Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 54
❮ sautiếp ❯Chương 333: Bát quái sinh nhị tượng
“Ta là nội môn đệ tử, từ nhỏ đã ở sau núi, ở đó, ngoại môn đệ tử không được vào.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Thì ra là thế nhưng ít nhất ta cũng phải nghe danh tiếng của Hồ tiên sinh….”
Hồ Uy cười cười, giơ tay,từ trong tay áo bay ra 8 đồng tiền, bay vòng về trước mặt Diệp Thiếu Dương, bạch bạch dừng trên bàn trà, bày ra một hình dạng đặc thù, tám đồng tiền phát ra 1 cổ kim quang.
“Bát quái sinh nhị tượng!”
Diệp Thiếu Dương kêu lên.
Hồ Uy cười cười, “Bát quái sinh nhị tượng, là pháp thuật tương đối đơn giản của nội môn Mao Sơn, ngoại môn đệ tử như ngươi ít nhất cũng gặp qua chứ.”
“Gặp qua, gặp qua, đa tạ sư huynh chỉ điểm, tiểu đệ đắc tội!”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy chắp tay, biểu hiện kinh sợ, nhưng trong lòng lại hoảng sợ không thôi, tên gia hỏa này lại biết bát quái sinh nhị tượng, đây là mao sơn nội môn bí pháp, không truyền ra ngoài, chuyện này rốt cuộn là như thế nào? Diệp Thiếu Dương quyết định mạo hiểm thử hắn một chút, “Hồ sư huynh, gần đây ta nghe nói sư huynh mao sơn Diệp Thiếu Dương cũng tới Thạch thành, xin hỏi hắn ở địa phương nào, huynh có gặp huynh ấy không?”
Hồ Uy nhíu mày một cái, “Ngươi biết Diệp Thiếu Dương?”
“Không quen, ta chỉ ở Mao sơn mấy năm, làm gì có cơ hội nhìn thấy huynh ấy, nếu ta biết huynh ấy, thì cũng biết huynh rồi.”
Hồ Uy nghe hắn nói như vậy, biểu tình thả lỏng lại, nói “Không sai, hắn là sư đệ của ta, chúng ta quan hệ rất tốt.”
Diệp Thiếu Dương thật muốn phun một bãi vào khuôn mặt hắn.
Hồ Uy tựa hồ cũng không muốn nói đến chuyện này nữa, tìm chủ đề khác dời đi câu chuyện, không đàm luận về sư môn nữa, nói chuyện phiếm một hồi, Mã Thừa đứng dậy cáo từ, Hồ Uy đưa bọn họ xuống lầu, vừa đến thang lầu, gặp một đại hán đi lên, gặp được Mã Thùa cùng Diệp Thiếu Dương liền cười cười.
Diệp Thiếu Dương nội tâm chấn động một cái, người này sao có thể xuất hiện ở đây? Hồ Uy chụp bả vai người nọ một cái “Giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của ta, đến từ Ngũ Đài Sơn Tứ Bảo pháp sư.”
giới thiệu nói.
Tứ Bảo pháp sư cũng nhiệt tình bắt tay của Mã Thừa cùng Diệp Thiếu Dương.
Khách sáo hai câu, Mã Thừa liền mang Diệp Thiếu Dương rời đi, ra khỏi cửa hàng đi bộ rời đi.
Hồ Uy đi vào quầy, hỏi tỉ mỉ tình cảnh Vương lương lúc hai người Mã Thừa tiến vào, đặc biệt là vị “Dương huynh đệ”
biểu tình lúc đó, Vương Lương nói bị hai con tiểu quỷ dây dưa quẫy bách, Hồ Uy khinh miệt cười cười, nói “Hắn là kẻ có tiền, cái gì cũng không hiểu, nên tìm một tiểu pháp sư đi cùng.”
Vương Lương cười gượng hai tiếng, cẩn thận hỏi,”
Hồ tiên sinh, cái kia … Huyết thi ngày hôm qua đã chết, có hay không nên phòng bị?”
Hồ Uy tay nắm thành ưng trảo, như tia chớp trảo lên khuôn mặt vương lương, nhắm mắt lại, mặc niệm chú ngữ trong miệng, ngũ quan Vương lương vặn vẹo thống khổ, 1 sợi hồn phách, bay ra khỏi co thể, bị hắn thu vào trong lòng bàn tay, có một đoàn cương khí xoay quanh, một lát sau, bàn tay Hồ Uy chấn động, đem hồn phách đưa trờ về cơ thể hắn, Vương lương mở to mắt, ngã ngồi trên ghế, thở hổn hển.
Hồ Uy tỏ vẻ hài lòng nhìn hắn “Ngươi không phản bội ta, như vậy xem ra DTD đã bị ngươi lừa gạt, thật tốt.”
Vương lương không màng thống khổ vì bị soát hồn, gật đầu nịnh nọt cười nói, “Đúng vậy, hắn còn đưa ta một dúm tóc, nếu hắn có hành động gì, sẽ nói cho ta biết.”
“Không thành vấn đề, để có thời gian, ta phải đào sẵn một cái bẫy để hắn nhảy vào, làm cho kiến thức một chút, thế nào là mao sơn bí pháp chân chính “ Hồ uy nhìn hắn cười cười, “Từ hôm nay trở đi, ta cho phép ngươi buổi tối có thể xuống tầng hầm, nơi đó quỷ khí nồng đậm hơn.”
Vương Lương ánh mắt sáng ngời, thi lễ nói “tạ Hồ tiên sinh!”
Hồ Uy nhìn qua Tứ Bảo pháp sư vẫn luôn bên cạnh, “Tứ bảo, nếu có thêm ngươi hỗ trợ, cùng với Bạch công tử, thì đối phó với Diệp Thiếu Dương, ta sẽ nắm chắc hơn nhiều.”
Tứ bảo pháp sư vuốt đầu, cười ha ha nói, “Chúng ta ba người liên thủ, mặc hắn là thiên sư, cũng chết chắc rồi.”
Vì sợ Hồ Uy theo dõi, nên không hai người không có xuống xe, đem xe chạy đến bờ sông gần cây cầu, nơi này tầm nhìn trống trải, phía trước lại là nước sông cuồn cuộn, ngay cả một con thỏ cũng không ẩn dấu được.
Mã thừa mới đem xe dừng lại, quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Dương đang một tay nâng cằm, trầm tư không nói.
“Hồ Uy có thật là sư huynh đệ với ngươi không đó?”
Mã Thừa thấy hắn vẫn còn trầm tư không nói lời nào, nên hỏi.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt nói “Sao có thể, ta có mấy sư huynh đệ chả lẽ ta không biết sao ”
“Hay là, sư huynh đệ của ngươi ở ngoài thu đệ tử?”
“Đừng có đoán mò, không có khả năng đâu, ta chỉ có 1 sư huynh, đã mất tích nhiều năm, đại khái là đã không còn trên nhân thế, nên làm gì có đồ đệ?”
“Vậy như nãy ngươi nói, hắn dùng chính là pháp thuật Mao sơn của các ngươi, thế chuyện này là thế nào?”
“Sao ta biết được, Ta còn đang suy nghĩ đây.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chốc lát, vẫn là không ra một chút manh mối.
Mã Thừa lại nhịn không được hỏi “Ngươi nói cái hồi nãy là cái gì bát quái phải không, bát quái cũng không chỉ có mỗi Mao sơn các ngươi sử dụng, các đạo sĩ đều sử dụng mà, hay là một môn phái khác?”
“Bát quái sinh nhị tượng, chính là pháp thuật đặc biệt của Mao sơn.”
Diệp Thiếu Dương ngoài miệng trả lời, Nhưng vẫn theo ý nghĩ của hắn mà suy tư một chút, đột nhiên,cả người như giật điện run lên, phách lên ót mình một cái, “Ta đã biết vì sao rồi! Không sai, mẹ nó, gia hỏa này là Mao sơn bắc tông!”
“Là sao, nói rõ chút đi?”
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc suy nghĩ lại một lần nữa, càng thêm xác định phán đoán của mình là đúng, giải thích “Phải nói từ lúc Mao sơn khai tông lập phái, Tổ sư của Mao sơn là ba vị chân quân họ Mao, Mao Doanh, Mao Cố, Mao Trung ba huynh đệ, ba huynh đệ ở Giang Nam tỉnh Mao sơn khai tông lập phái, tu luyện đại pháp, không ít năm sau, Trung nguyên xảy ra chiến loạn, chết không ít người, lệ quỷ tung hoành, ba người liền đi tru quỷ.
10 năm sau, lúc ấy Huy Châu tỉnh Hoài Nam Quốc cũng tạo nên một toàn quan nhỏ trên núi, thu một đám đệ tử, truyền thụ cho đạo pháp, chờ những đệ tử này lớn lên, ba huynh đệ liền rời đi, truyền thuyết là đã thành tiên, còn một ít sự tình bí mật không được nói với người ngoài, nên ta không nói nữa, tóm lại là sau đó, liền hình thành nam bắc Mao sơn tông, Chúng ta Mao sơn là nam tông, còn Hoài Nam mao sơn là bắc tông.
Sau đó bắc tông có vị chưởng môn không biết vì cái gì mà tiến vào tà đạo, phát minh ra rất nhiều pháp thuật tà tu, khi bị phát hiện, chúng đệ tử không muốn cùng hắn tu tà, liền bị giết, dư lại một ít thông đồng nhau làm bậy, bởi vì chuyện xấu quá nhiều, nên nam tông chúng ta phái người đến thanh lý môn hộ, tiêu diệt không ít, nhưng vẫn có mấy tên chạy thoát, vẫn luôn chiêu thu đệ tử, tu luyện tà thuật.
Những tên này trước nay đều là tử địch của đạo môn, nhưng hành tung rất bí mật, không diệt được tận gốc, bất quá nói cho cùng, thì bọn họ từ từ một mạch mao sơn đi ra, có rất nhiều pháp thuật của mao sơn, bao gồm pháp thuật nội môn, họ cũng có.”
Mã Thừa nghe hắn nói xong, hỏi “Vậy là Hồ Uy là Mao sơn bắc tông đúng không?”
Chương 334: Một chọi bốn
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Đây là giải thích duy nhất ta có thể nghĩ đến.”
“Nếu thật sự là vậy, ngươi có thể đánh lại hắn không?”
“Thử xem đã”
Diệp Thiếu Dương nhún vai.
“Đừng thử xem”
Mã Thừa nghe xong liền nóng nảy, “Ta hiện giờ cũng bị ngươi kéo xuống nước, ngươi đánh không thắng, thì ta cũng thảm rồi, nhớ kỹ là ta đang giúp ngươi, ngươi không thể bỏ lại ta.”
Diệp Thiếu Dương cười nói, “Ngươi cũng có thời điểm biết sợ”
Mã Thừa nhún vai, “Ở thạch thành, mặc kệ quan trường hay là gì, ta đều không sợ người nào, nhưng đối pháp sư lại không giống, những pháp thuật gì đó, ta là một người bình thường không kháng được, cho nên, ngươi ráng tiêu diệt hắn, nếu ngươi thất bại, thì ta là người đầu tiên phế ngươi.”
Diệp Thiếu Dương xem hắn thật khẩn trương lên, cảm thấy thật buồn cười, “Yên tâm đi, nếu ta thất bại khắng định là bị giết rồi, khỏi cần ngươi động thủ, bất quá lúc đó ngươi cũng không có khác biệt lắm, haha.”
Mã Thừa á khẩu, hồi tưởng những trải qua khi còn ở trong tiệm thuốc, nhíu mày nói “đúng rồi, lúc cuối chúng ta gặp phải một tên Tứ bào pháp sư, hắn cũng là pháp sư?”
Nhắc tới Tứ bảo pháp sư, Diệp Thiếu Dương cười không nổi, gật đầu nói “Gia hỏa này ta đã gặp qua, cũng là một tên lợi hại, nhưng không biết vì gì hắn lại đồng lõa với Hồ Uy, Quách sư huynh của ta cũng có giao tiếp với hắn, đợi lát nữa tìm hắn hỏi một chút.”
“Hồ Uy, dưỡng quỷ sư sau lưng Hồ Uy, còn có tên tà linh bạch y ngươi nói, hiện ta nhiều thêm một tên pháp sư, chúng ta bên này … liền chỉ có ngươi? Ngươi có hay không nhờ mấy pháp sư lợi hại hỗ trợ, tiền ta có thể ra được, ta cũng không muốn bị ngươi hại chết.”
“Tạm thời chưa cần, ngươi liền theo kế hoạch của ta mà làm là được, ta cam đoan ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì ”
Diệp Thiếu Dương kiên định nhìn hắn gật gật đầu nói.
Hắn tự tin, thì cũng làm cho Mã Thừa có thêm tự tin, Nghĩ nghĩ nói “Hồ Uy đã lấy tiền của ta, nên hắn cũng tin tưởng quan hệ cùng ta, việc này liền dễ làm, ta hiện chờ hắn liên hệ lại, sau đó sẽ báo cho ngươi.”
Diệp Thiếu Dương đem da mặt kéo xuống, gãi gãi gương mặt, nói “có chút ngứa.”
Mã thừa nhìn cái tấm mỏng giống như da mặt người trong tay hắn, nói “còn có thể sử dụng sao?”
“Đương nhiên là có thể, bằng không ta hao phí công sức như thế chả lẽ dùng một lần?”
Diệp Thiếu Dương nói rồi sao đó thật cẩn thận đem da mặt cuốn lại, nhét vào cái bình nhỏ, đậy nắp cất vào trong ba lô, ra phía trước thay lại y phục, kêu Mã Thừa chở đến chỗ thuê đồ để trả, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, thấy không có vấn đề gì, lúc này mới đi xuống xe rời đi.
Lên taxi trở lại biệt thự, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa của mình mở cửa, đi đến lầu hai, phát hiện Trang Vũ Ninh không có nhà, vì thế trở lại phòng ngủ, gọi điện thoại cho lão Quách, dò hỏi hắn về lai lịch của Tứ Bảo pháp sư.
Hắn nhớ lão Quách cùng mình đã nói qua, Tứ Bảo pháp sư có nhờ hắn thuê nhà giùm.
“Thật là xảo hợp, ngươi tìm ta hỏi thăm hắn, hắn cùng mới tìm ta hỏi thăm ngươi.”
Lão Quách buồn bực nói.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt nói.”
Hắn hỏi thăm ta?”
“Đúng vậy, đại khái khoảng nữa giờ trước, hắn mới gọi cho ta hỏi số điện thoại của ngươi, ta đã cho hắn.”
“Hắn có nói cái gì nữa không?”
“Nói là có chuyện tình sinh ý quan trọng muốn cùng ngươi nói, chắc là tìm ngươi cùng nhau đi khai quang?”
Lão Quách cũng không biết sự tình bên Hồ Uy, Diệp Thiếu Dương cũng không tính toán nói cho hắn biết.
Sinh ý ….
chính mình cũng không phải là người làm ăn, có cái sinh ý gì đây? “chả lẽ hắn … đã biết lai lịch của ta?”
“À, lần trước có cùng hắn uống rượu, ta đã đem lai lịch của ngươi nói cho hắn, hắn rất phụ ngươi, nói nếu cơ hội sẽ tìm ngươi hợp tác.
Ta nói tiểu sư đệ này, tiểu tử này làm người không tồi, hơn nữa đàm luận về pháp thuật biết rất sâu, là người có bản lĩnh, nếu có cơ hội, tiểu sư đệ có thể suy xét cùng hắn hợp tác.”
“Đã biết, hắn còn nói gì nữa?”
“Không có, ta cho hắn số của ngươi, hắn bảo sẽ liên hệ ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nói “Sư huynh, chi tiết về hắn, huynh có biết gì nhiều không?”
“Cái này … Hắn tự xưng là Ngũ Đài Sơn cư sĩ, hắn là cái gì pháp sư, ta nghĩ không ra, hắn đến Thạch thành là vì tìm âm huyết chi linh, những cái khác không biết”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói “Sư huynh, liền giúp ta, vận dụng mối quan hệ của ngươi trong giới pháp sư, tra chi tiết của hắn giúp ta, nếu cần thiết thì giúp ta đi tới Ngũ Đài Sơn một chuyến, chuyện này rất trọng yếu, ta cũng không khách khí với huynh.”
Lão Quách lập tức đáp ứng “Bắt quỷ hàng yêu ta có thể không rành, nhưng loại sư tình này đúng chuyên môn của ta, nếu có tin tức gì ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Tắt di động, Diệp Thiếu Dương trong đầu tràn ngập nghi vấn vì cái gì mà mình vừa đối mặt với hắn, hắn liền từ Lão Quách hỏi thăm chính mình? Hay là ….
mình bị bại lộ, bị hắn nhận ra? Cẩn thận hồi tưởng lúc hai người gặp mặt, chỉ nói có 1 câu, cho nên không thể nào lại bại lộ, vậy là càng kỳ quái, hắn là người của Hồ Uy, sao vô cớ tìm mình nói chuyện sinh ý? Suy nghĩ rất lâu mà không có manh mỗi, Diệp Thiếu Dương có cảm giác khóc không ra nước mắt, từ khi nào đi bắt quỷ trở nên khó khăn như vậy, đoán tới đoán lui, âm mưu quỷ kế đều sử dụng, so với cảnh sát phá án còn phức tạp hơn.
Trời chưa xuống núi, Trang Vũ Ninh đã trở về, Diệp Thiếu Dương lúc ấy đang xem tivi, quay đầu nhìn thấy, lập tức sáng mắt lên, Trang Vũ Ninh hôm nay trang phục, trang điểm thật lộng lẫy, cùng với ngày thường khác biệt, “Đẹp không?”
Trang Vũ Ninh nhìn hắn cười cười.
“Rất đẹp.”
Diệp Thiếu Dương thành thật nói.
“Ta hôm nay tham gia hoạt động, cho nên trang điểm như vật.
so với ngày thường không trang điểm, cái nào đẹp hơn?”
“À …..
đều đẹp.”
Trang Vũ Ninh cười cười, “Thế nào cũng phải nói 1 câu bình luận chứ?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, cảm thấy vấn đề này quá khó trả lời, nói nhưng thế nào cũng có thể đắc tội, cho nên dứt khoát không trả lời.
Trang Vũ Ninh đề nghị ra ngoài ăn cơm, Diệp Thiếu Dương tưởng tùy tiện ra phố gần đó kiếm gì ăn một chút,kết quả ra ngoài, Trang Vũ Ninh đã mở cửa xe, lên xe đi đến nội thành.
“hôm nay ta mời huynh một bữa cơm, muốn ăn gì nào?”
Trang Vũ Ninh hỏi.
“Tùy tiện, cái gì cũng được.”
“Được rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm Tây.”
Diệp Thiếu Dương vội nuốt một ngụm nước miếng, cơm Tây … là cầm dao cầm nĩa ăn? Tới nhà hàng chuyên món tây, Trang Vũ Ninh bảo hắn chọn món.
Diệp Thiếu Dương không biết chọn món nào, nhìn thực đơn, liền tùy tiện chọn 1 món bò bít tết nướng phô mai, hắn chưa từng ăn qua phô mai, cho rằng chỉ là 1 loại gia vị bình thường, kết quả lúc sau ăn, ăn cảm thấy vị rất không quen, nhưng còn phải tỏ ra bộ dáng ăn rất ngon.
Ăn xong, Diệp Thiếu Dương đại khái nói quá trình cùng Hồ Uy gặp mặt nói ra, vốn tưởng Trang Vũ Ninh nghe xong, sẽ càng thêm lo lắng, kết quả là nàng chỉ nhìn hắn cười cười nói:”
Thiếu Dương ca mà xử lý thì tốt hết, ta chỉ cần nghe theo an bài của huynh.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt 1 chút, cười nói “Ngươi nói như vậy là ta cảm thấy áp lực thật lớn.”
Chương 335: Mộc phù tiểu nhân
Trang Vũ Ninh đáng yêu cười, nói “Không quan hệ, ta tin tưởng huynh, hết thảy dựa vào huynh đó.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lời này nghe như cảm giác phó thác cả đời vậy? Cơm nước xong, Trang Vũ Ninh đề nghị đi bộ trên làn đường dành cho người đi bộ, DTD nghĩ cũng không có việc gì, vì thế cùng đi, nào biết đâu rằng nàng đã sơm có tính toán, không đi cửa hàng dành cho nữ, ngược lại vào mấy cửa hàng cho nam, chính là mua cho Diệp Thiếu Dương vài bộ quần áo.
“Tí giúp huynh mua đôi giày da.”
Trang Vũ Ninh giữ chặt tay của hắn, vừa muốn tiến vào một cửa hàng, đột nhiên một ánh sáng chói lên, nghe tiếng răng rắc, hai người quay đầu lại nhìn, thì có một tên gia hỏa cầm camera, đang bỏ chạy đi xa.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đầu tiên là ăn trộm, kết quả Trang Vũ Ninh kêu lên “là đội paparazzi, đã chụp ảnh của chúng ta!”
Diệp Thiếu Dương nghe xong liền minh bạch, đáng giận! chưa nói lời nào, cất bước đuổi theo, Trang Vũ Ninh cũng chạy theo phía sau.
Tên kia cũng không phải là lần đầu tiên bị truy đuổi, hai chân giống như bôi mỡ, chạy như bay, chạy khỏi phố đi bộ, đối diện có 1 ngõ nhỏ, liền bỏ chạy vào đó.
“Thiếu Dương ca, đừng đuổi nữa, thôi bỏ đi.”
Trang Vũ Ninh xem không có hy vọng gì, thở hỗn hển nói.
“Không được hắn có ảnh chụp, trở về lại bịa đặt chuyện!”
Diệp Thiếu Dương dưới chân không ngừng, chạy như bay vào ngõ nhỏ, Trang cũng chỉ có thể chầm chậm chạy theo.
Diệp Thiếu Dương một tay xách theo hai cái túi quần áo, ảnh mắt như đóng đinh vào thân ảnh phía trước, bám theo không tha, một hơi đuổi theo tám cái ngõ nhỏ, thì hắn mới chậm lại, hai người khoảng cách ngày càng kéo gần lại.
Diệp Thiếu Dương hướng hắn hô “Ngươi tên nhãi ranh đừng có chạy, ta bảo đứng lại!”
Tiểu tử kia quay đầu nhìn hắn, thở hồng hộc, tiếng nói nức nở “Đại ca ngươi chạy thật nhanh, ta cũng chỉ kiếm chút cơm ăn, đừng có đuổi nữa được không?”
Bị mình đuổi theo tám ngõ nhỏ, nhưng vẫn chưa đuổi kịp, Diệp Thiếu Dương chưa thấy người nào chạy nhanh như vậy, trong lòng tràn đầy bội phục, nói “Ngươi đừng chạy, đem ảnh chụp hồi nãy đưa ta xóa, ta sẽ không làm khó ngươi.”
Tiểu tử kia không lên tiếng, vẫn tiếp tục bỏ chạy tiếp.
“Đệch, còn ngang ngạnh, đại ca hôm nay cùng với ngươi chạy!”
Diệp Thiếu Dương bị kích phát ý chí chiến đấu, cũng không cần thi triển ‘mao sơn lăng không bước’.
bước chân tiếp tục truy đuổi.
Trang Vũ Ninh chỉ đuổi được hai con ngõ, liền không chạy nổi, dừng lại thở hổn hển hít thở dồn dập, đợt một hồi, không thấy Diệp Thiếu Dương trờ về, lấy ra di động tính gọi cho hắn, thì đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh kìa quái “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”
, quay đầu nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng, đang từ xa đi đến nơi này.
Bước chân đi rất nhỏ, thân thể uốn éo uốn éo, mỗi bước đi thân thể phát ra tiếng khớp xương ma sát kẽo kẹt, giống như người máy, đỉnh đầu không có tóc, đôi mắt như mắt cá chết hướng về phía trước nhìn, không ngừng có dịch nhầy màu xanh biếc chảy ra, Cách vài giây, môi nàng liền mở ra một chút, phun ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, đem dịch nhầy từ trong mắt chảy ra liếm sạch sẽ, phát ra âm thanh giống như đang ăn canh vậy, Quỷ! Nữ quỷ! Trang Vũ Ninh lập tức cảm thấy yết hầu phát khô, hai chân nhũn ra, từng bước từng bước lui về sau, bỗng nghĩ đến di động đang cầm trong tay, cầm lên vội vàng bấm gọi cho Diệp Thiếu Dương.
Di động vừa được kết nối, ánh mắt Trang Vũ Ninh rời màn hình, tìm kiếm nữ quỷ lại không thấy nữ quỷ đâu, nhấc đầu lên thì thấy nữ quỷ đang treo ngược xuống dưới, đối mặt quỷ về hướng này, Trang Vũ Ninh hét lên một tiếng, té ngã trên mặt đất, đôi tay duỗi ra, thối lui về phía sau.
Nữ quỷ rơi xuống đất, bò đi qua, bắt lấy hai chân nàng, nàng cảm thấy đôi chân nhũn ra, mất đi tri giác, thân thể cứng đờ của nữ quỷ đột nhiên mềm ra, giống như con rắn, hướng về phía nàng bò tới, bò tới đâu nơi đó liền mất đi tri giác.
Nữ quỷ bò lên đến cổ nàng, hé miệng phun ra đầu lưỡi đỏ tươi, đi vào miệng của nàng, Trang Vũ Ninh chỉ còn đầu có thể di động, Tuyệt vọng ngó một bên, một hồi không thấy đầu lưỡi đi xuống, ngẩng đầu nhìn thì thấy một bàn tay từ sau đầu mình duỗi tới trước, điểm ngón tay vào ót của nữ quỷ.
Trang Vũ Ninh vội vang quay đầu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau mình, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng.
“Mộc phù tiểu nhân!”
Diệp Thiếu Dương nâng tay lên, móng tay ngón út bắn ra chu sa, bay đến trước mặt nữ quỷ vẽ thành một đạo chu sa ấn, niệm chú ngữ, chu sa ấn liền sáng lên, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, đem nữ quỷ chém thành hai nửa, rơi xuống đất chia 5 xẻ 7.
“Không có việc gì rồi”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Trang Vũ Ninh, an ủi nói.
Trang Vũ Ninh bình tỉnh trở lại, có loại cảm giác muốn nhào vào lòng hắn mà tìm kiếm an ủi, cuối cùng cũng nhịn được, hỏi “Ngươi làm sao có thể chạy nhanh đến đây được?”
“Ta đã làm cho tên tiểu tử kia xóa ảnh chụp, liền trờ về, cảm thấy bên này có hơi thở của pháp thuật, cảm thấy không thích hợp, liền chạy nhanh tới đây, may mà còn kịp”
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi nói.
Trang Vũ Ninh cúi đầu hướng mặt đất nhìn, thì thấy một đống vụn gỗ hình người, ngơ ngẩn đương trường “Đây là quỷ sao?”
Đương nhiên không phải, nếu là tà linh quỷ yêu, thì lá hộ mệnh ta cho nàng có thể trấn trụ chúng, đây là mộc phù tiểu nhân, pháp sư dùng thuật chế tạo ra một cái con rối, nhìn thì khủng bố, nhưng không có pháp thuật, chỉ có ưu thế duy nhất là tránh được các loại bùa hộ mệnh và pháp khí truy tung.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi đến vụn gỗ phía trước, tìm kiếm một lúc, tìm thấy một lá bùa màu vàng, cầm lên xem, mặt trên dùng bút lông viết tên họ của Trang Vũ Ninh cùng sinh thần bát tự.
Trang Vũ Ninh cũng đi lên nhìn thoáng qua, liền ngây dại, vội hỏi “đây là cái gì?”
“Đây là mộc phù tiểu nhân, căn cứ theo tên cùng với ngày tháng năm sinh của ngươi mà tìm đến.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói “Đây là một cái âm mưu, đối phương biết rõ trên người nàng có mang hộ thân pháp khí, cho nên mới dùng nó để đối phó với nàng, mẹ nó, như vậy xem ra, đội paparazzi hẳn là do đối phương thuê đến, đáng tiếc là đã thả hắn đi.”
Quay đầu nhìn thấy, Trang Vũ Ninh tay cầm lá bùa, nhíu mày không nói, vội hỏi nàng “Làm sao vậy, cô có thể nhận ra đây là do ai viết à?”
“Đây là ….
chữ viết của Kiều lệ na!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh “ngươi xác định không lầm?”
“Xác định, chúng tôi cùng nhau thiết kế qua chữ ký của mình, cùng luyện qua với với tên của nhau, cái khác không nhớ được, nhưng nàng viết chữ ‘Vũ’, chính là loại nét chữ này, rất khác bình thường, nên ta nhớ rất rõ, tuyệt đối là nàng! Nhưng nàng có biết pháp thuật đâu?”
“Nàng ta đương nhiên là không biết pháp thuật, tên là nàng ấy viết, nhưng pháp lực phát ra lại là nơi khác, nằm ở sau lưng tấm phù ….”
Diệp Thiếu Dương đem linh phù lật qua mặt trái, ở đó dùng chu sa họa lên mấy nét, Trang Vũ Ninh chỉ thấy một mớ hỗn độn, nhưng trong mắt Diệp Thiếu Dương, mỗi một nét chữ đều có ý nghĩa đặc biệt.
Chương 336: Vô nguyệt đạo trưởng
Nghiên cứu một lúc, Diệp Thiếu Dương thở một hơi dài, ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, trầm giọng nói “Quả nhiên cùng với suy đoán của ta giống nhau, Kiều lệ na cùng với Hồ Uy là một đám.!”
Trang Vũ Ninh khiếp sợ nhìn hắn, chờ nghe hắn giải thích.
“Mộc phù tiểu nhân, rất nhiều pháp sư dân gian có thể tạo ra, nhưng đạo phù này đặt biệt ở nét phù, đây hoàn toàn theo họa pháp của Mao sơn thuật, trừ bỏ Hồ Uy, ta không thể nghĩ ra còn có ai ở thạch thành là mao sơn đạo sĩ, cũng không có thể nào là quách sư huynh làm?”
Trang Vũ Ninh nghe xong lời này, nét mặt trở nên phức tạp, sâu kín thở dài “Ta cũng không nghĩ đến nàng cùng chuyện này liên quan đến nhau, nói như vậy hết thảy là kế hoạch của Kiều lệ na?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói “Ta cảm giác sự việc còn không đơn giản như vậy, theo cách nàng nói, hai người các ngươi cũng không có mối thâm cừu đại hận gì, cho dù cô ấy có mời Hồ Uy ra tay, Hồ Uy đối với cổ mạn đồng sinh ý tốt như vậy, không thể nào chỉ vì một chút tiền tài, mà bố trí một cái âm mưu phức tạp như vậy chỉ để đối phó với nàng.”
Trang Vũ Ninh ngơ ngẩn nhìn hắn “Vật rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hiện tại còn không rõ ràng lắm, đi về trước, chậm rãi điều tra thôi.”
Hai người yên lặng đi trở về nơi đỗ xe, lên xe Diệp Thiếu Dương gọi điện cho Tạ Vũ Tình, nói lại chuyện vừa xảy ra, kêu nàng có thể phái người giám thị Kiều lệ na, Tạ Vũ Tình đáp ứng an bài.
Trở lại biệt thự thì trời đã khuya, Trang Vũ Ninh cảm giác rất thất lạc, ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ đến phát ngốc, Diệp Thiếu Dương an ủi nàng một lúc, bảo nàng lên phòng nằm nghỉ, chính mình cũng trở về phòng, Nằm ở trên gường, Diệp Thiếu Dương đem sự việc hồi tối suy tư lại một lần, từ bên ngoài mà xem xét thì có sự tham dự của Kiều lệ na, làm sự việc càng trở nên phức tạp, thực tế thì vẫn có chuyện tốt đó là kiều lệ na không phải là pháp sư, không khó đối phó, hơn nữa đều tra nàng thì dễ dàng hơn so với Hồ Uy, nói không chừng từ nàng mà tìm được sự đột phá.
Ngủ một giấc, Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ rồi, rời gường đi đánh răng rửa mặt, xong rồi đi vào phòng khách, lúc đi qua phòng Trang Vũ Ninh nhìn thoáng qua thấy cửa mở, không có ai, tám phần là đã đi ra ngoài, ở trời sáng, chỉ cần không phải ở địa phương vắng vẻ, thì an toàn của nàng không có vấn đề gì.
Trên bàn trà, có mấy cái bánh quẩy, bánh dày, cùng 1 lọ sữa đậu nành thêm sữa bò, chắc hẳn Trang Vũ Ninh buổi sáng đã mua cho mình, không khỏi cười, càng cảm thấy nàng thật cẩn thận, vì thế ngồi xuống ăn.
Ăn sáng còn chưa xong, thì dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, Diệp Thiếu Dương đoán là Trang Vũ Ninh đã về, nên cũng không có để ý, tiếp tục ăn sáng, nghe tiếng bước chân lên lầu hai, quay đầu nhìn thoáng qua, Trang Vũ Ninh đi trước, sau đó là hai người đàn ông phía sau.
Một người hơn 40 tuổi, bụng phệ, mặc một bộ đồ tây phẳng phiu, vừa nhìn là biết người có tiền, còn người kia … Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền lập tức ngây người cư nhiên là một người đội mũ đạo sĩ, mặc đạo bào màu xanh, vóc dáng rất cao, có hàng râu cá trê, cũng không nhìn ra đã bao nhiêu tuổi.
“Thiếu Dương ca, đây là ba của ta, hôm nay tới thăm.”
Trang Vũ Ninh giới thiệu vị trung niên, sau đó chuyển mắt qua bên cạnh vị đạo sĩ kia, có điểm khó xử nói “Vị này chính là Vô nguyệt đạo trưởng, bằng hữu của ba ta.”
Ba người đã đi đến trên lầu, đàn ông trung niên duỗi tay cùng Diệp Thiếu Dương nắm tay một chút, nói “Ta kêu là Trang Thái, ngươi là Diệp tiên sinh?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, muốn mở miệng trả lời, nhung trong miệng còn nửa cái bánh quẩy chưa nuốt, vội nuốt nhanh, kết quả còn bị mắc nghẹn, vội nắm bình sữa đậu nành trên bàn mà uống một hớp lớn, vỗ vỗ ngực, cho bánh đi xuống, nhìn Trang thái cười ngượng ngùng “Ta kêu Diệp Thiếu Dương.”
Trang Thái khóe miệng toát ra một nụ cười bất đắc dĩ, do bị nữ nhi khen là một đại pháp sư, như thế nào lại là cái dạng này? Đôi mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, dừng ở trên áo ngủ của hắn, không nhanh không chậm nói”
Diệp tiên sinh thật là chuyên nghiệp, luôn ở tại nhà ta.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, tuy rằng không có làm cái gì, nhưng đối mặt với phụ thân của Trang Vũ Ninh, không biết vì gì mà có loại cảm giác chột dạ.
“Vô nguyệt đạo trưởng, mời ngồi.”
Trang thái thật cung kính mời Trương đạo trưởng ngồi lên ghế sô pha, sau đó mình cũng ngồi xuống, lúc này mới mời Diệp Thiếu Dương ngồi, kêu Trang Vũ Ninh đi pha trà.
Trang Thái nhìn Diệp Thiếu Dương, dùng ngôn ngữ khách khí nói “Lần trước vũ vũ gọi điện thoại cho ta hỏi về tình hình xây dựng biệt thự, lúc ấy đã nói chuyện này với ta, mấy ngày nay ta không đến được là đang đợi vô nguyệt đạo trưởng, Vô nguyệt đạo trưởng là bạn tốt và cũng là một pháp sư chân chính có pháp lực tông sư.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “ chân chính ”
, cười cười, “cho nên, lần này ta mời hắn đến đây, cũng không dễ dàng gì.”
Diệp Thiếu Dương không chút biểu tình nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp Tạm dừng một chút, Trang thái lại nói “Đúng rồi, ta nghe vũ vũ nói, tiên sinh đến từ Mao sơn, Vô nguyệt đạo trưởng là cao thủ Long Hổ Sơn, chắc hẳn các ngươi cũng có qua lại?”
Vô nguyệt đạo trưởng mặt mỉm cười nhìn Diệp Thiếu Dương, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hàm tia khinh thường, nói “Long hổ hướng lên trời bái tam thanh, bần đạo Long Hổ sơn đệ tử vô nguyệt”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói “Đã biết.”
Vô nguyệt đạo trưởng sửng sốt, sau đó cười cười “đến quy củ mà ngươi còn không biết, chỉ sợ ngươi cũng không phải là người trong đạo môn?”
Diệp Thiếu Dương nói “Quy củ gì?”
Vô nguyệt đạo trưởng nói “Mao sơn cùng Long hổ sơn cùng thuộc đạo môn, theo quy củ, nhìn thấy sư trưởng tất nhiên phải chắp tay chào, đến điểm quy củ ấy mà ngươi còn không biết?”
“Hình như là có chuyện như vậy”
Diệp Thiếu Dương nhún vai “bất quá ngươi xác đinh ngươi là sư trưởng của ta?”
Vô nguyệt đạo trưởng cười ha ha nói “Ta là bối phận chữ ‘Vô’, ở Long hổ sơn, được xem là đời đệ tử thứ hai, ngươi chỉ là một cái tên ngoại môn để tử của Mao sơn, bối phận có thể cao hơn ta sao?”
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi sao lại biết ta là ngoại môn đệ tử?”
Vô nguyệt đạo trưởng hừ một tiếng “Chẳng lẽ ngươi là nội môn đệ tử? nếu vậy, ta còn phải gọi ngươi một tiếng sư tổ.”
“Nếu theo quy củ, ngươi đúng thật phải gọi ta một tiếng sư tổ, gặp mặt phải dập đầu”
Diệp Thiếu Dương vung tay lên nói “Xem ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, nên miễn đi.”
“Tiểu tử vô lễ!”
Vô nguyệt đạo trưởng tức giận nổi râu tóc dựng ngược lên, quay đầu nói với Trang Thái”
Trang lão đệ, ta với ngươi là bằng hữu, nhưng muốn ta cùng hắn hợp tác, tuyệt không thể nào?”
“Đạo trưởng đừng có gấp.”
Trang Thái vỗ vỗ tay hắn, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương “Vũ vũ còn nhỏ, tính tình còn đơn thuần, đối với những chuyện này còn không có hiểu nhiều lắm, chưa biết giang hồ hiểm ác, Diệp tiên sinh không phải ta nói ngươi, các ngươi là người trong giang hồ, rồng rắn hỗn tạp,người thường rất khó phân biệt thật giả, ngươi nói có đúng hay không?”
Trang Vũ Ninh nghe vậy liền tức giận nói “Lão ba ngươi đừng có nói vậy, Thiếu Dương ca rất có bản lĩnh, con đã kiến thức qua, hắn chính là thiên sư, người thế nào lại không tin con?”
Chương 337: Ngôi nhà cũ thần bí
“Du tẩu trong giang hồ, ai lại không có thủ thuật che giấu.”
Trang Thái nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười nói “Có thể là ta nói không đúng, cho nên hy vọng Diệp tiên sinh có thể bộc lộ tài năng, chứng minh ngài là Mao sơn đạo sĩ, nếu thật như vậy, ta nhất định chân thành xin lỗi.”
Trang Vũ Ninh còn muốn tranh luận, Diệp Thiếu Dương duỗi tay ngăn cản, quay đầu nhìn Trang Thái, nhàn nhạt nói “Ta minh bạch tâm tình của một người phụ thân như ngươi, nhưng có hai việc ta phải nói cho rõ ràng: thứ nhất, ta không phải là người giang hồ, thứ hai, ta là tới bắt quỷ chứ không có nghĩa vụ biểu diễn cái gì cho ngươi xem, ngươi tin hay không tùy ngươi, ta nhận tiền từ vũ vũ, cùng với ngươi không có quan hệ, ngươi tìm người khác tới đây cũng được, nhưng đó là chuyện của ngươi, chỉ cần không làm trở ngại ta là được.”
Trang Thái không nghĩ tới hắn nói trực tiếp ra như vậy, còn đang muốn nói tiếp, thi di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, móc từ trong túi ra, thấy là Tạ Vũ Tình gọi, cũng không cần sợ nghe thấy, liền bấm nhận gọi.
Trong điện thoại, Tạ Vũ Tình nói có một manh mối rất quan trọng: Ở Trần gia thôn quê của Hồ Uy, có thôn dân không ngừng nhìn thấy hắn xuất hiện, nhưng đều là gặp ở buổi tối, một mình tiến vào ngôi nhà Trần nhị tam để lại cho hắn.
Lúc đầu, thôn dân liền hoài nghi ngôi nhà của hắn có hay không cất giấu bảo bối gì, có người đi vào, kết quả chả thấy bảo bối gì, ngược lại nhìn thấy quỷ, sự việc xảy ra vài lần, sau đó không còn ai dám tới gần ngôi nhà nữa.
“Tiểu Diệp tử, ta vốn dĩ tìm ngươi muốn cùng đến hiện trường xem qua một chút, nhưng ta nghĩ ở địa phương như vậy, cũng sợ không cất giấu bí mật gì, Hồ Uy cũng sẽ đoán được một ngày nào đó sẽ bị tra ra được, cho nên ….”
“Không như ngươi tưởng tượng phức tạp như thế.”
Diệp Thiếu Dương ngắt lời nàng nói “Ngay từ đầu m Hồ Uy đã không nghĩ tới là có ta tham dự vào việc này, có những trận pháp, không phải nói dọn là có thể dọn được, nhưng nói thế nào thì cũng phải nhìn xem, ngươi lái xe đến đón ta, hay ta tìm ngươi ở đâu?”
“Để ta đến tìm ngươi, ta lái xe tí nữa tới, ngươi ra cổng tiểu khu chờ ta.”
Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương đem tình huống đơn giản trao đổi với Trang Vũ Ninh nói ra, Trang Vũ Ninh lập tức cũng muốn đi xem, Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
Trang Thái còn muốn nói cái gì nữa, Diệp Thiếu Dương lười để ý đến hắn, trở lại phòng thay đổi quần áo, tận lực đem theo thật nhiều pháp khí nhét vào trong ba lô, đeo đai lưng, ra khỏi phòng thì thấy Trang Thái nói muốn cùng với Vô nguyệt đạo trưởng đi xem.
Trang Vũ Ninh cũng khuyên nhủ: “Thiếu Dương ca, huynh hãy mang theo bọn họ đi, dù sao Vô nguyệt đạo trưởng cũng là cao nhân, vạn nhất có tình huống gì, cũng có thể giúp huynh một phen.”
Diệp Thiếu Dương vốn nghĩ dẫn theo bọn hắn, nhưng Trang Vũ Ninh lại nhắc nhở hắn, tuy rằng Vô nguyệt đạo trưởng cũng không phải cao nhân gì, nhưng dù sao cũng là người trong đạo môn, ở tại Long Hổ sơn, dù sao cũng hơn những thần côn khác, ít nhất cũng là pháp sư, tới đó lỡ có tình huống gì thì cũng có hắn làm pháo hôi, vì thế đồng ý.
Bốn người cùng nhau đi ra cửa, đi đến cửa tiểu khu, Trang Thái lái xe của mình đến đây, ở bên đường đợi gần 15 phút, Tạ Vũ Ninh lái xe cảnh sát lại đây, nhìn thấy Trang Thái cùng Vô nguyệt đạo trưởng, sửng sốt một chút, liền nhìn Vô nguyệt đạo trưởng hỏi Diệp Thiếu Dương “đây là sư phụ của ngươi?”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa là té xỉu, lại nghe Vô nguyệt đạo trưởng nói thêm một câu làm hắn tí nữa là xỉu thật “Ta nào có tên đệ tử nào như hắn.”
Diệp Thiếu Dương lười cùng hắn dong dài, chui vào trong xe cảnh sát, Trang Vũ Ninh cũng lên theo.
Tạ Vũ Tình cũng không vội lái xe đi, mà ghé vào tay lái, nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương nói “Ta vừa rồi nghĩ đến, cho dù bọn họ có những thứ không kịp dọn đi, nhưng với tính cách cẩn thận của Hồ Uy, không có đạo lý nào không có chuẩn bị đề phòng, chúng ta đi qua như vậy, có thể hay không xảy ra nguy hiểm?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói:”
Cái này ta cũng đã nghĩ đến, nhưng cần thiết phải đi tra xét một phen, có gì thì đánh là được.”
Xe nổ máy chạy đi, Trang Vũ Ninh dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Diệp Thiếu Dương “Thực xin lỗi Thiếu Dương ca, việc mời Vô nguyệt đạo trưởng đến hỗ trợ là ý của phụ thân muội, muội cũng không biết gì, nhưng nghe nói hắn ở tỉnh Chiết Giang phi thường có danh tiếng, có nhiều người giàu có đến thỉnh, phụ thân ta ra nhiều tiền mới mời được hắn đến, hẳn hắn rất là lợi hại.”
“Có lợi hại hay không, không phải nói là được, nhìn qua mới biết được.”
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói.
Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đừng có mà xem thường người khác, ngươi cũng chưa có nhìn qua hắn ra tay, làm sao ngươi biết người ta không lợi hại bằng ngươi?”
“Bối tự “Vô”
, chỉ là một chân nhân, hắn cũng không phải là thiên sư.”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, kết thúc đề tài này.
Ở trên ô tô của Trang Thái, hai người cũng đang thảo luận về Diệp Thiếu Dương.
Trang Thái cung kính thỉnh giáo Vô nguyệt đạo trưởng, “đạo trưởng nhìn y, có phải hay không là thần côn?”
Vô nguyệt đạo trưởng nói, “người trong đạo môn, phải có phong phạm khí độ, nếu không ngộ ra đạo tâm, tiểu tử này cử chỉ tùy tiện, không coi ai ra gì, nhiều lắm chỉ là một tên ngoại môn đệ tử, không đáng giá nhắc tới.”
Trang Thái khen một câu cười cười nói “Chuyện của nữ nhi, còn phải nhờ đạo trưởng giúp đỡ.”
Vô nguyệt đạo trưởng sờ sờ cằm “dễ làm, dễ làm”
Ô tô một đường chạy đến vùng ngoài thành, con đường 2 bên toàn là đồng ruộng, thỉnh thoảng xuất hiện những ngôi làng nhỏ, Diệp Thiếu Dương tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, lại chờ qua 20 phút, xe dừng lại, Diệp Thiếu Dương nhìn qua cửa xe thì thấy, một cái thôn nhỏ.
“Cái này chính là Trần gia trang, khu nhà cũ của Hồ Uy ở đầu thôn bên kia.”
Trang Vũ Ninh một bên dừng xe 1 bên nói.
Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi “ngươi biết rõ ràng như vậy, chả lẽ ngươi tới rồi?”
Tạ Vũ Ninh liếc hắn “Việc nguy hiểm như thế này, ta không thể giao cho người khác, chỉ có thể tự mình đi.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong trong lòng chợt nảy lên cảm động.
Ba người xuống xe, Trang thái cũng dừng xe lại, Trang thái cùng Vô nguyệt đạo trưởng đi xuống, theo sau ba người, dọc theo con đường nhỏ duy nhất đi đến đầu thôn bên kia.
Diệp Thiếu Dương nhìn ven đường, thôn này không nhỏ cũng không lớn, hai bên đường chỉ có vài ba cái nhà, cũng không có nhiều người lắm, nhưng mỗi nhà đều to lớn, còn có mấy cái viện tử.
Theo đường nhỏ đi đến, qua ngõ quanh, thì thấy nhà trở nên thưa thớt dần, Tạ Vũ Tình chỉ đến một ngôi nhà ở không xa nói, ”
đây là ngôi nhà cũ của Hồ Uy.
”
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn lại, là một ngôi nhà gạch, mái ngói màu đen, còn có một cái viện tử, tuy rằng bức tường đã có chỗ vỡ ra, nhưng nhìn toàn bộ, ngôi nhà cũng không có vẻ gì là cũ nát.
Đoàn người đi đến, phát hiện trong sân có cái cửa sắt, có treo ổ khóa, Diệp Thiếu Dương đi lên quan sát, ổ khóa thật trơn bóng, không có tí rỉ sắt, kéo kéo cũng không ra, vì thế hỏi Tạ Vũ Tình: “Ngươi cũng chưa đi vào?”
Tạ Vũ Tình nói “không có, ta cũng không dám tùy tiện đi vào.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, bảo mọi người ở lại bên ngoài chờ, còn mình thì đi xuống tường vây phí dưới.
Chương 338: Cương thi trong phòng
Diệp Thiếu Dương đôi tay bám lên tường vây, cánh tay dùng sức, bò lên trên, nhìn vào phía trong thì thấy, khắp nơi cỏ hoang mọc, nhưng nhìn kỹ thì thấy không đúng, cỏ hoang nhìn có đủ loại, nhưng cũng chỉ có vài loại.
Diệp Thiếu Dương liền phân biệt ra, có quỷ xà thảo, quỷ đèn lồng, âm phong cúc, đều là những thứ có thể tinh luyện ra pháp dược, công hiệu khác nhau, nhưng đều có quan hệ đến dưỡng hồn.
Không khỏi suy đoán, những dược thảo này chắc là Hồ Uy trồng, vì để luyện ra pháp dược, cụ thể như thế nào cũng không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định dùng để dưỡng tiểu quỷ.
Diệp Thiếu Dương nhảy xuống tường vây, đến giữa ngôi nhà, đi quanh một vòng,phát hiện tòa nhà này chiếm khoảng 100 mét vuông, bốn phía đều có cửa sổ, nhưng đều bị đóng ván gỗ từ phía trong chặt chẽ, hơn nữa ván gỗ có thể ngăn cản âm khí thoát ra ngoài.
Cho nên kết quả điều tra của Trang Vũ Ninh là chính xác, trong phòng chắc chắn có điều cổ quái.
Cửa chính căn phòng, có hai khung sắt lồi ra, bị một cái xích sắt buộc lại, ở trên có ổ khóa.
Diệp Thiếu Dương lại từ phía tường vây ra ngoài, nhìn thấy Tạ Vũ Tình đứng cạnh một lão hán 60 tuổi.
“Vị này là bí thư chi bộ, nhìn thấy chúng ta vào thôn, nên đi đến hỏi tình huống một chút.”
Tạ Vũ Tình giải thích cho Diệp Thiếu Dương “ những manh mối ta biết, có rất nhiều là do lão tiên sinh cung cấp, nói đến phải cảm ơn lão nhân gia.”
Bí thư chi bộ thôn, từ giọng nói nghe ra, Diệp Thiếu Dương là người lãnh đạo nơi này, vì thế hỏi hắn “Các ngươi có phải hay không muốn đi vào ngôi nhà này?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu hỏi “không thể đi vào à?”
“Không thể vào, tuyệt đối không thể vào được.”
bí thư chi bộ quơ tay nói “ở nơi này có quỷ.”
“Quỷ gì, sao lại nói như vậy?”
Diệp Thiếu Dương hỏi.
Bí thư chi bộ thôn chần chờ 1 chút, hướng mặt hắn nhìn nhìn, rồi thấp giọng nói “Đây là nhà của lão Trần, lúc lão Trần chết, tiểu uy cũng đã dọn đi, đem viện tử vào cửa ngoài khóa lại, đến cửa sổ cũng dùng ván gỗ đóng đinh lại hết.
Sau đó, người trong thôn phát hiện hắn thường xuyên xuất hiện, nên hoài nghi bên trong cất dấu thứ gì tốt trong đó, nên khuya khoắt liền đột nhập vào, kết quá ….
ài, trở về liền nói bên trong có tiếng quỷ kêu, một đám bị bệnh nửa tháng không xuống gường được, như là ở trong đó bị trúng tà!”
Diệp Thiếu Dương hỏi “Chỉ nghe có tiếng quỷ kêu thôi sao?”
Bí thư chi bộ thông ánh mắt sửng sốt “Nghe tiếng quỷ kêu còn chưa đủ? nêu gặp được quỷ, bọn họ có thể còn mạng trờ ra hay sao?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, liền tiếp theo hỏi “Tiếng kêu của quỷ như thế nào?”
“Nó giống như tiếng con nít, có khóc có cười, à cũng không phải là thanh âm của 1 đưa.”
Tạ Vũ Tình cùng Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, biết là đã tìm đúng địa phương rồi.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, hỏi “nghe nói Hồ Uy ngẫu nhiên cũng có buổi tối trở về đúng không? các ngươi có cùng hắn nói qua chuyện này?”
“Nào có ai dám hỏi, hắn là nhi tử của lão Trần, cũng là một ‘lão hán’.”
bí thư chi bộ nói “hắn trước giờ ở trong thôn, luôn rất quái gở, không có cùng người nào lui tới, lúc cảnh sát hỏi ta, ta cũng nói như vậy thôi, tiểu uy tuy rằng là người trong thôn, nhưng cũng không ai hiểu hắn cả.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói “người vừa rồi nói, lão hán, có ý tứ gì?”
“Lão hán là cách nói của người nhà quê, chính là thầy cúng, pháp sư.
Phòng ở của hắn, ai dám tùy tiện bước vào.”
Vô nguyệt đạo trưởng nghe thế, liền hừ 1 tiếng, nói “một cái thầy cúng ở địa phương mà cũng đáng nhắc tới.”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười, nghĩ nếu có Hồ Uy ở đây, phòng chừng dùng một bàn tay cũng đủ giết ngươi rồi, mặt ngoài thì giơ ngón tay cái lên, hướng bí thư chi bộ nói, “Nhìn thấy không, ở đây chúng ta có vị đạo môn cao nhân, cái gì lão hán, yêu ma quỷ quái, đều không phải sợ, người nhìn hắn cũng biết là vị cao nhân rồi.”
Vô nguyệt đạo trưởng không nghe ra ý châm chọc của hắn, thẳng cái sống lưng lên, giả bộ vẻ tiên phong đạo cốt.
Tạ Vũ Tình tiến đến nói với vị bí thư chi bộ “Đại gia, chúng ta đến nơi này chấp hành nhiệm vụ, muốn đi vào, người trở về đi, đa tạ ngài đã cung cấp manh mối.”
“chờ một chút, lão nhân gia, có thể mượn cho ta một cái búa lớn không?”
Diệp Thiếu Dương nói.
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói “ngươi muốn cây búa lớn để làm gì?”
“Đập ổ khóa, còn đi vào trong chứ cửa sổ cũng đã đóng đinh rồi.”
Tạ Vũ Tình chần chờ nói “Như vậy có trắng trợn quá không, có thể rút dây động rừng?”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nàng “Ngươi cảm thấy chúng ta lén lút đi vào,Hồ Uy hắn không biết cho rằng chúng ta không có vào?”
Tạ Vũ Tình cũng tưởng tượng vật, vì thế ra mặt tìm bí thư chi bộ đi mượn cái búa lớn, bí thư chi bộ sợ Hồ Uy trở về trả thù, nên chần chừ không muốn đồng ý, cuối cùng Trang Vũ Ninh đưa cho hắn mấy trăm đồng, bí thư chi bộ lúc này mới đồng ý, tung ta tung tăng chạy về nhà, cầm theo một cái búa lớn đến.
Diệp Thiếu Dương tự mình động thủ, cầm chùy vung lên, chỉ đập ba cái, liền đem ổ khóa mở ra, đoàn người liền đi vào trong.
Bí thư chi bộ thấy có đạo sĩ ở đây, cảm thấy sẽ không có gì nguy hiểm, lòng hiếu gì nổi lên, cũng theo đi vào.
Vô nguyệt đạo trưởng đi phía trước, lấy ra la bàn, đi qua đi lại quan sát.
Diệp Thiếu Dương nhịn không được vỗ vai hắn nói “Ta đã kiểm tra qua, trong viện hết thảy bình thường, đừng lãng phí công sức nữa.”
Vô nguyệt đạo trưởng hai mắt trợn lên “Ngươi kiểm tra chắc gì đã chuẩn, ta nhất định phải kiểm tra lại, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn.”
Diệp Thiếu Dương không còn gì để nói.
“Chính là cái cửa sổ này”
Khi bọn họ đi vào mặt bên của căn phòng, ở cửa sổ phía trước, bí thư chi bộ nói “lần trước tiểu tam cùng mấy người nhàn hạ phá cửa sổ này đi vào, sau đó ta có đi xem qua, nhưng sau một thời gian, đã bị người tu bổ lại, phỏng chừng là tiểu uy đã lén sửa lại ”
Tạ Vũ Tình nhíu mày, nói bên tai Diệp Thiếu Dương “Thật đúng là quái, nếu thật sự địa phương này có bí mật, Hồ Uy vì cái gì tùy ý để người khác tiến vào, ít nhất cũng để ít tiểu quỷ canh giữ ở đây chứ, cũng không để người khác tùy tiện vào rồi đi ra được.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “hắn hù dọa những người thường, nhưng không giết bọn họ, để bọn họ truyền tai nhau, về sau sẽ không ai dám đi vào nữa.
Hắn muốn chính là hiệu quả này, nếu ngược lại đem người giết thì khả năng đem lại phiền toái nữa.”
“Nhưng … vì cái gì lại phải đóng cửa sổ bằng những tấm ván gỗ?”
Diệp Thiếu Dương duỗi tay sờ sờ tấm ván gõ che cửa sổ nói “Đây là âm trầm mộc, dùng để cách ly âm khí.”
ngẩn đầu nhìn nóc nhà, thở dài “Dùng âm trầm mộc đóng cửa sổ, toàn bộ căn phòng giống như 1 cái quan tài lớn, bên trong có hơi thở gì, cũng không có tiết lộ ra ngoài.”
Tạ Vũ Tình nghe thấy lời này, liền ngẩn ra, còn muốn hỏi kỹ càng hơn, Diệp Thiếu Dương xoay người đi về phía cửa chính, giơ lên búa, dùng sức nên vào ổ khóa, không cần vài cái đã phá xong ổ khóa, một chân đá cánh cửa, một cổ hơi thở âm lãnh xông vào mũi.
Diệp Thiếu Dương cảm giác một chút liền thấy tâm thần rùng mình, bên trong có âm khi mang theo một tia nhàn nhạt thi khí, chẳng lẽ bên trong phòng có cương thi?