàn Phong, trong giọng nói mang theo vài phần uy hiếp.

Đoàn Phong còn muốn nói điều gì thì đã thấy Lâm Phong ngăn gã lại, thản nhiên nói:

– Đoàn Phong về sau đệ cũng là đệ tử của Thiên Nhất học viện, việc này không quan hệ tới đệ.

Nói xong Lâm Phong laị quay về hướng lão già:

– Chiếu theo ý tứ của ngươi, chuẩn bị xem ngươi sẽ làm gì ta?

– Khiêu khích uy nghiêm của Thiên Nhất học viện, vốn dĩ nên lấy đi tính mệnh của ngươi, tuy nhiên ta nghĩ rằng những ngày Thiên Nhất học viện ta chiêu sinh là những ngày lành, cho nên ta không giết ngươi, ta chỉ phế bỏ tu vi của ngươi, coi như xong.

Lão già nói giống như là đang nói một chuyện rất bình thường, trong đôi mắt thì lại lóe ra sát khí.

Lâm Phong tuy rằng thiên phú xuất chúng nhưng dù sao thì thực lực vẫn còn là quá yếu ớt, làm sao có thể đối kháng với gã được, rõ ràng là lão có thể dễ dàng hủy diệt Lâm Phong, không để lại trong mắt.

Hơn nữa, đồng thời Lâm Phong có thiên phú tốt nhưng lại không vào học tại Thiên Nhất học viện, phế bỏ tu vi của Lâm Phong như thế cũng là giảm bớt cho Thiên Nhất học viện một đối thủ mạnh mẽ.

Nói không chừng Lâm Phong còn muốn đi Tuyết Nguyệt thánh viện nữa cũng nên.

– Phế bỏ tu vi, nói nghe thật dễ dàng!

Thần sắc Lâm Phong lạnh lùng, những con người thực lực cường đại này tất cả đều vô cùng bá đạo, nói giết liến giết, nói phế liền phế không thể nghi ngờ.

Ở trước mặt bọn họ vô luận thiên phú của người cao bao nhiêu cũng mặc, chỉ cần ngươi đối kháng với họ, không có giá trị lợi dụng với họ thì họ sẽ hủy ngươi.

Đây là thế giới người ăn thịt người, chỉ thừa nhận thực lực, học viện cũng thế mà tông môn cũng vậy, đều là giống nhau, chỉ tính đến lợi ích

Nhưng mà cái may mắn là Lâm Phong hắn cũng không sợ, giấc mơ biểu hiện thực lực ở bên ngoài tửu lâu khiến cho hắn vô cùng yên tâm.

Hơn nữa giấc mơ của mình cũng có nói rồi, bảo hộ năng lực của hắn là có.

Giấc mơ không nói nhiều lại nói ra những lời phóng khoáng như thế hơn nữa mây mỏng gió nhẹ, như thế nào mà nói thì cũng không đủ nội tình

– Thưa thầy, cần gì phải như thế.

Lúc này một giọng nói thản nhiên vang lên, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ sau đám người đi ra đối mặt với lão già nói:

– Hắn có thiên phú xuất chúng như thế, nếu nguyện ý ra nhập Thiên Nhất học viện của chúng ta, tương lai tất nhiên sẽ trở thành cường giả một phương.

Người nói đó là một thanh niên tóc dài chấm đến vai, nhưng giọng nói của y thì lại nhu hòa rõ ràng mà tinh tế. Càng làm cho người ta kinh dị là cái tướng mạo của y, nó thực sự quá tuấn mỹ, thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, có thể nói là còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Vấn Ngạo Tuyết, hàn mai ngạo tuyết, đẹp đến mê hoặc lòng người.

– Làm sao y tới đây?

Nhìn thấy Vấn Ngạo Tuyết rất nhiều người giật mình.

Ngay cả lão già kia cũng chuyển ánh mắt sang nhìn y, khẽ gật đầu với Vấn Ngạo Tuyết.

– Như lời người này nói, ngươi nghĩ thế nào?

Lão già lại chuyển ánh mắt về đối diện với Lâm Phong mở miệng nói, làm cho ánh mắt mọi người hơi ngưng lại. Vấn Ngạo Tuyết quả nhiên không giống với người khác, chỉ có một câu thế nhưng làm cho thầy phải nghe theo ý kiến của y.

– Gia nhập Thiên Nhất học viện?

Lâm Phong liếc mắt một cái nhìn Vấn Ngạo Tuyết rồi lập tức lắc đầu:

– Ta không có hứng thú.

– Hử?!

Ánh măt lão già nhìn quét Lâm Phong lạnh lùng nói:

– Cái tên này thật không biết tốt xấu, cho ngươi cơ hội hơn nữa còn cho ngươi vào học viện, như vậy mà ngươi còn không muốn, một khi đã như vậy ngươi đừng có trách ta.

Chương 115: Nhập viện

– Thưa thầy, thầy đừng nóng vội tức giận, để ta khuyên nhủ hắn.

Vấn Ngạo Tuyết bước lên phía trước, trên người mang theo sự yên tĩnh trầm ổn, toàn thân không hề có một hạt bụi, quá mức sạch sẽ. Nếu mà y trang điểm dù chỉ là một chút thôi thì tuyệt đối sẽ không có người nào cho rằng y là nam nhi.

– Thiên Nhất học viện mặc dù bên ngoài thanh danh cũng không quá lớn, nhưng chỉ có người thực sự đi vào mới thấy được cái khác biệt bên trong. Nơi này có thể phát huy rất lớn thiên phú của ngươi, tăng lên tu vi của ngươi, điều này đối với ngươi không có gì là không tốt, làm sao ngươi lại cự tuyệt?

Vấn Ngạo Tuyết thản nhiên nói với Lâm Phong, trong đôi mắt xinh đẹp hàm chứa một nụ cười ôn hòa.

– Ta thấy đệ tử của Thiên Nhất học viện kể cả thầy nữa đều là hạng xoàng xĩnh!

Lâm Phong thản nhiên trả lời làm cho ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, cả một đám đệ tử quý tộc kia sắc mặt thật khó coi. Lâm Phong nói không được tốt lắm hiển nhiên là đang nói bọn họ đã đánh mất thể diện của Thiên Nhất học viện.

Lão già kia cũng sững sờ, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, hay cho cái tên không biết thức thời kia dám cả gan làm loạn.

– Cái ngươi nhìn thấy với thực tế là không giống nhau, hơn nữa cái ngươi thấy được cũng chỉ là phiến diện mà thôi.

Vấn Ngạo Tuyết khẽ lắc đầu nói.

Nhưng mà Lâm Phong thì vẫn không động lòng, học viện cùng với tông môn tuy là khái niệm không giống nhau nhưng trên thực tế thì cũng là trăm sông đổ về một biển.

Vân Hải tông cao thấp bởi vì hắn mà chết, tông chủ giới chỉ cũng đang nằm trong tay hắn, nay trên lưng hắn mang sứ mệnh phục hưng tông môn như thế làm sao hắn có thể trở thành đệ tử của học viện.

– Vấn Ngạo Tuyết nói không sai, cái ngươi nhìn thấy chỉ là một góc của núi băng, chỉ như hạt gạo so với mặt trăng mà thôi, ta hy vọng ngươi sẽ vào Thiên Nhất học viện.

Lúc này lại một giọng nói nữa truyền lại, chỉ thấy ở cách đó không xa một đạo thân ảnh sải bước ra, thân ảnh như ảo ảnh nhưng chỉ nháy mắt đã vượt đến trước đám người, mỗi bước dài hàng trăm mét.

Người đến cũng lại là một lão già, nhìn thấy người ấy đám người đều giật mình, trong ánh mắt đều biểu hiện sự cung kính.

Đây là phó viện trưởng, phó viện trưởng đại nhân cũng tự mình lại đây mời Lâm Phong, điều này làm cho trong lòng bọn họ không biết khiếp sợ như thế nào.

– Chẳng lẽ thiên phú của Lâm Phong đã lớn đến mức làm cho cao tầng của học viện cũng đều động lòng.

Trong lòng mọi người đều âm thầm run lên, đám người châm biếm Lâm Phong không có thư đề cử như Tả Khưu, Chung Linh đều cảm thấy mặt nóng rát. Hóa ra không phải là Lâm Phong không có thư đề cử mà chỉ bởi vì Lâm Phong nhất thời không có hứng thú với Thiên Nhất học viện, qua bao nhiêu lần mời đều cự tuyệt, giờ đây ngay cả phó viện trưởng cũng tự bản thân mình phát ra lời mời.

– Vài tên đệ tử không nên thân của học viện ngươi đã làm nhục bọn chúng rồi, về phần thầy đây xác thực ánh mắt có thiển cận một chút, ta sẽ nói ông ta xin lỗi ngươi.

Phó viện trưởng thản nhiên nói một tiếng lập tức liếc mắt một cái về phía lão già kia, cái màn này thật là làm cho đám người chấn động vô cùng.

Vì Lâm Phong phó viện trưởng bắt một người thầy phải xin lỗi Lâm Phong.

Ngay cả Lâm Phong cũng rất sửng sốt, không hiểu tại sao. Tuy nói rằng hắn thiên phú rất không tệ, nhưng Thiên Nhất học viện yêu nghiệt rất nhiều, dù là Tả Khưu hay Bạch Trạch, tuy rằng thiên phú đều tốt lắm, nhưng mà đây cũng chỉ là một góc của núi băng, chỉ là như một hạt gạo so với mặt trăng mà thôi, nhưng không hiểu vì sao mà phó viện trưởng lại coi trọng hắn như thế? Lại bắt lão già kia xin lỗi hắn.

– Viện trưởng đại nhân!

Ánh mắt lão già kia như cứng ngắc lại, chuyển ánh mắt nhìn về phía phó viện trưởng đã thấy phó viện trưởng lông mày nhíu lại làm cho khóe mắt lão giả hơi run rẩy.

Lão già chuyển ánh mắt sang nhìn Lâm Phong, mở miệng nói:

– Xin lỗi, là ta lỗ mãng.

– Thái độ thành khẩn một chút.

Phó viện trưởng hình như cũng không hài lòng với thái độ cững ngắc của lão già, thản nhiên nói một tiếng làm cho thân thể lão già càng run rẩy, đám người dưới lại càng kinh hãi.

Lâm Phong thật lớn mặt mũi nếu phó viện trưởng đổi với hắn như vậy.

Hay là Lâm Phong có được lực lượng rất mạnh mẽ ở sau lưng, đám người thầm nghĩ trong lòng, thật sự khó có thể tưởng tượng được.

Các thẩy giáo của Thiên Nhất học viện đều được học viện mời đến, mỗi một người đều là cường giả, mặc dù ở trong Hoàng thành có tiếng tăm không nhỏ, không phải tầm thường. Mà phó viện trưởng bắt lão già xin lỗi Lâm Phong, hơn nữa đây lại cũng không phải do Lâm Phong yêu cầu, mà là phó viện trưởng chủ động, điều này càng làm cho bọn họ phải suy nghĩ nhiều.

– Vì sao?

Sắc mặt lão già kia lại càng cứng ngắc, trong lòng thầm oán hận, nhưng nhìn thấy ánh mắt của phó viện trưởng, lão chỉ có thể chuyển đôi mắt hướng về phía Lâm Phong, lão ta hoi khom người xuống nói:

– Xin lỗi, ta đã không coi ai ra gì, đắc tội với các hạ!

– Ngươi nghĩ như thế nào?

Phó viện trưởng lại hỏi Lâm Phong một lần nữa. Lâm Phong nhìn phó viện trưởng như muốn ở trong đôi mắt đối phương nhìn ra một thứ gì đó. Nhưng mà đôi mắt của phó viện trưởng trước sau cũng không thay đổi gì, không có bao nhiêu dao động, Lâm Phong căn bản cũng không phát hiện được điều gì.

Lâm Phong đang định mở miệng lại nghe phó viện trưởng nói:

– Nếu như ngươi không muốn ra nhập Thiên Nhất học viện cũng được, ta sẽ đặc biệt cho phép ngươi là một đệ tử ký tu của học viện. Ngươi có thể ra đi bất cứ lúc nào, không chịu bất cứ ràng buộc nào của Thiên Nhất học viện, lúc nào ngươi muốn đi khỏi học viện ngươi cũng có thể đi. Tuy vậy ngươi vẫn là một đệ tử chính thức của học viện, được học tập dưới sự hướng dẫn của các thầy, được sử dụng tài nguyên tu luyện của học viện, đối với ngươi chỉ có lợi không có hại.

Nghe nói như thế đám người kia không nhịn được, cả người run rẩy.

Chỉ hưởng thụ ích lợi quyền lực của học viên mà không chịu bất kỳ một quy tắc ước thúc nào, thậm chí sau này khi mình muốn có thể bất kỳ lúc nào rời khỏi Thiên Nhất học viện, phủi sạch quan hệ. Thế gian sao lại có chuyện tốt như vậy, hơn nữa là những lời này cũng vẫn là tự mình nói ra, những hứa hẹn này tuyệt nhiên sẽ không có vấn đề gì.

– Chẳng lẽ hắn họ Đoàn hoặc là họ Nguyệt hoặc là họ Vũ.

Đám người thầm nghĩ trong lòng, nếu là họ Đoàn hơn nữa lại có thiên phú như thế thì bọn họ phải từng nghe nói qua mới đúng, mà nếu là người Nguyệt gia một đám kiêu ngạo vô cùng sẽ không vào học viện tu luyện, Nguyệt gia sẽ không, một nhà khác cũng sẽ không, bản thân thực lực gia tộc của bọn họ thậm chí có thể so với tông môn, đều không có khả năng.

Trong lòng sinh ra rất nhiều ý nghĩ, đám người nghĩ mãi mà không rõ, mặc dù Lâm Phong thiên phú xuất chúng cũng không thể đòi hỏi nhiều điều kiện như thế.

Lâm Phong cũng càng nghĩ càng không rõ ý của đối phương, hắn nhịn không được cất tiếng hỏi:

– Làm sao lại có nhiều may mắn như thế này đến với ta, ta muốn được biết rõ tại sao?

– Trên thực tế là vận may đã đến, ngươi có cự tuyệt thì cũng vô dụng thôi.

Phó viện trưởng nở một nụ cười nói:

– Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, có người nhờ vả ta.

– Có người nhờ vả?

Trong lòng đám người lại càng khó hiểu, ở giữa Hoàng thành này hắn căn bản không có người quen, ai có thể có ảnh hưởng lớn như thế làm cho phó viện trưởng phải đối với hắn như vậy.

Nhưng mà đúng như đối phương đã nói như thế, sự tình này trắm lợi mà không có một hại, hắn tất yếu sẽ hoàn toàn không cự tuyệt.

Không cần giaa nhập Thiên Nhất học viện lại có thể hưởng thụ tất cả những ưu việt của học viện, chuyện tốt như thế này Lâm Phong làm sao mà có thể cự tuyệt được.

Hơn nữa nếu đối phương có ác ý thì cũng không cần phải phí nhiều công sức như thế, ở trong mắt đối phương đối phó với một tên Linh Vũ cảnh như hắn là quá dễ dàng.

– Có lẽ thật sự là có người nhờ vả.

Lâm Phong cười nhẹ nói:

– Ta với bạn của ta cùng đến đây nếu tiến vào thì phải cùng nhau vào.

– Không thành vấn đề, chỉ cần là người đi cùng ngươi có thể tùy ý ra vào Thiên Nhất học viện! Nhưng mà ta muốn báo trước cho rõ ràng, ngoại trừ ngươi ra không phải người của Thiên Nhất học viện ra thì các quy tắc đều phải tuân thủ.

Phó viện trưởng sảng khoái nói.

– Đương nhiên rồi!

Lâm Phong cười.

– Tốt lắm! Có vật nhỏ này ngươi cầm lấy, tất cả mọi người giải tán đi.

Phó viện trưởng tự vung tay lên, nhất thời một đạo ánh sáng lóe ra, có một vật mơ hồ từ trong tay của ông ta bay về phía Lâm Phong.

Lâm Phong vươn tay ra bắt lấy nắm vào trong lòng bàn tay, làm cho mọi người đều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không biết phó viện trưởng cho Lâm Phong vật gì.

– Hoan nghênh tiến vào Thiên Nhất, để ta đưa ngươi đi dạo!

Vấn Ngạo Tuyết nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu bốn người cùng nhau theo Vấn Ngạo Tuyết vào Thiên Nhất học viện.

Bước vào trong cái cửa hình vòm một tòa thành lũy cung điện xuất hiện trước mắt Lâm Phong nguy nga đồ sộ.

– Quỷ phủ thiên công.

Lâm Phong nhìn những thành quách cung điện này, cùng với con sông chảy giữa khu vườn xuất hiện trước mắt, không khỏi sợ hãi thầm than một tiếng. Kiến trúc này rất hoàn mỹ trong đó mỗi một tỏa cung điện đều có các phong cách tự nhiên của mình.

– Ngươi có thể từ xa mà đến gần nhìn ngang xem.

Vấn Ngạo Tuyết nhẹ nhàng cười rồi nói.

Lâm Phong nghe lời của y, vượt qua xem một tòa cung điện cổ ánh mắt lại ngưng tụ.

– Thiên Nhất.truyện kiếm tu audio

Từ cung điện cổ này tạo thành thành trì nhưng lại ẩn ần hiện hiện hai chữ to Thiên Nhất, dường như muốn biểu thị công khai địa vị của nó, trên trời dưới đất duy nhất có một.

– Tiến vào Thiên Nhất ngươi sẽ không hối hận.

Vấn Ngạo Tuyết nhẹ nhàng cười.

Lâm Phong nhìn người con trai yêu ma còn xinh đẹp hơn cả thiếu nữ kia hỏi:

– Ngươi vì sao mà phải nói đỡ cho ta? Hay cũng là có người nhờ vả.

Vấn Ngạo Tuyết lắc đầu:

– Nếu ta nói là ta cùng phó viện trưởng trước sau mà đến chỉ là do trùng hợp, ngươi có tin không.

– Ngươi cũng không cần phải gạt ta, ta và ngươi vốn không quen biết nhau, vì sao ngươi phải giúp ta.

– Duyên phận luôn huyền diệu như vậy, có một số người chỉ cần liếc mắt nhìn đã cảm thấy hợp ý làm cho người ta thích, trong mắt ta ngươi là một người như thế.

Trên gương mặt xinh đẹp của Vấn Ngạo Tuyết lại ửng hồng lên, Lâm Phong dừng bước chân lại, ngạc nhiên nhìn Vấn Ngạo Tuyết.

Thấy Lâm Phong dừng bước lại, Vấn Ngạo Tuyết nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Phong đang từ đầu đến cuối đánh giá mình, xem ra gương mặt xinh đẹp này cũng trở nên có điểm khoa trương.

– Biến, ông không ham cái loại này.

Giọng nói của Vấn Ngạo Tuyết nghẹn lại làm cho Lâm Phong không nhịn được cười lớn. Quả thực có ít người mặc dù quen biết không lâu nhưng lại khiến cho người ta thích, Vấn Ngạo Tuyết không thể nghi ngờ là một người như thế.

Lúc này ở một nơi khác, phó viện trưởng cùng với lão già vừa rồi đã xin lỗi Lâm Phong cùng đi trên đường trong học viện, chỉ thấy lão già kia sắc mặt vẫn khó coi như trước, ai cũng thể thôi ở trước mặt mọi người bắt xin lỗi một vãn bối, làm sao mà có thể cao hứng cho được.

– Vẫn còn tức à?

Phó viện trưởng thản nhiên hỏi lão già.

– Lệnh của viện trưởng ai dám cãi.

Giọng nói của lão già đông cứng lại, lão ta chính là người được viện trưởng mời đến Thiên Nhất học viện, thực sự không phải là cấp dưới.

– Ha ha, ông có thể không cần như thế! Ông hẳn là hiểu được ta làm việc cho tới bây giờ đều có nguyên tắc của chính mình, bằng không ông cũng sẽ không theo ta đến đây.

Phó viện trưởng thản nhiên nói:

– Nếu ta đã làm như vậy hẳn là có nguyên nhân! Về cái loại võ kỹ kia mà ông từng nói lúc trước, cứ trực tiếp đi lĩnh đi, hãy nói là ta đã nói.

Bước chân lão già khựng lại, nét mặt cứng ngắc lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mừng rõ như điên, nét âm trầm bị sắc hồng nhuận vui mừng như điên hoàn toàn thay thế.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 3 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 3 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)