Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 211 [Chương 1051 đến 1055]
❮ sautiếp ❯Chương 1051: Chặn giết
Lúc này, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đang đi nhanh trong nơi thí luyện, đi về phía cổ trận truyền tống tại trung ương, bọn họ đã tìm hiểu kỹ đường đi, tin tưởng trên đường gặp thêm một người nữa cũng không quá khó. Nhưng mà khiến Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong có chút không ngờ, bọn họ đi lâu như vậy rồi vẫn không thấy một bóng người, không khỏi khiến có chút quái dị, lại không có ai!
– Vù!
!! Rốt cục, phía trước có một trận gió lạnh cuồn cuộn đánh về phía Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong, khiến thân thể hai người có chút ngừng lại, cuối cùng cũng đã có người xuất hiện. Phía trước, ba bóng người đứng song song nhau, khoanh tay đứng trên không, trên từng người đều lộ ra từng luồng hàn ý mãnh liệt, thời điểm nhìn thấy hai người Lâm Phong, trong đôi mắt bọn họ đều hiện lên tia hàn quang sắc bén.
– Hả? Lâm Phong hơi hơi sửng sốt, ba người này đứng ở nơi đây, giống như đang chờ đợi bọn họ vậy, chẳng lẽ cũng sắp hoàn thành mục tiêu săn bắt, nên chặn giết trước khi đến cổ trận truyền tống? Nếu vậy, chỉ có thể nói… giống ý tưởng của bọn họ.
– Lại tới thêm hai người.
Người đứng giữa khoanh tay trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm, ánh mắt kia thản nhiên mà thoải mái, dường như đã coi hai người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm thành con mồi.
– Sư huynh, cộng thêm hai người cuối cùng này, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành, lần này trở về, lại có thể đi vào Tinh tháp lựa chọn một bộ thần thông thuật lợi hại, chiến lực của sư huynh lại được nâng cao nữa rồi.
Một người trong số đó nịnh hót cười nói, bọn họ đương nhiên cũng là đệ tử môn hạ của một vị Hoàng Vũ trong Bát Hoang cảnh.
– Nơi thí luyện, Hoàng Vũ để môn hạ môn đồ tiến đến thí luyện, hễ người còn sống đi ra, sẽ có được một chút ưu đãi, kẻ yếu, bị nơi giết chóc này đào thải, cường giả đạt được thần thông thuật càng trở nên mạnh hơn, chắc là quy luật mà vị Hoàng Vũ kia thờ phụng!
Lâm Phong nghe được hai người nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ, khó trách giết chóc tại nơi thí luyện này sẽ không ngừng lại. Ở Bát Hoang cảnh này, Hoàng Vũ có không ít, môn đồ bọn họ lại càng vô số kể, có môn đồ tử vong, bọn họ liền tiếp tục tuyển nhận người có thiên phú xuất chúng làm đệ tử, ngay sau đó lại để cho những người đó đi ra ngoài thí luyện, trở nên mạnh mẽ, đào thải, trở nên mạnh mẽ, cứ như vậy, người trưởng thành cuối cùng của vòng tuần hoàn vô hạn này, là nhân tài mà bọn họ cần. Con đường võ đạo, luật rừng, kẻ yếu bị chôn vùi, cường nhân sống sốt, càng trở nên mạnh mẽ.
– Hai người các ngươi, một người một, giết chúng ta liền có thể ra ngoài.
Người cầm đầu kia lãnh đạm phun ra một câu, ngay sau đó hào quang lóe lên, mi tâm của y lại xuất hiện một con mắt, một con ngươi yêu dị.
– Vũ Hồn Đồng Tử!
Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc, hiện giờ hắn cũng đã gặp không ít loại Vũ Hồn kỳ quái rồi, loại này Đồng Tử thuật này được gọi là Vũ Hồn Đồng Tử. Con ngươi chỗ mi tâm kia tách ra một tia ánh sáng yêu dị, hóa thành một vầng trăng tròn, bao phủ thân thể Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.
– Không biết Vũ Hồn này có được lực lượng thần thông như thế nào? Thân hình Lâm Phong chợt lóe, nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng lại phát hiện, tại thời điểm thân thể hắn động, mặt trăng tròn kia cũng động, dường như dẫn dắt hắn, khiến hắn không thể rời khỏi phạm vi của nó.
Như vậy, cái này có vài phần tương tự với hư không yêu thuật, bất quá hư không yêu thuật của hắn là lực lượng hư không mà thôi.
– Đi giết đi!
Người có Đồng Tử thuật bao phủ Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm vào trong, lại lần nữa lãnh đạm mở miệng, hai người khác khẽ gật đầu, bước chân nhảy ra, đánh tới phía Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, Thiên Vũ tầng sáu thì lao về phía Thu Nguyệt Tâm, Thiên Vũ tầng năm thì lao về phía Lâm Phong.
– Đồng Tử thuật, trói buộc!Phong Thủy tức là Gió và Nước . Dù bạn có tiền nhiều như nước hay công việc có thuận gió thuận buồn. Tất cả chỉ là phù dù nếu không có Địa. Tại Sao ư đơn giản đó là lòng thăm không đáy …!
Người nọ phóng thích ra Vũ Hồn Đồng Tử thuật khẽ quát một tiếng, trăng tròn kia lập tức như co rút lại, như muốn hóa thành một cối xay, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đồng thời cảm thấy một cỗ lực lượng lớn, dũng mãnh tác dụng lên thân, chèn ép thân thể họ chen chúc lại với nhau.
– Vũ Hồn trên thế gian quả nhiên vô cùng kỳ quặc.
Trong lòng Lâm Phong nói nhỏ, Vũ Hồn Đồng Tử này, nếu xuất hiện vào thời điểm hắn còn chưa vào Bát Hoang cảnh, sẽ khiến hắn vô cùng rung động. Nhưng mà hiện giờ, Lâm Phong lại có vẻ bình thản hơn rất nhiều, cho dù nhìn thấy Vũ Hồn cường đại hơn nữa, hắn tin tưởng mình vẫn có thể duy trì tâm tính bình tĩnh không sợ hãi. Hơn nữa, trước khi đi vào mảnh không gian này, hắn đã được tìm hiểu trong Hoàng Vũ đồ lục, chân chính cảm thụ được lực hủy thiên diệt địa của thần thông Hoàng Vũ.
– Thu Nguyệt!
Thu Nguyệt Tâm quát lạnh một tiếng, người này dùng Vũ Hồn để trói buộc chặt bọn họ, ngay sau đó lại để một tên Thiên Vũ tầng sáu đến đánh chết nàng, không khỏi quá mức tự tin rồi, khi dễ bọn họ mềm sao? Vũ Hồn Thu Nguyệt hiện lên, một cỗ khí tức lạnh như băng giáng xuống, lập tức ấn về phía bóng người đang đánh về phía nàng, Vũ Hồn Thu Nguyệt nhưng lại không treo trên bầu trời, mà đè ép xuống, khiến thân thể người nọ ngay lập tức cứng ngắc tại chỗ, khí tức rét lạnh, băng sương khiến gã cảm giác lạnh lẽo chân chính.
– Nguyệt Hạ Mỹ Nhân!
Một tiếng quát khẽ vang lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, bên cạnh hắn, thân thể Thu Nguyệt Tâm lại biến mất, khiến ánh mắt hắn hoảng sợ. Tên phóng thích Vũ Hồn kia cũng sửng sốt, không thấy? Thu Nguyệt lộ ra khí tức thê lãnh, cảm giác băng hàn khủng bố từ Thu Nguyệt nở rộ, chỉ thấy một bóng dáng tựa tiên tử từ dưới Thu Nguyệt hiện lên.
– Nguyệt Hạ Mỹ Nhân!
Vẻ mặt Lâm Phong bừng tỉnh, ngay sau đó trên mặt hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, hóa ra Vũ Hồn Thu Nguyệt của Thu Nguyệt Tâm còn có diệu dụng cỡ này, Nguyệt Hạ Mỹ Nhân, rất đẹp, đẹp đến thê lương. Theo một chút máu tươi văng ra, người nọ nhìn Nguyệt Hạ Mỹ Nhân đến thất thần, còn chưa kịp phản ứng đã bị mạt sát, Thu Nguyệt Tâm khiến gã trước khi chết còn được thể ngộ một phen, cái gì gọi là vẻ đẹp thê lương.
