1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 62

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 62

❮ sau
tiếp ❯

Chương 385: Quỷ mẫu có sữa

Trong sơn động dưới hầm ngầm, Diệp Thiếu Dương đơn giản nói ý đồ của mình khi đến đây.

Lý thu nga nghe xong, trong mắt nước mắt chảy xuống, “Ta luôn cho rằng, Hồ Uy pháp lực thông thiên, không ai có thể cứu ta ra ngoài, ta phải ở chỗ này vĩnh viễn ….”

Tạ Vũ Tình đồng tình với đau khổ nàng trải qua, lại muốn càng nhiều chứng cứ, mở ra ghi âm, nói “Thu nga tỷ tỷ, nói chuyện của ngươi đi, sẽ giúp đỡ chúng ta bắt giữ Hồ Uy.”

“Hồ Uy….”

Lý thu nga ngẩng đầu, nhìn xa xăm, trong ánh mắt chứa vô tận đau đớn “Hắn đã từng là ông chủ của ta, cũng là bạn trai …..Quá trình yêu nhau ta không muốn nói tới, tóm lại ta đối với hắn rất ngoan ngoãn phục tùng, sau đó,hắn đưa đến bệnh viện phụ sản là hộ sĩ, trộm lấy thi thể của trẻ con cho hắn, khi đó ta mới biết được hắn là pháp sư….”

Tạ Vũ Tình cả người run lên “Là ngươi tình nguyện làm?”

Lý thu nga gật gật đầu “Đúng vậy, là ta tự nguyện, ngay từ đầu hắn đã nói cho ta, hắn cần thi thể trẻ con để làm sự tình chính nghĩa, ta tin, chờ đến khi phát hiện ra sự thật thì, đã chậm …..

Ta đã không thể rời khỏi hắn, ta nguyện ý vì hắn làm hết thảy, chỉ cần hắn vui vẻ, giết người cũng không có gì sợ nữa..

Tạ Vũ Tình thở một hơi dài “Khó có thể tưởng tượng.”

Lý thu nga nhìn nàng, cười cười “Cô nương, ngươi còn chưa có yêu điên cuồng một người nam nhân nào, bằng không ngươi sẽ biết được cảm giác này, cam tâm tình nguyện sa đọa……”

Tạ Vũ Tình bản năng lặng lẽ ngó Diệp Thiếu Dương một cái, nghĩ thầm, sẽ sao? “Hắn trước đó đã đoán được khi ta trộm thi thể có khả năng bị phát hiện, nên cho ta một viên thuốc, giấu ở cổ áo, kết quả ta thật sự bị phát hiện, trong thời điểm thẩm vấn, ta nuốt viên thuốc kia, sau đó ta trở nên thần trí không rõ, cuối cùng bị nhận định bị bệnh tâm thần, rồi đưa đến nơi này.”

Lý thu nga thở dài “Sau đó hắn mua chuộc bác sĩ vương, đem ta đưa đến ký túc xá ​một ​người, lúc ấy, ta đã mang thai, hắn đưa tới cho ta mười khối da người, chính là từ những thi thể ta trộm lúc trước, da được lấy trên đầu ở những vị trí bất đồng, bảo ta khâu vá thành ​một ​cái khuôn đầu người…..”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, đột nhiên cả người run lên, lớn tiếng kêu “Từ từ, ngươi mới nói là, ngươi mang thai, là nứt đầu quỷ tử,hắn là ….

hài tử của Hồ Uy?”

Lý thu nga gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cùng Tạ Vũ Tình liếc nhau, trong lòng đều khiếp sợ không thôi.

Lý thu nga buồn bã cười “Rất khó tưởng tượng đúng không, Hồ Uy lại xuống tay với cả nhi tử của mình, nếu ta nói chi tiết sự việc đã xảy ra, ngươi sẽ càng không tin được, ta mang thai đến lúc sinh, bị đưa đến nơi này, Hồ Uy giúp ta lâm bồn, sinh ra hài tử, lúc sau hắn lại …….

ha ha ……..”

Nói đến đây, nàng đột nhiên cười to lên, nước mắt trào ra, lâm vào trạng thái cuồng loạn điên cuồng.

“Hắn dĩ nhiên, giết chết nhi tử, sau đó lột da trên đầu của nó, dùng cái khuôn da ta khâu vá, đặt lên mặt, ha ha ……”

Tạ Vũ Tình tưởng tượng một chút hình ảnh đó, trong lòng nổi lên một cổ kinh khủng ghê tởm.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi “Đến lúc này, ngươi còn không có hận hắn?”

“Đó là nhi tử của ta, ta như thế nào không hận!”

Lý thu nga gào lên, hai con ngươi trở nên đỏ như máu, Diệp Thiếu Dương cảm giác được từng luồng oán khí dày đặc, từ trên người nàng phát ra.

“Ta nào biết đâu rằng, ta khâu vá da người, là dùng để làm việc này! Tên cặn bã kia, súc sinh! Có thể làm ra chuyện như vậy với hài tử của mình! ta hận không thể giết chết hắn, ta hận không thể ăn thịt uống máu hắn!”

Lý thu nga la to phát tiết một hồi, ngã trên gường đá mà thất thanh khóc rống lên.

Diệp Thiếu Dương có thể lý giải hành động của nàng, mấy năm nay, không có một người nào tiến đến, nghe nàng kể rõ nhũng bi thương mà chính mình trải qua, hôm nay cũng tìm được rồi phát tiết ra, bất qua trong cơ thể nàng oán khí một khi bùng phát, chỉ sợ sẽ lập tức bến thành quỷ sát, vì thế lấy từ đai lưng ra 1 khối Long Tiên Hương, hấp thu oán khí ở phụ cận, tránh để tụ lại quá nhiều.

“Nếu không phải chính tai mình nghe được, ta thật không nghĩ ra, trên đời này còn có một người không còn nhân tính như vậy ….”

Tạ Vũ Tình lẩm bẩm nói.

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới lời nói của Lý thu nga, nguyên lai cái túi da người trên đầu nó, là mẫu thân nó —Lý thu nga khâu ra, đây đại khái cũng là một bộ phận của tà thuật, nhưng nguyên lí gì thì Diệp Thiếu Dương cũng không có tìm tòi nghiên cứu, loại khủng bố tà thuật tàn nhẫn như thế này, hắn cũng không muốn biết chi tiết, bằng không thật sự sẽ nằm ác mộng.

Lý thu nga khóc một hồi lâu, cuối cùng bình tĩnh lại một chút, nói tiếp “Hắn đem cái khối mười da người kia gắn lên đầu Đậu Đậu, sau đó bỏ vào trong một cái bình nước thuốc phong kín lại…..

Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi “Đậu Đậu?”

“Đây là lúc ta mang thai, đặt tên cho nó.”

thanh âm Lý thu nga buồn bã “Đáng tiếc, hắn một ngày cũng không được mang tên này, khi nó chính mình mở ra cái bình thì đã có bộ dạng như hiện tại …..

Hồ Uy giết chết ta, bức ta ở chỗ này nuôi nấng Đậu Đậu…..”

Diệp Thiếu Dương cả kinh “Nuôi nấng như thế nào?”

“Hắn mỗi tháng mang cho ta một loại nước thuốc, ta uống xong liền có sữa …..”

Quỷ nãi (Sữa quỷ) ….

Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ, quỷ mẫu sinh nãi, nuôi nấng tiểu quỷ, cái này cũng gần như là tà thuật cực hạn của dân gian, không nghĩ tới trong Mao sơn bắc tông, lại có những loại người khinh thường pháp thuật, quả thật là dơ bẩn hai chữ Mao sơn! Nứt đầu uống quỷ nãi, ăn quỷ hút trùng, trách không được chỉ trong hai năm, tu vi liền cường đại như vậy, may mắn chỉ mới có hai năm.

nếu nó tu luyện thêm vài năm nữa hậu quả thực không dám tưởng tượng được….

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi có biết hay không, ngươi hiện tại đã là quỷ thi?”

Lý thu nga gật gật đầu “Ta biết, ta hiện tại cũng là quái vật không người không quỷ.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, trong lòng nghĩ, sắc mặt nàng còn hồng nhuận hơn cả người sống, chắc là vì dược vật của Hồ Uy làm cho thân thể nàng bảo trì một loại sức sống biến thái, như vậy mới có thể không ngừng sinh ra sữa.

Tạ Vũ Tình nói “Ngươi nếu hận thấu xương Hồ Uy, vì cái gì còn phối hợp với hắn làm như vậy?”

Lý thu nga cười lạnh nói “Trốn? ta trốn thế nào được? Trên gường đá, dưới thân thể có khắc phù ấn, ta còn đứng dậy không được, nếu không như thế nào để mặc hắn bài bố, ta dù không phải là đối thủ của hắn, cũng muốn cắn hắn một ngụm thịt! ”

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương nói “Ngươi mau giúp nàng đi”

Diệp Thiếu Dương liền đi qua chỗ Lý thu nga, cúi người nhìn phía dưới gường đá, duỗi tay sờ, xác định thứ này là thông linh huyền ngọc đến từ quỷ vực, dùng để hấp thu địa khí tử mẫu đồng tâm, lại thông qua lực lượng của phù ấn, đem nó tiến nhập vào cơ thể Lý thu nga, sinh ra ​một ​loại năng lượng tà ác, lại thông qua sữa, cấp cho nứt đầu…..

Chương 386: Sự trả giá của Quỷ mẫu

Tuy rằng khinh thường hành vi của Hồ Uy, nhưng Diệp Thiếu Dương lại không thể không thừa nhận, Ở phương diện thiết kế Hồ Uy rất có sáng tạo, thực là hoàn mỹ, chỉ là …..

tà thuật chung quy là tà thuật, hết thảy đều là đồ vật hại người, không nên tồn tại trên đời! Diệp Thiếu Dương đem ngón tay cái ấn lên quỷ môn của Lý thu nga nói “Ngươi hiện tại cùng gường ngọc đã cùng một thể, muốn phá giải phù ấn dưới thân ngươi, ta chỉ có thể đem cương khí truyền vào trong cơ thể ngươi, ngươi dùng quỷ khí dẫn nó xuống dưới phá giải phù ấn, sau đó ta mới có thể giúp ngươi dẫn hồn.”

Lý thu nga gật gật đầu, nhìn hắn nói “Đại pháp sư, ngươi ….

có thể hay không buông tha cho Đậu Đậu, nó vô tội”

Diệp Thiếu Dương thở dài “Ta biết, ngươi cùng nó đều vô tội, nhưng ….

nghe ngươi miêu tả, nó đã bị luyện hồn, làm quỷ cũng không được, thật xin lỗi, nếu nó còn tồn tại thì sẽ làm người khác gặp nguy hiểm, ta chỉ có thể tiêu diệt nó ……”

Lý thu nga ánh mắt chớp động, lẩm bẩm nói “Ta minh bạch, ta minh bạch….”

Diệp Thiếu Dương phóng ra cương khí, xuyên qua cơ thể của Lý thu nga, cảm nhận được phù ấn trên gường ngọc, đúng là Mao sơn “Địa hoàng ấn”

, pháp thuật chuyên dùng phong quỷ, quỷ thi một khi tiến nào phù ấn, cơ hồ không có khả năng chạy thoát, khó trách Lý thu nga vẫn luôn bị phong ấn ở chỗ này.

Phù ấn này ở trong pháp thuật của Mao sơn cũng không tính là cao minh gì, Diệp Thiếu Dương chỉ mất mười giây liền mở ra, hít sâu một hơi, vừa muốn rút tay lại, đột nhiên phát hiện cái bụng của Lý thu nga có điểm cổ quái, liền cả kinh, đang muốn nhìn kỹ.

Lý thu nga đột nhiên vươn đôi tay, đâm vào bả vai của Diệp Thiếu Dương, mười cái móng tay sắc bén cắm vào trong thịt, lập tức bị máu thiên sư thiêu đốt thành màu đen, cả người đau run run lên, nhưng không màng đến, gắt gao dùng hai tay cắm vào bả vai Diệp Thiếu Dương.

“Ngươi ….”

Diệp Thiếu Dương cắn răng chịu đựng đau đớn, chỉ phun ra được ​một ​chữ, nghe thấy tiếng như xé toạt ra, cuối đầu nhìn, cái bụng Lý thu nga bị xé mở ra hai bên, một cái đầu to lớn có những vết đen vì khâu vá, Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, nứt đầu quỷ tử! Nguyên là nó vẫn luôn giấu trong bụng của Lý thu nga.

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, chính mình lúc nãy nghĩ tới, chân thân của nứt đầu sẽ ở nơi nào cực kỳ an toàn, kỳ thật, trên thế giới này có địa phương nào an toàn hơn trong bụng mẫu thân mình? “Gào!”

Nứt đầu gào to lên, mở ra cái miệng to lớn đầy dịch xanh biếc, cắn xuống vùng bụng của Diệp Thiếu Dương.

Nếu ở lúc bình thường, Diệp Thiếu Dương căn bản không sợ nó, nhưng mà lúc này, một bộ phận cương khí của hắn còn đang ở trong cơ thể của Lý thu nga, còn chưa thu lại, không thể kết ấn, hai vai cũng bị đôi tay của Lý thu nga chế trụ, bị quỷ lực mãnh mẽ ngăn chặn kinh mạch, trong nhất thời không thể di động được, Trong tình thế cấp bách thế này đành phải cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu.

Ngoài dự đoán của Diệp Thiếu Dương, Lý thu nga đem một đầu tóc dài rũ xuống, như một tấm lá chắn che lại phía trước, máu của Diệp Thiếu Dương phun lên trên, xì xì, trong nháy mắt đem một mảnh lớn tóc dài thiêu hủy, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới Lý thu nga.

“Buông ra, nếu không ….

ta sẽ nổ súng!”

Tạ Vũ Tình rút súng ra chỉ về phía Lý thu nga, Diệp Thiếu Dương lúc trước cũng có nói qua, tất cả cương thi chỉ cần đánh nát đại não đều sẽ tử vong, nghĩ chắc quỷ thi cũng vậy, tuy có đồng cảm với tao ngộ thê thảm của Lý thu nga, nên mới ra tiếng cảnh cáo, muốn ra buông ra Diệp Thiếu Dương.

Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương lại phun ra một búng máu nữa, đột nhiên khuôn mặt từ phía dưới vụt ra, che trước mặt của Lý thu nga, Nứt đầu quỷ tử! Nó dùng mặt của mình để đỡ một ngụm máu thiên sư này.

Cả khuôn mặt giống như bị axit tạt qua, ăn mòn rồi vỡ ra.

“phựt phựt ….”

trên mặt chỉ khâu ở từng cái vỡ ra, đầu nó như một đóa hoa nở ra từ giữa đầu.

Cái đầu ở bên trong như một cái đầu răn từ trong chui lên, một khuôn mặt trẻ con, chỉ có một con mắt máu me đầm đìa, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.

Đây mới là chân thân của nứt đầu quỷ tử! Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ, mười hồn nuôi dưỡng một hồn, cái mặt xấu xí tràn ngập máu trước mặt này, mới là hồn chân chính của nó! “A…..”

cái đầu như ‘đầu rắn’ ở bên trong đột nhiên vặn vẹo, chậm rãi mở miệng ra, lộ ra hai hàng răng nhọn hoắc, cắn về phía Diệp Thiếu Dương.

Đột nhiên, một đạo lam quan từ phía trên không tiến tới, đánh vào trên mặt quỷ.

“Lão đại đừng sơ, ta đến giúp ngươi đây!”

Qua qua thè lưỡi với Diệp Thiếu Dương, đánh một quyền lên mặt quỷ, một cổ quỷ lực mạnh mẽ nổ tung trên mặt của nứt đầu quỷ tử, đem nó đánh bay ra một bên.

Trên mặt đất nó lộn một vòng về phía sau, hai chúng nó tách ra, cách nhau mấy mét, đứng đó giằng co lẫn nhau.

Qua qua tứ chi để trên mặt đất, một cổ lam quang hiện lên quanh người, da mặt trắng nõn cũng hiện lên biến hóa, xuất hiện rất nhiều ấn ký màu đỏ, giống như ngọn lửa.

Đôi răng nanh từ miệng toát ra, hai con mắt trờ nên đỏ hồng như máu, nhìn chằm chằm nứt đầu, dáng vẻ của Qua qua bây giờ sớm không còn hình ảnh đáng yêu thường ngày, ngược lại mang vài phần hung tàn.

“Đều là tiểu quỷ, để xem là ta lợi hại, hay là ngươi lợi hại hơn”

, Qua qua vươn cái lưỡi màu đỏ tươi, liếm liếm môi, bỗng nhiên nhảy tới, nứt đầu cũng nhảy dựng lên.

Hai con tiểu quỷ lập tức lao vào nhau, từ trên không trung đánh xuống mặt đất…..

Bên này, Đôi tay của Lý thu nga cắm vào Diệp Thiếu Dương cũng không có buông ra, trong mắt rơi lệ không ngừng “Giết ta đi, đem mẫu tử chúng ta cùng nhau giết chết, ta không thể chính mắt mình trông thấy hài tử mình bị giết được, tuy rằng nó là quái vật, nhưng nó rốt cuộc cũng là hài tử của ta ….

cầu xin các ngươi, hãy giết ta trước, sau đó mới giết nó…..”

Diệp Thiếu Dương đầu tiên ngạc nhiên lên, nhưng nghĩ cũng hiểu được, đây là một loại mâu thuẫn tâm lý của người mẫu thân như nàng.

Rõ ràng biết nó là quái vật, không nên tồn tại trên nhân thế, những cũng không đành lòng thấy nó bị giết, cũng không thể để người khác giết nó.

Trong lúc Diệp Thiếu Dương lòng đang than thở, Lý thu nga không màng tới đôi tay bị máu thiên sư thiêu đốt, vẫn cắm các ngón tay sâu vào cơ thể Diệp Thiếu Dương, một thân quỷ khí từ các đầu ngón tay phóng ra, làm tắc nghẽn kỳ kinh đại mạch trên hai tay, nên không thể vận chuyển được cương khí.

“Buông tay đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, thờ dài.

“Ta không thể…….”

Lý thu nga trong mắt lập lòe quang mang kiên quyết, đột nhiên một âm thanh vang lên “Pằng”

, đầu Lý thu nga nổ tung, một đống thứ đỏ rực văng ra, giống như ruột dưa hấu, bắn ra khắp nơi.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt quay đầu lại nhìn Tạ Vũ Tình đôi tay đang giơ súng, hốc máu hồng hồng, lộ ra biểu tình khó xử.

“Ta chỉ có thể làm như vậy, đối với nàng ….

cũng là sự giải thoát.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đi lại xem thi thể của Lý thu nga, trong đó có một bóng hình xinh đẹp hư ảo đứng lên, là quỷ hồn của Lý thu nga, quỷ thân của nàng chết, hồn phách tự nhiên tách ra khỏi cơ thể.

Chương 387: Chu tước phá dơi quỷ

Quanh thân quỷ hồn, hiện lên một vầng hồng quang, đang chậm rãi phiêu phù, thì đột nhiên gia tốc tiến về phía Diệp Thiếu Dương lao xuống thật nhanh, trong mắt mang theo tia quyết liệt.

“….

Ta oán khí quá sâu đã không thể siêu độ, chỉ cần ta còn một sợi nguyên thần, ta sẽ không để ngươi giết chết nó, cho nên, cầu ngươi hãy diệt hồn phách của ta đi ….”

Diệp Thiếu Dương trong lòng rung động, nhiều năm bắt quỷ như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp sự tình này …..

Trước mắt quỷ hồn Lý thu nga đang ra sức liều mạng, nhưng trên thực tế là rõ ràng muốn chết ….

Diệp Thiếu Dương thở dài, đôi tay lôi ra ​một ​sợi tơ hồng,bước về phía trước, né qua bên cạnh, cực nhanh đem tơ hồng quấn quanh cổ Lý thu nga, tay trái giơ lên, đem ​một ​lá linh phù, dán lên ót của Lý thu nga, hô lên “Càn khôn mượn pháp!”

Trong nháy mắt hồn phách của Lý thu nga bị hút vào lá bùa, Quỷ thi mạnh nhất là cùng ở với thi thể cùng hồn phách hợp nhất, một khi thi thể bị giết, thi đơn độc quỷ hồn không có thực lực mạnh gì, Diệp Thiếu Dương hạ thủ căn bản quỷ hồn không chịu nổi một kích.

“Ngươi sao rồi?”

Tạ Vũ Tình đi lên nói, nhìn qua bả vai của Diệp Thiếu Dương, chấn động “Như thế nào đều là máu đen?”

“Thi độc thôi, tí nữa lau đi là không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da.”

Nói xong Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía cuộc chiến kia, Qua qua đã bại trận, chỉ có thể chạy trốn.

Nhìn thấy bên này Diệp Thiếu Dương đã thu phục xong, lập tức lên tiếng cầu cứu “Lão đại, lão đại, mau tới cứu ta!”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng “Vừa rồi không phải rất anh dũng sao, hiện tại sao lại kêu cứu?”

Tạ Vũ Tình đẩy hắn “Còn nói mát gì nữa, ngươi không việc gì thì đi cứu hắn đi, đó chính là nhi tử a!”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt “Đó là nhi tử ngươi!”

“Đi chết đi, ta mà sinh con trai cho ngươi à!”

Tạ Vũ Tình buộc miệng nói ra, sau đó hai người nhìn nhau thoáng qua, mặt đỏ lên.

Diệp Thiếu Dương rút ra câu hồn tác, nhìn rõ khoảng cách của nứt đầu đang đuổi theo qua qua, quất mạnh về phía nứt đầu.

Nứt đầu vội vàng nhảy lùi ra, né qua câu hồn tác, ngồi chồm hổm trên mặt đất, oán hận nhìn Diệp Thiếu Dương.

Qua qua chạy tới nhảy lên vai Diệp Thiếu Dương, há mồm thở dốc “Tiểu tử này mạnh thật, ta chỉ dùng có ba phần tu vi, đánh không có lại nó.”

Diệp Thiếu Dương im lặng nhìn nó “Đừng nói nữa, quá mất mặt”

“Ta nói nghiêm túc mà, ta khi đi vào nhân gian, lực lượng bị phong ấn, chỉ có thể sử dụng ba thành tu vi.”

Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, lấy ra ​một ​ít tiền Ngũ đế, đánh về phía nứt đầu, tiền Ngũ đế bay đến trên không, thì hình thành một cái vòng tròn.

Diệp Thiếu Dương lập tức vung lên câu hồn tác, mũi nhọn rơi vào giữa trận pháp tiền đồng, trong miệng thì thầm “Thiên địa vô cực, tiền tài sinh ảnh!”

dùng sức rung lên câu hồn tác,đem 8 cái tiền ngũ đế đánh bay ra ngoài.

“Ong ….”

Tám đồng tiền cùng vang lên một âm thanh dễ nghe, từng cái phát ra kim quang mạnh mẽ, hóa thành vô số tiền đồng, ở khắp nơi đánh về phía nứt đầu.

Nứt đầu toàn thân run lên, hé miệng phun ra một ngụm máu đen, biến thành ​một ​con quái vật có hình dáng giống con dơi, bày ra một bộ mặt quỷ dữ tợn, bay tới cùng với trận pháp ảo ảnh tiền tài đánh vào nhau, cả hai rơi xuống đất rồi cùng biến mất.

Nứt đầu không ngừng phun qua quỷ huyết, vô số con dơi mặt quỷ, giống như mây đen che lấp trời đất bay tới.

“Mau, mau ra khỏi đây!”

Diệp Thiếu Dương kéo tay Tạ Vũ Tình, chạy như bay ra bên ngoài.

“Như vậy bỏ chạy à?”

Tạ Vũ Tình không có tin được.

Diệp Thiếu Dương không trả lời nàng, kéo đến cửa nhỏ bên ngoài, xoay người nhìn lại, thấy lũ dơi quỷ còn một khoảng cách, vì thế dùng tốc độ nhanh nhất vẽ một đạo linh phù, đốt thành tro, nhét vào trong bình sứ có chứa pháp thủy, trong miệng thì thầm “Thái ất đạo quân, bình minh địa sạch, chính nhất phục ba, rơi xuống đất sinh đinh!”

Đem bình sứ đảo ra, ra sức lay động, bắn ra mười cột nước, sau khi rơi xuống đất, lập tức đọng lại, ngân quang lập lòe, giống như những cái đinh bạc.

Tạ Vũ Tình xem đến trợn tròn mắt, từ trước đến giờ Diệp Thiếu Dương dùng pháp thuật cũng không có thần kỳ như vậy, chả lẽ đây là ma thuật? Diệp Thiếu Dương lấy ra ống mực, đem tơ hồng quấn nhanh lên đỉnh của các đinh bạc, Tạ Vũ Tình cùng nhau quan sát, bỗng nhiên phát hiện, nguyên bản nhìn đinh bạc rất là lộn xộn,sau khi quấn tơ hồng lên thì hình thành hình dạng của một con chim.

Nghển cổ chờ minh, gương cánh muốn bay! Tạ Vũ Tình nhớ tới lúc trước khi xuống đây, Diệp Thiếu Dương đã họa ra phượng hoàng để phá trận kia, thuận miệng hỏi “Đây là phượng hoàng sao?”

“Ngươi nhìn phượng hoàng nào mà dài như vậy, đây là chu tước!”

Diệp Thiếu Dương nắm tơ hồng, dùng lực cắt qua ngón tay, dùng máu của mình quẹt qua tơ hồng từ đầu đến đuôi một lần, dùng một tư thế bàn tay quái dị bắt lấy đầu sợi, cao giọng nói “Thần thú có linh nghe mệnh ta, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, thiên phong trợ ta nhanh nhẹn khởi, giết hết yêu ma trăm triệu ngàn!”

Bỗng nhiên dùng sức bắn ra tơ hồng, kêu lên “Khởi!”

Một đạo hồng qua, từ trên đồ hình chu tước tản mát ra, hiện lên một con thần điểu phe phẩy hai cánh, lăng không bay lên, nhảy vào trong đám đen đông nghìn nghịt dơi quỷ, điên cuồng tàn sát, những con dơi quỷ nào bị nó dùng hai móng bắt lấy hay cắn được thì không có sức phản kháng, trong nháy mắt lập tức hóa thành khói đen tiêu tán.

Nứt đầu thấy tình hình này, lập tức rống lên, lũ con dơi mặt quỷ như nghe thấy mệnh lệnh, thay đổi phương hướng đem chu tước bao vây, rồi mở miệng đầy răng nanh, hung hăng cắn tới.

“Chu tước, có sao không?”

Tạ Vũ Tình sợ hãi thốt lên.

Diệp Thiếu Dương cũng không có thời gian để trả lời, hai tay không ngừng kết ấn, vì chu tước bổ sung thêm thần lực, hai mắt trừng lên, quát to lên “Phá!”

Một tiếng thánh thót vang lên, từ vị trí Chu tước bị bầy dơi quỷ bao vây vang lên, cả người chu tước chấn động rồi nổi lên một cổ thần lực màu đỏ đem lũ dơi quỷ đánh nát thành khói rồi ngưng tụ lại thành quỷ huyết, rơi xuống mặt đất.

Diệp Thiếu Dương đôi tay tiếp tục kết ấn, điều khiển chu tước bay tới nứt đầu, quát lên chói tai “Đánh!”

Chu tước lập tức bay theo hướng đôi tay của Diệp Thiếu Dương chỉ, xoay tròn thân thể, lao xuống nứt đầu, nứt đầu trong mắt chợt lóe hung quang, đôi tay mở ra bắt lấy hai cánh của chu tước, quỷ khí màu đen lan tràn ra, cùng với chu tước toàn thân tỏa ra ánh lửa màu đỏ thiêu đốt lẫn nhau.

Chu tước rống to lên một tiếng, đem cái mỏ mổ vào độc nhãn của nứt đầu, lập tức có một cổ nước đen tràn ra, cả người nứt đầu run lên, đôi tay càng tóm chặt lấy chu tước, cắm sâu vào cơ thể chu tước, càng nhiều quỷ khí thẩm thấu vào cơ thể nó, đem thân thể chu tước từng chút hòa tan, hóa thành từng ánh lửa, chỉ còn ít than rơi trên mặt đất, thân hình chậm rãi biến mất.

Diệp Thiếu Dương thừa dịp chu tước còn chưa có bị tiêu diệt hết, từ bỏ kết ấn, xông lên phía trước, vung câu hồn tác, đánh xuống đầu của nứt đầu, đánh nát một thân quỷ khí của nó.

“Phốc”

Nứt đầu phun ra một ngụm máu đen, lăn một vòng, lảo đảo chạy về phía ngoài cửa.

Tạ Vũ Tình không dám ngăn trở, vội vàng tránh qua một bên, để nứt đầu chạy đi, Qua qua lập tức lao ra, dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên đầu nứt đầu.

Chương 388: Thiên sư đấu thiên sư (1)

Qua qua nắm lấy đầu của nó, dùng quyền đánh vào vị trí lúc nãy nó bị chu tước mổ bị thương con mắt duy nhất, nứt đầu bị đánh đau.

miệng rống lên tiếng quái thanh.

Qua qua quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương rồi cười thâm ý, thân hình đột nhiên hóa thành một hạt châu lấp lánh màu đỏ, tiến nhập vào trong cơ thể nứt đầu.

Nứt đầu cũng không có phản ứng gì, tứ chi lo moi vách tường, chốc lát liền bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Tạ Vũ Tình cả kinh thất sắc nhìn Diệp Thiếu Dương “Tiểu quỷ của ngươi bị bắt? Ngươi thế nào không cứu nó?”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nàng, trầm giọng nói “Đây là an bài của ta, tí nữa rồi nói, ngươi cũng đừng có nhắc tới.”

Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, tuy cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng yên lòng, thở dài một hơi, đi đến trước mặt của Diệp Thiếu Dương, kiểm tra vết thương trên vai của hắn, phát hiện vết thương đã kết vảy, không có đổ máu, nên cũng yên tâm.

“Hiện tại làm sao bây giờ?”

Tạ Vũ Tình nhìn chung quanh sơn động, sau khi trải qua một trận ác chiến, trong sơn động chỉ còn lại chiếc gường huyền ngọc, cùng quỷ huyết đầy đất, đang chậm rãi thấm vào trong đất.

“Mục tiêu đã đạt được, đi trở về thôi”

Diệp Thiếu Dương đi ra phía bên ngoài.

“Mục tiêu? mục tiêu gì?”

Tạ Vũ Tình đuổi theo hỏi.

“Lúc trở về rồi nói cho nàng”

Hai người đang ở đại sảnh của tầng hầm, thì từ trên bậc thang truyền đến âm thanh “kẽo kẹt”

, tấm chắn đồng mở lên, một tia ánh sáng hiện lên, thấy một người đi xuống.

Tạ Vũ Tình nhìn thấy đôi chân, còn tưởng là đồng sự nào của mình, hỏi “Ai đó”

Người đi xuống cũng không có nói lời nào, bước nhanh xuống dưới, khuôn mặt dần dần xuất hiện dưới ánh sáng của trường minh đuốc lúc nãy cắm ở góc tường, là một khuôn mặt đàn ông đang mỉm cười.

Tạ Vũ Tình cùng Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt liền ngây người.

“Hồ Uy!”

Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi, bỗng nhiên rút ra súng lục, nhắm vào hắn.

Diệp Thiếu Dương chụp lên vai nàng một cái, ý bảo nàng không cần nổ súng, lấy thân thủ của Hồ Uy, dưới tình huống có phòng bị, không có khả năng dùng súng lục bắn chết hắn, với lại, mình cũng không có tính toán lúc này giết chết hắn.

Tạ Vũ Tình bỗng nhiên nghĩ tới, bên ngoài có nhiều người như vậy, Hồ Uy có thể đi xuống đây, khẳng định là đã động thủ với bọn họ, thất thanh kêu lên “Ngươi đã làm gì bọn họ?”

Hồ Uy lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, không có lên tiếng trả lời.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt đánh giá trên dưới người Hồ Uy, nói khẽ với Tạ Vũ Tình “Đừng kích động, trên người hắn không có máu, vừa rồi cũng không nghe thấy tiếng súng, Hồ Uy không có khả năng nháy mắt giết hết cảnh sát có súng, huống hồ ta đoán hắn cũng không dám, hắn là muốn đấu võ, ngươi lui qua một bên đi.”

Tạ Vũ Tình lúc này mới thoáng yên tâm, yên lặng lui vào góc tường, nàng biết đây là chiến trường của Diệp Thiếu Dương, chính mình cũng không thể dùng võ được.

Lại nghĩ đến những trận pháp lợi hại lúc trước Hồ Uy bố trí, thì thực lực của bản thân hắn càng thêm khủng bố, trong lòng không khỏi lo lắng cho Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói với Diệp Thiếu Dương “cẩn thận.”

Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ tới Hồ Uy sẽ xuất hiện lúc này, nhìn hắn nói “Bại hoại, định chó cùng rứt giậu sao?”

Hồ Uy cười nhẹ nhàng “Diệp thiên sư, ngươi thật là không lễ phép.”

“Đối với loại người như ngươi đến cả lão bà cùng nhi tử của mình cũng có thể ra tay giết hại, thì còn có gì để nói.”

“Vậy thì đừng nói nữa, Diệp thiên sư, để ta nhìn thử xem thực lực của Mao sơn nam tông các ngươi ra sao ”

Hồ Uy nói xong, từ trong tay áo lấy ra ​một ​lá linh phù.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, linh phù màu tím! Tuy rằng Mao sơn bắc tông sẽ không có được thiên sư bài vị, nhưng hắn có thể sử dụng linh phù màu tím, chứng tỏ thực lực của hắn đã đến thiên sư! Trách không được nói hắn là đạo môn kỳ tài.

Quả nhiên là không đơn giản! Diệp Thiếu Dương trong lòng dâng lên chiến ý, từ trong ba lô lấy ra kiếm gỗ đào, đối phó với pháp sư nhân gian, câu hồn tác không có tác dụng quá lớn.

“Bắt đầu đi, Diệp thiên sư.”

Hồ Uy tung ra linh phù, đôi tay kết ấn, niệm chú ngữ “Quá nhị ngọn lửa, hỏa vũ càn khôn, càn khôn có pháp, pháp minh đấu sóng!”

Linh phù từ một hóa thành sáu, bốc cháy lên ‘Bích sắc hỏa diễm’, giống như sáu ngọn đèn, bay lung lay tới Diệp Thiếu Dương.

Mao sơn thiên hỏa đèn! Chiêu này ở Mao sơn nam tông cũng có, là nội môn pháp thuật, xem ra Hồ Uy muốn cùng mình quyết phân cao thấp Mao sơn thuật, lập tức mỉm cười, tay cầm linh phù, dán lên kiếm gỗ đào, tay chấm chu sa vẽ lên thân kiếm vài nét bút, thì thầm “Thái nhất thủy, thủy độ linh quang, linh quang vô đình, phục sóng mà sinh!”

Trên kiếm gỗ đào, lập tức nổi lên một tầng hơi nước, Diệp Thiếu Dương nâng kiếm chém về phía sáu ngọn lửa kia, đem chúng nó đánh rớt hết, rồi tiến nhanh tới chém xuống đỉnh đầu của Hồ Uy.

Hồ Uy từ trong bao lấy ra một cây phất trần, tiếp lấy kiếm gỗ, hai người ở trong đại sảnh đánh từng chiêu qua lại, hai người đều cầm pháp khí, bước theo thiên cương, vận dụng Mao sơn thể thuật tấn công lẫn nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong nhắt mắt đã qua mười chiêu.

Tạ Vũ Tình xem hoa cả mắt, có cảm giác đi vào trong thế giới võ hiệp, nhưng nhìn kỹ, hai người đánh nhau dùng chiêu thức cùng võ hiệp điện ảnh không có giống nhau, cũng không có chiêu thức lòe loẹt gì, càng nhiều là biến động tay, một ngón tay, 2 ngón tay, thủ tay điểm phượng, đơn chưởng ….

tuy tàn nhẫn nhưng lại chuẩn xác, chiêu chiêu đều nhắm vào nơi yếu hại của đối phương.

Hồ Uy nhìn ra khe hở chiêu thức của Diệp Thiếu Dương, đột nhiên vung ra một ít đậu đồng, bức lui Diệp Thiếu Dương, từ trong tay áo ra phất trần, nhảy lên vận chuyển cương khí toàn thân, trong trên không viết lên, trong miệng thì thầm “ Minh minh thiên địa, đại đạo vô tình, thăng thiên đến địa, ra vào u minh, phần thiên liệt hỏa, đã thiêu không dừng lại.”

Vừa niệm xong, thì phất trần cũng đã viết nét bút cuối cùng, là một chữ triện “Hỏa”

, phất trần vung lên, đem chữ “Hỏa”

này đẩy về phía Diệp Thiếu Dương, một cổ liệt hỏa mang theo địa ngục minh khí, ầm ầm đánh tới.

Địa ngục minh hỏa chú! Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, nếu đem so sánh với “Mao sơn thiên hỏa đèn”

lúc trước chỉ là món khai vị thì “Địa ngục minh hỏa chú”

chính là món ăn chính, không thể khinh thường.

Diệp Thiếu Dương lui về phía sau vài bước, vẽ lên một đạo ngự hỏa phù, đánh ra, tạm thời ngăn cản địa ngục liệt hỏa, lấy ra một bình pháp thủ, phun lên kiếm gỗ đào, dùng tơ hồng kẹp tiền đồng đúc mẫu, quấn từng vòng từng vòng thành phù ấn, trong miệng thì thầm “Thiên nguyên chân chân khí, chín hào hóa vô cực, một đợt phá tà hỏa, nhị sóng đấu minh linh, cấp tốc nghe lệnh!”

Chứ ngữ mới niệm xong, ngự hỏa phù cũng bị đốt thành tro, đôi tay Hồ Uy kết ấn, đem địa ngục liệt hỏa hóa thành hình đao, chém về đầu của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không lùi mà tiến tới, tay huy động kiếm gỗ đào ngăn cản liệt hỏa, tay trái không ngừng kết ấn, đè lên chuôi kiếm gỗ đào, tức thì bốn cái đồng tiền đúc mẫu lay động lên, phát ra tiếng vù vù.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên rút kiếm ra, đồng tiền lớn phun ra một đợt gợn nước, tính cả vòng tơ hồng hợp thành một hình dạng giao long, Diệp Thiếu Dương chỉ thẳng kiếm cùng với gợn nước tiến về lưỡi đao liệt hỏa.

Hồ Uy cũng huy động phất trần, nhảy về phía này, ở trong gợn nước mà chiến đấu.

Chương 389: Thiên sư đấu thiên sư (2)

Tạ Vũ Tình đứng xem mà trợn mắt há mồm, lúc nãy thì võ hiệp, hiện tại thì chuyển qua tiên hiệp? Oanh một tiếng, nước cùng lửa cùng nhau nổ tung, hai người đều bị bức lui, cả người quần áo đều bị ướt, cũng có dấu vết bị lửa thiêu đốt, nhìn qua thật là chật vật.

“Diệp thiên sư, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi có bản lĩnh nhưng vẫn là còn xem thường ngươi”

Hồ Uy nhìn Diệp Thiếu Dương, âm trầm nói.

Diệp Thiếu Dương cười “Thể thuật, pháp thuật, đã chơi với ngươi hai trận, tiếp theo cái gì đây?”

Hồ Uy cũng cười cười “Tà thuật”

Nói xong, ném xuống đất phất trần đã bị ướt đẫm, quỳ một gối xuống đất, trong miệng không ngừng niệm chú, hai con mắt trong nháy mắt bị tơ máu che kín, máu từ hốc máy chảy xuống, theo cằm mà rơi trên mặt đất, lập tức thấm xuống.

Diệp Thiếu Dương cảm nhận được từng luồng tà khí từ trên người Hồ Uy lan tràn ra, cau mày lại, xem trận thế này thật là lợi hại, tên súc sinh này lại muốn làm gì? Hồ Uy trong miệng lẩm bẩm, máu càng ngày chảy càng nhiều, mặt đất trước mặt chậm rãi vỡ ra ba đạo khe hở, có ba bộ xương khô lục tục bò ra.

Mắt mũi miệng trong đó có một khối màu đỏ giống như đầu lưỡi vươn ra, nhìn thì không khủng bố nhưng thật ghê tởm.

Ba bộ xương khô lớn rất giống nhau, đều mặc áo dài che luôn đôi chân, đôi tay thì giống như người bình thường, có máu có thịt, đôi tay gắt gao nắm chật.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy, rất khiếp sợ, lẩm bẩm nói “Mệnh hồn thuật!”

Mệnh hồn thuật là tà thuật độc môn của Mao sơn bắc tông, Diệp Thiếu Dương chỉ mới xem qua trên sách giới thiệu qua, đầu tiên là tìm được lệ quỷ cấp bậc quỷ hồn trở lên, dùng chính tinh huyết của mình, tiến hành mười lần tôi hồn, quá trình thập phần tàn nhẫn, tru quỷ hồn, diệt tinh phách, làm nó hoàn toàn trở thành con rối của mình.

Giai đoạn thứ hai cắt lấy da thịt ở đôi tay mình, thông qua tà thuật trồng lên tay của quỷ hồn, trong quá trình thi pháp, yêu cầu phải chính mình tiến hành cắt lấy, thẳng đến khi mệnh hồn giống như đôi tay của mình, huyết mạch tương thông, thì mới tính là thành công, Kể từ đó, khi thời điểm chính mình làm phép, mệnh hồn cũng sẽ làm theo, đem uy lực pháp thuật tăng lên gấp hai, đồng thời mệnh hồn cũng cung cấp tu vi quỷ lực cho bản thân.

Trên sách cổ có nói, loại này là pháp thuật rèn luyện mệnh hồn, yêu cầu cắt thịt trên tay mình mười lần, quá trình kéo dài đến mấy năm, trong đó sự thống khổ, không phải là người thường có thể chịu được, nên cho dù là đệ tử Mao sơn bắc tông, cũng có rất ít người tu luyện tà thuật này, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy giật mình là hắn dĩ nhiên là luyện ra ba con mệnh hồn! Đây thì cần kiên nhẫn cùng nghị lực cường đại cỡ nào? Tuy mệnh hồn chỉ là con rốt, phản ứng chậm chạp, nhưng có thể đem uy lực của pháp thuật chủ nhân tăng lên một nửa, 3 con mệnh hồn thì tăng lên đến ⅔, hơn nữa chúng nó cũng có quỷ lực, ít nhất cũng thêm nửa lần …..

nói cách khác, chính mình liền chiến đấu với hai tên Hồ Uy! Chết tiệt, đánh như thế nào? Sau khi ba con mệnh hồn dâng lên, Hồ Uy nhìn về phía Diệp Thiếu Dương mà cười tà tà, đôi tay bắt đầu kết ấn, ba con mệnh hồn đôi tay cũng kết ấn giống hệt động tác của Hồ Uy.

Từng đạo huyết quang, từ trên người chúng nó phóng ra, hội tự trên người của Hồ Uy.

Hồ Uy đột nhiên không kết ấn nữa, tay trái dựng lên hai ngón tay, đặt lên lòng bàn tay phải, không ngừng dậm chân lên mặt đất, mắt trợn ngược lên, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy, nhìn qua như một người điên giật kinh phong.

“Hắn đây là ….

đang làm gì?”

Tạ Vũ Tình giật mình hỏi.

“Là đang thỉnh thần nhập thân”

Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói.

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ đến, ở trên điện ảnh cũng có xem qua, hình như cũng như thỉnh thần, bộ dáng hiện tại của Hồ Uy, cùng với phim nhìn qua giống nhau mang theo vài phần hài kịch, bất quá mỗi khi hắn dậm chân, đều có thể đem mặt đất dậm ra vài cái khe, biểu hiện mạnh mẽ đến như vậy, Tạ Vũ Tình căn bản không cười nổi.

Tên này, quả thực không phải là người! Nàng lần thứ hai giơ lên súng lục, nhắm thẳng vào Hồ Uy, tuy rằng Diệp Thiếu Dương không cho nàng ra tay, nhưng nàng cũng chuẩn bị tốt tùy thời nổ súng.

Đột nhiên,cảm thấy hai chân mình bị người ôm lấy, cúi đầu thì nhìn thấy có một nữ quỷ tóc tai bù xù, hốc mắt chảy ra huyết tương màu đỏ, cái miệng rụng hết răng, nhìn mình làm ra biểu tình dữ tợn, ôm lấy hai chân mình, định trèo lên phía trên.

“A!”

Tạ Vũ Tình hét lên, bản năng chỉ súng vào miệng của nữ quỷ, nã một súng.

Đầu của nữ quỷ bị chia năm xẻ bảy, bên trong trống trong không có máu cùng óc chảy ra, thân thể bất động rồi ngã xuống.

Tạ Vũ Tình đang sững sờ, đột nhiên nhìn thấy hai cái nữ quỷ từ bên ngoài cửa chậm rãi bò lại đây, nhìn quần áo của nó, bỗng nhiên nhớ tới là ba cô gái bị Hồ Uy giết hại kia …..

rõ ràng các nàng hồn phách đã bị Diệp Thiếu Dương thu lại, không phải là chết rồi sao? “Đây là Hồ Uy khống quỷ”

Diệp Thiếu Dương ném hai đồng tiền ngũ đế, đánh vào trên người của hai thi thể, đem tà khí bám trên người nó đánh tan, liền trở nên bất động.

Tạ Vũ Tình thở hỗn hển, thấy Diệp Thiếu Dương đứng im một chỗ, vội vàng thúc dục “Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, hắn đang thỉnh thần, ngươi không nghĩ cách đánh hắn đi!”

Diệp Thiếu Dương không để ý nàng, từ trong đai lưng lấy ra cái bình kim phấn là trang bị mà lão Quách chế tạo, lấy mũi nhọn bút lông châm vào, vẽ nhanh lên linh phù, trong miệng lẩm bẩm “Quách sư huynh, cảm tạ phát minh của ngươi, nếu ta không chết, về sẽ cho ngươi cái bia ….

phi phi, lập bài vị trường sinh.”

Thần phù đã vẽ xong, Diệp Thiếu Dương liền chạy như bay tới chỗ Hồ Uy.

Hồ Uy tròng mắt vừa chuyển, từ hai dòng máu chảy từ con ngươi xuống dưới, bốn phía thân thể huyết quang lưu động, xuất hiện một hình dáng thật lớn, mặc quan bào cổ đại, mặt heo miệng chó, trên đầu có ​một ​cái sừng dài.

Tà Thần! Diệp Thiếu Dương âm thầm la lên, Hồ Uy quả nhiên là thỉnh tà thần! Hồ Uy nhìn Diệp Thiếu Dương đang tiếp cận, trong mắt toát ra vẻ ngạc nhiên, âm thanh trở nên dồn dập hơn so với bình thường nói “Diệp Thiếu Dương, ngươi không thỉnh tổ sư, mà dám dùng chân thân đối phó ta cùng với ba mệnh hồn?”

“Chuyện này cần gì phải nhọc tổ sư”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt “Nói lời vô nghĩa làm gì, đánh gì đánh, không thì biến ”

“Người trẻ tuổi đều hay nổi nóng, ta chiều ”

Hồ Uy niệm chú ngữ, ba con mệnh hồn lập tức co rút lại, trọng điệp lên thân hình hắn, đem lực lượng pháp thuật khi nãy kết ấn, chuyển lên người Hồ Uy, huyết quang càng trở nên mạnh hơn, thân ảnh tà thần trở nên cao lớn hơn vài phần, đứng đó dùng ánh mắt miệt thị nhìn Diệp Thiếu Dương.

Hô Uy giơ lên ​một ​bàn tay, tà thần cũng giơ lên ​một ​bàn tay, đem huyết quang hút đến trong đơn chưởng, đối với Diệp Thiếu Dương một ​chưởng nện xuống.

Một cổ tà lực cường đại, như cuồng phong bão táp mà đến, chưởng tay còn chưa đến mà đã hình thành một đạo phong ấn không gian mạnh mẽ, đem Diệp Thiếu Dương phong ấn chặt chẽ.

Hồ Uy nhìn Diệp Thiếu Dương mà cười miệt thị, lắc lắc đầu.

Chương 390: Nụ hôn đầu tiên của Diệp thiên sư

“Lục lôi phá tà thần!”

Diệp Thiếu Dương cười, đôi tay kết ấn lần thứ hai.

Phong yêu lôi, chém giết tà thần! Lá linh phù này kêu là “Lục lôi phong yêu phù”

, là thần phù Diệp Thiếu Dương mới học được, hôm nay được ăn cả ngã về không, dùng hết pháp lực toàn thân thi triển ra, đoán chừng có thể diệt được tên to con này.

Chú ngữ niệm xong, kim ấn trên thần phù bỗng nhiên sáng lên, hóa thành 6 đạo thiên lôi màu sắc bất đồng, đánh về phía đầu của tà thần, mỗi đạo thiên lôi đánh ra, hình thần của tà thần bị đánh nát một khối, hóa thành khói đặc.

“ngao….”

Tà thần đôi tay ôm đầu, thống khổ mà kêu lên, không chờ lâu, cái thân hình thật lớn bị đánh tan tác.

Tà thần là do Hồ Uy thỉnh, tà thần bị tru diệt, làm cho bản tôn chính là Hồ Uy cũng không tốt gì, chật vật quỳ rạp trên mặt đất, mồm hộc ra máu to, cuối cùng cũng trước khi tà thần hình thần câu diệt cũng đứng lên, một tay kết bát quái ấn, đem yêu lực còn sót lại của tà thần mà kéo vào cơ thể.

“Thần phù? Ngươi dĩ nhiên lại biết dùng thần phù!”

Hồ Uy cố hết sức đứng lên, biểu tình đờ đẫn nhìn Diệp Thiếu Dương, thân mình mềm oặt giống như bị nện hai mươi viên gạch lên đầu, không còn bộ dáng hào khí vân thiên, dương dương tự đắc được nữa.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn bĩu môi “Đưng nói lời vô nghĩa nữa, đến nữa.”

Hồ Uy cực kỳ bất đắc dĩ dùng ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, vung tay lên, đánh ra 6 linh phù, ở trên không hóa thành sáu bộ xương khô, đang không ngừng đóng mở miệng, bay về phía Diệp Thiếu Dương.

Hồ Uy cũng phi thân đến, Diệp Thiếu Dương đang chuẩn bị tiếp đón thì trợn trắng mắt lên, Hồ Uy đi đến một nửa đường đột nhiên chạy ngược trở lại, xoay người chạy về phía bậc thang.

Diệp Thiếu Dương tùy tay ném ra một tí đậu đồng, nện vào sáu bộ xương khô, lập tức chúng hóa thành khói đen biến mất.

“Thu phục nhẹ nhàng như vậy?”

Tạ Vũ Tình giật mình nói Diệp Thiếu Dương biết nàng nói đến sáu bộ xương khô, nói “Hóa cốt phù chỉ là pháp thuật cấp thấp, hắn đã nỏ mạnh hết đà rồi, ta hoài nghi 6 bộ xương khô có thể hay không bay tới trước mặt ta ”

Tạ Vũ Tình giật mình nói “Vậy cái gì ngươi không truy đuổi hắn?”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, thân hình đột nhiên run lên, khom lưng phun ra một búng máu.

Tạ Vũ Tình sợ tái mặt, đỡ lấy hắn “ngươi bị thương!”

“Ngươi cho rằng tà thần kia dễ đối phó”

, Diệp Thiếu Dương thở hỗn hển, hai mắt đờ đẫn nhìn Tạ Vũ Tình, “ta không xong rồi, mau hô hấp nhân tạo”

“Này….”

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương miệng đầy máu, hiện lên khó xử.

Diệp Thiếu Dương xem dáng vẻ này của nàng, trong lòng cười trộm, khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu điều tức, trong giây lát ngoài miệng truyền đến một cảm giác ấm áp, chấn động, mở mắt ra, nhìn thấy lông mi thật dài của Tạ Vũ Tình, cùng đôi mắt to trong suốt, dán lên mặt mình.

Diệp Thiếu Dương khiếp sợ mở miệng, Tạ Vũ Tình liền đem một hơi thổi vào trong miệng hắn.

Nàng thật sự làm hô hấp nhân tạo cho mình! Giống như bị một dòng điện xẹt qua Diệp Thiếu Dương, cả người run lên, đẩy Tạ Vũ Tình ra “Ngươi làm gì!”

“Hô hấp nhân tạo cho ngươi! Ngươi nói!”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn nàng, ý định nói là mình chỉ là nói giỡn, nhưng mà nghĩ nghĩ, sợ là bị đánh chết, nên không dám nói, cúi đầu nói “Ta không có việc gì nữa, để tự ta điều tức”

Tạ Vũ Tình ở một bên lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ nhàng nhấp nhấp miệng.

Diệp Thiếu Dương bắt đầu điều tức, nhưng thế nào cũng không thể tĩnh tâm được.

Nụ hôn đầu tiên của mình, cứ như thế mà cướp đi ….

không đúng, chính mình giống như đã từng bị thủy thu hun qua một cái, thế có tính là nụ hôn đầu tiên không? Suy nghĩ rối rắm, cuối cùng dưới sự trợ giúp của băng tâm quyết, mới miễn cưỡng tĩnh tâm, điều tức ​một ​chu thiên, khôi phục một chút tinh lực, đứng dậy nói với Tạ Vũ Tình “Đi thôi.”

Đi đến cửa thang lầu, Tạ Vũ Tình ở phía sau đột nhiên kêu lên tên hắn “Diệp Thiếu Dương!”

Diệp Thiếu Dương giật mình quay đầu lại nhìn nàng.

Tạ Vũ Tình xoa xoa miệng “Chuyện vừa rồi, không được nói cùng với bất cứ người nào, không được khoe ra, bằng không ta sẽ giết ngươi!”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói “Đó không phải là nụ hôn đầu tiên của ngươi chứ?”

Tạ Vũ Tình đỏ mặt, quát “không phải, nụ hôn đầu tiên của tỷ tỷ sơ trung đã không còn.

Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên “Lợi hại, yên tâm đã sớm quên rồi, không có để trong lòng”

Nói xong đẩy ra chắn cửa bằng đồng, đi lên.

Tạ Vũ Tình theo sát phía sau, trong lòng cô đơn, âm thanh trong lòng vang lên: ngu ngốc, ngươi lại không nói thật lòng! Phòng tạp vật, vài cảnh sát, còn có các bác sĩ hộ sĩ vây xem, nằm ngang dọc lung tung trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương nhìn khắp nơi, một đám sắc mặt biến thành màu đen, lập tức chọn đại một ​cổ tay của một người kiểm tra, đem ngón cái đặt lên.

“Bọn họ thế nào?”

Thanh âm khẩn trương của Tạ Vũ Tình từ phía sau truyền đến.

“Quỷ khí nhập thể, không có gì nghiêm trọng, uống ly nước bùa thì sẽ tốt thôi, ngươi đi lấy mấy chén nước lại đây, ta đi vẽ bùa.”

Tạ Vũ Tình đáp ứng đi ra ngoài, chờ nàng bưng mấy ly nước lại, Diệp Thiếu Dương cũng đã vẽ xong vài linh phù, sau đó đốt thành tro cho vào trong ly nước, cho một người uống hai ba ngụm.

Tạ Vũ Tình nói “Ngươi làm vậy không được, trong này có nam có nữ, không thể cùng uống một ly không thích hợp ”

Diệp Thiếu Dương lúng ta lúng túng nhìn nàng nói “Có cái gì không thích hợp?”

“Như thế khác gì gián tiếp hôn môi.”

Nói xong, Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ tới việc mới trải qua, trên mặt liền nóng lên.

Diệp Thiếu Dương không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, xem thường nói “Ngươi thật nhiều việc, một người một ly, có đến mười linh phù, không có thời gian.”

Cấp cho mỗi người té xỉu một ít nước bùa, đợi không đến mười phút, đoàn người liên tục tỉnh lại, Tạ Vũ Tình phân phối mấy người đem các bác sĩ cùng hộ sĩ sơ tán, còn lại tiến vào tầng hầm lấy bằng chứng, chỉ để lại Kỳ thần, hỏi sự tình đã trải qua.

“Hồ Uy, cái tên Hồ Uy kia! sau khi đi vào không biết làm cái gì, cả người bốc lên độc khí, đem chúng ta tất cả làm bất tỉnh, không biết chuyện gì xảy ra ….”

Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình nhìn nhau, cũng đã đoán trước được kết quả này, Hồ Uy rốt cuộc cũng không dám giết cảnh sát, để tránh tạo ra anh hưởng quá lớn, chỉ dùng quỷ khí để làm bọn họ ngất xỉu mà thôi.

Kỳ Thần lại dò hỏi Diệp Thiếu Dương, xác định ‘độc khí‘ không lưu lại di chứng gì mới yên tâm, hỏi Tạ Vũ Tình có muốn hay không bắt Hồ Uy.

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt dò hỏi.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói “ Hiện tại đã có chứng cứ hắn giết người, nếu không bắt giữ ngược lại sẽ làm hắn nghi ngờ, bất quá hắn còn có cái tiệm thuốc kia có quỷ thi cùng tiểu quỷ, ta đi qua giết chúng nó, đi thôi, chở ta qua đó.”

Lên xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương bảo nàng chở tới tiệm thuốc của Hồ Uy, rồi khoanh chân ngồi điều tức.

Đường xá khá xa, nên khi đến nơi, Diệp Thiếu Dương đã điều tức được ba chu thiên, pháp lực cũng đã khôi phục hơn phân nửa.

Chương 391: Xét nhà, giết quỷ

Cửa bên ngoài tiệm thuốc mở rộng ra, Diệp Thiếu Dương bảo đám người cảnh sát ở bên ngoài, chính mình cùng Tạ Vũ Tình đi vào, cái tên ‘Vương lương’ vẻ mặt ra vẻ không biết gì đứng ở sau quầy, nhìn Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt, rồi đi ra chào đón, chắp tay thi lễ, “Diệp tiên sinh, người đã tới!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn “Ta tới hay không thì sao?”

“Hồ tiên sinh ….

Hồ Uy vừa mới đi rồi, đã đem đồ đạc hữu dụng đi hết”

Cảm giác khắp nơi một cái, không nhận thấy hai tên tiểu quỷ kia đâu, vì thế hỏi Vương lương.

Vương lương ánh mắt che dấu không được mất mát “Hắn đem hai tiểu quỷ kia đi rồi, không dẫn ta đi … bảo ta thủ cửa hàng, rồi hắn còn trở về.”

Diệp Thiếu Dương cười nói “Hắn sẽ không trở lại nữa đâu.”

“Ta biết bằng không cũng không mang toàn bộ đồ vật đi”

Vương Lương thở dài “Tiểu quỷ là dễ mang theo, chỉ cần ​một ​lá bùa liền thu lại, còn ta lại là trói buộc …..”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười nhìn hắn “Ngươi cái gì cũng đều biết, vì sao còn bán mạng cho hắn?”

Vương lương sửng sốt nhìn hắn “Diệp thiên sư, ta là đi theo ngươi mà…..”

Diệp Thiếu Dương nói “Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không có nắm lấy,đáng tiếc.”

Nói xong, không đợi Vương lương phục hồi tinh thần, nâng tay phải lên, hai ngón tay cắm vào trên ấn đường là quỷ môn của hắn, lôi kéo ra phía ngoài, lập tức đem hồn phách kéo ra, tay trái kết pháp quyết, một chưởng chụp xuống, tức thì hồn phi phách tán, hóa thành tinh phách.

Tạ Vũ Tình sửng sốt vài giây, mới phục hồi tinh thần “Ngươi ….

cứ như vậy liền giết nó?”

“Thì làm sao?”

Tạ Vũ Tình lẩm bẩm “Ngươi không phải bắt quỷ xong, luôn sẽ siêu độ chúng nó sao?”

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói “Ta tuy biết rõ nó sẽ không hối cả, nhưng cũng tính là đã cho nó một cơ hội, loại trợ trụ vi ngược này, không có đáng đồng tình.”

Tạ Vũ Tình nhìn hắn, gật gật đầu “Ta rõ, ta cũng hay bắn chết những tên tội phạm gàn bướng.”

Diệp Thiếu Dương đi lên lầu trên lầu dưới cùng tầng hầm nhìn một lần, xác định không có gì nguy hiểm mới kêu Tạ Vũ Tình dẫn người đi điều tra kiếm bằng chứng, sau đó Tạ Vũ Tình lái xe chở hắn về nhà Trang Vũ Ninh.

“Vì cái gì ngươi không cho ta nổ súng bắn chết Hồ Uy, với chứng cứ hiện tại, hoàn toàn có thể chứng minh hắn là tội phạm giết người.”

Trong lúc lái xe, Tạ Vũ Tình nhịn không được hỏi.

Diệp Thiếu Dương ngó nàng nói “Ngươi cho rằng ngươi có thể bắn chết hắn?”

Tạ Vũ Tình há hốc mồm “Súng lục bắn không chết hắn?”

“Không, súng lục sẽ bắn chết hắn, mấu chốt là hắn sẽ không cho ngươi cơ hội bắn trúng hắn, bất quá không phải là trọng điểm, ta thả hắn đi là có mục đích, là muốn tính toán luôn cả Bạch y nhân để một lưới bắt hết, cùng với sào huyệt nuôi ác linh của hắn.”

Diệp Thiếu Dương đem kế hoạch của mình, lai lịch Qua qua, còn có hai sát tinh Thái âm sơn đuổi bắt Qua qua phát sinh xung đột với mình nói qua một lần.

Tạ Vũ Tình nghe xong giật mình “Cho nên, ngươi cố ý để Qua qua chui vào trong cơ thể nứt đầu, là vì dụ dỗ hai tên kia sao? Qua qua ….

có thể hay không gặp nguy hiểm?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói “Hạt châu kia kêu là Âm dương ngọc, có thể hoàn toàn bảo hộ nó, chỉ cần nó không ra, bất luận kẻ nào cũng không cảm giác được nó tồn tại.

Tên nứt đầu lại không có chỉ số thông minh gì, hơn nữa đôi mắt của nó bị thương không có nhìn thấy, chỉ cần qua qua bất động trong bụng nó ngủ đông là nó cũng không cảm giác được dị thường.”

Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ “Vậy ngươi nói làm sao hai tên sát tinh kia tìm được nó?”

“Trên người nó có chứa một loại hơi thở đặc thù, chính nó vì có quan hệ với Thái âm sơn, nên loại hơi thở này chỉ có người Thái âm sơn mới có thể phát hiện, không ai cảm giác được”

Tạ Vũ Tình nghe thế, cơ bản đã minh bạch, chỉ có chút nghi vấn “Ngươi muốn mượn đao giết người, hẳn là nên ẩn nấp đi, ngươi có xác định hai con quỷ kia không có theo dõi ngươi, nếu chúng nó biết ngươi hôm nay chiến đấu với Hồ Uy, khẳng định không tin các ngươi là cùng một bọn.”

Diệp Thiếu Dương nói “Cái này không cần lo lắng, Qua qua nói cho ta, phàm là quỷ Thái âm sơn, đều là ngày ẩn đêm ra,ban ngày không thể hành động, cho nên … chuyện buổi sáng hôm nay, chúng nó không biết được”

“Vậy ….

kế tiếp làm gì bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, nói “Chờ cơ hội, Hồ Uy biết cảnh sát đang truy bắt hắn, khẳng định không thể ở Thạch thành nữa, nhưng nguyên thần của Bạch y nhân còn chưa có khôi phục như cũ, nên hắn sẽ không đi, ta đang đợi Tứ bảo thông báo tin tức, cần phải trước khi nguyên thần của Bạch y nhân phục hồi, tiến vào trung tâm trận pháp, đem nó giết chết.

Cho dù hiện tại có phát hiện được tung tích hắn, cũng không thể bắt hắn.”

Dựa theo Tứ bảo nói, chỉ có Hồ Uy mới có thể mở ra trận pháp kia, ngươi nếu bắt hắn, chúng ta chỉ có thể nhìn nguyên thần của Bạch y nhân sống lại, lúc đó muốn tiêu diệt nó rất là khó khăn, mượn đao giết người sẽ không thực hiện được.

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương nói “Thời gian chiến đấu cũng sắp rồi phải không?”

“Tám phần là trong một hai ngày nữa”

Diệp Thiếu Dương nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ xe “Ta chờ được nhưng chưa chắc Hồ Uy chờ được.”

Tạ Vũ Tình không nói gì, không tự chủ được nhớ tới sự tình xảy ra ở tầng hầm của bệnh viện tâm thần, cảm khái lắc lắc đầu, “Thật không nghĩ được trên đời này lại có người tàn nhẫn như vậy, có thể tự tay giết chết người yêu cùng nhi tử của mình…..”

Diệp Thiếu Dương nói “Hắn từ lúc bắt đầu chưa chắc đã coi Lý thu nga là người yêu của mình, chỉ lợi dụng nàng để thực hiện kế hoạch của hắn mà thôi, do đó cũng không có xem nứt đầu thành con của mình, hắn chỉ muốn chế tạo ra một giúp đỡ trung thành, hơn nữa lại có tu vi cường đại.

Tạ Vũ Tình “Vứt bỏ Lý thu nga không nói đi, nhưng mặc kệ thế nào, nứt đầu là con của hắn, ta nói là huyết thống.”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi “Cho nên loại người này, không thể để hắn sống trên đời.”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới, đã từng Thất bảo con tiểu quỷ của Trang Vũ Ninh nói qua, Hồ Uy đem quỷ hồn của nứt đầu tới nhà cũ, nhốt vào trong quan tài, làm cho hắn cắn nuốt hồn phách tà linh khác, phỏng chừng cũng là một loại tu luyện, xem ra hắn vì chế tạo nứt đầu, cũng tốn rất nhiều công sức, mệt nhọc.

“Nứt đầu kia, cũng rất đáng thương…… vừa sinh ra đã gặp vận mệnh như vậy”

Tạ Vũ Tình thở dài.

Diệp Thiếu Dương không có lên tiếng, cái thứ vận mệnh này, hắn cũng không muốn nói nhiều.

Một lát sau, Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nói “Hôm nay đánh nhau xem ra, thực lực của Hồ Uy với ngươi không phân cao thấp?”

Diệp Thiếu Dương cười cười “Ta không nghĩ tới hắn lại mạnh như vậy, bất qua là do hắn thỉnh tà thần tới, nếu không chưa chắc như vậy?”

“Tà thần …..

là cái gì?”

“Tà thần chính là tà thần, thần cũng có tốt xấu.

Giống như loại người như Hồ Uy, Chính thần Tam Thanh khẳng định là không phù hộ hắn, chỉ có thể thỉnh đến tà thần thượng thân.”

Chương 392: Thiên phong lôi hỏa kỳ

“Ngươi thế mà tà thần ….

cũng đánh thắng được?”

Tạ Vũ Tình giật mình nói, tuy rằng không biết rõ lắm tà thần là cái gì, nhưng theo nhận thức của nàng, được xưng là thần khẳng định là rất lợi hại.

“Ta thật sự đánh không lại tà thần.

Đây là tà thần phủ xuống, có thể phát huy được một thành thực lực đã không tồi rồi.”

Dừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói “Thỉnh thần tới dễ đưa thần đi khó, lấy pháp lực của Hồ Uy, là không thể tiễn nó đi dễ dàng, cho nên hắn mới triệu hồi ra mệnh hồn cùng nhau làm phép, ta thật không nghĩ đến, hắn lại có tới ba con mệnh hồn.”

Xe chạy đến của tiểu khu của nhà Trang Vũ Ninh, đột nhiên điện thoại của Diệp Thiếu Dương vang lên, cần lên thì thấy Mã Thừa gọi tới, lập tức nghĩ đến, cùng với Hồ Uy có liên quan.

Quả nhiên, Mã Thừa thông báo “Hồ Uy nói ngày mai muốn gặp mặt, nói giúp ta là phép, bảo ta chuẩn bị tốt nửa tiền.‘ Diệp Thiếu Dương hít một hơi “Gặp mặt ở đâu?”

“Hắn chưa nói, chỉ mới thông báo cho ta biết, ngày mai ngươi cùng đi với ta chứ?”

“Ta nhất định là đi, còn ….

ngươi trước chuẩn bị tiền trước đi, yên tâm số tiền này hắn tuyệt đối không cầm được, ta cam đoan.”

Mã Thừa ở bên kia điện thoại cười cười “Nếu lần giao dịch này, số tiền bị hắn lấy đi, ta cũng không tìm ngươi đòi, ngươi không cạnh tranh Chu tiểu thư với ta, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, thầm nghĩ đại gia chính là đại gia, hơn mấy trăm vạn chỉ vì mua cái “Tình địch”

này rời khỏi.

“Chuyện này, ngươi hiểu lầm, ta…….”

“Chỉ là nói giỡn với ngươi thôi, ngươi cứ việc theo đuổi, cạnh tranh công bằng.”

Mã thừa ngắt lời hắn, cười một tiếng, tắt điện thoại.

Tạ Vũ Tình dò hỏi, Diệp Thiếu Dương đành phải nói tình huống mà Mã Thừa vừa nói trong điện thoại “Xem ra Hồ Uy muốn bỏ trốn, chắc là muốn kiếm lớn một chút để cho tính toán sau này.

Tạ Vũ Tình nói “Ngày mai ngươi cũng đi? Ta nhìn không ra chuyện này có ý nghĩa gì, ngươi lại không muốn bắt Hồ Uy lúc này.”

Diệp Thiếu Dương cười cười “Ngày mai rồi ngươi sẽ biết, đây cũng là trong kế hoạch ”

“Ta làm gì bây giờ?”

“Tiếp tục truy bắt Hồ Uy, chờ tin tức của ta, đến lúc đó phối hợp với nhau.”

Diệp Thiếu Dương đẩy cửa xe đi xuống, lại quay đầu nói “Đúng rồi Vũ Tình tỷ……”

“Không cần kêu tỷ!”

Tạ Vũ Tình khó chịu nói.

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên nhìn nàng.

“Kêu tên của ta là được, tưởng ta già rồi à”

Tạ Vũ Tình có chút mất tự nhiên nhìn hắn “Còn có chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu “Bị ngươi hù dọa một phen, quên mất rồi, ta đi đây”

Nói xong xua xua tay, đi về hướng cửa tiểu khu.

Tạ Vũ Tình ghé người vào tay lái, nhìn hắn đi xa, khẽ thở dài, nghĩ thầm chính mình rốt cuộc … đang làm sao vậy? Diệp Thiếu Dương còn chưa đi đến dưới lầu, thì di động vang lên, cầm lấy thì thấy lão Quách gọi, mở di động nghe.

Lão Quách đầu tiên hỏi hắn đang ở nơi nào, xác định hắn không có việc gì, thì bảo hắn đi nhanh đến tiệm của hắn một chuyến.

Diệp Thiếu Dương trong lòng ngạc nhiên “Xảy ra chuyện gì?”

“Có người từ xa mới đến, muốn gặp ngươi.”

âm thanh lão Quách mang theo sung sướng.

“Đường xa mà đến? ai?”

“Ngươi đến rồi sẽ biết, nhanh đi lại đây”

Nói xong tắt điện thoại.

Rất là thần bí à.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người trở lại, đi đến cửa tiểu khu, xe của Tạ Vũ Tình đi rồi, không khỏi thở dài, mắng lão một tiếng, chẳng sớm hơn năm phút thì tốt rồi, mình có thể đi nhờ xe, giờ phải đi taxi, đến tiệm của hắn cũng mất hơn hai mươi đồng.

Tâm tình đau đớn, Diệp Thiếu Dương ngăn một chiếc taxi, đi đến tiệm lão Quách.

Lão Quách trên cổ có quấn một vòng băng gạc, ngồi trong phòng ăn, đang dán người giấy.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy hắn, liền nhăn mày hỏi “Huynh như thế nào nhanh như vậy liền xuất viện?”

“Cũng không có bị gì, nằm ở đó làm gì, những việc này không ai làm, tẩu tử của ngươi là không làm rồi.”

Diệp Thiếu Dương cả giận “Cửa hàng ngươi không mở hai ngày thì chết à”

Lão Quách trợn trắng mắt “Không chết, nhưng thiếu rất nhiều tiền.”

Diệp Thiếu Dương á khẩu “Ngươi đi khai quang một lần, có thể kiếm không ít tiền, gần đây lại coi phong thủy cho Mã gia, cũng không thiếu tiền, còn liều mạng như vậy làm gì!”

“Lời này mà cũng nói, tiền nhiều cũng không sợ nặng tay, có tiền mà không kiếm, thì như bị mất miếng thịt”

Lão Quách ngẩng đầu nói về phía bên trong “Này, hồ dán giấy hết rồi!”

“Tới tới!”

một tiểu tử mặc quần áo lao động, trong ngực ôm một hộp hồ dán, trong bên trong chạy ra, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, không kìm được kích động hô “Nhị sư huynh!”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, nhìn kỹ lại, ngây người.

“Ủa! Vĩ Kiệt, sao ngươi lại tới đây!”

Tên tiểu tử này là Mao sơn ngoại môn đệ tử Trương Vĩ Kiệt! tuổi không lớn, nhưng đạo pháp xuất chúng, tuy không phải là nội môn đệ tử, nhưng Thanh Vân Tử cũng dạy cho hắn một ít pháp thuật cao minh, đối với hắn tương đối coi trọng.

Bởi vì tuổi cũng gần nhau, nên khi Diệp Thiếu Dương ở trên núi, cùng hắn quan hệ không tồi, cũng âm thầm dạy hắn một ít nội môn pháp thuật.

Trương Vĩ Kiệt cười “Sư phụ để đệ tới tìm huynh, cũng vừa nghe Quách sư huynh nói các sự tình khi huynh xuống núi, nhị sư huynh hiện tại phong quang vô hạn nha! tiểu đệ thật hâm mộ”

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hắn thân hình dính đầy giầy dán, chần chờ nói “Ngươi như thế nào…….”

Trương Vĩ Kiệt hiểu ý “Ta tại đây cũng không có việc gì làm, liền giúp quách sư huynh.”

Diệp Thiếu Dương im lặng nhìn lão quách “Sư huynh thật giỏi, vừa thấy mặt liền khiến người ta làm cu li”

“Khụ khụ, đều là người trong nhà, ta không phải tiết kiệm giùm người chết à, các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện, trò chuyện đi”

Lão Quách đỏ mặt, tiếp tục vùi đầu làm việc.

Diệp Thiếu Dương đem Trương vĩ kiệt kéo đến bên trong nhà chính, lấy ghế ngồi xuống, hỏi “Sư phụ bảo ngươi tìm ta làm gì?”

Trương vĩ kiệt mở ba lô lấy ra một cái bao bố, giao cho Diệp Thiếu Dương “sư phụ bảo đệ đưa cái này cho huynh”

Diệp Thiếu Dương tâm tình thấp thỏm, mở bao bố ra, ở bên trong có một cái lá cờ màu đỏ giống như lá cờ giải thưởng, mở ra thì thấy, lá cờ hình tam giác, nạm viền vàng, giữa dùng hai kim tuyến tử kim, xem kẽ tạo ra một cái đồ án Thái cực song ngư.

“Thiên phong lôi hỏa kỳ!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, nhẹ nhàng vuốt ve lá cờ có mặt ngoài mềm mại, nó địa vị ở trong Mao sơn tông, tuy rằng kém hơn so với tam đại linh bảo, nhưng cũng là một kiện bảo bối khó có được.

Từng nghe sư phụ nói qua, phong lôi hỏa kỳ là dùng thiên tằm tuyết ti mà dệt ra, thủy hỏa bất xâm, khi dùng phù chú kích hoạt, có thể thả ra thiên phong lôi hỏa, đối với quỷ yêu tà linh có sát thương rất mạnh.

“Sư phụ, vì sao muốn đưa ta thứ này?”

Trương Vĩ Kiệt lắc đầu “chuyện này đệ cũng không biết, sư phụ bảo đưa nó cho huynh, nhưng không có nói nguyên nhân.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 12 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 17 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^