Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 67
❮ sautiếp ❯Chương 423: Lần đầu tiên chia ly
Dọc theo đường đi, cảm xúc của Trang Vũ Ninh không tốt, cùng Diệp Thiếu Dương nói câu được câu mất về sự tình thi đấu ngày mai, sau khi về đến nhà, cũng đã hơn 9h tối, Trang thái đã đi ngủ, cũng không có đánh thức hắn dậy, Trang Vũ Ninh giúp hắn thu dọn đồ đạc trong phòng.
Lúc trước vì để đối phó với nứt đầu cùng Hồ Uy, Diệp Thiếu Dương từ chỗ lão Quách lấy ra không ít pháp khí cùng pháp dược, đều để ở nơi này, thu thập lại cũng tốn không ít thời gian.
Sau khi thu xếp xong, Trang Vũ Ninh mời Diệp Thiếu Dương ra sân thượng ngồi, nghỉ ngơi một chút, cùng nói chuyện rồi uống trà xanh cho tỉnh rượu.
Diệp Thiếu Dương tự nhiên là không có lý do gì để cự tuyệt.
“Thiếu Dương ca, số tiền kia, ba ba muội đã chuyển vào tài khoản cho huynh, vốn là muốn đưa nhiều cho huynh, nhưng sợ làm vậy không tốt lắm, cho nên vẫn theo ước định, tổng cộng 30 vạn, huynh hãy kiểm tra lại.”
“Cảm ơn.”
Diệp Thiếu Dương lòng vui rạo rực nói, trong lòng như nở hoa, 30 vạn! hơn nữa còn có 19vạn 8 ngàn, tổng cộng là có bao nhiêu nhỉ, Diệp Thiếu Dương âm thầm đến đầu ngón tay, tính tính nửa ngày cũng chả tính ra.
“Thiếu Dương ca”
Trang Vũ Ninh đột nhiên nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, phát hiện nàng đang nhìn mình với ánh mắt bao hàm nhiều ý tứ, thêm vào ánh trăng đang chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, làm cho khí chất của nàng càng thêm động lòng.
“Nói ra huynh không được giận muội, muội suy nghĩ, nếu đưa huynh 30 vạn nữa, huynh có thể ở lại lâu thêm một tháng nữa không?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng liền động, những lời này là có y gì? Cười cười nói “Để làm gì, muội tính bao ta à”
Trang Vũ Ninh không có tâm tình nói giỡn, cúi đầu đỏ mặt nói “Có một chuyện mà muội luôn suy nghĩ mãi, quyết định nói với huynh……”
Diệp Thiếu Dương tuy rằng đối với cảm tình nam nữ như một người bình thường chất phác, nhưng nhìn biểu hiện của Trang Vũ Ninh, cũng đoán ra được nàng muốn nói gì, liền nhìn vào di động, ra vè kinh ngạc nói “Thiếu chút nữa là quên mất, ta cùng Mã Thừa có hẹn, về lấy đồ rồi nhanh trở về giúp hắn siêu độ tiểu quỷ, ta giờ phải đi rồi.”
Trang Vũ Ninh định thổ lộ lòng mình mà bị chẹn họng mất, đành phải đưa hắn xuống lầu, hỏi “Huynh ngày mai sẽ đi xem ta thi đấu tổng quán quân chứ?”
“Đương nhiên đi rồi, ta cũng muốn nhìn nàng lấy giải quán quân.”
Trang Vũ Ninh cười vui vẻ “Muội để lại cho huynh vị trí, đợi tí nữa rồi đem vị trí chỗ ngồi cùng hội trường gởi qua tin nhắn cho huynh.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, rồi về phòng lấy đồ đạc của mình, bước nhanh xuống lầu, đi ra cửa, xoay người lại nói “Nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi để chuẩn bị cho cuộc thi, đừng tiễn ta, đúng rồi, trả cái này lại cho nàng.”
Nói xong đưa một cái đồ vật qua, Trang Vũ Ninh cầm lấy, nhận ra đó là chìa khóa nhà mình, trong lòng có chút buồn, nói “Huynh cứ giữ lại đi, muội biết huynh ở đây không có phòng ở, nên phòng huynh trên lầu, muội vẫn sẽ để đó cho huynh, khi nào huynh trở lại đều có thể đến đây ở.”
“Chuyện này cũng không có thích hợp lắm, còn cái này nữa đưa cho nàng”
Diệp Thiếu Dương lấy ra cái chuỗi bùa hộ mệnh đưa cho nàng “Bùa hộ mệnh lúc trước đã bị nát, đưa cái mới này cho nàng, bên trong còn có máu thiên sư của ta, có thể đảm bảo không có quỷ yêu nào dám tiếp cận, cứ như vậy đi, ngày mai rồi gặp.”
Nói xong nhét vào tay nàng cái bùa hộ mệnh, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trang Vũ Ninh nhìn bóng dáng hắn rời đi, cầm chặt lá bùa hộ mệnh trong tay, đặt lên trên miệng, cảm thụ được sự lạnh lẽo của viên đá ngọc, trong đó có máu hắn, mơ hồ lộ ra một tia ấm áp.
Ở bên ngoài tiểu khu bắt một chiếc taxi, Diệp Thiếu Dương đi thẳng đến Kim Hoàng Cung, dùng thẻ từ mở ra cửa phòng, mơ hồ nhìn thấy có một bóng dáng đang dựa trên gường xem tv, hoảng sợ tưởng là mình đi vào sai phòng, nhìn kỹ lại là Mã Thừa, cả kinh nói “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
“Ở đây phòng nào ta không đi vào được.”
Mã Thừa cười cười “Ta cứ nghĩ đêm nay ngươi cùng minh tinh hẹn ước, nên không có trở về đêm nay.”
“Đừng có nói nhảm, ngươi tìm ta là muốn siêu độ tiểu quỷ?”
Mã Thừa chỉ chỉ Cổ mạn đồng được đặt trên đầu tủ “Ngươi làm nhanh đi, chứ không ta lại luyến tiếc.”
Diệp Thiếu Dương vẽ ra một đạo dẫn hồn phù, dán lên ót của Cổ mạn đồng, sau đó lấy ra tơ hồng có dính chu sa, sau đó bao quanh đầu cổ mạn đồng một vòng, tay kết ấn, ngón giữa dựng lên, nhẹ nhàng bắn ra, đem dược lực của chu sa đánh vào trên Cổ mạn đồng, liền bức tiểu quỷ đi ra, hồn phách lập tức bị dẫn hồn phù hấp thu.
Dẫn hồn phù ngay lập tức biến thành nửa trong suốt, mặt trên ẩn hiện một bóng dáng tiểu nữ hài, giống như cái hình chân dung, quỳ trên mặt đất bái tạ Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương biết tiểu quỷ này mới bị nhập vào Cổ Mạn đồng không lâu, còn chưa có hoàn toàn thích ứng với cách nuôi dưỡng tiểu quỷ, nên cũng không có bài xích siêu độ, vì vậy mới cảm kích bái tạ chính mình.
“Đa tạ thiên sư cứu giúp ….”
Thanh âm từ trong dẫn hồn phù vọng ra.
“Chịu khổ rồi, kiếp sau sẽ có phúc báo, vãng sinh đi thôi”
Diệp Thiếu Dương bóc ra linh phù rồi ném lên không trung, tự động bay ra khỏi cửa sổ, dần dần biến mất ở bên ngoài.
Mã Thừa nhìn thấy một màn như vậy, quay đầu lại hỏi Diệp Thiếu Dương “Nếu cửa sổ cùng cánh cửa phòng quan trọng như vậy, trong một không gian phong kín, thì cái phù này sẽ bay đi nơi nào?”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn nói “Ngươi có thể hay không đừng hỏi những thứ ngu ngốc như vậy?”
“Được rồi, hỏi cái khác, bên cạch ngươi nhiều mỹ nữ như vậy, ngươi cuối cùng thì …..
thích ai đây?”
Diệp Thiếu Dương á khẩu “Hai ta nên nói về linh phù đi”
Cùng nói chuyện một hồi với Mã Thừa, rồi Diệp Thiếu Dương đuổi hắn đi, mình thì đi tắm rửa, xong lên gường nằm, không để mình nghĩ nhiều, niệm một lần tĩnh tâm chú liền ngủ.
Buổi sáu giờ ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương bị đồng hồ báo thức đánh thức dậy, đi rửa mặt, rồi ngồi ở bên gường mà suy nghĩ kế hoạch của ngày hôm nay, sau đó gọi điện cho Tiểu Mã bảo hắn đến đây một chuyến.
Sau đó cửa phòng bị gõ, Quả Cam mở cửa ra, trên người mặc bộ đồ hôm qua Chu Tĩnh Như giúp nàng mua, trong tay….
nắm Qua qua.
“Ngươi tối hôm qua ngủ bên đó?”
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Qua qua, nghĩ thầm trách không được tối qua sau khi ăn xong liền không thấy bóng dáng nó đâu cả, nhìn thấy Qua qua gật đầu, cả giận nói “Đệch, ngươi là một đại nam nhân, sao lại đến ngủ qua đêm chỗ nàng ấy!”
Qua qua bất mãn bĩu môi “Ai là đại nam nhân, ta chỉ mới có 6 tuổi.”
“Không phải chính ngươi nói mình đã một ngàn tuổi rồi còn gì!”
“Chính ta dù một ngàn tuổi nhưng cũng không có lớn lên, cũng chỉ là tiểu hài tử thôi.”
Qua qua làm mặt quỷ nhìn hắn “Lão đại ngươi có hay không đang ghen ghét?”
“Biến!”
Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, ngẩng đầu nhìn Quả Cam “Ta hiện tại đưa ngươi đi.”
Vốn là còn muốn thuyết phục nàng một phen, không ngờ tới là Quả Cam trực tiếp gật gật đầu, làm hắn đem lời muốn thuyết phục bị chặn ở cổ họng.
Diệp Thiếu Dương vào trong nhà ngồi, chờ đợi Tiểu Mã, một bên nói chuyện với Quả Cam, từ miệng nàng biết thêm rất nhiều bí văn về cuộc sống của giao nhân.
20 phút sau, Tiểu Mã một mình đi đến, Diệp Thiếu Dương bảo hắn hỗ trợ đem các pháp khí cùng pháp dược không dùng tới, đem đến phòng của hắn cất giữ, chờ mình từ quê xong trở về lại lấy.
“Gấp như vậy làm gì, ngươi đi hôm nay à?”
Tiểu Mã cả kinh hỏi.
Chương 424: Làm một mảnh lá của anh (1).
“Trưa hôm nay, cũng vừa lúc xem xong vũ vũ thi đấu, xong rồi đi liền.”
Tiểu Mã ngây người “Không phải lúc tối khi ăn cơm, ngươi nói là tối nay sao?”
Diệp Thiếu Dương cười cười “Cũng không nghĩ để bọn họ tiễn ta, lừa bọn họ mà thôi, cũng không phải sinh ly tử biệt gì.”
Tiểu Mã cứ ngơ ngẩn, trên mặt lộ ra biểu tình do dự.
Diệp Thiếu Dương đá hắn một cái “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó”
“Ta tính đi cùng với ngươi, tính toán hôm nay gặp Vương Bình, thương lượng với nàng một chút….”
Tiểu Mã ngập ngừng nói.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm động, cố ý nói “Ta đi một người thỏa mái, ngươi cũng đừng đi theo, ở nhà mà đi chơi với nàng ấy, ngươi như vầy không có dễ tìm được bạn gái, lại còn xinh đẹp như vậy, phải biết quý trọng.”
Tiểu Mã lần này hiếm thấy không có phản bác lại, cúi đầu không nói gì.
“Được rồi, đồ vật đều để hết trên gường, ngươi tí nữa chậm rãi mang đi, ta đưa Quả Cam đi trước, sau khi từ quê trở lại, ta sẽ tìm ngươi.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai Tiểu Mã, mang theo Quả cam cùng Qua qua rời đi, lúc sau ra cửa không thấy Tiểu Mã đi ra, trong lòng cũng có chút khó chịu, tiểu tử này lại không ra tiễn mình! Ở ngoài cửa khách sạn bắt một chiếc taxi, chạy đến vùng ven con sông ngay cây cầu lớn, ngày hôm qua hắn và Quả Cam đã thương lượng qua, đưa nàng đến bờ Trường Giang, nàng có thể tự mình đi về Nam Hải, vừa lúc ở ven đường có thể xem phong cảnh hai bên.
Nàng là yêu có tu vi, nên Diệp Thiếu Dương không có chút lo lắng về an toàn của nàng trên đường.
Đến gần cây cầu xuống xe, taxi liền đi, Diệp Thiếu Dương đưa nàng đến bờ sông, nơi đây trống trải, một người cũng không có.
Diệp Thiếu Dương dặn dò nàng một phen, bảo nàng nên tu luyện cho tốt, không nên gây chuyện linh tinh, Quả cam nhớ kỹ, ánh mắt lưu luyến không rời.
“Được rồi, ngươi đi đi, ta nhìn ngươi đi.”
Quả Cam ngượng ngùng, cởi nút thắt trên áo.
“Uy, ngươi làm gì vậy!”
Diệp Thiếu Dương la to.
Quả Cam kinh ngạc nhìn hắn “Cởi quần áo ra, ta phải cởi đồ trước khi xuống nước, đem quần áo nuốt vào bụng, như vậy quần áo mới không có ướt.
bằng không lên bờ lấy gì mà mặc!”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, chính mình lại quên đi vấn đề này, liền xua xua tay “rồi rồi, vẫn là ngươi tự mình đi thôi, ta đi rồi ngươi hãy đi.”
“Lão đại tái kiến, Qua qua tái kiến”
“Tiểu sư muội tái kiến, đừng quên chuyện ngươi đáp ứng với ta!”
Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay với Quả Cam, đi về hướng con đập, Qua qua nhảy lên vai hắn, hắn là thân quỷ, nên không có trọng lượng gì, hơn nữa có thể biến hóa thu nhỏ, ngồi xổm lên vai cũng không có tạo ra ảnh hưởng gì.
Diệp Thiếu Dương từ đầu đã phản đối nó làm như vậy, cảm giác chính mình là người hầu của nó, nhưng Qua qua không có nghe theo luôn làm như vậy, cũng chỉ có thể kệ nó, tát vào mông của Qua qua, nói “Nàng đáp ứng điều gì với ngươi?”
“Bí mật”
Diệp Thiếu Dương …., sau khi đi lên khỏi bờ đê, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Quả Cam, thì thấy nàng đang đứng bên bờ biển cởi quần áo, trắng bóng hết thảy, sợ đến mức hai con mắt xém tí nữa rớt ra ngoài, quay đầu nhanh rồi chạy đi, xuống đầu kia của đê.
Qua Cam theo khóe mắt vẫn luôn nhìn Diệp Thiếu Dương bên này, thấy hắn đã đi qua bên kia đê, cười, rồi đem quần áo mặc lại, men theo bờ sông, bước đi nhẹ nhàng.
Nàng mới không nghĩ sớm như vậy đã đi về nhà, bị người ta nhốt hai năm, mới vất vả thoát ra được, lại đang ở trong thành phố lớn, dĩ nhiên là muốn đi du lịch một phen, đi bộ xem nơi nơi, sau đó hãy về nhà…..
Diệp Thiếu Dương cho rằng Quả Cam đã đi rồi, chính mình bắt taxi, xem tin nhắn tối hôm qua Trang Vũ Ninh gởi qua cho mình, đưa địa chỉ cho tài xế, bảo hắn chở đến đó.
“Quảng trường của đại học Hạ Nhất Hào khu phát sóng, được rồi”
Tài xế khởi động ô tô, nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười “Ngươi là đi xem ca sĩ thi đấu trận chung kết à?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
“Ngươi ủng hộ ai?”
“Ta… Trang Vũ Ninh.”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, trừ bỏ nàng thì ngay cả một tuyển thủ mình cũng không biết.
“Thật à, ta cũng thích Trang Vũ Ninh, bộ dáng thật xinh đẹp, lại hát hay …..”
Tài xế vẻ mặt say mê “Đúng rồi, nghe có nghe về tai tiếng của nàng không, vũ vũ gần đây hẹn hò cùng với một nam nhân, bị người ta chụp được, còn có một đội paparazzi ở gần biệt thự nàng nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào.”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, nghĩ thầm không phải là mình chứ, dùng ngữ khí hỏi thăm “Là chuyện gì xảy ra?”
“Có một cái tạp chí đăng lên, còn có chụp hình hai người đi cùng nhau, nhưng theo ta, đây chỉ là tin vịt, người ta cũng không thể đi ăn cơm gặp mặt à? hơn nữa thì khả năng tên kia chỉ là bảo tiêu của Vũ vũ.”
Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên khen nói “Đại ca thật là cao kiến.”
Tài xế càng nói càng hăng say “Chuyện này không phải sao, trên hình nam nhân kia ăn mặc như vậy, bộ dáng thì cũng không có đẹp trai, vũ vũ sao có thể coi trọng người như thế.”
Tài xế đại ca quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương “À mà cũng nói, người trên ảnh cũng khá là giống ngươi đó, ngươi nói xem, vũ vũ có thể coi trọng ngươi hay không”
“Ta sao, Đại ca ngươi cũng đừng có nói trực tiếp như vậy chứ”
Diệp Thiếu Dương giả bộ âm thanh ảm đạm.
Lúc đến nơi đi xuống xe, Diệp Thiếu Dương vốn lo lắng mình không tìm thấy vị trí nơi tổ chức, kết quả nhìn đi, thì thấy có nơi biển người tụ tập, có rất nhiều thanh thiếu niên thiếu nữ mặc hàng hiệu đứng dài ở bên cạnh, ánh mắt sáng quắc quan sát lui tới trên chiếc xe, trên đó có tên của Trang Vũ Ninh.
Diệp Thiếu Dương suy đoán tám phần đám này là cái gì được gọi là fan hâm mộ, tại đây chờ thần tượng của mình xuống xe.
Bên trong đám người còn có không ít bán đồ ăn vặt, nào thì hạt dưa, chén mì bát bảo, cháo, còn có trộm vặt….
Diệp Thiếu Dương đang muốn đẩy ra đám người đi vào, đột nhiên đám đông nổ tung lên một tiếng kêu hưng phấn, lớn tiếng kêu lên “Vũ Vũ”
hai chữ.
