Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 388
❮ sautiếp ❯Chương 2713: Xuất Hiện Thêm Nhiều Người (1)
Nữ Bạt vừa thấy liền biết, đây là đang hấp thu tinh khí của thi huyết.
Hồ sâu trước mắt này, đó là ngọn nguồn dòng suối thi huyết của Thiên Khí Sơn, độ tinh khiết so với dòng suối dưới núi nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần, ở trong này hấp thu huyết tinh, tự nhiên là hiệu quả hơn gấp nhiều lần.
Đó là chưa nói đến khối Ngọc Thạch dưới thân cô, Nữ Bạt liếc mắt một cái nhận ra đó là một món bảo bối của thị tộc bọn hắn, là năm đó khi bọn họ cùng pháp sư nhân tộc chiến đấu, từ phái Hoa Sơn chiếm được một món pháp khí cực phẩm: đài hòa sen do hàn băng cực bắc tạo ra, người ngồi trên đó phun nạp có thể gia tốc tốc độ hấp thu thiên phong địa khí, bên trên còn có phù văn Hoa Sơn do một vị tông sư tiền triều tuyến khắc, càng có thể phát huy tác dụng của đài hoa sen.
Lúc trước sau khi Hậu Khanh được thưởng, phát hiện cái đài hoa sen này không riêng nhân loại có thể dùng, sinh linh gì, thậm chí là cương thi, đều có thể thông qua đài hoa sen, gia tốc hấp thu khí tức chung quanh.
Thi tộc không giống pháp sư nhân gian, sẽ tạo ra các loại pháp khí, cũng thích sử dụng pháp khí, xem như một loại phương thức mượn dùng ngoại lực, thi tộc không chú ý điều này như con người, bởi vậy ngàn vạn năm trôi qua, vài món pháp khí tích lũy được, đều là dựa vào thưởng mà có, cái đài sen hàn băng này chính là một món trong đó, là thuộc về bọn hắn huynh muội ba người, cho tới bây giờ không cho người khác dùng tới.
Nữ Bạt giờ phút này nhìn đến cô nương kia bình yên ngồi trên đài hoa sen hàn bằng, lập tức biết rõ là Hậu Khanh làm, ghen ghét dữ dội, từ trên lưng hoa xà tinh nhảy xuống, tức giận đi tới, giữa hai tay mười ngón ngưng tụ một cỗ huyết khí, nhẹ nhàng nâng tay, huyết quang phi tới như tên bắn về phía cô nương trên đài sen hàn băng.
Ngay tại khoảnh khắc sắp đánh trúng, trong máu loãng đột nhiên nổi lên một cơn sóng, một đạo nhân ảnh từ dưới chui ra, đứng thẳng ở trên huyết lãng, nâng tay lên, lăng không một chút, hình thành một đạo kết giới như sóng nước gọn, đem huyết quang đánh tan, sau đó nuốt hết.
“Hậu Khanh!” Nữ Bạt nắm chặt hai đầm, rống giận về phía Hậu Khanh.
“Bái kiến chân chủ!”
Hoa xà tinh hiện ra hình người, quỳ ở trên đất không dám đứng lên.
Đạo cô trên lưng hắn đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Hậu Khanh, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cùng phẫn nộ.
Hậu Khanh không để ý tới Nữ Bạt, trước tiên nhìn đạo cô này một cái, cả kinh nói: “Sao người lại để Cô ta bắt tới đây!”
Nữ Bạt đi đến trước mặt đạo Cô, vỗ một cái lên vai vỗ cô, đạo cô đau kêu một tiếng, ngồi liệt trên đất. Một bàn tay Nữ Bạt vuốt ve đầu của cô, nói với Hậu Khanh: “Người quen cô?”
“Cô không phải sự muội của quân sự sao, tên…” Hậu Khanh nhất thời không nhớ tên của cô.
“Không chỉ là sư muội của quân sự, còn là người trong lòng của hắn, quân sự này giết đại ca của ta, thù này không đội trời chung, hôm đó ta vốn muốn giết hắn, lại lầm lẫn bắt sư muội hắn về, vốn định một chương bóp chết, lại nghĩ đến có thể dùng để áp chế hắn, liền phong tỏa huyệt vị của ả, mang ả lên núi.”
“Chuyện tốt.” Hậu Khanh cắn răng, cười lạnh với Lý Lâm Lâm.
Nữ Bạt thần sắc biến đổi, nhìn về phía cô nương trong huyết trì, giọng đầy ghen tuông: “Đó là ai vậy!”
Hậu Khanh muốn nói cái gì, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Lý Lâm Lâm cùng hoa xà tinh, Nữ Bạt hiểu ý, đưa tay điểm ngay ẩn đường Lý Lâm Lâm, Lý Lâm Lâm lập tức hôn mê.
“Đưa ả xuống dưới núi chờ ta.” Nữ Bạt hạ lệnh cho hoa xà tinh.
Hoa xà tinh thân mình run lên, hóa thành thân rắn, dùng miệng ngậm chặt Lý Lâm Lâm, lập tức đi
ngay.
“Nhớ kỹ, không được khinh bạc ả.”
Nữ Bạt lại dặn một tiếng, nhìn hoa xà tinh đi xa, sau đó quay đầu nhìn Hậu Khanh.
Hậu Khanh xoay người đi tới trước mặt cô nương, ở trên mặt cô kéo một phát, hóa ra thứ nhìn qua tưởng là khăn che mặt kia, lại không phải là khăn che mặt thật sự, mà là một màng nước bao trùm trên mặt cô.
Hậu Khanh vén một lỗ hổng trên màng nước, sau đó lại nhanh chóng khép lại, giải thích: “Ta muốn linh hồn của cô ấy không bị xâm nhập, nếu không cô ấy sẽ không phải là cô ấy.”
Nữ Bạt hai đầm nắm chặt, trong ánh mắt là hỏa diễm ghen tị thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sớm đoán được, quả nhiên là a! Ngươi thật sự mê mẩn cô rồi phải không?”
Hậu Khanh vẻ mặt không thay đổi, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi không thấy hiếu kỳ, vì sao cô ấy lại ở bên trong thi huyết?”
Nữ bạt khẽ nhíu mày.
“Ta muốn để cô ấy trở thành cương thi, trở thành thành viên thi tộc.” Hậu Khanh cười, “Cô ấy là quỷ đồng chuyển thế, vốn là là đoạt thiên địa tạo hóa mà sinh, thể chất cực kỳ đặc thù, nếu là nhân loại bình thường, cho dù là Diệp Thiếu Dương tiện thiên linh thể, ở bên trong thi huyết thượng cổ này cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng cô ấy không có việc gì.”
Nữ Bạt ngơ ngác địa nhìn Nhuế Lãnh Ngọc trong thị huyết, lẩm bẩm nói: “Cô ấy là quỷ đồng chuyển thế, là vô cực Quỷ Vương tránh được luân hồi, ở nhân gian lưu lại một mầm móng, hắn sẽ cam tâm để cho cô ấy bị Thị tộc ta bắt cóc?”
“Vô cực Quỷ Vương. Vậy thì sao chứ?”
Hậu Khanh lạnh lùng cười, “Mà nay, ta đã có được toàn bộ huyết mạch tướng thần, chỉ cần tế luyện thành công, ngay cả vô cực Quỷ Vương cũng không nhất định có thể làm khó dễ được ta, trong vòng
bây giờ đều là Thái m sơn cùng m Ty tranh đấu, mà nay, thị tộc ta muốn phá đi truyền thống đã vạn nghìn năm này.”
Nữ Bạt hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn, lại nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Nếu đây là ả, vậy người Diệp Thiếu Dương mang đi là ai? Không thể là giả chứ, với trí thông minh của Đạo Phong cùng Diệp Thiếu Dương, không có khả năng nhìn không ra.”
“Đều là cô ấy, nhưng lại không phải.”
Nữ Bạt khó hiểu nhìn hắn.
Hậu Khanh nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, ánh mắt nhu hòa đi, chậm rãi nói: “Ngày đó, đám người Diệp Thiếu Dương xông vào Thiên Khí Sơn ta, tuy có rất nhiều chuyện vượt xa dự đoán của ta, nhưng mà, người nghĩ rằng ta cam tâm để cho cô ấy rời đi sao?”
“Trên đời không có khả năng có hai ả.” Nữ Bạt kiên trì quan điểm.
“Vì sao không có khả năng?”
Nữ Bạt thấy hắn giọng điệu rất chân thật, không giống như là trêu tức, cẩn thận suy tư một hồi, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là thế, nhưng mà… Người nào mới là ả thật?
Hậu Khanh khẽ mỉm cười, đối diện với ánh mắt Nữ Bạt, tuy không nói gì, nhưng mà Nữ Bạt đã hiểu.
“Ta muốn người đi làm một chuyện, người tự mình đi làm.” Hậu Khanh đi tới một bước lên trước mặt cô, nói: “Ngươi đi nhân gian, đi tìm Diệp Thiếu Dương.”
“Tìm hắn?
“Đoạt lấy son hải ấn, hoặc là giết hắn.”
“Sơn hải ấn? Ngươi cần sơn hải ấn làm cái gì?”
“Sơn hải ấn diệu dụng vô cùng, ta tự nhiên cũng muốn có.” Hậu Khanh tạm dừng một chút, nói, “Nếu ta sở liệu không sai, m Ty, Thái m sơn, pháp thuật công hội, đều đã chém giết đoạt lấy sơn hải ấn của Diệp Thiếu Dương, có khả năng đã bắt đầu rồi, chúng ta cũng đục nước béo có một phen, nếu bất thành, vậy sẽ giết hắn, đoạn tuyệt hậu hoạn.”
“Ngươi sợ hắn đến cướp tức phụ ngươi đi?” Nữ Bạt hừ một tiếng nói.
Hậu Khanh cười nói: “Nay ta đã có được tương thần truyền thừa, sẽ quan tâm một pháp sư nhân gian sao?”
Nữ Bạt chăm chú nhìn hắn, thay đổi giọng điệu, nói: “Hậu Khanh, nếu người hồi tâm chuyển ý, ta nguyện ý mang một cô nương tự sắc cùng địa vị đều không thua gì cô ấy đến tặng cho ngươi, cho người độc chiếm.”
“Ai?”
“Diệu Quang tiên tử.” Nữ Bạt có chút kiêu ngạo mà nói, “Cô đã bị ta khống chế, sẽ từng bước đọa nhập ma đạo, không giới, sẽ không còn chỗ đứng cho cô.”
Chương 2714: Xuất Hiện Thêm Nhiều Người (2)
Hậu Khanh hơi hơi cúi đầu, nói: “Ngươi có biết, ta không có hứng thú đối với ả. Ngươi cũng đừng trẻ con nữa, đại ca đã mất, sau này, ngươi không thể tiếp tục đùa bỡn ta, tương lai không lâu, ta sẽ tặng cho người toàn bộ Thanh Minh giới.”
Nữ Bạt vẻ mặt thoáng biến hóa, nói: “Nói đến đại ca, ta muốn hỏi người một vấn đề, khắp nơi đều đồn đãi, là người…
Hậu Khanh đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm cô, nói: “Người tin tưởng sao?”
“Nếu ta tin tưởng, hôm nay sẽ không tới nơi này, nhưng mà, ta muốn chính miệng người nói cho ta biết, đó chỉ là ngoài ý muốn, không phải âm mưu của ngươi.”
Bốn mắt nhìn nhau, Hậu Khanh thần sắc không có chút biến hóa, trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi nói: “Đó thật sự là ngoài ý muốn, không liên quan đến ta.”
Tảng đá trong lòng Nữ Bạt rơi xuống.
Tuy cô hết lần này tới lần khác nói với bản thân, không có khả năng là Hậu Khanh, nhưng rất nhiều trùng hợp khiến cô không nhịn được phải nghĩ đến điều này, mà nay được Hậu Khanh chính miệng giải thích, vậy thì không gì vấn đề gì rồi.
Tuy cô đang ghen, đối với nhiều việc làm của Hậu Khanh đều không hài lòng, trong lòng tích lũy oán khí rất sâu, nhưng mà, loại chuyển trái phải rõ ràng này, cô tuyệt đối tin tưởng hắn.
“Toàn bộ mọi người, toàn bộ thể lực, đều là kẻ địch của chúng ta, tương lai đều phải đi chinh phục từng thứ một, nhưng trước mắt, kẻ địch lớn nhất của chúng ta là liên quan không giới.” Hậu Khanh trầm ngâm nói, “Không giới những người đó, Xiển Giáo Kim tiên, Thanh Khâu Hồ vương cùng mấy đám người kia chỉ biết đấu pháp, cũng không hiểu chiến tranh, duy chỉ có Lâm Tam Sinh kia là nhân vật khó đối phó.”
Nữ Bạt nói: “Nữ nhân của hắn hiện tại ở trong tay ta, không sợ hắn không nghe ta”
“Không đơn giản như vậy, trước tiên người đem ả kia nhất trên núi, phái người trông coi cẩn thật, đợi ta nghĩ được kế sách hay, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
“Còn có chuyện gì khác không?”
“Không có.” Hậu Khanh suy nghĩ một chút, nói.
Nữ Bạt nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta sớm muộn cũng sẽ giết ả.”
Nói xong tức giận lao xuống núi.
Hậu Khanh đứng ở đỉnh núi, nhìn bóng Nữ Bạt càng lúc càng xa, nhẹ nhàng thở hắt ra, đi trở về đến bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, đứng gần dò xét khuôn mặt của cô, ánh mắt trở nên nhu hòa, chỉ có hắn trong lúc này, nhìn qua tưởng như là một người bình thường, chứ không phải cương thi vương đầy mình âm mưu quỷ kế, bễ nghễ thiên hạ.
“Cô đến cùng là thật, hay là giả đây?”
Hậu Khanh nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, thì thào tự nói, lập tức lại tự giễu lắc lắc đầu, “Giá thành thật thì thật thành giả, cái mọi người đều muốn, vĩnh viễn chỉ là chân tướng mà bọn hắn muốn.”
Theo sau, lại cười giống như ma làm, lẩm bẩm nói: “Một ngày nào đó, ta đem thế giới này tặng hết cho cô. Đến lúc đó cô mới biết được, trên thế giới này ai là chân chính yêu cô, người chân chính có thể bảo vệ cô.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhắm mắt lại, tựa hồ nghe thấy hắn nói chuyện, hơi hơi nhíu một chút mày.
“Không có, thật sự không có…”
Diệp Thiếu Dương hầu như lật tung hết cả nhà, vẫn là không tìm được sơn hải ấn ở nơi nào.
“Ngăn tủ này, làm sao mở đây? Tại tủ đầu giường, Diệp Thiếu Dương tìm thấy một ngăn tủ không mở được, lẩm bẩm.
“Chính là tủ của nhà cậu, cậu còn hỏi ai.”
“Tôi không nhớ ra là chìa khóa nào.”
Diệp Thiếu Dương thử vài cái, từ phía dưới nắm lấy tay cầm, dùng sức lôi kéo, mở được ngăn kéo ra, kết quả lập tức trợn tròn mắt.
Bên trong không có thứ hắn muốn tìm, chỉ có album ảnh, trên bìa là Nhuế Lãnh Ngọc mặc áo cưới, vẻ mặt hạnh phúc nép vào lòng mình đang mặc hán phục.
Mình vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, ngược lại Nhuế Lãnh Ngọc tự nhiên phóng khoáng, trên mặt tràn đầy nét tươi cười ngọt ngào.
Chờ kết hôn a…
Tất cả đều đã xong, tất cả đều không còn kịp rồi.
Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc trong ảnh chụp, kinh ngạc ngây người.
“Nhớ cô ấy?” Tạ Vũ Tình ôm cánh tay, đứng dựa cửa.
Diệp Thiếu Dương buông album ảnh, miễn cưỡng cười với cô, nói: “Đã xảy ra rồi, cũng không có cách nào thay đổi.”
“Có ý gì?” Tạ Vũ Tình không hiểu.
Diệp Thiếu Dương tìm kiếm khắp nơi một lượt, thật sự tìm không thấy, đành phải bỏ mặc, ngưỡng mặt nằm ở trên giường ngây ngốc.
“Cậu có tính toán gì không?”
Tạ Vũ Tình ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.
“Tôi muốn đi gặp Đạo Phong.”
“Hiện tại?”
Tạ Vũ Tình nhớ tới cái gì, nói, “Đúng rồi, nếu cậu muốn đi tìm hắn, vậy chỉ có thể đi Thừa Đức, như vậy mọi người đều sẽ phát hiện ra cậu.”
“Tôi sẽ nghĩ cách.”
Tạ Vũ Tình lấy điện thoại tìm kiếm hành trình giúp hắn, nói: “Chỉ có 5 giờ sáng mai mới có phi cơ, đi tàu cao tốc phiền toái hơn, thời gian đến nơi cũng không chênh lệch mấy.”
“Vậy chị đặt giúp ta một vé máy bay.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Vậy, chị… có biện pháp nào không để tôi không cần kiểm tra, trực tiếp lên máy bay không?”
“Có ý gì?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Tôi đã đánh mất chứng minh thư, không kịp đi làm bổ sung.”
“Có thể làm chứng minh thư tạm thời a.” Tạ Vũ Tình nở nụ cười, “Tôi biết cậu đối với việc này không hiểu lắm, tôi sẽ đi chào hỏi bên sân bay, đến lúc đó làm cho cậu chứng minh thư tạm thời là được.”
“Vậy tối hôm nay… Cậu còn có chuyện gì không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cùng đi ăn cơm đi.”
“Đi thôi, ăn bánh bao thịt đi.”
Hai người đi ra, đi tới tiệm bánh bao thịt, trên đường Tạ Vũ Tình nói với hắn, tiệm này đã đổi chủ rồi, may mà chủ quán tiếp nhận là một người thân thích, phối phương cũng được truyền thụ, hương vị vẫn là chính tông thật sự.
Dọc theo đường đi, Tạ Vũ Tình ba la ba la nói rất nhiều, tâm tình vui vẻ. Diệp Thiếu Dương trên mặt thủy chung mang theo nụ cười mỉm, lẳng lặng nghe cô nói.
“Này, hôm nay cậu không giống như bình thường,” thời điểm ăn cơm, Tạ Vũ Tình nghiêng đầu dò xét hắn, nói.
“Có sao?”
“Đương nhiên, đừng quên tỷ tỷ này ăn cơm ngành nào. Hôm nay cậu không được bình thường, trước kia cậu sẽ chọc giận ta, hôm nay lại có thể không chọn câu nào, cái này không bình thường a.”
Khoái trá ăn một ít bánh bao thịt lớn, hai người đi bộ ven đường, nơi này cách xa nhà hai bọn họ, Diệp Thiếu Dương cũng không sợ bị người ta phát hiện.
“Hôm nay tôi không tiện trở về, tôi đi tìm một khách sạn để ngủ, sáng mai trực tiếp đi sân bay, chị… đi cùng tôi được không?”
“Cùng cậu đi thuê phòng sao? Tạ Vũ Tình khiêu khích nhìn hắn một cái.
“Ha ha, tôi không có chứng minh thư, chỉ có thể dùng của chị.”
Hai người tản bộ dọc theo ven đường, tìm một khách sạn hạng sao, thời điểm thuê phòng, cô gái tiếp tân kiên trì nói cần có chứng minh thư của cả hai người, tỏ vẻ đây là quy củ, nếu chỉ đăng ký một người, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cảnh sát điều tra, khách sạn sẽ gặp phiền toái lớn.
Tạ Vũ Tình nói nhiều cũng vô dụng, cuối cùng nổi giận, trực tiếp đem thẻ cảnh sát đặt trên quầy bar.
“Tôi chính là cảnh sát, nếu cô không làm cho ta, vậy mới thật sự là tìm phiền toái!”
Cô gái tiếp tân mới ngớ người ra, cuối cùng vẫn là cho bọn hắn thuê phòng.
Sau khi vào phòng, Tạ Vũ Tình nghỉ ngơi một chút rồi phải đi, Diệp Thiếu Dương đề nghị nói: “Chúng ta uống chút rượu được không? Giúp tôi thư giãn một chút, đợi đến khi đi Thừa Đức, lại bắt đầu bận rộn.”
Chương 2715: Si Mị Võng Lượng (1)
“Vậy uống rượu vang đi, lỡ như uống nhiều, cũng sẽ không bị say, tôi đi mua một chai.” Tạ Vũ Tình chủ động đi xuống, tìm siêu thị mua hai chai rượu vang mang lên, rót hai ly, vừa uống vừa tán gầu.
Trò chuyện về lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, tán gẫu những chuyện bọn họ cùng nhau trải qua, Tạ Vũ Tinh càng trò chuyện càng hưng phấn, lôi kéo Diệp Thiếu Dương cùng uống rượu, bất tri bất giác uống hết hai chai rượu vang.
Tạ Vũ Tình tỏ ý mình muốn đi vệ sinh, vào nhà vệ sinh cả buổi trời không thấy đi ra, Diệp Thiếu Dương đẩy cửa đi vào xem, phát hiện cô không hề đi vệ sinh, quần áo cũng chưa cởi, nằm ở nền nhà mà ngủ.
Diệp Thiếu Dương thử đánh thức cô, gọi cả nửa ngày cô cũng chưa tỉnh, đại khái là say rượu rồi, thật ra bản thân Diệp Thiếu Dương cũng có chút lâng lâng, ôm Tạ Vũ Tình đi ra, đặt ở trên giường, cởi áo khoác cho cô, đắp chăn.
Trong suốt quá trình, Tạ Vũ Tình thủy chung đều không tỉnh lại.
Chăm sóc cho cô lên giường xong rồi, Diệp Thiếu Dương đứng ở bên giường, nhìn mặt cô, nhịn không được muốn bước tới hôn cô một cái, thời điểm sắp đặt miệng lên, Tạ Vũ Tình đột nhiên mở miệng, nỉ non: “Thiếu Dương, cậu có thể đi tìm tôi đầu tiên, tôi rất vui…”
Cũng không biết là nói mở, hay là lời nói mơ hồ mang theo chút ý thức.
Diệp Thiếu Dương dừng lại động tác, chăm chú nhìn mặt cô thật lâu, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc, tôi chỉ có thể nhìn chị như vậy…”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên vô hạn sầu não, cuối cùng cũng chỉ là chăm chú nhìn cô một lát, đứng lên rời đi. Đi đến phía sau cửa, đưa tay mở cửa, một chân đã muốn nhắc khỏi không trung, lại không thể hạ xuống: sau khi mở sau ra, hắn không nhìn thấy phòng khách, mà là vô tận hắc ám, từng đôi ánh mắt đang nhìn trộm mình trong bóng đêm.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ, tất cả bình thường, nhưng mà chỉ cách một cánh cửa, phòng ngủ cùng phòng khách lại là tựa như hai thế giới.
Hình ảnh ly kỳ trước mắt, làm cho người ta cảm giác giống như là gian phòng ngủ đang bay bổng ở giữa không trung.
Tà thuật, hỗn độn hư không.
Diệp Thiếu Dương một bước vọt tới cửa sổ phía trước, kéo bức màn ra nhìn, bên ngoài cũng giống vậy, là vô tận hắc ám, phân biệt rõ ràng làm nổi bật sự tồn tại của gian phòng này.
Diệp Thiếu Dương tay trái tạo một tấm linh phù, đánh về phía hư không ngoài cửa sổ, linh phù thiêu đốt, thả ra ánh sáng lạnh màu đỏ sậm, trong nháy mắt chiếu sáng hư không, có thể nhìn thấy ở hỗn độn xa xa, có bốn bóng hình đang đứng.
Bốn người, cao thấp mập ốm khác nhau.
Lai gia bất thiện a!
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thối lui đến bên cạnh Tạ Vũ Tình đi, nâng tay đánh ra tám tấm linh phù, ở không trung sắp hàng thành phương vị bát quái, cùng nhau rơi trên đất.
“Bát môn đình trệ, địa hóa tế minh! Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!”
Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt ném ra một xâu tiền Ngũ Đế, chuẩn xác rơi ở trên tấm tấm linh phù, linh phù cùng nhau thiêu đốt, nhưng hỏa diễm là từ lỗ hổng trên tiền Ngũ Để tỏa ra, màu đỏ như địa ngục liệt hóa.
Lập tức chiếu sáng cả phòng.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn.
Bốn người, người ngoài cùng bên trái, thân cao ba thước, cả người tuyết trắng, thắt lưng to như thùng nước, đầu cùng chân đều càng lúc càng mờ nhạt, hầu như nhìn không thấy, trong tay cầm theo một cây móc sắt giống như lưỡi liềm rất to, bên trên còn có huyết quang mờ mờ, giống như sắp Có máu chảy xuống.
Kẻ thứ hai trông giống như dã thú, lưng cong, khắp người lông vàng sáng bóng, bộ dạng xấu xí, hai tay dài qua gối, đan chéo trước người, hình dáng ngón tay giống như cùng xúc tua, mũi nhọn sắc bén làm cho người ta không rét mà run.
Miệng của kẻ này vỡ ra, giống như là đang cười, lộ ra hai răng nanh sắp xếp lẫn lộn, tiếng nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Kẻ thứ ba là một cương thi cả người chảy nước xanh biếc, mặt mũi đáng ghét, bụng như cái trống, có một cái rốn thật lớn, bên trong chảy ra dịch nhầy, cố tình ra vẻ quái dị.
Nhìn thấy ba kẻ này, Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, mình cho tới bây giờ chưa từng gặp bốn tên này, nhưng mà… căn cứ hình thái của mỗi người trong bọn họ, lại có thể đoán được thân phận bọn họ, chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng.
Bốn vị này sao lại tìm đến nhân gian chứ?
“Si Mị Võng Lượng?” Diệp Thiếu Dương dùng ngữ điệu không xác định hỏi một tiếng.
“Khà khà khà…”
Một chuỗi tiếng cười chói tai, từ giữa ba người truyền đến.
Ba người đều chưa mở miệng, thanh âm là từ trong rốn cương thi truyền đến.
Một đôi tay nhỏ bé màu đỏ, từ trong rốn trèo ra, sau đó là một cái đầu nhọn nhọn, bộ dạng rất giống con chuột, sau khi chui ra từ trong rốn cương thi, Diệp Thiếu Dương mới nhìn thấy thứ này còn có một đôi cánh.
Biên bức.
Chỉ là bộ mặt so với dơi bình thường thì xấu xí hơn nhiều, bộ dạng giống như quái vật, một đôi mắt nhỏ xanh lè tình nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, phát ra nụ cười quái dị.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi chính là Diệp Thiếu Dương! Hai năm nay, người rất nổi bật đó.”
Diệp Thiếu Dương sắc mặt không thay đổi, ánh mắt đảo qua mặt bốn tên này, thử nói: “Si Mị Võng Lượng?”
Si Mị Võng Lượng, ở trong mắt nhân loại, là gọi chung tất cả tà vật, nhưng mà trong giới pháp thuật, lại dùng để chỉ bốn sinh linh, bốn loại tà ác sinh linh tồn tại từ thời kì thượng cổ, tà vật nhìn không thấy đầu đuôi kia, chính là Si, có đôi khi sẽ xuất hiện ở nhân gian, dân gian có rất nhiều lời đồn về hắn, có vài địa phương gọi là “vụ tử”, hình dung thân thể hắn giống như sương mù, nhìn không thấy đầu và chân.
Nó không sát sinh, cũng không can thiệp cuộc sống nhân loại, bởi vậy, dân gian luôn xem hắn là một loại sinh linh giống như quỷ sai, trên thực tế hắn là người thủ hộ địa ngục, mỗi lần xuất hiện ở nhân gian, đều là tới bắt sinh linh vượt ngục trốn khỏi địa ngục (không gian địa ngục cũng không ổn định, giam giữ sinh linh cũng nhiều, mỗi lần không gian phát sinh chấn động, luôn luôn một hai sinh linh vừa vặn ở tại giữa khe hở, có cơ hội đào tẩu).
Mỗi khi đến lúc này, Si liền phụ trách đến nhân gian tróc nã bọn nó, nhưng chỉ tróc không nã, giống như Chung Quỳ, trực tiếp ăn luôn kẻ đang lẩn trốn, bổ sung tu vi, cái này coi như là một loại phần thưởng cho những ngày vất vả cần cù công tác.
Thứ kia hình dáng giống động vật khuyên khoa thành tinh, gọi là Võng, là sơn tiêu thành tinh, giống như Si, cũng là một trong những người thủ hộ địa ngục, phụ trách công tác là tuần tra Chiểu Trạch đại địa ngục, bởi vì thần thức sâu sắc, lực cảm giác cực kỳ cường đại, trong địa ngục nếu có chút gió thổi cỏ lay gì, đều có thể lập tức nhận thấy được, phòng bị cho những chuyện chưa xảy ra.
Còn cương thi kia, là Lượng, truyền thuyết là Huyết cương vương của Minh Hà, trấn thủ đoạn Minh Hà trải qua địa ngục nhưng không có thần trí gì, mà Mị, chính là con dơi sinh trưởng ở hắn trong thân thể, nghiêm khắc mà nói, là một ký sinh trùng trên người hắn, giữa hai người làquan hệ cộng sinh, Mị tựa như đầu óc, chỉ huy Lượng hành động, thân thể Lượng không ngừng sinh ra thi thủy, đối với sinh linh khác mà nói là kịch độc, đối với Mị mà nói, lại là chất bổ dưỡng cực tốt.
Si Mị Võng Lượng lần lượt chiếm quỷ, yêu, cương thi cùng tà linh tử loại sinh linh.
Cái này thật ra là một sự trùng hợp.
Bọn họ đều là sinh linh thượng cổ, theo truyền thuyết, lúc ấy bọn họ đều còn là dị thú, trong cuộc chiến thượng cổ đứng về phía Xi Vưu, sau khi Cửu Lê chiến bại, trận doanh bị tan rã.
Chương 2716: Si Mị Võng Lượng (2)
Bốn tên này vì tránh né Hiên Viên thánh để đuổi giết, cùng nhau đào tẩu, trốn vào địa ngục trong Minh Hà, kết bạn với nhau, hành hung làm ác, thành Minh Hà nhất bá, bởi vì bọn họ bốn người kết bạn, trường kỳ làm cùng làm chuyện xấu, chiến thuật phối hợp ăn ý, phát huy tinh thông của mỗi người người đến mức tận cùng, những tà vật trong Minh Hà chỉ biết làm một mình và làm việc khinh xuất còn lâu mới với tới được.
Lúc ấy, Minh hà lão tổ đang tu luyện hội nguyên thần thông thứ chín, ẩn núp ở đáy nước Minh hà, A Tu La vương cùng Đế Thích Thiên đánh mãi không ngừng, cũng không hơi sức đánh theo bọn họ, bốn tên này tuy hung tàn, nhưng là mười phần thông minh, cũng không động tới tam đại đầu sỏ này, bởi vậy luôn luôn tường an vô sự.
Sau đó Địa Tạng Bồ Tát dẫn dắt một đám đệ tử Phật quốc chinh phạt Minh hà, lúc đó Minh hà, cũng là cát cứ một phương như Thái m sơn, chỉ là tam đại đầu sỏ luôn luôn bất hòa, mỗi ngày đánh tới đánh lui, rất không đoàn kết, cuối cùng để cho Địa Tàng Bồ Tát chinh phục, A Tu La vương cùng Đế Thích Thiên đều trở thành Phật quốc hộ pháp, Minh hà lão tổ vẫn ngủ say đến nay (hắn còn ở Minh hà hay không, hoặc là còn sống hay không, đến nay không có định luận).
Lúc ấy, Địa Tạng Bồ Tát thuận tay cũng hợp nhất Si Mị Võng Lượng bốn vị này, bởi vì Phật tử thiện tâm, lại thấy bọn hắn có chút bản lĩnh, bởi vậy không có diệt bọn hắn, chỉ để lạc ấn trong thần thức bọn họ, tước đi một ít hung hăn của bọn họ, sau đó đưa đến bên trong địa ngục, cho bọn họ lấy ác chế ác, từ nay về sau trường kỳ ở trong địa ngục.
Diệp Thiếu Dương cho tới bây giờ chưa từng gặp bọn họ, nhưng từng nghe nói về sự tích cùng truyền thuyết của bọn họ.
Bọn họ từng là dị thú, thực lực rất mạnh, sau này bị tước đi, tuy không có lợi hại như trước kia, nhưng tuyệt đối không thể coi khinh, nhất là bốn người hợp thể, trình độ của bọn họ trong chiến đấu, đều vượt xa so với thực lực của từng người.
“Khà khà, bốn huynh đệ ta, đã lâu không cùng nhau đi bắt người, không ngờ lần này lại là đến nhân gian, đối phó một pháp sử nhân loại… Khà khà, Diệp Thiếu Dương, người phải xuất ra thực lực, đừng làm cho các huynh đệ ta thất vọng a.” Kẻ hình thái như con dơi cười líu lo, thái độ kiêu ngạo, cảm giác căn bản không xem Diệp Thiếu Dương ra gì
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, chất vấn: “Là Sở Giang vương phái các ngươi đến?
“Sở giang vương trên danh nghĩa là thượng cấp của bọn ta, nhưng cũng không thể phái bốn huynh đệ ta xuất mã, cũng không sợ nói cho ngươi biết, bọn ta là nhận lệnh của Địa Tạng Bồ Tát, đặc biệt đến bắt ngươi.”
“Địa Tạng Bồ Tát, bắt ta?” Diệp Thiếu Dương khiếp sợ.
“Bắt người, muốn sơn hải ấn của ngươi.”
Sơn hải ấn… Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, sơn hải ấn tuy là tam giới chỉ bảo, nhưng mà đối với Địa Tạng Bồ Tát cấp độ chúa tể mà nói, thật ra cũng không có tác dụng gì, hắn muốn sơn hải ấn, quá nửa là không muốn để cho thứ này lưu lại nhân gian.
Chỉ là… Vì sao hắn lại ra tay với mình, còn phái tổ hợp bốn hung thần ác sát này tới… Chuyện này không bình thường, hơn nữa, mình là thiên tuyển chi tử, Địa Tạng Bồ Tát tùy tiện ra tay với mình, chẳng lẽ không sợ Phong Đô đại để khó chịu?
Cái này tất cả tất có duyên cớ. Nhưng mà đối đầu kẻ địch mạnh, hắn cũng không có thời gian tự hỏi, một bàn tay cầm chuôi kiếm Thất Tinh Long Tuyền kiếm, lạnh lùng nói với bốn người: “Các ngươi cảm thấy ta sẽ đưa các ngươi Sơn hải ẩn?”
“Đương nhiên sẽ không, bởi vậy, lúc nãy ta cũng nói, huynh đệ ta phải bắt được người trước, đưa đi chiều ngục, mới từ từ khảo vấn, không sợ người không nói.”
Diệp Thiếu Dương cười khẽ. “Các ngươi thực tự tin a.”
“Diệp Thiếu Dương, nhân gian thường nói, người có một hơi, quỷ có chín cái mạng, ngươi chỉ là nhất giới pháp sư, làm sao đâu được bọn ta?”
“Theo ta được biết, quỷ cũng chỉ có một cái mạng.” Keng một tiếng, Diệp Thiếu Dương rút long tuyền kiểm ra, “Đừng nói nhiều lời, đến đây đi!”
“Ha ha ha!”
Si Mị Võng Lượng bốn huynh đệ phát ra cuồng tiếu, chạy nhanh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nâng trường kiểm lên.
Thừa Đức, huyện trữ lưu, trên núi Thủy Kính.
Trên đỉnh núi của ngọn núi này có một con suối, nước suối chảy xuôi đến trong núi, hình thành một hồ nước, hồ nước trong suốt, nhìn từ xa, giống như một chiếc gương thật lớn, nên mới có cái tên như vậy.
Vì phong thuỷ có vẻ tốt, năm xưa có một hành du hòa thượng ở trong này lập ra một môn phái tên là “Thủy sinh môn”, tu luyện pháp thuật, hình thành một môn phái, tu là Phật môn pháp thuật, nhưng mà không tu Phật pháp, bởi vậy xem như một môn phái tán tụ dân gian, ở trong giới pháp thuật xem như không tồn tại.
Lão đại môn phái, cũng là người ngày trước được Lão Thu dẫn đi ra mắt đám người Diệp Thiếu Dương, tên Lương Bình Thành, thực lực bình thường, nhưng mà đệ tử không ít.
Thủy Kính sơn ở huyện Trữ Lưu, cách cổ mộ có vẻ gần, cách đây không lâu, Diệp Thiếu Dương mấy người bị hút vào bên trong cổ mộ, sau khi không thấy bóng người, sự tình truyền tới mấy đại pháp thuật môn phái ở địa phương này, mọi người đều chấn động, dưới sự kêu gọi của Lão Thu, đệ tử tinh anh của các môn phái đều đi tới trên núi Thủy Kính gần cổ mộ nhất, tập kết lại, chuẩn bị thật tốt cho một trận đại chiến. Tuy nhiên trước mắt ngay cả kẻ địch ở nơi nào cũng không biết.
“Nơi này phong thuỷ không tệ, nhưng thật đáng tiếc.” Ở ngoài sơn môn, Đạo Phong đứng lại, nhìn lên ngọn núi nói.
Lão Quách gật đầu nói: “Đúng là không kệ, chỉ là Thủy Kính môn không hiểu phong thuỷ lắm, không biết lợi dụng cho tốt, bằng không tuyệt đối là một nơi tu luyện rất tốt.”
“Ngươi có thể giúp đỡ bọn hắn.”
“Chuyện này không thành vấn đề, chỉ là hiện tại không có tâm tư, trước tiên cứu được bọn Thiếu Dương ra rồi nói sau.” Lão Quách lắc lắc đầu, “Cũng may ngươi đã đến rồi, ta cũng sẽ không lo lắng. Đi thôi, chúng ta lên núi trước, mọi người thương lượng một chút phải làm sao bây giờ.”.
Đạo Phong đi theo hắn, đi
1, đi thẳng lên núi, đến đỉnh núi, trước mắt là một tòa kiến trúc ngoại hình nhìn qua như là chùa miếu, diện tích cũng rất rộng, xây dựa vào thể nói, tầng tầng lớp lớp xếp thẳng lên trên đỉnh núi.
Có thể nhận ra, môn phái này rất giàu có.
Trước đại môn, có vài người bộ dáng pháp sư đang đứng, xa xa nhìn thấy bọn họ đi lên, ánh mắt đều dừng ở trên mặt Đạo Phong, ánh mắt nhìn không chớp.
Đạo Phong khẽ nhíu mày, Lão Quách nhìn thấy, nói với hắn: “Mấy người này đều là các lão đại môn phái địa phương, nghe nói người sắp tới, đều thực kích động, muốn được gặp mặt ngươi.”
“Ta đến không phải để gặp người.”
“Ta biết, nhưng mà họ đều xem như ta bằng hữu, ngươi nể mặt ta đi, không thể làm cho bọn họ mất vui, còn nữa, muốn cứu bọn Thiếu Dương ra, khẳng định cần bọn họ hỗ trợ, bọn họ thực lực không ổn, nhưng mà nhiều người, lại là dân bản xứ, nghe ngóng được nhiều a…”
Đạo Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, đi về phía chùa miếu.
“Ngài chính là… Đạo Phong!!” Lão Thu dẫn đầu nghênh đón, run run nhìn Đạo Phong, thần sắc mười phần kích động, so với lúc trước nhìn thấy Diệp Thiếu Dương còn kích động hơn, dù sao Diệp Thiếu Dương tài giỏi mấy, cũng là pháp sư nhân gian, Đạo Phong lại là người luôn sống ở trong
ấy đại môn phái đều phải cùng hắn phân rõ giới hạn, nhưng mà đối với đa số pháp sư Cơ sở trong giới pháp thuật mà nói, hắn chính là truyền thuyết.
“Ta, ta là…”
“Hắn tên là Lão Thu, đây là Lão Trương.” Lão Quách nhanh chóng giới thiệu, Đạo Phong nhìn cũng không nhìn bọn hắn một cái, trực tiếp từ đại môn đi vào.
Chương 2717: Si Mị Võng Lượng (3)
Mấy người này cũng không có thất vọng, dù sao có thể nhìn thấy Đạo Phong, cũng đã là vinh hạnh rất lớn, hơn nữa ở trong mắt bọn họ, Đạo Phong là người trong truyền thuyết, nên biểu hiện thanh cao như vậy, hờ hững lãnh đạm như vậy mới xứng với thân phận của hắn, nhất thời càng thêm sùng bái hắn.
“Đạo Phong đại đại!!”
Đạo Phong vừa mới vào trong sân, đột nhiên một cô gái lao tới, tay ôm hoa tươi, kích động hầu như muốn khóc.
Đạo Phong bị dọa giật mình, nhìn chăm chú, thật sự là lợi hại, mấy trăm thước vuông trong viện đều có người đứng chật kín, ít nhất cũng phải một hai trăm người, tất cả đều trông mong nhìn hắn, hàng xếp trên cùng còn bị tắc nghẽn, rất nhiều em gái đang giành vị trí, cảm giác như muốn đánh nhau rồi.
Trận thế này giống như được gặp đại minh tinh vậy.
“Đạo Phong đại đại, có thể ký tên không?” Một em gái chen đến phía trước Đạo Phong, giơ sổ tay lên, trông mong nhìn hắn.
Đạo Phong hơi ngơ ngác.
Còn có em gái đi lên kéo tay chụp ảnh chung với hắn.
Đạo Phong tuy bình thường bá đạo, nhưng mà đối mặt một đám fan mê muội như vậy, cũng không thể lạnh lùng, chỉ có thể mặc kệ cho người ta sỗ sàng, sau đó có vài lão đại đi tới, từ trong đám người mở một lối đi cho hắn.
“Thật có lỗi thật có lỗi a, bọn họ đều thực ngưỡng mộ ngươi, biết người sắp tới, nhất định lại đây vây xem, ngăn cũng ngăn không được…” Lão Thu vội giải thích, đứng bên cạnh làm bảo vệ, cuối cùng đưa được Đạo Phong vào trong viện.
“Đạo Phong đẹp trai quá a.”
“Thật sự rất đẹp trai a, hơn nữa cũng lãnh khốc giống như trong truyền thuyết.”
Phía sau còn truyền đến tiếng nói khe khẽ, một em gái còn lớn tiếng gọi muốn sinh con cho hắn…
“Ai nói giới pháp thuật không có ai nối nghiệp.” Đạo Phong cười khổ.
Tiến vào phòng khách trong thiên điện, vài nhân vật lớn trong giới pháp thuật bản địa cũng vậy quanh Đạo Phong như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, sau khi Đạo Phong ngồi xuống sau, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói: “Các người ngồi đi.”
Mấy người này mới miễn cưỡng ngồi xuống.
“Tình huống thế nào?” Đạo Phong không nói chuyện tào lao, mở miệng liền đi vào vấn đề chính.
Lão Quách giảng giải tình huống, tóm lại chính là không có biện pháp gì, hơn nữa những người này lại không dám xuống cổ mộ, đi vào cũng sẽ bị trận pháp hút vào trong, không có tác dụng gì.
“Ngươi không cần đi cổ mộ, thật đó, vô ích thôi, vạn nhất người cũng bị hút vào, thật sự hoàn toàn sẽ không còn ai có thể cứu bọn họ.” Lão Quách khuyên nhủ.
Đạo Phong trầm ngâm một chút, nói: “Có thể xác định đây là sào huyệt của Thánh Linh hội?”
Lão Quách gật đầu, “Cửu tinh điệp khí trận kia, có lẽ chính là thông qua lực lượng trận pháp, chế tạo hoặc là liên tiếp với một không gian nào đó, lực của trận pháp có thể đem toàn bộ sinh linh hút vào bên trong, một mặt ta cảm thấy là tự bảo vệ mình, như vậy sẽ không ai có thể phá đám bọn họ hành động, bên cạnh đó, trận pháp này có thể hấp thu toàn bộ nguyện lực của tín đồ nhân gian, một khi Linh bà bà tu vi đại thành, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
1 nhân bổ sung thêm: “Dựa theo thời gian lần trước nói, cũng chính là nửa tháng,
nửa tháng sau… Chỉ sợ nhân gian đã không có ai ngăn được bọn họ.”
Đạo Phong nghĩ nghĩ, nói: “Có thể xác định Thánh Linh hội chính là Pháp thuật công hội hay
không.”
Vài người đưa mắt nhìn nhau, Lão Quách nói: “Hắn là không sai, Linh bà bà có khả năng chính là Tinh Nguyệt Nô dùng tên giả.”
Long Dương chân nhân nói: “Không sai, hơn nữa từ sau khi có Thánh Linh hội, Pháp thuật công hội không còn thấy xuất hiện nữa, cái này không phù hợp với tác phong của Tinh Nguyệt Nô.”
“Còn gì nữa không?”
“Không có gì, người… Có biện pháp gì tốt hay không?” Lão Quách nói.”Thật ra ta có một kế hoạch.”
Đạo Phong nhìn hắn, để cho hắn tiếp tục nói tiếp.
“Triệu tập người của Phong Chi Cốc cùng m Dương ty, còn có Mao Sơn, Long Hổ Sơn, dù sao chỉ cần có thể tìm được người, mọi người cùng nhau tiến vào cổ mộ, đi đối phó Thánh Linh hội.”
Đạo Phong vẻ mặt không thay đổi, trầm mặc vài giây, nói: “Ngươi xác định như vậy sẽ có thể đánh thắng được bọn họ?”
“Không xác định. Nếu nói về thực lực, khẳng định là không thành vấn đề, chỉ là… không gian kia rất Có khả năng bị vặn vẹo, bị bọn họ lợi dụng trận pháp để sửa chữa quy tắc, tựa như không gian giam cầm của Nữ Bạt, vạn nhất là như thế, vậy…”
Long Dương chân nhân nói: “Ta không tán thành làm như vậy, không chừng Thánh Linh hội chính là lợi dụng không gian này, bố trí túi tiền trận, chờ chúng ta đi vào, sau đó một lưới bắt hết chúng ta thì sao?”
Lão Quách cau mày, nhìn bọn Lão Thu, Lão Thu ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Loại đại sự mày, chúng ta làm sao dám phát biểu ý kiến gì, hơn nữa có Đạo Phong lão nhân gia tại đây, chúng ta sao dám nhiều lời… Đều nghe theo lời lão nhân gia ngài, làm như thế nào chúng ta đều làm theo!”
Hắn nói xong, vài người cùng nhau gật đầu theo.
Toàn bộ mọi người nhìn Đạo Phong, chờ hắn quyết định.
Đạo Phong hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở một trên người pháp sư, là nam tử hơn bốn mươi tuổi, cũng là lão đại một môn phái pháp thuật địa phương, tên Lão Trần
“Lá gan của người cũng rất to đó.” Đạo Phong đột nhiên thốt ra câu này.
Lão Trần ngẩn ra, cười bồi nói: “Tiên trưởng vì sao nói ra lời ấy a, vãn bối cảm thấy sợ hãi.”
Đạo Phong thản nhiên nói: “Ngươi cho là, chút thủ thuật che mắt này có thể lừa gạt được ta?”
Lão Trần vẫn đang cười, chắp tay, tựa như muốn nói chuyện, kết quả đột nhiên thả người, lùi ra phía ngoài, làm ra tốc độ nhân loại không có khả năng có.
Đạo Phong ngồi không nhúc nhích, chỉ là hơi hơi nâng tay, một đạo hắc khí bay ra, phát sau mà đến trước, quấn quanh người Lão Trần, một tiếng “H” phát ra, Lão Trần kêu thảm, thân thể bị hắc khí ăn mòn, nhanh chóng hòa tan, trong thời gian vài giây liền biến thành một đống máu mủ, tinh phách tản đi bốn phía.
Trong phòng cực kỳ im lặng.
Chuyện này từ phát sinh đến chấm dứt, còn không đến nửa phút, đoàn người một đám đứng ở cửa, nhìn bãi máu mủ đang ở tan rã trên đất kia, đầu óc còn chưa đuổi kịp tiết tấu, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, cùng nhau nhìn về phía Đạo Phong, nhưng mà nhóm người Lão Thu cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Lão Quách thật kinh hỏi: “Hắn là nội quỷ?”
“Người ở bên Thánh linh hội đó.”
“Lão Trần sau khi chết, hóa thành máu mủ, điều này thuyết minh nó không phải nhân loại, mà là tà linh, pháp sư ở đây tất nhiên liếc mắt một cái có thể thấy rõ, cộng thêm những lời này của Đạo Phong, lập tức mọi người đều hiểu. “Lão trần” là nội quy Thánh linh hội phái đến trà trộn vào bọn họ!
Đoàn người đưa mắt nhìn nhau, Lão Thu hít thật sâu nói: “Vậy Lão Trần thật sự đâu?”
Đạo Phong không trả lời, cái này căn bản không phải là vấn đề hắn quan tâm, hắn đứng hẳn lên, đi đến ngoài cửa, nhìn trong viện nhục thân “Lão trần” hóa thành một đống máu mủ đang dần dần tan rã, trong khoảnh khắc trước khi hoàn toàn biến mất, đột nhiên toát ra một làn khói trắng, dần dần hình thành khuôn mặt một lão thái bà.
“Linh bà bà!” Có người thất thanh kêu lên.
Linh bà bà tạo thành từ khói trắng đối mặt Đạo Phong, đột nhiên nhếch miệng, nở nụ cười thực quỷ dị.
“Ngươi đã đến rồi.” Thanh âm khàn khàn, mang theo một loại uy nghiêm nhiếp lòng người thân.
Đạo Phong nhìn bà, không ra tiếng.
“Dù sao ngươi cũng đã đến rồi, còn thể nào nữa?”
Trầm mặc một lát, Đạo Phong đột nhiên mở miệng, giọng điệu thực bình tĩnh: “Ta gọi là người một tiếng Tinh Nguyệt Nô, ngươi dám đáp lời không?”