Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 104 [Chương 516 đến 520]
❮ sautiếp ❯Chương 516: Diệt Sạch Thiên Phong
Nhìn thân thể Phong Trần từng chút một bị mất đi, giống như tằm ăn lên, đám người đứng trên mặt đất vẫn không thể nào nhúc nhích được, trong lòng rung động lên đến tột đỉnh.
Chết rồi, hoàng tử điện hạ nước Thiên Phong chết rồi, bị cắn nuốt đến ngay cả cặn bã cũng không còn một chút nào, hồn phách, huyết mạch, thân thể toàn bộ đã không còn gì nữa.
Những người dân của nước Thiên Phong nhìn cảnh tượng khiếp sợ này trong lòng lại run rẩy kịch liệt, hoàng tử của bọn họ đã chết rồi.
Hiện giờ cường giả của nước Thiên Phong hầu như đã chết hết không còn ai nữa, mà toàn bộ đều là chết trong tay của một người, đó là Lâm Phong.
Một lát sau, Vũ hồn lại trở về trên người Lâm Phong, Thái Dương Hồn Phiên kia cũng dần dần nhỏ đi được hắn nắm vào trong tay lập tức lại biến mất không thấy gì nữa, trên mặt của Lâm Phong lộ ra một thần sắc mệt mỏi, hắn gần như kiệt sức.
Trên mặt đất, người của nước Thiên Phong liếc nhìn nhau rồi lập tức lặng yên lui về phía sau, họ muốn rời khỏi nơi này.
Hiện giờ hoàng tử điện hạ đã chết rồi, Thiên Phong Đệ Nhị Sứ đã chết, Thiên Phong Đệ Tam Sứ cũng chết ở trong này, cường giả toàn bộ đều chết rồi. Bọn họ ở tại chỗ này chẳng những không có một giá trị gì thậm chí bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị chết, tốt nhất vẫn là sớm một chút rời đi khỏi chỗ này.
Đồng tử của Lâm Phong lạnh lùng đảo qua rơi ở trên người bọn họ, trên mặt hiện lên một sắc hàn băng.
– Đi?? Hiện tại đi, không biết rằng là đã quá muộn rồi sao?
Dứt lời, bước chân của Lâm Phong bước ra hướng tới những người đang định trốn đi, ba nghìn Phật Ma lực ở trong tay lưu chuyển, Lâm Phong trực tiếp đánh ra một quyền, một quyền này dừng ở trên người của đối phương.
Kẻ bỏ chạy kia chính là Thiên Phong Đệ Tứ Sứ, lấy thực lực của hắn có thể tận lực đối phó với Lâm Phong một trận chiến, nhưng hắn một lòng chỉ còn có nghĩ đến bỏ chạy, không nghĩ đên chiến đấu, nên đã bị một quyền oanh giết, thật đáng buồn.
Những người khác nhìn thấy Thiên Phong tứ sứ bị giết lập tức lại càng không còn ý chí chiến đấu nữa, chỉ còn nghĩ đến chạy trốn. Nhưng mà vào lúc đó, ở trong chỗ trốn tránh xuất hiện rất nhiều người, những người này dường như từ trong hư không sinh ra, một đám người mặc áo bào đen, tay cầm trường thương, sát ý mãnh liệt, không có bất kỳ cái gì có thể ngăn cản, trực tiếp liền động thủ.
Hơi thở đáng sợ làn tràn trong không gian, sát khí tàn sát bừa bãi, những người áo đen này cùng nhau rab tay rất nhanh, một đám người của nước Thiên Phong đang chạy trốn bị ngã xuống, chết ngay trên vũng máu.
Bước chân của Lâm Phong không hề động, đã có người ra tay, hắn tự nhiên cũng lười nhác, chỉ cần bọn họ đều chết ở nơi này như vậy là đủ rồi, trong lúc vô ý ánh mắt liếc một cái về phía Đoàn Vô Nhai. Ánh mắt Đoàn Vô Nhai bình tĩnh nhìn những sát thủ áo bào đen đang hạ sát không có ngăn cản, Đoàn Vô Nhai không ngăn cản, hắn căn bản cũng không ngăn cản.
Lâm Phong đương nhiên hiểu được, lúc này những người đang ra sức hạ sát kia chính là người của Đoàn Vô Nhai, nếu là không có mệnh lệnh của Đoàn Vô Nhai thì bọn họ cũng không có khả năng ra tay động thủ. Đoàn Vô Nhai muốn toàn bộ người của nước Thiên Phong đều phải để mạng lại ở nước Tuyết Nguyệt này.
Người của đế quốc Long Sơn cũng liếc mắt nhìn Đoàn Vô Nhai, trong ánh mắt có một chút thâm ý, nhị hoàng tử của nước Tuyết Nguyệt này cũng không phải là loại lương thiện, nói giết là giết, nhìn thấy Phong Trần vừa chết là lập tức muốn tiêu diệt hết tất cả những người ở nước Thiên Phong, thủ đoạn ác độc hơn nữa là quyết đoán không cho một ngưởi của nước Thiên Phong còn sống trở về.
Đáng thương, những thiên tài của nước Thiên Phong, vì đi theo hoàng tử điện hạ cùng với sứ thần của đế quốc Long Sơn, cùng nhau đến đây, đã không có khả năng nghĩ đến kết cục ngày hôm nay, đem toàn bộ sinh mệnh lưu lại ở nước Tuyết Nguyệt này.
Đây là lần thứ nhất nước Thiên Phong tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, bảy sứ thần của nước Thiên Phong là những người có thiên phú cao nhất của nước Thiên Phong thì đã chết mất sáu người, còn có cả thiên phú đáng sợ như Phong Trần thì cũng đã chết.
– Đem thi thể của bọn họ đi, chớ để làm nhiễu loạn tâm tình của các tiền bối.
Sau khi toàn bộ ngưởi của nước Thiên Phong đã chết, Đoàn Vô Nhai bình tĩnh nói, lập tức những người đó đem thì thể đi và rửa sạch vết máu trên mặt đất, rồi thân thể lóe lên, biến mất không thấy gì nữa, giống như là chưa từng có xảy ra chuyện gì.
Sau khi bọn họ biến đi hết, Đoàn Vô Nhai nhìn Nhược Lam Sơn cười với vẻ xin lỗi, Nhược Lam Sơn trầm mặc không nói gì liếc mắt nhìn Lâm Phong.
Lúc này Lâm Phong nhắm mắt lại, trong ngực phập phồng hơi thở, hơi thở dao động giống như là đang điều trị.
Vừa rồi U Minh Hắc Liên của hắn ngưng tụ và phóng thích toàn bộ Dương Hỏa chân nguyên, hắn lại còn liều mạng sử dụng Vũ hồn cùng với toàn bộ lực lượng của thân thể mới giết được Phong Trần, cuộc chiến đấu đúng là động lực làm cho tinh thần hăng hái, không hãi, không sợ, nhưng giờ phút này, nếu bảo hắn phải chiến đấu một trận nữa thì là khó có khả năng rồi.
Sau một lát, khí tức của Lâm Phong dần dần trở nên ổn định, hô hấp cũng không còn kịch liệt nữa, hắn từ từ mở mắt ra.
Đoàn vô Nhai đi đến trước mặt Lâm Phong ôn hỏa cười hỏi:
– Lâm Phong ngươi không sao chứ?
– Tiêu hao hơi lớn thôi, không có gì đáng ngại.
Lâm Phong khẽ gật đầu thấp giọng nói với Đoàn Vô Nhai, giọng nói hơi trầm.
– Ngươi đến chỗ Hân Diệp nghỉ một chút đi, đến dạ yến chúng ta cùng gặp nhau ở Vô Nhai sơn.
Đoàn Vô Nhai nhìn Lâm Phong tươi cười, trong ánh mắt lộ ra một tia khác thường.
Đôi mắt của Lâm Phong lóe lên, hắn lập tức gật đầu nói:
– Được, ta đến chỗ Hân Diệp tạm nghỉ.
Lâm Phong thật sự là cần một khoảng thời gian để khôi phục, kẻ thù của hắn không phải là ít, nhưng giờ phút này chân nguyên hao hết, đây đúng là thời điểm suy yếu nhất, nếu trên đường trở về gặp phải kẻ thù chặn đánh thì sẽ có chút khó đối phó, vẫn là phải khôi phục một ít tu vi là tốt nhất, cũng nhân tiện đi thăm Hân Diệp.
Đoàn Vô Nhai cười, gật đầu.
Lâm Phong xoay người nhìn về phía Nhược Lam Sơn nói với lại một tiếng:
– Nhược tiền bối, Lâm Phong cáo lui trước.
– Đi thôi, nghỉ ngơi tốt một chút, ta chờ ngươi ở dạ yến.
Nhược Lam Sơn mỉm cười nói, đối với Lâm Phong hơi có chút khách khí không phải chỉ vì hắn cần Lâm Phong tham gia đại hội Tuyết Vực mà còn có một nguyên nhân nữa là, Lâm Phong, kẻ này nếu mà không chết, tương lai cuối cùng sẽ là vượt qua hắn mà bước vào cảnh giới càng mạnh hơn, thậm chí hắn còn truy cầu những cảnh giới cường giả cực kỳ xa xôi hơn nữa.
Nếu Nhược Lam Sơn là một người của đế quốc Long Sơn, tầm mắt tự nhiên cũng muốn vươn ra xa, muốn kết giao với nhiều thiên tài cũng là không có gì sai lầm. Ở bên trong tính mạng của hắn, hắn cũng đã từng xem trọng không ít thiên tài mới có thể dần dần siêu việt chính minh, thậm chí càng về sau đối diện vói những vãn bối này vẫn rất là cung kính, điều này đối với những người luyện võ ở đại lục là một chuyện bình thường.
Ở đại lục Cửu Tiêu này, không phải cứ tuổi lớn mà được mọi nggười tôn trọng mà là họ tôn trọng thực lực.
Sau khi nói lời từ biệt Lâm Phong đạp bước rời đi, sau một thời gian bộ hành hắn đã tới nơi ở của Đoàn Hân Diệp.
Đang đánh đàn, Đoàn Hân Diệp nhìn thấy Lâm Phong đến, nàng vô cùng cao hứng vội buông đàn đi đến trước mặt Lâm Phong, tuy nhiên nàng nhìn thấy sắc mặt của Lâm Phong tái nhợt trông rất khó coi, làm cho đôi mày liễu của nàng cũng phải cau lại.
– Lâm Phong, huynh làm sao vậy?
Đoàn Hân Diệp cầm lấy tay của Lâm Phong, có chút khẩn trương hỏi.
– Không có gì, chỉ là vừa rồi vừa mới giết Phong Trần của nước Thiên Phong, có tiêu hao hơi lớn.
Lâm Phong lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Đoàn Hân Diệp, một cảm giác mềm mại truyền đến vô cùng thoải mái.
Trên đại lục Cửu Tiêu, bởi vì phụ nữ do tu luyện nên trong cơ thể không có tạp chất gì cả, bất kể là thân thể hay là da thịt cũng không phải là những người tiền thế có thể so sánh được, nó cực kỳ nhẵn nhụi, nhất là thiếu nữ mặt họ mềm mại như là nước, khi Lâm Phong vuốt ve khuôn mặt Đoàn Hân Diệp không thể kìm nổi nên đã véo véo vò đó, khiến cho khuôn mặt Đoàn Hân Diệp trong nháy mắt trở nên ửng hồng lên nàng xấu hổ cúi đầu, đẹp không thể nói.
Lâm Phong nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Đoàn Hân Diệp, nụ cười trên khuôn mặt hắn càng thêm rạng rỡ. Dưới ánh mặt trời, ánh mắt Đoàn Hân Diệp sách sẽ và tươi cười, dường như có thể đuổi đi vẻ lo lắng phiền não khiến cho lòng hắn bình tĩnh trở lại, vẻ đẹp này không phải là chỉ có bên ngoài mà nó phát ra từ nội tâm, tâm linh hòa cùng với khí chất, đều làm cho say đắm lòng người.
– Huynh giết hoàng tử Phong Thần của nước Thiên Phong?
Đoàn Hân Diệp dường như là nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong hỏi.
– Ừ, hắn phái người đến giết ta, tự nhiên ta không thể bỏ qua cho hắn.
– Hoàng huynh và người của đế quốc Long Sơn nói thế nào?
– Hoàng huynh của nàng giết nốt những người khác, người của đế quốc Long Sơn thì không nói gì.
Lâm Phong cười nói, Đoàn Hân Diệp lúc này mới yên lòng, nhìn thấy trên người Lâm Phong, mồ hôi làm cho quần áo đều ánh dầu không khỏi mơ miệng nói:
– Lâm Phong, huynh đi đến suối nước nóng ngâm một chút đi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
– Ừ.
Ánh mắt của Lâm Phong lóe lên nhìn Đoàn Hân Diệp, khiến cho Đoàn Hân Diệp phải hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Phong.
Suối nước nóng này là nơi bình thường hàng ngày nàng thường tắm rửa, mà nơi thiếu nữ tắm rửa sao có thể để cho nam giới đặt chân vào, giờ phút này nàng để cho Lâm Phong đến suối nước nóng để ngâm mình, thực là có chút ám muội.
Tuy nhiên Đoàn Hân Diệp cũng đã giao cho Lâm Phong rồi, tuy có chút ngượng ngùng tự nhiên cũng sẽ không để ý nhiều như vậy. Vì Lâm Phong, nàng đường đường là một công chúa, nhưng lại ngay cả đến địa vị cũng không muốn nữa rồi còn quan tâm cái gì.
Ôm cánh tay Lâm Phong, Đoàn Hân Diêp và Lâm Phong dựa sát vào nhau, đường đường là một công chúa cao quý, giờ phút này lại như con chim nhỏ nép vào bên người Lâm Phong, trên mặt lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào rạng rỡ.
Chương 517: Đùa Giỡn
Lâm Phong ngồi trong giữa một cái ao ở trong suối nước nóng, nhiệt khí không ngừng mơn man ở trên da thịt, khiến cho Lâm Phong thoải mái vô cùng.
Ở bên cạnh ao có không ít nguyên thạch, trong đó không ngừng có khí thiên địa phiêu đãng dũng mãnh dung nhập vào trong cơ thể của Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong nhanh chóng khôi phục được số chân nguyên lực đã tiêu hao.
Lúc này đôi mắt của Lâm Phong đang nhắm chặt lại, Đại Nhật Phần Thiên kinh không ngừng lưu chuyển, cà người một màu đỏ sáng bóng vận chuyển không ngừng, mặc dù đây là một cái ao trong suối nước nóng nhưng trong ánh sáng ở đây cũng lóe ra từng sợi mộng ảo sáng bóng.
Lâm Phong cũng không biết rằng, trên người của hắn cùng với giữa cái ao suối nước nóng này có một hoa văn thái dương nổi lên ở đó, khiến cho những người khác đặc biệt chú ý.
Đồng thời, trong cơ thể của Lâm Phong có một cỗ lực lượng yêu dị thẩm thấu ra càng ngày càng mãnh liệt, mà ngoại trử cổ lực lượng này ra còn có một cỗ ý nóng chảy cũng đồng thời bốc lên, khiến cho nhiệt độ nước trong ao không ngừng tăng lên.
Bất kể là cỗ lực lượng yêu dị hay là nhiệt độ dần dần cao lên, đều để cho không gian trong ao phiêu đãng một dòng khí khác.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên người của Lâm Phong, một cỗ lực lượng đáng sợ ở tứ chi bách hài của hắn bắt đầu lưu chuyển xuyên thấu qua thân thể của hắn, có thể nhìn thầy một vật không biết tên đang điên cuồng ngọ nguậy trên người của hắn, với một tốc độ cực kỳ nhanh giống như thể là máu đang sôi trào.
Đồng thời một đường ánh sáng đặc thù sáng bóng cũng đồng dạng lưu chuyền theo chu thiên tuần hoàn mà vận chuyển, đây là Cửu Chuyển Phật Ma công trong cơ thể của Lâm Phong tự động vận chuyển. Rất nhanh, cả người Lâm Phong, trên người máu đỏ và ánh sáng Cửu Chuyển Phật Ma đan vào nhau cùng một chỗ, cực kỳ yêu dị.
Mà ở trong ao nước nóng, nước lại đang sôi trào lên không ngừng sủi bọt, dòng khí hướng lên trên kia giống như nồi hấp khiến cho không gian thành một tầng sương mù, giữa tầng sương mù này lộ ra một vùng ánh sáng đỏ mờ.
Ở trong khuê phòng, Đoàn Hân Diệp cảm nhận được cỗ khí nóng cháy thì không khỏi sửng sốt, giờ phút này nàng cảm giác thấy rất nóng, dường như nhiệt độ có thay đổi, cao hơn rất nhiều.
Trong ánh mắt lộ ra một thần sắc nghi hoặc, không phải là Lâm Phong đang tắm đấy ư, tại sao lại nóng như vậy?
Đôi mắt xinh đẹp của Đoàn Hân Diệp lóe ra, nàng chậm rãi bước đi về hướng suối nước nóng, đến đó nàng hơi có chút do dự nhưng cuối cùng thì cũng vẫn đi vào.
Vừa vào đến trong ao suối nước nóng, Đoàn Hân Diệp liền ngơ ngẩn cả người, Lâm Phong có thật là đang tắm không?
Giờ phút này, tất cả đều là sương mù mờ mờ mịt mịt, ở trong sương mù còn mơ hồ có hoa văn thái dương, hơn nữa trên người của Lâm Phong và trong nước cũng đều có những hoa văn thái dương, không ngừng lay động.
Nước trong ao đang điên cuồng xoay chuyển, tất cả đều sôi trào lên, Lâm Phong, trên người mình trần, hai luồng sức mạnh không ngừng lưu động mãnh liệt trên người hắn, khiến cho Đoàn Hân Diệp kinh ngạc lấy tay che miệng, chỉ thiếu chút nữa thì nàng đã kinh hô lên.
Rốt cuộc là Lâm Phong đang luyện công pháp gì? Làm sao lại có thể sinh ra đến dị tượng bực này, nó giống như là không phải chỉ có một người đang tu luyện mà như là đang có rất nhiều người đang tu luyện vậy.
Yên tĩnh ngồi xổm ở bên cạnh cái ao, Đoàn Hân Diệp lại càng kinh ngạc nhìn Lâm Phong. Không lấy chồng, nếu như có thể ở bên cạnh Lâm Phong, vẫn chờ đợi, làm bạn cùng hắn, tu luyện cùng hắn, mà không quấy rầy hắn, đó không phải là một việc tuyệt vời lắm hay sao?
Nguyên thạch bị Lâm Phong điên cuồng cắn nuốt sạch dần dần biến mất, cỗ lực lượng kia lưu chuyển trong cơ thể của Lâm Phong cũng dần dần bình ổn trở lại, cuối cùng đôi mắt của Lâm Phong cũng mở ra, một đạo hào quang chợt lóe ra rồi biến mất, cực kỳ lợi hại.
– Lực lượng huyết mạch mà ta đã cắn nuốt, một bộ phận dung nhập vào trên người yêu thú, một bộ phận dung nhập vào trong cơ thể của ta. Tuy nhiên huyết mạch cuối cùng thì vẫn là lực lượng ngoại lai, cũng không thể sinh ra cho ra huyết mạch lực. Nhưng dù sao nó cũng hữu dụng vô cùng, có thể đủ để huy động Phật Ma Công khiến cho chu thiên tuần hoàn, hiện giờ, trên người của ta Cửu Chuyển Phật Ma lực đã có tới ba ngàn tám trăm rồi.
Tay Lâm Phong nắm chặt, tiếng vang răng rắc truyền ra, ba ngàn tám trăm phật ma lực, chỉ còn kém có hai trăm nữa là thành bốn ngàn phật ma lực, chờ đến có đủ bốn ngàn phật ma lực là có thể chỉ dùng môt quyền có thể oanh cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm thành cặn bã.
Ngẩng đầu lên Lâm Phong nhìn thấy Đoàn Hân Diệp đang ngồi xổm ở bên cạnh, hắn dịu dàng cười nói:
– Nàng rình xem ta làm gì?
– Ta chỉ cảm thấy bên trong nóng quá mới tiến vào xem thế nào, ai rình coi huynh.
Đoàn Hân Diệp bị Lâm Phong hỏi một câu khuôn mặt lại đỏ lên, rình coi Lâm Phong tắm, cái này thực sự đủ mất mặt đấy, nàng không ngờ trong lúc bất tri bất giác mình lại đi làm cái chuyện này, lại còn ở luôn tại đây mà không rời đi, lại còn bị Lâm Phong bắt tại trận.
– Nàng không nhìn trộm ta mà lại còn yên lặng như thế ngồi xổm ở đây, hẳn là nhìn đã rất lâu rồi.
Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt Đoàn Hân Diệp không kìm nổi tiếp tục nói đùa nói giỡn, khiến cho khuôn mặt Đoàn Hân Diệp càng đỏ ửng lên, nhất thời nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
– Hân Diệp, nàng có muốn cùng ta tắm không?
Lâm Phong hỏi một tiếng yếu ớt, khiến cho đôi mắt Đoàn Hân Diệp không chớp, nhìn Lâm Phong chằm chằm.
Nàng lập tức cúi đầu bước đi, giống như chạy trốn, trái tim không ngừng đập thình thịch liên hồi, Lâm Phong, người này quá lưu manh rồi.
Nhìn Đoàn Hân Diệp bỏ đi khóe miệng của Lâm Phong hơi nhếch lên mang theo một nụ cười yếu ớt, Lâm Phong đứng dậy cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng.
Lâm Phong bước ra bên cạnh ao, lập tức lấy quần áo mặc vào rồi tiếp tục đi, hắn đi về phòng của Đoàn Hân Diệp.
Lúc này khuôn mặt Đoàn Hân Diệp vẫn ửng đỏ, đặc biệt đáng yêu đến mê người, nhìn thấy Lâm Phong đi đến, ánh mắt của nàng không kìm nổi, nàng trừng mắt nhìn Lâm Phong. Nàng đương nhiên hiểu được Lâm Phong, người này là chỉ cố ý đùa giỡn nàng. Loại đùa giỡn này không những không có một chút nào làm cho nàng không vui mà ngược lại, khiến cho trong lòng nàng vô cùng vui sướng, dường như nàng rất thích hưởng thụ loại ngọt ngào này.
– Hân Diệp, đến dạ yến rồi sao?
Lâm Phong lên tiếng hỏi, Đoàn Hân Diệp khẽ lắc đầu nói:
– Có đâu nhanh như vậy, ta cũng muốn tắm một chút, sau đó chúng ta đi tản bộ ven núi, rồi đến dạ yến là vừa.
– Nàng cũng muốn tắm?
Ánh mắt Lâm Phong nhìn Đoàn Hân Diệp chằm chằm, ánh mắt Đoàn Hân Diệp chợt lóe lên nhìn hắn một cái, ánh mắt người này gì mà chẳng có ý gì là tốt cả.
– Như thế nào, không được sao?
Đoàn Hân Diệp nũng nịu nói.
– Đương nhiên là có thể, chỉ là vừa rồi nàng nhìn ta tắm, vậy bây giờ nàng tắm, ta có thể ở bên cạnh hay không?
Lâm Phong khẽ cười, giống như một tên kẻ trộm, khiến cho Đoàn Hân Diệp ngạc nhiên.
-…
Đoàn Hân Diệp không nói gì, đúng là Lâm Phong thực sự hết chỗ nói rồi, trước kia mình làm sao lại không phát hiện ra người này lưu manh như vậy.
– Không phải là như thế sẽ rất công bằng sao? Như thế nàng sẽ không nợ ta.
Lâm Phong cười ha hả tiếp tục nói, trên mặt Đoàn Hân Diệp, nước mắt chảy trên mặt nàng nóng bỏng, Lâm Phong quả thực rất ức hiếp người.
Nhìn Đoàn Hân Diệp chạy trối chết, Lâm Phong lại mỉm cười hô lên:
– Hân Diệp ta ở bên ngoài chờ nàng.
Đoàn Hân Diệp ôm theo quần áo tắm đi vào trong ao suối nước nóng, không trả lời Lâm Phong, nàng không dám đáp lại người này rồi.
Chương 518: Ai Có Tư Cách
Ở trong Quan Tinh các trên núi Vô Nhai, lần này Đoàn Vô Nhai ngoại trừ mở tiệc chiêu đãi những người đến từ đế quốc Long Sơn còn mở tiệc chiêu đãi đoàn người của Nguyệt gia đó là Nguyệt Thiên Mệnh cùng với Nguyệt Thiên Thần.
Lúc Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp dắt tay nhau đi đến, Nguyệt Thiên Mệnh nhìn thấy hai người thân mật khăng khít, trong đôi mắt của hắn sáng lên một chút dị sắc, hào quang trong mắt lóe ra như có vài phần không hài lòng.
Mà trong mắt Nguyệt Thiên Thần thì lại lộ ra vẻ phẫn nộ, trong đôi mắt lộ ra vẻ tức giận vô cùng, xem ra hận đến không thể lập tức ra tay với Lâm Phong.
Khi đi vào trong Quan Tinh các, Lâm Phong dường như cảm nhận được ánh mắt của Nguyệt Thiên Thần, ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua, cạnh sắc lóe ra hai mũi nhọn lợi hại, khiến cho Nguyệt Thiên Thần rùng mình một cái, hai hàm răng cắn chặt lại.
Ngày xưa ở trong Tương Tư Lâm, hắn là Nguyệt thiếu gia, Lâm Phong chẳng qua chỉ là một thanh niên Linh Vũ cảnh có một chút thiên phú, căn bản không có gì để cho hắn phải để vào trong mắt. Một lần kia, dường như vẫn là Lâm Phong lần đầu tiên nhìn thấy công chúa Đoàn Hân Diệp. Theo hắn, Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp không có khả năng, bởi vì Lâm Phong là dân đen mà Đoàn Hân Diệp là công chủa cao cao tại thượng, làm sao lại có thể xứng đôi với Lâm Phong được.
Nhưng hiện giờ, Lâm Phong có được thực lực Huyền Vũ cảnh dũng mãnh, đã gạt bỏ Đại Bằng công tử trong Bát đại công tử, đem người đến diệt Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang và mấy đại môn phái, thậm chí tàn sát cả Tuyết Nguyệt thánh viện. Hơn nữa hắn còn là con ruột của cô cô của hắn, đó là Nguyệt Mộng Hà. Chỉ có một thời gian ngắn ngủn không quá dài, Lâm Phong đã bỏ hắn quá xa. Hiện giờ chỉ một ánh mắt của Lâm Phong là miệng của hắn phải ngậm lại, ánh mắt cũng không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Phong.
Có lẽ cái này gọi là vở kịch của cuộc đời, biến ảo vô thường, Nguyệt Thiên Thần, hắn chưa từng nghĩ đến lại có một ngày như vậy.
Thậm chí Lâm Phong cũng chỉ nhìn hắn một cái rồi rời ánh mắt đi chỗ khác, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên người của Nguyệt Thiên Mệnh, trong hư không ánh mắt hai người đụng vào nhau.
Nguyệt Thiên Mệnh là công tử thứ hai trong bát đại công tử của nước Tuyết Nguyệt, thực lực mạnh không thể nghi ngờ, có được huyết mạch lực lượng của Nguyệt gia, nói cho rõ ràng thì hắn vẫn là huynh trưởng của Lâm Phong.
Trước kia thì Nguyệt Thiên Mệnh đối với Lâm Phong không có gì, nhưng lúc này ánh mắt của hắn lại tựa hồ như không hữu hảo mà lại có chút lạnh lùng, ánh mắt hắn ngẫu nhiên dừng lại ở trên người Đoàn Hân Diệp bên cạnh Lâm Phong.
Sau khi tắm rửa Đoàn Hân Diệp mặc chiếc váy lễ phục dài quét đẩt, mái tóc dài phủ xuống hai vai, mặc dù không có bày ra châu quang bảo khí nhưng vẫn cao quý đến làm cho người ta không dám nhìn thẳng, ở dưới ánh trăng vẫn giống như lần trước, đẹp như một tiên nữ.
Không chỉ là Nguyệt Thiên Mệnh nhìn Đoàn Hân Diệp mà người của đế quốc Long Sơn, rất nhiều người cũng nhìn Đoàn Hân Diệp, có người thì thưởng thức, có người thỉ trong ánh mắt lại mang theo hàm nghĩa khác.
Đương nhiên, gần như giữ lễ, ánh mắt của bọn họ chỉ dừng lại môt lát rồi liền dời đi, nếu không thì lại hóa ra không hiểu quy củ lễ phép rồi, mà nếu là chọc giận Lâm Phong thì cũng không hay.
– Lâm Phong, Hân Diệp, đang chờ hai người, hai người mau tới đây ngồi đi.
Đoàn Vô Nhai nhìn thấy Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp đến thì cất tiếng gọi. Lúc này đây vẫn là đám người Nhược Lam Sơn ngồi ở chủ vị Đoàn Vô Nhai ở vị trí thứ hai mà ở phía đối diện với Đoàn Vô Nhai thì vẫn đang còn không, Đoàn Vô Nhai chỉ vào nơi đó để Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp đến ngồi.
Lâm Phong cũng không khách khí cùng với Đoàn Hân Diệp tới đó ngồi xuống. Đoàn Hân Diệp là công chúa của nước Tuyết Nguyệt, ngồi ở vị trí chủ vị cũng là đương nhiên, mà Lâm Phong cùng đến với Đoàn Hân Diệp, nếu là ngồi ở phía dưới thì có vẻ như không xứng với Đoàn Hân Diệp. Lâm Phong hắn tự nhiên sẽ không làm như vậy mà thản nhiên ngồi cùng một chỗ với Đoàn Hân Diệp.
– Tốt lắm, Nhược tiền bối, Lâm Phong và Hân Diệp tới rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Đoàn Vô Nhai cười nói, Nhược Lam Sơn khẽ gật đầu, có một đoàn thiếu nữ đưa đồ ăn lên, cung kính đưa đến trước mặt mỗi một người một chiếc bàn gỗ đàn đỏ.
– Nhược tiền bối, mấy ngày nay Vô Nhai khoản đãi không chu toàn, không cần phải trách móc, hôm nay Vô Nhai đền cho huynh một ly rượu này.
Đoàn Vô Nhai nói theo nghi lễ xã giao rồi uống cạn ly rượu.
– Nào có! Hoàng tử Đoàn Vô Nhai đã hao tổn tâm sức, ở đâu ra không chu toàn?
Nhược Nhược Lam Sơn khách khí nói với Đoàn Vô Nhai, ông ta nâng chén rượu lên cách không cụng ly với Đoàn Vô Nhai rồi cũng uống cạn chén rựou, thái dộ hết sức tự nhiên.
– Tốt lắm, chư vị ít có dịp ngồi cùng với nhau, chúng ta cùng nhau uống một chén.
Nhược Nhược Lam Sơn lại cười nói, một lần nữa nâng chén rượu lên nhìn vể phía Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp nói:
– Lâm Phong thiên phú dị bẩm, công chúa Hân Diệp đẹp như tiên nữ, hai người đúng là đẹp đôi, nào chúng ta cùng nhau uống cạn.
– Lâm Phong tạ ơn tiền bối rồi.
Lâm Phong khách khí nói, tất cả mọi người đều nâng chén, đối với thị ý của Nhược Nhược Lam Sơn lập tức đều uống cạn.
Còn lại chén rượu không, lại nhẹ nhàng đặt xuống.
– Bộp, bộp.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, ở trong Quan Tinh các yên tĩnh xem ra có chút khác thường, ánh mắt của mấy người này nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, không ngờ đó là Nguyệt Thiên Thần.
Chỉ thấy đôi mắt Nguyệt Thiên Thần không có thiện ý nhìn Lâm Phong chằm chằm, ở trong chỗ sâu trong con ngươi của hắn còn có mấy phần ghen tỵ.
– Lâm Phong hắn chỉ là một tên dân đen trong cỏ dại, làm sao có thể xứng đôi cùng công chúa Đoàn Hân Diệp. Đại ca của ta, Nguyệt Thiên Mệnh xếp thứ hai trong Bát đại công tử, lại sớm đã có hôn ước cùng với hoàng thất Đoàn gia. Công chúa Hân Diệp và đại ca của ta mới là xứng đôi, Lâm Phong chẳng là cái thá gì cả.
Nguyệt Thiên Thần lạnh lùng nói, âm thanh cực kỳ chói tai. Thật ra thì hắn rất thích Đoàn Hân Diệp, cho tới bây giờ hắn luôn luôn kỳ vọng Nguyệt gia có thể cưới Đoàn Hân Diệp cho hắn, nhưng sau khi Nguyệt Thiên Mệnh trở về, hắn liền bỏ đi ý nghĩ này. Nguyệt gia cũng đang chuẩn bị cho Nguyệt Thiên Mệnh và Đoàn Hân Diệp hoàn thành hôn ước.
Nhưng không nghĩ cái tên đã đối đầu ngày xưa là Lâm Phong lại nhúng tay vào, hơn nữa Đoàn Hân Diệp còn đặc biệt thân mật với Lâm Phong, dường như hai bên tình nguyện, điều này đương nhiên khiến cho Nguyệt Thiên Thần vô cùng khó chịu, hắn không chiếm được Đoàn Hân Diệp thì Lâm Phong làm sao lại có thể có được chứ.
Nhược Lam Sơn vô cùng sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Thiên Thần, người này thật lỗ mãng không có quy củ.
Lập tức hắn ta lại đưa ánh mắt về phía Đoàn Vô Nhai, đã thấy Đoàn Vô Nhai cúi đầu xuống chén rượu vẻ mặt trầm mặc, không ngờ cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Cảnh tượng này không khỏi khiến cho Nhược Nhược Lam Sơn lộ ra một tia thú vị, có thật là Nguyệt Thiên Mệnh và Đoàn Hân Diệp có hôn ước trong người không?
Lâm Phong quay lại, ánh mắt dừng ở trên người Nguyệt Thiên Thần, lại là một đạo ánh sáng bùng ra lạnh lùng sắc bén, nó giống như một lưỡi kiếm khiến cho những lời nói của Nguyệt Thiên Thần đang muốn nói ra đều dừng ngay lại, hắn chỉ có nhìn Lâm Phong chằm chằm.
– Hôn ước, ai định hôn ước?
Lâm Phong lạnh như băng hỏi, nếu hắn đã nhận Đoàn Hân Diệp, sao hắn có thể để cho người khác nhúng vào làm bẩn danh dự của nàng, bất kể như thế nào, hiện tại Đoàn Hân Diệp thuộc về hắn, Lâm Phong, cho dù là có hôn ước thì cũng không tính.
– Hoàng thất Đoàn gia cùng với Nguyệt gia ta từng có ước định, nếu là người hậu bối kế thừa có huyết mạch lực, có được Vũ hồn huyết mạch mà lại khác phái thì giao cho bọn họ hôn ước đem kết hợp huyết mạch, công chúa Đoàn Hân Diệp thân phận cao quý sao có thể xứng đôi cùng với ngươi.
Nguyệt Thiên Thần lạnh lùng nói, hắn cũng không nói dối, Nguyệt gia và Đoàn gia đích xác có ước định giống như lúc trước hoàng thất phải phá hư hôn nhân của Nguyệt Mộng Hà cùng với Lâm Hải, bởi vì xem ra Nguyệt Mộng Hà và Hoàng thất của hắn có hôn ước trong người, sao có thể để cho Lâm Hải nhúng tay vào, bởi vậy nên đã trăm phương nghìn kế tru sát Lâm Hải.
Tổ tiên hai nhà đặt ra ước định này, mục đích là để cho huyết mạch kết hợp làm, cho hậu đại của bọn họ sinh ra dung hợp hai loại lực lượng huyết mạch, để trở nên càng cường đại hơn.
– Ngươi muốn cùng với ta so sánh lực lượng huyết mạch xem ai mạnh, hay là muốn cùng ta so sánh, xem ai có Vũ hồn cường đại hơn?
Lâm Phong lạnh lùng nói, khiến cho ánh mắt Nguyệt Thiên Thần bị kìm hãm lại. Đúng vậy, Lâm Phong hắn cũng có được Cửu Long thiên phệ Vũ hồn, kế thừa lực lượng huyết mạch của Nguyệt Mộng Hà, bất kể là huyết mạch hay là lực lượng Vũ hồn thì hắn vẫn là hùng mạnh hơn Nguyệt Thiên Thần rất nhiều, Nguyệt Thiên Thần có tư cách gì mà so với Lâm Phong.
– Ngươi không phải là người của Nguyệt gia ta.
Nguyệt Thiên Thần trầm mặt nói.
Đã thấy Lâm Phong hừ một tiếng hắn nói:
– Ta cũng chưa bao giờ nói ta là người Nguyệt gia! Ngươi không phải vừa nói kết hợp mục đích là dung hợp lực lượng huyết mạch đấy ư, một khi đã như vậy thì sao lại luận có phải hay không là người của Nguyệt gia, nếu ta không xứng với Hân Diệp thì Nguyệt gia nhà ngươi ai có thể xứng đây?
Giọng nói của Lâm Phong hống hách vô cùng, ta không xứng thì Nguyệt gia các ngươi ai xứng đây?
Giờ phút này, Lâm Phong hắn nhất định phải tranh giành, tranh giành không phải là vì hắn mà là tranh giành vì Đoàn Hân Diệp. Người đàn ông của Đoàn Hân Diệp sao có thể là một hạng người vô năng như thế, như vậy sẽ chỉ có thể làm cho Đoàn Hân Diệp không thể ngẩng đầu lên, bởi vậy Lâm Phong đã biểu hiện hống hách mạnh mẽ như thế.
Đối mặt với người quái đản như Lâm Phong, Nguyệt Thiên Thần căn bản cũng không có gì đáng nói, ngay cả đến ánh mắt của Lâm Phong, hắn cũng không dám nhìn.
– Buồn cười, hôn sự của Hân Diệp sao có thể từ một cái ước định để quyết đinh, nếu là người Nguyệt gia của ngươi, cũng như ngươi Nguyệt Thiên Thần yếu đuối vô năng như thế thì hỏi phải làm như thế nào?
Lâm Phong lại một lần nữa hỏi, giọng nói sắc như dao khiến cho Nguyệt Thiên Thần lại không kìm nổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong chắm chằm, chỉ vào Lâm Phong nói:
– Ngươi…
– Thả tay xuống.
Nguyệt Thiên Thần còn chưa dứt lời thì Lâm Phong quát to lên ba tiếng đáng sợ, một cỗ sát phạt khí ngay lập tức giáng lên trên người của Nguyệt Thiên Thần, khiến cho cả người hắn cứng đờ, giống như một phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt đồng tử của hắn trương to đến hết cỡ.
Chương 519: Đoạt Nữ Nhân
Sắc mặt Nguyệt Thiên Thần âm trầm khó coi, hắn gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm, chỉ một tiếng quát của Lâm Phong hắn đã sợ tới mức buông ngay tay ra, điều này khiến cho hắn thật xấu hổ, mất mặt trước người khác.
Còn Lâm Phong thì bình tĩnh thu hồi sát phạt khí, ánh mắt của hắn nhìn về phía Nguyệt Thiên Thần, trong ánh mắt mang theo nồng đậm ý châm chọc.
– Nói ngươi yếu đuối vô năng, quả thật không sai, một loại phế vật.
Lâm Phong cười lạnh lùng, sắc mặt Nguyệt Thiên Thần càng thêm khó coi nhưng không có cách nào mở miệng phản bác được, Lâm Phong chỉ nói một câu thôi hắn liền sợ tới mức buông cả tay ra, hắn có tư cách gì mà phản bác Lâm Phong.
– Lâm Phong, ngươi làm nhục Nguyệt Thiên Thần, ngươi thích thú lắm sao?
Ngổi ở bên cạnh Nguyệt Thiên Thần, cuối cùng Nguyệt Thiên Mệnh cũng liếc mắt nhìn Lâm Phong, mở miệng hỏi.
– Mọi người hãy phân biệt cho rõ ràng, ai là người làm nhục ai trước, ta làm nhục hắn hay là hắn tự rước lấy nhục?
Lâm Phong lạnh lùng nói:
– So với ta hắn lớn tuổi hơn, một chút dũng khí chống đối ta cũng không có, một loại rác rưởi, lại dám nói ta là dân đen không biết xấu hổ, người như thế mà cũng có tư cách ngồi ở chỗ này, xưng là người của Nguyệt gia, quả thật là làm cho Nguyệt gia mất mặt.
Giọng nói của Lâm Phong sắc bén, khiến cho Nguyệt Thiên Mệnh và Nguyệt Thiên Thần đều cứng họng không thể nào trả lời được. Nguyệt Thiên Thần so với Lâm Phong lớn tuổi hơn, lại không có bất kỳ một cái gì có thể so sánh với Lâm Phong, tu vi thì lại kém Lâm Phong nhiểu lắm, vậy mà lại vẫn dám nói lời làm nhục Lâm Phong, nếu không phải là nói rằng hắn đã tự rước lấy nhục thì còn nói thế nào.
– Măc dù là như vậy, nhưng ta vẫn có một chuyện cần trình bày, ta cùng với Hân Diệp quả thật là có hôn ước trong người, hai người các ngươi thân cận quá sẽ không tốt, nó sẽ tổn hại danh dự của Hân Diệp.
Nguyệt Thiên Mệnh lên tiếng nói một lần nữa, khiến cho ánh mắt của Lâm Phong trầm xuống:
– Ai thừa nhận ngươi và Hân Diệp có hôn ước, là Hân Diệp sao? Hay là chỉ có một bên Nguyệt gia các ngươi nói như vậy thôi.
– Tối nay ta đến hoàng cung cũng là vì chuyện này, đó là cầu hôn với hoàng thất.
Ánh mắt Nguyệt Thiên Mệnh và ánh mắt Lâm Phong va chạm nhau, không có một chút nhường nhịn, hắn tới đây, là vì hôn sự.
Trong mắt Lâm Phong lộ ra một tia sáng lạnh người, hắn nói:
– Chỉ bằng ngươi, lại đòi cầu hôn, cầu hôn với ai?
– Đương nhiên không phải một mình ta, hiện giờ quân vương bế quan rất ít gặp người ngoài, thái tử điện hạ bế quan không để ý đến việc khác. Nhị Hoàng tử và công chúa Hân Diệp chính là anh em ruột, huynh trưởng cũng như cha, ta tới đây, đó là trình bày với nhị hoàng tử điện hạ, ông nội của ta là gia chủ Nguyệt gia sẽ đích thân đến nói việc này, hơn nữa là ngay tối hôm nay.
Nguyệt Thiên Mệnh chậm rãi nói, khiến cho đồng tử trong đôi mắt Lâm Phong co rút lại, ánh mắt lập tức nhìn lại hướng Đoàn Vô Nhai.
Xem ra Đoàn Vô Nhai để cho chính mình đưa Hân Diệp đến cũng là đã có thâm ý rồi, hinh như là có liên quan đến chuyện tối hôm nay, gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn tối nay lại đến hoàng cung cầu hôn, cầu hôn công chủa Đoàn Hân Diệp cho Nguyệt Thiên Mệnh.
Đoàn Vô Nhai, hắn có thể đáp ứng việc hôn sự này không?
– Nếu Hân Diệp không đồng ý, ai có thể miễn cưỡng.
Lâm Phong lạnh lùng hừ một tiếng.
– Việc hôn sự này, ta khồng thể nào đồng ý, hoàng huynh của ta cũng sẽ không đồng ý.
Đoàn Hân Diệp cũng cất lời nói, ánh mắt hướng về phía Đoàn Vô Nhai, trong ánh mắt mang theo đầy vẻ hy vọng.
Nàng đương nhiên là có biết đến hôn ước giữa hoàng thất và Nguyệt gia, nhưng hiện giờ, trong nội tâm của nàng chỉ có một người, đó là Lâm Phong sao nàng có thể đáp ứng được hôn ước này, bất kể như thế nào cũng không thể đáp ứng, mặc dù là hoàng thất có đáp ứng thì tự mình, nàng cũng sẽ không đồng ý.
– Công chúa điện hạ làm gì mà kiên quyết như thế, Thiên Mệnh từ nhỏ thiên phú tuyệt luân, lại đã trải qua đau khổ mới có oai danh ngày hôm nay, lại đứng ở vị trí thứ hai trong bát đại công tử của nước Tuyết Nguyệt, nó thật là xứng với công chúa công chúa không tìm ra được người thứ hai đâu.
Một giọng nói phát ra từ xa dần dần đến gần, cuối cùng rơi vào trong giữa màng tai của mọi người.
Lập tức, ở dưới núi Vô Nhai một thân ảnh đang chậm rãi bước, mái tóc bạc trắng, rõ ràng đúng là gia chủ Nguyệt gia, Nguyệt Thanh Sơn.
Nguyệt Thanh Sơn vào đến Quan Tinh các, trước hết là đối với người cầm đẩu của đế quốc Long Sơn khe khẽ gật đầu nói:
– Các hạ, Nhược Lam Sơn của đế quốc Long Sơn, Nguyệt Thanh Sơn đã mạo muội quấy rầy, chớ trách móc.
– Không sao, tuy nhiên nếu là ông có việc thì cứ tự nhiên, nhưng nếu chúng ta không có mặt thì tốt hơn.
Nhược Lam Sơn giống như không để ý gì, hắn ta thản nhiên nói.
Nguyệt Thanh Sơn khẽ gật đầu lập tức nhìn về phía Đoàn Vô Nhai.
– Nhị hoàng tử điện hạ, hôn ước giữa Thiên Mệnh và công chúa Hân Diệp chính là do tổ tiên định ra, điện hạ có thể còn biết rõ hơn những người khác. Hơn nữa, ta nhắc tới việc cầu hôn điện hạ cũng biết. Nguyệt Thiên Mệnh thân là cháu ruột ta, kế thừa lực lượng huyết mạch của Nguyệt gia ta, có được huyết mạch Vũ hồn, thiên phú dị bẩm. Thủa nhỏ khổ tu truy đuổi võ đạo, hiện tại tuổi đã hai mươi ba, chính là tuổi đón dâu. Mà công chúa điện hạ cũng đã vừa lúc trưởng thành, dung mạo đẹp như tiên, Thiên Mệnh của chúng ta rất yêu thích nói lão nhân này đến hoàng cung cầu hôn, chỗ mạo muội này mong rằng điện hạ chớ trách. Mà Nguyệt Thanh Sơn ta cũng tin tưởng, điện hạ sẽ tuân thủ ngay hôn ước ngày xưa, lo chu toàn cho công việc của công chúa và Thiên Mệnh.
Nguyệt Thanh Sơn chậm rãi nói, ông ta lấy ước hẹn của tổ tiên để chặn miệng Đoàn Vô Nhai, khiến cho Đoàn Vô Nhai không có lý do gì cự tuyệt hôn ước này.
Ngẩng đầu lên, Đoàn Vô Nhai liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong, ánh mắt lóe ra, lập tức hắn khẽ cười nói:
– Gia chủ Nguyệt gia, trước hết xin mời an vị, việc này chúng ta sẽ từ từ nói.
– Không cần, ta Nguyệt Thanh Sơn chỉ có điều tuân thủ ước hẹn trước đây của tổ tiên, để cho hoàn thành, hiện giờ điện hạ và công chúa đều tại đây, chỉ cần cho Nguyệt mỗ một lời khẳng định là xong, Nguyệt mỗ lập tức đi chuẩn bị đại sự hôn lễ cho công chúa.
Nguyệt Thanh Sơn đang dùng lời nói để bức bách, ông ta nhấn mạnh về hôn ước của tổ tiên giống như nói là công việc này là đã định rồi, Đoàn Vô Nhai chỉ có việc phải đáp ứng, nếu không đáp ứng là cãi lại lời của tổ tiên, trong mắt không có tổ tiên.
Những người ở đây đều không phải là những người tầm thường, tự nhiên có thể hiểu được thâm ý của Nguyệt Thanh Sơn, tất cả bọn họ đều nhìn Đoàn Vô Nhai, họ muốn xem Đoàn Vô Nhai trả lời như thế nào.
– Nguyệt tiền bối nói về hôn ước định trước, Vô Nhai tự nhiên không có ý kiến gì, chỉ cần hoàng muội của ta đồng ý, thì Nguyệt gia có thể đi chuẩn bị cho đại sự hôn lễ được rồi.
Đoàn Vô Nhai cười nhạt nói, hắn đúng là một người khéo đưa đẩy, đã trực tiếp đem sự tình đẩy sang trên người Đoàn Hân Diệp, điều này khiến cho đôi mắt của tất cả mọi người ngưng lại. Đoàn Vô Nhai thật đúng là thông minh, Nguyệt Thiên Mệnh lấy việc tổ tiên hẹn ước để thúc ép hắn, hắn căn bản không dễ để cự tuyệt, nhưng nếu là đáp ứng thì xem như nể mặt Đoàn Hân Diệp, vậy thì Đoàn Hân Diệp sẽ tính thế nào, Lâm Phong sẽ tính thế nào?
Vì thế Đoàn Vô Nhai đem quyền lựa chọn đá cho Đoàn Hân Diệp, khiến cho chính nàng phải quyết định.
Kỳ thực thì đó căn bản, là không cần phải nói, trong lòng Đoàn Hân Diệp đã có người khác rồi, làm sao nàng lại có thể đồng ý được.
Quả nhiên, ngay sau khi nghe được lời nói của Đoàn Vô Nhai, Nguyệt Thanh Sơn lại tiếp tục nói:
– Công chúa điện hạ tuổi còn trẻ, hôn ước đại sự bực này đương nhiên phải là do bề trên quyết định, điện hạ Đoàn Vô Nhai thân là hoàng huynh của công chúa, hoàn toàn có thể thay công chúa quyết định.
– Đây là việc quan hệ đến việc chung thân của công chúa Đoàn Hân Diệp, mặc dù là có ước hẹn của tổ tiên, cũng không có thể dựa vào một câu nói để quyết định, vẫn như lởi ta vừa nói, chỉ cần công chúa không có ý kiến, ta tuyệt đối không cự tuyệt.
Đoàn Vô Nhai tiếp tục từ chối, hắn không trực tiếp đáp lời Nguyệt Thanh Sơn mà vẫn uyển chuyển như trước.
– Đoàn Vô Nhai, điện hạ nói như thế là có ý gì?
Nguyệt Thanh Sơn sẽ không thể nào đi hỏi Đoàn Hân Diệp, chỉ cần liếc mắt nhìn xem giờ này Đoàn Hân Diệp đang ngồi cùng với ai, ông ta hiểu được Đoàn Hân Diệp sẽ không đáp ứng Nguyệt Thiên Mệnh, nếu ông ta đi hỏi, đây chẳng phải là tạo một lối thoát cho Đoàn Vô Nhai hay sao.
– Như thế nghĩa là cự tuyệt, ông nghe mà không hiểu sao?
Lúc này, Lâm Phong cất tiếng nói, một tiếng cạch nhỏ vang lên khi chén rượu bị hắn dằn mạnh lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng không hài lòng, hắn nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh Sơn.
Nguyệt Thanh Sơn, nói đúng ra thì ông ta là ông ngoại của hắn, là ông ngoại.
Nguyệt Thanh Sơn đồng thời cũng là gia gia của Nguyệt Thiên Mệnh, là ông nội.
Nhưng lúc này. Nguyệt Thanh Sơn lại đang giúp cháu nội của ông ta, Nguyệt Thiên Mệnh, đoạt lấy người phụ nữ của cháu ngoại, nghe thì có vẻ đúng là một câu chuyện hài, nhưng sự thật thì lại đúng là như vậy.
– Hừ!Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Nguyệt Thanh Sơn nhíu nhíu mày liếc nhìn Lâm Phong, vẻ không hài lòng nói:
– Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện.
– Người mà ông đang nói đây là người phụ nữ tương lai của Lâm Phong ta, đương nhiên ta phải nói. Ông, Nguyệt Thanh Sơn hôm nay tới đây cầu hôn, ta, Lâm Phong bất cứ lúc nào cũng có thể mời mẫu thân của ta tới đây cầu hôn, đến lúc đó ta sợ ông giấu không được mặt.
Lâm Phong lạnh lùng nói, nếu là Nguyệt Mộng Hà cũng tới cầu hôn, đến lúc đó Nguyệt Thanh Sơn và con gái ông ta tranh nhau con dâu, quả thật là khó chịu, tin đó mà truyền đi sẽ khiến cho người ta chê cười.
Đoàn Hân Diệp nghe lời nói của Lâm Phong hống hách nhưng nàng lại lộ ra một ý cười, Lâm Phong, giờ phút này đã thừa nhận, nàng là nữ nhân của hắn rồi.
– Ngươi thật muốn tranh giành, ngươi cho con cháu của ngươi đến tranh giành với ta, lấy thế đè người, vô dụng.
Lâm Phong lại một lần nữa nói với giọng châm chọc, nhất là hắn lại đặc biệt nhấn mạnh hai chữ, con cháu.
– Giỏi! Tốt lắm, quả nhiên không hổ là con của Mộng Hà.
Mái tóc Nguyệt Thanh Sơn phiêu động, nhìn không rõ là giận hay là vui, ông ta tiếp tục hỏi Đoàn Vô Nhai nói:
– Vô Nhai điện hạ, ta chỉ cần hỏi ngươi một câu này thôi, ước hẹn của tổ tiên ngươi định thực hiện hay là ngươi định phớt lờ đi.
Chương 520: Hạ Dược
– Vô Nhai điện hạ, Nguyệt Thanh Sơn ta chỉ hỏi một câu, ước hẹn này của tổ tiên, người có thực hiện hay không?
Nguyệt Thanh Sơn rõ ràng là ép người, giống như nhất định muốn Đoàn Vô Nhai cho một cái công đạo.
Đoàn Vô Nhai cười khổ, hướng Nguyệt Thanh Sơn nói:
– Nguyệt gia chủ chính là tiền bối Vô Nhai kính nể, mà thiên tài Nguyệt Thiên Mệnh của Nguyệt gia đứng thứ hai trong Bát đại công tử, Vô Nhai cũng rất là khâm phục. Nhưng mà việc này liên quan đến hoàng muội thân nhất của ta, ta không thể không thận trọng lời nói, không bằng như vậy, mời Nguyệt gia chủ an vị trước, cho ta suy nghĩ một lát, cùng hoàng muội ta thương lượng một chút, hỏi ý hoàng muội ra, rồi mới trả lời Nguyệt gia chủ, vậy được không?
– Không cần, nếu Vô Nhai điện hạ nói như thế, vậy Nguyệt mỗ liền đứng ở chỗ này chờ Vô Nhai điện hạ trả lời, chỉ có điều Nguyệt mỗ mời Vô Nhai điện hạ nhớ rõ đó là ước hẹn của tổ tiên.
Nguyệt Thanh Sơn thấy vậy cũng không thể khiến Đoàn Vô Nhai mở miệng, liền biết, muốn hắn bây giờ trả lời khẳng định cũng không có khả năng, đương nhiên Nguyệt Thanh Sơn cũng tin tưởng, Đoàn Vô Nhai dám nói không, ước hẹn của tổ tiên hoàng thất Đoàn gia và Nguyệt gia, Đoàn Vô Nhai cũng không có can đảm lắc đầu phủ nhận, liên quan trong chuyện này cũng có chút lớn.
Cho nên Nguyệt Thanh Sơn cũng không nóng nảy, vừa rồi hắn chỉ cho Đoàn Vô Nhai một chút áp lực mà thôi, thật ra hiện giờ hắn muốn nhìn Đoàn Vô Nhai cùng Đoàn Hân Diệp thương lượng như thế nào cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Chỉ thấy khóe miệng Đoàn Vô Nhai mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Đoàn Hân Diệp.
– Hoàng muội, lời Nguyệt gia chủ nói muội cũng nghe rõ ràng, Thiên Mệnh huynh thân là trưởng tôn Nguyệt gia, thiên phú thực lực đều rất mạnh, còn xếp thứ hai trong Bát đại công tử, cái cọc hôn nhân này, muội thấy thế nào?
Đoàn Vô Nhai hỏi Đoàn Hân Diệp, cũng khiến mọi người có chút vô lời, giờ phút này Đoàn Hân Diệp vẫn cùng Lâm Phong ngồi chung một chỗ, Đoàn Vô Nhai hỏi như thế hiển nhiên là có phần dự đoán trước Đoàn Hân Diệp làm sao có thể sẽ đáp ứng.
Môi đỏ của Đoàn Hân Diệp mấp máy, vừa định muốn mở miệng, lại bị Đoàn Vô Nhai đánh gãy.
– Lâm Phong, ý của xá muội, không cần mở miệng kỳ thật ta cũng có thể hiểu, không bằng ta hỏi ngươi một chút, việc này ngươi nhìn nhận thế nào?
Ánh mắt toàn bộ mọi người đều rơi vào người Lâm Phong.
Lần này Lâm Phong mới là người quan trọng nhất, dù sao Đoàn Hân Diệp, còn cả Nguyệt Thanh Sơn vốn là ngoại công của hắn, cả hai đều có quan hệ với Lâm Phong.
Lúc này, không chỉ có ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Phong mà còn có ánh mắt của Đoàn Hân Diệp, nàng muốn nghe một chút, Lâm Phong sẽ trả lời Đoàn Vô Nhai như thế nào.
Lâm Phong trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai ngay sau đó quét mắt liếc Nguyệt Thanh Sơn một cái.
– Hân Diệp là nữ nhân của ta.
Một câu Lâm Phong nói ra mang theo vài phần lạnh lùng, đương nhiên không thể thiếu phần bá đạo, cứng cỏi và kiên quyết, hắn vốn không phải là người thiếu quyết đoán, nếu đã quyết định tiếp nhận Đoàn Hân Diệp, hắn nên cho Đoàn Hân Diệp tất cả thứ có thể cho, giờ phút này có người tới cửa nói muốn nữ nhân của hắn, hắn làm sao có thể đáp ứng.
Không cần quá nhiều từ ngữ, một câu, chắc chắn đã biểu thị rõ ràng lập trường của Lâm Phong, Đoàn Hân Diệp là nữ nhân của hắn, như vậy hôn sự của Nguyệt Thiên Mệnh và Đoàn Hân Diệp, hắn đương nhiên không thể nào chấp nhận.
Ngữ khí cứng cỏi của Lâm Phong làm trong lòng mọi người cũng có chút dao động, Lâm Phong này vậy mà đủ bá đạo, ngay trước mặt Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, Nguyệt Thanh Sơn, phủ định hôn ước, tuyên bố công chúa Đoàn Hân Diệp là nữ nhân của hắn, trong một câu kia ẩn chứa dũng khí, cũng không chỉ nói đơn giản như vậy, áp lực Lâm Phong sắp đối mặt có thể tưởng tượng được.
Đoàn Hân Diệp nghe được lời nói đơn giản lại cứng cỏi của Lâm Phong, trong mắt hạnh hàm chứa ý cười hạnh phúc, thân thể nhích lại gần Lâm Phong, cuối cùng lại ngay trước mặt mọi người rúc mặt vào trên cánh tay Lâm Phong.
Lâm Phong cũng không có thể để ý nhiều như như vậy, thì nàng có thể đủ liều lĩnh, áp lực không nên do một mình Lâm Phong tới đảm đương.
Chứng kiến hai người thân mật khăng khít, rất nhiều người đều lộ ra ý ghen tị, nhất là Nguyệt Thiên Thần đã ghen tị đến đỏ mắt, mà sắc mặt của Nguyệt Thiên Mệnh thì có chút khó coi. Hắn và Đoàn Hân Diệp nói thế nào cũng đều có hôn ước trong người, nhưng Đoàn Hân Diệp lại thân mật cùng Lâm Phong như thế, hơn nữa còn ngay trước mặt mọi người, chuyện này bảo hắn để mặt vào đâu.
Nguyệt Thanh Sơn nhìn chằm chằm Lâm Phong, ngoại tôn của hắn, trong lòng thở dài, đây coi như là hắn tự gây nghiệt đi, không ngờ vì tôn tử mà cướp đoạt nữ nhân của ngoại tôn, nhưng vì Nguyệt gia, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không ai mở miệng nói chuyện, ngay cả Đoàn Vô Nhai cũng im lặng không nói.
Trầm mạc một lúc lâu, cuối cùng Đoàn Vô Nhai phá vỡ yên tĩnh, mở miệng nói:
– Hân Diệp, thân thể của muội không thoải mái sao?
Mọi người sửng sốt, ánh mắt cũng rơi vào người Đoàn Hân Diệp, chỉ thấy sắc mặt Đoàn Hân Diệp lúc này dần dần đỏ bừng, cái trán cũng đầy vẻ hồng nhuận, dường như rất khó chịu.
– Hả? Đây là có chuyện gì?
Rất nhiều người đều ngây ngẩn, Đoàn Hân Diệp mới vừa rồi dường như còn rất tốt, không có nửa điểm khác thường, bây giờ đột nhiên xuất hiện dấu hiệu như có vài phần trúng độc, rất khác lạ.
– Hân Diệp, nàng làm sao vậy?
Lâm Phong cũng phát hiện Đoàn Hân Diệp khác thường, không khỏi giật mình.
Người tu võ gột tẩy dơ bẩn trong cơ thể, rèn luyện thân thể tinh túy, cường tráng vô cùng, sau khi bước vào Linh Vũ thì chuyện thân thể không khỏe hoặc là bệnh tật là cực ít. Tuy nói là Đoàn Hân Diệp không quá si mê với võ đạo, nhưng ít ra đã bước vào Linh Vũ cảnh từ lâu, khả năng vô duyên vô cớ bị như thế chỉ có là đã bị người khác đánh lén hoặc là trúng độc, thân thể mới có thể xuất hiện khác thường.
Cũng chính bởi vì điều này Lâm Phong mới lộ ra vẻ khẩn trương như thế.
– Không có gì, chỉ là thân thể có chút khô nóng bất an, có lẽ nghỉ ngơi một lát sẽ tốt thôi.
Ánh mắt Đoàn Hân Diệp gượng cười, tận lực làm cho mình biểu hiện bình thường một chút, nhưng sắc mặt nàng lại càng ngày càng đỏ bừng lên, thậm chí xuất hiện dấu hiệu nóng bỏng.
Lâm Phong đưa tay đặt trên trán Đoàn Hân Diệp cảm nhận, lập tức trong lòng run lên, nóng quá, giờ phút này trán của Đoàn Hân Diệp như một ngọn lửa, vô cùng nóng.
– Không đúng, Hân Diệp, nàng rốt cuộc làm sao vậy, thân thể có thoải mái hay không?
Trên mặt Lâm Phong lộ ra vẻ khẩn trương, võ tu bình thường sẽ không xảy ra vấn đề, một khi thân thể xảy ra vấn đề thì nhất định không phải là vấn đề nhỏ.
Đoàn Hân Diệp trầm mặc một lát, liền nhìn Lâm Phong, thấp giọng nói:
– Lâm Phong, thân thể của ta nóng quá.
– Nóng quá?
Ánh mắt Lâm Phong nhíu lại, mà lúc này Đoàn Vô Nhai cũng đi tới bên người Đoàn Hân Diệp, khống chế tay Đoàn Hân Diệp, cảm nhận khí huyết lưu thông trong cơ thể, sắc mắt có chút tức giận.
– Lâm Phong, ngươi làm gì Hân Diệp rồi?
Đoàn Vô Nhai đột nhiên gầm lên với Lâm Phong, khiến ánh mắt Lâm Phong cũng kinh ngạc, hắn làm gì Đoàn Hân Diệp? Hắn có thể sẽ làm cái gì với Đoàn Hân Diệp?
Mọi người cũng đều ngây ngẩn, hiển nhiên không ngờ rằng Đoàn Vô Nhai lại đột nhiên quát mắng Lâm Phong. Quan hệ của Đoàn Vô Nhai và Lâm Phong, bọn họ đều rõ ràng, ngày xưa thời điểm tu vi Lâm Phong còn yếu, Đoàn Vô Nhai vẫn âm thầm chiếu cố Lâm Phong, phong Lâm Phong thành Xích Huyết chư hầu, lấy thành Dương Châu làm đất phong.
– Ngươi nói rõ một chút, Hân Diệp thế nào, tại sao lại xuất hiện tình trạng này?
Ngữ khí của Lâm Phong cũng mang theo vài phần lạnh lẽo, ánh mắt bất thiện.
– Hân Diệp muội ấy… muội ấy…
Đoàn Vô Nhai thì lại không cách nào đem câu vừa nói nói tiếp, lạnh lùng nói:
– Vừa rồi muội ấy còn tốt lành, hơn nữa vẫn ở cùng người, sau khi Nguyệt gia chủ tới nhắc hôn ước, Hân Diệp đột nhiên trúng dược, Lâm Phong, ngươi đừng nói cho ta việc này ngươi không rõ ràng lắm.
– Trúng dược?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đoàn Hân Diệp, chỉ thấy thân thể của Đoàn Hân Diệp nắm thật chặt Lâm Phong, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí là cái loại ửng hồng, ánh mắt cũng có vài phần mê ly, rung động lòng người.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người chỉ cảm thấy cả người vô cùng khô nóng, chỉ liếc mắt nhìn bộ dạng Đoàn Hân Diệp lúc này, bọn họ liền không cách nào nhịn được mà không sinh tà niệm.
Trúng dược? Hơn nữa Đoàn Vô Nhai còn không nói nên lời!
Trong lòng mọi người mãnh liệt run lên, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng vô cùng chấn động.
Thậm chí có người dám ở trong dạ yến hoàng cung hạ dược công chúa Đoàn Hân Diệp, hơn nữa lại là loại dược vật tà ác như thế, thật to gan lớn mật.
Huống chi thời điểm lại còn nhạy cảm như thế, vừa lúc Nguyệt Thanh Sơn mang Nguyệt Thiên Mệnh tới cửa nhắc hôn ước, thì Đoàn Hân Diệp lại trúng loại thuốc này, khó trách phản ứng đầu tiên của Đoàn Vô Nhai chính là nghĩ đến Lâm Phong.
– Lâm Phong, thân thể của ta nóng quá.Nguồn truyện audio
Cả người Đoàn Hân Diệp nằm úp sấp trên người Lâm Phong, giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ, lại nghe Đoàn Vô Nhai đang chất vấn, Lâm Phong làm sao có thể không rõ chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt hắn lập tức lạnh lẽo đến cực điểm, lại có người dám làm ra việc như vậy với Hân Diệp.