Mượn Âm Thọ
Tập 1: Tôi tên là Lưu Trường Sinh (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Tôi tên là Lưu Trường Sinh
Tôi tên là Lưu Trường Sinh, nhà ở vùng giáp ranh giữa hai tỉnh Quý Châu và Vân Nam. Ông nội từng kể, tôi được bà đỡ sinh mổ ra từ bụng mẹ. Nghe nói, mẹ tôi được bố nhặt về khi ông ấy đang trên đường đi làm. Bố tôi là một người ngốc, cũng không hẳn là ngốc, chỉ là thật thà đến mức hơi quá đáng. Đa phần, chỉ cần nhìn thấy ai, ông ấy cũng đều cười hềnh hệch.
Hỏi gì ông ấy cũng biết, nhưng chỉ trả lời bằng vài chữ cụt ngủn, chẳng bao giờ chịu nói nhiều. Lâu dần, người trong thôn đều cho rằng đầu óc bố tôi có vấn đề, thành ra đến tận năm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ.
Thời đó, mười tám tuổi đã cưới vợ, sinh con là chuyện thường, bố tôi thế này bị coi là ế vợ rồi.
Tuy đầu óc chậm chạp nhưng bù lại, bố tôi rất khỏe mạnh, nên cũng có không ít người thuê ông ấy làm việc nặng. Theo lời ông nội kể, vào một buổi tối, bố tôi đi làm thuê cho nhà người ta ở làng bên, mãi đến khuya mới về.
Lúc về, trên lưng ông ấy cõng theo một người, là một người phụ nữ đang mang bầu. Người phụ nữ ấy chính là mẹ tôi.
Lúc đó, nhìn thấy mẹ tôi thoi thóp, có dấu hiệu sắp sinh, ông nội vội vàng bảo bố tôi đi gọi bà đỡ trong thôn đến, nhưng vẫn không kịp. Nghe nói lúc bà đỡ đến thì mẹ tôi đã tắt thở.
Một thi hai mạng. Nhưng nghe nói, lúc đó bà đỡ thấy bụng mẹ tôi động đậy, bèn vội vàng ghé tai vào bụng mẹ tôi một lát, rồi nhìn ông nội nói: “Đứa bé vẫn còn cứu được, nhưng nó đã là người qua âm, cứu ra e là cũng không sống được bao lâu.”
Ông nội tôi khi ấy mặt mày u ám, không nói gì.
Còn bố tôi vẫn luôn im lặng đứng ở cửa, chỉ trầm giọng nói một câu: “Cứu!”
Ông nội nhìn bố tôi một cái, rồi cũng gật đầu với bà đỡ.
Sau này, tôi có hỏi ông nội “người qua âm” là gì.
Ông nội bảo, đó là người đã đi qua quỷ môn quan một lần rồi. Đáng lẽ tôi phải chết theo mẹ, nhưng cuối cùng bà đỡ đã mổ bụng mẹ tôi, đưa tôi ra ngoài.
Sự việc lúc đó còn khiến cảnh sát trên thị trấn phải vào cuộc, bởi vì mẹ tôi không phải người trong thôn. Tuy nhiên, sự thật rõ ràng trước mắt, mẹ tôi chết do khó sinh, còn bụng bà ấy bị mổ bởi vì muốn cứu tôi, nên cuối cùng sự việc cũng không bị truy cứu.
Điều kỳ lạ là, sau đó cảnh sát đã điều tra khắp mấy thôn lân cận mà vẫn không tìm thấy hộ khẩu của mẹ tôi. Thế là lai lịch của mẹ tôi trở thành một ẩn số. Tuy nhiên, thời đó người không có hộ khẩu cũng nhiều, không tra ra được cũng là chuyện bình thường.
Cuối cùng, sự việc cũng chìm vào quên lãng, thân phận của mẹ tôi trở thành một bí ẩn.
Vì mẹ tôi không phải người trong thôn nên không thể chôn cất trong nghĩa trang tổ tiên, chỉ có thể chôn cất ở một khu rừng nhỏ trên núi sau làng.
Còn tôi thì được ông nội và bố nuôi dưỡng.
Từ nhỏ, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật, bởi vì sinh nhật của tôi cũng chính là ngày giỗ của mẹ. Năm nào tôi cũng lên núi viếng mộ mẹ. Mộ của mẹ không có bia mộ, cũng không ai biết tên bà là gì.
Còn tôi, tôi được ông nội và bố nhận nuôi.
Từ khi còn bé, tôi đã mặc một bộ quần áo kỳ lạ khi đi ngủ. Trên đó có những họa tiết màu đen, phần lớn là những bộ đồ rất rộng, quấn quanh người tôi khi ngủ.
Hơn nữa, tối nào tôi cũng được thay một bộ khác nhau.
Mãi đến năm tôi học cấp hai, tôi mới biết thứ đó gọi là “áo liệm”, là quần áo mà người chết mới mặc.
Hôm đó, tan học về nhà, tôi tình cờ đi ngang qua một nhà đang tổ chức tang lễ.
Ngày thường, trong thôn có đám tang, ông nội đều không cho tôi đến gần, còn dặn tôi nếu trên đường nhìn thấy nhà ai tổ chức tang lễ thì phải nhanh chóng rời đi.
Lúc đó, tôi nhớ lời ông nội dặn, định bụng rời đi thật nhanh, nhưng lại tình cờ nhìn thấy bọn họ khiêng một thi thể vào quan tài. Tôi bỗng nhận ra bộ quần áo mà người chết đó đang mặc giống hệt với bộ tôi mặc khi ngủ, lúc ấy tôi sợ đến mức chết đứng, chạy một mạch về nhà kể lại chuyện này cho ông nội.
Phản ứng của ông nội khiến tôi rất khó hiểu. Ông lập tức tìm một bó liễu lớn, quất vào người tôi một trận, sau đó mới thôi.
Ông nội nghiêm mặt trách mắng tôi tại sao lại đi xem người ta tổ chức tang lễ. Tôi vội vàng giải thích với ông nội.
Cuối cùng, ông nội nghiêm nghị nói với tôi, muốn sống thì không được nói chuyện này cho ai biết. Khi ấy tôi mới mười hai tuổi, bị lời nói của ông nội dọa sợ, tự nhiên không dám hé răng nửa lời với ai.
Cuối cùng, đến khi tôi học cấp ba, tôi không cần phải mặc áo liệm khi đi ngủ nữa, chỉ cần mỗi tuần về nhà ngủ thì mặc hai lần.
Có lúc, tôi còn nghĩ chắc hẳn ông nội đã tốn không ít tiền để mua áo liệm cho tôi. Gần như tối nào tôi cũng mặc một bộ khác nhau, nhiều áo liệm như vậy, nếu ông nội dùng số tiền đó mua quần áo mới cho tôi, thì không biết mua được bao nhiêu bộ?
Cho đến năm tôi tốt nghiệp cấp ba, tôi quyết tâm nói chuyện này với ông nội. Cho dù tôi có thi đỗ đại học hay không, tôi cũng muốn ra ngoài xã hội, cứ mặc thứ này trên người thì làm sao tôi kiếm bạn gái được? Cho dù có kiếm được, đến lúc quan trọng, nhìn thấy tôi mặc áo liệm, chẳng phải sẽ bị dọa chết khiếp sao?
Chương 2
Cũng chính trong lần đó, tôi phát hiện ra một sự thật còn khó chấp nhận hơn, đó là mỗi một bộ áo liệm tôi mặc đều là do ông nội lấy từ trên người của người chết…
Hôm đó, vừa đến đầu làng, tôi đã thấy thằng ngốc trong thôn cười ngây ngô với tôi, còn vừa chỉ vào tôi vừa lẩm bẩm: “Đồ đoản mệnh, đồ đoản mệnh…”
Thằng ngốc đó cũng thật đáng thương, nghe nói hồi bé bố mẹ nó bị bọn cướp giết chết, từ đó nó trở nên ngốc nghếch.
“Này thằng ngốc, mày dám nguyền rủa tao à?”
Nói rồi, tôi giả vờ định đánh nó, thật ra chỉ là đùa với nó một chút thôi. Lời nói của một thằng ngốc, tôi cũng chẳng cần so đo làm gì.
Về đến nhà, tôi thấy ông nội đang ngồi hút thuốc lào ở nhà ngang. Thấy tôi về, ông vội vàng đứng dậy đi vào trong, lúc ra ngoài, trên tay ông cầm thêm một túi nilong màu đen, đưa cho tôi.
“Này cháu, tối nay mặc cái này.”
Tôi biết, trong đó chính là bộ đồ liệm mà tôi phải mặc để ngủ tối nay.
“Ông ơi, cháu lớn thế này rồi, không cần phải mặc thứ này nữa có được không?” Tôi không nhận lấy túi nilong mà nhìn ông nội, nhỏ giọng hỏi.
Vừa dứt lời, ông nội đã lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi, quát lớn: “Nói bậy gì đó? Cho mày mặc là để giữ mạng cho mày đấy.”
Giọng ông nội đầy nghiêm khắc, tuy trong lòng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút tủi thân.
Tôi thở dài trong lòng, ông nội cũng đã lớn tuổi rồi, khiến ông ấy tức giận cũng không hay, thôi thì từ từ nói chuyện với ông ấy vậy.
Mãi đến tối, tôi mới biết hôm nay bố tôi đi làm thuê, không về nhà ngủ. Tôi xem tivi một lúc rồi quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Vừa mới tốt nghiệp, trong lòng không khỏi có chút bồi hồi, xao xuyến khó tả.
Vì vậy, mọi người trong nhóm chat lớp tôi đều đang trò chuyện rất sôi nổi, người người nhà nhà đều bàn tán xem khi nào có điểm thi đại học thì sẽ tụ tập liên hoan.
Thế nhưng, mải mê trò chuyện, tôi đã không để ý đến thời gian, lúc hoàn hồn thì đã là 12 giờ đêm.
Giữa đêm khuya thanh vắng, bỗng nhiên, tất cả chó trong thôn đồng loạt sủa vang trời. Người ta vẫn thường nói, chó có thể nhìn thấy những thứ mà con người không nhìn thấy. Trong tiếng chó sủa dường như còn ẩn chứa một nỗi sợ hãi tột độ.
Tiếng chó sủa khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Vừa nhìn thấy giờ giấc trên điện thoại, sắc mặt tôi liền biến đổi: “Chết rồi, quá 12 giờ rồi.”
Ngay lúc đó, tôi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài vọng vào. Cánh cửa phòng tôi bị ông nội đẩy tung ra.
“Quần áo của mày đâu?” Ông nội xông vào, trừng mắt nhìn tôi, quát lớn. Nhìn thấy dáng vẻ của ông, tôi luống cuống tay chân, ấp úng nói với ông nội rằng tôi quên mất giờ giấc.
“Cái đồ vô tích sự…”
Ông nội tức giận dậm chân, thậm chí còn định giơ tay đánh tôi, khiến tôi sợ hãi co rúm người lại. Nhưng cuối cùng ông nội chỉ thở dài một tiếng, không đánh tôi nữa, mà kéo tôi chạy ra ngoài.
Đến nhà ngang, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài càng thêm dồn dập.
Cốc cốc cốc…
“Tôi đến đón con trai của tôi đây~~~”
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, kèm theo đó là một giọng nói the thé, lạnh lẽo như băng từ bên ngoài vọng vào. Giọng nói ấy nghe thật âm trầm, khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Chỉ thấy ông nội trừng mắt nhìn ra ngoài cửa, gầm lên: “Cút ngay cho tao, ở đây không có con trai của mày…”
Nói xong, ông nội lấy bộ đồ liệm tôi để trong phòng mặc lên người cho tôi, rồi đẩy tôi vào phòng ông ấy, đóng sầm cửa lại. Tôi để ý thấy lúc này trên mặt ông nội đầy vẻ lo lắng và bất an.
“Nhớ kỹ, muốn sống thì trước khi gà gáy, không được bước ra khỏi phòng nửa bước.”
Nói xong, ông nội cũng chẳng đợi tôi trả lời, đóng sầm cửa lại rồi lao ra ngoài.
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng dồn dập, cuối cùng giống như có người đang dùng nắm đấm đập vào cửa vậy.
Rầm! Rầm! Rầm!
Giọng nói the thé kia cũng trở nên gay gắt hơn.
“Tôi đến đón con trai của tôi đây…”
*****
Một mình ở trong phòng, tôi cảm thấy vô cùng hoang mang, rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?
Tôi chỉ là quên mặc áo liệm khi đi ngủ thôi mà, chẳng lẽ thật sự nghiêm trọng như lời ông nội nói sao? Từ khi tôi biết nhận thức, ông nội đã dặn đi dặn lại, trước 12 giờ đêm nhất định phải mặc bộ đồ đó đi ngủ.
Nhưng tôi không ngờ rằng, chỉ một lần quên mặc quần áo thôi mà đã xảy ra chuyện kỳ quái như vậy.
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng dữ dội, tôi nghe thấy tiếng quát lớn của ông nội: “Tao bảo mày cút ngay, có nghe thấy không…”
Sau đó, tôi dường như nghe thấy tiếng ông nội mở cửa, rồi tiếng động dần dần biến mất.
Dần dần, ngay cả tiếng chó sủa trong thôn cũng im bặt. Tôi trốn trong phòng, ghé sát tai vào cửa, cố gắng nghe ngóng xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả. Thật ra, tôi muốn ra ngoài xem thử, nhưng nhớ đến lời dặn dò của ông nội lúc đóng cửa, ông ấy bảo tôi muốn sống thì trước khi gà gáy không được ra khỏi phòng. Nếu không phải lúc nãy tôi quên mặc áo liệm đi ngủ, thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.
Tôi quyết định nghe lời ông nội, đợi đến khi gà gáy rồi mới ra ngoài xem sao.
Mặc dù bên ngoài không còn tiếng động nào nữa, nhưng trong lòng tôi vẫn rất lo lắng. Tôi không biết người gõ cửa lúc nãy là ai, tại sao ông nội lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn như vậy?
Chương 3
Trong bầu không khí yên tĩnh và căng thẳng đó, tôi đã trải qua khoảng một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Nghe thấy tiếng động này, tôi lập tức căng thẳng tột độ. Bởi vì ngoài tiếng gõ cửa ra, còn có tiếng gầm gừ trầm thấp, trong tiếng gầm gừ đó, tôi nghe thấy rất nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp.
Hoảng sợ, kinh hãi, thậm chí là tuyệt vọng…
Không có lời nói, chỉ có tiếng kêu rên đầy đau đớn, cùng với tiếng đập cửa liên hồi, cảm giác như thể đang cầu xin ai đó mở cửa cho nó vậy.
Tôi trốn trong phòng ông nội, nắm chặt hai tay, cảm nhận nhịp tim của mình đang đập rất nhanh, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát. Máu trong người tôi như sôi lên sùng sục.
Bây giờ tôi phải làm sao đây?
Rầm! Rầm! Rầm rầm!
Tiếng đập cửa không có nhịp điệu, thậm chí tôi còn cảm thấy, những tiếng đập về sau càng ngày càng yếu ớt, giống như thể đã kiệt sức vậy. Hai chân tôi run lẩy bẩy.
Tôi có nên ra ngoài không? Tôi không dám, bởi vì ông nội đã dặn, muốn sống thì ở yên trong phòng này, không được bước ra ngoài. Hơn nữa, vừa rồi tôi nghe kỹ rồi, hình như không phải giọng nói của ông nội, giọng của ông nội tôi rất quen thuộc.
Vậy thì giọng nói bên ngoài là của ai? Hay nói đúng hơn, thứ phát ra âm thanh đó căn bản không phải là người?
Rầm…
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài, khiến toàn thân tôi run lên.
Tôi bàng hoàng, “Chết rồi, cửa bị phá rồi sao?”
Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi. Âm thanh vừa rồi chính là tiếng cửa nhà ngang bị phá. Vừa nghĩ đến điều đó, tôi đã cảm thấy tiếng gầm gừ đang tiến về phía phòng ông nội.
Ư ư… Hừ hừ!
Giống như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng đang rên rỉ. Nghe thấy âm thanh đó đến gần, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không thể tin nổi thứ đó có thể phá cửa nhà tôi xông vào được?
Nó có thể phá cửa nhà ngang thì liệu có phá được cửa phòng ông nội hay không?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức lùi về phía sau. Vừa lùi được một bước…
Rầm…
Một tiếng động lớn vang lên từ cánh cửa ngay trước mặt tôi, cánh cửa rung lên bần bật. Tôi hoảng sợ đến mức ngã dúi dụi xuống đất. Ngay sau đó, một lực mạnh tiếp tục đập vào cánh cửa.
Kèm theo đó là tiếng gầm gừ the thé. Tôi liên tục lùi về phía sau, đảo mắt tìm kiếm thứ gì đó để phòng thân, nhưng lại phát hiện ra trong phòng ông nội chẳng có gì cả.
Mắt tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, sợ hãi có thứ gì đó sẽ phá cửa xông vào.
Nhưng may mắn thay, lực đập vào cửa dường như đang yếu dần, thậm chí còn có vẻ như đang kiệt sức vậy.
Dần dần, tiếng động càng lúc càng nhỏ, thậm chí đến cuối cùng phải rất lâu mới có một tiếng động yếu ớt vang lên. Tôi nắm chặt hai tay, cảm giác toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, tiếng động cũng hoàn toàn biến mất. Cổ họng tôi khô khốc, đến mức nuốt nước bọt cũng thấy đau rát.
Nhưng tôi có cảm giác, dường như vẫn còn thứ gì đó ở ngoài cửa, bởi vì trong đêm khuya tĩnh mịch này, tôi có thể nghe thấy tiếng thở dốc rất nặng nề, ngay cả nhịp thở cũng không đều, mà kéo dài bất thường.
Hít vào… Thả ra…
Tôi nhìn ra ngoài qua khe cửa, muốn biết rốt cuộc bên ngoài là thứ gì. Tôi dường như nhìn thấy một bàn chân đang đi tới đi lui ở ngoài cửa. Bàn chân đó tiến lại gần cửa, rồi lại rụt rè lùi lại, dường như đang rất sốt ruột.
Cuối cùng, tôi không dám nhìn ra ngoài nữa, mà trèo lên giường ông nội, cuộn tròn người lại, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Tôi mới 18 tuổi, tôi thừa nhận mình rất sợ hãi.
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi cứ ngồi co ro bên giường ông nội, trên người mặc một bộ đồ ngủ kỳ quái, thậm chí tôi còn không biết bàn chân ở ngoài cửa đã bỏ đi hay chưa. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gà gáy đầu tiên, tôi mới như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
Cả đêm không chợp mắt, tôi bật dậy khỏi giường, đi đến cửa, do dự một chút, đợi đến tiếng gà gáy thứ hai, rồi tiếng gà gáy thứ ba, gà trống trong thôn lần lượt cất tiếng gáy, tôi mới yên tâm mở cửa bước ra ngoài.
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn ra ngoài qua khe cửa, chỉ thấy một màu đen kịt, chẳng có gì cả.
Trời đã dần sáng, tôi thầm nghĩ ông nội từng nói, gà gáy là có thể mở cửa.
Hít một hơi thật sâu, tôi kéo cửa ra, nhưng tôi lại phát hiện ra cánh cửa này bị khóa từ bên ngoài? Tôi liên tục lay động cánh cửa, may mà cửa gỗ ở nông thôn không được chắc chắn lắm, rất nhanh sau đó, tôi đã mở được cửa.
Tuy nhiên, ngay khi mở cửa, tôi liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi đến mức toàn thân tê liệt, ngã khuỵu xuống đất.
Tôi muốn hét lên, nhưng lại phát hiện ra âm thanh bị chặn lại ở cổ họng.
Ngay trước cửa, một bóng người đang đứng thẳng đơ. Đôi mắt hắn trợn trừng, như muốn rơi ra ngoài, tròng trắng đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, trên môi còn nở một nụ cười quái dị, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế bấu chặt vào cánh cửa.
Máu tươi chảy ra từ thất khiếu của hắn, khiến tôi sởn gai ốc.
Cảm giác nghẹn ở cổ họng kéo dài khoảng nửa phút, cuối cùng tôi cũng gào lên một tiếng thất thanh: “Chết người rồi, cứu mạng…”
Tôi không biết liệu có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của mình hay không, nhìn chằm chằm vào bóng người trước cửa, tôi không hiểu tại sao thằng ngốc kia lại chết trước cửa phòng ông nội tôi, chẳng lẽ tối hôm qua chính là nó đang quấy phá bên ngoài sao?
Chương 4
Tuy thằng ngốc đó có hơi ngốc nghếch, nhưng cũng không đến mức dám đi gõ cửa nhà người khác vào ban đêm chứ? Hơn nữa, bản thân thằng ngốc đó cũng có nhà, là nhà do bố mẹ nó để lại, sau này bị xuống cấp thành nhà nguy hiểm, thôn còn xin được một khoản tiền hỗ trợ để xây nhà mới cho nó.
Chưa nói đến việc tại sao thằng ngốc kia lại chết trước cửa phòng ông nội tôi, chỉ riêng cái chết của nó thôi cũng đủ khiến tôi rợn tóc gáy rồi.
Ngay lúc đó, đồng tử của tôi co rút lại, tôi nhận ra rằng, thằng ngốc đó đã chết, nhưng hai chân của nó lại giữ nguyên một tư thế kỳ quái, gót chân nhấc lên khỏi mặt đất, mũi chân chạm đất, cứ giữ nguyên tư thế đó không thay đổi.
Tôi gọi mãi, gọi mãi mà chẳng có ai đến. Tôi nhìn thấy cửa sổ phòng ông nội, cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, đập vỡ cửa sổ rồi chui ra ngoài. Giờ phút này, tôi không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một giây phút nào nữa.
Chui ra khỏi cửa sổ, tôi lao đi như bay. Cuối cùng, tôi nhìn thấy nhà trưởng thôn vẫn còn sáng đèn, liền chạy một mạch đến trước cửa nhà trưởng thôn.
Đến nơi rồi, tôi lại không biết phải giải thích thế nào, ấp úng mãi mà không nói nên lời.
“Trường Sinh, làm sao vậy? Cháu nói đi…”
Tôi thở hổn hển, chỉ có thể thốt ra ba chữ: “Chú Bình ơi, chết… chết người rồi…”
Thấy tôi nói năng lủng củng, Trương Quốc Bình đành phải bảo tôi dẫn đường. Tôi chỉ có thể dẫn trưởng thôn Trương Quốc Bình chạy về nhà tôi.
Xông vào nhà ngang, nhìn thấy bóng người đứng trước cửa phòng, Trương Quốc Bình giật bắn mình, lùi lại phía sau mấy bước.
“Đây… đây là thằng ngốc sao?”
Trương Quốc Bình nhìn tôi, hỏi lại với vẻ mặt không chắc chắn. Bởi vì quần áo của thằng ngốc kia khá bẩn thỉu, nên rất dễ nhận ra, nhưng dường như Trương Quốc Bình vẫn muốn xác nhận lại với tôi.
Tôi gật đầu nhìn ông ấy. Ngay sau đó, tôi thấy trên mặt Trương Quốc Bình hiện lên vẻ kinh hãi, ông ấy lắc đầu, lẩm bẩm: “Người gác thôn mất rồi, tai họa sắp ập đến.”
*****
Tôi có thể nghe rõ ràng giọng nói của chú Bình có chút run rẩy.
Tôi đã từng nghe nói về việc thằng ngốc kia là người gác thôn của chúng tôi. Đây cũng là cách gọi của người dân ở vùng quê chúng tôi, mỗi thôn đều có một người gác làng.
Không biết mọi người có để ý không, nhưng ở mỗi thôn quê, dường như đều có một người ngốc nghếch như vậy.
Họ đa phần không nơi nương tựa, sống lay lắt qua ngày bằng cách xin ăn từng bữa ở khắp nơi trong thôn, giống như thằng ngốc kia vậy. Tuy nó ngốc nghếch, nhưng nhà ai có việc gì, nó đều chạy đến rất nhanh.
Tuy khi làm việc, nó lúc nào cũng cười ngây ngô, nhưng nó có thể hiểu được sự sắp xếp của người khác.
Đến giờ ăn cơm, nó chỉ lặng lẽ bưng bát cơm ra một góc ăn, không bao giờ dám lên bàn ăn cùng mọi người.
Ở vùng quê của chúng tôi, người ta gọi những người như vậy là “người gác thôn”.
Họ bề ngoài có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại âm thầm bảo vệ cho thôn, khiến cho thôn không gặp phải tai họa gì lớn. Thực ra, tôi không tin lắm vào điều này. Dù sao tôi cũng được coi là người có học thức, nói thật, những lời đồn đại này có phần trái với thực tế.
Nhưng trong thôn có một câu chuyện về thằng ngốc kia được lưu truyền rất thần bí. Chuyện xảy ra vào đầu những năm 90, nghe nói lúc đó thằng ngốc kia mới chỉ hơn mười tuổi.
Ngoài thôn chúng tôi có một con sông lớn, nghe nói là một nhánh của sông Dương Tử. Sáng hôm đó, thằng ngốc kia vừa ngủ dậy đã đi gõ cửa từng nhà, khiến cả thôn đều bất mãn.
Nhưng vẻ mặt của nó rất sốt ruột, hơn nữa nó lại không biết nói, chỉ có thể ra sức ra hiệu cho mọi người đi theo nó.
Cuối cùng, trưởng thôn cũ phải lên tiếng, bảo mọi người đi theo thằng ngốc đó, biết đâu nó có chuyện gì quan trọng.
Kết quả là mọi người đi theo thằng ngốc đó lên đỉnh núi của thôn. Nghe nói, chỉ vài phút sau khi lên núi, con sông lớn ngoài thôn bỗng dâng nước, gây ngập lụt nghiêm trọng trong thôn, rất nhiều gia súc của người trong thôn bị nước cuốn trôi.
Sau này nghe nói là do một con đập ở thượng nguồn bị vỡ, gây ra lũ lụt.
Kể từ sau sự việc đó, thằng ngốc kia trở nên nổi tiếng trong thôn.
Đó là tất cả những gì tôi biết về việc thằng ngốc kia là người gác thôn. Nhưng tôi không ngờ rằng, trong mắt mọi người, người gác thôn này lại quan trọng đến vậy.
Ví dụ như chú Bình trước mặt tôi, khi nhìn thấy thi thể của thằng ngốc kia, ông ấy dường như sững sờ trong giây lát, thậm chí còn không biết phải làm gì.
“Chú… chú Bình, giờ phải làm sao ạ?”
Tôi dè dặt hỏi chú Bình. Lúc nãy tôi bị dọa sợ đến mức hồn vía lên mây, giờ có người bên cạnh, tôi cũng đỡ sợ hơn một chút. Nhưng dáng vẻ của thằng ngốc kia thật sự rất kỳ quái.
Nhìn từ góc độ này cơ thể của thằng ngốc đó như đang chồm về phía trước, hai mũi chân chạm đất, hai tay giữ nguyên tư thế gõ cửa, giống như thể muốn xông vào phòng ông nội tôi vậy.
Đúng rồi, tối hôm qua, quả thật bên ngoài cửa luôn có thứ gì đó gõ cửa, chẳng lẽ chính là thằng ngốc kia sao?
Chú Bình từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể của thằng ngốc kia, sắc mặt u ám như mây đen. Một lúc sau, ông ấy mới quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Bố cháu và ông cháu đâu rồi?”
Chương 5
Nghe thấy vậy, tôi vừa định giải thích thì bên ngoài cửa vang lên tiếng động.
Tôi quay đầu lại nhìn, thì thấy ông nội đang bước vào, người đầy bụi đất. Khác với mọi khi, sắc mặt ông nội hơi nhợt nhạt, ánh mắt có phần thất thần.
Vừa bước vào cửa, ánh mắt ông nội đột nhiên trở nên sắc bén lạ thường. Không cần chúng tôi phải nói, ông ấy cũng đã nhận ra có chuyện chẳng lành. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm xuống đất, đi thẳng về phía thi thể của thằng ngốc kia.
Ngay sau đó, cơ thể ông nội như đông cứng lại.
Cảm giác của tôi mách bảo rằng, ông nội dường như không hề bất ngờ trước sự việc này, mà ngược lại, nó giống như nằm trong dự liệu của ông ấy vậy.
“Thất gia, chuyện này…”
Chú Bình thận trọng bước đến sau lưng ông nội, lên tiếng hỏi. Có vẻ như ông ấy muốn hỏi ý kiến của ông nội về cách xử lý chuyện này. Dù sao, hiện tại thằng ngốc kia chết ngay trước cửa nhà chúng tôi, hơn nữa dáng vẻ chết đi của nó lại vô cùng kỳ quái.
Ông nội tôi ngày thường cũng có chút uy tín trong thôn, mọi người đều rất kính trọng ông ấy.
Bởi vì ông nội tôi là thầy phong thủy, hơn nữa còn rất có tiếng tăm, ít nhất là trong vòng mấy thôn xung quanh này, hễ có chuyện gì là mọi người lại tìm đến ông ấy để nhờ giúp đỡ. Cũng bởi vì tên của ông nội là Lưu Thất, nên mọi người đều gọi ông ấy là Thất gia.
“Thằng ngốc này đã chọn nhà chúng tôi để “nghỉ chân” rồi, thì chuyện này đương nhiên phải do nhà chúng tôi lo liệu.”
“Cái thằng chó má này, chắc là nó nhắm trúng cái quan tài của tao rồi. Cái quan tài đó của tao, nhưng là gỗ tốt đấy.”
Ông nội thở dài một tiếng, coi như đã trả lời câu hỏi của chú Bình.
Tiếp đó, ông nội bảo tôi vào nhà trên dọn dẹp một chút, lau chùi lại đồ đạc trên nắp quan tài.
Tôi vội vàng làm theo lời ông nội dặn. Ở nông thôn chúng tôi, người ta khi bước sang tuổi 50, đa phần đều tự chuẩn bị sẵn quan tài cho mình. Đó không phải là điều xui xẻo, mà là chuẩn bị trước cho chu toàn. Câu nói “tiền quan tài” cũng xuất phát từ tập tục này.
Quan tài trước khi sử dụng đều được đặt trong nhà trên, dùng vải phủ kín, thỉnh thoảng lại phải quét sơn một lần, như vậy có thể tăng khả năng chống mục nát cho quan tài. Tôi dọn dẹp đồ đạc trên nắp quan tài xong.
Ông nội bảo chú Bình giúp tôi khiêng nắp quan tài ra. Lúc chúng tôi quay lại nhà ngang, tôi thấy ông nội đang đứng sau lưng thằng ngốc kia, ông ấy dùng mũi chân đá vào lòng bàn chân của nó.
Thật ra, vị trí đó trống không, bởi vì chân của thằng ngốc kia đang nhón lên. Nhưng khi ông nội đá vào đó, tôi rõ ràng nghe thấy hai tiếng “bịch” nặng nề. Sau đó, hai mũi chân của thằng ngốc kia vốn đang nhón lên bỗng nhiên hạ xuống. Ông nội bế thằng ngốc kia vào phòng, rồi bắt đầu thay đồ liệm cho nó.
Những bộ đồ liệm này cũng là do ông nội chuẩn bị từ trước.
Làm xong mọi việc, ông nội mới cho thi thể của thằng ngốc kia vào quan tài.
Trong suốt quá trình đó, chú Bình chỉ đứng bên cạnh xem, không nói một lời nào.
Điều kỳ lạ là, bộ đồ liệm mà thằng ngốc kia đang mặc là do chính tay ông nội mặc cho nó, sau khi thay đồ liệm xong, tôi thấy vẻ mặt dữ tợn trên mặt thằng ngốc kia đã biến mất, thay vào đó là một vẻ an nhiên, thanh thản đến lạ thường.
Ngay sau đó, ông nội đưa cho tôi một bánh pháo bảo tôi ra ngoài đốt. Đây cũng là phong tục ở nông thôn, nhưng thường thì pháo sẽ được đốt ngay khi người ta tắt thở, nhưng tình huống lần này rõ ràng có chút khác biệt.
Lúc tôi đi ra ngoài, tôi để ý thấy ông nội đang nói gì đó với chú Bình, tôi thấy chú Bình gật đầu lia lịa.
Lúc này trong lòng tôi đang thắc mắc, rốt cuộc tối hôm qua ông nội đã đi đâu?
Thằng ngốc kia đang yên đang lành, tại sao lại chết trong nhà tôi? Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Là ai, đã hại chết thằng ngốc kia?
Hàng loạt câu hỏi khiến đầu óc tôi rối như tơ vò. Tôi luôn cảm thấy ông nội dường như đang giấu giếm tôi điều gì đó.
Sau khi tiếng pháo nổ vang lên, người dân trong thôn nghe thấy tiếng động đều chạy đến, ai nấy đều nghĩ rằng ông nội tôi đã qua đời, không ai ngờ rằng người chết lại là thằng ngốc kia.
Mọi người trong thôn đều cảm thấy tiếc nuối cho cái chết của thằng ngốc. Thằng ngốc kia bằng tuổi với bố tôi, khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Về nguyên nhân cái chết của thằng ngốc, mọi người cũng không hỏi nhiều, chắc là ông nội đã dặn dò chú Bình từ trước, nên mọi người đều nghĩ rằng thằng ngốc kia chết bình thường, vì chết ngay trước cửa nhà tôi, nên tang lễ của nó do nhà tôi lo liệu.
Thằng ngốc kia không có người thân, cũng chẳng có con cái. Ông nội nói với tôi, đã là thằng ngốc kia chọn “dừng chân” ở nhà chúng ta rồi, thì hãy thay nó lo liệu chu toàn, coi như là tích đức.
Buổi tối, sau khi tiễn khách khứa ra về, đa phần mọi người đều về nhà, chỉ còn lại vài người ở lại trông nom, vừa đánh bài vừa trò chuyện.
Cả ngày hôm nay đầu óc tôi cứ như người mất hồn, hết chuyện này đến chuyện khác cứ quẩn quanh trong đầu.
Lúc này, tôi đang ngồi trước linh cữu của thằng ngốc, nhìn di ảnh của nó, tâm trí như lạc vào cõi hư vô.
Hương trên bàn thờ sắp cháy hết, tôi đứng dậy định thắp thêm hương cho thằng ngốc.
Chương 6
Hương trên bàn thờ sắp cháy hết, tôi đứng dậy định thắp thêm hương cho thằng ngốc.
Ngay khi tôi vừa châm hương, bỗng nhiên nghe thấy từ trong quan tài vọng ra tiếng động rất nhỏ.
Âm thanh đó rất kỳ lạ, giống như tiếng ai đó đang nghiến răng vậy. Tôi nhìn xung quanh, mấy người vừa đánh bài chắc là mệt quá nên đã gục xuống bàn ngủ, trong nhà trên chỉ còn lại một mình tôi?
Tôi theo bản năng nhìn vào trong quan tài, trong lòng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Không ngờ, vừa nhìn vào trong, tôi liền trợn tròn mắt kinh hãi, nhìn chằm chằm vào miệng của thằng ngốc kia đang từ từ há ra. Tim tôi như ngừng đập, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt vậy.
Sau đó, tôi thấy từ trong miệng của thằng ngốc kia, một cái đầu chuột nhọn hoắt thò ra.
Cả người con chuột chui ra khỏi miệng thằng ngốc, kêu lên chiếp chiếp.
Ngay sau đó, nó ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi với ánh mắt vô cùng linh hoạt.
Trong đôi mắt xanh biếc ấy lóe lên ánh sáng khiến tôi bất an…
****
Thậm chí, tôi còn nhìn thấy con chuột đó hơi nhếch miệng, tôi không biết nó có phải đang cười nhạo tôi hay không.
Cảm giác đó khiến tôi lạnh sống lưng. Hoàn hồn lại, tôi lảo đảo suýt ngã, hét lên một tiếng thất thanh.
Tiếng hét của tôi khiến những người trong nhà trên giật mình tỉnh giấc, tất cả đều chạy đến hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi vội vàng chỉ vào quan tài, tay run run, nói với mọi người: “Có… có chuột.”
Vừa dứt lời, một vật màu xám từ trong quan tài lao ra, chạy về phía sau nhà trên, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Một con chuột xám thôi mà, sao lại chui vào trong quan tài vậy?”
Có người nhỏ giọng lẩm bẩm. Còn tôi, khi nhớ lại ánh mắt của con chuột kia nhìn mình, trong lòng tôi cảm thấy lạnh toát, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
“Ơ, sao miệng của thằng ngốc lại há ra vậy?”
Ngay lúc đó, lại có người lên tiếng, chỉ tay vào miệng của thằng ngốc kia trong quan tài. Lúc này, miệng của thằng ngốc kia đang há hốc, để lộ hàm răng vàng ố, trông thật sự rất đáng sợ.
Giống như thể thằng ngốc kia đang há miệng kêu gào vậy. Tôi nghe thấy mọi người nói sẽ đi gọi ông nội tôi dậy, tôi tìm đại một chỗ ngồi xuống, không muốn nói gì nữa, cả người bủn rủn.
Ông nội sau khi lo liệu xong mọi việc đã về phòng nghỉ ngơi, còn dặn nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền ông ấy.
Tôi có thể nhìn ra ông nội có vẻ rất mệt mỏi, ông ấy về phòng là muốn nghỉ ngơi thật sự.
Rất nhanh sau đó, đã có người gọi ông nội dậy. Ông nội bước vào nhà trên, hỏi mọi người đã xảy ra chuyện gì. Có người chỉ vào quan tài, nói với ông nội rằng miệng của thằng ngốc kia đang mở ra.
Ông nội vội vàng bước đến, nhìn chằm chằm vào thằng ngốc kia trong quan tài, không nói gì.
Ngay sau đó, tôi thấy ông nội thò tay vào trong quan tài, dùng ngón cái ấn vào cổ họng của thằng ngốc kia, liên tục dùng sức ấn xuống. Tôi thấy miệng của thằng ngốc kia bắt đầu từ từ khép lại.
Lúc này, ông nội đột nhiên bảo tôi vào phòng ông ấy lấy chu sa đến.
Tôi biết chu sa, ngày thường khi nhà ai có trẻ con bị kinh hãi, đến tìm ông nội tôi, ông nội sẽ vẽ bùa cho bọn trẻ để trấn an, chu sa chính là thứ dùng để vẽ bùa. Tôi vội vàng chạy vào phòng ông nội lấy chu sa đến.
Tôi thấy ông nội lấy một ít chu sa, bôi lên cổ họng của thằng ngốc kia.
Chỉ làm một động tác đơn giản như vậy thôi mà trên trán ông nội đã lấm tấm mồ hôi. Tôi vội vàng chạy đến đỡ ông nội.
“Ông ơi, cháu đưa ông về phòng nghỉ ngơi.”
Ông nội không từ chối. Không biết tại sao, từ sau khi ông nội ra ngoài vào tối hôm qua, tôi cảm thấy tinh thần của ông ấy sa sút hẳn đi rất nhiều. Phải biết rằng, trước đây sức khỏe của ông nội tôi rất tốt.
Tôi dìu ông nội về phòng, sau đó kể lại chuyện vừa rồi cho ông ấy nghe, nói với ông ấy rằng, tôi tận mắt nhìn thấy con chuột đó chui ra từ trong miệng của thằng ngốc kia.
Nghe tôi nói xong, cơ thể ông nội khẽ run lên, ông ấy đột ngột quay người lại nhìn tôi, kinh hãi hỏi: “Mày nói, con chuột đó chui ra từ trong miệng thằng ngốc kia?”
Ông nội lặp lại câu hỏi của tôi một lần nữa, tôi gật đầu lia lịa.
Từ vẻ mặt của ông nội, tôi có thể cảm nhận được, chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng.
Chưa kịp để tôi hỏi thêm điều gì, ông nội bên cạnh đã vội vàng hỏi tôi mấy giờ rồi. Tôi liếc nhìn đồng hồ, nói sắp mười một rưỡi đêm.
Ông nội không nói thêm gì, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng. Khi tôi theo ra ngoài, thấy ông nội đang nói chuyện với nhóm người trực đêm, bảo họ về hết đi, tối nay không cần ở lại đây trực nữa.
Sáng mai mọi người lại đến, đưa thằng ngốc lên núi là được.
Mấy người kia có chút khó hiểu, nhưng ông nội tôi trong thôn vẫn rất có uy tín, sau đó mấy người còn lại cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại ông nội với vẻ mặt ngưng trọng đứng trước cửa nhà chính.
Tôi vội vàng hỏi ông nội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông nội không trả lời tôi, mà xoay người đi về phía quan tài, nhìn chằm chằm vào thằng ngốc nằm trong quan tài một hồi lâu, cuối cùng, ông thấp giọng lẩm bẩm: “Hừ, tới cũng nhanh thật.”
Nói xong, ông nội liền quay người đi vào phòng, một lát sau, tôi thấy trong tay ông cầm hai thứ, một thanh kiếm gỗ đào và một chiếc chuông trông rất cổ xưa.
Chương 7
Đây đều là những dụng cụ mà ông nội tôi dùng khi làm ma chay cho người khác, bây giờ ông nội đột nhiên làm vậy để làm gì? Phải biết là việc siêu độ cho thằng ngốc, ban ngày không phải đã làm xong rồi sao?
Cùng lúc đó, ông nội đưa cho tôi một cây bút lông, trên đầu bút được phết một thứ màu đỏ tươi, vừa nhìn tôi đã biết là chu sa.
“Cháu, nhớ kỹ, lát nữa dù có nhìn thấy gì, xảy ra chuyện gì, cũng đừng để ý, cháu chỉ cần ấn cây bút này lên mi tâm của thằng ngốc là được, nghe rõ chưa?”
Đối mặt với lời giải thích đầy lo lắng của ông nội, tôi có chút ngây ngốc gật đầu, bởi vì tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến ông nội vốn đã định đi nghỉ ngơi lại trở nên như thế này.
“Đi, lát nữa nhìn thấy thứ gì cũng đừng sợ, cháu cứ đứng im là được, bọn chúng không làm gì được cháu đâu.”
Ông nội tiếp tục dặn dò tôi, từ trong lời nói của ông nội, tôi đã biết được một số thông tin, lát nữa sẽ có người đến? Hơn nữa nghe giọng điệu của ông nội, hình như người đến không phải là người tốt, nếu không ông nội sẽ không căng thẳng như vậy.
Lần này, ông nội căn bản không đợi tôi giải thích, cả người ông trực tiếp xoay người, đi ra ngoài, tôi thấy ông nội một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay nắm chặt chiếc chuông, đứng trước cửa nhà chính.
Còn tôi vội vàng cầm lấy cây bút lông, chấm đầu bút có chu sa lên đầu thằng ngốc.
Đây có thể coi là lần đầu tiên tôi tham gia một đám tang theo đúng nghĩa, bởi vì trước đây ông nội đều không cho tôi tham gia những việc như thế này. Lúc này tôi cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của thằng ngốc và cái miệng đang hơi hé mở.
Tuy rằng vừa rồi ông nội đã khép miệng thằng ngốc lại, nhưng vẫn còn một khe hở, nhìn cảnh tượng này, trong lòng tôi vẫn có chút sợ hãi vô cớ.
Cuối cùng, tôi đành phải nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, bởi vì nhìn lâu, trong lòng tôi có chút hoảng loạn.
Đột nhiên, lũ chó trong thôn bắt đầu sủa ầm ĩ, tiếng sủa ấy khiến lòng người ta có cảm giác bất an, bởi vì tôi nhớ đêm đó ông nội ra ngoài, cũng có cảm giác này.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, tiếng chó sủa sau khi kéo dài được mười mấy giây thì đột nhiên im bặt, giống như con chó dữ vừa rồi còn hung hăng, đột nhiên nhìn thấy một con gấu vậy.
Nhìn ra bầu trời bên ngoài qua cánh cửa chính, vốn là mùa hè, ban đêm có trăng, nhưng trên bầu trời như có một đám mây đen khổng lồ đang bao phủ về phía này, trong không khí càng có một luồng khí tức áp bức đến cực điểm đang lan tỏa.
Cảm giác này khiến tôi rất khó chịu.
Đột nhiên, tôi thấy ông nội sải bước đi về phía trước, tôi định gọi ông nội, nhưng nghĩ đến những lời ông nội đã nói với tôi, liền ngừng lại, cứ như vậy lặng lẽ đứng trong nhà chính.
Bóng dáng ông nội càng đi càng xa, dần dần biến mất trong màn đêm.
Trên bầu trời đêm, đột nhiên vang lên từng đợt âm thanh vù vù, trong đó như có tiếng kêu gào đau đớn, tôi không biết đó là thứ gì, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rợn tóc gáy.
Không biết từ lúc nào, tôi phát hiện bàn tay đang cầm bút của mình đã bắt đầu run rẩy.
Mắt tôi luôn nhìn ra ngoài nhà chính, tôi muốn xem khi nào ông nội sẽ quay lại, ông ấy vừa rồi rốt cuộc đã đi đâu?
Trong lúc tôi đang chăm chú nhìn, xa xa như có một mảng đen đang lan tỏa trên bầu trời, vị trí đó, hẳn là cách nhà chúng tôi không xa, nhưng đêm hôm khuya khoắt, tôi căn bản không nhìn rõ.
Ngay lúc này, tôi như nghe thấy từ trong nhà chính truyền đến từng tiếng kêu chiếp chiếp, nghe thấy tiếng động, tôi vội vàng nhìn xung quanh, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.
Một bóng xám đột nhiên lao ra từ phía sau tôi, sau đó chui tọt vào trong quan tài trước ánh mắt kinh hãi của tôi.
Cảnh tượng này khiến tim tôi thót lên, suýt chút nữa thì ném cả cây bút lông trong tay, nhưng may mà tôi đã không mắc sai lầm như vậy.
Nhưng khi tôi bình tĩnh nhìn vào trong quan tài, một con chuột cống to hơn nắm tay đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt xanh lè, nhìn thấy đôi mắt ấy, tim tôi như thắt lại.
Giây tiếp theo, con chuột cống kia đột nhiên nhảy dựng lên, há to miệng lao thẳng về phía tay tôi.
Tôi chỉ có thể nói đó hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, tay tôi lập tức rụt lại, cây bút lông đương nhiên cũng rơi vào trong quan tài.
Nhận ra có điều không ổn, tôi định đưa tay nhặt cây bút lông lên.
Tuy nhiên, tôi lại thấy trong quan tài, đôi mắt đang nhắm chặt của thằng ngốc bỗng nhiên mở to…
****
Khoảnh khắc thằng ngốc mở mắt ra, đôi đồng tử đầy tơ máu cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, còn con chuột cống trong quan tài phát ra tiếng kêu chiếp chiếp.
Như đang khiêu khích tôi, nó lắc mình một cái, lại biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy trái tim mình như đập loạn nhịp, đứng bên cạnh quan tài có chút luống cuống tay chân, cây bút lông thì nằm cạnh đầu thằng ngốc, thằng ngốc lúc này mở mắt ra, không lập tức bò dậy, nó có vẻ hơi mơ màng, đầu xoay xoay trong quan tài hai cái.
Thằng ngốc, nó đã bật dậy rồi…
Cơ thể tôi muốn lùi về phía sau, nhưng chân tôi như thể bị đóng đinh tại chỗ.
Ngay sau đó, tôi thấy khóe miệng thằng ngốc hiện lên một nụ cười quỷ dị, nó đột nhiên bật người ngồi dậy từ trong quan tài, vẻ mặt đầy phấn khích nhìn xung quanh.
Chương 8
Cảnh tượng này khiến tôi sợ hãi đến mức ngã phịch xuống đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh, muốn mở miệng kêu cứu nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này, ai mà nghe thấy chứ?
Ông nội bây giờ chắc chắn đang bận việc của ông, dù tôi không biết là việc gì, nhưng tôi đã gây thêm phiền phức cho ông rồi, nên tôi nghĩ phải xem xét tình hình trước đã.
Lúc này, thằng ngốc trong quan tài trực tiếp trèo ra, cùng lúc đó, tia hy vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng hoàn toàn tiêu tan, bởi vì thằng ngốc đang từ từ quay người lại, đôi mắt dữ tợn nhìn về phía tôi.
Rồi nó thè lưỡi liếm đôi môi trắng bệch.
Tôi bò dậy, quay đầu bỏ chạy, nhưng thằng ngốc lúc này tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ vài bước đã đuổi kịp tôi, một tay vỗ vào vai tôi.
Tôi chỉ cảm thấy một lực cực lớn truyền đến từ vai, tôi hét lên một tiếng đau đớn, sau đó cơ thể bị một lực mạnh mẽ kéo giật về phía sau.
“Rầm” một tiếng, tôi ngã nhào xuống đất, cảm giác như toàn thân xương cốt đều bị nghiền nát, đau đớn đến mức không thể động đậy.
Muốn bò dậy để chạy trốn, nhưng cơn đau từ khắp cơ thể khiến tôi không thể nhúc nhích.
Tôi còn chưa kịp đứng dậy, tay thằng ngốc đã chộp thẳng vào cổ tôi, sau đó, tôi cảm thấy như cả người bị nhấc bổng lên, hai chân lơ lửng trên không.
Cảm giác ngạt thở ập đến dữ dội, tôi ra sức đập vào tay thằng ngốc, nhưng lúc này tay nó như gọng kìm sắt, tôi hoàn toàn không thể lay chuyển.
Trong lòng tôi dâng lên một trận kinh hãi, làm sao có thể? Thằng ngốc chỉ là một kẻ ngốc, ngày thường ngay cả việc nặng cũng chưa từng làm, sao có thể có sức mạnh lớn như vậy?
Có thể nhấc bổng một người trưởng thành như tôi lên như vậy, cần phải có sức mạnh lớn đến mức nào?
Hai chân tôi vùng vẫy trong không khí, nhưng không thể chạm đất, trong nháy mắt, toàn thân tôi như mất hết sức lực, đầu óc vì thiếu oxy mà trở nên choáng váng, ngay cả việc đập vào tay thằng ngốc cũng trở nên yếu ớt.
Cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, thằng ngốc nhìn tôi với ánh mắt đầy hung ác, khóe miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm.
Ngay khi trong lòng tôi dâng lên tuyệt vọng, tôi nghe thấy từ bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động, sau đó một thân hình không quá cao lớn xuất hiện bên cạnh tôi, rồi một tay túm lấy cổ tay thằng ngốc.
Lúc này, tôi mừng rỡ phát hiện bàn tay đang siết chặt cổ mình đột ngột buông ra, cơ thể tôi cũng rơi xuống đất.
Tôi hít thở không khí trong lành, bắt đầu ho dữ dội, một bóng người đứng chắn trước mặt tôi, bố tôi? Tôi gọi một tiếng, bố tôi không trả lời, lúc này ông ấy đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào thằng ngốc.
Tôi tiếp tục ho dữ dội, lúc này, tôi thấy thằng ngốc gầm lên một tiếng, âm thanh phát ra từ cổ họng nó hoàn toàn không giống tiếng người, mà giống như một con mãnh thú.
Tiếng gầm vang lên, thằng ngốc lao thẳng về phía bố tôi, hai tay chìa ra, mục tiêu rõ ràng là cổ bố tôi, tên này rất thích bóp cổ người khác sao?
Bố tôi đứng im tại chỗ, khi thằng ngốc lao đến gần, tay bố tôi đột nhiên chìa ra, tóm lấy hai cánh tay của nó.
Thằng ngốc bắt đầu giãy giụa dữ dội, còn bố tôi trực tiếp kéo nó lại gần.
Sau đó, bố tôi đập mạnh đầu vào đầu thằng ngốc.
Hai cái đầu va chạm mạnh trên không trung, lúc đó tôi nghe rõ ràng một tiếng “bịch” nặng nề, cùng lúc đó, tôi trừng lớn mắt, bởi vì tôi nhìn thấy một bóng đen bị bố tôi húc văng ra khỏi cơ thể thằng ngốc.
Kẻ đó cao lớn, khuôn mặt dữ tợn.
Nói chính xác hơn, thứ đó căn bản không phải là người.
Trong lòng tôi dâng lên một trận sóng gió mãnh liệt, bảo sao lúc nãy tôi lại thấy thằng ngốc kỳ quái như vậy, thì ra thứ đó căn bản không phải là thằng ngốc, trong cơ thể thằng ngốc, đang chứa một linh hồn khác?
Bố tôi đặt thi thể thằng ngốc xuống đất, rồi từng bước tiến về phía bóng ma kia, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng dường như cảm nhận được sức mạnh của bố tôi rất lớn, nên không dám tiến lên nữa.
“Thần thể, không phải là thứ mà các người có thể có được.”
Sau đó, hắn ta gầm lên một tiếng, âm thanh đó khiến tai tôi ù đi, nói xong câu đó, hắn ta liền bỏ chạy.
Bố tôi cũng không có ý định đuổi theo, nhìn hắn ta chạy trốn, bố tôi đỡ tôi dậy, rồi nhìn tôi, cũng không nói gì, tôi biết ông ấy muốn hỏi tôi thế nào.
“Bố, con không sao.”
Tôi lắc đầu với bố tôi, bố tôi sờ sờ cổ tôi, tôi vội vàng lấy màn hình điện thoại soi lên, trên đó có mấy vết bầm tím.
Sau đó, bố tôi đặt thi thể thằng ngốc vào trong quan tài, nói với tôi một câu: “Trông chừng.”
Nói xong, bố tôi đi ra khỏi nhà chính, tôi định gọi bố lại, vì tôi sợ lát nữa lại có thứ gì đó quay lại, nhưng bố tôi đi rất nhanh.
Nhưng không lâu sau bố tôi đã quay lại, trong tay ông cầm một con gà trống, sau đó ông lấy một cái bát, một đao cắt tiết con gà, lấy máu gà cho vào bát, rồi ông ấy lấy rất nhiều tro hương cho vào bát.
Nhìn thấy cảnh này, tôi có chút khó hiểu, tro hương và máu gà trộn lẫn vào nhau, trông giống như thuốc mỡ.
Bố tôi lại lấy một miếng vải, dàn đều những thứ đó lên miếng vải, nhìn vào cổ tôi: “Bôi vào.”
Lúc này tôi mới hiểu ý bố tôi, ông ấy đang bôi thuốc cho tôi?
Chương 9
“Thứ này có tác dụng sao?” Tôi nhìn bố tôi, có chút khó hiểu, vết bầm tím này để hai ngày nữa tự khỏi là được rồi, bôi thứ này có tác dụng thật sao?
Bố tôi gật đầu, nhìn tôi cười hiền hậu.
Cuối cùng tôi vẫn làm theo ý bố tôi, bôi những thứ đó lên cổ, làm xong tất cả những việc này, bố tôi bảo tôi đi nghỉ ngơi, ông ấy ở đây trông chừng.
Tôi kể cho bố tôi nghe chuyện của ông nội, nụ cười hiền hậu trên mặt bố tôi hơi tắt đi, sau đó nhìn tôi nói: “Không sao.”
Sau đó, bố tôi bê ghế ra ngồi trong nhà chính, cứ như vậy mà trông chừng, bây giờ bảo tôi ngủ tôi cũng không ngủ được, những chuyện vừa rồi xảy ra, tôi vẫn chưa hoàn hồn, hơn nữa lúc nãy khi con quỷ kia bỏ đi đã nói gì mà thần thể.
Những thứ này tôi chưa từng nghe nói đến, hơn nữa thứ đó là ai? Tại sao lại muốn điều khiển thi thể của thằng ngốc? Cái chết của thằng ngốc hoàn toàn có uẩn khúc, vậy cái chết của thằng ngốc có phải cũng có liên quan đến thứ đó hay không?
Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều nghi vấn, tôi nhìn bố tôi đang ngồi bên cạnh, muốn hỏi ông có biết gì không, nhưng sau đó tôi lại từ bỏ ý định này, bởi vì đầu óc bố tôi không được minh mẫn cho lắm, những chuyện đơn giản thì ông ấy biết.
Nhưng những vấn đề phức tạp, hỏi cũng vô ích.
Hơn nữa sau khi bôi những thứ đó lên cổ, tôi lại cảm thấy hơi ngứa ngáy, tôi bèn hỏi bố tôi có thể gỡ xuống được không, tôi hơi khó chịu.
Bố tôi lắc đầu, nhìn tôi nói: “Trời sáng.”
Ý của ông ấy là phải đợi trời sáng mới được gỡ thứ này xuống, tôi lại hỏi bố tôi khi nào ông nội về? Bố tôi cũng chỉ nói hai chữ: “Trời sáng.”
Thôi được rồi, vậy chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Cứ như vậy, vất vả lắm mới đợi đến khi gà gáy, trời vừa hửng sáng, tôi ngáp một cái định gỡ thứ trên cổ xuống, nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có một bóng người hớt ha hớt hải chạy về phía nhà chúng tôi.
“Anh Lưu Ngốc, mau, mau đi xem, Thất gia xảy ra chuyện rồi…”
Còn cách một khoảng xa, đã nghe thấy tiếng gọi của ông trưởng thôn, ông ấy thở hổn hển.
Nghe thấy câu này, tôi bỗng chốc đứng bật dậy khỏi ghế.
Ông nội, xảy ra chuyện rồi?
****
Nghe thấy tiếng của ông Bình, tôi đang ngái ngủ bỗng chốc tỉnh táo lại, bật dậy khỏi ghế.
“Chú Bình, chú nói gì cơ?”
Tôi có chút không dám tin vào những gì ông Bình nói, lên tiếng xác nhận lại.
“Ở đầu thôn, mau đi xem đi!”
Ông Bình sốt ruột nói, tôi nhìn sang bố, ông chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, trên mặt vẫn là biểu cảm không chút gợn sóng, vẫn là vẻ hiền lành như mọi khi.
Bố tôi khi nghe tin ông nội gặp chuyện, dường như không có chút dao động nào, hay là bố tôi thật sự quá thật thà, thật thà đến mức ông nội gặp chuyện mà ông ấy cũng không có chút cảm xúc nào.
Nhìn bố từ trên ghế bước ra ngoài, tôi đi theo sau lưng bố, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng bố tôi lại không đi nhanh, khiến cho ông Bình bên cạnh cũng sốt ruột theo.
Đến con đường nhỏ trước cửa nhà, từ xa tôi đã nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh một chỗ, người dân quê đều dậy sớm làm việc.
Lúc này tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, chạy thẳng về phía trước, xông thẳng vào đám đông.
Nhìn thấy bóng dáng đang được vây quanh ở giữa, ông nội nằm trên con đường nhỏ, tay trái cầm một chiếc chuông đã han gỉ, tay phải là một thanh kiếm gỗ đào.
Nhìn thấy cảnh này, tôi chỉ cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ họng, nước mắt không kìm được mà tuôn ra.
Oa…
Không kìm nén được cảm xúc trong lòng nữa, tôi òa khóc thành tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt ông nội.
Ông nội trừng mắt nhìn về phía trước, đồng tử đã giãn ra, sắc mặt xanh mét.
Đến cuối cùng, tôi chỉ có thể nhìn ra ông nội vẫn đang giữ nguyên tư thế phòng thủ.
Tôi ôm lấy chân ông nội, chỉ cảm thấy tay lạnh toát và cứng đờ, trong lòng tôi vô cùng khó chịu, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ông nội lại xảy ra chuyện ở chỗ này?
Lúc này, đám đông lại tản ra, bố tôi và ông Bình đi tới chỗ chúng tôi, khi bố tôi nhìn thấy ông nội, tôi phát hiện trong mắt bố thoáng hiện lên một tia u ám.
Xem ra bố tôi vẫn có tình cảm với ông nội, chỉ là tính cách của bố tôi có lẽ là như vậy, ông ấy có chuyện gì cũng chưa bao giờ chủ động nói ra.
Đây cũng là lý do tại sao ông ấy bị người trong thôn coi là kẻ ngốc.
Bố tôi đi thẳng về phía ông nội, sau đó trực tiếp cõng ông nội lên, nhìn tôi nói: “Về nhà.”
Nhìn thấy dáng vẻ của bố, tôi đứng dậy lau nước mắt, đi theo sau lưng bố, cùng nhau về nhà.
Vì trong nhà có tang sự, nên người trong thôn đều lần lượt đến giúp đỡ, đây là điều bắt buộc phải làm, trong nhà chỉ có một chiếc quan tài, đã dùng cho thằng ngốc rồi.
Mọi người bàn bạc, trước tiên sẽ khiêng chiếc quan tài của người nhà ông Bình sang nhà tôi.
Ông nội chắc đã mất được một lúc, toàn thân đã cứng đờ, lúc nhập quan, phải dùng không ít khăn ấm lau người để cơ bắp ông giãn ra, mới cho ông nội vào quan tài được.
Làm xong xuôi, việc mời thầy cúng lại trở thành một vấn đề nan giải, bởi vì ông nội chính là thầy cúng của thôn chúng tôi, người đã khuất, nhất định phải có thầy cúng đến chủ trì.
“Hay là đi mời ông Tôn ở thôn bên cạnh đi!”
Chương 10
Ông Bình lên tiếng, ông Tôn là người thôn bên cạnh, nhưng nghe nói có chút điên điên khùng khùng, tôi cũng biết, ông Tôn tên thật là Tôn Vĩnh Quyền, trước đây hình như gặp phải chuyện gì đó kích động tinh thần, rồi trở nên điên dại.
“Ông Tôn không phải bị điên rồi sao?”
Lại có người lên tiếng nghi ngờ, phải biết rằng việc mời thầy cúng là việc vô cùng quan trọng, nếu làm qua loa, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con cháu đời sau.
“Haiz, tôi nghe người ta nói, ông Tôn là giả điên, nếu không ông ấy đã không thể sống sót qua kiếp nạn đó rồi.”
Một ông lão bên cạnh vừa hút thuốc lào vừa nói, sau đó, ông Bình nhìn sang phía bố tôi, lên tiếng hỏi: “Anh Ngốc, anh thấy sao? Đây là việc tang sự của bố anh, chuyện này lẽ ra anh phải biết chứ?”
Tuy rằng bố tôi ít nói, nhưng ông ấy vẫn phân biệt rõ ràng rất nhiều chuyện, ông Bình đây là đang xin ý kiến của bố tôi.
“Có thể.”
Bố tôi không cần suy nghĩ liền lên tiếng.
Nghe bố nói vậy, tôi cũng không nói gì, ông Tôn tôi còn từng thấy ông ấy nói chuyện với ông nội, thật ra đôi khi trông ông ấy không giống như bị điên, có thể là do thời thế lúc đó.
Bất đắc dĩ phải giả điên, sau đó giả lâu rồi, phát hiện ra cũng tốt, đây tất nhiên chỉ là suy đoán của tôi.
Tôi đứng trước linh cữu của ông nội, mọi chuyện trước mắt khiến tôi có chút khó lòng chấp nhận, bởi vì chỉ trong hai ngày, trong nhà chính của chúng tôi lại có đến hai cỗ quan tài.
Nói thật, nhìn rất rợn người.
Người chết đi, bản thân sẽ có âm khí, hơn nữa lại là hai cỗ quan tài, trong nhà chính luôn mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo, huống chi, một trong hai cỗ quan tài này lại là của ông nội tôi.
Trong lòng tôi nặng trĩu, tôi đứng trước linh cữu rất lâu.
Không biết từ lúc nào, ông Tôn đã đến nhà tôi, là chú Bình đi mời đến, chú Bình là trưởng thôn của chúng tôi, cho nên rất nhiều việc, ông ấy đều là người đứng ra đầu tiên, điều này khiến cả thôn đều rất tín nhiệm ông ấy.
Ông Tôn tuổi tác cũng không chênh lệch ông nội tôi là bao, ăn mặc có chút lôi thôi, sau khi vào nhà chính, tôi thấy trên mặt ông Tôn tràn đầy vẻ ngưng trọng, không hề có chút điên điên khùng khùng nào.
“Tam công.”
Thấy ông Tôn đến, tôi lên tiếng chào hỏi, ông Tôn trong nhà là con thứ ba, lại cùng thế hệ với ông nội tôi.
Tam công gật đầu, sau đó đi đến trước linh cữu của ông nội, ông nhìn chằm chằm vào linh cữu hồi lâu, rồi thở dài một hơi.
Không ai hiểu nổi nguyên nhân ông thở dài là gì, cuối cùng Tam công nhìn tôi, bảo tôi lấy đồ nghề của ông nội ra.
Ông ấy đã nhiều năm không làm đám tang cho ai, cho nên đồ nghề gì đó đều không có.
Tôi lấy đồ nghề của ông nội đưa cho Tam công, Tam công bắt đầu làm bài vị cho ông nội như thường lệ, sau khi làm xong mới bắt đầu thắp hương, bài vị được lập xong, tôi liền quỳ trước linh đường của ông nội để chịu tang.
Nhìn nén hương trước linh cữu và ngọn đèn dẫn hồn bên dưới.
Giữa chừng, tôi để ý thấy Tam công đang bận rộn, trông ông ấy không giống người bị điên chút nào, mọi việc làm đều đâu ra đấy, không hề có chút hỗn loạn nào.
Tang lễ của thằng ngốc ban đầu là do ông nội tôi chủ trì, bây giờ ông nội mất rồi, tự nhiên là giao cho Tam công phụ trách.
Giữa chừng, người trong thôn đều lần lượt giải tán, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người, trong nhà chính chỉ còn lại tôi và Tam công, tôi thấy Tam công đứng bên cạnh linh cữu của ông nội, cứ nhìn chằm chằm vào thi thể ông nội.
Cuối cùng, tôi đứng dậy, đi về phía Tam công.
“Tam công, rốt cuộc ông nội cháu mất như thế nào?”
Đối với cái chết của ông nội, tôi rất khó hiểu, phải biết rằng, lúc ông nội ra ngoài vẫn còn khỏe mạnh, hơn nữa lúc thay quần áo mới, tôi rõ ràng nhìn thấy trên người ông nội không hề có vết thương nào.
Vậy thì ông nội làm sao có thể cứ như vậy mà chết ở trên đường nhỏ được?
“Cháu trai, tối qua bên cháu không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tuy nhiên, Tam công không trả lời câu hỏi của tôi, mà nhìn tôi lên tiếng hỏi.
Tôi ngẩn người, tại sao Tam công lại biết tối qua bên tôi có chuyện?
Khi tôi chưa biết nên trả lời Tam công như thế nào, thì Tam công đã chậm rãi đi đến bên cạnh quan tài của thằng ngốc, nheo mắt nhìn thằng ngốc.
“Thần thể!”
Giọng nói nhàn nhạt từ miệng Tam công phát ra, nghe được câu này, tôi chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, thần thể? Những lời này tôi đã từng nghe thấy từ miệng tên kia tối qua.
Chính là kẻ đã chiếm giữ cơ thể của thằng ngốc, cuối cùng bị bố tôi đánh đuổi.
Tam công cũng biết thần thể?
“Tam công, thần thể là gì?”
Tôi cố nén sự kích động trong lòng, nhìn Tam công trước mặt hỏi, mà trong lòng tôi càng thêm tò mò, tại sao Tam công lại biết thứ này.
Tam công thần sắc ung dung, sau đó quay đầu nhìn tôi: “Cháu có biết người giữ thôn không?”
Người giữ thôn tôi đương nhiên biết, bởi vì thằng ngốc chính là người giữ thôn.
Vì vậy, tôi gật đầu với Tam công.
Tam công tiếp tục nói với tôi: “Người giữ thôn, kẻ đáng thương, trời sinh đã khiếm khuyết, nhưng lại được thần ban ân.”
“Cháu trai, người giữ thôn này, không hề đơn giản như chúng ta nhìn thấy đâu!”
Giọng nói trầm trầm của Tam công truyền đến, mà trong lòng tôi càng thêm tò mò về thứ này, ý của Tam công là, thằng ngốc là người giữ thôn này, không hề đơn giản như chúng tôi nhìn thấy.