1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 224 [Chương 1116 đến 1120]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 224 [Chương 1116 đến 1120]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1116: Lăn ra đây

Lâm Phong mỉm cười gật đầu với Kiếm Vô Bi, lần trước hắn chiếm hắc hạt trong hoang thạch rồi rời khỏi, còn Viên Phi và Kiếm Vô Bi đại chiến một trận. Lần này gặp lại Kiếm Vô Bi, đối phương cũng không lộ ra ác ý với mình, có thể thấy thấy được Kiếm Vô Bi trí tuệ rộng rãi, cũng không phải cái loại tiểu nhân mang thù. Người luyện kiếm chân chính, quyết mà sắc bén. Quyết, quả quyết – nói một không hai, sát phạt quyết đoán – yêu hận rõ ràng. Sắc bén, kiếm sắc bén, kiên cố không gì phá nổi, không sợ hãi. Người luyện kiếm, bất khuất không khom người.

– Lâm Phong, chuẩn bị nạp mạng đi.

Cổ Kiêu tràn ngập sát ý, trong nơi thí luyện, Lâm Phong giết đệ đệ của gã, sau đó còn làm Hầu Thanh Lâm và Mộc Trần giết vào Thiên Long Thần Bảo, khiến Thiên Long Thần Bảo bị người khác nhạo báng. Hiện giờ, Lâm Phong lại giết cường giả Thiên Long Thần Bảo, hắn làm sao có thể không chết.

– Ngươi là Cổ Kiêu của Thiên Long Thần Bảo? Kiếm Vô Bi đứng bên cạnh nghe được lời Cổ Kiêu, hỏi.

– Kiếm Vô Bi!

Cổ Kiêu hiển nhiên cũng biết Kiếm Vô Bi. Kiếm Vô Bi khẽ gật đầu, nói:

– Người Thiên Long Thần Bảo ngươi địch không lại người khác, bị người ta giết chết.

Hiện giờ, các ngươi rất nhiều cường giả cùng nhau đánh tới, đối phó với một người Thiên Vũ tầng năm như hắn, lấy thế đè người, không cảm thấy tổn hại danh dự Thiên Long Thần Bảo sao? Cổ Kiêu nghe được lời này, sắc mặt trầm xuống, lãnh đạm nói:

– Việc này dường như không có quan hệ gì với Kiếm các!

– Đương nhiên không có quan hệ gì với ta.

Chỉ có điều, Thiên Long Hoàng là một trong chúng Hoàng, Thiên Long Thần Bảo đứng sừng sững trong Bát Hoang cảnh đã lâu, ai không biết. Nhưng hiện giờ lại phải lấy thế đè người, khó tránh khỏi làm cho người ta khinh miệt! Thanh âm Kiếm Vô Bi bình tĩnh, lại mang theo một chút thản nhiên, xem thường, khinh thường hành vi của đám người Thiên Long Thần Bảo. Mọi người biến sắc, Kiếm Vô Bi này nọi chuyện thực quá trực tiếp, còn miệt thị người Thiên Long Thần Bảo. Nhiều cường giả cùng nhau đi tới như vậy, thậm chí trong đó còn có Thiên Vũ tầng tám nổi danh – Cổ Kiêu, muốn giết chết một Lâm Phong đương nhiên không có vấn đề, tuy nhiên lại có vẻ Thiên Long Thần Bảo vô năng. Nhiều cường giả cùng tới như vậy, đối lập với Lâm Phong một Thiên Vũ tầng năm, đương nhiên Thiên Long Thần Bảo càng có vẻ lấy thế đè người. Người Thiên Long Thần Bảo nghe được lời Kiếm Vô Bi, sắc mặt lập tức không tốt. Bọn họ vì báo thù mà đến, không ai cảm thấy có gì không ổn. Nhưng Kiếm Vô Bi chỉ ra như vậy, đã làm Thiên Long Thần Bảo có vẻ lấn hiếp người.

– Vô Bi huynh nói vậy sai rồi, song phương đã có cừu oán, cường nhân sống, kẻ yếu chết, làm gì nói đến việc lấy thế đè người, muốn giết liền giết.

Nếu hắn hùng mạnh, chẳng lẽ sẽ thương hại kẻ thù hay sao. Lúc này, xa xa lại có mấy người bước đến, người quần áo trắng lên tiếng, có vẻ có vài phần khí chất xuất trần, diện mạo tuấn lãng. Mà bên cạnh người này, còn có mấy người nữa đều có khí chất phi phàm, nhất là một thiếu nữ trong đó, tay áo bồng bềnh, linh hoạt kỳ ảo tựa như tiên tử, làm cho người ta liếc mắt liền sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.

– Thiên Khung Tiên Khuyết cũng tới rồi.

Vẻ mặt mọi người ngưng trọng, nhìn một hàng nam thanh nữ tú khí chất phi phàm. Thiếu nữ áo trắng phiêu nhiên như tiên kia, chắc chắn là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, Tuyết tiên tử có thân thể tiên linh trong lời đồn rồi. Ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng, thật lâu cũng không thể rời khỏi. Tuy đã mang sa che mặt, nhưng da thịt lộ ra bên ngoài kia hình như vô cùng mịn màng, ngọc thủ mềm mại không xương, nhất là đôi mắt nhu tình như nước, lại sáng như sao. Rất nhiều người đều thầm ngạc nhiên thán phục trong lòng, nếu có thể kéo cái khăn che mặt kia xuống, thấy chân dung tiên tử, một việc tuyệt vời cỡ nào. Không ngờ người này lại đứng về phía Cổ Kiêu, thậm chí còn có ý giật dây Cổ Kiêu đánh chết Lâm Phong.

– Lại là ngươi!

Vẻ mặt Lâm Phong phát lạnh, con ngươi băng lãnh nhìn thẳng đối phương. Người này chính là tên vài lần dẫn sát thủ tới ra tay với mình, thậm chí còn muốn làm cho cường nhân Thiên Khung Tiên Khuyết sưu hồn mình.

– Hừ!Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Người nọ hừ lạnh với Lâm Phong một tiếng, nói:

– Loại người vô sỉ như ngươi lại cũng đến Mệnh Vận thành, nực cười!

– Ngươi nói rất đúng, song phương đã có cừu oán, cường nhân sống, kẻ yếu chết.

Người Thiên Long Thần Bảo nếu có thể giết ta, cứ việc tới. Nhưng trước khi người Thiên Long Thần Bảo động thủ, ta hỏi ngươi, chúng ta có cừu oán không? Lâm Phong nhìn chằm chằm người nọ, lạnh nhạt nói.

– Ta chỉ không quen nhìn hạng người vô sỉ như ngươi.

Người nọ liên tục cười lạnh, trong lòng gã vẫn luôn có lòng ái mộ với Tuyết Bích Dao, nhưng mà lại không thể có được lòng thương của mỹ nhân. Thế nhưng Lâm Phong lại xâm nhập khuê phòng nữ thần của gã, thậm chí còn ôm Tuyết Bích Dao cưỡng ép rời đi, khiến gã hận Lâm Phong thấu xương, năm lần bảy lượt muốn Lâm Phong chết. Lâm Phong chậm rãi đi tới phía trước, đi về phía người nọ, chỉ vào mũi gã nói:

– Lăn ra đây!

– Hả? Vẻ mặt người nọ cứng đờ, trong ánh mắt bắn ra một tia điện mang, nhìn chằm chằm Lâm Phong: – Hạ ngón tay của ngươi xuống!

– Lăn ra đây!

Lâm Phong lại lặp lại, vẻ mặt lạnh lùng, khiến sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ thú vị. Không lâu trước, Lâm Phong giết một Hạ Phàm của Thiên Long Thần Bảo, cùng với vài tên cường nhân của Thiên Long Thần Bảo. Hiện giờ, ngón tay của hắn lại chỉ hướng cường nhân này của Thiên Khung Tiên Khuyết, mà khéo sao, tu vi người nọ lại giống Hạ Phàm, Thiên Vũ cảnh tầng bảy. Bị một tên Thiên Vũ tầng năm chỉ vào mũi hô “Lăn ra đây”, cường giả thanh niên kia của Thiên Khung Tiên Khuyết chưa từng bị đãi ngộ bực này, trong khoảnh khắc sắc mặt xanh mét, ánh mắt càng ngày càng sắc, dường như muốn bắn thủng Lâm Phong.

– Ngươi lặp lai lần nữa!

Thanh âm người nọ hoàn toàn trầm xuống, trên người có sát khí tản ra. Vẻ mặt Lâm Phong vẫn như thường, không gợn sóng, không sợ hãi, có vẻ vô cùng lãnh đạm, con ngươi lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm đối phương. Năm lần bảy lượt muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thật coi hắn quả hồng nhũn sao, còn đám người Thiên Long Thần Bảo cũng vậy. Trước khi bước vào Mệnh Vận thành, liền vì bản thân mà xưng danh đi, miễn cho tất cả mọi người đều cho hắn là người có thể tùy ý ức hiếp.

– Ta lại nói lần thứ ba, lăn ra đây, ngươi còn không dám ra đây, thì chạy trở về Thiên Khung Tiên Khuyết đi!

Lâm Phong lạnh băng phun ra một câu. Rốt cục, người nọ bước chân ra, đi về phía trước, một tiếng ầm vang nổ tung truyền ra. Mặt đất dưới chân xuất hiện vết rạn, sát ý giống như sóng triều mãnh liệt, từng đợt sóng đánh về phía Lâm Phong. Thấy một màn như vậy, người của Thiên Long Thần Bảo lộ ra biểu tình hăng hái. Nếu người của Thiên Khung Tiên Khuyết thay bọn họ ra tay đánh chết Lâm Phong, bọn họ cũng không để ý.

– Ngươi nói rất đúng, đã có thù oán, như vậy, cường nhân sống, kẻ yếu chết!

Lâm Phong lạnh lẽo nói một câu, bước chân cũng đồng dạng đi tới phía trước một bước, không có tiếng bạo liệt khủng bố vang lên, nhưng mà lại có không gian cuồn cuộn gào thét. Dường như có một cỗ uy thế vô hình hộ tống hắn, cùng nhau cuồn cuộn đi tới phía trước. Loại thế này, đại thế tự nhiên của thiên địa.

– Vận dụng đại thế tự nhiên của thiên địa thành thạo như vậy, kẻ này thiên phú phi phàm!

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, khó trách đối phương có thể giết Hạ Phàm. Mà thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết kia thì cười lạnh liên tục, nói:

– Nếu cái này là chỗ dựa của ngươi, vậy ngươi sẽ chết rất khó coi!

– Ầm!

Lực lượng cuồng bá hơn tàn sát mà ra, cả vùng đất có một vết rạn hẹp dài, kéo tới phía Lâm Phong, cực kỳ khủng bố. Mà gần như đồng thời, dường như có một cỗ lực lượng vô hình, từ dưới đất lan tràn ra. Bước chân Lâm Phong vẫn vững vàng đi về phía trước, đại thế thiên địa càng ngày càng đáng sợ. Nhưng dưới chân hắn, lại xuất hiện từng luồng quang hoa màu tím đang lóe lên.

– Đó là cái gì? Vẻ mặt mọi người hoảng sợ, kinh ngạc nhìn đám quang hoa màu tím kia, dường như là từng viên hạt giống.

Thuật công kích Thiên Khung Tiên Khuyết từ trước đến nay đều không giống bình thường, luôn luôn sử dụng một số lực lượng hạt giống, có thể mọc rễ, nảy mầm, hóa thành lợi khí, cực kỳ lợi hại, chẳng lẽ những tử quang đó là hạt giống? Chỉ thấy trong mắt thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết kia mang theo một chút băng hàn, cười lạnh, khóe miệng không ngừng động đậy, dường như đang đọc nhấn từng chữ. Tuy rằng mọi người nghe không rõ, nhưng bọn họ lại nhìn thấy dưới chân Lâm Phong, hạt giống bắt đầu mọc rễ rồi. Tiếng rầm rầm truyền ra, từng cây tử đằng (dây leo màu tím), lan tràn mọc lên, nháy mắt bao phủ chung quanh thân thể Lâm Phong. Tuy nhiên, chúng nó cũng không tiến lên quấn quanh Lâm Phong, thanh niên kia vẫn đang đọc cái gì đó, tử quang càng ngày càng khủng bố, cây tử đằng trở nên vô cùng thô to. Biểu tình Lâm Phong vẫn như trước, không thay đổi, trên người bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa khủng bố dường như muốn đốt cháy tất cả, bước chân của hắn vẫn không ngừng đi về phía trước, thân thể hai người càng ngày càng gần.

– Đi, ngươi còn đi sao, chấm dứt đi, trói cho ta!

Thanh niên gằn từng chữ, lập tức tiếng rầm rầm không ngừng vang lên. Cây tử đằng khủng bố trói chặt cả người Lâm Phong bên trong, cực kỳ chặt chẽ, gần như chôn vùi luôn Lâm Phong.

– Tử nhận!

Thanh niên lại phun ra một câu, một mảnh tử đằng dài hẹp kéo dài ra, hóa thành lợi nhận vô cùng sắc bén, nhắm ngay Lâm Phong đang bị trói, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng đâm tới.

– Thủ đoạn Thiên Khung Tiên Khuyết quả nhiên phi phàm!

Vẻ mặt mọi người nghiêm túc, lực lượng hạt giống quá mức thần kỳ, đồn đại Thánh Hoàng của Thiên Khung Tiên Khuyết, lực lượng một hạt giống cũng có thể bao trọn một cái thế giới.

– Bảo ta “Lăn ra đây”, ngươi đủ tư cách sao!

Ngữ khí thanh niên băng hàn. Đây là Lâm Phong chính mình muốn chết, chẳng trách gã được. Lúc này mọi người đều âm thầm tiếc hận, nếu cảnh giới Lâm Phong cao một chút, có lẽ có thể đối kháng với người này. Đáng tiếc, cảnh giới quá thấp, cây tử đằng khủng bố như thế, Lâm Phong giãy không ra, nhiều tử nhận khủng bố như vậy đâm tới, Lâm Phong tất chết rồi. Cổ Kiêu không ngừng cười lạnh, cường giả Thiên Long Thần Bảo dường như đều thấy được Lâm Phong, chết. Ánh mắt Kiếm Vô Bi bình tĩnh, thầm nhủ, lực lượng thần thông Thiên Khung Tiên Khuyết kỳ lạ, lần này do bản thân Lâm Phong khiêu chiến, nếu hắn chết, vậy chỉ có thể tự trách bản thân vô năng! Về phần đám người dũng mãnh bên Thiên Khung Tiên Khuyết, thì sắc mặt bình tĩnh, Thánh nữ Tuyết Bích Dao nhìn cảnh tượng này vẫn chưa ngăn cản. Mặc dù nàng muốn tự tay giết chết Lâm Phong, nhưng nếu Lâm Phong chỉ có thực lực này, vậy cũng không cần thiết!

Chương 1117: Thiên Đài đuổi tới

– Tôm tép nhãi nhép mà thôi, cũng dám kêu gào.

Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết không ngừng cười lạnh, lại phun ra mấy chữ:

– Tử Nhận, giết!

– Xuy, xuy….

Tử Nhận sắc bén đâm về phía thân thể Lâm Phong, rất nhiều người thậm chí không đành lòng nhìn tiếp. Lâm Phong bị tử nhận đáng sợ như thế đâm trúng, e rằng thân thể đều bị đâm đến vỡ nát, không thành hình người. Mà giờ khắc này, mọi người lại nhìn thấy, thân thể Lâm Phong vốn bị vô số tử đằng quấn quanh hơi hơi trầm xuống, bước chân nâng lên, thân thể nghiêng về phía trước, dường như vẫn muốn bước ra một bước kia. Thế, không thể ngăn.

– Ầm!

Ngọn lửa đáng sợ màu đen mang theo hơi thở đốt cháy tất cả, mọi người chỉ thấy tử đằng trong khoảnh khắc trở nên hư ảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy đứt, mà đám tử nhận vô cùng lợi hại kia, cũng dần dần bị ngọn lửa hủy diệt tràn ra, ăn mòn. Cuối cùng, bước chân Lâm Phong lại một lần nữa bước tới.

– Vù….
vù…. Một tiếng âm hưởng xâm nhập tới thân thể thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết, đại thế thiên địa mang theo lực lượng áp bách vô cùng khủng bố, nương theo một bước này của Lâm Phong tràn ra. Tử đằng quấn quanh trên người hắn hóa thành tro bụi, trong khoảnh khắc tan thành hư vô, mà những tử nhận đâm tới, cũng theo trôi đi theo gió, dường như bị chôn vùi trong cỗ đại thế kia.

– Hả? Mọi người thấy một màn như vậy, trong lòng đều run lên.

Sao lại thế này, cái ngọn lửa này …. Sao cường đại như vậy? Lúc này, chỉ thấy thân thể Lâm Phong đắm chìm bên trong ngọn lửa màu đen, ngọn lửa tràn ngập hơi thở hủy diệt. Nhưng mà cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết kia co tu viThiên Vũ tầng bảy, tử đằng gã chế tạo ra, tuyệt đối làkhủng bố. Cho dù ngọn lửa này rất hùng mạnh, nhưng cũng không thể trong nháy mắt chôn vùi tất cả mọi thứ chứ!

– Lực lượng gì đây? Ánh mắt đám người Thiên Khung Tiên Khuyết sáng lên, vừa rồi nương theo ngọn lửa sinh ra, dường như còn có một lực lượng khác trong đó, trong khoảnh khắc phá hủy tử đằng của đồng môn bọn họ.

– Ta cảm giác thấy khí tức của ma!

Một người trong đó nói nhỏ một tiếng, lập tức khiến người khác âm thầm rùng mình. Bọn họ tu luyện công pháp kỳ lạ, đối với một số khí tức yêu ma cực kỳ nhạy bén. Bởi vậy, mặc dù Lâm Phong ẩn giấu chúng trong ngọn lửa, thì vẫn bị bắt được.

– Đúng vậy, khí tức ma đạo.

Những người khác gật đầu, nhưng lại thấy trong đôi mắt đẹp của Tuyết Bích Dao lộ ra vẻ khác thường. Thật sự chỉ có khí tức của ma sao? Vì sao nàng còn cảm nhận được một hơi thở khác trong đó, lực lượng ăn mòn hủy diệt tất cả.

– Vù… vù….

Vù….. Tử đằng vẫn không ảnh hưởng tới việc Lâm Phong hội tụ đại thế thiên địa, bước chân của hắn lại đi về phía trước, một cỗ lực lượng hủy diệt áp bách vòm trời, giáng xuống người thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết. Lại thấy bàn tay Lâm Phong lộ ra, lực hủy diệt vô cùng vô tận khiến thanh niên kia run rẩy. Cỗ lực lượng này sao lại cường thịnh như vậy?

– Vũ Hồn!

Thanh niên khẽ quát một tiếng, tử đằng vô tận lập tức điên cuồng lan ra từ trên người gã, hướng về phía Lâm Phong, đồng thời cũng bao trùm lấy thân thể chính gã, giống như một cái kén tằm, mưa gió không thấu. Bàn tay Lâm Phong vẫn vững vàng hướng tới phía trước, ngọn lửa màu đen lộ ra lực lượng hủy diệt, luyện hóa tất cả, trong đó còn lộ ra hai loại lực khủng bố khác mà Tuyết Bích Dao đã cảm nhận được. Tay kia trực tiếp xuyên vào đám tử đằng, phá hủy toàn bộ, rồi trực tiếp xuyên thấu kén tằm mưa gió không thấu kia, chụp giết về phía đối phương.

– Buông tay!

Thanh niên nổi giận gầm lên một tiếng, lại thấy bàn tay Lâm Phong khẽ động, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Thân thể thanh niên bị Lâm Phong dùng một tay giơ lên, lực lượng phong ma khủng bố, phong ấn lực lượng của gã, tử đằng chậm rãi biến mất, mọi người mới nhìn rõ bên trong. Bàn tay Lâm Phong đang nắm lấy cổ họng đối phương, lực lượng hủy diệt khủng bố đã ăn mòn vai đối phương, khiến thanh niên lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ.

– Thực lực của ngươi, quá yếu!

Lâm Phong trào phúng, vừa rồi thanh niên không ngừng lên tiếng nhục nhã, nhưng giờ phút này thanh niên đó lại bị hắn xách trên tay, cái gì cũng nói không ra. Hai tay thanh niên ôm lấy bàn tay Lâm Phong, giống như muốn vặn ra, nhưng tay Lâm Phong cổ họng gã hơi dùng sức, trong khoảnh khắc lại vang lên tiếng kêu thảm thiết, gã giờ mớibi ai phát hiện, gã tự cho mình rất cao, lại giống như con kiến, bị Lâm Phong nâng giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt.

– Buông hắn ra!

Người Thiên Khung Tiên Khuyết nhìn thấy đồng môn của mình bị Lâm Phong nhục nhã như thế, lập tức giận dữ, sát ý tràn ngập, cuồn cuộn đánh tới Lâm Phong. Lâm Phong ngẩng đầu, lãnh đạm liếc nhìn đám người Thiên Khung Tiên Khuyết một cái, nói:

– Các ngươi cũng không phải đồ tốt gì.

Thời điểm gã muốn giết ta, các ngươi không thả nửa cái rắm, hiện tại mạng gã nằm trong tay ta, các ngươi lại muốn ta thả người, nực cười! Những người này trong đêm hôm đó, đều trợ giúp thanh niên đang trong tay hắn, muốn đặt hắn vào chỗ chết. Bọn họ chỉ đứng phía Thiên Khung Tiên Khuyết mà nghĩ, thanh niên có thể giết hắn, nhưng hắn vẫn không thể giết người của Thiên Khung Tiên Khuyết!

– Gã ta là người của Thiên Khung Tiên Khuyết, nếu như ngươi giết gã, tương đương đối địch với Thiên Khung Tiên Khuyết!

Đối phương lạnh như băng nói, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

– Không cần chụp mũ cho ta, vừa rồi gã muốn giết ta, sao các ngươi không nói, gã làm như vậy là đối địch với Thiên Đài, thời điểm gã hạ sát thủ cũng không nói một lời.

Hiện giờ chiến bại, lại lợi dụng Thiên Khung Tiên Khuyết đến dọa, các ngươi không cảm thấy làm mất mặt Thiên Khung Tiên Khuyết sao? Lâm Phong lạnh lùng đáp lại. Vài vị thanh niên của Thiên Khung Tiên Khuyết bắt đầu chuyển động, thân hình lóe lên, mơ hồ có xu thế vây kín Lâm Phong. Duy chỉ có Tuyết Bích Dao không ra tay, mà lẳng lặng nhìn tất cả mọi việc xảy ra.

– Có thả người không? Trong thanh âm của cường nhân Thiên Khung Tiên Khuyết lộ ra ý uy hiếp.

– Thiên Khung Tiên Khuyết đag bắt nạt Thiên Đài ta không người sao? Lúc này, phía xa có một thanh âm cuồn cuộn truyền đến.

Chỉ thấy một hàng bóng dáng nhanh chóng lóe lên, bay về phía này.

– Lâm Nhược Thiên.

Lâm Phong nhìn thoáng qua bên kia, ngoài Lâm Nhược Thiên, còn có Mông Bá, cũng với thanh niên có tử nhãn, mặt khác, còn có hai cường giả Thiên Vũ tầng tám. Tám mươi mốt người thuộc nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thiên Đài, số người bước vào tứ trọng thiên trở lên không nhiều lắm, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ có tu vi kém. Trong tám mươi mốt người, cường giả Thiên Vũ tầng tám và Thiên Vũ tầng bảy đều có.

– Lâm Phong, chúng huynh đệ Thiên Đài tới rồi!

Lâm Nhược Thiên mỉm cười gật đầu với Lâm Phong. Một hàng bóng dáng nhanh như chớp, ngay lập tức đi tới bên cạnh, vây ngược đám người Thiên Khung Tiên Khuyết bên trong.

– Hóa ra, Lâm Phong này là người của Thiên Đài, xem ra là nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng.

Khó trách, có thể dễ dàng giết chết Hạ Phàm. Hiện giờ còn bắt cường giả Thiên Vũ tầng bảy của Thiên Khung Tiên Khuyết. Đám người Thiên Đài đuổi tới, khiến thế cục càng trở nên vi diệu, làm mọi người lộ ra vẻ mặt hăng hái, chuyện càng ngày càng thú vị. Lâm Phong là người Thiên Đài, mà vừa rồi hắn đã giết vài người của Thiên Long Thần Bảo, hiện giờ lại bắt một cường giả Thiên Khung Tiên Khuyết, ba phương thế lực, đều là thế lực Hoàng Vũ. Lần này đi vào Mệnh Vận thành, lại không có Tôn giả, bởi vì Tôn giả không thể bước vào Mệnh Vận thành, vòng quanh vận mệnh bắt đầu từ Thiên Vũ trở lên. Một đám cường giả bước vào Mệnh Vận thành lúc trước, hiện giờ hoặc đã chết, hoặc trở thành Tôn giả, trong đó, người nổi bật nhất là Hầu Thanh Lâm. Bây giờ, y đã bước vào Tôn giả tầng năm, hùng mạnh ngạo mạn không ai bằng, chấn động một phương.

– Thiên Khung Tiên Khuyết không khỏi khinh người quá đáng đi nha, vậy mà lại lấy nhiều người đến uy hiếp người Thiên Đài ta!

Ánh mắt Mông Bá quét nhìn đám người Thiên Khung Tiên Khuyết, phi thường khó chịu.

– Lúc này, bảo hắn thả người, việc này xóa bỏ.

Nếu không, Thiên Khung Tiên Khuyết tuyệt sẽ không bỏ qua như vậy! Người của Thiên Khung Tiên Khuyết vẫn không thuận theo, không buông tha, muốn Lâm Phong thả người.

– Ta nói, ta rất ghét bị uy hiếp!

Lâm Phong lạnh lùng lên tiếng, tiếng răng rắc trong trẻo vang lên, giống như xương cốt bị bóp nát. Thanh niên bị Lâm Phong giơ lên lại kêu lên một tiếng thảm thiết, một ngọn lửa đáng sợ xông vào cơ thể gã, muốn đốt cháy gã.

– Ngươi….

Người của Thiên Khung Tiên Khuyết đồng loạt bước tới, sát khí tràn ngập, nhưng cường giả Thiên Đài cũng bước ra một bước, một cỗ uy áp làm người ta hít thở không thông, quét ngang mảnh hư không này, khiến nơi này trở nên cực kỳ áp lực.

– Không cần nhìn ta, chuyện hôm nay mọi người rõ như ban ngày, gã trước đây nơi nơi chốn chốn muốn giết ta, hiện giờ bị ta bắt, do gã vô năng.

Nếu các ngươi muốn báo thù cho gã, khai chiến là được, nhưng nếu các ngươi muốn lôi kéo cả Thiên Khung Tiên Khuyết vào, ngươi cho Thiên Đài là nơi sợ phiền phức sao! Tiếng nói Lâm Phong vừa dứt, tiếng vang ầm ầm truyền ra, ngọn lửa khủng bố phóng lên cao, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên không ngừng. Thân thể thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết kia, bị đốt cháy trong ngọn lửa hủy diệt, khiến đám người Thiên Khung Tiên Khuyết sắc mặt xanh mét. Mấy tháng trước, Hầu Thanh Lâm từ nơi thí luyện giết vào Thiên Long Thần Bảo, Mộc Trần theo sau, dẫn hắn đuổi tới, Thiên Đài sợ phiền phức sao? Còn ở Thiên Khung Tiên Khuyết, những lời Mộc Trần nói với hắn, hắn vẫn chưa quên. Lâm Phong hắn không rảnh rỗi đi chọc người, nhưng nếu người chọc hắn, làm sao lại sợ hãi. Huống chi, tranh đấu giữa hậu bối, có quan hệ gì tới Thiên Khung Tiên Khuyết cùng Thiên Đài, đối phương chỉ nói chuyện giật gân thôi!

Chương 1118: Kiếm Các có lời mời

Ngươi dám! Chúng thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết gầm lên, Lâm Phong ngay trước mặt bọn họ đánh chết người của Thiên Khung Tiên Khuyết, thật nực cười.

– Giết người, còn có cái gì dám hay không dám!

Lâm Phong không ngừng cười lạnh, người này năm lần bảy lượt muốn bố trí hắn vào chỗ chết, hiện giờ hắn làm sao có thể khách khí được, không chút do dự trực tiếp giết chết luôn.

– Giết thật kìa!

Mọi người thầm nhủ, người này đủ khí phách, nói giết là giết. Bọn họ cũng không biết thù hận giữa Lâm Phong và đối phương, chỉ cho rằng, Lâm Phong vì xung đột vừa rồi, mới đánh chết đối phương, làm việc như thế cũng không khỏi quá mức quả quyết rồi.

– Ai muốn giết ta, cứ việc tới giết, ta tiếp hết.

Nhưng người muốn giết ta, trước phải chuẩn bị tốt sẽ bị giết … giống như người này! Bàn tay Lâm Phong chập lại, thân thể người nọ lập tức tan thành tro bụi, hóa thành bụi phấn trong ngọn lửa, biến mất giữ hư không. Thanh âm bá đạo của Lâm Phong vẫn còn quanh quẩn trong hư không. Ai muốn giết hắn, hắn cũng không ngăn cản, nhưng phải chuẩn bị tốt cái chết. Nếu thua trong tay hắn, chắc chắn phải chết, Lâm Phong cũng không biết e dè cái gì. Đám người Cổ Kiêu vẻ mặt lạnh lùng, vừa rồi ánh mắt Lâm Phong là liếc về phía đám người Thiên Long Thần Bảo bọn họ một cái, hắn cũng nói cho bọn họ biết, muốn giết, cứ việc đến.

– Một khi đã như vậy, hôm nay, chúng ta thật muốn lĩnh giáo cao đồ Thiên Đài một phen.

Một vài người Thiên Khung Tiên Khuyết bùng lên chiến ý, muốn khai chiến với đám người Lâm Phong.

– Thiên Đài ta sợ các ngươi sao, thích thì chiến!

Thanh âm Mông Bá thô nặng, quát, sát khí tràn ngập hư không liên tục va chạm, khiến rất nhiều người cảm giác, cực kỳ lạnh, giống như đại chiến hết sức căng thẳng.

– Thiên Đài muốn lấy đông bắt nạt ít, Thiên Long Thần Bảo ta đương nhiên không thể ngồi yên không quan tâm đến!

Âm thanh bất âm bất dương vang lên, Thiên Long Thần Bảo gia nhập chiến đấu, muốn liên kết cùng Thiên Khung Tiên Khuyết đối phó với người Thiên Đài đã đến. Qua trong giây lát, ưu thế Thiên Đài đã hóa thành hoàn cảnh xấu rồi. Ba cỗ thế lực trộn cùng một chỗ, tình thế càng thêm phức tạp, thì càng nhiều người lộ ra biểu tình thú vị. Không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy thanh niên hậu bối của ba đại thế lực khai chiến, cái này thực sự vô cùng phấn khích, ba cỗ thế lực này, đều là thế lực Hoàng Vũ. Tuy nhiên, nghĩ đến nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thiên Đài, chỉ mới chiêu không lâu, còn hậu bối mà Thiên Long Thần Bảo cùng Thiên Khung Tiên Khuyết phái tới Mệnh Vận thành, hiển nhiên đều là thanh niên nổi bật trong đồng lứa. Nếu cứ tiếp tục chiến như vậy …. Thiên Đài tất nhiên chịu thiệt, nói không chừng sẽ có không ít người chết đâu. Đúng như suy nghĩ trong lòng Lâm Phong, thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết cùng Thiên Long Thần Bảo nói bất quá chỉ là chuyện giật gân. Hậu bối tranh đấu, nhiều nhất chỉ liên lụy ra một bộ phận người, không có khả năng khiến cho hai phe thế lực chiến đấu. Nhất là Hoàng Vũ, lại không hỏi qua thế sự, chỉ có tác dụng dẫn đường, hậu bối như thế nào, phải dựa vào thiên phú cùng cố gắng, còn có cả số mệnh của mình. Cho nên, nếu người Thiên Đài không địch lại, phải nuốt hận, chỉ có thể trách thực lực không bằng người. Đương nhiên, người hai phe thế lực kia cũng như vậy.

– Tốt lắm, Thiên Khung Tiên Khuyết ta liên kết với Thiên Long Thần Bảo, giáo huấn đám môn đồ mới nhập môn này một phen.

Thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết lạnh nhạt nói.

– Các ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt sao!

Nhưng vào lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra. Mọi người nhìn về phía người nói chuyện, cũng phải sửng sốt, người lên tiếng lại là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết
– Tuyết Bích Dao.

– Hoặc tự mình động thủ, hoặc trở về!

Thanh âm Tuyết Bích Dao bình tĩnh, lên tiếng lần nữa. Vừa rồi, người nọ lấy Thiên Vũ tầng bảy, bắt nạt Lâm Phong cảnh giới thấp, còn bị giết, Thiên Khung Tiên Khuyết đã mất mặt lắm rồi, nếu bọn họ có thể tự mình báo thù, Tuyết Bích Dao sẽ không nói lời nào. Nhưng lúc này lại còn muốn liên kết với Thiên Long Thần Bảo cùng đối phó với Thiên Đài, chẳng phải gọi người nhạo báng Thiên Khung Tiên Khuyết sao. Vài vị nam tử Thiên Khung Tiên Khuyết vẻ mặt cứng ngắc, nói:

– Sư muội, chẳng lẽ chúng ta cứ vậy buông tha hắn? – Nếu ngươi vẫn tiếp tục, có thể không cần gọi ta là sư muội nữa.

Tuyết Bích Dao lãnh đạm nói, ngay sau đó quét ánh mắt qua những người khác:

– Các ngươi cũng như vậy!

– Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, thật kiêu ngạo, cá tính!

Mọi người thầm than trong lòng, Tuyết Bích Dao hiển nhiên khinh thường việc người Thiên Khung Tiên Khuyết liên kết cùng Thiên Long Thần Bảo, đối phó người Thiên Đài. Vài tên thanh niên Thiên Khung Tiên Khuyết kia vẻ mặt thay đổi, cuối cùng lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, nói:

– Hy vọng ngươi có thể sống thật khỏe!

