Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 75
❮ sautiếp ❯Chương 483: Quỷ đèn lồng
Nam nhân toàn thân run rẩy, khóc lóc, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói: “Hắn…
là người thứ nhất.”
Diệp Thiếu Dương sững sờ, đột nhiên cảm nhận được một lực đánh tới, đẩy hắn lui ra hai bước, đưa mắt nhìn lại, là một đạo quỷ ảnh, đang túm tóc một quỷ ảnh khác, hướng vào vách tường rồi dần biến mất.
Diệp Tiểu Thước! Diệp Thiếu Dương trong lòng nảy ra một ý, biết không kịp câu hồn, liền không chút do dự lấy ra Âm Dương Kính, cắt ngón giữa, ấn xuống mặt kính, một đạo huyết quang bắn ra, đánh trúng quỷ ảnh, bao trọn một tầng huyết khí, ngay sau đó một giây, hai đạo quỷ ảnh xuyên tường ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương chạy ra khỏi phòng, đuổi theo.
Đó là “Huyết khí phụ hồn thuật”.
Tranh thủ lúc huyết khí chưa khô, quỷ hồn không thể thoát khỏi huyết khí bao quanh, có thể dựa vào huyết khí mà truy lùng tung tích của quỷ hồn.
Diệp Thiếu Dương đuổi một hơi ra khỏi thôn, đi theo hướng chính bắc.
Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh cũng theo sát đằng sau, ra sức chạy.
Thật may trên đường đều rất hoang sơ, không có nhà cửa ngăn cản, Diệp Thiếu Dương triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ, lướt thật nhanh, cách hai quỷ hồn kia ngày càng gần, phía trước đã có thể thấy bóng dáng của chúng.
Đuổi đến khi còn cách một hai trăm mét, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng lại, từ đai lưng lấy ra một cây Đào mộc kiếm, dùng tơ hồng quấn quanh sáu vòng, cắt ngón giữa, khẽ lầm rầm: “Lục đinh lục giáp, ngự tiền thính mệnh, thiên sư huyết quy, tru diệt tà linh!”
Sau khi niệm xong, Diệp Thiếu Dương dùng ngón giữa bắn ra mộc kiếm, nhanh như gió, đánh về phía hai quỷ hồn.
Vài giây sau, mộc kiếm đã bay đến phía sau kia hai quỷ hồn, sáu sợi hồng tuyến phóng ra, ánh lên sáu đạo hồng quang, đan chéo nhau, lập tức bao lấy hai quỷ hồn ở chính giữa.
Diệp Thiếu Dương một tay kết ấn, cảm nhận huyết khí, hoá chưởng thành trảo, lôi về phía sau, kéo hai quỷ hồn lại bên người.
Trong lúc sắp thành công, một cổ âm phong chợt nổi lên, cũng không biết từ nơi nào bay tới một cái đèn lồng thắp lửa màu xanh, đánh vào tầng huyết khí.
Một cỗ quỷ khí cực mạnh bùng nổ, xé mở một lỗ hổng trên tầng huyết khí Cái bóng mờ ảo “Diệp Tiểu Thước”
buông quỷ hồn của Diệp Giai Lượng ra, lướt về phía bắc, chiếc đèn lồng kia cũng bay theo, càng bay càng xa.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng hốt, “Lục đinh huyết quy thuật” của mình khơi khơi lại bị một con quỷ đèn lồng phá hỏng? Bất quá đã lấy lại được trọn vẹn hồn phách của Diệp Giai Lượng.
Diệp Thiếu Dương bước nhanh tới, kết pháp ấn, vớt Diệp Giai Lượng ra, vốn định mang về, kết quả đưa mắt nhìn qua phát hiện trên trán hắn thủng một lỗ lớn, quỷ huyết màu xanh đang không ngừng chảy ra, lập tức dùng một tấm linh phù dán vào lỗ thủng, máu xanh ngừng chảy, nhưng cảm thấy quỷ lực trên người hắn đang không ngừng tan rã.
Diệp Thiếu Dương thở dài, quỷ hồn này, cứu không nổi nữa rồi.
“Ngươi trả lời ta mấy vấn đề trước đã, để ngươi chết được nhắm mắt.”
Diệp Thiếu Dương nắm lấy cổ tay hắn, rót nhập cương khí, trì hoãn sự hao mòn của quỷ lực, hỏi: “Có phải Diệp Tiểu Thước giết ngươi hay không?”
Diệp Giai Lượng nhẹ giọng nói: “Đúng vậy……”
“Vì sao hắn lại muốn giết ngươi?”
Diệp Thiếu Dương truy vấn.
Diệp Giai Lượng khẽ thở dài: “Ta bị trừng phạt đúng tội, mấy người chúng ta đều đáng chết, ta chết không oan ức……”
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Mấy người chúng ta, ngươi có ý gì?”
“Bọn họ đều phải chết, chúng ta thật sự xin lỗi Tiểu Thước, chúng ta đều sẽ chết, một người cũng không trốn thoát……”
Giọng nói của hắn càng ngày càng thấp, đột nhiên bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, hơi thở mong manh nói: “Đừng có tiếp tục điều tra nữa, ngươi…… Không phải là đối thủ của hắn đâu……”
Thân thể hắn từ từ bị phân giải, hóa thành tinh phách, bay ra tứ phía.
Vất vả lắm mới nắm được một manh mối, thế mà lại bị chặt đứt như vậy.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy bất lực, lắc lắc đầu.
Lúc này Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh đuổi tới, hỏi han tình hình, nghe xong cả kinh, không nói nên lời.
“Nếu quỷ hồn đó chính là Diệp Tiểu Thước, vì sao hắn muốn thông qua Diệp Giai Lượng gọi huynh tới? Chẳng lẽ không sợ huynh bắt hắn sao?”
“Có lẽ…đó là một sự cảnh cáo.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, hắn nghĩ đây chính là cách giải thích hợp lý duy nhất.
“Bây giờ phải làm sao, quay trở về hỏi thăm người nhà của Diệp Giai Lượng ư?”
Diệp Tiểu Manh hỏi.
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ phía trước, nói: “Phía trước chính là Lưỡng giới sơn, cha của cô nói có một đạo quan ở trong sơn cốc, vừa đúng lúc tôi cũng muốn đi xem, nhân tiện vào đó xem có thể tìm được hang ổ của Diệp Tiểu Thước hay không.”
Sau đó, dặn dò cô cùng Tiểu Mã quay về tìm người nhà Diệp Giai Lượng, hỏi thăm xem lúc sinh thời có xích mích gì với Diệp Tiểu Thước hay không, còn có việc mà trước khi hắn hồn siêu phách tán đã nói: mấy người phải chết là ai, cái này rất là quan trọng, có thể sẽ cứu bọn họ một mạng.
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, “Thực lực của muội chỉ có thể bảo vệ Dương thiếu gia, hiện tại huynh là Diệp Thiếu Dương, đến phiên huynh bảo vệ muội”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Mặc kệ ta là Diệp Thiếu Dương hay là Dương thiếu gia, ta vẫn là ta.”
Diệp Tiểu Manh âm thầm thở dài, nói: “Với muội mà nói, không giống nhau.”
Vào sơn cốc, đi được mấy chục mét, Diệp Thiếu Dương đột nhiên dừng lại.
Diệp Tiểu Manh lập tức khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương dùng chân đá đá một bụi cỏ dại trước mặt, “Bên ngoài hạn hán, cây cỏ đều sắp chết hết, nơi này sao lại có cỏ mọc cao thế này, muội không cảm thấy kỳ quái sao?”
Được hắn nhắc nhở, Diệp Tiểu Manh mới chú ý, chi tiết này rất dễ bỏ qua, cúi xuống nhìn, loại cỏ này trông rất giống Tam Diệp thảo, thường mọc thưa thớt.
Trong sơn cốc…… sao loại cỏ này lại mọc cao và nhiều đến như vậy? Hay nó là một loại khác?!
Chương 484: Cỏ oan hồn
“Nơi này đất đai khô hạn, mà sao cỏ mọc cao vậy?”
Diệp Tiểu Manh khó hiểu nói.
“Điều đó chứng tỏ, loại cỏ này sống không cần nước, hay ít nhất cũng không phải nước ở nhân gian.”
Diệp Thiếu Dương khom lưng xuống bứt một nắm cỏ, lập tức thấy chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi, dùng tay dính một chút bỏ vào trong miệng nếm, liền nhăn mặt, nói: “Là vị của nước sông Vong Xuyên!”
Diệp Tiểu Manh kinh hãi, “Sao có thể như vậy, Vong Xuyên Hà sao có thể chảy tới nhân gian!”
Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng không trả lời được.
Trong lòng hắn cũng kinh hãi không thôi, lấy tay vò nát lá cỏ, chất lỏng màu đỏ giống như máu chảy ra, nhìn trông rất kinh khủng.
“Cỏ này gọi là Oan hồn thảo, sinh trưởng ở bờ sông Vong Xuyên, chuyên môn dùng để hấp thu oán khí quỷ hồn vãng lai, làm cho chúng nó cam tâm tình nguyện đi qua Cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà……”
Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói, “Loại cỏ này hấp thu oán khí, tích lũy tới một độ nhất định sẽ kết thành Oán linh quả, quỷ hồn ăn, không cần phải chuyển hoá mà có thể trực tiếp làm tăng tu vi quỷ lực.
Vì thế, Âm Ty có Quỷ Vương chuyên môn trông giữ trên bờ Vong Xuyên Hà, ngăn không cho cô hồn dã quỷ ăn Oan hồn thảo.”
Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói xong, vẻ mặt khó hiểu nói: “Ý của huynh là, loại cỏ này được trồng ở đây, để cho người…… Không đúng, là cho quỷ hồn ăn?”
Thấy hắn gật đầu, còn nói thêm: “ Nơi đây không có oan hồn qua lại, cũng không có Vong Xuyên Thủy, cỏ này dựa vào cái gì để tồn tại?”
“Ta không biết.”
Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, nói: “Nhưng muội đừng quên, toàn bộ thị trấn đều bị trận pháp áp chế, hiện tại ta không cảm nhận được một chút tà khí nào tồn tại, ta chỉ có thể đoán được sơn cốc mà hiện tại chúng ta đang thấy, tuyệt đối không phải là hình dáng chân thật của nó.”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày, cũng quay đầu nhìn tứ phía, nghĩ thầm: theo như Thiếu Dương ca nói thì hình dáng thật của sơn cốc, sẽ như thế nào? “Bây giờ phải làm sao đây?”
Diệp Tiểu Manh hỏi.
“Đến nước này thì chỉ có thể tiếp tục đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương hướng Tiểu Manh cười cười, “Sợ à? Trước kia muội to gan lắm cơ mà”
Diệp Tiểu Manh nhún nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Lúc trước muội là chủ lực, có trách nhiệm đứng mũi chịu sào, hiện tại đã biết huynh là Diệp Thiếu Dương, muội chỉ dựa hơi thôi, lá gan cũng thu nhỏ lại, đi theo huynh cưỡi ngựa xem hoa là được rồi.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, không thể hiểu nổi tư duy này của nàng.
Đi càng sâu vào trong sơn cốc, Oan hồn thảo cũng càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa Diệp Thiếu Dương để ý thấy, Oan hồn thảo chủ yếu sinh trưởng ở hai bên bờ sông cạn nước, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Lập tức không hề thương tiếc, dẫm một đường lên đám cỏ, quay đầu lại nhìn lại, thấy các vết chân mình vừa đi qua có màu đỏ như máu, trông rất ghê người.
Diệp Tiểu Manh vừa đi vừa kể, năm đó nàng cùng cha mình đã tới đây một lần.
Khi đó trong sơn cốc tất cả đều bình thường, suối còn đầy nước, nhưng hai bên không có Oan hồn thảo.
Nơi này quá hẻo lánh, gần đó cũng không có thôn trang, ngày thường căn bản sẽ không có người lui tới, loại cỏ này mọc lên từ lúc nào cũng không ai rõ.
Sơn cốc uốn lượn về phía trước, đi thêm khoảng một hai dặm, cuối cùng cũng tới một vùng đất trống trải, chỉ có sừng sững duy nhất một ngọn núi.
Diệp Tiểu Manh chỉ vào ngọn núi nói: “Đạo quan đó ở trên núi, muội lên đó một lần, chẳng có gì cả.”
Hai người đi đến dưới chân núi, có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp những bậc thang bằng đá phủ kín đường lên núi.
Diệp Tiểu Manh nói với Diệp Thiếu Dương, thang đá đã ở đó trước khi ngọn núi được phát hiện.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn một lượt, những bậc thang đá bao quanh ngọn núi, đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc.
Đang đăm chiêu suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, đứng ngẩn người ra, một lúc sau hắn vọt tới ven đường, tìm kiếm trong đống cỏ khô, cái gì cũng không có.
Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Diệp Thiếu Dương cố gắng hồi tưởng lại, đối chiếu với phía trước ngọn núi, lục tìm trong bụi cỏ, đột nhiên phát hiện một mảnh bia đá bị cỏ khô che khuất, chìm trong bùn đất chỉ nhô ra một góc.
Vội vàng ngồi xuống, dùng tay gạt cỏ, từ đai lưng lấy ra Đinh Diệt Linh, đào tung đất ở bốn xung quanh tấm bia đá.
Vì đất khô nên rất xốp, cắm một nhát là ra cả khối.
Sau một hồi không ngừng đào bới, tấm bia đá cũng hoàn toàn lộ ra.
Mặt chính có vết khắc lõm, mặt trên sơn đỏ bong ra từng mảng, chỉ còn lại có một chút dấu vết mơ hồ, tuy nhiên vẫn có thể phân biệt ra chữ viết, chính là ba chữ triện: Thanh Thiên Quan.
Quả nhiên là nơi này.
Diệp Thiếu Dương dùng sức hít một hơi, chính là đạo quan mà mình đã nhìn thấy trong thiên sư bài, thì ra nó thực sự tồn tại, hơn nữa lại ở chính quê mình.
Đây chính là nơi phát sinh chuyện ma quái trong sơn cốc! “Sao kỳ vậy, Thiếu Dương ca, làm sao huynh biết được nơi này có bia đá?”
Diệp Tiểu Manh vô cùng kinh ngạc hỏi.
Diệp Thiếu Dương dăm ba câu nói rõ chân tướng, Diệp Tiểu Manh sau khi nghe xong càng thêm giật mình.
Diệp Thiếu Dương thì ngược lại, bình tĩnh nói: “Không có gì thần kỳ, đạo quan này chắc được xây sau khi Diệp Pháp Thiện hồi hương.
Ông ta lợi dụng thần thức, đem hình ảnh của núi và đạo quan lưu giữ lại trong thiên sư bài mà thôi, ta chỉ không hiểu vì sao ông ta lại muốn làm như vậy, hay có thể, đạo quan này có vật gì đặc biệt?”
Im lặng trước tấm bia đá một lát, Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh lên núi.
Tới vị trí sơn môn trong ký ức, Diệp Thiếu Dương dừng lại một hồi, không thể tìm được sơn môn.
Nghĩ cũng phải, sơn môn bằng gỗ, không giống như tấm bia đá kia.
Đã trải qua hơn ngàn năm, gỗ dù tốt đến mấy cũng bị hư hỏng.
Trèo lên trên đỉnh núi, chỉ nhìn thấy mấy mảng tường đá đổ nát còn sót lại, khắp nơi mọc đầy cỏ khô.
Diệp Thiếu Dương dừng lại trước cửa nghe ngóng một lát, sau đó dựa theo vị trí trong trí nhớ, đi xuyên qua hai mảnh sân, bước lên mười bậc, đi vào đến đại điện, có thể nhìn thấy vài toà linh đài, nhưng thần tượng ở bên trên đều không thấy.
Diệp Thiếu Dương nhớ lời Diệp bá nói, cảm thấy có chút kỳ quái: Trong trí nhớ của mình, đại điện còn có Tam Thanh Thần Tượng, sao giờ chỉ có tượng của Diệp Pháp Thiện còn nguyên vẹn, Tam Thanh Thần Tượng đã đi đâu rồi.
Dựa vào ký ức, Diệp Thiếu Dương đi tới trước linh đài kê thần tượng Diệp Pháp Thiện, trầm mặc đứng một hồi, hỏi Diệp Tiểu Manh biết được chiếc rương chứa Ngọc Trần Chủ đã được tìm thấy ở phía sau đạo quan.
Vì thế vòng qua đại điện, men theo vách tường vào hậu viện.
Góc vườn có một cây bạch quả rất to, cành lá xum xuê.
Diệp Tiểu Manh vừa thấy liền tò mò nói: “Thật là kì quái a, khô hạn lâu, cây này dù có bất tử cũng không thể xanh tốt như vậy, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của hạn hán.”
Nói xong đưa tay ngắt xuống một chiếc lá, vừa mới chạm tay, lá cây lập tức khô héo, chảy ra dịch nhầy màu trắng.
“Đây là âm mộc.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn tán cây xum xuê, sắc mặt ngưng trọng giải thích nói: “Cây Bạch quả mọc tại lối vào Hoàng Tuyền, gặp gió âm sẽ động, nhắc nhở Tiếp Dẫn Âm Thần, có quỷ hồn đi vào, cho nên kêu Âm Tín Thụ, ý nói truyền tin tức ở cõi âm.
Bởi cây có đặc tính này nên về sau đã được một vị pháp sư đưa lên dương gian gieo trồng.
Chén làm bằng gỗ cây Bạch quả được dùng để thử quỷ khí, giống như lấy bạc thử độc.
Lâu dần, thích ứng với không khí trên dương gian, hình thành một giống cây, gọi là Bạch quả”.
Chương 485: Thiên la địa võng trận
Diệp Tiểu Manh không chính thức bái sư nên rất ít kiến thức về việc này, chỉ biết cây cối có phân ra âm dương, trước giờ chưa từng gặp qua, cũng không biết khác nhau ở đâu, lập tức nhìn tán cây nói: “Nhìn thì đúng Bạch quả, nhưng làm sao huynh biết nó thuộc âm mộc?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Rất đơn giản, mặt hướng nam là dương, mặt hướng bắc là âm.
Cây cối trên nhân gian, trừ khi chưa bao giờ thấy ánh mặt trời, bằng không dù lớn hay nhỏ, tán cây cũng đều hướng về phía nam, tán cây hướng dương sẽ rậm rạp, hướng Bắc thì cành lá thưa thớt.
Âm mộc không giống vậy, do hấp thu ánh trăng nên hoàn toàn tương phản, muội xem cây này chính là một ví dụ.”
Diệp Tiểu Manh theo lời hắn, lui ra phía sau mấy bước, nhìn lên tán cây, quả nhiên đúng như lời hắn nói.
Diệp Thiếu Dương cố tình dạy cho nàng thêm chút kiến thức, nói tiếp: “Bởi dương mộc với âm mộc có cùng một gốc, cho nên nếu sinh tồn trong hoàn cảnh đặc thù, dương mộc cũng có thể biến thành âm mộc.
Nếu dưới đất hoặc xung quanh âm khí quá thịnh, vượt qua dương khí thì sẽ gây mất cân bằng âm dương.
Dương chuyển thành âm, tán cây sẽ hướng bắc, pháp sư có thể căn cứ điểm này để tìm nơi có âm khí hội tụ.”
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, “Đa tạ Thiếu Dương ca dạy dỗ, cây Bạch quả này sao lại là âm mộc, chẳng lẽ xung quanh âm khí quá nặng ư?”
“Đỉnh núi trống trải, gió thổi không có vật cản, dù có âm khí cũng không thể hội tụ, cho nên chỉ có một khả năng……”
Diệp Thiếu Dương dùng chân đạp đạp mặt đất, “Âm khí đến từ dưới đó.”
Diệp Tiểu Manh lập tức nói: “Không chừng là cái giếng kia! Nghe cha nói, do lúc ấy giếng cạn nước, nên chiếc rương mới lộ ra.”
Vừa nói vừa dẫn Diệp Thiếu Dương vòng sang bên kia cây Bạch quả.
Dưới gốc cây đích thực có một giếng nước, bốn phía xây bằng gạch xanh thành hình bát giác, phía dưới có một lỗ thủng, tạo thành một lạch nước, dòng chảy hợp lại với con suối dưới núi, thông vào trong sơn cốc.
Diệp Thiếu Dương ghé vào miệng giếng, nhìn xuống phía dưới.
Giếng rất sâu, nhìn không tới đáy, ném xuống một hòn đá nhỏ, nửa ngày sau mới nghe thấy “tõm” một tiếng, chứng tỏ dưới đó có nước.
Khắp nơi khô hạn, sao tự nhiên lại có nước ở đây? Diệp Thiếu Dương thấy không hợp lý.
Nhưng đáng tiếc, nơi nơi đều bị trận pháp áp chế, hắn không thể cảm nhận được nơi có tà khí, đành phải vẽ một đạo Thí oan phù, dán trên miệng giếng, miệng lẩm bẩm niệm chú.
Linh phù lập tức biến màu đen, sau đó cuốn lên như bị đốt, mặt trên chu sa lưu động, chảy tới miệng giếng lập tức bị bốc hơi lên thành một luồng khí màu đỏ, tiêu tán trong không khí.
“Ngay cả linh phù cũng bị thiêu, nơi này âm khí quá nặng!”
Diệp Thiếu Dương ngó xuống giếng, cau mày nói.
“Đi xuống xem sao?”
Diệp Tiểu Manh nói.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Pháp sư tam bất nhập, không nên tùy tiện xuống đó.”
Diệp Tiểu Manh vội hỏi: “Cái gì gọi là pháp sư tam bất nhập?”
“Đó là ba nơi pháp sư không thể vào: Không vào uế sở, không vào hiệp lộ, không vào tử cục.”
Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích, “Uế sở, chính là nơi dơ bẩn, không cẩn thận bị dính bẩn, thì dù pháp lực có mạnh, cũng sẽ bị phá pháp thân.
Hiệp lộ chính là nơi chật chội, gò bó, không thể triển khai tay chân, trong khi Quỷ Yêu có thể xuyên tường độn thổ, không bị hạn chế.
Dù có liều mạng vào trong hay thần thông quảng đại cũng chẳng ăn thua, giống như tự tìm đường chết.
Tử cục chính là âm trận không thể phá giải, có thể tăng cường tu vi Quỷ Yêu.
Pháp sư vào đó pháp lực sẽ bị hạn chế, không thể thi triển.”
Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, nói: “Nếu lũ Quỷ Yêu cứ trốn trong đó không ra, thì phải làm sao?”
“Vậy thì tìm cách cho nó tự đi ra như: mắng mỏ, hạ nhục, đào mồ quật xác…biện pháp gì cũng được, miễn là làm cho nó ra khỏi đó.
Giống như là gặp rùa đen rụt cổ, người vào đó đánh không lại, giết không xong, nên mới tìm cách phong ấn nó.
Tóm lại, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên liều mạng.
Trước khi làm gì cũng nên quan sát địa hình, cẩn thận tính toán để giảm thiểu tỉ lệ tử vong.”
Diệp Tiểu Manh nghe được rất sửng sốt, ngưỡng mộ nói: “Cái này có trong sách sao?”
“Một nửa là trong sách, một nửa là kinh nghiệm nhiều năm bắt quỷ.”
Diệp Tiểu Manh cúi đầu cười nói, “Xin được chỉ giáo….”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào giếng nước nói: “Trong này khẳng định có một con to bự, ban ngày không ra thì buổi tối nhất định sẽ ra, cứ phong ấn lại đã.”
Diệp Tiểu Manh nói: “Vậy huynh chờ nó đi ra, đánh nhau một phen rồi thu phục nó.”
Diệp Thiếu Dương chớp chớp, “Muội nói nghe dễ dàng nhỉ, vạn nhất đánh không lại thì ta biết làm sao, đến lúc đó chạy cũng không kịp.
Dù sao đây cũng là hang ổ của nó, ta chẳng dại gì mà trêu chọc.
Vả lại, nhiệm vụ hôm nay là quan sát sơn cốc, ngộ nhỡ lâm vào cảnh lưỡng diện thọ địch, thì thực là phiền toái.”
“Sơn cốc này không phải đã khảo sát rồi sao?”
Diệp Tiểu Manh khó hiểu.
“Oan hồn thảo mọc nhiều như vậy, nhất định âm khí rất nặng, nói không chừng là Bách Quỷ Âm Sào.”
Diệp Thiếu Dương đứng lên quan sát sơn cốc, sắc mặt ngưng trọng, “Nhìn qua thì thấy quá yên bình, thật không đúng.
Ban ngày không xảy ra việc, buổi tối ắt hẳn có dị biến.”
Diệp Thiếu Dương cởi ba lô xuống, lấy ra bảy cái đinh dài bảy tấc, lấy giếng làm trung tâm, đóng xuống bốn phía trên mặt đất, sau đó dùng chu sa tơ hồng xâu lại tiền Ngũ Đế, quấn quanh thân của bảy cây đinh, cuối cùng dán bảy đạo phù lên trên miệng giếng, đầu tấm phù được đính liền nhau.
Diệp Tiểu Manh nhìn cách hắn nhanh chóng hoàn thành phong ấn, liền nói: “Đây là Thiên La Địa Võng trận, muội xem sách thấy nói, bày trận dễ dàng nhưng muốn dùng linh phù tác động lên pháp khí, phát huy uy lực cực đại, nhất thiết phải có tu vi cỡ Thiên sư trở lên mới có thể vẽ được bùa.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhìn trận pháp mình vừa bố trí nói: “Tốt xấu chính là nó, nếu phía dưới là Tà Thần, thì có thể vây khốn nó được một lúc, ít nhất cũng đủ thời gian cho chúng ta chạy trốn.”
Diệp Tiểu Manh có phần không hài lòng, bĩu môi nói: “Huynh là Thiên sư, sao lại không tự tin như thế, chưa đánh đã nghĩ cách trốn chạy à.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thiên sư không phải là vạn năng.
Bắt quỷ không phải dễ dàng như người ta vẫn nghĩ.
Ta mà giống như muội nói thì đã chết không một trăm cũng tám mươi lần rồi.”
Bày xong trận, thấy trời còn chưa tối, Diệp Thiếu Dương tranh thủ đi quanh đỉnh núi một vòng, không phát hiện thêm được gì, vì thế chọn một phiến nham thạch gần sơn cốc ngồi xuống.
Quan sát thế núi xung quanh, hắn phát hiện nơi này chính là thế “Hạc lập kê quần”
Đang lúc nhàn rỗi, muốn khoe khoang chút kiến thức với Diệp Tiểu Manh nên nói: “Xung quanh ngọn núi này là cánh đồng hoang vu.
Núi san sát kề vào nhau, tầng tầng lớp lớp nhưng chỉ có ngọn núi này là cao nhất, thế núi cao ngất trời, là thế tụ khí, nhưng thế núi độc lập, trước sau không dựa vào đâu: vô thủ bất thành long, vô trảo bất thành hổ, vô dực bất thành phượng, vô vĩ bất thành xà.
Ngọn núi ngạo nghễ đứng độc lập, hướng về phía đông, nếu so với những ngọn núi nhỏ xung quanh thì trông giống như linh hạc bị lạc giữa đàn gà.
Muội biết vì sao Diệp Pháp Thiện lựa chọn nơi này xây đạo quan không?”
Diệp Tiểu Manh mơ hồ lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương thấy cô phản ứng như vậy, đắc ý hắng giọng nói: “Trong tứ đại bảo huyệt, Long là hoàng gia dưỡng khí, Phượng là thư sinh kinh minh, Hổ là tập võ dụng binh, Xà là thương trường thông linh.
Tất cả đều không có quan hệ gì với “Hạc”.
Chỉ là vì Hạc nổi trội hơn người, nhàn nhã cao quý, là vật được ẩn sĩ yêu thích nhất.
Bởi pháp sư có nghề nghiệp đặc thù, bản thân thần bí nhưng hay phải lui tới chốn đông người, thật giống như hạc giữa bầy gà.
Vì thế năm đó Diệp Pháp Thiện lựa chọn nơi này để xây đạo quan là có ngụ ý như vậy.”
Chương 486: Quỷ thân thích
Diệp Tiểu Manh nghe xong đầu óc mờ mịt, tuy không thực sự hiểu rõ nhưng cảm thấy rất là cao thâm, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương ca, huynh thật là hiểu biết sâu rộng a.”
Diệp Thiếu Dương nghiêng mặt nhìn lên trời, khẽ mỉm cười.
Đây chính là cảm giác mà chỉ một người học pháp thuật mới có thể có được, tốt xấu gì cũng hiểu được chút cơ bản, người thường hoàn toàn không biết, muốn giả cũng giả không được.
Hai người ngồi dưới chân nham thạch, quan sát sơn cốc, nói chuyện phiếm.
Hầu hết đều là Diệp Tiểu Manh hỏi Diệp Thiếu Dương trả lời, sau đó nàng lại nói tình huống mà mình đã trải nghiệm.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết nàng đang học đại học năm thứ 2 chuyên ngành khảo cổ tại Thượng Hải.
Diệp Tiểu Manh kể nửa năm trước chính nàng đã theo Đạo sư tham gia khai quật một ngôi mộ cổ mộ, chẳng hiểu sao lại đụng phải cương thi, sau đó còn dùng pháp thuật mạo hiểm chiến thắng…… “Đúng rồi, Thiếu Dương ca, chúng ta có quan hệ huyết thống đời thứ mấy rồi a?”
Diệp Tiểu Manh kéo tay Diệp Thiếu Dương, hỏi.
Diệp Thiếu Dương đang ở nghe cô kể chuyện tróc quỷ, đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, giật mình nói: “Ta không biết, 5 tuổi ta đã lên núi làm đạo sĩ, thân thích đều không quen biết ai, biết nói sao đây.”
Diệp Tiểu Manh đếm ngón tay tính toán: “Vậy thì để muội tính, nghe cha nói ông nội muội với cụ nội huynh là anh em ruột, cha với ông nội huynh chính là anh em họ, đến đời của chúng ta thì…đúng rồi, vừa vặn là đời thứ 3.”
“Ừ, họ hàng gần.”
Diệp Thiếu Dương không ngờ hai gia đình lại có quan hệ huyết thống gần đến vậy, hèn chi ông nội lúc trước đã truyền lại thân phận tộc trưởng cho Diệp bá, nhìn nàng cười nói, “Thật không thể ngờ, ta lại là anh họ của muội.”
Diệp Tiểu Manh đột nhiên im lặng thở dài.
Chẳng mấy chốc trời đã sắp tối, tuy là mùa hè, nhưng đỉnh núi gió lớn nên khá lạnh.
Diệp Thiếu Dương đang do dự có nên tỏ ra ga lăng không, cởi chiếc áo sơ mi duy nhất trên người cho nàng mặc.
Nhưng nếu vậy thì mình sẽ phải ở trần, tình ngay lý gian, vạn nhất bị ai thấy được thì muốn giải thích cũng không xong.
Cái chính hai người lại là họ hàng gần, không biết có bị thân tộc tròng lồng heo theo truyền thống hay không nữa…… Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng nước chảy ngày càng vang dội.
Nước từ đâu ra? Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, lấy đèn pin từ trong túi ra, bật lên, theo tiếng nước đi tìm, vừa tới bên cạnh giếng đã lập tức kinh hãi: Đây là một chiếc giếng bằng, thành giếng chỉ cao chưa đầy 10cm, cạnh giếng có một lỗ hổng xem chừng năm đó dùng để dẫn nước, nước từ bên trong đang xối ào ào ra ngoài, theo dòng suối khô cạn, chảy xuống dưới núi.
“Chuyện này là sao?”
Diệp Tiểu Manh vừa nói vừa nhúng tay vào làn nước, muốn vớt một ít lên quan sát, kết quả ngón tay mới vừa chạm vào, lập tức biến thành xương trắng, kinh hãi hét lên một tiếng, vội vàng rút tay lại, lập tức phục hồi như cũ, chỉ có điều da tay đỏ lử, có chút đau đớn.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi ra một ít gạo nếp, cầm hai tay cô, dùng sức xoa đều, gạo nếp lập tức phát ra tiếng xèo xèo, khẽ rung rung.
Diệp Tiểu Manh rời ánh mắt khỏi tay mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương xoa một hồi, nhìn nàng nói: “Thế nào, còn đau không?”
“Không đau.”
Diệp Tiểu Manh dời ánh mắt, nhìn nước trong suối, nói: “Đây là chuyện gì?”
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, dùng bàn tay hớt chút nước, đưa lên miệng nếm, cau mày nói: “Đây là Vong Xuyên Thủy, trước khi hồn phách đầu thai, nếu vẫn còn Tham, Sân, Si, không muốn đầu thai, sẽ phải tắm tại Vong Xuyên Hà, tẩy bỏ tục niệm, người sống không thể chạm vào.”
“Vậy…… sao huynh lại không có việc gì?”
“Ta là Thiên sư, nếu có chuyện thì sẽ rất phiền phức.”
Diệp Thiếu Dương sắc mặt nghiêm trọng nhìn giếng nước, lẩm bẩm nói: “Phía dưới giếng nước này, chẳng lẽ lại thông với Âm Phủ, vì sao phải dẫn Vong Xuyên Thủy lên đây?”
Tuy không rõ nguyên do, nhưng hắn ý thức được, sự tình thực phức tạp, vô cùng phức tạp.
Tiếng kèn xô na bỗng từ sâu trong sơn cốc truyền tới, hai người thoáng nhìn nhau: Nơi này hoang dã vắng vẻ, lại là ban đêm, ai lại đến đây thổi kèn xô na chứ? Diệp Thiếu Dương bước nhanh đến bên vách núi, cúi đầu nhìn xuống sơn cốc, lập tức ngơ ngẩn: Trong sơn cốc không biết từ khi nào, xuất hiện đèn lồng màu xanh lục toả ánh sáng u ám, cứ cách chừng mười mét lại có một chiếc, nối đuôi nhau thành một hàng dài dưới sơn cốc, đèn mới không ngừng được thắp sáng.
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhớ lại chiếc đèn lồng quỷ đã bất ngờ xuất hiện phá đám việc của mình lúc ban ngày, trong lòng lo lắng không yên, quay sang nói với Diệp Tiểu Manh, “Ta muốn xuống đó xem sao, lát nữa vạn nhất phát sinh bất cứ tình huống gì, muội cũng phải theo sát ta, nếu đến ta cũng không được, bảo muội chạy thì muội phải chạy thật nhanh, hiểu chưa…”
Hai người lần theo dốc đá, một đường xuống dưới, còn chưa tới chân núi, đã thấy hai bóng đen từ phía đối diện đi tới, thỉnh thoảng dừng lại, sau đó một chiếc đèn lồng quỷ được thắp sáng lên.
Nhờ ánh lục quang của đèn lồng quỷ, Diệp Thiếu Dương thấy hai thôn dân ăn mặc trẻ trung, một trái một phải, cứ đi một đoạn, lại thò tay vào trong bụng, móc ra một vật giống như khí cầu, thổi một hơi, lục quang lập tức sáng lên, treo lơ lửng trên cành cây ven đường.
Diệp Tiểu Manh lần đầu thấy cảnh tượng quái đản như vậy, nhịn không được sợ hãi nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ giọng nói: “Đó là hai con quỷ phải không, chúng đang làm gì ở đây vậy?”
“Đúng là chỉ có quỷ mới biết.”
Diệp Thiếu Dương xoay người tiếp tục đi xuống, nói: “Chúng ta tới để quan sát tình huống, tránh không phát sinh xung đột, vòng qua đi thôi.”
Vì thế dẫn Diệp Tiểu Manh, từ trong bụi cỏ vòng xuống núi, đi về phía sơn cốc được một đoạn xa, tới vị trí một tấm bia đá, Diệp Thiếu Dương có thể thấy rõ mặt mấy người ở đó, liền kéo Diệp Tiểu Manh ngồi xuống, ẩn mình trong bụi cỏ, lặng lẽ quan sát phía đối diện.
Nhờ ánh lục quang của quỷ đèn lồng, có thể nhìn thấy liên tục có bóng người đi tới đi lui trong sơn cốc, đến dòng suối cạnh đó, cả đám cong người nằm bò xuống, ghé miệng uống nước giống như động vật, phát ra thanh âm tòm tọp.
Cảnh tượng trước mắt còn kinh dị hơn nhiều so với quỷ đèn lồng, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được Diệp Tiểu Manh bấu chặt tay mình, nhẹ giọng nói: “Thiếu Dương ca……”
Diệp Thiếu Dương biết nàng muốn hỏi cái gì, nói: “Vong Xuyên Thủy sau khi bị quỷ hồn gột rửa thân thể, sẽ lưu lại oán khí, nếu quỷ uống nước này, sẽ gia tăng tu vi, nhưng oán khí cũng sẽ tăng theo, khó có thể siêu độ, đám quỷ đó…… uống Vong Xuyên Thủy để tu luyện.”
“Từ đâu ra nhiều quỷ như vậy, chẳng lẽ là Âm Phủ?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Quỷ tới từ Âm Phủ, cơ bản không thể hoàn dương, dù có là hồi hồn hoặc thăm thân, cũng không có khả năng một lần tới nhiều như vậy.”
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện quần áo mà đám quỷ đó mặc đều giống như người sống, có điều lấm lem bùn đất, kiểu dáng nông thôn, tức khắc nghĩ đến một khả năng: Chẳng lẽ đều là dân vùng phụ cận chết đi, quỷ hồn không xuống Âm Phủ, lưu tại nơi này? Vì sao lại nhiều như vậy chứ? Đột nhiên cảm thấy phía sau mình có gió thổi tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng kéo Diệp Tiểu Manh, lắc mình một cái, chỉ thấy bóng đen vụt qua trước mặt, một quỷ hồn nhào tới vị trí mình vừa đứng, sau khi thất bại, lại xoay người tiếp tục lao đến.
Chương 487: Quỷ Tiên thôn
Diệp Thiếu Dương hai ngón kẹp một lá linh phù, niệm: “Tái động nhất bộ, hồn phi phách tán” Quỷ hồn kia quả nhiên đứng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Người nào dám cả gan đột nhập Quỷ Tiên Thôn chúng ta?!”
Quỷ Tiên Thôn? Diệp Thiếu Dương nhìn thì thấy: đây là một nam quỷ khoảng bốn mươi tuổi, ngoại hình như người, dáng dấp nông dân, trên người quanh quẩn một tầng hồng quang…là một lệ quỷ, tu vi không tồi….Đang định bắt hắn tra hỏi mọi việc cho rõ ràng, đột nhiên Diệp Tiểu Manh bên cạnh thất thanh kêu lên: “Tam thúc, đúng là Tam thúc!”
Con quỷ kia nghe xong cũng ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt, mơ màng nhìn Diệp Tiểu Manh.
“Là con à, Tiểu Manh, tam thúc người…… chẳng phải đã chết sao, sao lại ở đây?”
Con quỷ kia chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới, sắc mặt trở nên vui vẻ, nhếch miệng cười.
“Tiểu Manh à, mười năm không gặp, con đã lớn như vậy sao, cha mẹ con vẫn khỏe chứ?”
Diệp Tiểu Manh gật đầu nói: “Họ vẫn khỏe.”
Tam thúc vẫy tay nói: “Tới đây…mau tới đây, để thúc thúc xem con thế nào.”
Diệp Tiểu Manh đang định đi qua thì Diệp Thiếu Dương ngăn nàng lại, nói: “Muội muốn tìm đường chết à?”
“Việc này…… Ông ấy là Tam thúc của muội, là thúc thúc ruột thịt của muội.”
“Nhưng ông ta là một con quỷ!”
Tam thúc hừ một tiếng nói: “Quỷ thì đã làm sao, ngày nào ta còn chưa đầu thai thì nó vẫn là cháu gái ruột thịt của ta, ông chú như ta sao lại có thể hại nó.”
Diệp Tiểu Manh lập tức nói: “Tam thúc, đây là Thiếu Dương ca, cũng là người nhà chúng ta, khi còn nhỏ đã lên Mao Sơn.”
Tam thúc ngẩn ra, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Ngươi là con trai Diệp Binh ư?”
Thấy đối phương nhắc tới tên của cha mình, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ biết gật gật đầu.
Tam thúc lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Ha ha….
là người trong nhà, lúc ngươi mới hai ba tuổi, ta còn bế ngươi, thế mà bây giờ đã lớn như vậy, thời gian qua nhanh a.”
Diệp Thiếu Dương thấy khuôn mặt quỷ này cũng không có vẻ quỷ quyệt, im lặng không nói gì hồi lâu.
Tục ngữ nói “giơ tay không đánh khuôn mặt tươi cười”, là họ hàng thân thích mình cũng không nên trực tiếp động thủ, liền quyết định thân mật nói chuyện: “Tam thúc, không phải người đã chết ư, sao lại ở đây?”
Tam thúc cười nói: “Ta đã chết ở đây được mười năm….Phải rồi, các người tới nơi này làm gì?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, thuận miệng nói: “Nghe nói nơi này có quỷ quậy phá nên bọn con tới đây xem, sao vừa rồi người lại muốn đánh con?”
“Quỷ tiên thôn không cho người sống vào, trừ phi……”
Tam thúc đảo mắt, vẫy vẫy tay nói: “Đi thôi, nếu các người đã tới, cùng ta về nhà đi, Tam thẩm của các người đang ở nhà, mười năm không được gặp họ hàng, bà ấy nhất định sẽ rất vui mừng.”
Diệp Tiểu Manh lúc này cũng hiểu được, chần chừ nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương gật đầu, kéo nàng đi về phía trước.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, mặc kệ Tam thúc có ý định gì, cứ mượn cơ hội này trà trộn vào cái gọi là “Quỷ tiên thôn”
để thám thính, xem rốt cuộc nó là cái quái gì.
Tại vị trí cửa cốc có lập một đền thờ, bên trên viết ba chữ đỏ như máu: Quỷ Tiên Thôn.
Đền thờ này ban ngày không thấy, Diệp Thiếu Dương nghi là do quỷ khí biến ảo mà thành.
Theo chân Tam thúc đi vào sơn cốc, dọc đường đi nhìn thấy mười mấy người, hoặc đang uống nước bên suối, hoặc đang tìm kiếm gì đó trong đám Oan hồn thảo, bỏ vào miệng nhai nhóp nhép.
Tam thúc khom lưng xuống ngắt một nhánh Oan hồn thảo, rồi nhặt ra cái gì đó, đưa cho hai người Diệp Thiếu Dương, nói: “Nếm thử đi, ăn rất ngon.”
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, thì thấy đó là một quả có hình mặt một đứa trẻ, không ngừng làm ra các loại biểu tình, trông rất quái dị.
“Oán linh quả, quỷ ăn có thể gia tăng một năm tu vi.”
Diệp Thiếu Dương đem trái cây nhét trở lại tay Tam thúc, “Chúng ta là người, ăn vào sẽ chết, thúc tự mình ăn đi.”
Tam thúc cười cười, “Đúng là từ Mao Sơn tới, biết cũng nhiều chuyện a.”
Dọc đường đi gặp được mấy con quỷ, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thì thấy, đám quỷ này quanh thân đều quanh quẩn quỷ khí màu xanh hoặc đỏ, chứng tỏ bọn chúng ít nhất cũng có cấp bậc oán linh, trong đó một số cũng giống như Tam thúc, là lệ quỷ.
Đã chết mười năm, tu thành lệ quỷ, thật sự không dễ dàng, được như thế này đương nhiên là do ăn Oán linh quả cùng uống Vong Xuyên Thủy trong thời gian dài.
Lúc này, một nhóm quỷ hồn từ đối diện đi tới, cầm đầu là một tên đầu đội mũ đen, thân mặc hắc bào, chân xỏ một đôi ủng màu đen, tay trái nắm một chiếc roi kết bằng lông chim, tay phải cầm một thẻ bài, lục quang từ quỷ đèn lồng phản chiếu hai chữ to màu vàng: Dạ Tuần.
Theo sau nó là hai hàng quỷ tốt.
“Dạ tuần thần!”
Diệp Tiểu Manh kinh hãi, tuy chưa tận mắt thấy bao giờ, nhưng nàng cũng đã xem qua tư liệu: Nhật Dạ Tuần Du, chính là hai Quỷ tiên dưới Âm Phủ, địa vị chỉ sau hai vị tướng quân Ngưu Đầu và Mã Diện, không ngờ lại gặp được ở đây, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy hắn không hề phản ứng.
Tên Dạ Tuần Thần này trông thấy bọn họ, lập tức đứng lại, thập phần oai nghiêm quát một tiếng: “Ai?”
Tam thúc lập tức cung kính đi lên, ghé vào bên tai hắn thì thầm nói gì đó, sắc mặt Dạ Tuần Thần lập tức dịu lại, chăm chú quan sát Diệp Thiếu Dương một hồi, hướng Tam thúc gật đầu, nói: “Ghi công cho ngươi.”
Sau đó dẫn đám quỷ tốt đi ngang qua hai người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Tiểu Manh nhân lúc Tam thúc đi phía trước dẫn đường, thấp giọng hỏi Diệp Thiếu Dương: “Dạ Tuần Thần sao lại ở chỗ này?”
Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn cô một cái, “Ai nói với muội nó là Dạ Tuần Thần, giả đó.”
Diệp Tiểu Manh thoáng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn đám quỷ tốt, nói: “Sao huynh biết là giả, có chỗ nào không đúng ư?”
“Mọi thứ ở đây đều là giả, nhìn thì rất giống.
Hơn nữa vì có trận pháp áp chế, ta không cảm nhận được khí tức trên người nó, khó có thể phân biệt thật giả, bất quá chỉ một chút cũng đủ nhận ra rồi,”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, cười nói: “Vì nó không chào hỏi ta.”
Diệp Tiểu Manh ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt dần dần lộ vẻ sùng bái.
Đi về phía trước không xa, hai bên dòng suối loáng thoáng xuất hiện nhà cửa, đều chỉ có một gian, nhìn qua như dùng cỏ đắp lên, rất đơn sơ, tất cả cửa nhà đều mở rộng ra, có mấy lão nhân ngồi trên ghế phơi nắng, nói chuyện phiếm, thậm chí còn chơi cờ tướng hay đánh bài tây.
Đi qua một nhóm quỷ hồn đang chơi bài, đúng lúc chúng vừa đánh xong một ván, con quỷ bị thua ấm ức vùng vằng, tay phải giữ chặt ba ngón tay trái, nhẹ nhàng bẻ một cái, ba ngón tay đứt lìa, miễn cưỡng giao cho kẻ thắng cuộc, trước mặt tên kia đã có không ít ngón tay quỷ.
“Đó là cái gì?”
Diệp Tiểu Manh kinh ngạc hỏi.
Những lời này bị Tam thúc nghe được, cười nói: “Ngón tay quỷ bị bẻ gãy sau một tháng sẽ mọc lại, có thể đến chỗ Tiên Nương đổi một ít đồ, so với Oán linh quả còn tốt hơn nhiều.”
Diệp Tiểu Manh nói: “Tiên nương? Là ai?”
Tam thúc cười hắc hắc, “Từ từ…
lát nữa mới nói cho các người biết.
Đi thôi.”
Trên đường gặp được một số người, chào hỏi Tam thúc, gật đầu một cái, nói dăm ba câu, cũng giống như nhân gian.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận quan sát những quỷ hồn đó, phát hiện bọn họ đều rất bình thường, y phục mặc trên người quá phân nửa là đồ của người sống, có cả áo liệm, chứng tỏ sau khi chết đã được chôn cất, cũng có mấy con mặc trang phục thường ngày, quần áo lao động, loại này phần lớn là đột tử, còn có một tên tiểu tử ăn mặc áo cầu thủ, mặt trên có in hình “số 23”
Đột nhiên, Diệp Tiểu Manh dùng cánh tay chọc chọc Diệp Thiếu Dương, phía đối diện có một nữ quỷ đang cong môi đi tới.
Chương 488: Quỷ sinh con
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn lại, là một cô gái khoảng hai mươi mấy, xem ra không có gì đặc biệt, chỉ là cái bụng hơi phồng lên một chút…… Bỗng nhiên ngẩn ra, định thần nhìn lại càng thấy giống như mang thai.
“Chẳng lẽ là trong bụng quỷ tử?”
Diệp Tiểu Manh thấp giọng nói.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “trong bụng quỷ tử, là sinh con trong quan tài, sau khi chết mẹ con đều thành quỷ, nhưng cái này trông không giống, hay là…… là Quỷ thai!”
Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn, Quỷ thai ư……Nàng cũng từng xem qua trong tư liệu: nó không giống như người hành phòng sinh con, mà là hai con quỷ một nam một nữ thổi khí cho nhau, sau đó mang Quỷ thai, rồi sinh hạ Quỷ tử.
Nhưng tình huống này rất hiếm khi xảy ra.
Vì quỷ sau khi chết, phần lớn trước khi xuống Âm Phủ đều tính là cô hồn dã quỷ không muốn siêu sinh, rất ít khi kén vợ kén chồng, lại càng không thể sinh hạ Quỷ tử.
“Muội chỉ nghe qua quỷ sinh con trong truyền thuyết, chẳng lẽ lại có thật?”
Diệp Tiểu Manh thất thanh nói.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít vào một hơi, nói: “Quỷ tử là do oán khí của hai con quỷ hợp thành, căn bản không phải là sinh linh, Trong sổ Sinh Tử cũng không có ghi chép ký lục, không khác Tà linh là mấy.
Âm Ty đối với việc quỷ sinh con thế này tuyệt đối cấm, phàm là quỷ sinh Quỷ tử, một khi phát hiện, sẽ bị tru diệt nguyên thần, vạn kiếp bất phục, cho nên tình huống này cực khó phát sinh!”
Trong lúc nói chuyện, lại gặp một nữ quỷ đang đi tới, bụng cũng phồng to.
Khi tới trước mặt, Tam thúc cùng nàng ta chào hỏi: “Mấy tháng rồi? À…, sắp sinh hả, chúc mừng nha.”
Nếu một con quỷ mang thai thì còn có thể lý giải, nhưng hai con quỷ đồng thời mang thai, sự tình này thật không thích hợp.
Diệp Thiếu Dương vẫn chăm chú nhìn bụng hai nữ quỷ, trong lòng kinh hãi: Nơi này gọi là “Quỷ Tiên Thôn”
, xem ra không chỉ đơn giản là Bách Quỷ Âm Sào.
Rốt cuộc, nó là cái quái gì, sao phát sinh ra nhiều việc quái dị đến vậy? Cuối cùng, Tam thúc cũng dừng trước một gian nhà, đẩy cửa đi vào, trong miệng hưng phấn gọi: “Bà nó ơi, có họ hàng tới thăm nè!”
Tiếng một nữ nhân, nói: “Ah, là Quyên Tử hả?”
“Không phải, là họ hàng từ nhân gian tới.”
Tiếng Tam thúc nhỏ lại, thì thầm với nhau vài câu gì đó, nghe không rõ lắm.
Một lát sau, Tam thúc đi ra ngoài cửa, hướng hai người Diệp Thiếu Dương cười, nói: “Xin lỗi, để các người đợi lâu, Tam thẩm vừa thay quần áo, vào đi.”
Diệp Thiếu Dương thật không nói nên lời, cảm giác này giống như đi thăm người thân trên nhân gian vậy.
Hai người theo ông ta đi vào trong nhà, một nữ nhân thân mặc sườn xám lập tức chào đón, tươi cười như hoa nhìn hai người, thân mật kéo tay Diệp Tiểu Manh, “Tiểu Manh, đã nhiều năm rồi không gặp, lớn lên thành đại cô nương xinh đẹp thế này, có nhớ Tam thẩm không?”
Diệp Tiểu Manh biết rõ bà ta là quỷ, nhưng dù sao cũng là họ hàng gần, hơn nữa đối phương lại nhiệt tình như vậy nên cũng cảm thấy thân thiện, liền gật gật đầu, nhìn Tam thẩm từ trên xuống dưới, nói: “Tam thẩm người vẫn xinh đẹp như xưa, trang phục cũng đẹp tuyệt.
Thật không thể ngờ…… còn có thể gặp được người ở đây.”
Tam thẩm cười nói: “Đây là tiểu ca con đốt cho ta, ngày thường ta không nỡ mặc…..Thật không ngờ con lại tới đây, ta cũng nhớ con là con gái của bác cả.
A…
còn đây là Thiếu Dương à, mau qua đây ngồi.”
Vừa nói tay vừa kéo Diệp Thiếu Dương đến bên người, ngồi xuống, bắt lấy hắn tay nói: “Ngươi chắc không còn nhớ ta nhỉ, hồi nhỏ vẫn hay bú sữa của ta đó nha.”
“Ách……”
Diệp Thiếu Dương nhìn bộ ngực căng tròn của bà ta, thực muốn hỏi một câu sau khi bà ta chết có đem sữa quỷ của mình cho ai uống nữa không.
Tam thẩm đột nhiên thở dài, có chút thương cảm nói: “Chắc ngươi không biết, ta là người cùng thôn với mẹ ngươi, quen nhau từ khi còn nhỏ, cùng nhau đi học, lớn lên thành chị em tốt, đáng tiếc đã mười mấy năm không gặp.”
Tam thúc để cho bọn họ trò chuyện, còn mình thì đi ra ngoài tìm mấy người họ hàng Diệp gia tới gặp mặt.
Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ nhìn nhau, vốn định tới điều tra, kết quả lại biến thành tới nhận họ hàng thân thích, cảm giác này tương đối kỳ quái.
Diệp Tiểu Manh đưa mắt xuống bụng Tam thẩm thấy hơi phồng lên một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: “Tam thẩm, người đang….”
“Mang thai….”
Tam thẩm vuốt vuốt bụng, mỉm cười, nói: “Còn mấy tháng nữa mới sinh.”
Diệp Thiếu Dương nhịn không được nói: “Nó là quỷ……”
“Đúng vậy, chúng ta ở đây đều muốn sinh con, chẳng để làm gì, vì dù sao chúng ta cũng không nuôi dưỡng.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn bà ta, “Không nuôi dưỡng…
thì sao lại muốn sinh?”
Tam thẩm nói: “Ngươi cho rằng chúng ta đến đây ở chùa à.
Nếu muốn sống ở Quỷ Tiên Thôn thì phải không ngừng sinh con, đem Quỷ tử dâng cho Tiên Nương.
Tiên Nương sẽ ban thưởng Quỷ Hà Xa cho chúng ta ăn.”
Nhắc tới “Quỷ Hà Xa”
, Tam thẩm như muốn chảy nước miếng, thè đầu lưỡi liếm liếm môi, Diệp Thiếu Dương phát hiện, đầu lưỡi bà ta có màu trắng.
“Quỷ Hà Xa……”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói: Tử Hà Xa là nhau thai trong Trung y.
Quỷ Hà Xa…… chính là cuống rốn của Quỷ tử? Một con quỷ sinh con tặng người khác, chỉ vì được ăn nhau thai quỷ? Diệp Thiếu Dương đầu óc rối tung, hắn là Thiên sư, các loại quỷ sự khủng bố ly kỳ, người khác chưa thấy hắn đều đã gặp qua, nhưng từ lúc tiến vào Quỷ Tiên Thôn, hắn cảm thấy mình như một người mới nhập môn, sự việc chứng kiến đều vô cùng quái đản, bất giác rùng mình một cái.
“Tam thẩm, Tiên Nương là ai?”
Diệp Tiểu Manh hỏi.
Nhắc tới Tiên Nương, Tam thẩm lập tức nghiêm mặt, tỉ vẻ cung kính nói: “Tiên Nương là thần tiên, là nàng đã tạo ra Quỷ Tiên Thôn, thu nhận dã quỷ bọn ta từ khắp nơi, còn cung cấp Vong Xuyên Thuỷ cùng Oán linh quả cho chúng ta tu luyện.
Việc duy nhất chúng ta hồi báo chính là sinh con cho nàng, nàng còn đem Quỷ Hà Xa cho chúng ta.
Nó chính là bảo bối tốt nhất, dùng một lần, tu vi liền tăng lên một bậc.”
“Cái bà…… Tiên Nương, muốn Quỷ tử làm gì?”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm hỏi.
“Quỷ tử….đương nhiên là dùng để ăn.”
Tam thẩm trả lời dứt khoát, “Tiên Nương ăn Quỷ tử, tu vi tăng tiến, dùng để duy trì sự tồn tại của Quỷ Tiên Thôn.”
Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh đưa mắt nhìn nhau, kinh hãi không thôi.
Ăn quỷ thai…… việc này Diệp Thiếu Dương căn bản chưa từng nghe qua, bất quá hắn chỉ biết đó là một phương thức tà tu.
Tiên Nương này không biết thu thập từ đâu ra một đám lệ quỷ lão yêu, dù sao không phải là thần tiên gì hết! Diệp Thiếu Dương đang muốn hỏi tiếp, thì đột nhiên cửa đẩy ra, Tam thúc dẫn theo mấy quỷ hồn đi vào, nam nữ già trẻ đều có, vừa vào cửa đã nhiệt tình chào hỏi hai người Diệp Thiếu Dương, giống như thân thích lâu ngày không gặp mặt.
Có một cái lão nhân tiến đến vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Cẩu nhi, còn nhận ra ta không?”
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, có chút quen mặt, sực nhớ ra liền vui vẻ nói: “Phúc bá!”
Phúc bá là hàng xóm nhà mình, là một lão nói chuyện rất vô duyên, khi còn nhỏ thường xuyên đụng mặt, bởi vậy còn có ấn tượng.
Phúc bá phấn khởi cùng hắn trò chuyện.
Từ trong ánh mắt ông ta, Diệp Thiếu Dương nhìn ra đây là vui sướng thật sự, không phải giả bộ.
Mấy người họ hàng kia cũng thế, tuy nhiều người chưa từng gặp qua hắn, nhưng nghe nói có họ hàng từ dương gian tới, cũng đều hưng phấn nhiệt tình thăm hỏi.
Chương 489: Quỷ nháo hôn
Hàn huyên một lát, mọi người đều ngồi xuống nói chuyện…
Diệp Thiếu Dương cũng có chút xúc động, nhìn quanh mọi người, nói: “Đều là họ hàng thân thích, ta hy vọng các người không giấu ta, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Các người không phải đều đã chết rồi ư? Sao lại ở đây? Quỷ Tiên Thôn này rốt cuộc là nơi nào?”
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhất chí để Phúc bá đại diện trả lời, tuy quỷ linh của ông ta không bằng bọn họ, nhưng vì mọi người đều không đầu thai, ngày thường sinh hoạt vẫn theo thứ tự trên dương gian.
“Nên nói thế nào nhỉ……”
Phúc bá nghĩ nghĩ, nói, “Chúng ta phần lớn đều chết vì nạn hồng thuỷ năm đó.
Sau khi chết cũng không thấy quỷ sai tới câu hồn nên trở thành cô hồn dã quỷ.
Không lâu sau đó, được Tiên Nương phái người đón tới nơi này.
Quỷ Tiên thôn là do nàng dùng tiên pháp tạo thành, mỗi gian nhà đều là một động phủ được ngụy trang, ban ngày chúng ta vào động phủ tu luyện, buổi tối mới ra ngoài sinh hoạt.
Tiên Nương cho chúng ta cơ hội tiến cử hiền tài vào vị trí quỷ tiên.
Khi chúng ta đã là quỷ tiên, mỗi ngày đều được uống Vong Xuyên Thủy, ăn Oán Linh Quả, thực sự rất hạnh phúc.
Tất cả đều là Tiên Nương ban cho…”
Nói xong đi về phía vách tường, Diệp Thiếu Dương lúc này mới thấy trên tường có một điện thờ, bên trong thờ phụng một thần tượng.
Phúc bá cầm một nén nhang, thổi khí đốt, hoả tinh là màu xanh biếc, cắm vào lư hương.
Diệp Thiếu Dương lại gần xem, thần tượng được làm từ gỗ, ngũ quan mơ hồ, căn bản không thấy rõ tướng mạo, chỉ biết được đây “Người chết không tính quan hệ họ hàng, nếu con cảm thấy không thoải mái thì để Tam thúc giới thiệu cho con mấy người tốt.
Hiện tại cũng có vài đứa độc thân ở mấy thôn gần đây, không chừng con sẽ ưng ý.”
Diệp Tiểu Manh đứng lên, cả giận nói: “Người khác thì không nói, người chính là Tam thúc của con, người nghĩ thế nào lại muốn con chết a?”
Tam thẩm đứng dậy cười nói: “Ta hiểu suy nghĩ của con, con vẫn chưa hiểu sao, Tam thúc muốn tốt cho con thôi.
Giống ta năm đó cũng khóc lóc ầm ĩ không chịu, dần dần cũng hiểu ra à.”
Mấy người họ hàng kia lại cùng nhau gật đầu, Phúc bá nói: “Nếu không phải họ hàng thì ta cũng không rủ các người ở lại một nơi tốt thế này.
Chúng ta không muốn có nhiều người lạ tới, tăng nhiều cháo ít a.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, hắn tin là họ thực lòng.
Nhưng những người…à, phải nói là quỷ hồn này, đã bị lún sâu vào nơi này, cho rằng nơi đây là tiên phủ, thấy con cháu trong nhà liền rủ ở lại cùng nhau hưởng phước.
Cách nghĩ này hắn hoàn toàn có thể thông cảm, rốt cuộc bọn họ cũng bị che mắt mà thôi.
Đây mới là nơi bi ai nhất.
Lúc này, bên ngoài có tiếng kèn vang lên, càng ngày càng gần.
Tam thẩm đảo mắt, nói: “Ta quên chưa nói, tối nay có Minh hôn, ta đưa các người đi xem náo nhiệt, quay về nói chuyện sau.”
Diệp Tiểu Manh một lòng muốn thoát khỏi đây, định từ chối, nhưng Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Đi xem một tí cũng không sao.”
Dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Tiểu Manh theo họ đi ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện hai bên sơn cốc có rất nhiều người
– à lại quên…
“Quỷ” mới đúng.
Diệp Thiếu Dương xem qua phát hiện ít nhất cũng có trên trăm quỷ hồn, ăn mặc hoàn toàn giống người thường, chỉ là có thể nhìn xuyên thấu cơ thể, thân đầy quỷ khí, cấp bậc ít nhất cũng là oán linh hoặc lệ quỷ.
Bình thường bên ngoài khó gặp lệ quỷ, ở chỗ này sao tụ tập nhiều như vậy, hơn nữa hành động cử chỉ đều giống với người thường, cãi cọ ồn ào chờ xem náo nhiệt.
Gặp trường hợp thế này, quả thực làm Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hỗn loạn.
Chương 490: Ta là thiên sư của nhân gian (1)
Diệp Tiểu Manh có chút khẩn trương ôm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ giọng nói: “Thiếu Dương ca, làm sao bây giờ?”
“Có ta đây, đừng sợ…”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ tay nàng.
Từ xa bỗng vang đến tiếng kèn xô na, ngày càng gần, mọi người lui lại phía sau nhường đường, thấp thoáng thấy đội ngũ đón dâu đang đi tới, phía trước là mấy tên quỷ tốt thổi kèn mở đường, phía sau là một nam một nữ, trên người mặc đương nhiên là…… áo cưới phương Tây.
“Sao lại tân thời vậy” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.
Tam thẩm trả lời: “ Là do bọn họ báo mộng bảo người nhà đốt cho.
Đều là thanh niên, mới chết chưa đầy nửa năm, đương nhiên là phải theo hiện đại rồi.”
Diệp Thiếu Dương á khẩu.
Có hai đứa con nít chừng năm sáu tuổi mặc yếm đỏ, tay cầm khay, từ hai bên đi ra.
Đáng kinh ngạc ở chỗ, đám người xem náo nhiệt ai cũng nhiệt tình nhổ ra hai ba ngón tay của mình, bỏ vào khay.
“Đây là tùy lễ.”
khi khay chuyển tới trước mặt, Tam thẩm cũng nhổ xuống hai ngón bỏ vào đó, “Ba mươi ngón tay quỷ, có thể đổi được hai lượng Quỷ Hà Xa.”
Mọi người đi theo tân lang tân nương về phía cuối sơn cốc.
Dưới chân Thanh Thiên Quan có dựng một sân khấu, bên đó có mấy vị “Dạ Tuần Thần”
, dẫn theo đám quỷ tốt đứng sau sân khấu, phong thái oai nghiêm, giống y như thật vậy.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua liền cảm thấy buồn cười.
Sau khi tân lang tân nương lên đài, tiếng kèn lại ầm ĩ nổi lên, nhưng là nhạc buồn.
“Sao lại là nhạc buồn?”
Diệp Tiểu Manh tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Quỷ với người không giống nhau, nhạc buồn chính là quỷ nhạc, cho quỷ nghe.”
Càng ngày càng nhiều người kéo đến trước sân khấu.
Một người lên đài, tuyên đọc tên họ, sinh thần bát tự của đôi nam nữ, cùng với nguyên nhân chết và ngày giỗ.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thì biết, hai người đều ở thôn bên cạnh: một người bị nhiễm bệnh chết, một người bị tai nạn đột tử.
Lúc còn sống không quen biết, sau khi vào Quỷ Tiên Thôn mới được mọi người tác hợp, kết Minh hôn.
Tiếp theo, chủ lễ bắt đầu tuyên đọc ý chỉ cùng lời chúc mừng của Tiên Nương, chấp thuận hai người Minh hôn.
Sau đó hai người quỳ bái lẫn nhau, dâng trà, không trao đổi nhẫn, mà ghé sát mặt, hé miệng thổi một cổ quỷ khí vào miệng đối phương.
Tiếp đó, một mỹ nữ mặc váy thướt tha, tay bê khay lên đài, tuyên bố Tiên Nương nương ban cho hai vị tân nhân hai phần Quỷ Hà Xa, chúc bọn họ sớm sinh quý tử.
Hai quỷ hồn vui mừng tiếp nhận.
Nghi thức hoàn thành, được một đám người ồn ào đưa vào nhà.
Không ít quỷ hồn theo sau định đi náo tân lang tân nương động phòng…… Diệp Thiếu Dương tận mắt nhìn thấy một màn quái đản diễn ra, cảm giác vừa buồn cười lại giật mình, bản thân không thể giải thích được.
Đột nhiên, chủ lễ gõ một tiếng phèng la, hướng hai người Diệp Thiếu Dương, cao giọng nói: “Hôm nay không chỉ có nhị vị tân nhân đại hôn, Quỷ Tiên Thôn chúng ta còn nghênh đón hai vị khách đặc biệt.
Bọn họ là đều pháp sư trên nhân gian, trong đó có một vị cô nương rất xinh đẹp.
Xem đám độc thân mấy người ai có bản lĩnh giữ nàng ở lại, lấy về làm người nâng khăn sửa túi….
……”
Mọi ánh mắt quỷ đều hướng về phía Diệp Tiểu Manh, không ít nam quỷ trẻ tuổi mắt phóng lục quang, vọt tới trước mặt, cười với nàng.
Diệp Tiểu Manh nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, không dám động thủ.
Dù có chút pháp thuật, nhưng pháp lực của cô chỉ đủ để đối phó một hai con lệ quỷ, bây giờ quanh đây có đến hơn trăm con…… Tam thúc đột nhiên đi lên phía trước, chắp tay nói: “Hai vị độc thân tiểu quỷ, hay là như vậy đi: Cháu gái ta là một pháp sư, các ngươi cũng có chút tu vi.
Không bằng lên đây luận võ, ai đánh bại nó có thể lấy về làm vợ, thấy thế nào?”
Diệp Tiểu Manh thất thanh kêu lên: “Tam thúc….
người!”
Diệp Thiếu Dương thở dài, có thể lý giải suy nghĩ của Tam thúc: Ngay từ đầu khi Tam thúc dẫn bọn họ vào thôn, đã có ý muốn giữ lại, vì thế không ngừng dùng hoa ngôn xảo ngữ, thậm chí còn tìm cả đám họ hàng thân thích tới thuyết phục.
Ông ta làm như vậy mục đích thực đơn thuần: Đây là một nơi tốt, muốn bọn họ ở lại hưởng phước.
Đoán bọn họ sẽ không đồng ý nên không tiếc dùng tới mưu ma kế quỷ, lạt mềm buộc chặt.
Diệp Thiếu Dương vốn dĩ không trách ông ta, chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi.
Tất cả xôn xao lui về phía sau, chừa ra một khoảng đất trống.
Mấy nam quỷ trẻ tuổi lập tức xoa tay hầm hè tiến lên phía trước.
Diệp Tiểu Manh cả kinh thất sắc, mình đến bạn trai còn chưa có, vạn nhất thua cuộc phải lấy một tên quỷ làm chồng, chẳng lẽ phải uất nghẹn mà chết hay sao? Diệp Thiếu Dương kéo tay cô, đi lên trên đài, hướng mặt xuống dưới, nói: “Luận võ chiêu thân đúng không, được thôi, đây là tiểu muội của ta, nếu muốn cưới nó, trước tiên phải thắng ta cái đã.”
Nói xong quay sang khẽ giọng với Diệp Tiểu Manh: “Chịu khó kiên nhẫn một chút, xem ta đánh bại bọn chúng ra sao.”
Lập tức có một tên hoàng mao tiểu tử nhảy lên đài, miệng nói: “Đại cữu ca, đắc tội a.”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn, tiểu tử này lúc sinh thời chắc thuộc dạng đầu gấu ở nông thôn.
Diệp Tiểu Manh thấy thế vội lui ra phía sau, đứng một góc quan sát.
“Đại cữu ca…..
ba từ này không dễ kêu như vậy đâu.”
Diệp Thiếu Dương hướng hắn bĩu môi nói.
Hoàng mao cười hắc hắc, quỷ lực phóng xuất, hướng Diệp Thiếu Dương cấp tốc đánh tới, khi còn cách khoảng ba thước đột nhiên quỷ lực toàn thân bị phong tỏa, không thể động đậy.
Diệp Thiếu Dương bình tĩnh cười nhạt, đan tay kết thành Lan hoa ấn, nhẹ nhàng bắn thẳng vào Quỷ môn của hắn.
Hoàng mao thẳng cẳng, ” rầm” một cái bay ra khỏi đài đài, rơi vào giữa đám người phía dưới.
Chúng quỷ ồ lên, là một tên người đầy cơ bắp thượng đài, không nói câu nào, lập tức hướng Diệp Thiếu Dương nhào tới.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Diệp Tiểu Manh: “Thấy ưng ý thì cho ta biết nha.”
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt: “Thiếu Dương ca…
huynh còn giễu cợt muội….
cẩn thận đó!”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới quay đầu lại, đánh ra một đồng tiền Ngũ Đế trúng giữa ấn đường của tên quỷ đang lao tới.
Một đạo kim quang loé lên, con quỷ kia cũng lập tức bị đánh văng xuống đài.
Hai quỷ lên đài, liên tiếp bị Diệp Thiếu Dương đánh bại.
Chúng quỷ đưa mắt nhìn hắn, lúc này mới ý thức được cái tên tiểu tử mặt trắng trên đài kia thực không đơn giản, nhất thời không ai dám ho he.
Lúc này, một con quỷ mặc áo dài cổ trang nhảy lên đài, trong đám quỷ bên dưới lập tức có tiếng hô: “Triệu lão Tứ…
chẳng lẽ ngươi muốn nhận cái tiểu mỹ nữ này sao, không sợ lão cọp người ta lấy đế giày đập tiểu nhân ngươi hả!”
Triệu lão Tứ quay đầu lại mắng: “Các ngươi biết cái gì, ta thấy tiểu ca đây thân thủ không tồi, nhiều năm không cùng pháp sư giao thủ, lên đánh một phen cho đỡ nghiền.”
Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương nói, “Ta chỉ muốn cùng ngươi đấu pháp, thắng cũng không cần muội của ngươi.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đáng thắng được rồi hãy nói.”
Triệu lão Tứ cười cười, xốc áo dài lên, tay cắm vào ngực nhổ xuống một cây xương sườn.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua thấy xương sườn lục quang quanh quẩn, chắc tên này tu luyện quỷ khí, hơn nữa cũng có chút tu vi, vì thế rút ra dây Câu Hồn.
“Địa ngục câu hồn tác!”
Triệu lão Tứ kêu lên, “Rốt cuộc ngươi là ai?”