Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 130 [Chương 646 đến 650]
❮ sautiếp ❯Chương 646: Cường Cường Quyết Đấu
– Hô…
Thở ra một hơi, Đường U U vuốt vuốt mái tóc dài hơi cứng do bị đóng băng, trận chiến này thắng cũng không dễ dàng.
Mười lăm người còn dư lại cuối cùng này, không một ai là kẻ yếu, ít nhất cũng có chiến lực Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh phong, bất luận trận chiến nào, cũng không thể lơ là.
Bước chân lên, Đường U U trở lại phía trên hang đá Giao Long, Lâm Phong nhìn thấy trên người nàng như được phủ một tầng sương lạnh, cánh tay vung lên, lập tức một cỗ khí nóng bỏng bao phủ toàn bộ người của Đường U U, sương lạnh trên người nàng lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
– Cảm ơn.
Đường U U cười yếu ớt với Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu đáp lại, lập tức lại hướng ánh mắt lên đài chiến đấu, trận chiến thứ ba, Đế Lăng xuất chiến. Đế Lăng chọn lựa đối thủ là cường giả xếp hạng thứ mười bốn với lực lượng hùng mạnh, cả người như sắt thép. Nhưng, vẫn chỉ là một quyền.
Mặc dù người nọ am hiểu lực lượng, nhưng cũng bị một quyền của Đế Lăng đánh bại, thân thể hắn không thể chịu đựng được, thất bại nhanh chóng.
Người thứ tư bước trên đài chiến đấu, Đoàn Vô Đạo, cũng không dám yếu thế, hắn chọn lựa Ngân Kiếm nam tử xếp hạng thứ mười hai, giống như Đế Lăng, hắn cũng chỉ dùng một chiêu, vô cùng bá đạo.
– Hai người này, đây mới chân chính là khủng bố bá đạo.
Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo, hiện giờ mọi người sớm đã quên rằng Đoàn Vô Đạo xuất thân từ một nước chư hầu của nước Tuyết Nguyệt, bọn họ chỉ còn thấy sự cường đại của Đoàn Vô Đạo, không dám khinh thường chút nào, đây là một thiên tài có thể tranh phong cùng Đế Lăng.
Hơn nữa, một số người biết Đoàn Vô Đạo còn biết, Đoàn Vô Đạo am hiểu nhất chính là phong ấn, hắn có vũ hồn là phong ấn chi môn, hiện tại vẫn không có người nào từng được chứng kiến.
Trận chiến thứ năm, đến lượt Quân Mạc Tích.
Quân Mạc Tích bước lên trên chiến đài, cau mày, khóe miệng có nụ cười khổ thoáng qua.
– Thứ năm…
Quân Mạc Tích nhìn thoáng qua chìa khoá ngọc trong tay, thì thầm một tiếng buồn bực, từ Lâm Phong đến Đoàn Vô Đạo, đều luwah chọn bốn người xếp hạng sau tốp mười, do đó, bây giờ xếp hạng sau đệ thập chỉ còn lại có hai người cuối cùng, một là Thanh Mộng Tâm, một là Vân Phi Dương.
Hai người này, dường như lựa chọn cũng có chút xấu hổ
Như vậy, người hắn có thể chọn lựa, cũng chỉ có là những người lấy được chìa khoá ngọc từ thứ sáu đến thứ mười thôi.
Năm người này theo thứ tự là: Huyết Sát, Vũ Mặc, Lăng Tiêu, Vũ Tiêu Tiêu, Khô Mộc!
– Ừm!
Mọi người dường như cũng nhìn ra sự khác thường, dường như có chút không bình thường.
– Ngươi, xuống đây đi.
Quân Mạc Tích cuối cùng cũng mở miệng, nhìn người nào đó trên hang đá Giao Long.
Vũ Mặc sửng sốt, nhìn thoáng qua phía bên tay trái, là Huyết Sát, sau đó nhìn thoáng qua bên phải, là Lăng Tiêu.
Lập tức, ánh mắt của hắn lại lần nữa nhìn về phía Quân Mạc Tích, chỉ thấy ánh mắt của Quân Mạc Tích vẫn kiên định như trước, là nhìn hắn.
Ánh mắt hơi cứng đờ, ánh mắt của Vũ Mặc trở nên rất phấn khích, rất thú vị, Quân Mạc Tích, chọn lựa hắn?
Mọi người cũng đều sửng sốt, Quân Mạc Tích nói với Vũ Mặc?
Lập tức, từng ánh mắt rực rỡ lóe lên, bọn họ không nhìn lầm, Quân Mạc Tích, hắn chọn lựa Vũ Mặc.
Quân Mạc Tích, thiên tài đế quốc Long Sơn, một trong bát đại thiên tài mạnh nhất, đại hội Tuyết Vực vòng thứ hai, hắn lấy được chìa khoá ngọc thứ năm.
Vũ Mặc, thiên tài Thương Thiên đế nước, một trong bát đại thiên tài mạnh nhất, đại hội Tuyết Vực vòng thứ hai, hắn lấy được chìa khoá ngọc thứ bảy.
Hiện tại, Quân Mạc Tích chiến Vũ Mặc.
Hào quang hưng phấn lưu chuyển trong đôi mắt mọi người, tâm trí mọi người bắt đầu run rẩy, rốt cục, cường cường quyết đấu đã đến sao!
Hai người đều là nhất một trong bát đại thiên tài, là Quân Mạc Tích cường hay là Vũ Mặc lợi hại?
– Ngươi chọn lựa ta?
Thân thể của Vũ Mặc chậm rãi đứng lên, ánh mắt của hắn, gắt gao dừng ở Quân Mạc Tích.
– Nhìn tới nhìn lui, ta phát hiện ngươi và Huyết Sát là không vừa mắt nhất, Huyết Sát hắn xếp hạng ở trên ngươi, dường như so với ngươi lợi hại hơn một chút, cho nên ta chỉ có thể chọn lựa ngươi.
Quân Mạc Tích nói nhỏ một câu, khiến ánh mắt của mọi người cứng đờ, dở khóc dở cười, chỉ vì lý do này mà Quân Mạc Tích dám mạo hiểm chìa khoá ngọc có thể mất mà chiến Vũ Mặc?
– Được, tốt lắm.
Vũ Mặc sắc mặt dần dần trở nên âm u lạnh lẽo, bước chân lên, thân thể trôi nổi tại hư không phía trên đài chiến đấu, cả người lạnh lùng phóng thích ra khí thế hùng mạnh, nhìn chằm chằm Quân Mạc Tích:
– Vừa lúc, việc ở trong hang đá cũng phải tìm ngươi tính toán, ta thật ra muốn nhìn xem chìa khoá ngọc thứ năm trong tay ngươi, có thể giữ được hay không.
– Vậy phải xem thực lực của ngươi rồi.
Quân Mạc Tích thủy chung vẫn thản nhiên như vậy, từ trên người hắn, hoàn toàn nhìn không thấy bất luận biểu lộ khẩn trương nào, thật nhẹ nhàng, dường như hắn căn bản không thèm để ý, hoặc là sự tự tin của hắn, đã làm cho hắn không để Vũ Mặc vào mắt, nhưng Quân Mạc Tích vẫn chưa biểu lộ ra, ai có thể biết được.
– Ngươi sẽ thấy.
Khí tức trên thân Vũ Mặc vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt của hắn hóa thành xám trắng, con ngươi bát quái hiện!
– Sát!
Một tiếng gầm từ trong miệng của Vũ Mặc phun ra, bát quái đồ án hư ảo, trống rỗng áp tới Quân Mạc Tích.
– Chiến rồi, bắt đầu chiến rồi.
Ánh mắt mọi người run lên, nhìn chằm chằm hai người, hai trong số bát đại thiên tài mạnh nhất, lần đầu tiên va chạm.
Ầm!
Trên người của Quân Mạc Tích, một cỗ khí thế kim hoàng sắc phóng lên cao, dường như hóa thành một đạo lốc xoáy, hướng hư không phóng đi.
Toàn thân Quân Mạc Tích đều bị cỗ khí thế này bao phủ, tóc dài tung bay, tay áo phiêu động, giờ phút này Quân Mạc Tích vẫn bình tĩnh như trước đứng ở nơi đó, hơi hơi ngửa đầu, nhìn Vũ Mặc, mọi người nhìn hắn, như thể là nhìn thánh nhân vậy, khí thế này làm cho người ta muốn quỳ bái.
Ầm!
Bát quái đồ án trôi nổi trong hư không, nhưng lại bị kim hoàng sắc quang hoa kia áp chế tại hư không, không thể ép xuống dưới mảy may, khí thế to lớn như vậy, làm cho hình tượng của Quân Mạc Tích ở trong lòng mọi người được nâng cao vô hạn.
Ầm!
Mênh mông kim hoàng sắc thánh khiết khí lại lần nữa phóng lên cao, hóa thành một đạo biển cơn lốc, đem bát quái đồ án tấn công phá nát, Quân Mạc Tích trên người khí, lên như diều gặp gió, muốn cùng thiên đủ.
– Thật mạnh.
Đôi mắt mọi người đều run lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Quân Mạc Tích phóng thích loại khí thế này, thật mạnh, Quân Mạc Tích tu luyện công pháp gì?
– Ừ?
Ánh mắt của Vũ Mặc bị kiềm hãm, bát quái đồ án của hắn, lại bị khí thế do Quân Mạc Tích phóng thích phá tan, tại sao có thể như vậy.
– Thiên địa chính khí!
Quân Mạc Tích bước chân đạp lên mặt đất, tiếng động ầm vang truyền ra, thân thể hắn cất cao, cuộn tất cả lên, toàn thân, khí thế càng ngày càng mạnh.
– Hạ trấn sơn xuyên sông nhạc!
Một đạo chưởng lực phun ra, thiên địa quay cuồng, kim hoàng sắc khí ầm ầm cuồn cuộn rít gào, lao tới Vũ Mặc, khí thế ảnh hưởng tới cả phiến không gian, bao phủ toàn bộ chiến đài mênh mông, chính khí, thiên địa chính khí.
– PHÁ…!
Chân nguyên trên người Vũ Mặc bắt đầu điên cuồng lưu chuyển, hai tròng mắt xám trắng càng ngày càng lạnh, chưởng lực khủng bố gào thét, lao thẳng vào cỗ chính khí kia.
– Ầm ầm!
Khí tức kinh khủng quay cuồng, Vũ Mặc chỉ cảm thấy cả người rung động, cỗ khí thế kia thật đáng sợ, trấn áp hết thảy, khiến lực lượng của hắn dường như không thể tụ tập lại, bị áp chế gắt gao, vô hình áp chế.
– Thượng diện nhật nguyệt tinh thần.
Trong miệng Quân Mạc Tích lại phun một câu, ầm vang, chính khí che kín thiên địa, hạ trấn sơn xuyên sông nhạc, thượng diệu nhật nguyệt tinh thần.
Trong thiên địa, chỉ có chính khí của hắn.
Nội tâm mọi người kịch liệt run rẩy, cả đám ánh mắt trở nên vô cùng trang nghiêm, trong lòng của bọn họ, dường như thoáng sinh ra mặc cảm tội lỗi, cảm giác tự biết xấu hổ, dưới cỗ chính khí kia, tội ác trong lòng không thể nào che giấu.
Trong lòng của Vũ Mặc cũng sông cuộn biển gầm, lực lượng của hắn, tại sao lại bị áp chế, ý chí chiến đấu của hắn, tại sao lại bị áp chế, nhìn khí thế thánh khiết từ trên trời cao áp bách xuống, sắc mặt của hắn trở nên méo mó, tại sao có thể như vậy, Quân Mạc Tích tại sao có thể khủng bố như vậy.
– Bát Quái.
Vũ Mặc giận quát một tiếng, hai tròng mắt càng ngày càng yêu dị, bát quái đồ án rung động trong hư không, cắn nuốt cỗ chính khí kia.
– Thiên địa chính khí, trấn áp tà ma, duy ngã, một thân cương trực.
Quân Mạc Tích giọng nói như hát, từng chữ rơi xuống, chính khí càng mạnh thêm, tiếng va chạm ầm vang vô cùng vô tận, bát quái đồ án nứt ra.
Vũ Mặc, thậm chí ngay cả bát quái đồ án hắn cũng không thể phóng thích.
– Ầm!
Khí thế Vũ hồn nở rộ, phía sau Vũ Mặc lại xuất hiện bát quái đồ án, đôi mắt của hắn đỏ thẫm.
– Đủ rồi.
Nhưng ngay lúc này, Tuyết Vô Thường quát một tiếng, khiến ánh mắt Vũ Mặc ngưng tụ.
– Trận chiến này đến đây là kết thúc, không cần tiếp tục, đều trở về đi.
Tuyết Vô Thường thản nhiên nói một câu, trong lòng của hắn lại một lần nữa dậy sóng, Hạo Nhiên Chính Khí, Quân Mạc Tích tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí, trận chiến này, không cần đấu, hắn cũng đã biết kết cục!
Chương 647: Đều Buông Tha
– Thiên tài, thật nhiều.
Tuyết Vô Thường trong lòng thầm nghĩ, Quân Mạc Tích thế mà tu luyện được một thân Hạo Nhiên Chính Khí thuần khiết, hiếm có, quá hiếm có, Hạo Nhiên Chính Khí, tu luyện cực không dễ dàng.
Muốn tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí, ngoại trừ phải có thiên phú hùng mạnh ra, tâm tính phẩm hạnh càng phải có, hạng người tà ác tâm thuật bất chính, hạng người tâm linh không thẳng, nội tâm dơ bẩn, đều không thể tu luyện ra Hạo Nhiên Chính Khí thuần khiết.
Hạo Nhiên Chính Khí, từ bên trong thể hiện, là tâm tính thể hiện.
– Dừng ở đây?
Vũ Mặc ngẩng đầu, nhìn Tuyết Vô Thường, ánh mắt ngạc nhiên, bất cứ ai cũng đều thấy được, vừa rồi Quân Mạc Tích đang áp chế hắn, làm thế này giống như vứt bỏ thể diện của hắn, sao có thể dừng tay như vậy, hắn còn muốn lấy lại thể diện.
– Ngươi đã thua.
Tuyết Vô Thường nhìn Vũ Mặc, câu nói của hắn khiến sắc mặt Vũ Mặc sững lại, càng thêm khó coi, Tuyết Vô Thường ngay trước mặt mọi người, nói hắn đã thua.
– Mặc dù không phải thua về thực lực, ngươi cũng đã thua về tâm lý, hiện tại việc ngươi phải làm, không phải là làm thế nào lấy lại thể diện, mà là điều chỉnh tâm tính cho tốt, bằng không, sắp tới khi đối mặt kỳ ngộ khó có được, mặc dù kỳ ngộ có giống nhau, ưu đãi hắn lấy được so với ngươi sẽ nhiều hơn, khi đó, chân chính quyết chiến ngươi thực sự sẽ thất bại
Tuyết Vô Thường chậm rãi nói với Vũ Mặc, khiến sắc mặt của Vũ Mặc cứng ngắc, hắn cũng hiểu được lời nói của Tuyết Vô Thường có lý, dù sao Vũ Mặc hắn cũng tự biết mình, thực lực của Quân Mạc Tích quả thật hùng mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn, một thân Hạo Nhiên Chính Khí trấn áp tà ma, hơn nữa, hắn đã chuẩn bị sử dụng Vũ hồn, nhưng Quân Mạc Tích còn chưa động, từ khía cạnh đó mà xét, hắn đã bại.
– Chúng ta còn có thể tái chiến đấy.
Vũ Mặc lạnh lùng nhìn Quân Mạc Tích, lập tức thân thể phiêu động, lui trở lại vị trí của mình.
– Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng.
Quân Mạc Tích thản nhiên cười, vẫn tự nhiên như cũ, tâm thần khẽ động, một thân Hạo Nhiên Chính Khí biến mất, hắn lại hóa thành người thanh niên bình thường không thể bình thường hơn, nhìn không ra chút dị thường nào.
Thân thể run lên, Quân Mạc Tích trở lại hang đá Giao Long, địa vị của hắn trong lòng mọi người ở đây, đang không ngừng được nâng cao.
Xem ra, Quân Mạc Tích có thể là một trong ba người mạnh nhất, ba người Đế Lăng, Đoàn Vô Đạo, Quân Mạc Tích, có thể là ba người mạnh nhất đại hội Tuyết Vực lần này.
Lâm Phong và Đường U U rất lợi hại, lấy được thứ nhất và quả thứ hai chìa khoá ngọc, nhưng nếu so sánh với Quân Mạc Tích, hẳn là tu vi còn chênh lệch một chút, ít nhất hiện tại bọn họ còn không cách nào so được với Quân Mạc Tích.
Quân Mạc Tích một thân Hạo Nhiên Chính Khí, thực lực cường đại, ngay cả Vũ Mặc đều bị áp chế sít sao, đều là bát đại thiên tài mạnh nhất, nhưng vẫn sẽ có chênh lệch, không chiến đấu một hồi, sẽ không được biết ai mạnh ai yếu, Quân Mạc Tích và Vũ Mặc chính là ví dụ tốt nhất, hai vòng đại hội lúc trước, dường như Quân Mạc Tích đều không biểu hiện ra hết thực lực, làm người cũng không bừa bãi, vẫn duy trì thái độ bình tĩnh như nước, rất nhiều người cho rằng Quân Mạc Tích khiêm tốn, là vì thực lực nhỏ yếu, nhưng sự thật đã nói cho bọn hắn biết chân tướng, khiêm tốn không nhất định thực lực kém, đây là nhân cách mà thôi.
Quân Mạc Tích chiến xong, đến trận thứ sáu, Huyết Sát xuất chiến.
Huyết Sát sau khi đi ra, ánh mắt của hắn nhìn về phía Thanh Mộng Tâm, lựa chọn Thanh Mộng Tâm chiến một trận.
Thanh Mộng Tâm cười nhợt nhạt, nhìn Tuyết Vô Thường trong hư không, nói:
– Tiền bối, thực lực ta không bằng hắn, có thể buông tha không chiến trận này không?
Mọi người đều sửng sốt, tuy nhiên lập tức cũng có thể hiểu được, Thanh Mộng Tâm, nàng một nữ tử, muốn chiến Huyết Sát, quả thật khó, nhận thua cũng là một lựa chọn lý trí.
– Có thể, đã đến nơi này, tùy các ngươi lựa chọn có chiến hay không.
Tuyết Vô Thường gật đầu nói.
– Tạ ơn tiền bối.
Thanh Mộng Tâm cũng rất thẳng thắn, nhìn Huyết Sát:
– Ta nhận thua.
– Hừ!
Huyết Sát hừ lạnh một tiếng, vốn định thử bản lĩnh một lần, không ngờ Thanh Mộng Tâm lại nhận thua, khiến hắn muốn chiến cũng không chiến được, loại chiến thắng này, hắn cảm giác không thoải mái, nhất là lúc trước Quân Mạc Tích đã có một trận chiến vô cùng hứng khởi.
Thanh Mộng Tâm buông tha, trận chiến thứ bảy liền bắt đầu, vốn nên do Huyết Sát chọn lựa, nhưng bởi vì Huyết Sát đã chiến bại, tránh lui, đến lượt Lăng Tiêu.
Đối thủ còn lại mà Lăng Tiêu có thể lựa chọn, cũng chỉ còn có ba người, Vũ Tiêu Tiêu, khô yêu đồng Khô Mộc, còn có Vân Phi Dương.
– Nếu ta chiến với Khô Mộc, thắng bại cũng chưa biết, khô yêu đồng không phải chỉ là danh hão, mà ta nếu chiến Vân Phi Dương, thì Tiêu Tiêu sẽ đối mặt với Khô Mộc.
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên, có chút khó xử, cuối cùng, nhìn hắn Vũ Tiêu Tiêu ở bên cạnh, nói:
– Tiêu Tiêu, cùng nhau buông tha đi, như thế nào?
Vũ Tiêu Tiêu nghe được lời Lăng Tiêu nói, hiểu được ý tứ của hắn, khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tuyết Vô Thường:
– Tiền bối, hắn và ta chiến, ta nhận thua, ngươi thuận tiện để cho hai người chúng ta buông tha đi.
Giờ phút này, chiến ý của bọn họ, đã không còn mạnh như lúc đầu nữa rồi, bọn họ bây giờ quan tâm nghĩ đến là kỳ ngộ trong lời nói của Tuyết Vô Thường, là cái gì? Có khiến tu vi của bọn họ càng tiến một bước, trở nên cường đại hơn không.
– Cũng tốt.
Tuyết Vô Thường không cự tuyệt, gật đầu, theo sau, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Khô Mộc, chỉ còn lại Khô Mộc và Vân Phi Dương thôi, đã không có lựa chọn.
Một trận chiến cuối cùng này, Khô Mộc đối chiến Vân Phi Dương, nếu Khô Mộc bại, chìa khoá ngọc khó giữ, nhưng nếu Vân Phi Dương bại, hắn căn bản không phải chịu bất luận ảnh hưởng gì, bởi vì chìa khoá ngọc của Vân Phi Dương xếp cuối trong mười lăm người ở đây, hắn bị đánh bại, thì vẫn là chìa khoá ngọc này, không thay đổi.
– Cần chiến sao?
Khô Mộc nhìn Vân Phi Dương một cái, thậm chí cũng không sải bước lên đài chiến đấu, vẫn đứng trên hang đá Giao Long hỏi.
– Thử một lần đi.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng Vân Phi Dương sẽ cự tuyệt, Vân Phi Dương lại mở miệng, trận chiến này đối với hắn mà nói thật ra rất nhẹ nhàng, có thể có, có thể không, nhưng mọi người đều nghĩ Vân Phi Dương sẽ không chiến, nhưng sự thật lại ngược lại, Vân Phi Dương, hắn muốn chiến.
Khô Mộc cũng sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên một đạo hàn quang:
– Nếu muốn chiến, tới liền đi.
Dứt lời, cước bộ của hắn bước ra, tới trên chiến đài, đôi mắt sắc bén xoáy vào Vân Phi Dương.
– Muốn chiến thì tới đi!
Khô Mộc giọng nói nhỏ bé, nhưng rất rõ ràng, trên người hắn tỏa ra cảm giác tiều tụy, nhất là hai con ngươi héo rũ không cảm xúc màu đồng kia.
Vân Phi Dương cũng hạ xuống chiến đài, nhìn Khô Mộc nói:
– Khô yêu đồng Khô Mộc, ta muốn kiến thức một phen, danh xưng này của ngươi từ đâu mà có.
– Ta thành toàn cho ngươi.
Khô Mộc hừ lạnh một tiếng, con ngươi của hắn nháy mắt trở nên cô quạnh, tĩnh mịch, không gian chung quanh hắn dường như đều mất hết sinh khí, trở nên cô quạnh, không còn bất kỳ ánh sáng sinh mạng nào, Vân Phi Dương đứng ở trước mặt hắn cách đó không xa, bị một cỗ hơi thở đáng sợ cô quạnh phủ xuống người, dường như thân thể của hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ héo rũ, già nua.
– Ngươi rất nhanh sẽ được biết khô yêu đồng vì sao mà có.
Bước chân cô quạnh bước ra một bước, một cỗ khí tức héo rũ đáng sợ nở rộ trong hư không.
Nhưng khóe miệng Vân Phi Dươnglại hiện lên một nụ cười, nụ cười thích thú.
– Thật xin lỗi, không giúp được ngươi, trận chiến này, ta nhận thua.
Vân Phi Dương đột nhiên mở miệng nói, khiến tất cả đều ngây ngẩn cả người, Vân Phi Dương mới vừa rồi còn chủ động yêu cầu muốn chiến đấu, sao đột nhiên lại nhận thua?
Không cần biết thái độ của Khô Mộc có chấp nhận hay không, thân thể Vân Phi Dương đã lui về phía trên hang đá Giao Long, cười yếu ớt, nhìn Khô Mộc:
– Ta chỉ là muốn cảm thụ một chút mà thôi, hiện tại đã cảm nhận được, cho nên, không cần phải tiếp tục đấu nữa.
– Ngươi đùa bỡn ta?
Khô Mộc nhấn từng chữ, giọng rét lạnh, nói.
– Ta tin rằng hiện tại chư vị đều hy vọng trận chiến này sớm chấm dứt đấy.
Vân Phi Dương lười nhác cười nói, chỉ sợ hiện tại hiện tại suy nghĩ của mọi người đều hướng về kỳ ngộ kia, hy vọng trận chiến cuối cùng này hạ màn thật nhanh, Vân Phi Dương nhận thua, không thể nghi ngờ đã thành toàn cho mọi người, vòng chiến đấu này cuối cùng đã kết thúc.
Chương 648: Thần Cung
Mọi người cũng đều rất nghi hoặc hành vi của Vân Phi Dương, có lẽ Vân Phi Dương thật sự chỉ là muốn thử khí thế của Khô Mộc một phen.
Tuy nhiên, Vân Phi Dương nói cũng không sai, thật sự bọn hắn hy vọng trận chiến này không xảy ra, như vậy bọn họ có thể càng nhanh được biết kỳ ngộ trong miệng Tuyết Vô Thường nói, rốt cuộc là cái gì.
Khô Mộc hừ lạnh một tiếng lùi về tới phía trên hang đá Giao Long, mười lăm người, ở nơi đó, mười lăm người cuối cùng mạnh nhất.
Ánh mắt Tuyết Vô Thường nhìn mười lăm người này, sau đó nói:
– Tốt, phần trước của đại hội Tuyết Vực kết thúc tại đây, các ngươi bây giờ đi theo ta, bảy ngày sau, trở lại nơi đây, tiến hành cuộc chiến cuối cùng.
– Bảy ngày.
Ánh mắt của mọi người hơi ngưng tụ, chẳng lẽ, chuyến đi này cần mất tới bảy ngày hay sao?
Mười lăm vị cường giả trong lòng cũng hơi có chút hồ nghi, đây rốt cuộc là đi chỗ nào, mà cần thời gian bảy ngày, tuy nhiên, cơ hội bậc này, không ai sẽ lắc đầu nói không, không ai nguyện ý buông bỏ.
– Tiền bối, trong Mê thành ta cũng đã đắc tội không ít người, bảy ngày này ta đi theo ngươi, vậy bằng hữu của ta…
Lâm Phong nói đến đây liền dừng lại, vốn hắn vẫn cố ý duy trì một khoảng cách với bọn Hàn Man, để tránh cho bọn họ bị liên lụy, nhưng bây giờ hắn phải đi bảy ngày, Lâm Phong làm sao có thể yên tâm được, trong bảy ngày có thể phát sinh quá nhiều chuyện.
– Bằng hữu của ngươi ở đâu?
Tuyết Vô Thường nhìn Lâm Phong hỏi.
– Nơi đó.
Ngón tay của Lâm Phong chỉ hướng đám người Hàn Man, Tiêu Nhã.
– Tốt, nếu ai dám động vào ba người bọn họ, chính là địch nhân của Thần cung, phải giết, mặt khác, ta sẽ phái người bảo hộ ba người bọn họ.
Tuyết Vô Thường nói với Lâm Phong:
– Mọi chuyện không cần thiết, ngươi đều không cần để ở trong lòng, toàn bộ buông bỏ hết, bảy ngày này ngươi chỉ cần suy xét chuyện của ngươi, những chuyện khác, sẽ không phát sinh điều bất thường gì.
– Được, vậy Lâm Phong tạ ơn tiền bối.
Chắp tay trước Tuyết Vô Thường, Tuyết Vô Thường vừa nói ai dám động đến bọn Hàn Man chính là đối địch với Thần cung, lại đáp ứng phái người hộ vệ, tin rằng ba người Hàn Man cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
– Còn ai có chuyện gì không?
Tuyết Vô Thường lại nhìn mọi người một cái, mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì nữa.
– Nếu không có chuyện gì nữa, chư vị đi theo ta.
Tuyết Vô Thường xoay người, bước chân ra, hướng hư không vọt tới.
– Bảy ngày sau chờ ta ở chỗ này.
Lâm Phong nói một câu với bọn Hàn Man, lập tức cũng bước chân lên, phóng lên trời, những người khác cũng đều giống như hắn, đều giẫm chân tại chỗ phóng lên, chân nguyên gào thét dưới chân, hướng tới phương hướng xa xa lao đi.
Trong hư không tầng mây quay cuồng, Tuyết Vô Thường mang theo mười lăm người mạnh nhất đại hội Tuyết Vực ngự không, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, ở trong mây lướt qua, bước trên mây mà đi.
– Lâm Phong, ngươi nói kỳ ngộ lần này, sẽ là cái gì?
Quân Mạc Tích, Lâm Phong và năm người đế quốc Long Sơn sóng vai mà đi, chỉ có Đoàn Vô Đạo không đi cùng bọn họ, Đoàn Vô Đạo thậm chí cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một lần, độc lai độc vãng, trên người thủy chung lộ ra một cỗ khí thế duy ngã, dường như hắn chính là chủ nhân của thiên địa này, mọi người đều nên lấy hắn làm trung tâm, thuận theo hắn.
– Không thể suy đoán được.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, lúc này đây chắc có lẽ không như vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực, cần đi tranh đoạt, phải dựa vào vận khí, trong lời nói của Tuyết Vô Thường dường như có hàm ý chìa khoá ngọc thứ nhất trong tay hắn có bất thường, hơn nữa, mỗi một chìa khoá ngọc, dường như khả năng lấy được kỳ ngộ cũng không giống nhau, Lâm Phong làm sao có thể đoán được cái gọi là kỳ ngộ này sẽ là cái gì.
– Vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực đã từng có tranh đoạt công pháp, trong thần miếu, toàn bộ đều là thần thông công pháp lợi hại, như vậy lần kỳ ngộ này, khả năng không phải các loại công pháp võ kỹ…, nếu không phải cái gọi là công pháp võ kỹ, như vậy thì có thể là kỳ ngộ để cho chúng ta lĩnh ngộ công pháp võ kỹ, lĩnh ngộ tu vi cảnh giới.
Quân Mạc Tích suy đoán, Tuyết Vô Thường đã nói sau khi bọn hắn đạt được kỳ ngộ lại tái chiến một lần nữa, mỗi người đều phải chiến, chẳng lẽ kỳ ngộ lần này, thật có thể thay đổi kết quả chiến đấu?
Phải biết rằng, thời gian chỉ có bảy ngày, nếu dựa vào thời gian này để tu luyện nâng cao tu vi, hiển nhiên là không thể nào, như vậy kỳ ngộ lần này, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể làm cho thực lực những thiên tài này biến hóa, theo đó thay đổi toàn bộ kết quả chiến đấu.
Bây giờ không ai biết, Lâm Phong và Quân Mạc Tích cũng không biết, những người khác đều không biết.
Ước chừng qua hai canh giờ, tốc độ của Tuyết Vô Thường rốt cục thay đổi chậm lại, phía trước, một cỗ khí thần bí quay cuồng không ngớt, một mảnh mê ảo.
– Tới rồi.
Tuyết Vô Thường mở miệng nói một tiếng, bước chân dừng lại giữa hư không, mọi người cũng đều dừng lại, ánh mắt tất cả đều hướng về Tuyết Vô Thường.
Tới rồi?
Lúc này ở trước mặt bọn họ, không có cái gì, chỉ có mây mù quay cuồng, đây là ở đâu?
Chẳng lẽ kỳ ngộ, ngay ở chỗ này?
Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng làm bọn hắn rung động xuất hiện, mây mù trước người bọn họ trong lúc đó bắt đầu kịch liệt quay cuồng, từ hư vô, một chút quang hoa chiếu xạ ở trên người, làm cho trong lòng bọn họ run lên mãnh liệt.
Trước mặt bọn họ, một cái hư không chi môn chậm rãi mở ra hai bên, từ giữa mây mù xuất hiện.
– Đây là…
Mọi người trong lòng run rẩy dữ dội, quá thần kỳ, hư vô chi môn, vừa rồi nơi này vẫn chỉ có mây mù quay cuồng, nhưng bây giờ hư vô chi môn mở ra, bên trong có động thiên khác, dường như nơi này là một thế giới khác.
– Đi theo ta.
Tuyết Vô Thường bước chân hướng tới hư vô chi môn đi vào, mọi người cũng đều run lên, bước chân bước ra, tiến nhập vào trong hư vô chi môn, chỉ sau một khoảnh khắc bọn họ liền cảm thấy một cỗ nồng đậm thiên địa nguyên khí lao thẳng vào người, làm cho hô hấp của bọn họ trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
– Sảng khoái, thiên địa nguyên khí nơi này thật nồng đậm.
Lâm Phong đôi mắt khiếp sợ, quay đầu lại, lập tức hắn nhìn thấy hư vô chi môn đang chậm rãi khép kín, bọn họ đúng là đã đi tới một phiến không gian khác, dưới chân tầng mây quay cuồng, thiên địa nguyên khí quay cuồng không thôi.
Cảnh tượng này, giống như trước đây Lâm Phong hắn thấy tiên cảnh trên truyền hình vậy.
Mà trước mặt hắn từng tòa kiến trúc đang trôi nổi trên mây kia, còn lại là Tiên cung.
– Trước mắt các ngươi thấy, chính là Thần cung.
Tuyết Vô Thường mở miệng nói, làm cho người ta đôi mắt lại ngưng tụ, Thần cung, phiến không gian to lớn thần bí này hóa ra là Thần cung.
Tầng mây quay cuồng là thật, từng tòa kiến trúc, còn có những người ở xa xa đang đi về phía bên này, như đều đang nói cho bọn hắn biết, phiến thế giới thần kỳ này, chỉ có một phương thế lực mà thôi.
– Võ đạo lực lượng, quả nhiên là không có cực hạn.
Trong lòng Lâm Phong có phần không yên, có thể tạo ra một phương thế giới như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cảnh giới gì mới có thể làm được một bước này?
– Tuyết hộ pháp.
Xa xa, một thanh niên mặc giáp mỏng hướng bên này đi đến, khẽ gật đầu với Tuyết Vô Thường, gọi Tuyết Vô Thường hắn là hộ pháp.
Thanh niên này tuy nhiên chỉ 25, 26 nhưng toàn thân lộ ra hơi thở sâu không lường được, không kém Vũ Mặc, người này, cũng cùng cấp bậc với bát đại thiên tài mạnh nhất, mặc trên người giáp mỏng, lóe lên một tầng ngân quang tự nhiên, cực kỳ đẹp mắt.
– Hách Bằng, kế tiếp, người liền giao cho ngươi rồi.
Tuyết Vô Thường nói với thanh niên này một tiếng, thanh niên được gọi là Hách Bằng khẽ gật đầu, nói:
– Bảy ngày sau, ta sẽ dẫn bọn họ trở về.
– Tốt.
Tuyết Vô Thường gật đầu, lập tức đối với mọi người, nói:
– Các ngươi đi theo hắn đi, Hách Bằng sẽ mang bọn ngươi đến nơi cần đến.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hách Bằng, chỉ thấy Hách Bằng cũng đang đánh giá bọn họ, trong ánh mắt không có kính ý, rất bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra ngạo khí nhè nhẹ.
– Đây là thiên tài mạnh nhất Tuyết Vực, thường thôi!
Hách Bằng thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên, lời này hắn không thể nào nói ra được.
Đôi mắt Hách Bằng cũng không làm cho người ta ưa được, bởi vì ánh mắt của hắn, lưu luyến dừng ở trên người Vũ Tiêu Tiêu, Thanh Mộng Tâm cùng với Đường U U, ba cô gái xinh đẹp, trong đôi mắt lộ ra mấy phần khác thường, ánh mắt của hắn khiến Đường U U mày ngài nhướng lên, dường như có vài phần không hài lòng, nhưng cũng không nói gì thêm.
– Các ngươi đi theo ta.
Hách Bằng đối với mọi người nói một tiếng, thân hình vừa động, hướng tiền phương bước đi, mọi người mặc dù hồ nghi, nhưng vẫn theo sát phía sau hắn.
Nhìn từng tòa cung điện ở trước mắt lướt qua, mọi người thầm than đây mới là chỗ đáng sống thật sự, thiên địa nguyên khí nồng đậm vô cùng, hơn nữa khoảng không gian thật lớn, đều là cung điện độc lập, như tiên cảnh trong mộng vậy.
Nếu là bọn họ từ trước ở loại địa phương này tu luyện, bây giờ không biết đã có tu vi thế nào rồi.
Thế lực quốc gia và tông môn càng hùng mạnh, thiên tài trong đó cũng càng mạnh, không hề chỉ là thiên phú, có khi còn là điều kiện!
– Tuyết Vô Thường là hộ pháp của Thần cung, nhưng quyền hạn của hắn hữu hạn, chỉ có thể mang bọn ngươi bước vào Thần cung, rất nhiều địa phương, hắn không đi được, cho nên cần ta mang bọn ngươi đi.
Hách Bằng nói một câu, mọi người trong lòng kinh ngạc, lấy thực lực của Tuyết Vô Thường, chẳng qua cũng chỉ là một hắn hộ pháp, hơn nữa vô cùng nhiều địa phương của Thần cung, cũng không thể bước vào, Thần cung thật to lớn.
Nhưng Hách Bằng này nói chuyện quả thật không thế nào làm cho người ta thích được, hạ thấp người khác, tự nâng cao giá trị bản thân!
Chương 649: Yến Hội
Hách Bằng mang mọi người đi vội, không gian mờ ảo xẹt qua trước mắt họ, nhưng mọi người phóng tầm mắt vẫn không nhìn thấy điểm cuối của Thần cung.
– Thần cung này, thật mênh mông.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên không ngừng, trong lòng thầm nói, bay lâu như vậy nhưng không thấy biên giới, Thần cung rốt cuộc to lớn như thế nào, lấy hình thức như thế nào tồn tại trôi nổi trên trời như thế?
Những điều này, Lâm Phong đều nhìn không thấu, người của Thần cung sáng tạo ra nơi này, thực lực không biết mạnh đến bao nhiêu.
Đúng lúc này, ánh mắt của Lâm Phong rốt cục thấy điểm cuối, đương nhiên cũng không được gọi là cuối, ở trước mặt của hắn, có một chỗ không gian đóng kín, chỉ có thông đạo ở trung gian rộng 20m, phía trên lối đi này có một cánh cửa cực lớn, trên mặt có khắc vài cái chữ to: Bắc Thần cung!
– Thần cung chia làm bốn tòa, lấy tứ đại phương vị mà phân chia, Đông Nam Tây Bắc tứ Thần cung, Bắc Thần cung vi tôn, hiện tại ta muốn mang bọn ngươi tiến vào, chính là Bắc Thần cung, nơi trung tâm nhất trong Thần cung mênh mông, mặc dù là Tuyết hộ pháp, cũng không được bước vào trong đó.
Hách Bằng đối với đám người nói, lập tức bước chân bước ra, bước vào trong Bắc Thần cung.
Bao gồm cả Lâm Phong, thập ngũ cường, đều bước vào trong đó, trong Bắc Thần cung so với bên ngoài càng giống cung điện hơn, từng tòa cung điện mênh mông không gian nhỏ hơn một chút, hơn nữa, thỉnh thoảng sẽ thấy có chỗ tu luyện luyện tập võ nghệ, cưỡi ngựa, tiễn thuật, kiếm pháp, các loại thuật tu luyện, trong Bắc Thần cung nội, mọi người đều nhìn thấy.
– Còn bao lâu nữa sẽ tới?
Đế Lăng mở miệng hỏi một tiếng, tiến vào Thần cung này, đã chiếm không ít thời gian.
– Phía trước là tới.
Hách Bằng nhìn Đế Lăng liếc mắt một cái, nói:
– Thần cung, chính là Thiên Vực, các ngươi trước kia chỉ sợ đều chưa từng được biết, lần này coi như là cho các ngươi mở rộng tầm mắt, quan sát một phen, cũng được xem như một loại lịch lãm, hiểu rõ thêm thế giới to lớn, cường giả mạnh, để nghĩ lại thấy chính mình nhỏ bé, đừng tưởng rằng mình là Tuyết Vực thiên tài, liền tự cao tự đại, kỳ thật các ngươi cũng không được xem là thiên tài, ta đã thấy thiên tài, nhiều lắm.
– Ừm!Nguồn truyện audio
Đám người nghe được Hách Bằng nói đều rất không vui, nghe chói tai, giống như là đang châm chọc bọn họ vô tri, châm chọc bọn họ kiến thức nông cạn, không coi ai ra gì.
– Xếp hạng của ngươi ở Thần cung như thế nào?
Đế Lăng bị Hách Bằng châm chọc, đồng tử ngưng tụ, mở miệng hỏi.
– Ở Bắc Thần cung, thuộc thiên tư thượng đẳng.
Hách Bằng nói.
– Ngươi ở Thần cung, nơi có thiên địa nguyên khí nồng đậm, điều kiện tu luyện như thế, cũng chỉ có một điểm tu vi ấy, thượng đẳng thiên tư, thường thôi.
Đế Lăng lạnh lùng phun ra một câu nói, khiến Hách Bằng ánh mắt chợt lóe, quay đầu lại nhìn Đế Lăng cười lạnh một cái.
– Không biết trời cao đất rộng.
Hách Bằng thản nhiên nói, rốt cục ở trước mặt mọi người xuất hiện một tòa đại điện uy nghiêm rộng mênh mông, trước đại điện có một hàng người dường như đang đứng đó để đợi bọn họ, xem ra chỗ này hẳn là đích đến rồi.
Quả nhiên, chỉ thấy Hách Bằng bước chân lên, hạ xuống mảnh đất trống trước đại điện, nhìn người đứng trung tâm, hơi có chút cung kính nói:
– Cung chủ, người đã tới rồi.
– Vất vả.
Trung niên được gọi là cung chủ, đang mặc áo xanh thanh nhã, cũng không đẹp đẽ quý giá gì nhưng cùng khí tức phiêu nhiên kết hợp lại với nhau, bổ sung cho nhau, người này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, không có khí thế tuyệt thế sắc bén, cũng không có khí tức bá đạo của cường giả, khí tức nội liễm, chỉ mang theo một tia mờ ảo sâu không lường được.
Người này chính là Thần cung cung chủ, không biết tu vi mạnh bao nhiêu?
Trong lòng mọi người âm thầm suy đoán, hướng mắt nhìn trung niên, bọn họ không thể nhìn thấu người này.
– Rất vinh hạnh có thể có cơ hội nhìn thấy chư vị, thiên tài ưu tú nhất của Tuyết Vực, đã đi vào Bắc Thần cung, các ngươi đều là khách nhân của ta, ta cũng đã vì chư vị mà chuẩn bị tiệc tối, đón gió tẩy trần, sau phần dạ tiệc, sẽ đưa chư vị tiến vào Thần cung biên giới.
Bắc Thần cung cung chủ nhưng lại không có vẻ cao ngạo chút nào, rất bình dị gần gũi, dường như rất tôn trọng bọn họ.
– Tiệc tối?
Trong lòng Lâm Phong nói nhỏ, Thần cung lại vì bọn họ mà chuẩn bị tiệc tối, hắn càng ngày càng không rõ, Thần cung rốt cuộc là muốn làm cái gì đây.
Càng làm cho Lâm Phong có chút buồn bực chính là tại bên cạnh Bắc Thần cung cung chủ, giữa một hàng người kia, có một ít thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, khí chất phi phàm, thiên phú và thực lực cũng không yếu, nhưng ánh mắt của các nàng khi nhìn về phía bọn họ, khiến Lâm Phong cảm giác có vài phần không được tự nhiên.
Hắn có cảm giác, Thần cung này rất cổ quái.
Thần cung, rốt cuộc là muốn làm gì? Còn nữa, đại hội Tuyết Vực này dường như cũng bị Thần cung khống chế, mục đích của bọn họ khi tổ chức đại hội Tuyết Vực này là cái gì?
Chỉ đơn giản là muốn tìm ra ai là thiên tài xuất chúng nhất Tuyết Vực hay sao?
Vấn đề này trước đây bọn họ không suy nghĩ tới, nhưng ngay lúc này lại đồng thời cùng hiện ra trong đầu.
Phía sau bọn họ, bóng dáng từng bạch hắn nữ tử chớp động, đưa bọn họ đến bàn rượu và thức ăn, thức ăn và rượu được đặt thành hai hàng chỉnh tề trên một chiếc bàn dài hình vuông, mặt quay về hướng bắc.
– Tốt lắm, chư vị thanh niên thiên tài Tuyết Vực, mời vào chỗ đi.
Bắc Cung cung chủ làm tư thế mời, khách khí nói, lập tức mọi người đều vòng qua, nhìn cái gọi là tiệc tối đó, cả đám trong mắt lóe sáng lên.
– Đây là tiệc tối?
Chỉ thấy trên bàn kia, ngoại trừ bày biện thức ăn và rượu ra, còn có linh thảo, đan dược.
Lấy linh thảo làm thức ăn, lấy đan dược làm tiếc, dạ tiệc này có phải quá mức xa xỉ hay không, hơn nữa những linh thảo kia cũng không phải linh thảo bình thường, mùi thuốc bay lên từ đan dược, khiến cho bọn hắn cảm giác tinh thần sảng khoái.
– Thần cung…
Lâm Phong thở dài một tiếng, đây là của cải vốn có của thế lực cường đại, một buổi dạ yến, lấy linh thảo đan dược làm thức ăn, chuyện này người bình thường không thể nào tưởng tượng được, giống như hắn tu luyện, dò dẫm từng bước một, ở trong chiến đấu lĩnh ngộ, ở trong chiến đấu đột phá, ở trong nguy hiểm trưởng thành, ở trong nguy nan bùng nổ, trải qua vô số lần đau khổ và suy sụp, không ngừng truy cầu võ đạo.
Nhưng ở thế lực khủng bố như Thần cung này, bọn họ chỉ cần kinh nghiệm của bề trên chỉ điểm, cùng thế hệ luận bàn, tu luyện hùng mạnh công pháp võ kỹ, ngẫu nhiên đi ra ngoài lịch lãm, sau đó lấy đan dược linh thảo tu luyện, bọn họ dễ dàng được thành tựu mà người bình thường phải cố gắng hết sức mới có, thậm chí còn cao hơn rất nhiều.
Đây là sự khác biệt, sinh ra bất đồng, cảnh ngộ bất đồng, giống như những giai cấp trong xã hội vậy.
Đương nhiên, Lâm Phong cũng sẽ không tự coi nhẹ mình, trên con đường võ đạo, giữa những khó khăn, nguy hiểm, sẽ không ngừng có người bị loại bỏ, mà những người có thể chính thức vượt qua, tuyệt đối là tinh anh chân chính, nếu có một ngày bọn họ cũng có cơ duyên, có cảnh ngộ, tu luyện lợi hại công pháp võ kỹ, và tương chiến với những thiên tài sống an nhàn sung sướng, tuyệt đối sẽ vượt trội hơn hẳn.
Tuy nhiên Lâm Phong đương nhiên cũng sẽ không phủ nhận, một ít thế lực cường đại, bọn họ bồi dưỡng ra được cường giả tinh anh, tuyệt đối không phải trưởng thành trong nhà kính, mà sẽ thả cho bọn họ đi trải qua tử vong ma luyện chân chính.
Tóm lại, người của thế lực lớn, có xuất phát điểm tu luyện rất cao, chiếm ưu thế, còn lại phải xem trưởng bối của bọn họ sẽ tôi luyện bọn họ như thế nào mà thôi.
Mà những cường giả xuất thân bình thường, bước tiến của bọn họ cũng rất vững vàng, từng bước một, chỉ cần có một ngày bọn họ đi đến đỉnh cao, sẽ là ngạo khí lăng vân.
So sánh với thanh niên của Thần cung, Tuyết Vực thiên tài bọn họ, giống như dân đen vậy, hiện tại Thần cung ban cho bọn họ kỳ ngộ, bọn họ nhất định phải bắt lấy để trưởng thành chính mình.
– Mời.
Bắc Thần cung cung chủ nhìn thấy mọi người có chút sững sờ, lên tiếng lần nữa, mọi người lúc này mới đều ngồi vào vị trí.
Bắc Thần cung cung chủ ngồi ở chủ vị, thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, ngồi ở bên cạnh của hắn, mặt khác còn có vài tên thực lực cường đại thanh niên Thần cung cũng tới dự yến tiệc.
– Ta đối với chư vị thiên tài tuấn kiệt còn chưa quen thuộc, không biết có thể tự giới thiệu một lượt không?
Bắc Thần cung cung chủ cười nói một tiếng, khiêm tốn nói, không có nửa điểm khí thế ép người
– Đế quốc Thương Thiên, Đế Lăng.
Ngồi ở gần bên cạnh Bắc Thần cung cung chủ, Đế Lăng là người đầu tiên mở miệng nói.
– Thương Thiên Huyết, Đế Lăng, không tồi.
Bắc Thần cung cung chủ khẽ gật đầu, lập tức đã biết.
– Nước Tuyết Nguyệt, Đoàn Vô Đạo.
– Vô Đạo thái tử, nước Tuyết Nguyệt chính là nước phụ thuộc, có thể xuất ra thiên tài như Vô Đạo Thái Tử, thật đáng quý.
Bắc Thần cung cung chủ tựa hồ đối với thiên tài bọn họ, rõ như lòng bàn tay.
– Đế quốc Hắc Vũ, Huyết Sát.
– Đế quốc Ngọc Lan, Lăng Tiêu.
Mọi người lần lượt giới thiệu chính mình, mà Bắc Thần cung cung chủ mỗi khi có người nói xong đều có thể điểm ra xuất thân của bọn họ, cho đến khi Lâm Phong mở miệng.
– Nước Tuyết Nguyệt, Lâm Phong.
Lâm Phong giới thiệu cũng rât đơn giản, nhưng lúc này đây Bắc Thần cung cung chủ lại không thể tiếp lời, mà là sửng sốt, nước Tuyết Nguyệt, Lâm Phong?
Trong những tin tức mà hắn lấy được, chưa từng có một thiên tài nào như vậy, nói cách khác, Lâm Phong không lọt vào tầm mắt của Thần cung, nhưng hiện tại, lại đang ngồi ở chỗ này, trước mặt hắn!
Chương 650: Mục Đích Của Thần Cung
– Lâm Phong!
Cung chủ Bắc Thần cung lẩm bẩm, Lâm Phong này lại là người nước Tuyết Nguyệt. Một nước Tuyết Nguyệt này lại có hai vị thiên tài bước vào trước mười lăm người, đúng là khó mà có được.
Hơn nữa, hắn phát hiện, tu vi của Lâm Phong không chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm mà thôi, những người khác, trừ Vân Phi Dương thì ai cũng ngoài Huyền Vũ cảnh tầng bảy hết. Không biết Lâm Phong làm thế nào mà tới được một bước này.
– Không sai, lấy tuổi cùng tu vi của ngươi, cũng rất khó được rồi. Hi vọng sau khi ngươi vào Vực giới, thực lực có thể tăng lên một tầng, tranh thủ tấn chức lên hàng ngũ cao nhất!
Cung chủ Bắc Thần cung mĩm cười gật đầu với Lâm Phong. Trong mắt hắn, với tu vi của Lâm Phong mà có thể tới được một bước này, dù chỉ xếp hạng cuối, nhưng cũng đủ rồi.
Lâm Phong mỉm cười trả lễ, cũng không nói thêm gì.
– Quân Mạc Tích, đế quốc Long Sơn!
Bên cạnh Lâm Phong, Quân Mạc Tích mở miệng nói.
– Một phương thế lực đế quốc Long Sơn, lần này tiến vào trước mười lăm có tới sáu người, Thần cung nhớ kỹ, cũng sẽ ngợi khen!
Cung chủ Bắc Thần cung cười nói với Quân Mạc Tích, làm cho Quân Mạc Tích cũng thầm vui. Kết cục như vậy đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Lâm Phong cùng Vân Phi Dương cũng chiếm lấy một chỗ trong mười lăm người.
Mọi người theo nhau giới thiệu mình, cung chủ Bắc Thần cung đưa tay, sang sảng nói:
– Chư vị tùy ý, không cần câu thúc, mở tiệc đi!
Nói xong, cung chủ Thần cung nói với mấy cô gái xinh đẹp cùng những thanh niên mặc giáp mỏng bên cạnh:
– Không phải các ngươi vẫn luôn muốn nhận thức thiên tài xuất chúng của Tuyết Vực sao? Hiện tại đã có cơ hội, còn không nhanh tới kết giao một phen!
Những người này nhanh gật đầu, cô gái xinh đẹp bưng rượu, đi về phía nam tử mình ngưỡng mộ.
Mà những thanh niên kia, đa phần thì nhìn lên người Thanh Mộng Tâm, Thanh Mộng Tâm quyến rũ động lòng người, trên người lại có mị lực khác biệt làm cho lòng người xôn xao. Da thịt như ngọc, trong mị nhãn hàm chúa ý cười yếu ớt, cái cổ thiên nga trắng như tuyết, theo đó nhìn xuống làm cho người nhịn không được mà tiếp tục nhìn trộm về phần nhô cao kia.
Nhưng, người thanh niên đầu tiên đứng dậy không phải đi về phía Thanh Mộng Tâm, mà là Đường U U.
Đường U U lãnh diễm cao quý, khí chất hoàn toàn bất đồng với Thanh Mộng Tâm, nhưng cũng rất đẹp, dù không mị hoặc nhưng làm người ta càng nhìn càng muốn.
– Thì ra ngươi tên là Đường U U. Đường tiểu thư, không biết có thể nhưởng một chỗ không, cùng Hách Bằng uống mấy chén!
Hách Bằng nhìn Đường U U, trong mắt mang theo vài phần ý vị khác lạ. Cùng lúc này, bên cạnh Quân Mạc Tích, xuất hiện một cô gái xinh đẹp, xấu hổ đưa tình, mặt như nhỏ nước.
– Ách…
Lâm Phong thấy một màn như vậy liền ngạc nhiên, hắn cảm giác đây không phải là yến hội, mà là đang… tương thân!
Mỹ nữ thích anh hùng, tài tuấn cũng không qua ải mỹ nhân! Nhưng nữ tử xinh đẹp của Thần cung kia, đa phần đều đi về phía Đế Lăng, Đoàn Vô Đạo, Quân Mạc Tích. Mà bên này chỉ có bốn cô, cho nên bên phía Thần cung chỉ có bốn thanh niên đi về bốn cô gái xuất chúng, có khí chất bất đồng, đều có người thích.
Lâm Phong đưa mặt nhìn trái nhìn phải, bên trái có Quân Mạc Tích, bên phải có Đường U U, bọn họ đều có người tới nói chuyện, mà hắn ở giữa lại không có người nào tới hỏi thăm.
Chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm, cũng khó trách những cô gái xinh đẹp của Thần cung kia không muốn nhìn.
Nhưng lúc này có một cô gái xinh đẹp bưng chén, đi tới trước người Lâm Phong, nhìn thoáng qua hai bên, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng mang thẹo nụ cười khổ, nhưng sau đó nàng lại nhìn tới chỗ trong bên cạnh Lâm Phong:
– Ta có thể ngồi một chút không?
– Đương nhiên!
Lâm Phong mĩm cười gật đầu, thiếu nữ này mang một thân màu lam, khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo có vài phần không hợp với cảnh vật xung quanh. Dường như cảm giác được Lâm Phong đang nhìn, nàng nâng chén đối với Lâm Phong, sau đó nhẹ nhàng nhấp môi.
Lâm Phong cũng uống một ngụm, thiếu nữ trước mặt này hẳn là người xinh đẹp nhất trong nhóm rồi, nhưng không giống những người khác, trên người mang theo vài phần cô độc.
– Ngươi không thích loại không khí này?
Lâm Phong thấp giọng hỏi một câu.
Thiếu nữ ngẩng đầu, cười với Lâm Phong, nói:
– Thần cung chúng ta, cần huyết mạch ưu tú nhất!
– …!
Lâm Phong hơi khựng người, một câu của thiếu nữ làm cho hắn hiểu ra một ít chuyện. Trên bữa tiệc này, cung chủ Bắc Thần cung muốn để thiếu nữ thanh niên ưu tú của Thần cung tiếp xúc với những thiên tài Tuyết Vực bọn họ. Không phải là muốn tác hợp cho bọn họ, Thần cung cần những nam nữ ưu tú nhất kết hợp, tạo ra huyết mạch ưu tú nhất.
Cho nên mới có buổi dạ tiệc này.
– Ta hiểu rồi!
Lâm Phong mĩm cười gật đầu.
Thiếu nữ cúi đầu, một mình uống rượu, tựa như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong:
– Ngươi nhìn, hai người ta và ngươi như thế nào?
Trên trán Lâm Phong lộ ra mấy sợi gân to, vậy cũng được sao?
– Dù sao không phải ngươi thì là bọn họ, tuy ngươi có tu vi hơi thấp một chút, nhưng nhìn cũng thoải mái, hơn nữa, với thiên phú của ngươi, huyết mạch của chúng ta hẳn là không quá kém!
Thiếu nữ lẩm bẩm tự nói, khóe miệng lại lộ ra nụ cười khổ.
– Ngươi đã không thích, cần gì phải miễn cưỡng chính mình, đi tìm kiếm người mình thích, không phải là tốt hơn sao?
Lâm Phong nói.
– Thân là nữ tử của Thần cung, trừ phi thiên phú tuyệt luân, ưu tú giống như những thanh niên nam tử kia, nếu không, chúng ta không có quá nhiều lựa chọn, nhất định phải tiếp nhận an bài. Thay vì bị an bài tới theo một người khác, không bằng tìm một người mà mình nhìn thuận mắt, thiên phú cùng tu vi hơi yếu một chút cũng không sao.
– Lá gan của ngươi cũng rất lớn!
Lâm Phong cười lắc đầu, không gian nơi này lớn như vậy, nhưng với tu vi của cung chủ Bắc Thần cung, nếu có tâm thì lời bọn họ nói, cung chủ sao có thể không nghe được.
– Cung chủ biết suy nghĩ trong lòng chúng ta, nhưng hắn cũng không làm gì, chỉ cần làm theo ý chỉ của Thần cung là được rồi. Về phần trong lòng có oán hay không, cung chủ cũng sẽ không để ý.
Thiếu nữ tùy ý nói, lộ vẻ không quan tâm, làm cho Lâm Phong thầm nghĩ, đúng là một nữ tử thú vị. Nếu trong lòng mình chưa có ai, có lẽ thích một nữ tử xinh đẹp như vậy.
– Ta đã có thê tử!
Lâm Phong cười nói.truyện cõi âm
Bên cạnh, Đường U U nghe được lời của Lâm Phong, nàng nhìn về phía này một chút, sau đó lại quay đầu, nói với Hách Bằng:
– Ngươi về đi, ta không có hứng thú với ngươi!
Sắc mặt Hách Bằng liền cứng đờ, vừa rồi hắn muốn mời Đường U U tới chỗ khác ngồi, nhưng Đường U U cự tuyệt, nhưng sau đó hắn biểu lộ tâm ý của mình, lại không nghĩ tới bị cự tuyệt dứt khoát như thế. Sắc mặt hắn liền trở nên cứng ngắc, khó coi.
Đứng dậy, Hách Bằng không chào hỏi một câu, trực tiếp xoay người rời đi. Thấy Lâm Phong cùng thiếu nữ kia ngồi một chỗ, hắn khẽ ngừng lại, nhìn thiếu nữ nói:
– Thanh Tuyền, ngươi thật là càng ngày càng không có tiền đồ, Huyền Vũ cảnh tầng năm, hình như cũng không cách biệt bao nhiêu so với tu vi của ngươi!
Nói xong, Hách Bằng phất tay rời đi, còn khinh thường liếc nhìn Lâm Phong một cái, phát tiết khó chịu trong lòng lên người Lâm Phong cùng nữ tử Thanh Tuyền.
– Không cần đề ý tới hắn, Hách Bằng cao ngạo tự đại, vốn cho mình là thiên tài bậc nào. Thực ra, trong Thần cung, thanh niên ưu tú hơn hắn có không ít.
Thanh Tuyền thản nhiên nói, cái tên Hách Bằng này cũng muốn thân thể của nàng, nhưng bị nàng cự tuyệt. Đối với nàng đã có lòng bất chính, vì vậy mới có một màn này.
Lâm Phong khẽ gật đầu, lấy một viên đan dược trên bàn cho vào mồm. Nhất thời, một luồng mát mẻ lan tràn khắp toàn thân, thật sự thoải mái, dường như chân nguyên lực trong cơ thể cũng tinh thuần hơn một chút.
Qua một lúc, mọi người dần trở lại vị trí của mình, nhưng cô gái xinh đẹp kia cũng trở lại chỗ cũ.
Cung chủ Bắc Thần cung nhìn mọi người, cười nói:
– Các ngươi đều là thiên tài tuấn kiệt của Tuyết Vực, mà còn lại là một ít thanh niên tài tuấn cùng thiếu nữ xinh đẹp của Thần cung ta, ta tổ chức buổi dạ tiệc này là có ý tứ, nếu các ngươi có thể tới với nhau, tự nhiên vô cùng tốt, hi vọng các ngươi có thể tiếp xúc nhiều hơn.
– Tốt rồi, ta thấy chư vị cũng không để tâm tới chuyện này, vậy liền mang mọi người đi Vực giới đi.
Cung chủ Bắc Thần cung đứng dậy, sau đó lăng không dựng lên, nói:
– Đi theo ta!
Mọi người đều trở nên nghiêm tục, ánh mắt lộ ra phong mang. Thế giới võ đạo, rất nhiều người đều không quá để ý tới nhi nữ tình trường, thực lực võ đạo mới là thứ bọn họ chấp nhất đeo đuổi.
Thân hình rung động, mọi người theo nhau bay lên, theo cung chủ Bắc Thần cung mà đi. Vực giới trong lời cung chủ Bắc Thần cung rốt cuộc là cái gì, rốt cục bọn họ cũng thấy được kỳ ngộ mà Thần cung ban tặng rồi!