Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 294
❮ sautiếp ❯Chương 2066: Trước Tới Nghĩa Trang (2)
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy phải thêm mấy người, một đường đuổi qua là được.”
Trương đạo trưởng thở dài nói: “Chính là nhân thủ không đủ, gần đây chiến tranh rối loạn, chết nhiều người, mấy thợ đuổi thây phân công nhau đuổi thay, trước mắt trên núi chỉ có một thợ đuổi thấy, muốn chờ thợ đuổi thây còn lại, nhưng thời gian không đủ, thứ nhất khổ chủ không chờ được, thứ hai cho dù có linh phù thêm vào, cũng không có cách nào trường kỳ phong ấn thi thể. ”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, mới tính là thật sự hiểu, nói: “Đạo huynh là muốn để đệ hỗ trợ đuổi một chuyến này.”
Trương đạo trưởng nói: “Lấy thực lực cùng kiến thức của lão đệ, có đệ đuổi thi thể một chuyến này, vậy nhất định sẽ không có vấn đề gì. Quan trọng nhất là, một lô thi thể này vừa lúc chính là đi hướng Đông Bắc, với nơi đệ muốn đi xem như tiện đường, cho nên…”
“Vậy không có vấn đề, dù sao để đi một mình cũng là đi.” Diệp Thiếu Dương sảng khoái đáp ứng.
Trương đạo trưởng cũng không ngờ hắn đáp ứng dứt khoát như vậy, mở to hai mắt nhìn hắn, nói: “Lão đệ, đệ thật sự chịu hỗ trợ?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cái này có gì không chịu, không phải việc gì to tát.”
“Lão đệ trường nghĩa! Vậy thì làm phiền lão đệ rồi!” Trương đạo trưởng lại nói với hắn một số chi tiết. Vốn chuyện này đã chậm trễ rất lâu, Diệp Thiếu Dương đã đáp ứng, đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Diệp Thiếu Dương đề xuất đi làm việc ngay.
Trương đạo trưởng gọi hai đạo đồng, giúp Diệp Thiếu Dương vác hành lý, mấy người cùng nhau lên đường, hướng tới nghĩa trang công cộng.
Nghĩa trang công cộng cách Thanh Phong quan mấy chục dặm sơn đạo, trên đường nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Diệp Thiếu Dương lấy cớ mình luôn thanh tu trong núi, không hiểu nhiều đối với tình huống bên ngoài, hỏi thăm hắn tình huống giới pháp thuật hiện nay.
Trương đạo trưởng thân phận có hạn, không thể tiếp xúc đến thượng tầng mấy đại tông môn, nhưng bởi vì lăn lộn trong thế tục, đối với tình huống đại khái vẫn là có điều hiểu biết, dọc theo đường đi chậm rãi nói, đem thứ mình hiểu biết đều hướng Diệp Thiếu Dương nói ra.
Diệp Thiếu Dương nghe rất nghiêm túc.
Đối với tình huống giới pháp thuật thời kì dân quốc, hắn trước đó từ trong điển tịch ghi lại cũng từng xem, nhưng trên điển tịch ghi lại phần nhiều là tình huống giữa thượng tầng của mấy đại tông môn, cùng với một số ác quỷ lệ yêu hiếm có trên đời lui tới loại kỳ văn dị sự này, đối với tình huống giói pháp thuật thế tục thật sự, ghi chép cũng không nhiều.
Diệp Thiếu Dương nghe xong Trương đạo trưởng kể, trong đầu tự động hiện ra bốn chữ: long xà hỗn tạp.
Giới pháp thuật thời kì dân quốc, phức tạp hơn xa xa so với hắn tưởng tượng, loạn thế xuất yêu tà, đồng thời cũng là thời kì huy hoàng nhất của giới pháp thuật.
“Diệp lão đệ, đệ là Mao Sơn đệ tử, bọn để tiếp xúc, hẳn đều là cao nhân của mấy đại môn phái nhỉ?” Trương đạo trưởng đầy lòng hâm mộ nói.
Diệp Thiếu Dương đành phải nói đúng.
Trường đạo trưởng vì thế nói mấy người với hắn mà nói đều là trong truyền thuyết, đại bộ phận Diệp Thiếu Dương cũng đều biết từ trong điển tịch từng nhìn thấy, đều là tiền bối của mình, đành phải lấy lệ với gã nói là từng nghe nói, nhưng không nói vào sâu.
“Vậy Diệp lão đệ và Trương Hiểu Hàn quen biết không?” Trương đạo trưởng đột nhiên hỏi.
“Trương Hiểu Hàn?” Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại một phen, mình chưa bao giờ nghe nói cái tên này.
“Đúng vậy, Trương Hiểu Hàn, được xưng phật môn đệ nhất thiên tài, để không biết?” Trương đạo trưởng có chút giật mình.
“Ồ, huynh sao có thể biết hắn?” Diệp Thiếu Dương cố ý hỏi lại một phen, trong lòng chậc chậc lấy làm kỳ, đệ nhất thiên tài loại cách nói này, vậy mà ở thời điểm dân quốc đã có.
“Hắc hắc, tên Trương Hiểu Hàn, chỉ cần là pháp sư, người nào chưa nghe nói. Thiên tài Phật môn mấy trăm năm mới gặp, nói tới còn là họ nhà ta đó, đáng tiếc giống chúng ta như vậy, ngay cả cơ hội gặp một lần cũng không có.”
Diệp Thiếu Dương càng thêm tò mò, hỏi hắn: “Dân gian bọn huynh là nói về hắn như thế nào, nói nghe một chút.”
Trương đạo trưởng vì thế bắt đầu kể tin tức có liên quan Trương Hiểu Hàn. Trương Hiểu Hàn, hơn hai mươi tuổi, tục gia đệ tử Cửu Hoa son, nghe nói không đến hai mươi tuổi đã thụ phong thiền sư, pháp lực tinh thâm, tiền đồ vô lượng, là người trẻ tuổi giới pháp thuật công nhận có tiền đồ nhất. Ba năm trước xuống núi lịch luyện, đi khắp nam bắc, trảm yêu trừ ma khắp nơi, cũng tìm pháp sư nổi tiếng cùng thế hệ tỷ thí, không một lần thất bại, danh chấn thiên hạ…
Diệp Thiếu Dương nghe xong đoạn giải thích này, nhất thời nhớ tới một cái tên người quen thuộc: Đạo Phong.
Nghe Trương đạo trưởng nói ba hoa chích choè, Trương Hiểu Hàn này hẳn là nhân vật cực lợi hại, nhưng làm Diệp Thiếu Dương khó hiểu là, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe cái tên như vậy, sau đó Trường đạo trưởng còn nói tên vài thiếu niên thiên tài, Diệp Thiếu Dương đều từng nghe, về sau đều thành đại nhân vật của giới pháp thuật, chỉ có Trương Hiểu Hàn này, Diệp Thiếu Dương xác định mình trước nay chưa từng ở trên bất cứ điển tịch nào thấy tên của hắn.
Diệp Thiếu Dương không nghĩ ra đây là vì sao, chỉ là cảm thấy trong đó khẳng định có duyên cớ gì. Hắn âm thầm đem Trương Hiểu Hàn cái tên này ghi tạc trong lòng.
Thời đại hoàng kim của pháp sư… Vô số thiên tài ùn ùn xuất hiện, ở trong loạn thể cạnh tranh lẫn nhau, đều hiển thần thông.
Diệp Thiếu Dương nghe Trường đạo trưởng nói một đường, quả thực chính là một quyển nhân vật chí của giới pháp thuật dân quốc, các môn phái kỳ tài cao nhân, ở loạn thế yêu nghiệt ùn ùn xuất hiện này hoá trang lên sân khấu, cạnh tranh sinh tồn… Nếu không phải mình có quá nhiều chuyện cần đi xử lý, Diệp Thiếu Dương thật ra rất muốn ở lại thế giới này, cạnh tranh một phen với những kẻ gọi là thiên tài đó.
Thúy Vân nghe không hiểu những thứ bọn họ nói, ở bên cạnh cũng không nói chen vào, trong đầu có tính toán của mình. Hai đạo đồng kia cũng không dám xen mồm, cũng chỉ có Diệp Thiếu Dương và Trương đạo trưởng hai người một hỏi một đáp, mấy chục dặm sơn đạo, chỉ nghe thấy hai người dọc đường liên tục nói.
Lúc trời sắp tới, bọn họ cuối cùng tôi nghĩa trang công cộng.
Nghĩa trang là ở trong một khe núi, mấy đạo sĩ chiếm cứ một thôn hoang không người, tìm một ít phòng ở hơi tốt chút ở lại, còn thuê mấy thôn dân ở đây, nuôi chút gà vịt, trồng chút rau, toàn bộ địa phương nát là nát chút, nhưng nhìn qua ngược lại cũng có một chút cảm giác thế ngoại đào nguyên.
Ở quanh thôn quả thật trong một vòng cây đào, còn có một vòng cây táo, đem thôn vây lại, hơn nữa bố trí thành giống như mê cung, từ trước núi quan sát một hồi, Diệp Thiếu Dương lập tức xem ra môn đạo, nói:4°Cửu Khúc Song Sát Trận”
Trương đạo trưởng gật đầu nói: “Lão để không hổ là Mao Son thiên sư, liếc một cái đã hiểu, thật là cửu khác liên hoàn, thi quỷ song sát.”
“Sát” nơi này, là nhằm vào quỷ và cương thi để nói, gỗ đào áp quỷ, gỗ táo khắc thi. Nghĩa trang dù sao cũng là chỗ đặt thi thể vốn không có gì tương quan với quỷ, nhưng bởi vì âm khí nặng, lại là ở trong núi sâu, không khỏi sẽ hấp dẫn một ít cô hồn dã quỳ tới đây hấp thu âm khí tu luyện, hoặc là dứt khoát mượn xác hoàn hồn.
Dùng gỗ táo cùng gỗ đào để bố trí một trận pháp như vậy, có thể phòng ngừa ngoại quỷ tiến vào, cũng có thể phòng ngừa cương thi bên trong chạy ra.
