1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. [Thiên Tai] Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ
  4. Tập 1: Chuyển Kiếp Đêm Tân Hôn (c1-c10)

[Thiên Tai] Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Tập 1: Chuyển Kiếp Đêm Tân Hôn (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Chuyển Kiếp Đêm Tân Hôn

Bóng đêm ngày một dày đặc hơn, bên trọng Vạn Dũng Hầu phủ, nến đỏ chập chờn, tân nương đang nằm trên chiếc giường màu đỏ thẫm để chờ động phòng. Chữ Trần Âm nằm trên gối, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.

Nàng đỡ trán ngồi dậy, cố gắng sắp xếp lại thông tin trong đầu mình lần nữa.

Mới khi nãy, sau khi bị sấm sét đánh trúng nàng đã chuyển kiếp. Nàng chuyển kiếp đến thời đại Đại Dung một nghìn năm trước, đây là triều đại dã sử đã được ghi chép lại. Lúc ở thư viện nàng đã vô tình đọc được một đoạn ngắn về thời đại lịch sử này.

Đại Dung phồn vinh hưng thịnh mấy trăm năm, nhưng vì một trận thiên tai mà hoàn toàn biến mất khỏi lịch sử trường tồn.

Trong đó thứ khiến nàng ấn tượng sâu sắc nhất chính là Vạn Dũng Hầu trong thời kỳ Đại Dung đó. Cả nhà này trung thành với hoàng đế của bọn họ, nhưng cuối cùng vì công lao quá to lớn mà cả nhà bị tịch thu tài sản rồi gϊếŧ chết hết.

Nhưng mà nhắc đến mới thấy buồn cười, sau mười ngày kể từ lúc Vạn Dũng dính phải cảnh diệt vong do triều đô Đại Dung ban cho, cả hoàng thành đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Quý nhân hoàng thân quốc thích chen chúc khắp nơi, khổ không thể tả. Cũng không biết cả nhà Vạn Dũng ấy tốt số hay là mạng không tốt, mặc dù chết thảm nhưng vẫn không thảm hơn thiên hỏa ấy.

Chử Trần Âm bỗng chuyển kiếp trở thành tân nương của trưởng nam của Vạn Dũng Hầu gia. Nguyên chủ cũng tên là Chử Trần Âm giống nàng, là thứ nữ vừa đến tuổi cập kê của Thượng thư đại nhân đương triều.

Từ nhỏ nàng ấy đã bị trưởng tỷ địch nữ bắt nạt, không được phụ thân yêu thương. Năm xưa đại tiểu thư của Sở gia được định hôn với Phó gia nhưng Sở thượng thư biết ngày tháng sắp tới của Phó gia không còn nhiều nữa, bèn phái nàng ấy xuất giá thay trưởng tỷ.

Cả nhà già trẻ của Phó gia hàng năm chinh chiến bên ngoài nên không có quá nhiều quy củ gì, không quan tâm đến trưởng nữ thứ nữ, chỉ cần có người bằng lòng gả cho hỗn thế ma vương này là được rồi.

Lúc này, hỗn thế ma vương đó đẩy cửa chính, chậm rãi đi về phía nàng.

“Đại ca! Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng! Mau vào đi!”

Tiếng cười nói vang lên bên ngoài phòng, sau đó cửa phòng bị đóng lại.

Chử Trần Âm cúi đầu nhìn vạt áo màu đỏ dưới chân mình. Khăn trùm đầu màu đỏ của tân nương bỗng bị vén lên.

Chử Trần Âm đang bị khăn trùm che nửa mặt ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Yến Đình có thân hình cao lớn, dáng người cao ngất, cả người mặc y phục màu đỏ thẫm tôn lên được khí chất bất phàm của hắn.

Vị này là hỗn thế ma vương tướng quân trẻ tuổi của Phó gia, mặc dù năm nay mới hai mươi nhưng hắn đã đánh thắng vô số cuộc chiến, lập được công lao to lớn cho Đại Dung.

Đáng tiếc, một đại tướng tiền đồ vô lượng như vậy cuối cùng lại rơi vào cảnh đầu lìa khỏi xác. Chử Trần Âm không khỏi cảm thấy thương tiếc thay hắn, nhất là thấy tiếc cho gương mặt anh tuấn này.

Phó Yến Đình không giống như nam tử bình thường khác, đôi mắt của hắn đen láy, hốc mắt thâm thúy, lại thêm sống mũi cao cao, trông rất cuốn hút phong tình, giọng nói thì trầm thấp mị hoặc.

“Nàng tên là Chử Trần Âm?” Hắn rủ mắt, thấy đôi mắt của Chử Trần Âm hơi co lại.

Chử Trần Âm gật đầu một cái, lập tức hoàn hồn lại, nghĩ tối nay nên làm sao mới phải, chẳng lẽ phải thật sự làm chuyện đó với người cổ đại trước mặt này sao?

Nàng độc thân nay đã hơn hai mươi năm rồi mà.

Lúc nàng đang bối rối thì Phó Yến Đình đột nhiên lấy ra món vịt quay được bọc kỹ trong lá sen trong ngực ra rồi đưa cho nàng: “Đói bụng không, cho nàng ăn này.” Sắc mặt của hắn rất thong dong, giọng nói khẽ cao lên.

Chử Trần Âm nhất thời thấy hơi sửng sốt, ai cũng bảo Phó tướng quân này làm việc không theo lẽ thường, quả thật là thế nhỉ, nào có chuyện đi động phòng mà đem theo vịt quay đâu.

Thôi, nàng cũng không khách khí, nàng lột lớp lá sen ra rồi cắn một miếng vịt thật to. Trước khi chuyển kiếp nàng chưa ăn nhiều nên bụng trống rỗng, đói đến phát hoảng rồi.

Phó Yến Đình ngồi một bên, thản nhiên uống một hớp rượu rồi lén nhìn nàng: “Nàng đừng sợ, ta không dọa người giống trong tin đồn đâu, nàng đã gả cho ta rồi vậy thì ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.” Từ trong truyện có thể thấy tính cách của vị tướng quân này hơi quỷ dị, là người ngang bướng lớn mật, ngày thường lên trời xuống đất không ai quản được hắn nên mới có cái danh hỗn thế ma vương.

Chử Trần Âm có chút bất ngờ, nàng không thế Hỗn Thế Ma Vương này lại dễ ở chung như vạy.

Phó Yến Đình rót ly rượu cho nàng, ly rượu bạch ngọc, phía trên có khắc hoa sen tao nhã để trang trí.

Chử Trần Âm nhìn chén rượu mà không uống, đột nhiên nàng nghĩ đến một chuyện: “Bây giờ là ngày ba tháng hai năm Đại Dung thứ năm phải không?”

Phó Yến Đình gật đầu một cái: “Không sai.”

Chử Trần Âm choáng váng đầu óc, nàng nhớ Phó gia bị xử trảm vào ngày bốn tháng hai, chính là ngày thứ hai sau khi bọn họ tổ chức hôn lễ. Còn thiên hỏa xảy ra sau khi bọn họ bị xử trảm mười ngày.

Nói cách khác, bây giờ nàng chỉ còn một buổi tối được sống thôi.

Trong nháy mắt Chử Trần Âm cảm thấy con vịt quay trong tay mình không còn thơm ngon chút nào nữa.

Chương 2: Cho Biết Về Nạn Diệt Môn

Phó Yến Đình thấy nàng đột nhiên dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Sao thế, không thích ăn à?”

Hắn nói xong, đang định đứng dậy bước ra ngoài: “Ta sẽ lấy thêm cho nàng vài cái đầu sư tử kho tàu nữa!”

Chử Trần Âm vội vàng đứng lên, kéo tay áo màu đỏ của hắn: “Chàng từ từ đã.”

Phó Yến Đình quay đầu nhìn nàng, hầu kết giật giật: “Vẫn còn sớm mà, động phòng không gấp vậy đâu.”

Động cái gì mà động phòng động gì chứ! Mạng cũng sắp không còn nữa rồi kìa!

Cái mạng nhỏ này của Chử Trần Âm tự nàng giành giật bao năm, không muốn chết sớm như thế đâu!

Nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, sắp xếp lại những thứ trong đầu sau đó kiếm cớ nói ra

“Phó Yến Đình, chàng nghe ta nói, trước khi xuất giá, ta ở Chử phủ đã nghe trộm được phụ thân ta nói chuyện, ông ấy nói rằng sáng mai hoàng đế sẽ hạ lệnh xử tử cả nhà Phó gia các chàng!”

Vừa nói xong, cả căn phòng đột nhiên chìm trong sự im lặng chết chóc. Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Yến Đình giống như lửa than nóng bỏng như muốn đốt cháy nàng, những ngọn nến đỏ lung linh trong căn phòng tân hôn giờ đây lại yên tĩnh đến mức doạ người.

Trái tim Chử Trần Âm đập thình thịch trong l*иg ngực, nàng bắt đầu lo lắng liệu Phó Yến Đình sẽ coi nàng là kẻ điên hay kẻ gian dối hay không.

Tuy nhiên, Phó Yến Đình chỉ trầm mặc sau đó hỏi nàng: “Phó gia ta đều là người trung liệt, nàng nói hoàng thượng hạ lệnh chém đầu thị chúng là nguyên cớ do đâu?”

Chử Trần Âm nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, lập tức nói ra: “Sứ giả Phàn Quốc tiến cung, mang theo một bức mật thư, trong đó có chứng cứ tội ác cấu kết với kẻ thù và phản bội của chàng. Nếu không tin, chàng có thể phái người đi điều tra người đi điều tra thật kỹ tên sứ giả này.”

“Ý của nàng là sứ giả của Phàn quốc hôm qua mới tiến cung?” Phó Yến Đình hỏi.

Chử Trần Âm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng sứ giả là giả. Vạn thừa tướng cùng bệ hạ bày mưu hãm hại ngươi, muốn gϊếŧ chết toàn bộ Phó gia!”

Bốn chữ cuối cùng vang vọng khắp căn phòng.

Đôi mắt của Phó Yến Đình lập tức tối sầm lại, một tia sáng sắc bén loé lên ngay khi luồng sét đánh vào hòn đá, hắn không nói thêm bất kì lời nào với Chử Trần Âm mà cứ thế xoay người lao nhanh ra cửa.

Hồng y theo đó bay phấp phới trong gió đêm.

Chử Trần Âm tim đập thình thịch, khó tin nhìn theo bóng lưng Phó Yến Đình, vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng không ngờ hắn lại cứ vậy mà tin luôn?!

Phó đại tướng quân thực không phải là người bình thường!

Sau khi Phó Yến Đình rời khỏi phòng tân hôn, tiếng nói cười vui vẻ trong phủ như thể im bặt trong phút chốc.

Phủ đệ treo đèn l*иg đỏ giăng ngập trời trở nên im lặng dị thường.

Chử Trần Âm bồn chồn trong phòng tân hôn phủ lụa đỏ, nàng nhìn quanh bốn phía rồi phát hiện Phó gia thực sự rất giàu có, cả căn phòng tân hôn nho nhỏ đều được trang trí bằng những đồ dùng bằng ngọc bích, những bức thư pháp và tranh vẽ quý giá.

Nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, phu nhân của Phó hầu gia là đích nữ của Cù gia một gia tộc phú thương giàu có bậc nhất kinh thành, của hồi môn mang về Phó gia cũng đủ xa hoa phú quý dường chừng ấy có thể nuôi sống cả đất nước này.

Nàng nhặt lên một khối phỉ thúy chạm khắc thỏ ngọc, không kìm được cảm thán, nếu bây giờ có không gian thì tốt rồi, có thể để tất cả những thứ này vào trong đó trước khi thiên tai ập đến.

Vừa mới suy nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu lên liền phát hiện cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.

Ngôi nhà cổ trở nên mờ nhạt và biến thành một căn phòng hiện đại với lối trang trí đơn giản.

Một chiếc đệm cao su lớn, một chiếc ghế sofa dài 5 mét và một chiếc TV 70 inch.

Chử Trần Âm kinh hãi, đây không phải là nhà của nàng sao? Nàng cư nhiên đã trở về nhà.

Nhà nàng là một ngôi nhà ba tầng tự xây, tầng một là siêu thị nhỏ mà gia đình tự mở, tầng hai là nơi nàng ở, có một phòng ngủ và một phòng khách, còn có một nhà kho để xếp hàng hóa siêu thị và kho chứa vật tư y tế bí mật, còn toàn bộ tầng 3 để trống.

Chử Trần Âm kinh ngạc không thôi, tưởng mình lại xuyên trở về nên vội vàng chạy xuống tầng một. Siêu thị nhỏ ở tầng một bày bán nhiều loại đồ ăn nhẹ và hàng hóa tổng hợp cũng như một số mặt hàng gia dụng và thiết bị điện, có diện tích hơn 300 mét vuông.

Nàng đi dọc theo quầy thu ngân đến cửa trước cửa ra vào thì phát hiện cửa ra vào đã bị đóng chặt, bên ngoài chỉ còn lại một mảng hư vô.

Vậy đây chính là không gian thường được viết trong tiểu thuyết?!

Chử Trần Âm kinh hãi, không gian nàng có thể hiểu được, nhưng không ngờ rằng không gian thế mà lại là nhà của nàng!?

Nàng bàng hoàng chạy lên nhà kho trên tầng hai thì phát hiện hàng hóa mình mua cách đây một thời gian vẫn còn đó, chất đầy hơn trăm thùng, toàn là củi, gạo, dầu và muối.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nếu có thiên tai xảy ra thì toàn bộ siêu thị chắc có thể duy trì đồ ăn trong một khoảng thời gian.

Sau đó tiếp tục đi lên tầng 3. Tầng 3 cực kì trống trải, có thể bỏ được rất nhiều thứ vào trong đó.

Nhưng muốn để tất cả đồ của Phó gia vào đó thì có lẽ không đủ.

Khi nàng vừa định rời đi, vừa rẽ vào liền phát hiện ra tầng 3 có thêm một cầu thang bộ dẫn lên trên, phải biết là nhà nàng không hề có tầng 4!

Chử Trần Âm rất kinh ngạc, nàng thận trọng đi đến cửa cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa kính đột nhiên xuất hiện một dòng chữ mang theo ánh sáng xanh. Trên đó viết: “Đang nâng cấp.”

Sau đó, có một dòng chữ nhỏ và một thanh tiến trình ở phía dưới, bên cạnh thanh tiến trình có ghi: Còn 01 giờ nữa, việc nâng cấp không gian tầng 4 đã hoàn tất.

Nói cách khác, không gian của nàng có thể được nâng cấp vô hạn theo thời gian.

Chương 3: Không Gian Có Thể Nâng Cấp Vô Hạn

Chử Trần Âm vội vàng dụi mắt, nhéo nhéo mặt, phát hiện cửa vẫn còn ở đó.

Có vẻ như đây không phải là mơ mà là sự thật!

Chử Trần Âm nhanh chóng từ những sự kinh ngạc kia hồi thần lại, phụ mẫu nàng qua đời khi nàng còn nhỏ, nàng xuất thân từ trại trẻ mồ côi ra ngoài làm lính đánh thuê, cả một đường, dựa vào kỹ năng mạnh mẽ và y thuật xuất sắc hơn 20 tuổi đã có thể kiếm đủ tiền nghỉ hưu, nàng đã đem số tiền nghỉ hưu đó xây dựng tòa nhà ba tầng này ở một thị trấn nhỏ và mở một siêu thị, tuy còn trẻ nhưng nàng đã từng chứng kiến đủ loại sóng to gió lớn nên chắc chắn sẽ không bị những thứ này làm cho kinh hãi.

Nàng dùng ý niệm ra khỏi không gian, một lần nữa quay trở lại Phó gia.

Lúc này, Phó Yến Đình đã trở lại.

Cùng đi với hắn còn có phu nhân Phó gia Cù Yến và tam tiểu thư Phó gia Phó Giang Hoằng.

Phó phu nhân và Phó hầu gia lấy nhau được chục năm, tình cảm vẫn luôn thắm thiết, tổng cộng sinh được hai nhi tử và một nữ nhi.

Đích tử Phó Yến Đình, nhi tử thứ Phó Hưng Thành, quý nữ Phó Giang Hoằng. Ba đứa trẻ này tuổi tác sấp sỉ nhau, từ nhỏ đã theo hầu gia ra chinh chiến xa trường vào sinh ra tử, luyện ra một thân kỹ năng đầy mình, không mềm mại yếu đuối như các công tử thế gia khác.

Tam tiểu thư Phó gia Phó Giang Hoằng, mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh đậm, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa ở trên đỉnh đầu như một nam tử hán, nàng ấy hiên ngang bước về phía Chử Trần Âm và hỏi: “Đại tẩu, lúc đó tẩu nghe rõ đúng không? Là hoàng đế sắp xếp mật thư, là ông ta muốn tiêu diệt toàn bộ Phó Gia?”

Chử Trần Âm kiên định gật đầu, lịch sử ghi chép sẽ không bao giờ sai.

Phó Giang Hoằng quay đầu nhìn về phía Phó phu nhân: “Nương, con nên làm sao bây giờ? Nếu lời đại tẩu nói là sự thật, vậy thì thiên tai sắp ập đến Phó gia chúng ta rồi.”

Phó phu nhân Cù Yến suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu thật sự là như vậy thì mọi chuyện đều đã rõ rồi. Tại sao hoàng đế lại gấp gáp triệu hồi đại ca và nhị ca của ngươi đang ở biên quan xa xôi trở lại? Tại sao lại ra lệnh cho bọn họ trở về thành không mang theo bất kì một binh lính nào, tại sao lại một mực muốn ban hôn cho đại ca con vào lúc này. Xem ra hoàng đế muốn bắt ba ba trong lọ!

Phó Giang Hoằng cau mày, nghiêm nghị nói: “Cẩu Hoàng đối xử với chúng ta như vậy, chi bằng làm phản còn hơn!”

Phó Yến Đình khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương xa, khóe miệng nhếch lên: “Phản gì mà phản, binh lính Phó gia chúng ta bây giờ đều đang ở Mạc Bắc cách xa vạn dặm.”

Chử Trần Âm vội vàng nói: “Chạy đi! Chúng ta hãy rời khỏi đây trước khi hoàng đế ra tay!”

Mười ngày sau, thiên thạch sẽ rơi xuống kinh thành, sau đó từ đây sẽ lan rộng ra hơn 20 châu lân cận, tiến vào thời kỳ hạn hán trăm năm khó gặp, chưa đầy tháng ba, toàn bộ Đại Dung Triều sẽ trải qua một trận động đất cực kì nghiêm trong ngàn năm khó thấy.

Trong toàn bộ Đại Dung Triều, chỉ có đi về phía bắc là an toàn nhất.

Tuy nhiên, Mạc Bắc là một sa mạc toàn là gió cát, muốn mưu sinh thì phải đi xa hơn nữa, phải tìm một nơi thích hợp để sinh tồn.

Nếu như họ có thể rời kinh thành trước khi thiên tai ập đến và sau đó tập hợp với quân đội Phó gia ở Mạc Bắc thì đó sẽ là điều tuyệt vời nhất.

Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm, đôi mắt đen sáng lên con ngươi hơi đảo, mỉm cười gật đầu: “Nương, con thấy nương tử con nói có lý!”

Nếu là người bình thường, đương nhiên sẽ không tin Chử Trần Âm nói.

Ai lại sẵn sàng từ bỏ phú quý vì một chuyện còn chưa rõ chứ?

Nhưng Phó Yến Đình không phải là người bình thường, Phó phu nhân và Phó Giang Hoằng đều không ngạc nhiên khi hắn có thể nói như vậy. Bọn họ cực kì tin tưởng vào sự phán đoán của vị tướng quân và đi theo hắn đến tiền sảnh.

Lúc này Phó hầu gia cũng trở về, sau khi biết được mật thư của Phó Yến Đình, lập tức phái thân tín đi điều tra, đúng như Chử Trần Âm đã nói, hoàng đế muốn gϊếŧ bọn họ.

Bằng không, chỉ dựa vào lời nói của một tiểu nha đầu mà nói, đường đường là hầu phủ sao có thể nhận định hoàng đế có sát tâm được.

Phó hầu gia là người cực kỳ bình tĩnh, sau khi suy nghĩ sâu sa, ông lập tức gọi mọi người trong nhà tới để bàn bạc chuyện này.

“Sứ thần của Phàn quốc là giả, thông đồng phản quốc đều là cái cớ. Lần này dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, hoàng đế chỉ có một ý nghĩ, đó là gϊếŧ chết tất cả Phó gia ta.”

Phó Hưng Thành tính tình nóng nảy, đem trường kiếm trong tay đặt lên trên bàn đập một cái thật mạnh nói: “Bây giờ ta vào cung gϊếŧ chết tên Cẩu Hoàng đó!”

Phó Giang Hoằng bước lên ghế, trong tay cầm thương, hất nhẹ chùm tóc đuôi ngựa dài trên đầu: “Nhị ca, ta cũng nghĩ như vậy!”

