Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 293
❮ sautiếp ❯Chương 2059: Cứu Tiền Bối (3)
Diệp Thiếu Dương an ủi bản thân như vậy, trong lòng vẫn cảm nhận được một loại cô độc thật sâu. Lúc này, hắn hy vọng cỡ nào các đồng bạn nhỏ của Liên Minh Tróc Quỷ ở bên người, cho dù một người cũng được, ít nhất có thể thảo luận với mình một chút, mà không phải giống như bây giờ, mình một người một mình mờ mịt bước đi.
Ngoài thành Bắc Kinh, trong một chùa miếu không nổi tiếng.
Thiền phòng vốn nên là nơi yên tĩnh nhất, nhưng hiện tại lại tuyệt không yên tĩnh.
Một hòa thượng đứng ở trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài. Không ngừng có tiếng lửa đạn từ xa xa truyền đến, nhưng qua cả giờ, thanh âm giống như so với lúc trước càng gần thêm một chút.
Một người trẻ tuổi mặc áo vải, sắc mặt cương nghị lạnh lùng vội vàng xuyên qua chùa chiền, đẩy một phát mở cửa thiền phòng, thấy hòa thượng kia vẫn đứng ở trước cửa sổ, vội vàng nói: “Bảo gia, sao cậu còn không thu thập đồ, trong thành đánh trận rồi, nhắm chừng rất nhanh sẽ đánh tới chỗ chúng ta!”
Tứ Bảo một tay chống cửa sổ, vạn sự bất đắc dĩ nói: “Đánh trận có gì quan hệ với chúng ta chứ! Đánh chết tốt nhất, nói không chừng chết rồi có thể trở lại thế giới của chúng ta.”
Thiếu niên lạnh lùng kia nói: “Cậu nghĩ cái gì thế chúng ta nếu chết, có thể sẽ vĩnh viễn không trở về được!”
Tứ Bảo thở dài, nhìn hắn nói: “Tôi cũng chỉ là xả cái bực tức, Đại Vĩ, chúng ta không đi. Chúng ta
cứ ở lại thành Bắc Kinh, chúng ta ở đây chờ Thiếu Dương.” Bị hắn gọi “Đại Vĩ”, chính là Ngô Gia Vĩ. Hai người bọn họ tới thế giới này cũng có một tuần rồi, may mắn hơn Diệp Thiếu Dương là thời điểm hai người bọn họ xuyên việt ngay tại trong cùng một rừng cây, rất nhanh đã gặp, lúc ấy cũng giống với Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt ngây dại, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng là bị dư âm Đông Hoàng Chung cuốn đến nơi nào đó của Thanh Minh Giới.
Hai người từ trong rừng cây đi ra, tìm được một thôn nhỏ, hai người tò mò vào thôn, tìm người hỏi, kết quả trả lời là ngoài thành Bắc Kinh, hai người ngây ra tại chỗ.
Sau đó Tứ Bảo phát hiện trang phục bọn họ không đúng, phong cách phòng xá kiến trúc trong thôn cũng rất kỳ quái, tóm lại khắp nơi đều lộ ra một loại khí tức hoàn toàn khác với đương đại.
Cuối cùng hai người phát hiện vấn đề, tìm người hỏi thăm một phen về ngày tháng, mới biết được bọn họ ở năm 1922, mới đầu hai người không tin, về sau đi tìm quyển hoàng lịch, lúc này mới xác định mình thật sự xuyên việt rồi… giống với Diệp Thiếu Dương, hai người mới đầu kinh ngạc cùng buồn bực, tột đỉnh, cũng may bọn họ là hai người, có thể thương lượng với nhau.
Ở sau khi phát hiện không thể quay về, hai người rất nhanh đã bình tĩnh lại, thương lượng nên làm gì, làm như thế nào.
Tuy bọn họ không biết mình là như thế nào tới thế giới này, nhưng bọn họ tin tưởng, nhất định là có liên quan với Từ Phúc, quan trọng nhất là bọn họ không quen biết Từ Phúc, nghĩ tới nghĩ lui, hai người bọn họ hẳn là bị “ngộ thương”. Từ Phúc nhằm vào hẳn là Diệp Thiếu Dương, bọn họ tám phần là vì cùng nhau đứng ở trên Đông Hoàng Chung, mới bị cùng nhau hút tới đây với Diệp Thiếu Dương.
Nói cách khác, Diệp Thiếu Dương tám phần cũng ở thế giới này. Hai người tự nhiên đem mục tiêu định thành tìm kiếm Diệp Thiếu Dương, nhưng lại không biết đi đâu mà tìm, ở xung quanh thẩm tra hai ngày, hoàn toàn không có tin tức, hai người bắt đầu hoài nghi, Diệp Thiếu Dương căn bản là không theo bọn họ xuyên việt đến một chỗ… Hai người đối không chịu được, như quỷ lưu lạc nơi nơi, tìm chùa miếu này ở.
Chùa miếu này không có người, nhưng phòng không tệ, đệm chăn linh tinh thể mà cũng đều có thể dùng hai người hỏi thăm ở chung quanh mới biết được hòa thượng trong chùa miếu này, bởi vì tránh chiến loạn đi phương nam, hai người liền không khách khí ở lại, hơn nữa ở trong hầm tìm được rồi một ít khoai lang chôn ở bên trong, Nhắm chừng là không tiện mang đi lưu lại.
Hai người mấy ngày nay ăn đều là khoai lang, các loại cách ăn đều thử một lần, Tứ Bảo tuy là hòa thượng, bây giờ vừa nghĩ đến khoai lang liền muốn nôn.
Ngô Gia Vũ nghe xong lời Tứ Bảo nói, khó hiểu nói: “Ở lại thành Bắc Kinh có ích lợi gì, Thiếu Dương chưa chắc sẽ đến.”
Tứ Bảo nói: “Nếu Thiếu Dương giống chúng ta ở thế giới này, như vậy ở lại Bắc Kinh, cơ hội nhất định nhiều hơn so với ở thành nhỏ thị.”
Ngô Gia Vì khó hiểu nói: “Lời này nói như thế nào?”
“Cậu nghĩ tới chưa, chúng ta đang tìm Thiếu Dương Thiếu Dương rất có thể cũng đang tìm chúng ta.” Thấy Ngô Gia Vĩ gật đầu, Tứ Bảo tiếp tục nói, “Từ tiềm thức con người mà nói, nếu không có mục đích tìm người mà nói, khẳng định là đi thành phố lớn, bởi vì thành phố lớn nhiều người, tiện hỏi thăm. Hơn nữa chỉ có Bắc Kinh Thượng Hải mấy thành phố lớn này. Cậu ấy cũng không thể tùy tiện đi thành nhỏ thị chúng ta không biết tìm chúng ta chứ? Chúng ta cũng là tương tự.”
Ngô Gia Vị chậm rãi gật đầu, nói: “Cái này nói tới coi như là một loại ăn ý. Nhưng, cho dù là Thiếu Dương cũng đến thành Bắc Kinh, chúng ta lại như thế nào tìm được cậu ấy?”
“Chờ chiến loạn qua đi, tôi nghĩ biện pháp.” Tứ Bảo sờ cái đầu trọc nói.
Ngô Gia Vĩ nhíu mày nói: “Nghĩ biện pháp gì, cậu ở thế giới này, chẳng phải cũng là người xa lạ sao, chẳng lẽ dán thông báo tìm người hay sao?”
Tứ Bảo ở trên khuôn mặt da non thịt mềm của hắn véo một cái nói: “Cậu quả thật đoán đúng phân nửa, nhưng có một thứ, so với thông báo tìm người tác dụng lớn hơn nữa, nhưng… Tôi cũng phải tính toán hẳn hoi trước một phen, trước cho đánh trận kết thúc đi.”
“Ai biết phải đợi tới khi nào.” Ngô Gia Vĩnói, “Đánh trận lại không phải chúng ta có thể quyết định.”
Tứ Bảo khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Đã nói cậu người này đi, trừ tu hành vẫn là tu hành, không quan tâm lịch sử một chút nào, năm nay là năm 1922, thời kì này đã xảy ra đại sự gì, cậu khẳng định không biết.”
Ngô Gia Vị chấn động nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ cậu biết?
“Tôi đương nhiên biết, miễn phí nói cho cậu nghe chút, tháng từ năm 1922, lần đầu tiên Trực Phụng chiến tranh bùng nổ, hiện tại là Đông Bắc vương Trường đại nguyên soái cùng Trực hệ Ngô tư lệnh đánh trận, đến đầu tháng năm, Ngô tư lệnh xuất kỳ binh, đi vòng cầu Lô Câu… Đánh bại Đông Bắc quân, chẳng qua là ngày 5 tháng 5, Trường đại nguyên soái lui giữ Đông Bắc, Trực hệ vào chủ thành Bắc Kinh… Cho nên nhiều nhất đến ngày 5 tháng 5, là thái bình. Đương nhiên đây đều là cuối cùng trên sách viết, nhỡ đầu viết không đúng, tôi cũng không có biện pháp.”