Về phần cứu khác liên hoàn, thật ra chính là một con đường vòng vèo, không phức tạp, người ta sau khi đi vào, có thể thấy rẽ ngoằn ngoèo, một con đường đi đến cùng là được, nhưng đối với quỷ quái và cương thi mà nói, những cây cối này trở thành rừng rậm mênh mông, nếu tu vi không đủ, sẽ rất dễ bị lạc ở trong, như thế nào cũng không vòng ra được.
Chương 2067: Trước Tới Nghĩa Trang (3)
Cửu Khúc Song Sát Trận này, là lợi dụng hậu thiên bát quái bố trí một kỳ môn trận pháp đơn giản, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, thật sự chỉ là chút tài mọn, cũng không để ý như thế nào.
Trên đường xuống núi tiến vào nghĩa trang, Thúy Vân nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương.
“Sao, sợ hãi rồi?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Ừm, có chút, nơi này không phải chỗ đặt người chết sao.” Thúy Vân run lẩy bẩy nói.
“Ở cùng với tôi không cần sợ người chết.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một câu nói rất làm màu, nói, “Người chết tương đối sợ tôi.”
Từ Cửu Khúc Song Sát Trận tiến vào nghĩa trang, đã có hai người trang phục đạo sĩ ở cuối tiếp bọn
ho.
Trương đạo trưởng giới thiệu một phen, hai người này đều là thi (thi: thi thể) công của nghĩa trang, Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu, cái gọi là diều công, chính là trợ thủ cho thợ đuổi thay. Lúc đuổi thay, thợ đuổi thấy cần ở phía sau áp thi thể, phía trước phải có người mở đường, phụ trách lắc chuông.
Lắc chuông cũng không phải tùy tiện lắc, cần phối hợp tiết tấu niệm chú của thợ đuổi thay, cùng linh phù trên người thi thể phát sinh tác dụng, ba cái thiếu một thứ cũng không được, dẫn đường cũng rất chú ý, bởi vậy thi công bình thường cũng đều là đạo sĩ, chỉ là thực lực thấp kém, không đủ
làm thợ đuổi thay, mới trợ thủ cho thợ đuổi thay. Hai thi công kia hàn huyên với Trương đạo trưởng vài câu, biết được hắn muốn gặp Thanh Minh đạo trưởng, vì thế ở phía trước dẫn đường, xuyên qua đường nhỏ trong thôn, tới ngoài của một sân nhà tương đối to lớn ở chính giữa, Trường đạo trưởng cũng không cần người thông báo, trực tiếp tiến lên gõ cửa.
Sau khi cửa mở, một lão đạo sáu mươi mấy tuổi bên trong đi ra, bộ dạng có chút lấm la lấm lét, Trương đạo trưởng lập tức tiến lên nhiệt tình chào hỏi, giới thiệu cho hai bên, Diệp Thiếu Dương mới biết được đây chính là Thanh Minh đạo trưởng, cũng là người phụ trách nghĩa trang này.
“Một vị này là bạn tốt tôi vừa kết giao, tiểu lão đệ của tôi, Diệp Thiếu Dương, Mao Son thiên sư.”
“Mao Son thiên sư!”
Thanh Minh đạo trưởng giật mình một cái, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt có chút hồ nghi.
Điều này cũng ở trong dự kiến của Trương đạo trưởng, hắn lúc ban đầu nghe Diệp Thiếu Dương tự giới thiệu, biểu hiện so với Thanh Minh đạo trưởng còn mãnh liệt hơn. Lập tức tiến lên vỗ vỗ bờ vai của lão, bảo lão vào nhà bàn chi tiết.
Đoàn người sau khi vào nhà, Thanh Minh đạo trưởng phân phó người dâng trà. Trương đạo trưởng sốt ruột đem cả sự việc nói một lần, Thanh Minh đạo trưởng sau khi nghe xong, tuy chấn động kinh ngạc, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương vẫn có chút hoài nghi, chần chờ một lúc lâu, nói: “Không phải tôi không đồng ý, bằng hữu Trường đạo huynh giới thiệu đến, tôi khẳng định tin được, chỉ là thi thể kia không tầm thường, nhỡ đâu xảy ra sai sót, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi…”
| Tuy Trường đạo trưởng đem Diệp Thiếu Dương khen ba hoa chích choè, nhưng lúc trước Diệp Thiếu Dương làm phép, lão dù sao cũng không ở hiện trường, chỉ là nghe người khác kể, khẳng định khó có thể hoàn toàn tin tưởng.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một điểm này, đề xuất xem một cái nữ thi kia trước. Yêu cầu này đương nhiên không quá phận, Thanh Minh đạo trưởng tự mình dẫn bọn họ đi nghĩa trang.
Ở phía sau căn nhà Thanh Minh đạo trưởng ở lại, có một hàng dài phòng xá giản dị dựng từ gỗ, cửa sổ rất nhiều, trên cửa dán vài tấm linh phù, Diệp Thiếu Dương biết nơi này nhất định chính là nghĩa trang.
Những cái cửa sổ kia bên trên, là vì thông gió, bởi vì phàm là nơi nhiều thi thể thi khí sẽ nồng đậm. Nếu thông gió không tốt, thi khí khó có thể tan đi, thời gian dài sẽ dễ dàng thi biến, cho nên từ xưa đến nay, nghĩa trang đều xây dựng cực kỳ rộng rãi, cửa sổ nhiều, gió thổi qua có thể mang đi thi khí bên trong, sau đó hòa tan ở trong không khí.
Thanh Minh đạo trưởng đi qua đẩy cửa ra, mời đám người Diệp Thiếu Dương đi vào.
Diệp Thiếu Dương thấy Thúy Vân sắc mặt khẩn trương, vì thế bảo cô ở bên ngoài chờ, mình và Thanh Minh đạo trưởng với Trương đạo trưởng cùng nhau đi vào, nhìn qua, căn phòng to lớn trống rỗng, trên đất trải một tầng chiếu, sáu bảy thi thể nằm bên trên. Ở chính giữa phòng bày một cái lư hương, đốt hương khu thi, dùng để khu trừ thi khí trong phòng.
Diệp Thiếu Dương vừa muốn đi vào trong, Thanh Minh đạo trưởng nhẹ nhàng giữ hắn, cười nói: “Diệp thiên sự đạo pháp cao thâm, có thể tìm được một nữ thi đó ở đâu không?”
Tới kiểm tra ta rồi?
Diệp Thiếu Dương cười cười, cũng chưa lên tiếng, quay đầu nhìn lại, các thi thể kia đều nằm thẳng tắp, trên người đắp vải vàng, ngay cả nam nữ cũng không phân biệt rõ. Lập tức từ trong ba lô lấy ra la bàn âm dương, lấy cương khí kích hoạt, kích thích vài cái, kim đồng hồ lập tức chỉ về phía một phương hướng.
Diệp Thiếu Dương đi đến phía trước một thi thể không chút do dự xốc lên vải vàng trên thân thi thể thi thể phía dưới dáng người linh lung, mấu chốt là có ngực, vừa thấy liền biết là nữ, trên mặt dán một tấm linh phù.
Diệp Thiếu Dương quay đầu hướng Thanh Minh đạo trưởng đi theo cười cười, nói: “Có phải cô ấy hay không?”
Thanh Minh đạo trưởng vẻ mặt giật mình, nhìn nhìn Trương đạo trưởng, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nhíu mày hỏi: “Tôi dùng Định Thị Phù định cô ta, thi khí cũng không tiết ra ngoài, cậu là làm sao kiểm tra thực hu là cô ta?”
“Cái này có gì, bất cứ linh phụ nào, cũng không có khả năng đem khí tức hoàn toàn phong ấn, chung quy sẽ có sự tiết ra, chỉ là khác biệt nhiều cùng ít. Chỉ cần có tiết lộ, thì nhất định sẽ bị kiểm tra đo lường được.”
Thanh Minh đạo trưởng nói: “Thi khí mỏng manh như vậy, sao cậu kiểm tra đo lường được?”
“Đối với pháp thuật Mao Son mà nói, không có khí tức không kiểm tra đo lường được.” Diệp Thiếu Dương bình tĩnh trả lời.
Thanh Minh đạo trưởng còn đang ngày người, Trương đạo trưởng cười tiến lên vỗ bờ vai của lão, nói: “Tôi đã nói mà, vị Diệp lão đệ này của tôi, là Mao Son thiên sư chính tông. Tuy bởi vì bị thương thực lực giảm mạnh, nhưng pháp thuật vẫn cao thâm.”
Thanh Minh đạo trưởng chậm rãi gật đầu, hướng Diệp Thiếu Dương ôm quyền, mỉm cười nói: “Diệp thiên sư mời nhìn xem thi thể này.”
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm trước mặt nữ thi, lật lên linh phù trên mặt nữ thi, liếc một cái, nhất thời hơi kinh ngạc: Lúc trước có linh phù chống đỡ, còn nhìn không ra cái gì, bây giờ cởi bỏ linh phù, Diệp Thiếu Dương mới phát hiện, nữ thi này thật là… đẹp tới mức không bình thường.
Nói không bình thường, là vì phàm là người, lúc còn sống mặc kệ ưa nhìn nữa, ở sau khi tử vong, cũng nhất định sẽ trở nên khó coi, cơ bắp cứng ngắc là một mặt, chủ yếu còn là linh hồn xuất khiếu, hồn lực dần dần tan đi, đây là nguyên nhân vì sao thi thể nhìn qua luôn lạnh như băng thiếu linh khí.
Mà thi thể trước mắt này, sắc mặt sống động như còn sống, giống hệt người sống, nhìn qua tựa như một người đang ngủ say, như một giây tiếp theo sẽ tỉnh lại.
“Không phải sát sao, tại sao có thể như vậy!” Trương đạo trưởng cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy nữ thi này, kinh ngạc nói.
Thanh Minh đạo trưởng thở dài nói: “Tôi thời điểm lần trước nói với ông, cũng không biết là như thế này, cho rằng chỉ là hình thi hóa sát bình thường, mấy ngày nay càng thêm không bình thường. Diệp thiên sư vừa lúc nhìn xem, đây là tà vật gì.”
Diệp Thiếu Dương đặt một tay ở trên trán nữ thi, cảm giác được làn da nữ thì vẫn có co dãn, chỉ là không có nhiệt độ. Đem ngón cái đặt trên trán nữ thi, dùng cường khí cảm giác một phen, trong cơ thể nữ thi tất cả đều là sát khí, loại sát khí này, là thi khí và oán khí hỗn hợp, hình thành một loại khí tức càng thêm tà tính.
Chương 2068: Nhân Hình Sát (1)
Những sát khí này ngủ đông trong cơ thể cô ta, thong thả dâng trào.
Có sát khí, cũng chỉ có thể chứng minh cô ta là thi sát, cũng không thể xác định là một loại hình thái thi sát nào.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, mở ra m ba lô phồng phồng của mình, lấy ra hộp kim Thập Bát Thần Châm.
Trương đạo trưởng và Thanh Minh đạo trưởng hai người ở bên cạnh thấy hắn đem hộp kim mở ra, nhìn thấy bên trong kim to nhỏ ánh vàng ánh bạc, không biết là trò gì, cảm thấy cực kỳ mới lạ.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một cây kim, một tay bóp mở miệng nữ thi, đem mũi kim đâm vào chỗ cuống lưỡi của cô ta, dùng hai đầu ngón tay chống miệng, chỉ chốc lát, từ trong miệng nữ thi chảy ra một dòng dịch màu xanh lục, theo cằm chảy ra.
Diệp Thiếu Dương đem kim từ trên đầu lưỡi nhỏ xuống, mũi kim vốn màu vàng, cũng bị chất lỏng màu xanh lục nhuộm. Diệp Thiếu Dương điểm hỏa một tấm linh phù, nướng mũi kim, chất lỏng sau khi bị bốc hơi, phát ra một mùi thơm lạ, làm Trưởng đạo trưởng và Thanh Minh đạo trưởng sau khi ngửi được, trong lòng đều run lên, cảm giác không ổn, cảnh giác hướng phía sau lui lại mấy bước.
Diệp Thiếu Dương đem kim làm sạch, thu lại, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt nghi hoặc của hai người, nói: “Đây là nhân hình sát, người sau khi chết không cứng, da mặt như người thường, may
mắn ông dùng Định Thị Phù dán cô ta, sát khí trong cơ thể không có cách nào sinh sôi, bằng không | linh phụ vừa trừ, sát khí tiết ra, lập tức sẽ thành sát, so với cương thi bình thường mạnh hơn nhiều, không sợ ánh mặt trời, cả người phát ra mùi thơm, ai ngửi phải là mê say, muốn chạy cũng chạy không nổi.”
Thanh Minh đạo trưởng nghe hắn nói như vậy, cả kinh hít ngược một ngụm khí lạnh, nhìn nữ thi
nằm ở trên mặt đất, nói: “Diệp thiên sư, nhân hình sát này là hình thành như thế nào?” “Tôi cũng là lần đầu tiên gặp được, lúc trước ở trên sách từng đọc được, hình như nói là cần không bị thương mà chết.” Diệp Thiếu Dương gãi da đầu, “Hình như còn có điều kiện gì, vài việc đúng dịp cùng một chỗ, mới có thể hình thành nhân hình sát, nhưng nguyên nhân khác tôi đã quên.”
Diệp Thiếu Dương rất xấu hổ, nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, tri thức phương diện linh dị mênh mông như biển mây, cho dù là hắn cũng không có khả năng hoàn toàn nhớ kỹ, nhưng quan trọng nhất là, nhân hình sát này cũng không tính là tà vật đặc biệt khó đối phó, đối với loại tà vật kiểu bình thường này, hắn cũng không có khả năng nhớ rõ nguyên nhân hình thành của mỗi một loại, dùng kim đâm một cái, liền có thể phán đoán ra là nhân hình sát, đã rất không dễ dàng.
“Loại nhân hình sát này, đặc điểm lớn nhất chính là trên người rất thơm, làm người ta mê say, đồng thời hình thái như người, nếu có pháp sư khống chế tế luyện, có thể trở thành con rối… Thi thể này lúc còn sống là loại người nào, từ đầu tới?”
Thanh Minh đạo trưởng có chút ủy khuất nói: “Nói tới cái này, thật đúng là rất kỳ quái, nữ thi này là một gã câu tử của chúng tôi từ trong huyện thành Vĩnh An dưới núi tìm được, lúc ấy là một nam tử tìm đến, công bố nữ tử này là tiểu thiếp của hắn, bởi phát bệnh cấp tính mà chết, muốn mang về nhà an táng, nhưng thời buổi rối loạn, rất nhiều địa phương xe ngựa không thông. Hơn nữa đường xá xa xôi, trở về thì nát mất rồi, cho nên tìm tới câu tử, cho một khoản thù lao lớn.
Làm nghề này của chúng tôi, có tam sát không đuổi, tự sát không đuổi, hung sát không đuổi, quan sát không đuổi. Nghĩ hẳn Diệp thiên sư cũng từng nghe nói.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, loại cách nói này thật sự có người tự sát, hồn phách dễ lưu luyến nhân gian, hung sát oán khí nặng, cái gọi là quan sát, chính là phạm tội chết bị chặt đầu hoặc là treo cổ, như vậy người chết lệ khí nặng, tóm lại ba loại người này đều là dễ xảy ra thị biến nhất, phù chú không dễ ép được, bởi vậy đuổi thay dưới tình hình bình thường sẽ không đuổi ba loại thi thể này.
Thanh Minh đạo trưởng nói tiếp: “Câu tử lúc ấy cũng đã xem trên thân nữ thi này không có vết thương, không có bất cứ vấn đề gì, cho nên liên tiếp. Về sau chúng ta phát hiện thi thể có vấn đề, kiểm tra thực hư phát hiện, thi thể toàn thân cao thấp không một chỗ vết thương, cũng không có bộ dáng phát bệnh, không biết đây là vì sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi lúc trước cũng đã nói, nhân hình sát tất nhiên là không có vết thương mà chết, biện pháp không bị thương mà chết có rất nhiều, ví dụ Thiếp thiên diện là có thể làm được.”
Cái gọi là thiếp thiên diện, chính là đem người ta trói chặt, sau đó dùng tấm da dê giặt nước, dán trên mặt người, tấm da dê hút nước co lại, theo người ta hít khí không ngừng dồn dập, sẽ càng lúc càng chặt, cuối cùng đem người ta ngạt chết sống, trên người không có bất cứ vết thương nào.
Diệp Thiếu Dương trước kia về nhà điều tra anh sát, từng gặp được mẫu thân Tam Nương của Diệp Tiểu Thước, chính là từng gặp được, nhưng bà ấy dùng là giấy hoàng phiếu, cần dán mười mấy tấm người ta mới có thể chết ngạt.
“Dựa theo như vậy mà nói, đây còn là tiểu thiếp của nhà kẻ có tiền.” Diệp Thiếu Dương nhìn về phía trên thân nữ thi, thấy cô mặc một cái sườn xám vừa người đỏ thẫm, hai cái đùi trắng trẻo tron bóng lộ ở bên ngoài, tuy là người chết, nhưng bởi vì bề ngoài trông như người sống, nhìn qua vẫn rất mê người, hơn nữa hai bên ngực phồng lên… Diệp Thiếu Dương nhịn không được liếc thêm vài lần.
Thanh Minh đạo trưởng nói: “Chúng tôi thấy cô ấy là không có ngoại thương, Diệp thiên sư cũng có thể cởi quần áo cô ấy, kiểm nghiệm kỹ một phen, xem có bỏ sót hay không.”
Cởi quần áo kiểm tra một phen… Diệp Thiếu Dương trộm liếc dáng người nữ thị một cái, âm thầm nuốt nước miếng, nói: “Mấy người cũng đã kiểm tra thực hư, cũng không đến mức ngay cả ngoại thương cũng nhìn không ra. Hơn nữa cái này cũng không quan trọng, dù sao thi thể người ta cũng ở đây, mấy người cũng không có khả năng mang cô ấy đi báo quan.”
Trương đạo trưởng nói: “Tục ngữ nói chết không đối chứng, báo quan cũng vô dụng, lại nói bây giờ cũng đang đánh trận, nha môn ai để ý tới cái này.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lời tuy như thế, nhưng thi thể này tất nhiên có vấn đề, vô cùng có khả năng là bị người ta giết chết.” Nghĩ nghĩ, lại hỏi Thanh Minh đạo trưởng: “Người kia tìm các ông đuổi thay, có dặn dò cái gì đặc biệt không?”
Thanh Minh đạo trưởng nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không có gì đặc biệt, cho thù lao là gấp mười đuổi thấy bình thường, bảo chúng tôi nhất định phải đem thi thể đưa đến nơi kia hắn nói, yêu cầu duy nhất chính là, nhất định đừng để thi thể chịu bất cứ tổn hại nào.”
“Đừng để thi thể tổn hại?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi.
“Đúng, hắn nói thời điểm bên đó có người nhà tiếp thu thi thể, sẽ cho chúng tôi thêm một khoản tiền.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Nếu ông tin nhiệm tôi, vụ làm ăn này giao cho tôi, tôi là nể mặt Trương đạo huynh đến hỗ trợ, tôi không thu của ông một đồng thù lao. Đến lúc đó tôi đưa thi thể qua, xem là loại người nào tới tiếp thu.”
Trương đạo trưởng nhíu mày nói: “Diệp lão để ý tứ là?”
“Đệ hoài nghi là có kẻ giết người dùng để tà tu, hoặc là có nguyên nhân gì khác, tóm lại đệ muốn điều tra một chút.” Tuy đây không phải thế giới của mình, tuy mình bây giờ pháp lực chỉ còn lại có 15%, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có một loại trái tim trách nhiệm nhân gian thiên sư, gặp loại chuyện này, vẫn muốn điều tra rõ ràng.
Thanh Minh đạo trưởng hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, cười nói: “Diệp thiên sư triển lãm nhiều thủ đoạn như vậy, nếu tôi còn không phục, vậy thật đúng là bụng dạ hẹp hòi. Diệp thiên sư, Thanh Minh Tử phục rồi!”
Diệp Thiếu Dương nghe lão nói xong lời cuối cùng, đột nhiên giật mình.
Chương 2069: Nhân Hình Sát (2)
“Diệp thiên sư, cậu làm sao vậy?” Thanh Minh đạo trưởng cho rằng mình nói sai cái gì, vội vàng nói.
“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, cũng không nói vì sao. Thanh Minh đạo trưởng vĩnh viễn cũng sẽ không đoán được, chỉ là vì lão vừa rồi nói đạo hiệu của mình, ba chữ Thanh Minh Tử, trong nháy mắt, khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ tới sư phụ Thanh Vân Tử của mình, sau đó đột nhiên liền buồn bực.
Một trận chiến Không Giới, Thanh Vân Tử cũng không tham gia, sau đó cũng chưa từng gặp lão, lão nhân gia nhất định cũng biết mình mất tích, mặc kệ thế nào, lão nhất định rất lo lắng cho mình.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Thiếu Dương lại kiên định quyết tâm muốn trở về sớm một chút.
Sau khi quyết định chuyện đuổi thay, Thanh Minh đạo trưởng mang Diệp Thiếu Dương đi phòng khách uống trà, tìm đến một thi công, Diệp Thiếu Dương tuy ở phương diện pháp thuật kiến thức cực sâu, nhưng dù sao không quen thuộc đối với địa phương. Thanh Minh đạo trưởng giới thiệu cho Diệp Thiếu Dương một phen, thi công này tên là Trần Tam, là người thường xuyên đuổi thay, trèo đèo lội suối, phi thường quen thuộc đối với địa hình vùng chung quanh, có thể trợ thủ cho Diệp Thiếu Dương.
Trần Tam nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, gió thổi nắng phơi, mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt rất hòa thuận, chỉ là nghe nói cần trợ thủ cho Diệp Thiếu Dương, nhất thời có chút giật mình. Trước đó Diệp Thiếu Dương tính mệnh cho nữ thi, hắn không có mặt, tuy là Thanh Minh đạo trưởng an bài, nhưng thấy Diệp Thiếu Dương mới ngoài hai mươi, da non thịt mềm, không khỏi vẫn có chút hoài nghi thực lực của hắn.
“Diệp thiên sư, nghĩa trang này của tôi đều là nơi đặt người chết, không quá thích hợp ở lại, cũng không có cách nào chiêu đãi, bằng không… Buổi tối dùng xong rượu và thức ăn, đêm nay xuất phát luôn?” Đuổi thây đều là buổi tối xuất phát, ban ngày nghỉ ngơi, bởi vậy Thanh Minh đạo trưởng mới sẽ nói như vậy.
Diệp Thiếu Dương lập tức đáp ứng.
Thanh Minh đạo trưởng vì thế bảo người an bài rượu và thức ăn, sau đó tự mình đi làm chuẩn bị trước đuổi thay cho Diệp Thiếu Dương, Trương đạo trưởng cũng đi hỗ trợ, lưu lại Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân ở trong phòng khách uống trà.
Mọi người đi rồi, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Thúy Vân, cười hỏi: “Chị có phải có chút sợ hay không?
Thúy Vân vốn định nói không sợ, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn thành thật gật gật đầu.
“Chị tôi từng nghĩ, chị vẫn là đừng theo tôi đuổi thay. Tôi đưa chị đi huyện thành trước, sau đó chị tìm một chỗ ở lại, chờ tôi trở lại thế nào?” Thật ra bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không biết vì sao phải về tìm cô làm gì, nhưng cô dù sao cũng là theo mình rời đi, Diệp Thiếu Dương cảm thấy
mình phải chịu trách nhiệm với cô, hơn nữa hắn là người không thích ly biệt, không muốn cứ như vậy hoàn toàn tách ra.
Nếu thật sự phải tách ra, ít nhất cũng là thời điểm mình có thể rời khỏi thế giới này, an bài cô thích đáng, sau đó lại nói lời từ biệt.
Thúy Vân cắn cắn môi, nói: “Cậu là cảm thấy tỷ vô dụng sao, ở trên đường sẽ làm trói buộc của
cậu.”
“Sao có khả năng!” Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Tôi là sợ chị không quen giao tiếp với thi thể, hơn nữa chúng ta đi một lần là một đêm, tôi sợ chị ăn không tiêu…”
Thúy Vân suy nghĩ một phen, nói: “Nhạ, sợ thi thể là có chút, nhưng có cậu, cũng không sợ gì nữa, về phần thể lực cậu đừng lo lắng. Chị của cậu là quả phụ, việc ruộng đồng đều là một mình chị
làm, đi đường loại sự tình này, thực không có gì vất vả.” Hiệp Thiếu Dương còn muốn khuyên bảo, Thúy Vân nói tiếp: “Thiếu Dương cậu đừng nói nữa, chị cũng không yên tâm cậu đi một mình, chị tuy không có bản lĩnh gì, nhưng phương diện áo cơm có thể chiếu cố cậu, chỉ cần cậu không ghét bỏ chị, chị liền đi theo cậu mãi, thẳng đến khi cậu cưới vợ.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, trong lòng tràn đầy cảm động, gật gật đầu.
Buổi tối, Thanh Minh đạo trưởng thu xếp một bàn đồ ăn, mọi người sau khi ăn xong, đoàn người tới nghĩa trang, Thanh Minh đạo trưởng đã bảo người ta đem thi thể cần đuổi đều dựng dậy, thay quần áo thật dài, loại quần áo này gọi là thi bào, là dùng nước gạo nếp ngâm qua, có thể áp chế thi khí trên người thi thể, đem khả năng thi biến giảm đến nhỏ nhất.
Trừ nữ thi kia, còn có năm thi thể khác, dựa vào tường, đầu đều dùng vải bọc, chỉ lộ ra ngũ quan, thân thể là dùng pháp được bí pháp phối chế bôi qua, có thể cam đoan trong vòng vài ngày không hư thối, nhưng da thi thể cũng đều biến thành màu đỏ tím, ở dưới ánh nến nhìn càng tỏ ra âm trầm.
Thúy Vân vừa thấy những thi thể này, lập tức nấp ở phía sau Diệp Thiếu Dương.
Thanh Minh đạo trưởng vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Huynh đệ, lần này tẩu thị kính nhờ đệ, việc khác, ta đều đã dặn Trần Tam, dọc theo đường đi có mấy khách sạn, hắn sẽ an bài ngủ nghỉ, không cần đề quan tâm.”
Diệp Thiếu Dương lập tức đáp ứng.
Thanh Minh đạo trưởng mang theo Diệp Thiếu Dương ở trước hương án dâng hương cầu khẩn. Diệp Thiếu Dương xem trên bệ thờ là một nam tử cổ đại râu dài, Diệp Thiếu Dương nhận ra là thượng cổ vũ y Vu Hàm, nghiêm khắc mà nói Vu Hàm không phải thần, nhưng lại là vụ y đời thứ nhất trong lịch sử Hoa Hạ có thể ngược dòng đến, từng phụ tá Thương Trụ vương, cũng sáng tạo rất nhiều vu thuật.
Các ngành các nghề đều có tổ sư gia của mình, tỷ như đánh cá bái Khương Tử Nha, giết heo bái Trương Phi, trộm vặt bái Thời Thiên, đều là tìm người độ nổi tiếng lớn nhất của cùng nghề để bái. Đuổi thây thuộc về vụ thuật, khởi nguyên đạo giáo Chúng Các phái, nhưng thật sự phát dương là ở Tương Tây vu thuật, cho nên bái không phải các vị thần đạo môn, mà là tổ tiên vu thuật Vu Hàm.
Diệp Thiếu Dương thân là thiên sư đạo môn, tự nhiên không có khả năng bái bất cứ vị thần nào ngoài đạo giáo, chỉ là chắp tay, xem như lễ tiết.
Thanh Minh đạo trưởng từ trên bệ thờ lấy xuống một cái lệnh bài làm từ gỗ, giao cho Diệp Thiếu Dương, ôm quyền nói: “Diệp thiên sư, lần này tẩu thi, kính nhờ đệ!”
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận cản thi lệnh, hướng lão ôm quyền.
Thanh Minh đạo trưởng bảo người ta rót hai chén rượu, bưng cho Diệp Thiếu Dương và Trần Tam, Diệp Thiếu Dương thấy màu rượu đỏ lên, bưng lên ngửi, là hương vị gạo nếp và hùng hoàng hỗn hợp, lập tức hiểu, uống rượu hùng hoàng, có thể củng cố trình độ nhất định dương khí trong cơ thể của mình, tà khí bất xâm. Gạo nếp càng không cần phải nói, là thứ cương thi sợ nhất. Trên đường đuổi thay, thợ đuổi thây đều phải uống loại rượu này.
Diệp Thiếu Dương đem bát rượu bung cho Thúy Vân phía sau, bảo cô uống một ít.
“Chị không biết uống rượu.” Thúy Vân do dự.
“Đây là rượu gạo nếp, không có cồn gì, chị uống chút.”
Thúy Vân đón lấy uống một ngụm, quả nhiên không có kích thích gì mãnh liệt, vì thế uống thêm mấy ngụm.
“Xin lỗi, tôi quên mất lệnh tỷ. Người đầu, bưng thêm một bát rượu hùng hoàng cho Diệp thiên sư!” Thanh Minh đạo trưởng vội vàng nói.
“Không cần, tôi không cần uống cái này.”
Câu này của Diệp Thiếu Dương, khiến đám người Thanh Minh đạo trưởng có chút khó hiểu, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện giải thích, mình là tiên thiên linh thể, trên cơ bản tà khí bình thường không có cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với mình.
Thanh Minh đạo trưởng cũng không kiên trì, từ trong túi lấy ra một cái đồng hồ treo, nhìn nói: “Giờ Dậu ba khắc, giờ lành khởi thi, Diệp thiên sư, mời!”
Chương 2070: Nhân Hình Sát (3)
Diệp Thiếu Dương hướng hàng thi thể sát tường kia đi qua, tới trước mặt thi thể đầu tiên, từ trong ba lô lấy ra ống mực, bên trên treo một đồng tiền, xuyên ở trên cổ thi thể.
Đám người Thanh Minh đạo trưởng thấy hắn làm như vậy, có chút khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi đem chỉ đỏ đeo lên trên cổ thi thể, Diệp Thiếu Dương bắt đầu vẽ bùa, trước dùng linh phù màu tím vẽ một lá bùa, bọc một đồng tiền lớn chú mẫu, tiếp theo lại vẽ sáu lá bùa vàng, phân biệt dán ở trên thân mấy thi thể, lại đều đeo lên cho trên cổ mỗi một thi thể dây thừng đó xâu tiền Ngũ Đế, chỉ có nữ thị đặc thù kia, thừng đó quấn thêm mấy vòng, sau đó vẽ ba tấm Định Thị Phù, phân biệt dán ở trên cái trán cùng hai bên vai cô ta, bịt ba đại quỷ huyệt, miễn cho thi thể bị tà vật ngoại lai nhập vào, chui vào thi thể cô ta.
Sau khi làm xong tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Trần Tâm: “Bây giờ tôi khởi thi, anh ở phía trước lắc chuông mở đường đi.”
Trần Tam giật mình, mờ mịt gật gật đầu, ý tứ ta xem người như vậy làm sao mà khởi thi.
Thanh Minh đạo trưởng và Trương đạo trưởng nhìn nhau, cũng là vẻ mặt hoang mang. Diệp Thiếu Dương làm phép, dùng là thủ pháp hoàn toàn khác với thợ đuổi thay, cho dù là pháp thuật đạo môn, bọn họ cũng chưa từng thấy pháp thuật nào có thể đồng thời đem sáu thi thể cùng nhau đuổi.
Diệp Thiếu Dương lấy ra m Dương Kính của bản thân, dùng bút chu sa vẽ phù văn nào đó. Sau đó tìm Thanh Minh đạo trưởng xin một bát nước, trong miệng thầm đọc chú ngữ: “Thiên thanh địa minh, thật tử liên tâm, ngự cực vạn vật, đạt giả thông minh! Văn ngã chú giả, thượng đạt tử vi đại đế, truyện ngã pháp lực, cấp cấp như luật lệnh!”
Rung linh phù, bốc cháy lên trên không trung. Diệp Thiếu Dương đem linh phụ ném xuống nước, linh phụ không tắt, nổi ở mặt nước thiêu đốt, không bao lâu, thế mà đem một bát nước lạnh đun sôi
trào lên, không ngừng bốc hơi. Đám người Trương đạo trưởng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại pháp thuật ly kỳ này, nhịn không được ghé đến phía trước nhìn, lúc này mới phát hiện nước lạnh sôi trào, không phải vì linh phù thiêu đốt, mà là đồng tiền lớn chú mẫu trong đó toàn thân đỏ đậm, ở đáy bát không ngừng xoay tròn, đem nước bốc hơi lên.
Đợi một bát nước bùa hoàn toàn bị bốc hơi, đồng tiền lớn chú mẫu cũng bị nước bùa nhuộm thành màu đen. Diệp Thiếu Dương đem đồng tiền lớn chú mẫu cẩn thận cầm lên, hướng lỗ tiền nhẹ nhàng thổi một hơi, hét lớn một tiếng: “Lên!”.
Một tia sáng màu vàng từ trên đồng tiền lớn chú mẫu hiện lên, chia ra sáu chùm, phân biệt rơi ở trong linh phù dán trên mặt sáu thi thể, ánh vàng chợt lóe rồi biến mất. Tiếp theo chuyện thần kỳ đã xảy ra: bảy thi thể vốn thẳng tắp tựa vào trên tường, đột nhiên cùng nhau đứng lên, sau đó xoay người, hai cánh tay Soạt một cái bật lên, duỗi thẳng tắp, hướng tới cửa phòng nhảy đi.
“A!” Thúy Vân bị dọa che miệng kêu lên.
Một tiếng kêu này khiến Thanh Minh đạo trưởng phục hồi tinh thần lại, mắt thấy thi thể dẫn đầu sắp ra khỏi cửa, vội vàng hô to một tiếng: “Triệt hạm (rút thềm cửa)!”
Hai đạo sĩ đứng ở ngoài cửa cũng tỉnh ngộ lại, vội vàng một người một đầu, cầm lấy hai bên thềm cửa, đem thềm cửa dỡ đi.
Thềm của nghĩa trang đều phi thường cao, như vậy nhỡ đâu thì biến, thời điểm thi thể muốn nhảy ra, có khả năng sẽ vấp ở trên thềm cửa, một khi có thi thể cần đuổi, liền cần đem thềm cửa tháo đi, thi thể mới có thể nhảy ra.
Sau khi tháo thềm cửa, bảy thi thể lục tục nhảy ra ngoài, Trần Tam lúc này mới phản ứng lại công việc của mình đã bắt đầu, đuổi theo lên, ở phía trước dẫn đầu, bắt đầu lắc chuông đồng.
Diệp Thiếu Dương hướng Thanh Minh đạo trưởng ôm quyền, cười cười, sau đó kéo Thúy Vân vẻ mặt ngây dại đi về phía ngoài cửa.
Thanh Minh đạo trưởng và Trương đạo trưởng lập tức đuổi theo ra, tiễn bọn họ xuống núi, trên đường hai người cực kỳ kinh ngạc hỏi thủ đoạn đuổi thay của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương giải thích với bọn họ, mình là dùng Khu Thi Phù, lúc trước thiêu hủy lá bùa kia là mẫu phù (bìa mẹ), dán ở trên mặt bày thi thể là tử phù (bùa con), Diệp Thiếu Dương đốt bùa niệm chú, chỉ cần một tấm mẫu phù, là có thể thông qua bảy tám tử phù, hướng bảy thi thể thực hiện khống chế.
Đây là một loại nội môn pháp thuật của Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương thi triển cũng không khó khăn, chỉ là hắn bây giờ pháp lực có hạn, sợ mình thi triển quá cố sức, cho nên mới dùng tử phù bọc đồng tiền lớn chú mẫu, hòa nước bùa, ở trong quá trình thiêu đốt cùng bốc hơi hơi nước, đem linh lực của linh phù hấp thu vào trong đồng tiền lớn chú mẫu, như vậy có thể mượn dùng linh lực của đồng tiền lớn chú mẫu, đạt tới hiệu quả làm phép.
Đây là một loại thủ đoạn pháp khí và phù chú hợp nhất, chỉ là nghe thôi đã đủ phức tạp, Trương đạo trưởng và Thanh Minh đạo trưởng pháp lực có hạn, ở phương diện lý giải đối với pháp thuật, so sánh với Diệp Thiếu Dương càng giống nhi đồng, bởi vậy cũng chỉ có phần bội phục.
Hiện tại, Khu Thi Phù đã phát huy tác dụng, Diệp Thiếu Dương chỉ cần niệm chú, hướng thi thể hạ đạt mệnh lệnh bọn họ đủ khả năng, bọn họ đều sẽ chấp hành, linh lực đồng tiền lớn chú mẫu điều khiển mấy thi thể bình thường, hoàn toàn không có vấn đề. Cho dù là con nhân hình sát kia, bởi vì bị Diệp Thiếu Dương dùng chỉ đỏ tiền Ngũ Đế và Định Tam Thi Phù gắt gao phong ấn thân thể, ở dưới tình huống không phá trừ phong ấn, cũng không có gì khác với thi thể bình thường.
Đây là Diệp Thiếu Dương sau khi suy nghĩ hồi lâu, từ trong các pháp thuật kia của mình tìm được phương thức đuổi thi thể tương đối dễ dàng, chỉ cần đồng tiền lớn chú mẫu trong tay, hắn hiện tại có thể mệnh lệnh các thi thể này làm bất cứ chuyện gì, cho dù là công kích người cũng có thể. Đương nhiên, càng là động tác phức tạp cần tiêu hao pháp lực càng nhiều, cho dù là mượn dùng linh lực đồng tiền lớn chú mẫu, lấy thực lực hắn hiện tại mà nói, muốn khống chế mấy thi thể làm chuyện quá phức tạp cũng không làm được, cũng chỉ có đi đường đơn giản nhất.
Trần Tam ở phía trước lắc chuông mở đường, chuông là chế tác đặc thù, coi như là pháp khí, thanh âm đối với thi thể có thể sinh ra kích thích trình độ nhất định, làm bọn họ có thể theo tiết tấu tiếng chuông tiến lên.
Diệp Thiếu Dương tuy dùng không phải thủ đoạn của thợ đuổi thay bình thường nhưng đuổi dù sao cũng là thi thể, ở phương diện này là trong thông.
Ở dưới sự dẫn dắt của Trần Tam, bảy thi thể nhảy nhảy theo đường nhỏ xuống núi, Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân theo ở phía sau. Thúy Vân mới đầu rất sợ hãi, một mực rúc ở phía sau Diệp Thiếu Dương, sau dần dần cũng chết lặng, thấy những thi thể này chỉ là đi đường, cũng sẽ không làm gì khác, vì thế lá gan cũng chậm rãi to lên, theo bên người Diệp Thiếu Dương hỏi đông hỏi tây
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn trời đêm trong vắt, trên bầu trời một vầng trăng sáng, không khỏi âm thầm thở dài, lắc đầu cười khổ. Các đồng bạn nhỏ kia của mình ở một trăm năm sau, nhất định không thể ngờ mình thế mà ở trong son dã một trăm năm trước, ở nơi mình cũng không biết, làm đuổi thay loại nghề nghiệp cổ xưa này.
Dùng thời gian nửa buổi tối, ba người bảy xác xuống đến khe núi. Trần Tam nói cho Diệp Thiếu Dương, trong khe núi có trấn nhỏ, bên cạnh thôn trấn có nhà gỗ nghĩa trang bọn họ xây, có thể nghỉ ngơi một ngày, xem như điểm dừng chân thứ nhất của đuổi thay. Đồng thời trên trấn có chút người làm ăn nhỏ, có thể bổ sung một phen ở trên đường ăn dùng tiêu hao.
Ở dưới sự dẫn dắt của Trần Tam, ba người đuổi thi thể đi tới trên trần, lúc này gần bình minh, trên trấn một chút đèn đuốc cũng không có, càng không có ai ở bên ngoài, cho dù có, nghe thấy tiếng chuông đuổi thây cũng sẽ tránh thật xa.
Chương 2071: Đốt Đèn Trời (1)
Trần Tam dẫn bọn họ tới một tòa cửa, tựa như khách sạn đuổi thay của Tương Tây, hai cánh cửa thật lớn mở ra, Diệp Thiếu Dương đuổi thi thể đứng sau cửa, có thể sợ bị ánh mặt trời chiếu đến, nếu bị ánh mặt trời chiếu quá lâu, thi thể hấp thu dương khí quá nhiều, dễ dàng hư thối, không thể đuổi nữa.
Trong nhà không có người ở, nhưng nồi niêu xoong chảo đều đủ. Tổng cộng có hai phòng, là chuẩn bị cho thợ đuổi thầy và thi công, Diệp Thiếu Dương Bảo Thúy Vân ngủ giường, mình nghĩ cách, nhưng Thúy Vân đau lòng Diệp Thiếu Dương đi một đêm, lấy cớ mình sợ, mạnh mẽ đem Diệp Thiếu Dương giữ lại trong phòng, hai người cùng ngủ một cái giường, Thúy Vân có chút ngượng ngùng, nằm sát tường bất động, Diệp Thiếu Dương đương nhiên cũng sẽ không quấy rầy cô.
Đi đường một đêm, hai người đều rất mệt, rất nhanh đã ngủ.
Diệp Thiếu Dương ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Hắn rời giường đi ra bên ngoài xem, nhìn từ mặt trời, đã là giữa trưa. Phòng bếp cách vách truyền đến tiếng định đình đang đang đi qua nhìn, Thúy Vân đang ở phòng bếp nấu cơm, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, ân cần thăm hỏi một tiếng, oán giận nơi này nồi niêu xoong chảo đều không sạch sẽ, mình từ trong giếng múc nước rửa mấy lần, lúc này mới bắt đầu nấu cơm, bảo Diệp Thiếu Dương đi rửa mặt trước, đợi lát nữa mới có thể ăn cơm.
Tuy ngoài miệng oán giận, nhưng Diệp Thiếu Dương nhìn ra được sự vui vẻ trên mặt cô. Làm một người phụ nữ công việc quản gia, cô sở trường nhất chính là làm việc nhà, vốn còn cho rằng mình không dùng tới, cô có thể nấu cơm cho Diệp Thiếu Dương, bản thân cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Diệp Thiếu Dương trước tiên tới phía sau cửa kiểm tra mấy thi thể, đều ổn cả, lúc này mới yên tâm.
Trần Tam còn ở phòng của mình ngủ say, Diệp Thiếu Dương ở ngoài đã nghe thấy được tiếng ngáy vang dội, tự mình đi phòng bếp làm giúp Thúy Vân. Nhà này mặc dù có nồi niêu xoong chảo, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, cũng may hai người từ chỗ Trương đạo trưởng kiếm được không ít lương khô, Thúy Vân tìm ra gạo nấu cơm, ở bên trên chung một ít thịt muối cùng lạp xườn, cơm còn chưa chín, đã ngửi thấy mùi thịt cùng cơm hỗn hợp phát ra loại hương vị thơm ngào ngạt.
Trần Tam ở phòng mình cũng ngửi thấy mùi thơm, đói tỉnh, chờ sau khi làm xong cơm, Thúy Vân
xới cơm giúp bọn họ, đều ăn như hùm như sói. Trần Tam liên tục khen Thúy Vân đảm đảm, tỏ vẻ mình mỗi lần đuổi thay, đều là hai đại lão gia, không có ai biết nấu cơm, gặp được nơi không có khách sạn, thì trực tiếp cắn lương khô cho qua bữa, chưa từng ở trên đường được ăn đồ ăn ngon như vậy.
Thúy Vân được hắn khen rất vui vẻ, càng thêm cảm thấy mình cũng là có tác dụng.
Ba người trước cơm nước xong, Trần Tam lấy ra một chai rượu, cùng Diệp Thiếu Dương bắt đầu uống với thịt muối cùng lạp xườn, hai người nói chuyện phiếm. Diệp Thiếu Dương nghe được hắn trước kia thật ra cũng là đạo sĩ, hơn nữa là Toàn Chân đạo sĩ, là người Quan Đông, đầu năm có nạn trường mao (lông dài), bình thường mà nói, mặc kệ là quan binh hay là phỉ binh, ở sau khi chiếm lĩnh một chỗ, trừ kéo tráng định, bảo dân chúng nộp lương thực, là sẽ không thật sự làm gì người ta.
Thứ nhất là không cần thiết, thứ hai mặc kệ là muốn chiếm lĩnh một chỗ hay là muốn cổ động dân chúng tạo phản, nhất định phải được dân chúng ủng hộ. Trong lịch sử cận đại, từng giết hại dân chúng chỉ có thiết kỵ Mông Cổ và Mãn Thanh thắt tử, căn bản không đem người Hán coi là người, hơn nữa là ôm tâm lý cướp một khoản rồi đi, không để ý tới lòng dân làm gì cả.
Nhưng cho dù là người Mông Cổ và thái tử, đối với một loại người cũng trên cơ bản sẽ không động vào, đó là tăng cùng đạo người Mông Cổ bởi vì Khưu Xử Cơ ở Mông Cổ truyền đạo, được Thành Cát Tư Hãn tín nhiệm,5tuy không thể ngăn cản đại quân Mông Cổ xâm lược phương nam, nhưng bản thân Thành Cát Tư Hãn tín ngưỡng đạo giáo, trên cơ bản không cho binh sĩ hủy đạo quan.
Thát tử tin phật, bản thân Thuận Trị để càng là Phật tử thành kính, cho nên sau khi vào ải, thời điểm nam hạ đã kích Nam Minh, dọc theo đường đi cũng bảo trì tôn trọng đối với chùa miếu đạo quanh bình thường sẽ không làm khó người xuất gia.
Trần Tam là người Quan Đông, rất biết nói chuyện, nói tới đây, chuyển đề tài nói: “Chỉ có trường mao, mỗi tên tất cả đều là đồ điện, không đúng là châu chấu, cái gì cũng cướp! Lúc trước, sau khi chiếm lĩnh chỗ chúng tôi, đem nam và nữ tất cả đều tách ra ở, cho dù là vợ chồng cũng không được, nói cái gì Thượng Đế không cho phép, phàm là vụng trộm gặp mặt, tất cả đều đánh đòn.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, méo miệng nói: “Đánh đòn có gì?”
“Có cái gì, trời ạ, cậu là chưa gặp phải thôi, đánh đòn kia là dùng côn đánh, đánh tới lúc thịt nát hết, chỉ còn hai cái xương chân, người bị đánh tình nguyện chặt đầu cũng không muốn bị đánh nữa, thịt nát đó… Giống chúng ta ăn lạp xườn này, băm nát..”
Diệp Thiếu Dương đang gắp một khối lạp xườn ăn trong mồm, nghe thấy Trần Tam nói, động tác nhai nuốt lập tức cứng ngắc, vẻ mặt quái dị nhìn Trần Tam.
Trần Tam nhìn dáng vẻ của hắn, cũng rõ ràng biết nói lỡ lời, cười nói: “Cậu ăn cậu ăn, cậu ăn là lạp xườn, không phải thịt mông người ta.”
Hắn không nói thịt mông còn tốt. Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nào còn nuốt trôi, đem lạp xườn phun ra, há mồm thở dốc, nhìn lạp xườn đỏ bừng trên bàn, cũng không muốn ăn nữa.
Trần Tam lại không khách khí, ăn thịt, uống rượu, tiếp tục kể: “Bọn lông rậm này cũng thật không ra làm sao, cướp bóc dân chúng, thế mà ngay cả đạo quan chúng tôi cũng bị bọn hắn chiếm lĩnh, tìm chưởng giáo chúng tôi đòi tiền, lúc ấy so với giờ còn loạn hơn, trong đạo quan nào có tiền gì cho bọn hắn hết, còn chưa đủ bọn hắn nhét kẽ răng. Bọn lông rậm nói chưởng giáo chúng tôi là đem tiền giấu đi không chịu cho, dưới cơn giận dữ đem hắn đốt đèn trời…”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhíu mày nói: “Đốt đèn trời, chính là mở cái lỗ trên đầu, rót vào dầu thắp cùng bấc đèn, sau đó đem người ta thiêu chết?”
Trần Tam hừ lạnh hai tiếng: “Đốt như cậu không được bao lâu đã chết, lông rậm đốt đèn trời, so sánh tàn nhẫn hơn, nghe nói là cái gì thiên phụ của bọn hắn phát minh, đem toàn thân cao thấp người ta cắt ra vết thương, sau đó ngâm mình ở trong vai dầu một ngày, để cho dầu thắp thấm vào thân thể người ta, ngâm ra nha, trắng bóng đỏ bừng…” Liếc một cái nhìn thấy thịt muối trên bàn, mắt sáng ngời nói: “Màu sắc đó, như thịt muối đã hấp đây này…”
“Cái em gái anh nha!”
Lạp xườn không thể ăn, Diệp Thiếu Dương đang nhai nuốt thịt muối, nghe được câu này, thật sự nhịn không được nổi bão. “Tôi nói anh là cố ý phải không, giết người khổ hình chuyện đau đớn kịch liệt mà nghiêm túc như vậy, anh đừng có luôn so sánh với chỗ này của tôi được không?”
Trần Tam cười xấu hổ: “Tôi đây không phải sợ cậu nghe không đủ chân thực sao.”
“Tôi không cần thiết nghe chân thực như vậy, tôi biết chuyện như thế nào là được rồi! Lại không phải giết tôi cũng không phải tội giết người, tôi biết rõ ràng như vậy làm gì! Anh nói mau, anh nếu so sánh lung tung nữa, tôi không nghe là xong!”
Trần Tam đành phải tiếp tục nói nghiêm túc, “Người ta sau khi bị dầu thắp ngâm, sau đó treo ngược lên, ở trên bàn chân khoét hai cái lỗ, để vào bấc đèn, là có thể đốt, lúc này người ta tựa như một ngọn đèn, sẽ cháy mãi, nghe nói người bình thường đốt tới bắp chân là chết, nhưng chưởng giáo của chúng tôi bị đốt mãi tới đại mới chết… Ài, hiện tại nhớ tới hình ảnh đó, cả người tôi vẫn run…”
Chương 2072: Đốt Đèn Trời (2)
Diệp Thiếu Dương trợn mắt cứng lưỡi, loại thảm trạng này, chỉ là tưởng tượng một chút đã cảm thấy ghê người, không dám tưởng tượng người chịu loại khổ hình này, lúc ấy loại đau đớn cùng tuyệt vọng đó… Quả thực không thể tưởng tượng.
Hắn quay đầu nhìn một chút, Thúy Vân hình như là ở phòng bếp thu dọn, không ở bên cạnh, bằng không để cô nghe được loại chuyện này, nhắm chừng phải bị dọa ngã ngửa.
Trần Tam nói tiếp: “Còn không chỉ như vậy, vì làm người ta không chết, lông rậm ở thời điểm đốt đèn trời, có đôi khi sẽ cho người ta ăn canh sâm các thứ kéo dài tính mạng, làm cho hình phạt có thể duy trì thời gian dài hơn…”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái, “Được rồi đừng nói cái này nữa, sau đó thế nào?”
“Sau khi chưởng giáo chết, bọn lông rậm liền ép mấy giáp viện giao tiền, giám viên cũng không lấy ra tiền được, nhưng bọn lông rậm đó không tin, liền đốt đèn trời từng người một, trong đó có giám viện bị phẫn không thôi, liên âm thầm hạ một loại tử chủ cho bản thân, ở lúc mình bị đốt đèn trời, mượn dùng oán khí của hình phạt, sau khi chết trở thành lệ quỷ, nhập vào trên thân một tên lông rậm, đem thủ lĩnh lông rậm hạ lệnh đốt đèn trời kia chém chết, lại giết thêm mấy tên lông rậm, sau đó bản thân bởi vì tử chú, cũng hồn phi phách tán.”
Nói tới đây, Trần Tam thở dài không thôi, bưng chén rượu dốc mạnh mấy ngụm, vẻ mặt phức tạp nhìn xa xa ngoài cửa sổ, hiển nhiên, đối với những chuyện cũ này, hắn đến nay vẫn có chút canh cánh trong lòng.
Diệp Thiếu Dương nghe xong câu chuyện xưa chân thật này, trong lòng cũng rất cảm khái. Sau đó Trần Tam nói về chuyện xưa của chính hắn, ở trong trận hỗn loạn đó, hắn chạy khỏi đạo quan, nam hạ đến địa khu Trung Nguyên, bởi vì biết một chút pháp thuật, bắt đầu tróc quỷ hàng yêu cho người ta, nhưng bản lĩnh của hắn thật sự là không được tốt lắm, chỉ là bài vị đạo đồng, có mấy lần thiếu chút nữa chết ở lúc bắt quỷ, sau bên này có nghĩa trang, Thanh Minh đạo trưởng tìm người đuổi thấy khắp nơi, hắn liền vào nghĩa trang, làm thi công, cuối cùng có thể có cuộc sống ổn định,
trong loạn thế, hắn đối với thể này đã rất thỏa mãn, hiện tại tâm nguyện chính là gom chút tiền lấy vợ qua ngày.
Thời điểm nói tới đây, hắn đột nhiên nhìn hướng phòng bếp, cười một cái, thấp giọng nói: “À, chị
của cậu lập gia đình chưa?” Diệp Thiếu Dương vốn nghe hắn nói rất đáng thương không ngờ đột nhiên bật ra một câu như vậy, kinh ngạc một phen, nhìn hắn cười lên mặt đầy nếp nhăn, “Móa nó, anh thế mà lại có ý đồ với chị tôi, không phải tôi đả kích anh nha, hai người tuổi tác chênh lệch quá lớn, căn bản không có khả năng.”
Trần Tam xấu hổ cười cười, “Tôi cũng chỉ là tùy tiện nói chút, nghĩ chút mà thôi.”
“Không có khả năng, anh nghĩ cũng không cần nghĩ!”
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương và Trần Tam đều tự trở về phòng nằm một hồi, Thúy Vân đi rửa bát, đem đồ đạc thu thập lại. Diệp Thiếu Dương khi tỉnh lại phát hiện, Thúy Vân ngồi ở trong phòng đang khâu giày, thấy hắn tỉnh, lập tức đặt xuống việc trong tay, bảo Diệp Thiếu Dương theo cô cùng nhau đến trên trần đi dạo, mua chút đồ.
“Chúng ta không phải có nhiều hành lý như vậy rồi, còn mua?” Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực.
“Những thứ này đều là đồ ăn mà. Chị là đi mua chút kim chỉ vài lẻ, trên đường dùng tới, lại mua chút giấy bản bột đánh răng. Một mình chị không dám đi, vừa lúc trời còn chưa tối, cậu đi cùng với chị đi.”
Diệp Thiếu Dương dù sao cũng không có việc gì, vì thế theo cô cùng nhau ra ngoài.
Đây là một trấn nhỏ trong núi, Diệp Thiếu Dương lúc trước từ trong miệng Trần Tam biết được, phụ cận nơi này là có mấy thôn, đều sẽ đến trên trấn này mua đồ, cho nên cửa hàng bán đồ là có một chút.
Hai người sau khi tiến vào thôn trấn, quả nhiên tìm được một con phố nhỏ, dọc phố có chút cửa hàng, nhưng đồ buôn bán lấy nông cụ các thứ chiếm đa số, còn có mua bán gia súc, người đi dạo không nhiều.
Hai người ở trên đường đi một vòng, tìm được một cửa hàng bán vải, Thúy Vân kéo Diệp Thiếu Dương đi vào, chọn vài loại vải, bảo Diệp Thiếu Dương tự mình chọn một cái.
“Tôi không phải có quần áo sao.” Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, đây vẫn là áo dài sa tanh lúc trước Thúy Vân giúp hắn mua từ tiệm may.
Thúy Vân nói: “Cậu đây là quần áo tốt, chúng ta cần trèo đèo lội suối, quần áo này của cậu đẹp nhưng không bền, mài hỏng rồi đáng tiếc bao nhiêu, chị làm cho cậu hai bộ quần áo bền.”
Chủ quán nghe thấy bọn họ đối thoại, cười khen Diệp Thiếu Dương có cô vợ tốt, biết lo việc nhà.
“Tôi là chị cậu ấy!” Thúy Vân đỏ mặt nói.
Lúc trước Trương đạo trưởng cho mấy chục đồng Đại Dương, bọn họ coi như là có chút tiền ở trên người, cuối cùng Thúy Vân chọn mấy miếng vải, lại mua một ít dùng làm bề mặt và để giày, kim chỉ kéo. Lúc đi, vẻ mặt cực kỳ hài lòng cùng thỏa mãn.
Đi dạo phố sắp tới lúc trời tối, hai người tình mua chút đồ ăn, tìm được một tiệm bánh bao, suy nghĩ đi vào ăn một chút, lại mua thêm một ít đồ ăn đi đường.
Cửa hàng này chỉ có bánh bao thịt, bánh rất lớn, hai người gọi vài cái. Diệp Thiếu Dương cầm lấy một cái, ăn một miếng, đột nhiên cả người đều cứng lại.
“Làm sao vậy, không ngon sao, chị cảm thấy rất ngon mà.”
Diệp Thiếu Dương hồi lâu mới đem bánh bao nuốt xuống, quay đầu tìm kiếm ông chủ, lúc này trong tiệm không có mấy ai, ông chủ cũng không bận, đứng ở trước bàn nhàn nhã nhào bột.
“Ông chủ!” Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng, “Bánh bao này của ông…”
“Làm sao vậy?” Ông chủ chùi tay ở trên tạp dề, đi tới.
Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, ngây người.
Ông chủ có chút buồn bực.
Thúy Vân lại hỏi Diệp Thiếu Dương một lần: “Không ngon sao?”
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, ông chủ đã nói trước: “Điều đó không có khả năng, không phải tôi nói ngoa, bánh bao nhà tôi ở toàn bộ Giang Tây là nhất tuyệt, tài liệu bánh thịt dùng đều là phối phương tổ truyền, tuyệt đối ngon.”
Diệp Thiếu Dương nhìn ông chủ, nói: “Ngài là người địa phương?”
“Đúng vậy, sinh trưởng ở địa phương, tổ tiên bao nhiêu đời đều bán bánh bao ở đây, trước kia ở huyện thành, đầu năm vì trốn bọn tây, mới đến trong núi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trong lòng có chút mất mát, vậy5hắn là mình nghĩ nhiều rồi, tuy… Hương vị bánh bao này, cùng tiệm bánh bao thịt kia ở Thạch Thành hoàn toàn giống nhau, Diệp Thiếu Dương còn tưởng mình ăn cùng tiệm, nghe ông chủ nói người địa phương, cảm thấy nơi này cách Nam Kinh xa như vậy, không có khả năng là cùng một cửa hàng. Hơn nữa thời gian cách chín mươi năm, tay nghề hắn là sẽ không truyền đến lúc đó, tuy tiệm bánh bao kia ở Thạch Thành đưỢC xưng tiệm lâu đời trăm năm, nhưng quá nửa hẳn là khoác lác.
Thúy Vân nói: “Bánh bao nhà ông thật sự rất ngon, mở tiệm ở tiểu địa phương này, thật sự có chút ủy khuất.”
Ông chủ thở dài nói: “Đúng vậy, trên trần này không làm ăn được là bao, huyện thành lại không yên ổn, tôi muốn gom chút tiền, tìm thành phố lớn thái bình mở tiệm.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức cảnh giác hẳn lên, hỏi: “Ông muốn đi thành phố lớn nào?”
“Tạm thời còn chưa tính, xem thời cuộc, tiệm không phải tùy tiện mở nha, nhỡ đâu đánh trận, rất dễ dàng bị
phá.”
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa trầm tĩnh lại, cầm lấy một cái bắt đầu ăn, nhưng ông chủ lại bổ sung một câu nói khiến hắn huyết mạch sối sục: “Tôi có thân thích ở Nam Kinh, vẫn luôn muốn bảo tôi đi qua mở cửa hàng, chờ hai năm tôi xem thời cuộc, không chừng sẽ đi qua.”
Chương 2073: Thời Không Phiêu Lưu Bình (1)
Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, bánh bao mắc nghẹn ở cổ họng.
Nam Kinh… Sẽ không… Thật sự trùng hợp như vậy!
Không sai!!
Chính là cùng cửa tiệm, cách phối giống nhau, hương vị giống nhau! Mình sẽ không ăn sai, tiệm này, chính là tổ tiên cửa tiệm Tạ Vũ Tình thường xuyên mang mình đi ăn đó mở ra! Cửa tiệm trăm năm, quả nhiên là thật sự vượt qua trăm năm…
Không ngờ mình ở trăm năm trước, thế mà ăn được bánh bao tương tự.
Nhớ tới tình cảnh mình và Tạ Vũ Tình trước kia ăn bánh bao thịt. Không có bất cứ điềm báo nào, nước mắt Diệp Thiếu Dương Áo một cái đã rơi xuống, vội vàng cúi đầu, thừa dịp Thúy Vân chưa nhìn thấy, đem nước mắt lau đi.
Hắn không phải người thích khác, thậm chí không thích khác một chút nào, nhưng ở trăm năm trước ăn được thức ăn cùng cửa hàng mình từng ăn, còn là cửa tiệm thường xuyên cùng Tạ Vũ Tình cùng nhau ăn… Nghĩ mình cô đơn ở thế giới này, tư tưởng cảm xúc của Diệp Thiếu Dương bùng nổ, không khỏi có một loại cảm giác cảnh còn người mất.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ cảnh còn người mất này cũng không thích hợp, cái đó bình thường là hình dung một số người nào đó sau khi mất đi, mà tình huống mình bây giờ, lại là đi tới trăm năm
trước, lúc này ông nội bà nội Tạ Vũ Tình nhắm chừng còn chưa chào đời đâu, Loại cảm giác này, Diệp Thiếu Dương căn bản tìm không thấy từ ngữ để hình dung.
“Ông chủ, ông nhất định phải đi Nam Kinh mở tiệm, chỉ hướng về mùi vị bánh bao này của ông, người của thành phố lớn tuyệt đối thích ăn. Không chừng có thể mở kéo dài mãi, mở hơn một trăm năm cũng không có vấn đề.”
Ông chủ nhận được đánh giá cao như vậy, cũng phi thường cao hứng, cười lên ha ha, “Tiểu huynh đệ, hướng câu này của ngươi, ta nhất định cân nhắc kỹ càng chuyện này!”
“Còn có, ông nên lấy cái tên cho cửa hàng bánh bao nhà ông, vang dội một chút, cái này gọi là hiệu ứng phẩm bài.”
“Phẩm Cái gì?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghĩ đến trăm năm trước khẳng định chưa có từ này, vì thế giải thích: “Chính là nói, người khác ăn ngon, nhớ kỹ tên cửa hàng nhà ông, sau này một khi ăn bánh bao, liền nghĩ tới tên cửa tiệm nhà ông.”
Ông chủ bừng tỉnh đại ngộ, đồ đúng đúng đúng, cậu nói không sai! Nhưng… Tôi một kẻ đại quê mùa, lấy đâu ra được cái tên nào có chú ý…”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không đơn giản sao, ông ở đây bán chính là bánh bao thịt to, tôi thấy cứ gọi là bánh bao thịt to là được, đơn giản sáng tỏ, người khác vừa nghe liền có thể nhớ tới hương vị bánh bao này của ông.”
“Được đấy! Đại bánh bao thịt! Tên này hay, hắc hắc! Vậy gọi thế này, ta ngày mai đi làm bảng hiệu, đa tạ vị tiên sinh này, ngài thật sự là quý nhân của tôi!” Ông chủ mặt mày hớn hở, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay. Tặng Diệp Thiếu Dương thêm hai vị bánh bao, cũng không thu tiền.
Sau khi ăn xong, Diệp Thiếu Dương cảm khái rất sâu rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua tiệm bánh bao, đột nhiên, trong đầu linh quang chợt hiện nghĩ tới cái gì, “bánh bao thịt to” bốn chữ này, là mình đặt, xem bộ dáng vui vẻ của ông chủ, hẳn là không phải lấy lệ với mình, nếu chỉ là vì lấy lòng khách nhân, cũng không cần thiết mời không mình một bữa, cũng chính là nói, hắn là thật sự thích bốn người này, nhất định sẽ đi dùng, như vậy trăm năm sau, tiệm bánh bao mình và Tạ Vũ Tình đi ăn, tên này thật ra là mình đặt…
Chẳng lẽ nói, mình đã ảnh hưởng lịch sử?
Nói cách khác, lúc trước mình và Tạ Vũ Tình đi ăn bánh bao, mình cũng không biết tất cả cái này, nhưng lúc ấy tiệm bánh bao kia đã có cái tên này… Cái tên lúc đó, là ai đặt?
Vấn đề tương tự, Diệp Thiếu Dương lúc trước thật ra đã nghĩ tới, chẳng qua lúc ấy chưa có ví dụ cực đoan như vậy tới cho mình tự hỏi.
Diệp Thiếu Dương bảo Thúy Vân chờ một lát, mình đứng ở ven đường suy nghĩ hồi lâu, kết quả càng nghĩ càng loạn, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ đến một sự kiện, nếu, tên tiệm bánh bao này thật sự là mình đặt, hơn nữa truyền lưu đến trăm năm sau, đã xảy ra ảnh hưởng đối với mình thời đại kia, như vậy, thứ khác có phải cũng có thể truyền lưu xuống, cho người trăm năm sau xem hay không?
Thậm chí nói, mình ở thế giới này làm ra thay đổi, thời đại ban đầu kia của mình cũng sẽ chịu ảnh hưởng và thay đổi?
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương quyết định làm một sự thử, hắn đem ba lô lục ra, đổ ra vài thứ, tìm được một quyển bút ký cùng bút bi, đây là vật hắn vẫn luôn ở trong ba lô, cũng đi theo cùng nhau xuyên việt.
Diệp Thiếu Dương lấy ra bút, nghĩ nghĩ, bắt đầu vết chữ ở trên quyển bút ký. Thúy Vân ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên đối với bút bi, ở một bên nói: “Vật này ở đâu ra vậy, mua ở Thượng Hải sao.”
“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Dương tùy tiện lên tiếng đáp.
Thúy Vân thấy hắn nghiêm túc viết chữ, cũng không để ý đến hắn nữa.
Diệp Thiếu Dương viết một hồi, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, vì thể tìm ra một tấm linh phù, ở bên trên tùy tiện vẽ cái phù văn Mao Sơn nội môn, sau đó ở mặt trái viết chữ: tôi là Thiếu Dương, tôi đã về tới năm 1922, tôi tìm không thấy Từ Phúc, tôi không biết như thế nào mới có thể trở về, tôi đang cố gắng tìm hắn, nếu các người có thể nhìn thấy phong thư này, nói rõ hai cái thế giới là có liên hệ, nhưng các người hẳn là không thể liên hệ tôi.
Đạo Phong, nếu có biện pháp, người đi giúp ta cứu Lãnh Ngọc, nếu không có cơ hội thì thôi, ta sẽ nghĩ cách mau chóng trở về, tự mình cứu cô ấy. Mọi người bảo trọng, làm việc của mình, đừng vướng bận tôi. Nhưng mọi người cũng không liên hệ được tôi, tôi cũng không biết mấy người có thể đọc được không, cho nên sẽ không viết nhiều hơn nữa. Mọi người yên tâm là được rồi.
Tôi rất ổn, tôi sẽ không chết, tôi nhất định sẽ trở về!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nghĩ một chút, chỉ cần báo cái bình an là được. Cho dù là những lời này, một lá bùa cũng không viết hết, Diệp Thiếu Dương dùng năm tấm linh phụ viết xong, sau đó cuộn lại, nghĩ nghĩ, chín mươi năm thời gian, có thể trang giấy cũng phong hoá rồi, vì thế tìm ra một dây chuyền Kế Huyết Thạch, bên trong là ánh sáng, Diệp Thiếu Dương đem mấy tấm linh phù cuộn lại, sau đó nhét vào.
Diệp Thiếu Dương Bảo Thúy Vân ở chỗ này chờ, mình lại đi tiệm bánh bao, tìm được ông chủ, nói: “Ông chủ, tôi muốn nhờ ông hỗ trợ.”
“Tiên sinh có gì mời nói.”
Diệp Thiếu Dương đem dây chuyền Kê Huyết Thạch giao cho hắn, nói: “Tôi muốn bảo ông giúp tôi bảo tồn một
vật.”
Ông chủ đón vào trong tay, nói: “Đi, bao giờ tới lấy?”
“Hon chín mươi năm sau.”
Ông chủ cho rằng mình nghe lầm, hỏi: “Bao lâu?”
Diệp Thiếu Dương lập lại một lần nữa: “Hon chín mươi năm sau, giao cho một người.”
Nói xong lấy ra cái túi Trương đạo trưởng cho, mò ra một năm mười mấy đồng Đại Dương cho hắn.
Ông chủ vừa thấy, bị dọa giật mình, vội vàng xua tay nói: “Vị tiên sinh này, tôi không hiểu ý tứ của cậu.”
“Ông không cần biết.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ khẩn thiết, “Ông yên tâm, tôi không phải kẻ điên, thứ này ngược lại cũng sẽ không mang tới bất cứ phiền toái nào cho ông, chỉ cầu ông đem nó thu lại, hơn chín mươi năm sau, đem nó gửi cho một người là được, tôi đem địa chỉ viết cho ông.”