Phó hầu gia nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ngồi trong đại sảnh sau khi trần tư một lúc rồi mới đưa ra quyết định khó khăn nhất: “Lão nhị, bây giờ hãy phái người đến khống chế toàn bộ hầu phủ. Đừng để bất cứ ai rời đi.”

“Vâng, thưa phụ thân.” Phó Hưng Thành lập tức thu kiếm đáp lại.

“Lão đại, ngươi nghĩ biện pháp đem tất cả tiền tài trong nhà có thể đem theo bao nhiêu liền đem theo bấy nhiêu, gọn nhẹ đơn giản, chúng ta mang đi!” Phó hầu gia quay đầu ra lệnh cho Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình khoanh cánh tay của hắn, nghiêm túc đáp: “Vâng, phụ thân.”

Phó hầu gia quay lại, dặn dò thêm Phó phu nhân và tam tiểu thư Phó Giang Hoằng vài lần: “Nàng và lão tam phái vài tâm phúc chỉnh đốn lại các loại nữ trang trâu báu trong nhà, mặt khác sẽ để lại một tâm phúc, sau khi chúng ta rời đi sẽ lập tức đuổi hết người hầu trong nhà!”

Phó phu nhân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ông ấy “Hầu gia, ý của chàng là?”

Phó hầu gia chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía triều đường xa xa mà ông đã trung thành gần nửa đời người: “Sứ giả Phàn quốc hôm nay đã tiến cung, thời gian nhiều nhất mà chúng ta có chỉ có một đêm thôi. Vậy nên chúng ta phải rời kinh thành trước bình minh!”

Chương 4: Tích Trữ Toàn Bộ Hầu Phủ

Phó phu nhân chợt giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc nhanh chóng biến mất, chỉ để lại sự ung dung và điềm tĩnh trên khuôn mặt thanh tú, bà đáp lại một cách dứt khoát: “Được!”

Chử Trần Âm ở một bên im lặng quan sát, bị kinh ngạc trước hành động kiên quyết và bình tĩnh trước mặt mình của người Phó gia.

Quả nhiên, danh gia vọng tộc thật sự khác biệt, bọn họ làm việc không chút cẩu thả, là một nhóm đồng đội không tồi.

Đêm khuya, sân trong sáng rực ánh nến.

Trong mắt người ngoài người ngoài, Phó gia vẫn đang đắm chìm trong niềm vui của đại hôn, nhưng thật ra bên trong đã sớm bắt đầu thu dọn đồ đạc khí thế ngập trời.

Đương nhiên, đêm động phòng hoa chúc của Chử Trần Âm và Phó Yến Đình không thể tiếp tục được nữa.

Nàng đi theo Phó Yến Đình kiểm kê lại hết đồ đạc trong nhà.

Trong nhà kho cực kì rộng lớn, bao gồm cả của hồi môn của Phó phu nhân, tổng cộng có 5 vạn lượng vàng và 5 vạn lượng bạc. Thật ra đây còn chưa bao gồm các loại lụa là, gấm vóc, đồ trang sức bằng vàng bạc, bảo vật quý hiếm, thư pháp và đồ cổ hội họa trong nhà.

Chử Trần Âm nhìn đồ vật trong nhà kho kinh hãi không thôi, ánh sáng lập loè tuef những thỏi vàng lắc lư khiến nàng chói mắt, nếu không có Phó Yến Đình ở đây, nàng đã vội vàng nhét hết vào trong ngực.

Là vàng đấy! Những 5 vạn lượng vàng!

Tương đương với 5.000 cân ở hiện đại, theo giá hiện nay là hơn 400 mỗi gram vậy thì đây phải bao nhiêu tiền chứ!

Chử Trần Âm tưởng như đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đời mới của mình.

Quả nhiên, từ xưa tới nay, tiền tài khó lụi.

Khi Chử Trần Âm đang đếm những đồng xu nhỏ.

Phó Yến Đình ở một bên u sầu nói: “Nhiều tài vật như vậy, cho dù có đơn giản gọn nhẹ hơn thì cũng không mang theo được bao nhiêu, nhưng để lại đây sẽ thì quá hời cho cẩu hoàng đế kia.”

“Đúng vậy.” Chử Trần Âm gật đầu đồng ý, Những bảo vật này cho dù có thiên tai đi chăng nữa cũng không cho phép bọn chúng lấy đi một xu. Nàng nhìn chung quanh, thấy trong toàn bộ nhà kho chỉ còn lại mình và Phó Yến Đình, trong lòng nàng nảy sinh một ý tưởng táo bạo.

Thay vì giúp những cổ nhân này lén lút chuyển đồ đi, tốt hơn hết nên tìm cho mình một trợ thủ vừa ý, để sau này khi lấy đồ ra có thêm một người che chở.

Nàng bước vào trong, quay người lại nghiêm túc nói với Phó Yến Đình: “Phó tướng quân, ta có cách có thể đem toàn bộ số tài vật này đi, nhưng không biết càng có tin ta không.”

Phó Yến Đình hơi cụp mắt nhìn nàng, nhếch môi cười nói: “Ta và nàng là phu thê ta đương nhiên tin nàng, nhưng nhiều đồ thế này nàng chuẩn bị làm sao để mang hết chúng đi?”

Nhiều vàng bạc như vậy, kể cả có phái người vận chuyển bằng xe ngựa suốt đêm thì cũng phải tốn một ngày một đêm. Chưa kể trên đường đi còn phải trốn khỏi tai mắt của hoàng đế và các gian thần đang rình rập.

Trong suy nghĩ của Phó Yến Đình đây là chuyện không thể hoàn thành.

Chử Trần Âm chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đưa tay ra: “Đi theo ta.”

Phó Yến Đình nhìn nàng đưa tay, hơi do dự.

Chử Trần Âm tiến lên nắm lấy cổ tay của hắn, dùng sức kéo hắn về phía trước, sau đó hai người cùng nhau tiến vào không gian bằng ý niệm.

Vì để Phó Yến Đình thích nghi trước, Chử Trần Âm đi trước và đưa hắn lên tới không gian của tầng 3.

Ở đây trống rỗng, không có bất kì thứ gì cả.

Phó Yến Đình đứng vững chân, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, cực kì kinh ngạc hỏi: “Đây là nơi nào?”

Chử Trần Âm nghĩ một vòng, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất dễ hiểu nhất giải thích cho Phó Yến Đình cái gì là xuyên việt, cái gì là không gian.

Nếu đổi lại là một nam tử bình thường khác, lúc này đã sớm ngã xuống đất kêu la thảm thiết có quỷ rồi.

Hoặc cũng có thể ôm đầu choáng váng chỉ nghĩ đây là một giấc mơ thôi.

Tuy nhiên, Phó Yến Đình khác với người thường, hắn trầm mặc không nói tiếng nào đi dạo một vòng trong không gian, sau đó dừng lại trước mặt Chử Trần Âm, tinh thần phấn chấn nhướng mày cười vui vẻ,

“Tốt, thật tốt! Có nơi này rồi đừng nói chỉ có nhà kho nhà chúng ta, thậm chí toàn bộ nhà kho của cả kinh thành này cũng có thể mang đi!”

Chử Trần Âm có chút choáng váng, nàng ngại ngùng nhìn khuôn mặt tràn ngập ý cười của Phó Yến Đình, thật sự muốn thả like cho hắn, chàng đỉnh, chàng là tuyệt nhất rồi, không chỉ đầu óc linh hoạt, mà khẩu vị cũng không nhỏ!

Phó Yến Đình tươi cười nhìn về phía nàng: “Chỉ là, những thứ này làm sao để chuyển hết vào đây được.”

“Phó đại tướng quân, chàng đừng gấp, để ta thử xem.” Chử Trần Âm nói xong liền nhắm mắt lại, mở ra không gian tới nhà kho.

Trong phòng toàn bộ đều là những rương vàng rương bạc.

Nàng ngập ngừng đặt tay lên chiếc rương đầy vàng và thầm nghĩ trong đầu rằng hãy dịch chuyển toàn bộ chiếc rương vàng vào không gian.

Sau đó trong nháy mắt chiếc rương biến mất và xuất hiện trong không gian tầng 3.

Phương pháp làm đúng như nàng nghĩ, nàng không trì hoãn thêm nữa mà lập tức tiếp tục di chuyển.

Chẳng bao lâu, nàng chuyển mọi thứ ở nhà kho vào bên trong không gian trên tầng ba.

Tầng ba cao bốn mét, mặc dù chỉ có 300 mét vuông, nhưng mỗi lần di chuyển đồ vật vào, đều sẽ mở rộng ra trong nháy mắt, tất cả các rương xếp chồng lên nhau từ dưới lên trên chỉ chiếm chưa đến một phần năm của không gian nơi này.

Phó Yến Đình đứng sang một bên, quan sát toàn bộ thao tác của Chử Trần Âm, con ngươi nheo lại, đầy kinh ngạc.

Tuy nhiên, mạch não của hắn thật sự không giống với những người khác, hắn chỉ sửng sốt trong giây lát, sau đó nắm lấy tay Chử Trần Âm, cười nói: “Những thứ này còn chưa đủ, ở mỗi viện tử ở Phó gia còn đặt rất nhiều đồ gốm và thư hoạ nữa.”

Chử Trần Âm ngăn cản hắn: “Những thứ đó mang đi cũng không có tác dụng gì!”

Chử Trần Âm có chút sửng sốt, nàng xấu hổ nhìn Phó Yến Đình đang cười, thật muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn, ngươi thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, Anh ấy không chỉ có đầu óc sáng suốt mà còn có lòng ăn uống tuyệt vời!

Phó Yến Đình nhếch mép cười xấu xa: “Cẩu hoàng đế không phải thèm muốn tiền tài nhà chúng ta sao sao? Ta sẽ không để lại cho ông ta một xu!”

Chử Trần Âm vừa nghe cũng cảm thấy có lý, muốn làm được việc lớn nhất định phải tàn nhẫn, nàng đi theo Phó Yến Đình về hậu viện Phó gia.

Bọn họ mở những gian phòng trong Phó gia mà không có người ở trước, khi gặp đồ quý giá sẽ chuyển đi.

Cuối cùng, ngay cả một lọ thuốc hít cũ cũng bị mang đi.

Sau đó đến viện tử của Phó phu nhân, viện tử của các vị thiếu gia, tiểu thư Phó gia, rồi cuối cùng đến tân phòng của bọn họ.

Chỉ cần là những nơi họ đi qua, bất kể là y phục hay chăn đệm, có thể mang đi thì sẽ mang đi tất cả.

Chử Trần Âm lau mồ hôi trên trán, cũng may có Phó Yến Đình dẫn đường, nếu không nàng chưa chắc đã có thể chuyển hết vàng bạc, trang sức, đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ vào bên trong trong thời gian ngắn như vậy.

Sau khi đặt tất cả các đồ vào bên trong xong, không gian trên tầng ba dường như càng ngày càng lớn, nhìn qua vẫn còn lại bốn phần năm, giống như chưa hề đặt thêm bất kì thứ gì vào đó vậy.

Chử Trần Âm cau mày nhìn bốn phía, cố gắng suy nghĩ, nếu thật sự có thiên tai, thì chỉ tích trữ chỗ vàng bạc châu báu này chắc chắn là không đủ.

Hỏa hoạn, hạn hán, động đất.

Đến lúc đó thứ sẽ thiếu là thức ăn, đúng vậy, rất rất nhiều thức ăn.

Nàng hơi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chỉ thấy cánh cửa dẫn lên không gian tầng bốn đột nhiên vang lên, một giọng nữ máy móc chậm rãi truyền đến: “Nâng cấp hoàn thành.”

Chử Trần Âm vội vàng đi về phía cửa, chỉ thấy cánh cửa vốn dĩ đóng chặt đột nhiên mở ra.

Nàng dè dặt cẩn thận mở cửa rồi chậm rãi bước vào trong.

Diện tích ở đây cũng tương đương với tầng dưới, khoảng 300 mét vuông, nhưng bên trong có điều hòa, giống như đang ở trong một kho lạnh khổng lồ.

Chương 5: Hoàn Thành Nâng Cấp Không Gian Giữ Tươi

Sau đó nhìn thấy những dòng chữ được viết bằng phông chữ phát sáng lưu lại ở một bên bức tường.”Đây là nơi bảo quản thực phẩm tươi sống và bất kỳ thực phẩm nào cũng có thể được bảo quản trong thời gian vô hạn.

Chử Trần Âm không ngừng nhìn dòng chữ đó mấy lần, choáng váng đứng ở chỗ đó sững sờ hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại.

Ông trời cũng biết chơi thật đấy, có tầng này trong không gian rồi không phải bọn họ muốn để đồ ăn bao lâu thì để sao, còn hữu dụng hơn cả cái tủ lạnh hai cửa nhà nàng đấy.

Lợi hại như vậy, không biết không gian tiếp theo sẽ là gì nữa.

Suy nghĩ một hồi, nàng lập tức đi tới cánh cửa dẫn lên tầng năm, nhìn thấy trên đó nói: “Còn 48 giờ nữa để nâng cấp không gian tầng năm hoàn thành.”

Chử Trần Âm nhìn tấm bảng còn vui hơn so với lần đầu rất nhiều, nàng đã bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ về không gian tầng thứ 5.

Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu vẫn là dự trữ.

Sau khi rời khỏi không gian tầng 4, trước tiên Chử Trần Âm đi xuống tầng 1 đem tất cả trái cây và rau quả trong siêu thị để vào trong không gian tầng bốn, sau đó rời khỏi không gian và quay trở lại Phó phủ.

Lúc này, màn đêm càng lúc càng đen đặc, bọn họ vẫn còn mấy giờ để tích trữ đồ ở kinh thành

Chử Trần Âm lập tức kéo Phó Yến Đình đi tới phòng bếp nhà bọn họ

Trong bếp có củi, gạo, dầu, muối, dưa, hoa quả, rau, lợn, vịt, cá, thịt.

Chử Trần Âm đưa gia cầm vào không gian tầng 3, còn tất cả vật chết và đồ tươi sốnh đều được đặt ở không gian tầng 4. Phó Yến Đình thấy cũng gần như vậy nên lại đưa nàng về kho lương nhà họ.

Ở kinh thành mỗi danh gia vọng tộc đều có một kho lương, hàng năm điền trang của họ sẽ gửi đến rất nhiều ngũ cốc.

Khi cửa kho lương được mở, một mùi hương lúa thoang thoảng bay ra

Chử Trần Âm định thần, chỉ thấy trong kho chứa đầy lương thực, tất cả đều được đóng trong bao vải bố, xếp chồng lên nhau.

Phóng mắt nhìn xung quanh, có tổng cộng ba ngọn núi

Phó Yến Đình đi vào, vỗ vỗ một bao ngũ cốc: “Đây là gạo, bột mì, kê, ngô, đậu nành cùng một ít đậu xanh đậu đỏ, nàng muốn đem cái nào đi?”

Chử Trần Âm nhếch lên khóe môi, ánh mắt trong suốt: “Đem tất cả vào đi.”

Trên mặt Phó Yến Đình cũng lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Chử Trần Âm sải bước tiến về phía trước, bắt đầu di chuyển nó, không lâu sau trong đó liền trống rỗng.

May mắn thay, bình thường phó phủ dự trữ rất nhiều lương thực, cũng không tới nỗi chỉ đủ nhét kẽ răng.

Phó Yến Đình đang đợi nàng ở bên ngoài: “Thế nào? Bên trong chất đầy rồi chứ?”

Chử Trần Âm lắc đầu, mắt hạnh cong cong nói: “Chưa đâu, còn có thể bỏ thêm được đấy.”

Phó Yến Đình cười tới xuân phong đắc ý, xua tay như đang chào diễu hành, lấy ra một tấm bản đồ cửa hàng trải lên bàn.

Chử Trần Âm đến gần hắn hỏi: “Tướng quân, chàng muốn trộm quốc khố sao?”

Phó Yến Đình gạt đi lọn tóc trên vai, bước lên ghế, lấy bút vẽ vài vòng tròn trên bản đồ: “Quốc khố có gì hay mà mang đi chứ? Bên trong chẳng có gì đâu, chi bằng chúng ta lấy của mấy nhà này đi.”

Chử Trần Âm nhìn xuống, nhìn thấy khu vực khoanh tròn là phủ Vạn tể tướng, phủ Lưu thái phó, phủ của nguyên thân gia đình Lưu thượng thư cùng một số phủ đệ của quan lại mà nàng không nhận ra.

Nàng kinh ngạc nhìn một hồi, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng nói thầm tiểu huynh đệ à đỉnh đấy chàng tuyệt vời luôn. Nếu không phải nàng xác nhận mấy lần, thì nàng thật sự cho rằng Phó Yến Đình cũng xuyên qua đây.

“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể khởi hành, nếu không thời gian sẽ không kịp mất.” Chử Trần Âm nghiêm túc nói.

Dựa theo thời gian mặt trời mọc, họ rời đi càng sớm thì càng tốt.

Phó Yến Đình ngước mắt nhìn nàng: “Chỉ là nhà Chử Thượng Thư nhà nàng, nàng cũng lỡ xuống tay sao?”

Chử Trần Âm ánh mắt lạnh lùng, nhếch lên khóe miệng cười nói: “Tướng quân, chàng quên à, ta không phải tiểu thư Chử gia.”

Phó Yến Đình chợt nhận ra: “Đúng vậy, nàng đã từng nói, nàng xuyên tới đây.”

Chử Trần Âm cũng không có giải thích quá nhiều, nguyên nhân chính khiến nàng lãnh đạm đối với sở gia ngoại trừ điểm kia ra thì chính là vì nguyên thân mang cực kì nhiều oán hận đối với những người trong phủ Chử Thượng Thư.

Thượng thư phủ Chử đại nhân có ba nhi tử và ba nữ nhi, nguyên thân Chử Trần Âm vốn là con thứ ba, là con của một nha hoàn trong nhà bị Chử Thượng Thư cưỡиɠ ɧϊếp mà sinh ra.

Chử phu nhân có ác cảm với nha hoàn này nên sai người ném nàng ấy vào kỹ viện, qua vài ngày nàng ấy đã vong thân.

Nghe nói lúc chết ruột đã bị moi ra bên ngoài.

Chử Thượng Thư nghe xong đau khổ, nhưng ông ta là một kẻ hèn nhát, dám giận không dám nói. Về sau, Chử phu nhân giả vờ nhận nuôi nàng, ngày thường coi nàng như người hầu rửa chân, không phải bị đánh chính là mắng, sống trên đời mười mấy năm, nàng chưa bao giờ được ăn no uống nước rửa chân còn nhiều hơn ăn cơm.

Khi Chử Trần Âm nhớ lại ký ức của nguyên thân, trái tim nàng đau đến run rẩy, đừng nói đến việc dọn sạch phủ thượng thư, kể cả muốn nàng tàn sát hết phủ nàng cũng bằng lòng.

Phó Yến Đình lấy một bộ y phục ngủ cho nàng mặc, hai người lướt như bay trên nóc nhà hướng về phủ thượng thư.

Chương 6: Dọn Sạch Những Tên Thù Địch

Chử Trần Âm hai người đều là bậc thầy lén lút, thần không biết quỷ không hay đi tới nhà kho của phủ thượng thư.

Bên ngoài nhà kho có người canh gác.

Để không bứt dây động rừng, Phó Yến Đình đã bỏ một ít thuốc mê để khiến họ nhanh chóng ngã xuống.

Chử Trần Âm phối hợp với hắn cực kì ăn ý, dùng kỹ năng bẻ khóa tổ tiên của mình để mở cửa nhà kho.

Nhà kho của Chử gia tuy không lớn bằng Phó gia nhưng lại có rất nhiều thứ tốt, ngoài trang sức, vàng bạc, lụa tơ tằm, sa tanh còn có rất nhiều ngọc bích cao cấp, người ta nói Chử Thượng Thư thích ngọc, quả thực là như vậy, bên trong ít nhất có mười rương ngọc các loại khác nhau đều có giá trị liên thành.

Chử Trần Âm nhìn thấy choáng ngợp dưới sự thúc giục của Phó Yến Đình, nàng hăng hái chuyển tất cả những thứ này vào trong không gian.

Sau khi chuyển xong kho này sẽ là kho lương thực trong bếp.

Ngoài gạo, ngũ cốc, dầu và các loại thịt lợn, vịt, cá thông thường, kho lương Chử gia còn có nhiều món ngon như tổ yến, bào ngư, hải sâm đủ loại sản vật trên núi dưới biển.

Chỉ riêng huyết yến thượng đẳng đã có một rương lớn.

Chử Trần Âm vui mừng khôn xiết, đem hết thảy dọn vào trong không gian, so với nàng dùng điện thoại di động đi mua sắm còn thoải mái hơn.

Sau một loạt thao tác, nàng đã dọn sạch kho thóc, không để lại một hạt thóc nào cho họ.

