Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 200 [Chương 996 đến 1000]
❮ sautiếp ❯Chương 996: Đánh chết Thiên Lâm
— – Ngươi lại vẫn còn cười được.
Thiên Lâm thiếu gia nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Phong, gã cũng cười, cười cực kỳ yêu dị. Đã đi vào Bát Hoang cảnh, gã thật muốn nhìn xem Lâm Phong còn có thủ đoạn gì nữa.
– Thiên Vũ cảnh tầng bốn.
Lâm Phong nhìn thấu tu vi đối phương. Trong đoạn thời gian này, Thiên Lâm thiếu gia vậy mà lại đột phá Thiên Vũ tầng ba, bước vào Thiên Vũ tầng bốn, mà những người bên cạnh gã, cũng đều giống như gã, toàn bộ đều là cường giả Thiên Vũ cảnh tầng bốn.
– Không có trận pháp để dựa vào, không có Hầu Thanh Lâm bảo hộ, ta xem ngươi lúc này chết như thế nào.
Bước chân Thiên Lâm thiếu gia bước ra, thanh âm lạnh như băng. Ngày đó đánh vào Thiên Trì, sư huynh Vu Tiểu ở đó, nhiều cường giả như vậy, vẫn bị Lâm Phong giết chết vô số người, thậm chí gã cũng thiếu chút nữa tèo luôn, Tiêu Dao môn chủ thì đứt mất một cánh tay. Hiện giờ, tu vi gã bước vào Thiên Vũ cảnh tầng bốn, càng trở nên hùng mạnh, hơn nữa còn đang trong Bát Hoang cảnh, gã muốn cho Lâm Phong một cái chết rất thảm.
– Ngươi dường như quên, thời điểm không có Hầu Thanh Lâm và Vu Tiểu, một môn đồ Hoàng Vũ như ngươi, sử dụng Vũ Hồn đè ép ta, nhưng cuối cùng lại bị ta đánh đến hộc máu, bại trong tay ta.
Sau khi gọi Vu Tiểu đến, một môn đồ Hoàng Vũ rác rưởi như ngươi không nói, còn muốn mượn tay Vu Tiểu giết ta. Như thế nào, những chuyện này chẳng lẽ Thiên Lâm thiếu gia đều quên rồi. Lâm Phong cười nhạt nói, khiến vẻ mặt Thiên Lâm thiếu gia sung huyết, ánh mắt liếc qua người bên cạnh. Bị Lâm Phong vạch trần vết sẹo ngay trước mặt người cùng thế hệ với gã, sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi.
– Khua môi múa mép, hôm nay, ta sẽ cho ngươi một cái chết cực kỳ khó coi.
Thiên Lâm thiếu gia bước chân ra, sát ý phóng ra ngoài, không giết Lâm Phong, lấy cái gì gỡ gạc lại thể diện.
– Rống.
…rống….. Cuồng phong rít gào giận dữ, Thiên Lâm thiếu gia không có chút do dự nào, phóng thích Vũ Hồn Phong Bạo của mình. Một cỗ lực lược xoắn giết từ trong gió lốc tràn ra, so với ngày trước, càng thêm cường thịnh hơn vài phần. Sau khi bước vào Thiên Vũ tầng bốn, lực lượng Vũ Hồn càng trở nên hùng mạnh.
Hắn giận quát một tiếng, bàn tay huy động, lực lượng triển áp đáng sợ dường như muốn đè nát không gian. Một cỗ gió lốc kinh khủng, ngưng hình trên đầu Lâm Phong. Từng sợi lực lượng xoắn giết gào thét đánh tới Lâm Phong, vô cùng cuồng bá.
– Loại người như ngươi, bởi vì có được Vũ Hồn huyết mạch tiền bối ban cho, coi làm chỗ dựa, chỉ biết lấy lực lượng đè ép của Vũ Hồn đến chiến đấu, làm sao có thể có thành tựu lớn, bỏ đi Vũ Hồn này, ngươi và rác rưởi không khác nhau!
Đôi mắt Lâm Phong lộ ra ý coi thường, thân thể hắn chậm rãi bay lên, vậy mà lại cứng rắn đối chọi với uy áp Vũ Hồn Phong Bạo, thân thể chậm rãi lăng không, nhìn xuống Thiên Lâm thiếu gia.
– Ngày trước ta ẩn giấu thân phận, tham gia Vạn Tông đại hội, ngươi lấy thân phận môn đồ Hoàng Vũ giá lâm Càn Vực, cao cao tại thượng, tự cho mình là đúng, lại không biết bản thân chỉ là mắt cao hơn trán, không có quầng sáng môn đồ Hoàng Vũ cùng Vũ Hồn, ngươi tính là cái gì, ngươi thực sự nghĩ rằng ngày đó, ta không giết được ngươi sao? Ánh mắt Lâm Phong nhìn xuống Thiên Lâm thiếu gia, trong biểu tình tản ra một chút sát ý.
– Ta hiện tại liền nói cho ngươi biết, môn đồ Hoàng Vũ ban cho ngươi hào quang, cũng khiến ngươi bi ai đến cỡ nào.
Tiếng nói Lâm Phong vừa dứt, một cỗ huyết mạch mạnh mẽ tràn ngập toàn thân. Lúc này đây, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lộ ra lực lượng vô cùng vô tận, giữa hư không, thế nhưng lại có thanh âm huyết mạch gào thét mơ hồ truyền ra, như sóng biển cuộn trào, cuồng phong rống giận, chấn động khiến vẻ mặt đám người Thiên Lâm thiếu gia đều hơi có chút cứng ngắc. Từng sợi lực lượng gió lốc hướng tới, đè ép Lâm Phong, nhưng mà Thiên Lâm thiếu gia hoảng sợ phát hiện ra, trên người Lâm Phong như có một cỗ lực lượng vô hình đáng sợ đang gào thét. Từng sợi lực lượng gió lốc không ngờ lại không thể áp bách được thân thể hắn, bị ngăn cách trên hư không. Cảnh tượng này khiến sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trở nên khó coi, lực lượng huyết mạch? Lâm Phong sao có được lực lượng huyết mạch đáng sợ như vậy.
– Ta không tin giết không chết ngươi.
Vẻ mặt Thiên Lâm thiếu gia băng hàn, đồng thời, trên người, một cỗ lực lượng huyết mạch điên cuồng phóng thích. Trong khoảnh khắc, gió lốc bùng lên, cả phiến không gian cát bay đá chạy, cuồng phong cắt qua thân người giống như từng lưỡi dao sắc bén. Trên đỉnh đầu Lâm Phong, Vũ Hồn Phong Bạo đáng sợ đang gào thét, rít gào, điên cuồng xoay tròn, dường như muốn xoắn giết, đè ép tất cả.
– Giết!
Thiên Lâm thiếu gia quát một tiếng, gió lốc khủng bố áp bách tới, thiên địa dường như cũng muốn sụp đổ, uy áp gió lốc vô tận muốn cắn nát cả không gian. Vươn bàn tay, trong đêm đen, quang hoa lóe lên, một chút ánh sáng hắc ám nở rộ trong đêm tối, lộ ra lực lượng phong ấn đáng sợ, thiên địa cuồn cuộn, một cỗ đại đạo tự nhiên, ngưng tụ giữa bàn tay Lâm Phong. Lúc này, tay hắn dường như dẫn dắt được lực lượng tự nhiên, hắn khống chế xu thế tự nhiên của cả mảnh không gian này trong tay. Lực lượng huyết mạch sôi trào, Lâm Phong lẳng lặng cảm thụ lực lượng huyết mạch đáng sợ đang truyền vào lòng bàn tay, Lâm Phong có cảm giác, một chưởng này dường như có thể xuyên thủng trời, huyết mạch khiến hắn trở nên hùng mạnh, tự tin. Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia ngày càng khó coi, Vũ Hồn Phong Bạo phóng thích đến mức mạnh nhất, nhưng gã vậy mà lại cảm giác được trên đỉnh đầu Lâm Phong có một cỗ lực lượng vô hình chống đỡ Vũ Hồn Phong Bạo, khiến Vũ Hồn khó có thể đè ép xuống. Tại sao có thể như vậy, Lâm Phong tại sao lại đột nhiên trở nên hùng mạnh như vậy, so với thời điểm chiến đấu cùng gã lúc trước thì dũng mãnh hơn hẳn!
– Ngươi thật đáng thương hại!
Lâm Phong nhìn sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia thay đổi không ngừng, lạnh lùng mà nói:
– Ngày xưa nếu không phải ta cần ẩn giấu thân phận, có rất nhiều thủ đoạn đều không thể sử dụng, thì giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi còn kém xa Cừu Quân Lạc!
Lời nói của Lâm Phong vừa dứt, bàn tay của hắn đã triển khai, mạnh mẽ đánh ra hư không.
– Ầm ầm!
!! Hư không truyền ra một tiếng động trầm đục, một cỗ lực lượng mênh mông vô cùng vô tận mang theo xu thế tự nhiên đáng sợ, cuồn cuộn tràn ra, sóng khí vô hình gào thét quay cuồng, dường như muốn bao trùm cả Vũ Hồn Phong Bạo. Đồng thời, trong nháy mắt, một cỗ xu thế phong ấn đáng sợ, ngưng tụ thành hình!
– Ầm!
Thanh âm nặng nề truyền ra, uy áp vô hình bao phủ hư không, Thiên Lâm thiếu gia hừ một tiếng buồn bực, sắc mặt trở nên trắng bệch. Vũ Hồn của gã bị một chưởng Lâm Phong đánh lên, bay ra khỏi khoảng không, thậm chí còn có một cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ, trói buộc chặt Vũ Hồn hắn. Lâm Phong đứng trên hư không, quan sát Thiên Lâm thiếu gia, vẻ mặt hờ hững, rét lạnh, như một pho tượng thần, coi thường sinh linh.
– Môn đồ Hoàng Vũ, nực cười!
Thanh âm Lâm Phong vang lên, bước chân lập tức nhảy về phía Thiên Lâm thiếu gia. Một bước này khiến lòng hắn hơi chùng xuống, gã thế nhưng lại cảm nhận được một cỗ hàn ý khôn cùng xâm nhập vào lòng, quá lạnh.
– Giết, giết hắn!
Thiên Lâm thiếu gia nổi giận, gầm lên một tiếng, thân thể lui về phía sau, những người đi cùng gã, vẻ mặt nghiêm túc, sát ý nở rộ, trong nháy mắt toàn bộ đều phóng xuất ra lực lượng Vũ Hồn của mình.
– Các hạ, việc này đến đây bỏ qua đi!
Một người nói với Lâm Phong, lại thấy Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn y một cái, tiếp tục giẫm chân đi trong hư không, đi về phía Thiên Lâm thiếu gia, lạnh lùng nói:
– Giết ta không thành, lại muốn ta dừng tay, buồn cười!
– Nếu các hạ tiếp tục như vậy, liền đi chết đi!
Vẻ mặt người nọ biến lạnh, bọn họ đồng thời đánh tới Lâm Phong, năm người, không tin giết không nổi Lâm Phong.
– Rống.
…. Trong giây lát Lâm Phong hé miệng, một tiếng hét giận dữ, khí tức ma đạo đáng sợ ngút trời, dường như có từng bóng ma ảnh đuổi giết mà ra, cuồng ma hét giận dữ, rung động lòng người, thậm chí mang theo một chút thanh âm của rồng. Một tiếng ầm vang, thân thể những người đó đều hơi cứng lại, ngay sau đó đã nhìn thấy Lâm Phong sải bước tới, song chưởng đáng sợ lạnh như băng kia lại lần nữa chậm rãi đuổi giết vươn ra.
– Ầm.
.. tạch!!! Thiên địa phát ra thanh âm trầm nặng, cũng không mãnh liệt, nhưng thân thể những người kia đột nhiên run lên, ngay sau đó vô lực bay lên, rơi xuống khoảng không, một chưởng, toàn bộ, chết!!! Thân thể mấy người đều rơi xuống đất, lộ ra bóng người Thiên Lâm thiếu gia trốn phía sau. Nhìn thấy đồng bọn tử vong, trái tim gã cũng co quắp, sắc mặt đều có vẻ ngốc trệ, dường như không thể tin được. Cuồng ma rít gào, ma, kia là ảo ảnh ma tôn!!
– Là ngươi, ngày đó là ngươi!
Thiên Lâm thiếu gia hô lên với Lâm Phong, thời điểm Nghiệp Hư Chi Viêm bị cướp xuất hiện một ma ảnh, đó là Lâm Phong!
– Chính là ta, ta đã nói rồi, nếu không phải vì ẩn giấu thân phận, giết môn đồ Hoàng Vũ như ngươi, dễ như trở bàn tay!
Trong bàn tay Lâm Phong, một luồng khí tức ma đạo quay cuồng không dứt, Thiên Lâm thiếu gia hoảng sợ, xoay người, điên cuồng bỏ chạy. Bàn tay Lâm Phong vũ động giữa hư không, từng luồng lực lượng ma đạo đáng sợ đan vào nhau, hình thành đồ án sát phạt, nhìn bóng lưng Thiên Lâm thiếu gia, Lâm Phong phun ra một thanh âm băng bàn.
– Cấm Sát!
Tiếng nói vừa dứt, ma cấm thuật nở rộ, cấm sát tất cả, thân thể Thiên Lâm thiếu gia run lên, ngay sau đó không thể di chuyển được nữa, từ trong hư không rơi xuống, chết!
Chương 997: Bại hoại
— Lâm Phong im lặng nhìn thân thể Thiên Lâm thiếu gia rơi xuống, mặt không chút thay đổi, lập tức xoay người sải bước vào trong núi hoang.
– Lão gia hỏa, ta cần tìm một chỗ tu luyện mấy ngày.
Lâm Phong nói với Cùng Kỳ.
– Biết, củng cố lực lượng huyết mạch cho tốt vào!
Cùng Kỳ theo sau Lâm Phong, cùng nhau bước vào núi hoang. Đi vào sâu trong núi, không một bóng người, tìm một động phủ, Lâm Phong bước vào trong, lâm vào trạng thái tu luyện.
Thần thức chìm vào cơ thể, lúc này kinh mạch hắn mở rộng hơn rất nhiều so với trước kia, thậm chí còn hiện lên màu vàng óng ánh, huyết dịch nóng bỏng không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch, huyết khí cường thịnh, Lâm Phong có cảm giác lực lượng vô cùng sung mãn. Trong huyết mạch cuồn cuộn, có một viên yêu hạch được săn sóc ân cần.
Yêu hạch này mang theo khí tức yêu thú hùng mạnh, cùng với sức sống tân sinh. Long phách giúp hắn dung hợp lực lượng huyết mạch với thân thể, nhưng chưa thật sự hoàn thành rèn luyện cả thân thể, hòa tan lực lượng huyết mạch vào tứ chi bách hài. Tâm niệm vừa động, trong khoảnh khắc, khí tức huyết mạch cuồn cuộn mà động, rít gào ra tiếng.
Trước kia, máu hắn có màu đỏ rực, bình tĩnh không có nửa điểm tiếng động, mà hiện giờ, máu trong người lại cuồng bạo mà hùng mạnh, trong huyết sắc lộ ra chút khí tức vàng óng, tượng trưng cho cao quý và hùng mạnh. Chỉ lúc tâm niệm Lâm Phong vừa động, hắn có thể cảm nhận được lực lượng huyết mạch khủng bố của bản thân đang điên cuồng lưu chuyển, rít gào.
Trong động phủ, tiếng nộ khiếu mơ hồ truyền ra, vang vọng, chấn động toàn bộ động phủ, tiếng rít gào liên tục, dường như có đại dương mênh mông gầm thét, sóng lớn ngập trời cuồn cuộn rống giận. Hai ngày sau, cả người Lâm Phong đều đắm chìm trong một tầng vàng rực, sáng bóng, trong động phủ hắn tu luyện, thanh âm truyền ra càng thêm đáng sợ.
Thanh âm nộ khiếu cuồn cuộn không ngừng vang vọng, dường như vĩnh viễn không dứt, một lần lại một lần, thậm chí xuyên thấu động phủ, truyền tới trong núi hoang này, vang vọng trên khoảng không trong cốc. Lúc này, trên không núi hoang, một bóng người váy dài thuần trắng xẹt qua trong hư không.
Trên mặt cô gái này mang theo khăn che mặt, dường như che lại diện mạo của mình, nhưng không cách nào che được dáng người hấp dẫn kia, vóc người chỉ cần liếc mắt nhìn sẽ làm cho người ta cảm giác mê hoặc vô tận. Tiếng gầm rú đáng sợ truyền ra liên tục, như đại dương mênh mông đang phẫn nộ, dường như có một cỗ huyết khí đáng sợ ngút trời, khiến cô gái này dừng bước giữa hư không, trong đôi mắt đẹp lộ ra ngoài, hiện lên tia khác thường. Thanh âm gì? Giống như núi thở, biển gầm, quá mức mãnh liệt.
– Ngao…. Đột nhiên, vào lúc này giữa hư không có một tiếng rồng gầm và nộ khiếu đan vào nhau, khiến thân thể nàng mạnh mẽ run lên. Trong núi hoang này lại có tiếng rồng ngâm, chẳng lẽ có yêu Long tu luyện? Trước đó không lâu, nghe nói dưới đáy Ô giang trong Ô trấn xuất hiện Long cung, vô số cường giả tranh đoạt yêu hạch yêu Long.
Tuy nhiên, cuối cùng yêu hạch bị Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm Hầu Thanh Lâm đoạt đi. Mà lúc này, trong núi hoang, làm sao lại có tiếng nộ khiếu như của yêu Long này, tuy tiếng khiếu không mạnh, nhưng dù sao cũng là thanh âm của yêu Long.
Bước chân đi tới, cô gái này đi về phía tiếng nộ khiếu truyền ra, mà lúc này, tiếng nộ khiếu như đại dương mênh mông phẫn nộ kia lại không thấy tin tức, giống như lắng xuống, làm cho nàng lộ ra vẻ nghi hoặc. Thân hình nháy mắt lóe lên, rất nhanh cô gái này đi tới trước một động phủ, dường như tiếng nộ khiếu vừa rồi từ trong động phủ này truyền ra.
Lúc này, ngoài động phủ lại có hai bóng người khác, một người một yêu. Người này ngược lại rất bình thường, khí tức trên người cực bình tĩnh, thân hình cân xứng, có chút tuấn lãng, nhưng tu vi cũng rất bình thường, Thiên Vũ cảnh tầng ba, cũng không có điểm đặc biệt gì. Nhưng yêu thú bên cạnh hắn lại có chút đặc thù, một con mãnh thú Cùng Kỳ hiếm thấy, làm nàng không kìm nổi nhìn thêm mấy lần.
– Vừa rồi ngươi có nghe được tiếng nộ khiếu từ nơi này truyền ra không? Nữ tử thản nhiên hỏi Lâm Phong một tiếng, thanh âm êm dịu nhưng biểu lộ ra một loại cao quý tự nhiên.
– Nghe được, ta cũng vì vậy mà đến, tuy nhiên lại không có phát hiện cái gì.
Lâm Phong cười nhạt đáp lời, hắn cũng thật không ngờ, lúc tu vi đột phá, huyết mạch quay cuồng lại có thanh âm rồng gầm cuồn cuộn truyền ra, làm cho hắn cả kinh, nháy mắt liền ngừng tu luyện, nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Bây giờ đang là thời điểm mẫn cảm, phong ba Ô giang còn chưa qua đi, nếu bị người khác biết, thanh âm rồng gầm này chính là từ cơ thể hắn truyền ra, có lẽ lại có chuyện. Phiền. Lông mày nữ tử chau lại, lộ ra một chút vẻ nghi hoặc.
Nàng không có khả năng nghe lầm đâu, nhưng lúc này thần trí của nàng xâm nhập động phủ, quả thật giống như lời Lâm Phong nói, bên trong cũng không có cái gì. Về phần Lâm Phong trước mặt nàng, nàng không có hoài nghi sẽ là hắn, dù sao vừa rồi hắn cũng là nghe được thanh âm rồng ngâm mà đến. Khẽ lắc đầu, nữ tử xoay người, chậm rãi rời đi.
– Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta cũng đi thôi.
Tâm thần Lâm Phong vừa động, bên cạnh hắn xuất hiện một chiếc chiến hạm hư không, nơi này còn cách Thiên Đài một khoảng rất xa, nếu không ngồi chiến hạm hư không, hắn cũng không chắc có thể tới kịp hay không. Nàng kia hình như nhận ra cái gì, nhìn thấy Lâm Phong lại có được chiến hạm hư không, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, lập tức nhảy trở về, kinh ngạc nhìn Lâm Phong nói:
– Người là người lúc trước ở Thiên Nguyên thành lấy một ngàn viên áo nghĩa chi tinh của Dương gia, còn thêm chiến hạm hư không của Dương Tử Diệp? – Hử? Vẻ mặt Lâm Phong cau lại, không nghĩ tới tin tức này truyền đi nhanh như vậy, tùy ý gặp được một người mà cũng biết được việc này.
– Chiến hạm hư không này vốn bị hủy diệt trong hoang đảo, do ta dùng phương pháp đặc biệt sửa chữa tốt, ta cũng hỏi qua lấy được sự đồng ý của Dương Tử Diệp, vì sao lại nói là ta đoạt chiến hạm hư không.
Lâm Phong có chút không vui nói.
– Ta nói sai… Cô gái này cười nhẹ với Lâm Phong, con ngươi kia rất xinh đẹp.
– Không nghĩ tới ngươi lại có thể lấy tu vi Thiên Vũ cảnh tầng ba chiến với Cừu Quân Lạc một trận, thậm chí còn đánh y bị thương, không tồi.
Nữ tử nhìn Lâm Phong, dường như có thêm vài phần hứng thú, cười nói:
– Có thuận đường không, mang ta đi một đoạn, vừa lúc ta không có bảo vật thay đi bộ.
Nhưng mà nàng dường như nói sai rồi, lúc trước khi Lâm Phong chiến đấu với Cừu Quân Lạc, tu vi chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng hai, nhưng sau ngày hôm nay, tu vi của hắn mới là Thiên Vũ cảnh tầng ba.
– Mang ngươi đi một đoạn, làm sao ngươi biết ta với ngươi có thuận đường hay không? Lâm Phong hỏi một câu.
– Theo cái phương hướng này, nếu ta đoán không sai, mục đích của chúng ta là giống nhau, Thiên Đài!
Nữ tử dịu dàng cười nói. Lâm Phong gật đầu. Quả nhiên, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng trên Thiên Đài tuyển nhận môn đồ hấp dẫn rất nhiều người tiến đến.
– Mang ngươi thật ra thì không có vấn đề, chỉ hy vọng, ngươi sẽ không giống như Dương Tử Diệp kia, ta đem nàng ta ra khỏi hoang đảo, đến Dương gia, ngược lại, còn bị nàng nhục nhã, cho rằng ta có ý đồ với nàng.
– Vậy mà lại so sánh ta với Dương Tử Diệp!
Nữ tử lắc đầu mỉm cười nói:
– Yên tâm đi, sẽ không phát sinh tình huống đó!
– Vậy được, lên đi!
Lâm Phong giơ tay dẫn cô gái lên, chiến hạm hư không này có thể lớn có thể nhỏ, nếu thuận đường, nhiều thêm một người ngồi đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, hơn nữa còn là một vị mỹ nữ. Nghe câu vừa rồi nàng nói với giọng điệu kia, hình như đối với Dương Tử Diệp cũng không có vẻ gì để ý lắm, lại nhìn khí chất và tu vi của nàng, thân phận hẳn không tầm thường. Hai người một yêu sải bước lên chiến hạm hư không, tâm niệm Lâm Phong vừa động, chiến hạm hư không xẹt qua trong núi hoang, lao vùn vụt tới phía Thiên Đài, tốc độ cực nhanh.
– Còn không biết ngươi tên gì? Ngồi xuống chiến hạm hư không, nữ tử cười hỏi Lâm Phong.
– Ngươi ít nhất cũng phải để ta nhìn thấy diện mạo thật của mình chứ.
Lâm Phong cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa.
– Người kiêu ngạo.
.. Nữ tử cười nhẹ một tiếng, lập tức giơ tay quẹt qua mặt một cái, lộ ra diện mạo thật mỹ lệ của nàng, mặt đẹp như nước, da thịt nhẵn nhụi, giống như vô cùng mịn màng, nữ tử rất đẹp. Mà Lâm Phong, trong khoảnh khắc thấy nàng liền cứng đờ, nhìn nụ cười trên mặt đối phương, trong nháy mắt, trong đầu hắn tuôn ra vô số ý tưởng, rung động, nghi hoặc, khó hiểu, áy náy. Vươn tay, Lâm Phong dùng bàn tay vuốt ve mặt đối phương, động tác dịu dàng. Nhưng mà động tác của hắn lại làm cho thân thể nàng kia ngồi cứng ngắc tại chỗ, trên người đối phương lập tức phóng xuất ra một cỗ hàn ý đáng sợ.
– Bại hoại!
Một tiếng quát lạnh như băng truyền ra, nàng kia ra tay nhanh như chớp, đánh về phía Lâm Phong, lại có người dám đùa giỡn nàng như thế, làm cho nàng trong nháy mắt vừa rồi bị Lâm Phong vuốt ve da thịt của mình, cũng ngây ngẩn cả người, muốn chết. Cỗ hàn ý này khiến Lâm Phong cứng đờ cả người, dường như thanh tỉnh ra rất nhiều, thân thể đột nhiên lui về phía sau, một đạo chỉ phong khủng bố giết tới, so với kiếm còn sắc bén hơn.
Chương 998: Thiên Đài
— Bàn tay Lâm Phong đột nhiên nâng lên, một cỗ phong ma lực nở rộ, hướng về phía trước tiêu diệt chỉ phong đầy sát ý kia.
Nhưng thân hình nữ tử kia đã lấn tới gần Lâm Phong, hàn ý lạnh như băng cuồn cuộn, Lâm Phong giống như cảm thấy một cỗ khí tức sát phạt đáng sợ.
– Đợi một chút!
Lâm Phong giơ tay ngăn, thân hình nàng kia ngừng lại, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
– Khó trách ngươi lại phải chịu sự nhục nhã của Dương gia, hóa ra bại hoại như vậy.
– Trước tiên có thể nghe ta giải thích không? Lâm Phong mở lời, lúc này hắn cũng biết là mình sai rồi, nhưng mà hắn vẫn cảm giác khó có thể tin.
Quá giống, cái này giống như cùng một người, khuôn mặt hoàn toàn giống nhau, khuôn mặt mỹ lệ kia không có nửa điểm khác biệt, thậm chí ánh mắt cũng như thế. Chỉ có điều khí chất ôn hòa trong ánh mắt hoàn toàn khác biệt, do khí chất này giúp Lâm Phong biết rằng hắn lầm.
– Giải thích? Nữ tử cười lạnh nói: – Ngươi còn có thể giải thích? – Đúng vậy, mặt mũi ngươi và thê tử của ta giống nhau như đúc!
Lâm Phong nói, hóa ra bộ dạng của cô gái này lại giống hệt Hân Diệp, nếu không phải khí chất ôn hòa trong ánh mắt khác nhau, gần như không thể phân rõ thật giả, do nguyên nhân này mới khiến Lâm Phong vừa rồi sinh ra một cỗ ảo giác, Hân Diệp hiện ra trước mặt hắn.
– Có thể tìm cái cớ mới mẻ hơn không.
Nữ tử dường như cũng không tin lời của Lâm Phong… thanh âm băng hàn.
– Ngươi có thể hỏi đồng bọn của ta.
Lâm Phong chỉ vào Cùng Kỳ nói. Lúc này Cùng Kỳ cũng nhìn chằm chằm cô gái này, đôi mắt to lớn lóe lên không chừng, nghi hoặc khó hiểu:
– Quả thật giống nhau như đúc, như cùng một người!
– Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao.
Trong thanh âm nữ tử lộ ra một tia khinh thường, vẫn không tin Lâm Phong.
– Ta có thể chứng minh cho ngươi xem.
Lâm Phong quát lớn, nàng kia dường như cũng bình tĩnh lại một chút, nhìn bộ dạng Lâm Phong rất nghiêm túc, lạnh lùng nói:
– Chứng minh như thế nào.
– Che dấu khí tức của ngươi lại, ta đây liền chứng minh.
Lâm Phong nói, nữ tử cười lạnh, nhưng vẫn nghe theo, đem khí tức che dấu đi. Lập tức thấy Lâm Phong phất tay, trong Tuyết Yêu tháp, bóng dáng Đại Bàng hiện ra tại chiến hạm hư không. Đại Bàng liếc nhìn Lâm Phong một cái, lập tức nhìn qua Đoàn Hân Diệp, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên, còn có vài phần nghi hoặc. Rất hiển nhiên, nó cũng nhận nhầm người rồi, đang nghi hoặc tại sao Đoàn Hân Diệp lại có mặt nơi đây.
– Tiểu thư làm sao cũng tới Bát Hoang cảnh? Đại Bàng nói nhỏ một tiếng, ánh mắt Lâm Phong nhìn Đại Bàng nói: – Nàng không phải Hân Diệp, đoạn thời gian này ủy khuất ngươi rồi.
Ta đã đáp ứng ngươi không cần ở lại trong Tuyết Yêu tháp, chỉ có lúc thân bất do kỷ. Dứt lời, ánh mắt Lâm Phong lại nhìn về phía nữ tử nói:
– Hiện tại, ngươi hẳn tin tưởng ta rồi chứ.
Ánh mắt nữ tử lóe lên, sắc mặt vẫn cứng ngắc như trước, không nghĩ tới lời Lâm Phong nói thật, Đại Bàng này cũng không biết chuyện vừa rồi xảy ra, nhưng lại cũng nhận nhầm người.
– Nhưng ngươi khinh bạc ta.
Nữ tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong nói.
– Hay ngươi cũng gả cho hắn đi, hắn sẽ phụ trách.
Cùng Kỳ dường như sợ thiên hạ không loạn, thì thầm một tiếng, khiến vẻ mặt Lâm Phong cứng ngắc, hung hăng trừng mắt nhìn Cùng Kỳ:
– Ngươi câm miệng cho ta.
Tên khốn khiếp này còn ngại không đủ loạn à, tu vi cô gái này cực kỳ lợi hại, nếu muốn chiến, hắn có lẽ cũng không phải đối thủ của nàng ta.
– Tiểu tử, cô gái này không tệ, tin tưởng ta.
Hơn nữa, vừa lúc nàng ta và thê tử ngươi diện mạo giống nhau như đúc, không bằng cùng lúc thu vào. Nhớ ngày đó, bản Đế tiêu dao thế gian, có thật nhiều nữ nhân giống nhau. Cùng Kỳ truyền âm nói với Lâm Phong, lại làm Lâm Phong trừng mắt liếc nó một cái.
– Ta cũng không phải là cố ý, nếu ngươi có yêu cầu gì, ta có thể bồi thường.
Lâm Phong nói với nữ tử. Nữ tử nhìn vẻ mặt Lâm Phong, trầm mặc một lát, ngay sau đó lại cười khúc khích ra tiếng, tiếng cười tự nhiên, mị hoặc lòng người.
– Được rồi, sự tình vừa rồi ta đã quên, ngươi còn chưa có nói cho ta biết, ngươi tên là gì.
Nữ tử dường như cố ý dời đi đề tài, hỏi.
– Lâm Phong, ngươi thì sao? Lâm Phong đương nhiên mừng rỡ phối hợp, thu Đại Bàng vào.
– Thu Nguyệt Tâm.
Thân thể nữ tử ngồi xuống, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhạt, cùng hàn ý lạnh như băng vừa rồi, dường như là hai người khác nhau. Lâm Phong ngồi bên cạnh Thu Nguyệt Tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười mỹ lệ kia, hắn vẫn không thể nhìn ra hai người, hoàn toàn giống nhau, chỉ một chữ giống không đủ để hình dung. Chỉ có điều Đoàn Hân Diệp đẹp đơn thuần thiện lương, mà Thu Nguyệt Tâm này, lại đẹp mang theo vài phần quyến rũ. Một gương mặt, hai loại khí chất.
– Ta cùng thê tử của ngươi thật sự giống nhau như thế? Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy Lâm Phong nhìn chằm chằm mình, cười dài hỏi.
– Sao lại chỉ giống nhau, ngoại trừ khí chất bất đồng, tướng mạo có thể nói hoàn toàn giống nhau.
– Vậy ngươi có thể sinh lòng bất chính đối với ta hay không!
Thu Nguyệt Tâm cười nhạt nhìn Lâm Phong, khiến Lâm Phong ngạc nhiên một trận. Thật có một chút, hắn sẽ không tự chủ được muốn ôm một chút, hoặc khẽ vuốt đối phương một chút, nhưng loại kích động này bị hắn khắc chế rồi, hắn biết đây là cảm giác của hắn đối với Hân Diệp, mà không phải Thu Nguyệt Tâm.
– Nếu ta gặp phải nguy hiểm, ngươi có thể giúp ta hay không? Thu Nguyệt Tâm vẫn cười như cũ, tiếp tục hỏi Lâm Phong đang sững sờ.
Có được khuôn mặt thanh thuần dịu dàng của Hân Diệp, rồi lại có nụ cười mị hoặc mọi cử động lộ ra khí chất quyến rũ nhè nhẹ, đối với việc hấp dẫn nam nhân, Thu Nguyệt Tâm hiển nhiên hơn hẳn Hân Diệp.
– Có lẽ..! Lâm Phong thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết tại Tuyết Nguyệt nơi xa, Hân Diệp cùng cha mẹ hiện tại thế nào.
Lâm Phong cũng muốn mang Hân Diệp theo bên người, nhưng thế giới bên ngoài rất mênh mông, hắn không có bối cảnh dũng mãnh, muốn một người xông xáo thuận theo thiên địa, tất nhiên phải rèn luyện vô số đau khổ, trải qua các loại khảo nghiệm nguy cơ sinh tử, không thích hợp mang theo ai. Chiến hạm hư không không ngừng chạy như bay trên hư không.
Ba ngày sau, Thiên Đài, cường giả như mây. Tại Bắc Hoang, Bát Hoang cảnh này, một số người tự nhân thiên phú hùng mạnh, toàn bộ hội tụ nơi này, vì cái gì, toàn bộ đều vì cùng một sự kiện, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ đầu tiên. Ngoại trừ người muốn trở thành môn đồ đến, còn có vô số người muốn đến để xem một lần đại lễ thịnh thế này. Đương nhiên, cũng có người của vô số thế lực khác đến chúc mừng, tán gẫu bày tỏ tâm ý. Thiên Đài thực sự không phải một tòa thành, chỉ là một địa phương lớn nhất trong Thiên Cảnh thành của Bắc Hoang.
Nơi này tất nhiên là vị trí tượng trưng, tượng trưng cho thân phận, nghe nói là nơi Thạch Hoàng và Vũ Hoàng cư ngụ của. Nghe đồn, Thiên Đài mười tám ngàn trượng, có mười tám ngàn bậc cầu thang, chỉ có bước trên mười tám bậc cầu thang này, mới coi như chân chính bước lên Thiên Đài. Lên thang trời, nhập Thiên Đài, trở thành môn đồ Hoàng Vũ! Trong Thiên Cảnh thành, hội tụ cường giả Bát Hoang, nơi này là thành thị lớn nhất Bắc Hoang, so với lúc trước càng thêm náo nhiệt không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, trong hư không Thiên Cảnh thành, một chiến hạm hư không xẹt qua, không ngừng lao như bay, một đường lao thẳng tới Thiên Đài, lúc này chiến hạm hư không mới ngừng lại, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
– Đây là lực lượng Hoàng giả!
Ánh mắt Thu Nguyệt Tâm nhìn Thiên Đài trước mặt, trong nội tâm bị rung động thật sâu. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thiên Đài chân chính, sau khi tin tức Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhân môn đồ Hoàng Vũ truyền ra, vị trí Thiên Đài giữa hư không, mới lần đầu tiên hiện ra tại trung tâm Thiên Cảnh thành. Lâm Phong thu chiến hạm hư không vào, hắn và Thu Nguyệt Tâm giống nhau, ánh mắt dại ra, nhìn chăm chú tất cả trước mắt, trong lòng bốn bề dậy sóng, nhiệt huyết cuồn cuộn, rung động không ngừng.
– Thiên Đài mười tám ngàn trượng, mười tám ngàn bậc thang, lên thang trời, nhập Thiên Đài!
Ánh mắt chăm chú nhìn từng bậc cầu thang trước mắt, như cổ đạo hư không, lộ ra tầng khí tức hư ảo. Cổ đạo hư không này rộng chừng vạn mét, đủ để đồng thời chứa vạn người cùng nhau đi lên, bậc cầu thang bóng loáng, bằng phẳng, không ngừng thông suốt lên hư không thâm thúy vô tận, không ai biết trong hư không có cái gì, bọn họ chỉ có thể nhìn thang trời mười tám ngàn trượng, điểm cuối kia, lại như thực như ảo, mờ ảo vô cùng.
– Viêm Đế, Hoàng giả rốt cuộc có được thần thông như thế nào, lại có thể tạo ra thang trời mười tám ngàn trượng.
Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ bên cạnh một tiếng. Lại thấy Cùng Kỳ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thang trời, trầm mặc, đứng đó thật lâu không nói gì, cũng không đáp lại Lâm Phong. Viêm Đế ngày xưa lật tay thành mây, hiện giờ đứng chỗ này, nhìn lên thang trời do Hoàng giả tạo ra, loại cảm giác cô đơn này, những người khác không thể nhận thức.
– Ngươi tu luyện cho tốt, tới thời điểm nhất định, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, không cần tham vọng viển vông!
Sau khi trầm mặc thật lâu, Cùng Kỳ mới đáp lại Lâm Phong một tiếng, làm Lâm Phong không nói gì!
Chương 999: Thử lên thang trời
— Lúc này, phía trên thang trời, một số người đang thử dò xét đi lên phía trên, khắp nơi đều có người tản loạn, động tác bọn họ đều rất chậm, dường như vô cùng gian nan.
– Thang trời này có được lực cản hùng mạnh, chỉ có người đi lên thang trời, mới có thể sải bước lên Thiên Đài, muốn thử một lần hay không.
Thu Nguyệt Tâm cười với Lâm Phong, nóng lòng muốn thử.
– Được.
Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức bước chân ra, bước lên bậc cầu thang thứ nhất, trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng vô hình tác dụng lên người hắn, khiến hắn cảm giác trên lưng đang đeo thứ gì đó. Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong sóng vai, gần như đồng thời, cùng sải bước, bước lên một bậc cầu thang, nàng nhìn Lâm Phong cười nói:
– Cái thang trời này có thể cảm nhận được khí tức của chúng ta, do đó quyết định lực tác dụng lên chúng ta mạnh hay yếu.
Có thể vận dụng đại thế thiên địa đến mức này, thật quá kinh khủng, thậm chí đã không thể gọi vận dụng, kêu khống chế thì đúng hơn. Nắm trong tay, không chế đại thế thiên địa, một loại sức mạnh to lớn, dữ dội, hùng mạnh.
– Chúng ta lên trên thử xem!
Thu Nguyệt Tâm dịu dàng cười, bước chân lập tức bước lên bậc cầu thang thứ hai. Ngay sau đó, thân ảnh của nàng lóe lên rất nhanh, không ngừng bay vọt tới thang trời phía trên, tốc độ đúng cực kỳ nhanh. Thân hình Lâm Phong cũng bước lên phía trên, vượt qua một bậc cầu thang. Quả nhiên, tác dụng của đại thế trên thang trời này càng ngày càng mạnh, áp bách trên người của hắn, khiến cho trên lưng hắn giống như đeo thêm một lực cản hùng mạnh.
– Lâm Phong, tốc độ của ngươi quá chậm, Thiên Đài mười tám ngàn trượng, một tầng thang trời cao một trượng, cũng có mười tám ngàn bậc thang.
Có lẽ cái thang trời này sẽ là khảo nghiệm thứ nhất khi chúng ta trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Nếu ngươi lấy loại tốc độ này, mười tám ngàn bậc cầu thang, không biết phải đi tới năm nào tháng nào. Thu Nguyệt Tâm ngoái đầu lại cười, nhưng lại có vẻ cực kỳ vui vẻ, không chút nào giống vẻ lạnh lùng thời điểm Lâm Phong mới gặp nàng.
– Được.
Lâm Phong nhìn khuôn mặt tươi cười đang ngoái lại, trên mặt cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ. Hắn dường như thấy được nụ cười đơn thuần, tinh khiết của Hân Diệp, bóng dáng cao quý dưới ánh trăng trong hoàng cung ngày xưa, như lượn lờ trong lòng.
– Vù.
..!!! Một cơn gió phất qua, lượn lờ trên người Lâm Phong, ngay sau đó liền nhìn thấy thân thể Lâm Phong bay vọt lên phía trước, vượt qua từng bậc cầu thang, đi lên phía trên thang trời, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong giây lát, Lâm Phong đã vượt qua ba trăm bậc thang trời.
Nhưng mà nói một cách khách quan, ba trăm bậc so với mười tám ngàn bậc, có vẻ nhỏ bé không đáng kể. Uy thế thiên địa chèn ép lúc này cũng trở nên mạnh hơn rồi. Một lần vượt qua, một lần tăng lên, vượt qua ba trăm bậc, tương đương với ba trăm lần chèn ép lên, Lâm Phong rất khó tưởng tượng, mười tám ngàn bậc thang trời sẽ là một con số kinh khủng tới cỡ nào, nơi đó, uy áp sẽ mạnh đến thế nào. Nếu khảo nghiệm để trở thành môn đồ Hoàng Vũ là sải bước lên mười tám ngàn bậc thang trời này, vậy đối với người vì muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ mà đến đây, tuyệt đối là tai họa, quá khó khăn.
– Lâm Phong, nhanh lên!
Thu Nguyệt Tâm sẽ ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt nàng, nụ cười kia dường như trở nên rạng rỡ hơn, giống như một thiếu nữ ngây thơ. Tốc độ Lâm Phong càng lúc càng nhanh, Phong ý chí nở rộ raHiện giờ Phong ý chí của hắn đã đến tầng sáu, cho dù người tu vi cao thâm hơn hắn, tốc độ cũng không nhanh bằng hắn, nhất là khi sử dụng Tiêu Dao bộ pháp cộng thêm Phong ý chí, Thiên Vũ cảnh tầng ba mà hoàn toàn nhanh hơn hẳn Thiên Vũ cảnh tầng năm bình thường. Chỉ trong nháy mắt, một ngàn bậc thang trời đã ở phía sau.
– Một ngàn rồi, mệt mỏi quá.
Thu Nguyệt Tâm lấy đi sợi tóc ở thái dương, hướng Lâm Phong vừa đuổi kịp đang sánh vai với nàng cười khẽ:
– Không tồi, Phong ý chí tầng sáu.
– Còn muốn tiếp tục chơi không? Thu Nguyệt Tâm cười nói với Lâm Phong.
– Ngươi chơi, ta liền theo ngươi.
Lâm Phong cười nhạt đáp lại, khiến vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm đanh lại, mày hơi hơi nhíu xuống, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất, trở nên lạnh lùng thêm mấy phần, giống hệt như lúc Lâm Phong vừa mới thấy nàng.
– Đi lên trên thử một chút, không biết thời điểm khảo nghiệm, Vũ Hoàng sẽ để chúng ta trèo bao nhiêu bậc cầu thang.
Thu Nguyệt Tâm hạ giọng nói, không tiếp tục nhìn Lâm Phong nữa, thân thể nàng lại lần nữa vượt lên phía trước mà đi, cũng không có dừng lại một chút nào, cũng không có quay đầu lại nhìn Lâm Phong cười nữa. Mày Lâm Phong hơi hơi nhíu lại, không rõ Thu Nguyệt Tâm xảy ra chuyện gì, biến hóa của nàng không khỏi quá lớn đi!
Nhưng mà vừa rồi, mỗi một nụ cười Thu Nguyệt Tâm cười với hắn cũng không phải ngụy trang, Lâm Phong dường như có thể nhìn ra sự vui sướng từ trong lòng nàng. Cái loại tươi cười sáng lạn này cũng không thể ngụy trang ra được. Vượt qua ba nghìn bậc thang, bước chân Thu Nguyệt Tâm lại lần nữa ngừng lại, hít sâu hai cái. Lúc này áp bách trên người đã khiến nàng cảm giác được mỏi mệt rồi, xu thế áp bách kế tiếp còn có thể càng ngày càng mạnh.
Một bóng người lặng yên không tiếng động hạ xuống bên cạnh người nàng, ý thức khẽ chuyển. Ngay sau đó, nàng lại một lần nữa thấy được thân ảnh Lâm Phong, chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong nhìn về khoảng không phía trước, trên mặt mang theo ý cười nhạt, trầm mặc, sải bước đến ba nghìn bậc thang trời, nhưng chưa thở dốc, so với nàng còn muốn thoải mái hơn.
– Vù.Nguồn truyện audio
…!!! Một cơn gió thổi qua, nhấc bay quần áo Lâm Phong, ngay sau đó, hắn nhìn thấy thân thể Thu Nguyệt Tâm tiếp tục bay vọt lên thang trời phía trên, không có dừng lại chút nào, tốc độ cực kỳ nhanh.
– Nàng rốt cuộc là ai? Lâm Phong nhìn bóng lưng Thu Nguyệt Tâm thì thào nói nhỏ, trong đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc mãnh liệt. Hai người có thể giống nhau, nhưng cũng không thể giống nhau như đúc, cho dù huynh muội sinh đôi cũng không có khả năng.
Hơn nữa, tại sao Thu Nguyệt Tâm lại đối với hắn rất thân cận, mới nhận thức hắn mấy ngày ngắn ngủi, vừa rồi lại tươi cười ôn hòa như vậy, điều này có vẻ rất khác thường. Không suy nghĩ nhiều, thân thể Lâm Phong cũng hóa thành một cơn gió, tiếp tục bay lên trên, Phong ý chí phóng thích toàn bộ, rất nhanh, hắn đã đuổi kịp bước chân Thu Nguyệt Tâm, ở phía sau nàng mười mấy bậc thang trời.
– Thu Nguyệt Tâm!
Lúc này, trên không có một giọng nói truyền đến, khiến bước chân Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong đều ngừng lại.
– Có chuyện gì sao? Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn bóng người phía trên cầu thang, lạnh lùng hỏi một tiếng, lập tức có mấy người đi tới, nhìn Thu Nguyệt Tâm.
– Không nghĩ tới, Dương mỗ có thể may mắn nhìn thấy Thu tiểu thư, trong lòng rất cao hứng.
Thanh niên phía trên khẽ mỉm cười, gật đầu với Thu Nguyệt Tâm, sau đó, ánh mắt của y lại chậm rãi vòng qua, rơi lên trên người Lâm Phong.
– Thật là khéo, Lâm huynh, không ngờ ngươi cũng ở đây!
– Thế giới này thật nhỏ.
Lâm Phong hạ giọng nói, lạnh lùng nhìn bóng dáng trên không, Dương Tử Lam. Một cỗ hàn ý lượn lờ trên người Lâm Phong, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi đảo qua, nhìn về phía mấy bóng người bên cạnh Dương Tử Lam, là mấy người Dương Tử Diệp, Cừu Quân Lạc, Khương Ninh.
Ánh mắt rét lạnh nhất đương nhiên là của Cừu Quân Lạc rồi, chỉ thấy ánh mắt gã nhìn chằm chằm Lâm Phong, hận không thể giết chết Lâm Phong tại chỗ. Ngày đó, ngay trước mặt mọi người, gã bị Lâm Phong hành hạ đến thê thảm như vậy, mất hết mặt mũi. Sau đó, Dương Tử Lam cùng với mấy người bọn họ đi đến Thiên Cảnh thành, thử trèo lên thang trời, khi đang trở về thì nhìn thấy được đại tiểu thư Thu gia, Thu Nguyệt Tâm mới tới gần chỗ này, lại thật không ngờ khéo hơn chính là, phía sau Thu Nguyệt Tâm, bọn họ lại thấy được Lâm Phong.
– Lâm huynh nói rất đúng, thế giới này quả thực rất nhỏ.
Dương Tử Lam vẫn mỉm cười như trước, tuy nhiên nụ cười này rơi vào trong mắt Lâm Phong lại cảm giác rất không thoải mái. Không tiếp tục nhìn Lâm Phong, Dương Tử Lam dời ánh mắt nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm nói:
– Không ngờ tới có thể trong này tình cờ gặp gỡ Thu tiểu thư cũng thử lên thang trời, không bằng cùng chúng ta kết bạn, cũng có thêm một người nói chuyện.
– Không có hứng thú.
Thu Nguyệt Tâm thản nhiên phun ra một câu, vẫn lạnh lùng như trước. Dương Tử Lam cũng không để ý, Thu Nguyệt Tâm này là băng sơn mỹ nhân nổi danh Bắc Hoang, đối với mọi người đều lạnh lùng, nghiêm túc, đối với y như thế cũng rất bình thường.
– Một khi đã như vậy, ta không quấy rầy Thu tiểu thư nữa, Thu tiểu thư xin cứ tự nhiên.
Vừa lúc ta cũng có một số việc phải xử lý. Thân hình Dương Tử La hơi né sang, để Thu Nguyệt Tâm đi. Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại, hô lên với Lâm Phong:
– Lâm Phong, chúng ta tiếp tục đi lên.
– Hả? Vẻ mặt Dương Tử Lam cứng ngắc, Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong có quen biết? Hơn nữa, hai người bọn họ dường như cùng nhau đến, Thu Nguyệt Tâm nàng vậy mà lại kết bạn đi cùng một nam nhân? Ánh mắt Dương Tử Diệp và đám người Cừu Quân Lạc cũng kinh ngạc, Thu Nguyệt Tâm này sinh ra tướng mạo đẹp, thân phận cao quý, thiên kim thế gia Thu thị.
Nhưng nàng lại lạnh lùng, nghiêm túc, nghe đồn, có người gặp qua Thu Nguyệt Tâm lúc cười, vô cùng đẹp, mị hoặc lòng người. Đáng tiếc chỉ nghe đồn, cực ít người có thể thực sự nhìn thấy, hơn nữa Thu Nguyệt Tâm này từ trước tới nay thích độc lai độc vãng, sẽ không đi cùng nam tử. Mà lúc này, nàng nàng và Lâm Phong lại đi cùng nhau?
Chương 1000: Ta thích hắn
— Bước chân Dương Tử Lam hơi chếch xuống, chặn đường Lâm Phong, nói: – Thu tiểu thư, người này không thể đi.
– Vì sao? Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng hỏi.
– Ta cùng người này có sự tình chưa giải quyết, cho nên hắn không thể rời khỏi, mong Thu tiểu thư thứ lỗi.
Dương Tử Lam vẫn khách khí như trước.
– Ta muốn hắn đi cùng thì sao? Thanh âm Thu Nguyệt Tâm lạnh thêm vài phần, khiến nụ cười trên mặt Dương Tử Lam dần biến mất, Thu Nguyệt Tâm lại che chở Lâm Phong? – Theo Dương mỗ biết, người này cũng không có quan hệ gì với nàng, nhỉ? Thanh âm Dương Tử Lam có chút lạnh.
– Ta thích hắn, làm sao? Thu Nguyệt Tâm lãnh đạm phun ra một câu, khiến vẻ mặt Dương Tử Lam hoàn toàn sững sờ.
Không chỉ Dương Tử Lam, những người khác cũng ngây ngẩn cả người. Mỹ nữ luôn lạnh lùng, cao ngạo lạnh như băng, lại ngay trước mặt bọn họ, nói thích Lâm Phong? Chuyện này khiến bọn họ có cảm giác không thể tin nổi, thật quỷ dị, căn bản không có khả năng, Thu Nguyệt Tâm sao có thể sẽ tùy ý thích một người, hơn nữa còn là một tên Thiên Vũ bậc thấp rất bình thường.
Lấy thân phận Thu Nguyệt Tâm, người theo đuổi nàng nhiều vô số, rất nhiều người trong đó đều cực kỳ ưu tú, thậm chí có các công tử thế gia. Nhưng, Thu Nguyệt Tâm cho tới by giờ không hề quan tâm những người đó, chưa cho kẻ nào sắc mặt tốt, độc lai độc vãng. Nhưng ngày hôm nay, chuyện bọn họ chứng kiến có chút khác thường, Thu Nguyệt Tâm kết giao với một nam tử đi cùng, thử lên thang trời, hơn nữa, nàng còn đích thân nói thích nam tử này.
Càng làm cho Dương Tử Lam cùng với mấy người Cừu Quân Lạc không thể tiếp nhận chính là, người nam tử mà Thu Nguyệt Tâm nói thích vậy lại là Lâm Phong. Ngay cả bản thân Lâm Phong cũng ngây ngẩn cả người, một câu “ta thích hắn”, nàng lại nói thoải mái, tự nhiên đến như vậy, càng làm cho Lâm Phong để ý chính là, cô gái xinh đẹp nói thích hắn này, lại có diện mạo giống Hân Diệp như đúc.
– Thu Nguyệt Tâm, ngươi vì giúp hắn cũng không phải nói đùa như thế, ngươi làm sao có thể coi trọng người như hắn? Dương Tử Diệp lạnh lùng nói một tiếng.
– Lâm Phong, ngươi lại đây!
Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại, gọi Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong sau khi sửng sốt liền bước chân đến bên cạnh nàng. Trong lúc đó, Thu Nguyệt Tâm vươn tay khoác lên cánh tay Lâm Phong, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, dung nhan đẹp đến run rẩy lòng người. Nhìn cảnh tượng này, đám người Dương Tử Lam cũng ngây dại.
– Người là cái thứ gì? Dương Tử Diệp ngươi đừng tự cho mình cao quý hơn những người khác, rút đi quầng sáng huyết mạch Dương thị, ngươi và người thường có cái gì khác nhau.
Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng liếc nhìn Dương Tử Diệp, khiến vẻ mặt hắn cứng đờ.
– Đều tránh ra cho ta, nếu các ngươi không muốn nhường thì chiến đi.
Thu Nguyệt Tâm lạnh giọng lên tiếng, mang theo Lâm Phong vượt lên thang trời, trên người nàng, cỗ hàn ý rét lạnh phóng thích, cực kỳ lạnh. Sắc mặt Dương Tử Lam cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Phong lướt qua mình, lập tức cười nói:
– Hôm nay ta nể mặt Thu tiểu thư, tha cho hắn một lần!
Dứt lời, thân thể Dương Tử Lam chậm rãi tránh ra một bên.
– Tha thứ? Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn Dương Tử Lam một cái, những người này vẫn bày ra cái thái độ cao ngạo, tự cho là đúng này.
– Lâm Phong, ta không thấy hứng thú nữa, chúng ta về đi.
Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng nói một tiếng, lập tức mang theo Lâm Phong, lóe lên, đi xuống dưới thang trời. Nhìn Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong dắt tay rời đi, ánh mắt Dương Tử Lam ngày càng lạnh, còn có khó hiểu. Tại sao có thể như vậy, Thu Nguyệt Tâm làm sao thích Lâm Phong được! Lúc đi xuống dưới thang trời, áp lực không ngừng giảm xuống, bởi vậy tốc độ cũng rất nhanh, thân thể hai người rất nhanh xuống phía dưới mặt đất.
Thu Nguyệt Tâm đã sớm buông cánh tay Lâm Phong ra, một thân một mình bay rất nhanh về phía trước, cũng không để ý đến Lâm Phong phía sau. Bước chân Lâm Phong dừng lại, nhìn bóng lưng nàng, lúc này hắn cũng mờ mịt, đầy một mớ khó hiểu.
– Tiểu tử, mỹ nữ cũng đã đưa tới cửa, ngươi còn không muốn? Cùng Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Lâm Phong, nói nhỏ một tiếng.
– Liên quan đéo gì tới ngươi? Lâm Phong trừng mắt nhìn Cùng Kỳ, thân hình lập tức lóe lên, đuổi theo Thu Nguyệt Tâm, rất nhanh vượt qua nàng.
– Không cần phải đi theo ta.
Thu Nguyệt Tâm quay đầu, trừng mắt nhìn hắn lạnh lùng nói, khiến bước chân Lâm Phong cứng đờ, dừng lại một lát, hắn vẫn tiếp tục đuổi theo. Một lát, Thu Nguyệt Tâm cũng không từ chối hắn nữa, sau đó đi vào trong một tửu lâu, chọn chút thức ăn nhấm nháp. Lụa mỏng lại lần nữa che mặt, Thu Nguyệt Tâm vẫn trầm mặc, không nói cùng Lâm Phong câu nào. Lâm Phong cũng trầm mặc, lẳng lặng ngồi đối diện, không quấy rầy nàng. Dường như qua thật lâu, Thu Nguyệt Tâm mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Phong, đột nhiên hỏi:
– Ngươi nói bộ dạng ta giống thê tử ngươi như đúc? – Đúng vậy.
Lâm Phong gật đầu.
– Vậy ngươi nói, chúng ta có thể quen biết từ trước đây không? Thu Nguyệt Tâm lại hỏi.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lập tức hỏi:
– Ngươi luôn luôn trong Bát Hoang cảnh sao? – Đúng, Bát Hoang cảnh mênh mông vô ngần, ta chưa từng ra khỏi nơi đây để đi tới những nơi khác.
Nhưng, ta lại có cảm giác quen thuộc với ngươi? Lời Thu Nguyệt Tâm khiến ánh mắt Lâm Phong cứng ngắc tại chỗ, cảm giác quen thuộc? Thu Nguyệt Tâm vậy mà lại có cảm giác quen thuộc với hắn, hơn nữa, nàng lại giống Hân Diệp như đúc.
– Ta trước kia, chưa bao giờ tới Bát Hoang cảnh.
Lâm Phong nói một tiếng, trên mặt Thu Nguyệt Tâm hiện lên nụ cười yếu ớt, lắc đầu.
– Lại có chuyện quỷ dị như thế, chẳng lẽ ta cùng thê tử của ngươi là tỷ muội sinh đôi, có được cảm ứng tâm linh? Thu Nguyệt Tâm cười khổ, trong lòng nàng có chút loạn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, nàng đã có một loại cảm giác quen thuộc, bởi vậy, nàng mới có thể cho phép Lâm Phong mang nàng một đoạn đường. Sau đó, Lâm Phong còn khinh bạc nàng, nếu đổi lại nàng trước kia, đã sớm giết chết Lâm Phong rồi. Nhưng lúc ấy, tuy nàng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng phát hiện mình vậy mà lại không tức giận. Ngược lại, loại cảm giác quen thuộc không biết từ đâu tới này, càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí, nàng vậy mà lại sinh ra loại cảm giác ỷ lại Lâm Phong. Điều này làm nàng cảm thấy sợ hãi, nàng không rõ, tại sao có tình huống này xảy ra trên người nàng?
– Ngươi đi cùng với ta đi, Dương Tử Lam làm người tàn nhẫn, y sẽ không bỏ qua cho ngươi, bên cạnh ta, y không dám động tới ngươi.
Thu Nguyệt Tâm lên tiếng, thân thể đứng dậy, cùng Lâm Phong rời khỏi tửu lâu, trong Thiên Cảnh thành này, xung quanh khu vực Thiên Đài, tìm một viện, tạm thời nghỉ lại. Còn cách ngày Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ một đoạn thời gian, đương nhiên phải tìm nơi nghỉ ngơi. Đêm, Thu Nguyệt Tâm ngồi một mình trên ghế đá giữa sân, ngửa đầu nhìn ánh trăng, đang suy tư chuyện gì đó. Vì sao, vì sao sau khi nhìn thấy Lâm Phong, tâm cảnh nàng lại bị dao động. Lúc này, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, ngay sau đó có một bóng người ngồi xuống bên cạnh nàng, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
– Còn hơn mười ngày nữa sẽ đến ngày Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ rồi, mấy ngày này ngươi vẫn nên an tâm tu luyện thêm một đoạn thời gian đi.
Lần này, tham dự tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ có vô số thiên tài, thậm chí có rất nhiều công tử thế gia, trước mặt bọn họ, ngươi bị vây trong thế yếu, muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ cũng không phải việc dễ dàng! Thu Nguyệt Tâm hạ giọng nói, nhưng vẫn ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn lên trời, không nhìn Lâm Phong. Lâm Phong phủ một kiện áo choàng lên vai nàng, khiến thân thể nàng khẽ run, lập nhìn hắn cười nói:
– Làm sao vậy, ngươi sẽ không biến ta thành thê tử ngươi, rồi có ý gây rối với ta chứ? Lâm Phong lắc đầu: – Ngươi không phải nàng, ngươi chênh lệch cùng nàng quá lớn, hai người hoàn toàn khác nhau.
– Vậy ngươi cảm thấy, sức hấp dẫn của ta lớn hay sức hấp dẫn của thê tử ngươi lớn hơn? Ma xui quỷ khiến, Thu Nguyệt Tâm lại hỏi ra câu đó với Lâm Phong.
– Hai người hoàn toàn khác nhau, đều có sức hấp dẫn của riêng mình.
Lâm Phong đáp lại.
– Thật sao? Trên mặt Thu Nguyệt Tâm lộ ra nụ cười rạng rỡ, dưới bóng đêm có vẻ cực kỳ động lòng người.
– Vậy nếu ta muốn ngươi lấy ta làm vợ thì sao, ngươi có thể cưới không? Thu Nguyệt Tâm đột nhiên hỏi một câu khiến ánh mắt Lâm Phong lại lần nữa cứng đờ, sau đó cười nói: – Đương nhiên, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta liền cưới, chỉ có điều, lấy thân phận của ngươi, sẽ coi trọng hạng người vô danh như ta sao? – Vậy cũng chưa chắc, có lẽ đúng như lời ban ngày nói, ta hết lần này tới lần khác thích người rồi!
Thu Nguyệt Tâm cười dịu dàng, dung nhan mỹ lệ khiến người động tâm.
– Vậy ta đây buôn bán lời rồi.
Lâm Phong nhún vai.
– Ôm ta.truyện Linh Dị
Thu Nguyệt Tâm vẫn tươi cười đẹp như trước, con ngươi như nước nhìn về phía Lâm Phong nói, khiến thân thể Lâm Phong hơi cứng lại, ôm nàng?