Sói Vương Bất Bại
Tập 2: Tự bẻ tay trái (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Tự bẻ tay trái, bại lộ thân phận
“Có Tử Lam, là do chúng tôi có mắt không tròng, bị ma quỷ ám ảnh nên mới đồng ý ký hợp đồng với tên khốn Tô Thành Đạt kia.”
Chát!
Vừa nói vừa tự vả vào mặt mình một phát.
“Chúng tôi biết mình đã sai rồi, cũng đã đuổi Tô Thành Đạt về rồi, cầu xin cô Tử Lam cho chúng tôi một cơ hội khác.”
Chát!
Lại một cái tát nữa.
“Ngoại trừ cô Tử Lam, chúng tôi sẽ không ký với bất kỳ ai khác.
Chát!
Ba người anh một lời tôi một câu, vừa nói vừa đánh, còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chưa đến hai phút mà trên mặt đã sưng đỏ cả một mảng, chật vật không chịu nổi, làm gì còn nửa phần tư thái ngạo mạn của tổng giám đốc công ty như trước nữa.
“Các người, các người đang làm gì vậy?”
Từ đầu tới đuôi Tô Tử Lam đều vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc, trái tim điên cuồng nhảy lên, cô nghẹn họng như chết lặng, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Những người này… điên rồi sao?
Thật sự không thể giải thích được, tự nhiên cùng nhau chạy tới dập đầu xin lỗi cô?
Không phải chỉ là ký hợp đồng thôi sao.
Muốn trách cũng là trách tên khốn Tô Thành Đạt hèn hạ vô liêm si, không thể trách mấy người bọn họ, tại sao lại như thế này chứ?
“Các người mau, mau đứng dậy đi.”
Trong lúc hoảng hốt, Tô Tử Lam vô thức đưa tay ra giúp đỡ nhưng khi cô đỡ Triệu Đức Phúc lên thì đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống tay trái của Triệu Đức Phúc, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, hỏi: “Tổng giám đốc Phúc, tay của ông bị sao vậy?”
Sau đó cô mới để ý thấy cảnh tay trái của Triệu Đức Phúc quan một dải băng màu trắng, giống như bị thương, cánh tay trái ở nơi ống tay áo kia thì trống rỗng, không thể nhìn thấy tay trái của ông ta.
“Cô Tử Lam, đây.”
Triệu Đức Phúc không trả lời, mà lấy ra một cái hộp gỗ dài hơn hai mươi phân đưa cho Tô Tử Lam.
“Đây là?”
Lông mày Tô Tử Lam nhíu chặt lại, không biết Triệu Đức Phúc đang muốn làm cái gì, cô đưa tay cầm lấy hộp gỗ, mở ra liếc mắt một cái.
“A!”
Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên.
Sắc mặt Tô Tử Lam biến đổi trầm trọng, trong lòng sợ hãi khiếp vía, da đầu lập tức nổ tung, cô vô thức lùi về phía sau mấy bước, tay run lên, hộp gỗ trượt ra rơi xuống sàn nhà dưới chân.
Một bàn tay trái đẫm máu lăn ra khỏi hộp gỗ…
“Tổng giảm đốc Phúc, tay của ông! Tay của ông!”
Nghĩ đến cái ống tay áo trống rồng của Triệu Đức Phúc, Tô Tử Lam vẫn không hiểu tại sao thứ bên trong hộp gỗ lại là bàn tay trái bị gãy của Triệu Đức Phúc.
“Cô Tử Lam, tôi sai rồi.”
Triệu Đức Phúc bày tỏ thái độ chân thành nói: “Trước đây gan tôi to bằng trời, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đã dùng cái tay này chạm vào chân cô Tử Lam. Bây giờ tôi tự chặt đứt tay trái của mình như một hình phạt, hi vọng có thể được cô Tử
Lam tha thứ.”
“Rầm!”
Nói xong, lại nặng nề đập đầu xuống sàn nhà dưới chân Tô
Tử Lam.
“Ông, các người…”
Cả người Tô Tử Lam như hóa đá, toàn thân cứng đờ, trong lòng tê dại, như là đang nằm mơ không dám tin nói: “Tại sao các người lại như vậy? Là ai? Là ai bắt các người tới?”
“Cầu xin cô Tử Lam tha thứ.”
Nhưng đám người Triệu Đức Phúc chỉ lo quỳ lạy dập đầu xin lỗi Tô Tử Lam, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Tô Tử Lam.
Tiêu Nhất Thiên đứng sau lưng Tô Tử Lam, không nói một lời nào,
Có điều trong lòng lại đang âm thầm suy nghĩ: “Hiệu suất làm việc của tên kia đúng là rất nhanh, chỉ cần gửi một tin nhắn mà mấy tên này đã ngoan ngoãn đến nhà xin lỗi rồi.”
Dám sờ soạng chân của vợ tôi?
Phải phạt!
“Các người đừng như vậy nữa, tất cả đứng lên hết đi.”
Chuyện lúc trước bị Triệu Đức Phúc sờ soạng chân, đương nhiên Tô Tử Lam nhớ rất rõ, nhưng cô có tâm địa thiện lương, hiền lành tốt bụng, không phải loại phụ nữ độc ác nhiều thủ đoạn kia, nên không đến mức vì chuyện đó mà chặt mất tay trái của Triệu Đức Phúc. Nhìn ống tay áo trống rỗng của Triệu Đức Phúc, trái tim cô không chịu đựng được, thúc giục nói: “Tổng giám đốc Phúc, ông mau đến bệnh viện băng bó tốt một chút đi, chuyện khác để nói sau.”
“Nếu cô Tử Lam không tha thứ cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ quỳ mãi không đứng dậy.”
Thái độ của ba người vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không có ý định nói đùa.
Trong lòng Tô Tử Lam vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không vội vã hỏi, gật đầu nói: “Tôi tha thứ cho các người, tha thứ cho các người là được chứ gì, đi mau, mau đến bệnh viện đi.”
“Có thật không?”
Ba người liếc nhìn nhau, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhôm đứng lên.
Hết lần này đến lần khác, nhưng vào lúc này, chuông điện thoại di động của Tiêu Nhất Thiên vang lên, là tin nhắn từ một số không quen thuộc gửi đến, nhưng anh nhớ rõ, số này xuất hiện trong thông tin mà vị tướng quân trung niên đưa cho anh.
Chủ máy chắc hẳn là Tô Thành Đạt.
Tô Thành Đạt chịu để bị Tiêu Nhất Thiên đánh, thế mà còn dám chủ động liên lạc với anh, anh thật sự hơi bất ngờ.
Thế là anh ẩn vào mở tin nhắn văn bản, nhìn lướt qua.
“Chết tiệt”
Con người của Tiêu Nhất Thiên bỗng nhiên co rút lại, khuôn mặt vốn đang bình thản lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo, hai đầu lông mày đằng đằng sát khí.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, phía trước là một câu: “Em rể, anh cũng mới vừa biết được năm năm trước em họ không chỉ bị người đàn ông khác đối xử tệ bạc, sinh ra một đứa bé ngoài giá thú. Năm năm qua con bé cũng không nhàn rỗi, tốn nhiều thời gian ở bên ngoài ăn chơi sa đọa, câu tam đáp tứ, quá thực chính là cái xe buýt mà ai cũng có thể ngồi lên, thật đáng tiếc cho cậu còn đối xử hết lòng với con bé, là đàn ông, anh cũng cảm thấy không đáng thay cho cậu.”
Còn phía dưới thì chính là chứng cứ.
Tất cả là năm tấm ảnh chụp, tất cả đều là những bức ảnh chụp cảnh Tô Tử Lam tiếp xúc gần gũi với đàn ông, bối cảnh là một con phố, một quán bar và một phòng khách sạn, đàn ông thì có Triệu Đức Phúc, tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc
Đức.
Chính là ba người đang đứng trước mặt Tiêu Nhất Thiên lúc này.
“Vợ à, không phải lát nữa em muốn đi ra ngoài mua sắm sao? Thu dọn đồ đạc trước đi, để anh tiễn bọn họ.” Tiêu Nhất Thiên chủ động đứng lên.
“Anh?”
Một tiếng vợ này khiến Tô Tử Lam có chút hoảng hốt.
“Đi thôi.”
Tiêu Nhất Thiên không nói chuyện ảnh chụp cho Tô Tử Lam biết, mà chỉ đẩy đám người Triệu Đức Phúc cùng rời đi, đồng thời thuận tay đóng cửa nhà họ Tô lại.
“Anh chính là chồng của cô Tử Lam sao?”
“Người đàn ông bạo lực đó?”
“Kẻ mạnh bạo đó?”
Đám người Triệu Đức Phúc nhìn Tiêu Nhất Thiên với vẻ mặt kỳ quái, rõ ràng bọn họ không hiểu tại sao lại lịch của Tô Tử Lam khủng bố như vậy mà lại có thể kết hôn với một người đàn
ông như Tiêu Nhất Thiên?
Tiêu Nhất Thiên biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, lập tức hỏi: “Là tên Quốc Tuấn bảo các người tới?”
“Tên Quốc Tuấn.”
Ba người đều sững sờ, nhất thời không thể kịp phản ứng.
“Đoàn Quốc Tuấn.”
Tiêu Nhất Thiên nói ra một cái tên.
Đột nhiên sắc mặt ba người đều tái xanh, hai mắt trừng to như cặp chuông đồng lớn, ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên giống như nhìn thấy ma quỷ giữa ban ngày, trong lòng chẩn động kinh ngạc khôn lường.
Chương 12: Rồng có vảy ngược, lửa giận ngập trời
Đoàn Quốc Tuấn, chính là “anh Tuấn” trong miệng đám
Triệu Đức Phúc.
“Anh biết anh Tuấn?”
“Chẳng lẽ…”
“Anh không phải là người anh Tuấn nói đó chứ?” .
Ba người cũng không phải người ngu, Tiêu Nhất Thiên không chỉ biết Đoàn Quốc Tuấn, hơn nữa lúc nhắc tới Đoàn Quốc Tuấn lại xưng là “Tên Quốc Tuấn”, rất rõ ràng hoàn toàn không coi Đoàn Quốc Tuấn ra gì.
Phịch!
Phịch! Phịch!
Nhớ lại lời Đoàn Quốc Tuấn vừa nói ở trong điện thoại, một câu nói táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, ba người đã cảm thấy da đầu tê dại, hai chân như nhũn ra, lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Nhất Thiên.
“Đại, đại ca, đại ca”
“Chúng tôi thật sự không cố ý muốn bỏ đá xuống giếng, đồng ý ký hợp đồng với Tô Thành Đạt, là do Tô Thành Đạt uy hiếp, lấy ra điều kiện khiến chúng tôi không có cách nào từ chối, chúng tôi nhất thời bị ma quỷ ám nên mới…”
“Cầu xin đại ca tha mạng! Tha mạng.”
Ba người dập đầu như giã tỏi, còn run hơn mới vừa rồi đối mặt với Tô Tử Lam, dù sao bọn họ sợ Tô Tử Lam là bởi vì sau lưng Tô Tử Lam có núi dựa kinh khủng mà bọn họ không chọc nổi.
Mà Tiêu Nhất Thiên chính là núi dựa của Tô Tử Lam.
Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng hiểu.
Hiểu hết tất cả rồi.
Không trách được trước kia Tô Tử Lam luôn bị nhà họ Tô chèn ép, bị ăn hiếp cũng đều bó tay, chỉ có thể im hơi lặng tiếng, bây giờ lại tung cánh bay lên trời, trong lúc bất chợt có núi dựa kinh khủng.
Không trách được Tô Tử Lam sẽ chịu gả cho người đàn ông như Tiêu Nhất Thiên.
Thì ra Tiêu Nhất Thiên mới là nhân vật lớn đển cả anh Tuấn
cũng không chọc nổi.
“Ngậm miệng”
Rũ mắt nhìn xuống đám Triệu Đức Phúc, mặt Tiêu Nhất Thiên vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo, hừ nói: “Thương nhân mưu lợi, các ông xu lợi tránh hại, đồng ý ký hợp đồng với Tô Thành Đạt là chuyện bình thường, biết sai có thể sửa, tới cửa nói xin lỗi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ”
“Cám ơn đại ca!”
“Cảm ơn đại ca!”
Ba người đều không dám ngẩng đầu lên, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng.”
Ngay sau đó Tiêu Nhất Thiên lại đổi lời, lạnh nhạt nói: “Dảm đụng vào người phụ nữ của tôi, chết cũng không có gì đáng
tiếc.”
“Ha?”
Ba thân thể run rẩy không thể khống chế, nhất thời một hơi mới vừa thở ra lại bị nhấc lên tới cổ họng, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nhất là Triệu Đức Phúc.
“Đại ca, tôi bị sắc dục che mắt, có mắt như mù, sờ chân cô Tử Lam, tôi… tôi đáng chết!”
Triệu Đức Phúc thiếu chút nữa bị dọa đến tè ra quần, giọng run rẩy nói: “Nể mặt anh Tuấn, nể tình tôi tự chặt tay trái, cầu xin đại ca coi tôi như cái rằm, tha cho tôi một lần đi, chỉ cần đại ca tha cho cái mạng chó của tôi, từ nay về sau Triệu Đức Phúc tôi sẽ đi theo làm tùy tùng, đại ca anh có thể sai đâu đánh đó.”
“Tự xem mà làm đi.”
Bất cứ lúc nào Tô Tử Lam cũng có thể ra ngoài, vì lo bị cô nhìn thấy, Tiêu Nhất Thiên lười nói nhảm với đám Triệu Đức Phúc, trực tiếp lấy điện thoại ném qua.
“Đây…”
“Đây đây đây.”