Chử Trần Âm cẩn thận nhìn ra ngoài, thấp giọng thúc giục Phó Yến Đình: “Tướng quân, có thể đi rồi.”

Phó Yến Đình dừng lại, quay lại và nói: “Chờ đã, để ta lưu lại một thứ.”

Chử Trần Âm nghi hoặc nhìn hắn: “Còn lưu lại cái gì?”

Chỉ thấy trên chiếc bàn trống không một con rùa thò đầu ra ngoài được đặt xuống.

Phó Yến Đình vỗ tay, tiêu diêu tự tại đi về phía nàng, cười nhẹ nói: “Đi thôi!”

Chử Trần Âm sững sờ nhìn con rùa, khóe môi không khỏi giật giật, không biết nên khóc hay nên cười.

Khốn nạn~khốn nạn~ quá khốn nạn!

Chử Thượng Thư có lẽ sẽ tức chết sau khi biết những thứ này.

Đỉnh, chàng ấy đỉnh thật sự!

Chử Trần Âm trong lòng thật sự ngưỡng mộ hắn.

Sau khi hai phu thê trẻ rời khỏi phủ thượng thư, họ đi theo bản đồ và đi đến phủ Vạn Thừa tướng, phủ Lưu thái phó và phủ đệ của các quan viên tam tứ phẩm thông đồng với nhau.

Những tham quan ô lại này trong nhà kho của họ kim tiền đầy đất, lương thực chất đống chuột bò khắp sàn.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình giống như mua sắm một phen, chưa đầy một canh giờ liền đã dọn sạch tất cả.

Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, đầy tớ vốn đang bị đánh thuốc mê liền lảo đảo đứng dậy.

Trong ký ức của nguyên chủ cũng có tên đầy tớ này, hắn ta là tay sai của đại nhan nhà này, dẫn đầu một nhóm côn đồ đi cướp lương thực của rất nhiều bách tính.

“Ngươi! Ngươi là ai?” Hắn lắc lắc cái đầu đang choáng váng của mình, phẫn nộ hét vào mặt bọn họ.

Chử Trần Âm cau mày, nhanh chóng rút ra một con dao găm từ thắt lưng, sải bước tiến về phía trước, nhanh chóng đâm vào ngực hắn.

Một tiếng rắc vang lên.

Nàng di chuyển rất nhanh, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên phát hiện Phó Yến Đình đã lấy ra một con dao găm và đâm vào cổ họng của tên đầy tớ trước mặt nàng.

Cổ họng tên đầy tớ bị cắt ngang, hắn ta không kịp hét lên một tiếng đau đớn chỉ có thể thè cái lưỡi đỏ tươi đầy máu ngã xuống đất, mắt trợn trừng tắt thở.

Chử Trần Âm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Phó Yến Đình bên cạnh, người này vừa nãy còn tươi cười vui vẻ với nàng nhưng giờ đây trong mắt ngập tràn ác liệt ra tay tàn nhẫn, trong lòng không khỏi thở dài.

Quả nhiên, hỗn thế ma vương không chỉ là nói xuông.

Phó Yến Đình thu hồi dao găm, lấy khăn tay lau vết máu trên đó, sau đó khôi phục lại bản tính ngang ngược thường ngày: “Chúng ta đi nhanh thôi!”

Chử Trần Âm lập tức hồi phục tinh thần, gật đầu đáp: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ?”

Phó Yến Đình nhìn về phía hoàng cung, nhướn mày cười nói: “Đi tặng cho cẩu hoàng đế một phần lễ vật.”

Chử Trần Âm ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của hắn: “Tuy quốc khố trong cung trống rỗng, nhưng trong đó vẫn có rất nhiều thứ tốt, chúng ta sẽ dọn hết những thứ ăn được cũng như trị bệnh đáng giá.”

Phó Yến Đình nghe xong quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo chút tán thưởng, hắn nhướn mày gật đầu: “Vừa hay ta cũng có ý như vậy, đi thôi.”

Nói xong, hắn vòng tay qua eo nàng và dẫn nàng nhảy lên mái nhà.

Mặc dù Chử Trần Âm giỏi tàng hình nhưng cũng không bì được với khinh công của Phó Yến Đình ai bảo hắn là người cổ đại cơ chứ?

Còn là một người cổ đại võ nghệ cao cường.

Có khinh công của Phó Yến Đình và bản đồ sống trong đầu hắn.

Chẳng mấy chốc họ đã đến ngự thiện phòng và trữ thiện phòng.

Trong cung rất nhiều đồ tốt, rau quả, gà, vịt, đầu cá, trứng gà trứng vịt được cống nạp từ nước ngoài nhiều vô số kể.

Trong số đó có củ cải, hành tây, tỏi tây, vải thiều, đào, mận, nho, lựu, cam, lê, mơ, táo, chà là, nhãn, anh đào, chuối, mận, bưởi, v.v. mà Chử Trần Âm quen thuộc.

Ngoài ra còn có tổ yến, vi cá chân gấu, thịt nai,… mà bách tính bình thường không bao giờ được ăn.

Nhìn những nguyên liệu xa hoa lãng phí này, Chử Trần Âm không khỏi chửi rủa: “Hôn quân, hèn chi mà ngân khố trống rỗng.”

Nói xong, nàng bẻ một quả vải và cắn một miếng.

Ngọt ngào, thật sự rất ngọt thảo nào người xưa có câu: “Nhất kỵ hồng trần, Phi Tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai.”*

*Bụi hồng ngựa ruổi, Phi cười nụ.

Vải tiến mang về, ai biết đâu!

Loại này ngon hơn nhiều so với loại vải thiều nàng thường mua với giá hơn mười nhân dân tệ một cân.

Phó Yến Đình nhét vải hắn đang cầm vào tay nàng, nhìn ra ngoài: “Nàng đã chuyển xong chưa?”

Chương 7: Muốn Lục Soát Nhà, Trống Rỗng Rồi?

Nguyên thân trước khi gả đến đây khoảng 2 3 ngày nay đã không ăn gì rồi, vốn định lúc cởi khăn trùm đầu ra sẽ đi ăn một vài miếng ngỗng quay, nhưng sau đó lại bận rộn việc dự trữ, bây giờ thì đã bị đói tới mức ngực như dán vào lưng.

Khi nghe thấy nàng bảo đã đói rồi, Phó Giang Hoằng cà Phó Hưng Thành từ trong bầu không khí căng thẳng, mỗi người đều lấy ra một cái bánh thịt đưa cho nàng.

“Tẩu tẩu, lúc đi vội vàng quá, tẩu ăn tạm cái này đi.”

Chử Trần Âm liền trực tiếp cần lấy: “Đa rạ nhị đệ, đa tạ tam muội.”

Nàng nói xong liền cầm lấy bánh thịt lên ăn một cách ngồm ngoàm.

Xe ngựa tăng tốc tiến về phía trước, trong xe liền hơi xóc, lúc mà bầu trời cũng dần trở nên sáng, thì bọn họ cũng đã bình an mà rời khỏi thành.

Cùng với những ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào.

Vạn Thừa Tướng đã cầm theo một đám quân binh và thị vệ đến hầu phủ và bảo vây xung quanh, sau đó liền cùng nhau xông vào.

Đám người này như bọn côn đồ vậy, từng người từng người một đều xông vào trong đó, chạy đến mức cánh cửa còn tạo ra những tiếng động.

Sau đó, lục soát tìm kiếm một lượt, trong phủ đều trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.

“Khởi bẩm đại nhân, trên trên dưới dưới của hầu phủ, tất cả người đều đã chạy hết rồi!” lính cầm đầu của quan binh báo cáo với Vạn Thừa Tướng.

Vạn Thừa Tướng trợn tròn mắt, khó có thể tin được mà nhìn vào căn phòng đều đã trống rỗng, rõ ràng ở trong viện vẫn còn treo khắp nơi những đèn l*иg đỏ, tấm lụa đỏ, tại làm sao mà lại không thấy một bóng người.

Chẳng có lẽ trong một đêm bọn họ đều biết mất hết rồi?

Toàn thân của hắn bắt đầu run lên bần bật, sải những bước chân lớn tiến về hậu viện, mở liền vài cái cửa, sau đó nhìn thấy trong đó mọi thứ đều trống rỗng, thậm chí ngay đến cả một bức tranh cũng không để lại.

Vạn Thừa Tướng tức giận tới lúc không đứng vững, liền ngã ngồi xuống cái ghế.

Lúc này, lại có thêm một tên quan binh hớt ha hớt hải chạy tới báo cáo: “Đại nhân, vừa rồi hạ quan cũng đã đi lục soát, điều tra kho của Phó Gia…”

Mắt của Vạn Thừa Tướng bỗng sáng rực lên: “Không tồi, nhà kho, vàng và bạc ở trong nhà kho bọn họ sẽ không mang đi, nhất định là vẫn còn ở trong đó!”

Mặt của các quan binh lập tức tái nhợt trắng bệch, cúi mặt xuống, có chút ngập ngừng do dự mà nói: “Đại nhân, kho ở hầu giá đều đã kiểm tra qua rồi, bên trong đó không những không có vàng, mà ngay đến cả một đĩa đồng cũng không có!”

“Một cái đĩa đồng cũng không có sao?” Vạn Thừa Tướng kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt như thể sắp rơi con ngươi ra ngoài vậy, bộ râu cũng thuận theo đó mà khẽ run lên nhẹ.

Đám quan binh càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa: “Đúng vậy thưa đại nhân!”

Vạn Thừa Tướng nghệ thấy vậy liền nhanh chóng đứng bật dậy liền đi đến hướng của nhà kho.

Cái khoảnh khắc nhìn thấy cái nhà kho trống rỗng thì giây phút đó hắn cảm giác như cổ họng của mình như bị ai đó đang bóp chặt, khó thở, tại nghe những tiếng ù ù.

Đôi chân của hắn lúc đó mềm nhũn, toàn thân trực tiếp ngã xuống đất.

Các quan binh ở bên cạnh cũng liền lập tức chạy đến: “Đại nhân!”

Phải biết là lần này hoàng thương đã có mưu tính muốn lục soát Phó Gia, một phần nguyên nhân là vì nhà kho của nhà bọn họ, Hoàng Thượng muốn lấy vàng của Phó gia để lấp đầy kho bạc của nước.

Nhưng mà tình hình hiện nay kế hoạch của bọn họ đã thất bại rồi.

Vạn Thừa Tướng ngã xuống đất, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên tức giận đến mức hơi có giật, hướng về những người quan binh bên cạnh nói: “Nhanh! Mau đem chuyện này bẩm báo cho Hoàng Thượng!”

Sau khi nói xong, l*иg ngực ngột ngạt đến mức không thể thở nổi, nhẹ nhàng mà vỗ vào l*иg ngực, tiếp đó lại truyền đến một tiếng hét xe tải: “Đuổi theo! Đuổi theo cho ta! Cho dù phải dùng đến thủ đoạn nào thì cũng phải bắt bọn chúng đến đây cho ta!”

“Vâng, đại nhân!” Quan binh nhanh chóng tiếp lời rồi lui xuống.

Phía bên này, Vạn Thừa Tướng tức giận đến mức muốn đột quỵ.

Còn về phía khác, hoàng cung và Thượng thư phút cũng đang có một cuộc cãi vã.

Ở trong Thượng thư phủ, Chử phu nhân đang quát một bà tử ở bếp: “Cả một buổi sáng, các người chỉ đưa cho ta vài cái màn thầu?!”

Bà tử ở bếp quỳ xuống đất, run rẩy mà đáp lại: “Phu nhân, buổi sáng lúc mà nô tỳ tỉnh dậy,thì đã phát hiện phòng bếp của nhà chúng ta đều đã trống rỗng rồi!”

“Trống rỗng rồi? Cái gì trống rỗng ? Không đưa ngân lượng để các ngươi làm việc sao? Chỉ còn thừa vài cái màn thầu này đưa cho ta sao!” Chử phụ nhân đưa tay ra véo mạnh vào cánh tay của bà ấy.

Bà tử làm việc ở bếp đau đến mức kêu lên: “Phu nhân, thật sự đều đã trống rỗng rồi, nếu người không tin thì đến mà xem, đừng nói đến là màn thầu, ngay cả đến một hạt gạo cũng không có!”

Chử Phu nhân dùng lực đẩy bà tử làm việc ở bếp một cái, nhìn về phía các nhà hoàn đang đứng ở bên cạnh nói: “Đỡ ta đi xuống bếp để xem!”

“Vâng, phu nhân.” Các tiểu nha hoàn liền lập tức cúi đầu mà đỡ lấy phu nhân.

Cả một đám người đều đi xuống bếp.

Sau khi Chử phu nhân nhìn thấy bếp trống rỗng, ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì ngất đi, đừng nói đến tiền gạo dầu muối, ngày đến cả nồi xoong bát đĩa cũng bị thiết đi một vài cái.

Bà ấy nổi giận liền đem tất cả các thuộc hạ ở bếp liền bắt lại, cho người đi bẩm báo lại với Chử Thượng Thư.

Sau đó, ở phía của Chử Thượng Thư cũng rất rối bời, ông ấy biết được chuyện nhà kho đã bị trống rỗng, cực kỳ tức giận liện đi xuống nhà kho, nhìn thấy kho trống trơn, vẫn còn để lại hai từ “khốn kiếp”, tức đến mức châm giẵm thật mạnh xuống đất.ngồi ở dưới đất không ngừng run rẩy: “Đồ khốn! Đã trộm đồ của ta còn dám chửi ta là đồ khốn! Thật tức chết! Tạ sẽ lấy mạng nhà ngươi.”

Ông ta vừa dứt lời, thì có một người hầu chạy đến: “Lão gia, kho lương thực cũng trống rỗng rồi! Yến huyết của ngài cũng không còn nữa!”

“Cái gì… Yến Huyết của ta…” Chử Thượng Thư trợn tròn mắt, ngậm một cục tức, mắt trợn trắng rồi ngất lịm đi.

“Lão gia ! Lão gia!”

Trong phủ truyền đến một tiếng hét thật lớn.

Đại tiểu thư của Chử Gia vốn dĩ vẫn đang oán trách vì buổi sáng nay chưa ăn được tổ yến, nhưng rất nhanh cũng đã nghe được tin rằng trong kho đã bị trống rỗng rồi, có cả thông tin phụ thân bị bệnh, đến lúc này không còn gì để kiêu kỳ nữa rồi, trực tiếp đi đến trước tiền viện.

Người cả nhà đều vây quanh lại khóc, mắng, lo lắng mà phái người đi điều tra, điều tra cả ngày thì cũng không điều tra ra được cái gì.

Kho lương thực và nhà kho, nhiều đồ như vậy, trừ Đại La thần tiên, thì ai cập thể chỉ trong một đêm thần không biết quỷ cũng không biết mà đã dọn đi toàn bộ ?

Bọn họ cũng chỉ bất lực phái người đi đem những đồ quý giá, có giá trị ở trong nhà đem đi bán hết.

Tuy nhiên, cho dù có đi bán, thì cũng không có thể so sánh với cuộc sống chất chồng cả núi trân châu đá quý của họ ngày trước.

Chử phu nhân dường như đã già thêm đi mấy tuổi, ngồi ở trước cửa phòng nhà mình, vừa khóc vừa mắng mỏ,: “Cái người đó phải gϊếŧ ngàn đao, thật là độc ác, nếu mà để ta bắt được các ngươi, các ngươi chết chắc!”

Cùng lúc đó ở trong hoàng cung, Hoàng Đế đã dùng thời gian của cả một buổi sáng để đi tìm cái bình.

Chương 8: Hoàng Đế Sắp Bị Tức Chết Rồi

“Cái bình của trẫm đâu?! Cái bình của trẫm đâu?!”

Ông ta nhấc quần lên, giậm chân.

Phải biết là nếu ông ta không có cái bình đính đầy đá quý đấy thì sẽ không đi tiểu được.

Hoàng Đế gấp gáp cứ quay vòng vòng, bàng quang như muốn nổ tung.

Lúc này có một người thái giám không sợ chết nói với ông ta phòng thuốc và phòng ăn ở trong cung đều đã bị trống rỗng hết rồi.

Hoàng Đế bất ngờ sửng sốt, cho rằng bản thân mình đã nghe nhầm rồi: “Cái gì? Phòng ăn và phòng kho thái y viện đều trống rỗng rồi sao?”

Tiểu thái giám gật đầu: “Tuân lệnh điện hạ.”

Hoàng Đế nhịn đi tiểu cho nên sắc mặt đỏ bừng bừng như màu gan lợn, toàn thân bắt đầu run rẩy: “Hoàng cung của trẫm trước nay đều được cảnh gác nghiêm ngặt, rốt cuộc là người nào đã trộm đi đồ vật trong cung của Trẫm?!”

Tiểu thái giám run rẩy đáp: “Nô tài không biết, những sĩ binh trực canh gác đêm qua đều đã bị ngất lịm đi, chờ đến lúc họ tỉnh lại thì mọi thứ đã trống rỗng hết rồi.”

“Làm gì có lẽ đó! Phế vật! Đều là phế vật!” Hoàng Đế vỗ ngực, suýt chút nữa không thể thở được.

Tiểu thái giám cũng nhanh chóng đứng dậy tiến về phía trước giúp ông ta vuốt lưng: “Hoàng Thượng xin người đừng tức giận.”

Hoàng Đế cau mày lại xuất hiện ra những nếp nhăn, xoa vào l*иg ngực đang đau nhói của mình, vô cùng tức giận mà nói: “Có bọn cướp này, thật là to gan, bọn họ dám sỉ nhục trẫm! Sỉ nhục trẫm!”

Nói rồi, hộ một cái thật mạnh ra.

Tên tiểu thái giám ở phía bên cạnh cũng không dám mở lời để khuyên nữa.

“Người đâu! Đi điều tra cho trẫm! Nhất định phải tìm ra được bọn cướp đấy cho trẫm! Trẫm nhất định băm chúng ra thành từng mảnh!” Hoàng Đế càng nghĩ càng tức, cả người run rẩy, đập thật mạnh vào cái bàn.

Không đập thì không sao, đập một cái thì cái bàng quang đã không nhịn được nữa, dòng nướ© ŧıểυ cũng cứ thế chảy xuống theo tiếng đập bàn, tí tách tí tách mà chảy ra bên ngoài.

Những thị vệ gác ở bên ngoài ai nấy đều cũng nhìn về phía ông ta.

Trong cả cái điện lập tức yên tĩnh.

Tiểu thái giám không sợ chết, vừa bịt mũi lại vừa nói: “Hoàng Thượng, người có ngửi thấy một mùi gì rất kỳ lạ không?”

Vốn dĩ Hoàng Đế như đã hoá đá nhưng lúc đó lại vô cùng tức giận quay sang liếc nhìn tiểu thái giám: “Đi điều tra cho trẫm! Trong vòng ba ngày nhất định phải tìm ra được bọn cướp đấy cho trẫm! Nhanh lên!”

Ông ta vừa nói cái là tất cả những thị vệ ở trong hoàng cung ai nấy đều không dám nhìn ông ta nữa, liền lớn tiếng mà lần lượt đáp lại sau đó thì lui xuống.

Lúc này Hoàng Đế cũng không kịp để thay y phục, liền nghe thấy được tin tức mà Vạn Thừa Tướng truyền đến: “Cái gì cơ? Người của Phó phủ đều chạy hết rồi sao?!”

Cái người thị vệ truyền tin tức đến gật đầu: “Đúng vậy, thưa điện hạ, không chỉ đều đã chạy trốn hết rồi mà trên dưới của cả cái phủ cũng đều đã trống rỗng cả rồi, ngay đến cả….”

Sắc mặt Hoàng Đế tái nhợt lại, buông những lời mắng mỏ: “Ngay đến cả cái gì?!”

Thị vệ liền quỳ xuống đáp: “Ngay đến cả một bộ chăn ga gối đệm cũng không để lại.”

Vốn dĩ Hoàng Đế cũng đang bị chọc tức đến mức toàn thân run lên rồi, sau khi nghe được những lời này, cũng không quan tâm đến cái quần đang bị ướt mà liền đứng dậy, dùng hết sức để hét lên: “Mau đuổi theo cho trẫm!”

Các thị vệ liền bị dọa cho giật mình liền đáp: “Tuân lệnh thưa điện hạ.”

“Chạy rồi sao! Không ngờ là bọn họ dám bỏ trốn! Gan to thật đấy!” Hoàng Đế vẫn run rẩy, miệng thì lẩm bẩm vài ba câu, trực tiếp ngồi trên ngai vàng.

Đây là cái mà người ta thường gọi là trộm gà không được mà còn mất một nắm gạo, đại khái nó sẽ là như thế này.

Vạn Thừa Tướng, Hoàng Đế, Chử Thượng Thư và những người khác, vốn dĩ định hợp sức lại để mưu kế lục soát Phó gia để chiếm đoạt tài sản, nhưng kết quả thì lại là ngày đến cả một cái đĩa đồng của Phó Gia cũng không lấy được, mà hậu viện của nhà mình lại còn bị mất cắp.

Nhất thời cả cái Thành Đô đều rối bời.

Trên khắp các con đường, trên phố đều toàn là quan binh, khắp nơi đều đang tìm kiếm bọn cướp, cuối cùng khi đi truy tìm người của Phó Gia, chỉ còn có khoảng trên dưới nghìn người.

Các sĩ binh phân ra thành ba đường để đi đuổi theo Phó Gia.

Người của Phó Gia của đường đi đều cố gắng tăng tốc ngựa, đi về phía của huyện Trạm Dương cách đó hơn 10 km.

Phó Hầu Gia vốn dĩ định đi hướng về phía bắc đến huyện Thương Sơn, nhưng Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đã đề nghị đi về phía huyện Trạm Dương.

Huyện Trạm Dương được mệnh danh là vùng đất có cả cá và lúa gạo, là một trong những nơi phồn vinh giàu có bậc nhất của thời Đại Dung Triều.

Mười ngày sau, Đô Thành sẽ có lửa từ trên trời rơi xuống, sẽ ảnh hưởng quanh Đô Thành và hơn 10 cái huyện, đến lúc đó đó lửa sẽ bao trùm khắp nơi, người người sẽ chạy toán loạn tứ phía.

Huyện Trạm Dương cách nơi xảy ra hoả hoạn ít nhất cũng khoảng hơn 200 km, bọn họ ở đây không chỉ tránh được hoả hoạn mà còn có thể ở đây tích trữ được thêm nhiều lương thực.

Đây là cái nơi mà trước mắt là gần nhất và là nơi thích hợp để dừng chân.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ngồi lên phía trước của xe ngựa để đánh xe, để cho người đánh xe Lão Lý đi nghỉ ngơi.

Còn ngựa chạy ròng rã suốt một ngày một đêm, thở dốc, tỏ rõ sự mệt mỏi.

Chử Trần Âm ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xăm, phía sau của những cánh rừng cây rậm rạp là bầu trời trong xanh vô tận.

Quả nhiên vẫn là không khí ở thời cổ đại tốt, không có chút khói bụi nào.

Nàng ở trong lòng tấm tắc khen ngợi, còn người thì hướng về phía Phó Yến Đình hỏi: “Tướng quân, còn bao lâu nữa thì chúng ta có thể đến huyện Trạm Dương?”

Trong tay của Phó Yến Đình cầm chặt dây cương, mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt sâu thẳm: “Sắp rồi, trước khi trời tối chắc là sẽ có thể đến trược cổng huyện.”

Chử Trần Âm thở phào nhẹ nhõm, đã phải ngột ngạt ngồi ở trên xe ngựa đã lâu như vậy, nếu mà vẫn chưa tới nơi, thì e là nàng sẽ nôn ra mất.

Nghĩ đến đây, Chử Trần Âm đột nhiên cảm thấy khát nước, nhanh chóng nhân lúc người của Phó Gia đều ở trong xe ngựa, lút lút đi vào không gian, từ tầng 1 của siêu thị trong không gian lấy ra 2 lớn nước ngọt coca

Nàng đưa một lon cho Phó Yến Đình: “Tướng quân, uống đi.”

Phó Yến Đình quay sang nhìn thấy lon nước màu xanh, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”

Chử Trần Âm cười và mở ra, đưa lon nước ngọt coca đang sủi bọt cho Phó Yến Đình: “Đây là đồ uống vui vẻ ở chỗ của ta, chàng thử xem, có thể giải khát.”

Phó Yến Đình cau mày, có chút nghi ngờ nhưng vẫn cầm lấy lon nước ngọt từ tay nàng, từ tốn mà uống một ngụm.

Khi mà uống được một ngụm này, Phó Yến Đình rơi vào trầm mặc.

Người bình thường khi lần đầu uống thử coca thường sẽ có chút không thích ứng được, Chử Trần Âm nhìn thấy bộ dạng của hắn, nhịn cười không thành tiếng: “Sao vậy? Không ngon à?”

Phó Yến Đình nắm chặt dây cương trong tay, vẫn nhìn thẳng về phía trước, trả lời lại: “Ngọt ngọt, giống như nước đường vậy, nhưng chỉ có điều là…”

“Chỉ có điều gì ?” Chử Trần Âm cầm lấy lon nước ngọt trong tay mình mở nắp ra, uống một ngụm.

Phó Yến Đình dùng giọng điệu nghiêm túc hơn ngày bình thường, chậm rãi nói: “Chỉ có điều là khi uống vào trong miệng, đầu có chút kí©h thí©ɧ hơi tê tê….”

Chử Trần Âm đang cười thầm trong lòng, quả nhiên người cổ đại không quen với thức uống này.

Tuy nhiên, vào lúc này Phó Yến Đình đột nhiên nhắc đến coca, uống từng ngụm ực ực rồi đã uống hết lớn nước.

Sau khi uống xong, cũng không quên cầm cái vỏ lon nước ngọt, đứng ném về phía thật xa, lúc ngồi xuống, nhướng mày: “Kí©h thí©ɧ tê tê, mùi vị cũng không tồi, ngon hơn nước.”

Sau khi nói xong cũng không quên nhìn về phía của Chử Trần Âm hỏi: “Có còn nữa không?”

Chử Trần Âm nhìn thấy động tác của hắn ta làm, có chút ngơ người, cái năng lực tiếp nhận của người này không giống người thường mà lại rất mạnh.

Phải là cực kì cực kì mạnh.

Nàng nghiêng sang nhìn về phía hắn, âm thầm bóp chặt lớn nước ngọt coca đang cầm trong tay, sau đó uống thật nhanh: “Hết rồi!”

Nàng không muốn có ai tranh giành với mình.

Phó Yến Đình nhìn về phía trước, bật cười: “Tiểu nương tử hãy bảo vệ đồ ăn của nàng cho chắc chắn vào! Ta không khát nữa đâu!”

Nói xong liền tiếp tục đánh xe ngựa.

Xe ngựa cứ tiếp tục tiến về phía trước, ánh mắt của Phó Yến Đình càng trở nên nghiêm túc hơn.

Chương 9: Nâng Cấp Vũ Khí Thành Công

“Hạ!“ Hắn nắm chắc dây cương đập vào lưng của con ngựa, để cho ngựa tăng tốc.

Xe ngựa lắc lư dữ dội, người của Chử Trần Âm cũng lắc lư theo, cả người nàng đều bị đổ lên người của Phó Yến Đình, nàng liền nắm lấy cánh tay của hắn, quay người lại phía sau nhìn: “Có binh lính đuổi theo?!”

Phó Yến Đình nhíu mày, gật đầu: “Ừ”

Hoàng Đế chó tác phong làm tính ra cũng khá nhanh nhẹn, mới có một ngày một đêm mà đã phái người đuổi đến đây.

Chử Trần Âm lập tức thu hồi lại bộ dạng đùa giỡn lúc nãy, lại một lần nữa quay đầu lại nhìn thêm lần nữa: “Bọn họ có khoảng bao nhiêu người?”

Phó Yến Đình đáp: “Thông qua tiếng chân ngựa thì chắc là có khoảng hơn trăm người.”

“Vẫn ổn, cũng không phải quá nhiều người.” Chử Trần Âm trầm tư suy nghĩ.

Đoàn người của họ thân thủ ai nấy cũng đều tốt nhưng mà có điều phía mình ít người phía địch lại đông, nếu mà cố đánh với khoảng trăm người này thì e là ít nhiều gì cũng bị thương.

Tình huống khẩn cấp, Chử Trần Âm lại một lần nữa quay lại không gian, nàng ở trên tầng hai trong căn phòng của mình lục tìm đồ vật, muốn tìm vũ khí có thể dùng.

Tuy nhiên, bây giờ quản lý khá nghiêm, nàng không lấy được đồ vật có thể dùng.

Đúng lúc mà nàng đang muộn phiền, trên lầu bốn đột nhiên phát ra một âm thanh: “Không gian lầu 5 nâng cấp thành công.”

Trong giây phút đó, Chử Trần Âm cảm thấy đã có hy vọng,, liền nhanh chóng chạy đến trước cửa của lầu 5, mở cánh cửa ra, đi vào trong không gian.

Chử Trần Âm định thần lại tiến vào trong xem, mọi thứ ở bên trong đó đều khiến nàng cảm thấy bất ngờ.

Bên trong của cái kho màu xanh lạnh được treo trong đó đủ các loại súng như, súng lục, súng bắn tỉa, súng tiểu liên, súng trường tấn công… Có khoảng hơn 10 loại súng, mỗi một loại súng ít nhất cũng có khoảng 10 kiểu mẫu mã khác nhau, ngoài ra còn có đủ các loại lựu đạn như lựu đạn cầm tay, bom khói, bom nổ v…v, Chử Trần Âm nhìn mà muốn hoa cả mắt.

Tên nhóc nhà ngươi! Đây chẳng phải là kho vũ khí sao! Đây có phải là đang chứng tỏ sau này khi mà nâng cấp lên thì vẫn còn nhiều không gian vũ khí lợi hại hơn nữa!

Chử Trần Âm vui mừng khôn xiết, nhanh chóng tiến vào kho súng, tùy ý chọn một khẩu súng tự động có mã hiệu là HK416, cầm nó lên mở ra xem thử, bên trong đó có khoảng 30 viên đạn.

Nàng cứ vậy mà cúi người xuống cầm lên vài hộp đạn và ống giảm âm thanh, rồi bắt đầu trở về xe ngựa.

Lúc này xe ngựa càng chạy càng nhanh, một đoàn binh cưỡi ngựa đuổi theo kịp xe ngựa hậu phương của bọn họ, muốn mau chóng đuổi kịp bọn họ.

“Nhìn xem, phía trước là người của Phó Gia, đuổi theo mau!” Tên binh cầm đầu hét lớn lên.

Chử Trần Âm động tác thuần thục lắp thiết bị giảm thanh lên súng HK416, nhắm thẳng vào đầu của tên binh cầm đầu.

Xe ngựa không ngừng mà lắc lư, đối với người cầm súng mà nói đây là một thử thách vô cùng lớn, nàng lạnh lùng nói với người đang đánh xe ngựa là Phó Yến Đình: “Tướng quân, để cho xe ngựa ổn định chút đi!”

Phó Yến Đình nhìn thấy trên tay nàng đang đỡ một món đồ gì đó, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng bị cái vẻ đẹp anh tuấn của người nữ tử ở trước mặt mình làm cho kinh ngạc, hắn thu hồi lại cái phòng thái ngang ngược thường ngày lại, dùng kĩ thuật của mình để làm ổn định xe ngựa.

