1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 74

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 74

❮ sau
tiếp ❯

Chương 476: Hạn Bạt xuất hiện

Cố Kiên lập tức tiến lên, chân đạp hai bên miệng hố, dùng mấy cành gỗ đào bó thành chổi, quét quét bụi đất bên trong, thỉnh thoảng sai người dùng xẻng xúc đất, không lâu sau hố đã được dọn dẹp sạch sẽ, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, lùi lại đằng sau một bước.

Do góc nhìn có vấn đề nên đứng bên ngoài không thể trông thấy gì, Diệp Thiếu Dương liền nhảy lên tường vây, đi đến gần nhìn xuống, lập tức hít một ngụm khí lạnh: Trong hố là một thi thể, không có cơ bắp da thịt mà thay vào đó là một loại thịt màu đỏ, mềm, bề mặt nổi vân giống như trên lưỡi của người.

Răng với cằm nhô ra phía trước, dài ra như miệng của dã thú, trong hốc mắt có hai phần thịt màu đỏ, lồi ra, bị ánh mặt trời một chiếu, lập tức chảy ra nước.

“Đệch…..

sao mà kinh khủng vậy!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Tiểu Mã đã theo lên từ lúc nào, đằng sau còn Tưởng Kiến Hoa cùng Diệp Tiểu Manh.

“Đây là Hạn Bạt sao?”

Tưởng Kiến Hoa hít một hơi khí lạnh nói.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, tuy chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn biết đây chính là Hạn Bạt.

Trong các loại thi, một con thủy thi như vậy tuy không làm cho người ta ghê tởm, nhưng cũng khủng bố tinh thần không kém, hơn nữa khả năng chiến đấu cũng rất mạnh.

Cố Kiên nghe thấy tiếng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn tới, Diệp Thiếu Dương nhìn hắn bĩu môi, “Cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến bọn ta.”

Cố Kiên hừ một tiếng, lệnh cho thủ hạ đem lưu huỳnh cùng các loại pháp dược liên quan thả xuống, châm lửa thiêu đốt, lửa bùng lên dữ dội, mọi người kinh ngạc phát hiện, ngọn lửa có màu đen.

Cố Kiên la lên một tiếng: “Mở dù!”

Bốn thanh y nhân đứng trên tường vây lập tức căng dù, ánh sáng phản chiếu, thì ra bên trong dù có dán giấy thiếc, giống như một bếp năng lượng mặt trời, đem ánh mặt trời hội tụ ở điểm giữa, bốn người điều chỉnh góc độ, nhắm thẳng mũi dù vào đống lửa, ánh sáng hội tụ, trong đống lửa lập tức truyền ra âm thanh “bùm…bùm” Tuy không nhìn thấy Hạn Bạt, nhưng là Diệp Thiếu Dương biết, nó đang bị lửa thiêu, cứ như thế này chẳng bao lâu nữa, Hạn Bạt sẽ hết đời.

Nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện phía trên ngọn lửa bốc lên khói đen càng ngày càng dày đặc, hội tụ trên không trung cách mấy chục mét, luẩn quẩn mãi không tan, dần hình thành một đám mây đen, ngăn ánh sáng mặt trời.

Người dân đứng từ xa không nhìn rõ tưởng thi khí hội tụ là mây đen liền phấn khích kêu lên: “Trời mưa, trời sắp mưa rồi!”

“Vẫn là Cố tiên sinh lợi hại, Hạn Bạt mới vừa mới bị thiêu chết, lập tức có mưa liền!”

Tiếng reo hò hoan hô ầm ĩ.

Cố Kiên sắc mặt ngưng trọng lên, lệnh cho các đệ tử rời khỏi nhà, khởi động kế hoạch dự phòng.

“Không xong rồi, ánh sáng mặt trời bị chắn, Hạn Bạt sẽ sống lại!”

Diệp Tiểu Manh giật mình nói, “Đây chính là Khí biến trong tam biến của Hạn Bạt sao?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đây đúng là Khí biến của Hạn Bạt, nhưng mà…… Bị pháp dược cùng lửa thiêu đốt, Hạn Bạt đáng lẽ không thể có cơ hội để phóng thi khí, bất ngờ phát sinh ra thế này, chỉ có một giải thích duy nhất: Có người ngoài giúp đỡ! Hơn nữa, người này nhất định ở gần đây, thậm chí ẩn mình trong đám người đang xem náo nhiệt kia.

Diệp Thiếu Dương quan sát tứ phía, chỉ thấy đám người chen chúc xô đẩy.

Có trận pháp áp chế, bản thân hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của quỷ khí, do đó không có cách nào đoán được nơi người trợ giúp ẩn thân, hắn là quỷ hay là yêu?!.

Trong nhà lúc này, mấy tên thanh y nhân mới vừa lui ra ngoài, men theo ván gỗ bò lên trên, chỉ nghe thấy “bùm” một tiếng, ngọn lửa nổ bùng, một sinh vật hình người nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời gào thét “Ngao…….”

nghe rất quái dị, miệng phun ra thi khí màu đen.

Đúng là Hạn Bạt! Xương cốt máu thịt của nó đã bị lửa đốt cháy, nước đen văng khắp nơi, đôi tay vươn lên xờ xoạng, quờ quạng một cách điên cuồng, nhìn qua cực kỳ chấn động.

Người dân vây xung quanh lần đầu tiên nhìn thấy chân thân của Hạn Bạt, không ai bảo ai vội bước lui về phía sau, có kẻ nhát gan thậm chí chạy xa tới mấy chục mét.

Tất cả đều lộ ra vẻ khiếp hãi, không dám ho he một tiếng.

“Dàn trận!”

Vu sư kêu lên một tiếng, mấy tên đệ tử trên tường vây nghe hắn phát lệnh, ai nấy đều từ trong túi móc ra một cây gậy một đầu gắn câu xích sắt, nhằm hướng Hạn Bạt đánh tới.

Đầu móc có rất nhiều gai ngược, khi quất vào cơ thể nó, lập tức móc vào thịt mềm, sau đó buông lỏng tay, thu hồi lại dây xích, Hạn Bạt khua khua đôi tay phản kích, kết quả càng nhiều móc găm trên hai tay của nó.

“Biến trận!”

Vu sư thấy móc câu đang găm vào thân nó, liền hô lên một tiếng.

Đám thanh y nhân lập tức chạy vòng quanh ván gỗ hình chữ Mễ, toả ra các hướng khác nhau, Diệp Thiếu Dương nhìn cách bọn họ thay đổi vị trí, rõ ràng là trước đó đã được huấn luyện kỹ, mười mấy người đi tới đi lui, trước sau không hề bị đụng vào nhau.

Bọn họ không ngừng dịch chuyển, xích sắt trên người Hạn Bạt cũng không ngừng quấn quanh, rồi xiết chặt lấy thân thể nó.

“Ngao……”

Hạn Bạt liều mạng vặn vẹo thân mình, sức nó tuy mạnh có thể hơn mấy chục người, nhưng đám thanh y nhân được huấn luyện thành thục này cực kỳ thông minh, khi một người kéo xích sắt căng ra, lập tức dùng hết sức lực chạy lên phía trước, những người còn lại cùng nhau kéo căng xích sắt theo hướng ngược lại.

Hạn Bạt lăn lộn một lúc đúng là tốn công vô ích.

Ngọn lửa trên người nó liên tục thiêu đốt, ngày càng có nhiều thi khí bay lên không trung, hội tụ thành mây, dày đặc, che lấp ánh sáng mặt trời.

Người dân đang vây xung quanh xem không tin đó là mây mưa, một lần nữa lui lại phía sau, mặt lộ vẻ bất an nhìn về hướng Cố Kiên.

Bây giờ, hắn chính là hy vọng duy nhất của họ.

“Ngao…..”

Hạn Bạt há rộng cái miệng như dã thú ra, ngẩng đầu hướng về phía khối mây đen dùng sức hút khí.

Đám mây đen bị nó hút vào, xoay tròn quanh thân thể nó, sau đó hóa thành hơn mười luồng hắc khí, theo xích sắt phóng ngược trở lại, đám thanh y nhân biết thi khí kia rất đáng sợ, nên đành phải buông xích.

“Quái vật hút khí, lực thôn nhật nguyệt……”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói, “ Con Hạn Bạt này dù không có tu vi đến đỉnh điểm, thì cũng đã lợi hại lắm rồi.”

Tiểu Mã đẩy tay Diệp Thiếu Dương, nói thầm bên tai hắn: “Ngươi không ra tay à?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, thấp giọng nói: “Hạn Bạt bị thiêu đến thế này rồi, cứ để cho tên vu sư kia xử lý.”

Vừa dứt lời, quả nhiên, Cố Kiên bắt đầu ra tay, từ đằng sau rút ra một cây dù màu đỏ, chắn hướng Hạn Bạt, nó liền quay đầu lại, phun vào mặt hắn một ngụm thi khí.

Diệp Thiếu Dương cau mày, nếu mình không nhìn lầm thì cái này gọi là dù trừ tà, tán dù làm bằng lụa đỏ, khung bằng gỗ đào, trên mặt dù lại đổ đầy các loại pháp dược, dùng cây trẩu bịt lại, phong bế dược lực, pháp khí này là do pháp sư tán tu dân gian tự mình làm ra, uy lực thực không tồi, có thể ngăn chặn nước lửa cùng các loại tà khí.

Quả nhiên, khi bị thi khí phun gần đến trước mặt, Cố Kiên đột nhiên căng dù ra, cầm cán dù không ngừng xoay tròn, diệt sạch thi khí.

Đột nhiên hắn kéo mạnh trở lại, rồi buộc chặt dù, dùng sức đâm tới trước mặt Hạn Bạt.

Đỉnh dù là một lưỡi dao bịt bạc sắc bén tạo thành trùy châm, có thể phá chư tà, bất ngờ đâm thẳng vào mắt trái Hạn Bạt, ngay lập tức một cổ thi huyết phụt ra.

Cố Kiên nghiêng người tránh được, nhanh tay mở dù trừ tà ra, bước lui sang một bên, hai tay bắt chéo, miệng niệm chú ngữ, cây dù bay lên giữa không trung, không ngừng xoay tròn, cách ly thi khí phía dưới.

Chương 477: Lại ra thêm một Hạn Bạt

Tên vu trợ đứng bên cạnh cùng mấy thanh y nhân nhặt củi gỗ trên mặt đất, ném về phía Hạn Bạt, sau đó lại rải chặn thêm hai bao lưu huỳnh, lửa lập tức bùng lên…

Hạn Bạt đứng giữa vòng lửa, giơ nanh múa vuốt, sức lực càng ngày càng yếu dần.

“Cái tên dáng cua này, thật là cũng có chút bản lĩnh.”

Tiểu Mã gãi gãi cằm.

Diệp Thiếu Dương không nói gì, lẽ ra lúc này có thể khẳng định Hạn Bạt sẽ chết chắc, tuy nhiên hắn có dự cảm mọi việc không đơn giản như vậy: trước đó có người ra tay giúp Hạn Bạt Khí biến, nhưng sau đó lại không tiếp tục ra tay, chỉ đứng nhìn nó bị thiêu chết như vậy.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên thở dài, “Không nghĩ hắn lại giết nó một cách dễ dàng như thế……”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ cần nó chết là được rồi, không cần đòi hỏi công lao”

Diệp Tiểu Manh ngượng ngùng nói: “Ý ta không phải như vậy, ta tin rằng nếu Thiếu Dương ca của ta ẩn thân gần đây, chắc cũng đang âm thầm quan sát.

Nếu gặp trường hợp khẩn cấp, hắn sẽ lập tức ra tay cứu người,lúc đó ta có thể gặp hắn rồi.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, nha đầu này, trong thâm tâm đã khẳng định người âm thầm cứu mình là Diệp Thiếu Dương rồi? Tiểu Mã ở một bên nói giỡn: “Có phải giống như trong truyện Tây Du Ký vậy, một người cưỡi mây tím bảy màu tới cứu ngươi, đánh bại Hạn Bạt?”

Diệp Tiểu Manh nói: “Không khác nhau là mấy, dù sao nếu huynh ấy ra tay thì Hạn Bạt nhất định hết đường sống sót.”

Vài phút sau, Hạn Bạt sụp ngã xuống, không hề nhúc nhích, xương cốt đều bị lửa đốt cho vỡ vụn, tuy chưa chết hẳn, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra nó đã tận số.

Có người vỗ tay hoan hô, lập tức những người khác rào rào hưởng ứng.

Thậm chí còn có người phụ nữ hơn năm mươi tuổi quỳ xuống dập đầu, cảm tạ đại ân đại đức của vu sư Cố kiên.

Một màn giễu võ giương oai giết chết Hạn Bạt đã biến Cố Kiên thành anh hùng trong mắt mọi người.

Sau khi dặn dò vu trợ vài câu, bảo hắn tiếp quản hiện trường, liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hướng mấy người Diệp Thiếu Dương, nhàn nhạt cười, nói: “Thực là tiểu thí ngưu đao chuyện nhỏ chẳng là gì so với thực lực của ta, rất tiếc đã tranh mất công của các ngươi, xin lỗi..

xin lỗi.”

Diệp Tiểu Manh tức giận đến đỏ cả mặt, đang muốn mắng lại hắn đôi ba câu, đột nhiên một tiếng kêu quái dị từ đống lửa truyền ra.

Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, phía trên hố chôn Hạn Bạt, bùn đất rung chuyển, rồi đột nhiên có một bàn tay màu đen rất to, từ dưới vươn lên.

Diệp Thiếu Dương sắc mặt đại biến, “Không hay rồi, vẫn còn cái Hạn Bạt!”

Vừa mới dứt lời, một bộ xương khô đen tuyền, thân đầy thịt nhão từ dưới hố bò lên, cao lớn hơn nhiều so với con Hạn Bạt đang hấp hối nằm dưới đất kia! Thật sự có hai con Hạn Bạt! Bình thường, Hạn Bạt ngàn dặm mới có một con, làm sao có khả năng xuất hiện hai con cùng ở một chỗ.

Diệp Thiếu Dương dù biết cái huyệt kia chôn hai người nhưng vẫn đinh ninh chỉ có một Hạn Bạt, không ngờ lại nhiều hơn hắn nghĩ.

Bây giờ tự dưng nhìn thấy một con nữa, không khỏi hoảng hốt, cố suy nghĩ tìm nguyên nhân vì sao có hai Hạn Bạt cùng xuất hiện.

Tên vu trợ đứng gần hố đất nhất, còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạn Bạt bổ nhào vào người, ngoạm cổ hắn, chỉ nghe thấy xương cổ kêu rắc một cái, sau đó nâng đầu, rút phăng gân trên cổ, miệng nhai nhồm nhoàm.

Tình huống phát sinh bất ngờ, Diệp Thiếu Dương cũng không kịp tới cứu giúp.

Còn chưa phục hồi tinh thần thì tên vu trợ kia đã không thấy đầu, chỉ thấy Hạn Bạt lao nhanh về phía mấy tên thanh y nhân đứng gần đó.

Vừa rồi còn phấn khích đánh giết Hạn Bạt là thế, vậy mà giờ đây dũng khí đã bay đi đâu hết, hơn nữa tình hình đã vượt xa những gì bọn họ được luyện tập, nên vô cùng hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi.

Hạn Bạt không truy kích, điên cuồng ngúc ngoắc cái đầu, từ trong mắt chảy ra dịch nhày màu xanh biếc.

Hạn Bạt tam biến, nếu dính phải ôn độc của nó chắc chắn sẽ chết! Cố Kiên mặt tái nhợt, vẻ đắc ý trước kia đã biến đi đâu mất.

Lúc trước có thời gian bố trí kỹ càng, lợi dụng sức mạnh của lửa, hắn mới có thể tự tin đánh giết Hạn Bạt.

Trước mắt với cục diện này, chỉ có một mình đơn đả độc đấu, hắn chẳng còn giữ được bộ dạng anh hùng oai phong lẫm liệt nữa mà cuống cuồng chạy thẳng ra ngoài.

Vừa mới tới cửa đã thấy một đạo hắc ảnh vụt tới.

Hạn Bạt từ trên trời giáng xuống cản đường, ra vẻ đắc ý.

Ôn độc trong từ miệng chảy ra ròng ròng, nghiến răng ken két, giống như đầu quái thú hướng về phía hắn nhìn chòng chọc.

Thôn dân xung quanh chưa kịp phục hồi tinh thần thì “Oành” một tiếng.

Mọi người đều tản hết, chỉ còn Vương đại thiện nhân đứng đó bất động, cau mày, nhìn con Hạn Bạt kia.

“Thiếu Dương ca ca, sao còn không ra tay……”

Diệp Tiểu Manh đưa mắt nhìn đám người xung quanh, nhíu mày lẩm bẩm nói.

Cố Kiên lui bước về phía sau, cùng mấy tên đệ tử chạy về phía góc tường, thi nhau đùn đẩy.

Sống chết trước mắt, những tên đệ tử này chẳng hơi đâu mà quan tâm tới sư phụ, một đám túm tụm lại, không ai chịu nhường chỗ cho hắn.

Cố Kiên đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên cảm thấy phía sau có luồng gió mạnh ập tới, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Hạn Bạt đã vọt tới trước mặt.

Cố Kiên rơi vào đường cùng, lập tức căng ô trừ tà ra chắn, một tay vẽ vội phù văn trên mặt dù.

Hạt Bạt giơ bàn tay to, tập hợp thi khí, rồi đánh một cái thật mạnh lên mặt dù.

Dù trừ tà này dù sao cũng là pháp khí, lại có Cố Kiên dùng pháp lực duy trì, mặt dù chưa bị phá, nhưng thi khí đã xuyên qua dù, làm khung dù vỡ nát.

