- Home
- Truyện Kiếm Hiệp
- Phong Kiếm Xuân Thu dịch
- Tập 5: Hóa hình giả thả sao bổn mạng – Tới cung Tần khéo vụng cực thân (c41-c50)
Phong Kiếm Xuân Thu dịch
Tập 5: Hóa hình giả thả sao bổn mạng – Tới cung Tần khéo vụng cực thân (c41-c50)
❮ sautiếp ❯Chương 41 : Hóa hình giả thả sao bổn mạng, Tới cung Tần khéo vụng cực thân
Nói về Nam Cực đến cửa phía tây muốn vào, trong ấy xông ra một viên thần tướng ba đầu sáu chân đạp xe phong hỏa, cần hỏa tiêm hương ấy là Na Tra, đón đường nói rằng:
“Chưởng giáo thượng tiên không được vào chổ tôi giữ, tôi vâng chi?
Ngũ lôi chơn nhơn oai trấn cửa tây nay e Tôn Tẫn chạy thoát, chẳng dám vị tình”.
Nam Cực cười nói:
“Thượng thánh xin nghe tôi phân một lời, tôi là người tu hành, đến đây vốn không phải là cứu Tôn Tẫn đâu, chẳng qua muốn vào trận xem coi phương hướng thế nào đặng nói cho Ngũ Lôi chơn nhơn rõ mà cầu hòa xin thượng thánh mở cho tôi một đường đi”. Na Tra nói:
“Nếu thượng tiên vào trận, phải hết lòng cẩn thận”. Nói rồi tránh đường cho Nam Cực đi. Nam Cực cỡi nai vào trận ngưới mặt xem thấy các cửa đều có tướng, nẻo nẻo thảy có thần ngũ đầu tam tài cửa diệu, nhị thập bát tú đứng theo thứ lớp, hung tính ác sát, vây bịt bốn phương, điển mẫu làm chớp, tiếng sấm nổ vang. Nam Cực coi rồi trong lòng sợ hãi mới nói:
“Trận này thiệt quả lợi hại”. Lật đật cỡi nai tới giữa trung ương thấy Tôn Tẫn ngồi dựa bên trâu:
Cờ hạnh huỳnh bao mình, hào quang chiếu sáng, sấm sét đánh xuống không được; Tôn Tẫn như say bất tỉnh. Nam Cực kêu lớn rằng:
“Tôn Tẫn, Tôn Tẫn”. kêu hai ba tiếng mà không thấy đáp lại. Nam Cực nói:
“Không xong, coi bộ giống như mất hồn phách”. Vội vàng lấy quạt nga mi nhắm Tôn Tẫn quạt một cái, Tôn Tẫn đang lúc mê muội, thình lình tỉnh dậy, mở mắt ngó thấy Nam Cực trong lòng thê thảm nói:
“Tổ sư, đệ tử bị khổn trong trận này, tưởng là kiếp này chẳng gặp không dè tiên giá đến đây cũng như cây khô được gặp mùa xuân, xin mở lòng từ bi cứu tôi khỏi trận thì cái ơn tái sanh đến chết tôi chẳng dám quên”. Nam Cực nói:
“Ngươi có cờ hạnh huỳnh che mình, vì sao mà hôn mê mất trí như vậy?” Tôn Tẫn nói:
“Cờ hạnh huỳnh là che thân, còn sao bổn mạng của tôi bị đè dưới tháp, phía ngoài thì dựng cây phướn lạc hồn biên ngày tháng năm sanh của tôi trong phướn ấy, mỗi ngày ba giờ, sai lôi thần sét đánh, thì tôi liền hôn mê, vậy nên thần chẳng định xá, khí chẳng tiếp ngươn, hễ mất ngươn thần ấy thì tánh mạng khó sống”. Nam Cực an ủi rằng:
“Ngươi chẳng cần kinh sợ, ta đã xuống đây ắt làm phép cứu ngươi khỏi đặng, và có sư phụ, sư thúc của ngươi đền đến Đông Tề, và Bạch Viên, Đông Phương Sóc phụ giúp, thì sợ gì thẳng tiểu bối Mao Bôn?”.
Nói về Mao Bôn thua chạy về kinh, trong bụng nghĩ rằng:
“Anh em Vương Thuyền xuống núi, muốn cứu Tôn Tẫn, ắt cũng không cứu đặng, vì nó vào trận đã năm ngày, nếu qua đặng hai ngày nữa, chắc là phải chết, như có người vào trận, thì ta sai ngũ lôi đánh”. Lúc ấy trời vừa đến giờ dậu, Mao Bôn cầm gậy cỡi nai; đi cửa Tây bắc vào trận, lên đài trung ương nghĩ rằng:
“Hai ba ngày rày, ra chưa coi đến thằng cụt, tưởng chẳng bao lâu thì nó cũng chết, vì bởi ta đánh một gậy mà Đại la thần tiên bị hại”. Bèn đứng trước đài ngó xuống thấy trên đầu Tôn Tẫn hào quang chưa tan, đang cùng lão thầy chùa già nói chuyện. Mao Bôn thất kinh nói:
“Ngươi gì mà lớn mật dám lén vào trận, giải cứu Tôn Tẫn”. Coi kỹ lão thầy chùa ấy đầu bịt khăn đen, mình mặc áo bát quái, lưng cột dây huỳnh long, cầm gậy đầu rồng, rõ ràng là Chưởng giáo, thì nói thầm rằng:
“Nam Cực nó tới mà chịu chết, nếu vào trận cứu khỏi Tôn Tẫn, thì có ta không ngươi, có ngươi thì không ta, ta với ngươi thề chẳng đứng chung”. Nói rồi lột mão, bỏ tóc xõa, niệm chú thỉnh thần, đánh lệnh bài thôi thúc ngũ lôi. Xảy nghe giữa không trung sấm sét vang rền. Tôn Tẫn nói:
“Không xong, sét đã tới rồi”. Nam Cực lật đật lên nai, phá cửa Tây mà chạy. Mao Bôn đứng trên đài kêu nói:
“Nam Cực, mi chạy đâu, coi ngũ lôi ta đánh mi”. Tức thì trước đầu nai, chớp giăng sáng giới, sấm sét nổ lên. Nam Cực chẳng sợ, bước xuống mau huê lộc, lấy quạt long tu quạt lên một cái, ngũ lôi chẳng dám đánh xuống, đánh vẹt một bên nhằm con nai chết tốt. Nam Cực lật đật độn trong chớp sáng đi tuốt, về đến lư bằng, trong lòng cả giận. Vương Thuyền, Vương Ngao, Bạch Viên, Đông Phương Sóc đều tới hỏi thăm. Nam Cực đem việc vào trận, bị chết mai huê lộc mà thuật lại một hồi. Vương Thuyền nói:
“Trận ấy lợi hại lắm, chẳng biết có vị thần nào phá nổi, đặng toi đến thỉnh người”. Bạch Viên nói:
“Anh có tài nói miệng mà thôi, có đâu chờ được thỉnh người, theo ý tôi chi bằng trước vào trận, thả vì sao bổn mạng của tam ca đốt phướn lạc hồn, mà giữ thánh mạng của tam ca, rồi sau sẽ toan mưu phá trận cũng chẳng khó gì”. Nam Cực nói:
“Phải, song e ngươi vào trận không được”. Đông Phương Sóc nói:
“Như người khác thiệt không đi được chớ Bạch Viên sợ tề thiên đại thánh, nay đại thánh cũng chẳng khác gì bao nhiêu, phải giả biến làm đại thánh phá vào trong trận, thần tướng có ai dám ra ngăn cản, miễn là thả sao bổn mạng, đốn phướn lạc hồn được rồi thì dễ lắm”. Nam Cực cả mừng nói:
“Kế ấy rất hay”. Bạch Viên nói:
“Để tôi biến thử coi có giống không”. Nói rồi miệng niệm thần chú, rùng mình một cái, tức thì xem thấy đầu đội mão tàn thiên, mình mặc quần da cọp, đi giày đạp bổng. Chúng nhân xem thấy cả mừng. Nam Cực nói:
“Biến giỏi lắm, quả thiệt giống như in, vậy người cầm cây quạt long tu của ta vào trận tới phướn lạc hồn, lấy sao bổn mạng Tôn Tẫn, để trên cây quạt, bay lên khỏi thiên la hai mươi trượng, rồi thả sao bổn mạng quạt luôn ba cái mà đưa về”. Bạch Viên lãnh quạt, hóa kim quang bay tới trận ngũ lôi, xem thấy bốn phương tám hướng đều những thần tướng trấn giữa. Đại thánh giả, tay cầm niếp bổng nạt lớn rằng:
“Chúng bay là Mao thần ở đây làm gì?” Chúng thần xem thấy nói:
“Khổ dữ a! Con khỉ nó đến rồi”. Vội vàng cúi mình thưa rằng:
“Tiểu thần vâng chỉ Ngũ lôi chơn nhơn, bày bố thiên la, lỗi không tiếp rước, xin đại thánh thứ dung”. Đại thánh giả nổi giận mắng rằng:
“Hay cho Mao thần, tội đáng đánh chết, bây không biết Liễu nhứt chơn nhơn là anh em bạn thiết của lão Tôn hay sao? Ta ở dưới núi Ngũ Hành, nghe Tôn Tẫn bị vây nổi giận, ra đến đây để giải cứu, mau mau phải mở thiên la, nếu chẳng nghe lời thì ta đánh chết hết”.
Chúng thần tưởng Đại Thánh thiệt, người người run sợ, đều nói rằng:
“Xin Đại thánh chớ giận, chúng tôi tình nguyện mở hết thiên la, mời Đại thánh vào trận”. Đại thánh giả nạt rùm:
“Phải mở cho mau”. Chúng thần chẳng dám chậm trễ, lật đật xúm nhau mở hết thiên la, Bạch Viên cả mừng nhảy vào trong trận, kinh động các thần trong trận đều nói:
“Không xong rồi, người phản thiên cung đến đó”. Làm cho Ngũ Đẩu, Tam Tào thất kinh run rẩy, Cửu Diệu tinh quan thối lui, Nhị Thập bát tú kiếm đường mà trốn, Ngũ lôi tứ soái liếc mắt chẳng dám cản. Bạch Viên mừng thầm nói:
“Lão Tôn quả thiệt danh bất hư truyền”. Bạch Viên cầm kim niếp bổng giả đến đài trung ương, ngó thấy Tôn Tẫn ủ mặt châu mày, ngồi dựa bên trâu, trong lòng thảm thiết, Đại thánh giả bước đến kêu rằng:
“Tam ca! Toi đã tới đây”. Tôn Tẫn mở mắt ngó thấy biết liều cúi đầu nói:
“Đại thánh! Tôn Tẫn này có tài đức chi, dám nhọc ơn trọng, đường xa tới cứu”. Bạch Viên bước tới kề tai nói nhỏ:
“Tam ca! Tôi là Bạch Viên, biết Đại thánh ba lượt phá thiên cung, các thần đều sợ nên biến hóa đến đây mà thả sao bổn mạng của anh, nếu các thần thấu biết, chắc không sống được”. Tôn Tẫn nghe rồi nói:
“Mấy thưở được hiền đệ nhọc lòng hằng mong cứu giúp, chết sống chẳng quên”. Bạch Viên nói:
“Tam ca chờ lấy được sao bổn mạng thì không hại gì”.
Tôn Tẫn nói:
“Làm cho mất công hiền đệ, tôi cảm ơn chẳng xiết”. Bạch Viên bước tới dưới phướn lạc hồn thấy trên phướn có đề tám chữ niên ngoại nhựt thời của Tôn Tẫn, coi rồi thấy đi tới một vị thần, mười phần cao lớn mặt xanh nanh dài, dữ tợn vô cùng Đại thánh giá cầm niếp bổng chỉ hỏi rằng:
“Mao thần sao ở đây?” Vốn người ấy là tôi vua trụ, lúc phong thần va ở ải Giáp Bài, tướng của Hành Vinh, họ Dư tên Hóa, va ở ngoài ải lập phướn mê hồn, ngăn trở Tử Nha, sau bị Dương Tiễng giết chết, không có tên tong bảng phong thần, nên Ngọc Đế phong va là chức Mã danh vương, vì lúc Đại thánh phá thiên cung, va chưa đặng chức ấy cho nên nhìn không biết Đại thánh. Bây giờ va vâng phép Mao Bôn, ở giữ phướn lạc hồn, lạc hồn, lẽ nào có người đến mà không hỏi sao.
Bèn nạt lớn rằng:
“Ngươi là người nào, phải tránh cho mau”. Đại thánh giả giận lắm nói:
“Ta là Tề thiên đại thánh đây”. Vị thần ấy nghe nói thất kinh, mới biết là Hầy vương, động Thủy Liêm, vội vàng cười nói:
“Tối là Bắc trực u châu cai quản thiên hạ, làm chức Mã danh vương, vâng mệnh Ngũ lôi sai giữ phươn này, không hay Đại thánh đến đây, lỗi không tiếp rước”. Đại thánh giả nạt rằng:
“Sao ngươi không lui lại?” Mã thần hoảng kinh, lui lại vài mươi trượng, Bạch Viên nắm phướn lạc hồn kép xuống xé nát, lấy lửa đốt tiêu, Mã vương hoảng kinh nói:
“Đại thánh đốt phướn ấy, Ngũ lôi quở trách tiểu thần, biết làm sao nói được?” Đại thánh giả nói:
“Đừng sợ nó, nếu nó có hỏi, nói:
Có lão Tôn đến đốt”. Nói rồi quày đi trở xuống, gặp Thái Bạch kim tinh nói:
“Tôi nghe nói Đại thánh bị đè dưới núi Ngũ hành, làm sao ra được?” Đại thánh giả nói:
“Lão Tôn có phép thần thông, tài ba ai lại không biết, nay đến giải cứu Tôn Tẫn thả sao bổn mạng trở về”. Kim tinh nói:
“Ấy là Mao chơn nhơ câu xuống đè lại chổ này, sai tôi giữ, làm sao mà dám thả?” Đại thánh gia?
nổi giận nói:
“Hay cho thằng già, ta bảo thả sao bổn mạng mà sao ngươi dám cãi, dễ chẳng biết học của Tôn Tẫn vốn là một họ Tôn với ta, nay bị nạn ta đến cứu, ngươi phải tránh cho mau, nếu còn nhiều lời, cây kim niếp này không nhịn được”. Kim tinh nghe nói hoảng kinh rộn ràng, nói:
“Xin Đại thánh chớ giận muốn thả thì tôi tha?
cho”. Đại thánh giả nói:
“Nếu vậy ngươi hãy tránh đi”. Kim tinh túng phải tránh vẹt một bện. Bạch Viên bước tới lấy thần tháp rồi giở tấm lụa đen trên miệng ảng, nhe.
tay cầm sao bổn mạng để trên quạt long tu, cỡi tường quang bay khỏi thiên la, tuốt lên mười hai trượng nữa, thả sao bổn mạng bay giữa không trung, quạt luôn ba cái đưa về chỗ cũ. Rồi Bạch Viên cần kim niếp bổng thẳng qua dinh Tần, bay xuống.
Quân giữ cửa dinh nghó thấy giữ không trung rớt xuống một người, hình tướng dị kỳ, thất kinh hỏi rằng:
“Ngươi là yêu ma quái quỷxứ nào? Chớ đi tới trước, cai ta bắn tên đây này”. Đại thánh giả nạt rằng:
“Bây chớ nói bậy. Mau vào báo nói:
Có động Thủy Liêm là người cá phá thiên cung, Tề Thiên đại thánh đến đây!” Quân binh nghe rồi chạy tuốt vào dinh quỳ xuống bẩm rằng:
“Ngoài cửa không trung rớt xuống một người, lông lá đầy mặt, mỏ giống thiên lôi, cầm cây binh khí ước bằng miệng chén, xưng rằng:
“Đông Thủy Liêm, cả phá thiên cung, Tề Thiên đại thánh, nên tôi phải vào báo”. Mao Bôn quay lại với Thủy Hòang rằng:
“Thánh chúa có phước lớn lắm, người Đại thánh ấy tôi tuy không biết mặt, song tôi có nghe Hải Triều lão tô?
nói:
“Người ấy giỏi lắm, vốn là thạch hầu của trời sanh, tu luyện một mình, không phục ba giáo, đánh Đông Hải lấy được kim nếp bổng, ở núi Hoa quả sơn, xưng bá xưng vương, Ngọc đế triệu về phong chức Bật mã ôn, bị say rượu phá hội bàn đào, đánh giết mười muôn binh trời, cả phá thiên cung, nhờ có Phật tổ Như Lai bắt va đè dưới núi Ngũ Hành, hôm nay bị va trốn khỏi đến đây, chắc là phụ giúp Tây Tần”.
Thủy Hoàng cả đạp truyền mơ hoác cửa dinh, dẫn văn võ đến đại trướng ngồi giữa.
Thủy Hoàng ngồi một bên, Mao Bôn, Kim Tư Lăng đứng phân hai hàng. Đại thánh giả nói với Thủy Hoàng rằng:
“Tôi muốn nói một lời, chẳng biết hiền vương nghe chăng?” Thủy Hoàng nói:
“Nếu có việc chi làm được, tôi phải vâng nghe”. Bạch Viên nói:
“Nếu có việc chi làm được, tôi phải vâng nghe”. Bạch Viên nói:
“Tôn Tẫn một họ với lão Tôn, vì người bị vây trong trận, lão Tôn hay được tới đây giải cứu, nếu hiền vương rõ biết thờ thế, thì mau rút binh dẹp trận, mà thả Tôn Tẫn ra, muôn việc đều thôi, nếu không nghe lời, chớ trách lão Tôn thô lỗ”. Thủy Hoàng cả kinh, cứng miệng không nói được. Mao Bôn nghỉ thầm rằng:
“Tôn Tẫn là Yên Đơn công chúa sanh ra. Con hầu vương này, là ở Đông thắng thần châu, đến núi Hoa quả sơn, vốn một cục thần thạch, chịu tinh khí mặt nhựt, mặt nguyệt mà đẻ ra, vì sao cùng với Tôn Tẫn bà con, có khi giả chăng? Việc này rất hồ đồ, chưa biết giả thiệt, nếu mình dẹp trận, thì làm sao trả thù một gậy cho được, bằng trái lời e mắc tội với con khi?
này”. Lẽ khó toan xảy nhớ lại nghĩ rằng:
“Để ta tâu với vua Tần bày yến khoán đãi, cầm nó ở lại đến sáng ngày, đặng thử coi thiệt giả”. Mao Bôn tính rồi bước tới nói với Đại Thánh rằng:
“Xin chờ tôi sáng này thâu binh thì xong, bệ hạ hãy bày yến cùng Đại thánh uống rượi, để tôi đi dẹp trận”. Thủy Hoàng vội vàng truyền chỉ bày yến, Đại thánh nói:
“Chẳng bày yến làm chi, đem rượi và trái cây thì đủ”. Tả hữu vội vàng đem lênh, Bạch Viên cả mừng ăn uống một mình.
Nói về Mao Bôn, Kim Tử Lăng, xuống trướng huỳnh la dọn bàn hương án, gieo tiền chiếm quẻ, rõ biết việc ấy, cả giận nói:
“Dữ cho Bạch Viên mật lớn bằng trời, giả hình Đại thánh, phá vào trong trận, thả sao bổn mạng Tôn Tẫn rồi đến trong dinh, khi gạt ta như thế, thiệt đáng ghét, thôi việc không nên chậm trễ, hai ta mang bửu kiếm vào bắt nó rồi sẽ tính”. Tử Lăng nói:
“Sợ se nó chạy thoát đi, chi bằng ta đem dây khổn tiên thằng lén truyền tướng quân lớn nhỏ cung lên dây, đao rút vỏ, sửa soạn bắt nó”. Mao Bôn, Tử Lăng bày trí xong rồi, bước vào đại trướng, thấy Bạch Viên đang ngồi cầm trái cây mà ăn, Kim, Mao hai người bước tới, rút gương nạt lớn rằng:
“Cả gan cho Bạch Viên! Sao dám giả mạo Tề thiên vào dinh ta, toan mưu khi dễ, mi chạy đi đâu?” Bạch Viên nói:
“Không xong, bị lũ này thấu biết, một người khó cự bốn tay”. Đang ngồi vùng nhảy bổng trên không Mao Bôn lật đật liệng khổn tiên thằng, xem thấy một lằn sáng chói, bắt Bạch Viên trói lại mà bỏ xuống đất. Thủy Hoàng rất mừng quay lại hỏi Mao bôn rằng:
“Vì sao chơn nhơn biết nó là Đại thánh giả?” Mao Bôn đem việc chiếm quẻ, thuật lại Thủy Hoàng nghe, Thủy Hoàng nói:
“Bây giờ bắt nó làm sao?” Mao Bôn nói:
“Nó là nửa phần tiên, đi đại hội bàn đào có sáu chữ chơn ngôn của bà Vương mẫu nơi mình không giết được, vậy lấy dây da xỏ ngang xương tỳ bà cốt của nó cột lại vào củi”. Kim Tử Lăng làm y theo lời Mao Bôn, rồi bắ Bạch Viên bỏ vào củi để sau hậu đình, sai tít tên coi giữ. Rồi sau đó Thủy Hoàng bày yến, cùng Mao Bôn ăn mừng.
Nói về Nam Cực đang ngồi trong lư bằng, trong lòng hồi hộp, co tay suy tính, rõ biết cách việc, than thở một mình, Đông Phương Sóc hỏi:
“Vì sao lão tổ có dạng ưu sầu?” Lão tổ nói:
“Đạo hữu rồi, lòng tham chưa đủ, lại đến dinh Tần cùng Thủy Hoàng giảng hòa, rủi bị Mao Bôn chiếm quẻ thấy ra việc giả, dùng dây khổn tiên trói bỏ vào củi, nay Tôn Tẫn chưa ra được, còn Bạch Viên lại bị bắt, nếy có đều chi thì ta mất thể diện”. Đông Phương Sóc nghe nói cười ha hả mà rằng:
“Lão tổ chớ lo, chẳng phải tôi kheo miệng, muốn cứu Bạch Viên duy tại nơi tôi”. Nam Cực mừng nói:
“May nhờ phép lực đạo huỳnh”. Đông Phương Sóc nói:
“Tôi phải chịu nhọc mới được”. Nói rồi nhảy lên một cái, không thấy hình dạng, ra khỏi thành Lâm Tri, lén qua dinh Tần, thò trong túi lấy ra một vật bửu bối, dài một ngón tay, bề ngang nửa ngón, hau đầy nhọn (vốn là một lá đào, lấy trong vường bàn đào, dùng tinh khí nhật nguyệt gia công luyên chế, mùa động, mùa hạ cũng xanh hoài, người xem chẳng thấy, bửu bối ấy tên đào diệp độ, cũng như Mao Toại có cỏ ẩn thân vậy. Đông Phương Sóc nhờ bửu bối ấy mà lấy vật không ai hay biết, các thần tiên ngoài biển đều sợ, cho va làm đầu hết, nên kêu là Thoại Mao Toại). Lúc ấy Đông Phương Sóc cầm đào diệp độ ẩn vào dinh Tần, chờ đến hoàn hôn, trong dinh đèn đuốc sáng ngời, bước tới trướng Kim đính huỳnh la, thấy Thủy Hoàng, Mao Bôn cùng Kim Tử Lăng đang vui cười ăn uống, Đông Phương Sóc nghĩ thầm rằng:
“Ở đây coi nó uống rượu cũng không ích gì. Chi bằng đến thả Bạch Viên hay hơn”. Nghĩ rồi quày mình xuống trướng, đi qua hướng đông, thấy một tòa dinh bàn nho nhỏ, có bốn năm tên quân ngồi trước cửa nói chuyện, tên kia nói:
“Mao chơn nhơ của ta thiệt có tài giỏi lắm, bắt đặng Bạch Viên nhốt sau hậu trường, sợ e ngủ rồi nó trồn đi mất”. Tên nọ nói:
“Chưa giao cho chúng ta giữ cũng là may, bây giờ chơn nhơn chưa về, còn đang uống rượu”. Đông Phương Sóc nghe nói rõ ràng, mừng rỡ khôn xiết, bèn ẩn mình vào trong trại Mao Bôn, chẳng có một người, đèn đuốc sáng rỡ, căn giữa để một cái ghế sơn đỏ, trên có hương hỏa đèn đuốc, thờ cái túi chi vàng vàng, hai bên bồ đoàn, một phía thì để trà điều trượng, một phía thì treo bửu kiếm, ấy là chổ của Mao Bôn ngồi.
Đông Phương Sóc nói thầm rằng:
“Trong túi này chẳng biết vật chi”. Giở ra xem thấy hai cuốn sách, ngoài đề bốn chữ lớn:
Ngũ lôi thần thơ, thì mừng lắm, bèn lấy thần thơ bỏ vào túi, dời chân muốn đi nhưng trong bụng nghĩ rằng:
“Ta ăn cắp thần thơ, Mao Bôn về đây chẳng thấy, thì chúng quân chẳng khổi bị tội, vậy để ta viết ít chữ, cho khỏi lụy đến quân nhơn”. Rồi viết bồn côn thơ bỏ trên ghế:
Khen cho Mao đạo rộng thần thông.
Để sách Ngũ lôi tại giữa phòng, Phương Sóc hôm nay xem tợ mặt, Cơ mưu bày trận uổng công lao.
Viết rồi, tuốt ra sau trướng thả Bạch Viên, hai người chạy ra cửa dinh, bị quân giữ cửa đón lại, la ó lên.
Chương 42 : Bắt Mao Bôn, chẳng kịp trở tay, Trộm thần thơ, Nam Cực phá trận
Nói về Đông Phương Sóc và Bạch Viên đánh quân sĩ trốn về lấy sách thần thơ dâng lên. Nam Cực xem coi còn thiếu một cuốn phá trận đưa thần. Đông Phương Sóc nói:
“Nếu sách ấy chưa trọn bộ, chờ thăm nghe minh bạch, tôi sẽ đến lấy về”.
Nói về Mao Bôn uống rượu rồi cùng Kim Tử Lăng kiếu vua về dinh, tuốt ra sau trướng, chẳng thấy hai cuốn thiên thơ, làm chọ Mao Bôn hoảng kinh, hồn phách đều bay, nói với Tử Lăng rằng:
“Bị mất sách a ấy, làm sao tôi về ra mắt tổ sư cho được?” Kim Tử Lăng nói:
“Trong dinh quyân sĩ canh phòng nghiêm nhặt, dẫu loài phi cầm cũng khó bay vào, có lẽ đâu người đến trộm cắp cho đặng”. Còn đang hồ nghi, xảy thấy quân sĩ quỳ xuống bẩm rằng:
“Bạch Viên ở trong củi, chẳng biết vì sao đi mất”.
Mao Bôn cả giận nói:
“Bây là đồ chó, không hết lòng coi giữ!” Tử Lăng nói:
“Việc ấy không phải tại quân sĩ đâu, tôi tưởng chắc Bạch Viên biến hóa, trộm sách thần thơ mà đi rồi”. Mao Bôn làm thi không nói tiếng chị Kim Tử Lăng nói:
“Lũ nô tài!
Ta tạm dung đầu chúng ngươi trên cổ, thôi đi cho rồi”. Quân sĩ lạy lạy lui ra. Mao Bôn nói:
“Biết làm sao bây giờ, thần thơ đã mất, Bạch Viên cũng chẳng còn, nhọc công vô ích, song chẳng biết thằng nào cả gan dám vào trong dinh”. Tử Lăng nói:
“Chúng ta đoán coi thằng nào tới đây cho biết”. Vội vàng cầm ba đồng tiền đi đến trước án, vừa muốn gieo tiền chiếm quẻ, bỗng thấy vài hàng chữ viết trên bàn. Tư?
Lăng nói:
“Lạ này, chữa ai viết đó?” Mao Bôn bước tới đưa đèn coi. Hai người xem rõ ràng Mao Bôn nói:
“Không xong! Té ra bị thằng giặc già vào dinh”.
Tử Lăng hỏi:
“Thằng giạc già nào đó?” Mao Bôn nói:
“Đông PhươnG Sóc ở núi Độ Sóc, va vốn là táng tiên ngoài biển, chẳng phục tam giáo cai trị, va ở trong núi tu luyện nhiều năm, thần thông quãng đại, thông hiểu âm dương, nay thần thơ bị va trộm mất, ta há dễ bỏ sao?” Đang nói chuyện, giây phút trời sáng. Thủy Hoàng lên trướng. Mao Bôn vào ra mắt, đem việc Đông Phương Sóc trộm sách và thẻ Bạch Viên mà thuật lại và nói:
“Xin bệ hạ cho tôi đến Lâm Tri cùng Đông Phương Sóc giao chiến”. Thủy Hoàng nói:
“Chơn nhơn ra trận, trẫm chờ nghe tin tức”. Mao Bôn mặt giận hầm hầm, xuống trướng, cầm gậy cỡi nai tuốt đến thành Lâm Tri, kêu lớn rằng:
“Quân sĩ trên thành! Mau vào báo với thằng lão tặc Đông Phương Sóc, bảo nó ra đây nạo mình”. Quân vào bẩm báo. Đông Phương Sóc giận lắm nói:
“Mao Bôn có tài chi giỏi? Sao dám kêu tên họ của ta mà nói phách? Nó bất quá như cái sáng của đom đóm sao dám cùng mặt nhật, mặt nguyệt tranh đuả” Rồi đứng dậy nói với lão tổ rằng:
“Bần đạo bất tài xin ra trận trừ thằng thất phu ấy cho rồi”. Nam Cực ca?
mừng dạy Vương thuyền lược trận và trao cây quạt long tu phiến và dặn dò. Vương Thuyền lãnh mạng cùng Đông Phương Sóc bước xuống lư bằng, chẳng dẫn binh mã, tuốt ra thành. Vương Thuyền đứng sau lược trận. Đông Phương Sóc một mình xông tới. Mao Bôn thấy một người đạo nhân, mặt như trăng rằm, mắt tợ sao băng, đầu bịt khăn tiêu diêu, mình mặc áo hạc biếc, tay cầm trà điền trượng, chạy tới như bay.
Mao Bôn nạt rằng:
“Khoan tới, phải thông tên cho rồi mà chịu chết”. Đông Phương Sóc ngó thấy một người thầy tu, cỡi nai cầm gậy, mặt mày hung ác, chỉ mà hỏi rằng:
“Người tới đó có ohải là Ngũ Lôi chân nhân Mao Bôn chăng? Ngươi ở danh sơn tu luyện có lẽ nào không đến Lâm Tri tìm điều phiền não, trộm sách thần thơ của ta, mau mau trước nai cúi lạy, xin tội và trả lại sách cho ta, muôn việc đều thôi, nếu chậm trể, người ắt không hồn”. Đông Phương Sóc cười lớn rằng:
“Giả đạo sao dám nói xảm”. Nói rồi hươi gậy đánh xuống Mao Bôn cũng rước đánh nhau hôn hai mươi hiệp chưa định hơn thuạ Vương Thuyền đang lược trận nín không được, giục nai hươi gậy xông tới đánh tiếp. Mao Bôn cự không nổi, đánh bậy một cái cả thua chạy dài, Vương Thuyền, Đông Phương Sóc rượt theo. Mao Bôn quay đầu thấy hai người rượt tới, trong bụng mừng thầm, bèn cặp gập dưới vế, quày nai trở lại, hai tay liệng ra một lượt, chưởng tâm lôi nổ lên. Đông Phương Sóc xem thấy vừa muốn dùng phép giải phá, lúc ấy Vương Thuyền vâng lời Nam Cực dạy, quạt một cái, chưởng tâm lôi bay trở lại nhắm Mao Bôn đánh xuống. Mao Bôn té nhào xuống lộc. Đông Phương Sóc lẹ chân bước tới bắt được đem về. Nam Cực thấy bắt được Mao Bôn vui mừng chẳng xiết. Bèn dạy lấy dây khổn tiên mà cột lại.
Bạch Viên nói:
“Nó cột tôi, bây giờ để tôi cột nói lại”. Nói rồi vội vàng lãnh dây khổn tiên, bắt Mao Bôn trói ngang trói dọc, ràng rịt cứng ngắc. Nam Cực nạt lớn rằng:
“Mao Bôn! Ngươi không ở trên núi mà dưỡng tánh tu tâm, vì sao ỷ mạnh bày trận Ngũ lôi vây cầm Tôn Tẫn, là cớ chi vậy?” Mao Bôn bẩm rằng:
“Đệ tử không phải vì ý riêng xuống núi, bởi Tôn Tẫn bày ra trận bát môn kim tỏa làm thua Tư?
Lăng, nên Hải Triều giận sai tôi xuống núi, lúc đệ tử xuống đến Lâm Tri, lấy lời khuyên dỗ Tôn Tẫn, song Tôn Tẫn chẳng nghe, lại trở mặt vô tình đánh đệ tử luôn cho mấy gậy, đương cơn giận ấy, nên tôi mới bày trận này, xin lão tổ rộng tình dung thứ, thì tôi cảm ơn chẳng xiết”. Nam Cực nói:
“Hôm nay ta bắt đặng ngươi, ta là người tu hành lấy lòng từ bi làm gốc, và tưởng tình Hải Triều, cũng chẳng làm sự chi khó cho người, vậy ngươi phải vì ta mà dẹp trận ấy, thả Tôn Tẫn về, rồi ta cùng ngươi, hai bên giao hòa, ngươi có chịu chăng?” Mao Bôn nói:
“Xin tổ sư thương lấy, vì trận ấy tôi biết bày, chứ không biết dẹp” Nam Cực nói:
“Vậy ngươi lấy sách thần thơ đem đây, đặng ta đưa thần dẹp trận”. Mao Bôn nói:
“Đệ tử có hai cuốn đó, bi.
Đông Phương Sóc lấy rồi, còn thần thơ gì nữa đâu”. Nam Cực cười hỏi:
“Quả thiệt không có?” Mao Bôn nói:
“Thiệt không có”. Nam Cực nói:
“Mi ỷ thế Hải Triều lớn mắt khi ta, chăng tuân lệnh đòi, đó là tội thứ nhất, toan mưu hại Chưởng giáo, là tội thứ hai”. Mao Bổn nói:
“Đệ tử thiệt không có lòng mưu hại”. Nam Cực giận lắm, vỗ ghế nạt rằng:
“Thằng nghiệt chướng, sao còn dám múa mỏ, lúc ta vào trận thăm coi Tôn Tẫn, ngươi sai ngũ lôi đánh ta, may ta tránh khỏi, mới đánh chết con mai huê lộc, nay ta không xử tội mi, thì làm sao mà trị các tiên cho đặng”. Bèn dạy bắt Mao Bôn đánh bốn mươi gậy. Vương Thuyền vắng mạng, xách tiên trượng, vật Mao Bôn xuống đất, đánh bố mươi gậy. Mao Bôn bị đánh, rách da lở thịt nhức đau chịu không thấu. Nam Cực nói:
“Thằng nghiệt chướng, sách thần thơ để chổ nào? Phải nói cho thiệt”. Mao Bôn khóc nói:
“Lúc tôi xuống núi, thầy cho có hai cuốn đó mà thôi, còn cuốn nữa thiệt tôi không biết”. Nam Cực nói:
“Không có thì thôi, bắt thằng nghiệt chướng này tên lê lư bằng, chờ thả Tôn Tẫn rồi, tha chết cho nó”. Vương Thuyền vâng mạng, bắt Mao Bôn trói hai tay hai chân, treo rút lên cao. Đông Phương Sóc nói:
“Tổ sư trep đánh Mao Bôn, nếu Hải Triều hay đặng, chắc làm sao cũng đến đây khuấy rối, lời tục có nói:
“Xuống tay trước mạnh hơn, vậy để tôi đến núi Côn Lôn ăn cắp cuốn sách thần thơ thứ ba, phá trận thả Tôn Tẫn ra trước, rồi sẽ nhóm hết các tiên, cùng Hải triều cho biết tài cao thấp” Nam Cưc cả mừng nói:
“Lời ấy rất phải, tiên trưởng phải làm cho kíp” Đông Phương Sóc từ biệt, hóa kim quang bay tới núi Côn Lôn, động Vân Quang, trong bụng nghĩ thầm rằng:
“Mình tới đây biết làm thế nào mà ăn cắp đặng”. Bèn tính ra một kế, liền niệm chân ngôn, vặn mình biến ra Mao Bôn đội mão tam xoa, mặc áo ngũ sắc, cột dây gân cọp, mặt vuông tai lớn, tóc đỏ râu hồng, xăm xăm đi tới. Có hai đứa đồng nhi ngó thấy, hỏi rằng:
“Sư huynh đến đó sao? Thầy đang ngồi trong động, anh hãy vào đi”. Mao Bôn giả ừ, rồi tuốt vào trong động thấy Hải Triều đang ngồi trên bồ đoàn, vội vàng nghiêng mình cúi lạy.
Hải Triều nói:
“Hiền đồ hôm nay về đây, vì sao mặt mày thấy sắc, rũ liệt tinh thần như vậy?” Mao Bôn giả bản đem các việc Nam Cực xuống núi, sai Bạch Viên biến hóa vào trận, bị bắt đặng, rồi bì Đông Phương Sóc trộm sách thần thơ, cứu thả Bạch Viên mà thuật hết một hồi, vì vậy nên đệ tử về đây, xin thầy liệu tính. Hải Triều cũng chẳng hề chi, để coi nó có tài gì phá nổi trận ấy, mà cứu Tôn Tẫn cho được?
Lúc trước ta chưa từng giao trọn bộ thần thơ cho mi, hãy còn một cuốn rất quý”. Bèn sai Đông Ba ra sau động, giở hộp đá lấy sách đem ra.
Đông Ba lấy vào dâng cho hải Triều. Đông Phương Sóc ngó thấy trong bụng rộn lên, giận vì không vói tay mà giựt đặng, cặp mắt ngó Hải Triểu chăm bẩm, thưa rằng:
“Chẳng biết trong bổn thần thơ ấy có điều chi huyền diệu chăng?” Hải Triều nói:
“HIền đồ chưa rỏ, cuốn thần thơ thứ ba này đều những phép hay, để đưa thần phá trận, dẫn thằng Đông Phương Sóc có tài phép thần thông cũng khó ăn trộm được, cho nên ta lấy ra để bên mình ta, đặng phòng giữ việc rủi ro”. Mao Bôn gia?
bẩm rằng:
“Đệ tử mong nhờ tở sư, cho hai cuốn thần thơ, nên mới tinh thông bày trận, vây cầm Tôn Tẫn, duy cuốn thứ ba này, tôi chưa từng coi đến, xin tổ sư rộng ơn, cho đệ tử xem thử, cho biết phép diệu của tổ sư”. Hải Triều nói:
“Cuốn sách này, coi mà thôi, chớ cho mi không được, mi không cẩn thận, để rồi bị người ta ăn cắp nữa, chẳng những là thả Tôn Tẫn ra mà thổi, lại mất vật báu của ta trấn động”. Mao Bôn giả nói:
“Đệ tử biết rõ, xin coi đây là một chút mà thôi”. Hải Triều nói:
“Đây này coi lấy mà coi, coi rồi trả liền cho ta”. Mao Bôn giả hai tay tiếp lấy thần thơ, quày mình nói:
“Tôi cẩn thận lắm chớ”. Nói dứt lời, hai chân nhảy trên mây, bay tuốt. Hải Triều giận nói:
“Thằng nghiệt chướng nó đi đâu?” Các vị học trò nói:
“Mao chơn nhơn đi tuốt rồi”. Hải Triều dạy rượt bắt nó về đây, Đông Ba để quan lãnh mạng, cỡi mây rượt theo.
Nói về Đông Phương Sóc lấy được sách thần thơ, mừng rỡ khôn cùng, đang chạy trên mây, quay đầu ngó thấy, ở sau có vầng mây rượt tời, thì nói:
“Không xong, Đông Ba đế quân tới rồi”. Trong bụn hoảng kinh, vội vàng thò tay trong túi, lấy đào diệp độ, ẩn mình mà chạy. Đế quân rượt theo một hồi, thình lình chẳng thấy Mao Bôn, bèn vẹt mây ngó xuống, xem coi bốn phía, không thấy hình dạng, túng phải trơ?
vể, ra mắt Hải Triều, Hải Triều nói:
“Thằng nghiệt chướng giựt sách mà làm chỉ” Đế quân nói:
“Tôi e không phải Mao Bôn”. Hải Triều nói:
“Rõ thằng nghiệt chướng áy, chúng ngươi cũng đều ngó thấy, nếu vậy thì giả sao?” Đế quân nói:
“Tổ sư sao không chiếm quẻ coi thử?” Hải Triều nói:
“Phải”. Bèn co tay suy tính, nổi giận vỗ ghế nạ rằng:
“Không xong rồi, ta bị Nam Cực khi dễ, sai Đông Phương Sóc bắt Mao Bôn đánh bốn chục gậy, treo trên lư bằng, lai sai nó đến đây mà lấy cuốn thần thơ, khi dễ thái quá, nếu ta không xuống núi cứu Mao Bôn về, thì còn chi thể diện núi Cn Lôn”. Đông Ba đế quân cúi mình nói rằng:
“Nam Cực làm việc không chánh, xin sai một vịe chơn nhơn xuống cùng giảng hòa, mà thả Mao Bôn, khỏi sanh hờn giận, chẳng là hay hơn”. Hải Triều nạt rằng:
“Người ở trong động ta xưng rằng làm đầu cai trị hai mươi bốn động Táng tiên, vì sao yếu ớt lắm vây? Nam Cực nó ỳ là Chưởng giáo mà khi dễ ta, dám bắt Mao Bôn đánh bốn chục gậy, trên trên lư bằng, lại tới gạt ta lấy sách thần thơ, mà giải cứu Tôn Tẫn, tình lý khó dung”. Bèn dạy Đông Ba đế quân giữ gìn coi sóc các việc trong động, còn hai mươi ba động thì theo ta xuống núi, quyết cùng Nam Cực, thử tài cao thấp.
Nói về Đông Phương Sóc đang chạy, quay lại chẳng thấy Đế Quân rượt theo, trong bụng bớt lo, thâu lá đào điệp, lộ hình ra về tới Lâm Trì bay xuống lư bằng, các tiến xem thấy mừng rỡ, lật đật hỏi việc thế nào? Đông Phương Sóc cười ha hà nói rằng:
“Gạt lấy đặng thần thơ về đây”. Nói rồi lấy sách trao ra. Nam Cực giở coi cười ngất nói:
“Nếu không tiên trưởng đến đó, thì sách này đâu được về tay ta”. Rồi than thở nói:
“Vì một mình Tôn Tẫn mà làm hại đến hai trăm bốn chục người, đều bị khô?
lôi oanh”. Bèn sai Bạch Viên đi thỉnh Tương Vương, Bạch Viên vâng mạng thỉnh Tương Vương cùng chúng văn võ đến lư bằng. Nam Cực nói:
“Xin biển vương tra trong ngục, coi được bao nhiêu tội xử quyết”. Tương Vương sai người hỏi quan giữ ngục. Giây phút về bẩm rằng:
“Tội trọng trong ngục cộng lại là hai trăm bốn chục người”. Nam Cực gật đầu nói:
“Ý trời đã định, nên hai số giống nhau”. Rồi nói với Tương Vương rằng:
“Xin hiển vương đem hai trăm bốn chục người tội phạm ấy, dạy mở xiềng khóa, tắm rửa sạch sẽ, thay đổi áo quần, giao cho bần đạo sai khiến. Đên nay dạy chúng nó vào trận, giải cứu Tôn Tẫn”. Tương Vương y lời, truyền chỉ tha tội phải bị chém, dạy chúng nó lập tức tắm rửa, thay đồi y phục, sai người dẫn đến Nam Cực đòi thợ vẽ, dạy đem hai trăm bốn chục tên tội nhân, chia làm bốn đội, mỗi đội sáu chục tên, lấy chàm thoa mặt, cho bận áo xanh quần xanh, tay cầm đại đao; đội thứ hai, mặt thoa son, mình mặc áo đỏ, quần đỏ, tay cầm búa nguyệt phủ; đội thứ ba, mặt thoa phấn, mình mặc đồ đen, tay cầm đồng chùy, mỗi người hai vế cột hái cái lục lạc. Giây phút trang phục xong rồi, kẻ cầm đao, người xác búa, kẻ hươi chùy, người múa thương, lục lạc khua nghe rổn rảng, chúng phạm nhơn chẳng rõ làm cớ chi, giống như đồ chơi, nên trong bụng lấy làm hồ nghị Nam Cực nói với Tương Vương rằng:
“Xin hiền vương đêm nay đến canh ba, dẫn chúng văn võ, qua cửa phía tây xem trận, đặng tiếp Tôn Tẫn vào thành”. Tương Vương y lời trở về Ngân An điện; nhóm văn võ chờ đó cho sẵn.
Nói về Nam Cực viết ít đạo bùa lui thần; dự bị để phòng vào trận ứng dụng, và viết ít đạo bùa dạy Bạch Viên rằng:
“Ngươi dán bùa này trên cung nê hườn, chờ đến canh ba dẫn sáu mươi tên quân mặc đồ đen, qua cửa phía bắc vào trận, tuốt đến cao đài, nhổ cờ mồ kỷ trong miệng đấu quăng đi, rồi tuốt đến trung ương pháp đài chờ đó, và dạy Vương Thuyền lãnh linh phù, dẫn sáu mươi tên mặc đồ đỏ, và qua cửa nam trận, tuốt lên cao đài, nhổ cờ mồ kỷ nơi miệng đấu, rồi thẳng đến trung ương nghe lệnh, và sai Vương Ngao lãnh bùa dẫn sáu chục tên quân mặc đồ xanh, tới cửa phía đông vào trận, lên cao đài nhổ cờ mồ kỷ rồi đến trung ương nghe lện, và thỉnh Đông Phương Sóc lãnh bùa, dẫn sáu chục tên quân mặc đồ trắng, qua cửa phía tây vào trận, lên cáo đài nhổ cờ mồ kỹ, đến trung ương giải cứu Tôn Tẫn rồi theo cửa phía đông mà ra”. Nam Cực nói với bốn đạo quân rằng:
“Chúng ngươi vào trận phẩi liều mình tới trước, hễ thấy cờ soái kỳ thi chặt ngã, nếu người nào sống Tương Vương ban thường, như ai rủi chết có bần đạo siêu thăng, phải cho đồng lòng ra sức”.
Chúng quân dạ lên một tiếng, lui về độ ngũ. Nam Cực điều khiển xong rồi, viết một đạo bùa dỡ sấm, cụ bị chờ đến canh ba phá trận. Giây phút mặt trời đã lặn, lật bật đến canh bạ Bên kia Tương Vương dẫn quan văn võ qua cửa thành phía tây lược trận, còn Nam Cực chờ đến giờ tú:
Cỡi nai bay bổng trên không, vào trước trong trận ngũ lôi, cầm quạt long tu, quạt Yết đế thần mở phá thiên la rồi bay vào trong trận, tới đái mồ kỷ. Trung Đầu tinh quan dẫn Vị thổ Trĩ, Nữ Thổ Bức, Liễu Thổ Chướng, Đê Thổ Lạc áp tới ngăn đón, Nam Cực quạt luôn ba cái, thảy đều lui hết, rồi bẻ cờ mồ kỷ giữa không trung nghe sấm nổ vang.
Lúc ấy Bạch Viên, Đông Phương Sóc, Vương Thuyền, Vương Ngao biết Nam Cực đã vào trận rồi, đều ra tài nghệ, hóa phép thần thông, Đông Phương Sóc phá cửa tây, Bạch Viên phá cửa bắc, Vương Thuyền phá cửa nam, Vương Ngao ph cửa đông, Quân mặc đồ đỏ thì theo Vương Thuyền, quân mặc đồ xanh thì theo trắng thì theo Đông Phương Sóc, hai trăm bốn chục người mang bốn trăm tám chục cái lục lạc, chạy đầy trong trận, rổn rảng tiếng kêu không dứt. Đông Phương Sóc tay múa lục hiệp hồ lô, dẫn đội quân múa thương phá vào cửa tây đến cao đài, có tây đẩu quân dẫn Đẩu kim ngưu, Quỷ kim dương, Lâu kim cẩu. Cang kim long xông ra ngăn đón. Đông Phương Sóc lấy hồ lô vút lên, muôn đường kim quang chói sáng, các thần đều tránh vẹt. Đông Phương Sóc nhổ cờ trên miệng đấu, rồi nhắm trung ương đi tuốt.
Bên kia Bạch Viên tay múa thông thiên xích, dẫn quân xem thấy, đẫn Cơ thủy bào, Bích Thủy du, Cang thủy đẩu, Sâm thủy viên đón lại. Bạch Viên lấy thông thiên xích chỉ lên, các thần tránh hết, bèn nhổ cờ trong miệng đấu rồi nhắm trong ương chẳng tới. Lúc ấy Vương Thuyền tay cầm thuần cân kiếm dẫn quân mặc đồ đỏ, hươi búa đánh vào cửa nam, có Nam đẩu thiết hỏa trư, Dĩ hỏa xà, gươm hỏa hổ, Chủy hỏa hầu, ngăn đó. Vương Thuyền lấy gươm chỉ ra, các thần lui hết. Bèn nhổ cờ trong miệng đấu, rồi nhắm trung ương thẳng tới.
Nói về Vương Ngạo, tay cầm câu thiên như ý, dẫn quân mặt đồ xanh múa đao xông vào cửa đông xảy có Đông đẩu tinh quân dẫn Đẩu mộc giải. Khuê mộc lan, Đốc mộc giao, tĩnh mộc can xông ra ngăn đón. Vương Ngao lấy như ý vụt lên, các thần chẳng dám lướt tới, bèn nhổ cờ trên miệng đấu, rồi nhắm trung ương đi tuốt.
Bốn đội quân binh chẳng biết lợi hại, tay múa binh khí, chân rung lục lạc, đi dọc chạy ngang tung hoành giữa trận, theo bốn người tiến tới giữa trung ương, xem thấy một cơ soái lớn, người người đều áp lại nhổ cờ chặt ném, tức thì chớp giăng sáng giới, sét nổ vang rân, chẳng khác trời nghiêng đất sụp, thương thay hai trăm bốn chục tên quân bị sét đánh, thây nằm đầy đất, còn mấy người tiên, nhờ dán linh phù trên đầu, nên lôi bộ các thần chẳng dám làm hại.
Lúc ấy Đông Phương Sóc lật đật chạy tới trước đài, đỡ Tôn Tẫn, xách gậy lên trâu, nhắm cửa đông mà chạy, còn Đông Phương Sóc theo sau, chẳng dè cửa phía đông ấy cóNhị Lang thần trấn giữ, thấy Tôn Tẫn, xách gậy lên trâu, nhắm cửa phía đông mà chạy, còn Đông Phương Sóc theo sau, chẳng dè cửa phía đông ấy có Nhi.
Lang thần trấn giữ, thấy Tôn Tẫn chạy tới liền hươi đao ngăn đó. Tôn Tẫn lấy hạnh huỳnh kỳ chỉ ra vẹt trống một đường chạy ra khổi trận. Đông Phương Sóc chạy sau không đề phòng, bị Nhị Lang thần thả chó hóa thiên rượt tới. Đông Phương Sóc chạy sau không đề phòng, bị Nhị Lang Thần thả chó hóa thiên rượt tới. Đông Phương sóc đang chạy bị thần khuyển chạy tới đen trên mặt, hai chân móc mắt, Đông Phương Sóc bị đau la lớn lên. Tôn Tẫn nghe la, quay đầu ngó lại, thấy Đông Phương Sóc nằm lăn dưới đất, cặp mắt chảy máu ướt dầm, con chó còn đang quào lia, cắn lịa, Tôn Tẫn hoảng kinh quày trở lại hươi gậy đá lên, thần khuyển nhảy ra chạy mất.
Tôn Tẫn vội vàng bước xuống đỡ Đông Phương Sóc lên trâu, con trâu ấy bay bổng trên không. Tôn Tẫn cỡi mây bay thao, trở về Lâm Trì.
Nói về Bạch Viên cùng anh em Vương Thuyền tới giữa trung ương ra mắt Nam Cực, xem thấy bốn phía, tám phương, thần tướng phủ vây, cao đài giữa không trung thì sấm nổ liên thình, mười phần lợi hại, Bạch Viên nói:
“Nay tam ca đã ra khỏi trận rồi, tổ sư so chẳng đưa thần về, còn đợi chừng nào?” Nam Cực nghe nói, thò trong túi lấy ra một xấy linh phù, cầm nơi tay thiên thơ mà làm theo. Lão tổ niệm chú đốt một lá bùa, thỉnh Nhơn Tào quan, lên trước pháp đài. Nam Cực cúi mình nói:
“Xin cậy Tào quan, đưa các thần trở về”. Nhơn tào quan vâng chỉ, với thỉnh các thần, xảy thấy Ngũ Đầu tinh quân, bốn vị Nguyên soái, hai mươi bốn vì sao, đều tới trước đài. Lão tổ lọi thỉnh Địa Tào quan lên đài cười nói rằng:
“Xin phiền Tào quan, đưa cáo thần trở về chổ cũ”. Tào quan liền thỉnh hết các thần tới trước pháp đài. Nam Cực đốt bùa niệm chú, tức thì Địa Tào quan bay bổng trên không, dẫn Bạcn hổ, Thanh Long, Châu tước, Huyền võ, lục đinh, lục giáp, mười hai vị nguyên soái cùng Thiên la, Địa sát, Bát phương mã vương, Thái bạch kim tinh, rần rần về hết. Nam Cực lại thỉnh Thiên Tào quan lên đài, nói:
“Xin phiền Tào quan, dẫn lôi bộ trở về”. Nói rồi đốt bùa niệm chú, Thiên Tào dẫn ngũ lô bát bộ, bay bổng trên không đi hết. Nam Cực đưa thần xong rồi, vừa muốn xuống đài. Bạch Viên thấy một vị thần tướng, đầu đội mão xung thiên, mặc áo cổn long bào, cột dây xích ngọc đái, đi giày vô ưu, thì trong lòng lấy làm hồ nghị
Chương 43 : Đánh Nam Cực, Hải Triều cậy thế, Thả Mao Bôn, gió lửa ra oai
Nói về Nam Cực ngó thấy vị thần tướng ấy, trong lòng rõ biết, bèn nói với Bạch Viên rằng:
“Chúng ngươi chớ hồ nghi, vị ấy là Vương Tiễn đó, vì nguyên thần của nó, đã ra khổi xác”. Nói rồi nịem chú đốt bùa, kêu rằng:
“Phổ hóa thiên tôn, sao chưa nhập xác còn đợi chừng nào?” Nói dứt lời, nghe thấy roi kim tiên nghe vùn vụt, chơn hồn bay xuống rớt vào mình. Các tiên bước xuống pháp đài, thấy Vương Tiễn vừa mới tỉnh dậy, mở mắt chẳng nói tiếng chi, Nam Cực dạy bắt Vương Tiễn trói lại dẫn về lư bằng, treo một chổ với Mao Bôn, rồi Lão tổ cùng chúng tiên trở về Lâm Tri.
Nói về Hải Triều thánh nhơn dẫn hai mươu ba động chơn nhơn sửa soạn xuống núi, mỗi người đều đm kỳ trân đi. hữu theo mình. Hai mươi ba động kể tên sau đây:
. Hồn ngươn chơn nhơn, . Bình định chơn nhơn, . Ngũ lôi chơn nhơn, . Bắt phong chơn nhơn, . Thủy ma chơn nhơ, . Hỏa long chơn nhơn, . Bạt sơn chơn nhơn, . Cự trạch chơn nhơn, . Vân ma chơn nhơn, . Hành võ chơn nhơn, . Di tinh chơn nhơn, . Hóa đẩu chơn nhơn, . Phiên gian chơn nhơn, . Đảo hải chơn nhơn, . Kim đồng chơn nhơn, . Liệu thạch chơn nhơn, . Thổ tư chơn nhơn,.
Đa bửu chơn nhơn, . Vận pháo chơn nhơn, . Trấn thổ chơn nhơn, . Cách điện chơn nhơn, . Trái mộc chơn nhơn, . Kích khách chơn nhơn, . Khoản chung chơn nhơn. Trừ Ngũ lôi chơn nhơn ra thì còn hai mươi ba động.
Nói về Hải Triều dận hai mươi ba động chơn nhơn cỡi mây bay tới cửa tây thành Lân Tri, Hải Triều ngó xuống trận ấy đã bị phá rồi, thì giận lắm, quay đầu ngó thấy Nam Cực đi trước, Vương Thuyền, Vương Ngao đi sao, Bạch Viên thì dẫn Vương Tiễn, đều kéo về Lâm Trị Hải Triều giận lắm, dặn các trò rằng:
“Chớ cho mấy thằng khốn đó chạy thoát”. Hai mươi ba động chơn nhơn nghe dạy, liền hạ mây bay xuống.
Lúc ấy Nam Cực đang đi, xảy nghe bốn phía la ó om sòm, các chơn nhơn áp lại phủ vây, người người đều kỳ hình dị tướng, giây phút phủ vây Nam Cực, nước chảy không lọt. Hải Triều thánh nhơn giục hầu tới trước, cầm gươm cù long nạt lớn rằng:
“Nam Cực mi chạy đâu?” Nam Cực bước tới cười nói:
“Tôi chào Lão tổ xuống đây, chẳng hay Lão tổ dẩn có lịnh đồ đi đâu đó vậy?” Hai Triều cười nói:
“Hay cho Nam Cực, không biết hổ thẹn, ta hỏi nhà ngươi, vậy chớ Tôn Tẫn, tự thị thần thôn, trái trời làm bậy, gậy đánh Mao Bôn, rồi ngươi lại bắt Mao Bôn mà đánh bốn chục roi, treo trên lư bằng, ngươi dễ chẳng biết đánh Mao Bôn là xấy cho ta sao? Nay trận đã phá rồi, Tôn Tẫn cũng cứu khỏi, lẽ thì thả Mao Bôn về mới phải, sao lại bắt Vương Tiễn mà dắt đi. Ngươi với ta gây nên cừu oán, hôm nay giữa đàng gặp nhau, đánh cho hết sức”. Nói dứt lời, giục thanh mao hẩu, múa gươm chém tới, Nam Cực hươi như ý đỡ khỏi, nói rằng:
“Lão tổ xin dừng tay, tôi có một lời xin tỏ cáo lúc hội binh linh có đu?
tam giáo thánh nhơn, dạy Tôn Tẫn ở nước Yên tận hiếu, ở nước Tề tận trung, trung hiếu lưỡng toàn, hễ gặp ngũ ôn thần thì về núi, khi ấy nước Tề, thiệ là tận trung, vì sao nói rằng nó làm trái lòng trời, mà sai Mao Bôn xuống núi, bày ngũ lôi trận dữ, vậy cầm Tôn Tẫn như vậy, chẳng là trái lời tam giáp sao? Nay tôi đến cứu Tôn Tẫn, Lão tổ lại chẳng nghĩ tình đồng đạo”. Hải Triều nói:
“Ngươi biết lấy điều có lý mà nói với ta, vì sao đánh lén học trò ta, rõ ràng muốn làm nhục cho ta đó”. Nam Cực cười nói:
“Mao Bôn thấy tôi vào trận, bèn sai ngũ lôi đánh tới, thì tội ấy đáng thế nào?” Hải Triều nói:
“Ngươi đã chẳng vị tình ta, thôi chẳng nói đạo lý làm gì, hôm nay thử tài cho biết”. Nói rồi múa gươm chém tới, Nam Cực hươi kim câu đánh lại, gươm qua câu lại, câu lại gươm qua, hai bên đều trổ oai phong, đánh vùi một trận rất dữ. Vương Thuyền, Vương Ngao cũng hươi đao đánh tiếp. Bạch Viên nghĩ thầm rằng:
“Anh em ta đều ra đánh tiếp, lẻ nào ta ở đây ngó sao”. Tính rồi bỏ Vương Tiễn xuống, chạy tới đánh tiếp, Hải Triều nạt lớn rằng:
“Đồ nghiệt chướng không được vô lễ”. Bèn cầm gươm cù long vụt ra một cái, tức thì các động chơn nhơn ào tới một lượt, la ó lên vây phủ bốn thầy trò ở giữa. Nam Cực nổi giận múa kia câu đánh đỡ tưng bừng, làm cho Hải Triều mệt đà thở dốc. Hải Triều lấy một cái bửu bối, hình giống cây phất trần ngó thấy định hải châu bay tới, bèn cầm phất trần vụt lên, hải châu liền bay trở lại, rớt ngay đầu Hải Triều. Hải Triều hoảng kinh niệm chú thâu về rồi giục thanh mao hẩu tới, nạt lớn rằng:
“Nam cực sao dám phá phép ta”. Rồi hai người đánh vùi với nhau. Nói về Vương Thuyền, Vương Ngao, Bạch Viên, bị hai mươi ba vị nhơn nhơn vây đánh, thiệt là quả bất địch chúng, làm cho bọn Vương Thuyền mệt tháo mồ hôi, ngăn đỡ không nổi, phá khỏi trùng vây thua chạy,cáac động chơn nhơn rợt theo vây nữa.Vương Thuyền nói:
“Không xong, nhắm thế phá ra không nổi”. Vương Ngao nói:
“Nó đông mình ít nên mới bị vậy, lẽ nào để mà chờ chết sao? . Chi bằng liều mình phá đại mà ra “, Nói rồi múa như ý xông phá, Bạch Viên hươi thông thiên xích, Vương Thuyền múa gươm thuần can, ba người liều chết đánh vùi, làm cho các động chơn nhơn, lần lần ngăn đỡ không lại, Hỏa Long chơn nhơn lấy hồ lô vụt tới, hiện ra chín con rồng lửa, trương nanh múa vút, nhắm bọn Vương Thuyền bay tới. Vương Thuyền miệng niệm chơn ngôn,lấy gươm chỉ lên, tức thì nước chảy cuồn cuộn, sóng bủa ba đào. Rồng lửa thấy nước, không làm chi được.
Thủy Ma chơn nhơn, giận lắm lấy phướn táng thủy hải ra, nước đều tiêu hết. Vương Thuyền ngó thấy thất kinh, lại thấy rồng lửa bay tới, nhắm bề cự không nổi, nhảy xuống mai huê lộc độn thổ chạy mất. Thủy Ma chơn nhơn cười lớn rằng:
“Thằng giặc to mắt, nó đã trốn rồi, thôi ta bắt hai thằng yêu đạo này là hơn”. Nói rồi chi?
rồng lửa rượt Vương Ngao cùng Bạch Viên thất kinh, thua chạy, không dè Luyện Thạch chơn nhơn ở sau lưng liệng một cục đá nhắm Vương Ngao té nhào. Vương Ngao lật đật độn thổ chạy mất, bị Ma Vân chơn nhơn lấy chổ tảo vân, quét lên một cái, vầng mây đứt lìa làm cho Bạch Viên trối lại rồi thả Vương Tiễn ra, giang Bạch Viên cho Vương Tiễn giữ. Các vị tiên nhơn la lên một tiếng áp tới phủ vây Nam Cực. Nam Cực giận lắm, nghĩ thầm rằng:
“Ta đến chỗ này, lẽ đâu thôi đặng, chi bằng xuống tay trước hay hơn”. Nghĩ thò tay trong túi, lấy ra một vật bửu bối, liệng giữa không trung. Hải Triều ngó thấy mây đỏ cuộn cuộn có cây thông thiên thần châm, rớt xuống ngay đầu, Hải Triều lấy lụa bát quái hỗn thiên giăng ngay, thông thiên thần châm bay xuống không được, ở giữa xoay vần. Nam Cực giận lắm nói:
“Sao ngươi dám phá phép ta”. Rồi lấy vòng kim cang đánh tới, ngay mặt Hải Triều, Hải Triều lẹ mắt thấy, lấy vô cực đồ giở lên, vòng kim cang liệng rớt xuống đất.
Mấy vị chơn nhơn la lên rằng:
“Nam Cực sao dám ỷ mạnh, dùng tà bửu mà hại thầy ta”. Nói rồi mỗi người đều liệng pháp bửu, rần rần rớt xuống. Nam Cực lấy quạt long tu, quạt ra bốn phía, làm cho phép bửu hai mươi ba động, như lử tàn, như than rụi.
Mấy vị chơn nhơn đứng không vững ngã lăn ra như sao bay mưa vẹt, tránh ra một đường rất lớn. Nam Cực vừa tướm muốn chạy. Hải Triều nạt rằng:
“Mi chạy đâu, coi phép bửu ta đây”. Nói rồi lấy vô cực đồ giở ra quấn Nam Cực. Nam Cực ngó thấy cười nói:
“Hải Triều, ngươi dễ chẳng biết cái đồ áy sao? Vốn từ ông Hồng Mông giáo chủ mở trời khai đất, ta tả cầm mặt nhựt, tay hữu cầm mặt nguyệt, phân lập lưỡng nghi, mới có vô cực đồ này, thật là một vật vô giá, chớ nói ta cùng người mà thơi, dẫu Hồng Mông giáo chủ và Như Lai ngó thấy vô cực đồ này cũng không đỡ được, đến sau đạo Chưởng giáo ta chế luyện một cái cực đồ tuy không lợi hại như Hồng Mông giáo chủ, song cũng biến hóa vô cùng, không sợ nước lửa, vì ta vâng mạng Chưởng giáp cho ta cái đồ ấy để mà cai trị các tiên, dẫu động Vân quan của ngươi có tám chín cái vô cực đồ như vậy là trướng ra chỗ khác mà thôi, sao dám trước mặt ta khoe giỏi”. Nói rồi bèn lấy thái cực đồ giở ra, hai vật báu đánh nhau.
Hải Triều giận lắm nói:
“Ta cùng ngươi thề chẳng đứng chung”. Rồi hai bên đều thâu bửu bối, Hải Triều dẫn các học trò vây đánh Nam Cực một trận rất dữ.
Nói về Tôn Tẫn ra trận, cứu Đông Phương Sóc đem về Lâm Tri, Tương Vương ơ?
trân thành ngó thấy, rước vào đại điện rồi đỡ Đông Phương Sóc để xuống giường đem vào Văn ba điện điều dưỡng, chờ Chưởng giáo về lo liệu thuốc thang. Tôn Tẫn quỳ xuống lạy nói:
“Nhờ ơn bệ hạ thỉnh tiên phá trận cứu tôi ra khỏi, dẫu nát mình cũng không trả được”. Tương Vương lật đật đỡ dậy sa nước mắt nói:
“Chúc mừng á phụ thoát khỏi nạn ta, song quý nhơn bất hạnh còn quàn nơi Bạch thổ điện”. Tôn Tẫn nghe nói, rũ liệt tinh thần, chạy tới Bạch thổ điện, thấy linh cửu vộn vàng quỳ xuống khóc ngất một hồi, rồi hỏi Tôn Yên rằng:
“Lúc quý nhơn gần thác, có dặn điều chi chăng?” Tôn Yên sa nước mắt nói:
“Vì tam thúc bị vây trong trận, Tổ mẫu hay đặng việc ấy, nên thở chẳng kịp mà thác liền, không có dặn điều chi hết”. Tôn Tẫn nghe nói đau lòng xót dạ, nước mắt tuôn như suối chảy.
Nói về Vương Thuyền, Vương Ngao, động thổ trốn về hỏi Đương trĩ quan rằng:
“Đông Phương lão tổ cùng Nam quận vương ở đâu?” Đương trĩ quan bèn đem việc Đông Phương Sóc đau mắt, Nam quận vương khóc mẹ mà thuật lại. Vương Thuyền nghe nói thương xót chẳng cùng. Vương Ngao nói:
“Thôi chớ lòng thương cảm, phải toan cứu Chưởng môn cho kịp”. Vương Thuyền dạy Đương trĩ quan đi mời Nam quân vương tới đây cho mau. Giây phút, Tôn Tẫn xách gậy bước ra, quỳ xuống bẩm rằng:
“Mong nhờ sư phụ, sư thúc xuống núi cứu mạng, ơn ấy chết chẳng quên”. Vương Thuyền bảo đứng dậy nói:
“Cũng vì mi là thằng nghiệt chướng, nên làm cho Đông Phương lão tổ cặp mắt bị đui, nay Chưởng giáo lại bị Hải Triều vây mà ra không được, phải mau toan chước cứu người”. Tôn Tẫn nghe rồi, vụt đứng dậy nói:
“Nếu Chưởng giáo bị vậy, đệ tử xin tới trước cứu người”. Nói rồi bước xuống lư bằng, dẫn chúng tướng ra cửa phía tây dặn rằng:
“Chúng ngươi ở đây xem trận, chẳng cho theo ta tới trước”. Chúng tướng vâng lời dừng ngựa. Tôn Tẫn ngó qua phía tây, thấy mấy người chơn nhơn cầm gươm cử trượng, vây đánh Nam Cực, thì hoảng kinh, vội vàng quất trâu múa gậy chạy tới như bay, nạt lớn rằng:
“Có ta tới đây”. Lúc ấy Nam Cực bị thầy trò Hải Triều vây đánh, thiệt là quả bất địch chúng, đang lúc mỏi mệt, ngó thấy Tôn Tẫn chạy tới rất mừng, hươu úa như ý, tinh thần càng mạnh hơn nữa. Tôn Tẫn quất trâu phá vào nạt rằng:
“Lũ yêu đạo không được vô lễ, sao chúng bây dám vây Chưởng giáo”. Các vị chơn nhơn ngó thấy Tôn Tẫn dữ tợn, la lên một tiếng áp lại phủ vây, Tôn Tẫn ngó thấy vội vàng lấy cờ hạnh huỳnh giăng ra, hào quang sáng chói các vị chơn nhơn đứng không vững đều té dồn cục. Hải Triều hươi gươm xốc tới. Tôn Tẫn rước đánh. Các chơn nhơn kép vây nữa. Nam Cực giận lắm, hươu như ý kim câu nhắm đầu Hải Triều đánh xuống. Lúc ấy Hải Triều bị cặp gậy Tôn Tẫn ngăn đỡ không nổi, lại thấy kim câu đánh nhằm mão, rớt xuống đất, Hải Triều túng phải hóa kim quang mà chạy. Các vị chơn nhơn vỡ tan chạy hết. Vương Tiễn thấy thế không xong, cũng bàn chạy tuốt về đinh.
Nói về Tôn Tẫn, Nam Cực đắc thắng trở về lư bằng. Vương Thuyền, Vương Ngao bước tới ra mắt. Nam Cực cười gằn nói:
“Hay cho bụng dạ hai anh nhà người?
Bỏ ta bị vây, không cứu mà về đây”. Anh em Vương Thuyền cúi đầu bẩm rằng:
“Chẳng phải tôi dám bỏ tổ sư, song thế nó mạnh lắm, tôi cự không nổi, phải bỏ nai, mới còn tánh mạng, nếu tôi chạy chậm, chắc là phải học theo Đông Phương Sóc với Bạch Viên chớ chẳng không?” Nam Cực hỏi:
“Vậy chớ Đông Phương Sóc đi đâu?” Tôn Tẫn nói:
“Vì cứu tôi nên bị con khuyển tiên của thần Nhị lang móc mắt, còn nằm trong Văn ba điện”. Nam Cực dạy thỉnh ra cho mau, đặng điều trị. Giây phút đem Đông Phương Sóc đến lư bằng. Nam Cực hỏi:
“Vì sao cặp mắt Đông Phương lão tổ như vậy?” Đông Phương Sóc giận nói:
“Ngươi còn hỏi ta gì nữa, cũng vì bọn ngươi tranh đoạt lợi, làm cho cặp mắt ta đui hết, làm sao ta về núi cho được?” Tôn Tẫn quỳ xuống nói:
“Xin Đông Phương lãi tổ chớ giận, muôn việc đều tại nơi đệ tử, làm lụy đến tổ sư, nay có Chưởng giáo thuốc thang cho lão tổ, như điều trị lành được thì thôi, nếu không lành thì Tôn Tẫn này tình nguyện rước tổ sư về núi Thiên Thai, sớm tối phụng tờ mà trả ơn sâu”. Đông Phương Sóc nói:
“Thôi số ta phải như vây, có giận nhà nươi cũng không ích gì”. Lúc ấy Nam Cực lại gần xem coi rồi nói:
“Vốn là chó tiên cắn không phải các chứng bệnh đau kia”. Bèn dạy lấy nước rửa máu nơi con mắt cho sạch đặng điều trị, song con mắt bên tả không còn con người thì trị chẳng được.
Bèn giở hồ lô lấy ra một hườn thuốc, nửa đỏ nữa trắng, tên là chuyển hườn linh đơn, mài nước lạnh mà nhỏ con mắt. Thiệt là thuốc tiên thần diệu, giây phút hết đau, con mắt bên hữu, tỏ sáng như thường các tiên thấy con mắt Đông Phương Sóc đã lành, đều lời chúc mừng. Tương Vương cúi mình, Tôn Tẫn quỳ xuống xin tội. Bỗng nghe tiếng la cha chả:
“Treo chết ta thôi”. Các tiên quay đầu ngó lại, té ra Mao Bôn, Đông Phương Sóc nhìn thấy giận lắm chỉ Mao Bôn mà mắng rằng:
“Mi là thằng yêu đạo, bọn ta cùng ngươi có cừu chi sâu, mà ngươi bày cái trận ác ấy, thiếu chút nữa thì ta phải chết, cái thằng độc dữ như thế, tra không dụng đặng”. Nói rồi xách roi đánh nhầu, loạn đả một hồi, Mao Bôn đau chịu không thấu.
Nói về Hải Triều dẫn hai mươi ba động học trò, người người hình dung cổ quái mặt mày dữ tợn, đi đến dinh Tần, Thủy Hoàng rước thẳng vào trướng. Ngó thấy bắt đặng Bạch Viên, lòng vua rất mừng phân chỉ khách uống trà. Thủy Hoàng truyền chi?
bày yến chay, đặng mừng công các tiên. Hải Triều trong lúc ăn uống trong lòng hồi hộp, thất kinh lấy làm lạ, bèn con tay, đoán coi giận lắm vỗ ghế hét lên, làm cho vua tôi Thủy Hoàng, cùng mấy chơn nhơn thất kinh, đều đứng dậy hỏi rằng:
“Chẳng hay lão tổ vì cớ chi, khi không mà giận dữ như vậy?” Hải Triều than rằng:
“Chúng ngươi chưa rõ, bọn ta ở đây ăn ướng vui cười, còn ngũ lôi chơn nhơn chịu lấy khổ hình, vì nó bày trận ra, làm hại con mắt của thằng lão tặc Đông Phương Sóc. Nay nó bắt Mao Bôn trên lên lư bằng mà đánh, Mao Bôn cũng là học trò của ta, ta chẳng đau lòng sao được?” Các vị chơn nhơn nghe rồi, người người đều nghiến răng dựng tóc, giận lắm nói rằng:
“Nếu sư huynh bị nạn thì để bọn tôi đến đó, đạp phá thành Lâm Tri bắt sống Nam Cực, cứu Mao chơn nhơn đem về, cho yên lòng lão tổ”. Hải Triều nói:
“Bọn ngươi không nên ỷ mạnh, mà trở lại mang tai, Nam Cưc đạo phép cao sâu, Tôn Tẫn thần thông rộng lớn, không phải dễ đâu, ta đã tính rồi, chúng ngươi chẳng nên vọng động”. Bèn dạy Bát Phong chơn nhơn, Hỏa Long chơn nhơn rằng:
“Hai người đến canh ba đêm nay vào thành Lâm Tri, tuốt đến lư bằng đốt lửa mà cứu Mao Bôn, rồi thừa thế đốt luôn ba điện xuất kỳ bất ý, chắc thành công đặng”. Hai vị chơn nhơn lãnh mạng từ biệt, ra dinh cỡi mây trắng bay đến Lâm Tri.
Nói về Đông Phương Sóc đánh Mao Bôn bảy tám chục roi, mới hết nư giận.
Tương Vương, dạy bày yến chay, thết đãi các tiên, giây phút ăn uống xong rồi bàn tính chước cứu Bạch Viên. Lúc ấy trời đã tối, đèn đuốc sáng rỡ, Bát Phong cùng Hỏa Long lẽn vào thành, đi tới Lư bằng nhằm lúc canh ba thấy quan quân ngủ hết, còn trong lư bằng Nam Cực ngồi giữa, bên tả Đông Phương Sóc, bên hữu anh em Vương Thuyền, Tôn Tẫn ngồidưới còn đang bàn tính lăng xăng, Bát phong chơn nhơn coi thấy rõ ràng bèn mở dây cửu phong, tức thì trong lư bằng rung động Nam Cực nói:
“Gió gì dữ vậy?” Nói chưa dứt lời, Hỏa Long chơn nhơn liền mở hồ lô, rồng lửa bay ra, lửa gặp gió nhiều càng cháy bừng lên, ánh trời sáng đất, Các thiên thất kinh lật đật bước xuống điện lửa đều phát cháy. Nam Cực lấy quạt nga my, quạt ra lửa đều tắt hết, xem thấy lư bằng bị cháy. Mao Bôn chẳng còn. Nam Cực nói:
“Lửa này rất lạ ta coi chẳng phải lửa trời, cũng phải lửa phàm, giống lửa tà ma”. Tương vương dạy dọn quét điện Văn Ba mời các tiên đến đó. Tôn Tẫn nói:
“Để ta đoán coi, cho biết lửa gió đây mà tới vậy?” Coi rồi thất kinh nói:
“Bạch Vân bị Hải Triều bắt rồi, nó lại sai Phong, Hỏa, hai vị chơn nhơn đến đây, đốt lửa cứu Mao Bôn ra khỏi, tôi tuy bất tài, quyết cùng Hải Triều định phân cao thấp”. Vương Thuyền nói:
“Phải toan kế cứu Bạch Viên cho gấp, ta tưởng lại Đông Phương lão tổ, đánh Mao Bôn tám chục gậy, nó về đặng, chắc bắt Bạch Viên mà trả thì. Và vì mi mà xuống núi chịu điều khổ sở, bị hãm trong dinh Tần, mi phải toan chước cứu người mới phải”. Kế nghe báo có Mao Toại đến. Vương Thuyền ngó ra thấy có một người lùn vừa đi vừa lắc, vào ra mắt Nam cực cùng các vị tiên trưởng, rồi quay lại cười nối với Tôn Tẫn rằng:
“Chúc mừng tam ca đã ra khỏi trận, em đến trễ không giúp anh đặng, xin anh chớ phiền lòng”. Tôn Tẫn nói:
“Đường xa bạt thiệp đến đây, tôi cám ơn chẳng hết có đâu dám trách, xin em toan dùng chước đánh lui Hải Triều”. Nam Cực nói:
“Thôi chớ nói việc đánh lui Hải Triều. Nanh Bạch Viên bị xiềng trong dinh Tần, lẽ nào ngươi không cứu giùm nó một phen”. Mao Toại cười nói:
“Các ông khi phụ Bạch Viên tội nghiệp, cũng vì sai khiến nên người mới bị na, mà lại không cứu, nay tôi cứu sao cho đặng”.
Nam Cực nói:
“Ngươi đến dinh Tần thám coi nó ở chỗ nào, mà cứu nó ra, như cứu không đặng trở về sẽ tính”. Mao Toại cười nói:
“Thôi để tổi đi cho”. Vương Thuyền nói:
“Đạo huy có đi tôi xin cậy một việc luôn thể, vì hai con thủ của hai anh em tôi bị bắt trong dinh Tần, xin chơn nhơn dắt về luôn thể”. Mao Toại cười nói:
“Bắt thì không bắt, bảo ta đi ăn trộm, anh em ngươi chưa từng làm điều chi cho ta đặng tốt, nay bảo ra làm tên ăn trộm, thiệt là khi ta quá lắm”. Vương Thuyền nói:
“Đông Phương lão tổ kia! Người còn lấy sách thần thơ đặng, huống chi con thú của tôi, chơn nhơn lại chẳng bắt đặng sao?” Nói rồi thì Mao Toại đã xuống điện dùn mình đi mất.
Nói về Bát Phong, Hỏa Long chơn nhơn cứu Mao Bôn về tới, thì rất mừng, miệng niệm chơn ngôn, chỉ trên dây khổn tiên, dây ấy liền mở ra hết. Mao Bôn lạy tạ Ơn.
Hải Triều hỏi:
“Ngươi ở trong thành nó, có biết chúng nó sợ ta hay là không sợ?” Mau Bôn bẩm rằng:
“Vương Thuyền, Vương Ngao thiệt sợ lão tổ vô cùng, còn Đông Phương Sóc tuy rằng lợi hại, nay nó bị đui hết một con mắt, cũng không làm chi nên việc, duy có Nam Cực cùng Tôn Tẫn cậy tài ỷ mạnh, mình phải tối sớm đề phòng, e nó lén tới mà thả Bạch Viên”. Hải Triều nói:
“Vậy thì ngươi phải đi coi thử, không nên sơ ý”. Mao Bôn nói:
“Giao nó mặc tôi”. Nói rồi đi tới chỡ Bạch Viên, nói rằng:
“Bạch Viên!Hôm nay mi cũng bị như vậy sao? Min giỏi thỉnh tiên đến cứu Tôn Tẫn, nay thằng cụt nào chẳng cứu ngươi, ta bị Nam Cực của mi đánh rồi trên lên lư bằng, lại bị thằng giặc già Đông Phương Sóc đánh ta tám chục roi gần chết, ta ở bên dinh mi, chịu không biết bao nhiêu là khổ sở, nay gặp mi đây, ta đánh mi cho chết, mi chớ trách ta”. Nói rồi xách roi da, ráng sức đánh loạn đả, Bạch Viên không đường tròn núp, rất đau đớn khó chịu!
Nói về Mao Toại dùng cỏ ẩn thân, ẩn vào dinh Tần, kiếm tìm bốn phía chẳng thấy Bạch Viên, rồi ra phía sau dinh, thấy hai cái cũi sắt, một cái nhốt nai, một cái nhốt cọp, bèn đi qua bên tả, thấy tòn lư bằng, vốn là chỗ Hải Triều cùng các tiên ở, phía ngoài có người đứng coi đông đảo. Mao Toại nghe tiếng Bạch Viên rên la thì có ý mừng thằm, bèn ẩn mình, chen vào đám đông người ấy, xem thấy rõ ràng.
Chương 44 : Phép ma Tôn Tẫn rối dinh Tần, Nam Cực cả bài Tụ tiên trận
Nói về Mao Toại thấy Mao Bôn đanh đánh Bạch Viên thì thương xót vô cùng, trong bụng nghĩ thằm rằng:
“Chỗ này người ta đông đảo, liệu không thể chỉ cứu đặng, ở đây không ích gì, thấy vậy thêm thương, chi bằng ta rau sau trướng bắt trộm hai con thú về cung Nam Cực thương lượng, nghị, rồi sẽ cứu Bạch Viên”. Nghĩ rồi bèn ra sau trướng, thì những quân giữ cũi sắt đều đi coi đánh Bạch Viên hết, nên chỗ ấy chẳng có một người. Mao Toại mừng lắm, liền mở cũi sắt thả ra, nhảy lên lưng nai, tay thì dắt cọp, bay bổng trên không, cỡi mây đi tuốt về Lâm Tri, bay xuống điện. Văn bạ Các tiêng mừng rỡ, Vương Thuyền đứng dậung đắt nai, Vương Ngao bước ra nắm cọp. Nam Cực hỏi:
“Vì sao chẳng thấy Bạch Viên về?” Mao Toại than thở nói:
“Nếu nói đến Bạch Viên, thì làm cho người phải đau lòng xót dạ, và bị Mao Bôn bắt trói, đánh hơn ba trăm roi da, vì chỗ ấy người ta đông đảo, nên cứu chẳng đặng, tôi thấy vậy trong lòng không nỡ, nên phải trộm đem hai con thú về trước”.
Tôn Tẫn nghe nói Bạch Viên bị đánh như vậy mười phần thảm thiết, thì bẩm rằng:
“Bạch Viên có nạn, đệ tử xin tới đó cứu người”. Nam Cực nói:
“Bạch Viên vì mi mà chịu khốn, lẽ mi đến cứu người mới phải, song phải tiểu tâm cẩn thận”. Tôn Tẫn lạy từ Nam Cực cùng các tiên bước xuống đi liền. Mao Toại hỏi:
“Ta ca! Anh đi đâu vậy?” Tôn Tẫn nói:
“Đi cứu Bạch Viên”. Mao Toại hỏi:
“Anh làm cách nào mà cứu đặng?” Tôn Tẫn nói:
“Việc ấy không biết đâu mà định trước, đến đó sè tùy cơ ứng biến, nếu cứu không đặng thì trộm, trộm không đặng thì cứu, cũng trong hai lẽ ấy mà thôi”. Mao Toại nói:
“Tôi khuyên anh chớ đi hay hơn, nếu anh muốn đi cứu, cứu cũng không đặng, muốn trộm cũng chẳng xong, ở bển nó giận bắt không đặng anh, mà búa sả, nếu anh đi ăn trộm, vả lại trong ấy người ra đông lắm, canh giữ nghiêm ngặt, tôi e anh không làm chi nổi?” Tôn Tẫn nói:
“Lời em phân cũng phải, song ta tới đó coi thử thế nào?” Nói rồi bước xuống điện, Tương Vương cùng văn võ đều tới khuyên can. Tôn Tẫn nói:
“Không hề chi”. Nói rồi xách gậy lên trâu, dặn chúng tướng chớ theo, phải coi giữa thành trì, nói rồi giục thanh ngưu bay bổng trên không, gần tới dinh Tần bay xuống, đi ngang qua chỗ trận ngũ lôi khi trước, thấy âm phong thảm thảm, quỷkhóc thần kêu, âm hồn vố số, quỳ trước thanh ngưu đền nói rằng:
“Xin chơn nhơn siêu sanh cho chúng tôi nhờ”. Tôn Tẫn thấy quỷhồn ấy rằng:
“Các ngươi đều bị ngũ lôi thần binh làm hại sấm sét đánh nhằm thì trong lòng than thở, bèn sanh một kế, nói với oan hồn ấy rằng:
“Các ngươi đều bị ngũ lôi thần binh làm hại, nên chăng siêu sanh đặng, vậy để ta dẫn các ngươi đến dinh Tần, vay Mao Bôn mà đòi mạng”. Nói rồi niệm chú thâu hồn, gồm hai trăm mười quỷhồn một chỗ, bèn giở tay áp bổ hết vàp, rồi thúc trâu tới phá dinh Tần. Quân sĩ giữ cửa vốn đã biết mặt Tôn Tẫn lợi hại, nên hoảng kinh, hồn phách đều bay, nói:
“Khong xong! Thằng cụt tới nữa”. Rùng rùng chạy đến ngự dinh quỳ xuống bẩm rằng:
“Họa lớn bằng trời, nay có Tôn Tẫn một người một trâu, đánh với trước dinh”. Thủy Hoàng nghe báo ca?
kinh, nói:
“Thằng Cụt lại đến phá dinh, biết liệu làm sao bây giờ?” Kim Tử Lăng, Vương Tiễn tâu rằng:
“Xin bệ hạ chớ lo, chẳng cần kinh sợ, trong dinh có Hải triều và hai mươi bốn vị chơn nhơn ở đó, nó chẳng tới nó phá vào, chẳng khác chi con phi nga bay vào trong lửa, đem mình đến nạp, nay tôi xin cùng nó đánh trước, còn Kim quốc sư thì báo cho tổ sư hay”. Nói rồi hai người lên ngựa đi tuốt.
Nói về Vương Tiễn ra dinh thấy Tôn Tẫn thì mắng rằng:
“Cả gan cho thằng Cụt, một mình sao dám phá dinh”. Tôn Tẫn thấy Vương Tiễn thì nói rằng:
“Điện tay hầu chớ cản trở ta, để ta vào cứu Bạch Viên”. Vương Tiễn nói:
“Té ra ngươi muốn cứu Bạch Viên, việc ấy chắc cứu không được, vì trong dinh ta, có Hải Triều và hai mươi bốn vị chơn nhơn ở đó, mi có giỏi cho mấy cũng không cứu đặng”. Nói rồi xốc ngựa ngăn đón. Hai người đánh với nhau trước dinh. Không dè trong dinh lại có Tôn Tẫn cỡi trâu cầm gậy đánh vào đại trướng. Thủy Hoàng nghe báo nói:
“Không xong! Bi.
phép thuật của Tôn Tẫn nữa rồi”. Nói vừa dứt lời Tôn Tẫn đã tới ngoài trướng. Bọn Chương Hàng vội vàng ra trướng ngăn cự, còn Cam La thì phò Thủy Hoàng ra sau trướng, chạy bay tới lư bằng.
Nói về Kim Tử Lăng ra tới lư bằng ra mắt Hải Triều đem việc Tôn Tẫn phá dinh mà bẩm lại. Hải Triều đoán coi rồi cười nói:
“Té ra thằng nghiệt chướng này muốn cứu Bạch Viên, chẳng khỏi một phen ác chiến, vậy thì người ra giúp Vương Tiễn mà đánh nó, còn để mặc ta điều khiển”. Tử Lăng vội vàng lên nai, tuốt ra cửa dinh.
Lúc ấy Thủy Hoàng cùng văn vỏ chạy quýnh lên lư bằng ra mắt Hải Triều nói:
“Không xong! Tôn Tẫn đánh tới dinh rồi, Lão tổ phải ra cho mau mà đánh nó”. Hải Triều nói:
“Khi nãy tôi sai Kim Tử Lăng ra phụ Vương Tiễn mà đánh với Tôn Tẫn, tại sao lại có Tôn Tẫn tới dinh”. Thủy Hoàng nói:
“Tôn Tẫn ở trong dinh, đang đánh với bọn Chương Hàng”. Hải Triều nói:
“Bệ hạ chớ lo”. Bèn dạy các học trò phòng bi.
cho sẵn, mà bắt Tôn Tẫn.
Nói về Vương Tiễn, Tôn Tẫn đang đánh với nhau, lại thấy Tử Lăng đến giúp thì mừng lắm, hai người ráng sức đánh với Tôn Tẫn, chưa đặng chín hiệp. Tôn Tẫn quày trâu thua chạy. Kim Tử Lăng, Vương Tiễn rượt theo, nghe trâu kêu một tiếng, thình lình chẳng thấy Tôn Tẫn, chỉ còn con trâu đứng ngay trước mặt. Vương Tiễn bước tới vói tay nắm con trâu, nói với Tử Lăng:
“Tôn Tẫn thua chạy nên bỏ trâu lại đây, vậy chúng ta dẫn về dinh, cho rõ tài ta giỏi”. Nói rồi dẫu trâu về dinh, đi vừa tới dinh gặp Chương Hàng ở trong rượt một con trâu chạy ra. Vương Tiễn hỏi:
“Vậy chớ Nguyên soái rượt con trâu ấy của ai?” Chương Hàng nói:
“Vốn trâu củ Tôn Tẫn thua chạy mà bỏ lại đây, còn Điện tây hầu dẫn trâu ai vậy?” Vương Tiễn nói:
“Cũng là trâu của Tôn Tẫn bị thua”. Triệu Cao nói:
“Hễ hai con trâu thì chắc hai người Tôn Tẫn, cái người đánh ngoài dinh cũng là Tôn Tẫn, chúng ta đánh trong dinh cũng là Tôn Tẫn”. Tử Lăng nói:
“Tại phéo huyền hư thằng Cụt, chúng ta phải giữ gìn cho lắm”. Chương Hàng hỏi:
“Hai con trâu này, con nào giả con nào thiệt”. Vương Tiễn nói:
“Chẳng kỳ giả thiệt, chém quách cho rồi”. Bèn rút gươm giơ lên khỏi đầu nhắm cổ trâu chặt xuống, trâu ấy trơ trơ, chẳng hề cục cựa, rống lên một tiếng, hương đầu trợn mắt, dường như mãnh hổ co cẳng nhảy đùa, sức mạnh vô cùng, giây phút đạp nát trướng phòng, tuôn đụng quân binh, đao chẳng kiêng, gươm chẳng sợ, phía đông chạy qua tây, phía tây chạy qua đông, giây phút đầy cả dinh, đông hơn vài ngàn, ca?
trong dinh rối loạn. Có người báo tới lư bằng, Hải Triều giận lắm, sai Kim Cang chơn nhơn, Trát Mộc chơn nhơn, thâu bắt trâu ấy. Hai người tới nơi, thấy cả dinh bụi bay mù mịt, ba quân rối loạn, người ta chíu chít, trâu rống om sòm, đông đà vô số, buộc bên tả, viết bên hữu, chạy nhảy tưng bừng, làm cho ngựa đều hoảng kinh tuôn chạy, Kim Cang chơn nhơn vội vàng thò tay trong túi lấy vòng như ý kim cang liệng giữa không trung, nạt lên hô biến, tức thì một hóa ra ngàn muôn, hễ mấy con trâu, thì có mấy cái vòng rớt xuống, đều xỏ mũi hết liền đứng trân trân, chẳng hề xao động, hai người mừng rỡ, vừa muốn về bẩm với Hải Triều, xảy đâu giữa không trung rớt xuống một gậy, đánh nhằm Kim Cang chơn nhơn hỏi:
“Ai đánh vậy”. Nói chưa dứt lời, cũng bị một gậy trên lưng, lật đật xoay đầu, ngó thấy giữa không trung, gậy như củi đòn rớt xuống loan đả cả dinh bị đánh, tiếng kêu la chẳng dứt.
Lúc ấy Hải Triều ở trên lư bằng, nghe ba quân kêu la rên xiết, lật đật nhảy lên thanh mao hẩu, dẫn chơn nhơn ra khỏi lư bằng, thấy trong dinh trâu, gậy lăng xăngm lại thấy Tôn Tẫn cầm gậy cỡi trâu, đứng trước mặt mình thì mình lắm, dặn các học trờ chớ cho chạy thoát. Nói rồi giục hẩu tới trước, múa gươm chém nhẩu. Tôn Tẫn hươi gậy đỡ khỏi, nói:
“Tổ sư vốn biết ta lợi hại, sao còn xuống đây tìm điều phiền não?” Hải Triều chẳng đáp lại, chém luôn một gươm nữa. Tôn Tẫn lật đật rước đánh.
Các vị chơn nhơn áp lại phủ vây, đánh tới canh ba Tôn Tẫn giả thua bỏ chạy, bị Liệu Thạch chơn nhơn đánh một cục đá nhằm lưng. Tôn Tẫn té nhào xuống đất, các vi.
chơn nhơn xông tới vây bắt, xảy đâu dưới chân trâu, nổi lên một trận gió lớn, thổi các tiên thối lui vài bước, tức thì trong gió, có quỷhồn đông vô số, khóc than chiu chít, kêu tên Mao Bôn, bảo:
“Thường mạng cho ta”. Hải Triều thấy vậy giận lắm nói:
“Thằng nghiệt chướng này, trước làm trâu, sau làm gậy bây nửa đêm lại làm ma quỷ. Tôn Tẫn niệm chú lấy tay chỉ ra, quỷhồn đều tuốt sau hậu dinh.
Lúc ấy Mao Bôn đang giữ Bạch Viên, xảy thấy quỷhồn vô số, phủ vây đòi mạng, thì thất kinh, lật đật chạy tuốt, quỷhồn ở sau rượt tới, lúc ấy Mao Bôn lo thân mình không rồi, có đâu giữ được Bạch Viên, bèn chạy qua lư bằng mà trốn. Vốn cái lư bằng ấy, là chỗ Hải Triều ở nên có thoạt khí phủ che, quỷhồn không dám tới, dồn về một chỗ chẳng tan.
Nói về Hải Triều chẳng thấy oan hồn, bèn hươi gươm nhắm Tôn Tẫn chém tới.
Tôn Tẫn nghiêng mình trớ qua, tức thì chẳng thấy hình dạng. Hải Triều cả giận, dẫn chúng tiên kiếm tìm bốn phía.
Nói về Tôn Tẫn làm phép, tới chỗ Bạch Viên kêu rằng:
“Hiền đệ!” Bạch Viên ngó thấy nói:
“Tam ca! Anh tới cho mau mà cứu em”. Tôn Tẫn lấy cờ hạnh huỳnh chỉ trên mình Bạch Viên nạt rằng:
“Xiềng khóa rớt xuống cho mau”. Tức thì cái khóa nơi xương tỳ bà cốt của Bạch Viên, liều rớt xuống đất. Bạch Viên mừng rỡ nói:
“Chúng ta phải chạy cho mau, kẻo nó đến mà mang họa”. Tôn Tẫn nói:
“Em đi trước, rồi anh sẽ theo sau”. Bạch Viên lật đật nhảy tuốt lên không, kêu lớn rằng:
“Hải Triều, ngươi ở đó ta về”. Hải Triều giận lắm, vội vàng giục hẩu chạy sau trướng nghe Mao Bôn kêu rằng:
“Lão tổ cho mau mà lui quỷ”. Lúc ấy lão tổ giận lắm, tay tả liệng chưởng tâm lôi, nổ đánh quỷhồn tan hết. Tôn Tẫn bay lên không, thâu hết phép thuật, trong dinh chẳng còn trâu gậy chi cả. Hải Triều ngước lến ngó thấy Tôn Tẫn cỡi trâu đứng trên mây, thì nạt rằng:
“Thằng cụt! Mi Ba lượt khuấy rối dinh Tần, lén cứu Bạch Viên, việc ấy thì thôi, sao ngươi dám đứng trên mây mà khi ta vậy, chớ chạy, có ta đến đây”. Bèn giúp thanh mao hẩu bay lên, múa gươm chém tới, Tôn Tấn hươi gậy rước đánh. Hai người đánh nhau trên mây, hai mươi bốn động chân nhân bay lên phủ vây Tôn Tẫn, mỗi người đều ra tài phép liệng quăng bửu bối.
Hỗn thiên chân nhân phất cờ hỗn thiên; Binh Địa chân nhân liệng chân đảng bình; Ngũ lôi chân nhân đánh tháp ngũ lôi; Bát Phong chân nhân cầm quạt phân phong; còn mấy người khác cũng đều liệng bửu bối một lượt, những là:
Để thủy pha, hỏa hồ lô, khai sơn khán, kim chung, ngục khánh, trích tình cang, thôi cớ cảnh, cái thiên hồn, mê hồn kim, xuyên tâm đình, lạc hồn là, chí thiên võng, ngũ sắc thạch. Cả trời thoại khí ngàn trùng, hào quang muôn đạo, Tôn Tẫn ngó thấy pháp bửu của các chân nhân rất nên lợi hại, vội vàng lấy cờ hạnh huỳnh trải ra, muôn đường hào quang chiếu sáng, vả lại trong mình Tôn Tẫn có mặc đồ tang cho nên mấy phép bửu chẳng dám lại gần.
Đây nói về Bạch Viên về đến Văn Ba điệu ra mắt Nam Cực cùng các tiên. Nam Cực nói:
“Chúc mừng ngươi đặng về đêy, còn tam ca ngươi ở đâu?” Bạch Viên nói:
“Hãy còn đi sau”. Nam Cực nói:
“Bây giờ đã đến canh năm, vì sao mà còn tối đen như vậy?” Mao Toại nói:
“Tại trời tối như vậy”. Nói rồi ra điện ngó lên, la:
“Không xong, liệt vị ra đây mà coi”. Anh em Vương Thuyền cùng Đông Phương Sóc đều bước ra điện, ngó thấy cũng nói:
“Không xong rồi”. Nam Cực bước chẳng biết cớ gì, lật đật nói:
“Chuyện chi lạ vậy?” Vương Thuyền nói:
“Hải Triều cùng hai mươi bốn động chơn nhơn đang ở trên mây đánh Tôn Tẫn”. Nam Cực bước ra dòm lên, giận lắm nói:
“Bọn nó ỷ đông làm hơn, các ngươi coi đó mà coi, cả trời đều những pháp bửu, ta phải tới cứu mới xong”. Mao Toại nói:
“Tôi không đi, các ông thuật pháp rộng nhiều, đi chẳng bề chi, chớ tôi lo thân tôi không rồi, mạng chẳng còn”. Đông Phương Sóc nói:
“Không hề chi tôi cùng tiên trưởng tính kế này thì xong, núp trong chỗ tối, coi thế nào mà làm”. Mao Toại nói:
“Hay lắm, hay lắm”. Nói rồi đều bay trên mây la ó rằng:
“Chớ ỷ đông mà khi ít, có chúng ta đến đây”. Rồi áp tới loạn đả, bị Đông Phương Sóc núp trong tối đánh một gậy, làm cho cái vô cực đồ liền rớt xuống đất. Hải Triều thất kinh, lật đật bay xuống lấy vô cực đồ, các chân nhân cũng đều bay theo. Hai bên thâu phép trở về. Nam Cực về đến Văn Ba điện nói:
“Hải Triều cùng hai mươi bốn động chân nhân, hôm nay bị thua, Mao chân nhân ngươi tới dinh Tần thăm nghe coi thử”. Mao Toại vâng mạng, dùng cỏ ẩn thân, lên tới dinh Tần, thấy Thủy Hoàng cùng văn võ trong trướng bàn luận. Mao Toại lén tới đại trướng nghe Thủy Hoàng nói:
“Trước mắt trẫm thấy tay Nam Cực lợi hại chẳng vừa, lão tổ không hơn đặng, chi bằng nhổ trại về nước thì hơn”. Hải Triều nói:
“Bệ hạ chớ lo, bọn Nam Cực trái trời làm bậy, để mai tôi bắt sống cá tiên cho bệ hạ rõ tài tôi”.
Mao Toại tức cười, nói thầm rằng:
“Con quỹ này thiệt phách dữ”. Lại nghe Thủy Hoàng hỏi:
“Lão tổ có kế chi hay?” Hải Triều nói:
“Đến mốt là ngày giáp tí, giáp thuộc mộc, tí thuộc thủy, hải trung kim, giờ sửu thuộc thổ, hay sanh kim; tôi sai hai mươi bốn động chân nhân án theo bốn cửa vào thành Lâm Tri, đều liệng bửu bối lên làm thủy, hỏa, phong, lôi:
Gạt cho Nam Cực ra khỏi thành giao chiến, trong thành không có các tiên, thì chẳng ai cự nổi thủy, hỏa, phong, lôi; trong giây phút ắt phá đặng thành, rồi tôi lấy vô cực đồ gói hết tiên, đưa về Thiên đình giao cho Ngọc Hoàng trị tội; Bệ hạ phải phát cho bổn đạo nhơn mã, để tôi điều khiển chắc đặng thành công”. Mao Toại nghe đến việc ấy lật đật về Văn Ba điện, đem việc Hải Triều định ngày giáp tý, lén tới Lâm Tri, dùng thủy, hỏa, lôi, phá thành, mà nói lại.
Khi Nam Cực nghe Mao Toại về thuật các việc lại thì nói rằng:
“Không hề chi, song bây giờ nó đông ta ít, vậy đem cái câu tiên bài của ta, mà đòi ít người tiên xuống giúp”. Đông Phương Sóc nói:
“Tổ sư chẳng cần nhọc bụng, những táng tiên ngoài biển cộng một trăm hai mươi vị, đều phục tôi cai quản, để tôi đòi ít vị đến cùng Hải Triều đấu phép”. Nam Cực nói:
“Đâu dám làm nhọc đến đạo hữu”. Đông Phương Sóc nói:
“Không hề chi”. Liền thò trong túi, lấy hương đốt lên, khói hương bay tới núi Độ Sóc, động Cổ Động.
Lúc ấy nhị tổ sư, là Tây Phương Sóc, đang ngôi trên điện đọc kinh, xảy thấy khỏi hương bay tới, liền biết các việc, giận lắm nói:
“Hải Triều sao dám ý đông, khi dê?
tanh ta”. Bèn dạy đồng nhi đánh chuông tụ tiên cho mau. Đồng nhi vâng mạng đánh chuông kêu inh ỏi, tức thì một trăm hai mươi vị táng tiêng, đều tới Cổ động ngó thấy kẻ cao người lùn, già trẻ xấu tốt đều lên điện cúi đầu hỏi rằng:
“Tổ sư mời chúng tôi có việc chi sai khiến?” Tây Phương Sóc nói:
“Vì anh ta ở đất Lâm Tri, bị Hải Triều y?
đông khi để, đánh không hơn nó, nên mời các vị đến đây đều xin đi hết”. Tây Phương Sóc nói:
“Các vị không cần đi hết, duy ít người theo ta thì đủ”. Trong ấy có ít vị ứng tiếng lên nói:
“Chúng tôi xin đi”. Tây Phương Sóc coi lại thì:
“Vân xương tiên, Liên huê tiên, Lục my tiên, Dinh câu tiên, Đởm phúc tiên, cộng là mười hai vị Tây Phương Sóc cả mừng, nói với mấy vị tiên kia rằng:
“Các vị hãy lui về động, nếu tôi xuống đó, đánh không lại Hải Triều, chừng ấy sẽ đốt hương cầu thỉnh”. Các tiên nghe nói, đều lui về hết. Tây Phương Sóc dẫn mười hai vị nhắm Lâm Tri thẳng tới.
Giây phút đến cửa tây môn, quan tổng binh là Châu Đạt, gạn hỏi rồi rước vào trong thành. Đến cửa triều môn, quan giữ cửa vào tâu Tương Vương. Tương Vương dẫn văn võ rước vào điện Văn bạ Các tiên ra mắt nhau thảy đều mừng rỡ. Tôn Tẫn truyền bày yến thiết đãi. Nam Cực nói:
“Ngày mai chắc Hải Triều tới phá thành, vậy phải phòng bị mới xong”. Đông Phương Sóc nói:
“Lão tổ là chức Chưởng giáo, lớn hơn, chúng tôi vâng nghe sai khiến”. Nam Cực nói:
“Theo ý tôi tưởng bây giờ phải lén bày trận tụ tiên, chờ Hải Triều tới, đều ra phép thần thông, mà bắt nó, mới rõ tài ta”. Các tiên đều nói:
“Lời lão tổ nhân nhằm lẽ”. Nam Cực sai Tôn Tẫn dạy quân cất bốn tòa đài, nơi cửa phía tây, bề cao hơn một trượng tám thước, trên đái dựng phướn tụ tiên, phía đông sắc xanh, phía tây sắc vàng, phía nam sắc đỏ, phía bắc sắc đen, cửa bên đông treo một cái chiêng, cửa tây treo một cái trốn cửa nam treo một cái chiêng, cửa bắc treo một cái khánh. Tôn Tẫn lãnh mạng, chẳng bao lâu làm xong các việc. Nam Cực nói với các tiên rằng:
“Các vị đạo hữu ngồi đây, để tôi đến pháp đài coi thử”. Và dạy Tôn Tẫn đi theo. Nói rồi cỡi mây bay tới pháp đài cửa phía Tây, dạy trên mỗi phía thành, thắt một cái hình nhân bằng cỏ, treo một cái đèn lồng, dùng một tên quân, để một cái chuông, chờ khi nào chuông vàng trên cửa đánh, thì phải đánh theo.
Các quan giữ thành vâng mạng, lật đật đi làm công việc. Nam Cực dạy Tôn Tẫn, thỉnh bốn vị trí nhựt công tào, dặn đừng cho Hải Triều chạy thoát, nếu trái lệnh thì bi.
biếm, rồi qua cửa phía tây, dạy trên một cái lồng, dùng một tên quân, để một cái chuông, chờ khi nào chuông vàng trên cửa đánh, thì phải đánh theo.
Các quan giữ thành vâng mạng, lật đật đi làm công việc. Nam Cực dạy Tôn Tẫn, thỉnh bốn vị trí nhựt công tào, dặn dừng cho Hải Triều chạy thoát, nếu trái lệnh thì bị biếm, rồi qua cửa phía tây, rồi phía bắc, cũng làm một cách như cửa phía đông, rồi trở về văn ba, sai Tôn Tẫn, đem tám cây cờ vàng qua phía tây thành Lâm Tri, lựa một chỗ đất trống, cắm theo tám cửa hưu, sanh, thương, đổ, kiển, tử, kình, khai, giữa trung ương cắm một cây phướn tụ tiên, dưới gốc phướn đào một cái hầm lớn, trên hầm để bốn vật bửu bối, những là:
Đả tiên trượng, khổn tiên thằng, trấn tiên phù, tru tiên kiếm. Tôn Tẫn lãnh cờ và bửu bối lật đật ra thành làm theo các việc. Giây phút xong rồi, trở về phục mạng Nam Cực nói với các tiên rằng:
“Hôm nay bần đạo bày trận tụ tiên, xin nhờ phép lực các tiên, đồng thời phá Hải Triều mới rõ tài ta lợi hại”.
Bèn nói:
“Đông Phương lão tổ, xin qua pháp đài cửa phía đông, cầm cờ vàng nơi trận tụ tiên, và có lá bùa của ta đây chờ đến canh ta, đem lá bùa trước cái hình nhơn mà đốt, rồi cầm cờ phất ba cái, liền đánh chuông lên, nếu có học trò Hải Triều đến đó, phải ra phép lực bắt nó đưa tới hầm hãm tiên, rồi quày qua phía đông, đứng dưới cờ hạnh huỳnh chờ cho người giặc tới trận, nghe sấm nổ thì phất cờ lên”. Đông Phương Sóc lãnh mạng ra đi. Nam Cực lại thỉnh Tây Phương Sóc trấn giữ cửa nam, cũng làm một cách như Đông Phương Sóc, bắt người giặc đưa tới hầm hãm tiên, rồi đứng dưới cờ phía nam, và sai Vương Thuyền giữ cửa tây, còn Vương Ngao giữ cửa bắc, cũng làm một cách như Đông Phương Sóc, không được trái lệnh”. Các tiên đều đi trấn giữ.
Nói về Nam Cực sai bốn vị tiên bốn cửa xong rồi, bèn sai Văn Xương tiên, giữ phía đông bắc; Liên huê tiên giữ phía đông nam; Liệp my tiên giũ phía tây nam; Hạo phát tiên giữ phía tây bắc; còn Mao Toại, Bạch Viên vào giữa trận, giữ phướn tụ tiên, hễ gặp người giặc vào trận, đánh rớt xuống hầm, rồi hươi phất cây phướn, đừng cho chạy thoát; còn Lục my tiên nào biến hóa bay lên thì lấy bửu bối ấy đánh xuống; Trường my tiên giữ khổn tiên thằng, dẫu có người tiên cũng không ra khỏi được; Vinh câu tiên giữ trấn tiên phù, nếu có tiên rớt trong hầm thì lấy bùa ấy đốt lên; Đại đầu tiên giữ cây trụ tiên kiến đừng cho các tiên lên khỏi hàm; và sai Giáng Long, Phục Hổ hiệp với Tôn Tẫn mà đánh Hải Triều, cho thua chẳng cho thắng, dẫn người vào trận, đặng dễ làm công việc; còn Đường Tiếu, Đởm Phúc, hai vị tiên trưởng theo ta tới trận, và sai người lấy ít chục cây cải vàng, mỗi một thước bề dài, thì tra hai cái đãy. Giây phút quan quân đem tới. Nam Cực lấy ngón tay phía tả vẽ bùa, phun ba búng nước, dạy Tôn Tẫn mời vợ chồng Nam phụng vương lên điện.
Nam Cực nói:
“Vợ chồng ngươi dẫn nhơn mã, mai phục ngoài cửa phía đông, phía nam, đem năm trăm đoạn vải, cột trên năm trăm con ngựa, lựa năm trăm người cao lớn, cho cỡi ngựa ấy mặc đồ sắc xanh, sắc đỏ, hễ nghe tiếng chuông cửa phía đông đánh lên, thì có tướng giặc phá thành, ngươi phải dẫn một ngàn nhơn mã xông ra ngăn đánh, còn năm trăm binh tướng kia chẳng cho loạn động, chừng nghe giữa trời sấm nổ thì sai năm trăm binh mã ấy đến phá dinh Tần, tuy không bắt được Thủy Hoàng, song cũng dọa cho nó bay hồn mất vía”. Vợ chồng lãnh mạng ra đi. Nam Cực lại sai Viên Cang dẫn một ngàn năm trăm binh, lãnh năm trăm đoạn vải, quân đều mặc đồ trắng, cũng làm như Nam Phụng vương. Độc Cô Giao thì qua cửa bắc, quân mặc đồ đen cũng làm như vậy, Nam Cực sai khiến xong rồi, Tôn Tẫn nói:
“Hải Triều là người đạo đức rộng cao, phép lực mầu diệu, con mắt thấy ngàn dặm, tai nghe đặng tám phương, người thấy ta bày trận có lẽ nào nhảy vô cho mắc lưới, chi bằng thỉnh Thiên lung, Địa á, Mông dầu, ba vị thánh ấy làm cho Hải Triều, mắt chẳng thấy, tai chẳng nghe, tự nhiên lầm vào trận”. Nam Cực nói:
“Quản văn tử thấy biết chẳng sai?” Tôn Tẫn vội vàng niệm chú câu thần, thỉnh Thiên Lung, Địa á, Mông đầu che khuất trận tụ tiên, làm cho Hải Triều, tiếng chuông chẳng nghe, cây cờ chẳng thấy.
Chương 45 : Phép đánh phép, học trò bị bắt, Tướng đánh tướng, Tần quốc hao binh
Nói về Hải Triều thánh nhơn, khoe miệng trước mặt Thủy Hoàng, trở về lư bằng dạy Kim Tử Lăng đòi chúng tướng tới lư bằng nghe lịnh. Tử Lăng lãnh mệnh, về trướng đánh trống, tướng quan lớn nhỏ, nai nịt vào trướng ra mắt, Kim Tử Lăng dẫn tới lư bằng, phân đứng hai bên. Hải Triều xem thấy người thiệt là có sức lên núi đánh cọp bẻ răng, xuống biển bắt rồng gỡ vảy, Hải Triều rất mừng nói với chúng tướng rằng:
“Hôm nay tôi muốn dùng thủy, hỏa, phong, lôi, đánh phá Lâm Tri đặng bình phục nước Tề, mỗi người phải ra sức tới trước, chẳng đặng thối lui”. Chúng tướng đều nói:
“Vâng lời”. Hải Triều kêu Thủy ma, Bát phong, Ngũ lôi, Hỏa long, bốn vị chơn nhơn bày bố theo phương hướng, lên tới thành Lâm Tri liệng phép bửu, đặng binh Tần phá thành cho dễ, còn Vương Tiễn, Chương Hàng, Đổng Ế, Tư Mã thì dẫn ba ngàn binh mã, tới bốn cửa thành Lâm Tri mai phục, hễ nghe trên thành có thủy, hỏa, phong, lôi làm hiệu, thảy đều ra sức phá thành, chẳng đặng trái lịnh. Bốn vị chơn nhơn cùng bốn viên đại tướng, đều lãnh mệnh ra đi. Hải Triều sau Hỗn Ngươn chơn nhơn, phụ với Ngũ lôi; Bình địa chơn nhơn, phụ với Hỏa Long; Kim cang chơn nhơn phụ với Bát Phong; liệu thạch chơn nhơn phụ Thủy ma; rồi kêu Vân ma chơn nhơn dạy rằng:
“Ngươi đứng trên mây mà chờ, nếu gặp Nam Cực cùng Tôn Tẫn bị thua, cỡi mây dưới chân, làm cho nó đi không đặng, ta sẽ dùng phép mà bắt nó; còn Trấn thổ chơn nhơn ra ngoài cử phía tây, nếu gặp bọn Nam Cực cỡi mây không đặng, mà độn thổ chạy thì ngươi dùng phướn phát hổ đòn ngăn nó lại, ấy là công lớn của ngươi”. Hai người lãnh chỉ ra đi. Hải Triều bèn kêu Tinh Di, Quán Đẩu dạy rằng:
“Đêm nay trời trong trăng tỏ, sao chiếu sáng ngời, không nhằm lúc dùng phép, vây hai ngươi phải ra thần thông che lấp trăng sao, làm cho quân sĩ bên Lâm Tri, coi không thấy, đặng ta phá cho dễ”. Hai người vâng lệnh ra đi. Hải Triều kêu Tử Lăng dạy rằng:
“Ngươi đem năm ngàn binh tướng, gìn giữ dinh Tần, không nên tháp thử, làm cho rối loạn lòng quân, nếu quân binh rối loạn, thì đầu đuôi không tiếp nhau đặng, ắt hư việc lớn phải cho hết lòng cẩn thận”. Tử Lăng vâng mệnh dẫn chúng tướng ra đi. Rồi Hải Triều dặn các học trò rằng:
“Đêm nay chúng ngươi theo ta, đến thành Lâm Tri, ra tài phép bắt cho đặng bọn Nam Cực, ta đưa chúng nó lên thiên đình trị tội”. Các tiên nghe rồi, chia nhau ra đi, việc ai nấy làm. Giây phút mặt nhựt lặn khuất non tây, lần đến hoàng hôn trăng lên tỏ rạng. Di Tinh, Quán Đẩu, hai vị chơn nhơn, một người qua phía Nam, một người qua phí Bắc, Di Tinh thì cầm cờ trính tinh, Quan Đẩu lấy quạt chuyển đẩu, niệm động chơn ngôn, làm phép tức thì tinh đẩu lờ mờ, trời đất tối đen, giơ ta chẳng thấy; gần đến canh ba, nghe tiếng chuông đánh, thì Chương Hàng, Đổng Ế, Tư Mã Hâu, Vương Tiễn, bốn viên đại tướng, dẫn ba ngàn nhơn mã, người đều ngậm thẻ, ngựa chẳng mang lạc, chạy qua bốn cửa thành Lâm Tri, lén lén mai phục, bốn tướng dòn trên thành, chẳng thấy lửa canh, thì tưởng không phòng bị, trong bụng cả mừng bèn sửa soạn thang sẳn, chờ nghe thủy, hỏa, phong, lôi, đặng cố trèo đánh vào thành. Lúc ấy chuông đánh lần thứ hai, bọn Bát Phong chơn nhơn, bnốn người, kẻ cỡi cọp người ngồi cỡi nai, chẳng đem đồ khí giới, cũng không dẫn quân binh, đều cỡi mây qua cửa thành Lâm Tri, chuông đánh lần thức ba, bọn Hỗn ngươn chơn nhơn đều ra khỏi dinh, chạy tới phương hướng đứng chờ. Còn Hải Triều ngồi trên thanh mao hẩu, xem thấy sao khuất, trăng lu, trời đất mịt mù, tối đen như mực, chẳng thấy thành Lâm Trì, thì ngỡ là học trò của mình làm phéo đó, nên trong lòng cả mừng chớ không dè Nam Cực thỉnh Thiên Lung, Địa á, Mông đều, ba bị thánh nhơn che lấp con mắt, cho nên chẳng thấy.
Nói về Nam Cực liệng chưởng tâm lôi, nổ lên bốn cửa đều đốt pháo một lượt, tức thì mỗi phía thành, quân đều trep lồng đèn, trên mỗi cái hình nhơn, dường như quân binh bá vạn, người người giống như hình sống, đứng đầy trên thành. Bát phong chơn nhơn xem thấy trên thành đã có phòng bị, trong bụng tính rằng:
“Trên thành chúng nó đều có đề phòng, cũng khó lên được, chi bằng nổi gió tắt đèn làm cho rối loạn quân binh của nó, chắc phải sanh biếnh”. Tính rồi, bay giữa không trung, mở túi gió, niệm động chơn ngôn, gió liền nổi lên. Bát phong quay đầu gió thấy giữa không trung có một vị thần tay cầm miệng đãy, đang đứng thâu gió thì giận lắm nạt rằng:
“Mao thần xứ nào? Sao dám phá phép ta” Vị thần ấy nói:
“Bát phong không được vô lễ, ta là Cửu thiên chánh khí phong thần, vâng mạng Chưởng giáo đến đây thâu gió, dầu người có phép thuật, cũng không ra khỏi ta được”. Bát Phong nghe nói thất kinh, vừa muốn bay xuống trong thành, chém giết binh Tề, đặng Vương Tiễn vào thành cho dễ. Bỗng nghe trên cửa phía tây trốn vang như sấm, Vương Thuyền giục nai xông ra, kêu lớn rằng:
“Bát phong chơn nhơn chớ chạy, có ta đến đây”. Bát phong thấy Vương Thuyền thì giận lắm, múa gươm tới. Hai người đánh nhau trên thành.
Lúc ấy Vương Tiễn đứng dưới thành, nghe gió thổi lên một trận rồi chẳng thấy nửa, trong lòng hồ nghi, vùng nghe gió thổi lên một trận rồi chẳng thấy nửa, trong lòng hồ nghi, vùng nghe pháo nổ, ngó lên trên thành, thấy quân cao lớn mặc đồ trắng, đứng đúng vô số, dữ như thần, Vương Tiễn hồn phách đều bay, than rằng:
“Thôi rồi, nay bị kế nữa, phải thâu binh cho mau mới xong”. Nói vừa dứt lời, quân mai phục liền áp tới phủ vây, có viên đại tướng hươi búa ngăn đón đường đi. Vương Tiễn nhìn mới biết là Bảo quốc hầu Viên Cang, bèn giục ngựa tới đánh, hai quân la ó trợ Oai. Lúc ấy Bát Phong chơn nhơn, đang đánh trên thành, bỗng nghe dưới thành có tiếng la hét, thì biết Vương Tiễn đã bị vây rồi, trong bụng nghĩ rằng:
“Nếu ta không đánh thằng này trước thì làm sao mà cứu Vương Tiễn cho được”.
Bèn thò trong túi da beo, lấy ra một cây quạt (vốn Bát Phong chơn nhơn có bốn cây quạt lớn, mùa xuân thì cây Hòa phong phiến, cả mình đều tê cứng; mùa đông thì quạt ấy đều dùng theo bốn mùa, hễ quạt sai thì chẳng linh nghiệm). Lúc ấy nhằm tuyết tháng chạp, phải chi Bát Phong lấy cây quạt Hàn phong mà quạt, chẳng những một Vương Thuyền mà thôi, dẫu có trăm người Vương Thuyền cũng không cự nổi, trong nháy mắt cả mình đều lạnh, phải rơi xuống nai, vì lúc rộn ràng, nên lấy lộn.
Bên kia Vương Thuyền đánh tới, Bát Phong múa gươm đỡ khỏi, thuận tay quạt ra một cái, Vương Thuyền thất kinh dừng trượng. Bát Phong quạt luôn mấy cái nữa, Vương Thuyền thấy chẳng hề chi thì cười nói rằng:
“Lúc này trời lạnh chớ không nực nội gì, mà ngươi phải quạt cho ta” Bát Phong quạt luôn ba cái, chẳng thấy Vương Thuyền rớt xuống thì thất kinh coi lại, té ra lấy lộn cây quạt huân phong, bèn nói:
“Lộn rồi, lộn rồi”. Lật đật thò vào trong túi lấy cây quạt hàn phong, chẳng dè bi.
Vương Thuyền hươi gậy quất ngang chận, Bát Phong chẳng đề phòng, bị một gậy té nhào xuống đất. Vương Thuyền lật đật nhảy xuống nai, đè trên mình Bát Phong, vì Vương Thuyền sức mạnh, nên Bát Phong vẫy vùng không khỏi. Vương Thuyền bắt để nằm ngang nai rồi xốc tới kêu nói rằng:
“Vương Tiễn chẳng nên ỷ mạnh, Bát Phong của nhà ngươi đã bị ta bắt đây rồi, ngươi còn dám ở đó mà đánh nữa sao?” Nói dứt lời, bay thẳng vào trận. Lúc ấy Kim Cang chơn nhơn đang lược trận, nghe Vương Thuyền để Bát Phong ngang lưng nai, nhắm trận trụ tiên bay tuốt, bèn giục nai rượt theo, nạt lớn rằng:
“Vương Thuyền chạy đâu, phải thả sư huynh ta xuống”.
Vương Thuyền ngó lại, thấy Kim Cang chơn nhơn rượt tới, thì mừng lắm, thẳng tuốt vào trận, bỏ Bát Phong dưới hầm hãm tiên. Bát Phong vừa muốn biến chạy bị Mao Toại, Bạch Viên phất phướn tụ tiên, hào quang chiếu sáng, che bít miệng hầm, còn Vinh cau tiên thì đốt bùa trấn tiên, làm cho Bát Phong hôn mê chơn tánh ở dưới hầm, như say không cựa quậy, Vương Thuyền cỡi nai tới cây cờ vàng phía Tây chờ đó.
Nói về Kim Cang chơn nhơn rượt vào trong trận chẳng thấy Vương Thuyền, bốn phía hào quang sáng rỡ, không có đường ra trong lòng kinh hãi, đáng đông, phá tây mà ra không đặng.
Nói về Vương Tiễn, ra sức chết đánh với Viên Cang xảy nghe sấm nổ, thấy trên rớt xuống, binh tướng cỡi cọp, dữ tợn thiên thần, Vương Tiễn là:
“Không xong, phép Nam Cực đến rồi”. Bèn dẫn ba quân chạy trốn. Viên Cang cả mừng đốc binh rượt theo.
Nói về Hỏa Long chơn nhơn, đến cửa phía nam, liệng rồng lửa, ngựa lửa, xe lửa, tên lửa, đốt thành Lâm Tri, xảy gặp Hỏa Kỳ gia thây hết những đồ làm lửa, rồi nghe pháo nổ trên thành, đèn đuốc sáng rỡ, quân cao lớn mặc đồ đỏ, đứng đông vô số, thì thất kinh quay lại, thấy rồng lửa, ngựa lửa, tên lửa, đều mất sạch, chẳng biết đi đâu, bỗng nghe chiêng đánh trên thành, cờ tụ tiên hươi phất, xông ra một vị tiên trưởng, đầu bịt khăn, mình mặc áo cửa bửu bào, tay cầm như ý, Hỏa Long nạt rằng:
“Yêu đạo sao đám phá phép tả” Người tiên ấy cười đáp rằng:
“Ta ở núi Độ Sóc, động Tiêu Diêu, nhị tổ sư là Tây Phương Sóc đây, ngươi biết ta lợi hại, mau mau theo ta ra mắt Chưởng giáo, tự người phân xử, thì ta tha chết cho ngươi”. Hỏa Long giận lắm giục kim tiền báo, hươi cây giáng long, nhắm Tây Phương Sóc đánh xuống. Tây Phương Sóc lấy như ý ra đỡ, rồi hai tiên đánh đến bốn hiệp. Lúc ấy, Bình Địa chơn nhơn dẫn Đổng Ế cùng binh mã đến đó, thấy Hỏa Long cùng Tây PhươngSóc đang đánh, liền đốc quân bắc thang trèo vô hãm thành. Xảy nghe Phù Dung nạt lên một tiếng, quất ngựa xông ra, đánh với Đổng Ế, còn Bình Địa chơn nhơn thì phụ với Hỏa Long mà đánh Tây Phương Sóc, Phương Sóc cười nói:
“Cho bay đánh, ta nào có sơ.
đâu?” Hỏa Long biết Tây Phương Sóc giỏi lắm, nên liệng rồng lửa ra. Tây Phương Sóc lấy gươm chỉ lên, rồng lửa liền bay trở lại. Hỏa Long chơn nhơn ngó thấy bèn thâu rồng về. Tây Phương Sóc lấy lưới đâu tiên liệng lên, bắt Hỏa Long chơn nhơn vấn chặt. Tây Phương Sóc xách lưới, để Hỏa Long trên lưng giao, rồi chẳng đánh với Bình Địa chơn, chạy tuốt vào trận. Bình Địa thấy Hỏa Long bị bắt thì giận lắm rượt theo, vào trận chẳng thấy Tây Phương Sóc. Bốn phía đều có hào quang, không đường ra được, hoảng kinh chạy bậy trong trận. Còn Tây Phương Sóc bắt Hỏa Long như say bất tỉnh, Tây Phương Sóc tới dưới cờ vàng chờ Hải Triề vào trận.
Nói về Đổng Ế không phải tay đối thủ với Lý Phù Dung nên cả thua chạy dài, Phù Dung kéo quân rượt theo.
Nói về cửa bắc, Vương Ngao nghe pháo nổ, bèn đốt linh phù, biến hình cỏ ra binh thiệt, đèn đuốc sáng tợ ban ngày, Thủy Ma, Luyện Thạch, cùng Chương hàng xem thếy nói:
“Không xong nước Tề đã có phòng bị trước rồi”. Thủy Ma lấy cờ táng thủy, miệng niện chơn ngôn, chỉ quan phía đông. Bốn biển Long vương nổi sóng ba đào, nước lên cuộn cuộn, chảy vào thành Lâm Trị Xảy có long thần ở trên mây nói:
“Ta vâng mạng Nam Cực tiên ông ở đây giữ thành; chúng ngươi phải mau mau lui về”. Long vương chẳng dám trái nghịch, vâng lời lui hết. Thủy Ma chơn nhơn cầm cờ phất luôn ba cái, chẳng thấy nước lên, thì giận lắm nói:
“Sư huynh, anh ở đây phá thành, đặng tôi đến biển đòi thần mà hỏi tội nó chẳng vâng lời sai khiến”. Nói rồi mặt giận hầm hầm, cỡi mây đi tuốt. Vương Ngao xem thấy rõ ràng, liền cỡi cọp bay nhầu xuống, quân Tần hoảng sợ nhày bậy la rằng:
“Có người cỡi cọp trên trời bay xuống”. Liền bỏ chạy hết, Luyện Thạch tính rằng:
“Chi bằng ta giả thua, dẫn nói đến cửa Tây thì có lão tổ tiếp ứng”. Tính rồi quày lộc, nhắm phía tây thua chạy.
Vương Ngao của mừng nói:
“Thằng giả đạo này tưởng là nó chạy chỗ khác thì phải mất công ta, chớ nay nó chạy qua phía tây, thì gặp trận trụ tiên rồi”. Bèn quất cọp rượt theo.
Nói về Thủy Ma chơn nhơn đang cởi mây tính đến biển hổi tội Long vương, quay đầu ngó thấy bốn vị long thần đứng trên mây, thì bước tới hỏi rằng:
“Chẳng hay chánh thần ở đây làm gì?” Long thần nói:
“Tôi vâng chỉ Nam Cực tiên ông giữa thành Lâm Tri, chẳng cho nước chảy tới thành”. Thủy Ma nghe nói, gật đầu nghĩ rằng:
“Hèn chi phép của ta không linh được, thôi ta về dinh, cùng lão tổ thương nghị”. Liền từ biết long thần bay xuống, cùng với Luyện Thạch chơn nhơn giao chiến, đánh đặng bốn hiệp. Luyện Thạch chơn nhơn thua chạy, người cỡi cọp cũng rượt theo qua phía tây”. Thủy Ma nghe rồi thất kinh, nói:
“Sư huynh thua chạy, ta phải theo giúp người”. Nói rồi nhắm phía tây rượt tới. Chương Hàng nghĩ rằng:
“Hai người đi hết, còn ta ở lại đây, làm sao mà đánh cho lại thằng cụt, chi bằng trở về thì hơn”. Bèn truyền lệnh ba quân mau trở về. Quân binh nghe truyền, ai lo mạng nấy, chạy bay như gió thổi mây tan, nhắm dinh tuốt về. Xảy nghe sau lưng pháp nổ, có binh Tề rượt theo. Chương Hàng truyền lệnh dừng binh chống cự, thấy đạo binh sau một tướng oai phong lẫm liệt, ngựa đỏ thương dài, giáp vàng bào đỏ, giục ngựa phi tới như bay, thì nạt rằng:
“Tướng nhỏ kia, chớ đến, có bổn soái chờ đây, mi tên ho.
chi, dám rượt theo bổn soái”. Độc Cô Giao nói:
“Ta con Đinh quốc hầy tên Độc Cô Giao, mi có phải anh hùng, thì ở một chổ chờ ta, có lẽ đâu tìm đường bỏ chạy, song chạy cũng không thoát khỏi”. Chương Hàng giận lắm, hươi thương đâm nhầu.
Chương 46 : Thành Lâm Tri, Mao Bôn bỏ mạng, Trận Trụ tiên, Hải Triều bị vây
Nói về Ngũ lôi chơn nhơn là Mao Bôn, vâng chỉ Hải Triều cỡi mây lén đến Lâm Tri, thấy ngũ lôi thần tháp, liệng giữa không trung, đặng đòi lôi bộ làm sét, thình lình thần tháp rớt xuống, Mao Bôn thất kinh, bèn thâu thần tháp, rồi ngó lên thấy có bốn vị Trĩ nhựt công tào, đang đứng trên mây thì nạt rằng:
“Mao thần sao dám ca?
gian, phá ngăn phép bửu của tả” Trĩ nhựt công tào vội vàng cúi mình nói:
“Chơn nhơ chớ trách, tiểu thần vâng mệnh Nam Cực ở đây chẳng cho chơn nhơn liệng thần pháp” Mao Bôn nói:
“Giỏi cho Nam Cực, sao nó biết trước mà chẳng cho ta dùng phép ngũ lôi, vậy thì ta dùng chưởng tâm lôi làm hiệu đặng cho Tư Mã Hân phá thành”. Tính rồi, liệng chưởng tâm lôi lên vừa dứt, thì nghe pháo nổ. Mao Bôn hoảng kinh, xảy thấy sau lưng có một người kêu lớn hỏi rằng:
“Mao Bôn! Sao dám lén tới phần đất ta giữ, ta với ngươi cừu nhơn gặp mặt, ngươi chớ trông chạy, hãy nuốt một gậy của ta cho rồi”. Mao Bôn lật đật quay lại, thấy gậy Đông Phương Sóc cách đầu chẳng xa, vội vã hươi gươm lên đỡ. Hai người đánh vùi với nhau. Lúc ấy Tư Mã Hân đứng dưới thành, nghe sấm nổ, vừa muốn thôi đốc quân binh áp tới phủ vây, thì đâu một tướng cỡi ngựa cầm thương. Tư Mã Hân nhìn biết Nam phụng vương Điền Anh vốn là người hảo hán, nên hoảng kinh quày ngựa bỏ chạy. Hỗn thiên chơn nhơn giận lắm, múa chùy tới đánh. Lúc ấy Mao Bôn đánh với Đông Phương Sóc, xem thấy trên thành đều những binh Tề, đèn treo sáng rỡ, còn dưới thành có tiếng la đánh, thì biết trúng kếm chẳng dám đánh nữa, lật đật cỡi mây nhắm phía tây bỏ chạy. Đông Phương Sóc cỡi mây rượt theo, Mao Bôn thấy Đông Phương Sóc rượt tới thì rất mừng, lén lấy thần tháp liệng lên, và kêu nói:
“Đông Phương Sóc chớ rượt, coi bửu bối ta đè ngươi”. Đông Phương Sóc thấy thần pháp đè xuống ngay đầu, liền bay xuống đất, thần tháp cũng bay theo. Đông Phương Sóc lấy lá đào diệp ẩn mình, thần tháp đè không trên đất. Mao Bôn tưởng là đè được Đông Phương Sóc rồi, mừng lắm, lật đật nhảy xuống vừa muốn lấy tháp, không dè Đông Phương Sóc đứng sau hiện hình kêu lớn rằng:
“Mao Bôn chớ nên lừng lẫy, hãy đỡ gậy ta đây”. Nói rồi hươi gậy đánh xuống, Mao Bôn đỡ không kịp, bị một gậy chết tươi, Đông Phương Sóc cho thêm một gậy nữa, rồi cỡi mây lên cửa phía đông, thấy Hỗn Thiên chơn nhơn cùng Tư Mã Hân đang đánh Điền Anh, thì nghĩ thầm:
“Người cỡi thú lạ đó, chắc là kẻ tu hành, còn Nam phụng vương bất quá một viên chiến tướng mà thôi, nếu nó đánh phép thì làm sao mà đỡ được, ta phải đến giúp người”. Tính rồi bay xuống, kêu lớn rằng:
“Không được ỷ đông hiếp ít, ông của mi đến đây”. Nói rồi hươi trượng đánh với Hỗn Thiên chơn nhơn.
Tiên cự tiên, tướng đánh tướng, xảy nghe pháo nổ, xông ra năm trăm binh cọp, ào tới phủ vây, binh Tần hồn bay phách mất, cả thua chạy dài, Tư Mã Hân cũng thua chạy. Hỗn Thiên chơn nhơn thấy tướng Tần chạy hết, thì chẳng dám đánh nữa, cũng bỏ chạy luôn. Đông Phương Sóc vội vã lấy khổn tiên thằng liệng lên, bắt Hỗn Thiên chơn nhơn trói lại. Hỗn Thiên vừa muốn đùng phép giải thoát, bị Đông Phương Sóc lẹ tay cặp nách, chạy tuốt vào trận, đến cửa đông môn, gặp ba vị chơn nhơn đang tìm đường chạy ra, thấy Đông Phương Sóc cặp nách Hỗn Thiên chơn nhơn thì la lớn lên, áp rượt theo. Đông Phương Sóc hoảng kinh nói:
“Trong trận vì sao lại có mấy thằng chơn nhơn này, ta hai tay, đánh sao lại ba người, nếu để nó giựt đi, thì chẳng uổng cái công ta lắm”. Tính rồi chạy bay tới dưới phướn tụ tiên, bỏ Hỗn Thiên vào hầm, có Lục mi tiên ông đả tiên trượng trấn ếm, Hỗn Thiên bay ra không được, Đông Phương Sóc tới dưới cờ vàng đứng chờ.
Nói về ba vị chơn nhơn đang rượt Đông Phương Sóc, Bạch Viên xem thấy nạt lớn rằng:
“Cả gan cho lũ yêu đạo này, bây chạy đâu”. Nó rồi, cử thông thiên xích rượt đánh. Ba tiên thấy Bạch Viên, thì áp lại đánh nhầu. Mao Toại lật đật phất phướn tu.
tiêng, làm cho ba vị chơn nhơn mê muội, chẳng thấy đông tây, đi lại tới bên hầm, bi.
Bạch Viên xô nhào xuống hết.
Nói về Hải Triều thánh nhơn ở ngoài dinh, bị thiên lung che lấp, nên trên thành pháo nổ là đánh không nghe, nghĩ rằng:
“Các học trò đi cũng lâu, vì sao tiếng sấm gió, đều không có hết”. Bèn kêu Di tinh, Quán đẩu, dạy thu hết phép thuật. Hải Triều xem coi cũng không thấy được, vì bị hai thần che trời án đất, ngăn cản trước mắt, nên chẳng thấy lành Lâm Trị Hải Triều giận lên nạt rằng:
“Bốn phương thần kỳ sao chẳng lui về”. Xảy thấy trên không. Hải Triều xem thấy cả thành Lâm Tri đèn đuốc sáng trợ ban ngày, tiếng la đánh vang trời động đốt, thì hoảng kinh đoán việc, nói:
“Không xong! Mao Bôn bị Đông Phương Sóc đánh chết nơi cửa phía đông rồi, còn bảy tên học trò đều bị bắt hết, bỏ dưới hãm tiên”. Mười hai vị chơn nhơn nghe rồi giận lắm:
“Nam Cực vô lễ dường ấy, ta cùng nó liều chết mới thôi”. Nói rồi giục thú chạy baỵ Hải Triều cỡi hẩu đi trước.
Nói về Nam Cực ở trong trận xem thấy rõ ràng, nói với Tôn Tẫn rằng:
“Nay Hải Triền dẫn học trò tới phá trận ta, ngươi cùng Gián Long, Phục Hổ, ra ngoài trận mà đánh, đặng ta làm phép bắt nó”. Tôn Tẫn cùng Giáng Long, Phục Hổ lãnh mạng ra cửa phía tây. Lúc ấy Hải Triều dẫn học trò đi đến, vừa gặp Tôn Tẫn, thì nạt rằng:
“Thằng cụt dám ngăn đón ta sao?” Nói rồi hươi gươm chém tới; Tôn Tẫn cử gậy rước đánh nói:
“Lão tổ! Ngươi có nhớ lời ba giáo thánh nhơn, nơi hội bình linh không? Hôm nay sao còn xuống núi, tự chiêu sự phiền não”. Hải Triều giận nói:
“Thằng cụt! Lẽo mép, mi nói vâng lời tam giáo, thì lúc đó ta về Vân Quang, ngươi trở lại Thiên Thai, nay sao còn ở lại Lâm Tri, lén bày trận kim tỏa, vây khổn Tư?
Lăng, phá trận ngũ lôi, treo đánh Mao Bôn, ba lượt đến phá dinh Tần, rõ ràng ngươi khi ta lắm, nay bắt bảy tên học trò của ta, bỏ dưới hầm hãm tiên, mì mau mau cùng Nam Cực về núi, và thả bảy tên học trò của ta thì thôi, nếu chẳng tuân lời, thì ta bắt mi, đem lên thiên đình trị tội”.
Nói dứt lời hươi gươm chém tới. Tôn Tẫn rước đánh. Học trò Hải Triều áp lại phủ vây, Giáng Long, Phục Hổ cũng ra tay cự dịch, đánh chưa được tám hiệp, Tôn Tẫn cùng Giáng Long, Phục Hổ phá vây, giả thua bỏ chạy. Hải Triều thấy bọn Tôn Tẫn chẳng chạy về thành, mà chạy qua phía đông bắc, có một khoảnh đất trống chừng năm mẫu mây phủ mù mù, hơi lên mịt mịt, bốn phía cờ vàng ước vài ngàn cây, gió thổi phướn bay; trăng dọi cờ sáng. Hải Triều chỉ mà nói rằng:
“Đó là trận tu tiên, chúng ta kíp mau tới phá”. Nói rồi dẫn chúng tướng nhắm trận thẳng tới, đến nơi chẳng thấy Tôn Tẫn, lại gặp hai vị tiên khi nãy đón đường, một người cỡi rồng xanh tám mống, tay cầm tử kim chùy, một người cỡi mãnh hổ, tay cầm tửu tiết tiên, Hải Triều giục hẩu lướt tới hỏi rằng:
“Hai vị tiên chi, sao dám đón tả” Hai tiên cười lớn đáp rằng:
“Anh em ta đến giúp Nam Cực, tên là Giáng Long, Phục Hổ, nay ngươi vào trận tu tiên ắt không ra khỏi, may mà gặp được anh em đây, ngươi hãy nghe lời, để ta dắt vè Nam Cực, lạy mà xin lỗi, thì ta thả ngươi ra khỏi trận”.
Hải Triều tức giận căm gan nói:
“Hay cho yêu đạo! Sao dám nói xàm”. Rồi giục hẩu tới đánh. Giáng Long, Phục Hổ rước đánh chưa được vài hiệp, Giáng Long, Phục Hổ giả thua bỏ chạy. Hải Triều dẫn các tiên rượt nà theo.
Nói về Nam Cực ở trên đài, xem coi tỏ rõ, thấy Hải Triều dẫn các tiên phá cửa Càn vào trận, bèn liệng chưởng tâm lôi nổ lên, tức thì cờ vàng nơi trận tụ tiên hươi phất, muôn đạo kim quang vây chặt, như tường đồng vách sắt. Hải Triều ở trong trận, xem coi bốn phía chẳng có đường ra. Xảy nghe chuông đánh, xông ra một vi.
tiên trưởng, đầu đội mão tụ vân, mặc áo bát quái bào. Hải Triều xem thấy người ấy mình cao không đầy năm thước, thì chỉ mà nạt rằng:
“Yêu đạo! Mi có tài giỏi dám cản đường ta” Đởm Phúc tiên cười nói:
“Hải Triều đạo hữu, ngươi vốn là giáo chu?
biển đông, ta đây táng tiên hải ngoại, ngươi đâu rõ tài ta lợi hại”. Nói rồi hươi trượng đánh tới. Hai người đang đánh nhau, trong trận kim quang xông ra một vị táng tiên cười nói:
“Có ta đây”. Rồi áp lại đán tiếng. Ba người đánh nhau chưa được vài hiệp.
Hai vị táng tiên đánh một trận chạy tuốt. Hải Triều giục hẩu đuổi theo, giây phút chẳng thấy hai vị táng tiêng, duy thấy Nam Cực cỡi nai chậm rãi đi tới. Hải Triều kêu lớn rằng:
“Nam Cực! Ngươi đi đâu vậy, có ta đến đây”. Nam Cực cười nói:
“Lão tổ! Hôm nay ngươi vào trận tụ tiên của ta, dẫu ngươi có ba đầu sáu tay, sức mạnh lay trời đi nữa, cũng khó ra được, nay ta tha cho lão tổ về dinh, vậy phải bảo Thủy Hoàng lui binh, chờ sáu nước số trời đã hết, chừng ấy chẳng cần đánh dẹp, sẽ ra binh mà gồm thâu, chẳng là hay hơn, nếu ngươi khăng khăng, muốn đến nếm mùi trận tiên này cho biết”. Hải Triều giận nói:
“Nam Cực sao dám cười ta, nếu ta phá không được trận này, thì không phải thánh nhơn”. Nói dứt lời hươi gươm chém tới. Hai người đánh vùi mười hiệp. Cự Trạch chơn nhơn giục thú phúng Thủy kình, nạt rằng:
“Nam Cực không được vô lễ, có ta đến đây”.
Nói rồi xốc tới đánh nhau. Bỗng nghe chuông kêu, xông ra một vị táng tiên đón lại nạt rằng:
“Có ta là Đởm Phúc tiên đây!” Bèn hươi trượng đánh với Cự Trạch. Bên kia quang xông ra một vị trưởng tiếu tiên rước đánh; Trấn Thổ chơn nhơn thấy Trát Mộc danh không hơn Trường Tiếu tiên, thì vội vàng múa côn đánh tiếp. Chưa đặng ba hiệp, Trường Tiếu tiên quày nai trở lại, ngó Trấn Thổ chơn nhơn cười lới lên một tiếng. Trấn Thổ chơn nhơn mê man bất tỉnh, té nhào xuống đất, Trường Tiếu tiên vội vàng xuống lộc, bắt Trấn Thổ, chạy bay vào trận, bỏ dưới hầm hãm tiên. Trát Mộc kêu lớn rằng:
“Chớ hại anh tả” Nói rồi rượt tới, giữa không trung xông ra một vi.
Giáng Long tiên chận đánh. Hai người đánh đến mười hiệp. Trát Mộc chơn nhơn liệng chim gõ kiến, giữa trời biển cả trăm ngàn, phủ đầu đáp mặt, mà mổ Giáng Long tiên, Giáng Long lật đật hươi chùy lên đánh, bay đặng vài con, thì sáu bảy con khác áp lại, phần bị Trát Mộc chơn nhơn đánh nữa, trong bụng hoảng kinh, vội vàng lấy ra một hộp dạ minh châu liệng lên, hột châu ấy hóa ra muôn đường lửa sáng, chim gõ kiến chẳng dám lại gần. Trát Mộc thấy liền thâu chim về, chẳng đề phòng, bị Giáng Long một chùy nhắm vai, thua chạy.
Bạt Sơn, Các Diện, Hàn Võ, Di Tinh, Quán Đẩu đều la lên, tay múa binh khí áp lại vây đánh. Nam Cực nói:
“Hay dữ a, ta lập trận này để bắt chúng bây, sao chúng bây trở lại ỷ đông mà vây tả” Nói rồi hươi như ý đánh với các tiên. Bỗng nghe tiếng trâu kêu, thấy Tôn Tẫn múa gậy tới đánh, Hải Triều nghĩ thầm rằng:
“Thằng cụt thần thông chẳng ít, lợi hại không vừa, lại có Nam Cực phụ giúp, thiệt khó hơn nó đặng, chi bằng xuống tay trước thì xong”. Bèn lấy vô cực đồ liệng giữa không trung, kêu rằng:
“Tôn Tẫn! Coi phép ta bắt ngươi đây”. Tôn Tẫn quay đầu thấy vô cực đồ thì hoảng kinh, nghĩ rằng:
“Phép ấy rất nên lợi hại, ta đâu phá đặng”. Bèn quày trâu chạy trốn. Nam Cực lấy thái cực đồ đưa lên. Hải Triều sợ thâu vô cực đồ về, rồi hươi gươm đánh Nam Cực. Tôn Tẫn cũng quày trâu đánh nữa. Nam Cực lấy quạt long tu nhắm Hải Triều quạt một cái. Hải Triều không kịp đề phòng, bị một quạt mình mẩy lung lay, cây gươm bay vẹt. Tôn Tẫn giơ gậy đánh xuống, nhờ có Di Tinh hươi cây trích tinh đỡ khỏi, còn Hải Triều bị quạt thối lui, rồi cũng xốc tới đánh với Nam Cực hơn mười hiệp. Nam Cực liệng chưởng tâm lôi nổ lên, tức thì trong trận kim quang chớp sáng, xông ra thần tiên vô số, cỡi cọp, cỡi nai, cỡi thú, mặt khác năm sắc, áo tới phủ vây. Vì học trò của Hải Triều tu còn cạn hẹp, nên Hải Triều sợ có sơ thất chăng, bèn lật đật kêu các học trò đặn rằng:
“Các ngươi theo ta mà ra” Nói rồi giục hẩu phá trận. Nam Cực cản lại cười nói:
“Lão tổ! Ngươi ra không khỏi trận này đâu”.
Rồi múa như ý đánh xuống. Hải Triều túng phải trở lại giao chiến.
Nói về Thủy Hoàng nghe Kim Tử Lăng nói Hải Triều điều khiển các học trò đến Lâm Tri dùng thủy, hỏa, phong, lôi lén đánh nước Tề, thì mừng lắm, truyền bày yến tiệc cho sẵn mà ăn mừng. Tử Lăng tâu rằng:
“Đã đến canh hai rồi, sao bệ hạï chẳng rõ cái lời nói của tôi không lầm”. Thủy Hoàng nói:
“Lời quân sư phân nhằm lẽ, đê?
trẫm ra coi”. truyền chỉ cho Tử Lăng bảo giá ra dinh ngước mắt lên xem, thiếu chút nữa làm cho vua Tần sợ mà phải chết, thấy trên thành đèn đuốc sáng rỡ, Thủy Hoàng thất kinh, đứng trân một hồi nói rằng:
“Phen này lão tổ quyết giết hết mấy muôn binh ta còn gì?” Tử Lăng nói:
“Để tôi cầm binh đến tiếp người”. Thủy Hoàng thất kinh nói:
“Không đặng đâu, trẫm ở đây có một mình quốc sư bảo giá, may còn lại bấy nhiêu binh mã, hãy đưa ta về đất Tây địa thì hơn”.
Còn đang nói chuyện thì đám đèn đuốc sáng ấy, chạy ào tới dinh Tần, lại thấy Chương Hàng, Vương Tiễn bay ngựa chạy về vừa chạy vừa la lớn:
“Binh Tề đã tới, mau mau phòng bị”. Thủy Hoàng lật đật trở vào trong dinh, nghe tiếng la không dứt, nói “Binh Tề đã tới”. Ba quân lớn nhỏ bay hồn mất vía, chạy với nhau.
Nói về bốn đạo binh mã của bọn Viên Cang nhờ phép Nam Cực, lấy vải vàng trùm ngựa, ngựa ấy đều biến ra cọp hết, chạy nhàu trong dinh Tần, chẳng ai dám cự, còn binh thì lựa những người cao lớn mặc năm sắc đỏ, giả làm thiên thần, hươi búa đao xông tới, đến nổi ngựa thấy cũng hoảng kinh. Bốn viên đại tướng cùng binh Tề đánh nhàu, không ai dám cự, giết thôi như chặt dưa bằm chuối, phần thì trời tối, đánh thôi binh Tần kêu khóc vang trời. Thủy Hoàng lật đật nhảy lên long câu, các quan văn võ bảo giá, ra cửa dinh sau trốn chạy; binh theo tướng rượt, ngựa té, rống kêu, làm cho quân binh bấn loạn, kẻ thiếu thôi, người mất ngựa giáp, kẻ bỏ cung, người quăng tên, kẻ thiếu khôi, người mất ngựa không kịp. Điền Anh, Lý Phù Dung, Viên Cang, Độc Cô Giao dẫn quân rượt tới, đạp phá dinh Tần, gần thì gươm đâm, xa thì tên bắn, bị một trận, binh Tần, gần thì gươm đâm, xa thì tên bắn, bị một trận, binh Tần chết vô số, thây nằm đầy đất, máu chảy thành sông.
Nói về Hải Triều ở giữa trận cùng Nam Cực giao chiến, phá đông đánh tây, cũng không ra đặng. Còn các tiên ở trong kim quang, khi thì đán khi thì núp, tới lui không chừng. Hải Triều nhĩ rằng:
“Kim quang vây chặt, lại có các tiên ngăn đón, liệu bề phá trận không nổi, chi bằng phá kim quang, bay bổng trên không mà ra” Bèn kêu các học trò nói:
“Chẳng cần đánh nữa, theo ta mà chạy”. Bèn lột mão kim quang, cầm nơi tay, nhắm mắt thổi lên, nghe nổ một tiếng, tam huê tụ dính (là ba cái bông trên đầu) bay lên, hào quang sáng trời, Hải Triều cỡi thanh mao hẩu bay lên, các vi.
chân nhân cũng cỡi mây chạy theo. Nam Cực xem thấy nói:
“Hải Triều! Sao ngươi dám phá kim quang mà chạy”. Bèn giục mai huê lộc tức tốc rượt theo. Vân Ma chân nhân xem thấy Nam Cực rượt theo Hải Triều thì lật đật lấy cờ tảo vân liệng lên, cờ ấy quét mây dưới chân Nam Cực, Nam Cực rớt xuống đất. Vân Ma hươi gươm tới chém bị Tây Phương Sóc liệng lưới thâu tiên, bắt Vân Ma quấn chặt bỏ vào hầm hãm tiên. Lúc ấy Hải Triều tỏ mắt, xem thấy binh Tề đang rượt tướng Tần thì nói:
“Không xong, các trò mau theo cứu gá”. Nói rồi bay xuống la lớn rằng:
“Chớ kinh sợ, có bần đạo đến đây”.
Chương 47 : Cự binh Tần, Phù Dung một phen ra phép, Phá Tụ tiên, Hải Triều hai lượt trổ tài
Thủy Hoàng cùng chư tướng thấy Hải Triều đến khi ấy bớt lo, kêu rằng:
“Lão tổ, tới cho mau mà cự địch”. Hải Triều dẫn các tiên xông tới ngăn đón. Lý Phù Dung chạy tới, thấy đạo nhân đội mão đuôi cá, mặc áo hồng bào, đông vô số, ngăn đón đường đi, bèn giục ngựa tới trước, Hải Triều giận lắm nói:
“Mi là đàn bà sao dám đánh cùng ta” Bèn lấy gươm cù long chỉ tới, tức thì con ngựa đào huê của Phù Dung, đứng trân không nhúc nhích. Các Diện chơn nhơn, lật đật hươi gươm tới chém Phù Dung. Phù Dung niệm chú giải khỏi phép định thân, thấy Cách Diện chơn nhơn hươi gươm xốc tới thì nạt lên một tiếng, múa đao tới đánh. Lúc ấy Điền Anh, Viên Cang, Độc Cô Giao dẫn một ngàn binh cọp chạy đến. Hải Triều thấy biết là phép hóa ra, chớ không phải cọp thiệt, bèn lấy gươm cù long chỉ tới, trên mũi gươm có một cục lửa bay ra, đốt hết vài bao đầu ngựa, Viên Cang giục ngựa tới đánh Hải Triều, chưa đặng năm hiệp, Hải Triều lấy như ý nhắm ngay mặt Viên Cang đánh xuống. Viên Cang thấy một lằn sáng, bay tới trước mặt, thì la một tiếng cúi đầu mọp xuống, bi.
châu ấy đánh nhằm lưng té nhào xuống ngựa.
Hải Triều đánh Viên Cang té nhào xuống ngựa, Độc Cô Giao xem thấy la lớn rằng:
“Yêu đạo! Không đặng hại anh ta” Nói rồi, giục ngựa tới đánh Hải Triều.
Quân sĩ cứu Viên Cang về thành. Lúc ấy Lý Phù Dung đánh với Cách Diện chơn nhơn vài hiệp, bèn lấy ngọc chi quyện liệng giữa không trung, nạt lớn rằng:
“Yêu đạo coi phép ta đây”. Cách Diện chơn nhơn ngó thấy một vầng mây, có hai cái ngọc quyện, bay tới ngay đầu, nhìn không biết phép ấy là vật chi, cũng không phá đặng.
Liền quày voi chạy tới Hải Triều, kêu lớn rằng:
“Lão tổ mau phá phép giặc”. Hải Triều ngó thấy biết là ngọc chi quyện, bèn lấy vô cực đồ giở ra, thâu mất ngọc chi quyện. Cách Diện thấy Hải Triều thâu phép của Phù Dung rồi, bèn ra tài thần thông, ngồi trên lưng voi, vặn mình biến ra một người mặt xanh như chàm, tóc đỏ tợ châu sa, nanh dài, mặt mày hung ác, cao hơn một trượng, miệng kêu lớn rằng:
“Con gái kia chớ chạy! Có ta đây”. Lý Phù Dung ngó thấy, bay hồn mất vía, vội vàng quày ngựa chạy baỵ Hải Triều đắc thắng, cũng múa gươm quày ngựa chạy baỵ Hải Triều lại hóa phép sấm, gió, cát, lửa. Binh Tề cự không nổi, cả thua chạy dài. Hải Triều dẫn các học trò rượt theo. Binh Tần thấy hải Triều đắc thắng, cũng múa gươm quày lại rượt tới. Lúc ấy Nam Phụng vương và Lý Phù Dung chạy sau ngăn cản, thấy binh Tần rượt tới, thì thò trong cẩm nang lấy ra một hột châu, châu ấy vốn là vật vô giá của Thánh mẫu, tên là trấn khôn châu. Phù Dung cầm nơi tay, miệng niệm thần chú liệng lên, nổi một trận gió, hóa ra tòa núi rất cao, ngăn bít đường đi. Hải Triều rượt tới, chẳng thấy binh Tề, lại thấy một tòa núi cao ngăn cản. Hải Triều coi kỹ lại, nhìn biết là trấn khôn châu, vừa muốn phá phép di sơn, chẳng dè Trần Sơn chân nhân liệng khai sơn tháp, nhắm núi ấy đánh xuống, nghe nổ vang một tiếng, núi liềng bay mất. Phù Dung thấy phép mình bị phá bèn thâu hột châu cầm nơi tay, một mình một ngựa đứng bên bờ, trong ý tính chờ Hải Triều đi tới, đặng liệng châu ấy đè người.
Nói về Nam Cực thấy Hải Triều phá ra khỏi trận, thì nói với các tiên rằng:
“Hải Triều về đây, ắt là cứu giúp binh Tần, e Điền Anh đánh không lại, phải thua, vậy thì Tôn Tẫn cùng Đông Phương lão tổ hảy ra tiếp ứng binh ta vào thành, song chẳng nên cùng Hải Triều giao chiến”. Hai người vâng lệnh, cỡi thú ra khỏi Lâm Tri.
Nói về Hải Triều rượt theo binh Tề, ngó thấy Phù Dung đơn phương độc mã, đứng dựa bên bờ, thì giận lắm nạt rằng:
“Cả gam cho đàn bà, mi đánh khi dễ ta sao?” Nói rồi giục hẩu xốc tới. Lý Phù Dung thấy Hải Triều tới gần, bèn liệng hột châu ra, kêu lớn rằng:
“Yêu đạo! Coi phép của bà tới giết ngươi”. Hải Triều nghe nói nhìn biết châu ấy lợi hại, lật đật lấy vô cực đồ, thâu mất hột châu. Phù Dung thấy Hải Triều thâu trấn khôn châu rồi thì chẳng dám rước đánh, quày ngựa bỏ chạy.
Hải Triều vừa muốn rượt theo, bỗng nghe trân rống. Tôn Tẫn cùng Đông Phương Sóc trên mây bay xuống. Hải Triều lật đật đứng hẩu sửa soạn trước đánh, không dè hai người chẳng tới giao chiến, cứ theo sau binh Tề, chậm rãi mà lui vào thành.
Hải Triều chẳng rượt theo, gom binh Tần, đóng dinh chổ cũ. Thủy Hoàng lên trướng, tra điềm ba quân, tướng bị thương hơn tám trăm. Còn Hải Triều tra điểm học trò, bị bắt mười ba vị, mặt mày hổ thẹn, làm thinh chẳng nói. Thủy Hoàng nói với Hải Triều rằng:
“Nam Cực phép lực vô biên lại có các tiên ngoài biển giúp sức, khó hơn nó được, chi bằng lui binh, cho quân sĩ khỏi khổ bỏ mình”. Hải Triều nói:
“Bệ ha.
chớ lo, tôi có kế pháp phép nó được”. Thủy Hoàng nói:
“Lão tổ thật phép lực vô cùng, rất nên lợi hại, ngặt vì giỏi hơn, tôi coi lão tổ không phải là người đối thủ với Nam Cực, Tôn Tẫn đâu, ông dùng cái phép thuật gì, cũng đều bị bắt, nay xin lão tô?
trở về động, trẫm tình nguyện cùng nước Tề giảng hòa cho khỏi chiến tranh”.
Nói một hồi làm cho Hải Triều mặt như sắc đất, nói:
“Bệ hạ chớ chê, tôi cùng Tôn Tẫn, Nam Cực thề không đội trời chung”. Bèn kêu mười tên học trò mà nói rằng:
“Hôm nay ta bị Nam Cực, Tôn Tẫn khi phụ quá lắm, chi bằng đánh với nó một trận, một là chẳng thẹn, hai nữa khỏi bị vua Tần cười chê, ba nữa cũng trả thù Kim Liên, Ngân Liên, Mao Bôn được”. Lão tổ nói:
“Các ngươi chẳng cần đi, hãy ở dinh mà bảo giá, e Nam Cực dùng kế cướp dinh, còn Khoản Chung, Kích Khánh hai người đến giờ ngọ theo ta phá trận, cứu các học trò ra rồi sẽ toan mưu định phép mà trừ Nam Cực”.
Nói về Tôn Tẫn, Đông Phương Sóc, bảo hộ binh tề và thành rồi tới trận ra mắt Nam Cực, đem việc Viên Cang bị thương mà thuật lại. Nam Cực nói:
“Hải Triều đóng binh cửa tây chắc chẳng chịu thôi, làm sao cũng đến phá trận, mà cứu học trò nó, vậy Vương Thuyền ngươi đoán coi thế nào?” Vương Thuyền đoán rồi, nói:
“Đến giờ ngọ Hải Triều đi cửa khai môn vào trận, chẳng đem binh mã, duy hai người học trò mà thôi”. Tôn Tẫn nói:
“Hải Triều phen này đến phá trận nữa, ắt việc chẳng lành, phải có một trận đánh dữ”. Nam Cực cười nói:
“Nó ỷ có tam huê tụ đính, mà nói ta không làm chi nổi, trận tụ tiên cũng không vây nó được, vậy để ta làm cho nó biết ta lợi hại”. Lúc ấy đến giờ, Nam Cực dạy Tôn Tẫn truyền cho bốn cửa thành, dẹp hết mấy cái hình nhân vì cặp mắt Hải Triều tỏ sáng, không gạt nó đặng e thấu biết mà cười ta, cứ phất cờ đánh trống, chẳng cho la hét, làm cho lòng nó sanh nghi, và dọn một cái phòng trống bắt mấy tên chơn nhơn dưới hầm cột lại, dùng bùa trấn yểm, trên nê hườn cung, làm nó biến hóa không được, bỏ trong phòng ấy niêm cửa, dạy quân coi giữ, rồi sai Lục My tiên qua cửa đông, giúp Đông Phương Sóc, Vinh Câu tiên qua cửa tây, phụ với Vương Thuyền, Đạt Đầu tiên qua cửa bắc, giúp Vương Ngao, hể nghe trong trận sấm nổ, thì bốn cửa đều phất cờ dùng phép trấn giữ, chớ cho Hải Triều chạy thoát, rồi kêu Bạch Hạc đồng tử dạy rằng:
“Người về động Triều Tiên, lấy ba mươi sáu cái đao tước huê, đem đến cho ta, đường sá phải xem cẩn thận”. Nguyên vật báu ấy vốn của ông Ngươi Thủy thiên tôn và Thái Thượng lão quân luyện thành, vì Nam Cực làm chức chưởng giáo, nên cho báu ấy, để mà cai quản các tiên, dầu ai có sức hồi thiên bổn lãnh vạn kiếp bất ma đi nữa, gặp báu ấy gọi mất tam huê trên đầu, phải bị nạn kiếp năm trăm năm, thật lợi hại không vừa, vì Nam Cực thấy Hải Triều làm tam huê tụ đính mà khỏi ra trận, nên dùng đao ấy đặng dọa Hải Triều, làm cho va không dám dùng phép tam huê tụ đính nữa.
Nói về Bạch Hạ vâng mạng, biến ra nguyên hình vỗ cánh bay về động Triều Tiên, giây phút đem ba mươi sáu ngọn đao đến thành dâng cho Nam Cực.
Nam Cực kêu Bạch Viên dạy rằng:
“Ngươi đem ba mươi sáu ngọn đao này, lên giữa không trung trấn giữa, hễ nghe trong trận sấm nổ thỉ liệng đao lên, mỗi ngọn đều có vầng mây che chở, rồi ngươi cầm cây quạt long tu này, nếu có học trò Hải Triều, người nào tài giỏi trên không bay xuống, thì ngươi lấy quạt, quạt ra ba cái, thì đao ấy hiệp lại một chổ, người giặc tánh mạng chẳng còn”. Bạch Viên vâng chỉ, lãnh kim đao bay bổng trên không đứng chờ. Nam Cực kêu Mao Toại dạy rằng:
“Chơn nhơn hãy làm theo như trước, tới giữa phướn chẳng cần hươi, phất hay dùng phép ẩn thân chi, nếu Hải Triều đến dưới phướn, thì ngươi xô va xuống hầm, tuy không vây dược, song cũng làm cho va sợ, chẳng dám tới chổ đó nữa” Rồi kêu Tôn Tẫn kề tai dạn phải làm như vầy, như vầy…. Tôn Tẫn lãnh mạng ra đi, Nam Cực sai bọn Châu Đạt mai phục bôn cửa thành, hễ nghe sấm nổ thì đốt pháo, la hét làm cho binh Tần kinh sợ, bọn Châu Đạt lãnh mạng ra đi. Nam Cực ngồi một mình trên đài tụ tiên, tay cầm như ý, tay nắm mai huê lộc, Bạch Hạc đứng hầu một bên, chờ đến giờ ngọ xem coi Hải Triều vào trận.
Ấy là:
Đào sẵn hầm sâu chờ mãnh hổ, Đặt bày lưới sắt bắt giao long.
Nói về Hải Triều đến giờ ngọ, cỡi thanh mao hẩu cùng hai vị chơn nhơn ra dinh, một người đánh chuông, một người đánh khánh, không đốt pháp, cũng chẳng dẫn binh, đi tới thanh Lâm Tri kêu quân giữ thành, bảo mau vào báo với Nam Cực nhà bây ra đây hội chiến. Quân vào thông báo. Nam Cực vội vã đứng dậy, bên tả có mai huê lộc, bên hữu có Bạch Hạc đồng tử, đi bộ lên địch lầu kêu rằng:
“Hải Triều lão tổ, thiệt ngươi không biết thức thời, hôm qua đã thua một trận, nay mặt mũi nào còn tới nữa” Hải Triều giận lắm nói:
“Nam Cực! Hôm qua ta lầm trúng kế gian của ngươi, làm cho ngươi đắc chí chút đó mà thôi, ngươi dễ chẳng biết phép lực của ta sao? Mau mau thả mười ba vị chơn nhơn ra, và bắt Đông Phương Sóc giao cho ta, dùng ngũ lôi đánh đầu thành yêu đạo ấy, đặng mà trả thù Mao Bôn, nếu không nghe lời, dẫu ngươi có phép lực cũng không trái số trời cho được”.
Nam Cực cười nói:
“Tôi cùng lão tổ giỡn chơi dưới cõi hồng trần này, sao mà giận dỗi làm chi, học trò của lão tổ không phải tại tôi nhốt trong trận đâu? Vì nó tu còn cạn hẹo, nên mới rớt dưới hầm, không ra khỏi đặng, chớ can gì đến tôi, phải chi nó có phép lực như lão tổ, thì trốn ra khỏi được. Nay lão tổ có tài phép phá trận, mà cứu học trò ra, thì lão tổ mới là giỏi, nếu cứu không được, e liên lụy đến mình chăng, chừng ấy chớ trách bần đạo vô tình?” Hải Triều nghe nói tức giận căm gan nạt rằng:
“Nam Cực, sao dám khi ta, hãy cùng ta giao chiến cho biết tài cao thấp” Nam Cực cười nói:
“Ta chẳn cần đánh với ngươi đâu”. Nói dứt lời nghe pháp nổ, Tôn Tẫn cỡi trâu xông ra chẳng có quân binh. Hải Triều thấy Tôn Tẫn, thì múa gươm cù long chi?
tới nạt rằng:
“Thằng cụt chớ chạy, có ta đây”. Tôn Tẫn thấy Hải Triều mặt giận hầm hầm múa gươm xốc tới, hai bên có hai tên học trò, một người đánh chuông, một người đánh khánh, trong bụng nghĩ rằng:
“Lão già này làm cái gì, giống như người phàm cúng giương sao chẳng khác”. Bèn cười nói:
“Lão tổ hôm qua thua chạy thơ?
chưa hết mệt, nay tới đây mà tìm điều khổ não làm chỉ” Hải Triều nạt rằng:
“Thằng cụt! Ai cầu ngươi nói lễ phép, mi ỷ đồng lao với Nam Cực, một phe yêu đạo lén bày trận tụ tiên, ta không dè, lầm trúng chước quỷ,bị bắt mấy tên học trò, còn mi chẳng về động”. Nói dứt lời, hươi gươm chém tới. Tôn Tẫn cử gậy rước đánh. Hai tên đánh nhau chưa được mười hiệp, Hải Triều lấy vô cực đồ cuốn Tôn Tẫn, Tôn Tẫn xem thấy quày trâu bỏ chạy. Hải Triều thấy hầm hãm tiên, thì tưởng có học trò ở trong đó, bèn tính phá trận trước, rồi cứu học trò cũng chẳng khó chị Liều gục hẩu tới phương tụ tiên, nghe Tôn Tẫn ở sau lưng kêu lớn rằng:
“Hải Triều không được tới trước, có ta đây”. Hải Triều quày lại chẳng thấy Tôn Tẫn, rồi tới dưới phướn. Nam Cực ở trên đài xem thấy tỏ rõ, lấy tay giơ lên giữa trời, tiếng sấm nổ vang, cầm cây phướn tụ tiên hươi phất. Bọn Châu Đạt hối quân đốt pháp, những lá bùa tử pháo, liên hườn pháo, nổ nghe rền trời, trong trận bốn phía tám phương, mười hai vị tiên trưởng đều phất cờ vàng, giữa không trung Bạch Viên hươi đao liệng xuống, mỗi ngọn đều có một vầng mây chở, Hải Triều đang đi xảy nghe tiếng sấm, tiếng pháo đều nô?
dậy, thất kinh xem coi bốn phía, thấy kim qang sáng rỡ, giây phút biến ra cả trời vàng hết, phía đông thì có gậy đả tiên, phía nam dây khổn tiên, phía bắc cây tru tiên kiếm, phía tây trấn tiên phù, ở giữa không trung bay múa, Hải Triều coi rồi cười nói:
“Nam Cực làm cho nhọc uổng công mi, dẫu có ngàn cái pháp bửu, cũng không làm chi ta được”. Bèn ngước mặt lên xem, la một tiếng liền rớt xuống hẩu.
Hai vị chân nhân hoảng kinh, lật đật đỡ dậy hỏi rằng:
“Lão tổ vì sao mà hãi kinh như vậy?” Hải Triều than dài một tiếng, lấy tay chỉ lên nói rằng:
“Hai người coi trên đầu, giống chi đó vậy?” Hai vị chân nhân ngước mặt, xem thấy hào quang quanh lộn, khí đỏ xoay vần, giữa không trung mấy vầng mây sáng rỡ, chở ba mươi sáu ngọn đao, vây như lưới bủa. Hai vị chân nhân nói:
“Mấy vầng mây trên đó, đều có đao bén rất nhiều, song cai biết đặng, ấy là vật báu tiên thiên vô giá, của ông Ngươn Thủy thiên tôn cùng Thái Thượng lão quân luyện ra vật ấy, đạt tên là tước huê kim đao. Ta thanh giáo chủ cho Nam Cực cai quản các tiên, dẫn người muôn kiếp tù hành, gặp cái đao ấy, thì phải mất vị thần tiên, bị năm trăm đày xuống hồng trần, không dè Nam Cực xuống tay độc ác, dùng báu ấy trấn giữ ở trên, thầy trò ta khó trốn khỏi đặng”. Hai vị chân nhân nói:
“Chúng ta nay ra không đặng, bốn phía đều những kim quang, trên đầu thì có kim đao, biết đi ngõ nào? Chi bằng độn thổ xong hơn”. Hải Triều nói:
“Ra không đặng đâu, kim quang đấy trời cùng đất, trên dưới đặc lại một khối, đi sao cho được”. Hai vị chân nhân nói:
“Khi nãy tôi thấy tám phía có tám cây cờ vàng, sao bây giờ chẳng thấy?” Hai Triều nói:
“Cờ vàng ấy đều biến kim quang, nay phá ra phía nào thì phải chặt phía nấy mới phá kim quang được”. Chơ nhơn nói:
“Nếu vậy thì ta xông phá may được tới cờ, càng dễ hơn nữa”.
Nói dứt lời nghe tiếng trâu kêu, Hải Triều nói:
“Trâu thằng cụt ở đâu kêu đó?” Hai vị chơn nhơn nói:[Audio] Tiên Ma Biến (dịch)
“Ở phía đông nam, vạy thầy trò ta phá phía ấy mà chạy”. Xảy nghe chông kê, Tôn Tẫn lộ hình ngăn đón đường đi, nói:
“Lão tổ đã biết trận này lợi hại, sao còn phá mà ra, e không tiên cho lão tổ chăng?” Hải Triều giận lắm, nạt lên một tiếng, hươi gươm chém nhầu. Tôn Tẫn hươi gậy rước đánh, hai vị chơn nhơn xông ra phụ tiếp, đánh được bảy hiệp, Tôn Tẫn quày trâu nhắm phía đông nam bo?
chạy. Hải Triều giục hẩu rượt theo, trong nháy mắt chẳng thấy Tôn Tẫn, xảy đây trong kim quang xông ra một vị tiêng trưởng. Hải Triều nhìn biết Phục Hổ, liền nạt rằng:
“Yêu đạo, sao dám đón tả” Bèn múa gươm tới chém. Phục Hổ tiên cũng hươi chùy rước đánh. Hai người đánh nhau mươi hiệp. Hải Triều lấy ra một cái bửu bối, nhắm Phục Hổ đánh tới.
Phục Hổ tiên thấy một lằn sáng bay tới trước mặt, muốn dùng phép giải trừ, song làm không kịp, bị bửu bối đánh nhằm lưng té nhào xuống đất, Hải Triều hươi gươm tới chém. Xảy đâu trong kim quang xông ra một người kêu rằng:
“Hải Triều chớ hại anh ta” Hải Triều nhìn không biết được. Liên Huê tiên cười nói:
“Hải Triều, đến ta ngươi nhìn cũng không biết sao? Ta là tiên ngoài biển, tên là Liên Huê đây, sao ngươi dám dùng tà thuật mà đánh anh ta, chớ chạy”. Nói dứt lời hươi gươm đánh tới.
Lúc ấy Phục Hổ tiên đã chạy vào kim quang rồi hai, người đánh nhau đến vào hiệp, Hải Triều bỏ chạy. Liên Huê ngó thấy cười rằng:
“Hải Triều! Ngươi chạy đâu cho thoát?” Bèn giục nai rượt theo. Hải Triều thấy Liên Huê tiên rượt tới, liền lấy như ý thần châu đánh xuống, kêu rằng:
“Yêu đạo! Chớ rượt, coi bửu bối ta đánh ngươi”.
Liên Huê tiên thấy bửu bối tới gần, lòng cẳng run sợ, vội vàng hả miệng nhả ra một cái bông sen, thâu như ý thần châu cầm nơi tay, kêu lớn rằng:
“Hải Triều, ngươi hãy đem mấy vật báu trấn động Vân Quang của ngươi mà làm ra cho hết, ta nào sợ đâu”.
Khoản Chung chơn nhơn, thấy Liên Huê tiên thâu mất như ý, thì chạy tới đánh với Liên Huê tiên. Hai người đánh được mười hiệp. Liên Huê tiên lấy bửu bối châu đánh Khoản Chung chơn nhơn nhằm vai, té nhào xuống đất. Kích Khánh chơ nhơn vội vàng phò cứu. Hải Triều thua chạy. Liên Huê tiên chẳng rượt theo, kêu lớn rằng:
“Hải Triều, thủng thỉnh mà đi, chớ sợ, ta không rướt đâu”. Nói rồi trở lại phần đất trấn giữ.
Chương 48 : Hải Triều giận, mất luôn pháp bửu, Chung Khánh lầm, sa xuống hãm tiên
Nói về Hải Triều dẫn Khoản Chung, Kích Khánh chạy qua tây nam, thấy kim quang muôn đường, trên đưới liền nhau, chẳng thấy cờ vàng, bỗng nghe trâu rồng, Hải Triều nói:
“Thằng cụt sao lại ở chỗ này?” Bèn dừng hẩu xem coi, thấy trong kim quang xông ra một con thú có vằn năm sắc, giống như con heo, mình cao sức mạnh, sừng dài ba thước, mắt như lục lạc, ngồi trên lưng một vị táng tiên, hình dung cô?
quái, cầm trên thiên phương kích, mặc áo thất tinh bào, bốn cái nanh dài, hai bô.
chân mày trắng, mặt đen râu ngắn. Hải Triều nói:
“Ta tưởng là thằng cụt, té ra thằng yêu đạo dị tướng này, chẳng khỏi một phen ác chiến”. Bèn lấy gươm chỉ tới hỏi rằng:
“Yêu đạo xứ nào, dám cản đường tả” Liêp My tiên nói:
“Ta ở ngoài biển, tên Liên My tiên, Hải Triều người biết ta lợi hại thì mau quày hẩu chạy đi chỗ khác, ta chẳng rượt đâu”. Hải Triều giận lắm, hươi gươm chém tới, Liệp My tiên cửa kích rước đánh. Kẻ kích người gươm, một qua một lại, đánh tới mười hiệp, Kích Khánh xông ra đánh tiếp, xảy nghe một tiếng khánh kêu, trong kim quang xông ra một người, râu năm chòm, mình cao ba thước, tay cầm tra điều trượng, kêu lớn rằng:
“Bớ đạo hữu ở động Vân Quang, chớ ỷ đông mà hơn người được, có ta đến đây”. Rồi đánh với Kích Khánh chơn nhơn, bốn người đánh vùi một trận rất dữ, Đởm Phúc tiên tay chân nhặm lẹ, nhảy bên tả, đánh bên hữu, khi tới trước, khi thối lui, tràn qua trớ lại, đánh Kích Khánh chơn nhơn ngăn đỡ chẳng kịp, phải thua bỏ chạy. Hải Triều ngó thấy quày hẩu chạy theo. Liệp Muy tiên nói:
“Hải Triều, ngươi chạy đâu”. Bèn giục con trâu ngũ sắc rượt tới. Hải Triều lấy hỗn nhiên ngọc cầu liệng giữa không trung, bay mau như tên bắng, tới đánh Liệp Mỵ Liệp My ngó thấy liền nhắm mắt, nhăn cặp chân mày, tức thì trong chân mày bay ra hai đạo bạch quang, bọc cái hỗn thiên cầu rớt xuống, Liệp My giơ tay thâu lây, nạt rằng:
“Hải Triều, còn phép chi nữa, hãy liệng ra” Hải Triều giận lắm quày hẩu tới đánh.
Nói về Đởm Phúc tiên rượt theo Kích Khánh bèn lấy ngọc khánh, đưa ngay mặt Đởm Phúc tiên, đánh luôn vài tiếng. Đởm Phúc tiên mở mắt đứng không vững, té xỉu xuống đất. Kích Khánh vừa muốn hươi gươm cắt lấy thủ cấp. Xảy đâu trong kim quang Tôn Tẫn xông ra nạt rằng:
“Chớ hại đạo hữu của ta, có ta đên đây”. Rồi đánh với Kích Khánh.
Lúc ấy Khoản Chung chạy tới muốn đâm Đởm Phúc tiên, không dè Đởm Phúc đã tỉnh dậy, hươi trà điều trượng đánh với Khoản Chung.
Nói về Liệp My tiên đánh với Hải Triều, hơn năm hiệp bèn liệng đá đánh nhằm Hải Triều, Hải Triều hoảng kinh, dẫn hai vị chơn nhơn thua chạy. Liệp My tiên cùng Đởm Phúc tiên chẳng rượt theo, trở về phần đất trấn giữ. Còn Tôn Tẫn thì núo trong kim quang phòng khi tiếp ứng các tiên.
Nói về ba thấy trò Hải Triều, chạy tới cung Càn gặp một người tiên đón đường, mặc áo bát quái, cỡi nai trắng, tay cầm gậy long đầu, tóc bạc phau phau, trước bụng mang cái hồ lô, Hải Triều hỏi:
“Lão già kia, ngươi ở động nào? Vì sao cản đường tả” Hạo Phát tiên nói:
“Ta vâng mạng Nam Cực, trấn giữ chỗ này”. Hải Triều nói:
“Thằng già! Mi có tài chi, mà nói phách?” Bèn múa gươm cù long chém tới. Hạo Phát tiên hươi gậy long đầu rước đánh. Đánh được bảy hiệp, trong kim quang đánh trống xông ra một vị tiên trưởng tay cầm trà điều trượng, nạt rằng:
“Hải Triều không được vô lễ”. Hải Triều thấy Trường Tiếu tiên, thì biết va tài cao phép giỏi, khó bề chống cự, chẳng dè Kích Khánh chơn nhơn xông ra rước đánh, chưa được ba hiệp.
Trường Tiếu hả miệng ngay Kích Khánh chơn nhơn mà cười lớn một tiếng. Tức thì Kích Khánh tay chân rũ liệt, gân cốt rụng rời, té nhào xuống đất, Trường Tiếu tiên hươi trượng đánh xuống. Hải Triều xem thấy lật đật liệng ngọc phan cang tới đánh Trường Tiếu tiên, Trường Tiếu tiên không đề phòng bị ngọc cang đánh nhào xuống đất. Khoản Chung liền đỡ Kích Khánh dậy chạy.
Trường Tiếu tiên chẳng rượt theo, bèn hiệp sức với Hạo Phát tiên mà đánh Hải Triều, Hải Triều lấy dây khổn tiên, liệng trói Trường Tiếu tiên. Hạo Phát tiền xem thấy hươi gậy cù lòng chỉ lên, xẹt ra một lằn lửa đó, đốt dây khổn tiên cháy tiêut hành tro, Hải Triều cả kinh, cùng với hai vị chơn nhơn, áp đánh Hạo át tiên. Tôn Tẫn trong kinh quang xô ra, múa gậy tiếp đnh, sáu người đánh đến bảy hiệp, Kích Khánh lấy ngọc khánh toan đánh Hạo Phát, chẳng dè Tôn Tẫn ngó thấy, liền đánh xuống một gậy, ngọc khánh bể tan. Hải Triều liệu sức khó hơn, chạy qua Đông Bắc, bọn Tôn Tẫn chẳng rượt theo.
Nói về Hải Triều đi gần tới dưới cờ, nghe tiếng chiêng đánh, xông ra một người đạo nhân, phong lưu nho nhã, tướng mạo oai nghi, cầm cây phương thiên kích, nạt rằng:
“Hải Triều chạy đâu?” Lúc ấy Hải Triều phá luôn ba cửa, mà ra không đặng, lại mất hết ba cái bửu bối, lòng như lửa đốt, thấy Văn Xương tiên hươi phương thiên kích rước đánh. Chưa đặng vài hiệp thì Giáng Long tiên cỡi rồng bay tới. Khoản Chung chơn nhơn ngăn đánh, vì Khoản Chung đã bị thương rồi nên đánh lâu không đặng, lấy lạc hồn chung rung lên, không dè Giáng Long lẹ tay, đánh nhầm lạc hồn chung bể nát. Khoản Chung, Kích Khánh thua chạy, Giáng Long chẳng rượt theo, phụ với Văn Xương tiên mà đánh Hải Triều. Lúc ấy Tôn Tẫn cũng áp tới phụ đánh.
Hải Triều liệu thế khó hơn, ngọc phan cang rớt liền xuống đất. Văn Xương tien liệng phương thiên kích, đánh ngọc phan cang gãy làm hai khúc.
Giáng Long tiên liệng bửu châu đánh nhằm sau lưng Hải Triều. Hải Triều nhờ mặc áo pháo y, nên bửu bối đánh nhằm cũng không hại nổi, Hải Triều hoảng kinh, giục hẩu bỏ chạy, Văn Xương tiên liệng phương thiêng kích, đánh nhằm đùi sau con thanh nao hẩu. Con hẩu bị đau rống lên một tiếng, nhảy vọt tới thiếu chút nữa làm cho Hải Triều phải rớt xuống đất. Hải Triều nghĩ rằng:
“Ta phá luôn bửu bối, biết làm sao bây giờ?” Khoản Chung nói:
“Nay thầy trò ta có ba người, còn nó bốn phía đều những yêu đạo ta ít cự không lại đông làm sao phá ra cho đặng, chi bằng đến hầm hãm tiêng, cứu mấy vị chơn nhơn rồi thì có người phụ tiếp” Hải Triều nói:
“Phải, vậy chúng ta mau tới đó, toan phương cứu giải”. Nói rồi Hải Triều giục hẩu chạy tới trung ương, xảy thấy một cây cờ vàng, gió thổi phất phơ chẳng có người giữ, trong bụng cả mừng. Khoản Chung, Kích Khánh tới trước cờ vàng thấy hầm hãm tiên, dưới hầm có mười ba vị chơn nhơn kẻ nằm người ngồi, cào mày chà mắt giống hình điên dại chẳng nói tiếng chị Vẫn cặp mắt Hải Triều tỏ sáng, song bị cờ linh che lấp, nên tâm thần rối loạn xem không tưởng giả thiệt, trong lòng buồn bực nói:
“Các học trò ta, đều là kẻ chưa tu đắc đạo, vì sao bỏ xuống hầm này xem như người cây hình đất, chắc Nam Cực dùng phép yêu trấn yểm nên mới hôn mê như vậy, biết làm sao cứu cho tỉnh đặng”. Bèn qua lại bên hầu kêu rằng:
“Hiền đồ! Lên cho mau, có bần đạo chờ đây”. Kêu luôn ba tiếng, chẳng nghe các chơn nhơn đáp lại, trong lòng bực bội, khó tính khôn toan, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói rằng:
“Chi bằng ta sai Khoản Chung, Kích Khánh xuống hầm, cõng bọn nói lên cho ta giải phép, ắt tự nhiên tỉnh lại”. Tính rồi nói với Khoản Chung, Kích Khánh rằng:
“Các đạo hữu của ngươi ơ?
trong hầm, bị Nam Cực dùng phép trấn yểm, nên hôn mê bất tỉnh, vậy hại ngươi phải xuống đó cõng bọn nó lên đây đặng ta dùng phép giải cứu”. Hai người vâng mạng nhảy xuống dưới hầm lắc kêu, người nào người nấy, cũng đều mê man như chết, chẳng nói tiếng chi, hai người cùng đi dưới hầm, coi kỹ lại thấy mỗi người trên đầu có dán một lá bùa, liền trở lên bẩm lại với Hải Triều. Hải Triều dzạy gỡ hết bùa, song bùa ấy rất quái lạ, Khoản Chung, Kích Khánh gở không đặng; bèn quay lên miệng hầm, nói với Hải Triều rằng:
“Bùa ấy cứng ngắc, chúng tôi gỡ ra không đặng”. Hải Triều nói:
“Thôi đỡ chúng nó lên đây, cho ta gỡ”. Khoản Chung, Kích Khánh bước lại chỗ mấy người đang ngồi gãi mày chà mắt mà đã dậy, hè hụi hồi lâu, mới được một người lên tới mé hầm, vừa buông tay ra thì người ấy rớt liên trơ?
xuống, đỡ người nào người nấy, cũng đều như vậy hết. Hai người ở dưới hầm, đỡ lên đỡ xuống mệt đà thở dốc, mồ hôi ước đầm.
Nói về Mao Toại không dùng phép ẩn thân, giữ cây cờ vàng trên hầm, thấy Khoản Chung, Kích Khánh ở dưới hầm đỡ mấy vị chơn nhơn len không đặng, còn Hải Triều thì đứng lên múa tay múa chân, chỉ trỏ lăng xăng, Mao Toại hiện hình hươi gậy đánh ngang đùi sau con thanh mao hẩu, nạt rằng:
“Mi phải xuống đi”. Con mao hẩu đao quá, nhảy vọt tới, làm cho Hải Triều gần rớt xuống hầm quay đầu ngó thấy Mao Toại đang đứng cười ngất Hải Triều nói:
“Thằng giặc lùn! Mi chạy đâu cho, ta bắt đặng mi mới hết giận”. Nói rồi giục hẩu múa gươm tới đánh. Mao Toại cư?
trượng rước đánh, ước đặng bảy tám hiệp. Bởi Mao Toại thấp lùn, tay chân nhặm lẹ.
Hải Triều ngăn đỡ chẳng kịp, bèn lấy cây gươm trống liệng lên. (Vốn hai cây gươm của Hải Triều là hai con cù long hóa ra, một trăm bước liệng lên chém được đầu người). Hải Triều nạt rằng:
“Thằng giặc lùn, cou gươm ta giết người”. Mao Toại ngó thấy gươm cù long bay tới dữ tợn, lật đật cỏ ẩn thân che mất hình dạng. Hải Triều thấy Mao Toại ẩn mình, bèn thâu gươm về, trọng bụng nghĩ rằng:
“Thằng lùn này thiệt khó giữ nó, và lại các học trò lên cũng không được, ý muốn xuống hầm giải cứu, sợ e Mao Toại dùng phép, luôn chính giữa trước, thì trận nó tự nhiên phải loạn, rồi sau sẽ cứu được học trò dễ hơn”. Tính rồi giục hẩu chạy đến trung ương, gần tới cờ vàng, bỗng nghe trâu rống, Tôn Tẫn hiện hình, tay cầm cặp gậy đón đường nạt rằng:
“Hải Triều! Ngươi chớ trông đến chặt được cờ này, phải hỏi ông Nam Cực đã, như ổng cho thì người mới chặt được, bằng chẳng cho chớ trông đến chặt, ta vâng mạng Nam Cực ở giữ cờ này, ngươi muốn chặt lén, quyết chẳng được đâu”. Hải Triều nghe nói, trong lòng như lửa dậy, giận lắm nói:
“Tôn Tẫn, ngươi chớ khi ta khái quá”. Rồi hai người đánh với nhau.
Nói về Khoản Chung, Kích Khánh ở dưới hầm, đỡ bên tả, vịn bên hữu, đem lên không được một người, lại nghe tiếng la đánh trên hầm, thì biết có người tới đánh Hải Triều, hai người muốn lên phụ tiếp, không dè Mao Toại phất phướn tụ tiên, đốt bùa trấn tiên Khoản Chung, Kích Khánh ở dưới hầm đều bất tỉnh nhân sự.
Lúc ấy Mao Toại thấy Hải Triều cùng Tôn Tẫn đánh nhau, bèn dùng cỏ ẩn mình, chạy tới phụ tiếp, hươi trá điều trượng đánh trên mình Hải Triều luôn đến ba trượng.
Vì Hải Triều nhờ mặc ác tiên, tuy chẳng đến nỗi bị thương nặng lắm, song trong bụng hoảng kinh nói:
“Thằng Cụt, ta chẳng sợ ngươi đâu? Sợ là sợ thằng giặc lùn đó, giữ nó không được mà thôi, tuy chẳng làm hci ta nổi, song cũng bị hai đứa bay chê cười”. Bèn quày hâu bỏ chạy. Mao Toại hiện hình rượt theo. Tôn Tẫn vội vàng kêu lại, chẳng cho rượt tới. Mao Toại nói:
“Tam ca! Sao anh với tôi chẳng cho rượt mà bắt nó cho rồi”. Tôn Tẫn nói:
“Em không rõ được, chẳng nên bất quá vây nó mà thôi, em hãy giữ chỗ này, để ta coi nó đi phía nào, đặng phòng tiếp ứng”. Nói rồi Tôn Tẫn chui trong kim quang lén lén đi theo. Lúc ấy Hải Triều thua chạy, trong lòng ngẫm nghĩ, thở dài một tiếng, nói thầm rằng:
“Khi nãy quân tính, Nam Cực đã bắt học trò ta bỏ dưới hầm, dùng bùa trấn yểm, nên ra không được, ta lại sai Khoản Chung, Kích Khánh đi nữa, thiệt là ta đưa nó xuống hầm đó, lỗi ấy tại ta, hôm nay còn có một mình, không người giúp sức, làm sao mà phá ra cho được”. Lại nhớ đến các học trò ở dinh Tần, thì nói rằng:
“Bọn chúng nó phép lực không bằng Nam Cực, song tình nghĩa thầy trò, nếu nó hay ta bị vây trong trận này, chắc làm sao cũng đến mà cứu ta, thì chẳng những ra không khỏi trận mà thôi, lại còn phải bỏ mình là khác” Hải Triều nghĩ tới việc ấy lòng càng phiền não, nói:
“Nay ta phá không nổi trận, cứu chẳng đặng học trò, đâu khỏi ba non năm núi chê cười, mặt mũi nào mà thấy ba mươi sáu động chn nhơn, thôi ta kiếm cho đặng Nam Cực, mà liều chết sống với nó một trận mới xong”. Rồi nghĩ lại rằng:
“Nó có hai thằng yêu đạo phụ giúp, ta cũng khó nổi hơn, phải chi có người nào đến thâu hết kim đao, đặng ta phá trận mà ra thì hay hơn, cũng bởi tại ta, lúc nọ không nghe lời Đông Ba đế quân, nên hôm nay mới bị xấu hổ như vậy, phải chi kêu đặng nó đến đây, ở ngoài phá hết kim đao, thì ta ra cũng chẳng khó gì?” Còn đang nghĩ, bỗng thấy Tôn Tẫn cỡi trâu đi tới. (Vốn Tôn Tẫn ở trong kim quang lén lén theo coi, thấy Hải Triều ngồi trên lưng hẩu than thơ?
một mình, sát khí xông lên thì biết lòng va giận lắm, vội vàng xông ra). Hải Triều ca?
giận nạt rằng:
“Thằng Cụt, lời xưa có nói:
Rượt người chẳng khá rượt cùn, hôm nay ta với ngươi, cũng liều một sống một thác mà thôi”. Nói rồi hươi gươm chặt nhầu, Tôn Tẫn cử gậy đở khỏi, cười nói:
“Lão tổ, Tôn Tẫn này đang ở trong kim quang, thấy lão tổ khí giận xông lên, tôi nghĩ rằng:
Lão tổ chẳng qua là bị lầm trong một thưở, giận dỗi làm chi hao Tẫn tinh thần, nếu nay khứng lòng quy phục, xin mời xuống thanh mao, đến trước mặt tôi, làm cái lễ mọn, rồi tôi đắt Lão tổ đến Chưởng giáo xin tội có lẽ Chưởng giáo cũng vị tình đồng đạo, mà dung tha tánh mạng, song ông phải bắt Vương Tiêng, dẫn đến Lâm Tri trị tội và dạy Thủy Hoàng lui binh chờ chừng nào khí số nước Tề hết rồi, thì sẽ giao đất ấy lại cho, còn tôi là một người rõ thông khí số, chẳng lẽ ở đây trái trời, chừng ấy tôi cũng phải về núi; chẳng biết ý lão tổ thế nào?” Hải Triều nghe chưa dứt, nổi giận nạt rằng:
“Thằng Cụt! Mi khi dể ta sao?” Liền hươi gươm chém tới. Tôn Tẫn đỡ gươm nói:
“Hải Triều! Nay ngươi bị vây trong trận tụ tiên này, chẳng lo mà khóc lóc cầu xin, còn lo mà đánh đập chi nữa!” Hải Triều cả giận đâm tới, Tôn Tẫn rước đánh. Hai người đánh đến mười hiệp. Tôn Tẫn hóa kim quang chớp lên, chẳng thấy hình dạng. Hải Triều giục hẩu, nhắm phía đông chạy tới.
Chương 49 : Ngũ lão ra oai vây Nam Cực, Các tiên liệng phép đánh Hải Triều
Nói về Đông ba đến quân, làm chưc Thủ tọa của ông Hải Triều, cai quản hai mươi bốn động chơn nhơn, cùng với Tây Ba, Nam Ba, Bắc Ba, Trung Ba, bốn vị đế quân, kêu là Ngũ lão. Ngày kia Đông Ba đế quân đang ngồi đọc kinh, trong lòng hồi hộp chẳng an, bèn nghĩ rằng:
“Thầy ta dẫn mấy động chơn nhơn xuống đất Lâm Tri, cùng với Nam Cực, Tôn Tẫn giao chiến, tưởng khi có việc chi bất trắc, nên ta nằm ngồi chẳng an”. Bèn đoán coi, thất kinh nói:
“Mao chơn nhơn chết rồi, Nam Cực bày trận kim quang tụ tiên, vậy thầy ta cùng các động chơn nhơn, song nó người đông thế mạnh, một mình ta làm sao mà cứu cho đặng, phải có người giúp sức mới xong, song mấy động chơn nhơn khác, dẫu có thần thông cũng không cử nổi Nam Cực, duy có bốn vị đế quân nếu thỉnh người xuống đặng, thì cứu thầy ta cũng không khó chi”.
Tính rồi bước tới tam thanh điện, vội vàng đốt hương chúc cáo; ngó thấy khói hương phơi phới, bay giữa không trung tuốt lên núi Nam Ba, động Châu Minh.
Nói về Nam Ba cùng với Tây Ba, Bắc Ba, Trung Ba đang bàn tính kế trường sanh, luyện chế diệu dược, xảy thấy một luồng khói hương vào động, ngửi biết sư.
tình. Nam Ba cung tay nói với mấy vị đế quân rằng:
“Nay Hải Triều thánh nhơn ơ?
đất Lâm Tri bị Nam Cực bày trận tụ tiên vây, ta không đặng, có Đông Ba đế quân đốt hương thỉnh chúng ta phá trận tụ trên mà cứu Hải Triều và các động chơn nhơn”.
Nói rồi ba vị đế quân đi liền. Đến động, có đồng nhi giữ cửa vào báo. Đông Ba ra nghinh tiếp vào trong động, phân ngôi chủ khách uống trà. Nam Ba nói:
“Hèn lâu sao đạo huynh chẳng tới động em mà chơi?” Đông Ba nói:
“Chẳng giấu chi các anh, vì thầy tôi xuống thành Lâm Tri cùng Nam Cực, Tôn Tẫn đối địch, trong động không người coi giữ, vì vậy nên chẳng đến đặng báu sơn mà vâng nghe lời dạy”. Nam Ba nói:
“Lịnh sư sao chẳng ở động tu hành, xuống chốn hồng trần làm cho cho khô?
vậy?” Đông Ba buồn bực đáp rằng:
“Tôn Tẫn trái trời làm bậy. Nam Cực lại bày trận tụ tiên, giết chết Mao Bôn, còn Hải Triều cùng các vị chơn nhơn đều bị vây hết”.
Bốn vị đế quân nghe rồi cả giận nói:
“Nam Cực, Tôn Tẫn xấc xược dường ấy, sao dám ki dễ đạo ta, vậy chúng ta đi xuống đó mà cứu người, chẳng hay các vị tính thế nào?” Bốn vị đến quân đều nói:
“Phải, song chẳng nên nên chậm trễ”. Rồi năm người ra động đi liền, giây phút đến thành Lâm Tri, ngó thấy phía đông bắc màu vàng rực rỡ, kim quang chói mắt, khí đỏ mịt mù, trên có ba mươi sáu cây kim đao, mười phần lợi hại, bốn cửa có bốn tòa tụ tiên, cờ phướn lăng xăng, tiến chuông, trống đánh nghe không dứt, trên đài phía đông, nam, bắc, ba cửa chẳng thấy người giữ, duy đài phía tây, có ông già, ăn mặc khác thường. Tay cầm như ý câu. Đông Ba đến quân nhìn biết Nam Cực lão tổ, thì giận lắm nói:
“Thầy ta bị vây trong trận nhọc nhằn, sao nói đặng ở đây mà thong thả, vậy chúng ta ráng bắt Nam Cực, dạy nó thâu trận tụ tiên, thả Hải Triều cùng mấy vị chơn nhơn ra”. Trung ba nói:
“Chẳng nên đánh đâu. Nam Cực thần thông quảng đại, lại có Tôn Tẫn phép lực cao cường, chúng ta đánh với nó cũng không chắc hơn đặng, e lậu việc thì khó tính, chi bằng ta vào dinh sai một vị chơn nhơn ra trận cùng Nam Cực khiêu chiến, còn chúng ta thì mai phục bốn phía, dẫu cho Nam Cực tới đó áp lại phủ vây, chừng ấy phá trận chẳng khó gì”. Rồi năm vị đều bay tới dinh Tần, quân giữa dinh ngó thấy giửa trời bay xuống nắm sắc phi cầm, có năm ông già, bèn vội vàng cúi mình hỏi rằng:
“Chẳng hay năm vị tiên ông ở núi nào, động nào? Xin cho tii biết đặng vào thông báo”. Đông Ba nói:
“Ngươi vào tâu với vua Tần, nói năm phương đến quan đến đây”. Quân giữ cửa nghe nói, lật đật chạy vào đại trướng bẩm rằng:
“Trước cửa dinh có năm vị đế quân đến xin ra mắt”. Thủy Hoàng chưa kịp nói, Kim Tử Lăng cùng các vị chơn nhơn nghe nói cả mừng, tâu rằng:
“Vốn là năm phương đến quân, mấy vị ấy đạo phép tinh thông, hung tang nhựt nguyệt, nếu đến đây phụ giúp, chắc phá đặng trận tụ tiên”.
Thủy Hoàng nghe nói cả mừng, liền đứng dậy dẫn văn võ ra cửa, tiếp rước vào dinh.
Thừa phụng quan pha trà uống rồi. Thủy Hoàng nói:
“Nay Nam Cực bày trận tụ tiên, có mấy vị chơn nhơn cùng Hải Triều vào trận mà chẳng thấy ra, chưa biết sống thác thế nào?” Đế quân nói:
“Các vị chơn nhơn cùng ông Hải Triều tuy bị vây chớ tánh mạng chẳng hề chi, nếu muốn phá trận kim quang tụ tiên này, thì nghe lời tôi, có vi.
chơn nhơn nào dám đến trận tụ tiên dụ Nam Cực tới đây, đặng chúng tôi vây nó, mới phá được trận. Xảy có Cách Diện chơn nhơn ứng tiếng xin đi, Đông Ba đế quân mừng nói:
“Người đến cửa tây thành Lâm Tri, có Nam Cực đang ở trên đài lược trận, ngươi tới đó cùng nó giao chiến, cho thua chẳng cho thắng, dẫn nó ra cửa phía tây, đặng ta tiếp đánh”. Cách Diện chơn nhơn lãnh mạng đi liền, Đông Ba sai Thổ Tư chơn nhơn ra ngoài cửa phía tây, chờ Cách Diện dẫn Nam Cực ra rồi, thì phải kịp đế đài nhở phướn tụ tiên, rồi ra phép thần thông ngăn đón, chớ cho người ra tiếp Nam Cực. Thổ Tư lãnh mạng ra đi, có mấy vị chơn nhơn theo sau, đều ra năm phía mai phục.
Nói về Cách Diện chơn nhơn cỡi voi trắng, cầm cây tam thất thiên xoa, bay tới cửa tây thành Lâm Tri.
Lúc ấy Nam Cực ở trên đài lược trận, thấy Hải Triều bị vây trong trạn, thì vui mừng, đang thong thả ở trên đài, thấy giữa không trung rớt xuống một người chạy tới pháp đài, Nam Cực cản lại giao chiến chưa đặng vài hiệp, Cách Diện đâm bậy một xoa, rồi cỡi mây bỏ chạy, Nam Cực giận lắm, nói:
“Yêu đạo, mi chạy đâu”. Bèn cỡi nai bay theo. Thổ Tư ngó thấy Nam Cực bay theo Cách Diện ra khỏi, pháp đài, liền chạy tới tụ tiên đài, vừa muốn nhổ phướn tụ tiên. Bạch Hạch đồng tử thấy có người đến nhổ phướn tụ tiên, thì nạt rằng:
“Yêu đạo xứ nào, dám nhổ phướn tụ tiên, muốn phá phép của thầy ta sao?” Thổ Tư cười nói:
“Mi là thằng con nít biết gì, ta không phải người nào lạ đâu, vốn là Thổ Tư chơn nhơn ở núi Côn Lôn”. Bạch Hạch nghe nói giận lắm, xách gậy long đầu trượng của ông Nam Cực mà đánh Thổ Tư, Thổ Tư hươi búa rước đánh. Hai người liều chết quên sống, đánh nhàu một trận hơn mười hiệp. Thổ Tư liệu thế khó hơn, chặt bậy một búa bỏ chạy. Bạch Hạc giận nói:
“Yêu đạo? Mi chạy đâu”. Bèn xách trượng rượt theo. Thổ Tư thấy Bạch Hạc rượt tới chẳng xa, trong bụng mừng thầm, quay lại kêu lớn rằng:
“Thằng con nít, chớ cậy tài, coi phép ta giết mi đây”. Bạch Hạc nghe nói, ngước lên xem, chẳng thấy bửu bối, ngó xuống đất cũng không có chi cả bèn nghĩ rằng:
“Có khi thằng yêu đạo này thấy ta rượt nói gấp lắm, nên dùng kết gạt ta, thôi ta cũng chẳng kể đến có phép cùng không phép, quyết rượt tới đánh nó một trượng cho té nhào, bắt đem về cho thầy ta mà lĩnh thưởng”. Nghĩ rồi, bèn rượt nà tới, Thổ Tư vừng mửa ra một lằn sáng, dường như ngàn sợi tơ bạc, liền liền chẳng dứt, bay trùm tới mình Bạch Hạc. Bạch Hạc ngó thấy cả kinh, chẳng biết vật chi, đưa tay ra bắt, bị dây ấy quấn tay chặt cứng. Giây phút trùm cả mình đầu, đục không dứt, bứt không rời, dường như dây trói, cựa quậy chẳng nổi. Thổ Tư quây lại bắt Bạch Hạc để ngang lưng thú, chạy tuốt về dinh.
Nói về Nam Cực, rượt theo Các Diện chơn nhơn, gặp một ông già ngồi trên lưng bạch hạc, tay cầm như ý, đón đường nạt rằng:
“Nam Cực? Ngươi chạy đâu?” Nam Cực biết là Tây Ba đế quân, liền cúi đầu cười nói:
“Tôi chào đạo trưởng đó, chẳng hay đến quân đến đây có việc chi chăng?” Tây Ba nói:
“Nam Cực! Ngươi là chưởng giáo, làm đầu các tiên, Tôn Tẫn trái nghịch lòng trời, lẽ thì ngươi đánh nó, mà trách tội mới phải, có đâu ngươi lại giúp Tôn Tẫn, lén bày trận tụ tiên, bắt mấy động chơn nhơn, và vây Hải Triều:
Ngươi nghĩ đó mà coi, Hải Triều là giáo chủ núi Côn Lôn, cùng ngươi không lạ gì; lấy theo phận tam thanh, va thì lớn, còn ngươi thì nhỏ, nho?
chẳng nên phạm lớn nay ngươi ỷ đông mà làm dữ, phải có tội với Hải Triều, e cho ngươi khốn trốn khỏi tội”. Nam Cực cười nói:
“Tây Ba đế quân! Ngươi biết một chẳng biết hai, lúc nọ cả đám đánh nơi đất Dịch Châu, bày hội binh linh, tam giáo thánh nhơn xuốn núi giảng hòa, lúc ấy cũng có ta và Hải Triều hội đó, tam giáo có dạy bảo rõ ràng rằng:
“Tôn Tẫn tuy trái trời làm bậy, song ở nước Yên tận hiếu, nơi đất Tề tận trung, trung hiếu hai việc trọn niềm, hai hiếu. Hải Triều của ngươi chẳng vâng lời tam giáo, sai Mao Bôn xuống bày ngũ lôi trận dữ, vây Tôn Tẫn, đặng thấy nhau, thiệt rất thảm thương; còn ta xuống đây, chẳng qua vào trận xem coi tin tức, đặng cứu Tôn Tẫn mà thôi, không dè Mao Bôn chẳng phân phải quấy, làm sấm sét đánh ta, ta phải độn thổ trốn về, còn con mai huê lộc thì bị chết. Đến quân, ngươi nghĩ đó mà coi, ngươi nói ta nhỏ mà phạm trên, còn như Mao Bôn đánh ta và giết con mai huê lộc, thì ngươi chó nó là thế nào? Lúc ấy ta cứu Tôn Tẫn về nửa đường, lại gặp Hải Triều, va ỷ đông người, bắt tuốt Bạch Viên, lại toan dùng thủy, hỏa, phong, lôi phá thành Lâm Tri, nên ta bày trận tụ tiên này, đặng mà ngăn bớt cái nhuệ khí của va; tuy rằng các động chơn nhơn bị khốn, cũng là tại kiếp số của chúng nó, như vậy thì có phải là nhỏ mà phạm lớn đây?” Tây Ba đế quân nói:
“Cũng vì hai bên tranh danh đoạt lợi, mà sang chầy rầy, cũng tại vì học trò mà ra, thôi hãy nghe lời ta khuyên giải, ngươi phải dẹp trận tụ tiên, thả hết thầy trò Hải Triều, dẫu có việc chi lớn bằng trời, cũng khá giải đặng”. Nam Cực nói:
“Ngươi muốn cho Tôn Tẫn đến, mà chịu tội với Hải Triều, việc đó chừng nào có tam thanh, bổn thân đến đánh, và các động chơn nhơn phải lạy ta thì mới được”. Tây Ba nghe rồi cả giận nói:
“Nam Cực! Ngươi có tày chi dám vô lễ như vậy”.
Nói dứt lời hươi như ý đánh xuống. Nam Cực cử kim câu rước đánh, một qua một lại, đánh vùi chưa biết hơn thuạ Xảy nghe phía nạt lới lên rằng:
“Nam Cực chớ ỷ tài, có ta đến đây”. Nam Cực nghe kêu lấy kim câu đỡ như ý, liếc mắt thấy một ông già đầu đội mão kim quang, cỡi con châu tước, tay cầm như ý vàng, xông tới. Nam Cực nghĩ rằng:
“Hai thằng già này, có khi bạn thiết của Hải Triều chăng, nên mới đến đây mà phá trận”. Bèn nạt rằng:
“Nam Ba đế quân! Sao ngươi phụ giúp Hải Triều, mà dám cùng ta giao chiến”. Nam Ba tánh như lửa đốt, ngó thấy Nam Cực, thì giận lắm nạt rằng:
“Nam Cực! Ngươi vây khốn Hải Triều trong trận, mà làm nhục đạo tạ, có đâu dung đặng”. Nói rồi hươi như ý tới đánh. Nam Cực đỡ bên tả, đánh bên hữu, một mình chống cự với hai người, xảy thấy phía Bắc, dường như vầng mây đen bay tới. Thì là Bắc Ba đế quân đó. Nam Cực hoảng kinh, nghĩ thầm rằng:
“Hai thằng già này, mình đánh còn đã hết hơi, bây giờ lại có Bắc Ba, càng thêm mệt sức”. Bèn hươi kim câu đánh với ba cây binh khí nạt rằng:
“Ba thằng già! Hôm nay thiệt chúng ngươi muốn quyết thư hùng với ta sao? E kim câu vô tình, mà phải hại nhầm quý thê?
đi chăng?” Bắc Ba nói:
“Nam Cực, ngươi chớ nói xàm, nếu ngươi không dẹp trận mà thả Hải Triều, thì không biết chừng, cái đầu chưởng giáo của mi phải tuôn máu đỏ”.
Nam Cực giận lắm hươi động kim câu, đánh tợ mưa tuôn gió thổi, xảy thấy Đông Ba, Nam Cực thấy năm vị đến quân đánh rất lợi hại, không phải như bốn động chơn nhơn của ông Hải Triều. Bèn nghĩ thầm rằng:
“Năm thằng già này, sống lâu bằng trời, thần thông rộng lớn, tuổi tuy già, chớ khí lực chẳng suy, ta một mình đánh sao cho lại bọn nó”. Đang ngẫm nghĩ, thấy năm có như ý đánh xuống một lượt, Nam Cực đưa kim câu lên đỡ, miệng kêu:
“Năm vị đế quân chớ đánh, ta cùng bọn ngươi cũng đều lớn tuổi, ta một thằng già, ngươi năm thằng già, như hơn ta đặng thì thôi, nếu đánh thua ta, thì còn chi thể diện, chừng đó mặt mũi nào về núi cho đặng, chi bằng nghe lời theo ta, xin trở về động,chớ quản đến việc nhà người”. Đông Ba nghe nói, giận lắm nói:
“Nam Cực! Ngươi để chẳng biết là thủ tọa của Hải Triều, quản xuất hai mươi bốn động hơn chơn nhơn, nay ngươi vây thầy ta trong trận, bỏ chúng chơn nhơn dưới hầm, còn Đông Phương Sóc thí đánh chết Mao Bôn. Dịch châu Kin Ngân đều bỏ mạng ta cùng ngươi gây nên cừu oán một trời hai đất, bốn biển ba sông, còn nói chi nữa”. Nói rồi hươi như ý đánh tới. Bốn vị đế quân cũng đều đánh vùi. Nam Cực đỡ bên tả, gạt bên hữu đã mệt, liền lấy ra một cái bửu bối tên là càn khôn đại, lớn trượng chén trà, (vốn là hai khí trước trời, luyện nên vậy ấy, hễ tung ra một cái, thì lớn hơn căn nhà, hút người vào trong túi, rồi nắm ngang miệng túi, thì ra không đặng, chẳng luân tiên phàm, trong một giờ ba khắc phải tiêu ra máu). Nam Cực lấy càn khôn đại nạt rằng:
“Năm thằng già chớ ỷ mạnh, coi phép ta đến giết người”. Bèn tung lên một cái, tức thì lớn hơn căn nhà, trong miệng túi bay ra hai lằn xanh trắng (khí xanh thuộc dương, khí trắng thuộc âm, chẳng luân tiên phàm, hễ hai khí ấy bay đụng vào mình, dường như dây trói, liền bị rút vào túi, Nam Cực đánh với Hải Triều mấy phen cũng chẳng thèm dùng đến báu vật ấy, nay thấy năm ông già dữ tợn quá, nên túng phải dùng).
Nói về năm ông già đang đánh, xảy nghe Nam Cực nói có bửu bối đều ngước lên xem, cả kinh thất sắc nói rằng:
“Nam Cực sao dám xuống tay độc”. Nói dứt lời hai khí bay vừa tới trước mặt, năm người liền lột mão đạo quang, bị hai khí thâu vào trong túi tiên thiên Nam Cực không thấy ngũ lão, thì nửa mừng nửa rầu; mừng là mừng thây đặng ngũ lão, vây khổn Hải Triều, thiên hạ rõ biến phép ta hiệu dụng, các táng tiên ngoài biển, ai mà chẳng phục ta; rầu là rầu ngũ lão sống lâu bằng trời, sáng như nhựt nguyệt, vì trong trận dỗi, mà phải bị thâu vào túi, trong một giờ ba khắc, tiêu máu mủ, sợ e Tam Thanh quở trách đến mình, vì vậy nên trong lòng lưỡng lự nan phân mới nghĩ ra một kế, nói:
“Chi bằng ta đem chúng nó về Lâm Tri, mà tha?
ra rồi cùng chúng nói giảng hòa, làm cho nó biết ta lợn hại, tự nhiên ắt phải về núi”.
Tính rồi, cầm túi tiên thiên giở lên, vùng thất kinh nói:
“Khi nãy rõ ràng thấy thâu năm vị đế quân vào trong túi rồi, dẫu người già vóc vạc ốm nhỏ cho mất đi nữa, thì cũng đặng vài trăm cân, có đâu nhe hều như vầu, thiệt là kỳ quái, có khi nó chạy thoát rồi chăng?” Còn đang hồ nghi, xảy nghe tiếng người la, chim ré, bèn ngước xem qua bốn phía, thấy năm ông già ở trên bay xuống. Nam Cực giận lắn nói:
“Nếu vậy thì trong túi tiên thiên của ta thây những vật gì?” Bèn cầm túi tiên thiên, miệng niệm chơn ngôn giú ra, rớt xuống năm cái mão đạo quang, giây phút năm ông già đến trước mặt. Nam Cực cười nói:
“Năm ông thằng già kia! Chúng ngươi đã dâng thu?
cấp cho ta đây rồi, còn tranh lợi hại gì nữa, mà dám cùng ta giao chiến”. Ngũ lão giận nói:
“Nam Cực, ngươi còn phép chi đem ra coi thử, ta chẳng hề run sợ chút nào”. Nói rồi đều hươi như ý đánh tới.
Lúc ấy Lúc My tiên cùng Đông Phương Sóc trấn giữ phía Nam thấy Hải Triều chạy tới. Lục My tiên cử gậy nạt rằng:
“Lão tổ chớ đến! Có ta chờ đây đã lâu”. Hải Triều nạt rằng:
“Yêu đạo ở động nào? Sao dám đón tả” Lục My tiên cười nói:
“Ta là Lục My tiên ngoài biển, vâng mạng Nam Cực trấn giữa chỗ này, người biết ta lợi hại, phải đi chỗ khác cho mau, thì hai bên khỏi tổn thương hòa khí”. Hải Triều cười nói:
“Yêu đạo vô danh sao dám nói xàm. Chớ chạy, coi ta giết mi”. Bèn hươi gươm chém tới, Lục My tiên cử trượng rước đánh. Hai người ra sức anh hùng, đánh đến mười hai hiệp, chưa định hơn thuạ Hải Triều lấy ra một cái bửu bối tê là câu tiên tỏa liệng giữa không trung nạt rằng:
“Coi bửu bối của ta giết mi”. Lục My tiên ngó thấy câu tiên tỏa sáng ngời, lớn như cửa, rớt xuống ngay đầu bèn quay nai chạy trốn.
Đông Phương Sóc xem thấy, lấy tiên bửu hổ lô vụt lên hai cái, trong hồ lô xẹt ra một đường sáng, bay bổng trên không, đụng nhằm câu tiên tỏa, câu tiên tỏa liền rớt xuống đất. Hải Triều giận lắn nói:
“Đông Phương Sóc, ngươi dùng ta thuật gì, phá mất phép tả” Lúc ấy Lục My tiên thấy Đông Phương Sóc phá mất phép rồi, bèn cầm cờ vàng múa giữa trời nhắm Hải Triều chạy qua phía Nam, gặp Tây Phương Sóc cỡi con giao một sừng cầm trượng đón đường. Hải Triều nói:
“Tây Phương Sóc, anh em ngươi ở ngoài biển thong thả là đường nào? Mà nghe chi cái lời của Nam Cực, đến đây chịu điều khổ nhọc?” Tây Phương Sóc nói:
“Hải Triều! Sao ngươi phóng túng học trò, bày trận ngũ lôi mà làm đui hết một con mắt của anh ta, ta với ngươi trượng đánh nhầu, có đâu dung đặng”. Nói rồi hươi trượng đánh nhầu, Hải Triều tránh khỏi cũng hươi trượng rước đánh. Hải Triều lấy trảm tiên đao liệng giữa không trung, một biếtn ra mười, mười biến ra trăm ngàn, sáng ngời ngời, hay rớt xuống. Tây Phương Sóc chẳng sợ, lấy lưới báu liệng lên, bọc hết trảm tiên đao. Tây Phương Sóc thâu cầm nơi taỵ Hải Triều giận lắm múa gươm chém tới. Tây Phương Sóc cửa trượng rước đánh. Trường Mỵ tiên cầm hạnh huỳnh kỳ phất lên, dây khổn tiên bay xuống đầy trời. Hải Triều hồn bất phụ thể lật đật chạy qua phía Tây, gặp Vương Thuyền dẫn Vinh Câu Tiên, Lục My tiên, nạt rằng:
“Hải Triều chớ chạy”.
Hải Triều nói:
“Bớ Vương Thuyền kia! Tôn Tẫn là học trò của ngươi, sao ngươi không biát răn trị, mà để cho nó trái nghịch lòng trời, ngươi lại giúp nó làm cho thêm dữ, nay dám đón ta, làm sao mà dung ngươi cho đặng”.
Chương 50 : Quần tiên cả đánh kim quang trận, Trung Ba kế phá tước huê đao
Nói về Hải Triều phá tới cửa tây, gặp Vương Thuyền dẫn Vinh Câu tiên cùng Lục My tiên ngăn đón. Hải Tiều giận mắng rằng:
“Vương Thuyền! Ngươi đã thả học trò làm dữ, còn dám đón ta sao?” Liền hươi gươm chém nhàu. Vương Thuyền cửa trượng rước đánh. Đánh đến bảy tám hiệp. Vinh Câu tiên hươi song kim đánh tiếp.
Hải Triều thấy Vinh Câu tiên đánh tiếp thì giận lắm. (nguyên ông Hải Triều có đem cái bửu bối theo mình, bị đánh nơi trận mất hết sáu cái, nay còn có hai cái mà thôi, tên là đả tiên và câu tiên). Bèn lấy đả tiên liệng giữa không trung. Vương Thuyền thấy đả tiên bay tới rất gần, miệng niệm chân ngôn, lấy cây trà điều trượng liệng lên hóa con cù long trương nanh múa vút, đánh cây đả tiên rớt xuống. Hải Triều giận lắm nói:
“Vương Thuyền sao dám phá phép ta”. Liền giục hẩu tới đánh. Vinh Câu tiên thấy Vương Thuyền phá mất đả tiên rồi liền phất cờ vàng, tức thì cả trời thần tướng áp lại. Hải Triều chẳng dám đánh, thua chạy qua phía bắc, gặp Vương Ngao cỡi cọp hươi búa đón đường. Hải Triều múa gươm chém nhàu. Vương Ngao vội vàng rước đánh. Đánh hơn mười hiệp Hải Triều liệng câu tiên. Vương Ngao chui vào kim quang, Đại Đầu tiên hươi phất cờ vàng, tức thì cây trung tiên kim chặt cái câu tiên đứt làm hai đoạn. Hải Triều hoảng kinh, giục hẩu chạy đến trung ương, ngó thấy kim đao dày bịt, khó nỗi tới, lui, bị vây ở giữa, không đường ra đặng.
Nói về Nam Cực đánh không lại năm vị lão quân, bèn đánh bậy một cái bỏ chạy, kêu nói:
“Ta đánh không lại chúng ngươi nên ta thua chạy”. Ngũ lão thấy Nam Cực thua chạy mà chẳng về thành, tuốt qua phía đông bắc, thì biết muốn gạt chúng ta vào trận, song chúng ta đến đây, là quyết lòng vào trận đặng cứu Hải Triều, ta có sợ chi đâu mà gạt. Rồi cỡi tiên cầm rượt theo, đi phía Càn, cửa khai môn vào trận. Trung Ba nói:
“Bốn vị đế quân vào trận, để tôi ở ngoài thây kim đao, thì cứu Hải Triều mới được”. Bốn vị đế quân nói:
“Phải”. Rồi cỡi tiên cầm bay tuốt vào trận. Hoạt Phát tiên ngó thấy bốn vị đến quân hấy kim quang chớp nháng, lại nghe Nam Cực kêu các các tiên dặn rằng:
“Nay có ngũ lão vào trận, phải hết lòng gìn giữ, hễ nghe chưởng tâm lôi của ta nổ lên, thì phải ra sức bắt cho được ngũ lão, không được trái lệnh”. Bốn vị đế quân vào trận thấy kim quang vây phủ, trên có ba mươi sáu ngọn đao, mười phần lợi hại. Đông Ba nói:
“Để tôi tìm kiếm Hải Triều, sẽ toan bề ra trận”. Đang nói, bỗng nghe tiếng thanh mao hẩu kêu, bèn đi theo chỗ tiếng kêu ấy với giữa trung ương. Thấy Hải Triều ngồi trên lưng hẩu, Đông Ba vội vàng bước xuống tiên cầm, cúi mình nói:
“Đệ tử là năm phương ngũ lão đến đây, xin lịnh trên định đoạt”. Hải Triều thấy Đông Ba, thì lòng mừng không xiết, liền tỏ hết các việc.
Kết thấy Nam Ba, Tây Ba, Bắc ba đều tới, bước xuống tiên cầm. Hải Triều cùng các vị đế quân ra mắt, cười nói:
“Bần đạo bị khổn chốn này, may nhờ các vị đế quân cứu giúp, cám ơn khôn cùng”. Đông Ba nói:
“Tôi đã nhiều phen can gián, lão tổ cũng chẳng chịu nghe, muốn cùng Tôn Tẫn tranh tài cao thấp, nên hôm nay mới lầm ngụy kế của Nam Cực như vậy”. Hải Triều nói:
“VIệc cũ chẳng nhắc làm chi, hôm nay phải đánh phía nào mà ra cho được?” Bốn vị đến quân nói:
“Chúng tôi đạo thuật hẹp hòi chẳng biết kế chi ra khỏi”. Hải Triều nói:
“Duy có cửa phía đông, phía tây là lợi hại hơn hết”.
Bốn vị đế quân hỏi:
“Vì sao kêu rằng lợi hại”. Hải Triều nói:
“Bốn phía có bốn cái bửu bối, phía đông có đả tiên trượng, phía tây có trấn tiên phù, nam có khổn tiên thằng, phía bắc có ưu tiên kiếm”. Bốn vị đế quân nói:
“Nếu vậy thị chờ cho Trung Ba đế quân thành công rồi, chúng ta mới ra khỏi được”. Hải Triều hỏi:
“Trung Ba ơ?
đâu bây giờ”. Bốn vị đế quân nói:
“Người ở ngoài trận, thâu phá kim đao, đặng tiếp chúng ta ra cho dễ”. Hải Triều cả mừng nói:
“Nếu thâu được kim đao thì chúng ta ra trận cũng chẳng khó gì”. Đông Ba hỏi:
“Các vị chơn nhơn ở đâu bây giờ?” Hải Triều nói:
“Các vị chơn nhơn đều ở tỏa tiên lao, duy có Khoản Chung, Kích Khánh còn dưới hầm hãm tiên mà thôi”. Bốn vị đế quân nói:
“Phải, hầm hãm tiên ở dưới cây cờ vàng kia, có một mình Mao Toại trấn giữ mà thôi”. Bốn vị đế quân nói:
“Thần lùn ấy, nếu thấy chúng ta tới, thì ắt phải kinh động táng đởm, song chẳng biết Tôn Tẫn nó ở chỗ nào?” Hải Triều nói:
“Thằng Cụt chỗ nào cũng đều có nó, phải tiểu tâm gìn giữ mới xong; thôi, chúng ta đồng tới hầm hãm tiên, trước cứu Khoản Chung, Kích Khánh, sau sẽ phá trận”. Nói rồi thót lên thanh mao hẩu. Bốn vị đế quân cũng cỡi tiên cầm bay theo. Mao Toại xem tahy trong bụng sợ thầm nói:
“Hải Triều thỉnh bốn vị đế qân đến cứu, hễ đến thì chẳng lành, lành thì chẳng đến, nay nó tới đây, chắc muốn cứu mấy thằng chơn nhơn dưới hầm này, song chỗ này là phần đất ta giữ, nếu để nó cứu được, thì các tiên chê cười, còn gì thể diện, chi bằng đánh nhầu với nó một trận, cho biết hơn thua”. Nghĩ rồi nạt lớn rằng:
“Hải Triều chạy đâu? Khi nãy đã thua rồi, sao còn dám đến đây nạp mình?” Hải Triều nạt rằng:
“Thằng Lùn, ta tuổi tác chừng nà dễ chẳng biết nguồn cơn cội rễ của mi sao! Mi bất quá ỷ có phép ẩn thân đó mà thội, chớ có tài chi giỏi, hôm nay chúng ta tới đây, làm cho mi phải chết liền trước mắt”. Nói dứt lời, bốn vị đế quân hươi động như ý áp đánh Mao Toại.
Nói về Mao Toại khi thấy bốn vị đế quân vây đánh, biết tài mình đánh không lại, vừa muốn dùng cỏ ẩn thân chạy trốn, bỗn thấy Nam Cực xông tới, Hải Triều cùng bốn vị đế quân ngó thấy, liền bỏ Mao Toại áp lại đánh Nam Cực, Nam Cực hươi như ý đánh nhàu một trận. Xảy đâu Tôn Tẫn cũng xông tới, đánh đỡ tưng bừng.
Nam Cực rất mừng, bèn lấy túi tiên thiên bốn vị đế quân niệm chú rồi xông vào vây đánh. Hải Triều đánh vớ Nam Cực, còn Mao Toại và Tôn Tẫn đánh với bốn vị đế quân. Tám người phân làm ba chỗ đánh vùi một trận.
Nói về Trung Ba đế quân cỡi mây bay đến trận kim quang ngó xuống xem coi thiệt là mười phần lợi hại, thì nghĩ rằng:
“Vốn Hải Triều có nạn, gọi mất đính thượng tam huê, nếu muốn phá kim đao, phải có người thế mạn, chi bằng ta trở về, coi các động chân nhân xem ai có nạn thì đem đến mà tế kim đao”. Tính xong, bay trở về dinh nói với các tiên rằng:
“Ta về đây kiếm thêm một người giúp sức, chẳng biết có vị nào chịu theo ta chăng?” Xảy thấy Cự Trạch chân nhân bước ra xin đi. Đế quân ưng thuận, rồi hai ngườ bước xuống lư bằng thót lên tiên cầm bay đến trận. Trung Ba nói:
“Theo chỗ trống có kim đao mà xuống, đao ấy vớn không phải đồng sắt của phàm gian, thật rất nên lợi hại, ta phải tiêu tâm gìn giữ mới được”. Cự Trạch nói:
“Tôi nay quyết cứu lão tổ, chớ nói kim đao làm chi, dầu hằm lửa tôi cũng bước nhàu mà đi”. Nói đoạn liền bay theo chỗ trống xuống trận. Bạch Biên coi giữ kim đao, thấy có người vào trận, bèn đốt bùa niệm chú. Mấy ngọn kim đao xao động. Cư.
Trạch bay xuống giữa chừng, bị kim đao chặt đứt làm hai đoạn! Trung Ba đến quân thấy vậy than thở vô cùng, bỗng thấy Bạch Viên xông tới, Trung Ba hươi như ý đánh liền, Bạch Viên ngăn cự chẳng nổi, liền lấy quạt long tu quạt ra, còn huỳnh hạc của Trung Ba bay thối lui, Bạch Viên quạt thêm một cái nữa, con huỳnh hạc của Trung Ba bay thối lui, Bạch Viên quạt thêm một cái nữa, con huỳnh hạc bay tuốt lên không, Trung Ba vội vàng lấy bài luyện thần chùy liệng ra, lại bị Bạch Viên quạt bay trở lại. Trung Ba giận lắm, bèn lấy bụi vãi vào cặp mắt Bạch Viên. (Vốn Trung Ba đế quân là một vị tiên ở giữa trung ương mồ kỷ thổ nên có sẵn đất). Bạch Viên bi.
bụi cát rớt nhằm cặp mắt, hai tay giụi lia không mở ra đặng. Trung Ba bay xuống, chẳng dè Bạch Viên lại lấy quạt long tu, quạt bên tả, quạt bên hữu, quạt lia lịa một hồi, cho đến mỏi tay mới thôi. Còn bụi trong mắt tuôn theo nước mắt mà chảy ra hết.
Bạch Viên mở mắt, ngó bốn phía chẳng thấy Trung Ba thì trong bụng rất mừng. Còn Trung Ba bị quạt báu bay thấu chín từng mây, xảy gặp Nhị lang thầng Dương Nguyên soái, Trung Ba hỏi mượn được thần khuyển nên đứng sau lưng Bạch Viên, hễ chừng Bạch Viên ở trong trận đi ra, Bạch Viên thấy Trung Ba vừa toan muốn quạt thì bị thần khuyển cắn ngang bắp vế, té ngửa ra quăng cây bửu phiến. Trung Ba nhân dịp ấy, thâu hết kim đao, lấy quạt nga mi rồi đánh Bạch Viên té nhào xuống đất. Nam Cực thấy Bạch Viên té xuống thì biết là người tới phá trận, đương đánh với Hải Triều, vội vàng bỏ chạy. Hải Triều cùng bốn vị đế quân liền thừa cơ dùng phép tam huê tụ đinh, bay khỏi kim quang, tuốt về dinh Tần.