Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 180 [Chương 896 đến 900]
❮ sautiếp ❯Chương 896: Ngược đãi Đại Đế
— Cùng Kỳ nghe lời Lâm Phong nói, bộ lông liền dựng ngược, ánh mắt trở nên rét lạnh, trên thân mơ hồ có hỏa diễm tràn ra.
Nhưng Lâm Phong lại vung tay, trong không gian liền xuất hiện một tiểu kim nhân, Lâm Phong nói tiếp.
– Tà Linh, xác nhận một lần nữa, đây có phải Viêm Đế!
? Tiểu kim nhân khẽ run rẩy lui sau mấy bước, tựa hồ rất sợ hãi, nó chỉ là một chút tàn hồn của Viêm Đế cô đọng thành, nhưng đối phương là kế thừa hết thảy của Viêm Đế, ngày xưa, nó chỉ là một phần của đối phương.
– Đúng vậy!
Tà Linh run rẩy trốn trong bàn tay Lâm Phong, Lâm Phong lạnh nhạt gật đầu. Hôm đó, tại Thiên Lạc cổ thành, Cùng Kỳ gặp phải nguy cơ gọi hắn qua, nhưng khi hắn đến, liên thủ tru sát Hỏa Lang Vương, nhưng Cùng Kỳ lại không có nửa điểm phản ứng, cắt đứt liên lạc cùng hắn. Khi đó, Lâm Phong đã biết Cùng Kỳ đã không còn là Cùng Kỳ nữa.
Chỉ có hai loại khả năng, Tà Linh, hoặc giống như lời của Tà Linh, Viêm Đế! Sau đó, Lâm Phong không chút phản ứng, để Tà Linh âm thầm làm rõ, Tà Linh nói cho hắn biết, là Viêm Đế. Nếu nó đối mặt với Tà Linh khác, nó sẽ không có cảm giác run rẩy đến từ hồn phách như thế.
– Nếu đã biết là bổn Đế, ngươi muốn thế nào? Ngay vào lúc này, Cùng Kỳ phun ra một câu rét lạnh, cao ngạo băng lãnh.
Trong hai tròng mắt nó lộ vẻ cao cao tại thượng, đó là khí chất trời sinh, giống như nó chính là chúa tể.
– Bổn Đế? Lâm Phong cười một tiếng.
– Tốt, không ngờ ta gặp phải cảnh ngộ này, hôm nay ta liền phong ấn Đại Đế ngươi!
Vừa dứt lời, hắn nhảy tới, bàn tay mạnh mẽ đấm xuống mặt đất, nhất thời, cả đại điện phóng ra vô tận ánh sáng, trên mặt đất, trong hư không, như xuất hiện một đường vân dài hẹp quỷ dị, không ngừng lưu động, điên cuồng lưu chuyển, rất chói mắt.
Trong lúc nhất thời, cả đại điện mênh mông như có một vô số lưới đen xen kẽ quấn quanh, giống như từng sợi xích dài màu đen.
– Phong Linh thuật!
Viêm Đế khẽ trợn mắt, thân hình mạnh mẽ bay lên, sau đó chỉ nghe từng tiếng xẹt xẹt, từng mảnh quang hoa màu đen chói mắt như xiềng xích quấn quanh thân nó, ngay sau đó, chúng bao trùm lên mỗi một góc trên thân thể Cùng Kỳ, khóa chặt lại.
– Ngươi dám phong linh bổn Đế!
Cùng Kỳ trợn mắt nhìn Lâm Phong, ánh mắt làm người ta hoảng sợ, mặc dù Viêm Đế đã rơi xuống thế này, dựa vào đoạt xá yêu thú, nhưng dưới cơn nóng giận, nó vẫn lộ ra uy nghiêm, uy nghiêm này thuộc về hắn lúc còn tung hoành thiên hạ.
Dù thực lực Lâm Phong mạnh hơn Cùng Kỳ, nhưng đối mắt với uy nghiêm này, hắn vẫn có cảm giác hít thở không thông.
Ánh mắt Lâm Phong lóe ra tinh quang, cũng trở nên băng hàn, lạnh lùng nói.
– Nể ngươi lắm mới gọi ngươi một tiếng Đại Đế, không cho ngươi thể diện thì ngươi bây giờ chỉ là một con yêu thú thôi, không hơn không kém!
– Làm càn!
Viêm Đế phát ra tiếng rống của Cùng Kỳ, toàn thân phóng ra quang mang sắc bén, nó há mồm phun ra một luồng hỏa diễm hung mãnh, yêu thú Cùng Kỳ vốn là hung thú thượng cổ, uy lực hỏa diễm vô cùng cường hãn, giờ phút này lại được lửa của Viêm Đế bổ trợ càng kinh khủng hơn, ngọn lửa cuốn về phía Lâm Phong, như muốn thiêu đốt cả không gian.
Lâm Phong nhảy qua một bên, Đại Nhật Phần Thiên Kinh phóng ra, Phần Thiên chi hỏa vô cùng vô tận, diệt sát hết thảy, cuốn thẳng về phía Cùng Kỳ, dù ngọn lửa từ miệng Cùng Kỳ có uy lực tuyệt luân cũng không thể đả thương hắn chút nào. Khi xưa Viêm Đế có kinh khủng cỡ nào, nhưng thì bây giờ cũng chỉ ký sinh trên thân Huyền yêu của Cùng Kỳ mà thôi.
– Cút xuống cho ta!
Lâm Phong gầm lên, hắn lật tay, một luồng Phong Ma lực đáng sợ vỗ xuống người Cùng Kỳ, ầm một tiếng, lực lượng phong ma khủng bố đánh lên người Cùng Kỳ, trấn áp phong ma, đánh Cùng Kỳ nằm bẹp trên đất, làm cung điện kịch liệt chấn động.
– Ngươi dám, bổn Đế… Cùng Kỳ rống giận, nhưng lại thấy Phong Ma lực đáng sợ từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh lên người nó, làm toàn thân nó run rẩy.
Ngày xưa làm Đại Đế, còn chưa thích ứng được việc bị một con kiến hôi giày xéo.
– Đéo cần biết ngươi là Hoàng hay Đế, hôm nay, ngươi là yêu thú của ta, không hơn!
Hai tay Lâm Phong kết ấn, từng đạo quang mang từ bàn tay hắn bay múa, Cùng Kỳ bị quang mang màu đen khóa lại, trơ mắt nhìn Lâm Phong kết ấn, sắc mặt vô cùng khó coi.
– Gràoooo… Trong miệng phát ra một tiếng thú gầm, Phong Linh, tên Nhân loại đáng chết này lại dám phong linh Viêm Đế, phong ấn vào thân thể súc sinh này.
Sau này, đường đường là một Đại Đế, chỉ có thể sống trên thân súc sinh. Y từ phiến không gian kia ra ngoài, bởi vì không tìm được thân thể nào tốt hơn nên mới lựa chọn Cùng Kỳ. Dù sao, Cùng Kỳ chính là hung thú thượng cổ, cực kỳ lợi hại.
Tuy vậy, Cùng Kỳ cuối cùng chỉ là một con yêu thú, mà y là Đại Đế, trong mắt y, đây chỉ là một khoảng thời gian quá độ mà thôi.
– Ngươi có gào nữa cũng vô dụng!
Lâm Phong lạnh lùng nói, hai tay kết ấn thả ra quang mang chói mắt, môi hắn đang mấp máy, đang thầm đọc khẩu quyết Phong Linh, kết ấn trên tay càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, từng đạo ánh sáng tập hợp thành một đồ án cực kỳ huyền diệu.
– Phong Linh!
