1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
  4. Tập 106 [Chương 526 đến 530]

Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast

Tập 106 [Chương 526 đến 530]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 526: Họa Tâm

Lời của Nguyệt Mộng Hà khiến Lâm Phong rất là kinh ngạc, xem ra mẫu thân đã hoàn toàn nhận Mộng Tình rồi, nên mới trịnh trọng dặn dò hắn như thế.

Lâm Phong mỉm cười, mẫu thân thích Mộng Tình như vậy, hắn đương nhiên là vui vẻ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Mộng Tình và Đoàn Hân Diệp cách đó không xa, hai người vẫn đang cùng nhau thảo luận chuyện gì đó. Lúc này, Đoàn Hân Diệp trông cũng có vẻ thả lỏng hơn, nàng mỉm cười, trông thật rạng rỡ.

Điều này làm cho tảng đá đè nặng trong lòng Lâm Phong như được dỡ xuống. Có thê tử như vậy, hắn còn có gì để nói nữa. Không cần Nguyệt Mộng Hà dặn dò, hắn cũng biết mình nên làm thế nào, yêu thương quý trọng người phụ nữ của mình.

Nhớ tới những lời mà Mộng Tình và Đoàn Hân Diệp từng nói với mình, Lâm Phong cười ngây ngốc. Các nàng nói lời này không phải là vô căn cứ, hay mạnh miệng, mà là thật sự làm được. Mộng Tình từng nói rằng, sẽ không để ý chuyện bên cạnh hắn có người phụ nữ khác. Mà Đoàn Hân Diệp cũng từng nói nàng không để ý danh phận, chỉ muốn đi theo Lâm Phong hắn là được.

– Đúng là thằng nhóc may mắn.

Lâm Hải ở bên cạnh lẩm bẩm một tiếng, ông cũng nở nụ cười. Con của mình ưu tú như vậy, có được hai người thê tử tốt như thế, người làm cha như ông đương nhiên cao hứng rồi.

– Sao nào, ý ông là ông bất hạnh hả?

Nguyệt Mộng Hà trừng Lâm Hải, khiến Lâm Hải hơi sửng sốt, sau đó cũng chớp chớp mắt, khẽ cười:

– Không không, ta cũng là kẻ may mắn mà.

Nói xong, Lâm Hải lại tiếp tục cúi đầu điêu khắc tiếp.

Cảnh tượng ấm áp này khiến nụ cười trên mặt Lâm Phong càng thêm rạng rỡ, hắn thấp giọng nói:

– Giờ thì con đã biết phụ thân sợ gì rồi.

– Tiểu tử thối này, nói chuyện chú ý một chút.

Lâm Hải trợn mắt lên trừng Lâm Phong. Lâm Phong vội lắc đầu rồi quay mặt đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

– Đi đi, hãy đối tốt với Mộng Tình và Hân Diệp.

Nguyệt Mộng Hà nhìn hai nàng cách đó không xa, rồi cười nói với Lâm Phong.

Lâm Phong khẽ gật đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh hai nàng.

Lúc này Mộng Tình cũng cầm một cây cọ, đặt giấy ở trước người, đang cũng Đoàn Hân Diệp học vẽ mấy thứ, phác họa ra một vài hình vẽ.

Hai người đều coi Lâm Phong là không khí mà đắm chìm trong niềm vui thú của mình. Lâm Phong bị gạt sang một bên.

Tất cả đều ngoài dự liệu của Lâm Phong, nhưng lại khiến hắn thấy vui vẻ.

Đoàn Hân Diệp ở lại Tương Tư Lâm hai ngày, hai ngày đó đều ở cùng Mộng Tình, dạy Mộng Tình vẽ tranh, thi thoảng lại chuyện trò vui vẻ. Đáng thương cho Lâm Phong, bị gạt ra rìa đúng hai ngày, hai nàng đều chẳng ai thèm để ý tới hắn, khiến hắn vô cùng buồn bực, thật không biết là đã trêu chọc người nào…

Mãi đến ngày thứ ba, Đoàn Vô Nhai phái người tới Tương Tư Lâm đón Đoàn Hân Diệp đi, đồng thời tặng cho Lâm Phong một tin.

Sứ thần Nhược Lam Sơn của đế quốc Long Sơn, lệnh Lâm Phong ba ngày sau tập trung ở ngoài hoàng cung, chuẩn bị xuất phát. Lầm này bọn họ chuẩn bị tới đế quốc Long Sơn.

Tin vừa ra, cả nước Tuyết Nguyệt lại sôi trào lên. Người của đại hội Tuyết Vực sắp lên đường rồi, đến đế quốc Long Sơn. Không biết lần này sẽ có mấy người của Tuyết Nguyệt, tham gia đại hội Tuyết Vực đây.

Lâm Phong cũng đang suy đoán, Nhược Lam Sơn cũng chưa thực sự tuyển chọn, cuối cùng quyết định ngày xuất phát.

Nhưng ba ngày cũng tốt, đại hội Tuyết Vực chỉ là chuyện sớm hay muộn rồi cũng xảy ra, nếu xuất phát sớm thì càng có thể hiểu hơn về thiên tài của đế quốc.

– Như vậy, đám người Đoàn Vô Đạo, Đoàn Vô Nhai, Nguyệt Thiên Mệnh đều nhận được thư mời rồi.

Lâm Phong thầm đoán trong lòng, nhưng cũng không phải giờ phút này. Lúc này, Lâm Phong đang ngồi trên một chiếc chiến ở giữa rừng trúc. Trên mặt đất được trải một chiếc chiếu thật lớn, trên đó có bày một bức tranh.

Lâm Phong đang cầm bút vẽ, không ngừng lướt những nét vẽ lên bức tranh.

Ở trước Lâm Phong ba mét, Mộng Tình đang ngồi đó, mặc kệ Lâm Phong múa bút như thế nào, nàng vẫn yên tĩnh ngồi đó. Dường như trong trời đất này, ngoài cô gái trước mặt và bút vẽ trong tay ra, thì chẳng còn gì khác nữa.

Một người con gái dần được phác họa ra dưới nét bút của Lâm Phong, dịu dàng nhàn thục, thánh khiết như tiên, nhưng lại mang thêm vài phần phiêu nhiên. Nhưng trong bức tranh này dường như lại khuyết thiếu vài phần mỹ cảm.

– Không được!Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Lâm Phong khẽ lắc đầu, dường như không hài lòng cho lắm. Hắn lập tức xé nát bức họa vừa vẽ ra kia, trên bàn tay hắn, một ngọn lửa đột nhiên bốc lên, đốt trang giấy thành tro tàn.

– Lâm Phong, huynh còn vẽ bao lâu nữa.

Mộng Tình khẽ hỏi. Nàng ngồi đây đã rất lâu rồi, Lâm Phong cũng đã vẽ rất nhiều bức, nhưng không có lần nào thành công cả, cứ từng tờ từng tờ một bị hắn xé rách rồi đốt cháy.

Điều này khiến Mộng Tình hơi buồn bực, vốn là để Đoàn Hân Diệp dạy nàng vẽ tranh, sau Lâm Phong lại không buông tha mà đòi vẽ tranh về nàng, hơn nữa còn đòi nàng phải ngồi trước mặt.

– Còn phải đợi đến khi ta vẽ ra nàng mới được.

Lâm Phong không thấy phiền, cười nói như thế với Mộng Tình.

Mộng Tình im lặng, vẫn ngồi đó chứ không rời đi, thanh tao thoát tục, chỉ nhìn nàng thôi cũng là một phong cảnh vô cùng xinh đẹp rồi.

Tiếng sàn sạt vang lên, lại một bức nữa được vẽ ra. Lâm Phong nhìn bức họa này, lại nhìn Mộng Tình, rất giống. Hiện giờ, Lâm Phong đã có thể khắc họa được tướng mạo của người, điểm khuyết thiếu duy nhất chính là trình độ điêu luyện mà thôi.

– Không được!

Lại thì thầm một tiếng, hắn vạch bút qua, tờ tranh nát tan. Ánh sáng ngọn lửa lóe lên, lại một bức tranh nữa bị Lâm Phong đốt cháy.

Lâm Phong lấy giấy ra, trải lên trên bàn, hắn lại nhìn Mộng Tình một lần nữa. Dường như lúc này, trong mắt hắn chỉ còn lại một mình Mộng Tình, mà chẳng còn những thứ khác nữa.

Nhấc bút lên, Lâm Phong trầm mặc một lát rồi lập tức hạ bút.

Tiếng sàn sạt không ngừng vang lên. Làn gió nhẹ thoảng qua rừng trúc, trong không gian yên tĩnh tràn ngập hơi thở lãng mạn.

– Không đúng…

– Không đúng…

– Vẫn chưa đúng…

Lâm Phong không ngừng vẽ tướng mạo của Mộng Tình ra, rất giống, chỉ là thiếu đi vài phần thần vận. Loại thần vận của sinh mệnh, loại thần vật thánh khiết đẹp đẽ khiến vạn vật thất sắc.

Không biết Lâm Phong đã đốt đi bao nhiêu bức, Mộng Tình vẫn ngồi đó nhìn rừng trúc này, nhìn Lâm Phong đang cau mày. Nàng không hề có chút mất kiên nhẫn nào, mà ngược lại, trong lòng nàng bỗng thấy ngọt ngào.

Lâm Phong đang chăm chú nhìn nàng, mà nàng cũng đang nhìn Lâm Phong.

Cho dù không có bất cứ kết nối trao đổi nào, nhưng nhiều thời điểm, chỉ cần một ánh mắt thôi, là bọn họ có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương rồi.

Thời gian dần dần trôi. Màn đêm đen bao phủ lấy không trung, trời đất là một mảnh tối đen. Màn đêm đến rồi lại dần tới sáng, đêm tối và ban ngày luân phiên, thời gian trôi qua nhanh như vậy đó.

Nhưng Lâm Phong vẫn trầm mặc, trầm mặc từ sáng đến tận tối mịt, lại từ đêm tới đến ban ngày. Thủy triều lên xuống, hoa nở hoa tàn, dường như muốn xem hết vẻ phồn hoa của thế gian này.

Cuối cùng ở ngày thứ ba, Lâm Phong nhấc bút vẽ trong tay lên, cứ thế treo ở giữa không trung.

Hắn nhìn Mộng Tình, cứ nhìn như vậy. Một làn gió lướt qua thổi tung bay mái tóc dài của Lâm Phong, hắn chầm chậm nhắm mắt lại.

Hắn không nhìn Mộng Tình nữa, mà nhắm chặt mắt lại, nhưng lúc này, tay hắn lại hạ xuống.

Tiếng sàn sạt lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này đây không có chút hỗn độn nào cả, mà là tự nhiên rõ ràng, hồn nhiên thiên thành.

Lâm Phong nhắm mắt lại, tay hắn không ngừng múa bút, thông thuận như thế. Dường như những trở ngại trong ba ngày này đã hoàn toàn bị dỡ bỏ trong thời khắc này, lưu loát gọn gàng, ngay cả tạm dừng cũng không có.

– Phù!

Tiếng gió xào xạc, Lâm Phong mở mắt ra, nhìn bức tranh trước mặt. Cuối cùng thì hắn cũng nở nụ cười rạng rỡ, không thể che giấu được.

Cuối cùng đã khắc họa được rồi. Giờ phút này, dưới ngòi bút của hắn, bức họa đã nắm giữ được thần vận sinh mệnh, thần vận đẹp đẽ chứ khong chỉ đơn giản là một bức họa cuộn tròn nữa.

Mộng Tình ngẩng đầu, nhìn bức tranh mà Lâm Phong đã tốn bao tâm huyết vẽ suốt trong ba ngày ngày. Nàng mỉm cười xán lạn.

Đẹp quá, nàng trong bức tranh này quá hoàn mỹ, như tiên tử trong hoa sắp bước ra từ trong tranh vậy.

– Cuối cùng cũng vẽ được rồi.

Lâm Phong nói nhỏ một câu, hài lòng mỉm cười.

– Lâm Phong, nếu huynh dù nhắm mắt vẫn có thể vẽ ra, thì sao vẫn luôn như thế.

– Bởi vì ta cần cảm thụ sự hiện hữu của nàng, mãi đến khi dấu vết của nàng khắc ghi trong đầu, trong lòng ta.

Lâm Phong nói, cười dịu dàng với Mộng Tình:

– Có bức tranh này, trên đường đi, nếu ta nhớ nàng là có thể giở nó ra xem rồi. Mà vì sao nhắm mắt khắc họa, là vì người ta muốn vẽ là nàng. Mộng Tình, dùng mắt thì ta không thể vẽ ra nàng được, chỉ có thể dùng tâm!

Mộng Tình cảm thấy mắt hơi xót, nàng giơ tay vuốt mái tóc dài, vẻ đẹp khiến vạn vật mất đi sắc thái kia khiến Lâm Phong nhắm mắt lại mà khắc họa. Hắn đang dùng tâm mình để vẽ ra, mà thứ hắn vẽ đó, không chỉ là dung nhan của Mộng Tình, còn là tâm của Mộng Tình nữa!

Chương 527: Khởi Hành

Lần này đến đế quốc Long Sơn có lẽ sẽ gặp phải không ít nguy cơ, Lâm Phong đương nhiên sẽ không dẫn Mộng Tình theo, mà để Mộng Tình ở lại Tương Tư Lâm, chỉ có Cùng Kỳ là khởi hành cùng hắn.

Trước khi rời đi, Lâm Phong lại đến nơi Đoàn Hân Diệp sinh sống, nhưng hắn bỗng phát hiện ra, Đoàn Hân Diệp đã không còn ở trong Khê Lâm sơn phủ kia nữa, ngay cả thị nữ cũng không thấy ai. Điều này khiến Lâm Phong cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Tâm cơ của Đoạn Vô Nhai thật thâm trầm, không ngờ lại chuyển Hân Diệp đi nơi khác, không cho hắn gặp nàng.

Không còn cách nào khác, Lâm Phong đành phải thôi tìm người, hắn cưỡi trên lung Cùng Kỳ, một người một thú đi đến trên Vô Nhai sơn, nơi đó chính là nơi tập trung trước khi xuất phát.

Lúc này trên vùng đất trống rộng lớn ở Vô Nhai sơn kia đã có một hàng người đứng đó, ngoài người của đế quốc Long Sơn ra, thì chính là thiên tài của Tuyết Nguyệt. Lâm Phong tùy ý nhìn lướt qua, thì phát hiện có tất cả là chín người.

Lâm Phong hắn, Đoàn Vô Nhai, Nguyệt Thiên Mệnh, Vu Thanh, Vũ Cầm, Vũ Kiếm, Vân Phi Dương, còn hai người nữa thì Lâm Phong không nhận ra. Hai người này mặc một thân áo đen, đứng đó thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực. Trên người họ lộ ra vẻ lạnh lùng, mà khuôn mặt kiên nghị kia thì không có chút cảm tình, bình tĩnh chẳng gợn sóng.

Hơn nữa, hai người này lại chỉ đứng ở một bên, chứ không đứng chung với những người khác, vô cùng yên tĩnh đứng đó.

Ngoại trừ hai người này, bảy người khác cộng thêm Đoàn Vô Đạo xếp thứ nhất trong Bát đại công tử, chính là Bát đại công tử mới nhất của Tuyết Nguyệt. Tin rằng lần này trở về, chiếc ghế Bát đại công tử sẽ được sắp xếp lại. Mà về phần hai người bỗng dưng xuất hiện này, cũng là ngoài dự liệu của Lâm Phong. Hơn nữa vẻ mặt bọn họ bình tĩnh và lạnh lùng như thế, Lâm Phong cũng có thể cảm giác được hai người này không phải kẻ tốt đẹp gì, có lẽ thực lực rất mạnh.

– Còn thiếu Vô Đạo thái tử.

Nhược Lam Sơn nhìn chín người đứng trước mặt một cái rồi mở miệng nói, mà ánh mắt ông ta thì lại nhìn sang phía Đoàn Vô Nhai.

Lần này tới nước Tuyết Nguyệt, người ông ta coi trọng chính là chín người trước mặt này. Về phần Đoàn Vô Nhai đã được Tuyết Nguyệt công nhận, ông ta sớm nghe qua, căn bản không cần gặp nữa, cũng biết, lần đại hội Tuyết Vực này chắc chắn không thể thiếu Đoàn Vô Đạo được.

– Nhược tiền bối, hoàng huynh ta từ trước đến này đều độc lai độc vãng, không thích đồng hành với ai. Hoàng huynh nhờ ta nhắn gửi rằng, chúng ta cứ đi tới đế quốc Long Sơn là được. Khi đại hội Tuyết Vực tổ chức, hoàng huynh sẽ đại diện phía đế quốc Long Sơn xuất chiến.

Đoàn Vô Nhai mỉm cười nói. Nhược Lam Sơn khẽ nhíu mày lại, Đoàn Vô Đạo không muốn đi cùng bọn họ?

Nhưng chỉ một lát sau, Nhược Lam Sơn đã gật đầu. Loại người như Đoàn Vô Đạo hống hách vô cùng, thực lực lại dũng mãnh hơn người, không đồng hành với bọn họ cũng là bình thường. Hơn nữa ông ta hoàn toàn tin tưởng Đoàn Vô Đạo nhất định sẽ xuất hiện tại đại hội Tuyết Vực, chỉ bằng chấp niệm và theo đuổi võ đạo của Đoàn Vô Đạo.

Tuy người khác nói Đoàn Vô Đạo hống hách bá đạo, nhưng hắn không phải là không một lòng cầu võ đạo. Võ đạo của hắn là bá đạo, người nghịch thì chết, người thuận thì sống.

– Được rồi, chúng ta hãy lên đường trước thôi.

Nhược Lam Sơn gật gật đầu, không nói gì thêm.

– Nhược tiền bối, còn có một chuyện mà Vô Nhai cảm thấy vô cùng có lỗi.

Đoàn Vô Nhai lại lên tiếng. Nhược Lam Sơn sửng sốt nhìn về phía y:

– Vô Nhai điện hạ còn chuyện gì nữa?

– Hiện giờ phụ hoàng của ta không để ý tới Tuyết Nguyệt, hoàng huynh lại chỉ nghiên cứu võ đạo, toàn bộ mọi chuyện từ cao tới thấp ở Tuyết Nguyệt này đều do ta xử lý, thành ra ta chẳng rảnh rang bao giờ, có lẽ là không thể tham gia đại hội Tuyết Vực lần này. Mong Nhược tiền bối hãy thứ tội.

Đoàn Vô Nhai hơi khom người với Nhược Lam Sơn, trong ánh mắt kia tràn đầy áy náy.

Lời của hắn khiến mọi người hơi sửng sốt. Đoàn Vô Nhai xếp hạng bốn trong Bát đại công tử, thậm chí hiện giờ không ai rõ thực lực cụ thể của hắn. Nhưng hắn lại bỏ qua cơ hội tham gia đại hội Tuyết Vực, muốn ở lại Tuyết Nguyệt.

Ngay cả Nhược Lam Sơn cũng không nhịn được mà nhíu mày. Lần đại hội Tuyết Vực này, Tuyết Nguyệt đại diện cho đế quốc Long Sơn của ông ta xuất hiện, nên ông ta tất nhiên hy vọng thực lực bên này càng mạnh càng tốt.

Nhưng lúc này, Đoàn Vô Nhai lại nói với ông ta rằng, hắn không thể xuất chiến, khiến Nhược Lam Sơn hơi không vui. Dù sao Đoàn Vô Nhai xếp hạng bốn trong Bát đại công tử, hơn nữa, với lòng dạ của Đoàn Vô Nhai, thực lực chân chính của hắn chắc chắn sẽ mạnh hơn chứ không hề yếu. Tuy thời gian ở chung không lâu, nhưng Nhược Lam Sơn biết rõ, Đoàn Vô Nhai là kẻ am hiểu ẩn giấu bản thân, vô cùng thông minh.

– Vô Nhai điện hạ, thực lực ngươi mạnh như thế, nếu không tham gia đại hội Tuyết Vực thì đáng tiếc quá.

Nhược Lam Sơn trấn tĩnh bản thân, khiến cho giọng nói mình không phập phồng.

– Tiền bối, các vị ở đây đều là tuấn kiệt chân chính của Tuyết Nguyệt ta, thực lực không hề yếu hơn ta, hơn nữa còn có hoàng huynh vô cùng hùng mạnh của ta nữa, có thể lấy một địch mười. Có bọn họ, với chút tu vi yếu kém đó của Vô Nhai, có đi hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Hơn nữa, Vô Nhai thật sự không thể dành thời gian cho việc khác ngoài chuyện Tuyết Nguyệt được, mong tiền bối có thể thông cảm.

Đoàn Vô Nhai khách khí nói, Nhược Lam Sơn trầm ngâm rồi gật đầu. Ông ta biết, với tính cách của Đoàn Vô Nhai, chỉ sợ là đã có toan tính trong lòng rồi. Ông ta muốn thay đổi ý định của Đoàn Vô Nhai vốn là chuyện không thể làm được.

– Nếu đã vậy thì ta không miễn cưỡng ngươi, chỉ là hơi tiếc mà thôi.

Nhược Lam Sơn thở dài rồi lập tức chuyển mắt nhìn đám người còn lại một vòng, nói:

– Được rồi, Vô Nhai điện hạ không tham gia, ta tin các vị cũng có thể giành vinh quang về cho Tuyết Nguyệt. Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.

Dứt lời, Nhược Lam Sơn huýt gió một tiếng, lập tức có những tiếng rít gào sắc bén vang lên. Từ trên hư không, một hàng Hắc Ưng vỗ cánh bay tới, chỉ một lúc đã giáng xuống trước mặt mọi người.

Đế quốc Long Sơn cách Tuyết Nguyệt rất xa, đám người Nhược Lam Sơn đương nhiên không thể nào đi đường bộ được, mà ngự không với khoảng cách như thế, thì bọn họ lại không có nhiều chân nguyên lực và tinh thần để chống đỡ. Dùng yêu thú thay cho đi bộ là chuyện thường thấy nhất.

Những con Hắc Ưng bay tới này là Hắc Phong Ưng, Huyền yêu thú, có tốc độ cực nhanh, hơn xa người dạo bước trong hư không rất nhiều.

Sáu con Hắc Phong Ưng, mỗi một con là có thể vừa đủ cho ba người cưỡi.

Nhược Lam Sơn và Kiếm Thần nhảy lên một con, rồi nói với những người còn lại:

– Các vị cứ ba người một, bước lên đám Hắc Phong Ưng này đi, chúng ta sẽ xuất phát.

Mọi người khẽ gật đầu, cứ ba người một bước lên lưng rộng của Hắc Phong Ưng.

Nhưng Lâm Phong lại không đi lên, tốc độ của mãnh thú Cùng Kỳ cực nhanh, hoàn toàn không thua kém Hắc Phong Ưng chút nào.

Lâm Phong bước lên lưng Cùng Kỳ, mà Cùng Kỳ cũng giang đôi cánh ra, màu đỏ lửa trông thật oai phong bất phàm. Nó chỉ trừng một cái, là đã khiến đám Hắc Phong Ưng kia sợ hãi, vẻ oai nghiêm của mãnh thú được biểu thị rõ ràng.

– Lâm Phong, có để ý gì không khi ta đi cùng ngươi.

Một giọng nói vang lên, Vân Phi Dương đi đến trước người Lâm Phong, hỏi.

– Đương nhiên là không ngại rồi, cứ lên đi.

Lâm Phong thản nhiên nói. Vân Phi Dương từng giúp hắn, hắn sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của Vân Phi Dương.

– Vù…

Tiếng gió lướt qua, một bóng người lóe đến, khiến ánh mắt Lâm Phong hơi cứng lại.

Người nhảy lên lưng Cùng Kỳ này Lâm Phong vô cùng quen thuộc, đó là Lam Kiều của Tinh Mộng các. Lam Kiều không đi theo đám người Tinh Mộng các, mà chọn cưỡi Cùng Kỳ với hắn.

– Sao vậy, không chào đón ta à?

Lam Kiều liếc Lâm Phong một cái, lập tức ngồi xuống, làm gì có vẻ cần Lâm Phong chào đón chứ, trông nàng tự nhiên vô cùng.

Lâm Phong cười rồi lắc đầu, hắn đương nhiên sẽ không ngại Lam Kiểu lên đây. Nhìn nữ tử ngồi trước mặt này, Lâm Phong nói:

– Chỉ cần ngươi muốn, ta đương nhiên là hoan nghênh rồi.

– Ngươi trở nên khách khí như vậy từ khi nào thế!

Lam Kiều ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước, khiến Lâm Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ, chứ chẳng rõ nên nói gì.

– Ngươi chưa từng tới đế quốc Long Sơn nhỉ, lần này tới đó có lẽ sẽ ở lại mấy ngày, chẳng lẽ ngươi không muốn tạo mối quan hệ tốt với ta, để ta dẫn ngươi du lịch đế quốc Long Sơn một phen sao?

Thấy Lâm Phong im lặng, Lam Kiều lại lên tiếng hỏi.

Lâm Phong trầm ngâm một lát. Thật sự là hắn chưa từng bước ra khỏi biên giới Tuyết Nguyệt bao giờ, lần này tới đế quốc, có khi nên đi loanh quanh một phen.

Hơn nữa, hiện giờ hắn đúng là đang cần một số thứ mà Tuyết Nguyệt không có, hy vọng có thể tìm được ở đế quốc Long Sơn.

– Tới đế quốc Long Sơn rồi, có lẽ sẽ phải làm phiền ngươi nhiều rồi.

Lâm Phong nói với Lam Kiều. Lam Kiều khẽ mỉm cười, trông khá là đắc ý. Kẻ này cũng có lúc phải cầu cạnh nàng.

Nhìn vẻ mặt của Lam Kiều, Lâm Phong lắc đầu. Lam Kiều này còn muốn hắn phải thế nào nữa?

Vân Phi Dương nhìn hai người, im lặng một lúc rồi lập tức nở nụ cười. Thật thú vị, hóa ra nữ tử đế quốc Long Sơn này đúng là có vài phần ái mộ Lâm Phong rồi!

Chương 528: Tu Luyện Trên Không

Giữa không trung, đám Hắc Phong Ưng bay lượn ngược chiều gió, gào thét đi trước, dòng khí mạnh mẽ quất vào trên người mọi người, phát ra những tiếng phần phật.

Ba người Lâm Phong, Vân Phi Dương và Lam Kiều cưỡi trên mình mãnh thú Cùng Kỳ. Lam Kiều ngồi ở giữa đôi cánh, mà Vân Phi Dương thì ngồi ở sau lưng Cùng Kỳ, duy chỉ có Lâm Phong là đứng.

Trải tầm mắt xuống phía dưới, nhìn những đám mây lướt vội qua cùng những tòa thành trì hay những con đường lớn bên dưới, hoặc là những rặng núi rừng già, trong lòng hắn có vài phần cảm thán.

Cuối cùng cũng đã ra khỏi Tuyết Nguyệt, tuy chỉ là tạm thời, nhưng Lâm Phong vẫn khó tránh khỏi có chút cảm xúc.

Tới đại lục Cửu Tiêu này, hắn đã quyết chí phải leo lên võ đạo, lăng vân thiên hạ. Khi còn ở Tuyết Nguyệt, hắn luôn ngóng trông, không biết bên ngoài đại lục sẽ là như thế nào. Hắn vẫn khát khao rằng một ngày nào đó, khi thực lực của hắn đủ mạnh, sẽ mang theo người hắn yêu thương đi khắp đại lục, bước qua ngàn dặm non sông kia.

Tới đế quốc Long Sơn, sau đó tham gia đại hội Tuyết Vực, đây chỉ là bước đầu tiên chứ không phải kết thúc. Mà từ khi hắn bước ra khỏi Tuyết Nguyệt, mục tiêu của hắn không phải là Tuyết Nguyệt, cũng chẳng phải đế quốc Long Sơn, thậm chí không phải là Tuyết Vực, mà là phương xa vô tận kia, là toàn bộ đại lục mênh mông này.

Người tiền kiếp đều có người thành hiệp giả, có giấc mơ đạt được thực lực hùng mạnh, hiện giờ hắn có năng lực theo đuổi, sao lại không thăm dò một phen, theo đuổi một phen, tới đỉnh cao võ đạo mà người ta đồn thổi, có thể hủy diệt trời đất, đốt núi nấu biển. Đó rất cuộc là loại thần thông thủ đoạn như thế nào, sẽ có một ngày Lâm Phong hắn sẽ đạt tới cảnh giới đó.

Giống như trước kia hắn khát vọng có thể đạp bước lên không trung mà bay lượn, hiện giờ hắn đã có thể đứng trên đám mây rồi.

Lâm Phong còn đang suy nghĩ về cực hạn của võ đạo sẽ hùng mạnh như thế nào, có thể đâm thủng bầu trời, giết chết thần ma muôn đời được hay không.

Lam Kiều ngẩng đầu, liếc Lâm Phong đang đứng ở đó một cái, bóng lưng trông không rắn chắc mà trông có vẻ gầy yếu kia mang theo vài phần hiu quạnh, lại như thanh kiếm đứng thẳng tắp. Bóng lưng sừng sững đó sẽ không gấp khúc, chỉ liếc bóng lưng đó một cái thôi là dường như có thể đọc hiểu được ý chí của Lâm Phong kiên cường như thế nào.

– Lâm Phong, tầm mắt của hắn không biết nhìn ra xa tới đâu?

Lam Kiều thì thào tự nói với mình. Cô cùng từng Lâm Phong ở chung một đoạn thời gian, có khi Lâm Phong bất cần đời, có khi hắn lại lạnh lùng bá đạo, thậm chí có vài phần cố chấp. Chỉ cần là thứ hắn định làm thì hắn sẽ làm cho bằng được, bất kể hậu quả, bất luận thiện ác, thậm chí nếu giận dữ lên là có thể máu chảy thành sông.

Nhưng ở trên người tên sát thần này, ai có thể cảm nhận được sự cô đơn và nỗi bi thương từ tận đáy lòng hắn đây.

Khi vừa tới thế giới này, thứ hắn phải đối mặt đầu tiên chính là huynh đệ tương tàn, con của bá phụ cùng thúc phụ của mình lại muốn lấy mạng hắn, sau đó bị gia tộc đuổi đi.

Ngay lúc đó ngoài Lâm Hải ra, Lâm Phong hoàn toàn không có người thân nào khác nữa. Thế giới này dường như chỉ có một mình hắn, tất cả hắn đều phải tự dựa vào bản thân. Hắn không giết người, người lại muốn giết hắn.

Không lão và Bắc lão khiến hắn cảm thụ được sự che chở của bề trên, mặc dù Không lão không nói được mấy câu với hắn, nhưng hắn vẫn luôn quý trọng phần tình cảm này. Nhưng kết cục thì sao chứ? Toàn bộ Vân Hải tông bị diệt, Không lão vì bảo vệ hắn mà chết, Bắc lão rõ ràng đã chạy thoát được nhưng lại quay về, lấy thân tuẫn tông.

Tất cả đã gieo xuống một hạt mầm lạnh lùng sát phạt ở trong lòng hắn. Mãi đến khi Yên Vũ Bình Sinh dùng sát phạt nhen nhóm hắn, hắn đã hoàn toàn buông lòng tâm mình, làm theo ý mình, tất cả đều theo bản tâm. Dù có bị người phỉ nhổ, dù có bị vạn người căm hận, hắn cũng không quan tâm. Người hắn để ý chỉ có một đám người không hề nhiều, vì người mà hắn quan tâm, có giết chóc vạn lần hắn cũng không tiếc.

– Phải tăng tốc để sớm đến đế quốc Long Sơn thôi. Mọi người chú ý.

Một giọng nói phiêu đãng trong hư không, truyền vào tai mọi người, là giọng nói của Nhược Lam Sơn.

Hắn ta vừa nói xong, tốc độ đám Hắc Phong Ưng đột nhiên trở nên nhanh hơn rất nhiều, dòng khí cũng mạnh hơn hẳn, không ngừng đập vào đám người, khiến cho mặt cũng đau nhức.

Tốc độ của Cùng Kỳ cũng nhanh hơn, giống với đám Hắc Phong Ưng kia. Lâm Phong đứng trên Cùng Kỳ vẫn ngắm nhìn phương xa như trước, thần sắc không có chút dao động nào, để mặc cho kình phong đập vào người mà khuôn mặt chẳng hề thay đổi, chỉ có quần áo trên người hắn là bay phần phật, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị kình phong xé thành mảnh nhỏ.

Nhược Lam Sơn ngồi trên Hắc Phong Ưng đi ở phía sau cùng, nhìn đám người trên Hắc Phong Ưng phía trước, ánh mắt lóe ra không chừng. Những kẻ này có rất nhiều người phải dùng lực lượng chân nguyên để giảm bớt áp lực tới từ kình phong kéo đến, cũng có người ra sức né tránh những trận gió kia.

Chỉ có ít người là vẫn duy trì động tác lúc đầu, đừng thẳng ở nơi đó, để mặc cho gió mạnh ùa đến, trong số đó có Lâm Phong.

Trận gió cuồng bá phả vào mặt, vào người, mạnh đến nỗi như muốn xé rách da thịt của hắn ra. Lúc này tốc độ của Cùng Kỳ rất là nhanh, càng lúc càng nhanh, gió ngược chiều cũng càng lúc càng mạnh. Khi tốc độ của ngươi đến tận cùng, gió sẽ như lưỡi dao, nếu lúc chiến đấu ngắn ngủi bình thường thì còn không nhận ra, mà lúc này lại là phi hành trong một khoảng thời gian dài, sẽ cảm nhận được sự khủng bố của gió một cách rõ ràng.

Lâm Phong nhắm mắt lại, lập tức khoanh chân ngồi xuống, ngay ngắn như một bức tượng Phật, bất động như núi, để mặc cho cuồng phong ào vào người.

Ở trong đầu Lâm Phong, một bức tượng Phật ma xuất hiện ở đó, như mãi mãi vĩnh hằng, là Phật, là Ma.

Trong thân thể của Lâm Phong, một dòng khí hùng mạnh không tự chủ được mà quay vòng lên. Cuồng phong mạnh mẽ thổi quất vào người kia chẳng những không thể cắt được da thịt của Lâm Phong mà thậm chí như là đang rèn luyện thân thể cho hắn, thiên chuy bách luyện.

Xùy… xùy…

Một dòng khí mãnh liệt thổi qua, vang lên một tiếng nho nhỏ. Mọi người chỉ thấy quần áo trên người Lâm Phong trực tiếp rách ra, bay theo cơn gió trôi về phía sau, bay tới nơi xa.

Lâm Phong mình trần ngồi đó ở trong tầm mắt của mọi người, bọn họ có thể nhìn thấy một dòng sức mạnh đang chảy ra từng tấc da thịt của Lâm Phong, như thể là chu thiên tuần hoàn, cực kỳ thần kỳ.

– Ồ?

Rất nhiều người cũng chú ý tới cảnh tượng này, đồng tử không khỏi co rụt lại. Đây là chuyện gì vậy, trong lúc này mà Lâm Phong lại đang tu luyện ư?

Đường cong lưu động bên ngoài người Lâm Phong rõ ràng là một luồng sức mạnh hùng mạnh, hơn nữa không phải chân nguyên lực.

Ngoài chân nguyên lực, Lâm Phong còn tu luyện một loại sức mạnh khác.

– Giỏi thật.

Nhược Lam Sơn cũng nhìn Lâm Phong, đôi mắt lóe lên. Lực lượng lưu động trên người Lâm Phong này rất mạnh.

Điều càng khiến Nhược Lam Sơn bội phục là ngộ tính và định lực của Lâm Phong, trong tình huống như này mà hắn vẫn có thể tu luyện được.

Phía sau Cùng Kỳ, trên lưng một con Hắc Phong Ưng, một người đứng thẳng ở đó, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Lâm Phong, mà tay hắn thì đặt ở bên hông, ở đó là một thanh kiếm, tay hắn đang nắm lấy vỏ kiếm, dường như kiếm của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể được rút ra, giết người.

Người này có vẻ thanh tú, ngũ quan tuấn lãng, cả người mang theo một cỗ anh khí, đúng là kiếm tu xếp hạng cuối trong Bát đại công tử của Tuyết Nguyệt, Vũ Kiếm!

Giờ phút này, đôi mắt sắc bén như kiếm kia đang nhìn chằm chằm lưng của Lâm Phong.

Tuy nhiên đúng lúc này, Vũ Kiếm phát hiện Vân Phi Dương cùng ngồi trên lưng Cùng Kỳ kia hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, miệng thì lại khẽ mỉm cười, khiến Vũ Kiếm cứng đờ mắt lại.

Vân Phi Dương dù mỉm cười ấy, nhưng dường như là đã hoàn toàn nhìn thấy lòng dạ hắn.

Vũ Kiếm nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, Vân Phi Dương cũng vẫn cười mà nhìn hắn, ánh mắt kia chưa từng rời khỏi dù chỉ một khắc.

– Vũ Kiếm!

Vũ Cầm cũng ngồi trên lưng con Hắc Phong Ưng cùng Vũ Kiếm hô một tiếng. Lúc này Vũ Kiếm mới bỏ bàn tay ra khỏi thanh kiếm kia, lập tức chậm rãi xoay người rồi ngồi xuống, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà Vân Phi Dương cũng cúi đầu xuống, dường như là chẳng có chuyện gì cả.

Cảnh tượng này thậm chí còn chẳng khiến cho những người khác chú ý, ánh mắt bọn họ vẫn dán chặt lên người Lâm Phong.

Nhưng cảnh tượng vô tình phát sinh này lại chẳng tránh khỏi ánh mắt của Nhược Lam Sơn, khóe miệng hắn ta nhếch lên một nụ cười như có như không.

Đối với ân oán giữa các thiên tài Tuyết Nguyệt này, hắn ta đương nhiên là biết một chút. Vũ gia và Lâm Phong có mối thù sâu đậm, bên nào cũng muốn đối phương chết. Vừa rồi Vũ Kiếm không thể nghi ngờ là muốn ra tay đánh lén Lâm Phong trong lúc Lâm Phong đang ngộ đạo, nhưng Vân Phi Dương kia lại dường như hữu ý vô tình giúp Lâm Phong.

Nhưng dù không có Vân Phi Dương, nếu Vũ Kiếm dám hạ sát thủ Lâm Phong, có thể được không?

Điểm này không người biết đến, nhưng ít ra ở trong mắt Nhược Lam Sơn thì không đơn giản như vậy. Nếu Lâm Phong dễ bị đánh lén như thế, hắn sẽ không dám tu luyện ngay lúc này như vậy!

Chương 529: Đế Quốc Long Sơn

Cùng Kỳ và đám Hắc Phong Ưng bay nhanh như tên bắn giữa không trung. Ba ngày sau, đoàn người đã vượt qua không biết bao nhiêu thành trì, bọn họ chỉ biết là hiện giờ bọn họ đã ra khỏi Tuyết Nguyệt.

Nhìn xuống phía dưới, những tòa kiến trúc được xây dựng còn hùng vĩ và đồ sộ hơn cả Tuyết Nguyệt, mà đại đa số đều thuần một màu trắng, hệt như màu tuyết vậy.

Từng tòa thành lũy màu trắng, dù chỉ tùy ý quét mắt qua một lượt là cũng có thể cảm nhận được vẻ to lớn tráng lệ rồi.

– Thành Thiên Long, tới rồi.

Lần này, trên lưng một con Hắc Phong Ưng, Nhược Lam Sơn mở miệng nói, làm cho đám người bên cạnh đều nhìn xuống dưới với ánh mắt tỏa sáng.

Thành Thiên Long, hoàng thành của đế quốc Long Sơn, thảo nào lại hùng vĩ mênh mông như thế.

Trong ánh mắt của bọn họ, có kẻ kích động, cũng có kẻ trong sự kích động lại có vẻ khẩn trương như có như không. Bọn họ bước ra từ Tuyết Nguyệt đến đế quốc, hoàng thành của mẫu quốc đế quốc Long Sơn, thành Thiên Long.

– Chúng ta chuẩn bị xuống thôi!

Nhược Lam Sơn lại nói. Mọi người gật đầu. Chỉ có Lâm Phong vẫn nhắm chặt mắt như trước, đưa mình vào trong một thế giới khác, tất cả mọi chuyện xung quanh dường như là không nghe thấy.

Lam Kiều đứng dậy, đi đến cạnh Lâm Phong, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn. Tên này rõ ràng là không còn tu luyện nữa, vì sao còn chưa tỉnh lại.

Giương miệng, Lam Kiều định nói gì đó, nhưng lúc này một cỗ nhuệ khí truyền đến, lời nàng định nói liền lập tức nuốt lại. Rồi ngay sau đó nàng thấy Lâm Phong mở mắt ra, sáng ngời rực rỡ, trong đó lại ẩn chứa sự sắc bén. Nhuệ khí mà Lam Kiều vừa cảm nhận được chính là phóng ra từ trong con mắt của Lâm Phong.

– Đế quốc Long Sơn!

Liếc qua thành trì bên dưới một cái, trong ánh mắt sắc bén của Lâm Phong như tỏa ra một cỗ hào hùng. Tới thế giới này được vài năm, giờ hắn cuối cùng đã bước được bước đầu tiên ra khỏi Tuyết Nguyệt, tới đại lục.

– Xuống thôi!

Một tiếng vang lên, Nhược Lam Sơn vừa dứt lời, đám Hắc Phong Ưng kia lập tức chao liệng, hạ xuống thành trì bên dưới.

Lâm Phong dùng ý nghĩa, mãnh thú Cùng Kỳ cũng lập tức lượn xuống thành trì bên dưới. Chốc lát sau, đoàn người đã đáp xuống mặt đất, hơn nữa là một khu vực khá rộng lớn, dường như là một nơi diễn võ tu luyện rộng rãi, trống trải. Thi thoảng lại có vài người đi tới đi lui, rất tò mò nhìn nhóm người xa lạ giáng xuống từ trên trời kia.

– Hoan nghênh các vị đến hoàng thành, thành Thiên Long của đế quốc Long Sơn!

Nhược Lam Sơn quay đầu lại nhìn mọi người rồi mỉm cười và nói. Mặc dù dùng thân phận sứ thần của đế quốc đi sứ Thiên Phong và Tuyết Nguyệt, nhưng đó dù sao cũng chẳng phải địa bàn của mình, ông ta ít nhiều có phần dè dặt. Hiện giờ trở lại thành Thiên Long, hắn ta mới cảm giác như tảng đá trong lòng đã biến mất, thực thoải mái.

Chuyện tiếp theo sẽ chẳng cần ông ta quan tâm nhiều.

Lâm Phong quan sát xung quanh, lúc này nơi bọn họ đứng là một diễn võ trường rộng lớn mênh mông, mà ở phía bắc của diễn võ trường là một cổng vòm thật lớn, trên đó có khắc vài chữ to, Long Hiền Cư.

– Để ta giới thiệu cho các vị một phen, đến thành Thiên Long rồi, kế tiếp các vị cần phải ở lại Long Hiền Cư mấy ngày. Ta đã báo cho phía nước Thiên Phong, bảo họ phái mười vị thiên tài của bọn họ xuất chiến đại hội Tuyết Vực. Khi bọn họ đến sẽ cùng mười sáu đệ tử thiên tài các ngươi cùng đế quốc Long Sơn ta tới tham gia đại hội Tuyết Vực.

Nhược Lam Sơn chậm rãi nói:

– Đại hội Tuyết Vực này, bốn đế quốc, mỗi một đế quốc sẽ tuyển chọn ra ba mươi sáu thiên tài. Thế lực mà đế quốc Long Sơn đại diện, nước Tuyết Nguyệt và Thiên Phong mỗi nước đều có mười danh ngạch, mà đế quốc Long Sơn thì còn mười sáu danh ngạch.

Tất cả mọi người đều gật đầu, cũng chẳng cảm thấy có gì kỳ quái. Dù sao thì thực lực của thiên tài đế quốc Long Sơn mạnh hơn Tuyết Nguyệt và Thiên Phong là chuyện bình thường. Đế quốc chung quy vẫn là đế quốc, cho dù là tài nguyên tu luyện hay số lượng cường giả, mạnh hơn nước phụ thuộc là chuyện quá bình thường.

– Trong Long Hiền Cư có không ít chỗ ở cùng nơi để tu luyện, nếu các ngươi muốn thì có thể thoải mái tìm kiếm nơi mình thích, nơi đây vốn chuẩn bị cho các ngươi.

Long Hiền Cư chính là dịch quán. Người của đế quốc Long Sơn dùng nơi đây để chiêu đãi người Tuyết Nguyệt bọn họ cùng người của nước Thiên Phong.

– Đế quốc quả nhiên là đế quốc.

Lâm Phong hơi cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên vệt sáng. Người của đế quốc Long Sơn giá lâm Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt khiến hoàng tử tự mình tiếp đón, trực tiếp bố trí cho người của đế quốc Long Sơn ở trong hoàng cung, cực kỳ cung kính và khách khí, dùng nghi lễ tối cao để tiếp đãi.

Mà bọn họ đến đế quốc Long Sơn hiển nhiên là không có được loại đãi ngộ đó, người của đế quốc Long Sơn đã chuẩn bị xong dịch quán cho bọn họ ở lại chứ không dùng hoàng cung để đón tiếp.

Nhưng chênh lệch giữa đế quốc Long Sơn và Tuyết Nguyệt vẫn còn ở đó, một là đế quốc tông chủ, một chỉ là nước phụ thuộc, mọi người đương nhiên là cũng không dám ý kiến ý cò gì, chỉ gật đầu mà thôi. Người tu luyện võ đạo cũng không quá để ý tới chỗ ở, chỉ coi trọng vấn đề trình độ mà thôi. Sự coi trọng của bọn họ về vấn đề mặt mũi còn hơn xa nơi ở rất nhiều.

– Được rồi, các vị đi đường cũng vất vả, hãy nghỉ ngơi trước đi. Ta không quấy rầy thêm nữa. Nếu các vị có chuyện thì có thể thông qua người của Long Hiền Cư tìm ta. Ngoài ra ta còn có một điều muốn báo cho các vị biết, nếu các vị đã tới đế quốc Long Sơn ta, hơn nữa còn được xác định là nhân tuyển cho đại hội Tuyết Vực, ta không hy vọng giữa các vị xuất hiện tình huống tử vong gì. Tranh đấu thì được, nhưng hoàn toàn không cho phép đấu sinh tử.

Nhược Lam Sơn nói xong, dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám người một vòng, nhất là khi dừng lại trên người Vũ Kiếm. Khi còn ở trên không trung, Vũ Kiếm đã muốn ra tay với Lâm Phong, mà hiện giờ tới đế quốc Long Sơn, trong những người này có không ít kẻ muốn lấy mạng Lâm Phong. Nếu không giới hạn, bọn họ mà ở chung một chỗ thì bất cứ khi nào cũng có thể bộc phát chiến đấu mất.

Mọi người đều gật đầu, miệng lẩm bẩm. Cuối cùng Nhược Lam Sơn và mọi người chắp tay chào, Nhược Lam Sơn liền cáo từ.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lập tức lại quay sang nhìn tới phương xa, tới đế quốc rồi đương nhiên phải đi dạo một lần chứ.

Những người này hoặc đi vào dịch quán, hoặc đi tới đường phố trong đế quốc Long Sơn ngoài dịch quán kia.

Lam Kiều tới trước mặt Lâm Phong, nhìn Lâm Phong như đang đợi hắn mở miệng.

Lâm Phong nhìn động tác của Lam Kiều, cười lắc đầu, hỏi:

– Đi chọn một gian phòng để ở đã, sau đó cô hãy dẫn ta đi tham quan hoàng thành của đế quốc Long Sơn này.

– Ngươi đang ra lệnh cho ta hả?

Lam Kiều trừng mắt nhìn Lâm Phong, hai tay khoanh trước ngực, mang theo vài phần mị hoặc.

Lâm Phong nhìn Lam Kiều một lát, rồi xoay người đi vào trong dịch quán, mà Cùng Kỳ thì yên lặng đi theo sau hắn.

– Ngươi…

Lam Kiều ngẩn ra, tức giận đến giậm chân. Tên khốn này… nhưng cô ta vẫn đi theo hắn.

Trong dịch quán cũng thuần một màu trắng, sạch sẽ gọn gàng, chỉ liếc mắt một cái là khiến người ta cảm thấy thoải mái sảng khoái. Nhìn từ bên ngoài đây là một tòa thành lũy, mà nhìn bên trong lại là những đình viện, từ hành lang hình rồng ở trung tâm không ngừng đi tới phía trước là có thể thưởng thức những tòa đình viện xinh đẹp cách nhau bên hồ nước. Đương nhiên xuyên qua những cánh cửa đình viện là có thể nhìn thấy một góc ở trong.

Dường như mỗi một tòa đình viện này đều được xây dựng với phong cách khác nhau, có nét đặc sắc riêng.

– Ta hãy ở lại chỗ này đi.

Lâm Phong chỉ vào một tòa đình viện rồi lập tức bước vào trong đó. Chỉ là tạm cư trú vài ngày, có thể ở là được, mà tòa đình viện này với Lâm Phong mà nói là đã vô cùng xa hoa rồi.

Lâm Phong để Cùng Kỳ ở lại trong đình viện rồi cùng Lam Kiều đi ra ngoài.

Cùng Kỳ chính là mãnh thú thượng cổ, dẫn ra ngoài sẽ khiến người ta chú ý, có khi cũng sẽ chọc đến không ít phiền toái.

Thành Thiên Long, hoàng thành của đế quốc Long Sơn, rộng lớn mênh mông hơn hoàng thành của Tuyết Nguyệt rất nhiều. Người đi đường đều thích khoác trường bào, trông rất là nhanh nhẹn. Mà người của đế quốc Long Sơn dường như rất thích màu trắng.

– Ngươi muốn đi đâu?

Lam Kiều hỏi Lâm Phong một câu.

Lâm Phong lập tức trả lời:

– Ta vốn không biết thành Thiên Long này có nơi nào để đi, cô hỏi ta cũng như hỏi không vậy.

– Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi tới một chỗ, khiến ngươi gặp vài vị thanh niên tài tuấn xuất sắc của thành Thiên Long. Có khi còn có thể gặp được vài nữ tử xinh đẹp à nha.

Lam Kiều cười thần bí khiến Lâm Phong hơi nghi ngờ, nói:

– Nơi nào?Nguồn truyện audio

– Đệ nhất tửu lâu của thành Thiên Long, Đường gia Thiên Hành cung.

Chương 530: Rượu Của Đệ Nhất Tửu Lâu

– Đường gia, Thiên Hành cung?

Trong mắt Lâm Phong lộ ra mấy phần tò mò, quán rượu lại gọi là Thiên Hành cung, thật là khí phách vô cùng.

– Sau khi ngươi tới đó thì sẽ biết vì sao nó được gọi là Thiên Hành cung!

Lam Kiều cười mà không nói, dẫn Lâm Phong theo đường lớn mà đi, sau khoảng nửa giờ, hai người liền tới một tòa cung điện màu trắng.

Cung điện màu trắng này có chín tầng, tầng trên nhỏ hơn tầng dưới tạo thành hình tháp. Đương nhiên, một tầng dưới cùng thì diện tích cũng đến vài dặm, khí thế mạnh mẽ.

Mà bên mái hiên tầng chín có khắc ba chữ to – Thiên Hành cung.

– Đúng là một tòa cung điện!

Lâm Phong thấp giọng nói, tòa cung điện to lớn trước mắt này, hai chữ quán rượu sao có thể nói rõ được.

– Đường gia thân là thế gia số một của đế quốc Long Sơn, mà Thiên Hành cung là một trong các tiêu chí của Đường gia, sao có thể không uy nghiêm to lớn. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, hạn chế thấp nhất để bước vào tòa hành cung này cũng phải đạt Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên. Hơn nữa, số tuổi phải dưới ba mươi, nếu không, trừ người của Đường gia, những người khác không thể bước vào Thiên Hành cung nửa bước.

Lam Kiều cười nói, làm cho Lâm Phong khiếp sợ. Đường gia, thế gia số một đế quốc Long Sơn, e rằng thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Vũ gia, Nguyệt gia trong nước Tuyết Nguyệt. Chỉ thành lập một quán rượu mà chỉ có Linh Vũ cảnh tầng năm trở nên mới có thể tiến vào trong đó.

– Hơn nữa, rượu trong quán rượu này đều có giá trên trời, dù trong tầng thứ nhất thì người bình thường cũng không thể uống nổi.

Lam Kiều lại nũng nịu cười nói, làm cho Lâm Phong càng muốn kiến thức một phen, rượu của Đường gia này rốt cuộc có gì kỳ lạ.

– Đi thôi, chúng ta vào đi!

Lâm Phong thấp giọng nói rồi nhấc chân tiến vào trong Thiên Hành cung.

Thấy động tác của Lâm Phong, Lam Kiều lộ ra nụ cười giảo hoạt, cô ta cũng theo Lâm Phong vào trong Thiên Hành cung.

Tầng một của Thiên Hành cung vô cùng rộng rãi, rất lớn. Hơn nữa, mỗi một bàn bên trong đều có người ngồi, tất cả đều rất trẻ tuổi. Nhưng bên trong đặc biệt yên tĩnh, mọi người nói chuyện rất nhỏ, giống như là sợ quấy rầy người khác, lại giống như là chuyên tâm phẩm rượu.

Lâm Phong liếc nhìn mọi người một cái, quả nhiên người trong tầng một này đều có tu vi không kém.

– Ngươi đừng nhìn một đám đều ra vẻ đạo mạo, giả bộ văn nhã thế nào. Thực ra, bọn chúng chỉ học đòi văn vẻ mà thôi, ngụy trang chính mình mà thôi.

Lâm Phong cười khanh khách nhìn Lâm Phong nói, âm thanh không chút che đậy, nhất thời, Lâm Phong liền cảm thấy vô số ánh mắt rơi lên người mình, tất cả đều lộ vẻ bất thiện.

Lâm Phong trợn mắt nhìn Lam Kiều một cái, cô nàng này chỉ sợ thiên hạ không loạn à.

– Cái con này thật vô lễ!

Có người quát lớn, trong quán rượu đã có mấy người đứng lên, ánh mắt bất thiện.

– Nhìn thấy chưa, bọn chúng chỉ chút độ lượng như vậy đó.

Lam Kiều không chút để ý cười nói, Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Thấy có người đi về phía này, trên người Lâm Phong phát ra khí thế như có như không, trong khoảnh khắc đó, những người này đều cứng ngắc.

Sau đó, tất cả đều buồn bực cúi đầu trở lại chỗ cũ, mà những kẻ còn ngẩng đầu tức giận kia đều cúi thấp đầu, bắt đầu phẩm rượu, không để ý chuyện người khác.

Thực lực tạo ra uy hiếp mạnh hơn lời nói nhiều lắm.

– Đi thôi, chúng ta trực tiếp đi lên tầng sáu đi.

Lam Kiều kéo tay Lâm Phong đi về phía chân cầu thang. Mọi người nghe lời của cô ta liền thầm kinh hãi, tầng thứ sáu, nơi đó chỉ có tu vi trên Huyền Vũ cảnh mới có thể bước vào.

Lấy tuổi của Lâm Phong cùng Lam Kiều, nếu tu vi đạt tới Huyền Vũ cảnh thì thật vô cùng không tệ, khó trách con ả kia lại lới lối như thế.

Lâm Phong theo Lam Kiều không ngừng leo lên Thiên Hành cung. Lên mỗi một tầng thì hắn cảm thấy bên trong có khí tức càng mạnh. Đúng như lời của Lam Kiều, mỗi một tầng trong Thiên Hành cung đều có hạn chế về thực lực.

Tầng thứ sáu chỉ có người đạt cảnh giới Huyền Vũ cảnh mới vào được.

Mà tầng thứ bảy thì người có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai mới có thể vào.

Tầng thứ tám, Huyền Vũ cảnh tầng ba.

Về phần tầng cao nhất, bước vào trong đó thì cần có tu vi thấp nhất là Huyền Vũ cảnh tầng bốn.

Thanh niên ba mươi tuổi trở xuống, cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng bốn đã vô cùng khó được rồi. Huống chi, người chân chính tới Thiên Hành cung này thì không thể nào đều là ba mươi. Có rất nhiều người chỉ mới khoảng chừng hai mươi, nếu với số tuổi này mà có thể bước vào tầng thứ chín trong Thiên Hành cung thì cực kỳ đáng sợ. Dù ở Thiên Long Thành cũng được coi là thanh niên tài tuấn vô cùng ưu tú.

Đến tầng thứ sáu trong Thiên Hành cung, người ở đây đã ít hơn nhiều, bên trong phòng rộng rãi chỉ có bảy tám bàn là có người ngồi, không ai nói chuyện, đặc biệt yên lặng.

– Lâm Phong, chúng ta ở đây phẩm một chén rượu trước đi, thế nào?

Lam Kiều nhìn Lâm Phong cười nói. Lâm Phong gật đầu, cũng đã tới tầng thứ sáu rồi nhưng mà hắn còn chưa uống được giọt rượu nào của quán rượu số một Thiên Long Thành, sao có thể không thưởng thức một phen.

Hai người ngồi trước một cái bàn bằng gỗ thanh đàn cổ xưa, ngồi đối diện nhau, trên mặt bàn điêu long họa phượng, chính giữa lõm xuống, không biết là dùng để mần chi.

– Lâm Phong, ngươi để một viên nguyên thạch thượng phẩm ở chỗ này.

Lam Kiều chỉ vào chỗ lõm nói với Lâm Phong, Lâm Phong cả kinh, bỏ một viên nguyên thạch thượng phẩm?

Dù nghi ngờ nhưng Lâm Phong vẫn lấy ra một viên nguyên thạch thượng phẩm rồi đặt vào trong chỗ lõm trên mặt bàn.

Cạch, cạch…

Một tiếng vang nhẹ truyền ra, trong nháy mắt khi đặt viên nguyên thạch vào trong chỗ lõm kia thì nó liền chui xuống dưới. Lâm Phong nheo mắt, ám cách, vậy mà nơi này là có một hộc ngầm.

Rất nhanh, lại có một giọng nói truyền tới, phía dưới hộc ngầm được đẩy lên, lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Phong. Nhưng mà nguyên thạch trong chỗ lõm đã không thấy mà chỉ có thêm một bình rượu nhỏ.

– Ồ!?

Lâm Phong hơi kinh ngạc, cái ám cách này thật thần kỳ, nguyên thạch hắn bỏ vào trong đó lại trực tiếp bị đổi thành rượu rồi.

– Rượu trong tầng thứ sáu này, một viên nguyên thạch thượng phẩm đổi được một bình nhỏ, ngươi nếm thử đi.

Lam Kiều rót một chén nhỏ cho Lâm Phong, sau đó cô ta cũng rót cho mình một chén rồi nâng lên nói với Lâm Phong.

Mang theo vài phần tò mò, Lâm Phong cũng muốn thử xem rượu được đổi bằng một viên nguyên thạch thượng phẩm này có mùi vị thế nào.

Nâng chén ngọc lên miệng ngửi ngửi, Lâm Phong cũng không thấy mùi vị đặc biệt gì. Sau đó hắn liền đổ cả chén vào trong miệng, một hơi uống sạch.

– Hí…

Rượu vào trong bụng, Lâm Phong mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh, hắn cảm thấy ngũ tạng sôi trào.

– Ha ha…

Lam Kiều cười khanh khách nhìn Lâm Phong, nói:

– Lần đầu tiên ta thấy có người uống một hơi hết rượu Phần Nguyên vào bụng, ngốc quá…

Sắc mặt Lâm Phong liền đỏ bừng lên, nóng rát cả tai, hắn nhìn lại trong chén Lam Kiều liền thấy cô chỉ uống chút xíu, điều này làm cho Lâm Phong không khỏi buồn bực.

– Sao rượu này lại mạnh thế?

Lâm Phong chỉ cảm thấy ruột gan quay cuồng, giống như là máu trong kinh mạch đang thiêu đốt. Chân nguyên lực trong cơ thể hắn dường như cũng muốn bốc cháy mà điên cuồng lưu chuyển trong thân thể. Một luồng khí tức nóng bỏng thiêu đốt mỗi một tấc trong kinh mạch hắn.

Người trong tầng này đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt khác thường, mạnh?

– Ở đâu ra thằng ngu này vậy?

Một giọng nói khinh bỉ vang lên, nhìn Lâm Phong đỏ bừng mặt, giọng điệu người này càng thêm khinh thường.

– Đúng là ngu ngốc, không biết sống chết!

Lại có người cười nói, ánh mắt Lâm Phong dần lạnh mà nhìn lướt qua.

Còn Lam Kiều thì chỉ khanh khách cươi, thấy bộ dạng Lâm Phong như vậy thì dường như cô rất vui vẻ.

– Đây là rượu mạnh Phần Nguyên, có thể đốt cháy chân nguyên trong cơ thể, xúc tiến chân nguyên lực lưu chuyển khắp toàn thân, qua rèn luyện kinh mạch, có trợ giúp rất lớn cho võ tu. Chỉ cần uống từng ngụm nhỏ như phẩm trà liền có thể không ngừng cảm thụ được chân nguyên lực điên cuồng lưu chuyển. Hiệu quả còn tốt hơn so vô số lần với tu luyện, ngươi lại làm ngược, trực tiếp uống cả chén, may là tu vi của ngươi không tệ, nếu không, kinh mạch trong cơ thể không chịu nổi mà bị đốt cháy rồi.

Lam Kiều cười khanh khách, làm cho Lâm Phong thầm kinh hãi, loại rượu thật kỳ dị, lại có thể trợ giúp tu luyện, khó trách lại bán giới giá trên trời như vậy.

Xem ra, quán rượu số một Thiên Long Thành này tuyệt không phải là chỉ có danh tiếng bên ngoài mà thôi, thật sự có nội hàm trong đó.

Trong thân thể Lâm Phong, chân nguyên lực cùng với Cửu Chuyển Phật Ma Lực cùng nhau lưu chuyển, bao trùm lấy nhiệt lưu điên cuồng này mà chảy khắp kinh mạch toàn thân. Lúc này, sắc mặt Lâm Phong mới hòa hoãn chút ít.

Rất thoải mái, giờ phút này, hắn mới chính thức cảm nhận được chỗ tốt của loại rượu này.

Dường như Lam Kiều cũng thấy rõ Lâm Phong hưởng thụ, cô tiếp tục nói:

– Đây chi là tầng sáu mà thôi, ba tầng trên còn có rượu tốt hơn.

– Rượu tốt hơn!truyện ma

Trong mắt Lâm Phong lộ vẻ mong đợi, rượu trong ba tầng trên rốt cuộc như thế nào, hắn cũng muốn thử một phen.

– Nhưng Lâm Phong à, vừa rồi có người mắng ngươi ngu ngốc, không biết sống chết kìa!

Lam Kiều cười cười, ánh mắt lơ đãng nhìn về hai người mới nói chuyện kia, cố ý xúi giục Lâm Phong.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 15 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 22 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin