Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 389
❮ sautiếp ❯Chương 2718: Si Mị Võng Lượng (4)
Linh bà bà lập tức trầm mặc, một lát sau cười lạnh một tiếng nói: “Đạo Phong, người nói ta là ai cũng đều không quan trọng, ngươi dám nhập trận cùng ta chiến một trận không?”
“Ta sẽ đi tìm người, rất nhanh thôi.”
“Ha ha ha, ta chờ ngươi!”
Yên khí dần dần tan đi, mặt người cũng đã biến mất.
Đạo Phong khẽ cười một tiếng, xoay người nhìn lại, bọn Lão Thu đều mang vẻ mặt thất thần, tuy vừa rồi chỉ là một luồng thần niệm của Linh bà bà, vẫn là làm cho bọn họ cảm thấy rất chấn động.
Dù sao cũng là đại boss.
Đạo Phong một lần nữa vào nhà, nói với Lão Quách: “Ta đi tìm bà ta.”
“Tìm bà ta? Đi cổ mộ.”
“Không, đi Hiên Viên sơn.”
Cái gì!
Lão Quách sợ run vài giây, cả kinh nói: “Người điên rồi a, người đi Hiên Viên sơn làm gì!”
“Tất nhiên là đi giết Tinh Nguyệt Nô.”
Những lời Đạo Phong thản nhiên nói ra bay tới mấy cái lỗ tai của bọn Lão Quách, cũng là tràn ngập rung động.
Giết Tinh Nguyệt Nô…
“Không, Đạo Phong, chuyện này không có khả năng làm được!” Lão Quách hai tay ấn bờ vai của hắn, “Ngươi đừng xúc động a! Ta không cho ngươi đi!”
Đạo Phong yên lặng nhìn hắn, “Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Thiếu Dương?”
“Đương nhiên!” Lão Quách không cần nghĩ ngợi, tình cảm của hắn đối với Diệp Thiếu Dương không cần gì phải nói.
Đạo Phong cười nói: “Vậy còn nói gì nữa.”
“Nói, ta đương nhiên phải nói!” Lão Quách cầm lấy cổ áo hắn, phẫn nộ địa lớn tiếng nói, “Tiểu sư đệ đối với ta là rất quan trọng, nếu hắn gặp chuyện không may, ta cũng không biết về sau sẽ sống sót như thế nào, nhưng mà, ngươi cũng là sư đệ ta a, vai trò của người ở trong lòng ta cũng giống vậy, ta không chịu được cảnh hắn gặp chuyện không may, cũng giống như không chịu được cảnh người gặp chuyện không may!”
Đạo Phong hơi hơi kinh ngạc.
Ở bên cạnh, Long Dương chân nhân cũng tiến lên một bước, khuyên nhủ: “Đúng vậy, Đạo Phong sự đệ, đừng nên kích động, hơn nữa, ngươi căn bản không có chứng có chứng minh Tinh Nguyệt Nô chính là Linh bà bà, tùy tiện qua đó như vậy, theo lý cũng không được…”
Đạo Phong cười khẽ, “Chúng có? Ta làm việc, cần chứng cớ gì, ta nhận định là bà ta, chính là bà ta.”
Nói xong đưa tay vỗ vỗ bả vai Lão Quách, tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, bảo trọng.”
Người bước nhanh đi ra ngoài.
Khi Lão Quách đuổi theo ra tới, hắn đã lắng không dựng lên, ở không trung mở ra khe hở không gian, trực tiếp chui đi vào.
“Ài, cái tên này thật là!”
Lão Quách giẫm chân thở dài.
Long Dương chân nhân đi tới an ủi: “Ngươi cũng đừng lo lắng quá, Đạo Phong không phải người kích động như vậy, hắn làm như vậy, ta nghĩ cũng là có lý do của hắn. Chúng ta làm tốt việc của mình là được rồi.”
Lão Quách nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì, bên tai vẫn văng vẳng lời cuối cùng Đạo Phong nói với hắn, bảo trọng… Đạo Phong chưa bao giờ nói những lời kiểu này, hắn luôn cảm giác, bên trong lời nói, mang theo một tia hương vị vĩnh biệt…
Chỉ mong là mình nghĩ nhiều rồi.
Chất lỏng ướt át, từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên mặt mình.
Tạ Vũ Tình tỉnh lại, theo bản năng đưa tay chùi một cái, dính dính, mũi còn ngửi thấy một mùi nhè nhę.
Máu!
Tạ Vũ Tình lập tức ngồi hẳn lên, mở to mắt, chỉ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, xéo xéo bên trên
mình, thân thể dán trên tường, bị một cái bóng đen tuyền đè lên hai tay, vị trí nơi ngực bị một thứ bén nhọn ghim vào, máu không ngừng chảy ra, theo vách tường chảy xuống dưới. Trong phòng, vô số đạo linh quang ngưng tụ, tạo thành hình pháp ấn, khống chế tên xấu xí kia.
Tạ Vũ Tình ngồi hẳn lên, mới nhìn thấy kế bên giường trên mặt đất còn có một bóng người đang nằm úp sấp, cả người chảy ra máu màu xanh lục, hai tay ôm hai chân Diệp Thiếu Dương, há to miệng, hai hàm răng nanh hung hăng cắn lên trên đùi hắn.
Tạ Vũ Tình miệng mở lớn, lúc sắp sửa lên tiếng, bên tai đột nhiên nghe thấy một thanh âm: “Không được lên tiếng…”
Thiếu Dương?
“Tôi đã dán một tấm ẩn khí phù trên người chị, chỉ cần chị không lên tiếng, bọn họ sẽ không cảm giác sự tồn tại của chị. Chị có thể dùng thần thức nói chuyện với tôi, chỉ cần suy nghĩ là có thể.”
Tạ Vũ Tình sợ run nửa ngày, cả người kịch liệt run run lên, hỏi trong thần thức: “Cậu… đầu lại bọn họ chứ?
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một chút, nói trong thần thức: “Không thành vấn đề.”
“Khà khà, ta xem người còn đường sống nào!”
Si quát to một tiếng, tay phải giơ lưỡi liều, quơ về phía đầu Diệp Thiếu Dương.
Một liên muốn giết chết hắn.