Lâm Phong gầm lên, hai tay mạnh mẽ rung lên, sau đó ấn lên thân Cùng Kỳ. Nhất thời, chùm sáng yêu dị kia phóng lên, như lôi điện mà chớp lóe trên thân nó.
– Gràooo.
. Cùng Kỳ phát ra tiếng gầm không cam lòng, từng chùm sáng như đang run rẩy, Lâm Phong lại phóng ra một chưởng mang theo Phong Ma lực, làm cho toàn thân Cùng Kỳ run rẩy, sau đó, chùm sáng phong linh kia đâm vào cơ thể Cùng Kỳ, tràn vào trong đầu óc nó, lộ ra khí tức đáng sợ.
Phong Linh, vĩnh viễn phong kín thần niệm vào trong thân thể Cùng Kỳ, thân thể còn, thần niệm còn, thân thể mất, thần niệm mất. Trừ phi một ngày kia, Cùng Kỳ có thể phá linh, nếu không, Viêm Đế chính là Cùng Kỳ.
– Bổn Đế muốn giết ngươi!
Cùng Kỳ trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, vẻ uy nghiêm đáng sợ làm cho tâm thần Lâm Phong run rẩy. Nhưng hai mắt Lâm Phong vẫn rét lạnh như trước.
– Giết ta, giờ ngươi chỉ là một con súc sinh mà thôi!
Lâm Phong lạnh lùng nói, lại một chưởng phong ma đánh lên thân Cùng Kỳ, làm nó nằm bẹp trên đất.
– Gràooooo….
Chùm sáng trói buộc biến mất, Cùng Kỳ nhào về phía Lâm Phong, nó lại không để ý tới hình tượng, trực tiếp há cái mồm cắn Lâm Phong, nó như trở nên điên cuồng.
– Cút!
Lâm Phong mạnh mẽ đạp một đạp lên người Cùng Kỳ, Cùng Kỳ nhất thời bị đá bay ra ngoài. Đạp chân bước tới, Lâm Phong phóng ra khí tức rét lạnh, tên này vẫn coi mình là Đại Đế, không đánh một trận, sau này sẽ không chịu đàng hoàng đâu. Lâm Phong còn trông mong nó có chỗ trọng dụng đây này.
Hôm nay, hắn điên cuồng ngược đãi Đại Đế một hồi. Cùng Kỳ không để ý sống chết, lần nữa nhào về phía Lâm Phong, đường đường là Đại Đế, nhưng hổ lạc đồng bằng lại bị nhục nhã, nó hận không thể xé xác Lâm Phong mà nuốt sống.
Hai đấm Lâm Phong mạnh mẽ vung ra, lại đánh lên mồm Cùng Kỳ, lực lượng nhục thể kinh khủng của hắn đánh cho Cùng Kỳ mê muội, nhưng sau đó, Lâm Phong lao tới, đạp cho nó thêm một phát bay ra ngoài, Cùng Kỳ rên lên một tiếng, thân hình mạnh mẽ đụng lên vách đại điện, làm đại điện chấn động.
Một luồng Phong Ma lực từ bàn tay Lâm Phong phóng ra, hắn đạp bước tiến tới bên người Cùng Kỳ, một chưởng lại mạnh mẽ ấn xuống, ầm một tiếng, Cùng Kỳ co quắp nằm một chỗ.
– Rầm rầm rầm… Từng quả đấm đáng sợ đánh lên người Cùng Kỳ, làm nó mềm nhũn nằm bẹp dí một chỗ, khí tức yếu ớt, hắn hận, thật hận a, lại bị một Nhân loại kiến hôi khi dễ.
– Đại Đế, Đại Đế này, này thì Đại Đế… Muốn giết ta này… Lâm Phong đấm từng đấm không ngừng, không chút lưu tình, hắn muốn làm Viêm Đế phải nhận rõ thực tế, hiểu được hiện tại ai là lão đại, lại còn dám đe dọa muốn giết hắn.
Nơi xa, có người nghe thấy chiến đấu nơi này liền chạy tới, khi thấy Lâm Phong đang ngược đãi Cùng Kỳ liền tự giác rút lui. Trong lòng thầm cảm khái, cái con Cùng Kỳ lại chọc giận Lâm Phong, thật đáng thương, bị đánh thành một con mèo bệnh, co rúc một góc không nhúc nhích nổi.
Chương 897: Thuyết phục Viêm Đế
— Trong hoàng cung Tuyết Nguyệt quốc, đại điện Quân vương không ngừng run rẩy, từng tiếng kêu rên liên tiếp truyền ra, làm đám người ở xa nghe thấy đều mặc niệm cho Cùng Kỳ đáng thương.
Phảng phất như qua một trận động đất thật lâu mới dừng lại, lúc này, trong đại điện, Cùng Kỳ mềm oặt trên mặt đất, trên người loang lổ vết máu, khí tức cực kỳ yếu ớt, không thể nhúc nhích. Nó bị Lâm Phong tàn bạo đánh một trận.
Lâm Phong phủi tay, hình như còn chưa đủ phê, hôm nay toàn thân hắn tràn ngập lực lượng, không có chỗ phát tiết, vừa lúc mượn Cùng Kỳ phát tiết một phen.
Nhìn Cùng Kỳ khí tức yếu ớt, Lâm Phong lạnh lùng nói.
– Đại Đế? Ta liền thu ngươi trước!
Dứt lời, tâm thần Lâm Phong khẽ động, một tòa bảo tháp từ trên người hắn bay ra, Tuyết Yêu Tháp! Cùng Kỳ gục trên mặt đất, vừa thấy Tuyết Yêu Tháp hai mắt co lại, lạnh băng khát máu nhìn.
Trong Tuyết Yêu Tháp này có khí tức nhiếp hồn, có lẽ là bảo vật chuyên thu yêu, tên Nhân loại đáng chết này lại dùng cái này lên người nó.
Lâm Phong đánh một đạo ấn quyết vào Tuyết Yêu Tháp, nhất thời, nó lộ ra khí tức khiếp người, chậm rãi bay lên, bao phủ lấy thân thể Cùng Kỳ.
– Vào Tuyết Yêu Tháp sống vài ngày đi!
Lâm Phong lạnh lùng nói, trong Tuyết Yêu Tháp truyền ra từng chùm sáng bao phủ Cùng Kỳ, thân tháp chấn động, trên tháp này lộ ra một lực lượng cắn nuốt yêu lực, Cùng Kỳ run rẩy không ngừng.
Không thể đi vào, tuyệt đối không thể tiến vào trong Tuyết Yêu Tháp, xưa kia nó là cường giả cấp Đại Đế, tự nhiên nhìn ra sự bất phàm của Tuyết Yêu Tháp, một pháp bảo cực kỳ lợi hại, có thể thu yêu, nếu bị Tuyết Yêu Tháp cuốn vào trong, sau sợ không thể thoát khỏi sự khống chế của Tuyết Yêu Tháp nữa.
Nghĩ tới đây, Cùng Kỳ từ chối, mà giờ này nó cực kỳ yếu ớt, bị Lâm Phong đánh thê thảm như thế, nào còn lực lượng ngăn cản Tuyết Yêu Tháp, chỉ thấy một luồng sáng chói lóe phóng lên, sau đó, thân thể Cùng Kỳ biến mất, bay vào trong đó. Lâm Phong thấy một màn này khẽ mỉm cười, hắn có thể cảm giác được trong Tuyết Yêu Tháp có thêm Cùng Kỳ, tâm thần khẽ động, Tuyết Yêu Tháp chậm rãi thu nhỏ lại, trở vào trong lòng bàn tay rồi bị hắn thu vào.
