1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 208 [Chương 1036 đến 1040]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 208 [Chương 1036 đến 1040]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1036: Hoàng

— Hiên Viên Phá Thiên vẫn như cũ không thể thắng được Lâm Phong, không thể chống đỡ được, bị dao động khủng bố của không gian truyền tống đi, trong màn sáng chỉ còn lại một mình Lâm Phong.

Hiện giờ, cỗ uy áp này đã khủng bố tới mức Lâm Phong phải hít thở không thông. Mặc dù thân thể đứng thẳng nhưng cảm giác xương cốt cả người đang nhè nhẹ kêu. Rốt cuộc, theo cỗ lực lượng áp bách liên tục tăng cường, Lâm Phong không thể thừa nhận được, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ từ dưới chân phóng ra, lực lượng áp bách trên không biến mất không còn bóng dáng.

– Ông!

Lực lượng đáng sợ tại thời điểm này hoàn toàn phóng thích, Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hư không cường đại và lực xung kích trên người mình, khiến thân thể hắn trong nháy mắt bay lên không, đầu choáng váng, trong nháy mắt, hắn tới một mảnh không gian khác. Ổn định thân hình, từ từ đạp trên mặt đất, ánh mắt Lâm Phong quan sát mảnh không gian này. Khí tức mờ ảo phiêu đãng trong không gian, bốn phía đều có vách đá, trong đó khắc họa từng bức tranh, toàn bộ đều là nhân vật đồ, mỗi một bức họa, vẽ một người.

– Những nhân vật thật đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn qua những người này, trong lòng run lên. Dù nhân vật vẽ bên trong hay bút lực đều ẩn chứa khí vận thâm sâu, khiến lòng người chấn động. Nâng bước chân, Lâm Phong tới trước mặt những nhân vật trong tranh. Trước mắt hắn là một bức đồ họa vẽ một nam nhân bá đạo, tay cầm một chiếc búa to, mình trần đằng không, một búa bổ ra, muốn bổ cả thiên địa. Từ trong đồ họa, Lâm Phong có thể cảm nhận được khí vận chiến thiên phá địa cường đại, người này, tuyệt đối là Hoàng. Vươn tay, Lâm Phong muốn đụng vào đồ họa, trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng khủng bố phóng ra, hắn dường như cảm giác có một thanh búa lớn chém giết về phía mình, một búa này muốn chém hắn thành hai đoạn, vô cùng đáng sợ. Bàn tay mạnh mẽ thu hồi lại, Lâm Phong liên tục lùi về sau vài bước, trán nhỏ mồ hôi lạnh, thật đáng sợ. Vừa rồi, hắn vậy mà chân chính cảm nhận bị búa lớn chém giết, thần vận trong đồ họa, quá mức bá đạo. Chân di chuyển, Lâm Phong nhìn về phía một bức đồ họa khác, đồ họa này vẽ một nam tử vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi như yêu, chỉ cần nhìn là không thể quên, đôi mắt kia, có thể khiến người rơi vào tay giặc, không thể tự kiềm chế. Lâm Phong thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lâu, lực lượng thần niệm của hắn không chịu được ánh mắt trong đồ họa, cũng không biết khí vận trong đồ họa khủng bố thế nào.

– Xem ra những đồ họa này, chắc do Thạch Hoàng và Vũ Hoàng vẽ ra.

Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, ngoại trừ Hoàng, ai có thể khắc ra đồ họa có khí vận như vậy, ẩn chứa một cỗ sức mạnh to lớn chân chính. Hơn nữa, không chỉ có đồ họa do Hoàng vẽ ra, nhân vật trong đồ họa cũng đều là Hoàng. Nếu không dù bút pháp Thạch Hoàng và Vũ Hoàng có thần, cũng không thể khiến những nhân vật giống như thật. Nhưng tại sao Thạch Hoàng và Vũ Hoàng lại vẽ Hoàng trong đồ họa, còn nữa, bốn phía đều là vách đá, có khắc mấy chục vạn bức đồ họa, mỗi một bức đồ họa đều chân thật. Điều này có nghĩa, từng ấy Hoàng, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng đều tận mắt thấy qua. Bát Hoang cảnh có hơn mười vị Hoàng Vũ? Hoặc nói, nơi này không chỉ có Hoàng trong Bát Hoang cảnh, còn có Cửu U thập nhị quốc hoặc Hoàng tại Thánh thành Trung Châu? Chỉ có điều, những người đó, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng đều tận mắt nhìn qua. Lâm Phong tiếp tục di chuyển, đến trước mỗi bức họa đều dừng lại một chút, cảm ngộ khí vận đáng sợ trong đó, mặc dù đồ họa dường như có thể giết chết người. Rất nhanh, Lâm Phong phát hiện có một mặt vách đá khác biệt so với các vách đá khác. Mặt vách đá này chỉ có vài bức đồ họa nhưng hình dạng của bọn họ mơ hồ không rõ,dường như Thạch Hoàng và Vũ Hoàng cố ý, có lẽ, bởi vì bọn họ căn bản chưa từng chân chính thấy qua những vị Hoàng đó, chỉ dựa vào tưởng tượng của mình để vẽ.

– Hả? Lâm Phong nhìn mấy bức đồ họa này, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc, hắn dường như thấy khí vận quen thuộc như đã từng biết trong đó.

Trong đó, có một bức đồ họa vẽ một bóng người, cả người chìm trong hắc ám, nhưng khiến cho người ta cảm nhận được một cỗ sợ hãi chân chính. Mặc dù không có một chút ma khí nào phóng thích, lại có thể khiến người ta cảm nhận được ma vận thao thiên, cỗ ma ý này quá mức đáng sợ.

– Ma Hoàng!

Lâm Phong nghĩ tới pho tượng trong đại điện Ngọc Hoàng, pho tượng đó cũng có ma vận đáng sợ, thông thiên triệt địa, coi thường thiên địa, y là ma, ma bá thiên hạ. Bên cạnh Ma Hoàng, còn có bóng một tuyệt thế nữ tử, nữ nhân này có vận vị xinh đẹp, mặt che lụa mỏng, không thấy rõ diện mạo, dường như cố ý. Bởi vì Thạch Hoàng và Vũ Hoàng chưa từng nhìn thấy dung nhan chân chính của nàng, về phần khí tức trên người nàng, giống như vô tình, lại như tuyệt tình.

– Chẳng lẽ là Hi Hoàng? Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, ngày xưa trong Ngọc Hoàng cung, khí vận Hi Hoàng không quá rõ ràng, nhưng khí chất đó phiêu nhiên tuyệt mỹ, tương tự với khí chất trong đồ họa này.

Về phần khuôn mặt của mấy pho tượng, cũng có thể do Ngọc Hoàng tự mình tưởng tượng ra, y kính trọng và ngưỡng mộ vài vị Hoàng và Đại Đế, nhưng chưa từng nhìn thấy qua, Ngọc Hoàng cũng nói Hi Hoàng đã chết vì đạo.

– Tam Sinh Đại Đế!

Đôi mắt Lâm Phong mở lớn, một đồ họa ngoại lệ thấy rõ được khí vận trong đó, chỉ liếc mắt qua đã có thể cảm nhận được, đó là Tam Sinh Ma Đế, có thể hóa làm tam thân, có ba loại đạo vận. Ngoại trừ ba vị Hoàng và Đại Đế, nơi này khắc vài nhân vật, họ đều là những người vô cùng lợi hại, khiến Lâm Phong liếc mắt nhìn qua là nhớ kỹ, không thể quên, có lẽ là những Đại Đế thượng cổ vô cùng lợi hại. Đương nhiên, Hoàng và Đại Đế, Lâm Phong cũng không biết bọn họ còn sống hay đã gặp đại nạn, chỉ cần bọn họ không ngã xuống, có thể trường sinh bất tử, vẫn như vài vạn năm trước, từ thời thượng cổ sống sót tới bây giờ. Có lẽ có một vài Đại Đế hoặc Hoàng giả thượng cổ vẫn còn sống! Ví dụ như, Lâm Phong từng tận mắt nhìn thấy tuyệt thế chi tư của Tam Sinh Ma Đế.

– Xem ra Ma Hoàng, Hi Hoàng và Tam Sinh Ma Đế rất nổi danh, không chỉ có Ngọc Hoàng kính trọng và ngưỡng mộ, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng dù chưa gặp qua nhưng dựa vào tưởng tượng đã vẽ lại khí vận của họ vào đồ họa, đặt trong đại điện này.

Lâm Phong thầm nghĩ, nhìn một bức đồ họa to lớn trên vách đá, trong lòng suy đoán, nơi này rốt cuộc là nơi nào, tại sao lại khắc nhiều hình tượng Hoàng giả như vậy, đủ loại khí vận đáng sợ ẩn chứa trong đó, khiến người ta không tự chủ sinh ra cảm giác nhỏ bé. Nhưng lại bị loại đạo vận cường đại đáng sợ này kích phát dã tâm, bọn họ thành tựu võ đạo Hoàng giả, vì sao mình không thể giống như họ, cũng trở thành một trong những thế hệ Hoàng giả, được thế nhân kính trọng và ngưỡng mộ. Tại Bát Hoang cảnh, Huyền Vũ là nhân vật dưới đáy, Thiên Vũ có thể tùy ý thấy, tới trình độ Tôn giả, mới có chút địa vị. Mà một khi bước vào Hoàng giả sẽ ngạo thị chúng sinh, có thể tuyển nhận môn đồ cho mình. Hoàng giả cao cao tại thượng không biết sống nơi nào, hiện tại Lâm Phong cũng chỉ có thể tưởng tượng. Tới trình độ nhất định, mới có thể tiếp xúc với nhân vật ở trình độ đó, giống như Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, bọn họ có thể tiếp xúc với những Hoàng giả khác, nhưng đối với đám người Lâm Phong, chỉ có thể tưởng tượng, ngay cả chỗ ở của Hoàng bọn họ cũng không biết.

– Trong màn sáng, ta kiên trì được lâu nhất, mới được lực lượng hư không truyền tới đây, để ta nhìn thấy tuyệt thế chi tư của Hoàng.

Đây là một bút tài phú lớn, ta trong cảm ngộ đạo vận của Hoàng, sẽ có chỗ tốt đối với quá trình tu luyện sau này. Trong lòng Lâm Phong âm thầm nói, Mộc Trần kia thân là đại đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng, ánh mắt y khi nhìn hắn có chút ý thân cận. Lâm Phong có thể cảm giác được, bất kể Khổ Hạnh tăng hay Hầu Thanh Lâm hoặc Mộc Trần, đều đối xử không tệ với mình. Đến hiện tại, Lâm Phong cũng không rõ, hắn có quan hệ sâu xa gì với đệ tử thân truyền cường đại của Vũ Hoàng? Còn nữa, trước đó Mộc Trần nói trong mảnh không gian này có lẽ sẽ gặp nguy hiểm to lớn nhưng hiện tại, hắn chỉ thấy những đồ họa Hoàng treo trên không gian, nguy hiểm ở đâu?

Chương 1037: Ám sát

— Không suy nghĩ nhiều, chuyện gì tới sẽ tới, hiện giờ đã có cơ hội, hắn phải ở trong này cảm ngộ, cảm thụ tuyệt thế anh tư của Hoàng do Thạch Hoàng và Vũ Hoàng khắc.

Đi tới trung tâm đại điện, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, hào quang lóe lên, trong tay hắn xuất hiện Thiên Tuyền Thạch, tay nắm Thiên Tuyền Thạch, Lâm Phong cảm giác không gian xung quanh trong suốt, tất cả đều hiện rõ trong đầu, hắn có thể cảm nhận rõ chuyển động của không gian, cùng với đạo vận khủng bố từ đồ họa truyền ra.

Cự phủ khai phá thiên địa, ẩn chứa khí vận bá đạo cường đại, chiếc búa đó như muốn phá vỡ thương khung, con ngươi yêu dị lạnh lẽo dường như chỉ cần liếc mắt đã có thể thu lấy hồn phách người khác, không ai dám nhìn thẳng. Nơi này có đạo vận bá tuyệt thiên hạ, có đạo vận thái dương phần thiên, còn có đạo vận vạn vật bất tử, tất cả đều khắc sâu trong đầu Lâm Phong.

Vũ Hồn Thiên Thư mở ra, một tờ thế giới hoang vu bao dung đạo vận được phóng thích, khiến Lâm Phong thân thiết cảm nhận được uy thế tuyệt thế. Nội tâm Lâm Phong từ dậy sóng biến thành bình tĩnh, qua thời gian dần lột xác, lúc đạo vận khắc sâu vào trong đầu, khiến cảm xúc hắn mênh mông, từ từ, hắn cảm giác đạo vận khủng bố càng ngày càng nhiều, dần quen thuộc, hắn có thể lẳng lặng cảm thụ đạo vận khắc sâu hơn, hơn nữa còn lớn gan thả lỏng tâm thần cảm thụ, lực xung kích của đạo vận cũng ngày càng cường đại, khủng bố.

Trải qua một lúc lâu, đôi mắt Lâm Phong mở ra, đôi mắt liếc qua đồ họa, thở dài một hơi. Hắn mở rộng tâm thần cảm thụ, đạo vận trở nên cường đại, hắn yên tĩnh cảm ngộ, tâm thần hao phí cực lớn. Về sau, khiến hắn cảm giác có chút bất lực, tâm thần thu lại, nghỉ ngơi một lúc.

– Đồ họa nơi này mặc dù chỉ đạo vận trong một bức đồ họa cũng khiến ta lĩnh ngộ lâu, không thể ngộ được thấu triệt toàn bộ, nhưng khó gặp được cơ hội như thế, ta không có khả năng chỉ lĩnh ngộ một loại đạo vận trong đồ họa, mà phải lĩnh ngộ toàn bộ, như vậy mới có lợi cho tâm cảnh, tu luyện về sau sẽ thuận lợi hơn!

Lâm Phong tự nói, hắn kỳ thật rất muốn thông qua cảm ngộ một bức đồ họa, nhận thức sâu một loại đạo vận, từ đó lĩnh ngộ ra một loại lực lượng thần thông. Nhưng Lâm Phong không làm như vậy, nếu gặp được cơ hội hiếm có này, có thể chứng kiến uy nghiêm vô thượng của Hoàng giả, hắn không muốn buông tha bất luận vị nào, mặc dù chỉ cảm thụ đạo vận của họ cũng tốt.

Rất nhanh, tâm thần Lâm Phong lại chìm vào trong đó, mượn Thiên Tuyền Thạch và lực lượng Vũ Hồn cảm ngộ, trong lúc vô tình, tâm cảnh Lâm Phong dần lột xác, trở nên mạnh mẽ, cảm ngộ đạo vận của Hoàng, tự nhiên có thể nầng cao tâm cảnh, một loại tăng tiến vô hình. Hơn nữa, đây mới chỉ là một bộ đồ họa thôi, nếu Hoàng giả trước mặt hắn, chỉ đạo bản thân tu luyện, loại cảm giác đó, đáng sợ thế nào, thậm chí hắn không thừa nhận được lực xung kích đó. Trong nháy mắt, mười chín ngày trôi qua, Lâm Phong vẫn như cũ ngồi một chỗ, lẳng lặng cảm ngộ, không biết thời gian trôi qua, quên hết mọi thứ.

– Ông!Mình trong cõi cửa điện nên mọi vấn đề ở đây là Chính Xác chuẩn chỉnh nhất . Cửa Điện mình đang trông dữ Thầy Ý Ăn Lộc Bói Toán nha! …!

Một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện giữa đại điện, khí tức phiêu miểu càng ngày càng mãnh liệt, hóa thành một cơn lốc xoáy khủng bố, hội tụ quanh người Lâm Phong, dường như muốn cắn nuốt hắn.

– Hả? Lâm Phong dường như cảm nhận được gì đó, đôi mắt mở ra, lập tức hơi sửng sốt.

Sao lại thế này? Đôi mắt Lâm Phong cứng lại, chỉ thấy một cỗ lực lượng hư không khủng bố hội tụ quanh người, cỗ lực lượng này vô cùng đáng sợ, liên tục tràn ra, dường như muốn cắn nuốt mọi thứ. Mày nhíu lại, hư không lực, chẳng lẽ muốn truyền tống hắn rời khỏi nơi này?

– Đi tới sát lục chi địa, không tiếc bất cứ giá nào, phải sống đi ra!

Lúc này, giữa hư không, một đạo thanh âm hư ảo chậm rãi vang lên, khiến trong lòng Lâm Phong run lên. Sát lục chi địa? Không tiếc bất cứ giá nào, còn sống đi ra? Thanh âm này đương nhiên của Mộc Trần, xem ra đại điện này không phải điểm cuối, bọn hắn sắp bị truyền tống tới một nơi khủng bố, nơi đó, có lẽ là nơi khảo hạch cuối cùng của bọn họ. Chỉ sợ, sẽ có vô số người tử vong, có thể còn sống đi ra, sẽ đồng nghĩa với thành công, trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Lực lượng hư không khủng bố bao quanh người Lâm Phong, lúc này, Lâm Phong phát hiện âm thanh truyền đến, cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện hiện giờ hắn đã không còn trong tòa đại điện, mà đang ở giữa một mảnh lực lượng hư không khủng bố, phía dưới hắn, có rất nhiều bóng dáng, đều bị lực lượng hư không bao vây.

– Ông!

Lực lượng khủng bố phóng thích, Lâm Phong chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, giống như xuyên qua thời không, cảm giác giống như lúc tiến vào Ngọc Hoàng cung vậy, cực kỳ mãnh liệt.

– Ầm vang!

Lâm Phong hung hăng ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều muốn nứt vỡ.

– Đây là nơi nào? Lâm Phong kinh ngạc, trèo lên từ cái hố lúc mình rơi xuống tạo ra, liếc mắt nhìn xung quanh, một khu rừng bình nguyên, ánh sáng rất ảm đạm, giống như ánh sáng mặt trời khi hoàng hôn, mang theo khí tức âm trầm, một trận gió lạnh thổi qua, khiến người ta có cảm giác lạnh giá.

– Hoang khí, ta cảm giác có Hoang khí!

Vẻ mặt Lâm Phong nghiêm túc, cảm giác hắn vô cùng mãnh liệt, hơn nữa, mở ra yêu hải, cắn nuốt lực lượng Hoang khí, khiến hắn cực kỳ nhạy cảm với Hoang khí, mặc dù Hoang khí vô cùng yếu, những hắn vẫn cảm nhận rõ.

– Lực lượng hư không mang ta truyền đến đây vô cùng cường đại, ta cảm giác xuyên qua hư không một lúc lâu, nơi này, chắc chắn không phải Thiên Đài, thậm chí là một khu vực cách nghìn vạn dặm.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn cây cối bên cạnh, mặc dù khô khan nhưng không chết, có được lực lượng sinh mệnh khủng bố, trong hoang khí vẫn có thể thản nhiên trưởng thành. Mộc Trần gọi nơi này là sát lục chi địa, nơi này, chắc là nơi khảo hạch cuối cùng của môn đồ Hoàng Vũ.

– Nhưng tại sát lục chi địa này, làm thế nào mới có thể hoàn thành khảo hạch? Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, hiện giờ hắn và khoảng chừng ngàn người cùng bị truyền tống tới nơi này, hiện giờ không biết ở đâu, nhưng không thể nghi ngờ, nơi này là một mảnh không gian thần bí.

Di chuyển, Lâm Phong tiến về phía trước, không có mục đích, xem có thể gặp được người khác không, xem mảnh không gian này rộng lớn tới mức nào. Không gian vẫn khiến người ta cảm giác lạnh lẽo như trước, khí tức lạnh như băng cùng với lượng hoang khí nhàn nhạt, khiến Lâm Phong có cảm giác tim đập nhanh, chẳng lẽ thực sự như Mộc Trần nói, nơi này là sát lục chi địa.

– Xuy!

Một thanh âm phá không truyền đến, xuyên phá không gian tạo thành âm thanh chói tai, một cỗ hàn ý khủng bố tới cực điểm phóng ra, bao phủ Lâm Phong, khí tức sát phạt chân chính. Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người cứng lại, giống như rơi xuống hầm băng, cảm giác chắc chắn phải chết. Hắn cảm giác thân thể mình cứng ngắc, nhất định sẽ chết bởi tập kích khủng bố này, không có biện pháp né tránh, chỉ có con đường chết, hắn chỉ có thể chờ chết.

– Làm sao có thể, ta sao có thể chết!

Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, ý chí mạnh mẽ giãy dụa, một tiếng ầm vang, khí tức khủng bố từ trên người hắn phóng ra, đôi mắt hắn bộc phát hàn quang đáng sợ.

– Sát!

Lâm Phong xoay người giận dữ gầm lên, tiếng quát ẩn chứa cuồng ma khiếu, chấn động không gian run rẩy, trong ánh sáng ảm đạm dường như có vài bóng dáng ma đầu chém giết mà ra.

– Phốc, phốc… Vài tiếng động nhỏ truyền ra, bóng dáng ma đầu bị ám sát, hàn ý đáng sợ vẫn còn bao phủ Lâm Phong, hắn giờ nhìn thấy một cái chủy thủ mang theo hàn ý lạnh thấu xương ám sát về phía mình.

– Cút!

Giơ tay đánh ra một chưởng, một chưởng tùy ý này của Lâm Phong ẩn chứa uy thế tự nhiên khủng bố, chấn phá không gian xung quanh.

– Ầm vang!

Người nọ bị cỗ lực lượng khủng bố này tập kích, thân thể xoay chuyển, lao vào trong rừng rậm, nhanh như tia chớp, một kích không thành, lập tức bỏ chạy.

– Thiên Vũ tầng ba!

Vẻ mặt Lâm Phong cứng lại, Tiêu Dao bộ pháp mạnh mẽ thi triển, nhanh như tia chớp, truy kích. Thiên Vũ tầng ba không ngờ lại tạo thành uy hiếp đáng sợ như thế đối với hắn, hơn nữa người này dường như đã sớm ẩn núp ở đây, có thể hoàn toàn khống chế khí tức bản thân, hiển nhiên không phỉa những người cùng bị truyền tống tới đây với hắn, đám người kia không chuẩn bị tốt việc ám sát thế này đâu!

Chương 1038: Sát lục chi địa khủng bố

— – Trong rừng lại có người che giấu khí tức lợi hại đến vậy, đây rốt cuộc là nơi nào? Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, cảm giác hắn luôn nhạy bén, nhưng bị người có tu vi Thiên Vũ tầng ba che giấu khí tức, cho tới khi bị ám sát, hắn mới phát hiện, thậm chí chế tạo ra hoàn cảnh khủng bố, khiến hắn có ảo giác chờ chết, thật lợi hại.

Nếu tâm thần hắn không cường đại, vừa rồi chìm trong cảm giác chờ chết thêm một lúc, hắn thực sự đã thành người chết rồi.

– Ngươi đi được sao? Lâm Phong truyền ra một thanh âm băng hàn, phong ý chí bao trùm thân thể, cả người giống như một trận hàn phong, phiêu miểu tự nhiên, Tiêu Dao bộ pháp tiêu sái, lập tức lướt qua rừng cây, Lâm Phong nhanh như một tia chớp.

Nhưng ở phía trước vẫn vô thanh vô tức, thật giống như một luồng bóng dáng u ám chìm trong rừng cây, tốc độ rất nhanh, vô cùng bất định, khiến người ta không cách nào tìm thấy. Thủ đoạn ẩn nấp này khiến Lâm Phong chấn động.

– Khó trách, chỉ có cảnh giới Thiên Vũ tầng ba cũng dám ám sát ta.

Lâm Phong thầm nhủ, khí tức lạnh như băng khóa chặt đối phương. Khoảng cách giữa hai người dần bị kéo lại, người nọ dường như biết không thể trốn thoát, đột nhiên xoay người, một cỗ khí tức khiến người ta hít thở không thông trong khoảnh khắc giáng xuống, lại một lần nữa khiến Lâm Phong cảm nhận ảo giác, chìm trong ảo giác chờ chết không thể ngăn cản.

– Sát!

Hào quang trong mắt Lâm Phong sáng lên, giận dữ hét một tiếng, chấn động khiến thân thể đối phương run lên, một chưởng lập tức chém ra, một cỗ phong ma lực đáng sợ bao phủ đối phương, khiến thân thể đối phương cứng lại.

– Oanh!

Đại thế khủng bố dung nhập vào lực lượng phong ma, trấn áp đối phương không thể cử động. Với tu vi Thiên Vũ tầng bốn của Lâm Phong, đối phương chỉ mới Thiên Vũ tầng ba sao có thể thừa nhận, trong khoảnh khắc triệt để bị đè sập.

– Ầm vang!

Thân thể người nọ bị chưởng lực Lâm Phong đập ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.

– Xuy!

Không gian dường như bị xé rách, một cỗ lực lượng ám sát cường đại phóng về phía Lâm Phong. Người nọ trong tình huống như vậy vẫn đâm ra một đao lạnh như băng, hơn nữa khoảng cách gần như thế, cảm giác băng hàn tới thấu xương càng thêm mãnh liệt.

– Muốn chết!

Lâm Phong lạnh như băng phun ra hai chữ, lĩnh ngộ qua đồ họa các vị Hoàng Vũ khiên tâm thần hắn vô cùng cường đại, đã có chuẩn bị sao có thể bị động, một chưởng phóng ra, đè đối phương không thể thở dốc.

– Ầm vang!

Lực lượng cường đại trực tiếp đánh gục đối phương lần nữa. Lâm Phong mạnh mẽ di chuyển bước chân, dẫm lên tay đối phương, tiếng răng rắc phát ra, đối phương kêu thảm thiết.

– Vì sao đột nhiên tập kích ta? Lâm Phong lạnh như băng nói, chỉ thấy đôi mắt đối phương vô cùng giá lạnh, chăm chú nhìn hắn, trong ánh sáng ảm đạm có vẻ vô cùng âm trầm.

– Nếu đã tới đây, cần phải hỏi sao? Đối phương lạnh như băng nói, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ.

– Nơi này là đâu? Lâm Phong lại lần nữa hỏi, chỉ thấy đối phương dường như sửng sốt, có vẻ rất kinh ngạc, Lâm Phong đến đây nhưng hỏi nơi này là đâu, vậy hắn vào như thế nào? Hơn nữa, gã thật không ngờ lần này lại thất bại, với năng lực ẩn nấp khủng bố của mình, cộng thêm lực lượng thần thông ảo cảnh, gã dùng loại thủ đoạn này giết chết không ít người.

Trong đó có rất nhiều người giống như Lâm Phong, có cảnh giới cao hơn gã, trong ảo cảnh cường đại, nếu đối phương trong tiến vào trạng thái chờ chết ngắn thôi, gã đủ để giết đối phương rồi. Nhưng Lâm Phong lại thanh tỉnh với tốc độ quá khủng bố, không hề cố kỵ truy đuổi gã, gã hiểu mình gặp phải thiết bản, đối phương rất có thể là thợ săn.

– Ngươi không biết? Đối phương lạnh lùng hỏi một tiếng, người này lại hỏi gã nơi này là đâu? – Không biết!

Lâm Phong gật đầu nói.

– Vậy ngươi vào đây bằng cách nào? Người nọ lạnh lùng hỏi một tiếng.

– Bây giờ ta đang hỏi ngươi, nói cho ta biết, có lẽ, ta sẽ không giết ngươi1 Thanh âm Lâm Phong giá lạnh, khiến vẻ mặt đối phương nghi ngờ, không giết gã? Vẫn còn cơ hội sống!

Trong này, thất bại đồng nghĩa với tử vong, không ai hạ thủ lưu tình, đối phương vậy mà lại không giết gã.

– Thật sự? – Ngươi nói thêm vài câu, có lẽ ta sẽ thay đổi suy nghĩ.

Lâm Phong lạnh lùng nói.

– Nơi này là khu vực thí luyện dưới hoang hải, có tên gọi khác là sát lục chi địa, cho phép nhiều thế lực cường đại và môn đồ Hoàng Vũ vào đây rèn luyện bản thân, đánh chết người khác, ma luyện sinh tử khiến bản thân trưởng thành, chân chính cảm thụ sinh tử mà không phải chỉ người biết hưởng thụ vinh hoa, những kẻ đó rất nhu nhược.

Đối phương rốt cuộc mở miệng trả lời khiến đôi mắt Lâm Phong cứng lại, hoang hải, nơi này không ngờ lại hoang hải, khó trách có hoang khí. Hơn nữa, người đến đây đều là người của thế lực cường đại và môn đồ Hoàng Vũ, lịch lãm sinh tử trong này, chân chính rèn luyện bản thân, bởi vậy, nơi này được gọi là sát lục chi địa.

– Đồn đại, nơi này do rất nhiều Hoàng Vũ của Bát Hoang cảnh liên kết mở ra, có vô tận nguy cơ, cũng có được kỳ ngộ to lớn.

Bọn họ vì môn đồ mình sáng tạo ra một nơi thí luyện khủng bố. Bất cứ vị Hoàng nào tuyển nhận môn đồ, cũng đưa tới đây để tiến hành lịch lãm, nếu không, không xứng trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Mà một ít Hoàng Vũ lợi hại, thường xuyên tiến vào nơi thí luyện, chỉ có Hoàng Vũ, mới có quyền mang người đến đây. Đệ tử thế lực cường đại muốn tiến vào đây phải thông qua lĩnh vực của Hoàng, cho nên, một khi người tiến vào đây, tuyệt đối không lưu tình, tiến hành giết chóc, đây là nguyên nhân ta tập sát ngươi. Người nọ tiếp tục nói, nơi thí luyện, nơi giết chóc, Hoàng Vũ mới có quyền hạn đưa người tiến vào, theo ý nào đó, nơi này là sân đấu của môn đồ Hoàng Vũ, muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, tất phải trải qua tôi luyện trong sát lục chi địa, nơi các Hoàng Vũ liên kết mở ra.

– Khó trách Mộc Trần để chúng ta tiến vào nơi này, muốn dùng sát lục chi địa để khảo hạch sao? Tâm niệm Lâm Phong thay đổi, lập tức hỏi: – Sát lục chi địa rộng cỡ nào, bên trong có bao nhiêu cường giả? – Mảnh thí luyện này vô cùng rộng lớn, ước chừng như một tòa thành nhỏ, là nơi thí luyện dành riêng cho Thiên Vũ.

Nếu có Tôn giả, Thiên Vũ không thể giết chóc, còn có bao nhiêu người, ta cũng không nói chính xác được, nhưng ngoại trừ môn đồ Hoàng Vũ trong Bát Hoang cảnh và đệ tử của các thế lực lớn, ta nghe nói khu vực khác cũng trộm truyền tống tới mảnh thí luyện này. Bởi vậy, có thể có mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn người. Đối phương trả lời Lâm Phong.

– Làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này? Lâm Phong hỏi lại.

Đối phương nghe được câu hỏi này, trầm ngâm xuống, không trả lời ngay.

– Nói thật đi, nếu ta phát hiện ngươi nói dối, ta trực tiếp xóa bỏ ngươi.

Lâm Phong dường như nhìn ra đối phương e dè, lạnh lùng nói một tiếng.

– Thiên Vũ tầng một, săn giết mười người là có thể rời khỏi nơi đây.

Mảnh thí luyện này có người khống chế, các Hoàng Vũ đều phái người trấn thủ nơi này, có thể thông qua truyền tống trận, trở lại địa bàn của Hoàng Vũ. Nếu Thiên Vũ tầng hai, cần phải săn giết hai mươi người, Thiên Vũ tầng chín cần săn giết chín mươi người. Người nọ trả lời, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, phải săn giết nhiều người như vậy mới có thể rời khỏi, khó trách gọi là sát lục chi địa, xem ra đối phương không nói dối, gã sợ mình nghe xong giết gã luôn nên mới thế.

– Như vậy, ta cần phải săn giết bốn mươi người, mới có thể truyền tống khỏi khu vực này.

Trong lòng Lâm Phong tự nói, địa phương này thật tàn khốc, hơn nữa Hoàng Vũ tự mình mở ra, hiển nhiên Hoàng Vũ cho rằng, cao thủ chân chính, nhất định phải đạp trên thi thể người khác. Tới nơi này, hoặc giết người hoặc bị người khác giết, muốn sống, nhất định phải dùng hết khả năng săn giết người khác.

– Chúng ta vừa rồi giao thủ nhất định sẽ hấp dẫn cường giả khác, không có thời gian lưu lại đâu.

Thanh âm đối phương có chút lo lắng, cường giả nơi này rất nhiều, người có tu vi yếu, nhất định phải cẩn thận không thể phân tâm, nếu không tất trở thành con mồi của người khác.

Chương 1039: Ám Ảnh Liệp Thủ

— Lâm Phong ngưng mặt gật đầu, nơi này là nơi môn đồ Hoàng Vũ thí luyện, là sát lục chi địa, không biết sẽ có bao nhiêu người mạnh mẽ ở đây.

Hiện giờ, tuy sức chiến đấu của hắn khá mạnh, nhưng nếu gặp phải Thiên Vũ cấp cao, hơn nữa còn là những môn đồ Hoàng Vũ chân chính, am hiểu săn giết người khác, bản thân tất nhiên vô cùng khủng bố. Thả chân đang đạp trên người đối phương ra, vẻ mặt tên kia cứng đờ, đứng dậy, sâu sắc nhìn Lâm Phong một chút rồi nói:

– Cảm tạ!

Rất hiển nhiên, gã kinh ngạc vì Lâm Phong thật sự buông tha gã, vừa nãy gã không chắc chắn, Lâm Phong không tuân thủ lời hứa muốn giết gã chỉ trong một ý niệm thôi.

– Ngươi đã săn giết bao nhiêu người rồi? Lâm Phong hỏi.

– Mười tám người!

Đối phương đáp lại, Lâm Phong khẽ gật đầu, năng lực săn giết người này không tồi, chỉ cần tiếp tục giết thêm mười hai người nữa, có thể rời đi nơi này. Mỗi người rời đi, đều sẽ mang ý nghĩa mấy chục người tử vong, đám người bọn họ đồng thời tiến vào có hơn ngàn người, nhưng cuối cùng có thể sống đi ra ngoài, không nhất định còn tám mươi mốt người.

– Ngươi đi theo ta.

Lâm Phong thản nhiên mở miệng nói, người kia nhíu mày, không nghĩ tới Lâm Phong thế lại bảo gã đi theo mình.

– Không muốn? Trong mắt Lâm Phong loé ra một tia hàn mang sắc bén, khiến vẻ mặt người kia cứng đờ.

Quả nhiên, người tiến vào nơi này không ai hiền lành, nếu ngỗ nghịch hắn, chỉ sợ hậu quả sẽ rất thê thảm.

– Không phải, ta cùng đi với ngươi!

Người kia chỉ có thể đồng ý Lâm Phong, hai người xuyên qua trong rừng.

– A.
.. Một thanh âm thê thảm đột ngột truyền ra, khiến bước chân Lâm Phong cùng người nọ ngừng lại một chút, một tiếng kêu thảm thiết vừa nãy ngay gần đây, điều này có nghĩa phụ cận, có người đang tiến hành săn giết.

– Bên này.

Lâm Phong lạnh nhạt nói, mang theo người kia đi về hướng ngược lại với hướng tiếng kêu vang lên, người kia đương nhiên không có ý kiến, trong khu rừng giết chóc này, nếu ai cậy mạnh hiếu thắng, chắc chắn phải chết, bị âm giết cũng không biết. Lâm Phong lại rất quả quyết, tuy thực lực khá mạnh, nhưng gặp người săn giết liền quay đầu đi.

– Xuy xuy.
.. Còn chưa đi vài bước, lại một tiếng vang lanh lảnh nhỏ bé truyền vào trong tai, khiến cho bước chân Lâm Phong lần thứ hai ngừng lại, lông mày hơi nhíu.

– Có mùi máu tanh, lại có người bị săn giết, có khả năng chúng ta bị người theo dõi.

Sắc mặt người kia khó coi, trước đây, gã đều trốn trong bóng tối theo dõi người khắc, bây giờ, lại có người theo dõi gã. Gã biết rõ, trong mảnh sát lục chi địa này bị người theo dõi là một cái sự việc đáng sợ dường nào, là lúc ác mộng bắt đầu! Nhưng mà gã chỉ nhìn thấy Lâm Phong trầm mặc, lại nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

– Tên này thật thản nhiên!

Người kia nhìn vẻ lãnh đạm trên mặt Lâm Phong, trong lòng lại lộ ra một chút sợ hãi, gã dường như đã có thể cảm giác được sát cơ đang không ngừng tới gần.

– Xuy!

Ngay vào lúc này, một tiếng kêu thét kinh khủng truyền đến, khién ánh mắt gã cứng đờ.

– Ầm!

Lâm Phong giơ tay lên đánh ra một chưởng, không gian nổ tung, đạo công kích kia nháy mắt bị tiêu diệt.

– Xuy xuy!

Lại thấy mặt đất phía trước đột ngột mọc lên một bụi hoa tươi, cực kỳ quỷ dị, càng làm cho người ta có loại cảm giác run sợ. Lâm Phong giơ chân, mạnh mẽ đạp một cước lên trên mặt đất, trong khoảnh khắc một tiếng vang ầm ầm truyền ra, có một bóng người từ lòng đất bắn ra, trên người vẫn chảy máu không ngừng, một bộ tử thi.

– Đã chết!

Bên người Lâm Phong, bước chân người kia cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, công kích vừa rồi hẳn do người này phát ra, nhưng y lập tức bị người ta lặng yên không một tiếng động giết chết, ngay cả một tiếng dị động cũng không có. Lâm Phong đi lên trước, dùng chân hơi hơi day day cỗ thi thể, chỉ thấy trên cổ đối phương có một vết máu cực sâu, do lưỡi dao sắc tạo ra, bị người ta cắt đứt cổ họng trong nháy mắt. Trầm mặc, bước chân Lâm Phong lập tức lần thứ hai nâng lên, chậm rãi đi về phía trước, trên người hắn, hiện ra một luồng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, lộ ra một chút hàn khí, giữa hư không, hình như có hoa tuyết bay xuống.

– Không thể đi về phía trước nữa, đó là đường chết.

Phía sau, người kia thấy Lâm Phong còn đi về trước, vẻ mặt cứng ngắc, bước chân của gã hơi khựng lại.

– Theo ta đi!

Lâm Phong quay đầu lại nhìn người nọ một chút, tuy nhiên thấy gã không ngừng lắc đầu, nói:

– Ta không thể theo ngươi nữa, cáo từ.

Dứt lời thân thể gã đột nhiên quay lại, chạy ngược hướng với Lâm Phong.

– Trở về!

Lâm Phong hô một tiếng, nhưng đối phương giống như không nghe lời hắn, thân hình hóa thành một luồng huyễn ảnh, nhanh chóng biến mất.

– Xuy!

Một luồng hàn quang rực rỡ hóa thành một điểm hàn tinh, nở rộ trong bóng tối, một chút vệt máu phiêu tán trên không trung, chỉ thấy thân thể người nọ nháy mắt cứng lại, bước chân không ổn định, lui về sau nửa bước.

– Ám.
.. Ảnh… Liệp… Thủ! Người kia phun ra mấy chữ cuối cùng, thân thể ầm ầm ngã xuống, tuy Lâm Phong bỏ qua cho gã, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác giết chết. Không có ai! Trong rừng ảm đạm, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, một vệt hào quang kia chỉ tỏa ra trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn đi vào bóng tối, giống như chưa từng xuất hiện.

– Ám Ảnh Liệp Thủ!

Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, thủ đoạn giết người thật cao, chỉ ngắn ngủi nháy mắt, xung quanh dường như có vài người chết trên tay y, hơn nữa, hắn tận mắt nhìn cường giả ám sát hắn vừa nãy bị giết, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Lạnh lẽo, tàn khốc, là tâm cảnh của Lâm Phong vào giờ khắc này! Bất quá cũng chỉ trầm mặc trong chốc lát, Lâm Phong tiếp tục nhấc chân lên, dường như không có thứ gì phát sinh, vẫn đi tiếp, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, không biết giãy dụa giữa biên giới sống và chết bao nhiêu lần, tại thời điểm đối mặt hiểm cảnh, Lâm Phong đã sớm không còn kinh hoảng nữa, chỉ có bình tĩnh. Trong rừng cây, hoa tuyết lạnh lẽo không ngừng rơi xuống, khiến không gian chung quanh trở nên lạnh hơn rất nhiều. Trong rừng cây ngẫu nhiên truyền ra tiếng vang rì rào, giống như ma quỷ đòi mạng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi ngấm vào linh hồn. Nhưng tất cả những thứ này không ảnh hưởng đến tâm cảnh Lâm Phong được, hắn giống như không có chuyện gì, chậm rãi cất bước, chỉ có hoa tuyết rơi xuống nương theo bước chân hắn, trong rừng yên tĩnh khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

– Xuy!

Hàn mang rực rỡ lại lần nữa tỏa ra, một luồng hàn quang nhanh như chớp giật, dường như muốn tiêu diệt hết thảy.

– Vù!

Gần như đồng thời, một cỗ lực lượng hư không tỏa ra. Hàn mang tựa như tia chớp xẹt qua không gian, phát ra tiếng vang xuy xuy, nhưng lại chém vào hư không, lực lượng hư không ngăn cách nó bên ngoài.

– Ầm ầm!

Khí tức cuồng bá đến mức tận cùng tỏa ra, hư không thuật biến mất, thời khắc này Lâm Phong vẫn an tĩnh, trở nên sắc bén như tuyệt thế lợi kiếm, kiếm quang tràn ngập, vô cùng vô tận, xoắn giết tất cả.

– Giết!

– Ầm ầm!

Một tiếng gầm cuồn cuộn truyền ra, nương theo tiếng gầm, kiếm quang vô cùng vô tận tản ra bốn phương tám hướng, muốn xoắn giết tất cả xung quanh, đồng thời, song chưởng Lâm Phong mạnh mẽ đánh về hướng hàn quang, mặc dù vẫn không nhìn thấy bóng người, nhưng cũng không trở ngại việc hắn xuất chiêu. Trong bóng tối dường như có một tiếng kêu rên truyền ra, sau đó là âm thanh rì rào, chỉ thấy không gian ảm đạm khôi phục lại yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng vang nào. Lâm Phong vẫn đứng đó không nhúc nhích, cúi đầu liếc mắt nhìn mặt đất, thấy nơi trên đó có từng vết máu, cảnh này khiến Lâm Phong nhíu mày, hắn ý thức được mình gặp phải cái gì. Ám Ảnh Liệp Thủ, Ảnh Tử sát thủ, Ám Ảnh! Vừa nãy, thời điểm tia sáng sát phạt kia tỏa ra, cũng không có bất kỳ bóng người nào xuất hiện trước mặt hắn.

– Không lão!

Trong đầu hiện lên một bóng người nghiêm túc, tâm tư dường như kéo về đến Vân Hải Tông, lão nhân bên trong động phủ trên cô phong tuyệt bích, người đã dùng tính mạng mình để cứu hắn. Vũ Hồn của Không lão, là ảnh, Vũ Hồn Ảnh Tử, nếu trong bóng tối, không có thứ gì, ngay cái bóng cũng không có. Tình hình vừa nãy cũng như thế, Ám Ảnh Liệp Thủ có thể có Vũ Hồn giống hoặc tương tự như Vũ Hồn Ảnh Tử của Không lão. Lâm Phong thở ra một hơi dài, thí luyện chi địa, sát lục chi địa, nơi môn đồ Hoàng Vũ mạnh mẽ hội tụ, lúc này mới vừa vào trong chốc lát, đã gặp hai lần kinh tâm động phách!

Chương 1040: Nộ giết Ám Ảnh

— – Chỉ chốc lát đã gặp hai võ tu có thần thông mạnh mẽ, may mà tu vi bọn họ không cao, nếu không, sẽ phiền phức to rồi.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, hắn giờ mới ý thức được sự khủng bố của nơi này. Vừa nãy, hắn gặp phải Ám Ảnh Liệp Thủ, tu vi cũng không phải quá mạnh, nếu không, hắn có Vũ Hồn ẩn nấp như vậy, chẳng phải giết người như ngóe rồi sao. Vừa nãy người kia nói với hắn, trong đây có rất nhiều người, cường giả Thiên Vũ các đại cảnh giới đều có, hơn nữa, người có tu vi mạnh mẽ, muốn hoàn thành mục tiêu, cần phải giết càng nhiều người. Bên trong mảnh không gian này, ngoại trừ muốn giết người, còn phải học được cách làm sao bảo vệ mạng mình không bị người khác săn giết!

– Tí tách!

Một tiếng vang nhẹ nhàng truyền ra, khiến con ngươi Lâm Phong co rụt lại. Đột nhiên ngẩng đầu, không có chút do dự nào, Lâm Phong đánh ra một chưởng đuổi giết, khiến không gian mạnh mẽ run lên, mà gần như đồng thời, hào quang rực rỡ chợt lóe rồi biến mất, trong rừng lại truyền tới tiếng loạt xoạt, giống như bóng người đang đi xa.

– Muốn chết!

Vẻ mặt Lâm Phong phát lạnh, không nghĩ tới cái tên Ám Ảnh Liệp Thủ kia sau khi bị hắn đánh bị thương vẫn không chịu từ bỏ, lén lút bí mật trên ngọn cây, muốn sử dụng công kích trí mạng với hắn.

– Ta bất cẩn rồi.truyện tà tu audio

Lâm Phong vừa nãy đang suy tư, dĩ nhiên có một tia cảnh giác. Lúc này, con ngươi Lâm Phong trở nên lạnh giá, hóa thành ma đồng hắc ám thâm thúy, khí tức kinh khủng bao phủ không gian chung quanh, bất kỳ khí tức nào cũng không chạy trốn khỏi cảm giác của hắn, bước chân bước ra, thân thể hóa thành một trận cuồng phong, xẹt qua trong rừng, nhanh như huyễn ảnh. Trong rừng phát ra tiếng sàn sạt nhẹ nhàng, Lâm Phong chăm chú khóa chặt tiếng vang nhẹ này, không thể buông tha. Người này lần thứ nhất đánh giết thất bại, không ngờ còn muốn tiến hành rình giết hắn lần hai, hắn thật cho rằng mình dễ bị săn giết như vậy? Tiếng sàn sạt đột nhiên cắt đứt, như biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt Lâm Phong lạnh lẽo, bàn tay vung lên, một luồng lực lượng hư không khủng bố từ bàn tay hắn tràn ra, lộ ra ý hủy diệt, vô kiên bất tồi.

– Giết!

Lâm Phong quát lạnh một tiếng, một chỉ chỉ ra, lực lượng kinh khủng phá không, chỉ mang cắt ngang không gian, ngay sau đó lập tức biến mất, nhanh đến mức khó tin!

– Xuy xuy!

Một tiếng vang lanh lảnh truyền ra, tiếng vù vù cũng truyền theo, tiếng gió thổi càng mạnh, giống như có một cái bóng đang chạy trốn.

– Tí tách!

Trong không gian hình như có tiếng máu tươi nhỏ xuống mặt đất, mùi máu tanh nhàn nhạt lan tràn, hiển nhiên, có người bị thương, bị Hư Không Chỉ Pháp của Lâm Phong đánh bị thương.

– Hừ!

Lâm Phong lạnh lẽo hừ một tiếng, vừa nãy một đòn kia cũng thôi đi, không nghĩ đối phương lại còn tiếp tục muốn săn giết hắn. Nếu hắn không nhìn, ai biết có lần thứ ba, thứ tư hay không. Hai luồng cuồng phong thổi qua trong rừng ảm đạm, hắn rất nhanh lao ra khỏi rừng cây, bước vào một mảnh bình nguyên. Phía trước vẫn không có bóng người nào, chỉ có âm thanh sàn sạt cùng với mùi huyết tinh nhàn nhạt, những thứ nàu đã quá đủ rồi, hai lần bị ám sát, tượng đất cũng có ba phần nóng tính, huống hồ Lâm Phong hắn. Bất quá tốc độ đối phương cũng rất khủng bố, cực kỳ nhanh, tuy khoảng cách hai người đang rút ngắn, nhưng tốc độ rút ngắn rất chậm, tốc độ đối phương không kém hắn bao nhiêu, hiển nhiên cũng thuộc loại người cực kỳ am hiểu tốc độ.

– Răng rắc, răng rắc!

Tiếng vang lanh lảnh truyền ra, trên người Lâm Phong sinh ra hai cánh chim óng ánh màu trắng, hào quang chói mắt, như muốn rọi sáng cả không gian.

– Vù!

Cuồng phong gào thét, hai cánh rung động, tốc độ Lâm Phong lại lần nữa mạnh thêm, cả người hóa thành một tia sáng óng ánh, truy giết theo hướng tiếng vang.

– Người điên!

Giữa hư không phun ra một âm thanh âm lãnh, Ám Ảnh Liệp Thủ rất phiền muộn, không nghĩ tới đụng phải một người điên như Lâm Phong, không tiếc gây nên động tĩnh lớn như vậy để đuổi giết hắn, giờ sợ rằng có không ít người đã biết động tĩnh bên này. Rất hiển nhiên, Ám Ảnh Liệp Thủ không ngờ sẽ phát sinh này tình cảnh như hiện giờ, hắn ẩn vào bóng tối lại bị người truy sát đến chật vật như vậy, dừng cũng không dám dừng, chỉ cần hắn dừng, ai biết có thể lại thêm một cái Hư Không Chỉ Pháp đáng sợ bắn về hướng y nữa hay không, chỉ pháp kia uy lực tuyệt luân, cũng may vừa rồi không đâm vào nơi yếu hại. Nếu biết sẽ bị Lâm Phong truy sát như hiện tại, Ám Ảnh Liệp Thủ đã không công kích đối phương lần hai rồi.

– Sắp đến rồi!

Ám Ảnh Liệp Thủ trong lòng căng thẳng, chỉ cần thêm một lúc nữa, nhất định phải lấy tính mạng kẻ đuổi giết y.

– Xuy, xuy.
.. Từng cái vũ phiến khủng bố sắc bén từ Ngân Dực tách ra, xoắn giết tới phía trước, cực kỳ đáng sợ.

– Ngươi muốn tìm chết!

Ám Ảnh Liệp Thủ rốt cục mở miệng, đột nhiên quát một tiếng, ngay sau đó chỉ thấy bàn tay hắn bổ ra ngoài. Trong khoảnh khắc, một tiếng vang ầm ầm truyền ra, Lâm Phong cảm nhận được một cổ lực lượng đáng sợ lan đến.

– Lực lượng Hoang khí.

Vẻ mặt Lâm Phong ngưng lại, hắn tự nhiên không quên, nơi thí luyện này dưới đáy hoang hải, không gian dưới đáy tuy nói tách ra khỏi hoang hải, nhưng rất có khả năng tồn tại nơi liên thông. Mà một chưởng này của Ám Ảnh Liệp Thủ dĩ nhiên dẫn động lực lượng hoang khí, vậy đây là nơi tiếp xúc kém nhất giữa hoang hải và mảnh thí luyện này.

– Đi chết đi!

Người kia nổi giận gầm lên một tiếng, cái bóng trong bóng tối rốt cục hiện thân, một thanh niên gầy yếu, nhưng một kiếm phản kích này nhanh đến mức khó tin, muốn chặn giết Lâm Phong, ngay cả kiếm y cũng rời tay, bay ra ngoài, đâm về phía Lâm Phong, vừa vặn chặn Lâm Phong ngay vị trí hoang khí tiết ra ngoài.

– Vù!

Một luồng lực lượng đáng sợ lan tràn, là lực lượng hoang khí, sức mạnh này từ khoảng không trên đỉnh đầu Lâm Phong trút xuống, Lâm Phong có thể nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên mặt đối phương, mà thân thể Ám Ảnh Liệp Thủ cũng cấp tốc lùi về sau, lo lắng bị lực lượng hoang khí này tập kích. Lực lượng hoang khí giáng xuống, nhưng Lâm Phong chỉ lẳng lặng đứng đó, hoang khí xâm lấn trên người, nhưng hắn không có nửa điểm phản ứng, giống như không có chuyện gì. Cảnh tượng này khiến nụ cười trên mặt Ám Ảnh Liệp Thủ cứng lại, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi. Lực lượng hoang khí không giết được người này?

– Làm ngươi thất vọng rồi!

Lâm Phong lạnh lẽo nói, Ngân Dực màu bạc óng ánh mở ra rồi mạnh mẽ run lên, thân thể Lâm Phong hóa thành một tia sáng trắng lao thẳng về đối phương, lực lượng phong ấn khủng bố hiện ra trong bàn tay Lâm Phong.

– Ảnh!Nguồn truyện audio

Ám Ảnh Liệp Thủ lại muốn biến mất một lần nữa, nhưng Lâm Phong sao cho y cơ hội, lực lượng kinh khủng trong khoảnh khắc tỏa ra, Phong Ma lực, phong kín hết thảy.

– Vù!

Phong Ma lực đáng sợ tác dụng lên người đối phương, làm thân thể hắn cứng đờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lực lượng phong ấn, người này, chẳng những chống lại Hoang lực, mà giờ lại sử dụng lực lượng phong ấn. Thật đáng sợ, y sao lại ngu xuẩn đến vậy, dồn hết tâm trí muốn tiêu diệt đối phương, theo y nghĩ, môn đồ Hoàng Vũ tiến vào nơi này thí luyện, người có tu vi mạnh mẽ y sẽ không cho đối phương cơ hội gặp phải, người tu vi yếu nhược, chỉ có trở thành con mồi của y. Ám Ảnh Liệp Thủ y không nghĩ rằng sẽ gặp phải một cái tên biến thái như Lâm Phong, làm y không có biện pháp tiến thối.

– Giết ta sao? Lâm Phong giơ ra một chỉ, chỉ mang đáng sợ lần thứ hai xẹt qua hư không, xuy một tiếng, đâm trúng thân thể đối phương đang sắp biến mất vào bóng tối, máu tươi giàn giụa.

– Chết đi!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, hoang lực khủng bố hung mãnh như triều thủy đánh về phía Ám Ảnh Liệp Thủ, chỉ trong khoảnh khắc, thân thể hắn bị ăn mòn mà chết, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác. Chết rồi, mình dĩ nhiên lại bị giết rồi, hơn nữa, Lâm Phong lại sử dụng hoang lực, sao có thể?! Hắn ở rất gần Lâm Phong, có thể cảm nhận rõ ràng, Lâm Phong sử dụng hoang lực, không phải mượn, mà từ trên người đối phương phóng ra. Nhưng bất luận thế nào, Ám Ảnh Liệp Thủ hắn đã chết, Lâm Phong hắn, giết người thứ nhất. Lúc này, rất nhiều cường giả nghe đến động tĩnh chạy tới, song, khi bọn họ cảm nhận được lực lượng hoang khí khủng bố, nháy mắt đã điên cuồng bỏ chạy, so với lúc tới còn nhanh hơn! Lâm Phong nhìn lên bầu trời, lực lượng hoang khí kinh khủng kia đang không ngừng lan tràn!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)