– Lợi hại!
Lâm Phong thấp giọng cười nói, hai người còn lại vẻ mặt cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi, nhất là người có được Vũ Hồn Đồng Tử kia. Đồng Tử thuật của y vậy mà lại bị Thu Nguyệt Tâm dễ dàng phá giải, Thu Nguyệt Tâm phóng thích Vũ Hồn, xuất hiện từ trong Vũ Hồn của mình, một kích tất sát.
– Nhiệm vụ hoàn thành!
Đánh chết người này, Thu Nguyệt Tâm đã thành công săn giết bảy mươi người trong sát lục chi địa này, hiện giờ bọn họ đã có thể ra ngoài. Lúc này, thời gian mới qua hai ngày ngắn ngủi, trở thành môn đồ Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, chắc không có vấn đề gì đi, thậm chí Lâm Phong cho rằng, xếp hạng của bọn họ sẽ cực kỳ cao, ai có thể trong thời gian hai ngày ngắn ngủi như bọn họ, không kiêng nể gì mà săn giết như thế.
– Còn không mau giết hắn.
Người sử dụng Vũ Hồn Đồng Tử kia sắc mặt lạnh lùng, quát lạnh với tên Thiên Vũ tầng năm, đồng thời, Vũ Hồn của y cũng vừa vặn áp bách Lâm Phong, muốn trói chặt hắn, khiến hắn bên trong chờ chết.
– Chết đi!
Tên Thiên Vũ tầng năm quát lạnh như băng, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái đại thủ ấn, xé rách không gian, khiến không gian phát ra từng trận rít gào, mà Lâm Phong cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng xé rách đáng sợ đang lao về phía hắn. Một chưởng này, uy lực quả thật rất mạnh, nếu hắn chỉ là Thiên Vũ tầng bốn bình thường, rất có thể sẽ bị một chưởng ấn này mạt sát.
– Tại nơi thí luyện này, có bao nhiêu người là hạng người đơn giản, tự cho mình đúng, tự tìm đường chết!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, lập tức một luồng hào quang nở rộ, Phong Ma Thạch đánh ra, một tiếng ầm nổ vang, Phong Ma Thạch va chạm với chưởng ấn, phong kín chưởng ấn kia lại.
– Giết!
Lâm Phong đứng đó, thân hình bất động, phất tay xuất ra một chưởng, nhưng một chưởng tùy ý hiện giờ của hắn cũng liên kết với tự nhiên, mang theo uy áp đáng sợ của đại thế tự nhiên. Ầm ầm, lực lượng trực tiếp đánh lên Phong Ma Thạch, hào quang trên Phong Ma Thạch lập tức nở rộ, uy áp đại thế thiên địa dường như dung nhập vào, một tiếng ầm, tấm bia đá đánh nát chưởng ấn, hào quang bốn phía, giết về phía đối phương. Sắc mặt người nọ kịch biến, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng mà một cỗ phong ma lực đáng sợ, dường như trói chặt gã, Phong Ma Thạch kia mạnh mẽ đánh tới, toàn thân người kia nhất thời không ngừng run rẩy.
– Nếu muốn đi tìm cái chết, giết nhiều thêm một người cũng không sao.
Lâm Phong phất tay, lại thêm một chưởng đuổi giết ra, lại một lần nữa đánh lên Phong Ma Thạch, tiếng ầm vang trầm đục thật lớn truyền ra, trực tiếp chấn động người kia đến hồn bay phách lạc mà chết. Lại chết một! Kẻ có Vũ Hồn Đồng Tử kia sắc mặt lập tức khó coi, y dùng lực lượng Vũ Hồn trói buộc Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, để hai vị sư đệ của y đi đánh chết hai người, nhưng kết quả lại không như mong muốn, hai tên kia lại bị đánh chết.
– Hai phế vật vô dụng.
Vẻ mặt y cứng ngắc, lạnh lùng nói một câu, bước chân y lập tức bước ra, bóng người như gió, giết về phía Lâm Phong.
– Vù….
! Quang hoa màu bạc nở rộ ra, chỉ thấy phía sau Lâm Phong xuất hiện một đôi cánh chim màu bạc rực rỡ, mạnh mẽ đập, dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc của Vũ Hồn Đồng Tử của đối phương.
– Ngươi không thoát ra được!
Thanh âm người nọ lạnh như băng, hào quang của con ngươi yêu dị chỗ mi tâm càng lớn, gắt gao cầm giữ Lâm Phong tại chỗ!
Chương 1052: Cổ Kiêu
– Thu Nguyệt!
Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy người nọ đánh tới Lâm Phong, lạnh lùng phun ra một câu, Vũ Hồn Thu Nguyệt đại phóng hàn quang, bao phủ thân thể y dưới ánh trăng, lãnh ý thê lương kia khiến cước bộ của y chậm lại đôi phần.
– Hừ!
Lâm Phong cũng phun ra một thanh âm lạnh lùng, tâm niệm vừa động, hư không yêu thuật phóng thích, tuyết lộ hiện lên. Người nọ mạnh mẽ đánh ra một chưởng, nhưng lại phát hiện, lực lượng sát phạt dường như bị hư không lực ngăn trở, không thể tới gần Lâm Phong, Vũ Hồn Đồng Tử thuật của y cũng yếu đi vài phần. Quang hoa rực rỡ nở rộ ra, sáng chói, Thiên Cơ Kiếm lại xuất hiện trong tay Lâm Phong, người ta muốn lấy thực lực Thiên Vũ tầng bảy áp chế hắn, hắn liền lợi dụng thánh khí trấn áp ngược lại. Kiếm liên tục điểm ra trong hư không, trong ngắn ngủi khắc họa ra một chữ sát, một cỗ lực lượng sát phạt kinh khủng nở rộ, tuy không mãnh liệt bằng chữ sát khi Lâm Phong dùng ma lực, nhưng lấy Thiên Cơ Kiếm khắc thì vẫn mang theo một cỗ lực lượng Thánh vân, cực kỳ đáng sợ.
– Thánh khí!
Vẻ mặt người nọ cứng đờ, chỉ thấy bầu trời hình như có lực lượng tinh thần đan vào nhau, hóa thành khí tức sát phạt đáng sợ, như muốn khóa chặt thân thể y lại, khiến con ngươi của y mạnh mẽ co rút. Người này không chỉ có được Phong Ma Thạch, dị bảo tan vỡ từ thời thượng cổ, nháy mắt giết chết Thiên Vũ tầng năm, lại còn có được thánh khí đáng sợ.
– Nguyệt Ảnh Hàn!
Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng phun ra giọng điệu băng hàn, một luồng ánh trăng vô cùng thê hàn lập tức đông cứng thân thể người nọ, khiến y cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy, Nguyệt Ảnh Hàn này dường như ẩn chứa lực lượng đông lại hồn phách, vô cùng lạnh.
– Nguyệt Tâm mau tránh ra!
Lâm Phong hô lên một tiếng, Thiên Cơ Kiếm trong tay lập tức tách ra tinh quang khủng bố, khí tức sát phạt đan xen trong tinh quang, hóa thành một chùm tia sáng, chém giết về phía người nọ. Không gian cũng bị tia sáng này chiếu sáng lên, vô cùng rực rỡ, nhưng mà lại lộ ra lực lượng tịch diệt vô cùng hùng mạnh.
– Không!
Người nọ cảm nhận được sự đáng sợ của cỗ lực lượng này, nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng mà đã chậm. Nguyệt Ảnh Hàn đông cứng hồn phách của y, khiến cho y hành động chậm chạp, phản ứng cũng chậm theo, Thiên Cơ Kiếm chém ra kiếm quang sát phạt, hủy diệt hết thảy, không thể ngăn cản. Thân thể y ngay lập tức bị kiếm quang sát phạt do tinh quang đan thành cắn nuốt, chết! Thân thể Thu Nguyệt Tâm lóe lên, đi tới bên cạnh Lâm Phong nói:
– Ngươi rõ ràng có được thánh khí lợi hại như thế, vì sao lúc trước chiến đấu không sử dụng.
– Thánh khí chỉ là ngoại lực, mặc dù mang trên người sẽ ngang hàng với phạm vi thực lực bản thân, nhưng chung quy không phải võ đạo căn bản nhất.
Tương lai, có lẽ ta sẽ phải đối mặt với một số cường giả thế lực lớn, cũng có được Thánh khí, nếu ta không chiếm ưu thế trên võ đạo, làm sao có thể chiến thắng người khác. Lâm Phong bình tĩnh nói:
– Nếu không phải những người này thích cậy khỏe bắt nạt yếu, ta cũng không nguyện ý sử dụng Thánh khí, dựa vào lực lượng bản thân đi chiến đấu, càng có thể rèn luyện chính mình.
– Ngươi đối với võ đạo chấp nhất hơn người khác nhiều lắm, khó trách chiến lực còn hơn cả Hiên Viên Phá Thiên đồng cấp.
Thu Nguyệt Tâm cười nói, có được Thánh khí trong tay lại có thể không cần, mà lại đi rèn luyện lực lượng bản thân, lòng chấp nhất đối với võ đạo đôn đốc Lâm Phong không ngừng đi về phía trước, để tiến tới cảnh giới mạnh hơn.
– Đi thôi, còn phải cảm ơn mấy người bọn họ, hiện giờ nhiệm vụ hoàn thành, trở lại Thiên Đài, hẳn nắm chắc thân phận môn đồ Hoàng Vũ, coi như trút được gánh nặng.
Lâm Phong cười nhạt, từ Càn Vực xa xôi ngàn dặm đi tới Bát Hoang cảnh, không phải vì Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ đầu tiên sao! Hắn cần một võ đài rộng lớn hơn, tiếp xúc với thiên địa rộng lớn hơn, gặp gỡ những người những việc trước kia hắn không thể gặp. Cho nên, trở thành môn đồ Hoàng Vũ là điều bắt buộc, ai cũng không thể dao động, ngăn cản được hắn.
– Ừ!
Thu Nguyệt Tâm khẽ gật đầu, hiện giờ, nhiệm vụ đã hoàn thành, bọn họ cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài. Thân hình lóe lên, hai người tiếp tục đi về phía cổ trận truyền tống. Lúc này, chỗ cổ trận truyền tống của mảnh thí luyện này là một khu vực hình cung thật lớn, từng toà tế đàn dựng lên thành đường cong, trong đó có phân ra từng bóng người thủ hộ đứng đó. Những người này đều là cường giả Tôn Vũ, là môn hạ của các đại Hoàng Vũ. Khu vực hình cung này vô cùng rộng mở, mà trong hình cung phía trước, cách đó không xa, có vài bóng người tụ tập, lúc này đây, một người trong số đó có sắc mặt vô cùng khó coi, trên người phóng thích ra một cỗ khí tức đáng sợ.
– Cổ Kiêu, làm sao vậy? Tại bên cạnh người kia, có người mở miệng hởi: – Cổ Lực cùng với hai người kia làm sao còn chưa đến, không phải chỉ còn hai người cuối cùng thôi sao!
– Hồn ngọc của Cổ Lực nát rồi!
Thanh niên được gọi là Cổ Kiêu nói.
– Cái gì? Sắc mặt người kia run lên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh: – Nát!
Hồn ngọc của Cổ Lực bị nát, cũng có nghĩa bị người khác giết rồi.
– Tại sao có thể như vậy, chỉ còn lại hai người cuối cùng, chỉ cần tùy ý đợi hai người đến chỗ này săn giết là đủ rồi, lấy thực lực Cổ Lực, không nên thất thủ mới đúng.
Một người khác, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói. Cổ Lực và Cổ Kiêu là hai huynh đệ, Cổ Kiêu này thực lực cực kỳ dũng mãnh, lần này mang theo Cổ Lực đến nơi thí luyện lịch lãm một phen, trở về lại có thể đi vào Tinh tháp để tăng thực lực. Nhưng mà, tuyệt đối không ngờ tới, thời khắc cuối cùng chuẩn bị rời khỏi, Cổ Lực lại bị người khác săn giết.
– Không biết, bọn họ trên đường tới nơi này bị người khác săn giết.
Nếu có người tiếp theo tới đây… rất có thể do bọn chúng làm. Cổ Kiêu lạnh lùng phun ra một câu, trong giọng nói lộ ra ý sát phạt mãnh liệt.
– Ừ, Cổ Lực đã chết, không thể bù đắp, chúng ta dừng lại ở chỗ này chờ, đánh chết người tiến đến, báo thù cho Cổ Lực.
Một người khác đáp lại, Cổ Kiêu gật đầu, chỉ có như thế, trong hai tròng mắt y cũng lộ ra hàn quang sát phạt khát máu. Ba người đứng chờ tại ngoài vòng tròn, ngoại trừ bọn họ, mảnh khu vực rộng lớn này cũng có không ít người lảng vảng. Những người này có dũng khí đứng ở chỗ này, cũng không phải người lương thiện, có rất nhiều người đến cuối cùng còn cần săn giết mấy người nữa là có thể đi ra ngoài, chẳng muốn đi tìm kiếm, liền ở chỗ này ôm cây đợi thỏ. Nếu có một số người thực lực yếu, trực tiếp săn giết, thủ đoạn tàn nhẫn, thời điểm người khác sắp giết chết đối phương, lấy người ta làm đá kê chân, giành lấy con mồi. Bọn họ nghe được lời Cổ Kiêu nói xong, trong lòng đều lập tức rùng mình. Xem ra có trò hay để nhìn, thậm chí có người đánh chết đệ đệ Cổ Kiêu, thực lực Cổ Lực không tệ, nói vậy, người đánh chết y cũng không yếu, tốt nhất có thể đại chiến với Cổ Kiêu một trận mới là hay. Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm cũng không hiểu rõ tình huống bên này. Bọn họ đều lần đầu tiên đi tới sát lục chi địa, không có trải qua những chuyện hung hiểm trong này, đương nhiên có rất nhiều tình huống chưa từng biết. Bọn họ còn tưởng rằng đã có thể bình yên rời khỏi nơi giết chóc này, song khi thân hình họ lóe lên, đi tới bên rìa chỗ này, lại phát hiện rất nhiều người đều quây chung quanh bên ngoài vòng tròn cổ trận truyền tống, dường như chặn đứng nơi này rồi. Hơn nữa, thực lực của những người này đều rất mạnh, nếu không cũng không dám không kiêng nể gì mà đứng nơi đó. Hai người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đều lập tức ngừng bước chân, đứng cách vị trí đám người kia một khoảng, ánh mắt có chút khó hiểu. Lúc này đây, bọn họ rõ ràng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung lên người hai người bọn họ. Nhất là phía trước, một ánh mắt lạnh như băng, trong đó lộ ra từng luồng sát ý, dường như muốn mạng của họ. Ánh mắt kia đương nhiên là Cổ Kiêu, chỉ thấy y nhìn chằm chằm Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, có chút không thể xác định. Thu Nguyệt Tâm có thực lực Thiên Vũ tầng bảy, Lâm Phong Thiên Vũ tầng bốn, mà ba người Cổ Lực lần lượt có thực lực Thiên Vũ tầng bảy, tầng sáu, tầng năm, hiển nhiên hơn hẳn Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm một bậc. Chẳng lẽ, ả kia chiến lực rất mạnh, mới có thể đánh chết Cổ Lực?
– Hai người các ngươi, lại đây.
Ánh mắt Cổ Kiêu rơi lên người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, lạnh lùng phun ra một câu, mang theo giọng điệu mệnh lệnh, dường như Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm nhất định phải vâng theo mệnh lệnh của y mà đi qua. Thu Nguyệt Tâm ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Cổ Kiêu. Người này tuy có tu vi Thiên Vũ tầng tám, nhưng cũng khỏi có chút làm càn quá mức rồi. Lâm Phong cũng nhăn mày lại, ánh mắt không tốt, nhìn chằm chằm Cổ Kiêu. Trên người người này luôn luôn có một luồng khí lạnh bao phủ lấy y, hơn nữa, nam tử này dường như có vài phần tương tự với người hắn vừa đánh chết. Điều này khiến trong lòng bọn họ có chút đoán ra.
– Có chuyện gì sao? Lâm Phong thản nhiên hỏi một tiếng, nhưng bước chân không động đậy chút nào.
– Bảo các ngươi đi qua đây, không nghe thấy sao!
Người bên cạnh Cổ Kiêu lạnh lùng phun ra một câu, lộ ra ý uy hiếp mãnh liệt. Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, dừng trên người vừa mới lên tiếng, liếc nhìn người kia miệt thị một cái, ngay sau đó lựa chọn bỏ qua, làm cho ánh mắt đối phương cứng đờ, tên Thiên Vũ tầng bốn này, không khỏi càn rỡ quá mức!
Chương 1053: Thánh khí Kim Chung
– Ta chỉ hỏi ngươi một câu? Ánh mắt Cổ Kiêu như đao, rơi lên trên người Lâm Phong, nói: – Trên đường tới đây, hai người các ngươi có phải đã giết ba người hay không? – Quả nhiên!
Lâm Phong biến sắc, xem ra hắn không có nhìn lầm, Cổ Kiêu này, quả thật vì ba người vừa chặn đường vừa rồi, nhìn tên Cổ Kiêu này cũng có vài phần tương tự với tên vừa rồi.
– Đúng!
Lâm Phong thản nhiên, đối phương cũng đã chặn đường hắn, cho dù hắn có thề thốt phủ nhận, lấy thái độ của những người trước mắt này, chắc chắn cũng sẽ ra tay với hắn, một khi đã như vậy, chẳng thà thản nhiên thừa nhận. Nghe được lời Lâm Phong thừa nhận… hàn ý trong tròng mắt Cổ Kiêu càng thêm sâu, như một mũi đao lạnh lẽo, muốn tua nhỏ Lâm Phong.
– Cổ Kiêu, ngươi muốn tự mình động thủ, hay chúng ta giúp ngươi đánh chết bọn họ!
Người bên cạnh lạnh lùng nói.
– Ta tự mình tới!
Cổ Kiêu vẻ mặt lạnh như băng, lời nói vừa dứt, một cỗ hàn khí kinh khủng giáng xuống người hắn, khiến hắn cảm giác một trận lạnh thấu xương, rất lạnh.
– Một gã Thiên Vũ tầng tám, hai gã Thiên Vũ tầng bảy!
Ánh mắt Lâm Phong quét nhìn ba người phía trước, đội hình rất hùng mạnh. Ba người này đi cùng một chỗ, gần như có thể xông pha tại nơi thí luyện Thiên Vũ này.
– Có thể đánh chết đệ đệ ta, thực lực ngươi cũng không tồi.
Ánh mắt của Cổ Kiêu nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm, rất tự nhiên, y cho rằng người đánh chết Cổ Lực chính là Thu Nguyệt Tâm. Về phần Lâm Phong, chỉ Thiên Vũ tầng bốn, không có khả năng đối phó được Cổ Lực, lại càng không nói đến việc đánh chết, bởi vậy, y rất tự nhiên bỏ qua Lâm Phong.
– Lấy mỹ mạo và thực lực của người, vốn có thể chiếm được một tiền đồ tốt.
Chẳng qua, hiện nay lại phải chết ở chỗ này, đáng tiếc! Thanh âm của Cổ Kiêu lạnh lùng mà bình thản, trong mắt y, Thu Nguyệt Tâm tuy tướng mạo đẹp, nhưng giết đệ đệ y đã chết, nên nàng phải chết theo.
– Ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy.
Cổ Kiêu, ngươi xem cô gái này thực lực cường đại, hơn nữa lại xinh đẹp như hoa. Nếu không, ngươi hưởng thụ một phen trước đi, rồi hãy cho người ta “lên đường” thì thế nào! Bên cạnh có một người ồn ào nói.
– Đúng đấy, Cổ Kiêu, một băng sương mỹ nhân lạnh lẽo, chẳng lẽ ngươi lại không muốn thử sao? Mấy người xung quanh tiếp tục ồn ào, dường như sợ thiên hạ không loạn, rất nhiều người đều phá lên cười.
Con ngươi Lâm Phong băng lãnh nhìn thoáng qua bên kia, hào quang lóe lên, tinh quang rực rỡ nở rộ, đan thành đồ án tinh thần ở trên hư không.
– Thánh khí!
Tiếng cười to đột nhiên dừng lại, ánh mắt bọn hắn nhìn Thiên Cơ Kiếm trong tay Lâm Phong, có khiếp sợ, cũng có tham lam. Chỉ thấy kiếm Lâm Phong vẽ một cái ở trên hư không, một cỗ lực tự nhiên kinh khủng lập tức lan tràn ra, một đường đơn giản này dường như chứa đạo vận, lực lượng Thánh vân. Vẻ mặt Cổ Kiêu ngưng trọng, Thánh khí, còn có thể khắc Thánh vân, xem ra người này hẳn là con cháu thế gia cường đại.
– Ta đã đoán sai, Cổ Lực, chết trong tay ngươi rồi.
Nói như vậy, ngươi càng không thể giữ lại được. Cổ Kiêu băng hàn nói, Lâm Phong, y nhất định phải giết.
– Vùuu!
!!!!!!! Lại một cỗ lực lượng dao động kinh khủng lan tràn ra, chùm tia sáng tinh thần trong hư không dường như dao động theo đường kiếm Lâm Phong khắc ra, một cỗ tiêu sát kinh khủng tản ra.
– Quả nhiên là lực lượng Thánh vân.
Trong lòng mọi người rung động, người này chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng bốn, lại có thể khắc ra lực lượng Thánh vân, lợi hại.
– Vù vù… vù vù!
!! Khí tức cuồng bạo càng ngày càng nở rộ, giữa hư không truyền ra thanh âm rít gào chói tai, cực kỳ khủng bố, tinh thần lực phối hợp với Thánh vân lực phía dưới, đồng thời lộ ra lực lượng sát phạt đáng sợ. Rất nhanh, đám người phát hiện, thứ Lâm Phong khắc họa chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm rực rỡ lóa mắt, lấy lực lượng Thánh vân đan vào mà khắc thành, ẩn chứa uy áp hủy diệt, khủng bố tuyệt luân. Kiếm còn chưa thành, đã khiến cho người ta có loại cảm giác run sợ trong lòng, cho dù người Thiên Vũ tầng bảy cũng vậy. Đám người vừa rồi miệt thị Lâm Phong bây giờ câm như hến, rắm cũng không dám thả, người này không nên trêu chọc vào. Kiếm rực rỡ rốt cục đan vào mà thành, Lâm Phong không nói thêm một câu nào, cả phiến không gian tĩnh mịch đáng sợ, không có người nói chuyện.
– Vừa rồi, miệng các ngươi không phải nói rất nhiều sao!
Thanh âm lạnh lùng của Lâm Phong truyền ra, khiến người vừa rồi cười đùa Thu Nguyệt Tâm vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt vô cùng khó coi. Một kiếm của người này, không phải chuẩn bị cho bọn hắn chứ?
– Giết!
Lâm Phong phun ra một thanh âm băng hàn, thân thể khẽ chuyển, hàn quang rực rỡ lập tức lan về phía những người đó, kiếm cắn nuốt tất cả, tinh quang hủy diệt đan vào nhau trên bầu trời tản ra, cùng một kiếm hủy diệt kia đồng thời giáng xuống.
– Không….
Con ngươi những người kia mạnh mẽ co rút, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng thảm, bởi vì vài câu nhục nhã Thu Nguyệt Tâm mà…. bọn hắn lại dính phải họa sát thân. Lúc này trong lòng bọn hắn chỉ có tuyệt vọng và hối hận vô tận, nhưng mà cũng đã chậm, lực lượng kinh khủng kia ngay lập tức giáng xuống, trong khoảnh khắc cả mạnh không gian đều hóa thành bụi, người bị chôn vùi, mặt đất nổ tung, hư không nổ vang, tất cả, toàn bộ biến mất, hủy diệt. Ánh mắt những người khác cũng cứng ngắc, ngây người, đã chết? Một kiếm, hủy diệt toàn bộ?!
– Tên xui xẻo!
Trong lòng mọi người thoáng co quắp, một kiếm của Lâm Phong không có chém về phía Cổ Kiêu, mà chém về phía những tên vũ nhục Thu Nguyệt Tâm, hiển nhiên trong lòng hắn cực kỳ để ý nữ tử xinh đẹp này. Những người này vì làm nhục cô gái xinh đẹp kia, mới chịu vận mệnh khổ như vậy, ai bảo bọn hắn lắm miệng vui sướng khi người gặp họa, bi ai a, may mắn bọn họ không có nói nhiều. Thu Nguyệt Tâm liếc nhìn Lâm Phong một cái, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, vẻ hàn băng trên mặt biến mất, mang theo một chút ý cười thản nhiên, ấm áp. Lâm Phong không có nhiều lời, mà ánh mắt đã nhìn về phía ba người Cổ Kiêu, cầm Thiên Cơ Kiếm trong tay, lạnh lùng nói:
– Tránh ra!
Nhưng mà Cổ Kiêu như không nghe được lời Lâm Phong, vẫn lạnh lùng đứng ở đó, lạnh lùng nói:
– Cầm trong tay Thánh khí, phát động lực lượng Thánh vân, người đủ sức đối kháng với cường giả Thiên Vũ tầng bảy bình thường.
Nhưng mà, Thánh khí cũng không phải chỉ ngươi mới có, hôm nay, mạng của ngươi, ngay cả Thánh khí, đều phải lưu lại. Lời nói vừa dứt, hào quang lóe lên, trong tay Cổ Kiêu xuất hiện một cái chuông vàng, lưu quang tản ra, một cỗ lực lượng đáng sợ từ trong đó lan tràn ra, dường như có tiếng chuông trầm thấp đang vang lên, đánh vào trong lòng mọi người, giống như ẩn chứa lực lượng đại đạo.
– Lại một Kiện thánh khí!
Trong lòng mọi người giật mình, chuông vàng xuất hiện trong tay Cổ Kiêu này cũng là Thánh khí, ẩn chứa uy lực đáng sợ.
– Nguyệt Tâm, đi theo ta!
Lâm Phong nhìn thấy Cổ Kiêu sử dụng thánh khí, ánh mắt chỉ hơi sửng sốt, ngay sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, truyền âm với Thu Nguyệt Tâm. Bước chân mạnh mẽ bước ra, toàn thân Lâm Phong đều lộ ra lực lượng kiếm đạo đáng sợ, dường như muốn hủy diệt cả mảnh thiên địa này. Đồng thời, bông tuyết cũng bay lả tả trong hư không, khiến cho kiếm khí vô cùng hùng mạnh trong đó, lắng đọng thoáng ánh lên khí tức rét lạnh, có chút quỷ dị. Thiên Cơ Kiếm ở trên hư không đan xen từng luồng lực lượng đáng sợ, vẻ mặt Cổ Kiêu cũng rất thản nhiên. Lâm Phong chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng bốn, cầm Thánh khí trong tay thì thế nào, y là Thiên Vũ cảnh tầng tám, muốn trốn thoát khỏi tay y, nằm mơ, Thánh khí này, của y chắc rồi.
– Giết!
Lâm Phong giận quát một tiếng, một luồng kiếm quang đáng sợ chém giết về phía Cổ Kiêu, hai người bên cạnh Cổ Kiêu nhanh chóng né ra. Cổ Kiêu có được Thánh khí có thể đối phó Thiên Cơ Kiếm của Lâm Phong, bọn hắn chỉ là Thiên Vũ tầng bảy tất nhiên không đối phó được. Vừa rồi không phải l có một người Thiên Vũ tầng bảy bị một kiếm của Lâm Phong chém chết sao.
– Hư không yêu thuật!
Gần như là đồng thời, tâm niệm Lâm Phong khẽ động, lực lượng hư không lan tràn, bao phủ lấy thân thể hắn, ngay sau đó hắn kéo tay Thu Nguyệt Tâm, bay thẳng về phía tế đàn. Kiếm quang đáng sợ, bàn tay Cổ Kiêu run lên, chấn động Kim Chung phía trên, trong khoảnh khắc, miệng dưới của chuông vàng mở ra hướng về phía kiếm quang, một cỗ lực lượng lốc xoáy đáng sợ xuất hiện, nuốt kiếm quang vào đó.
– Vù… vù….
! Lực lượng kinh khủng vang vọng trong chuông vàng, chấn động khiến cho mọi người cảm thấy khí huyết quay cuồng, mà đồng thời, hai người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm cũng nhanh chóng chạy về phía tế đàn, không để ý tới bất cứ việc gì.
– Thu!
Cổ Kiêu đánh một chưởng lên chuông vàng, toàn bộ kiếm quang đáng sợ lập tức bị nuốt vào trong đó, khiến chuông vàng run rẩy không ngừng, nhưng không cách nào dao động được gốc rễ của chuông vàng.
– Ầm!
Một chưởng đánh ra sượt qua bên người Lâm Phong, nhưng mà lại vỗ vào hư không, chỉ khiến hư không tuyết lộ kia chấn động một chút, chứ không thể sụp đổ.
– Lực lượng hư không!
Vẻ mặt mọi người kinh hoảng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, vẻ mặt Cổ Kiêu cũng phát lạnh, thế nhưng lại trơ mắt nhìn Lâm Phong vượt qua người y.
– Chạy đi đâu!
Chuông vàng trong tay Cổ Kiêu đại phóng ra tia sáng kỳ dị, tâm niệm vừa động, lập tức bay ra ngoài, hóa thành một cái chuông cực kỳ lớn. Ông!!! Một tiếng vang đáng sợ truyền ra, mạnh mẽ lan xuống, bao phủ cả mảnh không gian, bao gồm cả Lâm Phong cùng hư không tuyết lộ, tất cả đều bị chuông vàng bao phủ vào trong!
Chương 1054: Công kích ti tiện
– Thánh khí thật lợi hại!
Vẻ mặt những người khác kinh ngạc, Thánh khí Kim Chung này hóa thành cái chuông vô cùng lớn, tiếng vù vù vang lên, nháy mắt đuổi theo Lâm Phong, từ trên trời giáng xuống, bao phủ trọn cả phiến không gian, cho dù Lâm Phong sử dụng lực lượng hư không, làm bản thân biến mất trong, nhưng lúc này đây vẫn bị vây nhốt trong chuông vàng.
– Ông!
! Kim Chung không ngừng rung động, tiếng chuông hỗn loạn, giống như ma âm lượn lờ trong tai mọi người, dường như muốn đánh chết người ta, hai người Lâm Phong bị Kim Chung vây trong đó, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Bước chân mạnh mẽ bước ra, Cổ Kiêu giẫm lên trên Kim Chung, vẻ mặt rét lạnh.
– Cổ Kiêu, có chuyện gì mà lại tức giận như vậy!
Giữa mảnh không gian hình cung này, có không ít tế đàn truyền tống, phía trên khắc hoa văn cực kỳ phức tạp, chính là pháp trận truyền tống, có thể xuyên qua hư không, đưa người vận chuyển tới một khu vực khác, nơi này có chừng hai mươi ba cái tế đàn truyền tống, đồng nghĩ có thế lực của hai mươi ba vị Hoàng Vũ. Lúc này, người nói chuyện là một lão giả, khí tức hùng mạnh, lão trấn thủ cái tế đàn khắc hai chữ to Thiên Long, chính là tế đàn tương ứng với thế lực của Thiên Long Hoàng. Mà Cổ Kiêu chính là môn đồ Hoàng Vũ dưới trướng Thiên Long Hoàng, hơn nữa bởi vì thủ đoạn lợi hại, lại có xuất thân không tầm thường, nên ở trong thế lực Thiên Long Hoàng có chút danh tiếng, thế nên những người thay phiên phụ trách trấn thủ tế đàn truyền tống đều quen biết y.
– Người này giết huynh đệ ta, ta cần phải diệt hắn.
Cổ Kiêu vẻ mặt rét lạnh, sát khí tràn ngập.
– Ngươi lấy Kim Chung áp bách hắn, trong đó ẩn chứa lực lượng Thánh vân, có lẽ đã đè chết hắn rồi, cũng xem như đã báo thù cho huynh đệ ngươi.
Lão giả thản nhiên nói.
– Hừ!
Lúc này lại có một tiếng hừ lạnh truyền tới, một lão giả trấn thủ tế đàn khác lên tiếng, chỉ thấy lão lạnh lùng nói:
– Nơi này hình như đã trong phạm vi giới hạn an toàn rồi, nhưng các ngươi lại ở chỗ này ầm ĩ, rõ ràng vi phạm quy tắc Hoàng Vũ đề ra, ngươi còn không thu hồi thánh khí của ngươi!
Ngày xưa Hoàng Vũ liên kết chế tạo mảnh thí luyện dưới đáy hoang hải, đã định ra một quy tắc, ví dụ như giết chết bao nhiêu người mới được rời khỏi, mặt khác, mảnh đất hình cung xung quanh tế đàn, thuộc khu vực an toàn, tiến vào nơi này liền không được tiếp tục ầm ĩ giết người. Chỉ có điều mọi người đều không biết, Lâm Phong thuộc phe thế lực nào, nên cũng lười nhúng tay đi quản việc này, miễn việc đắc tội thế lực của Thiên Long Hoàng.
– Tay ngươi dài quá đấy.
Lão già bên thế lực Thiên Long Hoàng lạnh lùng liếc nhìn người nọ một cái, nói:
– Thạch Hoàng và Vũ Hoàng các ngươi tuyển nhận nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, đã tiến vào nơi thí luyện này, đến giờ dường như còn chưa có người nào thông qua tế đàn truyền tống, ngươi hẳn phải đợi thật lâu rồi, nhìn xem có bao nhiêu người có thể còn sống đi ra ngoài, đừng đến nỗi tám mươi mốt người cũng không đạt được, toàn bị chết trong đây thì quá nực cười rồi!
Nghe thấy hai lão cãi vã, những người khác đều an tĩnh nhìn náo nhiệt, lão nhân vừa quát mắng Cổ Kiêu, là người trấn thủ tế đàn có khắc hai chữ Thạch và Vũ, đại biểu cho thế lực của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng. Mặt khác, ở Bắc hoang này, việc Thạch Hoàng và Vũ Hoàng bất hòa với Thiên Long Hoàng, cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người có chút thân phận đều biết.
– Đây là quy tắc do các vị Hoàng Vũ định ra, nói ta quản rộng có ý gì, hay Thiên Long Hoàng đã không đem tất cả các Hoàng Vũ để trong mắt ? Lão giả phía Thạch Hoàng lạnh như băng nói, lại nghe thấy đối phương hừ lạnh, nói với Cổ Kiêu: – Cổ Kiêu, tiếng chuông vừa rồi hẳn đã trấn chết hai người kia, ngươi thu chuông lại nhìn thử xem!
Cổ Kiêu khẽ gật đầu, y cũng cho rằng, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, chắc chắn đã chết dưới thánh khí Kim Chung. Tâm niệm vừa động, tiếng ầm ầm vang lên, Kim Chung chậm rãi bay lên, nhưng mà trong khoảnh khắc, khi Kim Chung vừa mới nhấc lên, một cỗ khí tức kiếm đạo vô cùng đáng sợ điên cuồng tràn ra, chỉ thấy Thiên Cơ Kiếm đan xen từng dải hoa văn thánh vân, bảo hộ thân thể Thu Nguyệt Tâm trong đó.
– Giết!
Khoảnh khắc khi Kim Chung nhấc lên, Lâm Phong giận quát một tiếng, ngửa mặt lên trời mà rít gào, Thiên Cơ Kiếm trong nháy mắt rời tay, hóa thành một thanh kiếm vô cùng lớn, đánh về phía Kim Chung.
– Ông!Nguồn truyện audio
!
– Ầm ầm!
! Tiếng va chạm đáng sợ truyền ra, vẻ mặt Cổ Kiêu trầm xuống, vừa định làm cho Kim Chung tiếp tục đè xuống, lại cảm giác một cỗ lực lượng đáng sợ, vô cùng khổng lổ từ Kim Chung phản chấn lại, khiến thân thể y mạnh mẽ rung động, Kim Chung cũng mạnh mẽ bay lên hư không.
– Đi!
Lâm Phong đảo mắt qua mấy cái tế đàn, nhìn thấy trong đó có một tòa tế đàn có khắc hai chữ Thạch và Vũ, thân thể lập tức lóe lên đi về hướng đó.
– Hả? Lão giả trấn thủ tế đàn của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng vẻ mặt ngạc nhiên, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đi về phía bên này, cũng có nghĩa hai người này chính là nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên mà Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận.
Hơn nữa, hai người bọn họ là hai người đến nơi này đầu tiên, đồng nghĩa là bọn họ đã trở thành môn đồ Thiên Vũ đệ nhất và đệ nhị! Lão giả trấn thủ tế đàn bên Thiên Long Hoàng cũng biến sắc, trong đôi mắt lập tức lộ ra chút hàn quang, lạnh lùng nói:
– Đã giết người mà lại muốn cứ như vậy, không phải quá đơn giản sao!
Dứt lời, thân hình của lão run lên, nháy mắt liền hiện ra phía sau Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, bàn tay to mạnh mẽ đánh ra, một cỗ lực lượng kinh khủng nở rộ, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm chỉ cảm thấy bị một cỗ lực lượng đáng sợ bao phủ, giống như lâm vào vũng bùn vậy. Thiên Cơ Kiếm quay về trong tay Lâm Phong, lúc này trong đôi mắt của Cổ Kiêu cũng hiện lên sát ý nồng đậm, tâm niệm khẽ động, Kim Chung lập tức bay về phía Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm bao phủ.
– Vô sỉ!
Sắc mặt của lão già thủ hộ tế đàn của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng nháy mắt trở nên băng hàn, đường đường Tôn giả thủ hộ tế đàn, lại ngang nhiên vi phạm quy tắc, ra tay với Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm. Hiển nhiên lão ta cũng biết Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm là hai môn đồ nổi bật trong nhóm môn đồ đầu tiên của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, nên mới muốn tru sát họ tại nơi thí luyện này.
– Cút, cút ngay!
Tức giận ngập trời, hai tiếng quát lạnh như băng vang lên liên tục, song chưởng của lão cũng đồng thời đánh ra, một chưởng đánh về phía thánh khí Kim Chung, một chưởng khác đánh về phía lão già vô sỉ đang muốn đối phó với Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.
– Hư không yêu thuật!
Tâm niệm Lâm Phong lại khẽ chuyển, lại lần nữa phải sử dụng hư không yêu thuật. Trong khoảnh khắc, lực lượng áp bách trên người đã giảm bớt rất nhiều, lôi kéo Thu Nguyệt Tâm, hai người mạnh mẽ giãy ra khỏi sự trói buộc của đối phương, chạy về phía tế đàn.
– Tế đàn đã có đầy đủ năng lượng, trực tiếp khởi động tế đàn, không cần phải để ý chỗ này!
Lão già bên phía Thạch Hoàng và Vũ Hoàng hô lên một tiếng, ngay cả kiểm tra cũng không cần, trực tiếp muốn thả Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm ra khỏi nơi thí luyện này. Lâm Phong gật đầu, lực lượng chân nguyên chạy dọc theo hoa văn trên tế đàn, trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng hư không đáng sợ điên cuồng lan tràn ra, muốn bao phủ thân thể Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.
– Cút ngay cho ta!
Cổ Kiêu nổi giận gầm lên một tiếng, thánh khí Kim Chung hóa thành vô số kim quang mãnh liệt, đè ép về phía lão nhân.
– Làm càn!
Bàn tay lão nhân vung lên, một chưởng ấn khủng bố đánh lên Kim Chung, Kim Chung ông ông vang vọng, không ngừng rung động. Mà bên kia, lão già Tôn giả của thế lực Thiên Long Hoàng mượn cơ hội ngắn ngủi này, chém ra một công kích đáng sợ, chặn đứng lão nhân, thân thể nhanh chóng chạy về phía tế đàn Lâm Phong đang đứng.
– Lớn mật!
Lão nhân phía Thạch Hoàng kinh sợ, ngay cả khi Lâm Phong đã đi tới tế đàn cũng muốn công kích, người bên Thiên Long Hoàng không khỏi quá mức càn rỡ rồi.
– Ông!
!! Lực lượng hư không khủng bố bao phủ Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm vào trong, chuẩn bị rời đi, gần như đồng thời, công kích khủng bố của lão già Tôn giả kia cũng đuổi đến, nháy mắt bao phủ phía trên lực lượng hư không của Lâm Phong.
– Ầm, tạch…!
Lực lượng hư không nổ tung, hư không yêu thuật tuy rằng lợi hại, nhưng gặp phải công kích cường đại của Tôn giả, vẫn phải nổ tung, công kích đáng sợ kia tiếp tục đánh về phía trước, lao về phía Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.
– Tránh ra!
Thu Nguyệt Tâm giơ tay đẩy một cái, muốn đẩy thân thể Lâm Phong ra, nhưng mà nàng lại đẩy vào khoảng không, chỉ thấy một luồng hào quang lóe lên, có một bóng người chặn trước mặt nàng, bảo vệ nàng phía sau.
– Cút ngay!
Giận quát một tiếng, lực lượng kinh khủng dung hợp với lực lượng huyết mạch và uy áp đại thế, đánh về phía công kích của đối phương.
– Ầm ầm!
– Ông!
!! Không gian run rẩy liên tục hai lần, lực lượng hư không vô cùng đáng sợ nở rộ ra, thân thể Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm biến mất, được lực lượng hư không của tế đàn đưa đi.
– Chạy!
Lão già kia biết không có giết chết Lâm Phong, sắc mặt không khỏi rét lạnh, trên người Cổ Kiêu cũng tản ra khí tức sát phạt, tức giận, lại để Lâm Phong chạy thoát. Sau một lát, thân thể Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm hiện lên trên Thiên Đài, hào quang khắc sâu vào mi mắt, dường như cực kỳ dễ chịu, nhưng mà Lâm Phong lại ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hiển nhiên, một chưởng khủng bố của lão Tôn giả vừa rồi vẫn làm hắn bị thương!
– Sao lại thế này? Một thanh âm lãnh đạm truyền đến, chỉ thấy Hầu Thanh Lâm chờ đợi ở trong này, nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện liền trực tiếp hộc máu, không khỏi nhướn mày.
Nếu thông qua tế đàn, làm sao còn có thể bị thương, hơn nữa vừa mới bị thương. Chẳng lẽ có người dám trong tế đàn xuống tay với Lâm Phong?
Chương 1055: Đáng chết!
Ánh mắt Lâm Phong đầu tiên liếc nhìn chung quanh một cái, người thứ nhất, hắn và Thu Nguyệt Tâm là người đầu tiên đến nơi này, trên Thiên Đài lúc này không có người khác! Điều này làm Lâm Phong vui vẻ, không biết môn đồ Hoàng Vũ này xếp hạng như thế nào, nếu dựa theo chiến tích, hắn hẳn đứng thứ nhất, nếu tổng hợp thực lực của hắn để suy xét, vậy vị trí kia như thế nào cũng không phải là hắn.
– Hô….
Lâm Phong thở ra một hơi dài, nhìn Hầu Thanh Lâm nói:
– Lúc ta sắp bước lên tế đàn, có một vị môn hạ Hoàng Vũ thủ hộ tế đàn ra tay với ta, muốn đánh chết ta!
– Hả? Lông mày Hầu Thanh Lâm nhíu lại, mặc dù không có khí tức tản ra, nhưng Lâm Phong dường như cảm nhận được một cỗ khí chất vô hình sắc bén.
– Không ngờ thực sự có người có gan động thủ ở tế đàn, thật càn rỡ!
Hầu Thanh Lâm lạnh như băng nói:
– Lâm Phong, y vì sao muốn động thủ giết ngươi.
– Trong nơi thí luyện ta giết một người, người đó là đệ đệ của một vị môn đồ Hoàng Vũ khác.
Người này có tu vi Thiên Vũ tầng tám, có Thánh khí, tiến vào phạm vi tế đàn muốn giết ta, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản ta bước lên tế đàn. Ngay sau đó, người thủ hộ tế đàn kia liền lập tức ra tay, muốn giúp y đánh chết ta! Lâm Phong đem đầu đuôi câu chuyện nói lại, nghe xong lời của hắn, trên người Hầu Thanh Lâm có một cỗ hàn ý cường đại lan tràn ra.
– Sát lục chi địa, giết chóc rất bình thường, nhưng lại có người vi phạm quy tắc Hoàng Vũ đề ra, vì trả thù mà hạ sát thủ ở trong tế đàn.
Thật là càn rỡ! Lâm Phong, theo ta đi một chuyến! Hầu Thanh Lâm lạnh lùng phun ra một câu, Lâm Phong khẽ gật đầu, đứng dậy.
– Ta cũng đi!
Thu Nguyệt Tâm cũng muốn đi cùng. Hầu Thanh Lâm thản nhiên gật đầu, hào quang lóe lên, rất nhanh, ba người lại một lần nữa đi tới đại điện kia, truyền tống vào trong nơi thí luyện. Một chỗ ảm đảm trong nơi thí luyện, ba bóng người đột ngột hiện ra, Hầu Thanh Lâm lấy lực lượng bao trùm Thu Nguyệt Tâm cùng với Lâm Phong, để cho ba người cùng truyền tới một vị trí.
– Xuy!
!! Một luồng lực lượng sát phạt khủng bố ám sát tới bên này, Hầu Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng, cánh tay tùy ý vung lên, trong khoảnh khắc, thân thể người nọ lặng yên không tiếng động ngã xuống, thuấn sát, Lâm Phong thậm chí không có cách nào nhìn thấy Hầu Thanh Lâm là làm sao lại có thể mạt sát đối phương trong nháy mắt.
– Đi!
Lực lượng cường đại bao lấy Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm vào bên trong, thân hình ba người hóa thành lưu quang, bay về phía tế đàn, tốc độ cực nhanh, cực kinh khủng. Lâm Phong lôi kéo Thu Nguyệt Tâm, hai người liếc nhìn nhau một cái, ngơ ngác. Tốc độ thật đáng sợ, so với lúc bọn họ sử dụng chiến hạm hư không còn khủng bố hơn rất nhiều, chứng tỏ thực lực của Hầu Thanh Lâm này có bao nhiêu dũng mãnh. Một kiếm chém ra luân hồi, ngày xưa lúc ở Càn Vực, những đám người cự phách đó trước mặt y cũng đều câm như hến.
– Oanh!
Hiên Viên Phá Thiên chỉ cảm thấy một cơn lốc vô cùng khủng bố xẹt qua trên không, lúc ngẩng đầu lại sớm không thấy bóng dáng. Lúc này đây y có chút chật vật, bị Viên Phi truy sát gần hai ngày, không có dừng lại một chút nào, tựa như mèo vờn chuột, khiến y muốn sụp đổ, trong lòng hận thấu Lâm Phong, nhất định Lâm Phong bảo Viên Phi làm vậy.
– Ai khủng bố như vậy? Hiên Viên Phá Thiên thì thào nói nhỏ, y nào biết rằng, người vừa rồi xẹt qua trên đỉnh đầu y chính là người trong lòng y hận nhất.
– Hiên Viên tiểu tử, tiếp tục chạy, haha, bằng không một gậy của Viên gia gia vung chết ngươi!
Một thanh âm thô nặng cuồn cuộn truyền đến, khiến sắc mặt Hiên Viên Phá Thiên nháy mắt trở nên thảm trắng, cực kỳ âm u lạnh lẽo khó coi, trong ánh mắt lộ ra hàn quang ác độc.
– Vung cái mã cha nhà ngươi ấy!truyện Ma Tu audio
Hiên Viên Phá Thiên mở miệng chửi nhỏ một tiếng, thân thể lại lần nữa lóe lên, tiếp tục bỏ chạy. Nếu cứ kéo dài như vậy, y cũng muốn điên rồi, hy vọng hứng trí của Viên Phi sớm qua một chút, y không có quên y còn khảo hạch của mình, nó liên qua đến việc y có thể trở thành đệ nhất môn đồ Thiên Vũ! Hầu Thanh Lâm mang theo Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm tiếp tục tiến về phía trước, dọc đường tất cả đều bị y bỏ qua, đi thẳng một đường tới tế đàn. Rất nhanh, ba người liền đi tới khu vực tế đàn, những người bên ngoài tế đàn vẫn còn ở đó, thậm chí lúc này bọn họ vẫn còn đang nghĩ tới một màn xảy ra vừa rồi. Thế nhưng lại xuất hiện hai kiện Thánh khí, nhất là một trong hai kiện đó còn nằm trong tay một thanh niên chỉ mới Thiên Vũ tầng bốn. Bởi vì thù hận giữa hắn và Cổ Kiêu, khiến cho hai vị lão nhân thủ hộ tế đàn đại chiến một phen, tuy nhiên kết quả là ai cũng không làm gì được ai. Cuối cùng lão nhân thủ hộ phía Thạch Hoàng kia tuy rằng trong lòng có oán, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ, chỉ có điều, trong lòng lão cực hận bên Thiên Long Hoàng, thủ đoạn ti tiện, quá mức vô sỉ. Cổ Kiêu đã thông qua tế đàn, rời khỏi mảnh thí luyện này, người thủ hộ bên Thiên Long Hoàng mang trên mặt nụ cười lạnh lùng, thỉnh thoảng lại khinh thường liếc lão nhân bên phía Thạch Hoàng một cái, lão động thủ trên tế đàn, thì làm sao, vừa rồi một chưởng kia hẳn là không nhẹ đi, đối phương cũng có thể làm gì được lão, không thể giết hai người kia, coi như mạng chúng lớn. Đúng lúc này, không gian bên ngoài tế đàn, ba bóng người điều khiển hào quang mà đến, trong đó rõ ràng có bóng dáng Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm bên trong. Đám người bên ngoài thấy được một màn như vậy, ánh mắt đều lập tức mở lớn hết cỡ. Là hai người bọn họ, bọn họ rõ ràng đã thông qua tế đàn, rời khỏi mảnh thí luyện này rồi mà, tại sao lại còn trở lại? Tuy nhiên, rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã nhìn về phía Hầu Thanh Lâm, rồi đoán được nguyên nhân. Xem ra là cường nhân bên phía Thạch Hoàng và Vũ Hoàng nhìn thấy người mình ở nơi này bị khi dễ, liền tiến đến báo thù đây mà.
– Lần này náo nhiệt hơn!
Mọi người thấy một màn như vậy, thầm nghĩ trong lòng, nhanh như vậy mà đã trở lại, xem ra cường nhân này rất coi trọng hai người bị thương kia, lại trực tiếp tiến vào mảnh thí luyện này. Ba bóng người như gió, hiện ra tại trung tâm tế đàn, lúc này mới ngừng lại. Nhóm cường nhân thủ hộ tế đàn thấy một màn như vậy cũng đều sửng sốt, ngay sau đó, bọn họ cùng với đám người bên ngoài cũng giống nhau, hiểu được chuyện gì xảy ra. Việc này không liên quan đến mình, đám người thủ hộ tế đàn ôm bộ dáng xem cuộc vui. Rất thú vị rồi, nếu song phương thế lực Thạch Hoàng và Thiên Long Hoàng khai chiến với nhau, thì mới tốt đó, hai bên đại thương nguyên khí, đối với bọn họ trăm lợi mà không có một hại.
– Hầu sư huynh!
Người thủ hộ tế đàn bên phía Thạch Hoàng và Vũ Hoàng nhìn thấy Hầu Thanh Lâm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra một chút ý cười. Nhị sư huynh thế nhưng lại đến đây, tuy tuổi của lão lớn hơn Hầu Thanh Lâm nhiều, nhưng mà Hầu Thanh Lâm là nhị đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng, lão vẫn phải hô một tiếng sư huynh rồi, chỉ luận bối phận, không luận tuổi. Mà người thủ hộ bên phía Thiên Long Hoàng thì tức khắc cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hầu Thanh Lâm.
– Lâm Phong, là ai làm? Hầu Thanh Lâm thản nhiên hỏi một tiếng, ánh mắt Lâm Phong đảo qua, lập tức nhìn thấy người thủ hộ tế đàn Thiên Long Hoàng, lạnh lùng nói: – Lão!
Ánh mắt Hầu Thanh Lâm đảo qua, cũng dừng lại trên thân người kia, lập tức khiến vẻ mặt người kia cứng lại, dường như có một cỗ uy áp vô hình giáng xuống lão.
– Hầu Thanh Lâm!
Nói nhỏ một tiếng, trong vẻ mặt người nọ có chút kiêng kị, Thiên Long Hoàng và Thạch Hoàng Vũ Hoàng có mâu thuẫn khá sâu, lão đương nhiên nhận ra Hầu Thanh Lâm này!
– Hầu Thanh Lâm, y là Thanh Lâm Luân Hồi kiếm, Hầu Thanh Lâm!
Rất nhiều người lại mở to mắt, hô nhỏ lên, hiển nhiên thanh danh của Hầu Thanh Lâm rất lớn, thậm chí đã vượt ra khỏi phạm vi Bắc hoang, ngay cả những môn đồ Hoàng Vũ khác của Bát Hoang cảnh cũng biết đến đại danh của y.
– Không ngờ ngay cả Hầu Thanh Lâm cũng đích thân đến, xem ra lão già kia đá trúng thiết bản rồi, không biết lần này Hầu Thanh Lâm sẽ xử lý việc này như thế nào.
Đám người càng lúc càng cảm thấy hứng thú trỗi dậy, mang theo thái độ xem cuộc vui. Chỉ thấy bước chân Hầu Thanh Lâm chậm rãi bước ra, đi về phía lão Tôn giả kia.
– Hầu Thanh Lâm, ngươi muốn làm gì? Người nọ vẻ mặt cứng ngắc, lạnh lùng hỏi: – Ngươi nên nhớ, mảnh không gian này, ngoại trừ người thủ hộ tế đàn, những Tôn giả khác không được tiến vào đây.
– Ngươi có tư cách gì nói quy tắc!
Hầu Thanh Lâm lạnh lùng nói, khiến lão già kia câm nín, không phản bác được. Đúng vậy, là lão vi phạm quy tắc trước, chỉ có điều, lão không có lường được, Hầu Thanh Lâm sẽ vì chuyện này mà giết tới đây.
– Sát lục chi địa vốn l vì giết chóc mà tồn tại, môn đồ bên Thiên Long Hoàng của ngươi bị sư đệ ta đánh chết, đầu tiên, ngươi cùng một vị môn đồ khác ra tay tại cấm địa này, cũng đã là vi phạm quy tắc.
Tiếp theo, ngươi thân Tôn giả, chẳng những không hề ngăn cản, ngược lại còn ra tay với sư đệ ta chỉ là một Thiên Vũ tầng bốn, thật có mặt mũi. Còn nữa, ngươi thân là người thủ hộ tế đàn, lại ở trên tế đàn động thủ, muốn giết sư đệ ta, ba cái tội trạng, đáng tru sát!
– Đáng tru sát!
Thanh âm băng hàn của Hầu Thanh Lâm lan tràn ra, khiến vẻ mặt mọi người lập tức kinh hoảng, Hầu Thanh Lâm muốn tru sát đối phương?!