Thấy những hình trong điện thoại di động, cả đám Triệu Đức Phúc đều sợ ngẩn người, trợn tròn mắt, sắc mặt như tro tàn.
Cái quỷ gì vậy?
Những người đàn ông trong tấm hình đúng thật là bọn họ, lúc ấy bọn họ thật sự ôm người phụ nữ vào lòng, nhưng mà ông trời làm chứng, người phụ nữ bọn họ ôm hoàn toàn không phải là Tô Tử Lam.
Sao vậy…
“Vu khống! Đây là vu khống!”
Tổng giám đốc Trường ngẩng đầu lên đầu tiên, mở miệng kêu oan: “Đại ca, những hình này là giả, tất cả đều là giả. Tôi thề với trời, tuyệt đối chưa từng chạm vào một sợi tóc của cô Tử Lam. Nếu có nửa câu nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
“Tôi cũng thề.”
“Tôi cũng vậy…”
Triệu Đức Phúc lúng túng nói: “Tôi thề chỉ từng chạm vào chân cô Tử Lam một lần.”
Ba người ngoài miệng thì thề độc, trong lòng thì đang thầm mắng: “Chết tiệt. Tên khốn kiếp không biết xấu hổ nào dám gửi loại hình này đển vào lúc này vậy chứ, đây là muốn mạng của ông đây à?
“Tô Thành Đạt”
Đột nhiên, Tổng giám đốc Đức kêu lên một tiếng.
Triệu Đức Phúc và tổng giám đốc Trường sững sờ nói: “Cái gì mà Tô Thành Đạt?”
“Các ông nhìn xem”
Tổng giám đốc Đức chỉ vào số điện thoại người gửi, còn cả câu nói phía trên, cắn răng nghiến lợi nói: “Tin nhắn này là của Tô Thành Đạt. Hơn nữa, anh ta đnag nói em họ gì đó, trừ Tô Thành Đạt ra thì còn có thể là ai?”
Trong nháy mắt, lửa giận trên người ba người ngập trời! Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Ý của các ông là Tô Thành Đạt lấy mấy hình giả ra cổ ý hãm hại các ông?”
“Không sai.”
“Tuyệt đối là như vậy.”
Ba người gật đầu như giã tỏi.
“Cho nên các ông biết nên làm như thế nào rồi chứ?”Tiêu
Nhất Thiên nói với ý sâu xa.
“Đại ca yên tâm, chúng tôi đi tìm tên khốn kiếp kia tính số.”
“Cho cả Tập đoàn Tô Doãn kia chôn cùng cậu ta.”
“Đi!”
Ba người khí thế hung hăng, rối rít đứng lên, vừa đi vừa gọi điện thoại tụ tập người lại, gào thét rời khỏi Khu Gia Định, chạy thẳng tới Tập đoàn Tô Doãn.
“Coi như các ông biết điều”
Mặt Tiêu Nhất Thiên thoáng qua vẻ tàn khốc.
Anh không ngốc, chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra những hình kia là photoshop, là giá, cho nên cũng không làm dám Triệu Đức Phúc, mà là mượn tay của bọn họ khiến cho Tô Thành Đạt trả giá.
Rồng có vảy ngược, chạm vào tất chết.
Trước khi rời khỏi khách sạn Diamond, Tiêu Nhất Thiên đã nhắc nhở ba ông cháu Tô Chí Công, Tô Thanh Thể và Tô Thành Đạt: “Có ai không phục thì cứ nhằm vào tôi, người dám đụng đến vợ và con gái tôi thì chỉ có chết.”
Hiển nhiên, bọn họ coi lời Tiêu Nhất Thiên nhắc nhở trở thành gió thổi bên tai, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Nếu như vậy, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.
Một lát sau, Tô Tử Lam đi từ trong nhà ra, thay bộ đồ rộng thùng thình thường ngày, trông thanh lệ thoát tục, khí chất bất phàm, cộng thêm ngũ quan của cô xinh xắn, làn da trắng nõn, cho dù là mấy ngôi sao trên ti vi cũng không sánh bằng.
Tiêu Nhất Thiên nhìn kỹ mấy lần, vẻ tàn độc trên mặt tan thành mây khói trong phút chốc.
“Nhìn tôi làm gì?”
Tô Tử Lam đi tới trước mặt Tiêu Nhất Thiên, trừng mắt nhìn anh.
“Bà xã, em thật xinh đẹp.”
Tiêu Nhất Thiên cười khen cô một câu.
Mặt Tô Tử Lam ủng đỏ, hừ nói: “Đừng quên chuyện anh đã hứa với An Nhiên, tối tôi ngủ cùng An Nhiên trên giường, anh ngủ dưới sàn nhà, mặc dù tôi đã đính hôn với anh, nhưng hy vọng anh đừng có suy nghĩ gì không nên có với tôi.”
“Em yên tâm, anh tự có chừng mực.”
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Trừ khi em không thể tự kiềm chế mà yêu anh, chủ động yêu thương nhung nhớ, nểu không chúng ta vẫn tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.”
“Xí, anh nằm mơ đi.”
Mặt Tô Tử Lam càng đỏ hơn, trong lòng thầm nói, anh đang trêu chọc mình sao? Muốn cho mình chủ động yêu thương nhung nhớ, không có cửa đâu.
Lúc này, một chiếc xe màu đen chạy bằng băng lái vào Khu
Gia Định.
“Tử Lam, ở đây!”
Cách hai mươi mét, đột nhiên cửa sổ xe bên ghế lái phụ bị người mở ra, một cô gái trẻ tuổi nhô đầu ra, phất tay vẫy gọi Tô
Tử Lam.
Tô Tử Lam nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên: “Thanh Thảo tới đón tôi, anh…”
“Anh đi cùng với em.”
Không đợi Tô Tử Lam nói hết lời, Tiêu Nhất Thiên đã cười nói: “Hai người bọn họ có đôi có cặp, bây giờ em là người đã có chồng, hình như một mình đi làm kỳ đà cản mũi cũng không thích hợp lắm”
“Anh.”
Tô Tử Lam muốn nói lại thôi, thầm nói không phải trong lòng anh biết rõ thân phận của mình là gì nhất sao? Tội phạm cưỡng dâm, cuồng bạo lực, mới từ trong tù ra. Anh đi theo cùng thì đó mới gọi là không thích hợp.
Nhưng lời đến khóe miệng cô lại không có ý nói ra, quá làm tổn thương người khác.
Chương 13: Bạch mã hoàng tử, oan gia ngõ hẹp
Một chiếc xe Mercedes màu đen dừng lại trước mặt Tô Tử Lam, Tôn Thanh Thảo xuống xe ôm chầm lấy cô. Sau đó, cô ấy dùng ánh mất nghi hoặc nhìn lướt qua Tiêu Nhất Thiên, cô ấy cau mày hỏi: “Tử Lam, anh ta là chồng mới đính hôn của cậu sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Tử Lam gật đầu.
Sau khi đánh giá Tiêu Nhất Thiên vài lần, ánh mắt của Tôn Thanh Thảo không giấu được vẻ khinh thường và chán ghét nhưng trước mặt Tô Tử Lam, cô ấy lại dối lòng mà cười nói: “Thân hình cường tráng, cao to vạm vỡ, thể trạng rất tốt. Mình đã nghe nói về mọi chuyện trong tiệc đỉnh hôn rồi. Anh ta có thể đứng ra bảo vệ cậu và An Nhiên thì coi như anh ta dũng cảm, là một người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm…”
“Cảm ơn sự khen ngợi của cô.”
Tiêu Nhất Thiên không hề khách sáo, anh thản nhiên tiếp
nhận lời khen.
“Dừng!”
Tôn Thanh Thảo giở giọng xem thường, vẻ khinh bỉ trên mặt cô ấy càng thêm sâu. Trong lòng cô ấy đang thầm nói rằng: Tôi chỉ đang an ủi Tử Lâm, chẳng lẽ anh nghe không hiểu sao? Đồ ngu ngốc! Dời đi ánh mắt đang dừng ở trên người Tiêu Nhất Thiên, cô ấy giải thích: “Buổi sáng, mình đã dự định sẽ tham dự tiệc đính hôn của cậu nhưng đúng lúc Thiếu Huy rảnh rỗi, anh ấy mời minh cùng đi ăn cơm nên mới làm chậm trễ như vậy. Cậu sẽ không để ý chứ?”
“Sẽ không.”
Tô Tử Lam lắc đầu.
“Cậu nhìn này, đây là quà của Thiếu Huy tặng cho mình. Có xinh không?”
Tôn Thanh Thảo chỉ vào mặt dây chuyền Cartier trên cố, vô cùng đắc ý nói: “Mình có tra thử trên mạng, mặt dây chuyền này trị giá khoảng năm trăm triệu đấy.”
“Đất như vậy sao?”
Tô Tử Lam có chút kinh ngạc, cô nhìn kỹ thêm vài lần rồi mở miệng khen: “Đúng là rất xinh xắn, rất hợp với màu da của cậu. Mặc thêm bộ váy này vào, hiện tại cậu chính là nàng tiên độc nhất thế giới này.”
“Có mắt nhìn đấy, xứng đáng là bạn thân nhất của mình.”
Tôn Thanh Thảo càng thêm tự hào, Tiêu Nhất Thiên lặng lẽ lắc đầu. Đường nét trên khuôn mặt của Tôn Thanh Thảo cũng khá tình xảo nhưng so với Tô Tử Lam thì không cùng đẳng cấp. Hơn nữa, cô ấy lại trang điểm đậm, mùi son phấn rất nồng. Cô ấy mặc một chiếc đầm đỏ hở cổ, lộ ra khe rãnh thoắt ẩn thoắt hiện, khi nói chuyện với Tô Tử Lam thì mông còn cố ý uốn éo, phảng phất có chút gợi cảm.
Nàng tiên? Tô Tử Lam chắc rất mệt mỏi mới có thể nghĩ ra loại lời nói dối lừa gạt người khác như này.
Nói rằng cô ấy là yêu tinh còn đúng hơn.
“Thanh Thảo.”
Đột nhiên cửa ghế lái mở ra, Trần Thiếu Huy vừa mới ngồi trong xe gọi điện thoại bước ra. Anh ta đi thẳng đến bên cạnh Tôn Thanh Thảo và Tô Tử Lam. Anh ta vô cùng tri thức đưa tay về phía Tô Tử Lam cười nói: “Cô Tử Lam, may mắn được gặp”
“Chào anh.”
Tô Tử Lam lễ phép bắt tay với anh ta.
Mặc dù Trần Thiếu Huy rất giỏi trong việc che đậy nhưng ánh mắt anh ta nhìn Tô Tử Lam mang theo tia ngạc nhiên và thèm muốn rất rõ ràng.
“Tử Lam, để mình giới thiệu cho cậu.”
Tôn Thanh Thảo không hề phát hiện, xoay người ôm lấy cánh tay Trân Thiếu Huy. Cô ấy đặt ngực lên cánh tay anh ta, tó ra vẻ thân mật: “Bạch mã hoàng tử của mình, Trần Thiếu Huy, cậu chủ nhỏ nhà họ Trần. Tổng giám đốc của công ty Huy Hoàng, một trong mười người trẻ xuất sắc ở Hải Phòng, thành viên của hiệp hội võ đạo tỉnh và là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo thành phố.”
Nói đến Trần Thiếu Huy, cảm của Tôn Thanh Thảo hơi nâng lên, cả người cô ấy có chút phơi phới.
“Thật lợi hại.”
Ngay cả Tô Tử Lam cũng phải thừa nhận Trần Thiếu Huy quả thực vô cùng ưu tú, cô chân thành chúc phúc: “Tìm được một người đàn ông tốt như vậy, đó là may mắn của cậu. Là bạn thân, trong lòng mình cũng rất vui mừng thay cho hai người. Mong hai người bên nhau dài lâu, vui vẻ hạnh phúc”
“Đúng vậy!”
Tôn Thanh Thảo cười đắc ý, sau đó cô ấy chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà Tử Lam, cậu cũng đừng quá buồn. Cậu mới chỉ đính hôn mà thôi. Dù sao cậu cũng chưa đi nhận giấy chứng nhận kết hôn. Thiếu Huy có rất nhiều bạn bè, sau này có cơ hội, mình sẽ giới thiệu cho cậu làm quen. Trong số đó có khi có bạch mã hoàng tử của cậu đấy.”
Giọng nói của cô ấy rất lớn, hoàn toàn không có ý tránh Tiêu Nhất Thiên chút nào.
Từ đầu đến cuối Trần Thiếu Huy không hề nhìn Tiêu Nhất Thiên, dường như anh ta coi Tiêu Nhất Thiên như không khí, nghe theo lời của Tôn Thanh Thảo nói: “Cũng không giấu giếm gì, gần đây công ty chúng tôi có dự án hợp tác với tập đoàn Tô Doãn. Hôm nay tôi đến đây, một là đi ăn tối với Thanh Thảo, hai là đi cùng bố tôi tìm tổng giám đốc của Tô Doãn thảo luận chi tiết về việc hợp tác. Hiện tại chắc bố tôi vẫn ở trong tập đoàn Tôi Doãn.”
“Vậy sao?”
Tô Tử Lam sửng sốt.
Trần Thiếu Huy cười nói: “Tôi nghe nói lễ đính hôn này là do ông nội cô định. Nếu cô Tử Lam có khúc mắc, muốn giải trừ hôn ước, có lẽ tôi có thể giúp.”
“Đúng vậy, đúng vậy” Tôn Thanh Thảo gật đầu nói: “Dù ông nội cậu có thiên vị anh họ cậu như thế nào thì vẫn phải cho nhà họ Trần một chút thể diện. Chỉ cần Thiệu Huy nói vài câu trước mặt ông nội cậu, ông ấy nhất định sẽ đổi ý.”
“Đến lúc đó, mình lại giới thiệu bạn bè của Thiếu Huy cho cậu, xem ai còn dám bắt nạt cậu nữa.”
Không thể phủ nhận rằng Tôn Thanh Thảo làm điều đó vì muốn tốt cho Tô Tử Lam.
Nhưng Tô Tử Lam quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, cô do dự một chút rồi lắc đầu nói: “Quên đi, mỗi người đều có vận mệnh riêng. Mình không có may mắn như cậu, chỉ cần An Nhiên ở bên cạnh, có thể không cần lo nghĩ gì mà lớn lên thì mình đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
“Nhưng…”
“Muộn rồi, đi thôi.”
Tôn Thanh Thảo vẫn muốn khuyên nhủ cô một lần nữa nhưng Tô Tử Lam không cho cô ấy cơ hội, dù sao nói ra điều này trước mặt Tiêu Nhất Thiên là quá tàn nhẫn đối với anh.
Tiêu Nhất Thiên không hề coi trọng những lời nói đó. Với thân phận hiện tại của anh mà nói, bị khinh thường là chuyện bình thường. Nếu như Tôn Thanh Thảo buộc anh và Tô Tử Lam cùng nhau, vậy thì đầu óc cô ấy mới thật sự là có bệnh.
Điều anh quan tâm chính là danh tính của Trần Thiếu Huy.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Trần? Tổng giám đốc của công ty Huy Hoàng?
Thật là trùng hợp. Oan gia ngõ hẹp.
Tiêu Nhất Thiên còn nhớ rất rõ, năm năm trước, anh và mẹ cùng nhau trở về Hải Phòng thăm viếng. Do uy tín của nhà họ Tiêu ở thủ đô, nhiều gia tộc bản địa ở Hải Phòng đều rất chào đón họ và bày tiệc để gặp mặt mẹ con anh, tính toán muốn tạo quan hệ với nhà họ Tiêu ở thủ đô.
Trong đó, đặc biệt là gia tộc nằm ở Đồ Sơn. Nhà mẹ đẻ của bà nội của Tiêu Nhất Thiên nằm ở Đồ Sơn và các mối quan hệ cá nhân của bà cũng ở Đồ Sơn. Vì vậy những gia tộc ở Đồ Sơn là những người ân cần nhất.
Vào đêm hôm đó Tiêu Nhất Thiên gặp chuyện không may, chính vì uống thêm vài ly trong bữa tiệc khiến ý thức của anh mơ hồ. Sau đó anh bị người ta đưa vào phòng khách sạn rồi cùng Tô Tử Lam ngủ say.
Tham gia vào bữa tiệc đó gồm có ba người đứng đầu của ba gia tộc. Đó là nhà họ Trương, nhà họ Lưu và nhà họ Trần. Mà Trần Nhân Trung, người đứng đầu nhà họ Trần, chính là bố của Trần Thiếu Huy.
Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên và Trần Thiếu Huy gặp nhau, ban đầu anh ta không biết Tiêu Nhất Thiên và Tiêu Nhất Thiên cũng không biết anh ta. Tuy nhiên, gia đình giàu có mà họ Trần ở Đồ Sơn thì chỉ có thể cùng một nhà với Trần Nhân Trung. Tiền thân của công ty Huy Hoàng, Truyền thông Sơn Trúc, thực ra là sản nghiệp của nhà mẹ đẻ bà cụ nhà họ Tiêu.
Hai chữ “Sơn Trúc” được lấy từ tên của bố mẹ Tiêu Nhất Thiên, Đỗ Thanh Trúc và Tiêu Thanh Sơn, mỗi người một chữ.
Tiêu Nhất Thiên đã bị người ta hãm hại trong bữa tiệc và phải ngồi tù. Mẹ của anh, Đỗ Thanh Trúc đã trở về thủ đô, quỳ trước cổng nhà họ Tiêu ba ngày ba đêm rồi chết. Ban đầu sản nghiệp thuộc về nhà họ Đỗ, hiện nay đã trở thành công ty của nhà họ Trần.
Nếu nói nhà họ Trần không thông đồng bí mật với nhà họ Tiêu thì ai mà tin được?
“Không biết bây giờ ông bà ngoại thể nào? Mẹ chết thảm, tài sản bị chiếm đoạt, tuổi bọn họ lại cao, hẳn là năm năm nay đều rất vất vả.”
Tiêu Nhất Thiên ngồi trong chiếc Mercedes-Benz liếc nhìn Trần Thiếu Huy đang phụ trách lái xe, anh vô tình toát ra hơi thở lạnh đến thấu xương: “Xem ra phải đi về Đồ Sơn càng sớm càng tốt. Âm mưu năm đó, nếu nhà họ Trần thật sự đã tham gia thì nhất định phải để họ nợ máu trả bằng máu!”
Tại Ruiding Mall, tầng sáu.
Phụ nữ đi dạo phố không gì khác ngoài mua quần áo, giày dép, mỹ phẩm.
Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo đi ở phía trước, gần như là đã đi vào từng cửa hàng nhưng không có cửa hàng nào trong số năm hoặc sáu cửa hàng đó tìm thấy thứ phù hợp. Tô Tử Lam không dừng lại cho đến khi cô bước vào một cửa hàng bán đồ trang điểm nữ và nhìn thấy một chiếc váy trắng treo ở giữa cửa hàng.
“Đẹp quá…”
Đưa tay sờ soạng trên chiếc váy trắng, ánh mắt Tô Tử Lam lấp lánh, dáng vẻ yêu thích khuông buông. Hiển nhiên là cô rất thích nó.
Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ nhưng không thể thoát khỏi tai của Tiêu Nhất Thiên.
Vì vậy, Tiêu Nhất Thiên đi theo cười nói: “Thích thì mua đi”
“Không được. Tô Tử Lam trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, chỉ vào giá rồi lắc đầu: “Anh nhìn xem, hơn một trăm triệu một cái. Quá đất, hiện tại tôi không đủ tiền mua.”
Tô Thanh Cường bị tàn tật, Liễu Như Phương đã nghỉ hưu, Tô An Nhiên vẫn còn nhỏ, mọi chi tiêu thường ngày của một gia đình bốn người đều chi dựa vào một mình Tô Tử Lam. Cô làm việc trong tập đoàn Tô Doãn, vốn dĩ tiền lương đã không cao, hiện giờ cô lại bị Tô Thành Đạt đuổi khỏi tập đoàn Tô Doãn. Cô đang trong tình trạng thất nghiệp, ngoài miệng nói cùng lắm là đổi việc nhưng áp lực tâm lý rất lớn.
Cô chỉ có thể tiết kiệm tiền, đành để bản thân chịu thiệt một chút.
Tiền đâu mà du då để mua mấy bộ quần áo cao cấp này?
“Không sao, anh mua cho em”
Trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ động, càng ngày càng cảm thấy xót xa cho Tô Tử Lam. Vừa rồi thật ra Tôn Thanh Thảo đã mua rất nhiều đồ nhưng tay Tô Tử Lam lại trống rồng chỉ với lý do “không thích lắm”.
Anh lấy thẻ ngân hàng ra định thanh toán nhưng đúng lúc này, đột nhiên một nhân viên bán hàng trong cửa hàng đi tới, bỏ bàn tay đang chạm vào chiếc váy trắng của Tô Tử Lam ra, lạnh nhạt nói: “Không mua thì đừng sờ. Bị bẩn thì cô có đủ khả năng bồi thường không?”
Chương 14: Kêu người phụ nữ của anh nói xin lỗi tôi
“Có!”
Tô Tử Lam sứng sốt, rụt tay phải về.
“Bộ váy trắng này là bán thiết kế mới của mùa thu do nhà thiết kế đỉnh cao nước Anh tự tay thiết kế, dùng sợi tổng hợp cao cấp, ông chủ chúng tôi vất vả lắm mới lấy được hàng, hơn nữa chỉ có một cái này thôi đó.
Nói xong, nhân viên bán hàng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, hừ nói: “Lo giữ người phụ nữ của mình cho kỹ, nhìn no mắt là đủ rồi, đàn ông nghèo thì không sao, nhưng dẫn người phụ nữ của mình ra ngoài bị mờ mắt làm mất mặt, vậy thì chính là anh không đúng.”
Chợt con người Tiêu Nhất Thiên co rụt lại.
Anh hiểu rồi.
Không trách được mới vừa rồi lúc một mình Tô Tử Lam sờ váy trắng, nhân viên bá Đã lưu ảnh chụp màn hình g chút nào, mà sau khi anh đi tới bên cạnh Tô Tử Lam, nhân viên bán hàng lại đột nhiên xông tới ngăn cản.
Thì ra là anh làm liên lụy tới Tô Tử Lam.
Mặc dù bây giờ tình huống của Tô Tử Lam không tốt lắm, nhưng lại ăn mặc vô cùng tinh xảo, mặc dù trong túi ít tiền thật, nhưng ít nhất vẫn trông giống như người có tiền. Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn ngược lại, trong túi có tiền, nhưng phối hợp với quần áo trên người anh trông có vẻ nhiều lắm cũng chỉ đến một triệu, vừa nhìn đã biết là kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Trông mặt mà bắt hình dong, chết tiệt!
“Cô ăn nói thể nào vậy?”
Mặt Tô Tử Lam đỏ lên, không biết là bị tức hay là bị nhân viên bản hàng nói thành người phụ nữ của Tiêu Nhất Thiên” làm cho thẹn thùng, lạnh nhạt nói: “Các cô mở cửa làm ăn, không mua thì không cho sờ, như thế là muốn ép mua ép bán sao?”
“Nếu như người đàn ông của cô có tiền, vậy hãy kêu anh ta mua cho cô đi.”
Nhân viên bán hàng hoàn toàn không có ý rút lui, nói cho Tô Tử Lam nghe, nhưng mắt lại nhìn Tiêu Nhất Thiên, hất cảm lên với vẻ mặt khiêu khích.
“Cô thật là quá đáng.”
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Lam gặp phải nhân viên bán hàng rất không phân rõ phải trái như thế, tay hơi năm chặt ví tiền, cắn rằng một cái, không ăn được bánh thì cũng không thể nhẫn nhịn, trực tiếp lấy tiền ra mua cái váy trắng.
“Đã xảy ra chuyện gi?”
Lúc này, Trần Thiếu Huy và Tôn Thanh Thảo nghe tiếng đi tới, Trần Thiếu Huy liếc nhìn cái váy trắng đỏ, trầm giọng nói: “Cô này là bạn của tôi, cô ấy thích bộ quần áo này thì sờ một cái có vấn đề gì không?”
Nói xong còn cố ý gio tay lên, kéo cà vạt tây trang của mình, để lộ ra đồng hồ Rolex giá trị không nhỏ trên cổ tay.
“Chuyện này.”
Nhân viên bán hàng chỉ sững sờ trong chốc lát, nghiêng đầu thấy tây trang hàng hiệu trên người Trần Thiếu Huy và mặt dây chuyền Cartier trên cổ Tôn Thanh Thảo, lập tức đổi sắc mặt, nét mặt tươi cười như hoa, giọng điệu nịnh nọt nói: “Nếu là bạn của anh thì dĩ nhiên có thể sờ”
Sau đó cười nói với Tô Tử Lam: “Bên kia có phòng thay quần áo, cô có thể đi vào thử xem sao”
Sắc mặt Tô Tử Lam cực kỳ khó coi.
Bất kể nói như thế nào thì bây giờ Tiêu Nhất Thiên cũng là chồng cô, để cho người đàn ông khác trả tiền cho cô ngay trước mặt Tiêu Nhất Thiên, mặt mũi của cô phải để vào đâu? Mặt mũi Tiêu Nhất Thiên có còn nữa không?
Hơn nữa, Trần Thiếu Huy là bạn trai của Tôn Thanh Thảo, Tôn Thanh Thảo cũng ở đây thì có ghen không?
“Tử Lam, đừng lo lắng, nhanh đi thay đi”
Tôn Thanh Thảo biết Tô Tử Lam đang lo lắng chuyện gì, vì vậy chủ động đứng ra hào phóng nói: “Chỉ hơn sáu chục triệu mà thôi, đối với Thiếu Huy mà nói chỉ là chín trâu mất một cong lông, coi như là Thiếu Huy tặng cho mình, mình tặng lại cho cậu, quan hệ của chúng ta thế nào chứ? Yên tâm, mình không dễ giận vậy đâu.”
Nhưng cô ấy cũng không có ý giải vây cho Tiêu Nhất Thiên, ngược lại châm chọc: “Người đàn ông của cậu đã vô dụng thì sau này mình bảo vệ cậu.”
Nói xong vươn tay lấy cái váy trắng đó xuống, không để cho Tô Tử Lam từ chối, kéo Tô Tử Lam đi đến phòng thay quần áo đối diện.
Tiêu Nhất Thiên trầm ngâm không nói câu nào.
Mặc dù Tôn Thanh Thảo nhìn anh không vừa mắt, miệt thị đủ đường, nhưng nể tình cảm chị em sâu đậm của Tôn Thanh Thảo và Tô Tử Lam, nể tình cô ấy luôn báo vệ Tô Tử Lam, anh không muốn chấp nhặt với Tôn Thanh Thảo.
Về phần tiền, lát nữa anh sẽ đứng ra trả tiền, tuyệt đối sẽ không để cho tên đạo đức giả Trần Thiếu Huy thực hiện được âm mưu.
“Ôi? Cái váy này không tệ nhỉ”
Tôn Thanh Thảo mới vừa kéo Tô Tử Lam đi tới cửa phòng thay quần áo, một cô gái trẻ tuổi đi vào trong cửa hàng, liếc thấy bộ váy trong tay Tôn Thanh Thảo.
Không nói hai lời mà vươn tay giật lấy.
Mặt Tôn Thanh Thảo tối đi trong nháy mắt, tức giận nói: “Này này này, cô là ai? Có biết thứ tự trước sau hay không? Cái váy này là bạn tôi nhìn thấy trước, đưa đây!”
“Anh Minh, cái váy này đẹp quá, nhanh tới trả tiền đi”
Cô gái trẻ tuổi hoàn toàn không để ý tới Tôn Thanh Thảo, thậm chí lười phải nhìn Tôn Thanh Thảo, trực tiếp coi Tôn Thanh Thảo là không khí. Cô ta xoay người đi tới trước kính đặt dưới đất, mở cái váy trắng đó ra, không ngừng vung tay múa chân ở trên người mình, đồng thời nhìn ra ngoài cửa hàng kêu một tiếng.
“Cô!”
Tôn Thanh Thảo tức giận tới mức giậm chân, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Thiều Huy.
Sắc mặt Trần Thiếu Huy cũng khó coi, ho khụ khụ, đang tính mở miệng làm chỗ dựa cho Tôn Thanh Thảo, lúc này một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi xuất hiện trước cửa hàng.
“Thích thì gói lại đi.”
Người đàn ông trung niên thuận miệng nói, hoàn toàn không hỏi giá cả, hiển nhiên là người có tiền.
“Hội… Hội trưởng Minh!”
Trần Thiếu Huy lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên, con ngươi phóng đại, ngạc nhiên không khép miệng lại được.
“Cái gì mà Hội trưởng Minh?”
Tôn Thanh Thảo cau mày, vẻ mặt nghi ngờ, nhưng từ phán ứng của Trần Thiệu Huy, cô ấy mơ hồ nhận ra được người đàn ông trung niên này không dễ chọc, ít nhất là Trần Thieu Huy không chọc nổi.
Trần Thiếu Huy nhỏ giọng nói: “Có từng nghe nói đến người giàu có nhất Hải Phòng chưa? Anh ta chính là con trai của Phạm Đức Thành – Phạm Nhất Minh. Cũng là Hội trưởng Hiệp hội võ đạo, mà anh là Phó hội trưởng, tính ra anh ta cũng được xem như là một nửa lãnh đạo của anh.”
“Hả?”
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng truyền vào trong tai Tôn Thanh Thảo lại như sấm đánh. Cô ấy đờ người ra, liec nhìn Phạm Nhất Minh, lại nhìn cô gái trẻ vẫn đang vung tay múa chân với cái váy trắng, lưng không kiềm được sự lạnh lẽo, lòng vẫn còn sợ hãi, thầm nói: “Trời ạ, may vừa rồi mình nhẫn nhịn không xông lên giành cái váy trång lại, nếu không…”
“Thiếu Huy?”
Phạm Nhất Minh cũng hơi bất ngờ khi gặp Trần Thiếu Huy đây, anh ta gọi Trần Thiếu Huy với giọng điệu nhẹ nhàng, giống như là kêu một đàn em bình thường.
“Là em, là em.”
Cho dù như vậy, Trần Thiếu Huy vẫn tỏ vẻ vừa mừng vừa lo, cúi đầu khom lưng nói: “Hôm nay em thật may mắn khi có thể tình cờ gặp Hội trưởng Minh, nếu như Hội trưởng Minh có thời gian thì em nhất định sẽ mời anh ăn cơm”
“Xí, chó giữ nhà!”
Cô gái trẻ tuổi khinh bỉ trợn mắt nhìn Trần Thiếu Huy, sau đó chỉ vào Tôn Thanh Thảo, hỏi: “Cô ta là người phụ nữ của anh?”
“Đúng đúng đúng, là bạn gái của tôi.”Trần Thiếu Huy gật đầu như giã tỏi.
Cô gái trẻ tuổi hừ nói: “Mới vừa rồi cô ta muốn cướp đồ của tôi, mắt chó của cô mù rồi không nhìn thấy nữa sao? Còn muốn nói đạo lý với tôi, đúng thật là không có tư cách.”
Mặt Tôn Thanh Thảo tức khắc biến thành màu đen.
Kể từ sau khi đi theo Trần Thiệu Huy, cô ấy gần như một bước lên trời, bình thường chỉ có cô ấy ăn hiếp người khác, nào có từng bị người khác ăn hiếp như thế? Nhưng cô ấy không còn cách nào khác, con trai của người giàu nhất Hải Phòng, không thể chọc nổi.
Khẽ cắn răng mà chịu đựng thôi chứ biết làm sao bây giờ.
“Đều là lỗi của tôi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn, là tôi không dạy dỗ người phụ nữ của mình cho tốt. Không thì thể này đi, nếu cô thích cái váy trắng này thì để tôi trả tiền, coi như là nhận lỗi với cô và Hội trưởng Minh.”
Trần Thiếu Huy hảo phóng nói.
Cô gái trẻ tuổi nhướng mày, khinh thường nói: “Anh Minh thiếu tiền lắm sao? Mua không nổi sao?”
“Vậy, vậy cô muốn.”
“Kêu người phụ nữ của anh nói xin lỗi tôi.”
“Chuyện này.”
Trần Thiếu Huy và Tôn Thanh Thảo liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều khó coi, nhưng Trần Thiếu Huy vẫn ra hiệu bằng mắt với Tôn Thanh Thảo, ý nói cô ấy làm theo lời cô gái trẻ tuổi.
Tôn Thanh Thảo sắp bị nghẹn chết rồi.
Thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu,
“Đều tại tên khốn kiếp anh.”
Hung hăng trợn Tiêu Nhất Thiên đứng bên cạnh, Tôn Thanh Thảo trút toàn bộ oán hận lên đầu Tiêu Nhất Thiên, sau đó bước mấy bước tới trước mặt cô gái trẻ tuổi, một mực cung kinh cúi đầu với cô ta, nhằm mắt nói: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Hả?”
Cô gái trẻ tuổi đắc ý, cố ý hỏi: “Sai ở đâu?”
“Tôi không nên giành quần áo của cô, lại càng không nên nói đạo lý với cô, đồ cô thích chính là của cô, lời cô nói chính là đạo lý.
Bản thân Tôn Thanh Thảo cũng cảm thấy ghê tởm khi nói ra lời này.
“Coi như cô biết điều.”
Cô gái trẻ tuổi kia rất hưởng thụ, cầm cái váy trắng nghênh ngang đi đến trước quầy, hừ nói: “Gói lại cho tôi”
“Vâng.”
Nhân viên bán hàng cũng cung kính lễ phép, không hề có thái độ kiêu căng hống hách như mới vừa đối mặt với Tô Tử Lam.
Đây chính là sức hấp dẫn của tiền tài.
Năng lượng của quyền thể.
Phạm Nhất Minh đứng trong cửa hàng không nói một câu nào, nhưng do sự xuất hiện của anh ta, tất cả đều thay đổi, thái độ của mọi người cũng thay đổi vì anh ta.
Tôn Thanh Thảo đen mặt quay lại bên cạnh Tô Tử Lam, nhỏ giọng an ủi: “Tử Lam, anh Minh này là con trai của người giàu nhất Hải Phòng, chúng ta không chọc nổi, đợi lát nữa đến cửa hàng khác xem có cái nào giống vậy không”
“Không cần.”
Tô Tử Lam lắc đầu nói: “Thanh Thảo, thật xin lỗi, là mình làm liên lụy đến các cậu.
“Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, không phải là chi nói lời xin lỗi thôi sao.”
Tôn Thanh Thảo hào phóng cười một tiếng, lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, khinh bỉ nói: “Tên khốn kia thật không phải là đàn ông, thấy đồ cậu thích bị người khác cướp đi mà ngay cả cái rằm cũng không dám thả”
Tô Tử Lam cũng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên.
“Đợi một chút.”
Nhân viên bán hàng đóng gói xong cái váy trắng đó, Phạm Nhất Minh móc thẻ ra muốn tính tiền, lúc này Tiêu Nhất Thiên vốn vẫn luôn im lặng không nói lại bước đến, mở miệng nói: “Cái váy này là vợ tôi nhìn thấy trước, không cần thử, tôi mua.”
Chương 15: Nhà giàu số một ở thành phố Hải Phòng
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ánh mắt Trần Thiếu Huy nhìn Tiêu Nhất Thiên như đang nhìn một người bị bệnh thần kinh, nhảy ra vào lúc này không phải là tự tìm đường chết sao?
“Ngu ngốc.”
Người phụ nữ trẻ tuổi khinh thường trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên.
“Cô…”
Tô Tử Lam thoáng hồi hộp, thầm kêu không ổn rồi, theo bản năng cô muốn ngăn cản Tiêu Nhất Thiên nhưng lại bị Tôn Thanh Thảo ngăn lại. Tôn Thanh Thảo kéo cô về bên cạnh, nói: “Nhất định là anh ta không biết thân phận của Phạm Nhất Minh, thế này cũng tốt, đã đắc tội Phạm Nhất Minh rồi thì cả Hải Phòng này sẽ không có nơi nào cho anh ta được sống yên đâu. Mượn tay Phạm Nhất Minh giải quyết tên khốn kiếp này, mình sẽ giới thiệu bạn bè của Thiếu Huy cho cậu, một công đôi việc, có thể tiết kiệm không ít sức lực.”
“Nhưng mà…”
“Nghe mình đi, không sao đâu.”
Tôn Thanh Thảo giữ chặt Tô Tử Lam lại, chờ xem kịch vui.
“Thằng nhóc, cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
Phạm Nhất Minh thu chiếc thẻ ngân hàng lại. Anh ta quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt suy nghĩ như đang nhìn xuống một con kiến hôi nhỏ bé không đáng kể, cười khẩy nói với anh: “Có gan đấy, nói lại câu vừa nãy lần nữa, cậu là người đầu tiên ở Hải Phòng dám cướp đồ của ông đây
đấy.”
“Vậy sao?”
Tiêu Nhất Thiên bước đến quầy, mặt đối mặt với Phạm Nhất Minh, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau mà không hề sợ hãi, thuận miệng nói: “Bây giờ tôi đổi ý rồi, không chỉ chiếc váy trắng này thôi đâu, tôi sẽ bao hết quần áo trong
cửa hàng này.”
“Nếu các người muốn mua thì cút ngay sang cửa hàng khác, đừng đứng
đây làm tôi chướng mắt.”
Giọng nói không lớn nhưng đủ để làm mọi người chấn động.
Phút chốc, tất cả mọi người ngây ra như phỗng, không ai có thể ngờ rằng Tiêu Nhất Thiên lại dám cứng chọi cứng với Phạm Nhất Minh.
Bảo Phạm Nhất Minh cút đi?
Con mẹ nó, thế này là chạy càng lúc càng xa trên con đường tìm cái chết
“Muốn chết sao?”
Trần Thiếu Huy thì thầm nói: “Nhà họ Phạm không chỉ có tiền có quyền mà Phạm Nhất Minh còn là hội trưởng Hiệp hội võ đạo thành phố. Anh ta có một công ty vệ sĩ riêng, toàn công ty có mấy trăm người, tất cả đều là cao thủ võ đạo anh ta đích thân bồi dưỡng. Chỉ cần anh ta nói một câu, lúc nào cũng có thể khiến Tiêu Nhất Thiên tan biến trong Hải Phòng, thậm chí là biến mất trên thế giới này.”
“Nếu anh ta muốn một ai đó chết, thì đó là chuyện còn đơn giản hơn giết chết một con kiến.”
Sắc mặt như Tôn Thanh Thảo xám như tro tàn: “Tử Lam, chẳng lẽ đầu óc người này bị lừa đá rồi hả? Mình chỉ nghe nói anh ta là một người cuồng bạo lực nhưng không ngờ rằng anh ta lại cuồng đến mức muốn lôi tính mạng người khác vào cùng.”
Nói thật, bây giờ Tôn Thanh Thảo hơi hối hận rồi.
Hối hận vừa rồi mình đã ngăn Tô Tử Lam lại, không để cho Tô Tử Lam
Tuy cô ấy không vừa mắt Tiêu Nhất Thiên, muốn mượn tay Phạm Nhất Minh dạy dỗ Tiêu Nhất Thiên một lần, chia rẽ Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhưng cô ấy còn chưa độc ác đến mức muốn lấy tính mạng của Tiêu Nhất Thiên.
E rằng mọi chuyện càng lớn càng khó giải quyết.
Tô Tử Lam cắn răng bước lên kéo tay Tiêu Nhất Thiên lại, lo lắng nói: “Chỉ một cái váy thôi mà, nếu cô gái này thích thì cứ nhường cho cô ấy đi, chúng ta đến cửa hàng khác là được, nói không chừng còn có cái đẹp hơn.”
Nói xong, cô muốn kéo Tiêu Nhất Thiên đi.
“Nhường sao?”
Nhưng Phạm Nhất Minh không định bỏ qua, anh ta quan sát Tô Tử Lam vài lần, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ tham lam, cười khẩy: “Thằng nhóc à, cậu đúng là không ít phúc đâu, nếu cậu muốn nhường thì chi bằng nhường vợ cậu cho tôi chơi mấy ngày, tôi sẽ bỏ qua chuyện hôm nay, thế nào hả?”
Bich!
Gần như là cùng lúc Phạm Nhất Minh nói xong, nháy mắt đó Tiêu Nhất
Thiên ra tay mạnh mẽ không hề do dự.
Một cước đá vào bụng Phạm Nhất Minh.
Phạm Nhất Minh nằm mơ cũng không ngờ được rằng Tiêu Nhất Thiên dám ra tay với anh ta, nên anh ta hoàn toàn không chuẩn bị gì. Anh ta cảm thấy bụng mình bỗng đau nhức một hồi, ngay sau đó, cả người anh ta bay ra ngoài.
Anh ta bay ra ba mét, người đập vào bức tường ngoài hành lang cửa
hàng.
Phụt!
Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, làm ướt một mảng sàn nhà.
Cả đám đông im lặng như tờ.
Động tác của Tiêu Nhất Thiên rất nhanh, còn ra tay mà không có dấu
hiệu nào trước, giây trước còn đứng im như núi, giây sau đã hung ác như hổ, Phạm Nhất Minh đã bị anh đá bay ra ngoài trong nháy mắt.
“Cậu, cậu cậu…”
Người phụ nữ trẻ tuổi trợn to hai mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên. Tròng mắt như hận không thể toác ra khỏi hốc mắt, trong lòng đã thầm rung rẩy, tay chỉ vào Tiêu Nhất Thiên muốn mắng vài câu nhưng lại không mắng ra khỏi mồm được. Cô ta xoay người đi ra đỡ Phạm Nhất Minh, kêu khóc: “Anh Minh, anh không sao chứ?”
Lại nữa rồi…
Tô Tử Lam cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn tình cảnh trước mặt mà mắt choáng váng. Tuy ing cô đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên ra tay ở khách sạn Diamond, cô biết Tiêu Nhất Thiên rất giỏi nhưng trước kia người anh đánh là vệ sĩ của nhà họ Tô. Còn lần này anh lại đánh con trai nhà giàu giàu số một Hải Phòng.
Hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Xong rồi, anh gây ra họa lớn rồi.”
Tô Tử Lam tuyệt vọng, nói với anh: “Anh có biết anh ta chính là con trai của nhà giàu số một Hải Phòng – Phạm Đức Thành không, đừng nói là một mình anh, cả nhà họ Tô cũng không thể chịu được lửa giận của nhà họ Phạm đâu.”
“Nhà giàu số một sao?”
Tiêu Nhất Thiên hơi nhíu mày, sau đó cười nói: “Vậy thì sao, anh đã nói rồi, từ nay về sau không ai được phép bắt nạt em và An Nhiên, đừng nói chỉ là nhà giàu số một ở Hải Phòng mà thôi, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế đến đây mà dám không lễ phép với em thì anh sẽ đánh không chừa một ai.”
Giọng nói của anh rất bình thản nhưng lại có một khí phách không nói
nên lời.
“Anh!”
Tô Tử Lam mấp máy môi, nhìn ánh mắt kiên định của Tiêu Nhất Thiên, vốn cô còn muốn trách Tiêu Nhất Thiên thêm mấy câu, nhưng thế nào cô cũng không nói ra được.
Đúng vậy, Tiêu Nhất Thiên ra tay bao nhiêu lần đều là vì bảo vệ cô. Không tiếc bất cứ thứ gì, bất chấp hậu quả để bảo vệ cô.
“Hồ đồ!”
Mặt Tôn Thanh Thảo đen lại, bước đến la lên: “Xem như là tôi nhìn rõ rồi đấy nhé, tuy rằng anh không được tốt lắm nhưng cũng đối xử tốt với Tử Lam. Thậm chí vì Tử Lam mà anh dám đánh cả Phạm Nhất Minh.” %3D
“Nhưng anh có nghĩ đến chuyện đánh xong sẽ thế nào không? Anh thể hiện ra oai, miệng lưỡi nhanh nhẹn, anh thì thỏa mãn rồi, còn Tử Lam thì sao? Nhà họ Tô thì sao? Đến ngày nhà họ Phạm trả thù, anh thân là một tên tội phạm cưỡng bức vừa ra tù, chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng đương nhiên là anh sẽ không sao cả, nhưng còn bọn họ? Tất cả mọi người bị anh làm liên lụy, tất cả mọi người phải trả giá cho sự bộp chộp của anh đấy.”
“Hừ, anh đúng là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Tôn Thanh Thảo càng mắng càng bực mình.
Nhưng quả thật cô ấy đang nghĩ cho Tô Tử Lam.
Tiêu Nhất Thiên không trách cô ấy.
“Họa tôi tự gây ra, tự tôi có thể giải quyết.”
“Anh!”
Một câu nói làm Tôn Thanh Thảo nghiến răng nghiến lợi, cô ấy đưa tay kéo Tô Tử Lam ra phía sau mình, nói: “Được thôi, nếu anh đã ngu dốt không dạy được thế này thì cũng đừng phồng má giả làm người mập, anh cứ ở đây mà giải quyết, để tôi xem xem anh có thể giải quyết như thế nào.”
Chương 16: Thẻ đen quét bao nhiêu cũng được
Đàn bà ngu ngốc!
Trần Thiếu Huy đứng bên cạnh, nhìn Tôn Thanh Thảo nói Tiêu Nhất Thiên là tên ngu ngốc mà anh ta lại cảm thấy Tôn Thanh Thảo và Tiêu Nhất Thiên ngu ngốc như nhau. Biết rõ Phạm Nhất Minh sẽ trả thù thì điều là quan trọng nhất bây giờ là phủi sạch mọi quan hệ với Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, miễn sau này bị họa đổ lên đầu.
Tôn Thanh Thảo thì hay rồi, chạy ngay đến bảo vệ Tô Tử Lam?
Thế này không phải là ngu ngốc thì còn là gì nữa?
Trần Thiếu Huy nhìn Phạm Nhất Minh ở ngoài cửa hàng một cái, anh ta nằm đó nhúc nhích chừng hai ba phút, còn không đứng lên được, có thể thấy sức mạnh của cú đá vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên không hề nhỏ.
“Đúng là ác con mẹ nó độc.”
Trần Thiếu Huy thầm hét lên trong lòng, Phạm Nhất Minh là hội trưởng hiệp hội võ đạo thành phố, tố chất cơ thể và nền tảng võ đạo vượt trội hơn người bình thường rất nhiều, Tiêu Nhất Thiên có thể đá một đá làm anh ta bị thương nặng, điều này chứng tỏ rằng nhất định sức lực của Tiêu Nhất Thiên không hề kém anh ta.
Trần Thiếu Huy nhìn Tiêu Nhất Thiên lần nữa, giữa hai hàng lông mày hiện ra vẻ nghiêm túc và kiêng dè. Tâm thái miệt thị và chế giễu lúc nãy hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
“Anh Minh, anh sao rồi? Hu hu…”
Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi xổm xuống bên cạnh Phạm Nhất Minh, khóc sướt mướt một phen, cố gắng lắm mới đỡ Phạm Nhất Minh dậy được. Phạm
Nhất Minh đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, sát khí nồng đậm hiện lên trong mắt, nhìn Tiêu Nhất Thiên như một con sói ác, lạnh lùng nói: “Ông đây đã coi thường mày, mày chờ đó, nếu hôm nay mày có thể sống sót ra khỏi trung tâm %3D thương mại này thì ông đây sẽ mang họ của mày.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi người.
Tiêu Nhất Thiên lười để ý đến anh ta, anh hỏi nhân viên bán hàng: “Tôi bao hết quần áo trong cửa hàng của cô, tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Ba, hơn ba tỷ…”
Nhân viên bán hàng vốn coi thường Tiêu Nhất Thiên bây giờ làm gì còn vẻ kiêu căng như lúc nãy? Cô ta cầm hóa đơn bán hàng và máy tính bấm lạch cạch hồi lâu mới trả lời anh, giọng nói run rẩy, thầm nghĩ: “Chằng lẽ người ăn mặc rách rưới này lại là cậu ấm nhà giàu đang giả vờ sao? Nếu không sao anh ta lại dám đánh Phạm Nhất Minh? Lần này lời to rồi.”
Nếu Tiêu Nhất Thiên có thể mua hết quần áo trong cửa hàng, nhân viên bán hàng có thể được trích phần trăm tầm một trăm bảy mươi lăm triệu, bằng tiền lương trong vòng nửa năm của cô ta.
“Cô, cô qua đây một chút.”
Nhưng đang lúc nhân viên bán hàng đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thì bỗng nhiên Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra chỉ một nhân viên bán hàng khác đang đứng đối diện.
“Tôi sao?”
Nhân viên bán hàng đó sửng sốt.
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Chính là cô, phiền cô quẹt thẻ cho tôi, bao nhiêu phần trăm được trích đều tính hết cho cô.” %3D
Nói xong, anh lấy một tấm thẻ màu đen ra.
“Cái này…”
Nhân viên bán hàng đó ngây ngần tầm mười giây mới phản ứng kịp, cô ta tức khắc kích động đến mức không lời nào có thể diễn tả được, giống như là có một cái bánh to đùng rơi từ trên trời xuống, rơi trúng ngay đầu mình vậy,
cô ta vội vã chạy tới, nhận lấy tấm thẻ màu đen của Tiêu Nhất Thiên rất cung
kính, gật đầu nói: “Xin anh chờ chút ạ.”
Trích phần trăm một trăm bảy mươi lăm triệu đó!
“Tử Lam, cậu chắc chắn tên này vừa được ra khỏi tù chứ?”
Nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi việc của Tiêu Nhất Thiên, Tôn Thanh Thảo hơi hoảng hốt. Cô ấy không khỏi nhỏ giọng hỏi Tô Tử Lam: “Anh ta có thể trả được số tiền hơn ba tỷ thật không đó? Cậu nhìn tấm thẻ của anh ta đi, màu đen thùi lùi, trên đó toàn là tiếng Anh. Mình chưa từng thấy thẻ kiểu này bao giờ, chẳng lẽ là anh ta lấy một tấm thẻ thành viên siêu thị ra làm bộ làm tịch để qua mắt người khác hả?”
%3D
Tô Tử Lam nhíu mày. Vấn đề Tôn Thanh Thảo nói ra cô không trả lời được câu nào vì cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Tiêu Nhất Thiên cả.
“Thiếu Huy, anh đã từng nhìn thấy bao giờ chưa?”
Tôn Thanh Thảo quay đầu nhìn về phía Trần Thiếu Huy.
“Chưa từng nhìn thấy.”
Trần Thiếu Huy lắc đầu, anh ta thân là cậu ấm nhà giàu nên có thẻ của tất cả các ngân hàng, nhưng quả thật anh ta chưa từng thấy tấm thẻ màu đen Tiêu Nhất Thiên lấy ra.
Anh ta cũng nghĩ Tiêu Nhất Thiên đang làm màu.
Loảng xoảng!
Đang lúc mọi người nhìn chằm chằm tấm tấm thẻ màu đen kia, tò mò liệu đó có phải là thẻ ngân hàng không, liệu có thể quẹt được hay không thì bỗng nhiên một tiếng loảng xoảng vang lên ở đằng sau. Mọi người quay đầu nhìn lại, Phạm Nhất Minh đang đứng ở cửa tiệm,
người như bị hóa đá. Cứng đờ đứng đó, tay phải vẫn đang ở tư thế cầm điện
thoại áp lên tai, nhưng điện thoại lại tuột khỏi tay anh ta, rơi xuống sàn nhà.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng hung ác hiện lên vẻ khiếp sợ không thôi.
Ừng ực…
Phạm Nhất Minh nuốt nước miếng một cái, nói với độ lớn chỉ mình mới nghe thấy được: “Tại sao lại như vậy? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tại sao thẻ đen do ngân hàng Thế Giới phát hành với số lượng có hạn lại có thể xuất hiện từ tay thằng nhóc này chứ?”
Thẻ đen hoàng đế.
Tấm tấm thẻ màu đen trông kỳ lạ mà Tôn Thanh Thảo chưa từng thấy, Tô Tử Lam chưa từng thấy, Trần Thiếu Huy cũng chưa thấy bao giờ lại là tấm thẻ mà Phạm Nhất Minh con trai của nhà giàu số một Hải Phòng Phạm Đức Thành đã từng thấy.
Nhưng trước đây anh ta chỉ nhìn thấy ảnh chụp, đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy thẻ thật.
Bởi vì tấm thẻ đen hoàng đế này rất hiểm.
Loại thẻ đó do ngân hàng Thế Giới phát hành với số lượng có hạn, hạn mức ba nghìn năm trăm tỷ, không tính lãi suất. Hơn nữa giá trị của nó không thể dùng tiền để đo.
Tấm thẻ đó tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Nói không khoa trương chút nào thì phàm là người có tấm thẻ đen chí tôn này có thể khiến xe lửa tạm dừng, khiến máy bay hạ cánh, thậm chí là làm cảng tạm ngưng hoạt động tạm thời lúc cần thiết.
Mà những người sở hữu thẻ đen hoàng đế, không ai không là nhân vật lớn siêu cấp có những đóng góp nổi bật cho nền kinh tế toàn cầu. Trước kia Phạm Đức Thành cũng từng thử xin nhưng chỉ nhận được câu
trả lời là: Không đủ tư cách xin cấp.
Đường đường là nhà giàu số một Hải Phòng, tài sản gần ba mươi lăm ngàn tỷ mà còn không đủ tư cách xin cấp thì có thể tưởng tượng được yêu cầu cao như thế nào. Chính vì biết có được thẻ này khó khăn đến thế nào nên Phạm Nhất Minh mới khiếp sợ như vậy.
Anh ta không dám tin vào hai mắt của mình.
“Thằng nhóc…”
“Nhân vật lớn siêu cấp???”
Phạm Nhất Minh cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng nữa, nên điện thoại rơi trên mặt đất anh ta cũng không cúi xuống nhặt, trong đầu anh ta bây giờ chỉ có một ý nghĩ: “Tấm thẻ đó là thật hay giả? Là của Tiêu Nhất Thiên hay là Tiêu Nhất Thiên trộm được hay nhặt được hay cướp được?”
Lúc này, nhân viên bán hàng đó đưa máy POS ra trước mặt Tiêu Nhất Thiên, nói: “Mời anh nhập mật khẩu.”
Mật khẩu:
Tất cả mọi người không nhìn Phạm Nhất Minh nữa mà tập trung vào cái thẻ đen hoàng đế.
Có người nghi ngờ, có người chờ mong, cũng có người lo lắng. Ngoại trừ người phụ nữ trẻ tuổi kia.
Cô ta nghĩ cho dù tấm thẻ màu đen mà Tiêu Nhất Thiên lấy ra là thứ gì, trong thẻ có tiền hay không thì với cô ta, cho dù Tiêu Nhất Thiên có tiền thật, có thể bao hết quần áo trong cửa hàng thì thế nào?
Nhìn khắp cái Hải Phòng này, so về độ giàu có thì có ai hơn được nhà họ Phạm, hơn được Phạm Nhất Minh?
“Anh Minh, anh sao vậy?”
Người phụ nữ trẻ tuổi cúi xuống nhặt điện thoại của Phạm Nhất Minh lên đưa cho anh ta, cô ta nhìn màn hình điện thoại di động, cuộc gọi vẫn đang được kết nối, cô ta bèn thúc giục: “Anh Minh, anh mau gọi người qua đây đánh chết cái tên không biết sống chết đó…”
Chát!
Cô ta còn chưa nói hết Phạm Nhất Minh đã tát cô ta một cái.
Mặt cô ta nóng rát.
“Anh Minh, anh… sao anh lại đánh em?”
Người phụ nữ trẻ tuổi ôm mặt, bất thình lình bị đánh, cô ta trợn to hai
mắt, không dám tin nhìn Phạm Nhất Minh: “Anh mà không gọi người tới là bọn họ trả tiền xong sẽ trốn luôn đó.”
“Trốn con mẹ nhà cô! Cút đi!”
Lại thêm một cái tát giáng xuống mặt người phụ nữ trẻ tuổi, làm phụ nữ trẻ tuổi ngã ra sàn nhà, Phạm Nhất Minh tức giận nói: “Đừng có chắn tầm nhìn của ông đây.”
Phạm Nhất Minh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiêu Nhất Thiên, anh ta không dám thờ mạnh cái nào, trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh như bị điên.
Chương 17: Tấm thẻ có vấn đề
Nếu Tiêu Nhất Thiên biết mật khẩu, thanh toán thành công thì chứng tỏ anh chính là chủ sở hữu tấm thẻ màu đen kia. Còn tấm thẻ màu đen kia có phải là thẻ đen hoàng đế trong lời đồn không thì Phạm Nhất Minh tuy có nghi ngờ nhưng không thể xác định được vì anh ta đứng cách xa mấy mét.
Tút tút tút…
Một lát sau, một loạt âm thanh quen thuộc của máy POS vang lên. Máy POS nhả ra một tờ hóa đơn, chứng tỏ đã thanh toán thành công.
“Trời ạ, người này có tiền thật sao???”
Người đầu tiên thốt lên là Tôn Thanh Thảo: “Tử Lam, không phải anh ta bị
vào tù năm năm sao? Anh ta không ra khỏi nhà tù được thì lấy đâu ra nhiều
tiền như vậy?”
“Cả số tiền hơn ba tỷ đó! Chẳng lẽ anh ta vừa ra tù đã đi cướp hả?”
Tôn Thanh Thảo thực sự không nghĩ ra lý do nào khác, nghĩ đến Tiêu Nhất Thiên có khuynh hướng một lời không hợp đã động tay động chân, cô ấy cảm thấy chuyện anh cướp tiền có vẻ là một lời giải thích hợp lý.
“Cái này…”
Tô Tử Lam lắc đầu: “Mình cũng không biết.”
Cô thật sự không biết.
Nếu không phải ở đây nhiều người cô đã không kiềm chế được tính tò mò của mình, lôi Tiêu Nhất Thiên qua hỏi cho ra nhẽ.
“Toàn tại mình nói năng không ưa. Mất một khách hàng lớn…”
Nhân viên bán hàng trước đó lặng lẽ liếc mắt nhìn chữ số trên hoá
Chương 16: Th…hiêu cũng được
Nhất Minh đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, sát khí nồng đậm hiện lên trong mắt, nhìn Tiêu Nhất Thiên như một con sói ác, lạnh lùng nói: “Ông đây đã coi thường mày, mày chờ đó, nếu hôm nay mày có thể sống sót ra khỏi trung tâm %3D thương mại này thì ông đây sẽ mang họ của mày.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi người.
Tiêu Nhất Thiên lười để ý đến anh ta, anh hỏi nhân viên bán hàng: “Tôi bao hết quần áo trong cửa hàng của cô, tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Ba, hơn ba tỷ…”
Nhân viên bán hàng vốn coi thường Tiêu Nhất Thiên bây giờ làm gì còn vẻ kiêu căng như lúc nãy? Cô ta cầm hóa đơn bán hàng và máy tính bấm lạch cạch hồi lâu mới trả lời anh, giọng nói run rẩy, thầm nghĩ: “Chằng lẽ người ăn mặc rách rưới này lại là cậu ấm nhà giàu đang giả vờ sao? Nếu không sao anh ta lại dám đánh Phạm Nhất Minh? Lần này lời to rồi.”
Nếu Tiêu Nhất Thiên có thể mua hết quần áo trong cửa hàng, nhân viên bán hàng có thể được trích phần trăm tầm một trăm bảy mươi lăm triệu, bằng tiền lương trong vòng nửa năm của cô ta.
“Cô, cô qua đây một chút.”
Nhưng đang lúc nhân viên bán hàng đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thì bỗng nhiên Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra chỉ một nhân viên bán hàng khác đang đứng đối diện.
“Tôi sao?”
Nhân viên bán hàng đó sửng sốt.
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Chính là cô, phiền cô quẹt thẻ cho tôi, bao nhiêu phần trăm được trích đều tính hết cho cô.” %3D
Nói xong, anh lấy một tấm thẻ màu đen ra.
“Cái này…”
Nhân viên bán hàng đó ngây ngần tầm mười giây mới phản ứng kịp, cô ta tức khắc kích động đến mức không lời nào có thể diễn tả được, giống như là có một cái bánh to đùng rơi từ trên trời xuống, rơi trúng ngay đầu mình vậy,
Vì vậy, vấn đề chỉ có thể xuất phát từ tấm thẻ màu đen kỳ lạ của Tiêu Nhất Thiên.
“Không hồ là con trai của nhà giàu số một, cũng có chút kiến thức.”
Người khác không biết nhưng Tiêu Nhất Thiên rất rõ tại sao Phạm Nhất Minh lại bất thình lình rời đi. Anh lấy lại tấm thẻ đen hoàng đế rồi quay đầu nhìn về phía Tô Tử Lam, cười nói: “Bà xã, bây giờ tất cả quần áo trong cửa hàng này là của em hết, em cứ chọn đi.”
“Tôi…”
Mãi đến bây giờ Tô Tử Lam vẫn cảm thấy không thể tin được, cô lúng túng nói: “Nhiều quần áo thể này, tôi cũng không mặc hết được, anh lãng phí
quá đi mất.”
“Vậy để Thanh Thảo giúp em. Hai người cùng mặc.”
Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Tôn Thanh Thảo.
“Tôi sao?”
Tôn Thanh Thảo hơi bất ngờ, cô ấy lạnh lùng nói: “Quần áo trong cửa hàng này ít nhất cũng phải hơn một trăm cái. Dù là tôi tôi cũng không mặc hết được, hơn nữa phần lớn số đo và kiểu dáng không hợp với tôi và Tử Lam.”
“Vậy sao?”
Tiêu Nhất Thiên suy nghĩ một chút, cười nói: “Không sao, không hợp thì
không cần nữa.”
“Không muốn nhưng không được.”
Nghe vậy, nhân viên bán hàng lòng đang rỉ máu kia đứng dậy, lắc đầu nói: “Thưa anh, đồ trong cửa hàng chúng tôi đã bán thì không được trả hàng, nếu vừa rồi anh bao hết chỉ vì chọc tức cậu chủ Minh, cậu chủ Minh vừa đi anh đã đổi ý thì không đúng cho lắm.”
Tiêu Nhất Thiên giả vờ một hồi lâu, nhân viên bán hàng đó đau lòng một hồi lâu, đã bực bội muốn chết, bây giờ đã ghi thanh toán rồi, Phạm Nhất Minh cũng đã đi, nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không giả vờ nữa? Muốn trả lại số hàng
vừa rồi sao?
Không có cửa đâu!
Thật không dễ dàng gì mới có cơ hội hả giận, đương nhiên nhân viên bán hàng đó sẽ không bỏ qua.
Chương 18: Càng mạnh càng tốt, thật kinh khủng
“Yên tâm, tôi sẽ không đòi hoàn lại tiền.” Tiêu Nhất Thiên trở mặt xem
thường.
“Vậy anh…”
Tiêu Nhất Thiên lại nhìn về phía người bán hàng kia rồi ra hiệu, anh nói: “Đóng gói toàn bộ quần áo mà vợ tôi và cô gái này đã chọn. Số còn lại để cho
cô, tùy cô xử lý.”
“Cho tôi?”
Người bán hàng mở to mắt, đột nhiên cô ta cảm thấy có một chiếc bánh tò đùng từ trên trời rơi xuống mà lại đập vào người cô ta.
“Ừ. Tặng cho cô.”
Tiêu Nhất Thiên gật đầu: “Một nhân viên bán hàng có trình độ xứng đáng
có được một bất ngờ như vậy.”
“Cảm ơn anh.”
Nhân viên bán hàng vô cùng cảm động, cô ta liên tục nói cảm ơn Tiêu Nhất Thiên.
Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo nhìn nhau, trong mắt đối phương đều nhìn
ra bốn chữ to: Nhà giàu mới nổi!
Ước chừng có hơn một trăm bộ quần áo trị giá hơn ba tỷ, cho dù Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo có tùy tiện lựa chọn thì cũng chỉ chọn được một nửa phù hợp với bản thân và người nhà, nửa còn lại có thể bán được ít nhất gần một tỷ rưỡi.
Tiêu Nhất Thiên chỉ qua loa nói một câu, nói tặng người nào là đưa luôn
Chương 18: Cà..thật kinh khủng
cho người đó. Hơn nữa, anh còn tặng cho một người lạ không hề quen biết, một nhân viên bán hàng trong cửa hàng.
Ừng ực!
Người bán hàng trước đó cổ họng lăn lộn, nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt xấu xí như ăn phải phân. Trái tim cô ta run rẩy dữ dội, máu trong lòng chảy ra càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có ý muốn đập đầu chết đi cho rồi.
Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng chẳng qua Tiêu Nhất Thiên đang muốn phồng má giả làm người mập, vì vậy vừa rồi cô ta mới ép buộc anh không được trả lại đồ. Ai mà ngờ tới Tiêu Nhất Thiên không chơi bài theo thường lệ, chỉ dựa vào câu ép buộc của cô ta vừa rồi, anh đã tùy tiện tặng đồ cho một người khác.
Thật đáng bị sét đánh mà.
Phạm Nhất Minh rời khỏi trung tâm thương mại, lập tức anh ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số trên màn hình: “Kiểm tra cho tôi một người và một thẻ…”
“Càng chi tiết càng tốt.”
Một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở quảng trường bên ngoài trung tâm
thương mại, Phạm Nhất Minh vừa đi vừa nói chuyện. Anh ta ngồi vào trong chiếc Ferrari, mới vừa cúp điện thoại thì một cô gái trẻ tuổi từ trong trung tâm thương mại chạy tới và hét lớn: “Anh Minh, đợi em, đợi em.”
“Ai ui!”
Bởi vì bước đi quá nhanh khiến cho chân cô ta chợt run rẩy. Gót của chiếc giày cao gót bị đứt gãy, đột nhiên trọng tâm cả người mất cân bằng, cô ta ngồi xổm trên quảng trường, mắt cá chân đau dữ dội.
Nếu như trước kia, có lẽ Phạm Nhất Minh có thể sẽ xuống xe để giúp cô
ta nhưng hôm nay thì không.
“Đi, đến trụ sở tập đoàn Phạm Vân ngay lập tức.”
Phạm Nhất Minh thản nhiên nói với người tài xế mà không thèm nhìn cô gái trẻ lấy một cái, giống như anh ta chỉ coi đó như rác thải. Anh ta đã vứt bỏ cô gái trẻ ở lại quảng trường bên ngoài trung tâm mua sắm.
Là người giàu có nhất Hải Phòng, Phạm Đức Thành có khối tài sản hơn hai trăm nghìn tỷ và tập đoàn Phạm Vân là sản nghiệp cốt lõi của ông ta. Đó cũng là nơi ông ta thường làm việc.
“Anh Minh, anh đừng, đừng đi. Anh đi rồi, bây giờ em phải làm sao đây?”
“Hu hu hu…”
Nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ biến mất ở cuối phố, vẻ mặt của cô gái trẻ đau đớn, chân đau và trái tim còn đau hơn. Giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, những giọt nước mắt chảy dài trên má, vẻ mặt cô ta tràn đầy sự tuyệt vọng.
Tại thời điểm đó.
Trước tòa nhà của tập đoàn Tô Doãn.
Ba mươi chiếc xe tải màu xám dàn thành ba hàng song song nhau, môi hàng mười chiếc, trong những chiếc xe đó chật kín người. Nhưng họ không vội vàng xuống xe, cho đến khi có ba chiếc ô tô từ đường đối diện gầm lên thì cánh cửa của ba mươi chiếc xe tải màu xám đồng loạt mở ra.
Rầm rầm…
Cùng với tiếng bước chân dồn dập, trong mỗi chiếc xe tải màu xám có năm người đi ra, ba mươi chiếc xe tương ứng với một trăm năm mươi người. Người nào người nấy đều mặc cùng một bộ đồng phục an ninh, nhưng kiểu quần áo thì có hơi khác nhau. Cứ năm mươi người thì tạo thành một nhóm và vẫn được chia thành ba nhóm như cũ. Ba chiếc ô tô dừng lại, khi cửa xe mở ra thì mỗi xe có một người đàn ông trung niên bước ra. Đó là Triệu Đức Phúc cùng với tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức đã vội vã đến từ khu Gia Định.
“Đã sẵn sàng hết chưa?”
Ba người bọn họ đứng trước mặt đội ngũ, vẻ mặt trông khá tức giận.
“sẵn sàng!” Một trăm năm mươi nhân viên bảo vệ đồng thanh đáp lại.
“Đi, theo tôi vào.”
Triệu Đức Phúc vung tay, hung tợn nói: “Mục tiêu, Tập đoàn Tô Doãn! Sau
Chương 18b: Cà..thật kinh khủng
khi tiến vào, các người tùy ý đập nát mọi thứ cho tôi, càng đập mạnh càng tốt. Xảy ra chuyện gì thì ông đây sẽ chịu trách nhiệm.”
Sau khi nói xong, ông ta dẫn đầu hùng hổ tiến vào tòa nhà của tập đoàn Tô Doãn. Tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức theo sát phía sau.
Một trăm năm mươi nhân viên bảo vệ đi theo, xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử. Mặc dù không biết tại sao đột nhiên ông chủ của bọn họ lại ra tay với tập đoàn Tô Doãn nhưng công việc thường ngày của nhân viên bảo vệ rất nhàm chán. Có thể thực nghiệm quy mô lớn như cảnh uy hiếp ngày hôm nay là một cuộc gặp gỡ hiếm hoi, chỉ cần nghĩ đến nó đã khiến người ta phấn khích. Được tham gia vào công việc này khiến họ cảm thấy rất kiêu ngạo.
“Tổng giám đốc Phúc?”
Người phụ nữ ở quầy tiếp tân của tập đoàn Tô Doãn sửng sốt khi nhìn thấy Triệu Đức Phúc.
“Tổng giám đốc Trường? Tổng giám đốc Đức?”
Nhìn thấy tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức đi theo sau Triệu Đức Phúc, vẻ mặt của cô ấy càng thêm kinh ngạc. Ngay sau đó, một trăm năm mươi nhân viên bảo vệ ập đến, cả một vùng rộng lớn đã bị chật cứng. Cô lễ tân vừa dừng việc chào hỏi thì toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt nổ tung, sắc mặt từng người một đều rất lạnh lùng. Người đến đều không có ý tốt.
“Các người, đây là…”
Đáy lòng của cô gái ở quầy lễ tân run lên dữ dội, khóe mắt khóe miệng đồng thời co giật, khuôn mặt xinh đẹp phút chốc tái nhợt như tờ giấy, cô ấy cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cảnh tượng này thực sự rất đáng sợ.
Một cô lễ tân đơn thuần đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này chứ? “Đập!” Triệu Đức Phúc lười biếng nói chuyện với cô gái ở quầy lễ tân,
không chút do dự, từ trong miệng phun ra một chữ.
“Ra tay đi.”
Tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức không muốn tụt lại phía
sau, họ đều ra hiệu cho người của mình.
Ngay sau đó, một trăm năm mươi nhân viên bảo vệ bắt đầu phân tán, xông thẳng vào các phòng ban khác nhau của tập đoàn Tô Doãn. Bọn họ không nói lời nào, nhìn thấy vật nào thì họ sẽ đập phá vật đó, như thể đang chơi một trò chơi, tranh giành nhau để vượt lên. Một người so với một người càng đập hăng say hơn.
“Các người là ai? Dám tới tập đoàn Tô Doãn gây rối…”
“Con mẹ nó.”
Tập đoàn Tô Doãn cũng có bảo vệ, họ vừa nghe thấy tiếng động đã lập tức chạy tới. Tuy nhiên vốn dĩ họ muốn ngăn cản nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong hội trường, họ trợn tròn tim run lên, thốt ra một câu “con mẹnó”. Bọn họ chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên trán và hai chân không ngăn nổi run rẩy.
Dũng khí ở đâu mà dám lao vào ngăn cản chứ?
Sững sờ trong chốc lát, họ quay đầu chạy trốn như chuột.
“Các người đang làm vậy? Đừng động vào đồ của tôi, máy tính của
tôi…”
“Di động của tôi.”
“Tôi vừa mới ra bên ngoài thôi mà.”
Vừa nãy tập đoàn Tô Doãn vẫn còn là một tập thể yên bình, bỗng chốc đông nghịt người với tiếng ồn ào như chợ vỡ, không ngừng có tiếng la hét thất thanh bên tai, tiếng đập phá “bùm bùm”, máy tính bàn ghế vỡ tan tành, điện thoại di động và tài liệu bay tứ tung.
Chỉ trong vài phút gà bay chó sủa, cả tập đoàn đã trở thành một mớ hỗn độn. Các nhân viên trong tập đoàn chỉ lo trốn đông trốn tây mà không biết chuyện gì đã xảy ra. Trong số đó có một nhân viên nữ đã chạy đến văn phòng tổng giám đốc.
“Đi, tìm tên khốn kia Tô Thành Đạt tính sổ.”
Triệu Đức Phúc cùng với tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức
nhìn nhau, sau đó họ gọi vài người ra, cùng nhau đi thằng đến văn phòng tổng giám đốc, nơi điều hành công ty.
Chương 19: Đến tận cửa hỏi tội, hăm dọa ngay tại chỗ
Bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Lúc này đang có ba người, ngoại trừ bố con Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt ra thì còn có một người đàn ông trung niên khác nữa.
Người đó chính là bố của Trần Thiếu Huy, Trần Nhân Trung.
Trong tay Trần Nhân Trung đang cầm một bản hợp đồng vừa mới kí xong, ông ta vừa cười vừa bắt tay với Tô Thanh Thế: “Tổng giám đốc Thế, dự án lần này có giá trị một trăm năm mươi tỷ đồng. Đối với công ty của các anh hay là với công ty của chúng tôi mà nói đều rất quan trọng. Vì thế, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Trên gương mặt của Tô Thanh Thế nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thầm
thở phào một hơi.
Khó khăn lắm ông già mới có ý định từ chức nghỉ hưu, hiện giờ bố con Tô Thanh Thế đang cần gấp những đơn hàng lớn và thành tích nghiệp vụ thật tốt để chứng minh rằng bản thân mình có khả năng nắm giữ tập đoàn Tô Doãn.
Nhưng bên phía Tô Tử Lam lại xảy ra sơ sót, dẫn đến việc những đơn hàng lớn của Triệu Đức Phúc và tổng giám đốc Trường, tổng giám đốc Đức gặp trắc trở.
Mà Trần Trung Hoa xuất hiện vào lúc này, kí kết một dự án trị giá một trăm năm mươi tỷ. Đây chắc chắn là việc giúp đỡ giữa lúc hoạn nạn. Đối với hai bố con Tô Thanh Thế mà nói, ý nghĩa tượng trưng hoàn toàn cách xa so
với giá trị vốn có của dự án.
“Hừ, Tô Tử Lam, cô lấy cái gì để đấu với tôi đây?”
Tô Thành Đạt đứng ở bên cạnh, gương mặt lộ vẻ đắc ý, trong lòng thầm mắng: “Con mẹ nó, cô ỷ vào cái vóc dáng và gương mặt của mình rồi đi lằng lo quyến rũ người khác ở bên ngoài, khoe khoang dụ dỗ, bám víu hết mấy người đàn ông thì tưởng rằng mình hay ho lắm à?”
“Ông đây chỉ cần tùy ý ra tay thì có ngay dự án một trăm năm mươi tỷ. Muốn dìm chết cô, cũng đơn giản giống như việc đạp chết một con kiến mà thôi.”
Bức ảnh photoshop đã gửi cho Tiêu Nhất Thiên được hơn nửa tiếng đồng
hồ rồi.
Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa hồi đáp.
Dựa vào tính cách bạo lực đụng đâu đánh đấy của Tiêu Nhất Thiên, bỗng nhiên phát hiện người vợ xinh đẹp vừa có được ấy đã ở bên ngoài cắm sừng mình từ lâu rồi, hơn nữa không chỉ có một cái sừng, chắc chắn anh sẽ nổi cơn giận ngút trời, không nhịn được nổi cơn thú tính ấy nhỉ?
Hiện giờ, chắc là đã quậy phá banh nát cả nhà Tô Thanh Cường rồi đánh đập Tô Tử Lam thương tích đầy mình rồi chứ nhỉ?
Ha ha ha…
Càng nghĩ, Tô Thành Đạt càng cảm thấy kích động, sung sướng. Nếu như không phải bởi vì thật sự không thể rời khỏi chỗ này, anh ta cũng muốn đích thân lái xe đến khu Gia Định một chuyến, tận mắt nhìn thấy bộ dạng bi thảm
của Tô Tử Lam rồi.
“Có chuyện gì thế?”
Đúng vào lúc này, bên ngoài thấp thoáng truyền đến một loạt âm thanh
náo loạn.
Tô Thanh Thế nhìn sang phía Tô Thành Đạt.
“Con đi xem thử.”
Tô Thành Đạt cau mày rồi xoay người rời khỏi. Nhưng vừa mới đi đến cửa
phòng làm việc thì bỗng có một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bị một cô nhân viên đẩy ra.
Cô nhân viên cuống quýt hết cả lên, vẻ mặt gấp gáp.
“Làm cái gì đấy? Hấp ta hấp tấp, chẳng ra thể thống gì cả.”
Tô Thành Đạt trợn mắt lên. Trần Nhân Trung vẫn còn ở đây, bị ông ta nhìn thấy nhân viên của tập đoàn Tô Doãn quá quắt đến như thế, dĩ nhiên là không
phải chuyện tốt đẹp gì.
“Tổng giám đốc.”
Cô nhân viên do dự nói: “Tổng giám đốc Phúc và tổng giám đốc Trường, còn có cả tổng giám đốc Đức, bọn họ đến… đến rồi.”
“Ồ?”
Tô Thành Đạt mừng thầm. Mấy tấm ảnh photoshop ấy phát huy tác dụng nhanh đến như thế hay sao? Vẫn còn chưa có được tin tức Tô Tử Lam bị Tiêu Nhất Thiên đánh bầm dập mà tổng giám đốc Phúc, tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức đã đến rồi.
Bọn họ như thế là muốn từ bỏ Tô Tử Lam, bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi
hay sao?
Đến để xin lỗi đó ư?
Thoáng chốc, trong đầu Tô Thành Đạt đã hiện lên rất nhiều thứ.
“Tới thì cứ tới, cuống cuồng cái gì?”
Tô Thành Đạt cố ép xuống nỗi mừng thầm ở trong lòng, anh ta ho khan một tiếng, cố ý nghiêm mặt lại: “Đưa bọn họ đến văn phòng gặp tôi.”
“Nhưng mà…”
Cô nhân viên liếc nhìn Tô Thanh Thế và Trần Nhân Trung ở phía đối diện rồi nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, anh có thể ra ngoài một lát hay không? Tôi
muốn nói riêng với anh.”
Hiển nhiên rằng cô nhân viên cũng biết được tình cảnh rối tung rối mù ở bên ngoài không thích hợp để Trần Nhân Trung nhìn thấy.
Sợ ảnh hưởng đến việc hợp tác.
Vì thế, cô ấy muốn nói riêng với Tô Thành Đạt, để cho Tô Thành Đạt nhanh chóng giải quyết.
“Nói cái khỉ khô gì?”
Nhưng mà, Tô Thành Đạt đã bị sự thắng lợi trong tưởng tượng của anh ta làm cho đầu óc lu mờ, căn bản là chẳng hề ý thức được sự khác lạ của cô nhân viên, chẳng hề hiểu được ý định của cô ấy, anh ta vội vã nói: “Tổng giám đốc Trung không phải là người ngoài. Có chuyện gì thì cứ nói trước mặt tổng giám đốc Trung, không sao cả.”
Âm lượng rất lớn, Tô Thành Đạt cố ý để cho Trần Nhân Trung nghe thấy.
Nguyên nhân rất đơn giản, đám người Triệu Đức Phúc hồi tâm chuyển ý, đích thân đến tập đoàn Tô Doãn để xin lỗi, thời khắc điỉnh cao có thể diễu võ giương oai này làm sao mà thiếu đi khán giả được?
Mà Trần Nhân Trung, đích thị chính là khán giả thích hợp nhất.
Để cho Trần Nhân Trung tận mắt chứng kiến dáng vẻ thấp cổ bé họng của đám người Triệu Đức Phúc ở trước mặt anh ta, vừa có thể thỏa mãn được lòng hư vinh của Tô Thành Đạt, lại vừa có thể khiến cho Trần Nhân Trung thấy rõ được thực lực của tập đoàn Tô Doãn.
Một mũi tên trúng hai đích, có sao mà không làm cơ chứ?
“Chuyện này…”
“Bớt lắm lời đi. Nói mau!”
Tô Thành Đạt muốn ra tay đánh người luôn rồi. Con mẹ nó cô nói nhanh đi, có gì mà phải lề mà lề mề cơ chứ? Trước đây ở tập đoàn Triệu Kiến, ông đây bị tên khốn Triệu Đức Phúc kia đuổi ra khỏi cửa, nhếch nhác không tả nổi. Bây giờ cơ hội báo thù đã đến rồi, ông đây còn phải đợi để tát vô trong mặt, đợi để ra vẻ nữa đây này.
Cô nhân viên hết cách, chỉ có thể nói sự thật: “Tổng giám đốc Phúc, tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức quả thật là đã tới đây. Hơn nữa, không chỉ có ba người bọn họ, bọn họ còn mang theo hơn một trăm người bảo vệ đến đây. Đám bảo vệ đó cứ như bị điên vậy, lao vào trong công ty, 13:16
thấy gì là đập đó…”
“Cái gì?”
Lời nói của cô nhân viên vẫn chưa dứt, nụ cười cong tít hết nửa khóe môi của Tô Thành Đạt bỗng nhiên cứng đờ, thay vào đó là vẻ mặt hốt hoảng: “Con mẹ nó cô nói lại lần nữa xem!”
Tô Thành Đạt còn tưởng rằng tại mình có vấn đề nên đã nghe nhầm.
Điều này khác xa cả hàng ngàn cây số so với tưởng tượng của anh ta.
Đám người Triệu Đức Phúc đến đây không phải là để xin lỗi, mà là đến để
làm loạn?
Sao có thể như vậy được?
Sao bọn họ lại dám!
Dưới cơn thịnh nộ, Tô Thành Đạt nắm lấy cổ áo của cô nhân viên, nhấc cô ấy lên, vẻ mặt hung tợn, nói: “Cô nói rõ ràng cho tôi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, tôi… khụ khụ!”
Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn của cô nhân viên trong chớp mắt ngột ngạt đến nỗi đỏ bừng, cơ thể đang run cầm cập, âm thanh cũng run rẩy theo: “Những gì tôi nói đều là… là sự thật. Mọi người mau… mau đi xem thử đi. Cả công ty đều bị bọn họ đập nát… nát hết cả rồi…”
Lúc này, tiếng động ở bên ngoài càng lúc càng lớn. Cho dù là ở bên trong phòng làm việc cũng có thể nghe rõ mồn một.
Điều này quả thực chứng minh rằng những gì cô nhân viên nói là sự thật. Lộp bộp!
Trước bàn làm việc, bàn tay Trần Nhân Trung chợt run lên, bản hợp đồng vừa mới kí xong ở trong tay rơi xuống dưới chân. Nhưng ông ta chẳng để tâm đến việc cong lưng nhặt lấy mà xoay đầu nhìn về phía Tô Thanh Thế, cau mày nói: “Ông Thanh Thế, chuyện này…”
“Tổng giám đốc Trung đừng vội.”
Sắc mặt của Tô Thanh Thế đã đen kịt từ nãy giờ, ông ta cố chèn ép lửa giận ở trong lồng ngực, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lên tiếng giải thích: “Dạo gần đây chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn cùng với tổng giám đốc Phúc, tổng giám đốc Trường và tổng giám đốc Đức, giữa chừng có lẽ là có hiểu lầm gì đó, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì đâu.”
Nói xong, ông ta hướng một ánh mắt về phía Tô Thành Đạt, tỏ ý kêu Tô Thành Đạt lập tức đi xử lí.
Phịch!
Tô Thành Đạt tiện tay vứt cô nhân viên kia xuống dưới đất, đang định ra ngoài cửa thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có cả một giọng nói quen thuộc: “Hiều lầm? Ăn không nói có, đổi trắng thay đen, lấy vài tấm ảnh được photoshop ra để đâm chọc thị phi, đổ thêm dầu vào lửa, xuýt nữa hại chết luôn cả ông đây. Con mẹ nó như vậy mà còn gọi là hiểu lầm được à?”
Chính là giọng nói của Triệu Đức Phúc.
Chương 20: Vô cùng thê thảm, ngay cả xách dép cũng không xứng
Hơn mười nhân viên bảo vệ xông vào văn phòng tổng giám đốc, bao vây hết đám người Tô Thành Đạt, Tô Thanh Thế, Trần Nhân Trung và những người khác lại.
Theo sau đó, Triệu Đức Phúc và Tổng giám đốc Trường, Tổng giám đốc
Đức hùng hổ bước vào. “Tên họ Triệu kia, ông đang làm cái gì vậy?” Tô Thành Đạt giận giữ hét
lên.
“Chát” một tiếng.
Triệu Đức Phúc lập tức đi đến trước mặt Tô Thành Đạt, ông ta do tay phải lên hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt của Tô Thành Đạt rồi mắng:
“Hôm nay ông đây muốn đánh chết mày.”
“Ông dám đánh tôi?”
Tô Thành Đạt như thể muốn điên lên, lúc trước là ở Tập đoàn Triệu Kiến, dù sao thì đó cũng là địa bàn của Triệu Đức Phúc, cho nên dù bị đánh anh ta cũng chỉ có thể nhịn. Nhưng mà bây giờ, đây chính là văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Tô Doãn, vậy mà ông ta cư nhiên lại dám đánh anh ta?
Dựa vào cái gì chứ? Đánh đến quen tay rồi có đúng không?
Tô Thành Đạt nhấc cánh tay lên muốn phản ứng lại, nhưng mà lại bị mấy tên nhân viên bảo vệ ở xung quanh khống chế lại, không để anh ta nhúc
nhích gì được.
Bup!
Triệu Đức Phúc bay người lên đá một cước vào bụng của Tô Thành Đạt, anh ta lập tức ngã lăn ra mặt đất, tức giận nói: “Ông đây không chỉ dám đánh mày mà còn dám đá cả mày, con mẹ nó chứ hôm nay tao phải xử lý mày mới được.”
“Nếu không phải tên nhóc nhà mày lén lút giờ trò thì ông đây có thể bị chặt mất cánh tay trái sao?” Ông ta càng nói càng hăng, sau đó lại đạp chân lên lưng của Tô Thành Đạt.
Nếu không phải Tô Thành Đạt cướp mất dự án ở trong tay Tô Tử Lam, lén lút liên hệ với Triệu Đức Phúc, mà Triệu Đức Phúc làm sao có thể đắc tội với Tô Tử Lam, đắc tội với Tiêu Nhất Thiên được, cho nên mới kinh động đến Đoàn Quốc Tuấn, làm ông ta phải tự chặt đứt cánh tay trái của mình, chạy tới khu Gia Định cúi đầu tạ tội.
Vì vậy nên bây giờ ông ta cũng chỉ có thể phát tiết toàn bộ tức giận lên trên người của Tô Thành Đạt.
Tô Thành Đạt cảm thấy toàn thân đều choáng váng, vô cùng đau đớn, khắp mọi nơi trên cơ thể đều mềm nhũn ra, sau một hồi lảo đảo cố gắng nhịn xuống nhưng lại nhịn không được đành phun ra mấy ngụm máu.
Anh ta cố gắng ngẩng đầu lên, lúc này Tô Thành Đạt mới chú ý đến cánh tay trái trống trơn trong chiếc tay áo sơ mi của Triệu Đức Phúc.
Chuyện này… liên quan gì đến anh ta sao?
Dường như Tô Thành Đạt không thể hiểu nổi, Tô Thanh Thế cũng không
nghĩ ra.
Trong mắt của mấy người bọn họ, mấy người trong nhà Tô Tử Lam đều là những người không có thân thế địa vị gì cả, cho nên mới dám khi dễ cô, muốn bóp chẹt cô không khác gì với việc bóp chẹt một con dán. Đối với thân phận của Triệu Đức Phúc, làm sao có thể tự mình chặt đứt cánh tay trái được?
Hoàn toàn không phù hợp.
Vì thế, Tô Thanh Thế bày ra vẻ mặt tái mét, mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Phúc, giữa ban ngày ban mặt, anh xông vào đập phá công ty chúng tôi,
chứng cứ rõ rành rành rồi, chẳng lẽ không nên giải thích cho chúng tôi một câu thỏa đáng sao?”
“Muốn giải thích sao? Được thôi.”
Triệu Đức Phúc quay đầu lại nhìn Tổng giám đốc Trường và Tổng giám
đốc Đức đang đứng ở bên cạnh ông ta.
Hai người ngầm hiểu, gật gật đầu sau đó bước về phía Tô Thanh Thế.
Hai con mắt của ông ta hơi co giật.
Tổng giám đốc Trường đi tới trước mắt ông ta hỏi: “Việc hợp tác của công ty chúng tôi và cô Tử Lam là các anh đứng giữa gây khó dễ, muốn đá cô ấy ra khỏi dự án này để thay thế người khác có đúng không?”
“Đúng thế, nhưng mà…”
“Nhưng nhưng cái đầu anh.”
Tô Thanh Thế muốn giải thích nhưng Tổng giám đốc Trường lại không cho ông ta cơ hội mở miệng nói chuyện, chỉ một câu cắt đứt lời nói đang dở của ông ta, sau đó đấm vào cánh mũi của Tô Thanh Thế một phát: “Đúng là được rồi, tôi không muốn nghe một lý do của anh.”
“Anh… các anh…”
Tô Thanh Thế bị đánh đến sững sờ, lảo đảo lui về sau mấy bước suýt chút nữa thì ngã lăn xuống đất, nhưng lại được nhân viên bảo vệ ở phía sau đỡ lấy, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững: “Các người không nên khinh người đến mức quá đáng.”
“Hôm nay tôi muốn xử lý anh đấy, anh làm gì được tôi?”
Tổng giám đốc Trường vô cùng tức giận, tỏ ra vô cùng ngang ngược, hừ
lạnh nói: “Mấy bức hình photoshop của chúng tôi và cô Tử Lam trong tay Tô
Thành Đạt cũng là ý tưởng của anh phải không?”
“Tôi…”
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à?”
Tổng giám đốc Trường lại bộc phát cơn tức giận một lần nữa, trực tiếp ra tay đánh cho Tô Thanh Thế phải nuốt lại mấy lời còn đang nói dở vào trong
bụng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Thân phận của cô Tử Lam là gì mà bọn mày cũng không biết sao? Đến tư cách xách giày cho cô ấy mấy người cũng không xứng đâu.”
Một cước, rồi lại thêm một cước nữa.
Ông ta đá liên tiếp bốn năm cước vào bụng của Tô Thanh Thế. Đôi mắt của ông ta đỏ ròng, máu mũi tuôn ra, răng giả bị rơi chỉ còn lại hai chiếc hàm trống trơn, đúng là thảm không thể nào tả nổi.
Mà lời nói của Tổng giám đốc Trường lại làm cho ông ta không thể hiểu
Cô Tử Lam?
Chẳng lẽ là nói Tô Tử Lam sao?
Cô chính là cháu gái của ông ta, ông ta cũng nhìn cô từ nhỏ đến lớn, thân phận của cô là gì chắc chắn ông ta phải biết, lại càng phải rõ hơn mấy người ngoài như Tổng giám đốc Trường đây.
Tại sao ông ta lại không đủ tư cách để xách giày cho cô?
Chẳng lẽ cô ngoại tình với người đàn ông khác, được người đó yêu thích nên mới đứng ra bênh vực cô, thay cô đòi công bằng, thậm chí là không thương xót gì khi đối đầu với nhà họ Tô?
Trần Nhân Trung đứng ở bên cạnh nhìn Tô Thanh Thế và Tô Thành Đạt bị đánh bầm dập, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, lặng lẽ đưa tay lau những giọt mồ hôi lạnh đang đồ không ngừng ở trên trán, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
“À, Tổng giám đốc Trung đến đây là muốn hợp tác với Tập đoàn Tô Doãn sao?”
Tổng giám đốc Đức đi tới bên cạnh Tổng giám đốc Trung, sau đó cúi người nhặt phần hợp đồng bị rơi dưới mặt đất lên, ánh mắt quét qua một lượt rồi cười lạnh nói: “Cừ thật đấy, dự án có giá trị một trăm năm mươi tỷ. Tổng giám đốc Trung, quả thật là một dự án lớn đấy.”
Trần Nhân Trung chỉ biết há hốc miệng thở dốc, không dám mở miệng nói
gì cả.
Ông ta không ngốc, vừa rồi một câu nói của Tô Thành Đạt và Tô Thanh Thế đều sẽ bị ăn trọn một cái tát, một đấm hoặc một đá, cho nên bây giờ im lặng chính là giải pháp tốt nhất.
Không nói gì cả, ít nhất cũng không phát ra từ gì không đáng nói.
Xoet.
Một tiếng động nhỏ, Tổng giám đốc Đức xé phần hợp đồng trên tay ra làm hai mảnh, sau đó thành bốn, thành tám…
Không đến nửa phút, phần hợp đồng có giá trị vài trăm tỷ đã trở thành một đống giấy vụn, bị ông ta tùy ý giẫm nát ở dưới chân.
“Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.”
Tổng giám đốc Đức lắc đầu than nhẹ một tiếng, rồi lại nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Đắc tội cô Tử Lam, lần này Tập đoàn Tô Doãn coi như xong đời rồi, chỉ sợ là không thể nào có thể tiếp tục hợp tác với Tổng giám đốc Trung đây được nữa. Tôi cũng chỉ thay Tổng giám đốc Trần xé bỏ hợp đồng đi mà thôi, ngưng hẳn hợp tác, vãn hồi tổn thất cũng là suy nghĩ cho Tổng giám đốc Trung thôi.”
“Chắc chắn là Tổng giám đốc Trung cũng không để ý nhỉ?”
Sắc mặt của Trần Nhân Trung khó coi đến cực điểm, muốn nói cũng không dám nói, vừa mới quét mắt một cái đã nhìn thấy ba tên bảo vệ đang vây quanh, cho nên chỉ có thể khống chế cơn tức giận ở trong lòng, sau đó lắc đầu nói: “Đương nhiên là… không rồi.”
Công nhân của Tập đoàn Tô Doãn chạy ra khỏi toà nhà từ khắp tứ phía, có người thì trực tiếp đánh xe rời đi, có người thì hoang mang bối rối đứng gọi điện thoại báo nguy cho cảnh sát, còn có một số người do biết số di động của Tô Chí Công, cho nên đã gọi cho Tô Chí Công.
Lái xe của Trần Nhân Trung đang chờ ở dưới lầu, cũng bị tình hình ở đây dọa sợ không ít, nhanh tay lấy điện thoại gọi đi.