Cố Kiên lập tức phun ra một ngụm máu, đôi tay siết chặt cán dù, không dám buông lỏng.

Hạn Bạt chụp chụp vài cái, đánh không trúng mặt dù, đột nhiên hé miệng, phun ra đầu lưỡi thon dài như rắn, chọc thủng tán dù, chuẩn xác đâm vào trong miệng Cố Kiên, ngửa đầu về phía sau, cố lôi kéo hắn về phía mình.

Một người một quỷ giống như đang hôn môi nhau, cùng lắm chỉ cách nhau có một lớp vải dù.

Cố Kiên hai tay chới với, khua khoắng loạn xạ, cả người phát run, đôi mắt đầy tơ máu biến thành màu xanh biếc, lập tức không nhìn thấy gì cả.

Diệp Thiếu Dương đứng lên, định ra tay, kết quả bị Diệp Tiểu Manh ngăn cản, nói: “Ngươi không được, để cho ta!”

Từ túi áo lấy ra một cây phất trần, nhảy xuống, tay kia quăng ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, đánh trúng vài gáy Hạn Bạt, lập tức toát ra hắc khí.

“Tiểu Manh, sao lại ra đây!”

Từ trong đám người, Diệp bá kêu lên sợ hãi, muốn chạy nhào vào trong viện nhưng là bị các hương thân giữ chặt.

Ai cũng đều biết, hiện tại đi vào chính là tìm đường chết, đành phải cùng nhau lớn tiếng khuyên Diệp Tiểu Manh từ bên ngoài.

Hạn Bạt bị tiền Ngũ Đế đánh trúng, đau quá hoá giận, ném Cố Kiên ra, quay đầu lại, giương đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Diệp Tiểu Manh, tựa hồ cũng có chút giật mình, cái tên tiểu nha đầu nhỏ bé này chẳng lẽ muốn ra nộp mạng.

Nó dù có khom người vẫn cao tới hai ba mét, mặt đen răng nanh, toàn thân thịt mềm rung động, không ngừng chảy ra dịch nhầy màu xanh

– chính là ôn độc, đối lập với nó là dáng người nhỏ nhắn của Diệp Tiểu Manh.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.

Bản thân nàng cũng biết, nhưng với tình huống này thì không thể nghĩ nhiều, cứ đánh bừa.

Sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của Hạn Bạt, cô quay đầu về phía đám thanh y nhân đang co rúm trong góc tường, hô: “Để ta ứng phó, các ngươi mau chạy đi!”

Tuy nhiên Hạn Bạt hình như nghe hiểu lời nàng nói, nó khua khua hai tay, vọt thật nhanh qua chỗ của nàng.

Diệp Tiểu Manh đánh ra một lá linh phù, bay lơ lửng ở trước người, sau đó bước lùi về phía sau, Hạn Bạt đánh vào linh phù, linh phù lập tức nổ tung, nó khựng lại một chút rồi tiếp tục nhằm về phía Diệp Tiểu Manh.

Chương 478: Thiên sư động thủ

Diệp Tiểu Manh quăng ra một lá bùa, lần nữa lui về phía sau, chuyển động, không ngừng đánh ra Bạo viêm phù đã chuẩn bị từ trước, hấp dẫn sự chú ý của Hạn Bạt.

Nó quả nhiên đuổi theo linh phù, không để ý đến nàng…

Diệp Tiểu Manh đánh ra tấm Bạo viêm phù cuối cùng rồi nhanh chân lướt ra phía sau Hạn Bạt, đột ngột quét phất trần về phía nó, miệng lầm rầm: “Ngọc phất quét sạch thiên hạ trần, càn thịnh tá pháp, đạo thành khôn nguyên!”

Phất trần trong tay liền không gió mà động, trong nháy mắt, chỗ tiếp xúc với Hạn Bạt, đã vươn ra vô số xúc tu, theo hai má bò ra trước mặt, len lỏi chui vài miệng rồi mắt mũi của nó.

“Ngọc trần niệp động vạn cân thân! Phá!”

​ ​Diệp Tiểu Manh hô lớn một tiếng, khuấy đảo phất trần, bước lui về phía sau, thân thể to lớn của quái vật bỗng nhiên lảo đảo lui lại mấy bước.

Diệp Thiếu Dương đứng trên tường vây quan sát, miệng lẩm bẩm: “Phất trần này quả là đồ tốt, tiểu muội này thủ pháp cũng rất chuẩn xác, đích thực là Mao Sơn thuật chính tông, đáng tiếc pháp lực vẫn còn hơi kém.”

Tiểu Mã hét lên: “Ngươi còn không mau đi cứu!”

Diệp Thiếu Dương không nhúc nhích, hắn muốn nắm bắt cơ hội này, để quan sát thật kỹ thân thủ của Diệp Tiểu Manh.

Từ đó có thể phán đoán chính xác hơn về thân phận của nàng.

Sau khi Hạn Bạt té ngã, khua khoắng hai tay, bắt lấy sơ hở của phất trần, dùng sức vặn chặt, phóng ra thi khí cực mạnh.

Diệp Tiểu Manh kêu một tiếng, buông rơi phất trần, liên tục lui về phía sau.

Hạn Bạt không thèm để ý đến nàng, nhún người nhảy lên chặn mấy tên thanh y nhân đang muốn đào tẩu.

Đám thanh y nhân khựng lại một chút, rồi bất đắc dĩ lui trở lại góc tường, Diệp Tiểu Manh nhặt phất trần lên, chắn trước mặt bọn họ, nhìn Hạn Bạt từ từ đi tới, tỏ vẻ quyết không chịu thua.

Mọi người xung quanh cùng Diệp bá đều lớn tiếng gọi, khuyên nàng mau chạy.

Diệp Tiểu Manh chợt sững người lại, ngẩng đầu kêu to vào không trung: “Diệp Thiếu Dương, nếu huynh ở đó, hãy mau xuất hiện đi!”

Không có ai đáp lời.

Diệp Tiểu Manh nhìn Hạn Bạt từng bước từng bước tới gần, lòng nàng vô cùng tuyệt vọng.

Mọi người cũng đều cúi đầu nặng nề.

Đột nhiên, từ chân Hạn Bạt toát ra một cổ khói đen, cùng với âm thanh “xèo…

xèo…

“.

Nó lui một bước về phía sau, rồi đạp lên thứ gì đó, một cổ khói đen loại toát ra.

Diệp Tiểu Manh cúi đầu nhìn về nơi Hạn Bạt vừa đi qua, trên mặt đất còn lưu lại không ít thi huyết, trong đó có hai vật ánh sáng lấp lánh…

là tiền Ngũ Đế? Trong lòng ngơ ngẩn, một đồng tiền Ngũ Đế, sao lại có thể phát ra uy lực cực mạnh, khiến Hạn Bạt bị phỏng như vậy? Đột nhiên, có vẻ như cô đã nghĩ ra điều gì đó, kích động ngẩng đầu lên nhìn, kết quả trên tường vây chỉ có ba người Tiểu Mã, chẳng còn ai khác, Tiểu Manh ngẩn người ra, Diệp Thiếu Dương không tới, vậy người vừa mới ra tay kia là ai? Hạn Bạt cũng giống như nàng, ngơ ngác nhìn lên.

“Nhìn cái gì?”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, dùng ngón tay cái búng một cái, đồng tiền bắn vào người Hạn Bạt, một cổ khói đen lập tức phóng ra.

“Ngao…..!”

Hạn Bạt cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, rống lên một tiếng tức giận, miệng phun ra thi khí, nhảy chồm lên, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới.

Diệp Thiếu Dương ung dung rút tiền Ngũ Đế từ đai lưng, hất hất tay, ném lên tấm ván gỗ trên tường vây hướng về hướng nó đang chạy, Hạn Bạt ngửa mặt lên trời hút khí, mây đen trên không trung bắt đầu chuyển động, nháy mắt đã xà xuống bao vây lấy Diệp Thiếu Dương.

“Cẩn thận! Chạy mau đi!”

Diệp Tiểu Manh không kịp suy nghĩ, hướng Diệp Thiếu Dương kêu to.

Diệp Thiếu Dương tay cầm Thái Ất Phất Trần, nhẹ nhàng phất một cái, mây đen lập tức tản ra.

Không có thất sắc mây tía, chỉ có mây đen, nhưng bộ dáng ra tay của hắn rất là nhẹ nhàng.

“Lại còn giả bộ!”

Tiểu Mã trợn mắt, đang đứng trên bờ tường liền ngồi xuống, lấy di động ra bật nhạc lên nghe cho vui.

Diệp Thiếu Dương mà ra tay thì cuộc chiến này chẳng cần phải lo lắng.

Diệp Thiếu Dương nhanh như chớp nhày vào trong sân, Hạn Bạt lập tức nhào đến.

Diệp Thiếu Dương đầu ngón tay bắn ra chu sa, nhanh tay vẽ thành song ngư, đánh lên trên người Hạn Bạt, khiến nó lảo đảo lui về phía sau.

Theo đà tiến lên, tung dây Câu Hồn quét ngang một đường, vòng thành một vòng tròn quấn quanh cổ Hạn Bạt, dùng sức siết thật chặt.

Thái Ất Phất Trần ngậm trong miệng, tay trái vươn ra, nắm thành long trảo, chế trụ vị trí thịt mềm của Hạn Bạt, dùng sức kéo ra phía ngoài khẽ động, lôi tuột ruột của nó ra ngoài, còn có máu đen thi thuỷ ào ào chảy ra.

Hạn Bạt dù sao cũng là cương thi, đây chính nơi tập trung tu vi cùng năng lượng, đều hóa thành thi thủy chứa trong bụng, thi thuỷ chảy hết, Hạn Bạt cũng tiêu đời.

Thi thuỷ chảy ra xối xả, Hạn Bạt toàn thân run rẩy, khua khoắng hai tay, chụp lấy đầu Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lui chân về phía sau mấy bước, nắm chặt dây Câu Hồn, nhìn Hạn Bạt nói, “Ta cho ngươi một cơ hội.”

Làm như vậy không phải giả bộ, mà vì Hạn Bạt trong cơ thể còn có không ít thi thuỷ, hiện tại nếu cố sức dồn nó vào đường cùng ở cùng, khẳng định nó sẽ dùng thi bạo.

Đến lúc đó thi thủy bắn ra tung toé, bản thân mình không sợ, nhưng vạn nhất làm bị thương mấy người Diệp Tiểu Manh thì rất phiền phức.

Nghĩ vậy, hắn liền buông nó ra, thi thủy từ miệng vết thương chảy ra một ít.

Hạn bạt không biết ý đồ của Diệp Thiếu Dương, nó triển khai tấn công điên cuồng.

Diệp Thiếu Dương đạp chân nhảy lên trên không, nhanh như cắt phóng đến ngay bên cạnh nó.

“Mao Sơn Lăng Không Bộ……”

Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm tự nói.

Hạn Bạt tấn công càng nhiều, vết thương trên bụng càng chảy nhiều thi thuỷ.

Rốt cuộc, nó cảm thấy kiệt sức, không tấn công nữa mà chỉ dùng ánh mắt oán độc trừng trừng nhìn Diệp Thiếu Dương, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.

Diệp Thiếu Dương hướng nó chu chu môi, “Đừng có bỏ cuộc, lại đây nào, nếu có chí nhất định sẽ thành.”

Hạn Bạt hiển nhiên vô chí, nhìn hắn một hồi, ra một quyết định bất đắc dĩ: xoay người chạy về phía cửa viện.

Hạn bạt mà trước đó đám người Diệp Tiểu Manh không ai địch nổi, cư nhiên…… Muốn trốn chạy.

“Ách, ngươi cũng vô lại quá đấy.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, cánh tay vung lên, quất mạnh dây Câu Hồn, đánh trúng lưng Hạn Bạt, làm nó ngã lăn trên mặt đất.

Ngay lập tức, hắn phi thân đuổi theo, không đợi nó bò dậy, dùng dây Câu Hồn cuốn lấy hai tay của nó, dùng sức trói chặt.

Hạn Bạt không cam tâm chịu trói, liên tục giãy giụa, hé miệng định phun thi khí vào mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương sớm đoán được chiêu này của nó, tay trái mở ra, trong tay nắm một đồng tiền Đúc Mẫu, lao lên, ấn luôn vào miệng nó, lập tức nó phun ra một cỗ ôn khí.

Đối với người bình thường mà nói, nếu dính phải ôn khí như vậy chắc chắn sẽ chết, nhưng Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy như bị phỏng ở tay, dùng sức ấn tiền Đúc Mẫu xuống lưỡi của nó, nó chưa kịp cắn đã nhanh chóng rút tay về, đầu ngón tay bắn ra một đạo chu sa, sau đó mở miệng nhả Thái Ất Phất Trần rơi xuống, tay trái tiếp được, miệng phun một chút nước miếng, nhẹ nhàng di chuyển, lăng không tiếp được, móng tay bắn ra chu sa, bị nước miếng niêm trụ.

Sau đó lấy phất trần thay bút, viết trên mặt quái vật gây hạn hán một chữ “Tĩnh”

Tĩnh vì song nhị, hoành thụ nhị đao.

Diệp Thiếu Dương miệng niệm Hành đao chú, chữ “Tĩnh” chợt loé lên, đao quang lập hiện, chém sâu vào da thịt của Hạn Bạt, đánh toác đầu của nó.

Một loạt pháp thuật công kích này như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, bất quá chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, Hạn Bạt đã bị Diệp Thiếu Dương đánh cho đến không thể ngóc đầu lên được, cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã kết thúc.

Chương 479: Ta là Diệp Thiếu Dương

Hạn Bạt đầu vỡ vụn, thân hình to lớn lảo đảo lui về phía sau, đột nhiên toàn thân run rẩy, một tiếng nổ tung, thi thuỷ mang theo ôn khí bắn tung toé khắp nơi.

Thi bạo, là thủ đoạn cuối cùng nhưng cũng là mạnh nhất của Hạn Bạt.

Diệp Thiếu Dương một bước nhảy vọt tới trước mặt Diệp Tiểu Manh và đám thanh y nhân, xoay tròn phất trần, đuôi phất trần mở ra thành hình quạt, hấp thu sạch sẽ thi thủy, một giọt cũng không lọt.

Kết thúc rồi sao? Mọi người trợn tròn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, không thể tin được.

Vừa rồi con quái vật kia khủng bố như vậy, thày trò vu sư cùng Diệp Tiểu Manh đều không thể đánh bại nó, thế mà …… lại bị hắn nhẹ nhàng xử lý như vậy sao? Ánh mắt mọi người, đều dừng trên người Diệp Thiếu Dương.

Diệp bá đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức vọt tới trước mặt phu thê Diệp Quân, túm lấy cổ áo, nói: “ Cháu trai đằng vợ của ngươi, rốt cuộc là ai!”

Vợ chồng Diệp Quân ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Dương, biết giấu không thể giấu được nữa, ngập ngừng nói: “Nó là……cháu của ta….Diệp Thiếu Dương.”

“Diệp Thiếu Dương!”

Diệp bá kinh hãi, ngẩn người ra một hồi, hướng Diệp Quân giận dữ mắng: “Hắn đến đây lúc nào, tại sao ngươi lại không nói sớm?!”

Trong lòng bực bội, nếu sớm biết rằng hắn là Diệp Thiếu Dương, thì cứ đem giao việc này cho hắn xử lý là được, cần gì phải cung phụng cái đám người của tên pháp sư cua càng như thần thánh, còn suýt chút nữa bị người ta đào phần mộ tổ tiên Diệp gia lên nữa.

Diệp Quân gãi đầu, ra vẻ oan ức “Ta đâu có biết nó lợi hại như vậy……”

Trong nhà, Diệp Tiểu Manh bất chợt tỉnh lại, xa lạ nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: “Dương đại ca……”

Diệp Thiếu Dương hướng nàng cười cười, “Xin lỗi, ta đã lừa ngươi, ta là Diệp Thiếu Dương.”

Diệp Thiếu Dương! Diệp Tiểu Manh cứng đờ như bị hoá đá, ngơ ngẩn nhìn hắn, nhất thời bối rối, nói không nên lời.

Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt vu sư Cố Kiên, toàn thân hắn xanh lè, hai tay bịt miệng, nằm co quắp trên mặt đất, bất quá vẫn còn chút tỉnh táo, nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt cầu cứu.

Cái tên này, nếu không lập tức cứu chữa thì sẽ mau biến thành cương thi, lập tức gọi Tiểu Mã, “Một nắm lá ngải, hai căn địa tinh, năm lượng trần bì, thêm chút cành gỗ đào, dùng dây buộc lại, dùng cồn đốt ở trong sân, thanh trừ sạch sẽ ôn khí.”

Tiểu Mã cất di động, nhảy xuống tường vây, Diệp bá lập tức tiến lên nghênh đón, dẫn cậu ta đi tiệm thuốc ở dưới trấn.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống trước mặt vu sư, cạy miệng hắn ra, bởi vì bị nọc của Hạn Bạt đâm trúng nên đầu lưỡi của hắn sưng vù như lưỡi heo, chảy ra máu xanh.

Không chỉ bị trúng thi độc, mà còn bị ôn khí quấn thân.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, cởi bỏ ba lô lấy ra Thập Bát Thần Châm, lấy bốn cây kim, đâm vào đầu lưỡi lấy máu, sau đó dìu hắn ngồi dậy, theo thứ tự châm kim lên mấy đại huyệt vị…… Tiểu Mã và Diệp bá đã mua đủ mấy thứ mà Diệp Thiếu Dương cần, đi vào sân, tuy nhiên không biết phải đốt như thế nào, có phải lưu ý cái gì hay không hay không…

thấy Diệp Thiếu Dương đang tập trung tinh thần châm kim, do dự không dám hỏi hắn.

“Cứ để cái này cho ta.”

Diệp Tiểu Manh tiếp nhận mấy thứ từ tay Tiểu Mã, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, thì ra bấy lâu nay Diệp Thiếu Dương vẫn luôn ở bên cạnh mình…… Trên đường đi đến tiệm thuốc, Diệp bá có hỏi thăm Tiểu Mã về Diệp Thiếu Dương, sau khi đã xác định được thân phận của hắn, kích động không thôi đi đến ngoài cửa viện, tuyên bố với thôn dân: “Hạn Bạt đã bị hậu nhân của Diệp gia chúng ta

– Diệp Thiếu Dương diệt trừ, tin rằng đã hết nạn hạn hán, mọi người cứ về nhà trước đi, nên làm gì thì làm nấy.”

Đám thôn dân lập tức vỗ tay reo hò chúc mừng, ở nông thôn, một người làm quan cả họ được nhờ, sôi nổi hỏi han lai lịch của Diệp Thiếu Dương.

Mới vừa rồi hắn đơn đả độc đấu với Hạn Bạt, rõ ràng trước mắt thôn dân, cho dù bọn họ là người thường, không hiểu pháp thuật, nhưng cũng muôn phần bái phục Diệp Thiếu Dương.

Diệp Quân trước giờ không kích động như vậy, bị mọi người dò hỏi, liền nói cho họ nghe về thân phận của Diệp Thiếu Dương, kể lại Diệp Thiếu Dương đã tru sát Hạn Bạt ra sao, lấy cứu vớt quê nhà nguy nan làm nhiệm vụ của mình, mấy năm nay ở Mao Sơn khắc khổ tu luyện như thế nào, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, chung thành đại khí…… Hù cho đến khi mọi người vái lạy không thôi, nhà có con gái thậm chí còn lòng vòng dò hỏi chuyện tình cảm của Diệp Thiếu Dương, muốn làm mai mối.

Trong lúc đó, Diệp Tiểu Manh đang đốt lá ngải cùng mấy thứ đã mua, thanh trừ ôn khí, lúc này mới bảo đám thanh y nhân rời đi.

Mấy người Diệp bá cùng Tưởng Kiến Hoa thấy không còn nguy hiểm mới dám vào trong sân.

Vương đại thiện nhân cũng mang theo tùy tùng đi vào, mọi người yên lặng đứng xung quanh Diệp Thiếu Dương, sợ quấy rầy hắn thi châm.

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, tháo xuống từng cây kim đang cắm trên người vu sư, đứng lên, lau mồ hôi, nói: “Được rồi, hắn sẽ không chết đâu.”

Vừa quay đầu lại, thấy hơn chục cặp mắt đang chăm chú nhìn mình, thoáng sửng sốt.

Không chờ cho hắn mở miệng, Vương đại thiện nhân chắp tay tiến đến, “Ta họ Vương, tên là Vương Thanh Phong, hôm nay có Diệp tiên sinh ra tay, vì dân trừ hại, Diệp tiên sinh thủ đoạn cao minh, làm người kinh ngạc thán phục!”

Diệp Thiếu Dương đáp lễ cùng hắn dăm ba câu khách khí.

Vương đại thiện nhân hỏi xin số điện thoại của hắn, tỏ vẻ muốn giữ liên lạc, sau đó nói không dám làm chậm trễ chính sự của hắn nên cáo từ rời đi.

“Người này có cứu được không?”

Nghe tiếng Tưởng Kiến Hoa, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, tên vu trợ của vu sư đang nằm trên mặt đất, sau trên cổ bị rách toạc một miếng lớn, máu thịt bầy nhầy, cái dạng này đương nhiên là cứu không được nữa rồi.

Diệp Thiếu Dương dùng lá ngải hơ một lượt khắp thi thể, sau đó mới để Tưởng Kiến Hoa mang đi, dặn dò ông ta nhất định phải chôn trong vòng năm ngày, hơn nữa phải là hoả táng.

Tưởng Kiến Hoa gọi hai cảnh sát tới, đem thi thể vu trợ cho vào túi chuyên dụng mang đi, sau đó hỏi thăm về tình hình của vu sư.

“Ôn khí trong người hắn vẫn chưa hoàn toàn trừ tận gốc, phải dùng tam tề Nhân trung hoàng, lấy uế vật loại bỏ thi khí còn sót lại trong cơ thể, mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.”

Diệp Thiếu Dương gọi mấy tên thanh y nhân đang đứng ngoài cửa viện không dám tiến vào, nói bọn họ đỡ vu sư ngồi dậy.

“Nhân trung hoàng là cái gì?”

Tưởng Kiếm Hoa tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ông đi chặt lấy ba đoạn ống trúc, lấy màng trúc, bổ ống trúc ra, dùng dây thừng buộc lại, ở giữa chừa ra một khe hở, nhét gạo nếp vào, sau đó ngâm ở…… Hố phân, để mùi phân ngấm vào ống trúc gạo nếp, nhưng là ngàn vạn đừng có mở màng trúc ra, bằng không hắn sẽ ăn phải phân, đương nhiên là không sao, dù gì cũng không phải tôi ăn.”

Tưởng Kiến Hoa khó hiểu nhìn hắn, “Có nhất thiết phải làm như vậy không?”

Diệp Thiếu Dương thẳng thắn thành khẩn lắc đầu, “Không phải a, máu Thiên sư của ta cũng có thể cứu hắn, nhưng ta không muốn lãng phí, lý do này được chứ?”

“Vì sao?”

Tưởng Kiến Hoa vẫn thắc mắc.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua vu sư đang bị mang đi ra ngoài, nói: “Ta cứu mạng hắn thế là đã không tồi, cứ nhớ đến chuyện hắn đòi đào phần mộ tổ tiên nhà ta lên, dù sao cũng phải cho hắn một chút khiển trách chứ.”

Tưởng Kiến Hoa cạn lời, việc dơ bẩn như vậy, đương nhiên ông ta không muốn đi làm, liền ra cửa tìm thôn trưởng của Vương gia thôn, giao phó cho ông ta, thôn trưởng cũng ngại dơ, lại đi giao việc cho người khác……

Chương 480: Truyền nhân Thiên sư

Xong việc, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cha con Diệp Tiểu Manh.

Nàng vẫn đang ngơ ngẩn nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, lại cúi đầu, nói: “Thực sự xin lỗi, ta không định sẽ lừa muội.

Tại lúc đó muội tự xưng là đệ tử Mao Sơn, nên ta không thể không hoài nghi……”

Diệp Tiểu Manh đỏ mặt cúi đầu: “Muội không trách huynh, vừa rồi Mã đại ca nói cho muội rõ hết mọi chuyện rồi.

Trên thực tế, là muội đã lừa huynh trước……”

Ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái nói, “Căn bản muội không phải đệ tử Mao Sơn, chỉ là giả mạo danh.

Pháp thuật…… Là do muội tự học.”

Cái gì? Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên thốt lên: “Muội tự học?”

Không chờ Diệp Tiểu Manh mở miệng, Diệp bá thở dài: “Đừng nói chuyện đó ở đây, chúng ta về nhà trước đã, ta sẽ đưa cho con xem, xem xong con sẽ hiểu.”

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không phản đối, vì thế theo chân bọn họ cùng nhau ra khỏi viện.

Mấy vị thôn trưởng khác của Ẩn tiên tập cũng chưa đi, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, lập tức tiến đến, nhiệt tình chào hỏi, xin số điện thoại của Diệp Thiếu Dương, đến nỗi Diệp bá phải xua xua một hồi mới có thể rời đi.

Dọc đường đi gặp được rất nhiều thôn dân, tất cả đều tỏ vẻ cảm kích, cung kính gọi ba tiếng “Diệp tiên sinh”

Đặc biệt khi trở lại Diệp gia thôn, vừa tới cửa thôn, lập tức pháo đốt ầm ầm, khua chiêng gõ trống, nam nữ già trẻ trong thôn đều ra nghênh đón, dẫn đầu là Diệp Quân.

Mọi người ai cũng vui mừng, thứ nhất là Hạn Bạt đã bị diệt trừ, thứ hai là hoan nghênh Diệp Thiếu Dương về quê nhận tổ tông.

Suy nghĩ của các thôn dân thật đơn thuần: Diệp Thiếu Dương lấy thân phận là hậu nhân của Diệp gia, trước mặt tất cả mọi người ra tay giết chết quái vật, không chỉ kết thúc nạn hạn hán mà thực sự còn làm cho Diệp gia nở nang mặt mũi, trong lòng cảm thấy hưng phấn lạ thường.

Mấy cụ già còn luôn miệng kêu: “Cẩu nhi..cẩu nhi”, làm cho Diệp Thiếu Dương ngượng đỏ cả mặt, nhờ Diệp bá hộ tống mới có thể chen vào đến trước cửa nhà.

Diệp bá đưa Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã vào phòng khách, sai Diệp Tiểu Manh pha trà, còn mình đi ra phòng sau.

Mẫu thân Diệp Tiểu Manh cũng ra tới chào hỏi, là một người phụ nữ trung niên hiền lành phúc hậu.

Diệp bá tay cầm một quyển sổ ra tới, bảo vợ vào nhà trong chăm sóc Tam Nương sau đó đóng hết cửa phòng lại, ánh mắt hướng Tiểu Mã ngập ngừng nói: “Đây là Diệp gia bí văn, cho nên……”

Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Đây là bạn tốt của con, chuyện gì cũng biết, không phải là người ngoài, người cứ nói thẳng ra đi.”

Tiểu Mã cũng không khách khí nói: “Thôn trưởng đừng có coi thường, Tiểu Mã con vào Nam ra Bắc, trảm yêu trừ ma, có gì mà chưa từng thấy qua.”

Diệp bá ngạc nhiên, chắp tay nói: “Thì ra cũng là cao nhân.”

Sau đó đặt cuốn sổ lên bàn, mở ra một trang, Diệp Thiếu Dương không đợi ông ta mở miệng, vội vàng đứng lên nhìn.

Trên đó tràn ngập chữ viết bằng bút máy, nét viết thực tinh tế, còn có một ít hình cấu tạo cơ thể con người, đánh dấu vị trí kinh mạch huyệt vị.

“Cái này là của ông nội con, trước lúc lâm trung đã giao lại cho ta bảo quản.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh hãi một phen, dùng ngón tay lật cuốn sổ, trong lòng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào.

Hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc, xem qua nội dung, Diệp Thiếu Dương giật mình phát hiện những gì viết trong này thực sự là đạo thuật Mao Sơn! Nửa đầu là giới thiệu cơ bản, nửa sau là pháp thuật nội môn của Mao Sơn, hầu hết pháp thuật hắn đều đã biết, nhưng cũng có một số hắn chưa từng thấy qua bao giờ.

“Không thể nào, ông nội của con không biết pháp thuật!”

Diệp Thiếu Dương kiên định nói, tuy hắn rời nhà khi mới năm tuổi, ấn tượng với ông nội không quá sâu sắc nhưng hắn tin rằng ông mình tuyệt đối không biết pháp thuật, bằng không năm đó khi hắn bị người ta hạ thi độc, ông hắn dù đánh không lại thi sát thì cũng tuyệt đối không thể đứng yên nhìn hắn sắp chết, sao lại để sư phụ ngẫu nhiên đi ngang qua, cứu hắn một mạng.

“Ông nội con đúng là không biết pháp thuật, Diệp gia thôn chúng ta cũng không ai biết pháp thuật.”

Diệp bá chỉ vào một câu trong cuốn sổ nói, “Con xem đây, tất cả đều là Bạch thoại cổ văn, cái này không phải do người thời nay viết, đây là do tổ tiên Diệp gia lưu lại, như lúc đầu ta đã nói với con.

Pháp thuật trong bản ký lục này được sao lại từ một quyển sách cổ.

Khi đó lũ bất ngờ bạo phát, khe núi đột nhiên nứt ra, ở giữa xuất hiện một con suối, nguồn nước dồi dào, tại đầu nguồn suối trên núi, xuất hiện một đạo quan.

Sau khi phát hiện ra, ông nội của con dẫn chúng ta chạy đến đó, đạo quan đã rách nát tả tơi, cái gì cũng không có, cái này không đáng nhắc tới, ở đó chúng ta tìm thấy một cái rương, mở ra mới thấy bên trong có một quyển sách cổ.

Vì rương bị ngâm trong nước lâu ngày nên có một số trang đã bị hủy hoại, tuy nhiên không biết chữ trên đó dùng cái gì để viết mà không hề bị nước làm nhoè.

Ông nội của con lúc đó làm tộc trưởng, tự mình đem nội dung trong sách cổ sao chép lại không sai một chữ.

Cái này vốn do ông con bảo quản, sau đó do lũ bất ngờ bạo phát, ông ấy vì muốn đi trị thủy, lo lắng mình có thể gặp bất trắc nên giao cho ta bảo tồn, hơn nữa còn tuyên bố rằng nếu ông xảy ra việc ngoài ý muốn, ta sẽ thay thế nhận chức vụ tộc trưởng cùng thôn trưởng, không ngờ rằng sau đó ông của con lại qua đời trong trận lũ năm đó…… Vật này ta vẫn luôn bảo quản ở phía dưới điện thờ, chưa bao giờ cho ai xem qua, lúc ấy Tiểu Manh còn nhỏ, thích chơi đào đồ vật khắp nơi, vô tình phát hiện ra rồi lén lút luyện tập pháp thuật trong đó.

Đến lúc ta biết được thì nó đã học xong rất nhiều, ta cho rằng này cũng có thể coi như cơ duyên của nó nên không ngăn cản.

Vì ký lục đó là đạo thuật Mao Sơn cho nên nó mới tự xưng là đệ tử Mao Sơn……”

Diệp Thiếu Dương nghe thế, kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Manh.

Thì ra…… Chân tướng là vậy, mình đã luôn hiểu lầm nàng.

Diệp Tiểu Manh đỏ mặt, gật gật đầu, “Cha muội dặn dò không được nói cho bất kỳ ai biết học được pháp thuật từ đâu, hơn nữa muội tu luyện đều là Mao Sơn thuật, cho nên mới mạo xưng đệ tử của Mao Sơn.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hỏi: “Làm sao muội biết đó là Mao Sơn thuật, trên đó đâu có viết.”

Diệp bá nói: “Nghe ta nói hết đã.

Năm ấy khi khe núi tách ra làm hai, lũ vẫn chưa bạo phát, ông nội con vô tình có được cuốn sách cổ, muốn biết rõ trên đó ghi lại pháp thuật gì nên thừa dịp lên Mao Sơn thăm con, mang sách này đưa cho sư phụ con xem, Thanh Vân đạo trưởng đã rất kinh ngạc, nói đó là Mao Sơn cổ thuật.

Bởi nó là vật gia truyền của nhà chúng ta, ông ấy cũng không tiện giữ lại, cho nên để ông của con mang về.

Lúc ấy sư phụ con nói, cuốn sách này để ở nhà chúng ta, người có duyên nếu học được, không cần phải ngăn cản, sau đó Tiểu Manh quả nhiên học được…… Thiếu Dương cậu lật đến trang cuối cùng xem thì sẽ rõ”

Diệp Thiếu Dương lướt nhanh đến trang cuối cùng, thấy trên đó không phải pháp thuật, mà là một đoạn viết bằng Bạch thoại cổ văn.

Diệp Thiếu Dương văn chương không giỏi, nhưng từ nhỏ đã luyện Mao Sơn thuật, nên thể loại ngôn ngữ nào cũng có thể xem hiểu, nói gì đến văn tự cổ Bạch thoại, lập tức đọc qua một lượt, đã hiểu ra mọi chuyện: Tác giả tự xưng là một vị đạo sĩ, truyền nhân của phái Mao Sơn, tuổi đã cao, sau vì tránh họa nên hồi hương, vốn không nghĩ đến việc thu nạp đồ đệ nhưng ở trong sơn thôn phát hiện được mấy người mới tu đạo, không đành lòng để mai một kiến thức, vì thế đem đạo thuật suốt đời học được viết thành sách truyền lại, để bọn họ tự mình tu luyện.

Chương 481: Tổ tiên Diệp gia

Diệp bá thấy hắn xem xong, lập tức nói: “Con rời nhà quá sớm, ông con còn chưa có dịp nói chuyện này cho con biết, kỳ thực tổ tiên Diệp gia chúng ta chính là vị đạo sĩ này.

Trong gia tộc có truyền thuyết gắn với sự tích của ông ta: Ông là người dưới thời Đường Huyền Tông, lúc ấy là chưởng môn của Mao Sơn, trong lúc nhất thời, chú cháu hai người đều được hoàng đế ngự phong là thiên sư, sau loạn An Lộc Sơn, ông xin được trở về quê nhà…

Ông biết sau khi Túc tông lên ngôi, khẳng định sẽ đem nguyên nhân gây quốc loạn quy tội cho Huyền tông mê tín, không để ý tới triều chính, đến lúc đó nhất định sẽ tìm cách diệt trừ, cho nên mai danh ẩn tích, đoạn tuyệt với phái Mao Sơn: một là bảo vệ bản thân, hai là để bảo vệ Mao Sơn.

Vị thúc tổ tham luyến hồng trần kia còn lưu tại kinh thành, về sau lại quả nhiên bị chết do vướng vào đấu tranh chính trị, tranh giành quyền lực.

Trong mấy năm ẩn mình ở quê, ông có thu nhận ba người đệ tử, chính là tổ tiên của Trần gia thôn, Vương gia thôn và Lý gia thôn, đích thân dạy cho bọn họ tu luyện, nhưng để tránh tai họa, đã dặn họ không được nhận là đệ tử Mao Sơn.

Sau đó mấy vị tổ tiên rời đi, không rõ tung tích.

Hậu nhân bốn nhà chúng ta vẫn luôn sinh sống tại nơi này cho đến nay, chưa bao giờ phải chịu loạn lạc khi triều đại thay đổi.

Sau này, việc kế tục tổ tiên học pháp thuật cũng dần mai một, bốn nhà chúng ta nhiều đời làm nghề nông, cũng không có người tu đạo.

Sau nhiều đời con cháu, câu chuyện về sự hình thành của gia tộc đã trở thành truyền thuyết, không còn ai tin tưởng.

Cho đến mười năm trước, khi khe núi tách ra làm hai chúng ta mới phát hiện ra cuốn sách này, mới biết được tất cả đều là sự thật.”

Nói đến đó, Diệp bá thở dài một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương, cảm khái nói: “Thực không nghĩ tới sau ngàn năm, gia tộc của chúng ta lại có một thiên sư là con, đúng là tạo hóa a.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng kích động, vội vàng hỏi: “Vị tổ tiên này là ai, có phải tên là Diệp Pháp Thiện?”

Diệp bá gật gật đầu, “Chính là Thiên sư Diệp Pháp Thiện, trong nhà ba đời đều là đạo sĩ, đến đời ông ta có pháp lực thâm sâu nhất, chú của ông ta là Diệp Tĩnh cũng là một Thiên sư, nhưng sau đó đã chết vì cung đấu.”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, không ngờ mình chính là hậu nhân của Diệp Pháp Thiện…… Nói như vậy, việc mình có được Thiên sư bài, cũng không phải trùng hợp mà là cơ duyên do vận mệnh đã sắp đặt, hoặc là một loại truyền thừa thần bí của gia tộc.

Sau ngàn năm, gia tộc lại xuất hiện một Thiên sư…… Diệp Thiếu Dương nghĩ lại cảm thấy mình thực là khủng.

Đã là hậu nhân của Thiên sư, lại là truyền nhân duy nhất của Mao Sơn, đầu óc tưởng tượng linh tinh đủ loại.

Trong khi đó, mọi người trong lòng đang hoài niệm, trở nên trầm mặc.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Diệp bá: “Đúng rồi, lúc trước có nghe Tiểu Manh nói là người đã báo tin cho sư phụ con.

Sư phụ nói với con sát thi năm đó đã tái xuất, bảo con về quê xử lý vấn đề.

Làm sao người biết là thi sát đã rời núi, làm cách nào mà liên hệ được với sư phụ?”

“Năm đó ta theo ông của con lên Mao Sơn bái kiến Thanh Vân đạo trưởng, xin được địa chỉ.

Lần này xuất hiện Hạn Bạt, ta đích thân viết thư báo tin cho ông ấy, nhưng cái ta nói là Hạn Bạt, không phải thi sát,”

Diệp bá trở nên khẩn trương, “Có thi sát xuất hiện sao?”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, hoàn toàn mơ hồ, nếu không ai nói cho sư phụ thì làm sao ông ấy biết thi sát rời núi, nghĩ một hồi, hỏi: “Sao người lại nghĩ đến chuyện báo tin cho sư phụ bảo con về quê?”

“Năm đó ông nội của con có hỏi qua Thanh Vân đạo trưởng:vì sao khe núi lại đột nhiên mở ra.

Sư phụ cậu nói đây là kiếp số của gia tộc chúng ta, người khác không thể ngăn cản, mười năm sau ứng trên người của con, đến lúc đó thì chúng ta cứ báo tin cho ông ấy, bảo con về nhà xử lý, bất quá ông ấy còn nói……”

Diệp bá mặt lộ vẻ khó xử, nói “Đây cũng là kiếp nạn của con, chỉ khi con đạt đến Thiên sư truyền thừa, mới có cơ hội quét sạch yêu tà.

Có vượt qua được cửa này hay không, phụ thuộc vào bản thân con mà thôi.

Ta vẫn luôn nhớ kỹ việc này, cho nên khi xuất hiện Hạn Bạt, liền nhanh chóng viết thư cho Thanh Vân Tử.

Lời tiên tri đó là thật sao? Mình sẽ chết tại đây ư? Diệp Thiếu Dương ngẩn người, hỏi: “Cái gì là gia tộc truyền thừa?”

Diệp bá lắc đầu nói: “Không biết, Thanh Vân đạo trưởng nói ông ấy cũng không rõ lắm, cứ để sau này con tự mình tìm hiểu.”

Mười năm trước, sư phụ đã biết trước được mọi việc? Diệp Thiếu Dương tức khắc cảm thấy lão nhân kia quả là đáng khinh, nhưng kỳ thực cũng rất lợi hại, chính mình có lúc còn khoe khoang cho rằng, trò giỏi hơn thầy, thực tế thì vẫn là kém một bậc, ít nhất là ở phương diện bói toán.

Diệp bá nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Hạn Bạt đã bị con diệt trừ, chẳng lẽ cái gọi là kiếp nạn còn chưa kết thúc sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đương nhiên là chưa.

Trước tiên, Hạn Bạt đáng lẽ chỉ có một con, cùng khu vực tuyệt đối không thể xuất hiện con thứ hai, cho nên cách giải thích duy nhất là: hai con Hạn Bạt này là do người nào đó dùng tà thuật luyện thành….còn vì sao hắn lại làm vậy, con không biết.”

Diệp bá ngơ ngẩn nhìn hắn, nói: “Là ai làm việc này?”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Nếu con biết thì tốt quá rồi.”

Ngừng một chút nói: “Chuyện này phải từ từ điều tra, hay là giao cho con đi.

Hiện tại con muốn biết, lần trước người có nói, sau khi khe núi mở ra, xuất hiện một tòa đạo quan phải không? Ngoài cuốn sách này ra, còn có đồ vật gì xuất hiện nữa không?”

“Còn có một pho tượng đá, là tượng một đạo sĩ, chắc là tổ tiên của chúng ta Diệp Pháp Thiện.

Lúc ấy chúng ta thấy đạo quan rách nát, hơn nữa đường tới đó rất xa lại không có phương tiện, nên xây một từ đường ở trên núi Ngưu đầu, sau đó thỉnh tượng đá đến từ đường để hương khói cung phụng.”

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó rất đáng nghi nhưng nhất thời không nói ra được vấn đề ở đâu.

Diệp bá chợt nhớ tới gì đó, tiếp tục nói: “Đúng rồi, lúc dó ở phía trước đạo quan còn có một pho tượng đá nhỏ, tưởng nó vẫn luôn ở đó, ai ngờ sau khi lũ bạo phát, sau khi nước rút chúng quay lại thì tượng đá đã biến mất.”

Diệp Thiếu Dương vội hỏi: “ Tượng đá trông như thế nào ạ?”

“Là một con quái thú, trông giống như sư tử.

Ta có chụp ảnh, con chờ một chút.”

Nói xong đi vào phòng ngủ, chốc lát sau cầm ra một tập ảnh chụp, tìm ra một tấm, đưa cho Diệp Thiếu Dương xem.

Trên ảnh chụp tượng đá, đúng là rất giống sư tử, nhưng đôi mắt rất lớn, bên miệng còn có râu, đặc biệt nhất chính là trên đầu nó còn có một cái sừng.

Diệp Thiếu Dương vừa trông thấy đã kêu lên: “Đây là Tị thủy thú! Tên là Hống, dùng để trấn áp hồng thủy thời cổ đại!”

Diệp bá ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, lũ bạo phát chẳng lẽ lại liên quan đến pho tượng này?”

Diệp Thiếu Dương im lặng nhìn ảnh chụp thật lâu, thông qua manh mối này có thể đoán ra lũ bất ngờ bộc phát, cơ hồ không phải là thiên tai, mà vì một cái gì đó, đáng tiếc…… người thân của mình cùng nhiều thôn dân đã vì nó mà chết, hiện tại phải điều tra rõ chân tướng, cũng là để an ủi vong linh của người đã khuất.

Lại xem ảnh chụp khác, đó là một đống đổ nát, đại khái chính là đạo quan mà Diệp bá nhắc tới, trên ảnh chụp toàn một màu đen, chỉ có thể nhìn thấy mấy gian nhà ở, cái gì cũng lờ mờ không rõ.

“Thiếu Dương ca……”

Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhẹ giọng lên tiếng, trên tay cầm một chiếc phất trần, cái mà nàng đã dùng để đối phó Hạn Bạt trước đó, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

“Phất trần này, với cuốn sách được để cùng trong cái rương đó, quả thực là một pháp khí tốt, muội nhịn không được mới lấy dùng, huynh đã là Thiên sư truyền nhân, thứ này…… Đã đến lúc vật về nguyên chủ.”

Chương 482: Ngọc trần chủ

Diệp Thiếu Dương đưa một tay ra đỡ, lập tức một cổ linh lực cực mạnh từ phất trần truyền đến cánh tay, nhìn kỹ thì thấy chuôi phất trần đen nhánh sáng loáng, dường như được làm từ một loại đá quý màu đen, đuôi phất trần cũng nhu thuận trơn bóng, rót nhập một chút cương khí, lập tức bay dựng lên.

Quả nhiên là một pháp khí tốt! Diệp Thiếu Dương vung phất trần lên, nhìn đến cuối tay cầm có khắc ba chữ vàng lung linh: Ngọc Trần Chủ.

Trong lòng cả kinh, lẩm bẩm nói: “Đây là bảo bối mà Trấn Nguyên Tử đã dùng trong truyền thuyết!”

“Trấn Nguyên Tử, là ai?”

Diệp Tiểu Manh nhíu mày hỏi.

“Xem Tây Du Ký thì biết,”

Diệp Thiếu Dương nói, “Đó chính là Đại Tiên ở Ngũ Trang Quan trong Tây Du Ký, một tay đánh bại con khỉ họ Tôn kia.”

Tiểu Mã lập tức bật ra một câu: “Thực tế làm gì có Tôn Ngộ Không”

“Chuyện đó đương nhiên là giả, Trấn Nguyên Tử là Đạo gia chi thần, lão Ngô chỉ mượn tên ông ta cho vào truyện của mình mà thôi.

Trấn Nguyên Tử là Địa tiên chi tổ, trong truyền thuyết có nói: trước khi ông ta thăng tiên đã dùng một pháp khí, chính là Ngọc Trần Chủ.

Mặc kệ là thật hay giả,nếu nó đã ở cùng trong rương với cuốn sách cổ kia, chứng tỏ là Diệp Pháp Thiện đã từng sử dụng qua, là một cực phẩm pháp khí.”

Dúi phất trần trở lại tay Diệp Tiểu Manh, nói: “Muội để lại mà dùng”

Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn.

“Huynh…… Không cần sao?”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đai lưng, “Ta đã có Thái Ất Phất Trần, so linh lực không dưới Ngọc Trần Chủ, một người dùng hai thanh phất trần có ích gì, muội cứ giữ lại mà dùng, muội cũng là hậu nhân của Diệp gia, thứ này muội cũng có quyền sử dụng.

Bảo bối này tiềm lực vô hạn, tương lai khi cô có pháp lực càng sâu, có thể phát huy uy lực càng mạnh.”

Diệp Tiểu Manh cắn môi, ánh mắt toát lên sự phấn khích.

Diệp bá thấy hắn đem bảo bối trao lại cho con gái mình, trong lòng cũng rất kích động, vội vàng nói lời cảm tạ, sau đó hỏi: “Thiếu Dương, hiện tại Hạn Bạt đã chết, chẳng lẽ tiếp theo vẫn còn phát sinh việc gì quái dị sao?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng quỷ hồn của Diệp Tiểu Thước đã quay lại, con muốn biết, rốt cuộc năm xưa chuyện gì đã xảy ra với hắn, hiện tại đây cũng là manh mối duy nhất của chúng ta.”

Nhắc tới Diệp Tiểu Thước, vẻ mặt Diệp bá không được tự nhiên, cúi đầu xuống.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Rốt cuộc có gì khúc mắc, người không thể nói ra sao?”

“Tiểu Thước…thực sự chết rất thảm……”

Diệp bá thở dài, ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi Thiếu Dương, về trận hồng thủy kia, còn có một việc rất lạ, làm cho lòng người hoang mang, nhưng nhiều năm qua rồi cũng không có biến cố gì đặc biệt, mọi người đều đã quên…..nhưng…

chuyện thực rất quỷ dị.

Con có biết vì sao có một trận hồng thủy mà đã chết nhiều người như vậy không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

Diệp bá nói: “Thực tế chỉ chết khoảng mấy chục người.

Cả hai vợ chồng cùng chết thì không nói, nhưng đằng này…

nếu chỉ có một người chết thì không lâu sau người còn lại cũng tử vong một cách ly kỳ.

Tình huống như vậy ở dưới trấn có tới hơn mười trường hợp, đều là những người dưới bốn mươi tuổi.

Khi sự việc phát sinh, ai cũng sợ hãi, bất quá sau đó lại không thấy nữa.”

“Có việc này sao?”

Diệp Thiếu Dương khiếp sợ.

Tiểu Mã chen vào một câu: “Hay là do người chết quyến luyến thân nhân cho nên mới câu hồn phách gì đó, ta là nói bậy, các người đừng có để ý nha.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt hắn một cái, cau mày nói: “Đúng là có một số quỷ hồn vì lưu luyến thân nhân nên câu hồn, nhưng hơn mười người vợ hoặc chồng đều xuất hiện tình huống này thì không thể gọi là trùng hợp.

Con chưa nghe qua bao giờ.”

Diệp bá còn định mở miệng nói gì đó thì di động đột nhiên vang lên, vội bắt máy nghe, chỉ nghe xong một hai câu, sắc mặt lập tức đại biến, “Được rồi, các người cứ bảo vệ bản thân trước đã, không cần đi vào, ta lập tức dẫn hắn qua đó!”

Buông điện thoại, vội vàng hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Mau mau, đi theo ta, Diệp Giai Lượng tự sát, một hai đòi gặp con!”

“Gặp con?”

Diệp Thiếu Dương khó hiểu, “Con không quen biết người này a!”

“Ta cũng không biết sao lại thế này, con đi sẽ rõ, hắn đã chết rồi!”

Diệp bá đứng dậy hướng cửa đi ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương đuổi theo, nói: “Từ từ đã, người chết muốn gặp con, có ý gì chứ?”

Diệp bá không nói rõ ràng, chỉ lo chạy vội, mấy người Diệp Thiếu Dương cũng theo sát đằng sau.

Chạy qua hai ngõ nhỏ, đến trước cửa một ngôi nhà, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc đứt gan đứt ruột.

Cửa mở ra, Diệp bá dẫn theo Diệp Thiếu Dương bước nhanh vào trong.

Một người phụ nữ ngã trên mặt đất ngoài gian chính, vừa khóc vừa bò hướng vào trong phòng, một người trẻ tuổi đang dùng sức ôm eo cô ta, ngăn không cho vào bên trong.

“Xảy ra chuyện gì?”

Diệp bá tiến tới, hỏi.

Thiếu niên khóc ròng, “Anh của ta đã chết, nhưng mà…thực sự rất quỷ dị!”

Diệp Thiếu Dương vừa bước vào bên trong đã nghe thấy tiếng khóc quái dị từ phòng ngủ truyền ra, bức màn khép chặt, trong phòng rất tối, bất chợt thấy được một người đang bò trên mặt đất, vội vàng chạy vào, kết quả trượt chân suýt chút nữa thì té ngã, cúi đầu nhìn xuống thì thấy máu vương khắp nơi trên mặt đất! Nam nhân kia cong người bò trên vũng máu.

Trên mặt đất có một đôi chân tay đã bị đứt lìa.

Hắn dùng tứ chi cụt lủn bò sát mặt đất nhầy nhụa máu, vẫn không chết, lại còn khóc lóc ỉ ôi, động tác giống như một con rùa.

Cảnh máu me quỷ dị khiến Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh ngẩn người chôn chân tại chỗ, không dám tiến vào.

Nam tử nâng tay phải lên, trong tay nắm một con dao gọt hoa quả, không ngừng cứa vào cổ mình, cắt đứt khí quản, dao cắt sâu đến xương cốt phát ra âm thanh ken két nghe muốn tê dại da đầu.

Diệp Thiếu Dương giật mình trước cảnh tượng này, không tới cứu giúp bởi hắn biết người này đã chết, cứu cũng không sống được.

Hắn chỉ muốn biết, người chết này rốt cuộc muốn làm cái gì.

“Rắc”

một tiếng, xương cổ đứt đoạn, đầu lệch sang một bên, nam nhân đương nhiên vẫn không chết, lại còn khóc to, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Cầu xin ngươi, Diệp Thiếu Dương, giúp ta cởi bỏ hồn ấn, ta không chết được, thật là khó chịu a……”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, hỏi: “Ngươi biết ta ư?”

“Ta….ta bị Diệp Tiểu Thước hạ hồn ấn, hắn nói chỉ ngươi mới có thể hoá giải.

Hắn muốn ngươi xem ta chết, cầu xin ngươi, ta đau quá……”

“Diệp Tiểu Thước?! ” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, ” hắn lại giở trò!” Lập tức đi tới, vươn tay phải, dùng ngón cái nhấn vào ấn đường của Diệp Giai Lượng, phóng ra một luồng cương khí, tiến vào trong thân thể hắn, liền cảm giác được vị trí trên đỉnh đầu có một đạo cấm chế phong ấn, trong lòng sực tỉnh, bảo sao người này bị thương thành như vậy mà vẫn còn chưa chết, thì ra là hồn phách bị phong ấn trong cơ thể không thoát được ra ngoài, không ngừng phải chịu nỗi đau thể xác.

Bên cạnh đó, thân thể hắn còn bị một lực lượng khống chế, không ngừng bắt hắn làm tổn thương chính mình.

Đúng là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Diệp Thiếu Dương tập trung cương khí, mở ra cấm chế.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 5 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 6 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 1 tuần trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin