1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. [Thiên Tai] Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ
  4. Tập 2: Con Rắn Huyện Lệnh Địa Phương (c11-c20)

[Thiên Tai] Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Tập 2: Con Rắn Huyện Lệnh Địa Phương (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Con Rắn Huyện Lệnh Địa Phương

Nhưng mà khi nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, cái tên Hoàng Đế chó đấy dù gì cũng là vị vua ngu xuẩn, là người không đứng đắn, thì hạ nhân của ông ta cũng có phong cách làm việc giống ông ta, đều là cùng một giuộc.

Phó Yến Đình không cũng ngạc nhiên, hắn lấy ra một đinh ngân lượng đưa cho tiểu cô nương, cũng coi như là báo đáp việc nàng ấy đã có lòng nhắc nhở bọn họ, sau đó nhanh chóng đưa Chử Trần Âm trở lại căn nhà đất.

Nói ra thì cũng thật trùng hợp, bọn họ vẫn chưa về đến nhà, những quan binh đi thử lương thực ở trong thôn đã đến rồi.

Đám quan binh này đã đi thử được khoảng 4 5 nhà, sau đó đã đi đến căn nhà của Chử Gia ở trong góc, hướng vào bên trong hét lớn: “Nộp lương thực! Nộp lương thực!”

“Nộp lương thực cái gì chứ?” Phó Hầu không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vẫn là Lai Phúc đã phản ứng kịp, hắn ngày trước cũng đã nghe các đồng hương nói về sự việc ở huyện Trạm Dương, rồi nói nhỏ bên tai của Phó Hầu.

Phó Hầu vừa nghe thấy vậy, tức giận đập bàn: “Ép buộc lão bách tính nộp lương thực, đúng là vô pháp vô thiên!”

Phó phu nhân đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta đang chạy nạn, chúng ta vẫn không nên quá phô chương, nộp lương thực thì nộp lương thực, chúng ta đưa một túi gạo cho bọn họ là được rồi.”

Phó Hầu Gia vốn dĩ đang vô cùng tức giận, nhưng bây giờ lại thôi không giận nữa, vẫy tay về phía Lai Phúc nói: “Đi đi, đưa cho bọn chúng một túi gạo.”

Cũng không mang theo nhiều gạo, Lai Phúc nghe thấy vậy thì cũng ngập ngừng: “Hầu Gia, việc này…”

Những quan binh ở ngoài cửa đã không kiên nhẫn để đợi được nữa rồi, trực tiếp xông vào phía trong: “Lương thực đâu?!”

Phó Hưng Thành ở trong phòng tay đã cầm chắc kiếm, nghiến chặt răng, đang ước ngày lập tức có thể xông ra bên ngoài gϊếŧ chết đám người ngoài đấy: “Phụ thân, nương, chỗ lương thực này không thể nộp cho bọn họ.”

Phó Giang Hoằng thì còn trực tiếp bước ra bên ngoài luôn: “Phụ mẫu, hai người cứ đứng yên ở đây, để con ra ngoài xem thử.”

Lúc mà rời khỏi Hầu phủ, để hành động cho tiện, thì nàng đã sớm khoác lên mình bộ trang phục nam, bộ y phục màu xám đen, trên mặt bôi đen đen, nhìn trông có vẻ rất giống nam nhân nhà nông.

“Nộp lương thực, nộp lương thực gì?” nàng nhìn thẳng và mấy tên quan binh đang ở trong sân nhà nói.

Mấy tên quan binh nhìn thấy người lạ, lên giọng tỏ vẻ ngạo mạn nói: “Đây chính là quy tắc của huyện Trạm Dương, trong cả cái huyện này có hơn 10 cái thôn đều phải nộp lương thực cho huyện lệnh, mỗi tháng phải nộp 10 đảm ( 1 đảm bằng 50kg ).”

10 đảm không phải là một con số nhỏ, huyện Trạm Dương dù cho có là nơi màu mỡ phồn thịnh, nhưng với số lượng lương thực như thế này thì nhà nông dân bình thường cũng không có đủ để nộp!

Phó Giang Hoằng cau mày: “Bọn ta vừa nãy mới đến thôn, vẫn còn chưa trồng lương thực, trong nhà cũng không có lương thực!”

Sau khi mấy quan binh nghe thấy vậy, lộ ra vẻ mặt háo sắc nhìn vào phía bên trong phòng: “Không có lương thực thì có cô nương cũng được.”

Phó Giang Hoàng tuy tính cách rắn rỏi, nhưng dù gì cũng là nữ tử, khi mà nhìn thấy ánh mắt háo sắc của bọn chúng, liền đã đoán được chuyện, trực tiếp ngắt lời chúng nói: “Muốn có được cô nương, các ngươi đi đến lầu xanh, ở đây không có!”

Mấy tên quan binh không tin: “Ở đây không có, nhất định là có, nhanh, nếu mà không nộp lương thực ra, không thì nộp cô nương ra, nếu mà dám không nộp gì, hãy chờ đi đến Nha Môn đi!”

Cái nơi mà bọn chúng nói là Nha Môn, chính là đưa đến Nha Môn chịu đánh 30 trượng, một nhà nông bình thường làm sao có thể chịu được hình phạt này, vậy cho nên hãy ngoan ngoãn nghe lời, phải chịu cảnh sống khổ cực qua ngày.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình vừa về kịp lúc chứng kiến được sự việc, hai người cùng cău mày, sự nhẫn nại của họ đối với mấy tên quan binh này đã đạt đến cực hạn.

“Muốn có cô nương, được thôi, ta đi cùng các ngươi!” Chử Trần Âm đứng gia nói.

“Đại tẩu!” Phó Giang Hoằng kinh ngạc.

Khi nghe thấy tiếng nói mấy tên quan binh đó đều hướng về phía Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm và người nguyên thân này tướng mạo giống nhau, là một người đẹp như tranh vẽ.

Trong một cái thôn nhỏ bỗng xuất hiện một vị mỹ nhân, mấy trên quan binh ngẩn người, suýt chút nữa là rớt cả nước miếng ra bên ngoài.

Chử Trần Âm nhếch mép, nói: “Muốn ta đi cũng được, nhưng mà quan gia người xem, nhà của ta chạy nạn từ bên ngoài đến đây đã mấy ngày rồi chưa ăn gì, không biết có thể cùng đến phủ để ăn một bữa không.”

Sau khi quan binh nghe thấy vậy, túm lại với nhau thì thầm.

“Tiểu mỹ nhân này lão gia nhất định sẽ thích.”

“Đúng vậy, cho dù nhà nàng ấy có mấy người đi chăng nữa, cứ đem đến Nha Môn trước đã rồi tính sau.”

“Đúng vậy, đều lôi hết đi, nói không chừng lão gia còn thưởng cho chúng ta đấy chứ.”

“Vậy thì nhanh lên thôi!”

Sau khi bọn họ thương lượng với nhau xong, liến cười nói với Chử Trần Âm: “Được, các ngươi đi theo bọn ta.”

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình nhìn nhau, ánh mắt có ý cười.

Chương 12: Thợ Săn Đóng Giả Làm Con Mồi

Phó Giang Hoằng nghi hoặc, đi đến đâu lưng họ hỏi: “Đại ca, đại tẩu, hai người định làm gì? Mấy tên binh quan này vừa nhìn là đã biết bọn chúng có vấn đề!”

Phó Yến Đình nói thì thầm bên cạnh tài nàng vài câu.

Sau khi Phó Giang Hoằng sau khi nghe sau lập tức nhướng mày, cũng có ý cười, sau đó liền chạy vào phòng nói chuyện này cho Phó Hầu Gia và Phó phu nhân.

Phó Hầu Gia và Phó phu nhân cũng là người thông minh, sau khi nghe thấy kế hoạch của Phó Yến Đình, lập tức phối hợp cùng.

Cả nhà đã thu dọn hành lý mà lúc ban đầu đã bố trí gọn gàng, toàn bộ chất hết vào trong xe ngựa giống như trước.

Sau đó cùng nhau lên xe ngựa cùng mấy tên quan binh đi vào phủ của huyện lệnh ở huyện Trạm Dương.

Trước khi bọn họ vào cửa, tên quan binh cầm đầu vào phủ để báo cáo trước: “Lão gia, bọn ta đã tìm được chỗ người một vị tiểu mỹ nhân, hiện tại đang ở ngoài cửa, chỉ có điều nàng ấy đi theo cả nhà đến để xin cơm.”

Trần huyện lệnh này là người vừa tham tiền lại háo sắc, vừa nghe bọn họ đến, vội vàng ngồi thẳng người: “Còn đứng đó làm gì, mau mang người vào!”

Quan binh vội vàng đi ra ngoài cửa, dẫn đám người Chử Trần Âm vào.

Bọn họ mặc một thân áo vải bố thô, Trần huyện lệnh cũng không nhận ra thân phận của bọn họ, chỉ cho rằng họ là những hộ hương thân nghèo túng nào đó.

Ông ta vừa nhìn thấy Chử Trần Âm trong đám đông, hai con mắt như sắp rớt ra ngoài, vội vàng chạy đến như một con chó nhỏ xù lông: “Cô nương, các ngươi là từ phương Bắc chạy nạn đến đây phải không?”

Chử Trần Âm cố tình giả vờ yếu đuối, cúi đầu nói: “Đúng vậy, đại nhân.”

Trần huyện lệnh nghe xong, hai mắt sáng lên, vung tay ra sau, phân phó người hầu nói: “Đi, mau đi dọn thức ăn, mang những món ngon rượu ngon lên đây!”

Người hầu bên cạnh nghe thấy liền vội vàng đáp lại.

“Nào, cô nương, ngồi đi.” Trần huyện lệnh cong đôi mắt híp lại, mỉm cười mời Chử Trần Âm bọn họ ngồi, đồng thời không quên sai người hầu mang ghế cho Phó Hầu gia bọn họ.

Phó Hầu gia bọn họ cũng không khách khí, thật sự ngồi xuống.

Không lâu sau, thức ăn đã được mang lên đầy đủ.

Trần huyện lệnh thì thầm phân phó người hầu bên cạnh một vài câu, bảo họ cho thêm một thứ gì đó vào thức ăn.

Người hầu nghe xong lại lập tức đi vào bếp.

Bên này người hầu chân trước vừa rời đi, Phó Yến Đình liền mượn cớ đi nhà xí rồi đi theo.

Khi người hầu đang cầm dược phấn chuẩn bị đổ vào thức ăn, Phó Yến Đình bước nhanh tiến lên, nắm lấy cổ tay của hắn ta, cười nói: “Trần lão gia thật là hiếu khách, còn đặc biệt cho chúng ta thêm gia vị.”

Người hầu giật mình, ngẩng đầu định kêu lên, Phó Yến Đình giơ tay lên, một chưởng thẳng vào hắn ta, khiến hắn ta bất tỉnh.

Sau khi người hầu ngã xuống đất, hắn giấu người đi, cầm thuốc bột vừa rồi, sau đó phối hợp với mê dược mà Chử Trần Âm đưa cho hắn, đổ vào bình rượu và thức ăn bên cạnh.

Cái bầu rượu này là đưa cho Trần huyện lệnh.

Ở bên kia, Trần huyện lệnh thấy rượu còn chưa mang lên, liền lập tức phái người đi thúc giục.

Không lâu sau, hai người hầu khác mang rượu và thức ăn lên.

Trần huyện lệnh cho rằng trong đồ ăn có thuốc nên chỉ uống rượu, vẫn thúc giục Chử Trần Âm bọn họ ăn nhiều một chút.

“Nào, ăn nhiều vào, trên đường đi các ngươi chắc cũng đói rồi.”

Các món ăn trên bàn có thịt kho tàu, móng heo kho tàu, gà hấp vàng, cá luộc, sư tử kho tàu vân vân.

Chử Trần Âm cũng không khách khí, gắp từng miếng thịt ăn.

Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành cũng gắp đùi gà ăn từng miếng lớn.

Hầu gia và phu nhân vốn dĩ luôn câu nệ, cũng bưng bát lên ăn.

Bọn họ đã ra roi thúc ngựa chạy hai ngày, mặc dù dọc theo đường đi họ đều có ăn lương khô, nhưng lặn lội đường xa, ngay cả những người sắt đá cũng không chịu nổi.

Cũng may là bữa ăn này ăn rất thoải mái.

Phó Yến Đình đi nhà xí về rồi lại trở lại bàn ăn, trước khi đi, hắn không quên đưa cho quan binh ở cửa mấy bầu rượu, nói là do Trần huyện lệnh thưởng cho bọn họ.

Cùng lúc đó, hắn cũng đưa rượu cho đầy tớ trong sân sau và sân trước.

Nói là Trần huyện lệnh cho, nên không ai dám không uống.

Ở bên kia, Trần huyện lệnh đang bận rộn nhớ thương Chử Trần Âm, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác lạ của Phó Yến Đình.

Không lâu sau, tất cả những người hầu trong phủ, cũng như quan binh canh cửa, đều ngã xuống.

Sau khi đợi đám người Chử Trần Âm ăn uống no say, vẻ mặt hung tợn của Trần huyện lệnh cũng ghé lên trên bàn.

Mê dược kia là do Chử Trần Âm tự mình pha chế, trước đây đã được sử dụng để thực hiện nhiệm vụ, hiệu quả rất tốt.

Uống thuốc này ít nhất phải một ngày một đêm mới tỉnh.

Trần huyện lệnh ngã từ trên bàn xuống, nằm trên mặt đất như một con lợn to béo.

Chử Trần Âm nhịn không được tiến lên đạp mấy cước.

Phó Giang Hoằng vội vàng chạy đến nói: “Tẩu tẩu, chúng ta mau đi đi!”

Chử Trần Âm nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được.”

Đoàn người không có trì hoãn thêm nữa, nhân lúc mọi người trong phủ đều đã hôn mê, trực tiếp đi đến chuồng ngựa ở hậu viện để tìm năm con ngựa chạy nhanh và hai chiếc xe ngựa, lại mang theo một ít lương thực.

Trước khi đến đây, Phó Yến Đình và Chử Trần Âm liền đã thương lượng với bọn họ. Nếu Trần huyện lệnh tìm tới bọn họ, vậy không bằng liền mượn cơ hội này để thực hiện một “kế hoạch đào tẩu”, thoát khỏi những kẻ truy binh phía sau.

Trước tiên, bọn họ giả vờ đáp ứng yêu cầu của họ đi đến Trần phủ. Sau đó, lại mượn thời gian ăn uống, bọn họ cho tất cả mọi người trong phủ uống thuốc mê. Chờ sau khi bọn họ hôn mê, họ để lại xe ngựa của hầu phủ ở đây. Sau đó, tìm lại mấy chiếc xe ngựa khác trong phủ, chất đầy lương thực của huyện nha, cuối cùng ra roi thúc ngựa một mạch đến thôn Mộng Như ở phía Tây Nam.

Chương 13: Di Dời Kho Vàng Kho Thóc Của Huyện Lão Gia

Huyện Mộng Như là quê nhà của Thanh Nhi, nơi đây có núi non hùng vĩ, nước non hữu tình, nằm ở vùng hẻo lánh, là một nơi tốt.

Huyện Mộng Như cách huyện Trạm Dương không quá xa, chỉ cần một ngày đi đường là tới.

Tất nhiên, ngoại trừ là vì “kế hoạch đào tẩu”, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình còn nhắm vào kho lương của Trần huyện lệnh gia.

Huyện Trạm Dương hàng năm sản xuất ra lượng lương thực gấp hàng chục lần so với các huyện khác. Trần huyện lệnh này lại là một người tham lam và háo sắc. Ông ta đã thu gom gần như toàn bộ lương thực của cả huyện, tổng cộng ba mươi tám thôn, vào kho lương của mình.

Chử Trần Âm ước tính sơ bộ, đại khái kho lương này có lẽ lớn bằng năm kho lương của phủ thừa tướng ở kinh thành.

Ngoài ra, Trần huyện lệnh còn là một người keo kiệt, ông ta giả vờ thanh liêm, trong khi đó lại lấy toàn bộ những món đồ quý báu mà ông ta đã vơ vét được giấu ở nhà kho trong nhiều năm qua.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình, nhân lúc tất cả mọi người đang bận rộn đóng gói đồ lên xe ngựa, đã tìm thấy nhà kho và kho lương của Trần huyện lệnh.

Trần phủ không lớn bằng những quan gia lão gia ở kinh thành, chỉ là một ngôi nhà ba gian, đi qua một khu vườn nhỏ là đến hậu viện.

Phía bên trái hậu viện là một ngôi nhà ngói được xây bằng gạch xanh, ngôi nhà ngói này có lẽ to bằng năm sáu gian phòng ngủ, xung quanh đều là những ô cửa sổ cao.

Chử Trần Âm liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là kho lương. Nàng bước nhanh đến cửa kho lương, chỉ thấy trên cửa có năm ổ khóa lớn.

Tên Trần huyện lệnh này làm gì cũng cài, nhưng không cài khóa, có thể thấy được ông ta coi trọng lương thực của mình đến mức nào.

“Phó tướng quân, kho lương hẳn là ở đây.” Chử Trần Âm đứng dậy quay đầu nói với Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình sải bước đi tới, rút thanh trường kiếm từ trong ngực ra, trực tiếp chém vào năm ổ khóa lớn.

Thanh kiếm trong tay hắn chính là một một thanh kiếm nổi tiếng đã lưu truyền qua hàng trăm năm, sắc bén đến mức có thể cắt sắt như bùn.

Một kiếm kia hạ xuống, loảng xoảng một tiếng thật lớn, năm ổ khóa lớn cùng rơi xuống đất.

Chử Trần Âm cúi xuống nhặt ổ khóa hỏng trên mặt đất lên, nhìn thấy lõi gỗ bên trong ổ khóa, nhịn không được cảm khái nói: “Trần huyện lệnh thật đúng là keo kiệt, cư nhiên luyến tiếc dùng đồng để làm khóa, lại bày ra mấy cái giả để dọa người.”

Phó Yến Đình đi tới bên cạnh nàng đẩy cửa phòng ra, một mùi thoang thoảng của gạo từ bên trong bay ra.

Chử Trần Âm đi theo phía sau hắn, chậm rãi đi vào bên trong. Khác với gạo ở Phó gia và Chử gia trước đây, gạo trong nhà kho này lại là những hạt gạo trắng mịn xếp thành núi.

Kho lương thực không lớn, nhưng rất cao, ước chừng hơn mười mét, bên trong tổng cộng có hai ngọn núi, một ngọn núi gạo, một ngọn núi mì. Lúc cửa kho mở ra, có thể thấy những sợi mì trắng bay lên trong gió.

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn ngọn núi gạo cao chót vót, nhất thời có chút bị choáng ngợp.

Bên cạnh hai ngọn núi gạo có một cái ghế trúc và một cái bàn mây, trên bàn đặt những chén trà đã uống qua, bên trong chén trà còn có nước trà, cho thấy cách đây không lâu có người đã uống trà ở đây.

Chử Trần Âm cầm lấy chén trà, thán phục nói: “Sở thích của Trần huyện lệnh thật độc đáo, ngày ngày ngồi trong nhà mình ngắm núi gạo ngắm núi mì.”

“Còn có núi vàng.” Phó Yến Đình đi đến đầu bên kia kho lương thực, lại đẩy mở một cánh cửa.

Theo khe cửa mở ra, một ánh sáng vàng óng chiếu vào mặt Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn lại, bên trong cửa có một tòa núi vàng chất thành bằng vàng, mặc dù chỉ cao năm sáu mét, nhưng vẫn khiến người ta rất kinh ngạc.

Ánh mắt Chử Trần Âm sáng ngời, bước nhanh đến bên cạnh ngọn núi vàng, nhẹ nhàng chạm vào những khối vàng thỏi, mỉm cười nói: “Chuyến đi này chúng ta đến thật đáng giá.”

Phó Yến Đình cũng giống như nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve từng khối vàng thỏi, chậm rãi nói: “Kho lương thực ngoài vàng ra không có gì khác, xem ra Trần huyện lệnh này đã đổi hết tài sản trong nhà thành vàng thỏi để xếp thành núi vàng, để mình thưởng thức.”

Chử Trần Âm cong mày, mỉm cười nói: “Thật đúng là sống trong cảnh vàng son! Nhưng ngày tháng tốt đẹp của ông ta cũng đã đến hồi kết!”

Nàng vẫy tay, đặt tay lên đống vàng, nhắm mắt nhẹ nhàng mặc niệm.

Không lâu sau, nàng dùng ý niệm của mình di chuyển ngọn núi vàng vào không gian.

Vàng được đặt ở tầng thứ ba của không gian, gạo được đặt ở tầng thứ tư của không gian..

Chử Trần Âm phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, cho dù là tầng thứ ba hay tầng thứ tư của không gian, nhìn thì không lớn, nhưng lại không bao giờ có thể chất đầy, giống như không gian đang tiếp tục lớn lên theo bước chân trữ hàng của nàng, càng lúc càng lớn.

Chử Trần Âm mừng thầm trong lòng, không còn chút băn khoăn nào nữa, bèn đem hết số bột mì còn lại chuyển vào không gian.

Ba ngọn núi này đặt trong không gian của nàng cũng rất đẹp.

Chử Trần Âm vỗ vỗ tay trở về kho lương thực của Trần huyện lệnh.

Phó Yến Đình thấy nàng đã trở về, nhìn ra ngoài kho lương thực một cách thận trọng: “Chúng ta mau lên xe ngựa, nếu không lát nữa truy binh sẽ tới.”

“Ừm, Hầu gia phu nhân ở bên kia thu thập xong chưa?” Chử Trần Âm đi theo hắn ra ngoài kho lương thực.

Phó Yến Đình vừa đi vừa trả lời: “Thu thập xong rồi, tam muội còn mang theo rất nhiều đồ ăn, đủ cho chúng ta dùng trong lúc đi đường.”

Chử Trần Âm cười nói: “Vậy tốt, bây giờ chúng ta lập tức khởi hành.”

Nói thật, người một nhà Phó gia thật sự là đồng đội tốt nhất mà nàng từng gặp. Không chỉ Phó Yến Đình, ngay cả người đánh ngựa của Phó gia cũng vô cùng thông minh lanh lợi.

Lúc gần đi hắn đã đổi xiêm y của gia đinh của Trần phủ đang mặc trên người, tự mình lấy một thân nữ trang mặc vào. Phó Hầu gia và Phó phu nhân, còn có nhị đệ Phó Hưng Thành và tam muội Phó Giang Hoằng đều thay đổi một thân trang phục, mặc xiêm y của Trần phủ. Từ nông dân đang chạy nạn trước đây, họ trở thành lão gia thiếu gia đi buôn. Người một nhà ngồi lên xe ngựa vội vàng đi đến mục tiêu tiếp theo là Thôn Mộng Như.

Chử Trần Âm ước chừng tính toán một lúc, họ rời khỏi kinh thành đã ba ngày, còn có bảy ngày nữa hỏa thạch sẽ đến.

Hỏa thạch vừa đến, đám người trong kinh thành chết thì chết, chạy thì chạy, cũng không có tâm tư đi đuổi gϊếŧ bọn họ nữa.

Bọn họ nhất định phải trốn thoát khỏi sự truy sát của những người này trong vòng bảy ngày, thì mới có thể yên tâm tiếp tục đi về phía bắc.

So với ba chiếc xe ngựa khi rời khỏi kinh thành, lần này bọn họ mang theo bốn chiếc xe ngựa từ Trần phủ.

Một chiếc xe ngựa do Lai Phúc đánh xe, sau xe chở lễ vật, một chiếc xe ngựa chở Phó Hầu gia và Phó phu nhân cùng với Thanh Nhi, một chiếc xe ngựa chở hai huynh muội Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng, chiếc xe ngựa cuối cùng chở Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cùng người đánh xe.

Phó Hầu gia và Phó phu nhân có thể gặp được hai người họ mới kết hôn, ngay cả phòng cũng không có động, cho nên mới để cho hai người bọn họ ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Bên ngoài xe ngựa, Lưu thúc đang đánh xe, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ngồi ở trong xe ngựa.

Mặc dù không gian trong xe ngựa không lớn, nhưng chắc chắn thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi cùng một chỗ với huynh muội Phó gia.

Chử Trần Âm dựa vào xe ngựa dần dần có chút buồn ngủ. Tính ra, bọn họ đã đi đường nhiều ngày mà không nghỉ ngơi.

“Lạnh không?” Phó Yến Đình đi đến bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi.

Chử Trần Âm khẽ mở mắt, quả nhiên cảm nhận được một làn gió lạnh. Hiện đang là đầu xuân, ban ngày tuy không lạnh nhưng ban đêm gió lạnh từng trận.

Nàng ngưng thần đi vào không gian, từ phòng ngủ tầng hai cầm theo tấm chăn lụa tơ tằm mà nàng đã mua trên Taobao trở về xe ngựa.

Chử Trần Âm vừa ôm chăn ngồi xuống chuẩn bị ngủ tiếp thì Phó Yến Đình đột nhiên trầm giọng lạnh lùng nói: “Đây là cái gì?”

Chử Trần Âm cảm thấy cả người không thoải mái, kéo chăn nói: “Chăn, đắp ấm.”

Tuy nhiên, Phó Yến Đình cũng không hòa hoãn sắc mặt có bởi vì câu trả lời của nàng, giọng điệu ngày càng lạnh lùng: “Trên chăn là cái gì?”

Chử Trần Âm hơi mở mắt nhìn về phía chăn của mình.

Chiếc chăn của nàng được đặt mua trên Taobao với giá năm trăm tệ, là nhân vật truyện tranh mà nàng thích.

Chỉ có điều nhân vật truyện tranh này có chút độc đáo.

Chương 14: Tướng Quân Ghen

Được rồi, chính là đại soái ca mặc áo sơ mi mở rộng lộ ra cơ bụng tám múi.

Cuối cùng Chử Trần Âm cũng phát hiện ra vấn đề, vội vàng lật chăn lên, để mặt không có hoa văn ở bên ngoài, còn mặt có hoa văn thì áp sát vào mình.

“Cái kia, Phó tướng quân,cũng là một bộ truyện tranh, chính là những bức tranh tiểu nhân đồ mà các ngươi thường nói!”

“Tiểu nhân đồ? Xuân cung đồ sao? Không ngờ Chử tiểu thư còn có thói quen xem xuân cung đồ.” Giọng điệu của Phó Yến Đình lạnh như băng, khác hẳn với vẻ mặt cười đùa luôn thường trực, quả thực như hai người.

Chử Trần Âm dần dần nhận ra rằng mình dường như chưa thực sự hiểu người cổ đại trước mặt này, nàng xấu hổ giải thích: “Phó tướng quân, đây không phải Xuân Cung đồ…”

“Không phải Xuân Cung Đồ, vậy là gì? Xiêm Y không chỉnh tề.” Phó Yến Đình lại lật chiếc chăn lên, chỉ vào những múi cơ bụng rõ ràng.

Chử Trần Âm đã từng trải đời, nhưng lúc này, nàng thật sự có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, nắm lấy chiếc chăn kéo về phía mình: “Phó tướng quân, ta đắp cái gì hình như không liên quan đến chàng.”

“Không liên quan gì đến sao? Nàng đừng quên, chúng ta đã bái đường, nàng là nương tử của ta.” Phó Yến Đình bắt lấy cổ tay nàng, kéo về phía mình, đôi mắt đen như mực, cơ thể toát ra một lượng lớn uy lực khiến người ta tràn ngập cảm giác áp bách.

Tính chiếm hữu của Phó Yến Đình so với trong tưởng tượng của nàng còn dọa người hơn! Ngay giây tiếp theo, một tiếng “cạch” vang lên, mỹ nam cơ bụng mà nàng đặt hàng bị Phó đại tướng quân đang ghen tuông trực tiếp xé ra khỏi chăn, sau đó động tác uyển chuyển như nước ném ra ngoài xe ngựa.

Chử Trần Âm nhìn ngây người, trái tim nhỏ bé của nàng trong khoảnh khắc tiểu soái ca múi bụng của mình rơi xuống đất vang lên.

Tuy nhiên chỉ trong vài giây, nàng đã buông xuôi.

Thôi được rồi, nàng đã đặt làm tổng cộng hai mươi bộ chăn ga gối như vậy, ở nhà nhiều lắm, thiếu một bộ thì thiếu một bộ.

Nàng nhìn ra ngoài xe ngựa, thở dài một hơi, nghĩ đến lần sau lấy ra sẽ lật ngược mặt lại.

Cho dù Phó Yến Đình có khả năng tiếp thu mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng là người cổ đại mà.

Đang lúc nàng đang tự thuyết phục bản thân thì Phó Yến Đình đột nhiên hạ giọng hỏi: “Nàng giận à?”

Chử Trần Âm khoát tay: “Không giận, bỏ đi thì bỏ đi.”

Phó Yến Đình nhíu mày, khoanh tay trước ngực, hất cằm nói: “Thôi được rồi, nếu nàng thích xem Xuân Cung Đồ, lần sau ta sẽ mua mấy quyển tặng cho nàng.”

Sau khi hắn nói xong, lông mày khẽ nhăn lại, hơi buồn bã một chút, lại tiếp tục nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Nhưng bức tranh đó có gì hay, còn không đẹp bằng ta!”

Không đẹp bằng hắn?! Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Được rồi…… Khuôn mặt đó còn đẹp hơn cả trong truyện tranh.

Nàng “Tham tài háo sắc” gần nửa đời người, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đến như vậy.

Sự anh tuấn của hắn không phải là do nhân tạo, khốn kiếp tên khốn soái.

Sức mạnh hoang dã tràn đầy đầy nam tính này.

Chử Trần Âm bất tri bất giác dời ánh mắt xuống, rơi xuống ngực và bụng của hắn.

Tuy rằng mặc một thân xiêm y màu lam sẫm,nhưng không khó tưởng tượng những đường nét cơ bắp dưới lớp xiêm y ấy có bao nhiêu ưu tú.

Được rồi, nàng không thể nghĩ thêm nữa, nếu không, kinh nguyệt sẽ chảy ra từ mũi của nàng.

Chử Trần Âm nuốt một ngụm nước miếng. Lúc này, Phó Yến Đình đưa cho nàng một miếng bánh quế hoa: “Đừng tức giận nữa, ăn đi.”

Chử Trần Âm thấy thế thì nghi hoặc hỏi: “Chàng lấy ở đâu vậy?”

Phó Yến Đình nhét miếng bánh quế hoa nhét vào tay nàng: “Ở Trần Phủ lừa được.”

Nói rồi, từ trong tay áo lấy ra một viên đào, đưa cho nàng: “Đừng giận nữa, những thứ này đều cho nàng ăn.”

Bọn họ đi vội đêm nay, chỉ mang theo một số món ăn tiện đường như bánh màn thầu, bánh bao, gà quay, trứng gà, bánh mì kịp thịt, không kịp mang theo những món ăn vặt trong phủ.

Không nghĩ tới Phó Yến Đình cư nhiên lúc nàng không chú ý liền mang theo một ít ra.

Thấy Chử Trần Âm không trả lời, Phó Yến Đình trực tiếp lấy hết đồ trong túi ra: “Còn những thứ này nữa, đừng giận nữa, đều cho nàng ăn.”

Chử Trần Âm cúi đầu nhìn xuống, có mứt trái cây, có bánh đậu xanh, có bánh đường giòn, còn có bánh đậu đỏ.

Trần huyện lệnh cực kỳ keo kiệt, phỏng chừng trong nhà có thể ăn bánh ngọt cũng chỉ có những thứ này. Tuy siêu thị trong không gian của Chử Trần Âm vẫn còn rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng đối với loại bánh ngọt nguyên bản như thời cổ đại này, nàng thực sự muốn nếm thử một lần.

Nàng cầm một miếng bánh đường giòn bắt đầu ăn. Phó Yến Đình thấy nàng ăn, hắn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn xuống chiếc chăn bị hắn xé rách, nói một cách nghiêm túc: “Đợi đến thôn Mộng Như, ta lấy kim chỉ của nương giúp nàng vá lại.”

“Cam đoan vá cho nàng giống y như đúc.” Hắn nói rồi nhướng mày, bộ dáng thề son sắt. Chử Trần Âm đang ăn ngon lành, đã sớm quên mất chuyện này.

Cùng lúc đó, Trần huyện lệnh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, ông ta ôm lấy cái đầu choáng váng của mình, hét lên với người hầu bên cạnh: “Trần phúc! Trần phúc!”

Lúc này Trần Phúc cũng vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, vừa lăn vừa bò đến chỗ Trần huyện lệnh: “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

Trần huyện lệnh cố hết sức để ngồi dậy: “Chuyện gì vậy? Tại sao đầu ta lại đau như vậy?!”

Trần Phúc nhìn những người ngất xỉu xung quanh với ánh mắt kinh hãi: “Đại nhân, hôm qua những người xứ khác đó đã bỏ thuốc mê chúng ta!”

Trần huyện lệnh giật mình, cúi đầu nhìn về phía bàn đầy đồ ăn, cuối cùng đỡ bàn đứng dậy: “Người đâu! Người đâu!”

Đám nha dịch ở ngoài cửa lúc này cũng đã tỉnh lại, lần lượt chạy vào: “Đại nhân, có chuyện gì vậy, đại nhân!”

Trần huyện lệnh vội vàng hỏi: “Hôm qua các ngươi mang những người kia từ đâu đến?”

Nha dịch dẫn đầu trả lời: “Họ được mang đến từ các thôn lân cận, đại nhân, bọn họ cho chúng ta uống rượu có thuốc mê!”

Chương 15: Huyện Lệnh Tức Giận Đến Trúng Gió

Trần huyện lệnh giơ tay tát cho hắn một cái: “Còn cần ngươi nói sao! Còn không mau đi xem nhà kho cho ta!”

“Vâng, đại nhân!” Người nha dịch ôm khuôn mặt sưng đỏ đi về phía hậu viện.

Không lâu sau, đám nha dịch kia lại loạng choạng chạy tới: “Đại nhân, không ổn, kho lương và kho hàng đều trống rỗng!”

Trần huyện lệnh lảo đảo không đứng nổi: “Các ngươi nói cái gì? Nhà kho trống không?!”

Bọn nha dịch trả lời: “Đại nhân, những người xứ khác đó chắc chắn là thổ phỉ, bọn họ đánh thuốc mê chúng ta rồi dọn sạch nhà kho của ngài!”

“Không thể! Tuyệt đối không thể! Làm sao bọn họ có thể di chuyển đồ đạc trong kho của ta chỉ trong một đêm được!” Trần huyện lệnh xua tay, đỡ tường đi về phía hậu viện.

Nhìn nhà kho trống rỗng, Trần huyện lệnh trực tiếp phun ra một ngụm máu.

“Núi vàng của ta! Núi gạo của ta! Núi mì của ta!” Ông ta nửa quỳ trên mặt đất, mò mẫm một lúc: “Tại sao lại mất hết rồi!”

Bình thường Trần huyện lệnh cũng ăn mặc rất tiết kiệm, chỉ thích ngồi đây nhìn thôi.

Bây giờ không còn một hạt gạo hay một thỏi vàng nào, điều này như là gϊếŧ chết ông ta vậy!

Trần huyện lệnh nằm rạp trên mặt đất, nước mắt rơi xuống ào ạt.

“Đại nhân, bây giờ chúng ta mau phái người đuổi theo, có lẽ có thể thu hồi lại được!” Trần Phúc ở một bên khuyên nhủ.

Trần huyện lệnh run rẩy ngẩng đầu lên: “Đuổi theo! Đúng vậy! Mau đuổi theo!”

Trần Phúc nhanh chóng ra chỉ thị cho bọn nha dịch, chuẩn bị ra hậu viện lấy ngựa.

Tuy nhiên, trước khi họ kịp ra ngoài, truy binh do Thừa tướng và Hoàng đế phái tới đã đến, họ đã bao vây quanh phủ của Trần huyện lệnh.

“Phó Hầu gia! Các người cũng đừng bỏ chạy nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Trần huyện lệnh nghe được tiếng động, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một đám quan binh, nghi hoặc hỏi: “Các ngươi là ai?”

Đám quan binh kia cũng chưa từng gặp qua người của Phó gia, chỉ dựa vào xe ngựa và hành lý kia, họ đã kết luận rằng cả nhà Phó Hầu đang ẩn náu ở đây.

Bọn họ cũng không nói nhảm với Trần huyện lệnh, lập tức phái người xông vào.

Những quan binh này giống như bọn đạo tặc, lục lọi và đập phá mọi thứ, khiến toàn bộ Trần phủ trở thành một mớ hỗn độn.

Chờ đến lúc bọn họ không tìm được người rồi rời đi, Trần phủ đã trở thành một mảnh tan hoang.

Trần huyện lệnh đứng trong sân nhìn phủ của mình bị cướp sạch, không chịu được nên đã bị nhiễm phong hàn!

Ông ta keo kiệt cả đời, không thành hôn thê tử cũng không sinh con.

Bây giờ bị nhiễm phong hàn, e rằng sau này sẽ phải chịu nhiều đau khổ.

Đám truy binh không tìm thấy người ở Trần phủ, vì vậy họ truy đuổi về hướng tây dọc theo vết bánh xe mà Chử Trần Âm đã đặc biệt để lại, hoàn toàn ở hai hướng khác nhau so với thôn Mộng Như nơi Chử Trần Âm và những người khác đã đi.

Khi Chử Trần Âm và những người khác đến cổng thôn Mộng Như thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Chương 16: Tướng Quân Vừa Hư Vừa Sủng

Họ đã ngủ trên xe ngựa suốt đêm, Chử Trần Âm có thói quen ngủ nướng, khi xe ngựa lắc lư đi đến một thôn trang nhỏ trong huyện, nàng mới từ từ mở mắt ra.

Khi vừa mở mắt ra, thứ đập vào mắt nàng chính là bộ ngực vạm vỡ của Phó Yến Đình!

Lúc này Chử Trần Âm mới ý thức được mình bị Phó Yến Đình ôm chặt trong lòng.

“Cái đó… Tướng quân…” Nàng ngửa đầu ra sau, đẩy Phó Yến Đình về phía sau.

Phó Yến Đình nhướn lông mi dài, mơ màng buồn ngủ nói: “Nàng tỉnh rồi à?”

Hai người gần nhau đến mức Chử Trần Âm có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, cùng với mùi hoa nhài thoang thoảng và cơ bụng săn chắc bị lộ ra do bộ y phục đang mở rộng của hắn, bầu không khí trong toàn bộ xe ngựa trong nháy mắt trở nên mập mờ.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn trong bộ dạng y phục lộn xộn hỏi: “Tướng quân?! Ngài đang….”

Vừa nói, nàng vừa chỉ vào vạt áo mà hắn cởi bỏ.

Phó Yến Đình vội vàng kéo vạt áo che lại dáng người tuyệt vời của mình, ngồi thẳng dậy nói: “Đêm qua nàng ngủ quên.”

Ừm, sau đó thì sao?

Chử Trần Âm nghi hoặc nhìn hắn.

Chẳng lẽ đêm qua khi nàng ngủ quên, thú tính trỗi dậy nên buộc người ta phải cởi bỏ y phục, để nàng xem cơ bụng tám múi?

Phó Yến Đình nắm lấy vạt áo tùy ý ôm vào trong ngực, ngước mắt nhìn chằm chằm Chử Trần Âm: “Đêm qua nàng ngủ quên, nửa đêm nói lạnh.”

Đồng tử của đôi mắt hắn nhìn kỹ thì có màu nâu sẫm cộng với mí mắt sâu và hàng lông mi đen dài đủ để gác tăm xỉa răng lên đó, trông như thể đang đánh một lớp phấn mắt màu nâu nhạt, tạo cảm giác vô cùng quyến rũ và bí ẩn.

Chử Trần Âm sửng sốt một chút, hai má hơi nóng lên, lắp bắp nói: “Cho nên… Chàng mới cởi y phục ôm ta ngủ sao?”

Phó Yến Đình cũng không phủ nhận, khoanh tay lại dựa vào xe ngựa: “Chăn bông của nàng chỉ đẹp chứ không sài được, không những không đẹp bằng ta, còn không ấm bằng ta.”

Chử Trần Âm thật sự muốn giơ ngón tay cái với hắn, chẳng lẽ hắn còn ghen tị với chăn bông sao?!

Nàng đoán đúng rồi, Phó Yến Đình đúng là không thích chiếc chăn bông đó, nghĩ đến những người nam nhân xa lạ khác đã từng dùng nó, hắn không thể chịu đựng được việc nương tử của mình đắp chăn lên người.

Một khắc cũng không thể chịu đựng được.

Vì vậy, vào lúc nửa đêm, hắn canh lúc Chử Trần Âm đang ngủ rồi lấy chăn ra nhét xuống dưới đệm, sau đó lại sợ nàng lạnh nên ôm nàng vào lòng mà ngủ.

Ai mà biết được nửa đêm Chử Trần Âm lại luôn không thành thật, không ngừng rúc vào trong ngực hắn, thậm chí còn dùng đôi tay nhỏ bé kéo y phục của hắn ra.

Vốn dĩ hắn muốn để ý đến lễ nghĩa buông nàng ra, nhưng nương tử trong ngực hắn lại kêu lạnh, hắn đột nhiên cảm thấy mềm lòng nên bất chấp sự trong sạch của mình mà ôm nàng vào lòng.

Khi được chạm vào ngực, nàng thực sự cảm thấy thoải mái và ngủ thϊếp đi cho đến tận hừng đông.

Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm không nói nên lời, tiến đến gần nàng: “Sao vậy? Nàng tức giận à? Nàng đã quên tối qua ai đã kéo y phục của ta sao?”

Chử Trần Âm bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Phó Yến Đình cụp mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tà ác: “Ta không biết nương tử có thói quen cuồng loạn trong giấc mơ, sau này nhất định phải cẩn thận, nếu không sẽ bị nàng ăn sạch.”

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi lùi về phía sau, tiếp tục khoanh tay ngồi xuống, vạt áo chưa được khép lại trước ngực hơi cong lên, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ, cộng thêm nụ cười tà ác trên môi, trông bộ dạng rất hư hỏng.

Chử Trần Âm cuối cùng một lần nữa hiểu ra vì sao người khác gọi hắn là hỗn thế Ma Vương.

Quả nhiên, sự vâng lời đều chỉ là biểu hiện giả dối.

Răng nàng đánh lập cập, thực sự muốn tự tát mình chết đi, hình như đêm qua sau khi ngủ say, nàng vì quá tò mò về cơ bụng của Phó Yến Đình, cho nên ngày nghĩ đêm mơ, nên đã giở trò trực tiếp lột đồ hắn.

Nàng nghiêng người không nhìn hắn nữa: “Thôi, chàng và ta là phu thê, ôm thì ôm đi.”

Có lẽ thấy nàng lại tức giận, Phó Yến Đình đột nhiên từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho nàng:“Đây.”

Chử Trần Âm nghiêng đầu lại, nhìn thấy một chiếc gương đồng khắc hoa cỡ lòng bàn tay, kinh ngạc hỏi: “Chàng lấy từ đâu ra vậy?”

Phó Yến Đình cười nói: “Ở Chử phủ của nàng, ta thấy nó rất đẹp nên thuận tay cất vào trong ngực. Trên đường đi chúng ta phải vội vàng lên đường, chiếc gương đồng này thích hợp để nàng mang theo bên mình.”

Chử Trần Âm cầm nó trong tay, cẩn thận xem xét, chiếc gương đồng tuy mộc mạc, nhưng chạm khắc rất tinh xảo, nếu đem tới hiện đại bán như đồ cổ, không chừng có thể mua được mấy căn nhà.

Bộ dạng nàng tham tiền hài lòng chạm vào những hoa văn chạm khắc trên gương đồng và mỉm cười: “Chàng cũng biết thuận tay thật đấy!”

Đêm đó khi dọn sạch Chữ gia, nàng chủ yếu nhìn chằm chằm vào nhà kho và kho lương, không có thời gian để ý đến những vật nhỏ như vậy, không ngờ ngày thường Phó Yến Đình trông có vẻ bất cần đời, vào những thời điểm quan trọng lại cẩn thận như vậy.

Lần trước là điểm tâm, lần này là gương đồng, Chử Trần Âm thật sự hoài nghi hắn còn lấy có rất nhiều thứ tốt.

Nghĩ nghĩ, nàng lén nhìn Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình tựa hồ đoán được nàng đang suy nghĩ gì, dang hai tay nói: “Hết rồi.”

Chử Trần Âm vội vàng quay đầu đi.

Bây giờ thì hay rồi, không chỉ bản chất ham mê sắc đẹp bị hắn nhìn ra, mà bản chất tham tài cũng bị hắn phát hiện.

Chử Trần Âm chỉ có thể mặc kệ, nhìn mình trong gương đồng.

Không sao hết, da mặt nàng dày.

Lúc này xe ngựa dừng lại.

“Đại thiếu gia, đại thiếu nãi nãi, đã đến thôn Mộng Như rồi.” Lưu thúc từ ngoài xe ngựa kêu lên.

Chương 17: Đến Thôn Mộng Như

Phó Yến Đình vội vàng buộc lại vạt áo của mình, nhanh chóng đứng dậy đẩy cửa xe ngựa ra.

Khoảnh khắc cửa xe ngựa mở ra, một mùi cỏ xanh thoang thoảng từ từ bay vào.

Chử Trần Âm nhìn theo phía sau hắn, nhìn ra ngoài, chỉ thấy hiện ra trước mắt là núi non trùng điệp.

Biển mây bồng bềnh, núi non trùng điệp, đỉnh núi nối nhau dài dòng vô tận.

Khi những tia nắng sớm mai chiếu tới, mây bay lên và tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Chử Trần Âm bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, đây nhất định là bức tranh cổ nổi danh Thiên Lý Giang Sơn Đồ (Non Sông Ngàn Dặm)!

Nàng không nhịn được mà bước xuống xe ngựa, đi đến chân núi, ngẩng đầu nhìn lên đồi núi mênh mông vô tận này, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái, vui vẻ.

Phó Yến Đình đi tới phía sau nàng: “Nơi này không bằng huyện Trạm Dương gần ao hồ, nơi này toàn là núi non, cây cối và dược liệu đều rất nổi danh, chờ lát nữa chúng ta tìm được chỗ ở là có thể đi chợ mua một ít.”

Chử Trần Âm gật đầu, nàng nhìn cảnh sắc trước mắt dần dần không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Chẳng bao lâu nữa, những ngọn núi này sẽ trở thành đống đổ nát do động đất và hạn hán.

Nhắc mới nhớ, con người thật ra rất tầm thường, giống như những hạt cát trong bàn cát, khi gió nhẹ thổi qua chúng sẽ biến mất.

Nàng quay lại xe ngựa, đi theo Phó Hầu gia và Phó phu nhân về phía thôn Mộng Như.

Huyện Mộng Như nằm giữa những ngọn núi, có mười mấy thôn xung quanh.

Một số thôn ở dưới chân núi và một số ở trên đỉnh núi.

Cổ đại khác với thời hiện đại, đường sá được xây dựng ở nhiều nơi, thôn dân sống trên đỉnh núi phải leo lên những bậc thang đá để về nhà.

Để tránh thu hút sự chú ý và giúp mọi người dễ dàng trốn thoát hơn, Phó Hầu gia và Phó Yến Đình chọn nhà của Thanh Nhi dưới chân núi để ở.

Nha hoàn hồi môn của Phó phu nhân, Thanh Nhi, họ Chương, từ nhỏ đã lớn lên ở vùng núi, tuy nhiên, trong nhà có nhiều nữ nhi, nên nàng ấy bị phụ mẫu thân sinh bán cho bên môi giới.

Bên môi giới đưa nàng ấy về đô thành, bán nàng ấy lại cho Cù phủ, trở thành nha hoàn bên người Phó phu nhân.

Vì đô thành cách xa thôn Mộng Như, nên phụ mẫu nàng ấy chỉ nghĩ rằng nàng ấy đã bị bán vào thanh lâu, đã nhiều năm như vậy bọn họ chưa bao giờ hỏi thăm về nàng ấy.

Thanh Nhi đưa cả đoàn người về nhà mình.

Nhà Thanh Nhi từ nhiều đời nay sống dựa vào nghề nông, trong nhà có xây một gian nhà ngói bằng tiền trồng trọt và bán lương thực.

Ở nông thôn có nhà ngói là đã khá tốt, một số chủ yếu là nhà đắp bằng bùn đất hoặc bằng cỏ tranh.

Phó Hầu gia nhiều năm cùng con cái hành quân đánh giặc, ngay cả thịt sống cùng từng ăn rồi, nên đương nhiên không quan tâm đến chuyện này.

“Cha, nương! Con đã trở về!” Thanh Nhi gọi với vào trong nhà.

Chẳng bao lâu sau, một vị lão nhụ nhân bước ra từ trong nhà.

Tóc của lão phụ nhân đã hơi bạc, tay cầm gậy chống cong eo run rẩy bước ra ngoài: “Ai trở về?”

Thanh Nhi sải bước về phía trước, kéo bà ấy lại và mỉm cười: “Nương, là con, Thanh Nhi.”

Lão phụ nhân ngước mắt lên và nhìn Thanh Nhi một cách cẩn thận.

Bộ dạng của nàng ấy không thay đổi nhiều so với trước khi bị bán: “Con là Thanh Nhi sao?!”

Thanh Nhi gật đầu, nước mắt rơi xuống.

Lão phụ nhân kích động ôm mặt của nàng ấy nhìn mãi: “Thanh Nhi, con còn sống à!”

Thanh Nhi lau nước mắt và nói: “Nương, con vẫn còn sống, con bị bán đến đô thành để làm nha hoàn cho một thương hộ.”

Vừa nói, nàng ấy vừa chỉ vào người của Phó gia ở phía sau: “Bọn họ là lão gia và phu nhân của thương hộ mà con đã ở.”

Lão phụ nhân khó hiểu nhìn họ: “Tại sao lão gia phu nhân lại đến nhà chúng ta?”

Phó Hầu gia trả lời: “Cả nhà chúng ta muốn đi thăm họ hàng ở nơi xa nên chúng ta đến đây để ở nhờ”.

Lão phụ nhân bừng hiểu ra: “Ở nhờ à, được thôi, nhưng không biết lão gia phu nhân có chê không.”

Phó phu nhân vội vàng nói: “Không chê, có chỗ ở là đã tốt lắm rồi.”

Sau khi lão phụ nhân nghe xong liền rất khách khí đón bọn họ vào nhà, sau đó dẫn theo nữ nhi đã lâu không gặp của mình đi ôn chuyện, hai mẫu nhi lại khóc.

Chử Trần Âm đi theo bọn họ vào nhà.

Nhà của Chương gia không lớn nhưng cũng đủ ở, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ở chung một phòng, phu thê Phó Hầu ở chung một phòng, Phó Giang Hoằng, Thanh Nhi và nương của Thanh Nhi cùng gom lại một phòng, còn Phó Hưng Thành, người đánh xe và Lai Phúc ở chung một phòng.

Sau khi mọi người đã đi nghỉ ngơi, Chử Trần Âm mới chậm rãi hỏi thăm về Chương gia.

Hóa ra Chương lão phụ nhân tổng cộng đã sinh được bốn nữ nhi, Thanh Nhi là con thứ tư, phụ thân nàng ấy vẫn luôn muốn có nhi tử, nên đã lén bán Thanh Nhi khi nàng ấy mới mười mấy tuổi.

Họ đã dùng số tiền bán được để xây ngôi nhà ngói gạch xanh này.

Tuy nhiên, sau vài năm, nương của Thanh Nhi cũng không sinh được nhi tử, phụ thân nàng ấy bỏ lại thê nhi rời khỏi nhà, thành thân với tiểu thư Bạch gia, một tiểu thương nổi danh trong huyện, nói rằng muốn có một người nhi tử.

Tuy nhiên, họ đã thành hôn được hơn mười năm mà vẫn không có con nối dõi.

Nhưng nương của Thanh Nhi cũng vì thế mà đầu bạc, rõ ràng là chỉ mới hơn năm mươi tuổi, nhưng dáng vẻ lại như một người già bảy mươi tuổi.

Ba nữ nhi còn lại đã gả cho người ta, cho nên nương của Thanh Nhi là người duy nhất sống trong căn nhà trống rỗng này.

Nương của Thanh Nhi rất vui khi đột nhiên có nhiều người như vậy trong nhà, đem hết mọi thứ có thể ăn được trong nhà ra nấu.

Có bánh cao lương hấp, bột mì trắng và khoai lang đỏ.

Nhưng cũng chỉ có mấy thứ này.

Chương 18: Phó Gia Mỗi Người Đều Là Trợ Thủ Tốt

Chử Trần Âm nhịn không được nữa, từ trong không gian lấy một ít gạo và một con gà lén lút đưa cho Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình cầm gạo và gà dạo qua một vòng, nói gạo và gà này là mua ở huyện.

Người một nhà nhìn thấy cũng không hoài nghi.

Thanh Nhi nhận lấy gạo và gà, rồi nấu cơm, hầm canh gà.

Tiểu viện nông gia vốn trống trải bỗng chốc tràn ngập mùi thơm của canh gà.

Phó Hầu gia và Phó phu nhân cũng không kiêu ngạo gì, giúp đỡ nương Thanh Nhi nương dọn dẹp sân và phòng lại.

Một ông lão có rất nhiều cỏ dại trong sân.

Phó phu nhân nhịn không được cảm thán nói: “Cũng không biết nương Thanh Nhi sống một mình như thế nào! Phụ thân của con bé lòng dạ thật ác độc!”

Phó Hầu gia ôm bà ấy trấn an nói: “Nếu Thanh Nhi muốn ở lại, thì cứ để con bé ở lại đi, nương của con bé lớn tuổi cũng cần người chiếu cố.”

Phó phu phu nhân gật đầu, đứng dậy cầm lấy chiếu cỏ bên cạnh đi đến phòng: “Trần Âm, con đi theo chúng ta mệt mỏi, mẫu thân giúp con trải giường.”

Giường của nhà nông chỉ đơn giản là một giá gỗ, trên đó trải một tấm chiếu cỏ và một lớp bông.

Chử Trần Âm vội vàng bước đến bên bà ấy, chuẩn bị nhận lấy tấm chiếu cỏ: “Mẫu thân, con tự làm được.”

Phó phu nhân sinh ra trong một gia đình phú quý, nhưng cũng không phải được nuông chiều từ bé, trước kia đi theo phụ mẫu buôn bán, khổ gì cũng từng nếm qua, làm chuyện cũng sạch sẽ lưu loát.

Chử Trần Âm còn chưa kịp phản ứng, bà ấy đã cầm lấy chiếu cỏ và ga giường thuần thục trải giường xong.

“Trần Âm, những ngày chạy trốn này còn khổ hơn ở phủ Thượng Thư, con hãy chịu đựng thêm một chút, đợi đến được Mạc Bắc là tốt rồi.”

Phó phu nhân kéo tay nàng ngồi xuống bên mép giường.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến đây Chử Trần Âm được nói chuyện cởi mở với bà bà của mình.

Nói thật, lúc đầu nàng còn khá sợ hãi khi nghe đến từ “bà bà” này, nàng thường nghe những người hàng xóm láng giềng châm chọc bà bà mình.

Bọn họ đều nói cuộc sống nhà chồng này có tốt hay không thì phải xem bà bà.

Chử Trần Âm có chút câu nệ nói: “Mẫu thân, không sao, cuộc sống của con ở phủ Thượng Thư kỳ thật cũng không hề dễ chịu.”

Phó phu nhân sững sờ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách, Chử Thượng Thư kia biết rõ Hoàng Thượng muốn gϊếŧ chúng ta, nhưng vẫn gả con đến đây, đây rõ ràng là không cho con một con đường sống, ai… Đứa nhỏ đáng thương…”

Phó phu nhân thở dài một hơi, nắm chặt tay Chử Trần Âm: “Thôi, cái loại phụ thân không nhận cũng được, bây giờ con đã gả cho Yến Đình nhà chúng ta, vậy từ nay con chính là khuê nữ của chúng ta, thân khuê nữ của chúng ta! Ngày sau chúng ta sẽ không để con chịu một chút tủi thân nào nữa!”

Chử Trần Âm nghe xong trong lòng ấm áp, mũi hơi cay cay.

Nàng không phải là người dễ xúc động, trái tim nàng đã sớm được luyện thành tường đồng vách sắt, nhưng từ nhỏ không phụ không mẫu, đây là lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm gia đình giữa phụ mẫu, cảm giác này khiến nàng rất mới lạ, cũng rất hưởng thụ.

“Vâng, mẫu thân.” Nàng cười gật đầu đáp.

“Hài tử ngoan.” Phó phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ánh mắt đầy âu yếm.

Lúc này, Phó Giang Hoằng bước nhanh vào phòng, ném cho Chử Trần Âm hai quả việt quất đỏ, cười khanh khách nói: “Tẩu tẩu, mau ăn việt quất đỏ nào!”

Chử Trần Âm cầm việt quất đỏ trong tay, cắn một miếng, thấy rất ngọt, nàng hỏi: “Tam muội, quả này lấy ở đâu vậy?”

Phó Giang Hoằng cười nói: “Muội và nhị ca hái ở trên núi, không chỉ có trái cây còn có gà rừng và lợn rừng, tối nay có thịt ăn rồi!”

Gà rừng và lợn rừng?

Hai huynh muội này hành động thật nhanh.

Chử Trần Âm cảm thán trong lòng, lại nói, cả nhà Phó gia này, thật sự là không có một ai ăn không ngồi rồi, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.

Phó Hầu gia trầm ổn tỉnh táo, là một quân sư giỏi.

Phó phu nhân mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều lo liệu chu đáo.

Phó Yến Đình thân thủ tốt là một người thông minh, có thể thống lĩnh toàn cục, cũng có thể giúp nàng chuyển nhà kho.

Phó gia nhị đệ là một người giỏi dã ngoại sinh tồn, săn thú bắt cá không ai sánh bằng hắn ta.

Phó gia tam muội tuy là nữ tử nhưng lại dũng mãnh hơn cả nam nhân, leo núi lội sông không thành vấn đề.

Điều quan trọng nhất là người một nhà này rất đồng lòng, từ kinh thành đến huyện Trạm Dương rồi đến thôn Mộng Như, suốt dọc đường cho đến bây giờ bọn họ chưa từng cãi vã.

Gia đình năm người, có sáu cái đầu.

Chử Trần Âm rất vui mừng, sau này có họ ở đây, cũng coi như có thêm một đám trợ thủ đắc lực.

Sau khi dọn dẹp xong nhà của Chương gia, Chử Trần Âm đi theo Phó Yến Đình đến chợ thôn Mộng Như.

Thôn Mộng Như không phồn hoa như kinh thành, nhưng thị trấn nhỏ bé vẫn có đủ thứ.

Nàng đã lấy một số bạc từ không gian trước đó, chuẩn bị mua sắm bao nhiêu thứ thì mua sắm bấy nhiêu.

Chờ sau khi thiên tai giáng lâm, muốn mang theo cả nhà này một lần nữa thành lập gia viên mới, tích trữ càng nhiều thứ trong không gian càng tốt, một hạt gạo cũng không tiếc.

Trong ký ức của nàng, Đại Dung Triều sẽ hoàn toàn trở thành một hoang mạc sau vài thập kỷ thiên tai xảy ra.

Mặc dù nàng là một người hiện đại, đối với loại tương lai này cũng đầy rẫy sự kinh hoàng.

Đây là sự ép buộc của số phận, chỉ có tích trữ đủ nhiều thứ, mới có được cảm giác an toàn.

Phó Yến Đình dẫn nàng đi đến hiệu may trước, mua một ít lụa và vải bình thường, nhân lúc ở ngã tư không có người, Chử Trần Âm đã cho tất cả những thứ này vào không gian.

Chương 19: Lại Có Thứ Cần Chuyển

Sau khi rời khỏi hiệu may, hai người lại mua một số hạt giống cây ăn trái và rau quả cũng như dụng cụ nông nghiệp. Những thứ này hiện tại tuy không cần dùng, nhưng giữ lại phòng trước khỏi họa.

Sau đó bọn họ lại đến một cửa hàng gạo.

Chử Trần Âm ngước lên nhìn, chỉ thấy trên cửa hàng có treo bốn chữ lớn “cửa hàng gạo Bạch gia”, nàng quay sang Phó Yến Đình hỏi: “Phó tướng quân, chàng nói xem Bạch gia này, có phải là Bạch gia mà phụ thân của Thanh Nhi ở rể không?”

Phó Yến Đình chậm rãi đi vào trong, cầm lấy một nắm gạo trong tay nhìn xem: “Ta không biết đó có phải là Bạch gia hay không, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra ngay là gạo có vấn đề hay không.”

“Gạo có vấn đề?” Chử Trần Âm vội vàng cúi đầu xuống nhìn.

Trong túi gạo toàn là những hạt gạo trắng vụn, nhìn thấy thì quả thực là không thích hợp.

Nàng đưa tay nắm lấy một nắm, chà xát trong tay, chỉ thấy trên gạo trắng rơi xuống một lớp tro trắng.

“Chuyện gì thế này?” Chử Trần Âm kinh ngạc nói.

Phó Yến Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu nhị trong tiệm gạo, nhỏ giọng nói: “Là cát trắng và vôi.”

“Đem cát trắng và vôi trộn lẫn với gạo, rồi rắc thêm chút nước lên, bày ở đây bán như gạo ngon, Bạch gia này thật đúng là lòng dạ hiểm độc.”

“Cát trắng và vôi?”

Chử Trần Âm sợ ngây người, nàng còn tưởng rằng chỉ có hiện đại mới có thể xuất hiện hàng giả công nghệ cao, không ngờ trong thời cổ đại cũng có những kẻ gian thương lòng dạ hiểm độc như vậy.

Gạo trộn với cát trắng, ăn vào sẽ nghe tiếng kêu lọc cọc, không chết sớm cũng bị sỏi thận.

Chử Trần Âm đột nhiên hiểu được tại sao lại có thiên tai, có người thật đáng chết.

“Tiểu nhị, gạo này của các ngươi bao nhiêu bạc một đấu?” Phó Yến Đình đi vào trong cửa hàng hỏi tiểu nhị ở bên trong.

Tiểu nhị thấy khách đến, cười khanh khách nói: “Đây đều là những loại gạo thơm nổi danh ở địa phương chúng ta, giá khoảng mười lăm lượng bạc một đấu.”

Mười lăm lượng bạc một đấu, đó là gấp đôi giá gạo ở kinh thành.

Chưởng quỹ tiệm gạo Bạch gia này thật sự là muốn bạc đến phát điên rồi.

Chử Trần Âm ở trong lòng cảm thán.

Lúc này, một vị nam tử bụng phệ đi tới. Trông ông ta khoảng năm mươi tuổi, tóc mai có chút bạc, nhưng bóng loáng, cực kỳ giàu có.

“Lão gia, ngài đến rồi.” Tiểu nhị vội vàng chạy lên nghênh đón.

Chử Trần Âm vừa nghe, đoán chừng lão nam nhân mập mạp này chính là chủ tiệm gạo này.

Chỉ thấy bên cạnh chưởng quầy mập mạp có một nam tử nhỏ gầy mặc áo dài màu lam: “Lão gia, nữ nhân kia không chịu chuyển!”

Lão gia mập mạp vuốt râu, thở phì phò nói: “Không dọn cũng phải dọn, tòa nhà kia là do ta xây lúc trước, để cho nàng ta ở nhiều năm như vậy còn chưa đủ, còn muốn ở mãi không đi!”

Nam tử gầy yếu khó xử nói: “Lão gia, vị kia tốt xấu gì trước kia cũng là nương tử của ngài, ngài không thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt được chứ?”

Lão gia mập mạp nhìn hắn ta giận dữ mắng: “Ngươi chỉ là hạ nhân của Bạch gia chúng ta, có tư cách gì ở chỗ này khoa tay múa chân với ta!”

Nói xong, ông ta nhấc chân lên, đá một cước vào nam nhân gầy yếu kia.

Nam nhân bị đạp ngã xuống đất, sau khi hét lên một tiếng đau đớn, liền lăn vừa bò đi.

Bàn lão gia bước vào cửa hàng, liếc nhìn Chử Trần Âm, sau đó đi vào phòng trong, nói là muốn xem sổ sách.

Những tiểu nhị khác trong cửa hàng vội vàng nghênh đón, lưu lại một người tiếp tục chiêu đãi Chử Trần Âm và Phó Yến Đình.

“Khách quan, gạo này, các ngươi còn mua không?”

Chử Trần Âm cười: “Tiểu nhị, vị vừa rồi là chưởng quầy của các ngươi?”

Tiểu nhị gật đầu: “Đúng vậy.”

Chử Trần Âm tiếp tục hỏi: “Có phải ông ta họ Chương không?”

Tiểu nhị nhìn về phía chưởng quầy mập đang đi, nhỏ giọng nói: “Các ngươi là người nơi khác đi, chưởng quỹ nhà ta quả thực họ Chương, năm xưa cũng giống như chúng ta, cũng đều là làm tiểu nhị làm việc nhà nông, nhưng sau đó gặp tiểu thư Bạch gia chúng ta, liền ở rể Bạch gia, hiện tại Bạch lão gia đã qua đời, Bạch gia chính là do ông ấy làm đương gia.”

Chử Trần Âm nghe xong lời này, ngược lại hiểu ra.

Nữ nhân mà nam tử gầy yếu vừa rồi nói hẳn là mẫu thân của Thanh Nhi.

Chương chưởng quầy này muốn đuổi mẫu thân Thanh Nhi ra khỏi tòa nhà kia.

Đây chính là nơi bọn họ vừa mới đặt chân.

Ánh mắt Chử Trần Âm trở nên lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Chương chưởng quầy này bỏ thê tử bỏ con, làm gian thương hơn mười năm, trong nhà hẳn là trữ không ít vàng bạc châu báu và lương thực.

Nàng quay sang tiểu nhị hỏi: “Ta muốn mua gạo của các ngươi, hơn nữa ta muốn năm mươi đấu, không biết các ngươi có hay không?”

Năm mươi đấu gạo tương đương với khoảng sáu trăm cân gạo ngày nay. Đối với một thị trấn nhỏ bé thì không phải là con số nhỏ.

Tiểu nhị đột nhiên trở nên hào hứng: “Khách quan, ngươi thật sự muốn mua năm mươi đấu?”

Chử Trần Âm gật đầu: “Cùng lắm gạo ở đây ta không cần, ta cần loại gạo tốt.”

Tiểu nhị nghe xong lập tức hiểu ý, vội vàng nói: “Khách quan, năm mươi đấu gạo không phải là số nhỏ, xin khách quan vui lòng đợi, ta phải vào hỏi lại chưởng quầy của chúng ta.”

Chử Trần Âm cười nói: “Được, ta chờ, ngươi hỏi đi.”

“Được, khách quan.” Tiểu nhị khom lưng, cười đến mức mắt nhắm thành một đường, xoay người đi vào trong phòng.

Đợi tiểu nhị vừa đi, Phó Yến Đình nhỏ giọng hỏi nàng: “Sao nàng lại muốn mua gạo của bọn họ?”

Chử Trần Âm ý vị thâm trường cười nói: “Tướng quân, muốn câu cá thì phải thả mồi trước.”

“Mồi?” Phó Yến Đình nhỏ giọng nói thầm, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, tựa hồ đã hiểu ý của nàng.

Chương 20: Nàng Biết Y Thuật

Không bao lâu sau, Chương chưởng quầy từ trong phòng bước ra ngoài, đi tới chỗ Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cười sảng khoái, nói: “Hai vị quan khách, các ngươi muốn mua 50 cân gạo sao?”

Chử Trần Âm nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, chúng ta đi đường xa thăm người thân. Nghe nói chỗ ông có gạo ngon nên muốn mua một ít mang đi.”

Thật hiếm khi có một mối hàng tốt như thế này, Chương chưởng quầy không nghĩ nhiều, bảo người hầu đi rót trà cho Chử Trần Âm và Phó Yến Đình: “Được, tất nhiên rồi, nhưng hiện tại trong quán chúng ta lại không có nhiều gạo như vậy, cần đến kho gạo lấy thêm, nếu các ngươi không vội, có thể đợi một hoặc hai ngày.”

Chử Trần Âm cười nói: “Tất nhiên là được nhưng chuyện tiền bạc có thể bớt chút không?”

Chương chưởng quầy híp mắt, sờ râu của mình, nở nụ cười khinh bỉ, nói: “Hai vị quan khách mua nhiều gạo như vậy, ta đương nhiên có thể giảm một chút, nhưng hai vị cũng biết, bây giờ thiếu lương thực, cho dù có giảm tới đâu, cũng không thể giảm tới mức chúng ta không có gạo ăn.”

Ông ta nói, lấy bàn tính rồi tính toán: “Có thể rơi vào khoảng 700 lượng bạc.”

Đối với nông gia bình thường thì 700 lượng bạc chính là giá trên trời, Chương chưởng quầy muốn nhân cơ hội này để lợi dụng họ.

Chử Trần Âm cũng không ép giá, lấy trong ngực ra hai mươi lượng bạc đặt lên bàn: “Đây là tiền cọc, hai ngày sau chúng ta tới lấy gạo.”

Chương chưởng quầy nhận bạc, nhìn trong lòng bàn tay, cười không khép được miệng: “Được, quan khách.”

Chử Trần Âm chậm rãi đứng dậy, còn lấy giấy bút ra, bảo ông ta ký một giấy cam kết.

Chương chưởng quầy ký mà không hề nghĩ ngợi.

Chử Trần Âm nhìn giấy cam kết, nói thật nghiêm túc: “Chưởng quầy, ông phải nhớ kỹ, hai ngày sau, chúng ta nhất định phải thấy gạo.”

Chương chưởng quầy không hề nghĩ ngợi, lớn giọng trả lời: “Quan khách cứ yên tâm, hai ngày sau nhất định sẽ có gạo.”

“Vậy là tốt rồi.” Khóe môi Chử Trần Âm khẽ nhếch lên, cất giấy cam kết vào trước ngực, đứng dậy đi ra ngoài.

“Quan khách đi thong thả!” Chương chưởng quầy cúi đầu mỉm cười, đôi mắt ông ta nheo lại nhìn Chử Trần Âm chằm chằm, dường như đã bị dáng vẻ xuất sắc và hào phóng của người nữ nhân này mê hoặc.

Phó Yến Đình đi đến và dừng lại bên cạnh ông ta, cụp mắt xuống, dùng giọng lạnh thấu xương chậm rãi nói: “Nhìn nữa, cẩn thận ta móc mắt chó của ngươi.”

Chương chưởng quầy đột nhiên ngẩn người, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Phó Yến Đình, hắn đã bước ra khỏi quán, đi đến bên cạnh Chử Trần Âm.

“Quan khách, ta…” Trong lòng Chương chưởng quầy có hơi tức giận, nhưng vì một đơn hàng lớn đành phải nhịn, ông ta thổi râu, vội vã quay lại quán, bảo người hầu chuẩn bị cơm nước.

Chử Trần Âm theo Phó Yến Đình ra khỏi chợ, tìm một nơi hẻo lánh mà núp vào.

“Tướng quân…” Chử Trần Âm đang chuẩn bị nói chuyện chính, Phó Yến Đình hất bím tóc, bước lên ghế đá, lấy ra một tấm bản đồ, trải lên đùi, vẽ vài vòng tròn vào đó: “Nơi này và nơi này, rất có khả năng là kho gạo và nhà kho của Bạch gia.”

Chử Trần Âm sửng sốt.

Phó Yến Đình này là rương kho báu sao? Nói lấy bản đồ của Huyện Mộng Như là lấy thật.

Phó Yến Đình đưa đôi mắt màu nâu xám nhìn về phía nàng: “Đêm nay chúng ta có thể đến nhà kho của hắn trước, ngày mai sẽ đi đến kho gạo của hắn, làm như vậy sẽ không bị hắn phát hiện ra manh mối.”

“Được, nghe chàng.”

Nhưng không thể không nói rằng, Phó Yến Đình còn rất lợi hại.

Một thương nhân xảo quyệt như Chương chưởng quây đương nhiên sẽ không để nhà kho và kho gạo ở cùng một chỗ, bọn họ thường để vài ba nơi khác nhau để giấu.

Thứ nhất, có thể tránh được người khác trộm lương thực của bọn họ, thứ hai, có thể làm nơi để bọn họ giở trò bịp bợm.

Địa điểm do Phó Yến Đình chỉ ra tuy hơi xa nhưng vẫn có thể tiếp cận được từ mọi hướng, dễ dàng di chuyển nhưng không dễ bị phát hiện.

Đó đều là những nơi thích hợp để sử dụng làm nhà kho và kho gạo.

Chử Trần Âm cùng hắn bắt tay với nhau, quyết định đêm nay sẽ động thủ, trước khi trời tối, bọn họ sẽ tới một vài tiệm dược liệu.

Cây Ma Hoàng, cành quế, sinh khương, cây hương nhu, lá tía tô, cảo bổn, mộc lan, cây thông khí, bạch chỉ, kinh giới, khương hoạt, ké đầu ngựa, bạc hà, cây ngưu bàng tử, mạn kinh tử, xác ve, lá dâu, rễ sắn, sài hồ, thăng ma, đậu nành, tri mẫu,…

Chử Trần Âm mua hết những dược liệu có thể mua được, đem tất cả cất vào.

“Ta nhớ lần trước trong cung chúng ta đã lấy được không ít dược liệu.” Phó Yến Đình nghi hoặc nhìn về phía Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm nhếch khóe môi cười, nói: “Dọc đường chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi, đương nhiên có thể tích trữ càng nhiều càng tốt, khỏi lo gặp chuyện, ngày nào đó cũng sẽ dùng đến.”

Phó Yến Đình chăm chăm nhìn nàng một chút, hỏi: “Nàng có thể chữa bệnh ?”

Chử Trần Âm do dự một chút, gật đầu: “Vâng, một chút y thuật.”

Chử Trần Âm quả thực có biết chút y thuật, nhưng không phải Trung Y mà là Tây Y.

Do yêu cầu nghề nghiệp, nàng được tổ chức bồi dưỡng học tập mười năm y khoa, đã từng làm bác sĩ phẫu thuật tại bệnh viện đứng đầu trong ba năm, là bác sĩ nữ trẻ tuổi nhất của ngoại khoa tổng hợp.

Nàng có thể thuần thục xử lý từ phẫu thuật tim, nội soi đến khâu ngoài da.

Sau này, nếu không được trả lương sau khi thực hiện nhiệm vụ, nàng vẫn có thể đến bệnh viện làm bác sĩ.

Về phần y học cổ truyền, nàng đã từng nghiên cứu khi học y, nàng có thể chữa được những bệnh thường gặp nhưng những bệnh phức tạp hơn chắc chắn nàng sẽ gặp khó khăn.

Cuối cùng, về chuyên ngành phẫu thuật.

Nếu nàng được đưa đến một bàn phẫu thuật, nàng chính là một thần y.

Chử Trần Âm thở dài trong lòng, chờ đến khi hồi phục tinh thần mới ăn, nhìn về phía Phó Yến Đình đang lộ ra vẻ tán dương: “Không ngờ tới nàng còn biết y thuật, những dược liệu khi nãy có đủ hay không?”

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay