Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 53
❮ sautiếp ❯Chương 327: Thi sát xuất hiện (2)
Linh phù đen như đáy nồi, thuyết minh thi khí nồng đậm, vượt xa cương thi bình thường, hơn nữa màu đen bên trong còn có màu nhạt nhạt xám.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng hốt, trên thí oan phù, hắc khí là thì, hôi khí là sát, bởi vì sát tới từ thi nên không phân biệt được.
chả lẽ kiều lệ na là thi sát? Nếu vậy, thì phiền toán to rồi.
Thi sát cũng không phải dạng vừa, nghĩ nghĩ, Diệp Thiếu Dương quyết định khi nàng chưa để ý liền nhanh chóng bố trí một phen, vì thế trở lại phòng cầm mấy thứ pháp khí ra, từ ống mực lôi ra dây chu sa, buộc vào chuôi diệt linh đinh, canh 2 bên 3 thước, treo lên đỉnh cửa phòng ngủ của Trang Vũ Ninh.
Diệt linh đinh bị che bởi đầu cửa, nếu có người ra thì cũng không thấy.
Sau đó, Diệp Thiếu Dương lấy ra tám đồng tiền, dựa theo phương vị văn vương bát que chi số, bố trí trên mặt đất, lại đem một viên đúc mẫu đồng tiền lớn đặt ở bên trong dùng để định trận, từ xa nhìn lại,cảm thấy vừa lòng.
Vì có trận pháp nên tám cái đồng tiền liên kết với nhau, người bên trong đi ra tất nhiên sẽ dẫm lên phía trên trận pháp, trận này đối với người thường vô dụng, cho nên Trang Vũ Ninh ra trước hay sau đều không có việc gì, nếu kiều lệ na là thi sát, mặc kệ nàng có mang giày chỉ cần dẫm lên thì sẽ lập tức kích hoạt trận pháp.
Thi khí dâng lên, kính phát khả năng tru tà của diệt linh đinh, tự động rơi xuống, liền trúng đòn, lúc đó mình đi lên bổ thêm vài cái, cho dù là thi sát cũng không chịu được.
Bố trí xong hết thảy, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vào phòng thay y phục thường ngày, mang đai lưng, trở lại phòng khách ngồi trên sô pha, chờ các nàng ra tới, một bên cân nhắc chân tướng của sự tình, cũng không xảo hợp nhưng vậy chứ, dưỡng quỷ sư kia lại đối phó với Trang Vũ Ninh, hay là Kiều Lệ Na cũng muốn đối phó nàng, có thể nào hai người này là một bọn.
Đáng tiếc chính mình không biết chi tiết về Kiều lệ na, nên vô pháp phỏng đoán, hết thảy chờ các nàng đi ra rồi tính sau.
Đợi gần 1h, Diệp Thiếu Dương đã mất đi kiên nhẫn, do dự nên hay không xông vào phòng, thì cũng phòng rốt cuộc cũng mở ra.
Trang Vũ Ninh đi ở phía trước, từ trên đồng tiền bước qua, căn bản không phát hiện chúng nó.
sau đó đến Kiều lệ na, khi nàng cất bước lên trong nháy mắt tâm của Diệp Thiếu Dương cũng nháy lên.
Nàng đang mang dép lê đạp lên đồng tiền, đồng tiền kia ngay lập tức sáng lên một đạo kim quang, sau đó tám cái đồng tiền đều sáng lên, trận pháp được kính hoạt, nàng quả nhiên là thi sát! Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng dậy, liền chờ đồng tiền lớn đem thi khí dẫn lên phía trên kích hoạt diệt linh đinh, một kích nếu không giết chết nàng thì chính mình phải ra tay, nhưng mà hết thảy đều không có phát sinh.
Kiều lệ na phát hiện dưới lòng bàn chân mình phát ra kim quang, tò mò khom lưng nhặt lên một đồng tiền lấp lánh kim quang, buồn bực nói: “đồng tiền này sao có thể phát sáng lên?”
Trang Vũ Ninh sửng sốt một chút, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đi qua cười cười nói: “chỉ là ma thuật đạo cụ, không có gì ghê gớm.”
Kiều lệ na đem đồng tiền ném cho Diệp Thiếu Dương, hướng hắn cười cười:”
không quấy rầy hai vợ chồng ngươi nữa, ta phải đi rồi, tiểu soái ca, hôm nào mời hai người ăn cơm.
tạm biệt.”
Trang Vũ Ninh đưa nàng xuống lầu, sắc mặt ửng đỏ giải thích: “ta cũng đã giải thích rồi, hắn là pháp sư, ngươi thế nào lại không tin?”
“hì hì, pháp sư thì thế nào, pháp sư cũng là người mà, hơn nữa hai người các ngươi đã ở bên nhau ….”
Lúc sau là tiếng mở cửa, hai nàng đi ra ngoài còn vui đùa với nhau.
Diệp Thiếu Dương đi tới ngoài cửa phòng ngủ nhặt lên các đồng tiền, sau đó đem diệt linh đinh lấy xuống, mới vừa trở lại trên sô pha, Trang Vũ Ninh đi tới, có chút mất tự nhiên nhìn hắn, nói “thiếu dương ca, ngượng quá, làm hại ngươi bị hiểu lầm”
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt cười “Nên nói xin lỗi là ta, ta chỉ là một người bình thường hiểu lầm cũng không sao, nhưng người là minh tinh, đến lúc đó ồn áo tai tiếng liền không tốt.”
Trang Vũ Ninh nhún vai “Tuy không tin huynh với muội không có quan hệ, nhưng cũng là bạn đồng học 3 năm, quan hệ rất tốt, nàng sẽ không nói bậy đâu.”
“Ngươi thực tín nhiệm nàng? ”
Diệp Thiếu Dương quyết định trước hỏi thăm một chút chi tiết của Kiều lệ na.
Trang Vũ Ninh, nói “Nàng ta là một trong ít bằng hữu thân nhất, hơn nữa nàng cũng học âm nhạc, lần này lại cùng nhau tham gia thi đấu trên truyền hình, đôi ta lại cùng nhau vào chung kết, cũng xem là đối thủ cạnh tranh, nhưng quan hệ lại rất tốt.”
Nàng thuyết minh một phen, làm cho Diệp Thiếu Dương bắt được mấu chốt của vấn đề, cười nói “Cũng chưa chắc là tuyệt đối, ngươi xem người ta là bạn tốt, nhưng người ta không chừng làm hại sau lưng ngươi.”
Trang Vũ Ninh có chút giật mình nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt có một tia mê mang lẫn hỏa khí, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đứng lên hướng phòng ngủ của nàng đi tới, nói ”
Ngươi cho rằng bởi vì nàng hiểu lầm mà khó chịu với nàng ấy? ta cũng không có lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngươi có biết vì sao khi ngươi dẫm lên đồng tiền mà không có phát sinh việc gì, nhưng nàng ấy giâm lên liền kim quang bắn ra bốn phía?”
Trang Vũ Ninh ngơ ngẩn lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới đem sự tình chân tướng nói ra, cũng thêm sự tình mình suy đoán, “Ngay từ đầu ta cho rằng nàng ấy là thi sát, trận pháp bị kích hoạt nhưng diệt linh đinh lại không có rơi xuống, cho nên trên người nàng ấy có thi khí, nhưng không phải là thi sát, cho lên tiền đồng hút hết thi khí trên người nàng ấy nhưng không đạt đủ yêu cầu kích hoạt diệt linh đinh.
”
Trang Vũ Ninh sắc mặt trăng bệch, thất thần nhìn hắn: “vậy nói lên cái gì, vì sao trên người nàng ấy có thi khí?”
“Khi nàng ấy bước vào phòng, trên người thi khí rất nồng đậm,nhưng khi đi ra lại nhạt bớt, chỉ có thể là nàng ấy đem căn nguyên của thi khí lưu lại phòng của ngươi.”
“này ….
căn nguyên chi khí là cái gì?”
“Không biết, cái này ta phải kiểm tra một chút.”
Diệp Thiếu Dương đi vào phòng nàng, đến ngưỡng cửa đột nhiên nhớ mình nên thân sĩ một chút, quay đầu lại hỏi:”
Có tiện đi vào không?”
Trang Vũ Ninh uể oải nói:”
Đều này còn quan trọng đâu, Thiếu Dương ca đừng khách khí, cứ tùy tiện”
Diệp Thiếu Dương bước vào phòng, lập tức cảm nhận được một cổ bùng nổ thi khí, do phòng nhỏ hẹp nên tràn ngập khắp nơi, căn bản khó tìm thấy căn nguyên ở đâu, đành phải nhờ vào âm dương bàn, cắt qua ngón giữa, ở trung tâm của đồ hình song cá của âm dương bàn điểm một chút.
Niệm chú ngữ 1 lần, vòng ngoài cửu cung bát quái của âm dương bàn nhẹ nhàng xoay tròn, pha lê ở trung tâm chụp xuống mặt kim đồng hồ bắt đầu chuyển động, cuối cùng dừng hình ảnh phương hướng của cái giường.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu liếc cái gường chăn đệm chỉnh tề, vừa xem là biết cái gì cũng không có, vì thế sờ xoạng dưới chăn, lôi ra một kiện nội y ….
“Đây là ta ngày hôm qua mặc, tính hôm nay giặt….”
Trang Vũ Ninh khuôn mặt quẫn đến đỏ lên.
Chương 328: Thi du cao
Ách ….
vẫn là trả lại vị trí cũ, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng buông ra, sợ sờ nữa lại ra kiện gì đó nữa, nên không dám sờ nữa, nói: “ngươi thử nhớ lại chút xem, khi nàng vào rồi, có hay không hành động gì dị thường?”
Trang Vũ Ninh cau mày nhớ lại “Không có gì cả, nàng vẫn luôn ngồi trên gường cùng ta nói chuyện phiếm, à, điện thoại của nàng không cẩn thận từ trên gường rơi xuống, nàng duỗi tay xuống lấy một chặp mới nhặt lên, cái này có xem như hành động dị thường không?”
“Tính, tất nhiên là tính.”
Diệp Thiếu Dương khom lưng bò đến dưới gường liếc mắt nhìn đến phía dưới, cùng vị trí gối đầu có dính một viên giống như hình dạng của 1 viên thuốc, duỗi tay xuống moi ra, mềm mại có điểm dính tay.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, đi về phía cửa sổ, nhờ ánh mặt trời đánh giá cái vật nhỏ, màu nâu, nửa trong suốt, nhìn qua có điểm giống hổ phách, bị ánh mặt trời chiếu qua toát một cổ khí vụ nhàn nhạt, trong phòng bắt đầu tràn ngập một mùi xú uế.
Diệp Thiếu Dương hướng Trang Vũ Ninh cười cười nói,’đây là hảo tỷ muội tặng cho ngươi một lễ vật”
“Đây là cái gì?”
“Thi du cao.
hơn nữa không phải loại bình thường, là dùng tà thuật hun thi thể lấy được, có nên chứa đựng sát khí.”
Diệp Thiếu Dương mở cửa sổ, làm không khí lưu thông, nói tiếp,”
người thường nếu tiếp xúc lâu dài với nó, không được một tuần, liền bị sát khí nhập thể, người bắt đầu tinh thần hoảng hốt, mất hồn mất vía, thời gian dài, tam đèn toàn diệt, người sống liền biến thành hành thi.”
Trang Vũ Ninh nghe xong lời này, đặt mông ngồi trên gường, thất thần nói, “Cô ấy … vì cái gì mà làm như vậy?”
“Có lẽ vì cùng ngươi tranh đoạt tổng quán quân, cũng có lẽ nguyên nhân khác, ta cũng không biết, tóm lại là nàng cố ý hại ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra thi du cao, dùng cương khí cảm giác, trong lòng liền cả kinh, đối với Trang Vũ Ninh nói: “Trong này còn cất giấu tàn niệm của quỷ hồn, phải xử lý thích đáng, lấy hai chén sứ tới đây.”
Trang Vũ Ninh vội đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, cần hai cái chén sứ giống nhau trở về.
Diệp Thiếu Dương lấy lá bùa bao lại thi du cao bỏ vào trong chén, vẽ một trương thiên hỏa phù ném vào, niệm chú ngữ, linh phù thiêu đốt, lửa bao phủ thi du cao, Diệp Thiếu Dương lập tức cầm chén sứ còn lại úp lên chén sứ chứa thi du cao, hai chén kín kẽ không có khe hở, không ngừng tụng niệm chú ngữ, gia tăng lửa của thiên hỏa phù.
Trong chén không có gió nhưng vẫn bị thiên hỏa phù thiêu đốt, chính là do thiên hỏa phù thiêu đốt chính là thi khí.
Đột nhiên, một tiếng kêu nặng nề thảm thiết từ trong chén truyền đến, hai cái chén bắt đầu run rẩy, như là có thứ gì đó không cam lòng tử vong, ở bên trong liều mạng giãy giụa.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt, một tiếng cao hơn một tiếng.
Trang Vũ Ninh sợ tới mức lui về sau hai bước, che lại lỗ tai, không dám nghe thanh âm đáng sợ này.
Tay Diệp Thiếu Dương vẫn đè chặt chén sứ, nhưng theo rung động của chén, chỗ nối tiếp vẫn có một sợi khí, không ngừng thoát ra, ở phía trên hội tụ lại, tạo thành một hư ảnh hình người, là bà lão thái thái da mồi! Cái miệng mở ra thật to, làm ra các biểu tình thống khổ dữ tợn.
Trang Vũ Ninh sợ tới mức dựa lưng vào tường, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Tuổi đã lớn như vậy, nhưng mà là đột tử, oán khí lại lớn như vậy.
trách không được có thể hình thành sát.”
Diệp Thiếu Dương có chút giật mình cảm khái nói, lão thái thái kia đột nhiên hai tay mở ra hướng về phía cổ của Diệp Thiếu Dương chộp tới.
Diệp Thiếu Dương cười cười lắc đầu, căn bản không né tránh, không phản kích, chỉ hé miệng dùng sức thổi một hơi về lão thái bà.
Hình thái mờ áo của lão thái bà, liền như vậy bị hắn thổi tan ra, hư không tiêu thất, hai cái chén sứ cũng đình chỉ rung động.
Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi, cầm chén lên, lá gan của Trang Vũ Ninh cũng to ra, đi lên nhìn vào trong chén thì thấy còn có 1 bãi máu huyết đọng lại.
“Thi du bị luyện hóa, luyện ra được quỷ huyết, là thứ tốt.”
Diệp Thiếu Dương dùng một lá bùa thấm rồi nhét vào bình sứ nhỏ, đóng lại rồi bỏ vào trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài lẩm bẩm “thủ pháp giống nhau như đúc….”
Trang Vũ Ninh rất hiếu kì, nhưng bộ dáng của hắn đang thất thần, nên cũng không có hỏi.
Một lát sau, Diệp Thiếu Dương xoay người lại, dựa vào bên cửa sổ, chậm rãi nói.
“Khi ta còn nhỏ, sự tình gặp phải cũng giống như ngươi, kết quả thi độc nhập thể, lúc ấy chủ nhân của thi du là một đôi mẫu tử thi sát, so với lão thái thái vừa rồi mạnh hơn gấp 10 lần, nếu không phải thân thể của ta khác với người thường, thì đã sớm chết, may mà gặp được sư phụ của ta, cứu ta một mạng, mang ta lên mao sơn điều dưỡng 1 năm, mới có thể rút đi thi độc, ta như vậy liền mơ hồ thành đạo sĩ …..”
Trang Vũ Ninh lần đầu được nghe chuyện xưa của hắn, trong lúc nhất thời nhập thần, quên mất chính sự, nhìn hắn nói “không nghĩ tới, ngươi cũng đã trải qua chuyện như vậy, thế cha mẹ người nhà của ngươi đâu?”
“không đề cập đến chuyện này nữa ”
Diệp Thiếu Dương áp chế cảm súc của mình do tức cảnh sinh tình, nhìn Trang Vũ Ninh nói “Kiều lệ na rốt cuộc là ai, ngươi đem những gì biết nói cho ta.”
“Nàng cùng ta giống nhau, đều là sinh viên, học cùng lớp, còn ở chung ký túc xá, quan hệ thật tốt.
Chúng ta học âm nhạc, cho nên thường xuyên tham gia thi hát, thứ tự của ta và nàng ấy luôn cao, nàng và ta ở thạch thành có tiếng tăm, chỉ là ngươi không quá hiểu biết về phương diện này.
”
Diệp Thiếu Dương nhún vai “Trước khi quen ngươi, ta cũng đâu có biết ngươi.”
“Về gia đình của nàng ta cũng không quen thuộc lắm, cũng là gia đình có tiền, nhưng ta khẳng định nàng không phải là pháp sư, ta cũng chưa nghe nói nàng qua lại với pháp sư bao giờ, cho nên ….
hôm nay, ta thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.”
Trang Vũ Ninh nói đến đây, thở một hơi thật dài, ánh mắt chợt hồng lên, “Chúng ta vẫn luôn giúp đỡ cho nhau, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, nàng sẽ làm vậy với ta…..”
Diệp Thiếu Dương cũng không an ủi nàng, liền nhìn thấy trên gường có một túi giấy, liền cầm đưa cho nàng, Trang Vũ Ninh nhận lấy lau lên đôi mắt, đột nhiên sắc mặt trở nên đỏ bừng, bất đắt dĩ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi lấy khăn gì vậy …..”
“A?”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua tay nàng, quả thật đúng là ….
ngẫm lại trách không được cảm giác thật khác lạ, lúc ấy còn tưởng là khăn giấy cao cấp, nhưng không phải là rất dày à, chẳng lẽ đây là loại được quảng cáo là siêu mỏng? trên mặt liền cảm thấy nóng muốn rát mặt, Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót.
ngập ngừng nói, “Cái này … ta đối với mấy thứ này không biết nhiều lắm, không phải cố ý.”
Trang Vũ Ninh đang ở thời điểm thương cảm, nhìn hắn vò đầu bứt tai, bộ dạng quẫn bách, thì không nhịn được cười một tiếng, “Thiếu Dương ca, ngươi thật là đánh yêu.”
“khụ khụ, tiếp vẫn là nói chính sự đi, cái kia … ngươi có hoài nghi vì cái gì mà nàng ấy lại phải đối phó ngươi?”
Chương 329: Tứ quý bách hoa tương vọng cục
“Một cái tổng quán quân, có quan trọng như vậy không?”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy có điều không thể tưởng tượng được “Lần này thi đấu được tổ chức rất lớn, phần thưởng cho giải nhất, phi thường lớn ”
Trang Vũ Ninh thở dài, “Có lẽ nàng ta quá quyết tâm đi.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Ngươi nói, có hay không khả năng, tất cả là kế hoạch của nàng, bao gồm chuyện ngươi nuôi tiểu quỷ.”
Trang Vũ Ninh ngẩn ra 1 lát, lẩm bẩm nói:”
Hẳn là không thể nào, mấy năm nay cùng nhau thi đấu, đúng là thứ tự của ta tốt hơn nàng ấy một chút, nhưng nói ta sẽ đoạt giải quán quân thì cũng không chắc chắn…..
bất quá, ta và nàng cũng không có thù gì mà phải thiết kế một âm mưu như vậy, chả lẽ muốn hại chết ta? Thiếu Dương ca, muốn hay không ta gọi nàng tới đối chất?”
“Tương lai còn nhiều cơ hội đối chất, hiện tại không nên rút dây động rừng, ta nói vạn nhất là nàng ấy làm.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Bởi vì không phải pháp sư nào cũng có thể luyện chế ra thi du, nàng ta tìm cũng là một tán tu cao nhân, nếu muốn ta có thể đem hắn dẫn ra, thì hết thảy đều rõ ràng.”
Nghĩ nghĩ, Diệp Thiếu Dương tính toán tìm Tạ Vũ Tình hỗ trợ, phái người giám thị Kiều lệ na, Trang Vũ Ninh tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Vì thế Diệp Thiếu Dương gọi điện cho Tạ Vũ Tình, nói chuyện này cho nàng biết, Tạ Vũ Tình chấn động “Theo dõi nàng thì dễ thôi, phái một người là được, chuyện này ta có thể lo, không cần xin ý kiến lãnh đạo, ngươi gởi cho ta ảnh chụp, còn có tên họ địa chỉ nữa.”
Cảm ơn một tiếng, Diệp Thiếu Dương muốn tắt điện thoại, thì Tạ Vũ Tình đột nhiên nói “Đúng rồi, ta vừa mới tra ra một cái manh mối mới, nói với ngươi một chút, phụ thân của Hổ Uy, kêu là Trần Nhị Tam, là một thầy cúng.”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, tin tức này đối với hắn mà nói là tin tức bom tấn.
“Từ từ, phụ thân của Hồ Uy họ Trần? ngươi xác định mình không lầm chứ”
“Là dưỡng phụ của hắn, ở Trần gia trang, vùng nông thôn hẻo lánh, theo dân ở đó nói, Trầm nhị tam năm 23 tuổi đi làm công ở ngoài, hơn 40 tuổi mới trở về quê, lúc về bị què một chân, lúc về mang theo một bé trai 5 hay 6 tuổi về nhà, nói là thu dưỡng ở ngoài, sau khi hắn về quê thì làm thầy cúng, thầy cúng với pháp sư cũng không khác biệt lắm phải không, bắt quỷ hàng yêu gì đó.
”
Diệp Thiếu Dương bất mãn nói “Làm ơn, kém xa lắm, chỉ là một âm dương sư thấp nhất, mấy pháp thuật căn bản còn không có biết.”
“À, ta cũng không hiểu công việc của các ngươi, dù sao Trần nhị tam ở địa phương cũng nổi danh, hắn cũng không có lấy vợ, chỉ một mình nuôi Hồ Uy, 5 năm trước đột nhiên chết đi, thôn dân cũng không biết nguyên nhân gì, sao đó Hồ Uy vào thành sinh sống, Đừng hỏi ta gì nữa, hiện tại chỉ tra được bấy nhiêu thôi, cho nên mới không gọi điện cho ngươi.”
“Đã biết, ngươi tiếp tục tra đi, sự việc vừa rồi, cảm ơn ngươi trước”
Tạ Vũ Tình cười lạnh, nói “Vì nàng mà làm việc, có hay không đêm qua đã ….?”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt ngó Trang Vũ Ninh một cái, xem nàng có phản ứng gì không, chắc hắn là không nghe thấy, nói trong điện thoại “Đừng có nói bậy, có chuyện gì liên hệ sau.”
Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói với Trang Vũ Ninh, mình muốn đi tìm Mã Thừa, “Ngươi có thể ở trong nhà, hay ra ngoài cũng được, nhưng đừng có đến những nơi hẻo lánh, khi trời chưa tối cần phải trờ về, có gặp Kiều Lệ Na, ngươi cùng nàng ấy ứng đối, làm bộ như không có chuyện gì.”
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, “Ngươi đi cùng Mã Thừa thôi hả, vạn nhất bị lộ, thì có xảy ra nguy hiểm gì hay không?”
“Cho dù bị lộ, Hồ Uy có thể làm gì được ta, bất quá ta sẽ lừa hắn.”
“Ngươi..
như thế nào lừa hắn? ngươi còn không lập tức bị nhận ra.”
“Cái này tự ta có biện pháp.”
Diệp Thiếu Dương thần thần bí bí cười, cầm lấy di động, gọi điện cho Mã Thừa.
Buổi chiều ngày hôm qua, hắn cùng Mã Thừa liên hệ, xác định hôm nay gặp mặt, nhưng cũng không nói tỉ mỉ sự việc, Mã Thừa cũng không có hỏi.
Điện thoại được cho Mã Thừa, hắn nói mình đang ở khách sạn Kim Hoàng cung, bảo hắn đi qua đó.
“Khách sạn Kim Hoàng cung ở đâu vậy, taxi có thể tìm đến chứ.”
cất di động, Diệp Thiếu Dương hỏi Trang Vũ Ninh.
“Cái này khỏi hỏi, Kim hoàng cung là khách sạn 5 sao lớn nhất Thạch thành, toàn thành không ai không biết.”
“Ách ….
chắc nó lớn lắm đi?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Hắn cũng không nói hắn ở phòng nào, ta làm thế nào tìm được hắn?”
Trang Vũ Ninh cười nói “Ngươi không cần nhọc lòng, Kim hoàng cung là của Mã công tử, ngươi tới không cần lo không tìm thấy hắn.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “cảm ơn, đúng rồi, Ngươi vì cái gì kêu hắn là Mã công tử?”
Trang Vũ Ninh cười cười,”
Thạch thành tứ đại công tử, mọi người đều kêu như vậy, nên ta cũng thuận miệng.”
Tứ đại công tử …..
Diệp Thiếu Dương bất đắt dĩ cười cười.
Lúc sau đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương trước ghé qua tiệm của Lão Quách, lấy một số đồ vật ngày trước hắn đặt mua, vì đồ quá nhiều, không thể kiểm tra hết, Diệp Thiếu Dương một bên bỏ vào trong ba lô, một bên thuận miệng hỏi, “Đều là hàng thượng phẩm à?”
“Đồ vật lấy cho ngươi sao là đồ giả được?”
Lão Quách giúp hắn thu thập đồ, hỏi “Thuật dịch dung cũng dùng tới, xem ra sự việc không nhỏ, ngươi có ai phụ giúp không?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, cười nói “Có hứng thú sao?”
“Không có hứng thú, mấy nay khai quang vài lần, làm nhiều quá, mệnh cũng thiếu chút nữa bồi đi, ta nay tay chân già yếu, tương lai cũng không thể theo ngươi lăn lộn, nên dứt khoát làm người hậu cần cho ngươi đi.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, vốn dĩ, chuyện này hắn cũng không tín toán kéo Lão Quách vào.
Kim hoàng cung khách sạn, tên xứng với thật, trang hoàng lộng lấy hoàng kim, giống như một hoàng cung.
May mắn Diệp Thiếu Dương vừa vào báo ra thân phận, liền có 1 mỹ nữ chân dài cực kỳ cung kính dẫn hắn đi, đi lên thang máy đến tầng 18, đi qua những tấm thảm rực rỡ, đến trước cửa gian phòng cuối cùng.
Cô gái nhẹ nhàng gõ cửa phòng, vài giây sau, cửa phòng mở ra, Mã Thừa thân thiết đi tới cùng Diệp Thiếu Dương bắt tay, “Diệp tiên sinh, chờ ngươi đã lâu.”
Cô gái trong lòng khiếp sợ, có thể làm cho Mã công tử tự mình mở cửa, hơn nữa còn chủ động bắt tay, loại chuyện này nàng chỉ gặp qua hai lần, một lần là Mỗ lãnh đạo, một lần là phụ thân của Chu Tĩnh Như
– Chu Minh.
Không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, xem người này thật bình thường, không có gì nổi bật, đột nhiên nghĩ đến, có thể hay không là một vị công tử nào đó, cố ý làm như vậy, tìm kiếm sự mới lạ? Nghĩ vậy, cô gái cũng không vì hắn bình thường mà ghét bỏ, cảm thấy hắn cũng rất có phẩm vị, cung kính mời hắn vào phòng.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt đánh giá căn phòng, căn phòng này rất lớn, chỉ có một cái sô pha cùng cái bàn trà, phong cách thật giản dị, dưới đất ngay cửa sổ, bày ít nhất vài chục bồn hoa.
Chương 330: Thuật dịch dung
Diệp Thiếu Dương liếc mắt xem qua căn phòng, nhàn nhạt cười.
Mã Thừa kêu cô gái ra ngoài, đóng cửa lại, đối diện với Diệp Thiếu Dương cười nói,”
Diệp tiên sinh ngươi cười cái gì?”
Diệp Thiếu Dương chỉ về phía đống hoa, cười nói “Mã công tử, đối với Tiểu Như tương tư thành họa nha”
Mã Thừa kinh hãi, “cái phong thủy này, cùng Tiểu Như cũng không có liên hệ gì, sao ngươi có khả năng nhìn ra.”
Diệp Thiếu Dương quyết định chỉ điểm cho hắn một chút, để cho hắn kinh sợ hắn một chút, vì chuẩn bị tí nữa nhờ hắn hỗ trợ, vì thế chỉ vào những bồn hoa nói.
“1 hàng phía trước, là thược dược mẫu đơn xuân anh đào, tượng tương 4 màu sắc xuân, ở giữa là hoa tiên nhân sơn bày trên đá quý ấn độ ‘vì hạ thanh tam lục’, hàng thứ 3 bày 2 bồn hoa súng cùng thủy liên, kêu là nhị phân thu thủy, cuối cùng loạt hoa nhẹ nhàng, kêu 1 dương đông tới, nay bốn loài hoa tổ hợp lên, ở phong thủy gọi là ‘bốn mùa bách hoa tương vọng cực.’ ”
“Dựa theo quẻ tượng, bốn mùa bố cục, chậu hoa có 4 điểm trận, mắt trận phát tài, chủ chiêu tài nạp bảo, điểm cây vạn tuế, nhị ác chiến trăm thắng, điểm cây cánh hoa mai, chủ xuôi chảy theo dòng nước, mà 3 loại này ngươi không tuyển chọn, ngươi lại tuyển một loạt tiểu dương liễu, cái này gọi là phong thanh phất liễu, chính là vì sửa linh vận, cầu nhân duyên, Mã công tử thân phận của ngươi mà còn cầu nhân duyên? Tự nhiên là cầu vì người thương trong lòng ngươi, mà tất cả mọi người đều biết ngươi thích Tiểu Như, cho nên như vật không phải quá rõ ràng hay sao?”
Mã Thừa ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mắt mang theo cực độ khiếp sợ cùng kính nể.
“Diệp tiên sinh ghê gớm!, cài cục phong thủy này, là ta mời được Giang nam đệ nhất phong thủy sư Trần đại sư bố trí, hắn nói phong thủy này nhìn qua thì cực đơn giản, nhưng mỗi chậu hoa mỗi bãi pháp, đều thông qua tính toán tinh vi, cái này yêu cầu công lực rất mạnh, phong thủy sư bình thường tuyệt bố trí không được, liền xem cũng không hiểu.
”
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, “Khoa trương quá, trận chậu hoa này là dùng tiền tài khóa hậu thiên bát quái, nhưng muốn phát huy hiệu quả nhất phải dùng bẩm sinh bát quái tốt hơn nhiều, hiển nhiên hắn cũng không hiểu bẩm sinh bát quái, kỳ thật cũng không khó, chỉ cần một loạt thay đổi phương vị của chậu hoa vốn có là được.”
Mã Thừa vừa nghe, hai mắt sáng lên, “Diệp tiên sinh, có thể hay không giúp ta một chút …”
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, tự giễu cười cười, “thiếu chút nữa đã quên, ngươi và ta là tình địch mà, cái này ngươi sao giúp được.”
“Không nói đến việc đó, bất quá dùng phong thủy để bổ vận thế, vốn dĩ tác dụng cực là nhỏ bé, không tính là thần cục, bất quá cũng tăng thêm 1 2 thành hy vọng mà thôi, Mã công tử, mưu sự tại nhân.”
Mã Thừa hình như có sở ngộ gật gật đầu, mời Diệp Thiếu Dương ngồi xuống sô pha uống trà.
Mã Thừa nói “Mấy ngày trước Quách tiên sinh chọn cho ta một cái âm trạch tốt, hiện tại chỉ chờ ngày tốt rồi hạ táng, nói đến chuyện này, còn phải đa tạ ngươi, chờ hạ táng xong, ta mời khách, ngươi cũng đến nha.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Mời khách thì miễn, ta không nay đến tìm ngươi, là tìm ngươi giúp một chút.”
Mã Thừa ngồi trên ghế sô pha, ưu nhã cầm chén trà, gật gật đầu, chờ hắn nói.
Nếu đã nhờ người hỗ trợ, không nói rõ ràng khẳng định là không được, Diệp Thiếu Dương đành phải sắp xếp ngôn ngữ đơn giản nhất giản lược lại, đen sự tình trải qua, cùng kế hoạch của mình nói một lần.
Mã Thừa nghe xong, trên mặt hiện ra biểu tình kinh ngạc, trầm ngâm một chốc, nói “Dưỡng tiểu quỷ, thật sự có thể giúp mình thực hiện nguyện vọng?”
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì, “Ta cùng ngươi nói nhiều như vậy, kết quả ngươi lại chú ý cái này?”
“Ha ha, nhân tiện hỏi thôi, ngươi nói Trang Vũ Ninh, cô nương ấy ta biết, gần đây là 1 ca sĩ đang nổi tiếng, không nghĩ lại dưỡng tiểu quỷ…..”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ngươi còn chưa có nói, có hỗ trợ hay không?”
Mã Thừa tay nâng cằm, hướng hắn hơi hơi mỉm cười, “Ngươi yêu cầu ta hỗ trợ tiếp cận Hồ Uy, thông qua hắn tìm dưỡng quỷ sư ở phía sau, nghe ra cũng rất thú vị, bất quá … có hay không nguy hiểm, ngươi cũng biết, đối với những quỷ thần pháp thuật đó, ta cùng mọi người giống nhau, đều kính sợ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu “Yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh ngươi”
Mã Thừa sửng sốt, hỏi câu hỏi giống của Trang Vũ Ninh “Ngươi thế nào cạnh ta, không phải sẽ bại lộ sao?”
Diệp Thiếu Dương nói,”
Trên đời này có 1 loại kỹ năng, kêu là dịch dung.”
Mã Thừa trợn mắt lên hỏi “Thật sự có thuật dịch dung?”
“Cũng không có như ngươi tưởng tượng thần kỳ như vậy.”
Diệp Thiếu Dương đem ba lô đặt trên bàn trà, nói “mượn chỗ này được không?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Diệp Thiếu Dương cởi ba lô, lấy ra 1 chén sứ, cùng một đống cha lọ.
bày lên bàn, lấy ra ba túi cao su trong suốt, bên trong gồm ba loại bột phấn màu sắc khác nhau.
“những thứ đó là gì?”
Mã Thừa xem ra rất tò mò.
“Màu trắng là vôi, đen là cọ đáy nồi, nâu là heo sa”
Diệp Thiếu Dương trước tiên đảo một ít vôi ở chén sứ, từ bên cạnh lấy ra cái bình nhỏ, mở ra đổ nước vào trong chén khuấy lên.
“vôi cùng đáy nồi ta biết … chu sa ….
không phải màu hồng sao, như thế nào lại là màu nâu.”
“Đó là chu sa, màu đỏ thắm, đây là heo sa, là con heo mẹ, có kết sỏi ở trong bụng, cùng ngưu hoàng, cùng cẩu bảo giống nhau, bất quá càng thêm quý hiếm, theo trung dược dùng làm thanh nhiệt giải độc, đã hiểu chưa?”
Mã Thừa ngơ ngẩn nhìn hắn, “Thế ngươi dùng nó như thế nào?”
“những thứ này mỗi thứ một ít, dựa theo tỉ lệ bất đồng điều phối, có thể tiếp cận được màu của da người.
hơn nữa còn bảo trì được độ mềm mại.
Ngươi hỏi tác dụng của mỗi thứ, ta cũng không nói được, dù sao trong sách cũng viết như vậy.”
“Sách nào?”
“Mao sơn thuật pháp đạo thuật, loại này là dịch dung thuật, là một trong mao sơn tứ đại thuật pháp.”
Diệp Thiếu Dương một bên nói, một bên lấy từ ba lô ra ba cây nến, bật lửa sau đó đặt lên bàn, lấy chén sứ, không ngừng bỏ thêm vôi vào khuấy chờ đến khi thấy không sai biệt lắm, trùng trong bao lấy ra gương đồng, đặt trên bàn trà.
Sau đó lại lấy ra một quả trúng gà, đánh vào chén nhỏ, bỏ đi lòng đỏ, đem lòng trắng trứng dùng một cái bút lông chấm rồi xoa lên chính mặt mình.
“Làm gì vậy?”
Mã Thừa nhịn không được hỏi.
“Làm cho khuôn đúc khi đắp lên dính được không bị rớt”
Lòng trắng trứng được phết đều lên mặt, sau đó Diệp Thiếu Dương sau đó đem chén sứ có bột hồ, đắp lên mặt mình, rồi dùng bút lông nhẹ nhàng điểm ra mắt miệng mũi, sau chò ngả lưng lên ghế, chờ cho khô.
Mã Thừa nhìn đầy bàn chai lọ với bình, nói “Những thứ này ngươi kiếm từ nơi nào?”
“Tìm Quách sư huynh mà lấy, cũng không phải tài liệu đặt biệt gì, có tiền đều mua được.”
Diệp Thiếu Dương dựa vào trên sô pha, ồm ồm nói, “đừng nói chuyện với ta nữa, miễn cho ảnh hưởng đến hình dạng của khuôn đúc.”
Đợi hơn 10 phút, khuôn đúc đã khô, thành hình, Diệp Thiếu Dương duỗi tay bóc ra, thừa dịp nó còn chưa định hình, nhẹ nhàng khéo ra, sao đó tìm tiểu đao, ở bộ phận nhẹ nhàng cắt.
Chương 331: Quỷ sinh tiền
Cảm giác không sai biệt lắm, Diệp Thiếu Dương đem mặt nạ để trên bàn, đem ra một trương linh phù cắt ra thành mất mảnh nhỏ, che lại lỗ thủng mắt mũi, sau đó cầm lên những cái bình, mở ra sau đó đổ xuống hơn nữa bình, có cái chỉ một chút.
Có một ít lọ là bột phấn, Diệp Thiếu Dương liền dùng ngón áp úp khiêu 1 ít, hướng cái chén đổ 1 ít, để nắm giữ liều lượng.
Mã Thừa tuy rằng không hiểu, nhưng thấy một màn này, cũng nhẹ nhàng gật đầu, cũng biết những thứ này đều cần có công phu.
Cuối cùng là màu đen dưới đáy nồi vùng heo sa bỏ vào, chất lỏng khuôn đúc lập tức sôi trào lên, bốc lên một làn khói màu trắng.
Diệp Thiếu Dương lập tức lấy bàn tay nhấc lên khuôn đúc, không ngừng lay động, đồng thời cầm ngọn nến trong tay, hơ lên khuôn đúc ở những vị trí bất đồng, thời gian khác nhau.
Mã Thừa đi đến nhìn xem, phát hiện khuôn đúc đang không ngừng thay đổi màu sắc, hình thành nên nhắc giống da người.
Chờ cho đến khi chất lỏng đều đọng lại, Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, nhìn Mã Thừa cười cười, nắm lấy khuôn đúc nhẹ nhàng xé ra, là một tấm mỏng phi thường mềm mại giống da người.
Diệp Thiếu Dương nhìn gương đồng, rồi đem nó dán lên mặt, sửa sang lại một chút, ngẩn đầu cười cười với Mã Thừa “thế nào?”
Mã Thừa kinh ngạc đến ngây người, nhìn kỹ lại, giống như da người, màu sắc cùng với màu da người hoàn toàn giống nhau, mấu chốt nhìn không cảm thấy cứng nhắc.
Trên trán hơi trắng một chút, khuôn mặt có hơi hồng hồng, vành mắt thì hơi đen một tí, để cho người ta cảm thán là, trên mặt còn có mấy nốt nhỏ tàn nhang.
Mã Thừa dỗi tay sờ sờ, nói: “Tàn nhanh này làm sao mà giống như thật thế?”
“Đây là heo sa, trầm xuống 1 chút nhưng không bị hòa tan đi, công phu chính là đây.”
Diệp Thiếu Dương đắc ý cười rộ lên, thuật dịch dung này là mình luyện từ khi còn nhỏ, liền rất thích chơi, có một số kinh nghiệm là do chính mình sờ soạng ra.
Mã Thừa lại từ mặt bên đánh giá, hoàn toàn nhìn không ra là có tấm da dán lên bên cạnh mặt, duỗi tay sờ sờ đến, lại lui ra phía sau nhìn nhìn, nói: “Hoàn toàn nhìn không ra thật giả! bất quá ….
cùng với khuôn mặt ban đầu của ngươi chỉ thấy khác có ba phần, ngươi vì cái gì mà không làm một cái khuôn mặt người khác?”
Diệp Thiếu Dương giải thích nói: “Mỗi người có 1 khuôn mặt không giống nhau, tựa như khuôn da này dán lên mặt của ngươi thì cũng giống như thật, nhưng sẽ có rảnh cổ, thời điểm ngươi nói chuyện hoặc cười, thì biểu tình khuôn mặt sẽ mất tự nhiên, dễ dàng làm cho người ta hoài nghi.
Cho nên lúc nãy ta mới nói, thuật dịch dung này cũng không giống như ngươi tưởng tượng thần kỳ như vậy, ta lấy chính khuôn mặt mình làm khuôn đúc, chỉnh sửa, nhiều nhất chỉ có thể thay đổi ba bốn phần dung mạo, không thể nhiều hơn,“ Mã Thừa bừng tỉnh gật gật đầu “Ngươi để như vậy đi qua, sẽ không bị người ta nhận ra chứ?”
“Bọn họ vốn dĩ không quen ta, nên sẽ không nhận ra.
Bất quá quan trọng nhất vẫn là ấn tượng đầu tiên.”
Diệp Thiếu Dương nói xong liền từ ba lô lấy ra một bộ quần áo, một bộ tóc giả, nói với Mã Thừa “Có địa phương thay đồ không?”
Mã Thừa nhún nhún vai “Liền thay ở đây đi, đều là nam nhân sợ cái gì.”
Diệp Thiếu Dương thay cho mình một bộ quần áo phong cách khác biệt áo sơ mi cùng quần tây, đem tóc giả mang vào, tóc giả so với tóc của hắn thì dài hơn, cũng thưa hơn một chút, sau đó nhìn nhìn vào gương đồng, giống như một nam nhân ba mươi tuổi thành thục.
Mã Thừa gật gật đầu khen: “Đúng vậy, nhìn qua giống như là một người hoàn toàn khác.”
Không chờ Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đắc ý, Mã Thừa bỏ thêm vào một câu “Tuy rằng cùng một thân thể, nhưng cái này so với ngươi đẹp trai hơn nhiều.”
Đệch! Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, đem đồ vật trên bàn trà thư thập, bỏ vào trong ba lô, nói, “Nếu ngươi không có việc gì thì chúng ta xuất phát thôi,”
Mã Thừa gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài, nói với cô gái xinh đẹp vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa “Đem xe của ta tới.”
Cô gái chạy đi gọi điện thoại cho tài xế, vừa nhấc đầu nhìn lại, thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, nhìn mình cười cười, lập tức ngây người: chính mình vẫn luôn ở đây, mà người kia đến khi nào? ở đâu lại ra đến một tiểu soái ca? Ở ngoài cửa lớn khách sạn, dừng lại một chiếc xe hơi màu đen, ngoại hình giản lược, nhưng liếc mắt nhìn lại thì thấy thật xa hoa, tài xế thập phần cung kính kéo cửa xe ra, thỉnh Mã Thừa lên xe.
“Ta tự mình lái xe, Diệp tiên sinh mời ngươi ngồi.”
Chờ Diệp Thiếu Dương lên xe, Mã Thừa lấy cái cặp từ tài xế, lên xe ném cho Diệp Thiếu Dương nói “Đem cái ba lô của ngươi để trên xe đi, cầm cái cặp này, cùng với bộ đồ của hợp thích hợp hơn 1 chút.”
Lái xe đến phố nam cốc, Mã Thừa nói “Kỳ thật ta đã sớm nghe nói đến dưỡng tiểu quỷ này, có người cùng ta nói chuyện này rồi, nhưng ta đối với dưỡng tiểu quỷ không có hứng thú, cho nên cũng không hỏi thăm.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai,”
Ngươi là nhân vật có tiền, không cần thiết phải dưỡng tiểu quỷ.”
Mã Thừa ưu thương thở dài “Tiền nhiều thì phiền não cũng nhiều, đôi khi cũng thật muốn làm một người thường, tự do tự tại”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn “Ngươi có thể buông bỏ sao?”
Mã thừa cười ha hả.
“Đến lúc đó, ngươi dựa vào kế hoạch của ta mà tiến hành, về phần tiền thì ….
ngươi trước hết đưa trước, chờ sau khi sự tình này kết thúc, ta cam đoan tiền của ngươi sẽ hồi nguyên chủ.”
“Chút lòng thành thôi”
Mã thừa biểu tình không sao cả nói.
Mã Thừa chờ đèn đỏ, trong miệng lẩm bẩm “Quỷ đèn lồng, xích dương tử, đào sinh liên m kim tiền thảo ….
là chỗ này đi, nhưng sao lại có những danh từ nhàm chán như vậy?”
“Đây là giấu ý trong từ, không bàn mà hợp ý với 4 chữ ‘quỷ tử sinh tiền’ Diệp Thiếu Dương nói, “Bọn họ làm mua bán nên muốn làm cho nó thần bí một chút.
Nói cho cùng việc này có thành công hay không, liền phải xem ngươi rồi.”
“Chút lòng thành.”
Mã Thừa vẫn là mấy từ này.
Đem xe chạy đến đầu phố nam cốc, hai người đi xuống xe, đi thẳng đến tiệm thuốc “Dưỡng người đường”
Cửa tiệm đã mở sẵn, hai người âm thầm hít vào một hơi, bước vào tiệm.
Con quỷ thi … Vương Lương cùng ngày hôm qua giống nhau, đang ngồi sau quầy, mơ màng như sắp ngủ.
hai người tiến vào phòng, lập tức hai con tiểu quỷ chạy tới, quan sát Mã Thừa, sau đó đi tới sau lưng Diệp Thiếu Dương rồi không đi nữa.
Trước khi vào cửa trước, Diệp Thiếu Dương cố tình ẩn tàng đi cương khí trong cơ thể, nhưng vẫn còn để một tia hơi thở pháp sư, cố ý không dấu đi, đây cũng là hắn đã suy nghĩ cặn kẽ, Hồ Uy là pháp sư, đối với hơi thở của pháp sư mẫn cảm còn hơn so với quỷ yêu, nếu che dấu thành công thì tốt, vạn nhất bị hắn nhận ra 1 tia pháp lực, thì sự tình sẽ ‘kiếm củi 3 năm thiêu 1 giờ’, cho nên dứt khoát lưu lại 1 tia pháp lực để hắn phát hiện,chỉ cần mình biểu hiện không có vấn đề gì, ngược lại dễ dành lấy tín nhiệm của hắn.
Mã Thừa nhẹ nhàng gõ quầy, Vương Lương đứng dậy, liếc mắt đánh giá Mã Thừa, muốn mở miệng, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang hoảng loạn xua đuổi tiểu quỷ, kinh ngạc 1 lúc, xem bộ dáng của Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân, âm thầm cười lạnh 1 tiếng, một tên pháp sư nho nhỏ cũng dám đến nơi này, lập tức ho khan một tiếng, hai con tiểu quỷ từ trên vai của Diệp Thiếu Dương nhảy xuống, chui vào trong quầy thuốc, còn hung tợn nhìn hắn.
Chương 332: Lại là đồng môn?
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra, kinh hoàng vỗ ngực, hết thảy đều bị Vương Lương nhìn thấy hết, trong lòng liền mất sự hoài nghi, ánh mắt chuyển lên người Mã Thừa, dùng thanh âm khô khốc hỏi: “Tiên sinh đến bốc thuốc?”
“Xem bệnh.”
Vương Lương hơi hơi giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hỏi “Bệnh gì?” “Tâm bệnh.”
“Trị như thế nào?”
“Một trản quỷ đèn lồng, 2 quả xích dương tử, tam căn đảo ….., đảo cái gì đó, bốn vị kim tiền thảo.”
Mã Thừa gãi gãi đầu.
Diệp Thiếu Dương chả biết nói gì, cái này muốn xong hết rồi, câu đối đều nói không có được, đối phương khẳng định sẽ không dám tiếp đãi.
Quả nhiên, Vương Lương cười cười nói “Xin lỗi, tiểu điếm này không có các vị thuốc đó.”
Mã Thừa nghe xong liền nóng nảy, “Ngươi nói câu đối tiếp theo đi, ta nhất thời không nhớ rõ, biết sao được”
Diệp Thiếu Dương cuống lên, câu đối mà nói rõ như vậy thì sao phải làm câu đối nữa? Người như vật, Vương Lương cũng là lần đầu tiên gặp được, cảm thấy buồn cười, liền trêu đùa hắn một tí, hỏi “cái gì làm dẫn dược?”
Đây là hỏi hắn ai là người bảo lãnh, Mã Thừa đáp “Cái này không tiện nói, ngươi chỉ biết là, ta tới làm sinh ý là được”
Vương lương lắc đầu, “Đây là lời thật đi, ngươi ba câu cũng không trả lời được một câu, làm sao ta tiếp đây, tiếp đãi ngươi ta không làm được, mời đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, vốn dĩ là cái kế hoạch tốt, liền bởi vì Mã Thừa quên từ, liền thất bại, lập tức nghĩ biện pháp cứu chữa.
Lúc này, nhan sắc khuôn mặt của Mã Thừa lập tức thay đổi, nhìn Vương Lương cười cười nói “Ta không biết câu đối gì cả, ta cũng không thích làm theo ý người khác, cho ngươi mười lăm phút, nếu hết mười lăm phút Hồ Uy không tới, ta nói cửa hàng này có thể đóng cửa.”
Vương Lương nhăn mày hỏi “Dựa vào cái gì?”
“Bằng vào ta họ Mã.”
“Ngươi ….
gọi là gì?”
“Không cần hỏi, ở Thạch thành này, chỉ có một nhà họ Mã.”
Mã nhẹ nhàng nói, dùng loại ánh mắt không giận mà uy nhìn hắn.
Vương Lương tuy là quỷ thi, nhưng có cảm giác của một người sống, nên từ biểu tình Mã Thừa, cảm nhận được một loại khí thế cường đại.
Cùng Mã Thừa đối diện vài giây, Vương Lương cũng không nói lời nào, xoay người rời quầy, đi lên cầu thang, vài phút sau, Hồ Uy mặc áo dài xuống tới.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương cùng hắn đối mặt, nghiêm túc đánh giá hắn, Hồ Uy hai hàng lông mày nối nhau, ánh mắt có một đoàn thanh khí nhàn nhạt, chỉ là điểm này, liền biết hắn có thân phận một pháp sư tà tu.
Ánh mắt hắn âm trầm lộ ra 1 tia hung ác nham hiểm, nói lên là người xảo trá ngoan độc.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, loại tướng mạo ‘hung nhân’, thật sự ít thấy.
Hồ Uy liếc nhìn Mã Thừa, kinh ngạc qua đi, liền lập tức tươi cười, từ xa bước tới liền vươn tay, “Mã công tử, khách quý nha!”
Mã Thừa không cùng hắn bắt tay, hơi hơi mỉm cười, “Ngươi biết ta.”
“Thạch thành Mã công tử, sao dám không biết chứ.”
Hồ Uy quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói “vị này là?”
“Là một bằng hữu của ta, họ Dương, là một vị âm dương sư.”
Đây là Diệp Thiếu Dương dạy hắn nói, trước nói rõ thân phận của mình, ngược lại sẽ làm cho Hồ Uy sinh hoài nghi.
“Âm dương sư, lợi hại, lợi hại.”
Hồ Uy tiến đến bắt tay Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cố ý cười cười, nói “Nơi này của ngươi có những thứ không sạch sẽ, ta sợ dính vào người Mã thiếu gia, cho nên cùng hắn đến đây.”
Hồ Uy nghe xong liền bình thường trở lại, xem ra Mã Thừa lo lắng xảy ra chuyện ở đây, cho nên tìm một cái âm dương sư cùng đến, lập tức cười nói “Dương huynh đệ đừng nói đùa, ta nới này mỗi ngày đều quét tước sạch sẽ, mà lầu hai càng sạch, mời! ”
Nói thế tiến lên thân thiết giữ chặt tay Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tức khắc cảm giác được một cỗ cương khí cường đại, theo huyệt vị trên cánh tay của mình tiến vào trong cơ thể, giả bộ điều động cương khí phòng ngự, kết quả dễ dàng sụp đổ, thân hình lảo đảo, run lên.
Hồ Uy thu liễm cương khí, nhìn hắn nhàn nhạt cười:”
Thang lầu này của ta có hơi nguy hiểm, Dương huynh đệ để tâm một ít”
Diệp Thiếu Dương nghe ra đây là một câu uy hiếp, lập tức làm bộ buồn bực kèm biểu tình xấu hổ, hừ nhẹ một tiếng.
Trên lầu hai, là một gian phòng khách bình thường, không có cửa sổ, nhưng ánh đèn rực sáng như là ban ngày.
Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá, phòng treo tấm hoành phi bình thường, mấy tấm bình phong, ngăn thành mấy gian nhỏ, mỗi gian đều có bàn trà cùng ghế ngồi, chứng tỏ nơi đây thường xuyên tiếp nhiều người.
Hồ Uy mang hai người đi vào tiểu gian thứ nhất, đến bàn trà ngồi xuống rồi tự mình pha trà, nói chuyện phiếm vài câu, Mã Thừa liền nói vào chính đề, “Ta có nghe một người bằng hữu nói đến nơi này của ngươi, theo quy củ là báo danh, nhưng bằng hữu này của ta không tiện nói tên.”
Hồ Uy lập tức cười nói: “Mã công tử là ai cơ chứ!, quy củ là để cho người bình thường, quy củ của ta mà áp dụng cho công tử, cái tiểu điếm nhỏ này sao mở cửa được?”
“Sảng khoái, nói chính sự đi, ta cần một con Cổ mạn đồng.”
“A? Mã công tử cầu cái gì?”
Hồ Uy bất động thanh sắc hỏi, “Cầu phương tâm của cô nương.”
Hồ Uy hiển nhiên là không tin, “Lấy thân phận của Mã công tử, có cô nương nào mà không vào tay?”
Mã Thừa nhún vai “Chu gia đại tiểu thư.”
Hồ Uy cười to “Thạch thành dám cự tuyệt Mã công tử, chỉ sợ mỗi Chu tiểu thư thôi, môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối a.”
Mã Thừa cũng cười cười, “Lúc trước ta đã nghe nói về ngươi, bất quá không chú ý, chắc ngươi cũng biết, ta cũng không có sự tình gì cần tiểu quỷ hỗ trợ, nhưng chuyện này …..
Nói ra cũng không sợ ngươi cười, ta đã dùng hết phương pháp, vẫn là không cưa đổ được nàng, hiện cũng có chút nản lòng thoái chí, tới ngươi thử vận may xem sao?”
Hồ Uy nói “Mã công tử đối với sự tình tiểu quỷ không hiểu lắm rồi, nó cũng giống như phong thủy, cũng chỉ có thể tăng thêm một tí hy vọng, chứ không thể nào trực tiếp hoàn thành sự tình gì….”
Mã Thừa nói “Ta đã hỏi thăm rồi, có 1 loại tiểu quỷ có thể giúp người ta thực hiện nguyện vọng, nhưng không hiểu lắm, cho nên tới đây hỏi rõ ràng một chút.”
Hồ Uy cười nói “Đó là đồn đại, không thể nào.”
“Thật là không có?”
“Thật không có, nếu không thì Hồ mỗ sao dám không cống hiến hết sức mình”
Mã Thừa thất vọng thở dài nói “vậy đi, ta trước đưa ngươi 80 vạn, sự thành hay không tính sau, khì nào thì có?”
“Cho ta ba ngày đi.”
Hồ Uy cười cười, “Cổ mạn đồng nho nhỏ, cũng không đáng tiền như vậy, Hồ Uy cấp miễn phí cho Mã công tử một cái, coi như là kết giao bằng hữu, còn xin Mã công tử nể tình.”
Mã công tử nhìn hắn, ngầm hiểu gật gật đầu “tốt, tương lai ở Thạch thành có chuyện gì, thì tùy thời có thể tìm ta.”
Diệp Thiếu Dương thấy sự tình cứ như vậy, vì vậy mở miệng hỏi “Thấy sơn không phải sơn, thấy thủy không phải thủy, không biết Hồ tiên sinh ở núi nào?”
Hồ Uy cười cười “ta đến từ Nhạc sơn, Hồ mỗ là Mao Sơn đệ tử.”
Mã Thừa nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt.
Diệp Thiếu Dương lập tức toát ra biểu tình kinh ngạc “Không thể nào, Hồ tiên sinh, tuy rằng bản lĩnh của ta không được, nhưng ta vừa lúc là Mao sơn ngoại môn đệ tử, ta như thế nào … chưa từng gặp qua Hồ sư huynh?”