Dứt lời, bọn họ trở về bên cạnh Tuyết Bích Dao, chung quy vẫn tuân theo Tuyết Bích Dao kiêu ngạo. Đối với sư muội này, bọn họ vừa ái mộ, vừa có kính sợ nhè nhẹ, mỹ mạo tựa như tiên tử, khí chất kỳ ảo linh hoạt, thiên phú hùng mạnh, cùng một trái tim kiêu ngạo của võ đạo. Tuyết Bích Dao, sự cường đại mà nàng dựa vào không chỉ thiên phú về thân thể tiên linh, đồng thời cũng bởi vì sự kiêu ngạo và chấp nhất chính nàng đối với võ đạo.

– Yên tâm, ta sẽ sống rất khá.

Lâm Phong đáp lại một tiếng, ánh mắt lập tức nhìn về phía người của Thiên Long Thần Bảo, nhìn Cổ Kiêu nói:

– Các ngươi muốn chiến sao? Đám người Thiên Long Thần Bảo trầm ngâm, lúc này, cường nhân Thiên Đài chiếm ưu thế hơn so với bọn họ.

Đương nhiên, nếu thật sự khai chiến, bọn họ cũng không sợ hãi, khi bọn họ còn có Cổ Kiêu cùng với Thánh khí Kim Chung. Lúc này, bên cạnh Kiếm Vô Bi đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, nói nhỏ bên tai y một tiếng. Kiếm Vô Bi khẽ gật đầu, ý bảo đã biết. Đi ra phía trước một bước, Kiếm Vô Bi cười nói với đám người:

– Thiên Khung Tiên Khuyết, Thiên Đài, còn cả Thiên Long Thần Bảo, chư vị đều vì Mệnh Vận thành mà đến, tranh đấu làm gì để nhất thời sinh khí.

Bước chân vào Mệnh Vận thành, có thể tùy ý khiêu chiến, không người can thiệp, sinh tử bất luận. Lần này, nếu chư vị đã tụ tập cùng một chỗ, ta nguyện mời chư vị tới Kiếm Các đánh giá, không biết ý chư vị thế nào? Đi tới Kiếm Các? Mọi người có chút khó hiểu, giờ phút này Kiếm Vô Bi lại mời mọi người đi Kiếm Các, có ý gì?

– Kiếm Các ta cũng có mời một vài người tài năng, tuấn kiệt khác của Bát Hoàng cảnh cùng tới.

Tỷ như Long Đằng Thiên Long Thần Bảo, tuyệt đại yêu nhiêu của Tê Phượng Sơn, lúc này bọn họ đều đang trên đường tới Kiếm Các trước rồi. Kiếm Các ta muốn chư vị cùng nhau đi tới, đánh giá di kiếm của tổ tiên – Vô Thiên Kiếm Hoàng! Khóe miệng Kiếm Vô Bi mang theo chút ý cười tự tin, y tin tưởng, những người này sẽ nguyện ý đi tới. Quả nhiên, thanh niên ba đại thế lực nghe được di kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng, hai mắt lập tức lóe lên từng luồng hào quang. Di kiếm Kiếm Hoàng, bọn họ đương nhiên muốn nhìn, nhận thức một phen, hơn nữa còn là của Vô Thiên Kiếm Hoàng ngày xưa tung hoành thiên hạ. Còn có yêu thể Thiên Long của Thiên Long Thần Bảo, cùng với Phượng thể viễn cổ cũng được mời tới, nghe ý tứ của Kiếm Vô Bi, dường như còn có những thanh niên thiên tài khác nữa. Xem ra, lần này, Kiếm Các phong vân hội tụ.

– Kiếm Các mời, Thiên Long Thần Bảo ta nguyện ý tạm buông ân oán.

Cổ Kiêu cười mỉm nói, bình dị gần gũi, giống như chuyện không vui vừa rồi đã trở thành quá khứ.

– Thiên Khung Tiên Khuyết cũng nguyện ý qua.

Tuyết Bích Dao đương nhiên sẽ không cự tuyệt đi nhìn di vật của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Lâm Phong liếc nhìn mọi người bên cạnh một cái, thấy ánh mắt bọn họ sáng lên, đều hiện lên vẻ mong đợi, không khỏi cười nói:

– Có thể được Kiếm Các mời, là vinh hạnh của ta, Thiên Đài nguyện ý tới đánh giá.

– Được, chư vị sáng khoái như thế, không bằng lần khởi hành này, để ta dẫn đường đi!

Kiếm Vô Bi mỉm cười nói, cất bước dẫn đầu. Cổ Kiêu liếc con ngươi lạnh lùng, nhìn Lâm Phong, truyền âm nói:

– Tạm thời tha cho ngươi cái chết, tiến vào Mệnh Vận thành, ai cũng không thể cứu được ngươi, còn người Thiên Đài các ngươi nữa, tử kỳ rất nhanh sẽ đến.

Thù giết đệ, chắc chắn phải báo, hơn nữa người Thiên Đài, bọn họ cũng muốn giết toàn bộ. Bọn họ cực kỳ muốn lấy được cái lời tiên đoán kia, vì vậy, mặt người tiên tri, cũng sẽ không để cho người Thiên Đài có cơ hội nhìn thấy. Lông mày Lâm Phong nhíu lại, giống như chuôi kiếm sắc bén, nhìn thẳng Cổ Kiêu. Tâm muốn giết hắn của người này cực kỳ cường thịnh, còn phải nhất định giết chết hắn. Hơn nữa, tu vi Cổ Kiêu là Thiên Vũ tầng tám, vả lại có thêm thánh khí Kim Chung, có uy hiếp rất lớn đối với hắn. Cổ Kiêu truyền âm xong, bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh Kiếm Vô Bi, cười nói:

– Vô Bi huynh, lần này Kiếm Các mời chúng ta tới, ngoại trừ đánh giá di kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng tiền bối, còn dụng ý gì khác hay không? Mọi người nghe được lời của Cổ Kiêu, đều lập tức dỏng tai, tập trung lắng nghe.

Kiếm Các hiển nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mời bọn họ, đằng sau tất có nguyên do, chỉ là bọn họ không tiện hỏi nhiều. Lúc này, Cổ Kiêu thay mặt bọn họ hỏi ra, bọn họ đương nhiên cũng muốn biết.

– Di kiếm của tổ tiên, không ngừng rít gào, dường như có dục vọng muốn phá không mà ra.

Kiếm Các ta hết đường xoay sở, chư vị lại chính là tuấn kiệt của các thế lực lớn, môn nhân Hoàng Vũ, kiến thức rộng lớn hơn Kiếm Các. Lần này, mời chư vị muốn để chư vị nhìn di kiếm của tổ tiên, vì sao lại không ngừng phát ra âm thanh rít gào như thế! Kiếm rít không ngừng, còn có dục vọng phá không? Trong lòng mọi người rét lạnh, di kiếm Vô Thiên Kiếm Hoàng trân quý cỡ nào, thậm chí còn có thể hơn xa Thánh khí. Nếu nó phá không mà đi … lúc này, trong lòng mọi người đều sinh ra những ý nghĩ khác nhau, thậm chí còn có người không được mời cũng đi theo đến.

Cho dù không vào được Kiếm Các, bên ngoài chờ cũng tốt, nếu kiếm của Kiếm Hoàng phá không ra thì sao? Tuy nhiên những thanh niên thiên tài đại thế kia, lại nửa tin nửa ngờ, không biết rốt cuộc Kiếm Vô Bi có dụng ý gì. Nếu kiếm Kiếm Hoàng muốn phá không, hẳn nên phong tỏa tin tức mới đúng, chẳng lẽ còn muốn mời người đến tranh đoạt? Lời của Kiếm Vô Bi … không thể tin toàn bộ, đây là ý nghĩ trong lòng mọi người. Nhưng bất kể thế nào, di kiếm Vô Thiên Kiếm Hoàng nhất định phải xem qua, có lẽ sẽ hữu ích đối với tu luyện.

Chương 1119: Kiếm Trủng

Kiếm Các, chỗ ở Vô Thiên Kiếm Hoàng, nhưng khi đám người Lâm Phong vào đến Kiếm thành, vẫn chưa nhìn thấy cái gọi là Kiếm Các. Bọn họ chỉ thấy một thanh cự kiếm lăng thiên, từ trên trời cao đâm xuống, cắm sâu vào nền đất. Một kiếm này giống như nối liền trời cao và mặt đất, muốn phá vỡ tất cả. Một thanh kiếm vô cùng lớn, đứng trước nó, đám người đều cảm giác mình thật nhỏ bé, lại mơ hồ có cảm giác, kiếm có khí thế xông lên trời cao, cắn nuốt thiên hạ.

Trong ánh mắt Lâm Phong thoáng qua một tia kiếm quang, cự kiếm này lại có vài phần tương tự với hư ảo trong đầu hắn. Cự kiếm khủng bố từ trên cao đâm vào giữa mặt đất, hủy thiên diệt địa. Chẳng lẽ hình ảnh kia do Vô Thiên Kiếm Hoàng ngày xưa lưu lại? Hay nói có người quan sát chuôi Kiếm thành này mà ngộ ra lực lượng kiếm đạo Thông Thiên Kiếm khủng bố? Chỉ thấy Kiếm Vô Bi đi về phía trước, lộ ra vẻ thành khẩn, sau đó giơ tay lên.

Bàn tay khắc lên từng đạo tự phù trên cự kiếm, ngay sau đó, một cỗ kiếm khí sắc bén khôn cùng nở rộ. Mọi người dường như cảm giác thân thể mình cũng muốn tua nhỏ, rất nhiều người thậm chí không thể tự chủ, hơi hơi lui về phía sau một bước. Kiếm khí tràn ngập ra này, quá mức đáng sợ.

– Keng!

Một tiếng leng keng truyền ra, một chùm tia sáng hiện lên tại trung tâm cự kiếm, kiếm khí khủng bố dường như muốn chém rách mặt đất. Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy cự kiếm kia mở ra, lộ ra một kiếm lộ!

– Chư vị, mời!

Kiếm Vô Bi hướng mọi người vươn tay làm thế mời, mọi người lập tức tiến lên, đi vào bên trong cự kiếm.

– Cự kiếm này thế cũng là một tiểu thế giới!

Trong lòng Lâm Phong kinh ngạc, Kiếm Các, chuôi cự kiếm này đại biểu cho Kiếm Các. Một chùm tia sáng trong hoang hải là một tiểu thế giới, một mảnh mây trắng của Thần Cung cũng là một tiểu thế giới, cự kiếm này cũng là một tiểu thế giới. Tuy nhiên, giờ phút này, Lâm Phong vẫn vô cùng kinh ngạc, Thần Cung vậy mà cũng có tiểu thế giới, điều này đồng nghĩa, vô số năm trước, trong Thần Cung cũng từng sinh ra một vị cường giả Hoàng Vũ. Đi vào cự kiếm, Lâm Phong vẫn ngạc nhiên thán phục sự thần kỳ của nó, nhưng mà ngay sau đó, hắn đã bị thế giới kiếm bao phủ. Toàn bộ Kiếm Các, thánh địa của kiếm tu, tất cả kiến trúc, toàn bộ đều có hình kiếm, một tòa thành của kiếm. Thậm chí, mỗi một kiện vật thể đều có hình kiếm, bất kể cung điện, đình đài, hoặc non bộ, trong những vật chết đó đều lộ ra một cỗ kiếm ý, ý chí kiếm đạo có mặt khắp nơi. Trong lòng Lâm Phong chấn động kịch liệt, kiếm ý trên người dường như muốn lao ra, bị tòa thành kiếm này triệu hoán ra, loại cảm giác kiếm diệt thiên địa này đã lâu mới lại tự phát một lần. Lúc này, bước vào Kiếm Các, mọi người đều có những cảm xúc bất đồng, không có cùng cảm ngộ, cũng sa vào mảnh thế giới kiếm này.

– Vô Thiên Kiếm Hoàng, không hổ là đệ nhất nhân trong kiếm đạo năm nghìn năm qua.

Sau Vô Thiên Kiếm Hoàng, không người nào đạt được thành tựu cao hơn ông trên phương diện kiếm đạo. Cổ Kiêu cảm thán nói. Lúc này đây, gã thực sự không phải nói lời khách sáo, mà phát ra từ nội tâm, sự kính trọng đối với cường giả đứng trên đỉnh cao kiếm đạo năm ngàn năm trước. Một mảnh tiểu thế giới này, đã được tạo thành thế giới của kiếm.

– Ở Kiếm Các tu kiếm một năm, ít nhất vượt qua tu kiếm bên ngoài ba năm.

Theo thực lực mạnh lên, lĩnh ngộ đối với kiếm càng khắc sâu, khoảng cách càng lớn, thậm chí có khả năng tương đương với mười năm, vài thập niên! Tuyết Bích Dao cũng tán thưởng một tiếng. Nếu nói Thiên Khung Tiên Khuyết bọn họ là tiên cảnh của tiên thảo đan dược, thì nơi này chính là thiên đường của kiếm đạo.

– Kiếm Vô Bi tu luyện kiếm đạo hơn mười năm, những vẫn không thể bước vào Kiếm môn, hổ thẹn đến cực điểm!

Kiếm Vô Bi than thở một tiếng. Tuyết Bích Dao khẽ lắc đầu:

– Kiếm tu khác biệt với võ tu, tu sĩ kiếm đạo trước khi tu luyện cần củng cố kiếm tâm, căn cơ cực kỳ trọng yếu.

Có lẽ uy lực không quá hùng mạnh, nhưng khí tới hậu kỳ, mỗi một lần đột phá thực lực, đều sinh ra sự nhảy vọt về chất, so với lúc võ tu bình thường đột phá, có khoảng cách rất lớn, uy lực làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, kiếm tu càng mạnh, càng đáng sợ! Kiếm Vô Bi từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười, mang theo mọi người đi xuyên qua Kiếm Các. Trong Kiếm Các, mọi người cũng gặp được không ít người, bất kể già hay trẻ, trên người bọn họ đều lộ ra kiếm ý hùng mạnh, đều giống như một chuôi kiếm, trong Kiếm Các, bọn họ không thu liễm một chút nào. Qua nửa canh giờ, Kiếm Vô Bi dẫn mọi người đi tới một chỗ thanh tịnh, xa xa có một tòa cung điện, cuối cùng cũng không có hình kiếm, mà giống như mộ kiếm. Ngẩng đầu, mọi người nhìn trên cung điện xa xa kia, quả nhiên có khắc hai chữ thật lớn, Kiếm Trủng! Kiếm Trủng, nơi chôn kiếm, mà kiếm trủng của Kiếm Các, đương nhiên là nơi chôn kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng! Dưới Kiếm Trủng còn có nhiều bóng người, nhìn thấy những bóng dáng này, ánh mắt rất nhiều người co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì đội hình nơi đó, còn cường đại hơn đội hinh bên này.

– Long Đằng ở phía kia!

Người Thiên Long Thần Bảo nháy mắt nhận ra một thanh niên trong đó. Người này dáng người cân xứng, không khôi ngô phi phàm như trong tưởng tượng của mọi người. Nhưng khi ánh mắt của y nhìn sang bên này, lại khó che dấu sắc bén, như thể rồng trong loài người, uy phong bất phàm. Yêu thể Thiên Long của Thiên Long Thần Bảo, Long Đằng, tu vi Thiên Vũ tầng tám!

– Yêu thể Thiên Long, Thiên Vũ tầng tám, chiến lực của y tuyệt đối kinh người, thậm chí có thể chiến với Tôn giả bình thường!

Mọi người lập tức đo lường được chiến lực của Long Đằng mạnh bao nhiêu. Nhưng mà rất nhanh, ánh mắt của mọi người liền bị những người khác hấp dẫn, bởi vì những người hàng đầu kia, đều làm cho người khác cực kỳ sợ hãi. Một người trong đó, mặc phượng y bó sát người, phác họa lên dáng người hoàn mỹ, nóng bỏng, xinh đẹp đầy đặn, giống như muốn mê hoặc người khác. Giờ phút này, nàng không có mang mạng che mặt, mà lấy diện mạo thật gặp người. Một mái tóc đen bóng, giống như có sinh mạng, nhẹ bay, đôi mắt sạch sẽ thâm thúy như sao sáng kia đảo mắt quyến rũ, mũi ngọc cao thẳng, đôi môi anh đào đỏ thẫm, hai má như tuyết, da thịt trong suốt, trắng thắng tuyết, lại có cảm giác xốp giòn như tuyết, sự quyến rũ khiến cho vạn vật thế gian đều mất đi hương hoa. Đứng ở đó, ngoái đầu nhìn lại, liếc mọi người một cái, bất kể con ngươi của nàng dừng trên thân người nào, đều khiến người đó tâm thần rung động. Đây thật là yêu nữ, nhưng mà lại cũng không phải yêu dị của yêu, mà yêu mị khiến cho người ta điên cuồng, mê muội. Rất nhiều người đều thật lâu không thể dời ánh mắt, vô tình lấy yêu nữ so sánh với Tuyết Bích Dao, tin tưởng tư sắc tuyệt thế của Yêu Cơ này, sẽ có dung nhan tuyệt đối không kém Thánh nữ, chỉ là khí chất thì hoàn toàn khác biệt. Nhưng bất kể xinh đẹp yêu mị hay xinh đẹp thánh khiết, đều làm người mê muội, thậm chí nếu bảo làm cho người ta kích động, Yêu nữ có phần vượt qua Thánh nữ. Phượng thể thượng cổ của Tê Phượng Sơn, Yêu nữ

– Phượng Huyên!Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!

Bên cạnh Yêu nữ lại có một người, người này đội nón tre trên đầu, sát nón tre có lụa mỏng che mặt, che đi dung nhan của người đó, một trong những người canh gác không lấy diện mạo thật gặp người. Người canh gác hư vô mờ mịt, chỉ thời điểm người y canh gác gặp nguy hiểm mới xuất hiện, mặc dù xác định người canh gác, nhưng mọi người đều vĩnh viễn sẽ không biết, người canh gác rốt cuộc là ai. Thậm chí có thời điểm, bản thân người được thủ hộ, cũng không biết người canh gác bọn họ là người ấy. Nhưng bọn họ chỉ cần biết rằng, bọn họ được người thủ hộ. Có lẽ, lúc bình thường, người canh gác ngay bên cạnh bọn họ, là người thân cận của họ, là bằng hữu, hoặc cũng có thể là địch nhân của họ, tất cả đều có thể. Kiếm Các, lại chỉ mời một người canh gác tới, chỉ có điều, không biết người canh gác này có phải vị vừa mới xuất hiện kia không. Người canh gác không chỉ có một người, nhưng về phần cụ thể có bao nhiêu người, không có ai biết. Thậm chí có người từng đoán, một người canh gác có lẽ sẽ đồng thời thủ hộ nhiều người, như vậy, sẽ nhiều thêm một phần cơ hội. Thẳng đến khi người bọn họ thủ hộ vô duyên với Hoàng Vũ, bọn họ thậm chí có thể tự tay chấm dứt. Ngoại trừ ba người này, còn có một người hấp dẫn ánh mắt mọi người. Người này an tĩnh đứng đó, trên người không có nửa điểm hơi thở, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác không chân thực, tựa như mộng ảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, loại cảm giác này cực kỳ kỳ lạ. Trong những người này, Lâm Phong đã từng thấy qua Yêu nữ kia, giờ phút này nghe được lời nghị luận của mọi người, hắn mới biết được, cô gái này thế nhưng lại là Yêu nữ

– Phượng Huyên trên Tê Phượng Sơn.

Lúc này đây, nàng lộ ra dung nhan thật sự, có được lực mị hoặc điên đảo chúng sinh, so với Tuyết Bích Dao cũng không yếu thế hơn. Hắn từng bỏ đi khăn che mặt của Tuyết Bích Dao, dung nhan hai người, hắn đều xem qua rõ ràng, hai người đều có sự xinh đẹp của mình.

– Không ngờ nàng lại vì một khối Hoang thạch đi tới Cửu Long đảo, không biết Hoang thạch đó rốt cuộc có chỗ kỳ lạ gì.

Lâm Phong tự thì thào. Lúc đó, chỉ có hoang thạch Phượng Huyên không phá vỡ, sau khi nàng lấy được Hoang thạch đã trực tiếp rời đi, không để lại dù chỉ một dấu vết.

– Chư vị đều đến đông đủ, chúng ta đi vào Kiếm Trủng thôi!

Kiếm Vô Bi đi đến bên cạnh đoàn người, chậm rãi nói. Cánh cửa Kiếm Trủng từ từ kéo mở, khí tức viễn cổ đập vào mặt, nương theo đó, còn có kiếm khí sắc bén tuyệt thế. Kiếm Trủng, nơi chôn kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng!

Chương 1120: Kiếm có linh

– Kiếm Trủng!

Trong ánh mắt mọi người lộ ý kính sợ, Kiếm Trủng của Kiếm Các, nơi chôn kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Nghe đồn, từng có cường giả xông vào Kiếm Các đoạt kiếm mà không được. Giờ phút này, bọn họ lại có cơ hội bước vào Kiếm Trủng đánh giá. Nhấc chân lên, đoàn người mặc dù trong lòng có chút kích động, nhưng sắc mặt cũng hiện lên sự bình tĩnh, đi lại vững chắc, sắc mặt yên lặng.

Những người này đều phi phàm, thiên tài thế hệ sau của các thế lực lớn, khống chế tâm tình tất nhiên lư hỏa thuần thanh. Bước vào Kiếm Trủng, nơi này cũng không tráng lệ giống như bên ngoài, cũng không có kiếm khí tuyệt thế khủng bố. Đằng trước có vách trường đổ nát, thậm chí còn do hoàng thổ đắp nên, so với hình tượng bên ngoài cực kỳ không thích hợp.

Mà trên mảnh hoàng thổ đổ nát này, lại vùi lấp từng thanh chuôi kiếm. Toàn bộ kiếm nơi này tràn đầy hơi thở hoàng thổ, cổ xưa, các loại kiếm cũng không có sự sắc bén tuyệt thế, cũng không có quang hoa rực rỡ, chỉ an tĩnh đứng giữa vách tường hoàng thổ

– Đây thật sự là kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng sao? Vẻ mặt mọi người bình tĩnh nhìn từng chuôi kiếm cổ xưa, thậm chí có kiếm đã không có vỏ, có kiếm thì đầy vết rạn, có kiếm gãy.

Nếu như nơi này không phải Kiếm Các, nếu như đây không phải là Kiếm Trủng của Vô Thiên Kiếm Hoàng, những kiếm kia ném ra bên ngoài, chỉ sợ cũng sẽ không có người nào thèm nhặt lên. Tại bên cạnh vách tường vàng đất này, có hai lão giả thủ hộ. Bọn họ chỉ giương mắt, liếc đoàn người một cái, liền làm cho mọi người cảm nhận được cái gì gọi là kiên quyết của kiếm. Ánh mắt bọn họ dường như có thể xuyên thấu thân người.

– Kiếm tu rất mạnh!

Trong lòng mọi người rõ ràng, cao nhân tiền bối thủ hộ Kiếm Trủng của Vô Thiên Kiếm Hoàng, sao có thể không hùng mạnh.

– Nơi này có kiếm sau khi tổ tiên – Vô Thiên Kiếm Hoàng quật khởi sử dụng, bất kể kiếm nguyên vẹn hay kiếm bị tàn phá, sau khi tổ tiên không cần, tất cả đều niêm phong cất vào kho như thế.

Tổ tiên từng nói, mỗi một chuôi kiếm của ông ấy đều có sinh mạng! Kiếm Vô Bi chậm rãi nói, mọi người khẽ gật đầu. Những kiếm khách hùng mạnh đều cho rằng, kiếm có sinh mạng, bởi vậy bọn họ vì kiếm mà tạo ra phần mộ, đặt tên Kiếm Trủng, chuyên dùng mai táng kiếm của họ.

– Chư vị có thể tiến lên đánh giá, nhưng phải tránh không nên chọc giận kiếm của tổ tiên!

Kiếm Vô Bi ra hiệu với mọi người, đoàn người đều lập tức gật đầu, bước chân lên trước. Bọn họ đều muốn tự tay chạm một chút đến kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Lâm Phong cũng giống như mọi người, đi đến phía trước vách tường màu vàng đất, trước mặt hắn, có một thanh kiếm ba thước, trên vỏ kiếm đã có rỉ sét, hình như vỏ kiếm này do sắt thường làm ra. Vươn tay, Lâm Phong chạm tới hoàng thổ phía dưới, mặc dù nhìn như một mảnh hoàng thổ tàn phá, nhưng lại không có nửa điểm tro bụ rơi xuống. Lâm Phong cố ý lấy tay chà xát trên hoàng thổ, rồi lại nhìn tay mình, vẫn sạch sẽ như trước, không có lấy một hạt bụi hoàng thổ dính trong lòng bàn tay. Kiếm Trủng, hoàng thổ dùng để mai táng kiếm của Kiếm Hoàng. Tay Lâm Phong vẫn đặt trên hoàng thổ, lẳng lặng cảm thụ. Hắn dường như cảm nhận được từng cỗ khí tức, kiếm yên lặng, kiếm gào thét, kiếm tử vong.

– Mảnh hoàng thổ này cũng có cảm xúc, có sinh mạng!

Lâm Phong cảm thán một tiếng. Hoàng thổ đúc thành Kiếm Trủng, nó là người chứng kiến sự cô đơn, yên lặng của những kiếm này. Mảnh hoàng thổ này, là nơi ghi lại những trầm luân khi Vô Thiên Kiếm Hoàng sử dụng kiếm. Mà những kiếm này chỉ đại biểu bản thân chúng nó, còn hoàng thổ, chứng kiến tất cả.

– Vù…ù….
ù… Lúc này, trên bàn tay Lâm Phong, cán kiếm kia đột ngột run rẩy, bắt đầu chuyển động, dường như muốn phá vỡ vỏ kiếm lao ra, phát ra kiếm âm vù vù.

– Kiếm, thật sự có sinh mạng sao? Lâm Phong thì thào nói nhỏ, mặc dù hắn cũng tu kiếm, nhưng cũng không biết con đường kiếm đạo này sẽ đi tới đâu.

Những thanh kiếm không biết đã bị chôn vùi ở nơi này bao nhiêu năm, giờ phút này lại phát ra thanh âm vù vù, tâm tình nó như muốn phá tan trói buộc của hoàng thổ. Nhưng mà, vào thời khắc đó, trong hoàng thổ, dường như có một cỗ bi thương truyền ra, một cỗ khí tức kỳ diệu rơi lên thân kiếm. Trong khoảnh khắc, kiếm lại lần nữa trầm xuống, hình như có một chút không cam lòng, nhưng vẫn yên tĩnh lại.

– Kiếm tu hùng mạnh, có thể lấy hồn ngự kiếm, lấy kiếm làm hồn, cuối cùng tự tạo ra kiếm hồn của chính mình!

Bên cạnh Lâm Phong truyền đến một giọng nói, Lâm Phong đưa mắt nhìn lại, không ngờ người nói chuyện lại là Phượng Huyên. Dung nhan mỹ lệ kia cũng không quay lại, nhưng vẫn khiến người ta mê muội, làm Lâm Phong thầm than một tiếng, vưu vật tuyệt thế.

– Đa tạ!

Lâm Phong cảm ơn một tiếng, lập tức dời ánh mắt về. Thì ra là thế, kiếm, vậy mà lại có thể sinh ra hồn của bản thân, trở thành kiếm hồn! Phượng Huyên không nói gì, nàng cũng vươn tay chạm tới một thanh kiếm, mặc dù không phải kiếm tu, nhưng đại đạo đồng quy, tất cả võ tu đều vì thực lực hùng mạnh, kiếm tu cũng không ngoại lệ, cùng chung chí hướng với võ đạo.

– Chư vị có thể thử lấy thần niệm kết nối với Kiếm Trủng.

Nhưng ngàn vạn lần chớ để lộ ra ác ý, nếu không, kiếm linh sẽ tự tiến hành công kích! Kiếm Vô Bi bên cạnh lại lên tiếng. Đạt được sự cho phép, lập tức có người làm thử, lấy lực lượng thần niệm kết nối với kiếm trên Kiếm Trủng.

– Vù….

Vù….. vù….. Từng trận thanh âm kiếm rít truyền ra, bị mọi người dẫn dắt, những thanh kiếm trầm luân dường như tỉnh lại, phát ra tiếng xé gió lợi hại. Từng đạo kiếm khí sắc bén đáng sợ bắt đầu tràn ngập Kiếm Trủng, vô cùng mãnh liệt.

– Vù…… Lúc này, Lâm Phong cảm giác một cỗ kiếm khí đáng sợ nở rộ ra, lại thấy thân thể Phượng Huyên bên cạnh hắn, nhanh chóng lui lại, bàn tay chém ra, hư không phát ra thanh âm va chạm, một luồng kiếm khí bị nàng chém rơi.

– Dẫn động kiếm trầm luân!

Vẻ mặt mọi người tập trung, bọn họ cũng thử kết nối, muốn cảm thụ kiếm ý của Vô Thiên Kiếm Hoàng, nhưng Phượng Huyên lại là người đầu tiên dẫn động được. Giờ khắc này, ngay cả hai vị lão già thủ hộ Kiếm Trủng, cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Phượng Huyên, ánh mắt lộ ra chút lợi hại, tuy nhiên lại lập tức yên lặng xuống.

– Trong này có khí tức của Vô Thiên Kiếm!

Phượng Huyên hô nhỏ một tiếng, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút khiếp sợ. Kiếm Các không lừa bọn họ, đây thật sự là nơi chôn kiếm của Vô Thiên Kiếm Hoàng, trong kiếm vẫn còn ẩn chứa một luồng kiếm ý của Vô Thiên Kiếm Hoàng. Mọi người nghe được lời của Phượng Huyên… ánh mắt sắc bén, đều cố gắng kết nối với kiếm, giống như muốn tìm kiếm sự ảo diệu của kiếm này, đi cảm thụ ý chí của Vô Thiên Kiếm Hoàng, cái này là một loại thể ngộ đối với bọn họ.

Thanh âm kiếm rít càng ngày càng mãnh liệt, kiếm trong Kiếm Trủng không ngừng run rẩy. Rất nhanh, lại có kiếm ý khủng bố chợt lóe rồi biến mất. Lần này, người dẫn động kiếm ý, là Tuyết Bích Dao, Thánh nữ và Yêu nữ, hai tuyệt đại giai nhân, lần lượt dẫn động kiếm ý, cái này giống như mơ hồ ám chỉ gì đó. Lâm Phong vẫn chưa kết nối với kiếm, mà thử kết nối với mảnh hoàng thổ này. Hắn cảm giác, mảnh hoàng thổ này, ẩn chứa sinh mạng của tất cả kiếm nơi đây.

Hắn lắng nghe cảm xúc của hoàng thổ, lắng nghe nó rên rỉ, hắn dường như cảm nhận được sự bi thương, của tất cả kiếm trong Kiếm Trủng. Bọn nó đều từng đi theo Vô Thiên Kiếm Hoàng, tung hoành thiên hạ, nhưng hiện giờ, trầm luân như thế, chôn vùi trong Kiếm Trủng. Bọn nó cảm thấy bi ai, muốn phá thổ mà ra. Lâm Phong dụng tâm lắng nghe, cảm ngộ, hắn dường như muốn nhấc những kiếm này lên, kiếm tung hoành thiên địa, kiếm ngưng tụ kiếm hồn, nắm giữ sinh mạng. Nếu bọn chúng phá vỡ hoàng thổ, rời khỏi Kiếm Trủng, có lẽ sẽ có được uy năng khủng bố!

– Vù… vù… vù……… Toàn bộ kiếm trong Kiếm Trủng run lên, vô cùng khủng bố.

Hơn nữa, động tác run rẩy càng ngày càng mãnh liệt, khiến đoàn người cả kinh, cực kỳ cẩn thận chú ý. Có chuyện gì, thời điểm vừa rồi bọn họ kết nối với kiếm, nhưng cũng rất khó làm cho kiếm dao động dù chỉ một chút. Mà hiện giờ, những thanh kiếm này, phát ra tiếng kiếm rít đau buồn, có bi thương, có không cam lòng, muốn phá vỡ Kiếm Trủng này để rời đi.

Hai lão cường nhân thủ hộ Kiếm Trủng ánh mắt lộ ra phong mang, con ngươi đảo qua đoàn người, giống như là đang tìm kiếm. Bọn họ cũng không ngăn cản dị động của kiếm, mà tùy cho kiếm phát ra tiếng rít gào đau buồn, tùy ý kiếm rung động điên cuồng mãnh liệt, giống như chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ.

Người đến đều là nhân vật thiên kiêu, thanh niên kiệt xuất của một thế hệ, bọn họ rất nhanh chú ý tới sự khác thường của hai vị cường nhân, không khỏi suy đoán trong lòng. Kiếm Vô Bi hẳn được bề trên truyền ý mới mời bọn họ đi vào Kiếm Trủng, mà mục đích của đối phương, rốt cuộc là cái gì. Kiếm vốn không có tự mình đau buồn rít gào, cũng không có xu thế muốn phá không mà đi, nhưng giờ phút này, bị người nào đó dẫn động, ngược lại còn có xu thế này.

Cường giả Kiếm Các cũng không ngăn lại, ngược lại bọn họ dường như còn hy vọng kiếm thoát khỏi Kiếm Trủng, phá mở trói buộc của Kiếm Trủng. Kiếm Các làm như thế, rốt cuộc vì sao? Thanh âm kiếm rít càng ngày càng mãnh liệt, ánh mắt hai lão cường nhân kia rốt cục khóa chặt được một người, Lâm Phong, đôi mắt bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Phong, là hắn, hắn dẫn động thanh âm kiếm rít đau buồn trong Kiếm Trủng.

– Keng!Nguồn truyện audio

Một luồng khí thế sắc bén tuyệt thế nở rộ, khí thế Vô Thiên Kiếm khủng bố làm cho người ta run sợ, muốn quỳ bái. Mọi người cả kinh, thân thể mạnh mẽ lui về phía sau, rời xa Kiếm Trủng – nơi làm người ta nảy lên cảm giác sợ hãi. Chỉ thấy có một thanh kiếm, rời khỏi Kiếm Trủng, trôi nổi giữa không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Phong. Kiếm trong Kiếm Trủng, chúng nó có sinh mạng của riêng mình!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