Tuyết Yêu Tháp này đích xác là một pháp bảo cực kỳ lợi hại. Ban đầu, mỹ phụ Tuyết Yêu kia ném những Thiên yêu vào trong cho hắn, thực ra có ý bảo vệ hắn, dù đối phương hận hắn, nhưng vì Mộng Tình, Tuyết yêu căn bản không nghĩ đến việc tiêu diệt hắn, ngược lại còn giúp hắn gia tăng thực lực. Một ngày sau, Lâm Phong mới mang Cùng Kỳ ra ngoài.
– Gràoooo Cùng Kỳ rống lên một tiếng, nhào về phía Lâm Phong.
– Rầm Lâm Phong vỗ một phát, đánh Cùng Kỳ bay trở về, lăn lộn trên mặt đất, lực lượng Lâm Phong cường hãn cỡ nào, một chưởng tùy ý cũng ẩn chứa lực đạo đáng sợ.
Trong nháy mắt, Cùng Kỳ tung mình lên, nó băng lãnh nhìn Lâm Phong, hận không thể xé sống đối phương ra ngàn mảnh.
– Đừng nhìn ta như, sau này ngươi còn phải sống bên cạnh ta rất lâu, có lẽ là vĩnh viễn!
Lâm Phong cười, nhưng ánh mắt Cùng Kỳ vẫn lạnh băng như trước.
– Bổn Đế nhất định sẽ lấy mạng ngươi!
Cùng Kỳ rét lạnh phun ra một câu, nó nhất định phải giết Lâm Phong.
– Vậy phải đợi tới khi ngươi đủ năng lực giết ta đã!
Lâm Phong không chút để ý.
– Viêm Đế, Cùng Kỳ là hung thú thượng cổ, ngươi chiếm cứ thân thể nó, vậy tương đương giết chết tọa kỵ của ta, vốn ta nên giết ngươi mới đúng, nhưng niệm ngươi là Đại Đế một phương nên mới không giết.
Nay cho ngươi thân thể hung thú thượng cổ, ngươi cũng không lỗ lả gì, phải nên cảm ơn mới đúng!
– Rầm!
Cùng Kỳ phun ra một ngụm lửa nóng, tên đáng chết này còn nói mình phải cảm ơn hắn, quá ghê tởm!!!!
– Hiện tại ta coi ngươi là Đại Đế, ngươi không nên tự coi mình là súc vật mà hành xử!
Lâm Phong nhảy qua một bên, hỏa diễm kinh khủng phóng lên, ngọn lửa do Cùng Kỳ phóng ra liền tiêu tán, mà trên người Lâm Phong lại lộ ra khí tức lạnh băng, giống như nếu nói chuyện không hợp, sẽ tàn bạo đánh Cùng Kỳ một chút. Cùng Kỳ nghe vậy liền không dám tiếp tục càn rỡ, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Phong, hai mắt trợn trừng.
– Đừng có mà nhìn ta như vậy, ngươi yên tâm chỉ cần ngươi phối hợp, ta sẽ coi ngươi như Đại Đế, cùng nhau trở nên mạnh mẽ, mà không trói buộc ngươi trong Tuyết Yêu Tháp!
Thanh âm Lâm Phong dường như nhu hòa hơn mấy phần, nhìn Cùng Kỳ nói.
– Nếu chúng ta cột chung vào nhau rồi, khó tránh khỏi sẽ đụng phải một vài địch nhân lợi hại, vì nhanh chóng tăng lên thực lực, Viêm Đế, không bằng ngươi truyền cho ta mấy bộ công pháp Thiên cấp, để cho ta tu luyện thật tốt một phen, thực lực mạnh hơn, cũng giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, nhanh chóng khôi phục uy phong Đại Đế!
– Ngươi nằm mơ!
Cùng Kỳ lạnh lùng đáp trả, tên khốn vô sỉ này lại muốn nó đưa ra công pháp, khó trách lúc này lại bất ngờ trở nên khách khí như thế.
– Xem ra ngươi còn hận ta rất sâu!
Lâm Phong có cảm giác không ổn, đầu óc không ngừng xoay chuyển. Hiện tại, kẻ này nhập thân lên người Cùng Kỳ, nhưng nó vẫn có trí nhớ của Đại Đế ngày xưa, trí nhớ này hoàn toàn xứng đáng là một bảo tàng cực lớn!
– Đi cùng đường tức là duyên, sau này chúng ta cùng tu luyện, cùng nhau trưởng thành, cần gì keo kiệt thế!
Lâm Phong thoáng cái trở nên thật thà chất phác! Cùng Kỳ không nói gì, chỉ không ngừng nhìn hắn, còn muốn mình giúp hắn tăng thực lực lên, sau đó tên khốn này lại áp chế nó, tuyệt đối không thể! Lâm Phong nhìn phản ứng của Cùng Kỳ, buồn bực nói.
– Cần gì vậy chứ, ngươi không truyền thụ công pháp lợi hại cho ta cũng được, nhưng với sự cường đại của ngươi lúc xưa, đối với bố trí Thánh văn hay trận pháp đều rất kinh khủng, phải không!
Ta chọc giận không ít cừu gia lợi hại, tùy thời có thể tới cửa trả thù, ngươi có biện pháp gì để bọn chúng có thể vào mà không thể ra hay không!? Lúc nói chuyện, Lâm Phong nhìn chằm chằm Cùng Kỳ, đây mới là mục đích của hắn, cũng là việc quá cấp bách nhất, cường giả Thần cung tùy thời sẽ giết tới, một Đại Đế ở nơi này, nếu không sử dụng thì thật phí của giời.
– Bổn Đế đương nhiên có phương pháp, bố trí Thánh văn hay trận pháp quá dễ dàng, nhưng ngươi muốn ta làm cho ngươi, nằm mơ đi!
Cùng Kỳ lạnh lùng nói, cứng mềm không ăn, nó đã cực kỳ hận Lâm Phong.
– Câm mồm!
Lâm Phong hét lớn một tiếng, làm cho Cùng Kỳ cả kinh trợn mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ thấy trên người đối phương phóng ra hàn khí khủng bố, bao phủ lấy toàn thân nó.
– Nói ngươi là Đại Đế là cho ngươi thể diện, vậy mà còn không biết xấu hổ.
Ta không quản ngươi là Đại Đế thì coi ngươi là súc sinh mà đánh một trận… Ngươi dầu gì cũng đã từng là cường giả ngạo thị thiên địa, sao lại cứ ngu muội như thế. Chỉ cần ngươi có giá trị, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi tăng lên tu vi, phong linh của ngươi chỉ cần muốn giữ ngươi bên người, nếu không có giá trị mà, ta không ngần ngại làm thịt ngươi, nếu cường địch giết tới, ta chết, ngươi không phải cũng chết sao, cái mạng của ta thì không có gì, nhưng một Đại Đế như ngươi nếu chết đi thì thật đáng tiếc! Lâm Phong gầm lên, mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim Viêm Đế, ánh mắt nó vẫn rét lạnh như trước, hận không thể nuốt sống Lâm Phong.
Nhưng nó không thể không thừa nhận, Lâm Phong nói rất đúng, Lâm Phong coi nó là Đại Đế mới phong linh, là vì nó có giá trị lợi dụng, nếu không thì sợ đã sớm giết nó rồi. Lâm Phong để Viêm Đế suy tư chốc lát, hắn nói tiếp:
– Ngươi yên tâm, nói thế nào thì ngươi cũng đã từng là Đại Đế, chỉ cần ta có thể khống chế, vậy ngươi có thể dùng bất luận tư nguyên gì để tăng trưởng thực lực.
Đương nhiên ngươi phải không thoát khỏi lòng bàn tay ta, cho nên, ngươi nên muốn ta nhanh chóng tăng lên thực lực mới đúng, như vậy, ngươi mới theo đó mà tăng lên thực lực của mình. Viêm Đế trầm mặc như trước, một lúc lâu, nó mới nhìn Lâm Phong, ánh mắt dao động nói:
– Ngươi đắc tội cừu địch có thực lực thế nào?!
– Tôn giả, thậm chí còn có thể là cường giả Tôn Vũ trung giai!
Lâm Phong nói, kẻ này cuối cùng cũng nhả ra rồi, xem ra nó đã hiểu được bây giờ đã cột mình chung với Lâm Phong, Lâm Phong chết, nó cũng phải chết!
– Mặc dù ta biết Thánh văn cùng trận pháp, nhưng thực lực ta bây giờ không cách nào bố trí, muốn đối phó Tôn Vũ thì cần phải có đại lượng Áo nghĩa chi tinh làm môi giới, như vậy mới có thể làm được như lời ngươi nói, nếu không, ta cũng không có cách nào!
– Áo nghĩa chi tinh!
Ánh mắt Lâm Phong co lại, sau đó lại gật đầu nói:
– Tốt, Áo nghĩa chi tinh, ta nghĩ biện pháp!
Chương 898: Như vào chỗ không người
— Trong sa mạc hoang vu, không nhìn thấy điểm cuối.
Lâm Phong đứng trong mảnh sa mạc này, đưa mắt nhìn về phía trước, nơi đó có một tòa cung điện mênh mông, vô cùng uy nghiệm, lộ ra khí tức Hoàng giả vô thượng.
Cung điện này chính là Ngọc Hoàng điện, về phần nơi Lâm Phong đang đứng chính là một mảnh không gian khác trong bức họa kia.
Ngọc Hoàng điện không thể lộ ra ngoài thế nhân, nhưng tại trong không gian này, hắn có thể không chút cố kỵ mà lấy ra sử dụng. Đạp bước tiến tới, bây giờ hắn nắm giữ Ngọc Hoàng điện, dĩ nhiên có thể khống chế chốt mở cung điện Ngọc Hoàng.
Tia sáng chợt lóe, Lâm Phong biến mất trong sa mạc, sau một khắc đã xuất hiện trong cung điện. Chỉ trong nháy mắt, có rất nhiều ánh mắt nhìn lên người Lâm Phong, giờ khắc này, không gian như đọng lại.
– Lâm Phong!
– Lâm Phong!
Từng tiếng rống giận không ngừng truyền ra, vô luận Thiên Vũ hay Huyền Vũ trong cung điện này đều nhìn chằm chằm hắn. Bọn họ bị nhốt trong này, không có tự do, sống không bằng chết, Lâm Phong lại dám xuất hiện.
– Ùng ùng… Từng luồng khí tức đáng sợ phóng lên, sát khí thấu xương, tất cả đều hận không thể lập tức giết chết Lâm Phong.
– Các ngươi muốn chết sao!
? Lâm Phong lạnh lùng quát một tiếng, một tiếng quát này như tiếng sét chấn động màng tai mọi người, tất cả đều trợn mắt lạnh lùng nhìn hắn.
– Ông… Thân ảnh mọi người chớp lóe, trong nháy mắt đã vây lấy Lâm Phong, một kẻ lạnh lùng nói: – Lâm Phong, ngươi lại dám vào đây, không để chúng ta ra ngoài thì hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
– Lôi Mãng!
Lâm Phong nhìn kẻ này, hắn đương nhiên nhớ được đối phương, là cường giả Bắc Thần cung.
– Ngươi biết Tây Tuyệt Thiên không!
? Lâm Phong cười lạnh hỏi một tiếng cho đối phương khựng người, Tây Tuyệt Thiên, y biết, Cung chủ Tây Thần Cung mà.
– Ngày trước Tây Tuyệt Thiên mang theo một đám cường giả Tây Thần cung đến bắt ta, bị ta toàn bộ giết!
Lâm Phong lạnh lùng nói, làm cho thần sắc Lôi Mãng cứng đờ, ngay sau đó y không tin nói:
– Hừ, to mồm không biết xấu hổ, thực lực ngươi mặc dù đã là Thiên Vũ, nhưng làm sao có thể giết được Cung chủ Tây Thần cung ta, một kích của Tây Tuyệt Thiên đã đủ giết ngươi rồi.
– Ngược lại, ta chỉ dùng một kiếm đã giết chết hắn!
Lâm Phong băng hàn cười, một luồng Phong Ma lực khủng bố từ trên người hắn phóng ra. Một tiếng “rắc” vang lên, Phong Ma Thạch bị giải trừ, khí tức ma đạo điên cuồng tràn ngập, làm cho mọi người cảm giác hít thở không thông.
– Ngọc Hoàng cung này bị ta luyện hóa rồi, ta đã nắm hết thảy trong tay, ta không giết các ngươi, không có nghĩa là ta không thể giết các ngươi, ta còn nhốt các ngươi, chứng minh các ngươi còn hữu dụng, không nên bức ta giết hết cả đám!
Lâm Phong băng lạnh cười nói, sau đó hắn lại bước tới, uy phong lẫm liệt, ngẩng đầu tiến lên. Cảm nhận được ma khí khủng bố trên người Lâm Phong, vậy mà tất cả đều tản ra, bị sự tự tin cùng cường đại của Lâm Phong dọa sợ, thật sự lại để Lâm Phong dễ dàng đi qua. Lâm Phong cũng không khách khí, thân hình lóe lên, Tiêu Dao bộ pháp được sử ra, tiêu dao tự nhiên, vô cùng nhanh chóng đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
– Không được, đi theo hắn!
Có người hô lớn, mọi người nhất thời đuổi theo, không thể bị Lâm Phong hù dọa, dù ma ý này rất mạnh, mà Lôi Mãng đã từng chứng kiến sự kinh khủng của Ma kiếm, phi thường cảnh giác.
Khi Lâm Phong tại Huyền Vũ cảnh, sử dụng Ma kiếm đã có uy lực hủy thiên diệt địa, hôm nay Lâm Phong đã bước vào Thiên Vũ, nếu Ma kiếm lần nữa rời vỏ, sợ rằng sẽ xảy ra một trận đồ sát. Tiêu Dao bộ pháp vô cùng nhanh, biến ảo như chớp, mà trong Ngọc Hoàng cung này, những người phân tán tại trong các góc, khi thấy thân ảnh Lâm Phong thì liền điên cuồng đuổi theo.
Bọn họ bị vây trong này, dù khắp nơi đều là bảo vật, nhưng cũng không có tác dụng gì, không cách nào ra ngoài, bọn họ chỉ còn chờ chết thôi. Hơn nữa, cái tên khốn kiếp này thường xuyên rung lắc Ngọc Hoàng cung, làm cho bọn họ không ngừng lăn lộn, gần như muốn điên mất.
Rất nhanh, Lâm Phong đã tới bên cầu Bỉ Ngạn, vô số áo nghĩa tinh thạch an tĩnh nằm đó, phóng ra từng tia lực lượng đáng sợ, so với ngày xưa cũng không kém bao nhiêu.
– Lâm Phong, để chúng ta ra ngoài!
. Sau lưng Lâm Phong có tiếng hô lớn, vô số tiếng xé gió cùng nhau ép tới, khí tức rất mạnh. Nhưng Lâm Phong gần như mặc kệ bọn chúng, lực lượng phong ma không ngừng lưu chuyển quanh thân hắn, trong tay hắn cũng xuất hiện từng tia Phong Ma lực.
