Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 171 [Chương 851 đến 855]
❮ sautiếp ❯Chương 851: Vũ Hồn phiên diệt
— Tử Vân Thanh cầm Trấn Hồn Linh trong tay, trên mặt lộ ra ý cười.
Vừa mới nhìn thấy chiến lực đáng sợ của Lâm Phong, nếu áp chế tu vi, gã thật không dám nói mình có thể chiến thắng Lâm Phong, chỉ sợ không khá những người khác hơn chút nào. Tuy nhiên, lúc này gã có được thánh vật kế thừa của Thiên Xu Phong, Lâm Phong tất bại. Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng liếc Thiên Xu Tử một cái, lập tức mạnh mẽ tiến tới, Tiêu Dao bộ pháp, trong nháy mắt giáng lâm đến trước người Tử Vân Thanh, chưởng lực khủng bố bay thẳng tới chỗ Tử Vân Thanh, không gian bị áp bách phát ra tiếng vang ong ong. Tử Vân Thanh cười lạnh một tiếng, chân nguyên lực bắt đầu khởi động, một cỗ lực lượng kỳ lạ rót vào Trấn Hồn Linh. Trấn Hồn Linh lập tức run lên, sau đó một tiếng chuông vang lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể hắn cứng đờ, hắn cảm giác được một cỗ uy áp trấn hồn đáng sợ đánh tới, muốn trấn trụ hồn phách của hắn.
– Đinh đinh, đang đang!
Tiếng chuông đáng sợ không ngừng vang lên trong đầu Lâm Phong, khiến ý thức hắn trở nên rối loạn. Mấy vạn tàn hồn được điều động, hóa thành chuông cổ thủ hộ thu lấy ý thức, hồn phách của hắn. Nhưng tiếng chuông kia dường như có một cỗ ma lực, không ngừng đánh vào ý chí hắn, trấn áp hồn phách hắn, khiến hắn có cảm giác hồn phách sắp sụp đổ. Thân thể Lâm Phong nhanh như tia chớp thối lui, hai tay che lỗ tai. Lực lượng Trấn Hồn Linh này quả nhiên khủng bố, không hổ là thánh vật kế thừa của một mạch Thiên Xu.
– Trấn Hồn Linh có thể trấn áp hồn phách người khác, định trụ thân thể hắn, tiếp tục đánh tới, ta sẽ giúp ngươi trấn trụ hồn phách hắn.
Một giọng nói chui vào trong tai Tử Vân Thanh, thanh âm này đương nhiên là của Thiên Xu Tử. Lúc này, lão đang bí mật truyền âm với Tử Vân Thanh. Tử Vân Thanh nghe lời Thiên Xu Tử, trong lòng run lên, lập tức vỗ Trấn Hồn Linh, Trấn Hồn Linh lập tức tản ra từng đạo quang hoa màu vàng, bay tới phía Lâm Phong, tiếng chuông vang vọng, đa số người trên mặt đất đều bưng kín tai, mặc dù tiếng chuông này không phải nhằm vào bọn họ, nhưng vẫn khiến họ cảm giác khó chịu.
Trong đầu Lâm Phong mạnh mẽ run lên, hồn phách run rẩy, rất nhiều tàn hồn ngưng tụ ra, bị tiếng chuông này đánh vỡ, đồng thời, chuông cổ do ý thức hồn phách hóa thành cũng xuất hiện vết nứt, đầu xuất hiện một trận đau đớn. Trần Hồn Linh run lên, một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt cực kỳ mãnh liệt xuất ra, tiếng chuông ngày càng vang, từng luồng quang hoa màu vàng dường như đã bao phủ toàn thân Lâm Phong. Trấn Hồn Linh này có thể trấn trụ hồn phách, coi như trấn trụ thân thể người khác. Người đã không còn hồn phách chính là người chết, hồn phách bị trấn áp, ý niệm cũng không thể hành động. Trên người Lâm Phong xuất hiện lửa giận, chỉ thấy tâm thần hắn run lên, một cỗ lực lượng phong ấn trấn áp đáng sợ nở rộ trong hư không. Trong tay Lâm Phong lúc này đã nhiều hơn một khối bia đá, trên tấm bia đá này có khắc một chữ Phong thần bí, chính là Phong Ma Thạch.
– Trấn áp cho ta!
Lâm Phong quát lên một tiếng, đánh Phong Ma Thạch ra, một tiếng nổ ầm vang, Phong Ma Thạch bay ra, nhanh chóng khuếch trương, hóa thành một tấm bia đá vô cùng lớn đánh tới Trấn Hồn Linh, lực lượng trấn áp đáng sợ trên chữ Phong thật lớn kia dường như làm cho tiếng chuông khủng bố của Trấn Hồn Linh biến mất. Cùng có được thần thông trấn áp, nhưng Phong Ma Thạch được truyền xuống từ thượng cổ, Phong Ma Thạch này ngay cả tôn thân Ma Đế cũng có thể phong ấn trấn áp, tuy đây chỉ là một khối trong đó, nhưng cũng không sợ Trấn Hồn Linh. Thanh âm vù vù đáng sợ truyền ra, Phong Ma Thạch lộ ra lực lượng trấn áp hùng mạnh muốn trấn áp luôn Trấn Hồn Linh. Cánh tay còn lại của Lâm Phong xuất hiện một ngọn núi, Thiên Tuyền Thạch hóa thành núi cao rung động.
– Đừng tưởng rằng chỉ có Thiên Xu ngươi có được bảo vật kế thừa.
Lâm Phong lạnh lùng cười nói, bước chân tới, giáng xuống trước người Tử Vân Thanh, trong khoảnh khắc, thiên địa dường như đều mờ đi. Lúc này, trong tay Lâm Phong đang kéo theo một ngọn núi cự đại cao lớn do Thiên Tuyền Thạch biến thành.
– Trấn sát!
Lâm Phong kéo cả ngọn núi cao, rồi quăng nó ra ngoài, Thiên Tuyền Thạch hóa thành ngọn núi phát ra tiếng ầm ầm đáng sợ, từng luồng tinh quang chiếu rọi trên thân Thiên Tuyền Thạch, rực rỡ chói mắt, đồng thời, lực lượng trấn giết kia làm lòng người kinh sợ. Trấn Hồn Linh bị Phong Ma Thạch chế trụ, Tử Vân Thanh mất đi chỗ dựa. Lúc này, gã cảm nhận được lực lượng trấn áp đáng sợ của ngọn núi do Thiên Tuyền Thạch biến thành, tâm thần run rẩy, Thiên Tuyền sơn này sẽ trấn giết gã mất.
– Ầm!
Thiên Tuyền sơn trấn áp xuống, che kín ánh mắt Tử Vân Thanh, khiến gã lâm vào bóng tối. Một cỗ khí tức đáng sợ từ trên người Tử Vân Thanh tuôn ra, chân nguyên lực mãnh liệt, mênh mông hùng mạnh, giờ gã đã giải khai áp chế tu vi, khôi phục đúng tu vi Thiên Vũ cảnh tầng hai.
– Oanh Thiên Chưởng Ấn!
Tử Vân Thanh nổi giận gầm lên, song chưởng xuất ra, hóa thành từng đạo chưởng ấn đáng sợ, đánh tới Thiên Tuyền Thạch. Lực lượng đáng sợ khiến không gian mãnh liệt run lên, đánh bay Thiên Tuyền sơn lên, còn thân thể Tử Vân Thanh cũng bị chấn động quay về mặt đất, thở hổn hển. Lâm Phong cười lạnh một tiếng, tiếp tục nữa vung ngọn núi lên, mạnh mẽ áp xuống, lực lượng kinh khủng từ hư không truyền xuống.
– Ầm!
Lực lượng kinh khủng trấn Tử Vân Thanh khí huyết quay cuồng, máu tươi tuôn ra mãnh liệt. Ánh mắt mọi người rung động, cho dù Tử Vân Thanh gã đã khôi phục tu vi, vẫn bị Lâm Phong áp chế, người này quả nhiên yêu nghiệt, khó trách Tuyết Tôn giả lại giao vận mệnh một mạch Thiên Tuyền giao cho hắn, thiên phú hắn quả thật đáng sợ.
– Ầm ầm ầm!
Ngọn núi khổng lồ do Thiên Tuyền Thạch hóa thành không ngừng đánh tới Tử Vân Thanh, khóe miệng hắn hiện giờ đều là máu tươi, cả người bị chấn động rơi xuống mặt đất, xương cốt không biết đứt gãy bao nhiêu cái. Thời gian một nén nhang rất nhanh sẽ đốt xong.
– Đinh đinh!
!! Một tiếng chuông quỷ dị bất chợt vang lên, chỉ thấy Trấn Hồn Linh đột phá trói buộc của Phong Ma Thạch, bay đến trên đầu Lâm Phong, nháy mắt khuếch trương, biến thành một kim linh thật lớn, trong đó tản ra chùm ánh sáng bảy màu đáng sợ, bao phủ thân thể Lâm Phong. Từng tiếng chuông đáng sợ hóa thành lực lượng trấn hồn công kích Lâm Phong, khiến hồn phách hắn run rẩy mãnh liệt, lại có không ít tàn hồn bị tiêu diệt. Lúc này, hắn cảm giác hồn phách bị định trụ, cũng không thể xuất ra được lực lượng bản thân.
– Vô sỉ!
Trong mắt Kiếm Tôn giả bùng lên lửa giận, kiếm khí lăng thiên, bước chân tới trước, chuyện này hiển nhiên không phải do Tử Vân Thanh, Tử Vân Thanh đã bị Lâm Phong áp chế không còn chút tinh khí, nhất định là tên Thiên Xu Tử kia đang điều khiển Trấn Hồn Linh.
– Chờ một chút.
Tuyết Tôn giả ngăn Kiếm Tôn giả lại, khiến ánh mắt lão khó hiểu, tuy nhiên hắn vẫn nhịn được không bước ra, Tuyết Tôn giả đương nhiên sẽ không hại Lâm Phong. Tiếng chuông vẫn vang lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ không ngừng trùng kích vào hồn phách mình, khiến Vũ Hồn hắn cũng kinh hãi mà chuyển động, dường như sắp bị đánh vụn. Vũ Hồn Cửu Long Thiên Phệ đang gào thét, nhảy vào hư không, nhưng lại bị Trấn Hồn Linh trấn áp, rất nhanh liền suy yếu, Vũ Hồn Tử Xà cũng xông ra, lại như trước, bị Trấn Hồn Linh áp chế. Ngọn núi khổng lồ Thiên Tuyền Thạch hóa thành một tảng đá, bay về bên người Lâm Phong, một cỗ lực lượng kỳ diệu từ trên Thiên Tuyền Thạch truyền tới, khiến Lâm Phong có cảm giác dung nhập vào tự nhiên, dung nhập vào lực lượng của thiên địa, cực kỳ kỳ diệu. Tảng đá lúc này dường như là một nhịp cầu, giúp hắn kết nối với vạn vật tự nhiên, giúp hắn lĩnh ngộ ảo diệu của thiên địa, một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu xuất hiện. Mọi vật xung quanh đều trở nên rõ ràng, hắn có thể cảm nhận được từng hơi thở lưu động trong thiên địa, hắn có thể cảm giác được dấu hiệu của sinh mệnh, hắn có thể cảm giác được một chút lực lượng vô hình đang chậm rãi lưu động trong cả tòa núi tuyết mênh mông. Đây dường như là Thiên nhân hợp nhất, giống như lúc Lâm Phong tiến vào trạng thái hắc ám, nhưng hình như kỳ diệu hơn hẳn. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được quỹ tích kỳ diệu của sao, mặt trăng, mặt trời. Loại đại đạo huyền diệu này như ẩn như hiện, giống như gần ngay trước mắt nhưng lại không có cách nào chạm đến.
– Đinh đinh đinh!
Tiếng chuông lại vang lên, Vũ Hồn cuối cùng trong thức hải Lâm Phong bắt đầu chậm rãi chuyển động, trên Thiên Thư Vũ Hồn tản ra ánh sáng bảy màu chói mắt, ngày càng rực rỡ. Thiên Thư Vũ Hồn mở ra, một tờ kia dường như có chút rung động, mỗi một lần tiếng chuông vang lên, Vũ Hồn rung động, tờ giấy đó dường như buông lỏng thêm vài phần.
– Đinh!
Cuối cùng, một tiếng chuông như từ phương xa vang lên, ánh sáng rực rỡ bảy màu lóe lên, một trang của Thiên Thư Vũ Hồn chậm rãi mở ra! Lâm Phong đột phá, Tôn giả tức
Chương 852: giận!
— Thiên Thư Vũ Hồn mở ra, Lâm Phong cũng không biết Vũ Hồn thần bí này từ đâu đến, nhưng mỗi lần nó mở ra đều mang đến cho hắn rung động và niềm vui bất ngờ.
Lần đầu tiên mở ra nó giúp Lâm Phong có ngộ tính mạnh mẽ. Dưới trạng thái hắc ám, giác quan của hắn vô cùng nhạy bén khiến hắn lĩnh ngộ công pháp và vũ kỹ nhanh lên không biết bao lần. Lần thứ hai mở ra, bởi hắn thích dùng kiếm, Vũ Hồn ban cho hắn một thanh kiếm hắc ám khủng bố, là hủy diệt kiếm, sát phạt kiếm.
Lần thứ ba Vũ Hồn mở ra, xuất hiện một đóa hắc liên, hắc ám liên hoa hủy diệt u minh, sức hủy diệt cực kỳ đáng sợ, khiến hắn có thể bộc phát lực công kích khủng bố vượt năng lực bản thân. Sau đó, hào quang bảy màu Thiên Thư yên lặng một thời gian dài, cho tới giờ này, khi bị Trấn Hồn Linh bắn phá hồn phách, Vũ hồn rung động, Thiên Thư Vũ Hồn lại lần nữa mở ra. Lâm Phong vô cùng chờ mong loại thần thông mạnh mẽ Vũ Hồn này có thể mang đến cái gì. Lâm Phong phát hiện, Thiên Thư Vũ Hồn mở ra lần này, ban cho hắn không ngờ là một mảnh hắc ám, hỗn độn, không có cái gì khác, chỉ là thế giới hắc ám, hoang vu, tĩnh mịch, không có thứ gì thần kỳ.
– Đây là chuyện gì? Đôi mắt Lâm Phong nheo lại, không gian hắc ám có thể ban cho hắn thứ gì? – Đinh… Tiếng chuông lại lần nữa vang lên trong đầu, khiến thân thể Lâm Phong mạnh mẽ run lên, sắc mặt trắng bệch.
Hoàn hảo, một cỗ lực lượng thần bí từ trong Thiên Tuyền Thạch chảy ra, thủ hộ ý thức, thủ hộ hồn phách hắn.
– Sư huynh.
. Kiếm Tôn giả nhìn sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, hô lên một tiếng, muốn ra tay nhưng Tuyết Tôn giả vẫn lắc đầu.
– Thiên Tuyền Thạch chính là thánh vật truyền thừa của Thiền Tuyền Phong ta, lực lượng mạnh mẽ không thể tin nổi, dù ta cũng không thể hiểu được thấu triệt.
Loại lực lượng không hiểu rõ này có thể mang tới bất ngờ cho Lâm Phong, chờ một chút đi. Đôi mắt Kiếm Tôn giả chăm chú nhìn Lâm Phong, hắn nghe nói Thiên Tuyền Thạch nắm giữ lực lượng thần bí, nhưng ngay cả Tôn giả cũng không thể phát huy được cỗ lực lượng thần bí này, Lâm Phong càng không có khả năng. Bởi vậy, hắn vẫn có chút không yên lòng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Đều do Thiên Xu Tử quá mức hèn hạ, bằng không trận chiến này đã sớm có kết quả. Năm đệ tử thân truyền, dưới tình huống tu vi bị áp chế, toàn bộ đều không phải đối thủ của Lâm Phong. Lâm Phong là yêu nghiệt vượt cấp khiêu chiến, Huyền Vũ cảnh thách đấu cường giả Thiên Vũ, cho dù Tử Vân Thanh, Thiên Vũ tầng hai vẫn bị Lâm Phong áp chế. Mà giờ Lâm Phong đang bị Trấn Hồn Linh áp chế, Tử Vân Thanh hoàn toàn rảnh rỗi. Nhìn Lâm Phong giữa hư không, đôi mắt của hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn. Cước bộ hắn di động, thân thể bay lên không giết về hướng Lâm Phong, cỗ hơi thở đáng sợ trên người hắn bộc phát muốn hủy diệt Lâm Phong.
– Hử? Tâm thần Lâm Phong khẽ động, giờ phút này hắn đang bị nhốt trong trạng thái kỳ diệu, mượn Thiên Tuyền Thạch, hắn có thể kết nối thiên địa, mọi thứ xung quanh không thể giấu được hắn.
Cảm giác được Tử Vân Thanh giết tới, Lâm Phong nắm chặt Thiên Tuyền Thạch, mạnh mẽ lao về phía Tử Vân Thanh, đánh ra một chưởng.
– Ầm ầm… Lâm Phong tùy ý vỗ một chưởng, không gian mạnh mẽ vỡ ra, chấn động màng tai, khiến mọi người rùng mình đứng không vững.
Một cỗ lực lượng cuồng bá áp bách về phía Tử Vân Thanh, ầm một tiếng vang to lớn truyền ra, thân thể Tử Vân Thanh bị một chưởng tùy ý của Lâm Phong đánh bay ra ngoài, như thể bị lực lượng thiên địa trấn áp, Tử Vân Thanh không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi.
– Sao lại như thế? Ánh mắt của mọi người trợn trừng, điều này sao có thể, Lâm Phong tùy ý phát ra một chưởng có thể kết nối lực lượng thiên địa áp bách lên Tử Vân Thanh, đánh bay hắn ra ngoài.
Dù Tử Vân Thanh có là Thiên Vũ cảnh tầng hai đỉnh phong cũng không có thể mượn dùng sức mạnh thiên địa để áp bách người khác như thế. Lâm Phong cũng rung động vì một chưởng này của mình, hắn có thể cảm giác được, một chưởng của hắn không chỉ dựa vào lực lượng thuần túy bản thân mà còn kết nối với thiên địa xung quanh, chưởng lực dung hợp với thiên địa hư không, đánh lên người Tử Vân Thanh.
– Đây là lực lượng của Thiên Tuyền Thạch.
Đôi mắt Lâm Phong sáng lên, nhất định do Thiên Tuyền Thạch. Vừa rồi khi phát ra một chưởng, cảm giác kỳ diệu càng thêm mãnh liệt, bên trong Thiên Tuyền Thạch có một cỗ lực lượng thần bí không ngừng thẩm thấu vào người hắn.
– Hửm? Đúng lúc này, trong lòng Lâm Phong sinh ra cảm giác khác thường, Thiên Thư Vũ Hồn bắt đầu chuyển động, hắn cảm nhận một cỗ lực lượng dẫn dắt, Vũ Hồn của hắn có thể dẫn dắt cỗ lực lượng thần kỳ trên Thiên Tuyền Thạch.
Ý niệm khẽ động, cảm giác kỳ diệu càng thêm mãnh liệt, lực lượng thần bí trong Thiên Tuyền Thạch không ngờ thực sự bị dẫn vào Vũ Hồn, mở ra một tờ Thiên Thư, giữa thế giới hoang vu đột nhiên hiện lên ánh sáng thần bí.
– Oanh!
Trấn Hồn Linh vẫn như trước đánh vào hồn phách Lâm Phong, nhưng lực lượng thần bí do Thiên Tuyền Thạch phóng ra dường như dệt thành một chiếc lưới lớn, không ngừng làm suy yếu cỗ công kích đáng sợ này. Đúng lúc này, cỗ lực lượng thần bí tiến vào đến giữa Vũ hồn, thế giới hoang vu dần dần có rất nhiều ánh sao, dưới ánh sao lại có núi tuyết, có rừng tùng, ánh sao lóe lên, không ngừng đan thành các đồ án khác nhau. Xung quanh không gian thế giới, ở giữa ánh sao, như có một cỗ hoa văn vô cùng kỳ diệu, thiên biến vạn hóa, cấu tạo mọi thứ xung quanh.
– Sức mạnh ẩn chứa trong Thiên Tuyền Thạch đây sao? Trái tim Lâm Phong điên cuồng nhảy lên, thánh vật truyền thừa Thiên Tuyền Phong không ngờ mạnh đến vây, bức bách không gian xung quanh hiện ra, trong Thiên Thư Vũ Hồn của mình, hắn cảm giác mình dường như dung nhập vào mảnh thiên địa này, bản thân dường như là một bộ phận của thiên địa, ý thức cảm ngộ thiên địa, giao hòa với thiên địa.
Giờ phút này, Lâm Phong nhớ tới lời nói của Tuyết Tôn giả…Thiên Tuyền Thạch chính là thánh vật kế thừa Thiên Tuyền Phong, chứng kiến sự hưng thịnh và suy bại của Thiên Tuyền Phong. Cho dù mạnh mẽ như hắn cũng không thấu hiểu sự huyền bí của nó, mảnh thiên thạch đó ẩn chứa vô số huyền bí. Nhưng nhờ Thiên Thư Vũ Hồn mở ra, Lâm Phong bất ngờ mở ra một mặt thần bí trong Thiên Tuyền Thạch. Nó hòa cả mảnh thiên địa vào trong Vũ Hồn, khiến Lâm Phong mơ hồ cảm giác mình trở thành Chúa Tể của mảnh thiên địa này.
– Thiên Vũ, chính là lúc này.
Tâm niệm Lâm Phong khẽ động, thân thể hắn hoàn toàn dung nhập vào giữa thiên địa, cả hồn phách cũng dung hợp, hắn và mảnh thiên địa này không phân biệt ta ngươi, Thiên Nhân hợp nhất, vong ngã quên thần, vứt bỏ tất cả, hắn là một bộ phận của thiên địa. Giờ phút này, hắn không có bất cứ tình cảm nào, không có bất kỳ vướng bận nào. Thần hồn dung hợp với thiên địa, Thiên Nhân Hợp Nhất, thần hồn tương dung. Trong thức hải Lâm Phong, đại dương mênh mông trở nên cực kỳ an tĩnh, đang phát sinh lột xác. Thiên Nhân hợp nhất, thần hồn giao hòa, thức hải lột xác, ý thức hóa thành thần thức, ý niệm hóa thành thần niệm. Đứng giữa hư không, tay Lâm Phong nắm chặt Thiên Tuyền Thạch, thân thể hắn trở nên hư vô mờ mịt, như có như không, dường như không tồn tại. Không gian xung quanh, lực lượng chân nguyên đáng sợ điên cuồng gào thét, hóa thành lốc xoáy, mạnh mẽ tiến vào thân thể Lâm Phong. Nguyên khí thiên địa xung quanh hắn dường như bị hút vào, hình thành cơn lốc nguyên khí khủng bố, không chịu sự hạn chế nào chân nguyên không đủ thì cướp đoạt từ thiên địa xung quanh. Đột phá, Lâm Phong hắn đang đột phá, đang bước vào Thiên Vũ cảnh Trong lòng mọi người hoảng hốt, Lâm Phong chẳng những dùng thực lực khủng bố rung động mọi người, mà bây giờ đang hứng chịu công kích còn đột phá, muốn bước vào Thiên Vũ. Trấn Hồn Linh như cũ chấn động trong hư không, Lâm Phong lại muốn bước vào Thiên Vũ vào lúc này.
– Đinh, linh, linh… Tiếng chuông không ngừng vang lên, tóc dài Tuyết Tôn giả tung bay, cả người tức giận, Lâm Phong đang bước vào Thiên Vũ, lão khốn Thiên Xu Tử vẫn mượn cơ hội này động thủ.
Chân di động, trong nháy mắt, Tuyết Tôn giả xuất hiện trước Trấn Hồn Linh, ý niệm khủng bố tỏa ra, chấn động Trấn Hồn Linh, tay hắn khẽ động bắt Trấn Hồn Linh vào tay.
– To gan, thánh vật truyền thừa của Thiên Xu Phong ta, ngươi cũng dám động.
Thiên Xu Tử nổi giận quát lớn, trong lòng cười lạnh, Trấn Hồn Linh bắt đầu điên cuồng chuyển động, thần niệm Thiên Xu Tử tỏa ra, kết nối cùng với Trấn Hồn Linh, lực lượng thần niệm đáng sợ công kích Tuyết Tôn giả
– Thiên Xu Tử, ta không muốn làm lớn chuyện, ngươi thực cho rằng ta không bằng tên bại hoại nhà ngươi sao? Tuyết Tôn giả cười lạnh, một cỗ thần niệm khổng lồ hóa thành một mảnh tuyết đáng sợ, nhốt Trấn Hồn Linh vào trong, khiến hồn phách Thiên Xu Tử hung hăng run rẩy, dường như thần niệm bị đông cứng, sắc mặt hắn tái nhợt.
– Sao có thể.
.? Thiên Xu Tử không thể tin chuyện vừa xảy ra, thần niệm Tuyết Tôn giả sao khủng bố như thế chứ?!
Chương 853: Phong ấn một năm
— Thần niệm của gã vốn mạnh mẽ, thêm Trấn Hồn Linh phụ trợ, lực lượng thần niệm mạnh như biển, phát ra lực lượng công kích cực kỳ khủng bố, người có thần niệm cùng cấp gần như không cản được.
Nhưng tu vi của Tuyết Tôn giả còn không bằng gã nhưng không ngờ lực lượng thần niệm trực tiếp hóa thành băng tuyết đáng sợ, đông cứng Trấn Hồn Linh, khiến một luồng thần niệm của gã bị phong lại bên trong, khiến linh hồn của gã bị thương.
– Phá cho ta!
Quát lạnh một tiếng, lực lượng thần niệm hóa thành từng đạo kim linh đáng sợ, chấn động giữa hư không, bắn về phía Trấn Hồn Linh.
– Răng rắc!
Âm thanh thanh thúy truyền ra, chỉ thấy Kiếm Tôn giả xuất hiện trước mặt gã, thần niệm khủng bố trực tiếp hóa thành lợi kiếm sắc bén, đâm rách kim linh, đồng thời, ở giữa hư không, một thanh kiếm đáng sợ từ phía trên chém xuống, như mặt trời ban trưa, cực kỳ chói mắt, dường như muốn phá hủy cả mảnh không gian này.
– Ngươi thực sự cho rằng thánh vật truyền thừa – Thiên Tuyền Thạch của một mạch Thiên Tuyền là đồ bỏ đi sao.
Mặc dù sư huynh công kích không bằng ta, nhưng thần niệm lại mạnh hơn ta nhiều lắm. Dù ngươi dựa vào Trấn Hồn Linh cũng không bằng được. Kiếm Tôn giả lạnh lùng nói, kiếm tung bay, người Thiên Xu Phong điên cuồng lùi về sau, một kiếm này, chân chính là sát nhân kiếm. Kiếm Phong Tử vốn là kẻ điên, nhìn Thiên Xu Tử dám động thủ lúc Lâm Phong đột phá, hắn hoàn toàn phẫn nộ, liều lĩnh xuất kiếm chém giết. Thiên Xu Tử giận dữ hét lớn, một cỗ sóng khí phóng lên cao, người xung quanh gã thậm chí bị đánh bay ra ngoài, năm ngón tay chộp vào giữa hư không, bầu trời xuất hiện một chưởng ảnh to lớn, muốn trực tiếp khống chế cự kiếm.
– Phá…!
Cự kiếm tỏa ra hào quang vạn trượng, kiếm khí phun ra nuốt vào, dường như muốn hủy diệt cả mảnh không gian. Năm ngón tay hóa thành chưởng ảnh kinh khủng, trực tiếp bị chém rách, kiếm phá hủy tất cả, tiếp tục chém xuống.
– Cút!
Sắc mặt Thiên Xu Tử khó coi, lại lần nữa xuất thủ, giữa hư không xuất hiện từng đạo ảo ảnh, toàn bộ đều là chưởng ấn đáng sợ, không gian không ngừng rung động, từng đạo chưởng ấn liên miên không dứt đánh hư không thành một cỗ lốc xoáy đáng sợ, cuốn mọi thứ vào trong, lực lượng hủy diệt khiến mọi người xung quanh đều không chịu được, rất nhanh lui về sau. Bóng kiếm rốt cuộc tan biến, hai vị Tôn giả phẫn nộ ra tay, một kích tùy ý khiến thiên địa chấn động. Bọn họ đều không dùng toàn lực, nếu không toàn bộ đám người xung quanh đều phải gặp họa. Nhìn một kiếm này, có thể nhận thấy sự phẫn nộ và quyết tâm của Kiếm Tôn giả. Nếu Thiên Xu Tử có động tác nữa, hắn sẽ tuyên chiến với cả một mạch Thiên Xu. Tuyết Tôn giả và Hỏa Diễm Tôn giả cũng xuất hiện trước mặt đám người Thiên Xu Phong, đồng thời vài vị Tôn giả của Thiên Xu Phong cũng bay lên không, ánh mắt băng hàn, ánh mắt của đôi bên đều thể hiện sự lạnh lùng và phẫn nộ, dường như lúc nào cũng có thể khai chiến.
– Dừng tay cho ta!
Giữa hư không, Thiên Cơ lão nhân lạnh lùng quát một tiếng, ánh mắt có một tia tức giận, nhìn qua đám người hai bên, hai bên lập tức yên tĩnh trở lại.
– Thất đại Tuyết Phong đều là nhất mạch của Thiên Trì, trải qua vô số năm kế thừa mới có được ngày hôm nay, các ngươi không nên quên tín ngưỡng và sứ mạng của mình.
Thiên Cơ lão nhân không nén được giận dữ nói, có vẻ không hài lòng.
– Sư huynh, Thiên Tuyền nhất mạch quá khinh người, cướp đoạt thánh vật truyền thừa Trấn Hồn Linh của Thiên Xu Phong chúng ta, bọn họ coi Thiên Xu Phong chúng ta tồn tại đâu.
Thiên Xu Tử lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm Tuyết Tôn giả.
– Còn không trả lại Trấn Hồn Linh cho ta.
– Trấn Hồn Linh Thiên Xu Phong này ta muốn phong ấn một năm, nếu Thiên Xu Phong vẫn như thế, vậy Trấn Hồn Linh không cần phải trả lại nữa.
Thanh âm Tuyết Tôn giả lạnh lùng, thể hiện rõ sự quả quyết, khiến ánh mắt của mọi người nhíu lại, tuyết Tôn giả muốn phong ấn thánh vật truyền thừa của một mạch Thiên Xu, thậm chí không trả. Sắc mặt Thiên Xu Tử hoàn toàn trầm xuống, cực kỳ giá lạnh, nhìn Thiên Cơ lão nhân giữa hư không, nói.
– Sư huynh, huynh thấy đó, Thiên Tuyền Phong rõ ràng muốn tranh chấp, muốn phá hư đoàn kết của Thiên Trì.
– Lão cẩu, ngươi quá vô sỉ!
Hỏa Diễm Tôn giả lạnh lùng mắng, Thiên Xu Tử lại dám nói Thiên Tuyền nhất mạch khơi mào tranh đấu, vô liêm sỉ.
– Sư huynh, đúng sai trong lòng người, Thiên Tuyền nhất mạch vì Thiên Trì, đã nhẫn nại rất nhiều, Thiên Xu Tử thân là lãnh tụ Thiên Xu Phong nhất mạch nhưng lại dùng thủ đoạn ngay trước mặt mọi người, đối phó với đệ tử Thiên Tuyền nhất mạch ta, thậm chí khi hắn đột phá Thiên Vũ còn muốn ra tay, Thiên Xu Tử tâm thuật bất chính, không xứng chưởng quản Thiên Xu Phong nhất mạch.
Thanh âm Tuyết Tôn giả tuy lạnh lùng nhưng vẫn bình tĩnh như trước. Lần này, hắn sẽ không rút lui, hành vi vừa rồi của Thiên Xu Tử đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của hắn. Thiên Cơ lão nhân nhìn hai bên, thản nhiên nói:
-Trấn Hồn Linh, do Thiên Tuyền Phong bảo quản một năm.
Lão nhân bình tĩnh nói khiến trái tim mọi người nhảy lên. Trấn Hồn Linh là thánh vật truyền thừa Thiên Xu Phong, do Thiên Tuyền Phong nhất mạch bảo quản một năm, Thiên Cơ lão nhân đứng về phía Thiên Tuyền, tuy nhiên ai cũng biết chuyện ngày hôm nay, Thiên Xu Tử đã quá phận. Người của Thiên Xu Phong rung động, sắc mặt Thiên Xu Tử lại đặc biệt khó coi.
– Đều lùi xuống cho ta!
Thiên Cơ lão nhân lạnh lùng quát, đám người Tuyết Tôn giả cười lạnh, thân hình lùi ra, tuy nhiên vẫn thủ hộ trước người Lâm Phong. Lúc này Lâm Phong đã tiến vào trạng thái kỳ ảo, vong ngã, thần hồn dung hợp, thức hải lột xác, cả người hắn dường như dung nhập vào mảnh thiên không. Nguyên khí thiên địa vô tận, điên cuồng tiến vào cơ thể hắn, trên người của bao phủ một tầng ánh sáng thánh khiết, trở thành một bộ phận của thiên địa. Huyền Vũ bước vào Thiên Vũ, một lần lột xác. Từng phút trôi qua, nguyên khí thiên địa khủng bố cuối cùng bình tĩnh lại, người vẫn đứng trên hư không nhưng mọi người dường như cảm nhận được sự lột xác của Lâm Phong. Ánh mắt mở ra, khuôn mặt Lâm Phong nở nụ cười thản nhiên, đột phá, cuối cùng phá vỡ vách tường ngăn cách, bước vào Thiên Vũ cảnh. Xem ra, hắn còn phải cảm tạ người Thiên Xu Phong, Trấn Hồn Linh khiến hồn phách hắn chấn động, làm Thiên Thư Vũ Hồn mở ra, chỉ dẫn lực lượng thần bí của Thiên Tuyền Thạch tiến vào trong Vũ Hồn, mảnh thiên địa này dường như hiện ra trong Vũ Hồn, giúp hắn bước vào Thiên Vũ cảnh. Người của Thiên Xu Phong đã giúp hắn mở ra Vũ Hồn, bước vào Thiên Vũ! Tất nhiên, nếu như không có sức mạnh kỳ diệu của Thiên Tuyền Thạch, cùng với sự thần bí của Thiên Thư Vũ Hồn, chỉ sợ hắn phải mất một thời gian ngắn tìm hiểu, mới bước vào cảnh giới này.
-Đột phá!
Khuôn mặt đám người Tuyết Tôn giả lộ ra ý cười, Lâm Phong chịu đựng sự công kích của Trần Hồn Linh bước vào Thiên Vũ cảnh, thật đáng quý. Mấy người Đường U U cũng lộ ra vẻ tươi cười, Lâm Phong bước vào Thiên Vũ, toàn bộ nguy cơ đều bị loại bỏ, Thiên Cơ lão nhân đứng về phía Thiên Tuyền Phong, thánh vật truyền thừa Trấn Hồn Linh của Thiên Xu Phong bị Tuyết Tôn giả phong ấn một năm, người Thiên Trì không có khả năng động tới Lâm Phong nữa. Hơn nữa, Lâm Phong còn nhân nguy cơ lần này chiếm được danh ngạch đệ tử thân truyền của Thiên Tuyền nhất mạch, còn bước vào Thiên Vũ cảnh, đúng là họa phúc tương phùng, Lâm Phong nhân họa đắc phúc, nọn họ đương nhiên cao hứng vì hắn.
– Lâm Phong, đám tạp chủng Thiên Xu Phong không tuân thủ hứa hẹn, mở ra phong ấn đối phó với ngươi, hiện tại ngươi đánh cho y không bò lên được đi, để chúng ta xem đệ tử thân truyền một mạch Thiên Xu Phong rác rưởi đến mức độ nào.
Hoàng Phủ Trùng sợ thiên hạ không loạn, rống lên nói với Lâm Phong, khiến ánh mắt Tử Vân Thanh trì trệ, sắc mặt khó coi. Y đường đường là đệ tử Thiên Xu Phong nhất mạch, lại chịu nhục nhã như thế, trước mặt Lâm Phong không đáng giá một đồng, không có bất cứ thiên phú gì. Đối phương lúc khi còn tại cảnh giới Huyền Vũ đỉnh phong đã có thể áp chế y, giờ hắn bước vào Thiên Vũ, Lâm Phong sẽ càng đáng sợ.
– Đại Hại Trùng, chỉ ngươi hiểu ta!
Lâm Phong nhếch miệng cười, ánh mắt rơi vào trên người Tử Vân Thanh, hắn muốn báo đáp thật tốt thiên tài nhất mạch Thiên Xu Phong này. Vừa rồi thăng cấp Thiên Vũ, tiến vào trạng thái vong ngã, dường như cái gì cũng không biết, nhưng thần hồn dung hợp thiên địa, sau khi hắn bước vào Thiên Vũ, chuyện vừa phát sinh tái diễn lại trong đầu hắn một lầ nữa, nên hắn biết rõ mọi chuyện. Người Thiên Xu Phong đê tiện như vậy, Tử Vân Thanh giải khai trói buộc tu vi ra tay với hắn, còn mượn dùng lực lượng Thiên Xu Tử đối phó hắn, hắn không báo đáp lại thì thật có lỗi với bản thân a.
Chương 854: Thiên tài điên cuồng
— Lâm Phong thu hồi Phong Ma Thạch, ngay sau đó nhìn phía mọi người, từ từ mở miệng.
– Hiện giờ, thời gian một nén nhang đã qua, may nhờ chư vị thủ hạ lưu tình, hơn nữa lúc ở Bí Cảnh, quả thực ta chiếm được một ít thủ đoạn thần thông lợi hai, mới có thể may mắn kiên trì được.
Lâm Phong khách khí nói khiến ánh mắt nhiều người kinh ngạc, người này vậy mà nói đệ tử các mạch hạ thủ lưu tình, sau đó hắn còn nói mình chiếm được thủ đoạn thân thông lợi hại trong Bí Cảnh cho nên mới có thực lực này, hắn có thể kiên trì được không phải do những đệ tử thân truyền không có thực lực.
Hắn đang giữ lại thể diện cho đám thân truyền các mạch, cũng giữ lại thể diện cho các đại Phong chủ. Dù sao Thiên Trì cũng là một thể thống nhất, nhất trí đoàn kết với nhau mới có thể cường thịnh. Hiện giờ, hắn đã trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Tuyền Phong, thậm chí còn là nhân vật lãnh tụ, hắn không thể tùy ý làm bậy, không coi ai ra gì.
– Chư vị không hổ danh là đệ tử thân truyền của các đại Phong chủ, dù chiến tới giờ cũng không cởi bỏ thực lực để đối phó ta, lòng dạ rộng rãi khiến Lâm Phong kính nể.
Về sau có cơ hội, ta tất nhiên sẽ thỉnh giáo tài năng của chư vị, cùng nhau tiến bộ, khiến Thiên Trì ngày càng mạnh mẽ… Lâm Phong tiếp tục nói, đủ cho đối phương thể diện, ngược lại khiến những người kia cảm thấy thoải mái. Bọn họ nghe theo quy định áp chế tu vi của Thiên Cơ lão nhân, tự nhiên không cởi bỏ áp chế để đối phó hắn, nhưng Lâm Phong nói bọn họ lòng dạ rộng rãi. Bọn họ nghe cũng thấy đúng, bằng không vì sao bọn họ không cởi bỏ áp chế lúc bại trận, bọn họ không còn thấy ác cảm với Lâm Phong nữa. Ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ý cười, Lâm Phong có thể bình tĩnh xử lý lần phân tranh này khiến bọn họ cảm thấy vui mừng, ngay cả Thiên Cơ lão nhân cũng lộ vẻ kinh ngạc, Vũ Thiên Cơ từng nói qua với hắn, Thiên Tuyền nhất mạch xuất hiện một thiên tài tên Lâm Phong, thiên phú còn mạnh hơn y. Bởi vậy, Thiên Cơ lão nhân đã sớm biết Lâm Phong.
– Tuy nhiên.
.. Đúng lúc này, Lâm Phong thay đổi, ánh mắt rơi xuống người Tử Vân Thanh.
– Từng thế lực lớn chắc chắn sẽ xuất hiện một ít bại hoại, không biết có phải do trưởng bối dạy bảo hay không, ti tiện vô sỉ, hứa áp chế tu vi cùng ta chiến đấu, ta mới tiếp nhận khảo nghiệm.
Nhưng sau khi chiến đấu lại cởi bỏ áp chế, thậm chí mượn dùng lực lượng của trưởng bối, ta cảm thấy sỉ nhục vì cùng loại bại hoại này tồn tại ở Thiên Trì. Thanh âm Lâm Phong thay đổi, lộ ra vài phần lạnh lùng, nói cực kỳ rõ ràng, một mạch Thiên Xu Phong vô sỉ tới cực điểm, quan hệ giữa đôi bên đã không thể cứu vãn, Lâm Phong cũng không muốn cứu vãn, đối phó kẻ thù, sẽ hung hăng áp chế khiến đối phương không có cơ hội trở mình. Mặt Tử Vân Thanh và đám người Thiên Xu Phong nóng lên, lộ vẻ bị sỉ nhục, nhưng từng câu nói của Lâm Phong đều là sự thật, hành vi và việc làm của Thiên Xu Tử và Tử Vân Thanh quả thực có chút ti tiện, có muốn cũng không thể biện giải được.
– Ngươi muốn chiến đấu cùng ta, vậy ta sẽ thành toàn ngươi.
Hiện tại, ngươi không có Trấn Hồn Linh, ta cũng không có Thiên Tuyền Thạch. Ngươi là đệ tử thân truyền của Thiên Xu Phong, ta là đệ tử thân truyền của Thiên Tuyền Phong. Chúng ta công bằng chiến đấu, hơn nữa tu vi và cảnh giới của ngươi còn cao hơn ta, chút tiện nghi đó, ta cho ngươi chiếm. Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn tuyên chiến với Tử Vân Thanh. Ánh mắt Tử Vân Thanh lóe lên sự lưỡng lự, chiến đấu vừa rồi, Lâm Phong còn chưa tiến vào Thiên Vũ đã đủ đáng sợ, thừa trấn áp gã. Hiện giờ, Lâm Phong đột phá bước vào Thiên Vũ, Huyền Vũ lột xác thành Thiên Vũ, không biết sẽ mạnh tới mức nào, Tử Vân Thanh không có lòng tin chiến thắng Lâm Phong, nếu chiến gã chắc chắn thua. Nhưng gã không có lý do gì cự tuyệt Lâm Phong, giống như Lâm Phong nói, Tử Vân Thanh gà là đệ tử thân truyền của Thiên Xu Phong, Lâm Phong là đại biểu của Thiên Tuyền Phong, tu vi của gã còn cao hơn Lâm Phong, gã lấy gì để cự tuyệt, không muốn chiến với Lâm Phong? Nếu không chiến thì lúc trước vì sao gã còn cưỡng ép Lâm Phong chiến đấu, như thế có ý gì? Tử Vân Thanh nhất thời không biết nói gì, không biết nên nói gì cho đúng. Lâm Phong không để cho gã có cơ hội từ chối, lạnh lùng nói:
– Chiến đi, để ta xem đệ tử thân truyền Thiên Xu Phong các ngươi ngoại trừ dùng một ít thủ đoạn vô sỉ ra, còn có thực lực chân chính hay không.
Giọng nói hạ xuống, Lâm Phong tiến lên trước, đánh về phía Tử Vân Thanh, sóng khí khủng bố quay cuồng khiến ánh mắt Tử Vân Thanh nghiêm lại, chiến ý hùng mạnh xuất hiện trên người, nếu không cách nào tránh khỏi, vậy toàn lực chiến một trận đi. Nhìn lực lượng chân nguyên gầm thét trên người Tử Vân Thanh, Lâm Phong cười tà dị, hào quang lóe lên, một cỗ lực lượng đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy trên tay Lâm Phong xuất hiện thêm một tấm bia đá to lớn, hiện ra lực lượng phong ấn trấn áp đáng sợ. Trên tấm bia đá có viết một chữ Phong, dường như ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ lạ, vừa rồi Trấn Hồn Linh chính bị tấm bia đá này trấn áp.
– Phong Ma Thạch, vô sỉ.
Thiên Xu Tử nhận ra tấm bia đá này, lạnh lùng nói.
– Câm miệng, đây chỉ là học theo các ngươi thôi, so với sự vô sỉ của các ngươi, Lâm Phong còn kém xa lắm.
Hỏa Diễm Tôn giả cười lạnh trêu tức, Lâm Phong đang muốn chọc tức Thiên Xu Tử. Tử Vân Thanh cảm nhận cỗ lực lượng trấn áp đáng sợ đập vào mặt, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, Phong Ma Thạch, bảo vật có thể trấn áp Trấn Hồn Linh. Lâm Phong còn trên hư không nhưng gã đã cảm nhận rõ lực lượng trấn áp đáng sợ áp từ trên xuống, khiến sắc mặt gã trắng bệch. Vừa rồi gã dùng Trấn Hồn Linh bắt nạt Lâm Phong, giờ Lâm Phong dùng Phong Ma Thạch ức hiếp gã.
– Đi!
Lâm Phong đánh ra một đạo chân nguyên lực vào Phong Ma Thạch, chỉ thấy chữ Phong trên Phong Ma Thạch tỏa ra hào quang rực rỡ, một tiếng vang lớn truyền ra, áp bách về phía Tử Vân Thanh, Phong Ma Thạch biến lớn, che đậy ánh mắt Tử Vân Thanh, lấp đầy hư không, cả người gã bị một cỗ lực lượng trấn áp đáng sợ trói buộc.
– Ầm, ầm!
Phong Ma Thạch hạ xuống, áp trên người Tử Vân Thanh, đám người đã không nhìn thấy bóng dáng của Tử Vân Thanh nhưng dường như có thể thấy được vận mệnh của hắn. Lần này, chỉ sợ gã sẽ bị Lâm Phong ngược đãi tới chết. Phong Ma Thạch khổng lồ bị một lực lượng mạnh mẽ chặn lại, Lâm Phong lạnh lùng cười, Tử Vân Thanh không hổ danh là Thiên Vũ cảnh tầng hai đỉnh phong, lực lượng quả nhiên hùng mạnh, lại vẫn có thể đứng vững trước Phong Ma Thạch. Hào quang lóe lên, Lâm Phong tiến lên, Tiêu Dao bộ pháp, nhanh như tia chớp, nháy mắt tới phía trên Phong Ma Thạch. Thân thể xoay ngược xuống, Lâm Phong đột nhiên chém ra một chưởng, đánh vào phía trên Phong Ma Thạch. Hiện giờ bước vào Thiên Vũ, lực lượng Lâm Phong đã vô cùng mạnh mẽ, một chưởng giáng xuống, bia đá bị đè thấp xuống. Tử Vân Thanh bị áp bách ở dưới kêu thảm thiết, Phong Ma Thạch hạ thấp, Tử Vân Thanh bị đè, vừa rồi còn bị Lâm Phong dùng một chưởng cách không vỗ xuống, chỉ sợ giờ này đang rất thảm.
– Rất kiên cường.
Lâm Phong chăm chú nhìn Phong Ma Thạch, miệng cười lạnh, thân thể bay lên không, lại lần nữa ép xuống, hai chân hung hăng giẫm mạnh lên Phong Ma Thạch, lực lượng trấn áp đáng sợ đè xuống, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, ầm vang một tiếng, Phong Ma Thạch nện xuống mặt đất, mặt đất điên cuồng chấn động. Tử Vân Thanh chỉ sợ đã bị lún sâu trong lòng đất.
– Quá bi thảm!
Đám người thầm nghĩ, nếu không phải vạn bất đắc gĩ, bình thường võ tu sẽ không ai ở dưới mặt đất. Lúc chiến đấu với người khác mà ở dưới đất sẽ rất thua thiệt, vừa thoát khỏi mặt đất sẽ phải đối mặt với tập kích trí mạng, thời điểm dưới mặt đất cũng không biết khi nào bị đánh chết. Lâm Phong cười lạnh, thu Phong Ma Thạch, cảm nhận mặt đất nhúc nhích, nháy mắt tìm được vị trí của Tử Vân Thanh, miệng lại cười lạnh. Hôm nay, hắn phải đè chết tên đê tiện này. Một ngọn lửa đáng sợ xuất hiện trên người Lâm Phong, ngọn lửa này rất đáng sợ, giống như mặt trời chói chang khiến người chói mắt, thiêu đốt mặt đất. Thân hình khẽ động, Lâm Phong cảm nhận được động tĩnh dưới mặt đất, lập tức phát ra một chưởng, ngọn lửa vô cùng vô tận trực tiếp chui xuống. Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa đáng sợ thiêu đốt tất cả, không gian như bị nướng chín.
– A.
…… Dưới mặt đất truyền ra tiếng kêu thảm thiết, một đạo thân ảnh liều lĩnh phóng lên cao. Giờ phút này, thân ảnh ấy vô cùng chật vật, tóc bị đốt trụi, quần áo trên người bị nướng cháy đen.
– Hóa ra ngươi còn bò ra được!Nguồn truyện audio
Lâm Phong cười lạnh, bước ra một bước đến trước người Tử Vân Thanh, chưởng lực khủng bố mạnh mẽ đánh tới, những âm thanh vỡ vụn liên tiếp vang lên, xương cốt Tử Vân Thanh không biết bị vỡ vụn bao nhiêu cái, gã bị một chưởng của Lâm Phong đánh bay ra ngoài, bay về phía Thiên Xu Tử.
Chương 855: Sứ mạng mới
— Ống tay áo Thiên Xu Tử vung lên, tiếp lấy thân thể Tử Vân Thanh.
Nhìn thương thế Tử Vân Thanh, toàn bộ xương cốt gần như đứt gãy, muốn khôi phục lại rất khó, mặc dù khôi phục, chỉ sợ thiên phú không được như trước, có thể nói, lần này Lâm Phong đã phế bỏ tương lai của Tử Vân Thanh.
– Đệ tử thân truyền của Thiên Tuyền Phong sao có thể hạ thủ tàn nhẫn với đồng môn, tốt, tốt lắm!
Thiên Xu Tử giao Tử Vân Thanh cho người phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Phong, giọng nói lộ ra hàn khí.
– Da mặt của ngươi đủ dày đó, lúc ta đột phá còn động thủ đánh lén, giờ lại nhắc tới tình đồng môn, thủ đoạn đối phó với đồng môn của Thiên Xu Phong các ngươi, ta xem như kiến thức qua.
Lâm Phong châm chọc một tiếng, liếc mắt nhìn Tử Vân Thanh nói tiếp.
– Đệ tử thân truyền Thiên Xu Phong quá yếu, không chịu nổi một kích, thủ đoạn lại ti tiện, không giữ chữ tín, ta giúp các ngươi phế đi, để gã về sau không làm mất thể diện của Thiên Trì trước mặt người ngoài.
– Tốt lắm, hy vọng về sau ngươi không làm chuyện mất thể diện của Thiên Trì.
Thiên Xu Tử lạnh lùng nói, ngẩng đầu nói với Thiên Cơ lão nhân.
– Sư huynh, Thiên Tuyền nhất mạch không coi ai ra gì, khinh người quá đáng, hiện giờ còn phế bỏ đệ tử Thiên Xu nhất mạch ta, tất cả mọi người đều nhìn thấy việc này, ta không ở lại nữa, cáo từ!
Dứt lời, Thiên Xu Tử mang theo đám người Thiên Xu Phong rời đi. Thiên Cơ lão nhân trầm mặc không nói, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ hết thảy.. Rất nhiều ánh mắt dừng trên người Lâm Phong, trong lòng mọi người có chút cảm thán, thế hệ trẻ Thiên Trì lại xuất hiện một yêu nghiệt, nếu cho kẻ này một ít thời gian nữa, chỉ sợ hắn sẽ vượt xa những đệ tử các mạch khác. Hơn nữa, Lâm Phong đã được xác định là đệ tử thân truyền của Thiên Tuyền nhất mạch, tương lai sẽ trở thành lãnh tụ Thiên Tuyền nhất mạch, một trong bảy người thừa kế chung cuộc của Thiên Trì, nếu tương lai thực sự vượt qua sáu người khác, hắn có cơ hội nắm giữ lãnh tụ của Thiên Trì, giúp Thiên Tuyền nhất mạch trở thành lãnh tụ mới của các Phong. Mặc khác, hôm nay còn có một chuyện khiến bọn họ chấn động, lãnh tụ Thiên Tuyền nhất mạch – Tuyết Tôn giả, lại ẩn tàng thực lực. Thần niệm của y mạnh mẽ đến nỗi có thể phong ấn Trấn Hồn Linh, Thiên Xu Tử cũng không làm gì được, có thể thấy, Thiên Tuyền nhất mạch phục hưng là chuyện sớm muộn, từ hôm nay không ai dám khinh thường người Thiên Tuyền nữa. Tuy nhiên, người Thiên Xu Phong chịu mối nhục này chỉ sợ sẽ không từ bỏ dễ như vậy.
– Thiên Trì thất Phong, nhất mạch tương đồng, đều là tay chân, các ngươi chớ quên sứ mạng của mình!
Thiên Cơ lão nhân nhìn mọi người, từ từ nói, lộ ra vẻ nghiêm trang. Đám người thấy tay Thiên Cơ lão nhân lay động, giống như mũi đao, cắt đứt một nhúm tóc trên đầu, theo gió phiêu động giữa hư không, ánh mắt của đám người mạnh mẽ run lên.
– Thiên Trì, đã bao năm rồi chưa từng có chuyện như hôm nay, giờ lại xuất hiện trong tay ta, đây là lỗi của ta, nhúm tóc này cắt xuống, coi như tạ lỗi.
Lão nói tiếp, đầu tiên đổ cái sai lên người mình.
– Về sau, ta không muốn nhìn thấy chuyện như thế này phát sinh nữa, từ hôm nay trở đi, Lâm Phong trở thành đệ tử thân truyền Thiên Tuyền nhất mạch, dù trên người Lâm Phong có gì đều không cho phép ham muốn, nếu gặp thế lực khác đối phó Lâm Phong, các ngươi đều phải xuất thủ tương trợ, đừng để tư tâm che mù mắt, lên tiếng cho ta nghe xem, sứ mạng các ngươi là gì? Thiên Cơ lão nhân hét lớn, giọng nói cuồn cuộn, truyền vào tai mọi người.
Chỉ thấy Thiên Cơ lão nhân đặt tay trước ngực phải, ánh mắt trang nghiêm. Tất cả mọi người dường như bị lão nhân lây nhiễm, đều đặt tay trước ngực phải.
– Tất cả, vì Thiên Trì!
Thanh âm trầm thấp, nghiêm trang vang lên, như một hồi chuông cảnh tỉnh mọi người Thiên Trì Tuyết Sơn, gõ vang vào sâu nội tâm mọi người, rất nhiều người đều sinh ra ý hổ thẹn, bất kể vì lý do và mục đích gì, bọn họ mơ ước bảo vật trên người Lâm Phong, xuống tay với Thiên Tuyền nhất mạch, không thể nghi ngờ sẽ tạo nên mâu thuẫn trong Thiên Trì, phá hư sự hòa thuận và lực lượng của cả tông môn.
– Tốt lắm, đều rời đi đi!
Thiên Cơ lão nhân phất tay, bước chân di động, đạp lên ánh sao, trong nháy mắt biến mất giữa hư không. Mọi người cũng rời đi, rời khỏi Thiên Tuyền chủ phong. Rất nhanh trên Tuyết phong chỉ còn lại người của Thiên Tuyền Phong. Tuyết Tôn giả tới trước người Lâm Phong, hạ giọng nói:
– Lâm Phong, chuyện hôm nay đã hoàn toàn trở mặt với Thiên Xu Tử.
Người này lòng dạ khó lường, là bại hoại của Thiên Trì, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho ngươi, về sau phải cẩn thận đề phòng.
– Ta hiểu!
Lâm Phong gật đầu, Thiên Xu Tử quả thực là tên bại hoại.
– Vì sao Thiên Cơ sư huynh không trừng phạt Thiên Xu Tử, tùy ý để tên khốn kia đầu độc Thiên Xu nhất mạch.
Ánh mắt của Kiếm Tôn giả như kiếm, lộ rõ hàn quang, hiển nhiên đang không vui.
– Lãnh tụ Thiên Xu Phong, sao có thể nói động là động, ta tin tưởng trong lòng Thiên Cơ sư huynh hiểu rõ.
Tuyết Tôn giả nói, Kiếm Tôn giả cũng không nói gì nữa. Đối với kết cục hiện giờ, Lâm Phong phi thường hài lòng, trong lòng cảm kích, nếu không phải ba vị Tôn giả toàn lực bảo vệ, chỉ sợ tình hình đã không phải như thế. Tuy nhiên Thiên Trì vẫn là Thiên Trì, không giống các thế lực khác, bằng không, nếu Thiên Cơ lão nhân muốn bảo vật trên người Lâm Phong, bắt giao ra thì hắn cũng không có lựa chọn khác.
– Lâm Phong làm không sai, ta thật muốn tiến lên đánh tên kia một trận.
Lâm Phong tới trước mặt mấy người Quân Mạc Tích, thấy Hoàng Phủ Long nhếch miệng cười, hiển nhiên không thuận mắt với Tử Vân Thanh.
– Ngươi đi lên đó chỉ sợ sẽ bị đánh thành đầu heo.
Vân Phi Dương vui đùa nói, khiến Hoàng Phủ Long ngại ngùng sờ đầu.
– Lâm Phong, ta còn tưởng thiên phú của ta và ngươi không chênh lệch nhiều lắm, xem ra ngươi lợi hại hơn.
Hoàng Phủ Long chất phác mỉm cười, khiến mấy người ngạc nhiên, người này giờ mới có giác ngộ này.
– Được rồi, mấy người các ngươi ở trong Bí Cảnh đều có thu hoạch khổng lồ, lúc trước Lâm Phong chưa về khiến các ngươi không thể an tâm tu luyện.
Hiện tại Lâm Phong đã trở về, các ngươi cũng nên bế quan một đoạn thời gian, để tu vi tăng lên, tranh thủ sớm đột phá Thiên Vũ cảnh. Tuyết Tôn giả nhìn đám thanh niên đang tinh thần phấn chấn, trên mặt cũng hiện lên hào quang. Lâm Phong mang đến mấy người bằng hữu, thiên phú đều phi phàm, mang đến sức sống mới cho Thiên Tuyền nhất mạch. Hơn nữa lần này bọn họ đều chiếm được dị bảo, tu vi đều tầng tám, tầng chín Huyền Vũ cảnh, cẩn thận chỉ điểm, đều có cơ hội sớm ngày bước vào Thiên Vũ.
– Hắc hắc, hiểu rõ, Lâm Phong đã đột phá, thiên phú của ta so với hắn kém một chút, cũng không thể tụt lại phía sau được.
Hoàng Phủ Long cười nói, mấy người khác cũng cười, bọn họ đều ngộ ra, thực sự cần phải tĩnh tu một phen.
– Còn có Lâm Phong, ngươi vừa mới bước vào Thiên Vũ, cần phải củng cố cảnh giới, làm quen với Thiên Vũ, xem cảm ngộ thiên địa đạo có gì khác so với trước kia.
Tuyết Tôn giả nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, Thiên Vũ cảnh là một đường ray nối liền với thiên địa, dường như có thể chạm tới đại đạo, hắn thực sự cần phải cảm ngộ một phen. Đợi sau khi củng cố tu vi, liền trở về Hắc Phong lĩnh, Tuyết Nguyệt quốc một chuyến. Hắn đã bước vào Thiên Vũ, nữ tử trung niên cường hãn kia đã đáp ứng hắn, hắn có thể đến đón Mộng Tình về. Tuyết Tôn giả an bài đám người Quân Mạc Tích cùng tu luyện tại một tòa Tuyết Phong, cách Thiên Tuyền chủ phong một đoạn, tĩnh tâm tu luyện, đồng thời, Kiếm Tôn giả và Hỏa Diễm Tôn giả cũng lưu lại đó. Thiên Tuyền Phong xem đám người Quân Mạc Tích trở thành nhân tài bồi dưỡng trọng điểm, tương lai trở thành trụ cột của Thiên Tuyền Phong, phụ tá Lâm Phong thành tựu nghiệp lớn. Còn Lâm Phong thì một mình tu luyện tại một tòa Tuyết Phong khác, Tuyết Tôn giả còn dùng thần thông cường đại, phong kín tòa Tuyết Phong kia, không để cho người tới quấy nhiễu Lâm Phong. Phía trên Tuyết Phong, bảy đầu tuyết ưng bay lượn, lập tức hóa thành bóng người, giáng lâm xuống phía sau Tuyết Tôn giả.
– Phong chủ!
– Từ hôm nay trở đi, các ngươi không cần tham gia vào việc của Thiên Tuyền Phong nữa, ta giao cho các ngươi sứ mệnh mới, bảo hộ bên người thiếu chủ, cho đến khi hắn vượt qua các ngươi.
Tuyết Tôn giả ra lệnh. Thất đại Tuyết Ưng gật đầu.
– Chúng ta hiểu.truyện ma
Tuyết Tôn giả quay đầu nhìn thất đại Tuyết Ưng, cười nói.
– Từ lúc sư tôn còn ở đây, các ngươi đã ở Thiên Tuyền Phong rồi, đi theo lão nhân như ta cũng không có tác dụng gì, về sau đi theo thiếu chủ, hắn sẽ cho các ngươi kỳ ngộ mới!
Nói xong, Tuyết Tôn giả nhẹ nhàng bay đi, Thất đại Tuyết Ưng bay lượn vào hư không, phân biệt bảy phương, thủ hộ lấy tòa Tuyết Phong mà Lâm Phong đang tọa lạc, không cho người quấy nhiễu!