Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Tập 2: Trong quán cà phê (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Trong quán cà phê
Trong quán cà phê.
Im lặng, im lặng, vẫn là im lặng…
Tô Lam hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đối diện kia, hận không thể dùng ánh mất đục vài lỗ trên người anh.
Quan Triều Viễn thì ngược lại, từ từ thưởng thức cà phê.
Lúc vừa rồi ở thư viện, anh vội vàng muốn biết vì sao Tô Lam muốn sinh con, nhưng bây giờ anh lại không hề hé răng nửa lời.
Dường như, anh đã đoán được Tô Lam nhất định sẽ nói, dù sao anh đã nắm thóp cô rồi!
“Rốt cuộc tôi có thù gì với anh? Sao anh cứ phải đối xử với tôi như vậy?” Tô Lam cuối cùng cũng mở miệng.
Quan Triều Viễn hữ lạnh một tiếng, uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm đặt ly cà phê xuống bàn: “Chỉ là tò mò thôi”
Tô Lam nhịn không được mà trợn mắt: “Nếu tôi nói với anh, anh có thể xóa tấm ảnh kia đi không?”
“Không vấn đề gì”
Tô Lam lặng lẽ thở dài một hơi trước: “Tôi kết hôn rồi”
Quan Triều Viễn nghe lời này, không hề có chút bất ngờ, đương nhiên anh biết cô kết hôn rồi, hơn nữa, anh chính là chồng cô!
“Ồ, người đàn ông của cô không thể thỏa mãn cô?”
Tô Lam vẻ mặt khó xử, cúi đầu: “Hôm qua lên giường với tôi… có lẽ anh biết, tô lần đầu tiên, vì thế, tôi và chồng tôi…”
“Vậy tại sao cô muốn sinh con?”
Tô Lam trầm tư một lúc: “Là do thầy bói nói, nhà chúng tôi cần có một đứa trẻ xung hi Vì thế, tôi nhất định phải có thai trong vòng một năm”
Quan Triều Viễn đánh giá đôi mắt sáng trong của Tô Lam, cho dù đôi mắt của cô trong veo, nhưng anh vẫn còn hơi nghỉ ngờ những lời cô vừa rồi.
“Mê tín dị đoan mà cô cũng tin?”
“Tin thì sẽ có, không tin thì sẽ không”
“Xung hí? Nhà cô có tang sao? Có người Khi Quan Triều Viễn vừa nói chữ “chết”, Tô Lam đập mạnh lên bàn, sắc mặt trắng bệch: “Im đi!”
Quan Triều Viễn vô thức nhìn Tô Lam, người phụ nữ này nhìn có vẻ mềm yếu, nhưng lúc này, trong ánh mắt của cô chứa đầy vẻ quật cường.
Tô Lam ý thức được bản thân quá để ý đến chữ “chết” này, lập tức quay mặt sang một bên.
“Tóm lại, rất quan trọng đối với tôi, nhất định tôi phải sinh con trong vòng một năm”
“Vậy tại sao cô không tìm chồng mình chứ?
“Chồng tôi?” Tô Lam quay đầu lại, nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt kỳ cục: “Cái lão già hói đầu đó, có khả năng sinh dục hay không tôi cũng không biết!”
“Lão già hói đầu?”
Quan Triều Viễn vô thức sờ đầu mình, anh không hói mà!
Mái tóc của anh rõ ràng vừa khỏe vừa đẹp!
Chương 12
Tại sao cô lại nói như thế chứ?
Anh nghĩ kĩ lại, vào hôm đăng kí kết hôn ấy, dường như anh đi đánh golf với Dạ Bân, người phụ trách việc này là thư kí của anh Doãn Cẩn, cùng với quản gia Vương Vĩ.
Năm nay Vương Vĩ hơn năm mươi tuổi rồi, đúng là hói đầu.
Xem ra, cô đã nhận nhầm Vương Vĩ thành bản thân anh rồi.
Tô Lam gõ mặt bàn, Quan Triều Viễn mới hoàn hồn lại: “Nếu tôi nói răng, kết hôn một năm rồi vẫn chưa từng gặp chồng mình, anh tin không?”
Đương nhiên Quan Triều Viễn tin, nếu như cô thật sự từng gặp, vậy bọn họ sẽ không ngồi đây nói chuyện rồi!
“Không đến nỗi thế chứ?”
Tô Lam lắc đầu: “Nói anh cũng không tin, nhưng thật sự tôi chưa từng gặp qua hắn, đến tên tôi cũng không biết, khi kết hôn, tôi chỉ phụ trách giấy tờ của mình, sau đó kí tên, đang tính nhìn qua xem tên chồng mình là gì thì bị một tên thư kí đáng ghét cướp mất giấy chứng nhận kết hôn”
Quan Triều Viễn thầm nghĩ, Doãn Cẩn, làm tốt lắm.
“Sau đó, hắn bỏ mặc tôi ở một toà biệt thự, không thăm không hỏi”
“Ồ, tại sao lại thế?” Quan Triều Viễn chỉ đành biết mà còn cố hỏi Tô Lam nắn cằm suy nghĩ một lúc.
“Tôi đoán là hắn quá xấu, sợ bị tôi nhìn thấy, cũng có thể là bất lực, sợ mất mặt, cũng có khả năng lấy tôi để xung hỉ”
Quan Triều Viễn nghe lời này, trong lòng cực kì khó chịu, nhưng lại không thể phản bác.
Rõ ràng anh mang một khuôn mặt yêu nghiệt, rõ ràng rất khỏe mạnh lại sung sức!
Làm sao có thể bất lực được chứ?
“Có lẽ là có nguyên nhân khác” Quan Triều Viễn cười gượng hai tiếng.
“Vì thế, tôi thật sự rất thê thảm, anh buông tha cho tôi đi” Tô Lam lập tức nắm lấy tay Quan Triều Viễn, nhìn anh bằng đôi mắt cực kì đáng thương, nước mắt cũng rưng rưng.
Đối với một diễn viên được đào tạo bài bản như cô, chút năng lực này bắt buộc phải có.
Thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trái tim đập chậm mất nửa nhịp, cô bé này thật sự khiến người khác cảm thấy yêu thích.
“Tôi đã nói hết với anh rồi, anh xóa ảnh đi được không?” Tô Lam cầu xin.
Quan Triều Viễn ho hai tiếng: “Xóa cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện”
‘Sắc mặt Tô Lam liền thay đổi: “Anh đừng có được nước làm tới, chuyện anh muốn biết, tôi đã nói hết với anh rồi, đã thỏa thuận là tôi nói hết với anh thì anh sẽ xóa mà!”
Quan Triều Viễn lắc điện thoại trong tay: “Quyền chủ động ở chỗ tôi, tôi biết lời cô nói không hoàn toàn là thật, thế nhưng tôi đã hết hứng thú rồi”
“Anh..” Tô Lam cắn chặt hàm, xem ra người đàn ông này quả thật không dễ đối phó: “Được, điều kiện gì, anh nói đii”
Quan Triều Viễn cười xấu xa: “Ngủ với tôi lần nữa”
“Anh vô liêm sỉ!” Nghe lời này, Tô Lam hận không thể tát một phát lên khuôn mặt anh tuấn kia.
“Tôi vô liêm sỉ? Một người phụ nữ đã kết hôn như cô còn tìm đàn ông lên giường, cô không vô liêm sỉ sao? Tôi lại chưa kết hôn, đi tìm phụ nữ thì sao chứ?”
“Anh…”
Tô Lam quả thật tức điên rồi, cô thật sự hối hận đến xanh ruột.
Mọi người đều nói, phụ nữ xinh đẹp không đáng tin, đàn ông đẹp trai như này lại càng không tin đượ!
“Dù sao cô cũng cảm sừng chồng mình một lần rồi, cũng không cần để ý cắm thêm cái nữa đâu” Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lạc ty.
Anh muốn xem xem người phụ nữ này có dám cảm sừng anh thêm lần nữa không!
Chương 13
“Không được! Tôi là con người có nguyên tắc, lên giường cùng anh là vạn bất đắc dĩ, là vì muốn sinh con!”
“Có gì khác nhau sao? Lại nói, nhỡ cô chưa có thai thì sao? Vừa đẹp đêm nay chúng ta làm thêm lần nữa, nói không chừng sẽ có đó” Quan Triều Viễn nháy mắt.
Tô Lam cắn môi.
Nói thật, loại chuyện này, cô thật sự sẽ không làm lần hai, bởi lương tâm của cô không cho phép.
“Cô từ từ suy nghĩ, tôi chờ cô” Quan Triều Viễn dựa lưng vào sofa, nhấc ly cà phê lên, tiếp tục uống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Nội tâm Tô Lam đang giảng xé.
Nếu Quan Triều Viễn không xóa chỗ ảnh kia, chỗ ánh đó phát tán ra ngoài, cuộc đời cô coi như xong rồi Nếu là một người bình thường thì thôi, nhưng cô sau này lại là diễn viên, những tấm ảnh đó có thể khiến cô thân bại danh liệt.
Nhưng nếu cô lại lên giường với Quan Triều Viễn lần nữa, cô thật sự sẽ cắn rứt lương tâm.
Dù sao, cô vì muốn có con, là vì…
“Tôi..”
Tô Lam vừa mở miệng, tiếng chuông điện thoại của cô liền dồn dập vang lên.
“Tôi nghe điện thoại đã” Tô Lam ấn nút nghe: “Alo, cô nói gì cơ? Chồng tôi muốn về nhà?”
Lúc nào nói với cô không được, lại cứ phải vào thời khắc quan trọng như này gọi điện nói với cô!
Tô Lam ngắt điện thoại: “Giờ tôi phải lập tức về nhà! Chuyện của chúng ta về sau hãng nói, trước khi thống nhất ý kiến, tôi mong là anh sẽ không phát tán ảnh của tôi ra ngoài, bằng không tôi sẽ kiện anh, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
Nói xong, Tô Lam đi về phía cửa, đi được nửa đường thì quay lại.