– Rầm!
Ma kiếm phá không mà ra, thiên địa cuộn trào, ma khí chấn động như điên cuồng làm mọi người kinh hãi. Kiếm ý thật đáng sợ, trong tay Lâm Phong sao lại có thanh kiếm khủng bố như thế! Cung chủ Bắc Thần cung Bắc Minh cũng đến, Lôi Mãng cũng bên cạnh y, thấy Lâm Phong lại có thể khống chế Ma kiếm, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Lâm Phong thật sự dùng Ma kiếm này chém giết Tây Tuyệt Thiên.
Lâm Phong đảo mắt nhìn lại, lạnh lùng quan sát, sau đó hắn lại cầm kiếm lao lên trời, một kiếm chém lên cầu Bỉ Ngạn, Ầm một tiếng, vô số áo nghĩa chi tinh phóng lên cao, Lâm Phong bước tới, một luồng hấp lực đáng sợ từ trên người hắn phóng ra, những áo nghĩa chi tinh kia bị hắn cuốn vào trong nhẫn trữ vật, nhanh đến cực điểm, giống như chỉ một ngọn gió quét qua. Làm xong những thứ này, Lâm Phong quay người chạy như điên, ma khí điên cuồng, hướng về đám người rống giận một tiếng:
– Đều cút hết cho ta!
Ma kiếm xẹt qua không gian, như muốn tiêu diệt hết thảy, mọi người điên cuồng tránh né, không ai dám chặn Lâm Phong lại, nhìn Lâm Phong đạp không rời đi, nháy mắt đã biến mất.
– Không thể để hắn chạy, nếu không chúng ta đều phải chết ở nơi này.
Có người điên cuồng rống lên, mọi người liền truy kích Lâm Phong, nhưng Lâm Phong đã như hóa thành cuồng phong, nhanh không thể tin nổi, đợi đến khi bọn chúng đuổi theo, Lâm Phong chỉ lạnh lùng liếc sau lưng một cái, rồi ra khỏi cung điện.
Thấy một cái liếc mắt cuối cùng của Lâm Phong, tâm tình mọi người như rơi vào hầm băng, rét lạnh thấu xương. Bọn họ kỳ vọng có cơ hội ra ngoài, nhưng khi có cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó trôi qua, mọi người, đều bị Lâm Phong chấn nhiếp.
Trong nhóm người, Tử Kim Long Vương, Đoàn Vô Đạo, Bắc Minh, những người quen biết Lâm Phong đều cảm giác tim mình như đập mạnh không ngừng, nhưng chỉ có vô hạn hối hận. Ánh mắt Đoàn Vô Đạo vô cùng phức tạp, ngày xưa y từng là thiên kiêu chi tử của Tuyết Nguyệt, là Thái Tử Vô Đạo, kẻ thuận thì sống, kẻ nghịch thì chết, ai dám tranh phong.
Lúc đó, y nhìn Lâm Phong như nhìn một con kiến, nhưng bây giờ, Lâm Phong lười nhìn y một cái, xông vào giữa đám cường giả lại như vào chốn không người. Chỉ gầm lên một tiếng cút ngay đều không kẻ nào dám cản, đáng sợ hơn là hắn đã có thể khống chế Ma kiếm.
Lâm Phong dĩ nhiên không nghĩ mình đi vào một lần lại làm cho tâm tình mọi người dao đông mãnh liệt như thế, khi hắn xuất hiện ngoài sa mạc mới thở dài một hơi, hắn đã sớm thu hồi Ma kiếm, hít thật sâu một hơi, tâm thần vừa động, Ngọc Hoàng cung liền hóa thành trái tim, trở lại trong tay Lâm Phong.
Mục đích của hắn đã đạt được, áo nghĩa chi tinh, hẳn là đủ cho tên Viêm Đế kia dùng rồi. Nhấc chân, Lâm Phong rời khỏi mảnh không gian này, sau đó lại phong kín. Hắn lập tức tìm Cùng Kỳ, vừa thấy lập tức nói.
– Ngươi muốn bao nhiêu áo nghĩa chi tinh, muốn loại nào? – Đều đưa hết cho ta, bất kỳ áo nghĩa tinh thạch gì cũng có thể, áo nghĩa chi tinh trong tay ta, mới có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất!
Thanh âm Cùng Kỳ vô cùng tự tin, ngày xưa nó là Đại Đế, chỉ cần đưa cho nó tài liệu, có cái gì nó không bố trí ra được. Nhưng Lâm Phong cũng không lập tức đưa cho nó, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Cùng Kỳ, làm cho Cùng Kỳ hơi khựng người, căm tức nói:
– Ngươi không tín nhiệm bổn đế!
– Không phải không tín nhiệm, ngày xưa ngươi là Đại Đế, thủ đoạn nhiều như thế, nếu giao hết áo nghĩa chi tinh cho ngươi, ngươi dùng để tu luyện thì làm thế nào bây giờ.
Lâm Phong có chút không yên lòng, quỷ mới biết kẻ đã từng là Đại Đế này có bao nhiêu thần thông thủ đoạn, nếu những thứ này dùng để đối phó hắn vậy càng thảm hơn.
– Vậy ngươi không cần tìm bổn đế nữa!
Cùng Kỳ tức giận nói.
– Đừng giận, khục khục… Lâm Phong cười ngây ngô: – Lúc ngươi bố trí thì ta ở cạnh ngươi, vừa lúc có thể học hỏi một chút, đương nhiên, nếu Viêm Đế nguyện ý chỉ đạo một phen, ta vô cùng cảm kích!
Cùng Kỳ trầm mặc, trợn đôi mắt to nhìn Lâm Phong, không nhịn được mà phun ra mấy chữ:
– Chỉ đạo ngươi, nằm.
. mơ…!
Chương 899: Đại Đế đáng thương
— Dọc theo rìa ngoài Hoàng cung, một người một thú cúi đầu, như đang làm chuyện gì đó.
Đôi móng nhọn của Cùng Kỳ không ngừng khắc lên mặt đất, một vài nét vẽ dù không có nửa điểm lực lượng, nhưng làm Lâm Phong đứng bên cạnh cảm giác vô cùng kỳ diệu, như muốn hãm sâu vào trong.
Những nét vẽ do Cùng Kỳ dùng móng nhọn vẽ ra giống như quỹ tích Thánh văn mà hắn từng chứng kiến, nhưng lại không có lực lượng ẩn chứa bên trong.
Đồng thời, thân hình Cùng Kỳ không ngừng đi tới, theo viền ngoài Hoàng cung mà khắc lên những đường văn như thế, t hỉnh thoảng nó lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, trong lòng lại tự nhủ:
– Ngày xưa bổn đế tùy tiện phất tay là có thể khắc ra lực lượng vô cùng ảo diệu.
Nếu ta khôi phục thực lực, phất tay có thể diệt Tôn giả, hiện tại ngươi lại bắt bổn đế phải khắc từng chút thế này.
– Ta đây không phải vì an nguy của ngươi và ta sao!
Bảo vệ cả Hoàng cung, có Tôn giả tới thì cũng phải chịu một kích tất sát! Lâm Phong thật thà cười nói, giờ phút này để cho kẻ này đắc ý một chút, không thể để nó mất mặt, nhưng trong lòng thầm mắng, Đại Đế ngày xưa quả có tính thối hoắc, cao ngạo gần chết. Đương nhiên, đây cũng do góc độ khác nhau mới vậy.
Nếu Viêm Đế thật sự có tu vi Đại Đế, ai dám nói gì nó, chỉ là hôm nay hổ lạc đồng bằng… bị Lâm Phong hắn khi dễ, bi ai!
– Yên tâm đi, dù Tôn giả, chờ đến khi bổn đế khắc lên một Thánh văn sát phát trong toàn bộ Hoàng cung, tới một thì giết một!
Cùng Kỳ ngạo nghễ nói, lúc này mới tìm lại được chút tôn nghiêm, trước kia chỉ nói mấy câu bất hòa đã bị Lâm Phong đánh đập tàn bạo. Lâm Phong cũng không nói tiếp, chỉ hàm hậu cười cười.
Đồng thời, hắn cũng nhìn chằm chằm vào động tác của Cùng Kỳ, chẳng qua với trình độ hắn hiện tại cũng không hiểu được cái gì, lực lượng Thánh văn ẩn chứa lực lượng thiên địa, lực lượng của đạo, giờ phút này lại bình thản tự nhiên, không nửa điểm phản ứng, giống như đường vân bình thường, nhưng trước sau vẫn làm hắn có cảm giác cực kỳ huyền diệu.
Cùng Kỳ không đặt áo nghĩa chi tinh vào trong đó, không có những tài liệu khác, chỉ có áo nghĩa chi tinh, vậy chỉ phải lấy áo nghĩa chi tinh làm dẫn, bố trí Thánh văn sát phạt.
Tên khốn Lâm Phong này muốn bảo vệ cả Hoàng cung, cho nên nó không thể không khắc từ từ đi một vòng Hoàng cung, khắc ra đường văn vô cùng khổng lồ, để những đường này liền lại cùng nhau.
Một bên, Lâm Phong càng xem càng kinh hãi, Thánh văn có thể bao trọn cả Hoàng cung, Thánh văn khổng lồ như thế, hắn mới thấy lần đầu, đây phải cần bao nhiêu lực lượng.
Thánh văn vốn chính là một loại thủ đoạn cực kỳ huyền diệu, Tôn giả bình thường không thể khắc ra. Nhưng bây giờ, kẻ này lại khắc ra Thánh văn khổng lồ to đùng, có thể thấy được lúc xưa biến thái cỡ nào.
Không hổ là cường giả Đại Đế a, cũng may hiện tại tu vi yếu ớt đáng thương, nếu không thì chỉ cần phất tay đã đủ diệt Lâm Phong vô số lần.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong cảm giác có chút ghê tởm chính mình, vậy mà hắn lại ngày ngày tàn bạo đánh Đại Đế, sau này tu vi phải vĩnh viễn vượt lên trước nó, nếu không sẽ chết vô cùng thảm. Khắc trọn cả Hoàng cung cũng chỉ dùng mấy canh giờ thôi.
Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ khắc xong, vung hai chân trước lên, vỗ vỗ tay động tác như con người thường làm, hắn không khỏi trắng mắt liếc một cái.
– Nhanh vậy đã xong rồi! ? Lâm Phong yếu ớt hỏi một tiếng.
– Vậy mà gọi nhanh, ngày xưa bổn đế phất tay đã làm được, hôm nay lại phải làm lâu như thế!
Cùng Kỳ rất khinh bỉ nhìn Lâm Phong, sau đó lại vươn đôi móng nhọn ra, nói.
– Đưa áo nghĩa chi tinh ra đây, ta muốn khắc áo nghĩa chi tinh vào trong đó.
Lâm Phong rất không tình nguyện giao túi trữ vật cho Cùng Kỳ, Cùng Kỳ vô cùng vênh váo tự đắc nhận lấy, sau đó phóng ra từng luồng yêu khí, khắc vào trong quỹ tích Thánh văn.
Trong khoảnh khắc, Thánh văn vô cùng bình thản tự nhiên kia lại sáng lên, yêu khí theo đường vân không ngừng lưu chuyển, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ Hoàng cung
. Cùng Kỳ lấy ra một viên áo nghĩa chi tinh, sau đó lấy móng nhọn ấn vào trong đường vân. Lâm Phong chỉ thấy áo nghĩa chi tinh bị ấn vào trong đó, quang mang chợt lóe lên rồi biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
– Vậy là được rồi… Lâm Phong đảo cặp mắt trắng dã, trong áo nghĩa chi tinh ẩn chứa lực lượng đáng sợ cỡ nào, nhưng khi bị Cùng Kỳ nhét vào trong thánh văn lại trực tiếp biến mất giống như bị thẩm thấu vào trong, quá kỳ diệu rồi, lực lượng Thánh văn quả nhiên cường đại, ẩn chứa đạo lý thiên địa, bây giờ hắn không cách nào hiểu được.
Khắc xong Thánh văn, động tác Cùng Kỳ nhanh hơn rất nhiều, không ngừng lấy áo nghĩa chi tinh ấn vào trong Thánh văn, rất nhanh đã làm xong mọi thứ.
Quang mang tiêu tán, hết thảy cũng mờ đi, xung quanh Hoàng cung như không có gì cả, căn bản không nhìn ra điều gì khác thường, những đường vân khắc ra kia cũng biến mất, tựa hồ như chưa bao giờ xuất hiện. Lâm Phong dùng lực thần niệm điều tra, nhưng lại không phát hiện được gì.
– Không cần thử, Thánh văn sát phạt mà bổn đế khắc ra, nếu không phát động thì Tôn giả cũng không phát hiện được, huống chi là ngươi!
Cùng Kỳ đắc ý nói.
– Nhanh rứa đã xong rồi!
Lâm Phong cười ngây ngô hỏi.
– Nói nhảm, ngươi dám chất vấn bổn Đế, cho dù là Tôn giả thì vừa tới cũng chết ngay!
Cùng Kỳ khó chịu nói.
– Không dám!
Lâm Phong vẫn cười ngu ngơ, khẽ vươn tay ngoắc Cùng Kỳ một cái.
– Làm gì? Cùng Kỳ cảnh giác nhìn Lâm Phong.
– Giới chỉ trữ vật cùng áo nghĩa chi tinh, trả lại cho ta đi!
Lâm Phong cười ngu ngu nói. Cùng Kỳ trợn mắt nhìn Lâm Phong, mắng to:
– Khốn kiếp!
– Đưa hay không!
? Lâm Phong trầm mặt, làm cho Cùng Kỳ giận phát run, con kiến đáng chết này, khốn kiếp!
– Xem ra nên cho ngươi giãn xương một chút mới được!
Lâm Phong xoay cổ tay, cười ngây ngô nói.
– Ta bố trí Thánh văn sát phạt chỉ giết được Tôn giả, những cường giả Thiên Vũ đi vào giết chóc, hi vọng ngươi ứng phó được!
Cùng Kỳ căm tức nhìn Lâm Phong, ném giới chỉ trữ vật cho hắn.
– Ách… -….
Lâm Phong nói không nên lời, chỉ giết Tôn giả? Chỉ giết Tôn giả mà không giết Thiên Vũ!? Nhìn Cùng Kỳ nghênh ngang rời đi, Lâm Phong lập tức đuổi theo, ôn hòa cười nói:
– Viêm Đế à, ngươi cũng là cường giả Đại Đế, đối phó chút Thiên Vũ thì dễ như trở bàn tay a, quá dễ dàng a!
– Cút!Nguồn truyện audio
Cùng Kỳ cao ngạo mắng.
– Viêm Đế, những Thiên Vũ kia, chẳng lẽ lại dám xúc phạm tới uy nghiêm của ngươi, đây không phải là tìm chết sao!
?
– Viêm Đế a… Nơi xa không ngừng vang vọng lên giọng Lâm Phong, giờ phút này hắn vô cùng buồn bực, tính sai a… Ngạo khí của Cùng Kỳ đã bốc lên, đã mặc kệ hắn rồi….
– Viêm Đế, nếu cừu địch giết tới cửa, ta sẽ để ngươi làm tiên phong, đến lúc đó, nếu có gì sai lầm… – Mẹ kiếp!
!! Cùng Kỳ tức giận mắng, tiếng quát vang vọng rất xa, nó giận run người, tên khốn hèn hạ vô sỉ này, cái đồ qua cầu rút ván, vậy mà dám uy hiếp nó, làm nó hận không thể xé xác Lâm Phong. … …
Lâm Phong nằm trên bệ đá, nhìn Cùng Kỳ không ngừng bận rộn phía xa, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, tròng mắt không ngừng đảo quanh, như đang nghĩ tới chủ ý nào đó.
Cường giả Đại Đế a, lấy áo nghĩa chi tinh khắc Thánh Văn, tuyên bố Tôn giả tới cũng chỉ tìm chết. Thủ đoạn kẻ này, e là nhiều không đếm hết, nếu có thể moi ra một ít, nói không chừng nó có thể làm cho Hoàng cung trở thành một thánh địa tu luyện, có lẽ không khó a! Nhưng tính tình tên kia vừa quật cường vừa kiêu ngạo, không uy hiếp tới tính mạng của nó, sợ chuyện này khó thành.
Hắn muốn đòi hỏi mấy bộ công pháp lợi hại cũng không có cửa, quá buồn bực. Bên cạnh có một ông Phật bự lại không thể dùng, cảm giác này làm người ta phát điên a.
Không được, nhất định phải moi được chút chỗ tốt từ trong tay tên này. Đáng thương cho Cùng Kỳ vẫn còn nai lưng ra khắc Thánh văn cùng trận pháp, Lâm Phong lại thoải mái nhàn nhã nằm đó tính toán chính nó. Qua một lúc, Cùng Kỳ làm tốt hết thảy, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong một cái.
– Tốt rồi!
? Ánh mắt Lâm Phong khẽ lóe lên, cười ngây ngô hỏi.
– Ừ!
Cùng Kỳ gật đầu.
– Thứ kia… Lâm Phong ngượng ngùng gãi đầu, Cùng Kỳ nghiến răng nghiến lợi, trả giới chỉ trữ vật lại cho hắn, nổi giận mắng: – Bổn đế còn tham chút áo nghĩa chi tinh này của ngươi sao!
Trong mắt bổn Đế, đó không khác gì đá tảng!
– Đó là đương nhiên, ngươi trước kia là Đại Đế, nhưng mà nó đối với ta đều là bảo bối đó a!
Lâm Phong cười nói tiếp:
– Ngươi bận rộn khá mệt rồi, nghỉ ngơi đi a!
– Rồi!
Cùng Kỳ ngẩng cao đầu, thân hình lóe lên rồi biến mất. Rất nhanh, Cùng Kỳ xuất hiện tại trong một góc nhỏ, mở ra cái mồm khổng lồ, lại phun ra mấy viên tinh thạch, rõ ràng chính là áo nghĩa chi tinh. Đáng thương cho Đại Đế, lại lén lút giấu mấy khối áo nghĩa chi tinh trong miệng.
Chương 900: Tìm đến chịu chết
— – Rắc!
!! Cùng Kỳ thả một khối áo nghĩa chi tinh vào miệng rồi cắn nát, khẽ nhếch miệng, dường như rất khó khăn. Thanh âm răng rắc liên tục vang lên, Cùng Kỳ cắn nát từng cái một, sau đó không ngừng nuốt áo nghĩa chi tinh vào, trên mặt lộ thần sắc thống khổ, áo nghĩa chi tinh cũng không phải thứ dễ nuốt như thế.
Nơi xa, Lâm Phong vẫn ngồi đó, thả rộng thần thức ra, sau khi nhìn thấy hành động của Cùng Kỳ, hắn không khỏi ngạc nhiên.
– Vậy cũng có thể!
Tên này lại mạnh mẽ cắn nuốt áo nghĩa chi tinh. Nhưng Lâm Phong cười khổ lắc đầu, mặc kệ Cùng Kỳ cắn nuốt áo nghĩa chi tinh, nói thế nào đối phương cũng từng là Đại Đế, hôm nay rơi vào kết cục như thế quả có chút bi thảm, tuy Lâm Phong biết đối phương có giấu chút áo nghĩa chi tinh, nhưng cũng tùy y.
Nhưng tên này còn rất kiêu ngạo, còn nói áo nghĩa chi tinh chỉ là đá tảng, lại luân lạc tới mức lén giấu đi, làm cho Lâm Phong cảm giác có chút bi thương.
Thở ra một hơi, Lâm Phong bắt đầu nghiên cứu Thánh văn cùng trận pháp do Cùng Kỳ bố trí ra. Cùng lúc này, bên chỗ Thần cung, thấy Tây Tuyệt Thiên còn mãi chưa về, không thể không phái người điều tra, tra xong lại nghe được tin tức chấn động, Tây Tuyệt Thiên cùng đám cường giả dẫn theo tựa hồ đều đã chết trong Tuyết Nguyệt quốc.
Tuyết Vực, Thương Thiên đế quốc ở giữa giải đất của Mê Thành cùng Tuyết Nguyệt quốc. Giờ phút này, trong hoàng cung Thương Thiên đế quốc, trong một đại điện nào đó, một thân ảnh ngồi trên vương vị.
Nhưng kẻ này không phải Quân vương Thương Thiên đế quốc, ngược lại, Quân vương Thương Thiên đế quốc lại ngồi phía dưới, rất cung kính, trên mặt còn lộ vẻ kính sợ. Lúc này, một thân ảnh vào tới cửa đại điện, Quân vương vừa nhìn liền hai mắt chợt lóe, nói.
– Vào đi!
Thân ảnh phía ngoài bước chân vào trong đại điện, hướng về kẻ ngồi trên vương vị, cung kính làm lễ.
– Tin tức từ Tuyết Nguyệt quốc truyền về rồi, người của Thần cung cũng không bắt được Lâm Phong.
!
– Ồ
? Người nọ híp mắt, trên người lộ ra khí thế Hoàng giả cường đại, ánh mắt chớp động, Thần cung đã phái ra Tây Tuyệt Thiên cũng không thể bắt được Lâm Phong?
– Cụ thể thế nào? – Nghe nói, toàn bộ người Thần cung đi Tuyết Nguyệt quốc đều đã bị giết hết!
– Bị giết toàn bộ!
Cường giả kia hơi khựng người, lại bị giết hết, mặc dù Tây Tuyệt Thiên chưa tính là cường giả đỉnh cao của Thần Cung, nhưng trong Thần cung cũng được coi như cự phách một phương, quản lý Tây Thần cung, vậy mà y lại không thể bắt được một tên Thiên Vũ!
– Có cường giả Thiên Trì nhúng tay? – Không nghe nói người Thiên Trì xuất hiện trong thành Dương châu, nghe nói là Lâm Phong liên thủ với một vài Thiên Yêu bên cạnh giết chết!
Người nọ cung kính đáp, sau khi nhận được tin tức này, y cũng phi thường nghi ngờ, Lâm Phong làm thế nào mà được như thế, lại có thể đem mạng toàn bộ người Thần cung lưu lại trong thành Dương Châu. Tên cường giả ngồi trên vương vị trầm mặc, nhưng sau đó y vung áo bào, lạnh lùng nói:
– Tây Tuyệt Thiên bị giết, Tôn giả Thần cung tự nhiên sẽ ra tay, nếu Lâm Phong bị Tôn giả bắt được, chúng ta muốn bắt lại thì không còn dễ dàng rồi.
Báo xuống, lên đường đi Tuyết Nguyệt, bảo vật của tổ tiên Ngọc Thiên Hoàng tộc ta, người khác há có thể nhúng tay!
– Dạ!
Người nọ cung kính đáp lời lui ra, bọn họ lặng lẽ rời khỏi Tuyết Vực, Thần cung còn tưởng mình làm kín tới mức thần không biết quỷ không hay.
Thật ra, hết thảy đều nằm trong tay Ngọc Thiên Hoàng tộc, chỉ có bọn họ biết trong Bí Cảnh có cái gì, bảo tàng của tổ tiên Ngọc Hoàng bọn họ, so với bất kỳ thế lực nào, Ngọc Thiên Hoàng tộc bọn họ là người mong muốn nhận được nhất.
Bọn họ vốn tính toán, một khi Tây Tuyệt Thiên đắc thủ, sẽ phải đi qua nơi này. Bọn ra lại ra tay chặn giết Tây Tuyệt Thiên, bắt giữ Lâm Phong.
Nhưng bây giờ Tây Tuyệt Thiên lại thất bại, Thần Cung có thể phải xuất động Tôn giả, mà muốn đoạt người trong tay Tôn giả, tất nhiên không còn dễ dàng. Không qua bao lâu, trong hoàng cung Thương Thiên đế quốc, một nhóm thân ảnh lóe lên rời đi, trên thân những người này đều lộ ra khí tức sâu không lường được, cực kỳ lợi hại. Nhưng, khi bọn họ rời đi không lâu, lại có một nhóm người khác xuất hiện ngoài hoàng cung, đưa mắt nhìn nhóm thân ảnh cuồn cuộn rời đi.
Trên người những người này đều khoác long bào, uy nghiêm bất phàm, rõ ràng đều là cường giả Đông Hải Long Cung. Lấy Lâm Phong làm trung tâm, Tuyết Vực như trình diễn một màn đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau).
Tất cả bọn họ đều cho rằng mình nhanh tay nhất, nhưng không biết đã bị người khác chăm chú nhìn vào. Ngọc Thiên Hoàng tộc nhìn chằm vào Thần Cung, mà Đông Hải Long Cung thì mơ hồ biết một chút liên lạc giữa Ngọc Thiên Hoàng tộc cùng mộ Hoàng giả.
Vì vậy, bọn họ liền biết Ngọc Thiên Hoàng tộc sẽ không buông tha, luôn cẩn thận nhìn chằm chằm vào Ngọc Thiên Hoàng tộc! Mà mục tiêu cuối cùng của mọi người, chỉ có một, đó là Lâm Phong. Hoặc nói, trọng bảo trên người hắn.
Đương nhiên, trên thực tế không ai biết được Lâm Phong thật sự đã chiếm được thứ gì. Bọn họ chỉ dựa vào suy đoán của mình, người biết được chân tướng thật sự, mất tích thì mất tích, chết thì đã chết rồi.
Mà thân Lâm Phong, giờ phút này hắn không biết nhiều cường giả như thế đang theo dõi hắn, nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý hoài bích có tội, cho nên hắn mới bắt Viêm Đế khắc Thánh văn, bảo vệ cả một Hoàng cung mênh mông.
Ngoài ra, mấy ngày này, Lâm Phong vừa đấm vừa xoa, rốt cục để Viêm Đế giúp hắn làm rất nhiều chuyện, chỉnh sửa lại Tiểu Cửu Cung Tụ Nguyên trận, làm toàn bộ Hoàng cung tràn ngập nguyên khí thiên địa.
Không chỉ có như thế, hôm nay trong Hoàng cung đã có rất nhiều bảo địa chuyên môn dùng cho tu luyện, trong đó ẩn chứa nhiều loại lực lượng ý chí bất đồng, những thứ này cũng do Cùng Kỳ dùng ý chí chi tinh bố trí mà thành, có thể giúp võ tu nhanh chóng lĩnh ngộ lực lượng ý chí hơn.
Lâm Phong tự mình cảm thụ sự huyền diệu của những bảo địa tu luyện này, trong lòng cảm khái vạn phần. Hoàng cung hôm nay đã nồng nặc nguyên khí thiên địa, lại có nhiều bảo địa tu luyện như thế, sau này tu luyện trong hoàng cung, tốc độ tu luyện tuyệt đối sẽ tăng mạnh, đây là lực lượng do tài nguyên mang tới, đương nhiên, người nhận được lực lượng thông qua những thủ đoạn này, sẽ không có căn cơ vững chắc như hắn được.
Vì vậy, Lâm Phong cũng báo cho người trong hoàng cung, nếu có thể tự mình lĩnh ngộ tu luyện thì tận lực không nên dựa vào lực lượng bên ngoài, thật sự không được mới mượn bảo địa tu luyện, như vậy mới có chỗ tốt cho việc tu luyện.
Vào một ngày, tại một nơi phong cảnh ưu nhã trong hoàng cung, Lâm Phong ngồi trên ghế, Tuyết Linh Lung nhu thuận dựa lên đầu vai hắn.
Mà trước người hắn, Hân Diệp đang cầm bút vẽ, thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Phong một chút, ngòi bút trong tay không ngừng di động. Rất nhanh, một bức tranh xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, Tiểu Nhã đứng nhìn bức tranh do Hân Diệp vẽ ra, ánh mắt không ngừng lóe sáng, linh động thuần mỹ.
– Hân Diệp tỷ tỷ vẽ thật đẹp!
Tiểu Nhã phát ra một lời cảm khái từ nội tâm, Tuyết Linh Lung trên đầu vai Lâm Phong cũng nhảy ra, hạ xuống mặt đất, nhìn bức tranh phía trên, đôi con ngươi linh động như tiên lộ ra sương mù, thật đẹp.
Trong bức tranh, một thanh niên tùy ý ngồi, lặng lặng hưởng thụ an nhàn khó được, xung quanh ưu mỹ tinh trí phụ trợ, trên đầu vai hắn có một con tuyết yêu thân trắng như tuyết, giống như bút tích của thần.
Một người một yêu, lại vẽ phối hợp như thế, giống như bọn họ thuộc về một thể. Tuyết Linh Lung nhào lên người Hân Diệp, dùng đôi trảo nhỏ gãi lên gương mặt xinh đẹp của nàng, Hân Diệp cười ngọt ngào, nhìn Tuyết Linh Lung trên đầu vai, nói:
– Mộng Tình tỷ tỷ, ngươi vĩnh viễn đẹp nhất!
Tuyết Linh Lung lắc lắc đầu, tiếp tục gãi Đoàn Hân Diệp, phi thường đáng yêu! Lâm Phong cười đứng lên, nhìn bức tranh xinh đẹp phía trước, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa.
– Lâm Phong, lăn ra đây!
Ngay vào lúc này, một tiếng quát như tiếng sấm cắt đứt không khí ấm áp này, một tiếng này như ẩn chứa lực lượng đáng sợ, rung động màng tai người trong Hoàng cung, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng rành mạch. Lâm Phong khẽ nheo mắt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía xa, trong mắt lộ ra sát ý sáng lạnh.
– Rốt cuộc cũng tới rồi!truyện tà tu audio
Lâm Phong thì thào, hắn đã đợi lâu rồi, rốt cục có người tới cửa để hắn giết.
– Hân Diệp, Mộng Tình, các ngươi ở nơi này, không cần ra ngoài!
Lâm Phong cười, Hân Diệp cũng gật đầu, Lâm Phong lao về hướng phát ra tiếng rống.