Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 125 [Chương 621 đến 625]
❮ sautiếp ❯Chương 621: Kết Thúc Vòng Thứ Nhất
Lâm Phong sau khi bước vào thần miếu, động tác không dừng, lập tức đi đến trước thanh kiếm thứ bảy, trong mi tâm, bảy viên hạt giống tu luyện hóa thành tinh quang, trong nháy mắt liên kết với tinh quang từ thanh tiểu kiếm kia phát ra.
Ông, ông…
Trong khoảnh khắc, một đạo khí tức lăng lệ, sắc bén không gì sánh kịp linh hoạt giáng lâm xuống người Lâm Phong, kiếm ý điên cuồng ngập trời, toàn bộ quần áo của Lâm Phong đều bị thổi cuốn lên.
Ầm ầm…
Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người bao gồm đầu óc, linh hồn đều rung lên, ở trong đầu của hắn xuất hiện một vùng không gian hoang vu, mảnh không gian hoang vu này vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ giọng nói gì, chỉ có một khoảng không, bầu trời và mặt đất.
Nhưng vào thời khắc này, dường như từ cửu thiên mà đến, một thanh kiếm, vô cùng lớn, từ khoảng không giáng xuống, mũi kiếm hướng xuống, mang theo kiếm khí đáng sợ, ép thẳng xuống phía dưới.
Ý thức của Lâm Phong gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm này, chỉ cảm thấy thân thể đang hơi rung động.
Ầm!
Đầu của Lâm Phong lại rung lên một lần nữa, thanh kiếm kia cắm vào mặt đất, ngay lúc mũi kiếm còn chưa ngập nền đất, mặt đất đã xuất hiện một đạo lốc xoáy kiếm khí, dường như trên mặt đất, cát vàng đều hóa thành kiếm hình.
Thương thiên, đại địa, trong không gian hư vô mờ mịt, không có bất cứ cái gì, chỉ có một thanh kiếm.
Giống như Phật Ma thần miếu, lần này Lâm Phong lấy được, không phải công pháp hoặc võ kỹ hùng mạnh, ở thần miếu kia, hắn chiếm được Phật ma kỷ nguyên, mà ở kiếm thần miếu này, hắn lấy được, chỉ có một thanh kiếm cắm trên đại địa ở trong không gian hoang vu.
Lúc này, không gian mênh mông trong Đọa Thiên Ma Vực lại bắt đầu run lên.
Ở bên ngoài Đọa Thiên Ma Vực, Tuyết Vô Thường vẫn đứng trong hư không như trước, những người còn lại cũng đứng tại vị trí của mình, ánh mắt đều nhìn chằm chằm Đọa Thiên Ma Vực đang rung động phía dưới.
Rốt cục lại rung động, là dấu hiệu kết thúc vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực sao?
Lần trước Đọa Thiên Ma Vực rung động, làm cho cả Đọa Thiên Ma Vực phát sinh kịch biến, ánh mắt của bọn họ cũng không thể nhìn xuyên thấu không gian của Đọa Thiên Ma Vực để quan sát tình hình bên trong.
Giờ phút này, bọn họ đều muốn biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có bao nhiêu người chết đi, và có bao nhiêu người chiếm được kỳ ngộ ngàn năm có một.
Trong lòng bọn họ cực kỳ tò mò, nhưng chỉ có thể chờ ở đây, chỉ sợ cho dù là Tuyết Vô Thường chính hắn hiện tại cũng không biết trong Đọa Thiên Ma Vực đang diễn ra cái gì.
Chỉ thấy giờ phút này ánh mắt Tuyết Vô Thường lóe lên, nhìn chằm chằm xuống Đọa Thiên Ma Vực trống rỗng, trong lòng tự nói.
– Tòa thần miếu thứ ba đã mở, sứ mạng của Đọa Thiên Ma Vực đã kết thúc, đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất cũng nên chấm dứt, không biết ba người chiếm được thần miếu kỳ ngộ là những ai.
Tuyết Vô Thường thì thào tự nói, ở trong Đọa Thiên Ma Vực, lúc đám người bước vào thần miếu, cơ bản không được coi là mở ra thần miếu, chỉ có ai lấy bảy viên hạt giống tu luyện, khắc sâu vào chí bảo trong thần miếu, mới chân chính được xem là mở ra thần miếu, dẫn phát Đọa Thiên Ma Vực rung động.
Một cỗ khí thế cuồn chộn truyền đến, mọi người chỉ thấy bụi mù xẹt qua trước mặt, như thể là ngày tận thế đang đến, khiến ánh mắt của bọn họ đều mở to, gắt gao nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Khi khói bụi dần tản đi, Đọa Thiên Ma Vực giờ phút này hiện ra trong tầm mắt của bọn họ, là một mảnh đất bằng phẳng, ở trên đó, có người đang chiến đấu, có người đang tu luyện, cũng có người đã hóa thành thi thể nằm trên mặt đất, mà Đọa Thiên Ma Vực mênh mông thần kỳ lại biến mất, theo gió biến mất, thậm chí không có bất kỳ dấu hiệu gì.
– Đọa Thiên Ma Vực, quá thần kỳ.
Mọi người trong lòng âm thầm run lên, dần dần khôi phục bình tĩnh, nhìn đám người còn sót lại.
Đã chết, đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất đã chết thật nhiều người, thi thể còn nằm ở trên mặt đất, giờ phút này số lượng người còn sống, không ngờ chỉ có sáu bảy mươi người, đã chết hơn một nửa.
Thật là đáng sợ, Đọa Thiên Ma Vực đã bóp chết vô số thiên tài, những người đó đều là Tuyết Vực tuyệt đỉnh thiên tài ở đại quốc của mình, hiện giờ lại lẳng lặng nằm trên mặt đất, bọn họ lúc đến hưng phấn bao nhiêu, vì võ đạo, vì vinh quang, nhưng hiện giờ đã hóa thành bụi đất, chết nơi đất khách quê người.
– Tốt lắm, đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất chấm dứt, mọi người, đình chỉ chiến đấu.
Tuyết Vô Thường nói, giọng nói cuồn cuộn từ hư không rơi xuống, giáng lâm trên mặt đất, truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người.
Những người đang chiến đấu đều lập tức dừng lại, Đọa Thiên Ma Vực và thần miếu đều đã biến mất không thấy, hạt giống tu luyện trong mi tâm cũng không còn, tiếp tục chiến đấu nữa cũng không có ý nghĩa.
Ánh mắt nhìn chung quanh tả hữu, đám người đều đang quan sát những người còn sống, xung quanh đỉnh cột đá cùng với trên mặt đất sườn núi có vô số ánh mắt, đang đánh giá những người còn sống, nhất là những gia tộc hoặc thế lực lớn có con cháu tham gia đại hội Tuyết Vực, bọn họ nhìn chằm chằm đám người, cố tìm kiếm hình ảnh con cháu của bọn họ trong những người còn sống.
Rất nhiều người sắc mặt trở nên âm u lạnh lẽo, khó coi, bởi vì đệ tử trong gia tộc hoặc thế lực của bọn họ biến mất hoặc chết rồi, hy vọng trong nháy mắt đã tan biến.
Giống như Vũ Lưu Thủy, trước khi Đọa Thiên Ma Vực rung động lần đầu tiên, bọn họ còn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong, hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đánh chết hai vị thiên tài cuối cùng của Vũ gia, Vũ Cầm và Vũ Kiếm, cho nên lần này ánh mắt của hắn tìm kiếm không phải Vũ Cầm và Vũ Kiếm, mà là Lâm Phong, hắn muốn biết Lâm Phong còn sống hay không.
Rất nhanh, hắn từ trong đám người tìm được thân ảnh của Lâm Phong, đang nhắm mắt khoanh chân ngồi ở một góc, vô cùng an tĩnh, dường như là đang tu luyện.
Nhìn chằm chằm Lâm Phong, Vũ Lưu Thủy ánh mắt lập tức trở nên âm trầm.
Nhưng đám người Hàn Man Tiêu Nhã, lại đang mỉm cười, Lâm Phong vẫn bình yên vô sự.
– Vũ Lưu Thủy, sau đây nơi này không còn có việc của Vũ gia các ngươi rồi, các ngươi có lẽ nên quay về Tuyết Nguyệt đi thôi.
Nguyệt Thanh Sơn nhìn Vũ Lưu Thủy, lãnh đạm châm chọc một tiếng, Nguyệt Thiên Mệnh cũng bình yên vô sự đứng ở dưới đó.
Không chỉ có là Nguyệt Thiên Mệnh, Vu Thanh cũng không chết, người của Vạn Thú môn khóe miệng cũng lộ ra nét tươi cười, đại hội Tuyết Vực vòng thứ nhất nguy hiểm này rốt cục đã vượt qua.
– Lấy thực lực của Vu Thanh, tiến nhập đại hội Tuyết Vực quyết chiến, nhất định có thể đạt được vị trí không thấp.
Bên cạnh Đằng Vu Yêu có người mở miệng nói, lập tức khiến trên mặt Đằng Vu Yêu lộ ra một chút ý cười.
– Vu Thanh không hổ là người có thiên phú mạnh nhất của Vạn Thú môn chúng ta, ta rất vui mừng.
Có thể được thấy đệ tử của mình đứng trên võ đài quyết chiến ở đại hội Tuyết Vực, đối với Vạn Thú môn cũng là một loại vinh quang, tuy rằng Vạn Thú môn bọn hắn ở nước Tuyết Nguyệt rất mạnh, nhưng nhìn rộng ra cả mười ba nước ở Tuyết Vực, lại không đáng là gì.
– Đúng, nhớ ngày đó, cái tên Lâm Phong kia còn muốn chống lại Vạn Thú môn ta, chẳng phải cũng đã chết sao, thật sự là đáng tiếc, nếu không để cho Vu Thanh tự tay giết hắn là tốt nhất.
Trên đỉnh cột đá, Nguyệt Thanh Sơn nghe thấy hai chữ Lâm Phong, trong đôi mắt không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp, thiên phú dị bẩm, ngoại tôn của hắn, thật sự đã chết sao?
Trận chiến này, 144 thiên tài Tuyết Vực, chỉ còn lại gần sáu mươi chín người, đã chết đi bảy mươi lăm người, số người chết nhiều hơn số còn lại, một con số kinh khủng.
Đại biểu cho thế lực của tứ đại đế quốc tham chiến đại hội Tuyết Vực, mỗi một phương đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, đều còn lại từ mười đến hai mươi người.
Trong số những người này, tất nhiên có những người thiên phú mạnh nhất, tám thiên tài mạnh nhất, đều bình an vô sự.
Vũ Mặc ánh mắt rét lạnh, con ngươi lạnh lùng quét quanh cả phiến không gian, rất nhanh, hắn phát hiện Lâm Phong, lúc này Lâm Phong đang khoanh chân mà ngồi, rất an tĩnh ngồi ở đó, dĩ nhiên là đang tu luyện.
Điều này làm cho sắc mặt của Vũ Mặc thật không tốt, rất hiển nhiên, Lâm Phong lại đã chiếm được bảo vật hùng mạnh nào đó trong thần miếu, rơi vào trong trạng thái tu luyện.
Mà Vũ Mặc hắn, thân là một trong bát đại cường giả, thu hoạch không ngờ không phải quá lớn.
– Vòng thứ hai, hy vọng ngươi không đụng phải ta.
Vũ Mặc lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong, trong lòng âm thầm nói, nếu là gặp được Lâm Phong, hắn phải giết, còn có Đường U U, nữ tử kia dám phá hư chuyện của hắn, mặc dù diện mạo xinh đẹp, cũng phải giết.
Mà giờ khắc này, cách Lâm Phong không xa, có một bóng người đang chậm rãi tiến lại gần.
Người này đồng tử lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt nheo lại, sát khí lộ rõ, người này rõ ràng chính là đế quốc Long Sơn một phương thế lực, Địch Long.
Lúc hắn ở trong Đọa Thiên Ma Vực, kỳ thật rất muốn giết Lâm Phong, hắn cũng nhìn thấy Lâm Phong, bất quá khi hắn nhìn thấy Lâm Phong, lại cảm giác thực lực của Lâm Phong tăng mạnh, có dấu hiệu đột phá, điều này làm cho sát ý trong lòng hắn càng đậm, nhất định phải diệt trừ Lâm Phong, chấm dứt hậu hoạn.
Nghĩ vậy, khi Địch long tới gần thân thể Lâm Phong, hắn đột nhiên bắt đầu chuyển động, bạo phát, một quyền khủng bố bay thẳng đến Lâm Phong, cả người đều là sát ý, hắn muốn nhân cơ hội này giết chết Lâm Phong!
Chương 622: Làm Nhục
Trên người Địch Long, chân nguyên gào thét, quyền đầu đang lao tới của hắn tựa như bá vương chi thương, dường như muốn đâm thủng thân thể của Lâm Phong.
– Không tốt!
Thấy Địch Long định đánh lé Lâm Phong hiện đang trong trạng thái tu luyện, trên đỉnh cột đá, mấy người Hàn Man sắc mặt đại biến, ánh mắt đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm một quyền kia của Địch Long, thật là một tên hèn hạ.
Tuyết Vô Thường nhướng mày, hắn đã hô dừng tay, vậy mà vẫn có người dám tiếp tục hạ đòn sát thủ, thật to gan.
– Dừng tay!
Tiếng gầm đáng sợ từ thinh không áp chế xuống, uy áp xuyên thấu không gian rơi xuống, nhưng khoảng cách giữa hắn và Địch Long quá xa, tiếng gầm này tuy mang up áp hùng mạnh, nhưng vẫn không thể chặn đứng được công kích của Địch Long.
Địch Long sắc mặt dữ tợn lạnh lùng nghiêm nghị, nếu đã động thủ, tất nhiên sẽ phải giết Lâm Phong.
Cách đó không xa, Vũ Mặc thấy một màn như vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười thú vị, tên Địch Long này, thật là to gan, lại dám hạ sát thủ với Lâm Phong.
Ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn chằm chằm một quyền này của Địch Long.
Ầm!
Một quyền khủng bố rốt cục rơi trên người Lâm Phong, tạo nên từng đợt gió mạnh kịch liệt, quần áo của Lâm Phong nháy mắt bị xé nứt, dập nát, Lâm Phong kêu lên một tiếng trầm đục, thân thể khẽ run lên.
– Hử?
Địch Long nhướn mày, sao lại thế này, một quyền này đánh lên người Lâm Phong, hắn không ngờ cảm giác như đánh lên sắt thép, một quyền ẩn chứa thương thế sắc bén không thể tấn công vào thân thể của Lâm Phong.
Đám người cũng đều sửng sốt, một quyền cuồng mãnh của Địch Long, dường như không thể động được Lâm Phong.
Chỉ thấy Lâm Phong khoanh chân ngồi ở đó, đôi mắt đột nhiên mở ra, đôi mắt vô cùng sắc bén con ngươi xoay chuyển linh hoạt, tỏa ra kiếm ý sắc bén, xoay người, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm Địch Long, khiến Địch Long chỉ cảm thấy một cỗ kiếm ý ngập trời đang càn quét trên người hắn, dường như muốn xé nát hắn, điều này làm cho Địch Long sắc mặt kịch biến.
Sao lại thế này, trên người của Lâm Phong làm sao lại có được kiếm ý đáng sợ như thế.
– Giết!
Lâm Phong quát giận một tiếng, kiếm ý cuồn cuộn rít gào, Địch Long chỉ cảm thấy như hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm đang đồng thời chém đến, khiến sắc mặt của hắn cực kỳ hoảng sợ. Lập tức, lực lượng chân nguyên vô tận từ trên người của Lâm Phong tỏa ra, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm, vô cùng sắc bén.
– Chíu! Chíu!
Toàn bộ kiếm đáng sợ kia phút chốc nhập vào thân thể Địch Long, khiến cả người hắn run rẩy kịch liệt, thân thể trôi nổi trong hư không, đôi mắt vặn vẹo gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Lâm Phong, tại sao lại có thể mạnh như vậy?
– Ầm!
Vô tận kiếm ảnh nhập vào thân thể Địch Long lập tức xé rách thân thể hắn, chỉ trong nháy mắt, thân thể Địch Long hóa thành hư vô, chôn vùi trong không gian.
Đám người khiếp sợ nhìn chằm chằm cảnh tượng này, Địch Long đánh lén Huyền Vũ cảnh tầng năm Lâm Phong, nhưng cuối cùng, Lâm Phong thì vô sự, còn Địch Long thì bạo thể mà chết.
– Thần miếu, nhất định là thần miếu.
Rất nhiều người chấn động, Lâm Phong nhất định là chiếm được lực lượng trong thần miếu nên mới trở nên cường đại như vậy.
– Phá Quân, Phong ca lợi hại hơn rồi.
Hàn Man thấy như vậy, trên mặt lộ vẻ sắc mặt vui mừng, nhìn thoáng qua Phá Quân, Phá Quân gật gật đầu, chính xác, so với trước kia Lâm Phong không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần, phát triển thật nhanh.
Tuy nhiên ở cách bọn họ không xa, Vũ Lưu Thủy sắc mặt tất nhiên không thể dễ nhìn, tận mắt thấy Lâm Phong ở trong Đọa Thiên Ma Vực giết chết Vũ Cầm và Vũ Kiếm, hắn hận không thể lập tức ra tay đánh chết Lâm Phong, nhìn thực lực Lâm Phong trở nên mạnh mẽ, hắn làm sao có thể cao hứng được.
– Sáu mươi tám người.
Nhìn Địch Long bị giết, tất cả đều giật mình, hiện tại cũng chỉ còn lại có sáu mươi tám thiên tài.
– Tốt lắm, vòng thứ nhất đại hội Tuyết Vực chấm dứt, vòng thứ hai quyết chiến tranh đoạt vị trí xếp hạng, nếu là xếp ở trên, các ngươi sẽ đối mặt những người xếp cuối, ngược lại, xếp hạng gần cuối, đầu tiên các ngươi sẽ phải đối mặt với những cường giả xếp trên, một vòng này, chính các ngươi phải nắm chắc, mặt khác, ta sẽ cho các ngươi thời gian một ngày để tĩnh dưỡng, ngày mai vào lúc này, gặp tại giao long thạch quật.
Tuyết Vô Thường sau khi nói một câu với mọi người, thân thể hắn bay lên trời, trực tiếp ly khai nơi này.
Ầm!
Trên mặt đất, một bóng người phóng lên cao, cả người đều là khí thế bá đạo mãnh liệt vô cùng, người này rõ ràng đúng là Thương Thiên Huyết Đế Lăng, chỉ thấy hắn lao lên ngọn núi cao nhất, khoanh chân mà ngồi, trong mắt dường như không có những người khác.
Vũ Mặc nhìn thoáng qua Lâm Phong, lộ ra ánh mắt rét lạnh, trong miệng nói.
– Tại vòng thứ hai, ngươi tốt nhất đừng gặp được ta.
Dứt lời, thân thể hắn cũng bay lên không, cực kỳ linh hoạt, sát ý sắc bén.
Ánh mắt của Lâm Phong nhìn chằm chằm bóng dáng Vũ Mặc, trong mắt có một đạo hàn quang hiện lên, Vũ Mặc đúng là một sự uy hiếp không nhỏ.
Xem ra trong một ngày này, phải nắm chặt thời gian, lĩnh ngộ thật tốt Phật Ma kỷ nguyên và thương thiên nhất kiếm trong đầu.
Hai bóng người hướng Lâm Phong chạy tới, Đường U U sắc mặt vẫn thanh nhã như vậy, nhìn Lâm Phong, trên mặt nàng mới lộ ra một tia cười yếu ớt hiếm hoi:
– Lấy được?
– Ừm!
Lâm Phong gật gật đầu, nhìn Đường U U nói:
– Ngươi thì sao?
– Cũng thế.
Đường U U cười nhẹ, hai người đều tận dụng được thời gian bước vào trong thần miếu.
– Xem ra hai người các ngươi đều chiếm được thứ tốt.
Một tiếng cười sang sảng truyền đến, Quân Mạc Tích nhìn Lâm Phong và Đường U U, giữa hai người dường như có thêm vài phần ăn ý, dường như quan hệ đã được kéo gần lại không ít.
Lâm Phong và Đường U U nhìn nhau cười, lập tức ánh mắt Lâm Phong xoay chuyển, nhìn Quân Mạc Tích:
– Còn ngươi, thu hoạch như thế nào?
– Tạm đủ, lấy được tám viên hạt giống tu luyện, tiếc là ta không dùng tất cả để mở ra bảo vật cuối cùng, mà là phân ra để mở vài kiện đồ vật.
Quân Mạc Tích khẽ lắc đầu, dường như cảm thấy hơi có chút tiếc nuối, bất quá tình huống này của hắn cũng là bình thường, chỉ sợ đại đa số mọi người đều làm giống như hắn, ý đồ duy nhất của Lâm Phong là dồn tất cả bảy viên hạt giống tu luyện để tiến vào thần miếu, nhưng cũng rất mạo hiểm, nếu không có Đường U U hỗ trợ, thật sự quá khó khăn.
– Tốt lắm, xem ra đại hội Tuyết Vực lần này, thành tích của đế quốc Long Sơn chúng ta, nhất định sẽ không kém.
Quân Mạc Tích cao giọng cười, sau đó thân thể phóng lên trời, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa.
– Ngày mai gặp.
Đường U U nói với Lâm Phong một tiếng, sau đó thân thể cũng nhẹ nhàng bay lên, đi về phía xa.
Lâm Phong bước chân đạp lên mặt đất, thân thể lăng không, hướng trên đỉnh cột đá đi đến.
Từ rất xa, Lâm Phong đã nhìn thấy bên cạnh Tiêu Nhã có thêm hai người nữa, lập tức trong mắt của hắn lộ ra ý cười.
Thân hình cường tráng, mặt nạ màu cổ đồng, huyết khí đại thịnh, Lâm Phong sao còn không biết hai người này là ai.
– Các ngươi làm sao tới đây?
Lâm Phong đứng trên đỉnh cột đá, hướng về hai người hỏi một câu, hai người ánh mắt vui vẻ, quả nhiên là Lâm Phong.
– Nghe nói ngươi muốn tham gia đại hội Tuyết Vực, hai chúng ta lập tức chạy tới để nhìn một chút.
Hàn Man bước lên trước một bước, thân thể đối diện với Lâm Phong.
Lâm Phong vươn nắm tay, gõ lên ngực Hàn Man:
– Càng thêm vững chắc rồi, Huyền Vũ cảnh tầng hai, không tồi.
– Ha ha.
Hàn Man nhếch miệng cười:
– Vẫn còn kém ngươi nhiều lắm.
Lâm Phong khẽ lắc đầu, ánh mắt chậm rãi vòng qua, rơi trên người Vũ Lưu Thủy, đôi mắt dần dần lạnh xuống.
Khi hắn bước lên đỉnh cột đá, đã cảm giác được trên người Vũ Lưu Thủy lộ ra hơi thở âm u lạnh lẽo, khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
– Phong ca, lão khốn khiếp kia vừa rồi muốn động thủ với tiểu Nhã.
Hàn Man nhìn chằm chằm vào Vũ Lưu Thủy, lạnh lùng nói.
– Các ngươi nhìn thấy hết những gì xảy ra bên trong sao?
Lâm Phong hỏi. Hàn Man liền gật đầu nói:
– Vừa mới bắt đầu thì có thể nhìn thấy, sau khi Đọa Thiên Ma Vực chấn động thì không còn nhìn được nữa.
Lâm Phong nghe Hàn Man nói, tự thầm nhủ chính mình đã sơ ý rồi, trong Đọa Thiên Ma Vực giết Vũ Cầm và Vũ Kiếm lại bị Vũ Lưu Thủy nhìn thấy, suýt nữa liên lụy đến Tiêu Nhã.
– Ngươi đang nói ai?
Vũ Lưu Thủy bước chân ra, nhìn chằm chằm đám người Hàn Man lạnh như băng, lại dám mắng hắn là lão khốn khiếp.
– Lão cẩu, ngươi nhớ kỹ, ta sẽ đích thân giết ngươi.
Trên mặt Lâm Phong lóe lên vẻ tà dị, khiến đôi mắt Vũ Lưu Thủy bị kiềm hãm, gần như phải bùng lên giết người, Lâm Phong dám gọi hắn là lão cẩu?
– Chờ xem.
Lâm Phong không hề cố kỵ đôi mắt Vũ Lưu Thủy, chủ nhân Vũ gia này, tu vi bất quá là bình thường Huyền Vũ cảnh tầng tám mà thôi, chỉ cần hắn dung nạp lĩnh ngộ hai luồng trí nhớ, cảnh giới trở nên cường thịnh vài phần, giết Vũ Lưu Thủy tuyệt đối không khó.
Đại hội Tuyết Vực qua đi, Lâm Phong tuyệt đối nắm chắc đánh chết Vũ Lưu Thủy, ngày khác khi hắn trở về Tuyết Nguyệt, đó là này tận thế của Vũ gia và Vạn Thú môn.
Thêm cả bọn người ở nước Thiên Phong, Lâm Phong cũng nhớ kỹ.
Chương 623: Kiếm Khí Trong Sơn Động
Đọa Thiên sơn mạch, mọi người dần dần rời đi, bọn họ đều hướng về một nơi khác, Mê thành, giao long thạch quật.
Tuy nhiên cũng có một ít người không rời khỏi Đọa Thiên sơn mạch, tu luyện ngay tại đây, giữa núi non, để củng cố tu vi.
Thí dụ như Lâm Phong, sau khi gặp mặt thoáng qua hai người Hàn Man, Lâm Phong ủy thác cho bọn Hàn Man chiếu cố Tiêu Nhã, sau khi trải qua sự việc lần trước, Lâm Phong không dám để cho người ta nhìn thấy hắn và mấy người Tiêu Nhã quá thân cận nhau, đại hội Tuyết Vực này, tất nhiên sẽ chết người, đắc tội với người cũng không thể tránh được, cho dù không phải Vũ Lưu Thủy, nếu là hắn giết người của thế lực khác, người khác cũng sẽ tìm hắn gây phiền toái.
Không đối phó được với hắn, tiếp theo sẽ đối phó với người bên cạnh hắn.
Đêm tối, Đọa Thiên sơn mạch lộ ra vẻ yên tĩnh, tại sơn động trong Đọa Thiên sơn mạch, Lâm Phong đang khoanh chân ngồi, đôi mắt nhắm chặt, quang hoa trải rộng toàn thân, từng sợi quang hoa này, mơ hồ hiện ra hình dạng như kiếm, lộ ra khí thế sắc bén.
Lúc này ý thức của Lâm Phong đang chìm đắm vào trong mảnh không gian hoang vu kia, chỉ có không gian, hoàng thổ, cùng với thanh kiếm kia.
Thuần túy kiếm, cô độc kiếm, trừ thiên địa ra, cũng chỉ còn lại có chuôi kiếm này.
Ý thức của Lâm Phong vẫn không rời khỏi chuôi kiếm này, hắn làm cho mình nhập vào trong đó, hoàn toàn đắm chìm vào bên trong.
Không có Phật Ma kỷ nguyên chiến đấu kịch liệt, cũng không có Phật Ma kỷ nguyên thần thông thuật vô tận, chuôi kiếm trong không gian hoang vu này và Phật Ma kỷ nguyên là hai đoạn trí nhớ hoàn toàn bất đồng.
Phật Ma kỷ nguyên, phải xem Phật Ma chiến đấu cùng với tiến hóa, không ngừng lĩnh ngộ, tiếp nhận Phật Ma thần thông thuật.
Nhưng chuôi kiếm này, yên lặng bất động, căn bản không có khả năng từ đó ngộ ra kiếm thuật thần thông, Lâm Phong hiểu chuôi kiếm này, là muốn hắn vứt bỏ hết thảy, trong thiên địa, chỉ có kiếm, muốn hắn thể hiện ra bản nguyên của kiếm.
Khoanh chân ngồi trên thạch động, trên thân thể một đoàn kiếm ý ở trên người của Lâm Phong phun ra nuốt vào, hơn nữa cỗ kiếm ý này khi Lâm Phong xem kiếm, chậm rãi trở nên mạnh mẽ, rất thong thả, không có khi thể lăng thiên sắc bén, mà là cường đại lên từng chút từng chút một.
Qua hồi lâu, trên thân thể Lâm Phong kiếm ý bắt đầu phun ra nuốt vào mang theo sắc bén chân thực, từ trong thân thể thoát ra, xung quanh Lâm Phong, dường như có vô số thanh kiếm, rực rỡ.
“CHÍU…U…U…, CHÍU…U…U…”
Kiếm ý phun ra nuốt vào phát ra tiếng rít gào chói tai, kiếm ý trở nên mạnh mẽ kiếm quang bắt đầu rời khỏi vách thạch động, trên đỉnh cùng vách đá dần dần chớp động, xuất hiện vô số lỗ hổng, bị kiếm khí đâm thủng tạo thành, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều.
Đáng sợ hơn chính là những hòn đá bị kiếm khí đâm trúng, lập tức biến mất, hóa thành tro bụi, tiêu tan mất.
Không lâu sau, trong sơn động dường như có thêm một tầng sương khói bụi bặm.
Lúc này bên ngoài sơn động, trên đỉnh tám toàn núi chính của Đọa Thiên Ma Vực, có một bóng người đang bước đi, bước vào nơi mà Đọa Thiên Ma Vực từng biến mất.
Thân ảnh ấy trong đôi mắt lộ ra một chút quang hoa huyết sắc, trong đêm tối có vẻ cực kỳ yêu dị.
Đứng trên mặt đất, thân ảnh ấy khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, hé miệng, đột nhiên khẽ hút, lập tức thi khí trong những thi thể chết tại Đọa Thiên Ma Vực hóa thành khói nhẹ, không ngừng dũng mãnh tiến vào trong miệng của hắn, bị hắn cắn nuốt.
Thân ảnh trắng nõn kia trên mặt lộ ra vẻ say mê, không hổ là Tuyết Vực thiên tài thi khí toát ra khi chết đi, chất lượng quả nhiên rất tốt.
Thi khí này tiến vào trong thân thể của hắn, trong nháy mắt dung nhập vào một cỗ lốc xoáy đáng sợ, xoay chuyển điên cuồng, lập tức hóa thành tà ác chân nguyên lực lượng tinh thuần, khiến khí tức của hắn dần dần lớn mạnh.
Nơi Đọa Thiên Ma Vực biến mất, vô số sợi thi khí hắc ám không ngừng dũng mãnh tiến vào trong miệng của hắn, gia tăng tu vi lực lượng của hắn.
Tất cả cảnh tượng này đều bị một người khác ở trên đỉnh tám tòa núi chính nhìn thấy. Mắt thấy tất cả nhưng vẻ mặt không thay đổi chút nào, rất bình tĩnh, dường như không lấy làm bất ngờ gì.
– Thôn Thi thuật của Thiên Sát tông, thi khí và chân nguyên có thể chuyển hóa lẫn nhau, quả nhiên rất tà ác, tuy nhiên tà thuật bậc này, không tạo nên được sóng gió, không thành tựu được.
Người nọ từ trên cao nhìn xuống, quan sát thân ảnh phía dưới, hống hách mà lãnh đạm nói, khiến người phía dưới trong đôi mắt hiện lên một tia cười lạnh.
Há mồm mãnh lực khẽ hút, lập tức từng đoàn từng đoàn thi khí kia toàn bộ đều bị hắn nuốt vào trong thân thể, trên mặt đất lúc này mới yên lặng tở lại.
– Không có thành tựu?
Ngẩng đầu, ánh mắt Huyết Sát xuyên qua hư không, rơi trên người Đế Lăng, trong mắt lộ ra tà ác.
– Đế Lăng, đợi đến vòng quyết đấu cuối cùng của đại hội Tuyết Vực, ngay cả ngươi ta cũng sẽ cắn nuốt, ngươi có lẽ sẽ không thể nhắc lại câu này được nữa rồi.
Huyết Sát cuồng ngạo mở miệng nói, tự cao tự đại.
Đế Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi, rời khỏi ngọn núi cao nhất này.
– Ta chờ ngươi.
Giọng nói từ xa truyền đến, Đế Lăng đã hoàn toàn hòa vào trong hắc ám, mà thân thể Huyết Sát cũng phóng lên cao, lại lần nữa đi tới một tòa chủ phong khác.
Đồng thời, ở trong hắc ám Đọa Thiên sơn mạch, vô số cỗ màu đen quan tài đang không ngừng bay tới, ở trong dãy núi nào đó, một người đang khoanh chân ngồi tu luyện, bước vào trạng thái nhập định, một khối quan tài tối đen không có chút sinh cơ hiện ra bên cạnh hắn, nắp quan tài chậm rãi mở ra, từ trong đó một cánh tay bằng xương khô chậm rãi đưa ra ngoài, nắm lấy người đang tu luyện, kéo vào trong quan tài.
Trong đêm tối truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, phiêu đãng bay xa, sau đó chậm rãi tiêu tan, cho đến khi yên tĩnh trở lại.
Hơn nữa, không chỉ có là nơi này, ở rất nhiều nơi trong Đọa Thiên sơn mạch, đều đang diễn ra cảnh tượng tương tự
Đứng ở trên đỉnh núi chính, Huyết Sát bình tĩnh quan sát tất cả, khóe miệng vẫn giữ nụ cười tà ác, sắc mặt tái nhợt như cũ.
Thiên Sát tông thật vất vả mới đến Mê thành một chuyến, sao có thể không mang đi thứ gì đó, đám người ở lại trong Đọa Thiên sơn mạch, đều là chất dinh dưỡng của bọn họ.
Lúc này, một cỗ quan tài phiêu đãng đến trước một sơn động, hơi dừng lại, lập tức lặng yên không một tiếng động đi vào trong sơn động, trong sơn động quả nhiên có một người đang tu luyện.
Quan tài lặng yên không một tiếng động mở ra, lại là một cánh tay bằng xương từ trong quan tài đưa ra ngoài, chậm rãi vươn ra phía trước.
– A…!
Màu máu đỏ tươi nở rộ trong không gian, một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vợ sự yên tĩnh của sơn động, cánh tay kia muốn xuyên qua kiếm ý bắt người, nhưng cỗ kiếm ý không ngờ lại là thực chất, lập tức xé rách bàn tay của hắn.
Làm sao có thể, kiếm khí làm sao có thể có uy lực đánh sợ như thế.
Quan tài lui về phía sau thật nhanh, muốn rời khỏi sơn động, nhưng vào lúc này, một cổ kiếm quang vô hình bao phủ trọn cả sơn động, kiếm ý yên lặng phát ra âm thanh gào thét kịch liệt, tiếng xuy xuy không ngừng vàng lên, quan tài bị kiếm khí xé rách, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, người ở trong quan tài cũng bị kiếm khí xé thành phấn vụn.
Người trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi ở đó đôi mắt hơi mở ra, không có bất kỳ biểu hiện gì, lập tức lại nhắm mắt lại, bình tĩnh không có chút gợn sóng
Mà sơn động lại khôi phục yên tĩnh như thường.
Mà ở ngoài sơn động, những quan tài bay ngang qua dường như nghe được âm thanh ở bên này, không khỏi hơi dừng lại, lập tức ba bộ quan tài đồng thời thay đổi phương hướng, hướng nơi truyền ra tiếng kêu thảm thiết lao tới.
Không lâu sau, bọn họ đã tới ngoài sơn động.
Ba bộ quan tài này cũng không lập tức vào trong sơn động, mà rơi xuống đất, dừng lại.
Nắp quan tài chậm rãi mở ra, ba bóng người từ trong đó bò lên đi ra, thân hình tiều tụy, cực kỳ gầy, nhưng toàn thân đều lộ ra một cỗ tà khí.
Ba người này nhìn nhau một cái, thân thể của bọn họ đồng loạt tiến vào sơn động.
Rất nhanh, bọn họ cũng nhìn thấy bóng dáng một thanh niên đang khoanh chân ngồi giữa sơn động, dường như đang tu luyện.
Mà bên cạnh người thanh niên đang tu luyện, từng đạo kiếm ý phiêu đãng bay hư không giữa, vô thanh vô tức, lại hình thành một vòng kiếm mạc bao phủ toàn bộ thân thể thanh niên, làm cho không người nào có thể tới gần một cách dễ dàng.
Một người trong đó bước lên trước một bước, bàn tay nâng lên, một cỗ âm sát khí mãnh liệt từ bàn tay của hắn lượn lờ thoát ra, lập tức bàn tay run lên, âm sát khí hướng người thanh niên đang tu luyện đánh tới.
Xuy, Xuy…
Âm sát khí tiến vào trong kiếm mạc, trong nháy mắt bị xé nứt thành từng sợi sương khói vô hình, trực tiếp tiêu tan không thấy tăm hơi, khiến đôi mắt ba người đều ngưng tụ, bên trong kiếm mạc, ẩn chứa kiếm ý đáng sợ.
Ba người liếc nhau, lập tức lặng yên lui về phía sau, chuẩn bị rời khỏi sơn động này, thanh niên này tuy chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhưng chiến lực tuyệt đối không phải bọn họ có thể trêu chọc.
– Nếu đã đến đây thì cũng không cần đi nữa.
Trong miệng của Lâm Phong phun ra một câu nói, lập tức đôi mắt của hắn lại mở ra lần nữa, kiếm quang sắc bén hung mãnh lao ra, dường như có một thanh kiếm từ trong đôi mắt bắn ra, làm đau nhói con mắt của ba kẻ đối diện.
Chương 624: Sức Mạnh Ý Chí Kiếm Đạo
Lời của Lâm Phong khiến bước chân ba người bị kiềm hãm, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Phong.
– Các hạ, chúng ta trong lúc vô tình xâm nhập, đã quấy rầy mong đừng trách móc.
Một người trong đó mở miệng nói, quanh thân Lâm Phong đều bao phủ kiếm mạc, thực lực rất khó đoán, tuy rằng ba người bọn họ tu vi cũng đều là Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhưng chỉ sợ không phải là đối thủ của Lâm Phong, bởi vậy hắn mới tỏ thái độ nhún nhường như thế.
– Vô ý?
Khóe miệng của Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nếu bọn họ không thử dò xét màn kiếm mạc, chỉ sợ cũng đã ra tay với mình rồi, điều này cũng có thể coi là vô ý?
Như thể là đã nhận ra lãnh ý trên người Lâm Phong, sắc mặt ba người kia cũng dần dần lạnh đi.
– Các hạ, có một số việc, giả hồ đồ một chút, tất cả mọi người tốt đẹp.
Người nọ lại mở miệng nói, hiển nhiên là muốn cho qua chuyện vừa rồi, giả vờ hồ đồ.
– Ta hiện tại rất tỉnh táo.
Lâm Phong lạnh lùng đáp lại.
– Hừ, sao phải nói nhiều với hắn như vậy, Thiên Sát tông chúng ta đã chiếm cứ vùng núi này, ai dám đắc tội chúng ta, chỉ còn con đường chết, nếu hắn không biết phân biệt, chúng ta cứ việc cắn nuốt huyết nhục của hắn.
Người còn lại uy hiếp, đe dọa Lâm Phong, lời nói lạnh như băng.
– Thiên Sát tông!
Quả nhiên là đám người không ra người quỷ không ra quỷ kia, ngày xưa ở trên thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong cũng đã từng chứng kiến sự tà ác của Thiên Sát tông, Mạc Thương Lan sau khi rời đi, không biết hiện tại như thế nào.
Thiên Sát tông, có Thiên Vũ cảnh cường giả, ngày xưa Đoàn Vô Nhai ở trên bầu trời Lạc cổ thành phong ấn một hồn phách của Thiên Vũ cảnh cường giả, người này lạnh lùng uy hiếp, hiển nhiên là muốn phải lấy uy danh Thiên Sát tông dọa lùi Lâm Phong.
– Đúng là Thiên Sát tông.
Người nọ lặp lại, dường như muốn từ trong đôi mắt của Lâm Phong nhìn thấy sự sợ hãi.
Chỉ thấy thân thể của Lâm Phong chậm rãi đứng lên, kiếm khí gào thét, nhuệ khí tràn đầy vô cùng vô tận.
– Người Thiên Sát tông, ta đã sớm gặp qua, giết thêm vài tên cũng không nhiều lắm.
Phun ra một câu, lập tức một cỗ kiếm khí đáng sợ phong tỏa sơn động, kiếm quang vô tận trong nháy mắt phủ kín không gian, khiến ba người kia đôi mắt ngưng tụ, sắc mặt kịch biến.
Toàn bộ đều là kiếm quang, bao phủ trọn phiến không gian, giống như vạn tên cùng bắn ra.
– Ngươi dám!
Ba người kia hét lớn một tiếng, sát khí âm u lạnh lẽo khủng bố từ trên người cuồn cuộn tỏa ra, vờn quanh người, gào thét phóng ra.
Víu… víu…
Kiếm quang chưa từng có từ trước đến nay, không thể ngăn cản, ba người sắc mặt trong nháy mắt hóa thành sợ hãi, kinh hãi.
Ầm!
Thân thể ba người run rẩy dữ dội, sau đó cứng đờ ra, vô tận kiếm quang xuyên qua người bọn hắn, tạo nên hàng nghìn hàng vạn lỗ hổng, cho đến khi xé thành vô số mảnh nhỏ, ba người hoàn toàn biến mất trong sơn động.
Lâm Phong giơ tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, kiếm khí trong không gian sơn động lập tức tiêu tan, nhưng đôi mắt của Lâm Phong vẫn mênh mông kiếm quang như trước, cực kỳ sắc bén.
– Ý chí kiếm đạo, lực lượng ý chí.
Trên mặt của Lâm Phong lộ ra một chút ý cười, trong trí nhớ không gian hoang vu, cho hắn không phải là công pháp hùng mạnh, cũng không phải kiếm thuật thần thông lợi hại, chỉ có bản nguyên của kiếm.
Cảm thụ lực lượng bản nguyên của kiếm, lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo, trước kia hắn trong lúc vô tình tiếp xúc ý chí kiếm đạo, thông qua sự an hiểu của mình với kiếm mà lĩnh ngộ, đã có được một tầng lực lượng ý chí kiếm đạo, mà hiện giờ, khi hắn quan sát một kiếm cô độc trong thiên địa kia, lĩnh ngộ về kiếm trong lúc vô tình đã tăng tiến, hiện giờ Lâm Phong đã có được ba tầng ý chí kiếm đạo, tâm niệm vừa động, kiếm khí gào thét, ngàn vạn kiếm quang đoạt tính mạng người.
Đương nhiên, ý chí kiếm đạo tăng tiến, không nhất định toàn bộ đều là do Lâm Phong dựa vào quan sát bản nguyên của kiếm mà đoạt được, khoảng thời gian này mặc dù hắn không dùng được kiếm, chân nguyên bị phong tỏa, tham ngộ thiên nhiên, tâm tình của chính mình đã có đột phá, khi hắn và Tiêu Vũ Thiên cùng với Tiêu Nhã ở chân núi, hắn bị thương không thể nhúc nhích, từng ngồi bên vách núi tham ngộ thiên địa tự nhiên, quan sát thời gian trôi đi, tuy rằng khi đó hắn tu vi bị phong tỏa không nhìn thấy cảnh giới tăng tiến, nhưng Lâm Phong có thể cảm nhận được tiến bộ của mình, cho tới hôm nay tu vi được khôi phục mới thể hiện ra.
Bước chân bước ra, Lâm Phong bước đi ra khỏi sơn động, bóng đêm đen xì như mực, an tĩnh nhưng không an bình, Lâm Phong rõ ràng cảm giác được, có một cỗ âm sát khí tồn tại ở xa xa, hơn nữa, dường như có một cỗ âm sát khí âm u lạnh lẽo đang chậm rãi tới gần phía hắn.
Ánh mắt hướng tới nơi phát ra âm sát khí kia, lập tức Lâm Phong liền thấy được vô số cỗ quan tài tối đen tà ác đang bay nhanh trong hư không, hướng tới hắn mà đến.
– Thiên Sát tông.
Lâm Phong đứng ở trên thạch bích, ánh mắt bình tĩnh, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn từng cỗ quan tài đang bay đến.
Không bao lâu sau, quan tài đã đến trước mặt Lâm Phong, lơ lửng trong hư không, sát khí cực kỳ nồng đậm.
– Người của Thiên Sát tông ta, ngươi cũng dám giết?
Chỉ thấy trong những cỗ quan tài này dần dần có từng bóng người bò lên đi ra, chính là người của Thiên Sát tông, cả đám đều mang theo yêu tà khí, sắc mặt trắng bệch, dáng người khô gầy, những người này tu luyện công pháp tà ác, khiến tu vi tăng trưởng rất nhanh, đi theo võ đạo đường tắt, dĩ nhiên là có tác dụng phụ tương ứng, làm cho bọn họ người không ra người, quỷ không ra quỷ, cực kỳ khó coi.
– Người Thiên Sát tông của ngươi muốn đối phó ta, ta tự nhiên cũng muốn giết bọn hắn, hiện tại không rảnh cùng các ngươi chơi đùa, nếu các ngươi ra tay đối phó ta, đừng trách ta vô tình.
Lâm Phong lạnh lùng nói, lập tức thân hình của hắn lóe lên, không ngờ không chiến đấu mà xoay người rời đi, chân dẫm trên một đạo kiếm quang, tốc độ cực nhanh.
Đám người Thiên Sát tông đôi mắt ngưng tụ, thân thể lại lần nữa tiến vào quan tài, quan tài gào thét, truy kích đuổi theo Lâm Phong.
Tiếng gào thét của kiếm ở trên không Đọa Thiên sơn mạch xẹt qua, sau một lát, kiếm quang đổi hướng, hạ xuống đất không thấy tung tích, rơi xuống bên ngoài một tòa sơn động.
Không do dự chút nào, Lâm Phong lập tức bước vào trong đó.
Sơn động này vô cùng sâu, bước vào trong đó, mơ hồ còn có mảnh đá rơi xuống trên đầu Lâm Phong, cửa động cực kỳ bất quy tắc, dường như là mới được khai mở.
– Ai?
Một người gầm vang lên, trong sơn động một đạo nhân ảnh ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, đôi mắt lạnh lùng, bất thiện.
Lâm Phong cũng nhìn đối phương, khuôn mặt vàng như nến không có biểu hiện gì, sơn động mới mở ra này có không gian thật lớn, cũng rất xưa, tuy rằng có một ngọn đèn lập lòe chiếu sáng, nhưng cả tòa sơn động vẫn lộ ra hàn khí rét lạnh.
Hơn nữa, giờ phút này ở trong sơn động không chỉ có một người, còn có hai người khác đang né tránh, dường như muốn khai quật cái gì đó.
– Giống như ngươi thôi.
Lâm Phong thản nhiên mở miệng nói, khiến người nọ sắc mặt phát lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Phong:
– Sơn động này là của chúng ta, có liên quan gì tới ngươi, ngươi hãy nhanh rời khỏi đây.
– Ngươi mới vừa khai quật không lâu, sao có thể nói sơn động là của các ngươi, buồn cười, nếu thật sự may mắn có thể lấy được một ít đồ vật ở trong này, cũng là vận khí của chúng ta mới đúng.
Lâm Phong lắc đầu nói, Đọa Thiên sơn mạch, là không có chủ, mấy người kia bất quá là vừa mới phát hiện nơi này mà thôi, vừa mới phá tan tường rào tìm ra được sơn động này mà thôi.
Lời nói của Lâm Phong khiến cho ánh mắt mấy người đều hơi ngưng tụ, đình chỉ tìm kiếm, tụ lại với nhau, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Người này cũng muốn kiếm một chén canh ư, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
– Nơi tốt, ta đã nói hắn không thể chạy nhanh như vậy mà.
Từng đạo tiếng vang ầm ầm truyền ra, âm sát khí xâm nhập vào trong sơn động, khiến cho sơn động càng lạnh hơn vài phần.
Lập tức, một hàng bóng người thân hình khô gầy bước vào trong sơn động, ánh mắt nhìn chung quanh sơn động, trên mặt lộ ra một chút tà khí.
Động này phủ vừa nhìn cũng biết đã có từ rất xa xưa, hiển nhiên là có lịch sử lâu năm, mà đã là động phủ tồn tại từ xưa thì càng có khả năng có di tích và trọng bảo.
Bọn hắn còn tưởng rằng Lâm Phong là muốn trốn, không nghĩ tới Lâm Phong lại mang theo bọn hắn đi tới một nơi tốt như thế này.
– Ngươi…
Ba người kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, sắc mặt cực kỳ khó coi, không nghĩ tới Lâm Phong dẫn theo một đám người tà ác như vậy đến đây, những người này hẳn là người của Thiên Sát tông, hơn nữa cả đám đều có tu vi không kém, bọn họ căn bản không đối phó được, nếu dám tranh giành, chỉ sợ đi vào con đường chết.
– Ngươi đã nói nơi này là của các ngươi, vậy thì để cho các ngươi đuổi bọn này đi.
Lâm Phong dựa vào vách núi đá một bên, trên khuôn mặt vàng như nến hiện lên giảo hoạt vẻ, giống như người không liên quan, hai tay khoanh trước ngực.
– Ngươi lợi hại, động phủ này, ta để lại cho các ngươi.
Ba người cắn chặt răng, lùi về một bên, chân nguyên gào thét, thân thể của bọn họ lại lần nữa bào lên vách đá, rất nhanh liền đào ra một cái lỗ hổng lớn, thân thể biến mất vô ảnh vô tung, thủ đoạn đào đất của những người này cũng thật lợi hại.
Chương 625: Kiếm Uống Máu
Lâm Phong nhìn thấy ba người rời đi khỏi, trên khuôn mặt vàng như nến kia lộ ra một nụ cười bình thản, bọn họ rời đi chưa chắc đã là họa.
Bước chân nhảy tới trước một bước, Lâm Phong quay người lại nhìn đám người Thiên Sát tông trên khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
– Các ngươi đã thích đi theo ta, như vậy ta phải thành toàn cho các ngươi.
Nói dứt lời, kiếm khí trên người của Lâm Phong cuồn cuộn gào thét, lấy thân thể của Lâm Phong làm trung tâm, từng đường từng đường ánh sáng rực rỡ phóng ra.
Đôi mắt những người đó đều ngưng tụ nhìn Lâm Phong chắm chằm, kiếm ý thật mạnh, Lâm Phong hắn là đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đạt tới cảnh giới ý chí kiếm đạo, tâm niệm vừa động thì có thể có kiếm khí gào thét, sản sinh ra màn kiếm lợi hại.
Phá!
Song chưởng của Lâm Phong chấn động, lập tức khí kiếm đạo hướng vào trong không gian, những tiếng ầm vang kịch liệt không ngừng truyền ra, không gian động phủ sụp xuống, từng khối đá lớn giáng xuống, mai táng những người trong động phủ này.
– Ngươi muốn nghĩ gì? muốn làm gi?
Một tiếng động gầm lên truyền ra, kiếm quang vô tận xuyên thấu qua động phủ, làm cho động phủ sụp xuống, những người Thiên Sát tông người người đều phóng thích ra chân nguyên lực lượng lợi hại, xuyên thủng những tảng đá lớn đang rơi trên người của họ.
– Phải đem bọn ngươi mai táng thôi.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, hai tay dẫn động, lập tức mũi kiếm đáng sợ chói tai hóa thành ánh sáng kiếm đạo vô tận, đâm thẳng đến trước mặt những người Thiên Sát tông kia.
Che trời phủ đất toàn bộ đều là kiếm quang, tất cả không gian đều bị phong kín, ngàn vạn lần kiếm sắc bắn ra một lượt, chỉ có thể ngăn cản không thể né tránh.
– Khí sát tử thi.
Những người đó nhìn thấy kiếm khí sắc bén vô cùng linh hoạt đâm giết về hướng bọn họ, lập tức đôi mắt ngưng tụ, song chưởng rung động, khí sát tử thi vô cùng âm u lạnh lẽo khủng bố hóa thành một bức tường bằng tử thi ngăn cản kiếm quang ở phía trước.
– Đổ!
Lâm Phong giận dữ quát lên, âm thanh điên cuồng ầm vang, toàn bộ động phủ sụp xuống càng ngày càng lợi hại. Có những Thiên Sát tông bởi vì lo đi lấy khí sát tử thi để ngăn cản kiếm quang của Lâm Phong mà không có công phu để ý đến những tảng đá nện xuống đầu xuống thân thể, đầu và thân thể của họ bị những tảng đá lớn đập trúng, một trận mê man, thân thể của bọn họ rất nhanh đều đã bị mai táng, toàn bộ động phủ đều đã sụp đổ rồi.
Ngón tay Lâm Phong chỉ vào hướng hư không, lại là những tiếng vang ầm ầm truyền ra, mũi chân của hắn điểm xuống mặt đất, thân thể của hắn liền rời về phía sau, trên đỉnh đầu lại một tảng đá lớn nện xuống mai táng đóng kín không gian mà hắn đã đứng vừa rồi.
Về phần thân thể của Lâm Phong, cả người hắn đều phun ra nuốt vào kiếm quang, hóa thành một thanh kiếm sắc bén va chạm phóng tới núi đá trung tâm, trực tiếp đâm thủng núi đá nhưng không nhập vào trong đó.
Xuy xuy!
Tiếng khóc chói tai mãnh liệt truyền ra, núi đá kia kiên cố vô cùng cả người Lâm Phong đều đã hóa thành kiếm sắc, vẫn chậm rãi xuyên thấu tiến vào trong đó, Lâm Phong hắn chỉ cảm thấy một lực lượng cách trở thân thể của hắn ở phía trước, lực lượng này đè ép xuống thân thể của hắn.
Rốt cục, một cảm giác vô cùng thoải mái truyền đến, đôi mắt của Lâm Phong lại thấy được một cái động phủ, thân thể của hắn hung hăng run lên, xuyên ra ngoài đứng ở một gian động phủ khác, ở giữa động phủ này lộ ra một ý kiếm đạo vô cùng khủng bố.
– Tới rồi.
Lâm Phong thở sâu, ánh mắt nhìn về phía trước, ở nơi đó có một bộ hài cốt mà ở phía trên bộ hài cốt đó có cắm một thanh kiếm, kiếm huyết sắc.
Có lời đồn đại rằng, sau khí lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo, sử dụng kiếm ngay cả ở trong bất tri bất giác cũng có thể phụ thêm ý chí trở thành lợi khí thần binh cầm giữ sinh mạng. Chiếc kiếm này, bản thân nó chỉ sợ sẽ ngang với kiếm cao phi thường, ở trên lại lộ ra một cỗ lực lượng ý chí, có lẽ chính bởi vì nguyên nhân này mới có thể khiến ý chí ngộ kiếm đạo trong tâm ta sinh ra cảm ứng.
Lâm Phong nhìn thanh kiếm này thầm nghĩ trong lòng, hắn vừa rồi tùy theo cảm ứng trong tâm mà đến khiến cho động phủ sụp xuống, xuyên thấu qua một cửa đá vô cùng chắc chắn cuối cùng bước chân vào nơi này và lấy được thanh kiếm này.
Tất cả đều chỉ là bởi vì tâm thần cảm ứng.
Mê thành Tuyết Vực vốn là một tòa thành thần bí cổ xưa có rất nhiều di tích, Đọa Thiên sơn mạch này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, tuy nhiên việc có di tích trong đó cũng là một việc rất bình thường, bởi vậy Lâm Phong sau khi do cảm ứng tâm thần mà có được ý chí kiếm thì không dám có một lát trì hoãn nào mà nhanh chóng một đường chạy như bay, phòng ngừa gặp biến cố bất thường.
Đi lên trước một bước, Lâm Phong nhìn vào cái thi thể kia, huyết sắc kiếm này là hắn giữ ở trong tay mình tự đâm vào trái tim mình, dường như là hắn tự sát mà chết.
Người có thể có được một thanh kiếm như thế, thực lực phải là phi thường khủng bố mới đúng, nhưng không biết vì sao mà lại phải tự sát.
Nhìn thanh kiếm trước mắt như máu, thân kiếm thì màu đỏ cực kỳ yêu dị.
– Ma kiếm mặc dù vô cùng hùng mạnh, nhưng dường như nó có được chủ kiến của mình, tính mạng của mình, nó sẽ cắn trả ta, ta căn bản không dùng được nó, hiện tại đó chính là một thanh kiếm ta cần.
Tay Lâm Phong chậm rãi vươn ra lập tức nắm chặt vào chuôi kiếm, lập tức trên thân kiếm màu máu đỏ càng tươi hơn, phóng thích ra huyết sắc hào quang, dường như sống lại.
Xuy!
Hào quang huyết sắc chiếu sáng bộ hài cốt kia, lập tức bộ hài cốt này hóa thành tro tàn, mai một vào trong giữa hư không.
Đồng thời một cỗ huyết sắc quang hoa nhưng lại thuận theo tay cầm kiếm của Lâm Phong mà bám lên, một đám huyết sắc xâm nhập vào giữa máu thịt trên cánh tay của Lâm Phong, giao hòa cùng thân thể của Lâm Phong.
– Huyết kiếm nhận chủ?
Đồng tử Lâm Phong ngưng tụ, thần binh lợi khí thật sự nó luôn có được tình mạng của mình, huyết kiếm có được ý chí kiếm đạo thông linh, giờ phút này huyết khí xâm nhập vào thân thể Lâm Phong, đó là nó đã chọn chủ.
– Thật sự là nhận chủ.
Tinh thần và huyết kiếm liên kết chặt chẽ, chuôi kiếm này huyết kiếm huyết quang đầy trời, tràn đầy kiếm khí khủng bố và huyết khí giết chóc, xung quanh không gian nhỏ hẹp của động phủ tràn ngập quang hoa đỏ như máu, thân kiếm huyết kiếm cũng điên cuồng run rẩy lên, như thể là đã phải lặng yên từ lâu lắm.
– Kiếm uống máu.
Một cỗ trí nhớ dũng mãnh ở trong đầu của Lâm Phong, khiến cho ánh mắt Lâm Phong lại lóe lên không chừng, đồng thời hiện tại trong đầu của Lâm Phong còn có một bộ kiếm pháp, mười ba kiếm uống máu.
Kiếm giết người, kiếm pháp giết người.
Đồng tử của Lâm Phong một trận co rút lại, mười ba kiếm uống máu, kiếm uống máu vì sát phạt kiếm uống máu mà sinh.
Như vậy một thanh kiếm giết người, có gặp được hắn nhưng lại trực tiếp chọn chủ, chẳng lẽ bởi vì trong cơ thể của hắn có máu sát phạt chảy xuống?
– Thu lại.
Từ trên mặt đất bên cạnh Lâm Phong nhặt lên một vỏ kiếm đã han rỉ đem đeo lên trên lưng của mình, sau đó hắn tra kiếm vào vỏ, lập tức kiếm uống máu kia liền yên lặng.
Ánh mắt nhìn liếc chung quanh, không có vật phẩm nào khác, chỉ có một thanh kiếm, người nọ chết cũng không biết được vì sao mà chết.
– Đi ra!
Bước chân Lâm Phong đạp trên mặt đất, một cố kiếm ý phóng lên cao, vách núi từ từ bị xuyên thấu, vẫn là môt chất liệu cực kỳ cứng rắn, hẳn là một căn phòng bí mật.
Chỉ khi Lâm Phong xuyên thấu qua một cự ly ngắn, hắn lập tức cảm giác thấy thoải mái rất nhiều, thân thể trực tiếp ngút trời ầm ầm tiếng vang truyền ra, một lát sau thân thể của hắn chạy ra khỏi vách núi, bước vào trong giữa bóng đêm hư không.
– Đi tìm cái chết.
Một đạo sát khí đáng sợ trực tiếp áp bách lên người, Lâm Phong cảm thấy da đầu run lên, cổ âm sát khí này khiến cho hắn sinh ra một cảm giác buồn nôn.
– Cút.
Lâm Phong giận giữ quát lên, một ngọn lửa đáng sợ đột ngột phóng thích ra trong đêm tối điên cuồng thiêu đốt, bay thẳng đến trước người quăng đi ra ngoài.
Ông!
Ánh lửa bùng ra, người đột nhiên công kích Lâm Phong kia lóe tránh không kịp, lập tức cả người bị ngọn lửa chụp vào.
Khí âm sát tử thi điên cuồng lưu động ở quanh thân nhưng không có cách nào dập tắt được ngọn lửa này, ngọn lửa đáng sợ trong nháy mắt đã đốt cháy hoàn toàn, bao phủ toàn bộ thân thể của hắn, làm cho người đánh lén này hóa thành người lửa.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong hư không truyền ra, đánh vỡ không gian yên tĩnh, giữa hư không từng đạo bóng đen lóe ra. Người Thiên Sát tông toàn bộ tụ tập ở bên này, một đám lạnh lùng nhìn chắm chằm ngọn lừa đang thiêu đốt, chờ cho đến khi người nọ hoàn toàn biến mất đám người bọn họ mới đưa mắt nhìn sang Lâm Phong, thần sắc băng hàn đến tận xương.
Tại cửa ra vào sơn động này bọn họ đều có người phục chờ Lâm Phong, chính là vì để một kích giết chết Lâm Phong, họ không nghĩ tới Lâm Phong lại có thể thoát ra để lại quay lại, đầu tiên đánh giết bọn họ.
-Ta muốn nuốt tinh hoa huyết nhục của ngươi.
Một giọng nói âm u lạnh lẽo đến tận xương truyền đến, chỉ thấy một cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy cất tiếng quát lạnh như băng:
– Lấy khí sát tử thi hút khô hắn đi.
Tiếng nói của người này vừa dứt, lập tức những Thiên Sát tông đó vây chặt Lâm Phong, một cổ sát khí tử thi đáng sợ từ trên người của bọn họ phóng ra lan tràn về hướng Lâm Phong.
– Xem ra kiếm uống máu ngày đầu tiên thấy ánh mặt trời, sẽ uống máu.
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, đôi vai khẽ run lên, một tiếng rít kiếm khí truyền ra, huyết sắc kiếm hiện ra giữa hư không, huyết quang mãnh liệt tách ra trong đêm tối có vẻ yêu dị vô cùng.