1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 107 [Chương 531 đến 535]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 107 [Chương 531 đến 535]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 531: Mạnh Mẽ Xông Lên Tầng Chín

Lâm Phong trợn mắt nhìn Lam Kiều một cái, con bé này thật sự sợ thiên hạ không loạn mà.

Về phần hai người mới sỉ nhục Lâm Phong nghe được lời Lam Kiều đều đưa mắt nhìn về phía này. Một người trong đó châm chọc nói:

– Kẻ lấy rượu mạnh Phần Nguyên mà uống như nước, không phải ngu thì là gì? Không chết là may mắn lớn mạng rồi!

– Lâm Phong, ngươi nghe rõ chưa, người ta lại còn sỉ nhục ngươi!

Lam Kiều lại cười nói.

Lâm Phong lắc đầu, lấy bình rượu rót cho mình thêm một chén, hắn không chút do dự mà uống cạn một hơi, trong miệng phát ra từng tiềng xì xì.

Khí tức đốt cháy đáng sợ tàn sát bừa bãi trong thân thể, làm cho hai luồng lực lượng trong người Lâm Phong lần nữa sôi trào, Lâm Phong rất hưởng thụ cảm giác này.

– Thoải mái!

Lâm Phong phun ra một hơi nóng bỏng, hắn hưởng thụ cảm giác lực lượng len lỏi trong cơ thể, để hắn cảm nhận rõ ràng, đồng thời lại tiếp tục rèn luyện kinh mạch thân thể, càng mạnh càng tốt.

Lam Kiều nhìn động tác của Lâm Phong thì không biết nói gì, người này quả thật không phải là người bình thường.

Lâm Phong nhìn thoáng qua chén ngọc trống không rồi, sau đó hắn liền nắm lấy bịnh rượu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lam Kiều, hắn trực tiếp dốc bình đổ toàn bộ rượu còn lại vào miệng.

– Ực ực…

Yết hầu Lâm Phong nảy lên, trong nháy mắt đã đỏ hồng một mảnh. Khi Lâm Phong thả bình rượu xuống thì mặt hắn đã đỏ bừng tới mang tai.

Mà trong thân thể Lâm Phong, chân nguyên lực của Phật Ma lực hoàn toàn sôi trào, điên cuồng chạy chồm, dường như muốn đốt cháy cả thân thể Lâm Phong.

– Thoải mái!

Lâm Phong hét ra một câu, Lam Kiều ngồi đối diện liền cảm thấy một luồng hơi rượu nóng bỏng phả lên mặt, làm cho cô ta cảm thấy hơi đau.

– Kẻ điên này!

Lam Kiều im lặng một trận, mà người trong phòng này đều sợ ngây người, kẻ này thật đáng sợ.

Hai người mới nhục mạ Lâm Phong đều cúi gằm đầu, không dám phóng rắm nữa. Nếu bọn họ uống như Lâm Phong vậy thì kinh mạch máu huyết cũng không thừa nhận nổi, nhưng Lâm Phong lại rất hưởng thụ. Điểu này không nghi ngờ gì đã chứng minh một vấn đề, thực lực tu vi Lâm Phong kinh khủng hơn bọn họ rất nhiều.

Hai người lặng lẽ đứng lên muốn rời khỏi phòng, tiếng bước chân rất nhẹ, không làm kinh động bất luận kẻ nào.

Cộp!

Một tiếng nhỏ vang lên, là thanh âm bình rượu đụng lên mặt bàn gỗ, nhưng thanh âm này cũng làm cho tim hai người bịch bịch nhảy.

– Đứng đó!

Một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai hai người làm cho chúng giật mình, đây là giọng nói của Lâm Phong.

– Trở lại chỗ ngồi!

Lâm Phong lại nói tiếp, sắc mặt hai người liền cứng đờ. Hai người không rời đi mà trở lại chỗ ngồi của mình, lần nữa ngồi xuống.

– Ngay cả xin lỗi cũng không nói một câu mà rời đi rồi sao?

Lâm Phong chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.

Lần đầu tiên cũng thôi đi, hắn cũng không phải kẻ nhiều chuyện, nhưng đối phương không xin lỗi cũng không sao. Nhưng sau khi Lam Kiều lên tiếng, vậy mà hai người lại còn sỉ nhục, thật coi hắn không có nóng nảy sao!

– Người không biết không có tội, các hạ cần gì phải trách cứ. Hai người chúng ta cũng không phải cố ý, chỉ là muốn nhắc nhở các hạ, rượu mạnh Phần Nguyên không phải thưởng thức như vậy.

Một người trong đó khéo léo nói, Lâm Phong cười lạnh, hắn cũng phục miệng lưỡi của đối phương.

– Vậy thì thật là tốt, hiện tại các ngươi có thể chỉ bảo ta đi!

Lâm Phong lạnh lùng nói.

– Nào dám! Phương thức phẩm rượu của các hạ là đúng, là hai người chúng ta sai lầm rồi!

Người nọ lại nói tiếp.

– Ừ!

Lâm Phong gật đầu:

– Đã vậy, vậy thì hai người các ngươi cũng uống một bình đi, uống giống như ta vậy.

– …

Lời của Lâm Phong làm cho hai người ngây ngốc, uống như Lâm Phong lúc trước?

Sắc mắt cứng ngắc không ngừng biến đổi, hai người tiến thối lưỡng nan, không biết làm sao.

– Nhanh một chút, ta cũng không có nhiều thời gian đâu.

Lâm Phong trợn mắt lên, một luồng sát khí lạnh băng đột nhiên phủ xuống hai người. Nhất thời, hai người liền cảm giác như rơi vào trong địa ngục.

Sát ý thật đáng sợ, thực lực Lâm Phong mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều lắm, trong nháy mắt có thể giết chết hai người.

Những người khác cũng cảm nhận được sát ý trên người Lâm Phong, tất cả đều thầm cảm thấy may mắn, còn may là mình không lên tiếng sỉ nhục Lâm Phong. Kẻ này có thực lực mạnh như vậy, sao lại không tiếp tục đi lên mà lại ngồi ở tầng thứ sáu.

Nhưng mà nhìn bộ dáng của hắn thì hình như mới tới Thiên Hành cung lần đầu.

Rốt cục, dưới áp bách sát phạt chi ý của Lâm Phong, hai người kia chia nhau bỏ một viên nguyên thạch thượng phẩm vào trong chỗ lõm, chỉ trong chốc lát liền có hai bình rượu mạnh Phần Nguyên, hai tên này hơi run rẩy cầm lấy hai bình rượu.

– Uống đi!

Lâm Phong quát lạnh một tiếng, sát phạt chi ý lại phóng ra, hai người cầm bình rượu, há miệng dốc xuống, trực tiếp uống hết bình rượu mạnh.

– Ah…

Một tiếng gào thét vang lên, một người trong đó che ngực, cảm nhận như có hỏa diễm đang thiêu đốt trong lòng mình, muốn đốt cháy kinh mạch trong cơ thể.

– Phì…

Một người khác thì trực tiếp phun ra một ngụm máu tười, sắc mặt đỏ như máu.

Lâm Phong lạnh lùng nhìn hai người, trong lòng cũng kinh hãi. Rượu Phần Nguyên này thật đáng sợ, chỉ một bình rượu nhỏ, vậy mà làm cho cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một cũng không chịu nổi.

– Lâm Phong, chúng ta lên tầng chín đi, nơi đó mới có quỳnh tương ngọc dịch chân chính.

Lam Kiều cười nói với Lâm Phong, Lâm Phong nhìn nàng một cái, Thiên Hành cung tầng chín, chỉ có người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn mới được vào. Tu vi bây giờ của hắn mới Huyền Vũ cảnh tầng ba, còn không đủ điều kiện.

– Trong Thiên Hành cung này cũng không cứng nhắc mà nhìn tu vi không nhìn chiến lực đâu. Chỉ cần thông qua thủ vệ của bọn họ thì đương nhiên có thể đi lên.

Lam Kiều cười cười, ngay sau đó, nàng đột nhiên động, cả người như một con thải điệp bay múa mà lướt về phía cầu thang, tốc độ nhanh vô cùng.

– Đi!Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Lam Kiều khẽ nói một tiếng, Lâm Phong cũng đứng lên, theo hướng cầu thang mà đi.

– Đứng lại!

Chương 532: Thiên Kim Đường Gia

Lâm Phong im lặng, nữ tử này thật biết gây chuyện!

Còn nữa, Lam Kiều còn nói người đế quốc Long Sơn cũng tu luyện Thiên Nhãn thuật, có thể nhìn ra tu vi của người khác, thủ đoạn này phi thường không tệ. Nhìn một cái có thể phân biệt được xê xích thực lực giữa người khác với mình.

Thủ đoạn này lại không truyền lưu tới nước Tuyết Nguyệt, thật là đáng tiếc.

Nghe được lời này của Lam Kiều, ba người thủ vệ liếc nhìn Lâm Phong một cái, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, thì ra không phải là người đế quốc Long Sơn, Thiên Nhãn thuật cũng không biết, như vậy thì bọn họ có thể không kiêng kỵ mà xuất thủ.

– Các ngươi đã cùng một nhóm, vậy thì để ta thu thập con bé này rồi đối phó ngươi. Thiên Hành cung há là nơi để cho bọn ngươi tùy tiện xông vào.

Thủ vệ tầng chính lạnh lẽo quát, sau đó lão liếc mắt nhìn Lam Kiều, thân hình khẽ rung lên liền đánh tới Lam Kiều.

– Lăn xuống đi!

Lão già quát một tiếng, mắt thấy chưởng phong sắp đụng vào người Lam Kiều, nhưng mà lúc này, Lam Kiều cũng không nhìn bàn tay lão mà chỉ nhắm mắt lại, giống như là đang chờ chết.

– Ngươi điên rồi!

Lâm Phong quát lớn một tiếng, cô ả Lam Kiều này lại không lùi lại, giống như là chờ đợi đối phương xử lý, đứng đó chờ đối phương đánh tới.

Lâm Phong liền hóa thành một ảo ảnh, nhanh mạnh như gió mà lao tới dưới bậc thang lên tầng chín.

– Đứng lại cho ta!

Hai tên thủ vệ khác thấy Lâm Phong lao tới liền quát lớn một tiếng, lực lượng phóng ra mà vọt về phía Lâm Phong, hai người trực tiếp công kích Lâm Phong.

– Cút!

Một tiếng gầm vang lên, kình phong kinh khủng gào thét mà ra, sát khí trực tiếp bao phủ lấy hai người, làm cho hai người biến sắc, thân hình cứng ngắc.

Thật là mạnh, sát khí bao phủ lấy bọn họ, thật là đáng sợ.

– Ông!!!

Một tiếng gió thét xuyên qua giữa hai người, hai người sửng sờ đứng đó. Lâm Phong xuyên qua hai người nhưng bọn họ lại không phản ứng chút nào.

– Rầm!!!

Một tiếng nổ vang lên, hai người xoay mình lại liền thấy bàn tay thủ vệ tầng chín đang đánh về Lam Kiều đã bị nắm tay của Lâm Phong tóm lấy, bàn tay chỉ cách Lam Kiều một bước ngắn liền dừng lại, không chút nhúc nhích. Chỉ có một luồng gió thét qua cuốn lấy mái tóc dài của Lam Kiều.

Tên thủ vệ tầng chín cứng ngắc đứng đó, kinh ngạc nhìn nắm tay đang tóm lấy nắm đấm của mình.

Thanh niên trước mắt này chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba, hắn lại có thể dùng nắm tay bắt lấy một chưởng của lão? Sao có thể như vậy?

– Cút ngay!

Dường như có chút không tin, tên thủ vệ tầng chín giận dữ quát lên một tiếng, chân nguyên lực cuồng mãnh điên cuồng phun ra, từng đạo cương phong tàn sát bốn phía trên đấu nắm tay.

Trong mắt Lâm Phong tràn ngập lãnh ý, quát lớn:

– Cút!

Lời vừa ra, lực lượng đáng sợ từ trong lòng bàn tay trào ra, từng tiếng răng rắc vang lên. Tên thủ vệ tầng chín cảm thấy xương cốt trên nắm tay mình như muốn nứt ra, lực lượng đáng sợ bao phủ trên người lão làm hắn không cách nào ngăn cản. Thân hình lão bay về phía sau, mạnh mẽ đụng lên vách tường phía sau.

– Khục khục…

Rên lên một tiếng, người kia đã phun máu, so với Lam Kiều còn nghiêm trọng hơn. Hai mắt lão nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lực lượng thân thể thật đáng sợ. Lão còn cảm thấy Lâm Phong chưa vận dụng chân nguyên lực đã đánh lão bay đi. Đây là lực lượng của một Huyền Vũ cảnh tầng ba phát ra?

Hai người thủ vệ khác đều cứng ngắc đứng một chỗ, Lâm Phong thật cường hãn.

Bọn họ cũng không biết, đây cũng chỉ là do Lâm Phong hạ thủ lưu tình. Trước khi xuất phát tới đế quốc Long Sơn, Lâm Phong đã có ba nghìn tám trăm Phật Ma lực, khi tu luyện trên không, thân thể trải qua cuồng phong rèn luyện, dẫn động Cửu Chuyển Phật Ma Công vận chuyển tuần hoàn từng chu thiên, Cửu Chuyển Phật Ma Lực lần nữa tăng lên. Hôm nay, Lâm Phong đã có bốn ngàn Phật Ma Lực, lực lượng toàn thân đã đạt Huyền Vũ cảnh tầng bốn rồi. Nếu sử dụng bốn ngàn Phật Ma Lực thì dễ dàng giết chết người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn.

Lâm Phong căn bản chưa phát ra thực lực chân chính.

– Hi hi!

Lam Kiều cười khẽ, nàng tiến tới ôm lấy cánh tay Lâm Phong, làm cho Lâm Phong kinh ngạc.

– Các hạ, ngươi có tư cách bước lên Thiên Hành cung tầng chín. Nhưng tu vi của nàng này còn chưa đủ, không thể bước vào đó.

Thủ vệ tầng chín nhìn Lâm Phong cùng Lam Kiều nói. Lâm Phong đánh lão bị thương, đó là chứng minh cho thực lực của Lâm Phong đã đủ để bước lên đó.

– Ta là thê tử của hắn, tất nhiên phải ở cùng nhau.

Lam Kiều đương nhiên nói, Lâm Phong có chút im lặng, từ khi nào thì Lam Kiều thành thê tử hắn rồi?

Thần sắc thủ vệ kia không ngừng biến đổi, không biết xử lý như thế nào. Lúc này lão liền nghe được một giọng nói đạm mạc phiêu đãng truyền tới.

– Để bọn họ tiến lên đi!

Giọng nói êm dịu, tự nhiên, đạm mạc mà tùy ý.

Thủ vệ tầng chín liền sửng sờ, sau đó lão liền gật đầu, nhìn Lâm Phong cùng Lam Kiều nói:

– Mời hai vị!

Lâm Phong cùng Lam Kiều nhìn nhau, trong ánh mắt Lam Kiều lộ ra ý cười yếu ớt, kéo tay Lâm Phong leo lên bậc thang bước vào tầng cuối cùng của Thiên Hành cung.

Tầng chín Thiên Hành cung cũng chính là tầng cao nhất, phòng này không giống với các tầng dưới. nơi này chỉ có một bàn rượu khổng lồ dài bằng gỗ thành mộc, nơi này có chín người ngồi vây quanh cái bàn gỗ này, trước mặt bọn họ đều đặt một chén rượu.

– Huyền Vũ cảnh tầng ba, Huyền Vũ cảnh tầng một!

Khi Lâm Phong cùng Lam Kiều sải bước vào trong phòng tầng chín này, mọi người đồng loạt đưa mắt đánh giá hai người Lâm Phong, trong nháy mắt đã nhìn thấu tu vi hai người.

Sau khi nhìn rõ tu vi hai người, tuy bọn họ có chút kinh ngạc nhưng cũng không quá để ý. Người Huyền Vũ cảnh tầng ba vượt cấp đánh bại Huyền Vũ cảnh tầng bốn không nhiều lắm, nhưng ở thành Thiên Long thì cũng có một ít. Ngoài ra, tu vi của Lâm Phong cũng không được coi là quá mạnh mẽ.

Về phần Lam Kiều, trừ vẻ đẹp bên ngoài thì có thể trực tiếp bỏ qua, chút tu vi này của Lam Kiều thật sự không đủ nhìn.

Lâm Phong cũng đánh giá mấy người này, tất cả đều còn trẻ tuổi, ánh mắt đều sắc bén, khí tức nội liễm. Người có thể bước lên tầng này chí ít đều là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, không có ai là kẻ yếu.

Khi Lâm Phong nhìn thấy một người thì dừng lại một chút, đó là một thiếu nữ ngồi ở chủ vị, lớn lên lãnh diễm cao quý, khí chất xuất chúng, phi thường xinh đẹp. Vừa nhìn liền biết đây là nữ tử lớn lên trong đại gia tộc, nàng ta ngồi đó lại có một luồng khí thế, khí thế vô hình.

Đường U U, thiên kim Đường gia, là một trong ba thanh niên có danh tiếng lớn nhát Thiên Long Thành!

Đường U U cũng đánh giá Lâm Phong cùng Lam Kiều mấy lần, cuối cùng, ánh mắt nàng ta rơi lên người Lam Kiều, nói:

– Thanh Mộng Tâm là gì của ngươi?

Thanh Mông Tâm, đệ tử có thiên phú mạnh nhất Tinh Mộng các, đồng thời cũng là một trong ba vị thiên tài nổi tiếng nhất, nổi danh cùng Đường U U của Đường gia.

– Cô gái này có quan hệ với Đường Mộng Tâm?

Mọi người đồng thời nhìn về Lam Kiều, những người này đều hiếu kỳ với Thanh Mộng Tâm vượt xa nhân vật tầm thường như Lâm Phong.

– Ta và Thanh Mộng Tâm đều là người Tinh Mộng các!

Lam Kiều đáp một câu, nhưng Đường U U dường như không tin lời nàng, thản nhiên nói:

– Chỉ đơn giản như vậy sao?

– Vậy người cho là ta có quan hệ thế nào với ả ta?

Lam Kiều phản bác nói.

– Chí ít, hai ngươi tu luyện một loại công pháp, nếu không có quan hệ, bộ công pháp này không thể để cho ngươi tu luyện mới đúng!

Đường U U nhìn Lam Kiều nói, lời này làm cho mọi người âm thầm kinh hãi, mà Đường U U lại có thể nhìn ra được Lam Kiều tu luyện công pháp gì, quả thật lợi hại.

Lam Kiều nhìn Đường U U, đã sớm nghe nói thiên kim Đường gia rất lợi hại về mặt võ đạo, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thế, chỉ nhìn một cái đã xem thấu nàng.

– Các hạ là ai? Dù tu vi không tệ nhưng sao lại mạo muội xông vào Thiên Hành cung ta, hình như không chút thích hợp a!

Đường U U nhìn Lâm Phong, đã lâu không có kẻ nào dám xông vào Thiên Hành cung.

– Lâm Phong, nước Tuyết Nguyệt!

Lâm Phong chậm rãi nói, mọi người cảm thấy có chút kinh ngạc. Người nước Tuyết Nguyệt, thì ra Lâm Phong chỉ là người đến tứ nước phụ thuộc Tuyết Nguyệt.

– Ngươi chuẩn bị tham gia đại hội Tuyết Vực sao?

Đường U U lại hỏi tiếp, nàng cũng là một trong những người được tham gia đại hội Tuyết Vực nên tất nhiên cũng biết việc này. Hơn nữa, chắc chắn nàng sẽ trở thành một người trong đó, tranh hơn thua với thiên tài các quốc gia khác.

Lâm Phong lần nữa gật đầu, nhất thời, những người khác đều nhìn về Lâm Phong với ánh mắt khác trước.

Thanh niên xa lạ đột nhiên xông vào tầng chín này lại là người tới thành Thiên Long, đế quốc Long Sơn để chuẩn bị tham gia đại hội Tuyết Vực, không nghĩ tới, hắn còn trẻ tuổi như vậy, thật sự khó được.

Chương 533: Hồn Tuyền Ngọc Lộ

Có thể được lựa chọn tham gia đại hội Tuyết Vực, ít nhất cũng đã chứng tỏ Lâm Phong là thanh niên tài tuấn ưu tú nhất nước Tuyết Nguyệt, thiên phú xuất chúng.

Đương nhiên, thanh niên xuất chúng nhất nước Tuyết Nguyệt, đặt ở tại thành Thiên Long đế quốc Long Sơn chưa chắc được người tôn trọng.

Tại trong mắt những đệ tử thiên tài ở thành Thiên Long, đối với thiên tài nước phụ thuộc thì chỉ có bỉ di. Nhất là thiên tài được lựa chọn tham gia từ các nước phụ thuộc mà không phải là do đế quốc Long Sơn tự mình lựa chọn, điều này càng làm cho những thanh niên tài tuấn này càng thêm khó chịu. Bọn họ tự nhận mình không kém hơn với những thiên tài nước Tuyết Nguyệt đó.

– Nói thế nào thì Tuyết Nguyệt cũng là một nước, người được chọn tham gia đại hội Tuyết Vực chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba, chẳng lẽ nước Tuyết Nguyệt đã vô năng tới mức này sao?

Lúc này, có một giọng nói chói tai vang lên, một tên thanh niên áo trắng liếc mắt nhìn Lâm Phong, thậm chí cũng không thèm nhìn Lâm Phong một cái, dĩ nhiên là biểu hiện thái độ khinh thường và bỉ di cực độ.

Những người khác nghe được lời này đều trầm mặc, ánh mắt đạm mạc nhìn Lâm Phong. Dù tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba mà có chiến lực Huyền Vũ cảnh tầng bốn, nhưng quả thật còn chưa đủ tư cách tham gia đại hội Tuyết Vực, loại tu vi này mà đặt trên võ đài đại hội Tuyết Vực, có lẽ chỉ tồn tại kế cuối.

Ánh mắt Lâm Phong vẫn đạm mạc như thường, giống như là không nghe được đối phương châm chọc. Riêng về cảnh giới tu vi, hắn mới Huyền Vũ cảnh tầng ba, quả thật rất yếu. Với cảnh giới này, e rằng là người thấp nhất tham gia đại hội Tuyết Vực rồi. Dù mười người nước Tuyết Nguyệt thì người có tu vi thấp nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, hơn nữa đều có chiến lực đặc thù, đánh bại Huyền Vũ cảnh tầng bốn bình thường là không thành vấn đề.

Phải đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng năm, như vậy mới có thể đạt tới cấp bậc trung bình trong đại hội Tuyết Vực, nhưng cũng chỉ là đạt chân vào mà thôi.

– Nước Tuyết Nguyệt vô năng hay không thì ta không biết. Nhưng nghe giọng điệu lớn lối của ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng là một trong những người tham gia đại hội Tuyết Vực?

Lâm Phong không nói lời nào, nhưng Lam Kiều thì không khách khí, nàng đưa mắt nhìn thanh niên áo trắng vừa châm chọc Lâm Phong, trong giọng nói tràn đấy ý tứ mà ai cũng có thế nghe ra được.

– Đế quốc Long Sơn ta có vô số thiên tài, tùy ý một người thì những kẻ ở nước nhỏ như nước Tuyết Nguyệt không thể so sánh. Dù Dương mỗ chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn những vẫn còn xa mới được lựa chọn tham gia đại hội Tuyết Vực, cũng không giống như người nước Tuyết Nguyệt nào đó.

Thanh niên kia chậm rãi nói không ngừng.

– Nói nhiều vậy đều toàn nói nhảm, nếu không có tư cách tham gia đại hội Tuyết Vực, vậy còn lý do lý trấu cái gì, ta thật bội phục sức nói nhảm của ngươi.

Lam Kiều không biết cái gì là văn nhã, nàng liền mở miệng châm chọc, làm cho người này khựng người.

– Một kẻ không có tư cách tham gia đại hội Tuyết Vực, vậy mà có thể ngồi đó châm chọc người được lựa chọn, thật sự là không biết xấu hổ mà.

Lam Kiều dường như không muốn dừng, chậm rãi mắng tiếp, làm cho sắc mặt người kia càng thêm cứng ngắc.

– Đường tiểu thư, chúng ta vào tầng chín Thiên Hành cung này, ngươi không chuẩn bị gì cho chúng ta sao?

Lam Kiều không nhìn người kia nữa mà nhìn về Đường U U, chậm rãi nói.

– Đương nhiên.

Đường U U cũng rất rộng rãi, đưa tay lên mời hai người Lâm Phong cùng Lam Kiều:

– Mời hai vị ngồi!

Lam Kiều cũng không khách khí, kéo Lâm Phong trực tiếp ngồi xuống. Xung quanh cái bàn gỗ thanh mộc này có khoảng mười người, trong mắt mỗi người đều lộ ra tinh mang liếc nhìn Lâm Phong.

– Lâm Phong, Đường tiểu thư rất ít khi tới Thiên Hành cung, không nghĩ tới ngươi tới lần đầu liền có thể gặp được giai nhân của Đế quốc Long Sơn, vận khí không tệ a!

Lam Kiều khanh khách cười, Đường U U cười yếu ớt nói:

– Nào có, có thể gặp được thanh niên tài tuấn của nước Tuyết Nguyệt là vinh hạnh của U U. Đây là chút rượu nhạt của Đường gia ta, mong rằng vui lòng thử.

Đường U U vừa nói vừa nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn gỗ, nhất thời, một tiếng vang nhỏ, Lâm Phong chỉ thấy trước mắt có một ám cách lồi lên. Một cái bầu rượu tinh mỹ hiện ra ở đó, tuy chưa uống nhưng đã cảm thấy hương vị xộc vào mũi, là mùi thơm thuần khiết.

– Ám cách thật thần kỳ.

Lâm Phong kinh hãi không thôi, nơi này chính là tầng chính, thật sự không biết bình rượu này làm sao mà đưa lên nhanh như vậy, tốc độ truyền lên là người ta chắt lưỡi hít hà.

Lâm Phong cùng Lam Kiều đi với nhau, nhưng lại chỉ có một bầu rượu, hiển nhiên là không để ý tới Lam Kiều. Dù sao, Lam Kiều đi theo Lâm Phong mà đến, không phải là dựa vào thực lực bản thân để bước lên tầng chín.

– Lâm Phong, Đường gia là thế gia luyện đan số một đế quốc Long Sơn, sừng sững tại đế quốc Long Sơn mấy ngàn năm mà không ngã. Đó là thế gia mạnh nhất, vững chắc nhất trong đế quốc Long Sơn. Mà rượu do Đường gia ủ ra cũng là linh đan diệu dược, nhất là quỳnh tương ngọc dịch trên tầng chín này thì càng như thế. Ta nghe nói, quỳnh tương ngọc dịch được chia làm chín loại, mỗi loại có công hiệu khác nhau, người nào uống sẽ có chỗ tốt, người bước chân lên tầng chính Thiên Hành cung đầu tiên mới có tư cách hưởng dụng miễn phí. Còn lần khác thì phải dùng một cái giá kinh khủng, hơn nữa, có tiền mà không mua được.

Lam Kiều chậm rãi giải thích cho Lâm Phong nghe:

– Lâm Phong, đây là lần đầu tiên ngươi đặt chân tới Thiên Hành cung, như vậy liền có cơ hội hưởng dụng quỳnh tương ngọc dịch do Đường tiểu thư tự mình đưa tặng, vận khí thật sự không tệ.

– Ngươi thật hiểu rõ Đường gia cùng Thiên Hành cung ta, quỳnh tương ngọc dịch trên tầng chín này đúng là có chín loại. Giờ phút này, bình trước mặt Lâm Phong chính là một loại trong đó, Hồn Tuyền Ngọc Lộ, uống vào thì không tăng lên thực lực nhưng có thể làm cho tinh thần không linh, tẩy rửa linh hồn, làm cho linh hồn, tâm tư không có nửa điểm tạp niệm, tiến vào trạng thái không linh, thậm chí có thể bước vào cảnh giới kỳ diệu mà đốn ngộ.

Đường U U giải thích một câu, quỳnh tương ngọc dịch này là Hồn Tuyền Ngọc Lộ.

Xung quanh bàn thanh mộc, rất nhiều người nhìn sang với ánh mắt nóng bỏng, tất cả đều nhìn lên chén rượu trước mặt Lâm Phong. Tẩy rửa tinh thần hồn phách làm cho người ta tiến vào trạng thái không linh, loại quỳnh tương ngọc dịch này sao có thể làm bọn họ không mừng cho được.

Lâm Phong cầm lấy dạ quang bôi trước người, sau đó đưa tay đặt lên bình Hồn Tuyền Ngọc Lộ kia. Đột nhiên, từng sợi khí thế đánh tới phía hắn.

Nhanh, nhanh cực kỳ, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Lâm Phong liền cảm giác như rơi vào hầm băng. Rất nhiều khí tức băng hàn của nhiều người đều bao phủ lên người hắn.

– Buông tay cho ta!

Răng rắc!

Hai tiếng vang truyền ra, có một người đã không kìm nén được mà dùng tay trực tiếp ấn lên bàn gỗ thanh đàn. Nhất thời, một luồng chân nguyên lực đáng sợ theo bàn gỗ vào bắn tới Lâm Phong, nhanh vô cùng, trong chớp mắt liền tới.

– Hừ!

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, hắn cũng dùng một chưởng ấn lên mặt bàn, nhất thời, bình rượu liên bay lên không trung.

– Tới đây!

Một luồng hấp lực đáng sợ truyền tới, chân nguyên cuồn cuộn mà đến, hóa thành từng sợi tơ rồi quấn chặt bình rượu, muốn cướp lấy bình Hồn Tuyền Ngọc Lộ kia.

Đối với mọi chuyện trước mắt, Đường U U chỉ an tĩnh nhìn, không có ngăn cản, thuận theo tự nhiên mà nhìn Lâm Phong ứng phó thế nào.

Người nước Tuyết Nguyệt đặt chân lên đế quốc Long Sơn, cùng theo người đế quốc Long Sơn tham gia đại hội Tuyết Vực, bị bắt nạt một chút cũng rất bình thường. Dù bây giờ Lâm Phong đến Thiên Hành cung, đến ngày khác hắn cũng phải chịu kẻ khác bắt nạt.

Nhưng mà, người nước Tuyết Nguyệt như Lâm Phong, tới đế quốc Long Sơn sẽ bị người ta khi nhục sao?

Rầm!

Một chưởng Lâm Phong vỗ lên mặt bàn, chân nguyên lực nhanh chóng đụng vào nhau, một đoàn quang mang điên cuồng chớp lên, cực kỳ kịch liệt.

Đồng thời, Lâm Phong vung tay áo bước ra, bàn tay trực tiếp nắm lấy bình Hồn Tuyền Ngọc Lộ.

Sợi tơ chân nguyên kia trực tiếp quấn lấy quanh nắm tay của Lâm Phong, một lực lượng xoắn cắt đáng sợ như muốn cắt đứt tay Lâm Phong mà cướp lấy Hồn Tuyền Ngọc Lộ.

– Xem ra, Hồn Tuyền Ngọc Lộ mà Đường tiểu thư tặng cho cũng có thể tranh đoạt, đã vậy thì Lâm Phong xin càn rỡ vậy.

Một giọng nói lạnh lùng từ Lâm Phong phát ra, chỉ nghe từng tiếng răng rắc truyền ra, chén rượu trong tay Lâm Phong trực tiếp vỡ vụn, lộ ra một dòng nước màu xanh.

– Hít…

Lâm Phong phất tay, một luồng hấp lực đáng sợ truyền tới, dòng nước màu xanh trực tiếp bắn vào trong miệng Lâm Phong. Đồng thời, bàn tay Lâm Phong đột nhiên rung lên, nhưng sợ tơ chân nguyên quấn quanh đều bị đứt gãy.

– Muốn đánh thì trực tiếp chút đi, cần gì văn nhã như thế, lén lén lén lút lút!

Lâm Phong quát lạnh một tiếng, hắn trực tiếp đạp lên bàn gỗ mà nhảy qua. Chân nguyên lực công kích về tên thanh niên kia, một luồng khí tức bá đạo đồng thời phóng lên.

Chương 534: Tiền Đánh Cuộc

– Ồ!?

Thấy động tác của Lâm Phong, mọi người đều sửng sốt. Tên Lâm Phong này thật là bá đạo cường thế, không ngờ một người nước Tuyết Nguyệt tới Thiên Hành cung của Đường gia đế quốc Long Sơn mà lại trương dương như thế.

– Chẳng lẽ người cho là ta sợ ngươi sao?

Tên vừa công kích Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, hắn đứng dậy, một luồn khí thế lạnh thấu xương từ trên người phóng ra, hắn tiến về phía Lâm Phong.

– Tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, thì ra chỉ mới vừa vặn có đủ tư cách tiến vào đây, đứng ở đây khoe khoang, ngươi đang che dấu sự tự ti trong nội tâm mình sao?

Áo quần trên người Lâm Phong phồng lên, nện từng bước mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tới trước người đối phương. Hắn lăng không đập tới, một luồng khí lưu từ trong tay trào ra, vậy mà mơ hồ lộ ra màu đen, một cơn gió cắt từ nắm đấm của Lâm Phong phóng lên, từng tiết rít gào không dứt.

Quyền ý đáng sợ từ trên người Lâm Phong bức tới làm cho tên thanh niên kia biến sắc. Trên nắm tay Lâm Phong giống như có một lực lượng đáng sợ cuộn trào, người chưa tới đã bức ép lên người hắn.

Trầm mặt, hắn lùi sau một bước, toàn bộ chân nguyên lực khủng bố vận chuyển mà hội tụ trong lòng bàn tay, trong giây lát liền đấm tới Lâm Phong.

– Ùng…

Cuồng phong gào thét như tiếng yêu thú rống giận, chân nguyên lực từ trên quả đấm của hắn phát ra tia sáng chói mắt bắn về phía Lâm Phong. Nhưng nơi quả đấm của Lâm Phong lướt qua thì không gian chấn động, chân nguyên lực không ngừng mai một, không thể cản nổi.

– Cút.

Gầm lên một tiếng, sau đó quả đấm của Lâm Phong đụng lên nắm đấm của thanh niên kia. Lực lượng thân thể đáng sọ như một tòa núi lớn, trực tiếp ép lên nắm đấm đối phương.

Lực lượng của tên thanh niên này đủ để đánh với Lâm Phong một trận, nhưng hết lần này tới lần khác lại trực tiếp đối kháng với Phật ma lực của Lâm Phong. Chỉ một quyền đánh xuống liền có tiếng răng rắc vang lên, xương cốt trên cánh tay hắn trực tiếp vỡ nát. Đông thời, thân hình hắn cũng bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ đụng lên vách tường phía xa, phát ra một tiếng nặng nề.

Mọi người đều nheo mắt nhìn, tinh mang không ngừng lóe lên, trong mắt cũng mang theo khiếp sợ.

Tên Lâm Phong này chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba sao? Không chỉ đánh bại thủ vệ tầng chín mà bước vào nơi này. Hơn nữa, hắn chỉ dùng một quyền mà đánh bay Huyền Vũ cảnh tầng bốn, còn hắn thì sừng sửng như núi.

– Một tên phế vật!

Lâm Phong đơn giản phun ra một câu, băng hàn lạnh lùng. Tên kia trở nên khó coi, đôi môi rướm máu mím chặt.

– Còn ngươi nữa, đúng không?

Lâm Phong xoay người nhìn vào thanh niên họ Dương kia, hàn mang trong mặt lóe lên.

Dường như cảm thấy được hàn khí trong mắt Lâm Phong, thần sắc thanh niên áo trắng họ Dương trở nên cứng ngắc. Vậy mà hắn không nói gì, kẻ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn vừa rồi có thực lực tương đương với hắn, đối phương đã không đón được một quyền của Lâm Phong. Vậy thì hắn chắc là cũng không đón được, nếu muốn đánh với Lâm Phong thì chỉ rước lấy nhục mà thôi.

Thần sắc không ngừng biến đổi, hiển nhiên hắn cũng không dự liệu được Lâm Phong lại bá đạo càn rỡ như thế, hơn nữa còn có thực lực cường hãn.

– Chỉ nhìn cũng biết là kẻ hèn nhát rồi. Chỉ biết sính miệng lưỡi, chân chính đánh nhau thì liền co vòi. Nếu ngươi mà được coi thiên tài đế quốc Long Sơn thì thật làm cho người ta thất vọng.

Lâm Phong phất phất tay, trở về chỗ ngồi của mình.

Dù không động thủ nhưng lời lẽ sỉ nhục của hắn gần như tát vào mặt đối phương, làm cho tên thanh niên áo trắng cảm thấy đau rát.

Hắn nhục mạ Lâm Phong, khinh thường nước Tuyết Nguyệt. Nhưng giờ phút này, Lâm Phong lại mượn hắn mà sỉ nhục đế quốc Long Sơn, vả vào mặt hắn. Hết lần này tới lần khác, hắn không cách nào phản bác, bởi vì hắn thật sự không bằng Lâm Phong.

– Tu vi các hạ không tệ, bằng vào một lực lượng kỳ lạ cũng đủ đánh bại cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Tuy Vượt cấp khiêu chiến nhưng đừng nên quá mức kiêu ngạo. Nơi này chính là đế quốc Long Sơn, đế quốc thì cuối cùng vẫn là đế quốc, không phải là người Tuyết Nguyệt như ngươi có thể so sánh. Nơi đây thiên tài vô số, người có năng lực như ngươi không thiếu, chỉ là không muốn dùng mạnh lấn yếu mà thôi.

Lại một giọng nói vang lên, người nói chuyện là thanh niên mang áo đen có ánh mắt sắc bén, trán rộng như tùng. Giờ phút này, trong lúc hắn nói chuyện mà vẫn cúi đầu phẩm rượu, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía Lâm Phong, trong giọng nói lộ ra kiêu ngạo không cách nào che dấu.

Lâm Phong xoay người nhìn thanh niên áo đen, tròng mắt sắc bén như kiếm.

Người kia vẫn bình tĩnh phẩm rượu, thình thoảng nhìn Lâm Phong, nhưng chỉ nhìn Lâm Phong trong nháy mắt, giống như cao thâm khó lường, sâu không thể tả.

Nhưng Lâm Phong vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, chưa từng rời khỏi. Điều này làm cho hắn nhướng mày, tròng mắt đưa lên mấy lần rồi nhìn Lâm Phong, không cách nào giả vờ bộ dáng cao thâm mạc trắc.

– Ý ngươi là ngươi dễ dàng thắng ta, chỉ là không muốn lấy mạnh hiếp yếu, sỉ nhục ta?

Lâm Phong lạnh lùng nói làm cho tên này khẽ nheo mắt, hàn quang không ngừng lóe lên.

– Làm người thì nên tự nên biết mình một chút!

Thanh niên ao đen lạnh giọng nói, hiển nhiên là chấp nhận lời của Lâm Phong. Hắn có thể dễ dàng thắng Lâm Phong, chỉ là không muốn lấy mạnh hiếp yếu mà thôi.

– Những lời này ta trả lại cho ngươi!

Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, làm cho tên kia lộ vẻ trêu tức, lạnh lùng nói:

– Ngươi không biết tốt xấu, người có thể bước vào tầng chín Thiên Hành cung này, ít nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Người Huyền Vũ cảnh tầng năm cũng có không ít, mà ta là một người trong số đó. Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng chỉ nhờ một loại lực lường kỳ lạ mà coi trời bằng vung, ta khuyên ngươi một tiếng, đừng nên tìm chết!

– Huyền Vũ cảnh tầng năm, lợi hại lắm sao?

Lam Kiều cười khanh khách nói:

– Ngươi nói hắn coi trời bằng vung, khuyên hắn không nên tự tìm chết, vậy chúng ta đánh cuộc đi, thế nào?

Người này xoay người nhìn về Lam Kiều, nói:

– Ngươi muốn đánh cuộc cái gì?

– Hắn và ngươi đánh một trận, nếu hắn bại thì ta thua cho ngươi Thiên Huyễn Mị Ảnh, nhưng nếu ngươi bại, ngươi cho ta chín bình quỳnh tương ngọc dịch khác nhau, tất cả đều phải đủ. Hơn nữa, ta cần hai phần!

Lam Kiều khanh khách cười nói. Người kia cứng ngắc ở đó, nói:

– Quỳnh tương ngọc dich, mỗi một lần tới chỉ uống được một bình, hơn nữa còn không cho mang đi. Ngươi là người Tinh Mộng các, không thể không biết ta không cách nào lấy được thứ này để đánh cuộc. Hơn nữa, Thiên Huyễn Mị Ảnh không có tác dụng gì với ta!

– Ta đánh cuộc với ngươi!

Một giọng nói êm ái vang lên, người nói chuyện là Đường U U, nàng ta nhìn Lam Kiều nói:

– Lời của ngươi là nói với ta sao? Cũng đúng lúc ta muốn xem công pháp Thiên Huyễn Mị Ảnh của Tinh Mộng các một phen. Ta lấy hai phần chín bình quỳnh tương ngọc dịch đầy đủ đánh cuộc với ngươi!

– Tốt! Không hỗ là tiểu thư Đường gia, quả nhiên rất quyết đoán!

Lam Kiều cười nói, sau đó nàng quay lại:

– Lâm Phong, chín bình quỳnh tương ngọc dịch này, nếu ngươi đồng thời uống vào thì có kết quả không tưởng nổi, trận chiến này ngươi cứ coi mà làm!

Thấy Lam Kiều lộ ra nụ cười đắc ý, Lâm Phong cảm giác như mình bị Lam Kiều bán đi. Cô nàng này mang mình tới Thiên Hành cung là có mục đích!

Đương nhiên, nếu có thể lấy được chín loại quỳnh tương ngọc dịch, Lâm Phong tất nhiên vui vẻ mà đánh một trận.

– Hai người các ngươi đánh một trận, có phải tìm một chỗ khác không?

Đường U U nhìn Lâm Phong cùng thanh niên áo đen hỏi một tiếng.

– Không cần!

– Không cần!

Hai thanh âm gần như đồng thời vang lên, Lâm Phong cùng thanh niên áo đen đều nói không cần.

Bốn mắt nhìn nhau, va chạm giữa hư không, lãnh mang lóe lên, một luồng hàn ý tràn ngập căn phòng.

– Đánh đi!

Lâm Phong lao tới, quả đấm trực tiếp đánh lên bàn gỗ thanh đàn. Nhất thời, cả cái bàn bị đánh gãy đôi, mà chỗ gãy là chính giữa Lâm Phong cùng thanh niên áo đen.

Lâm Phong nhảy lên, thanh chỗ hở này mà lao tới như một mũi tên gào thét bắn đi về phía người nọ.

Thanh niên áo đen nhìn Lâm Phong, hắn hừ lạnh một tiếng, hắn có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, cao hơn hai cảnh giới với Lâm Phong, sao có thể e ngại Lâm Phong.

– Thiên Phật quyền!

Thanh niên áo đen quát lớn một tiếng, đôi chân dẫm mạnh lên mặt đất, mặt đất chấn động, hai đấm đều xuất hiện, nhất thời có hàng trăm hàng ngàn quả đấm ập ra, không gian bị quả đấm của hắn chiếm đầy, vô cùng kinh khủng.

– Diệt!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một chữ băng hàn, bốn ngàn Phật Ma Lực lưu chuyển trong tay, phá diệt hết thảy, những quyền ảnh đầy trời kia đều bị một quyền của hắn đánh cho tan hết.

Trong không gian chỉ có một tia sáng tịch diệt kinh khủng xuyên qua thanh niên áo đen luôn ầm ĩ.

– Ầm!

Một tiếng nổ trầm đục vang lên trong lòng mọi người, Lâm Phong với thế như chẻ tre trực tiếp đánh lên trên người thanh niên áo đen. Một màn như trước lại xuất hiện, thanh niên áo đen trực tiếp bay ra ngoài, đụng lên vách tường, khóe miệng tràn đầy máu, sắc mặt tái nhợt.

Chương 535: Xếp Hạng Thiên Tài Của Đế Quốc Long Sơn

– Vù vù…

Tiếng cuồng phong đáng sợ rít gào, sau khi thanh niên áo bào đen va lên bức tường, Lâm Phong như gió theo sát phía sau. Một nắm đấm đáng sợ lại hiện ra trước mặt thanh niên áo bào đen. Quyền ý lạnh lẽo thổi lên áo bào cùng tóc của hắn, khiến sắc mặt hắn trở nên vô cùng hoảng sợ.

– Ngươi có thể dễ dàng thắng ta, chỉ là không muốn cậy mạnh hiếp yếu, khi nhục ta?

Lâm Phong nhìn ánh mắt hoảng sợ kia, lạnh lùng nói. Ánh mắt của thanh niên cứng đờ lại.

Một quyền, chỉ là một quyền, kẻ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm như hắn lại chẳng thể tiếp nổi dù chỉ một quyền của Lâm Phong.

Một quyền này không chỉ đánh bại hắn, đồng thời cũng phá hủy đi sự tự tin của hắn. Hắn chưa từng nghĩ rằng một tên Huyền Vũ cảnh tầng ba lại có thể miệt thị hắn, dễ dàng đánh bại hắn, nắm tính mạng hắn trong tay như vậy.

Không chỉ riêng thanh niên mặc áo bào đen, những người có mặt ở đây đều cứng đờ người ra đó. Quyền này thật đáng sợ! Thiên Phật Quyền mà thanh niên áo bào đen đánh ra, ở trước mặt Lâm Phong lại chẳng có lực ngăn cản chút nào, quyền kia của Lâm Phong đã trấn áp tất cả dễ như trở bàn tay.

Đường U U chớp chớp mắt, nàng đã gặp không ít thiên tài, nhưng kẻ như Lâm Phong, lấy cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba mà trực tiếp vượt qua hai cấp, dùng một quyền đánh bại người ở cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm, nàng đúng là chưa gặp bao giờ.

Lâm Phong thắng quá dễ dàng, quá bá đạo.

– Quyền kia của hắn sử dụng lực lượng gì ấy nhỉ?

Đường U U thầm đoán trong lòng. Dòng khí màu đen kia chảy xuôi theo nắm đấm của Lâm Phong, như thể là một dòng sức mạnh tồn tại mãi mãi, muốn trấn áp tất cả. Lâm Phong chắc chắn là đã tu luyện một loại năng lực kỳ lạ.

– Có thể được chọn tới tham gia đại hội Tuyết Vực, quả nhiên bất phàm.

Đường U U thầm nghĩ như vậy trong lòng, dù là nước phụ thuộc, nhưng thiên tài được lựa chọn thì chí ít cũng phải có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn trở lên mới đúng.

– Còn cần chiến nữa không?

Lâm Phong quay sang nhìn Đường U U, quả đấm của hắn vẫn giơ ở trước mặt thanh niên áo bào đen kia, nếu phải chiến nữa thì hắn đánh thẳng một quyền tiêu diệt luôn thanh niên áo bào đen kia.

– Không cần.

Đường U U khẽ lắc đầu. Hào quang lóe lên, trong tay nàng xuất hiện nhiều bầu rượu, có tất cả mười tám bầu.

– Ngươi thắng!

Đường U U phất ống tay áo lên, lập tức toàn bộ mười tám bầu rượu kia bay tới Lam Kiều. Lam Kiều vung tay lên, thu mười tám bầu rượu đó lại, mà nàng cũng nở nụ cười.

– Lâm Phong, tha cho tên tự cho là đúng kia đi.

Lam Kiều cười nói. Lâm Phong vung tay lên, lập tức đánh văng cả người đối phương ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng đi về bên cạnh Lam Kiều.

– Chúng ta đi.

Lam Kiều ôm lấy cánh tay Lâm Phong rồi trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, ngự không mà đi. Sau khi lấy được mười tám bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, bọn họ không hề ở lại dù chỉ thêm nửa khắc.

Đường U U nhìn hai bóng người rời đi qua chấn song cửa sổ, Lâm Phong này có thiên phú không tệ, chỉ là cảnh giới hơi thấp, nếu tới cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm hoặc sáu là có thể tỏa sáng trong đại hội Tuyết Vực này rồi. Hiện giờ tu vi của Lâm Phong còn chưa đủ, nhưng so với đám thanh niên tài tuấn tự cho mình là tài giỏi kia thì Lâm Phong đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Hắn chỉ là một thanh niên đi ra từ nước phụ thuộc, thậm chí còn trẻ tuổi như vậy nữa.

Sau khi Lâm Phong và Lam Kiều rời khỏi Thiên Hành cung, giáng xuống dưới đất, Lam Kiều khẽ mỉm cười rồi đưa một bao cho Lâm Phong và nói:

– Đây là chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch hoàn chỉnh, ngươi dùng cùng một lúc có lẽ sẽ giúp tu vi ngươi tiến thêm một bước nữa. Mà chín bình khác là của ta, ngươi có ý kiến gì không?

– Nếu ta nói là có ý kiến thì ngươi sẽ đưa cả chín bình kia cho ta?

Lâm Phong tùy ý hỏi.

Lam Kiều cười khanh khách, nói:

– Coi như ngươi thông minh. Cho dù ngươi có ý kiến thì cũng không có cửa đâu, ta vất vả dẫn ngươi tới gặp mỹ nhân, lại được uống rượu ngon thì sao lại không được chút ít thù lao chứ.

– Lâm Phong, nói thật nè, vị thiên kim của Đường gia này thế nào?

Lam Kiều như cười như không nhìn Lâm Phong. ở thành Thiên Long, Đường U U và Thanh Mộng Tâm là người trong mộng của không biết bao nhiêu người đâu.

– Rất xinh đẹp.

Lâm Phong đáp.

– Chỉ là rất xinh đẹp chứ không động tâm?

Lam Kiều trêu hắn.

– Không có cảm giác!Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Lâm Phong nhún nhún vai. Lam Kiều chuyển mắt, thản nhiên nói:

– Ngươi có được hai mỹ nữ tiên thiên xinh đẹp rồi, chướng mắt những nữ tử khác cũng là bình thường. Tuy nhiên nếu Đường U U không thể khiến ngươi động tâm, như vậy Thanh Mộng Tâm chắc chắn sẽ phải khiến ngươi xiêu lòng, chi bằng ta dẫn ngươi đi gặp nàng ta nhé?

– Đàn bà mà tu luyện Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật, ta không dám gặp.

Lâm Phong thản nhiên nói. Ngày xưa khi tu vi của Lam Kiều chỉ là Linh Vũ cảnh, nàng sử dụng Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật đã suýt nữa khiến hắn thần hồn điên đảo. Mà Thanh Mộng Tâm này dường như là nữ tử còn lợi hại hơn, sợ rằng còn xuất sắc hơn Lam Kiều rất nhiều, loại phụ nữ này chỉ nghĩ thôi đều thấy đáng sợ.

– Coi như ngươi thông minh. Nếu ngươi thực sự thấy Thanh Mộng Tâm, có khi sẽ quỳ gối dưới váy Thanh Mộng Tâm ấy chứ. So với Đường U U lạnh lùng diễm lệ, Thanh Mộng Tâm như một ngọn lửa có thể khiến ngươi bốc cháy đấy.

Lam Kiều cười khách khác, khiến Lâm Phong đúng là khá tò mò Thanh Mộng Tâm.

– Đường U U và Thanh Mộng Tâm nổi tiếng như vậy chắc không chỉ là vì vẻ đẹp của hai nàng ấy chứ.

Lâm Phong thản nhiên nói. Thiên hạ rộng lớn mênh mông, mỹ nữ nhiều như mây, nhưng cũng không thấy được bao nhiêu mỹ nữ có thanh danh lan xa. Dù sao điều mà thế giới này coi trọng vĩnh viễn là võ đạo.

– Đó là đương nhiên! Ngươi đừng thấy Đường U U thường ngày xinh đẹp, nếu ngươi mà giao thủ với cô ta thì người thua chắc chắn là ngươi, đừng có không tin.

Câu trả lời đầy khẳng định của Lam Kiều khiến Lâm Phong nhướng đôi lông mày.

Nhìn thấy thế, Lam Kiều lại chuyển đề tài:

– Đương nhiên ngươi cũng đừng nên nổi giận. Ở đế quốc Long Sơn này, cho dù là tài nguyên tu luyện hay cường giả chỉ đạo thì Tuyết Nguyệt còn xa mới sánh nổi. Cũng tỷ như Đường U U, có Đường gia làm hậu thuẫn, cường giả trong tộc vô số, có năng lực đem Quỳnh Tương Ngọc Dịch làm thức uống, thiên phú sao lại không mạnh cho được.

– Ngươi đang an ủi ta sao?

Lâm Phong khẽ cười, hắn nhíu mày không phải vì tự ti thực lực yếu ớt, chỉ là vì Lam Kiều khẳng định hắn không phải là đối thủ của Đường U U như vậy chứng tỏ Đường U U rất mạnh. Mà ở đế quốc Long Sơn này, chắc chắn không chỉ có mình Đường U U.

Một đế quốc đã như thế, còn có ba đế quốc khác nữa. lại thêm các nước phụ thuộc, có lẽ sẽ còn những kẻ yêu nghiệt như Đoàn Vô Nhai. Tính ra, nếu giờ hắn mà tham gia đại hội Tuyết Vực thì không biết là xếp ở tận đẩu tận đâu nữa.

– Xem ra ta phải nhanh chóng nâng cao tu vi, tăng cường thực lực thôi.

Lâm Phong thầm răn đe chính mình, chợt thấy rất cấp bách.

– Sao ta phải an ủi ngươi chứ, chỉ là sợ ngươi bị đả kích mà không gượng dậy được thôi.

Lam Kiều bĩu môi, tùy ý nói.Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)