1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 201 [Chương 1001 đến 1005]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 201 [Chương 1001 đến 1005]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1001: Tìm tới tận cửa

— Chần chờ một lát, Lâm Phong lập tức giang hai tay, chậm rãi ôm Thu Nguyệt Tâm.

– Ngươi thật đúng dám làm!

Thu Nguyệt Tâm trong lúc bất chợt giận quát một tiếng, nháy mắt, đánh Lâm Phong một chưởng, không chút lưu tình.

– Ách.
… Lâm Phong không nói gì, hai tay nhanh chóng thu hồi, thân thể hơi hơi lùi lại, bàn tay nâng lên, phong ma lực được phóng ra, trong giây lát khống chế bàn tay Thu Nguyệt Tâm.

– Ngươi bảo ta ôm mà.

Lâm Phong buồn bực lên tiếng.

– Ta cho ngươi ôm, ngươi liền tin sao, đồ háo sắc!

Thu Nguyệt Tâm thu hồi tay, song chưởng đều xuất hiện, giữa hư không xuất hiện một mảnh chưởng ảnh.

-.
… Lâm Phong bất đắc dĩ, nữ nhân quả nhiên không nói đạo lý, lực lượng kinh khủng hội tụ trong lòng bàn tay, không ngừng chống đỡ chưởng ảnh từ phía đối phương đánh qua.

– Ầm, ầm, ầm!
!! Giữa hư không, từng luồng lực lượng cuồng bá nở rộ ra, trên sân trong viện, mặt đất cũng văng tung tóe, không gian khí tức cuồng loạn bay múa. Thật lâu sau, tiếng ầm vang trong viện rốt cục lắng xuống, chỉ thấy một bóng người cô đơn đi về phía một gian phòng, quần áo trên thân người đó tan nát, đầu tóc rối bời, trên người vẫn còn có vài cái chưởng ấn, có vẻ cực kỳ chật vật, bóng người này chính là Lâm Phong. Thân thể cận chiến hùng mạnh của hắn vậy mà lại đánh không lại Thu Nguyệt Tâm, tu vi đối phương cao hơn hắn nhiều cảnh giới, cường giả Thiên Vũ cảnh tầng bảy. Hơn nữa, bất kể tốc độ hay cường độ công kích đều cực kỳ nhanh, mạnh, khiến hắn chống đỡ không nổi, bị hành hạ một phen.

– Mất mặt thật đó.

Một thanh âm châm chọc truyền ra, Lâm Phong nhìn thấy ngoài phòng, Cùng Kỳ đang vểnh cái đuôi lên nhìn hắn đầy khinh bỉ, lại bị một nữ nhân ức hiếp, quá mất mặt.

– Đi chết đi!Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!

Một quyền mạnh mẽ của Lâm Phong đánh tới Cùng Kỳ, lão khốn khiếp kia cần ăn đòn.

– Ngao…oooo….!!!! Cùng Kỳ bị Lâm Phong đột nhiên đánh tới một chưởng, bay ra ngoài, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

– Khốn khiếp, dám đánh bản Đế!

Một tiếng gầm gừ, tiếng rống giận dữ cuồn cuộn vang lên, nhiệt độ trong không gian đột nhiên tăng mạnh, cuối cùng cuộc chiến lấy kết quả quần áo Lâm Phong bị thiêu rụi mà chấm dứt. Lâm Phong đáng thương, chỉ có thể thầm mắng trong lòng, bị nữ nhân khi dễ, bị súc sinh ức hiếp, buồn bực quá đi!!! Ngày thứ hai, trong Thiên Cảnh thành, khu vực xung quanh Thiên Đài, hội tụ vô số cường giả, lại có một tin tức truyền ra. Thiên kim thế gia Thu thị, mỹ nữ băng sương, Thu Nguyệt Tâm, lại thích một con kiến rác rưởi, tu vi Thiên Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa phế vật này còn không có bất kỳ bối cảnh nào, hai người còn rất thân mật, nắm tay cùng đi đường.

Tin tức này dường như bị người cố ý thổi phồng lên rồi truyền ra ngoài, thân phận Thu Nguyệt Tâm chói mắt cỡ nào, tiểu thư thiên kim thế gia Thu thị, bất kể tu vi hay thiên phú đều cực kỳ khủng bố, vô số người theo đuổi đều không thể đổi được một nụ cười của mỹ nhân, được nhìn thấy chỉ là sắc mặt lạnh lùng của nàng.

Nhưng nghe nói, tên nam tử được nắm tay nàng, được nàng thích chỉ là một tên mới vừa từ bên kia Hoang Hải tới, một Thiên Vũ cấp thấp không có bất kỳ thế lực nào, thậm chí chỉ vì từng trợ giúp Dương gia, mà còn đòi Dương gia một chiếc chiến hạm hư không cùng một ngàn miếng áo nghĩa chi tinh, quả thực vô liêm sỉ, tồi tệ. Tóm lại, tin tức này khiến Thu Nguyệt Tâm thành tâm điểm chú ý, bản thân Thu Nguyệt Tâm có vị trí rất cao, nhưng nam tử mà Thu Nguyệt Tâm thích lại không đáng một đồng, cái gì cũng không phải, chỉ là một con kiến phế vật.

Sau khi tin tức truyền ra, gây nên phản ứng rất lớn, mọi người đều biết, lại xảy ra trước khi tới đại lễ thịnh thế nên thành công dời đi sự chú ý cũng như khẩn trương của mọi người. Rất nhiều thanh niên ưu tú tuyên bố, phải tìm được nam tử mà Thu Nguyệt Tâm thích, để nhục nhã hắn một phen, cho hắn hiểu rõ, Thu Nguyệt Tâm không phải người mà ai cũng có thể chạm vào.

Những người ái mộ Thu Nguyệt Tâm đều hận không thể hung hăng bạo ngược Lâm Phong một chút, hơn nữa còn muốn làm ngay trước mặt mọi người, để Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy. Đương nhiên, ảnh hưởng lớn nhất không phải chỗ nào khác, mà là gia tộc của Thu Nguyệt Tâm, Thu thị thế gia. Thời gian trước có truyền ra tin tức, hậu duệ Hoàng giả, Hiên Viên công tử của Hiên Viên thị sẽ cầu hôn Dương Tử Diệp của Dương gia sau lần đại lễ thịnh thế này.

Ngoại trừ huyết mạch đặc thù của Dương thị, phương diện nào của Thu Nguyệt Tâm cũng ưu tú hơn hẳn Dương Tử Diệp, thậm chí cũng có lực lượng huyết mạch cùng Vũ Hồn lợi hại, lãnh ngạo như sương, cao quý vô cùng. Lấy điều kiện của Thu Nguyệt Tâm, Thu gia cho rằng, nam nhân tương lai của Thu Nguyệt Tâm, cho dù kém hơn hậu duệ Hoàng giả, Hiên Viên Phá Thiên, nhưng ít nhất cũng phải con cháu quý tộc ưu tú một chút, nếu không, Thu gia chẳng phải bị người khác nhạo báng. Nhưng không ngờ Thu Nguyệt Tâm lại chọn người kém đến như vậy, Thu gia không tiếp nhận được.

Cho nên, tại khu vực xung quanh Thiên Đài, người Thu gia đang cật lực tìm kiếm tung tích Thu Nguyệt Tâm. Rất nhanh, có người cung cấp tin tức, bọn họ tìm được viện mà Thu Nguyệt Tâm. Trong một viện bình thường, hư không lại hội tụ rất nhiều cường giả, cầm đầu là đám người Thu gia, mà phía sau có rất nhiều người theo chân xem náo nhiệt. Thời điểm khi bọn hắn đến Thu Nguyệt Tâm đã phát hiện, đi ra khỏi sân, nhìn một hàng người trên hư không, ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng nói:

– Các ngươi tới làm cái gì? – Đương nhiên tới thăm ngươi một chút, cùng với nam nhân của nữ tử thiên tài Thu gia chúng ta.

Người cầm đầu trong hư không là một thanh niên, mặc áo bào trắng, người đến Thiên Đài đều muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, đại đa số đều là thanh niên đồng lứa, thiên phú xuất chúng của các đại thế gia, người thế hệ trước lại ít hơn rất nhiều.

– Chuyện của ta không cần người quản.

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng đáp lại, trong thanh âm lộ ra hàn ý.

– Nguyệt Tâm, các trưởng bối không có ở đây, ta làm đường huynh, đương nhiên có nghĩa vụ chăm sóc ngươi.

Gia tộc Thu thị ta đứng sừng sững trong Bắc Hoang không biết bao nhiêu năm, người mà hậu bối cưới hay gả, đều phải môn đăng hộ đối, song phương đều cực kỳ ưu tú. Nguyệt Tâm ngươi thiên phú xuất chúng, trong Thu gia ta cũng cực kỳ hùng mạnh, ta sao nhìn người mê muội, lạc lối.

– Đúng đấy, tỷ, tỷ mau bảo người nam nhân mà tỷ thích ra cho huynh muội chúng ta nhìn một chút, xem có tư cách xứng với tỷ hay không? Bên cạnh thanh niên có một vị nữ tử, thản nhiên cười nói, thanh âm lại nói nghe rất thật lòng.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, không hổ con cháu quý tộc, quả nhiên bên trong đều lục đục với nhau. Dễ nhận thấy, Thu Nguyệt Tâm độc lai độc vãng, từ trước đến nay đều đi một mình, còn đối phương lại tập hợp thành một đàn, đối với Thu Nguyệt Tâm không phải chân tâm thật ý, ngược lại, có chút giống như đến chất vấn, châm chọc.

– Không cần các ngươi phải quan tâm, ta thích ai, trong lòng ta tự hiểu, có quan hệ gì với các ngươi, tự quản tốt bản thân các ngươi là được.

Nếu các ngươi cố ý đến chế giễu, ta khuyên các ngươi vẫn nên sớm rời đi một chút thì tốt hơn. Thanh âm Thu Nguyệt Tâm vẫn lạnh như băng, trong giọng nói lộ ra ý bực mình.

– Tỷ, chúng ta đều đã đến đây, hắn cũng nên đi ra bái kiến đi chứ, làm sao lại vẫn co đầu rút cổ không thấy bóng dáng đâu vậy? Nữ tử trong hư không kia lại lần nữa lên tiếng châm chọc, giọng điệu cay nghiệt.

Trong gia tộc, ả vẫn luôn bị Thu Nguyệt Tâm áp chế, hiện giờ thật vất vả nắm được cơ hội có thể đả kích Thu Nguyệt Tâm một phen, ả đương nhiên sẽ không bỏ qua.

– Câm miệng!

Ánh mắt Thu Nguyệt Tâm phát lạnh, quét về phía nữ tử kia, lạnh giọng nói:

– Thu Mi, ta lặp lại lần nữa, nếu các ngươi đến để chế giễu, vậy thì mời đi cho!

– Thực ồn ào!

Nhưng vào lúc này, một thanh âm ngái ngủ truyền ra, lại thấy cửa một phòng trong viện mở ra, từ trong đó đi ra một thanh niên. Quả nhiên đúng như lời đồn, cũng chỉ là một tên Thiên Vũ cấp thấp bình thường, tu vi bất quá chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng ba mà thôi. Lâm Phong đã thay đổi một bộ quần áo khác, đưa mắt nhìn qua đám người giữa hư không, trong lòng cảm thán, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, nhất là loại nữ tử hồng nhan có thân phận cực kỳ tôn quý như Thu Nguyệt Tâm này.

Quả nhiên, Lâm Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đám người, Dương Tử Lam, Dương Tử Diệp, cùng với mấy tên Cừu Quân Lạc. Việc này không thoát khỏi quan hệ với bọn hắn, cố ý thổi phồng truyền ra tin tức, làm ô uế thanh danh của Thu Nguyệt Tâm.

– Nguyệt Tâm tỷ, tỷ không nên nói cho ta, nam tử tỷ thích chính là tên phế vật Thiên Vũ bậc thấp này nhá.

Thu Mi cười nhạt nói, giọng điệu châm chọc cực kỳ nồng đậm.

– Câm miệng!

Trên thân Thu Nguyệt Tâm phóng thích ra một cỗ hàn ý, cuồn cuộn đập về phía Thu Mi, khiến vẻ mặt Thu Mi thất kinh, nhưng cũng chỉ là cười lạnh nhìn chằm chằm Thu Nguyệt Tâm.

– Đúng vậy, hắn thật sự là nam nhân ta thích, hiện tại các ngươi đã hài lòng chưa, có thể cút đi cho ta hay chưa? Thu Nguyệt Tâm lãnh đạm nói, thế nhưng lại thản nhiên thừa nhận, làm cho vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, Thu Nguyệt Tâm lại thực sự thích tên kiến hôi Thiên Vũ cấp thấp này!

Chương 1002: Cưỡng hôn

— – Nguyệt Tâm tỷ, tỷ không để ý, nhưng có nghĩ tới gia tộc không, tỷ cho rằng gia tộc sẽ tiếp nhận một người như vậy? Khóe miệng Thu Mi hơi cong lên, cười nói.

– Không cần dùng gia tộc dọa ta, chuyện của ta, ta tự biết làm chủ.

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng đáp lại.

– Nguyệt Tâm tỷ đã nói như vậy, Thu Mi cũng không nói gì nữa.
… Sau khi cười nhẹ, ánh mắt Thu Mi lại đảo qua, nhìn về phía Lâm Phong.

– Chỉ có điều, Nguyệt Tâm tỷ, tỷ cho rằng hắn có tư cách thừa nhận yêu thích của tỷ chứ!

– Ngươi tên Lâm Phong? Thu Mi mỉm cười với Lâm Phong, nhưng nụ cười kia lại làm cho Lâm Phong có cảm giác chán ghét, loại thái độ cao ngạo, tự cho tôn quý này, tư thái có thể nhìn xuống hắn.

– Đúng.

Lâm Phong lãnh đạm đáp lại một tiếng, mặt không chút thay đổi.

– Ngươi có biết thân phận tỷ tỷ ta? Thu Mi lại cười cười hỏi.

– Biết, các ngươi không phải đã nói rồi sao, gia tộc Thu thị!

Lâm Phong nói.

– Ngươi đã biết, vậy ta nói rõ cho ngươi hiểu, Nguyệt Tâm tỷ tỷ ta là thiên tài trẻ tuổi trong gia tộc, thân phận tỷ ấy cao quý không cần phải nói.

Trong Bắc hoang này, có không ít thanh niên trẻ tuổi, tuấn kiệt của các đại thế gia theo đuổi, ưu tú hơn ngươi còn không biết bao nhiều lần. Ta hỏi ngươi, ngươi gánh nổi sao? Ngươi cảm thấy bản thân có tư cách nhận lấy? Thu Mi chậm rãi lên tiếng, ánh mắt mọi người trong hư không đều nhìn về phía Lâm Phong, lời Thu Mi cũng là suy nghĩ trong lòng bọn họ. Thu Nguyệt Tâm có thể nói không cần những người khác quản chuyện nàng, nhưng Lâm Phong chỉ là một tên Thiên Vũ bậc thấp, hắn chịu đựng nổi sao?

– Chuyện này có liên quan gì tới ngươi, chuyện của ta khi nào đến phiên ngươi khoa chân múa tay, ngươi là gì của ta chứ? Lâm Phong lạnh lùng nói, khiến vẻ mặt Thu Mi cau lại, ngay sau đó, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: – Ta chỉ khuyên ngươi một câu, làm người phải tự biết mình, chỉ là một con kiến phế vật, lại cũng muốn leo lên phượng hoàng, không biết tự lượng sức mình.

– Ta đây cũng khuyên ngươi một câu, miệng nữ nhân không nên ti tiện như vậy mới tốt, cẩn thận không ai muốn.

Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, ý châm chọc vô cùng đậm, khiến nhiệt độ không gian dường như lạnh thêm vài phần, mà ánh mắt Thu Mi cũng lập tức trầm xuống, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong.

– Ngươi muốn tìm chết!

Trên người Thu Mi phóng thích ra một chút sát ý, chưa từng có người nào dám làm nhục ả như thế, nhưng ả cũng chưa từng nghĩ, người làm nhục ả như vậy lại là Lâm Phong. Tượng đất cũng nóng nảy, huống chi võ tu sinh động, hơn nữa, gần đây, Lâm Phong đang có chút huyết khí tràn đầy.

– Lâm Phong, ngươi lại đây.

Thu Nguyệt Tâm gọi Lâm Phong. Lâm Phong bước chân đi tới bên cạnh Thu Nguyệt Tâm.

– Ôm ta một chút.

Thu Nguyệt Tâm cười nhẹ với Lâm Phong, nụ cười có một chút nhu tình rạng rỡ, làm mọi người đều thất thần, khi nào thì băng sơn mỹ nhân của Thu gia lại lộ ra nụ cười mê người như thế với một nam nhân. Càng làm cho bọn họ vô cùng tức giận, và không chấp nhận được chính là nam nhân này chỉ là một con kiến trong mắt bọn họ, một tên phế vật lại tư tưởng phượng hoàng. Vẻ mặt Lâm Phong ngây ra, xấu hổ toát mồ hôi hột, nữ nhân này không ra chiêu như bình thường, nhớ tới việc đêm qua hắn còn sợ hãi trong lòng.

– Ngươi không dám ôm ta sao? Thu Nguyệt Tâm truyền âm với Lâm Phong, mỉm cười khuynh thành, mắt đẹp vẫn chăm chú nhìn về phía Lâm Phong, mị hoặc lòng người.

– Không dám? Lâm Phong có chút buồn bực, vươn tay, đem vòng eo tinh tế của Thu Nguyệt Tâm ôm vào lòng.

Hắn cảm nhận rõ ràng, thân thể Thu Nguyệt Tâm hơi khẽ run, dường như có chút cứng ngắc, hiển nhiên, nàng cũng không có nhẹ nhàng như thoạt nhìn, mà đang rất khẩn trương. Ánh mắt toàn bộ mọi người trong hư không đều mở lớn ra, người Thu gia thì sắc mặt khó coi, mà một ít thanh niên tự nhận điều kiện tốt, tên nào tên đấy đều căm tức nhìn Lâm Phong, hận không thể giết chết hắn tại chỗ.

Người này có tư cách gì, có thể ôm Thu Nguyệt Tâm ngay trước mặt mọi người. Trên mặt Thu Nguyệt Tâm hiện lên một nụ cười e lệ hiếm thấy, đẹp tới ngọt ngào, làm mọi người xung quanh càng thêm tức giận, hận không thể đuổi giết Lâm Phong, thay vào đó. Sau đó, lại thấy ánh mắt Thu Nguyệt Tâm đảo qua, bỏ tay Lâm Phong ra, thân thể nàng chậm rãi bay lên không, hàn ý lạnh như băng phóng thích ra, lạnh lùng quét qua mọi người:

– Ta thích người nào, không cần các ngươi phải quản, sau này, nếu các ngươi có ai dám động đến hắn, đừng trách ta không khách khí, còn hiện tại, đều cút cho ta!

Tiếng nói dứt, trên người Thu Nguyệt Tâm phóng xuất ra một cỗ hàn ý cường đại, thậm chí, phía sau thân thể nàng còn có một vầng trăng sáng từ từ dâng lên, rung động lòng người. Thu Nguyệt Tâm, lấy trăng làm tên, Vũ Hồn Thu Nguyệt! Một vầng Thu Nguyệt này, thê lãnh, thâm thúy, trong đó phóng thích ra hàn ý đáng sợ, dường như muốn đông cứng tất cả mọi người lại, nhất là Thu Mi bị ánh trăng chiếu thẳng tới, sắc mặt của ả trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, thân thể dường như cũng không thể nhúc nhích.

– Cút!

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng phun ra một câu. Thu Mi vẻ mặt cứng ngắc, cực kỳ khó coi, nói:

– Được, việc của tỷ tỷ ta không quản được, chỉ có điều hy vọng gia tộc có thể tiếp nhận, chúc tỷ hạnh phúc.

Thanh âm Thu Mi lộ ra hàn ý, ẩn sau câu nói kia là sự uy hiếp, Thu gia sao có thể tiếp nhận chuyện này. Lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, đám người Thu Mi lóe lên rời đi, những người còn lại cũng không phải là gì của Thu Nguyệt Tâm, càng không có tư cách ở lại chỗ này, chỉ bất đắc dĩ ngự không rời đi.

Chỉ có điều, trong lòng thật giận, băng sương mỹ nhân của Bắc hoang, cứ như vậy bị một con kiến Thiên Vũ bậc thấp chiếm được, quá ức chế rồi, lại nhớ lại nụ cười rạng rỡ của Thu Nguyệt Tâm với Lâm Phong, bọn họ lại cảm giác một cỗ lửa giận vô hình. Nhìn thấy đám người rời đi, tâm niệm Thu Nguyệt Tâm khẽ động, một vầng trăng sáng kia trở lại trong thân thể của nàng.

Ánh mắt Lâm Phong sáng lên, cảm giác có chút kỳ dị, Vũ Hồn trăng sáng, thật kỳ lạ. Xoay người, Thu Nguyệt Tâm đi về phía trong phòng, xem Lâm Phong đứng bên cạnh thành người vô hình, khiến thân thể Lâm Phong cứng lại, im lặng một trận. Đi theo Thu Nguyệt Tâm vào trong gian phòng mình, lại thấy Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại, cười dịu dàng quyến rũ:

– Làm sao thế, ngươi còn muốn ôm thêm một chút không? – Nếu ngươi cho phép.

Lâm Phong nhún vai.

– Lá gan ngươi thật lớn, vừa rồi dám ngay trước mặt nhiều người như vậy ôm ta, ngươi sẽ không sợ Thu gia, không lo lắng khó khăn phía sau sao? Thu Nguyệt Tâm vẫn cười dịu dàng như trước, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Phong, dường như chờ mong câu trả lời của hắn.

– Gan ta trước đến giờ vốn không nhỏ.

Lâm Phong cười nhẹ nói:

– Hơn nữa, mỹ nhân để cho ta ôm, ta có thể cự tuyệt sao? – Miệng lưỡi trơn tru, chỉ có điều, ngươi có nghĩ tới hành động của ngươi sẽ tạo thành cái hậu quả gì hay không? – Không nghĩ!

Lâm Phong lắc đầu, khiến trong lòng Thu Nguyệt Tâm cứng lại, tuy nhiên rất nhanh lại lộ ra nụ cười quyến rũ. Liên tục bước nhẹ nhàng, Thu Nguyệt Tâm chậm rãi đi tới trước, thân thể gần như dựa vào Lâm Phong, nở nụ cười mị hoặc say lòng người.

– Hành động vừa rồi của ngươi có nghĩa ngươi muốn lấy ta làm vợ, ngươi dám không? Hơi thở thơm ngát của Thu Nguyệt Tâm theo làn gió thấm vào trong mũi của Lâm Phong, khiến hắn có chút không thể tự kiềm chế.

Vươn tay, Lâm Phong đem thắt lưng của Thu Nguyệt Tâm ôm lấy, khiến thân thể Thu Nguyệt Tâm cứng lại, nhìn Lâm Phong nói:

– Lá gan của ngươi quả nhiên rất lớn.

– Ngươi nói nhiều như vậy, hành động vừa rồi của ta có nghĩa muốn lấy ngươi làm vợ, vậy ta đây còn cái gì không dám làm.

– Thật ư, vậy ngươi hôn ta!

Thu Nguyệt Tâm hơi ngửa lên đôi môi đỏ mọng, hướng Lâm Phong cười câu hồn, ngay sau đó đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại. Mỹ nhân như thế, Lâm Phong há có thể cự tuyệt, đầu hơi cúi thấp xuống, chuẩn bị hôn lên đôi môi của Thu Nguyệt Tâm.

– Oanh!

Một cỗ lãnh ý đáng sợ đột ngột giáng xuống, khiến Lâm Phong trong nháy mắt cảm giác rơi vào giữa hầm băng.

– Phong!

Lâm Phong nhẹ nhàng phun ra một chữ, toàn thân cũng lập tức tản ra một cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ, hai tay ôm chặt vòng eo của Thu Nguyệt Tâm, phong kín chân nguyên lực nàng lại, để cho thân thể nàng dựa sát vào hắn. Đôi mắt Thu Nguyệt Tâm mở lớn, tuy nhiên lại cứng đờ, tên khốn khiếp này, lần này đã có chuẩn bị.

– Ngươi dám!

Thu Nguyệt Tâm nhìn Lâm Phong cúi đầu, lạnh lùng nói.

– Ta đã nói với nàng rồi, có cái gì không dám!

Lâm Phong mạnh mẽ chặn lại đôi môi đỏ mọng của Thu Nguyệt Tâm, hung hăng hôn xuống, khiến thân thể nàng như bị điện giật, hoàn toàn hóa đá tại chỗ. Thân thể Lâm Phong đột nhiên dịch chuyển, phá cửa nhảy ra, bay nhanh rời đi, lại thấy bên ngoài, Cùng Kỳ ngồi đó, vung vẩy cái đuôi, khi nhìn thấy Lâm Phong đi ra, lập tức quay đầu chạy lấy người, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ.

– Bản Đế không có nhìn thấy cái gì hết!

Cùng Kỳ lắc lắc thân mình, nghênh ngang rời đi, làm Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi, lão khốn khiếp kia, quá vô sỉ rồi!

Chương 1003: Thang trời khủng bố

— Đêm yên tĩnh, Lâm Phong đang an tĩnh tu luyện trong phòng, không có nửa điểm khí tức.

– Ầm ầm!

Một tiếng vang đột ngột đánh vỡ yên tĩnh bóng đêm, cửa phòng Lâm Phong bị một cước đá văng. Mở mắt ra, Lâm Phong thấy bóng hình áo trắng xinh đẹp, không khỏi cười khổ.

– Làm sao, không hoan nghênh? Thu Nguyệt Tâm dịu dàng cười với hắn, nụ cười cực kỳ quyến rũ, khiến người động tâm.

– Làm sao lại như vậy? Lâm Phong đứng lên, đi về phía Thu Nguyệt Tâm cười nói: – Chỉ không nghĩ tới, nàng sẽ tới đây vào đêm khuya, cần ta làm bạn à? – Ta một thân một mình, độc thủ khuê phòng, ngươi không tới tìm, ta phải tới tìm ngươi chứ.

Thu Nguyệt Tâm vẫn cười quyến rũ, đi tới gần Lâm Phong. Nhìn nụ cười của đối phương, trong lòng Lâm Phong lại sinh ra một cỗ cảnh giác. Nữ nhân này không phải đến báo thù chứ, nhưng ban ngày không có động tĩnh, lại đợi ban đêm chạy tới.

– Nếu như nàng sớm nói cho ta biết, ta đã tự mình đi qua rồi!

Lâm Phong vươn tay, vuốt ve mặt Thu Nguyệt Tâm, mà Thu Nguyệt Tâm lại không ngăn cản hắn, tùy ý hắn âu yếm trên mặt mình, còn cười ngọt ngào.

– Thoải mái sao!

Thu Nguyệt Tâm thấp giọng hỏi.

– Ừ, da thịt trắng mịn, mềm mại không xương, thoải mái.

Lâm Phong gật đầu xác nhận.

– Ta cho ngươi thật thoải mái một phen.

Nụ cười trên mặt Thu Nguyệt Tâm đột nhiên biến mất, nhiệt độ trong không gian giảm xuống tới điểm đóng băng, một chưởng mạnh mẽ đánh tới Lâm Phong, tốc độ thay đổi sắc mặt khiến Lâm Phong khiếp sợ. Lâm Phong sớm đã có chuẩn bị, lực lượng cả người được điều động, thậm chí còn vận dụng cả một luồng lực lượng huyết mạch, bằng không hắn sẽ bị đánh thật sự thảm.

– Ầm, ầm, ầm!

Trong phòng xuất hiện một hồi đại chiến, chấn động không ngừng run rẩy, cũng may hai người đều cố ý áp chế, chỉ đánh nát vụn toàn bộ nội thất bài trí trong phòng. Đợi khi chiến đấu ngừng lại, Lâm Phong không ngừng thở dốc, vẻ mặt buồn bực, quần áo trên người hỗn độn, lưu lại vài đạo chưởng ấn rõ ràng, lại bị đánh bại.

– Ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, làm sao có thể đối mặt với gia tộc Thu thị, làm sao có thể cưới ta.

Thu Nguyệt Tâm lạnh băng nhìn Lâm Phong, lập tức xoay người nói:

– Đi theo ta!

– Đi đâu? Lâm Phong gọi theo một tiếng.

– Thiên Đài, chí ít cũng phải trở thành môn đồ Hoàng Vũ trước đã!

Thu Nguyệt Tâm cũng không quay đầu lại nói, Lâm Phong chỉ có thể cười khổ đuổi theo. Ra cửa phòng, Lâm Phong phát hiện, tên Cùng Kỳ kia lại ngồi xổm nơi đó, sau khi nhìn thấy hắn đi ra lại nghênh ngang rời khỏi, làm Lâm Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

– Lão khốn khiếp nhà ngươi!

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, thân hình lập tức lóe lên đuổi theo Thu Nguyệt Tâm. Sau khi hai người biến mất, ánh mắt Cùng Kỳ nhìn bóng lưng Thu Nguyệt Tâm, đôi mắt to lớn lóe lên, dường như đang tự hỏi gì đó.

– Tiểu nha đầu kia lại động tâm với tiểu tử này nhanh đến vậy, không nên a, trừ phi.
… Trong miệng thì thào nói nhỏ một tiếng, Cùng Kỳ cũng không tiếp tục nói nữa. Hiện tại, nó cũng không dám khẳng định, nó không biết nên nói Lâm Phong gặp được đại vận, hay đen đủi nữa. Thu Nguyệt Tâm quả nhiên mang theo Lâm Phong đi tới phía dưới Thiên Đài. Trong đêm đen, từ thang trời mười tám ngàn trượng kia có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng, dường như ngay trên đỉnh thang trời, giống như chỉ cần đi lên Thiên Đài sẽ có thể lấy được vầng trăng đó xuống.

– Mười tám ngàn bậc thang trời này, chúng ta còn có hơn mười ngày nữa sẽ phải đối mặt, không bằng chuẩn trước một chút, lo trước khỏi họa.

Nhất là ngươi, phải trở thành môn đồ của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn lên Thiên Đài, nói với Lâm Phong đứng bên cạnh. Lâm Phong quay đầu nhìn Thu Nguyệt Tâm, khiến Thu Nguyệt Tâm có chút không được tự nhiên, lập tức nhìn lại hắn:

– Ngươi có nghe ta nói không? – Trở thành môn đồ Hoàng Vũ, như vậy cưới nàng sẽ bớt đi một chút cản trở, đúng không? Lâm Phong khẽ cười, lại nói với Thu Nguyệt Tâm: – Xem ra nàng đã nghĩ kỹ muốn gả cho ta.

Sắc mặt Thu Nguyệt Tâm khẽ cứng lại, nhìn Lâm Phong, sau đó, trên mặt lộ ra một nụ cười mị hoặc, nói:

– Ôm cũng ôm qua rồi, hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn phụ trách? – Phụ trách, đương nhiên phụ trách.

Lâm Phong nhìn nụ cười của Thu Nguyệt Tâm có chút sợ hãi, run run rẩy rẩy cười nói.

– Vậy ngươi không được nuốt lời.

Thu Nguyệt Tâm vẫn mỉm cười, nói. Lâm Phong không nói gì thêm, bước chân tới, lại lần nữa đi thử lên cái thang trời. Tuy đêm đã khuya, nhưng người đi thử lên thang trời cũng không chỉ có hai người họ. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ không có đơn giản, nhất là lần đầu tiên Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển chọn, điều kiện đương nhiên vô cùng hà khắc. Hai người Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong lúc này đều cực kỳ nhanh, như hai cơn cuồng phong cuốn qua từng bậc từng bậc thang trời, không ngừng bay lên phía trên, nháy mắt đã vượt qua ba nghìn bậc thang, trên lưng hai người đang bị xu thế khủng bố áp bách.

– Tốc độ ngươi quá chậm, mau đuổi theo ta!

Thu Nguyệt Tâm vẫn ở phía trước, quay đầu cười với Lâm Phong. Lâm Phong trầm mặc gật đầu, lẳng lặng cảm thụ xu thế thiên địa không ngừng áp bách lên người, tốc độ hắn vẫn thong thả như trước, dường như không có gì khác so với lúc bắt đầu, vững bước bay lên. Sau một lát, Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong đã vượt qua mười ngàn bậc thang trời, một cỗ uy thế mênh mông đè lên trên người họ, làm họ có loại cảm giác hô hấp không thông, trên lưng giống như cõng hai ngọn núi.

– Không có vấn đề gì chứ? Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại nhìn Lâm Phong hỏi.

– Mười tám ngàn bậc thang, lúc này mới chỉ có mười ngàn thôi, đương nhiên không có vấn đề!

Lâm Phong cười, lấy Phong ý chí bao phủ thân thể, hít một hơi sâu, tiếp tục bay vọt lên phía trên. Lúc này, Thu Nguyệt Tâm đi theo sau lưng hắn, rất nhanh, mười ba ngàn bậc thang trời đã sau lưng hai người, Lâm Phong vẫn không dừng lại. Tiếp đó, mười lăm ngàn bậc thang trời lại bị vượt qua, Lâm Phong vẫn như trước, không dừng lại.

Điều này làm đối mắt đẹp của Thu Nguyệt Tâm lóe lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn. Lúc này đây, nàng cũng bắt đầu thở dốc, cả người đầy mồ hôi, cần phải dừng lại để điều tức hơi thở, sau đó mới có thể tiếp tục đi lên. Nhưng Lâm Phong lại giống như vô sự, một hơi bay vút lên, không có nửa khắc tạm dừng.

– Huyết khí hắn có thể chống đỡ nổi sao?!

Thu Nguyệt Tâm thì thào tự nói, phút chốc lại không ngừng tự hỏi… Thang trời này, không chỉ dựa vào thực lực, mà còn cần huyết khí hùng mạnh chống đỡ, nếu không, kinh mạch có thể bị đại thế thiên địa đè ép, bức bách nổ tung. Sau khi đã vượt qua mười sáu ngàn bậc thang trời, Thu Nguyệt Tâm rốt cục không thể chịu đựng được nữa, đứng lại nghĩ mệt, trì hoãn một chút, nhìn Lâm Phong vẫn còn muốn tiến lên phía trước, không khỏi thấp giọng gọi:

– Lâm Phong, chờ ta một chút!

Thanh âm yếu ớt mềm nhẹ, lộ ra một chút dịu dàng, Lâm Phong quay đầu, nhìn nữ tử phía sau, lộ ra nụ tươi cười như ánh mắt trời. Thu Nguyệt Tâm được mọi người gọi là băng sương mỹ nhân, độc lai độc vãng, hơn nữa còn cực kỳ cường thế, nhưng lúc này, trong thanh âm lại mơ hồ lộ ra một mặt dịu dàng của nữ nhân.

– Ai bảo ngươi đi nhanh vậy hả? Thu Nguyệt Tâm trừng mắt nhìn hắn, khiến Lâm Phong cứng họng, vừa rồi, hình như nàng bảo mình đi nhanh mà? – Chậm xuống một chút, còn hai ngàn bậc cuối cùng thôi!

Thu Nguyệt Tâm cười, nghỉ ngơi một lát, thân hình lại lập tức lóe lên:

– Tiếp tục đi lên!

– Ừ!

Lâm Phong gật đầu, thân thể hai người lại lần nữa bay vọt lên phía trên. Lực lượng áp bách của thang trời rất quỷ dị, áp bách định ra cho từng người khác nhau, tu vi mạnh thì càng mạnh, bởi vậy, tuy Thu Nguyệt Tâm mạnh hơn Lâm Phong, nhưng cũng không thoải mái hơn hắn bao nhiêu. Qua thời gian một nén nhang, hai người đã đi qua mười bảy ngàn bậc thang trời, lúc này, áp lực kinh khủng làm người ta phải thở dốc, Thu Nguyệt Tâm lại lần nữa ngừng lại, trợn trắng mắt liếc Lâm Phong một cái:

– Khốn khiếp, huyết khí ngươi tại mạnh đến như vậy!

– Ta nói huyết khí mình yếu đâu?.

Lâm Phong không còn lời nào để nói với bà cô này.

– Ngươi.
.. Sắc mặt Thu Nguyệt Tâm cau lại, tuy nhiên ngay sau đó, lại lộ ra một chút ý cười, nói:

– Mười bảy ngàn rồi, xem dạng này thì ta đã suy nghĩ nhiều, chúng ta hẳn có thể sải bước lên Thiên Đài đấy, đi.

Hai người tiếp tục bay nhanh đi lên, áp lực sau đó cũng dũng mãnh hơn rất nhiều, ép hai người tới toàn thân căng cứng, máu cũng muốn nổ bung ra, cỗ xu thế này thật quá kinh khủng.

– Nhanh!

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn trên không, bọn họ đã vượt qua được mười bảy ngàn chín trăm bậc thang trời, chỉ còn lại một trăm bậc cuối cùng.

– Hô.
…. Thu Nguyệt Tâm dừng lại, thở ra một hơi thật dài, sau đó cười nói:

– Nhanh thật, một trăm bậc cuối cùng rồi, chúng ta đều có thể thành công!

Dứt lời, thân thể nàng đột nhiên vượt lên, một cỗ chân nguyên lực khủng bố tụ hợp, ngay sau đó sải bước vượt qua được mười tám bậc cầu thang, còn dư lại tám mươi hai bậc thang cuối cùng!

– Ầm!

Lại tiếp tục hung hăng bước ra một bước, sắc mặt Thu Nguyệt Tâm bị áp bách đến hồng nhuận, nhưng vẫn cười nói:

– Lâm Phong, còn dư lại tám mươi mốt bậc thôi!

Thanh âm nàng lộ ra vẻ hưng phấn đơn thuần, lại lần nữa bước lên, sải bước vượt qua tám mươi mốt bậc cầu thang cuối cùng kia.

– Ầm ầm!

Một cỗ áp lực mênh mông không gì sánh bằng đánh lên người Thu Nguyệt Tâm, chỉ thấy khóe miệng nàng xuất hiện vết máu, thân thể bị đánh bay xuống phía dưới.
Chương 1004: Khó như lên trời
— Lâm Phong nhìn Thu Nguyệt Tâm bị đánh bay, thần sắc mạnh mẽ ngưng lại, thân thể hắn di động, bắt lấy nàng.

– Oanh, oanh, oanh!

Lâm Phong bị tác động, điên cuồng thối lui, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ áp bách lên người mình.

– Buông ta ra, ngươi đang thừa nhận lực lượng áp bách của hai người.

Thu Nguyệt Tâm phản ứng lại, nói với Lâm Phong. Nhưng thân thể Lâm Phong vẫn như trước ôm chặt lấy nàng. Lực lượng huyết mạch đáng sợ cơ thể điên cuồng chuyển động, thân thể hắn mới từ từ dừng lại, bình yên rơi xuống thang trời. Giờ phút bọn họ bị đánh lui xuống mười mấy bậc thang.

– Không sao chứ?!

Lâm Phong giúp Thu Nguyệt Tâm lau đi vết máu trên miệng, nhìn nàng bị thương, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.

– Ta tự lo được!

Thu Nguyệt Tâm giãy ra khỏi ngực hắn, mạnh mẽ đứng trên mặt đất, giữ thân thể ổn định, nhìn thoáng qua Lâm Phong, cảm thấy kinh ngạc, không ngờ lực lượng Lâm Phong mạnh mẽ như thế. Một người chịu được lực lượng áp bách của hai người, Lâm Phong hẳn không thể gánh chịu được mới đúng, chính nàng cũng dùng lực lượng để ngăn cản.

– Vừa rồi làm sao vậy? Lâm Phong nghi ngờ hỏi, khi Thu Nguyệt Tâm bước lên tầng thang trời thứ tám mươi mốt, trực tiếp bị đánh bay.

– Tầng thang trời đó, lực lượng thật đáng sợ.

Ánh mắt của Thu Nguyệt Tâm lóe lên, ánh mắt dừng trên tầng thang trời thứ tám mươi mốt.

– Ta thử một chút!

Lâm Phong di động bước chân, rất nhanh, tới chỗ Thu Nguyệt Tâm vừa đứng, tầng thang trời thứ tám mươi hai đếm ngược lại.

– Lâm Phong, cẩn thận, lực lượng rất khủng bố!

Thu Nguyệt Tâm tiến lên, nhắc nhở Lâm Phong. Hiện giờ, xung quanh không có bóng người, chỉ có hai người bọn họ, mặc dù đứng trên thang trời, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ lực lượng áp bách khiến người ta hít thở không thông, mạnh mẽ chấn áp họ. Trên người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, lực lượng chân nguyên liên tục lưu chuyển, lực lượng huyết mạch cũng bắt đầu chuyển động, lúc này mới có thể đứng vững.

– Thiên Đài mười tám ngàn trượng, một trượng một thang trời.

Lúc này, giữa hư không, một giọng nói truyền ra, khiến thần sắc Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm cứng lại. Bọn họ nhìn thấy tầng thang trời thứ một vạn tám ngàn, có một thân ảnh đứng đó.

– Người Thiên Đài!

Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm nhìn người này, không ngờ đối phương đang ở tầng thang trời thứ một vạn tám ngàn, hiển nhiên là người của Thiên Đài. Thân ảnh đó khoác một kiện áo vải đơn giản, vô cùng giản dị, không có bất cứ sắc thái nào, giống như tướng mạo của hắn, bình tĩnh, an bình, tường hòa. Trên cổ của hắn có một vòng phật châu, đầu hắn không có sợi tóc nào, cạo trọc đó.

– Hòa thượng? Lâm Phong thì thầm nói, người này giả trang hòa thượng sao? Tuy nhiên Thu Nguyệt Tâm có cách gọi người này khác so với Lâm Phong, thấp giọng hô: – Khổ Hạnh Tăng!

– Thiên Đài một vạn tám ngàn trượng, một trượng một thang trời, tám mươi mốt bậc thang trời cuối cùng này, một bước một tầng trời, khó như lên trời, hai vị đợi tới ngày khảo hạch môn đồ hãy lên.

Khổ Hạnh Tăng hạ giọng nói, thanh âm rõ ràng, bay vào tai Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.

– Một bước một tầng trời, khó như lên trời.

Thần sắc Lâm Phong cứng lại, khó trách, tám mươi mốt bậc thang trời cuối cùng này mới là khảo nghiệm chân chính. Chính như mọi người suy đoán, mười tám ngàn bậc thang trời này khảo hạch cần phải trải qua của môn đồ Hoàng Vũ

– Đại sư, không biết phải bước lên bậc thang trời thứ mấy mới có thể thông qua khảo hạch môn đồ!

Thu Nguyệt Tâm hỏi tăng nhân, tuy Khổ Hạnh Tăng nhìn như trẻ tuổi nhưng nàng hiểu đối phương là cường giả, nếu không đối phương cũng không xuất hiện trên Thiên Đài, thủ hộ thang trời.

– Tám mươi mốt bậc thang trời này chia làm chín tầng, mỗi một tầng có áp lực khác nhau, gọi cửu trọng thiên, bước qua tầng thứ hai, coi như thông qua khảo hạch.

Khổ Hạnh Tăng không giấu diếm, thành thật trả lời. Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong nhìn nhau, chỉ cần bước qua tầng thứ hai, tầng thang trời thứ mười tám đếm ngược, thông qua khảo hạch, có thể thấy cửu trọng thiên khủng bố tới cỡ nào.

– Đại sư, không biết ta có thể thử một lần không? Ánh mắt Lâm Phong nhìn Khổ Hạnh Tăng, mở miệng hỏi Khổ Hạnh Tăng mỉm cười, mở miệng nói: – Hôm nay không thể trèo lên cửu trọng thiên nhưng niệm tình ngươi là người quen, ngươi có thể thử.

– Quen? Ánh mắt Lâm Phong cứng lại, nhìn Khổ Hạnh Tăng.

Hắn không biết đối phương, vì sao đối phương nói quen biết cũ.

– Đại sư biết ta? Lâm Phong nghi hoặc, không hiểu hỏi.

– Lâm Phong!

Khổ Hạnh Tăng cười, lại lần nữa khiến đôi mắt Lâm Phong cứng lại, không ngờ quen biết. Không chỉ Lâm Phong, ánh mắt của Thu Nguyệt Tâm cũng cứng lại. Khổ Hạnh Tăng biết Lâm Phong, nàng cảm thấy kinh ngạc, người của Thiên Đài, đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng, biết Lâm Phong! Tuy nhiên Thu Nguyệt Tâm lập tức nở nụ cười, nói với Lâm Phong:

– Xem ra ngươi còn có nhiều chuyện gạt ta.

– Ách!Nguồn truyện audio

Lâm Phong không nói gì, nhìn Thu Nguyệt Tâm thầm nghĩ:

– Ngươi không hỏi ta mà, tuy nhiên… Lâm Phong nhìn về phía Khổ Hạnh Tăng nói: – Tuy nhiên, ta không biết đại sư, vì sao đại sư biết ta? – Từ nhị sư huynh mới biết ngươi.

Khổ Hạnh Tăng mỉm cười, lập tức không nói nhiều, nói:

– Tốt lắm, Lâm Phong, cố gắng trở thành môn đồ Hoàng Vũ, đến lúc đó ngươi sẽ biết.

– Nhị sư huynh!

Thần sắc Lâm Phong cứng nhắc, nhị sư huynh! Hắn đột nhiên nhớ tới một đạo thân ảnh, nổi bật bất phàm, được Cùng Kỳ gọi là kỳ tài ngút trời, đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng và Thạch Hoàng, xếp hạng thứ hai, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, Hầu Thanh Lâm.

Không sai, nhất định là y, Hầu Thanh Lâm từng tới Càn Vực, vài lần gặp mình, hơn nữa, Hầu Thanh Lâm còn giúp mình một lần, nhưng cho tới giờ, mình vẫn không rõ, vì sao? Hầu Thanh Lâm là nhân vật bậc nào, ngay cả Hiên Viên Phá Thiên cũng dám quát mắng, có thể nói hiện tại mình so với Hầu Thanh Lâm, không đáng để nhắc tới, vì sao Hầu Thanh Lâm lại chú ý tới mình, hơn nữa còn từng giúp mình? Trong lòng Lâm Phong tràn ngập nghi hoặc, bên cạnh hắn, Thu Nguyệt Tâm cười càng ngày càng rạng rỡ, tên này…không ngờ quen biết người của Thiên Đài, hơn nữa còn biết Khổ Hạnh Tăng và nhị sư huynh của y.

Thân phận và địa vị của Lâm Phong lập tức được đề cao lên không biết bao nhiêu bậc. Lúc trước đám người Thu Mi coi thường Lâm Phong, còn người Dương gia nữa, nếu biết chuyện này, cũng sẽ không đối xử áp bức với Lâm Phong giống như khi hắn mang Dương Tử Diệp về Dương gia nữa. Thu Nguyệt Tâm có chút mong chờ, chờ Lâm Phong trở thành môn đồ Hoàng Vũ, những người đó phát hiện Lâm Phong và người Thiên Đài có quen biết, nhất định sẽ rất thú vị.

Lâm Phong xua tan nghi hoặc trong đầu, lập tức nhìn tầng thang trời thứ nhất, một cỗ huyết khí kinh khủng từ trên người bốc lên, toàn thân dường như tràn ngập lực lượng. Áp bách trên thang trời có quan hệ trực tiếp tới tu vi. Tu vi càng mạnh, xu thế áp bách càng mạnh, nhưng Lâm Phong có thể phát ra lực lượng, vượt xa tu vi mình, bởi vậy một đường sải bước trên thang trời, đến trước cửu trọng thiên, có vẻ thành thạo. Thu Nguyệt Tâm cố sức hơn hắn, bởi vì thực lực Thu Nguyệt Tâm mạnh hơn hắn, nhưng Thu Nguyệt Tâm phát ra lực lượng tỉ lệ với tu vi của bản thân, không có khoảng cách lớn như Lâm Phong. Thân thể Thu Nguyệt Tâm hơi né ra, ánh mắt dừng trên thân ảnh Lâm Phong, không biết Lâm Phong có thể bước lên bậc thứ mấy của tầng thứ nhất. Chỉ thấy chân Lâm Phong từ từ nâng lên, đột nhiên bước lên bậc thang trời thứ nhất của nhất trọng thiên.

– Oanh, ầm vang!

Một cỗ uy thế không gì sánh kịp từ trên không đánh xuống, tuy chỉ hơn kém nhau một bậc nhưng uy thế kinh khủng hơn nhiều, y phục Lâm Phong điên cuồng bay múa, tóc dài tung bay, cả người thậm chí phát ra tiếng vang răng rắc, phảng phất như sắp sụp đổ. Thu Nguyệt Tâm cảm thấy khẩn trương, nhìn chằm chằm Lâm Phong, hoàn hảo, hắn vẫn đứng vững. Lực lượng huyết mạch liên tục lưu chuyển, lực lượng chân nguyên, phật ma lực liên tục lưu chuyên trên người Lâm Phong.

Giờ phút này, lực lượng trên người Lâm Phong đủ để gạt bỏ cường giả Thiên Vũ tầng năm, thậm chí Thiên Vũ tầng sáu bình thường, chỉ sợ cũng không chịu được lực lượng bộc phát hiện giờ của hắn. Chân còn lại từ từ nâng lên, lập tức bước lên, một tiếng chấn động to lớn truyền ra, hai chân Lâm Phong đứng vững trên nhất trọng thiên, không thể lay động.

Đại thế thiên địa khủng bố đè áp, Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn tám mươi bậc thang trời, ánh mắt lóe ra quang mang sáng chói, loại đại thế thiên địa khủng bố này ép xuống, khiến hắn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào! Thu Nguyệt Tâm đang khẩn trương hóa thành dịu dàng, tên này, không tệ, hóa ra lại lợi hại như vậy, vừa rồi nàng trong nháy mắt bị đánh xuống, đương nhiên do nàng chưa chuẩn bị, căn bản không nghĩ đại thế thiên địa đột nhiên biến thành đáng sợ như thế.

Chương 1005: Thang trời tĩnh ngộ

— Khổ Hạnh Tăng cười nhẹ, khẽ gật đầu với Lâm Phong, nói: – Vòng khảo nghiệm này chắc không làm khó được ngươi, chỉ đợi ngày khảo hạch môn đồ, xem ngươi có thể bước lên cửu trọng thiên không, hôm nay tới đây thôi.

– Cảm ơn đại sư!

Lâm Phong đáp lễ với Khổ Hạnh Tăng, lập tức lùi bước trở về, trở lại bậc thang phía dưới. Khổ Hạnh Tăng đã phá lệ cho hắn thử một lần, tuy hắn rất muốn tiếp tục tiến lên trên để thử nhưng vẫn buông tha. Khổ Hạnh Tăng xoay người rời đi, nhìn không thấy thân ảnh, thần thức Lâm Phong cũng không thể cảm nhận được phía trên Thiên Đài, mười tám ngàn bậc thang trời ngăn cản thần thức, không ai biết phía sau cửu trọng thiên là cảnh tượng như thế nào.

– Tốt rồi, ngay cả đại sư cũng nói vòng khảo hạch thứ nhất không làm khó được ngươi.

Thu Nguyệt Tâm cười nói với Lâm Phong.

– Mới chỉ vòng khảo hạch thứ nhất thôi, nghe ý đại sư, muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ, phải thông qua vài khảo hạch.

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, một vòng khảo hạch rất không đơn giãn, chỉ sợ sẽ đào thải không ít người có thiên phú xuất chúng.

– Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ đầu tiên, khảo hạch sao có thể đơn giản.

Tại trong Bát Hoang cảnh này, không chỉ có Bắc hoang mới có Hoàng giả, khu vực khác cũng có Hoàng giả. Bọn họ cũng thu nhận môn đồ Hoàng Vũ nhưng một số tuấn kiệt các đại thế gia không tới tham gia, bởi vì ý nghĩa khác nhau. Những Hoàng giả đó đã có vô số môn đồ, chen thêm vào, không có nhiều ý nghĩa. Lần này khác, nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, tiếp xúc gần nhất với đệ tử chân truyền của Hoàng Vũ. Các thiên tài khác trong Bát Hoang cảnh cũng đến nhiều, chỉ do chúng ta không biết mà thôi, đợi tới thời điểm khảo hạch, ngươi sẽ thấy. Thu Nguyệt Tâm từ từ nói với hắn:

– Nếu có ngày, Vũ Hoàng thu nhận đệ tử chân truyền, sẽ lựa chọn từ nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên.

Bọn họ, có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng, đó là mục đích của các đệ tử thế gia. Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn hoàn toàn hiểu rõ lời Thu Nguyệt Tâm nói, đệ tử đại thế gia, thân phận và địa vị vô cùng chói mắt, bên ngoài được người ngưỡng mộ, môn đồ Hoàng Vũ bình thường không thể sánh được. Bởi vậy, thân phận môn đồ Hoàng Vũ bình thường không có nhiều ý nghĩa với họ, nhất là loại người giống như Hiên Viên Phá Thiên, hậu duệ Hoàng giả, y theo đuổi cảnh giới Hoàng. Y muốn thu được Hoàng chỉ điểm, như thế nào thành Hoàng!

– Lâm Phong, nếu ngươi trở thành đệ tử chân truyền của Vũ Hoàng, các đại thế gia sẽ đối xử khách khí với ngươi.

Đó là tượng trưng cho thân phận và địa vị, thu gia cũng giống như vậy Thu Nguyệt Tâm hạ giọng nói, trong lòng có suy nghĩ, ánh mắt của nàng hơi liếc nhìn Lâm Phong.

– Ngươi vội vàng muốn ta cưới vậy sao? Lâm Phong cười nói, khiến Thu Nguyệt Tâm trừng mắt nhìn hắn.

– Ánh trăng tối nay không tệ, qua đêm ở đây đi.

Lâm Phong nhìn hư không, miệng cười nhẹ, thần sắc Thu Nguyệt Tâm nhất thời cứng lại, kinh dị nhìn hắn. Hiện giờ đứng ở đây có cảm giác lưng đeo một tòa núi, phải dùng lực lượng cường đại mới có thể ổn định thân thể, đại thế thiên địa đáng sợ liên tục áp bách nàng, Lâm Phong lại muốn qua đêm ở đây.

– Nếu chúng ta ở đây mấy ngày, thích ứng uy áp khủng bố, sẽ thành quen, một khi chúng ta xuống dưới thang trời, ngươi sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lâm Phong cười giải thích.

– Tùy ngươi.

Thu Nguyệt Tâm lãnh đạm nói, trực tiếp ngồi xuống đó, lực lượng chân nguyên khủng bố trên người liên tục chuyển động, hiển nhiên đồng ý với Lâm Phong. Lâm Phong cũng ngồi xuống, nhắm mắt lại, yên tĩnh cảm thụ đại thế thiên địa khủng bố, trên thang trời, hắn cảm ngộ lực lượng thiên địa tuyệt đối có lợi, hơn nữa lực lượng kinh khủng áp bách thân thể, đè xuống huyết mạch, thân thể và huyết mạch sẽ chống cự lại, điều này khiến thân thể cường đại hơn, kinh mạch được củng cố, huyết khí phương cương.

Tâm niệm Lâm Phong khẽ động, Thiên Tuyền Thạch xuất hiện trong lòng bàn tay, đại thế thiên địa kinh khủng càng thêm rõ ràng, lực lượng tự nhiên khủng bố dường như xỏ xuyên qua một chỗ, hình thành vận luật kỳ diệu, khiến xu thế ách bách trở nên mãnh liệt. Nhắm mắt, Lâm Phong chìm sâu vào trong cảm ngộ, lúc mới đầu, hắn dùng lực lượng bản thân để chống cự, giảm bớt lực lượng áp bách khủng bố. Nhưng về sau, dù hắn không chú ý, thân thể hắn tự động thích ứng, chống cự, hắn dần chìm sâu vào thể ngộ, quên bản thân ở nơi nào.

Ánh trăng dần dần biến mất, sáng sớm ngày thứ hai, Thu Nguyệt Tâm mở mắt, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, tâm thần mệt mỏi, toàn thân không thoải mái, không có cảm giác sảng khoái tâm thần, nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Liếc mắt nhìn Lâm Phong, thấy sắc mặt Lâm Phong bình thường, đôi mắt nàng lộ vẻ sửng sốt, dịu dàng nhìn hắn, tên này, luôn mang lại niềm vui bất ngờ cho nàng.

Thu Nguyệt Tâm lùi xuống, xuống dưới mấy bậc thang trời, lập tức cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều. Đúng như Lâm Phong nói, hiện giờ nếu để nàng từ dưới bước lên thang trời, không đến bậc cuối, có lẽ nàng không cảm giác được áp lực quá lớn, nhưng muốn thời gian dài ở đó, phải có thực lực mạnh mẽ để chống đỡ, giống như Thu Nguyệt Tâm, chỉ một đêm đã khiến nàng mệt chết. Xuống dưới mấy bậc, Thu Nguyệt Tâm không rời đi, mà lại lần nữa nhắm mắt, khoanh chân ngồi Còn Lâm Phong vẫn trong cảnh giới vong ngã. Rất nhanh, thời gian ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, có không ít người tới đây, nhìn thấy Lâm Phong đều vô cùng kinh ngạc, Thiên Vũ tầng ba đặt trong đám người không có chút thu hút. Nhưng người này có thể bình tĩnh ngồi trên thang trời, quá thần ký, có ít người bắt chước Lâm Phong nhưng mà có rất ít người có thể kiên trì được nửa ngày. Đôi mắt Thu Nguyệt Tâm lại mở, thời điểm nhìn Lâm Phong, chỉ thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, tinh thần sảng khoái, tự nhiên bình hòa, dường như trên người hắn không chịu bất cứ lực lượng áp bách nào. Hắn không cần chống cự, dường như hắn và đại thế thiên địa khủng bố đạt được điểm cân bằng vi diệu.

– Tên này… Thu Nguyệt Tâm không biết nói gì, người khác càng ngồi càng mệt, nhưng Lâm Phong lại nhẹ nhàng thoải mái.

Trên Thiên Đài, Khổ Hạnh Tăng xuất hiện, liếc mắt nhìn Lâm Phong, đôi mắt lộ ra ý cười nhẹ, lập tức xoay người rời đi, không hấp dẫn sự chú ý của ai cả, lặng yên mà đến, lặng yên mà đi. Chăm chú nhìn Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm ngồi đó, khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên. Hiện giờ nhìn Lâm Phong, nàng cảm thấy bình yên, tâm thần bình thản, không phải suy nghĩ gì.

– Sao nàng lại chăm chú nhìn ta!

Một giọng nói đột ngột truyền ra, khiến ánh mắt Thu Nguyệt Tâm cứng lại, đôi mắt đẹp lộ vẻ e lệ khó tả, con ngươi đảo đi, không nhìn hắn nữa. Sau khi phát ra những câu này, Lâm Phong không phản ứng, Thu Nguyệt Tâm không biết hắn đang tu luyện hay thanh tỉnh nữa.

Tay cầm Thiên Tuyền Thạch, cảm ngộ đại thế thiên địa, đại đạo tự nhiên, không gian xung quanh khắc vào trong đầu là tu luyện, cũng không phải tu luyện. Mỗi cử động của Thu Nguyệt Tâm đều không qua khỏi ánh mắt của hắn. Lúc này giữa hư không đột nhiên xuất hiện cơn cuồng phong, Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu, phát hiện khoảng không trên đầu Lâm Phong, nguyên khí thiên địa khủng bố hội tụ, hóa thành một cơn lốc xoáy. Cơn lốc nguyên khí thiên địa điên cuồng chuyển động, trên người Lâm Phong dường như truyền ra một cỗ lực lượng cắn nuốt đáng sợ, nguyên khí thiên địa hóa thành cơn lốc tiến vào đầu, vào thân thể hắn, điều này khiến Thu Nguyệt Tâm cứng đờ, vậy cũng được? Nguyên khí thiên địa hóa thành lốc xoáy tiến vào cơ thể Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm rõ ràng cảm nhận được, tu vi Lâm Phong mạnh hơn vài phần, trong nháy mắt từ Thiên Vũ tầng ba sơ kỳ bước vào trung kỳ.

– Hô.
. Một đạo nguyên khí thiên địa tinh thuần từ miệng Lâm Phong phun ra, lập tức tán đi. Đôi mắt hắn từ từ mở, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, vô cùng thoải mái. Đứng dậy, Lâm Phong gật đầu mỉm cười với Thu Nguyệt Tâm. Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, dường như không chịu bất cứ lực lượng áp bách nào cả, đại thế thiên địa đáng sợ dường như không còn ảnh hưởng đến hắn.

– Thoải mái!truyện ma

Lâm Phong mỉm cười. Hiện giờ, nếu đối mặt với cửu trọng thiên, hắn có thể dễ dàng đi tới tầng thứ nhất rồi!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 1 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin