1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 157

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 157

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1058: Nguyên nhân cái chết của ôn hoa kiều (1)

Cô Ngô Dao nhỏ giọng nói: “Mộ phần tổ tiên của Thập Bát trại nằm ngay phía sau ngọn núi kia, mộ của thầy tế đời trước cũng ở đó, ngài ấy được chôn cùng một nơi với hai người vợ…”

“Khoan đã, hai người vợ?”

“Cậu không biết à? Ông thầy tế lấy người vợ đầu là người Miêu, bà ấy chết mới lấy mẹ của Thanh Vũ – cô gái người Hán kia…”

Cô Ngô Dao nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói:

“Mẹ của Thanh Vũ… hình như tên là Hoa Kiều, đúng rồi, là Ôn Hoa Kiều, bà ấy là một người vô cùng xinh đẹp, cho dù là so với người Hán các cậu thì cũng được xếp vào hàng mỹ nhân.

Mà tôi cũng không rõ là vì sao bà ấy lại gả cho ông thầy tế, số bà ấy khổ cực lắm, mà số con bà ấy cũng khổ như thế…Thế nhưng, anh trai cô bé cũng là người tốt, dù cả hai không phải cùng một mẹ.”

“Gì chứ, hai người họ không phải là anh em ruột!” Diệp Thiếu Dương thất thanh nói.

Cô Ngô Dao nguýt hắn:

“Cùng một cha thì làm sao không phải là anh em ruột chứ hả? Lúc Ôn Hoa Kiều gả cho ông thầy tế thì mẹ của Lý Ông đã qua đời, Ôn Hoa Kiều cũng chăm Lý Ông như con mình đẻ, ngay cả tên cũng do chính bà ấy đặt…”

Diệp Thiếu Dương lại không để ý đến phần sau, chỉ suy đi nghĩ lại về chuyện hai anh em nhà Mộ Thanh Vũ.

Không cùng một mẹ đẻ, chẳng trách Mộ Thanh Phong từ lời nói đến hành động đều như người Miêu, mà tính cách cùng bề ngoài cũng khác xa một trời một vực với Mộ Thanh Vũ.

Diệp Thiếu Dương tiếp tục nghe về tình hình gia đình hai người họ, nên biết được một thông tin càng chấn động hơn nữa là ông thầy tế cùng Ôn Hoa Kiều đều chết bất đắc kỳ tử.

“Cái lúc ông thầy tế chết tôi không biết ngay được, nhưng lúc mà Ôn Hoa Kiều chết thì tôi lại biết, mấy ngày đầu còn khỏe mạnh. Mà bởi vì bà ấy thêu giỏi, làm quần áo cũng rất đẹp nên mấy người phụ nữ Miêu đã lập gia đình như tôi đây ai ai cũng thích nói chuyện với bà để học thêu thùa may vá.

Bản thân bà ấy cũng phóng khoáng tốt bụng, không chỉ đẹp còn nhỏ nhẹ dịu dàng, lại không cãi nhau bao giờ… ây cha, bà ấy tốt quá chừng luôn.”

Cô Ngô Dao nhớ đến một nửa cũng cảm thấy xúc động, lời nói mang theo kính trọng mà kể lại bao nhiêu điểm tốt của Ôn Hoa Kiều.

Diệp Thiếu Dương một lúc cũng có thể phác họa được hình tượng người đẹp truyền thống xứ Giang Nam:

Vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng thướt tha, thêu thùa khéo tay, còn có trí tuệ, lời nói như hát…

Đến cả người là như hắn cũng thấy vài điều đáng ngờ. Một người trí thức dịu dàng như thế, nhà mẹ đẻ còn ngụ tại Hàng Châu, cách Tương Tây đến chục ngàn cây số, tại sao lại tới nơi này lập gia đình, mà ba Mộ Thanh Vũ lại có cái gì mà hấp dẫn bà ấy như thế?

“Tôi còn nhớ rõ một vài tình hình lúc đó…” Cô của Ngô Dao bùi ngùi nhớ xong chuyện cũ thì lại kể tiếp.

“Trước khi bà ấy chết, cũng khoảng tầm nửa năm trước, thì người cũng bắt đầu gầy đi, mặt lại có chút buồn bã, nhưng tôi chắc là bà ấy không bị bệnh, hành động cũng không có sai sót gì. Sau đó lại đột nhiên chết, lúc ấy ai cũng giật mình…”

Diệp Thiếu Dương cau mày hỏi:

“Lúc đó anh em Thanh Vũ đã bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lý Ông đã trưởng thành rồi, còn Thanh Vũ thì cũng đã mười lăm tuổi.”

Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp để nắm thêm một ít manh mối, nhưng khoảng thời gian trước cũng khá dài, quá nhiều chuyện để nói, mà cô Ngô Dao cũng không nhớ hết trong chốc lát được.

“Tại sao cậu lại muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẹ Thanh Vũ thế?” Cô Ngô Dao tò mò hỏi hắn.

“Tôi… có vài lý do cá nhân.”

Diệp Thiếu Dương trả lời lấy có, vì chính bản thân hắn cũng không nói ra được là Ôn Hoa Kiều đến báo mộng kêu hắn đi tìm mộ của bà ấy.

May là cô Ngô Dao cũng không hỏi thêm nữa, chỉ dặn hắn dù có làm gì cũng đừng để bản thân bị liên lụy tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng vâng dạ.

Cô Ngô Dao có ý muốn giữ hắn ngồi lại ăn trưa, nhưng Diệp Thiếu Dương xin thôi rồi chào hai người họ đi về.

Vừa ra cửa lại vòng về hỏi cô Ngô Dao, khi còn sống Ôn Hoa Kiều có người bạn thân thiết nào hay không.

“Cũng chỉ có Tố Khiết,” cô Ngô Dao đáp ngay:

“Tố Khiết là hàng xóm nhà Ôn Hoa Kiều, đêm mà bà ấy chết, Tô Khiết cũng ngay cạnh bên, hai người họ thân với nhau lắm. Sau chuyện đó, Tố Khiết đau lòng quá mức rồi dần cũng điên luôn.”

Diệp Thiếu Dương hỏi địa chỉ nhà Tố Khiết, cảm ơn cô Ngô Dao, rồi mới đi về.

“Anh tính làm gì tiếp theo?” Ngô Dao hỏi.

Diệp Thiếu Dương thấy xung quanh cũng không có ai, nhỏ giọng nói cho cô nghe:

“Chờ tới tối rồi nói tiếp, cô đi về tìm giúp tôi một cái xẻng, sau đó gọi điện thông báo.”

Ngô Dao gật đầu đồng ý ngay, sau hai người chào tạm biệt rồi mỗi người mỗi ngả, Diệp Thiếu Dương đi dạo một vòng cũng gặp phải vài người nhìn hắn với ánh mắt căm thù.

Diệp Thiếu Dương mặc kệ ánh nhìn của bọn họ, đi thẳng về nhà Mộ Thanh Vũ.

Mộ Thanh Vũ đang đổi thuốc bôi trên chân cho Mộ Thanh Phong trong phòng ngủ, thấy Diệp Thiếu Dương quay về, Mộ Thanh Phong tính ra đóng cửa, Mộ Thanh Vũ nói:

“Anh Thiếu Dương cũng không phải người lạ, anh ấy thấy rồi mà.”

Mộ Thanh Phong thấy vậy cũng không nói gì nữa.

Diệp Thiếu Dương đi qua xem thử thì thấy có một con tằm màu vàng kim đang nằm trên đùi bị thương của Mộ Thanh Phong, nó nhả ra chất dịch màu xanh lá lên mấy vết thương bị kiến lửa cắn, sau đó thì máu đen cùng với dịch xanh tràn ra từ lỗ vết thương trên chân Mộ Thanh Phong.

Bản mạng kim tằm của Mộ Thanh Phong?

Hóa ra cổ trùng còn có tác dụng chữa thương.

Lần đầu Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, nên rốt cuộc cũng hiểu ý Mộ Thanh Vũ khi cô nói “Cổ trùng trăm lợi”.

Hắc Bạch Vu sư đều nuôi trùng, là thiện hay ác cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.

“Tại sao không dùng cổ trùng của anh?” Diệp Thiếu Dương quay qua hỏi Mộ Thanh Phong một câu.

“Thay phiên nhau làm, cổ trùng cũng phải nghỉ ngơi.”

Diệp Thiếu Dương cũng không tính quấy rầy hai người họ nên xem một lát rồi quay về phòng ngủ của mình, đồng thời sắp xếp một chút mấy thông tin nghe được từ chỗ cô của Ngô Dao, có thể xác định một điểm là cái chết của Ôn Hoa Kiều chắc chắn có ẩn giấu bí mật không ai có thể biết được.

Có lẽ nguyên do mà hồn phách bà còn lưu lạc trên trần gian có liên quan tới chuyện này.

Một kế hoạch lớn dần hình thành lên trong đầu Diệp Thiếu Dương.

Một ngày nhàn nhã.

Chờ đến tối, Diệp Thiếu Dương nói cho Mộ Thanh Vũ rằng hắn muốn đi ra ngoài dạo quanh chốc lát, Mộ Thanh Vũ cũng không có nghi ngờ gì mà chỉ dặn dò vài câu rồi để hắn đi ra ngoài.

Còn Mộ Thanh Phong do chân bị thương chưa khỏi nên chỉ có thể nằm trên giường cả ngày.

Trời còn đang mưa rả rích, trên đường giờ này cũng chẳng còn một bóng người, Diệp Thiếu Dương đội nón lá khoác thêm áo mưa để hành động cho thuận tiện, một mình đi tới chỗ đã hẹn trước với Ngô Dao.

Ngô Dao cầm cây xẻng đưa cho hắn:

“Cái này được không?”

Diệp Thiếu Dương thấy cây xẻng này chuyên dùng xới hoa màu, cũng phải bó tay nhưng giờ cũng không kịp đi mua cái khác, đành phải cầm lấy rồi bảo Ngô Dao đi về trước.

“Tôi đi với anh.” Ngô Dao nói:

“Tuy tôi không biết anh tính làm gì, nhưng nếu chỉ có một người thực hiện thì cũng không nhanh gọn được, có người phối hợp sẽ tốt hơn.”

Diệp Thiếu Dương tự biết mình là người lạ tới, còn bị dân bản địa chướng mắt, đi mua đồ cũng không tiện nên mới phải nhờ Ngô Dao đi mua giúp cái xẻng chứ ngay từ đầu đã không có ý định cho cô đi theo.

Nhưng ngẫm lại thấy có người hợp tác giúp đỡ cũng nhanh việc hơn, về phần an toàn thì hắn vẫn có thể đảm bảo được.

Vì vậy liền dắt Ngô Dao đi theo ra phía sau núi.

Ngô Dao cũng khoác một cái áo mưa bước theo,

“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?”

“Đào mộ.”

Ngô Dao đứng sững người lại.

“Anh… chắc chứ?”

“Tất nhiên.” Diệp Thiếu Dương cười nói:

“Nếu cô thấy sợ thì quay về ngay đi.”

Ngô Dao cắn môi nói:

“Tôi đi theo anh.”

Chương 1059: Nguyên nhân cái chết của ôn hoa kiều (2)

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương nghĩ nửa đêm nửa hôm mình đi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta cũng là không phải là lần đầu tiên thì phải, hơn nữa trong đó còn có một lần là đi đào mộ tổ tiên nhà mình.

Khu mộ tổ tiên của Thập Bát trại khác với người Hán, ở đây họ không chôn ở những cùng đất bằng phẳng, mà chôn ở ngay trên từ sườn núi dốc dần xuống.

Xung quanh khu mộ còn vây một cọc hàng rào gỗ, ở giữa có cửa vào nhưng lại chỉ có khung mà không có cửa.

Diệp Thiếu Dương từ xa nhìn tới liền thấy khó hiểu, chỉ có khung không có cửa lại không có ai trông coi, mà hàng rào xung quanh lại thấp thế kia, đúng là kiểu thùng rỗng kêu to.

Đi tới mấy bước, nhìn kỹ mấy cọc hàng rào này hóa ra đều làm từ gỗ đào, bỗng giật mình hiểu ra:

Mấy cọc gỗ đào này không phải dùng để phòng người mà dùng để phòng quỷ.

Hai người đi qua con đường lầy lội trên núi, bước thấp bước cao lách tới gần dãy hàng rào trước mặt, Ngô Dao đột nhiên túm chặt lấy Diệp Thiếu Dương, giơ tay chỉ về phía trước, giọng nói run rẩy:

“Diệp đại ca, hai cái kia là gì vậy?”

Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn thẳng về phía cô nói, đó là hai bóng người đang đi từ phía trong mộ đi ra về phía hai người.

Hai người kia, tướng đi lắc lư dập dờn, giống như có một chân bị tật.

“Là… quỷ hả?” Ngô Dao giữ chặt lấy tay Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lén lút luồn một tay vào balô, không để ai biết được.

Hai bóng quỷ kia cùng sóng vai đi tới, dần dần nhìn rõ được khuôn mặt họ, Ngô Dao vừa thoáng lướt qua, liền rụt lại đứng núp ngay sau lưng Diệp Thiếu Dương, cả người run bần bật:

Hai người đang bước chậm tới có vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, không phải là do mặt mũi nhìn hung dữ quỷ quái, mà hoàn toàn ngược lại, đó là khuôn mặt của con người.

Một đôi đồng nam đồng nữ, nhìn cũng tầm mười ba mười bốn tuổi, cả hai đều mặc một bộ áo bào trắng giống nhau, mặt cũng màu trắng nốt, đã thế lại còn vẽ một lớp son phấn thật dày, bôi một lớp son dày đặc lên môi với giữa trán.

Quan trọng nhất là, họ đang cười, vẻ mặt biểu lộ ra rất chân thật, nhưng nhìn kỹ thì lại có cảm giác đó như là đeo một cái khuôn mặt giả.

Khuôn mặt mang theo nhân tính hóa như thế lại thêm vào lớp trang điểm quá trớn thì càng tạo ra cảm giác lạnh gáy rùng rợn, trông còn đáng sợ hơn cả những tên lệ quỷ hung ác.

Hai người họ nhìn Diệp Thiếu Dương với đôi mắt to mà đờ đẫn, rồi nhún chân, lướt tới gần hắn.

Diệp Thiếu Dương lui về sau nửa bước, rút Câu Hồn tác cầm trong tay sẵn sàng.

“Tôi biết rồi, họ là đồng nam đồng nữ!” Ngô Dao bỗng reo lên.

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế liền cảm giác như bị gõ mạnh vào ngực:

“Tế sống hả?”

“Không phải, đây là dùng giấy da bò tết thành.”

Ngô Dao nói:

“Trong Miêu trại của chúng tôi, phàm những người chết đi mà có địa vị cao, người nhà đều phải tết hai hình nộm từ giấy da bò, còn phải đặt tên cho họ, rồi mới đốt ngay trước phần mộ tổ tiên, hai người này sẽ coi hai người chết đó là chủ nhân, hầu hạ âm hồn của họ.”

Cô dừng lại chốc lát rồi nói tiếp:

“Tôi thấy vẻ ngoài của hai tên quỷ này giống hệt với hai tên người giấy bị đốt trước mộ, hơn nữa chân họ đều bị tật…

Tôi nhớ trong lễ tang, một chân đốt sau cũng của đồng nam đồng nữ sẽ bị người ta cầm kéo cắt đứt, nghe nói là cắt đứt gân thì sẽ không chạy mất, chỉ có thể đứng hầu ngay cạnh bên chủ nhân thôi.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, cùng loại truyền thống, trong văn hóa đưa ma hạ táng của người Hán cũng có, nhưng không có tỉ mỉ chi tiết như thế.

Hầu hạ chủ nhân cũng chỉ là những điều vớ vẩn, cho dù là người Hán hay là người Miêu đều nằm trong sự cai quản của đại địa phủ Hoa Hạ, sau khi chết phải vào âm ti, qua cầu Nại Hà là tiến vào lục đạo luân hồi.

Thế nhưng vu thuật Miêu Cương chỉ có thuật Thông Thần, pháp lực đến từ Vu Thần, nên thường tránh xa địa phủ, mà họ không hiểu được cái sự thật, cho nên cũng có khá nhiều Vu sư còn cho rằng sau khi con người ta chết đi, họ vẫn còn sẽ ở lại trong mộ hoặc ở trong nhà, thậm chí họ còn có thể phù hộ cho đời sau, buồn cười quá sức.

Thế nhưng đôi đồng nam đồng nữ này nếu dùng vu thuật tế luyện mà thành thì chuyện chúng có thể hóa thành tà linh, cũng là điều bình thường hết sức.

Đồng nam đồng nữ khập khễnh bước tới đứng ngay sau khung hàng rào gỗ đào, bọn hắn đứng bất động ở kia, một trái một phải trợn trừng hai đôi mắt to đen đờ đẫn nhìn lom lom vào Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương hiểu ngay là hai người nộm này là dùng để trông giữ nghĩa trang, không biết khi còn sống đã dùng phép trù yểm gì rồi.

Hơn nữa còn có một hàng rào gỗ đào vây quanh khu nghĩa trang này, hai tên tà linh kia muốn trốn cũng không trốn ra ngoài được.

Diệp Thiếu Dương bảo Ngô Dao đứng tại chỗ chờ hắn trong chốc lát, một mình hắn đi vào lách qua khung cửa đi vào trong, đôi tà linh kia lập tức nâng tay lên như hai tên cương thi, hai vuốt sắc nhọn đánh ập về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng mà né được đòn tấn công của chúng.

Tà linh trình độ cỡ này không gây được bất cứ sự uy hiếp nào tới hắn, mà hắn thì nhanh, gọn, chuẩn cầm chỉ Chu Sa trói cứng chúng lại, dán bùa Trấn Tà ngay trán khiến nó không nhúc nhích được.

Ngô Dao mất hồn mất vía đi vào, chạy ngay tới bên người Diệp Thiếu Dương đứng mới mở miệng hỏi:

“Chẳng lẽ ai đi vào bọn họ cũng sẽ tiến lên ngăn cản lại à?”

Diệp Thiếu Dương sực tỉnh, đúng vậy, bình thường cũng có nhiều người tới đây viếng mồ viếng mả, mà hai tên tà linh này chắc chắn sẽ không nhảy ra chặn họ lại, thế nhưng tại sao mình còn chưa bước vào một bước đã được hưởng “chiêu đãi” long trọng từ chúng?

Suy xét cẩn thận lại thì cũng chỉ có một khả năng hai tên tà linh này có cảm nhận sắc bén với cương khí của chính mình hoặc là linh lực của một món pháp khí nào đó.

Nguyên do cũng có thể là người tế luyện bọn chúng đã dùng một loại vu thuật nào đó.

Lúc này cũng không có nhiều thời gian đi nghiên cứu hai bọn hắn, Diệp Thiếu Dương mở đèn pin mini cầm tay, giắt Ngô Dao đi tìm từng ngôi mộ bắt đầu từ ngoài cùng vào.

Mỗi một ngôi mộ đều có ghi tên lại, chết năm nào, còn có theo trào lưu khắc ảnh chụp lên bia, thế nên cũng dễ dàng tìm kiếm hơn, thế nhưng mộ quá nhiều, tốn công sức cũng càng lớn.

Khu mộ càng đi sâu vào trong núi thì địa thế núi càng cao, hai người đi càng sâu vào trong thì dần phát hiện tính chất, chất lượng mộ bia cũ mới diện tích ngôi mộ chiếm cũng dần gia tăng.

Xem ra quan niệm về phong thủy của người Miêu cũng giống với người Hán, cũng là kiểu hình thế phong thủy mà nghiêng về âm trạch thì dùng địa thế cao khắc chế là chuẩn nhất.

Diệp Thiếu Dương đang suy nghĩ thì đột nhiên chuông Kinh Hồn reo lên “đinh linh linh”, thầm giật mình, quay lại nhìn về sau thì thấy một bóng đen đang vội vã chạy xuống từ phía sau phần mộ:

Bề ngoài như một con thú hoang dã, người đen như mực, nhưng lại như bán trong suốt, tạo cảm giác như một mảnh sương mù bay ta từ một bức tranh thủy mặc.

Cái đầu nó rất to, khuôn mặt lại trắng bệch, hóa ra là mặt một người phụ nữ, trợn mắt há mồm, giống như mang mặt nạ đóng kinh kịch, mà quanh đầu lại mọc một vòng tóc màu xanh chải tách hai bên theo kiểu mái bảy ba.

Cái thứ quái quỷ gì không biết!

Diệp Thiếu Dương cảm nhận được người nó còn bị bao phủ bởi một luồng tà khí, hiển nhiên là một tên tTà linh, nhưng tu vi lại cao hơn đôi tà linh đồng nam đồng nữ kia.

“Cô hãy tự cẩn thận đó!”

Diệp Thiếu Dương nhét miếng ấn Tì Hưu vào tay Ngô Dao, rồi bảo cô lùi về phía sau, hắn đứng chắn lấy con tà linh phía trước, đánh ra tám mảnh tiền Ngũ Đế tạo thành ấn Bát Môn Kim Tỏa, vây quanh lấy tà linh, đồng thời chặn nó lại.

“Grào…” Tà linh nhả ra một luồng tà khí, sau cả người nó run lên, cả người biến thành một cụm khói đen bao vây chặt lấy Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đã rút ra Câu Hồn tác từ lâu, vung dây vòng lấy quanh người, tay trái thì liên tục kết ấn vẽ bùa, một lần vẽ ra bảy cái kết ấn cố định lại đám khói đen kia, trong nháy mắt bắt nó hiện về nguyên hình, mà nó thì vùng vẫy lắc mình ý đồ tránh thoát khỏi phong ấn.

“Ngươi cũng là một trong những kẻ canh giữ linh cữu hả?”

Diệp Thiếu Dương khóa cứng nó lại, hỏi dò nói thử:

“Ta đây muốn giết ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ta không thấy lệ khí trên người ngươi, mà chính ngươi cũng không phải ác linh, nên ta cho ngươi một cơ hội. Ta đến đây không phải là để trộm mộ chỉ là để tìm một bộ thi thể, xong chuyện sẽ đi ngay. Nếu ngươi không quấy rối quậy phá, ta sẽ thả ngươi ra.”

Chương 1060: Nguyên nhân cái chết của ôn hoa kiều (3)

Tà linh đó nghe xong vậy mà lại thật sự không giãy giụa nữa.

Diệp Thiếu Dương liên tục thu hồi linh phù, cởi bỏ pháp ấn, tà linh kia u oán nhìn hắn một cái, quả nhiên không tấn công nữa mà xoay người chạy lên trên núi.

“Nó… chỉ vậy đã đi rồi?”

Ngô Dao một lúc sau mới bước lên, không yên tâm hỏi.

“Tà linh này đã mở linh trí, không phải ngu ngốc, nó biết đánh không lại tôi, tôi cũng đã nói tôi không phải đến trộm mộ, nó cũng không cần phải chịu chết.”

Kế tiếp, hai người tiếp tục tìm mộ Ôn Hoa Kiều, thẳng đường tìm tới trên núi, thấy trên vách đá có một cái động nhô ra, cầm đèn pin soi thì thấy bên trong có thờ phụng một pho tượng gỗ, tướng mạo chính là tà linh lúc nãy, hai con mắt còn đang lập lòe sáng lên.

“Hình như là vu thần nào đó của Miêu tộc…” Ngô Dao đoán:

“Trước kia tôi từng thấy nó ở trong thần miếu nhưng không biết tên.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không thèm quan tâm nó nữa, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng đã tìm được mộ Ôn Hoa Kiều ở khu vực cao nhất.

Diệp Thiếu Dương xem xét bia mộ chung quanh trước, phát hiện khu vực này tổng cộng có mười mấy ngôi mộ. Bia mộ đều là đá cẩm thạch, vừa cao vừa rộng, bên trên không có hình ảnh gì, tên người trên tấm bia đều viết bằng chữ Hán, có lẽ là vì Miêu tộc không có văn tự nên đã sớm tiếp nhận việc dùng Hán ngữ để viết.

Những ngôi mộ này đều là hai mộ một đôi, mộ bia bên trái đều đề là “Tế ti xx”, bên phải là vợ của những tế ti này.

Ngô Dao vỗ vỗ sau gáy: “Tôi thật hồ đồ, chỉ nghĩ tới chuyện đột tử, chồng của Ôn Hoa Kiều là tế ti, cho dù là đột tử thì nhất định sẽ chôn ở khu mộ tế ti, chúng ta tốn công vô ích tìm kiếm lâu như vậy.”

Sau đó giải thích, người Miêu có quy tắc, phàm là người đột tử, sau khi chết thi thể không thể đưa vào phần mộ tổ tiên, Ngô Dao nghĩ đến việc Ôn Hoa Kiều và chồng là tế ti gia tộc, tuy là đột tử nhưng sẽ chôn chung một chỗ với tộc dân bình thường, không ngờ vẫn được chôn ở trong quần thể của mộ dành cho tế ti.

Bên cạnh mộ bia Ôn Hoa Kiều chính là chồng của bà, cha của anh em Mộ Thanh Vũ, tế ti đời trước của Thập Bát Trại.

Trên mộ bia viết: Tế ti Thập Bát Trại đời bốn mươi ba Mộ Sơn Sơn.

Cái tên rất kỳ quái.

Diệp Thiếu Dương nhìn thời gian sinh và mất của hai người, Mộ Sơn Sơn sinh vào năm 1945, mất năm 1995, vừa tròn năm mươi tuổi.

Ôn Hoa Kiều sinh năm 1968, mất năm 2005, ba mươi bảy tuổi.

“Ha ha, đây mới là trâu già gặm cỏ non.”

Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, nói: “Lão tế ti này lớn hơn lão bà tận hai mươi ba tuổi.”

Ngô Dao nói: “Tái giá thôi. Cũng bình thường, vị này mới là chính thê của ông ấy.”

Ở trước mộ bia Ôn Hoa Kiều còn có một ngôi mộ, là người vợ đầu của lão tế ti, Diệp Thiếu Dương nhìn tuổi, không sai biệt lắm so với với lão tế ti.

“Việc lão già này cưới tiếp một người vợ nhỏ hơn hai mươi tuổi so với mình là bình thường, nhưng đứng ở lập trường của Ôn Hoa Kiều, tôi thật sự không hiểu bà ấy vì sao phải gả cho lão già này, chẳng lẽ lão còn đẹp trai hơn Châu Nhuận Phát?”

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, đáng tiếc trên bia mộ không có ảnh chụp, bằng không thật sự phải xem cho kỹ, lão già này rốt cuộc có điểm gì mê người.

Đốt mấy cây nến đỏ ở xung quanh mộ Ôn Hoa Kiều xong, Diệp Thiếu Dương bảo Ngô Dao chú ý chung quanh, tuyệt đối phải chú ý, nhỡ đâu để người Thập Bát Trại nhìn thấy mình đang đào mộ gia tộc bọn họ, không chừng sẽ liều mạng với mình.

“Anh thật muốn đào mộ à?” Nhìn chuyện trước mắt, Ngô Dao có chút lùi bước.

“Tôi đùa với cô à?”

Diệp Thiếu Dương giao đèn pin cho cô, tự mình nhấc cái xẻng lên, bắt đầu đào mộ.

Đây là manh mối duy nhất của mình: Nếu Ôn Hoa Kiều thật sự chết bởi một số vu thuật, tà thuật nào đó, cho dù thời gian cách mười năm thì trên thi thể cũng sẽ để lại dấu vết.

Điều quan trọng nhất là hồn phách bà ấy vẫn còn ở lại nhân gian, hơn nữa tựa như bị người ta câu lấy, mình chỉ cần tìm được thi thể bà, dùng câu hồn thuật, có lẽ có thể đưa hồn phách bà tới, hỏi thẳng thì sẽ nắm được chân tướng.

Đào mộ khám nghiệm tử thi là chuyện duy nhất mà hiện giờ mình có thể làm.

Xẻng dùng xúc đất thì còn được nhưng đào hố quá sâu lại không hữu dụng lắm, nhưng vì liên tục mưa nhiều ngày, bùn đất đã bị thấm ướt hoàn toàn nên rất dễ đào.

Một mình Diệp Thiếu Dương đào không đến mười phút đã chạm quan tài nhưng trên hai chân hắn cũng dính đầy bùn, rất khó chịu.

Quan tài được làm từ gỗ bách, được chôn mười năm nên đã mục nát không còn giữ được bộ dáng cũ, dùng xẻng cạy nhẹ một cái là mở ra được.

“Bên trong không có vấn đề gì chứ?”

Ngô Dao nhìn quan tài đen tuyền, trong lòng nổi lên một loại sợ hãi vô cùng bản năng.

“Tôi cũng không biết, nhìn kỹ trước rồi nói sau!”

Diệp Thiếu Dương dùng đôi tay dính đầy bùn đất cạy mở quan tài, dùng sức đẩy nắp sang một bên rồi bảo Ngô Dao cầm đèn pin soi vào.

Mấy món quần áo hoàn toàn đã biến thành bụi đất, còn có một chút vàng bạc hạt châu bày trong quan tài nhưng lại không thấy thi thể.

Diệp Thiếu Dương ngây người.

Hắn đã chuẩn bị thật tốt, mặc kệ là nhìn thấy cương thi hay là tà vật gì đều có thể tiếp nhận nhưng lại không ngờ sẽ là một kết quả như thế này, có quan tài nhưng không có xác, đây là tình tiết gì vậy?

Hai người đều cảm thấy có chút khó hiểu.

Diệp Thiếu Dương dứt khoát nhảy xuống hố mộ, dùng xẻng đào hết quan tài ra, ở bên dưới kiểm tra một lần, vẫn không thấy thi thể, cũng không phát hiện thứ gì khác.

Trầm mặc một lát, Diệp Thiếu Dương nhảy lên mặt đất, vùi lấp lớp đất bị đào ra trở lại, về cơ bản là đã khôi phục lại nguyên trạng, sau đó cùng Ngô Dao xuống núi.

Từ nghĩa trang đi ra, Diệp Thiếu Dương giải chỉ chu sa và linh phù trói trên thân hai tà linh người giấy kia.

Hai người tức giận vồ tới hướng Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đánh ra một đạo linh phù, đánh bọn họ văng ra, dẫn Ngô Dao đi thẳng xuống núi chẳng thèm quay đầu lại nhìn thêm cái nào.

“Giờ làm thế nào?”

Xuống dưới núi, Ngô Dao hỏi.

“Đi đặt phòng trước đã.”

“Đặt phòng…” Ngô Dao hơi ngơ ngẩn một chút, vẻ mặt có chút khác thường nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Thuê phòng để tắm rửa, không phải ngủ.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ hai chân mình, từ đầu gối trở xuống dính đầy bùn vàng, trên hai tay cũng vậy.

Trên người Ngô Dao cũng không khá hơn là mấy.

“Nếu tôi mang bộ dạng này trở về, Mộ Thanh Phong sẽ hoài nghi, tôi thì lại không thể nói mình là xuống nước bắt cá được rồi.”

Trở lại trấn, Ngô Dao đi siêu thị mua hai bộ áo ngủ, sau đó dẫn Diệp Thiếu Dương đi tới một nhà khách – một căn nhà ba tầng, cũng là khách sạn tốt nhất trên trấn nhỏ.

Cũng may phòng ốc sạch sẽ, cũng có nước ấm.

Ngô Dao nhét áo ngủ mình mua cho Diệp Thiếu Dương, bảo hắn tắm rửa trước, bản thân tắm sau, một lúc lâu mới đi ra, trong tay cầm quần áo ướt sũng mà Diệp Thiếu Dương thay, đã giặt, đem phơi ở trong phòng.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhất là khi áo ngủ hai người mặc trên người còn là đồ đôi, một cái trước ngực là sói xám, một cái là sói đỏ.

“Tôi mua đại thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Ngô Dao cũng phát hiện tình huống này, đỏ mặt nói.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không để ý.

Hai người ở trên giường sóng vai ngồi xuống, thảo luận chuyện vừa phát hiện khi đào mộ ban nãy.

Thi thể Ôn Hoa Kiều không ở trong mộ, việc này vượt ngoài sự dự đoán của Diệp Thiếu Dương nhưng cũng cho thấy rằng bà ấy chắc chắn không phải chết bình thường.

Chương 1061: Sự nguyền rủa đáng sợ (1)

Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Mộ Thanh Phong!”

Ngô Dao nhíu mày, nói: “Vì sao anh biết?”

“Lúc Ôn Hoa Kiều chết, hắn đã trưởng thành? Ít nhất cũng đã mười mấy tuổi, tuy không phải Ôn Hoa Kiều đẻ ra, nhưng dù sao cũng là con riêng của chồng, hơn nữa là nam đinh duy nhất trong nhà, kế mẫu chết hắn khẳng định phải nâng quan tài hạ táng. Kết quả hạ táng một quan tài rỗng, người khác có thể không rõ chân tướng, Mộ Thanh Phong là người hạ táng cuối cùng, hắn không thể không biết.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

“Hắn đã biết nhưng không ồn ào làm lớn chuyện, điều đó cho thấy hắn nhất định biết về chuyện của thi thể, hơn nữa ngầm đồng ý chuyện này.”

Về phần Thanh Vũ, lúc ấy còn nhỏ, lại là con gái, chuyện này chắc chắn không biết. Nếu cô ấy biết, tất nhiên sẽ không đồng ý làm như vậy. Dù sao đó cũng là mẹ của cô ấy.”

Ngô Dao chậm rãi gật đầu: “Anh có muốn đến hỏi thử Mộ Thanh Phong về chân tướng chuyện này hay không?”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái:

“Tất cả chuyện này nếu là hắn gây ra, tôi không phải là tự đưa mình lên họng súng sao, hiện giờ chỉ có thể âm thầm điều tra.”

“Anh là nói… Mộ Thanh Phong đã hại Ôn Hoa Kiều?” Ngô Dao chấn động.

“Rất có thể.”

“Trời ạ!”

Ngô Dao che miệng:

“Đó là mẹ kế của hắn mà. Tôi nghe bà cô nói, mẹ con bọn họ cảm tình rất tốt, dù sao lão tế ti mất sớm, Mộ Thanh Phong xem như được Ôn Hoa Kiều nuôi lớn, không có lý do gì…”

“Có lý do hay không cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới biểu hiện của Mộ Thanh Phong khi ép Thanh Vũ lập gia đình, loại cảm giác thiết diện vô tư đó làm Diệp Thiếu Dương không chút nghi ngờ, hắn là một người bình tĩnh ít sống kiểu tình cảm.

Người như thế làm việc cẩn thận lý trí, vì đạt mục đích, thường rất quả quyết, người thân cũng không nhận.

“Anh đã hoài nghi anh ta, không thể đi tìm anh ta nghiệm chứng, vậy anh điều tra tiếp như thế nào đây?”

Ngô Dao mặt mày cau có: “Anh là người ngoài, ở nơi này từng bước khó khăn, cho dù dân bản xứ biết cái gì cũng chắc chắn sẽ không nói cho anh.”

“Ít nhất có một người có lẽ có thể nói cho tôi biết chân tướng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Người bạn tốt nhất kia của Ôn Hoa Kiều trong miệng bà cô của cô, Tố Khiết.”

“Bà ấy sao, đó là một bà điên, tôi có biết.”

Ngô Dao giải thích, nhà Tố Khiết cách nhà cô của mình không xa, lúc cô còn nhỏ, dượng phải đi nơi khác làm công, một mình bà cô độc, thường xuyên đón cô tới nơi này ở.

Cô thân với mấy đứa trẻ con hàng xóm. Vì Tố Khiết là người điên, nhà chưa từng đóng cửa nên bọn họ thường xuyên đi trong sân nhà Tố Khiết chơi trốn tìm, bởi vậy rất là quen thuộc đối với nhà bà ấy.

“Nhưn, anh tìm bà ấy hỏi cũng không được gì đâu, sau khi Ôn Hoa Kiều chết, bà ấy đau lòng quá độ nên đã điên rồi.”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Hai người bọn họ có quan hệ tốt thế nào đi nữa thì cũng chỉ là bạn bè, cho dù là chị em ruột thịt cũng không thể vì một người chết mà đau lòng muốn chết. Nghĩ kỹ lại, thật sự đau lòng quá độ sẽ chết người, nhưng chắc chắn sẽ không khiến một người bình thường biến thành kẻ điên.”

Ngô Dao ngẩn người, cũng cảm thấy hắn nói có lý, lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ là giả bộ hay sao?”

“Có thể giả bộ mười mấy năm hay sao, sao được chứ. Nhưng chuyện này tất có chỗ kỳ quái.”

Diệp Thiếu Dương hỏi cô về tình hình gia đình Tố Khiết, Ngô Dao nói cho hắn biết, một mình Tố Khiết ở nhà cũ, con của bà thì ở trên trấn, cùng vợ và con ở nhà mới nhưng mỗi ngày đều sẽ đưa cơm cho Tố Khiết, con dâu thỉnh thoảng có thể sẽ đến cắt tóc tắm rửa cho bà.

“Tôi nghe nói, nàng dâu con trai Tố Khiết rất hiếu thuận, vốn muốn đón bà ấy đón tới ở nhà mới nhưng Tố Khiết thường xuyên tự mình chạy về nhà cũ, nàng dâu không có cách nào, cũng chỉ đành theo bà ấy.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Vậy vừa hay, chúng ta bây giờ phải đi.”

“Bây giờ?” Ngô Dao nhìn thoáng qua di động: “Cũng hơn mười một giờ rồi.”

“Vừa hay chứ sao, ban ngày đi tìm một kẻ điên, hơn nữa tôi còn là người ngoài, làm người ta chú ý quá, càng thêm bất tiện.”

Ngô Dao đồng ý, hai người mặc áo ngủ xuống lầu, ở chỗ lễ tân mượn một cây dù, bung dù rồi đi ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương vốn không muốn đưa Ngô Dao đi cùng nhưng hắn không biết chỗ, Ngô Dao cũng nói không rõ nên đành phải phiền cô đi một chuyến.

Đi qua con đường đêm khuya không người, xuyên qua ngõ nhỏ, Diệp Thiếu Dương rất nhanh đã bị lạc phương hướng, đi mãi tới dưới chân núi.

Ngô Dao chỉ vào một khoảng sân có cổng rộng mở, tỏ vẻ nơi này chính là nhà Tố Khiết.

“Trong nhà bà ấy không có gì cả đâu, một bà điên ở một mình một nhà, ngay cả trộm vặt cũng lười ghé thăm nên quanh năm không đóng cửa, cũng không có nguy hiểm gì.”

Ngô Dao thò đầu nhìn vào trong sân, một mảng tối đen.

“Cũng không biết bà ấy có đây hay không, bà ấy có đôi khi sẽ ngủ lang ở bên ngoài.”

“Tôi tự vào xem, cô đi về trước đi.”

Diệp Thiếu Dương đưa ô cho cô: “Nơi này cách nhà bà cô của cô cũng gần, tôi cũng không tiễn cô.”

Ngô Dao liền có chút mất hứng.

“Không phải đã nói trước là tôi muốn giúp anh sao?”

“Cô giúp tôi đã quá nhiều, tôi không muốn làm cô lún vào quá sâu, tôi không thể để cô mạo hiểm.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Vậy được rồi, tôi cũng không ở lại thêm phiền cho anh, ngày mai điện thoại liên hệ, có chỗ nào cần hỗ trợ, anh nhất định phải tìm tôi.”

Ngô Dao xê dịch ô ở phía trên đầu hắn, một bàn tay đặt lên bờ vai hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, lo lắng nói:

“Tôi muốn hỏi anh một câu, anh thật sự muốn điều tra tiếp sao?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt: “Cô đây là có ý gì?”

“Vốn dĩ tôi không sợ, nhưng chuyện này có thể là do Lý Ông tế ti gây ra… Anh cũng biết quan hệ của hắn và nhà tộc trưởng. Cho dù anh tra ra gì, thì thế nào? Chuyện này vốn không liên quan đến anh, anh vì sao cứ phải khuấy vũng nước đục này lên chứ?”

Ngô Dao thở dài, lắc đầu:

“Không phải tôi ích kỷ, chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, cho dù Ôn Hoa Kiều chết có oan tình gì cũng đã kết thúc rồi, anh cần gì phải mạo hiểm vì những chuyện cũ năm xưa, nói cho tôi biết vì sao anh làm vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô ở khoảng cách gần, cười cười: “Tôi nói là vì muốn duy trì chính nghĩa, cô có cười tôi ngốc không?”

Ngô Dao lắc đầu.

“Ôn Hoa Kiều đã chết, chuyện này tôi có thể không truy cứu, nhưng Mộ Thanh Vũ vẫn còn, làm rõ chuyện năm đó là vì cho cô ấy sự công bằng. Có lẽ đến lúc đó tôi có thể thuyết phục cô ấy rời khỏi Tương Tây. Tôi không muốn cô ấy gả cho Bảo Tạp.”

Ngô Dao nhìn hắn vài giây, nói: “Anh thích cô ấy?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai:

“Vì sao nhất định phải thích cô ấy mới có thể giúp cô ấy? Tôi học Lôi Phong làm việc tốt không được sao?”

Ngô Dao bị hắn chọc cười một tiếng, lập tức lại lắc lắc đầu, thở dài:

“Không phải tôi ích kỷ, Diệp đại ca, anh đã cứu tôi, tôi coi anh là người thân. Tôi biết anh biết pháp thuật, rất lợi hại nhưng Lý Ông là tế ti, vu sư lợi hại nhất Thập Bát Trại.

Còn có sức mạnh phía sau lưng hắn, thậm chí chỉ cần hắn nói một câu, tất cả người Thập Bát Trại đều sẽ đối địch với anh. Cường long không ép được địa đầu xà, anh đấu không lại bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, bỗng nhiên cười cười.

“Thử xem đã, không thử làm sao biết được.”

Chương 1062: Sự nguyền rủa đáng sợ (2)

Diệp Thiếu Dương lại lôi ra câu thiền ngoài miệng này.

Câu này thực tế là sáng tác của Đạo Phong.

Lúc còn nhỏ, mỗi lần sư phụ cảnh cáo Đạo Phong, có một số việc ngươi làm không được, Đạo Phong sẽ nói câu này, sau đó làm, và sau đó nữa thì thành công.

Bất cứ việc gì, nếu anh không thử, vĩnh viễn cũng sẽ không thành công.

“Địa đầu xà, vĩnh viễn chỉ là rắn, còn tôi là rồng qua sông.”

Diệp Thiếu Dương lại nói ra một câu càng thêm ra vẻ hơn nữa.

Cứng đầu ra vẻ xong, đi ra khỏi dù, đội mưa, đi vào sân nhà Tố Khiết.

Xuyên qua sân, Diệp Thiếu Dương tới ngoài cửa nhà chính, phát hiện cửa đã khóa, trong lòng chợt buồn, chẳng lẽ người ta không có ở nhà?

Nếu không ở nhà, chẳng lẽ mình còn ở đây chờ hay sao?

Đột nhiên nhìn thấy cửa sổ một gian phòng mở ra, đi qua, thò đầu nhìn vào bên trong, một mảng tối đen, không chút do dự liền trèo vào.

Hắn mở đèn pin, soi bốn phía một chút, đây hình như là một gian phòng ngủ nhưng không có ai ở, trong phòng vừa bẩn vừa lộn xộn.

Diệp Thiếu Dương giơ đèn pin bước đi về phía ngoài cửa.

Vừa tới cửa, đột nhiên cảm thấy khí tức lưu động bên đầu, vội vàng phóng về phía sau, thấy một bóng đen, tay cầm một cây côn đập xuống.

“Ta đập chết ngươi!”

Là giọng nói của một người đàn ông.

Côn bổng tiếp tục vụt xuống.

Gia chủ?

Diệp Thiếu Dương lo lắng ngộ thương, không dám đánh trả, ra sức trốn tránh, muốn giải thích, phát hiện là không thể giải thích rõ được. Anh hơn nửa đêm trèo cửa sổ vào nhà người ta, anh nói xem anh muốn làm gì?

Dứt khoát không nói chuyện nữa mà ra sức trốn.

Hắn có Mao Sơn thể thuật, người thường nào đánh được.

Đối phương đuổi theo một lúc cũng không đánh trúng một lần nào, ngược lại làm chính mình mệt mỏi, ngồi ở trên mặt đất thở hồng hộc.

“Đừng đánh nữa, ta không phải người xấu.”

Diệp Thiếu Dương khua tay giải thích, đoán đối phương quá nửa chính là con trai của Tố Khiết, mình dù sao cũng là trèo cửa sổ vào, có chút chột dạ.

Sớm biết trong nhà có người thì cứ gõ cửa là xong rồi.

Nhìn kỹ thì là một hán tử hơn hai mươi tuổi, trang phục Miêu tộc.

Hán tử cũng đánh giá hắn, đột nhiên móc điện thoại, nói: “Tôi phải báo cảnh sát.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, chẳng may 110 đến đây, mình tự tiện xông vào nhà dân, cái này cũng không phải là đùa đâu, mấu chốt là mình vốn dĩ nói không rõ động cơ được.

“Đừng đừng, đại huynh đệ, tôi thực không phải người xấu, nếu tôi là người xấu, có thân thủ này thì đã sớm đánh ngươi nằm úp sấp rồi, ngươi xem ta có đánh trả hay không?”

Hán tử sửng sốt, nghĩ lại thấy cũng đúng, bắt đầu cau mày đánh giá hắn.

Vì bày tỏ thành ý, Diệp Thiếu Dương dứt khoát cầm đèn pin ném tới trong lòng hắn, để hắn soi rõ mình.

Hành vi này khiến đối phương tiến một bước tháo bỏ sự cảnh giác, cầm đèn pin soi mặt Diệp Thiếu Dương một hồi, nói:

“Anh không phải người địa phương?”

“Không phải, tôi là người Hán.”

“Vì sao anh xông vào nhà tôi?”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương buông tay:

“Nói ra thì dài, dù sao đi nữa thì nếu anh tin tưởng tôi không có địch ý, chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng.”

Hán tử do dự một chút, đi qua bật đèn điện lên.

Ánh đèn tối tăm chiếu vào trên thân thể hai người.

Diệp Thiếu Dương đứng không nhúc nhích, thành khẩn nhìn đối phương.

Hán tử đánh giá hắn một hồi, tin tưởng hắn quả thật không phải người xấu, bản thân đi đến bên giường ngồi xuống, chỉ chỉ bên cạnh:

“Trong phòng không có ghế, anh ngồi trên giường đi.”

Chờ Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, hán tử giơ giơ di động về phía hắn, nói:

“Anh tốt nhất hãy nói cho tôi biết ý đồ đến đây, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Diệp Thiếu Dương hỏi trước quan hệ của hắn và Tố Khiết, xác định là con của bà, sau đó suy nghĩ một lúc, quyết định nói ra chân tướng sự việc.

Thứ nhất hắn còn muốn tìm Tố Khiết hỏi, hán tử khẳng định ở đây cái gì hắn cũng không thể gạt được, thứ hai hắn là trèo cửa sổ vào, nếu không có lý do thích hợp, chắc chắn không thể qua loa được.

Diệp Thiếu Dương nói ra những chuyện có thể nói được, từ đầu tới đuôi nói một lần với hắn ta.

Hán tử nghe xong, giật mình không thôi, hồ nghi đánh giá Diệp Thiếu Dương:

“Anh là pháp sư người Hán?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Mao Sơn đệ tử.”

Hán tử trầm mặc thật lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tiện nhân kia, hồn phách vậy mà vẫn còn ở nhân gian…”

“Anh nói ai?”

“Ôn Hoa Kiều! Chính là ả hại mẹ tôi thành người như bây giờ!” Hán tử căm giận không thôi, cầm gậy trong tay ném xuống đất.

“Ả thì chết rồi là xong, mẹ tôi lại thành người điên, đã bao năm rồi, so với chết còn khó chịu hơn!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong giật mình, bắt chuyện với hắn, dần dần làm hắn hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, di động cũng buông xuống.

Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên Thành Quân, hẳn là Hán danh, nói:

“Thành Quân đại ca, về cái chết của Ôn Hoa Kiều, anh có phải cũng biết tin tức gì hay không?”

Thành Quân nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:

“Đều đã qua rồi, tôi bây giờ cái gì cũng không muốn nhắc tới, cậu là một người ngoài, tìm hiểu những thứ này làm gì, cho dù Ôn Hoa Kiều tiện nhân đó thực sự có oan tình, tôi cũng không muốn giúp ả, tôi hận chỉ mong ả xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn, biết hỏi như vậy hắn cũng sẽ không nói, nghĩ một chút bèn thử nói:

“Có thể để tôi gặp mẹ anh một chút hay không?”

“Một người điên, gặp để làm gì?”

Thành Quân tạm dừng một chút, sau đó thái độ hòa hoãn đi, nói:

“Bà ấy đã điên rồi, cái gì cũng không biết nữa, cậu gặp cũng là gặp phí công.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói:

“Tôi muốn xem một chút, có thể chữa khỏi cho bà ấy hay không.”

Thành Quân đột nhiên quay đầu, ném đến ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói:

“Đừng lấy mẹ tôi ra làm trò đùa. Tôi đã tuyệt vọng, không muốn lại thất vọng nữa.”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Tôi không nói dùaddaau, mẹ anh đột nhiên điên, tất có duyên cớ, tôi đoán… Có lẽ là trúng tà pháp kiểu như vu thuật vậy. Tôi là đạo sĩ, có lẽ có cách.”

Trong đôi mắt Thành Quân phát ra ánh sáng nhưng lại nhanh chóng ảm đạm đi, lắc đầu: “Vô dụng thôi, ngay cả Lý Ông đại tế ti cũng trị không hết, nói chi là cậu.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, hướng dẫn từng bước:

“Tuy tôi chưa nắm chắc nhưng pháp lực của tôi không ở dưới hắn, thử xem đi, nhỡ đâu được thì sao. Dù sao bà ấy cũng điên rồi, tình hình có tệ nữa cũng sẽ không tệ hơn bây giờ nhỉ?”

Thành Quân trầm ngâm không nói, sau một lúc mới thở dài, nói:

“Cậu đi theo tôi.”

Đứng dậy đi về phía một căn phòng khác.

Diệp Thiếu Dương lập tức đuổi theo.

Tố Khiết nằm ở trên giường phòng ngủ cách vách, trợn tròn mắt, ở dưới ánh đèn, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong mắt bà ấy có một tầng màng trắng bao phủ, giống như bị bệnh đục tinh thể, tóc rối tung, hình dung tiều tụy.

Diệp Thiếu Dương tính bà ấy nhiều nhất chỉ ngoài bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như một người già.

Đối với Diệp Thiếu Dương vừa bước vào, bà coi như không thấy.

Diệp Thiếu Dương ngồi bên giường, cầm lấy một bàn tay của bà, dùng cương khí cảm giác thân thể của bà, nhất thời hít sâu một hơi:

Trong cơ thể của bà hoàn toàn không cảm nhận được một tia sinh khí, nhưng cũng không có thi khí, điều đó cho thấy không phải hành thi. Trong tâm mạch giống như có một tầng vách ngăn, bao vây thứ nào đó.

Cổ trùng?

Nếu là cổ trùng, còn không phải cổ bình thường. Mình đối với cổ thuật vốn đã không hiểu lắm, cộng thêm Thập Bát Thần Châm cũng không ở bên người, cũng có chút bó tay không có biện pháp.

Thành Quân nhìn sắc mặt hắn, âm thầm thở dài, nói:

“Có phải không có cách gì hay không?”

Chương 1063: Sự nguyền rủa đáng sợ (3)

“Bà ấy có vẻ như là đã trúng cổ trùng.”

“Không phải có vẻ, mà đúng là cổ trùng.”

Thành Quân nói:

“Là Ôn Hoa Kiều hạ mệnh cổ, không có cách nào giải trừ, ngay cả Lý Ông tế ti cũng bó tay không có biện pháp.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, nói: “Anh làm sao biết là Ôn Hoa Kiều hạ cổ?”

“Là Lý Ông nói, trong cơ thể bà ấy có một con cổ trùng. Ôn Hoa Kiều trước khi chết dùng máu của bản thân hạ, ả sau đó chết đi, cổ này cực kỳ lợi hại, ngoài bản thân ra không có cách nào giải trừ, ngay cả Lý Ông cũng không làm được.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, càng thêm kinh ngạc không thôi: Ôn Hoa Kiều biết hạ cổ? Bà ấy không phải người Hán sao?

“Ôn Hoa Kiều vì sao phải hạ cổ hại mẹ anh? Hai người họ không phải bạn tốt sao?”

Diệp Thiếu Dương nói ra nghi vấn quan trọng nhất trước.

“Không biết.”

Thành Quân lạnh lùng hừ một tiếng:

“Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết ả vì sao ác độc như vậy, Ôn Hoa Kiều đã chết, mẹ tôi điên rồi, tôi cũng không biết đi đâu để hỏi.”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Lời này anh nói không đúng, người ta làm việc chung quy phải có mục đích, bà ấy nếu hại mẹ anh, tất nhiên có nguyên nhân.”

Thành Quân chủ động nói về một đoạn chuyện cũ:

Đó là buổi tối ngày nào đó lúc Ôn Hoa Kiều sắp chết.

Trước đó không có dấu hiệu gì. Thậm chí Ôn Hoa Kiều hôm đó vẫn khỏe mạnh.

Tố Khiết bình thường theo Ôn Hoa Kiều học thêu, buổi tối ngày đó bản thân ở nhà thêu đồ, vừa đúng lúc gặp chỗ khó thêu, muốn gặp mặt hỏi Ôn Hoa Kiều một chút.

Hai nhà cũng không xa, vì thế Tố Khiết đi tới nhà bà ấy để hỏi.

Chuyện này vốn rất đỗi bình thường.

Vừa tới đầu ngõ nhỏ nhà Ôn Hoa Kiều, Tố Khiết liền nhìn thấy Mộ Thanh Vũ hoang mang rối loạn chạy tới, nói là Ôn Hoa Kiều sinh bệnh cấp tính, muốn đi mời đại phu.

Tố Khiết vội vàng đến thăm.

Lúc ấy Mộ Thanh Phong vừa lúc lên núi hái thuốc, không ở nhà.

Sau đó… chờ Mộ Thanh Vũ về nhà, Ôn Hoa Kiều đã chết, Tố Khiết cũng điên rồi.

Kể xong đoạn chuyện cũ này, Thành Quân hừ một tiếng nói:

“Cậu nói xem, lúc ấy chỉ có hai người họ ở nhà, không phải Ôn Hoa Kiều trước khi chết hạ cổ thì là ai? Lý Ông về sau đã kiểm tra, nói trên người mẹ tôi trúng cổ, chính là loại Ôn Hoa Kiều bình thường nuôi. Lý Ông và Ôn Hoa Kiều nói như thế nào cũng từng là mẹ con, nếu không phải có chứng cớ vô cùng xác thực, hắn sao có thể nói ra những lời này?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi rồi nói: “Không đúng, anh nói mẹ anh trở về thì điên rồi, vậy tình huống trước đó bà ấy đi nhà Ôn Hoa Kiều, anh làm sao biết được?”

“Là huynh muội Lý Ông nói cho tôi biết.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói:

“Ôn Hoa Kiều là một người Hán, bà ấy biết hạ cổ?”

“Biết. Bằng không tôi sao có thể đổ oan cho bà ta. Bà ta và mẹ tôi quan hệ rất tốt, chuyện này người khác không biết, tôi lại biết. Lão tế ti sau khi mất đã đem sách gia truyền liên quan đến vu thuật giao cho bà ta, vốn là để bà ta sau này giao lại cho Lý Ông.”

“Bà ta một mình nuôi sống đứa nhỏ, khá nhàm chán nên đi học vu thuật trên quyển sách đó. Đây là điều chính miệng bà ta nói cho mẹ tôi biết, bởi vì có một thời gian mẹ tôi hạ cổ, mệnh ở sớm tối, chính là bà ta ra tay cứu giúp nên hai người bọn họ mới có quan hệ tốt như vậy. Chuyện bà ta biết vu thuật, ngoài người nhà Lý Ông, cũng chỉ có nhà chúng tôi biết.”

Thì ra là thế…

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi rồi nói:

“Theo những điều anh nói, anh hoài nghi Ôn Hoa Kiều hại mẹ anh, đều là một mình Lý Ông nói, anh hoàn toàn tin lời hắn nói như vậy?”

Thành Quân có chút giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương, trên nét mặt còn có một tia bất mãn.

“Nếu không thì sao, tôi cũng không biết vu thuật, Ôn Hoa Kiều cũng đã chết, tôi tìm ai để hỏi chân tướng? Lại nói, Lý Ông và Ôn Hoa Kiều tốt xấu gì cũng là mẹ con, nếu không có chứng cớ vô cùng xác thực, hắn sao có thể bôi nhọ mẹ kế của mình? Chỉ với nhân phẩm này, những điều hắn nói tôi đều tin tưởng.”

Diệp Thiếu Dương cười cười:

“Lời này không đúng, nếu quả thật là Ôn Hoa Kiều gây ra, Lý Ông cố kỵ mặt mũi mẹ kế, dù sao chết không có đối chứng, hắn vì sao phải nói cho anh chân tướng?”

Thành Quân nhìn hắn, dùng ngữ khí khẳng định nói:

“Cái này cũng cho thấy hắn làm người thẳng thắn thành khẩn. Đây cũng là chỗ tôi bội phục hắn nhất nên chuyện này tôi để trong lòng, chưa nói với bất cứ kẻ nào, tránh để cho Lý Ông tế ti khó làm người.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

“Hơn nữa, trong lòng Lý Ông cảm thấy áy náy đối với mẹ tôi, thường xuyên tới đây cho bà ăn thứ gì đó, còn giúp bà ấy xem bệnh. Đối với một người tốt như vậy, tôi không muốn bôi bẩn hắn.”

Thái độ của Thành Quân lạnh lùng đi:

“Cậu năm lần bảy lượt dẫn đường tôi hoài nghi hắn, rốt cuộc có rắp tâm gì, chẳng lẽ muốn châm ngòi nổ giữa chúng tôi?”

Diệp Thiếu Dương biết hắn có quan niệm thâm căn cố đế, vốn dĩ nói không thông, nghĩ một chút, kích hoạt hồn ấn Qua Qua ở lòng bàn tay, bảo Thành Quân chờ một chút.

Ước chừng qua vài phút, Qua Qua từ ngoài cửa sổ bay vào, đáp ở bên người Diệp Thiếu Dương.

Thành Quân nhìn thấy đứa nhỏ này thế mà biết bay, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống đất, dù là hắn đối với các thứ như vu thuật tin tưởng không nghi ngờ nhưng dù sao cũng là người thường, nào từng thấy quỷ quái linh tinh thật sự.

Lập tức đứng dậy, chậm rãi lui về phía sau, lại quan tâm an nguy của mẹ, đứng ở cửa không chịu đi, cũng không dám động đậy, bị dọa hai chân run lên.

Đúng là đứa con có hiếu.

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.

“Lão đại, ta đang muốn tới tìm ngươi, có rất nhiều tin tức muốn nói cho ngươi biết!”

“Chờ đi, ngươi giúp ta xem một chút cho người này trước, nhập vào thử xem trong cơ thể bà ấy rốt cuộc bị làm sao.”

Lúc trước, sau khi Trương Tiểu Nhị trúng cổ, hắn cũng từng bảo Qua Qua làm như vậy, nhập lên người cảm nhận tình hình cổ trùng, nhưng vì cổ trong cổ quá mức ác độc, không thăm dò được cổ trùng.

Qua Qua sợ tâm mạch của Trương Tiểu Nhị bị thương, không dám tự tiện hành động.

Trước mắt, Diệp Thiếu Dương cũng thật sự không có chủ ý, mới nghĩ đến cách này, có thể nói cũng là biện pháp cuối cùng.

Qua Qua đồng ý ừm một tiếng, thân thể hóa thành khói, chui vào trong cơ thể Tố Khiết.

Nó là quỷ yêu, dù sao khác với quỷ bình thường có linh vô hình, ở nhân gian, thân thể có thể tùy ý biến ảo vô hình.

Toàn thân Tố Khiết khẽ run lên, đột nhiên ngồi dậy.

“Mẹ!” Thành Quân kinh hô.

“Đừng kích động, nhập vào mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, thấy Tố Khiết lại nằm trở lại trên giường, cả người run rẩy.

Một lát sau, lại là run lên một chút, một làn khí đen bay ra, Qua Qua hóa ra thân thể, đáp xuống đất.

Tố Khiết lại khôi phục bộ dáng ngây dại ra.

“Thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Qua Qua nghiêng đầu, gãi sau gáy, nói:

“Kỳ quái, trong cơ thể bà ấy có hai con cổ trùng, một con như là con nhện, một con khác giống một con côn trùng…”

“Con nhện chính là bản mạng cổ trùng của Ôn Hoa Kiều!”

Thành Quân nhịn không được chen vào một câu, mới vừa rồi trải qua những điều này, làm hắn cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng mơ hồ dâng lên một tia hi vọng.

Nhất là nghe được Qua Qua nói đến con nhện, càng cảm thấy có hi vọng, nhịn không được chen vào một câu.

Qua Qua không để ý đến hắn, tiếp tục nói với Diệp Thiếu Dương:

“Con nhện kia phun ra một loại sợi tơ màu đen, đem ba hồn bảy vía bà ta che kín lại, hình thành một cái kết giới ở bên trong…”

Thành Quân lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hắn tuy không hiểu vu thuật nhưng lời Qua Qua nói ý tứ rõ ràng: là con nhện bản mạng của Ôn Hoa Kiều đã áp chế ba hồn bảy vía của mẹ, làm bà ấy biến thành người điên.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng nói thầm, chẳng lẽ Tố Khiết nổi điên thật sự là do Ôn Hoa Kiều gây ra? Bà ấy vì sao phải làm như vậy?

Không đúng, không đúng, việc này chắc có chỗ kỳ quái!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 21 giờ trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 1 tuần trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^! ( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Hoàng 2 tuần trước
Sever 1 không nghe được
https://audiosite.net
Haizz mình cũng muốn lém bạn à ... :( Bản thân mình cũng rất thích truyện này đã tìm hiểu rất kỹ bạn à ( lý do : Tác giả bị mắc căn bệnh kỳ quái đây là thông tin khá chính xác bạn à . - . Ừm thật ra mình cũng cực kỳ cổ quái những bộ truyện ... tác giả gặp vấn đề về sức khỏe hay vướng vào lao lý ) Haizz có thể nói bên đó cạnh tranh quá nhiều, đôi khi không đơn giản chỉ là truyện...:)
https://audiosite.net
Ffff 2 tuần trước
Khi nào có tập mới vậy ad
https://audiosite.net
Cản ơn bạn ketmet99 và 1 số bạn khác đề cử bộ truyện này trong chuyên mục đao tu ... Ừm .... mình chả biết nói gì ngoài 2 chữ ( Cảm ơn ) Nhưng mình vẫn không thay đổi quyết định của mình vì đơn giản main chính không xứng thành 1 Đao Tu chân chính...! Bất kỳ truyện thuộc thể loại nào main nghịch thiên đến mức nào đi nữa nhưng 1 lòng không hướng đến Đao Đạo thì không xứng danh từ hiệu Đao Tu..! Main chính Diệp Thiên là 1 người truy cầu lực lượng giống bộ truyện Đế Tôn ( main chính Giang Nam -- Bộ truyện này Giang Tuyết đã từng nói 1 câu kinh điển " Dã Tâm người lớn Bao Nhiều thì Thiên Đạo nhỏ bấy nhiêu" Haizz tất cả bộ truyện liên quan đến Thuần Tu ( Kiếm - Đao - Đan - Thương..) đều phải có nói hướng đến mục tiêu của mình nhé bạn ^^!...
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện đã được fix rồi nhé bạn ^^! Có 2 sever nhé ( Đổi Giọng đọc tương đương đổi sever khác nhé bạn ) Chúc bạn nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Tandeptry 2 tuần trước
Không nghe được ad ơi