Ngô Gia Vĩ sau khi nghe xong, kinh ngạc bởi người trời, ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Cậu thế mà lại biết lịch sử chi tiết như vậy?” Đột nhiên vỗ ót, nói: “Tôi nhớ ra rồi, cậu là trộm mộ tặc! Trách không được!”
Trộm mộ tặc cần hiểu biết mộ táng các thời đại, đối với bối cảnh thời đại, triều đại thay đổi vận vân, cũng sẽ đọc lướt qua, khẳng định so với người thường biết lịch sử hơn nhiều.
Tứ Bảo trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Không có gì quan hệ với trộm mộ, nói thật với cậu, sư phụ tôi ở trước khi xuất gia, chính là một quan quân dưới trướng quân phiệt nào đó thời kì Bắc Dương, bởi vì giết người quá nhiều, về sau sau khi giải phóng vì tránh họa mới xuất gia. Ông đối với lịch sử dân quốc rõ như lòng bàn tay, bình thường không có việc gì thì nói những thứ này với tôi, trong thiền phòng của ông lại có rất nhiều sách về phương diện lịch sử dân quốc.
Tôi lúc còn nhỏ không thích đọc kinh thư gì cả, sau đó cậu biết đấy. Không phải tôi thổi, nếu thi lịch sử dân quốc, đề một trăm điểm tôi ít nhất có thể thi được chín mươi lăm điểm.”
Chương 2060: Một Người Xuyên Qua Khác (1)
Ngô Gia Vĩ lắng lặng nhìn hắn làm màu, chờ hắn nói xong, nói: “Cậu có năng lực như vậy, sao cậu không đi giống trong những bộ phim xuyên việt kia, đi thay đổi lịch sử đi.”
Tứ Bảo nói: “Bệnh thần kinh à, tôi thay đổi lịch sử làm cái gì.”
Ngô Gia Vĩ nói: “Quan to lộc hậu các thứ, còn không phải nhấc tay là có.”
“Không có hứng thú. Tôi bây giờ chỉ muốn trở về, Tiểu Văn của tôi…” Tứ Bảo nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt nhất thời cứng lại, qua hồi lâu, hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Đại Vĩ, cậu nói… Nếu tôi thật sự đi làm như vậy, đối với đời sau sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào?”
Ngô Gia Vĩ nói: “Vậy phải xem chuyện cậu làm lớn hay nhỏ chứ, tôi không rõ.”
Tứ Bảo nói: “Như tôi vừa nói, nếu tôi có cơ hội nói cho Trường tư lệnh, bộ đội Trực hệ sẽ vòng đến phía sau cầu Lô Câu đánh lén hắn, bảo hắn phòng bị trước, thậm chí cố bày nghi trận… Điều kiện tiên quyết là người ta nghe lời tôi, cậu nói xem, kết quả sẽ thế nào?”
Ngô Gia Vĩ ngây ra một lúc lâu, nói: “Đông Bắc quân có khả năng chuyển bại thành thắng? Sau đó…”
“Sau đó lịch sử có thể sẽ bị sửa.” Khóe miệng Tứ Bảo run rẩy một phen, cảm khái nói: “Móa, nghĩ
đến tôi có khả năng thay đổi lịch sử, cảm giác này thật là… Không thể nói rõ nha.” Ngô Gia Vĩ suy nghĩ một hồi, nói: “Đây chỉ là kết quả lý tưởng nhất, cậu một người bình thường, căn bản là không gặp được quân phiệt, cho dù cơ duyên xảo hợp, để cậu gặp được, chiến tranh chuyện lớn như vậy, người ta không có khả năng nghe một câu nói của cậu thay đổi chiến lược kế hoạch.”
Tứ Bảo gật đầu nói: “Tôi cũng chỉ là ảo tưởng một phen như vậy, cho dù thực cho tôi cơ hội như vậy, tôi cũng sẽ không làm như vậy, thay đổi lịch sử loại chuyện này tuy kích thích, nhưng nghĩ tới thôi cũng đáng sợ.”
Ngô Gia Vĩ ngồi xuống ở trên đệm cỏ, nhìn tượng phật cũ nát trong đại điện, nói: “Tôi chỉ là pháp sư, tôi đối với những chuyện không quan hệ với giới pháp thuật, một chút hứng thú cũng không có.”
“Tôi cũng là pháp sư, cho nên, chúng ta chỉ làm thứ mình am hiểu là được, muốn dùng kế hoạch của tôi tìm kiếm Thiếu Dương, chúng tôi có thân phận địa vị nhất định.”
Ngô Gia Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: “Cần làm như thế nào?”
Tứ Bảo ngồi xuống ở đối diện hắn, xoa bụng mình, nói: “Chờ thời cuộc thái bình nói sau, hiện tại loạn thế, chúng ta cái gì cũng không làm được, lấp no bụng trước rồi nói sau. A, cậu lại đi nấu vài củ khoai lang…”
Ngô Gia Vũ nghe được hai chữ “khoai lang”, trên khuôn mặt để xuất hiện biểu cảm ghê tởm, khóe miệng run rẩy một cái, “Bảo gia hai ta có thể ăn chút gì khác không?”
Tứ Bảo xoa cái bụng kêu óc ách, cả giận nói: “Không ăn khoai lang, cậu còn muốn ăn cái gì. Mc Donald”s? Cơm gà Hoàng Muộn?”
Bụng Ngô Gia Vĩ cũng kêu óc ách một tiếng, lau nước miếng, hít khí nói: “Cậu đừng phóng độc, chúng ta vẫn là ăn khoai lang đi, tôi đi nấu…”
“Hôm nay đổi cái khẩu vị, chúng ta ăn khoai nướng.”
Ngô Gia Vĩ đã đứng dậy đi ra ngoài, nghe thấy câu này lại đứng lại, nói: “Khoai nướng cũng đã ăn vài lần rồi.”
Tứ Bảo trọn hai mắt lên, “Vậy cậu nói cho tôi biết, khẩu vị gì chúng ta chưa từng ăn?
Ngô Gia Vũ nghẹn lời, thế mà không có lời nào để chống đỡ.
Đào Hoa sơn là một ngọn núi nhỏ ngoài thành Hàng Châu, tên tuy hay, nhưng không nổi tiếng. Trên núi có một đạo quan, gặp đúng loạn thế, cho dù là thành Hàng Châu giàu có và đông đúc, cũng đã bị dao động, trên cơ bản không có bất cứ người nào lên núi thắp hương, sảnh trước Đào Hoa sơn cũng rất rách nát, chỉ có hai tiểu đạo sĩ ở trước núi làm tiếp dẫn đồng tử, nhưng suốt ngày cũng không có mấy khách hành hương, chỉ là ngẫu nhiên có đến tá túc, hai người phụng mệnh đuổi đi.
Hai đồng tử ở trong đại sảnh, một người cầm chổi lông gà, một người cầm phất trần, đang dọn dẹp tượng thần trong đại điện, nhìn qua chán đến chết, cũng chỉ là tìm chút việc để làm cho bản thân.
“Sư huynh, huynh nói, chúng ta khi nào có thể giống các sư huynh kia, bắt đầu tu luyện pháp thuật chứ.” Một người tuổi còn nhỏ chút bắt đầu oán giận.
“Vội cái gì, những sư huynh đó, không phải cũng đều là chúng ta bộ dạng này kiên trì qua đi, chung quy sẽ có cơ hội.”
Đạo đồng tuổi còn nhỏ nhìn sư huynh một cái, nói: “Sư huynh ngươi cũng thật có cái nhìn thoáng.”
“Nhìn thoáng ra phải đợi, không nhìn thoáng ra, cũng là phải đợi, đều giống nhau, cần gì tự mình tìm sự không thoải mái.”
Tiểu đạo đồng cười lên, nói: “Sư huynh à, huynh giác ngộ vậy, nếu đệ là sư phụ, nhất định cho huynh vào ngoại viện bắt đầu tu đạo.”
Hai người vừa làm việc, vừa nói cười. Tiểu đạo đồng tìm đến khăn lau, đem hương án lau một lần, thời điểm đi ra ngoài đổ nước, nhìn thấy một người đi lên núi, nhịn không được nhìn thoáng qua.
Đến là một người mặc trường sam màu vàng, một mái tóc dài búi ở sau đầu, sắc mặt vàng như nến, hai tay khép cùng một chỗ, theo son đạo chậm rãi đi lên.
Tiểu đạo đồng nhìn chằm chằm khuôn mặt người tới, cảm giác tướng mạo cực kỳ bình thường, nhưng lộ ra một loại cảm giác nói không nên lời… Vì thế đứng ở một bên lúng ta lúng túng chờ, thẳng đến lúc người này lên núi.
Tiểu đạo đồng ghé lên, nói: “Thí chủ.”
Vừa mới nói hai chữ này, người tới nâng lên một bàn tay, bắt một cái Thất Tinh Quyết. Đây là thủ pháp đạo môn, hai người vừa gặp, biết là người trong đạo môn, chỉ là không biết bối phận đối phương, nhưng thấy bắt cái Tử Ngô Quyết, một người nói: “Tiền bối từ đầu tới?”
Nam tử mặt vàng nhìn cũng không nhìn bọn họ, đi vào đại điện. Đại điện của đạo quan có phân chia trước sau, tiền điện bình thường cung phụng đều là tổ sư gia tông môn nhà mình, hậu điện có ba tầng cửa, cung phụng các lộ thần tiên, cửa vào cuối cùng là Tam Thanh chính điện, không cần phải nói, cung phụng là Tam Thanh đạo giáo.
Nam tử mặt vàng đi vào sảnh trước, từ phía trước mấy bức tượng thần lần lượt đi qua, cuối cùng dừng lại ở trước một bức tượng thần chính giữa, ngẩng đầu nhìn bức tượng thần đó, khóe miệng lộ ra một ý cười.
Hai đạo đồng nhìn lẫn nhau một cái, đều là vẻ mặt mê mang, trong đó người lớn tuổi hơn kia đi qua, hành lễ nói: “Tiền bối, ngài đây là…”
“Đem chưởng giáo Đào Hoa sơn người gọi tới.” Nam tử mặt vàng nhìn tượng thần, mắt không nhìn nghiêng, nhỏ giọng chậm rãi nói.
Hai người lập tức giật mình.
Tuy đối phương giọng điệu bình thản, nhưng không trả lời vấn đề của mình, thậm chí nhìn cũng không nhìn mình, vừa mở miệng đã muốn tìm chưởng giáo, quả thực có chút mạo phạm. Hai người nhất thời đều có chút nổi nóng, một đạo đồng nói: “Người có chuyện gì muốn tìm chưởng giáo của chúng ta!”
“Ta có mấy câu muốn nói với hắn.” Giọng điệu nam tử mặt vàng vẫn rất bình tĩnh,
Đạo đồng kia giận dữ, hừ một tiếng nói: “Các hạ muốn gặp chưởng giáo của chúng ta, ít nhất thông cái tên họ nhi?”
Nam tử mặt vàng tựa như suy nghĩ một phen, nói: “Ta tên Lý Hạo Nhiên.”
Hai người nhìn nhau một cái, nhíu mày.
“Thứ ta nói thẳng, ta chưa từng nghe nói đại danh các hạ, không biết các hạ đến từ nơi nào, tìm chưởng giáo của chúng ta có chuyện gì? Chúng ta mới dễ đi thông báo, bằng không chưởng giáo của chúng ta trước nay là không gặp khách lạ.”
“Ta muốn gặp hắn, hắn phải đến.” Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói.
Chương 2061: Một Người Xuyên Qua Khác (2)
“A, khẩu khí thật lớn!” Tiểu đạo đồng nghe lời này, nhất thời có chút nổi nóng, chỉ vào hắn nói, “Ta nói với người nha, nhịn người rất lâu rồi, ngươi là đạo sĩ điển nơi nào đến, dám đến Đào Hoa sơn chúng ta giương oai, Đào Hoa sơn chúng ta không phải cái gì danh son đại xuyên, nhưng ở giới pháp thuật cũng có địa vị nhất định, ngươi dám bảo chưởng giáo chúng ta tới gặp ngươi…”
Lý Hạo Nhiên nghe hắn lải nhải hồi lâu, chưa có bất cứ phản ứng nào, vẫn bình tĩnh như thường.
Sư huynh trong hai đạo đồng tương đối ổn trọng, nhìn bộ dáng này của Lý Hạo Nhiên, không giống như là người thường, vì thể kéo sư đệ một cái, nháy mắt cho hắn, nói với Lý Hạo Nhiên: “Các hạ chờ chút.”
Đem sư đệ kéo đến hậu viện, đi tìm sư phụ của bọn họ.
Sư phụ bọn họ là giám viên nơi này, cũng là một trong mấy đại đệ tử của chưởng giáo, quyền cao chức trọng, đồ đệ có rất nhiều, mỗi ngày đều mang theo một đám đệ tử ở hậu viện tu luyện pháp thuật, hai đạo đồng này chỉ là hai người bình thường nhất trong hàng đệ tử ký danh của hắn, bình thường cũng không có tư cách gặp hắn.
Đào Hoa sơn tuy ở trong địa điểm du lịch cũng không nổi tiếng, nhưng ở trong giới pháp thuật, lại là có địa vị nhất định, đệ tử có mấy trăm người, ở vùng Giang Nam cũng coi như có ảnh hưởng, một ít hoạt động và hội nghị của giới pháp thuật, cũng là có tư cách tham gia.
Hai đạo đồng đi thẳng qua hai tầng sân, thông báo, mới đem sự tình báo cho sư phụ của mình, Thu Á Tử.
Thu Á Tử đang chỉ đạo nội môn đệ tử của mình tu luyện thể thuật, sau khi nghe báo cáo, căn bản
không để trong lòng, vỗ đùi nói: “Tên điên nơi nào đến, cũng tới tìm ta!” Lập tức tùy tiện điểm một đệ tử, bảo hắn đi sảnh trước xem xem chuyện là thế nào, vì bảo vệ thanh danh sơn môn, khi cần thiết có thể động thú cho hắn chút giáo huẩn.
Chờ sau khi đệ tử này rời khỏi, Thu Á Tử tiếp tục dạy đệ tử, hầu như đem chuyện này đã quên, qua hồi lâu, đệ tử kia lại đã trở lại, chậm rãi đi tới.
Thu Á Tử nhìn hắn một cái, nói: “Thế nào, đem cuồng đồ kia đuổi đi chưa?”
“Sư phụ, người nọ cuồng vọng đến cực điểm, con nhịn không được ra tay với hắn, kết quả hắn ở trên cánh tay phải của con không biết hạ cẩm chế gì, cả cánh tay của con bây giờ đều không động đậy được.” Đệ tử đó tay trái bắt lấy tay phải, mặt mày đau khổ nói.
“Có loại chuyện này?”
Thu A Tử giật mình, mắng: “Bảo các người bình thường cố gắng tu luyện, đứa nào cũng lười biếng! Mau tới ta nhìn xem!”
Chờ đệ tử kia đi đến trước mặt, Thu Á Tử bắt lấy cánh tay hắn, rất nhanh đã tìm được chỗ cẩm chế, là một dấu hiệu rất nhỏ gần vai, nhìn qua là một đóa hoa, lóe ra hào quang long lanh.
Đây là phong ấn gì?
Thu Á Tử đặt ngón tay cái bên trên, phóng thích cương khí, kết quả. Trên phong ấn một chút phản ứng cũng không có.
Tại sao có thể như vậy!
Thu Á Tử giật mình. Phàm là các loại cấm chế phong ấn, thời điểm nhận được ngoại lực, cho dù là một số pháp thuật độc môn nào đó, người khác không giải được, ít nhất cũng sẽ có dấu vết để theo, mà tình huống bây giờ là.. Mình phóng thích cương khí vào, hoàn toàn đá chìm biển lớn.
Chỉ có một loại khả năng… Thực lực của đối phương quá mạnh, hai bên chênh lệch quá lớn, chút pháp lực này của mình, ngay cả trình độ đánh thức lực phòng ngự của cấm chế cũng chưa có.
Không có khả năng sẽ như vậy, mình nói như thế nào cũng là chuẩn thiên sư, cho dù là bài vị Địa tiên, pháp lực cũng không có khả năng so với mình cao hơn nhiều như vậy chứ?
“Các ngươi giao thủ như thế nào?” Thu Á Tử hỏi.
“Con… Chưa giao thủ.” Đệ tử đó ngập ngừng.
Thu Á Tử ngẩn ra, “Cái gì, người vừa rồi không phải nói người đã ra tay sao?”
“Vâng, đệ tử là ra tay rồi. Nhưng hắn cũng chưa đánh trả, chỉ là nâng tay, ở trên không bóng ngón tay, con liền cảm thấy trên vai tê dại, sau đó cánh tay này liền không thể động đậy.”
“Chỉ là bóng trên không?” Thu Á Tử hít ngược một hơi, hỏi lại, “Ngươi xác định hắn không dùng thủ đoạn khác?
Đệ tử đó lần nữa cam đoan, chỉ búng ngón tay một cái trên không, không có bao nhiêu động tác dư.
Thu Á Tử ngây ra hồi lâu, gọi mấy nội môn đệ tử của mình, cùng nhau đi về phía tiền điện. Hắn muốn đi tự mình gặp đạo sĩ này một lần.
Lý Hạo Nhiên còn ở tiền điện, từ trên hương án cầm lên một quyển đạo kinh, đang nghiêm túc đọc, đối với đám người Thu Á Tử đến, tựa như hoàn toàn không có phát hiện.
Thu Á Tử sau khi đi vào, trước xa xa đánh giá người tên là Lý Hạo Nhiên này một hồi, ra kết luận lại giống với hai đạo đồng kia: bình thường, nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, nhưng cũng cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được.
Thu Á Tử liếm liếm môi, ho khan hai tiếng, hướng Lý Hạo Nhiên chắp tay, nói: “Các hạ đợi lâu rồi.”
Ánh mắt Lý Hạo Nhiên chậm rãi từ trên đạo kinh dời đi, nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi là chưởng giáo?”
“Bần đạo không phải, bần đạo là giám viện Đào Hoa son này, không biết các hạ nhất định muốn gặp chưởng giáo chúng ta, rốt cuộc vì chuyện gì?”
Lý Hạo Nhiên nhìn cũng không nhìn hắn, nói: “Bảo chưởng giáo của các ngươi đến.”
Thu Á Tử vừa nghe, nhất thời nổi trận lôi đình, mấy nội môn đệ tử phía sau cũng nóng lòng muốn thử, kẻ này, quả thực khinh người quá đáng!
Thu Á Tử trầm mặt, đi về phía Lý Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: “Các hạ chẳng lẽ là chuyên môn đến gây sự?”
Lý Hạo Nhiên mỉm cười, đột nhiên nâng một tay, hướng hắn điểm tới.
Thu Á Tử thấy hắn ra tay, vội vàng tung người lên, tay trái không ngừng biến ảo pháp quyết, tay phải cầm theo một cái phất trần, hướng Lý Hạo Nhiên quét tới.
Một cú quét này, là một chiêu mạnh nhất trong bất định phủ trong pháp thuật Đào Hoa son, Thu Á Tử hầu như dùng toàn lực, ý ở một đòn khống chế kẻ địch. Hắn cũng biết, đối phương là nhân vật lợi hại, các đệ tử dưới trưởng mình đều ở đây, nhỡ đâu mình chịu thiệt thòi nho nhỏ, thật sự là quá mất mặt.
Nhưng… Tuy là có chuẩn bị mà đến, nhưng Thu Á Tử vẫn sai lầm rồi, hắn đem Lý Hạo Nhiên nghĩ quá đơn giản
Đối mặt phất trần của hắn, Lý Hạo Nhiên mở ra một bàn tay, năm ngón tay khép lại, hào quang màu tím từ trong kẽ ngón tay bay ra, càng thêm ngưng tụ, trở nên chói mắt.
Trước mắt Thu Á Tử chỉ còn lại có một mảng ánh sáng tím, cái gì khác cũng không thấy, phất trần cũng quét trượt.
Ánh sáng tím tràn ngập, đem hắn bao vây ở giữa, Thu Á Tử lập tức cảm nhận được một uy áp mãnh liệt, cả người không thể di động, nhưng, trong lòng hắn vừa cảm nhận được kinh sợ, ánh sáng tím đột nhiên biến mất, Lý Hạo Nhiên lại xuất hiện ở trước mặt, nâng tay phải, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở trên huyệt ấn đường giữa hai hàng lông mày của hắn.
Lý Hạo Nhiên mặt không biểu cảm, hai mắt không hề bận tâm, không có bất cứ cảm xúc nào.
Thu Á Tử vẻ mặt mờ mịt, sau một lúc mới hồi phục tinh thần, biết đã xảy ra cái gì, hoặc là nói, căn bản chưa hiểu. Hắn không biết Lý Hạo Nhiên là như thế nào biến mất, lại là xuất hiện thế nào, một đòn toàn lực của mình, ngay cả góc áo của gã cũng chưa chạm vào, đã… Bị người ta dùng tay đè tử huyệt.
Chỉ cần ngón tay Lý Hạo Nhiên hướng phía trước điểm một cái nữa, lập tức sẽ chọc vào trong huyệt ấn đường của hắn, khiến hắn nguyên thần cấu diệt.
Thực lực hai người chênh lệch… To lớn như thế.
Cả người Thu Á Tử run run, nhưng vẫn cố gắng áp chế cảm xúc, khớp hàm căng lên, run giọng hỏi: “Các hạ sốt cuộc muốn làm cái gì!”
Chương 2062: Một Người Xuyên Qua Khác (3)
Lý Hạo Nhiên buông tay, điều này làm Thu Á Tử rất bất ngờ, cảm giác mình đi cũng không được, đánh cũng không phải, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Bảo chưởng giáo của các ngươi tới gặp ta, ta chờ rất phiền, sự kiên nhẫn của ta có hạn.” Giọng điệu Lý Hạo Nhiên vẫn nhẹ như vậy, nhưng rơi vào trong tai Thu Á Tử, lại mang theo một loại áp lực không thể kháng cự.
Thu Á Tử có chút xấu hổ nhìn chằm chằm Lý Hạo Nhiên một hồi, sau đó xoay người, bước nhanh vào cửa nhỏ đi thông hậu viện.
Hắn vừa đi, mấy nội môn đệ tử của hắn liền càng thêm xấu hổ, vốn mấy người bẻ tay rôm rốp, muốn dạy bảo một phen gã trước mắt này dám xông vào sơn môn, kết quả… Sư phụ của mình Thu Á Tử thế mà lại bị một chiêu đánh bại, trực tiếp chạy, cũng không cho bọn họ bất cứ sự chiếu cố nào, mấy nội môn đệ tử này nhìn nhau, không biết nên làm gì bây giờ, đành phải cũng đều đứng bất động.
Lý Hạo Nhiên căn bản không nhìn bọn họ, tiếp tục mở ra đạo kinh, đọc.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, Thu Á Tử đã trở lại, lần này đến không riêng gì bản thân hắn, mà là đi cùng ba đạo sĩ.
Mấy nội môn đệ tử của Thu Á Tử, vừa thấy bốn người bọn họ cùng nhau tiến vào, ngây ra tại chỗ.
Bốn người này bao gồm Thu Á Tử ở trong, là bốn vị đệ tử của chưởng giáo Đào Hoa sơn, không phải giám viên thì là trụ trì, bốn người đều là bài vị chuẩn thiên sư, bình thường đều tự thu đồ đệ, tranh đấu gay gắt, rất ít có thời điểm cùng nhau hành động. Không ngờ vì một vị khách không mời mà đến, bốn đại cường giả Đào Hoa son cùng nhau xuất động. Nhưng, điều càng thêm vượt qua
bọn họ tưởng tượng còn ở phía sau: Bốn người này sau khi vào cửa, lập tức đứng thành một hàng, ở giữa nhường ra một thông đạo, một lão giả mặc đạo bào màu xám chậm rãi đi tới.
“Chưởng giáo đại nhân!”
“Sư công!”
Đoàn người giật mình hô lên. Bọn họ biết, pháp lực của chưởng giáo đại nhân, cách cảnh giới Địa tiên cũng chỉ kém một bước, gần đây gặp loạn thể, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, ở trong núi non bế quan tu luyện. Cho dù là bọn họ các nội môn đệ tử này, cũng đã rất lâu không gặp vị lão nhân gia này. Không ngờ thế mà lại vì người tùy tiện xông vào núi trước mặt này xuất quan.
Bọn họ không biết là, Thu Á Tử ở sau khi một chiêu thua Lý Hạo Nhiên, lập tức hiểu chênh lệch giữa mình cùng hắn, thấy hắn kiên trì muốn gặp chưởng giáo, cũng không có cách nào. Trong lòng Thu Á Tử rõ, nếu chuyện này chưởng giáo không ra mặt, bốn đại đệ tử bọn họ cùng lên, sợ cũng không phải đối thủ của người này, không có cách nào đành phải đi ngọn núi bế quan tìm chưởng giáo báo cáo.
Chưởng giáo sau khi nghe nói, cũng cảm thấy việc này kỳ quái, không dám chậm trễ, triệu hồi bốn đại đệ tử cùng nhau tới.
“Bần đạo đạo hiệu Sơn Hà, bất tài giữ vị trí chưởng giáo Đào Hoa son, vừa nghe đệ tử nói, tôn giá muốn gặp bần đạo, không biết chuyện gì?”
Niên đại này phong trào văn hoá mới cũng đã kết thúc, người thường nói chuyện trên cơ bản đều là bạch thoại, nhưng Sơn Hà chân nhân là tới từ thời tiền Thanh, lại không tiếp xúc với người ngoài, nói chuyện vẫn có chút hương vị quá khứ chi, hồ, giả, dã.
Ánh mắt Lý Hạo Nhiên từ trên đạo kinh thu hồi, dừng ở trên người Sơn Hà chân nhân, nói: “Ngươi là truyền nhân bao nhiêu đời của Tử Bào chân quân?”
Sơn Hà chân nhân ngẩn ra, theo bản năng nhìn thoáng qua tượng thần cung phụng bên người, một pho tượng ở giữa chính là Tử Bào chân quân, cũng chính là khai phái tổ sư đời thứ nhất của Đào Hoa son.
“Bần đạo truyền nhân đời thứ mười ba của Tử Bào chân quân.”
“Mười ba đời, cũng không ít rồi.” Lý Hạo Nhiên nhìn tượng thần Tử Bào chân quân, nói, “Tượng thần này của các ngươi không đúng, Tử Bào không có tướng mạo đường đường như vậy, hắn là một con chồn tía tinh, xấu xí, hình dung đáng khinh.”
Lời vừa nói ra, mọi người đột nhiên biến sắc.
Sơn Hà chân nhân hàm dưỡng vô cùng tốt, nghe thấy hắn vũ nhục khai phái tổ sư của mình như vậy, cũng nhịn không được, mở ra một bàn tay, lòng bàn tay khí tím lưu động, là dùng phù ấn triệu hồi đến Tử Vi Thiên Hòa, giống như sinh ra từ hư không, một chiêu này, coi như là tuyệt học của hắn.
Lý Hạo Nhiên liếc bàn tay lão một cái, lắc đầu nói: “Thật sự là thế hệ sau không bằng thế hệ trước, Tử Bào năm đó vị cực linh tiếng truyền nhân cách đời của hắn, lại ngay cả Địa tiên cũng không phải…”
Son Hà chân nhân nổi giận đùng đùng nói: “Tôn giá sỉ nhục ta thì được, dám sỉ nhục tổ tông ta, son nhân (chữ sơn ghép với chữ nhân thành chữ tiên) cũng dám giận dữ!”
Lập tức nâng bàn tay, hướng Lý Hạo Nhiên vỗ tới.
Lý Hạo Nhiên nhẹ nhàng nâng một tay, ở không trung quét ngang một cái, linh lực giống như sinh ra từ hư không, hình thành một kết giới.
Bàn tay Sơn Hà chân nhân đánh vào bên trên, khí tím ngọn lửa tản ra bốn phía, ngay cả một đám đệ tử phía sau cũng rung động vì dư âm, chăm chú nhìn lại, Lý Hạo Nhiên không chút sứt mẻ, kết giới trước mặt hắn, ở dưới Tử Vi Thiên Hỏa thiêu đốt, cũng không chút sứt mẻ.
Một màn này, đã chấn kinh Sơn Hà chân nhân thật sâu.
“Ngươi chẳng lẽ không biết chân thân của Tử Bào chân quân?” Lý Hạo Nhiên cũng có chút bất ngờ, tiến tới hỏi.
“Ngươi… Người vũ nhục..”
“Tâm tùy ý động, tử khí động lại, nhược hằng vụ chú, phá vu thuật, trầm vụ phù, khởi vu sơn, vị tất hữu dư, tất ra thiếu dương mà không ở thiếu âm…”
Lý Hạo Nhiên niệm đến đây, ngừng nói, nhìn Sơn Hà chân nhân.
Sơn Hà chân nhân nghe thấy hắn niệm đoạn này, nhất thời cứng họng, bốn đại đệ tử phía sau lão cũng cứng
hong.
“Ngươi… Ngươi sao biết khẩu quyết nội môn tâm pháp Đào Hoa sơn ta, ngươi rốt cuộc là người nào?” Sơn Hà đạo nhân lắp bắp hỏi.
“Ta ngày xưa ở dưới núi Đông Hoa truyền đạo, chồn tía nghe ta truyền đạo ba năm, đốn ngộ đắc đạo, một đoạn tâm pháp này là ta truyền cho hắn, để hắn khai tông lập phái. Đào Hoa son ngươi trấn sơn chị bảo Phỉ Thúy Tử Kim Giới, cũng là ta tặng cho hắn, ta là tổ sư của ngươi, hôm nay gặp ta, còn không bái kiến?”
Sơn Hà chân nhân ngây ngốc nhìn hắn, môi run run: “Ngài là…”
Lý Hạo Nhiên nâng tay trái, ở không trung vẽ vài nét bút, có thanh khí từ đầu ngón tay phun ra, ở trên đỉnh đầu hắn hình thành hình dạng một cái đầu trâu, linh khí hùng hồn, tựa như thần quang hiển linh.
“Ngài là… Thanh Ngưu tổ sư!” Sơn Hà đạo nhân kêu lên, “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Thanh Ngưu tổ sư là người của mấy ngàn năm trước…”
Lý Hạo Nhiên nâng tay như đang cầm hoa, ngón giữa nhẹ nhàng búng ra, trên đỉnh đầu cái đầu trâu do thanh khí biến thành kia trong giây lát phát ra một tiếng ngân dài.
Bao gồm Sơn Hà chân nhân ở trong, toàn bộ mọi người đều cảm thấy tâm thần chấn động, hai đầu gối mềm nhũn, mỗi người đều quỳ gối trước mặt Lý Hạo Nhiên.
Sơn Hà chân nhân lúc này mới biết không giả được, đối phương thật sự là Thanh Ngưu tổ sư…
Tử Bào chân quân khai phái tổ sư Đào Hoa son này của mình, cũng chỉ là một trong mấy môn đồ của Thanh Ngưu tổ sư năm đó, còn không phải kẻ xuất sắc nhất kia. Dùng lời một trăm năm sau để nói, chỉ xứng có tư cách xách giày cho Thanh Ngưu tổ sư.
Sơn Hà chân nhân kích động khóc rống lên, đầu dập ở trên mặt đất, quỳ gối ở dưới chân Lý Hạo Nhiên.
“Không biết tổ sư buông xuống, đệ tử muôn lần đáng chết…”
Trên mặt Lý Hạo Nhiên vẫn không một gợn sóng, nói: “Mang ta đi tu sở của ngươi.”
Tu sở của Sơn Hà chân nhân, ở trên một đỉnh núi cao nhất của Đào Hoa son, cũng không phải mật thất bình thường, mà là một cái tiểu đình bốn phía thông gió, thành lập ở trên đỉnh vách núi, từ nơi này có thể quan sát toàn cảnh Đào Hoa sơn, hướng đi phong thuỷ thu hết đáy mắt.
Chương 2063: Một Người Xuyên Qua Khác (4)
Nhưng Sơn Hà chân nhân đem tu sở của mình xây ở đây cũng không phải vì ngắm phong cảnh, mà là không tới thời điểm thời tiết cực đoan, gió sương mưa tuyết, mình ở đây lẳng lặng ngồi thiền thổ nạp, rèn luyện tâm chí của mình không bị mọi thứ bên ngoài ảnh hưởng, nhiều năm qua được lại không phải là ít.
Lý Hạo Nhiên đứng ở trong đình, nhìn xung quanh một phen, nói: “Đào Hoa son này của người phong thuỷ là không tệ, nhưng trong đó có tướng đứt gãy, đợi ta sau này nhượng bổ một phen, hóa nguy thành an, ít nhất tăng thêm cho tông môn ngươi trăm năm hương khói.”
Trong lòng Sơn Hà chân nhân mừng rỡ, vội vàng bái tạ, khom người đứng ở phía sau Lý Hạo Nhiên cách đó không xa, một mực thật cẩn thận trộm nhìn sắc mặt hắn, thấy Lý Hạo Nhiên vẫn đứng ở bên cạnh vách núi bất động, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cũng không dám nói. Đợi hồi lâu, Lý Hạo Nhiên mãi không mở miệng, Sơn Hà chân nhân đành phải nơm nớp lo sợ nói: “Không biết tổ sư có gì phân phó, tiểu nhân còn đi làm theo…”
“Ngươi có phải rất tò mò, ta đến từ nơi nào, đến Đào Hoa sơn người làm cái gì hay không? Lý Hạo Nhiên cũng không quay đầu lại nói.
Trong lòng Sơn Hà chân nhân thấp thỏm một chút, nói: “Chuyện của tổ sư, tiểu nhân không dám hỏi đến.”
Lý Hạo Nhiên nói: “Đào Hoa sơn người xem như hậu nhân của ta, có một số việc, ta lại cần tìm các người hỗ trợ… Việc ta đến Đào Hoa son, phân phó xuống, không cho bất luận kẻ nào lộ ra.”
Sơn Hà chân nhân vội vàng đáp ứng.
Lý Hạo Nhiên trầm ngâm một lát, nói: “Ta tới nơi này, là muốn mượn dùng lực lượng Đào Hoa sơn ngươi, giúp ta tìm hai người…”
Sơn Hà chân nhân vểnh tai nghe.
“Một người tên là Diệp Thiếu Dương, là chưởng giáo Mao Sơn đời thứ ba mươi chín…”
Son Hà chân nhân vừa nghe, lập tức nhíu mày lại, chắp tay nói: “Tổ sư, ngài…”
“Ta biết người muốn nói cái gì, hắn là chưởng giáo Mao Sơn trăm năm sau.” Lý Hạo Nhiên tuy không muốn nói cái này, nhưng vì để người ta đem sự tình hoàn thành, cũng chỉ có thể tận lực cung cấp một ít tin tức.
“Từ Phúc dùng Sơn Hải An nghịch chuyển thời không, đem hắn từ trăm năm sau đưa đến nơi này, trước mắt không biết tung tích, ta phải tìm được hắn.”
“Trăm năm sau…” Sơn Hà chân nhân ngây ngốc nhìn hắn.
Nhưng Lý Hạo Nhiên cũng chưa đưa ra giải thích càng thêm kỹ càng. Trên thực tế, chính hắn cũng không quá rõ đây là chuyện gì.
Sơn Hà chân nhân tự mình cân nhắc hồi lâu, tuy chuyện này quá mức không thể tưởng tượng, khiến lão khó có thể tiếp nhận, nhưng lão tin tưởng Thanh Ngưu tổ sư không có khả năng tùy tiện nói lung tung, nghiêm túc tự hỏi một lúc lâu, nhịn không được hỏi: “Nói như vậy, tổ sư ngài cũng
là…”. “Không sai, ta cũng là từ trăm năm sau mà đến. Chuyện này người không cần biết quá nhiều.”
“Vâng!” Sơn Hà chân nhân không dám hỏi nữa.
“Ngươi phải cố gắng lớn nhất, giúp ta tìm kiếm Diệp Thiếu Dương.”
Sơn Hà chân nhân ôm quyền nói: “Đệ tử tòng mệnh! Chỉ là… Không biết Diệp Thiếu Dương này là người thế
nào?
Lý Hạo Nhiên suy nghĩ một phen nói: “Ngoài hai mươi, bài vị linh tiên, thân mang Thất Tinh Long Tuyền cùng một đống pháp khí cực phẩm.”
“Cái này…”
Sơn Hà chân nhân ngày ra tại chỗ, ngây ngốc nhìn Lý Hạo Nhiên, “Tổ sư thứ tội, không phải đệ tử hoài nghi, chỉ là… thiếu niên ngoài hai mươi, sao có thể là bài vị linh tiên, sẽ không…”
Lý Hạo Nhiên quay đầu nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Người cho rằng hắn là người thường như các ngươi? Hắn là thiên tài số một giới pháp thuật của trăm năm sau, Mao Son đơn truyền, mười sáu tuổi đã thụ phong thiên sư, tiền đồ vô lượng.”
Tuy Diệp Thiếu Dương xem như một trong những kẻ thù của hắn, nhưng ở trong lòng Lý Hạo Nhiên, Diệp Thiếu Dương coi như là nhân vật hạng nhất, hơn nữa đối với giới pháp thuật nhân gian mà nói, hắn là như hạc trong bầy gà, các phàm phu tục nhân còn lại, bất luận là đạo tâm hay thực lực, đều không có cách nào đánh đồng với hắn. Nếu dứt bỏ thù riêng mà nói, ở thời đại mạt pháp trăm năm sau, Diệp Thiếu Dương là một điểm sáng duy nhất lúc ấy hắn ở nhân gian chứng kiến.
Về phần Đạo Phong… Lý Hạo Nhiên sẽ không đem gã coi là nhân loại đối đãi. Hắn đã đại khái đoán được thân phận Đạo Phong, chỉ tiếc mình bây giờ về tới trăm năm trước, tất cả đều không thể kiểm chứng.
“Thiên hạ lại có tài tử như vậy!” Sơn Hà chân nhân hít ngược một ngụm khí lạnh, nói: “Xin hỏi lão tổ, còn có tin tức gì về người này không?”
Lý Hạo Nhiên nói: “Không có, người nhớ kỹ tên của hắn là được.”
“Cái này… Thiên hạ to lớn, chỉ biết tên của hắn, thế này lại tìm từ đâu?”
“Hắn là pháp sư, cho dù tới trăm năm trước, việc làm, cũng nhất định sẽ có liên quan với tróc quỷ hàng yêu…” Lý Hạo Nhiên cười cười, “Lấy thiên phú cùng thực lực của hắn, nhất định sẽ thanh danh lan xa, người thông qua quan hệ giới pháp thuật, giúp ta hỏi thăm thêm là được, nếu có tin tức hắn, thì đến nói cho ta biết.”
Lý Hạo Nhiên nói xong, nâng tay trái, vẽ vài cái trên không, nơi ngón tay đi qua, để lại một mảng linh lực mờ nhạt tạo thành ấn ký, cuối cùng hình thành một song ngư đồ kỳ quái, nhìn qua giống như có một đầm nước trong, ở giữa hai điểm đen như là nòng nọc hoặc như là cá nhỏ, ở trong nước sạch hướng tới một phương hướng chậm rãi bơi.
Lý Hạo Nhiên nói: “Đây là thượng cổ bát quái, người có thể ngộ ra bao nhiêu, xem cơ duyên của ngươi.”
Sơn Hà chân nhân vừa nghe, trong lòng run rẩy một cái, hướng tới bức đồ họa xuất hiện từ hư không này nhìn
kỹ…
Đồ họa là linh lực của Lý Hạo Nhiên đan thành, theo hắn đem tay buông xuống, linh lực đã không còn ngọn nguồn, bắt đầu chậm rãi tiêu tán, nhiều nhất cũng chỉ hai phút, hình ảnh hoàn toàn biến mất.
Son Hà chân nhân vẫn kinh ngạc nhìn vị trí hình ảnh lúc trước tồn tại, vẻ mặt như say như mê, qua thật lâu, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, quỳ rạp xuống trước mặt Lý Hạo Nhiên, cảm động đến rơi nước mắt, “Cảm tạ tổ sư tài bồi!”
Lý Hạo Nhiên nói: “Nơi này ta lấy, người đi đi. Nếu có tin tức Diệp Thiếu Dương, kịp thời thông báo, nếu không có tin tức, bất luận kẻ nào cũng không được lên núi.”
“Đệ tử tuân mệnh!”
Sơn Hà chân nhân bò dậy, trong đầu còn không ngừng hồi tưởng lại lúc trước từ trong hình ảnh lĩnh hội được có liên quan đạo pháp áo nghĩa, như mất hồn mất vía đi xuống núi.
Lý Hạo Nhiên nhìn phía dưới vách núi, nâng lên tay phải của mình, siết chặt nắm đấm.
“Đạo Phong!!” Lý Hạo Nhiên quát một tiếng, cánh tay phải này của hắn, nhìn qua hoàn hảo không thiếu sót gì, lại là về sau mình dùng pháp lực tái sinh ra, tuy cũng có thể làm tất cả tác dụng, nhưng căn bản không thể so sánh với cánh tay ban đầu của mình.
Một trận chiến Tinh Tú hải, ảnh hưởng với hắn cũng cực lớn.
Ở một khắc Từ Phúc làm phép, hắn căn bản không biết đó là chuyện gì xảy ra, lúc ấy chỉ nhìn thấy đám người Diệp Thiếu Dương biến mất ở trong một mảng hào quang, cho rằng Từ Phúc muốn đem bọn họ mang đi, thoát đi chiến trường, vì đuổi giết bọn họ, lúc này mới phấn đấu quên mình xông vào tàn dư…
Sau khi đi ra, bọn người Diệp Thiếu Dương đều không thấy, mình ở trong một vùng hoang dã. Hắn giống với đám người Diệp Thiếu Dương, cũng buồn bực rất lâu, tìm kiếm và chứng thực khắp nơi, cuối cùng mới biết được mình xuyên việt đến gần một trăm năm trước…
Lý Hạo Nhiên suy nghĩ vất vả thật lâu, cũng không biết Từ Phúc vì sao phải làm như vậy, hắn cũng rất muốn rời khỏi nơi này, trở lại thế giới kia mình quen thuộc, ở Thanh Minh Giới, Thị tộc đang xâm nhập, làm một phần tử của Xiển giáo, đối với chiến cuộc tiến triển hắn cũng cực kỳ quan tâm, ở nơi này một ngày, hắn cũng có cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Chương 2064: Một Người Xuyên Qua Khác (5)
Nhưng Lý Hạo Nhiên chỉ có mỗi một thân thần thông, lại cũng không biết thế nào mới có thể trở về, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, ra kết luận giống với Tứ Bảo và Ngô Gia Vì: tất cả cái này đều vì Diệp Thiếu Dương dựng lên, Từ Phúc không có khả năng đem Diệp Thiếu Dương vứt ở đây hoàn toàn mặc kệ, cho nên, chỉ có tìm được Diệp Thiếu Dương, mới có thể tìm được Từ Phúc, tìm được Từ Phúc, mới có cơ hội rời khỏi thế giới này!
Từ Phúc!
Lý Hạo Nhiên nghiến răng, ở trong lòng mắng to Từ Phúc, hắn đã quyết định, nếu tương lai nhìn thấy Từ Phúc, nhất định phải giết gã, để báo thù hôm nay!
Nhưng, tất cả cái này cũng chỉ có tìm được Diệp Thiếu Dương trước.
Đối với tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết tình huống, không biết có nhiều người như vậy đang tìm hắn, thậm chí không biết bạn và kẻ thù của mình đều đã đến thế giới này, hắn chỉ là đang dựa theo kế hoạch của chính mình tiếp tục hành động.
Diệp Thiếu Dương được Trường đạo trưởng mời đến trong Thanh Phong quan uống trà nói chuyện phiếm. Đối mặt Trương đạo trưởng hỏi thăm, Diệp Thiếu Dương không dám nói mình là từ thế giới tương lai xuyên việt đến, dù sao thời đại này còn chưa có loại văn hóa xuyên việt kia của trăm năm sau, đa số người vẫn không thể lý giải loại sự tình xuyên việt này, Diệp Thiếu Dương cũng không
muốn phí quá nhiều nước bọt giải thích, dứt khoát nói cho Trường đạo trưởng, mình vốn là một thiên sư, bởi vì một số nguyên nhân nào đó, hiện tại pháp lực giảm mạnh, cho nên nhìn qua chỉ có thực lực chân nhân.
Đối với cái giải thích này, Trương đạo trưởng tin không nghi ngờ. Diệp Thiếu Dương ở trước đó làm phép triển lãm tra thực lực, mặc kệ là đạo tâm kiên định, hay là trình độ làm phép thành thạo, đều xa xa không phải một chân nhân nên có.
Sau khi biết được chân tướng, thái độ của Trương đạo trưởng đối với Diệp Thiếu Dương cũng càng thêm tôn kính, hai người hàn huyên một hồi, Trương đạo trưởng cũng không để ý tuổi mình sắp có
thể làm cha hắn, chủ động xung huynh gọi đệ với hắn. 4ệ Hiền đệ, ngươi lần này đến Giang Tây ta, có tính toán gì không?”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Thực không dám giấu, đệ là muốn đi Long Hổ sơn, gặp một tiền bối, đệ có chuyện quan trọng tìm hắn.”
Trường đạo trưởng vừa nghe liền buồn bực: “Long Hổ sơn ở Ưng Đàm, ở Đông Bắc của Giang Tây, hiền đệ vì sao đến chúng ta trung bộ bên này?”
Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Nói tới thật có chút xấu hổ.”
Lập tức đem tình huống mình trước đó gặp chiến loạn, lại gặp thổ phỉ nói một lần, Trương đạo trưởng khi nghe được hắn là vì không có tiền, muốn đi nghĩa trang công cộng đuổi thây kiếm tiền mới đi đến nơi đây, thật sự không nín được cười phá lên, dựng thẳng ngón tay cái nói: “Diệp lão đệ, chuyện thiếu tiền bán ruộng bán nhà bán sức ta đều từng gặp, chuyện muốn dựa vào đuổi thay kiếm lộ phí, ta thật đúng là lần đầu nghe nói.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Vậy để có biện pháp nào, để chỉ biết tróc quỷ hàng yêu, mà nay gặp loạn thế, cũng không có ai xem phong thuỷ linh tinh, đành phải đi đuổi thay.”
Trương đạo trưởng nói: “Đuổi thấy cũng không kiếm tiền được là bao, còn rất vất vả.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đệ biết, đệ nếu là phàm có biện pháp khác, đệ cũng sẽ không làm cái này.”
Trương đạo trưởng cười lên, tự mình bưng ấm trà lên, tiếp nước cho Diệp Thiếu Dương. “Diệp lão đệ, nếu không chế mà nói, lão huynh ta cho đệ mượn món lộ phí này.”
“Huynh cho đệ mượn?”
“Đệ và ta đồng môn, coi như giang hồ cứu nhau lúc nguy khó đi, Diệp lão độ cứng rắn muốn thu mượn, vậy coi như mượn đi.”
Diệp Thiếu Dương trở nên do dự. Nói tới, mình cần lộ phí cũng không nhiều… Nếu Trường đạo trưởng có thể cho mình mượn, trái lại cũng là giải quyết cho mình một phiền toái lớn, không cần đi nghĩa trang nữa, nhưng bản thân Diệp Thiếu Dương cho rằng không phải người của thế giới này, thật sự không tiện thiếu đồ của người ta, miễn cho tương lai không biết trả như thế nào.
Trương đạo trưởng thấy hắn do dự, lập tức cũng đoán được suy nghĩ của hắn, lập tức đầy nhiệt tình thay Diệp Thiếu Dương đáp ứng
“Cứ xử lý như vậy, Diệp lão đệ, ngươi không cần khách khí với ta, tuy Thanh Phong quan này của ta không phải ngân hàng tư nhân gì, nhưng một chút tiền lệ phí vẫn là có, đệ và ta cũng coi như có duyên, ta cũng gọi đệ một tiếng Diệp lão đệ, ở chỗ ta làm khách, trước khi đi ta ngay cả lộ phí cũng không tặng, chẳng phải là để cho người ta chê cười.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ đành thuận theo, lập tức nói: “Lời là nói như vậy, nhưng mà ở ta, cũng không tiện cầm không tiền của huynh, huynh có chuyện gì cần hỗ trợ, để có thể góp chút sức lực.”
Trương đạo trưởng lập tức tỏ vẻ không có.
Uống trà xong, Trương đạo trưởng muốn đi thu đồ đệ, Diệp Thiếu Dương cũng muốn đi tìm Thúy Vân, nói với cô một tiếng chuyện Trường đạo trưởng tài trợ tiền tài, vì thế hai người cùng nhau tới thôn Tư Cổ. Diệp Thiếu Dương bảo Trương đạo trưởng đi nhà Lưu Tứ thu đồ đệ trước, mình đi nhà Lưu lão hán.
Lưu lão hán về nhà sớm hơn hẳn một bước, sớm đã đem sự tích Diệp Thiếu Dương nói với bạn già và Thúy Vân, trái tim một mực treo lên của Thúy Vân cuối cùng buông xuống. Lưu lão hán và bạn già thì hưng phấn không chịu nổi, nhiệt tình tiếp đãi Diệp Thiếu Dương, Lưu lão thái sợ Diệp Thiếu Dương mệt mỏi, còn luộc mấy quả trứng gà, cứ bắt hắn ăn, khiến Diệp Thiếu Dương rất xấu hổ.
Đang nói chuyện, vợ của Lưu Tứ tới gõ cửa, mời bọn họ qua nhà ăn cơm, đứa bé không có việc gì, một tảng đá trường kỳ treo trong lòng hai vợ chồng bọn họ coi như là hạ xuống, đối với Diệp Thiếu Dương ân nhân này, tự nhiên muốn ân cần chiêu đãi một phen.
Lưu lão thái cũng rất hưng phấn, cuối cùng hai nữ nhân cùng bàn bạc, ngay tại nhà Lưu lão thái nhóm lửa nấu cơm, giữa trưa mọi người cùng nhau liên hoan.
Trong thôn tuy thức ăn không nhiều, nhưng có không ít rau dại cái nấm cùng một ít dã vị bắt từ ngọn núi, hai người phụ nữ vui vẻ thu thập, Thúy Vân nhìn mà ngứa tay, cũng đi hỗ trợ.
Giữa trưa, mấy người phụ nữ lăn qua lộn lại làm ra một bàn đồ ăn nhà nông, mở một vò rượu lâu năm nhà mình ủ, chiêu đãi Diệp Thiếu Dương và Trương đạo trưởng. Trường đạo trưởng cao hứng, đem nghi thức thu đồ đệ cũng làm, ban cho Lưu Ngô Đắc một cái la bàn Dương Công mang theo bên người làm quà.
Diệp Thiếu Dương nương men rượu, cũng tặng một cái dây chuyền Kể Huyết Thạch mình làm cho nó. Vợ chồng Lưu Tứ rất là cao hứng, đề nghị để đứa bé nhận Diệp Thiếu Dương làm chú. Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu.
Lưu Ngô Đắc cùng sư phụ mình là ngang hàng, còn là bạn tốt, mình gọi hắn cũng gọi sự thúc, để một trưởng bối như vậy gọi mình thúc thúc, Diệp Thiếu Dương lo lắng mình giảm thọ, đành phải tìm cái cớ từ chối.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương mang theo Thúy Vân, cáo biệt với người hai nhà, hắn muốn theo Trương đạo trưởng đi đạo quan của gã, sau đó từ nơi đó xuất phát.
Hai độ vợ chồng lưu luyến không rời tiễn bọn họ đến đầu thôn, lúc chia tay, Lưu lão hán đem Diệp Thiếu Dương kéo đến một bên, đem một vật nhỏ nhét vào trong tay hắn.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, là một đồng Đại Dương, nhất thời cười nói: “Lão thúc, thím tặng những thổ sản vùng núi kia cháu đã nhận, nhưng tiền vẫn là thôi đi, nhà người cũng không giàu có, cái này không thích hợp.”
Lưu lão hán đem Đại Dương nhét ở trong tay hắn, nghiêm túc nói: “Cái này không phải tiền bình thường, đây là tín vật đứa cháu Lưu Chấn Quân kia tặng cho ta.”
“Lưu Chấn Quân… ồ ồ, nhớ ra rồi, vị Lưu tư lệnh kia!” Vị kia trước đó từng làm quân cách mạng, về sau vào rừng làm cướp làm khấu, trở thành đại thổ phỉ đầu lĩnh. Ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, người này thật sự có chút tính chất truyền kỳ, bởi vậy ấn tượng còn rất sâu.
Chương 2065: Trước Tới Nghĩa Trang (1)
“Ngươi nhìn kỹ.” Lưu lão hán đem tiền xu lật đến mặt trái cho hắn xem.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, mặt trái tiền xu, có dấu vết vật bén nhọn loại dao nhỏ khắc ra, là một chữ “Lưu” viết giản thể.
“Đứa cháu đó của ta, có một lần về quê, bảo người tặng cho chúng ta mấy người quen cũ này mỗi người một đồng Đại Dương khắc tên của nó, người ngoài không biết, bảo chúng ta nhỡ đâu bị thổ phỉ chọc, thì đem đồng Đại Dương này lấy ra, chỉ cần là thổ phỉ trong tỉnh Giang Tây, bình thường đều sẽ nể mặt nó. Ngươi không phải muốn đi Ưng Đàm sao, dọc theo đường đi khó bảo đảm không gặp thổ phỉ, nhỡ đầu gặp, thứ này có lẽ có thể giữ cho ngươi một mạng.”
“Cái này… Vật quý trọng như vậy, cái này cháu không thể lấy.” Diệp Thiếu Dương vội vàng chối từ.
“Cháu à, cháu cầm đi, ta với thím cháu đều là người già sắp chết đất vàng vùi đến cổ rồi, lại không rời núi, giữ thứ này hoàn toàn vô dụng.”
Lưu lão hán không cho phân trần, đem đồng bạc nhét vào trong tay Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương thật sự không có cách nào từ chối, đành phải tiếp nhận.
Bên kia, Lưu lão thái cũng tặng Thúy Vân không ít thổ sản vùng núi, đựng hai cái túi da rắn, sau khi chia tay, đều thành hành lý của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không khỏi oán giận cô thu quá nhiều, dọc theo đường đi mệt chết. “Đừng oán giận nữa. Có mấy thứ này, cho dù không có tiền, chúng ta dọc đường cũng có cái ăn.” Thúy Vân cực kỳ hài lòng.
Đến trong đạo quan của Trường đạo trưởng, Trương đạo trưởng bảo bọn họ ngồi uống trà trước, bản thân rời khỏi một hồi, khi trở về, đem một cái túi tiền đưa cho Diệp Thiếu Dương.
“Huynh đệ, gần đây loạn thế, đạo quan này của ta hương khói cũng không ra làm sao, thật sự trong túi ngượng ngùng, chuẩn bị năm mươi đồng Đại Dương, đưa huynh đệ dùng trên đường.”
Thúy Vân đang uống trà, nghe thấy năm mươi đồng Đại Dương, thiếu chút nữa đem nước trà phun ra, vội vàng che miệng lại, giật mình nhìn về phía Trương đạo trưởng.
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy quá nhiều, chối từ vài lần, Trương đạo trưởng kiên trì muốn tặng, cuối cùng thần bí cười cười: “Lão đệ, tiền này không nhiều, đệ nếu chối từ, lão ca ta rất xấu hổ, nhưng lão đệ, lão ca ta có việc… Đệ có lẽ có thể giúp được.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, gật đầu nói: “Huynh nói xem.”
Trương đạo trưởng lập tức khoát tay, “À, lão ca ta tặng để lộ phí, hoàn toàn không liên quan với chuyện này, chuyện này chỉ thuần thuộc về nhân tình, lão đệ nếu cảm thấy không ổn, coi như lão ca ta chưa từng nói, tuyệt đối đừng chú ý.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không sao đâu huynh cứ nói trước xem, có thể giúp để khẳng định giúp.”
Trương đạo trưởng ngồi xuống ở đối diện bàn trà, nói: “Trước đó để nói muốn đi nghĩa trang công cộng, thật ra nghĩa trang công cộng rất quen thuộc với ta, đạo sĩ quản sự nơi đó, cũng là một huynh đệ của ta.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tỏ vẻ có thể lý giải. Dù sao nghĩa trang công cộng cách Thanh Phong quan cũng không xa, mọi người đều là pháp sư, khẳng định sẽ chiếu cố lẫn nhau, quan hệ tốt rất bình thường.
Trương đạo trưởng tiếp tục nói: “Quản sự nơi đó, gọi là Thanh Minh đạo trưởng. Hắn trước mặt tụ tập vài người, đều dựa vào đuổi thây mà sống, ta không nói nhiều, ngay tại vài ngày trước, có người nhờ nghĩa trang đuổi một thi thể, mới đầu chưa phát hiện cái gì, chờ cấu tử đem thi thể công đến trên núi, lúc này mới phát hiện có vấn đề.”
Một ít tri thức về nghề đuổi thây này, Diệp Thiếu Dương cũng từng nghe.
Cái gọi là câu tử, là một loại nghề nghiệp trong đoàn đội đuổi thay, trong quá trình đuổi thây, tuy nhìn qua đều là một mình thợ đuổi thay đang làm việc, thật ra một đoàn đội đuổi thây là có không ít người, phân công cũng khác nhau.
Có chuyên môn ở trong thành trấn, phụ trách ôm việc làm ăn, bởi vì thường lui tới phố xá sầm uất, thường xuyên tiếp xúc với người, lấy tiền tính sổ, cho nên gọi là diện tử, ý tứ là chỗ da mặt của đoàn đội này. Bởi vì người chết đều ở nơi khác nhau, trên cơ bản còn đều ở trong thành trấn, không có khả năng để thợ đuổi thây trực tiếp đi đuổi, cần có người vận chuyển đến nơi thống nhất, cùng một phương hướng cần gom đủ mấy thi thể mới có thể lên đường, người đem thi thể địa phương khác nhau vận chuyển đến nơi thống nhất, gọi là câu tử, ý tứ tựa như móc đem thi thể cấu đến cùng chỗ.
Còn có một số phân công khác, nhìn tình huống mà định. Nhưng đuổi thây cũng chia hai loại Hán Miếu, tính chất giống nhau, chỉ là dùng pháp thuật và pháp khí khác nhau. Trương đạo trưởng nói cái này, Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã biết là người Hán đuổi thay.
Trường đạo trưởng nói tiếp: “Câu tử đệ biết, cũng không có bản lãnh gì, mới đầu cũng chưa phát hiện thi thể có gì không đúng, nhưng sau khi tới trên núi, mới phát hiện khác thường. Thi thể này, là một con sát.”
“Sát?” Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, nhíu mày lại. Sát từ góc độ lớn mà nói, xem như một loại cương thi hành thái đặc thù, trong cơ thể có sát khí, nguyên nhân hình thành khác nhau, hình thái cũng sẽ khác nhau.
“Đúng, thi thể này là cô nương, nguyên nhân thành sát không biết, xác chết không mục nát, nhìn không khác người sống, bởi vậy câu tử mới đầu cho rằng chính là xác chết bình thường, chết mà không cứng cũng là có, không để trong lòng. Sau khi lên núi, thi thể này qua vài ngày vẫn không có biến hóa, mọi người lúc này mới kỳ quái, kiểm tra qua, thì ra trong cơ thể có sát khí, đã thi biến, nhưng sát khí không ra, thi biến bất thành, cho nên tạm thời nhìn qua chỉ là một thi thể bị huynh đệ đó của ta dùng phù chú phong tỏa lại, hiện tại cũng là đâm lao phải theo lao.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong đoạn lời này, buồn bực nói: “Cái này có gì đâm lao phải theo lao?”
Trương đạo trưởng nói: “Lão để có điều không biết, nghề đuổi thay, đã nhận việc, thì nhất định phải đuổi tới nơi, huống hồ thi thể cũng đã vận chuyển lên núi, không có đạo lý đưa trở về, lại nói cũng không có nơi để đưa, vậy nhất định phải đuổi về trong nhà khổ chủ, nhưng đệ cũng biết, phù chú tuy có thể phong tỏa sát, nhưng rất dễ dàng xảy ra ngoài ý muốn, một khi linh phụ bị bóc mất, cực kỳ dễ dàng thi biến… Huynh đệ đó của ta là lo lắng trên đường xảy ra cái gì bất ngờ, nhỡ đâu thị biến thành sát, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.”
Diệp/Thiếu Dương nghe xong lời này, ngược lại càng thêm khó hiểu, nói: “Huynh nói lời này thật kỳ quái, đã biết là sát, cũng dùng linh phù định, đem sát khí phóng là được.”
Trương đạo trưởng nói: “Vấn đề ở ngay đây, sát khí trong cơ thể cô nương này, thấm trong da thịt, nếu là phóng sát khí, thân thể cũng sẽ hư thối, sẽ hóa thành một đống xương khô.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy lại làm sao?”
Trương đạo trưởng cười khổ. “Lão đệ, chúng ta đuổi là thi thể, cuối cùng giao một bộ xương cho khổ chủ, người ta sao có thể tiếp nhận được, lại nói cũng đã thành xương cốt, người ta làm sao biết chúng ta có tìm một bộ xương cốt đến lừa bọn họ hay không?”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hiểu rồi, ý tứ là nói, trước tiên thanh trừ sát khí, lo lắng biến thành xương khô, người nhà không tiếp thu, không thanh trừ sát khí, trên đường đuổi lại sợ có gì ngoài ý muốn, biến thành thi sát, là ý tứ này?”
Trương đạo trưởng vỗ đùi, “Chính là ý này! Việc đã đến nước này, thật ra không phải chuyện kiếm tiền, chỉ là sợ đập biển hiệu, cho nên vô luận như thế nào cũng phải đem thi thể đuổi tới nơi, đầy đủ giao cho khổ chủ, sau đó lại nói cho bọn họ tình hình thực tế, trước mặt phóng sát khí, đến lúc đó, khổ chủ tận mắt nhìn thấy, cũng không thể nói được cái gì?