Tuyệt Thế Vũ Thần Audio Podcast
Tập 102 [Chương 506 đến 510]
❮ sautiếp ❯Chương 506: So Lửa
Trong sương mù trên Vân Hải tông, một thân ảnh lướt qua, Lâm Phong vọt thẳng lên trời cao.
– Cùng Kỳ!
Lâm Phong vừa nói xong thì Cùng Kỳ đã như gió lóe lên, đôi cánh đập mạnh, ngay lập tức đã vọt tới bên dưới người Lâm Phong. Cả hai theo hư không mà đi, nhanh tới mức không ai kịp phản ứng.
Ánh mắt ngưng lại nơi đó, khi nhìn lại huyễn trận mù mịt đã có chút rung chuyển, hình như qua một lúc lâu thì sương mù kia mới tan đi, lộ ra một vài bóng người nằm trên mặt đất.
– Phù…
Rất nhiều người đều thở ra một hơi dài, trên mặt đất kia là một thi thể, thi thể không đầu lạnh băng, đầu Mục Thanh đã không thấy đâu, chỉ để lại một bãi máu tươi, nhìn mà giật mình.
– Lâm Phong thật là lợi hại!
Mọi người đều thất kinh, thực lực của Mục Thanh đã phi thường mạnh mẽ rồi, bọn họ tận mắt nhìn thấy Mục Thanh giết chết mấy người, mà Lâm Phong vừa ra tay đã gạt bỏ một Mục Thanh với tư thái cường hãn, không chút lưu tình nào.
Về phần thực lực của Lâm Phong thì không cần nói nhiều, hắn đã dùng hành động để chứng minh rồi. Một kẻ cường đại như Mục Thanh còn không có lực hoàn thủ, bọn họ chỉ nghe từng tiếng ầm ầm, hình như toàn bộ đều là Lâm Phong công kích.
– Không biết là Lâm Phong đi chỗ nào rồi?
Trong lúc mọi người còn suy đoán, đôi cánh Cùng Kỳ phập phồng trong hư không, mỗi nơi đi qua tạo nên từng tiếng rầm rầm chấn động Tương Giang.
Đêm trăng tròn, trên Tương Giang, Lâm Phong từng ở đây mà rạng danh Tuyết Nguyệt. Hôm nay, vậy mà Mục Thanh lại nói có người hẹn gặp hắn ở Tương Giang, vì vậy hắn mới tới nơi này.
Quả nhiên, khi Lâm Phong đứng trên Tương Giang liền thấy bên bờ có một người chậm rãi bay lên, những người này mang một thân áo quần như lửa, ánh mắt luôn nhìn vào Lâm Phong, vậy mà làm cho Lâm Phong cảm giác từng đợt nóng bỏng, ánh mắt những người này giống như là ngọn lửa vậy.
Lâm Phong đạp trên lưng Cùng Kỳ, đưa mắt nhìn những người này, mang theo lãnh ý nói:
– Các ngươi đều đang chờ ta?
Bọn này có hơn mười tên, hơn nữa ánh mắt như lửa kia phi thường sắc bén, thực lực tuyệt đối mạnh mẽ, không có kẻ nào là yếu ớt.
– Đúng, chờ ngươi lâu rồi!
Một tên trung niên trong đó khẽ gật đầu, trường bào bay múa, uy nghiêm bất phàm.
– Người nước Thiên Phong?
Lâm Phong lại hỏi tiếp, ở trong nước Tuyết Nguyệt, hắn chưa nghe qua thế lực nào như thế, có lẽ không phải là người Tuyết Nguyệt, Mục Thanh cũng vậy.
– Nước Thiên Phong, Tà Hỏa giáo!
Người Trung niên kia lãnh đạm trả lời, nhìn Lâm Phong nói tiếp:
– Lâm Phong, xem ra Mục Thanh còn không thể giết chết ngươi, vẫn phải cần Tà Hỏa giáo ta tự thân xuất thủ, dù người chết đi cũng đáng kiêu ngạo rồi!
– Người nước Thiên Phong, quả nhiên toàn bộ đều là phế vật!
Lâm Phong châm chọc nói, bắt đầu từ trên dạ yến trên Vô Nhai Sơn trong hoàng cung, Lâm Phong chưa từng có chút ấn tượng tốt đẹp nào với nước Thiên Phong. Cái đám gọi là Thiên Phong Thất Sứ kia, khi tới Tuyết Nguyệt thì không biết gì gọi là khiêm tốn, cả đám đều là kẻ trong mắt không người, tự cho là đúng. Hắn đã giết mấy người, hơn nữa còn vũ nhục cả đám, lúc đó mới câm miệng.
Nhưng lúc này lại bắt đầu chơi thủ đoạn thâm trầm mà ám sát mình, đầu tiên là Mục Thanh, bây giờ là nhóm người Tà Hỏa giáo này.
Tất cả đều chỉ một mục đích, đó là muốn lấy mạng Lâm Phong hắn.
Nhưng mạng của hắn có dễ dàng lấy như vậy sao?!
– Sao các ngươi lại biết ta sẽ tới đây?
Lâm Phong lại hỏi tiếp, có tới bên bờ Tương Giang hay không, hình như đều do hắn quyết định, hắn không đến thì không ai có thể cưỡng chế.
– Hoàng tử điện hạ nói ngươi sẽ đến thì ngươi chắc chắn sẽ đến!
Người trung niên kia tự tin cười một tiếng, mặc dù Phong Trần chỉ gặp Lâm Phong một lần, nhưng với tính cách mà Lâm Phong biểu hiện ra thì hắn liền suy đoán là Lâm Phong nhất định sẽ đi.
– Vậy hắn ta có phải là cũng biết Mục Thanh sẽ chết trong tay ta?
Giọng nói của Lâm Phong tràn ngập hàn ý, nếu Phong Trần có thể nghĩ tới hắn sẽ tới Tương Giang, nói như vậy, có phải là cũng biết rõ Mục Thanh đi tìm hắn, rồi bị hắn giết hay không?
Dù sao, Phong Trần đã thấy rõ thực lực của hắn, còn về tính cách cùng thực lực của Mục Thanh thì với tâm cơ thâm trầm như hoàng tử Thiên Phong chắc cũng sẽ hiểu rõ.
Quả nhiên, thấy nụ cười trên mặt người trung niên kia, Lâm Phong lập tức hiểu được, Phong Trần đúng là muốn Mục Thành tự tìm chết, nực cười cho Mục Thanh còn tưởng mình mạnh lắm, cứ một thân giết qua Vân Hải tông.
– Nói cho ngươi biết cũng không sao, Mục Thanh chính là đệ tử thiên tài của tông chủ Vạn Tượng Tông, tông môn lớn nhất nước Thiên Phong ta. Những kẻ trong Vạn Tượng Tông tự nhận là thế lực lớn, trong mắt không người, ngay cả hoàng thất cũng không để mắt. Mục Thanh là đệ tử kiệt xuất nhất trong Vạn Tượng Tông, cũng giống như những người khác trong tông môn này, hắn cũng luôn tự cho là mình cao ngạo bao nhiêu, thậm chí còn khinh thường danh hiệu Thiên Phong Thất Sứ. Người như vậy thì có tác dụng gì, để hắn ta tìm ngươi, chỉ là mượn đao giết người mà thôi.
Người trung niên mở miệng nói cho Lâm Phong rõ ràng. Lâm Phong cau mày, nhưng rồi chỉ lộ ra nụ cười.
– Xem ra, chuyến này ngươi tới giết ta cũng không có tuyệt đối tự tin a!
Lời của Lâm Phong làm cho đối phương nheo mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Phong một cái, rồi hắn cũng lộ ra nụ cười khác lạ.
– Lâm Phong! Ngươi rất thông minh!
– Phong Trần mượn đao giết người, mượn tay ta giết Mục Thanh. Thứ nhất là mượn tay ta loại trừ Mục Thanh, thứ hai có thể làm cho cường giả Vạn Tượng Tông báo thù cho Mục Thanh, chỉ cần hôm nay ta không chết, Vạn Tượng Tông tìm ta báo thù là chuyện tất yếu. Khi đó, một phương Tuyết Nguyệt cũng sẽ không tùy tiện để thế lực nước Thiên Phong nhúng vào, chiến đấu cũng sẽ không tránh khỏi. Khi đó, thế lực của Vạn Tượng tông cũng sẽ bị suy yếu, phải không?!
Trong mắt Lâm Phong lộ ra lãnh ý, người hoàng thất, mỗi một người đều lợi hại phi thường, Đoàn Vô Nhai như vậy, Phong Trần cũng như thế.
– Người Tà Hỏa Giáo các ngươi tới giết ta, e rằng cũng không là vì không dám trái lệnh Phong Trần, nhưng đều có oán hận trong lòng. Nếu giết được ta thì tốt nhất, ngược lại, nếu không giết được mà còn bị giết thì muốn nhờ vào ta, nói ra chân tướng về cái chết của Mục Thanh với Vạn Tượng Tông. Như vậy, Vạn Tượng Tông sẽ hận lên Phong Trần, về phần người Tà Hỏa giáo sẽ không phải chết mà không có chút giá trị gì. Xem ra, ngươi cũng rất chán ghét cái kẻ mà ngươi gọi là điện hạ kia a!
Người trung niên khen một tiếng, Lâm Phong suy đoán không sai. Thực ra, Tà Hỏa giáo bọn họ cũng giống như Mục Thanh, chỉ là con cờ của Phong Trần mà thôi. Chỉ là hắn cũng không giống như Mục Thanh vậy, sao có thể để Phong Trần lợi dụng, coi như hôm nay bất hạnh mà bị Lâm Phong giết đi thì cũng muốn mượn Lâm Phong truyền ra chân tướng.
– Hôm nay, Tà Hỏa giáo chúng ta sẽ toàn lực giết ngươi, nếu không may bị ngươi giết chết, hi vọng ngươi có thể loan truyền chân tướng ra ngoài, chuyện này đối với ngươi cũng có lợi mà không có hại.
Người trung niên thấy Lâm Phong đoán rõ ràng như thế, hắn cũng không trốn tránh gì nữa, trực tiếp mở miệng nói.
– Nếu cần nói thì ta sẽ nói, Phong Trần muốn ta chết, ta tự nhiên không để hắn sống tốt được.
Trong mắt Lâm Phong lóe lên hàn mang, nhìn người Tà Hỏa giáo nói:
– Có thể động thủ rồi!
– Tốt!
Đối phương gật đầu, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Hắn cũng đã nghe nói về thực lực của Lâm Phong, tại trong dạ yến hoàng cung, hắn đã liên tục giết mấy tên Thiên Phong Thất Sứ, thậm chí còn giết chết Thiên Phong Tam Sứ, khiêu chiến Đệ Nhị Sứ, còn may là sứ thần Long Sơn đế quốc ngăn cản nên Lâm Phong mới bỏ qua.
tuy Tà Hỏa giáo bọn họ cũng mạnh, nhưng đối mặt với cường giả như Lâm Phong cũng phải cẩn thận.
– Liệt Diễm Tà Hỏa!
Người trung niên quát lạnh một tiếng, nhất thời những người kia đều lóe lên, một đám bao lấy Lâm Phong giữa không trung, mà trên người bọn họ, từng luồng chân nguyên lực nóng bỏng đáng sợ điên cuồng đốt lên.
Những người Tà Hỏa giáo này đều là võ tu tu luyện hỏa diễm, dùng công pháp hỏa diễm mà ngưng tụ chân nguyên hỏa diễm.
Từng chùm lửa nóng hiện lên trước người bọn họ, ngọn lửa nóng bỏng hừng hực thiêu đốt này, trừ một màu đỏ đậm thì vẫn mơ hồ lộ ra màu trắng tái, ngọn lửa vừa có màu đỏ cùng màu trắng nhợt mang theo vài phần tà dị.
– Phốc, phốc…
Những người này vung tay lên, nhát thời, từng ngọn lửa bao quanh liền hóa thành một đóa sen bằng lửa, trong hư không vang lên từng tiếng bập bùng phốc phốc…
– Giết…
Người trung niên kia quát khẽ một tiếng, nhóm người theo thế hình cung mà giết về phía Lâm Phong, một luồng khí tức nóng bỏng không ngừng áp gần về Lâm Phong, làm cho Lâm Phong cảm thấy mấy phần cháy rát.
– Thiên địa vạn vật đều vô cùng kỳ diệu, ngọn lửa này lại hoàn toàn khác với hỏa diễm của ta.
Lâm Phong nhìn mấy người đang áp tới gần, khẽ hạ mi, chân nguyên dương hỏa trên ngươi không ngừng lưu chuyển một ngọn lửa đáng sợ theo thân hắn mà bùng lên.
Dương hỏa, ngọn lửa mặt trời. Đại Nhật Phần Thiên Kinh là công pháp thái dương, hỏa diễm của Lâm Phong vừa ra, những người Tà Hỏa Giáo đều cảm thấy hỏa diễm của mình bị áp chế, lộ ra mấy phần uể oải. Mấy người đều kinh hãi, không nghĩ tới Lâm Phong cũng am hiểu chơi lửa, hơn nữa, hỏa diễm của Lâm Phong còn mạnh hơn bọn họ.
Chương 507: Sự Khủng Bố Của Phiên
– Giết!
Lại một tiếng quát trầm thấp vang lên, từng ngọn lửa dài hẹp phóng tới Lâm Phong, ngọn lửa nào giống như yêu xà, ngoài nhiệt độ nóng bỏng thì Lâm Phong còn cảm nhận được khí tức lạnh lẽo khác thường.
Bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là hỏa diễm.
– Cùng Kỳ!
Thấp giọng quát, Cùng Kỳ cùng Lâm Phong có tâm linh tương thông, ngay lập tức nó mang Lâm Phong lùi về sau, đồng thời một ngọn lửa nóng cháy từ trong lòng bàn tay Lâm Phong phóng ra, đánh về phía đối diện.
– Diệt!
Chỉ thấy người kia dùng ngọn lừa xích luyện chặn ngay trước ngực mình, hỏa diễm dung nhập vào nhau, vậy mà ngọn lửa của Lâm Phong lại chậm rãi mờ đi, cuối cùng thì biến mất, giống như là bị nhiệt độ làm bốc hơi, mà ngọn lửa trong tay đối phương thì hình như lại mạnh hơn vài phần.
– Tà Hỏa Trường Long!
Trung niên cầm đầu quát lớn một tiếng, những người kia liền đồng thời giơ tay lên, nhất thời, trong tay bọn họ phóng ra từng chùm lửa mãnh liệt, tập hợp mà hóa thành một trường long (con rồng dài), cuồn cuộn mà bay về phía Lâm Phong.
Trường long bằng lửa này lại giống như có được sinh mệnh, lượn lờ bay múa, đôi tròng mắt màu trắng cực kỳ lạnh lẽo.
– Grào!!!
Trường long bằng lửa phát ra một tiếng gầm lớn, sau đó thì đầu nó rung lên, ngay lập tức đã chụp xuống trước người Lâm Phong.
– Lui!
Thân hình Lâm Phong như gió giật mà lùi lại phía sau, còn Cùng Kỳ thì dứt khoát thoát khỏi nơi này. Mãnh thú Cùng Kỳ rất lợi hại, nhưng với cảnh giới hiện giờ của nó thì không cách nào tham dự loại chiến đấu này, nếu tham gia thì còn có thể ảnh hưởng tới Lâm Phong.
– Trường long hỏa diễm thật nhanh!
Lâm Phong hơi kinh hãi, khi hắn nhìn lại thì thấy những người Tà Hỏa giáo đều đứng thành một hàng mà nhắm mắt, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ, hình như rất ngưng trọng.
– Là bọn chúng đang dùng lực lượng linh hồn khống chế hỏa diễm.
Lâm Phong có chút hiểu ra, trường long bằng lửa kia cứa âm trầm nhìn hắn, rất lạnh. Nó được giao cho sinh mệnh, những cường giả Tà Hỏa giáo kia tu luyện công pháp hỏa diễm không giống với hắn, bọn họ lấy hồn phách của mình mà tế luyện hỏa diễm. Lúc này, tất cả bọn họ đều dùng hồn phách của mình mà khống chế hỏa diễm dung hợp, đồng thời cùng liên thủ khống chế trường long hỏa diễm.
– Grào…
Trường long hỏa diễm lại hung mãnh ào tới, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Lâm Phong.
Lâm Phong cảm ngộ được âm thanh của gió, thân hình bay múa như gió nhẹ, trường long hỏa diễm theo sau không chút ngừng nghĩ, vẫn truy kích Lâm Phong. Trên hư không, hai hư ảnh không ngừng lóe lên, cả hai đều nhanh tới mức tận cùng.
– Trường long hỏa diễm thật đáng sợ, nếu ta không lĩnh ngộ được quy luật vận động của gió, e rằng bây giờ đã bị đánh trúng rồi.
Trong Lâm Phong thầm nghĩ, lực lượng linh hồn cường đại trào ra, cảm ngộ mọi thứ trong hư không, quỹ tích vận động của trường long hỏa diễm kia, hắn đều cảm thụ rõ ràng, nhưng hắn lại không cách nào thoát khỏi, quá nhanh rồi.
Người trung niên cầm đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mắt theo thân hình không ngừng chớp động của Lâm Phong. Tốc độ của Lâm Phong quá đáng sợ, khó trách hắn có thể giết được Đệ Tam Sứ, chỉ riêng về tốc độ thì Đệ Tam Sứ đã không phải là đối thủ của Lâm Phong rồi.
– Các ngươi dung nhập hồn phách vào trong hỏa diễm, vậy ta liền xóa đi lực lượng hồn phách trong đó của các ngươi.
Ánh mắt của Lâm Phong trở nên băng hàn, chân nguyên lực điên cuồng mãnh liệt phóng lên, tại trong tay hắn, một đóa hoa sen bằng lửa nhanh chóng hội tụ, trong đó mơ hồ lộ vẻ hắc ám, hoa sen từ U Minh Hỏa Diễm được ngưng tụ thành.
– Ồ!?
Tên trung niên cầm đầu thấy Lâm Phong ngưng tụ ra hắc liên trong lòng bàn tay, tại đó dường như có một khí tức áp lực điên cuồng ngưng tụ, tùy thời đều có thể bộc phát.
Trường long hỏa diễm vẫn đuổi theo Lâm Phong không ngừng, giống như là không giết bỏ Lâm Phong thì không bỏ qua. Nhưng vào ngay lúc này, Lâm Phong bổng nhiên đảo mình, nhanh, nhanh tới mức không chút dấu hiệu nào, trong lúc xoay người, bàn tay hắn cũng đồng thời giơ lên.
– Thu!
Trung niên kia hét lớn một tiếng, nhưng tốc độ của trường long hỏa diễm cùng Lâm Phong đều quá nhanh, lúc Lâm Phong dừng lại thì trường long hỏa diễm đã đâm tới trên người Lâm Phong rồi, nhưng nó lại bị một đóa hoa sen hắc ám ngăn cản.
Tại trong đêm tối, đóa sen bằng lửa phi thường tầm thường kia đột nhiên bùng lên, trực tiếp ấn lên đầu trường long, bao trùm lấy cả cái đầu của trường long.
– Xùy xùy…
Từng tiếng xùy xùy đáng sợ truyền ra, đóa sen hắc ám nho nhỏ kia lại bộc phát ra lực hủy diệt khủng bố, không ngừng cắn nuốt Tà Hỏa Trường Long.
– Diệt!
Lâm Phong khẽ quát một tiếng, thân hình lùi về sau, hắc liên hủy diệt gào thét hóa mà hóa thành một cái hắc động lớn vô cùng, trực tiếp nuốt lấy trường long hỏa diễm. Cả phiến không gian kia dường như hóa thành chân không, toàn bộ đều là hủy diệt chi khí, không kẻ nào dám nhích tới gần.
Toàn bộ người Tà Hỏa giáo đều rên lên một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch như giấy, khóe miệng còn trào ra máu tươi, linh hồn bị thương.
Mới vừa rồi, bọn họ dung hợp thành Tà Hỏa Trường Long, đích xác là dùng hồn phách của bọn họ để tế luyện, nếu không thì không thể khống chế trường long hỏa diễm một cách hoàn mỹ được.
– Thật là đáng sợ.
Toàn bộ mấy người đều mở mắt ra, gắt gao mà nhìn cái hắc động mà hắc liên hóa thành, sau khi nuốt lấy trường long hỏa diễm, ngọn lửa cuồng bạo tràn ngập khí tức hủy diệt vẫn điên cuồng thiêu đốt trong hư không, cực kỳ đáng sợ.
Lâm Phong ngạo nghễ đứng trong không trung mà nhìn mấy người bị thương, ánh mắt lạnh lùng.
– Các ngươi có được hỏa long do linh hồn tế luyện, tiếp theo nên thử một chút món này của ta rồi!
Lâm Phong lạnh lùng nói, tâm thần vừa động, lập tức trong tay Lâm Phong xuất hiện ra một cái cờ nhỏ.
– Lên!
Lâm Phong buông tay, mặt cờ kia từ từ bay lên hư không mà điên cuồng mở rộng, đón gió mà lên.
– Cờ!
Tất cả người Tà Hỏa giáo đều kinh hãi, trong tay Lâm Phong lại nắm một bảo vật công kích hình cánh cờ.
Trên mặt lá cờ kia có một ngọn lửa không ngừng bập bùng, phía trên còn có một đồ án mặt trời.
– Cánh cờ này, ta gọi nó là Thái Dương Chi Phiên, lần đầu tiên sử dụng.
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, những người kia đều trở nên khó coi, thực lực của Lâm Phong đã rất đáng sợ rồi, lúc này hắn còn có Thái Dương Chi Phiên cường đại.
– Các ngươi đã công kích đuổi giết ta rồi, hiện tại nên đến phiên ta!
Lâm Phong lao tới, làm cho người Tà Hỏa giáo đều trở nên ngưng trọng. Chỉ một bước, Lâm Phong đã tới trước mặt bọn họ, giống như là một trận gió. Mà Thái Dương Chi Phiên kia thì từ trên trời cao phủ xuống.
– Lui, mau lui lại!
Tên trung niên cầm đầu rống lên một tiếng, những người khác đều trầm mặt, điên cuồng lui về sau. Nhưng mà vẫn có hai người bị cánh cờ kia cuốn lấy vào trong, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, người kia thét ra một tiếng thê lương thảm thiết, cả người bị thiêu đốt trên lá cờ, bị đốt sống. Đồng thời, bên trong cánh cờ có một lực lượng cắn nuốt đáng sợ trào ra, hút lấy hỏa diễm trong thân thể bọn họ vào trong đó, dung nhập vào trong cánh cờ.