Cái kỹ năng đánh xe ngựa của hắn cực kì tốt.

Chử Trần Âm ngồi thẳng lưng lên, động tác rất mượt mà hạ phát súng vào đầu của tên binh đứng đầu của binh.

Tên cầm đầu của đoàn binh đấy ngồi ở trên ngựa, cầm cái rồi đánh vào lưng ngựa đắc ý cười: “Các huynh đệ, màu đuổi theo! Vạn Thừa Tướng đã nói rồi, không để bất cứ tên nào sống sót!”

Vừa nói vừa chỉ tay vào xe ngựa: “Có nhìn thấy cái xe ngựa kia không, bên trong đó có cả tiểu nương tử, tướng mạo khá xinh đẹp, chờ lúc nữa để cho chúng ta chơi đùa!”

“Ha ha! Các huynh đệ! Nhanh lên~~”

Hắn còn chưa nói xong, có một viên đạn đã xuyên vào lông mày của hắn ta, xuyên qua cả phía sau đầu.

Máu văng tung toé, người đó mở to mắt, chưa kịp thu lại nụ cười thì đã ngã xuống khỏi lưng ngựa.

Đám binh ở phía sau cũng ngơ ngác, cũng không kịp khống chế ngựa, từng người từng người ngã chồng chất lên nhau.

Hơn trăm binh đuổi đến chỉ trong phút chốc đã chỉ còn lại đoàn người ít ỏi.

“Chơi đùa?! Cho ngươi chết!

Chử Trần Âm nhếch mép cười, trong nội tâm hừ một tiếng, cầm chắc lấy súng, hướng về phía người đang đánh xe ngựa Phó Yến Đình tiếp tục dặn dò: “Tướng quân, đánh xe sang bên trái một chút.”

Phó Yến Đình nghe thấy vậy, lập tức siết chặt dây cương bên trái, để cho xe ngựa dịch sang phía bên trái.

Chử Trần Âm cũng nhân cái cơ hội này, thêm một lần nữa bóp cò phản kích.

Lần này nàng không bắn vào đầu nữa, nàng bắn về phía sau, bắn liên tiếp hơn 30 viên đạn, bùm bùm bùm, đám binh ở phía sau cũng cứ thế mà ngã xuống khỏi ngựa.

Hơn trăm người binh đuổi đến bây giờ đã gục mất hơn một nửa.

Chử Trần Âm vui mừng, lặp lại toàn bộ những động tác quen thuộc lên đạn, tiếp tục bắn.

Những viên đạn lần lượt bay tới trúng vào đầu, l*иg ngực, cánh tay, bắp tay, của đám người đó, máu văng tung toé, chỉ trong phút chốc máu đã khắp mặt đất.

Những người ngồi trên ngựa cũng lần lượt bị ngã xuống, ngựa cũng bị dọa cho sợ hãi, cũng đều khụy xuống đất.

Những dòng máu đỏ tươi chảy xuống đất, không khí cũng toàn mùi vị tanh của máu tươi.

Chử Trần Âm lúc này mới thu tay lại, đặt súng xuống: “Được rồi, đại tướng quân, đi mau thôi!”

Phó Yến Đình tăng tốc xe ngựa.

Đợi đến lúc người nhà Phó Gia phát hiện ra được, thì xe ngựa cũng sớm đã bỏ mặc lại đám người đó ở phía sau.

Chử Trần Âm cũng nhanh chóng thu hồi lại khẩu súng HK416 về không gian

Cả đường đi xe ngựa đều rung lắc dữ dội, chờ đến nơi an toàn, Phó Yến Đình mới cho xe ngựa chạy chậm lại, rồi quay sang hỏi nàng: “Vừa nãy nàng đã dùng loại vũ khí gì vậy?”

Chử Trần Âm lúc đó cũng không biết làm sao có thể giải thích với hắn, chỉ nói sơ qua một chút: “Chỉ là súng, dùng thuốc nổ rồi biến thành vũ khí… Là dùng thuốc nổ, chàng có hiểu không.”

Phó Yến Đình lắc đầu, chỉ nói hai chữ: “Dạy ta.”

Chương 10: Đã Đến Nơi Dừng Chân Đầu Tiên

Chử Trần Âm nhìn sương mù nhìn mây, cũng không biết được hắn đang vui cái gì, trốn thoát được vui đến vậy sao?

Nàng nhân lúc người đánh xe vẫn đang nghỉ ngơi, lại trở về không gian thêm một lần nữa, lúc nãy vì có binh đuổi theo, cho nên nàng ra vào có chút gấp gáp, quên mata đi xem không gian tầng 6.

Chỉ nhìn thấy ở trên cửa cửa tầng 6 có hiển thị một thành tiến trình, trên thanh tiến trình đó có viết: “Còn 10 ngày nữa là tầng 6 có thể lên cấp.”

“Còn 10 ngày nữa…” Chử Trần Âm nói nhỏ lẩm bẩm, cái không gian tầng này thời gian nâng cấp đều không giống nhau, từ quy luật có thể thấy là không ngừng thăng tiến.

Nàng sờ lên cánh cửa không gian, trong lòng nghĩ, cũng không biết không gian tầng tiếp theo sẽ là gì?

Nếu mà có thể trực tiếp tặng nàng một cái nông trường thì tốt biết bao.

Nàng cười, coi cái cánh cửa này như là một đài ước nguyện, thành tâm cầu mong.

Sau khi cầu mong xong, nàng quay người lại cầm lấy một khẩu súng lục nhỏ lén lút nhét vào người mình rồi từ từ rời đi khỏi không gian.

Quay trở lại xe ngựa, người đánh xe nghỉ ngơi đã trở lại, đổi lại nàng và Phó Yến Đình có thể nghỉ ngơi, hai người vào trong xe ngựa, dựa vào nhau, nhắm mắt ngủ một đêm.

Chờ đến lúc tỉnh lại thì đoàn người của họ cũng đã đến được cổng của huyện Trạm Dương.

Vì muốn che giấu thân phận không để ai biết, bọn họ không trực tiếp đi vào huyện thành, mà trước tiên lại đi vào một nơi ở trong huyện có tên gọi là thôn Hạnh Hoa một thôn nhỏ nằm ở trong góc.

Lai Phúc đã tìm giúp họ một căn nhà đất bị bỏ hoang để ở.

Căn nhà đất ấy không to, nhưng mà miễn cưỡng thì cũng có thể ở đủ được, tổng có hai căn phòng, nữ một phòng, nam một phòng.

Lai Phúc và người đánh xe ngựa cùng lúc đem chăn ga gối đệm lấy từ trên xe ngựa xuống, đơn giản trải ở hai căn phòng.

Công tử tiểu thư của Phó Gia cũng không phải những người kiêu kỳ, cũng giúp bọn họ dọn dẹp căn nhà sạch sẽ.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cầm theo thùng gỗ đi đến cái hồ gần đó để lấy nước.

Nàng từ trong không gian lấy ra khăn mặt và bàn chải đánh răng, thuận tiện ở bên hồ thì nàng cũng đánh răng rửa mặt luôn.

Lúc mà hai người đã đựng đầy nước chuẩn bị về nhà thì nghe được tiếng khóc vang lên ở khu rừng của phía bên kia cái hồ nước.

Chử Trần Âm cau mày, Phó Yến Đình đi xem thử.

Phó Yến Đình đưa tay ra biểu thị nàng đừng phát ra tiếng động, nhẹ nhàng tiến về phía trước, lấy ra thanh kiếm dài dọn cỏ để đi.

Chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương khoảng hơn 10 tuổi đang vừa quỳ vừa run rẩy trên cỏ: “Đại nhân, người tha cho ta đi! đại nhân!”

Lúc này tiểu cô nương mới nhận thức lại được, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chử Trần Âm, nhìn thấy nàng là nữ tử nên thở phào một hơi, cũng không còn run chân tay dữ dội nhiều lúc nãy.

Chử Trần Âm nhìn về phía nàng hỏi: “Vị cô nương này, không sao chứ?”

Khi mà tiểu cô nương nghe được giọng nói của nàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ nhìn vè phía nàng: “Các người là người ngoài thôn phải không!mau chóng rời khỏi đây đi, không nên ở cái thôn này!”

Chử Trần Âm ngơ người một lúc: “Tại sao lại không thể ở lại đây?”

Nước mắt của tiểu cô nương rơi xuống lã chã như những chuỗi hạt: “Cách đây chưa đến vài km có một cái huyện Trạm Dương, huyện lệnh của huyện Trạm Dương họ Trần, là tôn tử của Hoàng Hậu, ỷ bản thân mình là Hoàng thân quốc thích, ở vùng này tự xưng mình là Hoàng Đế, xưng vương xưng bá, không coi lão bách tính nơi đây là ngươi!”

Lúc nàng ấy nói thì trong mắt tràn đầy oán hận, tiếp tục nói: “Ngày thường ép bọn ta phải nộp lương thực thì không nói, hắn còn bắt nạt các nữ tử ở trong thời, bất kể là đã thành hôn hay chưa, hắn đều phái người bắt họ đến phủ, đặt cho nó một cái tên hay thì gọi là đến huyện của hắn để làm việc, nhưng sự thực thì lại là bị nhốt ở hậu viện để làm thú vui cho hắn!”

Tiểu cô nương vừa nói vừa khóc, khó càng ngày càng to.

Chử Trần Âm liền rút ra khăn của mình nhanh chóng lau nước mắt cho nàng ấy, ở trong đầu mình bắt đầu tìm kiếm về tên huyện lệnh họ Trần, nhưng mà hình như trong sử sách không có ghi chép lại.

Nàng hỏi nàng ấy: “Cô nương, người nhà của cô nương đâu?”

Hai tay của tiểu cô nương nắm chặt vào, cắn chặt môi dưới và nói: “Nương của ta khoảng một năm trước đã bị ép vào phủ, chưa đến 3 tháng thì thi thể của bà ấy đã được cuốn vào cỏ rơm và ném ra đằng sau núi. Phụ thân của ta tìm đến đó để nói lý lẽ, thì bị đánh gãy chân, sau đó cũng rất khó khăn thì mới có thể sống sót, rồi hắn ta lại tiếp tục phái người bắt ta vào Trần phủ, phụ thân của ta và đại ca sống chết cũng không đồng ý, bị người của bọn họ dùng gậy đánh chết rồi, ta nhân cơ hội này chạy trốn ra ngoài, trốn ở đây.”

Chử Trần Âm sau khi nghe xong cảm thấy rất buồn, không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại có chuyện như này xảy ra.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 6 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo