Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 128 [Chương 636 đến 640]
❮ sautiếp ❯Chương 636: Bất Động Như Núi
Tuyết Vô Thường đưa mắt nhìn mọi người, sáu mươi bốn vị thiên tài, hiện tại đều đã ở trên chiến đài, hoặc đứng một mình, hoặc theo nhóm hai ba người.
Nhân số nhiều nhất, rõ ràng chính là một nhóm người Lâm Phong, có tới năm người ở chũng nói chuyện uống rượu. Những người khác đều nghiêm nghị kính nể, nhưng bọn họ lại đặc biệt thoải mái ở tại trong đại hội Tuyết Vực này.
– Chúc mừng các ngươi đã có thể đi tới vòng này!
Tuyết Vô Thường chậm rãi mở miệng nói, giọng nói truyền vào trong tai mỗi người, nhất thời, những người đang nhắm mắt đều mở ra, phong mang lóe lên, mà những người mang bộ dạng lười nhác cũng thu liễm lại, đưa mắt nhìn Tuyết Vô Thường.
Vòng cuối cùng đại hội Tuyết Vực, chiến đấu chân chính đã sắp bắt đầu.
– Hiện tại, mọi người cũng đi lên trên hang đá Giao long đi!
Chỉ về một bên hang đá Giao Long, dù chỉ có một miệng ra, nhưng Giao long khổng lồ này, phần đuôi cũng dễ dàng dung nạp sáu mươi tư người, võ đài kế tiếp, chính là nơi chiến đấu.
Tất cả đều vọt đi, bước lên trên hang đá Giao Long, khoanh chân ngồi ở phần đuôi Giao Long.
– Chúng ta cũng đi thôi!
Quân Mạc Tích nhìn mấy người Lâm Phong, nói một tiếng. Lâm Phong nâng bầu rượu trong tay lên uống một ngụm, trong mắt bắn ra một tia phong mang hiếm thấy.
Vòng cuối cùng, bắt đầu!
Phất tay, toàn bộ rượu trên mặt đất liền biến mất, đám người Lâm Phong nhanh chóng đứng dậy, đi về phia trên hang đá, mọi người đều vẫn đưa mắt nhìn Tuyết Vô Thường.
– Hiện tại, lấy chìa khóa ngọc mà mình lấy được đặt vào trong tay, làm cho mọi người đều thấy rõ.
Tuyết Vô Thường lại nói tiếp, mọi người đều làm theo, lấy ra chìa khóa ngọc xếp hạng, đặt trong tay rồi giơ lên. Người ở hàng nào, nơi nào cũng có thể thấy rõ. Mặc dù đây không phải là thứ hạng cuối cùng, nhưng theo trình độ sắp xếp của chìa khóa ngọc cũng có thể biểu lộ ra phần nào thực lực từng người có cường đại hay không.
– Người đầu tiên là ai?
Rất nhiều người mới đi ra ngoài, căn bản không biết ai lấy được những người lấy được chía khóa ngọc phía trước, bọn họ cũng rất tò mò, nhất là người lấy được thứ hạng số một, bọn họ càng thêm hiếu kỳ, muốn biết.
– Ồ!?
Mọi người nhướng mày, đầu tiên là nhìn về phía mấy người Đế Lăng, nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện không phải là Đế Lăng, cũng không phải Đoàn Vô Đạo, Quân Mạc Tích. Đế Lăng mới thứ ba, Đoàn Vô Đạo đứng thứ tư, mà Huyết Sát thì lại là thứ năm.
– Thứ nhất cùng thứ hai đâu?
Bọn họ định không nhìn nữa, mà trực tiếp nhìn về tất cả các chìa khóa ngọc.
– Nơi đó!
Rất nhiều người đều tập trung nhìn về một cái chìa khóa ngọc lập lóe ánh sáng, phía trên có khác một chữ NHẤT, khi nhìn lại người cầm cái chìa này, nhất thời mọi người đều ngốc trệ, nhìn đặc biệt thú vị.
– Lâm Phong!?
Mọi người đều run len, hơn nữa, hắn mới Huyền Vũ cảnh tầng năm.
Người xem thấy tất cả đám thiên tài đều lộ ra vẻ mặt thú vị như vậy, bọn họ đều cười lên. Lúc Lâm Phong vừa mới bước ra, bọn họ cũng có vẻ mặt này.
– Một tên may mắn, loại phế vật này mà cũng có thể lấy được chìa ngọc số một!
Có một người khó chịu nói, Lâm Phong chậm rãi đưa mắt nhìn qua, người mới nói chuyện là một tên trong Thất Sứ của nước Thiên Phong, cái chìa ngọc trong tay hắn là số năm mươi tám, cơ hồ là đếm ngược. Vì vậy, khi thấy Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm mà có thể lấy được thứ nhất, toàn thân hắn liền không thoải mái, phi thường khó chịu.
Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó liền dời mắt đi, không nhìn lại hắn. Làm cho tên Đệ Tam Sứ cứng đờ mặt, miệt thị, trắng trợn miệt thị, nhất là bốn chữ Đếm ngược thứ sáu kia, rơi vào trong tai hắn, sao mà chói tai.
Đếm ngược thứ sáu, là mấy chữ chói tai, khó nghe cỡ nào.
– Phế vật, nếu ngươi có gan, thứ nhất liền lựa chọn chiến với ta!
Đệ Tam Sứ lạnh lùng nói, đếm ngược thứ sáu, hắn muốn dùng Lâm Phong đoạt lấy thứ nhất, chứng minh chính mình.
Nhưng Lâm Phong căn bản không để ý tới hắn, khinh thường để ý.
Sau khi kinh ngạc cái chìa ngọc số một nằm trong tay Lâm Phong, mọi người cũng tìm được chìa ngọc thứ hai, là cô gái xinh đẹp đứng bên Lâm Phong, Đường U U. Điều này cũng làm cho bọn họ rất là kinh ngạc, tám đại thiên tài, vậy mà không thể chiếm được hai vị trí đầu tiên.
– Tốt lắm, hiện tại vòng đại chiến thứ ba của đại hội Tuyết Vực chuẩn bị bắt đầu. Ta nhắc lại lần nữa, chỉ cần đứng trên võ đài đại hội Tuyết Vực, nguyên đã là một loại vinh quang, loại vinh quang này, dù cuối cùng các ngươi không không đạt được thứ hạng tốt cũng sẽ được Thần cung ban thưởng. Cho nên, cố gắng lấy được thứ tự tốt, nếu không lấy được thì cũng phải cố sống, nếu chết đi, ngay cả cơ hội nhận thưởng cũng không có.
Tuyết Vô Thường chậm rãi nói, làm mọi người đều lộ vẻ mong đợi. Không sai, đứng trên võ đài đại hội Tuyết Vực đã chính là vinh quang, loại vinh quang này đáng giá được ban thưởng, chỉ cần bọn họ sống sót, là có thể nhận được ban thưởng của Thần cung.
– Hơn nữa, xếp hạng cuối cùng càng cao, các ngươi càng nhận được cầu phúc, càng thêm tốt.
Tuyết Vô Thường bổ sung một tiếng, càng làm cho mọi người kiên định quyết tâm nhận được thứ hạng cao hơn.
– Tốt rồ, hiện tại bắt đầu đi! Lâm Phong! Ngươi tới trước!
Tuyết Vô Thường khẽ gật đầu với Lâm Phong, nhất thời, Lâm Phong liền bước ra trung tâm chiến đài rộng lớn.
– Lâm Phong, ngươi lấy được thìa ngọc số một, vì vậy trừ mười hạng đầu, ngươi có thể tùy ý lựa chọn đối thủ.
Mọi người tập trung nhìn vào Lâm Phong, có chút mong đợi, không biết Lâm Phong sẽ chọn ai làm đối thủ.
Với chút tu vi của Lâm Phong, e rằng hắn sẽ lựa chọn người xếp hạng cuối cùng a!
Lâm Phong đảo mắt nhìn về mọi người, cũng không có bao nhiêu người sợ hãi hắn, thậm chí còn có vài người nóng lòng muốn lên, muốn đánh bại Lâm Phong một trận, có thể đánh bại được người cầm chìa ngọc số một, nhất định sẽ rất thú vị.
Cuối cùng, Lâm Phong nhìn vào người Đệ Tam Sứ. Thấy Lâm Phong nhìn về phía mình, Đệ Tam Sứ không có nửa điểm khiếp sợ, ngược lại chủ động đứng dậy, trong mắt mang theo lạnh lùng, chuẩn bị nghênh chiến.
– Ta đứng thứ nhất, lại bị người ta xem thường như thế?
Lâm Phong sinh ra vài phần buồn bực, nhìn Đệ Tam Sứ nói:
– Ngươi đã muốn chiến, vậy thì xuống đi!
Đệ Tam Sứ cười rồi, nhanh chóng vọt xuống chiến đài, tới vị trí trung tâm, đối diện với Lâm Phong.
– Phế vật, cuối cùng vẫn là phế vật. Chiến đấu chân chính, ngươi sẽ lộ ra nguyên hình.
Đệ Tam Sứ lạnh lùng nói một tiếng, Lâm Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên Tuyết Vô Thường trên hư không:
– Tiền bối, có thể bắt đầu chưa?
– Không cần nhìn ta, chỉ cần hai bên bước lên chiến đài, cũng có ý nghĩa chiến đầu bắt đầu.
Tuyết Vô Thường đáp.
Lâm Phong khẽ gật đầu, nụ cười của tên Đệ Tam Sứ càng tăng thêm.
Giẫm chân, Đệ Tam Sứ vọt tới, trên người hắn lộ ra một đoàn ánh sáng hư ảo, Tượng minh, Vạn Tượng Lực, tên Đệ Tam Sứ này là người Vạn Tượng tông.
Ngàn vạn yêu tượng chạy chồm, trên chiến đài lộ ra một lực lượng cuồng dã, lúc này, Đệ Tam Sứ trợn tròn mắt, yêu dã bá đạo nhìn Lâm Phong.
– Vạn Tượng Lực, chà đạp hết thảy, cái tên thứ nhất nhà ngươi, ngay cả một kích của ta cũng không đón được, một tên phế vật mà thôi!
Âm thanh cuồn cuồn từ trong miệng Đệ Tam Sứ phun ra, thân hình hắn đã tới trước mặt Lâm Phong, lực lượng Vạn Tượng vô cùng dã man, thổi bay chéo áo của Lâm Phong, thân hình Lâm Phong như liễu trong gió.
– Chết đi!
Rầm!
Lực lượng vạn tượng kinh khủng phủ xuống người Lâm Phong, phong thái cuồng bạo như muốn đè bẹp Lâm Phong, mà mọi người cũng cảm giác giống như Lâm Phong bị phá hủy trong vạn tượng.
Song, khi tiếng nổ ùng ùng tiêu tán, trong lúc Đệ Tam Sứ như yêu tượng bay múa, thân hình Lâm Phong vẫn đứng yên một chỗ.
Kình phong kinh khủng thổi bay tóc dài của hắn, cuốn bay chéo áo, phát ra từng tiếng vang. Duy chỉ có thân thể Lâm Phong lại sừng sửng như núi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thế, nhàn nhạt nhìn Đệ Tam Sứ như yêu tượng đang trùng kích tới hắn.
Rầm!
Trong nhóm người xem, tên trung niên Vạn Tượng tông nước Thiên Phong đứng dậy, trong lòng mãnh liệt run rẩy, trong mắt tràn ngập phong mang, gắt gao nhìn Lâm Phong, chuyện gì xảy ra?
– Ồ!?
Dường như Đệ Tam Sứ cũng phát hiện ra dị thường, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong. Hai đấm của hắn vẫn dính trước người Lâm Phong, nhưng Lâm Phong vẫn yên tĩnh đứng đó, ánh mắt yên tĩnh mà hữu thần.
Một màn này làm cho tim Đệ Tam Sứ kịch liệt run rẩy, thân thể không tự chủ mà run lên. Vạn tượng lực cuồng dã, trong nháy mắt đã không còn khí thế đáng sợ nữa.
Tim của hắn, đã lạnh băng!
Chương 637: Một Chết Một Trốn
– Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy?
Đệ Tam Sứ không giải thích được, hai người còn lại trong Thiên Phong Thất Sứ cũng không hiểu được, ngay cả những cưởng giả nước Thiên Phong đi theo tới đây cũng không hiểu.
Lâm Phong, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhục thân lợi hại, nhưng tu vi Đệ Tam Sứ lại là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, sử dụng Vạn Tượng lực chà đạp hết thảy, coi như là người Huyền Vũ cảnh tầng bảy, thậm chí là tầng tám, nếu chỉ đơn thuần dùng nhục thể đối kháng cũng không thể chịu được, sẽ bị lực lượng vạn tượng này phá hủy.
Nhưng Lâm Phong lại mạnh mẽ chặn được, bất động như núi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, lực lượng nhục thể của hắn mạnh bao nhiêu?
Thân thể được ba ngàn sáu trăm Phật Ma Lực rèn luyện, lại ngộ ra Phật Ma Thân, Kim Thân Bất Diệt lần nữa làm cho thân thể càng thêm cô đọng, càng thêm cường đại. Ngay chính hắn cũng không biết nhục thể của mình mạnh bao nhiêu.
Hắn chỉ biết là, lực lượng của Đệ Tam Sứ còn chưa đủ, chút tu vi đó còn quá yếu.
– Ngươi chỉ có chút thực lực này sao?
Lâm Phong bình tĩnh nhìn Đệ Tam Sứ, làm cho hắn khựng người, chút thực lực này?
– Ta là phế vật, vậy thì ngươi là cái gì?
Lâm Phong lại hỏi tiếp một câu, Đệ Tam Sứ không cách nào trả lời, hắn đã dùng toàn bộ lực lượng, ngưng tụ ra Vạn tượng lực trấn áp hết thảy mà vẫn không thể lay động được Lâm Phong, trận chiến này, còn chiến thế nào?
Lâm Phong là phế vật, vậy thì hắn là gì? Lâm Phong để mặc hắn đánh vào mà hắn không làm được gì, chẳng phải hắn còn kém hơn cả phế vật.
– Tham gia đại hội Tuyết Vực là một loại vinh quang, hơn nữa, có thể có được Thần cung ban thưởng, có lẽ làm cho tu vi tinh tiến, trở nên càng thêm cường đại.
Lâm Phong chậm rãi nói, làm cho Đệ Tam Sứ ngây ngốc, Lâm Phong nói lời này là có ý gì?
– Đáng tiếc, ngươi không thể hưởng thụ loại vinh quang này rồi, ngươi muốn tăng lên tu vi cũng là si tâm vọng tưởng. Hiện tại, ta liền tước đoạt tính mạng của ngươi.
Lâm Phong chậm rãi nói, Đệ Tam Sứ kịch liệt run rẩy, Lâm Phong muốn tước đoạt tính mạng của hắn, muốn giết y!
Một bàn tay thịt ấn lên đầu vai, Đệ Tam Sứ muốn tránh ra, lại phát hiện chưởng lực trên tay đặc biệt mạnh, hắn căn bản không cách nào tránh thoát.
Lửa nóng cháy từ trong nhục chưởng trào ra, lan tràn lên toàn thân thể Đệ Tam Sứ. Trong khoảnh khắc, dưới vẻ mặt cực kỳ khủng hoảng của Đệ Tam Sứ, hắn bị ngọn lửa bao trùm.
– Tước đoạt tánh mạng của ngươi, hỏa diễm chính là trừng phạt ngươi, cái tội vô tri cũng lạnh lùng.
Lâm Phong chậm rãi buông tay ra, tiếng kêu thảm thiết của Đệ Tam Sứ vang lên, hắn liều mạng giãy dụa, muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng không ăn thua. Ngọn lửa này giống như dính lên người hắn, vẫn thiêu đốt thân thể hắn, làm cho hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Cho đến khi bị ngọn lửa đốt thành hư vô, biến mất tăm trong trời đất này.
Giết!
Mọi người đều kinh hãi, giết, Lâm Phong dùng hỏa diễm giết chết Đệ Tam Sứ. Trận chiến đầu tiên này, đã có một vị thiên tài tử vong. Một trận này, quá phấn khích.
Rầm!
Một luồng khí tức đáng sợ ập về phía Lâm Phong, Lâm Phong khẽ đảo mắt, nhìn về đám người dưới chiến đài, nhìn về một người trung niên nước Thiên Phong.
– Ngươi dám giết hắn!
– Ngu ngốc!
Lâm Phong nói nhỏ một câu, sau đó liền xoay người, không để ý tới kẻ này, trở lại vị trí cũ trên hang đá Giao long.
Người nước Thiên Phong một mực muốn hắn chết, trước khi hắn chưa dịch dung, thiếu chút nữa đã bị cường giả nước Thiên Phong mai phục giét chết. Sau khi dịch dung, bọn chúng vẫn như âm hồn bất tán mà muốn mạng hắn. Còn nói nếu gặp được hắn trên đại hội Tuyết Vực thì liền giết hắn. Hơn nữa, Đệ Tam Sứ đúng là làm như thế.
Nhưng hiện tại, cái tên trung niên này lại lại nói ra lời nực cười như thế.
Ngu ngốc!?
Cường giả Vạn Tượng tôn nước Thiên Phong trợn mắt đứng đó, hận không thể băm Lâm Phong ra ngàn mảnh.
– Tốt lắm, trận chiến thứ hai, chuẩn bị đi!
GIờ phút này, Tuyết Vô Thường lại mở miệng, lão nhìn về phía Đường U U.
Đường U U bước lên chiến đài, không chút do dự. Nàng chỉ tay về một hướng, nơi đó là Đệ Nhị Sứ nước Thiên Phong, là người xếp hạng thứ bốn mươi ba.
– Chọn ngươi đi!
Đường U U nhàn nhạt nói một tiếng, làm cho Đệ Nhị Sứ khựng người, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trả thù, Đường U U là muốn giúp Lâm Phong, cố ý chọn hắn, muốn giết hắn.
Không giống với Lâm Phong, dù mọi người có chút ngạc nhiên khi Đường U U đoạt được chìa ngọc thứ hai, nhưng Đường U U có thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh phong, đừng nói là Đệ Nhị Sứ, ngay cả Đệ Nhất Sứ Nhiếp Vân, e rằng cũng không phải là đối thủ của nàng.
Tên trung niên còn chưa ngồi xuống cũng ngây người, Đệ Nhị Sứ, xong rồi!
Chuyện gì thế này?
Thiên Phong Thất Sứ bọn họ, lập tức chỉ còn một người là Nhiếp Vân? Đường U U đã quen biết với Lâm Phong, hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho Đệ Nhị Sứ.
– Lớn lối!?
Khóe miệng Lâm Phong lộ ra chút tươi cười, thấy bộ dáng ngây ngốc của tên trung niên kia, bỗng nhiên hắn phát hiện Đường U U cũng có một mặt đáng yêu như thế.
– Nếu sợ, ngươi có thể buông bỏ, nhưng mà vinh quang cùng ban thưởng của ngươi đều bị tước đoạt.
Tuyết Vô Thường thấy Đệ Nhị Sứ không nhúc nhích, nhàn nhạt nói một tiếng, làm cho sắc mặt hắn cứng đờ.
Nếu ngay cả chiến cũng không dám, vậy nào còn gì là vinh hạnh, chỉ còn có sĩ nhục mà thôi.
Nhưng Đường U U hiển nhiên là muốn lấy mạng hắn, hắn đáp ứng chiến chính là đối mặt với tử vong.
Trong lòng kịch liệt giãy dụa, chỉ sau chốc lát, Đệ Nhị Sứ rốt cục mở miệng:
– Ta bỏ cuộc!
Lời vừa ra, Đệ Nhị Sứ liền cảm thấy lực lượng toàn thân đều biến mất, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tham gia đại hội Tuyết Vực là vinh quang cỡ nào, tương lai trở lại nước Thiên Phong, khi trở về nước Thiên Phong, hắn có thể kiêu ngạo kể cho người khác. Nhưng hôm nay, hắn bỏ cuộc, chẳng lẽ hắn có thể nói cho người khác sao, nói hắn ở trận quyết chiến cuối cùng trên đại hội Tuyết Vực, vì sợ hãi mà không dám chiến?
Ánh sáng vinh quang tại đại hội Tuyết Vực đã không có duyên với hắn.
– Bỏ cuộc thì cút đi!
Tuyết Vô Thường lộ vẻ khinh miệt, có thể tới một bước này là khó khăn cỡ nào, nhưng người này là vì khiếp nhược trong lòng mà bỏ cuộc.
Nghe được vậy, sắc mặt Đệ Nhị Sứ càng thêm khó coi hơn, miệt thị, hắn cảm giác, ánh mắt mọi người nhìn mình đã không giống lúc trước, cảm giác nhục nhã là mãnh liệt như vậy.
Nhấc chân, thân hình Đệ Nhị Sứ lóe lên, hắn không còn mặt mũi ở lại nơi này.
Lâm Phong nhìn Đệ Nhị Sứ khuất nhục rời đi, sắc mặt bình tĩnh, có lẽ lúc bọn họ lớn lối cuồng ngạo cũng sẽ không nghĩ tới tình huống hôm nay sao?
Đường U U lại trở về, ngồi bên cạnh Lâm Phong.
Trận đấu đầu tiên, có một người chết.
Trận thứ hai, có một người trốn.
Kết cục này, quả thật làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Cuộc chiến thứ ba, Đế Lăng xuất chiến, Đế Lăng tùy ý lựa chọn một hắn đối thủ, chỉ một quyền đánh bay đối phương.
Mười mấy trận chiến kế tiếp, cũng giống nhau, tám đại thiên tài, trong một vòng chiến đấu này, căn bản không thể nhìn ra thực lực của bọn họ mạnh bao nhiêu, rất dễ dàng liền giải quyết được đối thủ của mình.
Lâm Phong tương đối chú ý tới Nguyệt Thiên Mệnh cùng Vu Thanh, cả hai đều thắng.
Hai người bọn họ, tu vi đều tiến một bước, bước chân vào Huyền Vũ cảnh tầng bảy. So với thời điểm vừa bước vào đế quốc Long Sơn thì cao hơn một cảnh giới. Điều này làm cho Nguyệt Thanh Sơn cùng Đằng Vu Yêu rất vui mừng, trên mặt tràn đầy ý cười. ánh mắt hai người thậm chí còn va chạm với nhau, so đấu giữa hậu bối lại giống như là chiến đấu giữa hai người bọn họ vậy.
Nguyệt Thanh Sơn vẫn luôn tin tưởng Nguyệt Thiên Mệnh cường đại hơn Vu Thanh. Hơn nữa, đứa cháu trai này của lão sẽ rất nhanh vượt lên, chỉ cần mấy năm ngắn ngủi là được rồi.
Nhưng Đằng Vu Yêu cũng tin chắc, Vu Thanh hiện tại đã có thể đánh một trận với Nguyệt Thiên Mệnh rồi, thậm chí đã vượt qua Nguyệt Thiên Mệnh.
Nhưng những chuyện này, Lâm Phong cũng không quan tâm, hắn chỉ biết là, Vu Thanh, Nguyệt Thiên Mệnh đều sẽ thua trong tay hắn.
Người bắt được chìa ngọc thứ hai mưới tám bước lên chiến đài, đối thủ mà hắn lựa chọn là Vân Phi Dương.
Lâm Phong nhìn về Vân Phi Dương, cường giả đứng thứ hai mươi tám cũng là kẻ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy. Hai vòng trước, dù có rất nhiều thiên tài ngã xuống, nhưng cũng chân chính lọc ra tinh anh. Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy, nếu đặt tại nước Tuyết Nguyệt, chính là tiền bối cao cao tại thượng rồi. Nhưng ở nơi này thì mới xếp thứ hai mươi tám, hơn nữa, toàn bộ những người này đều là thanh niên.
Vân Phi Dương, thực lực hôm nay của hắn mới chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, hơn nữa là đột phá sau khi đi ra Thiên Ma vực ở vòng một. Hẳn là gặp được cơ duyên gì đó, trước kia tu vi của hắn chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm.
Không biết Vân Phi Dương có thể mang tới vui mừng hay không.
Lúc này Vân Phi Dương lấy bình rượu ra uống một ngụm, sau đó liền thản nhiên bước lên chiến đài.
Vân Phi Dương dường như không chút sợ hãi nào!
Chương 638: Thiên Địa Có Thế
– Ồ!?
Thấy Vân Phi Dương thản nhiên sải bước lên chiến đài, mọi người đều ồ lên kinh ngạc, dường như Vân Phi Dương này có chút không giống.
Khí chất không giống, mấy trận chiến trước, người bài danh phía sau lên đều lộ vẻ hơi khiếp nhược, không phải rất tự tin.
Nhưng Vân Phi Dương lại khác, ánh mắt vẫn trong sáng, lạnh nhạt, mang theo vài phần ý tứ vân đạm phong khinh, rất bình tĩnh.
Người ở vị trí thứ năm mươi này lại không một chút sợ hãi, không lo lắng mình bị loại bỏ.
Đối thủ của Vân Phi Dương cũng rất kinh ngạc, nhìn Vân Phi Dương nói:
– Tu vi của ta cao hơn ngươi một cảnh giới, hơn nữa thứ hạng vòng hai cũng trên ngươi tới hai mươi mấy bậc. Chiến đấu cùng ta, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào, cho nên, ta khuyên ngươi nên tự nguyện bỏ cuộc đi.
Chiến đấu tất nhiên sẽ có tiêu hao, nếu chiến đấu kịch liệt thì thậm chí có thể bị thương.
Đại hội Tuyết Vực hôm nay, muốn lên cấp thì sẽ không chỉ một trận chiến. Vì vậy, nếu có thể không cần đánh thì bọn họ tình nguyện không đánh, thoải mái một chút, giữ lại lực lượng để ứng phó những trận chiến phía sau.
– Sao ngươi lại không bỏ cuộc đi?
Vân Phi Dương nói một tiếng, làm cho tên kia khựng người:
– Tu vi của ta cao hơn ngươi, ngươi lại để ta bỏ cuộc?
– Tu vi, đôi khi cũng không thể đại biểu tất cả.
Vân Phi Dương nhàn nhạt đáp trả, sau đó hắn giẫm chân tiến tới, rầm một tiếng, một bước này làm không gian rung động, cũng làm lòng người chấn động.
– Chuyện gì xảy ra?
Mọi người đều trợn mắt mà nhìn, kinh dị nhìn Vân Phi Dương, một bước chân lại làm cho lòng bọn họ cũng run lên, điều này… hình như quá quỷ dị.
Ngay cả tên cường giả đối diện với Vân Phi Dương cũng sửng sốt, bởi vì tim của hắn cũng theo bước chân của Vân Phi Dương mà rung động, hơn nữa, rung động càng kịch liệt hơn.
– Cảnh giới tu vi chính là một loại lực lượng, nhưng đối với cách vận dụng lực lượng, có đối khi càng thêm hữu dụng hơn lực lượng của bản thân.
Vân Phi Dương dứt lời, bước chân lần nữa đạp tới, một tiếng nổ vang lên, sóng khí từ trên người hắn phóng lên, lấy Vân Phi Dương làm trung tâm, không gian dường như có một luồng quang mang hư ảo.
Đồng thời, một luồng khí, ập về phía người đứng đối diện Vân Phi Dương.
– Thiên địa có “thế”, lúc mới tìm hiểu võ đạo, tụ thế, theo thế nhập vi, cuối cùng bước vào Thiên nhân hợp nhất, cái thế này, là tiểu thế, là dựa thế!
Vân Phi Dương chậm rãi nói, bước chân của hắn cũng chậm rãi đi tới, một bước đạp xuống, mang theo thế mênh mông, lấy hắn làm trung tâm mà ập ra. Ập về phía cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia, làm cho đối phương cảm nhận được áp lực cực lớn.
Mà giọng nói của Vân Phi Dương cũng phiêu đãng trong tai mỗi một người, mang theo chút ý tứ như từ chuông thần trong cổ mộ, vô cùng huyền diệu, nhưng người chân chính nghe rõ thì lại rất ít.
– Thiên địa có thế, lúc mới vừa có chút thành, từ dựa thế hóa thành vận thế, lợi dụng cái “thế” này mà trở thành ý chí, thế của thiên địa để mình sử dụng, đó là vận thế!!!
Vân Phi Dương lại nói tiếp, lại đạp ra một bước, tiếng ầm ầm vang lên, tim mọi người càng thêm run rẩy kịch liệt, mà khí tức trên người Vân Phi Dương dường như đang tăng mạnh, thế của thiên địa, vô cùng mênh mông.
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Vân Phi Dương, không giống với lúc trước, Vân Phi Dương bây giờ làm cho hắn cảm giác được mạnh hơn rất nhiều.
Khí chất của Vân Phi Dương đang biến đổi rất lớn, là lột xác, giống như thay đổi một người khác vậy.
– Thiên địa có thế, lúc võ đạo có chút thành tựu thì có thể vận thế!
Vân Phi Dương lĩnh ngộ võ đạo, dường như rất sâu.
Cường giả đối diện Vân Phi Dương cứng đờ đứng đó, lúc này hắn lại không thể khơi gợi lên chiến ý, giống như ý chí đang bị ăn mòn, tự tin đang bị tước đoạt.
Tim của hắn vẫn luôn run rẩy, bên trong màng nhĩ vẫn luôn quanh quẩn mấy câu của Vân Phi Dương.
– Thiên địa có thế, lúc võ đạo thành công, tự mình ngộ thế của thiên địa, công kích của bản thân, lực lượng của bản thân có thể hóa thành thế của thiên địa, chính là thế của thiên địa, gọi là áo nghĩa!
Vân Phi Dương lại nói tiếp, đây là ý của áo nghĩa, ý chí tới tận cùng, sau khi ý chí đạt tới tầng chín, chính là áo nghĩa, điểm này, mọi người đều rõ ràng.
Nhưng thời khắc này, sau khi nghe được lời của Vân Phi Dương, mọi người dường như càng hiểu sâu hơn đối với ý chí cùng áo nghĩa.
Giờ phút này, ngay cả Tuyết Vô Thường cũng trở nên đặc biệt sắc bén, gắt gao mà nhìn Vân Phi Dương ở phía dưới.
– Người này, cũng là thiên tài!
Tuyết Vô Thường thầm nghĩ trong lòng, Vân Phi Dương làm cho lão khiếp sợ, dù là lão, khi nghe được lời của Vân Phi Dương cũng cảm thấy được lợi ích, dù lão đã biết được đạo lý này, nhưng giọng nói của Vân Phi Dương phối hợp với bước chân của hắn giống như có một loại ma lực, loại tiết tấu này, loại quy luật vận động này, thật là đáng sợ.
Vân Phi Dương có thể ngộ ra được lực lượng này, thiên phú tuyệt cường.
– Đại hội Tuyết Vực này, quả nhiên là nơi thiên tài ra đời.
Trên mặt Tuyết Vô Thường lộ ra ý cười, Vân Phi Dương này nhất định phải sống tốt, loại thiên tài này, có thể ngộ không thể cầu a.
Lúc này, rất nhiều người bắt đầu thay đổi suy nghĩ, bọn họ thậm chí còn cho rằng Vân Phi Dương không thể bại, giống như người thắng trong trận chiến này phải thuộc về bên yếu thế, Vân Phi Dương.
– Đương nhiên, thiên địa có thế, nhưng thế có tận cùng, lực lượng của người lại vô cùng vô tận, ba ngàn đại đạo đều có thể thông thiên.
Rầm!
Bước chân của Vân Phi Dương vẫn giống như trước, chậm rãi mà tới, bước chân rất nhẹ, không có quá lớn lực lượng, nhưng mà lại làm cho tâm tình mọi người càng thêm run rẩy.
Ba ngàn đại đạo, đường Vân Phi Dương đi là Thế, đối với lĩnh ngộ thế, đã nghiên cứu qua, mỗi một bước đạp ra, cũng hàm chứa uy lực của thế.
Giờ phút này, thế càng tụ càng thêm mạnh mẽ, thậm chí đã tạo thành cơn lốc của thế, điên cuồng cuộn lên, bao trùm tên cường giả đối diện với Vân Phi Dương vào trong đó.
– Cho nên, lực lượng có mạnh cũng không đại biểu hết thảy, mấu chốt là vận dụng lực lượng đó như thế nào.
Vân Phi Dương vừa nói, giọng điệu dần trở nên trầm thấp, bước chân chậm rãi nâng lên, rồi đạp xuống….
Rầm….
Mọi người không tự chủ được, bị bước chân của Vân Phi Dương hấp dẫn, nhưng khi bước chân Vân Phi Dương giẫm xuống, bọn họ lại không tự mà bị Vân Phi Dương kéo đi, bị loại thế này kéo đi.
Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy đối diện với Vân Phi Dương cũng giống vậy, bị Vân Phi Dương kéo đi.
Lần này, Vân Phi Dương không ngừng lại mà tiếp tục bước tới, ầm một tiếng, thế thế địa kinh khủng trào ra, toàn bộ đều ập lên người cường giả đối diện.
Rầm.
Lực lượng đáng sợ đánh lên người, tên cường giả huyền vũ cảnh tầng bảy kia gióng như là bị uy áp thiên địa đập xuống, thân hình như bị trọng chùy đánh lên, kịch liệt run rẩy, sau đó liền bay ra ngoài.
Trong lúc bay lên không trung, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Thân hình rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang đặc biệt thanh thúy, mọi người đều tập trung nhìn vào người nọ, bại, tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia, bại rồi.
Vân Phi Dương chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, nhưng, hai tay hắn không nhúc nhích, chỉ bước mấy bước, đã đánh bay đối phương ra ngoài, đánh bại đối phương.
Hơn nữa, mấy bước đơn giản này lại làm cho trong lòng mọi người run động, không cách nào quên được. một màn kia vẫn quanh quẩn trong đầu bọn họ.
Một màn vừa rồi, quá mức chấn động.
Vân Phi Dương đánh bại đối phương, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, cũng giống như lúc nãy, làm người ta không thể nắm bắt, không có nửa điểm đắc ý cùng kiêu ngạo.
Không vũ nhục đối phương, Vân Phi Dương chỉ nói:
– Còn muốn chiến không?
Người kia bò dậy, khóe miệng vẫn tràn đầy máu, lắc đầu:
– Không cần, ngươi thắng rất quang minh, thắng là đúng. Ta quả thật còn phải tu luyện nữa, nói lại, ta muốn cảm ơn ngươi đã cho ta một bài học.
– Ngươi quá khiêm nhượng, cáo lui!
Vân Phi Dương gật đầu, mũi chân khẽ đạp, sau đó liền bay lên, trở lại trên hang đá Giao long.
– Ngươi đúng là ẩn dấu đủ sâu!
Lâm Phong nhìn Vân Phi Dương cười, người này quả nhiên mang tới rất nhiều vui mừng kinh ngạc, hơn nữa còn là vui mừng cực lớn. Hiện tại trong lòng hắn vẫn còn bốn chữ Thiên Địa Có Thế.
Loại thế này, loại quy luật này, dẫn dắt tâm tình mọi người, ánh mắt mọi người nhìn Vân Phi Dương đã không giống với lúc trước, người này, là một thiên tài chân chính.
– Điều này cũng có thể gọi là ẩn dấu sao?
Vân Phi Dương nhún vai, cười nói.
Cuộc chiến đấu này, Vân Phi Dương ở thứ hạng năm mươi chiến thắng mà kết thúc. Nhưng mọi người đều có chung suy nghĩ với kẻ chiến bại kia, Vân Phi Dương chiến thắng rất quang minh, rõ ràng, thắng là đương nhiên!
Chương 639: Nơi Nhìn Tới
Mấy trận chiến kế tiếp, thực lực hai bên chênh lệch không quá lớn, bởi vì bọn họ đều xếp hạng ở giữa, chiến đấu cũng phi thường kịch liệt.
Có người xếp trên thắng, cũng có người xếp dưới thắng. Cho đến khi ba mươi hai trận kết thúc.
Sáu mươi bốn người, có ba mươi hai người bị đào thải.
Người bị đào thải, sắc mặt lộ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng ý thức được khả năng của mình tựa hồ còn chưa đủ, nếu không mà nói, cũng sẽ không bị loại.
Đương nhiên, chỉ cần còn sống thì còn có hi vọng, trong ba mươi hai người có hai người chết trận, một người bỏ trốn, càng đáng tiếc hơn rồi. Ngay cả cơ hội bọn họ cũng không có, những người này đánh qua một trận, cũng lĩnh hội được cường giả khác đều rất cường đại, nhưng ít nhất thì cũng có được lĩnh ngộ. Hơn nữa, dù bại nhưng Thần cung vẫn ban thưởng cho bọn họ.
Thần cung thần bí kia ban thưởng, có lẽ có thể để cho bọn họ có được chỗ tốt rất lớn, để tu vi càng tiến thêm mấy phần.
Những thứ này cũng là hi vọng của bọn họ, dĩ nhiên, nghĩ như vậy cũng là một loại tự mình an ủi mình. Dù sao, bọn họ đã từng cố gắng, bọn họ từng nghĩ tới thắng lợi, chõ đến trận chiến cuối cùng, trở thành nhân vật chói mắt nhất, song thực tế với giấc mộng, luôn phải có chênh lệch.
Tuyết Vô Thường nhìn những thiên tài này, trên mặt cũng lộ ý cười, mở miệng nói:
– Nghỉ ngơi nửa canh giờ, chuẩn bị chiến đấu tiếp theo.
Trận chiến thứ hai này là chiến đấu giữa những người chiến thắng lúc trước.
Nghe vậy, đại đa số người đều nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là vận khí công pháp, bắt đầu tu luyện, khôi phục chân nguyên lực đã bị tiêu hao.
Nhưng lại có một số người lại trở lại bên trong đám người xem, trở lại thương lượng cùng gia tộc hoặc thế lực môn phái của mình, tham khảo trong vòng tiếp theo nên chọn đối chiến với ai.
Mấy người Lâm Phong thì an nhàn tự tại vô cùng, lại ngồi đó uống rượu nói chuyện, lộ ra tiêu dao đặc biệt.
Lâm Phong đưa mắt nhìn Vân Phi Dương, cười nói:
– Vân Phi Dương, nói cho ta biết, ngươi có ẩn dấu tu vi hay không?
Tên Vân Phi Dương này, rất khác thường a, lần đầu tiên nhìn thấy, hắn chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, rất nhanh, khi đến đế quốc Long Sơn thì đã Huyền Vũ cảnh tầng năm.
Sau đó sau khi kết thúc vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực, đi ra khỏi Thiên ma vực thì tu vi của Vân Phi Dương đã là Huyền Vũ cảnh tầng sáu, từng bước trở nên mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ này, hình như hơi nhanh một chút.
Làm cho Lâm Phong càng thêm buồn bực là, người này có ngộ tính cực cao cùng với năng lực khiêu chiến vượt cấp, nhưng sao hắn lại là người thứ năm mươi bước ra khỏi hang Giao Long, lấy chìa ngọc xếp thứ năm mươi.
Điều này không khỏi làm cho Lâm Phong suy đoán, tên Vân Phi Dương này có phải không chỉ là Huyền Vũ cảnh lục trọng hay không, khả năng còn cao hơn?
– Ngươi đoán đi!
Vân Phi Dương cũng không trực tiếp trả lời, mà đáp trả một câu.
– Ta không cách nào nhìn ra, nhưng ta cảm giác ngươi hẳn là còn mạnh hơn!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, lại nhìn về Quân Mạc Tích cùng Đường U U, hỏi:
– Hai người các ngươi cảm giác thế nào?
– Ta không biết!
Đường U U đáp.
Quân Mạc Tích thì chớp mắt nhìn Vân Phi Dương, lộ ra mấy phần kinh dị, Vân Phi Dương cũng giống Lâm Phong, thuộc về loại người thoạt nhìn tầm thường, không bá đạo, không lớn lối, thủy chung lạnh nhạt bình tĩnh, là loại người không làm kẻ khác chú ý, nhưng lúc bọn họ thực sự bộc phát thực lực chân chính, sẽ làm cho người ta thất kinh.
– Hai người các ngươi, không ai là đồ tốt!
Quân Mạc Tích cười giỡn nói, xem ra là đã đồng ý với lời của Lâm Phong, nhưng cũng muốn nói luôn cả Lâm Phong, hắn cũng đang che dấu thực lực.
– Quan hệ gì tới ta!
Ánh mắt Lâm Phong vẫn trong sáng, sạch sẽ, rất có sức lừa bịp.
– Đúng, không liên quan tới ngươi, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, lấy được chìa ngọc số một, so với người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng tám, thậm chí là tầng chín cũng ra khỏi hang Giao Long đầu tiên.
Quân Mạc Tích nói thầm một tiếng, làm cho Lâm Phong ngạc nhiên, nhưng sau đó hắn liền bĩu môi, tựa hồ mình cũng rất khác thường a!
Nửa canh giờ, chỉ là nháy mắt, rất nhanh liền trôi qua.
– Được rồi, đã đến giờ!
Tuyết Vô Thường nhàn nhạt nói một tiếng, nhất thời mọi người trở nên nghiêm túc, nhanh chóng tiến lên trên hang Giao Long, chuẩn bị trận đấu kế tiếp. Trận chiến thứ hai lại sắp bắt đầu. Lần này, ba mươi hai người, lần nữa đảo thải một nửa, chỉ còn mười sáu.
Chỉ còn mười sáu người có thể tiến lên vòng tiếp theo.
Đợi tới vòng tiếp theo, sau một đợt thì còn tám, chính là trước mười. CŨng có thể nói là, mỗi người trong đó, chỉ cần thắng hai trận là có thể tiến vào trước tám.
Võ đài đại hội Tuyết Vực, tập trung thiên tài của mười ba đế quốc trong Tuyết Vực, một đường thắng lợi mà bước vào trước tám thì rất là khó khăn. Đây là chuyện vinh quang cỡ nào, đủ để quốc gia bọn họ lấy làm vinh hạnh, để cho tông môn thế lực cũng cảm thấy vinh quang, đồng thời, đối với chính bọn họ cũng là một loại lịch lãm tầng cao. Có trợ giúp rất lớn đối với tu luyện sau này của bọn họ, để bọn họ càng thêm tự tin, tâm trí càng thêm bền bỉ.
Dĩ nhiên, những điều này không cần nói sớm, chuyện bây giờ là phải chiến thắng liên tục hai trận, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Trong những người còn lại, ngoài Vân Phi Dương cùng Lâm Phong là hai kẻ khác thường, còn lại đều là cũng chỉ có một người là có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, hai mươi chín người khác đều là Huyền Vũ cảnh tầng bảy trở lên.
Một nhóm có thực lực bực này, muốn thắng liên tiếp hai trận, nói dễ sao, trừ thực lực còn phải dựa vào vận khí, không bị người mạnh nhất lựa chọn làm đối thủ.
– Lâm Phong, đến ngươi!
Tuyết Vô Thường lại nhìn về Lâm Phong, lại đến phiên của Lâm Phong rồi, là “đệ nhất nhân” đới!
Lâm Phong khẽ gật đầu, bước chân lên võ đài lần thứ hai, đứng trên trung tâm võ đài, đối mặt với ba mươi mốt thiên tài cường giả còn lại.
Lần này, Lâm Phong sẽ lựa chọn người nào?
Vân Phi Dương có cảnh giới hơi yếu một chút, nhưng hắn lại có thế đáng sợ, hơn nữa hắn là bằng hữu của Lâm Phong, cho nên không thể là Vân Phi Dương.
Không phải Vân Phi Dương, cũng chỉ còn một người Huyền Vũ cảnh tầng sáu khác.
Trong khoảnh khắc, mọi người đều tập trung nhìn về người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu kia. Nếu Lâm Phong muốn thuận lợi lấy được chiến thắng, lựa chọn hắn là thích hợp nhất.
Người kia cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang tập trung lên mình, nhất thời hắn híp mắt, cảm giác được một luồng áp lực đè lên thân mình.
– Chiến cùng Lâm Phong, cũng tốt!
Người này thầm nghĩ trong lòng, sau Lâm Phong đều là những người đáng sợ hơn, hắn càng không muốn đối mặt, có lẽ đánh một trận cùng Lâm Phong cũng là kết cục tốt nhất.
Lâm Phong cũng nhìn lên người này, làm cho trong mắt hắn lóe ra phong mang, không chút tránh né, nhìn lại Lâm Phong:
– Chiến sao!
Chiến ý từ trên người hắn bốc lên.
Nhưng, làm hắn ngạc nhiên chính là, Lâm Phong đột nhiên nhìn nơi khác rồi, mục tiêu Lâm Phong lựa chọn không phải là y?
Như vậy lại làm cho hắn thả lỏng một hơi, nhưng sau đó áp lực lại tới, Lâm Phong không lựa chọn hắn, vậy thì cường giả phía sau sẽ lựa chọn hắn, hắn cũng không có cơ hội gì.
Xem ra, hắn nhất định phải bị loại bỏ rồi.
Thấy Lâm Phong đưa mắt rời đi, mọi người cũng cảm thấy kinh ngạc, người Huyền Vũ cảnh tầng sáu là thực lực yếu nhất rồi, Lâm Phong là người được lựa chọn đầu tiên nên mới có cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ hắn lại muốn bỏ qua?
Lâm Phong chậm rãi đảo mắt, đầu tiên là nhìn vào Đệ Nhị Sứ Nhiếp Vân, sau đó là Vu Thanh, nhưng hắn cũng không lựa chọn, Lâm Phong dường như có chút do dự.
– Chẳng lẽ Lâm Phong lo lắng không thắng được sao?
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, Tuyết Vô Thường cũng không thúc giục Lâm Phong, tùy ý để Lâm Phong suy nghĩ.
– Có một số việc, cũng nên chấm dứt rồi!
Lâm Phong thở ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ, sau đó hắn lại nhìn về phía Nguyệt Thiên Mệnh.
Thấy Lâm Phong nhìn về phía mình, Nguyệt Thiên Mệnh nheo mắt chẳng lẽ Lâm Phong muốn lựa chọn hắn?
Hình như Lâm Phong không có lý do lựa chọn như vậy mới đúng!
– Xuống đây đi!Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Lâm Phong nhàn nhạt nói, Nguyệt Thiên Mệnh hơi khựng người. Hắn cảm giác không sai, Lâm Phong quả nhiên lựa chọn hắn, nhưng mà hắn có chút không hiểu, tu vi của hắn là Huyền Vũ cảnh tầng bảy, người xếp hạng phía sau còn không ít. Hơn nữa lúc trước hắn cũng không có cừu hận gì với Lâm Phong, tại sao Lâm Phong lại lựa chọn hắn?!
Không chỉ Nguyệt Thiên Mệnh, Nguyệt Thanh Sơn ở phía dưới cũng sửng sốt, Lâm Phong lựa chọn Nguyệt Thiên Mệnh, đây là vì cái gì?
Chương 640: Ngươi, Con Kiến
Nguyệt Thiên Mệnh khó hiểu, Nguyệt Thanh Sơn cũng khó hiểu, cả đám người đều hơi có chút nghi hoặc.
Nhưng nếu Lâm Phong đã quyết định, Nguyệt Thiên Mệnh cũng chỉ có cách đối mặt cùng với Lâm Phong một trận chiến.
Bước chân bước lên, thân thể của Nguyệt Thiên Mệnh đáp xuống trên chiến đài, trận chiến này nhất định là phải thắng, bại, hắn sẽ thuộc hạng dưới top ba hai, thắng, hắn sẽ bước vào top mười sáu người mạnh nhất, Thần cung đã ban cho chỗ tốt, đều đã rất phong hậu, lại càng không nói thắng lợi bản thân sẽ vinh quang cùng với ý nghĩa của đại hội Tuyết Vực.
Đi tới sân khấu đại hội Tuyết Vực hắn vốn không có lý do lui bước, Lâm Phong đã muốn chiến, hắn chỉ còn có cách đánh bại Lâm Phong.
Hai bóng người cùng đứng vào vị trí, trên thân người Nguyệt Thiên Mệnh một luồng khí tức linh hoạt sắc bén nở bùng ra, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn Lâm Phong, cho đến hiện nay hắn còn có cảm giác có chút nhìn không thấu Lâm Phong.
Ở trong vòng chiến đấu trước, Lâm Phong dựa vào tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, cứng rắn chống đỡ lực công kích của cường giả Vạn Tượng, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, vậy mà thân thể không có chút sứt mẻ nào, lực lượng thân thể cảu hắn rất khủng bố không biết hùng mạnh đến cỡ nào, bởi vậy Nguyệt Thiên Mệnh cũng không dám chủ quan, trong ánh mắt lộ ra vài phần ý cảnh giác.
Nhưng chiến ý lạnh thấu xương lại không thể nghi ngờ là lộ rõ sựt tự tin của hắn, nếu đánh mà không tự tin thì làm thế nào có thể bảo đảm thắng lợi, không nói tu vi cảnh giới của hắn cao hơn Lâm Phong, cho dù là có yếu hơn Lâm Phong thì vẫn phải có niểm tin tất thắng.
– Ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi lựa chọn đại hội Tuyết Vực lần này là sai lầm lớn nhất của ngươi.
Nguyệt Thiên Mệnh nhìn Lâm Phong lạnh lùng nói:
– Ngươi sẽ vì lựa chọn của ngươi mà hối hận, bởi vì do lựa chọn của ngươi mà ngươi phải trả giá, không thể thay đổi được cái giá phải trả.
Lâm Phong nhìn Nguyệt Thiên Mệnh nhẹ nhàng lắc đầu:
– Ta chưa bao giờ phủ nhận lựa chọn của bản thân, nếu phải lựa chọn ta sẽ nhận định, mặc dù nếu cuối cùng ta phát hiện ra mình lựa chọn sai lầm, ta cũng sẽ không hối hận mà ta sẽ kiên định bất di bất dịch, bởi vì đó là lựa chọn của ta, cho nên ngươi không cần nhiểu lời vô nghĩa, muốn cho ta nhận thấy sai lầm của minh, hãy dùng thực lực của ngươi nói cho ta biết đi.
– Dùng thực lực của ngươi đến nói cho ta biết đi.
Giọng nói của Lâm Phong quanh quẩn ở giữa màng nhĩ Nguyệt Thiên Mệnh, khiến cho ánh mắt của Nguyệt Thiên Mệnh trở nên nghiêm túc, một luồng hơi thở trên toàn thân càng hùng mạnh hơn, sắc bén hơn bùng ra, khủng bố vô cùng, cuồn cuộn đích thực chân nguyên lực lượng gào thét áp bách mà đi tới hướng Lâm Phong. Dưới đài, Nguyệt Thanh Sơn đứng dậy, mái đầu bạc bồng bềnh, ông ta đứng chắp tay trong ánh mắt lộ ra mấy phần kích động.
– Đánh, Nguyệt Thiên Mệnh muốn đánh rồi, trên một cuộc chiến đấu mà đối thủ của Nguyệt Thiên Mệnh không mạnh, thể hiện không ra thực lực của Nguyệt Thiên Mệnh, lúc này đây, hãy nổi danh đi.
– Thiên Mệnh, hắn chính là hòn đá đặt chân để ngươi trèo lên trên con đường võ đạo đấy, chiến thắng hắn đi.
Trong miệng Nguyệt Thanh Sơn phun ra một giọng nói nhỏ thì thào.
– Hắn sẽ thua đấy.
Một giọng nói phản bác lời nói của Nguyệt Thanh Sơn khiến cho Nguyệt Thanh Sơn sửng sốt, hướng tới bên cạnh cách đó không xa, Tiêu Nhã đang nhìn lại.
Chỉ thấy trong ánh mắt sạch sẽ của Tiêu Nhã cũng lộ ra thần sắc vô cùng kiên định, trong nụ cười cũng hàm chứa kiên định.
– Ca ca, sẽ không thể nào thua.
Nụ cười sạch sẽ như thế, rạng rỡ như thế, khiến cho trong lòng Nguyệt Thanh Sơn cũng hơi hơi rung động, đôi mắt này trong suốt như vậy, nàng đúng là tràn đầy tự tin đối với Lâm Phong.
– Đúng, Phong ca, hắn sẽ chỉ biết thắng không thể nào bại.
Hai tay Hàn Man nắm chặt, hắn cũng đồng dạng có lòng tự tin tuyệt đối với Lâm Phong, Phong ca nhất định sẽ thắng.
– Hãy chờ xem.
Nguyệt Thanh Sơn tự tin mỉm cười, nhưng trong lòng ông ta thì lại không bình tĩnh, vì Nguyệt Thiên Mệnh mà không bình tĩnh. Đã ăn bao nhiêu cực khổ, bỏ ra không ít mồ hôi, hiện giờ Nguyệt Thiên Mệnh mới đứng được trên võ đài đại hội Tuyết Vực, ông ta biết rất rõ ở sau lưng mỗi thiên tài có biết bao nhiêu sự trả giá.
– Đánh đi.
Nguyệt Thiên Mệnh giận dữ quát lên, một luồng chân nguyên lực lượng trên toàn thân khủng bố bùng ra, toàn bộ lực lượng của Huyền Vũ cảnh tầng bảy không có giữ lại một chút nào, toàn bộ phóng xuất ra, mong muốn lăng thiên
Ầm!
Chân nguyên gần như muốn nổ tung, song chưởng của Nguyệt Thiên Mệnh gào thét oanh giết hướng tới Lâm Phong.
Nhưng trong thời khắc như vậy Lâm Phong vẫn bình tĩnh, thân thể như gió phiêu nhiên lui ra phía sau, rất thoải mái tự nhiên.
Miệng hơi hơi mở ra, từng đạo Phạn văn nghe không hiểu được dường như đến từ thượng cổ từ trong miệng của Lâm Phong không ngừng phun ra, những Phạn văn này hóa thành một đạo tự phù màu vàng phiêu đãng ở trước người của Lâm Phong, phía trên thân thể của Lâm Phong dần dần độ lên một tầng quang hoa hoa mỹ màu vàng.
Màu vàng, màu vàng rực rỡ giống như màu vàng Phật đà, mũi nhọn ánh sáng màu vàng thánh khiết chiếu khắp không gian, hình như phiến không gian đài chiến đấu này cũng được sáng lên mấy phần.
– Ây? Đây là công pháp gì vậy?
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phong chằm chằm, đôi mắt ngưng tụ Lâm Phong rôt cục bắt đầu vận dụng lực lượng công pháp, cuối cùng hắn đã chịu phát lực rồi sao.
Màu vàng quang hoa dần dần bao trùm thân thể, sắc mặt Lâm Phong có vài phần cũng nhuộm thành màu vàng, còn thân thể thì đã hóa thành một màu vàng thuần túy.
Thân thể đột ngột ngừng lại không lui về phía sau nữa, Lâm Phong giống như một pho tượng Phật tọa lạc trên mặt đất.
Ông!
Song chưởng Nguyệt Thiên Mệnh đánh vào trên người Lâm Phong, giống như có một tiếng chuông Phật trong đó truyền ra, Bất Diệt Kim Thân của Lâm Phong lù lù bất động, lại một lần bất động như núi.
– Đây mới là thực lực thật sực của Lâm Phong sao?
Trong lòng đám người run lên, Kim Thân Phật đà, thân thể Lâm Phong không ngờ hóa thành Kim Thân Phật đà, song chưởng của Nguyệt Thiên Mệnh tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy đồng loạt hạ xuống trên người Lâm Phong, Lâm Phong giống như một vòng chiến đấu, một chút động cũng không động.
Ánh mắt của Nguyệt Thiên Mệnh cứng đờ, hắn cảm giác như song chưởng của mình không phải là đánh vào trên thân người của Lâm Phong, mà là dừng ở trên Kim Thân một pho tượng Phật, không thể phá vỡ.
Nguyệt Thanh Sơn cũng ngơ ngẩn cả người, đây là Lâm Phong sao?
Hắn lấy tu vi của tầng năm Huyền Vũ cảnh hóa thành Kim thân phật tượng, cứng rắn chống đỡ sự công kích mạnh mẽ của Nguyệt Thiên Mệnh.
Như thế này, thật quá mức biến thái!
– Giết!
Bước chân Nguyệt Thiên Mệnh lại bước ra, chân nguyên đích thực đáng sợ điên cuồng đập ra xiết vào cổ Lâm Phong.
Nhiều điểm màu vàng quang hoa bị vỡ vụn, nhưng màu vàng vẫn như trước không có gì phá nổi, Lâm Phong nhìn Nguyệt Thiên Mệnh, ánh mắt bình tĩnh mà thản nhiên, hắn thấp giọng nói:
– Ngươi không có cơ hội đâu, ở trước mặt ta ngươi bất quá chỉ là con kiến, hèn mọn vô năng, ngươi đối với ta chỉ có thể ngưỡng mộ.
Lời nói bình tĩnh của Lâm Phong khiến cho cả người Nguyệt Thiên Mệnh run lên, hắn Nguyệt Thiên Mệnh thủa nhỏ thiên phú dị bẩm nhưng vẫn khắc khổ tu luyện, không ngừng tăng lên tu vi trở nên mạnh mẽ, bởi hắn hy vọng năm đó trở thành tứ đại cường giả củaTuyết Nguyệt, hô mưa gọi gió.
Nguyệt Thiên Mệnh hắn đã làm được, mười tám năm sau võ đạo mới thành lập hắn được liệt vào người thứ hai trong bát đại công tử, được mọi người ngưỡng mộ, mọi người đều kính sợ hắn, Nguyệt gia xem hắn như báu vật.
Hiện giờ, hắn đang đứng trên võ đài đại hội Tuyết Vực, hắng hái chuẩn bị mang theo vinh quang về làm rạng rỡ tổ tông, cũng để cho cô cô nhìn mình một cái, cho nàng biết rằng Nguyệt gia trừ nàng ra vẫn có thiên tài.
Nhưng giờ phút này, Lâm Phong, thân hóa thành pho tượng Phật, nói hắn chỉ là con kiến mà thôi, nói hắn chỉ có thể ngưỡng mộ Lâm Phong.
Nguyệt Thiên Mệnh đương nhiên là không muốn thừa nhận, nhưng mà chân nguyên lực lượng của hắn đã dùng đến cực hạn, vậy mà chỉ có thể hơi hơi lay động thân thể của Lâm Phong, mà lại không làm thương tổn được Lâm Phong, điều này làm cho hắn hiểu được, mặc dù hắn sử dụng võ kỹ thần thông hùng mạnh, vẫn chỉ nhiều nhất là lay động Lâm Phong, nếu muốn đem Kim Thân của Lâm Phong đánh vỡ hoàn toàn, hầu như là không có khả năng.
Nguyệt Thiên Mệnh ngay cả Kim Thân của Lâm Phong cũng không thể phá, vậy thì làm sao hắn còn có ý chí chiến đấu, nó sẽ tiêu tán đi, lòng tin tưởng chiến thắng ở hắn cũng sẽ mất đi.
– Thiên Mệnh, tỉnh lại đi.
Dường như là thấy được sự khác thường của Nguyệt Thiên Mệnh, Nguyệt Thanh Sơn giận dữ quát lên, giọng nói cuồn cuồn rung động trong đầu của Nguyệt Thiên Mệnh, khiến cho thân thể của Nguyệt Thiên Mệnh hung hăng run lên.
Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của hắn hiện lên một vẻ điên cuồng.
– Gầm.
Sau lưng Nguyệt Thiên Mệnh, Thiên Phệ Vũ hồn xuất hiện, sáu đầu của con giao long lay động trong hư không, những con ngươi băng lãnh quan sát Lâm Phong.
– Giết!
Nguyệt Thiên Mệnh giận dữ quát lên, sáu đầu Thương Long đồng thời hướng tới Lâm Phong mà cắn xé.
– Đại Bi ấn!
Màu vàng Phạn văn này ngưng tụ thành một khối, hóa thánh một cái đại thủ ấn thật lớn, bay thẳng đến Thiên Phệ Vũ hồn đang cắn xé kia mà đánh.
– Rống.Nguồn truyện audio</a
Thương Long giận dữ rống lên, Thiên Phệ Vũ hồn bị Đại Bi ấn trực tiếp đánh bật trở về, Lâm Phong lại một lần nữa quan sát Nguyệt Thiên Mệnh nói:
– Ta đã nói rồi, ngươi ở trước mặt ta chỉ là con kiến, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào.
Trong lòng đám người thì run rẩy, thực lực của Lâm Phong thật đáng sợ, Nguyệt Thiên Mệnh Huyền Vũ cảnh tầng bảy, ở trước mặt hắn không ngờ không hề có năng lực phản kháng, hắn đã lấy được chìa khóa ngọc thứ nhất, thật sự toàn bộ đều dựa vào vận khí?
Hơn nữa, Lâm Phong dường như cố ý nhằm vào Nguyệt Thiên Mệnh, chặn đánh vỡ tự tin của Nguyệt Thiên Mệnh, phá hủy nội tâm của hắn.
Lúc này hai tròng mắt Nguyệt Thiên Mệnh lộ ra mấy phần điên cuồng, con kiến, hắn thật sự chỉ là con kiến.
Hăng hái bước vào sân khấu vinh quang của đại hội Tuyết Vực, hắn đã biết bao kiêu ngạo, nhưng Lâm Phong đã phá hủy hắn, đem lòng kiêu ngạo của hắn đẩy xuống đáy cuối cùng.