Tuy bên trên có dặn dò, phải áp tải hắn về âm ty, nhưng cũng không có nói là mang về hình thái gì của hắn. Bốn huynh đệ bọn họ cũng đã thỏa thuận, phải chém giết hắn, mang hồn phách của hắn trở
ve
Diệp Thiếu Dương quát một tiếng, trở tay một chương đánh vào trên người Si đang ở đối diện, khiến quái vật tráng hán bị đẩy lui nửa bước, xê dịch ra một chút không gian, hai tay kết ấn, cao giọng niệm chú: “ Thất tinh trường minh, long tuyển sát địch, tru tà!”
Một đạo tử quang hiện lên, Thất tinh long tuyền kiếm từ trong tay bắn ra, một kiến trảm lên trên cổ cương thi. Thi huyết màu đen phụt một tiếng phun ra, cổ cương thi co rụt lại, kẹp lấy Thất tinh long tuyền kiếm, miệng ấp a ấp úng, buông lỏng hai chân Diệp Thiếu Dương ra.
Diệp Thiếu Dương nâng lên một cước, đá vào trên bụng Si, người mượn lực né sang bên cạnh một chút, lưỡi liềm hung hiểm xẹt qua trên mặt, cắt rơi một miếng da mặt.
Diệp Thiếu Dương không quan tâm đến thương thế trên mặt, hai tay kết ấn, không ngừng đánh vào ngực Si.
“Ha ha.”
Si hoàn toàn không để ý thể công của hắn, thậm chí cảm thấy có chút buồn cười, hắn da dày thịt béo, so với đồng giáp thi cũng không chênh lệch là bao, công kích gì đối với hắn mà nói, đều không thể tạo thành thương tổn trí mạng gì, ngược lại còn kích thích sát ý của hắn.
Hắn tiếp tục nâng lưỡi liềm lên, giơ tới chặt đầu Diệp Thiếu Dương, đồng huýt sáo, biển bức đang xoay quanh ở trên đỉnh đầu hắn tìm kiếm cơ hội trong nháy mắt bay ngược xuống dưới, hướng về phía Diệp Thiếu Dương phun ra một ngụm nọc độc, nọc độc tản ra trong không trung, với vị trí Diệp Thiếu Dương đang đứng, phía sau cùng phía bên phải đều là tường, bên trái là một chiếc giường, hắn căn bản không có chỗ trốn.
Cái này là chiến thuật của bọn họ, lợi dụng nhược điểm gần như là duy nhất cũng là lớn nhất của Diệp Thiếu Dương: hắn là nhân loại, so sánh với quỷ hồn cùng tà linh, tu thể lớn nhất của nhân loại, cũng là nhược điểm lớn nhất, chính là nhục thân.
Không thể xuyên tường, không thể độn địa, trong tình huống cực đoan, sẽ gặp phải hạn chế thật lớn.
Bọn họ tứ huynh đệ tuy nhìn xấu xí, nhưng cũng không phải mãng phu không đầu óc, tương phản, bọn họ nhiều năm sống ở địa ngục, ác quỷ hung tàn dạng gì cũng từng gặp, các loại kỹ xảo Quỷ Vực cũng đều không thể gạt được ánh mắt của bọn họ.
Bọn họ chính là tà vật hung tàn và giảo hoạt nhất trong địa ngục.
Sau khi vây công Diệp Thiếu Dương, bọn họ còn có ý đem hắn bức đến góc chết, khống chế hắn, để cho hắn lâm vào tuyệt cảnh.
Biên bức phun ra, không phải nọc độc bình thường, mà là máu loãng chi tinh của Minh hà, bị hắn nuốt ở trong bụng, luyện chế thành dung dịch độc nhất, huyết nhục sinh linh gì đều có thể hòa tan.
Ngay trong khoảnh khắc hắn phun ra nọc độc, Võng ở phía sau hắn, con yêu tinh giống như sói xám cũng đột phá phù trận kết giới phong tỏa, vọt lại đây.
Hắn đã sớm chuẩn bị xong rồi, đang chờ giờ khắc này.
Chương 2719: Hung Hãn Hơn Các Ngươi (1)
Biên bức trực tiếp từ trên không bổ xuống, công kích bên trái Diệp Thiếu Dương.
Lưỡi liềm của Si tráng hán vung lên về phía bên phải, Võng hung ác từ bên trái giơ vuốt, Lượng từ phía trên phun ra nọc độc, phía dưới còn có cương thi ôm chân, đó là chưa hai bên còn có chướng ngại vật ngăn trở.
Lên trời không đường, xuống đất không lối. Diệp Thiếu Dương trước mắt chỉ có duy nhất một đường ra: linh hồn ly thể, từ phía sau xuyên tường đào tẩu. Nhưng làm như vậy, cũng chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, một nhân loại, một khi linh hồn thoát ly nhục thân, sẽ không quản được hồn lực.
Si Mị Võng Lượng bốn người, mục đích chính là buộc hắn như vậy làm.
Trên cơ bản chính là tuyệt lộ.
Si Mị Võng Lượng bốn người trên mặt cũng đều hiện ra thần sắc rất đắc ý, lần này chiến đấu, tuy so với dĩ vãng gian khổ nhiều, nhưng mà kết cục cũng không có gì khác nhau, nhân gian đệ nhất thiên sư cũng chỉ như vậy thôi.
Trong nháy mắt, bốn người cùng nhau đánh tới, đẩy Diệp Thiếu Dương vào tuyệt cảnh.
Trong tình huống không nhìn thấy lối thoát, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhoài người tới, dùng sức tông vào thân trước của Si tráng hán.
Thân hình nhỏ nhắn của hắn tông vào người Si tráng hán căn bản không gì tác dụng, nhưng làm như vậy, Diệp Thiếu Dương tương đương tìm một cái thuẫn bài, tránh thoát nọc độc của doi, lang nhân Võng một trảo không trúng, Diệp Thiếu Dương đã cùng Si mặt đối mặt dính chung một chỗ, hắn ném chuột sợ vỡ đồ, sợ làm bị thương đến Si, đành phải thu chiều, điều chỉnh một chút tư thế lại ra tay, nhưng chính vì cú ra tay chậm này đã để cho Diệp Thiếu Dương hoãn lại được.
Thượng hạ tả hữu ngũ lộ, lục phương bị phong kín ngũ phương, tuyệt cảnh như thế, Diệp Thiếu Dương lại có thể dựa vào một phương thức giống như trong phim để tiến về phía trước một bước mà hóa giải… Bốn người trong lòng cũng là kinh hãi không thôi.
Nhưng, chuyện này vẫn chưa hết. Sau khi Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, hai tay cầm lấy cánh tay Si, nơi mi tâm chợt bắn ra một đạo bạch quang, bắn về phía trán si.
Thiên Nhãn thần quang!
Phóng thích ở khoảng cách gần như thế, cánh tay lại bị Diệp Thiếu Dương gắt gao kiềm trụ, tráng hán Si không có chỗ trốn, phần trán cứ vậy bị Thiên Nhãn thần quang đâm trúng, nhất thời cảm thấy trước mắt đen tối, thảm kêu một tiếng, hai tay ôm đầu, ngã ngồi ở trên đất, kêu thảm quay cuồng.
Vì thế đồng thời, móng vuốt lang nhân Vũng đã từ phía sau tìm được cái ót của Diệp Thiếu Dương, trốn lên phía trước dĩ nhiên không kịp, Diệp Thiếu Dương cũng sớm có dự phán, lập tức nghiêng đầu, để cho móng vuốt hắn quét qua vai mình, đồng thời công lung lùi bước, người ngã về phía sau ngã xuống trong lòng lang nhân Võng.
Lang nhân Võng căn bản không dự đoán được chiêu thức ấy, sợ run một chút, há mồm tìm cổ hắn để cắn, lúc này Diệp Thiếu Dương đang ở trong lòng hắn, vừa nhấc tay, một tấm thần phù ám kim dán lên trên mặt hắn.
“Thái thượng tu hành, bốn phương đại đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, lập tức tuân lệnh!”
Một đạo hỏa diễm bốc lên từ trên mặt lang nhân Mị, yêu khí trên người hắn nháy mắt thiêu đốt toàn thân, kêu thảm lăn lộn trên đất, ý đồ dập tắt hỏa diễm.
Trong nháy mắt, làm bị thương liên tiếp hai người, nhưng đối phương Si Mị Võng Lượng bốn huynh đệ cũng không phải tà vật bình thường, lúc tráng hán Si cùng lang nhân Mị hai người bị thương, hai người khác cũng không bị hù dọa, cũng không có đi thăm dò chiến hữu, mà là tiếp tục triển khai điên cuồng tiến công hắn, bọn họ thật vất vả bức Diệp Thiếu Dương đến góc chết, tuy phía trước hợp lực một kích không làm bị thương đến hắn, nhưng ưu thế đó vẫn còn, hơn nữa ngay tại thời điểm Diệp Thiếu Dương xuống tay với Si Mị hai người, Võng lại hộc ra một ngụm nọc độc.
Chất lỏng màu xanh lục tràn không trung, hình thành một đoàn khí vụ, quấn Diệp Thiếu Dương ở bên trong.
Lúc này đây, Diệp Thiếu Dương không đường trốn thoát, cũng không có trốn, hắn hút phải khói độc, ho khan một tiếng, cả người run run lên.
Võng nghe thấy hắn trúng chiều, trong lòng đang đắc ý, đột nhiên một bàn tay từ khói độc thò ra, nắm chặt cổ hắn.
Có linh quang ngũ sắc, từ khe hở ngón tay hắn chảy ra, không ngừng đốt cháy thân thể võng, khói trắng từ từ bốc lên.
“Ngao ô!”
Biên bức Võng phát ra tiếng kêu quái dị, không ngừng phịch cánh, ý đồ muốn giãy khỏi tay hắn, Diệp Thiếu Dương lại cầm chắc lấy nó không tha.
“Ngươi muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!”
Biên bức phát ra tiếng thét chói tai giống như nhân loại, tà khí trong cơ thể chợt bùng nổ, cả người mỗi một lỗ chân lông đều xịt ra Minh hà huyết thủy, chảy trên bàn tay Diệp Thiếu Dương, cũng giống như axit đậm đặc, không ngừng ăn mòn huyết nhục.
Diệp Thiếu Dương chết không buông tay, biên bức không chỉ dùng Minh hà huyết thủy thiêu đốt hắn, đôi răng nanh cũng cắn vào cổ tay Diệp Thiếu Dương, chui vào da thịt bên trong, cắn vào những thớ thịt lớn trên cổ tay hắn, dùng sức cắn rách.
Loại cảm giác này… Quả thực đau đớn như chịu cực hình, Diệp Thiếu Dương cả người run rẩy, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, nắm chặt biên bức không tha, cương khí cuồn cuộn không ngừng thông qua phù ấn trên lòng bàn tay phóng xuất ra, tiến hành thiêu đốt biên bức.
Đây là một loại tiêu hao lẫn nhau, so đấu là ý chí cùng thực lực, ai buông tha cho ai trước sẽ xong đời. Những thời điểm thế này, Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không chịu thua.
Trên đùi đột nhiên đau đớn đến thấu tim, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, là cương thi Lượng kia, đang ngoác miệng cắn đùi mình, lập tức tay phải đang rảnh tay tác pháp triệu ra Thất tinh long tuyền kiểm, trảm lên ót hắn.
Nhưng vì tinh lực mình đều đang đối phó biên bức, không có cách nào để khởi được nhiều chương khí để giết cương thi, kiếm này uy lực cũng không lớn, chỉ là chém ra một lỗ hổng trên đầu cương thi, gã này da dày thịt béo, căn bản không hề hấn gì, nhấc hai tay lên, từ phía sau siết chặt thắt lưng Diệp Thiếu Dương, mười ngón cắm sâu vào thịt, nửa người trên nâng hẳn lên, cắn xuống bụng Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương dùng sức lui ra sau, nhưng thân thể bị hai tay cương thi siết cứng, không thể động đậy, mắt thấy cương thi há to cái miệng đầy máu, chỉ có thể dùng Thất tinh long tuyền kiếm đón đỡ, nhưng chỉ cần được một chút, bảo kiếm đã bị cương thi gạt sang một bên.
Miệng khổng lồ cắn xuống.
Mà ngay đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương cảm thấy trong tay trái áp lực giảm bớt, tiếng hừ hừ của biên bức cũng yếu đi, hiển nhiên là không ổn rồi, tại thời điểm mấu chốt, nếu mình buông tay, biên bức tất nhiên đào tẩu, như vậy tất cả sẽ là kiếm củi ba năm thiếu một giờ, cho dù mình có thể địch được cương thi, chờ biển bức quay lại đây, lại là một đội quân đầy sức lực.
Còn chưa nói tới, Si Mị hai người tuy bị trọng thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chờ bọn hắn hoãn lại đây, mình đã bị thương đầy người, căn bản không có cách nào đối phó.
Muốn chuyển bại thành thắng, đây là cơ hội duy nhất.
Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, đem càng nhiều cường khí quán nhập tay phải, thiêu đốt biên bức, về phần cương thi công kích… Hắn tính cứ chịu đựng như vậy, cương thi cứ cắn như vậy, mình có thể chống cự được hay không, trong lòng hắn cũng không chắc chắn, đơn giản là cược một ván.
Cược mạng.
Diệp Thiếu Dương hóp chặt cơ bụng, đã chuẩn bị tốt cho việc bị cắn.
Đinh đầu cương thi ở trên bụng hắn, hai hàm răng nanh chui vào trong da thịt, lại không thể cắn tới, miệng còn phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
Tình huống gì?
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, nhất thời bị cảnh trước mắt dọa cho sự ngây người:
Tạ Vũ Tình quỳ gối trên giường, hai tay nắm vật gì không biết bị đầu cương thi che mất), cắm vào cằm cương thi, thi huyết màu đen không ngừng từ cằm nó trào ra, rơi lên hai chân mình.
Chương 2720: Hung Hãn Hơn Các Ngươi (2)
“Anh nha…”
Yêu huyết trong cơ thể biến bức chảy can, bị cương khí xâm nhập vào tâm mạch, trong nháy mắt đánh tan hồn phách, nhục thân nháy mắt mềm oặt.
Diệp Thiếu Dương chợt rút tay, bởi vì Thất tinh long tuyển kiếm kẹp ở giữa cổ và đầu cương thi, nhất thời không dễ rút ra, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy diệt linh định từ trong ba lô rút ra, ghim xuống ót cương thi, đồng thời hét lớn một tiếng với Tạ Vũ Tình: “Buông ra!”
Tạ Vũ Tình vội vàng rút tay.
Thổi phù một tiếng, Diệt linh định xuyên qua da thịt thật dày của cương thi, chui vào trong óc hắn, thi huyết văng khắp nơi.
Cương thi dùng sức lắc đầu, ý đồ giãy ra, nhưng Diệp Thiếu Dương đầu chịu cho hắn cơ hội, thả người về phía trước một cái, lật lên tới phía sau lưng hắn, cưỡi ở trên vai hắn, rút ra diệt linh định, điên cuồng không ngừng tăm xuống đầu hắn, “Bà mẹ nó, đi chết cho ta!”
Cương thi chống cự càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn ngã xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy. Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, đầu cương thi đã bị đâm thành hình thù như tổ ong vò vẽ, óc cùng thi huyết lẫn lộn vào nhau, như một lọ sốt mayonnaise đổ trên đất, màu đỏ màu xanh lan khắp mặt đất…
Diệp Thiếu Dương cũng là sức cùng lực kiệt, nhưng bây giờ còn chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, hắn liếc mắt nhìn Tạ Vũ Tình một cái, Tạ Vũ Tình giơ hai tay ra phía trước thân, ánh mắt ngây dại nhìn tay mình, đôi tay bởi vì dính thi huyết mà trở nên sưng đỏ lên.
Diệp Thiếu Dương vội vàng lấy ra một bao gạo nếp từ trong ba lô, sau khi mở ra vớc một nắm, cầm lấy hai tay cô, dùng sức xoa nắn, trừ đi thi khí trên hai tay cô.
“Không có việc gì, đừng sợ, chị chờ một chút.”
Diệp Thiếu Dương rời khỏi cô, bước chân lảo đảo đi đến bên cạnh tráng hán Si.
Tráng hán này trúng Thiên Nhãn thần quang, thần thức bị trọng thương, ánh mắt dại ra nằm ở trên đất, trông như một gã ngốc.
Diệp Thiếu Dương một chân dẫm lên mặt hắn, dùng sức nghiền vài cái, Si bị đau đớn kêu lên, ý đồ muốn ngồi dậy.
Diệp Thiếu Dương cầm diệt linh định trong tay, lập tức cắm vào trong thiên linh cái của hắn…
Si mềm ra rồi ngã xuống, chờ Diệp Thiếu Dương rút diệt linh định ra, từng hạt tinh phách, từ trong lỗ thủng trên thiên linh cái bay ra đến… Toi mạng.
Diệp Thiếu Dương lại cầm theo diệt linh định, đi tới hướng lang nhân lang nhân đã khôi phục thần thức, điều hiếm có là nó đã bị trọng thương, cũng không mù quáng gia nhập chiến đấu, mà là ngồi ở góc phòng, ngồi bất động với tư thế quái dị, trên người có tà khí lượn lờ quấn quanh.
Hắn đang điều tức khôi phục.
Thời điểm Diệp Thiếu Dương đi tới, hắn không thể không mạnh mẽ kết thúc điều tức, ý đồ đứng dậy, Diệp Thiếu Dương lắc đầu với hắn.”Hiện tại ta giết người dễ như trở bàn tay.”
Lang nhân Mị do dự một chút, lại ngồi xuống, quay đầu nhìn thi thể cương thi trên đất, còn có tráng hán kia, biên bức ngay cả thi thể cũng không còn, chỉ còn lại có một chút máu mủ, đang dần dần biến mất.
Lang nhân Mị trong lòng một mảng bị thương, lúc nãy ba huynh đệ chết thảm, hắn không động thủ, cũng không phải hắn không đủ bị thương, hoàn toàn tương phản, hắn nhịn bị thương xuống, điều tức nhanh hơn, chính là muốn khôi phục lại, báo thù cho các huynh đệ.
Điều duy nhất hắn có thể vì huynh đệ, chính là chuyện này.
Chỉ là… vẫn không thể tới kịp.
“Muốn sống, hay là muốn chết?” Diệp Thiếu Dương cố hết sức ngồi ở trước mặt hắn, đặt Thất tinh long tuyền kiếm lên cổ hắn, nói.
“Nếu người muốn giết ta, thì hãy động thủ đi.” Lang nhân Mị giọng điệu bình tĩnh, nhưng thật ra không có một chút khiếp đảm.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh: “Nếu ngươi không muốn sống, cần gì phải trả lời ta?”
Lang nhân Mị cũng cười lạnh theo: “Huynh đệ ta đều đã chết, một mình ta còn sống cũng không có ý nghĩa, nếu ngươi không giết ta, ngày khác ta tất nhiên tìm người báo thù!”
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Trả lời ta mấy vấn đề, ta thả ngươi đi.”
“Ngươi không sợ ta tìm người báo thù?”
Diệp Thiếu Dương cười khẽ, “Các ngươi bốn người cùng đi cùng nhau còn không phải là đối thủ của ta, chỉ một mình ngươi, ta sợ cái gì?”
Lang nhân Mị hơi hơi cúi đầu, nói: “Ta chỉ trả lời ngươi ba vấn đề.”
“Tốt, cái thứ nhất, là Địa Tạng Bồ Tát kêu các ngươi đến?”
“Phải.” Lang nhân Mị do dự một chút, nói, giận đến cả người run rẩy, người này giết ba huynh đệ mình, mình còn phải trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng mà, chỉ có như vậy mới có cơ hội sống sót…
Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: “Vì sao?”
“Không biết.”
Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi ngược lại hắn vì sao không biết, nhưng nghĩ đến vạn nhất bị hắn xem là câu hỏi thứ ba sẽ hết chuyện, vì thể nhịn xuống, nghi ngờ nhìn hắn.
Cũng may lang nhân Mị cũng sẽ không phải loại có tâm Cơ như vậy, tiện đà nói: “Bồ Tát nghĩ như thế nào, chúng ta làm sao biết được, đơn giản là vâng mệnh mà đến, muốn bắt người trở về, những thứ khác thực sự không hay biết.”
Diệp Thiếu Dương cũng tin tưởng lời hắn nói, cho dù bốn huynh đệ này ở địa ngục có bao nhiêu đại huong danh, ở trước mặt Địa Tạng Bồ Tát trước mặt, cũng chỉ là mấy con chó, trung tâm cơ mật khẳng định sẽ không để cho bọn họ biết.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Bồ Tát nói như thế nào, kêu các ngươi giết ta hay là tróc nã ta?”
“Tróc nã người, nhưng không có yêu cầu giữ lấy nhục thân của ngươi, hơn nữa, huynh đệ ta đến nhân gian hành động, tuyệt không làm bị thương tính mạng, điểm này, Bồ Tát cũng nói rất rõ ràng.”
“Cho nên, Bồ Tát cũng không lo lắng các ngươi giết ta? 0 đã ba câu hỏi rồi, vấn đề này ngươi có thể không trả lời.”
“Ta nghĩ đúng là vậy.” Trả lời xong câu hỏi này, lang nhân Mị ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi muốn làm gì ta?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, cười đến thực tà ác, nói: “Có phải các ngươi không nghĩ tới sẽ bị ta phản sát?”
Lang nhân Mị sợ run một chút, âm thầm cắn răng, nói: “Ngươi thật sự lợi hại, ngươi còn hung tàn hơn so với ác quỷ trong địa ngục này, Diệp Thiếu Dương, người không phải pháp sư, ngươi đã nhập ma đạo!”
“Ma đạo, ma đạo là cái gì?”
Diệp Thiếu Dương hai mắt đỏ lên, lóe ra quang mang hung tàn.
“Ta có thể giết các người, là vì ta ác hơn so với các ngươi, ác hơn so với ác quỷ lệ yêu các người từng đối phó!”
Lang nhân Mị kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt hắn loại khí tức tà ác mà hung tàn này xác thực vượt xa ác quỷ trong địa ngục, lệ khí cường đại như thế vốn dĩ không nên xuất hiện trên người nhân loại a.
Lang nhân Mị tuy khó hiểu, nhưng cũng có chút rõ ràng vì sao hắn có danh tiếng lớn như vậy, xác thực không phải nhân loại bình thường…
“Ngươi trở về, nói với Địa Tạng Bồ Tát, muốn giết ta, cứ việc phái người lại đây, cho dù y tự mình đến, ta cũng không sợ. Cho dù y là Chúa tể địa ngục, ta cũng không Sợ y.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhìn dõi theo hắn một hồi, lệ khí trong mắt biến mất, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể cắt đi.”
“Ta sẽ tìm người báo thù!”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, ý tứ không sao cả.
Lang nhân Mị đứng hẳn lên, liếc mắt nhìn thân thể mấy huynh đệ một cái, răng nanh nghiến kẽo kẹt, xoay người đi đến vị trí cửa sổ, đến phía trước cửa sổ, lại quay đầu nói: “Cho dù mấy người chúng ta chỉ là con chó của Bồ Tát, ngươi giết chó của ngài ấy, ngài ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi nên cẩn thận, ta muốn tự tay báo thù, không hy vọng người chết ở trong tay người khác!”
Chương 2721: Khởi hành (1)
Nói xong, hắn thả người, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mình trả lời Diệp Thiếu Dương mấy vấn đề, tương đương với bán đúng Địa Tạng Bồ Tát, đã không thể trở về được nữa, hơn nữa, mình muốn muốn báo thù, bằng mình một người lực lượng, căn bản không có khả năng làm được, như vậy, có lẽ chỉ có một nơi để đi.
Trong không trung, lang nhân Mị thở dài, một khi đi lên con đường này, mình vốn không có đường rút lui, nhưng, vì ba huynh đệ chết thảm kia, tất cả đều là đáng giá.
Hắn cắn chặt răng, xuyên qua khe hở hư không, bay hướng tới Thái m sơn.
Diệp Thiếu Dương dịch bước đến trước cửa sổ, đem kinh hồn linh treo trước cửa sổ, lại kiên trì vẽ một tấm huyết tinh phù, dán lên trên cửa sổ, lúc này mới lảo đảo trở lại trước giường, một đầu dựa lên trên giường, gần như hôn mê.
Trên người hắn bị thương quá nhiều: da mặt bị lưỡi liềm của tráng hán chém rơi một mảng, bả vai bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, cổ tay cũng bị cắn rách, còn đang đổ máu, phía sau lưng cùng hai chân càng không cần phải nói, cao thấp hầu như không có chỗ nào lành lặn.
Hắn ghé vào trên giường, máu trên người vẫn chảy, làm cho giường đều bị nhiễm đỏ.
Tạ Vũ Tình bị dọa ngây người, nhưng cô tốt xấu gì cũng là cảnh sát, từng gặp nhiều trường hợp thể thảm, sờ đến di động, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, kêu bọn họ hỏa tốc điều một chiếc xe cứu thương lại đây, sau đó ở trong phòng tìm được hai chiếc áo khoác tắm, tháo ra dây thắt eo trên áo, dùng sức buộc chặt hai đùi Diệp Thiếu Dương, cầm máu.
“Thiếu Dương, cậu cảm giác thế nào? Có cảm giác choáng váng không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, xoay người ghé vào trên giường, vô lực nói: “Không chết, tôi không chết được đâu.”
“Đã như vậy rồi còn chối” Tạ Vũ Tình khịt mũi, cố gắng để mình không khóc, nhìn tay trái hắn máu thịt lẫn lộn, chỗ vết thương nơi cổ tay còn đang không ngừng đổ máu.
Tạ Vũ Tình cởi dây cột tóc trên đầu xuống, cột lên phía trên cổ tay hắn, giúp cầm máu, ánh mắt đảo xuống dưới, nhìn thấy hắn nắm trong tay thủy thủ sắc bén kia, lập tức ngây dại.
“Vũ Tình?” Diệp Thiếu Dương đợi nửa ngày không phản ứng, không khỏi quay đầu nhìn lại, Tạ Vũ Tình chính kinh ngạc địa nhìn chằm chằm tay trái mình ngây người. “Làm sao vậy?”
“Không có gì, Thiếu Dương, trong tay cậu là…”
“Diệt linh định a, chị chưa từng thấy.”
“Đương nhiên từng thấy.” Tạ Vũ Tình cười cười, tiếp tục giúp hắn băng bó.
Mười phút sau, xe cứu thương tới nơi, dưới sự chỉ huy của Tạ Vũ Tình, trực tiếp nâng Diệp Thiếu Dương lên cáng, đưa vào bệnh viện.
Diệp Thiếu Dương toàn thân chi chít vết thương, vốn là phải khâu, nhưng mà Diệp Thiếu Dương mãnh liệt yêu cầu không cần khâu, Tạ Vũ Tình cùng bác sỹ đều không lay chuyển được hắn, không Có biện pháp đành phải sát trùng vết thương, sau đó bằng bó.
“Đùi cậu bị thương nặng nhất, còn có trên vai, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, hơn nữa cậu không muốn khâu lại, vết thương rất dễ bị viêm, cậu cần nằm viện quan sát nửa tháng.” Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn hắn, “Có ý kiến sao?”
“Tôi muốn lên máy bay đi Thừa Đức.”
“Cậu đã thành ra như vậy, thôi bỏ đi. Cậu cần ở lại chỗ này, cho dù có chuyện gì lớn, cũng không quan trọng bằng dưỡng thương, cậu hiểu chưa, nếu thật sự không ổn tôi giúp cậu đi tìm Đạo Phong.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hai chân mình quẩn kín bằng vải, không nói nữa.
Lần này, mình thật sự bị thương quá nặng.
Si Mị Võng Lượng bốn huynh đệ, tà vật thủ hộ địa ngục, thực lực thật sự rất cường.
Nếu không phải bọn hắn khinh địch, kết quả của cuộc chiến này thật đúng là khó mà nói.
Chỉ có chính hắn biết trận chiến này hung hiểm ra sao, tuy thành công phản sát bọn họ, nhưng đến cuối cùng, giết được mỗi một người trong bọn hắn, đều là mình dùng thân thể trọng thương đối lay…
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Tạ Vũ Tình: “Đúng rồi, lúc nãy chị đánh lén cương thi, sử dụng vật gì vậy, pháp khí sao?”
Pháp khí có thể cắm vào cằm cương thi Lượng, ngăn cản thế công của hắn, tối quan trọng là từ một người thường không có pháp lực gì khống chế, cái này tuyệt đối không phải pháp khí bình thường.
Lúc ấy, Tạ Vũ Tình ra tay từ phía dưới, cắm pháp khí vào cằm cương thi, Diệp Thiếu Dương từ phía trên nhìn xuống, không nhìn thấy hình thù pháp khí, hơn nữa lúc ấy tình huống khẩn cấp, hắn cũng không nhìn kỹ.
Tạ Vũ Tình nghe được câu hỏi của hắn, trong mắt hiện lên một tia bối rối, lập tức hồi đáp: “Là một cây kiếm gỗ đào, lúc trước cậu cho ta dùng để phòng thân. Cậu đã quên?”
“Kiếm gỗ đào? Diệp Thiếu Dương nhíu mày tự nói, “Kiếm gỗ đào sao có thể làm bị thương cương thi đến như vậy…”
“Hừ, có lẽ không phải kiếm gỗ đào, dù sao là một cây kiếm gỗ, phía trên còn có khắc rất nhiều ký hiệu gì đó, ta cũng không hiểu, ngươi đã quên?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Có chút ấn tượng, vậy thanh kiếm đó đâu?”
“Lúc ấy… gãy rồi, sau lại tôi vội vàng đưa cậu tới bệnh viện, cũng không giữ lấy, gãy rồi hẳn là vô dụng chứ?”
“Thôi bỏ đi.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói, không hề suy nghĩ chuyện này, ngồi ở trên giường kinh ngạc ngày người.
Tạ Vũ Tình đi tới ngồi xuống bên người, nói: “Cậu suy nghĩ cái gì?
“Suy nghĩ về bốn tên đó.”
Nhớ tới hình dáng mấy tên đó, Tạ Vũ Tình hít một hơi khí lạnh, nói: “Bọn họ rốt cuộc là cái gì vậy, ác quỷ sao?”
“Không, bọn họ là người của âm ty. Nói chính xác, là người của Địa Tạng Bồ Tát.”
“Địa Tạng Bồ Tát…” Tạ Vũ Tình đầu óc hơi nhảy số, cô tuy là người thường không biết gì về giới pháp thuật, nhưng có nghe qua tên Địa Tạng Bồ Tát.
“Bồ Tát… Không phải là người tốt sao?” Dựa theo lý giải của một người bình thường, Bồ Tát tự nhiên là chính nghĩa hóa thân, siêu độ thể nhân gì đó.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, suy nghĩ rồi nói với cô: “Y là Chúa tể địa ngục, cùng một cấp bậc với Đại Đế, tôi cũng chưa từng gặp y. Lần này y ra tay với tôi, tôi cũng thực khiếp sợ.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Những chuyện này tôi cũng không hiểu, nhưng mà, không phải cậu quan hệ tốt với âm ty sao, phán quan cái gì cũng luôn luôn nể mặt mũi cậu, sao lần này lại phái người tới giết cậu?”
“Vấn đề ngay tại chỗ này a, bề ngoài thì nói là vì Sơn hải ấn, nhưng mà Địa Tạng Bồ Tát chưa từng để ý pháp bảo các thứ, hơn nữa, y phái tới bắt tôi là Si Mị Võng Lược bốn huynh đệ, điều này đã nói lên, y muốn giết chết tôi, bên đại để chưa chắc là không biết chuyện này, cho nên…
“Thái độ của âm ty đối với tôi rất có khả năng đã thay đổi, không còn quan tâm tôi…” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nhìn cô nói: “Cũng không có gì lớn lao cả, tôi cần tăng cường kế hoạch của mình.”
Tạ Vũ Tình hỏi hắn kế hoạch là gì, Diệp Thiếu Dương khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh không dễ cảm thấy, không có trả lời.
Quỷ Vực, Bạch Vân thành.
Đạo Phong từ trên tường thành đi qua, dọc theo đường đi nhìn thấy một đám quỷ hồn đông nghìn nghịt, từng người đang vận chuyển các hòn đá, leo lên tường thành, sửa chữa lỗ châu mai trên tường thành. Một ít quan sai mặc đồ đen, cầm roi trong tay, không ngừng mà quật bọn họ, lớn tiếng quát lớn, thái độ mười phần ác liệt.
Giống như nhân gian.
Mặc kệ là quỷ hay là yêu, hoặc là sinh mệnh Quỷ Vực, bọn họ tuy hình thái khác nhau, nhưng mà tại Quỷ Vực đây, đều có có thể thực tại giống nhau, lúc làm việc cũng giống như nhân loại, cần dùng đến hai tay của mình để làm lụng.
Chương 2722: Khởi Hành (2)
Duy nhất khác nhau là, nhân loại dùng thể lực, bọn họ làm việc dùng hồn lực.
Bọn họ đương nhiên cũng có thể lợi dụng các loại tà thuật, di chuyển tảng đá cùng cây cối, nhưng cường độ hồn lực của bọn họ khiến bọn họ không có cách nào liên tục làm như vậy, bởi vì đối với bọn họ mà nói, vĩnh viễn làm không hết việc.
Bọn họ là thành phần tầng chót của Phong Chi Cốc, tương đương với nỗ công nhân gian, sau khi bị bắt đến đây, trên người bị hạ cấm chế, làm cho bọn họ không thể đào tẩu, mỗi ngày vất vả cần cù làm việc vài canh giờ, mới cho phép bọn họ nghỉ ngơi, dùng thời gian mấy canh giờ để khôi phục hồn lực, sau đó tiếp tục làm việc.
“Sư phụ, chúng ta đừng đi từ bên này đi qua, con không đành lòng nhìn những người này.” Tôn Ánh Nguyệt cong miệng đuổi theo, lắc lắc cánh tay hắn nói. Nhạc Hằng cũng từ phía sau vượt lên.
Đạo Phong đứng lại, quay đầu nhìn Nhạc Hằng, nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Nhạc Hằng nhún vai, nói: “Thực vô nhân đạo.”
“Bọn họ không phải người, nói gì chuyện nhân đạo?”
Nhạc Hằng ngẩn ra, nói: “Người nói vậy là già mồm át lẽ phải!”
Đạo Phong nói: “Các ngươi luôn sống trong giới tu hành, không biết tình huống của thành Bạch Vân này, các ngươi thấy bọn hắn đáng thương, các ngươi có biết, những cô hồn dã quỷ này, nếu không phải từ địa ngục trốn tới, thì chính là thời điểm còn sống tạo đại nghiệt, sau khi chết không dám đi âm ty, được Quỷ Vực xem xét, gia nhập liên minh chư phương thế lực, chuyên làm chuyện ác, những kẻ này, đều là giết người không chớp mắt, người thấy bọn hắn đáng thương, những người bị bọn họ cắn nuốt, sát hại, các ngươi cảm thấy có đáng thương không?”
Tôn Ánh Nguyệt cắn cắn môi, nhìn những khuôn mặt “lao công” đau khổ, nói: “Cho dù là như vậy, nhưng mà, chúng ta có tư cách gì để trừng phạt và phán xét bọn họ chứ? Sư phụ con nói như vậy người đừng mắng con a, người cứ nói những lời thật lòng.”
“Ngươi có thể lời thật tòng, tất nhiên là rất tốt. Hôm nay ta gọi các ngươi đến, chính là muốn các người hiểu rõ một đạo lý, đối đãi ác nhân, phải lấy ác diệt ác, lấy sát diệt sát!
Nhạc Hằng nói: “Những người dù sao cũng không phải âm ty, người không có tư cách trừng phạt bọn họ.”
“Tư cách?” Đạo Phong cười khẽ, chậm rãi nói, “Thực lực, chính là tư cách. m ty, Thái m sơn, ai mà không làm như vậy, người cho là Đại Để nắm trong tay tam giới, dựa vào lấy đức thu phục người?”
Nhạc Hằng giật mình, “Đạo Phong, người…”
Đạo Phong hiểu rõ hắn muốn biểu đạt ý tứ gì, tiến tới nói: “Đạo lý trong đó, ta chỉ có thể giảng tới đây, các ngươi tự mình trở về từ từ lĩnh hội…”
Tôn Ánh Nguyệt nhún vai, “Đi theo sự phụ là tốt rồi, cho dù người nói như thế nào, bọn con sẽ làm như thế đó.”
“Ta không thể nào đi cùng các ngươi mãi.”
Đạo Phong trầm mặc một hồi, hỏi Nhạc Hằng: “Các ngươi tu luyện thế nào?”
“Con lấy nhân gian đạo thuật nhập pháp, khám phá luyện khí Hóa Thần cảnh giới, cách luyện thần Phản Hư còn có một chút khoảng cách.”
“Còn Huyền Vũ?”
“Cái lão ô quy đó!” Nhắc tới hắn, Nhạc Hằng liền nhảy lên, “Gã đó không phải là lười bình thường nữa, chỉ biết rúc vào trong mai, thời gian ngủ nhiều hơn thời gian thức, thức dậy cũng chỉ biết uống rượu, hắn đã phế rồi, con nói với sư phụ, ngàn vạn đừng hy vọng hắn!”
Đạo Phong mỉm cười, nói: “Ba ngàn đại đạo, đều có thần thông, hắn tự nhiên có đường đi của hắn.”
“Cái này cũng coi như tu đạo? Vậy bọn con cũng dứt khoát uống rượu rồi ngủ cho xong, tu luyện một vạn năm.” Tôn Ánh Nguyệt bĩu môi nói.
“Các ngươi cùng hắn tộc loại khác nhau, thiên phú cũng không giống nhau, tự nhiên cũng không có cách nào lĩnh hội đạo của hắn.” Đạo Phong xua tay, “Được rồi, ta không có thời gian nhiều lời với các ngươi, ta sắp sửa đi một chỗ, khả năng rất lâu mới trở lại, chiến sự của Phong Chi Cốc đều có Kiến Văn xử lý, không cần các ngươi quản, các ngươi chỉ cần tu luyện cho tốt, chuẩn bị cho quyết chiến, nếu gặp sự tình trọng đại, nghe Cung Tử quyết đoán là được.”
Tôn Ánh Nguyệt nghe hắn nói như vậy, nhất thời có chút sốt ruột, cầm lấy tay áo Đạo Phong hỏi: “Sư phụ người muốn đi đâu, đi bao lâu a?”
“Ngươi không cần phải xen vào, ta còn có việc, các ngươi đi đi.”
Tôn Ánh Nguyệt cùng Nhạc Hằng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu rõ tính tình Đạo Phong, một khi hắn hạ lệnh đuổi khách sẽ không nói thêm cái gì, Tôn Ánh Nguyệt mếu máo, nói: “Sư phụ, người bảo trọng.”
“Yên tâm, ta sẽ trở về, đến lúc đó, ta giúp các ngươi chủ trì hôn lễ.”
Tôn Ánh Nguyệt đỏ mặt cười cười, lôi kéo Nhạc Hằng cùng nhau đi.
Đạo Phong đi thong thả theo tường thành, một đường đi vào trong thành, nhưng không có tiến vào tòa cung điện kim bích huy hoàng nọ, mà đi vòng đến thành sau, vào trong một rừng cây.
Đây là một mảnh rừng do cây phong cùng cây bạch hoa tạo thành, đều là hồng hoang dị chủng, do Dương Cung Tử từ hỗn độn giới mang tới, mặt khác còn dẫn một đạo chân khí hỗn độn tiến vào, những cây cối này hấp thu chân khí hỗn độn mà sinh trưởng, mấy tháng sau đã lớn thành đại thụ.
Màng rừng cây này là một mảng cảnh quan mà Phong Chi Cốc thậm chí toàn bộ Quỷ Vực khó mà có được.
Đạo Phong đạp chân lên tầng lá rụng, một đường đi thẳng vào sâu trong rừng cây, Dương Cung Tử đứng ở dưới một gốc cây phong, áo trắng như tuyết, thêm sự phụ trợ của thân cây toàn sắc đỏ càng duyên dáng yêu kiều, tựa như tiên tử.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dương Cung Tử lập tức quay đầu nhìn hắn, nói: “Rừng cây này đã trưởng thành, nhìn cũng không tệ, huynh cảm giác thế nào?”
“Rất tốt.”
“Nhưng mà còn thiếu chút sinh khí, chim thú, đom đóm a, muội muốn nghĩ cách mang một ít về đây.” Dương Cung Tử vui vẻ nói, “Muối muốn mang một ít lại đây, bố trí nơi này cho thật tốt, đến lúc đó chúng ta có thể ở trong này tản bộ, ồ đúng rồi, nói như vậy, còn thiếu cầu nhỏ con suối các thứ…”
Đạo Phong mỉm cười, lẳng lặng nghe nàng nói.
Dương Cung Tử cười với hắn, “Tốt rồi, muội ảo tưởng xong rồi, nói đi, huynh tìm muội làm cái gì, vì sao phải gặp mặt trong này?”
“Thiếu Dương mất tích.”
Nụ cười của Dương Cung Tử lập tức ngưng lại.
Đạo Phong kể đại khái về sự tình, cuối cùng nói: “Ta muốn đi cứu hắn, thuận tiện tìm kiếm Trảm tam thi pháp môn, Cung Tử, ta có dự cảm, hơn nữa cũng đã chuẩn bị hết rồi, lần này nhất định có thể trảm thị thành công.”
Dương Cung Tử yên lặng gật đầu, cũng không hỏi nhiều lắm, cũng không tỏ vẻ lo lắng. Đạo Phong, nam tử độc nhất vô nhị trong tam giới này, chuyện hắn muốn làm, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được làm nữ tử của hắn, mình nên yên lặng ủng hộ hắn, và không phải để cho hắn lo lắng.
Dương Cung Tử rất rõ điểm này.
Đạo Phong đi đến trước mặt cô, nắm bắt một bàn tay cô, nói: “Ta chỉ là muốn đến nói lời tạm biệt với muội, bởi vì, ta không biết khi nào thì mình có thể trở về, nhưng ta hứa với muội, ta nhất định sẽ trở
ve
“Muội biết, muội tin huynh.” Dương Cung Tử cố gắng giữ nụ cười, trong lòng cô có một loại dự cảm, lần này Đạo Phong nhất định sẽ đi thật lâu thật lâu. Tuy nhiên, gần đây hắn thường xuyên đi nhân gian, mỗi lần cũng đều nói lời từ biệt cùng cố, dặn dò một phen.
Nhưng lần này thật sự không giống.
Cô nhớ tới một lần cách đây khá lâu, cô bị phong ấn, sau đó hắn đi, đi một lần là mười năm… Trong lòng cô hiện lên cảm giác giống nhau như đúc năm đó, còn lần này, phải chờ đợi bao lâu?
Cô thực muốn hỏi Đạo Phong, nhưng lại không dám hỏi hắn, không muốn thêm gánh nặng cho hắn.