Cầm lấy bút trên bàn, nhanh tay ghi lại số điện thoại của bản thân: “Đây là số của tôi, lúc khác chúng ta liên lạc, anh cũng cho tôi số của anh đi”
Quan Triều Viễn nhìn dãy số kia, sau đó liền lấy điện thoại gọi, tiện thể thăm dò xem số này là thật hay giả Tô Lam nhìn số điện thoại gọi tới hiển thị trên màn hình, gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây!”
Cô lập tức vội vàng ra ngoài, lần này không quay lại nữa.
Quan Triều Viễn than thở: “Vội vàng như thế làm gì, tối nay không phải vẫn ngủ với tôi Sao?”
Khu biệt thự Rainbow.
Nói đến khu biệt thự này, có danh tiếng không nhỏ ở thành phố Z, khi vừa mới chuẩn bị xây dựng, doanh nghiệp bất động sản lên tiếng, muốn xây dựng một khu biệt thự nhà vườn trong lòng thành phố, ngay.
sau đó liền thu hút sự chú ý của không ít người.
Khu Rainbow giao thông thuận tiện, vị trí địa lí lại là khu ngoài vành đai, rời thành phố có đường cao tốc liền kề, vào trung tâm có đường vành đai thẳng tắp, phong cách kiến trúc khu biệt thự là phong cách châu Âu, bên trong không khác gì một khu cảnh sắc độc đáo.
Thế nhưng, khu biệt thự xây xong, cũng bán được không ít, vừa vào ở một thời gian liền bảo ở đây có ma.
Có vài gia đình phản ánh vấn đề này, còn có vài cụ già nói ở đây từng là bãi tha ma, ma quỷ trêu chọc ngày càng nghiêm trọng, những người tới ở cũng dần dần dọn đi, muốn bán cũng không bán được.
Khu biệt thự này dần dần trở nên hoang phế, hệt như một khu nhà hoang.
Lúc đầu, Tô Lam biết được bản thân phải ở đây, cũng cực kì không vừa ý, thứ nhất, cô không có nhiều tiền thuê nhà, thứ hai, bắt buộc phải để em trai cô biết cô đã kết hôn, cô bắt buộc phải sống ở ngoài.
Chương 14
Vì thế, cô bất chấp dọn vào ở, nhưng sống ở đây đã một năm, cũng không thấy có chuyện kì lạ nào xảy ra, dần dần cô cũng quên mất việc này.
‘Vừa vào cửa, Tô Lam đã thấy cô giúp việc Triệu Ni Ni mà chồng mình thuê cho bản thân đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa cắn hạt dưa, tiếng tỉ vi mở rất to.
Dường như ở cái nhà này, Triệu Ni Ni giống nữ chủ nhân hơn.
Tô Lam đi tới, ngồi bên cạnh cô ta: “Cô nói trong điện thoại..”
“Đúng đúng đúng, cô mừng đến phát điên rồi đúng không? Phòng đơn gối chiếc một năm rồi, cuối cùng cũng khổ tận cam lai”
Triệu Ni Ni vừa nói, vừa nhổ vỏ hạt dưa, ánh mắt tràn đầy vẻ coi thường.
“Sao đột nhiên ông ta lại vê?”
Đối với một cô giúp việc kiêu căng ngạo mạn, lúc đầu Tô Lam cũng rất tức giận, ở cái nhà này, cô ta tham ăn lười làm, không giống người giúp việc, mà ngược lại càng giống chủ nhà hơn!
Thế nhưng, Tô Lam biết, cô ta chỉ là người ở nông thôn, nghe cô ta nói, trước đây từng phục vụ ông chủ, ở bên đó ăn ngon ở sướng, sang đây chính là đi chịu khổ.
Tô Lam cũng lười nói chuyện với cô ta, hơn nữa cô cũng ít về nhà, hai người ai lo thân người nấy, liền mặc kệ cô ta.
“Sao tôi biết? Đây là nhà của ngài Ôn, muốn về thì về thôi! Cô thật sự coi đây là nhà mình à?”
Triệu Ni Ni dùng sức nhổ vỏ hạt dưa ra, liếc nhìn Tô Lam.
“Có vài lời, tôi muốn nói trước, tôi đến đây phục vụ cô cũng coi như tận tâm tận lực, cô đừng có không biết tốt xấu”
Tông giọng của Triệu Ni Ni cao vút, chất giọng lại mỏng, lúc nói lời này, khiến người nghe muốn nổi da gà.
“Tận tâm tận lực?” Tô Lam trợn trắng mắt, cười lạnh một tiếng: “Vậy tôi hỏi cô, cô từng nấu cho tôi bữa cơm nào chưa?”
Triệu Ni Ni lại không hề sợ hãi: “Sao tôi biết được khi nào cô về, khi nào cô không về chứ? Cô đừng quên, cô có điểm yếu trong tay tôi đó!”
“Tôi có điểm yếu gì?” Tô Lam cũng cực kì tò mò.
Triệu Ni Ni cười lạnh một tiếng: “Một tuần cô không ngủ ở đây được quá hai đêm, thời gian còn lại cô đi đâu? Là một người phụ nữ đã kết hôn, đêm nào cũng không về nhà, không biết ngài Ôn biết chuyện này sẽ nghĩ gì nữa”
Tô Lam cười cười, Triệu Ni Ni này bộ dáng tiểu nhân đắc chí, lười để ý đến cô ta, đi thẳng lên trên tầng.
“Này, tôi đã nhắc nhở cô rồi đấy, trước mặt ài Ôn phục vụ cho cẩn thận vào, tính khí ngài ấy không tốt, đừng để không cẩn thận khiến ngài ấy tức giận, lại trút giận lên đầu tôi.
Tô Lam nghe lời này, dừng lại một chút, rồi tiếp tục lên tầng.
Ngồi trong phòng ngủ của mình, Tô Lam vấn thấp thỏm không yên, thật sự không đoán ra sao lão già kia về đây làm gì.
Một năm không thăm không hỏi gì cô, giờ đột nhiên muốn về?
Lẽ nào là…
Muốn quan hệ với cô?
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tô Lam liền chán ghét, cái lão già trọc đầu kia nhìn đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nghĩ tới cái thân già kia đè trên cơ thể mình, cả người Tô Lạc.
Ly liền nổi hết da già!
Thế nhưng, cô không thể từ chối, dù sao, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, ông ta chạm vào cô, hợp tình, hợp pháp, hợp lí.
Chương 15
Phải làm sao đây?
Chờ đến tối, cũng không đợi được lão già kia quay về, nhưng lại đợi được bữa tối của Triệu Ni Ni.
Đây là lần đầu tiên Triệu Ni Ni làm cơm tối cho cô, hương vị thật sự tầm thường, Tô.
Lam chẳng ăn được mấy miếng.
“Trong điện thoại, ông chủ nhà cô không nói mấy giờ về sao?”
Triệu Ni Ni há to miệng và thức ăn: “Mỗi ngày ngài Ôn đều bận trăm công nghìn việc, đương nhiên không nói chính xác thời gian được, cô vội gì chứ?”
Tô Lam quả thật không muốn nói chuyện với Triệu Ni Ni, liền đi thắng lên tầng.
Vừa chờ, liền chờ đến mười giờ tối, hôm qua Tô Lam không ngủ tử tế, lúc chín giờ đã bưồn ngủ rồi, ngáp một cái rồi nhìn đồng hồ.
Không phải người già thường ngủ rất sớm sao? Đã đến giờ này rồi, có lẽ không đến nữa.
Cô tắm qua loa một chút rồi lên thắng giường đi ngủ.
Mười giờ rưỡi Một chiếc xe công vụ Rolls-Royce Holdings dừng trước cửa căn biệt thự số 18 khu Rainbow.
Quan Triều Viễn từ trên xe bước xuống, chiếc.
khuyên đá sapphire bên tai trái lấp lánh dưới ánh trăng chiếu rọi.
Lúc anh chuẩn bị nhấc chân bước vào nhà, đột nhiên dừng bước lại, tháo khuyên tai xuống, đưa cho Doãn Cẩn.
“Chủ tịch Quan, tôi ở đây chờ an, hay là…”
Đây cũng là nhà của anh ta, nói không chừng anh ta qua đêm ở đây không đi nữa, Doãn Cẩn vẫn nên hỏi thêm một câu.
“Ở đây chờ tôi” Quan Triều Viễn bỏ lại câu này rồi đi thẳng vào nhà.
‘Vừa vào nhà, Triệu Ni Ni liền “vèo” cái xuất hiện, vì chờ Quan Triều Viễn trở về, cô ta cực kì có tinh thần.
“Ông chủ, ngài về rồi? Có muốn ăn gì không? Tôi làm chút gì cho ngài nhé?” Trên mặt Triệu Ni Ni tràn đầy vẻ njnh hót, cười tươi như hoa.
Trước kia ở khu hoa viên Crystal của Quan Triều Viễn, cô ta chẳng qua chỉ là một người giúp việc phụ trách dọn dẹp bên ngoài, rất ít khi thấy Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn cúi đầu liếc nhìn cô ta một cái, nhíu mày: “Không cần, phu nhân đâu?”
“Phu nhân đang ở trong phòng ngủ, có lẽ là đã ngủ rồi ạ” Triệu Ni Ni lập tức trả lời Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này, cũng rộng lượng quá nhỉ, một năm không gặp, cuối cùng có thể thấy chồng của mình, vậy mà còn có thể ngủ được?
“Cô ấy ở phòng nào?”
“Phòng thứ hai bên trái trên tầng ạ” Triệu Ni Ni không dám có chút sơ suất nào.
Quan Triều Viễn đi thẳng về phía cầu thang, đột nhiên lại dừng lại.
Nếu cô chưa ngủ thì sao? Hoặc là, anh làm ồn khiến cô tỉnh thì sao?
Nếu cô nhìn thấy dáng vẻ thật sự của anh, vậy kế hoạch tiếp tục thăm dò cô của anh không phải đổ vỡ rồi sao?
Không được.
“Cô đi ngắt cầu dao điện đi” Quan Triều Viễn ra lệnh.
Triệu Ni Ni ngây người: “Ngắt cầu dao điện?”
Chương 16
“Bảo cô đi thì đi đi!”
“Vâng!” Triệu Ni Ni nhanh chóng chạy đi ngắt cầu dao, không lâu sau, cả tòa biệt thự lập tức tối om, đen thui như mực, xòe tay.
không nhìn rõ năm ngón.
Lúc này Quan Triều Viễn mới yên tâm lên Tầng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, Tô Lạc.
Ly thực sự ngủ mất rồi!
Dựa vào ánh trăng le lói xuyên qua khung cửa sổ, anh có thể mơ hồ thấy được bóng hình người trên giường kia phập phồng lên xuống theo nhịp thở, cực kì nhịp nhàng.
Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, Tô Lam nhắm chặt mắt, ngủ cực sâu, một tia sáng nhỏ chiếu lên khuôn mặt cô.
Không thể không thừa nhận, khuôn mặt không chút son phấn, thậm chí có chút nhìn không rõ này, vẫn khiến người ta cảm yêu thích như trước.
Tay Quan Triều Viễn khẽ vuốt gò má cô, dường như cảm thấy ngứa ngứa, Tô Lam khẽ hừ một tiếng, xoay người đi.
Không biết vì sao, tiếng hừ nhẹ này khiến Quan Triều Viễn bỗng có một loại xúc động, anh muốn cô, ngay bây giờ!
Tối qua vừa được nếm trải vị ngọt của hoan ái, đương nhiên tên đã lên dây không thể thu lại, hơn nữa, tối qua anh còn chưa tận hứng, bởi vì Tô Lam đã sớm ngủ thiếp đi mất.
Anh vén chăn lên, trực tiếp đè lên người cô.
Cho tới một khắc này, Tô Lam mới biết, có người đến rồi!
Lúc cô chuẩn bá đạo chặn |: ¡ kêu lên, đôi môi liền bị anh Cố gảng vùng vẫy một hồi, hai tay hai chân cũng bị giữ lại, chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, đồ ngủ của cô trực tiếp bị xé rách.
khiến Quan Triều Viễn hôn đến cưồng nhiệ cô không thở nổi.
Có thể vào được căn nhà này, trừ chồng của mình ra, cũng không còn ai nữa, sau khi phản kháng một hồi, Tô Lam liền không phản kháng nữa.
Thế nhưng, làn da này, sao cảm giác không giống một lão già chứ?
Tâm trí cô cũng không quá rõ ràng, khi Quan Triều Viễn tiến công mãnh liệt, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Quan Triều Viễn giống như một con thú hoang ăn mãi không no, mãi cho tới khi phát hiện người dưới thân không chút động tĩnh, Tô Lam lại ngủ thiếp đi rồi Thật là mất hứng!
Quan Triều Viễn cần mút đôi môi Tô Lam một hồi, vẫn chưa thỏa mãn mà thở dài Tay anh khẽ nắn khuôn mặt của cô: “Nên rèn luyện sức khỏe rồi cô bé!”
Quan Triều Viễn vào nhà vệ sinh tắm rửa, phát hiện bản thân không có quần áo thay, chỉ đành mặc lại quần áo lúc mình đến, rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy có tiếng động, Triệu Ni Ni nhanh trí từ trên sofa đứng dậy, cô ta vẫn luôn ngồi trên sofa, lo rằng lát nữa Quan Triều Viễn có dặn dò gì.
Quan Triều Viễn sai cô ta bật lại cầu dao điện, cô ta lập tức rời đi, căn nhà lại trở nên sáng sủa như trước.
Thấy khuôn mặt thỏa mãn của Quan Triều Viễn, Triệu Ni Ni cực kì ghen tị: “Thật là lẳng lơI” Cô ta cằn nhẳn một câu, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi.
“Ngài Ôn, ngài còn dặn dò gì không ạ?”
Quan Triều Viễn không nói gì, ngồi lên sofa, Triệu Ni Ni lập tức ngoan ngoan đứng ở một bên.
“Cô luôn ở đây sao?”
“Vâng, quản gia Vương dặn dò tôi qua đây chăm sóc chu đáo cho phu nhân.”
Chương 17
“Ở đây ngoài cô ra, có còn người nào khác đến không?” Quan Triều Viễn nhìn thẳng về phía trước, mắt hơi híp lại, ánh mắt cực kì sắc bén, giọng nói không mang chút độ ấm nào, . thư kí Doãn có đến hai lần, ngoài ra không còn ai đến nữa”
Mặc dù Tô Lam đăng kí kết hôn đoàng hoàng, thế nhưng, cô không hề có chút cảm giác thân thuộc nào với nơi đây, cũng không muốn người khác biết chuyện cô đã kết hôn, tất nhiên sẽ không đưa ai về cả.
Quan Triều Viễn gật đầu.
“Chỉ là, ông chủ, có vài chuyện không biết có nên nói với ngài không?” Triệu Ni Ni do dự một chút rồi nói “Nói” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.
“Không chỉ không có ai về, mà đến phu nhân cũng không hay về đây, phu nhân thường cả đêm không về, một tuần chỉ về khoảng hai hôm là nhiều rồi”
Quan Triều Viễn nhíu mày.
Mặc dù Doãn Cẩn cũng từng nói với anh, thỉnh thoảng Tô Lam cũng không ở đây, thế nhưng một tuần về hai ngày đã là nhiều, vậy tần suất ở bên ngoài không khỏi cao quát “Cô giúp tôi để ý nhất cử nhất động của phu nhân, có gì khác thường lập tức báo lại với tôi”
“Vâng, ông chủ!”
Có được tấm kim bài này, Triệu Ni Ni cực kì hưng phấn, dường như nó thể hiện rằng, cô không phải người giúp việc ở đây, mà là người phụ trách ở đây để giám sát Tô Lạc.
Ly, về bản chất là khác nhau!
Cô càng không cần phải coi Tô Lam ra gì nữa!
“Ngoài ra”
Quan Triều Viễn ngừng chút rồi nói tiếp: “Nếu cô ấy hỏi cô, tôi bao nhiêu tuổi, cô cứ trả lời khoảng bốn mươi là được, còn vấn đề khác, cô tự nghĩ cách ứng phó”
Mặc dù Triệu Ni Ni không biết Quan Triều Viễn có ý đồ gì, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
“Vâng, ông chủ”
“Lần sau tôi về, ngắt cầu dao luôn, đừng để tôi phải nhắc”
Nói xong, Quan Triều Viễn đứng dậy: “Lương của cô là bao nhiêu?”
“Mỗi tháng bốn nghìn” Triệu Ni Ni trả lời thành thật.
Người giúp việc như Triệu Ni Ni, gia đình bình thường chỉ trả hai nghìn, nhưng nhà họ Ôn trước giờ luôn trả lương khá cao.
“Từ tháng sau, lương của cô tăng lên tám nghìn”
Triệu Ni Ni lập tức cười tươi như hoa: “Cảm ơn ông chủ!”
Quan Triều Viễn không nói gì thêm, đi thẳng ra cửa.
Ngày hôm sau Chín giờ sáng, Tô Lam cuối cùng cũng tỉnh dậy, cả người vẫn cực kì đau nhức, giống như bị cắt thành tám khúc vậy, không chỗ nào là không đau.
Cô nằm bò trên giường cho tỉnh nửa ngày, mới ngồi dậy được.
Tối hôm qua, chồng cô.
Hắn ta tuyệt đối không phải là một lão già!
Sức lực ấy, sức bền ấy, xúc cảm từ làn da ấy, Tô Lam không thể liên hệ với một lão già trọc đầu.
Trên giường là bộ đồ ngủ bị xé rách tươm của cô.
Chương 18
Lại nhìn cơ thể mình, trên cánh tay và đùi từng mảng xanh tím, lại thêm dấu vết từ đêm hôm trước, cơ thể cô có thể mở phường nhuộm rồi!
“Thời buổi này, bọn đàn ông đều có cái sở thích gì thết Quân bạo lực!”
Tô Lam lấy lại sức rồi đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, cô vội vàng ý thứ được một điều, hôm kia và hôm nay chỉ cách nhau hai mươi tư tiếng.
Sau kì rụng trứng mà quan hệ, đều có khả năng có thai.
Nếu lần này cô có thai, vậy đứa nhỏ là của người đàn ông ngày hôm kia, hay là của chồng cô chứ?
Tô Lam đau khổ nhắm mắt lại, lần đầu tiên không hi vọng bản thân có thai!
Nhưng đến cuối cùng, đây không phải là chuyện mà cô có thể khống chế được.
‘Tắm xong, Tô Lam liền xuống tầng, Triệu Ni Ni đã ăn sáng rồi, đang ngồi trên sofa ăn hoa quả.
‘Về chồng của mình, Triệu Ni Ni chắc chãn đã từng gặp, có lẽ cô nên nghe ngóng một chút!
Hôm kia và hôm qua, bị giày vò hai ngày liên tiếp, trên cổ Tô Lam còn có vài dấu hôn, cô liền chọn một bộ đồ cao cổ để che đi.
Triệu Ni Ni vẫn ngồi trên sofa cắn hạt dưa xem ti vi như cũ, dáng vẻ giống hệt như bà chủ vậy.
Tô Lam hắng giọng xuống tầng, ngã xuống sofa, Triệu Ni Ni liếc nhìn cô.
“Sao vậy? Muốn ăn sáng à, tự mình làm đi!”
Triệu Ni Ni vẫn kiêu căng hống hách như: trước.
Đương nhiên Tô Lam biết, bữa cơm ngày hôm qua của Triệu Ni Ni hoàn toàn là vì lo lắng bị chủ phát hiện mà thôi!
Chỉ là, cô cũng không muốn truy xét một bữa cơm, dù sao tay nghề của cô ta, cô cũng chướng mất!
“Tôi muốn hỏi cô vài chuyện”
Triệu Ni Ni quay đầu sang, đánh giá Tô Lam một chút: “Cô muốn hỏi gì?”
“Ông chủ nhà cô họ Ôn à?”
Từ lúc nói chuyện với Triệu Ni Ni hôm qua, Tô Lam đã đoán được điều này, còn là lần đầu tiên cô biết chồng mình họ Ôn.
Triệu Ni Ni khẽ cười chế giễu: “Cô đến họ của chồng mình cũng không biết à!
“Vậy năm nay ông ta bao nhiêu tuổi?” Tô Lam tiếp tục thăm dò.
Mặc dù hôm qua mơ mơ màng màng ngủ mất, thế nhưng, lúc hai người làm chuyện đó tối qua, cô vẫn có thể cảm nhận được, tuyệt đối là một người trẻ tuổi!
Triệu Ni Ni nhớ tới lời căn dặn của Quan Triều Viễn tối hôm qua, ánh mắt có chút lảng tránh: “Hơn bốn mươi tuổi rồi”
Tô Lam hàm ý “ồ” một tiếng, xúc cảm của làn da tối hôm qua, da thịt săn chắc, người bốn mươi tuổi mà duy trì luyện tập liên tục, cũng có thể chấp nhận được.
Triệu Ni Ni hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cô biết, đừng thấy ông chủ nhà tôi hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng thân thể không hề kém hơn mấy tên nhóc hai mấy tuổi đâu, ông chủ phong lưu hào phóng, tuấn tú lịch sự!”
Tô Lam cũng coi như nhìn ra, Triệu Ni Ni này luôn bảo vệ chủ, không chừng từ trước đã nhìn trúng ông chủ này rồi!
“Được rồi, tôi cũng không còn gì để hỏi nữa” Tô Lam đứng dậy.
“Này, tôi nói cho cô biết, ông chủ đến rồi, phục vụ cho cẩn thận vào, đừng chọc ông chủ không vui, bằng không hậu quả tự chịu!”
Chương 19
Tô Lam trợn trắng mắt, sao lại cảm thấy Triệu Ni Ni không giống người giúp việc, mà lại giống mẹ chồng khó tính trong phim thế..
Trở lại phòng ngủ, Tô Lam xem qua điện thoại của mình, nhắc nhở của cô thông báo, hôm nay có một buổi thử vai.
Sắp tốt nghiệp rồi, bạn học của cô đều đã kí hợp đồng với các công ty lớn nhỏ, duy chỉ có mình cô, vẫn chưa có công ty nào chịu kí hợp đồng.
Không có công ty chủ quản, cũng không có người quản lý, cô rất khó có được cơ hội thử vai, may là lần thử vai này là buổi thử vai công khai, đạo diễn là đạo diễn nổi tiếng Lâm Xuyên, muốn quay một bộ phim cổ trang.
Nghe nói vị đạo diễn Lâm Xuyên này rất thích trao cơ hội cho người mới, theo quan điểm của ông, sau khi diễn viên bước vào giới giải trí khoảng ba năm, trong ánh mắt chứa quá nhiều tạp chất, băn khoăn kiêng dè cũng quá nhiều, lúc quay phim cũng.
không còn cảm giác như trước.
Vì thế, Tô Lam mới giành được cơ hội thử vai lần này, chỉ là, vai mà cô thử vai cũng chỉ là nữ thứ phụ mà thôi.
Mặc dù chỉ là vai nữ thứ phụ, nhưng vì sức hút của đạo diên Lâm Xuyên, người đến thử vai cũng vào khoảng vài chục người!
Độ cạnh tranh rất cao.
Tiếng chuông điện thoại kéo dòng suy nghĩ của Tô Lam quay trở lại, thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Tô Lam bất giác mỉm cười “Kiêm Mặc, sao vậy?”
“Chị à, chị đang làm gì đó?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngây thơ của một cậu nhóc.
“Chị đang chuẩn bị thay đồ, sau đó đi thứ vai nè”
“Chị, hôm nay chị đi thử vai à?” Tiếng của cậu nhóc kia rõ ràng còn hưng phấn hơn Tô ậy chị phải cố gắng lên nhé!”
Tô Lam cười cười: “Xem xem em vui chưa kìa, chỉ là vai nữ thứ phụ thôi: “Nữ thứ phụ thì sao chứ? Ai mà chắng bắt đầu diễn từ vai phụ chứ? Dựa vào thực lực của chị em, sau này nhất định sẽ là một ngôi sao lớn!”
“Được rồi, được rồi, chỉ biết nịnh nọt thôi, còn tiền tiêu không? Có còn thuốc không?
Gần đây còn khó chịu nữa không?”
“Đủ tiêu, thuốc vẫn còn, không khó chịu nữa..” Tiếng cậu nhóc trong điện thoại hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn: “Lần nào gọi cho chị, chị đều hỏi mấy câu này”
“Không phải là vì chị quan tâm em sao, đồ vô lương tâm!”
“Chị và anh rể dạo này thế nào rồi? Có kế hoạch sinh em bé chưa?” Cậu nhóc hỏi rất hào hứng.
Tô Lam cắn môi, rồi cười cười: “Em trai của tôi ơi, em rõ ràng đang giục đẻ đấy”
“Không phải là do em sợ sau này không thấy được hay sao”
“Nói linh tinh gì đó!” Tô Lam lập tức nghiêm khắc quát một câu, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Chị, xin l ồi, nhưng chị cũng nên nghĩ thông đi” Tiếng của cậu nhóc hạ dần xuống.
Tô Lam cắn môi, không để nước mắt rơi xuống, lần trước em trai cô Kiêm Mặc phát bệnh phải nhập viện, những năm gần đây bác sĩ Triệu – bác sĩ chủ trị phụ trách Tô Kiêm Mặc cũng tìm cô nói chuyện rồi.
Em trai của cô từ lúc sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh, y học lúc đó không phát triển như bây giờ, không có cách nào chữa trị, bác sĩ nói sống không quá mười bảy tuổi.
Chương 20
Sau đó, có bệnh viện đã có thể tiến hành phẫu thuật trị liệu, nhưng Tô Kiêm Mặc đã bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, giờ tiếp nhận trị liệu sợ là không thay đổi được gì, còn cực kì nguy hiểm.
Sinh không gặp thời.
Tô Kiêm à người sinh ra đã được bác sĩ phán tử hình.
Nhưng năm nay cậu đã mười tám tuổi, là học sinh lớp mười hai, đã sống thêm được một năm.
Lần trước phát bệnh, bác sĩ Triệu đã nói, muốn Tô Lam chuẩn bị sẵn tỉnh thần, tình trạng của Tô Kiêm Mặc rất xấu.
“Được rồi, chị, chị đừng buồn nữa, em chỉ là muốn thấy cháu của em sớm chút thôi mà, không có ý gì khác, chị và anh rể cũng kết hôn một năm rồi, biết rằng hai người vẫn đang trong thời kì mặn nồng, muốn sống thế giới của hai người, nhưng hai người cũng nghĩ cho em nữa chứ, đúng không?”
Tô Lam hoàn hồn lại: “Được rồi, Kiêm Mặc, chuyện sinh con chị đã bàn bạc với anh rể em rồi, anh ấy cũng đã đồng ý, nhưng em cũng biết đấy, chuyện sinh con không phải nói sinh là sinh được ngay, không vội được”
“Thật không? Vậy tốt quá rồi! Chỉ cần anh rể đồng ý, mọi chuyện sẽ dễ dàng rồi! Em không giục chị nữa, cứ từ từ, không vội!”
Tô Lam cười cười, một năm qua, cô luôn che giấu sự thật với Tô Kiêm Mặc.
Trong mắt Tô Kiêm Mặc, cậu có một người anh rể rất hay đi công tác, vì thế chị cậu có thể thường xuyên về nhà chăm sóc cậu, anh rể cậu là nhân tài của công ty, kiếm rất nhiều tiền, cũng rất yêu thương chị của cậu.
“Chị, em không nói nữa, chúc chị thử vai thành công”
“Em thấy không thoải mái là phải nhớ gọi điện cho chị nha”
“Em biết rồi, tạm biệt!”
Ngất máy, Tô Lam thở dài một hơi, em trai cô mãi mãi là tâm bệnh của cô.
Nhưng cô không lo chuyện này được nữa, buổi thử vai chiều nay khá quan trọng, vì cô sắp hết tiền rồi Chọn một bộ quần áo trong tủ đồ, thực ra, cô cũng chỉ có vài bộ đồ tử tế, nhìn lướt qua là hết rồi Thay xong quần áo, trang điểm đơn giản, cô liền ra khỏi nhà.
Cô chỉ không ngờ sẽ gặp phải một người quen.
Tô Nhược Vân.
Văn chưa chính thức ra mắt, Tô Nhược Vân đã có khí thế của một ngôi sao lớn, người quản lí đi trước dẫn đường, hai trợ lí chạy theo phía sau lưng.
Còn cô ta thì sao?
Ðeo một cặp kính râm, dáng đi khệnh khang.
Lúc thấy Tô Nhược Vân, Tô Lam vừa bước.
ra khỏi nhà vệ sinh, cô liền thụt lùi trở lại, sô không hề muốn đụng phải Tô Nhược Vân ở đây.
Dáng vẻ tiền hô hậu ủng của Tô Nhược Vân, thực sự khiến không ít diễn viên đến thử vai đều cực Kì hâm mộ.
“Này, nghe gì chưa, Tô Nhược Vân là thiếu phu nhân tương lai của Quốc tế Nghệ Tân đấy, buổi thử vai này chẳng qua là thủ tục mà thôi, chẳng qua, cô ta là nữ phụ, không hề xung đột với chúng ta”
“Cảm ơn trời đất, không xung đột với chúng †a, bằng không chúng ta phí công đến một chuyến rồi!”
“Phải đó, phải đó, bám được lên người thiếu gia nhà Mộ Dung, sau này cô ta chắc chản sẽ cực kì nổi tiếng, ôi, cố gắng hơn nữa, cũng không bằng có một ông chồng vừa có tiền vừa có thế mài”
Tô Lam nghe cuộc nói chuyện của những người xung quanh, trong lòng không khỏi hơi lạnh lẽo.
Nếu thời gian quay về một năm trước, sợ rằng tất cả những thứ này đều thuộc về cô, cô cũng sẽ không còn phải ở đây thử vai.
Tô Lam soi gương dặm lại lớp trang điểm, sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh thong dong như trước.