Quay đầu lại nhìn, một chiếc siêu xe đang ngừng ở ven đường, hai gã bảo tiêu bước trước xuống, ngăn cản đám người, sau đó một mỹ nữ trang phục lộng lẫy yểu điệu bước xuống xe, Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại mới nhận ra là Trang Vũ Ninh.
Nàng hôm nay, toàn thân trên dưới được chăm chút rất tỉ mỉ, nhìn qua thật kinh diễm bức người, cùng với ngày thường của nàng không quá giống nhau, trên mặt mang theo một loại nụ cười ấm áp, phất tay về các fan của mình.
Các bảo an đang mở đường, đi về nơi tổ chức cuộc thi, thỉnh thoảng loại trừ ra các fan muốn tặng hoa cùng ký tên.
Nàng cũng không có nhìn thấy Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đi theo dòng người, đi vào khu phát sóng phía trước, đến bên cạnh chỗ kiểm phiếu, thì có người ở phía sau chụp vai hắn, quay đầu nhìn lại, thì ra là Trang Thái.
“Diệp tử, để ta mang ngươi đi vào”
Trang Thái thân thiết nói, cùng hắn làm ra thủ thế im lặng, Diệp Thiếu Dương biết là để người khác biết mình có quan hệ với Trang Vũ Ninh, miễn cho bị mọi người vây xem.
Đi theo Trang Thái đi vào phòng phát sóng từ phía hông, từ thông đạo đi vào, tiến vào phòng, họ ngồi ở hàng thứ ba, Trang Thái chỉ vị trí ngồi của Diệp Thiếu Dương gần lối đi nhỏ “Tiểu diệp ngươi ngồi đây, tí nữa vũ vũ lên cũng dễ nhìn thấy ngươi.”
Chương 425: Làm một mảnh lá của anh (2).
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nàng lên sân khấu ca hát, nhìn ta để làm gì? Lúc sau khách quý đều liên tục tiến vào, ngồi hết xuống, rồi người mua phiếu cũng lục tục tiến vào, quá trình ồn ào hỗn loạn cả lên, còn có người ồn ào hát lên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không được tự nhiên, cũng không có tò mò gì, lấy ra di động, chơi trò chơi mới tải gần đây.
Vẫn là đên lúc thi đấu bắt đầu, các tuyển thủ dự thi đều là nhân tài mới nổi, mỗi một người lên đều dẫn đến cả hội trường sôi động, Diệp Thiếu Dương cũng không có chú ý, cuối cùng nghe thấy tên Trang Vũ Ninh.
Trên khán đài MC đang giới thiệu, nàng sẽ chính mình dự thi ca khúc mới nhất do mình viết ra, là tặng cho một người bạn nào đó, nghe những lời này, Diệp Thiếu Dương chú ý thấy ánh mắt nàng nhìn đảo qua trên mặt mình.
Sau đó, nhạc đệm vang lên, nàng ngồi vào phía trước dương cầm, bắt đầu đàn hát.
Ca khúc tương đối êm dịu dễ nghe, có thể nghe rõ từng chữ một, Diệp Thiếu Dương cẩn thận lắng nghe.
Bắt đầu bắt đầu, Chúng ta là hai cái người xa lạ Đến từ thế giới xa lạ Một hồi duyên phận giao thoa, Đem chúng ta lại gần bên nhau Hết thảy đều là vì tràng tương ngộ kia Ở mùa nhiều hoa rở rộ nhất Ở đêm khuya gió nhẹ mơn trớn Anh toàn thân áo trắng Giống như thiên sứ hàng lâm Mang em, rời đi, đêm khuya nguy cơ tứ phía Tương tư, từ đây, chẳng phân biệt ngày đêm Mấy đời luân hồi, âm dương hai giới Em xuyên qua kiếp trước kiếp này chỉ vì hôm nay gặp được Vô thường thanh xuân, năm tháng dài dằng dặc Anh là em ở cây sinh mệnh tiểu tâm tháo xuống lá cây …… Bắt đầu bắt đầu, chúng ta là một đôi người xa lạ Đi cùng một chỗ quen thuộc thế giới.
Cuối cùng cuối cùng, chúng ta cùng nhau ở bên Làm em, đi vào thế giới anh.
Chờ em, đi ở cạnh anh, Làm…… một mảnh lá cây của anh.
Một ca khúc đã kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Diệp Thiếu Dương cũng đi theo vỗ tay cùng mọi người, ánh đèn chiếu xuống, hắn nhìn thấy ánh mắt Trang Vũ Ninh dừng ở trên mặt mình, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
“Hát không tệ”
Trang thái hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
“Bài hát này là nó mới viết mấy ngày gần đây, đặc biệt là ca từ, tốn rất nhiều tinh lực”
Trang Thái có ý ám chỉ.
Diệp Thiếu Dương vẫn là gật đầu, hắn không biết nói cái gì bây giờ, bài hát này mang cho hắn cảm xúc cảm động thật sâu.
Trang Vũ Ninh đi xuống đài, Mc lên chủ trì, cùng người xem và ban giám khảo chấm điểm, sau đó các tuyển thủ lên khán đài, nói lên cảm nghĩ của mình về cuộc thi….
Đây là một cái trình tự gameshow TV thường hay chiếu, rốt cuộc cũng đến lúc tuyên bố giải thưởng, và không có gì bất ngờ xảy ra, Trang Vũ Ninh đạt giải tổng quán quân.
Giám khảo đều nhất trí bình luận tiết mục một câu đơn giản: ca khúc ưu tú, biểu diễn càng chân thành tình ý.
Sau đó là nghi thức long trọng nhận giải, Fan của Trang Vũ Ninh trong nháy mắt vọt xuống dưới sân khấu, hoan hô lên, chặn tầm mắt nhìn.
“Ta đi trước, người tí nữa giúp ta chúc mừng vũ vũ, ta….
kêu ngạo vì nàng”
Diệp Thiếu Dương đứng lên nói với Trang Thái.
“Ngươi bây giờ đi?”
Trang Thái giật mình nói.
“Vũ vũ nói, chờ sau khi kết thúc, có một tin tức trọng yếu muốn nói cùng với ngươi.”
“Lần sau đi.”
Diệp Thiếu Dương cười cười “Ta còn sẽ trở về.”
Sau đó cũng không để Trang Thái kịp ngăn trở, chui vào trong đám người.
Nửa giờ sau, buổi trao giải kết thúc, Trang Vũ Ninh đi tẩy trang, ở trong phòng nghỉ gặp phụ thân, hai cha con hưng phấn ôm lấy nhau.
“Tổng quán quân, tiền đồ vô lượng.”
Trang Thái nói lời chúc phúc của phụ thân.
Trang Vũ Ninh cũng rất hưng phấn, có chút thẹn thùng nói “Hôm nay là có hai việc, con mới vừa hoàn thành có một, nếu sự tình kế tiếp mà thành công, thì mới thật sự là thành công”
Nói xong nhìn chung quanh một hồi “Như thế nào lại không thấy Thiếu Dương ca?”
Trang Thái âm thầm thở dài, nói “Đi rồi”
Trang Vũ Ninh sửng sốt một chút, lấy ra di động, định gọi cho Diệp Thiếu Dương , mới nhìn thấy hắn có nhắn tin cho mình, nhìn thoáng qua, cả người liền ngây ngẩn.
“Làm sao vậy?”
Trang Thái thấy nàng thần sắc dị biến liền hỏi.
“Huynh ấy về quê nhà….”
Trầm mặc một lúc lâu, Trang Vũ Ninh ảm đạm nói, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên.
Trang Thái vỗ vỗ bả vai nàng, nói “Hắn bảo ta chuyển lời cho con, hắn sẽ trở về”
Trang Vũ Ninh cắn cắn môi, nói “Con…..
liền đợi huynh ấy trở về.”
Lúc này, Diệp Thiếu Dương đã ngồi trên xe lửa đi về hướng Dự Châu.
Hắn một mình đi vào nhà ga, lên xe rồi sau đó nhắn tin rời đi gởi cho các bằng hữu, lúc sau, Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Như thay phiên nhau gọi điện trách hắn.
Diệp Thiếu Dương thật là vất vả để trấn an các nàng, xoa xoa lỗ tai bị đau, tựa lưng vào ghế ngồi, bên tai lại quanh quẩn ca khúc lúc nãy Trang Vũ Ninh biểu diễn.
Lúc này nàng biểu diễn, giới thiệu tên ca khúc là “Làm một mảnh lá cây của anh”
, hai chữ lá cây, tám phần cũng là vì không bàn mà hợp ý với dòng họ của mình.
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài một hơi, cảm nhận được áp lực khi bị người nhớ thương.
Nhìn cảnh vật biến ảo bên ngoài cửa sổ xe, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ đến mấy năm rồi không có đi về quê nhà, không biết hiện tại bộ dáng ra sao, còn cái thi sát kia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sư phụ từ đâu lại biết nó lần thứ hai xuất thế? Trực giác cho hắn cảm giác được chuyện lần này sẽ rất khó giải quyết.
Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút mệt, tựa lưng vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Làm sao vậy, đang luyến tiếc các mỹ nữ của ngươi à?”
Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, trong nháy mắt hoài nghi chính mình có hay không bị ảo giác, trợn mắt ra nhìn, giật mình thấy một người quen thuộc đang ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh, là Tiểu Mã! “Ngươi sao thế nào lại ở đây!”
Diệp Thiếu Dương cả kinh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Sau khi ngươi đi, ta liền đi tìm Vương Bình, cùng nàng nói qua tình huống hiện tại, cũng coi như là đi du lịch, thuận tiện kiếm chút tiền, nàng cũng đã đáp ứng rồi, với lại lúc này nàng đang trong kì thi, không có thời gian bên ta, ta liền tra số tàu, rồi mua phiếu đi lên”
Tiểu Mã nhún vai “Đơn giản vậy thôi.”
Diệp Thiếu Dương cười rộ lên, đánh lên ngực hắn một quyền, “Ngươi nói kiếm tiền, nhưng ai cho ngươi tiền, lại nói ngươi như thế này, làm gì mà cứ một hai phải đi theo ta.”
Tiểu Mã gãi gãi đầu “Ta cũng không biết nữa, giống như vận mệnh đã chú định, luôn có một âm thanh xúi giục ta đi theo ngươi…..”
Diệp Thiếu Dương biết hắn là đang tìm cớ, trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không có phản bác “Đúng rồi, thế sao ngươi lại ngồi đây, ngươi như thế nào biết ta ngồi ở chỗ nào?”
“Ta làm sao biết được, ta đang ở thùng xe bên kia, một đường đi tìm, thấy chỗ ngồi gần ngươi không có ai, nên cố ý làm ngươi một cái kinh hỉ”
Tiểu Mã lấy ra di động, bấm bấm vài cái, mở ra một trang tin tức, đưa cho Diệp Thiếu Dương xem, tiêu đề là “Trang Vũ Ninh đoạt tổng quán quân, ở trên sân khấu thổ lộ thâm tình.”
“Hiện tại trên mạng còn đang đồn đoán, bài hát kia của Vũ Vũ là hát về ai, bất quá cũng có người là nghĩ đây là một loại lăng xê mới.”
Tiểu Mã nhướng nhướng chân mày nhìn Diệp Thiếu Dương “Hiện tại trở về còn kịp đó”
“Nhảy tàu xe bị chết”
Diệp Thiếu Dương một câu nói đùa rồi không bàn luận về đề tài này nữa.
Mấy giờ sau, tàu lửa đã chạy đến Dự Châu, Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tiểu Mã xuống xe, đi ra bến xe, mua phiếu đi ô tô đến huyện Hoài Thượng, rồi tiệm cơm bên ngoài ăn cơm trưa, nghỉ ngơi hai giờ, rồi mới ngồi lên ô tô.
Chương 426: Quê nhà gặp nạn hạn hán.
Tiểu Mã hỏi “Bao lâu thì mới tới?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ “Theo lý thuyết …..
thì không đến một ngày”
Tiểu Mã mở to đôi mắt “Đi xe mà còn có lý luận nữa à?”
“Đi đến huyện thành rồi phải ngồi hắc xe vào núi, có đôi khi tới là có xe, có khi đợi nửa ngày mới có xe”
Diệp Thiếu Dương nói “Đương nhiên đây là theo mấy năm trước ta tới, mấy năm không có trở về, ta cũng không biết.”
Tiểu Mã khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến “Nhà của ngươi là ở hỏa tinh à, sao phức tạp như vậy”
Ở trên xe buýt lung la lung lay mấy giờ, lúc xuống xe, hai người đi vào một tiểu huyện thành: Hoài Thượng huyện.
Từ trong nhà ga ra, lập tức có mấy tài xế hắc xe đi vào núi vây lại, dùng tiếng địa phương kêu một số địa danh.
Tiếng trung nguyên phổ thông tuy rằng khó nghe một chút, nhưng cùng tiếng phổ thông cũng không khác nhau quá lớn, Tiểu Mã cũng nghe hiểu được.
Diệp Thiếu Dương nhận ra một tài xế, dùng tiếng phổ thông hỏi hắn đi Tưởng gia đại môn hết bao nhiêu tiền, tài xế nói tám mươi, Diệp Thiếu Dương lại dùng tiếng địa phương nói lại một lần, tài xế sửng sốt một chút, rồi giảm đi bốn mươi.
Diệp Thiếu Dương kéo Tiểu Mã đi theo sau tài xế.
“Ngươi không phải 5 tuổi đã rời khỏi nhà sao, như thế nào còn có thể nói tiếng địa phương?”
Tiểu Mã có chút khó hiểu hỏi.
“Ta là ba tuổi đã có thể nói, còn có hai năm để học nói ”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn, nói “Khi còn nhỏ học gì cũng dễ nhớ kỹ, giọng nói quê hương khó sửa.”
Nói là hắc xe, kỳ thật nó là một chiếc xe loại nhỏ có ba bánh xe, xem cái xe này cũng gần hỏng đến nơi rồi, Tiểu Mã cũng có chút không dám ngồi lên xe này, nhưng trên xe đã ngồi vài người.
Hai người đi đến sau, nên chiếm ghế phía sau, đợi khoảng hai mươi phút, luôn có người lục tục lên xe, cũng được bảy tám phân rồi, người ngồi trên xe bắt đầu thúc giục, tài xế đợi một lúc nữa, thấy không có ai lên xe, lúc này mới xuất phát.
Xe ba bánh rời khỏi huyện thành, dọc theo một con đường nhựa nằm giữa đồng ruộng, chạy ầm ầm đi qua.
Cảm giác càng ngày càng gần nhà hơn, Diệp Thiếu Dương cũng không khỏi có chút kích động, tuy rằng mình không còn gia đình, nhưng tình quê hương vẫn còn.
Đột nhiên, Tiểu Mã lấy tay đẩy hắn một chút, nói “Quê của ngươi có phải hay không là ở trên sa mạc?”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói “Có ý gì?”
Tiểu Mã nhìn về hướng trước mặt, là chỉ các hành khách phía trước chu chu môi, nói “Bằng không thì sao đám bọn họ lại mua nhiều nước khoáng như vậy làm gì?”
Diệp Thiếu Dương nhìn từng người, thì thật đúng là, ai cũng đều mang theo các loại đồ để đựng nước, thùng chứa nước to, hoặc là bình nước khoáng, còn có các loại đồ uống.
Cũng đúng lúc này, có một đứa con nít ba bốn tuổi ngồi ở hàng phía trước họ, bởi vị ô tô bị lay động, nên cái lọ nước uống bị rơi ra một ít, mẹ nàng liền đánh lên cánh tay nó một cái, mắng to “Uống gì mà uống, lãng phí nhiều như thế, có biết bao nhiêu tiền để mua không!”
Chỉ một lọ đồ uống.
thì có bao nhiêu tiền? Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã liếc nhìn nhau, cảm giác được sự tình cũng không có bình thường.
Tiểu Mã nói “Bằng không thì ngươi đi hỏi một chút có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói “Trước không vội, đợi xuống xe rồi nói sau, dù sao họ cũng đều đi đên Tưởng Gia đại môn.”
Tưởng gia đại môn là một cái trấn nhỏ, bởi vì ở đó họ Tưởng nhiều, và cũng từ nhà họ Tưởng xuất hiện ra một vị Trạng Nguyên, Hoàng đế ban cho một tòa đền thờ trên phố, nhìn qua khái giống đại môn, nên sau đó kêu thành Tưởng gia đại môn, rồi dần truyền ra, sau lại thành tên của trấn.
Diệp Thiếu Dương ở Diệp gia thôn, còn cách trấn này khoảng 20 dặm nữa.
Lúc hai người xuống xe, trời đã tối, không có xe đi vào núi, vì thể Diệp Thiếu Dương tính là ở qua đêm trong trấn.
“Trước đi mua nước uống.”
Tiểu Mã nói xong, liền đi vào tiểu điếm ở ven đường, muốn mua hai bình nước suối nhỏ.
“Không có.”
Lão bản là một nam trung niên khoảng 40 tuổi, nói rất đơn giản.
Tiểu Mã nói “Thế còn nước uống kia?”
Lão bản nhìn hắn, rồi chỉ chỉ hai bình nước khoáng đặt trên tử lạnh, “Chỉ có thứ này, tám đồng một lọ”
“Tám đồng?”
Tiểu Mã kêu lên “Đệch, ngươi ở đây là hắc điếm à.”
“Tiểu tử nói chuyện chú ý một chút, tám đồng ta cũng không muốn bán, không mua thì đi đi, ngươi đi xem trong trấn này có ai bán rẻ hơn ta hay không.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác có điều không đúng, tiến lên dùng tiếng bản địa nói “Chào Thúc, ta mới vừa về quê nên không biết, vì sao một lọ nước khoáng lại mắc như vậy?”
Lão bản nghe tiếng hắn nói là tiếng địa phương, thái độ liền tốt trở lại, đánh giá trên dưới hắn nói “Là sinh viên à, người nhà ngươi chưa có điện thoại cho ngươi nói qua sao? Trấn này đã không còn nước, chỉ trên đập chưa nước Ali là có một chút.
Lại đi xuống phía nam, một chút nước cũng không có, hiện tại nước so với dầu còn quý hơn, nước khoáng chỉ có ra không có vào, ngươi nếu khát nước thì lấy một lọ uống đi, không tính tiền, nhưng chỉ có thể cho các ngươi một lọ thôi.”
“Cảm ơn thúc, cho con hỏi thăm, vì sao ở trấn lại không có nước?”
