Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 120 [Chương 596 đến 600]
❮ sautiếp ❯Chương 596: Sát Ý Chưa Từng Có
Chân nguyên hỏa diễm, đã lâu rồi Lâm Phong mới không kiêng nể gì mà buông thả ra chân nguyên hỏa diễm của mình.
Rượu vẫn mạnh như vậy, trên nắm đấm của Lâm Phong, Cửu Chuyển Phật Ma lực cùng với chân nguyên hỏa diễm điên cuồng lưu chuyển.
– Vù vù…
Từng thân ảnh yêu thú ập xuống, che khuất cả bầu trời, trên đỉnh đầu Lâm Phong đã hoàn toàn trở thành bóng tối, bị yêu thú bao phủ. Khí tứ yêu thú kinh khủng đều áp lên người Lâm Phong.
Đồng thời, mấy tên cường giả trên lưng yêu thú đều cầm trường thương trên tay, một thương đâm xuống Lâm Phong, chân nguyên lực hóa thành từng con trường long, muốn cắn nuốt, diệt sát Lâm Phong.
Công kích cường hãn làm cho không gian cũng chấn động run lên.
– Thoải mái!
Lâm Phong ném hồ lô, sắc mặt đỏ bừng, cả người tràn ngập hơi rượu, trên mặt thậm chí có hỏa diễm bốc lên.
– Toàn bộ đều cút cho ta!
Gầm lên một tiếng, Lâm Phong đấm ra hai đấm, một cơn lốc kinh khủng gào thét mà ra, tiếng nổ ùng ùng chấn động, lực lượng Phật Ma trấn áp hết thảy cùng với chân nguyên lực va chạm với yêu thú, thiên địa đều bị chấn động
Thân hình Lâm Phong trở nên hư ảo, bị vô tận ánh sáng bao phủ, nhưng phật ma lực cùng chân nguyên hỏa diễm vẫn rõ ràng.
– Đốt!
Lâm Phong hé miệng, một hơi chân nguyên lực đột nhiên phun ra, chùm chân nguyên này chứa vô tận hỏa diễm, ùng một tiếng, toàn bộ người cùng yêu thú trên không trung đều bị đốt cháy, bị cuốn vào trong ngọn lửa này.
– Rầm… rầm….
Trong nháy mắt hỏa diễm khủng bố đã đốt cháy những con yêu thú kia, chúng điên cuồng gào thét, đám cường giả trên lưng yêu thú muốn dập tắt hỏa diễm, nhưng bọn chúng phát hiện không dập được, ánh mặt trời xuyên qua sương mù chiếu xuống người bọn chúng, làm cho ngọn lửa càng ngày càng mạnh hơn. Chỉ trong chốc lát, trên người bọn chúng đều tràn ngập thái dương hỏa diễm.
– A….
Từng tiếng hét thê thương truyền ra, những tên kia cùng yêu thú công kích Lâm Phong đều bị hỏa diễm đốt cháy, trực tiếp bị ngọn lửa đốt thành bụi.
Mà Lâm Phong thì đứng vững vàng trên mặt đất, không chút nhúc nhích.
– Thật đáng sợ!
Mọi người đều kinh hãi nhìn Lâm Phong, người này thật đáng sợ, sử dụng lực lượng hỏa diễm lại có thể đốt cháy nhiều cường giả cùng yêu thú như thế, lợi hại. Đáng sợ hơn chính là, khí tức trên người hắn chỉ khoảng ở Huyền Vũ cảnh, nhìn thì giống như để mặc người khi dễ, nhưng dưới cơn nóng giận lại hỏa diễm ngập trời.
Vân Phi Dương cũng kinh hô một tiếng, đây mới là thực lực của Lâm Phong sao? Vô luận là lực lượng một quyền hay là hỏa diễm khủng bố kia đều rất cường đại. Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu muốn diệt Lâm Phong cũng khó làm được.
Hơn nữa, lực lượng hỏa diễm kia dù không có cường đại như Lâm Phong trước lú mất tích, nhưng tính đốt cháy hình như mạnh hơn.
Điểm này Lâm Phong đương nhiên cũng phát hiện ra, dù thực lực của hắn chưa khôi phục tới đỉnh phong, nhưng hắn cảm thấy Đại Nhật Phần Thiên kinh cường đại hơn rồi, chân nguyên dương hỏa càng thêm kinh khủng. Chỉ cần ngọn lửa bén lên người, kẻ có thực lực không đủ cường đại thì căn bản không dập tắt nổi, chỉ có thể nhìn hỏa diễm dần dần bao trùm toàn thân, cuối cùng bị đốt chết.
Đại Nhật Phần Thiên kinh, công pháp mặt trời, tu luyện chân nguyên dương hỏa, lấy ngọn lửa mặt trời. Nếu tu luyện tới cực điểm có thể một kích đều là thái dương chi hỏa chân chính, không gì không đốt, không gì không diệt. Dù là hiện tại cũng đã bắt đầu lộ ra uy lực đốt cháy của ngọn lửa mặt trời.
Trong hư không, cô ả ngồi trên yêu thú cùng với những cường giả bên cạnh đều sợ ngây người. Khí tức trên người Lâm Phong rõ ràng chỉ là mới bước vào Huyền Vũ cảnh mà thôi. Thậm chí không bằng Vân Phi Dương bên cạnh hắn. Nhưng chỉ một kích đã đốt chết toàn bộ người vừa đánh tới hắn, một kích kia quá mức kinh khủng.
– Giết, giết hắn đi!
Cô ả áo đỏ thét lên một tiếng, đưa tay chỉ Lâm Phong, vô cùng băng lãnh tức giận. Lâm Phong thật càn rỡ, làm trò trước mặt bao người, trắng trợn mà giết người của Thái Thúc gia tộc, quả thực không muốn sống nữa rồi.
Người bên cạnh cô ả trầm ngâm, sau đó mới gật đầu, tâm thần vừa động, yêu thú bay múa, nhưng lần này họ không bay thẳng đến gần người Lâm Phong, mà bao vây xung quanh Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc.
Tên Lâm Phong này tựa hồ không dễ đối phó, phải cẩn thận thì hơn.
– Giết ta? Tới giết đi, còn đứng đó làm gì?
Lâm Phong cười lạnh lên tiếng, ngầng đầu nhìn cô ả trên hư không, châm chọc nói:
– Đúng là cái con tự coi là đúng, coi mạng người khác như con kiến hôi, nhưng nhìn lại thì không ra gì, quá tiện.
Dứt lời, tâm thần Lâm Phong vừa động, trong tại lại xuất hiện một cái hồ lô, chậm rãi uống mấy ngụm, rất thoải mái.
Uống rượu mạnh Phần Nguyên làm cho chân nguyên rung động, sau đó lại dùng chiến đấu kích thích, Lâm Phong phát hiện, dược hiệu áp chế chân nguyên trong cơ thể hắn đang giải trừ nhanh hơn, rất thoải mái. Nếu con ả này muốn giết, vậy thì tới đi, thật lâu rồi chư được chiến đấu thống khoái như vậy.
Cô ả kia nghe Lâm Phong lạnh lùng mắng liền khựng người, sắc mặt cực kỳ khó coi, trầm như nước.
– Giết, không giết hăn thì các ngươi cũng đừng nghĩ trở về, người nào giết được hắn, thưởng một thần thông võ kỹ Địa cấp trung phẩm.
Giọng điệu của cô ả lộ ra mấy phần điên cuồng, ả là thiên kim Thái Thúc gia tộc, chưa từng chịu người khác nhục nhã, Lâm Phong đúng là muốn chết.
Đám người kia nghe thấy cô ả nói thế, trong mắt liền lóe ra hàn quang.
Thần thông võ kỹ Địa cấp trung phẩm? Đây đúng là có lực hấp dẫn cực lớn đối với bọn họ. Chiếm được võ kỹ bực này thì có thể làm cho chiến lực trực tiếp tăng lên một tầng.
– Rầm…
Phía sau Lâm Phong đột nhiên có một khí tức đáng sợ phủ xuống, một hắn Huyền Vũ cảnh tầng sáu rời khỏi yêu thú, giết về phía Lâm Phong, nhanh như tia chớp.
Nhưng mà đén lén kiểu này có tác dụng với Lâm Phong sao? Bằng vào ý thức khủng bố của Lâm Phong, mọi thứ xung quanh sớm đã nằm trong óc hắn, bất kỳ biến hóa nhỏ nào cũng không thoát khỏi ý thức của hắn.
– Gió…
Thân thể nhẹ nhàng động, hóa thành ảo ảnh như gió, trong nháy mắt, Lâm Phong liền nhẹ nhàng bay lui, một tiếng nổ vang lên, người kia đánh lên mặt đất, mắt đất chấn động, bụi bay mù mịt.
Lâm Phong lại trở lại nhanh như gió, trên nắm tay, năm ngàn Phật Ma Lực mang theo Phật Ma chi quang.
Người kia xoay người, chân nguyên lực kinh khủng phóng ra toàn bộ, đột nhiên đâm một thương về phia Lâm Phong.
– Giết!
Lâm Phong khẽ quát một tiếng, một quyền đấm ra, lực lượng phật ma cuộn trào, va chạm với thanh thương chân nguyên của đối phương, thanh thương rắc một tiếng, trực tiếp gãy đôi.
Sắc mặt người kia hơi căng lên, khó coi vô cùng, một thương ẩn chứa chân nguyên lực kinh khủng lại bị một quyền của Lâm Phong đấm gãy đôi, lực lượng này, thật là quá mực đáng sợ.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Phong lao tới, hắn hất cán thương ra, đồng thời thân thể nhanh chóng thối lui.
Giờ mà còn đi được sao?
Lâm Phong khẽ xoay thân, tránh cán thương lao tới, thân thể như gió như chớp, lập tức xuất hiện bên thân kẻ kia, một tiếng ầm vang lên, tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu trợn tròn mắt, tròng mắt như muốn rơi ra, ngũ tạng gần như bị một quyền này đánh nát.
Một tay khác của Lâm Phong giữ lấy đầu đối phương, khẽ đẩy về sau, nhất thời, thân thể tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu kia chậm rãi té về phía sau, chết!
Giết Huyền Vũ cảnh tầng sáu, vẫn rất dễ dàng.
– Lực lượng của hắn quá kinh khủng, không nên nhích tới cận chiến với hắn, chỉ có thể du chiến trên không trung.
Có người a lên một tiếng, lực lượng trên tay Lâm Phong quá đáng sợ, chạm vào liền diệt.
– Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, ta kêu các ngươi giết hắn đi, không tiếc hết thảy!
Cô ả kia rét lạnh nói, sau đó ả đảo mắt nhìn về phía Vân Phi Dương cùng Tiểu Nhã, nói:
– Không giết được hắn thì giết con bé kia trước, xem hắn làm sao có thể phân thân ra bảo vệ.
Ả vửa nói ra, tròng mắt Lâm Phong đã trợn lên, ngẩng đầu, trong mắt Lâm Phong tràn ngập sát phạt băng lãnh, sát phạt chi ý lại xuất hiện, vọt trời mà lên.
Cô ả kia đang còn tức giận trên hư không, nhưng bị khí tức sát phạt này bao phủ, cả người cứng đờ, ả cúi đầu liền thấy đôi con ngươi của Lâm Phong trở nên băng hàn, trong lòng ả đột nhiên sinh ra sợ hãi mãnh liệt.
– Là ngươi ép ta giết ngươi!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, hắn đi về phía dưới thiếu nữ, sau đó dẫm chân vọt lên không trung, tốc độ như sấm sét.
– Giúp ta bảo vệ Tiểu Nhã!
Trong hư không, Lâm Phong nhẹ nhàng nói, lời này đương nhiên là nói với Vân Phi Dương.
Chương 597: Chủy Thủ Lạnh Băng
Lâm Phong vượt gió mà lên, trên hư không, hắn vẫn còn thời gian ngửa đầu uống một ngụm rượu Phần Nguyên, lực lượng chân nguyên kích động, Lâm Phong dường như càng đánh càng mạnh.
Cô ả kia cả kinh, yêu thú của ả rống to một tiếng rồi mang theo ả trốn nhanh đi.
– Lưu lại cho ta!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, lại một ngụm rượu phun ra, ngọn lửa xuyên không bay về phía yêu thú.
– Tiểu thư, mau nhảy đi!
Một tiếng hét kinh hãi vang lên, hỏa diễm đột nhiên bùng lên trong hư không, cô ả kia cảm giác được khi tức khủng bố nóng bỏng lan tràn dưới thân mình, trong lòng đột nhiên kinh hãi, mang theo khủng hoảng mà nhảy khỏi lưng yêu thú.
– Tiểu thư, lên đây!
Một con yêu thú khác lướt qua bên cạnh ả, tiếp lấy thân ả. Cô ả vừa ổn định thân thể liền phát hiện tọa kỵ của mình bị thiêu trong hỏa diễm, phát ra tiếng tiếng gào thét thê lương mà chói tai.
– Nguy hiểm thật!
Trái tim ả vẫn còn bịch bịch đập loạn, nhìn Lâm Phong vừa hạ xuống mặt đất. Mới vừa rồi, thiếu chút nữa thì ả đã bị Lâm Phong đốt chết.
– Thiếu chút nữa thì ta chết ở đây rồi!
Cô ả dường như còn chưa kịp phản ứng, nơi này là địa bàn của Thái Thúc gia tộc, thậm chí có người dám giết ả, ả hình như cũng chưa nghĩ tới, ả muốn lấy mạng người khác, người khác còn không thể giết nàng sao?
– Ngươi dẫn ta trở về, triệu tập người lợi hại hơn tới đây, giết hắn đi, nhất định phải giết chết hắn!
Yêu thú không ngừng vọt lên cao, không dám để Lâm Phong nhích tới gần cô ả. Mà lúc này ả cũng kịp phản ứng lại, âm trầm nói. Huyền vũ cảnh tầng sáu không giết được Lâm Phong, vậy thì để Huyền Vũ cảnh tầng bảy tới, tầng bảy không được thì xuất động tầng tám. Lâm Phong còn dám giết ả, nhất định phải chết, để hắn chết không có chỗ chôn.
– Những người khác ở lại giữ lấy hắn.
Cô ả kia chói tai quát, sau đó liền ngồi trên lưng yêu thú bay đi. Những người khác đều ngây người, không cho phép đi, dù ả kia trốn về tìm viện binh nhưng vẫn không cho bọn họ rời đi, muốn giữ lại Lâm Phong.
Bọn họ phải tuân lệnh.
– Cái con đáng thương!
Lâm Phong nhìn cô ả áo đỏ rời đi, lạnh lùng châm chọc một tiếng. Không coi mạng của người khác là mạng người, có lẽ, ngày khác sẽ có người nắm lấy mạng ả trong tay, lúc đó, ai cũng không coi mạng ả như mạng người.
Yêu thú lượn lờ trên hư không, bay xung quanh Lâm Phong, con ả kia đã hạ lệnh để bọn họ giữ Lâm Phong lại, bọn họ liền không được phép rời đi.
Nhìn từng con yêu thú phía trên, Lâm Phong nắm tay Tiểu Nhã, nhìn Vân Phi Dương nói:
– Chúng ta đi thôi!
Cô ả kia hiển nhiên không phải là người bình thường, ai biết ả sẽ mang tới nhân vật lợi hại thế nào, ở lại nơi này thì thật không khôn ngoan, Lâm Phong còn chưa vọng động tới mức không còn đầu óc.
Vân Phi Dương gật đầu đi theo Lâm Phong, thân hình lóe lên, vọt về phương xa.
– Chạy đi đâu!
Một tiếng quát chói tai vang lên, đuổi theo Lâm Phong.
– Muốn chết!
Tiếng giận dữ hét lên cuồn cuồn truyền ra, người kia chỉ thấy thân hình Lâm Phong đột nhiên ngoặt lại, sau đó liền bắn ra nhanh như gió, nhanh tới mức không thể tưởng được. Tên kia muốn ngừng cũng không kịp, trong nháy mắt, hai người liền va chạm lẫn nhau.
– Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, mấy người còn lại Lâm Phong vọt tới liền ngây người, kế tiếp, khí tức nóng bỏng truyền ra, tên kia đã ngụp lặn trong hỏa diễm, bị ngọn lửa nuốt sống.
Giờ khắc này, Lâm Phong đã bước chân rời đi, chỉ để lại một bóng lưng ở phía xa.
– Không sợ chết thì tới đi!
Lâm Phong nhẹ nhàng đạm mạc nói, giọng nói truyền đi rất xa, làm cho mấy người kia hơi khựng lại, liếc mắt nhìn nhau, bọn họ dường như cũng nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương, sau đó, tất cả đều khống chế yêu thú bay lên rời đi.
Nếu nói trực tiếp không để ý Lâm Phong mà rời đi thì không thực tế, chỉ có thể bay trên không đuổi theo Lâm Phong, đợi đến khi cô ả kia mang cường giả đến đây, lúc đó có thể tìm được bọn họ.
– Thật không biết sống chết!
Lâm Phong lạnh lùng nói, nắm tay Tiểu Nhã rồi tăng tốc, Vân Phi Dương hình như cũng hiểu ý tứ Lâm Phong, theo Lâm Phong mà tăng tốc, tốc độ cực nhanh.
Chỉ sau chốc lạt, ba người tiến vào một đại điện rất đông người, như vậy xem bọn chúng làm sao để truy tung.
Trong hư không, mấy tên kia vẫn luôn tập trung lên người Lâm Phong cùng Vân Phi Dương, thấy bọn họ tiến vào một cái đại điện, tất cả đều hơi khựng người, ngay sau đó có một người lên tiếng:
– Giữ chặt mọi lối ra!
Lời vửa ra, những người này đều vọt đi, vẫn bay múa trên hư khongo, ánh mắt nhìn bốn lối ra vào của đại điện, mấy người Lâm Phong đừng mơ bỏ rơi bọn họ.
Tòa đại điện này là một tòa đại điện giao dịch, nhưng chỉ là giao dịch đan phương, ở chỗ này có thể dùng nguyên thạch mua vật phẩm, dòng người đông đúc.
Lúc này, mọi người bên ngoài đại điện nhìn thấy yêu thú quanh quẩn trên không trung, tất cả đều kinh ngạc, Thái Thúc gia tộc, những người này đều là người Thái Thúc gia tộc.
Không biết người nào lớn gan như thế, ngay cả người Thái Thúc gia tộc cũng dám trêu chọc, thật là chán sống rồi.
Rất nhiều người còn lưu lại bên ngoài đại điện, tựa hồ muốn chờ xem náo nhiệt, lại có người dám trêu chọc thế lực bá chủ Thái Thúc gia tộc ngay trên địa bàn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người thủy chung vẫn không thấy mấy thân ảnh trên hư không có hành đọng gì.
Lúc này, hư không phía xa, một đám thân ảnh đông đúc cuồn cuôn mà tới, mang theo uy thế kinh khủng, toàn bộ đều là yêu thú lợi hại, mà người trên lưng yêu thú đều là kẻ mang theo khí tức khủng bố, thực lực cường đại.
– Rốt cuộc là ai? Ngay cả cường giả cấp bậc khách khanh của Thái Thúc gia tộc cũng xuất động.
Mọi người kinh hãi, khi thấy mấy người mặc áo nâu này thì ai cũng trợn tròn mắt. Cường giả cấp bậc khách khanh của Thái Thúc gia tộc, ít nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bảy, cương giả kinh khủng nhường này cũng được xuất động. mọi người càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc là người nào lại không biết sống chết như vậy.
– Người đâu rồi?
Cô ả kia băng hàn hỏi.
– Tiến vào đại điện, chúng ta giữ ở bên ngoài, hắn còn chưa đi ra!
Người kia trả lời, ả khẽ gật đầu, sát ý nồng nặc.
– Bịt kín cửa ra, nhưng người khác theo ta vào lục soát.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cường giả khách khanh trong gia tộc theo cô ả kia hạ xuống, có người này bảo vệ, ả không còn sợ Lâm Phong có thể gây ra bao nhiêu sóng gió.
Bốn hắn cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy, chia ra mang theo một người biết mặt Lâm Phong đi qua cửa ra vào, những người khác rầm rộ bước vào đại điện. Tất cả mọi người đều rối rít lui lại phía sau, ở trong khu vực khổng lồ này, kẻ nào mà không biết người Thái Thúc gia tộc không thể trêu chọc. Nhất là thiên kim tiểu thư của Thái Thúc gia tộc này, rất được cha ả cùng huynh trưởng thương yêu, trong mắt không người, cực kỳ bá đạo, ai dám trêu chọc ả thì kẻ đó muốn chết.
Qua một lúc, cô ả kia mang theo người đi ra, vẻ mặt lạnh lùng.
– Ngươi nói hắn tiến vào bên trong, các ngươi giữ bên ngoài cửa?
Người nọ nghe ả hỏi thế liền sửng sốt, tựa hồ ý thức được có chuyện không ổn phát sinh.
– Đúng vậy, những người khác cũng có thể làm chứng, hắn thật sự tiến vào bên trong, chưa đi ra ngoài!
Người nọ nơm nớp lo sợ nói, trên trán rỉ đầy mồ hôi.
– Tốt lắm, ngươi đi vào tìm người đi, tìm không được, hậu quả ngươi cũng rõ rồi!
Cô ả lạnh lùng nói, làm cho người kia khựng người, run rẩy đi vào đại điện.
Qua một hồi lâu, người kia đi ra khỏi đại điện, sắc mặt khó coi tới cực điểm, ba người Lâm Phong giống như hư không tiêu thất, bới hết mỗi một góc trong đại điện cũng không tìm thấy một ai.
– Tiểu thư, bây giờ chúng ta hẳn là nên phong tỏa chỗ này!
Người nọ nhìn vào mọi người xung quanh, đề nghị nói, cô ả áo đỏ lạnh lùng nhìn gã:
– Ngươi cảm thấy người còn có khả năng ở đây sao?
Nghe vậy, người kia trở nên cứng đờ, Lâm Phong còn có thể ở đây sao?
Trong mắt hiện lên sát ý, cô ả khẽ giơ tay lên, làm cho đối phương run lên cầm cập, vì sợ hãi mà run.
Bên cạnh, có hai tên cường giả khách khánh chia ra đứng hai bên người cô ả, cả hai đều nhìn chằm chằm vào hắn thất trách kia, sợ hắn cắn chủ trước khi chết.
– Có cái gì không thể chứ?!
Ngay vào lúc này, bên cạnh cô ả đột nhiên vang lên một câu nói, giọng nói quen thuộc, làm cho mọi người đều kịch liệt biến sắc.
Nhưng đã chậm rồi, người này đã tới bên người cô ả kia, chỉ cách một chút nhưng căn bản không ai để ý.
Hàn mang sắc bén lóe lên, một cây chủy thủ xuất hiện trên cổ ả kia, trong chủy thủ lộ ra quang mang, rét lạnh, chấn động lòng người.
Người này ngẩng đầu, mọi người liền thấy rõ mặt hắn, không phải Lâm Phong thì còn ai?!
Chương 598: Vân Phi Dương
– Làm sao có thể, điều này sao có thể?
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong lòng kịch liệt run rẩy, mới vừa rồi bọn họ đã tìm tòi khắp đại điện một lần, căn bản không tìm thấy bóng dáng ba người Lâm Phong. Nhưng giờ phút này, Lâm Phong công khai từ trong đại điện bước ra, cúi đầu đi tới bên cạnh tiểu thư của bọn họ mà lại không có ai chú ý, bọn họ vẫn còn đang tranh cãi.
Trong giây lát ngắn ngủi này để cho Lâm Phong dùng chủy thủ lạnh băng lên cổ họng cô ả kia, chủy thủ kia, rét lạnh thấu xương.
Thân hình cô ả kia hoàn toàn cứng ngắc, hàn ý từ chủy thủ lộ ra làm cho ả run rẩy. lần đầu tiên, khoảng cách chết chóc gần ả như thế, hơn nữa, vẫn là ở trong Mê thành này, trong địa bàn của Thái Thúc gia tộc.
– Buông ra!
Một tiếng gầm đáng sợ chấn động màng nhĩ Lâm Phong, nhưng ánh mắt Lâm Phong vẫn rõ ràng, chủy thủ khẽ sượt qua da thịt trên cổ ả, tạo ra một vệt mờ mờ, nhất thời, máu tươi chảy ra, làm cho mấy tên cường giả kia ngây ngốc.
– Các ngươi có thể nói to hơn một chút cũng được, nhưng ta không thể đảm bảo, tay của ta vẫn còn ổn định như thế không!
Lâm Phong chỉ lạnh băng nói, lạnh, rất lạnh.
Tất cả cường giả Thái Thúc gia tộc đều trở nên khó coi, nhìn vết máu trên cổ ả kia.
Lâm Phong thực sự dám động thủ.
– Ngươi hiểu được ngươi đang làm gì chứ?
Một hắn cường giả trong đó nhìn chằm chằm Lâm Phong nói, ánh mắt vô cùng thâm thúy, trong giọng nói lộ ra lãnh ý như muốn đâm vào trong nội tâm Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn về hắn, ánh mắt vẫn trong suốt, tỉnh táo.
– Ngươi cũng nên hiểu rằng, nếu ta muốn đi thì đã sớm rời khỏi rồi. Nhưng ta không đi, mà lựa chọn ở lại nơi này, ngươi cho là ta không hiểu mình đang làm gì sao?
Giọng điệu bình tĩnh của Lâm Phong làm cho đối phương khựng người. Không sai, Lâm Phong có thể rời khỏi nơi này, thậm chí vửa rồi hắn có thể đường đường chính chính rời đi, không ai phát hiện được hắn, nhưng hắn lại chủ động xuất kích, chế trụ tiểu thư của bọn họ.
– Các ngươi liên tục truy sát ta, nếu ta rời đi, nếu ta rời đi thì chỉ thể trốn tránh khắp nơi mà thôi. Đã vậy thì ta sao không chủ động xuất kích!?
Khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà dị, nụ cười mang theo chút phóng khoáng không kiềm chế, trên khuôn mặt hơi tái hiện lên sự khinh cuồng, không sợ hãi.
– Còn nữa, ta muốn nói cho các ngươi biết, không phải cứ có thế lực cường đại là muốn làm gì thì làm, tùy ý muốn mạng người khác, một ngày nào đó, ngươi bị người khác bắt được, cũng giống như hiện tại vậy.
Lâm Phong vừa nói xong, tay trái khẽ động, mọt chưởng ấn mạnh lên lưng cô ả kia.
Tiếng hét chói tai từ trong miệng cô ả kia vang lên, lực lượng đáng sợ tàn phá bữa bài trong cơ thể ả, phá hủy kinh mạch của ả. Trong nháy mắt, tu vi của ả đã bị phế sạch, cả người trở nên vô lực yếu ớt, sắc mặt ả cũng vô cùng tái nhợt.
– Ngươi dám, ngươi dám…
Từng tiếng gầm kinh khủng chấn động trong hư không, chỉ thấy Lâm Phong mang theo cô ả kia bay lên, chủy thủ trong tay lại giật giật, máu tươi đỏ thẩm theo chủy thủ rỉ ra, làm cho tất cả đều khựng lại. Dù sắc mặt cực kỳ khó coi, toàn thân tràn ngập sát ý, nhưng không kẻ nào dám động.
Lâm Phong chỉ cần động tay thì liền lấy mạng cô ả kia liền.
Trên mặt cô ả áo đỏ không còn vẻ xấc láo càn rỡ, giờ phút này, ả mới ý thức được Lâm Phong thật sự có thế giết mình.
Hiện tại, tu vi của ả bị Lâm Phong phế đi, trước kia ả chưa từng nghĩ tới, ở nơi này, trong Tuyết Vực Mê thành, lại có người dám động thủ với ả, thậm chí còn phế bỏ tu vi của ả. Đây quả thực là chuyện không có khả năng, nhưng hôm nay lại thật sự phát sinh, nam tử có chút bệnh hoạn này nhưng tâm lại chấp nhất lãnh khốc, chấp nhận mạo hiểm cực lớn mà lưu lại đây, cũng muốn ả phải chịu một cái giá không cách nào thừa nhận.
– Ta sẽ mang ả đi, ta phát hiện kẻ nào theo ta thì liền băm một ngón tay ả.
Lâm Phong lạnh lùng nói, sau đó xoay người, thân hình lóe lên tiêu sái rời đi.
Đám người Thái Thúc gia tộc đều ngây ngốc ở đó, nhìn Lâm Phong rời đi, muốn động nhưng bọn chúng cảm thấy bước chân như nặng ngàn cân.
Tiểu thư đã bị phế bỏ tu vi, nếu lại bị chặt đứt mấy ngón tay, trách nhiệm này, bọn họ không gánh nổi.
– Đi, trở về báo cho thiếu gia!
Một người mở miệng nói, sau đó thì cả đám rối rít rời đi, rất nhanh, chỉ trong chốc lát thì bên này không còn một bóng người. Toàn bộ người Thái Thúc gia tộc đều rời đi, biến mất tăm.
Mọi người nhìn thân ảnh rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy chấn động. Thanh niên có sắc mặt trắng tái kia thật lớn mật, vậy mà hắn dám phế bỏ thiên kim Thái Thúc gia tộc…
Ý thức của Lâm Phong bao phủ xung quanh, không có ai theo dõi, khóe miệng hắn cũng nhếch lên cười cười.
Chỉ sau chốc lát, Lâm Phong thấy phía xa có hai thân ảnh đang chạy về phía mình. Hai người này là Vân Phi Dương cùng Tiểu Nhã đã rời đi trước.
Vân Phi Dương thấy Lâm Phong mang theo cô ả Thái Thúc gia tộc kia liền sửng sốt, sau đó hắn cười khổ, người này thông minh gan dạ, rõ ràng có thể thoải mái rời đi nhưng lại không làm vậy. Cách Lâm Phong lựa chọn lại là chế trụ cô ả này.
– Khó trách người khác cũng không nhận ra ngươi, mặt nạ ngươi cho, căn bản không thể nhìn ra đó là giả, quá thật rồi. Cho dù là trên mặt biểu lộ cũng có thể hiện ra, hoàn toàn giống như thật.
Vân Phi Dương đưa cái mặt nạ da người lại cho Lâm Phong, mới vừa rồi, Lâm Phong đưa cho hai người Vân Phi Dương cùng Tiểu Nhã một người một cái mặt nạ. Sau đó hai người theo dòng người rời khỏi đại điện, bình yên rời đi, đồng thời ước định chờ Lâm Phong ở nơi này.
– Nếu đã cho ngươi rồi thì không cần trả lại.
Lâm Phong cười nói, Vân Phi Dương tạo cho hắn cảm giác không tệ, hơn nữa còn giúp hắn mấy lần, có thể trở thành bằng hữu, nếu không mà nói, hắn cũng không yên tâm giao Tiểu Nhã cho hắn.
Điểm này Vân Phi Dương cũng cảm nhận được. Vừa mới bắt đầu, Lâm Phong còn có chút phòng bị, dần dần mới tiếp nhận một bằng hữu như hắn.
– Đã vậy, ta không khách khí rồi.
Thu mặt nạ da người lại, thứ này, nói không chừng còn có thể phát huy tác dụng.
– Đúng rồi, xử lý cô ả này thế nào?
Vân Phi Dương chỉ chỉ cô ả Thái Thúc gia tộc, hỏi Lâm Phong.
– Không biết!
Lâm Phong lắc đầu:
– Giữ ả bên người, chí ít có thể tạo ra chút uy hiếp với những kẻ đó.
– Ả này cũng là một gánh nặng, mang theo ả cũng khong thể yên tâm đâu!
Vân Phi Dương nhìn Lâm Phong, cười nói:
– Hơn nữa, nếu ả mất tích, ngươi không cảm thấy lực uy hiếp sẽ càng thêm hiệu quả sao?
Bộp…
Cô ả áo đỏ nghe Vân Phi Dương nói vậy, ả nhịn không được mà lùi lại, ả đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của Vân Phi Dương.
Lâm Phong cau mày, có chút chần chờ.
– Ngươi không giết ả, người ta giết ngươi một trăm lần cũng không run tay!
Vân Phi Dương bước tới một bước, trực tiếp tới bên người cô ả kia. Một chưởng vô thanh vô tức ập lên người đối phương. Trong nháy mắt, cô ả mang theo khuôn mặt tuyệt vọng ngã xuống.
Đã chết, ả từng cho là, khoảng cách tử vong đối với mình là xa xôi cỡ nào, nhất là ở trong Mê thành.
– Bùng…
Một ngọn lửa bùng lên, lập tức nuốt trọn thân thể ả kia, đốt thành hư vô, hủy thi diệt tích.
Vân Phi Dương tới trước mặt Lâm Phong, nhìn vào mắt hắn nói:
– Lòng của ngươi còn chưa đủ cứng rắn.
Dứt lời, Vân Phi Dương chậm rãi xoay người, đi về phía xa:
– Sống trong thế giới võ đạo, phần lớn đều thân bất do kỷ, ả không chỉ muốn giết ngươi, cũng muốn giết ta, giết muội muội ngươi. Có lẽ ngươi cảm thấy ả chỉ là một cô gái chưa thành niên mà tâm từ thủ nhuyễn, nhưng lúc ả giết ngươi thì tuyệt đối không chíu mày cau mặt. Vì bảo vệ mình, ngươi nhất định phải có tâm như bàn thạch, không thể phá vỡ.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Vân Phi Dương, thở dài một hơi.
– Vân Phi Dương!
Trong con ngươi của Lâm Phong, thân ảnh của Vân Phi Dương càng ngày càng rõ ràng, hắn không chút che dấu sự lạnh lùng của mình. Hắn muốn nói cho Lâm Phong biết, Vân Phi Dương hắn là người thế nào.
– Tiểu Nhã, chúng ta đi thôi!
Lâm Phong nắm tay Tiểu Nhã, thân hình lóe lên, đuổi theo Vân Phi Dương. Vô luận Vân Phi Dương là người thế nào, nhưng chí ít là hắn đối với Lâm Phong không có ác ý, vẫn muốn kết giao với hắn.
Chương 599: Quy Tắc Của Đại Hội Tuyết Vực
Thái Thúc gia tộc là một trong bốn đại thế lực của Tuyết Vực Mê thành, nắm giữ một phương Mê thành.
Lúc này, trong Thái Thúc gia tộc, tại bên một cái hồ nước có một vị lão già khẽ dựa vào lan can, buông câu trong hồ.
Dù người này còn thả câu, nhưng đôi mắt nhắm chặt, thản nhiên tự đắc, nếu có ngươi ở chỗ này sẽ phát hiện được, lão già này không có chút khí tức, hoàn toàn hòa hợp với thiên địa hư không.
– Vù…
Một thân ảnh xẹt qua bên hồ, lão già giật cần câu, một con cá chính xác rơi vào giỏ trúc bên hồ, nhưng lưỡi câu trên dây lại thẳng tắp, không có móc.
– Câu cá như vậy cũng không dễ a.
Ông lão mở mắt, lộ ra nụ cười, ánh mắt chậm rãi chuyển qua, tùy ý nhìn thân ảnh hoảng hốt đi tới:
– Lão An, chuyện gì mà gấp gáp như thế?
Thân thể lão An kia run lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, làm cho ông lão nhíu mày. Lão An theo lão mấy chục năm, tự nhiên lão hiểu rõ tính tình của lão An, nếu không có đại sự thì với tính cách của lão An sẽ không hồi hoảng như thế.
– Lão An, xảy ra đại sự gì?
Ông lão hỏi một tiếng, lão An cúi thấp đầu, run rẩy nói:
– Hồn… hồn châu của tiểu thư, vỡ rồi!
– Ầm!
Lão An vừa nói xong, không gian yên tĩnh bên hồ đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức đáng sợ chấn động. Cây cổ thụ sau lưng lão già trực tiếp vỡ vụn, bị xé nát bấy, mà hồ nước khổng lồ kia điên cuồng cuộn trào, gió nước ùng ùng, gào thét chấn động.
Hồn châu, lấy một tia hồn phách ngưng tụ mà thành, hồn châu vỡ nát cũng có ý người là người chết.
Đầu lão An càng ngày càng cúi thấp, gần như bò xuống đất. Uy áp của Thiên Vũ cảnh cực kỳ kinh khủng, dù lão là Huyền Vũ cảnh tầng tám cũng cảm giác như là một con kiến hôi, nhỏ bé không đáng kể.
Luồng uy áp này kéo dài hồi lâu mới dần yếu đi, nhưng lãnh ý túc sát vẫn rét lạnh thấu xương.
– Nói, ai làm?
– Nghe nói tiểu thư cưỡi ngựa trong thành, bởi vì phát sinh cãi vã với người ta mà động thủ. Tiểu thư không địch lại, trở lại tìm khách khanh đuổi giết kẻ kia, sau đó hồn châu của tiểu thư vỡ nát.
Lão An run rẩy nói, ánh mắt ông lão vô cùng sắc bén, rét lạnh nói:
– Kêu Thiên Kỳ bắt người về, không cần giết.
– Dạ!
Lão An cung kính nói, sau đó nhấc chân lùi sau, cho đến khi lùi rất xa mới dám quay lưng chạy đi.
Trong mắt lão lộ sát ý căm căm, vậy mà có kẻ dám giết thiên kim Thái Thúc gia tộc, không chỉ bản thân cô ả kia không nghĩ tới, người trong Thái Thúc gia tộc cũng chưa từng nghĩ tới.
…
Một màn phát sinh bên hồ trong Thái Thúc gia tộc, Lâm Phong tự nhiên không biết. Trên thực tế, ngay cả hồn châu thì hắn cũng không biết đó là thứ gì, nếu không, có lẽ Vân Phi Dương cũng sẽ không giết cô ả kia.
Vân Phi Dương cùng Lâm Phong căn bản không nghĩ tới, cô ả kia vừa chết thì hồn châu lập tức vỡ vụn. Tộc nhân Thái Thúc gia tộc nhanh chóng biết rõ, chờ đợi bọn họ chính là đuổi giết vô tận.
Nhưng tộc nhân Thái Thúc gia tộc còn chưa tìm được Lâm Phong, Kiếm Thần gặp được ba người Lâm Phong trước.
Bước chân tiến tới mấy người Lâm Phong cùng Vân Phi Dương, Kiếm Thần cười nói:
– Lâm Phong, Vân Phi Dương, rốt cuộc đã tìm được hai ngươi rồi.
Lâm Phong cùng Vân Phi Dương nghe vậy thì hơi nghi hoặc, Kiếm Thần tìm bọn họ làm gì?
Nhất là Lâm Phong, Kiếm Thần không biết hắn là Lâm Phong trước kia mới đúng, tự nhiên cũng không có qua lại gì.
– Tìm chúng ta có chuyện gì không?
Vân Phi Dương hỏi.
– Có, người đế quốc Long Sơn chúng ta đến đây, đang thương thảo về chuyện đại hội Tuyết Vực, các ngươi cùng theo ta đi thôi.
Kiếm Thần trả lời, Lâm Phong cùng Vân Phi Dương khẽ gật đầu, nếu là chuyện đại hội Tuyết Vực thì tất nhiên phải đi.
Kiếm Thần mang ba người Lâm Phong tới một chỗ trống rộng rãi, những người đế quốc Long Sơn đều đã ở đây.
Thậm chí thanh niên tài tuấn các thế lực kia cũng tụ tập ở đây rồi.
– Lâm Phong cùng Vân Phi Dương đều đã tới rồi, hiệ tại chỉ còn thiếu Đoàn Vô Đạo!
Kiếm Thần nhìn mọi người nói một tiếng, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Ba người Lâm Phong cùng Vân Phi Dương cũng tìm chỗ ngồi xuống.
– Kiếm Thần, nói quy tắc của đại hội Tuyết Vực cho mọi người nghe đi. Để bọn họ nắm rõ một chút!
Quân Mạc Tích nhìn Kiếm Thần nói, Kiếm Thần gật đầu, nhìn mọi người.
– Lâm Phong, Vân Phi Dương, vừa rồi mọi người đã biết một chút về quy tắc đại hội Tuyết Vực. Nhưng các ngươi có lẽ còn chưa rõ lắm. Ý nghĩa chân chính của đại hội Tuyết Vực nằm ở đâu, hiện tại ta có thể nói cho các ngươi biết. Đại hội Tuyết Vực là so đấu giữa thanh niên có thiên phú của mười ba nước, cũng tính toán ra chiến lực của bốn đại đế quốc cùng với mấy nước phụ thuộc. Nhưng đối với các ngươi mà nói, đại hội Tuyết Vực là kỳ ngộ lớn lao, mỗi một lần chiến đấu cũng sẽ có cơ hội hiện ra trước mặt ngươi. Mà đạt được thứ hạng tốt, trừ có thể có được chỗ tốt cực lớn ra, ngay cả quốc gia cùng đế quốc ngươi đang sống cũng có thể nhận được cơ duyên lớn lao, điểm này, các ngươi không cần hoài nghi.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe nói những lời này rồi. Tin tưởng những lời này là không thể nghi ngờ, đại hội Tuyết Vực này ẩn chứa kỳ ngộ lớn lao.
– Về phần quy tắc đại hội Tuyết Vực, có ba vòng, vòng thứ nhất thì để các ngươi tiến vào một nơi, tiến hành chém giết hỗn loạn. Không ai biết trận chém giết này tiến hành như thế nào, cũng không người nào biết cuộc hỗn chiến này có hạn chế quy tắc gì không. Nhưng các ngươi phải hiểu được, chỉ sau khi bị chết đi tới một giới hạn nào đó thì trận hỗn chiến này mới chấm dứt. Các ngươi phải làm chính là giết người khác, đồng thời để mình không bị giết chết.
Lâm Phong hơi khựng người, quy tắc thật tàn khốc. Trận chiến đầu tiên là chém giết hỗn loạn, không giết người khác thì người khác giết ngươi, đảo thài cũng có nghĩa là tử vong.
– Chúng ta hi vọng, ở vòng chiến đấu thứ nhất, người một phương đế quốc Long Sơn chúng ta có thể toàn lực đoàn kết. Nếu gặp phải, không cần chém giết lẫn nhau, mà săn giết người khác. Như vậy chúng ta mới có thể có nhiều người lên cấp ở vòng tiếp theo, thậm chí vào vòng quyết chiến cuối cùng. Ngược lại, cá ngươi gặp phải người đế quốc khác thì nên cùng nhau săn giết.
Lời của Kiếm Thần cũng không làm người ta động dung, mọi người đều rất bình tĩnh. Cuối cùng còn thừa lại bao nhiêu người đế quốc Long Sơn chính là quan hệ tới lợi ích của đế quốc, mà không phải là lợi ích cá nhân bọn họ. Vì vậy bọn họ cũng không quá để tâm.
– Vòng thứ hai của đại hội Tuyết Vực chính là cướp đoạt thứ hạng. Đại hội Tuyết Vực mười năm trước, tất cả mọi người đều bị truyền tống vào trong một động phủ, người nào rời khỏi động phủ trước thì người đó được xếp thứ hạng cao, người xếp hạng sau cùng tương đương là bị đào thải. Đồng thời, thứ hạng này cũng quan hệ tới vòng chiến đấu cuối cùng, vì không để cho các cường giả đứng đầu gặp nhau sớm, vòng chiến đấu cuối cùng, xếp hạng cao sẽ chiến đấu với người có thứ hạng thấp. Điều này cũng có nghĩa là, ngươi có thứ hạng càng cao, lúc chiến đấu ở vòng này sẽ gặp người càng yếu. Ngược lại, ngươi xếp ở thứ hạng càng thấp thì sẽ phải đối mặt với kẻ càng mạnh.
– Đương nhiên, nếu ngươi muốn đoạt được mấy vị trí cao trong đại hội Tuyết Vực, ngươi phải đối mặt với tất cả cường giả. Chiến đấu vòng thứ ba là trận chiến loại trực tiếp.
Trong lòng Lâm Phong thầm gật đầu, trải qua hai lần đào thải, quyết chiến cuối cùng không còn may mắn, không có vận khí, chỉ trắng trợn dùng thực lực mà tranhg giành. Nếu ngươi muốn đạt thứ hạng cao thì phải không ngừng đánh bại đối thủ, không ngừng chiến đấu cho đến trận cuối cùng, ngạo thị quần hùng.
– Lâm Phong, Vân Phi Dương, quy tắc ta nói, các ngươi đã rõ rồi chứ.
Kiếm Thần nhìn hai người hỏi, Lâm Phong cùng Vân Phi Dương đều gật đầu. Kiếm Thần nói phi thường rõ ràng, sao bọn họ không hiểu được.
– Nếu tất cả đã rõ quy tắc đại hội Tuyết Vực rồi, ta liền chúc mọi người đạt được thứ hạng cao. Có một điểm, ngàn vạn nhớ kỹ, mỗi một lần chiến đấu, trừ nguy cơ sinh tử còn có kỳ ngộ. Nếu gặp phải, phải tranh thủ chộp lấy, làm cho mình tăng lên thực lực. Như vậy, khi bước vào quyết chiến thì mới có thêm vài phần nắm chắc.
Quân Mạc Tích cũng nhắc nhở mọi người một tiếng. Danh sách đại hội Tuyết Vực cuối cùng, trừ liên quan tới cá nhân còn có cả đế quốc. Hắn thân là người hoàng thất đế quốc Long Sơn, tự nhiên cũng phải tranh thủ chút lợi ích cho đế quốc, hi vọng đế quốc Long Sơn có thể có được thứ hạng tốt hơn.
Chương 600: Bán Đứng
Chư vị còn nghi ngờ gì nữa không chứ?
Quân Mạc Tích dứt lời, hỏi đám người.
Rất nhiều người đều trầm mặc, nhưng lúc này, bên nước Thiên Phong chỉ thấy một người trung niên khẽ ra hiệu, mở miệng nói:
– Ta có một đề nghị.
Ánh mắt mọi người đều hướng về người này, là người của nước Thiên Phong Vạn Tượng tông. Ánh mắt người này nhìn Quân Mạc Tích.
– Điện hạ, nếu vòng đầu của cuộc chiến chính là sát phạt chi chiến, vậy thì những người chết nhất định sẽ khống chế một số lượng nhất định, chỉ cần những người này chết đi thì cuộc chiến lần một sẽ tự nhiên kết thúc, trong tứ phương thế lực của chúng ta đều không thể tránh khỏi cái chết, nếu đã vậy chi bằng chủ động chọn lựa cái chết.
Nghe thấy lời nói của người này, ánh mắt mọi người hơi chậm lại, chọn cái chết sao? Người này, thật ác độc
– Ngươi cho rằng sẽ có người tự nguyện đi tìm cái chết sao?
Giọng nói Quân Mạc Tích lộ vẻ hơi không vui, Chọn đi tìm cái chết, lẽ nào có người đáng chết sao?
Những người này đều đến từ đế quốc Long Sơn, do Quân Mạc Tích dẫn đến, nếu để ai chết thì hắn đều rất khó xử.
– Làm sao có thể cho phép họ chọn lựa được chứ, đã vậy thì tất cả đều phải chết. Đám yếu ớt kia thì chết luôn đi, dù sao thì chúng cũng không có tác dụng lớn gì cho đợt chiến đấu sau, sao không cho những kẻ mạnh hơn thêm nhiều cơ hội chứ.
Người của Vạn Tượng tông chậm rãi đáp:
– Đo đó ta cho rằng, chúng ta có tất cả ba mươi sáu vị, có thể chọn ra hai mươi vị mạnh nhất trong số hoặc một nhóm người kết thành đồng minh, nếu gặp người khác thì cho dù là người của chúng ta cũng phải giết, loại bỏ kẻ yếu, cứ như vậy, những kẻ mạnh hơn này sẽ được giữ lại để chiến đấu cho trận chiến sau.
– Nếu không, lấy loại thực lựa của bọn người này mà nói, nếu gặp phải những cường giả trong chúng ta sẽ núp đằng sau, chờ đến sau thì có tác dụng gì chứ, chi bằng giết chết hết.
Kẻ bên Vạn Tượng tông chỉ ngón tay vào một số người. Những người này chính là những kẻ tu vi yếu kém, bao gồm cả Lâm Phong.
Sắc mắt của những kẻ bị chỉ trúng biến sắc hổ thẹn, người này vậy mà bảo họ đáng chết, thẳng tay vứt bỏ.
– Người dựa vào đâu để nói chúng ta đáng bị thẳng tay vứt, chứ không phải là người của nước Thiên Phong các ngươi đáng phải chọn đi chết sao??
Có kẻ nói nhạt, bị đối phương xem thường thế kia, ai còn có thể chịu được chứ.
– Nếu như không phục, chỉ cần đấu một trận là xong, rất đơn giản!
Kẻ ngày ngạo nghễ nói lời khinh thường người kia.
– Ta nghe nói người của nước Thiên Phong đã từng đến Tuyết Nguyệt, sau cùng là vì kêu ngạo ngông cuồng mà hầu như đều bỏ mạng ở nước Tuyết Nguyệt, bị hoàng tử giết sạch, không ngờ tới những người khác lại còn không biết thân phận, kiềm chế, không xem ai ra gì, thật buồn cười.
Lâm Phong thản nhiên lên tiếng, đầu ngẩng nhẹ, ánh mắt trong suốt, cười nhạt, tựa như đang nói đến một chuyện rất ư là nhỏ nhặt.
– To gan, tên rác rưởi kia, nơi này có chỗ để ngươi lên tiếng sao?
Người trung niên với giọng nói lạnh lùng quát to Lâm Phong, giọng nói lạnh lẽo.
– Ta chưa nói xong, nước Thiên Phong các ngươi trải qua sự việc nước Tuyết Nguyệt lần trước, lần này đến đây, lại mang theo nhiều cường giả bảo hộ đến như vậy, chẳng phải là lo sợ họ quá mạnh, lại bị giết thêm lần nữa sao?
Lời nói của Lâm Phong rất thỏa đáng, rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho sắc mặt lũ người nước Thiên Phong phải biến sắc, nhìn chằm chằm lấy Lâm Phong
– Tên này, phải giết hắn ở trận đầu thôi, ai gặp phải hắn đều không cần phải lưu tình.
Ung thái sư của nước Thiên Phong mở đôi mắt đang nhắm chặt kia, nói nhạt một câu không một chút tình cảm.
– Đúng, phải giết ngay trận đầu, ai gặp phải hắn, phải lập tức giết chết hắn.
Người của Vạn Tượng tông kia gật đầu nói, nước Thiên Phong họ chính là muốn Lâm Phong phải chết.
Thiên Phong Thất Sứ đều rối rít gật đầu, kẻ này trong mắt không xem Thiên phong ra gì, giết hắn là chuyện tất yếu.
Lâm phong trái lại cơ bản không nghe thấy những lời nói lạnh nhạt của đối phương, trên khuôn mặt vẫn cứ giữ nguyên giọng cười nhạt. Với ân oán giữa hắn và nước Thiên Phong, không cần phải nói gì nhiều, vì người của Thiên Phong nếu có cơ hội thì hắn sẽ giết hết.
– Đủ rồi.
Quân Mạc Tích quát lớn:
– Lần này ta triệu tập chư vị là là hy vọng chư vi có thể đoàn kết đối ngoại trong việc tranh giành lợi ích các nhân chứ không phải tự hạ sát với bản thân, ta đã nói đến nước này, cụ thể phải làm như thế nào thì phải xem tự bản thân các ngươi, nhưng kiến nghị lúc này thì không cần phải nhắc lại nữa, cứ xem là thực lực của ngươi tạm thời mạnh hơn kẻ khác, nhưng cũng không nhất định có thể sống tồn được lâu hơn.
– Lời nói đến đây đã cạn, tất cả giải tán.
Quân Mạc Tích phất phất tay áo, có vẻ có chút không vui
– Chúng ta đi.
Sứ giả nước Thiên Phong đứng dậy, vung tay áo, dường như với vẻ rất không nhanh lắm
Bỗng nhiên đúng lúc này có một luồng không khí ngột ngạc từ trên trời rơi xuống, chỉ thấy khắp tám hướng khắp nơi đều xuất thân ảnh của yêu thú, phía trên yêu thú, ánh ánh mạnh mẽ của võ tu nhìn xung quanh dường như đang muốn tìm ai đó.
– Hả?
Đám người thấy vậy, cả bọn đều tròn xoe đôi mắt, khắp nơi đều là yêu thú, hơn nữa võ tu mà yêu thú mang trên lưng đều vô cùng lợi hại, Tuyết Vực Mê thành đã xảy ra chuyện lớn gì sao!
Bão lớn nổi dậy, mấy con yêu thú xông vào đám người, Lâm Phong và Vân Phi Dương liếc mắt nhìn nhau, trên vẻ mặt đầy nghi hoặc, chuyện gì thế đây?
Những người này nhẽ ra đi cùng thiếu nữ kia, họ sao lại phái nhiều cường giả thế này đến tìm kiếm chứ?
Gục nhẹ đầu xuống, Vân Phi Trường và Lâm Phong đều ngơ cả người tại chỗ, không một chút cử động.
– Có người nào nhìn thấy mấy người này không?
Trong không gian tĩnh lặng vang giọng một âm tranh lạnh lùng truyền đến, lập tức từ trong hư không ba bức tranh xổ xuống, mỗi một bức tranh đều vẽ một thân ảnh của hai người nam và một người nữ.
Tuy tranh vẽ không giống lắm nhưng đám người vừa nhìn vào thì liền nhận ra, ba người này, không phải là Vân Phi Dương, Lâm Phong và đứa bé bên cạnh Lâm Phong, là ba người đến sau cùng sao?
– Không nhìn thấy.
Đường U U trầm xuống, nhưng ngay sau đó lắc đầu nói.
Những người này rõ ràng là lai giả bất thiện, tốt nhất là cô ta đừng nên nói ra Lâm Phong.
– Ừ.
Người kia gật gật đầu, ngay sao đó yêu thú lần nữa lại muốn bay lên.
– Đợi một chút.
Chính lúc này, người của Vạn Tượng tông kia mở miệng quát to vào thân ảnh đối phương, nhích khóe miệng cười nhạt.
– Chuyện gì?
Thân ảnh trên người yêu thú kia chuyển người sang liếc chàng trung niên một cái, hỏi.
Trung niên mỉm cười, đáp:
– Ta đã gặp qua ba người này.
Lời của hắn vừa dứt, bỗng cả dám người tròng mắt ngưng lại, ba người này, đương nhiên là họ đã nhìn thấy qua, chính là người trong số họ.
Lâm Phong và Vân Phi Dương trong lòng đều rất hồi hộp, ánh mắt hiện lên một luồng sáng lạnh, rất rõ ràng, kẻ trung niên bên Vạn Nguyên tông chuẩn bị bán đứng họ.
– Mấy người các ngươi, các ngươi tự ra mau hay là muốn ta phải bắt ra!
Tên trung niên bên Vạn Tượng tông kia thốt ra một giọng nói nhạt, bỗng toàn đám người gia tộc gia tộc Thái Thúc ánh mắt ngừng lại trong không trung, liếc mắt qua đám người phía dưới, hãy mau ra đây? Chẳng phải nói ba người này đang ở ở đây.
– Ngươi giỏi lắm.
Từ miệng của Lâm Phong thốt ra một giọng nói, lập tức hắn và Vân Phi Dương đều ngẩng đầu lên, nếu đã không tránh khỏi thì phải đành đối mặt thôi.
Nhìn thấy Lâm Phong và Vân Phi Trường, đám người trong không trung bỗng tỏ vẻ căng thẳng, tiếng khóc truyền ra, yêu thú nhảy loạn lên, chạy qua tụ tập bên này, ngay cả thân ảnh từ xa khi nhìn thấy bên này cũng đều nhanh chóng chạy qua.
– Xem ra Lâm Phong và Vân Phi Trường đã đắc tội với đại nhân vật nào rồi.
Trong lòng đám người đều đoán được một phần, thế lực của bọn người này rõ ràng là một thế lực rất mạnh, lại truy bắt Lâm Phong ở toàn thành.
Một luồng uy thế khủng bố tràn ngập cả không truing, Lâm Phong nhìn những người gia tộc gia tộc Thái Thúc, lạnh lùng nói:
– Các ngươi không lo lắng đến sự an nguy của tiểu thư các ngươi sao?
Khi thấy Lâm Phong nói đám thân ảnh trong không trung đều cười nhạt, ánh mắt lộ ra khí tức băng hàn.
– Cả tiểu thư gia tộc gia tộc Thái Thúc mà các ngươi cũng giám giết, các ngươi sẽ hối hận cả đời!
Chỉ nghe một trong số thân ảnh mở miệng nói, khiến Lâm Phong và Vân Phi Trường phải giật cả mình, họ đều biết sao?
“Gia tộc Thái Thúc.”truyện ma
Tròng mắt Quân Mạc Tích khẽ đọng lại, Lâm Phong và Vân Phi Trường lúc này đúng là đã gây họa rồi, không ngờ giết cả tiểu thư Thái Thúc gia tộc.
Nghe Lâm Phong nói, hắn dường như còn muốn giấu thêm, đáng tiếc, Lâm Phong hắn còn chưa biết cường giả của cảnh giới Thiên Vũ có thể đem hồn phách của người ngưng tụ thành hồn châu chứ, hồn châu này có mối tương quan với sinh mệnh, chỉ cần hồn châu bị vỡ thì đồng nghĩa với việc tử vong, những thế lực của cường giả Thiên Vũ cảnh cũng sẽ sử dụng gia tộc hoặc nhân vật quan trọng trong thế lực đem ngưng tụ thành hồn châu, sau đó bỏ vào trong gia tộc hoặc trong thế lực, như vậy việc sinh tử của họ vừa nhìn là có thể biết được.
Thái Thúc gia tộc hiển nhiên là có sự tồn tại lớn mạnh của Thiên Vũ cảnh, rất dễ nhận thấy rằng họ đã phát hiện ra mãnh vỡ hồn châu của tiểu thư, do đó biết được là do Lâm Phong và Vân Phi Dương giết chết.
Đắc tội với Thái Thúc gia tộc là một việc rất không bình thường a.
Hơn nữa, những người Thái Thúc gia tộc này không động thủ ngay mà chỉ là bao quanh Lâm Phong, dường như đang đợi cường giả trong gia tộc đến.