Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 156
❮ sautiếp ❯Chương 1053: Tiểu mã hồi sinh
Mọi người nhìn nhau.
“Ngài phải suy nghĩ cho kĩ càng. Chuyện này chính là đối nghịch với Đạo môn trong thiên hạ, cũng là đối nghịch với âm ty.” Trần Lộ lo lắng nói.
“Vậy thì sao?” Đạo Phong vung tay ra điều chuyện này không đáng để nhắc đến.
“Thứ hai, ta phải tìm Hỗn Nguyên Nhất Khí phù.”
Mấy người bọn họ cau mày, không hiểu hắn đang nói gì.
Kiến Văn Đế sắc mặt nặng nề:
“Ngươi muốn tìm Thái Thanh phù?”
“Vẫn là hoàng đế có kiến thức.” Đạo Phong từ tốn nói.
Đám người Tần Phong liền vội vàng mời Kiến Văn Đế giải thích giúp. Mặc dù Kiến Văn Đế cũng không thích nói chuyện nhưng so với lúc tên Đạo Phong bình thường một câu không quá nổi mười chữ mà nói thì đã coi như là một câu chuyện rồi.
Bọn sẽ không ngốc đến nỗi đến cạy miệng Đạo Phong nên chỉ còn cách đi hỏi Kiến Văn Đế thôi.
“Đạo Môn Nhất Khí hóa Tam Thanh, hay chính là Thái Thanh, Ngọc Thanh, Thượng Thanh, gọi chung là Hỗn Nguyên Nhất Khí Tam Thanh đạo phù.
Trẫm… Lúc ta còn tại vị có nghe nói qua Đường Huyền Tông phong thiện (1) tam sơn đã chôn thêm một miếng Tam Thanh Đạo phù tại Long Hổ sơn, Mao sơn và Côn sơn để trấn hải dưỡng khí. Nuôi dưỡng một miền chân khí, còn những thứ khác thì ta không biết.”
Tần Phong vừa nghe vừa nhíu mày, nhìn Đạo Phong, buồn bực hỏi hắn:
“Nếu thứ đó là để trấn hải dưỡng khí vậy ngài lấy nó để làm gì?”
“Tất nhiên có chỗ cần dùng.”
Lúc này Đạo Phong mới quay qua nhìn Qua Qua:
“Nếu ngươi đã đến rồi vậy thì lên núi đi.”
“Lên núi?”
“Tôi dẫn cậu đi.” Trần Lộ nói xong liền liếc Qua Qua ra hiệu, sau đó bước lên phía trên.
Qua Qua trong lòng đầy nghi ngờ, vội vàng đuổi theo cô.
Vượt qua triền núi, có một con đường nhỏ xuống núi, bên đường có rất nhiều âm binh canh gác. Bọn chúng nhìn thấy Trần Lộ đều khom mình hành lễ.
Qua Qua nhìn thấy thế thì rất ngạc nhiên, không nhịn được phải thốt lên: “Tôi nói này Lão Thất, các ngươi muốn làm gì vậy, muốn tạo phản sao?”
“Đừng gọi ta là Lão Thất!” Trần Lộ khó chịu rống lên một tiếng.
“À… Lão Bát? Dù sao cô cùng với Tuyết Kì đều nhận chủ cùng một lúc, ai lớn ai bé đều được hết.”
Trần Lộ khóc không ra nước mắt.
“Đạo Phong ngài ấy có một kế hoạch rất to lớn. Ta không thể nói cho cậu biết được, cậu cứ chờ đi rồi sẽ biết thôi.” Trần Lộ đắc ý nở nụ cười.
“Tôi cũng không phải là người ngoài, có cái gì không thể nói chứ.” Qua Qua kích đểu.
“Cậu là người ngoài.” Trần Lộ nhíu nhíu mày:
“Cậu không phải là thành viên trong Phong Chi Cốc, có một số chuyện cậu không thể biết được.”
Qua Qua nghe thấy thế thì trong lòng có chút khó chịu, chửi bậy một câu rồi nói:
“Cô đừng quên cô là quỷ bộc của lão đại. Một ngày nhận chủ, cả đời là bầy tôi. Cô nói ra là người của liên minh bắt ma đó, đừng có nhầm nha.”
Trần Lộ bĩu môi, không thèm để ý tới nó.
“Đúng rồi, ngươi không phải cùng đi với Dương tỷ tỷ, tỉ ấy đâu. Sao không thấy vậy?”
Nhắc đến Dương Cung Tử, Trần Lộ không nói gì, chỉ thở dài.
“Cô ấy cãi nhau một trận ầm ĩ với Đạo Phong, bị đuổi đi rồi, đi tới Hỗn Độn giới rồi.”
“Hỗn Độn giới…” Qua Qua đã từng nghe thấy cái tên này nhưng không biết đó là gì, liền bắt đầu hỏi dò.
Trần Lộ nói:
“Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết Hỗn Độn giới là một không gian tồn tại song song với Quỷ Vực, bên trong có những sinh linh hóa sinh từ Hỗn Độn khí. Dương tỷ là Hỗn Độn Thiên Ma, chắc hẳn là thủ lĩnh của bọn họ đó.”
Qua Qua trợn tròn mắt:
“Dương tỉ tỉ lợi hại vậy. Ngầu quá đi!”
Trần Lộ thở dài:
“Có cái gì mà lợi hại, cô ấy là vì quá đau lòng nên mới quay lại đấy.”
“Tại sao lại đau lòng.”
“Chuyện của người lớn, cậu không hiểu đâu.” Trần Lộ lườm nó một cái.
Qua Qua còn muốn phản bác, Trần Lộ chỉ tay về phía trước.
“Đến rồi.”
Qua Qua ngẩng đầu nhìn lên, chỗ đối diện cách đó không xa là một cây đại thụ, tán cây cao to, trên tán cây nở đầy những bông hoa nhỏ trắng muốt tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Ngửi thấy khiến người ta cảm thấy phấn chấn.
Đi tới dưới tán cây, Qua Qua vừa mới nhìn thấy dưới tán cây có một cái hố, bên trong có khí trắng lượn lờ trong đó không thoát ra ngoài, đậu lại trên ngọn cây, dùng hồng tuyến cột một khối thấu kính, treo nghiêng hạ xuống, mặt kính vừa vặn quay về đám khói trắng.
Có một tia thanh quang, từ mặt kính bắn ra, rơi vào trong làn khí trắng nhưng lại không hề mất đi, chỉ tạo thành một chùm sáng nhàn nhạt.
“Đây là thứ gì?” Qua Qua nhìn nó hồi lâu, chỉ cảm thấy rất kì diệu, nhưng mà không biết nó là thứ gì.
Trần Lộ ngồi xuống trước cái hố, nhìn làn khí trắng đó rồi nói:
“Qua Qua đến thăm cậu này.”
Làn khói trắng đó nhanh chóng tụ lại, trong đó dần dần hiện lên khuôn mặt một người, bụ bẫm, mũi to mắt nhỏ.
“Tiểu Mã ca!”
Qua Qua cả người kích động, vô cùng mửng rỡ.
Tiểu Mã ở giữa làn khói trắng, từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm Qua Qua. Trong mắt cậu ta hiện lên một tia vui mừng hết sức, mỉm cười với nó.
Trong làn khí trắng, khuôn mặt hắn dường như có hơi giống như phản chiếu qua mặt nước, có chút không chân thật.
“Đây là hồn phách của hắn, đang hồi phục lại.” Trần Lộ nhắc nhở nó.
“Tiểu Mã ca, quả nhiên là huynh đang hoàn hồn. Tốt quá rồi, tốt quá!”
Qua Qua vô cùng vui mừng:
“Lão đại bảo tôi đến đây để điều tra tình hình của huynh. Nếu lão đại biết huynh đã hoàn hồn rồi thì cậu ấy sẽ vui đến chết mất.”
Nghe thấy tên của Diệp Thiếu Dương, ánh mắt Tiểu Mã lấp lánh, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, một lát sau, hắn mở miệng, giọng nói như đến từ một nơi xa xôi:
“Tiểu Diệp Tử… Có khỏe không?”
“Không tốt lắm, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nói chung một lời khó nói hết, huynh ấy hiện tại đang tới Miêu Cương, chừng nào thì huynh có thể hồi phục, cùng quay trở về với chúng ta, chúng ta lại cùng nhau kề vai chiến đấu.”
Tiểu Mã ánh mắt ngây ra, trước mắt hắn lại hiện ra một khung cảnh Diệp Thiếu Dương đưa tay ra phía hắn, trong mắt tràn ngập tự tin cùng chờ mong, nói với hắn: “Đi theo tôi, tôi đưa cậu về dương gian.”
Tiểu Mã khe khẽ lắc đầu, hiện tại hồn phách của bản thân vẫn chưa khôi phục như cũ, đến cả khóc cũng không khóc được. Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ đau khổ, Tiểu Mã thở dài, nhìn về phía Qua Qua.
“Tôi trở về không được.” Tiểu Mã đau thương nói.
“Tại sao, huynh không phải nghĩ nhiều, chờ sau khi huynh hoàn hồn xong. Tôi sẽ bảo lão đại đến đón ngươi. Liên minh bắt ma thiếu đi huynh, chẳng vui vẻ gì cả.”
Qua Qua cười rộ lên
Trong lòng Tiểu Mã dấy lên một trận chua xót, nhưng lại không có cách nào nói sự thật với Qua Qua.
“Được rồi, cậu ấy đang hoàn hồn, hồn lực còn yếu, đừng quấy rầy cậu ấy.”
Trần Lộ cứ thúc giục nên Qua Qua chỉ kịp an ủi Tiểu Mã mấy câu, sau đó nói tạm biệt rồi rời đi.
Đi được một đoạn đường, Qua Qua quay lại nhìn rồi hỏi:
“Cái gương trên cây là để làm gì?”
“Đó là một mảnh vỡ của do tinh khí hóa thành của một Bàn Nghiệt gương. Là Đạo Phong tìm thấy nó, có thể chiếu tìm nghiệp lực hoàn hồn của Tiểu Mã, giúp đỡ cậu ấy hoàn hồn. Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm.”
“Đạo phong quả thực quá đỉnh!” Qua Qua chậm rãi gật đầu, cảm khái nói:
“Tiểu Mã lúc nào có thể hoàn hồn?”
“Không biết, phỏng chừng còn phải đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa đi, hoàn hồn không phải việc nhỏ, chỉ có thể từ từ thực hiện.”
Qua Qua thở dài thương thượt, đột nhiên nó nhớ ra cái gì, quay qua nhìn Trần Lộ, có chút lo lắng hỏi:
“Đạo Phong sẽ thả cho hồn phách của Tiểu Mã đi chứ?”
Trần Lộ nhìn nó, bó tay nở nụ cười.
Ba người đám Diệp Thiếu Dương dùng một cả đêm, cuối cùng cũng coi như đã đuổi được hết thi thể xuống núi, gần kề sát ven đường lớn.
Mặc dù còn cách hơi xa Thập Bát trại nhưng nếu con đường phía trước thoáng xe thì cũng không cần đuổi xuống tiếp nữa.
Mộ Thanh Vũ gọi điện cho những người nhờ nàng giúp đuổi thi. Có người kéo xe ngựa đến, nói lời cảm ơn liên tục với Mộ Thanh Vũ, sau đó vác thi lên xe. Lúc trước khi đi còn đưa cho Mộ Thanh Vũ một phong bao to đùng.
Chương 1054: Thanh vũ số khổ (1)
Mở bao lì xì xem thử thấy một xấp tiền khá hậu hĩnh, Diệp Thiếu Dương đếm lướt qua nhẩm ra cũng tầm hai ba chục ngàn tệ.
Mộ Thanh Vũ cầm lấy một phần đưa cho Diệp Thiếu Dương nhưng bị hắn từ chối không nhận.
Mộ Thanh Vũ nghĩ đến giao ước trước đó, rồi cũng không bắt buộc nhận nữa.
Lúc này Ngô Dao không có nơi nào để đi, muốn theo cùng bọn họ đến Thập Bát trại tìm bà con thân thuộc sống nương tựa rồi mới gọi cho người nhà nghĩ cách quay trở về, thế nên định cùng kết bạn đi chung.
Ba người quay về lại trên trấn tạm biệt Ngô Dao, cô tự mình đi tìm họ hàng gần đó.
Diệp Thiếu Dương đi về nhà cùng Mộ Thanh Vũ.
“Người vừa mệt vừa nhớp, ta phải tắm một cái rồi mới đi ngủ được.” Mộ Thanh Vũ mệt phờ người nói:
“Thiếu Dương ca, anh muốn tắm rửa thay đồ sạch không?”
“Cô tắm trước đi.”
“Tắm chung luôn đi.”
Về đến nhà Mộ Thanh Vũ nhẹ nhõm cả người nên cũng nhịn không được mà trêu đùa, quay qua thè lưỡi với Thiếu Dương, thế nhưng vừa mở cửa phòng ra thì cô bỗng ngây người kông biết làm sao.
Diệp Thiếu Dương bước qua thấy thì ra là bạn trai của Mộ Thanh Vũ – Bảo Ca đang đứng ở phía sau cánh cửa, hắn ta nhìn họ giọng điệu thì khinh khỉnh nói.
“Hai vị đường xá xa xôi, đi vào tắm rửa thay đồ cho đỡ mệt nhọc.”
Bảo Ca cố ý nhấn mạnh hai chữ “tắm rửa”, rõ ràng là đang nhắc lấy lời của Mộ Thanh Vũ ra châm chọc.
Mộ Thanh Vũ xụ mặt, tức giận nói:
“Rõ ràng là tôi đã khóa cửa, anh vào nhà bằng cách nào?”
“Dương nhiên là có người mời anh mới vào.” Bảo Ca vừa nói xong thì có người khác bước từ trong phòng ra.
Diệp Thiếu Dương ngước lên thì thấy là một thanh niên Miêu tộc, dáng người cao to khỏe khoắn, nét mặt sáng sủa điển trai giống hệt như trên bức ảnh hắn nhìn thấy.
Không cần phải nói thêm, đây chắc chắn là Mộ Thanh Phong.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy khí chất cùng vẻ ngoài của người này không hợp với cái tên Thanh Phong chút nào.
“Ca ca, anh về rồi à!”
Mộ Thanh Vũ chạy tới nắm lấy cánh tay của Mộ Thanh Phong xem xét hồi lâu, nói:
“Anh không sao chứ?”
Mộ Thanh Phong giơ một tay lên xoa đầu cô, mà mắt lại nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy ánh mắt của hắn cũng không mấy thân thiện.
“Vị này là Thiên Sư Diệp Thiếu Dương do Nhuế Lãnh Ngọc tỷ tỷ giới thiệu tới…”
Mộ Thanh Vũ còn chưa nói xong đã bị Mộ Thanh Phong chặn ngang, gật đầu với Diệp Thiếu Dương:
“Tôi có nghe Tiểu Ngọc nhắc đến cậu là bạn cô ấy.”
Tiểu Ngọc… Gọi tên thân mật thật. Diệp Thiếu Dương nhớ tới tấm ảnh nọ, rồi cũng nhớ tới cái loại tình cảm gần như là biến thái của người này đối với Nhuế Lãnh Ngọc thì cũng có chút bực bội trong lòng, thế nhưng cứu người quan trọng hơn, vì thế hắn lịch sự bước lên chào hỏi, bắt tay.
Thái độ Mộ Thanh Phong đối với Diệp Thiếu Dương không quá nhiệt tình cũng không đến mức dửng dưng, quay qua nói với Bảo Ca:
“Cậu về trước đi.”
“Đừng có quên chuyện kia đấy.” Bảo Ca ẩn ý nói với hắn rồi quay qua nhìn Diệp Thiếu Dương cười mới bước ra ngoài.
“Tôi có liên lạc với Tiểu Ngọc, cô ấy nói tình huống người bạn của cậu cho tôi biết rồi, nhưng tôi chưa gặp được người nên cũng không thể xác định rõ là bạn cậu trúng phải loại cổ gì.”
Diệp Thiếu Dương vội nói:
“Vậy thì làm phiền anh đi một chuyến với tôi, yên tâm tôi sẽ không để anh mất công đi không đâu.”
Mộ Thanh Phong phẩy tay, thấy chuyện cũng không đáng phải thế:
“Trước tôi với Tiểu Ngọc không cần nhắc chuyện tiền bạc, chỉ cần cô ấy có chuyện cần tôi giúp, tôi cũng làm hết mình, thế nhưng giờ tôi không rời khỏi đây được, chuyện thần thú giữ núi hẳn là Thanh Vũ cũng có nói với cậu, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong.”
Diệp Thiếu Dương nhướng mày hỏi:
“Vẫn chưa xong? Vậy sao anh lại quay về đây?”
Mộ Thanh Phong vén ống quần bên trái lên, Diệp Thiếu Dương cùng Mộ Thanh Vũ vừa nhìn kỹ cũng phải hết hồn.
Ống chân Mộ Thanh Phong bị sưng lên gần bằng bắp đùi, mà trên chân thì đầy rẫy vết thương, nhưng cũng đã kết vảy, nhìn lướt qua thì giống như tổ ong, quả thật là rợn cả sống lưng.
Diệp Thiếu Dương thấy vậy cũng chỉ biết thầm khâm phục: “Ông anh này quả thật là xương cứng, nếu chính hắn mà bị thương như thế kia thì bây giờ ắt là không đi được lấy một bước, mà Mộ Thanh Phong lại như không có chuyện gì đi lại như thường.”
Mộ Thanh Vũ thấy ca ca mình bị thương nặng như thế liền bối rối không biết làm sao cho được, liền che miệng khóc nấc lên.
“Đã bôi thuốc rồi, hai ba ngày nữa là khỏi.” Mộ Thanh Phong nói:
“Trên núi vẫn cứ mưa mãi, mà vết thương ở chân lại không đụng nước được, cho nên chỉ đành về trước dưỡng thương, khỏi xong lại đi.”
Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương bảo:
“Chuyện này không xử lý xong được thì tôi cũng không thể tới Tương Tây được, dù tôi có muốn đi thì mọi người trong tộc cũng không cho phép.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói:
“Chuyện này là chuyện nào?”
“Không cần phải vội một lúc, hai người đi tắm rửa thay đồ đi rồi chúng ta nói tiếp.”
Mộ Thanh Vũ để Diệp Thiếu Dương đi lên tắm trước, còn cô thì ngồi lại nói chuyện với anh.
Diệp Thiếu Dương tắm rửa thay đồ mới, nhất là giải thoát được đôi chân khỏi đôi ủng, phải nói là thoải mái gấp bao nhiêu lần.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc Mộ Thanh Vũ mới gõ cửa gọi hắn xuống. Diệp Thiếu Dương bước ra thấy hai anh em Thanh Vũ đang ngồi cạnh nhau trong phòng khách.
Mộ Thanh Vũ da dẻ trắng nõn, mặc một bộ đồ ngủ kiểu cổ, búi cao tóc, tạo cảm giác như thiếu nữ vùng Giang Nam.
Mộ Thanh Phong thì lại có dáng vẻ cao lớn khỏe khoắn Miêu tộc, làn da vì phơi nắng lâu ngày mà có màu như mật ong.
Diệp Thiếu Dương không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì, chỉ có cảm giác như hai người không giống như hai anh em ruột.
“Ca, Bảo Ca tới nhà mình làm cái gì vậy?”
Diệp Thiếu Dương bước tới thì nghe thấy Mộ Thanh Vũ đang hỏi như vậy.
“Hắn đến, một là để hỏi ta mấy chuyện lúc ở trong núi, thứ hai là nói một việc.”
“Chuyện gì?”
Mộ Thanh Phong cười với cô:
“Chờ lát nữa lại nói, bây giờ nói chuyện chính trước, em đi pha trà đi.”
Diệp Thiếu Dương ngồi trên ghế salong, nói:
“Thanh Phong đại ca…”
“Đừng kêu tên Thanh Phong.” Mộ Thanh Phong phẩy tay:
“Tôi không thích cái tên nho nhã như thế, cậu cứ gọi tôi là Lý Ông đi, đây là tên trong Miêu tộc của tôi.”
Mộ Thanh Vũ pha một bình trà Phổ Nhị, Mộ Thanh Phong tự tay rót hai ly, đưa Diệp Thiếu Dương một ly, sau đó vén ống quần cho Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ cẳng chân tràn đầy vết thương của mình.
“Diệp tiên sinh có biết ta là làm sao mà bị thương thế này không?”
Diệp Thiếu Dương vốn tính nhấp một ngụm trà, nhưng thấy vết thương trên chân hắn thì cũng không uống nổi nữa, đành để ly trà xuống, nghiên cứu kỹ thương tích của hắn nói: “Bị cái gì đó đâm trúng?”
Mộ Thanh Phong lắc đầu:
“Là do bị yêu trùng chui vào trong thịt mới bị thương tổn thế này.”
Yêu trùng? Diệp Thiếu Dương đang tính hỏi rõ thì Mộ Thanh Phong cũng liền giới thiệu sơ lược sự tình xảy ra:
Mấy ngày trước, hắn cùng với mấy người thanh niên trong tộc cùng lên nơi mà tấm bia đá trên núi ở trấn bị lấy mất, tìm hiểu nguyên nhân vì sao trời mưa không ngừng.
Kết quả đỉnh núi bị lũ cuốn sụp lở hở ra một khe rãnh trong núi, mà phía trong lại tràn ra thi khí dày đặc.
Nhóm người Mộ Thanh Phong nghi ngờ là phía dưới có Thi Vương, mà còn liên quan tới trận mưa to kéo dài này, liền làm phép quanh khe, lấy hương khói xông vào dưới, xông vài ngày liên tục lại không có lấy một chút động tĩnh.
Sau đoàn người cũng mất kiên nhẫn, Mộ Thanh Phong dẫn đầu đi vào trong khe, thế mà lại đi vào trong một cái cổ mộ ngay dưới lòng đất, đã không tìm được Thi Vương lại còn bị một đám kiến lửa tấn công.
Vài người bị cắn chết tại chỗ, Mộ Thanh Phong làm phép chống đỡ, liều mình bảo vệ đoàn người quay trở về trên mặt đất, mà bản thân hắn cũng bị kiến cắn bị thương, cũng chính là mấy vết lởm chởm trên chân.
Chương 1055: Thanh vũ số khổ (2)
“Kiến lửa… là cái gì?” Diệp Thiếu Dương nhìn vết sưng lớn nhỏ trên chân hắn, mấy cái đó cũng không phải do mấy con kiến thường có thể gây ra được.
“Một loại kiến độc sống trong núi, đầu chúng rất to, răng cũng rất khỏe nên khả năng tấn công rất mạnh. Chúng ta gặp đám kiến này trong mộ cổ, nên chúng là loại đã bị thi hóa, có thể chui vào cắn nuốt cơ thể người.”
Nói xong, Mộ Thanh Phong chuyển đề tài câu chuyện:
“Người bạn kia của cậu bị trúng loại cổ trong cổ, người bình thường không chữa được, nhưng tôi có chắc chắn.”
Diệp Thiếu Dương nghe ra được ý hắn muốn dẫn, gật đầu nghe nói tiếp.
“Những kẻ có thể thả cổ trong cổ, đều là những kẻ mạnh các thuật về cổ, chúng tôi có nguyên tắc, có kẻ đã hạ cổ thì những vu sư khác không được ra tay cứu giúp, nếu không sẽ thành thù địch của nhau, không chết không dừng… Thế nhưng cậu là bạn của Tiểu Ngọc, tôi cũng không có gì để nói, mà hiện tại tôi không thể rời khỏi đây được, người bạn kia của cậu có thể chịu đựng được bao lâu nữa?”
“Tạm thời có thể chống được, nhưng cứu càng nhanh càng tốt.” Dù sao thì cũng bị trúng phải cổ độc, cho dù dùng Thập Bát Thần Châm ngăn độc giữ mạng cũng không đảm bảo được, lỡ như xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì có muốn hối hận cũng không kịp.
Mộ Thanh Phong cười nói:
“Nghe nói cậu là Thiên Sư đạo môn, pháp lực rất mạnh.”
Diệp Thiếu Dương liền đoán được ý hắn muốn nói tiếp theo, quả nhiên, Mộ Thanh Phong nói:
“Cậu có dám đi xuống mộ cổ bắt giết Thi Vương không?”
“Dễ như lật tay.” Diệp Thiếu Dương cười trả lời.
Mộ Thanh Phong thấy hắn nói chuyện nhẹ như không thì cũng không ôm bao nhiêu tin tưởng, thế nhưng thấy hắn đã đám đi, thì cũng dễ xử lý, lập tức gật đầu, nói:
“Cậu giúp tôi bắt Thi Vương, sau khi hoàn thành xong việc, tôi sẽ cứu bạn cậu, quyết không nuốt lời.”
“Đồng ý, lúc nào bắt đầu đi?”
“Nghỉ ngơi vài ngày trước đã, chờ vết thương tôi khỏi thì đi.”
Tuy Diệp Thiếu Dương gấp gáp lo bạn nhưng cũng không thể ép người ta mang theo thương tật trên người đi chiến đấu, nên cũng đành phải đồng ý.
“Anh, cậu Thiếu Dương này lợi hại lắm, trong lúc em đuổi thi thì gặp vài chuyện ngoài ý muốn, cũng may mà có cậu ta giúp đỡ.”
Một Thanh Vũ thấy hai người họ đã trở thành đồng minh thì rất là vui mừng, nói đỡ vài câu tốt cho Diệp Thiếu Dương, miêu tả sinh động lại cảnh Diệp Thiếu Dương chém giết “Hà Bá” cho hắn nghe.
Mộ Thanh Phong hừ lạnh, nói với Diệp Thiếu Dương:
“Chuyện này cũng được lan truyền khắp Thập Bát trại từ lâu rồi, bây giờ rất nhiều người đang dè chừng cậu, nên tốt nhất là cậu đừng đi đâu lung tung, cứ ở ngay trong nhà tôi, vầy thì ít nhất sẽ không có ai dám tới gây chuyện với cậu.”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, bản thân mình rõ ràng làm chuyện tốt giúp người, tại sao lại bị người ta ghét bỏ, không lý nào lại thế!
Hỏi han một phen, mới biết lý do dân địa phương ghét mình, giết chết Hà Bá là không có vấn đề gì hết.
Ai cũng biết nó là thủy yêu, nhiều gia đình nơi đây đều có người thân bị giết chết bởi nó, không có cách nào khác mới phải cúng nó làm thần, chỉ có sợ hãi nó chứ không có ai tôn kính cả.
Nếu Diệp Thiếu Dương giết không chết con thủy yêu thì sẽ chỉ có chọc giận lấy nó, khiến nó trả thù giày xéo lên người trong các trại, bọn họ tất nhiên là sẽ ghi hận Diệp Thiếu Dương, nhưng tình huống giờ đây đúng là nó đã bị giết, về sau đi thuyền ra ngoài cũng không cần phải lo lắng sợ sệt, cũng coi như Diệp Thiếu Dương đã làm chuyện tốt.
Nhưng có sai cũng là sai ở chỗ hắn ta là kẻ ngoại lai, lại còn là người Hán.
Dân địa phương có quan niệm gia tộc khá cao, đối với việc người ngoài nhúng tay vào việc nhà còn phá hư quy củ địa phương thì vô cùng khó chịu thậm chí là chán ghét.
“Nhưng dù sao tôi cũng đã làm chuyện tốt.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói.
Mộ Thanh Phong cười khẩy nói:
“Cũng bởi vì đó là chuyện tốt nên bọn hắn mới càng tức giận, con thủy yêu này đã gây họa mấy trăm năm lại không có ai chống lại nó được, cuối cùng lại bị người ngoài giải quyết, đây cũng là đả kích cho lòng tự trọng của bọn họ, huống chi cậu còn là người Hán.”
Diệp Thiếu Dương ngây người, suy nghĩ cẩn thận lời Mộ Thanh Phong nói, cảm thấy cũng không sai.
Tâm tình người bản địa hắn cũng hiểu được đôi chút, nhưng dù sao mình cũng làm việc tốt giúp người, lại bị quay qua trách móc thì thật sự vẫn không cam lòng.
“Tại sao con thủy yêu này quấy phá mấy trăm năm mà vẫn không có người nào đi tiêu diệt nó?”
Mộ Thanh Phong cũng nghe ra ý trong lời nói của hắn:
“Vu thuật Miêu tộc sâu không lường được, nhưng khe suối nối liền với sông lớn, thủy yêu gian xảo đâu có dễ bị tiêu diệt như thế, hơn nữa mỗi lần thất bại sẽ bị thủy yêu giết người trả thù, ai dám đi ra đối đầu với nó?
Cậu chẳng qua là vừa lúc gặp may đụng trúng nó. Cậu có từng nghĩ tới nếu như cậu sẩy tay để nó thoát, đương nhiên nó sẽ không quay lại trả thù cậu nhưng nó sẽ gây bao tai họa cho người dân nơi đây, rồi còn tạo ra hậu quả thế nào không?”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói:
“Tôi đây chỉ vì cứu người thôi.”
“Cứu một mạng người lại để bao nhiêu con người ngoài kia bị nguy hiểm lan tới?”
“Cứu một người cũng là cứu.” Diệp Thiếu Dương nhún vai:
“Huống chi, tôi tin tưởng bản thân mình sẽ không sẩy tay thả nó đi.”
Mộ Thanh Phong nhìn hắn rồi bỗng bật cười to:
“Chỉ mong đến lúc chúng ta đánh Thi Vương thì cậu vẫn có thể mạnh miệng tự tin như bây giờ.”
Thi Vương… Ha ha.
Diệp Thiếu Dương cười nhạt lại cũng không muốn nói thêm.
Một Thanh Vũ cảm thấy hai người nói chuyện có chút gây sự liền mở miệng đổi đề tài, hỏi anh cô:
“Thi Vương kia có liên hệ gì với tấm bia đá trấn sơn thế? Chẳng lẽ Thi Vương còn có thể điều khiển được cả mưa?”
Mộ Thanh Phong lắc đầu ý nói không biết.
“Có lẽ, tấm bia đá Tì Hưu kia vốn không phải là để dùng trấn giữ núi, mà dùng để trấn áp Thi Vương.”
Suy đoán này đã nhen nhóm trong đầu Diệp Thiếu Dương ngay từ khi Mộ Thanh Vũ nhắc tới chuyện tấm bia đá trấn giữ núi bị lấy mất, bây giờ lại càng chắc chắn hơn.
“Thứ kia có lẽ cũng không phải là Thi Vương gì, hẳn là loại dị thú nào đó có khả năng kêu gọi mưa to dẫn đến lũ lụt, cho nên năm đó mới bị Đại Vu lấy bia đá Tì Hưu trấn áp lại, giờ đây tấm bia đá bị đào mất, vật kia đi ra hô mưa gọi gió tạo thành mưa to lũ lụt…”
Hắn vừa nói xong, hai anh em họ cũng sững sờ nghĩ kỹ lại, nếu giải thích như vậy thì quả thật là hợp lý hơn!
Mộ Thanh Phong nhíu mày suy nghĩ một lúc thì hỏi:
“Loại dị thú nào có khả năng hô mưa gọi gió được?”
“Vậy thì khá nhiều Luy Ngư (1), Phu Gia (2), Hóa Xà (3), Thắng Ngộ (4), Trường Hữu (5)…” Diệp Thiếu Dương bấm tay liệt kê, “Mấy con thuộc hàng Đại Yêu thời xa xưa như chúng đều có thể gây ra mưa to lũ lụt.”
“Cậu kể mấy loại trên không phải là yêu quái thì tà linh, mà tại sao trong mộ cổ lại có Thi khí?”
“Nói không chừng cũng có Thi Vương, nhưng không chỉ có mình nó. Rốt cuộc là đã bị thứ gì phá ngang thì phải chờ tôi nhìn mới rõ được.”
Mộ Thanh Phong gật đầu đồng ý.
Bàn bạc xong mọi chuyện thì ba người cũng không nói thêm gì nữa.
Một Thanh Vũ đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm, lại sực nhớ ra gì đó, quay qua hỏi Mộ Thanh Phong:
“À đúng rồi, lúc trước anh nói Bảo Ca tới tìm anh để nói chút chuyện, rốt cuộc đó là chuyện gì thế?”
Mộ Thanh Phong do dự chốc lát rồi kéo cô lại ngồi cạnh, nói:
“Nói thật ra là Bảo Ca tới cầu hôn, hai đứa em cũng không còn nhỏ gì nữa, nếu theo hôn ước thì cũng nên tới lúc kết hôn rồi nên anh đã đồng ý với cậu ta.”
Một Thanh Vũ nghe thấy thế nhảy phốc lên, sợ hãi nhìn hắn nói:
“Anh đồng ý!”
“Thì hai đứa em có hôn ước từ trước rồi mà, mà chúng ta lại được nhà người ta giúp đỡ bao lâu nay, người ta đã muốn kết hôn thì cớ gì anh lại không đồng ý?”
Mộ Thanh Phong thở dài:
“Thanh Vũ, anh biết em không thích Bảo Ca, nhưng là… cũng không còn cách nào khác, với lại cậu ta cũng không đến nỗi tệ cho lắm, còn rất thích em, điều kiện gia đình lại không phải nói, em cũng đành chịu một chút…”
Một Thanh Vũ lắc đầu, nước mắt trào ra.
***
(1) Luy Ngư: một loại cá trong truyền thuyết của Trung Quốc, có thân là cá nhưng khá dài, hai vảy dài như một đôi cánh, có tiếng kêu như tiếng hót của loài chim uyên ương, và nó xuất hiện ở đâu thì nơi đó có nạn lũ lụt.
(2) Phu Gia: là một trong những thần thú trong truyền thuyết xưa của Trung Quốc, có vẻ ngoài của hươu, mọc bốn cái sừng, tính tình ấm áp sạch sẽ, thích đi dạo khắp nơi, một khi xuất hiện chứng to là nơi đó tới mùa mưa.
(3) Hóa Xà: là một loài quái thú trong truyền thuyết thần thoại Trung Quốc, trong cũng có nhắc tới, đại khái hình dạng là thân người đuôi rắn, sau lưng có hai cánh dài, có tiếng kêu như tiếng trẻ con thét, xuất hiện là sẽ gọi mưa gọi lũ tới.
(4) Thắng Ngộ: hay còn gọi là Ngọc Sơn. Là loài chim muông trong núi, hình dáng giống gà rừng, cả người mang màu đỏ, chỉ ăn cá, tiếng như hươu kêu, xuất hiện tại đâu thì gây nạn ngập lụt tới đó.
(5) Trường Hữu: là thủy quái trong sách cổ Trung Quốc, có vẻ ngoài như khỉ, có bốn tai, tiếng kêu như rên rỉ, gặp phải thì nơi ấy ắt có thủy tai.
Chương 1056: Bí mật gia đình thầy tế (1)
Mộ Thanh Phong nghiêm khắc nhìn cô nói:
“Chẳng lẽ em còn tính hủy hôn ước?”
Mộ Thanh Vũ cắn môi do dự trong chốc lát, tủi thân nói:
“Lúc trước người xác định hôn ước cũng đâu phải em, có ai thèm hỏi ý kiến của em đâu…”
Mộ Thanh Phong thấy vậy, nói:
“Em giống hệt mẹ, mẹ cũng thích văn hóa của người Hán, mà đã như vậy thì càng phải hiểu rõ được sự quan trọng của lời ước hẹn chứ, chúng ta lại là người Tương Tây, không lẽ đính hôn cũng phải hỏi ý kiến xem em có đồng ý hay không hả?
Hôn ước là do mẹ cùng người ta định ra từ trước, nếu bây giờ em bỏ qua thì chúng ta sau này còn mặt mũi đâu mà nhìn người, vậy còn không phải là qua cầu rút ván?”
Mộ Thanh Vũ cúi đầu thì thào nói:
“Vậy nên mới muốn em làm thí tốt phải không?”
Mộ Thanh Phong nghe vậy đứng phắt dậy trách mắng:
“Em nói như thế không khác nào bảo anh làm người xấu. Nếu Bảo Ca là loại ăn chơi đàn đúm, anh làm sao có thể đồng ý gả em cho nhà hắn?”
Thấy Mộ Thanh Vũ cúi đầu không nói lời nào, hắn cũng dịu lại bước tới vỗ vai cô nhẹ nhàng nói:
“Anh cũng chỉ có mình em là em gái, nên đương nhiên sẽ hy vọng em luôn được hạnh phúc, sau khi kết hôn nếu như bên nhà Bảo Ca ức hiếp em thì dù cho nhà họ có quyền to che trời đến mấy thì anh cũng đứng ra lấy công bằng cho em. Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em, hãy nghe lời khuyên của anh một lần, anh sẽ không lừa gạt em.”
Mộ Thanh Vũ khẽ khóc nấc lên lại im lặng không đáp lại, đột nhiên quay qua nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, bỗng hiểu ra là cô đang nhờ mình nói thay vài lời, hắn nhấp môi nói:
“À thế này, tôi thấy mấy chuyện cưới hỏi như vầy vẫn nên tôn trọng đến ý kiến người nhà một chút chứ nhỉ?”
“Diệp tiên sinh,” Mộ Thanh Phong không quay lại mà nói:
“Anh can dự vào chuyện riêng nhà người khác thì có hơi bị bất lịch sự đấy nhỉ?”
Một câu chặn đứng lại làm Diệp Thiếu Dương không nói thêm được gì nữa.
Mộ Thanh Vũ nói:
“Thiếu Dương ca là bạn thân của em, đứng ra nói hộ em cũng là điều đương nhiên.”
“Anh là anh của em, ba mẹ không ở thì chuyện của em do anh đứng ra quyết định, không cần bất cứ kẻ nào đứng ra làm thay.”
Mộ Thanh Phong thở dài nhìn cô em gái rồi nói:
“Chờ lần thủy tai này chấm dứt anh sẽ đứng ra tổ chức lễ đính hôn, sau đó em nhớ phải chuẩn bị trước, anh tính rồi, ba tháng sau có ngày tốt, đến hôm đó sẽ cho đôi bên kết duyên vợ chồng, vậy cũng coi như là hoàn thành được tâm nguyện của anh.”
“Anh là người làm chủ trong nhà, nếu như anh không lấy vợ thì em cũng sẽ không lấy chồng.” Mộ Thanh Vũ đột nhiên kiếm được cớ lấy ra để chống đối.
Mộ Thanh Phong bật cười lên, mặt lại có chút ngượng ngùng, tính nói gì đó thì đột nhiên quay qua nhìn Diệp Thiếu Dương bảo:
“Chuyện này còn cần sự trợ giúp của người anh em Thiếu Dương này.”
Thái độ phải nói là chuyển một trăm tám mươi độ, cả cách xưng hô cũng đổi khác. Diệp Thiếu Dương nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.
“Tiểu Ngọc hiện giờ giống như vẫn còn chưa có người yêu phải không?”
Mộ Thanh Phong cười:
“Người Miêu chúng ta thường hay nói thẳng vấn đề, Thiếu Dương cậu đừng có khách sáo.”
Diệp Thiếu Dương sực tỉnh mộng, hóa ra tên này để ý tới Nhuế Lãnh Ngọc! Không thể nhịn được nữa!
Nhưng xét đi xét lại thì mình đang có chuyện cần nhờ hắn ta, không thể từ chối thẳng thừng ngay được. Dù sao Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có mặt tại đây, để hắn ta tự thương tự mến một hồi cũng chẳng thiếu cái gì, vì vậy mà gãi đầu trả lời ba phải sao cũng được:
“Tôi cũng không rõ chuyện này cho lắm, hình như là không có.”
Mộ Thanh Phong vội mời Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, mà cũng ngồi theo kể về mấy chuyện trước kia khi mà hắn quen biết Nhuế Lãnh Ngọc:
Năm trước. Nhuế Lãnh Ngọc một thân một mình tới Miêu Cương tìm hiểu truyền thống vu cổ bên này, không may bị một loại độc trùng trong núi cắn trúng, cũng lúc này gặp được Mộ Thanh Phong đang lên núi hái thuốc, hắn ta trị độc cho cô rồi đưa về nhà để hồi phục.
Nhuế Lãnh Ngọc biết được hắn là Vu sư nên nán lại một khoảng thời gian để học hỏi thêm chút vu thuật từ hắn.
“Khoảng thời gian đó, hai người bọn tôi như hình với bóng, tôi có thể nhận ra được là cô ấy cũng có chút tình cảm với tôi…” Mộ Thanh Phong cười khúc khích nói đồng thời nhớ lại cảm giác tốt đẹp lúc ấy, nên nào có để ý tới mặt Diệp Thiếu Dương đã đen như than.
“Sau khi cô ấy rời đi, hai bên vẫn giữ liên lạc với nhau, mà tôi lại là thầy tế trong tộc nên không thể đi ra khỏi Tương Tây được.”
Mộ Thanh Phong nâng tay vỗ vỗ lên vai Diệp Thiếu Dương cười.
“Tôi là người trong cuộc nên cũng không tiện mà đi nói thẳng với cô ấy, còn đang lo không có bà mối, vừa lúc người anh em Thiếu Dương đây thân quen với Tiểu Ngọc, cậu em giúp tôi nói vài lời đi…”
Kêu mình đi dắt mối cho hắn với Nhuế Lãnh Ngọc!
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hắn cười tít mắt, thì lại muốn đấm cho hắn một phát, đánh tan nát đời hoa hắn càng tốt.
“Chuyện này…Ừ, nói qua điện thoại lại không tiện lắm, chờ giải quyết xong vấn đề của anh đi, tôi quay về hỏi dò vài câu thử.”
“Được được, chuyện thế này cũng chỉ có người Hán các cậu biết cách làm, tôi cũng không gấp gáp gì, cảm ơn cậu trước nha.”
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn về phía Mộ Thanh Vũ đang ủ rũ ngồi một bên, cũng chỉ biết thở dài.
Mộ Thanh Phong vốn định cho Diệp Thiếu Dương ngủ chung một phòng với mình, mà Diệp Thiếu Dương cũng không biết đây có phải là tập tục nơi này hay không, nhưng có kiểu nào thì chính hắn cũng nhất quyết không ngủ cùng phòng với một tên đàn ông.
Mộ Thanh Phong dọn cho hắn một gian phòng riêng.
Mộ Thanh Vũ vẫn ỉu xìu buồn bã suốt một ngày, nhưng vẫn làm một bàn đồ ăn, Mộ Thanh Phong thì lấy một bình rượu gạo nếp ra để nhậu chút đỉnh với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lại không thích uống rượu nên chỉ chỉ nhấp môi qua loa.
Mà Mộ Thanh Phong thì lại uống cực giỏi, cứ nhâm nhi từ từ mà hết cả nửa bình lúc này rượu mới bén, mặt mũi đỏ như gấc, hắn lôi kéo Diệp Thiếu Dương nói:
“Nghe nói đạo sĩ các cậu rành về vẽ bùa, vậy có ngon được như bùa Thần Châu bên chúng tôi không?”
Trước đây Diệp Thiếu Dương cũng có nghe tới, bùa Thần Châu là dùng Thần Sa vẽ ra, khá thông dụng trong dân gian phía nam, các loại trường phái vu thuật cũng có dùng đến, trong đó đi đầu là Vu Môn của Miêu Cương.
Bùa Thần Châu có điểm gần giống với bùa trong Đạo Môn, nhưng mà nguyên lý chính yếu thì khác nhau hoàn toàn.
Pháp lực nguồn phát của bùa Thần Châu không phải là tín ngưỡng đối với Tam Thanh (1) mà là Vu Thần, cũng chính là mười hai vị Vu Tổ thời xa xưa, cho nên bùa Thần Châu không thể diệt trừ được yêu ma quỷ quái, cho dù là trừ tà, cũng là mượn vu lực của thần trấn áp, gần như là lấy độc trị độc.
Mộ Thanh Phong lấy một lá bùa trắng trong túi đeo bên hông ra, duỗi thẳng để lên bàn, tay nhúng vào Thần Sa vẽ lên giấy.
Diệp Thiếu Dương nhìn ra là hắn vẽ không phải là con chữ mà là một tranh trừu tượng.
Sau khi vẽ xong thì nắm lá bùa lên đọc một chuỗi thần chú bằng tiếng Miêu, tung lá bùa giữa không trung, bùa Thần Châu dần biến thành một mảnh màu đen, ngưng lại thành hình cái đầu lâu, ghê rợn vô cùng.
Miệng há to gầm rú thét gào, đến ngay cả Mộ Thanh Vũ ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi mà nhíu mày lại.
Mộ Thanh Phong lấy tay đặt lên đỉnh đầu đầu lâu, lật bàn tay lại hút hết khí đen vào ngón cái, quấn lấy một vòng rồi hấp thu hoàn toàn.
Diệp Thiếu Dương để ý thấy hắn đeo một cái nhẫn khá to, màu vàng nhạt, đoán thầm hẳn là ngọc hoàng long hoặc là loại ngọc đặc biệt nào đó.
“Quỷ tượng hiện hóa. Bùa bên đạo môn có thể làm được không?” Mộ Thanh Phong thách thức hắn.
“Không thể.” Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.
Mộ Thanh Phong tỏ rõ sự đắc ý của hắn.
Ngay sau đó Diệp Thiếu Dương ung dung nói tiếp:
“Bùa đạo môn chí chú trọng vào trừ yêu diệt quỷ, thực tế thực dụng, không tạo ra được mấy loại ma thuật như thế này.”
Mộ Thanh Phong sầm mặt cười nhạt vài tiếng nói:
“Xem ra pháp lực của Diệp đạo trưởng cũng không phải hạng thấp yếu, chờ đến sau khi vào cổ mộ, tôi đây lại muốn nhìn thử coi bản lĩnh đạo môn của cậu cao tới đâu.”
***
(1) Tam Thanh: ba vị thần tối cao trong đạo giáo, gọi rõ là “Hư vô tự nhiên tam Thanh tam Cảnh tam Bảo Thiên Tôn”; chỉ là Ngọc Thanh (tức Nguyên Thủy Thiên Tôn), Thượng Thanh (tức Linh Bảo Thiên Tôn), Thái Thanh (tức Đạo Đức Thiên Tôn).
Chương 1057: Bí mật gia đình thầy tế (2)
Diệp Thiếu Dương nghe ra ý châm biếm trong lời nói của hắn nhưng cũng có để bụng.
Đến tối Diệp Thiếu Dương đang nằm ngủ say trên giường thì đột nhiên có cảm giác có cái gì đó đang bò vào miệng mình, vội giật mình tỉnh giấc, quơ tay bắt ngay lại, thế mà lại lầ một con du diên (1)!
Nó đang vùng vẫy người, mấy chục cái chân khớp vẫy loạn lên hòng thoát khỏi tay hắn.
“A!” Diệp Thiếu Dương hét to rồi nhảy bắn lên, vứt nó ra thật xa nhưng vẫn còn sợ nó lại bò lên người, vội vàng dậm chân.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Mộ Thanh Vũ mặc áo ngủ đi tới, thấy Diệp Thiếu Dương vẫn còn đang hoảng loạn như thế thì cô sợ quýnh lên, bước nhanh tới hỏi xem có chuyện gì.
Sau khi biết được mười mươi sự việc thì thấy dở khóc dở cười.
“Tôi còn tưởng là có chuyện quái quỷ ghê gớm gì chứ, chỉ là con sâu…”
“Nó còn đáng sợ hơn quỷ gấp chục lần!” Diệp Thiếu Dương vỗ tim, vẫn chưa hoàn hồn lại nói.
Mộ Thanh Vũ thấy bộ dáng hắn như vậy cũng bật cười.
“Anh cũng thật là, một Thiên Sư Đạo môn còn sợ sâu nữa chứ… Mấy ngày nay trời mưa liên miên, nên hiển nhiên là sẽ có nhiều sâu.”
Diệp Thiếu Dương lấy lư hương trong ba lô ra, đốt một bó trầm Nhiếp Yêu cắm vào trong lư.
Mộ Thanh Vũ nhìn hết một lượt cũng không biết nói gì, vậy mà lại lấy trầm hương để đuổi sâu, đúng thật là lấy dao mổ trâu thịt gà – gáo vàng múc nước giếng bùn.
Trong phạm vi đốt trầm Nhiếp Yêu thì các loại yêu ma quỷ quái bình thường sẽ không dám lại gần, huống chi đám sâu bọ thế này.
Cũng chỉ trong chốc lát liền thấy trong góc tường, kẽ sàn nhà, lũ lượt bò ra các loại sâu bọ.
Từ con rệp, du diên, gián, cho đến cả hai con rết… một đám lục tục bò lên cửa sổ trốn ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương nhìn mà nổi hết cả da gà lên, cũng thầm may là mình thông minh không thì ngủ đến nửa đêm lại có thêm con rết bò vào miệng, thế thì càng “thú vị”.
“Thanh Vũ, cô… khóc?”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Mộ Thanh Vũ sưng đỏ lên, hỏi thăm vài câu.
Mộ Thanh Vũ mím môi đi qua ngồi bên giường hắn, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn nói:
“Anh Thiếu Dương, anh có cách nào giúp tôi không phải lập gia đình không, tôi không muốn lấy Bảo Ca một chút nào hết.”
Diệp Thiếu Dương chần chừ chốc lát, nói:
“Cách duy nhất bây giờ là rời khỏi chỗ này.”
Mộ Thanh Vũ lắc đầu nguầy nguậy.
“Cách này không được, nếu tôi đi rồi anh tôi biết làm thế nào? Anh ấy sẽ không còn mặt mũi đâu mà ra ngoài nữa, hơn nữa anh ấy là thầy tế, không thể có bất cứ một ảnh ưởng xấu nào tới quyền uy.”
Diệp Thiếu Dương cũng hết cách đành nhún vai:
“Nếu cô đã nghĩ như thế thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Mộ Thanh Vũ thở dài thườn thượt trong lòng lại hờn tủi vô cùng.
“Tôi đi đây, anh Thiếu Dương đi nghỉ ngơi đi.” Cô lặng yên ngồi trên giường một lúc rồi đứng lên bước ra khỏi phòng.
Hắn nhìn theo bóng lưng cô đi, than thở một hồi.
Sau đó cũng không ngủ tiếp được nữa.
Bên ngoài đã tạnh mưa, Diệp Thiếu Dương khoác một bộ đồ rồi tự mình đi tản bộ, trông ngõ nhỏ vắng tanh, nhớ tới bữa khuya nọ nhìn thấy mẹ của Mộ Thanh Vũ.
Bỗng bất chấp bà ấy có nghe thấy lời hắn nói hay không, chỉ nhìn ngõ vắng chầm chậm thì thầm:
“Tôi biết bác không có ý định gả con gái mình cho Bảo Ca, nhưng tôi phải xin lỗi vì đã không thể giúp thêm được gì.”
Chuyện này khó ở chỗ Mộ Thanh Phong là người làm chủ trong nhà, hắn bắt cô em đi lấy chồng, cũng không thể phân rõ là đúng hay sai, mà bản thân Diệp Thiếu Dương là người ngoài cuộc, hoàn toàn không có tư cách can dự vào, nếu không hòa giải được có khi còn có thể gây thêm nhiều hiểu lầm không đáng có.
Hơn nữa chính bản thân Mộ Thanh Vũ không có ý định bỏ nhà rời đi, rồi để lại mọi hậu quả cho người anh.
Cho nên chuyện này đã dần đi vào bế tắc.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi phất qua.
Diệp Thiếu Dương bỗng thấy lạnh run người, giật mình ngẩng đầu nhìn qua, tại ngay con ngõ nhỏ đột nhiên xuất hiện một bóng người mặc nguyên bộ đồ đen, hốc mắt trống trơn đen ngòm, chính là mẹ của Mộ Thanh Vũ.
Bà ấy lại xuất hiện!
“Hãy giúp tôi, hãy cứu lấy con gái tôi…” Giọng của nữ quỷ vang vọng từ xa tới.
“Xin lỗi, việc này, tôi không giúp được.” Diệp Thiếu Dương bối rối nói, không phải là hắn không muốn mà do Mộ Thanh Vũ không chịu rời khỏi Tương Tây, mà bản thân hắn cũng không thể bắt nàng mang đi được.
“Hãy tới mộ phần tôi, ở trong quan tài, ở trong quan tài…”
Bà ấy còn chưa nói hết câu, cái vòi xuất hiện trong giấc mơ lúc trước vụt vung tới quấn chặt lấy hông bà, giật mạnh bà về sau.
Diệp Thiếu Dương bước tới xem, ngay vừa lúc gần chạm tới ngõ vào, bỗng cảm thấy người sững lại run bắn lên, hắn giật mình tỉnh giấc.
Lại nằm mơ như thế!
Diệp Thiếu Dương ngồi dậy hít sâu một hơi, nhớ lại giấc mơ vừa nãy, mẹ của Mộ Thanh Vũ… bảo mình đi tới mộ bà ấy tìm quan tài mà bà nằm?
Trong quan tài có cái gì?
Diệp Thiếu Dương quyết định phải đi nhìn thử xem đó là gì.
Nhưng hắn không biết quan tài bà ấy nằm tại nơi nào, mà chuyện này nếu đi hỏi Mộ Thanh Vũ thì cũng không ổn cho lắm, dù gì cũng không có lý do chính đáng, lấy cớ đi tảo mộ cha mẹ cô ấy? Quá giả, hơn nữa trời còn đang mưa, đi cũng thăm mộ cũng không thực tế tí nào.
Nếu Mộ Thanh Phong mà biết được có khi lại tạo nên nghi ngờ không đáng.
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương thoáng nhớ tới một người: Ngô Dao!
Ngô Dao còn đang ở trong Thập Bát trại mà, cô ta còn có người thân là người địa phương nơi này nữa.
Mà ba mẹ Mộ Thanh Vũ có địa vị khá đặc biệt trong Thập Bát trại, hẳn là có rất nhiều người biết về vị trí mộ bà ấy.
Diệp Thiếu Dương hy vọng đầy ắp mà gọi điện thoại cho Ngô Dao.
Điện thoại reo lên vài tiếng mới có người nhấc máy nghe, mà đầu kia vang lên giọng còn đáng ngái ngủ chưa tỉnh:
“Diệp đại ca?”
Diệp Thiếu Dương nói với nàng vài câu rồi mới nói lên ý định gặp vào ngày mai.
“Được chứ, tầm trưa mai tôi mời cô đi ăn cơm.” Diệp Thiếu Dương chủ động rủ cô đi chơi nên Ngô Dao vui vẻ hớn hở mà đồng ý.
Xác định rõ thời gian gặp mặt rồi thì Diệp Thiếu Dương cũng nói thêm vài ba câu nữa mới cúp máy.
Chín giờ sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương lững thững đi bộ trên đường, tiện tay mua thêm hai bịch nước trái cây mới đi vào quán mì Lan Châu cạnh đó.
Mấy trại ở Miêu tộc vậy mà cũng có mì Lan Châu, hơn nữa nhìn kỹ ra thì cửa tiệm buôn bán cũng rất khá khẩm.
Không thể không khen ngợi năng lực buôn bán của chủ quán.
Một lát sau, Ngô Dao cười tít mắt chạy tới, hai người đứng nói chuyện một hồi, Diệp Thiếu Dương đề nghị tới nhà cô chào hỏi.
Ngô Dao thấy là lạ nhưng vẫn đồng ý dắt hắn theo.
Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương kể ra ý định ban đầu khi đi tìm cô, lại không nói về việc nữ quỷ báo mộng.
Ngô Dao tỏ ý sẽ giúp hắn hết sức.
Người thân ở Thập Bát trại của Ngô Dao là người cô của cô, lúc xưa được gả tới Thập Bát trại.
Chú cô cũng như bao người dân bản địa, chọn đi tới nơi khác công tác, chỉ có người cô một mình ở nhà.
Đến nhà, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cô Ngô Dao trẻ hơn so với tưởng tượng của hắn, chỉ tầm ba mươi hơn, dáng người thướt tha, sau khi biết được Diệp Thiếu Dương là người đã cứu cháu gái mình thì đối xử nồng nhiệt lại mang nhiều món ăn ngon cho hắn.
Hàn huyên một lát, Diệp Thiếu Dương nói ra ý định hôm nay tới đây, Ngô Dao cũng ngồi bên nói đỡ cho hắn.
Diệp Thiếu Dương vốn nghĩ sẽ mất công một hồi mới được nên mới tự mình tới cửa, tính nói chuyện đàng hoàng một lần xem sao, ai ngờ tới cô của Ngô Dao lại vô cùng dễ tính.
“Đáng ra, tôi không biết rõ lai lịch của cậu thì không thể nói cho cậu biết những chuyện trong trại được, thế nhưng cậu đã cứu cháu gái tôi, nên tôi ngoại lệ nói cho cậu biết…”