Lão bản mở hai tay ra, “Có quỷ mới biết tại sao, từ tháng trước liền bắt đầu, mực nước giếng giảm xuống từ từ, đến tháng trước thì không còn giọt nước nào dưới giếng.
Ba tháng rồi lại không có một giọt mưa, làm cho sông cũng cạn sạch, nước trong trấn đều là vận chuyển từ huyện thành tới đây, ngươi nói xem có quý không.”
Diệp Thiếu Dương nhớ tới một màn kia ở trên xe, cuối cùng cũng hiểu rõ, những hành khách đó là đi mua nước về nhà uống, liền hỏi “Nguyên nhân bị khô hạn có tìm ra được chưa?”
Lão bản thở dài “Cũng đã tìm truyền thông, cũng tìm chính phủ, thành phố cũng đã điều xuống một tổ điều tra, điều tra qua mấy ngày cũng không có manh mối nào, nói đây là hạn hán trăm năm mới gặp, cũng không có biện pháp nào, trong huyện hiện tại mỗi ngày điều chở hai xe nước qua đây cấp nước, nhưng chỉ đủ cho gia đình uống nước, sinh hoạt lại không đủ…”
Tiểu Mã nghe hắn nói nhưng vậy thì kình ngạc hỏi “Trên trấn không có hệ thống cung cấp nước sạch sao?”
“Không có, thị trấn chúng ta cách huyện thành gần nhất cũng hơn trăm dặm, đường núi nhiều, nếu làm đường ống nước phí tổn lại quá cao, với lại ban đầu chúng ta cũng không có thiếu nước, mọi nhà đều có giếng, trong núi lại có đập nước, nên không có ai sài nước nhà máy.
Sau này hạn hán phát sinh, Thành phố cũng rất tích cực muốn làm hệ thống nước, nhưng cũng không thể làm nhanh trong ngày một ngày hai được, nước xa không giải được khát gần, lại nói không chỉ khô hạn riêng gì trấn này, phía nam những cái thôn nhỏ đó, tình huống mới nghiêm trọng hơn nhiều.”
Diệp Thiếu Dương hỏi thăm thêm vài câu, rồi nói cảm ơn, cùng Tiểu Mã rời đi, rồi đi tìm khách sạn để ở.
Trên đường Tiểu Mã hỏi “Thế nào, ở nơi này của ngươi thường hay phát sinh hạn hán à?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu “Ở Trung Nguyên này, trước nay đều không có chân chính hạn hán, chuyện này thật là không tầm thường.”
Tiểu Mã không có cho là đúng, “Có cái gì mà không tầm thường, trời không mưa, là chuyện của ổng, ai mà quản được”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói “Ba tháng trời không mưa thì cũng kệ, nhưng vì sao trong giếng cũng không có nước?”
Tiểu Mã sửng sốt rồi nói “Thì trời không mưa lâu dài, thì khô hết chứ sao”
Diệp Thiếu Dương á khẩu “Nhà ngươi tưởng nước giếng là do mưa tích vào à, tiểu học ngươi không có đi học khóa tự nhiên à?”
“Ách … chả lẽ không phải vậy?”
Tiểu Mã nói tiếp “Vậy thì ngươi nói ta đi, còn có nguyên nhân gì mà có thể tạo thành khô hạn?”
Diệp Thiếu Dương nói “Ít nhất cũng có một loại là do ….
Hạn Bạt.”
(*):Hạn Bạt hoặc gọi là Bạt, là yêu quái trong thần thoại Trung Quốc, là một loại sinh vật truyền thuyết.
Đây là một loại sinh vật không rõ tên gọi chung.
Sau thế kỷ 21 thì hiếm khi nghe thấy.
Hình tượng của nó được thấy trong những ghi chép cổ xưa, cùng với dân chúng truyền miệng.
Hình dạng của nó theo truyền thuyết dân gian thì tương tự cương thi.
Trong truyền thuyết Hạn Bạt một khi xuất hiện nhất định sẽ kèm theo đại hạn.
Hơn nữa có lúc còn có thể công kích loài người.
Lai lịch của Hạn Bạt có nhiều loại giải thích.
Sớm nhất là trong 《 kinh thi 》có miêu tả ”
Hạn Bạt độc ác, như đàm như đốt”
.《 Sơn hải kinh 》có ghi lại chuyện nữ hạn hán đưa đến hạn hán.
Mà sau cơn đại hạn hán, những truyền thuyết liên quan đến Hạn Bạt ngày càng nhiều, hình dáng của nó được mọi người miêu tả cũng không giống nhau.
Trong《 Thần dị kinh 》lại miêu tả: Dài hai ba thước, lỏa hình, con mắt lại ở trên đỉnh, đi lại như gió”
Trong 《 xuân thu phồn lộ · cầu vũ 》của Đổng Trong Thư: “Hạn bạt do là hài cốt người chết mà thành.”
.Còn trong 《 bình châu khả đàm 》của Chu Úc người Tống: “Hạn Bạt là yêu quái do phụ nữ sinh ra.
Thời kỳ Minh Thanh, cách giải thích Hạn Bạt là cương thi được tiếp nhận rộng rãi.”
Từ thời Tần cho đến nhà Hán, hình tượng của Hạn Bạt được lấy từ hình tượng thiên nữ, vì đặc thù đều là nữ tử thanh y (cô gái mặc áo xanh).
Có thời kỳ Hạn Bạt mang hai thân phận thần-quái, nên mọi người đều coi là Hạn thần.
Từ giữa thời Hán đến Minh sơ, hình tượng thiên nữ Hạn Bạt dần dần thay đổi sang hình tượng tiểu quỷ Hạn Bạt.
Nguyên nhân sinh ra loại thay đổi này là bởi vì, tập tục sùng bái các vị thần thiên nhiên từ thời Tần đã dần dần bị suy thoái, cho nên thần Hạn Bạt cũng bị mọi người phủ định, thân phận nữ của nàng cũng gặp phải nghi ngờ, hình tượng dần dần chuyển sang loại diện mục hung ác.
Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, vào thời Tống Chân Tông, Hạn Bạt tác quái, sông ngòi cạn kiệt.
Chân Tông đành nhờ vào sự giúp đỡ của Trương Thiên Sư, Thiên Sư liền phái Quan Vũ đi hàng phục.
Quan Vũ khổ chiến bảy ngày, hàng phục được yêu ma.
Chân Tông cảm kích, phong làm “Nghĩa dũng Vũ An Vương.”
Từ sau giữa thời Minh, hình tượng tiểu quỷ chuyển thành hình tượng cương thi, dần dần hình tượng Hạn Bạt đã bị biến đổi thành cương thi.
Chương 427: Ra Na
Tiểu Mã chớp chớp mắt: “Hạn bạt là cái gì?”
Diệp Thiếu Dương cũng chỉ là đưa ra giả thuyết mà thôi, cũng lười giải thích quá nhiều, lẩm bẩm nói “Chỉ mong không phải là hạn bạt, nếu không sẽ phiền toái lớn.”
Tìm được một quán trọ, đăng ký tạm trú, lúc sau phát hiện nhà vệ sinh chỉ có một thùng nước nhỏ, người phục vụ nói cho bọn họ, đây là nước bọn họ dùng trong một ngày, là huyện thành vận chuyển đến, một ngày mà dùng hết cũng không có nữa.
Không có biện pháp nào, hai người đánh thay phiên nhau, dùng bồn gỗ rửa chân tay mặt, sau đó lên gường ngủ, đi xe cả một ngày, hai người đều mệt, lên gường được một lúc liền nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, liền bị một đống tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi lại bên mép gường, nhìn thấy một đoàn người ăn mặc rực rỡ, từ dưới lầu đi qua, phía trước đánh trống ầm ầm, còn có thổi kèn xô na.
Kèn xô na: tên gọi khác là Kèn bầu là nhạc khí hơi, sử dụng dăm kép (còn gọi là Kèn già nam, Kèn loa, Kèn bóp, Kèn bát).
Kèn Bầu là nhạc khí hơi dăm kép rất phổ biến tại Việt Nam, đồng thời một số nước khác ở Châu Á cũng có.
Kèn Bầu được nhập vào Việt Nam và trở thành nhạc khí của dân tộc Kinh và một số dân tộc như Thái, Chăm…
Nó là nhạc cụ do nam giới sử dụng trong việc đón khách, đám cưới, đám ma,trong hội hè của các dân tộc thiểu số và là thành phần quan trọng nghệ thuật nhã nhạc cung đình Huế và chầu văn[1] của người Kinh.
Người ta thường diễn tấu nhạc cụ này với trống, chũm choẹ và chuông, đôi khi kết hợp với thanh la.
Có một cái đầu đội cái mặt nạ dữ tợn đang ở trong đám người chạy tới chạy lui, giống như yêu quái làm ra bộ dáng sợ hãi bỏ chạy.
“Đâu là biểu diễn à?”
Tiểu Mã đi lên nhìn thấy thế liền hỏi.
“Nước còn không có mà uống, ai mà rảnh đi biểu diễn”
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng mặc vào quần áo, chạy vội xuống lầu, vừa lúc gặp chủ quán trọ đang đứng bên cửa quan sát sự tình bên đường, là bà chủ nhà tối hôm qua tiếp đãi Diệp Thiếu Dương vào trọ, dùng tiếng địa phương hỏi “Thím, đây là đang làm gì vậy?”
“Ra na đấy”
bà chủ nhà nói “Ra na cầu mưa.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, lúc này Tiểu Mã cũng đã chạy xuống, hai người cùng nhau nhìn về phía đoàn người đi bên đường.
“Ra na là có ý gì?”
Tiểu Mã hỏi.
“Là một loại vu thuật.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một người trong đội ngũ đang ngồi trên cỗ kiệu đang chu chu môi, trên người hắn mặc quần áo rực rỡ màu sắc, trên mặt lại vẽ giống như mặt mèo, nên không có phân biệt là nam hay nữ, đang ngồi trên cỗ kiệu rung đùi đắc ý, bên cạnh lại có vài đệ tử mặc thanh y hầu hạ.
“Đây là đang xua đuổi bệnh dịch, là một loại vu sư nhân gian”
Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.
“Xem cái dạng này, chắc cũng chỉ là thần côn”
Tiễu Mã cũng thấp giọng nói.
“Ngươi đừng có nói bậy, ra na chính là cái bộ dạng này.”
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã lên lầu lấy ba lô của mình xuống, rồi khóa cửa, cùng nhau đi xem na ra cầu mưa.
Nếu là đã đến đây, thì đương nhiên cũng muốn đi xem thử chuyện gì, lên đường còn chưa có vội gì.
Đội ngũ xua thần đuổi dịch đang đi, thì không ngừng có người dân địa phương gia nhập, còn có người ở bên đường đốt pháo, có một ít người trẻ tuổi còn chưa thấy qua cái này, muốn lấy di động ra chụp hình, liền bị mọi người chung quanh quát ngừng.
Sau khi rời khỏi trấn, một người mặc thanh bào đi đằng trước không ngừng khảy la bàn, như đang tìm kiếm phương vị nào đó, cùng ở bên cạnh có một người có bộ dáng như là lãnh đạo nói thì thầm vài câu, người nọ liền chạy đến cuối đội ngũ, lớn tiếng nói trừ bỏ những người trong đội ngũ đuổi thần dịch bệnh, còn lại không được đi theo.
Tiếp theo liền có mấy người mặc thường phục đi ra đuổi người phía sau lại, Diệp Thiếu Dương suy đoán họ là nhân viên của chính phủ, chỉ là loại sự tình mê tín này, không có tiện mặc đồ cơ quan.
Diệp Thiếu Dương cũng bị chắn trong đám người ở lại, nhìn đám người ra na đang không ngừng đi về hướng nam, khi đến được khoảng hơn vài trăm mét, trong đám người có một người trẻ tuổi kêu lên, hạn chế tiến vào để thi pháp, vì thế những người mặc thường phục liền lui lại phía sau, nhưng vẫn là chặn trước đội ngũ ra na, ngăn cách bọn họ khoảng hai trăm mét.
Từ đầu, thì có một bộ phận người trẻ tuổi hứng thú bứng bừng theo sau, kết quả là đội ngũ ra na càng đi càng xa, trên đường không ngừng có người tụt lại phía sau, đội ngũ đi tới hơn mười dặm ….
những người trẻ tuổi đó đều là mệt không thở được,lại còn thiếu nước uống, lục lục tụt lại, đành phải hậm hực đi về lại trong trấn.
Tiểu Mã uống một hơi chai nước khoáng, nhìn đàm người đi phía trước không biết mệt mỏi là gì, oán giận nói “Những người này có phải là đi cầu nước không vậy, nước còn chưa có cầu ra, ta đã uống hết cả hai bình nước, tám đồng một bình chứ ít đâu, quá là xa xỉ.”
Diệp Thiếu Dương cũng uống hết nửa bình nước, kéo Tiểu Mã tiếp tục đi theo đoàn người.
Đi theo người mặc thanh bào dẫn dắt, đội ngũ lúc đi trái lúc đi phải, rốt cuộc cũng đã dừng lại, bên cạnh cũng vừa lúc có một gò đất, Tiểu Mã thở hồn hộc bò lên đó, từ trên cao nhìn xuống.
Người thanh niên thanh bào kia đang duy trì trật tự trong đoàn người, những người đó được chỉnh dài thành hàng dài giống như một con rồng, tất cả đều là trai tráng khoe mạnh, cởi áo ra để vai trần mà đứng.
“Những người này làm gì vậy?”
Tiểu Mã hỏi.
“Tuyển ra những người dùng để thượng thân tới xua đuổi thần dịch bệnh.”
Diệp Thiếu Dương giải thích, tuy hắn là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp này, nhưng đây chỉ là vu thuật nhân gian thường thấy, ở trong điển tịch của Mao sơn cũng có ghi chép qua, chính mình đã từng xem rồi, cũng nhớ rõ đại khái quá trình.
“Người thanh bào kia là ai?”
“Vu trợ của vu sư, cũng giống như loại đồng tử của pháp sư.”
“Đồng tử, dĩ nhiên là cùng cấp bậc với ta.”
Tiểu Mã nhìn Vu trợ kia, lẩm bẩm nói “Sau này về ta cũng trang bị một bộ quần áo như hắn nhỉ.”
Vu trợ bên kia lấy ra từ trong kiệu một đồ vật có hình dáng giống cây chổi, nhúng ở trên một cái thùng có thứ nước thuốc màu đỏ, sau đó ở trên mặt đất vẽ ra cái hình vuông, sau đó chỉ ra vài tráng hán, ra lệnh đào theo vị trí hắn đã làm dấu.
Còn chính mình thì cầm la bàn, tiếp tục đi về phía trước, đi được mấy trăm mét lại làm dấu, bảo người đào hố lên.
“Hắn là đang làm gì vậy>”
Tiểu Mã tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, lấy ra âm dương bàn, kích thích vài cái, bấm vào trong âm huyệt tinh bàn, lại khảy một phen, gật gật đầu, lẩm bẩm “Cái tên vu sư này cũng có chút nghề.”
Tiểu Mã vội hỏi “là sao?”
“Hắn đào cái hố thứ nhất, là dùng phong thủy ‘Bát cực phong thủy yếu địa’, ”
đem tinh mang từ phía nam thổi tới giữ lại … Đó là toàn bộ phong thủy của cả huyện thành, ở địa phương này làm phép, có thể ảnh hưởng đến khí vận của huyện thành, đang nằm hướng bắc, âm phong thổi đến, tiến mà không thể lùi, chỗ này là yếu địa đi về thế cuối…..”
Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hắn “Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng ta một câu cũng nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu thì xem thôi, thành thật mà nhìn đi”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn nữa.
Trong lúc hai đám người đang đào hố, vu trợ kia trở lại bên đội ngũ, thỉnh vu sự xuống kiệu, đem kiệu tháo ra, bên trong thế mà giống như một cái kho hàng di động, có chứa không ít đồ vật.
Vu Trợ chính mình tự lấy ra một cái vật chứa bằng kim loại hình lăng tám cạnh, đặt lên mặt đất, ở bên trên đặt một đống lớn hoàng phiếu giấy.
Phía trước thì đặt ba cái lư hương, một con Tì Hưu bằng đồng, sau khi bố trí pháp đàn xong, Vu sư bây giờ mới động thủ, cầm lấy kiếm gỗ đào, lung la lung lay đi đến chỗ pháp đàn, vu trợ liền dâng lên một cái bình nhỏ, vu sư uống vào một ngụm, phun lên kiếm gỗ đào, bên trên kiếm liền bốc cháy lên ngọn lửa màu lam.
Vu sư kêu tới cái người đội mặt nạ quỷ kia đang giả trang thành yêu quái, đâm vào hắn, dĩ nhiên là không phải đâm thật rồi, chỉ là hai bên đang biểu diễn, giống như đã lên kịch bản từ trước, đuổi qua đuổi lại, giống như đang đánh võ, càng giống như khiêu vũ hơn, bên cạnh còn có người đốt pháo, khua chiêng gõ trống.
Mấy tên mặc thanh y cũng theo đó mà nhảy lên một loại vũ đạo kỳ quái.
Tiểu Mã xem muốn tròn con mắt “Đệch, đang làm lung tung cái gì vậy!”
Chương 428: Địa Thủy Bà mượn nước.
“Đây là nghi thức, thông qua nghi thức để tăng lên uy nghi, hội tụ khí trời”
Diệp Thiếu Dương trả lời.
Cái này nhìn qua giống như đang biểu diễn hài kịch, làm đại khái cũng mười phút, vu trợ đi qua kiểm tra tình huống của hai cái hố đào, sau đó kêu dừng lại.
Lúc này, biểu diễn bên kia cũng kết thúc, vu sư tự mình đến bên trong kiệu, từ trong ‘kho hàng’ lấy ra một cái bình, đi đến hố đất phía trước pháp đàn, mở ra cái bình đổ vào trong đó một bình chất lỏng màu đỏ.
“Máu gà trống”
Diệp Thiếu Dương hít hít mũi, nói Đem máu gà đổ vào trong hố xong, vu trợ liền bảo mấy tên mặc thanh y, đem mấy tráng hán đang cởi áo đều bỏ xuống hố, sau đó rót vào một thùng dầu gì không biết, rồi đốt cháy lên.
Vu trợ từ trong kiệu lấy ra hai cái thiết xoa, cắm ở hai bên hố lửa, ở giữa liền bắt lên một cây sắt dài giống như cây sắt để xuyên qua con dê.
“Đây là làm gì, sao giống đang tính nướng BBQ vậy?”
Tiểu Mã cả kinh nói.
Đối với nhận thức có vấn đề của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương liền im miệng.
Vu sư đứng trước hố lửa, bắt đầu thi pháp, trong miệng lẩm bẩm, theo cây sắt bị nướng càng ngày càng hồng, vu sư đột nhiên trợn mắt, hét lớn lên một tiếng, vu trợ ho khan rồi nói “Tuân lệnh, mọi người tiến lên, không được lùi bước!”
Một trên tráng hán đứng đầu đội ngũ liền đi lên, từ mặt đất nắm lên một tờ hoàng phiếu giấy, vu sư dùng ngón cái điểm lên ót của hắn một chút, kêu lên “Ứng!”
Tráng hán kia liền đi tới đưa tay lên cây sắt đang bị nướng hồng kia, kết quả là hoang phiếu giấy nổi lửa lên, hắn nhanh tay bỏ ra.
Người thứ hai lại đi lên, cầm lấy hoàng phiếu giấy, rồi đi lên sờ qua, kết quả cũng như vậy, người thứ ba cũng đi lên.
“Đây là có ý gì?”
Tiểu Mã ngạc nhiên không thôi.
“Ngươi có nhiều vấn đề vậy!”
Diệp Thiếu Dương có chút phiền, giải thích “Thỉnh Thủy địa bà nhập thân, nếu ai có thể dùng hoàng phiếu giấy mà tiếp được thanh sắt kia, thuyết minh là được thủy địa bà nhập thân, cụ thể nói sau, tiếp theo xem tiếp đi, đừng có hỏi nữa.”
Lúc sau mỗi người đều đi lên, trong tay cầm hoàng phiếu giấy chạm vào thanh sắt, trong nháy mắt liền bị đốt thành tro, thẳng cho đến khi trong đội ngũ chỉ còn hai ba người, một người trẻ tuổi đi lên, dựa theo trình tự lúc nãy mà làm, hoàng phiếu giấy chạm vào trong thanh sắt, thì điều kỳ diệu xảy ra: Thanh sắt bị thiêu đốt đỏ bừng, hoàng phiếu giấy bị thiêu đốt lên, nhưng là không có bị cháy, hơn nữa tráng hán kia tựa hồ cũng không có cảm thấy bị đốt nóng.
Vu sư trừng hai mắt, bái xuống nói “Thần xua đuổi dịch bệnh đã tới, thỉnh ban linh thủy!”
nói xong từ trong tay tráng hán kia nhận lấy thanh sắt, nhắm vào má trái hắn mà đâm xuống, thanh sắt bị thiêu nóng từ trên má hắn chui vào, một cổ khói đen như thịt nướng tỏa ra, rồi lại chui ra từ bên má phải.
Tiếp đó, tráng hán cũng không có đợi vu sư động thủ, mà chính mình lấy từ đống lửa ra hai cây sắt khác, cắm vào trên mặt của mình, sau đó còn rung đùi đắc ý với Vu sư, bộ dáng nhìn qua giống như là dã thú.
Tiểu Mã bị một màn máu me này dọa phát ngốc, nhưng lại sợ Diệp Thiếu Dương mắng, nên nhịn xuống không hỏi nữa.
Lúc này, vu sư từ trên pháp đàn lấy một cái chén, đem một bình nước đổ vào, vẽ ra lá bùa rồi đốt, rồi bỏ vào trong nước, sau đó đem nước bùa tới trước mặt tráng hán.
Tên đó uống một ngụm làm đổ gần hết, giống như là dã thú, tứ chi chạm đất chạy đi, một hơi chạy đến cái hố thứ hai do vu trợ chỉ huy đào, hé miệng ra, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè, sau đó “Oa”
một tiếng, phun ra một mồm nước to vào hố, liền lập tức chết ngất đi.
Vu sư kêu người đem hắn nâng lên, lấy ra thanh sắt trên người hắn, rồi đem bỏ vào trong kiệu, cái hố bị hắn phun ra một ngụm nước, lập tức có nước phún ra, tăng lên nửa hố rồi mới dừng lại.
Tiểu Mã trợn mắt há mồm “Tốn công sức lớn đến như vậy, mà chỉ có thể lấy được bấy nhiêu nước?”
“Đây là nước mà Thủy địa bà từ âm phủ mượn tới, đến từ Âm thủy hà, nước này không phải dùng để uống, mà dùng để tìm kiếm Hạn Bạt”
Diệp Thiếu Dương thở dài “Quả nhiên là có Hạt Bạt.”
“Làm như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương vốn dĩ là không muốn giải thích, nhưng nhìn thấy vu sư xua đi đám người, chỉ để lại vu trợ cùng hắn canh giữ bên hố nước, còn có vài tên thanh y che dù tránh nóng cho bọn họ, biết là cũng chưa có chuyện gì tiếp theo, vì thế mang Tiểu Mã đi đến rừng cây nhỏ, tìm bóng râm mà ngồi xuống, lúc này mới nói: “Tên vu sư này cũng có chút pháp thuật, cũng biết quy củ, hắn là lợi dụng pháp thuật, từ địa phủ mời Thủy địa bà thượng thân, đưa tới âm thủy.
Hạn bạt mà lướt qua thấy nước là bốc hơi liền, nước bị bốc hơi lên là biết mất không thấy đâu, nhưng âm thủy không thuộc về vật của nhân gian, tuy rằng sẽ bị hạt bạt làm bốc hơi lên, nhưng không thể bị hóa khí, sẽ ngưng tụ thành tầng nước đen, cũng như nước bình thường giống nhau, cũng sẽ bị Hạn Bạt hấp thu, dùng để tu luyện.
Cho nên chờ âm thủy biến thành mây đen, chỉ cần thi theo phương hướng nó bay đi, là có thể tìm được vị trí của Hạt Bạt, rồi đến đó tiêu diệt nó.”
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương cười mỉm “Bí thuật của vu sư nhân gian cũng giống với pháp sư, nhưng hắn dĩ nhiên là chưa từng đối phó qua Hạn Bạt, đem sự tình khó khăn này mà nghĩ quá đơn giản.”
Tiểu Mã nhíu mày “Là như thế nào, ý ngươi là Hạn Bạt rất lợi hại à? à mà, Hạt bạt rốt cuộc là gì?”
“Hạt bạt … là thi mà biến thành tà linh, nói ra rất là phức tạp, ngươi coi nó cũng là cùng loại với cương thi đi, nó có thêm cơ duyên trùng hợp mới có thể biến thành, nó cũng không có ý làm khô hạn, mà do nó cần mượn nước để tu luyện, tự nhiên là hấp thu hết hơi nước ở chung quanh, chờ đến khi trong phạm vi lực lượng nó khống chế mà bị hút hết nước, liền phóng ra thi độc, hình thành ôn dịch….”
Diệp Thiếu Dương thở dài “Chỉ mong ôn dịch còn chưa có hình thành, nếu không thì không biết có bao nhiêu người chết đây.”
“Nghiêm trọng như vậy…”
Tiểu Mã hít hà một hơi, “Nhưng là lấy pháp lực của ngươi, đối phó với hạn bạt không thành vấn đề gì chứ?”
Diệp Thiếu Dương nói “Trong truyền thuyết, Hạn Bạt là ở trên trời có thể đồ long, dẫn ôn dịch ra biển lớn, cái này có chút khoa trương, nếu thật sự đối mặt với nó ta cũng không sợ gì nó, nhưng là bắt quỷ hàng yêu, chứ không phải là đấu võ, không thể đem tu vi cao thấp ra phân được, hạt bạt rất giảo quyệt, muốn tìm được nó cũng đã khó rồi.”
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn về phía hố nước, có thể thấy được có một đóa mây đen đang dần hình thành.
Tiểu Mã nhìn thoáng qua vu sư đang làm phép nói “Tiểu Diệp tử, ngươi nói hạn bạt cũng là một loại cương thi, thi sát cũng là cương thi đi, vậy có khi nào cùng có hạn bạt và thi sát đối phó với ngươi không, chúng có quan hệ nhau không?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói, loại hoài nghi này hắn cũng đã sơm nghĩ đến, theo hắn biết, thì thi sát cùng hạn bạt không có mối quan hệ cộng sinh, nhưng là cùng một khu vừa có thi sát lại có hạn bạt, cũng không biết được là có hay không, đến rốt cuộc như thế nào, chỉ có thể đi điều tra mới biết được.
Đợi một lát nữa, tầng mây u ám trên không thành hình, tuy rằng dưới tình huống không có gió mà vẫn bắt đầu bay về hướng nam.
Chương 429: Ngưu đầu sơn
Vu sư kia đứng dậy, lấy ra la bàn, ở trên đó khảy một hồi, nói khẽ gì đó với vu trợ, sau đó bảo mấy tên mặc thanh y nâng kiệu, chạy về hướng trấn.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương với Tiểu Mã đi xuống sườn núi, thấy đoàn người vu sư đã đi xa, vì thế qua lại cái hố hồi nãy làm phép, cúi đầu xuống nhìn, thì thấy nước dưới hố đã bốc hơi hết, chỉ còn một chút hơi ẩm.
“Hạn Bạt này thật lợi hại”
Diệp Thiếu Dương hít một hơi khí lạnh “Âm thủy nhanh như thế đã bốc hơi hết.”
Đột nhiên, Tiểu Mã cảm thấy đầu vai mình có ai chạm vào, quay đầu lại nhìn, thấy một khuôn mặt đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Mũi ưng mắt tam giác, ánh mắt hung ác nham hiểm, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo một tia lạnh lùng.
Diệp Thiếu Dương trên dưới đánh giá hắn, thấy hắn mặc thanh bào, liền biết là tên vu trợ lúc nãy, làm giật mình là, tên này không phải đi rồi sao, như thế nào lại quay trở lại? “Hai người các ngươi, đang làm gì ở đây?”
mở miệng ra là một tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Diệp Thiếu Dương đúng lên nói “Là đi xem náo nhiệt”
Tiếu Mã nhún vai, đem tay hắn hất văng ra “Đừng có mà động thủ động cước, quy củ chút đi”
Vu trợ hừ một cái, bày ra tư thái chất vấn “Người xem náo nhiệt đã bị sơ tán hết rồi, các ngươi sao còn lại ở đây.”
Tiểu Mã nghe thế liền tức giận lên, không đợi Diệp Thiếu Dương nói, cướp lời “Ngươi nói cái gì, ta đến đây xem muốn bao lâu thì xem, chuyện gì của ngươi, nơi này là nhà của ngươi à?”
“Người trẻ tuổi, nói chuyện lễ phép một chút, nhìn lén pháp thuật của vu sư, ở thời xưa là bị móc mắt.”
Tên vu trợ cười một cái, rồi xoay người đi.
“Đệch, mả cha nó, còn dám uy hiếp người, ngươi có ngon thì đừng có đi!”
Tiểu Mã cuốn lên tay áo, có ý định tìm hắn lý luận, Diệp Thiếu Dương phải vất vả một phen mới giữ hắn lại, dùng hai ngón tay, kẹp về phía ót hắn một cái, sau đó mở ra cho hắn xem.
Chỉ thấy giữa hai ngón tay có kẹp một con tiểu trùng đỏ rực, không đầu không đuôi, giống như một cái thịt cầu, bốn chân lại rất dài, nhìn qua khá giống ếch xanh, nhìn quái dị và ghê tởm.
“Trùng mắt, là một loại âm sinh tà linh cấp thấp, chui vào trong ánh mắt ngươi, mấy ngày sau mới hóa đi, có thể làm ngươi đau đến chết đi sống lại.”
Diệp Thiếu Dương nhéo một cái, con trùng này liền hóa thành một đạo khí hồng nhàn nhạt, theo gió tiêu tan.
Tiểu Mã ngẩn ra, ngay đó liền rõ ràng là tên vu trợ kia giở trò quỷ, liền điên lên, hùng hùng hổ hổ, muốn tìm tên kia đánh nhau.
Diệp Thiếu Dương khuyên nhủ “Ngươi tìm hắn rồi có đánh lại hắn không, có khi lại bị gieo cho một con trùng nữa bây giờ?”
Tiểu Mã sửng sốt “không phải có ngươi ở đây sao, ngươi chả lẽ lại đánh không lại hắn?”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu đoàn vu sư đang dần dần đi xa, nói “Vu sư lúc làm phép đúng là không thích người ta xem, ngươi là nhìn lén mà, trả thù cũng không có hợp lý, mà thôi chuyện này qua đi.”
Tiểu Mã hừ một tiếng “Ta xem chả có gì không thích hợp, chủ yếu là ỷ vào pháp thuật khi dễ người khác, Tiểu Diệp tử ngươi nhất định xả cho ta cái tức giận này!”
“Còn có nhiều cơ hội, đi thôi.”
Trên lúc trở về, Tiểu Mã hỏi tính toán tiếp theo, Diệp Thiếu Dương bảo trở về khách sạn trước đã, lấy đồ đạc, sau đó đi hướng nam, theo mây đen, khi nào nó dừng lại, tám phần nơi đó có chứa Bạn Bạt.
Tiểu Mã nghe càng khó hiểu “không phải là chúng ta đi theo mây sao? Hiện tại đi về trấn làm gì?”
Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt “Mây bay nhanh mấy chục km/h, ngươi đi theo bộ được à?”
Ngẩng đầu liếc về đám mây đang bay về phía nam, nói “Hạn bạt sẽ không có tùy tiện mà thay đổi vị trí đâu, đám mây bay theo hướng nam, thì trên đường không có thay đổi phương hướng, cũng vừa lúc nhà ta ở hướng đó, chúng ta đi xe, rồi quan sát cũng được, dù sao nó cũng ở trên cao, trong vòng vài km cũng có thể thấy được, sẽ không lo bị mất dấu.”
Tiếu Mã nhíu mày nói “Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, Hạn bạt liền ở khu vực nhà ngươi?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai “Chỉ hy vọng là không phải.”
Đi được một lúc, Tiểu Mã còn tức trong lòng lúc trước bị vu trợ kia khi dễ qua, nói “ngay cả tên đồng tử đã lợi hại như vậy, thì cái tên vu sư khi không phải còn lợi hại hơn sao?”
Diệp Thiếu Dương nói “Vu trợ, nguyên là kêu vu chúc, là nhân viên thần chức của dân tộc thiểu số, sau đó truyền vào trong nội địa, chỉ là một tên gọi mà thôi, bản thân bọn họ cũng là một loại vu sư, cung tu luyện pháp thuật, chủ yếu là vì phụ trợ vu sư, còn không quá giống với đồng tử, vẫn là có chút pháp lực”
Tiểu Mã nghĩ nghĩ “Cái tên vu sư kia, có hay không lợi hại hơn Hồ Uy?”
Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười: “Dựa vào hắn!”
Trở lại trấn, hai người liền đi lên phòng, bởi vì nghe nói phía nam khô hạn nghiêm trọng, vì thế ôm tâm tình đau như bị cắt thịt (tiền), mua mấy chai nước khoáng, hai người chia ra bỏ vào ba lô, sau đó đi vào nhà ga ở bên cạnh, mua mỗi vé 50 đồng vé hắc xe đi đến ngưu đầu sơn, sau đó thì xe xuất phát.
Diệp gia thôn, là ở trong núi ngưu đầu.
Xe từ trong trấn đi ra, đi chầm chậm trên con đường đất, một đường hướng nam, hai bên đường toàn là ruộng, bởi vì thiếu nước nên đất đai khô nứt, cây cối khô vàng, cành lá cong queo nên không có phân biệt được là hoa màu gì.
Bởi vì tầm mắt trống trải, không trung sáng sủa, nên xe đi không đến nửa giờ, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy đám mây kia trên trời, cách bọn họ khoảng mấy ngàn mét đang bay về phía nam.
Dọc đường đi, Diệp Thiếu Dương cùng tài xế nói chuyện phiếm, hỏi thăm nạn hạn hán cùng ít tình huống chi tiết, càng đi đến gần nhà, thì càng muốn đến nhà sớm, một loại cảm giác phức tạp khó giải thích hiện lên trong lòng Diệp Thiếu Dương, tuy rằng nhà đã không còn ai, nhưng dù sao cũng là quê nhà của mình.
Đến núi ngưu đầu liền xuống xe, Diệp Thiếu Dương đứng lên một chỗ bằng phẳng trên gò núi, nhìn ngắm bốn phía, tìm được một tia cảm giác thân thiết.
Tiểu Mã cũng tò mò nhìn qua nhìn lại, nói “Địa phương này có phong cảnh cũng không tệ nhỉ, có núi có sông …..
ah, chỉ có núi nhưng không có nước, Tiểu Diệp tử nhà ngươi ở nơi nào?”
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ ngọn núi phía trước mặt, nói “Thì ở một bên tòa núi này, chúng ta ở đây chờ một lát,đợi đám mây kia bay tới đã rồi tính.”
Bởi vì tốc độ của xe nhanh hơn đám mây bay đi, nên bọn họ xuống xe, thì đám mây đen kia còn cách họ khoảng mấy ngàn mét.
Vì thế hai người tìm cái bóng cây ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi đám mây đen bay tới, đến khi tới gần thì cũng thấy dưới đường còn xuất hiện bóng dáng mấy chiếc xe hơi.
“Đoán là bọn người vu sư kia, một đường đuổi theo đến đây.”
Diệp Thiếu Dương nói Tiểu Mã nhìn đám mây bay đến ngày càng gần nói “Nếu nó bay tới nơi này mà không dừng, thì chúng ta là sao bây giờ, chả lẽ dùng hai chân đi theo nó?”
“Chỉ mong là nó không ngừng lại ở đây, tốt nhất là ngừng ở địa phương không có ai.”
Diệp Thiếu Dương nói tiếp “Ở núi Ngưu đầu sơn này tập trung rất nhiều thôn trang, Hạn bạt mà xuất hiện ở vùng này, thì sẽ phiền toái lớn.”
Lại đợi một lát nữa, đám mây đen rốt cuộc cũng đến đây, Diệp Thiếu Dương trong lòng cầu nguyện nó sẽ bay về phía trước tiếp, nhưng mà, đám mây này bay đến trên Ngưu đầu sơn liền huyền phù trên đó không nhúc nhích, đợi một hồi, cũng không nhúc nhích.