1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 136 [Chương 676 đến 680]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 136 [Chương 676 đến 680]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 676: Kiếm Quang Đâm Rách Thương Thiên

Rất nhiều người nhớ tới khi đại hội Tuyết Vực mới bắt đầu, khi đó Lâm Phong chỉ là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, không có ý chí kiếm đạo đáng sợ, thậm chí gần như không có ai chú ý tới hắn, không có ai biết đến cái tên của tiểu nhân vật này, chỉ cho đến thời điểm đuổi giết ở Đọa Thiên Ma Vực mới làm cho người ta phải ngẫu nhiên chú ý tới người này.

Rất nhiều người đều nghĩ rằng, Lâm Phong sớm hay muộn thì cũng phải dời khỏi cuộc chơi, nhưng người thanh niên thần kỳ này cứ mỗi một lần xuất hiện đều đem đến cho bọn họ một lần rung động, cứ như vậy từng bước từng bước một đi đến hiện tại. Tới giờ phút này, lấy lực lượng tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy, ý chí kiếm đao tầng năm, cầm trong tay huyết kiếm, vừa rồi đã đánh cho Đế Lăng bị thương, mà vào thời điểm Đế Lăng kích phát thực lực khủng bố của chính mình thì tu vi của Lâm Phong lại trực tiếp vượt qua tầng bảy Huyền Vũ cảnh, bước vào cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng tám.

Lấy Lâm Phong làm trung tâm, vô cùng vô tận huyết sắc kiếm quang xé rách không gian, dường như muốn làm cho người ta thật sự ngạt thở. Đây mới thực sự là Lâm Phong, giết Vũ Mặc, chém đứt một cánh tay của Lăng Tiêu, đánh bại Huyết Sát. Nhưng tất cả đó còn chưa phải là thực lực thực sự của hắn, hiện tại tới thời điểm chung cực quyết đấu cuối cùng, hắn mới triệt để phóng thích lực lượng khủng bố của chính mình, khiến cho mọi người phải run rẩy, vì sợ hãi mà run rẩy.

Nhất là những người có quen biết Lâm Phong thì từ thân thể đến nội tâm lại càng run rẩy, người Vũ gia, người Vạn Thú môn, người nước Thiên Phong, người Nguyệt gia, lại còn có Huyết Sát, Lăng Tiêu bọn họ đều gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong trên chiến đài, khủng bố, thật khủng bố, giờ phút này Lâm Phong thật đáng sợ, dã tâm của hắn cũng là trở thành thiên tài mạnh nhất của đại hội Tuyết Vực lần này, làm sáng ngời Tuyết Vực.

Lấy thực lực của Lâm Phong hôm nay mà nói, chiến thắng cường nhân tầng chín Huyền Vũ cảnh không phải là không có khả năng, muốn tiêu diệt Vũ gia bọn họ, muốn tiêu diệt Vạn Thú môn bọn họ, thật là dễ dàng bọn họ làm sao mà có thể thở hít thoải mái cho được.

Bây giờ, từ sâu trong nội tâm, người Vũ gia, người Vạn Thú môn đều sinh ra một ý lạnh như băng. Trước kia bọn họ cho rằng, nếu mà tùy ý để cho Lâm Phong trưởng thành, tương lai chính là cái mầm họa đối với bọn họ, nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tương lại nhanh đến mức như thế này.

Hiện tại nếu Lâm Phong trở lại nước Tuyết Nguyệt, muốn tiêu diệt Vũ gia, muốn tiêu diệt Vạn Thú môn đều rất dễ dàng, hơn nữa theo cá tính của Lâm Phong mà nói thì hắn sẽ làm như vậy đấy, bọn họ vẫn không thể quên Tuyết Nguyệt Thánh Viện đã bị diệt môn như thế nào. Bọn họ kết thù oán với Lâm Phong không phải chỉ có một ngày hai ngày, bọn họ đã từng nhiều lần đi giết Lâm Phong nhưng đều không thành công, hiện giờ Lâm Phong đã có được thực lực mạnh mẽ, làm sao Lâm Phong có thể bỏ qua cho bọn họ.

Khóe mắt Nguyệt Thanh Sơn càng co quắp lại, mái tóc bạc trên đầu dường như lại càng trắng hơn, ý tang thương trên khuôn mặt càng lúc càng nồng đậm. Thật yêu nghiệt, y vẫn khổ tâm bồi dưỡng Nguyệt Thiên Mệnh để cho Nguyệt Thiên Mệnh thành tài, nhưng mà khổ tâm bồi dưỡng Nguyệt Thiên Mệnh, nhưng ở trước mặt của Lâm Phong, Nguyệt Thiên Mệnh cũng không phát huy ra được thực lực và tư cách của chính mình, hơn nữa hiện tại, thiếu niên từ tiểu gia tộc trong thành Dương Châu kia đang ở trên đỉnh cao của đại hội Tuyết Vực, đang cùng với Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo tranh giành.

Ánh mắt Đế Lăng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, Lâm Phong đã phá tan Huyền Vũ cảnh tầng bảy, bước vào cảnh giới tầng tám, luồng Thương Thiên ý bá đạo đang càng ngày càng mạnh, đôi mắt bá đạo hống hách kia làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

– Huyền Vũ cảnh tầng tám, tốt, rất tốt.

Trên cả người Đế Lăng lực lượng huyết mạch điên cuồng bùng lên, ý Võ Hồn phóng thích ra, dường như tất cả Thương Thiên đều đang dao động, sức mạnh thiên địa phục vụ cho hắn, ý chí Thương Thiên áp bách về phía Lâm Phong.

Lâm Phong cầm trong tay kiếm uống máu, hắn kéo lê thanh kiếm dài, bước từng bước dài chậm rãi chậm rãi đi về phía trước, trên mặt đất phía sau hắn xuất hiện vết kiếm đỏ như máu, ý chí kiếm đạo tàn sát bừa bãi cưa nhỏ phiến không gian, ý chí Thương Thiên không thể áp bách hắn, ý chí Thương Thiên đang bị kiếm khí xé rách thành phấn vụn.

Kiếm, vô sở bất diệt, duy ngã độc tôn.

Đám người đều nhìn Lâm Phong chằm chằm, theo dõi hắn chậm rãi nện bước, trường kiếm dường như tùy ý kéo lê trên mặt đất, nhưng lại khiến cho trên đài chiến đấu xuất hiện một cái khe nhỏ, nơi Lâm Phong đi qua, toàn bộ mặt đất đều vỡ ra.

Oanh.

Bước chân Đế Lăng cũng bước ra, uy thế Thương Thiên toàn bộ hồi tụ bao phủ vể hướng Lâm Phong, dường như muốn đem Lâm Phong giam cầm giữa Thương Thiên.

Oanh!Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Lại là một bước bước ra, mặt đất lại hung hăng rung động kinh khủng, hơn nữa là lực lượng chân nguyên khủng bố và ý chí Thương Thiên từ trên không giáng xuống, áp bách Lâm Phong, muốn đè sập thân thể Lâm Phong, cả thiên địa tựa hồ như cũng sắp sụp đổ.

– Uy thế thật là khủng khiếp.

Trong lòng đám người hung hăng run rẩy, thật là đáng sợ, đừng nói là khu vực Đế Lăng công kích Lâm Phong, mà ngay cả ở nơi xa chỗ bọn họ cũng đều có cảm giác một luồng uy áp Thương Thiên áp bách ở trên đỉnh đẩu của bọn họ, làm cho bọn họ có cảm giác như muốn ngạt thở vậy.

Đương nhiên, kiếm Lâm Phong cũng đồng dạng mạnh mẽ, ý chí kiếm đạo khủng bố phải xé rách Thương Thiên.

– Phải lấy một kích định đoạt thắng bại sao?

Nhìn Đế Lăng và Lâm Phong chậm rãi bước ra, hai người đều tụ thế, tập trung lực lượng vào một kích này, một kích hủy thiên diệt địa, một kích rất có thể quyết định thắng bại trận chiến đấu này.

Thương Thiên lực áp xuống càng ngày càng mạnh, đám người chỉ cảm thấy có một luồng hơi thở thiên địa tịch diệt truyền đến, thiên địa áp bách xuống.

Mà Lâm Phong thì lại đang đi vào giữa lực lượng Thương Thiên đáng sợ này, thân ảnh của hắn dường như càng ngày càng xa, bóng lưng gầy yếu thẳng tắp sắc bén, từ những bước chân, giọng nói rất nhỏ từ những bước chân đạp trên mặt đất, đám người đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác, bọn họ đã nhìn không thấy Lâm Phong nữa rồi.

Ở nơi nào đó, Lâm Phong đã không tồn tại, nơi đó không có Lâm Phong, chỉ có kiếm.

Người hợp với kiếm, người hợp với trời, Lâm Phong đã biến mất, chỉ có một thanh kiếm đỏ như máu phóng ra hào quang là thuộc về hắn.

Hơi thở tịch diệt truyền ra, Thương Thiên áp bách xuống dưới, khiến cho vô tận kiếm quang đều trôi đi, nhưng mà dường như tại một nơi xa xôi kia có một chút ánh sáng huyết sắc đang dần dần sáng lên, lập tức ánh sáng này càng ngày càng sáng cho đến khi rực rỡ, một vệt huyết sắc quang hoa xông lên ngàn vạn mét cao phía trên, trảm phá chư thiên.

Không có tiếng vang bạo liệt, không có tiếng gào thét chói tai, chỉ có một luồng hơi thở tịch diệt và huyết quang ngút trời chợt lóe lên rồi biến mất. Trong một khoảnh khắc nở rộ của huyết quang, bọn họ lại sinh ra một cảm giác như đã kề bên tuyệt cảnh, dường như là bọn họ đã chết rồi, bị đạo huyết quang này hủy diệt họ rồi.

Lúc mà tất cả đã trở lại bình tĩnh là lúc hai đạo thân ảnh rất an tĩnh đứng ở đó, trên chiến đài Đế Lăng vẫn không nhúc nhích ánh mắt vẫn như trước. Lâm Phong tay cầm kiếm uống máu, lưỡi kiếm kéo lê trên mặt đất, mũi kiếm chĩa xuống đất, đồng dạng vô thanh vô tức, hai người đều bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta có cảm giác vô cùng ngạt thở.

– Kết thúc rồi?

Bọn họ thậm chí không nhìn thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

– Trận chiến này ai thắng, ai bại?

Bọn họ chỉ biết là cái thế trong nháy mắt vừa rồi quá mức đáng sợ, dường như muốn hủy diệt bọn họ.

Gió mát thổi mơn man trên mặt đám người, cả phiến không gian yên tĩnh, không có một giọng nói nhỏ nào, kể cả cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Tí tách!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra ở trong giữa không gian yên tĩnh, không ngờ rõ ràng đám người đã nắm bắt được, từ nơi tiếng vang nhỏ truyền ra, lập tức trong lòng bọn họ lại một lần nữa run rẩy.

Chỉ thấy ở dưới chân Đế Lăng có một giọt chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống, tại đó, mặc dù là nhỏ bé như vậy, nhưng thực sự chấn động nội tâm đám người.

Đế Lăng lại bị thương.

Tí tách, tí tách.

Từng giọt máu tươi không ngừng nhỏ xuống, vẫn là nhỏ xuống dưới chân Đế Lăng, lập tức đám người thấy một luồng hào quang huyết sắc hiện lên, Lâm Phong cũng cử động rồi, tuy nhiên lại là hắn cầm kiếm uống máu lên tra vào trong vỏ kiếm.

– Con kiến trong mắt ngươi, dường như cũng có thể lay động được Thương Thiên.

Giọng nói thản nhiên từ trong miệng Lâm Phong thốt ra, rất bình tĩnh, nhưng cũng làm cho trong lòng người ta đều run rẩy, thắng, trận chiến này, thật không ngờ là Lâm Phong thắng.

– Lâm Phong, chiến thắng Đế Lăng.

Một luồng lực lượng chân nguyên lưu chuyển ở trên người, giống như là để làm ngừng thương thế của mình, thân thể Đế Lăng từ từ vòng lại đi trở về vị trí của mình, khoanh chân ngồi xuống không mở miệng nói một câu nào, động tác của Đế Lăng chỉ là để chứng nghiệm lời nói của Lâm Phong, Đế Lăng đã thất bại.

Nhìn bóng dáng trẻ tuổi trên chiến đài, bọn họ dường như có một cảm giác không chân thực, Lâm Phong không ngờ lại có thể chiến thắng Đế Lăng, cũng liền với ý nghĩa, hiện giờ Lâm Phong không còn là đứng thứ ba như bọn họ đã dự đoán mà là tuyển chọn giữa hai người, thậm chí Lâm Phong còn có khả năng cùng với Đoàn Vô Đạo tranh đoạt ghế thứ nhất của đại hội Tuyết Vực.

Ngựa ô, một đường giết đến đáy, nếu không đến cuối cùng cuộc chiến, không ai biết Lâm Phong thực sự có thể ở vị trí nào trong đại hội Tuyết Vực này.

Đám người đột nhiên nhớ lại xếp hạng chìa khóa ngọc của Lâm Phong, chìa khóa ngọc, đó là chìa khóa ngọc thứ nhất, trước kia bọn họ tưởng rằng đó là vận khí của Lâm Phong, hiện tại xem ra Lâm Phong lấy được chìa khóa ngọc thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, cũng không phải đơn giản chỉ là vận khí.

Giờ phút này, Lâm Phong đã đứng ở vị trí cao nhất trên đài chiến đấu của đại hội Tuyết Vực, nghênh đón một trận chiến huy hoàng nhất.

Chương 677: Trận Quyết Đấu Cuối Cùng

Giờ phút này, từ trong lòng đám người đột nhiên xuất hiện một ý hưng phấn mạnh liệt, vốn tưởng rằng cuộc chiến đấu không còn có gì phải thấp thỏm lo âu nữa, vậy mà lại có thể diễn ra kết cục rung động đến như thế, điều này không thể nghi ngờ càng làm sôi trào nhiệt huyết trong lòng bọn ho. Bọn họ dường như đã thấy được câu chuyện, người thanh niên bị coi là con kiến đã vùng lên trong một câu chuyện cổ, dường như bọn họ đang được chứng kiến một huyền thoại đang được viết ra.

Có lẽ, chắc sẽ rất lâu năm sau này, thời điểm Lâm Phong tay cầm kiếm uống máu đứng trên đỉnh phong đại hội Tuyết Vực sẽ còn sống mãi trong lòng bọn họ. Bọn họ có thể kiêu ngạo nói với con cháu mình, bọn họ, đã bằng chính cặp mắt của mình chứng kiến Lâm Phong quật khởi, một ngôi sao mới đang từ từ mọc lên, chiếu rọi bầu trời Tuyết Vực.

– Lâm Phong, nước Tuyết Nguyệt.

Nhìn bóng dáng ngạo nghễ đứng ở trên giữa chiến đài, bóng dáng của Lâm Phong khắc sâu trong ký ức của bọn họ, bọn họ khắc sâu nhớ kỹ người thanh niên đã từng làm cho bọn họ rung động, không thể quên được Lâm Phong, người sáng tạo ra kỳ tích này, kỳ tích này chính thức thuộc về hắn.

Ánh mắt từ từ quay lại, đám người nhìn về phía Đoàn Vô Đạo, Đoàn Vô Đạo vẫn bình tĩnh đứng nhìn hết thảy, nhưng bên dưới cái dung nhan rất bình tĩnh kia, trong lòng cũng đã có một chút không bình tĩnh. hắn từng cho rằng, đối thủ lớn nhất của mình là Đế Lăng, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Phong có thể chiến thắng Đế Lăng. Điều này cũng có nghĩa là, cuộc chiến đấu vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn còn một trận chiến đấu nữa mới có thể trèo lên đỉnh phong.

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, người cuối cùng đứng trước mặt hắn lại chính là Lâm Phong, cùng với hắn, đều đến từ Tuyết Nguyệt.

Đứng ở trên hư không Tuyết Vô Thường nhìn Đoàn Vô Đạo và Lâm Phong, hiếm thấy, nhưng trên mặt ông ta lại nở một nụ cười. Thật quá khó khăn để có được hai thiên tài đến từ một nước phụ thuộc là nước Tuyết Nguyệt, cùng đứng ở trên võ đài trong một trận quyết chiến cuối cùng để tranh đoạt vinh quang cao nhất của Tuyết Vực. Kể từ ngày tướng sĩ sáng tạo lịch sử, từ trước, chưa từng có nước phụ thuộc nào có người bước vào ghế top 3, vậy mà hôm này ghế thứ nhất và thứ hai đều thuộc về những người xuất xứ từ nước phụ thuộc.

– Lâm Phong, ngươi cần nghỉ ngơi trong bao lâu?

Tuyết Vô Thường cất tiếng hỏi, Lâm Phong vừa mới trải qua một trận chiến đấu, tiêu hao khá lớn, chỉ cần Lâm Phong nguyện ý, thì có thể nghỉ ngơi tùy ý, thời gian do Lâm Phong định đoạt. Cuộc chiến đấu cuối cùng trọng yếu dữ dội, không thể đại khái qua loa được, mặc dù Lâm Phong có yêu cầu năm ngày, ba ngày ông ta cũng nhất định đáp ứng.

Đám người đều nhìn Lâm Phong, trận quyết chiến cuối cùng này, khi nào?

– Không cần nghỉ ngơi, chiến đi.

Trong miệng của Lâm Phong thốt ra một giọng nói khiến cho đôi mắt của đám người run lên, không cần nghỉ ngơi, Lâm Phong, hắn không cần nghỉ ngơi, có thể lập tức chiến đấu.

Chẳng lẽ Lâm Phong sau một trận chiến với Đế Lăng lại không có một chút mỏi mệt, ngay cả nghỉ ngơi cũng không cần, có thể lập tức chiến đấu.

– Lâm Phong, vẫn nên nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy chiến, không vội.

Tuyết Vô Thường không đồng ý lên tiếng khuyên Lâm Phong, Đoàn Vô Đạo có thể chiến thắng Đế Lăng, thực lực của hắn là không thể nghi ngờ, tám cánh cửa Phong Ấn Chi Môn, phong ấn thân thể, phong ấn tu vi, phong ấn Vũ hồn, chỉ cần hơi không cẩn thận là vạn kiếp không còn phục hồi được.

– Yên tâm đi, trận chiến đấu vừa rồi, tiêu hao cũng không lớn.

Lâm Phong ngẩng đầu cười với Tuyểt Vô Thường lại làm cho đôi mắt của đám người bị kìm hãm, tất cả đều lộ ra một thần sắc cổ quái.

Trận chiến đấu vừa rồi Lâm Phong đánh bại Đế Lăng, hiện tại hắn lại nói là tiêu hao không lớn, điều này làm cho Đế Lăng còn mặt mũi nào mà tồn tại.

Đôi mắt Đế Lăng vẫn mở ra tại đó, hắn không đi khôi phục thương thế của mình mà đang đứng nhìn hai người Lâm Phong và Đoàn Vô Đạo. hắn muốn tận mắt nhìn xem một trận chiến giữa Lâm Phong và Đoàn Vô Đạo, hắn muốn nhìn xem là loại cục diện nào, đây là chấp niệm trong lòng của hắn, hai người không chiến hắn cũng không thể bỏ qua được, nhất định là hắn phải nhìn được kết cục.

Đoàn Vô Đạo đánh bại hắn, Lâm Phong cũng đánh bại hắn, Đoàn Vô Đạo và Lâm Phong, ai có thể thắng?

– Được rồi, nếu như ngươi vẫn tiếp tục kiên trì, vậy thì tiếp tục chiến đấu đi.

Tuyết Vô Thường gật gật đầu không tiếp tục khuyên can nữa. Bước chân của Đoàn Vô Đạo cũng đã chậm rãi bước ra, nhìn Lâm Phong.

– Ta có biết ngươi, ta nghe nói, ngươi muốn cưới hoàng muội của ta làm vợ?

Đoàn Vô Đạo cất tiếng nói, thân là một thái tử của nước Tuyết Nguyệt, tuy rằng hắn một lòng tu luyện, rất ít quan tâm đến việc bên ngoài, nhưng một ít việc lớn thì hắn cũng biết, tỷ như Lâm Phong tiêu diệt thế lực của hắn là Tuyết Nguyệt Thánh Viện, tỷ như nhị đệ của hắn bắt Lâm Phong phải khiêu chiến với chính mình, mới để Lâm Phong cưới hoàng muội.

Mặc dù có biết những việc này nhưng Đoàn Vô Đạo cũng vẫn không ra mặt, vì cái gì? Vì chính để có thể hôm nay đứng trên vị trí cao nhất trên chiến đài của đại hôi Tuyết Vực, cười nhạo muôn dân, những chuyện khác hắn đều có thể ném qua một bên không để ý tới, hắn vẫn vì cái ngày này, hắn đã chuẩn bị lâu lắm rồi, bởi vậy mà một thái tử vô đạo, hống hách, Đoàn Vô Đạo mới có thể hiện thân rất ít ở Tuyết Nguyệt, thậm chí gần như là mai danh ẩn tích.

Đám người nghe được lời nói của Đoàn Vô Đạo thì lại càng sửng sốt, giữa Lâm Phong và Đoàn Vô Đạo lại vẫn có liên quan đến loại chuyện này, Lâm Phong muốn lấy hoàng muội của Đoàn Vô Đạo làm vợ.

– Quả thật ta rất bất ngờ, cuối cùng người đứng ở trước mặt ta đây không ngờ lại chính là ngươi, Lâm Phong, tuy rằng cuối cùng nước Tuyết Nguyệt có thể có một ta, một ngươi, vậy đã là một loại vinh quang rồi, nhưng cuối cùng, người thanh niên thứ nhất nhất định là thuộc về ta, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. Ngươi không cần nghe lời nhị đệ của ta, ta cho ngươi cưới hoàng muội của ta, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng nhau xông vào cửu tiêu đại lục.

Trong lời nói của Đoàn Vô Đạo có bừng bừng dã tâm, hắn luôn luôn không coi ai ra gì, nhưng mà đối với Lâm Phong, hắn cũng đã nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Người có thể đánh bại Đế Lăng, hơn nữa lại trẻ tuổi như vậy, có tư cách cùng với hắn cùng nhau trở thành thiên kiêu.

– Ta không cần ngươi đồng ý, đồng thời ta không cần Đoàn Vô Nhai cho phép, hiện giờ đứng ở trên võ đài đại hội Tuyết Vực này, ta tranh đoạt vinh quang, tranh đoạt vị trí thứ nhất, tương lai ta cưới Đoàn Hân Diệp, không có ai được nói những lời thừa, mọi người đều chỉ có thể hâm mộ, đều chỉ có thể chúc phúc, vinh quang của ta cũng đồng thời là vinh quang của Hân Diệp.

Lâm Phong thản nhiên cất tiếng nói, nếu hiện giờ hắn đã có thực lực đứng ở chỗ này tranh giành, hắn liền nhất định sẽ tranh giành. Hắn biết rõ, đoạt được vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực sẽ là tột bực binh quang, không chỉ có cho riêng một mình hắn, còn có phụ thân hắn, mẫu thân hắn, đều muốn được đắm chìm trong giữa vinh quang này. Đã được hâm mộ, đã được kính trọng, người yêu của hắn, huynh đệ của hắn, cũng đều sắp được ánh sáng vinh quang bao phủ, vinh quang này là do hắn, Lâm Phong có trách nhiệm đảm đương.

Chuyện của hắn và Đoàn Hân Diệp ồn ào huyên nào làm cho cái tên thiên kim của Hân Diệp bị hao tổn, nếu như hắn có thể đem được vinh quang tối cao từ đại hội Tuyết Vực về, ai còn dám có nửa câu rảnh rỗi để nói nữa.

Cho nên, vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực hôm nay nhất định phải thuộc về hắn, nhất định phải thuộc về hắn, về Lâm Phong, nhất định đấy, nhất định.

– Cô gái gọi là Đoàn Hân Diệp kia nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Thanh Thiền thì thào một tiếng nho nhỏ, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nhưng dường như lại có vài ý ấm áp ở trong đó.

– Ngươi đã từ Tuyết Nguyệt mà đến, ngươi cũng nên biết tính tình của ta.

Đôi mắt Đoàn Vô Đạo càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng lạnh lùng, chăm chú nhìn Lâm Phong.

– Thái tử Đoàn Vô Đạo, trời sinh tính vô đạo, thuận theo thì sống chống lại thì chết. Nhưng điều tiên quyết là, ngươi trước hết hãy chiến thắng ta rồi nói mạnh miệng cũng không muộn, chớ để giống như hắn, cuối cùng chỉ là đánh vào mặt của mình.

Lâm Phong thản nhiên mở miệng nói, câu nói của hắn đương nhiên là ám chỉ Đế Lăng, Đế Lăng cũng đã từng tuyên bố sẽ chiến thắng hắn, nhưng cuối cùng như thế nào mọi người đã rõ như ban ngày.

– Nếu như thế vậy thì đánh đi.

Đoàn Vô Đạo hét lớn, khí vương đạo trên người cuồn cuộn bùng ra, hơi thở kinh khủng áp bách về hướng Lâm Phong, đồng thời thân thể của hắn cũng tràn tới tiếp cận với Lâm Phong, cả một cuộc đời nhân sinh tang thương, một tầng ánh sáng vương giả màu vàng bùng ra những tia sáng chói mắt

– Bá đạo vương quyền.

Hai nắm đấm oanh giết xuất ra, đầy trời vô tận quyền ảnh toàn bộ oanh giêt tới hướng Lâm Phong.

Lâm Phong đứng ở đó vẫn bình tĩnh như cũ, kiếm giả, tĩnh, động, tĩnh lấy kiếm đả thương người, động thì tan biến hết thảy.

– Giết.

Một kiếm khiêu khích, lực lượng ý chí kiếm đạo tầng năm bùng ra, huyết sắc quang hoa rực rỡ chói mắt, đâm rách bá đạo vương quyền hống hách đáng sợ kia, oanh giết về hướng Đoàn Vô Đạo.

– Phong cho ta.

Một luồng ý chí phong ấn bùng ra từ trên người Đoàn Vô Đạo, hơi thở phong ấn mãnh liệt như vậy, huyết sắc kiếm quang đáng sợ kia dường như bị luồng lực lượng vô hình này ngăn cản, uy lực dần dần bị suy yếu.

Lâm Phong luyện kiếm, hắn có được ý chí kiếm đạo, Đế Lăng có Thương Thiên huyết mạch, có được Thương Thiên Vũ hồn, lĩnh ngộ được Thương Thiên ý chí, lực lượng Thương Thiên đều do hắn sừ dụng, đều phục vụ cho hắn.

Mà Đoàn Vô Đạo thì nắm trong tay tám cánh Phong Ấn Chi Môn, lĩnh ngộ phong ấn ý chí, ở giữa từng cái lật tay đều là lực lượng phong ấn.

Trên mặt Lâm Phong không biểu lộ cảm xúc gì, kiếm uống máu điên cuồng xoay tròn, dường như hóa thành một đạo lốc xoáy bén nhọn đâm tới hướng tiền phương, kiếm còn chưa tới, kiếm quang xơ xác, tiêu điều đã tới trước rồi.

– Diệt cho ta.

Vương quyền bá đạo đánh ra, kiếm quang lại mai một, ống tay áo Đoàn Vô Đạo vung lên, lực lượng phong ấn khủng bố áp bách vào kiếm trong tay Lâm Phong, Lâm Phong chỉ cảm thấy kiếm uống máu dường bị một luồng lực lượng vô hình cách trở.

Nhưng mà kiếm của Lâm Phong không lùi bước, tiếng vang xì xì chưa từng có từ trước tới nay truyền ra, mũi kiếm tê liệt trong không gian, điên cuồng gào thét giận dữ làm tan biến hết thảy, lực lượng phong ấn tuy mạnh mẽ nhưng vẫn đều bị phá vỡ.

Chương 678: Hủy Diệt Phong Ấn Chi Môn

Đoàn Vô Đạo trầm mặt, kiếm tu luôn nổi danh vì lực công kích mạnh mẽ, Lâm Phong có được ý chí kiếm đạo tầng thứ năm, lại thêm Ẩm Huyết Kiếm, uy lực mỗi kiếm có thể nói là đáng sợ, hơn nữa hắn tận mắt nhìn thấy tốc độ xuất kiếm lúc Lâm Phong và Đế Lăng chiến đấu, nhanh vô cùng, vì thế, dù là vẫn có tự tin vô cùng cường đại, nhưng Đoàn Vô Đạo vẫn không dám coi thường Lâm Phong.

Một bước đi qua, phong ấn chi khí kinh khủng dường như muốn khóa Lâm Phong trong không gian nhỏ hẹp kia.

– Nghịch Sát Quyền!

Một tiếng hét lớn, quyền ảnh vô cùng vô tận che phủ thiên địa, đánh về phía Lâm Phong, Đoàn Vô Đạo đạp lên mặt đất, thân thể bay tới, vương giả chi khí điên cuồng tràn ra, tức giận hét lên:

– Phong cho ta!

Dứt lời, xung quanh thân thể Lâm Phong dường như có một cỗ lực lượng phong ấn đáng sợ, phong ấn hắn trong một mảnh không gian, kiếm quang màu máu điên cuồng chém giết, đánh tan quyền ảnh đầy trời, ngẩng đầu lên, Lâm Phong liền nhìn thấy Đoàn Vô Đạo mang theo bá đạo vương quyền từ trên trời áp xuống, khí tức vương giả bá đạo dường như quân lâm thiên hạ, điên cuồng ép về phía hắn, muốn ép hắn tan vỡ.

Một cỗ kiếm ý lạnh lẽo phóng lên, Lâm Phong một lần nữa hóa thành một thanh kiếm, xung quanh có vô số đạo kiếm khí xông thẳng lên trời, tan vỡ dưới bá đạo vương quyền.

Theo đó, thân thể Lâm Phong di động, huyết kiếm cũng khởi động, Ẩm Huyết Thập Tam Kiếm kiếm thứ mười ba, nhanh đến mắt thường không theo kịp, người hắn và kiếm quang hòa làm một, lóe lên.

– Phong, ầm ầm!

Trong hư không truyền ra từng tiếng nổ vang, theo đó hai thân thể rơi xuống đất, Đoàn Vô Đạo lùi lại mấy bước, đưa tay vuốt, trong tay hắn có mấy sợi tóc đen, là kiếm khí quét qua bên tai hắn.

Nhìn Lâm Phong, ánh mắt Đoàn Vô Đạo vẫn tràn đấy vẻ bá đạo.

– Thảo nào có thể chiến thắng Đế Lăng, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng tám, ý chí kiếm đạo tầng thứ năm và thanh huyết kiếm kia, dưới Thiên Vũ cảnh, đã hiếm có ai có thể thắng được ngươi rồi, nhưng, dưới vinh quang của Phong Ấn Chi Môn, ngươi không có bất cứ cơ hội nào.

Lời Đoàn Vô Đạo vừa dứt, phong ấn chi khí đến từ viễn cổ lại lan ra, trong hư không xa xôi, dường như có tám cánh Phong Ấn Chi Môn xuyên qua thời không viễn cổ, treo trên hư không, nhìn mà kinh tâm, trong đó, phát ra lực lượng phong ấn đáng sợ.

Phong Ấn Chi Môn, lại hiện ra.

Lâm Phong, có thể đối phó được tám cánh Phong Ấn Chi Môn này sao?

Đế Lăng, dưới tám cánh Phong Ấn Chi Môn này, thân thể hắn cũng bị phong ấn chặt chẽ, dùng lựng lượng công kích mạnh nhất, đánh nứt Phong Ấn Chi Môn, nhưng lúc đó đã muộn rồi, Đoàn Vô Đạo một đường thẳng tiến, dùng lực lượng khủng bố trực tiếp đánh Đế Lăng xuống lòng đất, đánh bại Đế Lăng, hiện giờ Lâm Phong, làm thế nào để ngăn cản tám cánh Phong Ấn Chi Môn này đây?

Nhìn tám cánh Phong Ấn Chi Môn trong không trung, đột nhiên, trên người Lâm Phong, một cỗ hỏa diễm đáng sợ tràn ra, xông thẳng lên trời, toàn bộ đều là hỏa diễm chi mang, chói mắt như mặt trời.

Lực lượng dương hỏa chân nguyên của Huyền Vũ cảnh tầng tám, phóng ra toàn bộ rồi.

Mọi người nhìn chằm chằm Lâm Phong, hỏa diễm, lẽ nào Lâm Phong muốn dùng hỏa diễm ngăn cản tám cánh Phong Ấn Chi Môn, nhưng làm sao có thể, Đế Lăng dùng lực lượng mạnh nhất mới có thể đánh nứt Phong Ấn Chi Môn, lực lượng hỏa diễm của Lâm Phong tuy đáng sợ, nhưng tuyệt đối không đủ hủy diệt Phong Ấn Chi Môn này, không thể.

Hỏa diễm đáng sợ trong nháy mắt xông thẳng lên trời, khô nóng vô cùng, thân thể Lâm Phong, lại không ngừng lui lại, dường như đang tranh thủ thời gian.

– Chạy, ngươi chạy được sao?

Đoàn Vô Đạo cười lạnh, tức giận hét:

– Phong!

Dứt lời, tám cánh Phong Ấn Chi Môn hóa thành tám chùm sáng màu đen, bay về phía Lâm Phong.

– Hắc Liên!

Giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng Lâm Phong, lực lượng dương hỏa chân nguyên khủng bố toàn thân trong nháy mắt hội tụ thành một điểm, điên cuồng nén ép, nhanh đến không ngờ.

Uy lực hủy diệt từ trên người Lâm Phong lan ra, mọi người chỉ nhìn thấy bàn tay Lâm Phong đưa lên, một đóa liên hoa hắc ám đáng sợ nở rộ ở đó.

Thâm trầm, hắc ám, toàn bộ là khí tức tịch diệt.

Tất cả diễn ra cực nhanh, nhanh đến không ngờ, tám cánh Phong Ấn Chi Môn, trong nháy mắt đã tới trên người Lâm Phong, lại thấy tay Lâm Phong hơi buông, miệng nói một chữ:

– Nứt!

Ầm!

Khi tám cánh Phong Ấn Chi Môn tới nơi, một cỗ uy lực tịch diệt từ trong đó tràn ra, mọi người chỉ thấy một đoàn ô hắc chi quang đáng sợ lan ra, che lấp cả thân thể Lâm Phong.

Một màn chấn động xảy ra trong nháy mắt, dường như khiến bọn họ hít thở không thông.

Phong Ấn Chi Môn, trong không gian tan vỡ, biến mất, hóa thành hư vô, khi tất cả bình thường lại, thân ảnh Lâm Phong một lần nữa xuất hiện, hắn vẫn ngạo nghễ đứng trên chiến đài.

Phong Ấn Chi Môn, bị phá rồi.

– Phá rồi?

Ánh mắt mọi người trợn lên, kinh ngạc nhìn Lâm Phong trên chiến đài, Hắc Ám Liên Hoa đáng sợ kia, lực lượng hủy diệt mạnh mẽ, lại phá tan tám cánh Phong Ấn Chi Môn.

– Khụ khụ!

Đoàn Vô Đạo đau đớn kêu lên, khí tức hơi run rẩy, chiến đấu với Đế Lăng, Phong Ấn Chi Môn của hắn bị đánh nứt, Vũ hồn bị một lần thương, lần này, Phong Ấn Chi Môn lại bị Lâm Phong đánh tan, khiến lực lượng hồn phách của hắn một lần nữa bị chấn động.

– Ta phải chạy sao?

Lâm Phong nhàn nhạt nói, nhìn Đoàn Vô Đạo, tám cánh Phong Ấn Chi Môn, bị đánh nứt như thế.

– Lấy lực lượng chân nguyên chư thân hóa thành hỏa diễm sao, tiếp theo, ta xem ngươi làm sao đấu với ta.

Ánh mắt Đoàn Vô Đạo lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, lại thấy Lâm Phong cười lạnh:

– Sử dụng Vũ hồn Phong Ấn Chi Môn không thể vô cùng vô tận, ngượ sợ rằng không thể dùng thêm lần nữa, ngươi linh hồn chịu trọng thương rồi, làm sao đấu với ta.

Dứt lời, lực lượng Phật Ma lưu chuyển quanh người, từng điểm hắc ám chi quang dường như biến không gian xung quanh thành bóng tối, quanh thân thể Lâm Phong, xuất hiện một thế giới hắc ám.

Ngày ấy, lúc Lâm Phong chiến đấu với Huyết Sát, Hắc Ám Ma tôn một lần nữa xuất hiện, xung quanh thân thể Ma tôn, toàn bộ bị một tầng âm ảnh bọc lấy.

Đoàn Vô Đạo, nói Lâm Phong làm sao đấu với hắn.

Lâm Phong, lại nói Đoàn Vô Đạo làm sao đấu với hắn.

Nhìn Ma tôn chi thân kia và Đoàn Vô Đạo, cho dù là hiện giờ, mọi người cũng không thể đoán được kết quả chiến đấu sẽ ra sao, thi đấu Tuyết Vực này, ai sẽ thắng?

– Ngươi sẽ thấy. Đoàn Vô Đạo lạnh lẽo nói, đầu hơi ngẩng lên, vẫn cao ngạo như thế.

Hai tay đưa ra, khí tức đáng sợ lưu chuyển trên người hắn, theo đó, trước hai tay hắn, xuất hiện một cánh cửa hư ảo.

– Cường giả thiên tài chân chính, có thể hòa lực lượng Vũ hồn vào bản thân, cho dù không dựa vào Vũ hồn, vẫn có thể sử dụng lực lượng cường hãn, tám cánh Luân Hồi Chi Môn không ở đây, phong ấn vẫn như cũ, ta hôm nay sẽ nói cho ngươi, thế nào gọi là thiên tài!

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Phong Ấn Chi Môn hư ảo trong tay Đoàn Vô Đạo, trong lòng chấn động không thôi, thiên tài thực sự, có thể dung nhập lực lượng của Vũ hồn vào trong pháp thuật thần thông, điểm này, bọn họ cũng biết, lực lượng của Vũ hồn, không thể hạn chế bản thân Vũ hồn.

Bước tới một bước, thân thể Đoàn Vô Đạo một lần nữa đi về phía Lâm Phong, trong nháy mắt đã tới trước người Lâm Phong.

Phong Ấn Chi Môn hư ảo ấn về phía Lâm Phong, ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, một quyền tràn đầy ma đạo chi ý đáng sợ đánh ra, mà cánh cửa hư ảo kia lại trực tiếp xuyên thuấ, ấn lên thân thể Lâm Phong, khiến ánh mắt mọi người sững sờ, cỗ lực lượng phong ấn vô hình này, có lẽ không có lực lượng phong ấn cường đại của Phong Ấn Chi Môn, nhưng lại không thể đề phòng.

– Phong cho ta!

Đoàn Vô Đạo hét lớn một tiếng, vô số Phong Ấn Chi Môn hư ảo điên cuồng ấn lên người Lâm Phong, phong trụ cả Ma tôn chi thân của Lâm Phong.

– Bá đạo vương quyền.

Khí tức vương đạo điên cuồng phòng ra, Đoàn Vô Đạo bước tới trước người Lâm Phong, nắm đấm vô cùng vô tận đánh lên Ma tôn chi thân kia, tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền ra, Ma tôn chi thân của Lâm Phong phát ra tiếng rạn nứt, đang nứt ra.

– Giết cho ta.

Lâm Phong quát lớn, vô tận ma quang nở rộ, một đạo ma đạo chi chưởng đáng sợ tràn ra từ hư không, va chạm với Đoàn Vô Đạo, đồng thời dạ xoa tôn thân, hiện.

– Phá.

Đoàn Vô Đạo thế như chẻ tre, lực lượng vô cùng vô tận đánh ra, đánh dạ xoa tôn thân tan vỡ, khi một quyền cuối cùng đánh lên người Lâm Phong, ma quang vô tận koa cũng tiêu tán dần, Lâm Phong bị đánh lui mấy chục bước, ánh mắt có phần cứng ngắc.

Đoàn Vô Đạo không tiếp tục truy kích, khí tức cả người phập phồng, linh hồn đang run rẩy.

Từng cánh Phong Ấn Chi Môn hư ảo kia, tuyệt không phải dễ dàng phóng ra, để thắng được trận chiến chờ đợi đã lâu này, Đoàn Vô Đạo, dốc toàn bộ lực lượng ra chiến đấu.

Lâm Phong, nhất định phải bại, Đoàn Vô Đạo hắn, là thiên tài mạnh nhất thi đấu Tuyết Vực, kẻ sáng chói nhất.

Ma tôn tan vỡ, thân thể Lâm Phong cứng lại, hắn rất rõ ràng, Đoàn Vô Đạo vừa rồi, đã dốc toàn lực đấu với hắn, cũng không có một chút lưu lực nào, cho dù liều hồn phách tổn thương, cũng phải đánh từng đạo phong ấn chi quang đáng sợ kia vào thân thể hắn.

– Hiện giờ, ngươi chân nguyên hao tận, ma thân tan vỡ, thân thể bị phong, làm sao mà chiến!

Đoàn Vô Đạo hét lớn, bỏ ta còn ai, nhìn thân ảnh bá đạo kia, mọi người dường như đã thấy được người thắng lợi cuối cùng của thi đấu Tuyết Vực thuộc về ai!

Chương 679: Đỉnh Phong

– Chân nguyên hao tận, ma thân tan vỡ, thân thể bị phong?

Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Đạo, khóe miệng nhếch lên cười lạnh:

– Ngươi xác định, lực lượng phong ấn của ngươi, đủ để phong ấn ta?

Sắc mặt Đoàn Vô Đạo cứng lại, nhìn Lâm Phong, rồi cười nói:

– Cần gì phải thể hiện như vậy, những đạo lực lượng phong ấn kia đã vào trong cơ thể ngươi, đừng nói ngươi không còn lực lượng chân nguyên, cho dù còn, hiện giờ cũng không sử dụng được, hiện giờ, ngươi nên nghĩ, làm sao phá được phong ấn trong cơ thể.

– Vậy sao? Vậy ngươi nhìn cho kỹ đây!

Lâm Phong nói dứt lời, một cỗ lực lượng hồn phách đáng sợ tràn ra từ trên người hắn.

– Phá cho ta!

Hét lớn một tiếng, tức thời trên người Lâm Phong, từng dòng khí tức phong ấn xuyên qua cơ thể tràn ra, rồi tiêu tán trong hư vô, Lâm Phong hoạt động thân thể, không có bất cứ chướng ngại gì, lực lượng phong ấn, giải trừ toàn bộ.

– Hả?

Nụ cười trên mặt Đoàn Vô Đạo cứng đờ, phong ấn, vỡ rồi?

Lâm Phong, khu trừ toàn bộ lực lượng phong ấn xâm nhập thân thể?

– Hiện giờ ngươi còn cho rằng như vậy không?

Lâm Phong nhàn nhạt nói, khiến sắc mặt Đoàn Vô Đạo cứng đờ, khó coi, Lâm Phong lại phá được phong ấn trong cơ thể, hắn làm sao làm được?

Ánh mắt mọi người cũng rung động, bọn họ vốn cho rằng, trận chiến này đã không còn gì đáng xem nữa, nhưng, trong lời nói của Lâm Phong lúc này, lại lộ ra tự tin mạnh mẽ như vậy, hơn nữa, dùng lực lượng kỳ lạ, đánh tan rồi đẩy toàn bộ lực lượng phong ấn ra khỏi cơ thể.

– Phá được phong ấn thì sao chứ, ngươi còn gì để đấu với ta.

Đoàn Vô Đạo hơi nheo mắt, trên người lại có một cỗ vương giả chi khí cuồng bá phóng ra, Lâm Phong, còn gì để đấu với hắn.

– Vũ hồn của ngươi đã dùng dùng, nhưng ngươi đừng quên, Vũ hồn của ta vẫn chưa sử dụng.

Lâm Phong dửng dưng nói, dứt lời, một tiếng gầm thét truyền ra, trên người Lâm Phong, vô tận quang hoa màu tím điên cuồng tràn về phía Đoàn Vô Đạo.

Đồng thời, sau lưng Lâm Phong, tám con thương long, lơ lửng ở đó, tám con thương long này, có tám đầu, lại dùng chung một thân thể, đầu thương long, ngẩng lên trời gào thét, dường như muốn cắn nuốt cả đất trời.

– Tám con thương long rồi.

Ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn trong đám người cứng lại, kinh ngạc nhìn Vũ hồn xuất hiện sau lưng Lâm Phong, đã có tám con thương long rồi, chỉ kém một chút, Vũ hồn Cửu Long Thiên Phệ, sẽ hoàn thành tiến hóa cuối cùng, lúc này, trên thân thể thương long lơ lửng kia đã thoát khỏi thân thể Lâm Phong, không còn giống Vũ hồn nữa, mà giống như yêu thú.

– Cửu Long Thiên Phệ Thú!

Ánh mắt mọi người đều hơi cứng lại, trong bọn họ không thiếu những người kiến thức rộng rãi, nhận ra Vũ hồn của Lâm Phong, là một loại yêu thú đáng sợ Cửu Long Thiên Phệ Thú.

Trận chiến này, ai thắng ai bại?

Lâm Phong đứng đó không hề cử động, yêu xà màu tím rít gào trong nháy mắt quấn lấy thân thể Đoàn Vô Đạo, lực lượng trên người Đoàn Vô Đạo đã không còn cường đại như vừa rồi, lực lượng đánh lên mình tử xà chỉ khiến yêu xà không ngừng tan vỡ rồi sống lại, căn bản không thể khiến màu tím hoàn toàn biến mất.

Nhìn tám con thương long bay lên trời cao, ánh mắt Đoàn Vô Đạo cứng lại, Lâm Phong tu vi Huyền Vũ cảnh tầng tám dường như còn chưa phóng thích được Vũ hồn cường đại như vậy, trừ phi, linh hồn chi lực của hắn, cũng vượt xa cảnh giới Huyền Vũ cảnh bát trùng.

– Đúng, lực lượng linh hồn!

Ánh mắt Đoàn Vô Đạo cứng lại, giống như nghĩ ra gì đó, hắn bị Lâm Phong phá vỡ khu trừ phong ấn chi lực, nhất định là gặp phải lực lượng hồn pháp của Lâm Phong đánh vào, chỉ có duy nhất khả năng này, bởi vì lực lượng phong ấn của hắn, bản thân cũng là lực lượng linh hồn hóa thành.

– Gào!

Thương long rít gào, tám con thương long lao về phía Đoàn Vô Đạo, đầu của thương long, toàn bộ há miệng đỏ lòm, muốn nuốt sống Đoàn Vô Đạo.

Đoàn Vô Đạo ném một viên đan dược vào miệng, nhất thời lực lượng của hắn dường như khôi phục rất nhiều, vương giả chi khí khủng bố lại tràn ra, tức giận hét:

– Bá Đạo Vương Quyền!

– Đan dược?

Lâm Phong đứng đó, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, quang mang lóe lên, lấy ra một viên Quy Nguyên đan, trực tiếp đưa vào mồm, trong khoảnh khắc, thiên địa nguyên khí quanh người điên cuồng lên, lực lượng chân nguyên trong cơ thể Lâm Phong, điên cuồng khôi phục.

Ngâm khẽ một tiếng, Ẩm Huyết Kiếm xuất hiện trong ay, Lâm Phong tay cầm Ẩm Huyết Kiếm, bước chân chầm chậm đi về phía Đoàn Vô Đạo.

Kiếm, cần phải bay lên, mặt đất, một khe nhỏ xuất hiện, chiến đài, nơi Ẩm Huyết Kiếm quét qua là đứt đoạn.

Không gian xung quanh, toàn bộ đều là kiếm khí vô cùng vô tận.

Đoàn Vô Đạo đương nhiên cũng cảm thụ được cỗ kiếm khí đáng sợ đó, từng quyền đánh ra đối kháng với Cửu Long Thiên Phệ Thú, ánh mắt hắn cương ngạnh, khó coi, một cỗ ý chí kiếm đạo đáng sợ, trực tiếp giáng lâm lên thân thể hắn, kiếm khí băng lương, dường như muốn nuốt sống hắn.

Kiếm khí, càng lúc càng mạnh, kiếm khí, càng lúc càng lạnh lẽo.

– A…Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Đoàn Vô Đạo tức giận gào lên, bá đạo chi khí trên người dường như muốn lật ngược trời đất, Cửu Long Thiên Phệ Thú bị đánh bay ra, yêu xà màu tím cũng đứt ra từng khúc.

Nhưng Lâm Phong, vẫn chậm rãi đi tới, bước chân chầm chậm, trường kiếm huyết sắc, đi về phía Đoàn Vô Đạo.

Tiếng rít gào giữa không trung dần dần tiêu tán, ánh mắt Đoàn Vô Đạo thấp xuống, Lâm Phong bình thường trước mắt, trong mắt dường như lóe lên một tia không cam lòng.

– Ta thua rồi!

Nói ra ba chữ, dường như dùng hết toàn bộ lực lượng, Đoàn Vô Đạo rất rõ, trận chiến này, hắn thua rồi, thua triệt để, tái chiến, cũng không thể vãn hồi thế thua.

Kiếm đạo chi khí bay lên cũng dần tiêu tán theo ba chữ này, Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Đạo, ánh mắt không hề có chút kích động nào, vẫn bình tĩnh như vậy.

– Thiên tài là gì!

Kiếm vào vỏ, Lâm Phong đứng đó, thấp giọng hỏi Đoàn Vô Đạo, khiến sắc mặt Đoàn Vô Đạo cứng lại, bốn chữ này, chính hắn từng nói với Lâm Phong, hắn muốn nói với Lâm Phong, thiên tài là gì!

Nhìn thân ảnh không hề to lớn của Lâm Phong, hắn trẻ tuổi như thế, thậm chí trên mặt còn có mấy phần non trẻ, nhưng chính thanh niên còn chưa hoàn toàn chín chắn này, thời khắc này, đã đứng trên đỉnh phong thanh niên Tuyết Vực.

Lâm Phong, lần thi đấu Tuyết Vực này, số một!

Lúc thi đấu Tuyết Vực bắt đầu, ai ngờ được, người đứng trên đỉnh thi đấu Tuyết Vực, đoạt được vinh diệu vô thượng này, lại là Lâm Phong Huyền Vũ cảnh tầng năm?

Bọn họ đoán là Đế Lăng, là Đoàn Vô Đạo, thậm chí là Quân Mạc Tích và Huyết Sát, nhưng không có một ai đoán là Lâm Phong, nhưng Lâm Phong dùng sự thực nói cho tất cả mọi người, bọn họ sai cả rồi, chỉ có hắn, mới có thể hưởng thụ vinh diệu cuối cùng, hắn, là thiên tài chói mắt nhất lần thi đấu Tuyết Vực này.

– Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.

Quân Mạc Tích cười, cười rất chân thành, sự thực chứng minh hắn đã đúng, Lâm Phong, đã làm được rồi, lấy được hạng đầu thi đấu Tuyết Vực lần này, dùng thực lực khủng bố và vô số bài tủ, vững bước tiến tới, từng bước đi đến cuối cùng.

Đường U U cũng cười, lúc này vẻ lạnh lùng trên mặt nàng lộ ra nụ cười tươi sáng như vậy, tất cả đều như mơ mộng, nàng còn nhớ lần đầu gặp Lâm Phong, Lâm Phong ở tửu lâu, dường như là nhân dịp uống rượu, mà khi đó hắn còn là thanh niên không quá đáng chú ý, hiện giờ đứng ở đỉnh phong thi đấu Tuyết Vực, được vạn người ngưỡng mộ.

– Tiểu tử không tệ.

Thanh Mộng Tâm lộ ra một chút mị hoặc, lại kinh diễm như vậy.

Còn cả Vân Phi Dương, trong tay hắn xuất hiện một bầu rượu, rượu Phần Nguyên, trực tiếp đổ vào miệng, rồi thở một hơi dài, sảng khoái!

Tiêu Nhã, Hàn Man và Phá Quân, ai nấy đều vô cùng kích động, siết chặt tay, bọn họ hiển nhiên cũng không ngờ, Lâm Phong, có thể đi đến bước này, Lâm Phong, thực sự làm được rồi.

Những người này, đều chân thành chúc mừng Lâm Phong, vui mừng cho Lâm Phong.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người có tâm tình ngược lại, ánh mắt Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh vô cùng phức tạp, thậm chí Nguyệt Thanh Sơn còn không ngừng thở dài.

Vũ Lưu Thủy, Đằng Vu Yêu, người của Vũ gia, người của Vạn Thú môn, Huyết Sát, Lăng Tiêu, còn có rất nhiều người trong đám người, còn có một vài thân ảnh đứng trong hư không, sắc mặt họ, đều rất khó coi, vô cùng khó coi.

Bọn họ không ngờ, người đoạt được quán quân thi đấu Tuyết Vực, lại là Lâm Phong.

Vô số người, lại một lần nữa lâm vào im lặng, không một ai mở miệng, bọn họ đều chỉ nhìn thân ảnh trên chiến đài kia, trong mắt lộ ra những tâm tình khác biệt, nhưng tất cả, Lâm Phong đều không biết, ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn về Tuyết Vô Thường, trên mặt, cuối cùng lộ ra một nụ cười, tươi tắn, rực rỡ.

Quán quân thi đấu Tuyết Vực, hắn đã được rồi!

Chương 680: Phong Ba Ngoài Ý Muốn

Nhìn nụ cười kia, Tuyết Vô Thường càng ngây ra, nụ cười tinh khiết kia, thanh niên đứng ở đỉnh phong thi đấu Tuyết Vực này, trong lòng hắn, vẫn như cũ là một mảnh tịnh thổ, thanh khiết, thuần phác, mới khiến nụ cười trên mặt tinh khiết như thế, dường như bỏ qua tất cả cát bụi thế gian.

Tuyết Vô Thường cũng cười, bao nhiêu năm nay, hắn dường như không hề lộ ra nụ cười nhẹ nhõm như thế, có lúc, tiếng lòng xúc động chỉ đơn giản như thế, vì một nụ cười đơn giản mà xúc động.

– Lâm Phong, chúc mừng ngươi.

Tuyết Vô Thường mở miệng, giọng nói hàm chứa chân thành, lúc này, hắn thực sự coi trọng thanh niên trước mắt, có lúc hắn cũng cuồng dã như thế, có lúc hắn cũng thuần túy như vậy.

Rất lâu rồi, hắn không hề coi trọng ai như thế, cho dù gặp vô số thiên tài trong Thần cung, nhưng chưa từng có ai như Lâm Phong, khiến hắn yêu thích, coi trọng từ tận đáy lòng, hy vọng Lâm Phong có thể không ngừng đi trên con đường võ đạo, sáng tạo ra huy hoàng của bản thân mình.

– Cảm ơn.

Trong mắt Lâm Phong cũng có một tia vui vẻ, hắn có thể cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt Tuyết Vô Thường, khứu giác nhạy bén của hắn, rất dễ dàng phân biệt được nụ cười thiện ý hay giả tạo.

– Được rồi, thi đấu Tuyết Vực, kết thúc rồi, cho dù các ngươi xếp hạng thế nào, cũng chuẩn bị một chút, theo ta đi Thần cung một chuyến.

Ánh mắt Tuyết Vô Thường quét qua mọi người, mở miệng nói, khiến ánh mắt mọi người xung quanh ngưng lại, thi đấu Tuyết Vực, kết thúc rồi?

Rất nhiều người trong số họ, thậm chí vẫn còn chưa tỉnh táo lại, dường như vẫn còn trầm mê trong những trận chiến đầy rung động kí, đặc biệt là hai trận chiến cuối cùng, vẫn như cũ xuất hiện trong đầu họ, gợn lên từng đợt sóng, không thể xóa nhòa.

Hiện giờ, thi đấu Tuyết Vực kết thúc, Thần cung, muốn thưởng bốn cường giả thu được thứ hạng cuối cùng sao.

– Không biết Lâm Phong, có thể có được phần thưởng gì.

Mọi người thầm nhủ, bọn họ đều đoán, lần này Lâm Phong thu được quán quân, có thể có được phần thưởng gì, có thể khiến thực lực của Lâm Phong tăng thêm một tầng hay không, Lâm Phong, nếu còn có thể mạnh hơn nữa, vậy thì quá đáng sợ.

Cho dù tu vi hiện giờ của Lâm Phong, dưới Thiên Vũ cảnh, muốn đánh bại hắn, cũng rất khó.

Đế Lăng, đã rất mạnh rồi, sử dụng lực lượng của Thương Thiên huyết mạch, nắm giữ ý chí Thương Thiên, khiến lực lượng trời đất do hắn nắm giữ, tu vi bản thân, cũng trực tiếp bước tới Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, nhưng trước mặt Lâm Phong, hắn vẫn thất bại.

Còn cả Đoàn Vô Đạo, cũng có tu vi Huyền Vũ cảnh cửu trùng khủng bố, tuy còn chưa đến đỉnh phong, nhưng, mượn vương giả chi khí và phong ấn chi ý chí, lại thêm Vũ hồn Phong Ấn Chi Môn và thần thông phong ấn hắn sáng tạo, Huyền Vũ cảnh muốn đánh bại Đoàn Vô Đạo, quá khó, ít nhất mọi người không nghĩ ra ai có thể đánh bại cường giả như vậy.

Nhưng Lâm Phong, hắn làm được rồi, đánh bại Đoàn Vô Đạo, vì thế mới nói, dưới Thiên Vũ, Lâm Phong đã rất khó bị đánh bại, nếu thực lực của hắn càng mạnh mẽ hơn, Lâm Phong có thể thực sự xưng là vô địch dưới Thiên Vũ cảnh rồi, trừ khi cường giả Thiên Vũ cảnh tự mình ra tay ra, còn không ai có thể thắng được.

Trừ những cường giả này ra, còn có đế quốc.

Bốn thế lực đế quốc Tuyết Vực, dẫn cường giả đến tham gia thi đấu Tuyết Vực, nếu thu được thành tích tốt, sẽ có được chỗ tốt rất lớn, mà đế quốc Long Sơn, vị trí số một, số hai, số bốn đều là người của họ, chiến tích này, quá khủng bố, còn có nước Tuyết Nguyệt, số một, số hai đều từ Tuyết Nguyệt mà ra, sợ rằng nước Tuyết Nguyệt cũng sẽ có được kỳ ngộ lớn lao.

Hiện giờ, thời khắc luận thưởng, đã đến rồi.

Những cường giả tham gia thi đấu Tuyết Vực muốn thử xem, cho dù không thu được danh hiệu tốt, nhưng bọn họ vẫn chờ đợi, họ đến tham gia thi đấu Tuyết Vực, thì cũng coi như thiên tài không tệ rồi, Thần cung hẳn sẽ không bạc đãi họ, vật quá kém, Thần cung cũng không đem ra được, cho nên, rất nhiều người đều có phần hưng phấn.

Chỉ có mấy người Đoàn Vô Đạo, Đế Lăng mới không thể vui vẻ, bọn họ mong chờ vị trí số một, nhưng vinh quang cuối cùng này, lại bị Lâm Phong đoạt mất.

– Chuẩn bị, xuất phát với ta.

Tuyết Vô Thường cười nói, rất nhiều cường giả tham gia thi đấu Tuyết Vực đều bay lên, chuẩn bị đi về Thần cung.

Nhưng vào lúc này, trong đám người, lại có mấy đạo khí tức đáng sợ đột ngột tràn ra, khiến mọi người đều rung động.

Chỉ thấy giữa hư không, có mấy bóng người ngăn Tuyết Vô Thường lại, nhừng người này nhìn qua vô cùng bình thường, thậm chí còn không nhìn ra bất cứ dị thường nào, nhưng lúc này khí tức như có như không phóng thích từ trên người họ, lại khiến mọi người cảm thấy kinh hãi, e sợ, dường như muốn phủ phục trên mặt đất, thần phục bọn họ.

– Thiên Vũ!

Trong lòng mọi người chấn động, những người vừa xuất hiện, là Thiên Vũ cảnh khủng bố.

– Ha ha…

Lại mấy tiếng cười nhẹ truyền ra, xung quanh chiến đài, bốn phía Tuyết Vô Thường, từng bóng người lăng không bay lên, vây lấy Tuyết Vô Thường và những người tham gia thi đấu Tuyết Vực lại, những người này, ai nấy ánh mắt sắc bén, khí tức tùy ý phát ra trên người, đều khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

– Hả?

Những thiên tài thi đấu Tuyết Vực này ánh mắt run rẩy, chuyện gì xảy ra, nhiều cường giả như vậy, hơn nữa, ai nấy tu vi đều đáng sợ, bọn họ bình thường đều rất khó gặp loại cường giả này, cho dù là mấy người mạnh nhất, cũng rất ít nhìn thấy nhiều Thiên Vũ cảnh cường giả cùng xuất hiện như vậy.

– Mười mấy cường giả Thiên Vũ cảnh!

Ánh mắt mọi người đều run rẩy, chuyện gì xảy ra?

Lẽ nào thi đấu Tuyết Vực, còn chưa kết thúc thực sự về mặt ý nghĩa, còn có phong ba?

Sắc mặt khó coi nhất, không thể nghi ngờ phải kể tới Tuyết Vô Thường, những người này, đều là cường giả Thiên Vũ cảnh, lẫn vào trong đám người, ẩn giấu tu vi bản thân, đến lúc này mới phóng thích ra, ngăn trở đường đi của họ, Tuyết Vô Thường, ánh mắt lạnh lùng của hắn dường như đãng nghĩ đến gì đó.

– Chư vị không giống người Tuyết Vực, từ đâu tới đây, có ý gì?

Ánh mắt Tuyết Vô Thường quét qua đám người, mở miệng hỏi, trong lòng hơi khẩn trương, bên phía Thần cung, không biết có nhận được tin tức hay không, nếu bên Thần cung không biết, hôm nay sợ không xong rồi.

– Ha ha, Thần cung các ngươi, cũng không thuộc về Tuyết Vực, không phải cũng giả danh lừa bịp Tuyết Vực sao.

Một âm thanh châm chọc truyền tới, khiến mọi người kinh hãi, Thần cung, cũng không thuộc về Tuyết Vực, cũng giả danh lừa bịp Tuyết Vực?

Những người này nói, có ý gì?

– Thần cung ta xây dựng căn cơ ở Tuyết Vực, đã mấy trăm năm nay, mười năm thi đấu Tuyết Vực một lần, Thần cung ta khai quật những thiên tài thanh niên từ Tuyết Vực, để bọn họ không ngừng mạnh lên, thế nào là không thuộc về Tuyết Vực, thế nào là giả danh lừa bịp?

Tuyết Vô Thường tức giận quát, rõ ràng vô cùng không thoải mái, đúng như hắn đoán, những người này, không có ý tốt.

– Xưa nay tặng than ngày tuyết khó, thêu hoa trên gấm dễ, bọn họ vốn là thiên tài của Tuyết Vực, Thần cung các ngươi triệu tập họ lại, tiến hành cái gọi là thi đấu Tuyết Vực, quả thực là tụ tập thiên tài Tuyết Vực lại, nhưng bồi dưỡng thiên tài này, thuần túy là nói bậy, thiên tài, ai không biết bồi dưỡng, không chỉ Thần cung ngươi có thể, ngươi dám nói, Thần cung ngươi thưởng bọn họ, không cần bọn họ làm việc sao?

Giọng nói ngày càng xảo quyệt, châm chọc nói móc, khiến khóe mắt Tuyết Vô Thường co giật, càng lúc càng khó coi.

Thi đấu Tuyết Vực kết thúc, tất cả đều sắp thành bụi bặm, không ngờ tới, những người này không biết vì sao, nghìn dặm chạy tới đây phá rối, phá hoại việc Thần cung hắn.

– Thần cung sẽ tôn trọng ý kiến của họ, để họ tự do lựa chọn, tuyệt đối không ép buộc.

Tuyết Vô Thường cũng không phủ nhận, thẳng thắn nói, nhưng những lời này quả thực khiến mọi người ngưng trọng, Thần cung, cần thiên tài tham gia thi đấu Tuyết Vực làm việc, mà Tuyết Vô Thường cũng đã thừa nhận.

Ánh mắt nhiều người trong bọn họ nhìn về cô gái xinh đẹp đi ra từ Thần cung kia, bữa tiệc đêm đó, cùng với những nữ tử ưu tú trong Thần cung này, dường như là đang lung lạc bọn họ.

Phía sau thi đấu Tuyết Vực này, quả nhiên còn có thứ mọi người không biết.

– Đã tôn trọng ý kiến của họ, để họ tự lựa chọn, không bằng hiện giờ nói rõ mọi việc, để bọn họ tự mình lựa chọc, đợi đến Thần cung rồi, còn nói cái gì lựa chọn, bọn họ còn có tư cách lựa chọn sao.

Có người âm lãnh nói, lời nói chói tai, bọn họ, không đồng ý những người này đi.truyện Linh Dị

Lần thi đấu Tuyết Vực này, mấy vị thiên tài trong đó, khiến bọn họ cũng thấy động tâm, nếu tiến vào Thần cung rồi, với bọn họ cũng không tốt!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 22 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 1 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^