Những người khác thì gắt gao mà nhìn cánh cờ, chỉ thấy hai hư ảnh rên rĩ trên lá cờ, đây không phải là bổn tôn mà là hồn phách, hai người kia còn chưa chết hắn là vì còn hữu dụng. Cánh cờ còn muốn hấp thu hỏa diễm trên người bọn họ.
Cánh cờ quả nhiên là một bảo vật tà ác, thật là đáng sợ.
Những người không chết nầy đều kịch liệt chấn động, bảo vật hình cờ này rất ít, uy lực phi thường mạnh mẽ, làm cho người ta kiêng kỵ, thuật luyện chế bảo vật hình cờ này cực kỳ ít lưu truyền lại, những người có thể luyện ra pháp bảo loại này đều không phải là phàm nhân.
Uy lực kinh khủng của loại bảo vật hình cờ này chính là có thể đồng hóa, giống như là Thái Dương Chi Phiên của Lâm Phong, cũng là một loại cờ hỏa diễm, nó có thể đồng hóa hết các loại hỏa diễm. Nếu giết người rồi cuốn vào trong đó, nó có thể hấp thu lực lượng hỏa diễm trên người đối phương, làm cho lực lượng này dung nhập vào cánh cờ, làm cho nó càng thêm lợi hại hơn, thậm chí còn giúp cho ngươi sử dụng cánh cờ này có được trợ giúp cực lớn.
Còn có một vài quỷ hồn phiên có thể cắn nuốt hồn phách người mà dung nhập vào trong đó, cực kỳ yêu tà đáng sợ, rất nhiều người đều sợ hãi úy kỵ như xà hạt.
Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau khi cánh cờ hút lấy hai người, hắn lại lao tới, thân hình nhanh như gió, nhanh đến mức làm cho những người kia không kịp tránh né, trong nháy mắt thì lại có ba người bị cuốn vào trong cánh cờ.
Hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong hư không, lực lượng hỏa diễm mà bọn họ tu luyện ra đều bị Thái Dương Chi Phiên cắn nuốt sạch.
– Chạy, tất cả đều chạy đi, chạy theo các hướng khác nhau!
Người cầm đầu kia đã trở nên đỏ ngầu mắt, hắn quát to, hắc liên hỏa diễm đã cắn nuốt trường long hỏa diễm rồi, bây giờ lại còn lá cờ đáng sợ này nữa.
Hôm đó, trên Vô Nhai Sơn, Lâm Phong căn bản không dùng toàn lực, thực lực Lâm Phong quá đáng sợ, người có Huyền Vũ cảnh tầng nắm mà chiến đấu với hắn đều là chịu chết, không có ngoại lệ.
Hiện tại, hắn không nghĩ tới chuyện giết Lâm Phong rồi, chỉ có thể để người Tà Hỏa giáo chạy trốn, có thể trốn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, như vậy còn tốt hơn toàn bộ chết chỗ này. Chỉ cần có người sống thì Tà Hỏa giáo mới có hy vọng.
Chương 508: Tới Hoàng Cung
– Trốn ư?
Sắc mặt Lâm Phong lạnh lẽo, hắn cười khẩy một tiếng rồi bước chân ra, Hồn phiên trong tay múa may. Lại hai tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên, hai người chết, lực lượng chân hỏa trong cơ thể đều bị nuốt sạch.
Tên trung niên cầm đầu kia cắn chặt răng, môi còn chảy cả máu tươi, giơ chân định bụng bỏ chạy khỏi nơi đây.
Nhưng đúng lúc này, một làn gió lạnh lẽo phảng qua khiến hắn đờ người ra rồi đột nhiên trầm xuống, Hồn phiên đáng sợ kia trực tiếp xẹt qua đỉnh đầu hắn, âm phong rít gào.
– Nguy hiểm thật!
Người trung niên mặc trường bào màu đỏ lửa kia sắc mặt xanh mét, ngay sau đó nhìn thấy một người đáp xuống trước người hắn, đúng là Lâm Phong.
– Những người khác có lẽ không phải chết, nhưng ngươi thì nhất định phải chết.
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu. Những kẻ này chạy tới giết hắn, cũng phải có kẻ phụ trách. Đám người Phong Trần phải chịu trách nhiệm, mà tên trung niên mặc trường bào đỏ lửa này là thủ lĩnh của đám người kia, hắn đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm.
Người muốn mạng của Lâm Phong, chỉ cần có đủ thực lực là Lâm Phong tất sẽ tru sát.
Người này chắc chắn phải chết.
– Ta cũng là bị người ta ép bức, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy??
Tên trung niên này cứng đờ mặt, trong giọng nói để lộ ra chút yếu đuối. Nếu có thể sống thì ai lại muốn chết.
– Bất kể là ngươi có bị ép bức hay không, ngươi muốn giết ta chính là sự thật. Thực lực ta mà không bằng ngươi thì sẽ bị ngươi giết, khi đó ngươi cũng chẳng nói rằng ngươi bị người ta bức bách. Mà thực lực ta còn mạnh hơn cả ngươi, cho nên ngươi phải chết.
Lời nói của Lâm Phong rất lạnh lùng, hắn luôn theo đuổi đạo lý rất đơn giản, nếu người muốn giết ta, ta sẽ giết người, không cần nguyên nhân.
Giống như các thế lực như Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang, Tuyết Nguyệt thánh viện đã tiêu diệt Vân Hải tông của hắn vậy. Sau này khi có thế lực, hắn cũng diệt môn các thế lực này, ai nợ gì thì kẻ đó phải trả.
Trung niên mặc trường bào im lặng, sau đó cũng chẳng nói gì thêm. Hắn có thể hiểu được Lâm Phong, nếu có người muốn giết hắn thì hắn cũng chẳng thể nào bỏ qua cho đối phương được, mà chắc chắn là sẽ tru sát đối phương.
Người khác muốn giết mình, mình lại không giết hắn, đây không phải là lương thiện, mà là ngu xuẩn.
Ngọn lửa chân nguyên ào ào phả ra, người trung niên quát lên một tiếng, rung đôi tay lên. Ngay lập tức ở trước người hắn xuất hiện một loạt những đốm lửa hừng hực bốc cháy.
– Hừ!
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào mà trực tiếp sải bước ra, Thái Dương phiên trong tay bay tới thân thể đối phương.
– Đốt!
Trung niên gầm lên một tiếng, vung song chưởng ra, từng đốm lửa điên cuồng lao tới Lâm Phong, cuồn cuộn không dứt.
– Thu!
Tiếng gió rít gào, Thái Dương phiên cuốn tới, lập tức bao vây những đốm lửa ấy lại rồi trực tiếp cắn nuốt sạch sẽ, có bao nhiêu ngọn lửa đến là cắn nuốt từng ấy.
Cảnh tượng này khiến trung niên sắc mặt trắng bệch, hắn biết rõ Thái Dương phiên này tuy rất lợi hại, nhưng nếu hỏa diễm chi lực mà có thể vượt qua khả năng phiên có thể thừa nhận thì vẫn có thể đốt cháy được nó.
Nhưng rất hiển nhiên, hắn không làm được điểm ấy. Ngọn lửa hùng mạnh bị cuốn vào trong Thái Dương phiên là bị cắn nuốt ngay lập tức, có thể thấy được ngọn lửa trong Thái Dương phiên còn mạnh hơn cả ngọn lửa của hắn.
– Nên kết thúc thôi!
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, thân thể hắn nhẹ nhàng như một ngọn giớ bước ra. Sau khi nuốt hết toàn bộ ngọn lửa của đối phương, Thái Dương phiên này cũng cuốn cả người trung niên mặc trường bào đỏ lửa kia vào trong phiên.
Xùy… xùy…
Ngọn lửa điên cuồng bốc cháy trong chớp mắt, đã đốt cháy thân thể người trung niên, hút linh hồn hắn vào trong không gian của phiên rồi dùng ngọn lửa luyện hóa, luyện hóa ngọn lửa có tính thôn phệ trong thân thể hắn.
Trên Thái Dương phiên, ngọn lửa đáng sợ đang bốc cháy hừng hực, càng lúc càng lợi hại. Trên đồ án mặt trời kia hiện lên đầy ngọn lửa, có lực lượng hỏa diễm của chính chiếc phiên này, cũng có lực lượng vừa cắn nuốt được.
Lực lượng vừa cắn nuốt được này chậm rãi dung nhập vào trong phiên, cũng có một phần xuyên qua hồn phách chi lực mà Lâm Phong ký thác vào Thái Dương phiên khi luyện chế ra nó, không ngừng truyền lại cho Lâm Phong.
Nhưng Lâm Phong lại không nhận lấy lực lượng hỏa diễm này, mà đẩy bọn chúng về trong Thái Dương phiên. Lực lượng hỏa diễm này còn cần trải qua quá trình tinh luyện, dù sao chúng vốn là lực lượng ngọn lửa của kẻ khác, không trải qua tinh luyện mà hấp thu thì sẽ khiến tu vi cảnh giới bị rối loạn.
Đối với Lâm Phong thì đây không phải chuyện tốt gì, nhiều khi chẳng những không thể xúc tiến được tu vi mà còn khiến tu vi cảnh giới của hắn không vững chắc.
Đối với những chuyện gây trở ngại tới tiền đồ tu luyện, Lâm Phong tất nhiên là sẽ không làm. Hỏa diễm chi lực vừa cắn nuốt được này tạm thời niêm phong lại trong Thái Dương phiên, như vậy cũng không có vấn đề gì.
Lúc này trong hư không rộng lớn mênh mông này chỉ còn lại một mình Lâm Phong, những kẻ khác đã sớm chạy trốn tới nơi nào rồi. Mà về phần những người không chạy thì đã bị Lâm Phong dùng Thái Dương phiên thu hết lại.
Lâm Phong dùng ý nghĩ thu Thái Dương phiên lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
– Cùng Kỳ!
Một tiếng quát trầm thấp vang lên. Cùng Kỳ dang đôi cánh ra, ngay lập tức bay vụt tới trước mặt Lâm Phong, cúi người xuống đợi Lâm Phong bước lên.
Mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ hiện giờ tuy vẫn bướng bỉnh khó thuần hóa như trước, nhưng ở trước mặt Lâm Phong vẫn còn vài phần nhân tính. Lâm Phong bảo nó làm gì là nó làm cái đó.
Lâm Phong bước lên ngồi sau đôi Xích Thanh vũ dực của Cùng Kỳ, cực kỳ oai phong.
– Tới hoàng cung!
Lâm Phong lạnh lùng ra lệnh. Hoàng tử Phong Trần của nước Thiên Phong lại muốn Lâm Phong hắn chết đến thế sao?
Lệnh Mục Thanh tới giết hắn, khiến Tà Hỏa giáo đối phó hắn, tất cả đều là chuyện mà nước Thiên Phong làm ra, mục đích chỉ có một, muốn lấy mạng Lâm Phong.
Nếu bọn họ đã thèm mạng của Lâm Phong hắn như vậy, vậy Lâm Phong cũng phải thành toàn người khác không thì thất lễ rồi, chí ít thì cũng khiến Phong Trần luôn có cơ hội.
Cùng Kỳ gào thét bay lượn trên không trung, băng qua từng tòa lầu gác cao ngất. Lâm Phong đứng trên lưng Cùng Kỳ nhìn xuống phía dưới, xuyên qua mây mù, đúng là có vài phần mỹ cảm.
Mà lúc này ở giữa Hoàng thành, nơi một ngọn núi đá, hoàng tử Đoàn Vô Nhai của Tuyết Nguyệt, Hoàng tử Phong Trần của nước Thiên Phong cùng các vị tuấn kiệt trẻ tuổi của hai quốc gia chia làm hai bên trái phải, cùng tiền bối của đế quốc Long Sơn Nhược Lam Sơn, còn có Kiếm Thần và Nghiêu Thiên Khu.
Lúc này, Hoàng tử nước Thiên Phong Phong Trần đột nhiêm cảm giác một làn gió lạnh lẽo kéo tới, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo.
Phong Trần giật mình, quay đầu nhìn về phương xa như muốn xuyên thấu qua lớp mây mù trùng trùng điệp điệp kia, tìm kiếm người khiến hắn thấy lạnh lẽo.
Chương 509: Sao Có Thể Bất Chiến
Đám người ở cùng Phong Trần khác đều dừng chân lại, ai nấy đều giương mắt nhìn tới phương xa.
Ở nơi đó, dường như có một luồng hàn ý đang thâm nhập tới, mà mục tiêu thì đúng là Hoàng tử điện hạ của nước Thiên Phong, Phong Trần.
Ngoài Phong Trần ra, vài vị cường giả của nước Thiên Phong có mặt ở đây đều bị lãnh ý đó bao phủ.
Một chấm đen ở trong ở trong tầm mắt mà mọi người có thể nhìn tới đang ầm ầm kéo tới, chỉ giây lát đã đi được nghìn mét, nhanh vô cùng.
– Lâm Phong!
Thấy rõ điểm đen này, mọi người giật mình. Chấm đen đó đúng là Lâm Phong, đang cưỡi yêu thú Cùng Kỳ lao tới.
– Không chết!
Đám người Phong Trần đều khiếp sợ, xem ra người của Tà Hỏa giáo quả nhiên không thể nào giết được Lâm Phong. Mà tên Lâm Phong này có lá gan thật lớn, dám trực tiếp xông tới hoàng cung giương oai, chẳng lẽ hắn lại dám ra tay ở trong hoàng cung sao…
Vù…
Một làn gió lạnh lẽo phất tới, Cùng Kỳ đột nhiên thu đôi cánh lại, đất đá bay mịt mù, cả người Cùng Kỳ hạ xuống trước mặt đám người kia.
Lâm Phong bước xuống từ trên lưng Cùng Kỳ, hắn gật đầu khách khí với đám người Nhược Lam Sơn:
– Nhược tiền bối, Nghiêu tiền bối.
Hai người cũng gật đầu lại với Lâm Phong, Nhược Lam Sơn lại trực tiếp hỏi Lâm Phong:
– Lâm Phong, ngươi hùng hổ đến đây là vì sao?
– Tìm người tính sổ.
Lâm Phong đáp một tiếng, rồi chậm rãi chuyển mắt sang người Phong Trần. Một cỗ hàn quang bắn ra từ đôi mắt Lâm Phong, cả người hắn tràn ngập khí tức lạnh lẽo vô cùng, khiến đám người Phong Trần đều bị bao phủ trong hàn ý đó.
Phong Trần và người của nước Thiên Phong đều ngưng mắt lại, cũng nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Hai bên đều im lặng một trận, chỉ có hàn ý lạnh lẽo lan tràn ra hư không, khiến không gian nơi đây trở nên đè nén vô cùng.
Nhược Lam Sơn liếc Lâm Phong một cái, rồi lại quay sang liếc Phong Trần một cái. Hắn cũng chẳng nói gì.
Thấy tình cảnh này, hắn đương nhiên có thể đoán ra được là vì sao. Xem ra Phong Trần đã phái thuộc hạ ra tay với Lâm Phong rồi.
– Lâm Phong, đây chính là hoàng cung của Tuyết Nguyệt các ngươi, ngươi không thấy rằng ngươi quá càn rỡ sao.
Phong Trần trực tiếp chụp mũ cho Lâm Phong, nói Lâm Phong không tôn kính Tuyết Nguyệt, xem Lâm Phong và Đoàn Vô Nhai sẽ thế nào.
Lâm Phong căn bản không chú ý tới Phong Trần, mà động tinh thần, khiến một túi phải xuất hiện trong tay hắn. Lâm Phong trực tiếp ném túi vải đó lên người Phong Trần.
Phong Trần tiếp lấy, nhìn thấy những giọt máu đỏ tươi nhỏ tong tong từ trên túi vải thì giật mình, nhìn lướt qua thì thấy hoảng sợ trong lòng, Lâm Phong thật ác độc.
Hóa ra trong túi vải này lại chính là một cái đầu đầm đìa máu, đầu của Mục Thanh.
– Ngươi, hoàng tử của nước Thiên Phong, đi đến Tuyết Nguyệt này cũng chỉ là khách. Nhưng đám người các ngươi, một đám vô liêm sỉ, mượn rượu dùng lời nói hạ nhục Công chúa Tuyết Nguyệt, lại mấy lần phái người giết chư hầu Tuyết Nguyệt là ta. Có phải người nước Thiên Phong các ngươi rất coi thường Tuyết Nguyệt không?
Lâm Phong lạnh lùng nói, bước ra trước một bước. Một cỗ hàn băng khí lạnh thấu xương tủy vọt tới Phong Trần.
Lãnh ý cuồng bá này khiến Phong Trần cứng đờ mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong:
– Ngươi muốn thế nào?Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lâm Phong nhếch lên một nụ cười châm chọc, không nói lời gì, cũng chẳng có gì để nói. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Phong Trần, đồng thời không ngừng phóng ra hàn khí, bao phủ cả đám người Phong Trần cùng mấy tên Thiên Phong Thất Sứ còn lại kia.
Không gian lạnh vô cùng, xung quanh lại hình thành một dòng xoáy lãnh khí, không ngừng vang lên tiếng rít gào.
Im lặng, lúc này tất cả mọi người đều im lặng. Lâm Phong vẫn phóng hàn khí ra, bao phủ lấy người của nước Thiên Phong.
Phong Trần thì nhìn thẳng vào Lâm Phong, cũng ẩn hiện sát khí. Tên Lâm Phong này thật quá cuồng ngạo, lại dám xông thẳng vào hoàng cung, muốn giết hắn. Hơn nữa Lâm Phong còn xách đầu của Mục Thanh tới. Loại hống hách miệt thị này khiến hắn, một hoàng tử của nước Thiên Phong cảm thấy mất hết mặt mũi, lại như Lâm Phong đã trở thành Hoàng tử điện hạ rồi vậy.
Đoàn Vô Nhai khẽ mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh khiến không ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn. Hắn cũng không hề nhúng tay.
Nếu Phong Trần quả quyết rằng hành vi của Lâm Phong là khinh thường hoàng thất Tuyết Nguyệt, vậy hắn cũng không để ý chuyện Lâm Phong khinh thường hoàng quyền.
Quen Lâm Phong một thời gian dài như vậy, có thể nói là Đoàn Vô Nhai hiểu rất rõ Lâm Phong. Gan dạ, sáng suốt, cơ trí, thiên phú, tất cả những thứ đó người bình thường đều không thể sánh bằng. Nhưng Lâm Phong lại có vài khuyết điểm, đó là hay kích động, hành động theo cảm tính. Hắn nhận định chuyện gì là bất chấp hậu quả, không tiếc bất cứ thứ gì để làm cho bằng được. Hắn giết một người cũng bất chấp hậu quả, nói giết là sẽ giết.
Cho dù là Xà Quỳnh hay Đoàn Thiên Lang, những người này đều có thân phận không hề đơn giản, nhưng chỉ vì từng đắc tội với Lâm Phong nên Lâm Phong đã giết bọn họ, chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, có thù tất báo. Ngay cả toàn bộ Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang và Tuyết Nguyệt thánh viện đều đã bị Lâm Phong tiêu diệt.
Chỉ có Lâm Phong nhận định rồi, cũng chỉ có một pháp tắc, giết. Tựa như hắn đã từng nói khi ở bên bờ Tương Giang kia, trên trời dưới đất, bất kể là Xà Quỳnh có đi đến đâu thì hắn cũng sẽ tru sát tới đó.
Cho nên đối với chuyện Lâm Phong xông vào hoàng cung, Đoàn Vô Nhai không thấy bất ngờ, cũng không để bụng.
Nhưng Nhược Lam Sơn lại như có suy nghĩ. Thiên phú và sự gan dạ sáng suốt của Lâm Phong khiến hắn khâm phục, nhưng nếu Lâm Phong muốn giết người của nước Thiên Phong, chưa kể là có giết được hay không, nhưng bọn họ mà đã ra tay thì e rằng sẽ là kết cục không chết không thôi, nhất định sẽ là một phía bị tiêu diệt để chấm dứt. Không phải Lâm Phong chết thì chính là người của nước Thiên Phong chết.
Những kết quả này đều không phải là thứ mà Nhược Lam Sơn có thể thấy, tuy người tham gia đại hội Tuyết Vực còn chưa được quyết định, có lẽ là người có thiên phú mạnh hơn rất nhiều còn chưa xuất hiện, nhưng chí ít thì Lâm Phong và Thiên Phong Đệ Nhị Sứ đều rất có khả năng sẽ trở thành hai thành viên trong số đó.
– Lâm Phong, có mối thù gì lại sâu đậm đến vậy, không thể tạm buông được sao?
Nhược Lam Sơn mở miệng hỏi với ngữ khí rất bình thản, đúng là khá khách khí với Lâm Phong.
Nhưng Lâm Phong lại lắc đầu, buông sao? Không thể nào.
Nhược Lam Sơn nhíu mày, nhưng lại thả lỏng ra, tiếp tục nói:
– Các ngươi đều là hạng người thiên tài của Tuyết Vực, là sứ thần của đế quốc Long Sơn, ta không hi vọng nhìn thấy bất cứ ai trong các ngươi gặp chuyện không may, hi vọng là các ngươi có thể hiểu được.
Lâm Phong vẫn im lặng như cũ, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
– Lâm Phong, ngươi quá khinh người rồi đó! Ngay cả lời của Nhược tiền bối mà cũng không để ý, ngươi quá càn rỡ rồi!
Phong Trần giận dữ mắng mỏ Lâm Phong, trong mắt cũng hiện lên sát ý. Tên Lâm Phong này đúng là quá kiêu ngạo, quá ngông cuồng và tự tin, chẳng lẽ hắn xông đến hoàng cung này là cho rằng sẽ giết được đám người của hắn sao?
Thiên Phong Đệ Nhị Sứ đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, thực lực rất mạnh. Chẳng lẽ Lâm Phong còn có thể chiến một trận sao?
Không khí im lặng này khiến không gian lại tăng thêm vài phần áp lực. Lâm Phong chậm rãi xoay người nhìn về phía Nhược Lam Sơn, nói:
– Nhược tiền bối, ông tới Tuyết Nguyệt này là vì điều gì?
– Tất nhiên là vì chọn lựa thanh tiên tuấn tài kiệt xuất nhất để tham dự đại hội Tuyết Vực, bởi vậy nên ta mới không mong bất cứ ai trong các ngươi gặp chuyện không may.
Nhược Lam Sơn đáp.
– Vậy đại hội Tuyết Vực có phải là thiên tài tụ tập không?
Lâm Phong lại hỏi.
– Đại hội Tuyết Vực do bốn đế quốc khởi xướng, toàn bộ mười ba nước Tuyết Vực tham dự, đương nhiên là thiên tài xuất hiện lớp lớp, không thể nghi ngờ rồi.
– Nhược tiền bối nói rằng mười ba nước Tuyết Vực, tất cả đều là thiên tài, cường giả nhiều vô số. Mà Lâm Phong ta là người của Tuyết Nguyệt, nếu so về thiên phú với thiên tài của đế quốc thì có lẽ còn có chỗ thua kém, mà cấp bậc của công pháp và võ kỹ có thể không bằng bọn họ, ta dựa vào gì mà đi chiến một trận với bọn họ chứ?
Lâm Phong lại hỏi tiếp.
Nghe được lời của Lâm Phong, Nhược Lam Sơn sửng sốt, rồi lại nghe thấy Lâm Phong hỏi tiếp:
– Nếu ta tham gia đại hội Tuyết Vực thì có phải là lao đầu vào chỗ chết hay không?
Nhược Lam Sơn khẽ giật mình, Lâm Phong nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không tính tham gia đại hội Tuyết Vực, hay là không dám tham gia?
– Tham gia đại hội Tuyết Vực là có thể được quen biết các thiên tài của mười ba nước Tuyết Vực, được rèn luyện và nhiều lợi ích khác. Nhưng nguy cơ lại rất lớn, nếu không có dũng khí và đảm lượng thì cần gì phải đi chịu chết. Hiện giờ ta ở Tuyết Nguyệt, quốc gia của mình mà lại bị người ta ức hiếp tới tận nhà, bị người ta ám sát vài lần. Nếu ta không phản kháng, vì lý do của tiền bối thì thôi. Nhưng ta lại muốn hỏi tiền bối một câu, ngay ở Tuyết Nguyệt này mà ta co đầu co đuôi không dám chiến, như vậy sau khi ra khỏi Tuyết Nguyệt, ta dựa vào cái gì để đối mặt với thiên tài của mười ba nước Tuyết Vực đây?
Lời của Lâm Phong khiến Nhược Lam Sơn không biết nói gì. Lâm Phong nói không hề sai, tới đại hội Tuyết Vực thì không chỉ là đối mặt với người của nước Thiên Phong, còn có ba đế quốc khác nữa, ai mà chẳng có thiên tài, ai mà không có gia thế bối cảnh hùng mạnh. Ở Tuyết Nguyệt này đã sợ đầu sợ đuôi, như vậy lúc đi ra ngoài thì sao có thể tiếu ngạo Tuyết Vực đây.
Im lặng một lát, Nhược Lam Sơn giật giật khóe miệng, nói:
– Chuyện của các ngươi, ta không tham gia.
Chương 510: Lôi Điện Vũ Hồn
Dứt lời, Nhược Lam Sơn tránh lui sang một bên, trên khóe miệng của hắn hiện lên một tia tiếu ý, cũng không trách cứ sự vô lễ của Lâm Phong.
Trên thực tế, sau khi nghe Lâm Phong nói xong, hắn rất tán thưởng Lâm Phong, gan dạ sáng suốt, quyết đoán, thiên phú. Mà trọng yếu hơn là, Lâm Phong, hắn có được ý chí cứng cỏi xưa nay chưa từng thấy, bất kể đối thủ mạnh bao nhiêu, bất kể ngươi có bao nhiêu hậu thuẫn, không giết được ngươi, ta sau có thể trở thành người giỏi nhất, võ đạo như thế nào có thể đạt được thành tựu.
Lâm Phong đối mặt hoàng tử nước Thiên Phong cùng với đám người Thiên Phong Thất Sứ dũng mãnh, trái tim không một chút run sợ, không sợ, không sợ, chỉ có sát ý lạnh lùng, người như thế, theo lẽ thường tất nhiên võ đạo sẽ có thành tựu cực cao, không ngừng hướng tới cực hạn của võ đạo.
Cho nên Nhược Lam Sơn không ngăn cản nữa, tùy ý để cho Lâm Phong và người của nước Thiên Phong đấu với nhau, để cho bọn họ tự giải quyết ân oán.
Nếu Nhược Lam Sơn đã không quản, người của Tinh Mộng các đương nhiên cũng sẽ không can dự, chuyện này không có quan hệ gì với họ, tất cả đều lui sang một bên.
Mà Đoàn Vô Nhai thản nhiên cười, bước sang một bên, không quản.
Duy chỉ có người của nước Thiên Phong vẫn đứng ở đối diện Lâm Phong như trước, sắc mặt rét lạnh, ánh mắt lộ ra hàn ý, tập trung vào Lâm Phong.
Những lời vừa rồi của Lâm Phong, dường như không thèm để mắt tới bọn họ, giống như bọn họ chỉ là hòn đá kê chân trên con đường trở thành cường giả của Lâm Phong, Lâm Phong sẽ dẫm lên thân thể của bọn họ để trèo lên cao.
– Ta thật bất ngờ, ngươi cũng dám đánh tới ư.
Phong Trần nhìn chằm chằm Lâm Phong, chậm rãi nói.
Lâm Phong không trả lời hắn, tiếp tục bước lên trước một bước, phát ra khí thế đáng sợ, gào thét, lạnh lùng, muốn xoắn nát cả không gian.
Ngoại trừ Phong Trần và Đệ Nhị Sứ của Thiên Phong Thất Sứ, mấy người khác, thân thể đều hơi run rẩy. Rất lạnh!
Hàn khí trên người Lâm Phong khiến cho bọn họ cảm giác như là rơi vào trong hầm băng, thật đáng sợ, chỉ cần Lâm Phong có cơ hội, có thực lực, tuyệt đối sẽ giết chết bọn họ, không chút lưu tình, Lâm Phong tới đây chính là quyết ý muốn giết họ.
– Ta cũng thật bất ngờ, không ngờ ngươi vẫn chưa tháo chạy về Thiên Phong.
Lâm Phong thản nhiên nói, một cỗ khí thế sát phạt, phóng ra, trong đó chứa đựng sự sắc bén của kiếm, lại có cái rét lạnh đóng băng tâm hồn, muốn giết hết tất cả, hủy diệt hết tất cả.
Phong Trần sắc mặt hơi cứng đờ, kinh hãi nhìn Lâm Phong, ý chí sát phạt, thực lực và thiên phú của Lâm Phong, quả thật làm cho hắn phải kinh ngạc thán phục, rất lợi hại, nước Thiên Phong không ai có thể sánh kịp.
Đáng tiếc, Lâm Phong là người của nước Tuyết Nguyệt, hơn nữa đã trở thành kẻ thù của hắn, sự thật này không thể xoay chuyển, sẽ có một người phải chết mới chấm dứt được hận thù này.
– Ngươi rất cao ngạo, rất tự tin, nhưng cũng không phải chỉ một mình Lâm Phong ngươi là thiên tài.
Tay áo Phong Trần phiêu động, một cỗ khí lạnh phóng thích ra, đối kháng với sát phạt ý chí của Lâm Phong, phát ra âm thanh phần phật.
Rất nhiều người đôi mắt hơi nhíu lại, tuy nhiên lập tức lại giãn ra, đây là lần đầu tiên Phong Trần phóng thích ra uy thế của mình, rất hùng mạnh, là Huyền Vũ cảnh tầng sáu.
Nhưng bọn hắn cũng không quá bất ngờ, Phong Trần, lần này là người dẫn đầu của nước Thiên Phong, thực lực làm sao có thể không mạnh, chẳng qua là bị hắn che dấu mà thôi.
– Điện hạ, trận chiến này, giao cho ta đi.
Đệ Nhị Sứ bước chân về trước, đứng ở bên Phong Trần, tu vi của hắn cũng giống Phong Trần, đều là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng sáu, cao hơn Lâm Phong rất nhiều, hắn không tin lấy sự cường đại của Huyền Vũ cảnh tầng sáu, mà không đối phó được với Lâm Phong.
Phong Trần nhìn Đệ Nhị Sứ, sau đó khẽ gật đầu, thân thể lui lại, nhường vị trí cho Đệ Nhị Sứ.
Hắn muốn nhìn xem, Lâm Phong sẽ đối phó như thế nào với cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng sáu của Đệ Nhị Sứ.
Vũ hồn của Đệ Nhị Sứ thuộc loại cực kỳ cuồng bạo.
Lâm Phong đối mặt với Đệ Nhị Sứ, ánh mắt vẫn rét lạnh như cũ, dần dần tối đen lại, trong đôi mắt hắc ám, lạnh lẽo, vô tình. Lúc này Lâm Phong dường như đã trở thành một người khác.
– Đây là một loại thần thông, hoặc Vũ hồn!
Lâm Phong nhìn chằm chằm Đệ Nhị Sứ, đồng tử vô tình như vực sâu không thấy đáy.
– Chiến đi, ta sớm đã muốn giết ngươi rồi.
Đệ Nhị Sứ thản nhiên nói một câu, ngày ấy ở dạ yến trong Hoàng thành, Lâm Phong khiêu chiến với từng người trong Thiên Phong Thất Sứ bọn họ, sỉ nhục tất cả, thậm chí còn giết mấy người, khi Lâm Phong khiêu chiến đến hắn, hắn đã muốn ra tay giết Lâm Phong, đáng tiếc khi ấy lại bị Nhược Lam Sơn ngăn lại.
– Hiện tại ngươi muốn giết ta, cũng không muộn.
Lâm Phong lạnh lùng nói, khi thế sát phạt gào thét, phóng tới Đệ Nhị Sứ, một đạo khí thế sát phạt này, giống như thực chất, cực kỳ đáng sợ.
Lâm Phong đương nhiên cũng nhìn ra tu vi của Đệ Nhị Sứ là gì, Huyền Vũ cảnh tầng sáu, điều này cũng ở trong dự liệu của hắn.
Nhưng Lâm Phong không sợ hãi, không sợ hãi chỉ có chiến, chiến ý dâng cao, Huyền Vũ cảnh tầng sáu cũng không dám chiến, làm sao có thể đi ra khỏi Tuyết Nguyệt, như thế nào có thể tham gia đại hội Tuyết Vực, như vậy làm sao có thể truy đuổi đỉnh phong của võ đạo.
Chiến, chỉ có chiến, trừ khí thế sát ra, trên người Lâm Phong, chỉ có chiến ý vô tận, đang điên cuồng thiêu đốt.
– Hiện tại giết ngươi, cũng không trễ.
Nhìn thấy khí thế sát phạt của Lâm Phong đang không ngừng toát ra, Đệ Nhị Sứ bước chân về phía trước, trong khoảnh khắc, một cỗ quang hoa màu tím chói mắt nở rộ, không gian phát ra tiếng nổ vang không ngừng.
Một tiếng sấm rền vang, luồng khí thế sát phạt kia lập tức tan rã, ánh mắt mọi người nhìn Đệ Nhị Sứ bây giờ đã phải chăm chú hơn.
Đệ Nhị Sứ lúc này, cả người đều đắm chìm trong lôi điện, như thể là Lôi thần giáng thế.
Vũ hồn của Đệ Nhị Sứ là Lôi Điện Vũ hồn hiếm thấy, lực công kích hùng mạnh, cuồng bạo, cực kỳ lợi hại.
– Lôi Điện Vũ hồn!
Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, trong đôi mắt hàn quang lóe lên, hai tay giơ lên, một kiếm lăng không chém ra, thanh âm ầm vang không ngừng vang lên, không gian dường như bị chém rách ra một đạo hắc ám.
– Đi!
Đệ Nhị Sứ một ngón tay chỉ ra, lôi điện vô cùng vô tận điên cuồng hướng sát kiếm của Lâm Phong lao tới, quấn chặt lấy kiếm quang màu xám đáng sợ.
– Xuy, xuy…
– Răng rắc.
Kiếm khí xé rách tất cả, lôi điện cuồng bạo không ngớt, một kiếm hủy diệt sát phạt vẫn chém xuống, đặt đứt từng đạo lôi điện đang quấn quanh nó, hơi thở hủy diệt lao thẳng tới Đệ Nhị Sứ.
Hai tay Đệ Nhị Sứ hợp thành hình chữ thập, khẽ cúi đầu, đôi mắt nhắm lại, dường như cực kỳ thành tâm, như thể là tín đồ của lôi điện vậy.
Mà khi hai tay hắn hợp thành chữ, một luồng hào quang tử bạch sắc nhọn phóng cao vạn trượng.
– Lôi quang!
Một câu nói từ miệng thoát ra, đôi mắt đang khép hờ của Đệ Nhị Sứ bất chợt mở ra, một đạo lôi điện màu tím nở rộ, hai tay đẩy ra, lập tức luồng ánh sáng màu tử bạch lao thẳng đến cỗ sát phạt chi kiếm kia.
Hủy diệt, bên trong lôi quang, tràn ngập khí thế hủy diệt.
– Xì…
Không có tiếng nổ vang động, chỉ có một cỗ khí thế tịch diệt, trong hư không, hào quang vạn trượng, ánh sáng hủy diệt tạo thành từng gợn sóng, khuếch tán ra bốn phía, khiến cho lòng người run rẩy, phải điên cuồng lui lại.
Duy chỉ có Lâm Phong và Đệ Nhị Sứ không lui, đứng ở dưới ánh sáng hủy diệt, Lâm Phong không có biểu hiện gì, ánh mắt vẫn rét lạnh như cũ.
Chân bước lên, khí thế sát phạt chấn động nhân tâm, lại một kiếm chém ra.
– Tử cực chi lôi!
Đệ Nhị Sứ khẽ quát một tiếng, từng đạo lôi điện vô cùng thô to như thể là từng cái xúc tu nhằm phía kiếm quang Lâm Phong vừa chém ra, quấn chặt lấy hủy diệt chi kiếm, sau đó bắt đầu cắn nuốt.
Kiếm Lâm Phong, hủy diệt, sát phạt.
Lôi điện Đệ Nhị Sứ, cũng là hủy diệt, hủy diệt tất cả, ăn mòn tất cả, đều vô cùng cường đại.
– Xem ra chỉ dựa vào sát phạt chi kiếm là không đủ để tiêu diệt hắn!
Lâm Phong nhủ thầm trong lòng, tâm thần khẽ động, hào quang lóe lên, ở trên tay trái của Lâm Phong, xuất hiện một lá cờ, cờ xí trong nháy mắt bành trướng, khí thế hùng mạnh của lửa từ đó phát ra.
Phiên, hồn phiên!truyện ma
Mọi người đôi mắt ngưng tụ, Lâm Phong lại có loại bảo vật hồn phiên này.
Ngay cả Đoàn Vô Nhai đều sửng sốt, Lâm Phong trước kia chưa từng sử dụng qua hồn phiên, đây là lần đầu tiên.
Không nghĩ tới Lâm Phong thậm chí ngay cả hồn phiên đều có được, thật sự là ngoài dự liệu của Đoàn Vô Nhai, hơn nữa nhìn hình vẽ thái dương và ngọn lửa đáng sợ trên cây hồn phiên này, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Lâm Phong sử dụng hồn phiên này, nó đã từng đốt chết người, cắn nuốt ngọn lửa của người khác, khiến cho trên lá cờ có một đám ngọn lửa sinh mệnh rực rỡ lưu chuyển.
Phiên xuất hiện, nhưng kiếm vẫn không biến mất, tay phải của Lâm Phong cầm kiếm, vẫn đáng sợ như vậy.
Nhất tâm nhị dụng!
Ngày trước tay trái cầm liên, tay phải cầm kiếm, hiên giờ tay trái cầm phiên, tay phải cầm kiếm!